1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 286 [Chương 1108(b) đến 1111]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 286 [Chương 1108(b) đến 1111]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1108(b): Tư Cách

Vương Lâm và Thương Tùng Tử dùng tốc độ cực nhanh phóng ra khỏi Bồng Lai đại lục. Hai người phóng đi như tên bán trong sương mù, đúng lúc này lại có hàng loại tiếng sao truyền đến rồi vang vọng trong màn sương.

Trong làn sương mù đang cuồn cuộn vận chuyern ở phương xa, Lý Thiến Mai hiện ra với một mái tóc màu xanh. Nàng đang chậm rãi từ trong sương đi ra, nàng nhìn qua Vương Lâm rồi khẽ cười.

Vương Lâm lập tức dừng chân, hắn trầm mặc một lát rồi hướng về phía Thương Tùng Tử ở bên cạnh chậm rãi mở miệng:

– Thương Tùng Tử đạo hữu cứ đi trước, tại hạ sẽ đi sau ngay!

Thương Tùng Tử khẽ cười, hắn lấy ra một ngọc giản ném cho Vương Lâm rồi cười nói:

– Lữ đạo hữu cứ đi theo dấu hiện trên bản đồ tinh cầu này, lão phu và một vài lão hữu sẽ chờ ở nơi đó!

Nói xong Thương Tùng Tử quét mắt nhìn về phía Lý Thiến Mai rồi ôm quyền phóng đi như tên bắn biến mất trong làn sương dày đặc. Lão cũng không sợ Vương Lâm chẳng đi theo.

– Muội đã bắt buộc phải đi, sao lại quay về?

Vương Lâm nhìn qua Lý Thiến Mai, hắn trầm tư một lúc lâu rồi bình tĩnh nói.

– Vốn đã định đi, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới chuyện huynh từng nói sẽ tiễn muội!

Lý Thiến Mai trừng mắt lên rồi khẽ nói.

Vương Lâm nhíu mày, hắn nói:

– Huynh ở đây tiễn muội là được rồi… Với tu vi của muội, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì lớn, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút!

– Ai mà biết được, có lẽ lần này muội đi thì chúng ta sẽ khó có ngày gặp lại… Thú loạn lần này, nghe sư tôn nói thì hình như có một chút nghiêm trọng.

Lý Thiến Mai lắc đầu, nàng khẽ nói, nhưng Vương Lâm lại trở nên trầm mặc. Nhing thấy bộ dạng của Vương Lâm, cặp mày thanh tú của Lý Thiến Mai khẽ nhăn lại, nàng nhìn qua Vương Lâm rồi than nhẹ một tiếng:

– Hành vi của Thương Tùng Tử rất quỷ dị, trước đây muội muốn đi cùng với huynh… Lý Thiến Mai khẽ cắn môi dưới, nàng nhìn qua Vương Lâm rồi tử trên tay phải gỡ xuống một chiếc vòng màu xanh biếc.

– Trước đó huynh đã trả lời muội ba vấn đề, chúng ta đã từng nói mỗi vấn đề sẽ có một vật phẩm tương ứng. Vấn đề thứ ba đã trả lời xong mà vật phẩm muội vẫn chưa đưa cho huynh, đây là một bảo vật phòng hộ, huynh giữ lại phòng thân đi!

Lý Thiến Mai ném vòng tay qua cho Vương Lâm.

Vương Lâm nhìn về phía Lý Thiến Mai, vẻ mặt hắn có chút phức tạp. Hắn tiếp nhận lấy vòng tay rồi nhìn thoáng qua, trên vòng tay vẫn còn giữ lại hơi ấm trên cơ thể của nàng. Vương Lâm lắc đầu rồi trả lại vòng tay cho Lý Thiến Mai.

– Vì sao lại không cần?

Lý Thiến Mai nhìn qua Vương Lâm rồi yên lặng hỏi.

– Vật này quá mức quý trọng, tại hạ không thể giữ được. Nếu không còn gì khác, ta xin cáo từ!

Vương Lâm nói xong thì hướng về Lý Thiến Mai ôm quyền rồi xoay người muốn bỏ đi.

Vẻ mặt của Lý Thiến Mai vẫn bình tĩnh, nàng cầm vòng ngọc trong tay rồi ném thẳng lên. Vòng ngọc này lập tức hóa thành thanh quang biến mất trong sương mù.

– Nếu huynh đã không muốn thì muội cũng không cần nó nữa.

Vương Lâm trầm mặc nhìn thoáng qua Lý Thiến Mai.

– Nếu huynh đã không muốn lấy vật của muội thì bức tranh này huynh nên giữ lại đi!

Lý Thiên Mai vung tay lên, trong tay nàng xuất hiện một bức tranh rồi đưa cho Vương Lâm.

– Sóng bên trên rất đẹp, chỉ thiếu một vài sinh khí, muội đã vẽ lên vài nét bút!

Lý Thiến Mai bình tĩnh nói.

Sau khi nhận lấy bức tranh, Vương Lâm cũng không vội mở ra mà trở nên trầm mặc một lúc lâu. Hắn vung một trảo tay phải lên hư không, khe nứt trữ vật xuất hiện trước mặt, từ trong đó bay ra một luồng kim quang.

Sau khi kim quang rơi vào trong tay Vương Lâm thì tiêu tán rồi hóa thành một cây bút.

Vương Lâm cầm bút trong tay, hắn vung lên lập tức có những ký hiệu bùng ra. Tay phải của hắn liên tục chuyển động, liên tiếp xẹt qua xẹt lại trên những ký hiệu. Mãi đến khi những câu chữ đã trở nên cực kỳ phức tạp thì hắn mới ngừng tay lại:

– Bút này là bảo vật Tiên giới, khi thi triển phối hợp với những ký hiệu này, dùng với tu vi sẽ có uy lực rất lớn.

Vương Lâm buông tay, kim quang lại lập tức vờn quanh cây bút rồi chậm rãi bập bềnh trong hư không. Vương Lâm không hề nhìn sang Lý Thiến Mai, hắn hóa thành một luồng cầu vồng rồi phóng về phương xa.

– Huynh đã trả lời được ba vấn đề, muội sẽ không để huynh chạy mất!

Trên mặt Lý Thiến Mai lộ ra nụ cười, nàng nhìn về phía Vương Lâm biến mất rồi cầm sáo đặt lên trên miệng chậm rãi thổi. Tiếng sáo mờ ảo tử trong sương mù vang vọng khắp bốn phía… Phương xa, Vương Lâm nghe được tiếng sáo, mắt hắn lại nhìn vào bức tranh trong tay. Hắn mở bức tranh ra, dòng sông bên trên đã biến mất, đã khô cạn. Trên dòng sông có hai con cá sát cánh bên nhau, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.

Vương Lâm nhíu mày rồi khẽ cười khổ. Hắn thu hồi bức tranh rồi phóng theo tiếng sáo đi về phương xa.

Rất lâu sau, Lý Thiến Mai buông sao rồi vung bàn tay ngọc lên. Cây bút màu vàng trước mặt bị nàng chụp vào trong tay, nàng xoay người đạp lên hư không rồi chậm rãi phóng đi rất xa… Vương Lâm phóng đi dựa theo những vị trí đánh dấu của Thương Tùng Tử trên bản đồ tinh cầu. Trong lúc hắn bay đi như tia chớp, thân thể chợt lóe lên trong làn sương mù. Một lát sau đột nhiên hắn dừng lại rồi kinh ngạc nhìn về phía trước.

Trong đám sương mờ mịt trước mặt Vương Lâm không xa có một luồng sáng màu xanh biếc đang liên tục lấp lánh, một chiếc vòng đang bay lượn bên trong. Không những là Vương Lâm, mà ngay vả Lý Thiến Mai cũng không ngờ nàng chỉ tùy ý ném chiếc vòng đi mà phương hướng nó rơi xuống lại chính là địa phương nằm trên con đường được chỉ dẫn sẵn trên bản đồ tinh cầu của Vương Lâm.

Dù như vậy thì đám sương mù dày đặc này lại rộng đến cực điểm, dù cùng phương hướng nhưng muốn có thể nhìn thấy được chiếc vòng này cũng giống như mò kim đáy biển.

Vương Lâm lẳng lặng đứng nhìn vòng ngọc một lúc lâu, sau đó hắn vung một trảo tay phải lên hư không, vòng ngọc lập tức rơi vào tay. Hắn than nhẹ một tiếng rồi tiếp tục phóng đi.

Trong làn sương mù dày đặc cách Bồng Lai đại lục cấp năm không xa có một Man Hoang đại lục khá nhỏ. Mãnh thú nơi đây cũng không nhiều lắm, ngày thường cũng rất ít có tu sĩ bén mảng đến đây. Nhưng lúc này trên Man Hoang đại lục lại có ba tu sĩ đang khoanh chân ngồi xuống.

– Thương Tùng Tử, nơi đó chính là chuyện bí mật của chúng ta, vì sao ngươi muốn cho tên họ Lữ kia đi cùng chứ?

Người lên tiếng chính là một lão già. Kẻ này chính là lão già mặt đầy lổ đã cùng gặp mặt Vương Lâm trong cuộc gặp gỡ cá nhân của Thương Tùng Tử.

Thương Tùng Tử khoanh chân ngồi chỗ đó, sau khi nghe vậy thì vẻ mặt vẫn như thường, lão khẽ nói:

– Người này có thể thi triển Dịch Linh Ấn, có hắn thì lão phu sẽ có thể nắm chắc thêm hai phần thành công, những vấn đề khác thì cần phải làm phiền đến thần thông của Triệu đạo hữu. Sau khi chuyện này thành công thì vẫn dựa theo giao ước trước đó, những gì đoạt được cứ tùy ý để Triệu đạo hữu chọn trước lấy ba vật.

Ánh mắt Thương Tùng Tử rơi trên người một kẻ khác, người này chính là bà lão mặc áo xanh mà Vương Lâm cũng rất quen thuộc.

– Lão thân sẽ cố hết sức!

Bà lão áo xanh này dùng giọng khàn khàn nói.

Đúng lúc này thì sương mù trên Man Hoang đại lục chợt điên cuồng xoay chuyển, một tiếng cười chấn động màng nhĩ vang lên, sương mù lại bị đẩy tản ra khắp bốn phía. Một lão già mặc áo bào hai màu đen trắng, trên đầu đội đạo quan từ trong sương mù bước ra. Sau khi tiến lên vài bước thì dùng súc địa thành thốn đi thẳng đến trước mặt ba người kia.

Lão già này vừa mới xuất hiện thì trong không khí đột nhiên bùng lên một mùi máu tanh nồng nặc. Trong sương mù sau lưng lão ẩn giấu rất nhiều âm hồn, chốc chốc âm hồn lại thò đầu phát ra hàng loạt tiếng kêu gào thê lương.

Lão già này vừa mới xuất hiện thì trong không khí đột nhiên bùng lên một mùi máu tanh nồng nặc. Trong sương mù sau lưng lão ẩn giấu rất nhiều âm hồn, chốc chốc âm hồn lại thò đầu phát ra hàng loại tiếng kêu gào thê lương.

– Thương Tùng Tử, lão phu gặp phải kẻ thù trên đường nên tới hơi chậm.

Vẻ mặt lão già này cực kỳ tái nhợt nhưng hai mắt lại sáng ngời, trong mắt lộ ra những luồng u quang âm trầm:

– Vân Hồn Tử!

Khi lão già mặt đầy lổ nhìn thấy kẻ tiến đến đội đạo quan trên đầu thì ánh mắt lập tức trở nên ngưng trọng.

Da mặt lão già đội đạo quan đột nhiên khẽ chuyển động, lão dùng giọng âm trầm nói:

– Bàng đạo hữu, chúng ta lại gặp nhau!

Nói xong lão quét mắt về phía lão bà mặc áo xanh, cuối cùng ánh mắt lại rơi lên người Thương Tùng Tử:

– Thương Tùng Tử, lần này cũng chỉ có bốn người chúng ta sao?

– Vẫn còn ba vị nữa, chắc sẽ đến rất nhanh thôi!

Thương Tùng Tử liếm liếm môi rồi chậm rãi nói. Lão vừa nói dứt lời thì trong làn sương dày đặc lại bùng lên những cơn sóng gợn, lại còn có một người đi ra từ trong đám sương mù cuồn cuộn.

Người này toàn thân áo trắng, mái tóc đen phất phơ, trong hai mắt bùng ra cái nhìn lạnh lẽo. Vương Lâm từ trong sương mù đi ra, hắn chuyển ánh mắt lên bốn người ở phía trước.

– Tiểu bối Tịnh Niết sao? Thương Tùng Tử, ngươi để một tiểu bối Tịnh Niết Tham gia vào chuyện này à?

Vân Hồn Tử nhướng mày.

– Hắn cũng không phải là Tịnh Niết!

Trên mặt Thương Tùng Tử lộ ra nụ cười.

– Sao?truyện tà tu audio

Ánh mắt Vân Hồn Tử lóe lên, nhưng trong nháy mắt khi Vương Lâm tiến lên thì lão vung tay về phía trước. Tất cả âm hồn sau lưng lão già đột nhiên gào thét phóng thẳng về phía Vương Lâm.

Chương 1109: Quần ma tụ hội

“Toái Niết trung kỳ!” Khoảnh khắc khi Vương Lâm đến gần đã nhìn rõ tu vi của lão già đội đạo quan, lại càng rõ ràng cảm nhận được luồng khí sát lục nồng nặc máu tanh trên người đối phương. Đặc biệt là thần thông của kẻ kia dùng hồn làm chủ, rõ ràng là người ác ma thanh danh hiển hách trong Vân Hải tinh vực. Lúc này khi Vân Hồn Tử vung tay áo lên, những âm hồn vô tận nghiêng trời lệch đất gào thét phóng thẳng về phía Vương Lâm thôn phệ.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải hắn đánh thẳng về phía trước. Một luồng lực lượng khổng lồ đột nhiên bùng ra rồi đập thẳng vào những âm hồn vô tận kia.

Những tiếng nổ ầm ầm như sấm rền đột nhiên vang vọng khắp thiên địa làm cho tất cả sương mù điên cuồng khuếch tán ra bên ngoài. Những âm hồn kia lập tức phát ra những tiếng thét gào thê lương giống như bị cuồng phong quét qua, cũng có một phần nhỏ lập tức tan vỡ.

Thân thể Vương Lâm lóe lên rồi lui về phía sau năm bước. Mỗi bước chân của hắn giẫm xuống thì mặt đất đều nổ vang lên rồi in xuống giấu chân thật sâu. Sau khi lùi lại năm bước thì vẻ mặt hắn hơi tái, hắn nhìn chằm chằm vào Thương Tùng Tử rồi trầm giọng nói:

– Thương Tùng Tử, đây là ý gì?

Thương Tùng Tử cười lên ha hả, lão đứng thẳng người lên rồi vung tay phải về phía trước. Một vầng sáng kim quang lập tức lóe lên, những luồng kim quang này đột nhiên hóa thành mấy ngàn phi kiếm. Tất cả phi kiếm đều ngưng tụ lại cùng một chỗ, những âm thanh két két vang lên tạo thành một tấm màn phi kiếm ngăn cản những âm hồn của Vân Hồn Tử tiếp tục tấn công.

– Vân Hồn Tử, vị Lữ đạo hữu nàu là khách quý lão phu mời tới, xin hãy nể mặt lão phu vài phần.

Lão già đội đạo quan Vân Hồn Tử dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua Vương Lâm, lão như cười như không nói:

– Hạng người giấu đầu lòi đuôi, không ngờ lại có thần thông Toái Niết!

Vân Hồn Tử nói xong thì vung một trảo lên hư không, tất cả những âm hồn vô tận lập tức co rút lại rồi ngưng tụ ở phía sau lưng. Tất cả âm hồn hóa thành chín ngọn lửa linh hồn khổng lồ, trong lúc bùng lên phát ra những âm thanh tách tách đồng thời lại vờn quanh thân thể lão già.

– Lữ đạo hữu, Vân Tôn Tử cũng chỉ thử tu vi của ngươi mà thôi, lão cũng không hề có ác ý, xin đừng để trong lòng.

Trên mặt Thương Tùng Tử lộ ra nụ cười, lão liên tục ôm quyền nói.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất âm trầm, hắn không nói gì mà khoanh chân ngồi cách đó không xa. Trên mặt hắn không lộ ra chút biểu cảm vui buồn nào, người ngoài căn bản không thể nhìn rõ tâm tư bên trong. Lúc này trong lòng Thương Tùng Tử lại thầm cười lạnh, lão vào Vân Hồn Tử quét mắt nhìn lẫn nhau rất tinh diệu, sau đó lại thu hồi ánh mắt rất nhanh.

– Người này nếu đã có bản lĩnh giết Ngô Thanh thì chắc chắn cũng không chênh lệch nhiều so với tu sĩ Toái Niết trung kỳ chúng ta. Nếu chỉ mình rat ay thì giết hắn chỉ trong mười lần hít thở! Nếu ta và ngươi cùng liên thủ thì có thể giết chết hắn trong nháy mắt!

Thần niệm của Vân Hồn Tử truyền vào tai Thương Tùng Tử.

– Nguyên nhân để ta phải e sợ kẻ này cũng không phải thân phận đệ tử Thần Tông thật thật giả giả, mà hắn rõ ràng là tu sĩ Tịnh Niết nhưng thần thông thì có thể giết chết Ngô Thanh. Tên này rõ ràng đang ẩn giấu tu vi, chắc chắn sẽ tạo thành trở ngại cho đám người chúng ta. Nhưng bên ta đã có hai người ra tay, ta cũng cảm thấy rất yên tâm. Nhưng kẻ này tâm cơ quá sâu, trên đường đi ngươi tìm cơ hội dò xét vài lần cho ta.

Thương Tùng Tử khép chặt hai mắt rồi truyền thần niệm về phía Vân Hồn Tử.

Ánh mắt Vân Hồn Tử chợt lóe lên, lão đồng ý chuyện này.

Vương Lâm ngồi khoanh chân lại và cúi đầu hơi thấp để người ta không thể nhìn thấy hàn quang lóe lên trong mắt. Tình cảnh vửa rồi thì có vẻ hắn đã xuất toàn lực những thực tế vẫn giữ lại một phần lực, đối diện với mấy lão quái ma đầu này đều bộc lộ hết thực lực ra thì không phải loại người khôn ngoan.

“Toái Niết trung kỳ… quả thật rất mạnh, chỉ xem nguyên lực thiên địa ẩn giấu trong thần thông đã thấy vượt xa những gì tu sĩ Toái Niết sơ kỳ có thể chống đỡ được, giống như sự khác biệt giữa một kẻ thiếu niên và một tên đàn ông trưởng thành cường tráng… Nhưng nếu ta ra tay toàn lực và phối hợp với pháp bảo thì chắc chắn sẽ không bại! Điều cần phải đề phòng chính là Thương Tùng Tử và kẻ kia liên kết lại với nhau.”

Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm nhưng vẻ mặt lại không lộ ra bất kỳ manh mối nào.

Tình cảnh vừa rồi đã được lão già mặt đầy lổ nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng vẻ mặt vẫn rất ung dung. Lão đang xoay chuyển chiếc nhấn trên tay phải, ánh mắt lại đảo qua người Thương Tùng Tử.

Thời gian dần rồi qua, trên Man Hoang đại lục sương mù cuồn cuồn này dù là ban ngày hay đêm tối đều giống nhau nên không phân biệt được thời gian. Thời gian mơ hồ đã trôi qua một canh giờ, đột nhiên trong làn sương mù trên tinh không có một luồng kiếm quang gào thét phóng đến.

Luồng kiếm quang này cực kỳ ác liệt, lại ẩn giấu những luồng kiếm khí sắc bén. Tiếng kiếm rít lên kinh thiên động địa, nhưng trong lúc phóng đi lại không làm cho sương mù có bất kỳ thay đổi nào. Kiếm quang trực tiếp xuyên qua sương mù rồi lóe lên phóng thẳng về phía năm người.

Kiếm quang chưa tới gần nhưng đã có một luồng kiếm khí khủng bố bao phủ khắp đất trời. Trong uy lực của kiếm quang còn ẩn giấu khí thế độc tôn vô cùng tàn bạo. Thương Tùng Tử ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Một tiếng “keng” vang lên lanh lảnh, khoảnh khắc này kiếm quang lóe lên rồi đâm thẳng lên mặt đất trước mặt lão giả họ Bàng vài trượng. Đây là một thanh trường kiếm màu đỏ dài bảy xích, kiếm rộng bằng hai ngón tay, khắp toàn thân đều có màu trắng bạc. Trên thanh kiếm có những luồng lưu quang di chuyển giống như những dòng thủy ngân, lại có hàn khí bùng ra.

Trên chuôi kiếm là những sợi tua kiếm màu vàng đang phất phơ trong hư không. Những tua kiếm này làm cho tinh không trên thanh kiếm bùng lên những con sóng rung động, những con sóng này lại càng lung càng dữ dội. Lúc này từ trong đó có một người đi ra.

Thân thể người này rất thấp, nhìn qua giống một đứa trẻ, nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy kẻ này ngũ quan vặn vẹo, mặt xanh như ác quỷ trộng cực kỳ đáng sợ. Nếu được phàm nhân nhìn thấy chắc chắn sẽ bị hù chết khiếp. Thân thể người này từ trên không rơi xuống rồi đứng bên cạnh thanh kiếm, độ cao của hắn cũng chỉ bằng một nửa so với kiếm.

– Thương Tùng Tử, ngươi đưa ta cái bản đồ tinh cầu quỷ quái gì mà tìm mãi mới tới đây được.

Giọng nói của người đàn ông nhỏ bé vang lên cực kỳ bén nhọn, hắn vừa nói chuyện vừa khoanh chân ngồi xuống bên cạnh. Tên này dùng ánh mắt thâm trầm quét qua thân thể đám người ngồi khắp bốn phía, khi nhìn qua Vương Lâm thì hơi ngừng lại nhưng cũng không nói gì.

Nụ cười trên mặt Thương Tùng Tử lại càng lộ rõ hơn, lão nói:

– Đoan Mộc lão đệ, chuyện này cũng không trách ta được, do ngươi không tìm được thôi!

Người đàn ông Đoan Mộc đồng tử hừ lạnh một tiếng, hắn dùng giọng the thé nói:

– Ngươi nói nơi đó có Hồi đan, là thật sao?

– Cực kỳ chính xác, trước đó lão phu không tiến vào được bên trong, nhưng ở bên ngoài cũng được thấy một khối Hồi đan. Đáng tiếc là có mãnh thú bên ngoài nên không thể lấy được!

Thương Tùn Tử gật đầu rồi trầm giọng nói.

– Mãnh thú gì?

– Giao Long hóa sương cấp mười hai!

Đoan mộc đổng tử trở nên trầm mặc, ánh mắt lại lóe lên.

“Hồi đan…” Khi nghe đến đây thì vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, nhưng trong lòng lại khẽ động. Hắn quả thật chưa từng nghe nói qua Hồi đan, nhưng nhìn bộ dạng của Thương Tùng Tử thì đan dược này không phải là trọng điểm của lão. Trong lúc trầm ngâm, ánh mắt Vương Lâm quét về phía người đàn ông Đoan Mộc giống như một đứa trẻ kia, đây cũng là một vị tu sĩ Toái Niết trung kỳ.

– Bây giờ còn chưa đi, chẳng lẽ còn phải đợi thêm người sao?

Đoan Mộc trầm ngâm một lát, hắn nhìn về phía Thương Tùng Tử rồi mở miệng nói.

– Vẫn còn một người nữa… Thương Tùng Tử còn chưa kịp mở miệng nói xong thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phương xa. Hầu như Đoan Mộc và Vân Hồn Tử cũng đều đưa mắt nhìn theo.

Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được mặt đất có những chấn động nhỏ, ánh mắt cũng vì vậy mà nhìn lên. Chỉ thấy trong làn sương mù ở một chỗ rất sâu trên Man Hoang đại lục này có một bóng người cao lớn tiến từng bước tới. Dần dần khi đã ngày càng gần thì thấy rõ một người đàn ông mặc áo bào màu tím. Khi người này đến gần thì mặt đất lại càng run rẩy dữ dội, rất nhiều khối đá nhỏ văng lên tung tóe rồi bao quanh bốn phía.

Khoảnh khắc khi người đàn ông kia đến gần, hai mắt Vương Lâm đột nhiên trở nên ngưng trọng. Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua sau lưng kẻ mới đến, chỉ thấy trong làn sương mù cuồn cuộn xoay chuyển có rất nhiều mãnh thú theo sau. Tuy đám mãnh thú này không nhiều lắm nhưng cũng phải trên vài trăm, nhưng cấp độ lại không cao.

Trong nháy mắt kẻ này đã đi đến trước mặt mọi người, hắn lạnh lùng đảo mắt nhìn qua đám người rồi dùng giọng bình tĩnh nói:

– Trần mỗ đã đến đây lâu rồi!

Cũng không thấy hắn có bất kỳ động tác gì nhưng khoảnh khắc khi lời nói của hắn vang lên thì mấy trăm mãnh thú ở phía sau lập tức gầm rống. Trong tiếng gầm rống kinh thiên động địa, có vài thân thể mãnh thú lập tức ầm ầm tan vỡ rồi hóa thành sương máu bùng ra. Ngay sau đó tất cả mãnh thú đều gầm lên giận dữ, từng con tan vỡ rồi chết.

Khi tất cả mãnh thú chết đi thì mặt đất bốn phía đều nhuộm sắc đỏ, trong nháy mắt mùi máu tanh đã tỏa ra nồng nặc. Đúng lúc này từng luồng linh hồn từ trong thi thể mãnh thú vỡ tan bay ra rồi phóng thẳng về ngưng tụ trước mặt người đàn ông. Cuối cùng tất cả hóa thành một cơn gió lốc màu đen. Khi người đàn ông kia vung tay phải lên vuốt nhẹ, cơn lốc xoáy này lập tức hóa thành thực chất, hóa thành một khối đan dược màu đen.

– Ta tới sớm nên tiện tay đem những mãnh thú ở đây luyện hóa!

Người đàn ông kia nuốt viên đan dược màu đen vào miệng rồi khẽ nói.

– Dịch Thú Tông!

Vẻ mặt Vân Hồn Tử trở nên ngưng trọng, lão hướng về phía người đàn ông mới đến ôm quyền rồi trầm giọng nói:

– Không biết các hạ là ai trong Dịch Thú Tông? Lão phu Vân Hồn Tử từng có giao hỏa với Thiên Tử đạo hữu của quý tông.

Vẻ mặt người đàn ông Đoan Mộc giống như đứa trẻ cũng trở nên nghiêm túc, hắn hướng về phía người mới đến ôm quyền.

– Tiểu Thiên Tử là sư huynh của ta, tại là là Trần Thiên Quân.

Gióng nói của kẻ có tên là Trần Thiên Quân này rất bình tĩnh nhưng vẻ mặt lại có chút kiêu căng.

“Kẻ này chỉ là Toái Niết sơ kỳ… Nhưng có thể làm cho những lão quái Toái Niết này phải rất thận trọng, rõ ràng ngoài chuyện có liên quan đến tông phái, thì quan trọng là những điều kỳ dị của thần thông Dịch Thú Tông. Mà tên này đã nói đến đây trước, nhưng lại không ai cảm giác được sự tồn tại của hắn, điều này cũng quá quỷ dị.” Ánh mắt Vương Lâm đảo qua người Trần Thiên Quân một lúc rồi lập tức thu lại.

– Thuật ẩn dấu của Dịch Thú Tông quả nhiên cao minh, lão phu cũng không thể phát hiện ra Trần huynh đã đến sớm, bội phục!

– Thương Tùng Tử, Trần mỗ bị tinh vực cấp chín kêu gọi, phải nhanh chóng quay về đi cùng đồng môn. Thời gian không còn nhiều lắm, người phải làm việc nhanh một chút!

Thương Tùng Tử nghe vậy thì gật đầu, ánh mắt của lão đảo qua tất cả mọi người rồi trầm giọng nói:

– Chư vị đến đây tất cả làm Thương Tùng Tử rất cảm kích, thu hoạch lần này sẽ không uổng công tất cả mọi người.

Thương Tùng Tử khẽ ngừng giọng, lão nhìn về phía Vương Lâm nói:

– Lữ đạo hữu lần này đến đây ngoài chuyện nguyên tinh, lúc đó có thể lựa chọn vài món bảo vật, coi như là lão phu cảm kích nghĩa khí tương trợ của đạo hữu.

Vương Lâm khẽ gật đầu, cũng không nói gì.

– Lão phu cũng không muốn nhiều lời, chờ đến địa phương kia thì sẽ giới thiệu rõ cho các vị, mời!

Thương Tùng Tử nói xong thì ôm quyền rồi phóng thẳng đi, lão hóa thành một luồng cầu vồng lao vào trong sương mù. Lão giả họ Bảng cũng theo sát phía sau, bà lão mặc áo xanh cũng đứng dậy phóng đi.

Thân thể người đàn ông Dịch Thú Tông đột nhiên lóe lên, dưới chân lập tức có hai luồng hắc khí vờn quanh. Hắc khí lập tức hóa thành thú hồn hình ưng, hắn lập tức phòng theo mọi người.

– Lữ đạo hữu, mời!

Vân Hồn Tử nhìn về phía Vương Lâm như cười như không.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, hắn đứng dậy phóng đi. Ánh mắt Vân Hồn Tử lóe lên như chớp rồi lạnh lùng nhìn Vương Lâm ở phía trước. Sáu người hóa thành sáu luồng cầu vồng, dưới sự chỉ dẫn phương hướng của Thương Tùng Tử mà phá không bay đi như tên bắn.

Chương 1110: Cao chót vót

Sương mù tràn ngập tinh không, sáu luồng vầu vồng gào thét phóng xuyên qua. Thương Tùng Tử hình như rất quen đường, căn bản không cần phải lấy ngọc giản ra để phân biệt phương hướng, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Thương Tùng Tử dùng tu vi Toái Niết trung kỳ phóng đi như tên bắn, tốc độ nhanh như chớp giật. Đám người phía sau lưng lão lúc này cũng đang vận chuyển tu vi mức độ cao hơn.

Như vậy Vương Lâm lại trở nên thong thả, tu vi của hắn cũng không thật sự là Toái Niết, nhưng hắn ung dung lấy ra Tán Thủ Xuất Phù, bên ngoài cơ thể lập tức có những luồng gió lốc bao phủ, hắn xông thẳng lên.

Trên đoạn đường ai cũng phóng đi như chớp, mấy ngày sau sương mù bốn phía ngày càng đậm. Lúc này tất cả đã tiến vào chỗ sâu nhất trong tinh vực cấp năm, mơ hồ có thể nhìn thấy phía trước có một bóng đen, rõ ràng là một Man Hoang đại lục.

– Chính là chỗ này!

Thân thể Thương Tùng Tử phóng thẳng tới gần Man Hoang đại lục. Vùng đất này cũng không quá lớn nhưng bên trên lại có rất nhiều mãnh thú. Đứng trên đại lục có thể thấy phương xa liên tục truyền đến tiếng mãnh thú gầm thét.

– Rất ít người biết được Man Hoang đại lục này, dù biết cũng sẽ không tìm ra bí mật của lão phu ẩn giấu bên trong.

Trên mặt Thương Tùng Tử lộ ra nụ cười, lão nhìn đại lục trước mắt, vẻ mặt bùng lên những hồi ức.

– Bàng đạo hữu, làm phiền đem những tu sĩ đang tồn tại trên đại lục này giết sạch đi!

Thương Tùng Tử nhìn về phía lão già mặt đầy lổ nói.

Bàng lão giả khẽ gật đầu, lão tản thần thức ra rồi thân thể lóe lên biến mất ngay tại chỗ.

– Cứ tùy theo những hình bóng di động trên Man Hoang đại lục này mà tìm kiếm, nhưng hễ là tu sĩ tiến đến săn thú, dù là tông phái hay tu vi gì cũng chém giết từng tên một.

Vương Lâm nhìn thoáng qua Man Hoang đại lục dưới chân, cuối cùng cảm thấy nơi đây có chút quỷ dị. Nhưng hắn cũng không thể nói rõ rốt cuộc địa phương này có vấn đề gì. Lúc này hắn ngồi xổm xuống nắm lên một vốc đất cẩn thận xem xét vài lần. Ánh mắt lão bà áo xanh cũng lóe lên xem bốn phía vẻ mặt nghiêm trọng.

Vân Hồn Tử nhìn thoáng qua Vương Lâm, trong lòng thầm cười lạnh. Những bí ẩn trên Man Hoang đại lục này tuyệt đối không phải chỉ trong thời gian ngắn là có thể phát hiện được, trừ khi phải sống ở đây mấy năm.

Đoan Mộc đổng tử cũng nhíu mày rồi đảo mắt nhìn qua bốn phía, không biết đang suy nghĩ điều gì. Chỉ có Trần Thiên Quân là vẻ mặt không chút biến đổi đang khoanh chân ngồi thổ nạp. Không lâu sau lão già họ Bàng đã quay về, lão hướng về phía Thương Tùng Tử gật đầu, cũng không nói câu nào.

Tâm thần Thương Tùng Tử bùng lên những cơn sóng chấn động. Lão hít vào một hơi thật sâu, hai tay bấm phát quyết vung lên, đột nhiên có một luồng nguyên lực thiên địa gào thét phóng đến. Nguyên lực thiên địa xoay quanh thân thể Thương Tùng Tử, lại quấy động sương mù hóa thành một vòng xoáy khổng lồ. Mái tóc trắng của Thương Tùng Tử không gió mà bay, lão khẽ quát một tiếng hai tay nhấn mạnh xuống đất.

Một tiếng ầm vang lên, mặt đất lập tức chấn động, mơ hồ nghe thấy rất nhiều tiếng nổ dần trở nên vang vọng. Mặt đất rung chuyển phát ra những âm thanh két két, nhưng sau đó lại vỡ vụn từng đoạn, hai vết nứt khổng lồ chạy trên mặt đất giống như Du Long, vết nứt kéo thẳng về phương xa.

Mặt đất chấn động ngày càng dữ dội, địa phương này nằm ở phía đông Man Hoang đại lục, lúc này đột nhiên có một ngọn núi cao vạn trượng bùng lên những vầng hào quang chói mắt. Đúng lúc này ở phía bắc, phía nam, phía tây bốn phương tám hướng cũng có những ngọn núi bùng ra hào quang giống như vậy.

Hào quang bùng ra trên bốn ngọn núi ngày càng đậm rồi đột nhiên tiêu tán về khắp bốn phía. Lúc này nếu từ trên tinh không nhìn xuống thì có thể rõ ràng nhìn thấy những luồng hào quang bùng ra trên bốn ngọn núi đang khuếch tán và nổi lên với nhau tạo thành Tứ Sơn trận.

Mặt đất liên tục rung chuyển rồi vỡ vụn, từng khối đá bắt đầu bay bổng trên không trung. Trong nháy mắt, tất cả đất đá nằm bên trong Tứ Sơn trận giống như đang bị móc lên từng tầng, liên tục tan vỡ, đất đá bay trên không trung lại càng nhiều.

Hai mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, hắn nhìn thoáng qua những khối đá vụn đang bay bổng trước mặt. Lúc này mặt đất đã giống như mặt kính, không còn bất kỳ chỗ nào lồi lõm.

Trên mặt đất lại ẩn giấu một ký hiệu khổng lồ.

Ký hiệu này giống như thuật thần thông khắc trên mặt đất, nó chiếm giữ tuyệt đại bộ phần Man Hoang đại lục này. Tất cả những khối đá đang bay bổng chẳng qua chỉ có tác dụng phủ lên bề mặt để che dấu ký hiệu này mà thôi.

Nhìn những khối đá vụn dần bay lên rồi tiên tán trong tinh không, trong đầu Vương Lâm đột nhiên lóe lên tia chớp. Hắn nhìn chằm chằm vào những khối đá đang tiêu tán, nhìn quỹ đạo nó bay lên không rồi tiêu tán, tâm thần hắn chấn động! Lúc này hắn đã nghĩ ra nguyên nhân vì sao chính mình sinh ra cảm giác nơi đây thần bí.

Man Hoang đại lục này hoàn toàn lấy tĩnh chế động, những đại lục trên Vân Hải tinh vực thực sự không phải bất động mà đang chậm rãi trôi đi trong tinh không, chẳng qua nó trôi đặc biệt chậm, rất khó bị cảm giác nhưng quả thật điều này có tồn tại. Đối với phàm nhân thì không thể cảm nhận được sự chuyển động của đại lục, nhưng tu sĩ đạt đến mức độ tu vi nhất định thì chỉ cần tĩnh tâm là có thể mơ hồ phát hiện ra một số quỹ đạo.

Vương Lâm không phải tu sĩ bản địa trên Vân Hải tinh vực, tinh vực trước đây của hắn đều là tinh cầu mà không phải những đại lục trôi nổi thế này, cho nên hắn rõ ràng phát hiện được điều này. Nếu là tu sĩ bản địa thì với tư duy theo quán tính sẽ dễ dàng xem nhẹ vấn đề này.

“Man Hoang đại lục bất động…” Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên.

Mặt đất ở giữa Tứ Sơn đại trận đã không còn bất cứ khối đá vụn nào. Thương Tùng Tử khoanh chân ngồi xuống, tay phải vung một trảo lên hư không, vết nứt trữ vật lập tức xuất hiện trước mặt. Từng luồng tinh quang lóe lên, từng khối tiên ngọc từ trong bay ra. Khi tiên ngọc rơi trên mặt đất thì tiêu tán liên lực rồi hóa thành tro bụi.

Khi tiên lực dần tiêu tán, mặt đất đã bắt đầu hấp thu những luồng tiên lực nồng đậm, ký hiệu là dần trở nên rõ ràng, lại tràn đầy những luồng sáng êm dịu.

Sau khoảng thời gian một nén nhang ngắn ngủi, số lượng tiên ngọc bị phế đã lên đến số lượng vài chục vạn. Ký hiệu trên mặt đất ngày càng sáng, cuối cùng hầu như đã chiếu sáng toàn bộ Man Hoang đại lục này.

– Tiên trận, mở!

Thương Tùng Tử rống lên một tiếng, âm thanh giống như sấm sét vang dội khắp thiên địa. Trong khoảnh khắc, ký hiệu trên mặt đất lại lóe lên dữ dội, hàng loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên kinh thiên động địa.

Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được sau khi ký hiệu hấp thu đủ tiên lực và chiếu sáng khắp đại lục, ngay sau đó Man Hoang đại lục đột nhiên chuyển động! Hoàn toàn không phải rung động mà là chuyển động.

Lúc này những chuyển động ở phía bắc đại lục này có thể cảm nhận được rõ ràng nhất, có thể thấy đại lục đang chuyển động với tốc độ cực nhanh. Không phải chỉ có Vương Lâm mà ba người Đoan Mộc, Trần Thiên Quân và lão bà áo xanh cũng cảm thấy chấn động, tất cả đều tản thần thức ra cẩn thận quan sát mọi thứ.

Khi ký hiệu trên đại lục này lấp lánh càng nhanh thì quá trình chuyển động cũng càng mạnh. Cũng không lâu lắm, dưới những tiếng nổ ầm ầm vang lên, Man Hoang đại lục này hoàn toàn rời khỏi vị trí rời khỏi địa phương nó vừa che đậy.

Đúng lúc này ở trung tâm vị trí mà Man Hoang đại lục vừa rồi che đậy lập tức xuất hiện một vết nứt bùng ra những luồng hào quang bảy màu. Vết nứt này không lớn, chỉ nhỏ khoảng nửa trượng nhưng những luồng sáng bảy màu vờn quanh làm nó cực kỳ chói sáng và có thể thấy được rõ ràng trong tinh không.

– Đây là!

Đoan Mộc hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn chằm chằm vào vết nứt mà vẻ mặt trở nên kích động. Ngũ quan trên gương mặt hắn vốn đã méo xệch, lúc này lại càng trở nên khó coi và đáng sợ.

– Một kho tàng!

Người đàn ông Trần Thiên QUân người Dịch Thú Tông nhìn về phía Thương Tùng Tử, sau đó ánh mắt lại chuyển lên vết nứt đang bùng ra những luồng sáng bảy màu.

– Nơi đây vồn không có Man Hoang đại lục này, năm xưa lão phu vô tình đi ngang nơi đây đúng lúc vết nứt này mới xuất hiện. Sau đó vì che giấu chỗ này mà mượn một đại lục từ nơi khác kéo đến đây che nó lại, người ngoài sẽ không thể phát hiện được, hiện!

Thương Tùng tử cười ha hả nói, trong âm thanh lộ ra vẻ ngạo nghễ.

– Vết nứt bảy màu này thông đến nơi nào?

Lão bà áo xanh nhìn về phía vết nứt rồi trầm giọng nói.

– Đi sẽ biết!

Thương Tùng Tử ha hả cười, dưới sự điều khiển của lão, mọi người cảm thấy đại lục dưới chân chuyển động càng nhanh hơn. Trong nháy mắt Man Hoang đại lục này đã phóng đi rất xa, cự ly đến vết nứt bảy màu cũng rất xa.

– Vết nứt này không được ổn đinh và không thể tiến vào trực tiếp, nếu không chỉ cần hai người trong đám chúng ta tiến vào thì nó sẽ tan vỡ. Tuy vết nứt không tiêu tán nhưng sẽ thu nhỏ lại, như vậy chúng ta sẽ rất khó trở về. Cho nên ta muốn dùng Man Hoang đại lục này đánh thẳng vào để vết nứt trở nên lớn hơn, trong nháy mắt khi chúng ta tiến vào bên trong thì ký hiệu trên đại lục này sẽ kiềm chế vết nứt để nó không bị tan vỡ, lúc chúng ta trở về cũng sẽ ít gặp ảnh hưởng.

Khi Thương Tùng Tử giải thích, vết nứt đang bùng ra những luồng sáng bảy màu này càng xa trong ánh mắt mọi người, đại lục dưới chân cũng liên tục chuyển động. Một lát sau, Man Hoang đại lục đột nhiên ngừng lại.

Thương Tùng Tử hai tay bấm pháp quyết rồi đặt xuống mặt đất. Lúc này mặt đất lại chấn động, nhưng Man Hoang đại lục này lại dùng tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy rồi đánh thẳng về phía vết nứt bảy màu.

Đại lục phóng đi càng lúc càng nhanh, cuối cũng cũng đã đến mức cực hạn. Tốc độ quá nhanh làm đại lục này rung chuyển dữ dội, những vị trí ngoài rìa đã có những tảng đất đá bong ra.

Nếu tử trên tinh không nhìn xuống sẽ thấy tốc độ tấn công của Man Hoang đại lục này cũng không kém, thậm chí còn nhanh hơn cả tu sĩ Toái Niết.

Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp tinh không, đại lục phóng đi với tốc độ quá nhanh làm cho đám người đứng bên trên trở nên ngưng trọng. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vết nứt bảy màu trước mặt, tâm thần cũng được kéo căng.

Nói thì chậm nhưng những gì đang xảy ra lại rất nhanh, hầu như chỉ trong nháy mắt đại lục này đã đánh ầm ầm tới, đại lục mang theo những tiếng thét gào kinh hoàng tinh không, trực tiếp đánh lên vết nứt bảy màu. Khoảnh khắc này những luồng sáng bảy màu trong vết nứt đột nhiên lóe lên điên cuồng, mơ hồ còn chiếu sáng khắp tinh không bốn phía. Khi đại lục đập vào, vết nứt này lập tức bị cướng ép há rộng miệng ra.

– Đi!

Giọng nói của Thương Tùng Tử vang lên, thân thể lão cũng trực tiếp phóng ra bay vào trong vết nứt. Đám người còn lại cũng vội vàng bám theo sát phía sau Thương Tùng Tử rồi tiến vào vết nứt.

Lúc này bên ngoài cũng chỉ còn hai người Vân Hồn Tử và Vương Lâm. Vân Hồn Tử dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vương Lâm, lúc này lòng Vương Lâm cũng thầm hừ lanh nhưng tốc độ của hắn cũng không giảm mà phóng vào vết nứt. Khoảnh khắc khi Vương Lâm tiến vào vết nứt thì hai mắt hắn đột nhiên lóe lên hàn quang, hắn quay mạnh đầu lại.

Hai mắt Vân Hồn Tử phía sau đang trở nên ngưng trọng, khoảnh khắc khi Vương lâm quay đầu lại thì tay phải đã vung lên hư không rồi lóe lên một thanh thiết kiếm, trên thân kiếm loang lỗ những vết rỉ sét nhưng lại có được lực lượng kinh thiên động địa.

Chương 1111: Vân Hồn Tử đâu rồi

Lần này đi vào trong vết nứt bảy màu Vương Lâm cũng có mưu đồ, hắn chắc chắn sẽ xuất hiện xung đột với Thương Tùng Tử. Một tu sĩ Toái Niết trung kỳ thì Vương Lâm còn có thể chiến đấu được một trận, cho dù là hai Toái Niết trung kỳ cũng không sao, bởi gì đối phương và Thương Tùng Tử cũng không phải có quan hệ rất mật thiết.

Trên đường đi Vương Lâm âm thầm quan sát người đàn ông Đoan Mộc có thân thể như một đứa trẻ. Tên này là loại người có lòng dạ độc ác, quan hệ giữa hắn và Thương Tùng Tử cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Còn về Trần Thiên Quân người Dịch Thú Tông thì cũng không có mối quan hệ quá thân thiết với Thương Tùng Tử, chắc chắn kẻ đó cũng là loại người có mưu tính.

Những lão già chính thức có quan hệ thân mật với Thương Tùng Tử rõ ràng chỉ có hai người, đầu tiên là lão già họ Bàng, người còn lại chính là Vân Hồn Tử.

Dưới những phân tích của Vương Lâm, vì có sự tồn tại của Vân Hồn Tử mà Thượng Tùng Tử mới ung dung mời mọi người cùng đi. Dù sao chỉ cần Thương Tùng Tử và Vân Hồn Tử liên thủ lại, hơn nữa còn có lão giả họ Bàng ở bên cạnh thì sẽ là vô địch trong đội ngũ!

Cho nên nếu có thể hủy đi Vân Hồn Tử thì chẳng khác nào chặt đi một cánh tay của Thương Tùng Tử. Hơn nữa tên Vân Tôn Tử này cũng không tốt đẹp gì với Vương Lâm, trên đường đi vẫn âm thầm dò xét hắn. Lúc này Vương lâm đã có quyết định, hắn tuyệt đối không thể để đối phương có cơ hội liên thut, phải ra tay đầu tiên! Trước mắt đã có cơ hội cực tốt.

“Toái Niết trung kỳ!” Nghĩ đến một trận chiến với Toái Niết trung kỳ mà tâm thần Vương Lâm trở nên phấn chấn. Lúc này hắn quay đầu lại, Thiết Kiếm trong tay đột nhiên được nâng lên rồi chém mạnh về phía dưới.

Uy lực của Thứ Không Niết Bảo làm kinh động thiên địa, chỉ trong khoảnh khắc đó đã có những luồng kiếm khí ngập trời gào thét phóng thẳng về phía Vân Hồn Tử.

Vân Hồn Tử biến sắc, khoảng cách giữa lão và Vương Lâm không xa, lại đang ở khá gần vết nứt bảy màu. Lúc này Vân Hồn Tử cũng không kịp suy nghĩ nghiều, khoảnh khắc khi luồng kiếm quang phóng đến gần thì lão gầm nhẹ một tiếng, hai tay lão bấm pháp quyết rồi vung lên phía trước. Những ngọn lửa linh hồn đang vờn quanh cơ thể lập tức lao ra để đối kháng với kiếm quang cực mạnh của Vương Lâm… Trong nháy mắt ngọn lửa linh hồn phóng về phía Vương Lâm rồi đánh thẳng vào luồng kiếm quang, những tiếng nổ ầm ầm vang vọng bốn phía nhưng ngọn lửa linh hồn lại lập tức thành một đám sương màu đỏ, lại tạo thành một đầu lâu rồi há miệng thôn phệ kiếm quang.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, thân thể Vân Tôn Tử trở nên run rấy, sắc mặt lập tức trắng bệch, trong mắt lộ ra cái nhìn khiếp sợ. Nhưng tu vi của lão dù sao cũng là Toái Niết trung kỳ nên một kiếm của Vương Lâm không đánh lão trọng thương. Lực tấn công làm Vương Lâm lùi người ra sau vài bước, nguyên thần chấn động, hắn sắp biến mất trong khe nứt bảy màu.

– Tiểu bối muốn chết!

Vân Hồn Tử gầm nhẹ lên một tiếng rồi phóng tới, tốc độ quá nhanh, chỉ sau khoảnh khắc đã tiến đến sát bên.

Thời gian không đủ để Vương Lâm tiếp tục vung Thiết kiếm, trong mắt hắn lại lóe lên hàn quang. Tình cảnh lúc này đã vượt ra ngoài dự định của hắn, Toái Niết trung kỳ không thể giết chết dễ dàng như vậy. Một kiếm vừa rồi chỉ đủ làm đối phương suy yếu mà thôi.

Thân thể Vương Lâm lùi ra phía sau, khi chuẩn bị tiến thẳng vào trong khe nứt thì Vân Hồn Tử đã đến rất gần. Khi chỉ còn nửa bước là tiến vào trong vết nứt thì Vân Hồn Tử nâng tay phải lên muốn thi triển thần thông. Khoảnh khắc này vẻ mặt Vương Lâm như cười như không, hắn há miệng hét lên:

– Định!truyện Ma Tu audio

Trong nháy mắt tiên lực trong cơ thể hắn vận chuyển lên điên cuồng rồi hóa thành Tiên thuật Định Thân Thuật phóng thẳng về phía Vân Hồn Tử bao phủ lại. Khoảnh khắc này thân thể Vân Hồn Tử đột nhiên dừng lại.

Với tu vi của Vân Hồn Tử thì dù dừng lại nhưng chỉ sau khoảnh khắc là có thể đánh nát những sợi tơ vô hình của Định Thân Thuật. Nhưng Vân Hồn Tử cũng không kịp phá vỡ Định Thân Thuật, thân thể Vương Lâm đã tiến hẳn vào trong khe nứt, kiếm quang lại đôt nhiên lóe lên phóng thẳng về phía đầu lâu. Đúng lúc này tay phải Vương Lâm cũng đánh thẳng ra, lực lượng Cổ thần ẩn chứa biên trong nổ ầm lên một tiếng rồi lao về phía Vân Hồn Tử.

Kiếm quang quét qua khi Vân Hồn Tử đã phá vỡ Định Thân Thuật, trong lúc nguy hiểm lão chỉ kịp lách người qua. Một tiếng rên thảm vang lên, cánh tay phải của Vân Hồn Tử bị kiếm quang chém xuống máu tuôn xối xả.

Trong nháy mắt khi một quyền Cổ thần đập thẳng lên người, dù Vân Hồn Tử đã dùng thần thông ngăn cản nhưng vết nứt bên cạnh thân thể lão lại trở nên xiêu vẹo trong phạm vi lớn.

Trong mắt Vân Hồn Tử bùng lên sự sợ hãi, trong vết nứt này cũng có phương thức giống như truyền tống, tuyệt đối không thể thay đổi vị trí lung tung. Nếu không thì khoảnh khắc này vết nứt là cửa ngõ giúp đi qua hai thế giới sẽ truyền tống đến những vị trí khác.

Vương Lâm đã nhiều lần xuyên qua khe nứt không gian, dù hắn chưa bao giờ tiến vào vết nứt bảy màu giống như thế này nhưng hắn dám kết luận vết nứt giữa hai thế giới đều là như vậy. Hơn nữa vết nứt này cũng không được ổn định, vì vậy mà Vương Lâm lại càng thêm xác định.

Cho nên mục đích của Vương Lâm cũng không phải mạo hiểm giết chết một tu sĩ Toái Niết trung kỳ, mà chỉ lợi dụng khoảnh khắc xuyên qua vết nứt, bắt buộc phải làm cho Vân Hồn tử bị thương rồi thay đổi vị trí.

Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong khoảnh khắc, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Trong nháy mắt khi Vương Lâm tiến vào trong vết nứt thì cảm thấy hoa mắt, vì sự xuất hiện của Định Thân Thuật mà nguyên thần trong cơ thể bị phản phệ dữ dội, nhưng hắn cố gắng áp chế xuống. Khi Vương Lâm xuất hiện đã ở trong một thế giới kỳ dị.

Trong đây có trời, nhưng bầu trời lại lấp lánh những luồng sáng bảy màu, tất cả cảnh vật được những luồng sáng bảy màu bao phủ bên dưới cũng đều có bảy màu. Nhưng thế giới này cũng không phải rõ ràng mà có rất nhiều vị trí bị sương mù bao phủ, cũng có một vài nơi không có sương mù. Vương Lâm cũng không nhìn kỹ cảnh vật, hắn nhìn về phía đám người được truyền tống vào thế giới này đang đứng khắp bốn phía, không có Vân Hồn Tử. Lúc này trong lòng Vương lâm mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn đánh cuộc, hiện nay hắn biết mình đã thắng. Tình cảnh vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, Vân Hồn tử vì không có thần thông đề phòng mới bị Định Thân Thuật giữ chặt, nếu để lão thi triển thần thông thì trận chiến sẽ không thể kết thúc nhanh như vậy được.

Tất cả mọi người đang đứng trên một địa phương giống như tế đàn, nơi đây tu vi chỉ có trăm trượng. Lão già họ Bàng nhìn về phía Trước mà vẻ mặt lộ ra sự cảm khái và hồi ức. Đây là lần thứ ba lão đến nơi này, nhớ lại lần đầu tiên thì tất cả lão bằng hữu bên người đều chết sạch, lần thứ hai lại chết đi một phần. Đến hôm nay những người tiến vào đây chỉ còn lại ba người lần trước, trong lòng lão cũng không khỏi thầm than một tiếng.

Ánh mắt đồng tử Đoan Mộc lóe lên, hắn nhìn về phía trước rồi liếm liếm môi thì thào:

– Sương kia cũng chẳng phải sương mù… Vẻ mặt Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông bên cạnh cũng trở nên cực kỳ kích động. Hắn hít vào vài hơi thật sâu, trong mắt lộ ra những luồng sáng kỳ dị. Chỉ có lão bà áo xanh khẽ nhăn lông mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vẻ mặt Thương Tùng Tử trở nên phấn chấn, nhưng ánh mắt lại ngưng trọng nhìn về phía Vương Lâm, lão trầm giọng nói:

– Lữ đạo hữu, Vân Hồn Tử đâu?

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, hắn cau mày nói:

– Lữ mỗ làm sao biết được hắn đi đâu!

– Vân Hồn Tử trước đó ở sau lưng ngươi, hai người các ngươi tiến vào đây cuối cùng, chẳng lẽ bên ngoài xảy ra chuyện gì?

Thương Tùng Tử nhíu mày, tâm tình tốt đẹp khi tiến vào đây một lần nữa đã hoàn toàn tiêu tán khi Vân Hồn Tử mất tích. Trong lòng lão mơ hồ bùng lên những luồng mây đen:

– Bên ngoài chó chuyện gì hay không tại ha cũng chẳng biết, nhưng ta bước chân vào khe nứt trước, lúc đó cũng không thấy bên ngoài xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Vương Lâm bình thản mở miệng nói.

– Lữ đạo hữu, trước đó lão phu cũng đã lưu ý, cũng thấy khoảng cách giữa ngươi và Vân Hồn Tử không xa. Chẳng lẽ ngươi tiến vào được mà hắn lại mất tích sạo?

Lão già họ Bàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm rồi chậm rãi nói. Vẻ mặt Thương Tùng Tử cũng trở nên âm trầm, lão nhìn qua Vương Lâm, trong lòng cảm thấy rất tức giận.

Cuộc nói chuyện giữa ba người đã dẫn đến sự chú ý của những kẻ khác. Đổng tử Đoan Mộc cười lên ha hả nói:

– Thú vị thật, chỉ tiến vào vết nứt mà đã mất một người.

Lão bà áo xanh chỉ quét mắt về phía Vương Lâm mà không nói câu gì.

Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông nhướng mày, hắn cũng không thèm để ý đến những vấn đề này mà ánh mắt tiếp tục nhìn về phía sương mù phương xa, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

– Bàng đạo hữu dùng lời nói phải thận trọng, nếu nói bậy sợ dẫn đến họa sát thân!

Vương Lâm cười lạnh rồi quét mắt nhìn về phía lão già họ Bàng.

Lão già họ Bàng chấn động tâm thần, lúc này nhớ lại cái chết của Ngô Thanh thì âm thầm hối hận mình lắm lời. Lão nhìn về phía Thương Tùng Tử.

– Lữ đạo hữu, xin cho lão phu một lời giải thích về chuyện này.

Thương Tùng Tử nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lão biết Vân Hồn Tử vẫn luôn giám thị người thanh niên áo trắng trước mặt, nhưng lúc này mất tích thì rõ ràng có liên quan rất lớn đến người này.

– Nực cười!

Vương Lâm giận quá mà vười, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thương Tùng Tử rồi cười lạnh nói:

– Vân Hồn Tử tu vi Toái Niết trung kỳ, Lữ mỗ căn bản không phải đối thủ của hắn. Thương Tùng Tử đạo hữu muốn ta có lời giải thích, tại hạ không thể giải thích được.

– Vân Hồn Tử hắn có đầu có chân, hắn muốn đi đâu phải hướng về Lữ mỗ báo cáo sao? Đúng là vớ vẩn đến cực điểm. Nếu có người muốn đánh một trận thì Lữ mỗ sẽ phụng bồi!

Trong mắt Vương Lâm bùng lên hàn quang, lời nói của hắn rất sắc bén.

– Thật thú vị, Thương Tùng Tử, lời nói của vị đạo hữu này rất có đạo lý. Vân Hồn Tử có đầu có chân, có lẽ hắn không muốn tiến lên hoặc hắn không muốn đi cùng một chỗ với chúng ta, nói không chừng đã đi đến một vị trí nào khác rồi!

Đồng tử Đoan Mộc liếc mắt nhìn Vương Lâm, hắn dùng giọng the thé nói với Thương Tùng Tử.

Thương Tùng Tử nhíu mày, lão cũng có chút nghi ngờ về chuyện này. Với tu vi của Vân Hồn tử thì tên họ Lữ này trừ khi ẩn giấu tu vi cực sâu, nếu không sẽ không thể giết chết Vân Hồn Tử trong khoảng thời gian cực ngắn như vậy được.

Thương Tùng Tử quét mắt nhìn qua Vương lâm, sau đó lại cố gắng loại bỏ ý nghĩ Vân Hồn Tử bị người ta chém chết. Đặc biệt là Vân Hồn Tử cũng giống như lão, cũng đều là loại người rất am hiểu địa phương này, trước đó đã tiến vào đây hai lần… “Chẳng lẽ… Vân Hồn Tử biết được một con đường khác, cho nên trong khoảnh khắc khi tiến vào đây đã thay đổi phương hướng để truyền tống đi sao? Khả năng này tuy có nhưng cũng có thể là tên họ Lữ này và Vân Hồn Tử chiến đấu với nhau, vì vậy làm cho khoảnh khắc khi Vân Hồn Tử xuyên qua vết nứt lại bị truyền tống đến địa phương khác. Nhưng nếu đã như vậy thì vì sao tên họ Lữ này lại được truyền tống đến đây bình yên vô sự?” Trong lòng Thương Tùng Tử cũng không thể xác định rõ ràng chuyện này. Lão nhìn qua Vương Lâm rồi ôm quyền trầm giọng nói:

– Chuyện này là lão phu lỗ mãng, Lữ đạo hữu đừng nên để bụng!

Vương Lâm cũng hừ lạnh rồi ôm quyền nhưng không nói câu nào.

Khoảnh khắc này trong không gian được những luồng sáng bảy màu bao phủ, trong một sơn cốc rất sâu được sương mù cuộn quanh, vẻ mặt Vân Hồn Tử tái nhợt đang khoanh chân ngồi trên mặt đất. Lão vội vàng nhìn qua bốn phía, cánh tay phải đã không còn chảy máu nhưng vẻ mặt lại mơ hồ lộ ra sự kinh hoàng.

– Chết tiệt, không ngờ lại được truyền tống đến nơi này!

Tâm thần Vân Hồn Tử run rẩy, lão liếm liếm đôi môi khô khốc rồi dùng ánh mắt cực kỳ sợ hãi nhìn về phía sơn cốc đang được bao phủ trong sương mù nồng đậm.

Trong sương mù còn mơ hồ truyền ra những tiếng gầm rống và mùi máu tanh.

Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 4 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!