[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 276 [Chương 1072 đến 1076]
❮ sautiếp ❯Chương 1072: Tinh hồn
Thanh âm này dường như từ giữa trời và đất truyền lại, mờ mờ ảo ảo, vừa giống như ở bên tai, vừa như là từ xa truyền lại, nhưng hắn nghe kỹ, lại dường như là ở trong tâm thần.
Một chữ thật đơn giản, một thanh âm rất bình tĩnh, nhưng truyền vào trong tâm thần của Tôn Vân lại làm cho thân thể nàng run lên, giống như trời đất bên cạnh nàng sụp đổ, hình thành những sợi tơ vô hình quấn quanh thân mình, khiến cho thân thể của Tôn Vân, nguyên thần, thậm chí nguyên lực trong cơ thể đều ở trong khoảnh khắc này đứng im.
Ngay cả suy nghĩ của nàng toàn bộ cũng không còn vận chuyển, dường như lưu lại trong thế giới từ kiếp trước.
Thân ảnh của Vương Lâm xuất hiện ở trước mặt Tôn Vân.
Tôn Vân đang khoanh chân ngồi, thân hình mũ miều ẩn giấu trong quần áo, giờ phút này lại càng hiện rõ. Bên trong gian phòng này còn có một mùi hương tỏa ra từ trên thân thể Tôn Vân.
Vẻ mặt của nàng vẫn còn giữ lại vẻ kiên nghị lúc trước, không hề cử động.
Từ trong tay của Tôn Vân lấy ra một đan dược màu đen. Vương Lâm cẩn thận nhìn lại, màu sắc của đan dược này dường như là nguồn gốc của hết thảy hắc ám trên thế gian, khiến cho người ta nhìn vào, như thể tâm thần bị hút đi.
Quả là một đan dược đặc biệt!
Vương Lâm thì thầm tự nói, thần thức đảo qua đan dược này, ánh mắt lộ ra vẻ tính toán. Hiểu biết về đan dược của hắn kém hơn hiểu biết về thuật cấm chế rất nhiều, nhưng tu vi của hắn thông thiên, thần thức tràn ngập bên trong đan dược, phân tích ra được kết cấu bên trong đan dược này.
Chỉ là tuyệt đại bộ phận đều là những thứ hắn không nhận biết được, càng quan trọng hơn đó là bên trong đan dược này hắn cảm nhận được một linh hồn đang dao động.
Rất thú vị!
Hai mắt Vương Lâm lóe lên, một lần nữa nhìn thoáng qua đan dược này để xác định cảm giác của mình là đúng hay sai. Bên trong đan dược này quả thật là có linh hồn dao động, sự dao động của linh hồn này không mạnh, nhưng cực kỳ cứng cỏi.
Nhắm hai mắt lại, Vương Lâm có cảm giác cái mình nhìn thấy không phải là một đan dược, mà là một tinh hồn của mãnh thú! Hình dạng của tinh hồn này giống như một con vượn, cực kỳ bạo ngược, điên cuồng giãy giụa trong tay hắn, Chỉ là trên người con vượn này có rất nhiều phong ấn, khiến cho nó hoàn toàn khoogn thể vùng vẫy thoát ra.
Mở mắt ra, hết thảy ảo giác biến mất, Vương Lâm lại đem đan dược đặt vào giữa hai ngón tay của Tôn Vân, lui về phía sau vài bước, tay phải chỉ về phía trước.
Lập tức những sợi tơ vô hình quấn quanh người Tôn Vân toàn bộ tiêu tan, thân thể Tôn Vân run lên, khôi phục lại bình thường. Hết thảy việc này đối với nàng mà nói dường như chỉ trong nháy mắt, giống như kiếp trước và kiếp này chồng lên nhau.
Tu vi của Vương Lâm cao hơn nàng rất nhiều, dưới Định Thân Thuật, Tôn Vân thậm chí cũng không có khả năng phát hiện ra sự dị thương, vẫn duy trì động tác như trước kia, mắt lộ ra vẻ kiên định, đem đan được nuốt vào miệng. Vương Lâm bình tĩnh đứng sau thân thể nàng nhìn lại.
Tôn Vân hoàn toàn không hề nhận biết được ở phía sau mình có một người, mà sau khi nuốt đan dược vào, sắc mặt lập tức trở nên hồng hào, dường như lộ ra vẻ thống khổ, trên trán toát mồ hôi, quần áo toàn thân nàng nhanh chóng ướt nhẹp mồ hôi, dính sát vào người.
Từ phía sau nhìn lại, Vương Lâm nhìn thấy rõ ràng nữ tử ở phía trước trong lúc khoanh chân ngồi chỗ từ lưng đến cánh tay tạo thành hình vòng cung. Sắc mặt Tôn Vân càng lúc càng hồng, hai mắt nhắm lại, rõ ràng cảm giác được bên trong cơ thể dường như có một lửa thiêu đốt.
Ngọn lửa này thiêu đốt nguyên thần nàng, dần dần ở bên trong tâm thần nàng có một con vượn đen mắt vàng biến ảo hiện ra. Con vượn đen mắt vàng này thân mình to lớn, khí thể hung ác tràn ngập, trong tiếng rít gào rống giận, lao thẳng đến nguyên thần của nàng.
Ngọn lửa giờ phút này đã tràn ngập trong nguyên thần Tôn Vân. Nguyên Thần của nàng lúc trước dã bị thương, giờ phút này ở bên trong ngọn lửa lại càng thống khổ, nhưng không hề lui bước, mà chiến đấu với con vượn đen mắt vàng này. Nguyên thần này giống như là một chiến trường, nguyên thần cùng với con vượt này như thể chiến đấu sinh tử, con vượn kia trong tiếng rít gào dương như muốn xé rách nguyên thần này, xé rách thân thể Tôn Vân, không muốn để cho ngọn lửa kia thiêu đốt, muốn thoát ra ngoài. Nhưng nguyên thần của Tôn Vân vẫn quấn chặt con vượn đen, để mặc cho ngọn lửa kia thiêu cháy bản thân đồng thời nhanh chóng luyện hóa con vượn đen kia, dường như nếu không luyện hóa được con vượn đen này thì quyết không cam lòng.
Chỉ là con vượn đen kia quá to lớn, tốc độ bị luyện hóa ở bên trong tâm thần của Vương Lâm chậm hơn tốc độ nguyên thần của bản thân Tôn Vân bị thiêu đốt. Vì thế, nguyên thần của Tôn Vân liên tiếp lùi ra sau, sắc mặt bên ngoài đã trở nên đỏ thẫm, lại còn bắt đầu run rẩy.
Nuốt vào Nhập Tử Hồn Đan là nuốt vào một nguy cơ sinh tử, điểm này trong lòng Tôn Vân hiểu rất rõ. Nếu không phải vì muốn tu vi nhanh chóng đột phá để có thể có được sức mạnh lớn nhấn trợ giúp cho sư tôn, nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện nuốt đan dược này. Sư tôn đối với nàng có đại ân, vì sư tôn, nàng có thể không tiếc hết thảy!
Mắt thấy nguyên thần đã bị con vượn đen đến đường cung, con vượn này chỉ bị luyện hóa non nửa thân thểm chỉ đưa tay một cái sẽ xé rách nguyên thần của Tôn Vân.
Đúng lúc này, Vương Lâm nâng tay phải lên, hắn chính là muốn cẩn thận quan sát đan dược này có tác dụng như thế nào, nếu Tôn Vân thất bại, cũng sẽ không có cơ hội quan sát tận mắt.
Thôi, ta cũng cho ngươi một cơ hội!
Vương Lâm lắc đầu, ngón trỏ tay phải điểm vào thiên linh của Tôn Vân. Dưới một chỉ này, thần thức của Vương lâm bỗng nhiên chuyển động, trực tiếp tiến vào trong tâm thần Tôn Vân.
Bên trong tâm thần của Tôn Vân, nguyên thần của nàng không ngừng lui về phía sau, mơ hồ lộ ra sự tuyệt vọng. Mắt thấy con vượn đen kia đánh tới, trong nháy mắt này đột nhiên có một thân ảnh áo trắng đi vào tâm thần. Thân ảnh áo trắng này nàng không nhìn rõ hình dáng, chỉ có thể nhìn thấy tóc bạc phất phơ trên đầu. Thậm chí còn chưa kịp hoảng sợ không biết vì sao người tóc trắng này xuất hiện bên trong tâm thần của mình, nguyên thần của Tôn Vân đột nhiên run lên, không dám tin nhìn về phía trước.
Chỉ thấy sau khi thân ảnh áo trắng này xuất hiện, tay phải tùy ý tung ra một chỉ, lập tức đánh tới. Con vượn đen kia kêu lên một tiếng thảm thiết, thân mình nhanh chóng lùi về phía sau, từng trận tiếng động ầm ầm từ bên trong thân thể con vượn truyển ra, thân thể đột nhiên bắt đầu sụp đổ, bị ngọn lửa bốn phía nuốt lấy, điên cuồng luyện hóa.
Tôn Vân ngây ra, phong thái của một chỉ này làm cho nàng rung động. Nàng không thể hình dung ra một chỉ này, chỉ là có cảm giác, trong khoảnh khắc vừa rồi, một chỉ này dường như đã xâm chiếm toàn bộ tâm thần của nàng, đủ để kinh thiên động địa. Dưới một chỉ này, dường như trời đất đều run rẩy, trời cao như muốn sụp đổ.
Nàng đã từng chứng kiến sư tôn Lữ Yên Phi thi triển thần thông, nhưng giờ phút này, nàng hiểu rõ cho dù là sư tôn cũng không thể thi triển được một chỉ kinh thiên như vậy, cho dù là sư tôn, dưới một chỉ này, chỉ sợ cũng phải thối lui mà chết.
Nàng cũng từng chứng kiến qua vị sư tổ đã quy tiên thi triển thần thông, nhưng cho dù là sư tổ, theo nàng cũng rất khó thi triển ra được thần thông bậc này. Nhất là động tác tùy ý của người áo trắng kia dương như rất thoải mái, nhưng lại làm rung chuyển tâm thần nàng.
Người áo trắng kia dường như quay đầu lại nhìn Tôn Vân một cái, bước một bước, đi ra xa khỏi tâm thần nàng, biến mất không thấy, còn lại ở trong mắt của Tôn Vân chỉ còn một đầu tóc trắng kia, rõ ràng khắc sâu ở trong lòng.
Con vượn kia bị luyện hóa trong tâm thần, hình thành một luồng hồn lực kỳ dị, ngay trong khoảnh khắc này, điên cuồng dung nhập vào trong nguyên thần của Tôn Vân, khiến cho nàng không thể suy nghĩ về hình ảnh màu trắng còn lưu lại trong mắt. Nàng không ngừng hấp thu hồn lực, dần dần tiến nhập vào trong một trạng thái kỳ dị giống như là một cảnh giới mới.
Ở trong trạng thái kỳ dị này, từng sự lý giải đối với đạo, từng sự minh ngộ đối với trời đất từ trong hồn lực truyền ra, dung nhập vào nguyên thần. Con vượn đen cũng không phải là mãnh thú tầm thường mà là một linh thú đặc biệt trong Vân Hải Lĩnh Vực. Loại thú này giống như người, đã tu đạo, đối với trời đất cũng đã có cảm ngộ.
Lại thêm ưu thế tuổi thọ lâu dài trời sinh, mình ngộ đối với trời đất so với tu sĩ không hề ít sâu sắc hơn. Con vượn đen này đã có tuổi thọ hơn ba ngàn năm, hồn của nó phối hợp với thuật luyện đan, hóa thành một viên Nhập Tử Ly Hồn Đan!
Cũng không biết qua bao lâu, Tôn Vân chậm rãi mở hai mắt, trong mắt tỏa ra hào quang sáng ngời, một tia khí tức Dương Thực vờn quanh thân thể nàng. Vẫn còn chưa đạt tới Dương thực, nhưng lúc này nàng đã mở ra cửa lớn để tiến vào Dương Thực, phải đem những cảm ngộ lúc trước toàn bộ thấu hiểu thì mới có thể chính thức trở thành Dương Thực tu sĩ!
Tôn Vân mạnh mẽ quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng không nhìn thấy bất kỳ một bóng người nào, cả căn phòng chỉ có một mình nàng. Chỉ là nàng làm thế nào cũng không thể quên phong thái một chỉ của người tóc bạc kia.
Trầm mặc trong chốc lát, trên mặt Tôn Vân lộ vẻ ảm đạm, nàng kinh ngạc nhìn về phía trước, màu trắng ở trong đầu thủy chung vẫn không tiêu tan, dường như đây không phải trực giác của tu sĩ, mà là của một người con gái, dường như thân ảnh này… nàng đã từng gặp qua… Ảo giác này… tóc trắng… tóc trắng… Hai mắt Tôn Vân dần dần trở nên sáng ngời, nàng nghĩ tới lời nói của sư tổ. Sư tổ trước khi quy tiên sau khi thi triển thần thông Trạch Linh, chỉ nói ra một câu:
Phía bắc… tóc trắng… Lồng ngực của Tôn Vân phập phồng không ngừng, nàng lập tức đi ra khỏi phòng, hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến tẩm cung của sư tôn ở dãy núi phía nam.
Vương Lâm đứng bên cửa sổ nhìn đạo cầu vồng đang dần dần bay đi xa trên bầu trời tối đen, trong mắt lộ vẻ đã hiểu ra.
Không ngờ… trong Vân Hải Tinh Vực này lại có loại đan dược này tồn tại… Nếu nói như vậy, linh thú càng mạnh, hồn phách lại càng có thể trợ giúp nhiều cho việc cảm ngộ ý cảnh… Điểu này, đúng là hoàn toàn khác biệt với hai giới Lôi Vũ.
Trong lúc trầm ngâm đột nhiên thần sắc Vương Lâm khẽ động. Hắn nghĩ tới năm đó ở Chu Tước Thánh Tông, Mặc Trí đã đưa tới một tinh hồn do kỳ sư luyện hóa.
Ngay lúc này, tại tầng năm của Vân Hải Tinh Vực, bên trong một đám tinh vụ nồng đậm cách đại lục Mạc La không xa, một con mãnh thí màu đên, thân thể như một con nòng nọc lớn chứng trăm trượng đã chậm rãi phi hành.
Đầu của con mãnh thú này rất lớn, chiếm hơn một nửa thân thể, cái miệng lớn trông như một vết sẹo, thi thoảng lại mở ra, dường như nuốt lấy đám tinh vụ, lộ ra hàm răng chi chít cùng với vẻ hung dữ khát máu. Cái đuôi dài nhỏ phía sau nó chậm rãi lay động.
Trên đỉnh đầu nó có hai người đang đứng, phía trước là một thanh niên, toàn thân mặc áo tím, tướng mạo anh tuấn, nhưng lại có một luồng tà khí bao phủ, khiến cho cả người hắn thoạt nhìn trông có vẻ bạo ngược. Ở phía sau thanh niên này có một lão già đi theo, hắn cung kính đứng ở nơi đó, thần sắc bình tĩnh, chỉ là thi thoảng lại nhìn về phía thanh niên này, hai mắt lộ ra vẻ cưng chiều.
Thiếu gia ta không những muốn Lữ Yên Phi trở thành thê thiếp lô đỉnh, mà còn muốn Quy Nguyên Tông này trở thành tẩm cung của thiếu gia ta! Tống thúc, ngươi nắm chắc được mấy phần?
Nếu lão đạo kia chưa chết, thì lão phu nửa phần nắm chắc cũng không có, nhưng lúc này, là mười phần!
Giọng điệu của lão giả bình thản, trong mắt lóe lên hàn quang. Thanh niên kia nghe thất vậy cười ha hả, liếm liếm môi, không biết đang suy nghĩ cái gì mà trên mặt lộ ra vẻ dâm dục.
Chương 1073: Tử khí tây lai
Mùa mưa liên mien mấy tháng, dường như vĩnh viễn không chấm dứt, thủy chung cũng không ngừng. Những cơn mưa rả rích đêm ngày, còn có mây đen đầy trời, luôn đè nặng trong lòng của đệ tử Quy Nguyên Tông, bất lực tản ra. Trong nháy mắt, Vương Lâm đã ở trong Quy Nguyên Tông được mười ngày.
Tôn Vân đã sớm từ chỗ của sư tôn trở về, trong mấy ngày nàng vẫn âm thầm điều tra ba mươi mốt phàm nhân từ phía bắc đến kia, chỉ là cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Về phần Vương Lâm, nàng cũng quan sát qua, nhưng cũng không thu được manh mối gì.
Thậm chí ngay cả sư tôn Lữ Yên Phi đối với việc này cũng rất coi trọng, tự mình thi triển thần thông cố gắng để có thể phát hiện một ít manh mối, nhưng kết quả cũng như vậy.
Hình ảnh màu trắng trong lòng của Tôn Vân cũng không có theo thời gian mà tiêu tan, ngược lại ngày càng khắc sâu. Thi thoảng nửa đêm khi đang tĩnh tọa tỉnh lại, trước mắt Tôn Vân đều không hiểu tại sao lại hiện lên hình ảnh của người mặc ái trắng cùng với phong thái của một chỉ kia.
Hắn rốt cuộc là ai?
Vấn đề này vẫn luôn làm Tôn Vân suy nghĩ.
Vào buổi chiều một ngày, Tôn Vân đẩy cửa phong, nước mưa rơi lên mái hiên bắn lên, vài giọt bắn vào mặt Tôn Vân. Nàng nhăn đôi lông mày thanh tú, đưa tay lên lau những giọt mưa lên mặt, trong dáng vẻ thanh tú lộ ra vẻ đẹp động lòng người, đi ra phía ngoài.
Nước mưa ở cách bên ngoài thân thể nửa trượng dường như rơi xuống một cái lồng vô hình, theo đó chảy xuống.
Đi bên trong sân, Tôn Vân nhìn những loại cây dược thảo ở bên người, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về hướng căn nhà của Vương Lâm.
Người mà nàng nghi ngờ nhất, chính là Vương Lâm! Nhưng mấy ngày này, thanh niên tên là Tằng Ngưu này giống như là một phàm nhân thực sự, ngoại trừ vẻ điềm đạm và bình tĩnh của hắn.
Không biết nguyên nhân vì sao, Tôn Vân theo bản năng đi về hướng căn nhà của Vương Lâm, đứng bên ngoài một hồi, đôi lông mày thanh tú dựng lên, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Cho người tới nơi này là để ngươi chăm sóc dược thảo. Mấy ngày nay, người mới chỉ làm có một lần!
Tôn Vân nhìn chằm chằm Vương Lâm đang đọc một quyển mộc giản trong tay ở bên cạnh chiếc bàn trong phòng. Nàng không biết vì sao mấy ngày nay sau khi nhìn thấy Vương Lâm, bao giờ tâm tư cũng có một chút xao động, đã không còn sự bình tĩnh của một Âm Hư tu sĩ.
Vương Lâm bỏ mộc giản lấy từ trong Điển Tịch Các của Quy Nguyên Tông xuống. Mộc giản này cũng không phải là một thuật có giá trị, hễ là đệ tử mới nhập môn đều có thể mượn xem. Cái trong đó ghi chép chính là lịch sử của đại lục Mạc La, còn có một chút giới thiệu sơ lược về Vân Hải Tinh Vực.
Mộc giản này chính là để cho đệ tử mới nhập môn có thể hiểu rõ về tu chân giới, hiểu rõ Vân Hải, còn để hiểu rõ đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi hơn còn có người giỏi hơn, từ đó mà cực khổ tu hành.
Trong lúc nhìn vào mộc giản này, tâm thần Vương Lâm không đặt toàn bộ lên trên đó, mà suy nghĩ về việc luyện đan cùng với linh thú. Bình tĩnh liếc mắt nhìn Tôn Vân một cái, Vương Lâm ngồi ở chỗ đó, chậm rãi nói:
Có dược thảo bị chết sao?
Tôn Vân không nói được gì. Mấy ngày nay dược thảo so với trước đây còn xanh tốt hơn, thậm chí có mấy cây lúc trước đã chuẩn bị bỏ đi, trong mấy ngày này, bỗng nhiên điều vẫn còn sống một cách kỳ dị.
Vương Lâm không nói thêm gì nữa, lại cầm lấy mộc giản, tiếp tục đọc.
Hắn càng như vậy, Tôn Vân lại càng cau mày, nhấc chân bước vào trong nhà, lập tức liền có mùi hương thơm ngát tràn ngập gian phòng nhỏ này. Đối với mùi thơm này, hiển nhiên Vương Lâm không còn xa lạ, ngày hôm đó ở chỗ Tôn Vân ngồi, hắn đã ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể này.
Những dược thảo này không chết cũng không liên quan tới ngươi. Bởi vì linh khí ở đây sung túc, hơn nữa những dược thảo này đều là giống sống trong nước, đương nhiên mùa mưa này có thể hấp thụ được sức mạnh của trời đất trong những cơn mưa.
Tôn Vân nhìn chằm chằm Vương Lâm, thanh âm lạnh lùng nói.
Ồ Vương Lâm tùy ý gật đầu, cũng không nhìn Tôn Vân, lật mộc giản trong tay, tiếp tục đọc.
Tằng Ngưu!
Nhìn thấy thái độ của Vương Lâm, đôi mắt đẹp của Tôn Vân trừng lên.
Vương Lâm nhíu mày, lại bỏ mộc giản xuống, lạnh lùng nhìn về phía Tôn Vân.
Tôn Vân có đầy một bụng những lời để nói, đang muốn răn dạy, nhưng bỗng nhiên khi đối mặt với ánh mắt Vương Lâm, lại theo bản năng nuốt xuống những lời sắp sửa nói ta khỏi miệng, thần sắc trở nên run sợ.
Công việc của Tằng mỗ là không để cho những dược thảo này chết, nếu không có chuyện gì, xin đừng làm phiền.
Thanh âm của Vương Lâm bình thản, tâm hồn thiếu nữ của Tôn Vân bỗng nhiên run lên.
Là hắn… Tôn Vân trầm ngâm một lát, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, rồi cắn môi dưới, xoay người đi ra khỏi phòng.
Đêm khuya, trên bàn là một ngọn đèn dầu leo lét, ngoài cửa sổ là một màn tối đen, chỉ có tiếng mưa rơi ào ào, xen lẫn tiếng sấm sau những tia chời thi thoảng lại lóe lên.
Còn có những cơn gió thổi qua dãy núi, thổi vào trong Quy Nguyên Tông giữa bồn địa này, hình ảnh những cơn lốc xoáy, phát ra thanh âm nức nở vang vọng. Vương Lâm bỏ mộc giản trong tay xuống, nhắm mắt lại trầm ngâm một chút.
Từ trong những lời giới thiệu sơ lược bên trong mộc giản, hắn biết được không ít sự tính. Đối với Vân Hải, cũng có hiểu biết tương đối rõ ràng. Càng quan trọng hơn chính là mất ngày nay trong lòng hắn đã nghiên cứu về ngọc giản mà hắn nhìn thấy mấy ngày trước, suy nghĩ và cân nhắc đối với luyện đan cũng có một ít thu hoạch. Mở hai mắt, Vương Lâm ngẩng đầu, ánh mắt hán dường như có thể xuyên thấu gian phòng đang ở, hướng thẳng lên trời, phá tan hết thảy nước mưa từ trên trời rơi xuống cùng với những tia chớp như những con rắn bạc, trực tiếp nhìn về phía đạo quán treo lơ lửng trên tám cây cột đá lớn giữa không trung bồn địa của Quy Nguyên Tông! Ở bên trong đạo quán, Vương Lâm có thể rõ ràng cảm nhận được một luồng khí tức không hể yếu vờn xung quanh, thân thể hắn nhoáng lên một cái, biến mất ở bên trong phòng. Lúc hiện ra, hắn đã ở giữa không trung ở trên đỉnh của một cây cột đá, ở bên ngoài đạo quán kia! Ở vị trí này, mưa gió trong trời đất rất lớn, phát ra tiếng gào thét, lại có lôi đinh ầm ầm rống giận. Thần sắc Vương Lâm như thường, đẩy cánh cửa của đạo gián ở giữa không trung, tiến vào trong.
Đạo quán này không lớn, ngoài một số đồ đạc, cái làm người ta chú ý nhất chính là một khe không gian rất lớn ở vị trí trung tâm, từ bên trong phát ra tử quang, chiếu rọi toàn bộ đạo quán này thành một màu tím. Ở phía sau khe không gian này có một cái giá, trên đó có cấm chế giao động, trên giá có đặt ba vật, một thanh trường kiếm, một ngọc giản, và một viên đan dược.
Ngay khi Vương Lâm bước vào trong đạo quán, tử quang của cái khe không gian bỗng nhiên trở nên nồng đậm. Một con rắn rất lớn từ bên trong cái khe chui ra, thè cái lưỡi rắn, nhìn chằm chằm Vương Lâm.
Con rắn này toàn thân màu tím, nhất là hai mắt lại ẩn chứa màu tím càng đậm. Dưới ánh mắt này, phàm là những người bị nhìn vào, đều tâm thần chấn động, nhưng đối với Vương Lâm mà nói cũng không có nửa điểm tác dụng.
Cũng không nhìn con Tử Mục Mãng kia, Vương Lâm trực tiếp đi qua. Con Tử Mục Mãng kia gầm nhẹ, những ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, cuống quýt lùi về phía sau, để mặc cho Vương Lâm đi qua không hề tấn công.
Trên thực tế bốn ngày trước, Vương Lâm đã tới nơi này một chuyến. Con Tử Mục Mãng này nếu xét tu vi có thể so sánh với tu si Khuy Niết hậu kỳ, nhưng ở trong mắt Vương Lâm, cũng không là cái gì.
Hoàn toàn không có động tĩnh gì quá lớn, bốn ngày trước hắn đã suýt chém chết con Tử Mục Mãng này, nhưng nghĩ đến mình dù sao cũng muốn sống ở Quy Nguyên Tông này một thời gian, nếu như vừa đến đã giết hộ tông linh thú của người ta, cũng có chút không ổn, nên lúc này mới giữ lại tính mạng cho con Tử Mục Mãng này.
Hắn đi tới bên cạnh cái giá kia, vung tay phải lên, cấm chế trên đó tiêu tan toàn bộ. Vương Lâm cầm lấy ngọc giản, lại một lần nữa ngưng thần xem xét. Ngọc giản này trong bốn ngày trước khi hắn tới nơi này cũng đã xem qua, những thần thông của Quy Nguyên Tông trong đó Vương Lâm cũng không hứng thú, chỉ quan tâm đến những miêu tả để cập đến linh thú và luyện đan.
Sau khi cẩn thận xem xét lại một lần, trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ suy tư, buông ngọc giản, cầm lấy đan dược bên cạnh, nhìn đan dược này không chớp mắt. Bốn ngày trước khi hắn xem xét không phát hiện một manh mối gì.
Lúc này sau bốn ngày suy nghĩ và cân nhắc về việc luyện đan bên trong ngọc giản, lúc này mục đích của hắn chính là đan dược này.
Theo như lời trong ngọc giản, linh thú trong Vân Hải Tinh Vực có mười ba bậc, lấy hồn của linh thú nhập vào thuốc, luyện thành đan theo đó cũng chia làm mười ba bậc. Thứ mà lão tổ của Quy Nguyên Tông này để lại, là một Ly Hồn Đan cấp tám truyền từ đời này qua đời khác trong Quy Nguyên Tông. Chỉ đáng tiếc đây là một phế đan không dung nhập bất kỳ một hồn linh thú nào!
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ đáng tiếc.
Trải qua mấy ngày nghiên cứu nội dung trong ngọc giản, hắn dần dần tìm tòi một vài đặc điểm về việc luyện đan của Vân Hải. Lần này lại đi tới đạo quán, chính là để chứng thực phỏng đoán của mình có chính xác không.
Nhìn đan dược trong tay, hắn đã có thể xác định.
Thở dài một tiếng, Vương Lâm bỏ đan dược xuống, hắn không đem theo ba vật mà hiển nhiên là do lão tổ của Quy Nguyên Tông truyền lại này bỏ đi. Việc lấy đi những bảo vật của môn phái này, trong hoàn cảnh không thù không oán, với tu vi của Vương Lâm, cũng không thèm làm. Hắn chỉ cần nhìn, thế là đủ!
Trước mắt cần phải tự mình dùng phương pháp luyện đan của Vân Hải để luyện hóa đan dược. Ở bên trong Vân Hải Tinh Vực này, mục tiêu của ta là vận dụng hết mọi khả năng để nâng cao tu vi!
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, quyết định chủ ý, đang muốn rời khỏi, độn nhiên hắn ngẩng mạnh đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
Ở biên giới phía tây của đại lục Mạc La, trên bầu trời, lúc này có từng trận điện quang lóe lên, thanh âm ầm ầm chậm rãi vang vọng, dường như có người ở bên ngoài tấn công vào bên trong.
Đại lục Mạc La này trôi nổi trong Vân Hải Tinh Vực, ở bên trên có một ngọn tháp đen phát ra ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ đại lục. Ngọn tháp đen này ngoài việc có thể khiến cho tinh vụ bị đẩy lùi về phía sau, còn có tác dụng phòng hộ nhất định.
Tầng phòng hộ này không những ngăn chặn những tu sĩ ngoại tông mà còn ngăn chăn vô số mãnh thú trong khắp Vân Hải này! Bên trong Vân Hải Tinh Vực, thú phân làm hai loại. Phàm là những con thú bị tu sĩ thuần hóa thì được gọi là linh thú, còn những con thú phiêu du ở trong tinh vực, cùng với tu sĩ bất lão bất tử, thì được gọi là mãnh thú. Lúc này, ánh sáng phòng hộ ở phía tây đại lục Mạc La trong tiếng ầm ầm không ngừng vặn vẹo, cuối cùng trong một tiếng nổ kinh thiên động địa, ầm ầm sụp đổ.
Tiếng nổ vang trời đất này trong thời gian ngắn át đi tiếng sấm, át đi hết thảy tiếng mưa rơi, vang vọng khắp đại lục Mạc La, còn rõ ràng truyền vào trong Quy Nguyên Tông. Một con linh thú như một con nòng nọc khổng lồ thân hình to lớn trăm trượng, toàn thân màu đen chậm rãi phá tan tầng phòng hộ kia, trong những trận điện quang đan xen lóe lên, từng chút một xâm nhập vào bên trong đại lục Mạc La.
Nếu chỉ có một con linh thú này hoàn toàn không thể phá tan tầng phòng hộ của đại lục Mạc La, nhưng ở trên lưng nó, lão già vẻ mặt kiệt ngạo kia chậm rãi thu tay phải lại, ở trên tay phải của hắn có tử phong vờn quanh.
Chương 1074: Cầu vồng
Tiếng cười điên cuồng nổi lên trong không trung. Ở trên lưng linh thú kia ngoài lão già còn có một thanh niên mặc áo tím. Tiếng cười của thanh niên này vang vọng trời đất, mang theo sự hưng phấn cùng với sự kiêu ngạo vô cùng.
Từ nay về sau, Quy Nguyên Tông này sẽ là của thiếu tông chủ ta!
Thanh âm ầm ầm vang lên, thân thể của linh thú khổng lồ màu đen toàn bộ đã tiến vào bên trong đại lục Mạc La. Lão già đứng trên đỉnh đầu kia cưng chiều nhìn thanh niên, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.
Trong tiếng cười của thanh niên kia, linh thú màu đen kia toàn thân hướng về phía trước lao tới, với một tốc độ khó có thể tưởng tượng được, bay thẳng đến Quy Nguyên Tông ở phía đông của đại lục Mạc La.
Thiếu tông chủ của Tử Đạo Tông tới đây, Quy Nguyên Tông hãy mau ra bái kiến!
Thanh âm già nua âm tram theo linh thú màu đen kia lao tới phía trước chậm rãi lan truyền khắp đại lục Mạc La, lập tức được Quy Nguyên Tông, môn phái tu chân duy nhất trên đại lục Mạc La nghe thấy rõ ràng. Lão già biết thiếu tông chủ hành sự ngang ngược, nếu đổi lại là ngày xưa, tuyệt đối sẽ không như vậy. Nhưng lúc này, sinh tử của Quy Nguyên Tông này toàn bộ đều nằm trong tay hắn, cho nên cũng theo tính tình của thiếu tông chủ, hắn cũng cuồng ngạo một phen. Lão già nâng tay phải hướng về phía trước vung lên, lập tức biến hóa ra một cơn lốc, ở giữa trời đất hoành hành lao tới.
Hết thảy nước mưa rơi xuống, trong nháy mắt này bị cuốn lên, ở những nơi cơn lốc quét qua, dường như nước mưa không thể không ngừng. Ngay cả thiểm điện lô đình gào thét lóe lên, trong khoảnh khắc này, phàm là bị cơn lốc này chạm tới cũng đều lập tức bị xé nát, hóa thành những tia điện quan lớn hơn hình cánh cung tản ra, từ xa nhìn lại, như thể hoa đang đua nhau nở rộ.
Giờ phút này, toàn bộ đệ tử của Quy Nguyên Tông đều lần lượt từ trong tĩnh tọa bừng tỉnh. Bọn họ từng người sắc mặt tái nhợt, cảm nhận được rõ ràng một áp lực khổng lồ từ phía tây đang tới, dường như có thể nghiền nát bọn họ bất cứ lúc nào.
Trên đỉnh dãy núi Đông Uyển của Quy Nguyên Tông, nam tử trung niên trong tứ đại trưởng lão vẻ mặt đau khổ, yên lặng nhắm hai mắt lại, nhưng rất nhanh lại mạnh mẽ mở ra, thân hình hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng về phía tây.
Sư tôn vừa rời khỏi nhân thế, Tử Đạo Tông kia lại ngang ngược như vậy, nhịn hết lần này đến lần khác, dứt khoát Lý Hướng Đông ta phải liều mạng một phen, cho dù là chết, cũng không chịu khuất phục!
Trên đỉnh núi phía tây và phía bắc truyền ra tiếng thở dài, hai lão già kia chậm rãi bay ra, cắn răng nhìn lẫn nhau, lập tức bay thẳng về phía tây. Lúc này là thời khắc sinh tử tồn vong của Quy Nguyên Tông, bọn họ không thể nhịn được nữa.
Chỉ là, rất bối rối, Tử Đạo Tông hùng mạnh như vậy, sao họ có thể giết được thiếu tông chủ của họ? Lại còn có âm thanh già nua lúc trước, tu vi ẩn chưa bên trong đủ để cho toàn bộ Quy Nguyên Tông bọn họ tâm thần kịch chấn.
Tống Ngũ Đức… bại tướng dưới tay sư tôn năm đó. Nhưng hôm nay sư tôn đã quy tiên, Tống Ngũ Đức này đích thân tới đây… Có lẽ Quy Nguyên Tông ta đã thật sự gặp phải kiếp nạn, vạn kiếp cũng không thể khôi phục…
Bên trong tòa nhà màu đỏ trên đỉnh dãy núi phía nam, Lữ Yên Phi toàn thân mặc áo đỏ, dung nhan đau khổ mang theo sát khí nồng đậm, không chút do dự lao ra, hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến phương tây.
Lô Địch, Lữ Yên Phi ta dù có chết cũng không theo ngươi!
Lữ Yên Phi cắn môi dưới, dọc đường đi, những giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt, dung nhập vào trong trời đất, không hề phân biệt rõ là nước mưa hay là nước mắt… Phía sau tứ đại trưởng lão của Quy Nguyên Tông này là đệ tử đích hệ của bốn người bọn họ. Đám người này mang theo thần sắc kinh hoàng, hoặc kiên định, hoặc phấn nộ bay ra, hướng về phía tây đi như tên bắn.
Tôn Vân cũng ở trong đó, ánh mắt nàng lộ ra vẻ liều sống chết, chỉ là không biết vì sao khi đang phi hành trong cơn mưa gió, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh.
Một thân ảnh tóc đen gầy gò, tướng mạo không đẹp nhưng thủy chung bình tĩnh như nước. Một thân ảnh áo trắng tóc trắng, một chỉ quét tới, trời đất sụp đổ! Hai thân ảnh này vờn quanh đầu nàng, cuối cùng chồng lên nhau.
Vương Lâm đứng trong đạo quán lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía trước, từng đại cầy vồng dần dần biến mất khỏi tầm mắt, lắc đầu, từ tốn suy nghĩ xem nếu như Quy Nguyên Tông bị tiêu diệt, con đường tiếp theo của mình sẽ như thế nào.
Cuối cùng hắn nhíu mày, lẩm bẩm nói:
Thật là phiền toái… Hắn vung tay áo, thân mình hướng về phía trước bước đi, lập tức dưới chân có gợn sóng nổi lên, cả người đột nhiên biến mất bên trong đạo quán này.
Con Tử Mục Mãng đã gần như chui vào trong cái khe, từ lúc Vương Lâm xuất hiện vẫn gầm nhẹ, nhưng trong lòng vẫn còn e ngại run rẩy, giờ phút này vọt ra, hướng về chỗ Vương Lâm biết mất rống lên một trận, dường như biết rõ đối phương đã rời đi, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, lúc này mới có dũng khí rít gào như vậy.
Màn đêm trên đại lục Mạc La sắp sửa đi qua, chân trời đang mờ sáng, ở phía tây giờ phút này tử phong rít gào, từ phía sau tử phong này con linh thú màu đen thân mình không lồ bay nhanh, thăng đến phía nam. Lão già ở phía trên thần sắc kiệt ngạo, hoàn toàn bình tĩnh. Đối với Quy Nguyên Tông này hắn có mười phần tin tưởng, dễ như trở bàn tay. Thanh niên áo tím ở bên cạnh hắn vẻ hưng phấn trên mặt lại càng đậm, lộ ra vẻ dâm dục.
Tống thúc, có thể đánh cho Lữ Yên Phi kia trọng thương, nhưng chớ có lỡ tay mà giết chết, hãy để cho thiếu tông chủ ta mấy ngày, sau khi hút cạn nguyên âm của nàng thì giết cũng không muộn!
Thanh niên áo tím liếm liếm môi. Lão già bên cạnh hắn gật đầu, đang định nói chuyện, đột nhiên thần sắc ngẩn ra, quắc mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ thấy trong hư không phía trước đột nhiên có một gợn sóng quan quẩn, một luồng sức mạnh vô biên của thiên địa lập tức tràn ngập, từ bên trong gợn sóng, một nam tử tóc trắng chậm rãi đi ra.
Nam tử tóc trắng này thần sắc lạnh như băng, vừa mới xuất hiện liền có sát khí tràn ngập trời đất nổi lên. Thân thể linh thú màu đen lập tức dừng lại, lão già sau khi ngẩn ra một lúc thần sắc bắt đầu biến đổi. Thanh niên áo tím bên cạnh hắn nhíu mày, đang muốn quát mắng, nhưng lập tức lão già kia đứng bên cạnh thanh niên, nhìn chằm chằm Vương Lâm, thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:
Tại hạ là Tống Ngũ Đức của Từ Đạo Tông, đạo hữu có thể nể mặt, để cho tại ha qua được không.
Nghe lời nói của lão già, thanh niên áo tím kia vô cùng sửng sốt, cẩn thận dò xét Vương Lâm vài lần.
Ta nể mặt ngươi, hãy lập tức rời khỏi nơi này, từ này về sau không được đi vào nơi này một bước!
Thanh âm Vương Lâm lạnh lùng như gió lạnh thấu xương, thổi vào người lão già.
Sắc mặt lão già nhất thời trở nên âm trầm, tu vi của hắn không hơn được lão tổ của Quy Nguyên Tông, nhưng đã đạt tới Tịnh Niết Trung Kỳ. Nhưng tu vi của người trước mắt, hắn lại có chút không nhìn ra, cho nên lời nói vừa rồi rất khách khí, nhưng không ngờ đối phương lại kiêu ngạo như vậy.
Khẩu khí cuồng ngạo lắm. Cho dù là lão tổ của Quy Nguyên Tông, ở trước mặt Tử Đạo Tông ta cũng… Không đợi lão già kia nói hết câu, thanh niên áo tím phía sau hắn liền cười ha hả.
Vương Lâm không nói lời nào, trong mắt lóe lên hàn quang, thân mình bước tới một bước, trong lúc giơ tay phải lên lập tức có một đạo Sát Lục Khí điên cuồng lao ra khỏi thân thể Vương Lâm, ở giữa trời đất bỗng nhiên biến ảo.
Giờ phút này, Sát Lục ngợp trời! Sát Lục Khí nồng đậm kia mang theo sự lạnh lẽo không thể tưởng tượng được, bỗng nhiên khiến cho nước mưa ở bốn phía trong tiếng rắc rắc lập tức đóng băng.
Linh thú màu đen to lớn trăm trượng kia thân mình đột nhiên run lên, linh tính của nó cực cao, lập tức cảm nhận được nguy cơ ẩn chứa trong Sát Lục Khí giữa trời đất, trong lúc run rẩy không đợi lệnh của thanh niên áo tím kia lập tức lui về phía sau.
Thanh niên áo tím kia trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, nhưng trong miệng vẫn quát khẽ một tiếng:
Ngươi… Nhưng lúc này không đợi hắn nói xong, lão già kia lập tức đưa tay ra túm lấy, trực tiếp giữ thanh niên áo tím kia đứng ở trên lưng linh thú màu đen, vung tay áo, cuốn linh thú màu đen điên cuồng lui về phía sau.
Chạy đi! Ta giết người này xong sẽ gặp người sau!
Thần sắc lão già cực kỳ ngưng trọng, sau khi cuốn linh thú màu đen lui về phía sau, trực tiếp lao về phía Vương Lâm.
Thanh niên áo tím rất ít khi thấy lão già lộ ra thần sắc như vậy, giờ phút này trong lòng cũng nổi lên sự kinh hoàng, theo linh thú màu đen lập tức lui về phía sau.
Vương Lâm vung tay phải, lập tức Sát Lục Khí tràn ngập khắp trời đất xung quanh thân thể trong thời gian ngắn điên cuồn từ bốn phương tám hướng trong những tiếng xé gió lao thẳng đến lão già.
Đồng từ trong mắt lão già kia co rút lại, hai tay bấm quyết, lập tức tử phòng tràn ngập, hướng về bốn phía thổi ra, va chạm với Sát Lục Khí kia, tạo ra những tiếng ầm ầm từ xa truyền lại.
Hoán vũ!
Vương Lâm giơ tay trái lên, chỉ lên không trung, lập tức lấy vị trí của hắn làm trung tâm, những giọt nước mưa vô tận trong phạm vi trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng, toàn bộ trong khoảnh khắc này dừng lại, theo một cái chỉ tay của Vương Lâm, toàn bộ trong lúc run rẩy bị một luồn sức mạnh của thiên địa vờn quanh, điên cuồng lao tới tấn công lão già.
Lão già kia giờ phút này tâm thần chấn động, không có lời nào để diễn tả. Hai loại thần thông mà tu sĩ áo trắng trước mặt này thi triển, hắn hoàn toàn chưa bao giờ nghe nói, nhưng sự hùng mạnh của hai loại thần thông này cũng làm cho hắn khó thở. Hắn đang muốn né tránh, Vương Lâm ánh mắt lạnh như băng, trong miệng bình tĩnh nói ra một chữ.
Định!Nguồn truyện audio
Trong phút chốc, thân thể lão già kia lập tức run lên một chút, cả người dừng ở giữa không trung. Trong khoảnh khắc này, những tinh thể băng vô tận từ bốn phương tám hướng gào thét, điên cuồng ngưng tụ ở bên ngoài thân thể lão già, một tinh thể băng rất lớn xuất hiện giữa không trung.
Vương Lâm không hề dừng lại, tay phải túm vào hư không, lập tức ở phía trước có khe trữ vật xuất hiện, một thanh kiếm rỉ sét trong nháy mắt xuất hiện ở trong tay Vương Lâm, theo cơn mưa, giơ lên hướng về phía trước hung hăng chém xuống.
Trời đất giờ phút này ở phía trên có một quầng sáng lờ mờ, nhưng ngay khi một kiếm này chém xuống, chỉ thấy toàn bộ trời đất tức khắc bị một đạo cực quan bống nhiên xuất hiện lóe lên bao phủ.
Một tiếng ầm kinh thiên động vang lên, tinh thể băng rất lớn kia sụp đổ, ở bên trong là một màu đỏ như máu. Ở trong mắt lão già kia vẫn còn lộ ra vẻ khiếp sợ không thể tin được, thân thể đã bị vỡ thành bốn năm mảnh, ngay cả nguyên thần cũng vỡ tan, hóa thành một luồng nguyên lực xông ra, hướng về bốn phía khuếch tán. Hết thảy chuyện nầy chỉ diễn ra trong vài tức ngắn ngủi. Giết trong nháy mắt!
Lão già mãi cho đến lúc chết cũng không thể tin được trong thời gian ngắn như vậy, mình đã bị tiêu diệt cả thể xác lẫn linh hồn! Hắn chết không oan uổng, bất luận là Sát Lục Khí hay tiên thuật Hoán Vũ cũng đủ để cho một người có thể hoành hành trong tu chân giới, hơn nữa lại đem Không Niết Kiếm kia ra tấn công, đừng nói là hắn, cho dù là tu vi đã đạt tời Tịnh Niết Hậu Kỳ, cho dù là không chết, cũng phải bị lột một lớp da. Càng không cần nói tới sự lịch duyệt cùng với kinh nghiệm phong phú của Vương Lâm, Tống Ngũ Đức này chết cũng không oan uổng.
Giết Tống Ngũ Đức trong nháy mắt, Vương Lâm xoay người nhìn về phía thanh niên áo tím trên lưng con linh thú màu đen, sau khi đứng đó thấy hết toàn bộ chuyện này, trong lúc run rẩy sợ hãi thét lên chói tai. Lạnh như băng nhìn thanh niên áo tím kia, Vương Lâm hướng về phía trước bước một bước.
Ở phía xa sau hắn, lúc này từng đạo cầu vồng gào thét bay đến. Tiếng thét chói tai sợ hãi đến cực điểm của thanh niên áo tím, truyền rất rõ ràng vào trong tai tứ đại trưởng lão của Quy Nguyên Tông, còn rơi vào bên trong tâm thần của Lữ Yên Phi.
Giữa bầu trời sáng lờ mờ, nước mưa tiêu tan, một đạo cầu vộng mơ hồ dưới ánh nắng ban mai đọng lại giữa không trung bao la. Thân ảnh bên trong đạo cầu vồng kia đang đuổi theo linh thú màu đen kia có màu trắng, rất chói mắt, in thật sâu trong con ngươi của Lữ Yên Phi…
Chương 1075: Một sợi lông
– Một đầu tóc trắng phất phơ bên trong đạo cầu vồng như một hình ảnh vĩnh hằng, như ngừng lại trong mắt tứ đại trưởng lão của Quy Nguyên Tông đang vội vàng bay tới. Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí cùng với nguyên lực dao động do nguyên thần bị sụp đổ tạo thành cho thấy rõ ràng ở nơi này vừa có một cuộc chiến kinh thiên động địa!
Nhất là một đạo ánh sáng giữa trời đất kinh diễm tuyệt luân vừa rồi, mặc dù trong chốc lát đã tiêu tan, nhưng đã mang theo tính mạng của một tu sĩ Tịnh Niết có thể khiến cho bốn người bọn họ phải quyết tử một trận!
Cảnh tượng này khiến cho bốn người ngây ra như khúc gỗ.
Ở trước mắt bọn họ chỉ có bóng lưng của người tóc bạc kia, nhìn có vẻ chậm rãi nhưng thực tế lại giống như tia chớp, lao thẳng đến thanh niên áo tím ở trên lưng con linh thú màu đen kia.
Tiếng hét chói tai của thanh niên áo tím kia vang vọng ẩn chứa sự sợ hãi đến cực điểm bên trong tâm thần. Lô Địch tu đạo cho đến ngày nay, tu vi tuy chỉ mới đạt tới Âm Hư, nhưng thân phận hắn cao quý, cũng khiến cho hắn chưa bao giờ gặp phải những nguy cơ như thế này.
Vốn tưởng rằng chuyến du ngoạn này sẽ dễ như trở bàn tay, vốn tưởng rằng có Tống Ngũ Đức tu vi cao thâm bên trong tông phái bảo vệ, vốn tưởng rằng dựa vào thân phận thiếu tông chủ của Tử Đạo Tông của mình, ở trong tầng thứ năm của tinh vực đủ để tung hoành.
Hắn mơ cũng không ngờ được, cho dù là cho tới bây giờ, cũng vẫn chấn động không thể tin được. Tống Ngũ Đức, chỉ trong nháy mắt đã bị thanh niên áo trắng này chém chết. Thậm chí ngay cả nguyên thần cũng không thể chạy thoát.
Thanh niên áo trắng kia ở trong mắt hắn giờ phút này đã hóa thân một mãnh thú kinh khủng tột cùng ở trong trời đất. Thân ảnh đang từng bước đi tới kia khiến cho tiếng thét của thanh niên áo tím càng thê lương hơn.
– Ta là thiếu tông chủ của Tử Đạo Tông, nếu ngươi giết ta, cha ta là Lô Vân Tòng chắc chắn sẽ đồ sát toàn bộ đại lục Mạc La!
Hắn sợ, một nỗi sợ chưa từng có. Ở trong đồng tử hai mắt hắn, hình ảnh tóc trắng kia càng ngày càng đậm, cuối cùng, đã che khuất toàn bộ.
Con linh thú màu đen ở dưới chân hắn trong lúc run rẩy lui về phía sau, các giác quan của linh thú này đã căng ra hết cỡ, sự sợ hãi đối với Vương Lâm, so với chủ nhân thanh niên áo tím kia cũng không kém mấy.
– Ngươi dám làm ta bị thương, Tử Đạo Tông ta sẽ đi tới cùng trời cuối đất truy sát nhà ngươi!
Thanh niên áo tím kia sau khi sự sợ hãi đã lên đến cực hạn, dường như phát điên, gào thét như vỡ cả họng, tay phải hắn vỗ lên túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện một đóa sen màu đen.
Đóa sen này toàn bộ đen nhánh, nở ra một cách yêu dị, tỏa ra hàn quang, bao phủ bộ mặt nhăn nhó của thanh niên áo tím kia. Đang muốn đem bảo mệnh pháp bảo do phụ thân cho mở ra, nhưng trong phút chốc, một ngón tay xuất hiện ở trước mặt hắn, nhìn như nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng kì thực trong nháy mắt đã điểm tới giữa mi tâm của hắn.
Ầm một tiếng, thanh niên áo tím kia phun ra máu tươi, hai mắt tan rã, còn có hai hàng máu tươi từ trong hốc mắt chảy xuống, thân thể như diều đứt dây bay về phía sau. Thanh âm ầm ầm kinh thiên động địa, một màn sương máu lớn từ bên trong thân thể hắn không ngừng phun ra, nhuốm đỏ một vùng, nhìn rất kinh khủng… Nguyên thần của hắn sụp đổ, mang máng nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch. Thân mình như bay trên mây, nhưng càng ngày càng suy yếu, trống ngực đập thình thịch kia cũng càng ngày càng yếu đi, dường như từ một thế giới khác, trong lúc mơ hồ, dần dần không còn nghe thấy nữa.
Giờ phút này, phía sau tứ đại trưởng lão của Quy Nguyên Tông ở đằng xa, những đệ tử đích hệ của bọn họ cũng đã bay tới. Cảnh tượng cuối cùng mà những đệ tử này nhìn thấy chính là người dính đầy máu kia hóa thành một hình cánh cung đỏ như máu, dường như là một cơn mưa máu rơi xuống.
Tôn Vân kinh ngạc nhìn bóng lưng phía trước, thân thể run lên, cắn môi dưới, hai mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
Lô Địch đã chết, thân thể tan vỡ, nguyên thần cũng giống như Tống Thúc, tiêu tan giữa trời đất. Trên tay phải của Vương Lâm có một đóa sen mày đen nở rộ, còn có một túi trữ vật.
Nếu người mà Lô Địch uy hiếp không phải là Vương Lâm, mà là một tu sĩ bản địa trong tầng thứ năm của Vân Hải Tinh Vực, thì còn ít nhiều có tác dụng. Nhất là một vài môn phái không bẳng Tử Đạo Tông, cho dù là xúc động, nhưng cũng sẽ do dự, cuối cùng cũng kiềm chế mà không dám giết.
Dù sao, trong tầng thứ năm của Vân Hải Tinh Vực, danh vọng của Tử Đạo Tông rất lớn, đủ để chứng trong mười tông đứng đầu. Càng quan trọng hơn chính là tên Lô Vân Tòng này! Người này tư chất cực cao, cho dù là ở bên trong tầng thứ năm của tinh vực này, cũng là cực kỳ hiếm thấy, thanh danh hiển hách!
Nhưng tất cả những lời uy hiếp này đối với Vương Lâm cũng không có bất kỳ một tác dụng gì. Chỉ là một Lô Vân Tòng, chỉ là một Tử Đạo Tông nhỏ nhoi, Vương Lâm không để vào trong mắt, lại càng không có tư cách để uy hiếp Vương Lâm.
Bất luận là Chính Phẩm Lôi Tiên của La Thiên, người đứng đầu Chu Tước Thánh Tông ở Liên Minh Tinh Vực, hoặc là cách đại truyền nhân của Tiên Đế Bạch Phàm, sư đệ của Thanh Thủy Tiên Quân, để tử của Tiên Đế Thanh Lâm đã thức tỉnh, chỉ cần tùy tiện đưa ra một trong những thân phận này, cũng còn rất xa một Tử Đạo Tông mới có thể sánh bằng.
Hơn nữa kinh nghiệm hơn một ngàn năm tu đạo của Vương Lâm, một thiên tài như Lô Vân Tòng lại không thể tưởng tượng được. Sự uy hiếp của Tử Đạo Tông dường như chỉ là một trò đùa, còn không bằng một sợi lông trên người Thác Sâm.
Hắn vung tay áo lên, con linh thú màu đen đã mất đi chủ nhân kia trong lúc run rẩy không dám bỏ chạy, lập tức hóa thành một đạo hắc quang bị Vương Lâm thu lấy, không có một chút phản kháng nào.
Chân trời đã bừng sáng, một ngày mới theo ánh nắng ban mai dâng lên, bắt đầu. Cầu vồng cũng không còn lờ mờ, mà trở nên sáng ngời, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng khắp không trung, bao phủ trời đất, bao phủ đại lục Mạc La, còn bao phủ tầm mắt, bao phủ tâm thần của tất cả những người trong Quy Nguyên Tông.
Tóc trắng phiêu diêu, thân ảnh của Vương Lâm, bước một bước rồi biến mất.
Từ đầu tới cuối, không có bất cứ một tu sĩ của Quy Nguyên Tông nào nhìn thấy được mặt Vương Lâm, thứ duy nhất bọn họ thấy được chính là bóng lưng bất khuất cùng với mái tóc dài trắng như tuyết kia.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, duy chỉ có một vài tiếng hít thở ngày càng nặng nề. Trong tứ đại trưởng lão của Quy Nguyên Tông ngoài Lữ Yên Phi, ba người còn lại đều nhìn lẫn nhau, tâm thần đều chấn động. Trong thời gian ngắn ngủi này, bọn họ từ trong sự tuyệt cong và bi ai, nhanh chóng bị nỗi khiếu sợ thay thế. Sự biến hóa của tâm thần này quá nhanh, cho nên cho tới bây giờ, đều có một loại cảm giác mơ hồ.
– Hắn… hắn là ai!
– Vị tiền bối nàu tại sao lại giúp Quy Nguyên Tông ta?
– Giết Tống Ngũ Đức trong nháy mắt. Rốt cuộc hắn có tu vi gì?
– Hắn có mái tóc bạc!
Lữ Yên Phi nhẹ giọng nói, trên mặt lộ vẻ mỉm cười. Vẻ mỉm cười này, từ khi sư tôn bị trọng thương cho đến nay chưa từng xuất hiện.
Nàng tươi cười như đóa hoa nở rộ, toát lên phong thái xinh đẹp và vui vẻ.
Ba vị sư huynh của nàng ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, nhìn Vương Lâm biến mất ở phía chân trời, trở nên trầm mặc. Nhưng sự chấn động trong tâm thần cũng tạo nên những rung động mà rất lâu mới có thể bình phục.
Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, các đệ tử đích hệ của các trưởng lão mới bùng phát lên tiếng hoan hô kịch liệt, nghênh đón cầu vồng, hóa thành những đạo kiếm quang, dưới sự dẫn dắt của tứ đại trưởng lão, quay về Quy Nguyên Tông.
– Tống Ngũ Đức, Lô Địch đã chết, Tử Đạo Tâm tuyệt đối sẽ không để yên.
Trong tứ đại trưởng lão đang tiến về phía trước, một lão già áp chế sự khiếp sợ trong lòng, sắc mặt nổi lên vẻ ưu tư, truyền thần niệm của mình cho ba người còn lại.
– Lúc sư tôn quy tiên đã từng nói bốn chữ “Phía bắc, tóc bạc.” Vị tiền bối lúc trước tóc trên đầu bạc trắng, tất nhiên là người sư tôn nói tới. Có người này ở đây, nói không chừng Quy Nguyên Tông ta cũng chưa đi tới đường cùng!
– Nhưng vị tiền bối này rốt cuộc là ai, có ở trong Quy Nguyên Tông hay không. Ta đã quan sát toàn bộ ba mươi mốt phàm nhân kia, nhưng không phát hiện được gì.
– Hắn có thể giúp chúng ta một lần, sẽ trợ giúp chúng ta lần thứ hai!
Thần niệm của Lữ Yên Phi lộ ra vẻ kiên định, khiến cho ba người còn lại trở nên trầm mặc.
– Tìm cũng vô dụng, nếu vị tiền bối này không muốn cho chúng ta biết, như vậy cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Lữ Yên Phi hai mắt sáng ngời, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười, tay phải vỗ túi trữ vật, đưa vào trong đó một luồng ám lực, hủy diệt toàn bộ cuốn tranh cổ bên trong đó.
Không bao lâu sau, những đạo cầu vồng do người của Quy Nguyên Tông hóa thành đã về tới sơn môn, đều mang theo những sự hưng phấn. Lữ Yên Phi cũng không trở lại tòa nhà ở dãy núi phía nam, mà đi cùng với Tôn Vân đến khu vườn dược thảo.
Hai người con gái này dung mạo đều xinh đẹp, giờ phút này đứng chung một chỗ, quả thực có một vẻ đẹp hút hồng không thể cưỡng lại. Những đệ tử ở đằng xa nhìn thấy đều hoảng hốt trong chốc lát, những nghĩ đến thân phận của Lữ Yên Phi, toàn bộ cũng lập tức tỉnh táo lại, đang muốn đi tới bái kiến, nhưng lại bị Tôn Vân phất tay đuổi đi, hiển nhiên hai người giờ phút này không muốn bị quấy rầy.
– Sư tôn, hắn, đang ở chỗ này.
Trong lòng Tôn Vân xao động kịch liệt, nhẹ giọng đứng bên cạnh sư tôn nói.
Tầng thứ năm trong Vân Hải Tinh Vực, bên trong một đám tinh vụ mênh mông, có một đại lục màu tím. Đại lục này phải lớn hơn đại lục Mạc La hơn ba lần, từ xa nhìn lại, dường như là một con hung thú đang đứng ở đó, lạnh lùng nhìn Tinh Không mù mịt.
Các khác biệt rõ ràng so với đại lục Mạc La, đó chính là ở trên đại lục màu tím này có bốn ngọn tháp đen, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, bao phủ toàn bộ đại lục.
Giờ phút này, bên trong đám sương giữa tinh không, tinh vụ đột nhiên quay cuồng, một tiếng rít gào bỗng nhiên vang lên. Chỉ thấy một con mãnh thú giống như hổ lớn trăm trượng từ bên trong đám sương kia xông ra, mang theo ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm đại lục màu tím phía trước, mang máng như có thể nghe thấy được ở trên đại lục này, có một con thú mẹ đang kêu gào thảm thiết.
Trong tiếng rít gào thân ảnh nó như điện, lao thẳng đến đại lục.
Tốc độ quá nhanh, dường như trong nháy mắt đã tới gần, đầu chạm vào tầng ánh sáng phòng hộ bên ngoài đại lục màu tím. Lập tức tầng ánh sáng phòng hộ bên ngoài đại lục này nhanh chóng lóe lên.
Con mãnh thú giống như hổ kia trong tiếng rít gào lại một lần nữa xông tới, nhưng lúc này, một đạo tử quang từ bên trong đại lục lao ra, với tốc độ khó có thể tưởng tượng được trong nháy mắt đã tới. Bên trong đạo tử quang này là một nam tử trung niên, mặc tử kim bào, có vẻ cực kỳ nguy hiểm. Chỉ là người này ánh mắt sâu xa, lông mày lãnh đạm sụp xuống, thoạt nhìn có một chút âm trầm.
Tốc độ của hắn cực nhanh, đã xuất hiện tàn ảnh, trong nháy mắt phá vỡ tầng ánh sáng phòng hộ, trực tiếp bay vào trong Tinh Không, vung tay phải lên. Chỉ thấy một đạo tử quang tràn ngập, ngay lập tức bao vây lấy con mãnh thú giống như hổ kia.
– Luyện.
Thanh âm lạnh như băng vang lên, đạo tử quang vờn quanh con mãnh thú lập tức hóa thành một cái lò luyện đan rất lớn, cấp tốc xoay tròn. Bên trong bỗng nhiên có tiếng trống thảm thiết, chỉ không quá lâu sau, tiếng rống kia dần dần tiêu tan, cuối cùng biến mất.
– Chúc mừng tông chủ lại bắt được một tinh hổ thú, chắc chắc không bao lâu nữa, Hổ Cốt Hồn Đan của tông chủ sẽ có thể luyện thành!
Tiếng cười dài vang lên. Ở bên cạnh nam tử mặc tử kim bào, một lão già cũng mặc áo tím hiện ra, ôm quyền cười nói.
Chương 1076: Hy vọng nghịch thiên viên mãn lần thứ hai
– Còn chín con nữa, nhưng trong tinh vụ gần đây, tinh hổ thú đã tuyệt diệt, phải đi tới những nơi xa hơn mới có thể… Nam tử trung niên kia cười âm trầm, nhưng không đợi nói xong, đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, tay phải túm vào hư không, ở phía trước lập tức có một khe trữ vật xuất hiện, tử bên trong lấy ra một ngọc giản. Ngọc giản kia trong lúc run rẩy kêu lên một tiếng rắc, vỡ ra, từ bên trong bay ra một tia tàn hồn. Hình dáng của tàn hồn kia chính là Lô Địch, ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi trước khi chết, tiêu tan ở trước mặt nam tử trung niên.
– Thiếu tông chủ!
Lão già áo tím bên cạnh nam tử trung niên nhất thời thu hồi nụ cười. nam tử trung niên kinh ngạc nhìn tàn hồn kia dần dần tiêu tan, không hề cử động, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lão già bên cạnh hắn tâm thần rung động, nhìn tông chủ bên cạnh, chỉ thấy trong lòng run lên. Hắn đã đi theo tông chủ này nhiều năm, biết được đối phương càng bình tĩnh, lại càng biểu hiện sự tức giận điên cuồng.
– Lô Địch vừa rồi đi tới nơi nào?
Hồi lâu sau, nam tử trung niên kia mở hai mắt, một vẻ bi ai thiêu đốt trong mắt hắn, nhưng thanh âm của hắn cũng bình tĩnh một cách đáng sợ.
– Thiếu tông chủ… thiếu tông chủ đã đến đại lục Mạc La.
Lão già cúi đầu, cung kính nói, sự khiếp sợ trong lòng cho tới bây giờ vẫn còn chưa hết. Hắn nghĩ không ra, không ngờ có người trong tầng thứ năm của tinh vực, dám đắc tội với Tử Đạo Tông, đắc tội với sự nguy hiểm của tông chủ Lô Vân Tòng, giết chết thiếu chủ Lô Địch!
– Đại lục Mạc La, Quy Nguyên Tông. Việc này vì sao không ai bẩm báo với ta?
Thanh âm của nam tử trung niên vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lọt vào trong tai lão già cũng làm cho thân thể hắn run lên, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một việc, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.
– Thiếu tông chủ… – Hắn thân là người tu đạo, nhưng lại vẫn mê mẩn nữ sắc, cuồng vọng tự đại, lấy danh nghĩa thiếu tông chủ của Tử Đạo Tông những năm gần đây đã hại những nữ đệ tử của không ít tông phái, làm ra chuyện hấp thụ nguyên âm độc ác như vậy… Không đợi lão già nói xong, nam tử trung niên lắc đầu, dường như đang chậm rãi tự nói:
– Tông chủ… Mặt lão già không còn chút máu.
– Người nào đi cùng với hắn đến đại lục Mạc La? Chắc là Tống Ngũ Đức rồi, tiên tiểu tử Địch Nhi này từ bé đã được Tống Ngũ Đức chăm sóc khôn lớn, trong mắt hắn, Tống Ngũ Đức này chính là người cha thứ hai của hắn. Hắn tới đại lục Mạc La, chắc là đã để ý tới Lữ Yên Phi của Quy Nguyên Tông, lại thừa dịp lão thất phu kia bỏ mạng, muốn làm cho Quy Nguyên Tông trở thành tẩm cung của hắn.
Lão già trầm mặc, hắn biết toàn bộ những lời mà tông chủ nói đều là sự thật.
Nam tử trung niên ngẩng đầu, nhìn đám tinh vụ mù mịt phía trước, yên lặng nhìn một chút rồi xoay người về đại lục màu tím.
– Tên nghịch tử không nên người này, chết thì cũng đã chết rồi, từ nay về sau thế gian cũng bớt đi một mối họa. Chỉ là, rốt cuộc ta cũng mang thân phận cha của hắn, nếu như hắn thích Lữ Yên Phi kia, ta cũng phải đem nữ tử này chôn cùng hắn… – Về phần kẻ giết hắn, cũng phải chôn cùng với hắn.
Lời nói bình tĩnh của nam tử trung niên dường như không hê có một chút tình cảm nào.
– Trước đây, hắn không như vậy… Bóng lưng của hắn có một chút hiu quạnh.
Lão già ở phía sau lưng hắn giờ phút này sắc mặt càng tái nhợt hơn, do dự một chút, cắn răng nói:
– Tông chủ, trước khi thiếu tông chủ đi, lão phu đã nghe Tống Ngũ Đức nói… thiếu tông chủ muốn trước tiên đi tới Tử Vân Hải lấy Thiên Âm Phiên của Tử Đạo Tông ta ở đó, nói là muốn bắt lấy hồn phách của Lữ Yên Phi cùng với hồn phách của những nữ tư thu được trước đây phong ấn vào trong đó để nuôi dưỡng âm tiên.
Bóng dáng của nam tử trung niên kia đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người, vẻ bình tĩnh trong hai mắt biến mất, lộ ra cơn giận ngập trời, còn có một sự đáng sợ cùng với kinh hoàng đến từ trong tâm thần tràn ngập toàn thân.
– Nghịch tử!
Trên đại lục Mạc La, bên trong Quy Nguyên Tông.
Lữ Yên Phi yên lặng nhìn căn nhà gỗ bình thường bên trong vườn dược thảo, do dự một chút, đi vào trong vườn. Tôn Vân theo phía sau tiến vào, tâm lý rất khẩn trương, nàng thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đang đập rộn ràng.
Căn nhà của Vương Lâm đang đóng cửa, hai thầy trò Lữ Yên Phi yên lặng đứng ở ngoài cửa, dường như trở nên trầm mặc. Hồi lâu sau, Lữ Yên Phi mím môi dưới, nhẹ giọng nói:
– Tiền bối có ở đây không?
– Không có!
Một thanh âm bình thản từ trong nhà truyền ra, lọt vào trong tai hai thầy trò Tôn Vân. Hai người không khỏi sửng sốt, hiển nhiên không nhờ lại nhận đượ câu trả lời như vậy.
Trên thực tế từ rất lâu về trước, bên trong Liên Minh Tinh Vực, cũng có một nữ tử đã hỏi qua một câu như vậy, và cũng nhận được một câu trả lời như thế. Bất kể là bổn tôn hay phân thân, cũng đều là Vương Lâm.
Lữ Yên Phi mỉm cười, vô cùng xinh đẹp. Nàng hướng về phía căn nhà khom người thi lễ, nhẹ giọng nói:
– Sư tôn năm xưa từng có một vị sư thúc, tên là Lữ Tử Đạo. Lữ sư thúc tổ là một người sùng đạo, cả đời ngoài một lần đi ra ngoài rồi mất tích, còn chưa bao giờ đi ra khỏi đại lục Mạc La, cho dù là Chủ Tông cũng chưa từng đến, bằng hữu lại càng ít, thậm chí ngay cả ở trong Quy Nguyên Tông, với mọi người cũng giữ khoảng cách rất xa, cũng không có một ai đã từng nhìn thấy hắn.
Cho dù là ba vị sư huynh của ta cũng chưa từng gặp qua, chỉ có vãn bối năm đó ngẫu nhiên nhìn thấy được một bức họa của hắn. Sư tôn đã một mình đưa cho ta xem, còn cho ta bức họa đó… bởi vì, Lữ sư thúc tổ này, chính là tổ tiên của nhà họ Lữ ta.
Bức họa này đã có từ rất lâu, cho tới bây giờ đã hư hại không thể chịu nổi, vừa rồi trên đường trở về đây, nó đã bị phá nát.
Nói xong lời này, Lữ Yên Phi cung kính rời khỏi vườn dược thảo, trên mặt lộ vẻ mỉm cười. Tôn Vân đối với lời nói của sư tôn hoàn toàn không hiểu gì, nàng không rõ sư tôn nói những lời này là có hàm ý gì.
Vương Lâm đang khoanh chân ngồi trên giường trong phòng, hai mắt nhìn đóa hoa sen màu đên trên tay phải, giờ phút này ngẩng đầu, mắt lộ ra tinh quang, dường như có thể xuyên thấu gian phòng, nhìn lên người Lữ Yên Phi đang đi ra ngoài khu vườn. Lữ Yên Phi dừng lại, không quay đầu, vẫn giữ được sự bình tĩnh, đi ra khỏi khu vườn.
– Quả là một nữ tử thông minh!
Vương Lâm thu ánh mắt lại. Ngoại trừ lần ở trên núi, hắn cùng với Lữ Yên Phi không còn một lần tiếp xúc nào, nhưng nữ tử này dĩ nhiên đã thông qua manh mói mà đệ tử báo cáo, kết hợp với lần nói chuyện nửa ngày trên núi cùng với vừa rồi nhìn thấy Vương Lâm ra tay giết Tống Ngũ Đức và Lô Địch mà có những phân tích kinh người như vậy.
Lời nói vừa rồi của nàng, Tôn Vân nghe không hiểu, nhưng với trí thông minh của Vương Lâm cũng hiểu được rõ ràng. Lữ Yên Phi này hiển nhiên đã đoán được mình chính là người tóc trắng kia, dường như đã rất chắc chắn. Theo nàng, mình có tu vi như vậy, mà lại muốn ẩn mình trong Quy Nguyên Tông, ngoài nguyên nhân có ý đồ với Quy Nguyên Tông, tất nhiên là muốn trốn tránh kẻ thù.
Chỉ là Quy Nguyên Tông này, Lữ Yên Phi nghĩ không ra có cái gì có thể khiến cho mình có ý đồ, cho nên đối với khả năng trốn tránh kẻ thù, lại càng khẳng định hơn.
Vì thế, nếu Vương Lâm tiếp tục ở lại Quy Nguyên Tông, thì cần phải có một thân phận khiến cho người khác không nghi ngờ. Lời nói của Lữ Yên Phi lúc trước, chính là để cho Vương Lâm một thân phận. Còn về vấn đề kẻ thù của Vương Lâm, Lữ Yên Phi hiển nhiên không thể không bỏ qua.
Cả đời Vương Lâm đã gặp được vô số người, nhưng một nữ tử thông minh như vậy, cũng gặp được không nhiều. Nàng khác với Liễu Mi thiên biến vạn hóa, khác với Hồng Điệp lãnh ngạo tuyệt luân, lại khác với Lý Mộ Uyển ôn hòa dịu dàng, mà rất thông minh, nhưng lại không dễ dàng hiển lộ sự thông minh.
Trầm ngâm ít lâu, khóe miệng Vương Lâm lộ ra vẻ mỉm cười, thì thào lẩm bẩm:
– Lữ Tử Hạo… thân phận như vậy cũng có thể khiến cho ta ở trong Vân Hải Tinh Vực này có căn cơ!
Sở dĩ ở Vân Hải Tinh Vực này Vương Lâm coi trong thân phận như vậy, cũng có liên quan đến kinh nghiệm từng trải của hắn. Ở La Thiên Tinh Vực, Vương Lâm không chú ý tới điểm này, rốt cuộc thân phận trong mắt một đại thần thông tu sĩ cũng như không, thứ này mang lại cho hắn những bất tiện rất lớn. Dù sao ở bất kỳ một tinh vực nào, cũng tồn tại suy nghĩ bài ngoại cùng với những lời lẽ kiểu ngươi không phải là tộc nhân của ta nhất định trong lòng sẽ có ý đồ.
Nhất là với tu vi hiện giờ của hắn, lại càng không xử lý tốt được vấn đề thân phận này. Nhưng lúc này, hết thảy chuyện này tuy còn chưa hoàn thiện, nhưng cũng đã có một lối giải quyết.
Không nghĩ về chuyện này nữa, ánh mắt Vương Lâm nhìn đóa hoa sen màu đen trên tay, thần thức tản ra, tiếp tục nghiên cứu. Đóa hoa sen này nếu chỉ là một pháp bảo, thì sẽ không đủ để cho Vương Lâm chú ý, nhưng bất luận Vương Lâm dùng thần thức dò xét thế nào, cũng ngạc nhiên phát hiện ra, đóa hoa sen này hoàn toàn là do trời sinh ra, hiển nhiên là thực vật thực sự.
Chỉ là sau khi được đưa vào một trận pháp đơn giản, mới bị phong ấn như vậy.
– Vân Hải Tinh Vực nàu thần kỳ khó lường, không ngờ trong thiên nhiên lại có thực vật có thể trở thành bảo vật. Đóa hoa sen này nếu phá giải phong ấn bên trên, có thể hình thành một tầng phòng hộ cực mạnh, quả thật có chút kỳ diệu.
Cầm đóa hoa sen trong tay, cẩn thận xem xét một hồi, Vương Lâm để sang một bên, cầm túi trữ vật của thanh niên cáo tím kia lên.
Bên trong túi trữ vật của thanh niên kia đồ vật hỗn tạp, ngoài một vài đồ vật dâm tà tục tĩu cùng với những bảo vật linh tinh, có ba vật thu hút sự chú ý của Vương Lâm.
Một cái bình ngọc toàn thân màu tím, một cây cờ nhỏ màu vàng, còn có một cây hương to bằng một cánh tay trẻ con. Về vần tiên ngọc cũng cực kỳ ít ỏi, không đến trăm khối.
– Đáng tiếc, sau khi tu vi đạt đến Tịnh Niết, không cần túi trữ vật nữa, mà có thể tự mình mở ra một khe không gian trữ vật, cho dù là chết, người ngoài cũng không thể biết được phương vị mà mở ra. Nếu không, lão già Tịnh Niết kia chắc chắn sẽ có không ít đan dược và bảo bối.
Vương Lâm lắc đầu, cầm lấy cây cờ nhỏ trước mặt, thần thức đảo qua bên trong, nhưng sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Bên trong cây cờ là từng trận âm phong, khi thần thức Vương Lâm đảo qua, lập tức hiện lên không dưới mấy trăm âm hồn của nữ tử. Những nữ tử này dung mạo đều xinh đẹp tuyệt trần, còn có một vài người có thể nói là tuyệt luân.
Chỉ là bên trong cây cờ nhỏ này, những nữ tử này cả đám bộ dạng thê thảm, bị phong ấn bên trong không thể ra ngoài. Ở bên trong cây cờ này còn có một thú hồn hình con rắn, thú hồn này dường như nuốt lấy âm hồn nữ tử, này khi thần thức của Vương Lâm nhập vào, dường như bừng tỉnh, phát ra một luồng khí tức kinh người, cho dù là Vương Lâm, hai mắt cũng phải sững lại.
– Đây là… Thần thức Vương Lâm chấn động, thần thức bị thú hồn kia tấn công lập tức thu lại, nhìn chăm chú vào cây cờ nhỏ màu vàng đang cầm trong tay, đồng tử co rút lại.
– Khí tức cực âm!truyện Ma Tu audio
Thân thể Vương Lâm đứng mạnh lên, sự bình tĩnh của hắn giờ phút này dậy sóng mãnh liệt, dao động ngợp trời, hít vào thật sâu thở ra một hơi.
– Đáng tiếc vẫn còn chưa hoàn chỉnh, chỉ có một tia khí tức cực âm, hống hồ cách nuôi dưỡng cũng không hoàn toàn đúng, so với cực dương mà năm đó Thiên Vận Tử mượn Bạch Vi mà sinh ra kém hơn rất nhiểu… Nhưng, rốt cuộc đây vẫn là một tia cực âm!
Vương Lâm sờ lên mi tâm, Thiên Nghịch châu ngũ hành viên mãn đã trở thành âm dương, năm xưa Bạch Vi ở nơi đó đã có được cực dương, chỉ còn thiếu cực âm, là Thiên Nghịch châu có thể viên mãn lần thứ hai!