1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 254 [Chương 987(b) đến 990(a)]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 254 [Chương 987(b) đến 990(a)]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 987(b): Chu Dật tái hiện

– Nhìn lộ tuyến vừa rồi của hắn thì nếu đúng là đối với nơi này thông thạo, sẽ là đi tới nơi cất chứa đan dược của Tiên Đế. Chúng ta đi xem một cái là biết liền. Kiếm linh cũng ở nơi đó, giữa hai người bọn hắn nhất định có một số bí mật!

Vương Nguy cười cười, thân mình nhoáng lên, đi về trước.

Hồ Quyên nhìn theo Vương Nguy, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng. Đối với hết thảy những phân tích và tính toán của Vương Nguy, Hồ Quyên phần lớn đều rất tin tưởng. Nàng nhẹ nhàng nâng chân, liền tiến tới đi bên cạnh Vương Nguy.

Vương Lâm lùi lại xuyên qua một khu vực cấm chế. Mức độ cấm chế ở tầng thứ sáu này càng thêm phức tạp, do đó cũng ảnh hưởng không nhỏ đến tốc độ của Vương Lâm. Có một số cấm chế có thể nháy mắt vượt qua nhưng cũng có nhiều cấm chế, hắn phải cẩn thận phân tích tính toán rồi mới có thể đưa chân bước tới.

Sau bảy ngày, Vương Lâm từ bên cạnh một chỗ bán nguyệt, tiếp cận được nơi cất chứa dược vật.

Dựa theo ghi chép trong địa đồ ngọc giản, nơi đây là một phòng luyện đan. Bên trong có một truyền tống điểm, có thể tiến vào nơi cất chứa đan dược. Từ xa nhìn đã thấy phòng luyện đan này, Vương Lâm nhẹ nhàng tiến về phía đó.

Trong khi tiến tới, thần thức Vương Lâm tràn ra bốn phía nhưng vẫn chưa tản ra quá xa mà chỉ là quan sát những cấm chế xung quanh. Thông qua dao động của cấm chế, hắn liền có thể biết được xung quanh có có ai đang tới hay không. Phòng luyện đan này không lớn, bên cạnh còn có một dược viên, tuy nhiên hiện tại dược viên này chỉ còn lại cỏ dại khô héo. Trong khi đi tới, Vương Lâm dần tiến vào trong dược viện này. Đột nhiên thân mình Vương Lâm dừng lại, nhìn chằm chằm vào phòng luyện đan phía trước. Hắn mơ hồ cảm giác được cấm chế nơi này và giới thiệu trên bản đồ có chút không giống nhau.

Một đường đi tới tầng thứ năm, toàn bộ giới thiệu trong ngọc giản đều chính xác. Duy nhất ở nơi này có một chút sai khác. Lời giải thích duy nhất là cấm chế nơi này đã bị người ta động tay chân.

Thần sắc Vương Lâm dần trở nên âm trầm, sau khi trầm ngâm một lúc, hai mắt hắn chợt lóe lên. Sau hồi lâu cẩn thận phân tích sự cải biến này, hắn mơ hồ có thể nhìn ra đôi chút manh mối nhưng càng nhìn ra chút manh mối này thì hắn càng nhíu mày.

Dưới con mắt của hắn, cấm chế bên ngoài đan phòng phía trước đã tăng thêm một số cấm chế so với ban đầu, chỉ hơi biến hóa mà thôi. Nhưng kỳ quái chính là, sau khi tăng thêm cấm chế, không ngờ lại kết hợp một cách hoàn mỹ đến độ không thể tin nổi với cấm chế đã tồn tại từ đầu.

Cấm chế thuật thiên biến vạn hóa. Mỗi người thi triển cấm chế có tính cách, lịch duyệt, tu vi cùng với sự hiểu biết về cấm chế khác nhau, nên khi thi triển cùng một loại cấm chế thì dù nhìn bên ngoài thấy giống nhau nhưng rơi vào trong mắt người tinh tường thì trên các chi tiết cũng không hoàn toàn giống nhau.

Do đó, Vương Lâm liền có chút khó có thể tưởng tượng được. Cấm chế bị cải biến trước mắt này không ngờ lại phá vỡ những hiểu biết của hắn đối với cấm chế.

– Không ngời lại kết hợp hoàn mỹ đến như thế! Lấy kiến giải của ta, hơn nữa còn có kế thừa Phá diệt cấm thì trên thế gian này không ai có thể sau khi cưỡng ép thay đổi trên nền tảng cấm chế của người khác mà lại có thể hoàn mỹ như thế được!? Mặc dù thật sự có thì trình độ hiểu biết về cấm chế cũng phải đạt tới một mức độ không thể tin nổi thì mới có thể hoàn mỹ thay đổi một số cấm chế do người mới hiểu sơ sơ về cấm chế thi triển ra! Nhưng tầng thứ sáu động phủ của Tiên Đế này, mỗi cấm chế đều là hiếm thấy trên đời, như thế nào có thể có người đủ khả năng cải biến hoàn mỹ đến vậy!? Nếu thật sự có người như thế thì trong mắt họ, hết thảy cấm chế trong động phủ Tiên Đế này căn bản chỉ như một trò đùa, qua lại cả chín tầng đều cực kỳ thoải mái!

Vương Lâm hít sâu một hơi, bị ý niệm trong đầu khiến cho chấn động mất một lúc. Hắn không cam lòng, cẩn thận tra xét lại nhưng càng nhìn lại càng thấy kinh hãi. Cấm chế xung quanh đan phòng này đã không thể dùng từ “hoàn mỹ nhất” để hình dung được!

Căn bản là giống nhau như đúc, giống như là do cùng một người, ở những thời điểm khác nhau hoàn thiện chính cấm chế mà mình đã bày ra.

– Hay là… Trong đầu Vương Lâm đột nhiên như có điện quang lóe lên, hai mắt mạnh mẽ trợn lên.

Người bố trí toàn bộ cấm chế trong động phủ Tiên Đế này và người bây giờ cải biến nó là cùng một người chăng?!

Vương Lâm lại hít sâu một hơi. Đáp án này có thể giải thích hết thảy nhưng cũng quá mức có thể tưởng tượng được.

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào cấm chế này, mơ hồ cảm giác được rằng phán đoán của mình là đúng. Như vậy thì bản thân mình đã vén lên một tấm màn bí mật thật lớn. Chỉ có điều người bố trí nó rốt cuộc là ai?!

Người đầu tiên hiện lên trong đầu Vương Lâm chính là Vân Tiên đạo lữ!

Trầm ngâm một lát, nếu là buông tha cho thì Vương Lâm không cam lòng. Lúc này đây đan dược đối với hắn mà nói thì quá mức trong yếu. Ánh mắt hắn chợt lóe lên, nhìn chằm chằm vào cấm chế kia, bắt đầu tính toán.

Cấm chế nơi này cực kỳ phức tạp, hiển nhiên là nhằm ngăn cản người bên ngoài tiến vào. Vương Lâm đơn giản khoanh chân ngồi trên mặt đất, vẻ thôi diễn cấm chế trong mắt không ngừng lóe lên, tay phải hắn vỗ túi trữ vật, lập tức xuất hiện một chiếc la bàn.

Hắn ngồi đây đã được ba ngày. Trong ba ngày này trong mắt Vương Lâm dần hiện lên tơ máu, vô số biến hóa của cấm chế lần lượt lóe lên trong đầu hắn, tìm kiếm phương pháp phá giải chính xác nhất!

Đến ngày thứ tư, hai mắt Vương Lâm đã tràn đầy tơ máu. Hắn đứng lên, bước tới một bước, không chút do dự tiến vào trong phạm vi cấm chế bên ngoài đan phòng. Sau khi bước ra một bước, hắn vẫn chưa dừng lại mà lại bước thêm ba bước.

Bước thứ năm, trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ do dự. Trong tính toán của hắn, bước thứ năm này rất khó có thể tìm ra được đáp án chuẩn xác, dường như bất kể chân hắn hạ xuống như thế nào thì đều là sai cả.

– Bước thứ năm… Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, sau khi trầm ngâm một lát, trên khuôn mặt dần lộ ra vẻ tươi cười.

– Không có bước thứ năm!

Thân mình hắn tiến lên, bước thứ năm đặt tại hư không, trực tiếp nhảy qua, dừng lại trên mặt đất ở phía trước. Đó cũng là bước thứ sáu.

Sau khi đặt chân xuống, Vương Lâm lập tức quan sát bốn phía, sau khi phát hiện không có dẫn động cấm chế thì mới thả phào một hơi. Thân mình hắn thuần thục như nước chảy mây bay, không ngừng qua trái lại phải. Không lâu sau, hắn đã bước ra khỏi khu vực cấm chế, xuất hiện ở cửa vào đan phòng.

Hắn đang muốn đẩy cửa đi vào thì sắc mặt lập tức đại biến. Thân mình hắn mạnh mẽ lui về phía sau. Khoảnh khắc khi lui lại, cánh cửa đan phong đột nhiên mở ra từ bên trong, một đạo kiếm quang có tốc độ nhanh như tia chớp xé gió lao ra. Nhưng sau khi thấy rõ Vương Lâm, từ bên trong màn kiếm quang truyền ra một tiếng a rất khẽ.

Ngay sau đó, kim quang kia đột nhiên tán đi, hóa thành một bóng dáng màu trắng ngọc thụ lâm phong. Đây đúng là Chu Dật!

Đang lui ra phía sau, Vương Lâm thấy rõ bóng dáng Chu Dật thì liền ngừng lại, tay phải ấn quyết phóng xuống. Hắn trước không nói chuyện mà nhìn vào cánh cửa đan phong đã mở ra kia. Bên trong và bên ngoài cánh cửa coi như hai thế giới ngăn cách nhau, thần thức không thể xuyên qua. Điều đó cũng giải thích cho nguyên nhânvì sao mà Chu Dật không biết Vương Lâm tiến tới, mà Vương Lâm cũng không nhận biết được sự tồn tại của Chu Dật.

– Ta biết ngươi nhất định có thể đi tới nơi này!

Nhìn thấy Vương Lâm, trên mặt Chu Dật hiện lên vẻ cảm khái và tươi cười! Mơ hồ còn có chút gì như đang hồi tưởng.

Trong mắt Vương Lâm, Chu Dật đã thay đổi rất nhiều. Càng khiến cho Vương Lâm cảm thấy kinh ngạc chính là trên người Chu Dật không ngờ lại có một chút khí tức cực kỳ giống với khí tức trên Thứ Không Niết pháp bảo.

Chương 988: Thân phận của Vân Tiên đạo lữ

– Vương Lâm tham kiến tiền bối! Tại hạ đã không quên hứa hẹ năm đó, dù là trả giá đại giới Vương mỗ cũng nhất định phải mang thi thể Thanh Sương tới!

Gặp lại Chu Dật, đáy lòng Vương Lâm rất xúc động. Chu Dật là một trong số rất ít ân nhân trong đời hắn. Mặc kệ tu vi Vương Lâm giờ đã đạt tới mức độ nào thì đối với ân nhân, hắn luôn cực kỳ cung kính.

Chu Dật nhìn Vương Lâm, thần sắc lộ ra vẻ vui mừng, lắc đầu nói:

– Ta và ngươi không cần xưng hô hai tiếng tiền bối. Nếu không chê thì chỉ cần gọi ta một tiếng Chu đại ca là được.

Nói tới đây, ánh mắt của Chu Dật đột nhiên ngưng trọng, cẩn thận nhìn Vương Lâm thật kỹ.

– Ai, thương thế của ngươi nặng thế này sao!? Nguyên thần ngươi ảm đạm mơ hồ, lại vì khôi phục quá chậm nên ẩn hoạn rất sâu!

Trong khi nói, thần sắc của Chu Dật lộ ra vẻ hàn lãnh.

Vương Lâm cười khổ, liền đem sự từng trước đó liên quang đến Hư Không Tử đơn giản nói qua một chút. Hắn cũng chưa nói đến bản nguyên, chỉ nói đến Chu Tước giác tỉnh. Cũng không phải là Vương Lâm không tín nhiệm Chu Dật mà sự tình liên quan đến bản nguyên quá mức trọng yếu.

– Hư Không Tử!

Hai mắt của Chu Dật hiện lên hàn quang, nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ thân thiết. “Nếu không vì đưa Thanh Sương đến cho ta, hắn cũng sẽ không nguy hiểm như thế! Hư Không Tử, người này ta nhớ kỹ!” Chu Dật gật gật đầu, cũng không hỏi việc này nữa nhưng cũng khắc ghi cái tên Hư Không Tử trong lòng. Đả thương Vương Lâm đang đưa Thanh Sương đến vì mình chẳng khác nào động vào “vảy ngược” của hắn. Nếu là có cơ hội, với tính cách của Chu Dật, nhất định sẽ khiến Hư Không Tử trả giá thảm thống!

– Ngươi tới đây nhất định là vì đan dược nơi này đi! Nơi này đan dược tuy nhiều nhưng năm đó sớm đã bị Vân Tiên đạo lữ lấy đi tuyệt đại bộ phận. Một ít còn lại cũng chỉ có tác dụng đối với linh thể. Vì phương thức cất chứa loại đan dược này rất phức tạp, hai người Vân Tiên đạo lữ năm đó mới không lấy đi!

Chu Dật nói xong, lập tức lại hơi chuyển giọng nói:

– Tuy nhiên ngươi cũng đừng ngại, đan dược chữa thương cho ngươi ta sẽ nghĩ biện pháp thu thập!

Chu Dật nói xong liền nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo kiếm quang, trực tiếp xuyên qua cấm chế bên ngoài đan phòng. Ở giữa không trung hóa thành hư ảnh, hướng về phía trước ôm quyền bình tĩnh nói:

– Hai vị tiền bối Vân Tiên đạo lữ, người này là bạn cũ của Chu mỗ, có thể xuất hiện tặng chút đan dược được không?!

Một tiếng cười khẽ từ phương xa truyền đến, chỉ thấy hai hao đạo tử quang từ bên trong cấm chế lóe lên. Hai người Vương Nguy và Hồ Quyên đi ra. Mỗi bước của hai người không dài nhưng quỷ dị là chỉ bước ra ba bước đã đi tới bên ngoài đan phòng.

Tay phải Vương Nguy vung lên, cấm chế bên ngoài đan phòng lập tức biến mất, coi như chưa từng xuất hiện vậy. Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại.

– Trước đó Vương mỗ đã đoán Vương tiểu huynh đệ và Kiếm linh có chút quan hệ, quả nhiên là đúng!

Vương Nguy cười cười, tay phải chụp một cái vào hư không. Lâp tức phía trước liền có một cái khe bỗng nhiên xuất hiện trong hư không. Sáu cái bình ngọc màu tím lập tức bay ra, bay tới trên lòng bàn tay của Vương Nguy.

– Sáu bình ngũ phẩm Ngưng Tiên đan, đối với ngươi có lẽ có chút tác dụng!

Nói xong, tay phải Vương Nguy vung lên, sáu bình đan dược lập tức bay tới phía trước Vương Lâm.

Từng trận tiên khí nồng đậm từ trong sáu cái bình ngọc này truyền ra, vừa ngửi thấy đã cảm giác tâm thần thoải mái. Vương Lâm ôm quyền, bắt lấy sáu cái bình ngọc, sau khi thần thức đảo qua cũng chưa lập tức ăn vào mà để vào trong túi trữ vật.

Nữ tử Hồ Quyên đánh giá cẩn thận Vương Lâm một lúc, đột nhiên mở miệng nói:

– Ngươi là truyền nhân của Phá Diệt cấm?

Thanh sắc của Vương Lâm bất động, nhìn Hồ Quyên bình tĩnh trả lời:

– Không phải là truyền nhân, chỉ là biết một ít mà thôi!

Ở bên cạnh, sau khi nhìn đến sáu bình tiên đan, Chu Dật không khỏi nhíu mày, hơi trầm ngâm một chút, nhìn Vương Nguy rồi ôm quyền nói:

– Vương Nguy tiền bối, người này không chỉ là bạn cũ của tại hạ mà còn có đại ân đối với Chu mỗ. Việc năm đó, thủy chung Chu mỗ vẫn chưa nói. Trên thực tế Chu mỗ bị phong ấn nơi này được hắn đến cứu. Nếu không như thế sợ rằng Chu mỗ cũng không có ngày gặp lại tiền bối.

Vương Nguy nhìn Chu Dật một cách thâm thúy, tay phải nâng lên, chụp về cái khe kia một cái. Lúc này đây từ bên trong cái khe bay ra năm bình ngọc tán phát ánh sáng nhiều màu. Bắt lấy chúng, Vương Nguy đều ném về phía Vương Lâm.

– Bên trong bình này có năm viên đan dược, tên là Tàng Thiên đan, ăn vào có thể khiến cho thương tổn của nguyên thần giảm xuống mức lớn.

Sau khi Vương Lâm tiếp nhận đan dược, thần thức đảo qua liền cảm nhận được tiên khí nồng đậm bên trong. Nó gần như một bầu thiên tửu, vượt xa tiên đan trong sáu bình đan dược vừa rồi.

Sắc mặt của Chu Dật vẫn nhăn lại, hiển nhiên là vẫn chưa hài lòng. Hắn cắn răng, không ôm quyền nữa mà nói:

– Tiền bối vừa biết Chu mỗ là Vũ chi Kiếm tiên. Nói vậy hẳn là cũng biết được Vũ chi Tiên quân Thanh Sương.

Hai mắt Vương Nguy lập tức nhưng trọng. Hắn không nói gì mà từ trong cái khe lấy ra ba bình đan dược, cũng không giới thiệu công hiệu nữa mà trực tiếp ném cho Vương Lâm.

Vương Lâm tiếp lấy, thần thức đảo qua lập tức thần sắc có chút biến hóa. Tiên khí bên trong ba bình đan dược không ngờ lại còn nồng đậm hơn trong mấy chiếc bình nhiều màu kia, hiển nhiên càng tốt hơn nữa!

– Vãn bối năm đó ở Vũ chi Tiên giới có mê luyến một khối nữ thi, sử dụng Tiên ngọc tháp để lưu giữ nữ thi này khiến cho thân thể không bị hủ, tồn tại vĩnh hằng!

Ánh mắt của Chu Dật hiện lên vẻ như đang hồi tưởng, đem hết thảy những gì liên quan đến Thanh Sương trước đây đều nói ra.

– Sau ta mới biết được rằng nàng không phải là Đình nhi mà là Tiên Quân Thanh Sương!

Thần sắc của Vương Nguy có chút biến hóa. Chuyện xưa của Chu Dật, trước đó hắn lo lắng sưu hồn sẽ hủy mất linh thể này cho nên vẫn ẩn nhẫn không hỏi. Lúc này là lần đầu tiên hắn nghe được.

Hồ Quyên bên cạnh hắn ánh mắt lại lộ ra một tia kích động! Hai người nhìn vào nhau một cái. Tay phải Vương Nguy lại từ trong cái khe lấy ra hơn mười loại bình có màu sắc khác nhau, toàn bộ đều ném về phía Vương Lâm.

Nhìn chằm chằm vào Chu Dật, Vương Nguy trầm giọng nói:

– Ngươi kể tiếp đi!

Thần sắc Vương Lâm cổ quái, hắn hiện tại đã hiểu hàm ý của Chu Dật trong lời nói “nghĩ biện pháp thu được đan dược”.

– Lần cuối cùng ta mang Đình nhi đi Vũ chi Tiên giới. Ở nơi đó, ta gặp được Vương Lâm.

Vẻ mặt hồi tưởng trong mắt Chu Dật lại càng đậm. Hắn coi như hoàn toàn chìm đắm vào trong từng điểm ký ức tốt đẹp và khó quên ngày nào, trên mặt mang theo một nụ cười khe khẽ.

Theo từng câu từng chữ của hắn, sự tình của Vũ chi Tiên giới năm đó chậm rãi được kể ra. Vương Lâm bình tĩnh lắng nghe, cũng bị kéo theo vào hồi tưởng.

Vương Nguy và Hồ Quyên nhất thời bị dẫn dắt vào bên trong ký ức chân thật kia. Nhất là khi nghe đến đoạn có người muốn cướp đoạt khối thi thể của Thanh Sương, vẻ dịu dàng của Hồ Quyên lập tức bị một tia sát khí xâm chiếm. Còn ánh mắt của Vương Nguy lại lóe lên hàn quang, lộ ra một cỗ uy áp cường đại tràn ra xung quanh.

– Ta vì nàng cam nguyện thiêu đốt hết thảy, ta tuyệt không hối hận!

Chu Dật thì thào. Cho tới tận bây giờ, hắn cũng không có chút nào hối hận về những việc mình đã làm ngày đó.

Nghe được Chu Dật vì bảo vệ thi thể của Thanh Sương mà thiêu đốt cả hồn phách, sau khi đạt tới Vấn Đỉnh thì thần trí mới thanh tỉnh lại nhưng vẫn dứt khoát không hối tiếc, ánh mắt của Hồ Quyên nhìn về phía Chu Dật mang theo cả một tia thương cảm!

– Nghiệt duyên!

Vương Nguy thầm than. Lấy tu vi và lịch duyệt của hắn, tự nhiên chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra thật giả trong lời nói của Chu Dật.

Theo như lời Chu Dật thì nguyên thần bên trong thân thể Thanh Sương, vì ngàn năm si mê của hắn mà tàn hồn dần thức tỉnh, đem Chu Dật đang sắp phải diệt vong cứu sống, trở thành tân Vũ chi Kiếm linh. Cảnh tượng ngày nào theo miệng của Chu Dật lại hiện lên. Hai người Vương Nguy và Hồ Quyên lâm vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Vương Nguy thở dài một tiếng, hướng về Chu Dật khom người ôm quyền cảm khái nói:

– Đại ân của Chu huynh, Vương mỗ thay mặt Thanh Sương xin tạ ơn trước! Trước đây có gì đắc tội mong rằng Chu huynh đừng trách.

Hồ Quyên bên cạnh hắn lúc này cũng lộ ra thần sắc đau thương, nhìn về Chu Dật, cúi người nói:

– Đại ân của Chu huynh, vợ chồng hai người chúng ta tuyệt sẽ không bao giờ quên!

Thật và giả, hai người bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được. Kết hợp với phán đoán trước đây, lời nói của Chu Dật lại càng không có điểm nào không hợp lý. Hai người bọn họ làm sao không tin! Hơn nữa, thân phận Vũ chi Kiếm linh của Chu Dật đã chứng minh hết thảy những điều hắn nói!

– Nói vậy, Vương Lâm tiểu huynh đệ hẳn là vì mang theo thi thể của Thanh Sương mà tới!

Vương Nguy nhìn về phía Vương Lâm, trong mắt không che dấu vẻ cảm khái và tán thưởng. Hồi tưởng lại đôi chút nhận thức về Vương Lâm trước đó, hắn không ngờ tới người này lại trọng nghĩa như thế!

Lúc này mọi sự tình dường như đã sáng tỏ nhưng Vương Lâm vẫn không lập tức xuất ra thân thể Thanh Sương mà lui về phía sau vài bước. Hắn nhìn Vương Nguy và Hồ Quyên, bình tĩnh hỏi:

– Hai vị tiền bối rốt cuộc có thân phận như thế nào?

Đối với thần sắc cực kỳ cẩn thận của Vương Lâm. Vương Nguy lại càng thêm tán thưởng. Người này càng cẩn thận, càng phù hợp với việc được Chu Dật nhờ vả.

– Thôi, thân phận của Vương mỗ cũng chưa từng nói ra với ai trong vô số năm qua. Ngươi và Chu Dật đều có đại ân với ta, càng là có đại ân với Tiên Đế Thanh Lâm, nếu còn muốn giữ bí mật thì Vương mỗ không làm được!

Vương Nguy thở dai, ngẩng đầu nhìn về phia màn sương đen trung tâm của tầng thứ sáu động phủ Tiên Đế, thần sắc lộ ra một tia cảm khái!

– Vương mỗ là Đệ nhất Thị vệ của Tiên Đế Thanh Lâm năm đó, đồng thời cũng là đệ tử thứ hai của Ân sư!

Vương Nguy chầm chầm mở miệng. Khoảnh khắc khi hắn nói ra thân phận của bản thân, từ trên người hắn lập tức phóng ra một cỗ khí thế không thể hình dung nổi, trong khí thế này lại lộ ra một cỗ ngạo ý long trời lở đất!

Mơ hồ Vương Lâm dường như có thể cảm nhận được phong tư của Vương Nguy này ở Tiên giới năm đó!

– Ta là đệ tử thứ bảy của Ân sư, thuở nhỏ cùng lớn lên với Thanh Sương muội muội!

Hồ Quyên hạ giọng nói.

– Năm đó khi Tiên giới gặp phải đại kiếp nạn sụp đổ thì hai người bọn ta ra ngoài làm việc, măy mắn thoát khỏi một kiếp. Sau đó chúng ta biết được Ân sư vẫn chưa bỏ mình mà bị trọng thương, đang ẩn nấp bế quan. Hai người chúng ta đã đi tìm qua vô số động phủ, cuối cùng xác định ân sư ở trong Yêu Linh chi địa này!

Tâm thần của Vương Lâm chấn động, rơi vào trầm mặc.

Hồ Quyên liếc nhìn Vương Lâm một cái, nâng tay vung về phía cấm chế bên cạnh, lập tức cấm chế này nổi lên biến hóa, so với cấm chế nguyên bản thì uy lực lại cường đại hơn nữa!

– Ngươi hẳn đã nhìn ra cấm chế bên ngoài đan phòng này đã khác, lấy tu vi về cấm chế của ngươi thì tất nhiên cũng đoán ra sau khi Tiên Đế động phủ này được Ân sư mở ra, kiến trúc và toàn bộ cấm chế bên trong đều là do một mình ta vì Ân sư mà bố trí. Như thế sau khi cho thêm cấm chế gia nhập vào mới có thể khiến chúng hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ!

Thanh âm của Hồ Quyên không lớn nhưng cũng đã rơi hết vào tai Vương Lâm.

Vương Lâm hít sâu một hơi, cười khổ nói:

– Hóa ra là người, ta còn tưởng rằng là Vương Nguy tiền bối!

Vương Nguy lắc đầu cười nói:

– Cấm chế thuật của ta cũng không thể bằng nàng được, nếu không năm đó cùng nàng đánh cuộc cũng đã không thua rồi!

Vương Lâm vỗ túi trữ vật, đang định xuất ra Tiên ngọc tháp thì đúng lúc này, thần sắc của Vương Nguy đột nhiên biến đổi, quay ngoắt đầu nhìn về phía xa xa.

Một tiếng cười bén nhọn đột nhiên quanh quẩn khắp tầng thứ sáu này.

Chương 989: Hư Không Tử đổ mồ hôi lạnh

Nháy mắt khi tiếng cười lạnh bén nhọn này vang lên, Vương Lâm nhìn về phía xa. Một người giống như đang đạp trên hư không nhanh chóng lao về phía nơi này.

– Bối La!

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên.

– Đệ tử của Thanh Lâm được lắm, không ngờ dùng cấm chế đem bản yêu vây khốn!

Sau mấy bước Bối La đã tới gần, liếc mắt cái đã thấy Vương Lâm ở trong đám người này, thần sắc lộ ra vẻ kinh ngạc.

– Không ngờ ngươi cũng có thể đi đến nơi này!

Hai mắt Bối La bắn ra quang mang cổ quái. Hàn mang trong mắt Vương Nguy lóe lên, hừ lạnh một tiếng bước tới, tay phải bấm quyết chỉ về phía trước, lập tức có một màn mưa bỗng nhiên biến ảo ra, lao thẳng về phía Bối La.

Thân mình Hồ Quyên lại bước vào cấm chế bên cạnh, làm rách đầu ngón tay, nhanh chóng dùng máu vẽ ra một phù văn cổ quái ở trong hư không. Một loạt phù văn này vừa xuất hiện liền lập tức tản mát ra từng trận u quang.

Đúng lúc này, hết thảy cấm chế trong tầng thứ sáu Tiên phủ này giống như sống lại, không ngờ toàn bộ đồng thời bắt đầu lóe lên. Dường như tất cả đều tản mát ra u quang, từ mọi phương hướng nhanh chóng bay lên, lao thẳng về phía Bối La đang bước tới giữa không trung.

Một màn u quang từ trong toàn bộ cấm chế lóe ra đầy trời, theo cái chỉ tay của Hồ Quyên nhất tề ngưng tụ lại.

Hai tay của Cổ Yêu Bối La đẩy mạnh về phía trước, một cỗ yêu khí xông thiên từ trong cơ thể gào thét lao ra, hình thành một cơn lốc xoáy.

– Bản yêu không muốn đánh đấu với hai người các ngươi. Hai người các ngươi không phải là muốn cứu Thanh Lâm sao? Bản yêu lại đang muốn tìm tên Cổ Ma Tháp Già kia. Tuy nói chúng ta bất đồng nhưng cũng có thể hợp tác được. Sợ là với lực lượng của hai người các ngươi thì không thể mở ra phong ấn của Cổ Ma Tháp Già được. Nếu là có thêm bản yêu thì cơ hội thành công sẽ lớn hơn!

Bối La ở bên trong lốc xoáy, mặc cho lốc xoáy gào thét bên ngoài thân thể, thanh âm hắn truyền ra giống như vặn vẹo, dừng trong tai dường như có thể khiến cho thân thể người nghe chấn động!

Vương Lâm vốn đang bị thương, lúc này sắc mặt tái nhợt. Hắn không chút do dự lập tức xuất ra mấy viên đan dược ăn vào, không kịp thúc giục. Hắn nhìn chằm chằm vào không trung, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển.

– Đề nghị của bản yêu như thế nào? Nếu chúng ta tiếp tục đấu đá thì các ngươi không thể cứu Tiên Đế ra được, bản yêu cũng không giết được Cổ Ma Tháp Già, cuối cùng chỉ có lợi cho hắn mà thôi!

Thanh âm Bối La tạo ra cảm giác đầy yêu dị. Trên thực tế Bối La làm thế là vì rất kiêng kỵ sự phối hợp của Vương Nguy và Hồ Quyên. Hơn nữa toàn bộ cấm chế nơi này đều do Hồ Quyên không chế. Trước đó, Bối La ly khai Táng Thiên Trì, ở trong tầng thứ tư của Tiên phủ đã gặp Vân Tiên đạo lữ.

Hai bên đã trải qua một trường ác đấu, cuối cùng không ai giết được ai. Nhưng vì có sự tồn tại của Hồ Quyên nên khiến cho Bối La bị cấm chế vây khốn mất mấy tháng!

Lần này hắn tiến đến, không phải là đánh nhau tiếp mà là để hợp tác.

Ánh mắt Hồ Quyên chợt lóe lên, nhìn về phía Vương Nguy. Vương Nguy nhìn chằm chằm Bối La một lúc lâu rồi hàn quang trong mắt dần tiêu tan, tay phải vung lên, lập tức màn nước biến mất. Hắn bình đạm nói:

– Có thể!

Đáy lòng Bối La cũng thở phào một hơi, thân mình nhoáng lên dừng ở trên mặt đất nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định đối với Vân Tiên đạo lữ! Ánh mắt Bối La đảo qua, dừng trên người Vương Lâm rồi cười nói:

– Vương lão đệ, không ngờ tu vi của lão đệ lại đề cao hơn không ít. Chỉ có điều thương thế như thế nếu không nhanh chóng chữa thương thì sự phát triển tu vi ngày sau chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn! Bản yêu dù sao cũng là nhờ ngươi nên mới có thể tiến vào nơi này. Nếu không có ngươi, chỉ sợ cũng không có ai để bản yêu tới nơi này. Ta mặc dù không có đan dược chữa thương nhưng thương thế của ngươi sợ rằng là do có người gây nên. Hãy nói ra kẻ làm ngươi bị thương, bản yêu sẽ làm thịt hắn, coi như để báo ân cho ngươi!

Thần sắc Vương Lâm lạnh như băng. Lấy tâm trí của hắn, làm sao không hiểu được ý tứ thăm dò và gây chia rẽ trong lời nói của Bối La này. Hiển nhiên là hắn vì Vương Lâm có thể đến được nơi này thì rất kinh ngạc, lại càng không biết quan hệ giữa Vương Lâm và Vân Tiên đạo lữ. Nghe vậy, khóe miệng Vương Lâm lộ ra một tia mỉm cười, ôm quyền nói:

– Như thế liền đa tạ Cổ Yêu đại nhân trước! Còn kẻ thương tổn ta thì nếu là gặp mặt, Vương mỗ tự nhiên sẽ vạch mặt ra. Đến lúc đó, Cổ Yêu đại nhân cũng đừng nuốt lời là được!

Ánh mắt Bối La chợt lóe lên, cười ha hả, cũng không nhắc lại chuyện này nữa!

Tự nhiên lúc này cũng không thuận lợi để đưa thi thể Thanh Sương ra. Tay phải Vương Nguy đưa vào trong ngực, lấy ra một viên đan dược được bọc trong thanh sáp, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, rồi đưa cho Vương Lâm.

– Đây là Thanh đan mà năm đó ta được Ân sư đưa tặng. Không quản ngươi tu tiên lực hay nguyên lực, chỉ cần là linh khí của thiên địa thì sau khi ăn đan dược này vào, toàn bộ thương thế đều nháy mắt khôi phục. Đan dược này ta cũng còn lại không nhiều. Ngươi có thể lựa chọn ăn vào bây giờ hoặc lưu lại dùng trong cơn nguy hiểm sau này!

Trong khi nói, Vương Nguy lạnh lùng liếc mắt nhìn Bối La một cái. Đan dược này hắn đâu chỉ là “không nhiều lăm” mà thực ra chỉ có ba viên. Một viên ở trong tay Hồ Quyên, hai viên hắn bảo quản!

Nháy mắt khi nhìn thấy viên đan được màu xanh này, trong mắt Bối La hiện lên vẻ tham lam. Đối với Thanh đan này hắn thật sự rất rõ ràng. Năm đó, hắn cùng với Cổ Ma đánh lén Thanh Sương. Với thương thế quỷ dị của Thanh Sương, ăn đan dược này vào cũng không có nhiều tác dụng nhưng vẫn có một chút.

Do đó, liền tạo ra một sự phản kháng rất lớn, cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu dẫn tới thất bại!

– Hắn có thể đưa tặng loại đan dược này chứng tỏ quan hệ giữa hai người bọn hắn và Vương Lâm rất tốt, càng chứng tỏ hai người Vân Tiên đạo lữ vẫn còn có thêm nữa. Tuy không biết thật giả nhưng nếu thực sự đánh nhau thì cũng rất phiền toái!

Ánh mắt Bối La từ đan dược kia thu hồi lại.

Cầm lấy đan dược, Vương Lâm cũng không lập tức ăn vào mà cho vào trong túi trữ vật! Dưới sự dẫn đường của Hồ Quyên, mội người đi thẳng vào màn sương đen ở trung tâm tầng thứ sáu.

Chu Dật thủy chung vẫn luôn phiêu phù bên cạnh Vương Lâm, lúc này là lúc hắn suy yếu nhất, rất cần có người thủ hộ. Chu Dật tự nhiên là người đó!

Rất nhanh đã tới gần màn sương đen ở trung tâm. Bối La nhìn chằm chằm vào màn sương này, ánh mắt lộ ra vẻ oán hận. Nếu không phải năm đó hắn thất bại thì căn bản không có khả năng để Cổ Ma Tháp Già đoạt được tiên cơ.

– Tuy nhiên như vậy cũng không phải không có chỗ tốt. Thanh Sương kia không phải dễ dàng đối phó như thế. Tháp Già sợ là đến hôm nay vẫn chưa thành công, nếu không tất nhiên đã sớm rời đi!

Bước vào cung điện bên trong màn sương đen, Vương Lâm lập tức nhìn thấy một tấm bia đá ở trên mặt đất. Tấm bia đá này cao chừng hai trượng, trên đó không có chữ nào mà chỉ có duy nhất một chưởng ấn.

– Ba tầng sau là tẩm cung để Ân sư bế quan. Lúc này không biết bên trong có biến hóa gì khác không!? Vì thế để hành động có hiệu quả thì tốt nhất vẫn cứ chờ thêm một số người đến nữa! Vương Lâm, ngươi trước chữa thương đi! Như thế thì ba tầng cuối cùng cũng có lực tự bảo vệ mình!

Vương Nguy nhìn Bối La ở xa xa, bình tĩnh nói.

Ánh mắt Vương Lâm nhíu lại, có chút nhìn không thấu hai người Vân Tiên đạo lữ này. Ở trong này không ngờ còn không vội vã tiến vào mà còn phải đợi những người khác cùng tiến đến.

Còn có Cổ Yêu Bối La không ngờ cũng không thèm hỏi lại, coi như có cùng ý tưởng!?

– Đừng suy nghĩ nhiều như thế! Hãy an tâm chữa thương đi. Hai người bọn họ làm việc luôn quỷ dị, điều này ta đã sớm quen rồi Nhưng họ cũng sẽ không hại ngươi đâu!

Ở bên người Vương Lâm, Chu Dật lấy một phương thức đặc thù của Kiếm linh, truyền âm nói.

Vương Lâm cúi đầu, trong mắt lóe lên một cái rồi khoanh chân ngồi xuống. Hắn không ăn viên đan dược màu xanh kia mà xuất ra những thứ khác. Sau khi nhìn kỹ, lần lượt nuốt vào, nhắm mắt lại.

Tuy hắn chữa thương nhưng thần thức vẫn không phong bế. Mặc dù như thế sẽ ảnh hưởng đến tốc độ chữa thương nhưng ở trong này nhất thiết phải cần như thế!

Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã bảy ngày trôi qua! Trong bảy ngày này, Vương Nguy và Hồ Quyên cũng đã sớm khoanh chân ngồi xuống. Còn Bối La cũng đồng dạng như thế!

Vương Lâm thở ra một ngụm trọc khí thật sâu. Thương thế trong cơ thể đã hồi phục một chút, nhưng vẫn lưu lại ẩn hoạn. Cũng may dược vật cũng đủ, Vương Lâm lại xuất ra thêm một ít nuốt vào.

Chỉ là thần thức của hắn thủy chung vẫn tràn ngập, tập trung vào lối vào. Hắn đang đợi Hư Không Tử tiến tới! Trong suy nghĩ của Vương Lâm, ba người Hư Không Tử hẳn phải là những người đầu tiên đến được đại điện ở trong tầng thứ sáu này!

Thời gian trong đại điện như trôi qua vĩnh hằng, làm cho người ta vô tình quên mất! Thương thế Vương Lâm nhờ ăn vào rất nhiều đan dược đã dần dần hồi phục. Một ngày kia, là ngày thứ hai mươi bảy từ lúc mọi người bắt đầu chờ đợi.

Ước chừng vào chính ngọ, thủy chung vẫn đang ngồi đó, Vương Nguy và Hồ Quyên gần như đồng thời mở hai mắt ra nhìn về phía lối vào. Cổ Yêu Bối La lại còn nhanh hơn hai người này một bước, ánh mắt đã nhìn ra.

Trong thần thức của Vương Lâm truyền đến dao động, mở mắt ra, ánh mắt bắn ra quang mang kỳ dị nhìn về phía cửa vào.

Nơi lối vào đại điện có một người chậm rãi đi vào. Đây là một nữ tử, có vô số bông tuyết vờn quanh thân thể nàng. Những bông tuyết này không chỉ bay múa mà từ xa nhìn lại còn thấy rất rực rõ.

– Là nàng!Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế

Vương Lâm thu hồi ánh mắt. Người đầu tiên đi vào đại điện tầng thứ sáu này không phải là một người nào trong ba người Hư Không Tử mà là phấn y nữ tử Côn Hư Thánh nữ có thực lực thần bí kia.

Thần sắc của nàng bình tĩnh, sau khi bước vào đại điện thì đôi mắt đảo qua, hơi dừng lại trên người Vương Lâm một chút rồi không nói gì khoanh chân ngồi ở một góc. Nửa nén hương sau khi nữ tử này ngồi xuống, thần thức Vương Lâm lại truyền tới dao động, hắn nhìn về phía cửa vào. Chỉ thấy trong đại điện rõ ràng xuất hiện ba bóng người!

Hư Không Tử, thôn cô mỹ phụ và người áo đen kia!

Nháy mắt khi ba người bước vào trong đại điện lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Tên Hư Không Tử liếc mắt liền thấy được Vương Lâm, sát khi nghê thiên từ trong hai mắt điên cuồng lóe lên.

Khoảnh khắc khi hắn nhìn thấy Vương Lâm, Vương Lâm cũng nhìn tới Hư Không Tử. Hàn quang trong mắt Vương Lâm lộ ra, bình tĩnh mở miệng nói:

– Cổ Yêu đại nhân, hắn, chính là người đả thương ta!

Nháy mắt khi lời nói của Vương Lâm vang lên, hai người Vương Nguy và Hồ Quyên bỗng nhìn chằm chằm về phía Hư Không Tử, còn Cổ Yêu Bối La lại như cười như không cũng nhìn về phía đó.

Sát khí trong hai mắt của Chu Dật chợt lóe lên, thanh sắc bất động bước tới phía trước vài bước. thu hẹp khoảng cách với Hư Không Tử. Chỉ cần cho hắn một cơ hội hắn sẽ lập tức ra tay, lấy bất diệt linh giác vừa mới tu thành phát huy ra thực lực khủng bố, vì Vương Lâm xả giận!

Một cảnh tượng bất thình lình này khiến cho Hư Không Tử hít sâu một hơi khí lạnh, mồ hôi lạnh từ trên trán lập tức rịn ra. Trái tim vốn bình tĩnh nháy mắt cũng đã đập nhanh lên. Hắn không thể ngờ tới, chỉ không gặp có mấy tháng mà tên Vương Lâm này không biết sử dụng phương pháp gì mà khiến cho những người trước mặt này vì hắn xuất thủ.

Ba người Vân Tiên đạo lữ và người cổ quái có cái đầu bóng lưỡng kia tạo cho hắn có cảm giác dù là lúc thực lực còn ở đỉnh thì cũng phải cẩn thận huống chi lúc này thương thế hắn chưa lành, nguyên thần tổn thất mất một nửa, tu vi từ đại viên mãn rơi xuống Toái Niết trung kỳ.

Thân mình hắn không dám có hành động gì, lại càng không dám lui về phía sau. Lúc này đây, ánh mắt của mọi người trong đại điện đều tập trung hết về phía hắn, chỉ cần hắn có một hành động sẽ gặp phải một kích lôi đình của mọi người!

– Lão phu là Tu chân Liên Minh Trưởng lão Hư Không Tử của Liên Minh Tinh Vực, sư đệ của Đại Trưởng lão Trọng Huyền Tử. Các vị đạo hữu như thế này là có ý gì?!

Hư Không Tử mạnh mẽ tự trấn định, thậm chí không tiếc đưa ra danh phận Tu Chân Liên Minh mà hắn hiếm khi phải nhắc tới!

Chương 990(a): Bức áp Hư Không Tử

– Tu Chân Liên Minh?

Vương Nguy lãnh đạm nhìn Hư Không Tử, lắc đầu nói:

– Thân phận rất cao!

Hồ Quyên cười khẽ, tùy ý liếc nhìn Hư Không Tử một cái. Đối với Tu Chân Liên Minh, hai vợ chồng nàng thật sự chưa bao giờ để vào mắt! Không phải là do tu vi của Trọng Huyền Tử không cao, cũng không phải thực lực của Tu Chân Liên Minh yếu kém mà là ở thân phận của hai người bọn hắn đều là đáng để kiêu ngạo. Nhất là Vương Nguy, tính cách bất khuất thì dù là Tiên giới năm đó đều được người người biết đến.

Chẳng qua hiện tại, biến cố đã trải qua vô số năm, tính cách của Vương Nguy cũng áp chế thật sâu, không dễ dàng hiển lộ ra. Nhưng tính cách bá đạo cũng không phải năm tháng có thể ma diệt!

Hai người Vương Nguy và Hồ Quyên là đệ tử của đệ nhất cường giả Tiên Đế Thanh Lâm! Dù là khi còn Tiên giới, uy danh hai người cũng đã rất hiển hách. Khi hai người bọn họ thành danh thì Tu Chân Liên Minh cũng chưa xuất hiện, chẳng qua chỉ là một đám luyện khí sĩ của Hạ giới mà thôi!

Thậm chí Cổ Yêu Bối La cũng nhếch miệng cười, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng. Bản thân hắn là Cổ Yêu, đối với tổ chức mới quật khởi Tu Chân Liên Minh tự nhiên cũng có chút mỉa mai. Khi hắn thành danh ở giới ngoại thì giới nội này vẫn là thiên hạ của Tiên giới!

Hơn nữa, dù nói vô số năm qua hắn bị vây khốn tại Yêu Linh chi địa nhưng thông qua rất nhiều tu sĩ đi đến nơi này, hắn cũng ít nhiều biết đến những sự tình có liên quan đến Tu Chân Liên Minh, thậm chí so với hiểu biết của nhiều người thì còn tỉ mỉ hơn.

– Trọng Huyền Tử sư huynh ngươi cũng là hạng người kiêu hùng. Nghe nói người này khi Tiên giới còn chưa sụp đổ thì là người nổi bật nhất bên trong đám luyện khí sĩ của Hạ giới! Thừa dịp Tiên giới gặp phải đại kiếp nạn, toàn bộ hủy diệt thì hắn là nhóm đầu tiên liều chết nhảy vào Tiên giới, cùng cướp đoạt với rât Tứ Thánh Tông Thanh Long và rất nhiều luyện khí sĩ nổi danh năm đó. Cuối cùng không biết hắn sử dụng phương pháp gì mà đạt được tuyệt đại bộ phận truyền thừa của Tiên giới! Lúc đó mới có Tu Chân Liên Minh! Người như hắn, Bối La ta cũng rất bội phục! Chỉ là ngươi… Bối La lắc lắc đầu, vẻ trào phúng trong mắt càng đậm!

Sắc mặt của Hư Không Tử âm trầm, ba người trước mắt này khiến đáy lòng hắn rất phẫn nộ nhưng vẫn mạnh mẽ đè nén xuống, chỉ về Vương Lâm mở miệng nói:

– Ta cùng với tên tiểu bối này có tư thù, hôm nay các vị đạo hữu nếu ra mặt thì việc này tạm thời bỏ qua. Lão phu hữa sẽ không gây phiền toái gì có hắn ở trong động phủ này! Lúc này đây, các vị đạo hữu cũng là vì cùng nhau tiến vào tầng tiếp theo, cần gì bởi vậy mà tổn thương hòa khí. Nếu vì vậy mà có ảnh hưởng tới việc đi tới thì quả thực không đáng giá!

Hàng trăm ý niệm lóe lên trong đầu Hư Không Tử, hắn vội vã nói nhanh! Những lời này của hắn ẩn chứa tâm kế. Đầu tiên là nhún nhường, hứa không lôi thôi với Vương Lâm ở trong này, lại còn lấy đại cục làm trọng, không đáng tạo ra một hồi chém giết!

Lấy thân phận và tu vi của hắn, có thể khiến hắn nói ra những lời này dĩ nhiên là cả đời này gần như là chuyện không có khả năng!

Hắc y nhân bên cạnh Hư Không Tử lẳng lặng đi ra xa rồi khoanh chân ngồi xuống, hiển nhiên là biểu lộ thái độ tuyệt không tham gia vào việc này. Chỉ có thôn cô mỹ phụ kia sắc mặt tái nhợt, đứng bên cạnh Hư Không Tử.

Vương Nguy thu hồi ánh mắt lạnh lẽo khỏi người Hư Không Tử. Giết tên Hư Không Tử này tuy không khó nhưng vẫn sẽ có phiền toái. Dù sao người này cũng là tu sĩ Toái Niết, tuy bị trọng thương nhưng nếu hắn là sư đệ của Trọng Huyền Tư, tất nhiên cũng có một số pháp bảo và thần thông bảo mệnh. Trước mắt hãy lấy việc nghĩ cách để cứu viện sư phụ làm trọng. Vì Vương Lâm mà giết người này thì cũng không cần nhất thời nóng nảy.

Mắt thấy chuyện này tựa hồ sẽ lặng lẽ trôi qua, đáy lòng Hư Không Tử cũng thầm thở phào một hơi. Nhưng đúng lúc này, Vương Lâm lại đứng lên. Khoảnh khắc khi hắn đứng dậy, đồng tử trong hai mắt của Hư Không Tử lập tức co rút lại, nhìn chòng chọc vào Vương Lâm.

Nháy mắt khi hắn nhìn về phía Vương Lâm, Chu Dật ở bên cạnh Vương Lâm lập tức toàn thân tuôn ra hàn mang, cả người giống như một thanh lợi kiếm xuất vỏ, nhất thời liền hóa thành một đạo kiếm quang, lao thẳng về phía Hư Không Tử.

Khoảnh khắc khi Chu Dật lao ra, Vương Lâm lại bước tới một bước, tay phải bấm quyết, trong hai mắt liền xuất hiện hai ngọn lửa, phừng phừng thiêu đốt, từ tay phải, theo thân mình Vương Lâm lao lên lập tức hóa thành một con Chu Tước hỏa diễm! Con Chu Tước này kêu lên một tiếng, vỗ cánh lên, gần như cùng với kiếm quang của Chu Dật đồng thời nhằm về phía Hư Không Tử.

– Các ngươi muốn chết!?

Sát khí hiện lên trong mắt của Hư Không Tử, tay phải hắn vung lên, lập tức có một cơn lốc xoáy màu vàng đất trống rỗng xuất hiện, quét mạnh về phía trước.

Vương Nguy vốn không muốn ra tay nhưng chứng kiến Vương Lâm và Chu Dật đột nhiên lao lên thì nếu hắn không xuất thủ, Vương Lâm và Chu Dật dĩ nhiên có thể sẽ gặp nguy hiểm. Chu Dật không thể chết được, Vương Lâm cũng mang thi thể Thanh Sương tới cũng không thể chết!

Trong khi thầm than, tay phải Vương Nguy chỉ về phía trước, lập tức có một màn nước màu lam đột nhiên xuất hiện, phát ra quang mang nhiều màu đột nhiên lao thẳng tới phía trước! Tốc độ này quá nhanh, cơ hồ nháy mắt đã tới phía trước cơn lốc xoáy màu vàng đất của Hư Không Tử.

– Phong!

Vương Nguy bình tĩnh mở miệng nói.

Nháy mắt khi hắn thốt ra lời này,màn nước nhiều màu liền hóa thành một mảnh hơi nước, tràn ngập xung quanh bốn phía cơn lốc xoáy màu vàng kia. Nó vừa tản ra lập tức co lại, trong tiếng bang bang đã hoàn toàn dung nhập vào bên trong cơn lốc xoáy màu vàng này.

Lập tức lốc xoáy dường như yên lặng, đình chỉ xoay tròn, ầm một tiếng, hóa thành vô số đất cát quét ngang về bốn phía. Một phen tâm kế hoãn binh của Hư Không Tử đã vì Vương Lâm ra tay trước mà thất bại ngay trong gang tấc. Đối với sự táo bạo và tâm cơ của Vương Lâm, Hư Không Tử không khỏi có chút kinh hãi. Hành vi quyết đoán như thế, Hư Không Tử tự vấn bản thân ở tuổi của Vương Lâm, hắn cũng tuyệt không thể làm được.

Dù là đám hậu bối mà hắn biết thì cũng hiếm thấy nhân vật nào được như thế!

Con lốc xoáy màu vàng tan nát khiến cho con Chu Tước do thần thông của Vương Lâm biến thành trực tiếp xuyên qua đám đất cát kia, lao tới phía trước. Khoảnh khắc, hỏa diểm dâng lên ngập trời, hình thành sóng nhiệt khôn cùng tản ra bốn phía, ập thẳng tới Hư Không Tử!

Công kích của Vương Lâm, trừ khi xuất ra thiết kiếm kia nếu không Hư Không Tử vẫn không thèm để vào mắt. Điều hắn bận tâm chínnh là Vương Nguy, Hồ Quyên và Bối La.

Lúc này đối mặt với công kích của Vương Lâm. Hư Không Tử vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện một cái túi nhỏ màu đen, dưới cái vung tay của hắn liền tràn ra một mảnh bụi màu tím.

Bụi này vừa xuất hiện liền hoá thành một mảnh giống như bùn, lại có từng trận mùi hôi thối bốc lên, hướng về phía Vương Lâm và Chu Dật, bao phủ lấy hai người.

Bối La nhếch miệng cười, thân mình nhanh chóng bước tới phía trước. Nhất thời thân mình hắn đã xuất hiện ở giữa vũng bùn này, hung hăng hút mạnh một cái. Lập tức trong đại điện vang lên âm thanh gào rít, chỉ thấy vũng bùn này như bị chưng hấp, toàn bộ bị hút vào trong tay áo của Bối La.

Ánh mắt hắn lộ ra quang mang tham lam, liếm liếm môi, lập tức nhoáng lên tiến thêm về phía trước, tới bên người Hư Không Tử, tay phải hung hăng chụp một cái về phía trước. Sắc mặt của Hư Không Tử đại biến, thân mình không chút do dự lui nhanh về phía sau, hai tay bấm quyết liên tục điểm về phía trước. Âm thanh ầm ầm vang khắp đại điện.

Lúc này, con Chu Tước do thần thông của Vương Lâm biến thành cũng nháy mắt đã tới gần, mang theo hơi nóng cực cao từ một bên phóng tới. Hư Không Tử nổi giận gầm lên, nguyên thần trong cơ thể bỗng nhiên từ trong cơ thể biến ảo ra, tràn ngập bên ngoài thân thể. Khoảnh khắc con Chu Tước của Vương Lâm tới gần, tay phải của Hư Không Tử điểm ra.

Lấy tu vi cường đại của hắn, một chỉ này lập tức khiến con Chu Tước tứ phân ngũ liệt, hoá thành vô số hoả diễm tản ra bốn phía. Thân mình của Hư Không Tử vẫn chưa chút đình chỉ, hướng về phía xa lao ra, cố gắng kéo dài khoảng cách với Bối La.

Nhưng tốc độ của Bối La còn nhanh hơn, đuổi theo sát Hư Không Tử ở trong đại điện, âm thanh bang bang cũng không ngừng vang lên. Mỗi lần thanh âm này truyền ra, sắc mặt của Hư Không Tử lại thêm tái nhợt một chút!

Trong khi Bối La truy kích, yêu khí toàn thân của hắn ầm ầm vân dũng. Thường khi hắn đưa tay bấm quyết, liền có thần thông yêu thuật ầm ầm tràn ra. Dưới thần thông trùng điệp, cơ hồ có thể khiến cho người ta cũng phải hoa cả mắt. Hư Không Tử căn bản không có sức mà hoàn thủ, chỉ có thể không ngừng lùi về phía sau, bị động chống cự.

Càng làm cho Hư Không Tử cảm giác đau đầu chính là con Chu Tước đã tan nát kia nhưng sau khi hoá thành hoả diễm liền ngưng tụ lại, lần nữa biến thành Chu Tước. Sau khi thành hình thì hoả diễm lại còn nồng đậm hơn, tiếp tục nhằm về phía Hư Không Tử.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ