1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Tiên Nghịch
  4. Tập 211 [Chương 809 đến 813(a)]

[Dịch] Tiên Nghịch

Tập 211 [Chương 809 đến 813(a)]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 809: Cửu Khúc Thiên Đao

Lời vừa nói ra, bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại. Những tu sĩ cũng đều trầm ngâm, thậm chí một vài lão tổ của những gia tộc tu chân ánh mắt cũng lộ vẻ trầm tư, hiển nhiên vấn đề này đối với bọn họ mà nói, thủy chung vẫn tồn tại trong lòng.

– Ta đã từng hỏi qua lão tổ của Chiến gia Liệt Vân Tử, nhưng khi nghe câu trả lời, lại khiến ta càng thêm mê hoặc!

Chiến Không Liệt nhìn Vương Lâm, trầm giọng nói:

– Xin tiền bối giải thích cho ta!

Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, liếc mắt nhìn Chiến Không Liệt một cái, bình thản nói:

– Chiến ý của ngươi vẫn còn yếu!

Trong mắt Chiến Không Liệt lóe lên tinh quang, nhưng trong nháy mắt, tinh quang này lại trở nên ảm đạm, cả người hắn càng thêm trầm mặc.

– Chắc hẳn tổ tiên của ngươi đã cho ngươi câu trả lời là hãy khiêu chiến, khiêu chiến toàn bộ những người có tu vi tương đương với ngươi trong khắp Tinh không này, lấy chiến đấu không ngừng nghỉ mà cảm ngộ chiến ý, lấy chiến thắng không ngừng để củng cố chiến ý, cho đến khi tiến vào một loại trạng thái chiến đấu điên cuồng, thì đó chính là sự đột phá, đạt tới Khuy Niết!

Chiến Không Liệt thân mình run lên mãnh liệt, ngẩng mạnh đầu nhìn Vương Lâm. Lời nói của Vương Lâm tuy không giống với Liệt Vân Tử, nhưng hàm ý ở bên trong cũng kinh người giống như vậy.

– Xin tiền bối chỉ điểm! Vậy thì Chiến mỗ xin cam nguyện dâng lên đạo niệm!

Chiến Không Liệt lui ra sau vài bước, hướng về Vương Lâm cúi đầu thật sâu!

– Đạo niệm mà có thể tùy tiện dâng lên, thế thì còn gì gọi là bất khuất, còn có tác dụng gì. Chiến Không Liệt, niệm tình ta và ngươi đã có quen biết, ta khuyên ngươi một câu. Lấy chiến đấu không ngừng mà ngưng tụ chiến ý cũng là rất mạnh, nhưng loại mạnh này cũng có giới hạn! Chiến ý thật sự là trong lòng phải có niềm tin, phải có đạo niệm khiến ngươi phải chiến đấu, khiến ngươi phải chiến thắng, phải có thừa quyết tâm chiến đấu! Thậm chí nếu ngươi đối mặt với ta, đối mặt với lão tổ của Chiến gia ngươi, hay đối mặt với cả thiên địa này, nếu dám chống lại ngươi! Chỉ có một chữ “Chết”!

Thanh âm Vương Lâm bình thản, nhưng rơi vào trong tai của Chiến Không Liệt cũng ầm ầm như tiếng sấm. Tâm thần hắn hoàn toàn kịch chấn, thân mình đạp đạp lui ra phía sau mấy bước, chiến ý trong mắt tiêu tan, thay vào đó là một tia sáng tỏ như đã hiểu ra.

– Lui ra!

Vương Lâm vung tay áo, thân ảnh Chiến Không Liệt lập tức lui về phía sau, trực tiếp đi ra ngoài quầng sáng ngàn dặm. Hắn trầm ngâm hồi lâu, hướng về Vương Lâm khom người chào, ngồi trên tảng đá đỏ sẫm, yên lặng cảm ngộ.

Bốn phía hoàn toàn im lặng, nam tử áo đen phía trước người có cắm chín thanh đao ánh mắt cũng lộ ra tinh quang kinh người, hắn ngẩng đầu, nhìn Vương Lâm, với một thanh âm khàn khàn, chậm rãi nói:

– Từng chữ nói ra đều rất huyền diệu, sự ngộ đạo của huynh đài Nam Cung mỗ xin bội phục! Ngươi có tư cách nhận lời khiêu chiến của ta!

Thanh âm của nam tử áo đen truyền ra, hắn hoàn toàn không hỏi Vương Lâm có nhận lời khiêu chiến của mình hay không, như thể người trên thế gian này được hắn khiêu chiến là có được một vinh dự lớn lao vậy. Thân mình hắn vẫn chưa đứng lên, nhưng tay phải bấm quyết, vung về phía trước. Lập tức chín thanh đao phía trước run lên, một luồng đao khí rất mạnh, trong phút chốc từ trên chín thanh đao này lộ ra.

Người này lại vung lên một cái, chín thanh đao gào thét bay ra, hướng thẳng đến Vương Lâm! Đao khí này vô cùng mạnh mẽ, ầm ầm tràn tới, dường như ẩn chứa một quy tắc nào đó, bất ngờ khiến cho bốn phía tinh không này gợn sóng một trận. Thậm chí quầng sáng bao phủ bảo vệ ngàn dặm kia cũng run rẩy, dường như không chịu nổi đao khí này, sắp sửa sụp đổ!

– Cửu Khúc Thiên Đao !

Lão tổ của một gia tộc tu chân ngồi trên tảng đá trắng khi nhìn đến đao quang này, ánh mắt lóe lên, thì thào nói.

Những người xung quanh nghe như vậy, ánh mắt đều lập tức lóe lên, nhìn chằm chằm nam tử áo đen kia, trong lòng suy nghĩ.

– Thần thông Cửu Khúc Thiên Đao của Nam Cung gia ở La Thiên Tinh Vực. Người này hóa ra là người của Nam Cung gia.

– Trong tứ đại gia tộc của La Thiên Tinh Vực, Nam Cung, Đường, Chiến, Thân Công thì gia tộc Nam Cung xếp thứ nhất. Nhưng ngàn năm trước, một nửa số người của Nam Cung gia ở trên tu chân tinh bị mất tích một cách thần bí, việc này thậm chí còn khiến cho Lôi Tiên Điện phải chú ý, nhưng cuối cùng cũng không tìm ra nguyên nhân !

– Khó trách người ta chưa bao giờ gặp qua. Hóa ra là người của Nam Cung gia năm đó !

Trong những tiếng nghị luận tràn ngập, chín thanh đao hóa thành đao khí, cùng với tiếng gào thét chói tai, với tốc độ cực nhanh lao thẳng đến Vương Lâm.

Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, tu vi của nam tử áo đen kia cũng giống như hắn, đều là Khuy Niết Sơ Kỳ. Trong chín thanh đao này lại ẩn chứa một sức mạnh cuồng bạo phá vỡ quy tắc, giờ phút này vọt tới, đem đường rút lui xung quanh hắn toàn bộ khóa kín.

Lựa chọn duy nhất chính là nghênh chiến ! Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, tiến về phía trước một bước, nâng tay phải lên, trong miệng than nhẹ:

– Hô Phong !

Vương Lâm không muốn dây dưa với hắn, mà thi triển ra thần thông mạnh nhất. Hắn muốn là đệ nhất. Nếu giằng co với người này, khí thế sẽ giảm sút, muốn tranh đoạt danh hiệu đệ nhất sẽ có chút phiền phức.

Một luồng hắc phong trong phút chốc lan khắp trời đất. Hắc phong vô tận dường như tràn ngập toàn bộ tinh không. Dưới luồng hắc phong này, đao khí phong tỏa bốn phía không hề có sức chống cự, lập tức trong tiếng ầm ầm toàn bộ sụp đổ, hóa thành từng mảnh vỡ, cuộn lên mà quay về ! Hắc phong gào thét, tràn ra hàn khí vô biên, có thể thổi tắt hết thảy những ngọn lửa sinh mệnh, trong lúc tung hoành, hóa thành hai con hắc long. Hai con hắc long này dài nghìn trượng, khẽ cuộn mình đã vang lên tiếng ầm ầm. Hắc long dữ tợn phát ra một sức mạnh như thể uy lực của thiên địa ! Lúc này lại xuất hiện một luồng sát khí nồng đậm đến cực điểm bao phủ, sát khí này đến từ Vương Lâm. Thần thông này tuy là do Hô Phong biến thành, nhưng lại lấy nguyên lực của Vương Lâm, ẩn chứa sát khí cả đời của Vương Lâm, bao gồm cả chiến ý nồng đậm lúc này của hắn ! Một tiếng rít gào kịch liệt trong phút chốc vang lên, hai con hắc long đan xen vào nhau, cùng nhau gầm lên. Một luồng âm phong hóa thành cơn lốc quét qua, chín đạo đao khí kia lập tức ầm ầm vỡ vụn, chưa tới gần đã lập tức tan vỡ ! Bên trong quầng sáng nghìn dặm giữa tinh không, Vương Lâm toàn thân mặc áo trắng, hắc phong tràn ngập bên ngoài thân thể, hai con hắc long vờn xung quanh, thân mình vươn ra nghìn trượng, những tiếng gầm thét không ngừng vang lên. Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, từng bước một bước tới, hướng về phía nam tử áo đen kia !

– Ngươi muốn đánh, ta sẽ đánh với ngươi !

Thanh âm bình tĩnh gần như âm hàn từ trong miệng Vương Lâm truyền ra.

Tại đây trong nháy mắt khi tu sĩ bốn phía nhìn đến thần thông này sắc mặt đều đại biến, thậm chí ngay cả lão tổ của các gia tộc tất cả cũng đều lộ vẻ xúc động.

– Đây… đây là thần thông gì ! !

– Thần thông này quá hùng mạnh, cho dù là có quầng sáng nghìn dặm ngăn cách nhưng ta vẫn có thể cảm thấy tâm thần lạnh lẽo, như thể toàn thân bị bọc trong hàn băng, ngay cả nguyên lực toàn thân cũng rất khó lưu chuyển !

– Đây không phải là thần thông bình thường ! Hứa Mộc này không hổ được gọi là Ma Đạo Tử, một thân đạo thuật tràn đầy ma tính ! Quá hùng mạnh !

– Loại thần thông này quá mức đáng sợ, nếu đổi là ta chống cự, tất nhiên cũng không có cách trả đòn. Loại thần thông này người này học được từ đâu, ta lại chưa hề từng nghe nói đến !

– Diêu gia có Lôi Phong thuật, so với thuật này cũng có chút tương tự, nhưng uy lực thì dường như là không thể so sánh với thuật này !

Lão già mặc áo tím của Lôi Tiên Điện kia hai mắt lóe lên tinh quang, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, trong lòng thầm nhủ:

– Nghe điện chủ từng nói, Hứa Mộc này là sư đệ của Thanh Thủy Tiên Quân, lời này có khả năng là đúng ! Chỉ là không biết, Cửu Khúc Thiên Đao sắp sửa đại thành so với pháp thuật của Tiên Đế chỉ mới có thể hóa ra hai con hắc long, rốt cuộc ai hơn ai kém… … Hắc long rít gào, theo bước chân của Vương Lâm điên cuồng phun ra âm phong tràn ngập đất trời, hướng thẳng đến tảng đá màu đỏ sẫm chỗ nam tử áo đen đang ngồi. Trong mắt nam tử áo đen kia tinh quang càng đậm, nhưng hắn vẫn không đứng dậy, mà tay phải bấm quyết. Lập tức bốn trong chín thanh đao phía trước từ trên tảng đá lập tức bay lên, ngay lập tức cuốn lấy nhau xoay tròn tạo thành một cơn lốc. Cơn lốc này vừa xuất hiện, lập tức bốn phía tinh không xuất hiện những vết nứt rất lớn, dường như không thể chịu nổi.

– Thiên Đao trảm diệt!

Nam tử áo đen thanh âm khàn khàn, chậm rãi mở miệng.

Bốn thanh đao này lập tức xông lên, trong khi không ngừng xoay tròn cũng bắt đầu gào thét, cùng với cơn lốc kia đan xen vào nhau, hình thành bốn thanh Thiên Đao vô biên vô hạn dường như có thể khai thiên lập địa hướng vào hai con hắc long hung hăng chém xuống! Cửu Khúc Thiên Đao lúc này hết sức phô bày ra một sức mạnh mà dường như trên thế gian này không tồn tại vật nào có thể chống cự lại! Sau hai lần chính mắt thấy Thanh Thủy thi triển Hô Phong, trong lòng Vương Lâm đã cảm ngộ không ít, giờ phút này khi khống chế thuật Hô Phong, trong đầu cũng không khỏi không nhớ tới lúc xem bức họa trên tầng thứ chín của Tàng Phẩm Các! Dường như bản thân hắn đã hóa thành đồng tử kia, trong lòng hiểu ra, Vương Lâm nâng hai tay lên, giống như cùng với hai con hắc long dung hợp.

Dường như vào lúc này, hắn chính là đồng tử kia, tận mắt nhìn thấy Tiến Đế Bạch Phàm nâng tay, mấy con hắc long rít gào, thiên địa biến sắc, hết thảy sinh linh toàn bộ đều bị hủy diệt.

Chương 810: Lão tử thua rồi

Vương Lâm hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, nâng song chưởng lên, bấm quyết. Lập tức hai con hắc long dài nghìn trượng bên ngoài thân thể liền gầm lên, trong mắt tràn ra u quang! U quang này rất thâm thúy, dường như trong khoảnh khắc này, hai con hắc long này trở nên có linh tính, hoặc mới thức tỉnh sau một giấc ngủ say nào đó, gieo tang thương vào trời đất, cuốn theo hắc phong nồng đậm bay thẳng đến bốn thanh Thiên Đao kia! Thiên Đao sắc bén, có thể chém hết thảy trời đất, nhưng lại không chém đứt được linh hồn của hắc long! Đao thứ nhất ầm vang lên một tiếng giữa trời đất, nhanh chóng chém xuống. Một đao này mang theo ánh mắt của khán giả bốn phía, dường như có thể nuốt lấy hết thảy. Trong lúc hạ xuống, Tinh Không xuất hiện gợn sóng, dường như dưới một đao này, Tinh Không cũng bị xé ra một đường! Một con hắc long rít gào ngẩng đầu lên, lao thẳng đến thanh đao kia! Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, đao thứ nhất kia ngay khi chém xuống, mũi đao bắt đầu tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ cuồn cuộn lên. Sự tan vỡ này liên tục tràn ra, điên cuồng khuếch tán, liên tục không ngừng trong tiếng ầm ầm lan ra toàn bộ thân đao. Trong phút chốc, toàn bộ thanh đao vỡ tan! Trong khoảnh khắc này đao thứ hai cũng từ trên trời giáng xuống. Đao thứ hai này vừa mới tới gần, liền lập tức hành thành một cơn lốc hùng mạnh. Khi cơn lốc này ầm ầm hạ xuống. Trong không gian phát ra tiếng xẹt xẹt, xuất hiện những vết nứt lớn, những mảnh vỡ của đao thứ nhất lúc trước cuồn cuộn nổi lên lúc này cũng lập tức dung nhập vào trong đao thứ hai.

Đao thứ hai với một tiếng gào thét kỳ dị bỗng nhiên chém xuống.

Hàng loạt chấn động trong phạm vi ngàn dặm không ngừng ầm ầm nổ vang, trong phút chốc đã át đi hết thảy thanh âm bốn phía, vang lên trong tai toàn bộ tu sĩ. Một vài tu sĩ có tu vi thấp, bị âm thanh này tác động, lập tức hai mắt hoa lên.

Đao thứ hai này là do dung hợp với đao thứ nhất mà thành, trực tiếp chém xuống, va chạm với hắc long kia! Trong tiếng nổ, tiếng rống giận điên cuồng của hắc long kia vang lên. Toàn thân hắc long này chấn động, vung mạnh đầu, chỉ nghe thấy những tiếng ầm ầm, thanh đao thứ hai kia cũng tan vỡ! Đao thứ ba, thứ tư trong nháy mắt cũng tiến đến, hấp thụ mảnh vỡ của hai thanh đao kia. Đao thứ ba chưa kịp chém xuống liền tự tiêu tan, dung nhập vào đao thứ tư, hình thành một đao quang không thể tưởng tượng được, trong tiếng ầm ầm, chém xuống! Hắc long này trong tiếng rít gào kịch liệt, thân mình tan vỡ, hóa thành một luồng hắc phong lớn, cuốn ra bốn phía. Cùng lúc đó, thanh đao cuối cùng kia cũng trong tiếng ầm ầm tan vỡ! Cùng tan vỡ còn có quầng sáng nghìn dặm, nó rốt cuộc cũng không chịu nổi sức tấn công này, hóa thành vô số mảnh vỡ. Quầng sáng này cũng biến mất không còn! Đòn tấn công kịch liệt kia đã không còn gì ngăn cản, hướng về bốn phía phát tiết ra, đám tu sĩ bốn phía sắc mặt đều đại biến, trưởng bối của các gia tộc lập tức thi triển thần thông bảo vệ cho tộc nhân.

Những tảng đá xanh kia dưới cơn lốc này toàn bộ bị thổi về phía sau, không ít đã trực tiếp nổ tung, hóa thành bụi. Trong thời gian ngắn, trong vòng vạn dặm bên ngoài Địa Viêm Tinh này dường như đang lâm vào một thảm họa.

Nam tử áo đen kia khoanh chân ngồi trên tảng đá đỏ sẫm lúc này sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ tinh quang, tảng đá dưới thân mình phịch một tiếng vỡ vụn, thân mình hắn không thể không bay lên cao, năm thanh đao còn lại ngay khi tảng đá tan vỡ cũng bay lên theo phía sau thân mình của nam tử áo đen.

Nam tử này sắc mặt tái nhợt, cũng lập tức lui về phía sau.

Bốn đao chém chết một con hắc long, chiến tích như vậy cũng là kinh người. Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, con hắc long thứ hai trong tiếng rít gào cũng trực tiếp lao ra.

– Không phải muốn đánh sao, vì sao lại lùi lại!

Hắn tiến lên một bước, dường như cả người dung nhập vào trong con hắc long, điên cuồng lao ra, lao thẳng đến nam tử áo đen đang lui về phía sau.

Nam tử áo đen trong mắt lóe lên tinh quang, phát ra chiến ý nồng đậm, nghe thấy vậy dừng chân lại, hai tay vờn phía trước người, đẩy mạnh ra phía ngoài, trong miệng hét lớn:

– Thiên Đao Đồ Ma!

Năm thanh đao bên cạnh hắn lập tức chấn động, tản mát ra đao khí sắc bén, hóa thành năm đạo ngân quang hướng thẳng đến Vương Lâm. Ở trong tinh không, năm đạo ngân quang do năm thành đao hóa thành bỗng nhiên đồng thời hạ xuống, bay thẳng đến vị trí của Vương Lâm.

Hắc long rít gào hết sức lao ra, hai mắt lóe lên u quang. Vương Lâm nhìn chằm chằm Thiên Đao đang chém xuống, bức họa trong tầng thứ chín của Tàng Phẩm Các càng hiện rõ trong đầu.

– Hô phong hoán vũ tát đậu thành binh. .

Vào lúc này, trong đầu Vương Lâm hiện lên từng chữ viết trên bức tranh.

Con hắc long trong hai mắt lóe lên u quang mạnh mẽ, trong nháy mắt há miệng phun ra âm phông. Nhưng âm phong này không phải toàn bộ đều là gió! Mà còn có mưa! Mưa mặc dù không lớn, nhưng đích xác là mưa! Trong phút chốc, trong tinh không này, hắc phong quét ngang, bên trong lại có hàng trăm giọt mưa dung nhập, khiến cho bốn phía bị bao phủ vào trong một luồng khí âm hàn theo mưa xuất hiện. Năm thanh đao đang chém xuống kia bỗng nhiên run lên, bên trên truyền ra những tiếng động rắc rắc. Hắc long rống giận, xông ra nghênh chiến với năm thanh Thiên Đao kia! Ầm, ầm, ầm… … Những tiếng nổ kịch liệt không ngừng vang lên, khiến cho Tinh Không lay động, khiến cho bốn phía xuất hiện những lực xung kích vô tận. Tu sĩ đứng trong phạm vi vạn dặm nhanh chóng lui về phía sau. Duy chỉ có những người tu vi cao thâm mới có thể dưới lực xung kích này mà không hề bị một chút sứt mẻ, hai mắt như đuốc, tận mắt chứng kiến hai đại thần thông giao chiến với nhau! Dư âm tiếng rít gào của hắc long vẫn còn, nhưng thân mình nó đã chậm rãi tiêu tan giữa trời đất, hắc phong lúc này đã biến mất không còn. Sắc mặt Vương Lâm hơi tái nhợt, thân mình lui lại phía sau vài bước, hai mắt lóe lên tinh quang.

– Người này tu vi tương đương với ta, nhưng cũng là một kình địch mạnh nhất!

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân mình nhoáng lên một cái, dung nhập vào trời đất, hoàn toàn biến mất.

Nam tử áo đen nhanh chóng lui về phía sau, trên mặt đã không còn chút máu, năm thanh Thiên Đao toàn bộ đều tan vỡ, tâm thần đã tổn thương. Trong mắt hắn không hề có sự kinh hãi, mà chiến ý có nồng đậm hơn.

Trong một tiếng cười điên cuồng, chân phải hắn bước về phía sau một bước, thân mình lui về phía sau, chân phải hết sức đạp xuống. Từ trong tinh không truyền ra một tiếng sụp đổ cực lớn, ở phía sau hắn xuất hiện một vết nứt lớn.

– Thống khoái! Nam Cung Hàn ta sau khi đao đạo đại thành đến nay, ngoại trừ những tiền bối cao nhân có đại thần thông, chưa bao giờ gặp được đối thủ. Lúc ta Vấn Đỉnh là người mạnh nhất dưới Âm Hư, lúc ta Âm Hư thì mạnh nhất dưới Dương Thực, lúc ta Dương Thực là mạnh nhất dưới Khuy Niết, ngươi có tư cách trở thành đối thủ hiện giờ của ta.

Nam tử áo đen Nam Cung Hàn trong tiếng cười dài, hai tay bấm quyết, ở phía trước người nhoáng lên một cái, lập tức tinh không bên ngoài cơ thể gợn sóng, lại có chín thanh đao hư ảo bỗng nhiên xuất hiện.

Nhưng ngay khi chín thanh đao hư ảo này xuất hiện, hư không ở bên cạnh hắn nổi lên gợn sóng. Vương Lâm bước ra, hai ngón tay phải tạo thành kiếm, không chút do dự điểm ra! Một chỉ này ẩn chứa đạo của Vương Lâm, ẩn chứa nguyên lực Khuy Niết của hắn. Một chỉ này xuất ra, liền có âm dương hắc bạch song ngư xoay tròn, giống như là phong ấn, bỗng nhiên hướng về Nam Cung Hàn! Nam Cung Hàn xoay mạnh người, thân mình nhanh chóng lui về phía sau, hai tay bấm quyết, chín thanh đao hư ảo phía trước người lập tức lóe lên bay ra. Nhưng Vương Lâm xuất hiện quá sức bất ngờ, vả lại khoảng các quá gần, chín thanh đao hư ảo này chỉ có hai thanh có thể ngăn trở. Dưới ánh mắt lạnh lùng của Vương Lâm, trong khoảnh khắc, hai thanh đao hư ảo này lập tức sụp đổ! Ngay khi hai thanh đao này tan vỡ, song chỉ của Vương Lâm hướng vào giữa lông mày của Nam Cung Hàn điểm xuống.

Đồng tử trong mắt Nam Cung Hàn co rụt lại, một mối nguy cơ sinh tử chưa bao giờ xuất hiện trong phút chốc xuất hiện khắp toàn thân. Giờ khắc này không chút do dự nâng tay phải đưa ra một chưởng, một đạo ngân quang lóe ra, đỡ lấy song chỉ của Vương Lâm! Ầm một tiếng, một luồng nguyên lực mạnh mẽ trực tiếp xông vào trong cơ thể của Nam Cung Hàn. Cả người hắn run lên, lui mạnh về phía sau, máu tươi từ trong lồng ngực chảy ra, nhưng bị hắn miễn cưỡng ngăn chặn lại. Càng làm cho hắn có cảm giác kinh hãi chính là nguyên lực của đối phương truyền vào trong cơ thể hắn không ngờ là hai đạo khí hắc bạch. Hai đạo khí hắc bạch ngày không ngừng phá hoại, cực kỳ vững chắc, từ bên trong lại truyền ra một tia dao động ý cảnh! Lúc này, đầu ngón tay của Vương Lâm đã hoàn toàn mất đi cảm giác, hắn thắng là do đánh lén. Một đòn của đối phương tuy cũng có nguyên lực chảy vào trong cơ thể, nhưng vẫn có thể chống cự. Chẳng qua nguyên lực của Nam Cung Hàn cũng ẩn chứa đao khí, cực kỳ sắc bén, sau khi truyền vào trong cơ thể liền giống như một cây đao xé rách thân thể hắn.

Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, cũng không lui lại mà bước tới, dung nhập vào trong hư vô.

Sau khi Nam Cung Hàn nhìn thấy Vương Lâm biến mất, đồng tử trong mắt mạnh mẽ co rụt lại, hai tay nhanh chóng bấm quyết, trong miệng quát khẽ:

– Cửu Khúc Đao Trận!

Trong thời gian ngắn, hai thanh đao hư ảo đã tan vỡ kia lại một lần nữa biến hóa ra, cùng với bảy thanh kia đan xen với nhau nhanh chóng xoay tròn, lập tức vờn quanh bốn phía thân thể Nam Cung Hàn, mạnh mẽ tản ra phía ngoài.

Thân ảnh Vương Lâm biến ảo ra cách Nam Cung Hàn ba trượng, đao trận đã tới sát người. Đồ hình Thú Cốt ở trên tay phải nhoáng lên một cái lập tức biến ảo ra, u quang lóe lên, u quang trong mắt nó lập tức tỏa sáng, khí xám tỏa ra. Trong nháy mắt này, Vương Lâm đã áp chế được thương thế bên trong cơ thể, lại một lần nữa biến mất không thấy.

Nam Cung Hàn thở hổn hển, cấp tốc lui về phía sau, trong miệng liên tục hét lớn:

– Dừng, dừng lại! Ta nhận thua! Ta không thể đánh được, người có thần thông súc địa thành thôn, làm sao lão tử có thể đánh lại! Dừng!

Hắn không ngừng lui về phía sau, lại đổi hướng, trong miệng cấp tốc nói.

– Ta đã nhận thua rồi, tên âm hồn bất tán nhà ngươi. Lão tử thua rồi, không đánh nữa!

Chương 811: Người cuối cùng

Nam Cung Hàn cười khổ, hắn cũng không muốn như vậy, nhưng đối mặt với một Khuy Niết tu sĩ có thuật súc địa thành thốn thật sự là quá mức thiệt thòi.

Lời này vừa nói ra, phong thái cao thủ tu đạo một thời mà Nam Cung Hàn cả đời đã tạo ra lập tức sụp đổ. Ở cách hắn hai mươi trượng, thân ảnh Vương Lâm biến ảo hiện ra, cũng cau mày nhìn về phía Nam Cung Hàn.

Hắn cả đời chém giết, chưa từng gặp qua người nào như vậy… … – Không đánh, không đánh nữa, chờ ta cảm ngộ được thuật súc địa thành thốn rồi lại đánh cũng không muộn. Hiện giờ ta đánh không lại ngươi!

Vẻ mặt Nam Cung Hàn khó chịu, nhoáng lên một cái lập tức lui về phía sau, chạy tới một tảng đá màu đỏ, trên đó đã có một người đang ngồi, lúc này thấy Nam Cung Hàn xông đến, lập tức biết điều nhường chỗ.

Vương Lâm trầm ngâm một lát, thu ánh mắt lại, hướng ra bốn phía lần lượt nhìn lại, mở miệng nói:

– Còn ai muốn khiêu chiến không?

Bốn phía hoàn toàn im lặng, Thân Công Hổ yên lặng nhìn hết thảy mọi chuyện, hai mắt đang ảm đạm cũng dần dần sáng lên, nhìn Vương Lâm. Vẻ cuồng nhiệt trong mắt mặc dù đã không còn, nhưng sự sùng kính một lần nữa lại ngưng tụ trong đó.

Tu sĩ bốn phía tất cả nhìn Vương Lâm, cũng không hề có một người nào bước ra.

– Hứa Mộc, đệ nhất nhân thứ một trăm lẻ tám của Nam Vực, cùng với một trăm linh bảy người đã được tuyển ra, theo ta đi tới Lôi Tiên Điện!

Lão già áo tím chậm rãi nói.

Tham dự cuộc tranh đoạt phong Tiên cũng có Khuy Niết tu sĩ, nhưng cũng không nhiều. Đám tu sĩ này từng người đều đã trở thành lão tổ trong bộ tộc, họ sẽ không dễ dàng hiện thân để ra tay, trên vai bọn họ mang theo gáng nặng của cả gia tộc, mỗi một quyết định đều phải rất cẩn thận.

Trong cuộc tranh đoạt phong Tiên này có rất đông tiểu bối, nếu những người này ra tay, khó tránh sẽ để lại tiếng xấu là tranh giành với tiểu bối, vì thế, ngược lại sẽ không hay.

Dù sao rất nhiều người đã nhìn ra, một trăm lẻ tám vị Tiên của Lôi Tiên Điện này phải có một chiến ý hiên ngang, phải là những cao thủ bên trong đám tiểu bối! Tuy không thể nói rõ nhưng có thể nhìn thấy những dấu hiệu để có thể hiểu ra.

Như vậy, Khuy Niết tu sĩ tham dự cũng rất thường thấy, nhưng trong La Thiên Tinh Vực này chỉ là không có nhiều người, bọn họ đều mang thân phận những lão tổ của bộ tộc, không tiện kết thù oán với Vương Lâm.

Dù sao cái tên Hứa Mộc này cũng quá lớn, cái biệt hiệu Ma Đạo Tử cho tới bây giờ vẫn còn lộ ra một mùi máu tanh. Hơn nữa, Hứa Mộc này hành sự khiêm tốn, nhưng lúc này biểu hiện cũng rất cao ngạo, đúng là tư cách của một đệ nhất nhân. Một khi đã như vậy, cũng không cần phải ra tay tranh đoạt để gây hiềm khích với hắn.

Thời gian bảy ngày trôi qua rất nhanh. Trong bảy ngày này, Vương Lâm được sắp xếp ở lại trên một gia tộc tu chân trên Địa Viêm Tinh. Hắn thủy chung khoanh chân ngồi xuống, điều hòa nguyên lực, duy trì trạng thái tốt nhất cho trận chiến cuối cùng tại La Thiên Tinh Vực này!

Trong bảy ngày này, Thân Công Hổ là người thứ nhất đến thăm, đối với chuyện tu vi của Vương Lâm lúc trước Thân Công Hổ không có hỏi lại, mà cùng với Vương Lâm luận đạo, sau khi có thu hoạch liền khom người rời đi. Tuy vẻ cung kính trong mắt không còn nồng đậm, nhưng vẫn còn tồn tại, hiển nhiên giờ phút này Vương Lâm cũng đã có được sự chấp nhận của hắn.

Thân Công Hổ đi rồi lại lần lượt có bảy người đến, trong bảy ngày này, mãi cho đến ngày thứ tư mới được yên tĩnh lại. Nhưng khi Vương Lâm tĩnh tu có một người luôn đến quấy rầy, người này chính là Nam Cung Hàn.

Mục đích Nam Cung Hàn làm phiền Vương Lâm chỉ có một, đó là thần thông súc địa thành thốn. Mỗi lần hắn tới chơi đều khiến cho Vương Lâm rất đau đầu, cuối cùng bị Nam Cung Hàn làm phiền quá nhiều, hắn liền trực tiếp thả Hứa Lập Quốc ra.

Vương Lâm nói rõ ràng cho Nam Cung Hàn biết thần thông này chính là của Hứa Lập Quốc, rồi cũng không cần quan tâm xem Nam Cung Hàn có tin hay không, phất tay áo trực tiếp rời khỏi, tìm một nơi yên tĩnh trên Địa Viêm Tinh này lẳng lặng tĩnh tọa thổ nạp.

Đáng thương cho Hứa Lập Quốc, mặc dù Nam Cung Hàn không tin lời Vương Lâm nói, nhưng phát hiện ra mình với Hứa Lập Quốc này rất hợp nhau, liền lôi kéo Hứa Lập Quốc không tha, không ngừng nói chuyện với nhau.

Lúc mới bắt đầu Hứa Lập Quốc còn chưa tỏ vẻ gì, nhưng sau một thời gian dài hắn cũng có chút không chịu nổi, tới cuối cùng là trở nên cực kỳ thống khổ. Hắn đánh không lại Nam Cung Hàn nên cũng không dám phản kháng, lại không thể rời khỏi, chỉ có thể cố gắng ứng phó, chịu đựng sự tra tấn này, mong thời gian bảy ngày nhanh chóng trôi qua, chủ nhân mau chóng trở lại.

Đến ngày thứ bảy, Vương Lâm trong lúc tĩnh tọa bỗng mở hai mắt, nhoáng lên một cái thân ảnh biến mất, thần thức đảo qua, tìm tới chỗ Hứa Lập Quốc. Nhưng khi nhìn thấy Hứa Lập Quốc, Vương Lâm khẽ nhíu mày.

Thân thể ma đầu của Hứa Lập Quốc không ngờ đang tan rã, gần như sắp sụp đổ. Nam Cung Hàn ở phía đối diện thở ngắn than dài, không ngừng nói chuyện.

Hứa Lập Quốc trong lúc hoảng hốt nhìn thấy Vương Lâm cũng lập tức xúc động, liều lĩnh lao ra. Nếu như hắn có nước mắt, giờ phút này có lẽ cũng sẽ lệ rơi đầy mặt.

– Chủ nhân à, ngươi nghĩ lại đi, Tiểu Hứa Tử từ nay về sau sẽ không dám nữa… xin chủ nhân hãy khai ân, mau cho ta quay về đi, người này thật đáng sợ, chủ nhân, ngươi đừng để Tiểu Hứa Tử rời khỏi ngươi mà… … Thanh âm Hứa Lập Quốc cực kỳ thê thảm.

Vương Lâm từ trên nhìn xuống! Thấy Hứa Lập Quốc thê thảm như vậy, hắn liền nâng tay phải lên, thu hắn vào trong túi trữ vật, ánh mắt đảo qua, nhìn lên người Nam Cung Hàn.

Trạng thái của Nam Cung Hàn rất tốt, chỉ có điều lúc này hắn lại có chút xấu hổ, xoa tay, gật đầu nói:

– Hứa huynh, khí hồn này của ngươi tốt lắm, ta với hắn rất hợp nhau, sau này nên gần gũi hơn một chút.

Vương Lâm cau mày, xoay người bước đi, biến mất tại chỗ.

Nam Cung Hàn vẻ mặt tiếc nuối, cũng theo sát phía sau, trong lòng hắn thầm nhủ:

– Đúng là một khí hồn rất tốt, đáng tiếc ta đánh không lại Hứa Mộc này, nếu không ta nhất định phải đoạt lấy.

Một trăm linh bảy người còn lại của La Thiên Tinh Vực toàn bộ tập trung bên ngoài tinh không. Lão già áo tím lấy từ trong túi trữ vật ra một hòn đá màu đen bóp nát, lập tức vô số tinh quang lóe ra, giữa tinh không này xuất hiện một trận pháp hư ảo.

Trận pháp này rất lớn, bao phủ trong phạm vi trăm trượng. Lão già áo tím kia bước vào trước tiên, hai sứ giả Lôi Tiên Điện áo xanh theo sát phía sau, tiến vào trận pháp, sau đó biến mất.

Còn lại hơn một trăm người lần lượt đi vào trong trận pháp, Vương Lâm là một trong số đó. Trong một trăm linh tám người này còn có Chiến Không Liệt, Thân Công Hổ cùng với những người kia lần lượt đi vào. Trận pháp lóe lên hào quang, mang theo một trăm linh tám người, biến mất hoàn toàn.

Lôi Tiên Điện trong La Thiên Tinh Vực là một thế lực cực kỳ hùng mạnh, thậm chí trải qua vô số năm tháng, dưới sự khuếch trương của các thế hệ Điện Chủ, dường như đã trở thành những người mạnh nhất trong La Thiên Tinh Vực!

Lôi Tiên Điện là một nơi cực kỳ thần bí, không ai biết được vị trí cụ thể, cho dù là sứ giả của Lôi Tiên Điện lúc trở về cũng phải thông qua Truyền tống trận đặc biệt này, ngoài ra không có con đường nào khác.

Lúc này, trong phạm vi mười vạn dặm quanh Lôi Tiên Điện khắp nơi đều là cấm chế, một đám sứ giả của Lôi Tiên Điện cùng với những tu sĩ như thể chư hầu dồn dập đi tới. Việc phong tiên này là một sự kiện trọng yếu của Lôi Tiên Điện trong vô số năm qua, trong vòng mười vạn dặm này cấm chế đã được thiết lập hết sức chặt chẽ, nếu có người xâm phạm, Lôi Tiên Điện sẽ lập tức can thiệp.

Bốn phía Lôi Tiên Điện lúc này có bốn truyền tống trận rất lớn. Trận pháp lóe lên hào quang, trận pháp phía bắc xuất hiện một đám tu sĩ. Những người từ phía bắc này do sứ giả của Lôi Tiên Điện dẫn đầu, lần lượt xuất hiện.

Những tu sĩ này vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sau khi đến Lôi Tiên Điện, những người này liền trở nên kích động, phát ra một luồng chiến ý tràn ngập.

Đúng lúc này truyền tống trận ở hai hướng nam và tây lóe lên hào quang. Gần như cùng lúc đó, liền có một lượng lớn thân ảnh hiện ra, Vương Lâm cũng trong số này, sau khi từ bên trong trận pháp bước ra, ánh mắt đảo qua bốn phía, thần sắc không có một chút biến đổi.

Lôi Tiên Điện dường như là hoàng cung của đế vương chốn phàm nhân, cực kỳ trang nghiêm, trên đó còn lộ ra gợn sóng cấm chế đáng sợ. Ngay khi cảm thấy dao động của cấm chế này, hai mắt Vương Lâm sững lại.

Với hiểu biết về cấm chế của hắn cũng cảm thấy được rõ ràng cấm chế trên Lôi Tiên Điện gần như có thể đạt tới mức độ kinh khủng, cho dù với tu vi của hắn, nếu bị vây vào bên trong cấm chế đó, cũng sẽ chắc chắn phải chết!

Không chỉ Lôi Tiên Điện như vậy, mà khi Vương Lâm chậm rãi nhíu mày nhìn lại, toàn bộ cây cỏ bốn phía, thậm chí là những đám mây trắng trên bầu trời, tất cả đều ẩn chứa cấm chế rất mạnh!

Quan sát bốn phía không chỉ có Vương Lâm, mà gần như tuyệt đại bộ phận tu sĩ đều ngưng thần nhìn lại. Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền tống trận phía đông lóe lên hào quang, thu hút ánh mắt mọi người.

Hào quang của trận pháp phía đông càng thêm dữ dội, bên trong lộ ra ba thân ảnh. Ba người này chính là sứ giả của Lôi Tiên Điện phái đi La Thiên Đông Vực. Ba người này sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhanh chóng ra khỏi trận pháp, thậm chí có một người trong đó sau khi đi ra vài bước quay đầu nhìn lại, nhìn về Truyền Tống Trận, trong mắt lộ ra một vẻ sợ hãi.

Ánh mắt Vương Lâm ngừng lại, đúng lúc này một mùi máu tanh nồng đậm từ bên trong truyền tống trận phía đông truyền ra, tỏa ra khắp nơi. Hào quang lại lóe lên, lại có một người xuất hiện:

– Không cần phải chờ, một trăm linh bảy người còn lại, tất cả đều đã bị ta giết!

Chương 812: Hứa gia ở Đông Lâm Tinh

Thanh âm này lộ ra hàn khí thấu xương, cùng với mùi máu tanh kia dung hợp, tràn ngập khắp nơi, lập tức khiến cho mọi người xung quanh tất cả đều cảm nhận được một luồng sát khí! Từng ánh mắt như điện trong nháy mắt tập trung vào truyền tống trận phía đông. Dần dần, thân ảnh xuất hiện trong trận pháp kia càng thêm rõ ràng, lộ ra hoàn chỉnh.

Người này dáng người dong dỏng cao, thoạt nhìn ước chừng ba mươi tuổi, mặc quần áo trắng nhưng không hề có cảm giác phóng khoáng, ngược lại còn làm cho người ta thấy được một vẻ âm trầm. Nhất là hai mắt người này lộ ra vẻ cuồng ngạo lạnh như băng, ẩn chứa sát khí nồng đậm.

Truyền tống trận lóe lên hào quang, người này từng bước đi ra. Sự xuất hiện của hắn làm cho mùi máu tanh càng đậm, tràn ngập bốn phía.

– Một đám rác rưởi!

Thanh âm nam tử này bình thản, nhưng lúc nói ra giống như một tiếng nổ vang, ầm ầm vang vọng khắp bên ngoài Lôi Tiên Điện. Tu sĩ bốn phía tất cả đều là những người nổi trội trong La Thiên Tinh Vực, lúc này nghe thấy như vậy đều nhìn vào ánh mắt của nam tử áo trắng kia, lập tức cảm thấy không ổn.

Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, thu hồi ánh mắt. Tu vi của nam tử này cũng như hắn, đều là Khuy Niết Sơ Kỳ, nhưng ở trên người hắn Vương Lâm lại có một cảm giác kỳ dị.

Hắn có thể khẳng định mình tuyệt đối chưa từng gặp qua người này. Trong lúc trầm ngâm, thanh niên áo trắng kia bỗng nhiên ánh mắt lóe lên, xuyên qua đám người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Lâm.

Ngay khi nhìn đến Vương Lâm, thanh niên này liếm môi, hướng về Vương Lâm lộ ra một nụ cười âm trầm.

Thần sắc Vương Lâm như thường, bình tĩnh nhìn lại.

Ánh mắt hai người như thể xuyên qua đám người, đụng vào nhau trên không trung. Ánh mắt vốn là thứ ảo, nhưng ở người tu đạo, ánh mắt đó thực tế có ẩn chứa thần thức. Hai ánh mắt chạm nhau chính là lúc tranh đấu bằng thần thức, giống như hai thanh kiếm sắc bén ở giữa không trung nhanh chóng giao chiến. Tất cả những việc này chỉ diễn ra trong phút chốc, ánh mắt hai người vừa chạm nhau liền lập tức thu lại.

Thanh niên áo trắng kia mắt lóe lên tinh quang, liếc mắt nhìn kỹ Vương Lâm một cái. Vừa rồi thần thức giao nhau, hắn chẳng những không đàn áp được đối phương mà dường như còn có cảm giác bị thần thức của đối phương xuyên thấu. Vương Lâm thần sắc như thường, thu hồi ánh mắt. Tu vi của đối phương tuy cũng là Khuy Niết Sơ Kỳ giống như hắn, nhưng trong thần thức lại có một sức mạnh rất quỷ dị.

Tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi, người có thể phát hiện ra trong đám tu sĩ bốn phía không nhiều lắm, chỉ có bốn người! Trong đó có một người đến từ La Thiên Bắc Vực, người này dường như là một trung niên, mặt mũi trắng trẻo nhẵn nhụi. Kỳ dị nhất là chính là tay phải của người này, không phải là năm ngón, mà là có sáu ngón! Ở trên ngón cái còn mọc ra một ngón nữa! Một người khác cũng đến từ La Thiên Bắc Vực, là một đồng tử. Đồng tử này có cái đầu rất to, thoạt nhìn cực kỳ không cân đối, nhưng trong phạm vi ba trượng xung quanh hắn lại rất trống trải. hiển nhiên không có ai muốn lại gần hắn.

Trên mặt đồng tử này lộ ra một nụ cười ngây ngô, sau khi liếc qua Vương Lâm, liền nhìn chăm chú thanh niên áo trắng kia, vẻ ngây ngô trên mặt càng đậm.

Người thứ ba phát hiện ra đến từ La Thiên Tây Vực. Người toàn thân mặc y phục màu lam, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, hai mắt trong khi chớp lộ ra tinh quang. Hắn nhìn chằm chằm Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ trầm ngâm.

Người cuối cùng chính là người đứng bên cạnh Vương Lâm, Nam Cung Hàn! Đúng lúc này, ở chân trời phía xa xa, một đám mây đỏ tràn ngập, đám mây này cuồn cuộn nhanh chóng ngưng tụ bay đến. Đến khoảng không trước mắt mọi người, đám mây này co rút lại, hóa thành một lão già. Lão già này mái tóc bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, lúc hiện thân, dưới chân có lôi quang lóe ra, giống như cả người đang đứng trên lôi điện.

– Lão phu là người tiếp dẫn của Lôi Tiên Điện, có phải ngươi là người đã giết những người có tư cách khác của La Thiên Đông Vực không?

Lão già kia sau khi hiện thân, truyền ra một luồng khí tức vô biên tràn ngập bốn phía. Theo nguyên lực lộ ra trên người hắn có thể phán đoán ra tu vi của người này cũng phải đến Khuy Niết Trung Kỳ! Hắn nhìn chằm chằm nam tử áo trắng kia, thanh âm lộ ra một vẻ uy nghiêm.

– Không sai!

Thần sắc thanh niên áo trắng rất bình tĩnh.

– Ngươi tên là gì, đến từ gia tộc nào!

Lão già kia thần sắc nhìn không ra hỉ nộ, quát khẽ.

– Hứa gia ở Đông Lâm Tinh! Người đang nhập thế tu luyện của thế hệ này, Hứa Đình!

Thanh niên áo trắng nói xong, ánh mắt hướng về Vương Lâm, khóe miệng mỉm cười âm trầm.

Lời này vừa nói ra, nhất là năm chữ Hứa gia Đông Lâm Tinh này lập tức giống như tiếng sấm, bỗng nhiên vang vọng bốn phía. Một đám tu sĩ sắc mặt đại biến, thậm chí có một vài người ngay lập tức thở hổn hển, theo bản năng lùi ra phía sau vài bước, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Ở Đông Lâm Tinh có lẽ Hướng gia không phải là thế lực hùng mạnh nhất, nhưng nếu luận về tiếng tăm thì chỉ có Hứa gia! Cá tính đặc trưng của Hứa gia chính là giết chóc vô tận, người nhập thế mỗi một đời của Hứa gia ở Đông Lâm Tinh đều tạo ra một thảm họa giết chóc, phàm là người trêu chọc tới, lập tức sẽ bị tiêu diệt! Uy danh của Hứa gia trong trận gió tanh mưa máu này triệt để được dương lên.

– Khó trách người này dám đồng thời đắc tội với hơn một trăm gia tộc tu chân… … – Người nhập thế của Hứa gia ở Đông Lâm Tinh… Xem ra trong trận tranh đoạt phong tiên này, nếu gặp người này chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì!

– Thôi, Hứa gia ở Đông Lâm Tinh lòng lang dạ sói. Đến lúc đó, nếu thấy không ổn, ta sẽ bỏ cuộc !

Từng tiếng nghị luận vang lên không ngớt. Danh tiếng của Hứa gia ở Đông Lâm Tinh thật sự quá lớn, nhất là tác phong giết chóc đẫm máu kia lại càng làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.

Người tiếp dẫn của Lôi Tiên Điện kia lại nhíu mày, bình thản nói:

– Chính ngọ ba ngày sau sẽ khai mạc trận tranh đoạt một trăm lẻ tám danh hiệu của La Thiên Tinh Vực, sẽ có người của Lôi Tiên Điện đến đưa lệnh bài và sắp xếp chỗ nghỉ cho các ngươi !

Nói xong, lão già dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên, đảo qua một lượt tu sĩ bốn phía, lại nói:

– Trong các ngươi, ai là Hứa Mộc?

Lời này vừa nói ra, ngoài tu sĩ của La Thiên Nam Vực, đám tu sĩ của Tây Vực, Bắc Vực lập tức hai mắt sững lại, đều có những phản ứng khác nhau. Cái tên Hứa Mộc, đối với bọn họ mà nói, không thua gì Hứa gia ở Đông Lâm Tinh ! Thậm chí nhiều người còn nghi ngờ Hứa Mộc này chính là người của Hứa gia !

Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, ngẩng đầu, bình tĩnh nói:

– Tại hạ là Hứa Mộc !

Trong nháy mắt, ngoài những tu sĩ của La Thiên Nam Vực có biểu hiện phức tạp, toàn bộ tu sĩ của Tây Vực và Bắc Vực trong phút chốc đều nhìn về hướng Vương Lâm.

– Ma Đạo Tử Hứa Mộc ! Không ngờ hắn thật sự tham dự cuộc tranh đoạt danh hiệu này !

– Hứa Mộc, Hứa Đình, hai người này không biết là có liên hệ gì không !

– Hứa Mộc này bị Diêu gia truy sát, chẳng những không chết, ngược lại còn có thể đến được nơi đây, quả là không đơn giản !

– Hóa ra hắn chính là Hứa Mộc !

Tu sĩ sáu ngón kia ánh mắt lộ hàn quang, cẩn thận liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái.

Ngay cả đồng tử đầu to kia nụ cười ngây ngô trên mặt cũng được thu lại, ánh mắt nhìn lên người Vương Lâm, rồi lại tươi cười.

Còn nam tử áo lam cực kỳ anh tuấn kia, sau khi hắn nghe thấy cái tên Hứa Mộc này, cả người giống như gươm rút ra khỏi vỏ, lộ ra ánh sáng sắc bén, gắt gao tập trung vào Vương Lâm.

– Hứa Mộc ! Là Hứa Mộc mà biểu muội Tử Phượng nhớ mãi không quên !

Thanh niên áo lam này trong mắt hiện lên một tia sát khí.

– Ngươi đi theo ta, Điện Chủ triệu kiến !

Người tiếp nhận của Lôi Tiên Điện liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền lành hiếm thấy, thân mình nhoáng lên một cái, trực tiếp bay ra phía xa.

Vương Lâm do dự một chút, không để ý tới ánh mắt của tu sĩ bốn phía, bước một bước xuất hiện giữa không trung, hướng về phía trước đi tới.

Tốc độ lão già của Lôi Tiên Điện không nhanh, trong lúc bay về phía trước, những tầng mây phía trước lần lượt tản ra. Vương Lâm thong thả đi theo , vẻ mặt bình tĩnh, dọc đường đi thậm chí một câu hắn cũng không hỏi.

Lão già trong mắt lộ vẻ khen ngợi, cười nói:

– Lôi Tiên Điện rất lớn, chỗ vừa rồi chẳng qua chỉ là ngoại điện thôi, chỗ mà ta đang đưa ngươi tới chính là nội điện của Lôi Tiên Điện ta !

Vương Lâm gật đầu, nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy phía sau những tầng mây đang lần lượt trôi qua bên người, hiện ra trước mắt Vương Lâm là một quần thể cung điện cực kỳ trang nghiêm.

Những cung điện này rất nhiều, cũng không dày đặc mà rải rác phân tán, từ xa nhìn lại, liếc mắt không thể thấy biên giới, hoàng thành của phàm nhân so với cung điện này thật sự không thể sánh bằng.

Tiên khí nồng đậm tràn ngập trời đất như thể tiên giới. Ánh mắt Vương Lâm chăm chú nhìn cũng phát hiện ra những cung điện kia là những vật cực kỳ phi phàm, thậm chí tiên lực nồng đậm ở nơi đây cũng là từ những cung điện này tràn ra.

– Lôi Tiên Điện tổng cộng có một ngàn ba trăm bảy mươi hai tòa đại điện. Những tòa đại điện này toàn bộ đều do các đời Điện Chủ Lôi Tiên Điện mang về từ Lôi Tiên Giới !

Trong lời nói của lão già lộ ra vẻ tự hào.

Chương 813(a): Tây Tử Phượng

Vương Lâm gật đầu, tán thưởng nói:

– Lôi Tiên Điện không hổ là đệ nhất điện của La Thiên Tinh Vực!

Việc lấy lòng người khác này không ảnh hưởng gì đến toàn cục, Vương Lâm tu đạo ngàn năm đã sớm hiểu rõ.

Lão già cười ha hả, nói:

– Thành quả của Hứa đạo hữu sau này chắc chắn sẽ không thấp, trong Lôi Tiên Điện này nhất định sẽ có được một vị trí xứng đáng!

Vương Lâm mỉm cười cùng với hắn nói chuyện phiếm, ánh mắt cũng nhìn về phía trước. Chỉ thấy toàn bộ Lôi Tiên Điện có rất nhiều chỗ có màn sương mỏng bao quanh, bên trong có từng đạo ngân quang lóe ra, hiển nhiên là thần thông lôi điện.

Toàn bộ Lôi Tiên Điện gần như chỗ nào cũng đều có cấm chế. Ngay cả lúc trước trên đường bay tới đây Vương Lâm cũng phát hiện ra không ít cấm chế, nếu không theo sau lão già của Lôi Tiên Điện này, thì chỉ cần những cấm chế đó cũng có thể ngăn cản hết thảy.

Hai người không ngừng tiến về phía trước, dần dần đi tới trung tâm nội điện của Lôi Tiên Điện. Nơi này có một quảng trường rất lớn, mặt đất toàn là đá xanh, từng trận lôi quang ở phía trên lóe lên không ngừng. Quảng trường này rất lớn, từ xa nhìn lại có lẽ rộng không dưới nghìn trượng, trông như một hồ nước được tạo thành từ lôi điện. Nhất là khi hai người tới gần, lôi quang phía trên quảng trường kia không ngừng dâng lên, như một cái miệng lớn hướng về hai người nuốt lấy.

Lão già kia cười ha hả, vỗ túi trữ vật. Lập tức tay hắn lấy ra một nắm lớn những trái cây nhỏ màu đỏ, ném một cái, toàn bộ nắm trái cây này rơi vào cái miệng lớn đang muốn nuốt kia.

Một tiếng gầm nhẹ từ trong đám lôi quang phía trên quảng trường truyền ra. Những trái cây màu đỏ này toàn bộ đều biến mất, hóa thành chất lỏng dung nhập vào trong đám lôi quang, khiến cho đám lôi quang này dịu xuống, không cản trở nữa.

– Thăng Tiên Quả!

Vương Lâm liếc mắt nhìn đám trái cây này một cái.

– Hứa đạo hữu chắc cảm thấy quen mắt, ha hả. Phong ấn này là phân thân của Lôi Linh bảo vệ môn hộ trong Lôi Tiên Giới. Trong Lôi Tiên Giới, phàm là người muốn đi vào đều phải xuất ra một lượng lớn Thăng Tiên Quả để Lôi Linh này ăn, nếu không, súc sinh kia sẽ không cho người ta tiến vào trong Lôi Tiên Giới! Các đời Điện Chủ Lôi Tiên Điện ta lấy thần thông hùng mạnh, cuối cùng sau vô số lần thử nghiệm mới từ trên thân thể Lôi Linh kia tách ra được một tia, thả vào trong này, trở thành một trong những Thần Thú bảo vệ Lôi Tiên Điện ta!

Vương Lâm cẩn thận nhìn thoáng qua quảng trường như lôi trì rộng nghìn trượng kia, rồi thu ánh mắt lại.

Hắn được lão già dẫn đường, đi thẳng một mạch, tới phía đông của Lôi Tiên Điện. Ở phía xa xa, Vương Lâm thấy được một đại điện so với những cung điện khác phải to lớn hơn gấp mấy lần, trông như là một con thú khổng lồ nằm sấp trên mặt đất, chưa tới gần đã có một luồng uy áp tràn ra.

Cách đại điện kia vài dặm, lão già dừng thân mình lại, cười nói:

– Hứa đạo hữu, Điện Chủ chỉ triệu kiến ngươi, tại hạ không thể cùng vào, ngươi tự vào là được rồi!

Vương Lâm ánh mắt nhìn lên phía trên đại điện cách đó vài dặm, hướng về lão già ôm quyền, nói:

– Đa tạ tiền bối đã dẫn đường!

– Lão phu mà là tiền bối cái gì chứ, Hứa đạo hữu có thể được Điện Chủ triệu kiến, sau này hiển nhiên cũng không phải là vật ở trong ao. Đến lúc đó, thậm chí muốn gần gũi một chút cũng khó.

Lão già lắc đầu, hướng về Vương Lâm ôm quyền cáo từ rồi xoay người rời khỏi.

Vương Lâm cẩn thận tản thần thức ra, bay về phía trước. Dần dần khoảng cách tới đại điện kia ngày càng gần, tới khi đến gần, Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên ngoài đại điện kia có một người đang đứng. Người này quay lưng về phía mình, nhưng đối phương đứng ở nơi đó giống như là một ngọn núi sừng sững.

– Viêm Lôi Tử!Nguồn truyện audio

Vương Lâm không hề ngờ tới, bay đến gần hạ xuống, ôm quyền nói:

– Tham kiến Viêm Lôi Tử tiền bối!

– Khuy Niết? Không tồi, rất không tồi!

Thần sắc Vương Lâm như thường, không có một chút kích động nào quá phận, bình thản nói:

– Hứa Mộc cũng được, mà Vương Lâm cũng được. Tiền bối, vừa rồi triệu kiến tại hạ tới nơi này, nói vậy không phải là vì phát hiện ra tên họ thật của vãn bối sao?

Viêm Lôi Tử liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, khóe miệng mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, cười nói:

– Được. Không hổ là người có duyên với lão phu. Ta không cần biết ngươi là Vương Lâm hay Hứa Mộc, ta hỏi ngươi, cuộc chiến ở Liên Minh Tinh Vực, ngươi có muốn tham gia không?

– Sức mạnh của vãn bối còn thiếu, cho dù tham dự cũng không có tác dụng gì.

Vương Lâm trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.

– Khuy Niết tu sĩ mà cũng dám nói là sức mạnh còn thiếu sao?

Viêm Lôi Tử cười nói, trong mắt lóe lên hàn quang.

Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, gật đầu nói:

– Nếu Viêm Lôi Tử tiền bối đã coi trọng tại hạ như vậy, trận chiến này ta sẽ tham dự!

Trong lòng Vương Lâm từ trước khi tới nơi này đã suy nghĩ thấu đáo tất cả mọi chuyện. Tranh đoạt một trăm linh tám danh hiệu tiên chính là để tham gia cuộc chiến giữa La Thiên Tinh Vực và Liên Minh Tinh Vực.

– Được. Năm đó lão phu đưa cho ngươi tín vật, ngươi đã nhận rồi, sau này không chừng đối với ngươi sẽ rất có tác dụng! Cũng coi như cho ngươi một vận may như đã hứa lúc trước!

Viêm Lôi Tử vung tay áo, lập tức một cơn cuồng phong tràn ra, ở trước người Vương Lâm hình thành một cơn lốc xoáy, lôi quang từ bên trong lóe ra, hình thành một truyền tống trận.

– Dùng trận này để rời đi. Ba ngày sau, lão phu cùng với mấy đạo hữu sẽ đích thân đi xem trận chiến phong tiên. Đến lúc đó, sư huynh Thanh Thủy của ngươi cũng sẽ đến!

Viêm Lôi Tử nói xong, xoay người hướng về đại điện.

– Viêm Lôi Tử tiền bối, Lôi Thú của vãn bối có được trả lại không!

Vương Lâm nhìn Viêm Lôi Tử, bình tĩnh nói.

– Sau khi mở ra thông đạo sẽ trả lại cho ngươi!

Thân ảnh Viêm Lôi Tử đi vào trong đại điện, hoàn toàn biến mất.

Vương Lâm trầm mặc ít lâu, nâng chân bước trong cơn lốc truyền tống trận. Lúc hiện ra đã ở bên ngoài Lôi Tiên Điện, bên cạnh bốn truyền tống trận.

Bốn phía không còn người nào, hiển nhiên đều đã được thu xếp.

Vương Lâm vừa mới xuất hiện, lập tức quay đầu lại. Chỉ thấy phía sau hắn có một nữ tử đang đứng, nữ tử này tướng mạo cực kỳ thanh tú xinh đẹp như thể là người ngọc, mặc quần áo bằng lụa xanh.

– Tiền bối là Hứa Mộc?

Thanh âm nữ tử này trong trẻo, cực kỳ dễ nghe.

Vương Lâm gật đầu.

– Vãn bối là Trần San, phụng mệnh chờ tiền bối ở đây. Đây là tín vật lệnh bài truyền tống trong trận tranh đoạt phong tiên lần này của tiền bối. Còn về chỗ ở, trong lệnh bài đã có ghi lại tỉ mỉ.

Trần San thần sắc cung kính, lấy từ trong túi trữ vật ra một lệnh bài to bằng bàn tay, sau khi giao cho Vương Lâm, do dự một chút, sắc mặt ửng hồng, nhẹ nhàng nói:

– Những ngày tới, nếu như tiền bối cần lô đỉnh để song tu, hãy truyền âm qua lệnh bài này. Lần tranh đoạt phong tiên này, đối với tất cả những người tham dự, Lôi Tiên Điện sẽ hết sức trợ giúp.

Nữ tử này nói xong, sắc mặt càng hồng, khom người trở ra. Thân ảnh nàng uyển chuyển, lúc rời khỏi, mơ hồ lộ ra phong thái mê người.

Vương Lâm cầm lệnh bài, thần thức đảo qua. Vật này giống như là ngọc giản, bên trong có một bản đồ địa hình đơn giản của Lôi Tiên Điện cùng với một truyền tống trận vẫn chưa mở ra. Sau khi tìm được chỗ ở, thân mình Vương Lâm nhoáng lên một cái, bay thẳng đến chỗ ở.

Thời gian ba ngày trong nháy mắt đã trôi qua, trong ba ngày này, Vương Lâm thủy chung nhắm mắt tĩnh tọa, duy trì tu vi của mình. Thấm thoắt đã đến chính ngọ của ngày hôm sau, toàn bộ trong Lôi Tiên Điện cực kỳ náo nhiệt, truyền tống trận không ngừng lóe ra ánh sáng, từng đám tu sĩ lần lượt xuất hiện. Lần tranh đoạt phong tiên này có không ít khán giả, đầu tiên là các gia tộc tu chân chủ tinh của tứ đại tinh vực, những người này có thể có được tư cách đứng bên ngoài xem.

Theo sau là các gia tộc tu chân trong La Thiên Tinh Vực, tuy không bằng Diêu gia nhưng cũng cao hơn những chủ tinh, như Thân Công gia, Chiến gia. Ngay sau đó là bốn gia tộc tu chân được truyền thừa từ tiên giới.

Xuất hiện cuối cùng là tộc nhân của hai gia tộc tu chân thượng cổ cùng với Lôi Tiên Điện tổ chức trận tranh đoạt phong tiên này. Những tu sĩ đến xem tranh đoạt phong tiên lần này số lượng tuy không phải quá nhiều, nhưng cũng phải đến vài vạn, dưới sự sắp xếp của Lôi Tiên Điện, lấy nội điện trong Lôi Tiên Điện làm trung tâm, dựng nên những đài cao lơ lửng để những tu sĩ này có thể ngồi xem.

Chiến trường của trận tranh đoạt phong tiên là quảng trường Lôi Trì nghìn trượng trong nội điện của Lôi Tiên Điện. Bên ngoài quảng trường Lôi Trì có mười cái bồ đoàn bằng bạch ngọc, tản mát ra từng trận tiên khí. Lúc này, Viêm Lôi Tử đang ngồi trên một trong những bồ đoàn đó, bên cạnh hắn là Thanh Thủy Tiên Quân đang nhắm mắt tĩnh tọa, dường như đối với hết thảy mọi chuyện trước mắt không hề có hứng thú.

Những tu sĩ đến xem trận chiến này ngày càng nhiều, một vị lão tổ của Hướng gia cũng trong lúc đó từ giữa không trung biến ảo hiện ra, hướng về Viêm Lôi Tử ôm quyền, ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, thân ảnh một nam tử có họ kép Công Tôn toàn thân mặc áo đen cũng biến ảo hiện ra, ngồi xuống một bên.

Ngay sau đó, Diêu gia cùng với những gia tộc tu chân được truyền thừa của tiên giới đều có người tới đây. Người của Diêu gia chính là Huyết Thần Tử, hắn cùng với những lão quái của ba gia tộc khác sau khi đến, liền ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, cũng không hề nhìn qua Thanh Thủy.

Sau khi Thân Công gia và Chiến gia đến, lão tổ của Thân Công gia cùng với Liệt Vân Tử hai người lần lượt đi tới, khoanh chân ngồi lên bồ đoàn. Không lâu sau, lại có một vài lão tổ của các gia tộc tu chân sau khi đến, cũng ngồi xuống bồ đoàn.

Đã đến chính ngọ, Viêm Lôi Tử hai mắt ngưng lại, bình thản mở miệng:

– Trận tranh đoạt một trăm lẻ tám danh hiệu phong tiên của La Thiên Tinh Vực bắt đầu !

Thanh âm của hắn hóa thành vô số tiếng sấm, bên trong Lôi Tiên Điện này ầm ầm truyền rộng ra. Theo thanh âm vang vọng, trên không trung lập tức xuất hiện vô số truyền tống trận. Những truyền tống trận này kích cỡ đều bằng nhau, mấy trăm cái đồng thời xuất hiện, từ bên trong đều có một thân ảnh tu sĩ đi ra.

Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 8 giờ trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)