[Dịch] Tiên Nghịch
Tập 210 [Chương 805 đến 808]
❮ sautiếp ❯Chương 805: Mục tiêu một trăm lẻ tám tiên
Giữa không trung, đột nhiên một làn sóng gợn xuất hiện lan tỏa về bốn phía. Phảng phất giờ phút này không trung đã biến thành một dòng suối lớn, đợt sóng gợn kia dậy lên từng trận gợn sóng nhỏ.
Bên trong làn sóng gợn, bóng dáng Vương Lâm một bước đi ra. Hắn đang ở giữa không trung liền liếc mắt một cái, thấy được Lý Nguyên ở phía trên mặt đất phía xa xa, khẽ mỉm cười rồi nhằm về phía trước tiến đến.
Trong từ đường của nhà tổ Lý gia, trong một ao có làn nước màu đen, hai người Vương Lâm và Lý Nguyên khoanh chân ngồi, trong làn nước của cái ao này tản ra sự lạnh lẽo đến tận xương cốt, một dòng xoáy chậm rãi nổi lên.
Chẳng qua luồng xoáy này rất yếu, quanh quẩn ở bên cạnh hai người, phía bên trong xoay tròn tạo nên các gợn sóng. Hai mắt Lý Nguyên nhắm nghiền, bên trong mi tâm một luồng ánh sáng màu đen vờn quanh, sau khi dần dần tràn đầy thì từ thân mình hóa thành một luồng hắc tuyến, dung nhập vào bên trong nước của ao.
Hắc tuyến này khi chạm tới nước ao lập tức liền giống như giao long nhập hải, lập tức bắt đầu quay cuồng kịch liệt, ở trong ao nước nước này xuất hiện một gợn sóng lớn.
Vương Lâm khoanh chân ngồi ở đối diện với Lý Nguyên, hai người bọn họ ở trong này đã thổ nạp được ba ngày. Ba ngày trước đó khi Vương Lâm đi đến Phá Diệt Tinh này, sau khi gặp được Lý Nguyên, Lý Nguyên tự thân mời mọc đi đến nơi này để truyền thừa lại thuật Phá Diệt tâm cấm.
Phá Diệt tâm cấm này chỉ có duy nhất cầm giữ được tâm cấm thì mới có thể phát huy được hoàn toàn uy lực. Chỉ có Tâm cấm kế thừa này chỉ có thể tiến hành tại từ đường của Lý gia, nếu không như vậy thì không có cách nào để truyền thừa được.
Từ mi tâm của Lý Nguyên xuất ra làn hắc tuyến dung nhập vào trong ao nước, sự quay cuồng cũng đã tiêu tan, dường như cùng với nước trong ao trở thành một thể. Đồng thời ở xung quanh thân thể của Vương Lâm, nước ao màu đen theo đó lan lên trên người, cuối cùng đọng lại ở vị trí của mi tâm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trên mặt Lý Nguyên vẻ mỏi mệt dần dần lộ ra. Truyền thừa Tâm cấm trong gia tộc bọn họ thường thường là trước lúc các tiền bối gần đất xa trời mới có thể thi triển ra, dùng để chỉ định người kế thừa trong tộc.
Lúc này, hắn vì báo ân nên không chút do dự, đem Tâm cấm truyền thừa trong cơ thể chia một nửa ra trao cho Vương Lâm. Vào ngày thứ năm, bộ dáng của Lý Nguyên dường như già nua đi không ít. Dường như năm ngày này với hắn mà nói là năm mươi năm, hắc quang trên mi tâm giờ phút này đã trở nên rất ảm đạm bởi vì hơn phân nửa đã hóa thành hắc tuyến dung nhập vào trong nước ao. Bên trong toàn bộ nước ao, làn nước xoáy càng thêm kịch liệt, không ngừng xoay tròn gần giống như ngọn gió lốc. Kéo tấm thân mỏi mệt, Lý Nguyên đi đến ao nước, khoanh chân ngồi xuống, nhìn Vương Lâm trong ao nước, hắn thì thào lẩm bẩm:
– Hứa huynh, ân của người Lý mỗ đã báo đáp.
Hắn nhắm hai mắt đầy ắp tơ máu lại, cả người lộ ra vẻ cực kỳ ủ rũ, ngồi xuống thổ nạp. Vì lần báo ân này, hắn đã phải hi sinh nhiều thứ, một nửa Tâm cấm được đưa ra khỏi cơ thể đã khiến cho tu vi cấm chế của hắn cũng phải tụt xuống không ít.
Vương Lâm khoanh chân ngồi trong ao nước kia. Luồng lốc xoáy trong ao nước càng lúc càng kịch liệt, vào ngày thứ sáu thì hình thành một lốc nước xoáy làm cho tất cả nước trong ao dâng lên, đem toàn bộ cơ thể Vương Lâm bao vây lại. Hàn khí ở bốn phía không ngờ đông kết lại thành một màn sương lạnh buốt, thậm chí còn có chỗ kết lại thành băng.
Tại dòng nước không ngừng xoay tròn kia, từng luồng hắc tuyến dung nhập vào mi tâm Vương Lâm tạo thành các hoa văn phức tạp, từng tầng lần lượt nhanh chóng trở thành lạc ấn.
Vào lúc này, Vương Lâm dường như tiến vào trong một loại trạng thái cực kỳ kỳ dị, hết thảy đều có liên quan đến Phá Diệt cấm. Toàn bộ hiện lên trong đầu hắn cùng các kiến thức về cấm chế của hắn trước đây, từng bước từng bước so sánh với nhau rồi dần dần trở nên dung hợp.
Đối với đủ loại trận pháp cấm chế huyền diệu lại được dòng hắc tuyến kia không ngừng hạ lạc ấn ở trong tâm thần hắn, càng lúc càng khắc sâu thêm, càng trở nên sâu sắc.
Ở ngày thứ chín, Vương Lâm bỗng nhiên mở to hai mắt, lập tức làn nước xoáy đen ở xung quanh thân thể hắn bỗng ầm lên một tiếng rồi sụp đổ, bắn mạnh về bốn phía bên ngoài, cùng lúc đó các mảng hàn khí lớn vỡ tung ra.
Mắt của Vương Lâm lộ ra ánh sáng kỳ dị, trong hào quang này hiện lên vô số cấm chế. Lúc này, hai mắt hắn giống như có thể nhìn xuyên thấu hết thảy các cấm chế có trong trời đất.
Hắn nâng tay phải lên chỉ về phía trước, lập tức tất cả các nước đen kia đang bắn hướng ra phía ngoài, toàn bộ dừng lại ngưng tụ bay đến ở trên lòng bàn tay của Vương Lâm rồi nhanh chóng dung hợp lại, cuối cùng hóa thành một quả cầu nhỏ màu đen.
Phía trên quả cầu này lóng lánh ánh sáng màu đen, lộ ra một luồng khí lạnh quỷ dị, dưới ánh sáng chiếu rọi dường như làm cho cái từ đường này trở nên u ám. Nhìn chằm chằm vào quả cầu nhỏ màu đen, Vương Lâm nhắm hai mắt lại, một lát sau hắn mạnh mẽ mở ra, chộp vào túi trữ vật, lập tức từ phía trong bay ra tảng đất lớn.
Tảng đất này là do hắn được Lý Nguyên chỉ điểm hắn trong Lôi Tiên giới mà thu được. Lúc này tảng đất bay ra, tay trái của Vương Lâm vung tay lên, toàn bộ dung nhập vào trong quả cầu nhỏ màu đen này.
Dần dần, quả cầu nhỏ nhanh chóng cô đọng lại, đúng lúc này, Vương Lâm há miệng phun ra một luồng nguyên thần trùng kích trên quả cầu nhỏ, lập tức luồng ánh sáng màu đen trên quả cầu nhỏ này trong nháy mắt trở nên rất đậm đặc, dưới ánh mắt của Vương Lâm dần dần co rút lại, cải biến hình dạng, cuối cùng trở thành một la bàn hình bát giác.
– Mỗi một đại Phá Diệt tâm cấm truyền cho người khác đều phải có được tâm cấm la bàn của chính mình, chúc mừng Hứa huynh!
Lý Nguyên ở một bên mở hai mắt mỏi mệt ra, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, sắc mặt vui mừng này rất chân thành, không có nửa điểm giả dối. La bàn trong tay Vương Lâm dung nhập vào trong đầu, biến mất trong mi tâm, chợt lóe rồi biến mất dạng. Vương Lâm tiến lên một bước đi tới trước người Lý Nguyên, ôm quyền nói:
– Lý huynh, đa tạ!
Lý Nguyên mỉm cười lắc đầu nói:
– Hứa huynh không cần phải như vậy, ngươi đối với Lý gia của ta có ơn, việc này là vốn ta phải nên làm. Không biết Hứa huynh tính toán bước kế tiếp như thế nào?
Hai mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm, mấy ngày trước đây hắn tiến vào Phá Diệt Tinh này, vào lúc cùng ôn chuyện với Lý Nguyên, liền từ Lý Nguyên này nghe thấy được nhiều việc, thậm chí chuyện liên quan đến tên gọi mới của chính mình là Ma Đạo Tử cũng đã biết.
Nghĩ đến việc Lý Nguyên từng nói việc triển khai cuộc chiến tranh đoạt một trăm lẻ tám tiên của Lôi Tiên Điện, lấy bốn Tinh Vực lớn làm địa điểm tranh đấu thì trong lòng Vương Lâm đã quyết định.
Không chỉ là vì hai đại Tiên thuật theo như lời của Thanh Thủy, trọng yếu nhất là còn lại là đến từ lời hứa hẹn của Hướng gia ở Đông Lâm Tinh, ba mươi sáu Thiên Cang tiên, có thể lấy được được Lôi Tiên Điện cùng với một lời hứa hẹn của hai gia tộc tu chân truyền thừa từ thượng cổ. Tinh quang trong hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên, mở miệng nói:
– Lý huynh có hứng thú tranh đoạt một trong một trăm lẻ tám tiên này không?
Lý Nguyên liền trầm ngâm, một hồi lâu sau hắn cười khổ nói:
– Lấy tu vi của ta mà đi thì cũng là vô dụng. Ta chuẩn bị bế quan để tiềm tu, tranh thủ có thể đột phá đạt tới Âm Hư.
Khi nói những lời này, ánh mắt Lý Nguyên lộ ra một sự quyết đoán. Vì gia tộc có thể một lần nữa trở nên huy hoàng, hắn cũng là hạ quyết tâm lớn, bất kể như thế nào cũng muốn tranh thủ để đột phá.
Vương Lâm gật đầu, bình tĩnh nói:
– Lấy tư chất của Lý huynh thì việc đột phá chỉ có vấn đề về thời gian.
Hắn có chút hơi trầm ngâm, vỗ vào túi trữ vật lập tức trong tay hiện ra một miếng ngọc giản, ngưng thần một chút, Lôi Nguyên Quyết năm đó được khắc ở trong này.
– Lý huynh, trong ngọc giản này có một bộ công pháp, ngươi cẩn thận tu luyện, xác suất đột phá được tăng lên không ít.
Lý Nguyên tiếp nhận ngọc giản, ngưng thần xem xét, cũng phải lộ ra vẻ xúc động. Lý gia hắn tuy nói kế thừa từ thời thượng cổ, nhưng cho đến ngày nay, cũng có rất nhiều điển tịch đều đã bị mất dần, chỉ còn lại có Phá Diệt tâm cấm. Trên thực tế cũng không bằng ngay cả một gia tộc tu chân bình thường.
Loại công pháp Lôi Nguyên Thuật loại này ở Lôi Tiên Điện xem ra tuy rằng không phải loại cực kỳ quý báu, nhưng cũng tuyệt đối hiếm thấy. Hắn hơi gật đầu, trầm giọng nói:
– Hứa huynh, ơn sâu của ngươi, ta không thể dùng lời nói hết được. Nếu ta có một ngày nào đó đột phá xong, chắc chắn sẽ tìm đến ngươi. Hai người chung ta cùng tung hoành tại Lôi Tiên Giới, nhất định lúc đấy sẽ là việc rất vui vẻ.
Khuôn mặt Vương Lâm lộ nụ cười, nói:
– Lý huynh, cáo từ.truyện huyền huyễn audio
Nói xong, thân hình hắn bước về phía trước một bước, trực tiếp bay ra, dưới chân tản ra sóng gợn, cả người dung nhập vào bên trong thiên địa, biến mất hoàn toàn.
Một trăm lẻ tám tiên của Lôi Tiên Điện thuộc La Thiên Tinh Vực! Lấy bốn đại Tinh Vực ở Đông Tây Nam Bắc là nơi tranh hùng, mở ra hồi tranh đoạt kịch liệt. Lần phong tiên này khơi dòng khai sáng lại Tiên giới của La Thiên từ lúc sụp đổ, lại có tiên quân Thanh Thủy đương thời truyền pháp. Ngoài việc đó ra còn có sự hứa hẹn của hai gia tộc tu chân truyền thừa từ thượng cổ, lại có cả gia tộc viễn cổ thần bí kia, và việc có tư cách tiến nhập vào Tiên trì.
Chương 806: Tiến đến
Hết thảy việc này không thể nghi ngờ nữa, đã đem hành động phong tiên làm trở nên đỉnh điểm. Cuộc tiến công Liên Minh Tinh Vực sắp tới, cùng với việc phong tiên này đã khiến chiến ý của toàn bộ La Thiên Tinh Vực càng lúc càng sôi sục. Vô số gia tộc tu chân ở bốn vùng địa vực lớn ở Đông, Tây, Nam, Bắc La Thiên, Lôi Tiên Điện lại phái ra sứ giả để chứng kiến, phân biệt tuyển ra một trăm lẻ tám người sẽ đi Lôi Tiên Điện, tiến hành cuộc chiến phong hào cuối cùng. Tại Nam vực La Thiên, trong phạm vi ngàn dặm bên ngoài Địa Viêm Tinh – một trong ba đại chủ tinh lúc này cả một mảng tinh không mênh mông đang được bao phủ bởi một vòng hào quang rực rỡ.
Bên ngoài ngàn dặm này là dày đặc đến vô biên vô hạn các tu sĩ. Đây chính là chiến trường dành để phong hào của Nam vực La Thiên. Bên ngoài ngàn dặm, rất nhiều phiến đá màu xanh trôi nổi, phía trên mỗi một phiến đá này đều có một người hoặc mấy người khoanh chân ngồi chờ đợi. Số lượng phiến đá này rất nhiều, đầy ắp bốn phía.
Các phiến đá này được những khán giả các trận tranh đoạt phong tiên Nam vực La Thiên chuẩn bị. Bây giờ tại bên ngoài ngàn dặm này có tu sĩ đủ loại trình độ , không dưới mấy vạn, đại đa số trong số những người này với tu vi của mình đều không mong đợi gì, đều đang bị vây hãm ở bước đầu tiên của tu đạo. Lần này đến nơi này ngoại trừ những người đi cùng với những người tranh đoạt thuộc gia tộc của mình còn lại là hy vọng mở rộng tầm mắt, mục đích là chứng kiến Tiên pháp.
Tại vô số phiến đá màu xanh còn có không ít các phiến đá màu đỏ thẫm, phía trên này tuy cũng đều có tu sĩ ngồi, nhưng mỗi một người này trong hai mắt đều có tinh quang lóe lên, chiến ý ngập trời. Bọn họ chính là những người đã đạt công nhận đủ tư cách để tham gia vào trận tranh đoạt của Nam vực La Thiên. Các phiến đá màu đỏ thẫm này ước chừng có ba bốn trăm cái. Nam vực La thiên tuyển chọn ra một trăm lẻ tám người có được tư cách tới Lôi Tiên Điện là từ những người này mà tuyển chọn ra.
Giờ phút này, ngàn dặm bên trong chiến trường, hai tu sĩ đang đối kháng với nhau, đủ loại thần thông pháp thuật tràn ngập, trình độ lực lượng ngang nhau, các tiếng động ầm ầm vang lên quanh quẩn. Tất cả những người quan sát ở bốn phía đều tập trung tinh thần, nhất là những người tham chiến ở lượt kế tiếp thì nhìn không chớp mắt.
Đương nhiên, cũng có một ít tu sĩ, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt lại, hiển nhiên loại trình độ chiến đấu này không thể khiến cho bọn họ có hứng thú.
Chiến Không Liệt là một trong số đó! Chiến gia là một đại gia tộc, Chiến Không Liệt thân là người ưu tú nhất trong số các tiểu bối của Chiến gia. Tham gia vào trận chiến phong hào lần này của Nam Vực, yêu cầu của Chiến gia đối với hắn đó là lọt vào nhóm mười!
– Vị trí trong mười người đứng đầu nếu không có gì bất ngờ thì ta chiếm được dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt của Chiến Không Liệt mãnh liệt đảo qua rồi dừng ở trên một phiến đá màu đỏ thẫm ở xa xa. Trên phiến đá này, Thân Công Hổ đang ngồi khoanh chân, hai mắt khép kín, lúc này dường như phát hiện, mở hai mắt ra nhìn về phía Chiến Không Liệt.
Hai người nhìn nhau cười, liền thu hồi ánh mắt lại.
Ánh mắt Thân Công Hổ thu hồi, lại hướng nhìn về hư không xa xa, vẻ mặt có chút ảm đạm. Tôn chủ bị Diêu gia đuổi giết, việc này hắn vốn định đi để trợ giúp, nhưng một lão tổ trong gia tộc tự mình ra mặt ngăn trở hành vi của hắn.
Thân Công Hổ tuy rằng không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không thể không khuất phục, nhưng nội tâm cũng cười khẩy lạnh lùng. Hắn thầm nhủ Diêu gia này trêu chọc Tôn chủ thì thật sự là muốn chết. Sau đó mặc dù sự tình diễn ra ngoài dự kiến của Thân Công Hổ, nhưng ở thời điểm Diêu gia đuổi giết, Tôn chủ lần lượt phản kích khiến cho một lượng lớn tu sĩ phải bỏ mình, lại được mọi người xưng hô là Ma Đạo Tử.
Cuối cùng, ở Bắc vực của La Thiên một trận chiến long trời lở đất diễn ra khiến cho cái tên Hứa Mộc hoàn toàn vang dội. Tất cả việc này tuy bề ngoài xem dậy lên thanh danh hiển hách, nhưng với Thân Công Hổ thì để lại ấn tượng không hợp lý. Hắn vì thế trầm tư một hồi lâu, hồi tưởng lại cảnh tượng trước đây, trong nội tâm cũng dâng lên niềm chua xót.
Với tâm trí của Thân Công Hổ cũng có phần đoán ra.
– Chỉ sợ Hứa Mộc kia cũng không hùng mạnh như ta tưởng tượng. Tu vi này chỉ sợ là cũng không còn bằng ta . Mặc dù có sự tinh tiến nhưng cũng chỉ là có trình độ bằng ta, đều là Dương Thực đỉnh phong thôi. Ai!
Nội tâm Thân Công Hổ cực kỳ phức tạp, thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phía hư vô.
Nội tâm đồng dạng cũng đang phức tạp còn có Chiến Không Liệt, nỗi lòng hắn và Thân Công Hổ đều tương tự. Vào thời điểm cao trào nhất lúc Vương Lâm bị Diêu gia đuổi giết, hắn dần dần hiểu ra, lập tức để lại một nỗi lòng khổ sở.
– Hứa Mộc . Ôi, không nghĩ tới Chiến Không Liệt ta không ngờ cũng có một ngày bị người khác lừa bịp. Tu vi người này căn bản không phải là ta nhìn không thấu, tu vi của hắn vốn là như vậy, tại sao lại nghĩ là nhìn không thấu. Người này nhất định có kỳ ngộ ở trong Lôi Tiên Giới cho nên mới nhưng đạt tới Dương Thực, thế mà ta lại nghĩ hắn còn ẩn dấu tu vi. Mặc dù hiện tại người này tất nhiên cũng là tu vi Dương Thực, ta cũng nhìn lầm hắn rồi!
Nội tâm Chiến Không Liệt thầm than khẽ, trong lòng cực kỳ thất vọng.
Ở phía sau Chiến Không Liệt, trên một tảng đá, Chiến Vân đang khoanh chân ngồi. Nàng nhìn Chiến Không Liệt, nhìn thấy người này mặt mày đang nhăn nhó. Trong trái tim khẽ thở dài, nàng hiểu rất rõ biểu ca lại đang nghĩ tới vị tiền bối kia.
Mấy ngày này, vị tiền bối kia hoàn toàn chấn động La Thiên Tinh Vực. Mỗi lần nàng nhớ tới cảnh tượng trong Lôi Tiên giới, trong nội tâm đều cực kỳ rung động, nếu không nhờ có tiền bối dẫn đầu cuộc tấn công kia thì chỉ sợ hiện tại nàng dĩ nhiên đã bỏ mình. Giờ phút này, ở xa xa còn có một phiến đá màu đỏ sẫm, Đường Ngôn Phong khoanh chân ngồi ở phía trên, ánh mắt hắn âm trầm. Thấy được cảnh tượng này, hắn hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Chiến Không Liệt, Thân Công Hổ, Đường Ngôn Phong, ba người bọn họ ở Nam vực của La Thiên đại danh đỉnh đỉnh, được xưng là Nam Kỹ Tam Kiệt. Trong những khán giả ở xung quanh, ngoại trừ các gia tộc tu chân ra còn có kẻ thù, đó là người phụ trách tranh đoạt phong hào để lựa chọn người lần này, trong đó có ba người đến từ Lôi Tiên Điện.
Trong số ba người này có hai người mặc áo bào xanh, thần sắc lạnh như băng, ẩn trong hai mắt có lôi quang lóe lên. Còn có một người, trên mặt lộ ra vẻ tang thương, trên người mặc áo bào đen, hai mắt thủy chung nhắm lại, dường như hết thảy mọi việc trước mắt đều không thèm để ý.
Hai sứ giả Lôi Tiên Điện mặc áo bào xanh đối với người này cực kỳ tôn kính. Không chỉ có hai người bọn họ như vậy, ngay cả ở bốn phía, các lão tổ của các gia tộc ở trong Nam vực La Thiên này cũng cùng có thái độ này đối với lão già mặc áo bào đen, rất là cung kính.
Ngoại trừ ba người này ra, các lão tổ của các gia tộc vung Nam vực La Thiên cũng đến đây không ít, những người này ngồi trên các phiến đá màu trắng. Các phiến đá màu trắng này không nhiều lắm, không đến mười cái nhưng trên mỗi phiến này cũng đều có một người ngồi, tất cả đều có thanh danh hiển hách. Duy có một điều là lão tổ của Thân Công gia tộc và Chiến gia hãy còn chưa tới.
Trận chiến trong màn quang mạc kéo dài ngàn dặm này dần dần cũng tới hồi kết thúc, từng luồng ánh sáng pháp thuật bắn ra bốn phía, tại nơi hai người giao chiến các gia tộc tu chân đều chăm chú xem ai thất bại.
Một lát sau, một người trong đó thân mình run lên, thần thông của đối phương đã tới sát người, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tiên huyết chảy xuống đang nhanh chóng lùi về phía sau. Mắt nhìn thấy đối phương đang truy kích, người này thầm than, lùi nhanh tiếp về phía sau rồi trầm giọng nói:
– Tại hạ nhận thua!
Một tiếng cười dài từ trong miệng người đang truy kích truyền ra, thân mình người này khẽ chuyển, từ bỏ việc truy kích.
Trong hư ảnh của quầng sáng lay động rồi xuất hiện một người, người này một mặc áo bào màu xanh, đúng là một trong các sứ giả của Lôi Tiên Điện. Lúc hắn xuất hiện cũng đồng thời lóe ra lôi quang, dường như có tiếng sấm rít gào, ánh mắt đảo qua rồi hắn bình tĩnh nói:
– Lý Diệp thắng!
Ngay tại lúc bên ngoài khu vực Nam vực La Thiên, Địa Viêm Tinh, đang diễn ra trận chiến phong hào, cách nơi này hơn mười vạn, thân ảnh Vương Lâm từ trong hư vô thiên địa biến ảo xuất hiện.
Ánh mắt hắn lạnh như băng, nhìn thoáng qua về phía xa xa.
– Lý Nguyên từng nói khu vực tranh đoạt phong hào ở Nam vực La Thiên được tổ chức ở Địa Viêm Tinh. Hơn nữa mỗi một người tham dự đều cần phải có lệnh bài tư cách của Nam vực La Thiên. Nếu không có lệnh bài thì sẽ không được tham chiến. Vả lại một khi bắt đầu liền đem phạm vi trong vòng mười vạn dặm phong tỏa lại. Nếu mà đến chậm sẽ không được vào trong.
Vương Lâm hừ lạnh một cái, thân mình tiến về phía trước một bước, dưới chân hắn tản ra gợn sóng. Sau hai bước như vậy, cả người lại biến mất.
Bên ngoài mười vạn dặm Địa Viêm Tinh, mỗi một ngàn dặm, toàn bộ đều có một tu sĩ khoanh chân ngồi, số lượng các tu sĩ này rất nhiều, hình thành vòng tròn vây quanh Địa Viêm Tinh, hình thành thế phong tỏa, khiến cho người khác không được phép đi vào.
Từng luồng linh lực từ trong cơ thể bọn họ tràn ra, liên tiếp bao phủ lẫn nhau hình thành một sự liên hệ chặt chẽ, mỗi khi một vị trí có biến thì ngay lập tức sẽ bị toàn bộ mọi người phát hiện ra.
Chương 807: Cái ta muốn là vị trí thứ nhất
Mạnh Lâm lúc này đang khoanh chân ngồi ở trong tinh không, trong thần sắc lộ ra sự khó chịu. Hắn vốn là người trong một gia tộc cực mạnh ở Địa Viêm Tinh, ban đầu vốn định muốn mượn cơ hội tranh đoạt phong hào này để có thể quan sát đầy đủ các loại tiên thuật nhưng lại bị gia tộc phái đến nơi này, trong lòng rất là bực bội.
Nghĩ đến mấy người cùng thế hệ trong gia tộc sau khi biết rằng mình bị an bài thủ hộ ở nơi này, biểu tình của đám người kia vui sướng khi thấy người khác gặp họa lại càng làm cho Mạnh Lâm càng thêm phiền muộn. Mặc dù là muốn hạ quyết tâm đả tọa nhưng bất kể như thế nào cũng không làm được.
– Tranh đoạt phong hào tiên nhân lần này, nhất là Tam kiệt của Nam Vực kia, bọn họ có đủ mọi loại thần thông thuật. Nếu có thể nhìn được thì nhất định đối với bản thân mình thật là có được vô số điểm tốt lớn lao, Ôi!
Mạnh Lâm cảm khái than thở, tu vi của hắn chỉ là Anh Biến hậu kỳ, vả lại bị đình trệ rất lâu rồi, thủy chung không thể bước vào Vấn Đỉnh. Thời khắc này đang ngồi thở ngắn than dài đột nhiên đồng tử hai mắt hắn co rụt lại, nhìn chằm chằm về phía trước.
Chỉ thấy bên ngoài trăm trượng trước mặt của Mạnh Lâm, trong hư không kia bỗng nhiên xuất hiện một gợn sóng bé, dao động một chút rồi từ bên trong này bước ra một người.
Toàn thân người này mặc áo trắng, tóc đen không gió tự động bay phất phới, nhất là hai mắt lộ ra một thứ ánh sáng rất khó có thể nói rõ. Ánh mắt Mạnh lâm mới lần thứ nhất nhìn đến lập tức trong đầu liền ầm một tiếng, phảng phất vô số tiếng sấm điên cuồng nổ vang ở bên tai, nguyên thần trong cơ thể suýt nữa sụp đổ, linh lực lập tức tan rã, từ trong cơ thể trực tiếp thoát ly bay ra.
Cả người hắn trong nháy mắt này mất đi tri giác.
Bóng dáng của Vương Lâm nhoáng lên một cái, đi qua bên người Mạnh Lâm, mãi cho đến lúc đi ra rất xa, Mạnh Lâm lúc này mới có thể tĩnh thần lại. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ mê man, quay đầu lại nhìn lại, nhưng là cái gì cũng không nhìn thấy được.
– Kỳ quái! Như thế nào vừa rồi lại hoảng hốt như vậy? .
Mạnh Lâm gãi gãi đầu, nghĩ không ra nguyên nhân, thở dài rồi bắt đầu ngồi xuống thổ nạp. Kỳ dị chính là lần thổ nạp này không như các lần trước không thể thành công,chỉ trong một lát cả người liền chìm vào trong tu luyện.
Trong mười vạn dặm của Địa Viêm Tinh, Vương Lâm vẫn chưa dung nhập vào thiên địa, mà là từng bước một, sử dụng một tốc độ càng lúc càng nhanh tiến về phía trước. Hắn sở dĩ không dung nhập vào thiên địa, sử dụng Súc Địa Thành Thốn là bởi vì cuộc chiến này đối với hắn mà nói là cực kỳ trọng yếu.
Thông qua từng bước, từng bước một này, tâm tình hắn càng thêm bình lặng, song cái vẻ bình lặng này thật đáng sợ. Một cỗ chiến ý theo từng bước đi này lại càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng lợi hại, càng lúc càng vượt lên về phía trước.
Chiến ý này, theo bước chân không ngừng thẳng tiến của Vương Lâm, điên cuồng nổi lên. Cuối cùng, phảng phất ở phía sau Vương Lâm hình thành một luồng gió lốc. Luồng gió lốc này quá mạnh mẽ, phía trong ẩn chứa chiến ý ngập trời ngập đất của Vương Lâm.
– Một trăm lẻ tám tiên, cái ta muốn không phải là bảy mươi hai Địa sát, mà là ba mươi sáu Thiên Cang!
Ánh mắt của Vương Lâm lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, cái hắn rất cần là phải thắng, nhất định phải thắng.
Muốn tranh đoạt tư cách một trăm lẻ tám tiên bên trong Nam vực La Thiên thì chỉ cần là tu sĩ bước đầu tiên có tu vi Vấn Đỉnh là đủ.
Chiến ý biến thành luồng gió lốc, ở phía sau Vương Lâm điên cuồng tràn ngập ra khiến cho khí thế cả người hắn không ngờ mơ hồ dung hợp cả thiên địa. Hơn nữa trong luồng gió lốc này lại có hai con cá hai màu trắng đen âm dương khuếch tán ra một cách mạnh mẽ. Một luồng sóng gợn tràn ra, quét ra phạm vi mấy vạn dặm, vẫn còn đang không ngừng mở rộng.
Chiến ý từ trong lòng Vương Lâm biến thành, giờ phút này trong lòng hắn chất chứa sát khí của thiên địa. Thêm nữa, trên đầu mái tóc đen bay phất phới, khiến cho hắn ở giờ khắc này mới thoạt nhìn phảng phất như một pho tượng Ma Tiên!
Áo trắng trên người hiển lộ ra, không phải màu trắng của tuyết, mà là sắc trắng của cốt xương.
Một trận chiến này, Vương Lâm chẳng những muốn thắng, hơn nữa còn phải phải thắng một cách cực kỳ nhanh chóng, giống như trận chiến này phải hoàn toàn dương danh ở La Thiên. Chỉ có như vậy, mới có thể nhằm vào người của Hướng gia đưa ra yêu cầu, khiến cho Hướng gia không thể không coi trọng tư cách của hắn.
– Uyển nhi. .
Thú ý trong mắt của Vương Lâm nồng đậm đến cực điểm, nhưng tại điểm cực hạn này lại còn có một tia bi ai thủy chung tồn tại. Sự bi ai này là đến từ Uyển nhi của hắn.
Hắn thủy chung nhớ rõ khi một giọt nước mắt cuối cùng của Lý Mộ Uyển rơi xuống thì toàn bộ thế giới ở trước mắt hắn trở nên sụp xuống, và cảm giác toàn bộ không trung hư vô đều lâm vào bi ai và tịch mịch.
Hắn vĩnh viễn cũng không thể nào quên vào thời điểm Vấn Đỉnh, vì trong lòng không từ bỏ, cam nguyện với tình cảm yêu dấu của mình nên vì thế mà nghịch tu.
Đi vào La Thiên Tinh Vực này hắn đã trải qua rất nhiều trận chiến. Tất cả việc này, toàn bộ đều làm sao để Uyển nhi sống lại. Năm đó, trong lời nói của nữ tử Hướng gia bị phong ấn trong bức tranh kia phảng phất như vô số tiếng sấm quanh quẩn làm rung động ở trong lòng Vương Lâm. Những lời này chính là một nguyên nhân căn bản khiến hắn đi vào La Thiên Tinh Vực.
Hắn không thể bại!
Còn có ước định của Thanh Thủy cũng khiến Vương Lâm không thể bại!
Mang theo loại tín niệm cực đoan này, mang theo chiến ý bất bại, nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm điên cuồng vận chuyển. Chiến ý phía sau hắn biến thành luồng gió lốc lại trở nên bành trướng, phía trong này tốc độ xoay tròn của hai con cá Âm Dương trở nên nhanh hơn.
Chiến ý mạnh mẽ này điên cuồng tản ra, trong phút chốc, lan ra mấy vạn dặm trong Địa Viêm Tinh. Theo từng bước đi của Vương Lâm, dần dần tốc độ hắn trở nên cực nhanh, so với tiếng sấm đánh, so với luồng sao băng, so với dải cầu vồng thì phải nhanh hơn gấp mấy lần.
Với loại tốc độ này, cả người Vương Lâm trực tiếp xuyên vào bên trong ba ngàn dặm của Địa Viêm Tinh.
Tại đây, trong nháy mắt, trong màn ánh sáng bên ngoài mười ngàn dặm của Địa Viêm Tinh, hai tu sĩ đang giao chiến lập tức sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, ánh mắt lộ ra sự kinh hãi, thậm chí còn quên chém giết lẫn nhau, mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn thẳng chằm chằm phía xa xa kia, cái ngọn nguồn mà làm cho tâm thần bọn họ chấn động kịch liệt.
Giờ khắc này, chẳng những là hai người bọn họ, tất cả bốn phía trong vòng ngàn dặm, gần như thần sắc toàn bộ mọi người đều biến hóa, đều nhanh chóng nhìn về phía xa xa. Trong số sứ giả của Lôi Tiên Điện, hai người đàn ông mặc áo bào màu xanh kia cũng biến sắc, trái tim tăng tốc đập nhanh hơn, máu toàn thân dường như bắt đầu dừng lại, chỉ có nguyên lực ở trong cơ thể đang sử dụng tốc độ đáng sợ tự động vận chuyển, dường như nếu không làm như vậy thì không thể chống cự được.
Mấy lão tổ của các tu chân gia tộc bên cạnh đang ngồi cũng phải mở đôi mắt nhìn chăm chú về hướng xa xa, khuôn mặt lộ sự giật mình, tinh quang trong hai mắt lóe ra, lộ ánh sáng dọa người.
– Chiến ý thật là mạnh mẽ!
Đến bọn họ còn như thế, lại càng không dùng từ ngữ gì để tả nổi cảm giác của những người khác. Trong vòng ngàn dặm, tất cả các tộc nhân đang ngồi trên các tảng đá, toàn bộ ánh mắt đều lộ vẻ khiếp sợ, nhìn về hướng xa xa. Linh lực trong cơ thể bọn họ chuyển động điên cuồng, gần như không bị chính bản thân họ khống chế.
Bởi chiến ý khổng lồ không thể tin nổi kia áp xuống, bọn họ nếu không làm như vậy thì lập tức sẽ tâm thần bị tổn thương. Chiến ý này quá đậm, chiến ý này quá mạnh mẽ, chiến ý này quá mức bá đạo.
– Chiến!
Chiến ý vô cùng này dường như hóa thành một chữ “Chiến”, giống như âm thanh bạo nổ, ầm ầm ù ù. quanh quẩn bên tai tất cả tu sĩ trong vòng ngàn dặm. Chữ “Chiến” này không có tiếng động, nhưng ở giờ khắc này, cũng có thể làm cho bên trong tâm thần mọi người cảm nhận được mà trở nên chấn động. Trong đó một ít tu sĩ có tu vi không cao lập tức liền phun ra tiên huyết ngay lập tức bị thương.
Bọn họ bại, đó là thua ở chiến ý này, trong lòng nổi lên ý niệm không thể chống cự.
Trong nháy mắt, hai mắt Thân Công Hổ mạnh mẽ mở ra, hắn đứng lên một cách dứt khoát, một luồng khí tức không thể chống cự đến từ trong linh hồn, giống như một hồng thủy đang tấn công. Lại ở trong tâm thần hắn, phảng phất xa xa trong hư không ở phía trước có một cái đầu mãnh thú thời viễn cổ đang từng bước một đi tới. Chiến ý vô cùng kia làm kích thích sôi trào nhiệt huyết của hắn, khiến cho hắn phảng phất trong lòng như đang nghẹn lại, nếu không nhổ ra thì lập tức sẽ bị thương.
Cái này cũng không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt là chỗ đó là trong chiến ý này có một luồng khí tức má Thân Công Hổ rất quen thuộc, trong lòng hắn sự chua xót và nghẹn ngào lần lượt thay đổi, hình thành một nỗi lòng phức tạp, tràn ngập cả toàn thân.
– Tôn . Tôn chủ!
Thân mình Thân Công Hổ run rẩy, hắn vốn nghĩ rằng chính mình đã thất vọng, vốn nghĩ rằng chính mình đối với Tôn chủ đã mất đi sự tin tưởng, vốn tưởng rằng chính mình đã bị đối phương lừa bịp, dường như đã trở thành một người ngốc nghếch. Nhưng tại thời điểm này, trong lòng hắn hiện ra một cỗ lực lượng dũng mãnh, lực lượng này khiến hắn lại trở nên kích động, chỉ có điều cái sự kích động lúc này đây cũng còn có một chút không cam lòng.
– A!
Một tiếng rống rít gào của Thân Công Hổ hóa thành một luồng khí tức khổng lồ lượn lờ toàn thân, hơi thở này vờn quanh, lại hấp thu nỗi lòng phức tạp ở thời điểm này của Thân Công Hổ, cuối cùng cũng đồng dạng hóa thành một luồng chiến ý ngập trời bay ra, phảng phất hình thành một con cự long hướng về phía xa xa rống giận.
Chẳng những là hắn, giờ phút này Chiến Không Liệt cũng đứng lên, nhìn chằm chằm về phía trước. Hắn không giống như Thân Công Hổ có thể phát giác sự tiến đến của Hứa Mộc, nhưng hắn lại có thể theo từ trong chiến ý này tìm được một tia quen thuộc, mang theo sự phỏng đoán trong lòng, mang sự bức áp đè nén của chiến ý, mang theo cái sự khí thế bất khuất trong thiên địa của hắn thân là người của Chiến gia. Sau khi tiếng rít gào của Thân Công Hổ, cả người hắn phảng phất một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ, bộc phát ra một luồng chiến ý ngập trời.
Chiến ý này đồng dạng hóa thành cự long, nhưng là một con rồng kiếm khí từ trong cơ thể hắn lao ra.
Đường Ngôn Phong chậm rãi đứng lên, một cỗ sát khí nồng đậm từ trong cơ thể hắn bùng nổ. Cả người hắn phảng phất như một tia chớp, một bước tiến lên thẳng tiến đến cỗ chiến ý trước mặt. Hai mắt hắn lạnh lẽo, sát khí long trời lở đất!
Sát khí này và chiến ý dung hợp hình thành một luồng gió lốc mạnh mẽ quét ngang ra. Cùng với chiến ý của Thân Công Hổ, Chiến Không Liệt dung hợp, điên cuồng tiến về phía trước đối kháng.
Dưới ap bách lúc này, đồng dạng cũng bị kích phát ra chiến ý trong người cũng không phải chỉ có ba người bọn họ. Gần như một lúc sau, lục tục liền có mười đạo chiến ý phóng lên cao, mang theo ý niệm trong đầu không khuất phục, phảng phất như tiếng sấm, tiếng ầm ầm ù ù bắt đầu truyền lại.
Cảnh tượng này, khiến cho tất cả tu sĩ ở bốn phía, toàn bộ đều khiếp sợ.
Duy nhất có lão già mặc áo bào đen đến từ Lôi Tiên Điện kia thủy chung thần sắc vẫn bình tĩnh, hai mắt khép kín, không có nửa điểm biến hóa.
Đủ loại chiến ý biến thành các luồng gió lốc lập tức va chạm cùng luồng chiến ý áp bức kia của Vương Lâm. Sau một tiếng nổ ầm vang động trời, dường như trong vòng ngàn dặm tinh không đều run rẩy, Vương Lâm toàn thân áo trắng từ xa xa, từng bước một đi tới.
Theo sự tiến đến của hắn, ở phía trước hắn, chiến ý của mọi người giống như như một thực thể, từng điểm từng điểm bị đè xuống. Giờ phút này hai mắt của Vương Lâm lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, giờ phút này sát khí trong tâm thần hắn như lửa chiến đấu ngập trời, không một chút nào nhân nhượng áp chế xuống.
Một tiếng gầm nhẹ quanh quẩn, Đường Ngôn Phong cả người trực tiếp lao lên, trong tay một thanh trường kiếm màu đỏ tản mát ra kiếm khí kinh người. Theo nguyên lực toàn thân hắn vận chuyển lại có từng trận thần thông từ trên người hắn bay ra hóa thành một đóa hoa sen màu đỏ vờn quanh rồi dùng hết sức lực lao thẳng đến Vương Lâm.
Ở phía sau hắn, còn có một ít tu sĩ tại đây cố gắng đè ép chiến ý xuống mà không được, hăng hái bay lên nhằm về phía Vương Lâm.
Ánh sáng lạnh lẽo trong hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên, một bước tiến lên, tay phải nâng lên, lập tức trong nguyên lực trong cơ thể ầm ầm tự động hóa thành một luồng gió lốc, ầm một tiếng, tràn ngập bốn phía. Tu vi Khuy Niết sơ kỳ trong giờ phút này, từ trong cơ thể Vương Lâm toàn bộ xuất ra, quét ngang thiên địa.
Nguyên lực điên cuồng bay ra, hai mắt Đường Ngôn Phong lộ ra một tia kinh hãi. Hắn chẳng thể nghĩ tới rằng tu vi người trước mắt không ngờ đột phá Dương Thực, đạt tới Khuy Niết!
Ngay tại nháy mắt hai mắt đang hoảng sợ này, Vương Lâm một bước tiến lên, Trảm La Quyết trực tiếp lóe lên xuất hiện rồi dừng ở trên thanh trường kiếm màu đỏ của Đường Ngôn Phong. Kiếm này nghe ầm một tiếng rồi lập tức vỡ vụn, hóa thành nhiều mảnh nhỏ.
Ở khoảnh khắc Đường Ngôn Phong đột nhiên thẫn thờ, Vương Lâm tiến tới bên người, song chỉ thành kiếm phá hủy hết thảy thần thông của đối phương, khiến cho đóa sen màu hồng bên ngoài thân thể của Đường Ngôn Phong trong nháy mắt toàn bộ sụp đổ.
Tiếng động ầm ầm vang vọng, song chỉ của tay phải Vương Lâm không có nửa điểm tạm dừng, trực tiếp đặt tại trước ngực Đường Ngôn Phong. Phịch một tiếng. Đường Ngôn Phong há miệng phun một ngụm lớn tiên huyết, bay ngược xuống, tiếng động ầm ầm không ngừng vang lên trong cơ thể, lại có vô số lôi quang phát ra, nguyên thần bị thương nặng, lăn lộn dưới mặt đất.
Hết thảy các việc này hoàn thành đều là chỉ ở trong chớp mắt, nhanh không thể tin nổi. Với tu vi Khuy Niết của Vương Lâm để đánh lui một Dương Thực đỉnh thì thật sự là quá bé nhỏ không đáng kể. Nếu trong tâm của hắn có ý định giết người thì dưới cái chỉ kia nhất định sẽ khiến Đường Ngôn Phong phải bỏ mình.
Lúc này hắn khẽ thu chỉ lại, con mắt thứ ba của hắn ở mi tâm bỗng mở ra một cái, ánh hồng quang bùng lên, theo cái xoay người của Vương Lâm, một màn hồng quang tản ra. Một đám tu sĩ tiến ở phía sau Đường Ngôn Phong tất cả đều thần sắc đại biến. Đủ loại thần thông bên ngoài cơ thể bọn họ, toàn bộ bị hóa thành bổn nguyên, cả đám người miệng phun tiên huyết, phảng phất bị thương nặng, trực tiếp rơi rụng trở lại.
– Một trăm lẻ tám tư cách của Nam vực La Thiên, Hứa mỗ phải đứng thứ nhất!
Vương Lâm ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi mở miệng.
– Hứa Mộc!Nguồn truyện audio
Trong đám tu sĩ ở bốn phía lập tức có người kinh hãi hô lên.
– Ma Đạo Tử Hứa Mộc!
– Hắn chính là Hứa Mộc, ta đã tận mắt gặp qua!
– Hứa Mộc! Hứa Mộc ở La Thiên Tinh Vực!
– Người này bị Diêu gia truy sát, cuối cùng cũng khiến cho Diêu gia đại bại mà quay trở về, dưới vòm trời này, vẫn là một đệ nhất nhân không thể bị thương tổn!
– Nghe đồn Diêu gia lần này tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, bị tên Ma Đạo Tử Hứa Mộc này giết hại rất nhiều tộc nhân!
– Không chỉ như thế, rất nhiều gia tộc tu chân lúc trước tham dự cuộc chiến của Diêu gia cho tới bây giờ đều thấp thỏm không yên. Một khi Hứa Mộc này còn sống, bọn họ sẽ còn phải lo lắng bị trả thù!
Đủ loại âm thanh bàn luận sau một lát trầm ngâm cũng bùng phát ra. Cái tên Hứa Mộc này trong La Thiên Tinh Vực quá lớn, gần như không ai là không biết!
Thân Công Hổ ngơ ngác nhìn Vương Lâm, sự phức tạp trong lòng mạnh mẽ dâng lên. Chỉ là lúc này, trong một khắc, tu vi Khuy Niết Sơ Kỳ của Vương Lâm làm cho hắn chấn động.
Loại khiếp sợ này từ sâu trong lòng hắn tràn nhập, mạnh mẽ xuất hiện khắp toàn thân. Hắn thật sự không rõ người trước mắt rốt cuộc có đúng là người mà mình nghĩ hay không.
Chiến Không Liệt cũng ngây ra như vậy. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, chiến ý mang lại cảm giác quen thuộc kia không ngờ lại là của Vương Lâm. Nhất là tu vi của Vương Lâm hiện giờ đã khiến hắn ngơ ngác hoàn toàn.
– Lần đầu tiên nhìn thấy hắn là Vấn Đỉnh Hậu Kỳ, lần thứ hai là cảnh giới Dương Thực, lúc này lần thứ ba… cũng đã đạt tới Khuy Niết Sơ Kỳ! Hắn thật sự không có ẩn giấu tu vi sao… … Chiến Không Liệt vô cùng bối rối.
– Tiền bối!
Chiến Vân ở bên cạnh Chiến Không Liệt mang theo một vẻ ngạc nhiên vui mừng, nhanh chóng bay đi, dừng ở cách Vương Lâm hơn mười trượng, lập tức ôm quyền, thần sắc cực kỳ cung kính.
Không chỉ có nàng, giờ phút này trong vòng vạn lý của Địa Diêm Tinh, còn có những người ngày đó đã được Vương Lâm đưa ra khỏi Lôi Tiên Giới. Bọn họ cực kỳ xúc động, đều bay đến, lập tức khom người bái kiến.
Nhìn thấy những người này, Vương Lâm khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng quát khẽ âm trầm, từ trên một tảng đá lớn phía xa xa truyền tới. Trên tảng đá kia có một lão già đang khoanh chân ngồi, bên người lão già còn có Đường Ngôn Phong đang nằm hôn mê!
– Ngươi có tư cách gì mà muốn làm đệ nhất nhân thứ một trăm lẻ tám của La Thiên Tinh Vực ta, ngươi không có tư cách tham chiến. Hành động của ngươi như vậy, khác nào coi thường tất cả tu sĩ của La Thiên Tinh Vực ta!
Lão già nhìn chằm chằm Vương Lâm, mắt lộ sát khí.
Theo hắn quan sát, Hứa Mộc này tuy không giết Đường Ngôn Phong nhưng khiến cho Đường Ngôn Phong trọng thương, cho dù thương thế có khôi phục thì tu vi cũng sẽ giảm đi rất nhiều, trận tranh đoạt phong tiên lần này cũng không thể có một chút cơ hội.
Vương Lâm thần sắc lạnh như băng, nhìn về lão già phía xa xa.
Đúng lúc này, cách Vương Lâm trăm trượng, xuất hiện một trung niên tu sĩ. Người này là một trong những người mà Vương Lâm cứu trong Lôi Tiên Giới, hắn trầm ngâm một lát, cắn răng một cái, mạnh mẽ nhìn lão già Đường gia, trầm giọng nói:
– Ta là người của Trần gia trong La Thiên Tinh Vực tiến cử Hứa tiền bối có tư cách tham chiến! Không biết Trần gia ta có tư cách này hay không!
Lão già họ Đường ánh mắt lóe lên, không nhìn về hướng tu sĩ trung niên này, mà nhìn một trong những lão tổ của Trần gia đã tiến đến cách đó không xa.
Giờ phút này, lại có một tu sĩ bước ra. Tu sĩ này có chút già nua, sau khi bước ra nhìn về phía lão già họ Đường, trầm giọng nói:
– Triệu gia ở La Thiên Tinh Vực, tiến cử Hứa Mộc tiền bối có tư cách tham chiến. Không biết Triệu gia ta trong mắt Đường lão tiền bối có tư cách này không!
– Lý gia của La Thiên Tinh Vực tiến cử Hứa tiền bối có tư cách tham chiến. Không biết Lý gia ta có tư cách này không!
Một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu tím tiến lên một bước, nhìn về phía lão già họ Đường.
– Trịnh gia cũng tiến cử Hứa tiền bối. Không biết Trịnh gia ta có tư cách này không!
Chương 808: Đền ơn
Sau người đàn ông trung niên kia, một người phụ nữ mặc y phục sặc sỡ cũng đi ra, thanh âm tuy nhẹ nhưng lộ ra một vẻ kiên quyết.
– Tại hạ là người trong chi chính của Miêu gia, tiến cử Hứa tiền bối. Miêu gia ta là một trong những gia tộc trên chủ tinh, Đường lão tiền bối, Miêu gia ta có tư cách này không!
Một thanh niên áo đen, sắc mặt lạnh lùng, chậm rãi đi ra.
Bốn người này đều được Vương Lâm cứu ở Lôi Tiên Giới, bọn họ đối với Vương Lâm vẫn mang ơn, chỉ là khi Vương Lâm bị Diêu gia truy sát, cũng vì gia tộc cản trở mà không thể tương trợ, nhưng sâu trong đáy lòng đối với Vương Lâm vẫn rất áy náy. Giờ phút này, dù bất cứ giá nào cũng không chút do dự, đứng về phía Vương Lâm.
Cảnh tượng này khiến cho lão già họ Đường kia biến sắc. Ngay cả lão tổ Trần gia cũng ngẩn ra, lập tức khóe miệng cười khổ, cũng chỉ đơn giản nhắm mắt lại. Song không chỉ có hắn, còn có vài người đứng đầu những gia tộc tu chân khác cũng nhắm mắt lại, chẳng quan tâm. Tuy nói như vậy, nhưng nếu có người nghi ngờ tư cách của gia tộc bọn họ, những người này cũng sẽ có ý kiến !
– Mạnh gia của Địa Viêm Tinh tiến cử Hứa tiền bối. Không biết Mạnh gia ta có tư cách này không !
Lại có một tu sĩ bước ra, không chút sợ hãi nhìn về phía lão già họ Đường kia.
– Bách Lý gia của Lôi Vân Tinh tiến cử Hứa Mộc tiền bối… … – Tư Không gia tộc của Thủy Minh Tinh tiến cử Hứa Mộc tiền bối… … – Chu gia của Địa Viêm Tinh tiến cử Hứa Mộc tiền bối… … – Trữ gia của Thiên Lam Tinh cũng tiến cử Hứa Mộc tiền bối, không biết Trữ gia ta thân là một gia tộc trên chủ tinh, có thể có tư cách này hay không !
Hết người này đến người khác, càng ngày càng có nhiều tu sĩ bước ra đứng cạnh Vương Lâm, nhìn về phía lão già họ Đường. Những người này cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều là những người ở Lôi Tiên Giới đã được Vương Lâm cứu mạng !
Cảnh tượng trước mắt khiến cho lão già họ Đường trong lòng chấn động. Ánh mắt hắn lóe lên tinh quang, nhìn về phía đám người đứng bên cạnh Vương Lâm, chăm chú nhìn đám tiểu bối của mình, với tu vi của hắn, lúc này cũng phải trầm xuống.
Không biết đám tiểu bối này muốn làm cái gì, nhưng bọn họ làm như vậy, không ngờ những trưởng bối của gia tộc không phản bác, mà cả đám lại nhắm mắt không nói. Hết thảy chuyện này khiến cho lão già họ Đường lần đầu tiên đối với Hứa Mộc trước mắt có một tia khiếp sợ.
Tu vi của hắn cũng đã đạt tới Khuy Niết, nhưng cũng chỉ giống như Vương Lâm, đều là Khuy Niết Sơ Kỳ. Nhưng hắn đã tiến vào Khuy Niết trong thời gian dài, hiển nhiên đã đạt tới đỉnh của Sơ Kỳ.
Trong La Thiên Tinh Vực, ở gia tộc tu chân tầm thường, những người ở cảnh giới Âm Dương Hư Thực đã được xưng là lão tổ của bộ tộc. Nếu không có có duyên khác, cũng không thể xuất hiện người đạt tới Khuy Niết.
Chỉ có những gia tộc tu chân trên những chủ tinh mới có thể có được Khuy Niết tu sĩ, nhưng tuyệt đối cũng không nhiều. Mỗi gia tộc chỉ có thể có một người đã là tối đa.
Chỉ có những gia tộc tu chân giống như Diêu gia được truyền thừa từ tiên giới như Đường gia mới có thể có được tu sĩ chân chính đạt tới bước thứ hai ! Đây là nội tình của những gia tộc được tích lũy mấy vạn năm, không thể cưỡng cầu !
Lão già này là một trong bốn người đạt tới bước thứ hai của Đường gia ! Đồng thời cũng là người yếu nhất !
– Chiến Không Liệt thay mặt Chiến gia, tiến cử Hứa Mộc tiền bối có được tư cách ! Đường lão tiền bối, Chiến Không Liệt ta có thể có tư cách này không !
Chiến Không Liệt sau khi trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lão già của Đường gia.
Sắc mặt lão già lại càng âm trầm.
– Thân Công Hổ tiến cử Hứa Mộc tiền bối có được tư cách !
Thân Công Hổ không nói nhiều lời. Sau khi lời này nói ra, ánh mắt lộ ra một vẻ kiên quyết.
Lão già Đường gia cười rộ lên, đang muốn nói chuyện. Nhưng vào lúc này, một thanh âm bình tĩnh từ trong miệng lão già áo tím thủy chung vẫn nhắm mắt trong ba sứ giả của Lôi Tiên Điện từ từ truyền ra.
– Hứa Mộc có tư cách !
Lời này vừa nói ra, lão già Đường gia sắc mặt hoàn toàn biến đổi. Hắn biết thân phận của lão già áo tím kia, nghe thấy lời nói của đối phương hoàn toàn không dám phản bác, trong tiếng hừ lạnh, vung tay áo cuốn lấy Đường Ngôn Phong, trực tiếp rời khỏi.
Đám tộc nhân của Đường gia cũng nhanh chóng bay lên, theo sát phía sau lão già hướng về phía xa xa rời khỏi.
Trước khi đi, lão già họ Đường còn hung hăng liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, trong ánh mắt lộ ra sát khí.
Vương Lâm bình tĩnh nhìn lại, mở miệng nói:
– Bạo !
Chữ bạo này vừa nói ra, lão già họ Đường ngẩn ra, cũng lập tức biến sắc. Ngay lúc xoay người, Đường Ngôn Phong đang được hắn cuốn lấy lập tức thân mình chấn động, ầm một tiếng tan vỡ hóa thành vô số mảnh máu thịt !
Ngay cả nguyên thần dưới sức tấn công này cũng bị phá vỡ, hoàn toàn không để cho lão già kia một cơ hội giải cứu! Từ lúc trước, Vương Lâm đã để lại một lực lượng ẩn giấu sâu bên trong cơ thể Đường Ngôn Phong, trừ phi tu vi cao hơn hắn một bậc, đạt tới Khuy Niết Trung Kỳ, nếu không quyết không có khả năng trong thời gian ngắn phát hiện ra được.
Giờ phút này nếu người của Đường ra đối với hắn lộ ra sát khí, Vương Lâm sẽ không chút do dự kích nổ lực lượng kia, khiến cho Đường Ngôn Phong hoàn toàn diệt vong!
– Đường gia ngươi, muốn thành Diêu tộc thứ hai sao?
Thanh âm Vương Lâm rất bình thản, nhưng bên trong ẩn chứa sát khí nồng đậm như gió lạnh.
– Hứa Mộc!
Lão già họ Đường kia mang theo một vẻ đau lòng, nhìn chằm chằm Vương Lâm, tiến lên một bước, lao thẳng đến Vương Lâm.
Vương Lâm thần sắc như thường, nâng tay phải lên. Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ trong miệng lão già áo tím trong đám sứ giả của Lôi Tiên Điện truyền ra. Lão già này lần đầu tiên mở hai mắt, lộ ra ánh sáng lạnh như băng.
– Trong thời gian phong danh hiệu, không cho phép đánh nhau vì việc riêng. Tộc nhân của Đường gia hãy cút đi cho lão phu! Đợi sau khi phong danh hiệu xong, nếu các ngươi muốn trả thù, thì hãy học theo Diêu gia mà tự giải quyết!
Lão già họ Đường dừng lại, trầm ngâm một lát, thù hằn liếc nhìn Vương Lâm một cái, xoay người dẫn theo tộc nhân nhanh chóng rời khỏi.
– Ngươi muốn là người thứ một trăm lẻ tám có tư cách là đệ nhất nhân của La Thiên Tinh Vực?
Lão già áo tím của Lôi Tiên Điện ánh mắt lóe lên, bình tĩnh nói. Vương Lâm nhìn lão già này, với tu vi của hắn lúc này, có thể mơ hồ thấy được có một luồng nguyên lực rất mạnh dao động. Người này Vương Lâm không nhìn ra tu vi, nhưng nếu đoán thì cũng chỉ kém hơn Huyết Tổ một chút, cho dù không phải Tịnh Niết Kỳ thì nhất định cũng phải là đỉnh của Khuy Niết Hậu Kỳ.
– Đúng vậy!
Vương Lâm bình thản mở miệng, trong giọng nói lộ vẻ quyết đoán, cũng chiến ý mạnh mẽ xuất hiện.
– Được. Nếu nơi đây không có người khiêu chiến với ngươi, lão phu sẽ tuyên bố ngươi có tư cách trở thành đệ nhất nhân của La Thiên Tinh Vực!
Lão già áo tím trong mắt lộ ra một vẻ tán thưởng, chậm rãi nói.
– Có người nào khiêu chiến không?
Lão già áo tím đảo ánh mắt lần lượt nhìn qua rất đông tu sĩ ngồi trên tảng đá màu đỏ sẫm, cuối cùng dừng lại ở một người.
Người này toàn thân mặc áo đen, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, thái dương có chút tái nhợt, trên tảng đá phía trước người hắn có cắm chín thanh đao!
Người này cho dù là lúc trước bị chiến ý của Vương Lâm đè ép xuống, hắn cũng không hề có một chút phản ứng, thủy chung ngồi trầm ngâm. Chỉ sau khi Vương Lâm để lộ ra là tu sĩ Khuy Niết Sơ Kỳ, hắn mới ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia chiến ý rất khó phát hiện.
– Chiến Không Liệt, muốn khiêu chiến với Hứa Mộc tiền bối!
Một thanh âm đột ngột vang lên. Chiến Không Liệt hít sâu, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp và bối rối, nhưng bên trong cũng ẩn chứa chiến ý. Hắn hướng về Vương Lâm ôm quyền, cung kính nói.
– Nếu Hứa Mộc tiền bối khiến cho Chiến mỗ tâm phục, Chiến Không Liệt nguyện dâng lên đạo niệm, tôn tiền bối làm Tôn Chủ, hết sức phụng mệnh!
Lời hắn vừa nói ra, lập tức trong vòng ngàn dặm dâng lên sóng lớn!
Một thức thần thông của Vương Lâm đánh lui Đường Ngôn Phong, lại hiển lộ ra tu vi chân chính đã đạt tới bước thứ hai, hiện tại là Khuy Niết Sơ Kỳ. Đối mặt với một sức mạnh như vậy, lời nói của Chiến Không Liệt là trong lòng mọi người dâng lên những suy nghĩ khác nhau.
Mặc cho tu sĩ bốn phía quan sát suy nghĩ, ngay khi lời này được Chiến Không Liệt mạnh mẽ nói ra, hắn liền nhoáng lên một cái, trực tiếp tiến vào bên trong quầng sáng ngàn dặm.
Mắt sáng như đuốc, hắn nhìn về phía Vương Lâm, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, ôm quyền nói:
– Hứa Mộc tiền bối, xin chỉ giáo!
Vương Lâm thần sắc như thường, nhìn vào ánh mắt của Chiến Không Liệt. Ánh mắt hiện giờ của hắn nhìn lên người Chiến Không Liệt ở một góc độ nào đó so với năm đó hoàn toàn khác hẳn.
Năm đó hắn chỉ có thể giả mạo làm tiền bối, cho dù lúc ở Lôi Tiên Giới tu vi so với Chiến Không Liệt cũng chỉ là tương đương, trong lời nói vẫn còn phải có chút cẩn thận.
Nhưng hiện tại tu vi của hắn đã đột phá Dương Thực, chân chính đạt tới bước thứ hai, Khuy Niết Sơ Kỳ, nhìn lại Chiến Không Liệt này, tâm thần Vương Lâm hoàn toàn bình tĩnh, ánh mắt hắn không có một chút gợn sóng.
– Ngươi không phải là đối thủ của ta, niệm tình ngươi và ta trước đây có quen biết, hãy lui ra!
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, bình thản nói.
Chiến Không Liệt trầm ngâm một lát, hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ phức tạp, trầm giọng nói:
– Tiền bối, vãn bối bảy trăm năm trước ở Thiên Lôi Tinh đã cảm ngộ ra sự bất khuất trong sấm sét, đem uy lực bất khuất của trời đất kia dung nhập vào bản thân, quay về gia tộc ngồi tĩnh tọa dưới chữ Chiến di vật của tổ tiên để lại suy nghĩ suốt trăm năm, tạo thành ý cảnh của bản thân. Ý cảnh của ta chính là chiến ý bất khuất! Dựa vào ý cảnh này, tu vi của ta đột nhiên tăng mạnh, thẳng tiến một đường cho đến bốn trăm năm trước đạt tới cảnh giới Dương Thực. Nhưng… cho đến ngày hôm nay, ta vẫn không tiến thêm được nửa bước. Tiền bối, đạo của ta, là đúng hay sai?