1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Dịch] Thiên Vu
  4. Tập 2: Thiếu nữ kỳ lạ (c11-c20)

[Dịch] Thiên Vu

Tập 2: Thiếu nữ kỳ lạ (c11-c20)

❮ sau

Chương 11 : Thiếu nữ kỳ lạ.

Sáng hôm nay trời mới tờ mờ sáng, mặt trời chưa mọc lên từ hướng đông.

Trong một trạch viện Tiểu Kim Câu học viện, thiếu niên ngồi xếp bằng, mắt khép hờ, lưng ưỡn thẳng. Trông thiếu niên rất gầy, trắng trẻo, khuôn mặt điển trai hờ hững, mặt mũi hơi nhu. Thiếu niên đó là Trần Lạc, bất giác hắn đã ở trong Tiểu Kim Câu học viện hai tháng trời. Mỗi ngày Trần Lạc chỉ tập trung tu hành, có hiệu quả rõ rệt. Trần Lạc nhờ có linh hồn mạnh mẽ, mười tám cộng hưởng mười tám thu nạp đã mở thông năm trong bảy linh mạch rối loạn.

Linh hồn mạnh mẽ khó tin đã không phải lần đầu làm Trần Lạc giật mình nhưng hơn ba tháng mở thông năm linh mạch rối loạn vẫn rất khó tin. Trần Lạc không nói cho ai biết tu vi của hắn tăng nhanh, bao gồm Đồ Khai Nguyên, bởi vì tốc độ tăng tiến quá kinh thế hãi tục.

Nếu sơ sẩy đồn ra ngoài không chừng Trần Lạc sẽ bị vu yêu khủng bố nào đó bắt đi nghiên cứu, hắn không muốn bị người ăn nên cố gắng điệu thấp là hơn.

Mặt trời mới mọc, ánh nắng ấm áp rơi xuống xua tan sương đêm.

Trần Lạc mở mắt ra, đôi mắt u ám như trời đêm không sao, bí ẩn mà tĩnh lặng. Trần Lạc nhìn mặt tời mới mọc, cảm nhận ánh nắng ban mai, hít sâu một hơi, khóe môi cong lên. Trần Lạc thích nắng sớm, rất thoải mái.

Trần Lạc đứng dậy duỗi eo, hít sâu mấy lần, điều chỉnh nhịp điệu thở, khuôn mặt nhu biến nghiêm túc. Chân trái đạp bước, cánh tay phải giơ lên, nắm ngón co thành nằm đấm, quanh quyền phong tỏa ánh sáng nhạt, ánh sáng không có sắc màu nhạt như nước.

Trần Lạc thúc giục linh mạch thứ hai, ánh sáng quanh quyền phong nổ tung.

Linh mạch thứ ba, ánh sáng quanh quyền phong càng thêm cuồng bạo.

Thúc giục linh mạch thứ bốn, đến linh mạch thứ năm thì ánh sáng quanh quyền phong như lửa rực cháy, cuồng bạo mà hung mãnh. Nắm đấm đánh ra vang tiếng xé gió, khí lưu xung quanh khẽ rung rinh phát ra tiếng đì đùng rất là uy mãnh.

Trần Lạc tập bộ linh quyết này có tên là Oai Vũ Vô Tướng Quyền.

Oai Vũ Vô Tướng Quyền là một trong năm linh quyết cảnh giới thứ nhất. Nói thật là phẩm cấp của Oai Vũ Vô Tướng Quyền so với bốn linh quyết như trời với đất, Oai Vũ Vô Tướng Quyền được xếp vào hàng năm linh quyết là vì có công và thủ, giải trừ công kích, có thể tấn công, vô cùng hoàn mỹ. Nhiều học viện lấy bộ linh quyết Oai Vũ Vô Tướng Quyền làm linh quyết cơ bản dạy cho học đồ, để bọn họ nắm giữ sự phối hợp giữa quyền cước, vai, khuỷu tay, chân vân vân.

Linh quyết trong thiên hạ chia làm bốn đẳng cấp là thiên, địa, huyền hoàng. Trong đó linh quyết cấp thiên là hiếm hoi, lợi hại nhất, linh quyết cấp hoàng là bình thường nhất.

Mỗi một cấp chia ba phẩm thượng trung hạ.

Oai Vũ Vô Tướng Quyền chẳng qua là linh khí hạ phẩm hoàng cấp, nhưng không ai xem thường bộ linh quyết này. Bởi vì Oai Vũ Vô Tướng Quyền thuộc linh quyết dễ học mà hó tinh, học đồ không ngốc chỉ cần luyện tập nhiều là nắm giữ được, nhưng muốn giỏi Oai Vũ Vô Tướng Quyền là rất khó khăn. Cho nên đa số học đồ tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến tiểu thành thì không tiếp tục nữa, vì luyện đến đại thành cực kỳ khó khăn. Hơn nữa phẩm cấp của Oai Vũ Vô Tướng Quyền quá thấp, dù luyện đến đại thành cũng không có ý nghĩa gì.

Linh quyết trong thiên hạ tu hành cái nào cũng có quá trình, bốn giai đoạn tiểu thành có hình, đại thành có uy, đỉnh là ý, viên mãn là hồn.

Tiểu thành có hình, tu luyện đến giai đoạn này linh quyết đã có hình dạng, một chút uy lực.

Đại thành có uy, tu luyện đến giai đoạn này đánh ra uy lực thật sự của linh quyết.

Đỉnh có ý, giai đoạn này có thể đánh ra linh quyết chi ý, như quyền ý, đao ý . . .

Viên mãn có hồn đánh ra linh hồn chủ yếu của linh quyết.

Ví dụ như bộ Oai Vũ Vô Tướng Quyền lúc tiểu thành có hình dạng oai vũ, công phòng đầy đủ, vận chuyển linh lực cũng được.

Nếu là giai đoạn đại thành là có thể đánh ra lực oai vũ, một chiêu một thức đại khai đại hợp, hung mãnh như cọp. Đến giai đoạn đỉnh có thể đánh ra ý oai vũ, tinh túy trong một chiêu một thức ẩn chứa ý oai vũ. Néu là giai đoạn viên mãn là có thể đánh ra hồn oai vũ.

Oai Vũ Vô Tướng Quyền dễ học mà khó giỏi, hiếm ai luyện đến đại thành, có lẽ vì vậy nên bộ linh quyết chỉ được hạ phẩm hoàng cấp.

Nhưng Oai Vũ Vô Tướng Quyền được xếp vào năm linh quyết cảnh giới thứ nhất là bởi vì nếu tu luyện linh quyết đến đại thành, đỉnh hay viên mãn thì có uy lực rất đáng sợ.

Giờ phút này, Trần Lạc đánh ra không chỉ có đủ hình dạng, tiếng rít liên miên, khí lưu xung quanh chấn động nói lên đã tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến đại thành. Trần Lạc có niềm tin trong thời gian ngắn tu luyện đến đỉnh.

Tu luyện linh quyết đặc biệt phức tạp, không đơn giản là đấm đá, mỗi bộ linh quyết cần có cộng hưởng linh hồn, cộng hưởng tiết tấu, linh lực vận chuyển vân vân và vân vân.

Linh hồn của Trần Lạc rất mạnh, ba tháng nay hắn luôn tu luyện mười tám cộng hưởng mười tám thu nạp, vận dụng cộng hưởng linh hồn rất quen tay, nắm chắc tiết tấu cộng hưởng vô cùng chính xác. Vì điều này Trần Lạc mới có tự tin trong khoảng thời gian ngắn tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến đỉnh, đánh ra ý oai vũ.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mỗi nắm đấm của Trần Lạc ẩn chứa oai vũ cộng với linh lực năm mạch cực kỳ cuồng bạo, đánh ra mỗi chiêu mỗi thức là khí lưu xung quanh rung động kêu đì đùng như pháo trúc.

Trần Lạc liên tục đánh một canh giờ mới ngừng, người đã ướt đẫm mồ hôi. Trần Lạc về phòng rửa mặt, lúc này nghe có người ở bên ngoài kêu tên mình, giọng to như còi tàu nghe là biết nam nhân cao to Ngưu Manh.

– Đến đây!

Trần Lạc đổi bộ đồ đi ra quả nhiên thấy Ngưu Manh cao to đứng trong sân. Cơ thể Đồ Khai Nguyên vạm vỡ đáng sợ, hay vạch ngực áo lộ ra cơ bắp cục cục. Trần Lạc từng hỏi lý do, học đồ đáp là để tiện cho tu luyện. Mới đầu Trần Lạc không hiểu, sau này thấy Ngưu Manh đánh quyền thì hiểu ra. Khi Ngưu Manh đánh quyền rất điên cuồng, cách đánh hủy diệt. Ngưu Manh đánh xong bộ quyền là mặt đất gồ ghề, không có một cọng cỏ, cây cối gãy đổ, đá vụn bay đầy, tiếng động quá lớn.

Ngưu Manh nhếch môi cười nói:

– Đã làm xong cơm, đi ăn.

Hàm răng Ngưu Manh trắng tinh so sánh với nước da đen rất là bắt mắt.

Chương 12 : Thiếu nữ kỳ lạ (2).

– Đi.

Tiếp xúc hai tháng Trần Lạc đã rất quen với Ngưu Manh, dùng một câu hình dung gã là sức mạnh như như trâu, ngay thẳng hàm hậu, tu hành khắc khổ. Ngưu Manh có uy vọng rất cao trong Tiểu Kim Câu học viện, không phải vì gã là đại chấp sự của học viện mà vì rất thích giúp đỡ người, tu vi cao nhất học viện, đã mở bảy linh mạch nhưng kẹt tại đây hai năm, thật lâu chưa thể mở linh hải.

Trong Tiểu Kim Câu học viện dù làm gì đều phải tự tay làm, nếu muốn ăn cơm? Tự làm, phòng ở cũng tự xây. Học viện sẽ không phát linh đan, muốn ăn thì đi kiếm. Học viện không có trận pháp phụ trợ, muốn dùng thì học hoặc đi thuê.

Tiểu Kim Câu học viện dù là hoàn cảnh tu hành, điều kiện tài nguyên đều không sánh bằng Tiểu La Thiên học viện. Mới bắt đầu Trần Lạc không thói quen nhưng ở đây hai tháng hắn càng lúc càng thích, bởi vì Tiểu Kim Câu học viện rất tự do, không có áp lực lớn. Oai Vũ Vô Tướng Quyền nghĩ ra cách dạy kiểu này làm Trần Lạc hơi tôn sùng Lão.

Tiểu Kim Câu học viện không có nhiều học đồ, lác đác chừng trăm người. Mới đầu vì danh tiếng của Trần Lạc nên các học đồ không thích gần gủi hắn, dù sao hắn bị tội hắc ám, bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn bắt nhốt, không ai muốn kết bạn với tội đồ hắc ám. Nhưng dần tiếp xúc, các học đồ phát hiện Trần Lạc là người rất thân thiết, gặp ai đều cười, không giống kẻ độc ác xâm nhiễm hắc ám chút nào. Mọi người dần quen thuộc nhau hơn.

Bữa sáng sơ sài, Trần Lạc, 31 cùng ba, năm học đồ nói cười. Bỗng một thiếu nữ đi hướng bên này. Thiếu nữ ăn mặc có hong tình dị vực, áo đỏ lộ ngực, lộ rốn, da thịt trắng mềm, thân dưới mặc váy dài màu đỏ. Thiếu nữ rất thích màu đỏ, sợi tóc nàng cũng đỏ rực rũ xuống mông vêu.

Vai trắng, ngực căng đầy, mái tóc dài, khuyên tai kỳ dị. Theo lý thuyết nàng nên là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng người đến đến dù không xấu xí lại mặt đầy đốm vàng làm người ta không chịu nổi.

– Lạc Anh đến rồi, chạy mau!

Học đồ bên cạnh trông thấy thiếu nữ đi tới gần vội đứng dậy bưng chén bỏ chạy. Trần Lạc không hiểu ra sao, rất là thắc mắc. Lúc này thiếu nữ đã đến trước mặt Trần Lạc, mắt ngập nước nhìn hắn chằm chằm. Lạc Anh hơi khom lưng, đầu gần sát, sợi tóc đỏ rực rũ xuống. Trần Lạc cảm giác có mùi hương thơm ngát.

– Ngươi chính là ngụy thiên tài Trần Lạc xâm nhiễm hắc ám bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất?

Giọng Lạc Anh mềm nhẹ êm tai. Trần Lạc ngồi ghế ngửa đầu lên nhìn, miệng nhai nhóp nhép, không hiểu ra sao.

Ngưu Manh đứng dậy, gã cao lớn hơn thiếu nữ hai cái đầu, vì thiếu nữ ăn mặc quá hở hang nên gã không dám nhìn thẳng.

Ngưu Manh cúi đầu ồm ồm hỏi:

– Cái này . . . Lạc Anh học muội đến rồi, đã ăn cơm chưa? Học muội muốn ăn chung không?

Tuy mặt Ngưu Manh đen thui nhưng Trần Lạc thấy ra lúc gã đối diện thiếu nữ thì mặt đỏ gay, chắc là xấu hổ.

Thiếu nữ Lạc Anh không khách sáo chỉ trích Ngưu Manh:

– Đồ ngốc, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, gọi tên ta là được, đừng thêm hai chữ học muội. Ta chỉ tạm trú tại đây, không phải học đồ của học viện!

Ngưu Manh liên tục gật đầu ậm ừ, nói đầu mình ngốc cứ hay quên.

Lạc Anh nhìn chằm chằm Trần Lạc:

– Này, ta đang hỏi ngươi, ngươi chính là Trần Lạc?

Lạc Anh không chút kiêng kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, nhìn Trần Lạc từ trên xuống dưới làm hắn nổi gai ốc.

Trần Lạc gật đầu, nói:

– Đúng là ta, nàng có chuyện gì không?

Lạc Anh nói:

– Không có.

Lạc Anh nhẹ giọng nói:

– Ta chỉ muốn nhìn ngụy tiên tài xâm nhiễm hắc ám bị bắt vào tù, vô tình trục xuất, lưu lạc đến Tiểu Kim Câu học viện có bộ dáng như thế nào. Đã xem xong, đi đây.

Lạc Anh nói xong thật sự đi.

Trần Lạc không hiểu ra sao:

– Nàng kia là ai mà quái vậy?

Tiểu Kim Câu học viện là học viện nổi tiếng mộc mạc sao lại có người như vậy? Nhìn sao cũng thấy thiếu nữ là con nhà giàu, không nói gì khác, các trang sức trên người nàng rất đắt tiền.

Ngưu Manh giải thích rằng:

– Nàng tên là Lạc Anh, trên danh nghĩa là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện chúng ta nhưng thật ra nàng thường hay ở trận tháp học tập trận pháp.

– Nếu nàng là học đồ trận tháp thì đến học viện chúng ta làm gì?

– Cái này . . .

Ngưu Manh gãi đầu nói:

– Ngươi hãy hỏi viện trưởng đi.

– Vậy sao.

Trần Lạc ngẫm nghĩ có thời gian phải hỏi Đồ Khai Nguyên về thiếu nữ kỳ lạ này.

Ngưu Manh ngồi bên cạnh mới bưng chén lên định ăn cơm chợt nhớ điều gì, nhắc nhở Trần Lạc:

– Trần Lạc, nói cho ngươi một điều, nếu nàng muốn bày trận pháp cho ngươi thì phải từ chối.

– Tại sao?

– Ngươi cứ từ chối là được, nguyên nhân thì sau này sẽ biết.

Ngưu Manh và một miếng cơm tiếp tục bảo:

– Và ngươi từng nghe tên Thông Thiên lão tổ đúng không?

Thông Thiên lão tổ?

Trần Lạc hơi biến sắc mặt, đâu chỉ nghe nói, hắn rất quen thuộc, vì hắn chính là Thông Thiên lão tổ. Trần Lạc không hiểu tại sao Ngưu Manh nhắc đến Thông Thiên lão tổ, hắn hỏi thăm.

Ngưu Manh giải thích rằng:

– Ta không biết tình hình cụ thể nhưng Lạc Anh rất hận Thông Thiên lão tổ, hễ có ai nhắc đến tên Thông Thiên lão tổ là nàng sẽ dạy ngươi một bài học nhớ đời.

Trần Lạc cẩn thận nhớ lại hành động trong quá khứ, hình như không có chuyện gì dính dáng đến thiếu nữ kỳ lạ đó.

Trần Lạc hỏi:

– Tại sao nàng hận Thông Thiên lão tổ như vậy, có gì xích mích sao?

– Chúng ta cũng không biết, tóm lại ngươi ghi nhớ là đừng bao giờ nhắc tên Thông Thiên lão tổ ở trước mặt nàng.

Sau khi ăn sáng Trần Lạc tựa vào thân cây tán nhảm với đám Ngưu Manh, hỏi thăm mới biết thiếu nữ tên Lạc Anh nửa năm trước vào Tiểu Kim Câu học viện. Mặc dù trên danh nghĩa Lạc Anh là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện nhưng chưa từng tham gia hoạt động trong học viện, không ai thấy nàng tu luyện. Mới đầu mọi người nghe nói Lạc Anh hiểu trận pháp, chu động hỗ trợ bày tụ linh trận thì rất vui. Nhưng mấy hôm sau tụ linh trận Lạc Anh bày ra bắt đầu xuất hiện các loại vấn đề, hoặc là trận pháp không vận chuyển, hoặc linh khí lộ ra ngoài, thậm chí có một, hai lần linh khí nổ. Sau này mọi người biết Lạc Anh chỉ là tay mơ trong linh lực trận pháp.

Chương 13 : Cẩu nam cẩu nữ.

Nửa năm qua mỗi cách một đoạn thời gian Lạc Anh sẽ trở về, bày các loại trận pháp kỳ lạ cái gì vân vụ trận, phong vũ trận vân vân và vân vân. Quan trọng nhất là trận pháp Lạc Anh bày ra không ổn định, hay có sự cố khiến trận pháp không nhạy, đệ tử trong Tiểu Kim Câu học viện gặp họa.

Trần Lạc nghe mọi người kể sự tích quang vinh của Lạc Anh, hắn rất đồng cảm. Nhớ lúc Trần Lạc mới học trận pháp cũng giống Lạc Anh, bày trận khắp nơi, trận pháp không ổn định. Xảy ra sự cố là chuyện nhỏ, lúc nguy hiểm có thể tổn thương chính mình. Tuy nhiên địa điểm Trần Lạc bày trận là trong rừng cây, chuyên tìm một ít động vật.

Không một học đồ Tiểu Kim Câu học viện biết nguyên nhân tại sao Lạc Anh hận Thông Thiên lão tổ, dù sao từ khi thiếu nữ đến học viện thì cái tên Thông Thiên lão tổ đã trở thành cấm kỵ.

Trần Lạc ngẫm nghĩ nếu có cơ hội hắn sẽ điều tra rõ tình huống. Trần Lạc đang suy nghĩ chợt nghe có người kêu tên mình.

– Trần Lạc! Trần Lạc . . .!

Thiếu niên từ đằng trước chạy lại gần quen biết Trần Lạc, cùng là học đồ Tiểu Kim Câu học viện, tên là Vương Uy.

– Vương Uy, hôm nay đến lượt ngươi thủ vệ đúng không? Sao mới sáng sớm đã chạy về?

Vương Uy khá trẻ tuổi, tính cách hướng nội, mọi người hay trêu đùa gã.

– Trần . . . Trần Lạc!

Vương Uy chạy nhanh tới đây há mồm thở hổn hển, nói:

– Bên ngoài có người tìm ngươi.

– Tìm ta?

Trần Lạc ngẩn người. Trong Trường Tín thành Trần Lạc không có nhiều bằng hữu, ở Tiểu La Thiên học viện có vài người nói chuyện được. Nhưng bây giờ Trần Lạc có thân phận tội đồ hắc ám, có lẽ bọn họ không còn xem hắn là bằng hữu nữa.

– Bọn họ có nói mình là ai không?

Trần Lạc đứng dậy vỗ tro bụi dính trên người, định đi nhìn xem là ai kiếm mình.

– Nói là bằng hữu của ngươi ở Tiểu La Thiên học viện.

Quả nhiên là người Tiểu La Thiên học viện, nhưng không biết là ai. Trần Lạc không nghĩ nhiều, đi ngay ra cửa.

– Này Vương Uy, người kiếm Trần Lạc là nam hay nữ vậy?

Đa số học đồ Tiểu Kim Câu học viện là con nhà nghèo, không giống học đồ Tiểu La Thiên học viện sau bữa cơm đi ra ngoài tìm việc vui. Ăn cơm xong trò chuyện tán nhảm là trò giải trí duy nhất của các học đồ Tiểu La Thiên học viện.

– Có hai người, một nam một nữ, nam khá tuấn tú, nữ hoang dã . . . Cũng dễ nhìn.

Vương Uy nói xong chưa bị học đồ khác trêu đã đỏ mặt trước.

Nghe nói có trai tài gáp đẹp thì đám học đồ Tiểu Kim Câu học viện nổi hứng lên. Tiếp xúc hai tháng bọn họ đã xem Trần Lạc là bằng hữu, muốn nhìn thử hắn có quan hệ gì với đôi trai tài gái đẹp này. Có học đồ kêu la muốn đi xem, một người khởi xướng mà những người khác cũng rục rịch, cả đám như ong vỡ tổ chạy ra ngoài. Ngưu Manh định quát cả nhóm đừng đi quấy rầy nhưng chưa mở miệng đã thấy các học đồ buông bát chạy đi hết.

Trần Lạc vừa đi hướng cửa vừa mặc đồ, hắn không phải loại người chú trọng dáng vẻ. Sau khi Trần Lạc đến Tiểu Kim Câu học viện mọi người thường vạch ngực áo, tay trần, hắn dần thói quen điều này. Trần Lạc đến cổng trường, từ xa thấy hai người đứng. Trần Lạc bỗng nhiên dừng bước, mày kiếm nhíu lại sau đó nhấc chân đi tiếp.

Thời gian một nam một nữ đứng trước cửa Tiểu La Thiên học viện. Thiếu niên bên trái khuôn mặt điển trai, mặc áo trắng, eo treo ngọc đái, dáng vẻ hiên ngang. Thiếu nữ bên phải xinh đẹp như hoa, mặc la quần màu xanh, duyên dáng yêu kiều.

Mấy chục học đồ Tiểu Kim Câu học viện chạy tới, khi thấy trai tài gái sắc đứng trước cửa học viện thì biểu tình đầy ngạc nhiên.

Có người kêu lên:

– Đó chẳng phải là Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh của Tiểu La Thiên học viện sao?

Hai cái tên Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh trong Trường Tín thành xem như khá nổi, bối cảnh gia đình rất tốt, là học đồ cao cấp của Tiểu La Thiên học viện, tuổi nhỏ đã tu luyện đến cảnh giới thứ hai, mở ra lão sư1 thuộc về mình. Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh là nhân vật đại biểu cho Tiểu La Thiên học viện.

Nói đến thì Tiểu La Thiên học viện có bốn nhân vật đại biểu, lúc trước Trần Lạc cũng nằm trong số đó, danh tiếng cao hơn hẳn Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh. Nhưng bây giờ . . . Tuy Trần Lạc vẫn nổi tiếng nhưng trước kia là thiên tài giờ là tội đồ hắc ám, khác biệt như trời với đất.

– Trước kia ta nghe đồn hình như Trần Lạc và Đinh Tử Hiên có quan hệ không giống bình thường.

– Có ý gì? Cái gì là quan hệ không giống bình thường?

– Đúng vậy! Ta có nghe nói, hình như Đinh Tử Hiên cô nương là bạn thân của Trần Lạc.

– Bạn thân gì, là người yêu mới đúng, người ta là người yêu, hai người yêu nhau. Ngươi đọc nhiều sách sẽ chết sao?

– Ta có nghe đồn nưhng hình như . . . Có người nói Diệp Thanh cô nương yêu đơn phương, Trần Lạc không có ý gì với nàng.

Tiểu La Thiên học viện rất nổi tiếng, là số một trong Trường Tín thành, tính nguyên Kim Thủy Vực cũng xếp vào ba hạng đầu. Nhân vật đại biểu Tiểu La Thiên học viện tự nhiên cũng thành tiêu điểm tán gẫu của học viện khác, đám học đồ đặc biệt chú ý chuyện tình cảm. Nhất là hai đại biểu Diệp Thanh, Trần Lạc ki đó đồn rất lâu. Có người nói bọn họ yêu nhau, có người bảo Diệp Thanh yêu đơn phương Trần Lạc sự thật là gì thì chỉ người trong cuộc mới biết.

Đúng vậy, Trần Lạc là người trong cuộc nên biết rất rõ. Những ngày còn ở Tiểu La Thiên học viện lúc rảnh rỗi Diệp Thanh thường tìm Trần Lạc, hay tặng một ít linh đan, đồ ăn. Trần Lạc biết Diệp Thanh thích mình, nàng có thẳng thắn thổ lộ. Nhưng Trần Lạc không yêu Diệp Thanh, hắn không thích cảm giác bẩm sinh cao cao tại thượng, lòng hư vinh mãnh liệt của nàng. Dù vậy nhưng mấy năm nay Trần Lạc xem Diệp Thanh như muội muội.

– Ha ha ha ha ha ha! Trần Lạc, chúng ta đã lâu không gặp, hưm, chắc cũng cỡ một năm bảy tháng?

Thấy Trần Lạc, Đinh Tử Hiên tới gần mỉm cười nói:

– Tuy giữa ngươi và ta không phải bằng hữu nhưng dù gì cũng từng là sư huynh đệ, sao rời khỏi Tiểu La Thiên học viện không chào hỏi chúng ta một tiếng?

– Đã một năm bảy tháng rồi sao? Nhanh thật.

Lúc trước so tài trong Tiểu La Thiên học viện Đinh Tử Hiên từng bị Trần Lạc đánh bại, hắn biết tên này luôn ghi hận mình.

Chương 14 : Cẩu nam cẩu nữ (2).

Trần Lạc dừng bước, cười nói:

– Ba tháng trước khi ta bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất có muốn chào các ngươi nhưng đi vội quá nên quên.

– Thật sự quên sao?

Đinh Tử Hiên cười nói:

– Ta còn tưởng là ngươi xấu hổ đến chào.

– Ta dám xâm nhiễm hắc ám thì còn gì xấu hổ?

Đinh Tử Hiên vốn định mượn chuyện này nhục nhã Trần Lạc nhưng nghe hắn tự giễu, trong phút chốc gã á khẩu.

Trần Lạc không để ý Đinh Tử Hiên, nhìn hướng Diệp Thanh.

Trần Lạc mỉm cười nói:

– Sư muội, cũng sắp hai năm không thấy mặt, sư muội khỏe không?

Trong Huyền Hoàng thế giới xưng hô sư huynh, sư muội khá là thân thiết. Giữa học đồ thường gọi nhau là học trưởng, học muội. Sư huynh, sư muội tuy không phải tên gọi yêu nhưng thân thiết hơn học trưởng, học muội. Nếu ngươi không có quan hệ thân thiết với học muội mà gọi người ta là sư muội thì hơi xúc phạm.

– Ừm! Cũng gần hai năm, ta rất tốt, đa tạ ngươi quan tâm.

Dáng người Diệp Thanh cao ráo, tuy chỉ mới mười bảy nhưng đã đẹp trưởng thành. Ánh mắt Diệp Thanh bình tĩnh nhìn Trần Lạc, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói:

– Ngươi đã bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất, không còn là học trưởng của ta, hy vọng ngươi chú ý ngôn từ.

Trần Lạc nghe vậy ngây người, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm Diệp Thanh. Trần Lạc lắc đầu, buồn cười. Trần Lạc biết trong lòng Diệp Thanh kiêu ngạo, có cảm giác ưu việt rất mạnh, hay khinh thường học đồ tu vi thấp hơn nàng. ở trong mắt Diệp Thanh chỉ có hai loại người, một là gia đình tốt hơn nàng, tu vi cao hơn nàng. Diệp Thanh tôn sùng loại người như vậy. Một loại khác là người nghèo hèn, tu vi thấp hơn nàng, Diệp Thanh khinh thường kiểu người đó.

Trần Lạc vẫn luôn biết điều này, chẳng qua hắn không ngờ Diệp Thanh trở mặt nhanh hơn lật giấy. Trần Lạc biết nguyên nhân là vì hiện giờ tu vi bị phế, hắn rơi vào loại người thứ hai trong mắt Diệp Thanh.

Diệp Thanh nói:

– Đây là dây chuyền lúc trước ngươi tặng cho ta, bây giờ trả lại ngươi.

Trần Lạc lắc đầu, khóe môi treo nụ cười phức tạp, là nụ cười bất đắc dĩ. Trần Lạc im lặng nhận lấy dây chuyền, hắn nhớ đó là dây chuyên tìm được trong một trận pháp vô danh bị hắn phá giải. Tuy Trần Lạc không biết dây chuyền này là thứ gì nhưng hình dạng khá đẹp, hắn quyết định tặng cho Diệp Thanh. Lúc trong Tiểu La Thiên học viện Diệp Thanh thường tặng linh đan cho hắn, Trần Lạc thấy ngại nên tặng dây chuyền lại xem như có qua có lại.

– Trước kia trong Tiểu La Thiên học viện ta tặng linh đan cho ngươi không có ý gì khác, chẳng qua thấy ngươi tội nghiệp, hy vọng ngươi đừng hiểu lầm. Những linh đan ta tặng ngươi không cần trả lại, khi ngươi ở Tiểu La Thiên học viện hay chỉ điểm cho ta, xem như đó là thù lao của ngươi.

Diệp Thanh đứng đó, biểu tình kiêu ngạo, lạnh lùng như ban ơn. Diệp Thanh chưa nói xong đã bị Trần Lạc đánh gãy.

– Nàng tặng bao nhiêu viên linh đan cho ta rất nhanh ta sẽ trả lại hết.

Môi Trần Lạc đã mất nụ cười, khuôn mặt nhu không có biểu tình.

Diệp Thanh nhướng mày nói:

– Trả lại?

Diệp Thanh không ngờ Trần Lạc nói câu đó, ngần ngừ nói:

– Với tình huống hiện giờ của ngươi sợ là hơi khó, xung linh đan kia tuy không đáng là gì với ta nhưng cũng có giá tị không nhỏ với ngươi, bây giờ ngươi . . .

– Chỉ là mấy viên xung linh đan, đừng nói Trần Lạc ta chỉ bị phế tu vi, dù toàn thân còn một bàn tay vẫn dư sức trả lại mấy viên xung linh đan.

– Ngươi . . .!

Biểu tình Diệp Thanh tức giận chỉ vào Trần Lạc, quát:

– Nhìn xem bây giờ ngươi có bô jdạng gì mà còn mạnh miệng, ta cảnh cáo ngươi . . .!

Diệp Thanh chưa nói xong đã bị Trần Lạc ngắt lời:

– Còn chuyện gì khác không?

Diệp Thanh hừ lạnh một tiếng:

– Ngươi . . .!

Diệp Thanh tức giận giậm chân, hít sâu cố nén lửa giận, nói:

– Trần Lạc, dù gì chúng ta từng quen biết, ngươi vì đi đường tắt xâm nhiễm hắc ám, bị bắt vào tù, hiện tại đã được thả ra thì hãy thay đổi thành con người mới đi, ngươi tự giải quyết cho tốt, hừ! Còn nữa, sau này đừng nói có quen ta!

Diệp Thanh nói xong xoay người đi.

Trần Lạc không thèm nhìn Diệp Thanh đi xa, đưa mắt nhìn Đinh Tử Hiên.

Trần Lạc nheo mắt nói:

– Ngươi còn có chuyện gì sao?

– Ta sao?

Đinh Tử Hiên cười tủm tỉm, ngẩng đầu nhìn mặt trời hướng đông, cười càng tươi.

Đinh Tử Hiên nói:

– Lần trước hội thi Tiểu La Thiên học viện ngươi đánh bại ta, từ đó về sau ta luôn khắc khổ tu luyện để có ngày đánh thắng ngươi, chỉ tiếc . . . Tiếc là không có cơ hội này nữa. Bây giờ tu vi của ngươi bị phế, nếu ta đánh nhau với ngươi đồn ra ngoài nói ta ăn hiếp người thì không hay.

Trần Lạc ngắm nghía dây chuyền trắng trong tay:

– Chắc chắn sẽ có cơ hội.

– À, nghe nói trong đại điện Tiểu La Thiên học viện ngươi tuyên bố trong vòng một năm tu luyện đến cảnh giới thứ hai?

– Chắc là có, sao vậy?

– Không có gì, chỉ là cảm thấy rất buồn cười.

Đinh Tử Hiên ngẩng đầu, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói:

– Một kẻ vì đi đường tắt xâm nhiễm hắc ám, giả mạo thiên tài sau khi bị phế tu vi còn ngông cuồng bảo trong vòng một năm tu luyện đến cảnh giới thứ hai, ha ha ha ha ha ha! Làm người ta nhớ đến là buồn cười, ngươi thấy đúng không?

– Được rồi, ngươi đừng ở chỗ ta lảm nhảm nữa, nên làm gì thì làm cái đó đi.

Trong tháp trừng phạt Trần Lạc thường nghe đại thừa tĩnh tâm kinh, tâm tình bĩnh tĩnh như nước lặng nhưng không có nghĩa là hắn sẽ mặc cho người ta khi dễ mình.

Khuôn mặt nhu nữ tính biểu tình thản nhiên, khóe môi cong lên cười tà dị, nói:

– Lúc muốn đánh nhau có thể tùy thời tìm ta, bảo đảm thỏa mãn.

– A, lưu lạc đến tình trạng này mà ngươi còn dám ngông cuồng trước mặt ta?

Đinh Tử Hiên vốn làm bộ làm tịch mắtr cao hơn đầu chợt biến sắc mặt, trừng Trần Lạc, khí thế khiếp người quát:

– Nửa năm sau Kim Thủy Vực có hội luận võ một năm một lân,f ngươi dám tham gia không?

Trần Lạc nhún vai, tùy ý nói:

– Có gì không dám?

– Tốt!

Đinh Tử Hiên chỉ chờ Trần Lạc nói câu này, gã định nói gì thêm thì phía sau vang giọng Diệp Thanh:

– Tử Hiên sư huynh cần gì nói nhiều với loại người đó, sư huynh cảm thấy bây giờ hắn còn là người cùng thế giới với chúng ta sao? Nói nhiều làm gì, đi thôi, người ta muốn đi cửa hàng xem y phục.

Chương 15 : Mới thử tài.

Thật là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, rơi đài thì phượng hoàng không bằng gà.

Trần Lạc không cho rằng hắn là phượng hoàng, cũng không dám so sánh, nhưng từ khi trở về hắn hiểu rõ hai chữ ‘hiện thực’. Trong Tiểu La Thiên học viện cũng vậy, khi Trần Lạc còn uy phong bọn họ hãnh diện vì ngươi, khi rơi đài ngươi là sỉ nhục trong mắt họ.

Thế giới như vậy, hiện thực như vậy, Trần Lạc không trách ai mà chỉ cảm thán.

Nếu là Trần Lạc trước kia đã xông vào Tiểu La Thiên học viện bày ra thực lực chứng minh chính mình, dù cho hiện tại tu vi chỉ mới mở năm linh mạch nhưng hắn có tự tin khiến đám người kia trợn mắt há hốc mồm.

Có lẽ thời gian trong tháp hình phạt khiến dh suy nghĩ nhiều điều, có lẽ vì mấy năm trước quá điên cuồng nên giờ đây lòng Trần Lạc không còn nóng nảy.

Điều duy nhất Trần Lạc muốn làm bây giờ là tăng cao tu vi của mình, qua các cuộc thi nửa năm sau bước qua cánh cổng Trung Ương học phủ để hoàn thành lời thề hắn đã thề trước khi sư phụ chết.

Đây là lời hứa của Trần Lạc với sư phụ, hắn không tiếc tất cả quyết hoàn thành.

Chuyện Diệp Thanh không ảnh hưởng cảm xúc của Trần Lạc dù là một chút gợn sóng, mỗi ngày hắn vẫn tu luyện, không quá khắc khổ nhưng chất lượng.

Hôm nay trong một động ngầm hoang phế sau núi Tiểu Kim Câu học viện liên tục vang tiếng xé gió, không khí nổ, khí lưu chấn động.

Tách đì đùng!

Thân hình gầy gò của Trần Lạc khi động khi tĩnh, tĩnh thì như đá, động thì như cọp, một chiêu một thức đại khai đại hợp. Ánh sáng vàng quanh thân Trần Lạc như ẩn như hiện, đánh ra nắm đấm chấn bạo không khí, khí lưu tứ tán. Tiếng đì đùng vang lên, Trần Lạc bước ra một bước, hai tay giơ cao. Ánh sáng vàng nhạt bỗng tăng vọt tụ tập vào đôi tay Trần Lạc, mười ngón xòe ra nhanh chóng co lại, hai đấm nhanh mạnh.

Graoooo!!!

Linh lực mạnh mẽ chấn động không khí, lôi kéo khí lưu phát ra tiếng gió rít như cọp rống.

Khi hai đấm của Trần Lạc đánh vào vách đá phát ra một tiếng nổ lớn, vách đá trước mặt hắn sụp đổ, đá vụn bay đầy, cát bụi bay lên. Hang ngầm mất cột chống run lắc kịch liệt. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Lạc lao nhanh ra ngoài. Ngay sau đó trong tiếng ầm ầm, hang ngầm hoàn toàn sập xuống, đất đát bay lên, bụi bay đầy. Trần Lạc nín thở chạy ra ngoài, đứng dưới gốc cây.

Trần Lạc cười nói:

– Đây là oai vũ ý sao? Oai Vũ Vô Tướng Quyền có tiếng là năm linh quyết cảnh giới thứ nhất quả nhiên danh bất hư truyền, tu luyện đến đỉnh đánh ra oai vũ ý quá mạnh.

Trần Lạc dựa vào linh hồn cường đại, nắm giữ cộng hưởng linh hồn siêu phàm rốt cuộc tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến giai đoạn đỉnh. Mới rồi Trần Lạc đánh ra hai đấm ẩn chứa oai vũ ý, sức mạnh đánh sập hang ngầm làm hắn mở rộng tầm mắt.

Muốn tham gia thi Trung Ương học phủ điều kiện thấp nhất là cảnh giới thứ hai, đương nhiên nếu ngươi chỉ tu luyện đến cảnh giới thứ hai, không biết chút linh quyết thì có đi cũng rớt, không biết chết như thế nào. Tuy rằng tu vi quan trọng cũng không thể bỏ qua linh quyết.

Trần Lạc nhìn sắc trời, đã là buổi chiều, hắn quyết định quay về tắm rửa rồi hấp thu linh khí. Trần Lạc về sân, định cởi đồ thì nghe tiếng kêu dồn dập từ bên ngoài, dường như tìm Ngưu Manh nhưng gã không tĩnh tu trong phòng.

Thùng thùng thùng!

Tiếng đập cửa vang lên, Trần Lạc mở cửa ra, là Vương Uy.

Trần Lạc cười nói:

– Sáng sớm Ngưu Manh đã ra ngoài, có lẽ đến tối mới về.

– A! Ngưu đại ca đi ra ngoài rồi?

Vóc dáng Vương Uy thấp bé, rất gầy, khuôn mặt non nớt đầy hoảng hốt.

Vương Uy nói:

– Làm sao bây giờ?

Trần Lạc phát hiện biểu tình Vương Uy là lạ, tò mò hỏi:

– Có chuyện gì?

– Trương Đông ở bên ngoài bị người ta đánh, ta đến kêu Ngưu đại ca đi xem.

Trương Đông? Trần Lạc có ấn tượng với người này, là học đồ chăm chỉ.

Trần Lạc vội hỏi:

– Có chuyện gì xảy ra? Bị ai đánh?

– Là người của Tiểu La Thiên học viện, bọn họ hiếp người quá đáng!

– Tiểu La Thiên học viện?

Lúc trước Trần Lạc xem Tiểu La Thiên học viện là nhà của mình, nhưng khi Tiểu La Thiên học viện trục xuất hắn thì Trần Lạc không quá quan tâm đến nó.

Trần Lạc mặc lại y phục, nói:

– Đi, mang ta đi xem thử.

– A! Bọn họ có ba người, để ta tìm Ngưu Manh đại ca đi!

Hiển nhiên Vương Uy không tin tưởng vào Trần Lạc, toàn Trường Tín thành đều biết hắn đã bị phế tu vi. Trần Lạc vào Tiểu Kim Câu học viện luôn chăm chỉ tu luyện nhưng mới một, hai tháng ngắn ngủi, chút thời gian đó có mở được linh mạch thứ nhất hay không là một vấn đề.

– Ngưu Manh đã ra ngoài, ngươi đi đâu tìm hắn?

Trần Lạc đóng cửa phòng, hắn hiểu điều Vương Uy lo lắng.

Trần Lạc cười hỏi:

– Có phải ngươi không tin ta?

– Không! Không! Ta không có ý đó, chỉ là . . .

Trần Lạc vỗ vai Vương Uy, lắc đầu, nói:

– Nói sao thì trước kia ta là người của Tiểu La Thiên học viện, không chừng quen biết với bọn họ.

Vương Uy ngẫm nghĩ thấy Trần Lạc nói có lý, thế là hai người vội vàng chạy qua.

Trên đường đi Vương Uy kể đại khái vụ việc. Sáng sớm Vương Uy. Trương Đông hẹn nhau đi Hồng Diệp sơn mạch mong đào được chút linh thạch, đi đường nhỏ tình cờ gặp ba học đồ của truyền tống. Ba người đó nói làm rớt hai linh thạch, chắc chắn là Vương Uy, Trương Đông đã nhặt, yêu cầu trả lại. Vương Uy, Trương Đông đi trên đường không hề thấy linh thạch gì, cố gắng giải thích nhưng đối phương không nghe, thế là đánh nhau.

– Ta biết người đi đầu, là học đồ sơ giai của Tiểu La Thiên học viện, tên là Cố Văn Hóa. Trần Lạc, ngươi có biết hắn không?

– Học đồ sơ giai, Cố Văn Hóa?

Trần Lạc ngẫm nghĩ, trong đầu không có ấn tượng cái tên này. Tuy lúc trước Trần Lạc là học đồ của Tiểu La Thiên học viện, còn là một trong các nhân vật đại biểu nhưng quanh năm ra ngoài phá trận pháp, chỉ khi thi mới trở về. Có lẽ học đồ nguyên Tiểu La Thiên học viện biết Trần Lạc nhưng không có nghĩa là hắn biết bọn họ, đặc biệt số lượng học đồ sơ giai rất nhiều, người Trần Lạc nhớ tên đếm trên đầu ngón tay.

– Đúng vậy! Chính là hắn, tu vi của ba người là mở bốn linh mạch, ta và Trương Đông không đánh lại.

Chương 16 : Mới thử tài (2).

Đi vào một cánh rừng nhỏ, Trần Lạc đưa mắt nhìn qua. Phía xa có ba thiếu niên, người dẫn đầu hai tay khoanh trước ngực, chân đạp một cái áo, biểu tình đắc ý. Hai thiếu niên khác biểu tình xem kịch vui. Đối diện bọn họ có một thiếu niên, người trần truồng, hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất.

– Trương Đông!

Vương Uy thấy thiếu niên lõa thể ngồi dưới đất vội chạy tới ngay, trừng ba thiếu niên đối diện.

Vương Uy nghiến răng quát:

– Cố Văn Hóa, ngươi hiếp người quá đáng!

– A? Ha ha ha ha ha ha! Vừa rồi cho ngươi chạy thoát, ta không bắt về ai ngờ ngươi còn dám quay lại?

Cố Văn Hóa vênh váo huênh hoang, khinh thường nhìn Vương Uy.

Cố Văn Hóa cười hỏi:

– Ngươi kêu cứu viện tới đâu? Trong Tiểu Kim Câu học viện lợi hại nhất là Ngưu Manh, ngươi kêu hắn đến đây thử xem hắn có dám đụng vào một đầu ngón tay của ta không?

– Một thiếu niên đứng bên cạnh Cố Văn Hóa trông thấy Trần Lạc thì biểu tình giật mình kêu lên:

– Văn Hóa, mau xem kìa!

Cố Văn Hóa không hiểu ra sao, quay người nhìn sang, biểu tình cứng ngắc.

Cố Văn Hóa buột miệng kêu lên:

– Trần . . . Trần Lạc?

Người có danh, cây có bóng.

Một năm trước Trần Lạc là thiên tài toàn Trường Tín thành đều biết, Trần Lạc chưa từng thua nhiều quý so tài trong Tiểu La Thiên học viện, học đồ trong Tiểu La Thiên học viện có ai không biết tiếng? Trông thấy Trần Lạc xuất hiện, đám người Cố Văn Hóa bản năng kinh hoàng, hoảng sợ, nhưng rất nhanh bọn họ nhớ đến thiên tài này từ một năm trước vì tội hắc ám đã bị phế tu vi. Trần Lạc chỉ mới được thả ra hơn ba tháng.

Nghĩ đến đây vẻ kinh khủng trên mặt Cố Văn Hóa biến mất, biểu tình vênh váo huênh hoang lại hiện ra.

– Thật không ngờ, chẳng phải là thiên tài học đồ Trần Lạc của Tiểu La Thiên học viện chúng ta sao? Sớm nghe nói ngươi trở lại nhưng hình như ngươi đã bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất? Gần đây ta lại nghe nói ngươi vào Tiểu Kim Câu học viện? Đúng không? Ha ha ha ha ha ha!

– Đúng rồi, là thiên tài học đồ Trần Lạc của Tiểu La Thiên học viện chúng ta đây mà.

– Ngươi sai rồi, bây giờ người ta là thiên tài học đồ của Tiểu Kim Câu học viện, ha ha ha ha ha ha!

Hai thiếu niên bên cạnh phụ họa chế giễu, nhấn mạnh hai chữ thiên tài.

Trần Lạc đi qua thấy Trương Đông trừ mặt có một vết bầm ra những chỗ khác không bị thương, hắn nhìn Cố Văn Hóa lại ngó y phục bị gã đạp dưới chân.

Trần Lạc nói:

– Trả y phục lại cho hắn đi.

Cố Văn Hóa cực kỳ vênh váo:

– Ngươi nói trả liền trả? Ngươi còn tưởng mình vẫn là học đồ cao cấp của Tiểu La Thiên học viện chúng ta sao?

Cố Văn Hóa nhìn thiên tài từng làm gã ngưỡng mộ ngước nhìn giờ ăn nói nhỏ nhẹ với mình, gã rất hưởng thụ.

Trần Lạc nhìn chằm chằm vào Cố Văn Hóa, đôi mắt sâu thẳm lạnh băng, khuôn mặt nhu giống con gái lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Trần Lạc cao giọng quát:

– Xích ra!

Cố Văn Hóa bị hù giật nảy mình, tim đập nhanh. Hai thiếu niên sợ hãi lùi mấy bước.

– Hừ! Sao? Hù ta?

Cố Văn Hóa nhe răng dữ tợn, thò đầu ra, mắt trợn to, trầm giọng nói:

– Ngươi bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn phế tu vi, linh hải tán loạn, bảy linh mạch chắc cũng tán loạn, mới ra tù hơn ba tháng. Đừng nói ngươi là thiên tài thật sự, cùng lắm là mới đánh thông linh mạch thứ nhất, chỉ dựa vào điều này cũng dám càn rỡ trước mặt ta?

– Nghĩ tình ba chữ Tiểu La Thiên, hôm nay ta không muốn đánh ngươi, mau cút!

Dù Tiểu La Thiên học viện đã trục xuất Trần Lạc nhưng sâu trong lòng hắn còn chút cảm tình với nó, dù sao đó là nơi hắn sống năm năm, không thể vô tình trong thời gian ngắn.

Cố Văn Hóa cười to bảo:

– Muốn ta cút?

Cố Văn Hóa nhe răng hung tợn trừng Trần Lạc, rống to:

– Cố Văn Hóa ta đã mở linh mạch thứ bốn, sẽ sợ phế vật nhà ngươi sao? Muốn y phục của hắn đúng không? Có ngon thì đến lấy đi, trước kia ta nằm mơ cũng muốn đánh một trận với ngươi!

Trần Lạc không nói nữa, bước ra một bước, linh hồn cộng hưởng siêu nhanh, linh lực điên cuồng vận chuyển. Trần Lạc giơ tay lên, ngón tay co lại, linh lực thoáng hiện khiến không khí xung quanh kêu đì đùng. Trần Lạc đấm vào ngực Cố Văn Hóa.

Vèo một tiếng, Cố Văn Hóa không kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy ngực tê rần. Cố Văn Hóa bay ngang ra ngoài đập vào một thân cây, té xuống đất.

Hình ảnh đó không chỉ làm hai học đồ Tiểu La Thiên học viện ngơ ngẩn, Vương Uy, Trương Đông cũng trợn mắt há hốc mồm. Chẳng phải tu vi của Trần Lạc bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn phế rồi sao? Tại sao Trần Lạc có thể một đấm đánh bay Cố Văn Hóa? Cái này . . . Cố Văn Hóa là học đồ mở bốn linh mạch!

Không ai biết lý do, bọn họ cực kỳ giật mình như trông thấy hình ảnh cực kỳ khó tin, đầu óc trống rỗng.

Cố Văn Hóa té dưới đất cảm thấy ngực nóng rát, gã cố nhịn đau đứng dậy. Cố Văn Hóa không thể tin, không thể chấp nhận sự thật là mình bị một phế vật một đấm đánh bay. Cố Văn Hóa không chấp nhận được, giận dữ làm gã mất lý trí. Cố Văn Hóa rống to, xông hướng Trần Lạc, đôi tay lóe linh lực đỏ rực.

– Hỏa Diễm Chưởng!

Đây là bộ linh quyết trung phẩm hoàng cấp của Tiểu La Thiên học viện, lực công kích khá hung mãnh. Cố Văn Hóa tức giận đến mất lý trí, hết sức công kích nên linh hồn dao động đến cực hạn, vận chuyển lực lượng bốn linh mạch đánh ra Hỏa Diễm Chưởng, rất là uy mãnh.

Lúc này Trần Lạc mới nhặt y phục lên định giao cho Trương Đông, Vương Uy thấy Cố Văn Hóa tấn công thì vội hét lên ‘cẩn thận’.

Cố Văn Hóa tức giận quát:

– Trần Lạc, ngươi đi chết đi!

Trần Lạc nhanh tay lẹ mắt chân trái dời sang trái, người nghiêng sang trái. Hỏa Diễm Chưởng của Cố Văn Hóa lướt qua vai Trần Lạc đánh vào không khí, thừa dịp đó hắn xoay người giơ tay bắt chặt cổ tay gã.

– Ngươi không có tư cách nói câu đó với ta!

Trần Lạc bóp chặt cổ tay Cố Văn Hóa, năm ngón cánh tay khác co lại, linh lực thoáng hiện làm không khí xung quanh kêu rôm rốp. Bùm một tiếng nắm đấm đánh vào bụng Cố Văn Hóa. Chưa xong . . .

Bốp bốp!

Trần Lạc nhanh chóng thêm hai đấm. Cố Văn Hóa lại bay xéo ra ba thước té xuống đất, gã cảm giác khí huyết cuồn cuộn trong người, khó chịu muốn chết. Cố Văn Hóa định vùng vẫy thì giọng Trần Lạc âm trầm vang như tiếng sấm.

Chương 17 : Tìm tới cửa.

– Còn dám nhúc nhích thì hôm nay ta đánh ngươi tàn phế!

Trần Lạc tức giận, khuôn mặt nhu như con gái lạnh băng, ánh mắt sắc bén tựa đao phong làm người toàn thân lạnh lẽo.

Không dám nhúc nhích!

Cố Văn Hóa không dám nhúc nhích, dù muốn cục cựa cũng không được.

Hai thiếu niên học đồ khác sợ teo tim, đứng ngây ra đó, biểu tình kinh hoàng nhìn Trần Lạc.

Nhìn bóng lưng ba người Trần Lạc, Vương Uy, Trương Đông rời đi, Cố Văn Hóa nằm dưới đất mặt tái nhợt cực kỳ khó xem, vừa kinh hoàng vừa khủng hoảng. Biểu tình của Cố Văn Hóa như thể trông thấy Lão vu yêu trong truyền thuyết bỗng bò ra từ vực sâu. Nếu nói lần đầu tiên là vì không đề phòng Trần Lạc tập kích, Cố Văn Hóa cảm thấy đây là ngoài ý muốn. Vậy lần thứ hai Cố Văn Hóa dùng cộng hưởng linh hồn đến cực hạn, thúc giục lực lượng bốn linh mạch nhưng vẫn bị Trần Lạc đánh bay.

– Không . . . Không phải hắn đã bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn phế bỏ tu vi sao? Tại sao lại . . .

Hai học đồ Tiểu La Thiên học viện khác trợn mắt há hốc mồm nhìn, mãi khi Trần Lạc rời đi bọn họ vẫn không thể tin điều đã trông thấy.

– Dìu ta lên.

Cố Văn Hóa bị Trần Lạc đánh mấy đấm tức ngực thở dốc, đau rát khó thể chịu đựng. Hai học đồ Tiểu La Thiên học viện dìu Cố Văn Hóa dậy, gã cố nén đau đớn, cắn chặt răng.

Cố Văn Hóa tức giận gằn từng chữ:

– Ta nhất định sẽ trả thù này!

Trên đường về Trần Lạc nhíu mày, cúi đầu đăm chiêu. Mới rồi dánh anhu với Cố Văn Hóa Trần Lạc chỉ dùng lực lượng ba linh mạch, chỉ đánh sức mạnh giai đoạn tiểu thành Oai Vũ Vô Tướng Quyền nhưng hắn không ngờ lực công kích sẽ hung mãnh đến thế.

Xem ra sau khi khuếch trương linh mạch Trần Lạc đánh ra linh lực hơn xa học đồ cùng đẳng cấp.

Nếu không có gì thay đổi, Trần Lạc đã biết rõ thực lực hiện tại của mình. Quan trọng là Trần Lạc dùng mười tám cộng hưởng mười tám thu nạp đánh thông năm linh mạch, mỗi một linh mạch khuếch trương gấp đôi. Lúc trước linh mạch của Trần Lạc là con đường nhỏ bây giờ thành đường cái rộng lớn.

Trần Lạc không biết nếu hắn dùng hết lực lượng năm linh mạch đánh ra oai vũ quyền ý thì uy lực sẽ mạnh đến mức nào.

Trần Lạc suy nghĩ phải tìm cơ hội thử xem, nếu không biết rõ thực lực của mình thì sau này làm sao đánh nhau với người?

Trần Lạc đang suy tư, Vương Uy, Trương Đông đi bên cạnh thì còn chìm đắm vào cảnh tượng vừa rồi. Nếu không chính mắt trông thấy Vương Uy, Trương Đông tuyệt đối không tin Trần Lạc mấy đấm đánh Cố Văn Hóa mềm như chuối. Nên biết Cố Văn Hóa là học đồ mở bốn linh mạch, Trần Lạc thì hình như chỉ vừa ra tù hơn ba tháng đi? Đây rốt cuộc là chuyện gì? Trương Đông, Vương Uy định hỏi nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.

Trần Lạc thấy bộ dáng Vương Uy, Trương Đông mất hồn mất vía thì hỏi:

– Hai ngươi có sao không? Biểu tình đó là sao?

Vương Uy không nín được, gã rất muốn biết đây rốt cuộc là chuyện gì.

Vương Uy hỏi:

– Cái . . . Này, Trần Lạc, ta hỏi ngươi một vấn đề được không? Hy vọng ngươi đừng để bụng.

– Cái gì mà để bụng hay không, nói đi.

Vương Uy cẩn thận hỏi:

– Thế này . . . Có thể nói ngươi làm sao mở vài linh mạch không?

Hỏi xong Vương Uy lo Trần Lạc tức giận, vội nói:

– Ta biết chuyện này liên quan đến bí mật của ngươi, đừng hiểu lầm . . .

– Bí mật gì, tu vi của ta bây giờ thì . . .

Trần Lạc gãi đầu, biểu tình do dự. Bây giờ tu vi của Trần Lạc là mở năm linh mạch, nếu nói ra người ta không tin nổi, bản thân hắn cũng không tin.

Trần Lạcngẫm nghĩ, nói:

– Giống như các ngươi, cũng mở ba linh mạch.

– Ba linh mạch?

Nghe vậy Vương Uy, Trương Đông giật mình liếc nhau, hít sâu. Vương Uy, Trương Đông biết Trần Lạc vì tội hắc ám bị bắt nhốt hơn một năm, hơn nữa tu vi bị phế, mới ra tù ba, bốn tháng. Trong thời gian ngắn vậy Trần Lạc làm sao mở ba linh mạch? Hơn nữa bọn họ biết sau khi tu vi bị phế thì linh mạch sẽ rối loạn, muốn lại đả thông càng khó khăn hơn người bình thường.

– Hơn ba tháng thông ba linh mạch, sao . . . Sao ngươi làm được?

Trần Lạc lắc đầu, nhún vai cười nói:

– Ta là thiên tài.

Thiên tài? Vương Uy, Trương Đông ngẩn người, trong phút chốc không hiểu ẩn ý câu nói của Trần Lạc. Vương Uy, Trương Đông ngẫm nghĩ, đừng nói là thiên tài, dù có là kỳ tài ngút trời, rồng trong cõi người muốn thông ba linh mạch trong ba tháng cũng rất khó khăn, thật khó tin.

Người ta mở ba linh mạch trong ba tháng, lại nhìn mình tu hành lâu bốn năm mà chỉ mới mở ba linh mạch. Mọi người cùng là người Huyền Hoàng thế giới nhưng sao chênh lệch lớn như vậy? Trên đường về Vương Uy, Trương Đông càng nghĩ càng thấy khó chịu, mờ mịt, cuộc đời tối tăm, tương lai bí lối. Khi đến Tiểu Kim Câu học viện Vương Uy chợt nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.

Lúc trước Tiểu Kim Câu học viện, Tiểu La Thiên học viện thường hay có xung đột tranh chấp, nói xung đột nhưng thật ra là đa số học đồ Tiểu La Thiên học viện ăn hiếp Tiểu Kim Câu học viện. Mỗi lần đều là Ngưu Manh ra mặt điều giải, nhưng bây giờ Trần Lạc đánh người Tiểu La Thiên học viện, chắc chắn Tiểu La Thiên học viện sẽ không bỏ qua.

Chuyện này rất nhanh đồn khắp Tiểu Kim Câu học viện, khiến hàng trăm học đồ cực kỳ giật mình. Không ai ngờ Trần Lạc bị phế tu vi, mới ra tù hơn ba tháng đã thông ba linh mạch. Càng không ai ngờ Trần Lạc dựa vào lực lượng ba linh mạch mấy đấm đã đánh gục Cố Văn Hóa mở bốn linh mạch. Suốt buổi chiều đám học đồ Tiểu Kim Câu học viện đều xì xầm chuyện này.

Trần Lạc thì sao? Trần Lạc quay về Tiểu Kim Câu học viện tắm rửa đi ngủ, bình tĩnh như thể chuyện này không phải hắn làm.

Lúc ở tháp hình phạt mỗi ngày buổi sáng Trần Lạc sẽ nghe đại thừa tĩnh tâm kinh để thanh tẩy linh hồn tội phạm.

Trần Lạc nghe đại thừa tĩnh tâm kinh hơn một năm, không biết tâm hồn có được thanh tẩy không nhưng tính nóng nảy đã bớt rất nhiều. Dù đại thừa tĩnh tâm kinh có lẽ giúp lòng Trần Lạc bình tĩnh nhưng không thể xóa đi bản chất.

Chương 18 : Tìm tới cửa (2).

Bản chất của Trần Lạc là gì?

Đừng thấy mặt ngoài Trần Lạc gầy yếu như con gái, mặt trắng nhỏ, bên trong tên này nóng như lửa, đụng vào là cháy. Thuở nhỏ Trần Lạc gan to bằng trời, không kiêng nể gì, làm việc bất chấp hậu quả. Nhìn những hành động lúc trước của Trần Lạc là biết, các Vinh Diệu Các khắp thế giới bị Trần Lạc uy hiếp, thậm chí uy hiếp Trung Ương học phủ đứng đầu. Quang Minh điện, nơi khiến người kính sợ, bí ẩn còn bị Trần Lạc uy hiếp thì có cái gì hắn không dám làm?

Đây chính là bản chất của Trần Lạc.

Bình thường bản chất này bị đại thừa tĩnh tâm kinh áp chế, nếu đụng vào nghịch lân của Trần Lạc thì bản chất nội tâm sẽ phá vỡ đại thừa tĩnh tâm kinh trói buộc, điên cuồng bốc cháy lên.

Trần Lạc ngủ say loáng thoáng nghe tiếng đập cửa dồn dập, có người kêu tên hắn. Trần Lạc mở mắt ra, ngồi dậy nhìn bên ngoài. Đã là hoàng hôn, sắp đến lúc ăn cơm chiều. Trần Lạc ngáp dài, bước xuống giường, mở cửa ra. Trần Lạc tưởng là Ngưu Manh kêu đi ăn cơm ai ngờ là Vương Uy.

Trần Lạc gài nút áo, ngáp dài hỏi:

– Ngưu đại chấp sự của chúng ta vẫn chưa về?

Biểu tình Vương Uy hốt hoảng không nói, gã đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại.

– Có chuyện gì?

– Không tốt!

Vương Uy nhỏ giọng nói:

– Người Tiểu La Thiên học viện đến tìm ngươi, hãy ở lại đây đừng đi ra ngoài.

– Người Tiểu La Thiên học viện tìm ta làm gì?

Có lẽ mới ngủ tỉnh nên đầu Trần Lạc còn mơ hồ, nói xong hắn chợt nhớ hình như buổi trưa đánh Cố Văn Hóa một trận. Trần Lạc phì cười, mở rộng cửa ra.

Trần Lạc lắc đầu, nói:

– Lúc trước luôn ở bên ngoài làm việc, không ngờ đám Tiểu La Thiên học viện ngang ngược như vậy, dám tìm tới cửa.

Thấy Trần Lạc đi ra ngoài, Vương Uy nóng nảy kêu lên:

– Trần Lạc, ngươi làm gì? Mau trở về, ngươi không thể đi!

– Yên tâm, ta chỉ đi xem.

Khuôn mặt nhu của Trần Lạc nở nụ cười tà dị, vừa đi vừa xắn tay áo.

Điệu bộ đó không giống đi xem mà là đánh nhau, Vương Uy muốn ngăn cản nhưng làm sao ngăn được Trần Lạc?

Giờ phút này, hoàng hôn đã qua, trời nhá nhem.

Trước cửa Tiểu Kim Câu học viện tụ tập tám, chín thiếu niên, bọn họ mặc quần áo sặc sỡ, vênh váo đứng trước cửa kêu gào, còn đánh bị thương hai học đồ giữ cửa. Học đồ Tiểu Kim Câu học viện nghe tin chạy tới, khoảng bốn, năm người tụ tập. Người dẫn đầu tên Nghiêm Tu, đã thông năm linh mạch, là nhân vật số hai trong Tiểu Kim Câu học viện. Thường này khi Ngưu Manh không ở sẽ do Nghiêm Tu quản lý.

Nghiêm Tu cùng bốn, năm mươi học đồ chạy tới, nâng hai học đồ Tiểu Kim Câu học viện bị đánh lên.

Mặt Nghiêm Tu chữ điền, người như tên, rất là nghiêm túc.

– Tại sao Tiểu La Thiên học viện các ngươi đánh người?

– Tại sao? Hừ!

Một học đồ thân hình to mập đứng đầu, mặt mũi dữ dằn, biểu tình kiêu căng nói:

– Giữa trưa hôm nay người Tiểu Kim Câu học viện các ngươi đánh Cố Văn Hóa, ngươi nói xem tại sao ta đánh người?

Nghiêm Tu biết tên mập này tên là Hồ Cao Phong, cũng mở năm linh mạch như gã. Hồ Cao Phong là nhân vật số bốn trong học đồ sơ giai của Tiểu La Thiên học viện, dựa vào gia đình giàu có, lại có Tiểu La Thiên học viện chống lưng, mấy năm nay gã hay ăn hiếp Tiểu Kim Câu học viện. Hồ Cao Phong có biệt hiệu là tiểu bá vương, kiêu căng, vênh váo.

Nghiêm Tu có nghe nói sự tích của Trần Lạc, tuy gã không hiểu tại sao hắn mở được ba linh mạch trong ba tháng ngắn ngủi nhưng biết Tiểu La Thiên học viện sẽ không cho qua chuyện này. Nghiêm Tu vốn chờ Ngưu Manh về bàn bạc ai ngờ đối phương đến quá nhanh, còn là tiểu bá vương Hồ Cao Phong mang người tới cửa.

– Ta biết Trần Lạc núp trong Tiểu Kim Câu học viện các ngươi, kêu hắn mau xéo ra đây!

Thân hình Hồ Cao Phong to mập khoanh tay đứng, hếch cằm mắt cao hơn đầu, coi rẻ Nghiêm Tu.

Hồ Cao Phong khinh thường nói:

– Nghiêm Tu, ta khuyên ngươi mau giao phế vật kia ra, nếu không thì hôm nay đánh ngươi luôn!

Bình thường chuyện này toàn do Ngưu Manh giải quyết. Đối diện Hồ Cao Phong hung tợn, nóng nảy thì Nghiêm Tu hơi luống cuống.

– Có lẽ chuyện này có hiểu lầm gì đó, Ngưu Manh sẽ quay lại ngay, hắn sẽ cho các ngươi lời giải thích.

Hồ Cao Phong cười to bảo:

– Ngưu Manh? Ha ha ha ha ha ha!

Mặt Hồ Cao Phong sa sầm, quát to:

– Đem Ngưu Manh ra đè ta? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ hắn sao? Ta đếm ba tiếng, không giao Trần Lạc ra thì ta đánh ngươi trước!

– Một!

Hồ Cao Phong bắt đầu đếm, đến tiếng thứ hai Nghiêm Tu đã hồi hộp trán toát mồ hôi lạnh.

– Ba!

Hồ Cao Phong dứt lời chửi thề:

– Nghiêm Tu, ta thấy ngươi chán sống rồi!

Trong khoảnh khắc Hồ Cao Phong tung cú đấm, Nghiêm Tu giơ tay đỡ. Hai người cùng là mở năm linh mạch, không biết do Nghiêm Tu quá căng thẳng hay không đủ kinh nghiệm đánh nhau nên bị Hồ Cao Phong đánh liên tục lùi lại.

– Ta luyện Hỏa Diễm Chưởng đến tiểu thành, ngươi dựa vào cái gì đấu với ta?

Hỏa Diễm Chưởng là linh quyết trung phẩm hoàng cấp, tu luyện đến tiểu thành có thể luyện ra hình. Đừng nhìn Hồ Cao Phong cao to mập mạp nhưng hành động rất nhanh nhẹn,sải bước tiến lên, hai tay xòe ra, linh lực như lửa bao bọc bàn tay gã. Bùm một tiếng Nghiêm Tu bị đánh vào bụng, gã hét một tiếng lùi lại mấy bước mới đứng vững.

Các học đồ dìu Nghiêm Tu, gã che bụng, mặt tái nhợt. Bốn, năm mươi học đồ Tiểu Kim Câu học viện thấy tình hình này rất là tức giận nhưng không dám đánh nhau. Một là vì bọn họ không đánh lại Hồ Cao Phong, hai là dù đánh thắng cũng không dám. Bọn họ không thể trêu vào gia đình Hồ Cao Phong, Tiểu La Thiên học viện rất mạnh trong Trường Tín thành.

– Ta lại đếm ba tiếng, nếu còn không giao Trần Lạc ra thì hôm nay ta đánh đến phụ mẫu ngươi nhận không ra!

Hồ Cao Phong thật sự rất kiêu căng, vênh váo. Hồ Cao Phong đang định đếm thì một giọng nói âm trầm không biết từ đâu vọng lại.

– Nghe nói ngươi tìm ta?

Thanh âm vang lên, mọi người nhìn bốn phía. Đám đông tách ra mới thấy một thiếu niên đến gần. Thân hình thiếu niên gầy gò, khuôn mặt trắng trẻo nhu giống con gái biểu tình hờ hững, khóe môi cong lên tà dị. Thiếu niên mặc áo lam, hai ống tay áo xắn lên. Một tay thiếu niên xách cây gậy sắt đen thui, cây gậy như mới rút ra từ đống lửa còn lóe sắc đỏ. Thiếu niên kéo cây gậy cạ mặt đất phát ra tiếng xèo xèo.

Chương 19 : Đơn độc đấu.

Nhìn thiếu niên đi tới gần, chín học đồ Tiểu La Thiên học viện Hồ Cao Phong ngơ ngác. Dù gì bọn họ trưởng thành dưới ánh sáng thiên tài của Trần Lạc vài năm, đây là thói quen phản xạ tự nhiên. Đặc biệt là Hồ Cao Phong, gã cùng nhập học với Trần Lạc, bên ngoài gã rất oai phong nhưng trong Tiểu La Thiên học viện thấy hắn là không dám thở mạnh, đi đường vòng. Năm thứ nhất nhập học cũng vì Hồ Cao Phong kiêu ngạo quá đáng bị Trần Lạc đánh một trận, để lại bóng ma đến bây giờ chưa tan.

– Trần Lạc, hừ, quả nhiên là ngươi!

Lần này Hồ Cao Phong đến không chri vì ra mặt Cố Văn Hóa còn để báo mối thù cũ.

Trần Lạc không quen nhiều học đồ trong Tiểu La Thiên học viện, đặc biệt là học đồ sơ giai hắn chỉ biết mặt hai, ba người, Hồ Cao Phong nằm trong số đó. Trần Lạc kéo lê gậy sắt chậm rãi bước tới.

Trần Lạc từ từ nói:

– Hồ Cao Phong, hơn một năm không gặp không ngờ ngươi vẫn không chút tiến bộ.

– Ta không tiến bộ? Hừ, dù ta không tiến bộ vẫn hơn ngụy thiên tài xâm nhiễm hắc ám nhà ngươi!

Không hiểu sao Hồ Cao Phong nhìn Trần Lạc âm trầm đến gần, gậy sắt kéo lê phát ra tiếng xẹt xẹt làm gã hốt hoảng.

Hồ Cao Phong ra vẻ bình tĩnh cười nhạo:

– Đáng tiếc, hơn một năm qua đi Hồ Cao Phong ta vẫn là Hồ Cao Phong, Trần Lạc ngươi đã không phải Trần Lạc trước kia. Ngươi bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn phế tu vi còn dám vênh váo trước mặt ta?

– Ha ha ha ha ha ha! Ai chối gì đâu.

Trần Lạc nhìn Hồ Cao Phong, cười tủm tỉm nói:

– Ta đúng là không phải Trần Lạc cũ, ngươi thì vẫn là Hồ Cao Phong trước kia. Khi chúng ta cùng nhập học ngươi là học đồ sơ cấp, ta xâm nhiễm hắc ám ngươi vẫn là học đồ sơ cấp. Ta ngồi tù ngồi hơn một năm đi ra ngoài bà nội nó ngươi vẫn là học đồ sơ cấp. Ngươi không ngại mất mặt nhưng ta thấy xấu hổ thay ngươi!

Trần Lạc không phải loại người mỏ nhọn nhưng khi châm chọc người tuyệt đối chọt trúng chỗ hiểm, làm Hồ Cao Phong rất đau.

– Trần Lạc, hôm nay ta muốn đánh ngươi răng rơi đầy đất!

Hồ Cao Phong giơ hai đấm lên, linh hồn cộng hưởng, vận chuyển linh lực năm mạch xông lên.

– Ngươi cứ thử xem.

Trần Lạc bỗng dừng bước, giơ tay lên, gậy sắt kêu vù một tiếng, linh lực mờ mờ bao bọc cây gyậ.

– Hừ! Chỉ là linh lực ba mạch!

Tu luyện cảnh giới thứ nhất là linh xung một mạch, mỗi linh mạch ẩn chứa tức khác nhau nên bình thường dựa vào mạch tức khác nhau phân biệt ra thực lực của đối phương. Hồ Cao Phong có kinh nghiệm đánh nhau rất phong phú, liếc sơ nhận ra ngay trong linh lực của Trần Lạc chỉ ẩn chứa ba mạch tức, dù gã rất ngạc nhiên trong ba tháng ngắn ngủi hắn đả thông ba linh mạch nhưng chuyện này không quan trọng với gã. Quan trọng là tu vi linh lực năm mạch như Hồ Cao Phong không để Trần Lạc vào mắt.

Trần Lạc giơ gậy sắt nóng quấn quanh linh lực ba mạch lên đỡ đòn.

Hồ Cao Phong không thèm né, vận chuyển linh lực ba mạch đỡ gậy sắt nung. Chỉ va chạm nhẹ, chợt vang tiếng nổ điếc tai. Hồ Cao Phong cảm giác bàn tay đau nhức, gã hét to nhanh chóng thả lỏng tay ra, thụt lùi ba bước. Hồ Cao Phong nhìn bàn tay, lớp da đỡ cây gậy của Trần Lạc bị nứt ra. Hồ Cao Phong ngẩng đầu lên, trợn to mắt kinh hoàng nhìn Trần Lạc.

– Rõ ràng ngươi có linh lực ba mạch nhưng làm sao ngăn được linh lực năm mạch của ta?

Không chỉ Hồ Cao Phong hoảng sợ, các học đồ xung quanh cũng đầy hoảng hốt. Bọn họ thấy rõ Trần Lạc phát ra linh lực ba mạch, Hồ Cao Phong dùng linh lực năm mạch ngăn cản. Dưới tình huống đó Hồ Cao Phong hoàn toàn có thể dễ dàng đỡ gậy sắt nung, chỉ cần gã muốn dư sức vận chuyển linh lực thông qua gậy sắt phản chấn lại Trần Lạc.

Nhưng tại sao bây giờ hoàn toàn trái ngược?

Bọn họ không biết, không nghĩ ra, càng không có thời gian suy nghĩ. Trần Lạc không cho Hồ Cao Phong có thể thời gian suy ngẫm, huơ gậy sắt nung lên. Hai người dánh nhau, đấu hơn mười chiêu. Hồ Cao Phong không tin tà lần lượt dùng linh lực năm mạch va chạm linh lực ba mạch của Trần Lạc, liên tục va đụng mười ba lần. Khi toàn thân Hồ Cao Phong bị gậy sắt nung của Trần Lạc in mười ba dấu ấn đẫm máu thì đành chấp nhận sự thật là linh lực năm mạch của gã không đỡ nổi linh lực ba mạch của Trần Lạc.

Bùm!

Lại một lần va chạm, vai Hồ Cao Phong bị đập một gậy đau nhe răng hú lên.

Hồ Cao Phong tức giận quát:

– Trần Lạc, ngươi có ngon thì ném gậy sắt này đi, chúng ta đánh tay không!

Hồ Cao Phong không tin Trần Lạc với linh lực ba mạch có thể đỡ linh lực năm mạch, chắc chắn là vì gậy sắt có điều lạ.

– Tùy ngươi.

Trần Lạc ném gậy sắt nung xuống đất, đứn yên lạnh nhạt nói:

– Đến đây.

Trần Lạc nói nhẹ nhàng như thể không để Hồ Cao Phong vào mắt.

Hồ Cao Phong cũng nhận ra điều này, gã tức giận như sư tử gầm lên:

– Lúc trước khi ngươi tu luyện linh hải ta không đấu lại ngươi, bây giờ tu vi của ngươi chỉ mới mở ba mạch, Hồ Cao Phong ta không tin không đánh lại ngươi!

Hồ Cao Phong lại vận chuyển linh lực năm mạch xung phong, lần này đổi lại là Trần Lạc không thèm trốn tránh. Trần Lạc muốn thử thực lực của mình cho nên vẫn dùng linh lực ba mạch.

Trần Lạc nhẹ giọng nói:

– Lúc trước ngươi không được, bây giờ càng không thể.

Trần Lạc dứt lời tung cú đấm.

Hai nắm đấm va vào nhau.

Bùm!

Trần Lạc lùi một bước, Hồ Cao Phong rên rỉ lùi sáu bước mới đứng vững.

Hồ Cao Phong hoàn toàn thừa nhận một sự thật là cây gậy sắt nung không có gì lạ, kỳ lạ là Trần Lạc. Linh lực ba mạch của Trần Lạc thật sự . . . Thật sự mạnh hơn linh lực năm mạch của Hồ Cao Phong. Người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, bọn họ thấy khó hiểu giống như Hồ Cao Phong. Trần Lạc với linh lực ba mạch sao có thể mạnh hơn Hồ Cao Phong linh lực năm mạch một chút?

Trần Lạc không tấn công tiếp, mới rồi va chạm nắm đấm làm hắn tìm hiểu được sơ sơ vận chuyển linh lực ba mạch ngang ngửa với linh lực năm mạch của người thường.

– Ta không tin ngươi thật sự lợi hại như vậy, a . . .!

Hồ Cao Phong cố nén khắp người đau rát, khống chế linh hồn cộng hưởng đến cực hạn. Hồ Cao Phong vận chuyển linh lực năm mạch, hai tay xòe ra, bên mép bàn tay nổi lên linh lực lửa.

Chương 20 : Đơn độc đấu (2).

Linh quyết trung phẩm hoàng cấp, Hỏa Diễm Chưởng. Mới rồi Nghiêm Tu bị Hồ Cao Phong dùng chiêu này đánh gục, đây là linh quyết vũ khí bí mật của gã. Không thể không nói Hồ Cao Phong tu luyện linh quyết trung phẩm hoàng cấp đến tiểu thành đúng là giỏi, gã dựa vào linh quyết Hỏa Diễm Chưởng này học đồ linh lực năm mạch bình thường không phải là đối thủ, vì sức sát thương của Hỏa Diễm Chưởng quá mạnh mẽ.

Trần Lạc thấy vậy không dám lơ là, hắn biết nếu còn vận chuyển linh lực ba mạch đối kháng thì sẽ bị thương. Thế là Trần Lạc linh hồn cộng hưởng, vẫn vận chuyển linh lực ba mạch nhưng khác ở chỗ hắn đánh Oai Vũ Vô Tướng Quyền.

Thoáng chốc Trần Lạc sải bước tới trước, thân hình như thoi đưa nghiêng sang trái, cánh tay phải giơ lên, năm ngón co lại. Linh lực cuồng bạo nổi lên, cú đấm đánh ra vang tiếng gió rít, không khí nổ, khí lưu chấn động, tiếng xẹt xẹt chẻ tre vang liên miên không dứt.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Hai người lại va chạm, mới tiếp xúc Hồ Cao Phong không hiểu ra sau chỉ cảm thấy lực lượng mạnh mẽ ập đến, mạnh như cọp đánh bay gã.

Rung động, kinh ngạc!

Đây là biểu tình của mọi người xung quanh. Trần Lạc không chỉ đỡ Hỏa Diễm Chưởng giai đoạn tiểu thành của Hồ Cao Phong mà còn đánh bay gã, mới rồi hắn sử dụng linh quyết hình như là . . . Là Oai Vũ Vô Tướng Quyền?

Đúng vậy, chắc chắn là thế.

Mọi người có mặt nhận ra Trần Lạc đánh ra linh quyết là gì, bởi vì Oai Vũ Vô Tướng Quyền là môn linh quyết cơ sở rất hoàn mỹ, tất cả học đồ đều từng tu luyện nó. Nhưng bọn họ chỉ tu luyện sơ, vì linh quyết là đặt nền mỏng cơ bản, dễ học mà khó giỏi. Tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền thì dễ nhưng khó tinh thông, có thể kiên trì tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến tiểu thành đã xem như nổi bật. Trần Lạc không chỉ tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến tiểu thành mà còn lên tới đại thành.

Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành.

Mấy trăm học đồ toàn Tiểu La Thiên học viện chỉ có bốn học đồ tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến đại thành, Tiểu La Thiên học viện còn như vậy càng đừng nói tới học viện khác. Không chút khoa trương khi nói toàn Trường Tín thành không bao nhiêu người tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đại thành.

Các học đồ nhìn thiếu niên lam bình tĩnh đứng, lòng rất nghi hoặc. Thiếu niên thật sự là Trần Lạc bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn phá bỏ tu vi sao? Có lẽ, chắc là vậy, nhưng Trần Lạc mới ra tù hơn ba tháng, đả thông ba linh mạch không có gì lạ. Tuy nhiên Trần Lạc có thể tu luyện linh quyết Oai Vũ Vô Tướng Quyền dễ học khó giỏi đến mức đại thành, sao hắn làm được? Mọi người rất muốn biết đáp án này.

Trần Lạc lên tiếng:

– Còn đánh nữa không?

Hồ Cao Phong mềm oặt dướt đất run bần bật, gã ngước nhìn khuôn mặt thiếu niên nhu như con gái, đôi mắt sâu thẳm. Hồ Cao Phong hoảng hốt như trông thấy Trần Lạc của hơn một năm trước, khi đó hắn lộ mũi nhọn, coi trời bằng vung, cuồng tựa như một thanh kiếm, sắc bén khiến người không dám đến gần. Trần Lạc bây giờ không còn mũi nhọn năm xưa, không là thanh kiếm sắc bén nhưng tĩnh lặng tựa hồ nước, lạnh lẽo như lửa vực sâu. Thoạt trông Trần Lạc bình tĩnh, thản niên nhưng thật ra như lửa như vực sâu, tĩnh như băng.

Nghe nói tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến đại thành uy lực tựa như mãnh hổ, hung mãnh bạo lực, Hồ Cao Phong cảm nhận sâu sắc điều này. Hồ Cao Phong bị một đấm oai vũ của Trần Lạc làm khí huyết cuồn cuộn, choáng váng mặt mày. Hồ Cao Phong cố nén đau đớn đứng dậy, thụt lùi lại.

Hồ Cao Phong quay đầu hét với tám học đồ Tiểu La Thiên học viện đứng bên cạnh:

– Các ngươi còn đứng đực mặt ra làm gì? Cùng nhau lên, đánh hắn!

Bị Hồ Cao Phong kêu to, tám học đồ Tiểu La Thiên học viện giật mình tỉnh táo lại, liếc nhau, lập tức xông lên.

Thấy tình hình này tim Trần Lạc run lên. Trần Lạc là người, không phải thần. Trần Lạc đánh gục Hồ Cao Phong nhưng không đấu lại tám Hồ Cao Phong, dù hắn không tiếc tất cả lộ ra thực lực thật sự, vận chuyển linh lực năm mạch đánh Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đỉnh cũng không biết có đối phó nổi với tám Hồ Cao Phong không. Dù sao hai đấm khó đỡ bốn tay, lo được trước mặt nhưng không tránh nổi sau lưng.

Quanh năm phá trận khiến Trần Lạc gặp chuyện phải tỉnh táo, hắn vội nhặt gậy sắt nung lên. Trần Lạc siết chặt gậy sắt nung, giơ cao chỉ hướng tám học đồ Tiểu La Thiên học viện.

Trần Lạc lạnh lùng quát:

– Bà nội nó ai dám nhúc nhích một cái là hôm nay tiểu gia đánh tàn phế các ngươi!

Trần Lạc không có nhiều kinh nghiệm đánh đơn nhưng bị người vây công thì nhiều không đếm xuể. Trần Lạc từng bị các Vinh Diệu Các vây công, bị các thiên tài Trung Ương học phủ vây công, thậm chí quang minh vu sư của Quang Minh điện cũng vây công hắn. Đến bây giờ Trần Lạc còn sống không phải trùng hợp, hắn biết trong tình huống này cần dùng khí thế áp chế đối phương, để đối thủ muốn tấn công nhưng do dự.

Bỗng có một học đồ Tiểu La Thiên học viện lùi lại một bước. Trần Lạc nhanh tay lẹ mắt huơ gậy sắt nung, vận chuyển linh lực ba mạch đập xuống vai học đồ Tiểu La Thiên học viện.

Rầm!

Học đồ Tiểu La Thiên học viện che vai ngồi bệch dưới đất, gào thét rầm trời. Trần Lạc thừa dịp đó bước ra một bước, khí thế khiếp người nhắm ngay một học đồ khác, lại cho một gậy. Đánh gục xong một học đồ Tiểu La Thiên học viện, Trần Lạc tiến tới một bước, đám học đồ còn lại sợ hãi thụt lùi.

– Còn ai muốn đánh?

Học đồ cầm gậy sắt nung chỉ vào một học đồ Tiểu La Thiên học viện, quát hỏi:

– Là ngươi?

Học đồ Tiểu La Thiên học viện lắc đầu, sợ teo tim. Từng gậy sắt nung chỉ vào trước mặt họ, đám học đồ đều lắc đầu nguầy nguậy.

– Nếu không muốn đánh thì cút đi!

Học đồ Tiểu La Thiên học viện hoàn toàn bị khí thế của Trần Lạc hù sợ, nhìn gậy sắt nung đen thui chỉ vào trán mình, cảm giác sống lưng lạnh lẽo. Bọn họ không dám do dự, nâng đám người Hồ Cao Phong dậy chuẩn bị đi.

Nhìn đám học đồ Tiểu La Thiên học viện rời đi, Trần Lạc tùy tay ném gậy sắt nung đi. Lúc ra cổng trường Trần Lạc xách theo cây gậy là vì ứng đối tình huống nay, có vũ khí thì khi bị vây công có thể khống chế người ngay trong thời gian ngắn. Mặc dù gậy sắt nung đỏ không phải linh bảo gì nhưng sinh ra áp lực làm người sợ, Trần Lạc muốn có hiệu quả đó.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^! Đã fix lại nhé khanghuy98☣ Ngoài ra như tối qua đã như đã hứa cac fan Telegram -☣-> Việt Nam Vô Địch <--☣- ☣ Mình đã cập lại sever singapore audio...từ hum này đến 30 tết sẽ cập nhật lại ( up mới )☣ 3526 bộ truyện sẽ gửi đến các bạn trong thời gian ngắn nhất vs audio chất lượng đường truyền tốt nhất ☣ Rất mong các bạn ủng hộ tụn 1 like + 1 share đến bạn bè cùng sở thích nghe audio truyện nhé ^^!☣ Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại tập 53 theo yêu cầu nhé :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
☣Bộ Truyện Con Đường Bá Chủ cập 24h mỗi ngày nhé các đạo hữu ...!☣ f5 hoặc tải lại trang để nhật chính xác nhé..:)☣Còn các thành viên thì không cần :) mặc định cập nhật bất kỳ truyện nào mới nhất nhé
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Tớ mới eidt lại được 500 chương mới nhất nhé ... đã gửi cho hà thu nhé bạn..^^!Chậm nhất giờ này ngay mai hoàn tất nhé bạn
https://audiosite.net
hạ vũ 2 tuần trước
truyện ta đánh cắp dòng thời gian không ra nữa ak 😂
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ