1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Dịch] Thiên Vu
  4. Tập 1: Thiếu niên đại đạo (c1-c10)

[Dịch] Thiên Vu

Tập 1: Thiếu niên đại đạo (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1 : Thiếu niên đại đạo

Không có bầu trời, càng không có đất đai vực sâu, chỉ có lửa hắc ám vô tận đốt cháy. Ngọn lửa kỳ lạ mà âm u lạnh lẽo, bí ẩn, khủng bố, như lửa địa ngục âm phủ đốt cháy tất cả, như ngọn lửa thẩm phán dưới vực sâu trừng phạt chúng sinh.

Trong thế giới tràn ngập lửa hắc ám này mơ hồ thấy một thân hình gầy gò, đó là một thiếu niên. Thiếu niên đứng giữa hư không, xoay người lại nhìn ngọn lửa khủng bố quanh thân, biểu tình kinh hoàng, mờ mịt. Thiếu niên bỗng phát hiện có điều không đung,s cúi đầu nhìn thì thấy từ khi nào ngọn lửa lan tràn lên đôi chân. Thiếu niên ngồi xổm xuống muốn dập lửa nhưng đã muộn, ngọn lửa hắc ám bao phủ thiếu niên, đốt cháy.

– A!!!!

Trần Lạc thức tỉnh khỏi cơn ác mộng, bật dậy từ dưới đất, khủng hoảng nhìn vách tường bốn phía. Trần Lạc nhìn phù ấn bí ẩn thoáng hiện mơ hồ trên vách tường, bên tai nghe tiếng tụng kinh trầm trầm khó nghe mới thở phào. Trần Lạc dựa vào góc tường, ngồi bệch dưới đất, ngửa đầu lên, một lúc sau khuôn mặt tái xanh dần hồng lên.

Một lúc sau Trần Lạc nới cổ áo, nhìn ấn ký lửa trên vai, mày nhíu chặt. Ấn ký lửa màu đen, tuy là dấu ấn nhưng sống động như thật, giống ngọn lửa hắc ám âm trầm, lạnh lẽo, quái dị trong cơn mơ của Trần Lạc. Nhưng dấu ấn rất đẹp, không giống lửa mà càng như đóa hoa hắc ám nở rộ.

Trần Lạc không biết ấn ký quái dị này là cái gì, hắn chỉ biết từ khi trên người có thêm dáu này thì cách một đoạn thời gian sẽ mơ ác mộng. Trong ác mộng Trần Lạc đứng trong ngọn lửa hắc ám vô tận, bị đốt cháy, cảm giác đau thấu xương. Kỳ lạ hơn là mỗi khi Trần Lạc mơ thấy ác mộng thì dấu lửa này sẽ có thay đổi, mới đầu là đốm lửa, như nụ hoa chớm nở. Khi Trần Lạc liên tục gặp ác mộng qua một năm thì đóa hoa nở rộ ra.

Trần Lạc lắc đầu, sửa cổ áo lại ngay ngắn, thở dài một hơi.

Vẻ mặt Trần Lạc hối hận lầm bầm:

– Nếu một năm trước không đụng vào trận pháp tàn phá đáng chết đó thì tốt rồi.

Trần Lạc lại thở dài.

Nói đến thì tuổi Trần Lạc khá trẻ, khoảng mười bảy tuổi, lứa tuổi này đa số nên tu hành trong học viện, cố gắng phấn đấu trở thành Vu Sư vĩ địa khiến người kính người. Thật ra Trần Lạc cũng làm như vậy, một năm trước hắn là học đồ của Tiểu La Thiên học viện, còn là học đồ cao cấp được chú ý. Không chỉ thế, Trần Lạc là thiên tài được Tiểu La Thiên học viện công nhận, các lão sư trong Tiểu La Thiên học viện ký thác kỳ vọng cao vào Trần Lạc, hy vọng hắn sẽ thi vào Trung Ương học phủ đỉnh cao trong thế giới giúp học viện nở mày nở mặt.

Vốn mọi thứ rất thuận lợi, Trần Lạc tự tin sẽ vượt qua kiểm tra. Cố tình một năm trước Trần Lạc ngẫu nhiên phát hiện một trận pháp tàn phá kỳ lạ, hắn ngứa tay muốn phá đi để nhìn xem bên trong ẩn giấu bí mật gì.

Thật ra Trần Lạc có một bí mật chưa từng nói với ai, hắn là một cô nhi. Từ khi Trần Lạc hiểu chuyện đã đi theo sư phụ Vân Du Tử học trận pháp, mây năm nay mỗi ngày trừ tu luyện cần thiết ra đa số thời gian hắn nghiên cứu trận pháp. Năm Trần Lạc chín tuổi vào Tiểu La Thiên học viện tu hành, tạo nghệ lĩnh vực trận pháp đã vượt qua một số trận sư trứ danh. Mấy năm sau Trần Lạc mê mẩn đạo phá giải, cảm giác thỏa mãn sau khi phá trận pháp khiến hắn rất hưởng thụ. Bí mật đằng sau trận pháp bị phá giải càng làm Trần Lạc thấy tò mò, nên hắn trở thành một đạo trận giả chuyên nghiệp.

Mấy năm ngắn ngủi tính số trận pháp lớn nhỏ bị Trần Lạc phá giải cỡ mấy trăm cái, vạn tiễn trận gì đó chỉ cần hắn muốn là có thể khiến trận pháp không thể bắn ra một mũi tên. Truyền tống trận gì đó chỉ cần Trần Lạc muốn là có thể truyền tống đến bất cứ đâu. Thủ hộ trận gì đó, chỉ cần Trần Lạc muốn là có thể tự do đi vào tùy thích.

Vì những hành động đó làm Trần Lạc tiếng xấu lan xa trong đại đạo trận pháp, thành tội phạm truy nã hành đầu của các đại học phủ, thủ vệ đoàn, vinh diệu đoàn. Trần Lạc leo lên xếp hạng chín bảng truy nã thế giới, bỏ xa mấy Vu Sư hắc ám cùng hung cực ác tận mấy con phố.

Nhưng dù là học đồ cao cấp thiên tài của Tiểu La Thiên học viện hay trận pháp đại đạo đẳng cấp thế giới tiếng xấu lan xa đi trong bóng tối thì Trần Lạc luôn che giấu mình rất tốt. Mọi chuyện vốn rất bình thường, cho đến một năm trước Trần Lạc phát hiện trận pháp tàn phá kỳ lạ kia. Khi Trần Lạc bắt tay chuẩn bị phá giải thì thấy toàn thân đau nưchs như bị lửa đốt sau đó ngất xỉu.

Khi Trần Lạc dần tỉnh lại phát hiện mình bị nhốt trong tòa tháp hình phạt, đây là vùng đất hình phạt chuyên nhốt vu sư tà ác bị hắc ám xâm nhập. Nhưng Trần Lạc chưa từng bị xâm nhiễm hắc ám lại bị nhốt trong đây, mới đầu hắn thắc mắc nhưng sau này dần hiểu ra. Sau khi Trần Lạc xỉu bị một người Vinh Diệu đoàn mạo hiểm phát hiện, người đó thấy hắn không bình thường, nghi ngờ bị hắc ám xâm nhập nên giao cho Quang Minh Thủ Vệ đoàn. Sau đó Quang Minh Thủ Vệ đoàn tuyên bố hành vi phạm tội của Trần Lạc: Xâm nhiễm hắc ám xúc phạm luật lệnh quang minh, phế rừ tu vi, nhốt một năm lẻ năm tháng.

Trần Lạc dám chắc hắn chưa từng bị hắc ám xâm nhập nhưng tại sao Quang Minh Thủ Vệ đoàn khẳng định hắn bị nhiễm?

Trần Lạc suy nghĩ vấn đề rất lâu, cuối cùng ra kết quả có lẽ là trận pháp quái lạ đó ẩn chứa hơi thở hắc ám, khi hắn phá giải đã bị dính chút ít nên mới xui xẻo bị nhốt tại đây.

Tính ngày thì Trần Lạc bị nhốt ước chừng một năm, chỗ chết tiệt này tối tăm không có ánh mặt trời, hắn không đếm rõ đã bị nhốt bao nhiêu ngày.

Trần Lạc lại khẽ thở dài:

– Ài . . .

Mỗi đến lúc này là Trần Lạc lại nhớ đến sư phụ đã chết ba năm. Lúc còn sống tiếc nuối lớn nhất của Lão nhân là không thể đi vào Trung Ương học phủ, đỉnh cao nhất thế giới và là số một thế giới, sau đó mở bảo khố Trung Ương học phủ ra. Lão nhân gia nói trong bảo khố Trung Ương học phủ ẩn chứa bí mật lớn nhất thế giới, tiếc rằng mãi đến lúc sư phụ chết vẫn không hoàn thành tâm nguyện.

Trước khi sư phụ chết Trần Lạc đã hứa với Lão nhân gia là nhất định sẽ bước vào Trung Ương học phủ, mở kho báu trong đó ra, đem bí mật lớn nhất thế giới này đến trước mộ đọc cho sư phụ nghe.

Vốn mọi thứ tiến hành theo kế hoạch, Trần Lạc thi vào Trung Ương học phủ rồi tìm cách mở kho báu tàng ra.

Trần Lạc có niềm tin năm mười tám tuổi sẽ thi đậu vào Trung Ương học phủ, tiếc rằng xảy ra chuyện như vậy. Càng khiến Trần Lạc tuyệt vọng là linh lực vất vả tu luyện bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn phế sạch sẽ.

Muốn tham gia thi Trung Ương học phủ phải có đủ hai điều kiện, một là chưa đầy mười tám tuổi, hai là tu vi phải đến cảnh giới thứ hai mở ra linh hải thuộc về mình.

Năm nay Trần Lạc mười bảy tuổi, tu vi bị phế, hắn chỉ còn một năm. Mốn tu luyện đến cảnh giới thứ hai trong vòng một năm là còn khó hơn lên trời.

Điều duy nhất đáng mừng là tuy linh lực Trần Lạc bị phế nhưng tinh thần lực vẫn còn, chỉ cần có tinh thần lực là hắn có thể bày trận pháp. Bất đắc dĩ là không hiểu sau từ khi sau lưng có ấn ký lửa hắc ám kỳ lạ thì đạo trận giả của Trần Lạc trở nên rất yếu ớt, không cách nào tập trung lại. Nếu không vì vậy với tạo nghệ lĩnh vực trận pháp của Trần Lạc muốn ra khỏi đây không quá khó khăn.

Chương 2 : Thiếu niên đại đạo (2).

Linh lực bị phế, tinh thần lực trong trạng thái yếu ớt, không thể bày trận pháp, còn có dấu ấn lửa hắc ám kỳ lạ làm Trần Lạc gặp ác mộng khủng bố, tưởng tượng thôi đã thấy đời tồi tệ.

– Ha, Trần huynh đệ, có tin tức tốt muốn nói cho ngươi, có nghe không?

Nghe thanh âm vang lên, Trần Lạc ngồi trong góc tường hơi ngẩng đầu lên. Một nam nhân đứng ngoài nhà tù, Trần Lạc biết nam nhân này, gã là ngục tốt ở đây, tên Vương Đại Lực. Con người Vương Đại Lực không tệ, trong một năm Trần Lạc bị bắt được gã chăm sóc nhiều.

Ngó bộ dạng Trần Lạc ủ rũ oải hơn chè đậu.

– Vương đại ca cảm thấy ta ở trong chỗ quái quỷ này sẽ có tin tức gì tốt đây?

Vương Đại Lực cực kỳ khinh thường trừng Trần Lạc, nói:

– Nhìn bộ dạng không ra hồn của ngươi đi, mới bị nhốt một năm rưỡi đã thế này, nếu nhốt người tám mươi, trăm năm thì chẳng phải là sẽ điên?

Vương Đại Lực nhìn Trần Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng nói:

– Được rồi, ta nói thẳng cho ngươi biết, ngươi có ba ngày nữa là được ra ngoài.

– Ra ngoài?

Mặt Trần Lạc đần ra, trong phút chốc không kịp phản ứng lại. Trần Lạc chớp chớp mắt, không dám tin.

Trần Lạc nghi ngờ hỏi:

– Chắc không phải ngươi đang đùa với ta?

– Thôi đi, ngươi ở đây hơn một năm nên biết rõ ngục tốt sẽ không lấy chuyện này ra đùa. Hôm nay ta cố ý nhìn lén hồ sơ của ngươi, thấy rõ sau ba ngày ngươi sẽ được ra ngoài.

Trần Lạc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cười khẽ nói tốt.

– Ta nói này Trần huynh đệ, ngươi bị nhốt đến khờ sao? Trông ngươi không có vẻ gì là hưng phấn.

Trần Lạc lắc đầu, cười nhạt. Không phải Trần Lạc không hưng phấn chẳng qua không lộ ra ngoài, hắn bị nhốt trong này gần một năm rưỡi, suy nghĩ rất nhiều, tính cách hoặc tâm tính đều thay đổi lớn.

Vương Đại Lực vốn định nói gì thêm nhưng lúc này có một ngục tốt khác đến, thấy vẻ mặt gã buồn bực thì trêu:

– Lão Trương làm sao vậy? Nương tử bỏ chạy sao?

Lão Trương cáu kỉnh đáp trả:

– Nương tử của ngươi mới bỏ chạy!

– Nương tử không chạy thì mặt ngươi làm gì như bánh bao chiều?

Lão Trương nói:

– Ài, đừng nhắc nữa, có lẽ qua một thời gian ngắn ta sẽ bị điều vào Quang Minh Thủ Vệ đoàn.

– Khó khăn lắm ngươi mới được chuyển vào đây sao bây giờ lại đi về?

– Hiện nay Quang Minh Thủ Vệ đoàn thiếu người, ta lại là quang minh thủ vệ nên bị điều về.

– Quang Minh Thủ Vệ đoàn thiếu người? Bọn họ chuẩn bị làm gì?

Ngục tốt Lão Trương khẽ thở dài:

– Bọn họ điều ta đi để tìm tung tích của một người.

– Tìm ai mà cần nhiều người vậy?

– Nhiều? Thế này mà nhiều? Nói thật với ngươi bây giờ không chỉ Quang Minh Thủ Vệ đoàn vực chúng ta tìm, chín mươi sáu Quang Minh Thủ Vệ đoàn nguyên Huyền Hoàng thế giới đều hết sức điều tra tung tích của người đó.

– Là mệnh lệnh từ Quang Minh điện sao? Còn phát động Quang Minh Thủ Vệ đoàn tất cả các vực? Trời ạ, các ngươi tìm tung tích của ai? Không lẽ là Lão vu yêu ngàn năm xuất hiện?

Lão Trương trề môi nói:

– Hừ! Tuy cái tên đó không phải Lão vu yêu ngàn năm nhưng uy hiếp thế giới không thua gì Lão vu yêu.

Lão Trương giật nắp bình hồ lô treo bên hông, ngửa đầu uống hớp rượu.

Lão Trương nói:

– Chắc ngươi từng nghe đến Thông Thiên lão tổ?

– Thông Thiên lão tổ?

Nghe tên này Vương Đại Lực hút ngụm khí lạnh, thò đầu tới gần Lão Trương hỏi:

– Là cái tên xếp hạng chín trên bảng truy nã thế giới?

– Trừ hắn ra còn ai? Cái tên này mấy năm trước điên cuồng gây án, phá hỏng hết trận pháp mỗi vực. Nói đến cũng kỳ, hơn một năm qua Thông Thiên lão tổ không lộ mặt, Quang Minh điện cảm thấy có lẽ hắn đang âm mưu cái gì nên phát lệnh khiến Quang Minh Thủ Vệ đoàn mỗi vực kiểm tra toàn bộ trận pháp quan trọng.

Thông Thiên lão tổ như ác mộng với người trong Huyền Hoàng thế giới. Không ai biết Thông Thiên lão tổ là ai, không ai biết Thông Thiên lão tổ đến từ đâu. Chỉ biết năm năm trước Thông Thiên lão tổ bỗng nhiên xuất hiện đánh tan trận pháp thủ hộ của phủ thành chủ Ma La thành, lẻn vào trong mở kho báu ra.

Cùng năm, tháng sáu, Thông Thiên lão tổ lần lượt phá giải trận pháp thủ hộ của hai gia tộc, ba Vinh Diệu đoàn trong Ma La thành. Tháng tám, Thông Thiên lão tổ phá giải trận pháp thủ hộ Trung Xu trận tháp trong ma La thành.

Tháng mười một cùng năm, ba mươi hai thành thị nguyên Hải Lam vực hễ trận pháp nào nổi tiếng là đều bị Thông Thiên lão tổ ghé thăm. Các đại gia tộc nói muốn bắt Thông Thiên lão tổ nhưng bị Thông Thiên lão tổ đánh tan linh thực trận pháp, tổn thất trầm trọng. Thông Thiên lão tổ bày trận pháp quái dị truyền tống đám Quang Minh Thủ Vệ đoàn đến khu vực hoang vu. Ba mươi hai tòa trận tháp truy nã Thông Thiên lão tổ nhưng bị Thông Thiên lão tổ phá hủy trận pháp trung xu trong tháp, làm nhiều trận pháp liên kết rơi vào tê liệt.

Một năm ngắn ngủi Thông Thiên lão tổ phá hỏng toàn Hải lam vực. Trên đến vực chủ phủ, trận tháp, dưới đến linh điền, linh viền không cái nào không bị Thông Thiên lão tổ tàn phá. Thông Thiên lão tổ quậy nát truyền tống trận trong vực, khiến linh khí trận toát ra ngoài.

Năm thứ hai, Thông Thiên lão tổ liên tục lẻn vào Trung Xu trận tháp khắp nơi trên thế giới, mở tàng thư các ra tùy ý lật xem các ghi chép trận pháp quý giá. Trong vòng một năm có bốn trăm tòa Trung Xu trận tháp bị Thông Thiên lão tổ ghé thăm.

Năm thứ ba, Thông Thiên lão tổ lẻn vào linh viên bách thú nổi tiếng, khiến linh thú trong đó bị hù sợ. Thông Thiên lão tổ lẻn vào trân bảo linh điền, ăn vụng kỳ dược. Thông Thiên lão tổ lẻn vào vân hải bảo khố, lấy vân linh khí quý giá. Một năm này có bốn mươi sáu linh điền, linh viên bị Thông Thiên lão tổ ghé thăm.

Năm thứ bốn Thông Thiên lão tổ càng điên cuồng hơn, nhắm mục tiêu vào Tiểu Linh giới . Mười Tiểu Linh giới thế giới có hai cái bị phá hủy.

Năm thứ năm càng bất đắc dĩ, Thông Thiên lão tổ cả gan làm loạn, không kiêng nể gì công nhiên gây sự với các đại chấp pháp trung tâm của thế giới. Nhiều Quang Minh Thủ Vệ bị Thông Thiên lão tổ đưa đến rừng rậm tà ác, một số Quang Minh Thủ Vệ bị đưa đi di cảnh cổ xưa khủng bố. Vài Quang Minh Thủ Vệ bị chơi khăm ý thức hốt hoảng, một số Quang Minh Thủ Vệ đến nay mất tích.

Chương 3 : Vô tình trục xuất.

Thông Thiên lão tổ từng uy hiếp Thủ Vệ đoàn các đại vực, uy hiếp các Vinh Diệu đoàn đỉnh cao, Trung Ương học phủ cũng bị uy hiếp. Không chỉ vậy, Thông Thiên lão tổ uy hiếp cả Quang Minh điện ai nấy đều sợ. Thông Thiên lão tổ còn buông lời đe dọa là nếu Quang Minh điện truy sát khắp nơi thì Thông Thiên lão tổ sẽ truyền tống hết Quang Minh vu sư trong Quang Minh điện đi vực sâu khủng bố nhất.

Năm năm này là thời gian hắc ám nhất của Huyền Hoàng thế giới, cũng là năm năm các đại trận tháp, cửa hàng lo âu hoảng hốt nhất, Quang Minh điện bận rộn mà bực tức nhất.

Năm năm ngắn ngủi Thông Thiên lão tổ một hơi leo lên hạng chín trên bảng truy nã thế giới, người ta đặt tên là Thông Thiên lão tổ.

– Hãy nghĩ năm năm nay chuyện Thông Thiên lão tổ làm cực kỳ điên cuồng.

Đây không phải lần đầu Vương Đại Lực nghe sự tích của Thông Thiên lão tổ, mỗi lần nghe đều khiến gã cảm thán, tôn sùng.

Vương Đại Lực nói:

– Thông Thiên lão tổ điên năm năm làm hỏng cả thế giới sau đó quy ẩn? Không, chắc không phải. Ta nghĩ Quang Minh điện đoán đúng, tên đinê kia đang âm mưu kế hoạch gì rất lớn.

Trần Lạc bị nhốt trong tù biểu tình phức tạp, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Trần Lạc thầm nghĩ:

– Bà nội nó, tiểu gia bị bắt nhốt tại chỗ này hơn một năm, tu vi bị các ngươi phế. Tinh thần lực suy yếu, ta âm mưu cái khỉ gì?

Trong thiên địa có ba ngàn đại thế giới, mười vạn Tiểu Linh giới.

Huyền Hoàng thế giới chỉ là một pưhơng thế giới trong ba ngàn đại thế giới, trong thế giới có chín mươi sáu vực, mỗi một vực có mấy tòa thành.

Ba ngày sau Trần Lạc ra tù, một tháng sau rốt cuộc quay về chỗ hắn trưởng thành, Tiểu La Thiên học viện.

Tiểu La Thiên học viện nằm ở Trường Tín thành, là một trong các học viện nổi tiếng Kim Thủy Vực, thực lực xếp ba hàng đầu. Mỗi quý Tiểu La Thiên học viện đều có thể bồi dưỡng ra nhiều học đồ ưu tú thành công thi đậu vào các đai học phu trên thế giới. Trong các đời học đồ Tiểu La Thiên học viện lần lượt có bốn học đồ thành công thi vào Trung Ương học phủ được gọi là học phủ số một tụ tập nhiều học đồ thiên tài trong thế giới. Đừng xem thường Tiểu La Thiên học viện chỉ có bốn học đồ thi đậu vào Trung Ương học phủ, con số này đã rất ghê gớm. Trong hai mươi tám học viện Kim Thủy Vực nếu tính số lượng học đồ các học viện mỗi quý thi đậu vào Trung Ương học phủ thì Tiểu La Thiên học viện có thể xếp vào tốp ba. Chẳng qua mười, hai mươi năm nay Tiểu La Thiên học viện chưa có học đồ nào thi đậu Trung Ương học phủ. Không chỉ là Tiểu La Thiên học viện, các học viện khác trong Kim Thủy Vực cũng như vậy. Cho nên bây giờ các học viện vô cùng cần có một học đồ thi đậu Trung Ương học phủ để nâng cao danh tiếng, vinh diệu của mình.

Sáng sớm hôm nay, đám học đồ Tiểu La Thiên học viện vốn nên tĩnh tọa trong rừng cây nhỏ đầy đủ linh khí tu luyện môn bắt buộc mỗi ngày: ‘Linh hồn cộng hưởng, dẫn linh nhập thể’. Nhưng hôm nay không một học đồ có thể bình tĩnh tu luyện, bởi vì Trần Lạc mất tích gần một năm rưỡi đột nhiên quay về.

Trần Lạc là ai?

Nếu một năm trước sẽ có nhiều học đồ rất hâm mộ nói Trần Lạc là học đồ cao cấp nhất của Tiểu La Thiên học viện, là thiên tài toàn Trường Tín thành đều biết, được coi là có hy vọng vào Trung Ương học phủ nhất.

Một năm sau, ngày hôm nay, Trần Lạc ở ỏng mắt bọn họ là một tội nhân bởi vì tội hắc ám bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn Kim Thủy Vực truy nã bắt nhốt.

– Ài, đáng tiếc quá. Nếu Trần Lạc không bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn bắt vào, dựa vào năng lực của hắn chắc bây giờ đã thi vào Trung Ương học phủ rồi, tiếc ơi là tiếc.

– Tiếc? Có gì mà tiếc, ai kêu hắn bị xâm nhiễm hắc ám, bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn nhố vào tù là đáng đời.

– Này Chu Hạo, ngươi không có chứng cứ thì không nên nói lung tung!

– Ta nói lung tung? Nguyên Trường Tín thành có ai không biết hơn một năm trước Quang Minh Thủ Vệ đoàn đến Tiểu La Thiên học viện chúng ta giao tội trạng của Trần Lạc cho viện trưởng?

– Đúng vậy! Khi đó ta cũng chính mắt nhìn thấy, không ngờ Trần Lạc bị xâm nhiễm hắc ám.

– Hừ! Hèn gì cái tên Trần Lạc mấy năm qua hay đi ra ngoài, lúc thi mới xuất hiện. Giờ ta đã biết là hắn đi xâm nhiễm hắc ám. Thiên tài gì? Là danh ảo, tu vi của Trần Lạc tiến triển nhanh như vậy chắc chắn là lén xâm nhiễm hắc ám, quá xấu hổ!

Xâm nhiễm hắc ám là một loại tu luyện đường tắt chẳng qua cách làm rất tà ác, bị quang minh pháp lệnh cấm. Các học đồ khác nghe Chu Hạo học đồ suy đoán thì gật gù công nhận. Bọn họ nghĩ tu vi của Trần Lạc tăng tiến nhanh không phải vì hắn là thiên tài mà do lén xâm nhiễm hắc ám.

– Nghe nói tội xâm nhiễm hắc ám phạt nhẹ nhất là phế bỏ tu vi, không biết bây giờ Trần Lạc ra sao rồi?

Chu Hạo học đồ hừ lạnh một tiếng, châm chọc cười nhạo nói:

– Quang Minh Thủ Vệ đoàn chỉ phế tu vi của hắn chứ không giết đã là rất nhân từ. Theo ta thấy loại người này nên bị giết tại chỗ, đừng thả ra tránh cho sau này trở thành mối họa.

– Chắc bây giờ Trần Lạc ở đại điện, các ngươi nói xem viện trưởng có tha thứ, cho hắn thêm một cơ hội không?

– Tha thứ Trần Lạc? Mơ tưởng viễn vông. Trần Lạc là tội xâm nhiễm hắc ám, là sỉ nhục của Tiểu La Thiên học viện ta!

Trong đám học đồ có một số đồng tình Trần Lạc, nghĩ nên cho hắn thêm một cơ hội. Một số khác nghĩ Trần Lạc là sỉ nhục của Tiểu La Thiên học viện, nên trục xuất hắn đi ngay.

Giờ phút này, trong đại điện Tiểu La Thiên học viện, Trần Lạc mặc y phục đen mỏng manh cúi đầu, đứng yên tại đó. Trưởng lão, chấp sự, chấp pháp, các lão sư Tiểu La Thiên học viện ngồi hai bên. Bọn họ ngồi trên ghế nhìn thiên tài ngày xưa, nhìn Trần Lạc đứng đây, tức giận chỉ trích, quát mắng.

– Trần Lạc, ngươi nói đi. Học viện vì bồi dưỡng ngươi thành tài mấy năm nay tốn bao nhiêu tài nguyên, mà ngươi . . . Ngươi lén xâm nhiễm hắc ám, thật là nhục nhã, là sỉ nhục của Tiểu La Thiên học viện ta! Ngươi xứng với tài nguyên học viện tiêu hao cho ngươi không? Ngươi xứng với các vị lão sư tài bồi không?

Chương 4 : Vô tình trục xuất (2).

Nghe mọi người quát mắng, Trần Lạc im lặng, điều hắn có thể làm là lặng im. Vì Trần Lạc biết rõ có giải thích gì cũng vô dụng, cho dù hắn chưa từng xâm nhiễm hắc ám.

Mọi người chỉ trích, răn dạy hơn nửa canh giờ. Khi tấm mệt, bọn họ ngồi trên ghế. Có người thất vọng lắc đầu thở dài, có kẻ tức giận trợn trừng mắt. Có người nhắm mắt lại lười xem Trần Lạc.

Viện trưởng Tiểu La Thiên học viện ngồi trên ghế, biểu tình nghiêm túc hỏi:

– Chuyện trừng trị Trần Lạc như thế nào không biết mọi người có ý kiến gì?

Lý chấp sự chuyên quản lý sự vật Tiểu La Thiên học viện sự đứng dậy, đề nghị nói:

– Trần Lạc xâm nhiễm hắc ám, xúc phạm quang minh pháp lệnh, không chỉ phụ kỳ vọng của chúng ta càng làm xấu danh dự Tiểu La Thiên học viện, nên trục xuất hắn ra khỏi học viện để răn đe!

Các lão sư gật đầu đồng ý. Tiểu La Thiên học viện là học viện có danh tiếng trong Kim Thủy Vực tuyệt đối không cho phép tội đồ xâm nhiễm hắc ám như Trần Lạc tồn tại.

Một Lão nhân tóc dài xám trắng ngồi trên ghế bên phải đứng lên nói:

– Ta tin tưởng Trần Lạc đã biết mình phạm sai lầm lớn và trả giá nặng nề, con người có ai chưa từng làm sai? Biết sai có thể sửa đáng quý hơn vàng, hy vọng viện trưởng nghĩ tình Trần Lạc còn nhỏ không hiểu chuyện cho hắn một cơ hội thay đổi làm lại, cho hắn tiếp tục tu hành trong học viện.

Người này tên Vương Khắc, là lão sư có uy vọng trong Tiểu La Thiên học viện, rất yêu thương Trần Lạc.

Vương Khắc mới nói xong đã bị Lý chấp sự không khách sáo cướp lời:

– Vương Khắc, ta biết lão sư thiên vị Trần Lạc hơn một chút nhưng mà . . . Nếu phạm tội khác có lẽ còn tha thứ được, Trần Lạc phạm tội hắc ám! Học đồ ác liệt như vậy nếu còn ở trong Tiểu La Thiên học viện chúng ta sẽ ảnh hưởng danh dự của học viện!

– Trần Lạc thuở nhỏ không cha không mẹ, Vân Du Tử nuôi dưỡng hắn đã ốm chết ba năm trước. Nếu trục xuất Trần Lạc ra học viện thì hắn còn đi đâu được? Xin . . .

Vương Khắc lão sư chưa nói xong đã bị Lý chấp sự vô tình cắt đứt:

– Thiên hạ này có quá nhiều người đáng thương, Tiểu La Thiên học viện chúng ta là chỗ tu hành chứ không phải nơi từ thiện, huống chi . . .

Lý chấp sự đứng bật dậy nói:

– Huống chi bây giờ tu vi của Trần Lạc bị phế, không khác gì học đồ chín tuổi mới nhập môn. Quan trọng nhất là Trần Lạc đã mười bảy tuổi, Vương Khắc lão sư nên biết rõ hai điều kiện cơ bản nhất thi vào Trung Ương học phủ có một là chưa đến mười tám tuổi, thứ hai là cảnh giới thứ hai. Thử hỏi trong một năm Trần Lạc làm được gì?

Trung Ương học phủ là nơi mỗi một học đồ hướng đến, nhiều học viện trong thế giới lấy làm hãnh diện rất lớn khi có học đồ thi đậu Trung Ương học phủ. Bây giờ tu vi của Trần Lạc bị phế, mười bảy tuổi, trong một năm hắn có thể làm được gì? Lùi một bước lại, cho dù khi đó xảy ra kỳ tích Trần Lạc tu luyện đến cảnh giới thứ hai nhưng vậy thì sao? Cảnh giới thứ hai là điều kiện cơ bản tham gia thi Trung Ương học phủ, thiên tài từ khắp nơi trên thế giới đổ về Trung Ương học phủ, tỷ lệ đào thải lên đến chín mươi phần trăm. Cuối cùng chỉ những học đồ thiên tài nổi bật mới thi đậu.

– Trong thế giới này không chỉ có Trung Ương học phủ, vẫn còn học phủ khác nữa, sao Lý chấp sự . . .

Vương Khắc lão sư vẫn không thể nói hết lời đã bị Lý chấp sự vô tình cắt ngang:

– Trần Lạc mười bảy tuổi đã bỏ lỡ thời gian tu hành cơ bản tốt nhất. Đừng nói cho Trần Lạc một năm, dù có ba, năm năm thì sao? Dù sau ba, năm năm Trần Lạc tu đến cảnh giới thứ hai, tạm gác lại Trung Ương học phủ, dù là học phủ kém nhất thế giới này cũng sẽ không nhận hắn, vậy chúng ta còn giữ hắn lại làm gì? Chỉ lãng phí tài nguyên của viện ta, nuôi một phế vật không bằng chia tài nguyên cho học đồ có tương lai hơn.

– Lý chấp sự, ngươi đừng quá đáng!

Vương Khắc lão sư muốn nói tốt cho Trần Lạc nhưng Lý chấp sự cứ cản trở.

Lý chấp sự hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Vương Khắc lão sư.

Lý chấp sự mỉa mai ra mặt:

– Ta quá đáng sao? Ta chỉ tình bày một sự thật. Còn ngươi, Vương Khắc lão sư lão sư, ngươi muốn Trần Lạc ở trong này ăn no chờ chết, lãng phí tài nguyên của viện ta, ngươi không cảm thấy điều này bất công với những học đồ có tiềm năng sao?

– Ngươi . . .!

Vương Khắc lão sư tức run người nhưng không thể phản bác, lắc đầu thở dài, ngồi xuống ghế.

Trần Lạc đứng trong đại điện luôn im lặng rốt cuộc ngẩng đầu lên, mặt không biểu tình, giọng điệu bình tĩnh nói:

– Ta biết điều mình làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của học viện, càng phụ lòng các vị lão sư tài bồi, dạy dỗ. Hôm nay ta đến không mơ xa vời được tha thứ, chỉ hy vọng các ngươi cho ta một cơ hội để bù đắp sai lầm mình phạm phải.

Hơn một năm bị nhốt trong tù tháp hình phạt, Trần Lạc giảm bớt lòng sốt ruột nhiều. Mặc dù bây giờ lòng Trần Lạc không bình tĩnh giống Lão tăng nhưng coi như tĩnh lặng tựa mặt hồ, không bị cảm xúc ảnh hưởng. Trần Lạc dứng thẳng lưng, biểu tình bình thản nhìn mọi người.

Trần Lạc chậm rãi nói:

– Hiện giờ, tu vi của ta bị phế, linh hải bị hủy, hết thảy trở về nguyên điểm. Ta không dám hứa trong một năm ta tu đến cảnh giới thứ hai, thông qua cuộc thi bước vào cánh cửa Trung Ương học phủ, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức tranh thủ, hy vọng . . .

Lý chấp sự ngồi bên cạnh rất thích cắt ngang lời người khác, gã cười nhạo, trào phúng nói:

– Trần Lạc, đừng nói ngươi chỉ là ngụy thiên tài nhờ vào xâm nhiễm hắc ám tăng tu vi, dù ngươi thật sự là kỳ tài ngút trời cũng đừng mơ trong một năm đến xâm nhiễm hắc ám. Càng đừng nói vượt qua nhiều kỳ thi đậu vào Trung Ương học phủ, đúng là người si nói mộng.

Trần Lạc đứng yên giữa đại điện, thân hình gầy gò, khuôn mặt tuấn tú, biểu tình không chút giận dữ. Đôi mắt Trần Lạc thản nhiên như ao nước.

Trần Lạc không thèm nhìn Lý chấp sự, đáp:

– Ta không phải thiên tài gì, chưa từng nói mình là thiên tài, chỉ hy vọng học viện có thể cho ta một cơ hội, chấp nhận cho ta tiếp tục tu hành trong học viện. Ta sẽ cố gắng hết sức bù đắp lại sai lầm của mình.

Chương 5 : Vô tình trục xuất (3).

Viện trưởng Tiểu La Thiên học viện ngồi trên ghế nghiêm túc nhìn Trần Lạc, im lặng. Lý chấp sự ngồi xuống ghế, ngửa đầu, nhắm mắt.

Giọng điệu Lý chấp sự cao cao tại thượng

– Trần Lạc, ngươi ở học viện cũng mấy năm nên biết tài nguyên vô cùng quý giá, mỗi một phần linh khí, một viên linh đan, một trận pháp đều vô cùng quý.

Ý của Lý chấp sự rất rõ ràng, để Trần Lạc ở lại Tiểu La Thiên học viện trong tình huống hiện nay chỉ lãng phí.

Như Lý chấp sự nói, chín tuổi Trần Lạc nhập học, hiểu rõ tình huống Tiểu La Thiên học viện, càng biết con người Lý chấp sự như thế nào. Trần Lạc không tức giận, biểu tình không có chút giận dữ, khóe môi cong lên tự giễu.

Trần Lạc nói:

– Lý chấp sự nói đúng, với tình huống như ta nếu ở lại học viện đúng là lãng phí tài nguyên. Ta biết, ta hiểu học viện khó xử.

Lý chấp sự vẫn nhắm mắt lại, khoanh tay nói:

– Vậy ngươi còn lời gì để nói?

– Mấy năm qua các vị lão sư cẩn thận tài bồi ta, ký thác kỳ vọng cao. Ta xâm nhiễm hắc ám phụ lòng các lão sư, ta không mơ xa được tha thứ, chỉ muốn học viện cho ta ở lại. Ta Lý chấp sự không hút một phần linh khí, không ăn một viên linh đan của học viện, sẽ không dùng một trận pháp, tuyệt đối không lãng phí một chút tài nguyên của học viện.

Trần Lạc nói đến mức này khiến các lão sư dao động, trong đó có mấy lão sư kinh nghiệm lâu năm, chính mắt nhìn Trần Lạc lớn lên. Các lão sư liếc nhau, cảm thấy nên cho Trần Lạc một cơ hội. Bọn họ cùng nhìn hướng viện trưởng Tiểu La Thiên học viện.

Viện trưởng Tiểu La Thiên học viện ngồi ngay ngắn, khuôn mặt uy nghiêm không biểu tình lắc đầu, bắt đầu tuyên bố kết quả.

– Trần Lạc, ngươi xâm nhiễm hắc ám, xúc phạm quang minh pháp lệnh, không chỉ phụ học viện nhiều năm tài bồi ngươi còn làm tổn hại danh dự học viện ta. Chuyện đã qua học viện sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi, nhưng tình huống ngươi hiện tại không thích hợp lại tu hành, dù ở trong học viện chỉ có hại không giúp gì cho ngươi. Vì vậy hôm nay ta quyết định trục xuất ngươi ra khỏi học viện.

Trần Lạc nghe viện trưởng Tiểu La Thiên học viện tuyên bố kết quả, trái tim đập nhanh, biểu tình lạnh nhạt lộ vẻ thất vọng. Môi Trần Lạc mấp máy muốn nói lại thôi. Giờ phút này, Trần Lạc không biết nên nói cái gì. Khóe môi Trần Lạc cong lên nụ cười phức tạp, có tự giễu, lạc lõng, hối hận, bất đắc dĩ. Trần Lạc không gây sự, không van xin tiếp. Trần Lạc liên tục cúi đầu hướng viện trưởng Tiểu La Thiên học viện, mỗi lão sư đang ngồi cảm ơn mấy năm nay bọn họ quan tâm, tài bồi.

Một lát sau, Tiểu La Thiên học viện xoay người rời đi, đến cửa đại điện chợt nghe viện trưởng Tiểu La Thiên học viện nói:

– Trần Lạc, trục xuất ngươi ra khỏi học viện không phải học viện không nỡ bỏ tài nguyên mà là ngươi thật sự không thích hợp lại tu hành. Chúng ta suy nghĩ cho ngươi, hy vọng sau này ngươi làm con người mới, dù không thể tu hành cũng đừng giẫm lên vết xe đổ.

Trần Lạc lắc đầu nói câu cảm ơn, đi thẳng ra ngoài.

Đêm nay âm u tối tăm, mây đen dày đặc. Trong trời đêm không có một ngôi sao điểm xuyết.

Trường Tín thành, trong rừng cyâ hoang vu vùng ngoại ô, đống lửa đốt cháy, Trần Lạc ngồi khoanh chân dưới đất. Trần Lạc khom lưng, gục đầu xuống, chống cằm. Tay Trần Lạc cầm khúc gỗ khều đống lửa, mắt đốt cháy ngọn lửa. Trần Lạc thẫn thờ ngồi.

Trần Lạc rời khỏi nhà tù, trên đường về Tiểu La Thiên học viện hắn đã suy tính đền trường hợp tệ nhất. Dù là vậy nhưng khi nghe viện trưởng tuyên bố trục xuất mình ra khỏi Tiểu La Thiên học viện vẫn làm Trần Lạc thấy buồn bã, không chấp nhận nổi, nhưng đã đến mức này không thể cứu vãn nữa. Trần Lạc có thể làm được gì?

Trục xuất thì trục xuất, rời khỏi Tiểu La Thiên học viện không có nghĩa là không thể tu hành.

Trần Lạc biết rõ mục đích hắn trở về chỉ vì hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, mở bảo khố Trung Ương học phủ, đọc ra bí mật lớn nhất thế giới cho sư phụ nghe. Bây giờ tu vi bị phế, Trần Lạc không có cả tư cách thi Trung Ương học phủ. Nếu không vào được Trung Ương học phủ thì làm sao mở ra bảo khố của nó?

Trần Lạc còn một năm, trong một năm này hắn có thể lại tu luyện đến cảnh giới thứ hai, vượt qua cuộc thi Trung Ương học phủ không?

Không biết, Trần Lạc rất mờ mịt, nhưng hắn sẽ cố gắng phấn đấu hết sức.

Trong cơ thể mất hết linh lực, Trần Lạc thử cảm ứng tinh thần lực vẫn vô cùng yếu ớt, tạm thời không thể tập trung ngưng tụ. Trong thời gian ngắn Trần Lạc không cách nào bày trận pháp, chỉ có thể chậm rãi tu dưỡng, chờ tinh thần lực hồi phục mới có thể tiếp tục bố trận.

Không có trận pháp phụ trợ, tuy rằng tu hành chậm chút nhưng Trần Lạc chỉ có cách đó.

Trần Lạc còn một năm, hắn không thể lãng phí ngày nào.

Nghĩ đến đây Trần Lạc ngồi thẳng người, nhắm mắt, nhíu mày, thúc giục linh hồn cộng hưởng với thiên địa. ‘Linh hồn cộng hưởng, dẫn linh nhập thể’ là môn bắt buộc của mỗi một vị vu sư học đồ, là tri thức tu hành cơ bản nhất.

Trên đường tu hành vu sư có bảy cảnh giới.

Nhập môn cảnh giới thứ nhất là học đồ, vào cảnh giới thứ hai là Trường Tín thành sơ giai, cảnh giới thứ ba là vu sư trung giai, cảnh giới thứ bốn là vu sư cao cấp, bước vào cảnh giới thứ năm là sửa dở thành hay đại vu sư, cảnh giới thứ sáu là lật trời đổ nước thần thông vu sư, cảnh giới thứ bảy là ngao du thiên địa vu hành giả.

cảnh giới thứ nhất vu sư học đồ linh xung thất mạch.

Trong cảnh giới này các học đồ thông qua linh hồn cộng hưởng dẫn thiên địa linh khí lôi kéo vào cơ thể rồi trùng kích bảy linh mạch. Sau khi đả thông bảy linh mạch thì mở linh hải, trở thành vu sư sơ giai.

Một năm trước Trần Lạc không chỉ đả thông bảy linh mạch mà còn mở ra linh hải thuộc về mình, bất đắc dĩ bị người trong tháp hình phạt phế, bây giờ cơ thể hắn không có một chút linh lực.

Giờ phút này, Trần Lạc cẩn thận cảm ứng tình huống của mình, chân mày càng nhíu càng chặt. Tình huống bảy linh mạch tốt hơn Trần Lạc tưởng tượng một chút, bình thường một học đồ nhập môn mới tiếp xú tu hành trong bảy linh mạch sẽ tràn ngập tạp chất, thông qua linh hồn cộng hưởng, hít thở chậm rãi tẩy trừ tạp chất đi. Cuối cùng tẩy hết tạp chết khiến linh khí xuyên suốt cơ thể, bảy mạch liên kết mở ra linh hải của riêng mình.

Chương 6 : Khế ước bí ẩn.

Vì lúc trước Trần Lạc đã tu ra linh hải, mặc dù hiện nay đã tán loạn nhưng đáng mừng ra trong bảy linh mạch không có nhiều tạp chất. Trần Lạc nhíu chặt mày là vì bất đắc dĩ, bảy linh mạch hơi thác loạn, có hiện tượng bị phong kín.

Linh mạch của người thường nối liền thành vòng tròn, linh mạch của Trần Lạc bây giờ là bất quy tắc, rối loạn.

– Chắc là đám người pháp hình phạt phế linh hải của ta khiến linh mạch tắc nghẽn, rối loạn.

Trần Lạc lầm bầm:

– Cần hút nhiều linh khí mới khiến linh mạch bất quy tắc tròn lại như lúc đầu.

Hút linh khí là quá trình từ từ tích lũy tháng ngày, vì nó dính đến linh hồn nên không nhanh được. Nên biết linh hồn bí ẩn mà yếu ớt, sơ sẩy một cái làm tổn thương linh hồn là hết vốn.

Linh hồn là gốc của một người.

Tư chất của con người đó có như thế nào phải xem linh hồn, nếu linh hồn mạnh chút thì hút linh khí nhanh hơn người khác. Ngược lại linh hồn yếu sẽ cùng cách cộng hưởng bảo thủ nhất.

Trong Tiểu La Thiên học viện học đồ bình thường chọn dùng ‘Song chấn song hấp pháp’, ý nghĩa là linh hồn cộng hưởng hai lần, thu nạp hai lần. Đây là cách cộng hưởng thu nạp an toàn nhất, bảo thủ nhất được Huyền Hoàng thế giới công nhận. Tất nhiên theo tu vi tăng lên thì linh hồn sẽ dần biến mạnh, có thể tăng nhanh tốc độ hấp thu.

Thuở nhỏ linh hồn của Trần Lạc mạnh hơn người khác một chút, hắn còn tu luyện tinh thần lực, độ mạnh linh hồn khá mạnh so với bạn cùng lứa. Trần Lạc chưa từng thấy có bạn đồng lứa nào linh hồn mạnh hơn hắn, mức chịu đựng cao nhất ngũ chấn ngũ hấp, cực hạn của linh hồn Trần Lạc, không kéo dài được bao lâu. Nhiều lúc dh chỉ chọn cách tứ chấn tứ hấp.

– Bị chỗ chết tiệt đó nhốt hơn một năm, không biết linh hồn của ta có yếu không.

Trần Lạc hít sâu, bắt đầu cảm ứng linh hồn, sau đó hành động. Trần Lạc bắt đầu cùng thiên địa linh khí cộng hưởng.

Linh khí trong thiên địa là thứ không thấy cũng không sờ được, chỉ có thúc giục linh hồn cộng hưởng với nó mới kéo linh khí đến, qua cách hít thở dẫn linh khí vào cơ thể. Bây giờ Trần Lạc chưa hấp thu ngay, hắn chỉ muốn thử xem linh hồn của mình có yếu đi không. Lúc trong nhà tù cảm xúc Trần Lạc thấp, không có tâm tình tu hành. Hơn nữa Trần Lạc có muốn tu luyện cũng không có linh khí để hấp thu.

Cảm giác linh hồn và thiên địa linh khí cộng hưởng rất kỳ diệu, có lẽ hơn một năm không sử dụng linh hồn cộng hưởng nên mới làm lần đầu Trần Lạc đã tốn nhiều thời gian.

Linh hồn sau khi cộng hưởng lần đầu Trần Lạc cảm giác có hơi thở dịu nhẹ ập vào mặt, nhẹ như gió xuân làm thể xác và tinh thần phấn chấn. Trần Lạc biết đây là thiên địa linh khí, cảm giác xa cách đã lâu. Rất nhanh Trần Lạc cộng hưởng linh hồn lần hai, linh khí quanh thân càng đậm đặc, cộng hưởng lần ba, bốn. Trần Lạc hít sâu, hắn muốn tử xem linh hồn có yếu không thì phải cộng hưởng thêm lần thứ năm, vì một năm trước cực hạn của hắn chính là năm lần cộng hưởng.

Rào!

Sau khi linh hồn cộng hưởng lần thứ năm linh khí ập đến bao phủ Trần Lạc, hắn lộ biểu tình hân hoan. Còn có thể cộng hưởng lần thứ năm nói lên linh hồn không yếu đi, Trần Lạc đang định hấp thu bỗng cảm giác là lạ. Trần Lạc nhớ một năm trước cực hạn của hắn chính là năm lần cộng hưởng, linh khí ập đến làm linh hồn hắn thấy áp lực.

Bây giờ linh hồn không cảm giác áp lực gì, không một chút nào, sao có thể? Không lẽ một năm bị nhốt trong tù chẳng những không làm linh hồn biến yếu mà càng mạnh thêm?

Có thể không?

Trần Lạc ôm lòng tò mò cộng hưởng lần thứ sáu. Hay thật, thành công! Khiến Trần Lạc ngạc nhiên vô cùng là sau cộng hưởng lần thứ sáu linh hồn vẫn không thấy áp lực gì.

Sao có thể như vậy?

Trần Lạc không hiểu ra sao, ù ù cạc cạc. Lòng tò mò khiến Trần Lạc cộng hưởng lần thứ bảy, hắn không tin nổi là đến lúc này linh hồn vẫn không thấy khó chịu gì.

Cộng hưởng lần thứ tám, vẫn không sao.

Cộng hưởng lần thứ chín, hoàn toàn không khó chịu.

Cộng hưởng lần thứ mười, bình thường.

Trần Lạc không cộng hưởng lần thứ mười một, vì hắn đã hóa đá, đần ra. Trần Lạc không thể hiểu nổi tình huống này, vừa mừng rỡ vừa khủng hoảng. Rất nhanh Trần Lạc thấy khó chịu, không phải linh hồn mà là thân thể. Bởi vì sau mười lần cộng hưởng kéo về linh khí quá đậm đặc, cơ thể Trần Lạc khó chịu, bản năng điên cuồng hấp thu. Linh khí bốn phía đậm đặc từ thất khiếu chui vào cơ thể Trần Lạc, qua mười phút hắn mới hấp thu hết tất cả linh khí.

Trần Lạc lại mở mắt ra, đứng bật dậy, khó tin nhìn, trợn mắt há hốc mồm lầm bầm:

– Sao mà . . . Sao có thể như vậy? Sau mười lần cộng hưởng linh hồn của ta không có gì khó chịu, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Không phải khả năng chịu đựng của Trần Lạc mà vì mười lần cộng hưởng quá đáng sợ. Một năm trước linh hồn của Trần Lạc chịu được cộng hưởng năm lần đã là nổi bật trong nổi bật, dù là các Trần Lạc Tiểu La Thiên học viện tu vi đến cảnh giới thứ ba cũng chỉ chịu đượng bảy, tám lần cộng hưởng. Bây giờ Trần Lạc chịu được mười lần cộng hưởng làm sao không giật mình?

Trần Lạc suy nghĩ thật lâu không ra lý do gì, ngây người, lòng mừng như điên, cực kỳ kích động và sợ hãi. Đang lúc Trần Lạc suy tư bỗng thấy linh hồn rất khó chịu, rất ngứa. Đúng vậy, vô cùng ngứa ngáy. Nhưng linh hồn là căn nguyên, không thể chạm vào làm sao gãi ngứa? Cảm giác như bị mấy vạn con kiến cắn làm Trần Lạc rất khó chịu.

– Chết tiệt! Lại tới!

Trần Lạc không xa lạ cảm giác này, vì khi bị nhốt trong tháp hình phạt mỗi cách một đoạn thời gian linh hồn phát bệnh, không lâu sau hắn sẽ ngất xỉu rồi mơ thấy mình đến một thế giới hắc ám. Lần này cũng giống như vậy, sau khi linh hồn ngứa không lâu thì ý thức Trần Lạc đến giấc mơ kỳ lạ.

Trong giấc mơ không có bầu trời, không có mặt đất vực sâu, chỉ có lửa hắc ám vô tận đốt cháy. Ngọn lửa kỳ lạ mà âm u lạnh lẽo, bí ẩn, khủng bố, như lửa địa ngục âm phủ đốt cháy tất cả, như ngọn lửa thẩm phán dưới vực sâu trừng phạt chúng sinh.

Trần Lạc không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn đến giấc mơ, mỗi lần thấy nó là không lâu sau hắn sẽ bị lửa hắc ám đốt cháy, cảm giác bị đốt cực kỳ đau khổ làm hắn suốt đời khó quên. Đến bây giờ Trần Lạc bị ám ảnh tâm lý rất nặng.

Chương 7 : Cộng hưởng biến thái.

Trần Lạc thói quen ngồi xếp bằng chờ lửa hắc ám đốt mình. Một lát sau có tiếng vang, Trần Lạc ngẩng đầu nhìn hư không hắc ám vô tận. Hơn một năm qua mỗi lần Trần Lạc vào cõi mộng sẽ thấy chỗ đó có một thứ, mới đầu chỉ là một đoàn mơ hồ, không biết là thứ gì. Trần Lạc bị đốt càng nhiều lần thì thứ mơ hồ càng lúc càng rõ ràng, nó một quyển sách, một quyênẻ sách khổng lồ, to đến bao phủ nguyên hư không hắc ám. Có đôi khi Trần Lạc hoài nghi hư không hắc ám chính là một quyển sách.

Quyển sách không có giới hạn giở ra, trang giấy có chữ nhưng rất mơ hồ. Mỗi lần Trần Lạc bị lửa đốt là sẽ thấy rõ hơn chút ít, nhưng hắn vẫn không xem rõ ràng. Lần này hơi khác, Trần Lạc lờ mờ thấy chữ.

Những hàng chữ cổ xưa, bí ẩn, rộng lớn tinh thâm như ẩn chứa vô thượng huyền diệu, giấu vô số lịch sử.

– Người ký kết khế ước linh hồn cần nhận hư vọng chi hỏa chín chín tám mươi mốt lần đốt cháy, tôi linh hồn không sợ, bất khuất, bất động, luyện linh hồn ý chí, ting thần, trí tuệ . . .

Quyển sách không giới hạn lấy hư không làm trang giấy viết chi chít chữ, Trần Lạc chỉ thấy rõ những hàng này, mấy chữ sau mơ hồ nhìn một cái là choáng váng mặt mày. Tuy nhiên chỉ vài chữ đã khiến Trần Lạc cảm thấy khủng bố.

Cái gì mà ngời ký kết khế ước? Ta ký khế ước với ai? Là khế ước gì?

Linh hồn hắn phải nhận chín chín tám mươi mốt lần hư vọng chi hỏa đốt cháy? Tôi linh hồn không sợ, bất khuất, bất động, luyện linh hồn ý chí, tinh thần, trí tuệ? Mấy thứ này là gì?

Khế ước . . .

Tuy Trần Lạc không biết thứ đó là cái gì nhưng trong ấn tượng của hắn dường như khế ước là loại cấm kỵ, bị quang minh luật lệnh cấm tuyệt. Trong nhiều sách cổ ít có ghi chép về khế ước, như khế ước chủ tớ chúa tể sống chết, như khế ước cùng nhau cộng hưởng tinh thần.

Nhưng tại sao Trần Lạc bỗng trở thành người ký khế ước?

Là ký với ai, khế ước gì?

Khi Trần Lạc tỉnh dậy không biết qua bao lâu, hắn cũng không có tâm tình tìm hiểu. Trong đầu Trần Lạc xoay quanh vấn đề khế ước, hắn nghĩ thật lâu vẫn không hiểu nổi.

Trần Lạc lầm bầm:

– Từ hôm năm trước phá giải trận pháp quái lạ đó xong dù là giấc mơ khủng bố hay dấu ấn lửa hắc ám kỳ lạ sau lưng, giờ là khế ước gì đó đều do trận pháp kia mà ra. Không biết ta đã trêu vào thứ gì.

Trần Lạc không dám khẳng định hắn chọc phải thứ tốt hay xấu, nhưng các loại dấu hiệu hiện nay dường như không có chỗ gì xấu với hắn, ngược lại được ích lợi lớn. Trần Lạc mới tỉnh dậy linh hồn cảm thấy cực kỳ khó chịu, cơ thể suy yếu. Trần Lạc đứng dậy, lảo đảo ngồi dựa vào một gốc cây, nhớ lại hàng chữ quyển sách lấy hư không làm trang giấy.

– Người ký kết khế ước linh hồn cần nhận hư vọng chi hỏa chín chín tám mươi mốt lần đốt cháy, tôi linh hồn không sợ, bất khuất, bất động, luyện linh hồn ý chí, ting thần, trí tuệ . . .

– Hèn gì mỗi lần ta nằm mơ thấy nó là như trải qua sinh tử. Nói vậy vào cảnh mộng không phải ý thức mà là linh hồn của ta, bị lửa hắc ám, à không, là hư vọng chi hỏa thiêu cháy, tôi linh hồn không sợ, bất khuất, bất động, luyện linh hồn ý chí, ting thần, trí tuệ.

– Giờ ngẫm lại linh hồn có thể chịu được mười lần cộng hưởng mà không chút khó chịu có phải nhờ hiệu quả bị hư vọng chi hỏa đốt?

Trần Lạc nói đến đây thì bật cười, nụ cười bất đắc dĩ. Hơn một năm nay Trần Lạc không nhớ bị đốt bao nhiêu lần, cảm giác đau đớn đó làm hắn không muốn sống, không ngờ được ích lợi lớn như vậy. Trần Lạc không biết nên khóc hay nên cười.

Hiện giờ linh hồn của Trần Lạc có sợ hay không, khuất hay không, động hay không, trần lạc hay không, ý chí gì, tinh thần gì, trí tuệ gì đều không biết, hắn chỉ khẳng định là linh hồn đã biến mạnh.

Là phúc thì không phải là họa là họa thì tránh không khỏi, Trần Lạc lười buồn rầu tiếp. Nếu thứ này giúp linh hồn biến mạnh thì Trần Lạc còn rầu làm gì? Nó là thứ gì sau này có rảnh hắn sẽ tìm hiểu sau, nhanh chóng tu luyện mới là lẽ phải.

Nghĩ thông Trần Lạc không rối rắm nữa, kiếm mấy món thú rừng ăn no, ngủ đã bắt đầu tu hành.

Vì trắc nghiệm linh hồn mạnh cỡ nào, cực hạn chịu đựng là bao nhiêu lần, Trần Lạc điên cuồng cộng hưởng linh hồn.

Vhấn lần một, lần hai, lần ba . . . Lần mười.

Chấn lần mười một.

Chấn lần mười hai.

Trần Lạc một hơi thúc giục linh hồn cộng hưởng mười lăm lần, mãi đến lần mười tám linh hồn mới bắt đầu thấy áp lực.

Cộng hưởng mười tám lần!

Trần Lạc cực kỳ kích động. Các lão sư trong Tiểu La Thiên học viện tu luyện đến cảnh giới thứ ba chỉ mới được bảy, tám lần cộng hưởng. Linh hồn Trần Lạc còn mạnh hơn bọn họ gấp đôi, hắn không tưởng tượng nổi tu luyện đến cảnh giới nào độ mạnh linh hồn mới chịu nổi cộng hưởng mười tám lần? Cảnh giới thứ bốn hay năm? Trần Lạc không dám tưởng, cũng tưởng tượng không ra.

Giờ phút này, Trần Lạc rất muốn ngửa đầu hú để trút ra nỗi lòng kích động.

Đúng vậy!

Trần Lạc siêu kích động.

Với tình huống hiện giờ của Trần Lạc muốn tu luyện đến cảnh giới thứ hai trong vòng một năm rồi qua các tầng thi thử bước vào cánh cửa Trung Ương học phủ đúng là mơ tưởng viễn vông. Nhưng bây giờ linh hồn Trần Lạc chịu được mười tám lần cộng hưởng, nên biết đa số học đồ Tiểu La Thiên học viện đều chọn dùng cách nhị chấn nhị hấp. Không khoa trương khi nào Trần Lạc tu hành một ngày bằng đám học đồ tu luyện chín ngày, hắn tu hành một năm tương đương với người ta luyện chín năm. Nếu trong chín năm Trần Lạc còn chưa tu luyện đến cảnh giới thứ hai thì hắn tìm miếng đậu hủ đập đầu tự sát cho rồi.

Tu hành, điên cuồng tu hành.

Cộng hưởng, điên cuồng cộng hưởng.

Thu nạp, điên cuồng thu nạp.

Trần Lạc dựa vào linh hồn cường đại cộng hưởng mười tám lần, linh khí trong thiên địa chen chúc tới. Trần Lạc hít vào, thất khiếu mở ra, tham lam hút linh khí đậm đặc vào cơ thể.

Nếu hai chấn hai hấp linh khí như con sông nhỏ thì Trần Lạc mười tám chấn mười tám lần hút linh khí lại đây tựa nước lũ sóng thần. Linh mạch rối loạn thứ nhất bị nước lũ trùng kích dẫn hồi phục lại.

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua hai mươi ngày. Trần Lạc đói thì kiếm món ăn trong rừng lót bụng, khát thì ra sống gần đó uống nước. Buồn ngủ thì lấy đất làm giường, trời làm chăn nghỉ ngơi. Thời gian khác Trần Lạc toàn dùng để tu luyện.

Chương 8 : Cộng hưởng biến thái (2).

Công phu không phụ lòng người, qua hai mươi ngày tu luyện linh khí sóng thần đã trùng kích linh mạch thác loạn thứ hai của Trần Lạc hồi phục như ban đầu. Trong linh mạch không có chút tạp chất, thô to hơn trước. Mấy hôm rồi Trần Lạc bắt đầu trùng kích linh mạch thứ ba.

Mười tám chấn mười tám lần hấp.

Trần Lạc cứ lặp lại liên tục, linh khí sóng thần lần lượt trùng kích linh mạch thứ ba thác loạn.

Trần Lạc không tính con số trùng kích bao nhiêu lần, hắn cảm thấy linh mạch thứ ba rung rinh, đường thứ nhất, thứ hai ẩn chứa linh khí điên cuồng chạy tới kết nối với linh khí trong linh mạch thứ ba.

Thông!

Linh mạch thác loạn thứ ba bị Trần Lạc đánh thông, như hai linh mạch trước nó không chỉ hồi phục như ban đầu mà độ cứng, độ mềm dẻo của linh mạch càng mạnh mẽ hơn.

Trần Lạc mắt ra, đứng dậy lau mồ hôi trán. Khóe môi Trần Lạc nhếch cao cười quái dị, đến bên cạnh một thân cây. Trần Lạc hét to, giơ tay lên, nắm ngón siết chặt thành nắm đấm. Trần Lạc vận chuyển linh khí ba linh mạch, quyền phong rít gào xé gió bay đi.

Hấp thu là linh khí, đánh ra là linh lực.

Quyền phong ẩn chứa linh lực cương mãnh mà uy vũ, tỏa ánh sáng nhạt. Bùm một tiếng, ănms đấm đánh vào thân cây to.

Răng rắc!

Cây tho một thước bị nắm đấm của Trần Lạc đánh vỡ bốn, năm khúc, nhánh cây tét ra bị linh lực cường đại chấn thành bột phấn.

Trần Lạc trợn mắt há hốc mồm nhìn. Khi Trần Lạc cảm ứng ba linh mạch bị đả thông cứng rắn hơn trước kia hắn liền biết đánh ra linh lực sẽ cực kỳ cường đại, nhưng hắn không ngờ nó mạnh đến mức này. Trần Lạc khó tin nhìn nắm tay của mình.

Đúng vậy, trong một tháng khiến ba linh mạch thác loạn hồi phục như lúc đầu, càng cứng rắn hơn. Nếu chuyện này không xảy ra trên người Trần Lạc thì đánh chết hắn cũng không tin, như bây giờ hắn thấy lâng lâng như đang nằm mơ.

Trần Lạc nhìn mặt trời treo cao, hắn liếm môi khô nứt, vác bao đồ lên vai. Trần Lạc vỗ tro bụi trên áo, cất bước rời đi.

Tuy rừng cây nhỏ khá na toàn, không bị ai quấy rầy, thích hợp tĩnh tu nhưng tiếc là chim chóc quá ít. Một tháng qua Trần Lạc ăn hết những gì có xung quanh, không thể ăn cũng nuốt luôn. Đã hai ngày Trần Lạc không có cơm ăn, cứ tiếp tục thế này hắn sẽ chết đói. Trần Lạc quyết định vào thành tìm đồ ăn rồi tính tiếp.

Nguyên Kim Thủy Vực trong đó Trường Tín thành là thành trấn khá phồn hoa, có mấy chục lịch thạch sơn mạch, có núi có nước, nhiều cửa hạng chọn buôn bán tại đây.

Hiện giờ là giữa trưa, nắng chói chang.

Có lẽ vì thời tiết quá nóng nên con đường Trường Tín thành không có bao nhiêu người. Trần Lạc tay trần, dưới ngươi chỉ mặc quần cộc ngửa đầu nhìn nắng gắt, thời tiết nóng bực làm người ngộp thở. Đã hai ngày Trần Lạc không ăn cơm, người yếu đuối, hắn đứng dưới mặt trời thấy đầu váng mắt hoa.

Ùng ục ùng ục!

Bụng bắt đầu sôi lên, Trần Lạc cô đơn đứng giữa đường cái không biết nên đi đâu. Trần Lạc vào Trường Tín thành mới phát hiện trên người không có linh thạch, một viên cũng không. Mấy năm nay Trần Lạc thường ra ngoài phá trận pháp nên không có bằng hữu gì.

– Tìm ai giải quyết cái bụng đây?

Đang lúc Trần Lạc vắt óc suy nghĩ chợt nhớ một người, cười lẩm bẩm:

– Không biết Đồ Lão già kia một năm nay sống sao rồi.

Đồ Lão già Trần Lạc nói tên thật là Đồ Khai Nguyên, là bằng hữu của sư phụ hắn, tháp chủ Trung Xu trận tháp trong Trường Tín thành. Sư phụ của Trần Lạc là người rất nghiêm túc, Đồ Lão già thì hay giỡn hớt không lớn không nhỏ. Lúc Trần Lạc rảnh hay đi tìm Đồ Khai Nguyên, có thể nói Đồ Lão già là người thân thiết nhất với hắn trừ sư phụ ra.

Trần Lạc đang định đi Trung Xu trận tháp chợt dừng bước, cười lắc đầu, nói:

– Quên mất, thời gian này Đồ Lão già sao có thể ở trong trận tháp, chắc lại đi Cửu Diệp Viên hóng mát nghe hát.

Cửu Diệp Viên là chỗ các quan to quý nhân nhàn nhã hưởng lạc, khi rảnh nghe khúc nhạc hay không chỉ thả lỏng tinh thần còn yên ả tâm hồn. Nghe nói một vài nhạc công tài nghệ cao siêu chỉ một khúc nhạc khiến người phấn chấn tinh thần.

Trần Lạc là người tục, hắn không chút thưởng thức nhạc nhẽo gì, đi vào Cửu Diệp Viên liền chạy thẳng đến phòng riêng lầu các. Trần Lạc nhớ rõ Đồ Khai Nguyên có một gian phòng riêng thuộc về mình với tên gọi: Xuân phong đắc ý.

Tên này tục tằng, Trần Lạc nhiều lần tỏ vẻ khinh thường Đồ Lão già. Trần Lạc lướt qua hành lang đến gian phòng ‘xuân phong đắc ý’. Cửa phòng khép kín, Trần Lạc gõ cửa.

Không ai trả lời.

Trần Lạc liên tục gõ mấy lần mới nghe bên trong vọng ra thanh âm lười biếng, khó chịu:

– Là kẻ nào không biết lẽ pháp dám quấy rầy nhã hứng của Lão phu?

Nghe thấy thanh âm này lòng Trần Lạc kích động, biết là giọng của Đồ Khai Nguyên. Trần Lạc định đẩy cửa vào bỗng nhiên mắt hắn lóe ý cười, khẽ nói:

– Đồ tháp chủ, tiểu nhân đưa trái cây đến cho người.

– À, vào đi.

Thân phận Thông Thiên lão tổ của Trần Lạc trên đời này trừ sư phụ ra không có người thứ hai biết, Đồ Khai Nguyên cũng vậy. Mấy năm nay Trần Lạc hoạt động quá điên cuồng, công nhiên xem thường Trung Xu trận tháp mỗi vực. Đồ Khai Nguyên là tháp chủ Trung Xu trận tháp, nếu Lão biết Trần Lạc từng coi thường các tháp chủ thì sẽ ra sao?

Trong gian phòng không quá rộng lớn, Trần Lạc bước vào trong liền cảm nhận không khí mát mẻ ập vào mặt. Trần Lạc biết chỗ này có trận pháp gió mát. Giữa phòng có một Lão nhân tóc dài xám trắng nằm ngửa trên ghế gỗ, chân ghế nửa cong. Lão nhân nhàn nhã ngồi đung đưa ghế, rất là thoải mái.

– Đặt trái cây xuống đi, thay Lão phu đa tạ viên chủ của các ngươi.

Đồ Khai Nguyên khép mắt nghe điệu nhạc, duỗi tay ý bảo đối phương rời đi.

– Không biết Đồ tháp chủ có thích bài ‘tâm phi chi nhạc’ này không?

Trần Lạc đi qua ngồi kế bên Đồ Khai Nguyên, không khách sáo chộp trái cây đặt trên bài nhai nhóp nhép.

Trần Lạc lầu bầu:

– Bài nhạc này . . .

Trần Lạc chợt cảm giác có gì đó không thích hợp, cái ghế ngừng lắc lư, mắt khép hờ chợt mở to. Đồ Khai Nguyên chậm rãi ngồi dậy, quay đầu nhìn. Khi Đồ Khai Nguyên thấy Trần Lạc đang cắn rái cây ngồm ngoàm thì Lão ngây người, vẻ mặt mừng rỡ chồm qua ôm Trần Lạc.

Chương 9 : Không lớn không nhỏ.

Đồ Khai Nguyên cười to bảo:

– Lạc tiểu tử, biết ngay ngươi được thả ra, ha ha ha ha ha ha! Làm gia gia tưởng ngươi chết rồi!

– Biến sang bên đi, Lão già biến thái!

Trần Lạc biết trước mặt mọi người Đồ Khai Nguyên làm bộ làm tịch tháp chủ, sau lưng là Lão già xấu xa nhưng vẫn bị Lão nhiệt tình làm buồn nôn.

Trần Lạc đẩy Đồ Khai Nguyên ra, tức giận nói:

– Tiểu gia đã sớm được thả ra.

– Ui chao, bị bắt nhốt hơn một năm tính tình cáu kỉnh hơn xưa?

Đồ Khai Nguyên éo ghế lại gần Trần Lạc, liếc hắn một cái, quở trách:

– Không phải gia gia rầy ngươi, nói xem, đang yên lãnh xâm nhiễm hắc ám làm gì? Giờ thì tiêu rồi, bị bắt rồi thấy không?

Trần Lạc đang đói choáng váng mặt mày, không có tâm tình nói chuyện với Đồ Khai Nguyên. Trần Lạc chộp trái cây tiếp tục nhai.

– Ta nói này Lạc tiểu tử, dù ngươi mới được thả ra cũng không đến mức như vậy đi? Sao như quỷ chết đói đầu thai.

– Đã hai ngày ta không ăn gì, mau cho ta đồ ăn!

Trên thế giới này Đồ Khai Nguyên là người duy nhất Trần Lạc không khách sáo.

Đồ Khai Nguyên bĩu môi, khinh thường châm chích Trần Lạc một phen. Đồ Khai Nguyên kêu đầy tớ bưng lên bàn rượu và thức ăn ngon. Trần Lạc một tay cầm đùi gà tay kia gặm móng heo, liên tục ăn mười phút mới no bụng ợ chua.

Trần Lạc lười biếng nói:

– Ngay cả Lão cũng nghĩ ta đi đường tắt nên mới xâm nhiễm hắc ám?

– Nghe cách ngươi nói không lẽ Quang Minh Thủ Vệ đoàn oan uổng ngươi?

Trần Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười. Trần Lạc không thể nói với Đồ Khai Nguyên chính hắn phá giải trận pháp kỳ lạ mới bị xâm nhiễm hắc ám. Xâm nhiễm hắc ám trừ sư phụ đã quá cố ra không ai biết bí mật của Trần Lạc. Đồ Khai Nguyên chỉ biết Trần Lạc rất có thiên phú trong lĩnh vực trận pháp, không hiểu biết hoạt động mấy năm nay của hắn.

Thấy Trần Lạc không giải thích, Đồ Khai Nguyên trừng hắn.

Đồ Khai Nguyên nói:

– Thấy chưa, người ta không oan uổng ngươi.

Trần Lạc chỉ biết thở dài:

– Ài.

– Ngươi thở dài cái gì?

Đồ Khai Nguyên lại bắt đầu quở trách:

– Nhìn xem ngươi có thiên phú trận pháp tốt như vậy còn tu hành vu sư gì đó làm chi? Làm trận sư hãnh diện biết mấy. Với thiên phú của ngươi chỉ cần qua tay ta dạy dỗ thì mấy năm sau gia gia bảo đảm ngươi sẽ là trận sư đỉnh cao nhất Huyền Hoàng thế giới. Gia gia nói này, ngươi như bây giờ đều tại tên khốn Vân Du Tử mà ra.

– Cái này liên quan gì đến sư phụ của ta?

– Sao không liên quan? Hừ, lúc trước ta nói kêu ngươi theo ta học trận pháp, tên khốn Vân Du Tử nhất quyết không chịu, gì mà hắn tự biết dạy. Ta công nhận tên kia có chút bản lĩnh trên lĩnh vực trận pháp, nhưng dù sao Vân Du Tử chỉ là trận sư lưu lạc chưa qua trận tháp chứng thực, không học tập tri thức trận pháp có hệ thống, đi đường tự học thành tài thì làm sao biết dạy ngươi?

Trong ký ức của Trần Lạc Đồ Khai Nguyên vì có tấm bằng trận sư mà hay xem thường sư phụ Vân Du Tử, nói cái gì mà sư phụ xuất thân lăn lộn trên đường, không lên đài được. Sư phụ Vân Du Tử ngẫu nhiên sẽ trả đùa vài câu như Đồ Khai Nguyên không cổ hủ cứng ngắc, có kh ibày một số trận pháp ‘hoang dại’ làm Đồ Khai Nguyên câm nín.

Vân Du Tử sư phụ có bản lĩnh rất cao chẳng qua ít khi lộ ra trước mặt người ngoài.

Trần Lạc biết mỗi lần Đồ Khai Nguyên đánh cờ với sư phụ chưa từng thắng, sau khi thua sẽ lôi chuyện xuất thân Vân Du Tử ra châm chọc. Chắc chắn Đồ Khai Nguyên biết sư phụ có bản lĩnh hơn Lão, tuy ngoài miệng Lão không thừa nhận nhưng Trần Lạc nhớ sau khi Vân Du Tử chết, Lão nói một tràng khiến người cảm động trước mộ sư phụ. Tuy bây giờ Đồ Khai Nguyên cứ luôn mồm trách sư phụ sai nhưng Trần Lạc không phản bác.

Đồ Khai Nguyên cảm giác quở trách sư phụ của Trần Lạc tệ hại trước mặt hắn là không tốt, hơn nữa Lão thấy mệt miệng lưỡi khô khốc. Đồ Khai Nguyên trừng Trần Lạc, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Đồ Khai Nguyên nhìn Trần Lạc nhai trái cây, cáu kỉnh nói:

– Lạc tiểu tử, mấy ngày trước ta nghe nói ngươi trở về thì bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất? Sau này định làm gì?

– Còn làm gì? Đi một bước tính một bước chứ gì, ta có hứa với sư phụ phải qua cuộc thi bước vào cánh cửa Trung Ương học phủ.

– Ngươi chỉ có một năm. Không phải gia gia xem thường ngươi, với tình huống của ngươi muốn thi đậu vào Trung Ương học phủ là chuyện không tưởng. Nhớ năm đó gia gia được gọi là thiên địa kỳ tài cũng không dám nói câu này.

– Lão là Lão, ta là ta, Lão không được không có nghĩa là ta không thể.

Lúc Trần Lạc còn nhỏ đã theo Đồ Khai Nguyên lăn lộn, mấy năm qua hai người thường cãi cọ không tôn ti già trẻ, đã thói quen.

– Thằng nhãi này!

Đồ Khai Nguyên khinh thường nói:

– Đúng là không biết ngượng!

– Lão còn không biết ngượng dám giọ mình là thiên địa kỳ tài thì ta cần gì phải ngại?

– Hơn một năm không thấy da mặt tiểu tử nhà ngơi lại dày lên.

Đồ Khai Nguyên trò chuyện với Trần Lạc một lúc, hỏi hắn có tính toán gì không? Trần Lạc nói không, tìm chỗ ở trước rồi tính.

– Nếu ngươi không có chỗ ở thì đến của gia gia trước đi, gia gia dạy ngươi vài năm bảo đảm khiến ngươi oai phong trong giới trận pháp.

Đồ Khai Nguyên nhắm trúng thiên phú trận pháp của Trần Lạc, luôn muốn thu hắn làm đệ tử, bất đắc dĩ lúc trước Vân Du Tử không đồng ý. Sau khi Vân Du Tử chết Đồ Khai Nguyên có nhắc mấy lần nhưng Trần Lạc dùng các loại lý do từ chối.

Trần Lạc khó xử nói:

– Cái này . . . Sư phụ muốn ta thi vào Trung Ương học phủ.

– Ngươi thật cứng cổ! Trung Ương học phủ có gì tốt? Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Ngươi lãng phí thiên phú trận pháp của mình, ngươi sẽ bị trời phạt, ngươi . . .!

Cái gọi là hoàng đế không vội thái giám sốt ruọt chết, Đồ Khai Nguyên thấy Trần Lạc có thiên phú trận pháp nhưng không chịu học đàng hoàng thì rất tức giận. Đồ Khai Nguyên bật nắp vò rượu uống mấy hớp, thở hắt ra.

Đồ Khai Nguyên nói:

– Gai gia không ép ngươi tham gia trận tháp nhưng hay đến học viện của gia gia tu hành, tiểu tử ngươi đồng ý không?

Chương 10 : Không lớn không nhỏ (2).

– Học viện của Lão? Lão còn có học viện? Sao ta không biết?

Trần Lạc nổi lên lòng tò mò, từ khi hắn quen biết Đồ Khai Nguyên đến nay chưa từng nghe nói Lão có học viện.

– Có rất nhiều chuyện ngươi không biết. Gia gia không chỉ là tháp chu trận tháp còn là viện trưởng của Tiểu Kim Câu học viện.

Trần Lạc cười to bảo:

– Tiểu Kim Câu học viện? Tiểu Kim Câu học viện trong Trường Tín thành của chúng ta? Tiểu La Thiên học viện xếp cthó nhất trong hơn hai mươi học viện Kim Thủy Vực? Lão là viện trưởng của Tiểu Kim Câu học viện? Ha ha ha ha ha ha!

Tuy Trần Lạc chưa từng đi Tiểu Kim Câu học viện nhưng có nghe thấy ‘tiếng thơm’ của nó. Kim Thủy Vực tổ chức nhiều quỷ tỷ võ, mỗi lần Tiểu Kim Câu học viện đều xếp chót. Trần Lạc không ngờ Đồ Khai Nguyên là viện trưởng của Tiểu Kim Câu học viện, hắn định mượn cơ hội này châm chọc Lão nhưng bỗng đổi ý, cũng ngừng cười.

Trần Lạc chợt nhớ Tiểu Kim Câu học viện là học viện duy nhất miễn phí trong Kim Thủy Vực. Không xem gia đình hay tư chất, chỉ cần muốn tu hành, dù tuổi lớn cách mấy đều có thể trở thành học viện của Tiểu Kim Câu học viện. Nghĩ đến đây Trần Lạc nhìn hướng Đồ Khai Nguyên, hình tượng xấu xa trở nên sáng rực, cao to, chính trực hẳn lên.

Trần Lạc chân thành nói:

– Đồ Lão già, không ngờ Lão làm một chuyện người làm.

– Thằng nhóc này, nói cái kiểu gì? Đã khi nào gia gia không làm chuyện con người làm? Đừng nói nhảm, ngươi có tới không?

Trần Lạc nhún vai, cười nói:

– Dù gì ta không có chỗ đi, Lão chịu nhận ta thì không còn gì tốt hơn.

* * *

Tiểu Kim Câu học viện là một học viện đặc biệt trong Trường Tín thành thậm chí là toàn Kim Thủy Vực. Tiểu Kim Câu học viện không giống học viện khác có lịch sử xa xưa, từ khi thành lập mới có hai mươi sáu năm. Tuy nhiên Tiểu Kim Câu học viện rất nổi tiếng, không phải vì thực lực học viện cường đại mà là học viện điều kiện tuyển nhận bất cứ học đồ nào. Đúng vậy! Không có bất cứ điều kiện, tư chất sai. Không sao, học viện khác không thu? Cứ đến Tiểu Kim Câu học viện. Gia đình nghèo không có tiền nộp học phí? Không sao, cứ tới Tiểu Kim Câu học viện. Tròn mười tám tuổi nhưng không thi đậu học phủ cao đẳng? Không thành vấn đề, tới Tiểu Kim Câu học viện. Nói tóm lại chỉ cần ngươi muốn tu hành là có thể nhập học Tiểu Kim Câu học viện.

Mặc dù như vậy nhưng Tiểu Kim Câu học viện không có nhiều học đồ, dù sao tu hành là việc lớn liên quan tương lai, tiền đồ. Nếu có điều kiện tất nhiên phải vào các học viện nổi tiếng như Tiểu La Thiên học viện, dù không có điều kiện cũng muốn để con cái đi vào.

Buổi chiều, Đồ Khai Nguyên dẫn Trần Lạc đến Tiểu Kim Câu học viện. Trần Lạcnhìn bia đá trước cửa Tiểu Kim Câu học viện, buồn cười lắc đầu.

Trần Lạc hỏi:

– Ta nói này Đồ Lão già, lúc mới thành lập học viện sao Lão nghĩ ra cái tên thô bỉ quá vậy? Tiểu Kim Câu? Tốt xấu gì Lão nên đặt nó là Đại Kim Câu đi, ít nhất có khí thế hơn một chút.

– Vậy gia gia đặt tên Lão Kim Châu chẳng phải càng có khí thế?

Tiểu Kim Câu học viện trừng Trần Lạc, nói:

– Chỉ là một cái tên, ngươi thì biết gì. Trước kia nơi này là linh thạch sơn mạch hoang vu, từng đào được kim thạch, sau này linh mạch phế, mọi người gọi chỗ này là Tiểu Kim Câu. Xây dựng học viện tại đây tất nhiên phải gọi là Tiểu Kim Câu, kính ý, đây là biểu thị lòng kính ý của gia gia với mảnh đất này!

– Được rồi.

Trần Lạc không hỏi thêm vì hắn biết rõ mỗi khi Đồ Khai Nguyên nói chữ ‘kính ý’ là Lão rất nghiêm túc.

– Chút nữa vào học viện phải biểu hiện khiêm tốn chút, phải tôn trọng gia gia có biết không?

Thấy Trần Lạc gật đầu, Đồ Khai Nguyên sửa sang lại y phục, chắp hai tay sau lưng vào Tiểu Kim Câu học viện. Trần Lạc theo sau lưng Đồ Khai Nguyên, nhìn ngang ngó dọc quan sát. Tiểu Kim Câu học viện lớn hơn Trần Lạc tưởng tượng rất nhiều, tổng thể nhìn qua khá đơn sơ, tuy không khí phái như Tiểu La Thiên học viện nhưng cũng có vẻ đẹp mộc mạc.

Đi trên đường nhỏ trong Tiểu Kim Câu học viện có nhiều học đồ thấy Đồ Khai Nguyên sẽ cung kính kêu viện trưởng. Đồ Khai Nguyên gật đầu chào, quan tâm thăm hỏi. Nếu không biết Đồ Khai Nguyên là loại người gì thì Trần Lạc còn tưởng đâu hàng này là một vị viện trưởng đức cao vọng trọng.

Một thanh âm thô kệch vang lên:

– Viện trưởng, người . . . Người về rồi!

Trần Lạc giương mắt nhìn, thấy một người bộ dáng đôn hậu, cao to chạy đến. Nam nhân làn da ngăm đen, cơ bắp nhô lên, gân xanh trên cánh tay tựa con rắn nhỏ quấn quanh. Nam nhân đứng đó to lớn như ngọn núi, quá vạm vỡ.

– Nào nào, để ta giới thiệu. Ngưu Manh, vị này là học đồ mới của Tiểu Kim Câu học viện ta, Trần Lạc.

– Trần Lạc, hắn là Ngưu Manh, tuy cũng là học đồ nhưng hắn rất ngoan, hiểu chuyện nên tạm làm chức chấp sự học viện. Sau này ngươi có gì không hiểu cứ đi tìm hắn.

Trần Lạc gật đầu, bước tới trước nói:

– Trần Lạc, mong được giúp đỡ.

Ngưu Manh nhíu mày nói:

– Trần Lạc?

Ngưu Manh gãi đầu, chợt nhớ điều gì, mắt hỏ trợn to mắt kêu lên:

– Trần Lạc? Ngươi chính là Trần Lạc bởi vì xâm nhiễm hắc ám bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn bắt nhốt một năm?

Cái tên Trần Lạc lúc trước nổi tiếng vì là thiên tài, khi đó nói hắn là thiên tài người trong Trường Tín thành đều biết cũng không quá đáng. Bây giờ tên Trần Lạc là đại biểu tội đồ hắc ám, ngụy thiên tài.

Chợt nhận ra mình lỡ mồm, Ngưu Manh ngại ngùng tát mình một cái, vội xin lỗi:

– Ngại quá, ta không biết cách nói chuyện. Trần . . . Trần Lạc, xin đừng để bụng.

Trần Lạc lắc đầu, mỉm cười nói:

– Không.

Trong lòng Trần Lạc tăng phần hảo cảm với nam nhân cao to, tính cách ngay thẳng này.

Đồ Khai Nguyên phất tay ý bảo hai người đừng quá khách sáo, ra lệnh:

– Ngưu Manh, sân của ngươi còn dư một gian phòng đúng không? Sắp xếp cho Trần Lạc ở đi, hắn mới tới, mấy ngày nay ngươi hãy hướng dẫn hắn quen thuộc học viện.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^! Đã fix lại nhé khanghuy98☣ Ngoài ra như tối qua đã như đã hứa cac fan Telegram -☣-> Việt Nam Vô Địch <--☣- ☣ Mình đã cập lại sever singapore audio...từ hum này đến 30 tết sẽ cập nhật lại ( up mới )☣ 3526 bộ truyện sẽ gửi đến các bạn trong thời gian ngắn nhất vs audio chất lượng đường truyền tốt nhất ☣ Rất mong các bạn ủng hộ tụn 1 like + 1 share đến bạn bè cùng sở thích nghe audio truyện nhé ^^!☣ Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại tập 53 theo yêu cầu nhé :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
☣Bộ Truyện Con Đường Bá Chủ cập 24h mỗi ngày nhé các đạo hữu ...!☣ f5 hoặc tải lại trang để nhật chính xác nhé..:)☣Còn các thành viên thì không cần :) mặc định cập nhật bất kỳ truyện nào mới nhất nhé
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Tớ mới eidt lại được 500 chương mới nhất nhé ... đã gửi cho hà thu nhé bạn..^^!Chậm nhất giờ này ngay mai hoàn tất nhé bạn
https://audiosite.net
hạ vũ 2 tuần trước
truyện ta đánh cắp dòng thời gian không ra nữa ak 😂
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ