[Dịch] Thi Muội
Tập 6: Con Gái Văn Tiên Dinh Quá Mức Kì Lạ (c51-c60)
❮ sautiếp ❯Chương 51. Con Gái Văn Tiên Dinh Quá Mức Kì Lạ
Dù sao cái chết của con gái Văn tiên sinh quá mức kì lạ, không giống bình thường.
Đồng thời, một trong những đối tác kinh doanh của Văn tiên sinh biết được tình huống này, đã đề cử sư phụ của tôi với Văn tiên sinh.
Nói rằng sư phụ của tôi tương đối nổi danh ở đây, là người có bản lĩnh thật.
Cho nên mới sáng sớm Văn tiên sinh đã tự mình lái xe tới đây, chính là muốn mời sư phụ tôi ra mặt đưa tiễn con gái của ông ấy rời đi, hoặc làm rõ nguyên nhân vì sao con gái không muốn rời đi.
Tôi thấy chuyện này rất kì dị, cũng muốn đi nhìn xem, rốt cuộc cô gái đột tử này, đã gặp phải vấn đề gì, hoặc là có oan khuất gì.
Nhưng tôi không có năng lực làm ra quyết định, tôi nhìn về phía sư phụ, để sư phụ quyết định.
Sư phụ trầm ngâm một lúc rồi khẽ gật đầu nói: “Quý nữ chết yểu, bần đạo cảm thấy rất tiếc nuối. Nếu bần đạo đã mở cửa làm buôn bán, tự nhiên sẽ toàn lực ứng phó. Xin Văn tiên sinh chờ một lát, bần đạo đi thu thập hành trang, liền cùng ông lên đường!”
Nói xong, sư phụ liền quay đầu mở miệng nói với tôi: “Tiểu Phàm, con nhanh chóng đi thu thập hành trang! Một hồi nữa lên đường cùng sư phụ.”
Vừa nghe sư phụ mở miệng nói như vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất vui mừng.
Phải biết rằng trước kia, sư phụ cơ hồ không mang theo tôi đi ra ngoài làm việc tang lễ này, nhiều nhất chính là nhìn xem phong thuỷ.
Hiện giờ sư phụ chịu mang theo tôi, tôi tự nhiên rất hưng phấn.
“Vâng, sư phụ!” Tôi trực tiếp trả lời lại một câu, sau đó liền đi vào trong phòng thu thập hành trang cùng với các loại đạo cụ cần dùng cho việc làm pháp sự.
Mà Văn tiên sinh cũng thực kích động, nghe sư phụ đáp ứng, không ngừng nói cảm ơn.
Văn tiên sinh nói chỉ cần sư phụ có thể đưa tiễn con gái của ông ấy rời đi, nhập thổ vi an, sư phụ muốn bao nhiêu tiền cũng đều được.
Sư phụ chỉ cười cười, đối với tiền bạc, sư phụ chưa bao giờ đòi hỏi.
Cơ hồ là khách hàng cho bao nhiêu, chúng tôi sẽ nhận bấy nhiêu.
Sau nửa giờ, mọi thứ đã sẵn sàng, đóng cửa lại, chúng tôi lên xe của Văn tiên sinh.
Văn tiên sinh tương đối nóng vội, tốc độ lái xe rất nhanh, dọc đường đi không biết đã vượt qua bao nhiêu chiếc xe.
Nhưng đường đi tương đối dài, khi chúng tôi đến nơi thì đã hơn bốn giờ chiều.
Văn tiên sinh là một người giàu có, sống ở trong một khu biệt thự, còn là loại biệt thự độc lập có diện tích rất lớn.
Vừa đặt chân đến cửa, tôi đã bị thu hút bởi sự xa hoa của nơi đây.
Nhưng ở trước cửa cùng trong sân, lại treo rất nhiều vải trắng và hoa trắng, còn người nhà thì đang túc trực ở cửa.
Lúc này nhìn thấy Văn tiên sinh dẫn theo chúng tôi đi lại đây, một người phụ nữ trung niên đã trực tiếp đi lên chào đón chúng tôi, hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên là đã khóc.
Đây là Văn phu nhân, Văn tiên sinh giới thiệu cho chúng tôi, sau đó dẫn chúng tôi vào phòng chính.
Nhưng sau khi vào nhà, chúng tôi bất ngờ phát hiện ra.
Trong nhà ngoại trừ một chiếc quan tài, thế nhưng còn có hai người quen, đó là hai thầy trò Độc đạo trưởng cùng Phong Tuyết Hàn.
Độc đạo trưởng cùng Phong Tuyết Hàn cũng nhìn thấy tôi và sư phụ, cũng lộ ra một chút kinh ngạc.
Không đợi chúng tôi mở miệng, Văn phu nhân đứng ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói: “Lão Hổ, Đinh đạo trưởng, vị này chính là Độc đạo trưởng mà tôi đã nhờ người mời tới đây để đưa tiễn con gái, hy vọng mọi người sẽ vui vẻ hợp tác với nhau!”
Sư phụ chỉ nhẹ nhàng mở miệng, nói mọi người đều quen biết nhau.
Ngay sau đó sư phụ cùng Độc đạo trưởng đã chắp tay hành lễ, chào hỏi lẫn nhau.
Văn phu nhân cùng Văn tiên sinh thấy chúng tôi quen biết nhau, cũng rất vui mừng.
Nếu đã quen biết, vậy thì việc hợp tác sẽ càng thuận lợi hơn.
Chỉ cần có thể an an ổn ổn siêu độ cho con gái của ông ấy, để con gái của ông ấy có thể nhập thổ vi an, đối với điều kiện của gia đình bọn họ thì mời bao nhiêu đạo trưởng, xài bao nhiêu tiền, căn bản đều không sao cả.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, sư phụ liền hỏi Độc đạo trưởng đã ở đây bao lâu, có nhìn ra manh mối nào không.
Độc đạo trưởng nói bọn họ cũng vừa mới đến, lúc này cũng mới bắt đầu.
Sư phụ khẽ gật đầu, cũng không để ý tới những người còn lại, liền cùng Độc đạo trưởng thắp hương ở trước linh đường, cũng không vội vàng làm pháp sự, mà quan sát bố cục của linh đường cùng với nữ thi trong quan tài trước.
Về phần tôi cùng Phong Tuyết Hàn, dường như không có gì để làm.
Nhưng chàng trai Phong Tuyết Hàn này, giờ phút này lại đột nhiên nói ra một câu: “Dương khí của cậu quá yếu, nơi này lại có âm khí rất nặng. Nếu cậu ở lại đây, cô gái này nhất định sẽ tìm cậu……”
Chương 52.
Phong Tuyết Hàn đột nhiên thốt ra một câu như vậy với tôi, khiến tôi bị dọa ngay tại chỗ.
Ngay sau đó tôi liền quay đầu nhìn phía anh chàng này, phát hiện mặt của cậu ta không chút thay đổi, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào quan tài đựng người chết.
“Phong Tuyết Hàn, cậu dựa vào đâu nói cô ấy sẽ tìm đến tôi?” Tôi nhịn không được mở miệng nói.
Nhưng Phong Tuyết Hàn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu yếu như vậy, không tìm cậu thì tìm ai?”
Vừa nghe thấy lời này, tôi suýt chút nữa tức giận đến mức phun ra một ngụm máu, không nghĩ tới một người cao ngạo lạnh lùng như cậu ta, lại biết trào phúng người khác.
Nhưng không đợi tôi mở miệng, Phong Tuyết Hàn đã tiếp tục nói: “Đêm nay cậu phụ trách gác đêm, tôi sẽ thắp hương. Tôi có thể đảm bảo làm cậu bình an vô sự!”
Tôi không nói nên lời, anh chàng Phong Tuyết Hàn này, đang muốn đánh chú ý lên trên người của tôi.
Chúng tôi có thân phận là đệ tử, được định sẵn là người sẽ canh gác vào ban đêm.
Nhưng Phong Tuyết Hàn lại có suy nghĩ rất tốt đẹp, tôi gác đêm cậu ta thắp hương.
Nhưng hương nến cần bao lâu mới thắp một lần? Buổi tối mọi người đều dùng hương loại lớn, hai giờ mới thắp một lần.
Nhưng gác đêm, luôn phải mở to hai mắt, cách nửa giờ liền đốt giấy một lần.
Lượng công việc ai nặng ai nhẹ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Tôi đương nhiên không đồng ý, trực tiếp mắng một câu: “Cút!”
Phong Tuyết Hàn nghe câu trả lời của tôi, không khỏi mỉm cười, nhưng cũng không nói gì, có trời mới biết anh chàng này đang nghĩ gì, cũng không biết có phải anh chàng này đang đùa giỡn với tôi không.
Lúc này, Độc đạo trưởng cùng sư phụ đã kiểm tra xong.
Cả hai người đều trông có vẻ u ám, đi tới trước mặt vợ chồng Văn tiên sinh, sau đó sư phụ của tôi mở miệng nói: “Văn tiên sinh, Văn phu nhân. Quả thật có nguyên nhân khiến con gái của ông bà không muốn rời đi!”
Vợ chồng Văn tiên sinh vừa nghe thấy, sắc mặt liền thay đổi, Văn phu nhân vội vàng mở miệng nói: “Đinh đạo trưởng, vậy, vậy đó là nguyên nhân gì! Con gái của tôi, có phải con gái của tôi có oan khuất gì không?”
Sư phụ khẽ lắc đầu: “Có oan khuất hay không, bần đạo còn chưa biết, nhưng chiếc quan tài này có vấn đề!”
Vừa nói, sư phụ vừa chỉ vào chiếc quan tài được làm bằng gỗ tử đàn mà Văn tiểu thư đang nằm.
Nghe đến đây, tôi cùng Phong Tuyết Hàn cũng đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra một tia nghi hoặc.
Nói thật, quan tài được làm bằng gỗ tử đàn, là loại quan tài có chất liệu tốt nhất.
Loại chất liệu này không chỉ khan hiếm và đắt đỏ, nếu làm thành quan tài, thậm chí còn có “Công hiệu” trấn hồn an phách.
Dù là thời cổ đại hay là thời hiện đại, hầu hết những gia đình có thể sử dụng gỗ tử đàn làm quan tài, cơ hồ đều là đại quan quý nhân, vương hầu khanh tướng.
Chiếc quan tài ở trước mắt tôi, mặc kệ là màu sắc hay là chạm trổ, đều không thể bắt bẻ.
Nhưng quan tài tốt như vậy, vì sao lại có vấn đề?
Sắc mặt của Văn tiên sinh khẽ thay đổi: “Cái gì? Nó có vấn đề gì? Đây là chiếc quan tài làm từ gỗ tử đàn màu vàng mà tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua, tôi còn nhờ người xem qua, trên đó còn có khắc hoa văn phượng hoàng, đúng là quan tài dành cho nữ, cũng không có phạm vào cấm kỵ!”
Vừa dứt lời, Độc đạo trưởng ở bên cạnh đã mở miệng nói: “Văn tiên sinh, ông đừng vội. Nhìn từ bề ngoài, chiếc quan tài làm từ gỗ tử đàn màu vàng có khắc hoa văn phượng hoàng đúng là thứ tốt. Nhưng điều kiện tiên quyết là, nó phải chân chính là gỗ tử đàn……”
Nghe đến đây, tôi đã nghe ra ý tứ trong lời nói, ý tứ của Độc đạo trưởng cùng sư phụ chính là, chiếc quan tài này đã dùng vật liệu gỗ không đúng.
Nhưng cũng không đúng nha! Trước đó, sau khi vào nhà, tôi cũng đã từng chạm qua chiếc quan tài này, đúng là gỗ tử đàn.
Bởi vì chúng tôi đã bán thứ này trong cửa hàng của mình ngoài ra còn có rất nhiều tượng thần bằng gỗ tử đàn, cho nên phán đoán của tôi sẽ không sai.
Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng tôi cũng không lên tiếng, tiếp tục đứng ở bên cạnh lắng nghe.
“Độc đạo trưởng, Đinh đạo trưởng, ý tứ mà hai người muốn nói chính là, chiếc quan tài của tôi là giả?” Văn tiên sinh rất kinh ngạc, nhưng cũng không tin.
Sư phụ cùng Độc đạo trưởng lại gật đầu, tỏ vẻ đúng là như thế.
Văn tiên sinh khẽ nhíu mày: “Không có khả năng, tôi đã bỏ ra mấy chục vạn để mua chiếc quan tài này. Sao có thể là giả!”
Nói xong, vội vàng đi đến bên cạnh quan tài, sau đó sờ tới sờ lui, quan sát thật kỹ quan tài.
Sư phụ lại chậm rãi đi tới phía trước quan tài, sau đó mở miệng nói: “Văn tiên sinh, chiếc quan tài này được làm rất tốt, nhìn từ bên ngoài thì không chê vào đâu được. Nhưng ông chỉ cần cắt một góc là sẽ biết chân tướng sự việc!”
Nói xong, sư phụ liền cầm lên đao chém thi, chém vào một góc của quan tài.
Chỉ nghe một tiếng “Răng rắc”, một góc của quan tài đã bị cắt đứt.
Chương 53.
Trong khoảnh khắc góc quan tài bị cắt đứt, tất cả những người có mặt ở đó đều chấn động.
Mọi người đều có thể nhìn thấy, gỗ tử đàn bị cắt ra, có hai màu sắc.
Bên sườn là màu đỏ tím, nhưng bên trong lại là màu trắng.
Gỗ tử đàn làm gì có màu trắng?
Văn tiên sinh nhìn thấy, trong miệng bỗng nhiên thốt ra: “Dán tầng!”
“Đúng vậy. Chiếc quan tài tử đàn này đã bị người ta làm giả, dùng cách dán tầng. Bên ngoài chính là gỗ tử đàn chân chính, nhưng bên trong lại là gỗ vàng.”
“Loại gỗ này thuần dương, thường được sử dụng làm cột trên xà nhà, trọng lượng cùng mùi hương đều giống với gỗ tử đàn, nhưng thuộc tính lại khác nhau, càng không thích hợp làm quan tài.”
“Ông để người chết nằm trong chiếc quan tài làm bằng loại gỗ này chẳng khác nào cho vào nồi hấp cách thủy, sao cô ấy có thể thoải mái?” Sư phụ mở miệng nói.
Lúc này Văn tiên sinh tức giận đến mức không nói nên lời, nổi cơn tam bành ngay tại chỗ: “Con mẹ nó, dám hố ông, hại con gái bảo bối của ông. Chờ chuyện này qua đi, tôi sẽ làm cho bọn họ ăn không hết còn phải gói đem đi!”
“Văn tiên sinh bớt giận, con gái của ông đột ngột qua đời, hồn phách sẽ không yên ổn. Hiện tại chúng ta nên thay đổi quan tài trước. Bằng không con gái của ông khó có thể an nghỉ!” Độc đạo trưởng nói.
Tuy rằng Văn tiên sinh rất tức giận, nhưng rõ ràng ông là một người cha rất yêu thương con gái của mình.
Văn tiên sinh vỗ một cái vào trán, sau đó vội vàng gọi điện thoại nhờ người đến xử lý.
Mà chiếc quan tài làm bằng gỗ tử đàn giả mà Văn tiên sinh đã bỏ ra mấy chục vạn để mua, rõ ràng là không dùng được.
Vì vậy, mọi người đã cùng nhau di chuyển thi thể của Văn tiểu thư ra khỏi quan tài.
Văn tiểu thư rất trẻ và rất xinh đẹp.
Tuy rằng đã chết, nhưng bởi vì đã trang điểm.
Cho nên lúc này nhìn từ bề ngoài, giống như là đang ngủ.
Khi thi thể của Văn tiểu thư được chuyển đi, chiếc quan tài làm bằng gỗ tử đàn giả đã bị ném vào trong sân nhỏ, sau đó giội xăng đốt.
Sư phụ cùng Độc đạo trưởng, một lần nữa bắt đầu an bài cùng bố trí lại linh đường.
Về phần Văn tiên sinh thì có hiệu suất làm việc rất cao, không đến hai giờ, một chiếc quan tài được làm bằng gỗ long não tốt nhất đã được chuyển đến nhà.
Sau khi kiểm tra cẩn thận và thấy không có vấn đề gì, chúng tôi để Văn tiểu thư nằm xuống một lần nữa.
Sau khi mọi người tế bái xong, sư phụ cùng Độc đạo trưởng liền bắt đầu nghi thức siêu độ.
Bởi vì Văn tiểu thư chết đột ngột, trước đó lại có vần đề về quan tài, lần này nghi thức siêu độ tương đối phức tạp và nghiêm khắc hơn.
Chúng tôi bắt đầu từ lúc 6 giờ chiều và tiếp tục cho đến 11 giờ 30 tối. Trong khoảng thời gian này, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ và không có bất kỳ sai sót nào.
Thẳng đến khi làm xong nghi thức, sư phụ cùng Độc đạo trưởng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, hầu như tất cả họ hàng của Văn gia đều đã rời đi, chỉ còn lại Văn tiên sinh cùng Văn phu nhân.
Văn phu nhân rất thương tâm, thỉnh thoảng sẽ khóc một hồi.
Văn tiên sinh thấy trạng thái tinh thần của Văn phu nhân không tốt, liền đỡ Văn phu nhân đi về trước để nghỉ ngơi, giao lại chuyện ở linh đường cho chúng tôi.
Đến khoảng mười hai giờ, sư phụ cùng Độc đạo trưởng thấy mọi chuyện đều thuận lợi, cũng không xảy ra sai lầm, liền chuẩn bị rời đi.
Bọn họ nói tràng pháp sự này sẽ tiếp tục vào lúc 7 giờ sáng, đêm nay tôi cùng Phong Tuyết Hàn sẽ gác đêm.
Đây đều là chuyện nằm trong dự kiến, hai chúng tôi cũng không nói gì.
Sau đó, sư phụ cùng Độc đạo trưởng liền đi nghỉ ngơi.
Nhưng chỗ nghỉ ngơi cũng không phải là nơi này, mà là một căn biệt thự ở bên cạnh.
Trước đó Văn tiên sinh đã nói, ngôi nhà hiện tại, vốn dĩ là mua cho con gái, ngày sau dùng làm của hồi môn.
Hiện giờ nơi này lấy làm linh đường cho Văn tiểu thư, cho nên căn nhà này đã không còn người sống.
Sau khi sư phụ cùng Độc đạo trưởng rời đi, nơi này chỉ còn lại tôi cùng Phong Tuyết Hàn.
Nhưng sư phụ cùng Độc đạo trưởng chân trước mới vừa đi, phía sau tôi liền duỗi người, lộ ra bộ dáng mỏi mệt.
Phong Tuyết Hàn thấy tôi như vậy, lạnh lùng nói một câu: “Đinh Phàm, cậu ngủ trước đi! Tôi sẽ canh gác tới nửa đêm!”
Hiện tại tôi thật sự rất buồn ngủ, đột nhiên nghe thấy Phong Tuyết Hàn nói như vậy, tôi cầu mà không được.
Tôi trực tiếp gật đầu với Phong Tuyết Hàn: “Vậy làm phiền!”
Nói xong, tôi cũng không khách khí, trực tiếp tìm một cái góc, kê vài chiếc ghế dài rồi nằm lên đó ngủ.
Đổi thành người khác, có lẽ sẽ ngủ không được ở bên trong linh đường.
Nhưng tôi từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường này, cho nên không có cảm giác gì.
Nằm được một lúc thì tôi ngủ thiếp đi. Tôi ngủ rất ngon và thoải mái.
Chương 54.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, đã ba giờ sáng.
Lúc này, tôi bị Phong Tuyết Hàn đánh thức, hai mắt của cậu ta có chút đỏ ngầu, có vẻ khá mệt mỏi.
“Đinh Phàm, đến lượt cậu! Linh đường có âm khí rất nặng, nhất định phải nhìn chằm chằm!” Phong Tuyết Hàn ngáp một cái nói.
Tôi gật gật đầu: “Yên tâm ngủ đi! Tôi có thể coi chừng!”
Nói xong, tôi liền xoa xoa đôi mắt, đi tới phía trước quan tài.
Hương nến cùng giấy vàng mã đều mới được thay thế, hiện tại cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Hơn nữa tôi ngồi ở phía trước quan tài cũng không có cảm giác gì khó chịu, chỉ cần hương nến không bị dập tắt, cũng không có vấn đề gì lớn.
Huống chi vừa rồi tôi đã ngủ được mấy tiếng, hiện tại tinh thần của tôi rất tốt, cho nên tôi đã lấy điện thoại di động ra chơi game.
Cũng không biết vì sao, tôi cảm thấy linh đường càng ngày càng lạnh, tôi đã nổi da gà mấy lần.
Hiện giờ tôi cũng không còn tâm trí để chơi game, tôi định đứng dậy để vận động gân cốt.
Nhưng tôi vừa mới đứng dậy, đột nhiên ngoài cửa có một trận gió lạnh ập vào, trực tiếp làm ngọn lửa trên hương án phát ra tiếng rít gào.
Thấy vậy, tôi sửng sốt, đây không phải chuyện đùa, hương nến không thể dập tắt được.
Tôi vội vàng xoay người đi đóng cửa lại, đề phòng ngọn nến bị thổi tắt.
Sau khi đóng cửa lại, ánh nến đã trở nên yên tĩnh.
Vốn tưởng rằng mọi việc đều suôn sẻ, nhưng khi tôi đưa mắt nhìn về phía lư hương ở chính giữa, sắc mặt của tôi “Bá” một tiếng liền biến sắc.
Tôi nhìn thấy ba nén hương ở trên lư hương, lúc này nó đã biến thành hai cây ngắn và một cây dài.
Tục ngữ nói: người sợ ba dài hai ngắn, nhưng quỷ lại kiêng kị hai ngắn một dài.
Tôi chỉ đi đóng cửa, hương nến đã thay đổi hình dáng, việc này làm tôi sợ hãi.
Tôi vội vàng kêu một tiếng về phía Phong Tuyết Hàn đang ngủ: “Phong Tuyết Hàn, Phong Tuyết Hàn, xảy ra chuyện rồi……”
Tôi vừa mở miệng, vừa rút ba nén hương ở trong lư hương ra ngoài.
Loại hương này không thể giữ lại, cần phải nhổ bỏ, một lần nữa thắp hương mới.
Phong Tuyết Hàn giật mình tỉnh giấc, khi nghe thấy tiếng hét của tôi.
“Xảy ra chuyện gì?” Phong Tuyết Hàn cau mày hỏi.
“Không biết vì sao, hương này đột nhiên cháy thành hai ngắn một dài.” Tôi vội vàng nói chuyện.
Sau đó đem ba nén hương đặt ở trên ánh nến, bởi vì hồi hộp và run tay, cho nên ba nén hương không ngừng rung động.
“Cái gì? Hai ngắn một dài?”
Phong Tuyết Hàn cũng biết rất rõ về cấm kỵ hai ngắn một dài, cậu ta vội vàng đi tới trước linh đường.
Thấy đúng là như thế, sắc mặt cũng thay đổi, cầm lấy giấy vàng liền bắt đầu đốt liên tục: “Tàn thành tro, bụi thành bụi. Cô đã chết, đừng lưu luyến nữa!”
Sau khi nói xong, Phong Tuyết Hàn còn ném một tấm bùa chú vào chậu than.
“Oanh” một tiếng, trực tiếp xuất hiện một quả cầu lửa màu xanh lá.
Đồng thời, Phong Tuyết Hàn còn lớn tiếng hỏi tôi: “Đinh Phàm, thắp hương chưa. Cậu có thể nhanh tay lên không!”
Nhưng Phong Tuyết Hàn không biết, lúc này tôi cũng rất sốt ruột nha!
Không biết vì sao, lúc này ba nén hương đều không thắp được.
Tôi cau mày, vội vàng nói: “Phong Tuyết Hàn, hương này thắp hoài không cháy!”
Khi Phong Tuyết Hàn nghe thấy lời nói của tôi, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thắp không cháy?”
Nói xong, Phong Tuyết Hàn trực tiếp nhích lại gần, cũng thấy nén hương trong tay tôi thắp không cháy.
Rõ ràng đã đặt ở trên lửa để đốt, nhưng lại không xuất hiện một tia lửa nào.
Phải biết rằng đây là đây là hương hảo hạng, loại có thể đốt cháy bằng một cái bật lửa.
Phong Tuyết Hàn cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Lại nhặt ba nén hương lên, bắt đầu thắp ở một ngọn nến khác.
Sau đó mở miệng nói với tôi: “Đinh Phàm, cậu đi mở nắp quan tài, xem thi thể có biến hóa gì không!”
Tôi không có kinh nghiệm trên phương diện này, cho nên nhìn không hiểu.
Phong Tuyết Hàn trải qua nhiều trường hợp hơn tôi, có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, cậu ta đã mở miệng nói như vậy, tôi cũng không nói nhảm, vội vàng đặt nhang xuống, chạy về phía quan tài.
Tôi dùng hai tay đỡ lấy nắp quan tài, sau đó dùng một lực thật mạnh, chỉ nghe “Oanh” một tiếng, nắp quan tài đã bị tôi kéo ra một nửa.
Sau đó, tôi cúi đầu nhìn vào trong quan tài, nhưng chỉ mới nhìn vào bên trong, sắc mặt của tôi liền thay đổi, hít vào một hơi khí lạnh ngay tại chỗ.
Trong đầu “Ong” một tiếng, giống như sét đánh giữa trời quang.
Tôi sửng sốt ngay tại chỗ, lộ ra vẻ kinh hãi.
Bởi vì tôi phát hiện, Văn tiểu thư nằm trong quan tài, không biết từ khi nào đã trợn mắt.
Càng đáng sợ hơn chính là, làn da trên mặt của Văn tiểu thư, đã mọc ra một ít lông tơ màu trắng thật nhỏ, đôi tay đặt ở trên bụng, đã mọc ra móng tay dài màu trắng.
Người ta vẫn thường nói: Thi thể trừng mắt, muốn lấy mạng.
Tôi đã từng trải qua chuyện này rồi, bây giờ nhìn lại cảnh tượng này sao có thể không hoảng sợ đây?
Chương 55.
Nhưng đây không phải là điều khiến tôi sợ hãi nhất, điều khiến tôi sợ hãi hơn chính là lớp lông tơ trắng xóa trên mặt Văn tiểu thư cùng với móng tay màu trắng đột nhiên mọc dài ra.
Tử thi đột nhiên xuất hiện sự thay đổi, đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho việc thi thể này sắp thi biến, đây là điềm báo nổ thi.
Từ trước cho đến nay tôi chưa từng gặp được loại tình huống này, nhưng trước kia tôi đã từng nghe nói về nó.
Vì vậy, khi tôi nhìn thấy tình huống đột ngột này, trong lúc nhất thời tôi có chút bối rối.
Nhưng Phong Tuyết Hàn đang thắp nhang thấy tôi đứng tại chỗ không nói chuyện, lập tức hét một tiếng về phía tôi: “Đinh Phàm, cậu nhìn thấy cái gì?”
Sau tiếng hét của Phong Tuyết Hàn, lúc này tôi mới phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc.
Sau đó tôi mở miệng nói với Phong Tuyết Hàn: “Thi, thi biến! Thi thể của Văn tiểu thư đang thi biến!”
Khi tôi nói câu cuối cùng, tôi đã nhấn mạnh giọng điệu của mình.
Phong Tuyết Hàn nghe thấy lời này, đồng tử của cậu ta cũng giãn ra, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lúc này hắn còn thắp hương để làm gì? Phong Tuyết Hàn vội vàng chạy tới, ngay khi nhìn thấy trạng thái của Văn tiểu thư, cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
“Tại sao lại như vậy? Vì sao lại thi biến!” Phong Tuyết Hàn không thể tin được.
Phải biết rằng chúng tôi đã làm tất cả những gì nên làm, pháp sự, hương nến, tiền giấy, tế bái, tất cả đều đủ.
Huống chi người làm pháp sự còn là sư phụ cùng Độc đạo trưởng.
Hai người bọn họ dám buông tay để cho tôi cùng Phong Tuyết Hàn gác đêm, cũng đủ thấy nữ thi đã an ổn, sẽ không xuất hiện chuyện xấu gì.
Nhưng vì sao, vì sao lại thi biến?
Ngoại trừ Phong Tuyết Hàn cảm thấy kinh ngạc, tôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhưng vào lúc này, tôi phát hiện đôi mắt của nữ thi mặc dù đã mở, nhưng cũng không có ánh sáng, chỉ ngắm nhìn một chỗ, dường như đang nhìn thứ gì.
Tôi hơi thắc mắc nên nhìn theo ánh mắt của nữ thi và ngước lên.
Kết quả chỉ mới vừa nhìn thì trái tim của tôi đã “thịch thịch”, toàn thân rùng mình.
Bởi vì ngay trên đỉnh đầu của nữ thi, là một cây xà nhà.
Người xưa thường nói: Tử thi mà nhìn chằm chằm vào xà nhà, thì các thành viên trong gia đình sẽ chết thảm.
Đây là một điều cấm kỵ trong những điều cấm kỵ, ai dám tùy tiện để cho thi thể trừng xà nhà? Hơn nữa thi thể này còn đột tử, sát khí rất nặng.
Nhưng hiện tại, nữ thi này thật sự đang trừng xà nhà, đây là sát phong thuỷ, là thứ kiêng kị cùng cấm kỵ.
Lúc này phía trên xà nhà, sớm đã ướt một tảng lớn.
Ở khu vực chính giữa, ngay phía trên lông mày của nữ thi, còn hình thành một nhóm băng tinh ngưng kết thành hình dạng cái dùi, chung quanh đã sinh ra sương trắng……
Nhìn thấy một màn trước mắt, tôi sợ ngây người.
Ngay sau đó tôi mở miệng nói với Phong Tuyết Hàn ở bên cạnh: “Hãy nhìn lên phía trên!”
Phong Tuyết Hàn nghe thấy lời nói của tôi và nhìn lên theo bản năng.
Vừa nhìn thấy, thân thể của cậu ta cũng chấn động: “Trừng, trừng xà nhà, không ngờ sát khí đã ngưng kết thành băng!”
Phong Tuyết Hàn cũng cảm thấy việc này khó giải quyết, sát khí đã ngưng kết thành băng, có thể tưởng tượng sát khí này mạnh cỡ nào.
Mặc dù trước kia, tôi chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy.
Nhưng tôi rất rõ ràng, thi thể nhìn chằm chằm vào xà nhà là một điều cấm kỵ trong phong thủy.
Văn tiểu thư đột ngột qua đời, sát khí của bản thân đã rất nặng.
Huống chi trước đó vài ngày, cô ấy vẫn luôn bị thiêu đốt ở trong quan tài giả, việc này càng tăng thêm sát khí của Văn tiểu thư.
Hiện tại thì tốt rồi, hai mắt của Văn tiểu thư, trực tiếp nhìn chằm chằm vào xà nhà, tạo thành một điều cấm kỵ trong phong thủy.
Dưới điều cấm kỵ trong phong thủy này, đã trực tiếp kích hoạt sự thay đổi trên thi thể của Văn tiểu thư.
Trước kia ở nông thôn, để ngăn chặn điều này.
Thông thường, tử thi nằm ở trong phòng, đều sẽ được lót một cái gối ở dưới đầu.
Để ngăn chặn việc thi thể nhìn chằm chằm vào xà nhà, trước khi di chuyển thi thể của Văn tiểu thư, Độc đạo trưởng đã đích thân nhờ Văn phu nhân tìm một cái gối để lót ở dưới đầu của Văn tiểu thư.
Lúc ấy tôi nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng vì sao hiện tại Văn tiểu thư lại nhìn chằm chằm vào xà nhà?
Tôi hơi nghi ngờ nên cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện cái gối lót ở dưới đầu của Văn tiểu thư, đã bị lõm xuống.
Kết quả là, đầu của cô ấy ngửa ra sau, lúc này mới xuất hiện một khoảng cách thẳng đứng làm cô ấy nhìn chằm chằm vào xà nhà, phạm vào điều cấm kỵ.
Đưa tay sờ vào, tôi suýt chút nữa đã muốn lên tiếng mắng con mẹ nó.
Bởi vì tôi phát hiện cái gối lót ở dưới đầu của Văn tiểu thư, hóa ra là một cái gối cao su.
Chết tiệt, người sống có thể ngủ thoải mái, nhưng thứ này có thể dùng làm gối cho người chết sao?
Chương 56.
Khó trách Văn tiểu thư lại ngẩng đầu lên, xem ra là gối đầu có vấn đề.
Đừng nhìn giá trị của loại gối này đắt đỏ, động một chút là hơn một ngàn.
Nhưng dùng loại gối đầu này cho người chết ngủ, hoàn toàn là hại người.
Tôi nhíu mày, sau đó nói với Phong Tuyết Hàn: “Mẹ nó, gối lót đầu của nữ thi này là gối cao su.”
***nữ thi***: xác chết nữ
“Cái gì? Gối cao su? Khó trách nữ thi lại ngẩng đầu! Đinh Phàm, cậu nhanh kéo mí mắt của nữ thi xuống, tôi sẽ tìm đồ vật khác đổi lại!”
Nói xong, Phong Tuyết Hàn liền xoay người đi tìm vật thay thế.
Còn tôi thì bắt đầu dùng tay kéo mí mắt của nữ thi, muốn Văn tiểu thư nhắm mắt lại.
Nhưng lúc này mí mắt của cô ấy đã cứng đờ, căn bản kéo không nhúc nhích, càng không thể làm cô ấy nhắm mắt lại.
“Phong Tuyết Hàn, nữ thi không nhắm mắt được!” Tôi vừa nói vừa tiếp tục cố gắng làm cho nữ thi nhắm mắt.
Nhưng vẫn không thành công, vào lúc này có một giọt nước rơi xuống cánh tay của tôi, giọt nước này lạnh như băng, buốt thấu xương.
Chỉ có một giọt mà thôi nhưng lại khiến tôi lạnh sống lưng.
Theo bản năng tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện băng tinh trên xà nhà, giờ phút này đã ngưng tụ ra giọt nước.
Giọt nước vừa rồi chính là giọt nước rơi ra từ băng tinh.
Sắc mặt của tôi lập tức thay đổi, thầm nghĩ không tốt.
Khó trách lại lạnh như vậy, đó là giọt nước do sát khí ngưng tụ ra, một khi giọt nước này rơi xuống thân thể của nữ thi, ngay lập tức sẽ xuất hiện minh hỏa.
Trong nháy mắt sẽ kích phát sát khí ở bên trong nữ thi, làm cơ thể của nữ thi thay đổi, hóa thành cương thi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của tôi trở nên tái nhợt vô cùng.
Tôi vội vàng nói với Phong Tuyết Hàn đang tìm kiếm vật thay thế: “Phong Tuyết Hàn, nhanh lên, băng tinh chứa sát khí ở trên đỉnh đầu đã bắt đầu nhỏ giọt!”
Mặc dù trong ngày thường Phong Tuyết Hàn rất lạnh lùng và cao ngạo, nhưng lúc này cậu ta cũng hoảng sợ.
Đây không phải là một trò đùa, nếu thi biến, sẽ xuất hiện cương thi, việc này thật sự rất phiền phức.
Phải biết rằng cương thi là loại đồ chơi mình đồng da sắt, thực lực vô cùng cường đại, còn mang theo thi độc, một khi xuất hiện thì rất khó đối phó.
Nhưng bọn họ đang ở trong linh đường, biết lấy đâu ra gối khác?
Phong Tuyết Hàn không tìm thấy gối bằng vải bông, cuối cùng cậu ta tìm một bìa cứng, sau khi gấp vài lần, liền cầm lại đây.
“Nhanh, nhanh lấy cái này lót ở dưới đầu của cô ấy!” Nói xong, Phong Tuyết Hàn đã đưa bìa cứng tới.
Bây giờ tôi không quan tâm đến những thứ khác, tôi vội vàng cầm lấy nó, sau đó lấy chiếc gối cao su ra ngoài, thay vào đó là bìa cứng.
Mà giọt nước chứa sát khí, đã nhỏ giọt ba lần.
Nhưng mỗi lần đều nhỏ giọt ở trên người tôi, cho nên không có kích hoạt việc thi biến.
Sau khi đổi gối, tư thế ngủ của nữ thi cũng thay đổi.
Ánh mắt của nữ thi cũng lệch khỏi xà nhà, cũng không còn tồn tại điều cấm kỵ trong phong thủy.
Trước đó dù có cố gắng như thế nào thì tôi cũng không thể kéo mí mắt của nữ thi xuống được, bây giờ đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Phong Tuyết Hàn thấy tôi đã kéo mí mắt của nữ thi xuống, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó chỉ nghe Phong Tuyết Hàn mở miệng nói: “Cuối cùng cũng khép lại, bây giờ chúng ta sẽ nhanh chóng đậy nắp quan tài lại và thắp hương một lần nữa!”
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng cũng thở ra một hơi.
Chỉ cần đôi mắt của nữ thi khép lại, thì sẽ phá giải điều cấm kỵ trong phong thủy, việc này xem như đã được giải quyết.
Vì thế, tôi cùng Phong Tuyết Hàn đã hợp lực, chuẩn bị niêm phong quan tài.
Nhưng điều mà chúng tôi không bao giờ nghĩ tới chính là, trong lúc mấu chốt, bên trong linh đường đã xảy ra biến cố.
Đột ngột vang lên một tiếng mèo kêu.
“Meo!”
Thanh âm không lớn, nhưng trong đêm yên tĩnh, lại rất chói tai.
Nghe thấy thanh âm này, sắc mặt của tôi cùng Phong Tuyết Hàn đều biến đổi, theo bản năng quay đầu nhìn sang.
Thì phát hiện, không biết từ khi nào, bên trong linh đường lại có một con mèo đen mập mạp.
Đôi mắt của con mèo đen sáng lên, lúc này, nó đang nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài mà hai chúng tôi đang đỡ.
Bên trong linh đường xuất hiện thứ này, không phải là điềm lành.
Phong Tuyết Hàn trực tiếp mở miệng mắng một câu: “Mèo hoang từ đâu tới, cút ngay!”
Tôi cho rằng con mèo đen sẽ bỏ đi sau khi bị quát lớn.
Nhưng sự thật lại không giống như trong suy nghĩ của tôi, con mèo đen này căn bản không sợ người.
Thay vào đó, nó lao tới, nhảy lên phía trên nắp quan tài của Văn tiểu thư.
Nhìn thấy một màn như vậy, tôi cùng Phong Tuyết Hàn mới vừa buông lỏng trái tim, đột nhiên lại nhắc tới cổ họng, sắc mặt càng thêm kinh hãi.
Mẹ nó! Đúng là muốn mạng mà.
Sao có thể cho đồ vật còn sống đứng ở trên quan tài của người chết?
Chương 57.
Hơn nữa, xung quanh linh đường của người chết cùng với xung quanh quan tài, đặc biệt kiêng kị hai loại đồ vật còn sống.
Chính là chó và mèo, ở nông thôn, khi trong nhà có người chết, hai loại động vật này sẽ được đưa ra khỏi linh đường.
Bởi vì hai loại đồ vật này xung đột với tử thi, theo như truyền thuyết nó sẽ làm cho người chết không thể yên ổn, không thể nhắm mắt.
Câu chuyện chó sủa quỷ, mèo kêu thi, cũng từ đó mà ra.
Giờ phút này nhìn thấy một con mèo đen to lớn mập mạp đang đứng ở trên nắp quan tài, tôi thực sự muốn khóc.
Văn tiểu thư chết đột ngột, hơn nữa thi thể còn nhiều lần gặp khúc chiết, sát khí đã rất nặng.
Vừa rồi còn xuất hiện Phong Thuỷ Sát, tử thi nhìn chằm chằm vào xà nhà, thật vất vả mới hóa giải.
Nếu con mèo hoang này lại tung hoành, tôi thật sự không dám đảm bảo, nó sẽ không dẫn dụ nữ thi tiếp tục thi biến một lần nữa.
Sắc mặt của tôi rất khó coi, vội vàng rống một câu về phía mèo hoang: “Cút ngay!”
Nói xong, tôi và Phong Tuyết Hàn còn dùng tay đánh nó, muốn đuổi nó đi.
Nhưng cả hai chúng tôi đều biết, con mèo hoang này căn bản không sợ người.
Trong lúc tôi đánh nó, nó không chỉ nhanh nhẹn tránh thoát, còn cào tôi một cái.
Phía trên mu bàn tay của tôi, trực tiếp xuất hiện vài vết máu.
Tôi có chút tức giận, tôi nhìn về phía mèo hoang, chuẩn bị tấn công lần nữa.
Nhưng lúc này tôi lại phát hiện, con mèo hoang kia đã lộ ra vẻ mặt vặn vẹo.
Nó mấp máy miệng, cúi đầu phát ra một tiếng mèo kêu “Meo” ……
Tiếng mèo kêu rất lớn, rất chói tai, trực tiếp vang vọng ở bên trong linh đường trống rỗng.
Mèo hoang đứng ở trên đầu quan tài, thường được gọi là chuông kêu thi, vậy mà chúng tôi lại gặp phải điều cấm kỵ như vậy.
Cảm thấy tỷ lệ này còn nhỏ hơn việc trúng 500 vạn, trong lòng tôi không ngừng kêu khổ.
Hậu quả của việc xuất hiện loại chuyện này, vô cùng có khả năng sẽ dẫn tới việc thi biến.
Tôi và Phong Tuyết Hàn nghe thấy tiếng mèo kêu, toàn thân run lên, cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Mèo hoang chết tiệt, mau cút khỏi đây!” Tôi hét tiếng.
Nhưng kể cũng lạ, sau khi con mèo hoang gầm lên một tiếng, nó quay người nhảy khỏi nắp quan tài, sau đó vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Nhìn thấy con mèo hoang bỏ chạy, chúng tôi đều cảm thấy bất an.
Nhưng nữ thi ở trước mắt tôi càng quan trọng hơn, vì thế tôi và Phong Tuyết Hàn đều quay đầu lại và nhìn vào bên trong quan tài.
Kết quả vừa nhìn vào bên trong, thần kinh của hai chúng tôi đều trở nên căng thẳng.
Trời ơi, vừa rồi nữ thi đã nhắm mắt, lúc này đã mở mắt ra.
Hơn nữa, lần này khác với lần trước, trong khóe mắt của nữ thi đã xuất hiện những đường gân xanh cùng với những vệt máu đen.
Mọi chuyện còn chưa kết thúc, thời điểm chúng tôi nhìn chằm chằm vào nữ thi thì rơi vào hoảng sợ, trong lúc nhất thời cũng không có phản ứng.
Bỗng nhiên có một giọt nước, từ phía trên rơi xuống, trực tiếp nhỏ giọt ở trên trán của nữ thi.
Chỉ nghe một tiếng “Tạch”, giọt nước đó lập tức bắn lên trán của nữ thi.
Trong nháy mắt xuất hiện hình ảnh này, trong đầu của tôi và Phong Tuyết Hàn đã “Ong” một tiếng. Tự động xuất hiện hai chữ “Xong rồi”!
Vừa rồi tôi chỉ lo nhìn con mèo hoang kia, lại quên mất sát khí đã ngưng tụ thành hơi nước ở trên đỉnh đầu còn chưa có biến mất.
Khi giọt nước do sát khí ngưng tụ rơi xuống trán của nữ thi, dường như nữ thi đã bị kích thích.
Lúc này đồng tử của nữ thi đột nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm vào tôi và Phong Tuyết Hàn.
Những ngón tay đặt ở bụng dưới lúc này cũng khẽ run lên.
Hai chúng tôi giật mình, vội vàng lùi lại một bước.
“Không tốt! Thi biến!” Tôi kinh ngạc nói.
Mặc dù tôi chưa bao giờ nhìn thấy cương thi chân chính, nhưng trước kia ở trong miệng sư phụ, tôi cũng nghe qua không ít truyền thuyết về cương thi.
Đồng tử của người chết sao có thể cử động? Nguyên nhân cũng chỉ có một, đó chính là thi biến.
Thi thể của Văn tiểu thư, lúc này đã biến thành cương thi.
Vừa dứt lời, tôi cùng Phong Tuyết Hàn liền nhìn thấy một đôi tay trắng bệch, đang nhấc lên từ trong quan tài.
Móng tay thon dài, cánh tay trắng nõn cùng với lông tơ màu trắng xuất hiện ở trên người.
Giờ phút này, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy sởn gai ốc, lạnh sống lưng.
“Đinh Phàm, cô ấy muốn thi biến, cậu mau dùng vách quan tài để trấn giữ cô ấy lại. Tôi đi lấy gạo nếp cùng ống mực tới đây!” Phong Tuyết Hàn cũng coi như là người từng trải, lúc này vội vàng mở miệng nói.
Trong lòng của tôi có chút sợ hãi, nhưng tâm trí cũng không rối loạn.
Tôi biết rằng bây giờ không phải là lúc sợ hãi mà phải tìm cách khống chế nữ thi này.
Nếu cô ấy thoát ra được quan tài, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Tôi cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, trong miệng “Ừm” một tiếng, tôi nắm lấy nắp quan tài, đang định đóng lại.
“Oanh” một tiếng, đôi tay của nữ thi đã đụng vào nắp quan tài, sau đó cắm vào vị trí gần đầu quan tài.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tôi lại nghe thấy tiếng thở nặng nhọc.
Chương 58.
Tiếng thở hổn hển nặng nề, mang theo tiếng xé rách, dường như mỗi một lần thở dốc đều là hơi thở cuối cùng.
Trước kia tôi chỉ nghe nói về việc cương thi thở, nhưng hiện tại nghe được, tôi chỉ cảm thấy khó chịu toàn thân.
Mặc dù đôi tay của cương thi đã bị tôi dùng nắp quan tài ngăn lại, nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang di chuyển, cố gắng đẩy nắp quan tài ra.
Lực ở bên trong quan tài quá lớn khiến tôi dần dần không thể chịu đựng được nữa, chân tôi bắt đầu trượt và cơ thể của tôi đang lùi lại từng chút một.
Và nắp quan tài cũng ngày càng mở rộng.
Giờ phút này, nắp quan tài đã bị đẩy ra khoảng một phần ba, nếu mở ra thêm chút nữa, cương thi ở bên trong liền có thể trực tiếp nhảy ra ngoài.
Tôi lo lắng đến mức đổ mồ hôi đầu đầy: “Phong Tuyết Hàn, cậu đâu rồi! Tôi không thể chịu đựng được nữa.”
Tôi cố hết sức mở miệng, mà Phong Tuyết cũng đang lo lắng tìm kiếm trong túi dụng cụ.
“Có rồi, có rồi, tôi tới liền!”
Nói xong, Phong Tuyết Hàn liền cầm chiếc túi trong tay lao tới, từ trong túi lấy ra một cái túi nhỏ đựng gạo nếp vàng, ném vào trong miệng quan tài.
Tôi nghe thấy tiếng gạo nếp vang lên “xèo xèo xèo”, lập tức trong quan tài cũng vang lên tiếng kêu thảm thiết “A”!
Giọng nói rất trầm và khô, nghe rất khó chịu.
Nhưng theo tiếng kêu thảm thiết của cô ấy, đôi tay đang thúc đẩy quan tài, bỗng nhiên rụt trở về.
Tôi nhìn thấy cơ hội, lập tức đẩy nắp quan tài một cách thô bạo và đóng quan tài lại.
Phong Tuyết Hàn đã chạy tới đây, lấy ra dây mực bắt đầu buộc quan tài lại.
“Đinh Phàm, cậu đứng cho vững, hiện tại tôi sẽ dùng dây mực để trấn áp quan tài này!” Phong Tuyết Hàn vô cùng khẩn trương, vội vàng nói.
Tôi đương nhiên không dám khinh suất, gắt gao đè lại nắp quan tài.
Phong Tuyết Hàn nhanh chóng dùng dây mực buộc chặt quan tài, một vòng lại một vòng, trong nháy mắt đã quấn mười mấy vòng.
Mặc dù dây mực này là một loại công cụ của thợ mộc, nhưng ở trong tay người trừ tà nó chính là một loại pháp khí dùng để trấn áp thi thể và trấn áp quỷ quái.
Hiệu quả rõ rệt, chi phí rẻ và dễ chế tạo.
Trước đây, tôi từng nghe người ta nói rằng sợi mực đã được Lỗ Ban thi pháp, cho nên có thể trấn thi.
***trấn thi***: trấn áp xác chết
Về phần có phải như vậy hay không thì không ai biết.
Nhưng bây giờ chúng tôi có thể dựa vào thực sự chỉ có điều này.
Sau khi cương thi trong quan tài kêu vài tiếng, lúc này đã ngừng kêu, hiển nhiên là gạo nếp đã mất đi tác dụng.
Ngay lập tức, có một âm thanh “cọt kẹt” kỳ lạ phát ra từ tấm ván quan tài.
Thanh âm kia giống như đang dùng móng tay cào lên tấm ván gỗ, rất chói tai và bén nhọn.
Tôi tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, đồ vật bên trong đã bị trấn áp, nhưng tôi mới vừa nghĩ như vậy.
Trong quan tài liền phát ra tiếng vang “Thịch thịch thịch” trầm đục, quan tài bắt đầu lay động kịch liệt.
Trong lòng tôi cảm thấy căng thẳng, vội vàng ôm lấy nắp quan tài.
Khi tôi phát hiện mình không giữ được, cả người liền nằm bò ở phía trên.
“Phong Tuyết Hàn, quấn thêm vài vòng nữa đi, người này rất khỏe, miễn cho một hồi nữa lại đứt dây!” Tôi gắt gao ôm chặt nắp quan tài, mở miệng nói với Phong Tuyết Hàn.
Phong Tuyết Hàn cũng không dám lơ là, “Ừm” một tiếng liền tiếp tục quấn thêm vài vòng.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một cỗ quái lực truyền ra từ trong quan tài, chỉ nghe một tiếng “Loảng xoảng”.
Dây mực buộc chặt nắp quan tài với quan tài, liền bị đứt ngay tại chỗ, người và nắp quan tài, trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Ngay cả Phong Tuyết Hàn ở bên cạnh, cũng bị choáng váng, liên tục lùi lại.
Tôi chỉ cảm thấy phía sau lưng đau nhói, cả người bị ném ở trên mặt đất.
Còn cái nắp quan tài thì ở ngay bên cạnh tôi, cũng may là nó không nện ở trên người tôi, nếu không tôi đã bị đè chết rồi.
Nhưng đây không phải là chuyện trọng yếu nhất, chuyện quan trọng nhất chính là nữ thi ở trong quan tài, lúc này đã “Vèo” một tiếng đứng lên.
Hai chân giẫm một cái, “Phanh” một tiếng liền nhảy ra quan tài.
Tôi nhìn thấy thi thể của Văn tiểu thư, đã không còn xinh đẹp như trước đây.
Lúc này, đã hoàn toàn biến thành cương thi dữ tợn trong truyền thuyết.
Trên người đã tản mát ra một luồng hơi thở nồng đậm của sát khí, khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực.
Trên bề mặt da đã mọc ra rất nhiều lông tơ trắng, gần khóe mắt nổi lên những đường gân xanh sẫm và đỏ ngầu.
Đôi mắt trở nên trắng dã và vô hồn.
Cương thi khẽ mở miệng, lộ ra răng nanh sắc bén, phát ra một tiếng thở dốc, phun ra sương mù màu trắng.
Cái mũi không ngừng co giật, dường như đang tìm kiếm hơi thở của người sống ở bên trong không khí ……
Chương 59.
Tôi nhìn thấy cương thi đột nhiên lao ra, thì sửng sốt ngay tại chỗ.
Những người trong nghề chúng tôi đã nghe rất nhiều chuyện về cương thi, thậm chí còn quá quen thuộc.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ thực sự nhìn thấy cương thi dù chỉ một lần.
Lúc này nhìn thấy, trong lòng tôi chỉ cảm thấy hoảng sợ, một cảm giác sợ hãi không tên bao trùm toàn thân.
Cơ thể tôi nổi da gà từng lớp từng lớp, cơn ớn lạnh lần lượt ập đến, tôi không biết mình phải làm gì trong lúc này.
Cương thi hít hít cái mũi, không ngừng đánh hơi, hẳn là đang thích nghi với hoàn cảnh chung quanh.
Đôi mắt vô hồn đó chỉ là một vật trang trí, không có khả năng nhìn thấy.
Đột nhiên, cương thi đó dường như đã đánh hơi được hơi thở của tôi, xác định vị trí của tôi và hơi cúi đầu xuống.
Vào lúc này đôi mắt trắng dã cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tuy đôi mắt ấy chỉ là vật trang trí, nhưng bây giờ bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy ớn lạnh khắp người.
Theo bản năng tôi lui về phía sau, lại phát hiện phía sau có một bức tường, không lùi được nữa.
Tôi hồi hộp không ngừng thở dốc, nuốt nước miếng, hàm răng bắt đầu run lên trong vô thức, tôi có chút hoang mang lo sợ.
Nhưng cương thi lại đột nhiên cong chân, “Ầm” một tiếng, nhảy về phía trước một bước.
Lúc này, khoảng cách giữa cương thi và tôi chỉ còn hai mét.
Tôi dựa vào tường, cảm giác như tinh thần của mình sắp nổ tung.
Bởi vì tôi chưa từng gặp qua loại chuyện này, đột nhiên đối mặt với nó, tôi thực sự không thể chấp nhận được.
Nhưng vào lúc này, Phong Tuyết Hàn ở cách đó không xa, bỗng nhiên hét một tiếng về phía cương thi: “Này. Bên này! Nhìn bên này!”
Giọng nói này ngay lập tức đã phá vỡ sự im lặng chết chóc của linh đường, hơn nữa, theo sự xuất hiện của giọng nói này.
Cương thi đang nhìn chằm chằm vào tôi đột nhiên quay người lại và nhìn thẳng vào Phong Tuyết Hàn.
Khuôn mặt của cương thi trong nháy mắt lộ ra vẻ dữ tợn, há to cái miệng đầy máu, rống một tiếng về phía Phong Tuyết Hàn: “Ngao!”
Giọng nói trầm thấp, giống như dã thú.
Sau khi gầm lên, cương thi liền giơ tay và nhảy về phía Phong Tuyết Hàn.
Sắc mặt của Phong Tuyết Hàn đầy ngưng trọng, cầm kiếm gỗ đào, nhìn cương thi đang không ngừng tới gần, cậu ta hét lên với tôi: “Đinh Phàm, nhanh cầm lấy vũ khí.”
Lúc đầu tôi vô cùng lo lắng, đột nhiên có phản ứng khi nghe thấy điều này.
Sắc mặt của tôi khẽ nhúc nhích, trong miệng theo bản năng kêu “À À” hai tiếng, nhanh chóng đứng lên, vội vàng đi tìm vũ khí.
Trong lúc này, mặc dù khẩn trương, sợ hãi, các cảm xúc của bản thân đan chéo vào nhau, nhưng tôi cũng không có bị dọa đến phát ngốc, vẫn còn giữ được lý trí.
Nữ thi đã thi biến, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng.
Điều duy nhất có thể làm là tìm cách khiến nó nằm xuống lại.
Tôi vội vàng chạy tới chiếc túi đựng dụng cụ đang nằm rải rác, từ bên trong lấy ra thanh Đồng Tiễn kiếm, cùng với vài tấm bùa chú.
Giờ phút này, cương thi đã nhảy tới trước mặt Phong Tuyết Hàn, Phong Tuyết Hàn là một người có kinh nghiệm.
Trước kia có lẽ cậu ta đã từng đối mặt với loại quái vật này, khi nhìn thấy cương thi lao tới, cậu ta đã ném một nắm gạo nếp qua đó.
Gạo nếp có thể khắc xác chết và rút đi sát khí của xác chết.
Thứ này vừa tiếp xúc với cương thi, liền phát ra tiếng vang “xèo xèo”, bốc ra những luồng khí đen, giống như khi mỏ hàn chạm vào da.
Và những hạt gạo nếp cũng chuyển sang màu đen với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như than cốc.
Đó là bởi vì nó đã bị nhiễm sát khí của xác chết, cho nên đổi màu.
Cương thi bị đau, phát ra từng trận tiếng hú, nhưng không có nhiều hiệu quả, nhưng nó đã trì hoãn khả năng hành động của cương thi.
Hơn nữa một kích này, đã hoàn toàn chọc giận cương thi.
Trong miệng không ngừng gầm nhẹ, nhe răng trợn mắt, nhảy liên tiếp về phía Phong Tuyết Hàn.
Phong Tuyết Hàn cũng không sợ hãi, cậu ta giơ lên kiếm gỗ đào bắt đầu chém lung tung.
Sau khi thi thể của Văn tiểu thư bị thi biến, thân thể đã trở nên vô cùng cứng rắn.
Kiếm gỗ đào chém vào trên người cương thi, dường như cương thi cũng không có việc gì.
Hai cánh tay của cương thi, không ngừng đánh về phía Phong Tuyết Hàn.
Nhưng tốc độ và sự nhanh nhẹn đó cũng không quá tốt, bởi vì nó quá chậm, loại người từng trải như Phong Tuyết Hàn, lúc này cũng có thể thong dong đối mặt với cương thi.
Tôi đã lấy được Đồng Tiễn kiếm, thấy Phong Tuyết Hàn đang liều mạng với cương thi.
Tôi cắn răng một cái, trực tiếp xông lên: “Tôi tới giúp cậu!”
Nói xong, tôi giơ Đồng Tiễn kiếm lên đâm về phía cương thi.
Kết quả chỉ nghe thấy một tiếng “Cạch”, Đồng Tiễn kiếm đã đâm xuyên qua lưng của cương thi, nhưng tôi lại có cảm giác cứng ngắc dị thường.
Nhưng cương thi đã nổi cơn thịnh nộ và gầm lên một tiếng.
Đột nhiên cương thi xoay người, hai cánh tay của cương thi liền quét qua đây.
Tôi lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng né tránh.
Chương 60.
Những chiếc móng tay sắc nhọn cọ vào mũi của tôi và suýt làm tôi bị thương.
“Đinh Phàm, đạo hạnh của chúng ta quá thấp. Muốn đối phó cương thi này, cần phải đâm thủng mệnh môn của nó!” Phong Tuyết Hàn vội vàng mở miệng.
Nhưng tôi liền buồn bực, làm sao tôi biết mệnh môn của cương thi nằm ở đâu?
***Mệnh môn***: hay còn gọi là cánh cửa của sinh mệnh, là chỗ thành lập ra sinh mệnh con người, là cội gốc cho sự sinh sản và là nơi phát nguồn của tạng phủ. Mệnh môn có 2 huyệt, huyệt bên trái là chân âm – chân thủy, huyệt bên phải là chân dương – chân hỏa ( Mệnh môn hỏa). – Chân hỏa hay Tướng hỏa, thuộc Dương, chủ trì về sinh dục của con người.
Tôi vội vàng lui về phía sau một bước, sau đó hỏi: “Mệnh môn nằm ở chỗ nào? Tôi không biết!”
“Miệng cùng hậu môn ở phía sau cương thi, chỉ cần giải phóng sát khí của cương thi. Nó sẽ không còn bao nhiêu lực lượng!” Nói xong, Phong Tuyết Hàn một lần nữa ra tay tấn công cương thi.
Mà cương thi lại bị Phong Tuyết Hàn chọc giận, nó quay người lại nhảy về phía Phong Tuyết Hàn.
Tôi nhìn cương thi, lộ ra một chút khó xử.
Phong Tuyết Hàn nói đúng, cương thi dựa vào sát khí, sát khí này tụ tập ở trong thân thể của nó.
Chỉ cần giải phóng sát khí, cương thi cũng không sống được lâu.
Nhưng hai cái mệnh môn này, thật sự rất khó xuống tay, một cái là miệng, một cái là hậu môn.
Tôi cảm thấy hậu môn ở phía sau lưng là nơi tốt nhất để bắt đầu xuống tay.
Dù sao phía sau lưng của cương thi cũng không có mắt, nhưng đâm vào mông, tôi có chút thẹn thùng, hơn nữa cương thi này còn là một cô gái.
Nhưng nhìn bộ dáng gian khổ của Phong Tuyết Hàn khi đối phó với cương thi, tôi cũng không lo được nhiều như vậy.
Nắm chặt Đồng Tiễn kiếm, một lần nữa xông lên.
Tôi nhắm vào mông của cương thi, đâm một kiếm lên đó.
Cũng không biết cương thi này có cảm ứng được không, nhưng khi tôi định đâm nó, nó đột nhiên né tránh, nhảy sang bên cạnh một bước, kết quả một kiếm của tôi đã đâm vào không khí.
Chuyện này còn chưa kết thúc, cánh tay của cương thi, đã quét sang một bên, đâm thẳng vào vai tôi.
Trong khoảnh khắc, tôi chỉ cảm thấy có một sức mạnh khổng lồ ập đến, giống như bị xe hơi đụng.
Tôi không kìm được kêu lên một tiếng, cả người bay ngược xuống đất ngay tại chỗ.
Mà nữ cương thi này đã nhanh chóng nhảy về phía tôi với tốc độ rất nhanh, trong miệng không ngừng kêu gào “gừ gừ”.
“Đinh Phàm cẩn thận.” Phong Tuyết Hàn kinh ngạc hét lên.
Nhưng cậu ta vừa dứt lời, nữ cương thi liền xông tới.
Cơ thể của nó chĩa mũi chân xuống đất, trực tiếp nghiêng xuống, há to miệng nhắm ngay cổ của tôi và cắn chặt vào đó.
Lúc này tôi chỉ cảm thấy cánh tay vô cùng đau, trước đó tôi nhìn thấy cương thi đang lao lên liền vội vàng giơ tay ngăn cản.
Tôi dùng tay cố định hàm dưới và cổ của cương thi, nhưng sức mạnh của cương thi lớn vô cùng, huống chi vừa rồi cánh tay phải và bả vai của tôi đã bị thương nặng, lại vội vàng ứng phó cương thi, kết quả trong lúc nhất thời tôi không thể sử dụng được bao nhiêu sức lực.
Trong một khoảng khắc tôi đã không thành công trong việc ngăn cản cương thi.
Nó đè cơ thể xuống, sức lực của nó lên tới cực điểm.
Cái miệng đầy máu, chĩa thẳng vào động mạch cổ của tôi.
Nhìn thấy răng nanh không ngừng tới gần, lại cảm nhận được hơi thở phát ra từ trong miệng của nó, cả người tôi lạnh hơn phân nửa.
Trong lòng tôi vô cùng kinh hãi, mọi chuyện đã kết thúc, trong nháy mắt tôi có cảm giác mình sẽ bị cương thi cắn chết……
Lúc đó, tôi thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh mình bị cương thi cắn xuyên cổ.
Nhưng vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Phong Tuyết Hàn đột nhiên chạy tới.
Cậu ta cũng cảm thấy khiếp sợ, nếu tôi bị cắn vào cổ, liệu tôi có còn sống không?
Trước tiên không nói tới thi độc, chỉ cần hàm răng sắc nhọn của cương thi, liền có thể đâm hai lỗ vào cổ của tôi.
Phong Tuyết Hàn đột nhiên khom người xuống, liền ôm lấy đầu của cương thi, đẩy lùi về phía sau.
“Đáng chết! Đi lại đây cho tao!” Phong Tuyết Hàn hét lớn.
Nhưng cương thi này quá mạnh, cho dù hai chúng tôi đã cùng nhau hợp sức, cũng không thể đẩy nó ra.
Điều may mắn duy nhất chính là, cương thi không thể uốn cong hai cánh tay, như vậy thì nó cũng không thể dùng tay cào chúng tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, chịu đựng sự đau nhức ở trên vai phải, không ngừng dùng sức, cuối cùng cũng có thể cầm cự được cương thi.
Lúc này, mặt và miệng của cương thi chỉ cách tôi không quá mười centimet.
Từ khoảng cách gần như vậy, nhìn khuôn mặt tái nhợt như vậy, còn có tiếng nghiến răng nghiến lợi, tiếng gầm gừ trầm thấp của cương thi, không thể nghi ngờ đây là một đả kích rất lớn ở trong lòng tôi.