- Home
- Truyện Hệ Thống
- [Dịch] Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game
- Tập 2: Kết toán rồi (c11-c20)
[Dịch] Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game
Tập 2: Kết toán rồi (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Kết toán rồi!
“Chuyên mục bóc phốt kỳ này đến đây là kết thúc, tám tiếng phía sau là ghi lại toàn bộ quá trình chơi game, các khán giả rảnh đến nhức cả trứng có thể thử không tua nhanh, xem lại toàn bộ quá trình.”
“Hãy tin ta, sau khi xem video này, ngươi cũng sẽ có một số suy ngẫm về cuộc đời!”
Bùi Khiêm kéo video ra sau, phát hiện tám tiếng còn lại thật sự là toàn bộ quá trình chơi game của Kiều Lão Thấp.
Phần bình luận bên dưới như sắp nổ tung, khán giả vô cùng hăng hái.
“Ta không tua nhanh mà xem toàn bộ quá trình tám tiếng, hình như bây giờ cũng bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời rồi…”
“Kiều Lão Thấp hi sinh lớn quá, thật sự là liều mạng xông pha!”
“Kiều Lão Thấp mau dừng tay, mép tóc của ngươi đã không chịu nổi rồi!”
“Bây giờ làm video mà cũng mạo hiểm tính mạng hay sao?!”
“Ta đã đi tải game rồi, ta tin rằng, ta nhất định có thể tìm được ý nghĩa cuộc sống trong sa mạc!”
“Lầu trên, ta đi với!”
“Tên đầy đủ của game là ‘Con đường sa mạc cô độc’, có thể tìm trong cửa hàng game chính thức, không cần cảm ơn ta, ta chính là kiểu người lấy việc giúp người làm niềm vui như vậy!”
“Ta đi với +1”
“Đoàn tham quan tiến lên!”
…
Nhìn những bình luận trong phần bình luận bên dưới, Bùi Khiêm hoàn toàn chìm vào trạng thái đờ đẫn.
Chắc chắn thế giới này có vấn đề ở đâu đó!
Ta làm một game rác rưởi như thế, ấy vậy mà vẫn có tác giả video dùng làm tư liệu sống, hơn nữa còn được phản hồi nhiệt tình như vậy?!
Mặc dù vẫn rất choáng váng, nhưng Bùi Khiêm đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Game của hắn không những không sập được, trái lại còn bị Kiều Lão Thấp chuyên đăng video bóc phốt game này phát hiện, sau đó bùng nổ cảm hứng, đồng thời làm video bóc phốt.
Với văn án xuất sắc, độ quan tâm rộng khắp, kỹ thuật cắt ghép biên tập tỉ mỉ của Kiều Lão Thấp, video này hot rồi!
Thoáng chốc, video này thu hút một đoàn tham quan, rất nhiều người đều muốn xem thử, rốt cuộc game này nát đến mức nào?
Phần lớn người chơi trong này đều chơi một lát rồi thôi, dù sao game này quả thật rất buồn chán, nhưng đa phần người chơi đều không để ý đến một đồng, căn bản không nghĩ đến việc hoàn tiền…
Mà thậm chí có một số ít người chơi bởi vì hệ thống xếp hạng mà sinh lòng ganh đua, có người chơi vì ý đồ riêng mà tung tin đồn nhảm lừa gạt người khác?
Có người nói, khi chơi đến tiếng thứ tư, nhìn vào trong sa mạc sẽ thấy một quả trứng Phục Sinh thú vị!
Còn có người nói, nếu như vượt ải liên tục ba lần, vậy có thể mở khóa cửa ải ẩn trong game!
Thậm chí còn có không ít người để lại bình luận bên dưới hỏi thăm có thể chia sẻ video này không…
Bùi Khiêm ý thức được, tình huống có vẻ không ổn.
Dường như như game này sắp hot?
Chẳng lẽ… game này lỗ không nổi?
“Tuyệt đối không thể để như thế này được, ta phải làm gì đó…”
Bùi Khiêm không định ngồi chờ chết, hắn muốn tự cứu chính mình!
Nếu game này hot thật, Bùi Khiêm sẽ lỗ hết cả vốn liếng!
Bùi Khiêm cảm thấy, có lẽ là giới thiệu vắn tắt game của mình có vấn đề.
Quá mơ hồ, khiến cho các người chơi hiểu nhầm!
Nhất định phải thẳng thắn với người chơi, nhất định phải khuyên những người chơi kia lùi bước, tuyệt đối không thể để bọn họ tốn kém nữa!
Nhưng mà, phải khuyên những người chơi này lùi bước như thế nào đây?
Bùi Khiêm vốn là người không có tiếng tăm, cho dù tỏ rõ thân phận của mình, nói mình là nhà chế tác game ‘Con đường sa mạc cô độc’, vậy làm sao để lan rộng tin tức này?
Bùi Khiêm suy nghĩ, tốt hơn hết vẫn nên trực tiếp viết rõ trên trang thông tin game của nền tảng game chính thức.
Như vậy khi người chơi tải game có thể lập tức nhìn thấy văn bản Bùi Khiêm viết, từ đó sinh ra hiệu quả thuyết phục cực cao!
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm lập tức mở trình quản lý ra, bắt đầu sửa đổi giới thiệu vắn tắt của game.
“Chân thành xin lỗi mọi người!”
“Xin lỗi, đây thật sự là một game vô cùng vô cùng rác rưởi!”
“Cực kỳ nhàm chán, không đáng để chơi chút nào!”
“Thật sự không nên chơi! Những người chơi đã mua hãy nhanh tay ấn hoàn tiền, xin cảm ơn!”
Bùi Khiêm thay đổi giới thiệu vắn tắt xong, im lặng chờ đợi.
Kết quả, một tiếng trôi qua, lượt tải xuống mỗi giờ của game này hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu giảm xuống nào!
Không chỉ như vậy, còn có một vài người để lại bình luận.
“Ồ, giới thiệu vắn tắt của game bị sửa rồi?”
“Nhà chế tác bị cái gì kích thích sao?”
“Nể tình tiếng xin lỗi này, ta tha thứ cho ngươi. Nhưng mà một đồng cũng không đáng để đòi hoàn tiền, quá trình rất phiền phức, coi như cho nhà chế tác ngươi mua kem ăn.”
“Nhà chế tác này hài chết ta rồi, ngươi cho rằng bọn ta không biết đây là game rác rưởi sao? Chính bởi vì nó rất rác rưởi nên bọn ta mới chơi đấy!”
“Cảm thấy nhà chế tác của game này rất tự biết lấy mình, nể tình ngươi thật thà như vậy, khen thưởng năm đồng.”
“Ta lấy game này làm quà tặng bạn thân!”
Nhìn những bình luận trả lời này, Bùi Khiêm suýt nữa bật khóc.
Rốt cuộc ta phải nói gì trong giới thiệu vắn tắt mới có thể khiến các ngươi đòi hoàn tiền?
Bây giờ Bùi Khiêm mới nhận ra, lúc trước mình định giá game một đồng là quyết định cực kỳ sai lầm, bởi vì giá này quá rẻ, rất nhiều người mua rồi sẽ lười chẳng muốn làm thủ tục hoàn tiền!
Nhưng quan trọng là Bùi Khiêm không dám định giá quá cao, bởi vì game này chính là một game độc lập, nếu định giá hơn trăm đồng, không chỉ bên ESRO khó xét duyệt, mà quan trọng là chắc chắn hệ thống cũng cảnh cáo hắn!
Bùi Khiêm tuyệt vọng, mắt thấy độ hot của game này tăng cao vùn vụt, hắn cảm thấy mình không trụ nổi nữa rồi.
…
Thứ hai.
“Anh Khiêm, sáng nay có tiết, ngươi lại định cúp hở?”
Mã Dương sắp xếp đồ đạc xong, nhìn thấy Bùi Khiêm vẫn nằm trên giường, rõ ràng đã tỉnh nhưng lại trừng mắt hệt như một con cá ướp muối suy ngẫm về cuộc đời, nghi ngờ hỏi thăm.
Bùi Khiêm xua xua tay, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có.
“Trâu bò.”
Mã Dương cầm sách giáo khoa ra khỏi cửa.
Dù sao bây giờ mới là năm nhất đại học, đa phần sinh viên đều đến năm hai năm ba mới bắt đầu có thói quen cúp học và ngủ một giấc đến tận trưa.
Còn Bùi Khiêm, dù sao cũng là từ mười năm sau xuyên về, biết cúp những tiết học này cũng không vấn đề gì.
Chương 12: Kết toán rồi! (2)
Dù sao hắn cũng không học chuyên ngành kiểu như y, pháp luật, vừa cúp học đã bị trượt môn khiến cho bản thân nghi ngờ về cuộc sống. Là sinh viên chuyên ngành văn học, cho dù bình thường hoàn toàn không đến lớp thì khi bị đánh úp bất ngờ vẫn có thể đạt tiêu chuẩn.
Hơn nữa, bây giờ Bùi Khiêm nào có tâm trạng đi học…
Mỗi ngày mở trình quản lý dữ liệu của game ra load lại, nhìn thấy số liệu không ngừng tăng lên, càng khiến hắn suy nghĩ về cuộc đời nhiều hơn.
Nằm ì trên giường nửa tiếng, cuối cùng Bùi Khiêm mới lấy hết can đảm, gọi hệ thống ra.
Chủ nhật kết toán xong, chắc hẳn rạng sáng hôm nay nền tảng game đã gửi phân chia doanh thu vào tài khoản công ty rồi.
Bây giờ, có lẽ quỹ hệ thống bên trong hệ thống cũng được cập nhật rồi.
Bùi Khiêm mang theo tâm trạng chờ đợi cái chết nhìn con số trên màn hình hệ thống.
‘Hệ thống Chuyển đổi Tài phú’
‘Ký chủ: Bùi Khiêm’
‘Tỉ lệ chuyển hóa lợi nhuận 100:1, tỉ lệ chuyển hóa thua lỗ 1:1’
‘Thời gian kết toán lần sau: 7 ngày sau’
‘Quỹ hệ thống: 51394,5 (+1394,5)’
‘Tài sản cá nhân: 367’
“A…”
Bùi Khiêm đóng giao diện hệ thống, cảm thấy mình sắp ngỏm rồi.
Không trụ nổi, thật sự không trụ nổi nữa rồi!
Đối với con số này, thật ra Bùi Khiêm đã phần nào chuẩn bị sẵn tâm lý, dù sao trước đó thông qua tổng lượt tải xuống game cũng có thể đại khái tính ra sẽ kiếm lời bao nhiêu tiền.
Từ sau khi video kia của Kiều Lão Thấp đăng tải, mỗi ngày lượt tải xuống của game này đều tăng vọt.
Video kia của Kiều Lão Thấp được rất nhiều Blogger điên cuồng chia sẻ, cũng không ít người đang cọ nhiệt của ‘Con đường sa mạc cô độc’, thậm chí còn dẫn đến làn sóng đăng tải video theo phong trào.
Cùng với việc hot lên, một khi lan rộng hình thành phong trào, muốn dừng lại cũng khó khăn.
Bùi Khiêm trơ mắt nhìn lượt tải xuống hàng ngày của game này từ mấy chục tăng vọt đến mấy trăm hơn nghìn, rồi lại tăng vọt đến mấy nghìn.
Mà lượt tải xuống game tăng vọt khiến cho nó càng được đề cử nhiều trên nền tảng game, đề cử ở mục game độc lập, đề cử ở mục game lái xe mô phỏng, đề cử ở mục đua tốc độ… lần lượt lên từng mục một.
Mỗi lần Bùi Khiêm mở trình quản lý của hệ thống ra đều có thể nhận được tin tức từ hệ thống.
“Chúc mừng! Game ‘Con đường sa mạc cô độc’ của ngươi đã nhận được XXX đề cử, trong thời kỳ này xin hãy cố gắng hết mức không cập nhật phiên bản, tránh xuất hiện bug không xác định ảnh hưởng đến trải nghiệm chơi game…”
Bây giờ Bùi Khiêm đã hoàn toàn thờ ơ khi nhìn thấy dòng chữ này.
Đau thương đến tuyệt vọng!
Còn một tuần, mà bây giờ quỹ hệ thống đã hơn năm mươi nghìn đồng, nói cách khác chờ khi kết toán, số tiền này sẽ dựa theo tỉ lệ 100:1 chuyển đổi thành tài sản cá nhân của Bùi Khiêm.
Nếu là một nghìn đồng, có thể chuyển đổi thành… mười đồng?
Bùi Khiêm nhìn con số bên trên, cảm thấy khóc không ra nước mắt.
…
…
Một tuần sau.
Phòng ngủ.
“… Không thể hiểu nổi, rốt cuộc vì sao loại game cùi bắp này có thể hot lên?”
“Mời cút ra khỏi máy tính của ta!”
“Thế mà trên bảng xếp hạng lại có người chơi game này ròng rã hơn bốn mươi tiếng… đồ thần kinh!”
Mã Dương đang chơi ‘Con đường sa mạc cô độc’ ở giường tầng trên, chưa được năm phút đã rời game, cũng vô cùng khó hiểu rốt cuộc game này hot lên như thế nào.
Mà Bùi Khiêm ở giường tầng dưới chợt run bần bật.
“À, anh Khiêm, gần đây ngươi có chơi cái game cùi bắp vô cùng hot kia không? Chính là con đường sa mạc gì gì đó ý?” Mã Dương từ giường tầng trên thò đầu xuống hỏi.
“… Không.” Bùi Khiêm nói thật lòng, hắn quả thật không hề chơi game này.
Bởi vì hắn rất rõ game này khiến người ta chán ghét dường nào, sao mình có thể chơi chứ…
Mã Dương vỗ đùi: “Bịp người quá rồi! Cũng không biết hàng thất đức nào làm ra game này, đúng là lòng dạ xấu xa.”
Bùi Khiêm: “…”
Ta thật sự không có ý định cho các ngươi chơi mà! Là mỗi người các ngươi nhất quyết muốn chơi, sao có thể trách ta?!
Dù thế nào Bùi Khiêm cũng không ngờ đến, game này còn hot cả ở trong trường, hot vào trong phòng ký túc xá của mình…
Trong khoảng thời gian một tuần này, sau khi được rất nhiều tác giả video và phương tiện truyền thông game điên cuồng đăng tải, ‘Con đường sa mạc cô độc’ đã hoàn toàn hot lên, hot đến mức khiến cho Bùi Khiêm hơi nghi ngờ cuộc sống.
Hắn cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì nền tảng live stream của năm 2009 còn lâu mới phổ biến bằng mười năm sau, chỉ trong trạng thái đang dần phổ biến, nền tảng live stream YY độc quyền hiện nay cũng mới chỉ có hơn trăm nghìn người dùng.
Nếu live stream bây giờ cũng phổ biến như mười năm sau…
Bùi Khiêm hoàn toàn không dám tưởng tượng hậu quả.
Hôm nay là thứ hai, đúng là thời gian nền tảng game phân chia, cũng là thời gian hệ thống kết toán.
Đối với Bùi Khiêm, đây vốn dĩ nên là một ngày vô cùng mong chờ, vậy mà lúc này hắn lại cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo, thậm chí hơi muốn khóc.
Năm mươi nghìn đồng vốn mười phần chắc chín đã không còn nữa rồi!
Nhưng, cái gì cần tới rồi cũng sẽ tới.
Bùi Khiêm không mở giao diện hệ thống, nhưng có lẽ bởi vì kết toán, giao diện tự động xuất hiện trong tầm mắt Bùi Khiêm.
‘Hệ thống Chuyển đổi Tài phú’
‘Ký chủ: Bùi Khiêm’
‘Tỷ lệ chuyển hóa lợi nhuận 100:1, tỉ lệ chuyển hóa thua lỗ 1:1’
‘Sắp kết toán…’
‘Quỹ hệ thống: 125463,5 (+75463,5)’
‘Tài sản cá nhân: 153’
‘Đang kết toán…’
‘Đang tiến hành chuyển đổi tài phú…’
‘Quỹ hệ thống: 125463,5’
‘Tài sản cá nhân: 907,6 (+754,6)’
Nhìn thấy hai con số này, Bùi Khiêm nằm liệt trên giường hệt như một con cá ướp muối không còn khát vọng.
Chỉ trong hai tuần, lượng tiêu thụ của game đạt đến hơn hai trăm nghìn lượt!
Đối với những nhà chế tác game khác, đây quả thật giống như khởi đầu của giấc mơ, đủ để khoác lác cả đời!
Nhưng mà đối với Bùi Khiêm, đây tuyệt đối chính là ác mộng…
Trên màn hình, các mục mới vẫn đang không ngừng xuất hiện.
‘Thời gian kết toán lần sau: 30 ngày sau’
‘Sắp bổ sung quỹ hệ thống, số tiền mục tiêu: 300000’
‘Quỹ hệ thống đang được bổ sung 174536,5…’
‘Bổ sung quỹ hệ thống hoàn tất’
‘Quỹ hệ thống: 300000’
‘Tài sản cá nhân: 907,6’
Chương 13: Một thiên tài đầu đường xó chợ!
Nhìn thấy mấy dòng chữ này, Bùi Khiêm hoàn toàn mất hết hi vọng, không khác cái chết là bao.
Gặp nạn liên tiếp!
Xát muối vào vết thương!
Khi kết toán, bảy mươi nghìn đồng lợi nhuận chỉ chuyển hóa thành bảy trăm đồng, thế này đã đủ khiến Bùi Khiêm đau lòng rồi.
Nhưng khi đó hắn còn tự an ủi bản thân, ít nhất có thể tiếp tục đầu tư tiền lời của quỹ hệ thống vào đợt sau, đến lúc đó sẽ thâm hụt càng nhiều.
Kết quả sau khi kết toán, Bùi Khiêm phát hiện, sau mỗi một lần kết toán, dường như quỹ hệ thống đều có một giá trị cố định.
Thấp hơn giá trị cố định này, hệ thống sẽ bổ sung cho đủ!
Lần đầu tiên tiền quỹ ít nhất là năm mươi nghìn, lần thứ hai là ba trăm nghìn, nói cách khác, nếu như thời điểm này quỹ hệ thống của Bùi Khiêm nhỏ hơn ba trăm nghìn, cho dù nhỏ hơn mười nghìn hay hai trăm chín mươi nghìn, đều sẽ được bổ sung cho đủ ba trăm nghìn!
Thật ra lần kết toán trước thua lỗ hay kiếm lời cũng không ảnh hưởng đến tiền quỹ khởi điểm của giai đoạn sau, trừ phi Bùi Khiêm có thể sử dụng năm mươi nghìn kiếm được ba trăm nghìn trở lên.
Bây giờ Bùi Khiêm đã không cách nào tính toán lần này mình lỗ bao nhiêu tiền, chỉ cảm thấy đau lòng khôn xiết.
“Nghĩ theo chiều hướng tích cực, ít nhất ta vẫn còn có hơn bảy trăm thu nhập ngoài định mức, có thể cải thiện cuộc sống một chút…”
Nhìn quỹ hệ thống là ba trăm nghìn, Bùi Khiêm chảy nước miếng.
Đáng tiếc, hắn không thể mặc sức tiêu số tiền này.
Bùi Khiêm vào Internet Banking kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của mình, phát hiện quả nhiên tăng thêm bảy trăm năm mươi tư đồng sáu hào, hoàn toàn trùng khớp với con số tăng lên trong hệ thống.
Chỉ là, không có bất kỳ tin nhắn chuyển khoản nào, giống như số dư trong thẻ ngân hàng tự động thay đổi.
Bùi Khiêm đại khái hiểu được cơ chế vận hành của hệ thống.
Năng lực mạnh mẽ của hệ thống có thể trực tiếp thay đổi số dư trong tài khoản công ty và tài khoản ngân hàng cá nhân, hơn nữa sẽ không khiến bất kỳ người nào hay cơ quan nào nghi ngờ.
Năm mươi nghìn đồng hệ thống cấp phát ban đầu là nằm trong tài khoản của Công ty TNHH kỹ thuật internet Đằng Đạt, Bùi Khiêm là ông chủ của công ty, có thể sử dụng số tiền này đầu tư vào bất kỳ ngành nghề nào.
Chỉ khi nào xuất hiện hành vi vi phạm quy định, ví dụ như tiêu số tiền này vào việc ăn chơi giải trí, như vậy hệ thống sẽ lập tức thu hồi số tiền này, dừng lại giữa chừng chu kỳ chuyển đổi tài phú trước mắt, thậm chí hủy bỏ quan hệ với Bùi Khiêm!
Việc xác định hành vi vi phạm quy định cụ thể như thế nào là được phán định bởi hệ thống, nhưng vẫn tuân theo quy tắc để xác nhận.
Ví dụ như, cũng là tiêu tiền ăn cơm, Bùi Khiêm mời bạn bè ăn cơm thì không được, nhưng dùng vào liên hoan công ty, hoạt động xây dựng đội ngũ thì lại được.
Sau khi game có lợi nhuận, số tiền do nền tảng game kết toán cũng sẽ chuyển vào tài khoản của công ty, điểm này hoàn toàn giống với các công ty game khác.
Nhưng Bùi Khiêm vẫn không thể tiêu xài phung phí!
Khi hệ thống kết toán, hệ thống sẽ dựa vào biến động số dư trong tài khoản công ty, dựa theo tỉ lệ cố định chuyển hóa thành tài sản cá nhân, cũng trực tiếp thay đổi số dư trong thẻ ngân hàng của Bùi Khiêm.
Mà số tiền này mới là số tiền Bùi Khiêm có thể tự do tiêu dùng, hệ thống sẽ không hạn chế!
“Thời gian kết toán lần sau là một tháng sau.”
“Không được, lần này ta nhất định phải nghĩ cách lỗ hết toàn bộ ba trăm nghìn, một xu cũng không được sót lại!”
Bùi Khiêm từ trên giường trở mình ngồi bật dậy, bật máy tính lên bắt đầu tìm kiếm “Làm thế nào mới có thể thua lỗ”.
Kết quả tất cả nội dung tìm được đều là “Làm thế nào mới có thể không thua lỗ”.
“Baidu rác rưởi!”
Bùi Khiêm ngửa mặt nhìn lên trời, không lời nào có thể miêu tả được đau buồn căm phẫn trong lòng lúc này.
“Chiều nay không có tiết, nào nào nào, tổ đội chơi game thôi!”
Không biết là người nào hô lên, người trong ký túc xá thi nhau hưởng ứng.
Mã Dương lại từ giường tầng trên thò đầu xuống: “Anh Khiêm, chơi không? Ngươi cũng đã rất lâu không tổ đội chơi cùng bọn ta rồi, nhìn dáng vẻ âu sầu ủ rũ của ngươi… chẳng lẽ gặp vấn đề trong tình cảm?”
Vấn đề tình cảm cái beep.
Còn quan trọng hơn vấn đề tình cảm nhiều, năm mươi nghìn đồng sắp đến tay ta bay đi rồi!
Bùi Khiêm lười chẳng muốn nói gì, cũng không thể nói gì.
Bởi vì hệ thống quy định, Bùi Khiêm không thể dùng bất kỳ cách nào để tiết lộ hay ám chỉ sự tồn tại của hệ thống và thách thức trong đó cho bất kỳ người nào, thậm chí không thể khiến cho người ta nổi lòng nghi ngờ quá lớn.
“Được, hôm nay chơi một ván với các ngươi.” Bùi Khiêm bật máy tính lên, mở ‘Thần Khải’ ra.
Trước đó Bùi Khiêm đã từng nghiên cứu rồi, game ‘Thần Khải’ này không khác DOTA là mấy, mặc dù hắn chơi không phải quá tốt, nhưng cũng không quá tệ.
Dựa vào sự hiểu biết vượt mức của Bùi Khiêm, với cấp bậc đối chiến trong phòng ngủ này, nếu thuận lợi chắc hẳn vẫn có thể gánh team này.
Mã Dương rất vui vẻ: “Anh Khiêm đến rồi, chắc chắn chúng ta sẽ đánh bại ký túc xá đối diện!”
Thoáng chốc, trong phòng ngủ vang vọng tiếng bàn phím, tiếng click chuột, thi thoảng còn xuất hiện vài tiếng kêu gào.
“NICE!”
“Trâu bò!”
“Xuất sắc, xuất sắc, xuất sắc quá rồi!”
“Mã Dương, ngươi đâu rồi!”
“Lão Mã, sao lần nào combat tổng đều không có ngươi vậy! Con mẹ nó đừng đẩy lẻ chứ!”
Chiến đấu căng thẳng kịch liệt khiến Bùi Khiêm tạm thời quên đi nỗi đau buồn năm mươi nghìn đồng, nhanh chóng đắm chìm trong game.
Mặc dù Bùi Khiêm cũng chưa quen thuộc game ‘Thần Khải’ này, nhưng được hưởng lợi từ hiểu biết đầy đủ về các game tương tự trong trí nhớ, khi đánh vẫn thường gánh team!
Nửa tiếng sau.
“Thua trận!”
Bùi Khiêm nhìn căn cứ phe mình bị nổ tung tóe trên màn hình, lại nhìn thành thích chiến đấu của bản thân trên góc phải.
11-2-7.
“Mẹ nó thế này… mà cũng thua được…”
Bùi Khiêm thật sự muốn ói, đầu trận chơi rất tốt, hắn chém giết khắp nơi, cực kỳ thuận lợi, kết quả giữa trận đánh không lại, cuối trận thua combat tổng, trực tiếp bị đẩy ngang.
Ánh mắt đảo qua bốn đồng đội, thành tích chiến đấu “2-2-2” của Mã Dương khá là chói mắt.
Chương 14: Một thiên tài đầu đường xó chợ! (2)
Đáng tiếc ‘Thần Khải’ vẫn chưa có tính năng thống kê tỉ lệ tham gia combat tổng, nếu như thống kê, đoán chừng tỉ lệ tham gia combat tổng của Mã Dương sẽ vô cùng cảm động.
Bùi Khiêm tỉ mỉ nhớ lại đủ điều trong chiến đấu trước đó.
Hình như… bên mình luôn là bốn đánh năm…
Người khác tập trung rồi bắt lẻ, Mã Dương thì tự đẩy lẻ.
Người khác cướp tài nguyên quan trọng, Mã Dương vui vẻ đánh quái rừng nhỏ của đối phương.
Đồng đội bị bắt, Mã Dương nhớ ra hô lên một tiếng “Không thấy người đâu rồi”, sau đó tiếp tục đẩy lẻ đánh quái rừng.
Ừm…
Mệt lòng quá đi!
Mã Dương hơi tiếc rẻ nói: “Ôi, tiếc là thua rồi.”
Hắn lại thò đầu xuống giường tầng dưới của Bùi Khiêm: “Anh Khiêm, ngươi đừng chỉ cứ giữ khư khư lấy mình, ngươi phải gánh team.”
Bùi Khiêm suýt nữa hộc máu.
Mẹ nó ta như vậy còn chưa được coi là gánh team à?
Ngươi đang hi vọng ta bật hack, một kỹ năng đánh nổ căn cứ đối phương mới được gọi là gánh team sao?!
Nhưng mà Bùi Khiêm cũng không phản bác, bởi vì hắn biết rõ thật ra Mã Dương chính là người như vậy…
Mã Dương cũng không phải cố ý khiến người ta chán ghét, chỉ đơn thuần là chơi rất gà…
Thuộc kiểu loại hạn mức tối thiểu không cao, hạn mức tối đa cực thấp.
Trong trí nhớ của Bùi Khiêm, bốn năm đại học, Mã Dương vô cùng tích cực tham gia câu lạc bộ, chân chạy việc cho giáo viên, đi học cũng rất nghiêm túc, trước giờ không bao giờ vắng mặt.
Kết quả đến khi tốt nghiệp, không vớ được chuyện gì tốt, không tìm được công việc tốt, cuối cùng vẫn là về nhà đến làm ở đơn vị cha mẹ tìm cho hắn.
Đương nhiên, mỗi người đều có chí riêng, cũng không thể nói là lựa chọn này xấu.
Nhưng tuyệt đối cũng không được coi là tốt.
Nếu nói đến chơi game, Mã Dương cũng thuộc kiểu người cao không tới, thấp không thông.
Ngươi nói hắn chơi tốt, nhưng phản ứng luôn chậm nửa nhịp, chơi game nhiều năm như vậy, căn bản chưa từng gánh team.
Ngươi nói hắn chơi tệ, mỗi lần cùng chơi, số liệu vẫn tạm được, ngươi cũng không thể nói hắn là quả tạ kéo chân sau nhất.
Trình độ này, muốn tăng cũng không tăng nổi, muốn giảm cũng không còn gì để giảm.
Cũng là một người như vậy.
Nói thật, chính là kẻ đầu đường xó chợ trời sinh.
Không khỏi khiến Bùi Khiêm nhớ đến trích dẫn “Rank bạc chẳng khác gì ung thư giai đoạn cuối” của Otto, đối với loại người này, có gì để tranh luận chứ?
Đợi đã.
Bùi Khiêm chợt nhận ra một vấn đề.
Hắn vừa nhận ra, Mã Dương là đầu đường xó chợ trời sinh, được việc không thấy ăn hại có thừa, thuộc kiểu chuyên kéo chân đồng đội.
Chẳng phải đây chính là nhân tài mình cần sao?!
Bùi Khiêm đột nhiên cảm thấy, tiền đồ của mình đang dần sáng lạn trở lại!
Trước đó trong tay hắn chỉ có năm mươi nghìn quỹ hệ thống, nếu cầm chút tiền ấy đi tuyển nhân viên thì đúng là hơi quá phận.
Nhưng mà, bây giờ trong tay Bùi Khiêm có ba trăm nghìn quỹ hệ thống!
Tuyển dụng nhân viên cũng không quá phận đâu nhỉ?
Rút kinh nghiệm xương máu, Bùi Khiêm cũng hơi tổng kết kinh nghiệm thất bại trước đó, không gì ngoài mấy điểm bên dưới.
Đầu tiên, vận may quá kém!
Ai ngờ mình tiện tay làm một game rác rưởi, lại bị người đăng có chút tiếng tăm trong khu vực game để mắt tới?
Nếu không có Kiều Lão Thấp này, có phải đã thua lỗ được rồi?
Tiếp theo, Bùi Khiêm cũng nảy sinh một số nghi ngờ về năng lực của mình.
Có phải bởi vì ta quá thông minh, cho nên ta lỗ không nổi?
Có vài người, cố gắng kiếm tiền, lại luôn thất bại, thua lỗ đủ đường.
Mà có vài người, vắt hết óc muốn thua lỗ, lại không lỗ nổi!
Bùi Khiêm cảm thấy hình như mình chính là kiểu sau.
Vì vậy, hắn cảm thấy mình nên tìm người giúp đỡ.
Tuyển người!
Chỉ cần tuyển một tên đầu đường xó chợ phụ trách làm những công việc này, chẳng phải có thể thoải mái khoan khoái lỗ hết tiền sao?
Nghĩ như vậy, Bùi Khiêm đột nhiên không còn giận Mã Dương nữa, cho dù hắn mới vừa bị cục tạ Mã Dương kéo chân sau.
“Mã Dương quả thật chính là món quà ông trời ban cho ta!”
“Không phải một thiên tài đầu đường xó chợ như vậy chính là nhân viên hoàn mỹ ta đang mong chờ hay sao?”
“Cũng nên cân nhắc những bạn học khác nhỉ? Dù sao chăn một con dê cũng là chăn, mà chăn một đàn dê cũng là chăn, phát thêm ít lương, còn có thể lỗ thêm ít tiền.”
“Không được, không được! Những người khác đều rất đáng tin cậy.”
Bùi Khiêm vốn còn muốn cân nhắc những bạn học khác, nhưng đã lập tức từ bỏ.
Dù sao trường Đại học Hán Đông cũng là trường đại học trọng điểm, có thể thi đỗ, không nói những cái khác, IQ đều không quá thấp.
Loại đầu đường xó chợ giống như Mã Dương là trường hợp đặc biệt, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Tìm những người khác, nói không chừng thật sự có thể hoàn thành công việc, đến lúc đó Bùi Khiêm sẽ khóc không ra nước mắt.
Hạ quyết tâm, Bùi Khiêm gọi riêng Mã Dương ra khỏi phòng ngủ.
“Sao vậy anh Khiêm, có chiến thuật bí mật gì muốn nói với ta sao?” Trên mặt Mã Dương tràn đầy mong chờ, còn tưởng rằng Bùi Khiêm muốn nói chuyện chơi game với hắn.
“Gần đây ta tự làm game, thiếu người, ngươi có hứng thú không?” Bùi Khiêm đi thẳng vào vấn đề, dù sao Mã Dương này không phải hạng người vòng vo gian xảo, nói phức tạp trái lại không tốt.
Mã Dương sững sờ, lập tức lắc đầu: “Đùa gì thế, kỳ này nhiều tiết như vậy, rảnh đâu làm mấy chuyện đó.”
Hắn dừng một chút rồi nói thêm: “Chẳng lẽ ngươi cũng bị hiện tượng của game độc lập rác rưởi kia đánh lừa sao?”
“Con đường sa mạc cô độc kia hot lên là vì có vận may cực lớn. Hơn nữa, làm game phải đốt tiền đó, lấy tiền đâu ra?”
Bùi Khiêm ho khan hai tiếng: “Không dối gạt ngươi, thật ra ta là một cậu ấm nhà giàu ngầm, trong nhà cho ta ba trăm nghìn, đủ chưa?”
Mã Dương há hốc miệng, hồi lâu mới nói ra được một câu.
“Ngươi nghiêm túc hả? Không đùa ta đấy chứ?”
Mã Dương không rõ ràng hoàn cảnh gia đình của Bùi Khiêm, nhưng hắn cũng biết, Bùi Khiêm không phải loại người không có việc gì đi trêu đùa người khác, chẳng tội gì mang trò đùa thấp kém như vậy ra lừa hắn.
Lúc này Mã Dương mới nhìn thẳng vào chuyện này.
“Ngoài tiền, còn những vấn đề khác thì sao?” Mã Dương truy hỏi.
Bùi Khiêm hỏi ngược lại: “Ngoài tiền ra thì còn vấn đề nào nữa sao?”
Chương 15: Nhân viên đầu tiên
Mã Dương sững sờ: “Ngươi biết đồ họa không? Ngươi biết lập trình không?”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không biết, nhưng không sao cả? Dùng tiền mua tài nguyên trên mạng, tìm chuyên gia làm theo yêu cầu, không được sao?”
Mã Dương há to miệng, khó mà biểu đạt tâm trạng lúc này của mình.
Có phải đùa quá rồi không?
Có tiền cũng không thể tiêu như vậy chứ!
Bùi Khiêm vỗ vỗ bờ vai hắn: “Ngươi cứ thả lỏng tinh thần, bây giờ ta hỏi ngươi một câu, có bằng lòng gia nhập hay không? Bằng lòng, ta để lại cho ngươi một vị trí trong tổ thiết kế.”
Trên mặt Mã Dương lộ vẻ do dự: “Anh Khiêm, theo lý thì quan hệ hai ta bền chặt như vậy, ta đương nhiên giúp ngươi vô điều kiện.”
“Nhưng mà, hai người chúng ta đều dốt đặc cán mai trong việc chế tác game! Mặc dù ba trăm nghìn này là trong nhà cho ngươi, nhưng ta cảm thấy ngươi vẫn nên cân nhắc kỹ càng, đừng dễ dàng đưa ra quyết định.”
“Ta sợ đến lúc đó ba trăm nghìn trôi theo dòng nước, vậy thì rất xin lỗi ngươi, ta không thể đến.”
Bùi Khiêm cạn lời, dù thế nào hắn cũng không ngờ, lương tâm của Mã Dương lại trở thành vật cản trong chuyện này…
Nhưng mà ngẫm lại, quả thật là vậy, Mã Dương này hơi vụng về ngốc nghếch một chút, nhưng nhân phẩm không có gì để chê, là một người tốt bụng tiêu chuẩn.
Bùi Khiêm không thể để lộ nguồn gốc tài chính, chỉ có thể nói mình là cậu ấm con nhà giàu, tiền này là trong nhà cho, kết quả Mã Dương sợ khiến Bùi Khiêm thua lỗ, trái lại không muốn gia nhập.
Bùi Khiêm đành phải dùng ví dụ thành công để chứng minh bản thân: “Thật ra ta đã làm một game, hơn nữa còn kiếm được tiền.”
Mã Dương sững sờ: “Game gì?”
“Khụ khụ.” Bùi Khiêm ho khan hai tiếng: “Con đường sa mạc cô độc.”
“Phụt!” Mã Dương suýt nữa phun ra.
“Cái game cùi bắp kia là ngươi làm?!” Mã Dương trợn to hai mắt.
Trước đó hắn còn từng phàn nàn với Bùi Khiêm, nói rốt cuộc là nhà thiết kế lòng dạ xấu xa nào làm ra loại game rác như vậy, kết quả mắng đến tận chính chủ…
Bùi Khiêm cũng rất bất đắc dĩ: “Thật sự là ta làm…”
Cảnh tượng chợt trở nên vô cùng lúng túng.
Mã Dương chớp chớp mắt, đột nhiên giơ ngón tay cái: “Được, có thể nha anh Khiêm! Nhìn không ra ngươi có thiên phú thiết kế game như vậy! Game như vậy mà cũng có thể hot, ngươi quả thật là thiên tài! Ta đã nói mà, lúc trước khi chơi game này có loại cảm giác thân thiết không nói rõ được, hóa ra là có chuyện như vậy!”
Bùi Khiêm hơi dở khóc dở cười, lão Mã này trở mặt nhanh thật đấy!
“Được rồi, được rồi, đừng thổi phồng nữa, ta chỉ hỏi một câu, làm hay không? Ta trả ngươi lương khởi điểm một tháng ba nghìn đồng, cho dù lời hay lỗ, ngươi đều không cần phụ trách.” Bùi Khiêm nói.
Lần này thái độ của Mã Dương hoàn toàn khác biệt, gật đầu lia lịa: “Không vấn đề, không vấn đề gì, vậy ta đến làm ăn với anh Khiêm, ngươi biết đấy, con người ta mặc dù không có ưu điểm gì, nhưng rất đáng tin!”
Sau khi biết Bùi Khiêm đã thành công một tựa game, Mã Dương cảm thấy hắn không phải làm kiểu nghiệp dư, trái lại là đang làm một chuyện rất có tiền đồ, đương nhiên vội vã muốn gia nhập!
Bùi Khiêm cũng rất tán thành lời Mã Dương: “Đúng đúng đúng, ta chính là nhìn trúng sự đáng tin này của ngươi! Tin tức này ngươi đừng nói với người khác, ta cảm thấy trong đám bạn ta quen biết, ngươi là người có thiên phú nhất. Những người khác ta cũng không tìm.”
Mã Dương vui mừng nhướng mày: “Không vấn đề, không vấn đề gì.”
“Được, vậy cứ thế đã.” Bùi Khiêm cũng không có chuyện gì khác để nói: “Bên này còn rất nhiều công tác chuẩn bị giai đoạn đầu, bây giờ ngươi cần làm gì thì cứ làm, có tiến triển ta sẽ nói với ngươi.”
Mã Dương gật đầu cái rụp: “Được, ngươi yên tâm, buổi chiều ta đến tiệm sách một chuyến, xem có sách chuyên ngành gì không, mua về học tập. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không kéo chân ngươi!”
Mã Dương quay người trở về phòng ngủ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
“Thật ra, cũng không cần mua sách chuyên ngành học tập…”
Bùi Khiêm thầm hô một câu trong lòng, nhưng vừa giơ tay lên, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Hắn hơi nghi ngờ, quyết định tìm Mã Dương của mình có phải chính xác hay không.
Người có trách nhiệm, đáng tin như vậy thật sự có thể phối hợp với mình hoàn thành mục tiêu sao…
Nhưng mà nghĩ lại, dựa vào hiểu biết nhiều năm của mình đối với Mã Dương, người anh em này quả thật đáng tin, nhưng năng lực cũng có hạn.
Cho hắn thoải mái đọc sách chuyên ngành cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục.
Chương 16: Thay đổi suy nghĩ
Mã Dương thu dọn đồ đạc rồi ra cửa đến hiệu sách gần đó để mua sách chuyên ngành thiết kế game.
Bùi Khiêm cũng chẳng biết hắn có mua được không nhưng nhiều hiệu sách lớn như vậy, kiểu gì cùng tìm được thôi nhỉ?
Thực ra thời này trên mạng đã xuất hiện một số nền tảng mua sắm rồi, kể cả các trang web chuyên bán sách.
Nhưng rất nhiều người vẫn chưa chuyển sang mua sắm online, thậm chí một vài học sinh tương đối lạc hậu còn chưa mở tài khoản ngân hàng trực tuyến.
Mã Dương thuộc kiểu sinh viên tương đối truyền thống đó. Nghĩ đến việc mua sách, lựa chọn đầu tiên của hắn vẫn là chạy ra hiệu sách xem trước một phần nội dung rồi mới quyết định có mua hay không.
Dĩ nhiên tình trạng này sẽ thay đổi hoàn toàn chỉ trong vài năm tới.
Bùi Khiêm trở về giường mình mở laptop lên suy tính chuyện tương lai.
Đến chiều Mã Dương trở về.
Hắn ôm bảy tám quyển sách, trong đó có một cuốn sách vĩ đại khổ A4 dày hơn hai đốt ngón tay có tên là “Đại cương lập trình bậc cao”.
Ngoài ra còn một đống sách khác nữa.
Ví dụ như: “Các kỹ năng sống ngoài code”, “Tuyển tập quản lý và phát triển chương trình”, “Bách khoa toàn thư về code”, “Các mẫu thiết kế” và “Hướng dẫn phục hồi thoái hóa đốt sống cổ”.
Mã Dương cảm thấy mình tìm được khá nhiều sách.
Bùi Khiêm lật xem những cuốn sách Mã Dương mang về, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên cuốn “Hướng dẫn phục hồi thoái hóa đốt sống cổ”.
Ngươi chuẩn bị đầy đủ thật đấy!
Tính đến cả việc sau này có thể bị thoái hóa đốt sống cổ cơ à?
Nhưng vấn đề lớn nhất của lập trình viên không phải bệnh thoái hóa đốt sống cổ mà là chết vì làm việc quá sức!
Hơn nữa ngươi cũng có phải lập trình viên đâu!
Trước đây Bùi Khiêm thấy Mã Dương chăm chú siêng năng với chuyện này như vậy, suýt nữa tưởng mình chọn sai người rồi.
Kết quả vừa thấy mấy quyển sách Mã Dương chọn là Bùi Khiêm khẳng định.
Chắc chắn Mã Dương chính là phụ tá tốt nhất của mình!
Ngươi xem, chạy một quãng xa để đi dạo hiệu sách xong chọn được mỗi mấy quyển sách.
Bảo vô dụng thì cũng không hoàn toàn vô dụng, dù sao vẫn giúp được chút việc.
Bảo hữu dụng thì chẳng được tích sự gì cả!
Ví dụ điển hình cho câu tốn công vô ích.
Bùi Khiêm vỗ vai Mã Dương: “Mã Dương à, chúng ta làm về thiết kế chứ không phải lập trình.”
“Hơn nữa ngươi có biết giờ làm game đều dùng trình biên soạn rồi không?”
“Hơn nữa hiện nay kỹ thuật phát triển theo kiểu bùng nổ, tốc độ đổi mới cực kỳ nhanh. Những kỹ thuật trong mấy cuốn sách này đã sớm bị bán đào thải rồi, thật sự không áp dụng được đâu.”
Sắc mặt Mã Dương tái nhợt: “Ta còn bảo sao hiệu sách lại giảm giá nhỉ! Hóa ra là không bán được!”
“Ta tìm nửa ngày trong hiệu sách cũng không tìm được sách thiết kế game, chỉ thấy mấy cuốn này thôi. Thấy có giảm giá nên ta chọn mua mấy cuốn.”
“Giờ phải làm sao, sách giảm giá không được trả lại đâu!”
Mã Dương hơi hoảng.
Bùi Khiêm hoàn toàn yên tâm rồi, hắn khẽ cười nói: “Không sao, ngươi có lòng là được. Nếu ngươi cảm thấy không thể mua về rồi bỏ xó thì xem qua đi, ít nhiều vẫn có chút tác dụng.”
Mã Dương nghe vậy thì yên tâm hơn chút: “Vậy ngươi muốn đọc không? Chúng ta có thể thay phiên nhau đọc.”
Sắc mặt Bùi Khiêm tối sầm, vội vàng khoát tay: “Không cần không cần.”
Ai muốn đọc mấy cuốn này chứ, cho hắn kê gối hắn còn chê cộm ấy!
Mã Dương nằm trên giường giở cuốn “Đại cương lập trình bậc cao” dày nhất kia ra.
Mới đọc được năm phút, trên giường đã truyền đến tiếng ngáy.
Bùi Khiêm rất hài lòng.
Ừ, đáng tin đấy!
Ngươi xem thái độ này đi, 100 điểm!
Rồi nhìn lại khả năng này đi, 0 điểm!
Đây chẳng phải là nhà thiết kế mà mình đang khổ sở tìm kiếm sao?
Chỉ tiếc rằng Bùi Khiêm cũng chỉ biết mỗi một nhân tài như Mã Dương.
Giá có thêm mấy người thì Bùi Khiêm chẳng giàu to à? Lỗ 300 nghìn chỉ là chuyện đơn giản!
…
Bùi Khiêm mở trình biên soạn chính thức ERSO. Hắn hơi buồn rầu phớt lờ mấy nghìn lượt tải xuống mới tăng hôm nay của “Con Đường Sa Mạc Cô Độc”, bắt đầu nghiên cứu kế hoạch tiếp theo.
Với tư cách là một game độc lập, độ hot thường đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Huống chi là loại game chẳng cần kĩ thuật cũng không thể kéo dài cách chơi như “Con Đường Sa Mạc Cô Độc”.
Thật ra kiếp trước Bùi Khiêm cũng có ví dụ tương tự: game chất lượng kém, đồ họa thô sơ, cách chơi khô khan đơn điệu nhưng lại hot vì một số nguyên nhân đặc biệt.
Chỉ là thực ra những ví dụ ấy ít càng thêm ít, trong số mấy trăm game na ná nhau mới xuất hiện một hai ví dụ như vậy.
Bùi Khiêm hoàn toàn không ngờ chuyện này lại rơi trúng đầu mình!
Một thời gian sau, độ hot của “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” chắc chắn sẽ giảm nhanh. Lượt tải xuống, thu nhập cũng sẽ giảm theo, đây là hiện tượng bình thường.
Nhưng bất luận nó có giảm hay không thì game này cũng đã kiếm ra tiền thật rồi, đây chính là điều khiến Bùi Khiêm khó chịu nhất.
Rút kinh nghiệm xương máu, Bùi Khiêm quyết định thay đổi suy nghĩ.
Lần này không thể làm game độc lập nữa, phải thay đổi thôi!
Bởi vì trong một thời gian ngắn, trong suy nghĩ của người chơi, công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt đã gắn liền với “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” rồi.
Bùi Khiêm đứng trước một lựa chọn tiến thoái lưỡng nan:
Nếu làm một game rác, làm không cẩn thận nó sẽ lặp lại thành công của “Con Đường Sa Mạc Cô Độc”. Cho dù nó không hot được như thế nhưng chỉ cần có chút lợi nhuận thì đó cũng là một đả kích nặng nề đối với Bùi Khiêm.
Nhưng nếu không làm game rác mà làm một game độc lập nghiêm túc bình thường thì… biết đâu người chơi lại mua vì cảm thấy chất lượng tạm chấp nhận được.
Vậy thì khó chịu lắm!
Huống chi lấy 300 nghìn ra làm game độc lập cũng hơi vất đấy.
Phải mua bản mẫu đắt đến mức nào, đồ họa đắt tiền ra sao mới tiêu được hết 300 nghìn?!
Hơn nữa bỏ tiền ra mua những đồ họa cực kỳ đắt tiền rồi thì game lại đẹp lung linh, có khi còn thu hút một lượng lớn người chơi hệ nhan khống ấy, vậy sao lỗ nổi!
Thế nên sau khi suy đi nghĩ lại, Bùi Khiêm quyết định tạm thời bỏ rơi những người chơi thích game độc lập để chuyển sang lĩnh vực khác.
Chương 17: Chính là ngươi, game thẻ bài!
Để làm game quy mô lớn thì 300 nghìn là chưa đủ.
Tuy mục tiêu của Bùi Khiêm là thua lỗ nhưng vẫn câu nói đó, ít nhất game phải làm ra thành phẩm mới được.
Game không qua thẩm định, tiêu tốn 300 nghìn quỹ hệ thống mà không có thành phẩm, hệ thống sẽ phán đây là hành vi vi phạm quy tắc.
Thế nên, tiền phải tiêu sạch, game cũng phải có thành phẩm.
Bùi Khiêm tìm kiếm trên nền tảng chính thức một hồi cuối cùng xác định mục tiêu của mình.
Game mobile!
Đây cũng là một lựa chọn bất đắc dĩ, một mặt là do tiền trong tay không đủ để làm game quy mô lớn; mặt khác, trong một thời gian ngắn, việc ra mắt thêm một game độc lập nữa là điều không thích hợp.
Người chơi game mobile không giống với người chơi game độc lập.
Người chơi game độc lập có thể sẽ chơi thử game mới vì họ biết công ty “Đằng Đạt” nhưng người chơi game mobile thì không.
Chỉ cần game mobile đó đủ phế thì Bùi Khiêm chắc chắn sẽ chẳng ai hỏi tới nó đâu!
Sau khi xác định phương hướng, bước tiếp theo chính là nghiên cứu thị trường.
Bùi Khiêm truy cập nền tảng game chính thức, lướt một lượt những game mobile đứng đầu rồi tải mấy game mobile hàng đầu về để trải nghiệm thử.
Trước đây Bùi Khiêm đã chú ý rằng trong lĩnh vực game mobile, dường như kỹ thuật của thế giới song song còn phát triển nhanh hơn cả kiếp trước.
Kiếp trước, smartphone bắt đầu trở nên phổ biến trong những năm 2010 – 2011. Một vài game online mobile hàng đầu được hưởng lợi từ trào lưu này, chẳng hạn như sự ra đời của game thẻ bài trên điện thoại vào năm 2012.
Nhưng ở thế giới này, smartphone xuất hiện khá sớm nên khoảng năm 2008, một số game có cách chơi tương tự game thẻ bài đã xuất hiện.
Cho đến năm nay 2009, game thẻ bài trên điện thoại đã được coi là một cách chơi tương đối phổ biến.
Khi mới được tung ra thị trường, game thẻ bài trên điện thoại đúng là một hình thức game tương đối sáng tạo, hot suốt một thời gian dài.
Nhưng hiện tại, vì sự xuất hiện ồ ạt của các game thẻ bài đổi skin trên điện thoại nên cách chơi này đã khơi dậy tâm lý phản nghịch của người chơi, chuyện tốt như kiếm tiền bằng cách đổi skin giống trước đây đã không còn nữa rồi.
Trong thế giới này, game thẻ bài trên điện thoại đầu tiên có tên là “Tam Quốc Chibi”. Nguyên nhân thành công không nằm ngoài mấy điểm như: bản chibi phong cách đáng yêu, cách chơi game thẻ bài truyền thống vân vân.
Năm ngoái các tác phẩm lấy cảm hứng từ Tam Quốc vẫn chưa phổ biến, đa số người chơi vẫn tương đối chấp nhận nó.
Nhưng game này đã tận dụng sự phổ biến của smartphone để tạo nên kỳ tích giới game mobile, kiếm được bộn tiền, khiến các đồng nghiệp trong ngành cũng phải ghen tị.
Trong thế giới này, trình biên soạn game rất phát triển, rất nhiều người làm game độc lập cũng có thể nhanh chóng gia nhập cuộc đua. Vậy nên các loại game thẻ bài đổi skin trên điện thoại mọc lên như nấm khiến game thẻ bài trên điện thoại vốn dĩ có thể phát triển rực rỡ trong dăm ba năm bỗng flop chỉ trong hơn một năm.
Hiện tại rất nhiều người chơi hễ thấy game thẻ bài trên điện thoại là bài xích và chống đối theo bản năng.
Đây chính là điều mà Bùi Khiêm muốn!
Bên cạnh đó, Bùi Khiêm còn chú ý tới việc “Tam Quốc Chibi” có một khác biệt rất lớn với game thẻ bài trên điện thoại kiếp trước.
Chính là phương diện thanh toán còn tương đối hạn chế.
Trong thị trường game mobile, game này thu phí theo kiểu mua một lần dùng trọn đời với giá 5 đồng. Ngoài ra, giá cả của các vật phẩm trong game cũng tương đối phải chăng, căn bản không tồn tại mấy vụ như nạp 2000 đồng tặng một thẻ hiếm.
Mức nạp cao nhất trong game cơ bản cũng chỉ ở mức 1000 đồng, vượt quá mức này thì chẳng biết tiêu vào đâu.
Nhưng dù vậy, cứ dăm ba hôm “Tam Quốc Chibi” lại bị người chơi mắng là lừa tiền.
Bởi vì thế giới này khác với kiếp trước của Bùi Khiêm.
Đại khái là vì ý thức bảo vệ bản quyền cực mạnh nên ở thế giới này, việc vi phạm bản quyền không quá tràn lan, công ty game một người chơi sống cũng không tệ.
Vậy nên, gói trọn đời của game một người chơi và thẻ tích điểm game online là hai hình thức lợi nhuận chủ yếu, người chơi cũng đều công nhận và quen với các hình thức này rồi.
Đến lượt “Tam Quốc Chibi”, người chế tác hiển nhiên cũng không dám quá đáng quá nên chỉ phát hành gói trọn đời với giá 5 đồng, sau đó tạo một số giao dịch trong game.
Dù vậy, game này vẫn bị người chơi mắng xối xả.
Sau khi điều tra thị trường, Bùi Khiêm bắt đầu suy tư, phải làm sao game mới flop được nhỉ.
Giải pháp trực tiếp nhất chính là đâm đầu vào họng súng!
Nếu trên thị trường đã có một game cực kỳ thành công lại còn là ông tổ của thể loại này thì chỉ cần bắt chước nó về mọi mặt, cơ bản kiểu gì cũng sẽ chết rất khó coi.
Giờ game thẻ bài trên điện thoại đang hot, vậy thì làm game thẻ bài trên điện thoại!
“Tam Quốc Chibi” đang hot chứ gì, thế ta cũng làm game về đề tài Tam Quốc!
Sao chép cách chơi rồi lên trạm tài nguyên mua một mẫu game thẻ bài trên điện thoại tương tự tốn mất một trăm mấy chục nghìn nhưng chẳng đáng kể.
Đương nhiên đồ họa thì không copy được, điều này sẽ liên quan đến vấn đề vi phạm bản quyền.
Vốn dĩ Bùi Khiêm cũng không định copy phong cách tạo hình vì hắn còn muốn đổ tiền vào đồ họa. Nếu chỉ mua mẫu thì sao có thể dễ dàng đốt sạch 300 nghìn được?
Còn một điểm rất quan trọng chính là hình thức thu phí của game này.
“Tam Quốc Chibi” rất ít thu phí, vậy liệu game này của Bùi Khiêm có nên bắt người chơi nạp tiền đến chết không?
Sai! Sai hoàn toàn!
Bùi Khiêm không nghĩ vậy.
Hắn rất hiểu tâm lý người chơi, phần lớn những người chơi này đều là kiểu người ngoài miệng thì chê nhưng cơ thể lại rất thành thật.
Ngoài miệng thì nói game này lừa đảo, còn bắt nạp tiền, không bao giờ chơi nữa.
Kết quả một vật phẩm mới được mở bán với giá trên trời, những người có tiền vẫn vừa mắng vừa móc tiền ra.
Nhỡ Bùi Khiêm đặt mức nạp cao nhất cao ngất ngưởng tầm mấy chục nghìn đồng thật rồi chẳng may gặp phải một đống nhà giàu thì sao?
Mức chi tiêu của một đại gia đã bằng mấy nghìn người chơi bình thường rồi. Đến lúc đó chỉ cần một vài đại gia là đủ để khiến game này từ lỗ thành lãi, vậy chẳng phải Bùi Khiêm sẽ tức hộc máu sao?
Chương 18: Chính là ngươi, game thẻ bài! (2)
Cho nên phải làm ngược lại!
Để ngăn các đại gia nạp tiền, mức nạp cao nhất của game này chắc chắn phải đủ thấp!
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ một hồi, mức nạp cao nhất của “Tam Quốc Chibi” là khoảng 1000 đồng thì mình giảm xuống còn 500 đồng!
Không, 100 đồng!
Vẫn chưa được, 30 đồng!
Khiến người chơi hệ nhà giàu muốn tiêu tiền cũng chẳng có chỗ để tiêu!
Đương nhiên, đã là một game thẻ bài thì chắc chắn phải có một vài thẻ bình thường và một vài thẻ hiếm.
Cách làm thông thường là nạp tiền rồi bốc thăm thẻ hiếm để tạo thêm thu nhập.
Bùi Khiêm từ chối cách làm này vì hắn không muốn tạo thêm thu nhập, hắn muốn lỗ vốn!
Vật phẩm đắt nhất trong game chính là một tấm thẻ hội viên vĩnh viễn chỉ được bán với giá 30 đồng! Sau khi mua, mỗi ngày sẽ được tặng thêm mấy lượt bốc thăm thẻ bài.
Ngoài cái đó ra, ngươi muốn tiêu tiền cũng chẳng có chỗ mà tiêu!
Muốn dâng tiền cho Đằng Đạt? Không có cửa đâu!
Mà người chơi bình thường dù không nạp 30 đồng cũng có cơ hội bốc thẻ, chỉ là ít hơn một chút thôi.
Như vậy, người chơi càng không có lý do gì để nạp tiền cả!
Về phần giá bán game, Bùi Khiêm rất muốn thiết lập thành miễn phí, nhưng nghĩ lại thì không hay cho lắm.
Vì giờ không có nhiều loại game mobile miễn phí, đa số đều đặt ra mức giá khởi điểm là 1 đồng.
Nếu game của Bùi Khiêm mà miễn phí thì có lẽ nó sẽ thu hút được một lượng lớn người chơi.
Nhỡ đâu hot lên thì sao?
Thế nên Bùi Khiêm đã làm ngược lại và thiết lập mức giá khởi điểm để mua đứt game là 10 đồng!
Còn đắt hơn cả “Tam Quốc Chibi”!
10 đồng này chính là một ngưỡng cửa siêu cao, cứ dọa chạy 90% người chơi trước đã rồi tính.
Ngươi nghĩ xem, một mẫu game mobile copy nguyên si game thẻ bài, cách chơi chẳng chút sáng tạo, mức giá còn đắt hơn hẳn 5 đồng so với game thẻ bài trên điện thoại hot nhất hiện nay, ai ngu mà mua?
Đương nhiên, ngưỡng cửa này cũng không thể quá cao.
Bởi vì 10 đồng đã đủ để dọa người chơi chạy mất dép rồi, nếu giá cao hơn nữa thì chỉ cần có một lượng người chơi nhất định là Bùi Khiêm lại lãi nhiều rồi.
Lãi nhiều cũng đồng nghĩa với lỗ nhiều, việc này tuyệt đối không được!
Thế nên Bùi Khiêm xác định mục tiêu của mình.
Đầu tiên, đây chỉ là một game bắt chước cách chơi cơ bản nhất của game thẻ bài trên điện thoại thôi.
Cách chơi mà các game thẻ bài khác không có thì chắc chắn game này cũng không có.
Cách chơi mà các game thẻ bài khác có thì chắc chắn game này cũng không có đâu.
Tóm lại tất cả đều là hệ thống cũ rích, tuyệt đối không thể để người chơi thấy bất kỳ điểm mới nào trong cách chơi!
Tiếp đó, đây là một game xung đột mãnh liệt với “Tam Quốc Chibi”!
Cùng chung đề tài Tam Quốc.
Đều là game thẻ bài trên điện thoại.
Nhưng người ta là hàng thật, còn đây là hàng nhái.
Khiến người chơi không có lý do gì để lựa chọn game này thay vì “Tam Quốc Chibi” cả!
Cuối cùng, game này áp dụng một chiến lược định giá hết sức ngu ngốc.
Bước đầu dùng ngưỡng cửa cao chót vót trị giá 10 đồng để khiến những người chơi game mobile bình thường phải chùn bước.
Bước thứ hai dùng mức nạp cao nhất trị giá 30 đồng để ngăn chặn những người chơi hệ giàu có, khiến bọn họ muốn nạp tiền cũng không được!
“Đù mé mình đúng là một thiên tài!”
“Kế hoạch hoàn hảo!”
Bùi Khiêm cũng hơi tự mình phục mình rồi, làm xong mấy điều tuyệt vời trên thì game này còn kiếm tiền được sao?
Không thể, tuyệt đối không thể!
Sau khi hạ quyết tâm, Bùi Khiêm truy cập vào trạm tài nguyên chính thức của ESRO rồi tìm kiếm các mẫu game thẻ bài trên điện thoại thông dụng.
Ngay sau đó, Bùi Khiêm tìm thấy một mẫu.
Đây không phải bản mẫu của “Tam Quốc Chibi”.
Vì “Tam Quốc Chibi” là game sáng lập ra lối chơi game thẻ bài trên điện thoại, nó còn là game thẻ bài trên điện thoại hot nhất trên thị trường hiện nay, tương đương với cây hái ra tiền nên công ty này không thể ngốc đến mức lấy game của mình ra làm mẫu để bán lấy tiền được.
Nhưng bọn họ không bán không có nghĩa là người khác không bán.
Rất nhiều công ty game chạy theo trào lưu sản xuất game thẻ bài trên điện thoại, họ tự viết code nhưng lại tham khảo một chút lối chơi của “Tam Quốc Chibi”.
Mà vì game không kiếm được tiền nên những công ty này bất đắc dĩ phải chỉnh sửa lại game của mình rồi đăng lên trạm tài nguyên để bán mẫu, như vậy còn có thể thu hồi phần nào chi phí.
Mẫu hiện tại Bùi Khiêm tìm thấy bắt nguồn từ một game bắt chước game thẻ bài trên điện thoại nhưng đã thất bại.
“Sản phẩm thất bại? Ta thích!”
Bùi Khiêm cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt.
Ấn vào xem qua hệ thống lối chơi.
Từ năm 2008 khi game thẻ bài trên điện thoại hot rần rần đến nay, “Tam Quốc Chibi” sớm đã trải qua rất nhiều lần nâng cấp, lối chơi cũng tăng gấp bội.
Mà bản mẫu này rõ ràng đã hơi lỗi thời, chỉ có những yếu tố cơ bản nhất.
Ví dụ như cửa ải, quét ải, đấu trường vân vân.
Lối chơi mới cũng không có!
Tổng thể trông game hơi tã.
Bùi Khiêm hết sức hài lòng với điều này!
Đây là mẫu game thẻ bài trên điện thoại mà hắn tìm kiếm đã lâu. Nó chẳng có lấy một tính năng vui nhộn, chắc chắn không thể tạo thành bất kỳ lợi thế nào về lối chơi.
Nhìn vào giá bán, một trăm nghìn!
“… Sao chỉ có giá một trăm nghìn?”
Bùi Khiêm tương đối không hài lòng với mức giá này, rẻ quá!
Ngươi trực tiếp định giá một trăm năm mươi nghìn ta cũng chốt đơn luôn mà!
Nhưng nghĩ lại thì mẫu game mô phỏng lái xe kia mới hai mươi nghìn thôi. Tuy mẫu game thẻ bài trên điện thoại này phức tạp hơn một chút, bao gồm rất nhiều hệ thống lối chơi tương đối hoàn thiện nhưng mức giá một trăm nghìn cũng chẳng phải rẻ.
Có thể thấy lượt tải xuống của mẫu này kém xa mẫu game mô phỏng lái xe mà Bùi Khiêm mua trước đó.
Điều này chứng tỏ nó đã bị chém giá, hơn nữa còn không thiết thực lắm.
Chương 19: Tiêu tiền!
Bùi Khiêm chốt đơn chẳng chút do dự!
Hắn thích nhất là những vật phẩm bị chém giá cao như vậy, vừa đốt được tiền lại không bị hệ thống cảnh cáo.
Sau khi mua mẫu này, lối chơi cơ bản đều có cả rồi, bước tiếp theo là bổ sung đồ họa.
Đồ họa bao gồm hàng loạt nội dung như thiết kế giao diện người dùng, hiệu ứng chiến đấu, bản phác thảo thẻ bài vân vân.
Trừ khoản đó ra còn phải mua hiệu ứng âm thanh, thuê ECS vân vân nhưng những khoản này chẳng tốn bao tiền.
Nhức đầu nhất vẫn là đồ họa.
Bùi Khiêm định giữ lại hai ba chục nghìn làm hiệu ứng âm thanh với hơn mười nghìn cho các chi tiêu khác, một trăm sáu một trăm bảy mươi nghìn còn lại đập hết vào đồ họa.
Số tiền một trăm sáu một trăm bảy mươi nghìn nói ít không ít, nói nhiều cũng chẳng nhiều.
Nhưng Bùi Khiêm vẫn chưa nghĩ kỹ rốt cuộc nên thiết kế đồ họa như thế nào.
Game thẻ bài là game thích hợp nhất để đổi skin.
Cũng có thể hiểu rằng đối với game thẻ bài mà nói, “skin” là quan trọng nhất.
Cũng vì skin quan trọng đến vậy nên Bùi Khiêm mới phải đảm bảo nó phải thật phèn!
Đương nhiên không được cố ý vẽ xấu.
Bởi vì hệ thống quy định không được mua những vật phẩm hoặc dịch vụ rõ ràng có chất lượng quá thấp.
Nếu tốn một trăm sáu một trăm bảy mươi nghìn mà chỉ mua được đồ họa trị giá năm sáu chục nghìn thì không qua được cửa của hệ thống đâu.
Phải mua dịch vụ tương đương với giá trị, được phép dao động một chút nhưng không thể dao động quá nhiều.
Lúc này Bùi Khiêm cần phải động não một chút.
Phải làm sao mới mua được đồ họa vừa có chất lượng không tồi lại đảm bảo người chơi không thích nhỉ?
Đáp án rất đơn giản, chẳng phải bảo họa sĩ dùng tài vẽ tranh tinh tế để vẽ ra phong cách mà người chơi không chấp nhận nổi là được sao?
Điểm mấu chốt vẫn là đề ra một phương án yêu cầu mỹ thuật.
Bùi Khiêm không quá tự tin với năng lực bản thân trong lĩnh vực này, dù sao hắn từng có kinh nghiệm thất bại từ “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” nên hơi nghi ngờ khả năng điều hành của mình.
Lúc này mới thấy được tác dụng của Mã Dương!
Bùi Khiêm tải xuống một mẫu bảng yêu cầu đồ họa thông dụng trên trạm tài nguyên.
Bảng yêu cầu này ghi rõ yêu cầu về kích thước của các loại tài nguyên rồi cần phải mô tả đơn giản về những tài nguyên này.
Tài nguyên đại khái được chia làm hai loại, một loại là bản phác thảo. Loại này khá đắt, đồng thời có yêu cầu khá cao đối với họa sĩ, phải vẽ tương đối cẩn thận nên đương nhiên yêu cầu cũng phải hết sức rõ ràng.
Loại còn lại là những tài nguyên khác, ví dụ như thiết kế giao diện người dùng, hiệu ứng vân vân.
Tài nguyên trên internet đều có những loại na ná nhau, chỉnh sửa một chút là dùng được rồi.
Nhưng Bùi Khiêm đương nhiên không thỏa mãn với việc tùy tiện chỉnh sửa, tùy tiện chỉnh sửa thì sao tốn tiền được?
Cho nên toàn bộ đồ họa đều phải thiết kế riêng!
Đầu tiên Bùi Khiêm liệt kê toàn bộ những tài nguyên không quá quan trọng như hệ thống giao diện người dùng, hiệu ứng, sau đó tự điền thêm một vài yêu cầu vô cùng đơn giản.
Ví dụ như phải cool ngầu!
Phải phù hợp với phong cách Tam Quốc!
Đều là cái kiểu ăn nói hàm hồ.
Về việc thành phẩm cuối cùng sẽ thế nào…
Bùi Khiêm không quan tâm, thích ra sao thì ra!
Sau đó, Bùi Khiêm trực tiếp gửi bảng này cho Mã Dương.
Giờ Mã Dương đã tỉnh ngủ rồi.
Nhưng hắn mới ôm quyển sách vĩ đại kia đọc được hai phút đã lại thấy buồn ngủ.
Thấy Bùi Khiêm gửi cho mình một cái bảng, Mã Dương lập tức lấy lại tinh thần rồi ném quyển sách trong tay lên giường. Hắn thò đầu từ giường trên xuống nhỏ giọng nói: “Bắt đầu làm việc rồi à?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Điền bảng. Phát huy trí tưởng tượng của ngươi, cứ mạnh dạn điền đi!”
Mã Dương gật đầu thật mạnh: “Không thành vấn đề!”
Lòng nhiệt tình với công việc dâng cao!
Mã Dương xem qua, đây là một bảng yêu cầu đồ họa. Phần hắn cần điền khá nhiều, chủ yếu là mô tả yêu cầu đối với bản phác thảo nhân vật.
Bùi Khiêm đã xác định đề tài game là Tam Quốc rồi.
Nhân vật trong Tam Quốc quanh đi quẩn lại cũng chỉ có bằng đó người, Bùi Khiêm chọn ra tổng cộng năm mươi nhân vật, trong đó có mười lăm thẻ hiếm, hai mươi lăm thẻ xuất sắc, mười thẻ thường.
Về mặt giá cả, giá một bản phác thảo vẫn dao động rất lớn, rẻ nhất thì bảy tám trăm đồng, đắt nhất tầm bốn năm nghìn.
Tìm học sinh học viện Mỹ thuật của thành phố loại II loại III thì một trăm đồng một tấm cũng có.
Tìm đại thần nổi tiếng thiết kế riêng thì một thẻ bài có giá bảy tám nghìn cũng chẳng lạ.
Dù sao tiền nào của nấy.
Bùi Khiêm chắc chắn không thể tìm đại thần nổi tiếng để thiết kế riêng được, dù rằng như vậy có thể khiến hắn tốn tiền hơn.
Bởi vì tên tuổi của những đại thần có tiếng rành rành ra đó, trái lại rất có thể sẽ tuyên truyền cho game!
Tương tự, bốn năm nghìn một bản phác thảo đúng là có thể tốn nhiều tiền nhưng một khi bản phác thảo đẹp như vậy được công bố, nhỡ người chơi lại thích thì sao?!
Vẫn câu nói đó, game thẻ bài trên điện thoại quan trọng nhất chính là skin, ngươi làm skin đẹp quá thì dù lối chơi có rác rưởi đến đâu cũng có thể kiếm ra tiền!
Cho nên Bùi Khiêm quyết định mua mấy bản phác thảo tương đối rẻ!
Muốn tốn tiền thì mua nhiều!
Năm mươi nhân vật cộng thêm những trạng thái khác nhau khi các nhân vật khác nhau tăng cấp, tăng sao nữa.
Điều đó cũng tương đương với năm mươi tấm phác thảo gốc, mỗi tấm lại có bốn phiên bản khác nhau để thể hiện hiệu quả tăng cấp.
Tính theo giá ba nghìn một bản phác thảo cộng bốn trạng thái khác nhau thì tổng cộng là một trăm năm mươi nghìn, dự toán của Bùi Khiêm vừa đủ.
Dù sao game thẻ bài đời đầu cũng không cần mô hình, tiết kiệm được một khoản lớn.
Đương nhiên vẫn cần đối phương báo giá cụ thể, Bùi Khiêm chỉ ước tính sơ bộ thôi.
Mã Dương thấy hơi nghi ngờ, mấy thứ này đều quyết định xong cả rồi, vậy công việc chủ yếu của ta gì?
Sau khi đọc kỹ ghi chú Bùi Khiêm viết, hắn hiểu rồi.
Công việc của hắn là cải tạo, remake!
Nói cách khác chính là phát huy trí tưởng tượng để lột xác hoàn toàn cho năm mươi nhân vật này, tốt nhất là thay đổi đến mức khác trước một trời một vực!
Chương 20: Công việc của Mã Dương
Bùi Khiêm tính cả rồi, nếu muốn đụng hàng với “Tam Quốc Chibi” thì chỉ có thể lựa chọn đề tài Tam Quốc.
Nhưng thật ra bản thân đề tài Tam Quốc chỉ là một IP (tài sản trí tuệ) tạm ổn, không quá tốt cũng chẳng quá kém.
Muốn khiến người chơi ghét những nhân vật Tam Quốc này, biện pháp tốt nhất chính là cải tạo, phá vỡ hoàn toàn hình tượng truyền thống của họ!
Nếu làm vậy, những người chơi yêu thích Tam Quốc đương nhiên sẽ chửi ầm lên, tức giận xóa game rồi hạ thấp toàn bộ danh tiếng của game khi thấy sự thay đổi lộn xộn này.
Mà trọng trách này lại được giao cho Mã Dương.
Bùi Khiêm dành niềm tin trọn vẹn cho năng lực của Mã Dương. Chỉ cần là công việc mà Mã Dương nghiêm túc làm thì chắc chắn gần như đều thất bại!
Nhìn tên của những nhân vật này, Mã Dương lộ vẻ khó xử.
Hắn thò đầu từ giường trên xuống nhỏ giọng nói: “Anh Khiêm, ta… ta chỉ từng xem phim truyền hình Tam Quốc thôi, trong số này có rất nhiều người ta đều không nhận ra.”
Bùi Khiêm không khỏi vui vẻ trong lòng, vậy chẳng phải đúng lúc sao!
Ngươi mà nằm lòng hết các nhân vật Tam Quốc thì ta còn không yên tâm giao nhiệm vụ cho ngươi ấy!
“Không sao, ta tin ngươi. Vốn dĩ cái ta muốn chính là phá vỡ truyền thống, ngươi cứ yên tâm phát huy trí tưởng tượng, càng phá cách càng tốt!”
“Hơn nữa ngươi không phải lo, cụ thể vẽ ra hình tượng nào thì còn phụ thuộc vào thiết kế của họa sĩ cơ, ngươi chỉ đề ra phương hướng thôi.”
“Ngươi cứ thiết kế thoải mái, dù sao cũng cần tính đột phá mà, chẳng ai lại đi bới móc những sai lầm thông thường đâu.”
Bùi Khiêm liên tục an ủi.
Hắn cũng không hy vọng Mã Dương biết khó mà lui rồi từ chối công việc này.
Mã Dương cuối cùng cũng gật đầu: “Vậy được, ta sẽ cố gắng hết sức.”
Bùi Khiêm không yên tâm nên dặn thêm một câu: “Nhớ kỹ, chắc chắn phải phá cách! Càng vô lý càng tốt!”
Mã Dương ngồi ở giường trên bắt đầu vò đầu bứt tai.
Bứt rứt suốt mười phút vẫn chẳng chút tiến triển.
Hắn không nhịn nổi nên lại thăm dò nói: “Anh Khiêm, hay là ta đi mua Tam Quốc Diễn Nghĩa trước.”
Bùi Khiêm lập tức cản lại: “Không được, tuyệt đối không được! Cái ta nhìn trúng chính là tinh thần sáng tạo của ngươi, hiểu không? Hiện tại ngươi vẫn chưa bị ảnh hưởng từ hình tượng truyền thống trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa” thì mới phá vỡ chúng được!”
“Ngươi tuyệt đối đừng nghĩ đến hình tượng gốc của hắn là gì, ngươi cứ phát huy tối đa trí tưởng tượng, thay đổi hết sức có thể cho ta!”
Mã Dương bất lực chỉ đành “Haiz” một tiếng rồi rụt đầu về, tiếp tục vò đầu bứt tai.
Chỉ trong chốc lát, hắn lại thò đầu ra hỏi Bùi Khiêm: “Anh Khiêm, ta thiết lập Quan Vũ thành một con rồng có được không?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Được!”
Một lát sau.
“Anh Khiêm, ta thiết lập Mã Siêu thành nhân mã có được không?”
“Được!”
Lại một lát sau.
“Anh Khiêm, ta thiết lập Châu Thương thành Long nữ, Gia Cát Lượng thành nhà phát minh vĩ đại, Hoàng Nguyệt Anh thành con rối máy, Hứa Chử thành con hổ, Tào Phi thành quái vật xúc tua, Lữ Mông thành loli săn rồng… có được không?”
Bùi Khiêm vỗ đùi: “Được! Quá được luôn! Lão Mã ngươi biết không, ngươi thực sự là một thiên tài, cứ thế mà phát huy!”
Mã Dương vốn tràn đầy hoài nghi với những thiết lập của mình nhưng thấy Bùi Khiêm tán thành như vậy, hắn cũng dấy lên tự tin.
Nhìn Mã Dương nghiêm túc làm việc như vậy, trong lòng Bùi Khiêm vui đến nở hoa.
Không tìm lầm người mà!
Thiết lập Châu Thương thành Long nữ, Lữ Mông thành loli săn rồng?
Nhìn đi, đây là lời nói nhảm thiên tài cỡ nào!
Nếu bảo Bùi Khiêm tự nghĩ, chắc chắn hắn không nghĩ ra!
Phương án này vừa nghe đã thấy chẳng đáng tin rồi, đến lúc đó lại vung tiền tìm một họa sĩ giá rẻ thì bản phác thảo của game này còn nhìn nổi chắc?
Tưởng tượng đến cảnh người chơi rút được Tào Phi thì phát hiện đó là một quái vật xúc tua;
Rút được Mã Siêu thì phát hiện đó là một nhân mã;
Rút được Lữ Mông thì phát hiện đại đô đốc biến thành loli săn rồng…
Vậy còn không bị fan Tam Quốc mắng chết sao?
Minh tinh điện ảnh nổi tiếng quốc tế nào đó đã từng nói, nói đùa không phải nói nhảm, cải biên không phải cải bừa.
Còn đây chính là nói nhảm và cải bừa, game này làm ra chắc chắn sẽ bị muôn người phỉ nhổ, khiến người chơi thích Tam Quốc nước mắt chảy ngược vào trong!
Vẻ âm u của Bùi Khiêm mấy ngày nay phút chốc tan biến, hắn lập tức cảm thấy cuộc đời của mình lại trở nên sáng sủa rồi!
Lỗ sạch ba trăm nghìn, lợi nhuận sẽ là ba trăm nghìn!
Bùi Khiêm cảm thấy cuộc đời tốt đẹp đang vẫy tay với mình!
Nhân lúc Mã Dương đang điền bảng, Bùi Khiêm lên trạm tài nguyên nhìn qua các họa sĩ.
Trạm tài nguyên này của ESRO tích hợp lượng lớn tài nguyên của lĩnh vực game trong nước, kể cả tài nguyên nhân lực.
Cho dù là nhà thiết kế, họa sĩ hay lập trình viên đều có thể niêm yết giá trên trạm tài nguyên để cung cấp dịch vụ cho người mua.
Người mua có thể nhìn thấy lý lịch và tác phẩm trên trạm tài nguyên của những người này, nếu hài lòng thì có thể nói chuyện hợp tác.
Ví dụ như, mua bao nhiêu bản phác thảo của họa sĩ nào đó.
Bùi Khiêm tìm kiếm họa sĩ am hiểu bản phác thảo, bắt đầu nhanh chóng loại trừ từng người.
Đại thần rất nổi tiếng loại hết.
Những họa sĩ ưu tú có danh tiếng tốt trong ngành loại hết.
Phải tìm những họa sĩ mới vào nghề chỉ bán bảy tám trăm đồng một bản phác thảo!
Sau khi tìm kiếm một lượt và xem qua tác phẩm của không ít người, Bùi Khiêm phát hiện hình như đều không quá chênh lệch.
Trạm tài nguyên này cũng có tiêu chuẩn riêng, không phải bất kỳ sinh viên nghệ thuật nào cũng có thể được chứng nhận.
Nhân viên công tác của ESRO sẽ tiến hành xét duyệt, tất cả họa sĩ mới vào nghề có thể đề tên trên đây cơ bản đều có nền tảng hội họa không tồi.
Bùi Khiêm tìm tới tìm lui cuối cùng quyết định chọn một họa sĩ mới rất ít tác phẩm tiêu biểu.
Tất cả tác phẩm tiêu biểu của họa sĩ này đều theo phong cách chibi 2D, trong đó không có bức nào theo phong cách tả thực cả.