- Home
- Truyện Hệ Thống
- [Dịch] Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game
- Tập 1: Hệ thống Chuyển đổi Tài phú (c1-c10)
[Dịch] Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game
Tập 1: Hệ thống Chuyển đổi Tài phú (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Hệ thống Chuyển đổi Tài phú
Trong mắt người khác, một đời của Bùi Khiêm là một đời bật hack.
Làm tổng giám đốc của công ty game lớn nhất trong nước, game hắn chế tác nổi tiếng khắp thế giới, khiến người chơi toàn cầu nạp tiền đến ý thức mơ hồ.
Làm người đầu tư phim kiêm đạo diễn, phim điện ảnh hắn làm càn quét mấy tỷ tiền bán vé toàn cầu, cầm các loại giải thưởng tới mỏi tay.
Làm ông chủ của công ty phần hardware nhất trong nước, hắn bán di động, máy tính, máy chơi game đến toàn thế giới. Rất nhiều sản phẩm hot, hắn đều đích thân tham dự thiết kế.
Thậm chí, ngay cả nhãn hiệu ăn uống nhìn như hoàn toàn không đáng tin cậy, cũng đã mở mấy ngàn đại lý trên toàn cầu.
Người biết hắn, có đánh giá khác biệt với hắn.
Nhân viên của hắn cho rằng hắn là một ông chủ tốt tuyệt thế chăm sóc cho nhân viên.
Đối tác của hắn cho rằng hắn có tài quản lý vô vi nhi trị.
Đại lão giới đầu tư coi hắn là thiên tài đầu tư không vào đời.
Người cùng ngành Khoa học kỹ thuật coi hắn là kẻ thù không đội trời chung.
Truyền thông nói, bản thân hắn có giá trị trăm tỷ.
Nhưng người đứng bên cạnh hắn đều nói, hắn sống khiêm nhường, tiết kiệm đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Hắn phảng phất là một người hoàn mỹ, một kỳ tài kinh doanh, chỉ sinh ra vì quát tháo giới kinh doanh.
Mà đối mặt lời nịnh nọt ùn ùn kéo đến của từng ngành nghề, các lĩnh vực, Bùi Khiêm chỉ có một cảm giác, đó chính là khóc không ra nước mắt!
“Ta thật sự không phải là kỳ tài kinh doanh gì đâu!”
“Ta cũng không rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!”
“Vì sao game vua hố như thế mà ta làm ra cũng có thể kiếm được tiền?”
“Ta làm điện thoại di động chỉ vì kết bạn thôi! Vì sao các ngươi còn không ngừng mua!”
“Còn công nhân viên của ta nữa, rõ ràng ta gọi tới một đám lưu manh, sao đột nhiên lại như được tiêm máu gà tập thể, một người đáng tin cậy hơn một người!”
“Vì sao lại như vậy chứ, kiếm tiền rõ ràng nên là một chuyện vui vẻ, vì sao ta lại khó khăn như vậy đây?”
“Ta thật sự chỉ muốn thua lỗ tiền mà thôi, cầu xin các ngươi đừng để ta lại kiếm tiền nữa!”
“Cút đi, những tiền mặt đáng chết này!”
Thật ra, kỳ tài kinh doanh trong mắt mọi người, Bùi Khiêm vẫn luôn chịu đủ bối rối.
Hắn vô cùng hối hận.
Mà hết thảy chuyện này, còn phải bắt đầu nói từ “Hệ thống Chuyển đổi Tài phú” mà hắn đạt được. . .
Năm 2009.
Tỉnh Hán Đông, thành phố Kinh Châu, trường đại học Hán Đông.
“Anh Khiêm, mau tỉnh lại đi, sắp trễ giờ lên lớp rồi! Hôm nay là tiết học của Phó viện trưởng, sẽ điểm danh đó!”
Bùi Khiêm tỉnh lại từ trong cơn ngủ mơ, dụi dụi mắt, còn hơi buồn bực rốt cuộc là ai đang gọi mình.
Không phải ta thuê một căn phòng sao? Ai chạy tới phòng ta rồi?
Mở mắt ra nhìn, một gương mặt dài gần như chiếm toàn bộ tầm mắt của Bùi Khiêm.
“Mã Dương?”
Bùi Khiêm ngạc nhiên, suýt nữa cho rằng mình đang nằm mơ.
“Nhanh lên, ta đã gọi ngươi rời giường rồi, không kịp điểm danh thì không oán ta được.” Gương mặt dài của Mã Dương nhanh chóng nhanh rời khỏi tầm mắt Bùi Khiêm. Hắn quay người, vội vã ra khỏi phòng ngủ.
Chờ một chút, phòng ngủ?
Bùi Khiêm lập tức tỉnh táo, bật người lên, ngồi dậy từ trên giường.
Ký túc xá đại học, phòng sáu người!
Mình vẫn ở giường dưới cạnh cửa, còn nhớ rõ vào mùa đông, cửa đóng không chặt, luôn luôn có một khe hở nhỏ. Vì nó, năm đó Bùi Khiêm không ít phàn nàn.
Bên trong gian phòng còn sót lại hai anh em, cũng đang thu dọn đồ đạc, lập tức đi ra ngoài.
“Nhanh lên, anh Khiêm, cố chạy nhanh đi, còn có thể đuổi kịp. Nếu không, lúc điểm danh, chúng ta cũng không dám kêu thay ngươi đâu, bị Phó viện trưởng bắt được thì coi như thảm rồi.”
Hai bạn cùng phòng này cũng vội vàng đi ra ngoài.
Bùi Khiêm không khỏi tự tát mình hai phát.
Hí… Quai hàm đau!
Thật hay giả, đây không phải lúc học đại học sao?
Tiết học của Phó viện trưởng… Còn điểm danh… Đó chính là lúc năm nhất đại học…
Năm 2009?!
Vậy thì chẳng phải mình đã trở lại mười năm trước sao?
Bùi Khiêm thấp thỏm một lát, rồi nhanh chóng tiếp nhận sự thật này một cách thản nhiên.
Sau khi tốt nghiệp đại học vào năm 2013, hắn trằn trọc qua hai ngành nghề, nhảy việc qua quá nhiều công ty, từng gặp gỡ lãnh đạo vua hố, cũng từng trải qua lục đục với nhau ở nơi làm việc.
Tóm lại, một công chức nô lệ.
Gặp được loại chuyện tốt như xuyên qua thời không này, hắn đương nhiên là mừng rỡ. Có thể trở lại mười năm trước, làm lại từ đầu, đây là chuyện bao nhiêu người cầu mong cũng không được đâu!
Bùi Khiêm tỉnh cả ngủ, xoay người ngồi dậy từ trên giường.
Sau đó làm gì bây giờ?
Muốn phản ánh chút tình huống với cục quản lý thời không hay không?
Ta sẽ không bị đánh chết tại chỗ, giết người diệt khẩu đấy chứ?
Hay là… Việc đầu tiên sau khi xuyên qua thời không là đi học trước?
Tâm thần à!
Ký ức mười năm trước đã rất mơ hồ, nhưng Bùi Khiêm vẫn miễn cưỡng nhớ lại, năm thứ nhất đại học, hắn bị trượt rất nhiều môn, bao gồm môn của Phó viện trưởng, nhưng lại không trượt trên lớp của Phó viện trưởng.
Mặc dù ngoài miệng, Phó viện trưởng có nói điểm danh, nhưng trên thực tế chưa từng điểm danh thật.
Trái lại, một thầy giáo trẻ tuổi trông hoà hợp êm thấm, xưa nay không điểm danh, cuối kỳ đột nhiên điểm danh một lần, còn đưa vào thành tích kỳ thi.
“Không phải ta muốn điểm danh, mà chỉ muốn làm quen với mọi người thôi.”
Hắn nói như vậy.
Đến bây giờ, Bùi Khiêm nhớ tới, còn có một loại cảm giác bị lừa vào kịch bản thật sâu, dù sao khi đó hắn còn rất trẻ tuổi, tràn ngập tin tưởng đối với thầy giáo hoà hợp êm thấm này.
Đúng lúc này, một màn sáng trong suốt đột nhiên xuất hiện trước mặt Bùi Khiêm, từng hàng chữ được viết lên, không ngừng hiện ra.
Chương 2: Hệ thống Chuyển đổi Tài phú. (2)
‘Hệ thống Chuyển đổi Tài phú đang kết nối với ký chủ. . .’
‘Kết nối thành công.’
‘Ký chủ: Bùi Khiêm’
‘Mời ký chủ đọc hướng dẫn sử dụng hệ thống.’
“Tình huống là thế nào?!”
Bùi Khiêm giật nảy mình, lập tức vui mừng khôn xiết.
Quả nhiên, sau khi xuyên qua thời không, ắt có hệ thống, đây là bàn tay vàng!
Bình tĩnh, bình tĩnh, đây đều là kịch bản thông thường, không có gì phải ngạc nhiên.
Bùi Khiêm trấn tĩnh lại rất nhanh, bắt đầu quan sát tin tức trên màn sáng.
‘Hệ thống Chuyển đổi Tài phú’
‘Tỷ lệ chuyển hóa lợi nhuận / thua lỗ: Đợi định
‘Tài chính hệ thống: 50000’
‘Tài sản cá nhân: 443’
Đây là giao diện thông dụng.
Bên dưới giao diện thông dụng, có một loại khu vực chuyên môn như khung chat, dùng để biểu hiện một vài tin tức động thái, chắc là “Hướng dẫn sử dụng”.
‘Quy tắc chuyển đổi tài phú:’
‘Mỗi cách một khoảng thời gian, hệ thống sẽ cung cấp số lượng tài chính hệ thống nhất định cho ký chủ, tài chính này chỉ có thể dùng cho hoạt động kinh doanh bình thường của công ty, không thể tiêu xài.’
‘Sau một thời gian ngắn sẽ tiến hành kết toán, so sánh với phần tiền bạc lợi nhuận hoặc hao tổn của hệ thống, chuyển đổi thành tài sản cá nhân mà ngươi có thể tự do chi phối theo tỉ lệ riêng nhất nhất định.’
‘Lưu ý đặc biệt: Vì khích lệ ký chủ tập trung vào công việc, ký chủ không thể trực tiếp cấp tiền lương cho mình thông qua tài khoản của công ty.’
‘Bước kế tiếp: Readmore…’
“A a? Hệ thống này, hời rồi!”
“Ngươi cung cấp tài chính cho ta, còn chia tiền cho ta? Hệ thống lương tâm!”
Bùi Khiêm lập tức lý giải công năng của hệ thống này.
Mặc dù “Tài chính hệ thống” và “Tài sản cá nhân” đều là “Tiền”, nhưng là hai loại hoàn toàn khái niệm khác nhau.
Ở đây, tài sản cá nhân được biểu hiện là 443, ý là tổng số tiền trên người Bùi Khiêm bây giờ chỉ có 443 đồng tiền. Đây đều là tiền hắn có thể tự do chi phối.
Năm mươi nghìn đồng kia là tài chính hệ thống. Dựa theo cách nói của hệ thống, số tiền này chỉ có thể dùng để tiến hành hoạt động kinh doanh, ví dụ như mở công ty.
Mà sau một thời gian ngắn, mặc kệ kiếm được tiền hay thua lỗ tiền, bộ phận tương ứng đều sẽ được chuyển hóa thành cá nhân tài sản theo tỉ lệ nhất định, đến lúc đó Bùi Khiêm sẽ có thể tùy tiện tiêu!
“Kích thích! Xem kỹ càng quy tắc một chút.”
Bùi Khiêm tiếp tục ấn vào màn sáng xem xét.
‘Ký chủ nhất định phải xử lí hoạt động kinh doanh bình thường, hợp lý, hợp pháp, có hàm lượng kỹ thuật nhất định.’
‘Hành vi bên dưới đều thuộc về hành vi vi phạm quy định, xin chú ý.’
‘Về lợi nhuận:’
‘1. Mua bất động sản, tăng giá phòng trên quy mô lớn.’
‘2. Hành động trái luật như mua lượng lớn tiền tệ, tham dự âm mưu của Bàng thị, phi pháp góp vốn,…’
‘3. Đầu cơ tích trữ, mau đi bán lại vật tư, nhiễu loạn trật tự thị trường.’
‘… (ấn vào để mở 97 hành vi vi phạm quy định còn lại) ‘
‘Về thua lỗ:’
‘1. Làm từ thiện, hoặc chuyển tặng tài sản công ty cho người khác.’
‘2. Lấy giá cao hơn nhiều giá tiêu chuẩn của thị trường để mua sắm, thuê nhân viên, thuê địa điểm làm việc, mua vật dụng làm việc.’
‘3. Tiêu cực, lười biếng, hiệu suất quá thấp, chưa thể sáng tạo ra bất cứ giá trị nào trong thời gian dài.’
‘… (ấn vào để mở 97 hành vi vi phạm quy định còn lại) ‘
‘Điều khoản bổ sung: Ký chủ không thể lộ ra hoặc ám chỉ bản thân hệ thống trước bất kỳ ai, bằng bất cứ phương thức nào hoặc khiêu chiến hệ thống.’
‘Hệ thống có được quyền giải thích cuối cùng về định nghĩa hành vi vi phạm quy định.’
‘Bước tiếp theo: Tạo ra tỉ lệ chuyển hóa lời lỗ ngẫu nhiên.’
“Quy tắc thật là nghiêm cẩn.”
Bùi Khiêm xem xét hành vi vi phạm quy định nhiều đến 200 điều, mấy phương án xuất hiện trong đầu trước đó bị bác bỏ từng điều một.
Mua phòng, mua một lượng các loại tiền tệ đều bị hệ thống cấm.
Hành vi đầu tư, quản lý tài sản bình thường thì có thể, nhưng với tỉ lệ thu lợi nhuận theo từng năm, chỉ e rất khó thỏa mãn nhu cầu của Bùi Khiêm.
Quy tắc vi phạm quy định chi tiết nhiều đến 200 điều, không chỉ hạn chế hoạt động “Lợi nhuận” Bùi Khiêm có thể tiến hành, cũng hạn chế hoạt động “Thua lỗ” hắn có thể tiến hành.
Tóm lại, cấm tất cả đường ngang ngõ tắt.
Bùi Khiêm tiếp tục ấn vào màn sáng, tiến vào bước tiếp theo.
‘Đang tạo ra tỉ lệ chuyển hóa lời lỗ ngẫu nhiên. . .’
‘Tỉ lệ chuyển hóa lợi nhuận là 100:1, tỉ lệ chuyển hóa thua lỗ là 1:1.’
“A , đợi đã, tỷ lệ này…”
Bùi Khiêm nhìn kỹ, phát hiện tỷ lệ này hình như hơi bug.
Tỉ lệ chuyển đổi thua lỗ, có hơi cao nhỉ?
Lỗ hết tất cả tài chính hệ thống, là có thể chờ chuyển hóa thành tài sản cá nhân!
Thua lỗ tiền cũng tương đương lời to!
“Tỉ lệ chuyển đổi được tạo ra ngẫu nhiên tốt như vậy sao? Ta quả thực quá may mắn!”
“Đáng tiếc, tỉ lệ chuyển hóa lợi nhuận hơi thấp, nhưng không sao, lỗ tiền dễ hơn kiếm lời nhiều!”
Bùi Khiêm cảm thấy vận may của mình bùng nổ!
‘Một bước cuối cùng: Xin đặt tên cho công ty của ngươi (ấn vào đây để nhập vào)’
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, dùng ý niệm nhập vào trong khung: Công ty trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật internet Đằng Đạt.
Ngụ ý là “Lên như diều gặp gió” .
Cũng hi vọng công ty Đằng Đạt này có thể thất bại cực nhanh!
‘Hoàn thành đăng kí Công ty trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật internet Đằng Đạt.’
Sau khi một bước cuối cùng cũng hoàn thành, tin tức bằng chữ trên màn sáng biến mất, trở lại bảng trạng thái ban đầu nhất.
‘Hệ thống Chuyển đổi Tài phú.’
‘Ký chủ: Bùi Khiêm’
‘Tỉ lệ chuyển hóa lợi nhuận 100:1, tỉ lệ chuyển hóa thua lỗ 1:1’
‘Thời gian kết toán lần sau: 14 ngày sau’
Chương 3: Chút thay đổi của thế giới.
‘Ghi chú: Một tuần trước khi kết toán, nếu chưa phát hành sản phẩm, thì ngày kết toán bị hoãn lại về sau, thời gian hoãn lại do hệ thống quyết định.’
‘Tài chính hệ thống: 50000’
‘Tài sản cá nhân: 443’
Bùi Khiêm kiểm tra ý nghĩa của lời ghi chú một lần.
Một tuần trước khi kết toán, Bùi Khiêm không thể chưa có sản phẩm trong tay.
Điều này rất hợp lý.
Nếu không có điều quy tắc này, Bùi Khiêm có thể đầu tư sản xuất tất cả tài sản của công ty một ngày ngay trước khi kết toán, để tài chính hệ thống biến thành 0, tương đương chui chỗ trống.
Sau khi có điều quy tắc này, Bùi Khiêm nhất định phải đưa tất cả sản phẩm trong tay lên kệ, thu hoạch lợi nhuận một tuần trước khi kết toán, dù là lời hay lỗ, không thể bỏ qua trình tự này.
“Thiếu một loại phương pháp lợi dụng sơ hở, nhưng cũng không sao cả.”
“Cho nên, việc phải làm sau đó chính là làm tiền của hệ thống 50000 biến thành 0, sau đó để tài sản cá nhân từ 443 biến thành 50443.”
“Không phải chỉ là thua lỗ trong quy tắc sao? Ta cảm thấy việc này không khó.” Bùi Khiêm tràn đầy tự tin.
Mở một công ty thông thường, sáng tạo giá trị, khai phá sản phẩm bình thường.
Sau đó, Bùi Khiêm làm ông chủ công ty, chỉ cần đi hơi chệch phương hướng này một chút, đi lên con đường sai lầm.
Chẳng phải là được rồi sao?
Công ty lập nghiệp thành công đã ít lại càng thêm ít, công ty lập nghiệp thất bại thì một bó to. Bên nào có độ khó thấp hơn là chuyện rất rõ ràng!
“Như vậy, vấn đề tiếp theo là lựa chọn lĩnh vực nào.”
Sau khi tự hỏi cẩn thận, Bùi Khiêm quyết định làm rõ ràng hoàn cảnh lớn của thế giới này trước.
Bật laptop của mình lên, mở công cụ tìm kiếm Baidu, hắn bắt đầu lật xem tin tức gần đây, đặc biệt là tin tức khoa học kỹ thuật.
“Có chút thay đổi, nhưng không phải quá lớn.” Bùi Khiêm nắm chắc trong lòng.
…
Thế giới này không thay đổi quá nhiều so với thế giới kiếp trước của Bùi Khiêm, nhưng tốc độ khoa học kỹ thuật phát triển nhanh hơn chút.
Kỹ thuật thông tin và kỹ thuật tin tức phát triển rất nhanh, mấy cấu hình phần cứng như chip máy tính, card đồ hoạ, cũng đang tăng nhanh như gió.
Rất nhiều kỹ thuật năm 2015, thậm chí càng muộn hơn mới xuất hiện trong ấn tượng của Bùi Khiêm, đã nảy sinh ở đây.
Ví dụ như, làn sóng smartphone vốn xuất hiện vào khoảng năng 2012, nhưng trong thế giới này năm 2008 đã gần như phổ cập. Hiện tại, có một vài game phẩm chất cao đã xuất hiện trên điện thoại di động.
Ngoài ra, ý thức bảo vệ bản quyền của thế giới này rõ ràng càng mạnh hơn. Tài nguyên đồ lậu của các lĩnh vực bị ngăn chặn toàn diện, đả kích nghiêm khắc, ngưỡng hình phạt đối với hành vi buôn lậu giảm xuống.
Còn về những phương diện khác, lại không có thay đổi quá lớn.
Hướng gió chủ yếu vẫn xuất hiện trên internet, khoa học kỹ thuật, game, các sản nghiệp văn hóa, không khác kiếp trước cho lắm.
Bùi Khiêm có thể lựa chọn dấn thân vào bất cứ ngành nghề nào, hệ thống không hạn chế điều này.
Nhưng, mở công ty, cùng lúc vì có thể sáng tạo giá trị, không bị hệ thống phán định vi phạm quy định, Bùi Khiêm cũng phải thông báo tuyển dụng một vài nhân viên chuyên nghiệp tương quan.
Đối với ngành nghề mình không hiểu rõ, Bùi Khiêm rất khó khống chế phương hướng, lỡ những nhân viên chuyên nghiệp tới đây rất ra sức, làm việc thành công thì làm sao bây giờ?
Cho nên, Bùi Khiêm suy đi nghĩ lại, quyết định chọn lựa ngành nghề game đầu tiên.
Mặc dù Bùi Khiêm chưa từng xử lí ngành game, nhưng chơi nhiều game như vậy, mưa dầm thấm đất, vẫn có chút lý giải với ngành nghề này.
So với ngành nghề khác, Bùi Khiêm tự nhận rằng năng lực điều khiển ngành game càng mạnh hơi chút.
Hơi thay đổi cách chơi một chút là có khả năng tạo thành một game đột tử, đây là một ưu thế cực lớn!
Huống chi, ngành game đốt tiền rất nhanh.
Thua lỗ trong ngành nghề thực thể còn có thể bán tài sản cố định thành tiền, lỗ không đủ triệt để; mà thua lỗ trong ngành game thì chính là lỗ sạch, một đống code không đáng một đồng.
Bùi Khiêm có ký ức mười năm sau, chỉ cần cố gắng tránh đi những game có khả năng kiếm tiền, thì chẳng phải sẽ thành công sao?
Bước đầu tiên, làm game!
Bước thứ hai, lỗ tiền, chuyển hóa tất cả tài chính hệ thống thành tài sản cá nhân!
Bước thứ ba, tiêu thoả thích!
Ừm, kế hoạch hoàn mỹ như vậy đấy.
Bùi Khiêm cảm thấy, mình quả thực là một thiên tài!
…
Sau khi xác định phương hướng, Bùi Khiêm lục soát trang web chính thức của cục Công thương, download mục quản lý công ty cá nhân, cũng thành công đăng nhập thông qua số căn cước và mật khẩu ban đầu.
Dưới tên của hắn đã có một công ty, cũng chính là “Công ty trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật internet Đằng Đạt”, tài khoản công ty có năm mươi nghìn đồng tài chính.
Công ty cũng do khoa học kỹ thuật hack của hệ thống đăng kí giúp hắn.
Về hoàn cảnh lập nghiệp, ở thế giới song song có độ khó đơn giản, tình huống có sự khác biệt rất lớn với kiếp trước của Bùi Khiêm.
Trong thế giới này, vì cổ vũ toàn dân lập nghiệp, ngưỡng cửa sáng tạo công ty cá nhân rất thấp, phần lớn quy trình công ty đều trở nên trí năng hóa, có thể hoàn thành trên internet, Client.
Điểm này, thậm chí tiên tiến hơn thời điểm mười năm sau của thế giới cũ, vô cùng thân thiện với người lập nghiệp là cá nhân.
Còn có đôi chút thay đổi tương tự như vậy.
Ví dụ như, được lợi bởi kỹ thuật thông tin và kỹ thuật đám mây nhanh chóng phát triển, mạng lưới giao thiệp, tài nguyên của rất nhiều ngành nghề đều được tổng hợp, khiến hiệu suất làm việc trên mạng tăng lên rất nhiều.
Lấy ngành game làm ví dụ, có cơ cấu phía chính phủ thống nhất – “Cơ cấu phân cấp phần mềm giải trí”, tên gọi tắt tiếng Anh là ESRO. Cơ cấu này sẽ chịu trách nhiệm theo dõi, xét duyệt các loại game.
Đồng thời, ESRO cũng đẩy ra trạm tài nguyên chính phủ, cung cấp cho những người lập nghiệp sử dụng.
Chương 4: Chút thay đổi của thế giới. (2)
Trạm tài nguyên chính phủ ESRO, có thể được coi là chợ toàn bộ tài nguyên thị trường game trong nước. Ở đây, có thể dùng tiền mua được một vài tài nguyên mỹ thuật thông dụng, mô hình chương trình, bản thảo thiết kế, cũng có thể dùng tiền tìm tới một vài người chuyên nghiệp, tiến hành “Đặt hàng” game của mình.
Những các loại tài nguyên mỹ thuật, mô hình chương trình,… này đều do công ty hoặc cá nhân trong ngành tự nguyện chia sẻ, trả tiền sử dụng.
Đương nhiên, đây đều là một số tài nguyên tương đối cấp thấp, thường thấy.
Ở trạm tài nguyên, cũng có thể liên hệ được một số người có quyền lực trong ngành, ví dụ như họa sĩ đứng đầu, được trực tiếp kết nối, thương lượng công việc với bọn họ.
Ngoài ra, ESRO cũng đẩy ra trình biên soạn game phía chính phủ, chỉnh hợp trình biên soạn game tương đối thường thấy trên thị trường, cũng tiến hành đơn giản hoá phương pháp sử dụng, chỉ cần học tập trong một khoảng thời gian, dù phần lớn người không có nền tảng kỹ thuật lập trình, cũng có thể nắm giữ.
Những thay đổi này đều phát sinh trong vòng hai, ba năm kỹ thuật nhanh chóng đột phá, tức là khoảng vào năm 2007 đến 2009.
Chính bởi vì có tổ chức chính phủ mạnh mẽ như ESRO ra sức nâng đỡ ngành game, nên ngành này mới có thể phát sinh thay đổi lớn như thế.
Đương nhiên, những ngành nghề khác, ví dụ ngành văn hóa như phim, Anime,… vân vân, đều có thay đổi tương tự, nhưng Bùi Khiêm tạm thời không cần đi tìm hiểu.
…
“Ta xem một chút yêu cầu cấu hình của Client và trình biên soạn của trạm tài nguyên này…”
“Ừm, vẫn được, laptop của ta miễn cưỡng có thể tải được. Nhưng cấu hình máy tính vẫn tồn tại hạn chế, không làm được loại game cỡ quá lớn.”
“Không sao, dù sao ta cũng không có ý định làm game quy mô lớn.”
Bùi Khiêm mới mua laptop không lâu sau khi nhập học đại học, đến bây giờ mới được mấy tháng, cho nên còn có thể tải được client và trình biên soạn ESRO của trạm tài nguyên.
Nhưng bởi vì laptop Bùi Khiêm mua chỉ là loại cấu hình thấp, cho nên cũng không quá tốt về mặt cấu hình, làm game thì được, nhưng không làm được game cỡ lớn.
Điều này cũng không có gì. Dù sao Bùi Khiêm căn bản không có ý định làm game quy mô lớn. Không đủ người, không đủ tài chính, hơn nữa, hắn cũng không định kiếm tiền.
Chỉ một mình hắn, làm một game độc lập chịu đựng có thể thông qua xét duyệt cũng không tệ.
Bùi Khiêm mở ra trình biên soạn trước, nghiêm túc học tập giáo trình biên soạn.
Một tiếng sau, Bùi Khiêm buồn ngủ.
“Đã nói là không có cơ sở lập trình cũng có thể học được mà? Vứt!”
Bùi Khiêm rất cạn lời.
Tuy nói chi phí học tập trình biên soạn này đã hạ thấp trên diện rộng so với chương trình ngôn ngữ hoặc một vài trình biên soạn game truyền thống, nhưng đối với Bùi Khiêm, người hoàn toàn không có bất cứ cơ sở lập trình nào, nó vẫn rất khó như cũ!
Thế nhưng, những thao tác tương đối đơn giản như sử dụng mô hình game có sẵn, thay đổi tài nguyên mỹ thuật, hắn lại học được.
“Hay là lướt trạm tài nguyên trước, phân tích một vài game trên thị trường.”
Bùi Khiêm tiến vào trạm tài nguyên, xem xét một vài tài nguyên hiện có.
Chủng loại vẫn tương đối nhiều, các loại loại hình game như lái xe mô phỏng, đánh lộn, bắn súng, RPG,… đều có một số mô hình thông dụng.
Những mô hình này tương đối cơ sở, giá bán cũng không cao lắm.
Ví dụ như mô hình game bắn súng, đưa mô hình này vào trong trình biên soạn, là có thể thực hiện một loạt chức năng cơ bản như đi lại, nổ súng, đổi băng đạn,… một vài loại súng ống cũng có đường đạn mặc định.
Lại mua một số tài nguyên mỹ thuật dán lên, thì coi như có được một game bắn súng vô cùng đơn giản, có một loại cách chơi.
Muốn làm phức tạp, thì phải học tập cách dùng trình biên soạn cấp cao.
Một vài chức năng quá khó làm, còn cần tìm chuyên gia trên trạm tài nguyên hoàn thành.
Còn về hoàn cảnh lớn của ngành game trước mắt, trên cơ bản lại khá tương tự tình huống năm 2009 ở kiếp trước của Bùi Khiêm.
Ví dụ như, game online hot nhất trước mắt từ WOW biến thành “Thế giới Kỳ Ảo”, CS biến thành “Kế hoạch chống khủng bố”, DOTA biến thành “Thần Khải”, bề ngoài không giống nhau lắm, nhưng cách chơi thì không khác nhau là bao.
Game mobile lại có sự tăng trưởng rõ ràng, có thể bởi vì phần cứng phát triển nhanh hơn kiếp trước.
Ví dụ như game mobile đánh bài ở kiếp trước của Bùi Khiêm được lợi bởi làn sóng smartphone mà phổ cập, mới xuất hiện vào năm 2012. Mà trong thế giới song song, bởi vì smartphone xuất hiện sớm hơn, cho nên vào khoảng năm 2008 năm đã xuất hiện game tương tự, hiện tại loại hình game này đã cực kỳ hoàn thiện.
“Như vậy, tình huống sẽ rất rõ lãng.”
“Ta chỉ cần dùng tiền mua sắm mô hình, mua sắm tài nguyên mỹ thuật ở trạm tài nguyên, tiêu hết tất cả năm mươi nghìn đồng, sau đó làm ra một game mà không ai chơi, không bán được, hai tuần sau thì tương đương thua lỗ sạch rồi.”
“Hoàn mỹ!”
Hạ quyết tâm, Bùi Khiêm bắt đầu tìm kiếm mô hình mình muốn trong trạm tài nguyên.
“Mô hình cơ sở loại lái xe mô phỏng, hai mươi nghìn đồng, tặng kèm một chiếc xe được dán màng trong ngoài.”
“Khuôn mẫu cảnh tượng, mô hình con đường trên sa mạc, mười lăm nghìn đồng, nếu có động thái thay đổi hoàn cảnh, cần thêm tám nghìn, tổng cộng hai mươi ba nghìn.”
“Hơi đắt, nhưng điều ta muốn chính là đắt!”
“Còn lại chút tiền chưa tiêu sạch.”
“Radio âm nhạc, trong một trăm bài có ba mươi bài ca đầu vui tươi tuỳ ý, hoặc ngẫu nhiên phát từ kho nhạc của hệ thống, sáu nghìn.”
“Còn lại một nghìn đồng, ừm… Mua chức năng bảng xếp hạng đơn giản đi, không mua nổi thứ khác rồi.”
Sau khi cân nhắc sơ qua, Bùi Khiêm điên cuồng đặt hàng trên trạm tài nguyên, mau chóng tiêu sạch sành sanh năm mươi nghìn đồng.
Nói thật, những tài nguyên này không đắt.
Ví dụ như mô hình cơ sở loại lái xe mô phỏng này, đưa vào trong trình biên soạn game là có thể thực hiện chức năng cơ bản của game loại lái xe mô phỏng.
Chân ga, phanh lại, rẽ ngoặt, va chạm,… vân vân, đầy đủ mọi thứ.
Chương 5: Con đường sa mạc cô độc
Mà bản thân cảnh tượng con đường sa mạc, hỗ trợ trình biên soạn điều chỉnh độ dài hành trình tự do, cảnh tượng sa mạc sẽ xuất hiện một vài thay đổi ngẫu nhiên.
Sau khi tăng thêm chức năng mô phỏng thay đổi hoàn cảnh, sẽ có mặt trời mọc, mặt trời lặn, bão cát… vân vân.
Bởi vì đều là mô hình thông dụng, cho nên rất nhiều người chế tác game độc lập đều mua về dùng được, cho nên đụng hàng là chuyện 100% sẽ xảy ra.
Một vài người chế tác vì không đụng hàng, sẽ đặt hàng một vài tài nguyên mỹ thuật để thay thế. Đương nhiên, như vậy thì vốn đầu tư sẽ tiếp tục tăng lên.
Nhưng Bùi Khiêm không quan tâm chuyện này.
Đụng hàng? Cứ đụng đi! Dù sao ta làm vì lỗ tiền mà, các người chơi mà không chơi game này vì đụng hàng, ta cầu mong còn không được đâu!
Bùi Khiêm bắt đầu chế tác game.
Tuy nói muốn thua lỗ tiền, nhưng ít nhất, game này phải thông qua xét duyệt của ESRO, cũng thành công lên kệ.
Nếu đây là một bán thành phẩm thiếu chức năng nghiêm trọng, thì không thể thông qua xét duyệt của ESRO, hệ thống có thể sẽ phán định Bùi Khiêm vi phạm quy định.
Cho nên, dù game này có vua hố thế nào, thì vẫn phải làm hoàn chỉnh chức năng cơ bản.
Kéo khẽ mô hình cơ sở vào trong trình biên soạn, lại kéo khuôn mẫu cảnh tượng vào.
Sau đó, game này đã có dàn khung, sau khi các người chơi tiến vào game, sẽ có thể lái xe rong ruổi trên đường lớn của sa mạc.
Nhưng, cũng không thể lãng phí tài nguyên mua được.
Bùi Khiêm lại tăng thêm chức năng radio cho chiếc xe, sau khi người chơi lái xe có thể mở ra radio, ngẫu nhiên nghe chút âm nhạc.
Đó đều là một số bài nhạc ít người nghe hoặc là âm nhạc rất truyền thống, kinh điển, những ca khúc đang hot không có khả năng mua được bằng chút tiền này.
Sau đó là một vấn đề tương đối quan trọng.
Cách chơi trọng tâm của game này rốt cuộc là gì?
Bản thân Bùi Khiêm cũng không biết.
Thi đấu đua tốc độ?
Đừng nghịch, không có tiền làm.
Chỉ mua được một mô hình cơ sở, chỉ có một chiếc xe được dán màng, cũng chỉ mua được một cảnh tượng.
Những đường đua phức tạp kia, chiếc xe xinh đẹp xe kia, còn có trình tự cách chơi liên quan đến đua tốc độ, hắn cũng không mua nổi!
Không mua nổi để làm thì chơi thế nào?
Bùi Khiêm vỗ đầu, có rồi.
Cách chơi trung tâm của game rất đơn giản, đó chính là lái xe!
Lái từ điểm xuất phát đến điểm đích, thì qua ải!
Nhưng chỉ riêng như thế thì không được, tất cả game đều do tài nguyên thông dụng gom góp lại, may vá, không có cách chơi sáng tạo đôi chút, phỏng chừng rất khó thông qua xét duyệt.
Phải làm ra chút thay đổi, cam đoan game có thể qua xét duyệt, nhưng loại thay đổi này không thể quá ưu tú, đảm bảo game này chỉ có thể lỗ tiền, không ai chơi mới được!
Bùi Khiêm suy nghĩ, trực tiếp kéo dài cảnh tượng đường đua sa mạc đến vô hạn.
Khi kéo hết toàn bộ game thì đã dài đến tám giờ!
Không sai, người chơi cần lái tám tiếng trên con đường này, mới có thể lái đến điểm đích, mà trong thời gian này, cứ cách một khoảng thời gian, đường đua sa mạc còn rẽ ngoặt một lần.
Người chơi muốn chỉ ấn một nút liền qua ải là chuyện không thể nào.
Cứ như vậy, cách chơi đã khác loại game lái xe mô phỏng trên thị trường, chắc là có thể thông qua xét duyệt.
Hơn nữa, cách chơi vua hố như thế, không phải sẽ bị các người chơi mắng chết sao? Game này có thể kiếm tiền mới có quỷ!
Bùi Khiêm rất hưng phấn, cảm thấy mình quả thực là một thiên tài.
Cuối cùng, hắn lại dùng phương pháp vô cùng đơn sơ làm một giao diện qua ải của game, chỉ biểu hiện một hàng chữ là được: “Chúc mừng ngươi đã thành công lãng phí tám giờ quý giá trong cuộc đời!”
Cho dù thực sự có người có thể qua ải, cũng phải khiến hắn tức giận đến nỗi không còn chơi game của công ty ta mới được!
Cũng không thể lãng phí chức năng bảng xếp hạng đã mua, hắn làm một “bảng xếp hạng thời gian bị lãng phí”, thống kê “Số lần vượt ải” và “Thời gian chơi game hiệu quả” của từng người chơi.
Bảng xếp hạng này cũng chẳng có tác dụng, đơn thuần là vì sắp xếp chức năng đã mua được bằng tiền.
Hắn làm thành thạo, hoàn thành nhanh chóng.
Những chức năng này đều thuộc về cơ sở của cơ sở trong chức năng hỗ trợ của trình biên soạn, chỉ cần thao tác kéo đơn giản, thao tác sửa đổi tham số, gần như chỉ cần có tay là làm được.
Tự học trình biên soạn, mua tài nguyên, chế tác game, tính gộp tất cả lại, chỉ mất không đến hai giờ.
“Game ngu ngốc như vậy, ta lỗ chắc rồi!”
Bùi Khiêm làm xong game, chạy thử trên laptop của mình một chút.
Năm phút đồng hồ sau, hắn đã rời khỏi game, suýt nữa ói ra.
Vừa đi vào đã chỉ lái xe, lái xe, lái xe, nhàm chán đến bùng nổ!
Bùi Khiêm rất hài lòng, sau đó lập tức phát hành game.
Tên game: Con đường sa mạc cô độc.
Giới thiệu vắn tắt của game: Trên một con đường sa mạc, cô độc lái mấy giờ, ngươi sẽ thu hoạch được chút suy nghĩ liên quan tới cuộc đời.
Khi viết giới thiệu vắn tắt, Bùi Khiêm rất xoắn xuýt.
Khen mình? Không thích hợp, lỡ thật sự hấp dẫn một đám theo tiêu đề giật gân đến, lỗ ít thì phải làm sao bây giờ?
Bôi đen mình? Cũng không thích hợp, thế thì quá rõ ràng. Một mặt, hắn lo lắng bị hệ thống phán định là vi phạm quy định, một mặt khác cũng sợ kích thích tâm lý nghịch phản của người chơi. Ngươi càng nói game này rác rưởi, hắn càng muốn tới chơi thì làm sao bây giờ.
Cho nên, viết giới thiệu vắn tắt đàng hoàng, khiến người chơi nhìn thấy lời giới thiệu vắn tắt này liền không có hứng thú mới được!
Chương 6: Tìm kiếm game rác rưởi
Sau đó chính là giá quy định.
Bùi Khiêm đặt giá bán một đồng tiền cho game.
Hắn không muốn đặt quá cao, lỡ đặt cao, thật sự có mấy người đầu óc vào nước mua game, thì hắn không phải lỗ ít tiền hơn sao!
Giá quy định đủ thấp, cho dù có mười mấy người chơi mua, cũng không có ảnh hưởng gì đến tiền lỗ của Bùi Khiêm.
Sau khi giải quyết xong hết, Bùi Khiêm đăng game lên, chờ đợi game thông qua xét duyệt, cũng tự động lên kệ trên steam phía chính phủ.
Thông thường, quá trình này mất mấy tiếng đến hai, ba ngày tuỳ game.
Diễn đàn chính thức có hiệu quả đề cử tự động hoàn toàn, nó căn cứ số liệu thay đổi mà tự động đề cử một nhóm game mới. Trừ khi xuất hiện việc quét bảng ác ý, nếu không nhân viên quản lý sẽ không tham dự.
Bùi Khiêm hoàn toàn không lo lắng.
Game rác rưởi như vậy, sau khi lên kệ, chắc chắn sẽ không có ai hỏi thăm, đi tong với tốc độ ánh sáng, chờ thời hạn hai tuần vừa đến, năm mươi nghìn đồng tới tay, chẳng phải rất đắc ý sao!
Bùi Khiêm đóng laptop lại, cảm thấy tâm trạng sung sướng, cảm giác hạnh phúc tự nhiên sinh ra!
Giữa trưa, đám bạn cùng phòng đều trở về.
Trong tay Mã Dương xách một chiếc túi ni lông, bên trong đựng đồ ăn mua ở căng tin.
“Anh Khiêm, ngươi đúng là to gan, dám không đi học thật? Nhưng lần này nhóc con ngươi cũng coi như may mắn, Phó viện trưởng không điểm danh.” Mã Dương trưng ra dáng vẻ “nhóc con ngươi may mắn gì đâu”.
Các bạn cùng phòng khác thì đều tự mở laptop của mình ra.
“Buổi chiều không có tiết, nào nào, tổ đội chơi game không?”
“Có, mau lên. Mã Dương, ngươi đâu rồi?”
“Đợi chút, ta còn chưa ăn cơm xong đâu.”
“Ngươi nhanh lên đi chứ, lề mà lề mề, ai đi sang phòng khác gọi người.”
Những người khác trong phòng ngủ đều đã mở bàn gấp đặt lên giường mình rồi bật laptop.
Điều kiện ký túc xá trường học chính là gian khổ như vậy, ngay cả giường kết hợp bàn học cũng không có, chỉ có thể ngồi xếp bằng trên giường chơi game.
Bùi Khiêm vẫn luôn nghi ngờ, nguyên nhân thắt lưng mình không thoải mái chính là bệnh tật do những lúc thế này sinh ra.
Cho nên, để có được trải nghiệm chơi game tốt nhất, cho dù có máy tính riêng, tổ đội cùng chơi game trong ký túc xá rất tiện lợi, nhưng rất nhiều sinh viên vẫn đến quán net.
Mã Dương ôm bát cơm inox, bên trên là thức ăn đựng trong túi ni lông, ăn qua loa mấy miếng, sau đó cầm túi ni lông lên, ném hết vào thùng rác.
Hôm nay còn tốt, buổi sáng có tiết, cho nên đều đến căng tin mua về ăn.
Nếu như buổi sáng không có tiết, vậy mọi người đều nằm ì trên giường.
Khi nào có người đầu tiên quyết định đến căng tin, những người khác sẽ lập tức “xin ké”.
Đương nhiên, sau này dịch vụ ship đồ ăn ngoài xuất hiện, nhưng khi đó không có app đặt đồ ăn, đều phải gọi điện thoại đặt trước, sẽ có học sinh nghèo điều kiện gia đình khó khăn đi làm part time, kiếm chút phí sinh hoạt.
Mã Dương ra ngoài gọi một tiếng rõ to, thoáng chốc vị trí trong phòng game đã đầy bảy tám phần.
Bùi Khiêm nhìn màn hình máy tính, đây là một game đối kháng 5v5, tên là ‘Thần Khải’, cách chơi na ná giống như DOTA, chỉ là giao diện hoàn toàn khác nhau.
Xét về mặt thời gian, ‘Liên Minh Huyền Thoại’ bắt đầu hot lên từ năm 2011, năm 2009 mặc dù cũng có, nhưng vẫn còn rất thô sơ.
Hơn nữa, đó là tình hình lúc trước trong trí nhớ của Bùi Khiêm, còn bây giờ, thế giới thay đổi nhiều như vậy, có thể xuất hiện ‘Liên Minh Huyền Thoại’ hay không vẫn còn chưa biết.
Lúc này thống trị các quán net vẫn là MMORPG, game hot nhất tên là ‘Thế Giới Kỳ Ảo’.
Mặc dù kiểu game như ‘Thần Khải’ cũng hot, nhưng rõ ràng độ hot bên trong phòng ngủ cao hơn chút, bởi vì nó không được coi là game online thuần túy.
Ở quán net cũng có thể chơi, cũng có sàn đấu, nhưng độ hot vẫn kém MMORPG.
“Anh Khiêm, sao cứ cảm thấy hôm nay ngươi ngơ ngơ ngác ngác vậy, chưa tỉnh ngủ hả?”
Mã Dương hơi nghi ngờ trạng thái hôm nay của Bùi Khiêm: “Chín thiếu một, ngươi đến không?”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không được rồi, các ngươi tìm người khác đi.”
“Được, vậy ta gọi lão Vương sát vách.” Mã Dương cũng không hỏi nhiều.
Thoáng chốc, phòng ngủ và phòng ngủ sát vách bắt đầu hò hét ầm ĩ.
“Ơ, trên đường không có ai, chạy cẩn thận đó!”
“Móa, sao hắn giết ta rồi?”
“Ha ha ha, ba người đánh một còn bị giết ngược, gà!”
Bùi Khiêm đứng sau lưng Mã Dương, nhìn hắn tay phải di chuột click vào màn hình, tay trái gõ bàn phím, gõ mạnh đến độ bàn phím laptop vang vọng tiếng lạch cạch, rất có phong thái của một vị cao thủ.
Kết quả vừa nhìn thành tích chiến đấu, mười phút đầu tiên toàn đội dẫn trước 10-9, thành tích chiến đấu của Mã Dương là 0-0.
Đồng đội chơi đến nóng ruột nóng gan, hắn lại để lọt một tên dưới tháp.
Bùi Khiêm không khỏi cảm thấy bùi ngùi xúc động, năm 2009 mọi người đều còn rất trẻ, vẫn có thể trải nghiệm thú vui trong game, thật tốt.
Bản thân hắn sau khi đi làm mua cả tá game, mỗi cái đều là game hay, kết quả sau khi mua về thì cho hít bụi toàn bộ, căn bản không nhớ mở ra.
Mỗi ngày đi làm mệt gần chết, tan làm chỉ muốn nằm trên sofa lướt web, xem live stream, ngay cả cử động đầu ngón tay cũng lười, chớ nói chi đến loại game cần thao tác liên tục này.
Cũng may, bây giờ mọi chuyện đều đã khác.
Chỉ cần lỗ sạch toàn bộ quỹ hệ thống là có thể nằm im kiếm tiền, hoàn toàn không cần phấn đấu, vui sướng làm một con cá ướp muối!
Bùi Khiêm nằm trên giường, sung sướng tưởng tượng cuộc sống sau này.
Như vậy, nên tiêu khoản tiền năm mươi nghìn đồng đầu tiên này như thế nào đây…
Dù sao thì trước tiên vẫn phải sắm một chiếc máy tính cấu hình cao đã nhỉ?
Sau đó ra ngoài thuê một phòng trọ, trải qua cuộc sống cá ướp muối không cần liêm sỉ.
Ha ha ha ha, Bùi Khiêm không nhịn được bật cười thành tiếng.
…
…
“Chuyên mục ‘Bóc phốt game rác rưởi’ kỳ này đến đây là kết thúc, nếu như các vị khán giả ba ba cảm thấy video kỳ này không tệ, đừng quên lưu trữ, chia sẻ, đăng ký nha!”
Trong một căn phòng trọ nào đó ở Đế Đô, một thanh niên “mập giả” mày rậm mắt to, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt uể oải đang ngồi trước máy tính quay video.
Chương 7: Game này quả thật khiến người ta phải suy ngẫm về cuộc đời
Hắn là một người đăng có tiếng trong khu vực game của fanshu.com, tên thật Kiều Lương, nickname Kiều Lão Thấp, cũng được đám fan hâm mộ gọi với cái tên thân mật “Cha đỡ đầu của kênh chơi game”, bởi vì mỗi khi đến cuối cùng chuyên mục, hắn đều gọi ba ba.
Là một người chuyên đăng video, mặc dù Kiều Lương có chút tên tuổi, cũng có không ít fan hâm mộ, nhưng dù sao cũng là năm 2009, trong hoàn cảnh thế này, hầu hết vẫn trải qua tháng ngày ăn bữa nay lo bữa mai.
Được book quảng cáo, vậy có thể phóng khoáng thoải mái, xuống tiệm ăn ăn một bữa ngon.
Không được book quảng cáo, thế đành phải ăn mỳ tôm úp, giảm béo đều nhờ vào nhịn ăn nhịn uống.
Kiều Lương từng thử rất nhiều hướng, nhưng cuối cùng vẫn là chuyên mục ‘Bóc phốt game rác rưởi’ được hoan nghênh nhất, lượt xem tương đối cao, cũng thu hút một nhóm fan hâm mộ yêu thích game online.
Kiều Lương còn có một chuyên mục, tên là ‘Đề cử game mới tháng này’, chuyên dùng để nhận quảng cáo.
Dù sao chuyên mục giúp hắn hot lên tên là ‘Bóc phốt game rác rưởi’, nhà phát hành game nào tìm hắn book quảng cáo cũng không dám đăng trong chuyên mục này.
Vì vậy, Kiều Lương làm ‘Đề cử game mới tháng này’ để nhận quảng cáo, nhưng mà mức độ được quan tâm trong series này kém xa ‘Bóc phốt game rác rưởi’.
Sau khi quay ‘Bóc phốt game rác rưởi’ kỳ mới xong, Kiều Lương lại chậm chạp không đăng tải.
Bởi vì luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Ừm, đúng vậy, thiếu một chút linh hồn.
Game lần này hệt như rác rưởi không có xíu xiu đặc biệt gì!
Viết văn án, nghiêm túc làm tư liệu sống, lồng tiếng, sau khi hoàn thành toàn bộ quy trình, Kiều Lương mới cảm thấy tiết mục lần này tạm được, nhưng nghĩ lại, hình như cũng khó mà bùng nổ được.
Game này, rách nát không có chút tính thảo luận nào.
Điều này khiến Kiều Lương cảm thấy vô cùng đau đầu, dù sao hắn cũng kiếm sống bằng công việc này, nếu lượt xem video không tăng lên, vậy khó mà nhận được nhiều quảng cáo tốt hơn.
Cho nên, Kiều Lương cũng không gấp gáp đăng tải video kỳ này, mà ấn mở danh sách đề cử game mới trên nền tảng chính thức, bắt đầu “đãi vàng trong cớt”.
Trước đó, hắn cảm thấy hơi đói, bóc một gói mì tôm, lại đi cắm ấm siêu tốc, chuẩn bị bổ sung năng lượng.
Cắm ấm siêu tốc xong, Kiều Lương tiếp tục tìm kiếm game mới.
“Con đường sa mạc cô độc? Game quái gì đây?”
Kiều Lương xem giới thiệu vắn tắt của game này.
“Hành trình lái xe mô phỏng rồi suy ngẫm về cuộc đời?”
“Suy ngẫm về cuộc đời như thế nào?”
Giới thiệu vắn tắt này hơi khơi gợi tính tò mò của Kiều Lương.
Là một người chuyên đăng video trong khu vực game gần như chỉ cần hơi cảm thấy hứng thú một trò nào đó, Kiều Lương sẽ lập tức thử chơi xem thế nào.
Hắn ấn tải game, chỉ thoáng chốc đã tải xong, game cũng tự động mở ra.
“Ồ? Bắt đầu rồi hả?”
Nước trong ấm siêu tốc vẫn chưa sôi, Kiều Lương tạm thời không để ý đến nó, đăng nhập vào game.
Mờ đầu game không có bất kỳ thứ gì, không có hình động mở màn, cũng không có lựa chọn các mục, trực tiếp tiến vào map.
Trong sa mạc mênh mông, một con đường uốn lượn quanh co kéo dài về nơi xa.
Góc nhìn của game là từ trong xe, có một giao diện hướng dẫn đơn giản, cách thao tác chia làm hai loại là bàn phím và tay cầm chơi game, hoàn toàn giống với loại game đua xe tốc độ phổ biến trên thị trường.
Kiều Lương nhìn hình ảnh này, thao tác này, cảm thấy cũng tạm được.
Dù sao đây là mô hình rập khuôn, hạn mức tối đa không cao, hạn mức tối thiểu cũng không quá thấp.
Kiều Lương lấy tay cầm chơi game ở bên cạnh, cắm vào máy tính, bắt đầu chơi game.
Xe khởi động rồi.
Kiều Lương lái xe dọc theo con đường trên sa mạc.
Bây giờ thời gian trong game là sáng sớm, mặt trời mới mọc không lâu, ánh sáng vẫn chưa quá chói mắt.
Gió cát trong sa mạc không ngừng tung bay, có thể nhìn thấy những trận bão cát ở nơi xa xa, mà những trận bão cát này sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn trong game, đôi khi khiến tầm nhìn hạ xuống rất thấp.
Con đường trên sa mạc uốn lượn quanh co, cũng không phải là một đường thẳng tắp, mà cứ cách một đoạn sẽ có một khúc cua.
“Sùng sục.” Nước trong ấm siêu tốc đã sôi.
Kiều Lương thì lái xe, chìm vào im lặng.
Ta đang làm gì?
Ta nên làm gì?
Game này hi vọng ta làm gì?
Hắn đã lái ba phút, cũng đã rẽ mấy khúc cua, nhưng…
Trừ cái đó ra, hắn không nhìn thấy bất kỳ điều gì khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Lái xe, rẽ ngoặt, ngắm nhìn bão cát nơi xa, trừ cái đó ra, game này không còn gì khác.
Thậm chí trên con đường sa mạc này còn không có xe nào khác đi qua!
Kiều Lương muốn đi úp mì đã, vô thức ấn phím menu.
Kết quả không hề có phản ứng gì.
Kiều Lương: “???”
Trong game khác, ấn phím này game sẽ tạm dừng, nhưng trong game này lại hoàn toàn không có phản ứng gì!
Kiều Lương còn tưởng rằng game này có bug, không hỗ trợ tay cầm chơi game, hắn lại liên tục ấn phím esc, phím cách, phím enter… trên bàn phím.
Vẫn không có phản ứng!
Game này không thể tạm dừng!
Kiều Lương bàng hoàng không thôi.
Trong giây phút bàng hoàng, hắn không chú ý điều khiển phương hướng lái xe, đến một khúc cua không kịp rẽ, xông ra khỏi đường đua, lốp xe vùi vào trong cát.
“GAME OVER”
Trên màn hình xuất hiện tám ký tự vô cùng đơn giản.
Kiều Lương há hốc miệng, cả người ngớ ra.
Game này, thay đổi cách nhìn về game rách nát của hắn!
Không, nói một cách chính xác, đây cũng không được coi là “game rách nát”.
“Game rách nát” thường là trình độ của nhà chế tác không đủ, kinh phí thiếu hụt, năng lực khách quan vẫn còn yếu kém, chỉ có thể thỏa hiệp ở một số mặt, mang lại cho người chơi cảm giác chế tác cẩu thả.
Nhưng game này không phải như vậy.
Nó giống như đang khiến người ta chán ghét!
Nếu không vì sao ngay cả tính năng tạm dừng cũng không có, một lần thất bại đã trực tiếp game over, không có cả tính năng lưu điểm?!
“Đợi đã, game này có vẻ thú vị…”
“Quay video bóc phốt, nói không chừng có thể hot?”
Kiều Lương vội vàng lấy nước nóng úp mì, sau đó vừa ăn vừa nghiên cứu giới thiệu vắn tắt và tên gọi của game này.
“Con đường sa mạc cô độc. Còn cố ý nhấn mạnh từ ‘cô độc’!”
Chương 8: Game này quả thật khiến người ta phải suy ngẫm về cuộc đời (2)
“Hành trình lái xe mô phỏng rồi suy ngẫm về cuộc đời… ừm, quả thật là vậy, ta thật sự đang suy ngẫm về cuộc đời, giới thiệu vắn tắt của game này hoàn toàn không lừa ta…”
“Như vậy xem ra, game này quả thật tràn đầy ác ý!”
“Công ty phát triển game này tên là Công ty TNHH kỹ thuật internet Đằng Đạt, chưa từng nghe đến tên, hình như đây là game duy nhất của bọn họ.”
“Ừm…”
Ăn xong mì tôm, Kiều Lương lại lần nữa cầm tay cầm chơi game lên.
Nhưng lần này, hắn mở phần mềm quay video, chuẩn bị quay lại toàn bộ quá trình chơi game của mình.
…
Ba tiếng sau.
Tinh thần Kiều Lương hơi thả lỏng, đến một khúc cua không rẽ kịp, xe văng vào trong cát, game over.
“A!”
“Móa móa móa móa…”
Kiều Lương tức đến độ suýt nữa đập tay cầm chơi game lên bàn, ba tiếng đấy!
Suốt ba tiếng không làm việc gì, chỉ lái xe trong sa mạc, kết quả chữ GAME OVER trên màn hình vô tình thông báo, hắn thất bại rồi.
Ba tiếng quý giá trong cuộc đời cứ vậy mà rời xa hắn, ngoài tốn điện ra thì không có bất kỳ giá trị sáng tạo nào.
Mà video quay được cũng trở nên vô ích, quay suốt ba tiếng, cuối cùng cũng chỉ sử dụng được mấy giây cuối cùng, có thể cắt đoạn đó vào trong bộ sưu tập thất bại.
Kiều Lương quăng tay cầm chơi game lên bàn máy tính, đứng dậy bình tĩnh lại.
Hắn không ném tay cầm chơi game, bởi vì nghèo khó.
Dù sao một chiếc tay cầm chơi game cũng tốn hơn hai trăm, lỡ như ném hỏng, Kiều Lương tiếc lắm.
“Phù…”
“Bình tĩnh.”
“Đây đều là vì công việc.”
“Tốt lắm, game này thành công khơi dậy cơn giận của ta, đối với một game rác rưởi thì đây là một phẩm chất riêng vô cùng tuyệt.”
Rất nhanh Kiều Lương đã bình tĩnh trở lại.
Là một người đăng chuyên bóc phốt game rác rưởi, có gió to sóng lớn gì chưa từng gặp phải, loại chuyện nhỏ nhặt này, lẽ ra có thể kiểm soát được mới đúng.
Nhưng Kiều Lương cũng ý thức được, muốn thông qua game này cũng không phải một chuyện đơn giản.
Đó là một thách thức!
Vì vậy, Kiều Lương gọi điện thoại đặt đồ ăn ngoài.
May là game kết thúc sớm, nếu chậm thêm chút nữa, shipper cũng không giao đồ ăn ngoài cho.
Tranh thủ khoảng thời gian này, Kiều Lương nằm lên giường chợp mắt một lát, khôi phục tinh thần.
Ngủ dậy, ăn uống no nê, Kiều Lương đặt một cốc nước to lên bàn, chuẩn bị chiến đấu trường kỳ.
Hắn đã phần nào hiểu rõ game này rồi.
Độ khó của game này có cao không? Không!
Có tay là có thể vượt ải, không hề khoác lác chút nào.
Không có khúc cua quá mức gấp rút, không có xe cảnh sát xông đến gây chuyện, thậm chí còn không có bất kỳ yêu cầu nào với tốc độ của người chơi.
Độ khó duy nhất chính là thời gian!
Ba tiếng vẫn chưa chạy xong toàn bộ hành trình, còn không biết hành trình đằng sau dài bao nhiêu.
Vì có thể chạy nhanh hơn chút, người chơi sẽ tăng tốc theo thói quen, chạy xe với tốc độ cao nhất, nhưng bởi vậy cũng cần tập trung tinh thần cao độ, nếu không khi gặp phải khúc cua sẽ rất có thể không rẽ kịp.
Một khi lao ra khỏi đường đua, vậy chính là làm lại từ đầu.
Nếu như muốn vững vàng chút thì phải lái tương đối chậm, nhưng bởi vậy, thời gian chơi game sẽ kéo dài hơn.
“Bịp bợm, đúng là bịp bợm!”
Kiều Lương cảm thấy ham muốn khiêu chiến và ham muốn mắng chửi của mình tăng vọt trước giờ chưa từng có.
Nếu như có thể làm game này thành video bóc phốt, riêng tiêu đề đã có thể lừa được rất nhiều lượt click vào xem rồi!
Kiều Lương nghiến răng, tiếp tục tiến vào game phấn đấu.
…
Hơn tám tiếng sau.
Đêm khuya.
“Mẹ nó!”
“Vượt ải rồi, vượt ải rồi, mẹ nó vậy mà ta thật sự vượt ải rồi!”
Kiều Lương quả thật muốn khóc, cuối cùng hắn cũng thấy vạch đích rồi!
Chỉ là vạch đích rất thường thấy, sử dụng đồ họa phổ biến giống như rất nhiều game đua xe khác, nhưng đối với Kiều Lương lúc này, vạch đích được tạo bởi những ô đen trắng kia lại thân thiết đến vậy.
Thật sự đã rưng rưng nước mắt!
Hắn cầm tay cầm chơi game, đứng dậy khỏi ghế dựa.
Thắt lưng đau mỏi, cánh tay rút gân, hai mắt bởi vì thức đêm quá dài mà gần như không mở ra nổi.
Nhưng, ròng rã suốt tám tiếng, mình đã kiên trì được rồi!
Tất cả đều có ý nghĩa!
Kiều Lương bị chính mình làm cho cảm động, rốt cuộc phải có nghị lực cỡ nào!
Trong khoảnh khắc vượt qua vạch đích, Kiều Lương cảm thấy mình được thần xe nhập vào!
Lúc này, hắn chính là người đẹp trai nhất ngầu nhất trên đường đua.
Nhưng ngay sau đó, màn hình tối sầm, một hàng chữ xuất hiện.
“Chúc mừng ngươi đã thành công lãng phí tám tiếng quý giá trong cuộc đời!”
Kiều Lương choáng váng.
Thế này là xong rồi?
Thế này là vượt ải rồi?
Vượt ải chỉ có một dòng chữ?
Dù thế nào ngươi cũng phải làm một cái bục trao giải rồi trao cúp cho ta chứ!
Không có những đồ họa này, vậy ngươi tạo tiếng hoan hô cho ta cũng được!
Tiếng hoan hô có thể tốn bao nhiêu tiền của ngươi, có cần keo kiệt đến vậy không?!
Tám tiếng mới vượt ải! Ấy vậy mà ngươi chỉ cho ta một cái banner đen xì, còn dùng một câu nói giễu cợt ta!!!
Kiều Lương cảm thấy mình không chịu nổi nữa rồi, cho dù là thể xác hay tinh thần.
Hắn thật sự rất nhập tâm, thật sự bị game này làm cho tức muốn khóc!
Nhưng mà, mặc dù sụp đổ, mặc dù tức giận, trong lòng Kiều Lương vẫn có chút ít mừng vui thanh thản, chút ít… thoải mái?
Không phải bởi vì hắn là người thích bị ngược đãi, mà bởi vì hắn biết, đây đều là tư liệu sống quý giá!
Nhìn thấy người đăng còn phải chịu khổ như vậy, chẳng phải những người xem sẽ ngoan ngoãn ấn like và chia sẻ hay sao.
Kiều Lương kiểm tra lại một lượt, toàn bộ quá trình chơi game dài tám tiếng của mình đã được quay lại hết, vô cùng hoàn chỉnh.
“Ngươi đợi đó, đợi ta ngủ dậy sẽ chỉnh ngươi!”
Kiều Lương hung tợn nói với game, sau đó lưu lại video đã quay, ngã người xuống giường ngủ một giấc say sưa.
…
Ba ngày sau.
Bùi Khiêm ngủ trên giường trong phòng ký túc xá đến khi tự nhiên tỉnh, cảm thấy cuộc sống rất hạnh phúc.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã lần nữa quen với cuộc sống đại học.
Mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, không cần lo lắng đi làm, cũng không có áp lực KPI, càng không cần nhìn sắc mặt thối hoắc của cấp trên.
Chương 9: Tại sao lại có đến mấy nghìn lượt download?!
Nói ngắn gọn một câu, mãn nguyện!
Đương nhiên, nếu giàu hơn chút thì càng tốt.
Chuyện đầu tiên sau khi thức giấc là gọi hệ thống!
‘Hệ thống Chuyển đổi Tài phú’
‘Ký chủ: Bùi Khiêm’
‘Tỷ lệ chuyển hóa lợi nhuận 100:1, tỷ lệ chuyển hóa thua lỗ 1:1’
‘Thời gian kết toán lần sau: 11 ngày sau’
‘Quỹ hệ thống: 0(-50000)’
‘Tài sản cá nhân: 367’
Nhìn thấy quỹ hệ thống là “0”, Bùi Khiêm mừng thầm trong lòng.
Thoải mái!
Về phần con số đáng thương sau mục tài sản cá nhân, Bùi Khiêm cũng không còn cách nào.
Đã tiêu tiền tiết kiệm lắm rồi, nhưng căn bản không tiết kiệm nổi!
Mỗi tháng chỉ có một nghìn đồng tiền sinh hoạt, cho dù mỗi bữa đều ăn trong căng tin thì vẫn hơi thiếu.
Dù sao cũng không thể chỉ dùng số tiền này vào việc ăn uống, thường ngày còn phải chi tiêu những khoản khác nữa chứ?
Bùi Khiêm đã hơi không thể chờ đợi, chỉ chờ đến mười một ngày sau tiến hành kết toán, toàn bộ quỹ hệ thống thua lỗ chuyển hóa thành tài sản cá nhân, đúng là sảng khoái!
Quỹ hệ thống là 0, bởi vì phân chia của nền tảng game vẫn chưa chuyển vào tài khoản công ty.
Nền tảng game của chính phủ ESRO là mỗi tuần phân chia một lần, đều là hệ thống tự động tiến hành, nhà phát triển và nền tảng chia 5-5, mặt này cũng khá là công nghệ.
Trước khi phân chia, nếu muốn kiểm tra số liệu về lượt tải xuống game và thu nhập của mình, có thể truy cập trình quản lý dữ liệu kiểm tra.
Khi game vừa lên kệ hai ngày, Bùi Khiêm thường xuyên truy cập vào trình quản lý dữ liệu kiểm tra, phát hiện thật sự có mười mấy tên xui xẻo mua và tải xuống game của mình.
Dù sao cũng là game mới, vị trí đề cử lại ở trong góc, khó tránh khỏi chỉ có mấy người chơi ngốc nghếch đi tải về chơi, đây là chuyện rất bình thường.
Mười mấy lượt tải xuống, sau khi phân chia với nền tảng, đến tay Bùi Khiêm cũng chỉ mấy đồng, không ảnh hưởng toàn cục.
Hơn nữa đúng như dự đoán, những người chơi này đều cho đánh giá kém một sao, điều này khiến điểm đánh giá của game ‘Con đường sa mạc cô độc’ vô cùng thê thảm, chắc hẳn sau này sẽ không còn người chơi ngốc nghếch nào tải về nữa.
Sau khi chắc chắn game của mình sẽ tụt dốc không phanh, cả ngày hôm qua Bùi Khiêm trải qua trong hân hoan, không mở trình quản lý dữ liệu ra xem.
Mặc dù cảm thấy hôm nay mở trình quản lý dữ liệu ra xem cũng sẽ không có gì khác biệt, nhưng Bùi Khiêm vẫn vô thức mở ra.
Tâm lý của Bùi Khiêm rất kỳ lạ.
Nhà thiết kế mở trình quản lý kiểm tra số liệu game của mình đều mong đợi càng cao càng tốt, hận không thể mỗi lần load lại đều có thể tăng mấy nghìn mấy chục nghìn lượt tải xuống.
Mà Bùi Khiêm, sau khi mở trình quản lý lại hi vọng lượt tải xuống game của mình càng thấp càng tốt, tốt nhất là không có lượt nào.
“Nếu như ta đoán không nhầm, có lẽ lượt tải xuống vẫn là hai chữ số…”
“Móa nó?!”
“Xảy ra chuyện gì?!”
Bùi Khiêm choáng váng.
Hắn bất ngờ nhìn thấy cột hiển thị lượt tải xuống game đã đạt đến bốn chữ số, hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng đến năm chữ số!
“Bốp.”
Bùi Khiêm giơ tay phải vỗ lên trán một phát, suýt nữa cho rằng mắt mình có vấn đề.
“Sao có thể có đến hơn tám nghìn người tải game rồi!”
“Hơn nữa có vẻ sắp đột phá con số mười nghìn!”
“Vẫn còn mười ngày cho đến khi hệ thống kết toán lần sau!”
Bùi Khiêm hoảng hốt, hoàn toàn hoảng hốt.
Chuyện thế này đã nằm ngoài dự đoán của hắn.
Đây là một vấn đề toán học mà học sinh tiểu học cũng có thể tính toán rõ ràng, hơn tám nghìn người tải xuống tương đương với hơn tám nghìn lượt bán ra, nền tảng khấu trừ một nửa, vậy chính là kiếm lời hơn bốn nghìn.
Dựa theo tiêu chuẩn của ESRO, hầu hết doanh thu từ game chỉ bị đánh thuế khoảng 5%, hơn nữa loại game độc lập phát hành trên nền tảng của chính phủ ESRO còn có chính sách ưu đãi về thuế, căn bản có thể bỏ qua không kể đến.
Nói cách khác, chờ cuối tuần nền tảng gửi số tiền này vào tài khoản công ty, quỹ hệ thống sẽ là hơn bốn nghìn!
Điều này có ý nghĩa gì?
Bùi Khiêm kiếm lời hơn bốn nghìn?
Không!
Hoàn toàn tương phản, Bùi Khiêm thua lỗ hơn bốn nghìn!
Vốn dĩ, Bùi Khiêm khiến quỹ hệ thống thua lỗ năm mươi nghìn, tài sản cá nhân của hắn sẽ kiếm lời năm mươi nghìn.
Kết quả bây giờ quỹ hệ thống thu về hơn bốn nghìn, như vậy chỉ thua lỗ bốn mươi sáu nghìn, số tiền Bùi Khiêm có thể chuyển hóa cũng từ năm mươi nghìn rút xuống bốn mươi sáu nghìn!
Càng đáng sợ hơn chính là, lượt tải xuống này vẫn đang vững bước đi lên!
Mỗi lần Bùi Khiêm load lại trình quản lý, con số này lại tăng lên một lần, có đôi khi tăng đến mấy chục, có đôi khi tăng đến hơn trăm.
Mỗi một lần tăng lên này đều giống như xát muối lên trên vết thương của Bùi Khiêm!
Bởi vì, bên này kiếm lời bao nhiêu, số tiền hắn có thể cầm đến tay giảm xuống bấy nhiêu!
Huống hồ vẫn còn mười ngày mới đến kết toán lần sau, nếu như trong lúc này lượt tải xuống tăng vọt mười lần…
Ôi trời…
Lớn chuyện rồi!
Bùi Khiêm ngồi không yên được nữa.
“Xảy ra chuyện gì? Trình quản lý của nền tảng này xuất hiện bug rồi sao?”
“Sao loại game rác rưởi này lại có đến mấy nghìn lượt tải xuống, mẹ nó có phải ngươi đang chơi ta không?”
Hắn vẫn không dám tin sự thật này, vội vàng mở nền tảng chính thức ra, tìm đến phần bình luận của game ‘Con đường sa mạc cô độc’.
Khiến hắn khiếp sợ chính là, điểm đánh giá của game không có thay đổi gì lớn, nhưng bình luận lại tăng vọt lên mấy trăm cái!
“Đoàn tham quan Kiều Lão Thấp!”
“Đoàn tham quan Kiều Lão Thấp +1”
“Cười chết ta rồi, thật sự có loại game rác rưởi phản khoa học này! Mở mang kiến thức!”
“Ta tải game rồi, ta khiêu chiến rồi, và sau năm phút ta tháo chạy.”
“Một đồng, dường như cũng không đáng để đòi hoàn lại, coi như khạc cục đờm rồi đi tiếp thôi, hừ… hừ!”
“Ta đề cử game này cho bạn của ta, còn nói với hắn nhất định phải kiên trì đến cuối cùng, có trứng Phục Sinh và niềm vui bất ngờ cực lớn. Và bây giờ bạn ta muốn cắt đứt quan hệ với ta, phải làm sao đây?”
Chương 10: Tìm được kẻ đầu sỏ rồi!
“Lầu trên ngươi vẫn còn là con người sao? Ta vô cùng thật thà nói với bạn của ta, chơi game này đến cuối cùng sẽ không có bất cứ cái gì, chỉ có banner đen xì và một câu nói, ngay cả câu nói này là gì cũng nói rõ ràng không sót một chữ cho hắn, kết quả hắn cho rằng ta lừa hắn, nhất định phải tự mình đi xem thử. Bây giờ hắn vẫn chưa vượt ải, đã ném ba tay cầm chơi game rồi, ta cảm thấy khoảng cách hai bọn ta cắt đứt quan hệ không còn xa.”
“Có ai biết địa chỉ của nhà chế tác game này không? Không có ý gì khác, ta chỉ muốn gửi cho hắn ít đặc sản quê nhà thôi.”
“Đề nghị mọi người không đùa nữa, đi xem toàn bộ quá trình chơi game của Kiều Lão Thấp là được rồi, Kiều Lão Thấp thật sự quay lại tám tiếng…”
“Ôi, nói cho ngươi biết, game này thật sự có thể khơi gợi những suy nghĩ về cuộc đời, nhưng thông qua tua nhanh video thì không trải nghiệm được.”
“Lừa dối, lại lừa dối.”
“Đây là sự thật, có phải Đường Tăng đi Tây Thiên lấy Kinh phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn hay không? Ngươi cho rằng ngươi xem Tây Du Ký là có thể thành Phật giống như Đường Tăng sao?”
Bùi Khiêm đọc mà choáng.
Đây đều là cái gì với cái gì vậy!
Đâu ra nhiều bình luận như vậy!
Đoàn tham quan Kiều Lão Thấp???
Chẳng lẽ là bị người nổi tiếng nào lật thẻ bài?
Bùi Khiêm không hiểu ra sao, mở trình duyệt tìm từ khóa “Kiều Lão Thấp”.
Chỉ chốc lát, hắn tìm được trang cá nhân của Kiều Lão Thấp trên fanshu.com, ngay trên cùng là một video đăng cách đây một ngày.
‘Bóc phốt game rác rưởi kỳ 64: Ta tốn tám tiếng liên tục không nghỉ để vượt ải một game rác rưởi, nhưng mà…’
Lượt xem đã vượt qua hai trăm nghìn.
Bùi Khiêm cạn lời.
Hình như hắn tìm được kẻ đầu sỏ rồi.
Bùi Khiêm ấn mở video.
Kiều Lão Thấp này nói chuyện mang theo chút giọng địa phương, giọng nói khàn khàn mà kéo dài đặc biệt khiến Bùi Khiêm khắc sâu ấn tượng.
“Các vị khán giả ba ba thân mến, chào mọi người, ta vẫn là Kiều Lão Thấp “Cha đỡ đầu của kênh game” quen thuộc của các ngươi đây.”
“Trước đó ngày ngày đều có người thúc giục cập nhật, nói muốn xem ta bóc phốt game cùi bắp, vì sao ta cứ chần chừ không cập nhật, thật sự không phải bởi vì ta lười, chủ yếu là game cùi bắp tìm được đều cùi bắp đến độ không có xíu xiu thú vị gì…”
“Cuối cùng, chăm chỉ được đền đáp, trải qua quãng thời gian đãi vàng trong cớt dài đằng đẵng, cuối cùng ta cũng tìm được cục cớt, à không, cục vàng này, không sai, chính là ‘Con đường sa mạc cô độc’ mà các ngươi đang xem!”
“Đây là một game vô cùng thú vị, trong game này, ngươi có thể hưởng thụ toàn bộ hành trình tám tiếng, tám tiếng thật sự, đây quả thật là một hành trình mang tính triết học!”
“Đây là một game lái xe mô phỏng có độ chân thực cực cao, ngươi không chỉ có thể lái xe, thậm chí có thể nhấn còi, nghe nhạc, còn được hưởng thụ hoàn cảnh thay đổi thất thường trong sa mạc!”
“Không sai, mặc dù toàn bộ xung quanh đều là cát bụi đầy trời, không có phong cảnh gì để ngắm nhìn, nhưng hãy tin ta, những gió cát luôn thay đổi kia sẽ khiến khung cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi từng giây, mà sau khi nhìn quá nhiều, sẽ khiến ngươi thấy ảo ảnh…”
“Cái gì, ngươi không thấy sao? Yên tâm, trong suốt hành trình dài tám tiếng, chỉ cần ngươi kiên trì, ngươi nhất định có thể nhìn thấy!”
“Trừ cái đó ra, trong game còn có hệ thống xếp hạng vô cùng cao cấp, lại có thể thống kê thời gian tích lũy và số lần vượt ải của mỗi một người chơi!”
“Ôi chúa ơi, đây là tính năng vĩ đại dường nào, nó luôn luôn nhắc nhở ta đã lãng phí bao nhiêu “mạng” trong game này…”
“Khụ khụ, được rồi, chắc hẳn mọi người đều nghe ra được, vừa rồi là ta nói mát. Trên thực tế, game này hoàn toàn có thể được bầu là “Game nhàm chán nhất lịch sử”, không có cái thứ hai!”
“Đúng vậy, ngươi không nghe nhầm, cho dù quá khứ hay tương lai, cho dù trong nước hay nước ngoài, hẳn sẽ không có game lái xe mô phỏng nào nhàm chán hơn nó!”
“Toàn bộ hành trình lái xe tám tiếng, ngươi nhất định phải tập trung nhìn chằm chằm phía trước, bởi vì cách mấy phút lại có một khúc cua, nếu như ngươi không rẽ sang đúng lúc… như vậy rất xin lỗi, ngươi thất bại rồi, ngươi phải chơi lại từ đầu!”
“Đừng hỏi ta vì sao không tạm dừng, vì sao không lưu trữ, bởi vì game này Hoàn! Toàn! Không! Có! Tính! Năng! Tạm! Dừng!”
“Niềm vui duy nhất trong game này chính là ấn còi và nghe nhạc, nhưng vấn đề là, ngươi không thể nghe bài mình muốn nghe, thậm chí cũng không thể đổi sang kênh khác, những bài có thể nghe đều là một số bài không phổ biến, hoặc là những ca khúc lỗi thời ít người nghe, thậm chí khi ngươi nghe đến bài không hay còn không cách nào chuyển sang bài khác!”
“Mà điều khiến ta sốc nhất chính là, vậy mà cuối cùng game lại dùng dòng chữ “Chúc mừng ngươi đã thành công lãng phí tám tiếng quý giá trong cuộc đời!” giễu cợt ta!”
“Không sai, đây là một game khiến người ta suy ngẫm về cuộc đời, nó thành công khiến ta suy ngẫm về cuộc đời!”
“Nó khiến ta nhận ra thời gian của mình quý giá cỡ nào, mà chơi game là chuyện hoang phí thời gian cỡ nào!”
“Nếu như có thể chấm điểm cho sự nhàm chán của game này, mà thang điểm cao nhất là mười điểm, vậy ta có thể chấm cho game này một trăm điểm!”
“Đương nhiên, cho dù là game như vậy cũng không phải mười phân vẹn mười.”
“Với tư cách là người chơi hardcore* đầu tiên vượt ải game này (bảng xếp hạng làm chứng), ta mãnh liệt đề nghị nhà phát triển thêm những tính năng dưới đây vào trong game!”
*Game hardcore: Chỉ game có độ khó cao và đòi hỏi người chơi tập trung chinh phục nó. Người chơi/game thủ hardcore: Những người sẵn sàng bỏ thời gian, sức khỏe, tiền bạc vào một tựa game.
*Game hardcore: Chỉ game có độ khó cao và đòi hỏi người chơi tập trung chinh phục nó. Người chơi/game thủ hardcore: Những người sẵn sàng bỏ thời gian, sức khỏe, tiền bạc vào một tựa game.
“Thứ nhất, vì sao lái xe đến vạch đích là game kết thúc rồi? Ta mãnh liệt đề nghị sau khi lái đến vạch đích có thể quay đầu lái trở về, như vậy là hợp tình hợp lý mở ra ‘hình thức vô tận’!”
“Không lái được mười lượt qua lại, sao ngươi có thể nói mình đã chinh phục được game này?!”
“Ngoài ra, ta mãnh liệt đề nghị bổ sung tính năng nhiều người online, người chơi khác cũng có thể vào cùng phòng, có thể ngồi trong xe ngắm cảnh hoặc tương tác với tài xế!”
“Hi vọng nhà chế tác game có thể lắng nghe đề nghị của ta, sắp xếp cập nhật phiên bản game, như vậy chắc chắn có thể bán chạy!”
“…”