- Home
- Truyện Hệ Thống
- [Dịch] Tại Mạt Thế Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch
- Tập 2: Phùng Thất (c11-c20)
[Dịch] Tại Mạt Thế Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch
Tập 2: Phùng Thất (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Phùng Thất
Ngay giây phút có được kỹ năng này, cho dù Đỗ Cách không quay đầu lại thì vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt của hai chú cháu Phùng gia đang vô cùng nghiêm túc, đây là một loại thị giác vô cùng tự nhiên, giống như hắn bẩm sinh đã có thể nhìn được ba trăm sáu mươi độ vậy, không có chút khác thường nào.
Có kỹ năng này, trên đời sẽ không còn ai có thể đánh lén sau lưng hắn nữa!
Cảm nhận được cảm giác sung sướng mà đâm sau lưng mang lại, Đỗ Cách cũng không để ý đến việc Phùng Cửu tức giận đã vạch trần từ khóa của hắn, cười cười cãi lại:
“Cửu ca, ta không hề làm trái lời nói và hành vi của ta. Hiện tại thân phận của ta là bồi luyện của Phùng gia, tất cả những gì ta làm đều là để giữ gìn ích lợi của Phùng gia. Hơn nữa ta cũng không hề phản bội ngươi. Ta chỉ dùng sự thật làm người lạc đường biết quay đầu thôi. Giang hồ lớn thế này, một mình lang bạt là quá nguy hiểm, chúng ta dựa vào cây cổ thụ là Phùng gia thì mới có thể có bóng râm tốt để hưởng thụ!”
“Phùng Thất, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành động của ngươi.”
Phùng Cửu nhìn chằm chằm hai chú cháu đang im lặng đứng ngoài cửa, nói:
“Giáo viên của ngươi không nói cho ngươi biết hậu quả khi bại lộ thân phận với người dân bản xứ sao?”
Giáo viên của ta đúng là không nói cho ta biết hậu quả đó, thì sao?
Đỗ Cách chửi thầm, thở dài nói:
“Cửu ca, giáo viên của ta chỉ dạy cho ta, phải biết tùy cơ ứng biến.”
Phùng Cửu hừ lạnh:
“Ngu ngốc.”
“Cửu ca, mau ăn đi! Ăn nhiều vào, mau mau khôi phục lại, cùng ta cùng nhau phụ trợ Phùng gia, phát dương quang đại Phùng gia, như thế thì chúng ta mới có thể lấy được ích lợi lớn nhất.”
Đỗ Cách đưa lưng về phía hai chú cháu Phùng gia, nhìn Phùng Cửu, nghiêm túc nói:
“Ta là một người phụ trợ, đi ra ngoài lưu lạc thiên nhai, chúng ta không xu dính túi, ngươi có thể ăn được món gì ngon chứ? Nhưng nếu có một gia tộc làm chỗ dựa thì khác, được đến sự tin tưởng của Phùng gia, ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, như vậy thì trưởng thành mới nhanh, không phải sao?”
Phùng Cửu hơi sửng sờ, nhìn về phía hai chú cháu họ Phùng.
Phùng Thế Nghĩa còn chưa biết rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta là một người thông minh, đầu tiên bày tỏ thái độ:
“Phùng Cửu, ta có thể bảo đảm sẽ không làm gì các ngươi. Chúng ta có thể hợp tác.”
“Được, hi vọng các ngươi nói chuyện giữ lời.”
Phùng Cửu trầm ngâm một lúc, dường như đã chấp nhận số phận, tiếp tục nhét trà bánh vào miệng, lẩm bẩm nói.
Thấy vết thương của Phùng Cửu khôi phục càng lúc càng nhanh, hai chú cháu họ Phùng đã biết những gì Đỗ Cách nói đều là sự thật, hai người nhìn nhau, ánh mắt dần dần trở nên hưng phấn.
Phùng Vân Kiệt nói:
“Phùng Thất, ngươi có thể giải thích cho chúng ta sao?”
“Đương nhiên, nhưng mà trước khi giải thích, các ngươi phải khống chế Phùng Cửu trước mới được, ta không biết hắn khôi phục nhanh đến cỡ nào, nhưng mà trước đó hắn luôn muốn chạy trốn khỏi Phùng gia, chúng ta phải đề phòng cẩn thận.”
Đỗ Cách gật đầu, phản bội Phùng Cửu ngay trước mặt hắn ta, giống như lúc nãy người khuyên nhủ Phùng Cửu không phải là hắn vậy.
Phùng Cửu phun toàn bộ điểm tâm trong miệng ra, trừng mắt nhìn Đỗ Cách, rống giận:
“Phùng Thất, CMN…”
Phùng Thế Nghĩa tin tưởng Đỗ Cách hơn Phùng Cửu rất nhiều, dù sao thì hắn còn có kỹ năng xả thân vì nghĩa, ngay từ lúc bắt đầu đã làm cho đối tượng được bảo vệ hạ thấp cảnh giác ba mươi phần trăm.
Cho nên, ông ta không chút do dự lắc người sang bên đó, điểm hai cái trước ngực Phùng Cửu, khống chế huyệt đạo của hắn ta….
Phòng Nghị Sự.
Gia chủ Phùng Thế Nhân và rất nhiều nhân vật trọng yếu của Phùng gia đều tề tụ lại đây, quan sát Phùng Cửu ăn cơm giống như đang nhìn một con khỉ. thỉnh thoảng có người tới sờ mạch đập của Phùng Cửu một chút, rồi quan sát vết thương của hắn xem có thay đổi gì không.
Đỗ Cách nắm má Phùng Cửu, phụ trách nhét thức ăn vào miệng hắn, thái độ vô cùng bá đạo không cho phép từ chối.
Má Phùng Cửu phồng lên, giống như một con sóc đang nhét đầy thức ăn trong miệng, vành mắt hắn phiếm hồng, mắt mở trừng trừng nhìn người đang đút thức ăn cho mình, răng thì nghiến ken két, phảng phất như đang nhai thịt của Đỗ Cách. Khố kiếp, bắt nạt người quá đáng, đợi gia lớn rồi sẽ từ từ cắn chết ngươi…
“Cửu ca, đúng, đúng, cứ như vậy, nhai từng miếng một rồi dùng sức nuốt xuống. ăn no thì khôi phục mới nhanh, khôi phục rồi mới có sức lực để đánh ta chứ.”
Đỗ Cách hồn nhiên không để ý đến ánh mắt như ăn thịt người của Phùng Cửu, cứ tiếp tục nhét bánh ngọt vào miệng hắn giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ không hiểu chuyện. vừa cố chấp bảo vệ được tình bạn của hai người, vừa tiện thể hưởng thụ cảm giác sung sướng khi tố chất cơ thể tăng lên.
Giờ này khắc này, Đỗ Cách đang phân không rõ hành vi hiện tại của mình là đang ‘bảo vệ’ hay là ‘đâm sau lưng’, nhưng việc tố chất cơ thể tăng lên nhanh chóng là thứ không thể lừa được người.
Đỗ Cách cảm khái, hắn quả nhiên là một diễn viên trời sinh, nếu biết mình có thiên phú như này từ sớm thì lúc ở trái đất hắn đã báo danh học viện điện ảnh rồi.
Chương 12: Tố Chất Cơ Thể.
Sau khi tận mắt nhìn thấy hiệu quả kỳ diệu của thức ăn bình thường trên người của Phùng Cửu thì mọi người đều lấy làm kỳ lạ, đồng thời cũng không nghi ngờ gì đối với chuyện đoạt xá nữa.
Nghe xung quanh xì xào bàn tán, Đỗ Cách dừng hành động cho ăn của mình lại, nghiêm túc đề nghị:
“Gia chủ, nếu còn không yên tâm thì có thể đánh Phùng Cửu trọng thương để tiến hành xác minh thêm lần nữa.”
Câu nói này hoàn toàn đập tan vẻ mặt cố bảo vệ từ nãy đến giờ của Phùng Cửu, hắn giãy giụa, cuồng loạn gào thét:
“Phùng Thất, cái đồ chó nhà ngươi, sao ngươi không tự lấy mình ra để thí nghiệm ấy!”
“Cửu ca chớ tức giận, còn không phải vì từ khóa của ngươi có hiệu quả nhanh hơn ta.”
Đỗ Cách phủi đống đồ cặn dính trên người, cũng không tức giận.
“Vì lợi ích của đoàn đội, cá nhân chịu một ít hy sinh nho nhỏ thì đã làm sao? Ngươi cố gắng nhịn một chút, dù sao ăn nhiều thêm vài miếng thì lại hồi phục ngay ấy mà…”
“Nhịn cái con mẹ nhà ngươi, ta muốn giết ngươi…”
Gân xanh trên trán Phùng Cửu nổi lên, mặt đỏ bừng, nếu không phải bị điểm huyệt đạo thì lúc này sợ là hắn đã nhào tới cắn đứt cổ Đỗ Cách.
“Cửu tiên sinh đợi một lát, xin đừng nóng nảy. Thất tiên sinh chỉ đang đùa với ngươi thôi.”
Gia chủ Phùng Thế Nhân ho khan một tiếng, tự nhiên thay đổi cách xưng hô với hai người.
“Nếu hai vị tiên sinh đã lựa chọn đoạt xá tiến vào Phùng gia chúng ta thì tất cả đều là người chung một nhà, lẽ ra phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.”
Nói xong, hắn đi tới trước người Phùng Cửu, tự mình giải huyệt đạo cho hắn, rồi lại kêu người hầu dâng trà nóng lên.
Phùng Cửu bưng chén trà uống một ngụm vào bụng, hắn lạnh lùng nhìn Đỗ Cách. Sau khi khôi phục tự do, hắn ngược lại không còn xúc động như trước nữa.
Đỗ Cách không quay đầu lại, nhưng thật ra vẫn chú ý đến Phùng Cửu.
Lúc này hắn chợt cảm thấy dáng vẻ đối lập này của Phùng Cửu giống hệt với dáng vẻ của chó lúc bị buộc dây và lúc được thả dây, chẳng hiểu sao lại có hơi mắc cười.
Không thể không nói, diễn xuất của tên này có hơi lố, lúc diễn nếu không trợn mắt nhìn thì cũng ganh cổ gào, nếu như hắn thật sự thi vào trường điện ảnh ở thế giới thực thì chắc chắn sẽ nằm bét bảng!
Đương nhiên, cũng có thể là hắn cố ý làm ra vẻ mặt như vậy để khiến mình lơ là.
Phùng Cửu xuất thân chính quy, sự hiểu biết về những trận chiến mô phỏng như này nhất định còn nhiều hơn mình, sự xúc động hiện tại của hắn hoàn toàn khác xa với lúc mình vừa tỉnh lại.
Nhưng dựa vào tình huống trước mắt mà xem thì những người có tính cách nóng nảy xúc động hiển nhiên càng dễ dàng giành được hảo cảm của Phùng gia.
Mọi người đều biết một kẻ bốc đồng, đầu óc đơn giản sẽ dễ dàng bị kiểm soát hơn.
Đúng là không thể xem thường bất kỳ ai.
Nhưng mặc kệ là tình huống nào, Đỗ Cách cũng không lo lắng. tuy Phùng Cửu có được ký ức và võ công của cơ thể nhưng hắn lại ăn không nhiều lắm, vết thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hơn nữa sau khi khai phá được ‘Xả Thân Vì Đại Nghĩa’ và ‘Mắt Sau Gáy’ thì tố chất cơ thể tăng vọt, không cần lo lắng hắn đột nhiên đến gây chuyện.
Đỗ Cách còn phát hiện khi hắn đặt mình vào vị trí bảo vệ lợi ích của Phùng gia thì tốc độ hồi phục của hắn được tăng mà các thuộc tính khác như lực lượng, năm giác quan cũng được hưởng lây.
Đến lúc này, nỗi nghi hoặc của Đỗ Cách mới chính thức được cởi bỏ.
Nếu tác dụng của từ khoá chỉ có thể giúp người hồi phục sinh lực và cung cấp một số kỹ năng không đáng tin cậy thì căn bản là không thể nào ‘chơi’ được trong thế giới này.
Cứ lấy thế giới này làm ví dụ, hiện tại cách thời gian tổ chức đại hội võ lâm chỉ còn lại nửa năm.
Dù là thiên tài thì cũng không có khả năng chỉ dùng thời gian nửa năm là đã có thể đối đầu với những cao thủ đã tập võ nhiều năm, trừ phi người mà hắn đoạt xá là một cao thủ.
Chỉ là sau khi kết hợp tình huống của hắn và Phùng Cửu thì Đỗ Cách suy đoán, xác suất trực tiếp đoạt xá cao thủ võ lâm chỉ sợ phi thường thấp.
Vì vậy, từ khoá nhất định có thể giúp người chơi tăng cường tố chất cơ thể và năm giác quan, cộng với kỹ năng kèm theo, sự chênh lệch giữa hai bên hẳn sẽ nhanh chóng được san bằng…
Phùng Thế Nhân lại nhìn về phía Đỗ Cách, cười hỏi:
“Phiền Thất tiên sinh nói rõ hơn về chuyện đoạt xá.”
“Hôm qua, thế giới này và Ma vực cùng xuất hiện khe nứt không gian. ma vực cằn cỗi, ba ngàn thiên ma muốn mượn cơ hội này xâm nhập nhân gian, hưởng thụ sự phồn hoa.”
Đỗ Cách cười cười, nhìn mọi người xung quanh, sau đó nói ra những lời mà mình đã sớm nghĩ trước từ lâu.
“Thiên Ma không có hình thể, muốn đặt chân ở thế giới này, bước đầu tiên là cần đoạt xá trọng sinh…”
“Khe nứt không gian?”
“Ma vực?”
“Vực Ngoại Thiên Ma?”
Chương 13: Thiên Ma Gây Gây Hại.
Người Phùng gia đồng loạt biến sắc, khiếp sợ không thôi.
Có kẻ nhát gan nhìn hai người Đỗ Cách một cái rồi theo bản năng lui về sau một bước, không thể không nói, sự thay đổi của Phùng Thất quả thật rất kỳ dị.
Nếu là cô hồn dã quỷ đoạt xá thì thôi…
Nhưng lỡ đâu là Thiên Ma!
Kẻ trong võ lâm có chữ ‘ma’ trong danh hiệu, có người này mà hai tay không tẩm đầy máu tươi?
Nghe lý do được Đỗ Cách bịa đặt lung tung, Phùng Cửu không nói một lời mà chỉ tự mình uống trà. hắn không làm khó Đỗ Cách, cũng không phải là do lương tâm trỗi dậy, mà vì hắn chợt phát hiện ra một sự thật đáng sợ.
Sự thật này thậm chí còn khiến hắn tạm thời quên đi cừu hận Đỗ Cách.
Hắn đang bị đau bụng.
Thật ra thì việc đau bụng cũng không quan trọng, có lẽ là do di chứng của việc gặm chiếu cỏ.
Mà điều quan trọng ở đây chính là, hắn no!
Trước đây, lúc Phùng Cửu gặp chiếu cỏ thì cũng không cảm giác được có vấn đề gì lớn.
Nhưng người Phùng gia vì để chứng thực sức mạnh của hắn mà cứ ép hắn ăn liên tục, vậy nên bây giờ hắn không những no tới óc ách, mà ngay cả nước trà cũng uống không nói nữa.
Cách để tăng sức mạnh mà Thao Thiết cho hắn quả thật rất đơn giản, nhưng nó lại quên mất phải cho hắn thêm một cái dạ dày tương ứng…
Chết tiệt!
Sao lại như vậy?
Không thể ăn liên tục, vậy hắn lấy cái gì để vượt qua Đỗ Cách?
Nhìn Đỗ Cách đang trò chuyện với người của Phùng gia, trong lòng Phùng Cửu chua xót. Một từ khoá tốt như ‘bảo vệ’ sao có thể đưa cho một tên cặn bã có phẩm chất thối nát chứ?
Bại hoại?…
“Ba ngàn Thiên Ma ở bên ngoài vực cũng đều giống hai vị tiên sinh đây sao?”
Phùng Thế Nhân nhướng mày, cũng không biểu hiện ra sự quan tâm quá mức đến lời mà Đỗ Cách nói.
Hắn là người đứng đầu một nhà, không đến mức người khác nói cái gì thì tin cái đó. dù lời Đỗ Cách nói là thật thì hắn cũng phải đi chứng thực một phen rồi mới có hành động.
“Không sai biệt lắm.”
Đỗ Cách nói.
“Thiên ma sẽ gây nguy hiểm cho thế gian sao?”
Phùng Vân Kiệt còn trẻ, vẫn còn trong độ tuổi thích tò mò về mấy chuyện quái lực loạn thần, nên nhịn không được hỏi.
“Có người có, có ngươi không. Nói thế nào đây nhỉ? Thứ mà Thiên Ma hướng đến chính là sự hưởng thụ và thăng tiến.”
Đỗ Cách cười nói.
“Thiên Ma nghe thì có vẻ đáng sợ, nhưng cũng không phức tạp như nhân loại. mỗi một thiên ma đều có thuộc tính riêng, thuộc tính này chính là ‘từ khóa’ mà Phùng Cửu đã nhắc tới trước đó. chúng ta phải làm những việc phù hợp với thuộc tính của bản thân mới có thể trưởng thành.”
“Ví dụ: từ khoá của ta là ‘bảo vệ’, nên lời nói và hành động của ta đều phải suy nghĩ cho người khác, duy trì việc bảo vệ lợi ích của người khác. Mỗi khi lời nói hoặc hành động của ta làm trái với ‘bảo vệ’ thì sức mạnh của ta sẽ bị suy yếu. vì vậy từ khoá của ta nằm ở lớp phụ trợ, vô hại, không có sức tấn công; còn từ khoá của Phùng Cửu thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần ăn thì sức mạnh sẽ nhanh chóng trưởng thành, xem như không tốt không xấu. Nhưng nếu là sát tinh có từ khoá tà ác như ‘hung hăng’, ‘gian tà’ thì trái lại có khả năng gây hại cho thế gian.”
Con mẹ nó!
Nghe được Đỗ Cách tiếp tục vạch trần sức mạnh của mình, Phùng Cửu liếc hắn một cái rồi lặng lẽ nghiến răng. Thao Thiết rõ ràng là mọt từ khoá rất tốt, nếu không phải do tên khốn kiếp này thì hắn sao có thể lưu lạc đến tận đây!
Đúng vậy.
Căn bản không phải là từ khóa của hắn không tốt.
Mà do ‘Thao Thiết’ là từ khoá có tác dụng lớn ở giai đoạn sau, chỉ cần hắn có thể trốn đi, mỗi ngày ăn ngon thì một ngày nào đó sẽ toả sáng kinh người. nhưng bây giờ nội tình của hắn đã bị Đỗ Cách nói ra ngoài, nên mới khiến hắn bị quản chế khắp nơi, tất cả đều là do tên khốn đó.
Hắn phải nghĩ ra cách để giải cục mới được..
Phùng Cửu trầm ngâm một lát, không vạch trần lời nói dối do Đỗ Cách tạo ra, mà là cắt ngang lời hắn:
“Gia chủ, ta nghĩ thông suốt. Ta sẽ thật lòng phối hợp với Phùng gia. Các ngươi cũng thấy được Phùng Thất là kẻ hai mặt thế nào, hôm nay hắn bảo vệ Phùng gia, hôm sau có lẽ sẽ vì lợi ích lớn hơn mà đi bảo vệ người khác. Nhưng chỉ cần có ta ở bên cạnh kèm cặp thì Phùng gia nhất định sẽ càng có lợi…”
Phùng Thế Nhân kinh ngạc nhìn về phía Phùng Cửu, âm thầm lắc đầu. Thiên Ma là thứ hắn không biết, nhân tố không thể khống chế quá nhiều.
Nên phương thức xử lý đơn giản nhất thật ra chính là giết chết bọn họ, mọi chuyện cũng sẽ kết thúc tại đó. Nhưng nếu giữa hai người có hiềm khích với nhau trước vậy thì dễ làm rồi, chỉ cần lợi dụng bọn họ để cân bằng hai bên, thì Phùng gia nhất định sẽ ngư ông đắc lợi.
Đỗ Cách cười, lắc đầu nói.
Chương 14: Cãi Càng To Càng Tốt.
“Gia chủ, đừng nghe hắn khiêu khích, bảo vệ là bản năng của ta. Nếu phản bội đối tượng bảo vệ thì thần thông sẽ suy yếu trên phạm vi lớn, ta sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như vậy. Huống chi hiện tại ta đã là người của Phùng gia, tùy tiện đi ra ngoài bảo vệ người khác thì còn phải để người ta tin tưởng ta nữa. nếu ta bảo vệ Phùng gia thì làm ít công nhiều, nhưng nếu đi bảo vệ người khác thì sẽ mất nhiều hơn được.
“Phùng Thất, để tay lên ngực rồi tự vấn mình xem, chẳng lẽ ngươi không phản bội ta ư? bây giờ ngươi có thể bán đứng ta để đổi lấy sự ủng hộ của Phùng gia, thì tương lai ngươi cũng có thể bán Phùng gia để đổi lấy lợi ích lớn hơn. Chỉ cần cam đoan người hoặc thế lực mà người bảo vệ mạnh mẽ hơn người trước thì sự suy yếu của ngươi cũng sẽ không biểu hiện ra quá nhiều.”
Phùng Cửu đối chọi gay gắt.
Ở thời gian đầu, Thao Thiết có quá nhiều hạn chế, Đỗ Cách lại âm hiểm, hắn phải cam đoan mình có thể sống sót trước rồi mới có thời gian làm những việc khác.
Thao Thiết tiền kỳ hạn chế quá nhiều, Đỗ Cách lại âm hiểm, hắn phải cam đoan mình sống sót, lại tìm cái khác.
Hơn nữa, nếu dạ dày của hắn không giúp hắn ăn nhiều thì hắn chỉ đành dời điều kiện tiên quyết để trưởng thành lên chất lượng thực phẩm. dù sao thì giữa việc uống máu của Phùng Thất và việc gặm chiếu cỏ thì việc đầu có iệu quả hơn nhiều. nói như vậy, ở lại Phùng gia chính là một lựa chọn rất tốt.
Dù sao thì Phùng gia gia nghiệp lớn, an toàn vả bảo đảm hơn việc hắn đi ra ngoài lang bạt một mình. Lỡ đâu hắn ở bên ngoài ăn lung tung, bị ung thư dạ dày chết thì hối hận không kịp.
“Cửu ca, ngươi nói thế mà không ngượng miệng à? Ta chọn lựa một con đường rộng lớn hơn, tốt hơn so với việc lúc trước ngươi định rời khỏi Phùng gia không biết bao nhiêu lần. đây gọi là bảo vệ lợi ích chung cho cộng đồng, sao có thể gọi là phản bội được?”
Đỗ Cách nói.
“Mặc cho ai phán xét thì cũng sẽ cho rằng con đường ta chọn tốt hơn so với ngươi. đối với ta mà nói, việc rời khỏi Phùng gia mới là việc bội tín bội nghĩa, sẽ dẫn đến việc Phùng gia đuổi giết, sống trong phập phồng lo sợ. Một ngày bảo vệ chính là cả đời bảo vệ, nếu đã quen với sự phản bội, lặp đi lặp lại thì biết khi nào mới có thể phát triển?”
“…”
Phùng Cửu hừ lạnh một tiếng.
“Nhanh mồm nhanh miệng.”
Đỗ Cách cười.
“Cửu ca, ‘bảo vệ’ trong suy nghĩ của anh chỉ là một nghĩa hẹp mà thôi, còn đối với ta, ý nghĩa của nó rộng lớn hơn rất nhiều…”…
Phùng Thế Nhân vuốt râu nhìn hai người tranh chấp, mắt mang theo ý cười.
Cãi tiếp đi!
Cãi càng dữ dội thì càng tốt!
Các ngươi càng cãi to, tin tức lộ ra sẽ càng nhiều….
“Dù cho ngươi có ba hoa chích choè thế nào thì phản bội cũng chính là phản bội.”
Phùng Cửu cắt lời Đỗ Cách.
“Gia chủ, đừng tin tưởng hắn. Thiên Ma xảo quyệt, còn biết cả việc nguỵ tạo từ khoá của mình. Ngươi không thể nghe hắn nói, mà phải xem việc mà hắn làm. Một Thiên Ma chỉ cần ăn là đã có thể trưởng thành như ta mới chính là Thiên Ma dễ khống chế nhất…”
Đập được mặt nạ của Đỗ Cách, Phùng Cửu chỉ cảm thấy như vừa mới phun ra được một ngụm ác khí, sảng khoái vô cùng.
“Cửu ca, ngươi làm ta đau lòng quá. ngươi có thể chà đạp thân thể của ta, nhưng không thể bôi nhọ danh dự của ta.”
Đỗ Cách lắc đầu, thở dài một tiếng
“Lúc trước, người đưa ra yêu cầu hợp tác là ngươi, bây giờ thì tình thế thay đổi, người nhằm vào ta cũng chính là ngươi. Sao ngươi không nghĩ thử xem, nếu ta muốn giết ngươi thì lúc cho ngươi uống máu, mảnh ngói kia đã cắt đứt cổ họng của ngươi rồi. tiêp đó ta còn dẫn theo Tam công tử và Kiều Nhị gia đến thăm ngươi, khuyên bảo ngươi đi lạc đường thì cũng phải biết quay về, còn đưa ngươi về Phùng gia?”
“…”
Phùng Cửu khoanh tay trước ngực nhìn Đỗ Cách, lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi không tra tấn ta đến chết đi sống lại thì ta sẽ tin.”
“Thôi, ta không muốn giải thích thêm gì nữa. Nhưng dù Cửu ca ngược đãi ta trăm ngàn lần thì đối với Cửu ca cũng như mối tình đầu.”
Đỗ Cách lắc đầu nhìn Phùng Cửu, sau đó xoay người ôm quyền hành lễ với Phùng Thế Nhân, nghiêm túc nói.
“Gia chủ, mong ngươi đừng so đo chuyện Phùng Cửu lỗ mãng. Có câu ngàn vàng mua xương ngựa, ngay cả Thiên Ma như Phùng Cửu cũng bị Phùng gia hấp dẫn đến làm thượng khách, thì ngươi còn sợ gì chuyện Thiên Ma khác không chịu gia nhập? hôm nay ma quỷ hàng lâm, thế đạo thay đổi. Đừng nhìn chúng ta bây giờ còn yếu đuối. Nhưng trong tương lai, ai nắm giữ nhiều Thiên Ma hơn thì mới là kẻ mạnh, có được càng nhiều tiếng nói trên giang hồ. người có được thiên cơ thì mới có thể hơn người một bước…”
Lời này nói ra vừa bảo vệ Phùng Cửu vừa bảo vệ được Phùng gia, Đỗ Cách chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, sức mạnh tăng gấp đôi, mỗi một tế bào từ trên xuống dưới đều tràn ngập lực lượng.
Sảng khoái!
Chương 15: Bị Lừa Rồi.
Trở thành kẻ mạnh?
Có nhiều tiếng nói hơn trên giang hồ?
Bên trong phòng nghị sự, ánh mắt người Phùng gia nhìn Đỗ Cách tựa như nhìn một kẻ ngốc, lớn giọng thật đó! Giang hồ lớn như vậy, Phùng gia cùng lắm chỉ là một thế gia nhị lưu, muốn công pháp không có công pháp, cần thiên tài chẳng có thiên tài, trở thành kẻ mạnh? Đúng là mơ mộng hão huyền!
Chỉ cần dựa vào mấy tên Thiên Ma?
Nhìn hai kẻ dễ dàng bị người khống chế trước mặt xem, đúng là khoác lác không ngượng mồm!…
Cái gì mà một Thiên Ma như ta?
Cái gì mà ngàn vàn mua xương ngựa?
Quyết định gia nhập vào Phùng gia vốn là của ta, sao ngươi mới nói hai ba câu mà đã biến nó thành vì ngươi nên ta mới gia nhập thế?
Ngươi là cái thá gì?…
Từ khoá của ngươi căn bản không phải ‘bảo vệ’, mà là ‘mê hoặc’ đúng không?
Phùng Cửu lần thứ hai bị Đỗ Cách chọc tức, đang muốn mở miệng phản kích thì bất chợt trái tim run lên, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Gian lận!
Từ khoá của Đỗ Cách có thể là ‘gian lận’, hoặc là ‘lừa dối’.
Ngay từ lúc ban đầu, mỗi lời nói mỗi hành động của hắn đều đang lừa gạt người khác, lừa gạt – cũng có thể có được hiệu quả khôi phục.
Mẹ kiếp!
Chủ quan rồi!
Có lẽ mình bị ngu rồi nên mới tin vào việc từ khoá của hắn là ‘bảo vệ’ ngay từ đầu.
Con mẹ nó!
Lúc ở trường học, có lẽ ái tên khốn kiếp này đã từng nghiên cứu về các từ khoá thuộc loại hình lừa dối như này. Vận dụng thành thạo như thế, sợ là thức tỉnh cả kỹ năng thăng cấp rồi.
Nếu không với tính cách của hắn, lúc Phùng Thất hỏi hắn bố cục của Phùng phủ thì lẽ ra phải dàn sẵn cho hắn mấy cái hố, chứ không phải là có gì nói đó, thẳng thắn hoàn toàn như kia…
Từ khi nào mà mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát?
Là lúc hắn lấy thân làm mồi nhử dụ dỗ Phùng Thất?
Không phải.
Là sau khi Phùng Thất cho mình uống máu của hắn, sự cảnh giác của mình đối với hắn cũng bắt đầu hạ thấp.
Phùng Cửu hít một hơi khí lạnh, một lần nữa nhìn về phía Đỗ Cách, ép buộc mình tỉnh táo lại, nghiêm túc phân tích tình huống trước mắt.
Vào lúc này, kẻ đang nắm thế là Phùng Thất, nếu hắn muốn sống được trong thế giới mô phỏng này thì có lẽ phải cười cười nói nói với hắn. ngoài ra, nếu hắn muốn diệt trừ Phùng Thất thì điều đầu tiên là phải điều tra xem từ khoá thật sự của hắn là gì mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.
Hắn len lén quan sát xung quanh, sau khi thấy được vẻ mặt khinh bỉ của người Phùng gia thì thầm cười lạnh trong lòng. tên này quá tự tin, người bản xứ nào có dễ lừa như vậy, nhà trường trước đó luôn nhấn mạnh rằng không thể bại lộ từ khoá của mình cho dân bản xứ, lúc đó cứ ngỡ là đó chơi, không ngờ đó chính là kinh nghiệm mà người đi trước đúc kết sau khi trải qua đau khổ trong chiến trường dị tinh…
Tên ngu ngốc này, dù có muốn lừa gạt Phùng gia thì cũng phải đợi bản thân lớn mạnh đã chứ!
Lời nói của kẻ yếu đuối không có trọng lượng, bọn hắn mà nghe ngươi nói mới là lạ đấy!
Câu chuyện Thiên Ma xâm lấn nhiều sơ hở như thế, chỉ cần tìm mấy người chơi để chứng thực thì lập tức sẽ bị vạch trần!…
“Thất tiên sinh, Thiên Ma đều có thần thông giống như hai vị tiên sinh sao?”
Phùng Thế Nhân vuốt râu hỏi.
“Gia chủ, ma vực cằn cỗi, mỗi người đều lại là Thiên Ma, ai cũng giống ai, dù có muốn phát huy thuộc tính của bản thân thì cũng không phát huy ra được. Nhưng mà sau khi đi tới nhân gian thì lại khác, nơi này nhân khẩu đông đảo, tài nguyên phong phú, Thiên Ma có được không gian trưởng thành, tất nhiên là không gì không làm được. Đây chính là nguyên nhân vì sao Thiên Ma dù biết rõ sẽ đánh mất sự vĩnh cửu cũng muốn đến nhân gian, mảnh đất này quá thích hợp cho Thiên Ma sinh tồn, về phần thần thông, tự nhiên là có…”
Đỗ Cách có Mắt Sau Gáy, thứ Phùng Cửu thấy hắn đương nhiên cũng có thể thấy, hơn nữa sau khi ngũ quan được tăng cấp thì còn trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Xả Thân Vì Đại Nghĩa chỉ có thể hạ thấp tính cảnh giác của người khác, chứ không thể hạ thấp chỉ số thông minh của họ được.
Tuy nhiêu, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc bịa chuyện của hắn, chỉ cần lời nói và hành động của hắn phù hợp với từ khoá thì mục đích trưởng thành của hắn sẽ nhanh chóng được hoàn thành.
“Như Thất tiên sinh nói Thiên Ma không gì không làm được. như vậy chờ Thiên Ma trưởng thành, thế giới này cuối cùng là của Thiên Ma hay là của chúng ta?”
Phùng Vân Kiệt hỏi.
“Tam công tử lo lắng nhiều rồi, Thiên Ma có được bao nhiêu người chứ? Hơn nữa mỗi người đều có nhược điểm riêng, với lại sau khi đoạt xá, Thiên Ma chỉ có thể sống bằng cơ thể con người, mất đi bản tính bất tử bất diệt, sao còn có thể khống chế được nhân gian?”
Đỗ Cách nói.
“Giống như Phùng Cửu, nếu cắt giảm lương thực của hắn thì hắn sẽ từ từ suy yếu, sau cùng sẽ đói chết. Thiên Ma khác cũng vậy, chỉ cần nắm được nhược điểm là có thể khống chế họ, sử dụng họ làm việc cho mình…”
Ngu xuẩn!
Chương 16: Phùng Gia.
Phùng Cửu lần thứ hai bị đâm sau lưng liếc Đỗ Cách một cái, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhịn!
Hắn trái lại muốn xem Đỗ Cách rốt cuộc sẽ kết thúc câu chuyện này như thế nào.
“Lúc trước ta nghe Cửu tiên sinh nói các ngươi cũng có lão sư, Ma vực và nhân gian cũng giống nhau sao?”
Phùng Vân Kiệt tiếp tục hỏi Đỗ Cách.
“Đương nhiên, không có lão sư thì sao nói được đến chuyện truyền thừa?”
Đỗ Cách cười nói.
“Thế giới của chúng ta cũng hoạt động như một thế giới bình thường, Thiên Ma cũng không thể tự nhiên mà sinh ra được, chúng ta cũng cũng phải học cách sinh tồn ở thế giới khác…”
“Thất tiên sinh bán chi tiết của Thiên Ma cho chúng ta, không sợ Thiên Ma khác đến trả thù sao?”
Phùng Thế Nghĩa hỏi.
“Thuộc tính của mỗi Thiên Ma khác nhau, thậm chí còn có những thuộc tính tương khắc, việc ngươi tranh ta đấu ở ma vực là một chuyện hết sức bình thường. vốn đã không hoà thuận, thì sao lại nói bán đứng hay không chứ.”
Đỗ Cách quay đầu lại nhìn Phùng Cửu, cười nói.
“Huống hồ thuộc tính của ta là bảo vệ, bảo vệ người khác mới có thể trưởng thành. So với việc trưởng thành thì tự do của Thiên Ma khác có liên quan gì đến ta? Giúp bọn họ tìm được một chốn yên vui thì cũng đã coi như là nể tình đồng loại rồi…”
Nói xong, hắn dành thời gian mở trang cá nhân ra rồi nhìn thoáng qua.
Xếp hạng trong thời gian này lại thay đổi, trị số đã biến thành 108 \ 860.
Người chơi trong thế giới mô phỏng lại giảm hơn bảy mươi người, không biết mấy người này bị đào thải như nào, nhưng điều này cũng là Đỗ Cách bừng tỉnh, trò chơi này thật sự rất tàn khốc…
Đương nhiên cũng có một chuyện tốt, đó là thứ tự xếp hạng của hắn đã lên đến top 70, cũng không biết bảng xếp hạng cá nhân này dùng cách thức nào để tính. Tuy hiện tại khoảng cách giữa hắn và top 10 còn rất xa, nhưng tốc độ tăng hiện tại cũng đủ để cho Đỗ Cách thấy được một tia hy vọng.
“Gia chủ, mau quyết định đi!”
Đỗ Cách tiếp tục mê hoặc.
“Lúc này Thiên Ma mới nhập thế, phần lớn còn nhỏ yếu và luôn tìm cách che giấu bản thân. Nhưng một khi họ lớn mạnh rồi thì muốn mời chào lại là một chuyện rất khó khăn. Một khi những môn phái khác phát hiện ra chỗ tốt của Thiên Ma thì chúng ta xem như không còn cơ hội nào nữa.”
Khụ!
Phùng Thế Nhân ho khan một tiếng, lắc đầu nói:
“Thất tiên sinh, ta biết ngươi đang suy nghĩ cho Phùng gia. Nhưng trong giang hồ, thanh danh của Phùng gia cũng chẳng hiển hách gì, nếu như để người khác biết chuyện Phùng gia mời chào Thiên Ma thì rất có khả năng đem đến tai hoạ cho gia tộc. ta biết Thất tiên sinh có lòng, nhưng Phùng gia thật sự quá nhỏ bé, không bằng cứ tạm thời dời nó lại ngày sau bàn tiếp. hai vị tiên sinh, hay là hai vị hãy trò chuyện với ta về chuyện ở ma vực, cũng giúp ta có một hiểu biết sơ bộ về Thiên Ma.”
Đỗ Cách nhìn Phùng Thế Nhân, trầm mặc một lát rồi nói:
“Gia chủ, có lẽ ngươi thấy hiện giờ chúng ta rất yếu ớt, chẳng thể đem lại lợi ích gì đến cho Phùng gia, cũng có thể đang sợ hãi khi Thiên Ma trưởng thành thì sẽ không khống chế được, sợ chúng ta cắn ngược lại Phùng gia. Nhưng từ xưa đến nay, cơ hội chỉ đển với những người có chuẩn bị trước. Gia chủ chỉ muốn Phùng gia an ổn, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ đến một khi Thiên Ma bị người khác lợi dụng thì Phùng gia liệu còn chỗ đứng nào trên giang hồ không? Ngoài ra, nếu người khác sai khiến Thiên Ma đến thôn tính Phùng gia thì Phùng gia dựa vào cái gì để chống cự? dựa vào con cháu trong gia tộc hay sao?”
Phùng gia lão tứ Phùng Vân Lộ cười nhạo một tiếng, nói:
“Đúng là huênh hoang khoác lác, những kẻ nhỏ yếu như các ngươi thì có thể gây ra sóng gió gì? Một mình ta cũng đủ để đánh mười kẻ như các ngươi rồi.”
“Nhỏ yếu?”
Đỗ Cách sững sốt một chút rồi nói.
“Làm phiền gia chủ phong ấn nội lực của ta!”
“Không cần, ta đã sớm điều tra được đan điền của ngươi vỡ nát, nội lực cũng mất hết.”
Phùng Thế Nghĩa bỗng nhiên nói.
Vãi lờ!
Đỗ Cách sững sờ rồi thầm mắng, ta đã nói mà, người khác đều có võ công, nhưng đến lượt hắn thì lại chẳng cảm nhận được chút nội lực nào, thì ra nguyên nhân là do đây.
Đúng là đậu xanh rau má mà!
Xem ra hắn không có cơ hội để nếm thử hương vị của cao thủ võ lâm rồi. cũng không biết có thảo dược hay loại võ công gì đó có thể chữa trị đan điền không… mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện đan điền vỡ nát không phải thường là đãi ngộ của nhân vật chính hay sao…
Ầm!
Đỗ Cách thuận tay vỗ một chưởng về cái bàn bên cạnh.
Cái bàn ngay lập tức bị đánh cho tan nát.
Phùng Thế Nhân nhìn mà sững sốt.
Khoé miệng Phùng Cửu giật giật, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, hay lắm, thằng nhóc này lớn nhanh vãi!
Phùng Vân Lộ cũng điếng người.
Đỗ Cách cười nói:
“Tứ công tử, ta đoạt xá Phùng Thất còn chưa tới nửa canh giờ, chỉ dựa vào việc bảo vệ Phùng gia mà đã trưởng thành đến mức này. Nếu như ta thật sự có thể giúp Phùng gia thăng tiến thì ngay cả ta sợ rằng cũng không biết mình sẽ mạnh đến mức nào. Vậy ngươi còn cho rằng Thiên Ma là kẻ yếu ớt ư?”
Phùng Thế Nhân đứng dậy đi đến trước mặt Đỗ Cách ấy cổ tay hắn, ngón tay đặt lên mạch máu. Một lát sau, hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Đỗ Cách.
Chương 17: Tiếp Theo Nên Làm Gì.
“Đan điền vẫn nguyên vẹn như ban đầu, nhưng nội lực quả thật đã mất hết.”
Lời này vừa ra, những người có mặt lập tức xôn xao.
Phùng Thế Nghĩa vọt tới, giữ chặt mạch môn của Đỗ Cách rồi cẩn thận quan sát, một lát sau, hắn không thể tin nói.
“Sao có thể như thế? Ngay cả đan điền bị vỡ Thiên Ma cũng có thể chữa trị được ư?”
Đan điền được chữa rồi? từ khoá quả nhiên rất biết làm việc!
Đỗ Cách mừng rỡ, sau đó nhìn mọi người chung quanh, cười nói.
“Chư vị, đến nước này rồi mà vị còn khinh thường Thiên Ma ư? từ khoá của ta là bảo vệ, là một từ khoá rất khó sử dụng, nếu ta muốn trưởng thành thì cần phải thật lòng suy nghĩ cho đối phương. Nhưng dù thế, tốc độ trưởng thành của ta cũng rất nhanh chóng. Còn những Thiên Ma giống như Phùng Cửu, chỉ cần ăn là có thể trưởng thành hoặc Thiên Ma có từ khoá đơn giản thì tốc độ ấy sẽ nhanh như thế nào? Đợi đến khi bọn họ trưởng thành, Phùng gia thật sự có thể đối kháng với họ ư?”
Nhìn người Phùng gia lâm vào trầm tư, Đỗ Cách bèn rèn sắt khi còn nóng.
“Gia chủ, Phùng gia có thể không cần Thiên Ma, nhưng nhất định không thể không có. Sở dĩ thế gia võ lâm có thể lớn mạnh đều là dựa vào bí tịch võ công, nếu như Phùng gia có Thiên Ma làm khách khanh thì còn lo chuyện thiếu bí tịch ư? có lẽ chẳng bao lâu nữa Phùng gia sẽ là một Kiều gia tiếp theo, kẻ đứng ra triệu tập đại hội võ lâm chính là Phùng gia chúng ta.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, sau đó cao giọng lên.
“Gia chủ, phải biết đầu cơ kiếm lợi!”
Đầu cơ kiếm lợi?
Ánh mắt của Phùng Thế Nhân dao động, hắn đột nhiên nhìn Đỗ Cách, hiển nhiên rằng đã bị lời này thuyết phục.
Đạ mấu!
Phùng Cửu suýt chút nữa là cắn lưỡi, không ngờ thằng nhóc này lại có thể bịa chuyện một cách hoàn hảo đến như vậy… chẳng lẽ là học sinh của học viện tinh anh?…
Phùng Thế Nhân đập nhẹ chén trà lên bàn hai lần ý bảo mọi người trong sảnh im lặng, sau đó hắn nhìn về phía Đỗ Cách, nói!
“Thất tiên sinh, vậy ngươi nói xem tạm thời chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
“Thứ nhất, phái người đi ra các trấn lớn dò xét những người già yếu bệnh tật, tìm xem có người nào đột nhiên khỏi bệnh hay bất ngờ thay đổi tính cách hay không. Nếu có thì lập tức đưa về, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót. Sau khi bắt được thì lại thông qua lời nói và hành động phân biệt xem bọn họ có phải là Thiên Ma hay không. Thứ hai, mượn danh tiếng của đại hội võ lâm và danh nghĩa luận bàn tiếp hành thăm dò các môn phái và các đại gia tộc. tìm kiếm xem liệu bên trong họ có Thiên Ma hay không, người nào có thể mời chào thì mời chào, không thể mời thì lập tức giết chết, phải cam đoan rằng chỉ có Phùng gia là duy nhất.”
Đỗ Cách nhanh chóng đưa ra một kiến nghị mà chẳng cần suy nghĩ.
Đỗ Cách nói xong, Phùng Thế Nhân còn chưa tỏ thái độ thì Phùng Vân Kiệt đã đứng lên trước, hắn nhìn Đỗ Cách, khổ sở nói.
“Thất tiên sinh, chỉ sợ là không được, võ công Phùng gia cũng không xuất chúng, nếu như ta xảy ra chuyện gì trước đại hội võ lâm thì sợ rằng ngay cả tư cách tham gia cũng không có. Ngươi không biết đó thôi, môn phái khác đều ước gì có thể mượn danh nghĩa luận bàn để giết chết tuyển thủ của những phái khác. Dù sao trong thánh địa Kiều gia có rất nhiều bảo vật, đủ để thay đổi vận mệnh của một gia tộc…”
Đỗ Cách ngắt lời hắn, hỏi:
“Tam công tử, Phùng gia có bao nhiêu người tham gia đại hội võ lâm?”
Phùng Vân Kiệt đáp.
“Có năm người đủ điều kiện. Trực hệ Phùng gia chỉ có một mình ta, còn bốn người kia là đích truyền của phụ thân và nhị thúc. Thất tiên sinh, đại hội võ lâm là nơi tuyển chọn những nhân tài mới nổi trong giang hồ, giúp bọn họ dương danh thiên hạ, nến độ tuổi hạn chế từ 20 đến 25 tuổi.”
“Năm người là giới hạn tham gia tối đa sao?”
Đỗ Cách hỏi.
“Không phải.”
Phùng Vân Kiệt trả lời.
“Đại hội võ lâm chỉ giới hạn độ tuổi, không giới hạn số lượng.”
“Ta và Phùng Cửu có thể tham gia không?”
Đỗ Cách lại hỏi.
Phùng Vân Kiệt sửng sốt một chút, nhìn về phía hai người, nói:
“Với tuổi của các ngươi thì đương nhiên là không có vấn đề, nhưng võ nghệ thì sợ rằng ngay cả vòng sơ tuyển cũng không qua được. Kiều gia vì phòng ngừa việc mấy kẻ côn đồ trên giang hồ tham gia đại hội võ lâm, ảnh hưởng đến cuộc thi nên đã tiến hành một cuộc sàng lọc sơ bộ đối với những thí sinh tham gia. tính ra thì năm người của Phùng gia, chỉ có một mình ta là nắm chắc sẽ thông qua được vòng sơ tuyển này.”
Nhớ lại đánh giá của Phùng Tứ về đại hội võ lâm, Đỗ Cách lại hỏi:
“Tam công tử, ở những trận đại hội trước, Phùng gia đã có con cháu nào đạt được thứ hạng tốt, đồng thời tiến vào thánh địa không?”
Một câu nói đâm trúng chỗ đau của người Phùng gia, trong lúc nhất thời, sắc mặt tất cả mọi người đều có chút ngượng ngùng, không ai nói lời nào.
Chương 18: Ẩn Giấu.
Phùng Vân Kiệt đỏ mặt:
“Thất tiên sinh, tư chất tập võ của ta tương đối ưu tú. là người có hy vọng đạt được thứ hạng cao, đồng thời tiến vào thánh địa Kiều gia nhất của Phùng gia hiện tại.”
“Vậy chính là không có!”
Đỗ Cách lắc đầu, cười nói.
“Tam công tử, có lẽ trước kia chỉ có ngươi có cơ hội, nhưng hiện tại không giống. Đừng quên, ta và Phùng Cửu cũng là người Phùng gia.”
Ánh mắt của những người ở đây không hẹn mà cùng tập trung về phía Đỗ Cách.
“Còn nửa năm nữa là đến đại hội võ lâm, thiên ma giáng thế, ai có thể nói nửa năm sau sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
Đỗ Cách đi tới đi lui vài bước, cuối cùng đứng yên, ánh mắt dừng lại trên người gia chủ Phùng Thế Nhân, cười nói.
“Gia chủ, thế đạo thay đổi, chúng ta phải học cách nhìn vấn đề bằng một ánh nhìn phát triển hơn. Tâm lớn bao nhiêu thì sân khấu sẽ lớn mấy nhiêu, nói không chừng nửa năm sau, võ lâm thánh địa nhà họ Kiều sẽ đổi thành họ Phùng.”
Phùng Thế Nhân vừa bưng chén trà lên uống thì nghe Đỗ Cách nói lời này, nước trà bất thình lình sặc vào cổ họng, hắn ho khan vài tiếng để hoãn lại, sau đó bất đắc dĩ nói.
“Thất tiên sinh, việc này ngài nói ở Phùng gia thì được, nhưng sau khi ra ngoài thì đừng tuyên dương lung tung.”
“Gia chủ yên tâm, ta tất có chừng mực. Bắt đầu từ giây phút ta đứng ở đây thì ta và Phùng gia đã được trói chung trên một chiếc thuyền, cùng chung vinh nhục. chuyện bất lợi cho Phùng gia, ta tất nhiên sẽ không làm.”
Đỗ Cách gật gật đầu với Phùng Thế Nhân, sau đó lại nhìn Phùng Vân Kiệt.
“Tam công tử, chuyện cướp đoạt võ lâm thánh địa tạm thời gác sang một bên, chúng ta nói đến chuyện khác. nếu như giang hồ không bị Thiên Ma ảnh hưởng, vẫn phát triển dựa theo nguyên lý bình thường thì chúng ta cũng sẽ gặt được lợi ích, sớm một chút giết chết hạt giống tuyển thủ của nhà khác, một người chết, cơ hội Phùng gia tiến vào thánh địa sẽ nhiều thêm một phần.”
“Ta cũng từng nghĩ thế, nhưng suy cho cùng muốn làm được thì cũng phải có năng lực tương đương.”
Phùng Vân Kiệt ngượng ngùng nói.
“Tam công tử, dù ngươi có năng lực này thì cũng không thể để ngươi đi làm. Nếu không một khi bại lộ, nhất định sẽ dẫn tới tai họa cho Phùng gia.”
Đỗ Cách chỉ chỉ mình và Phùng Cửu, cười nói.
“Vì sự an ổn của Phùng gia, mấy chuyện bẩn thỉu này cứ để chúng ta đi làm…”
Nhìn cách Đỗ Cách suy nghĩ, cam tâm hy sinh cho Phùng gia, tất cả mọi người ở đây đều quay mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, cũng không biết nên nói cái gì.
Nói cái gì đây?
Mọi thứ trước mắt luôn khiến cho bọn hắn cảm thấy không chân thật….
Phùng Thế Nhân không thích cách Đỗ Cách khoe khoang, nhíu mày nói:
“Thất tiên sinh, khi làm việc thì vẫn cần ổn trọng một chút.”
“Gia chủ, thời gian không còn nhiều.”
Đỗ Cách thở dài.
“Ngươi không hiểu Thiên Ma, bọn họ sẽ bất chấp mọi thứ để có thể lấy được chất dinh dưỡng trưởng thành. tựa như ta, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ lợi ích của Phùng gia, bởi vì chỉ khi Phùng gia hưng thịnh, năng lực của ta mới có thể tăng lên.”
“Ta biết gia chủ đang lo lắng chuyện gì. kế hoạch mà chúng ta thực hiện phải được chuẩn bị một cách tốt nhất, đồng thời cũng phải đề phòng tính huống xấu nhất sẽ xảy ra. một khi chuyện ám sát tuyển thủ hạt giống bị bại lộ, gia chủ có thể đẩy ta ra để làm lá chắn, đẩy hết tất cả mọi chuyện lên đầu của Thiên Ma. vào lúc ấy, những Thiên Ma có lẽ đã bắt đầu triển khai hành động, vì thế sẽ không khiến cho mọi người hoài nghi. thậm chí Phùng gia có thể nhân cơ hội này nhấc lên một cuộc chiến trừ ma vệ đạo oanh oanh liệt liệt, nhân cơ hội dương danh thiên hạ…”
Phùng Cửu nghi ngờ nhìn về phía Đỗ Cách, sự hoài nghi trong lòng cũng buông lỏng vài phần. tận tâm tận lực suy nghĩ cho Phùng gia như thế, chẳng lẽ từ khoá của hắn thật sự là ‘bảo vệ’?
Phùng Vân Kiệt nhìn Đỗ Cách, ánh mắt liên tục chớp động, hiển nhiên là đã động lòng.
Phùng Thế Nhân nhíu mày, ta còn chưa nói câu nào, nhưng sau khi qua miệng của ngươi thì việc này gióng như đã xác định, thậm chí ngay cả đường lui cũng đã nghĩ xong cho ta rồi…
Đỗ Cách ôm quyền, vái chào một cái.
“Gia chủ, phú quý hiểm trung cầu, do dự sẽ bại trận. những lần đại hội võ lâm trước, Phùng gia ngay cả tư cách tiến vào Thánh Địa cũng không có, vậy còn có gì để sợ mất nữa chứ? Gia chủ, hạ quyết tâm đi! Vì Phùng gia, ta có thể hy sinh bất cứ thứ gì, xin đừng hoài nghi thành ý của ta.”
Phùng Thế Nhân hít sâu một hơi, nói:
“Thất tiên sinh, chuyện này trọng đại, xin hãy để chúng ta thương nghị kỹ càng.
Vân Minh, Vân Lộ, các ngươi hãy dẫn hai vị tiên sinh đến phòng khách nghỉ ngơi.”
Phùng Vân Minh đi tới trước người Đỗ Cách, đưa tay ra hiệu.
“Hai vị tiên sinh, mời!”
Đỗ Cách lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, không cam lòng nhìn về phía Phùng Thế Nhân, giọng nói cũng cất cao ba phần:
“Gia chủ, tương lai của Phùng gia nằm trong một ý niệm của ngươi, cần phải sớm định đoạt, binh quý thần tốc, thời không đợi người!”
Ông!
Đầu Phùng Thế Nhân to một vòng, theo bản năng cầm nắm đấm.
Chương 19: Lựa Chọn Tốt Nhất.
Nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của người Phùng gia, trong lòng bất chợt sinh ra vài phần sợ hãi và sát tâm đối với Đỗ Cách. Phùng gia là nơi tầm thường, tên Thiên Ma này rất biết mê hoặc nhân tâm, nếu không xử lý tốt, tám chín phần mười sẽ dẫn đến đại hoạ cho Phùng gia!…
“Đại công tử, ngươi cứ đứng đây canh giữ chúng ta thật sự chẳng có ý nghĩa gì. không bằng đi khuyên nhủ gia chủ, Thiên Ma giáng thế, thật sự là một cơ hội tuyệt vời, không thể buông tha dễ dàng được!”
“… Tứ công tử, ngươi thông minh lanh lợi, tương lai ắt cũng sẽ được tham gia đại hội võ lâm, chẳng lẽ ngươi không muốn tham gia nó ở chính nhà của mình sao?”
“Đại công tử, sau này ngươi chính là người chấp chưởng Phùng gia. phải biết việc quản lý một gia tộc cũng giống như tập võ vậy, đi ngược dòng nước, không tiến thì lui…”
Trên đường đi tới phòng khách, Đỗ Cách cứ lải nhải quanh tai của Phùng Vân Minh và Phùng Vân Lộ. lời trong lời ngoài tất cả đều là lời quan tâm đến tương lai của Phùng gia, quả thật là diễn giải hình tượng trung thần tận tuỵ với gia tộc đến mức cực hạn.
Phùng Cửu ở một bên ôm bụng, nhìn thấy mà giật mình, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thua không oan.
Cái cảm giác trong ngoài đồng nhất này.
Nếu không phải hắn biết chi tiết của Phùng Thất thì thật sự cũng bị hắn hù doạ.
So với hắn mình quả thật còn thiếu nhiều lắm, chẳng lẽ đây chính là sự giáo dục của học viên tinh anh ư?
Đều là người lần đầu tiên tiến vào thế giới mô phỏng, sao người ta lại có thể ưu tú đến như vậy?
Chợt nhớ đến lúc đầu mình còn dùng danh ngạch của học viện tinh anh để dụ dỗ Phùng Thất, trong lòng Phùng Cửu chợt xấu hổ, có lẽ khi đó mình đã bị hắn nhìn thấy rồi.”…
Đến phòng khách, Đỗ Cách cuối cùng cũng im lặng lại. hắn ngồi trên ghế, suy nghĩ xem còn chỗ nào sơ hở, đồng thời cân nhắc xem nên làm cách nào để đền bù thiếu sót.
Nhưng trong mắt hai huynh đệ Phùng Vân Minh và Phùng Vân Lộ, thì Phùng Thất đang lo lắng đề nghị của mình sẽ không được tiếp thu.
Hai người liếc nhau, Phùng Vân Minh chủ động phá vỡ sự im lặng này.
“Thất tiên sinh, ngài quá mức nóng vội, không cần suy nghĩ nhiều, gia phụ làm việc luôn ổn thỏa, hắn nhất định sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất.”
Phùng Vân Lộ cười nói:
“Đúng vậy Thất tiên sinh, ngươi đã nói hết mặt lợi và hại rồi, chuyện còn lại chúng ta cũng không làm chủ được. không bằng cứ yên tâm chờ đợi ở đây. phải rồi Thất tiên sinh, ngươi có thể kể cho chúng ta nghe chuyện ở ma vực không? chúng ta rất tò mò về Thiên Ma.”
Quá mức nóng vội ư?
Tâm tư khẽ động, Đỗ Cách thở dài nói:
“Không vội không được! Phùng gia cường đại thì ta mới có thể trở nên mạnh mẽ. bằng không đến thời điểm Thiên Ma khác giết tới, ta còn chưa trưởng thành, không những không bảo vệ được Phùng gia mà ngay cả mạng cũng không còn. đến khi ấy nói cái gì để việc sống an nhàn tuỳ ý? Hai vị công tử, việc cạnh tranh giữa Thiên Ma thật sự rất tàn khốc!”
Nói xong, hắn như chợt nhớ tới gì đó, nhìn Phùng Cửu một cái rồi nhẹ nhàng chuyển đề tài.
“Đại công tử, nãy giờ ta nóng vội, cứ muốn mình trưởng thành mau mà quên mất một chuyện. Ngươi mau tìm người đưa thức ăn đến cho Cửu ca đi, từ khoá của hắn là Thao Thiết, nhất định phải ăn thì mới có thể trưởng thành, hắn trưởng thành rồi thì cũng sẽ trở thành một trợ lực của Phùng gia.”
Chuyện của ma vực vốn chỉ là hư cấu, càng nói nhiều thì càng sai nhiều, không bằng nhân lúc này bảo vệ thêm vài người, tăng cường sức mạnh của bản thân.
Vừa rồi hắn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Phùng gia, cũng chẳng biết thuộc tính của bản thân đã tăng như thế nào mà hiện tại chỉ cảm thấy tinh lực dồi dào, năm giác quan nhạy bén, sức mạnh toàn thân như dùng mãi chẳng xong. cảm giác này quả thật khiến người ta mê luyến.
Đỗ Cách cũng nhìn ra được Phùng Thế Nhân là một kẻ thiếu quyết đoán, không thể làm chuyện lớn.
Mưu kế mà hắn đưa ra, nếu có lợi cho Phùng gia thì tốt, nhưng một khi gặp phải thất bại, hoặc chính mình thoát khỏi sự khống chế của hắn thì đồ đao của hắn sợ rằng sẽ nhắm ngay mình đầu tiên.
Tăng cấp sức mạnh của bản thân mới là điều kiện tiên quyết nhất hiện tại, sau này nếu có quay lưng với Phùng gia thì cũng nắm được nhiều phần thắng hơn……
Phùng Cửu kinh ngạc nhìn Đỗ Cách, dường như không nghĩ tới hắn còn có thể tìm đồ ăn cho mình.
Đỗ Cách cười nói:
“Cửu ca, đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ta đã nói hợp tác thì chính là hợp tác. từ đầu đến cuối, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi.”
Phùng Cửu nhìn Đỗ Cách, bỗng nhiên thở dài một tiếng, chua xót nói:
“Không cần, ta ăn không được. Đại công tử, bảo thầy thuốc kê cho ta một ít thuốc hỗ trợ tiêu hóa đi! Dạ dày của ta có chút căng…”
“No căng?”
Ánh mắt Đỗ Cách sáng quắc nhìn Phùng Cửu, giống như là nhìn một món đồ siêu cấp thú vị.
Phùng Cửu đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt của Đỗ Cách, lúng túng nói.
Chương 20: Cực Hạn.
“Vừa rồi ta ăn nhiều lắm, bây giờ thật sự ăn không nổi nữa.”
Đỗ Cách đứng dậy, dưới ánh mắt hốt hoảng của Phùng Cửu đi quanh hắn vài vòng. sau đó hắn đột nhiên đứng lại, nhìn Phùng Cửu lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói.
“Cửu ca, ngươi đi sai đường rồi.”
Phùng Vân Minh vốn định đi phân phó người hầu gọi thầy thuốc đến khám bệnh cho Phùng Cửu, nghe vậy thì lập tức ngừng lại….
“Sai rồi?”
Phùng Cửu sửng sốt, theo bản năng hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, sai rồi. Lực khôi phục của từ khóa lợi hại như vậy, ngay cả đan điền vỡ vụn cũng có thể chữa trị, ngươi ăn nhiều thứ như vậy mà vẫn còn cảm thấy đau bụng, ngươi không cảm thấy có gì lạ sao?”
Đỗ Cách hỏi.
“Đúng là có chút không bình thường.”
Phùng Cửu nhíu mày.
“Cho nên Cửu ca, ngươi đã hiểu sai từ khoá Thao Thiết này rồi.”
Đỗ Cách nhìn Phùng Cửu.
“Ta hỏi ngươi, Thao Thiết có nghĩa là gì?”
“Mãnh thú hung ác, tham lam, tham ăn.”
Phùng Cửu suy nghĩ một chút, nói.
“Đúng vậy, Thao Thiết đầu tiên là hung thú, tiếp theo mới là tham lam, tham ăn.”
Đỗ Cách nói.
“Nhưng còn ngươi thì sao? Nghĩ đến Thao Thiết lại chỉ nghĩ đến việc ăn, còn sự hung ác và thú tính của nó đâu? Hoàn toàn không thể hiểu ra được. Còn tham lam và tham ăn. Cái gọi là tham lam chính là sự thèm thuồng mãi mãi không được thoả mãn. Còn tham ăn thì chính là ăn không tiết chế. Ta hỏi ngươi, những đặc điểm này của Thao Thiết, ngươi đã thực hiện được cái nào rồi?”
“Ta…”
Phùng Cửu á khẩu không nói nên lời, trán hắn dần dần chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Thì ra cách lý giải của hắn đối với từ khóa lại lệch lạc nhiều như vậy. Nhìn vẻ mặt tự tin của Phùng Thất, chua xót trong lòng hắn càng sâu, đây chính là chênh lệch giữa hắn và đối phương sao?
“Cửu ca, cực hạn. Ngươi phải nhớ, tất cả mọi thứ, phải làm đến cực hạn thì mới có thể trưởng thành. Không điên thì không sống được.”
Đỗ Cách nhìn Phùng Cửu rồi nghiêm túc nói.
“Cực hạn?”
Phùng Cửu chớp mắt, nhíu mày lâm vào trầm tư.
Một lát sau, phảng phất như có một luồng sáng hiện lên trong đầu. Hắn mở to hai mắt, dường như đã hiểu được ý nghĩa chung cực của thế giới mô phỏng.
Hắn kích động nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt nhìn Phùng Thất cũng bắt đầu thay đổi. tuy Phùng Thất dày vò hắn không nhẹ, nhưng lại thật lòng chỉ dạy cho hắn!
“Đúng, cực hạn.”
Đỗ Cách nắm chặt nắm đấm, trong ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
“Ví dụ như ta, dù biết rõ hai chúng ta là quan hệ cạnh tranh, nhưng vì để bảo vệ lợi ích của ngươi, ta vẫn nguyện ý nói cho ngươi biết bí quyết trưởng thành, hoàn toàn không lo lắng tương lai ngươi liệu có phản bội ta hay không. Vì lợi ích của ngươi, ta có thể đánh đổi tất cả, cho dù có là sinh mệnh của mình. Đây chính là duy trì cực hạn, ngươi đã hiểu chưa?”
“Ta hiểu rồi.”
Phùng Cửu hít sâu một hơi rồi nhìn Đỗ Cách, vẻ mặt có chút phức tạp. Một lát sau, hắn dường như hạ quyết tâm, nói.
“Thất ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không phản bội ngươi. Những thứ mà ngươi dạy ta đủ để ta hưởng thụ cả đời, ta là người biết phân rõ tốt xấu, lần này ta xin phục ngươi. Ngươi yên tâm, tiếp theo ta sẽ cố gắng hết sức để giúp ngươi trưởng thành.”
“Cửu ca, quan hệ của chúng ta là quan hệ hợp tác, không có chuyện ai sẽ phụ trợ cho ai. Nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành thì mới có thể đi xa hơn. Vẫn câu nói cũ, tương lai khi chúng ta kề vai chiến đấu, ta hy vọng ngươi có thể yên tâm giao lưng ngươi cho ta.”
Đỗ Cách nhìn Phùng Cửu, ánh mắt mang theo ý cười.
“Bây giờ ngươi còn muốn uống thuốc không?”
“Không uống.”
Phùng Cửu cười, ánh mắt dần trở nên cuồng nhiệt.
“Ta muốn ăn thêm, ăn không được cũng phải ăn, cho dù dạ dày có vỡ căng thì cũng không ngăn cản được khát vọng ăn uống của ta.”
“Đúng vậy, thứ ta cần chính là sự tàn nhẫn này.”
Đỗ Cách tán thưởng nhìn Phùng Cửu.
“Nhưng thuốc thì vẫn phải uống.”
“Vẫn phải uống?”
Phùng Cửu lại hồ đồ rồi.
“Đúng, phải uống. vừa uống thuốc hỗ trợ tiêu hoá, vừa uống thuốc nhuận tràng.”
Đỗ Cách nói.
“Phải luôn khiến dạ dày ở trong trạng thái trống rỗng, khi đó mới có thể duy trì được sự thèm ăn mạnh mẽ.”
“Thuốc nhuận tràng?”
Phùng Cửu nuốt nước miếng, tưởng tượng hình ảnh mình vừa ngồi xổm trong hố xí vừa ăn uống, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Hắn cảm thấy Thao Thiết không phải sử dụng như vậy.
Nhưng giờ khắc này hắn đã bị Đỗ Cách dẫn theo tiết tấu, trong đầu đều là sự điên cuồng cực hạn, chẳng thể nào tìm được điểm sai lầm trong câu nói của hắn!
Nhưng giờ này khắc này, hắn bị Du cách dẫn theo tiết tấu, trong đầu đều là cực hạn điên cuồng, lại không cách nào từ trong lời nói của hắn chọn sai lầm!
Nghĩ đến khoảng cách giữa mình với hắn, Phùng Cửu cắn răng nói.
“Được, ta làm.”…
Cùng lúc đó.
Sau khi nghe xong bài phát biểu hùng hồn của Phùng Thất, hai huynh đệ Phùng Vân Minh đều chấn động đến tê cả da đầu, lông tơ dựng đứng.
Phùng Vân Minh dùng sức nuốt nước bọt, khiến cổ họng khô khốc trở nên ướt át một chút, đồng thời thầm nghĩ, đây có lẽ chính là thứ gọi là ma tính!
Quá độc ác!