1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Tại Mạt Thế Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch
  4. Tập 1: Xuyên Qua Bị Đánh Bầm Dập (c1-c10)

[Dịch] Tại Mạt Thế Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch

Tập 1: Xuyên Qua Bị Đánh Bầm Dập (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Xuyên Qua Bị Đánh Bầm Dập.

Tên họ: Đỗ Cách Số hiệu: 48699527 –  Tinh thần lực: 60 – Thứ hạng hiện tại: 3000/3000 – Từ khóa diễn xuất: Giữ gìn – Từ khóa diễn xuất: Đâm sau lưng – Kỹ năng thăng cấp: Tạm thời chưa có – Vật diễn sinh hợp chất: Tạm thời chưa có;…

Đỗ Cách vừa mới mở mắt ra đã thấy một chuỗi số liệu đang di chuyển trước mắt, xuyên thấu qua số liệu kia, còn có thể thấy rõ mấy cây xà nhà phủ đầy bụi đất.

Rõ ràng là kết cấu kiến trúc cũ xưa, không thuộc về thời hiện đại

Xuyên không? Nằm mơ?

Mùi máu tanh thoang thoảng và mùi hôi chua quanh quẩn ở chóp mũi, mùi hôi này làm người ta rất khó chịu, Đỗ Cách theo bản năng muốn nâng người lên ngồi dậy, nhưng cơn đau đớn kịch liệt khắp cơ thể lại làm hắn ngã ngửa trở về.

Shh!

Đỗ Cách rên rỉ thành tiếng, lúc này hắn mới cảm nhận được từ trên xuống dưới cơ thể, lục phủ ngũ tạng đều giống như bị xé rách, không có chỗ nào là không đau.

Đệt!

Đỗ Cách nhe răng trợn mắt, cơ thể này bị mấy chục người đánh hội đồng à!

Nhưng mà, chuyện này cũng làm hắn xác nhận, là xuyên không, chắc chắn không phải nằm mơ, nếu như nằm mơ thì đau như thế đã phải tỉnh lại từ lâu rồi.

Đỗ Cách thầm than, thời buổi này, cách thức xuyên không càng lúc càng thái quá, đến cả đi ngủ cũng không tha nữa.

“Đừng phí sức nữa, ngươi còn bị thương nặng hơn cả ta, không nghỉ ngơi một tháng thì đừng mơ mà nhúc nhích.”

Một giọng nói ậm ừ không rõ từ bên cạnh truyền đến.

Đỗ Cách quay đầu, còn có một người bị thương khác đang nằm trên giường gỗ ở bên cạnh.

Mặt người nọ sưng vù như đầu heo, một bên lỗ mũi còn nhét một miếng vải đã dính máu, đôi mắt sưng to nghiêng nhìn hắn, miệng liên tục mấp máy.

Hắn ta còn có thể hoạt động một cánh tay, đang dùng nó xé tấm chiếu ở dưới cơ thể, liên tục nhét thân cỏ lau đã khô queo vào trong miệng, giống như đó chính là thức ăn ngon nhất trên đời này vậy.

Nhưng mà thấy vẻ mặt hắn ta nhe răng trợn mắt nuốt xuống kia, Đỗ Cách biết tấm chiếu đó cũng không ngon lành gì. Lúc này, tấm chiếu được bện từ cỏ lau kia đã bị hắn ta gặm mất một khối to chừng hai mươi centimet vuông.

Hoàn cảnh gia đình đã đáng thương đến mức phải nhai chiếu rồi sao?

Đỗ Cách phán đoán hoàn cảnh trước mắt, trong lòng bi thương, không lẽ cái tên mà hắn xuyên không đến không chỉ bị thương nặng mà còn nghèo đến mức không ăn nổi cơm sao?

Rốt cuộc thì hắn đã xuyên không đến loại người gì thế này?

Mở màn thảm thật!

Đỗ Cách lại ngắm nhìn số liệu cá nhân thêm lần nữa, âm thầm may mắn, may quá, hắn có bàn tay vàng.

Miệng người nọ vẫn không dừng lại, hỏi tiếp:

“Người anh em, từ khóa của ngươi là gì thế?”

Đỗ Cách sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía hai từ khóa “giữ gìn” và “đâm sau lưng” trong tự liệu cá nhân, chuyện gì thế này?

Ai cũng có giao diện như thế này sao?

Không phải bàn tay vàng của riêng hắn à?

Mẹ bà nó…

“Đừng giả vờ nữa.”

Người nọ gian nan mỉm cười:

“Ta thấy ngươi đoạt xá, đừng tin mấy lời của giáo viên trong trường học bình dân các ngươi nói, gì mà không thể để lộ từ khóa của bản thân, đều là xạo hết đấy. Đây là khu thí luyện mô phỏng, không phải chiến trường dị tinh chân chính. Phải hợp tác mới có cơ hội cùng nhau chiến thắng. Nếu không hợp tác, dựa vào trạng thái cơ thể hiện tại của ngươi, chờ ta khôi phục rồi, có thể đào thải ngươi trong vòng một giây, tin không?”

Khu mô phỏng?

Chiến trường dị tinh?

Đây lại là cái thứ gì?

Đỗ Cách càng thêm khó hiểu, hắn ghét loại cảm giác này, mất đi tất cả tin tức, đây là một việc cực kỳ tồi tệ đối với người xuyên không, nếu đã xuyên không rồi, tại sao không cho hắn ký ức của ký chủ chứ?

Đỗ Cách im lặng một lúc, lại bình tĩnh hỏi:

“Điều kiện tiên quyết của hợp tác chính là thẳng thẳng thành khẩn, ngươi nói từ khóa của ngươi là gì trước đi.”

“Thẳng thắn thành khẩn?”

Người nọ bật cười thành tiếng, quơ quơ sợi cỏ lau trong chiếu nói:

“Ta đang liên tục ăn tấm chiếu khó ăn này, nhắc nhở rõ ràng đến thế rồi, ngươi cảm thấy từ khóa của ta sẽ là gì?”

Đỗ Cách sâu kín nói:

“Người đều biết giả vờ.”

“Lại là cách ăn nói của học viện bình dân kia…”

Người nọ kinh ngạc nhìn Đỗ Cách, phụt cười vui vẻ:

“Ta phục cách suy nghĩ của ngươi thật. Ta gặm tấm chiếu đến cả chó cũng không thèm ăn là để lừa ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”

Từ khóa có liên quan đến ăn uống sao?

Đỗ Cách dựa vào từ khóa của bản thân, liên tưởng một chút, thử thăm dò hỏi:

“Bụng đói ăn quàng?”

“Bụng đói ăn quàng cái con khỉ khô, giả ngu cũng không phải giả kiểu này”

Người nọ tức giận nói:

“Từ khóa của ông đây là Thao Thiết.”

“Thao Thiết?”

Đỗ Cách kinh ngạc lặp lại.

“Đúng vậy.”

Người nọ đắc ý, lắc lư nhánh cỏ trong tay:

“Chỉ cần liên tục ăn thứ gì đó là có thể nhanh chóng trưởng thành, là một trong những từ khóa tối ưu tốt nhất. Trước khi đoạt xá, ta cũng bị thương không khác gì ngươi, ăn xong hai chén cơm, lại ăn một miếng chiếu, bây giờ ta đã có thể ngồi dậy. Người anh em, hai chúng ta hợp tác thì ngươi chiếm hời to rồi. Nếu không, dựa theo vết thương này của ngươi, tám chín mươi phần trăm là không thể nào chịu đựng được.”

Chương 2: Từ Khóa.

Đỗ Cách thấy hai cái chén không trước mặt hắn ta, lại nhìn mép giường trống mình của mình, không để ý đến chuyện tên kia ăn vụng đồ ăn của mình, mà lại tập trung chú ý vào trọng tâm lời hắn nói, Thao Thiết, chỉ cần liên tục ăn gì đó là có thể nhanh chóng trưởng thành…

Xem ra từ khóa là yếu tố quan trọng để phá cục.

Đỗ Cách nghĩ thầm, từ khóa của hắn là giữ gìn và đâm sau lưng, nếu Thao Thiết là ăn, vậy giữ gìn và đâm sau lưng…

Trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩa của hai từ ngữ này:

Giữ gìn: Duy trì, bảo vệ, tránh cho vật gì đó bị phá hư. Từ gần nghĩa: Sửa chữa, bảo dưỡng, bảo hộ yểm hộ.

Đâm sau lưng: Tấn công từ phía sau, đâm lén ở sau lưng. Từ gần nghĩa: Phản bội, đánh lén….

Trước khi xuyên không, chuyên ngành của Đỗ Cách là ngôn ngữ Trung, hiểu rất rõ ý nghĩa của những từ ngữ này, nếu Thao Thiết chỉ cần ăn gì đó là có thể trưởng thành.

Dựa theo đó để suy luận, thứ quan trọng giúp hắn trưởng thành chắc là bảo vệ người khác.

Nhưng đã có giữ gìn, vì sao còn có từ khóa đâm sau lưng thứ hai nữa chứ?

Hai từ này hình như là trái nghĩa nhau mà!

Không đúng.

Lúc nãy tên kia chỉ nói ra một từ khóa…

Đỗ Cách nhìn người kia, lập lờ nước đôi hỏi:

“Còn không?”

“Cái gì mà còn không?”

Ngươi kia hỏi ngược lại, ngay sau đó, hắn ta cười lạnh nói:

“Huynh đệ, đừng quá tham lam, hiện tại ta mới là người nắm quyền chủ động…”

“Từ khóa của ta là giữ gìn.”

Nếu đối phương chỉ nói một từ khóa, vậy Đỗ Cách cũng giấu một từ đi.

Hắn còn không biết quá nhiều chuyện, mặc kệ đối phương có ý đồ gì, mặc kệ những tin tình báo mà hắn thu hoạch được từ trên người đối phương là thật hay gì thì đều tốt hơn để hắn tự mò mẫm một mình rất nhiều.

Dùng một từ khóa để giữ lời hứa với hắn ta là tốt rồi, hơn nữa đâm sau lưng cần phải bí ẩn mới có thể phát huy tác dụng của từ khóa, không cần thiết phải nói ra, thậm chí Đỗ Cách còn chuẩn bị sẵn sàng, nếu hắn ta hỏi tiếp thì hắn sẽ bịa ra một từ khác.

“Giữ gìn?”

Người nọ hoàn toàn không có ý định hỏi tiếp, hai mắt hắn ta sáng rực lên, nuốt cọng chiếu trong miệng xuống:

“Từ khóa thuộc loại phụ trợ, quá tuyệt vời, quả nhiên là đồng đội hợp tác do ông trời định mà, không uổng công ta đuổi theo ngươi đến nơi này đoạt xá, ngươi bảo vệ ta, ta liều mạng ăn, ta bảo kê ngươi, đánh bay tất cả mọi người ra ngoài…”

Đối phương không hề có ý định hỏi từ khóa thứ hai, không lẽ hắn ta chỉ có một từ khóa thôi sao?

Như vậy xem ra, hắn vẫn có bàn tay vàng, nhưng mà vẫn còn phải chờ kiểm chứng nữa mới được…

Đỗ Cách cười mỉa, bắt đầu lân la làm quen:

“Anh trai, anh tên gì?”

Người nọ nói:

“Phùng Cửu.”

“Tên thật sao?”

Đỗ Cách hỏi.

“Đương nhiên là tên của cơ thể này rồi.”

Phùng Cửu cười khẽ nói:

“Em trai, tình cảm của chúng ta chỉ giới hạn trong lần mô phỏng này sao, theo như nhu cầu, ra khỏi khu mô phỏng này rồi, ai cũng không quen biết ai, hiểu không?”

“Đã hiểu.”

Đỗ Cách gật đầu, không hỏi tới nữa.

Đây là lần thứ hai Phùng Cửu nhắc đến khu mô phỏng, kết hợp với tình hình trước mắt, Phùng Cửu phỏng đoán, khu mô phỏng đại khái chính là đang chỉ thế giới hiện tại.

Mô phỏng ra một thế giới chân thật để người khác chơi đùa sao?

Đỗ Cách quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Kiến trúc, mùi hương và cảm giác đau đớn trên cơ thể…

Mọi thứ đều giống như đúc.

Nếu một thế giới cực kỳ chân thật như thế này là giả, vậy thì trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới đối phương phải cao đến mức nào chứ?

Nếu là trò chơi thì chắc là phải có nút đăng xuất chứ!

Đỗ Cách lại nhìn về phía giao diện nhân vật của bản thân, hắn không tìm được nút đăng xuất ở bên trên, lại phát hiện có một con số đã thay đổi. Số liệu ở mục thứ hạng hiện tại vốn là 3000/3000. hiện tại đã biến thành 1115/1213

“1213?”

Đỗ Cách nói thầm.

“Có đến sáu mươi phần trăm tên xui xẻo không đoạt xá thành công à!”

Phùng Cửu cảm thán, nhìn về phía Đỗ Cách:

“Người anh em, không thể không nói, dựa vào tinh thần lực của ngươi, có thể tìm được một người bị thương nặng để đoạt xá thành công, đúng là quá may mắn.”

Tỉ lệ đào thải là sáu mươi phần trăm?

Đỗ Cách bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn ta, tiếp tục nói đông nói tây:

“Cửu ca, ngươi nói hai chúng ta hợp tác thì có thể đào thải những người khác không?”

“Chắc chắn được.”

Phùng Cửu nhe răng trợn mắt tiếp tục gặm chiếu:

“Từ khóa của anh đây là Thao Thiết, là từ đại diện cho nằm thắng, hơn nữa có giữ gìn của ngươi, nếu không vào top mười thì thiên lý ở đâu chứ. Yên tâm, ta có thể vào top mười thì nhất định cũng có thể kéo ngươi vào, nếu không, dựa vào giữ gìn chẳng có tí đặc biệt nào của ngươi, có thể trưởng thành mới là lạ đó.”

Chương 3: Xui Xẻo Thật.

“Cửu ca, tất cả đều trông cậy vào ngươi.”

Đỗ Cách rặng ra một nụ cười:

“Cửu ca, không biết hai tên bị chúng ta đoạt xá có thân phận gì nhỉ? Ngươi nói cho ta nghe đi, ta không hiểu gì hết, không khéo lại lộ tẩy…”

“Ngươi không có ký ức?”

Phùng Cửu kinh ngạc hỏi.

Quả nhiên, chỉ có hắn là không có ký ức, bà mẹ nó!

Đỗ Cách mắng thầm, chán nản nói:

“Không có bất cứ ký ức gì cả, ta cũng không biết chỗ nào có vấn đề nữa.”

Phùng Cửu thương hại nhìn Đỗ Cách, miệng liên tục chậc chậc:

“Có lẽ cái tên bị người xuyên không bị thương quá nặng, lúc đoạt xá đã chết mất rồi, cho nên mới bị mất ký ức! Khu mô phỏng cũng từng xuất hiện tình huống này, may mà gặp được ta, nếu không ngươi là một người có từ khóa thuộc loại phụ trợ, lại còn mất đi ký ức, vậy phải lăn lộn kiểu gì đây?”

Phù!

Đỗ Cách thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói:

“Xui xẻo thật!”

“Gặp được ta thì ngươi đổi vận rồi.”

Phùng Cửu phun ra một đống cặn cỏ không thể nào nuốt nổi, mắng:

“Xùy, CMN khó nuốt thật, chờ cơ thể khôi phục rồi, mỗi ngày đều phải ăn sơn trân hải vị mới được, nếu không rất có lỗi với nỗi khổ anh đây phải gặm chiếu.”

Hắn ta lại xé một cọng chiếu nhét vào trong miệng:

“Ở thế giới này, ngươi tên là Phùng Thất, ta là Phùng Cửu, thân phận của chúng ta chính là người bồi luyện cho thiếu gia và đệ tử của Phùng gia.

Đỗ Cách khó hiểu hỏi:

“Bồi luyện?”

“Thật ra là bao cát.”

Phùng Cửu lại phun cặn cỏ ra:

“Mấy thiếu gia kia không coi mấy người bồi luyện là người. Nếu không, ngươi cảm thấy vì sao chúng ta lại bị thương nặng như thế chứ? Chẳng qua chúng ta cũng coi như chiếm của hời rồi, nếu họ không bị thương nặng như thế thì chúng ta cũng không thể đoạt xá dễ dàng…”

Bao cát?

Mặt Đỗ Cách lập tức đen đi, quả nhiên vẫn là cách mở màn vô cùng thê thảm.

Hắn hỏi tiếp:

“Cửu ca, còn có tin tức quan trọng gì nữa không?”

“Nửa năm sau, thánh địa Kiều gia sẽ mở ra, đến lúc đó sẽ tổ chức đại hội võ lâm lần thứ mười, chọn lựa những thanh niên ưu tú trong giới võ lâm vào thánh địa tầm bảo. Có lẽ đây chính là chủ tuyến của thế giới này. Chúng ta phải nghĩ cách tham gia đại hội võ lâm, phải tiếp cận chủ tuyến thì mới có thể lấy được thứ hạng tốt.”

Phùng Cửu nhìn Đỗ Cách, nghiêm túc nói:

“Công tử Phùng gia và đích truyền đang chuẩn bị cho đại hội võ lâm, tra tấn mấy người bồi luyện là chúng ta rất thê thảm, cho nên chúng ta mới bị thương nặng như thế này. Việc gấp nhất hiện tại chính là chúng ta phải nghĩ cách chạy ra khỏi Phùng gia, nếu không, sớm muộn gì cũng sẽ bị họ luyện chết…”…

Đại hội võ lâm?

Nghe được danh từ này, hai mắt Đỗ Cách lập tức sáng lên, thậm chí còn hòa tan cảm xúc uể oải do mở màn thê thảm mang đến.

Không có bất cứ người đàn ông nào có thể từ chối một thế giới võ hiệp.

Đương nhiên, chỉ còn nửa năm nửa đã đến thời gian tổ chức đại hội võ lâm, không có kỳ ngộ, chỉ e là không thể trông cậy quá nhiều vào việc tập võ, nhưng đây là khu mô phỏng trò chơi, chắc là sẽ không quá hà khắc với người chơi.

Huống chi, ở địa cầu không thể trải nghiệm được trò chơi chân thật như thế này, hơn nữa hắn còn có hack.

Tới cũng đã tới rồi.

Dù sao cũng phải kiến thức xem thử thế giới võ hiệp là như thế nào đúng không.

Đỗ Cách vẫn luôn quan sát Phùng Cửu.

Một lúc sau, Phùng Cửu đã gặm hết nửa tấm chiếu nuốt vào bụng, mí mắt đang sưng vù của hắn ta dần dập xẹp xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, hiệu quả vô cùng rõ rệt nhanh chóng.

Nếu Thao Thiết có trợ giúp trong việc chữa trị vết thương, hai từ khóa của hắn cũng nhất định có thể có tác dụng.

Phùng Cửu nói chờ hắn ta khôi phục xong rồi sẽ giúp đỡ hắn chữa thương, nhưng Đỗ Cách lại không có ý định ký thác toàn bộ vận mệnh của bản thân vào trong tay người khác, huống chi những lời Phùng Cửu vừa mới nói vừa là uy hiếp lại vừa lợi dụng, không thể không đề phòng.

Tạm thời còn chưa có điều kiện để kích hoạt từ khóa đâm sau lưng, Đỗ Cách tập trung tinh thần vào “Giữ gìn”.

Giữ gìn: Là hành động bảo vệ, dùng lời nói và hành động để bảo vệ, bảo toàn, che chở…

Cẩn thận suy nghĩ lại định nghĩa của từ giữ gìn, Đỗ Cách gian nan hoạt động cơ thể, dịch tấm chiếu lót dưới thân ra, quan tâm nói:

“Cửu ca, tấm chiếu bên kia của ngươi có đủ ăn không, nếu không đủ thì bên ta vẫn còn, cho ngươi ăn hết.”

Khụ!

Phùng Cửu đang nhai chiếu rơm, vốn đã rất mắc nghẹn rồi, đột nhiên nghe được câu nói này, cỏ khô kẹt lại giữa cuống họng, lên không được xuống không xong.

Hắn ta liều mạng dùng bàn tay đang xé chiếu đấm mạnh vào ngực, khó khăn lắm mới phun ra được nắm cỏ khô nghẹn ở cổ họng.

Phùng Cửu lấy lại tinh thần, thở hổn hển, tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Cách, quát:

“CMN, ngươi cố ý đúng không? Chỉ là một tấm chiếu rách nát thôi, ta còn cần ngươi nhường sao?”

Giống như có một luồng nước ấm từ trong lòng dâng lên, Đỗ Cách cảm giác cơn đau đớn toàn thân giảm bớt đi một ít, ánh mắt của hắn hơi sáng ngời, không ngờ lại có tác dụng thật!

Cảm giác chân thật này…

Đây là uy lực của từ khóa sao?

Thích chết đi được!

Chương 4: Trò Chơi Này Thật Thú Vị.

Thao Thiết này nọ, làm sao tốt bằng giữ gìn chứ?

Ngươi còn phải gặm chiếu, ta chỉ cần nói vài câu là được.

Thấy túi kinh nghiệm đang nổi giận ở đối diện, Đỗ Cách tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, an ủi nói:

“Cửu ca, đừng giận. Ngươi cũng biết, hiện tại tình huống của đôi ta quá tệ, phải có một người khỏe lên trước thì mới có hi vọng tiếp tuc sống sót! Thao Thiết của ngươi dễ trưởng thành hơn, có tương lai hơn ta. Ta không thể nhúc nhích, trong phòng này ta cũng không có thứ gì khác có thể ăn, chỉ có tấm chiếu này, cho dù ta liều mạng ngủ giường đất lạnh lẽo thì cũng phải nhường ra để Cửu ca khỏe lên trước!”

Phùng Cửu nhìn Đỗ Cách, giống như suy nghĩ gì đó.

Lại là một luồng nước ấm dâng lên, vết thương của Đỗ Cách lại tốt hơn một ít.

Hắn âm thầm vui sướng, được lắm, nhường ra một tấm chiếu rơm rách nát là đã coi như giữ gìn ích lợi chung của hai người, thì ra đây chính là cách sử dụng của từ khóa, hắn đúng là một thiên tài mà!

Trò chơi này thú vị thật!

Cơn đau giảm đi, Đỗ Cách giãy giụa ngồi dậy, nhìn về phía Phùng Cửu đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ở đối diện, suy xét một lúc, quyết định phải làm hắn ta thêm một đợt nữa mới được:

“Cửu ca, ăn chiếu cỏ thôi khôi phục quá chậm, không bằng uống chút máu của ta đi! Máu có dinh dưỡng hơn cỏ khô nhiều, chắc chắn sẽ khôi phục nhanh hơn…”

“Đệt…”

Phùng Cửu đột nhiên trừng to hai mắt.

Còn chưa nói xong.

Thể lực của Đỗ Cách lại khôi phục thêm một chút, hắn gian nan bò từ trên giường xuống, cầm lấy chén sứ trên đầu giường, đột nhiên đập mạnh lên bàn, chén sứ vỡ vụn thành mảnh sứ.

Nhìn Đỗ Cách đang cầm mảnh sứ trong tay, Phùng Cửu đột nhiên thay đổi sắc mặt, hoảng loạn di chuyển vào góc tưởng, vội vàng hỏi:

“Ngươi định làm gì? Anh em, ta kêu ngươi là anh được không, đừng xúc động, cái gì cũng có thể thương lượng…”

Người không tàn nhẫn thì đứng không vững!

Huống chi lại không phải cơ thể của hắn.

Đỗ Cách nhìn Phùng Cửu, cắn răng, dùng mảnh sứ cắt một miệng vết thương ở lòng bàn tay, máu tươi nhỏ giọt rơi xuống.

Đỗ Cách cố nhịn đau, bước từng bước đến bên cạnh Phùng Cửu, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn ta, đưa bàn tay đến bên miệng hắn ta nói:

“Lại đây nào, Cửu ca, mở miệng ra, ta là phụ trợ, ngươi là chủ lực, chỉ cần ngươi khôi phục thì chút hi sinh nhỏ nhoi của ta không đáng ể đến…”

Phùng Cửu giống như không ngờ Đỗ Cách sẽ cắt tay của hắn thât, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn:

“Ngươi…”

Nhưng giữ gìn của Đỗ Cách vừa chân thành lại bá đạo, cộng thêm cơ thể của hắn khôi phục nhanh hơn việc nhai chiếu cỏ của hắn ta, dễ dàng đè lại tay hắn ta, đưa bàn tay đầy máu đến bên miệng.

Máu tươi chảy vào bụng.

Gương mặt tái nhợt của Phùng Cửu dần dần trở nên hồng hào với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, Đỗ Cách nói không sai, máu tươi có dinh dưỡng hơn cỏ khô rất nhiều.

Nhưng mà hắn ta chỉ bị ép uống một ngụm máu, Đỗ Cách lại thật sự cắt lòng bàn tay, cũng không phải chỉ dùng miệng nói vài câu bảo vệ, có thể nói là đang dùng sinh mệnh bảo vệ người khác.

Đôi bên so sánh ra thì Đỗ Cách sử dụng từ khóa càng tối ưu hơn, khôi phục cũng nhanh hơn Phùng Cửu.

Ngay khoảnh khắc máu tươi chui vào trong miệng của Phùng Cửu, vết thương trong lục phủ ngũ tạng của Đỗ Cách lập tức khôi phục hơn phân nửa, thậm chí đến cả miệng vết thương hắn vừa mới cắt ra cũng đã chủ động khép lại.

Không chỉ thế.

Giao diện cá nhân luôn treo lơ lửng trước mắt Đỗ Cách hơi lóe lên, lại có thêm một kỹ năng thăng cấp:

Xả thân vì nghĩa: Mục tiêu được ngươi bảo vệ sẽ hạ thấp cảnh giác ba mươi phần trăm với ngươi….

Đánh cược chính xác rồi.

Thấy giao diện cá nhân xuất hiện kỹ năng mới, Đỗ Cách mím môi, thì ra chỉ cần lời nói và việc làm phù hợp với định nghĩa của từ khóa thì vết thương sẽ lành lại, càng giống thì tốc độ chữa thương sẽ càng nhanh.

Từ khóa chính là nhân thiết, cái khu mô phỏng này thì ra là đang so sánh kỹ năng diễn xuất, bản chất thật sự của cái khu mô phỏng chó má này là căn cứ huấn luyện của diễn viên đúng không!

Dựa theo điều này để suy luận, theo lý thuyết thì có thể dựa theo lời nói và việc làm của đối phương để suy đoán ra từ khóa của bọn họ, nhờ đó mà đưa ra phương án đối phó.

Đương nhiên, còn phải đề phòng kỹ năng thăng cấp nữa…

Đỗ Cách tổng kết ra quy tắc của khu mô phỏng này, thuận tiện nhìn những trị số khác.

Những mục khác không hề có thay đổi gì, nhưng ở mục thứ hạng, mới trong chốc lát đã mất hơn ba trăm người, số liệu đã biến thành 187/936.

Đỗ Cách suy nghĩ, con số 187 ở phía trước có lẽ là thứ hạng của hắn, còn số 936 ở phía sau là số lượng người còn ở lại trong khu mô phỏng.

Trong vòng mười phút, khu mô phỏng 3000 người chỉ còn lại hơn chín trăm người.

Không thể không nói, cái khu thí luyện mô phỏng này thật sự quá tàn khốc.

Nhưng mà, sau khi biết được quy tắc phát triển rồi, Đỗ Cách lại vô cùng tự tin bản thân có thể sinh tồn trong khu mô phỏng này.

Chương 5: Ta Nói Đùa.

Có lẽ nhờ vào hiệu quả hạ thấp đề phòng của Xả thân vì nghĩa, thấy Đỗ Cách không có hành động gì khác, Phùng Cửu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn ta lặng lẽ lè lưỡi, liếm máu tươi còn sót bên mép vào miệng, vô cùng chân thành nói:

“Ta nhìn lầm rồi, Phùng Thất, ngươi ưu tú hơn những gì ta tưởng tưởng, trong khoảng thời gian ngắn đã bắt đầu quen với từ khóa. Nếu đặt ta ở vị trí của ngươi, chắc chắn sẽ không thể nào làm ra hành động dùng máu của mình để cứu người khác.”

“Cửu ca, việc này không liên quan đến chuyện ta có ưu tú hay không, đều là vì lợi ích chung của đội ngũ chúng ta.”

Đỗ Cách khiêm tốn, giống như chỉ mới làm một việc nhỏ bé không đáng kể:

“Ngươi cũng biết, từ khóa của ta là giữ gìn, là từ khóa loại phụ trợ, không tìm người hợp tác thì không thể đi quá xa trong khu mô phỏng này, về tình về lý thì ta đều nên cứu ngươi. Ta hi vọng sau này khi nắm tay chiến đấu, ngươi có thể yên tâm giao phía sau lưng cho ta. Dù sao thì trong lúc bảo vệ ngươi, ta cũng sẽ trưởng thành mà, đúng không.”

Phùng Cửu hơi sửng sốt, chợt cười nói:

“Nói không sai, đây mới cách hợp tác chính xác nhất, sợ là sợ những tên âm thầm trốn ở sau lưng giở trò âm mưu quỷ kế. Thất đệ, ta coi người là bạn. Gia tộc của ta có một chút thế lực, nếu chúng ta có cơ hội đặt chân vào top mười, ta nhất định sẽ nghĩ cách điều ngươi đến trường học tinh anh.”

Trường học bình dân, trường học tinh anh…

Đỗ Cách lại tìm được thêm một ít tin tức về thế giới của đối phương, hắn cười gật đầu nói:

“Cảm ơn, Cửu ca.”…

Đỗ Cách quan sát giao diện cá nhân, vươn tay nhấn vào nút đóng, giao diện trong suốt, nhưng cứ lù lù trước mặt mãi, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn.

“Còn có máu không, lại cho ta thêm một ít đi.”

Phùng Cửu ngẩng đầu nhìn Đỗ Cách, có chút chờ mong nói:

“Ngươi đừng nói nha, uống một miếng máu của ngươi còn có tác dụng hơn gặm nửa tấm chiếu.”

Đúng là được một tấc lại muốn thêm một thước!

Đỗ Cách cúi đầu nhìn Phùng Cửu, cười nói:

“Hết máu rồi, còn cái ấy ấy thôi, muốn không? Một giọt vàng bằng mười giọt máu, ta cảm thấy thứ kia sẽ có tác dụng hơn máu…”

Nụ cười của Phùng Cửu cương cứng ở trên mặt, nhớ đến vẻ điên cuồng khi Đỗ Cách tự cắt lòng bàn tay lúc nãy, lại nhìn Đỗ Cách đang rất muốn thử, sợ hắn đột nhiên xúc động làm ra loại chuyện gì khác, gượng gạo nói:

“Lão Thất, ta nói đùa… Ọe…”

“Yên tâm, ta cũng đùa thôi!”

Thấy Phùng Cửu đang nôn khan, Đỗ Cách cong môi lộ ra chút ý cười:

“Nếu ngươi là nữ thì ta còn có thể suy xét một chút, một người đàn ông cao lớn thô kệch như ngươi, ngươi không thấy buồn nôn, ta cũng tự thấy gớm! Cửu ca, máu có gì ngon mà uống chứ, lúc nãy chỉ là kế sách tạm thời mà thôi, bây giờ ta đã có thể nhúc nhích, nói thế nào cũng phải đi ra ngoài tìm hai bó cỏ khô mới mẻ về cho ngươi, không đúng, là đồ ăn đàng quàng, nếu chủ dựa vào uống máu, chỉ sợ dù cho ngươi có hút khô ta thì cũng không thể khỏe mạnh trở lại…”

Khóe mắt Phùng Cửu hơi run rẩy, phun vài cái, nhổ cọng cỏ trong miệng ra, giục:

“Là ta chỉ lo để ý đến mấy chuyện nhỏ. Vậy phiền Thất đệ rồi, đi nhanh về nhanh. Nói thật, ta ăn đống chiếu này đến muốn phát nôn rồi, CMN thật sự không phải thứ mà người có thể ăn được.”

“Được rồi.”

Đỗ Cách gật đầu:

“Nhưng mà trước khi đi ra ngoài, ngươi phải nói cho ta biết bố cực và thành viên của Phùng gia. Nếu không ta không biết gì hết, đừng nói là tìm đồ ăn, có tìm được đường về hay không cũng là một vấn đề lớn đấy.”

“Là sơ sót của ta.”

Phùng Cửu vất vả ngồi dậy, cầm một mảnh ngói vẽ bố cục của Phùng phủ lên tường, vừa vẽ vừa nói:

“Vị trí hiện tại của chúng ta là Thượng Võ Viện, người sống trong sân này đều là bồi luyện giống chúng ta. Sân đối diên là Sùng Võ Viện, người ở bên trong là đệ tử Phùng phủ và hộ vệ, đi sâu vào trong nữa là Diễn Võ Trường, phòng bếp ở ngay Sùng Võ Viện…”

Phùng Cửu nói chừng ba phút mới nói xong bố cục của Phùng phủ và những nhân vật quan trọng.

Đỗ Cách kiên nhẫn nghe, cố gắng nhớ, lặp đi lặp lại hỏi mấy lần những chỗ hắn chưa chắc chắn, mãi đến khi xác nhận không còn sơ hở gì nữa thì mới gật đầu, đi ra khỏi cửa:

“Chờ ta.”

Hắn vừa bước ra khỏi cửa, cơ thể lập tức cong xuống, ôm ngực, khập khiễng bước về phía trước, mới khi nãy còn bị thương nặng, mới chớp mắt đã tung tăng nhảy nhót, chuyện này rất khác thương, cho nên lúc cần giả vờ thì vẫn phải giả vờ, phòng bệnh hơn chữa bệnh.

Thấy Đỗ Cách đột nhiên trở nên yếu ớt, vẻ mặt Phùng Cửu cực kỳ lạnh lùng, hắn ta ngẩng ngơ nhìn ra ngoài cửa, ngẩn người một lúc mới kéo một cọng chiếu ở dưới người lên, nhét vào miệng nhanh chóng nhai nuốt….

Chương 6: Suy Bụng Ta Ra Bụng Người.

Sau khi ra khỏi cửa, Đỗ Cách cũng không vội vàng đi tìm thức ăn cho Phùng Cửu.

Cho dù là thế giới bên ngoài khu mô phỏng hay là thế giới võ hiệp ở khu mô phỏng này, tất cả đều rất xa lạ đối với hắn, hắn cần phải tìm kiếm càng nhiều tin tình báo.

Mới lúc nãy thôi, khi hắn đút máu cưỡng ép bảo vệ đối phương, hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng Phùng Cửu đang cẳng thẳng.

Lại nghĩ đến trước đó Phùng Cửu đã từng nói có thể đào thải hắn trong vòng một giây, Đỗ Cách đoán, các tuyển thủ bên trong khu môi phỏng này đều có mối quan hệ cạnh tranh lẫn nhau, cái thứ gọi là trường học bình dân chắc cũng đang ở mặt đối lập với trường học tinh anh.

Phùng Cửu từng lộ ra sự khinh thường đối với lời răn dạy “không được để lộ từ khóa của bản thân” do những giáo viên ở trường học bình dân nói ra.

Nhưng Đỗ Cách lại cho rằng các giáo viên sẽ không làm việc thừa.

Dưới tình huống cạnh tranh, không để lộ từ khóa của bản thân là điều cực kỳ đúng đắn.

Chẳng hạn như Thao Thiết của Phùng Cửu, đó thật sự là một từ khóa rất tốt, nhưng một khi bị người khác cố ý nhằm vào, cắt đứt nguồn thức ăn của hắn ta, cũng tương đương với việc ngăn cản sự phản triển của hắn ta.

Suy bụng ta ra bụng người, đặt bản thân ở vào vị trí của Phùng Cửu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bại lộ từ khóa ra ngoài.

Mà phương pháp tốt nhất để che giấu từ khóa chính là xử lý hắn.

Đoạt xá là chuyện bí mật, con số trên giao diện nhanh chóng giảm bớt trong khoảng thời gian ngắn như thế, chỉ có một khả năng duy nhất, tám chín mươi phần trăm là đều bị người cùng phe xử lý.

Cho nên Phùng Cửu chắc chắn không phải thật lòng muốn hợp tác với hắn.

Hắn ta cứ liên tục ăn tấm chiếu khó nuốt kia là bởi vì hắn ta muốn khôi phục thể lực nhanh hơn hắn, sau đó đào thải hắn!

Đương nhiên, Phùng Cửu tỉnh lại trước hắn, cũng có thể giả vờ thành người ở thế giới này để lừa gạt hắn.

Nhưng lúc đó có lẽ vết thương của hắn ta cũng không nhẹ hơn hắn bao nhiêu, không thể không dựa vào việc nhai chiếu rơm để chữa thương, chỉ e cho dù muốn đào thải hắn cũng không có sức để làm.

Hơn nữa, một người đang bị thương nặng lại liên tục gặm chiếu, hành vi này thật sự rất khác thường.

Đúng như những gì hắn ta nói, đến cả chiếu cũng ăn, từ khóa như thế này thật sự rất dễ phán đoán ra được.

Dưới tình huống không biết được từ khóa của hắn, có lẽ Phùng Cửu cho rằng hắn ta đã bại lộ, cho nên mới định thông qua phương pháp hợp tác để dụ dỗ hắn, kéo dài thời gian…

Điều duy nhất hắn ta không ngờ được có lẽ chính là hắn khôi phục nhanh hơn hắn ta.

“… Chúng ta hợp tác, anh đây bảo kê ngươi…”

“… Sau khi rời khỏi nơi này, ta sẽ tìm cách điều ngươi vào học viện tinh anh…”

“Hạ thấp cảnh giác, dụ dỗ… a, phương pháp vô cùng ngây thơ!”

Đỗ Cách bật cười, dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán về đối phương, hắn thiếu đi những tin tức quan trọng nhất, cũng biết những phỏng đoán của bản thân có lỗ hổng rất lớn, nhưng kết hợp lượng lớn tin tức và logic là có thể đoán ra được kết quả đại khái, trên đời này làm gì có nhiều chuyện tuyệt đối đến thế chứ?…

Bên ngoài mặt trời đã lên cao, bầu không khí cực kỳ trong lành, Đỗ Cách tham lam hít thở sâu không khí mát mẻ mà trên trái đất cực kỳ hiếm khó, cảm thêm cảm thán về mức độ chân thật của khu mô phỏng này.

Nếu chỉ là xuyên không, không gặp được phần chín, tám chín mươi phần trăm hắn sẽ cho rằng đây là một thế giới chân thật, sau đó sẽ đi nhầm rất nhiều đường vòng.

Thế giới này quá chân thật, được chế tạo chẳng khác nào The Matrix.

Nhìn thái độ của Phùng Cửu, hắn ta cũng không xem nơi này như trò chơi, mà coi nó như một thế giới chân thật, chắc là có liên quan đến chiến trường dị tinh mà hắn ta nói.

Cũng không biết chiến trường dị tinh lại là cái thứ gì?

Cho dù thế nào thì.

Xuyên không thú vị hơn những ngày tháng nhàm chán ở địa cầu rất nhiều, mới vừa xuyên không đã mang đến cho hắn không ít kinh hỉ và kích thích, rất xứng đáng để vui chơi sung sướng….

Thượng Võ Viện là một cái sân rất hẹp và dài, những tòa nhà có kiến trúc giống hệt nhau được xây dựng thành hai hàng dài, trông giống như ký túc xá của công nhân.

Thế giới này muốn luyện võ thì phải có tư chất, tư chất của bồi luyện kém hơn đệ tử một chút, giống như Phùng Thất bị Đỗ Cách đoạt xá, còn có Phùng Cửu, đều là con cháu nhà nghèo được Phùng gia thu lưu từ khi còn nhỏ, thân khế của bọn họ đều ở Phùng gia, luyện võ không có đường ra, đã được định sẵn là không có tương lai gì, đãi ngộ cũng chỉ tốt hơn gia đinh một chút.

Lúc này, trong sân có mấy người cũng mặc quần áo giống như hắn, phần lớn bọn họ đều có vết thương, có người cánh tay quấn băng vải, có người chống gậy…

Không có ai vui vẻ tươi cười cả.

Chương 7: NPC Có Chỉ Số Thông Minh.

Thấy Đỗ Cách đi ngang qua, bọn họ cũng chỉ lười biếng ngẩng đầu nhìn hắn, không nói thêm cái gì, như vậy cũng bớt việc cho Đỗ Cách, dù sao, tuy rằng được Phùng Cửu giải thích, nhưng hắn không thể nào đối chiếu được với những người này, nói nhiều sẽ sai nhiều.

Không để ý đến mấy bệnh nhân bị thương kia, Đỗ Cách suy nghĩ cách sử dụng từ khóa, chậm rãi di chuyển về phía bên ngoài Thượng Võ Viện….

“Lão Thất, có thể đi đứng được nhanh thế sao?”

Một tên đàn ông lực lưởng chừng ba mươi tuổi đi đến, kinh ngạc nhìn Đỗ Cách.

“Trông thì giống bị thương nặng, nhưng thật ra cơ thể cũng không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi.”

Đỗ Cách ôm ngực, gian nan nói:

“Lão Cửu bị thương nặng hơn ta, ta đi ra tìm cái gì đó về cho hắn ăn…”

“Ngươi đừng đi, để ta đi cho!”

Tên đàn ông lực lưỡng kia nhìn Đỗ Cách, thương hại nói:

“Hôm qua là ta và lão Tứ khiêng ngươi về, ngươi bị thương nặng hay không, không lẽ ta còn không biết sao? Ít nhất phải nghỉ ngơi hai tháng mới có thể khôi phục, lần này Tam công tử đánh ác thật.”

“Không thể trách Tam công tử, hắn cũng chỉ muốn chuẩn bị cho đại hội võ lâm thôi, có cơ hội tiến vào thánh địa Kiều gia, sẽ chỉ có chỗ lợi chứ không có chỗ xấu gì đối với Phùng gia.”

Đỗ Cách thuận miệng nói.

“Đại hội võ lâm cái con khỉ khô gì, từ bao giờ Phùng gia…”

Người đàn ông lực lưỡng kia đang nói lại đột nhiên im bặt, quay phắt đầu lại nhìn ra sau.

Đằng sau không có bóng người nào.

Người đàn ông kia lại quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Đỗ Cách, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Lúc này, Đỗ Cách vô tình đã giữ gìn ích lợi của Phùng gia, cảm thấy cơ thể càng thêm nhẹ nhàng, hắn đương nhiên biết người ở đối diện chắc chắn đã nghi ngờ.

Đây là một thế giới chân thật!

Chỉ số thông minh của NPC quá cao!

Không có ký ức của nguyên chủ, cho dù có giả vờ như thế nào thì khi đối diện với những người đã sinh sống mấy ngày đêm với hắn cũng đều sẽ bại lộ.

Nếu sớm muộn gì cũng bị bại lộ, Đỗ Cách thở dài, quyết định thay đổi kế hoạch, lúc nãy ngay khoảnh khắc cơ thể trở nên nhẹ nhàng, hắn lập tức hiểu được ý nghĩa sâu sắc nhất của từ giữ gìn, chỉ giữ gìn một người cách cục rất nhỏ, giữ gìn một tập thể mới là tốt nhất.

Phùng Cửu đã nhắc đến top mười khu mô phỏng vài lần, có lẽ vào top mười sẽ có khen thưởng đặc biệt gì đó.

Thật ra Đỗ Cách rất muốn đi đến thế giới hiện thực sau khi hắn xuyên không đến để xem thử, nhưng nhìn con số xếp hạng vẫn luôn thay đổi, hình như sau khi rời khỏi khu mô phỏng này rồi thì không thể nào vào lại được nữa.

Thế giới thú vị như thế này, rời khỏi thì quá đáng tiếc.

Thế giới nào đều phải trải qua một lần thì cuộc đời mới càng thêm xuất sắc, coi như là lần xuyên không lần thứ hai thôi, dù sao thì khu mô phỏng sẽ chỉ đào thải, không chết được.

Còn việc top mười, Đỗ Cách cảm thấy hắn cũng có thể thử cố gắng một lần.

Hắn là một người rất nghiêm túc, cho dù làm chuyện gì cũng đều sẽ dùng toàn lực để ứng phó.

Đỗ Cách nhìn người đàn ông lực lưỡng kia, nói nhỏ:

“Để ta đi lấy đồ ăn cho lão Cửu đi thôi, sau này đừng nói bậy sau lưng Tam công tử nữa, bị người ta nghe được sẽ không hay đâu.”

Người đàn ông lực lượng hơi thay đổi sắc mặt, hoảng loạn giải thích:

“Lão Thất, ta có nói gì sao? Ngươi nghe nhầm rồi”

Đỗ Cách như cười như không nhìn hắn ta.

Người đàn ông lực lưỡng kia căng thẳng, nuốt nước bọt, nói nhỏ cười nịnh nọt:

“Lão Thất, Tứ ca luôn đối xử với ngươi tốt nhất.”

“Tứ ca, đừng căng thẳng, hai chúng ta có quan hệ như thế nào chứ!”

Đỗ Cách vô cùng tự nhiên mà biết được tên gọi của hắn ta, như có ẩn ý gì đó nói:

“Nhưng mà bệnh là do ăn uống, họa từ miệng mà ra, Tứ ca, có một số lời nói giấu trong bụng là được rồi, nói ra tự nhiên lại mang tai mang tiếng, ta cũng chỉ là vì muốn tốt cho ngươi thôi…”

Rõ ràng ý nghĩa chân chính của từ giữ gìn, Đỗ Cách theo bản năng mà hình thành thói quen luôn luôn suy nghĩ cho người khác, mỗi khi bảo vệ một người, cho dù là tự nhiên hay là bị ép thì cơ thể đều sẽ lập tức nhận được đáp lại, hình như thiết bị mô phỏng không thể phân biệt ra được hắn thật lòng hay là giả bộ.

Hắn thích cảm giác nhận được khen thưởng ngay lập tức này, còn sung sướng hơn khi làm việc quần quật suốt một tháng sau đó nhận lương lúc ở trái đất nhiều.

“Ừ, ta biết rồi.”

Vẻ mặt Phùng Tứ không được tự nhiên cho lắm, nói gần nói xa:

“Lão Thất, ngươi tự đi đến phòng bếp đi! Ta còn có chuyện khác…”

“Tứ ca, ngươi đi làm việc của ngươi đi.”

Đỗ Cách cười gật đầu.

Phùng Tứ nhìn Đỗ Cách lần cuối, nhíu mày định nói gì đó, rồi lại không nói ra, vội vàng tránh hắn đi.

Đỗ Cách tiếp tục đi ra ngoài, ra khỏi Thượng Võ Viên, hắn không đi đến phòng bếp của Sùng Võ Viện, xoay người đi về phía Diễn Võ Trường, chiếu của Phùng Cửu còn có thể ăn thêm một lúc nữa, không cần vội vàng mang thức ăn về cho hắn ta.

Chương 8: Bồi Luyện.

Hô!

Ha!

Còn chưa đi đến Diễn Võ Trường, Đỗ Cách đã nghe được rất nhiều tiếng ồn ào, sau đó, hắn bước nhanh hơn một ít.

Phùng Cửu không nói tỉ mỉ, chỉ nói cho Đỗ Cách biết nơi này là thế giới võ hiệp, lại không nói cho hắn biết cấp bậc và tiêu chuẩn võ công của thế giới này là cao võ hay là thấp võ.

Ít nhất hiện tại Đỗ Cách cũng không cảm giác được nội lực di chuyển trong cơ thể gì đó.

Cũng có thể là có nội lực, mà hắn lại không biết xài.

Nói ngắn lại, cơ thể sau khi đoạt xá không có gì khác biệt với cơ thể ở trái đất.

Cho nên hắn rất muốn biết võ công của thế giới này là như thế nào, có giống với võ công được miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp ở trái đất không?

Đỗ Cách mặc quần áo bồi luyện, ven đường không có ai cản hắn, chỉ thỉnh thoảng quay đầu tò mò nhìn về phía này, giống như kinh ngạc vì sao hắn bị thương nặng như thế này rồi mà còn chui đầu vào Diễn Võ Trường nữa? Các đệ tử kia sắp sửa điên cuồng vì đại hội võ lâm rồi, cho dù không bị thương nặng thì cũng nên tìm cớ trốn vài tháng, không nên chạy ra đây tìm đánh mới đúng!…

Đi vào cổng chính của Diễn Võ Trường, Đỗ Cách đã bị hai người trong luyện võ trường hấp dẫn lực chú ý.

Trong đó có một người cũng mặc quần áo bồi luyện giống như hắn, một người khác là thanh niên mặc áo luyện công màu trắng, hai người đang đánh nhau.

Động tác nhanh nhẹn, động tác hai người cực kỳ mạnh mẽ, né trái tránh phải, quyền cước bay lên bay xuống, kéo theo tiếng xé gió vù vù, làm người hoa cả mắt, còn đẹp hơn MMA ở trên trái đất rất nhiều.

Nhưng mà không có đặc hiệu gì xuất hiện, có lẽ là bối cảnh thấp võ.

Đỗ Cách đưa ra phán đoán, sau đó vô cùng bi ai mà phát hiện, bồi luyện đúng là có võ công, nhưng hắn lại không có bất cứ ký ức gì về võ công, ký ức thân thể gì cả…

Đột nhiên.

Thanh niên mặc đồ luyện công màu trắng chừng hai mươi tuổi làm ra một động tác giả, một chưởng xuyên tim, đánh thẳng vào ngực của bồi luyện.

Răng rắc!

Bồi luyện kêu rên thảm thiết, bay ngược ra ngoài, đụng rầm vào kệ đựng binh khí, sau đó mới té ngã xuống đất, phun ra một búng máu tươi, giãy giụa vào cái rồi không nhúc nhích nữa, không biết còn sống hay đã chết.

Đỗ Cách nhìn phần ngực hơi lún xuống của tên bồi luyện, người kia vẫn nằm yên không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm túc.

Giờ phút này, hắn đột nhiên biết được vì sao Phùng Cửu lại sốt ruột muốn rời khỏi Phùng gia đến thế, mấy tên này đúng là không coi người bồi luyện là người, xương ngực bị đánh lún xuống, tám chín mươi phần trăm là sống không nổi…

Tiếng trầm trồ khen ngợi làm Đỗ Cách giật mình tỉnh lại.

Đỗ Cách lại nhìn về phía Diễn Võ Trường, ngoại trừ những người bồi luyện thương thay cho tình cảnh của đối phương, những đệ tử đích truyền và gia phó Phùng gia đứng coi xung quanh đều lớn tiếng khen ngợi.

Thật sự coi rẻ mạng người đến mức này sao?

Đỗ Cách bĩu môi, gia tộc như rác rưởi!

Thanh niên trẻ tuổi mặc áo trắng rút một cây quạt xếp đeo bên hông, giả vờ giả vịt mà mở ra, dán sát vào cơ thể ưu nhã phe phẩy, vui vẻ hưởng thụ lời khen ngợi của những người khác.

Một người đàn ông trung niên để râu dài tung người đi đến bên cạnh bồi luyện, cúi đầu kiểm tra vết thương của hắn ta, sau đó mới gọi hai người đến khiêng hắn ta xuống, nhìn về phía thanh niên, khen ngợi:

“Vân Kiệt, ngươi vận dụng chiêu Toái tâm thiết ngọc này càng thêm thuần thục, làm người ta khó mà đề phòng.”

“Nhị thúc quá khen, chờ tiểu chất luyện thêm ba tháng nữa, luyện chiêu Đoạn Kim Toái Ngọc lên đến đại thành, nhất định sẽ kiếm được một vị trí cho Phùng gia chúng ta ở đại hội võ lâm.”

Tam công tử dường như rất hài lòng với chiêu thức lúc nãy, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, lại quay đầu gật đầu mỉm cười với người đàn ông trung niên kia. Từ đầu đến cuối, hắn ta cũng không hề liếc nhìn đến tên bồi luyện bị hắn ta đánh trọng thương gần chết kia.

Đoạn kim toái ngọc?

Tên võ công low ghê, vừa nhìn là biết ngay không phải tên võ công của gia tộc lớn gì, Đỗ Cách chửi thầm trong lòng….

Tam công tử Phùng gia, Phùng Vân Kiệt, em trai gia chủ Phùng Thế Nhân của Phùng gia, Phùng Thế Nghĩa, Đỗ Cách âm thầm gắn nhãn tên cho mấy người bọn họ.

Phùng Thế Nghĩa vươn tay vuốt bộ râu dài, nhìn Phùng Vân Kiệt cười sang sảng nói:

“Không hổ là hổ con của Phùng gia ta, có chí khí. Vân Kiệt, mấy tháng nay ngươi không cần làm gì hết, chỉ cần lo luyện công, có yêu cầu gì có thể nói cho nhị thúc bất cứ lúc nào, lần này Phùng gia có thể nở mày nở mặt hay không, tất cả đều dựa vào ngươi.”

Cầu phú quý trong nguy hiểm.

Đỗ Cách suy nghĩ một lát, đột nhiên đứng thẳng người lên, lớn tiếng nói:

“Phùng nhị gia, tam công tử, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, chuyện có liên quan đến đại hội võ lâm lần này…”

Chương 9: Điểm Huyệt.

“Phùng Thất?”

“Sáng sớm nay hắn vừa mới bị tam công tử đánh trọng thương, sao đã có thể đi lại được rồi?”

“Không chỉ như thế, nói chuyện còn rất có khí thế, không giống như từng bị thương chút nào.”

“Hay là sáng hôm nay hắn giả vờ?”

“Không thể nào, đích thân ta kiểm tra vết thương cho hắn, lúc đó hắn đã hấp hối rồi, Hồ y sư còn không để lại chút thuốc men gì cho hắn, ta có thể nhìn lầm, nhưng Hồ y sư không thể lầm được…”…

Nghe được tiếng bàn tán ở xung quanh.

Đỗ Cách không khỏi chép miệng, cái thể loại gì thế này?

Chẳng trách hắn bị thương nặng như thế mà không thấy chén thuốc nào, hóa ra thật sự định để hắn nằm đó chờ chết…

Phùng gia xấu xa quá rồi, bồi luyện không phải người sao?

Làm như thế, sau này còn có ai dám bán mạng cho các ngươi nữa?

Xã hội phong kiến vạn ác…

Đáng tiếc.

Các người chơi muốn đoạt xá lại có quá nhiều hạn chế, nếu không đoạt xá mấy vị quý công tử trên đài luận võ kia, vậy chẳng phải mở màn cuộc chơi sẽ dễ hơn nhiều sao.

Suy luận ra kết quả này cũng không có gì lạ, Phùng Cửu từng nói, hơn một nghìn tám trăm người vừa mới bắt đầu chơi đã biến mất chính là vì đoạt xá thất bại bi đài thải.

Mà hắn và Phùng Cửu không hẹn mà cùng lựa chọn người bị thương nặng đoạt xá, có lẽ đây không phải là trùng hợp, có khả năng cao là đoạt xá người già yếu hoặc trọng thương sẽ càng dễ dàng hơn……

“Phùng Thất?”

Tam công tử Phùng Vân Kiệt nhìn Đỗ Cách ở dưới sân khấu, vẻ mặt kinh ngạc.

Phùng Thế Nghĩa trực tiếp hơn rất nhiều, tung người đi đến bên cạnh Đỗ Cách, chộp về phía mạch môn của hắn.

Đỗ Cách theo bản năng muốn né tránh, nhưng tay của Phùng Thế Nghĩa lại giống như đoán trước được động tác của hắn, hơi trở cổ tay, đã có thể dễ dàng tóm được cổ tay của hắn.

Tim Đỗ Cách hơi run rẩy, nhanh thật, không hổ là thế giới võ hiệp…

Cổ tay bị túm lấy, Đỗ Cách cũng không phản kháng, mỉm cười để mặc cho Phùng Thế Nghĩa kiểm tra mạch lạc của hắn.

Chuyện khác thường xảy ra.

Hắn cũng không tin người Phùng gia sẽ xử lý hắn khi còn chưa điều tra rõ tình hình.

Một lúc sau.

Phùng Thế Nghĩa buông cổ tay Đỗ Cách ra, quan sát sắc mặt hắn, mày hơi nhíu lại hỏi:

“Phùng Thất, vết thương của ngươi?”

“Bẩm nhị gia, đã khỏi rồi.”

Đỗ Cách cười nói.

Phùng Thế Nghĩa lại nhìn chằm chằm gương mặt Đỗ Cách, nói:

“Lúc nãy ngươi nói có chuyện quan trọng, là có liên quan đến việc vết thương của ngươi đột nhiên khỏi hẳn?”

“Đúng vậy.”

Đỗ Cách gật đầu:

“Phiền nhị gia khống chế tất cả mọi người trong viện, đừng để bọn họ đi lại lung tung, tránh cho tiết lộ tin tức.”

Phùng Thế Nghĩa cũng rất quyết đoán, quay đầu ra lệnh:

“Trương Hàn, Lưu Kinh, hai người các người canh gác Diễn Võ Trường, không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được phép tùy ý đi lại.

“Vâng.”

Hai đệ tử đích truyền của Phùng gia đáp.

Những người còn lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, ánh mắt khi nhìn về phía Đỗ Cách lại càng thêm kỳ lạ.

“Đi, vào trong phòng nói chuyện, mời vào, Vân Kiệt, ngươi cũng đi theo.”

Phùng Thế Nghĩa lại nhìn về phía gương mặt của Đỗ Cách, duỗi tay ra hiệu, cũng không còn coi hắn như một tên bồi luyện nữa.

Phùng Vân Kiệt gật đầu, đi ở đằng trước dẫn đường.

Đỗ Cách bị hai người một trước một sau kẹp ở chính giữa, đi thẳng đến phòng tiếp khách ở Diễn Võ trường.

Mới vừa bước vào phòng khác.

Phùng Thế Nghĩa đột nhiên duỗi tay, chọt vài cái lên sau lưng Đỗ Cách.

Đỗ Cách cứng đờ, toàn thân nhún ra, bị đóng đinh ngay tại chỗ.

Hắn thử nhấc chân, nhưng hai chân giống như không phải của hắn, đầu óc có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai chân, ra lệnh, chân lại không hề nhúc nhích.

Cánh tay cũng thế.

Đây là điểm huyệt sao?

Thần kỳ thật!

Đỗ Cách cảm thán nói.

Phùng Thế Nghĩa khống chế Đỗ Cách một cách dễ dàng, có chút kinh ngạc, ông ta vòng đến trước người Đỗ Cách, lạnh lùng hỏi:

“Ngươi là ai? Đến Phùng gia ta làm gì?”

Phùng Vân Kiệt trào phúng cười nói:

“Thuật dịch dung cao minh thật đấy, nhưng ngươi lại có chút ngu ngốc, giả trang thành ai mà không được, lại đi giả thành một tên gia đinh đã bị thương nặng gần chết…”

Nói xong, hắn ta duỗi tay vồ về phía gương mặt Đỗ Cách.

Vồ xong, vài vết máu xuất hiện, gương mặt Đỗ Cách lại không hề thay đổi gì, không có mặt nạ da người, cũng không có thuốc dịch dung.

Phùng Vân Kiệt hởi sửng sốt, quan sát kỹ gương mặt của Đỗ Cách, kinh ngạc nói:

“Là thật à.”

“Ta vừa mới xem qua rồi, không có dấu vết dịch dung.”

Phùng Thế Nghĩa lắc đầu, nhìn Đỗ Cách nói:

“Ngươi chắc chắn không phải Phùng Thất, rốt cuộc thì ngươi là ai?”

“Ta là Phùng Thất, rồi lại cũng không phải là Phùng Thất.”

Đỗ Cách cười cười, không thèm để ý đến cơn đau đớn trên mặt, từ từ nói:

“Không biết nhị gia đã từng nghe đến chuyện đoạt xá chưa?”

“Đoạt xá?”

Hai chú cháu Phùng gia đồng thanh nói.

Chương 10: Sứ Mệnh.

“Chuyện quỷ thần chỉ là trò xiếc bịp bợm trên giang hồ, trên đời này sao có thể có chuyện quỷ hồn đoạt xá được?”

Phùng Vân Kiệt hừ lạnh nói.

“Tam công tử, ngươi chưa từng thấy không có nghĩa là không có, nếu không thì ngươi phải giải thích chuyện của Phùng Thất như thế đây?”

Cho dù bị điểm huyệt, để mặc cho gương mặt rỉ máu, Đỗ Cách vẫn cứ mỉm cười, giữ vững ưu thế tâm lý mạnh mẽ.

“Vân Kiệt, nghe hắn nói xem sao.”

Phùng Thế Nghĩa nói.

“Nói miệng không có bằng chứng, không bằng ta dẫn các ngươi đi xem thử đi!”

Đỗ Cách cười nói:

“Các ngươi không cần lo lắng ta sẽ chạy trốn, tuy rằng ta đã đoạt xa Phùng Thất, lại không có được ký ức võ công của hắn, các ngươi có thể khống chế ta bất cứ lúc nào.”

Phùng Thế Nghĩa liếc nhìn Đỗ Cách, lại chọt vài cái trên người hắn, giải huyệt cho hắn.

“Nếu để ta phát hiện ra ngươi giả thần giả quỷ, nhất định sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.”

Phùng Vân Kiệt uy hiếp nói.

“Đi đâu đây?”

Phùng Thế Nghĩa hỏi.

“Tìm người lấy một ít thức ăn, ta dẫn các ngươi đi xem kỳ tích.”

Đỗ Cách hơi hoạt động tứ chi tê mỏi, không chút do dự bán đứng Phùng Cửu.

Hắn đã thử qua hiệu quả của Giữ gìn, đương nhiên cũng phải thử Đâm sau lưng, người được chọn lý tưởng nhất để đâm sau lưng chắc chắn phải là đồng đội hợp tác.

Đâm sau lưng cũng là một từ khóa, sử dụng chính xác nó thì cũng sẽ có năng lực khôi phục.

Đỗ Cách vừa nói dứt lời, miệng vết thương trên mặt hắn do Phùng Vân Kiệt vừa mới cào lập tức kết vảy, khép lại, hắn duỗi tay phủi qua, vảy máu trên mặt rơi xuống, mặt đã lành lặn như lúc đầu.

Nhìn thấy cảnh này, hai chú cháu Phùng gia đều đồng loạt sửng sờ, ánh mắt khi nhìn về phía Đỗ Cách giống như đang nhìn một con quỷ, nghi ngờ trong lòng cũng lập tức giảm đi vài phần.

Nhất là Phùng Vân Kiệt, hắn ta biết lúc nãy hắn ta dùng bao nhiêu sức, cho dù là thuốc trị thương tốt nhất trong chốn giang hồ thì cũng không thể nào có được hiệu quả thần kỳ đến thế, năng lực khôi phục như thế này, ngoại trừ quỷ thần ra thì hình như không còn lời giải thích nào khác.

Phùng Vân Kiệt ngắm nghía gương mặt Đỗ Cách, hoảng sợ hỏi:

“Ngươi… Ngươi thật sự là quỷ thần đoạt xá sao?”

“Nếu không thì thế nào?”

Đỗ Cách hỏi mỉm cười:

“Yên tâm, sứ mệnh của ta là bảo vệ, sẽ không làm tổn thương đến các ngươi.”

“Bảo vệ như thế nào?”

Phùng Thế Nghĩa hỏi.

“Đi lấy thức ăn, chứng kiến kỳ tích tiếp theo, sau đó ta lại giải thích rõ ràng cho các ngươi, cũng tiện để các ngươi dễ hiểu hơn.”

Đỗ Cách nói:

“Nói ngắn gọn lại, các ngươi chỉ cần biết, tất cả những gì ta làm đều có liên quan đến vận mệnh tương lai của Phùng gia…”

Hai chú cháu Phùng gia liếc nhìn nhau.

Phùng Vân Kiệt cầm lấy một đĩa trà bánh đang đặt trên bàn hỏi:

“Đủ chưa?”

“Được rồi.”

Đỗ Cách gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Hai chú cháu Phùng thị lập tức đuổi sát theo sau, hai người đều giữ cảnh giác, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Ba người đi thẳng vào Thượng Võ Viện.

Đỗ Cách nói:

“Những chuyện sắp sửa xảy ra có khả năng sẽ phá vỡ nhận tri của các ngươi về thế giới này, cố gắng ít nói nhìn nhiều, chờ xong xuôi rồi ta sẽ giải thích cho các ngươi.”

Hai chú cháu họ Phùng đều gật đầu.

“Các ngươi chờ lát nữa lại đi vào.”

Đỗ Cách dặn dò, cầm trà bánh trong tay Phùng Vân Kiệt, bước nhanh vài bước đi vào phòng của hắn nói:

“Cửu ca, ta đã mang thức ăn về cho ngươi rồi nè.”

“Sao đi lâu thế?”

Phùng Cửu nhét tấm chiếu đã rách nát xuống bên dưới cơ thể, nhìn chằm chằm vào trà bánh trong tay Đỗ Cách không chớp mắt, nuốt nước bọt nói:

“Mau, nhanh cho ta ăn vài miếng, ta sắp không chịu nổi rồi, chờ cơ thể của ta khôi phục, chúng ta cùng nhau chạy thoát khỏi cái Phùng gia chết tiệt này.”

Đỗ Cách cười tủm tỉm đưa trà bánh qua, Phùng Cửu nhận lấy, ăn ngấu nghiến nhét vào miệng, nhưng hắn ta vừa mới ăn vài miếng đã đột nhiên dừng lại, nhìn đăm đăm ra bên ngoài cửa.

Bên ngoài cửa, hai bóng người đã che khuất ánh sáng.

Hai chú cháu họ Phùng nhìn chằm chằm vào Phùng Cửu đang ăn ngấu nghiên trên giường, nhìn vết thương của hắn ta đang nhanh chóng khôi phục, sao còn có thể không biết kỳ tích mà Đỗ Cách muốn cho bọn họ xem là cái gì nữa chứ?

“Phùng Thất, ngươi bán đứng ta?”

Toàn thân Phùng Cửu phát run, nhìn Đỗ Cách, gương mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, quát:

“Từ khóa của ngươi là giữ gìn, ngươi phản bội đối tượng cần bảo vệ, không sẽ thuộc tính sẽ suy yếu sao?”

Thì ra khi lời nói và hành động không phù hợp với từ khóa thì thuộc tính sẽ yếu đi à!

Đỗ Cách lại lấy được một tin tức quan trọng, nhưng hắn lại không thèm để ý, ngay khoảng khắc hai chú cháu Phùng gia này xuất hiện, hắn đã có thêm một kỹ năng thăng cấp mới:

Sau đầu có mắt: Người đâm sau lưng không cho phép bị người khác đâm sau lưng, ngươi có được tầm nhìn ở phía sau.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 2 ngày trước
Truyện hay giọng đọc tuyệt vời
https://audiosite.net
Chào bạn trẻ MC Hà Thu. Giọng đọc miền Nam của bạn thật là hay...rất là thanh, từ khi nhập Đạo Thiên Điển đến nay ta mới nghe thấy có người phàm như vậy.
https://audiosite.net
Oan uổng quá chư vị tụn mình có rất nhiều bộ truyện các bạn không yêu cầu hay để bình luận cập nhật chương truyện thì tụn mình làm sao biết được :(..! Sơ sơ gần 3k2 bộ truyện dài rồi chư tính bộ truyện lẻ ...^^! Rất mong các bạn lưu ý +++ ! Báo lỗi là nơi báo lỗi audio ++ yêu cầu truyện khác nhé ---! -^-^- Gần 100 bạn Báo lỗi nhưng không nhập nội dung thì tụn mình chỉ check audio vẫn bình thường nên không lưu ý cập nhât chương mới.. Thỉnh chư vị bỏ ra 3 giây để like (thích) để tụn mình biết bộ truyện đang hot ( đang được yêu thích ) Hoặc để lại bình luận...^^! Đa Tạ :X
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn từ tập 90 đã bổ sung hoàn tất 200 chương thiếu đương nhiên là bản đầy đủ mới nhất không cắt ^^! NGoài ra có sever 2 ( giọng 2 ) từ 1 > 1200 bản hoàn chỉnh do tác giả chỉnh sửa mới nhất + không cắt
https://audiosite.net
Đã cập nhật Bản Chuẩn mới nhất của tác giả không cắt tình tiết đầy đủ nhé bạn ở sever 2 ( giọng 2 )
https://audiosite.net
Xin Thông Báo cập nhật Chương 1976 đến Chương 2283 Bản mới nhất không cắt. ^^! Ngoài ra bổ sung Server 2 ( giọng 2 ) Từ chương 1 đến chương 12000 Bản đầy đủ mới nhất không cắt đạo hữu nào thích có thể nghe lại nhé ^^!
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi do CTV up nhầm tập 1 vs 3 mình đã fix lại chuẩn rồi nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn văn mạnh 1 tuần trước
Mẹ. Nghe tập nào cũng lộn xộn cả. Chẳng hiểu gì cả
https://audiosite.net
Mình đã test và kiểm tra sv1 và sv2 + sv3 ( 3 sever đều hoạt động tốt nhé bạn ) có lẽ lúc bạn nghe lúc đó lagg hoặc do nghẹn svever 1 chút thôi nhé bạn :^^! Tránh trường hợp lỗi bạn nên khi đang nghe hãy thỉnh thoảng làm theo hướng dẫn --> thông báo ở khung play nhé bạn..( Như vậy Hệ Thống sẽ tự load sever gần bạn nhất tránh trường hợp lỗi nhé bạn )
https://audiosite.net
Nam 3 tuần trước
Tập 77 và Tập 141 không play admin ơi.
https://audiosite.net
Ngại quá giờ mới fix lại toàn bộ nhé ^^! ( p/s: lý do cập nhật lại bộ chương tiết thiếu sót hơn lâu 1 chút - Mong bạn thông cảm )
https://audiosite.net
Bạn đợi mình 1 chút phục hồi upload sang sever khác khoảng 3h nữa nhé bạn ^^!