1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Ta Mỗi Ngày Tùy Cơ Một Cái Mới Hệ Thống
  4. Tập 2: Tử Thần thiếp – Kẻ đồi bại hệ thống mới (c11-c20)

[Dịch] Ta Mỗi Ngày Tùy Cơ Một Cái Mới Hệ Thống

Tập 2: Tử Thần thiếp – Kẻ đồi bại hệ thống mới (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Tử Thần thiếp

Rắccc ——

Xa xa, Lâm Trường Thiên cho dù không biết những người đó đang nói gì, nhưng mà hắn thấy được tất cả, điện thoại di động trong tay bị hắn bóp thành bụi phấn, hai tròng mắt đỏ như máu!

“Diệp Thiên Dật, ngươi chết không được yên thân!”

Hắn tức giận đi tới, cổ họng còn phát ra tiếng gầm nhỏ.

Sau khi Diệp Thiên Dật hôn xong, hắn lại nhìn Bạch Hàn Tuyết cười.

“Vậy ngươi có thể hôn lại ta một cái không?”

Diệp Thiên Dật cười hỏi.

Bạch Hàn Tuyết không trả lời, nàng không dám mở miệng nữa.

Nhưng mà cho dù nàng không lên tiếng, sau khi Diệp Thiên Dật hỏi xong, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại sáp gần Diệp Thiên Dật, hôn nhẹ lên má hắn một cái.

Mọi người:???

Răng rắc ——

Vô số âm thanh tan nát cõi lòng vang lên rất rõ ràng.

Bây giờ còn có thể giải thích gì chứ?

Bạch Hàn Tuyết chủ động hôn Diệp Thiên Dật… còn có thể giải thích như thế nào?

Bạch Hàn Tuyết:???

Lâm Trường Thiên mới vừa đi tới chuẩn bị nói đến Diệp Thiên Dật, nhìn thấy cảnh này thì bỗng nhiên đứng hình mấy giây, giận đến run cả người, mắt không dám tin vào thứ mình thấy được.

Nếu như Bạch Hàn Tuyết thích những tên đàn ông khác, có lẽ hắn còn có thể hiểu được, nhưng tên này chính là Diệp Thiên Dật đó, hắn không tin Bạch Hàn Tuyết không biết Diệp Thiên Dật là ai! Tại sao? Rốt cuộc là tại làm sao?

“Hàn Tuyết, ngươi….ngươi và Diệp Thiên Dật…”

Lâm Trường Thiên không thể tin nổi nhìn Bạch Hàn Tuyết.

Bạch Hàn Tuyết không trả lời…

“Tinh…Ngươi thành công, hoàn thành nhiệm vụ Khẩu thị tâm phi —— Bạch Hàn Tuyết, đã phát phần thưởng nhiệm vụ.”

Sau đó Diệp Thiên Dật đang có một bộ công pháp bị cưỡng chế nhét vào trong đầu mình…

“Tinh…Ngươi thành công khiến tất cả mọi người kinh ngạc, khiến cho tổng cộng 37 anh em khóc, 55 anh em bị công kích tan vỡ trái tim, hoàn thành vượt mức nhiệm vụ cuối cùng hệ thống Thiên Tú [Ta là Tú Nhi], phần thưởng vượt mức quy định trị giá 5000000, phần thưởng nhiệm vụ một tiếng sau sẽ phát, hệ thống Thiên Tú đóng kín, hệ thống ngẫu nhiên mới sẽ mở ra lúc 12 giờ đêm.”

Diệp Thiên Dật: “…”

Sướng!!!

Cmn quá sướng!

Đời người nếu như được bật hack quả nhiên chỉ có duy nhất một chữ sướng!

Phế vật phải không? Tên cặn bã phải không? Súc sinh phải không?

Hy vọng đến lúc đó khi mà tiểu gia ta quật khởi, các ngươi đừng có mà sợ rớt cả cằm ra.

Chỉ có điều…nên chuồn thôi.

Sau đó Diệp Thiên Dật nói:

“Vậy cái đó, ta đi trước, ngươi cũng đi đi.”

Diệp Thiên Dật nói xong liền muốn chạy đi.

Lúc này Bạch Hàn Tuyết đột nhiên kéo tay Diệp Thiên Dật lại.

“Không muốn…ta muốn đi cùng ngươi.”

Diệp Thiên Dật: “…”

Mọi người: “…”

Lâm Trường Thiên: “…”

Bạch Hàn Tuyết: “…”

Nàng thật sự muốn phát điên rồi! Nàng tức giận muốn nói là không được đi! Làm sao lại…

Đời này, nàng từng gặp qua nhiều chuyện ly kỳ, trên người cũng xảy ra không ít chuyện ly kỳ, nàng cũng có thể chấp nhận, nhưng mà lần này…

Nhất định là Diệp Thiên Dật thi triển yêu pháp lên người nàng! Nhất định là như vậy!

Trong lòng nàng thật sự rất hận tên cặn bã này!

Nàng không quan tâm danh dự, không quan tâm người khác gièm pha nói xấu, thanh giả tự thanh (người ngay thẳng), nàng không cần những lời đánh giá của người khác, chuyện hôm nay nàng không thèm quan tâm, nhưng mà liên quan tới Diệp Thiên Dật…Lần này tất nhiên nàng muốn lăng trì hắn, coi như hắn là em trai của Diệp Tiên Nhi cũng không thể bỏ qua!

Nhưng mà…Tại sao nàng lại đưa tay ra xin hắn đừng đi chứ? Ngươi buông ra, ngươi buông ta ra!

Một cái tay khác của Diệp Thiên Dật khều khều chóp mũi…Sau đó từ từ đưa lên vuốt ve gò má của nàng, tất cả mọi người chứng kiến cảnh này không ngưng nghiến răng.

“Đồng ý với ta, nửa người trên lẫn nửa người dưới của ngươi đều thuộc về ta, được không?”

Diệp Thiên Dật nhu tình nói. (dịu dàng tình cảm)

Bạch Hàn Tuyết: “…”

Mọi người: “…”

Nàng không nói chuyện, nhưng mà cơ thể nàng như bị khống chế liền gật đầu một cái.

Có vài người không kìm được hai hàng lệ tuôn…

Nửa thân dưới của nữ thần…huhuhu…

Kế tiếp chỉ trong nháy mắt, Diệp Thiên Dật đột nhiên thay đổi, sau đó cười nói:

“Hahaha, các ngươi không phải nói ta là cặn bã sao? Được rồi, cặn bã này sẽ để các ngươi xem cho rõ, chia tay đi.”

Nói xong Diệp Thiên Dật vung chân chạy ra khỏi học viện.

Tiểu gia bây giờ phải gấp gáp trở về nhìn một chút võ kỹ địa giai có bao nhiêu bá đạo đây.

Mọi người: “…”

“Chó chết!! Ta muốn giết người, lão tử còn không đụng được vào nữ thần, ngươi lại chia tay?”

“Lão tử chém chết ngươi! Đm nhà ngươi!”

“Mọi người đuổi theo, chém chết tên Diệp cặn bã này!”

“…”

“Họa Thủy, cùng đi nào, cùng đi dạy dỗ tên khốn kiếp đó!”

Có người dừng lại bên cạnh Họa Thủy, dẫu sao trong học viện Họa Thủy cũng là cao thủ, hơn nữa nàng không sợ trời không sợ đất, mấy người bọn họ có lẽ thật sự không dám, nhưng có nàng ở đây nhất định có thể dạy dỗ thật tốt Diệp Thiên Dật.

“Ta muốn được yên tĩnh…”

Họa Thủy mệt mỏi nói một câu…

Thua rồi, thua rồi!

Cho tới bây giờ, nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày nàng sẽ bại trong tay một tên phế vật như vậy, trong tay một tên cặn bã! Nàng cũng không nghĩ đến đường đường Bạch Hàn Tuyết cũng bị đánh bại bởi hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Hàn Tuyết không muốn cử động, nhưng cơ thể không tự chủ mà đuổi theo hướng Diệp Thiên Dật.

Mãi cho đến khi chạy đến một con hẻm nhỏ gần Thành Thánh Thiên Thủy, Diệp Thiên Dật mới dừng lại, thở hổn hển.

Xong rồi!

Đối với một võ giả cấp một sao của mặt đất, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tối thượng của hệ thống Thiên Tú, phần thưởng nhiệm vụ được nhân đôi, nhưng nhân đôi thì sao? Cảnh giới ban đầu thăng cấp thứ năm, lại tăng gấp đôi lên cấp 10. Một sự thăng cấp của một đại cảnh giới, thật là tuyệt! Đây được coi là thiên tài, tu luyện từ Trúc Khí cảnh đến Minh Khiếu cảnh cũng phải mất mấy năm, đúng không?

Phần thưởng của nhiệm vụ thứ hai, thiên phú tu luyện cấp Nghịch Thiên… Nếu như một lần nữa lại tăng thêm gấp bội…

Nghịch Thiên tăng thêm gấp bội một lần nữa nghĩa là gì?

Lẽ nào đó là…

Ultraman?

Đôi mắt của Diệp Thiên Dật đột nhiên lóe sáng.

Có điều tất cả chuyện đó là điều sẽ được biết sau một giờ nữa, và bây giờ…

Hình bóng của Bạch Hàn Tuyết đã xuất hiện bên cạnh Diệp Thiên Dật.

Sâu trong mắt nàng là sự chán ghét cùng tức giận!

Diệp Thiên Dật biết rằng sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt với nàng ta, nhưng vì nhiệm vụ, hắn cũng không còn cách nào khác.

“Ê, ta xin lỗi nhé.”

Diệp Thiên Dật nhìn nàng và nói.

Diệp Thiên Dật là một tên cặn bã, nhưng thân là một con người đến từ Trái đất, hắn cũng cảm thấy có chút gì đó không phải, chuyện ngày hôm nay hẳn là sẽ có ảnh hưởng gì đó đến Bạch Hàn Tuyết, hơn nữa Diệp Thiên Dật cũng biết hiện tại có lẽ nàng ấy cũng đang muốn băm vằm hắn ra mới hả giận. Vậy trước tiên giờ vẫn phải nghĩ cách giữ cái mạng nhỏ này đã.

“Tạm thời hủy bỏ hiệu quả của thẻ khẩu thị tâm phi.”

Diệp Thiên Dật nói với hệ thống trong tâm trí của mình.

Tại sao nói là tạm thời?

Nếu nàng ấy thực sự muốn giết chết hắn thì sao? Sau đó bật lại, ít nhất đảm bảo rằng nó sẽ không bị vô hiệu hóa, dù sao, nó cũng chỉ có thời lượng trong vòng một giờ.

“Ta thực sự cảm thấy đáng tiếc thay cho Tiên Nhi!”

Bạch Hàn Tuyết nói, nói xong nàng rất ngạc nhiên, nàng vừa nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng mình sao! Mà không phải là ngược lại, nàng vẫn bình thường!

Diệp Thiên Dật sờ chóp mũi, sau đó gật đầu.

“Ừm, ta cũng đồng ý với điều đó.”

Bạch Hàn Tuyết ngay lập tức đến trước mặt Diệp Thiên Dật, sau đó nắm lấy cổ Diệp Thiên Dậtvà ép hắn ta vào tường, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta tràn đầy sự tức giận, và đôi mắt của nàng ta càng thêm kinh tởm và hắt hủi.

“Hôm nay ta không giết ngươi, nhưng ta sẽ bẻ gãy tay ngươi cho bớt giận!”

Nếu không phải là nể mặt Tiên Nhi, nàng ấy thực sự sẽ giết chết Diệp Thiên Dật, bẻ một cánh tay không thực sự là làm đứt lìa nó ra, nó chỉ khiến hắn ta bị gãy xương và cảm thấy đau đớn.

“Này, cho nàng ba giây đồng hồ để thả ta ra, bằng không, ngươi có tin hay không sẽ trở thành như vừa mới làm?” Diệp Thiên Dật bình tĩnh nói.

Hàng lông mày Bạch Hàn Tuyết đột nhiên cau lại, nhưng không có buông ra.

Nàng không tin điều đó.

Chương 12: Ngươi trứng… Pha cháy

“Ba hai một!”

Sau đó Diệp Thiên Dật nhếch nhếch khóe miệng, một lần nữa bật lên hiệu ứng trùng kích.

“Bảo bối, nàng có buông ra không?”

Sau đó Diệp Thiên Dật nói với một nụ cười.

Không buông…

Rồi nàng ấy buông tay.

Bạch Hàn Tuyết: “…”

Có chuyện gì với nàng ấy vậy!

Diệp Thiên Dật mỉm cười, sau đó cúi đầu gật đầu một điếu thuốc, hít một hơi dài.

“Nàng tò mò không biết rằng ta đã làm gì với nàng sao? Ta không phải là cặn bã trong mắt nàng sao? Ta quả thực là một tên cặn bã, nếu không ta sẽ không dùng thủ đoạn này đối với nàng.” Diệp Thiên Dật lại hít một hơi sâu rồi nhìn nàng và nói: “Nếu ta nói bây giờ bảo nàng cởi đồ ra ngay tại đây nàng cũng sẽ phải cởi ra thi nàng có tin không?”

Bạch Hàn Tuyết hoảng sợ, nàng thực sự hoảng loạn.

Diệp Thiên Dật cười nói tiếp: “Quên đi, sẽ không lợi dụng nàng. Chỉ cần nàng nhớ rõ là lần sau sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như thế này đâu.”

Nói xong, Diệp Thiên Dật bỏ đi.

“Đóng chế độ thẻ khẩu thị tâm phi.”

Điều khiến Diệp Thiên Dật ngạc nhiên là sự trùng lặp này kéo dài cả tiếng đồng hồ. Một khi đóng chế độ này lại, thời gian còn lại sẽ dừng lại và còn lại bốn mươi ba phút, có nghĩa là trong tương lai, Diệp Thiên Dật có thể tiếp tục mở nó mọi lúc, mọi nơi… … Điều này có vẻ hơi bất thường!

Bạch Hàn Tuyết đứng đó nhìn Diệp Thiên Dật đang dần đi xa, nghiến răng nghiến lợi.

Tên súc sinh!

Nàng phải tự tìm hiểu xem chuyện gì đã vừa xảy ra với chính mình. Những gì Diệp Thiên Dật đã làm với nàng ấy đã khiến nàng ấy trở nên như thế này, nhưng có vẻ như nàng ấy đã tìm ra cách của mình. Những gì nàng ấy nói và làm mọi thứ đều trái ngược với trái tim của chính mình. Vậy nếu ví dụ kết qủa ngược lại thì sao

Nàng chỉ là đang đoán mò, không chắc chắn, bởi vì nàng thực sự không chắc Diệp Thiên Dật sẽ làm gì nàng, hắn ta thực sự có thể làm tất cả mọi thứ, thậm chí tối nay hắn ta còn có thể bắt Diệp Tiên Nhi..

Đúng lúc này, Lâm Trường Thiên chạy tới, phía sau hắn ta là một nhóm ngốc từ học viện Thiên Thủy xông ra để giết Diệp Thiên Dật.

“Hàn Tuyết, nàng không sao chứ?”

Lâm Trường Thiên chạy đến bên Bạch Hàn Tuyết và lo lắng hỏi.

Bạch Hàn Tuyết lúc này tâm tình không được tốt nên không trả lời câu hỏi của hắn.

Sau hai giây, nàng hoàn hồn, đôi mắt đẹp lạnh lùng liếc nhìn đám đông.

Lâm Trường Thiên không cam tâm, thật sự không chút cam tâm, tại sao?? Hắn muốn biết câu trả lời.

“Hàn Tuyết, nàng thật sự thích tên rác rưởi Diệp Thiên Dậtsao?”

Lâm Trường Thiên nhìn Bạch Hàn Tuyết và hỏi.

Bạch Hàn Tuyết cau mày.

Nàng ấy không thèm trả lời, nhưng làm rõ mọi chuyện trong một câu cũng không có gì to tát.

Nếu câu trả lời là không thích thì khi nói ra sẽ là thích. Vì vậy nên nói là thích thì nó mới trở thành không thích được.

Bạch Hàn Tuyết suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nói: “Ừ ta thích.”

Bạch Hàn Tuyết: “???”

Lẽ nào hết tác dụng rồi sao?

Nàng ấy thực sự cần trở về và bình tĩnh xem xét lại mọi thứ một chút.

Tất cả mọi người: “…”

“Uuuuu… nữ thần đã thừa nhận rồi, thanh xuân của ta đã kết thúc rồi!”

“Trị tâm hoàn cấp tốc, mau đưa cho ta trị tâm hoàn cấp tốc.”

“…”

“Tại sao! Hắn ta rốt cuộc có gì đáng để nàng thích vậy? Hắn là đồ cặn bã nổi tiếng rác rưởi, đừng nói là so sánh với ta, trong tất cả những người ở đây hắn hơn được ai sao?

Giọng điệu của Lâm Trường Thiên trở nên lớn hơn một chút, có chút không khống chế được cảm xúc của mình.

Thực sự không thể nào giải thích được.

Bạch Hàn Tuyết hít một hơi thật sâu.

Nàng quá lười để giải thích mọi chuyện.

Rồi nàng quay lưng bước đi mà không nói một lời.

Lâm Trường Thiên nắm chặt bàn tay.

Hắn không thể nghĩ ra được, nhưng hắn cũng không cần hiểu, hắn biết tất cả mọi thứ rồi.

“Diệp Thiên Dật! Ngươi dám giành người phụ nữ với Lão tử sao? Cũng không xem lại bản thân mình như thế nào! Nhà họ Diệp của ngươi không còn nằm trong tứ đại gia tộc nữa rồi. Không có chị gái ngươi, ngươi chẳng là cái thá gì cả, cho dù có Diệp Tiên Nhi đi chăng nữa, bây giờ đến chỗ để ở của các ngươi cũng phải đi thuê. Bổn thiếu nhất định sẽ khiến ngươi cảm thất hối hận.

Lâm Trường Thiên gầm gừ đầy căm hận.

“Diệp thiếu gia, vào đây chơi đi…”

Diệp Thiên Dật đi bộ trên đường phố Thành Thánh Thiên Thủy, đi ngang qua lối vào của một cửa tiệm ngâm chân được trang trí vô cùng đẹp mắt. Ngồi ở ngay lối vào, một người phụ nữ mặc áo khoác trắng, hở đùi chào tươi cười chào Diệp Thiên Dật.

Đây là nơi Diệp Thiên Dật thường xuyên lui đến, nhưng đó là Diệp Thiên Dật của ngày trước, còn Diệp Thiên Dật của bây giờ như thế nào thì chắc cũng không cần nói nhiều nữa.

Cũng có lý khi nói rằng hắn ta là một tên cặn bã. Gia tộc nhà họ Diệp sụp đổ, tài sản cũng tan biến hết, mặc dù tất cả mọi người đều đã chết, nhưng hắn phải gánh chịu số nợ nước ngoài lên tới hàng trăm triệu. Ở một đế quốc vừa và nhỏ như Đế quốc Thiên Thủy, vài trăm triệu đối với những gia tộc hàng đầu mà nói cũng chiếm khoảng một phần mười tổng số tài sản. Có thể nói đây là một số tiền vô cùng lớn, số tiền nợ này Diệp Tiên Nhi cũng cần phải hoàn trả, nàng ấy đã thực sự rất chăm chỉ để trả nợ, ngoài việc ở bên Diệp Thiên Dật, thời gian còn lại nàng đều ở Yêu thú lĩnh vực giết quái để lấy tinh thể quái vật, hoặc thu thập một số tinh thể quý giá, thuốc tiên bán lấy tiền để trả nợ, đồng thời trang trải cuộc sống hàng ngày.

Dù vậy, nàng ấy vẫn sẽ cho Diệp Thiên Dật một chút tiền tiêu vặt, mặc dù vậy Diệp Thiên Dật vẫn sống lối sống tiêu tiền như nước trước đó của mình.

Nghĩ đến điều này trong trí nhớ, Diệp Thiên Dật không khỏi thở dài một hơi.

“Chị Hồng, hỏi chị một chuyện.”

Sau đó Diệp Thiên Dật bước tới.

Chương 13: Kẻ đồi bại hệ thống mới

Diệp Thiên Dật biết rằng Diệp Tiên Nhi đã phải chịu bao nhiêu áp lực và những gì nàng ấy đang gánh chịu, có lẽ Diệp Thiên Dật của trước đây là một tên không ra gì, nhưng bây giờ hắn chắc chắn cần phải làm gì đó.

Chị Hồng nghiêng đôi chân mình ra, lộ ra một số phong cảnh tốt, nhìn Diệp Thiên Dật và nói: “Vào đây chơi đã, vừa chơi chúng ta vừa nói chuyện.”

Diệp Thiên Dật ngại ngùng cười, nói: “Thôi vậy, để lần sau nhé, hôm nay ta không được khỏe lắm.”

Quả thực, hắn ta rất xấu hổ. Diệp Tiên Nhi mỗi tuần một lần đưa tiền cho hắn ta. Số tiền đó đã bị chủ nhân của cơ thể bị hắn ta đánh bại vào ngày hôm qua tiêu sạch rồi. Diệp Tiên Nhi đối xử với hắn ta quá tốt. Đã đến bước này rồi mà nàng ta vẫn có thể đưa cho hắn ta 10.000 tệ mỗi tuần. 10.000 tệ tiền tiêu vặt, trừ những người giàu có không nói làm gì, ở một đế quốc nhỏ như Thiên Thủy đế quốc, thật sự là một số tiền lớn.

Diệp Tiên Nhi thực sự rất tốt với hắn ta, nhưng Diệp Thiên Dật thực sự quá cặn bã, dù có 10.000 tiền tiêu vặt mỗi tháng rồi mà hắn ta vẫn luôn đòi hỏi, mặc dù không muốn đưa nhưng Diệp Tiên Nhi luôn cảm thấy rằng nàng thân là chị gái của hắn, nàng ấy nên chăm sóc chu toàn cho Diệp Thiên Dật.

Về việc hắn càng ngày càng tệ hơn thì nàng cũng đã từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng nàng không thể làm gì được. Trước đây nàng cũng đã cố thử kỷ luật nghiêm khắc, không cho hắn ta tiền, nhưng không cho hắn ta tiền thì hắn ta trộm, cướp. Hơn nữa bên ngoài hắn còn có một nhóm bạn

Nàng ấy không có lựa chọn nào khác ngoài làm thế này. Nàng ấy cảm thấy rằng con người ai rồi cũng sẽ trưởng thành, rồi sẽ có một ngày hắn ta sẽ hiểu chuyện và quay trở lại con đường chính thiện. Đúng vậy, nàng ấy trong trái tim mình luôn kỳ vọng vào Diệp Thiên Dật. Nàng ấy lớn lên cùng Diệp Thiên Dật, nàng ấy biết tính cách của Diệp Thiên Dật, thật sự bản chất của hắn không xấu, quả thực không tệ, ít nhất sẽ không giết người, nàng cảm thấy thật ra Diệp Thiên Dật rất lương thiện, sẽ có lúc hắn sẽ biết quay đầu lại thôi.

“Diệp Thiếu mà biết xấu hổ. Các cô gái trẻ nơi đây của ta thích ngươi nhất đó. Ngươi là khách hàng duy nhất mà lúc nào cũng sẽ boa hậu hĩnh cho họ.” chị Hồng cười.

Diệp Thiên Dật gãi đầu và không nói gì.

CMN thằng ngu này, chị gái ở nhà thì khổ cực kiếm tiền mà hắn dám đi boa tiền cho gái. Tên khốn nạn

Nhưng bây giờ thì khác, Diệp Thiên Dật muốn san sẻ gánh nặng cho Diệp Tiên Nhi.

“Chị Hồng, thông tin của chị là tốt nhất. Nghe nói có đơn vị trong quân đoàn Scarlet đang tuyển thành viên cho một nhiệm vụ? Nghe nói mỗi người hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng nửa triệu.”

Diệp Thiên Dật hỏi.

Chị Hồng năm nay khoảng ba mươi tuổi, ngoại hình xinh xắn, tuy kinh doanh như vậy nhưng Diệp Thiên Dật biết nàng ấy là người vô cùng giỏi giang, quen biết rất nhiều người có thế lực ở Thành Thánh Thiên Thủy này, không chuyện gì có thể lọt khỏi tầm mắt của nàng ta, dù sao bề ngoài nàng ấy cũng không phải là một người phụ nữ đơn giản như vậy, ít nhất tin tức, liên lạc của nàng ấy là thứ mạnh nhất mà Diệp Thiên Dật có thể tiếp xúc trong tình huống tuyệt vọng này.

“Đúng là có chuyện như vậy, dự kiến ngày mốt sẽ rời đi, sao vậy? Diệp Thiếu, ngươi muốn…”

Diệp Thiên Dật cười nói: “Đúng vậy, ta muốn tham gia cùng họ, nhưng ta không thể liên lạc được với những người đó. Không phải chị Hồng lần trước đã nói rằng nàng có quen biết đội trưởng của Scarlet Legion sao? Xin hãy giúp đỡ ta.”

Chị Hồng cau mày rồi đặt chân xuống và nhìn Diệp Thiên Dật.

“Diệp Thiếu, thật ra không phải là không thể, nhưng tiêu chuẩn tối thiểu để Đội thứ bảy của Quân đoàn Scarlet tuyển mộ là võ sĩ tầng năm của Minh Khiếu cảnh cơ, vì vậy…”

“Chị Hồng đừng lo lắng, ta tuyệt đối đạt tiêu chuẩn, làm phiền chị Hồng nói cho ta biết địa điểm bọn họ muốn gặp, muốn phỏng vấn hay thế nào cũng được.”

Chị Hồng ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên Dật, hắn ta không phải là đồ phế thải khét tiếng sao? Lúc này mới đạt Trúc Khí cảnh, sao có thể đạt yêu cầu được?

“Được rồi, để ta giúp ngươi, nhưng đừng nói dối ta nhé, thấp nhất là tầng năm của Minh Khiếu cảnh.”

Diệp Thiên Dật gật đầu; “Cảm ơn chị Hồng.”

Hiện tại hắn ta đang ở tầng năm của Trúc Khí cảnh, nhưng sau khi phần thưởng nhiệm vụ được phát ra, thì đó lại là tầng năm của Minh Khiếu cảnh. Ở tuổi mười chín, hắn ta đã có quy củ và chấp nhận được.

“Ừm, ngày mai ta sẽ cho ngươi tin tức, nhưng phí nhân công này…”

Chị Hồng vừa cười vừa xoa tay.

“Ngày mai sẽ đưa cho nàng.”

“Tốt! Vậy thì ta chúc Diệp Thiếu làm ăn phát đạt và mọi điều tốt đẹp nhất.”

“Chúc chị Hồng làm ăn phát đạt!” Diệp Thiên Dật cười toe toét.

“Ài, dạo này công việc kinh doanh của ta không được tốt lắm.”

“Sao có thể như vậy được. Ta nhớ rằng nàng là cô gái có khí chất tốt nhất ở Thành Thánh Thiên Thủy này. Nếu không, sao ta có thể thường xuyên đến chơi với nàng được, sao việc kinh doanh có thể không tốt được chứ?

Diệp Thiên Dật nghi ngờ hỏi.

Chị Hồng thở dài, khoát tay ra hiệu: “Thôi.

Sau đó Diệp Thiên Dật đưa cho nàng một điếu thuốc rồi cũng châm cho mình một điếu.

“Tại sao bây giờ Diệp Thiếu lại hút bao thuốc bốn tệ này?”

Chị Hồng cười nói.

“Haizzz, nghèo quá chứ sao.”

Chỉ còn năm tệ trên người, đã mua trên đường đến học viện vào sáng nay rồi.

“Cũng đúng, chị gái ngươi kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Ngươi cũng nên thông cảm cho nàng ấy. Lần sau đến đây, ta cho ngươi miễn phí ba lần mỗi tháng.”

Diệp Thiên Dật cười và không nói gì.

Chương 14: Rửa mặt sữa

Sau đó chị Hồng hít một hơi thuốc rồi nói: “Tin từ hôm qua truyền đến là có người ở Đế quốc Thiên Thủy ăn thịt thú rừng, không biết đã ăn thịt quái vật gì. Sau đó liền phát bệnh, một người đạt Minh Khiếu cảnh mà qua đời sau chỉ nửa tháng. Hơn nữa vi rút vẫn còn lây lan. Người ta nói rằng đã có năm người bị nhiễm rồi. Ngươi nói xem, nếu tin tức này được tung ra, liệu có ai còn dám chơi ở bên ngoài nữa không? Đừng nói là bây giờ, ước tính rằng sẽ không có ai ở đó ngay cả trong Tết Nguyên đán. ”

Diệp Thiên Dật nhíu mày: “Minh Khiếu cảnh cũng có thể chết vì bệnh sao?”

Nên biết là, lên được Minh Khiếu cảnh thì chắc chắc không còn là người thường nữa rồi, người thường chết bệnh là chuyện bình thường, chiến binh chết bệnh có phải là quá giả không?

“Vậy mới nói đó không phải là vi rút bình thường. Là vi rút từ quái vật. Truyền từ quái vật đương nhiên không phải bình thường. Có thể giết tất cả võ giả trong Minh Khiếu cảnh là chuyện bình thường, nếu không ta sẽ không sợ.” Ngươi nói như thế này nói ra, mọi người đều sợ hãi đi ra, ta làm sao còn có việc kinh doanh, ngươi cũng nên cẩn thận trong khoảng thời gian này, Minh Khieus cảnh còn có thể chết, lần này quả thực có chút đáng sợ. ”

Chị Hồng cho biết.

“Cảm ơn chị Hồng đã nhắc nhở, vậy ta đi về trước đã.”

Khi Diệp Thiên Dật trở về nhà, Diệp Tiên Nhi không biết đã đi đâu rồi. Thông thường, vào ban ngày nàng ấy sẽ đến Yêu thú lĩnh vực để giết Quái thú, bán Tinh thể Quái vật lấy tiền hoặc thu thập đá tinh thể và dược liệu quý hiếm. Tất nhiên, điều đó rất nguy hiểm, vì Quái vật Thần thú trong yêu thú lĩnh vực đều là quái vật, đương nhiên sẽ không đề cập tới quái vật cường đại, một khi bị thương ở đây mùi máu sẽ hấp dẫn dã thú, bất kể đi đâu đều nguy hiểm! Thực ra, Diệp Tiên Nhi cũng cảm kích vì nàng có chút sức mạnh, nếu không thì nàng sẽ không bao giờ nghĩ ra cách nào để trả nợ.

May mắn thì ở Yêu thú lĩnh vực có thể tìm được một số loại dược liệu quý hiếm, hoặc tinh thạch của một thần thú cường đại có thể bán với giá hàng trăm ngàn thậm chí hàng triệu! Mặc dù cơ hội chạm trán là rất nhỏ.

Diệp Thiên Dật ngồi trên sô pha xem thời gian, đợi phần thưởng nhiệm vụ được phát ra.

“Ting… Phần thưởng nhiệm vụ đã được phát ra.”

“Ting… Bởi vì ngươi hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, cảnh giới của ngươi đã tăng lên mười cấp.”

“Ting… Bởi vì ngươi hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, tài năng tu luyện cấp Thiên Đế đã được nâng cấp thành tài năng tu luyện cấp Thần.”

“Ding… Bởi vì ngươi hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, trung tâm mua sắm đầu tiên trong hệ thống đã được thăng cấp thành trung tâm mua sắm ẩn cuối cùng cấp 0.”

Diệp Thiên Dật sửng sốt một chút.

Năm cấp tăng gấp đôi lên là mười cấp, thiên phú cấp nghịch thiên biến thành thiên phú cấp thần gì đó, có vẻ như rất lời.

Phần thưởng khi mở ra thương thành đầu tiên, lật một lần ngươi đã mở ra thương thành số 0? Nhà ngươi vừa lật ra số 0? Chỉ là thương thành ẩn cấp 0 có vẻ khá thú vị, có loại cảm giác kích phát được nhiệm vụ che giấu khi chơi trò chơi.

Một luồng khí trên người Diệp Thiên Dật bộc phát ra ngoài, liên tục tăng lên mười cấp cảnh giới, Diệp Thiên Dật cảm giác rõ ràng là các phương diện lực lượng, tinh thần, thể chất của mình toàn bộ được nâng cao! Vốn đang mệt như vừa chạy mấy trăm mét vậy mà hiện tại cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng!

Đây là lực lượng của cảnh Minh Khiếu sao?

Thật rộng lớn.

Ở cái tuổi này mà đạt cảnh giới như vậy xem như có thể chấp nhận rồi, về sau có thể chậm rãi tăng lên, chẳng qua Diệp Tiên Nhi so với Diệp Thiên Dật lớn hơn gần ba tuổi, 22 tuổi, cảnh giới của nàng đã đạt tới cảnh Huyền Thiên, loại này đã không thể gọi là thiên tài nữa mà là yêu nghiệt! Trúc Cơ cảnh, Minh Khiếu cảnh, Luyện Thể cảnh, Luyện Thần cảnh, Huyền Thiên cảnh, Pháp Tắc cảnh, Lĩnh Vực cảnh, Thiên Tôn cảnh, Thánh Quân cảnh, Thiên Đạo cảnh là cảnh giới của nơi này, mà Diệp Thiên Dật mới tới Minh Khiếu cảnh.

Thiên phú của Diệp Thiên Dật không cảm giác được, cũng không thể nhìn thấy, hiện tại hắn càng chú ý thương thành ẩn bình thường không mở ra được này hơn, nơi này có thể có thứ gì tốt?

Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua, cả người choáng váng.

【 đổi lực lượng】: sau khi đổi, lực lượng của bản thân tăng gấp đôi. Liên tục ba phút, giá trị cuồng bạo tiêu hao: 10000

【 đổi phòng ngự】: sau khi đổi, lực lượng phòng ngự của bản thân tăng gấp đôi. Liên tục ba phút, giá trị cuồng bạo tiêu hao: 10000

【 đổi tốc độ】: sau khi đổi, tốc độ của bản thân tăng gấp đôi, giá trị cuồng bạo tiêu hao: 10000

【 đổi tinh thần】: sau khi đổi, tinh thần lực của bản thân, khả năng phản ứng, khả năng cảm giác tăng gấp đôi, liên tục ba phút, giá trị cuồng bạo tiêu hao: 10000

【 bánh Phương Tâm Ám Hứa 】: một loại bánh thần kỳ màu trắng ngà, giàu protein, nhưng hương vị có mùi hơi tanh, sau khi cho con gái ăn, độ hảo cảm với ký chủ +30, mỗi người chỉ có thể dùng một lần. Giá trị cuồng bạo tiêu hao: 200000

【 Thiên Giai Môi】: sau khi sử dụng lập tức thăng lên cảnh Luyện Thể. Giá trị cuồng bạo tiêu hao: 200000

【 Đá Hứa Nguyện】: sử dụng đá hứa nguyện để ước, điều ước sẽ trở thành sự thật, cơ hội thành hiện thực tỷ lệ nghịch với độ khó của điều ước. Giá trị cuồng bạo tiêu hao: 1000000

【 Càn Khôn Thánh Thuật】: sau khi đổi ký chủ có thể có được toàn bộ y thuật cùng tri thức. Giá trị cuồng bạo tiêu hao: 1000000

【 Địa Bạo Thiên Dương】: một loại linh khí có uy lực lớn, sau khi nổ có thể hủy diệt cảnh Huyền Thiên trong nháy mắt. Giá trị cuồng bạo tiêu hao: 2000000. Cả đời chỉ có thể đổi hai lần.

【 Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan】: một loại đan dược đỉnh cấp, cho dù gần chết cũng thể đem người sắp chết từ cận kề cái chết kéo về. Giá trị cuồng bạo tiêu hao: 3000000

【 Tử Thần Thiếp】: viết tên người nào đó lên Tử Thần Thiếp, đồng thời nhớ lại hình dáng của người đó, thì Tử Thần sẽ tới gõ cửa, đem người đó đi. Giá trị cuồng bạo tiêu hao: một ngàn vạn, cả đời chỉ có thể đổi một lần.

【 Thần Phạt Thiên Triệu】: phạm vi hủy diệt ngàn dặm, không còn một ngọn cỏ. Giá trị cuồng bạo tiêu hao: một trăm triệu, cả đời chỉ đổi một lần.

Diệp Thiên Dật: “……”

Cái trò gì vậy chứ?

Một đám này đều là trò gì vậy?

Đồ vật phía trước Diệp Thiên Dật còn cảm thấy khá ổn, đặc biệt là đổi các thuộc tính, quả thực không cần quá khoa trương, cảnh giới càng cao, biểu hiện càng khủng bố, một số đồ vật phía trước xem như rất bình thường, nhưng đến phía sau thì đều là thứ gì vậy chứ?

Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, người sắp chết cũng có thể cứu về, Tử Thần Thiếp càng kỳ quái hơn, ở trên viết tên ai thì người đó chết….

.. Mẹ nó……

Quá biến thái rồi.

Chương 15: Thi Gia Nhất

Nhất là cái Thần Phạt Thiên Triệu khủng bố này, phạm vi hủy diệt ngàn dặm, phạm vi ngàn dặm lớn bao nhiêu? Một thành phố! Thành Thánh Thiên Thủy cũng đủ lớn rồi, chủ thành của đế quốc Thiên Thủy, Thần Phạt Thiên Triệu, thánh thành Thiên Thủy nháy mắt thành tro tàn, không phải, nghĩ xa quá, mình cần cái này làm gì?

Nhưng đồ vật của thương thành bày thật quá biến thái! Buổi sáng hôm nay Diệp Thiên Dật có được 571 vạn giá trị cuồng bạo, có thể đem đồ có lợi cho hắn trực tiếp dùng luôn!

Thiên Giai Môi là thứ tốt, hiện tại Diệp Thiên Dật ở Minh Khiếu cảnh tầng năm, Thiên Giai Môi có thể khiến Diệp Thiên Dật trực tiếp đạt tới Luyện Thể cảnh Mười chín tuổi đạt cảnh Luyện Thể xem như đủ tư cách, toàn bộ học viện Thiên Thủy kỳ thật người có thực lực như vậy không nhiều, nhưng cũng không ít.

Cho nên sẽ có người thắc mắc, vậy vì sao một quân đoàn lại phải tuyển người làm nhiệm vụ

Đơn giản thôi, bởi vì quá nguy hiểm! Ở thời đại tôn nghiêm và nuôi dưỡng này, không có mấy người nguyện ý thả mình ở một nơi như lãnh địa yêu thú, bình thường có thể an toàn, nhưng nếu gặp phải yêu thú không địch nổi thì sao? Mọi người đều phải chết! Vì vậy, nếu không phải vì tiền, không có nhiều người sẵn sàng đi.

Thời đại này, Thiên Lam tinh tổng cộng có mấy trăm đế quốc, giữa các đế quốc với nhau có nhiều điều không hợp, chiến tranh không ngừng, đặc biệt là đế quốc Thiên Thủy, vị trí giao giữa mỗi đế quốc, hoặc là giữa các thành phố trong một đế quốc mà không có người sinh sống được gọi là lãnh địa yêu thú, một mảnh rừng rậm toàn bộ đều là yêu thú, yêu thú rất ít khi tấn công Nhân tộc, bởi vì chúng nó biết nếu đi sẽ là chịu chết, nhưng thường xuyên sẽ có yêu thú vào trong phạm vi thành phố của Nhân tộc làm loạn khắp nơi.

Có người nói, Nhân tộc nếu còn tiếp tục chiến tranh như vậy, không phải sẽ có lợi cho Yêu tộc sao? Nếu như bọn họ thừa cơ mà thâm nhập thì sao? Không ai nghe, bởi thứ gọi là quyền lực quá mê người, những đế vương kia, những người đó đều nằm mơ thâu tóm các đế quốc khác trở thành lãnh địa của mình.

Diệp Thiên Dật không chút do dự đổi một quả Thiên Giai Môi, tiêu hao hai mươi vạn giá trị cuồng bạo, sau đó trong tay xuất hiện một loại trái cây giống quả dâu tây màu đỏ, không hề do dự ăn hết.

Nháy mắt, lực lượng trong cơ thể tăng mạnh, khí thế kích động, không ngừng tiến lên, hắn……Đạt tới Luyện Thể cảnh!

Diệp Thiên Dật lộ ra biểu tình kinh ngạc vui vẻ.

Nhân sinh mang hack, thật là vô cùng sướng!

Đồ vật còn lại mà hắn tạm thời có thể sử dụng, ví dụ như Càn Khôn Thánh Thuật, thứ có thể khiến Diệp Thiên Dật trong nháy mắt trở thành y thánh! Thứ này có thể tăng vĩnh cửu thuộc tính của bản thân, cho nên Diệp Thiên Dật không bủn xỉn chút nào, Thiên Lam tinh có một đám võ giả, bọn họ có được thuộc tính hoả, bọn họ sẽ luyện đan, đủ loại đan dược, có đan dược có giá lên tới vài trăm triệu, đây tuyệt đối là đồ để kiếm tiền! Mà Càn Khôn Thánh Thuật có thể khiến Diệp Thiên Dật đạt được toàn bộ tri thức, phương thuốc quý giá, phân biệt dược liệu, còn có y thuật.

Sử dụng một trăm vạn giá trị cuồng bạo, một luồng ký ức dũng mãnh xông vào não của Diệp Thiên Dật.

“Khá tốt rồi!”

Diệp Thiên Dật hít sâu một hơi, sau đó cởi hết quần áo đi vào phòng tắm, bình tĩnh tắm rửa một chút.

Còn có võ kỹ địa giai Hoả Thần Kiếp chưa thử qua, nhưng không sao, luôn có cơ hội để thử.

Tắm xong, Diệp Thiên Dật hát nhỏ, tâm tình sung sướng, vừa lau tóc vừa loã thể đi ra từ phòng tắm chuẩn bị thay quần áo sạch, vừa đi ra hắn đã thấy Diệp Tiên Nhi cong eo giúp hắn nhặt quần áo bừa bãi ở sô pha.

Diệp Tiên Nhi nghe thấy tiếng cửa mở theo bản năng quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Dật, sau đó……

Sau đó đương nhiên là xấu hổ.

Đôi mắt xinh đẹp màu lam nhạt của Diệp Thiên Nhi nhanh chóng nhắm lại, rồi quay đầu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút đỏ thẫm.

Lúc nhỏ… lúc nhỏ chẳng phải đã nhìn thấy rồi sao, sao bây giờ lại hoảng hốt như vậy chứ…

“Ngươi mau đi mặc quần áo vào đi.”

Diệp Thiên Nhi quay gương mặt nhỏ sang một bên nói, giọng hơi run.

Dù lạnh lùng thế nào, dù ưu tú thế nào, nàng cũng chỉ là một cô gái chưa từng trải qua nhiều sự đời.

“Oh.”

Diệp Thiên Dật cũng hoảng sợ, vội vàng về phòng, mặc quần áo sạch sẽ rồi mới bước ra ngoài.

Đúng là xấu hổ chết đi được.

Diệp Thiên Nhi đã ngồi trên ghế sô pha và rót cho Diệp Thiên Dật một cốc nước, nàng ấy đã cho quần áo của Diệp Thiên Dật vào nước và ngâm chúng, và sẽ giặt khi có thời gian.

“Chuyện đó… đừng trách em nữa mà.” Diệp Thiên Dật bước tới gãi đầu lúng túng nói.

Diệp Thiên Nhi không muốn tiếp tục chủ đề này, ngẩng đầu lên, đôi mắt màu lam xinh đẹp nhìn Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật cũng nhìn, có chút ngại ngùng.

Người phụ nữ này quả thật là quá đẹp!

Sau đó Diệp Thiên Dật ho khan và ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với nàng ấy.

“Mà sao hôm nay sao chị lại về nhà vậy.”

Diệp Thiên Dật uống một ngụm nước.

“Nghe giáo viên của ngươi ở học viện nói ngươi lại phạm lỗi, nên ta trở về xem ngươi thế nào.”

Diệp Thiên Nhi nhìn Diệp Thiên Dật và cau mày nói.

“Không có, ta thực sự không phạm lỗi.”

Diệp Thiên Dật nhún vai.

Trong lòng cũng có chút xấu hổ, nàng ấy bận rộn bên ngoài mỗi ngày, nhưng cũng phải lo lắng về vấn đề của hắn.

“Ta nghe giáo viên của học viện nói ngươi đánh người ta bị trọng thương nữa cơ đấy.”

Diệp Thiên Nhi nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Dật với đôi lông mày cau lại.

“Hoàn toàn không có việc đó mà, chị có thể yêu cầu bọn họ kiểm tra camera an ninh mà.”

Diệp Thiên Dật lắc đầu nói.

“Ngươi kể lại cho ta nghe xem nào.”

“Chuyện rất đơn giản. Hắn ta đến tim ta gây sự và muốn dạy ta một bài học. Ta thậm chí còn không chạm vào hắn ta. Chuyện đáy quần hắn rách ra và nát bét hết, ta cũng rất lấy làm lạ. Chuyện này có thể trách ta sao? Ta có thể bỏ pháo vào trong quần của hắn ta được sao? Nhìn xem, không hề có dấu vết của pháo nổ nữa.” Diệp Thiên Dật nhún vai.

Chương 16: Diệp ca ca, ngươi bình thường cứ như vậy

Diệp Thiên Nhi nhìn vào mắt của Diệp Thiên Dật, nàng cảm thấy ánh mắt của Diệp Thiên Dật rất chân thành, nàng cảm thấy khi còn bé, trong ánh mắt của hắn luôn vẩn đục, nhưng bây giờ dường như hắn đã thay đổi, tất nhiên chỉ có ánh mắt là khác chút thôi.

Đương nhiên, nàng sẽ không tin rằng em trai mình sẽ ngay lập tức thay đổi từ một kẻ cặn bã biến thành một người tốt, và nàng sẽ không bao giờ nghĩ điều đó có thể xảy ra, nàng chỉ mong hắn sẽ từ từ tốt hơn một chút.

“Ngày mai ta sẽ đến trường Học viện Thiên Thủy để kiểm tra. Nếu thật sự giống như lời ngươi nói, ta sẽ đứng về phía ngươi.” Diệp Thiên Nhi nhìn Diệp Thiên Dật, nhẹ nhàng nói.

Bị hắn ta làm tổn thương nhiều lần như vậy, nàng vẫn lựa chọn tin lời Diệp Thiên Dật.

“Được!” Diệp Thiên Dật gật đầu một cách ấm ấp.

“Ta mong ngươi đừng lừa dối ta nữa đấy.”

Diệp Thiên Nhi khẽ thở dài và nói, mặc dù cô luôn cảm thấy rằng Diệp Thiên Dật đang nói dối mình, có thể người mất mặt khi tới học viện vẫn sẽ là nàng, nhưng nàng luôn muốn tin hắn, nàng tin rằng em trai mình không tệ như vậy và sẽ trở nên tốt hơn.

Một câu đơn giản như vậy khiến Diệp Thiên Dật lại cảm thấy rất khó chịu.

“Đừng lo, đây là lần cuối cùng.”

Diệp Thiên Dật nhìn vào đôi mắt màu lam tuyệt đẹp của nàng và nói.

Diệp Thiên Nhi nhìn Diệp Thiên Dật, hai người nhìn nhau, hóa ra nàng ấy đã thay đổi cách nhìn trước đó rồi.

Diệp Thiên Nhi quay mặt sang một bên, trong lòng rất vui mừng vì những gì Diệp Thiên Dật nói, nhưng nàng đang tự hỏi, làm sao Diệp Thiên Dật lại đột nhiên trở nên tốt nhiều như vậy? Trước đây không hề trưởng thành một chút nào.

Trước đây, hắn cũng đã nói bao nhiêu lần đây là lần cuối cùng, nhưng…

Lần cuối cùng… Nàng cũng không dám hy vọng đây là lần cuối cùng, nàng chỉ mong rằng từ từ sẽ tốt hơn là được rồi.

“Đói bụng rồi phải không, ta đi nấu cơm.”

Diệp Thiên Nhi nói xong thì đứng dậy, thuận tay đeo chiếc tạp dề vào người.

Diệp Thiên Dật là người duy nhất trên đời này có thể khiến nàng chủ động nấu ăn, điều này khiến người khác không thể không ghen tị.

Diệp Thiên Dật xoa xoa cái bụng, sau đó gật đầu; “Ta đói sắp chết rồi, ta muốn ăn thịt lợn kho tàu.”

“Ừm.”

“Còn muốn ăn canh sườn nữa.”

“Được.”

Diệp Thiên Dật cứ thế đứng tựa lưng vào cửa bếp, nhìn Diệp Thiên Nhi đang ở trong phòng bếp trổ tài nấu nướng, mặc dù đang nấu ăn nhưng từng động tác của nàng ấy đều tao nhã và xinh đẹp… thật sự giống như một tiên nữ giáng trần.

“Chị ơi, chị nói xem, chúng ta có khi nào sẽ phải xa nhau không?”

Diệp Thiên Dật vẫn đứng đó, cắn một quả dưa chuột rồi cười cười hỏi.

Diệp Thiên Nhi đột ngột dừng lại sau lưng Diệp Thiên Dật, sau đó lại tiếp tục thái thịt, nhẹ giọng nói: “Trừ phi đến một ngày nào đó ngươi không cần ta nữa.”

“Vậy thì không đâu, kẻ phế vật ta thì cần phải ở bên chị cả đời.”

“Ngươi không phải phế vật.”

Diệp Thiên Nhi đặt con dao xuống, rồi quay người lại nhìn Diệp Thiên Dật, nói với giọng điệu chắc nịch.

Cho dù Diệp Thiên Dật đã làm tổn thương trái tim nàng rất nhiều lần, cho dù hắn ta thực sự kém cỏi, nhưng trong lòng nàng vẫn không thừa nhận rằng hắn ta là phế vật, là người hư hỏng.

Diệp Thiên Nhi chậm rãi đi về phía Diệp Thiên Dật, đứng trước mặt Diệp Thiên Dật, dáng người cao cao của nàng chỉ thấp hơn Diệp Thiên Dật nửa cái đầu, sau đó nhìn vào mắt Diệp Thiên Dật rồi từ từ chậm rãi giơ tay lên, dùng mu bàn tay mềm mại không dính bẩn, vừa sửa lại tóc mái rối bù của Diệp Thiên Dật, vừa nói: “Trên đời này không người nào là phế vật cả, cũng không có người nào là hư hỏng cả đâu. Cái gọi là phế vật chính là ngươi đã tự thừa nhận trong lòng mình rằng ngươi là phế vật, nếu vậy thì ngươi chính là đồ phế vật thật sự.”

Sau đó, nàng bỏ tay xuống, nhìn vào mắt Diệp Thiên Dật và tiếp tục nói: “Thế giới này không công bằng. Chỉ khi trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi mới có thể khiến bản thân càng ngày càng bớt bị bất công. Một ngày khi mà ngươi có được thành công, người khác chỉ có thể ngước nhìn ngươi và nói, thế giới không công bằng với họ, nhưng mà ngươi có muốn trở thành người phải đi nhìn người khác và nói rằng thế giới không công bằng với ngươi hay không? ”

Diệp Thiên Dật lắc đầu.

“Tất cả mọi người khi sinh ra đều là con người có một đôi mắt và một đôi bàn tay. So với ngươi thì ta có thua thứ gì không? Ta không thua thứ gì cả!” Diệp Thiên Nhi nhìn vào mắt Diệp Thiên Dật và nói một cách chân thành.

Thành thật mà nói, trong lòng Diệp Thiên Dật thực sự hơi sốc, Diệp Thiên Nhi này, thật sự là rất đặc biệt.

Mỗi người khi sinh ra đều là con người có một đôi mắt và một đôi bàn tay. So với chị thì ta có thua thứ gì không? Ta không thua thứ gì cả!

Diệp Thiên Dật nghĩ mãi cũng không thể hiểu được, một người chị gái như vậy mà vẫn không dạy dỗ nổi Diệp Thiên Dật trước đây, cuối cùng thì hắn ta phế vật đến mức nào cơ chứ?

“Ta biết rồi mà.” Sau đó Diệp Thiên Dật hít thở sâu và gật đầu.

“Hãy chăm chỉ luyện tập thật tốt nào. Nếu ngươi không hiểu, ngươi có thể hỏi giáo viên ở học viện, cũng có thể hỏi ta. Tài năng chỉ là điểm khởi đầu, và chăm chỉ cố gắng mới đi được đến điểm kết thúc.”

Diệp Thiên Dật quay lại và tiếp tục thái thịt.

“Chị ơi, chị cắt thịt trước đi, ta chiên hai quả trứng giúp chị.”

Sau đó Diệp Thiên Dật bật lửa, đun nóng dầu rồi đập trứng vào.

Diệp Thiên Nhi liếc nhìn Diệp Thiên Dật, hắn có vẻ sẽ từ từ khá hơn…

Diệp Thiên Dật càng ngày càng cảm thấy Diệp Tiên Nhi rất có sức hút, quyến rũ, sự quyến rũ của nàng ấy không chỉ là ở ngoại hình, mà còn là khí chất và tấm lòng của nàng ấy, sau đó Diệp Thiên Dật quay lưng lại, nhìn Diệp Tiên Nhi thái thịt, càng nhìn càng bị mê hoặc.

“Tiểu Dật à?”

Diệp Tiên Nhi quay lại nhìn Diệp Thiên Dật và thấy hắn ta đang ngẩn ngơ.

“Dạ?”

Diệp Thiên Dật tỉnh táo lại.

“Quả trứng của ngươi…” Diệp Thiên Nhi nhẹ nhàng nói.

Diệp Thiên Dật liếc xuống.

“Trứng của ta làm sao?”

Sau đó Diệp Tiên Nhi chỉ vào cái chảo phía sau Diệp Thiên Dật.

“Trứng của ngươi… bị cháy xém mất rồi kìa.”

Diệp Thiên Dật: “…”

Chương 17: Bà nội ngươi khâu vết thương

Sau bữa trưa, Diệp Thiên Nhi nhanh tay đi rửa bát, Diệp Thiên Dật đang lật xem vài cuốn sách của Diệp Thiên Nhi trong phòng khách, chúng đều là sách cổ, ghi lại một số loài động vật quý hiếm và kỳ lạ hoặc một số thiên tài dị bảo của đại lục.

Diệp Thiên Nhi rửa bát xong đi ra, nhìn thấy Diệp Thiên Dật đang đọc những cuốn sách này, tự nhiên có cảm giác dường như hắn không phải là em trai của mình nữa…

“Chị à, sức mạnh tối cao của gia tộc quỷ dữ là bao nhiêu??”

Diệp Thiên Dật nhìn quyển sách cổ, ngẩng đầu hỏi.

“Không thể đoán trước được, cảnh giới cao nhất chính là Thiên Đạo cảnh, tối cao của Tộc Quỷ cũng được xem là Thiên Đạo cảnh. Nghe nói một người ở Thiên Đạo cảnh chỉ cần nhấc tay một cái, một thành phố sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.”

Diệp Thiên Dật hít sâu một hơi, cái này cmn có phải là tu luyện cũng quá lợi hại rồi không?

“Ta đi ra ngoài đây, cách tu luyện ta đã dạy ngươi rất nhiều lần. Còn có điều gì không hiểu không?”

Diệp Thiên Dật lắc đầu.

Hắn biết Diệp Thiên Nhi đi đâu làm gì, là đi yêu thú lĩnh vực.

“Luyện tập cho tốt vào đấy nhé.”

Sau đó Diệp Thiên Nhi mặc áo khoác vào.

“Chị àhhh…”

Diệp Thiên Dật gọi nàng ấy.

Diệp Thiên Nhi nhìn Diệp Thiên Dật nghi ngờ.

“Có thể cho ta một vạn tệ không.”

Diệp Thiến Thiến nhíu mày: “Ngày hôm trước ta đã đưa cho ngươi rồi mà. Ngươi lại tiêu hết rồi hả?”

“ồhhh……”

Diệp Thiên Dật ngượng ngùng gật đầu.

Số tiền này là để đưa cho chị Hồng, Diệp Thiên Dật không nghĩ ra cách nào để lấy được một vạn tệ nhanh chóng nên chỉ có thể xin Diệp Thiên Nhi, sau đó hắn sẽ trả lại nàng, và hắn tính sẽ làm việc chăm chỉ để trả nợ.

Diệp Thiên Nhi thở dài trong lòng. Có phải trước đây việc cảm giác hắn ta sẽ trở nên tốt hơn chỉ là ảo giác không?

“Lúc nào cần dùng thì ta sẽ chuyển khoản cho ngươi.”

Diệp Thiên Nhi đã phải ra ngoài sau khi xỏ giày xong.

“Ta nghe bạn cùng lớp nói hôm đó chị quỳ lạy hiệu trưởng Học viện Thiên Tinh đúng không?”

Diệp Thiên Dật đột nhiên từ phía sau hỏi vọng ra một câu.

Thực sự, hắn lục tung trong ký ức cũng không thể tìm được chút thông tin nào về chuyện này, điều đó khiến Diệp Thiên Dật cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn muốn biết thật sự là có hay là không.

Diệp Thiên Nhi vừa mở cửa đi ra ngoài thì hơi khựng lại, sau đó lắc đầu: “Không phải, tối hôm đó ta đã đến gặp hiệu trưởng Học viện Thiên Tinh để cầu xin sự thương xót. Nhưng hắn cũng không đồng ý và muốn dạy cho ngươi một bài học. Sau đó, Tinh Bảo Bảo chạy vào lấy cái chết để ép buộc, hiệu trưởng Tinh không còn cách nào khác là phải cho ngươi đi, ta không làm gì cả. ”

Nói xong nàng ấy đi ra ngoài.

“Cẩn thận nhé.”

Cơ thể yếu ớt của Diệp Thiên Nhi đột nhiên run lên.

Nàng ấy đứng đó bất động trong vài giây…

“Ừm.”

Diệp Thiên Nhi đóng cửa bỏ lại một tiếng “ừm” phía sau lưng.

Trong kí ức của nàng từ trước đến nay chưa từng nghe Diệp Thiên Dật nhắc nhở mình một câu chú ý an toàn, hay cẩn thận một chút, vậy nên khi nghe mấy câu nói này từ trong miệng của Diệp Thiên Dật nàng cảm thấy có chút không chân thật… nhưng trong tim lại rất vui, thật sự rất là vui.

“Tinh Bảo Bảo ư……”

Sau đó Diệp Thiên Dậy xoa cằm và ngồi trên ghế sô pha.

Tinh Bảo Bảo này là cháu gái của Hiệu trưởng Học viện Thiên Tinh, bởi vì nàng ấy rất ngây thơ, nên đã bị lừa dối bởi lời vài câu nói của Diệp Thiên Dật, tuy nhiên trong kí ức thì hắn chưa từng lợi dụng nàng ấy, nhưng không kịp nữa rồi, bởi vì đã bị Hiệu trưởng học viện Thiên Tinh tìm thấy rồi, vậy là cũng được cứu được. Sau này người ta đồn rằng với tư cách là ông nội của nàng thì hẳn phải cực kỳ tức giận, đối với một người cường giả như ông ta giết một người còn không phải là một chuyện quá đơn giản hay sao?

Thậm chí đối với việc rò rỉ thông tin thì…

Rất là đơn giản, hôm đó, Diệp Thiên Dật đi tìm mấy tên bạn khốn nạn của hắn, chắc chắn bọn họ đã tiết lộ thông tin đó ra ngoài, nếu không phải vì bọn họ, có lẽ hôm đó Hiệu trưởng Học viện Thiên Tinh cũng sẽ không tức giận như vậy!

Theo những gì Diệp Thiên Dật nói, Tinh Bảo Bảo buộc phải lấy cái chết ra để uy hiếp hiệu trưởng Học viện Thiên Tinh dừng tay lại, thế mới thấy nàng ấy ngây thơ như thế nào. Và theo như lời của Diệp Thiên Nhi nói thì Diệp Thiên Dật cũng tin vậy, Tinh Bảo Bảo quả thực rất ngây thơ, nàng ấy làm vậy cũng có thể hiểu được.

Diệp Thiên Nhi không phải quỳ là tốt rồi… Còn cái tên cặn bã này, cũng may là không đụng vào Tinh Bảo Bảo, nếu không Diệp Thiên Dật thực sự không biết phải làm thế nào, trong thâm tâm căn bản khó mà yên tâm được.

Diệp Thiên Nhi dừng lại ở cửa một lúc lâu.

Những gì nàng ấy nói quả thực là không sai, lúc đó Tinh Bảo Bảo lấy cái chết ra uy hiếp thật, nhưng nàng ấy cũng quỳ xuống van xin Hiệu trưởng Học viện Thiên Tinh. Nàng vẫn biết mọi chuyện là lỗi của Diệp Thiên Dật. Nên nàng ấy không có căn cứ gì để có thể có quyền lên tiếng xin hiệu trưởng dừng tay lại. Hắn có thể dễ dàng giết chết Diệp Thiên Dật, nhưng vì lợi ích của Diệp Thiên Dật, nàng ấy chỉ có thể làm như vậy mà thôi, nhưng lúc đó chỉ có Tinh Bảo Bảo và Hiệu trưởng và một học viên của Học viện Thiên Tinh ở đó, chuyện này làm sao có thể truyền ra ngoài được cơ chứ?

Khả năng lớn nhất chính là người đó đã truyền ra…

Diệp Thiên Nhi khẽ thở dài, hy vọng rằng những gì nàng vừa nói DiệpThiên Dật sẽ tin.

……

Cái danh xưng cặn bã của con người này Diệp Thiên Dật cũng lười đi tẩy trắng nó, hắn chỉ hy vọng Diệp Thiên Nhi có thể an toàn là tốt rồi.

Một ngày cứ trôi qua như thế, Diệp Thiên Dật ngồi thiền trong phòng để suy tưởng, củng cố lại một chút mình đã đạt được Luyện Thể cảnh nhất giai, rất kỳ lạ, có lẽ đây là thiên phú tu luyện cấp Thần Minh hay sao? Ta cảm thấy rằng chu thiên trở nên nhẹ nhàng hẳn. Thông thường, một giờ chỉ có thể vận chuyển ba lần chu thiên. Bây giờ… lên tới ba mươi lần!

“Ding… Chúc mừng kí chủ đã kích hoạt hệ thống mới [Hệ thống tra nam treo nổ].”

“Ding… ngươi đã kích hoạt [Hệ thống tra nam treo nổ] mục tiêu nhiệm vụ [‘Sắc’ phiên bản nam], nội dung nhiệm vụ như sau: Hãy cùng hai cô gái có nhan giá trị đạt trên chín mươi điểm (kể cả chín mươi điểm) đồng thời giữ mối quan hệ bồ bịch với hai người. Thời gian nhiệm vụ: bảy ngày, phần thưởng nhiệm vụ: Thiên giai nhất tinh võ kỹ – Thần giai thập tinh võ kỹ– (Chất lượng của hai cô gái càng cao thì cấp võ kỹ nhận được càng cao), hình phạt nhiệm vụ: hệ thống đóng cửa vĩnh viễn, ‘họa mi’ sẽ bị cắt bớt 5cm. Nếu hoàn thành một nửa nhiệm vụ, không bị phạt và phần thưởng nhiệm vụ giảm một nửa. [Hệ thống tra nam treo nổ]. Cách nhận giá trị cuồng ngạo: Kí chủ vui lòng tự khám phá, nhiệm vụ hoàn thành thì sẽ được mở ra hệ thống tiếp theo. Thời gian còn lại của hệ thống: 6 ngày, 23 giờ 59 phút 59 giây.”

Diệp Thiên Dật: “…”

Một lời nhắc của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu hắn, làm gián đoạn quá trình tu luyện của Diệp Thiên Dật.

“Cái quái gì vậy? Hệ thống tra nam?”

Diệp Thiên Dật mở to mắt với một vẻ mặt kinh ngạc.

Chương 18: Thật yếu

Trước mắt Diệp Thiện Dật xuất hiện giao diện hệ thống mà chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, sau đó nhìn thấy hệ thống thứ hai mở ra, xác định tên hệ thống, sau đó lại xác định nội dung nhiệm vụ, cả người càng thêm hoang mang.

Đại ca, ngươi muốn ồn ào cái gì đây?

Đúng, đúng là trước khi hắn xuyên tới đây thì Diệp Thiện Dật quả thật là một tên cặn bã, thế nhưng ngươi không thể bắt một công dân gương mẫu như hắn trở thành một tên cặn bã được chứ!

Tra nam?

Đại ca à, đây là một từ xúc phạm đấy, vì cái lông gì mà một cái hệ thống như ngươi lại muốn hắn trở thành một sự tồn tại xúc phạm như thế, những hệ thống này không phải đều là nhằm mục đích rèn luyện một người, giúp hắn ta mạnh mẽ hơn, tốt hơn, phát triển toàn diện cả về đức, trí, thể, mỹ sao? Điên thật rồi!

Trong nội tâm Diệp Thiên Dật gào thét vô hạn!

Thực sự, lúc trước hắn vô cùng chờ mong hệ thống mới, tốt nhất là một hệ thống Thần Hào, hay là một hệ thống Chiến Thần gì đó, không thì ít nhất cũng tương tự như hệ thống Thiên Tú cũng được, ngươi lại gặp phải là thứ hệ thống tra nam? Bảy ngày theo đuổi hai em gái đạt chín mươi điểm về ngoại hình, Họa Thủy mà cũng có chín mươi ba điểm, ngươi có thấy buồn cười không? Em gái đạt cấp độ này theo đúng nghĩa là nữ thần, dễ theo đuổi như vậy sao? Bảy ngày theo đuổi một cô còn có thể, theo đuổi hai cô…

Lão tử một đao giết chết ngươi.

Coi như ngươi giỏi!

Nhưng điên rồi, điên rồi, nhìn thấy phần thưởng, cả người của Diệp Thiên Dật khỏe hẳn lên…

Võ kỹ Thiên giai cấp thấp nhất, võ kỹ Thần giai thập tinh cấp cao nhất, nói về võ kỹ đơn giản nhất, trong trí nhớ của Diệp Thiên Dật, không ai trong toàn bộ thánh địa Thiên Thủy có võ kỹ cấp độ này, võ kỹ chia thành Hoàng Huyền Địa Thiên Thần Thánh sáu cấp lớn, mỗi cấp độ được chia thành mười tinh nhỏ, càng nhiều tinh, kỹ năng võ thuật càng mạnh, Địa giai là sự tồn tại của tầng cao nhất, là sự tồn tại mà những võ sĩ bình thường đều hy vọng nhưng không thể đạt được, mà Thiên giai, ít nhất là theo nhận thức của Diệp Thiên Dật, đó là võ kỹ trong truyền thuyết, chí ít là tại đế quốc Thiên Thủy là như thế.

Nghe nói sức công phá của võ kỹ Thiên giai thật sự có thể đạt tới sức mạnh lật núi, phóng xuất Thiên giai võ kỹ, thậm chí có thể vượt qua một cảnh giới lớn trong vài giây giết chết đối thủ, đây chính là chỗ đáng sợ khủng khiếp của võ kỹ Thiên giai.

Nhất định phải hoàn thành! Nếu không ‘họa mi’ ngừng hót thì chết! Tại sao ngươi trừng phạt nhiệm vụ suốt ngày cứ thích liên quan đến ‘họa mi’ thế nhề?

Diệp Thiên Đật đi xuống giường bắt đầu tự hỏi mình làm thế nào mới có thể theo đuổi được hai cô em chín mươi điểm trong bảy ngày?

Suy nghĩ một chút, hắn cũng không quen biết mấy người chín mươi điểm, Bạch Hàn Tuyết thì đã muốn giết hắn luôn rồi, Họa Thủy… đó là một yêu nghiệt, không lừa nổi.

“Ahhhhhhhhh! Phải làm sao làm đây!”

Diệp Thiên Dật vò đầu bứt tai đi ra khỏi phòng, Diệp Thiên Nhi đã nấu xong bữa sáng cho hắn, bày trên bàn một cách tinh xảo, mà nàng đã đi rồi.

Có phải đi Học viện Thiên Thủy làm rõ ràng việc này hay không Diệp Thiên Dật cũng không biết, cũng có thể sáng sớm đã đi Yêu thú lĩnh vực rồi.

Diệp Thiên Dật cầm miếng sandwich lên rồi đi ra ngoài.

“Chị Hồng.”

Diệp Thiên Dật cất tiếng chào đi tới.

“Ta mang tin tức đến cho ngươi đây. 8 giờ tối mai, họ sẽ phỏng vấn ngươi ở tầng chín của tòa nhà Bắc Ninh, vốn dĩ quyết định ngày mai xuất phát rồi, vì nhân lực tạm thời thiếu hụt, đổi sang ngày mốt.”

Chị Hồng nói với Diệp Thiên Dật.

“Cảm ơn chị Hồng, tiền ta đã chuyển qua cho ngươi rồi.”

Chị Hồng lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.

“Ồ, một vạn tệ, Lâm thiếu đúng là tài đại khí thô mà.”

“Thô không phải là khí, đó là điểm mấu chốt, mấu chốt rất quan trọng đấy nhé.”

Diệp Thiên Dật phủi phủi tay áo sau đó cười đi ra.

Khi đến Học viện Thiên Thủy, Diệp Thiên Dật cảm nhận rõ ràng rằng các học sinh trong trường đang nhìn hắn ta chỉ trỏ và bàn tán.

Cái tên Diệp Thiên Dật rất nổi tiếng ở Thánh địa Thiên Thủy, tuy rằng những người quen biết hắn không nhiều, nhưng mà sau sự việc ngày hôm qua đã khiến mọi người biết hắn là ai.

Sau đó Diệp Thiên Dật bước vào lớp mười, ngồi bên cạnh Họa Thủy.

Vì sự xuất hiện của Diệp Thiên Dật, lớp học vốn đang ồn ào tự nhiên lại yên tĩnh trở lại.

Họa Thủy ngồi trong phòng học nhìn thấy Diệp Thiên Dật đi tới, cả người vẫn hơi kinh ngạc, hắn thật sự dám tiếp tục đến Học viện Thiên Thủy sao? Thật sự không biết có bao nhiêu người muốn giết hắn ta sao, nàng thật sự không muốn nhìn thấy Diệp Thiên Dật, nghĩ đến vụ cá cược thua hôm qua, cả người đều cảm thấy khó chịu.

Trong mắt tất cả mọi người, hắn ta là một tên cặn bã, nhưng trong mắt tất cả đàn ông, đồng thời hắn cũng là một người đàn ông như thần.

Diệp Thiên Dật muốn biết làm thế nào hệ thống tra nam này tính điểm đánh giá như thế nào, Hệ thống Thiên Tú tương ứng với một số hoạt động của bày trò tạo nét của hắn, giống với tên hệ thống, còn hệ thống tra nam thì…

“Ting… ngươi đã kích hoạt nhiệm vụ [Họa Thủy thút thít], nội dung nhiệm vụ: Dùng mọi cách làm cho tiểu ma nữ Họa Thủy khóc, phần thưởng nhiệm vụ: điểm giá trị tăng lên tối thiểu 5 triệu, tùy theo mức độ khóc lóc sẽ tăng thêm điểm, khởi động xoay chuyển hệ thống, kỳ hạn nhiệm vụ: trong thời gian tồn tại hệ thống tra nam, hình phạt nhiệm vụ: điểm giá trị -3000000. ”

Nhiệm vụ đột ngột được kích hoạt khiến Diệp Thiên Dật sững sờ trong giây lát.

Mỗi một hệ thống có một nhiệm vụ tối thượng, trong suốt thời kỳ, cách nhận được điểm giá trị khác nhau, một số nhiệm vụ nhỏ phù hợp với hệ thống sẽ được kích hoạt, trường hợp này đúng thật là, hệ thống này đúng là một hệ thống tra nam mà, làm cho tiểu tỷ tỷ khóc, đúng là….. muốn ép hắn vào chỗ chết đây mà?

Nhưng làm cho Họa Thủy khóc? Làm cho tiểu ma nữ này khóc có chút khó nha.

“Này, em gái ngực nhỏ.”

Diệp Thiên Dật ngồi xuống nhìn Họa Thủy bên cạnh một cái.

Chương 19: Sương mù thảo? Đồ vô sỉ.!!!

Họa Thủy cả người sửng sốt trong giây lát.

Huh? Không đúng, nàng đã động tay động chân lên cái ghế này rồi, nếu hắn ngồi xuống thì hắn sẽ bị ngã, mà lúc ngã xuống vẫn còn một chiếc đinh ghim bên dưới, mông hắn sẽ ngồi lên đó, đây là kế hoạch của nàng, tại sao cái ghế lại không bị làm sao cả?

Tại sao không có gì xảy ra? Diệp Thiên Dật cũng không phải là nhóc con, có thể bị nàng ám toán sao? Đã sớm nghe nói Họa Thủy có vô số cách chỉnh người, bước đầu tiên của quá trình này nhất định là ngồi trên cái ghế này, tỉ lệ nàng động vào chiếc ghế rất lớn, vì vậy Diệp Thiên Dật có vẻ đang ngồi trên đó, nhưng thực ra hắn không dùng nhiều sức, hắn dùng sức hai chân chống đỡ.

“Gọi cái qué gì mà gọi, đồ đần.”

Họa Thủy trừng mắt liếc Diệp Thiên Dật một cái.

“Ái chà, hôm qua thua rồi, làm sao đây? Muốn giả vờ không biết hả?”

Diệp Thiên Dật cười tủm tỉm nói.

“Giả vờ? Hừ, đừng có mà ở đó giả vờ nữa, chuyện của ngươi và Bạch Hàn Tuyết đã có người đi hỏi rồi, chính miệng nàng thừa nhận rằng hai người không phải là quan hệ nam nữ.” Họa Thủy khinh thường nói.

Mọi người có vẻ nhìn như bình tĩnh, kỳ thực đều đang theo dõi cuộc trò chuyện của họ.

Đúng vậy, sự kiện này sáng nay rất nhiều người không hiểu hỏi, cũng được làm rõ rồi, nàng cũng chẳng thèm nói thêm gì, nên chỉ nói một câu rồi đi ra.

“Đúng thế, đúng là không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, hôm qua tôi đã đá nàng ta rồi.”

Diệp Thiên Dật nhún vai nói.

“Ngày hôm qua cũng không phải.”

“Bị ta tán đổ rồi, nhưng mà không thừa nhận thôi, nếu thật sự không phải, ngươi giải thích như thế nào vụ ngày hôm qua để ta hôn và cũng chủ động hôn ta?”

Nghe lời nói của Diệp Thiên Dật, họ đột nhiên cảm thấy cũng có lý.

Họa Thủy cũng không hiểu điểm này, nhưng mà cho hắn ta một ngày đêm? làm sao có thể chứ?

“Em gái ngực nhỏ, cho ta mượn sữa rửa mặt dùng đi, sau đó sẽ không truy cứu chuyện cô em thua cược ngày hôm qua nữa, dù sao ngươi cũng không thực hiện.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Ngươi nói đó.”

Biết mình đuối lí, nàng không do dự ném sữa rửa mặt trong túi ra cho Diệp Thiên Dật.

“Ta đang nói là sữa này này! Cho ta xoa chút nào.”

Diệp Thiên Dật chỉ vào ngực của nàng.

Họa Thủy: “…”

Mọi người; “…”

“Ting… Đùa giỡn tiểu tỷ tỷ thành công, giá trị +30000.”

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Diệp Thiên Dật cười thầm trong lòng.

Quả thật như dự đoán.

“Cái này? Hừ, sợ rằng ngươi dùng không nổi.”

Họa thủy cười một tiếng.

“Cũng phải, nhưng không phải là dùng không nổi.”

Diệp Thiên Dật xoa cằm trầm ngâm nói: “Quá nhỏ rồi, e rằng không có.”

Mọi người: “…”

“Ting… Thành công đùa giỡn tiểu tỷ tỷ, giá trị +20000.”

Họa Thủy hít thở sâu một hơi.

Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp đi đến, làm gián đoạn cơn tức giận đang chực chờ bạo phát của Họa Thủy.

Đây có thể là niềm tự hào của lớp mười bọn họ, bởi vì học sinh lớp mười của họ có một người giáo viên mà tất cả các lớp đều ngưỡng mộ!

Đúng vậy, đệ nhất mỹ nữ của học viện Thiên Thủy trước đó, sau khi tốt nghiệp, nàng đã ở lại học viện Thiên Thủy dạy học, trở thành giáo viên của lớp 10, trở thành người tình trong mộng của vô số học sinh thậm chí là các giáo viên khác, Thi Gia Nhất.

Mái tóc đen xinh đẹp, xen lẫn vài sợi đỏ rực ở giữa, đôi mắt dưới tóc mái lại đen như mực, dường như không lưu ý liền sẽ ngã vào đôi mắt của nàng, cánh môi lại đỏ tươi, đào hoa, đôi môi tăng thêm phần quyến rũ cho nàng. Nàng đeo bông tai màu bạc sáng ở tai trái, trên chân đi đôi dép lê màu hồng phấn, chiếc váy bình thường trên người khiến nàng có cảm giác giống như không thích trưng diện cho lắm, đi tới với tốc độ lả lướt, trên người tản ra khí tức mê người nguy hiểm, không, cũng không thể nói là nguy hiểm được, chính là cảm giác không đáng tin cậy lắm, giống như một giây sau có thể bị nàng chôn vùi.

Là cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng là nữ thần, nhưng sao có thể lại có bộ dáng không đáng tin cậy, lại có chút dàng vẻ cà lơ phất phơ?

Diệp Thiên Dật ngẩn ngây cả người.

Định mệnh! Học viện Thiên Thủy ghê thiệt? Giáo viên mà xinh đẹp như vậy? Nhưng… đi dép lê? Hử, còn uống rượu nữa?

Hệ thống chấm điểm, 97 điểm! Chỉ kém Diệp Tiên Nhi một điểm, điểm này có thể bị trừ vì nàng không có khí chất cao quý, nhưng tuyệt đối là không kém, hôm qua là ngày đầu tiên Diệp Thiên Dật đến trường lại chạy về trước khi nàng đến lớp. Sớm biết có một giáo viên cực phẩm như vậy, hắn ta có đánh chết cũng không về.

“Ting… Ngươi đã kích hoạt nhiệm vụ [Nụ hôn đầu tiên của Thi Gia Nhất], nội dung nhiệm vụ: nhận nụ hôn đầu tiên của Thi Gia Nhất, phần thưởng nhiệm vụ: tùy thời mở ra thuộc tính song sinh (trừ thời gian và không gian), nhiệm vụ trừng phạt: ‘họa mi’ sẽ bị biến mất, thời hạn nhiệm vụ: trong thời gian tồn tại của hệ thống tra nam. ”

Diệp Thiên Dật:???

Hắn không quan tâm những thứ khác, nhưng nhìn thấy đoạn trừng phạt nhiệm vụ, hắn muốn giết người! Thật muốn một đao giết chết cái hệ thống này!

“Cả lớp… nấc ~”

Thi Gia Nhất đặt cuốn sách lên bàn, nói xong còn ợ hơi một cái.

Diệp Thiên Dật: “…”

Choáng…

“Tham kiến nữ vương đại nhân.”

Các học sinh đứng lên hô một tiếng.

Diệp Thiên Dật:???

Hắn nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút…

Các ngươi nghiêm túc chứ?

“Bình thân.”

Thi Gia Nhất nở một nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hơi nhuốm màu đỏ vì say rượu, ánh mắt mơ mơ màng màng, khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đều muốn nhặt xác lên, nhưng nàng cũng chỉ hơi lảo đảo một chút thôi.

Sau đó mọi người ngồi xuống.

“Này, cái gì nhỉ,… ta biết ngươi, Diệp Thiên Dật, phải không?”

Thi Gia Nhất nhìn về phía Diệp Thiên Dật, sau đó chỉ chỉ.

“Đúng vậy, nữ vương đại nhân.”

Diệp Thiên Dật đứng lên nói.

Nghe được lời nói của Diệp Thiên Dật, Thi Gia Nhất mỉm cười hài lòng, gật gật đầu; “Đúng vậy, rất có nhãn lực, ta rất thích ngươi, ngồi đi.”

“Nữ vương đại nhân, ta có một chuyện tò mò không biết có nên nói không.”

“Hỏi đi.”

“Ngươi là say hay tối hôm qua bị bạn trai làm cho choáng váng?”

Mọi người; “…”

Diệp Thiên Dật thực sự chỉ đang cố gắng kéo giá trị cuồng ngạo mà thôi, hắn biểu thị không muốn sống nữa rồi.

Chương 20: Đừng ầm ĩ, lại nhao nhao..

“Định mệnh! Diệp Thiên Dật này cũng quá dữ cmn dội rồi?”

“Tha thứ ta nói thẳng, ta cảm thấy giống như là bị chơi đến mức choáng váng.”

“Ta cũng nghĩ thế.”

“Hahaha, đã quá, làm sao mà ta lại bắt đầu thấy thích cái tên Diệp Thiên Dật này rồi nhỉ? Nhưng mà… hắn sắp phải sống không yên ổn rồi.”

“…”

“Ting… đùa giỡn giáo viên nữ, dũng khí rất đáng khen, giá trị cuồng bạo +50.000.”

Thi Gia Nhất ngáp một cái nhìn Diệp Thiên Dật.

“Ngươi đừng nói nhảm? Liên quan gì đến đầu đâu, sao ta lại choáng váng được?”

“Không nhất định mà, ta đã xem một số trang web, cái kia ngươi cũng hiểu mà, sau khi ….. có thể không bị choáng váng sao?”

Diệp Thiên Dật còn ra vẻ mình nói rất có lý nữa.

Mọi người: “…”

Họa Thủy: “…”

“Ting… Đùa giỡn giáo viên nữ, giá trị cuồng ngạo +60.000.”

Đúng là, ai cũng ngưỡng mộ tinh thần can đảm của Diệp Thiên Dật, thực sự không sợ chết sao?

Thi Gia Nhất vuốt chiếc cằm thanh tú của mình nhìn Diệp Thiên Dật.

Tiếp theo chớp mắt vài cái, nàng vung tay lên, thân ảnh của Diệp Thiên Dật biến mất ngay tại chỗ, lại lần nữa xuất hiện ở cửa, một biểu ngữ bay thẳng đến chỗ Diệp Thiên Dật, buộc vào tay Diệp Thiên Dật, treo lủng lẳng ở cửa.

“Thuộc tính không gian!”

Diệp Thiên Dật lộ ra biểu tình khiếp sợ.

Đây không phải là thuộc tính trong truyền thuyết sao?

Tất cả mọi người đều có vẻ như không ngạc nhiên cho lắm, quả thực rất hiếm có, Thi Gia Nhất là võ giả thuộc tính không gian duy nhất trong toàn bộ Đế quốc Thiên Thủy! Có vô số người lôi kéo nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn chọn ở lại đây!

Về phần mọi người gọi nàng nữ vương đại nhân, cũng không có cách nào khác, nàng chính là thích hồ nháo, học viện cũng biết, mọi người cũng đều không cảm thấy có gì bất ngờ, nhưng có sao nói vậy, tuy nàng uống rượu, những vẫn làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nhưng chính là vì tính cách này của Thi Gia Nhất càng thu hút được rất nhiều sự ưu ái của mọi người, rất dễ thương, rất chân thật.

“Họa Thủy, bình rượu nước suối khoáng second hand mà trước kia ngươi chỉnh Triệu Nghị đâu? Đưa cho ta, lão nương tưới chết hắn, sau đó một mồi lửa hỏa táng hắn luôn.”

Thi Gia Nhất nói với Họa Thủy.

Mọi người vỗ tay hưởng ứng.

Diệp Thiên Dật: “…”

Không phải, hắn ta chỉ là muốn kiếm chút giá trị cuồng ngạo thôi mà, hu hu, thật thê thảm!

“Hết rồi, hay là ta đâm chết hắn.”

“Thế thôi bỏ đi, quá máu me.”

Diệp Thiên Dật thở phào một hơi.

“Bẻ gãy đầu đi.”

Câu tiếp theo làm Diệp Thiên Dật cảm thấy cả người đều không tốt.

Thi Gia Nhất liếc nhìn Diệp Thiên Dật một cái.

“Trường này không biết nghĩ thế nào, cái tên Diệp Thiên Dật thành tích hạng bét này lại đem nhét vào lớp 10 của ta, thật là.” Thi Gia Nhất lắc lắc đầu.

“Năng lực của người càng lớn, trách nhiệm càng lớn, ta nghĩ trường học chắc là dựa vào thực lực của nữ vương đại nhân, toàn bộ học viện chỉ có nữ vương đại nhân mới có thể quản được ta, đây là một loại tín nhiệm đối với người đó.”

Diệp Thiên Dật bị trói ở đó điên cuồng nịnh nọt.

“Ừm, có lý, ta vốn còn đang nghĩ có khi nào việc mấy ngày trước ta ăn trộm đan dược của viện trưởng bị phát hiện, cho nên ông ta mới cố ý muốn làm khó ta hay không đây.” Nói xong nàng vẫy ngón tay một cái, biểu ngữ buộc chặt Diệp Thiên Dật nới lỏng ra, Diệp Thiên Dật rơi xuống mặt đất.

“Về chỗ đi, đừng có mà nói năng vớ vẩn nữa.”

Diệp Thiên Dật; “…”

Người giáo viên này, thật hiếm thấy.

“Đa tạ nữ vương đại nhân.”

Diệp Thiên Dật mỉm cười ngồi vào chỗ của mình.

Tuy nhiên, Thi Gia Nhất này khá tốt, nàng thực sự không trừng phạt Diệp Thiên Dật bất cứ điều gì, nàng chắc chắn biết những việc làm của Diệp Thiên Dật, nhưng nàng không hề tỏ ra chán ghét Diệp Thiên Dật, đây cũng là nguyên nhân Diệp Thiên Dật thấy khá hứng thú, cô giáo này rất thú vị, những ngày sắp tới có thể sẽ rất thú vị.

Thi Gia Nhất nhìn lướt qua mọi người nói, “Hôm nay, có hai sự kiện lớn, thứ nhất, hôm nay là buổi đánh giá hàng tháng của lớp sơ cấp chúng ta, lớp sơ cấp có 20 lớp và 1.000 học sinh được đánh giá, thứ hạng của cả lớp không hề giảm, bản tiên nữ vẫn rất hài lòng.”

“Khoan đã… Nữ vương đại nhân, không phải lớp chúng ta luôn là lớp cuối cùng sao?”

Cái tên mập mạp ngồi bên cạnh Diệp Thiên Dật nói yếu ớt.

“Ngươi cũng biết? Vậy sao không tranh đấu một chút? Bản tiên nữ dù sao trước đây cũng là cao thủ số một của học viện Thiên Thủy, sau khi trở thành giáo viên sao lại toàn bị tức chết thế này? Các ngươi thật sự là cái lớp kém nhất mà ta từng dạy qua.”

Thi Gia Nhất trừng mắt nhìn tên mập mạp, hắn ta lập tức cúi đầu xuống.

“Bây giờ cũng là số một mà.”

Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười toe toét.

Mọi người: “…”

Chết rồi, đây không phải là tìm chết sao?

Thi Gia Nhất nhìn Diệp Thiên Dật.

“Còn ngươi nữa, Diệp Thiên Dật, ngươi làm gì đặc biệt tới tận trường học Thiên Thủy của bổn tiên nữ rồi đứng như trời trồng vậy?.”

“Bẩm nữ vương đại nhân ạ, ta đến tán gái.”

“Tán được mấy đứa rồi?”

“Chưa được đứa nào. Nữ vương đại nhân à, ngươi có bạn trai chưa? Ta tán ngươi được không?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

“Được nha, cho ngươi xếp hàng đầu tiên.”

Người qua đường: “…..”

Ai ya, Thi Gia Nhất này thực sự thú vị đây! Nhưng mà đồ ăn hại như Diệp Thiên Dật mà xếp hàng một á? Sợ cả đời này cũng không được đâu.

“Vậy nếu tán được ngươi thì có được ‘làm gì’ ngươi không?”

Người qua đường: “…..”

“Hừ…. dám trêu chọc chị gái đây, giá trị cuồng ngạo +40000.”

“Người muốn đánh bại chị đây rất nhiều đó, ngươi ngay cả hạng nhất còn chưa lên được, ngươi lấy cái gì để đấu với ta?”

Diệp Thiên Dật: “……”

Má nó, trâu bò vãi!!!

Có người cô quá ư là không đoan trang, linh tinh lang tang như thế này, thảo nào tụi học lớp 10 từ dưới đếm lên này, người người đều vui vẻ khi thấy cô giáo ra ngoài, chả có ai còn chăm chỉ tu luyện nữa.

Thi Gia Nhất sau đó nói:” Còn chuyện thứ hai nữa.”

Nàng hướng mắt nhìn theo Diệp Thiên Dật, nói trong sự bất lực: “Diệp Thiên Dật, hôm qua vì chuyện của ngươi, nhà trường trừ tiền thưởng tháng này của ta, bây giờ ngươi giải thích như thế nào đây?”

Diệp Thiên Dật: “………”

“Báo cáo Nữ vương đại nhân, ta bị oan mà.”

“Sao?”

“Ta còn chưa đụng chạm gì đến hắn, mắc mớ gì trách ta? Chả lẽ ta giỏi giang đến mức đó, gây hấn với người khác không được còn có thể đánh Trần Siêu Vân hắn ra nông nỗi đó không? Ai mà không biết Diệp Thiên Dật ta là đứa ăn hại đâu, ta thỉnh cầu phải tra cứu rõ ràng lại đi.”

Diệp Thiên Dật không phục, nói.

“Ngươi nói đây là sự thật hả.”

Diệp Thiên Dật gật đầu.

“Được thôi, đi, ta với ngươi đi kiểm tra kỹ lại. Lão già dám trừ tiền thưởng của bổn tiên nữ đây, nếu mà những lời ngươi nói là thật, xem ta có cạo trọc cái đầu hắn ta không?”

Sau đó, Thi Gia Nhất dắt theo Diệp Thiên Dật cùng đi ra ngoài.

❮ sau

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !