1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Ta Mỗi Ngày Tùy Cơ Một Cái Mới Hệ Thống
  4. Tập 1: Cặn bã Diệp Thiên Dật – Đinh…Đinh…Đinh (c1-c10)

[Dịch] Ta Mỗi Ngày Tùy Cơ Một Cái Mới Hệ Thống

Tập 1: Cặn bã Diệp Thiên Dật – Đinh…Đinh…Đinh (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Cặn bã Diệp Thiên Dật

Trên bầu trời đầy sao, ánh trăng và ánh sao rọi sáng vào bóng tối, xuyên thấu qua rèm cửa sổ mỏng nhẹ rồi chiếu vào bên trong một căn phòng lớn.

Liếc mắt qua căn phòng một chút liền dễ nhìn ra được là khuê phòng của con gái, các loại đồ trang điểm, bức tường màu hồng phấn, chiếc giường lớn mềm mại màu hồng nhạt.

Ủa??

Thế nào mà còn có cả giấy vệ sinh vo thành hình tròn và quần áo ngổn ngang rải rác đầy ở trên mặt đất?

Ôi mẹ ơi! Cái áo lót này là của ai? Áo lót của ai rơi trên mặt đất vậy?

Ầm ——

Một người đàn ông bất thình lình đá văng cửa phòng ngủ ra, một màn trước mắt khiến hắn giận phát run lên.

“Diệp Thiên Dật, ngươi cmn không được chết tử tế!”

Người đàn ông gầm thét một tiếng.

“Ạch —— ”

Lúc này, một người đàn ông nằm lỳ ở trên giường như con lợn chết đột nhiên mở mắt ra, sau đó ngồi dậy, gãi đầu một cái, ánh mắt vừa đờ đẫn vừa mê man nhìn người đàn ông đang tức giận kia.

Ta là ai?

Ta ở đâu?

Ta cmn đang làm gì?

Ba câu hỏi kinh điển liên tiếp nổi lên trong đầu Diệp Thiên Dật.

Sượt ——

Bên cạnh đột nhiên có một em gái ngồi dậy.

“Ch… chồng ơi, ngươi nghe ta giải thích, ta… chúng ta đang… đang tập chống đẩy, do quá… quá nóng nên lúc này mới cởi hết đồ ra.”

Em gái kia hoảng hốt lo sợ nhìn hắn nói.

“Ngươi… các ngươi!”

Người đàn ông phẫn nộ chỉ vào họ, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Sau đó, Diệp Thiên Dật liếc mắt nhìn xung quanh.

Một giây trước ở trái đất, hắn cùng với thanh mai trúc mã của hắn, Phong Nhã, bị mười mấy kẻ mạnh của gia tộc cổ xưa bức ép tới vách đá Táng Tâm, cuối cùng không có đường có thể trốn, nhảy xuống vách đá Táng Tâm, vốn là mười phần chết không phần sống, nhưng sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?

Chẳng lẽ… chuyển kiếp rồi?

Mẹ nhà nó?

Cố… cố gắng vậy!

Diệp Thiên Dật sau đó lộ ra vẻ mặt vui sướng!

Sau đó hắn phục hồi tinh thần lại nhìn một màn này, một cỗ ký ức tràn vào trong đầu, sau đó hắn… hoàn toàn đờ đẫn rồi.

Nơi này không phải là trái đất, là một nơi gọi là sao Thiên Lam, mà chủ nhân của thân thể này cũng tên là Diệp Thiên Dật, là một… kẻ cặn bã hàng thật giá thật!

Ở sao Thiên Lam này, ai có thể tu luyện được đều gọi là kẻ hành võ, mà Diệp Thiên Dật là một thứ đồ ăn hại với tư chất thiên phú cực kém, nhưng được cái là nhà rất có tiền có thế, Diệp Thiên Dật chính là con nhà giàu trong truyền thuyết, ăn uống, chơi gái, đánh cược, mọi thứ đều tinh thông, chuyện hắn thích làm nhất chính là ngủ với vợ của người khác.

Theo trí nhớ của hắn, hắn đã phát qua mũ cho mấy chục người đàng hoàng trong cả thành Thánh Thiên Thủy rồi (cho mấy người đó bị cắm sừng).

Mục đích của hắn chính là, ta có thể đánh không lại ngươi, nhưng ngươi cmn tuyệt đối đừng chọc ta, nếu không ta nhất định cho ngươi đội mũ trên đỉnh đầu.

Đúng thế chưa, hiện tại trường hợp này chính là như vậy.

Người đàn ông ở cửa tên là Lâm Dương, người đã nhục nhã Diệp Thiên Dật trước mặt mọi người trong một buổi tiệc hai ngày trước. Hai ngày sau, cũng chính là hai tiếng trước, Diệp Thiên Dật liền đội cho hắn một chiếc mũ vuông vức chỉnh tề, phát ra ánh sáng xanh lá cây xinh đẹp.

“Ngầu… ngầu lòi chưa!”

Diệp Thiên Dật nhịn không được mà khen ngợi một tiếng trong lòng.

Chỉ với hai ngày? Ngoại trừ ngầu lòi hắn còn có thể nói cái gì đây? Tuy rằng chủ nhân của thân thể này là một kẻ vô dụng trong việc tu luyện, nhưng về phương diện này lại rất có trình độ nha.

Người sống cả một đời không phải chính là mong có được thành quả sao? Đây cũng xem như là có rồi.

Chỉ có điều là hắn hình như vừa mới chết bất ngờ, điều này cũng là tại sao Diệp Thiên Dật trên trái đất có thể xuyên vào người của hắn.

Thế nhưng…

Ta cmn làm sao bây giờ?

Diệp Thiên Dật nội tâm rít gào một tiếng.

“Diệp Thiên Dật, dám ngủ với bạn gái của bố mày, ngươi chết cho bố!”

Hai tròng mắt Lâm Dương đỏ như máu, xung quanh thân thể đốt cháy lên một cỗ lửa mạnh.

“Chờ đã!”

Diệp Thiên Dật vươn tay ra, sau đó giả vờ lạnh nhạt đi xuống giường, mặc quần áo nằm trên mặt đất của mình vào.

“Ta cá là ngươi không dám giết ta.”

Diệp Thiên Dật mặc quần áo tử tế, nhìn hắn nói.

“Ta không giết ngươi? Diệp Thiên Dật ngươi khinh người quá đáng, không giết ngươi, bố mày thề không làm đàn ông!”

Hắn rất phẫn nộ, thế nhưng hắn thật sự không dám giết. Số người muốn giết hắn nhiều hơn thế này nhiều, tuy nhiên lại không có ai dám giết. Diệp Thiên Dật này mặc dù là tên rác rưởi, nhưng người chị gái kia của hắn…

Nhưng mà làm hắn tàn phế đi cũng được nhỉ?

“Ồ? Vậy ngươi chờ thêm chút nữa!”

Diệp Thiên Dật sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, biên soạn ra một dòng trên vòng bạn bè, vừa đánh chữ vừa lẩm bẩm nội dung.

“Đêm nay đã lên giường với bạn gái Trần Mộng Dao của Lâm Dương rồi, thế nhưng Lâm Dương đột nhiên trở về, hiện tại hắn ở ngay trước mặt ta, làm sao bây giờ? Đợi ở trên mạng đi, rất gấp đấy.”

Lâm Dương:???

Sau đó Diệp Thiên Dật cười cười, quơ quơ điện thoại di động nói:

“Nếu như ngươi giết ta, ta liền sẽ tuyên bố ra ngoài đó, vòng bạn bè của ta đều là một đống cậu ấm công tử, thiên kim đại tiểu thư ở thành Thánh Thiên Thủy, nếu như bị bọn họ biết được, Lâm Dương ngươi còn có thể ngẩng đầu làm người sao?”

Đệt! Đây không phải là hắn! Tại sao hắn lại có thể vô sỉ như vậy? Thế nhưng hắn chỉ có thể làm như thế, đánh cũng đánh không lại, chỉ có thể thuận theo phong cách của chủ nhân cũ của thân thể này để giải quyết chuyện này.

“Ngươi!!”

Lâm Dương phẫn nộ chỉ vào Diệp Thiên Dật.

Sau đó, Diệp Thiên Dật nghênh ngang đi qua từ bên cạnh hắn, khi đi ngang qua hắn, Diệp Thiên Dật hơi nói: “Nói cho ngươi biết một bí mật, coi như thù lao cho việc ngươi không ra tay giết ta.”

Tiếp theo đó, Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng tiến đến bên tai Lâm Dương mà cả người hắn đang phẫn nộ đến phát run, nhẹ giọng nói:

“Vợ ngươi thật giỏi.”

Vèo ——

Chớp mắt một cái, Diệp Thiên Dật vọt thẳng ra cửa.

Dùng xong đồ của người khác thì phải khen một câu, cho đánh giá tốt mới là tỏ ra lễ phép.

“A! Diệp Thiên Dật! Thằng khốn!”

Lâm Dương phẫn nộ gào thét lên.

Đây là kiểu điên cuồng mà bất lực điển hình, muốn giết, nhưng lại không dám giết.

Chương 2: Đinh

“Đây cmn là chuyện gì.”

Diệp Thiên Dật đi trên đường phố buổi tối của thành Thánh Thiên Thủy, gió thu xào xạc thổi đến mức làm hắn có chút lạnh.

Tấm thân thể này quả thực gầy yếu, trời sinh thân thể hắn đã tương đối yếu, cộng thêm nữa là hắn về cơ bản không có tu luyện gì, ăn uống thả ga, ham say rượu chè, buông thả dục vọng quá độ, vậy thì càng yếu đi rồi.

Diệp Thiên Dật đi trên đường, dựa vào ký ức của chủ nhân cũ của tấm thân thể này để hiểu rõ về thế giới này.

Sao Thiên Lam, đại lục Thiên Lam, tổng cộng có mấy trăm đế quốc. Giữa các đế quốc với nhau đa phần là không hoà hợp, thường xuyên xảy ra chiến tranh. Đế quốc Thiên Thủy là một đế quốc nhỏ trong đó, tình cảnh không hề tốt chút nào!

Nơi này giống như trái đất, có khoa học kỹ thuật, điện thoại di động, máy tính, xe thể thao, nhà cao tầng và vân vân. Không giống ở chỗ đây là một thế giới đề cao thực lực, chỉ cần ngươi hơi có chút tư chất trời cho thì có thể tu luyện, còn về phần ngươi có thể luyện được bao nhiêu thì không thể biết được rồi.

Mà ở bên ngoài mỗi thành trì có vô số yêu thú mạnh mẽ, uy hiếp tính mạng loài người.

“Ta và Phong Nhã cùng rơi xuống vách đá Táng Tâm, nếu mà nói ta có thể sống lại, vậy có phải Phong Nhã nàng cũng tới thế giới này rồi không?”

Diệp Thiên Dật đột nhiên nghĩ đến khả năng này.

Ở trên trái đất, hắn chính là người tập võ, cho nên đến thế giới này, với từng chiêu thức chiến đấu hắn biết, hơn nữa cũng không phải yếu, Diệp Thiên Dật có thể tiếp nhận hệ thống tu luyện của nơi này.

Cứ thế đi tiếp, Diệp Thiên Dật theo ký ức để đến chỗ ở của hắn, một tiểu khu tương đối sang trọng.

Két ——

Diệp Thiên Dật mở cửa đi vào.

Trong phòng rất đen.

“Về rồi đấy à?”

Một cô gái không có nhiều cảm tình lắm, có chút lãnh đạm, nhưng thanh âm lại mang một chút quan tâm tới Diệp Thiên Dật truyền tới.

Bước chân nhẹ nhàng mang theo một mùi thơm nhàn nhạt thuộc về thiếu nữ đi tới.

Lạch cạch ——

Đèn bị nàng mở lên, đập vào mắt là một tiên nữ cao gầy.

Cô gái này khoảng chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, da thịt như tuyết vấn vít, đôi đồng tử xanh nhạt lạnh lùng như mặt đất đóng băng của Siberia, sóng mũi cao lộ rõ các đường nét, đôi môi mỏng hơi mím lại như là tín hiệu của sự bạc tình, vẻ đẹp của hoa sen tuyết phối hợp với vẻ đẹp của hoa mận mùa đông, bên trong thanh lệ lộ ra nét nghiêm nghị, khóe mắt đuôi mày đều ẩn chứa sự kiêu ngạo, nhìn Diệp Thiên Dật có chút dịu dàng, ngũ quan tinh xảo, khuynh quốc khuynh thành, thật sự khiến Diệp Thiên Dật trong lúc nhất thời không biết nói gì!

Khí chất có chút lãnh đạm của người con gái này, thật xinh đẹp.

Nàng chính là chị của Diệp Thiên Dật, Diệp Tiên Nhi.

Tại sao Diệp Thiên Dật lại nói thân thể này của nguyên chủ hoàn toàn là một tên cặn bã? Ngoại trừ thích cắm sừng người khác ra, điều quan trọng nhất là liên quan đến Diệp Tiên Nhi này.

Diệp Thiên Dật từ nhỏ được cha mẹ Diệp Tiên Nhi nhận nuôi, là chủ thành thành Thánh Thiên Thủy của Đế quốc Thiên Thủy, nơi này quần hùng hội tụ, kẻ mạnh như mây, mà Gia tộc họ Diệp trước đây là một trong bốn gia tộc lớn của Đế quốc Thiên Thủy, Diệp Tiên Nhi là thiên chi kiêu nữ, thiên phú cực kỳ yêu nghiệt, lại thêm dung nhan chim sa cá lặn, từng được gọi là đệ nhất mỹ nhân và đệ nhất thiên tài của Học viện Thiên Thủy, học viện lớn nhất ở thành Thánh Thiên Thủy, là một truyền kỳ của học viện Thiên Thủy.

Thế nhưng tất cả đều thay đổi từ 6 năm trước.

Sáu năm trước, Diệp gia trong vòng một đêm bị thế lực vô danh giết hại hầu như không còn ai, lúc ấy Diệp Tiên Nhi ở Học Viện Thiên Thủy, Diệp Thiên Dật ở hội sở, chỉ hai người bọn họ còn sống, đến nay ai đã làm đều là một điều bí ẩn, Diệp Tiên Nhi vẫn luôn điều tra thế nhưng dường như không có bất kỳ manh mối nào.

Sở dĩ Lâm Dương kia kiêng dè Diệp Thiên Dật, nhưng thật ra là kiêng kị Diệp Tiên Nhi, dù sao cũng đã từng là tứ đại gia tộc, Diệp Tiên Nhi vẫn quen biết rất nhiều trưởng bối của các đại gia tộc, bọn họ có thể sẽ bảo vệ và giúp đỡ.

Mà Diệp Tiên Nhi từ đó về sau rời khỏi Học Viện Thiên Thủy, từ bỏ tài nguyên tu luyện tốt nhất, một lòng chăm sóc đứa em trai vô dụng này, khiến rất nhiều người tiếc nuối!

Nhưng điều cặn bã nhất về chủ nhân lúc đầu của thân thể này chính là…… Ba năm trước, hắn hạ dược Diệp Tiên Nhi suýt chút nữa cưỡng bức nàng, có thể hắn đã nảy sinh ý nghĩ từ rất lâu về trước.

Ngươi nói là chị của Diệp Thiên Dật, Diệp Tiên Nhi sẽ phòng bị với hắn sao? Dĩ nhiên là không nhưng may mắn là cuối cùng không thuận lợi.

Về sau, nàng không trách Diệp Thiên Dật, có thể trong lòng oán giận nhưng chưa bao giờ nói ra, thậm chí còn chăm sóc hắn, thay hắn chùi đít ở bên ngoài, chỉ là chắc chắn trong lòng đã tồn tại sự phòng bị với hắn.

“Đệt! Súc sinh!”

Diệp Thiên Dật thầm mắng một câu trong lòng.

“Vâng, trở về rồi.”

Diệp Thiên Dật sau đấy nhẹ gật đầu, nhận lấy dép lê Diệp Tiên Nhi đưa cho hắn sau đó đi vào, đi đến ghế sô pha.

Diệp Tiên Nhi cất kỹ giày của Diệp Thiên Dật, đóng cửa lại, sau đó đi tới phòng bếp, bưng thức ăn nóng ra cho hắn, lại rót nước cho Diệp Thiên Dật.

“Ăn chút đi.”

“Vâng.”

Diệp Thiên Dật nhận đũa nàng đưa lùa thức ăn.

Hương vị rất bình thường của cơm nhà, nhưng rất ngon.

Diệp Tiên Nhi ngồi bên cạnh cách Diệp Thiên Dật không xa, nhìn hắn, nói nhẹ:

“Ngày mai phải tới Học viện Thiên Thủy, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Diệp Thiên Dật buông đũa xuống nhìn về phía nàng.

“Hà cớ gì chị lại bảo em đến Học viện Thiên Thủy?”

Thân thể Diệp Thiên Dật này là người có thiên phú yếu đuối, tu luyện nhiều năm như vậy cũng chỉ là dáng vẻ này, thậm chí bẩm sinh không có thuộc tính, so với những người không thể tu luyện kia kỳ thật cũng không khá hơn chút nào, nhiều lắm cũng chỉ là có thể cảm giác được linh lực đất trời, có lẽ đây là một trong những lý do hắn dốt nát, Diệp Thiên Dật rất khó chịu, người ta xuyên vào tiểu thuyết có rất nhiều người đều xuyên đến thân thể của kẻ phế vật, nhưng người ta có bàn tay vàng đấy, bàn tay vàng của người ta lúc xuyên qua liền vang lên, thế nhưng bàn tay vàng của lão tử đâu?

“Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, thiên phú của ngươi dù yếu, nhưng chỉ cần ngươi chịu cố gắng, nhất định cũng có thể mạnh lên, Học viện Thiên Thủy có thể cho ngươi sự trợ giúp tốt hơn, chỉ là hi vọng ngươi không kém cỏi như trước đây ở Học viện Thiên Tinh.”

Nói xong nàng đứng lên đi về phòng của mình.

“Để ta đến được Học viện Thiên Thủy chị lại cầu xin ai?”

Diệp Thiên Dật ngẩng đầu nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng, hỏi một câu ở phía sau.

Thân thể mềm mại của Diệp Tiên Nhi dừng một chút.

“Ngươi cứ chăm chỉ tu luyện là được rồi.”

Dứt lời liền đi vào phòng, đóng cửa lại.

Diệp Thiên Dật bị học viện Thiên Tinh đuổi ra, bởi vì quá cặn bã, làm cho học viện đứng đầu của thành Thánh Thiên Thủy, học viện thiên thủy bình thường tất nhiên không muốn nhận hắn, cho nên Diệp Tiên Nhi đã vụng trộm cầu xin người có quyền thế một chút mới có thể đưa hắn vào Học viện Thiên Thủy.

“Ài, đúng là súc sinh!”

Trong lòng Diệp Thiên Dật thở dài một hơi, người chị tốt như vậy, bỏ ra nhiều như vậy vì hắn, hi sinh nhiều như vậy, tên khốn nạn này lại còn……

Cơm nước xong xuôi Diệp Thiên Dật về phòng, gian phòng rất sạch sẽ, chăn mền cũng đều được xếp gọn, tất nhiên không thể nào là hắn làm, sau đó Diệp Thiên Dật nằm trên giường, suy tư việc phải làm tiếp theo.

Chương 3: Ai, vưu vật a

Đã tới thế giới này, vậy thì hắn muốn thích ứng với thế giới này, đồng thời hắn muốn gánh vác sứ mệnh của thân thể này một chút, ví như tra rõ năm đó là ai giết hại Diệp gia, còn có, chăm sóc nàng thật tốt.

“Đinh… Xin hỏi lý tưởng của ký chủ là gì?”

Đột nhiên một âm thanh kỳ quái của tiểu Loli vang lên trong đầu Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật “cựa mình” một chút ngồi dậy.

“Đinh… Xin hỏi lý tưởng của ký chủ là gì?”

Âm thanh kia lại vang lên lần nữa.

Diệp Thiên Dật:

“……”

Doumoa? Bàn tay vàng tới sao?

Lý tưởng là cái gì?

Qua mấy giây, Diệp Thiên Dật ngoẹo đầu, thăm dò một câu:

“Làm vô số cô gái?”

“Đinh… Lý tưởng của ký chủ khớp với hệ thống, hệ thống vô hạn ngẫu nhiên đã chính thức mở ra, trước mắt đã ngẫu nhiên mở ra hệ thống: hệ thống Thiên Tú.”

“Đinh… ký chủ khởi động nhiệm vụ 【 Ta là Tú Nhi 】

Nội dung nhiệm vụ: hoàn thành một loạt các thao tác bất ngờ trước mặt mọi người

Tiến độ nhiệm vụ: 0%

Kỳ hạn nhiệm vụ: 7 ngày

Ban thưởng nhiệm vụ: Cảnh giới tăng lên cấp 5 + Tu luyện thiên phú cấp nghịch thiên + mở ra đệ nhất hệ thống thương thành

Trừng phạt của nhiệm vụ: Trí thông minh giảm bớt 30%

Nhiệm vụ trước mắt đã bị cưỡng chế tiếp nhận.”

Trong chớp mắt, trước mắt Diệp Thiên Dật xuất hiện một màn hình màu xanh, trên màn hình viết một số chữ.

【 Hệ thống vô hạn 】:

Trước mắt đã mở ra hệ thống: Hệ thống Thiên Tú. ( Khoảng cách thời gian hệ thống tiếp theo còn thừa: 6 ngày 23 giờ 59 phút 49 giây hoặc sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống được làm mới vào 0 giờ ngày hôm sau)

Phát động nhiệm vụ trước mắt: 【 Ta là Tú Nhi 】

Giá trị cuồng ngạo hiện tại: 0

Có thể đổi: Không

Hệ thống thương thành: Tạm chưa mở ra

Trạng thái trước mắt của kí chủ: Yếu như gà

Diệp Thiên Dật:

“……”

Hắn… vậy mà có được hệ thống mà những nhân vật nam chính trong những tiểu thuyết đô thị có được?

Có phải hắn xuyên qua đến ngốc rồi không?

Đợi đã, tiểu gia ta xuyên qua cũng xuyên rồi, có hệ thống mắc bệnh sao? Không có bệnh mà! Điều này bình thường chắc là làm đồng bộ mà!

Cái hệ thống này dường như là bảy ngày một lần hoặc là sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng do hệ thống tương ứng kích hoạt, sau nhiệm vụ một hệ thống mới sẽ được thay thế, thậm chí ngầu đến mức một ngày đổi một lần, mỗi cái đều sẽ phát động một nhiệm vụ cuối cùng, nhiệm vụ cũng có nhiệm vụ ban thưởng và nhiệm vụ trừng phạt, không giải thích được mong đợi hệ thống tiếp theo là thứ chó má gì……

“Nếu như những phần thưởng này là thật, vậy ta không phải lo thiên phú của tên phế vật này rồi!”

Ánh mắt Diệp Thiên Dật sáng lên.

“Đinh… Chúc mừng ký chủ hoàn thành thành tựu【10 Kill】, ban thưởng mở ra thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ tùy ý chọn một loại, mời lựa chọn.”

Diệp Thiên Dật:

“……”

Hệ thống này…… vô địch đến như thế sao?

Thuộc tính, là mỗi võ giả đều sẽ có một loại lực lượng, ví như thuộc tính hỏa, ngươi có thể phóng ra lửa, kỹ năng phóng võ thuật thuộc tính Hỏa, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ thuộc về những thuộc tính thường thấy nhất, còn có một số thuộc tính hi hữu, mà cho dù chủ nhân thân thể này có thể tu luyện, nhưng hắn vậy mà không có thuộc tính lực lượng, đối với lực chiến mà nói vô cùng có ảnh hưởng, mà hệ thống này……

Năm thuộc tính lớn, Diệp Thiên Dật tất nhiên muốn chọn một thuộc tính tương đối được hoan nghênh, thuộc tính Hỏa.

Sau đó Diệp Thiên Dật chọn thăm dò một chút.

“Đinh… Cung cấp thuộc tính Hỏa hoàn tất!”

Trong chớp mắt, Diệp Thiên Dật vươn tay vận lực lượng trong cơ thể một chút, lòng bàn tay bốc cháy lên một đám lửa.

“Cái này……”

Diệp Thiên chóng váng cả người……

Cái này con mẹ nó là thật!

“Đinh… Mời kí chủ nhanh chóng hoàn thành thành tựu 【 100 Kill 】

Khi tiến độ lên: 99/100

Thành tựu yêu cầu: Mục tiêu cuối cùng cần cô gái có giá trị nhan sắc chín mươi điểm trở lên ( chứa chín mươi)

Thành tựu ban thưởng: Vĩnh viễn mở ra thuộc tính lực lượng cấp nghịch thiên ( Thời gian hoặc không gian)

Thành tựu tiếp theo【 1000 Kill 】: Chưa hoàn thành

Mời kí chủ tiếp tục cố gắng.”

Diệp Thiên Dật:

“……”

Cái này con mẹ nó……

“Chị gái… ngươi ở đấy không chị gái Hệ thống, tích tích tích?”

Diệp Thiên Dật nhỏ giọng nói thầm một tiếng.

“Đinh… Ngươi có chuyện gì sao?”

Diệp Thiên Dật:

“……”

“Mẹ ơi! Sao ngươi lại nhân tính hóa rồi?”

“Hệ thống, hệ thống này sao lại có quan hệ với con gái? Cái thành tựu này có mấy ý nghĩa?”

“Đinh… Bởi vì lý tưởng của bản hệ thống chính là giúp kí chủ làm các cô gái, làm càng nhiều cô càng tốt.”

Diệp Thiên Dật:

“……”

Ngươi trâu bò, cả nhà ngươi đều trâu bò!

“Vậy gói quà tân thủ của ta đâu? Hệ thống phát động không phải đều có quà tân thủ cái gì hay sao?”

“Đinh… Bản hệ thống không phát hành nội dung của gói quà tân thủ, nhưng bởi vì giá trị nhan sắc của ngươi kinh người, hệ thống đặc biệt phát hành gói quà tân thủ.”

Soạt ——

Trong chớp mắt, trước mắt Diệp Thiên Dật xuất hiện hai tấm thẻ.

Diệp Thiên Dật:

“……”

Thật xin lỗi, dáng dấp đẹp trai thật sự có thể muốn làm gì thì làm.

Sau đó Diệp Thiên Dật nuốt nước miếng một cái, có chút ngây người như phỗng cầm lấy hai tấm thẻ.

【 Thẻ treo nổ 】: Lựa chọn một mục tiêu trong phạm vi tầm mắt, sử dụng nên thẻ để nổ tung trên trời!

Diệp Thiên Dật:

“……”

【Thẻ Khẩu thị tâm phi】: Lựa chọn một mục tiêu trong phạm vi tầm mắt, với thẻ này, tất cả các lời nói và hành động ban đầu mà mục tiêu nói với kí chủ trong vòng một giờ sẽ bị đảo ngược.

Diệp Thiên Dật:

“……”

“Chị gái Hệ thống, ngươi không thuần khiết.”

Hệ thống:???

Khóe miệng Diệp Thiên Dật sau đấy nhếch lên thu hai tấm thẻ vào.

Hắn dường như…… vô địch rồi!

Hệ thống Thiên Tú, ra động tác có đúng không? Hắn am hiểu mà!

Vậy ngày mai, khiến cho những học sinh của Học viện Thiên Thủy cảm nhận sự tuyệt vọng đi!

“Chị gái Hệ thống, âm thanh của ngươi ngọt như vậy, dáng dấp chắc chắn rất xinh đẹp?”

Diệp Thiên Dật cười hỏi.

“Đinh… Bản hệ thống là tồn tại ảo, không có cơ thể.”

“Vậy chắc chắn có dáng vẻ, hay là ngươi hiện ra trong đầu ta dáng vẻ đẹp đẽ của ngươi một chút đi.”

“Đinh… Giá trị cuồng ngạo của bản hệ thống chưa đủ một ngàn vạn không thể lộ mặt.”

Diệp Thiên Dật:

“……”

“Cáo từ! Đi ngủ đây.”

“……”

“Xin chào mọi người, ta tên là Diệp Thiên Tú, bố ta gọi ta là Tú Nhi, và mẹ ta cũng gọi ta là Tú Nhi, các ngươi có thể gọi ta bằng tên đầy đủ, nếu thân hơn tí, gọi ta là Thiên Tú cũng được, các em gái có thể gọi ta là Thiên Tú ca ca, từ hôm nay chúng ta sẽ là bạn học, xin hãy chỉ giáo!”

Trên sân khấu, đôi mắt sâu thẳm của Diệp Thiên Dật liếc nhìn đám người đang sững sờ bên dưới, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười quỷ quyệt và rất tự tin.

“Chà! Hắn ta đẹp trai quá! Đẹp trai quá đi!!”

Một cô gái ở giữa lớp học sau khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật, nàng ấy lấy cả hai tay ôm lấy người bạn gái bên cạnh mình, cứ trông như một con ngốc vậy. Nàng ấy véo vào cánh tay của bạn gái kia mặc dù nàng ấy đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân lại. Nếu không phải là đang trong lớp, chắc là đã hét toáng lên rồi, và nàng có thể cảm nhận được vẻ đẹp trai của Diệp Thiên Dật đang vỗ vào khuôn mặt mình và cả trong giọng điệu của nàng, người bạn thân nhất của nàng cũng vậy, hai người cấu véo nhau, như thể chỉ điều này mới có thể kiềm chế cái sự háo sắc trong cơ thể nàng vậy.

Tất nhiên, trong lớp có đến hơn 50 học sinh, và một nửa số nữ sinh kia cơ bản đều có biểu hiện giống nàng ấy!

Chương 4: Đợi chút nữa, ta đánh cái Mosaics

Đúng vậy, hắn ta thật rất đẹp trai. Hắn ta có mái tóc khỏe không dài cũng không ngắn, áo sơ mi trắng hơi hé lộ cổ, cổ tay áo sơ mi cuộn vào giữa hai cánh tay, để lộ làn da màu lúa mì, đôi mắt sâu và đầy sức sống, đặc biệt khi kết hợp lại với nhau lại càng hài hòa, giống như một tác phẩm tuyệt vời của bàn tay thượng đế, chỉ cần dáng vẻ đơn giản của của nam nhân này thôi, nhất định cũng sẽ là loại mỹ nam có thể các em gái bấn loạn, bấn loạn đến nổi mất cả ý thức!

Có một điểm đặc biệt, không có mẹ!

“Ting… Phần giới thiệu cá nhân của ngươi đã được thành công nhận được sự thích thú của mọi người, giá trị của lực hấp đẫn đặc biêt +30000, tổng tiến độ của nhiệm vụ hiện tại: 2%.”

Một lời nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Diệp Thiên Dật, và khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên.

“Có gì đáng để khoe khoang chứ?”

Các chàng trai ghen tị với vẻ ngoài của Diệp Thiên Dật lầm bầm trong lòng.

Khi nam giáo viên đầu trọc kia nghe Diệp Thiên Dật tự giới thiệu, khóe miệng không ngừng mấp máy.

“Nào, các em, Diệp Thiên Dật đã chuyển từ trường Học viện Thiên Tinh đến trường Học viên Thiên Thủy của chúng ta, mọi người hãy chăm sóc cho bạn thật tốt nhé. Diệp Thiên Dật, tìm một chỗ ngồi xuống và cùng bạn học tìm hiểu nhau nhiều một tí nhé, giáo viên chủ nhiệm của em say rượu và cũng không biết khi nào có thể đến được, vì vậy hãy tự học trước nhé.” Nam giáo viên rời đi sau khi nói như thể đang còn có chuyện gì khác.

Sau đó Diệp Thiên Dật bước xuống, liếc nhìn những cô gái đang trông đợi, và cuối cùng ánh mắt đã tia vào một trong những cô gái đang ngồi trong góc.

Trường Học viện Thiên Thủy, một trong những học viện nổi tiếng nhất ở thành Thánh Thiên Thủy, trường có rất nhiều nữ sinh, cô gái ở trong góc trông khá đẹp, nhưng chỗ bên cạnh thì lại trống rỗng, điều này khá là kỳ lạ, sau đó Diệp Thiên Dật bước tới.

Cô gái đó hẳn phải là một cực phẩm, tất cả các cô gái đều đần ra khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật, chỉ có mình nàng ấy chỉ nhìn lên một tí và không nhìn thêm gì nữa, rồi nàng ấy loay hoay soi gương mặt mình.

“Haizz……”

Diệp Thiên Dật bước tới và chỉ nghe thấy tiếng thở dài của nàng ấy.

“Bạn học, có chuyện gì mà lại thở dài vậy? Có phải là bị mụn không?”

Diệp Thiên Dật quan tâm hỏi.

Cô gái không nhìn Diệp Thiên Dật, mà nhìn mình trong gương rồi lại thở dài, xúc động nói:

“Haizz… đúng là vưu vật mà.”

Diệp Thiên Dật; “…”

Em gái này lại đang ngồi tự luyến à?

Ghê… ghê thặc! Còn tự luyến hơn cả mình.

Sau đó nàng ấy quay lại nhìn Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật sửng sốt một hồi, bởi vì cô gái này thật sự rất xinh đẹp, mọi người đều nói Học viện Thiên Thủy mỹ nữ nhiều như mây trên trời vậy, hôm nay tận mắt chứng kiến quả thật là không tầm thường chút nào.

Dáng vẻ mười tám mười chín tuổi, mặc áo khoác màu be bên ngoài áo len cổ cao màu trắng, rất long lanh, váy xếp ly màu xanh da trời lộ ra một đôi chân trắng nõn quyến rũ, thanh tú, làn da nõn nà, đường nét thanh tú, trong đó đặc biệt là đôi mắt của nàng ấy, cảm thấy có chút quyến rũ, phải nói là khá hài hòa và đúng là một vưu vật.

“Xin chào, mời ngồi.”

Họa Thủy khẽ cười nói với Diệp Thiên Dật.

Cô bé này thật đặc biệt nha, rất thú vị.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều bàn tán rất nhiều.

“Hắn lại dám ngồi cạnh Họa Thủy? Xong rồi, xong rồi!”

“Hừ! Tự tìm chết! Tên lần trước dám đến ngồi bên cạnh Họa Thủy còn đang thở oxy trong bệnh viện kia kia, cô ta đúng là yêu tinh mà!”

“Để hắn ta đi chết đi, không phải là đẹp trai lắm sao? Xem sau này sẽ khổ sở thế nào!”

“…”

“Không, không, không, bạn học nữ này, ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là tới lấy một cái ghế, ta không thích ngực nhỏ, ta thích ngực bự cơ.”

Diệp Thiên Dật nói xong nhấc chiếc ghế đẩu đang trống rỗng bên cạnh nàng bước tới ngồi xuống bên cạnh một cậu bạn mập mạp nặng chừng hai trăm ký, dựa vào lưng ghế thở dài nói: “Vẫn là mập mạp thì ngực mới bự được.”

Tất cả mọi người:???

“Ting… biểu hiện thành công làm mọi người bất ngờ, giá trị sức hút đặc biệt +30000, tổng tiến độ của nhiệm vụ hiện tại: 3%.”

Đúng vậy, mọi người đã được thấy hắn biểu hiện rồi.

Đôi mắt đẹp của Họa Thủy nhìn chằm chằm, sau đó không một nở nụ cười, không nói một lời nào, tiếp tục cầm gương ngắm mình trong gương.

“Tiêu rồi, tiêu rồi! Hắn ta vậy mà… vậy mà lại dám nói Họa Thủy ngực nhỏ, hắn chết chắc rồi!”

“Chuẩn bị hốt xác hắn đi. Đẹp trai thì có ích đấy, nhưng giờ thì còn ích lợi gì nữa cơ chứ?”

“Hahaha, vui quá đi!”

“…”

Các bạn học nam xung quanh lúc đầu còn sửng sốt, sau đó đều biểu hiện ra cái sự vui sướng trên sự đau khổ của người khác.

“Này, tốt nhất là ngươi đừng nên gây chuyện với Họa Thủy, nàng ấy rất ghê gớm đấy.”

Tên nam sinh mập mạp bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Diệp Thiên Dật.

“Ngươi có biết rằng là trên thế giới có rất nhiều người, nhưng ngươi có biết ngươi là loại người gì không?”

Diệp Thiên Dật đột ngột hỏi lại tên béo một câu.

“Người gì?”

“Người nghèo đó, bởi vì ngươi không nỡ bỏ ra ba trăm tệ đâu.”

Tên nam sinh béo ngừng nói.

Tất cả mọi người:???

“Ting… Biểu hiện ngông cuồng thành công, giá trị thu hút đặc biệt +30000, tổng tiến độ của nhiệm vụ hiện tại: 4%.”

“Em gái kia chỉ chừng tám trăm tệ thôi, đừng lo lắng.”

Diệp Thiên Dật liếc nhìn Họa Thủy cách đó không xa, khẽ nói.

Họa Thủy: “…”

Bình tĩnh, phải bình tĩnh!

Và đám con trai kia cũng tò mò, tại sao Họa Thủy không động thủ nhỉ? Nhưng nghĩ lại thì có thể đoán được, bởi vì mỗi lần như vậy, nàng ấy không trực tiếp động chân động tay đâu, mà dùng nhiều cách khác nhau để khiến người ta tốt sống không bằng chết, e rằng nàng ấy đã ấp ủ âm mưu rồi cũng có khi.

Lúc này, một đám con gái chịu không nổi phải tới vây quanh Diệp Thiên Dật.

“Thiên Tú ca ca, đây là WeChat của em, kết bạn ha.”

“Thiên Tú ca ca, anh có muốn uống sữa không?”

“Thiên Tú ca ca, anh có thích ăn thịt không?” Một em gái vén chiếc váy đang mặc lên để lộ đôi chân xinh đẹp.

Diệp Thiên Dật gật đầu; “Tất nhiên là anh thích rồi, ớt xanh thịt bằm, cà tím thịt bằm, thịt bằm kho tương, cái nào cũng thích.”

Các em gái:???

“Ting… Biểu hiện thành công với mọi người, giá trị sức hút đặc biệt +30000, tổng tiến độ của nhiệm vụ hiện tại: 5%.”

“Thiên Tú ca ca, anh đẹp trai như vậy, sao lại chuyển từ Học viện Thiên Tinh qua đây vậy?”

Một em gái khác hỏi đầy kì vọng.

“Ồ, là thế này…” Diệp Thiên Dật trả lời một cách thờ ơ: “Ta ở Học viện Thiên Tinh đã ‘bạch bạch bạch’ với mấy chục em gái bên ấy, sau đó bọn họ cùng nhau tố cáo ta và ta bị đuổi thôi.”

Tất cả mọi người: “…”

“Ting… Biểu hiện thành công với mọi người, giá trị thu hút đặc biệt +30000, tổng tiến độ của nhiệm vụ hiện tại: 6%.”

Sau đó, Diệp Thiên Dật xoa cằm với vẻ mặt nghiêm túc, và nói: “Thực ra, ta nghĩ nguyên nhân chính vẫn là do đã ‘ngủ’ với cháu gái của hiệu trưởng Học viện Thiên Tinh, mọi người nghĩ xem có đúng không?”

“Không… không phải chứ?”

Mọi người đều chết lặng.

“Những gì hắn ta nói là sự thật!”

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ cửa ra vào.

Chương 5: Ngọa tào! Vô tình!

Một âm thanh bất thình lình vang lên, mọi người đều tập trung ánh mắt vào bóng dáng ở cửa.

Một người đàn ông đẹp trai bước vào trong tay đang ôm một cô gái quyến rũ.

Đúng vậy, rất đẹp trai, nhưng về ngoại hình thì quả thực ít người có thể so sánh được với Diệp Thiên Dật, ngoại hình của Diệp Thiên Dật tuyệt đối là có thể khiến những những cô gái ngốc nghếch đổ gục trong nháy mắt!

Trần Siêu Vân khẽ nhếch khóe miệng, dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Diệp Thiên Dật, choàng tay qua cô gái quyến rũ, và điếu thuốc trong tay kia, thuận tay ném vào thùng rác.

Hắn ta nghĩ rằng làm như vậy rất đẹp trai đấy.

Tuy nhiên, cô gái xinh đẹp trong vòng tay hắn lại lặng lẽ nhìn Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật khẽ chạm vào chóp mũi…

Hắn ngượng rồi.

“Ta nghe nói rằng Diệp Thiên Dật nổi tiếng đã đến Học viện Thiên Thủy của ta, nên ta đến để xem thử, ngươi đúng là ăn hại, chị gái của ngươi tiêu tốn bao nhiêu tâm ý, cầu xin biết bao nhiêu người mới có thể đưa ngươi đến Học viên tốt nhất ở thành Thánh Thiên Thủy này chứ?”

Trần Siêu Vân cười một tiếng cực kỳ chế nhạo.

Nghe những lời của Trần Siêu Vân, mọi người trong lớp đột nhiên nổi giận lên.

“Cái gì? Diệp Thiên Dật? Đó có phải là tên rác rưởi và cặn bã nổi tiếng đấy không?”

“Ta nghe nói trước đây, ở Học viện Thiên Tinh, người ta nói rằng hắn dụ dỗ cháu gái của hiệu trưởng của Học viện Ngôi sao, nhưng đó cũng chỉ là tin đồn, ta cũng không biết đúng hay sai, nhưng Diệp Thiên Dật hình như là em trai của đệ nhất mỹ nhân Học viện Thiên Thủy, Diệp Thiên Nhi.”

“Ta cũng đã từng nghe nói qua, người ta nói rằng hiệu trưởng của Học viện Thiên Tinh đã rất tức giận và muốn giết chết Diệp Thiên Dật ngay lập tức, quyền lực của gia tộc của hiệu trưởng Học viện Thiên Tinh đứng đầu ở Thánh Thành Thiên Thủy này, muốn giết hắn ta không phải là dễ như trở bàn tay hay sao? Hình như là chị gái của hắn ta Diệp Thiên Nhi đã quỳ xuống van xin hiệu trưởng Học viện Thiên Tinh tha thứ cho hắn ta, và quỳ ở cửa một ngày một đêm mới bỏ qua cho hắn ta đấy chứ, Diệp Thiên Dật, tên đáng chết này, đúng là đồ súc sinh! ”

“Ôi trời, thật hay giả vậy? Còn có việc này? Diệp Thiên Nhi thật sự không cần phải làm như vậy!”

“Lúc nãy Diệp Thiên Tú cũng vừa nói rằng hắn ta cũng đã ngủ với cháu gái của hiệu trưởng Học viện Thiên Tinh, hơn nữa Trần Siêu Vân gọi hắn ta là Diệp Thiên Dật… Chắc không phải là…”

“…”

Mọi người nhìn Diệp Thiên Dật đang chết lặng.

Họ rất phẫn nộ, điều mà họ phận nộ chính là tại sao mà Diệp Thiên Nhi lại phải trả giá thay cho những gì hắn ta đã làm cơ chứ?

Nhưng những người này rất ghen tị!

Tại sao hắn có thể đẹp trai như vậy? Tại sao hắn có thể có nhiều cô gái như vậy! Chết tiệt!

Diệp Thiên Dật cau mày.

Đây là sự thật, nhưng việc Diệp Thiên Nhi quỳ xuống cầu xin hắn còn chưa nghe qua nữa, chủ nhân của cái thân thể này đã hỏi nhưng nàng không trả lời, nhưng trong trí nhớ thì đúng thật là trong hai đêm ấy có một đêm nàng không về nhà.

Cầm thú! Súc sinh!

Diệp Thiên Dật cũng tự chửi thầm trong lòng.

Họa Thủy bên cạnh cũng lộ ra một thần sắc rất kinh ngạc.

Chẳng trách khi gặp Diệp Thiên Dật đã thấy có chút khác biệt với đám phế vật này, hóa ra là như vậy.

“Thật đáng tiếc cho chị gái của hắn ta, một người chị thiên tài xuất sắc, đẹp mê hồn như vậy, sao lại có thể có một đứa em trai cặn bã như vậy, danh vọng, tương lai cả đời, thậm chí cả nhân phẩm đều bị hắn ta hủy hoại, này, nếu nói là cặn bã thì cũng không quá đáng đâu, đúng hơn vẫn phải là một thứ rác rưởi, với năng lực cực kỳ kém cỏi. Tính đến nay đã gần 20, vẫn còn là một thứ rác rưởi ở Trúc Khí Cảnh, và với tư cách là một chiến binh, hắn ta thậm chí còn không có lấy một thuộc tính nào, so với một người bình thường có gì khác biệt cơ chứ? Thậm chí đến một người bình thường cường tráng một tí thì cũng chẳng thể đánh bại được, thật là làm mất thể diện của chiến binh.” Trần Siêu Vân thở dài nói.

Trong phút chốc, những nữ sinh trẻ siêu lòng vì vẻ đẹp của Diệp Thiên Dật đột nhiên lùi lại, tránh xa Diệp Thiên Dật.

Có hai câu trong Thành Thánh Thiên Thủy mà mọi người đều biết.

Câu đầu tiên là, hãy chăm sóc cháu gái, con gái, vợ, mẹ vợ của bạn và cẩn thận với Diệp Thiên Dật.

Câu thứ hai là Diệp Thiên Nhi là người tốt đẹp, Diệp Thiên Dật là kẻ cặn bã.

Ở câu thứ hai, ngay cả ông bà cha mẹ cũng đều sẽ nói với con cháu của mình.

“Vậy nên, Diệp Thiên Dật, ngươi lại nghĩ rằng không ai biết ngươi khi ngươi từ Học viện Thiên Tinh chuyển đến Học viện Thiên Thủy hay sao? Trừ khi ngươi ra khỏi Thành Thánh Thiên Thủy và ra khỏi Đế quốc Thiên Thủy, nếu không ngươi mãi mãi sẽ là một sự sỉ nhục và một trò cười mà thôi!”

Trần Siêu Vân nhìn Diệp Thiên Dật đầy tự mãn.

Nếu nhà họ Diệp vẫn còn, cả đời này hắn cũng không dám khiêu khích, nhưng nếu nhà họ Diệp đã lụi tàn rồi, hắn sẽ chỉ còn lại một người chị là Diệp Thiên Nhi, hắn không dám hi vọng sẽ có được Diệp Thiên Nhi, bởi vì hắn biết rằng mình không thể có được, có rất nhiều người mạnh hơn hắn và những gia tộc khác mạnh hơn gia tộc hắn đều đang muốn có được Diệp Thiên Nhi, không đến lượt hắn ta, nhưng hắn ta nói đúng, và Diệp Thiên Nhi không thể làm gì với hắn ta! Ai bảo Diệp Thiên Dật không cân nhắc suy tính hắn bây giờ sẽ như thế nào? Dám chống đối hắn tại buổi yến tiệc?

Chương 6: Là tỷ tỷ ngươi bạn thân

Còn bây giờ?

Hắn vẫn còn mặt mũi để ở lại Học viên Thiên Thủy này sao?

Đáng tiếc, hắn vẫn là đã tính sai một bước! Đừng nói đến Diệp Thiên Dật của hiện tại, thậm chí là Diệp Thiên Dật của trước đây, hắn ta thật sự cũng vẫn có thể mặt dày ở lại nơi này.

Lách cách —–

Diệp Thiên Dật ngồi trên bàn, lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu rồi gật gật đầu một cái, trong miệng hít một hơi thật dài, thật lâu sau mới phun khói ra, trong không khí hóa thành hai chữ…

Đồ ngốc.

Tất cả mọi người: “…”

“Ting…… Biểu hiện thành công với mọi người, giá trị thu hút đặc biệt +50.000, tiến độ nhiệm vụ: 10%.”

Thực sự, mọi người đều cảm thấy rằng Diệp Thiên Dật sẽ chạy ra ngoài mà không có chút do dự nào, nhưng việc làm của hắn ta thực sự lại quá phô trương.

Hơn có rất nhiều cô gái trong chớp mắt đã biết hắn ta là Diệp Thiên Dật, nhưng họ không thể giải thích được bởi hắn ta đẹp trai, dáng vẻ hút thuốc của người này không phải là quá đẹp trai sao? Hắn lại còn có thể phun ra chứ nữa chứ?

Tên cặn bã như thế này thì lão nương đây cũng muốn!

Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ nhất thời thời, sẽ không thể thực hiện được.

Khóe miệng Họa Thủy hơi nhếch lên nhìn Diệp Thiên Dật.

Khá thú vị, ta thực sự muốn xem tên cặn bã này chiến đấu như thế nào.

Có đánh cũng chẳng đánh được, đúng thật là đồ ăn hại, còn nói thì vẻ như có thể nói được, nhưng Trần Siêu Vân đang là chỉ huy đạo đức cấp cao. Dù hắn ta có nói gì cũng vô dụng, phun ra hai chữ kia cũng rất thú vị, nhưng phản đòn cũng vô ích, dù sao thì nếu là nàng ta, trong tình huống này, nàng ấy tạm thời cũng không thể nghĩ được cách gì.

Trần Siêu Vân nhìn chữ “đồ ngốc” từ từ tan biến trước mặt Diệp Thiên Dật, trong mắt lộ ra sự tức giận, nhưng lại cố kìm nén lại, không thể đánh được, nếu đánh thì không phải là lỗi của hắn, hơn nữa ai nổi giận trước, thì người đó là kẻ nhịn không nổi trước, vậy là người đó thua rồi, tất nhiên dù có tức giận cũng không được thua, nhưng thắng thì không sung sướng như vậy.

“Cái gì? Mắng người khác sao? Hahaha, ngươi chỉ có thể chửi rủa thôi sao, hahaha-” Trần Siêu Vân cười lớn.

“Đừng vội, để ta tìm một món đồ, ta nhớ là có đó.”

Diệp Thiên Dật cúi đầu ngậm điếu thuốc trong miệng, sau đó lấy điện thoại lật ra xem.

Mọi người đều khó hiểu, hắn ta đang làm gì vậy?

“Ồ, ta đã tìm thấy rồi.”

Sau đó Diệp Thiên Dật nhảy xuống khỏi cái bàn.

“Chờ đã, ta phải làm mờ cái đã.”

Sau đó Diệp Thiên Dật đặt điện thoại lên bàn, đi đến chỗ Trần Siêu Vân, khẽ vỗ vai hắn.

“Một món quà cho ngươi.”

Nói xong, Diệp Thiên Dật hít một hơi khói thuốc rồi phun ra, sau đó bước ra ngoài.

Mọi người nháo nhào nhìn chiếc điện thoại trên bàn, rồi mở to mắt.

Định mệnh…?

Sau đó Trần Siêu Vân cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, hắn ta đang nhục mạ Diệp Thiên Dật, nhưng hắn lại phản ứng như thế này là sao? Ý hắn là gì? Chỉ để điện thoại xuống bàn thôi ư?

“Tránh ra!”

Sau đó Trần Siêu Vân ôm cô gái kia đi tới, nhìn vào điện thoại trên bàn, lập tức cả người cứng đờ, nắm chặt bàn tay… run lên vì tức giận.

Có một bức ảnh trên điện thoại, đó là trong phòng tắm, một người đàn ông đang chụp ảnh tự sướng với một người phụ nữ trước gương, chẳng mặc thứ gì trên người, chỉ là khuôn mặt của người đàn ông được làm mờ, mái tóc của người phụ nữ thì bị vẽ lên màu xanh lá cây và người phụ nữ đó lại chính là cô gái mà hắn đang ôm trong tay!

“Chồng… chồng ơi, để em giải thích!”

Chát —

Trần Siêu Vân tát vào mặt nàng một cái đầy giận dữ.

“Mẹ kiếp! Cút ngay cho ta!”

“Trần Siêu Vân, ngươi dám đánh ta! Được! Cút thì cút! Thiên Dật ca ca, đợi em với!”

Sau đó cô gái vừa gọi vừa chạy theo Diệp Thiên Dật.

Tất cả mọi người: “…”

Lúc này, Trần Thiên Vân quay đầu lại, trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên Đạt, hai mắt đỏ bừng! Tuy nhiên, khói thuốc mà Diệp Thiên Dật đã phun ra ở cửa vẫn chưa tan hết, một chữ cái lớn… tên ngốc…

“Diệp Thiên Dật, ta giết ngươi!”

Sau đó Trần Siêu Vân vội vàng chạy đi.

Mọi người đều im lặng không nói nên lời.

“Tên cặn bã đúng thật là một tên cặn bã mà, mẹ kiếp hắn chẳng cảm thấy xấu hổ gì cả, mà còn có thể phản kích như vậy sao?”

“Đúng là vô địch rồi, ta phải nói, tuy rằng hắn là cặn bã, ta cũng thực sự khâm phục.”

“Biết làm sao được đây, một phần là muốn đánh, một phần là muốn nhịn, cũng tại cả hai bên, ả kia nếu không đê tiện thì làm sao lại cùng với Diệp Thiên Dật…”

“Nhanh, đi xem đi, Trần Siêu Vân là Minh Khiếu cảnh, cao hơn Diệp Thiên Dật hẳn một cái đại cảnh giới đấy, hắn không chừng có thể thật sự giết chết Diệp Thiên Dật đấy!”

“…”

Sau đó một nhóm người nhao nhao chạy ra ngoài.

Họa Thủy bước tới cầm điện thoại lên xem ảnh, khóe miệng nhếch lên.

“Có vài kẻ, nếu đã không phải là phế vật, dù cho là tên cặn bã, thì cũng là một tên cặn bã có thực lực đấy, thật đáng tiếc, nhưng mà ngươi đừng nghĩ bổn cô nương này sẽ buông tha cho ngươi, nếu hôm nay ngươi không chết, bổn cô nương này còn có đường chỉnh đốn ngươi đấy, dám làm bẽ mặt bổn cô nương ta đây, hừ!”

Họa Thủy mỉm cười, đi ra ngoài.

Nàng rất giỏi trong việc nhìn người, đối mặt với sự sỉ nhục của Trần Siêu Vân, hắn ta vẫn có thể tìm cách chống trả, đây chỉ là cái thứ nhất, còn cái còn lại là điều mà Hóa Thủy quan tâm đến, là hắn ta dường như rất bình tĩnh từ đầu đến cuối. Sự tự tin này dường như không hề giả dối, cho dù biết là có phương thức phản công này, nhưng người bình thường không thể xử lý một cách bình tĩnh như vậy, cho nên nàng cảm nhận được sự sắc sảo một cách đã rất từng trãi, không giống một thiếu niên chỉ mới 19 tuổi, mà có cảm giác như một người đàn ông trung niên đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống mới có.

Đối với nhiều nam nhân xuất chúng khác, nàng Họa Thủy cũng lười nhìn đến cái thứ hai, nhưng thật ra tên cặn bã này lại khiến nàng có chút hứng thú.

“Ting… ngươi biểu hiện thành công với mọi người, giá trị sức hút đặc biệt là +100.000, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 20%.”

Chương 7: Mọi người: ? ? ?

Diệp Thiên Dật ở bên ngoài cảm thấy sau lưng có một cỗ nội lực cường đại, cả người thực sự rất hoảng sợ.

Nhưng đó là cách duy nhất để hắn ta có thể phản kháng lại, mặc dù quả thực là vô liêm sỉ và cặn bã nhưng điều đó không quan trọng, dù sao hắn ta cũng là một tên cặn bã.

Hắn chỉ là tên phế vật ở Trúc Khí cảnh ngũ giai, Trúc Khí cảnh ngũ giai có khái niệm là gì? Đơn giản mà nói, thực lực mạnh hơn người thường không ít, dù sao cũng là người tập võ, không phải người thường có thể so sánh được, nhưng Diệp Thiên Dật quanh năm suốt tháng chỉ biết theo đuổi phụ nữ, thật sự không nhất định có thể đánh lại được một cao thủ trong những người bình thường.

Mà Trần Siêu Vân kia chính là cao thủ Minh Giới cảnh, cảnh giới lớn thứ hai, giữa hai giai lực lượng đã chênh lệch như ngày với đêm rồi, chứ đừng nói chi là cảnh giới lớn, cú đấm của hắn đủ mạnh để có thể dễ dàng giết chết một con sư tử hung tợn, huống chi là Diệp Thiên Dật.

Hây —

Diệp Thiên Dật phản ứng rất nhanh, bởi vì hắn biết một người đàn ông bình thường gặp phải chuyện như vậy thì việc nổi trận lôi đình cũng là chuyện bình thường, cho nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, lách người sang một bên, né được nắm đấm của Trần Siêu Vân.

“Dừng tay! Nếu như ngươi còn dám tiếp tục động thủ với Diệp Thiên Dật, đừng trách ta động thủ với ngươi!”

Cô gái đang đứng trước mặt Diệp Thiên Dật hét vào mặt Trần Siêu Vân, sau đó tung ra một cỗ lực lượng đẩy Trần Siêu Vân ra xa.

Diệp Thiên Dật: “…”

Tất cả mọi người: “…”

Những người chạy ra cũng chết lặng.

CMN chứ? Đẹp trai thực sự có thể làm bất cứ điều gì hắn ta muốn? Nhưng ngươi cũng không thể như thế này chứ?

Diệp Thiên Dật cũng chết lặng, Mẹ nó chứ? Chị gì ơi, chị đừng làm thế này, em đây không chịu đâu.

“Ngươi! Tiểu tử thối!”

Trần Siêu Vân tích tụ ngọn lửa trên tay phải lại, vẻ mặt cương nghị.

“Đi chết đi!”

Hắn tức giận đến mức không còn nghĩ đến hậu quả, hiện tại muốn nổ ngọn lửa đã tích tụ này lên trên người bọn họ, bất kể là ra sao, như vậy mới khiến hắn hả giận được!

Hắn ta không hề thích người phụ nữ này, cô ta chỉ là công cụ để đùa giỡn mà thôi, nhưng đó lại là chuyện khác, đặc biệt là trước mặt nhiều người như vậy, sao có thể nuốt trôi được cơn giận này?

“Khoan đã.”

Diệp Thiên Dật nói vào lúc này.

“Muốn kéo dài thời gian sao?”

Trần Siêu Vân nghiến răng trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật.

“Không, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ngươi không sợ sẽ nổ tung cả nơi này nếu tùy ý phóng hỏa sao?”

Diệp Thiên Dật nói.

“Ngươi đang tự đi tìm cái chết đấy!”

Trần Siêu Vân giận dữ gầm lên, rồi lại lao về phía Diệp Thiên Dật.

“Này, Trần Siêu Vân đã bị chọc giận rồi, hắn ta lại còn cố ý chọc tức hắn thêm. Đây không phải là đang tìm cái chết sao? Nếu tên đó bị chọc tức, hắn có thể làm được mọi việc đấy.”

“Ừ, nhất là đối với những việc mất mặt này, lần trước ta nghe nói có một người phụ nữ đi quá trớn, hắn đã trực tiếp chặt đầu nàng ta, sau đó chắc chắn là rất hối hận, nhưng lúc ấy hắn quá xúc động nên mới bị ma xui quỷ khiến như thế.”

“Chết đi cũng tốt ấy chứ, thành Thánh Thiên Thủy của chúng ta cũng ít đi một tên cặn bã, khoảng cách giữa hai người quá lớn, thật là may mắn cho Diệp Thiên Dật khi né được một lần, với tốc độ này, thực lực này, hắn tuyệt đối không thể trốn cũng không chống đỡ được.”

“…”

Họa Thủy dựa vào tường và quan sát cảnh tượng trước mắt.

Dù ngươi có tự tin đến đâu, ngươi có thể làm gì khi đối mặt với sức mạnh to lớn trước mặt cơ chứ?

Diệp Thiên Dật chỉ đứng đó thậm chí không lùi bước, nhìn Trần Siêu Vân đang vội vàng chạy tới, sau đó lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó duỗi ra ba ngón tay.

“Ba hai một.”

Sau ba giây, Diệp Thiên Dật búng tay.

Lách cách

Rầm —

Trần Siêu Vân đang ở cách đó khoảng ba bốn mét, quần của hắn nổ tung một cú thật lớn, cả người hắn ta ngã xuống đất một cách thê thảm.

Tất cả mọi người: “…”

Mọi người đều chết lặng.

Và tất cả những người đàn ông theo phản ứng bản năng hít một hơi, và siết chặt chân của họ.

Thực sự bị phá thủng sao?

[Thẻ treo bạo]: Chọn mục tiêu trong tầm ngắm, dùng thẻ để phát nổ!

Đúng vậy, chính là cái thẻ treo này phát nổ, về phần có phát nổ hay không, Diệp Thiên Dật cũng không biết, dù sao thì cũng sẽ không dễ chịu.

Không có cách nào, hắn không thể đánh thắng được, chỉ có thể làm như vậy.

“Này, ta đã nói nếu ngươi nghịch lửa, chuyện gì sẽ xảy ra nào? Hảo tâm nhắc nhở ngươi mà lại không tin, trách ta sao?”

Diệp Thiên Dật rút ra hai điếu thuốc ném lên chiếc quần của Trần Siêu Vân đang kêu la thảm thiết kia.

Bùm–

Sau đó cả người Trần Siêu Vân nhảy dựng cả lên.

Ô mẹ ơi?

Diệp Thiên Dật cũng sửng sốt.

Lần nổ thứ hai?

Bang bang bang —

Sau đó, nó nổ vang như pháo nổ, mỗi lần phát ra tiếng là thân thể tên Trần Siêu Vân đang nằm trên mặt đất kia lại nảy mình co giật, tần số giống hệt như nhịp điệu nổ bùm bùm, buồn cười nhưng cũng đáng thương.

Tất cả mọi người:???

Định mệnh, vô tình!

Chương 8: Vậy ngươi có thể hôn ta một a sao?

Diệp Thiên Dật giờ đây cả người cũng choáng váng.

Cái thẻ xâu bạo này cũng nổ ghê quá nhỉ? Nổ một phát không đủ, còn phải nổ liên hoàn đùng đùng mới chịu.

Và mọi người xung quanh đều sững sờ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao chuyện này lại thành ra như vậy cơ chứ? Là do Diệp Thiên Dật làm hả?

Mọi người đều nghĩ rằng Diệp Thiên Dật đã làm việc này, bởi vì trước đó hắn ta đã nói những điều như “lại chơi trò sôi động nào”, và đúng lúc đó lại phát nổ, nhưng hắn ta đã làm việc đó như thế nào chứ?

“Ting… đã thể hiện thành công với mọi người, giá trị cuồng ngạo +300000, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 50%.”

“Ngươi đặt một quả pháo vào đũng quần của hắn ta khi nào vậy?” cô em kia hỏi.

“Này này này, ngươi đừng có đổ tội lên đầu ta như vậy chứ, ngươi có thấy ta đụng vào người của hắn ta không hả?” Sau đó Diệp Thiên Dật chỉ chỉ vào một chỗ trước mặt và nói: “Kìa, có camera kìa, camera có thể chứng minh sự vô tội của ta, ngay cả lý do tại sao hắn ta lại phát nổ ở đó như vậy, bổn thiếu cũng đâu có biết được đâu.” Nói xong, Diệp Thiên Dật nhún vai bất lực.

Họa Thủy quan sát một cách thích thú.

Trùng hợp như vậy ư?

Không, tuyệt đối không phải, vậy rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Thực sự có một quả pháo trong đũng quần của hắn ta ư? Cũng không thấy pháo nổ cơ mà.

“Aaaaaa……”

Thế là Trần Siêu Vân nằm trên mặt đất và phát ra một âm thanh đau đớn, sau đó hắn ta mở mắt và loạng choạng đứng dậy, làm sao… sao không có cảm giác gì vậy… eeeey…. Tiểu đệ đệ….. sao ngươi không có cảm giác gì thế này, không phải là ngươi bị nổ sao, sao ngươi lại không thấy đau tí nào thế, đừng có đơ ra không có tí cảm giác nào như thế chứ, khônggggggggg!!!

” Diệp Thiên Dật!!!”

Hắn ta ủ rũ nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó hắn chỉ vào Diệp Thiên Dật, tức giận nói: “Sự xấu hổ ngày hôm nay, ta thề không đội trời chung với ngươi đâu, ngươi đợi đó, làm trọng thương bạn học của mình như vậy, ngươi không bao giờ có thể ở lại Học viện Thiên Thủy được nữa đâu! Vậy thì để cho chị gái của ngươi đi quỳ tiếp đi!”

“Hứ ——”

Diệp Thiên Dật vừa gãi đầu vừa chu miệng, và bước về phía Trần Siêu Vân với vẻ khó chịu.

Trần Siêu Vân bây giờ đang đứng đó với đôi chân run rẩy, chứ đừng nói đến việc tấn công Diệp Thiên Dật.

“Ta nói này, người anh em à, suy nghĩ của ngươi có chút hơi vội vàng rồi đấy, chẳng lẽ ta đã đụng phải ngươi từ khi chúng ta gặp nhau đến giờ sao? Ta đánh ngươi sao? Thậm chí ta còn nhắc nhở ngươi, hôm nay đừng đùa với lửa, nguy hiểm lắm. Ngược lại, ngươi không những không nghe lời mà còn tấn công ta và còn làm bạn cùng lớp của ngươi bị thương nặng? Đụng vào ngươi thì ta cũng chưa đụng, cho như ta là phế vật, ngươi nói xem, ta là một đồ phế vật, chưa bao giờ chạm vào ngươi, ta làm sao có thể lại làm tổn thương ngươi nghiêm trọng được chứ? Camera đều ở đó kìa, ta không nghĩ trường học lại có thể phạt ta được, phải không nào? ”

Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười sau khi nói.

Khi mọi người nghe những lời nói của Diệp Thiên Dật, họ cảm thấy rằng cũng có vài điều khá là có lý, nhưng vì cái lông gì mọi người lại đều nghĩ rằng vết rách chỗ đáy quần của Trần Siêu Vân là do Diệp Thiên Dật gây ra?

Thật kỳ lạ.

“Ngươi!!”

Trần Siêu Vân chỉ vào Diệp Thiên Dật và tức giận không nói nên lời, nhưng bây giờ mục đích chính là đến bệnh viện xem thử, sau đó thì mới tính sổ chuyện này sau!

“Chúng ta kiểu gì cũng gặp lại nhau thôi, ngươi cứ đợi đó mà xem!”

Trần Siêu Vân loạng choạng bỏ đi một cách ngượng ngùng.

“Này, gặp thì gặp rồi đó, nhưng ‘tiểu đệ đệ’ của người nào đó không biết có còn bóng dáng nữa hay không đây.”

Diệp Thiên Dật lắc đầu tiếc nuối sau lưng.

Phụt ——

Trần Siêu Vân loạng choạng và suýt ngã!

Mẹ mày!

Tất cả mọi người: “…”

“Ting… ngươi thành công biểu hiện với mọi người, giá trị cuồng ngạo là +10000, tiến độ hiện tại: 51%.”

“Thiên Dật à, bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau được không?”

Lúc này, cô em do Trần Siêu Vân dẫn đến đi tới cạnh Diệp Thiên Dật, hỏi với vẻ mặt ngốc nghếch.

“Không thể được.”

Diệp Thiên Dật lắc đầu nói.

“Bởi vì ta đã có người mình thích rồi.”

Diệp Thiên Dật giả vờ rất nghiêm túc và nói.

Tất cả mọi người đều thầm sửng sốt, tên cặn bã như Diệp Thiên Dật này đang nhìn chằm chằm vào ai vậy? Kinh khủng thật.

“Không quan trọng, ngươi thích ai nói cho ta biết, ta có thể giống nàng ấy trở thành cô gái mà người yêu thích mà.”

Diệp Thiên Dật: “…”

Tất cả mọi người: “…”

Đôi khi đẹp trai là thật là rắc rối mà.

“Điều đó e rằng hơi khó khăn một chút, bởi vì nàng ấy quá đẹp.”

Diệp Thiên Dật nói xong, chậm rãi quay người lại, nhìn về thảm họa cách mình không xa.

Qua hệ thống phân tích có thể thấy rõ, số điểm của nàng ấy là… 93 điểm! Quả thật là quá đẹp.

Khi Hoạ Thủy nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên Dật bỗng nhiên nhìn về phía mình, trong lòng nàng đột nhiên giật mình.

Nàng không sợ trời không sợ đất, huống chi là một tên con trai, không biết có bao nhiêu tên đàn ông tự cho mình là siêu phàm đứng trước mặt cô đã phải chịu đựng bao nhiêu khó khắn, nhưng một tên Diệp Thiên Dật ngay cả con gà còn không có sức trói chặt, khi mà ánh mắt của hắn nhìn về phía mình, Hoạ Thuỷ lại có một chút cảm giác hoảng sợ.

Tính táo lại nào, hắn ta là cái thá gì? Mình cần gì phải hoảng sợ cơ chứ?

Sau đó Diệp Thiên Dật từ từ đi về phía Hoạ Thuỷ, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển động theo bước chân của Diệp Thiên Dật.

Hoạ Thuỷ đã chuẩn bị sẵn sàng phản công, nếu hắn nói hắn thích mình? Ha ha ha, hắn có xứng đáng không?

Diệp Thiên Dật bước đến trước mặt của Hoạ Thuỷ, sau đó từ từ đưa tay ra vuốt nhẹ gò má mềm mại của nàng ấy, nếu như là người phụ nữ khác thì họ đã không thể chịu đựng được, nhưng nàng là Hoạ Thuỷ, nàng muốn xem thử liệu Diệp Thiên Dậy cái người này đến cuối cùng muốn làm gì.

Tiếng xì xào –

Nhìn thấy cảnh này, đám đàn ông chịu không nỗi phải rùng mình, hắn làm sao dám động vào Hoạ Thuỷ chứ? Chán sống rồi ư.

Diệp Thiên Dật dịu dàng ghé sát vào lỗ tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Cô em ngực nhỏ, cô em xinh đẹp nhất trường học chúng ta tên là gì nhỉ? Cũng không quá lâu, mà sao ta lại quên mất tên nàng ấy rồi. Nhưng mà ta rất thích nàng ấy và nàng ấy cũng thích ta.”

Hoạ Thuỷ: “…”

Tất cả mọi người: “…”

Cô em ngực nhỏ?

Uhm thì… cũng ngỏ thật, nhưng hắn lại nói ra như vậy, thật là đáng chết?

Hơn nữa, không phải ngươi đến tán tỉnh nàng ấy sao?

Đệ nhất mỹ nhân? Bạch Hàn Tuyết?

Hắn thích nàng ấy là chuyện hết sức bình thường, nhưng nàng ấy thích hắn ư?

Tại sao hắn lại nghĩ ra được câu nói đó chứ… Hắn nghĩ hắn xứng đáng không?

Trong lòng Hoạ Thuỷ liên tục nhắc nhở bản thân, hãy nhịn xuống! Ngươi phải nhịn xuống! Từ trước đến nay chỉ có bản thân ngươi là dám tuỳ ý chà đạp lên người khác, tuyệt đối không ai có thể đánh bại ngươi! Nếu ngươi tức giận, thì ngươi sẽ là người thua cuộc!

“Ta còn tưởng rằng ngươi định nói thích ta chứ.”

Hoạ Thuỷ gạt tay Diệp Thiên Dật ra, sau đó khóe miệng nhếch lên, mang theo vẻ bình thản, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Dật rồi nói.

Chương 9: Bảo bảo buông tay có được hay không

“Làm sao lại như vậy được chứ? Mắt của ta không có bị mù. Một cô gái rẻ rúng chỉ có giá 800 tệ, cũng đáng để ta yêu thích à?”

Diệp Thiên Dật có chút giật mình.

Tất cả mọi người: “……”

“Ting… ngươi thành công biểu hiện với mọi người, giá trị cuồng ngạo là +100000, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 61%.”

Điên rồ quá, thực sự điên rồ!

Hoạ Thuỷ hít thở thật sâu!

Ta muốn giết ngươi… phải kìm lại.

Tuy nói như vậy, nhưng Hoạ Thuỷ này quả thực là rất đẹp, từ khi Diệp Thiên Dật đi tới thế giới này, ngoài người chị phong nhã Diệp Thiên Nhi của hắn ra, thì đến bây giờ hắn mới gặp được một người phụ nữ đẹp như vậy!

Nghe những gì Diệp Thiên Dật nói, một số người đã âm thầm giơ ngón tay cái lên ủng hộ Diệp Thiên Dật.

Khi tên cặn bã này và Hoạ Thuỷ gặp nhau, chỉ cần tên cặn bã này có đứng lâu thêm một chút nữa, thì sẽ có một màn kịch hay để xem.

Trong đời Hoạ Thuỷ chưa bao giờ bị người khác làm bẽ mặt như vậy. Chỉ vì chính ngươi muốn thử thách, vậy thì đừng có hối hận!

Sau đó nàng cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, để bản thân giữ được dáng vẻ bình tĩnh, ánh mắt nhìn về một hướng.

“Kìa, cô em xinh đẹp nhất trường ở bên kia kìa, bạn thân của tỷ tỷ ngươi đó.”

Hoạ Thuỷ nhìn về một hướng và chép miệng nói.

Bạn thân của chị gái?

Diệp Thiên Dật nhìn sang, ánh mắt của tất cả mọi người cũng nhìn sang.

Một cô gái mặc váy màu xanh lam từ cách đó không xa hờ hững tao nhã đi qua, ánh mắt của toàn bộ người xung quanh đều tập trung trên người nàng, mỗi lần nàng xuất hiện là tất cả mọi người đều không thể dời mắt.

Đều nói vật dĩ loại tụ nhân dĩ quần phân, những lời này không hề sai chút nào. (vật họp theo loài, người phân theo nhóm)

Chị gái Diệp Tiên Nhi của Diệp Thiên Dật đã từng là đệ nhất mỹ nhân của học viện Thiên Thủy, mà người này đây về sau mới vào học viện, nhưng nàng là người Bạch gia, một trong tứ đại gia tộc của học viện Thiên Thủy, năm đó Diệp gia cũng nằm trong hàng ngũ tứ đại gia tộc, chỉ có điều là sau đó bị tàn sát, Dương gia lên kế vị, coi như đều là thiên kim của hai đại gia tộc, các nàng vừa là bạn tốt cũng vừa là đối thủ.

Trong trí nhớ, Diệp Thiên Dật có ấn tượng sâu sắc với nàng, bởi vì xinh đẹp, nhìn là muốn phập, có lần hắn muốn giở trò với nàng, đáng tiếc là không làm được!

Hồi tưởng lại mấy năm gần đây, nàng có đến nhà bọn hắn một lần, à đúng rồi, chính là vào ba năm trước, Diệp Thiên Dật hạ thuốc cho Diệp Tiên Nhi và Bạch Hàn Tuyết, Diệp Tiên Nhi đã trúng chiêu, nhưng Bạch Hàn Tuyết lại có lòng cảnh giác rất lớn với Diệp Thiên Dật, nàng phản ứng kịp rồi sau đó cho Diệp Thiên Dật một cái tát, cũng cứu luôn cả Diệp Tiên Nhi, sau ngày đó, nàng liền không đến nhà bọn hắn nữa.

Nếu như năm đó đạt được mục đích, như vậy Diệp Thiên Dật lập tức cho hai người phụ nữ này…

Sau đó nàng tới học viện Thiên Thủy, dùng vẻ đẹp mà trở thành đệ nhất mỹ nhân, nữ thần của cánh đàn ông ở học viện Thiên Thủy.

Hai người các nàng có thể trở thành bạn thân, phần lớn nguyên nhân là bởi vì tính cách tương đối giống nhau, đều là những người rất lạnh nhạt, có thể các nàng có chung chủ đề để nói chuyện, ngoại trừ nhan sắc, Diệp Thiên Dật dù sao cũng chỉ cảm thấy các nàng chính là được khắc ra từ cùng một khuôn mẫu, có thể điểm bất đồng chính là, Diệp Tiên Nhi thì ngu đau ngu đớn, Bạch Hàn Tuyết thì càng lạnh lùng, kiêu ngạo.

Diệp Thiên Dật thấy nàng, nói thật thì hắn không hề muốn đụng mặt với nàng chút nào.

Thật cmn lúng túng vl.

“Tinh…hệ thống Thiên Tú phát động nhiệm vụ nhánh [Khẩu thị tâm phi —— Bạch Hàn Tuyết], nội dung nhiệm vụ: Sử dụng thẻ Khẩu thị tâm phi với Bạch Hàn Tuyết, khen thưởng nhiệm vụ: Độ tiến triển nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống Thiên Tú tăng lên 20%, võ kỹ địa giai nhất tinh thuộc tính hỏa [Hỏa Thần Kiếp], nhiệm vụ thất bại, hệ thống Thiên Tú đóng kín vĩnh viễn.”

Diệp Thiên Dật: “….”

Hắn không muốn đối diện với nàng, cái hệ thống đần độn này lại càng phải bắt hắn gặp mặt nàng?

Nhiệm vụ thất bại, hệ thống đóng kín? Nói cách khách hệ thống Thiên Tú không có phát động cái thứ nhất, khen thưởng…thiên phú luyện cấp nghịch thiên, tăng lên cảnh giới, trung tâm mua sắm bậc nhất cũng mất…Cơ hội chỉ có một lần, nói mất thì mất ngay, ai biết hệ thống của người kế tiếp là gì, khen thưởng cái gì? Hơn nữa chỉ cần dùng thẻ Khẩu thị tâm phi mà thôi là có thể có được phần thưởng võ kỹ địa giai, võ kỹ địa giai này toàn bộ thánh thành Thiên Thủy cũng chỉ có mấy quyển? Vậy thì nghịch thiên rồi!

“Chết tiệt! Vậy thì đi thôi, dù sao tiểu gia hiện tại đã là một tên cặn bã rồi, ở trong mắt Bạch Hàn Tuyết cũng là một tên cặn bã, cặn bã thêm chút nữa thì có sao”?

Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ thầm nói trong lòng.

“Ây dô, không dám đi hả? Đừng có sợ, không phải nói trắng ra là Bạch Hàn Tuyết thích ngươi sao? Đi, để chúng ta nhìn xem nàng thích ngươi cỡ nào.”

Họa Thủy nhìn Diệp Thiên Dật hài hước nói.

“Haizz…”

Diệp Thiên Dật lắc đầu một cái sau đó thở dài nói:

“Vốn dĩ ta còn muốn khiêm tốn một chút, nếu như ngươi không tin, dám cược không?”

” Thứ bổn cô nương giỏi nhất chính chính là đánh cược, ngươi nói đi.”

“Nếu ta có thể chứng minh nàng thích ta, thì ngươi hôn ta một cái.”

Diệp Thiên Dật cười nói.

Họa Thủy cười nhạo một tiếng:

“Mẹ kiếp, nếu ngươi khiến nàng chủ động hôn ngươi một cái, bổn cô nương cho ngươi xoạc một đêm.”

Mọi người: “….”

Hai yêu nghiệt đụng phải nhau, thật đúng là một một đường tia lửa kéo theo tia chớp.

Sau đó Diệp Thiên Dật chỉ tay cười lớn:

“Ok luôn, mọi người cũng nghe thấy rồi, ngươi đừng có mà đổi ý.”

“Vậy nếu ngươi làm không được thì sao?”

Họa Thủy hỏi ngược lại.

“Không làm được thì cắt c* cho ngươi ngâm rượu!”

Mọi người: “….”

Diệp Thiên Dật nói xong, sau đó đi về phía chỗ Bạch Hàn Tuyết vừa đi qua không xa.

Họa Thủy hai tay ôm ngực dựa vào chỗ nào đó cười lớn.

Nàng rất rõ Bạch Hàn Tuyết, thích Diệp Thiên Dật? Chủ động hôn hắn? Nếu đàn ông trên thế giới này chết hết nàng ta cũng không bao giờ hôn Diệp Thiên Dật, dù sao tên cặn bã này không phải là loại mà thiên chi kiêu nữ có thể để mắt tới.

“Này.”

Diệp Thiên Dật đi tới trước mặt Bạch Hàn Tuyết chặn nàng lại.

Chân mày Bạch Hàn Tuyết nhăn lại nhìn về phía Diệp Thiên Dật.

“Diệp Thiên Dật?”

Sau khi thấy hắn là Diệp Thiên Dật, cặp chân mày mỏng xinh đẹp càng nhíu chặt hơn, lộ ra ánh mắt ghét bỏ.

Chương 10: Chung cực ẩn tàng thương thành

Đây chính là người đã từng bỏ thuốc nàng, thậm chí súc sinh này còn bỏ thuốc cả chị gái hắn, nàng không ghê tởm mới là lạ, có điều nàng là vì suy nghĩ cho Diệp Tiên Nhi nên chuyện này không có người thứ tư biết.

Diệp Thiên Dật nhìn chằm chằm Bạch Hàn Tuyết, không chút kiêng dè.

Không thể không nói, cô nàng này thật sự xinh đẹp, chân dài, vóc người cân đối, da trẵng nõn nà không tỳ vết, nhan sắc hoàn mỹ, nhưng Diệp Thiên Dật càng thích Diệp Tiên Nhi hơn, bởi vì hai tròng mắt màu xanh nhạt càng tăng thêm mấy phần ý vị và khí chất! Nhưng người phụ nữ này dưới khóe mắt có một nốt ruồi lệ, loại phụ nữ cấp bậc này, có nốt ruồi lệ thật sự rất đẹp.

Nhưng mà Diệp Thiên Dật nhìn hệ thống chấm điểm một cái…Diệp Tiên Nhi và Bạch Hàn Tuyết đều là 98 điểm, chỉ có điều độ hảo cảm….50 thật thất bại. vậy cũng có thể hiểu được.

Nhưng mà sao điểm giá trị nhan sắc lại lật trời như vậy chứ?

Mấy chục triệu người hâm mộ của nữ minh tinh đang ăn khách, có biết bao nhiêu là nữ thần, thật ra tám mươi mấy điểm đã là hết mức rồi, đa số đều do trang điểm mà ra, chín mươi tám điểm….Gần như hoàn mỹ, có thể giữ lại hai điểm mong đợi.

Đế quốc này không lớn, chủ thành không lớn, học viện cũng nhỏ, ngược lại chỉ có gái đẹp là xuất chúng, đế quốc Thiên Thủy có lần còn được gọi là đế quốc tiên nữ, bởi vì phụ nữ nơi đây chỉ cần những người có giá trị nhan sắc trung bình thôi là đã đè bẹp bất kỳ đế quốc nào! Vì vậy đế quốc Thiên Thủy hấp dẫn rất nhiều đàn ông từ những đế quốc khác tới.

Những người xung quanh đây đều chú ý đến Bạch Hàn Tuyết, đột nhiên thấy có người đàn ông đứng trước mặt ngăn nàng lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Tên đó là ai?”

Cách đó không xa, một người đàn ông đang tựa lên cây thấy cảnh này lập tức lạnh lùng hỏi.

Người đàn ông bên cạnh vội vàng trả lời:

“Hình như là Diệp Thiên Dật, em trai của Diệp Tiên Nhi, vừa mới chuyển viện đến đây, bởi vì là em trai Diệp Tiên Nhi cho nên ta đặc biệt chú ý một chút.”

“Là hắn? Cũng dám có ý định với người phụ nữ của bổn thiếu?”

Nói xong hắn búng điếu thuốc trong tay ra ngoài.

“Lâm thiếu bớt giận, lấy tính cách của chị dâu, khẳng định lười để ý hắn, nếu như hắn còn dây dưa nữa, nhất định chị dâu sẽ cho tên phế nhân này một bạt tai.”

Lâm Trường Thiên hơi dừng bước chân, sau đó gật đầu một cái.

“Hừ, để xem.”

Lâm Trường Thiên hài hước cười một tiếng.

“Có chuyện gì?”

Bạch Hàn Tuyết căn bản lười để ý Diệp Thiên Dật, nhưng dù sao hắn cũng là em trai của Diệp Tiên Nhi nên nàng vẫn lạnh lùng hỏi một câu.

“Bạch Hàn Tuyết, ta thích ngươi, ngươi có thích ta không?”

Diệp Thiên Dật toét miệng cười hỏi nàng.

Mọi người sau khi nghe thấy thì có nhiều người không nhịn được cười ha hả.

“Tinh…Đã sử dụng thẻ Khẩu thị tâm phi, mục tiêu tác dụng: Bạch Hàn Tuyết, thời gian kéo dài: Một tiếng.”

Bạch Hàn Tuyết nhíu chặt chân mày.

“Thích.”

Mọi người:???

Một màn này diễn ra khiến tất cả mọi người nghẹn họng, há mồm trợn mắt, vẻ mặt không dám tin.

“Tình huống gì vậy? Đây cmn là tình huống gì? Bạch Hàn Tuyết thích Diệp Thiên Dật?”

“Không!! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Ta đang mơ, ta nhất định đang nằm mơ.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta bị điên rồi hả?”

“….”

Những người kia nghe xong đều cuống cuồng trợn to hai mắt, tự lẩm bẩm một mình.

Họa Thủy đột nhiên choáng váng cả người.

Cái này….

Nàng chẳng lẽ phải bị xoạc rồi sao?

Không không không, nhất định có nguyên nhân, đây quả thực so với chuyện Diệp Thiên Dật thích đàn bà còn hơn cả chuyện một ngàn lẻ một đêm.

Lâm Trường Thiên bên kia không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng hắn nhìn thoáng qua cảm thấy phản ứng của mọi người có gì đó sai sai.

Mà bây giờ đang cảm thấy sai nhất chính là người trong cuộc Bạch Hàn Tuyết.

Rõ ràng nàng phải nói là không thích hắn, làm sao lại có thể nói thành thích?

“Kia…nói vậy nếu như ngươi cũng thích ta, thì ta có thể hôn ngươi một cái không?”

Diệp Thiên Dật cười một nụ cười “ngây thơ”.

“Có thể…”

Mọi người:???

Bạch Hàn Tuyết: “…”

Tình huống gì nữa! Đây cmn lại là tình huống gì?

Trong nháy mắt, Bạch Hàn Tuyết cũng phải tự thắc mắc xem nàng có phải đang nằm mơ hay không? Có phải nàng sẽ không thể tỉnh lại? Nàng rõ ràng phải nói là không được! Hôm nay rốt cuộc là nàng bị sao vậy?

Diệp Thiên Dật thầm cảm thán về sự mạnh mẽ của hệ thống này, này cũng quá mạnh rồi đó. Dù sao cũng là một tên cặn bã, cũng không muốn tẩy trắng, hệ thống bất lương này nếu đã phát động một nhiệm vụ bất lương, vậy thì làm thôi.

“Vậy ta hôn nha.”

Diệp Thiên Dật cười toe toét, sau đó từ từ xích lại gần.

“Được.”

Bạch Hàn Tuyết nói.

Sau đó nàng lại tiếp tục bối rối, rõ ràng phải nói là không được! Đã xảy ra chuyện gì vậy!

Nằm mơ! Nàng nhất định đang mơ!

Mọi người:???

Nhưng mà còn khủng khiếp hơn chính là, nàng muốn lùi lại phía sau, thậm chí còn muốn tát bay Diệp Thiên Dật, nhưng mà cơ thể hoàn toàn không nghe lời nàng, đến nỗi sau khi nàng vừa nảy sinh ra ý nghĩ này thì trái lại cơ thể nàng đang nghiêng về phía trước, nhan sắc cực phẩm từ từ hướng về phía Diệp Thiên Dật.

Đây chính là chỗ đáng sợ của thẻ Khẩu thị tâm phi, đáng sợ ở chỗ không chỉ miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, mà hành động cũng đi ngược lại với suy nghĩ trong lòng, ngươi muốn né tránh, kết quả là ngươi lại sáp lại gần hơn.

Tất cả mọi người trơ mắt nhìn môi Diệp Thiên Dật hôn xuống gò má của Bạch Hàn Tuyết.

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Bạch Hàn Tuyết trở nên trống rỗng…

Mềm mại, thơm tho, mịn màng, non nớt…

Ôi, sướng chết đi được…

Hắn đột nhiên muốn xem thử dùng một chút sữa rửa mặt là loại cảm giác gì…

Nhưng Diệp Thiên Dật biết hắn không thể đi quá giới hạn, nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, tên cặn bã thì chính là tên cặn bã, đó là trước đây, hiện giờ mà nói nội tâm hắn vẫn là một công dân lương thiện.

Rầm ——

Tất cả mọi người trông thấy cảnh này, cả thế giới như sụp đổ…

“Nữ thần…huhuhu, nữ thần! A a a! Chuyện gì đang xảy ra vậy!”

“Tại sao! Tên Diệp Thiên Dật đó rốt cuộc có ma lực gì? Đây chính là Bạch Hàn Tuyết đó, tại sao nữ thần lại chủ động để cho hắn hôn, mẹ ơi, con khiến người mất mặt rồi, người ta cũng hôn được nữ thần rồi, mà con…chỉ mới hôn qua cơ hữu, huhuhu…” ( là gay hoặc anh em thân thiết thuở nhỏ)

“Điên hết rồi! Cái thế giới này điên thật rồi!”

“…”

Họa Thủy lại choáng váng tiếp, nàng suýt nữa đứng không vững, đôi mắt xinh đẹp trợn to.

Nàng cũng chưa tỉnh ngủ…nàng cũng đang nằm mơ…

tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !