- Home
- Truyện Hệ Thống
- [Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện Không Phải Sát Thủ Đường
- Tập 2: Tiểu Liên (c11-c20)
[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện Không Phải Sát Thủ Đường
Tập 2: Tiểu Liên (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Tiểu Liên
Bên ngoài là một viện tử nhỏ bình thường, không có ai.
Tiểu Liên thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay ra hiệu cho đám nhỏ đi ra từng người một.
Lúc này, Đại Minh từ dưới đất bò dậy, mắt đầy tơ máu, hắn cũng muốn theo bọn nhỏ ra ngoài, đi tìm Trần Diệp.
Ánh sáng lóe lên trong mắt Tiểu Liên, cô nhóc kéo Đại Minh lại.
Đại Minh ngẩn người, không hiểu tại sao tiểu cô nương này lại kéo mình lại.
Tiểu Liên chỉ tay về phía cửa sổ sau trên tường, ra hiệu cho Đại Minh đi theo mình qua đó.
Đại Minh ngây người đứng sững tại chỗ, nhìn ra cửa trước rồi lại nhìn sang cửa sổ sau, có chút không hiểu.
Tiểu Liên đẩy cửa sổ sau ra, thấy bên ngoài thông thẳng ra hậu viện, thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhóc quay đầu lại nhìn, thấy Đại Minh vẫn ngây ngốc đứng đó thì không khỏi nhếch mép.
Tiểu Liên kéo Đại Minh về phía cửa sổ sau, đi được hai bước, cô nhóc bỗng nhìn thấy dưới gầm bàn có mấy vò rượu chưa khui.
Suy nghĩ một lúc, trong mắt Tiểu Liên lóe lên một tia lạnh lẽo.
Chỉ thấy cô nhóc đẩy Đại Minh đến chỗ cửa sổ sau, mở nắp vò rượu, vất vả nhấc vò rượu lên rồi đổ hết vào trong phòng.
Tiếp đó, Tiểu Liên từ trong ngực lấy ra một cặp đá lửa, châm lửa vào chiếc đèn dầu trên bàn, cầm đèn dầu định đốt giường.
Thoáng liếc mắt, Tiểu Liên chú ý thấy trong ngực nam nhân luộm thuộm lộ ra một quyển sách bìa tím, cô nhóc suy nghĩ một chút rồi cẩn thận lấy quyển sách đó ra.
Trên bìa sách ghi “Kinh Hoa Chỉ”.
Không kịp suy nghĩ, Tiểu Liên nhét quyển sách vào trong ngực, đi đến cửa sổ sau, ném chiếc đèn dầu trong tay ra ngoài.
Đèn dầu rơi xuống giường, dầu trong đèn đổ ra, bị lửa bén.
Ngay lập tức, một ngọn lửa bùng lên trên giường.
Tiểu Liên quay lại nhìn, thấy Đại Minh vẫn ngốc nghếch đứng trước cửa sổ, không khỏi tức giận.
Tên ngốc này!
Cô nhóc kéo Đại Minh vội vàng nhảy ra khỏi cửa sổ sau.
….
Một lưỡi đao sáng quắc lóe lên nhanh chóng phóng to trước mắt.
Thi Thập Tam rợn tóc gáy, mồ hôi lạnh toát ra từ sống lưng.
Hắn vội vàng ngả người ra sau, né tránh lưỡi đao dài vung tới từ phía trước.
“Bùm!” một tiếng động lớn vang lên.
Lưỡi đao hung tợn chém xuống mặt đất, con đường đá trên mặt đất lập tức bị nứt ra, chia thành hai nửa.
Chủ nhân của lưỡi đao mặc áo vải đen, khuôn mặt đen sạm.
Thấy kẻ thù né được đòn tấn công của mình, Tống Thương Kiệt ánh mắt hung tợn, lần nữa vung lưỡi đao trong tay, lao vào tấn công Thi Thập Tam.
Sau khi né được tập kích, Thi Thập Tam nhìn kỹ, thấy kẻ ra tay chỉ là một võ sĩ vô danh, trong lòng bỗng an tâm, cười lạnh: “Chỉ là một võ sĩ vô danh thôi.”
Thi Thập Tam ánh mắt hung ác nham hiểm, vén vạt áo, hai chân liên tục tung ra những cú đá liên hoàn, chiêu thức tàn nhẫn, như gió giật mưa rào, khiến người ta không thể cản phá.
Lưỡi đao của Tống Thương Kiệt vung vẩy lia lịa nhưng đều cách Thi Thập Tam vài centimet, không thể chém trúng.
Sau vài chiêu, ngực Tống Thương Kiệt bỗng bị đá trúng, khuôn mặt đen sạm hơi tái nhợt, lùi lại vài bước.
Vài tên bộ khoái mặc áo vải đen ẩn nấp chung quanh từ lâu cùng nhau tiến lên, mấy chuôi trường đao múa đến rung động.
‘Keng keng’ vài tiếng, thanh đao dài trong tay vài bộ khoái đều bị Thi Thập Tam đá bay ra ngoài, sắc mặt đỏ bừng, bị thương không nhẹ.
Sắc mặt Tống Thương Kiệt tái nhợt, nhận ra chiêu thức mà đối phương sử dụng.
“Vũ Lạc Thối Pháp của Phong Vũ Lâu?”
Thi Thập Tam phủi bụi trên áo choàng, ánh mắt hung ác nhìn Tống Thương Kiệt, cười lạnh lùng: “Có chút kiến thức.”
Đối phương là người của Phong Vũ Lâu?
Sắc mặt Tống Thương Kiệt đại biến, trong lòng vô cùng chấn kinh.
Phong Vũ Lâu là tổ chức sát thủ hàng đầu giang hồ, sát thủ đông đảo.
Nghe nói Lâu chủ Phong Vũ Lâu một thân võ công đăng phong tạo cực, là cao thủ Bán Bộ Tông Sư cảnh, từng ám sát trưởng lão Hoa Sơn.
Sau khi bị phát hiện thì đã giao đấu với chưởng môn Hoa Sơn vài hiệp mà không rơi vào thế hạ phong..
Nhớ lại những thông tin liên quan đến Phong Vũ Lâu, sắc mặt Tống Thương Kiệt trở nên vô cùng khó coi.
Hắn không thể hiểu nổi, tại sao một vụ án hài đồng mất tích nhỏ bé lại có bóng dáng của Phong Vũ Lâu.
Quay trở lại nửa giờ trước.
Trải qua nhiều ngày điều tra, Tống Thương Kiệt đã tìm ra quy luật hài đồng mất tích.
Tất cả hài đồng đều bị mất tích ở khu chợ đông đúc, điều này cho thấy kẻ chủ mưu cố ý lợi dụng lợi dụng phố xá sầm uất nhiều người phức tạp để ra tay.
Vì vậy, Tống Thương Kiệt đã bôi Thiên Lý Hương lên người Hổ Tử rồi thả vào khu chợ sớm.
Để tránh bị người có ý đồ chú ý, Tống Thương Kiệt đã đặc biệt đến quầy bán bánh keo để mua kẹo đường.
Lúc hắn quay lại, Hổ Tử đã biến mất như dự liệu.
Tống Thương Kiệt giả vờ phản ứng giống như những bậc phụ mẫu khác có con bị mất tích, hô vài tiếng trong khu chợ.
Sau đó, hắn vội vã tập hợp người, lấy ra “Tầm Hương Phong”.
Chương 12: Phong Vũ Lâu
“Tầm Hương Phong” là loại ong đặc biệt do Lục Phiến Môn bồi dưỡng, có thể truy lùng mùi hương từ xa hàng nghìn dặm.
Thả “Tầm Hương Phong” ra, Tống Thương Kiệt cùng các bộ khoái khác nhanh chóng truy đuổi theo.
Đi lòng vòng trong thành trấn một hồi lâu, Tống Thương Kiệt cùng các bộ khoái khác được “Tầm Hương Phong” dẫn đến một phủ đệ tương đối hẻo lánh ở Dư Hàng huyện.
Nhìn thấy phủ đệ đó, tất cả bộ khoái đều biến sắc.
Bởi vì đó là tư sản riêng của Lưu huyện lệnh ở Dư Hàng huyện.
Nhìn thấy phủ đệ, Tống Thương Kiệt cuối cùng cũng hiểu ra lý do tại sao mấy ngày nay, số lượng vụ án hài đồng mất tích tăng lên mà Lưu huyện lệnh không nói gì nhiều, chỉ dặn dò hắn nhanh chóng phá án.
Điều này không phù hợp với phong cách hành động mạnh mẽ và quyết đoán thường ngày của Lưu huyện lệnh.
Cùng lúc đó, Tống Thương Kiệt cũng hiểu ra lý do tại sao đã lùng sục khắp các thôn làng ngoại ô mà không tìm thấy manh mối.
Nguyên nhân là do bọn trẻ đều bị giấu trong thành!
Các bộ khoái nằm phục trên nóc nhà dân chúng ở cách phủ đệ không xa, nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Tình huống này nằm ngoài dự đoán của họ.
Chỉ có Tống Thương Kiệt sắc mặt biến đổi liên tục, lo lắng đến tột cùng.
Ngay lúc họ không biết phải xử lý thế nào thì Thi Thập Tam mặc trường sam, tướng mạo bình thường, bước ra từ phủ đệ.
Tống Thương Kiệt không còn do dự nữa, liền nói nhỏ với thuộc hạ: “Chuyện này liên quan đến người dân Dư Hàng huyện, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Nếu thực sự liên quan đến Lưu huyện lệnh, ta sẽ báo cáo lên Lục Phiến Môn.”
Nghe đến ba chữ “Lục Phiến Môn”, nội tâm những bộ khoái còn lại chấn động, ánh mắt lại sáng ngời.
Danh tiếng của Lục Phiến Môn uy phong hơn nhiều so với vị Lưu huyện lệnh này.
Theo như những vị bộ khoái biết, Bộ đầu Tống Thương Kiệt từng nhậm chức tại Lục Phiến Môn, nhưng vì lý do không rõ đã bị cách chức, đành phải quay về Dư Hàng huyện làm Bộ đầu.
Nếu Tống Thương Kiệt có quan hệ thì có thể quăng việc này lên đầu hắn.
Những bộ khoái này cũng không còn lo lắng gì nữa.
Chỉ là một tên trộm bắt cóc hài đồng, chẳng đáng kể gì.
Tống Thương Kiệt lật người nhảy từ trên nóc nhà xuống, nhìn xung quanh. Do phủ đệ của Lưu huyện lệnh nằm ở vị trí hẻo lánh, xung quanh không có người qua lại.
Hắn tính toán hướng đi của Thi Thập Tam rồi ẩn nấp sau bức tường.
Đợi đến khi Thi Thập Tam đến gần liền ra tay tấn công.
Nào ngờ một đao gần như chắc chắn lại bị đối phương né tránh.
Hơn nữa, Thi Thập Tam còn thi triển “Vũ Lạc Thối Pháp” của Phong Vũ Lầu, đánh thương đám người.
Tống Thương Kiệt ôm lấy ngực, nội lực mỏng manh trong cơ thể lưu chuyển, cố gắng xoa dịu vết thương ở ngực.
“Phong Vũ Lâu, các ngươi vì sao bắt cóc hài đồng?”
“Chẳng phải các ngươi chỉ nhận việc ám sát sao?”
Tống Thương Kiệt sắc mặt trắng bệch, run rẩy hỏi.
Thi Thập Tam không trả lời Tống Thương Kiệt, như thể Tống Thương Kiệt không xứng đáng được hắn trả lời.
Thi Thập Tam nhíu mày, suy tư.
Hắn lẩm bẩm: “Không nên như vậy…”
“Ngươi chỉ là một võ giả hạng ba, làm sao có thể tìm được đến đây?”
Thi Thập Tam suy nghĩ mãi mà vẫn không thông là đã xảy ra chuyện gì.
“Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, chỉ cần vận chuyển đám trẻ này ra khỏi thành, đủ số lượng để báo cáo là được.”
Thi Thập Tam nhìn về phía đám bộ khoái, nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng.
Một luồng sát khí nhàn nhạt bao trùm lấy đám bộ khoái.
Đám bộ khoái cảm nhận được luồng sát khí này, cả người bỗng chốc lạnh toát, mặt mũi tái nhợt.
Luồng sát khí này không phải người bình thường nào cũng có thể sở hữu, chỉ có kẻ đã sát hại hàng chục mạng người mới có thể toát ra được.
Tống Thương Kiệt không nhận được câu trả lời, sắc mặt hắn trở nên u ám bất định.
Thỉnh thoảng hắn lại nhìn về phía phủ đệ sau lưng Thi Thập Tam.
Nhi tử hắn, Hổ Tử, đang ở bên trong.
Hắn không biết Phong Vũ Lâu bắt cóc hài đồng để làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì
Tống Thương Kiệt lại vung trường đao, trong mắt lóe lên vẻ quyết tâm.
“Ồ? Muốn liều chết hả?”
Thi Thập Tam khẽ hừ một tiếng, chậm rãi bước về phía Tống Thương Kiệt.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng rút ngắn.
Mỗi bước chân của Thi Thập Tam trong mắt Tống Thương Kiệt đều mang khí thế cực mạnh.
“Sát thủ Đồng bài.”
Tống Thương Kiệt trừng mắt nhìn Thi Thập Tam, chậm rãi nói.
Thi Thập Tam lộ vẻ ngạc nhiên, gật đầu: “Có chút hiểu biết, vậy ta sẽ cho ngươi làm quỷ minh bạch.”
“Ta là sát thủ Đồng bài của Phong Vũ Lâu – Thi Thập Tam.”
Nhận được câu trả lời, Tống Thương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sát thủ Đồng bài của Phong Vũ Lâu thường là những võ giả tứ phẩm.
Thực lực của đối phương chỉ cao hơn mình một phẩm.
Nếu dùng chiêu kia…
Có thể giết được!
Tống Thương Kiệt hít một hơi thật sâu, nắm chặt thanh đao trong tay.
Lưỡi đao sáng loáng phản chiếu ánh nắng mặt trời, trên mặt đất hiện ra một mảng sáng.
Những bộ khoái còn lại cũng nhao nhao rút đao, siết chặt chuôi đao, hung tợn nhìn Thi Thập Tam.
Hai bên giằng co, khí thế áp bức đến cực điểm, bất cứ lúc nào cũng sẽ bộc phát một trận huyết chiến.
Mà cảnh sống mái vừa nãy đều lọt vào mắt Trần Diệp đang nấp ở góc phố.
Chương 13: Cao nhân ẩn thế
“Thật sự có môn phái!”
“Phong Vũ Lâu, sát thủ Đồng bài!”
Trần Diệp lộ vẻ phấn khích.
Thế giới cổ đại vốn nhàm chán trong mắt hắn bỗng chốc liền trở nên thú vị.
Trần Diệp gọi ra hệ thống, trên giao diện màu xanh hư ảo hiện ra một chấm đỏ, vị trí của chấm đỏ ở cách đó không xa.
Lúc Trần Diệp quay lại phát hiện Đại Minh đã biến mất trong chợ sáng, gọi lớn vài tiếng nhưng cũng không thấy trả lời, hắn lập tức liên hệ hệ thống.
Sau khi phát hiện hệ thống có chức năng định vị, nỗi lo trong lòng Trần Diệp hạ xuống.
Ngẫm lại cũng phải, mục đích của hệ thống là để bồi dưỡng cô nhi, nếu đứa nhỏ bị kẻ buôn người bắt cócthì còn bồi dưỡng cái gì nữa?
Bình tĩnh lại tâm trạng phấn khích, Trần Diệp cẩn thận quan sát cục diện chiến đấu.
“Xem ra những bộ khoái này không thể đánh lại sát thủ Đồng bài kia rồi.”
“Tống Thương Kiệt là võ giả không có phẩm cấp, đây chẳng lẽ là phẩm cấp của võ giả?”
“Nam nhân đó là phẩm cấp gì?”
Thấy hai bên lâm vào thế bế tắc, sắp sửa bùng nổ huyết chiến.
Trần Diệp không khỏi suy ngẫm.
Nếu Tống Thương Kiệt thắng thì tốt, Đại Minh có lẽ có thể được cứu.
Nhưng nếu thất bại thì…
Chỉ dựa vào bản thân mình e rằng chỉ có thể gào thét: Đại Minh đi mạnh giỏi nha.
Suy nghĩ một lúc, Trần Diệp đã có chủ ý.
Hắn tiêu tốn 5 điểm tích lũy để đổi một bộ y phục dạ hành từ hệ thống thương thành, nhanh chóng mặc vào.
Sau đó lại nhét hai đồng xu vào miệng, như vậy khi nói chuyện sẽ không dễ bị người khác nghe thấy.
Chuẩn bị xong xuôi, Trần Diệp bước đi.
Thi Thập Tam mang vẻ mặt nửa cười nửa mỉm, từng bước tiến về phía Tống Thương Kiệt.
Các bộ khoái cầm trường đao xung quanh dường như trong mắt hắn không có bất kỳ uy hiếp gì.
Thực ra cũng đúng, bộ khoái xung quanh đều là người thường, không phải võ giả.
Tống Thương Kiệt vận dụng nội lực trong cơ thể, tính toán khoảng cách giữa mình và Thi Thập Tam.
Chờ khi Thi Thập Tam bước vào phạm vi cách năm bước, hắn sẽ nghịch hành nội lực.
Khí thế của hai bên dồn nén đến cực điểm, trán của các bộ khoái xung quanh toát mồ hôi, một giọt mồ hôi lăn dài theo khuôn mặt xuống cằm rồi nhỏ xuống đất.
Trên con đường lát đá lại thêm một giọt nước đen nhạt.
Đúng lúc này, trên con phố vắng tanh bỗng xuất hiện một bóng người.
Thấy bóng người đột nhiên xuất hiện, Thi Thập Tam khựng bước, vẻ mặt cảnh giác.
Hắn thấy người đến giữa ban ngày lại mặc y phục dạ hành, tấm vải đen che khuất khuôn mặt, hình như không muốn người khác nhận ra khuôn mặt, trong lòng không khỏi run lên.
Vài bộ khoái cũng nhận ra sự thay đổi của Thi Thập Tam, nhao nhao nhìn sang góc tường.
Tống Thương Kiệt ban đầu tưởng đối phương là võ giả, nhưng thấy đối phương bộ pháp lộn xộn, không có cảm giác đều đặn như khi võ giả bước đi, chỉ là một người bình thường, trong mắt hắn không khỏi thoáng qua một tia thất vọng.
Ngay sau đó, hắn cao giọng quát lên: “Nha môn phá án, người không liên quan mau chóng rời đi!”
Câu nói này của Tống Thương Kiệt là đang bảo vệ hắc y nhân.
Thực lực của Thi Thập Tam là Tứ phẩm, người bình thường đụng độ chỉ có đường chết.
Trần Diệp nghe vậy thầm gật đầu, vị Tống bộ đầu này cũng không tệ.
Nhưng hắn không vì câu nói này mà dừng bước, ngược lại vẫn điềm nhiên, không hề sợ hãi bước vào trung tâm trận chiến.
“Lại thêm một kẻ muốn chết.” Thi Thập Tam cười lạnh.
Tống Thương Kiệt đã có thể nhìn ra hắc y nhân không có võ công, tự nhiên hắn cũng có thể nhìn ra.
Trần Diệp dừng bước, nghe được thanh âm liền ra vẻ giờ mới chú ý.
Hắn ánh mắt đạm mạc nhìn về phía Thi Thập Tam, thanh âm mơ hồ không rõ nói: “Sát thủ Phong Vũ Lâu?”
Vừa dứt lời, mọi người có mặt đều thay đổi sắc mặt.
Thi Thập Tam lộ vẻ ngạc nhiên, thế mà lại bị nhìn thấu thân phận.
Người tới là ai vậy?
“Các hạ là ai?” Thi Thập Tam bị lời nói của Trần Diệp làm cho cảnh giác.
Trần Diệp thấy đối phương bị mình hù dọa, liền không lộ vẻ gì nói: “Làm sao?”
“Ngươi bắt đi đệ tử của bản tọa, còn không cho bản tọa tìm đến cửa?”
Nghe vậy, Thi Thập Tam vô cùng kinh ngạc.
Nhóm bộ khoái này có thể tìm đến là đã nằm ngoài dự đoán của hắn.
Không ngờ lại có thêm một hắc y nhân tìm đến.
Thân pháp của mình thực sự tệ hại đến vậy sao?
Thi Thập Tam trong lòng không khỏi nghi ngờ bản thân.
Bộ khoái xung quanh nghe thấy lời hắc y nhân cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Tống Thương Kiệt vẻ mặt nghi hoặc không thôi, hắn thật sự không hiểu nổi tình hình hiện tại.
Hắc y nhân rõ ràng bước chân lộn xộn, là một người bình thường.
Nhưng vì sao lời nói ra lại như một tiền bối võ công cao cường thế?
Trần Diệp đứng giữa chiến trường, ánh mắt lãnh đạm, như thể mọi thứ trên thế giới này đều không quan trọng trong mắt hắn.
Không biết có thể hù dọa được Thi Thập Tam hay không…
Bề ngoài Trần Diệp nhìn qua vững như lão cẩu, nhưng thực ra, lòng hắn đang hoảng loạn tột độ.
Thứ duy nhất hắn có thể dựa vào chỉ là thuộc tính “Kim Cương Bất Hoại”.
Thi Thập Tam do dự một lát, bỗng lấy lại bình tĩnh.
Hắn là sát thủ, không thể nào bị người ta dọa sợ được.
Hơn nữa, khi Thi Thập Tam nhìn thấy hắc y nhân đến, rõ ràng trên người không có chút võ công nào.
Chương 14: Lâu chủ
“Giả thần giả quỷ…”
Thi Thập Tam cười lạnh một tiếng, ánh mắt băng lãnh, hắn vung tay áo, bước ra một bước chuẩn bị xuất thủ.
Trần Diệp thấy Thi Thập Tam tiến lên một bước, trước khi hắn xuất thủ liền nói: “Tiểu bối Phong Vũ Lầu…”
“Ngươi bắt cóc đệ tử bản tọa, theo lẽ bản tọa nên giết chết ngươi tại đây.”
“Nhưng niệm tình bản tọa từng có giao tình với Phong Vũ Lầu, bản tọa cho ngươi ba chiêu.”
“Xuất thủ đi.”
Lời nói mơ hồ của Trần Diệp vừa thốt ra, tất cả mọi người hiện diện đều ngây người.
Thi Thập Tam trợn tròn mắt, vẻ mặt như thể không tin vào tai mình.
Vài bộ khoái xung quanh càng tỏ ra kinh ngạc.
Tống Thương Kiệt vẻ mặt nghi ngờ, nghe lời hắc y nhân nói, dường như thực sự rất có thực lực.
Chẳng lẽ…
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một khả năng.
Lúc còn làm việc ở Lục Phiến Môn, Tống Thương Kiệt từng nghe nói về những Tông Sư võ công đạt đến cảnh giới thu phát tự như, có thể tùy ý hành động không khác gì người bình thường không luyện võ.
Chẳng lẽ hắc y nhân này là Tông Sư?
Hít…
Làm sao có thể!
Một Dư Hàng huyện nho nhỏ sao có thể có Tông Sư ẩn cư chứ?
Lúc này, tràng diện bỗng nhiên an tĩnh lại.
Thị Thập Tam là người đầu tiên phản ứng lại, hắn không tin hắc y nhân trước mặt có sẽ là cao thủ.
Dư Hàng huyện có thể có một bộ khoái cảnh giới thấp đã là chuyện phi thường rồi.
Làm sao có thể có cao thủ ẩn cư được
Có điều, Thị Thập Tam cũng cẩn thận một chút.
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.
Nếu thực sự là cao thủ ẩn cư, lấy tiếng xấu đao phủ của Phong Vũ Lâu, hắn nhiều khả năng sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Thị Thập Tam suy nghĩ thấu đáo, hai tay ôm quyền nói: “Tiền bối, ta xuất thủ đây.”
Trần Diệp hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vẫn bình thản như thường.
Như thể đã khẳng định chắc nịch, Thi Thập Tam không thể làm tổn thương hắn.
Thi Thập Tam thấy hắc y nhân khí định thần nhàn, liền vận chuyển nội lực trong cơ thể theo lộ trình nội lực của Vũ Lạc Thối Pháp.
Bỗng nhiên hắn tiến lên một bước, hai chân hóa thành từng đạo tàn ảnh, động tác nhanh đến mức không thể nhìn rõ.
“Đinh!” Một tiếng kim loại va chạm vang lên.
Thi Thập Tam đã trở lại vị trí cũ, như thể hắn vốn không hề di chuyển.
Các bộ khoái nhìn nhau, thân là người bình thường, họ hoàn toàn không nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ có Tống Thương Kiệt là nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Thi Thập Tam thi triển ra Vũ Lạc Thối Pháp, đá vào ngực hắc y nhân.
Một kích kia ẩn chứa tám phần nội lực của Thi Thập Tam, ngay cả võ giả Tam phẩm cũng không dám đón đỡ trực tiếp.
Nhưng hắc y nhân không hề nhúc nhích, chỉ đứng thẳng người ở đó.
Để mặc cho Thi Thập Tam đá vào.
Tống Thương Kiệt kinh ngạc, hắn thực sự kinh ngạc.
Điều khiến hắn kinh ngạc hơn nữa là hắc y nhân lại lên tiếng.
“Không tệ, trong số sát thủ Đồng bài, cú đá này của ngươi có thể xếp vào hàng đầu.”
Giọng nói của Trần Diệp mơ hồ, ngữ khí đạm mạc.
Hắn nhìn như bình thản, kỳ thật trong lòng đã sợ ngây người.
Quá nhanh rồi.
Trần Diệp hoàn toàn không nhìn thấy đối phương xuất thủ như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng va chạm kim loại từ ngực mình.
Cũng may, thuộc tính “Kim Cương Bất Hoại” mà hệ thống cung cấp thực sự cường đại, trúng đòn này mà không hề hấn gì.
Thậm chí không cảm thấy đau.
Thấy hắc y nhân không sao cả, Thi Thập Tam đứng sững người tại chỗ, tay chân lạnh toát.
Làm sao có thể!
Một kích này, thế nhưng đã dùng tám thành nội lực, đá vào ngực, ngay cả võ giả cùng cấp cũng có thể bị đá chết.
Làm sao hắc y nhân này lại không sao cả thế!
Trần Diệp không cho Thập Tam cơ hội thở dốc, đi về phía trước một bước thản nhiên nói: “Còn hai chiêu nữa.”
Nghe vậy, Thi Thập Tam hoàn toàn không còn ý định tiếp tục xuất thủ.
Hắn thay đổi sắc mặt, rất thức thời, quỳ xuống đất, dập đầu ba cái nói: “Tiền bối, tại hạ có mắt không tròng, bắt cóc đệ tử của tiền bối, xin tiền bối nể mặt lâu chủ của tại hạ, mở lòng nhân từ, tha mạng cho tại hạ.”
Lâu chủ?
Nghe thấy từ này, Trần Diệp như có điều suy nghĩ.
Hắn thậm chí không thèm nhìn Thi Thập Tam, thanh âm mơ hồ: “Cút đi.”
“Đa tạ tiền bối!”
Thi Thập Tam không do dự nữa, xuất ra khinh công đạp lên tường mấy lần, phóng ra ngoài, đảo mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Một trận huyết chiến sắp xảy ra cứ như vậy bị hóa giải.
Tất cả bộ khoái có mặt đều ngơ ngác nhìn nhau.
Chỉ có Tống Thương Kiệt là người đầu tiên phản ứng lại, chắp tay cung kính nói: “Đa tạ tiền bối đã xuất thủ.”
Trần Diệp nhàn nhạt liếc nhìn Tống Thương Kiệt, giữ nguyên phong thái cao thủ tiền bối không nói gì.
Bỗng nhiên, cánh cửa trạch viện không xa bật mở, thò ra vài cái đầu nhỏ.
Tống Thương Kiệt nhìn lại, thấy nhi tử mình liền lên tiếng kinh hô: “Hổ Tử!”
Hài đồng mặc áo ngắn màu vàng khi nhìn thấy cha thì không khỏi hốc mắt đỏ lên, chạy đến.
Các bộ khoái khác cũng chạy đến chỗ bọn trẻ.
Trần Diệp nhìn thấy cảnh này hơi nhíu mày.
Chuyện gì vậy, sao đám trẻ này lại chạy ra ngoài?
Hắn gọi ra hệ thống, thấy chấm đỏ của Đại Minh đã đến con phố bên cạnh.
Hừm?
Tiểu tử Đại Minh này sao lại chạy sang đó?
Chương 15: Tìm được người
Trần Diệp không nán lại lâu hơn nữa, quay người chạy sang một con phố khác.
Tại ngã rẽ, hắn nhanh chóng cởi bỏ y phục dạ hành, khôi phục lại diện mạo ban đầu.
Lúc vài bộ khoái lấy lại tinh thần thì hắc y nhân vừa nãy đã biến mất.
“Vị tiền bối kia đâu rồi?” Bộ khoái cao gầy nhỏ giọng nói.
Tống Thương Kiệt ôm lấy nhi tử mình, nhìn ra con phố vắng tanh, trầm giọng nói: “Những tiền bối phẩm cấp đó không phải là người chúng ta có thể suy đoán.”
“Bộ đầu, trạch viện bị cháy rồi!” Bộ khoái mắt nhỏ hét lên.
Tống Thương Kiệt vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời trạch viện của Lưu huyện lệnh bốc lên một cột khói đen.
Trong trạch viện còn truyền đến tiếng la hét thảm thiết của một nam nhân.
Dư Hàng huyện, Ngô Đồng nhai.
“Hự hự…”
Tiểu Liên chống hai tay lên đầu gối, há miệng nhỏ hồng hào thở hổn hển.
Cô nhóc ngoái đầu nhìn Đại Minh bên cạnh, Đại Minh vẫn ngốc nghếch như vậy, chạy cả buổi trưa mà không hề thở dốc.
“Sao ngươi lại không hề thở dốc thế hả?”
Giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên từ miệng Tiểu Liên, đôi mắt linh động của cô nhóc toát lên vẻ ngạc nhiên.
Đại Minh ngây người, nhìn chằm chằm vào Tiểu Liên.
Bỗng dưng như nhớ ra điều gì, tay phải của hắn mò vào trong ngực áo.
Sờ vào chiếc quạt trong ngực, khuôn mặt ngốc nghếch của Đại Minh nở một nụ cười.
Đồ vẫn còn nguyên vẹn, cha nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui.
Nghĩ đến đây, Đại Minh nghiêng đầu nhìn xung quanh, trong mắt hiện rõ sự bối rối.
Đây là đâu, sao có vẻ quen thuộc thế nhỉ?
Cha đâu rồi?
Đại Minh há miệng, muốn gọi cha, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
“Đừng hét nữa, ngươi bị điểm huyệt câm, ít nhất cũng phải hơn một canh giờ mới có thể giải được.”
Tiểu Liên vỗ ngực, lấy lại hơi thở nói.
Nói xong, cô nhóc lại tự lẩm bẩm: “Không đúng, mình nói những chuyện này với hắn để làm gì…”
“Hắn lại nghe không hiểu.”
Qua việc quan sát Đại Minh, Tiểu Liên xác định hắn chỉ là một gã ngốc có sức lực lớn thôi.
Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở Ngô Đồng nhai, cách thành trấn phía bắc hai con phố.
“Đồ đần, ngươi còn nhớ nhà ngươi ở đâu không?” Tiểu Liên thu hồi ánh mắt, đôi mắt linh hoạt một lần nữa nhìn về phía Đại Minh.
Vừa mới quay đầu, cô nhóc đã nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc áo vải thô, trên mặt lộ vẻ xúc động, chạy đến ôm chầm lấy Đại Minh.
“Đại Minh!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trần Đại Minh vui mừng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Trần Diệp, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Sau đó, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt thoáng cái đã chảy ra.
Đại Minh òa khóc nức nở, ôm lấy chân Trần Diệp, khóc không ngừng.
Nhìn thấy Đại Minh như vậy, trong lòng Trần Diệp bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Có chút vui mừng, lại có chút cảm động, còn có chút đau lòng.
“Không đúng, Đại Minh, sao ngươi khóc mà không có tiếng thế?”
Trần Diệp phát giác được không đúng, Đại Minh gào khóc thảm thiết, nhưng không hề phát ra âm thanh nào.
Thấy vậy, Trần Diệp có chút hoảng loạn. Hắn bạnh miệng Đại Minh, kiểm tra lưỡi cổ họng của nhóc con này.
“Hắn bị điểm huyệt câm, ít nhất phải mất hơn một canh giờ mới có thể phục hồi.”
Một giọng nói trong trẻo, êm ái vang lên từ phía bên cạnh.
Lúc này, Trần Diệp mới để ý thấy bên cạnh mình đang đứng một đứa nhỏ.
Đứa nhỏ cao hơn Đại Minh một chút, mặc một chiếc váy màu xanh lam đã bạc màu, khuôn mặt lấm lem bùn đất, không thể nhìn rõ diện mạo.
Nhưng qua giọng nói có thể nghe ra, đây là một tiểu cô nương.
“À, hóa ra là bị điểm huyệt câm.”
Nghe lời giải thích của tiểu cô nương, Trần Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi chứng kiến cuộc chiến giữa sát thủ Đồng bài Phong Vũ Lâu với bộ khoái nha môn, hắn đã tiếp nhận thế giới này có sự tồn tại của võ công, môn phái.
Có võ công thì tất nhiên cũng có huyệt đạo.
Trần Diệp nhìn tiểu cô nương mặt lấm lem bùn đất, hỏi: “Ngươi là ai?”
Tiểu Liên cụp mắt xuống, ánh mắt lóe lên một tia cảnh giác.
“Ta tên Tiểu Liên, là hài tử sống gần đây.”
Trần Diệp nghe lời giải thích này thì gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Một đứa nhỏ sống gần đây, sao lại biết Đại Minh bị điểm huyệt câm?
Hơn nữa còn bôi mặt thành như vậy nữa?
Trần Diệp không thèm để ý đến Tiểu Liên nữa, hắn cúi người xuống, ngồi xổm trước mặt Đại Minh.
“Đại Minh, làm sao ngươi chạy ra đây được?”
“Trên người có bị đau ở đâu không?”
“Nói cho viện trưởng biết.”
Đại Minh nghe hiểu câu nói này, lắc đầu.
Trần Diệp không yên tâm, kiểm tra lại một lượt, thấy tay chân tứ chi không sao, nhưng vừa chạm vào vai Đại Minh, hắn đã rùng mình.
“Đừng nhúc nhích, để viện trưởng xem nào.”
Trên khuôn mặt Trần Diệp lộ ra một tia trịnh trọng, hắn kéo cổ áo Đại Minh ra, nhìn thấy trên vai nhóc con có thêm một vết bầm tím.
“Hít!”
Nhìn thấy vết bầm, Trần Diệp liền nổi giận.
Lúc này, trong lòng Trần Diệp có cảm giác như đứa nhỏ nhà mình bị người ta bắt nạt vậy.
“Đi thôi Đại Minh, viện trưởng đưa ngươi về bôi thuốc trước!”
Trần Diệp thầm ghi nhớ món nợ này với Phong Vũ Lâu, đợi đến khi hắn tìm được lý do chính đáng, nhất định phải gặp mặt tên lâu chủ kia mới được.
Bọn buôn người ắt phải chết.
Chương 16: Có muốn đến Dục Anh Đường của ta không?
Trần Diệp kéo Đại Minh nhưng Đại Minh đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
“Sao vậy Đại Minh?” Trần Diệp không hiểu tại sao Đại Minh không chịu đi.
Đại Minh rưng rưng nước mắt quay đầu nhìn Tiểu Liên, nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương, sau đó lại nhìn sang Trần Diệp.
Nhìn thấy hành động của Đại Minh, Tiểu Liên cảnh giác lùi lại một bước.
Dáng vẻ của tiểu cô nương như thể có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Trần Diệp suy nghĩ một chút, đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa rồi, những đứa nhỏ khác đều đi ra bằng cổng chính, chỉ có Đại Minh vầ tiểu cô nương trước mặt đi theo một con đường khác.
Lại kết hợp với những điểm mâu thuẫn trên người tiểu cô nương trước mặt, Trần Diệp đại khái đã được chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu cô nương này đề phòng việc có người canh gác ở cửa, cho những đứa nhỏ khác đi ra bằng cổng chính, nhưng lại dẫn theo Đại Minh đi theo một con đường khác.
Điều đó đủ để chứng minh sự thông minh của tiểu cô nương này.
Lại thêm vẻ đề phòng trong ánh mắt của tiểu cô nương, một ý nghĩ nảy sinh trong lòng Trần Diệp.
Giá như đứa nhỏ này là cô nhi thì tốt biết bao.
Vừa hay hắn có một thuộc tính là “Tâm Linh Thủ Xảo”, hoàn toàn phù hợp với tiểu cô nương này.
Suy nghĩ một lúc, Trần Diệp nở một nụ cười hiền hòa, cất tiếng ôn tồn: “Ta là viện trưởng Dư Hàng Dục Anh Đường.”
“Nếu ngươi tạm thời không có nơi nào để đi thì có thể đến chỗ ta.”
Tiểu Liên nghe lời Trần Diệp, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Cô nhóc vốn tưởng Trần Diệp là cha của Đại Minh, không ngờ Trần Diệp lại là viện trưởng của Dục Anh Đường.
Tiểu Liên nhìn kỹ ngũ quan mày mắt của Trần Diệp và Đại Minh, quả thực không giống nhau.
Trần Diệp nói xong câu đó thì không còn để ý đến Tiểu Liên nữa.
Loại trẻ thông minh này, có thì tốt nhất, không có cũng không sao.
Biết đâu người ta không phải là cô nhi.
Thấy Trần Diệp nói xong câu này liền kéo Đại Minh rời đi, Tiểu Liên do dự một chút liền cất tiếng gọi to: “Làm sao ngài biết là hắn chạy đến?”
Nói xong câu này, Tiểu Liên lại lùi lại vài bước.
Từ câu nói vừa rồi của Trần Diệp, cô nhóc nghĩ đến nhiều điều.
Cô nhóc không muốn đánh giá người khác quá tệ, nhưng cũng tuyệt không đơn thuần.
Tiểu Liên một đường từ Kiến Ninh phủ đi đến Lâm An phủ, đều dựa vào cảnh giác.
Hành vi của một số Dục Anh Đường có khí còn chẳng khác gì bọn buôn người.
Chân trước thu được hài tử, chân sau liền đem hài tử bán đi.
Nghe được câu nói này, Trần Diệp dừng lại tại chỗ, há miệng cười khẽ: “Ta thấy ở phía trước có một đám trẻ con chạy ra, nhưng không thấy Đại Minh, nên đến đây tìm xem.”
Nói xong, Trần Diệp dẫn Đại Minh đi về hướng Dục Anh Đường.
Tiểu Liên đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Trần Diệp, ánh mắt suy tư.
…
Dư Hàng Dục Anh Đường.
“Đại Minh, lại đây nằm sấp trên ghế dài, viện trưởng sẽ bôi thuốc cho ngươi.”
Giữa tiểu viện đặt một chiếc ghế dài, Trần Diệp cầm trong tay một chai dầu hoa hồng vừa đổi từ hệ thống thương thành.
Đại Minh ngơ ngác nằm sấp trên ghế dài, vừa nằm xuống, nhóc liền rùng mình.
Vội vàng bò dậy, từ trong lòng lấy ra một chiếc quạt tròn màu hồng đưa cho Trần Diệp.
Đại Minh nhìn Trần Diệp, nheo mắt cười, há miệng nhưng không phát ra âm thanh.
Trần Diệp nhìn chiếc quạt tròn Đại Minh đưa cho mình, sững sờ.
“Hắc, ngươi nhặt được ở đâu vậy?”
Trần Diệp chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đây là chiếc quạt tròn mà các tỷ muội ở Di Hồng Viện thường cầm, sắc mặt không khỏi kỳ lạ.
Đại Minh ngây ngô há miệng, tạo ra một khẩu hình.
Trần Diệp hiểu được khẩu hình này.
Đó là một tiếng “Cha”.
“Được rồi, ta nhận.”
Trần Diệp nhét chiếc quạt vào lòng mình, vỗ nhẹ hai cái như nâng niu bảo bối.
Đại Minh lại ngây ngô nở nụ cười.
“Được rồi, mau nằm xuống đi.”
Trần Diệp cười mắng một câu.
Đại Minh cởi áo ngoài, nằm sấp lên ghế dài, lộ ra bờ vai cho Trần Diệp.
Trần Diệp nhìn vết bầm tím dài trên thịt bả vai của Đại Minh, đáy lòng khẽ nhíu một cái.
“Thằng trời đánh nào mà ra tay ác thế!”
Trần Diệp mắng một câu, đổ một ít dầu hoa đỏ ra lòng bàn tay, xoa nhanh lên chỗ bầm tím của Đại Minh, bóp bóp nhẹ nhàng.
Đại Minh ngoan ngoãn nằm sấp trên chiếc ghế dài, không rên một tiếng.
Bên ngoài cửa Dục Anh Đường, một cái đầu nhỏ xíu ló ra.
Tiểu cô nương vừa nhìn vào trong một cái đã bị cảnh tượng trong viện tử thu hút.
Trong tiểu viện ngói xanh tường trắng, Đại Minh cởi trần nằm sấp trên ghế dài, Trần Diệp cẩn thận bôi dầu hoa cho hắn.
Trên tấm lưng màu lúa mì của Đại Minh phản chiếu ra thứ chất lỏng màu đỏ nâu bóng loáng.
Nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt, một mảnh mềm mại trong tim Tiểu Liên bỗng chốc bị lay động.
Nàng rụt cổ lại, tựa vào cánh cửa Dục Anh Đường, ngây ngốc nhìn bầu trời xanh trong trẻo.
Nương, hắn có lẽ không phải là người xấu đâu nhỉ?
Chương 17: Thuộc tính mới
“Nếu ta đi, ngươi không được cản ta.”
Một tiểu cô nương mặc chiếc váy xanh biếc lanh lợi đứng trước mặt Trần Diệp.
“Còn nữa… còn nữa là mỗi tháng phải trả tiền công cho ta.”
Tiểu Liên suy nghĩ một hồi, bổ sung thêm một câu.
“Ừm, còn yêu cầu nào khác không?”
Trần Diệp đánh giá Tiểu Liên đã rửa sạch bùn đất trên mặt, hỏi.
Cô nhóc có khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan đoan chính, giọng nói trong trẻo dễ nghe.
Đứng ở nơi đó, toát lên khí chất của một tiểu gia ngọc bích.
“Yêu cầu khác… tạm thời không có.”
Tiểu Liên suy nghĩ kỹ, lắc đầu.
“Ngươi đã nói hết yêu cầu của mình, ta cũng có một yêu cầu.” Trần Diệp khẽ mỉm cười nói.
Nghe vậy, Tiểu Liên bắt đầu cảnh giác, đôi mắt linh động liếc nhìn Trần Diệp: “Yêu cầu gì?”
“Nhà ngươi còn ai không? Dục Anh Đường của ta chỉ nhận những đứa nhỏ không nơi nương tựa thôi.”
Trần Diệp ngữ khí bình thản, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Liên.
Nếu tiểu cô nương trước mặt này lén chạy ra ngoài, người nhà báo quan, vậy Trần Diệp sẽ gặp rắc rối lớn.
Tiểu Liên cụp mắt, hai tay siết chặt vào nhau, làn váy xanh đã bạc màu vì giặt giũ bị gió thổi nhẹ.
“Người nhà ta đều đã chết rồi.”
Lúc nói câu này, trong mắt Tiểu Liên lóe lên một tia hận ý.
Rõ ràng, mọi chuyện không đơn giản như tiểu cô nương nói.
Trong mắt Trần Diệp có vẻ hiểu rõ, cũng không hỏi thêm nữa.
Thân thế của những cô nhi được nhận vào đây không thể nào hoàn toàn trong sạch được.
“Vậy thì, chào mừng ngươi gia nhập Dục Anh Đường…”
Trần Diệp nở nụ cười chân thành.
[Đinh!]
[Nhiệm vụ: Nhận nuôi cô nhi thứ hai hoàn thành!]
[Chúc mừng nhận được phần thưởng nhiệm vụ: 200 điểm tích lũy, 20 lượng bạc, một cơ hội rút thăm thuộc tính cô nhi, mở khóa kiến trúc: Thư phòng]
Tiếng máy móc lạnh lùng của hệ thống vang lên bên tai, nụ cười của Trần Diệp càng thêm rạng rỡ.
Lúc hắn đang bôi thuốc cho Đại Minh, tiểu cô nương thông minh này đột nhiên xuất hiện ngoài sân.
Sau khi ngượng ngùng bày tỏ ý định của mình thì đã có cuộc đối thoại vừa rồi.
Từ hành động đòi tiền công của tiểu cô nương có thể thấy.
So với cô nhi, Tiểu Liên định vị bản thân giống một nha hoàn hơn, tiểu cô nương cần một nơi ở tạm thời và một ít tiền.
“Ngươi tên gì?”
“Tiểu Liên.”
Giọng nói của tiểu cô nương trong trẻo như suối chảy trên đá.
Một màn hình ánh sáng xanh mờ ảo xuất hiện trước mắt Trần Diệp.
[Đinh!]
[Tên: Tiểu Liên]
[Mã số: 0002]
[Giới tính: Nữ]
[Tuổi: 13]
[Thuộc tính: Không]
Nhìn thấy tuổi tác, Trần Diệp giật mình, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Chiều cao của Tiểu Liên thấp hơn cả Đại Minh một chút, chưa đến một mét ba.
Không ngờ đã 13 tuổi rồi.
13 tuổi ở thời cổ đại, hoàn toàn có thể lấy chồng rồi.
Con bé này không phải là trốn nhà ra đấy chứ?
Trong nháy mắt, Trần Diệp tưởng tượng ra một câu chuyện nổi loạn dưới chế độ phong kiến.
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Trần Diệp đột nhiên hỏi.
Tiểu Liên hơi ngẩng đầu lên, nhìn Trần Diệp một cái, rồi lặng lẽ quay đi, nhỏ giọng nói: “13.”
Cũng được, không nói dối.
Trần Diệp thở dài một tiếng.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, nếu thật sự có nhà chồng tìm đến cửa thì tính tiếp vậy.
Dù sao nhiệm vụ của hắn là bồi dưỡng cô nhi, chỉ cần vào Dục Anh Đường, đều là con của hắn!
“Vậy được rồi, ngươi ngủ ở phòng phía tây đi, ta và Đại Minh ngủ ở phòng phía đông.”
“Chăn màn các thứ đều đầy đủ hết rồi.”
Trần Diệp giải thích cho Tiểu Liên về cơ sở vật chất tình hình trong Dục Anh Đường.
Tiểu Liên ghi nhớ từng điều một, sau đó sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Cả Dục Anh Đường chỉ có ba người, bao gồm cả cô nhóc.
Phải biết rằng, trước đây lúc Tiểu Liên còn ở Kiến Ninh phủ, Dục Anh Đường ở quê hương cô nhóc có đến mười mấy đứa nhỏ.
Nhưng những đứa nhỏ đó hầu hết đều bị khuyết tật về cơ thể, hoặc giống như Đại Minh, bị thiểu năng trí lực.
Đây là lần đầu tiên tiểu cô nương nhìn thấy một Dục Anh Đường nhỏ như vậy.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Tiểu Liên, Trần Diệp ngồi trên ghế tựa, bắt đầu xử lý phần thưởng nhiệm vụ.
Sau khi nhận phần thưởng, điểm tích lũy đã lên đến 581, tiền bạc trên người còn hơn 50 lượng, hoàn toàn đủ để duy trì chi tiêu hàng ngày.
“Hệ thống, rút thăm thuộc tính của cô nhi.”
Trần Diệp nằm trên ghế, phơi nắng, trong lòng mặc niệm.
Trước mắt lập tức hiện ra một vòng quay màu xanh hư ảo.
Chuyển động thật nhanh.
Một lát sau, dừng lại ở bốn chữ.
[Đại trí nhược ngu]
[Hiệu ứng thuộc tính: Tăng nhẹ trí lực, tăng đáng kể ngộ tính; nhưng bề ngoài sẽ trông càng thật thà chất phác]
Nhìn thấy dòng chữ này, Trần Diệp đột nhiên ngồi dậy khỏi ghế tựa.
Đại Minh đang ngồi xổm dưới đất nhìn thấy cha đột nhiên ngồi dậy thì giật mình.
Hắn hít nước mũi, ngơ ngác nhìn Trần Diệp.
Trần Diệp nhìn chằm chằm vào dòng chữ trước mắt, thuộc tính này không tồi.
Đơn giản là được thiết kế riêng cho Đại Minh.
Không do dự, Trần Diệp liền tặng thuộc tính này cho Đại Minh.
Chương 18: Gia vị hiện đại
Đại Minh đang hỉ mũi bỗng khựng lại, ánh mắt ngốc nghếch dần dần trở nên thật thà.
Hắn sờ sờ đầu, có một cảm giác không nói nên lời.
Đại Minh chỉ cảm thấy đầu óc mình dường như minh mẫn hơn, những điều trước đây không hiểu, bây giờ đã hiểu.
Sau khi tặng thuộc tính, Trần Diệp nhìn Đại Minh hai lần, khóe miệng giật giật.
Sao nhìn có vẻ nghiêm trọng vậy rồi ta…
Ban đầu Đại Minh chỉ có vẻ ngốc nghếch phản ứng chậm, bây giờ so với trước, lại thêm một chút ngốc nghếch.
Tổng thể hình dung chính là ngốc nghếch.
Trần Diệp nghiêm túc nhìn Đại Minh.
Đại Minh đứng dậy, cười ngây ngô với Trần Diệp: “Cha.”
“Ừm, vẫn có chút hiệu quả.” Trần Diệp sờ sờ cằm, suy nghĩ.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy mắt Đại Minh có thần hơn trước.
Giống như mô tả trên thuộc tính: Đại trí nhược ngu.
Có thuộc tính này, ít nhất cũng bù đắp được khuyết điểm về trí lực của Đại Minh.
Trông ngốc thì cứ ngốc đi, dù sao vốn dĩ cũng bình thường.
Ít nhất bây giờ trông ngốc có thể coi là ưu điểm.
Rút xong thuộc tính, Trần Diệp nhìn vào chức năng thư phòng mới được mở.
[Vui lòng chọn vị trí liên kết thư phòng]
[Sau khi liên kết thành công, kiến trúc này sẽ biến thành thư phòng, nhận được buff thư phòng]
[Buff thư phòng: Đọc sách trong thư phòng, khả năng lĩnh hội, trí nhớ tăng lên rất nhiều]
Trần Diệp nhìn bố cục tiểu viện, suy nghĩ một hồi rồi liên kết thư phòng vào tây sương.
Tây sương hướng Tây, lúc mặt trời mọc, tia nắng đầu tiên sẽ xuyên qua cửa sổ chiếu vào thư phòng.
Lúc đó, những đứa nhỏ trong Dục Anh Đường sẽ ngồi ngay ngắn trong thư phòng, tiếng đọc bài vang vọng.
Vậy thật là tốt.
Trần Diệp nhắm mắt tưởng tượng ra cảnh đó, rồi cảm thấy có gì đó không đúng.
Chờ sau này có nhiều hài đồng hơn, chắc chắn phải học tập văn hóa tri thức chứ?
Lúc đó ai sẽ dạy?
Nghĩ đến đây, Trần Diệp khẽ thở dài.
Bồi dưỡng cô nhi, quả nhiên không đơn giản mà…
Mọi khía cạnh đều phải chú ý.
Tiểu Liên ngồi trong căn phòng của mình, căn phòng không lớn, bên trong còn có vài chiếc giường trống.
Xem ra sau này Dục Anh Đường có nhiều hài đồng hơn, chắc chắn sẽ phải chen chúc trong một phòng rồi.
Có điều, Tiểu Liên không hề kén chọn, nhà bình thường cũng tương tự như vậy.
Cô nhóc nhìn qua cửa sổ, thấy Trần Diệp nằm trên ghế dài thỉnh thoảng ngồi dậy, ngây người nhìn Đại Minh đang ngồi xổm bên cạnh ngắm kiến một lúc.
Tiểu Liên hoàn hồn, từ trong ngực lấy ra quyển sách lấy được từ tên nam nhân lôi thôi kia.
Quyển sách bìa tím đã ngả vàng, ba chữ “Kinh Hoa Chỉ” trên bìa có chút mòn, có thể thấy chủ cũ nhất định thường xuyên lật giở.
Ánh mắt lướt qua từng tấc trên bìa sách, Tiểu Liên nhắm mắt lại, thầm nói trong lòng: “Nương, ta nhất định sẽ giết hắn.”
“Nhất định.”
Sau đó, cô nhóc lật mở quyển sách.
…
Mặt trời lặn về tây, để lại những vệt màu cam đỏ rực rỡ.
Khói bếp bốc lên từ những trạch viện ở Dư Hàng huyện, không khí thoang thoảng mùi thơm của thức ăn.
“Cái này gọi là bột ngọt, cho một chút vào lúc nấu ăn, món ăn sẽ ngon hơn.”
Trần Diệp đứng cạnh bếp lửa, trước mặt hắn là một cái chảo, bên trong đang xào rau xanh.
Tiểu Liên đứng bên cạnh Trần Diệp, chăm chú lắng nghe.
Bên cạnh bếp là những chai lọ đựng các loại gia vị.
Trần Diệp lần lượt giới thiệu cho Tiểu Liên, chai nào là chai gì.
Chiều hôm đó, Trần Diệp đã ban cho Tiểu Liên thuộc tính [Tâm Linh Thủ Xảo].
Ban đầu, hắn có chút do dự, sợ Tiểu Liên nhận được thuộc tính rồi bỏ trốn.
Sau khi hỏi hệ thống, Trần Diệp được biết:
Nếu có cô nhi rời khỏi Dục Anh Đường, hắn có thể thu hồi lại thuộc tính đã cho.
Được hệ thống đảm bảo, Trần Diệp thở phào nhẹ nhõm, quyết định trao thuộc tính [Tâm Linh Thủ Xảo] cho Tiểu Liên.
Đến lúc hoàng hôn, từng nhà lại bốc lên khói bếp, bắt đầu nấu ăn.
Trần Diệp tận tay chỉ dạy Tiểu Liên nấu ăn.
Tiểu Liên lắng nghe rất chăm chú, cô nhóc nhận ra cách nấu ăn của Trần Diệp có chút khác biệt.
Đặc biệt là việc sử dụng nhiều loại gia vị kỳ lạ.
Dần dần, một đĩa thức ăn được bày ra, màu sắc hấp dẫn, mùi vị thơm ngon.
Trần Diệp đưa cho cô nhóc một đôi đũa, Tiểu Liên nếm thử một miếng, lập tức kinh ngạc.
“Viện trưởng, món này… món này ngon quá!”
“Tại sao ngài không mở một quán ăn nhỉ, chắc chắn sẽ có rất nhiều khách.”
Ban đầu Tiểu Liên ngại ngùng không biết nên xưng hô với Trần Diệp như thế nào, không thể giống Đại Minh gọi là cha được…
Trần Diệp nhận ra sự ngại ngùng của cô nhóc nên bảo cô nhóc cứ gọi hắn là Viện trưởng.
Nghe vậy, Trần Diệp mỉm cười: “Mở quán ăn có thể kiếm được nhiều tiền.”
“Nhưng mở Dục Anh Đường, ta có thể nhận được những thứ tiền không mua được.”
Nghe câu này, đôi mắt long lanh của Tiểu Liên mở to, nhìn thật sâu vào mắt Trần Diệp.
Dường như nội tâm đã bị xúc động.
Trần Diệp không nói dối, hắn thực sự nói thật.
Mở Dục Anh Đường có thể nhận được phần thưởng của hệ thống, đây là những thứ tiền không mua được.
Hơn nữa, số lượng vật dụng sinh hoạt có thể đổi trong hệ thống thương thành mỗi tháng là có hạn.
Trần Diệp không thể dùng điểm đổi vật phẩm, rồi dùng vật phẩm đổi tiền.
Điểm tích lũy có giá trị hơn tiền rất nhiều.
Chương 19: Chấp sự
Nấu xong một món, Trần Diệp đưa cái xẻng cho Tiểu Liên, nhìn cô nhóc thao tác.
Tiểu Liên học rất nhanh, có thể cũng nhờ sự hỗ trợ của thuộc tính [Tâm Linh Thủ Xảo].
Không lâu sau, cô nhóc đã xào xong một đĩa thức ăn vừa ngon vừa đẹp mắt.
Lúc bữa tối đã sẵn sàng, Tiểu Liên định ăn trong bếp thì bị Trần Diệp ngăn lại.
“Trong mắt ta, ngươi cũng giống như Đại Minh, đều là hài tử, ăn chung đi.”
Trần Diệp ngữ khí nhàn nhạt nói ra lời snày, khiến Tiểu Liên ngẩn người.
Đại Vũ triều cũng giống như các triều đại phong kiến khác trong lịch sử, đều trọng nam khinh nữ, nữ không được ăn cùng mâm với nam.
Có điều, thân làm người hiện đại, Trần Diệp không thích những lề thoí cũ kỹ này, mà còn cảm thấy chúng khá khó chịu.
Tiểu Liên mới 13 tuổi, trong mắt hắn chỉ là một đứa nhỏ.
Trên bàn ăn, lúc đầu Tiểu Liên vẫn giữ vẻ e dè của một thục nữ.
Nhưng au vài miếng ăn, khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Liên ửng đỏ, đôi mắt long lanh sáng ngời, không ngừng gắp thức ăn.
Co thêm trợ giúp của các loại gia vị hiện đại, không ai có thể cưỡng lại được những món ăn ngon như vậy đâu.
Cuối cùng, bụng Tiểu Liên no đến căng tròn, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, trông rất ngại ngùng.
Đại Minh thì ợ một cái rồi cười toe toét.
Sau bữa tối, Trần Diệp đưa Đại Minh đến thư phòng xem “Thủy Hử truyện” để vừa giải trí vừa học chữ.
Tiểu Liên thì cầm một chiếc đèn dầu về phòng mình.
…
Ngoài thành Dư Hàng huyện.
Mặt trời đã lặn xuống, bầu trời tối dần.
Bên đường cái, một lá cờ có hai chữ “Quán trà” treo trên một cây sào dài, bay phấp phới trong gió.
Bên cạnh cây sào là một quán trà, trong quán có bốn, năm chiếc ghế dài và ba chiếc bàn.
Lúc này, trong quán trà chỉ có một lão giả mặc áo thô đang dọn dẹp chén trà dưới ánh sáng le lói của hoàng hôn.
Lão giả khom lưng, ánh mắt mờ đục, đổ bừa nước trà còn sót trong chén xuống đất rồi xếp chồng các chén lại với nhau.
Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện trên đường cái.
Bóng người không cưỡi ngựa, chỉ chạy bằng hai chân trên đường.
Lão giả ánh mắt thờ ơ liếc nhìn một cái rồi run rẩy bưng chén trà vào bếp sau.
Bóng người chạy một mạch, nhảy vài lần, nhanh chóng đến quán trà.
Đó là một nam nhân trẻ tuổi, dung mạo bình thường, mặc y phục bình dân, ánh mắt nham hiểm.
Nam nhân đến quán trà, không ngồi xuống mà cung kính chắp tay, gọi vào bếp sau: “Thuộc hạ Thi Thập Tam bái kiến chấp sự.”
Một giọng nói khàn khàn vang lên từ bên trong: “Lại đủ một nhóm hài đồng rồi à?”
Vừa nói, lão giả mặc áo thô từ trong bếp bước ra, lưng hắn không biết từ lúc nào đã thẳng tắp, khí chất toàn thân cũng thay đổi ngay lập tức.
Đôi mắt đục ngầu trở nên đen láy, còn lộ ra một cỗ âm lãnh.
Thi Thập Tam thấy chấp sự đi ra thì liền quỳ xuống: “Thuộc hạ làm việc không tốt, xin chấp sự trách phạt.”
Thấy vậy, chấp sự nhìn chằm chằm vào Thi Thập Tam, giọng nói khàn khàn kỳ quái: “Sao vậy?”
“Chỉ một việc nhỏ như vậy, đừng nói với ta là ngươi làm hỏng rồi đấys.”
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói của chấp sự, Thi Thập Tam không khỏi run rẩy.
Hắn nghiến răng, nói: “Chấp sự, thuộc hạ đã gặp… gặp một vị tiền bối võ công cao cường.”
“Hắn nói thuộc hạ bắt cóc đệ tử của hắn…”
Thi Thập Tam kể lại mọi chuyện cho lão giả áo thô.
Lão giả nghe xong, đôi lông mày thưa thớt nhíu lại.
“Ngươi nói ngươi dùng tám thành nội lực Vũ Lạc Thối Pháp đánh trúng tim hắn, nhưng lại phát ra tiếng kim loại?”
“Vâng!”
Thi Thập Tam quỳ trên mặt đất, cung kính nói.
Nghe vậy, lão giả cau mày.
“Là cao thủ tu luyện Hoành Luyện công phu, trúng một đòn của ngươi mà bình an vô sự, hẳn là nhị phẩm.” Lão giả suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong thời gian này đừng đến Dư Hàng huyện.”
“Vâng!”
Lão giả dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Thập Lục đâu?”
Thi Thập Tam lập tức lộ vẻ lúng túng, ấp úng nói: “Thập Lục…”
“Thập Lục bị người của nha môn bắt rồi.”
Nghe câu này, lão giả rõ ràng sửng sốt một chút, hít sâu một hơi: “Phế vật.”
“Việc này đã xong, về lầu đổi lấy công pháp tầng ba đi.”
Thi Thập Tam lập tức lộ vẻ vui mừng, dập đầu nói: “Đa tạ chấp sự!”
Lão giả áo thô không nói gì, nhìn về phương Bắc, ánh mắt sâu thẳm.
Đêm hè, một luồng gió hơi se lạnh thổi tới.
Thổi bay vạt áo của lão giả.
Rừng cây bên đường lay động, lá cây xào xạc.
Bầu trời nhanh chóng tối sầm lại, phía xa xa có thêm một đám mây đen.
Những đám mây áp thấp tụ lại với nhau, phát ra tiếng sấm trầm thấp.
Mưa lớn lập tức ập xuống.
…
Tống Thương Kiệt cởi mũ trên đầu, nhìn bầu trời âm u, trong lòng mừng thầm.
Hắn đứng trước một trạch viện dân, gõ cửa một cái.
“Cốc cốc…”
Cánh cửa mở ra, một nam nhân râu ria xồm xoàm nhìn thấy Tống Thương Kiệt, trên khuôn mặt tím bầm lộ ra vẻ vui mừng.
“Kiệt đệ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
Tống Thương Kiệt nhìn thấy nam nhân đó, trên khuôn mặt đen sạm lộ ra nụ cười.
“Huynh trưởng!”
“Nhanh vào đi, huynh đệ chúng ta không cần nhiều lời.”
Tề Bằng Long kéo Tống Thương Kiệt vào nhà.
Chương 20: Đường Môn
Tống Thương Kiệt ngồi trên ghế, gương mặt mang theo nụ cười, từ trong lòng lấy ra một ống tre đặt lên bàn.
“Huynh trưởng, đây là Thiên Lý Hương và Tầm Hương Phong.”
Tề Bằng Long thấy vậy vội vàng xua tay, đẩy ống tre trở lại.
“Kiệt đệ, thứ này ngươi cũng biết, Lục Phiến Môn không thiếu.”
“Ngày ta cho ngươi mượn, vốn không định đòi lại, nay võ công ngươi tụt dốc, phá án mà không có thủ đoạn khác, e rằng sẽ khó khăn lắm.”
Vẻ mặt Tống Thương Kiệt thoáng hiện nét cô đơn cùng bất cam, nhưng nhanh chóng bị hắn che giấu.
Tề Bằng Long vỗ trán, lúc này mới nhận ra mình vô tình chạm vào vết sẹo trong lòng huynh đệ, vội chuyển chủ đề: “Kiệt đệ, gần đây vi huynh vừa được một lô rượu ngon, đêm nay chúng ta không say không về.”
Tống Thương Kiệt cười lớn hai tiếng: “Vậy thì ta phải hảo hảo bồi huynh trưởng rồi!”
Tề Bằng Long đi vào phòng trong, lấy ra hai vò rượu, lại lấy ra mấy đĩa đồ nhắm, hai huynh đệ bắt đầu ăn uống.
Hai người vừa uống vừa nói chuyện, Tống Thương Kiệt lộ vẻ khó xử: “Chuyện là như vậy, những hài đồng bị mất tích lại ở trong tư sản của Lưu huyện lệnh.”
“Trạch viện đó bị cháy rụi, chúng ta bắt được một người sống nhưng đã bị bỏng nặng, có thể sống sót hay không còn chưa biết.”
“Nếu thẩm vấn ra có liên quan đến Lưu huyện lệnh, chuyện này sẽ càng khó giải quyết.”
Tề Bằng Long lặng lẽ bưng chén rượu lên, nhấp từng ngụm nhỏ, râu ria dính đầy rượu.
Chờ Tống Thương Kiệt nói xong, Tề Bằng Long nheo mắt, lóe lên một tia lạnh lùng.
Hắn cười lạnh nói: “Một tên huyện lệnh nhỏ nhoi, lại dám tiếp xúc với người của Phong Vũ Lâu, đến cuối cùng chết thế nào cũng không biết.”
Nói rồi, Tề Bằng Long nhìn Tống Thương Kiệt, thấy đối phương vẻ mặt buồn khổ, trong lòng đau xót.
Giờ một tên huyện lệnh nhỏ nhoi cũng có thể khiến Tống Thương Kiệt phiền lòng…
“Việc này giao cho vi huynh, ngày mai ta sẽ cho người viết một văn thư, ngươi mang về.”
Tống Thương Kiệt rót đầy rượu cho Tề Bằng Long, bưng chén rượu của mình lên uống cạn: “Đa tạ huynh trưởng!”
“Chúng ta là huynh đệ, đừng khách sáo, ngươi vừa nói gặp một cao nhân thần bí, rốt cuộc là chuyện gì?”
Nhắc đến vị tiền bối hắc y kia, Tống Thương Kiệt lập tức hăng hái, mắt sáng lên nói: “Vị tiền bối đó đi lại như người thường, nhưng cú đá mang tám phần nội lực của sát thủ Đồng bài Phong Vũ Lâu vào ngực hắn lại phát ra một tiếng va chạm kim loại.”
Tống Thương Kiệt kể lại mọi chuyện, Tề Bằng Long cau mày, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện?”
“Không, vị tiền bối kia vóc dáng bình thường, ta nghĩ có thể là Kim Chung Tráo hoặc Thiết Bố Sam.” Tống Thương Kiệt gắp một đũa thức ăn, suy đoán.
“Tuy sát thủ Đồng bài chỉ là tứ phẩm, nhưng có thể dễ dàng tiếp được chiêu đó, ít nhất cũng là nhị phẩm cao thủ.”
“Thêm vào đó, ngươi nói ngươi nghe thấy tiếng kim loại va chạm, vậy công phu Hoành Luyện ít nhất đã đạt đến cảnh giới đại thành!”
Tề Bằng Long lộ vẻ kinh ngạc: “Vị tiền bối này, thực lực e rằng không thua kém gì ba vị bộ đầu.”
Lục Phiến Môn có ba vị bộ đầu, thực lực đều là nhất phẩm cảnh giới, trên giang hồ rất có uy danh.
“Có điều, ngươi nói là Tông Sư thì khả năng không cao, cao thủ Tông Sư trên giang hồ không quá một bàn tay, tung tích bất định.”
“Một huyện nhỏ như Dư Hàng có Tông Sư ẩn cư…” Tề Bằng Long uống một ngụm rượu, lắc đầu: “Không quá khả thi.”
Nghe phân tích của Tề Bằng Long, Tống Thương Kiệt âm thầm gật đầu.
Hiện tại nghĩ lại, khả năng là Tông Sư không lớn.
Mỗi một cao thủ Tông Sư, đều là nhân vật nổi tiếng trong võ lâm.
Tông Sư nổi tiếng với công phu Hoành Luyện, Tống Thương Kiệt thật sự chưa từng nghe nói qua.
Thấy Tống Thương Kiệt cầm đũa trầm ngâm, Tề Bằng Long rót rượu cho hắn: “Uống với ta thêm chút nữa, vài ngày nữa, ngươi muốn gặp ta cũng không gặp được đâu.”
Tống Thương Kiệt hoàn hồn, cười hỏi: “Sao vậy? Trong môn lại có chuyện gì sao?”
Tề Bằng Long bưng chén rượu lên, uống một ngụm lớn.
“Chân truyền đệ tử Đường Môn Đường Phong đã trộm đồ phổ ám khí Long Tu Châm của Đường Môn, từ Xuyên Thục đến Thiệu Hưng, trên đường gây chuyện thị phi, đã khiến không ít người trong chính đạo bất bình.”
“Vài chân truyền đệ tử của Giang Nam Phích Lịch Đường chuẩn bị liên thủ chặn giết hắn để đoạt lấy đồ phổ, nếu Phích Lịch Đường thật sự có được đồ phổ Long Tu Châm, Đường Môn chắc sẽ tức điên lên.”
Tống Thương Kiệt nghe tin này, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Đường Phong? Đầu năm nay hắn không phải mới vào nhị phẩm sao?”
“Vài chân truyền đệ tử của Phích Lịch Đường đã bước vào nhị phẩm vài năm, đều là nhị phẩm trung kỳ, liên thủ chặn giết, hắn e khó thoát khỏi cái chết.”
Tề Bằng Long gật đầu: “Còn có vài sát thủ Kim bài của Phong Vũ Lâu cũng đều nhắm vào đồ phổ Long Tu Châm.”
“Có điều, mấy ngày nay hắn ở Thiệu Hưng, Lục Phiến Môn vì để tránh thương vong quy mô lớn, từ ngày mai trở đi ta sẽ không có thời gian nữa.”
Tống Thương Kiệt rót đầy rượu cho Tề Bằng Long.
Bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng sấm trầm thấp, rền vang.