- Home
- Truyện Hệ Thống
- [Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện Không Phải Sát Thủ Đường
- Tập 1: Hệ thống bồi dưỡng cô nhi (c1-c10)
[Dịch] Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện Không Phải Sát Thủ Đường
Tập 1: Hệ thống bồi dưỡng cô nhi (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Hệ thống bồi dưỡng cô nhi
[Nghĩa phụ, xin đặt đầu óc vào đây]
Lâm An phủ, Dư Hàng huyện.
Trên quan đạo, một chiếc xe ngựa sang trọng chạy nhanh qua, cuốn lên vài làn bụi.
Một thanh niên mặc áo vải thô dùng tay áo che miệng mũi, cau mày ho khan vài tiếng.
“Khụ khụ…”
Dùng tay áo xua tan bụi, hắn lẩm bẩm một câu: “Người cổ đại, tố chất thật kém…”
Trần Diệp buông tay áo xuống, nhìn bức tường thành màu xám xanh không xa, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đến rồi.
Hai ngày trước, Trần Diệp xuyên không đến thế giới song song có tên là Đại Vũ triều này.
Thế giới này không thuộc về bất kỳ triều đại lịch sử nào mà Trần Diệp biết.
Ngay khi hắn đang mù mịt thì đã kích hoạt được thứ mà người xuyên không thường có – hệ thống.
Tuy nhiên, hệ thống của Trần Diệp có chút đặc biệt.
Có tên là [Hệ thống bồi dưỡng cô nhi]
Đúng như tên gọi, chức năng chính của hệ thống này là bồi dưỡng cô nhi.
Trần Diệp nhận nuôi cô nhi, thông qua các hành vi bồi dưỡng khác nhau, có thể nhận được điểm tích lũy, điểm tích lũy có thể dùng để rút thăm thuộc tính, nâng cấp cô nhi viện, đổi vật tư.
Khi bồi dưỡng thành công một cô nhi đến lúc có khả năng sinh tồn có thể tự lực cánh sinh thì hệ thống sẽ cấp một lượng lớn tiền thưởng, phần thưởng tuổi thọ, và cơ hội rút thăm [Thuộc tính Viện trưởng] đặc biệt.
Sau khi ràng buộc hệ thống, hệ thống đã khôi phục cơ thể của Trần Diệp về 20 tuổi, cho hắn thân phận thường dân, còn tặng một “Dục Anh Đường (cô nhi viện)” và một cơ hội rút thăm [Thuộc tính Viện trưởng].
Lúc đầu Trần Diệp không để ý, nhưng khi hắn rút thăm thuộc tính, cả người đều kinh ngạc.
[Kim Cương Bất Hoại: Vạn vật trên đời không thể làm tổn thương cơ thể của ngươi]
Trần Diệp dụi dụi mắt, mới nhận ra đây là sự thật.
Thuộc tính này có nghĩa là dù là đao kiếm, thuốc độc đều không thể làm tổn thương Trần Diệp.
Tương đương với vô địch!
Tất nhiên chết đuối, chết ngạt, viêm ruột thừa tái phát, có thể vẫn sẽ chết.
Nhưng dù vậy, cũng khá là lợi hại.
Hai ngày trôi qua, Trần Diệp đã có chút hiểu biết về thế giới này.
Đại Vũ triều không hề hòa bình như vẻ ngoài, biên giới vẫn đang trong tình trạng chiến tranh.
Trên đường thường xuyên nhìn thấy võ sĩ cầm đao kiếm, ánh mắt lạnh lùng, cả người sát khí.
Có thuộc tính này, Trần Diệp ít nhất không phải lo lắng mình bị người ta chém chết.
Phải biết rằng, thời cổ đại vẫn khá hỗn loạn.
“Không biết thế giới này có môn phái không ta, hay có cao thủ võ lâm không nhỉ.”
Trần Diệp vừa đi vừa nghĩ, trong lòng tràn đầy khao khát.
Là người Hoa Quốc, ai mà chưa từng có giấc mộng hành hiệp trượng nghĩa?
Có lẽ là do kênh thông tin quá hẹp, hai ngày trôi qua, Trần Diệp ngoài việc nhìn thấy các tiêu cục và võ sĩ mang vũ khí đi ngang qua thì hắn không nhìn thấy hiệp khách áo trắng cưỡi ngựa cao to trong các tiểu thuyết võ hiệp nào cả.
Nghỉ ngơi một lát bên đường, Trần Diệp đi theo những bách tính gánh vác nặng đến trước cổng thành Dư Hàng huyện.
Trên bức tường thành màu xám xanh cao sừng sững, vô số cung thủ cầm cung, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống những bách tính vào thành.
Lính canh kiểm tra Trần Diệp một chút rồi phất tay cho đi.
Hắn bước vào Dư Hàng huyện thuộc Lâm An phủ.
“Hệ thống, còn bao xa nữa?”
Trần Diệp âm thầm mặc niệm giao diện hệ thống.
Một màn ánh sáng màu xanh mờ ảo hiện ra trước mắt hắn.
[Hệ thống bồi dưỡng cô nhi 1.0]
[Ghi chú: Khi cô nhi viện đạt đến quy mô nhất định, hệ thống sẽ được nâng cấp]
[Ký chủ: Trần Diệp]
[Tuổi: 20]
[Điểm tích lũy: 0]
[Thuộc tính Viện trưởng sở hữu: Kim Cương Bất Hoại]
[Kim Cương Bất Hoại: Vạn vật trên đời không thể làm tổn thương cơ thể của ngươi]
[Nhiệm vụ hiện tại: Đến Dục Anh Đường Dư Hàng (đang chỉ dẫn đường…)]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Một gói quà tân thủ]
Hai ngày trước, Trần Diệp xuyên không đến đây, hệ thống tuy có tặng một Dục Anh Đường, nhưng vị trí lại ở Dư Hàng huyện.
Trần Diệp đã đi mất hai ngày mới đến được Dư Hàng huyện.
Nhìn vào vị trí hệ thống chỉ dẫn thì đã không còn xa nữa.
Trần Diệp thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu quan sát xung quanh.
Dư Hàng huyện nằm trong khu vực Lâm An phủ, ở nội địa, khung cảnh yên bình.
Trên đường phố rất nhộn nhịp, người qua lại đông đúc.
Trên chiếc xe đẩy nhỏ bên đường bày đầy xửng hấp, hơi nóng màu trắng bốc lên nghi ngút.
Trần Diệp ngửi thấy mùi thơm của bánh bao, lấy ra bốn đồng tiền, mua hai chiếc bánh bao.
Khi hệ thống cấp cho Trần Diệp thân phận cũng đã tặng kèm 100 đồng tiền.
2 đồng tiền của Đại Vũ tương đương với sức mua 1 tệ của tiền kiếp.
Đi hai ngày, đã gần như không còn đồng nào.
Ăn ngấu nghiến một cái, cơn đói trong bụng mới vơi đi một chút.
Ngay khi hắn chuẩn bị ăn cái thứ hai thì một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên bên cạnh.
“Hửm?”
Sắc mặt Trần Diệp thay đổi lớn, chiếc bánh bao trong miệng hắn ngay lập tức mất đi sự hấp dẫn.
Chương 2: Con nhà ai đây?
Hắn quay đầu lại liền thấy một tiểu nam hài quần áo bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, chảy nước mũi, đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao trong tay hắn.
Tiểu nam hài vừa nhìn vừa hít nước mũi.
Trần Diệp lùi lại vài bước, quần áo tiểu nam hài bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, cách rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối từ cơ thể tiểu nam hài này.
Những người qua đường cũng bịt mũi, vội vã đi qua, không dám dừng lại.
Tiểu nam hài hít nước mũi, ánh mắt có chút ngốc nghếch.
Trần Diệp liếc mắt một cái là biết đây là một đứa trẻ ăn xin, không chừng còn là một đứa ngốc.
Tuổi tiểu nam hài có lẽ chỉ khoảng mười.
Trong hai ngày qua, Trần Diệp đã gặp không ít người ăn xin.
Thời cổ đại có rất nhiều người ăn xin lang thang, hầu như có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Sau khi chứng kiến, Trần Diệp mới hiểu tại sao Cái Bang lại là bang phái lớn nhất thiên hạ, không còn cách nào, người ta thật sự đông quá mà.
Nghĩ đến đây, Trần Diệp trong lòng khẽ động.
Đứa trẻ này hẳn là một cô nhi, có nên đưa về cô nhi viện của mình không?
Trần Diệp không khỏi sáng mắt lên, nhưng ngay sau đó hắn chạm phải ánh mắt của tiểu nam hài.
Đôi mắt vô hồn, ngây ngốc…
Trần Diệp lập tức bình tĩnh lại, hắn sờ sờ cằm, loại đứa ngốc này làm sao có thể bồi dưỡng để nó nắm vững khả năng sinh tồn?
Thôi bỏ đi, độ khó cao quá.
Hai ngày Trần Diệp đi cũng đã nghĩ kỹ kế hoạch.
Tuyển vài cô nhi lanh lợi, tự mình bồi dưỡng chúng một thời gian, đợi hệ thống phát một phần thưởng rồi mình sẽ lấy tiền hưởng phước.
Đến lúc đó tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp, thê thiếp thành đàn, chẳng phải rất tuyệt sao?
Thuê vài người, thay mình quản lý cô nhi viện, điên cuồng vặt lông cừu hệ thống.
Nghĩ đến đây, Trần Diệp lắc đầu, quay đầu bỏ đi.
Làm người nhất định phải khôn ngoan, đừng làm chuyện ngu ngốc.
Đây là lời cha Trần Diệp căn dặn trước khi chết.
Trần Diệp cầm bánh bao trong tay, định đợi mùi hôi thối bên cạnh tan đi rồi mới ăn.
Đi ra ngoài mấy bước, hắn khịt khịt mũi, bước chân dừng lại.
Quay đầu lại, Trần Diệp thấy đứa trẻ ăn xin vẫn đi theo hắn.
Đứa trẻ ăn xin nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao trong tay hắn, không ngừng hỉ mũi.
Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Trần Diệp vừa định làm mặt lạnh để dọa đối phương đi.
Nhưng nhìn thấy trên mặt đối phương có những vết bầm tím mờ nhạt, đi lại khập khiễng liền biết tiểu nam hài hẳn là đã bị đánh không ít.
Hai ngày nay, đi một đường, Trần Diệp đã gặp không ít người ăn xin, trong lòng không khỏi xúc động.
Nhưng nhỏ như tiểu nam hài, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Là một người hiện đại có tam quan bình thường, trong lòng ít nhiều có chút khó chịu.
Ở kiếp trước, trẻ em ở độ tuổi này đáng lẽ phải đang học tiểu học.
Trần Diệp trầm ngâm một chút, thở dài, đi tới, đặt chiếc bánh bao vào tay tiểu nam hài.
“Cho ngươi, đừng đi theo ta nữa.”
Nói xong, Trần Diệp quay đầu bỏ đi, bèo nước gặp nhau, coi như tích đức.
Theo chỉ dẫn của hệ thống, hắn tiến về Dư Hàng Dục Anh Đường.
Không biết Dục Anh Đường lớn bao nhiêu, có bao nhiêu cô nhi đây?
Rồi có bao nhiêu tiền tiết kiệm nhỉ?
Trần Diệp trong lòng tưởng tượng.
Đi dọc theo con đường đá, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, quầy hàng, đủ loại thức ăn, đồ dùng.
Hắn nhìn vào vị trí hệ thống chỉ dẫn, cách cô nhi viện chưa đầy trăm mét, có vẻ như ở góc phố.
Nơi này hơi vắng vẻ, có điều không sao cả.
Đang suy nghĩ, một mùi hương phấn thơm thoang thoảng thoảng qua mũi Trần Diệp.
“Đại gia tới chơi nhé …”
“Công tử, nô gia rất nhớ ngài nha…”
Vài giọng nữ kiều mị từ phía trước truyền đến.
Trần Diệp dừng bước, khẽ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào ba chữ “Di Hồng Viện” trên bảng hiệu, lòng đầy nghi hoặc.
Chỉ thấy, vài nam nhân ăn vận lộng lẫy hai chân run rẩy bước ra khỏi “Di Hồng Viện”, mặt đỏ bừng bừng, vẻ luyến tiếc hiện rõ.
Trên tầng hai, một nữ tử mặc váy xanh nhìn thấy Trần Diệp liền ném cho hắn một cái liếc mắt đầy tình tứ.
Trần Diệp hít một hơi thốc, theo như mức độ phồn hoa của Dư Hàng huyện, việc có những thanh lâu câu lan cũng là điều bình thường.
“Cha, ta đói.”
Giữa lúc đang suy nghĩ, bên cạnh vang lên một tiếng gọi ngây thơ.
Hừm?
Con nhà ai đây, sao lại gọi ai là cha bừa bãi thế?
Trần Diệp đang định chào hỏi nữ tử xinh đẹp trên lầu thì ngửi thấy mùi hôi quen thuộc.
Hắn khẽ quay người, phát hiện ra nguồn gốc.
Tiểu nam hài ăn mày hít mũi kia lại đi theo, lần này còn nhìn chằm chằm vào Trần Diệp.
Thấy Trần Diệp nhìn mình, tiểu nam hài ăn mày lại gọi thêm một tiếng: “Cha, ta đói.”
Nghe câu nói này, sắc mặt Trần Diệp thay đổi.
Nữ tử liếc mắt đưa tình trước đó cũng lập tức quay ngoắt đi, chuyển sang ve vãn người khác.
“Đừng có gọi bừa bãi! Cẩn thận ta đánh cho!”
Trần Diệp cau mày.
Chương 3: Mời đặt tên
Cái quỷ gì đây? Sao tiểu tử này lại bám dính lấy mình vậy chứ.
“Cha, ta đói.”
Tiểu nam hài ăn mày hít mũi một cái rồi lặp lại.
Trần Diệp bực mình, không thèm quan tâm tiểu nam hài ăn mày nữa, vội vàng bước nhanh về phía Dục Anh Đường.
Chạy được vài chục mét, bên tai lại vang lên giọng nói máy móc lạnh lùng của hệ thống.
[Đinh!]
[Chúc mừng ký chủ đã đến “Lâm An Dục Anh Đường”]
[Nhận được phần quà tân thủ!]
Trần Diệp dừng bước, nhìn chằm chằm vào cái tiểu viện khoảng sáu bảy mươi mét vuông trước mặt, rồi lại nhìn sang “Di Hồng Viện” cách đó không quá một trăm mét.
Trên cửa ra vào tiểu viện treo dòng chữ “Dư Hàng Dục Anh Đường”.
Trần Diệp ngẩn người ra một lúc, sắc mặt khó tin nhìn chằm chằm vào tiểu viện ngói xanh tường trắng, lưu sừng mái cong trước mặt.
Đây là cô nhi viện mà hệ thống ban cho mình sao?
Có vẻ hơi nhỏ bé nhỉ?
Vấn đề là, cô nhi viện nhà ai mà lại nằm cách Di Hồng Viện chưa đầy một trăm mét chứ!
Trần Diệp suy nghĩ một lúc, sắc mặt quái dị, bừng tỉnh đại ngộ.
Cũng đúng thôi, những tiểu tỷ tỷ kia nếu chẳng may sinh con, chẳng phải sẽ phải đưa đến cô nhi viện sao…
Trần Diệp có chút đau răng rồi.
Hắn bước vào cổng “Dư Hàng Dục Anh Đường”, nhìn thấy một tiểu viện rộng khoảng tám mươi mét vuông.
Ngoại trừ viện tử còn có ba căn phòng nhỏ, nhìn sơ qua có vẻ mỗi căn rộng khoảng một trăm mét vuông.
Sân nhà được quét dọn sạch sẽ, ba căn phòng nhỏ có cửa gỗ mới tinh, thoang thoảng mùi gỗ thơm.
Trần Diệp bước vào phòng, đảo mắt nhìn quanh, thấy trong phòng đã được trang trí đầy đủ nội thất.
Ngoài việc không có cô nhi thì tiểu viện này cũng khá ổn.
【Đinh!】
【Nhiệm vụ ban hành: Nhận nuôi】
【Thông tin nhiệm vụ: Vui lòng nhận nuôi một cô nhi trong vòng ba ngày】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 100 điểm tích lũy, 20 lạng bạc】
Mặc dù tiểu viện này có chút khác biệt so với tưởng tượng của Trần Diệp, nhưng cũng tạm đủ dùng.
Giờ mở gói quà tân thủ trước đã.
Nghĩ đến đây, Trần Diệp trong lòng mặc niệm: “Mở gói quà tân thủ!”
[Ting!]
[Gói quà tân thủ mở thành công!]
[Chúc mừng ký chủ nhận được: 20 lạng bạc, thuộc tính cô nhi “Thể Phách Cường Kiện”, “Tâm Linh Thủ Xảo”]
[Thuộc tính:]
[Thể Phách Cường Kiện: sức mạnh tăng cường; nhưng chỉ có thể sử dụng binh khí nặng]
[…]
[Tâm Linh Thủ Xảo: Thiên phú về các kỹ năng sinh hoạt như nấu ăn, may vá quần áo được tăng cường; thiên phú kỹ pháp được tăng cường đáng kể]
[…]
Mở xong gói quà tân thủ, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Trần Diệp.
20 lạng bạc, tương đương 2 vạn tiền đồng, đổi sang sức mua kiếp trước là 1 vạn đồng.
Trần Diệp di chuyển tầm nhìn, dừng lại ở hai thuộc tính.
[Thể Phách Cường Kiện] và [Tâm Linh Thủ Xảo], hai thuộc tính này trông sao sao ấy nhỉ?
Nửa câu đầu còn ổn, nửa câu sau là cái quỷ gì?
Chỉ có thể sử dụng binh khí nặng; thiên phú kỹ pháp được tăng cường đáng kể.
Trần Diệp trầm ngâm một lúc nhưng cũngkhông suy nghĩ quá nhiều.
Đối với hắn, chỉ cần nhận nuôi vài cô nhi, đưa thuộc tính cho chúng, dạy chúng vài nghề kiếm sống, tuyệt kỹ để không bị chết đói là được rồi.
Chờ đợi hệ thống phát thưởng là xong việc, suy nghĩ nhiều làm gì.
Nghĩ đến đây, Trần Diệp lại chìm vào suy tư.
Trong ba ngày thu dưỡng một cô nhi, còn phải là thông minh cơ linh ……
Điều này không dễ tìm cho lắm.
Thông thường, những cô nhi thông minh, lanh lợi thì đã sớm bán mình làm hạ nhân, nha hoàn rồi
“Cha, ta đói.”
Tiếng nói thật thà bỗng vang lên, cắt ngang dòng suy tư của Trần Diệp.
“Áy, sao ngươi cũng đi theo vậy!”
Trần Diệp giật mình, thấy tiểu ăn mày hít mũi không biết từ lúc nào đã theo vào.
Đang ngơ ngác nhìn hắn chăm chăm.
Trần diệp nhìn tiểu ăn mày một hồi, ánh mắt đối phương bỗng hơi nhúc nhích, nhưng vẫn là một bộ ngu dại.
Cha, ta đói.
“Hítttt…”
Tiểu nam hài ăn xin lặp lại lần nữa.
“Chuyện này là sao đây…”
Trần Diệp liếc nhìn tiểu nam hài ăn xin, lẩm bẩm một câu.
Đứa bé này đi theo hắn suốt dọc đường, gọi cha mà còn gọi thân thiết nữa.
Mặc dù tiểu tử này không đáp ứng tiêu chuẩn nhận cô nhi của Trần Diệp: thông minh lanh lợi.
Nhưng hiện tại cũng không có cô nhi nào khác…
Ừm, đều đến mức phải lang thang ăn xin trên đường phố, chắc hẳn là cô nhi rồi nhỉ?
Vì phần thưởng hệ thống, trước tiên cứ nhận nuôi cái đã.
Trần Diệp đưa ra quyết định.
“Thôi được rồi…”
“Đừng gọi ta là cha, ta không hơn ngươi mấy tuổi, gọi ta là viện trưởng.”
Trần Diệp sắc mặt tối đen, nhưng ánh mắt nhìn tiểu nam hài ăn xin lại dịu đi nhiều.
Tiểu nam hài ăn xin ngây thơ nhìn chằm chằm vào Trần Diệp, lại gọi: “Cha.”
【Đinh!】
【Chúc mừng ký chủ nhận nuôi thành công!】
【Phần thưởng đã được gửi: 100 điểm tích lũy, 20 lượng bạc】
【Đinh!】
【Vui lòng đặt tên cho cô nhi: —-】
Hả?
Còn có cả phần đặt tên à?
Chương 4: Lệnh lang thật khỏe mạnh
Trần Diệp nhìn tiểu nam hài ăn xin đang hít mũi.
Ánh mắt của đối phương ngây ngô nhìn lại.
Trần Diệp bỗng cảm thấy hơi đau đầu: “Về sau ngươi sẽ tên là Trần Đại Minh!”
“Hy vọng khi ngươi lớn lên có thể thông minh hơn.”
Cái tên này mang theo ước mơ tốt đẹp của Trần Diệp.
[Ting!]
[Chúc mừng ký chủ đặt tên thành công!]
Trần Đại Minh có tên rồi, ánh mắt hơi rung động, lại gọi một tiếng: “Cha, ta đói!”
“Đừng có gọi nữa, cha ngươi cũng đang đói này.”
“Không đúng, gọi ta là viện trưởng, ta không phải cha ngươi.”
Trần Diệp mặt đen như than.
Thằng ngốc Quách Tĩnh kia nhặt được một đứa ăn xin nhưng lại là thiếu nữ xinh đẹp.
Đều là ăn xin, sao đến chỗ mình lại là một thằng ngốc thế này.
Sau khi đặt tên cho Trần Đại Minh, hệ thống hiện ra một thanh thông tin.
[Tên: Trần Đại Minh]
[Mã số: 0001]
[Giới tính: Nam]
[Tuổi: 10 tuổi]
[Thuộc tính hiện tại: Không có]
Thuộc tính…
Đúng rồi, ta có thể cho cô nhi thuộc tính.
Nghĩ một lát, trước mắt Trần Diệp hiện ra hai lựa chọn thuộc tính.
[Thể Phách Cường Kiện] và [Tâm Linh Thủ Xảo].
Trần Diệp nhìn chằm chằm vào hai thuộc tính này, không suy nghĩ gì đã đưa [Thể Phách Cường Kiện] cho Trần Đại Minh.
Đùa gì vậy, cho thằng ngốc này [Tâm Linh Thủ Xảo] sao?
“Đại Minh à, viện trưởng không có yêu cầu gì khác.”
“Ngươi lớn khỏe một chút, sau này giúp ta làm việc là được.”
Trần Diệp ngồi xổm trước mặt Trần Đại Minh, nói nghiêm túc.
“Cha, ta đói.” Trần Đại Minh hít mũi sụt sịt, cũng nghiêm túc gọi.
Trần Diệp: “…”
Nhận Trần Đại Minh, Trần Diệp bước vào ba căn phòng của cô nhi viện, đi một vòng.
Bên trong có bàn ghế, chăn màn đầy đủ, nhưng không có đồ dùng sinh hoạt, gạo, mì, dầu ăn.
Vẫn cần Trần Diệp tự đi mua.
“Thôi được rồi, 40 lạng bạc, mua sắm đồ đạc cũng không tốn bao nhiêu.” Trần Diệp lẩm bẩm tự nhủ.
Trở về nhà, ngửi thấy mùi hôi thối trên người Trần Đại Minh, Trần Diệp che mũi: “Đi thôi, Đại Minh, viện trưởng đưa ngươi đi mua quần áo mới trước.”
“Tắm rửa trước đã.”
Đại Minh lại hít mũi, trợn tròn mắt ngây ngốc, ngoan ngoãn đi theo sau Trần Diệp.
Hai người ra khỏi viện tử đi mua sắm đồ đạc.
Vì Đại Minh không biết đã bao lâu chưa tắm rửa, đi trên đường, không ai dám đến gần trong phạm vi ba mét, dẫn đến vô số tiếng mắng.
Trần Diệp trước tiên dẫn hắn đi mua một bộ quần áo, sau đó chạy ra bờ sông ngoại ô tắm rửa rồi thay quần áo mới.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trần Đại Minh lộ ra diện mạo vốn có.
Nếu muốn miêu tả, chỉ có thể nói là bình thường, khuôn mặt đần độn ngốc nghếch.
Trần Diệp xoa đầu Đại Minh, thở dài.
Mặc dù hắn chỉ muốn nhận nuôi những cô nhi thông minh lanh lợi, nhưng những đứa trẻ bị bỏ rơi đa phần là tàn tật hoặc mắc bệnh.
Vẫn là câu nói đó, những đứa trẻ thông minh lanh lợi đã tự tìm cách kiếm sống cho bản thân từ lâu rồi.
Làm sao để Trần Diệp kiếm lời được.
Đưa Đại Minh trở về Dư Hàng huyện, đi trên đường, mùi phân ngựa nồng nặc trong không khí.
Xe ngựa và người đi bộ đều thong thả di chuyển trên đường.
Hai bên đường, những khách sạn, tửu quán rực rỡ ánh đèn, hương thơm của rượu và thức ăn nồng nàn tràn đến.
Cái này khiến bụng của Trần Diệp lại ré lên hai tiếng.
Chờ mua xong đồ, phải mau chóng về nhà nấu một bữa ngon mới được.
Trần Diệp thầm nghĩ, nhưng lại thấy Đại Minh chảy nước miếng, bèn rút tiền đồng ra mua cho tiểu nam hài hai cái bánh bao để lót dạ.
Đi tiếp một đoạn, hai người đến trước một cửa hàng có tên “Tiệm Lương Thực Chiêu Tài”.
Sau khi hỏi giá, Trần Diệp mua 25 thăng gạo và 25 thăng bột ngũ cốc với giá 8 xu một thăng (một thăng bằng hai cân).
Cân xong, người bán hàng nhấc một túi bột ngũ cốc lên, ánh mắt thoáng nhìn, kinh ngạc lên tiếng: “Trần công tử, lệnh lang thật khỏe mạnh nha!”
Chỉ thấy Đại Minh hít hít mũi, thân hình nhỏ bé vác 25 thăng gạo, bước đi có phần lảo đảo đi ra ngoài.
Trần Diệp lười giải thích mối quan hệ giữa mình và Đại Minh.
Lúc hắn nhìn thấy Đại Minh vác gạo ra ngoài, hắn cũng có chút ngạc nhiên.
Trần Diệp vuốt cằm, suy tư.
“Chẳng lẽ là ta nhặt được bảo? Trời sinh thần lực??”
“Hay là do thuộc tính?”
Túi gạo này nặng khoảng 50 cân, một đứa trẻ mười tuổi khó có thể vác nổi.
Cái này đủ để chứng minh vấn đề.
“Cũng tốt, tuy là đầu óc không lanh lợi, nhưng có sức mạnh, sau này cũng không đến nỗi chết đói.”
“Ừm, có thể cân nhắc cho Đại Minh đi học nghề thợ rèn…”
Bồi dưỡng một đứa trẻ, nghĩa là phải chịu trách nhiệm với nó.
Lập kế hoạch nghề nghiệp, đào tạo chuyên môn.
Chỉ có như vậy, cô nhi mới có thể nhanh chóng nắm vững kỹ năng sinh tồn, tay làm hàm nhai.
Trần Diệp lại lấy thêm vài túi đậu, vừa ra khỏi cửa hàng lương thực đã thấy Đại Minh thở hổn hển đứng trước cửa, bao gạo thì dựng đứng trên mặt đất.
Thấy Trần Diệp ra ngoài, tiểu nam hài ngây thơ gọi: “Cha, ta đói!”
“Má nó, ngươi vừa ăn xong mà…” Trần Diệp cau mày
Chương 5: Là dát vàng hay dát bạc vậy
Trần Diệp đưa mấy túi đậu nhỏ cho Đại Minh, rồi vác gạo lên vai chỉ dẫn điếm tiểu nhị đi về phía Dục Anh Đường.
Đại Minh cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo sau Trần Diệp.
Trên đường người qua lại đông đúc, Trần Diệp bỗng thấy mấy bộ khoái áo đen đứng bên đường, đang hỏi một phụ nhân.
Phụ nhân mặc váy vàng nhạt, mắt sưng đỏ, không ngừng rơi lệ khóc thút thít.
“Hài nhi số khổ của ta…”
“Ta chỉ quay đi một lúc thôi mà nó đã biến mất rồi.”
“Tống bổ đầu, cầu xin ngài…”
Phụ nhân càng nói càng kích động, không nhịn được mà quỳ xuống.
Một nam nhân mặt đen, thể trạng hùng tráng trong số các bổ đầu vội vàng đỡ phụ nhân dậy.
Trần Diệp liếc nhìn, khẽ lắc đầu.
Thời cổ đại cũng có kẻ buôn người, bắt cóc nam hài bán làm nô bộc, nữ hài bán vào thanh lâu.
Chuyện này rất phổ biến, cơ bản một khi bị bắt cóc thì khó mà tìm lại được.
Nghĩ đến đây, Trần Diệp vội quay lại nhìn Trần Đại Minh.
Trần Đại Minh nhận ra ánh mắt của Trần Diệp, cười ngốc nghếch: “Cha!”
Trần Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Kẻ buôn người chắc không bắt cóc Đại Minh đâu nhỉ?
Đại Minh ngốc nghếch thế, có kẻ buôn người nào không có mắt mà bắt cóc hắn chứ?
Mình thật là lo xa quá mà.
Điếm tiểu nhị vác gạo liếc nhìn phụ nhân đang khóc, thở dài: “Mới mấy ngày mà lại mất một đứa nữa rồi.”
“Tính cả đứa này, Dư Hàng huyện tháng này đã mất gần hai mươi đứa trẻ rồi.”
Nghe vậy, Trần Diệp có chút kinh ngạc.
“Nghiêm trọng vậy sao?”
“Bổ đầu không điều tra ra được sao?”
Điếm tiểu nhị bĩu môi nói:: “Bọn bộ khoái này chỉ biết ăn không ngồi rồi.”
“Có chuyện xảy ra thì đừng mong đợi gì vào bọn họ, ngoài bắt nạt hương thân hương lý thì chẳng làm được chuyện gì ra hồn.”
Từ xa, viên bộ khoái mặt đen đang an ủi phụ nhân bỗng ngoảnh đầu nhìn Trần Diệp và điếm tiểu nhị.
Điếm tiểu nhị đang vác bao tải trên vai nên không để ý.
Trần Diệp thì thầm giật mình, khoảng cách giữa điếm tiểu nhị và viên bộ khoái mặt đen gần mười mét.
Với khoảng cách này cùng tiếng ồn ào của người đi đường xung quanh, viên bộ khoái mặt đen có thể nghe được những gì điếm tiểu nhị nói sao?
Trong lúc suy tư, Trần Diệp không khỏi nhìn viên bộ khoái mặt đen thêm vài lần.
Viên bộ khoái mặt đen như vô tình liếc mắt nhìn, rồi nhanh chóng quay đi.
Là trùng hợp sao?
Hay là trên thế giới này thực sự có cao thủ võ lâm?
Trong lòng Trần Diệp nảy sinh một tia nghi ngờ.
Đi dọc theo con đường lát đá dài, đến trước cửa Di Hồng Viện.
Tiếng oanh oanh yến yến của những nữ tử dung mạo động lòng người đang quơ khăn từ trên lầu vọng xuống, quạt che nửa mặt, mắt liếc đưa tình, thỉnh thoảng lại ném ánh mắt lả lơi về phía người đi đường.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương phấn son.
Điếm tiểu nhị đứng nhìn, mặt đầy hâm mộ.
“Nếu như được vào đó trải nghiệm một lần, thì thật không uổng phí kiếp người này.”
Nghe lời điếm tiểu nhị nói, Trần Diệp bật cười: “Sao thế? Trương huynh, Di Hồng Viện đắt đỏ lắm hả?”
Điếm tiểu nhị họ Trương, hai người trò chuyện dọc đường đã biết tên nhau.
“Một đêm 10 lạng bạc.”
Điếm tiểu nhị nhìn những nữ tử lộng lẫy trên lầu, nuốt nước bọt nói.
10 lạng bạc?
Biểu cảm của Trần Diệp bỗng thay đổi.
10 lạng bạc đấy, là dát vàng hay dát bạc vậy?
Sao mà đắt thế!
Trần Diệp lập tức dập tắt ý định vào đó dạo chơi rồi quyên góp tiền làm việc thiện của mình.
Trần Đại Minh đi theo sau Trần Diệp, thấy hai người lớn đều dừng lại ngắm nhìn nên cũng ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Hắn còn nhỏ, không hiểu cái này có gì đáng xem.
“Sau này có tiền nhất định phải thử trải nghiệm một lần.” Điếm tiểu nhị chém đinh chặt sắt nói.
Trần Diệp cũng không khỏi gật đầu: “Có tiền rồi hãy nói.”
Đại Minh chớp chớp mắt, gãi đầu.
Câu này hắn nghe hiểu.
Có tiền rồi hãy nói…
Đại Minh ngẩng đầu nhìn sâu lên lầu, ghi nhớ.
Điếm tiểu nhị đặt bao gạo trên vai xuống, đổi sang vai bên kia, thở hổn hển nói: “Trần công tử, sắp đến rồi chưa?”
Trần Diệp cũng đầy mồ hôi, lau mồ hôi trên mặt nói: “Ngay phía trước thôi.”
Vị trí của Dục Anh Đường quả thật hơi xa, nằm ở rìa thành trấn.
Cũng chẳng trách bên cạnh là câu lan thanh lâu, loại câu lan này không thể đặt ở trung tâm thành trấn được.
Trần Diệp và điếm tiểu nhị đi nhanh hơn, đến trước cửa Dục Anh Đường.
Điếm tiểu nhị đặt bao xuống xuống, ngẩng đầu nhìn ba chữ “Dục Anh Đường” đại khí bàng bạc, chìm vào suy tư thật lâu.
Hắn lại nhìn Di Hồng Viện cách đó không xa, vẻ mặt bỗng trở nên rất kỳ quặc.
Điếm tiểu nhị há miệng, vẻ mặt kỳ quái, nhưng không nói gì.
Trần Diệp biết đối phương hiểu lầm, cũng không giải thích, vác gạo đi vào viện tử.
Điếm tiểu nhị vội vàng vác bột mì theo sau.
Đưa gạo và bột mì vào kho rồi, Trần Diệp liền cho điếm tiểu nhị một ít tiền thưởng rồi đuổi đi.
Làm xong những việc lặt vặt, Trần Diệp ngồi xuống ghế, rót từ ấm trà ra hai cốc nước, đưa cho Đại Minh một cốc.
“Hu…”
Uống một hơi cạn nước, Trần Diệp nghỉ ngơi một lát, lại cùng Đại Minh ra ngoài mua thức ăn.
Chương 6: Hệ thống thương thành
Sau khi mua sắm đầy đủ các nhu yếu phẩm, thời gian cũng đã đến tối.
Ánh hoàng hôn rọi chéo lên tường, ánh tà dương màu cam đỏ chiếu xuống mặt đất.
Mỗi nhà bốc lên một làn khói bếp, hương thơm thoang thoảng của cơm lan tỏa khắp Dư Hàng huyện.
Trần Diệp đứng trước cửa Dục Anh Đường, ánh tà dương rọi lên mặt hắn, ấm áp xen lẫn chút se lạnh.
Từ nay về sau, hắn sẽ thực sự sống trong thời đại cổ đại rồi.
Bôn ba hai ngày, đến Dục Anh Đường cũng coi như có chỗ dung thân.
Đối với Hoa quốc mà nói, có căn phòng của riêng mình chính là xem như có nhà rồi.
Trần Diệp có chút cảm khái, cúi đầu vuốt ve đầu Đại Minh bên cạnh.
Cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi.
Bản thân lại có thêm một đứa trẻ.
Bồi dưỡng cô nhi… Gánh nặng đường xa.
Đại Minh cảm nhận bàn tay to lớn, thô ráp và ấm áp của Trần Diệp, ngẩng đầu lên, ngây ngô nói: “Cha, ta đói.”
Câu nói này lập tức phá vỡ bầu không khí tốt đẹp, sắc mặt Tống Diệp đen như đáy nồi.
“Ăn, hôm nay ăn chết luôn cho ta, ăn cho bể bụng đi.”
Trần Diệp hùng hùng hổ hổ dẫn Đại Minh vào viện tử, đóng cửa viện tử lại.
Không bao lâu, trong viện tử nhỏ có khắc năm chữ “Dư Hàng Dục Anh Đường” cũng bốc lên một làn khói bếp.
Thời gian trôi qua, màn đêm buông xuống.
Trong phòng nhỏ lờ mờ tối tăm, Trần Diệp mò mẫm lấy viên đá lửa, cẩn thận châm ngọn đèn dầu.
Ngọn đèn le lói, bập bùng hai lần rồi tỏa sáng, xua tan bóng tối xung quanh.
Đại Minh ngồi bên bàn, mở to mắt nhìn chằm chằm vào ngọn đèn.
“Cổ đại không có đèn điện thật đúng là bất tiện…” Trần Diệp cảm khái một câu.
Đêm dài thăm thẳm, trong căn nhà chỉ có Trần Diệp và Đại Minh hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Đại Vũ vương triều có lệnh cấm đi đêm, người không có phận sự không thể ra ngoài.
Những lãng tử đào hoa bên câu lan sát vách cũng chỉ có thể ở lại qua đêm, không thể về nhà.
“Rảnh rỗi cũng chẳng phải việc hay.”
Trần Diệp bỗng nhớ ra hệ thống thương thành.
Hắn nhận nuôi Đại Minh được thưởng 100 điểm tích lũy, vừa đủ để tiêu xài.
Mở hệ thống thương thành ra, tổng cộng có bốn khu vực, bao gồm: dược phẩm, thư tịch, sinh hoạt, rút thưởng thuộc tính.
Dược phẩm không chỉ có viên thuốc bao con nhộng của kiếp trước mà còn có đủ đan dược, tán phấn của thời cổ đại.
Thư tịch bao gồm đủ sách vở, Trần Diệp liếc mắt một lượt, nhìn thấy có Bình Mai nào đó, Bồ Đoàn nào đó.
Sinh hoạt bao gồm các loại y phục, gạo, mì, dầu ăn, gia vị nhà bếp, giấy vệ sinh,…
Cuối cùng là rút thưởng thuộc tính, tiêu tốn điểm tích lũy để rút thưởng thuộc tính cô nhi, mỗi lần 5000 điểm.
Xem qua một lượt, Trần Diệp nhận thấy giá cả vật phẩm hối đoái không đắt, đồ dùng sinh hoạt và dược phẩm khoảng 10 điểm tích lũy, một bản thư tịch thiên quý liên hoàn họa Thủy Hử Truyện cần đến 50 điểm tích lũy.
“Thuộc tính cũng quá đắt rồi…”
Trần Diệp nhìn vào rút thưởng thuộc tính 5000 điểm một lần mà không khỏi muốn mắng người.
Trần Diệp bỏ ra mười mấy phút để xem xét các chức năng của hệ thống thương thành.
Đại Minh ngồi đối diện bàn, im lặng nhìn ngọn lửa bập bùng trên đèn dầu, vô cùng ngoan ngoãn.
“Đừng nhìn nữa, nhìn nữa hỏng mắt đấy!”
Trần Diệp vẫy tay trước mặt Đại Minh, sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười: “Chúng ta xem thứ hay hơn đi.”
Đại Minh dời mắt sang gương mặt Trần Diệp, vẻ mặt ngây ngốc.
Trần Diệp khẽ lắc tay trái, trong tay bỗng xuất hiện một quyển sách, số dư điểm tích lũy lại giảm 50.
Hắn đặt quyển sách lên bàn, mở rộng ra.
“Chúng ta cùng xem, ta sẽ dạy ngươi đọc chữ.”
“Mười tuổi rồi mà chữ không biết thì không được.”
“Làm gì cũng không thể làm kẻ mù chữ.”
Đại Minh nhìn theo ánh mắt của Trần Diệp, chỉ một cái liếc nhìn, hắn liền trừng to mắt, tiến lại gần hơn.
Trên trang sách, mấy người tí hon đủ loại màu sắc, tay cầm các loại vũ khí khác nhau, đánh nhau loạn xạ.
“Đây, ba chữ này, đọc là Thủy Hử Truyện, đọc theo viện trưởng.”
Nhìn thấy vẻ mặt thích thú của Đại Minh, nụ cười trên môi Trần Diệp không khỏi nở rộ.
“Cha!”
Đại Minh ngây ngô gọi một tiếng.
“Không phải, là Thủy Hử Truyện, không phải cha.”
“Cha!”
“Sư vĩ thủy, hát ngũ hử, tri ngũ yêm truyền.”
“Được Diệp cha!”
“Hừ, tên tiểu tử thối nhà ngươi!”
“Hồi 15: Dương Tải kim ngân, Dương Chí vâng mệnh; cướp lễ vật, Ngô Dụng dùng mưu.”
Trần Diệp nước miếng văng tung tóe đọc xong tên chương, liếc nhìn chiếc đồng hồ Rolex vàng vừa đổi từ hệ thống thương thành, đã mười giờ tối rồi.
Hắn khép sách lại, nói: “Hôm nay đến đây thôi, hai ta đi ngủ thôi.”
Hai ngày đi đến Dư Hàng huyện, Trần Diệp cơ bản đều ngủ tạm bên đường và mặc áo mà ngủ, nên không ngủ ngon giấc.
Giờ đã có phòng riêng rồi, sắm sửa chăn màn đệm gối đầy đủ, đương nhiên phải ngủ một giấc thật ngon.
“Cha! Cha!” Đại Minh thấy sách đóng lại, ngây thơ gọi hai tiếng.
Trần Diệp đẩy cổ Đại Minh ra, nhịn không được ngáp một cái nói: “Ngủ đi, ngủ đi.”
“Ngày mai còn phải dậy sớm gánh nước đấy.”
Đại Minh nhìn chằm chằm vào “Thủy Hử Truyện”, ngoan ngoãn theo Trần Diệp vào nhà.
Chương 7: Mồi nhử
Trong nhà có vài chiếc giường kê san sát nhau, đủ cho bọn trẻ nghỉ ngơi.
Dùng 5 điểm tích lũy đổi kem đánh răng và bàn chải đánh răng từ hệ thống thương thành, Trần Diệp dẫn Đại Minh đi đánh răng rửa mặt xong, lại sắp xếp giường cho hắn.
Vừa nằm xuống giường, Trần Diệp đã nghe thấy tiếng máy móc lạnh lùng của hệ thống bên tai.
[Đinh!]
[Phát hiện có một cô nhi chưa xác định hướng nghề nghiệp, mở thanh toán hàng ngày!]
[Hôm nay ngươi đến Dư Hàng huyện, tiếp quản Dư Hàng Dục Anh Đường, trở thành viện trưởng cô nhi viện, thưởng 10 điểm tích lũy.]
[Ngươi tốt bụng nhận một đứa trẻ ăn xin vào cô nhi viện, đặt tên là Trần Đại Minh, thưởng 200 điểm tích lũy.]
[Ngươi dẫn Trần Đại Minh đi dạo phố, thưởng 5 điểm tích lũy.]
[Ngươi tắm cho Trần Đại Minh và thay quần áo mới cho hắn, thưởng 10 điểm tích lũy.]
[Trần Đại Minh nhấc bao gạo thành công, rèn luyện thể lực, thưởng 5 điểm tích lũy.]
[Ngươi và Trần Đại Minh ăn tối cùng nhau, khiến Trần Đại Minh cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, thưởng 30 điểm tích lũy.]
[Vào ban đêm, ngươi đổi liên hoàn họa “Thủy Hử Truyện”, vừa cùng Trần Đại Minh đọc sách vừa dạy hắn học chữ, thưởng 50 điểm tích lũy.]
[Trước khi đi ngủ, ngươi dẫn Trần Đại Minh đi đánh răng rửa mặt, cho hắn ngủ trên chiếc giường ấm áp, thưởng 20 điểm tích lũy.]
[Tổng cộng: 330 điểm tích lũy.]
[Đinh!]
[Mức độ biết ơn của Trần Đại Minh đối với ngươi đã tăng lên!]
Trần Diệp nhìn một loạt thông báo hệ thống, trong lòng vui mừng.
“Hệ thống còn có chức năng này ư?”
Vừa rồi Trần Diệp đã dùng 50 điểm tích lũy đổi liên hoàn họa “Thủy Hử Truyện”, 5 điểm tích lũy đổi kem đánh răng và bàn chải đánh răng, lại dùng 20 điểm tích lũy đổi một chiếc đồng hồ Rolex vàng, còn lại 25 điểm tích lũy.
Sau khi thanh toán hàng ngày, điểm tích lũy của Trần Diệp tăng lên 355 điểm.
Hệ thống hiển thị thông tin thanh toán xong, bảng dữ liệu của Trần Đại Minh liền hiện ra.
[Tên: Trần Đại Minh.]
[Số: 0001.]
[Giới tính: Nam.]
[Tuổi: 10.]
[Thuộc tính hiện tại: Thể phách cường tráng.]
[Mức độ biết ơn hiện tại: 60%.]
[Ghi chú: Mức độ biết ơn đạt 80%, 100% có thể nhận được một lần rút thưởng thuộc tính viện trưởng.]
“80%, 100% có thể rút thưởng thuộc tính viện trưởng?”
“Tốt quá!”
Mắt Trần Diệp sáng rực, hiệu ứng của thuộc tính Kim Cương Bất Hoại vẫn khiến hắn nhớ rõ.
[Đinh!]
[Nhiệm vụ đã được làm mới!]
[Nhiệm vụ hiện tại: Bồi dưỡng cô nhi]
[Mô tả nhiệm vụ: Nhận nuôi cô nhi thứ hai (1/2)]
[Phần thưởng nhiệm vụ: 200 điểm, 20 lạng bạc, một lần rút thưởng cô nhi, mở khóa công trình: Thư phòng]
“Ồ?”
“Có nhiệm vụ mới rồi, không tệ.”
Trần Diệp hân hoan.
…
Trên bầu trời đêm đen kịt, trăng sáng treo cao, rải rác ánh sáng thanh khiết.
Dư Hàng huyện, Tụ Khách tửu lâu.
Điếm tiểu nhị đứng dựa vào quầy hàng, thiêm thiếp ngủ gật.
Trong đại sảnh chỉ còn lại một bàn khách chưa dọn dẹp.
Trên bàn gỗ có đặt một chiếc đèn dầu, ngọn lửa lay động.
Bên cạnh bàn là mấy tên bộ khoái mặc áo đen.
“Tống ca, huynh đệ chúng ta lùng sục hai ngày nay mà vẫn không có chút manh mối nào.” Một tên bộ khoái gầy cao thở dài, cầm chén rượu lên một hơi cạn sạch.
“Tất cả các thôn làng ngoại ô đều đã kiểm tra, không có nơi nào giấu trẻ.”
Một tên bộ khoái mắt nhỏ nói tiếp.
“Thật kỳ lạ, chỉ quay lưng đi một cái, đứa trẻ đã biến mất, chẳng lẽ là yêu thuật sao?” Tên khác kẹp một hạt lạc rang nhai nhồm nhồm.
Tống bổ đầu mặt đen, vạm vỡ, cau có, nâng chén rượu lên uống một ngụm.
Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ta mượn được Thiên Lý Hương từ Lục Phiến Môn, ta định cho Hổ Tử làm mồi nhử.”
“Cái gì!”
“Tống ca, Hổ Tử là nhi tử thân sinh của ngươi mà.”
“Tống ca, nhà ngươi ba đời đơn truyền, cái này không ổn đâu!”
Vài tên bộ khoái lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ Tống bổ đầu lại đưa ra cách này.
Tống bổ đầu rót đầy rượu, nâng lên, uống một hơi cạn sạch, hắn thở dài nói: “Một tháng nay, Dư Hàng huyện đã mất 19 đứa trẻ rồi.”
“Nếu cứ tiếp tục thế này, bách tính sẽ thất vọng với chúng ta.”
Mấy tên bộ khoái còn lại há hốc mồm, định nói gì đó nhưng đã bị Tống Thương Kiệt ngắt lời.
“Không cần nói nhiều nữa, ta bôi Thiên Lý Hương của Lục Phiến Môn lên người Hổ Tử, chỉ cần không ra khỏi Lâm An Phủ, ta sẽ có thể tìm được nó.”
Tống Thương Kiệt đặt mạnh chén rượu xuống, “Bịch!” một tiếng, đĩa thức ăn trên bàn cũng nhảy lên.
Hắn đã hạ quyết tâm.
Thấy vậy, mấy tên bộ khoái còn lại nhìn nhau, không nói gì thêm.
…
Ngày hôm sau.
Tiếng gà gáy vang lên, vang vọng không dứt.
Trần Diệp dụi mắt choàng dậy khỏi giường, nhìn qua cửa sổ, trời bên ngoài vẫn còn hơi tối.
Cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ Rolex vàng trên cổ tay, mới năm giờ sáng.
“Sớm thế ư?” Trần Diệp lẩm bẩm, lại nằm xuống giường chuẩn bị ngủ thêm một giấc.
Vừa nằm xuống, đã nghe tiếng nước chảy ồ ạt, khoảng cách rất gần.
Trần Diệp mở mắt, suy nghĩ một lúc rồi khoác áo choàng ra ngoài.
Chương 8: Cá cắn câu rồi?
Trời tờ mờ sáng, năm giờ sáng mùa hè có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng trong viện tử.
Trần Diệp nhìn thấy một bóng người thấp bé vụng về nhấc xô nước lên, đổ vào vạc nước trong viện tử.
Thấy cảnh này, Trần Diệp sững người, thử gọi: “Đại Minh?”
Bóng người nghe được tiếng gọi, dừng lại động tác.
Một giọng nói ngây thơ vang lên: “Cha.”
Trần Diệp thay đổi biểu cảm, đi đến bên cạnh vạc nước.
Thân hình nhỏ bé của Trần Đại Minh xách theo chiếc thùng gỗ, đổ nước trong thùng vào vạc. Tiếng nước chảy ồ ạt không ngừng.
Dù động tác có phần vụng về, nhưng từng bước từng bước đều thể hiện sự chăm chỉ.
Vạc nước khô cạn từ đêm qua đã gần đầy ắp.
Đứa trẻ này…
Trần Diệp nhất thời nghẹn lời, không nói nên lời.
Đứng lặng hồi lâu, Trần Diệp cầm lấy một thùng nước khác, đổ vào vạc.
Đổ xong, tiện tay ném thùng nước xuống đất, Trần Diệp một tay ôm lấy đầu Đại Minh: “Về ngủ đi.”
“Dậy sớm thế này không sợ đột tử à?”
“Bị người khác nhìn thấy, còn tưởng ta ngược đãi ngươi chứ.”
Giọng điệu Trần Diệp không tốt, hùng hùng hổ hổ nói.
Đại Minh ngơ ngác theo Trần Diệp trở về nhà, có chút không hiểu.
Đêm qua không phải đã nói sáng sớm sẽ đi gánh nước sao?
Khoảng hai tiếng sau, Trần Diệp mới từ trên giường bò dậy.
“Đại Minh?” Hắn gọi một tiếng.
“Cha.”
Giọng nói khờ khạo vang lên từ chiếc giường nhỏ bên cạnh.
Nghe thấy tiếng trả lời, Trần Diệp thong thả ngồi dậy, bắt đầu cùng Đại Minh rửa mặt.
Hắn dùng bàn chải đánh răng, kem đánh răng đổi được từ hệ thống thương thành.
Rửa mặt xong, Trần Diệp vung tay ra hiệu: “Đại Minh, viện trưởng dẫn ngươi đi ăn sáng, muốn ăn gì cứ gọi!”
Trần Đại Minh nghe câu nói này, ánh mắt ngốc ngốc có chút thay đổi, ngây ngô nói: “Cha, ta đói.”
“Ngươi thật sự là quỷ chết đói đầu thai…” Trần Diệp cười mắng.
Hắn dắt Đại Minh ra khỏi cô nhi viện, đi thẳng ra chợ sớm.
Dư Hàng huyện, chợ sớm.
Người qua lại tấp nập, tiếng rao bán vang vọng khắp các sạp hàng.
Toàn bộ khu chợ sớm chìm trong sương mù trắng xóa.
Một nam hài mặc áo ngắn tay màu vàng dắt tay phụ thân, trên tay cầm một chiếc bánh nướng.
Nam nhân cúi xuống nhìn con, trong mắt thoáng hiện không đành lòng rồi gượng quyết tâm, cúi xuống nói: “Hổ Tử, còn nhớ cha đã dặn con thế nào không?”
Hắn gật đầu: “Nếu con bị tách khỏi cha, có người dẫn con đi, Hổ Tử sẽ đi theo họ.”
“Đợi chút nữa cha lại đến tìm Hổ Tử.”
Nghe nam hài nhắc lại, Tống Thương Kiệt gật đầu, âu yếm vuốt ve đầu nhi tử.
“Hổ Tử muốn ăn gì, cha đi mua cho con.”
Nam hài nghe được câu này, lập tức hân hoan: “Cha, con muốn ăn kẹo hình người.”
“Được rồi, con đợi ở đây, cha đi mua cho con.”
Tống Thương Kiệt vuốt ve đầu nhi tử lần cuối cùng rồi đứng dậy hòa mình vào dòng người qua lại.
Hổ Tử đứng yên tại chỗ, chớp chớp đôi mắt đen láy, chờ đợi phụ thân trở về.
Bên quầy bán hoành thánh gần đó, Trần Diệp đang ăn hoành thánh, thu toàn bộ cảnh tượng vừa diễn ra vào tầm mắt.
Nam nhân vừa rồi là Tống bộ đầu.
Đây là trò chơi “câu cá chấp pháp” à?
Trần Diệp chỉ cần liếc mắt là đã đoán ra được tiền căn hậu quả.
Có điều, chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn.
Trần Diệp tiếp tục cúi đầu ăn hoành thánh.
“Cha, ta đói.”
Trần Đại Minh đặt bát hoành thánh thứ năm xuống, miệng đầy dầu mỡ nói.
Trần Diệp cau mày: “Năm bát rồi, Đại Minh, bụng ngươi chứa nổi không?”
Ăn mãi không ngán, Trần Diệp ăn ba bát đã no rồi. Đại Minh một mình ăn đến năm bát mà vẫn chưa no.
Đại Minh gãi đầu, đôi mắt ngây thơ toát lên vẻ bối rối.
“Chủ quán, cho thêm hai bát nữa.” Trần Diệp gọi to.
“Vâng vâng, khách quan chờ một lát!”
Cầm chiếc muỗng dài, chủ quán vội vàng lại vớt thêm hoành thánh vào nồi.
Trần Diệp lấy lại tinh thần, bỗng giật mình: “Cá cắn câu rồi?”
Chỉ thấy tiểu nam hài nãy giờ đứng cách đó không xa đã biến mất rồi.
“Cá?”
Đại Minh ngơ ngác hỏi lại.
Trần Diệp: “Ngươi chỉ biết ăn thôi…”
Đại Minh ngẩn người ra một lúc rồi lại cúi đầu xuống, trong lúc chờ đợi hoành thánh, hắn bắt đầu nghịch bát sứ.
Chỉ nghe tiếng “rắc”, bát sứ trong tay Đại Minh bất ngờ vỡ thành hai mảnh.
Trần Diệp và Đại Minh đều ngớ ra.
Chủ quán bưng hoành thánh đến cũng sững sờ, sau khi đặt hoành thánh xuống liền vội vàng nói: “Xin lỗi khách quan, khách quan có bị thương không?”
Chủ quán vô cùng lo lắng, sợ Trần Diệp nổi giận.
Trần Diệp sắc mặt cổ quái mắt nhìn Đại Minh,, lắc đầu nói: “Không sao.”
Chủ quán nhặt lấy chiếc bát đã vỡ thành hai mảnh, cúi đầu khom lưng: “Khách quan, ta tặng ngài một bát hoành thánh.”
Trần Diệp ừ một tiếng, không nói thêm gì.
Đại Minh nhìn chằm chằm vào Trần Diệp, dường như cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Diệp.
Trần Diệp sờ cằm, tự mình cầm bát hoành thánh thử bẻ.
Không bẻ được.
Hắn đưa cho Đại Minh: “Đại Minh, ngươi thử xem.”
Đại Minh nhận lấy chiếc bát sứ.
“Rắc”, chiếc bát sứ bị bẻ thành hai mảnh.
“Híss…”
Trần Diệp hít một hơi lạnh.
“Đây là do tác dụng của thuộc tính, hay là Đại Minh trời sinh thần lực?”
Trần Diệp chấn kinh, có chút bối rối.
Chương 9: Bị bắt cóc
Hắn trầm tư một lúc, nhớ lại cảnh Đại Minh vác gạo ngày hôm qua.
“Chẳng lẽ ta tiện tay nhặt về được một tiểu thiên tài?” Trần Diệp lẩm bẩm tự nói.
Chức năng của thuộc tính [Thể Phách Cường Kiện] là tăng tốc độ tăng trưởng sức mạnh, từ mặt chữ suy đoán, việc tăng sức mạnh là cần có thời gian.
Trần Diệp mới đưa thuộc tính cho Đại Minh được một ngày, cho nên không phải do chức năng của thuộc tính.
“Ha, thú vị đấy.” Trần Diệp khẽ cười.
Cái đứa ăn mày nhặt về thề mà có thiên phú thần lực bẩm sinh!
Đại Minh lặng lẽ đặt chiếc bát sứ lên bàn, nhìn chằm chằm vào Trần Diệp.
Ông chủ vừa quay đi thì lại nghe thấy tiếng bát vỡ, xoay đầu lại mặt đầy ngạc nhiên.
“Ông chủ, tô hoành thánh vừa tặng không ăn nữa, tính tiền đi.”
Trần Diệp gọi to.
Hắn nhìn chằm chằm vào Đại Minh, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Đại Minh nhìn chằm chằm vào tô hoành thánh, không ngừng nuốt nước bọt.
“Ăn đi.” Trần Diệp nói.
Đại Minh ăn ngấu nghiến.
Trần Diệp nhìn Đại Minh như muốn nuốt cả bát vào bụng, ánh mắt lấp lánh.
Bản thân đã có thần lực bẩm sinh, cộng thêm thuộc tính [Thể Phách Cường Kiện], ngày qua ngày tích lũy, đến khi Đại Minh trưởng thành, sức mạnh sẽ khủng khiếp đến mức nào?
Trần Diệp thầm tắc lưỡi.
Nếu thế giới này thực sự có môn phái, vậy thì thú vị rồi.
Hai người ăn xong tô hoành thánh thì rời khỏi quán.
Đại Minh liên tiếp ợ vài cái, vẻ mặt ngu ngơ ngốc nghếch.
Trần Diệp xoa xoa đầu Đại Minh, thở dài nói: “Cũng không chỉ ăn một bữa, có cần phải vậy không?”
“Không có tiền đồ.”
Đại Minh ngốc nghếch đi theo bên cạnh Trần Diệp.
“Tiếp theo, mua hai con gà mái, trứng gà vào thời cổ đại vẫn là thứ quý giá.”
Trần Diệp vừa đi vừa suy nghĩ, vạch ra kế hoạch.
Đại Minh đi theo sau Trần Diệp, đột nhiên trợn mắt nhìn sang một bên.
Một nam nhân trẻ tuổi toàn thân thoang thoảng mùi phấn hương, hốc mắt thâm quầng, tay cầm chiếc quạt tròn, bước đi lảo đảo.
Bỗng nhiên Đại Minh nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Trần Diệp và điếm tiểu nhị hôm qua.
Cái đầu nhỏ bé ngu ngốc của hắn như có điều suy nghĩ, bỗng đi thẳng đến nam nhân trẻ tuổi đó.
Vừa mới nắm lấy chiếc quạt tròn, Đại Minh đã cảm thấy toàn thân tê rần, không thể cử động.
Tiếp theo có một bóng đen che khuất khuôn mặt hắn, hắn lập tức mất ý thức.
Trần Diệp đi trên đường được một lúc, đột nhiên cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì.
Hắn quay lại nhìn, sắc mặt đại biến.
“Đại Minh?”
Người người xung quanh tấp nập, lại không thấy bóng dáng Trần Đại Minh đâu.
“Bịch…”
Trần Đại Minh cảm thấy như bị ai đó ném mạnh xuống đất.
Mở mắt ra, hắn phát hiện bản thân đang nằm trên nền đất, xung quanh là năm sáu đứa trẻ trạc tuổi đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Cạch cạch…” Tiếng xích sắt vang lên.
Trần Đại Minh hướng ánh mắt về phía âm thanh.
Bên ngoài hàng rào gỗ, một nam nhân vẻ ngoài tầm thường nhưng ánh mắt sắc lạnh đang cầm sợi xích sắt, quấn quanh hắn vài vòng rồi khóa lại.
Nam nhân nhận ra ánh mắt của Đại Minh, gườm gườm nhìn sang.
Sau khi phát hiện ánh mắt Trần Đại Minh có vẻ đần độn, hắn hừ một tiếng: “Sao lại là đồ đần thế này?”
“Hừ… lúc bắt không nhìn kỹ.”
Hắn suy nghĩ một lát rồi không quan tâm nữa, quay sang gào lên: “Mỗi hai canh giờ châm huyệt câm một lần.”
“Nhớ cho nó chút nước, đừng để nó chết, Hoàng chấp sự không thích người chết.”
“Biết rồi… ợ…”
Bên trong căn phòng, một nam nhân luộm thuộm đang nằm vắt vẻo trên bàn, tay cầm chiếc xương gà, bên cạnh bày la liệt bốn năm vò rượu. Khuôn mặt hắn đỏ bừng bừng, miệng nhem nhem nhép nhép thức ăn.
Nam nhân ánh mắt hung tợn không khỏi nhăn mặt, khinh miệt.nhìn nam nhân luộm thuộm.
Bọn trẻ con nhốt chung một phòng, hắn khó có thể tưởng tượng được ai có thể ngửi được mớ mùi vị này mà vẫn có thể ăn uống được.
Hắn không muốn nán lại lâu hơn nữa, liền đẩy cửa bước ra ngoài.
Chỉ còn lại một nhóm trẻ con và nam nhân luộm thuộm trong phòng, được một cánh cửa gỗ ngăn cách.
Trần Đại Minh đứng dậy, nhìn thấy bên cạnh mình có một tiểu nam hài mặc áo ngắn màu vàng.
Hắn há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Trong phòng chỉ có tiếng nam nhân luộm thuộm hút xương gà.
Thỉnh thoảng, hắn lại nhấc vò rượu lên, uống ừng ực một hơi, phát ra tiếng cảm thán khoan khoái.
Trần Đại Minh ngây người đứng tại chỗ, bỗng nhớ ra thứ mình đang cầm trên tay là để mang cho cha.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, đó là một chiếc quạt nan màu hồng.
Nhìn thấy chiếc quạt vẫn còn nguyên vẹn, Đại Minh lộ vẻ vui mừng, vội vàng nhét quạt vào lòng.
Sau khi nhét vào lòng, Đại Minh vỗ vỗ qua lớp áo, vô cùng hài lòng mà cười ngây ngô.
Cha nói thứ này để sau khi có tiền rồi hãy tính.”
Chút nữa đưa cho cha, cha chắc chắn sẽ rất vui.
Đại Minh suy nghĩ đơn giản, hắn nhìn quanh, tìm một chỗ dựa tường ngồi xuống, ngây ngốc nhìn chằm chằm xuống đất, chờ cha đến đón về nhà.
Hắn không hề nhận ra, bên cạnh có một tiểu cô nương mặc váy xanh, khuôn mặt lấm lem bùn đất, đang co ro ở góc tường nhìn hắn hồi lâu.
Chương 10: Tên ngốc này khỏe thế nhỉ
Tiểu Liên thu hồi ánh mắt dò xét khỏi hai đứa trẻ mới đến, đôi mắt trở nên ảm đạm hơn nhiều.
Cô nhóc vùi gương mặt nhỏ bị thoa đầy bùn vào hai đầu gối, lòng như tro nguội.
E là mình sẽ bị bán vào câu lan thanh lâu rồi.
Nghĩ đến kết quả này, Tiểu Liên không khỏi run rẩy, tay chân lạnh toát.
Trong lòng dâng lên một cảm giác buồn bã bất lực.
Mẫu thân, nếu Liên nhi thật sự bị bán vào thanh lâu, Liên nhi đành phải xuống đó bầu bạn cùng mẫu thân…
Tiểu Liên dùng hết sức hai tay nắm chặt lấy vạt áo, những đường gân xanh nổi lên trên đôi tay trắng ngần, trong lòng quyết tuyệt.
Một đám trẻ con rưng rưng nước mắt ngồi trên mặt đất, mắt sưng đỏ. Có đứa cố gắng vỗ vào hàng rào gỗ, nhưng tay vừa chạm vào thì một mẩu xương gà đã bay đến, đánh trúng vào ngón tay của chúng, đau đến mức nước mắt tuôn trào.
Sau vài lần như vậy, không ai dám đụng vào hàng rào gỗ nữa.
Nhóm trẻ con khóc nức nở nhưng không ra tiếng, đành ngồi bệt xuống đất, lau nước mắt.
Rất nhanh.
Nam nhân luộm thuộm uống cạn một vò rượu, đôi mắt lơ mơ nhìn đám trẻ bị nhốt, ngáp một cái thật dài.
Hắn tập tễnh đi đến bên giường, nằm ngã xuống giường, nằm ngáy o o.
Nhìn thấy cảnh này, mắt Tiểu Liên lóe lên tia sáng.
Cơ hội đây rồi!
Nếu có thể lấy được chìa khóa, chúng ta có thể ra ngoài rồi.
Đôi mắt linh động của cô nhóc nhìn quanh phòng, nhưng tia hy vọng trong mắt chợt vụt tắt.
Chìa khóa được treo trên thắt lưng của nam nhân, hoàn toàn không thể lấy được.
Tiểu Liên cắn môi không cam tâm, ánh mắt tối sầm.
Đa số những đứa trẻ khác trong phòng lúc này đã khóc mệt mà thiếp đi, mắt sưng đỏ.
Chỉ có Trần Đại Minh vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm xuống nền đất.
Bỗng nhiên, hắn đứng dậy, đi đến cánh cửa gỗ, đập mạnh vài cái.
Tiếng va chạm của xích sắt vang lên trong phòng.
Nghe thấy tiếng động, mấy đứa trẻ đều giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn còn ở trong phòng, từng đứa lại bắt đầu im ắng khóc nức nở.
Nam nhân say khướt đang ngáy to, hoàn toàn không nghe thấy tiếng va chạm của xích sắt.
Trên khuôn mặt ngây ngô của Đại Minh lộ vẻ lo lắng, hắn đập từng nhát từng nhá vào hàng rào gỗ.
Sao cha vẫn chưa đến đón mình?
Đại Minh chợt nghĩ đến một kết cục đáng sợ, không phải là cha không cần mình nữa rồi chứ?
Nghĩ đến đây, mắt Đại Minh đỏ hoe.
Sức mạnh trên tay tăng thêm, hắn đập mạnh hơn, há to miệng muốn gọi cha nhưng lại không thể thốt ra lời.
Tiếng động do Đại Minh tạo ra đã thu hút sự chú ý của Tiểu Liên đang cúi đầu.
Cô nhóc ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Đại Minh.
Cô nhóc thấy mỗi lần Đại Minh đập một cái thì hàng rào gỗ lại rung lên hai cái.
Tên ngốc này khỏe thế nhỉ…
Tiểu Liên thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi liếc nhìn xung quanh, cô nhóc lại cúi đầu nghĩ cách để thoát ra.
Thấy không ai thả mình ra ngoài, Trần Đại Minh hoàn toàn hoảng loạn.
Hắn nắm lấy thanh gỗ của cánh cửa rào, dùng hết sức lực lắc mạnh.
Cánh cửa rào gỗ rung chuyển, nhưng vẫn rất kiên cố.
Mắt Đại Minh càng lúc càng đỏ, như muốn trào ra máu, hắn thở hổn hển, bỗng nhiên lùi lại vài bước, dùng hết sức lực đâm vào cánh cửa rào.
“Bùm!” một tiếng.
Nam nhân luộm thuộm đang say ngủ trên giường nhăn mặt, lật người tiếp tục ngủ.
Mà tiếng động lớn này thu hút sự chú ý của lũ trẻ, chúng ngẩng đầu lên nhìn đồ ngốc đang xô cửa.
Tiểu Liên cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt ảm đạm.
Bỗng nhiên, tiểu cô nương nhận ra một trong những thanh gỗ thế mà bị biến dạng rồi!
Làm sao có thể!
Tiểu Liên trợn tròn mắt,
Tiểu cô nương nhìn về phía Trần Đại Minh.
Đồ đần này nhìn qua rõ ràng trẻ hơn mình, sao lại có sức mạnh lớn như vậy?
Đại Minh thở hổn hển, mắt đỏ ngầu, lao tới đụng thêm mấy lần.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám trẻ, một trong những thanh gỗ bắt đầu cong dần.
Cuối cùng.
“Rắc…” một tiếng gãy vang lên.
Khúc gỗ to bằng cái bát đã bị bẻ gãy rồi, Đại Minh lao đầu ngã nhào xuống mặt đất phía trước.
Tất cả những đứa trẻ khác đều nhìn chằm chằm vào khúc gỗ bị Đại Minh đâm gãy, đầy vẻ không thể tin nổi.
Tiểu Liên sững sờ vài giây, cũng là người đầu tiên kịp phản ứng, trên khuôn mặt cô nhóc hiện rõ vẻ vui mừng.
Cây gỗ to bằng miệng bát, vậy mà tên ngốc này lại đâm gãy được.
Quá tốt rồi, cơ hội tốt, có thể chạy thoát rồi!
Khoảng trống giữa các thanh cửa rào không lớn, nhưng sau khi Đại Minh đâm gãy một thanh gỗ thì khoảng trống đó đã đủ cho trẻ em chui qua.
Tiểu Liên nhìn nam nhân say xỉn luộm thuộm, thấy hắn vẫn đang ngủ say, còn ngáy rất to, cô nhóc cố gắng đè nén sự kích động trong lòng.
Cô nhóc ra hiệu cho bọn trẻ không được lên tiếng, sau đó dẫn bọn trẻ chui qua cửa rào, đến bên kia căn phòng.
Bọn nhỏ lộ vẻ ngạc nhiên, một vài đứa nức nở, muốn hét lên nhưng không thể thốt lời.
Tiểu Liên bảo bọn trẻ nhỏ giọng, cô nhóc cẩn thận đi đến trước cửa, đẩy cửa nhìn ra ngoài.