1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Ta Chính Là Thần
  4. Tập 2: Tín ngưỡng và vua trí tuệ (c11-c20)

[Dịch] Ta Chính Là Thần

Tập 2: Tín ngưỡng và vua trí tuệ (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Tín ngưỡng và vua trí tuệ (2)

Bọn họ vây xung quanh Điện Thần cao cao tại thượng, liên tục xây dựng thêm thành thị thuộc về họ, bảo vệ kim tự tháp và Điện Thần ở trung tâm.

Tam Diệp Nhân từ mấy trăm người ban đầu biến thành mấy ngàn như bây giờ.

Hòn đảo nhỏ này, cuối cùng cũng có một chút môi trường văn minh và dáng vẻ thành bang.

Tam Diệp Nhân biết kính sợ, nền văn minh có phân phối quyền lực, bọn họ không dám gọi tên Redlichiida, gọi hắn là vua trí tuệ, gọi tòa thành này là thành Thần Tứ.

Có nghĩa là mọi thứ đều do thần linh ban ân.

Trong hang động phía sau kim tự tháp thi công một tòa cung điện, Redlichiida và con cái của hắn sống ở nơi này.

Redlichiida để nhi tử của mình đảm nhiệm các chức vụ ở thành Thần Tứ, có phụ trách xây dựng, có phụ trách đồ ăn, trông coi nhà kho, vân vân.

Quyền lực mà họ nắm giữ cũng thống nhất tới mấy ngàn Tam Diệp Nhân, Tam Diệp Nhân vốn bình đẳng được chia thành các giai cấp khác nhau.

Đất nước hoặc thành bang Tam Diệp Nhân này bắt đầu có hệ thống quyền lực đơn giản.

Redlichiida là vua, các con của hắn là thế hệ quý tộc đầu tiên của Tam Diệp Nhân.

Một ngày, con thứ của Redlichiida đột nhiên chạy vào quỳ gối trước mặt hắn, trên mặt đầy vẻ hoảng loạn.

“Vua trí tuệ vĩ đại, lại có người bị biển rộng cắn nuốt.”

Redlichiida ngồi trên thượng tọa bằng đá lạnh băng, nhìn con thứ của mình.

“Mấy người?”

Trả lời: “Toàn bộ tiểu đội đều đi không trở về.”

Redlichiida đứng lên, hơi lo lắng.

Lo lắng không chỉ có người chết đi, mà còn nguy cơ bị che giấu ở phía sau.

Thứ gọi là bị biển cả cắn nuốt chính là những người tiến vào biểu sâu rồi không trở về, hơn nữa phần lớn vĩnh viễn không về được.

Đây không phải lần đầu tiên.

Theo mức độ tăng trưởng số lượng Tam Diệp Nhân, bọn họ thông qua bắt chụp bọ, Hyolitha để sản xuất đồ ăn bắt đầu không đủ, cho dù bọn họ bắt đầu nghĩ cách phơi nắng chế tạo thực vật đáy biển để làm đồ ăn, vẫn không thay đổi được gì như trước.

Hình thể của bọn họ ở thời đại này tương đối giống quái vật khổng lồ, mấy nghìn người tụ tập bên nhau đủ đề ăn sạch vùng biển phụ cận hòn đảo nhỏ này, mà trên đất liền không có khả năng tồn tại đồ ăn.

Sự xuất hiện của bọn họ ở thế giới này quá đột ngột, thế giới này chưa chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón văn minh Tam Diệp Nhân.

Trong thành Thần Tứ bắt đầu có người chết đói, bọn họ không thể không tiến vào biển sâu, mà biển sâu còn lâu mới ôn hòa như bọn họ tưởng tượng.

Biển cả có thể thai nghén sinh mệnh, cũng có thể cắn nuốt sinh mệnh.

Không ít Tam Diệp Nhân bị lạc ở biển sâu, hoặc bị giam trong vùng biển nguy hiểm nào đó, hoặc là gặp phải tình huống bất ngờ không thể trở về.

Redlichiida biết, nền văn minh Tam Diệp Nhân gặp phải mối nguy đầu tiên.

Nếu cái bậc cửa này hắn cũng không bước qua được, đừng nói đến chuyện thành lập nên một nền văn minh vĩ đại, sợ rằng chỉ có thể dừng bước tại đây.

Trên đại lộ của thành Thần Tứ, xác chết của những Tam Diệp Nhân được đặt ở trước mặt vua trí tuệ Redlichiida, nhắm mắt vĩnh viễn.

Hơn hàng trăm hàng nghìn Tam Diệp Nhân quỳ một gối xuống mặt đất, bầu không khí đau thương vang vọng trong không khí.

Trong đám người không có một ai lên tiếng, nhưng tất cả mọi người đều nhìn về phía vua trí tuệ Redlichiida, thủy tổ khởi nguyên của bọn họ, vị vua chí cao vô thượng.

Redlichiida đưa tay đặt lên một khối thi thể trong số đó, có thể cảm nhận được đối phương còn trẻ tuổi như vậy, nhưng đã chết.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự khủng bố của cái chết, và cả sự mỏng manh của sinh mệnh.

“Ta sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Sự đau thương trong ánh mắt của mọi người lóe lên tia sáng, theo bọn họ thì lời hứa của Redlichiida chính là chân lý và tín ngưỡng, là ý chỉ thay đổi hiện trạng và nguy cơ.

Trong đám người vang vọng lên tiếng hò hét cuồng nhiệt.

Khiến người khác cảm thấy.

Redlichiida không phải vua của bọn họ, mà là thần của bọn họ.

“Vua trí tuệ!”

“Vua trí tuệ!”

“…”

Redlichiida cho rằng hắn là vua trí tuệ, thân là vương giả đương nhiên nên che chở cho con dân của hắn.

Nhưng là hắn lại không có cách nào khác, vua trí tuệ chỉ có thể nhìn về phía tòa Kim Tự Tháp to lớn ở trung tâm thành Thần Tứ một lần nữa.

Đêm tối.

Redlichiida đi lên Kim Tự Tháp, dưới tháp có Tam Diệp Nhân coi giữ bậc thang.

Tòa thần điện này chỉ có vua trí tuệ Redlichiida mới có thể tiến vào, những Tam Diệp Nhân khác chỉ cần bước vào một bước thì chính là trọng tội không thể bỏ qua.

Hắn chưa đi lên đến đỉnh, thì đã nhìn thấy một bóng dáng phát ra hào quang màu trắng đứng ở bậc thang cao nhất.

Trong bóng tối, lại có thể rực rỡ như vậy.

Ánh sáng đó hóa thành những sợi tơ bay lơ lửng trong không trung, thoạt nhìn nó giống như được nối liền lại với những vì sao trên bầu trời, bóng dáng bên trong hào quang bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này.

Cảnh tượng này, làm cho hắn không tự chủ được hô lên.

“Thần!”

Chương 12: Cá Thủy Tổ (1)

Hắn bước nhanh về phía trước, trèo lên bậc thang dài để đuổi theo hào quang đó.

Giống như sợ hào quang sẽ biến mất hòa vào những vì sao.

Sally ngoan ngoãn ngồi trên bậc thềm bện tóc, đôi mắt to màu xanh lục không hề chớp nhìn về phía biển ở ngoài xa.

Không giống một sinh mệnh càng giống một con búp bê hơn.

Thần nhìn lên bầu trời và những ngôi sao, lại giống như đang đợi hắn, khi Redlichiida tới gần hắn mới mở miệng nói chuyện.

“Ngươi biết không?”

“Lục địa ở thời đại này không nên có bất kì sinh mệnh nào, nhưng ở đây lại có kỳ tích có sinh mệnh tồn tại.”

“Trước khi bọn ta đến, ở đây có màu xanh lá cây.”

Redlichiida cũng nhìn theo, không rõ vì sao khi thần đang nói về chuyện trên đất liền, tại sao phải nhìn lên bầu trời.

Bầu trời có những vì sao điểm xuyến, nhìn lâu sẽ khiến người khác cảm thấy dễ bị lạc mất phương hướng đau đầu chóng mặt, có cảm giác như các vì sao và dải ngân hà đang xoay tròn.

Nhưng Doãn Thần giống như nghe được tiếng lòng của Redlichiida, nói tiếp.

“Bởi vì nhân tố ảnh hưởng đến sinh mệnh không ở Trái Đất, mà ở trên không trung và vũ trụ xa xôi.”

“Ở đây hẳn là nơi gần với hai cực của Trái Đất, hoặc là một nơi cực kỳ đặc biệt, trên đỉnh đầu của chúng ta hình thành một tầng khí có thể chặn bức xạ.”

“Có lẽ là tầng ô zôn, cho nên chúng ta mới có thể nhìn thấy thực vật ở đây.”

“Nơi này.”

“Đúng là một nơi kỳ diệu, chốn bồng lai của sinh mệnh.”

Redlichiida không thể hiểu được những lời thần nói, thần giống như đang lẩm bẩm một mình hơn là nói cho Redlichiida nghe.

Nhưng hắn biết, thần linh đang giải thích sự huyền bí của thế giới này, những chân lý mà những sinh linh trần thế như bọn hắn không thể nhìn thấu.

Khi bọn họ bị biển lớn màu xanh lam nhấn chìm sợ hãi mênh mông vô bờ kia, ánh mắt của thần đã hiểu thấu những vì sao và dải ngân hà.

Redlichiida: “Là sự chỉ dẫn của thần, đã đưa bọn ta đến nơi kỳ diệu của sự sống này.”

“Là ngươi để cho bọn ta ở đây phát triển mạnh mẽ, phù hộ bọn ta.”

“Để bọn ta có được chủng tộc, tạo ra văn minh.”

“Nếu nói thật sự có kỳ tích, ngươi là thần chính là người đã tạo ra kỳ tích.”

Doãn Thần cúi đầu, trong mắt của Redlichiida.

Bóng dáng tản ra hào quang vô tận kia khi cuối xuống cũng khiến hào quang hắt xuống theo nó, bao phủ lấy người hắn.

“Gặp phải vấn đề khó sao?”

Redlichiida khó có thể mở miệng, là hắn đã bảo đảm với thần linh rằng mình phải tạo ra một nền văn minh vĩ đại, khi ấy hắn đã tự tin như vậy, cho rằng chính mình có thể làm được dễ dàng.

Bởi vì hắn là con trưởng của thần, là sinh linh trí tuệ đầu tiên mà thần tạo ra.

Nhưng mà chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu, thì hắn đã bị khó khăn đánh bại.

Mấy năm nay, hắn đã hiểu được từng loại cảm xúc khổ sở, vui sướng, tình yêu.

Lần này, hắn hiểu được thế nào là sự hổ thẹn.

Redlichiida quỳ ở trước mặt Doãn Thần, nằm rạp xuống dưới chân hắn gương mặt dán lên mặt đá lạnh như băng, không dám nhìn Doãn Thần.

“Thức ăn!”

“Thần!”

“Bọn ta cần thức ăn.”

Giọng nói của Redlichiida trở nên cao hơn, dùng thái độ vô cùng thành kính và nghiêm túc nói.

“Thần!”

“Mong ngươi hãy chỉ dẫn cho ta.”

Doãn Thần nhìn vị vua trí tuệ này, giống như đang nhìn một đứa bé vẫn chưa trưởng thành.

Hắn kéo Redlichiida đi vào trong thần điện.

Redlichiida xấu hổ cúi đầu, nghe thần chỉ dẫn tương lai cho hắn.

“Nền văn minh nguyên thủy nhất là đi săn và lượm nhặt, nền văn minh tiến bộ hơn một bước chính là biết cách nuôi dưỡng chăn nuôi và gieo trồng thu hoạch.”

“Gieo trồng vẫn chưa có đủ điều kiện, nhưng ta có thể dạy cho các ngươi biết làm sao để nuôi trồng.”

Redlichiida lần đầu tiên nghe thấy từ: “Nuôi trồng?”

Bên ngoài thần điện, vỏ ốc do Dung Hợp Quái Sally lột ra được khảm vào trong bức tường, từ trong thần điện cũng có thể nhìn thấy.

Bên trong thần điện có các bồn đá, trong bồn đá trồng một vài loài thực vật biển rõ ràng không thuộc về đất liền, nhưng đã sớm khô héo mà chết.

Doãn Thần chạm vào vỏ ốc, hào quang lan ra từ ngón tay.

Vỏ ốc cực lớn thuận theo thao tác của Doãn Thần, bắt đầu trở nên trong suốt từng chút một.

Qua lớp vỏ trong suốt, có thể nhìn thấy trong vỏ ốc chứa đầy nước biển tinh khiết.

Có một vài sinh mệnh kỳ lạ ở trong nước biển, trong đó nhiều nhất chính là sự tồn tại của một loài giống như cá nhưng lại có mai dày.

“Đây là một loại sinh mệnh mà ta đã tạo ra gần đây, ta nghĩ phải gọi là cá, nhưng lại cảm thấy không phù hợp lắm.”

Redlichiida kề sát vào vỏ ốc trong suốt, nhìn những sinh vật đang trôi lơ lững ở bên trong.

“Cá?”

Chương 13: Cá Thủy Tổ (2)

Doãn Thần suy nghĩ một chút: “Gọi là cá thuỷ tổ đi.”

Khi bên trong thần điện đang nhàm chán, trong lòng Doãn Thần muốn tạo ra những sinh mệnh mới, đây là sở thích và là những chuyện mà hắn có thể làm được ở thời đại này.

Giống như càng nhiều loài vật và sinh mệnh, thì có thể khiến thế giới này trở thành thế giới mà hắn quen thuộc nhanh hơn.

Mặc dù hắn sử dụng vỏ ốc Isa càng ngày càng thuận tay, nhưng hắn vẫn không thể tạo ra những sinh mệnh thần thoại mà bản thân muốn giống như Redlichiida và Sally, nhưng lại có được vài loại tạo vật bất ngờ.

Đây là một loài cá không có miệng, chỉ có thể tồn tại bằng cách thông qua khí quản để hút các sinh vật trong nước.

Bọn chúng phát triển trong giáp, dáng vẻ có hơi đáng sợ.

Nói là cá, nhưng không phải là cá thật sự.

Doãn Thần chỉ vào con cá không có miệng trong vỏ ốc: “Nó chính là thức ăn ta ban cho các ngươi.”

Cá thuỷ tổ tung tăng bơi lội trong tay mấy đứa con trai của Redlichiida, Redlichiida đứng ở trước cung điện, duy trì sự uy nghiêm của chính mình.

Nhưng mấy đứa con trai của hắn lại vội vã tuyên bố với các con dân của thành Thần Tứ, đứng ở chỗ cao dùng hết sức hét lên.

“Mau nhìn xem! Đây là thức ăn mà thần ban cho chúng ta!”

“Cá thuỷ tổ!”

Con trai trưởng của Redlichiida nâng cá thuỷ tổ lên, cúi xuống nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt cổ động lòng người, trong miệng phát ra những lời nói mang tính rung động.

“Thần còn dạy cho vua trí tuệ vĩ đại cách tạo ra thức ăn, sau này chúng ta sẽ có được nguồn thức ăn dồi dào.”

“Từ hôm nay trở đi.”

“Thành Thần Tứ sẽ không bao giờ có người chết vì đói nữa, không cần mạo hiểm xông vào biển sâu nữa.”

Sau khi hắn nói xong, giơ cao cá thuỷ tổ lên và quỳ về phía Kim Tự Tháp.

Hai tay nâng cao lên, hôn xuống mặt đất.

Thần thái cử chỉ gần như điên cuồng.

Con trai thứ của Redlichiida lao xuống đài: “Thần tạo ra vua trí tuệ, tạo ra chúng ta, lại vì chúng ta mà tạo ra thức ăn chỉ có tộc duệ của vua trí tuệ mới có thể dùng.”

“Thần là chúa tể tối cao tạo ra vạn vật trên thế gian, còn vua trí tuệ là vị vua vô thượng của tất cả sinh linh trí tuệ.”

“Chúng ta là chủng tộc thiên mệnh nắm giữ đất đai và biển cả, là con trưởng của thần.”

“Chỉ có thần và vua trí tuệ mới có thể dẫn dắt chúng ta, mới có thể mang đến ánh sáng cho chúng ta.”

Bọn họ gào thét giơ cánh tay lên, giọng nói đinh tai nhức óc.

Khoảng thời gian trước vậy mà lại có người bắt đầu nghi ngờ sự uy nghiêm của vua trí tuệ và sức mạnh của thần, có một vài người muốn rời khỏi thành Thần Tứ đi tìm đường ra, địa vị của bọn họ cũng bởi vì như vậy mà gặp phải sự uy hiếp.

Mặc dù vua trí tuệ Redlichiida sở hữu ý niệm có thể khống chế được sức mạnh của tất cả Tam Diệp Nhân, nhưng rõ ràng hắn không muốn trực tiếp nô dịch tất cả Tam Diệp Nhân theo cách như vậy, giống như thần không có cưỡng ép nguyện vọng của hắn.

Các con của Redlichiida muốn tuyên bố tin tức chấn động này ngay lập tức, để mọi người biết được sức mạnh to lớn tạo ra vạn vật của thần, và cả thân phận của người đại diện thần là vua trí tuệ.

Cũng đang thể hiện quyền lợi và địa vị của bọn hắn.

Bọn hắn là con của vua trí tuệ, sinh ra đã nên thống trị chúng sinh thay thần và vua trí tuệ.

Tam Diệp Nhân đứng đầy bên ngoài tòa nhà thô sơ gồ ghề được xây dựng bằng những tảng đá lớn, phía trước cung điện của vua trí tuệ đông nghịt người, màu sắc trên áo giáp của bọn họ có nhạt có đậm, có cao có lùn, nam nữ chia làm hai quần thể khác nhau đứng ở hai bên.

Tất cả Tam Diệp Nhân đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào vua trí tuệ, và cả vật mà thần ban cho.

Dưới ánh mặt trời, cá thuỷ tổ chiết xạ phát ra ánh sáng.

Vào lúc này Redlichiida rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn có vẻ bình tĩnh vững vàng hơn so với mấy đứa con của hắn.

Ở một vài phương diện nào đó hắn vẫn luôn mô phỏng theo tạo chủ của hắn, giống như người cao cao tại thượng thì nên nói những lời như vậy, lời nói cũng càng khiến người khác tin phục hơn.

“Chúng ta là chủng tộc được thần yêu quý!.”

“Trên đời này, bất luận là ở đất liền hay là đại dương, không có bất kì khó khăn nào có thể làm khó chúng ta.”

“Chúng ta nhất định sẽ trở thành nền văn minh huy hoàng nhất, lấp lánh vĩnh viễn dưới những vì sao.”

Tiếng reo hò bùng nổ truyền đến từ trong đám người, âm thanh huyên náo làm đảo lộn cả thành Thần Tứ, thậm chí truyền vào đến tận thần điện của Kim Tự Tháp.

“Nhân Trại Thần!”

“Vua trí tuệ.”

“Không gì có thể đánh đổ chúng ta.”

“Cuối cùng chúng ta cũng sẽ xua tan được hết tất cả bóng tối, chinh phục biển cả…”

Chương 14: Thức ăn và loài vật mới

Lúc này đây, tất cả Tam Diệp Nhân đều cảm nhận được sự vĩ đại của thần.

Trên mặt của mỗi người bắt đầu dâng lên niềm hy vọng.

Ở trên hòn đảo là những mảng đầm lầy lớn, sinh vật sinh trưởng ở trong đầm lầy, ngoài rìa được rêu bao phủ.

Những đầm lầy này có mối liên kết trực tiếp với biển, có một số nằm độc lập, thay đổi theo thủy triều lên và thuỷ triều xuống.

Tam Diệp Nhân của thành Thần Tứ tụ tập ở bên cạnh những đầm lầy này, nâng những bồn đá lớn, những con cá thủy tổ có cả lớn và nhỏ đang cuồn cuộn ở bên trong, bắn nước tung tóe.

“Ào ào!”

Các Tam Diệp Nhân trút cá thuỷ tổ vào trong một đầm lầy, làm ướt không ít người ở đây, nhưng mọi người lại cười ha ha, hoàn toàn không giống với sự yên tĩnh trầm lặng trước đây.

“Nhanh lên nhanh lên!”

“Còn ở kia nữa.”

Sau đó dùng những tảng đá chặn lại những nơi nối tiếp với thủy triều, bao quanh nơi này lại.

“Chỉ cần đổ vào thì sẽ trở nên nhiều hơn sao?”

“Vua trí tuệ nói như vậy.”

“Đây chính là đồ do thần ban, và phương pháp của thần ban.”

Khi vua trí tuệ Redlichiida đi đến, tất cả mọi người đều quỳ xuống nghênh đón hắn, xếp thành một hàng trước đầm lầy và bờ biển.

Ánh mắt của Redlichiida dừng trên người mấy đứa con của mình, ánh mắt của bọn hắn hiện lên sự mong chờ, hy vọng Redlichiida chọn trúng mình.

Đây chính là chức vị có quyền lợi lớn hơn những chức vị khác, nắm giữ cá thủy tổ do thần ban, tức là đã nắm giữ cả nguồn thức ăn của thành Thần Tứ.

Nhưng cuối cùng vua trí tuệ lại nhìn về phía trưởng nữ của hắn, nàng sở hữu bộ cốt giáp bên ngoài màu trắng giống như vương hậu, dáng người mảnh khảnh thon dài.

“Từ hôm nay trở đi.”

“Ngươi phụ trách trông coi và chăm sóc bảo vệ cá thuỷ tổ, nó là nguồn thức ăn của chúng ta, cũng là tương lai của vùng đất do thần ban tặng.”

Nàng vừa bất ngờ vừa vui mừng nhìn vào vua trí tuệ, sau đó quỳ xuống.

“Vua trí tuệ vĩ đại!”

“Ta nhất định sẽ bảo vệ tốt những cá thuỷ tổ này, hoàn thành chức trách mà ngươi giao cho ta.”

Như vậy.

Quần thể phụ nữ Tam Diệp Nhân, cũng bắt đầu nắm giữ quyền lợi trong tay.

Một số lượng lớn Tam Diệp Nhân giới tính nữ đi theo trưởng nữ của vua trí tuệ, cùng ở trong đầm lầy trông nom và nuôi dưỡng cá thuỷ tổ, phần lớn thời gian các nàng sẽ lẻn vào trong nước, quan sát bầy cá ở dưới đáy nước.

Thật giống như dân chăn nuôi đang lùa đàn cừu.

Những phụ nữ Tam Diệp Nhân sẽ nuôi dưỡng những con cá thuỷ tổ này ở trong đầm lầy trên đảo trước, bọn họ dựa theo phương pháp mà Doãn Thần truyền dạy để nuôi dưỡng cá thuỷ tổ, dựa theo tập tính của cá thuỷ tổ để chăm sóc bọn chúng.

Các nàng nhìn thấy cá thuỷ tổ bắt đầu sinh sôi nẩy nở, trở nên càng ngày càng nhiều, giống như biết phục chế vậy, tăng trưởng không ngừng.

Theo những người Tam Diệp Nhân thấy, trong loại phương pháp nuôi dưỡng cá thuỷ tổ này ẩn chứa bí mật vô hạn, thuộc loại sức mạnh to lớn của thần linh chí cao vô thượng.

Bọn họ nắm giữ tri thức do thần truyền thụ, nắm giữ sức mạnh sinh sản và khống chế sinh mệnh.

Thần linh thay đổi cách đánh bắt và sinh tồn của bọn họ từ xưa đến nay, kể từ giờ bọn họ sẽ chân chính nắm giữ cách sinh tồn trên đời.

Trưởng nữ của Redlichiida đứng trong một đầm lầy được bao quanh bởi những tảng đá, nhìn những con cá thuỷ tổ lần lượt bị bắt lên, tản ra sức sống của sinh mệnh.

Tất cả Tam Diệp Nhân bởi vì mùa màng bội thu mà hoan hô nhảy nhót, tạo thành cảnh tượng náo nhiệt trên bờ biển bên cạnh đầm lầy.

Phụ nữ Tam Diệp Nhân màu trắng cảm thán: “Sinh mệnh thật đúng là tràn ngập kỳ tích!”

“Mà thần linh lại có thể dễ dàng tạo ra và ban cho sự kỳ tích này, đây là sức mạnh khủng bố đến mức độ nào cơ chứ.”

Nhờ việc này, cuối cùng bọn họ cũng thoát khỏi rắc rối về nguồn thức ăn.

Bọn họ sống ở thành Thần Tứ, dựa vào nuôi trồng và đánh bắt cá mà sống, cung phụng cho Redlichiida.

Ở đây giống như những gì vua trí tuệ nói, là vùng đất chân chính được thần ban cho và được thần linh phù hộ.

——————-

Trong đầm lầy.

Mấy con cá thuỷ tổ tự do bơi lội, tìm lấy những sinh vật nhỏ bé ở trong bùn để làm thức ăn.

Bọn chúng đột nhiên bơi vào trong chỗ sâu, ngạc nhiên khi phát hiện ra một cái hố dẫn ra đại dương.

“Ục ục!”

Bọt nước nổi lên, một con cá dẫn đầu chui vào trong cái lỗ.

Cá thuỷ tổ rời khỏi đầm lầy, bơi vào trong đại dương mênh mông.

Từ giờ phút này trở đi, trong đại dương đã có thêm một loài sinh vật mới.

Chương 15: Chữ viết và thần thoại (1)

Vấn đề thức ăn đã được giải quyết, thành Thần Tứ đã hoàn toàn ổn định hơn nữa còn bắt đầu phát triển phồn vinh trở lại.

Mấy ngàn nhân khẩu không phải là giới hạn của bọn họ, Redlichiida muốn dựng nên một thành bang có hàng chục nghìn, thậm chí là hàng trăm nghìn người.

Về phần nhiều hơn nữa.

Redlichiida không thể tưởng tượng được một thành bang có nhiều người hơn thì sẽ trông ra sao.

Hắn đứng trên bức tường cao của hoàng cung, nhìn những tòa kiến trúc của thành Thần Tứ.

Ngoại trừ nhà ở ra, trong thành còn có sân phơi muối, có xưởng làm đồ ăn, có cả kho dự trữ đồ ăn, có những giếng nước khổng lồ thông ra biển.

Ánh mắt nhìn về phía xa nơi đầm lầy được bao quanh bởi những đá lát tựa như đồng ruộng, những người phụ nữ Tam Diệp Nhân nhảy vào trong nước, đuổi bắt bầy cá.

Hắn tạo ra rất nhiều thứ, làm cho nơi này tràn đầy sự sống.

“Ta đã từng hứa với thần, phải tạo ra một nền văn minh vĩ đại không bao giờ suy tàn.”

“Phải để mọi người ở đây bảo vệ thần minh, thờ phụng thần minh.”

“Mười nghìn năm, một trăm nghìn năm, một triệu năm.”

“Mãi cho đến.”

“Vĩnh viễn.”

Hắn quay đầu nhìn về phía vương hậu của mình: “Ngươi nói liệu ta có thể làm được không?”

Vương hậu nhìn Redlichiida đầy vẻ sùng bái, trong mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng và khát khao.

“Ngươi là vua trí tuệ, là con trưởng của thần, là ngọn nguồn của tất cả sinh linh trí tuệ.”

“Ngươi nhất định sẽ làm được.”

Redlichiida nở nụ cười, nắm lấy cánh tay phía sau nhìn về biển cả và hoàng hôn.

“Đúng vậy!”

“Ta nhất định có thể làm được, cũng nhất định sẽ làm được.”

“Bởi vì đây là lời hứa mà ta đã hứa với thần, hứa với Nhân Trại chí cao vô thượng.”

Dưới ánh hoàng hôn, trong thành là một mảnh bận rộn.

Trưởng nữ và những người phụ nữ Tam Diệp Nhân khác sau khi bắt cá trở về đang giơ những con cá mà họ bắt được lên cao giữa đám người bảo vệ xung quanh, giành được một sự hoan hô, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ tán thưởng.

Lúc này, con trai cả và con trai thứ của Redlichiida chạy tới.

Trải qua nguy hiểm lần trước, mấy đứa con của Redlichiida cảm thấy bất an, bọn hắn quyết định ghi chép lại thần thoại sức mạnh to lớn tạo ra sinh mệnh của thần và truyền thuyết về vua trí tuệ, dùng để làm rõ sự vĩ đại của thần, và cả sức mạnh của vua trí tuệ Redlichiida.

Mượn chuyện này để nói cho mọi người biết sự tôn quý của huyết mạch bọn hắn, bọn hắn là người được thần chọn trúng.

Bọn hắn khắc câu chuyện của thần và vua trí tuệ lên trên một tảng đá lớn, khắc câu chuyện về vua trí tuệ dẫn dắt Tam Diệp Nhân tạo ra nền văn minh vào mặt sau, bọn họ chuẩn bị dựng những tấm bia đá này ở lối vào của thành Thần Tứ.

Redlichiida nhìn những tảng đá lớn màu trắng được dựng đứng, nhìn những hoa văn được điêu khắc trên đó, có hình ảnh thần giáng xuống mặt đất và biển cả, có cảnh thần chỉ dẫn bọn họ tìm đến nơi che chở này, từng cảnh đều là Redlichiida tự mình trải qua.

Nhưng mà, chung quy hắn vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó.

Dường như?

Thiếu mất hơi thở của nền văn minh được tạo ra bởi một chủng tộc trí tuệ.

So với việc nói đây là một bộ sử thi thần thoại, không bằng nói cái này giống với một nhóm người hoang dã sống ở nơi hoang dã khắc lên vách hang những văn chương kỳ tích mà bọn họ khó có thể hiểu được.

“Đúng rồi.”

“Chưa có chữ viết.”

Redlichiida nhớ lại khi thần tạo ra tộc Tam Diệp Nhân, từng nói với hắn.

“Nền văn minh chân chính cần phải có chữ viết thuộc về mình, có được nghệ thuật và triết học thuộc về mình, có được lực lượng để cải tạo thế giới và nhận thức thế giới.”

Redlichiida lại đến thỉnh giáo Doãn Thần, chữ viết của thần thì sẽ ra sao?

Thần linh đang nhìn vỏ ốc Dung Hợp Quái được khảm trên vách tường của thần điện, như thể đang nhìn một chậu nước trong suốt thật lớn, nhìn những sinh vật ở bên trong bơi qua bơi lại, vừa chầm chậm đi dọc theo bức tường đá này.

“Ngươi vẫn chưa sáng tạo ra chữ viết của chính mình sao?”

Redlichiida đi theo sau Doãn Thần: “Thần!”

“Ngươi vẫn chưa dạy cho Redlichiida chữ của Thần mà!”

Redlichiida chỉ đi theo Doãn Thần học cách nói, nhưng chưa bao giờ được Doãn Thần dạy cho cách viết chữ.

Doãn Thần lắc đầu: “Chữ viết của ta thuộc về ta, nó là những hồi ức tốt đẹp của ta.”

“Nó không thuộc về ngươi, cũng không thuộc về Tam Diệp Nhân.”

Hắn nhìn Redlichiida: “Redlichiida.”

“Chữ viết là thứ quan trọng nhất để truyền tải một nền văn minh, nếu ngươi muốn tạo ra một nền văn minh thuộc về Tam Diệp Nhân, thì ngươi nên tạo ra chữ viết thuộc về một mình các ngươi.”

Doãn Thần không trực tiếp dạy hắn chữ viết thuộc về mình, theo hắn thì đó là thứ thuộc về nhân loại, chứ không thuộc về Tam Diệp Nhân.

Redlichiida có hơi mơ hồ, hắn không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trước ngày hôm nay, hắn thậm chí còn chưa có nhận thức chính xác về việc có nên có chữ viết hay không.

Chương 16: Chữ viết và thần thoại (2)

Doãn Thần chạm vào vỏ ốc Dung Hợp Quái, lập tức vỏ ốc trong suốt đã không còn trong suốt nữa, nhưng những đường hào quang phát ra ở phía trên vẫn lưu chuyển ngang dọc.

Ngón tay vẽ một vòng tròn ở phía trên, cùng lúc cũng vẽ ra ánh sáng.

“Đây là mặt trời!”

Redlichiida nhìn có vẻ như đã hiểu nhưng vẫn chưa hiểu được.

Hắn lại vẽ một hình trăng lưỡi liềm đơn giản xuống, nói với Redlichiida.

“Đây là mặt trăng!”

Redlichiida hiểu rồi, theo hắn thấy thì chữ viết chính là những hình vẽ được đơn giản hoá.

Hắn vẽ ra một gợn sóng ở trên vỏ ốc.

Nói: “Đây là nước.”

Sau đó hắn lại vẽ ba gợn sóng, hưng phấn kích động hô lên.

“Đây là biển.”

Dưới sự chỉ dẫn và dạy bảo của Thần, từng chữ viết sơ khai được sáng tạo ra.

Nhìn những ký hiệu kỳ lạ tràn ngập trên vỏ ốc, ánh mắt của Redlichiida tỏa sáng, nắm chặt tay.

Chữ viết.

Một thứ bắt nguồn từ tranh vẽ, nhưng lại có sức mạnh hơn tranh vẽ.

Hắn cảm thấy bên trong những ký hiệu này tràn đầy sức mạnh thần kỳ, có thể biểu đạt được tất cả những huyền bí và bí ẩn trên thế gian, hơn nữa còn có thể ghi chép lâu dài sau đó tiếp tục lưu truyền.

Sinh mệnh và chủng tộc giống như bởi vì có được chữ viết mà trở nên khác thường, trở nên siêu phàm thoát tục.

Sinh mệnh và chủng tộc không có chữ viết, so với chủng tộc có được chữ viết là hai sự tồn tại hoàn toàn khác nhau.

Mà bọn họ.

Đã bước đến bước này.

—————-

Chữ viết của Tam Diệp Nhân, bọn họ không cần biết dã thú cỏ cây.

Bọn họ chỉ cần biết mặt trời, mặt trăng và ngôi sao.

Bọn họ không cần biết máy móc và khoa học kỹ thuật, bọn họ chỉ cần biết gió, lửa, sét, điện.

Lĩnh vực và góc độ hiểu biết về thế giới của bọn họ không rộng, những thứ cần biết và hiểu cũng không nhiều, vì thế để tạo ra chữ viết thuộc về bọn họ cũng không mấy khó khăn.

Redlichiida giỏi điêu khắc, hắn đã điêu khắc ra một phiến đá ở trong cung điện của chính mình, ghi chép tất cả những chữ viết mà hắn sáng tạo ra.

Sau đó triệu tập các con và thần dân đến, tuyên bố rằng bọn họ cuối cùng cũng có được chữ viết.

Các con và thần dân của hắn cảm thấy mông lung, bọn họ không hiểu ý nghĩa của chữ viết.

Mà Redlichiida lần đầu tiên nói về cách dùng chữ viết với thế giới này, chuyện đầu tiên mà bọn họ ghi lại là thần thoại.

Trên tấm bia đá dựng trước thành Thần Tứ, không chỉ có hình vẽ, mà còn có chữ viết được điêu khắc trên đó.

Thần tạo ra mọi vật, tạo ra con trưởng của hắn là vua trí tuệ Redlichiida, sau đó lại tạo ra người hầu sinh mệnh của hắn Sally.

Mọi người ngước nhìn những hình vẽ và ký hiệu, một số Tam Diệp Nhân thông minh căn cứ vào điêu khắc nổi cũng lờ mờ đoán ra được ý nghĩa của chữ viết.

“Hóa ra Thần là như vậy.”

Lần đầu tiên bọn họ thực sự cảm nhận được sự tồn tại của thần linh, hiểu được những thần tích do Thần thi triển.

Sau khi có chữ viết, nền văn minh của Tam Diệp Nhân đã bắt đầu phát triển thêm một bước, bọn họ bắt đầu thoát khỏi sự hoang dã và ngu dốt, cũng có thể thật sự xứng với hai chữ văn minh.

Hôm nay có không ít người tụ tập trước cái giếng khổng lồ nối thành Thần Tứ với biển, giống như đang tiến hành một buổi lễ long trọng.

Trong lúc cả hàng chục nghìn Tam Diệp Nhân đang quan sát, một Tam Diệp Nhân thấp bé đi ra khỏi thành dưới đáy biển từ dưới giếng khổng lồ một cách xiêu vẹo, đi từng bước bước xuyên qua những bậc đá ngập nước, giẫm lên mặt đất dưới ánh mặt trời.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mặt trời, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thành Thần Tứ rộng lớn.

Ánh nắng hừng hực trên đỉnh đầu khiến hắn cảm thấy choáng váng, tiếng reo hò của hàng chục nghìn người khiến hắn xúc động và khô nóng.

Hắn nhìn thấy một bóng dáng được hàng chục nghìn người bảo vệ xung quanh, đó là một Tam Diệp Nhân cao to đội vương miện bằng đá.

Đối phương đứng ở chỗ cao chìa tay ra với hắn.

“Qua bên đây!”

Thiếu niên Tam Diệp Nhân đi từng bước đến trước mặt của người đội vương miện bằng đá sau đó quỳ xuống, đám người cũng trở nên yên lặng, chứng kiến thời khắc kỳ tích vĩ đại này.

Vua trí tuệ vươn tay đặt lên đầu thiếu niên Tam Diệp Nhân.

“Con của ta.”

“Ta ban cho ngươi trí tuệ và tri thức.”

“Ngươi kế thừa huyết mạch của ta, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ trở thành một phần của thành Thần Tứ.”

Tất cả Tam Diệp Nhân ở trong đám đông đều nhìn không chớp mắt, cho dù đây không phải là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, thậm chí có không ít người từng tự mình trải qua, nhưng vẫn không thể xem nhẹ được sức mạnh thần kỳ này.

Điều này làm cho bọn họ cảm thấy kính sợ và khát khao, khiến bọn họ biết thế nào gọi là vua trí tuệ, cái gì gọi là sức mạnh tựa như thần thoại.

Redlichiida đã truyền ngôn ngữ chữ viết và một phần tri thức từ trong trí nhớ của mình vào trong đầu của thiếu niên Tam Diệp Nhân, đây là sức mạnh bẩm sinh của vua trí tuệ, và là thiên phú mà thần linh ban cho hắn.

Hắn không chỉ thông qua phương thức này để khiến huyết mạch trực hệ của chính mình có được tri thức và truyền thừa, mà còn làm cho không ít người của thành Thần Tứ nhanh chóng học được cách làm sao để nói chuyện.

Thiếu niên Tam Diệp Nhân mở miệng cả nửa ngày, rốt cuộc cũng phun ra một câu.

“Phụ thân.”

Chương 17: Ngươi đã nhìn thấy chưa?

Redlichiida: “Ta là phụ thân của ngươi, nhưng cũng là vua trí tuệ của thành Thần Tứ, cũng là vua của ngươi.”

“Khi ở trước mặt người khác, ngươi nên gọi ta là vua.”

Trong hoàng cung.

Cả gia đình vua trí tuệ vây quần quanh một một chiếc bàn dài bằng đá, trên bàn có đặt những con cá thủy tổ đã được xử lý.

Đại gia tộc này đã có rất nhiều người, Redlichiida đã có cháu thậm chí có cả chắt, nhưng diễn viên chính hôm nay là con trai út của hắn.

Vua trí tuệ chúc mừng con trai nhỏ của hắn bước vào thời kì thiếu niên, cũng đã biến đổi từ hình dạng của một con bọ trong biển sang hình dạng con người.

Huynh trưởng ngồi bên tay trái của Redlichiida niềm nở nhìn hắn: “Hoan nghênh ngươi gia nhập gia đình của chúng ta, huynh đệ của ta.”

Một vị huynh trưởng khác trực tiếp vỗ vỗ vào vai của hắn: “Qua vài ngày, ngươi tới kho tìm ta, ta cho ngươi xem vài món đồ tốt.”

Tỷ tỷ ở đối diện cũng dùng dáng vẻ dịu dàng nhìn hắn: “Ngày mai tỷ tỷ dẫn ngươi đi xem cá thuỷ tổ ở trong nước.”

“Ngươi vẫn chưa nhìn thấy nhỉ! Ánh mặt trời chiếu xuyên xuống đáy nước, đàn cá hàng chục nghìn con bơi qua bơi lại, đẹp đến mức không thể hình dung được.”

Khi ăn xong cơm tối, đúng lúc màn đêm cũng buông xuống.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, chiếu cả cung điện trở nên vô cùng trong suốt.

Redlichiida: “Ngươi đã trưởng thành rồi, cũng nên có một cái tên của mình.”

Vua trí tuệ và vương hậu nhìn nhau cười, chuẩn bị được chính miệng mẫu thân của hắn nói cho hắn biết tên của mình, bởi vì cái tên này là do vương hậu đặt.

Nhưng vương hậu còn chưa mở miệng, thiếu niên Tam Diệp Nhân đã mở miệng nói ra.

“Yasser!”

“Tên của ta là Yasser? Có nghĩa là ánh trăng?”

Ý nghĩa của Yasser chính là ánh trăng, một cái tên rất đẹp.

Ngôn ngữ của Tam Diệp Nhân bắt nguồn từ sự giao lưu của Doãn Thần và Redlichiida, mặc dù Doãn Thần có thể nghe hiểu khẩu âm của Redlichiida, nhưng chỉ có tên gọi là khó nghe.

Trong loại khẩu âm và chữ viết được sáng tạo độc đáo này, hình thành một hệ thống ngôn ngữ mà Doãn Thần cũng không biết nên giải nghĩa như thế nào.

Nhưng giờ phút này rõ ràng không phải lúc để vướng bận ý nghĩa mặt chữ, vương hậu vô cùng ngạc nhiên nhìn đứa con trai út của chính mình.

“Làm sao ngươi biết được? Ngoại trừ phụ thân của ngươi ra thì ta cũng chưa từng nói cho ai biết.”

Thiếu niên Tam Diệp Nhân chỉ nói: “Là ngươi nói cho ta biết mà! Ta nghe thấy trong thân thể của ngươi hô lên tên của ta.”

Yasser còn nhìn về phía ca ca của mình, cười nói.

“Nhà kho rất lớn, ngày mai ta nhất định sẽ đi xem.”

Hắn lại gật đầu với tỷ tỷ ở đối diện: “Cảnh bầy cá bơi lội thật sự rất đẹp, ta đã nhìn thấy rồi.”

Redlichiida nhìn con trai của mình: “Ngươi có thể trực tiếp nhìn thấy suy nghĩ và ý thức của người khác.”

Cả nhà kinh ngạc nhìn Yasser, đây là sức mạnh mà chỉ có vua trí tuệ mới có.

Thiếu niên Tam Diệp Nhân rõ ràng không hiểu được sự khác biệt trong đó, hắn chỉ nghĩ rằng đây là một loại năng lực không đáng được coi trọng, những người khác cũng phải có mới đúng.

Nhưng mà hắn không biết, loại năng lực giống như thần thoại này trước mắt chỉ có hắn mới được truyền thừa từ vua trí tuệ.

Redlichiida ngồi ở vị trí đầu của chiếc bàn dài bằng đá, nhìn con trai út của mình, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

“Yasser.”

“Ngươi rất giỏi.”

“Rất giỏi!”

“Ha ha ha ha ha!”

“Thật sự rất giỏi!”

Redlichiida rất hiếm khi lộ ra cảm xúc mãnh liệt ở trước mặt Tam Diệp Nhân khác, cho dù là người nhà của mình.

Nhưng hôm nay hắn thật sự vô cùng vui vẻ, vui đến tột đỉnh.

Từ trước đến nay trong tất cả các Tam Diệp Nhân thì chỉ có hắn mới sở hữu được sức mạnh thần thoại, hắn tiếp nhận thần dụ từ Nhân Trại Thần, hắn muốn tạo ra một nền văn minh vĩ đại.

Nhưng không ai có thể hiểu hắn, không ai có thể chân chính đồng hành với hắn, cũng không có ai có thể kế thừa sức mạnh và lý tưởng của hắn.

Hắn là vua trí tuệ, là vua của Tam Diệp Nhân, có cả hàng chục nghìn đồng tộc.

Nhưng hắn lại cảm thấy mình cô độc giống như Thần.

Nhưng kể từ giờ phút này thì đã khác, hắn tựa như đã nhìn thấy người có thể kế thừa ý chí và lý tưởng của mình.

————–

Yasser đi theo phụ thân lên một cái cầu thang dường như vô tận leo cỡ nào cũng không hết, vượt qua Kim Tự Tháp giống như núi, đi về hướng thần điện cao nhất.

Con đường băng qua cầu thang này, khiến hắn cảm nhận được một loại cảm xúc thần thánh dâng lên trong lòng ngực.

Kể từ lần Redlichiida dẫn con trưởng của hắn đến đây nhưng lại thất vọng quay về, hắn đã không còn dẫn bất kì người nào đến đây nữa.

Cho dù là con hắn, người không có sức mạnh thần thoại thì không xứng được tiến vào yết kiến thần linh.

Theo hắn thấy.

Người đến ngay cả sức mạnh để nhìn thấy thần và nhận thần dụ cũng không có, chỉ biết khinh nhờn ý chí của thần linh, làm ô uế điện phủ của thần linh.

Trước thần điện, hai Tam Diệp Nhân một lớn một nhỏ quỳ xuống.

Vua trí tuệ Redlichiida vừa kích động, vừa vô cùng chờ mong mà nhìn Yasser.

“Yasser!”

“Ngươi đã nhìn thấy chưa?”

Yasser vừa quỳ vừa nhìn vào trong thần điện, dè dặt ngẩng đầu lên, để tầm mắt xuôi theo sàn nhà và kéo dài vào chỗ sâu bên trong.

Hắn nhìn thấy vỏ ốc phát ra ánh sáng thần thoại, thần khí tối cao để tạo ra sinh mệnh.

Ngồi dưới Bệ thần là một thiếu nữ, Sally Dung Hợp Quái lộ ra sức mạnh khủng bố.

Khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ, một con cự thú to như núi cao hiện ra trước mắt hắn, vô số cánh tay và hàng trăm nghìn ánh mắt khủng bố nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn cảm thấy giống như rơi vào vực sâu.

Cuối cùng.

Hắn nhìn thấy thần linh.

Thần linh vượt qua năm tháng muôn đời điều khiển quy luật thời gian tỏa ra ánh sáng rực rỡ giống như những vì sao, hào quang bao phủ lấy hắn, biến mọi thứ mà hắn nhìn thấy trở thành ánh sáng trắng.

Ánh mắt của Yasser dại ra, ý thức trở nên trống rỗng.

Hắn hô lên một tiếng giống như phụ thân của hắn nhìn thấy thần linh lần đầu tiên.

“Thần!”

Chương 18: Huyết thần thoại (1)

Bên trong thần điện truyền ra âm thanh tịch mịch biến ảo khôn lường, không có bất kỳ cảm khái gì, thật giống như bản thân thời gian.

“Vào đi!”

Yasser bước vào bên trong đại điện trong sự thấp thỏm lo âu, hắn cảm giác được thân thể của mình đang phát run, đó là sự sợ hãi đối với sinh mệnh thần thoại hùng mạnh, còn có áp lực ngọn nguồn sức mạnh của bản thân.

Hắn hoảng sợ nhìn thiếu nữ tóc nâu mắt xanh, phát hiện đối phương căn bản không chú ý đến mình, con mắt màu xanh lục của nàng từ đầu đến cuối nhìn bầu trời bên ngoài thần điện, thật giống như Anomalocaris mạnh mẽ trong biển rộng sẽ không chú ý đến bọ ba thùy dưới chân.

Hắn nhìn thần linh trên bệ thần một cách kính sợ, chỉ liếc mắt một cái rồi cúi đầu.

Tia sáng kia quá chói mắt, khiến người không thể nhìn thẳng.

“Redlichiida.”

“Đây cũng là con của ngươi?”

Redlichiida ở dưới bệ thần, Doãn Thần cũng có thể cảm giác được niềm kiêu ngạo và vui sướng của hắn.

“Đúng vậy, thưa thần.”

“Hắn kế thừa huyết mạch và sức mạnh thần thoại của ta, chính mình có thể nhìn thấy thần và tiếp nhận sự vinh quang của thần dụ.”

“Nhân Trại Thần vĩ đại! Redlichiida cuối cùng tìm được người thừa kế của ta!”

“Hắn nhất định có thể kế thừa sức mạnh của ta, cũng sẽ dẫn dắt thành Thần Tứ hướng về tương lai càng xa, tương lại càng vĩ đại.”

“Cũng kế thừa ý chí của ta, cung phụng thị vệ thần minh.”

Yasser nhìn qua vị vua trí tuệ là cha của hắn cao cao tại thượng, nhìn qua tất cả Tam Diệp Nhân điên cuồng quay chung quanh mà lại sùng kính bên người cha, mỗi người đang kể ra sự vĩ đại của vua trí tuệ.

Giờ đây hắn cũng nhìn thấy sự khiêm tốn của vua trí tuệ.

Dưới chân Thần.

Doãn Thần nhìn Yasser, hắn cũng cảm thấy thiếu niên này không giống Tam Diệp Nhân bình thường.

Hắn và Redlichiida và Sally không giống nhau, bởi vì hắn không phải thần thoại trực tiếp sinh ra, mà là sinh mệnh ngày sau thai nghén mà có sức mạnh thần thoại của chính mình.

“Ngươi tên là gì?”

Thần hỏi hắn.

Yasser nửa im lặng rất lâu không nói gì, mãi đến khi hắn kịp phản ứng là thần đang hỏi mình.

Hắn trả lời lộn xộn, đại não trống rỗng thậm chí cũng không biết bản thân đang nói cái gì.

“Yasser!”

“Thần vĩ đại, Nhân Trại Thần vĩ đại.”

“Ta tên là Yasser, con trai của vua trí tuệ Redlichiida.”

Doãn Thần bảo hắn đi lên phía trước, ngón tay chỉ ở trán của hắn.

Hắn có thể chạm tới nó, biểu thị điểm neo của hắn ở thế giới này lại lần nữa nhiều thêm một cái.

“Có chút thú vị, hóa ra sức mạnh thần thoại còn có thể truyền thừa.”

“Thế nhưng!”

“Chuyện này là tại sao chứ?”

Trong nháy mắt Doãn Thần đụng tới hắn, mỗi một hình ảnh Yasser từ lúc sinh ra, trưởng thành, hóa thành người đều tràn vào bên trong ý thức của hắn, nháy mắt hắn lại hiểu rõ mọi thứ thuộc về Yasser.

Sinh mệnh ban đầu sinh ra, hắn chỉ là một cái trứng.

Nhưng trứng này của hắn khác hoàn toàn những Tam diệp Nhân khác, bên trong quả trứng này ẩn chứa sức mạnh di truyền, có được sức mạnh được xưng là thần thoại to lớn của Redlichiida siêu việt trần tục.

Doãn Thần nhìn thấy nó ở trong nước biển ấm ấp từ từ chờ đợi thai nghén ra sinh mệnh, cho đến khi nó từ bên trong thành đáy biển phá xác mà ra.

Từ khoảnh khắc đó, hắn bắt đầu có được sức mạnh và sinh mệnh hoàn toàn không giống bình thường, sau đó nhìn Yasser từng chút một trưởng thành, cuối cùng dọc từ thành đáy biển theo giếng lớn đi ra, đi tới dưới mặt trời, tiếp nhận truyền thụ trí tuệ và tri thức.

Yasser không có sức mạnh của Redlichiida loại như Vua thủy tổ khống chế tất cả Tam Diệp Nhân, cũng không thể lấy kiến thức của mình làm truyền thừa, nhưng lại có được sức mạnh loại như Độc Tâm Thuật của Redlichiida, hắn có thể nhìn thấy những Tam Diệp Nhân khác đang suy nghĩ gì.

Hắn chỉ là kế thừa một phần sức mạnh nhỏ yếu nhất của Redlichiida.

Nhưng cho dù là như thế, đó cũng là sức mạnh xem như thần thoại.

Doãn Thần phát hiện sự dị thường từ bên trong sự sinh ra của Yasser, càng chứng minh thứ mà hắn luôn suy đoán nhưng không có cách nào chứng thực.

Sức mạnh thần thoại mặc dù nguồn gốc là từ hắn, nhưng cũng không hoàn toàn giống loại siêu việt phía trên vũ trụ và vật chất như hắn, không thể dự đoán hình thái tồn tại ở thời gian và bên trong kẽ hở không gian.

Mà là vật chất thực sự tồn tại có thể quan sát đo đạc được.

“Vật chất thần thoại?”

“Hóa ra bí mật điểm neo ở đây, hơn nữa còn chứa đựng ở trong thân thể.”

“Sức mạnh thần thoại cũng bắt nguồn từ đây, nó có thể phục chế cũng có thể di truyền tiếp.”

Trên mặt Doãn Thần toát ra nụ cười, đây là chuyện sau khi hắn đi tới thời đại thái cổ mấy trăm triệu năm trước hiếm gặp.

Cuối cùng hắn đã hiểu được sự khác biệt của Redlichiida và Sally là sinh mệnh thần thoại, vì sao bọn hắn có thể nhìn thấy mình, mà những Tam Diệp Nhân khác lại không đủ khả năng làm được.

Những tế bào bị tiêm nhiễm phóng xạ và biến dị của bản thân, mới là ngọn nguồn sức mạnh của bọn hắn, cũng là nguyên nhân sinh ra điểm neo.

Vật chất thần thoại thưa thớt như thế, toàn bộ dung nhập vào bên trong thể xác hoàn toàn có thể bỏ qua không tính tới, đây cũng là nguyên nhân vì sao Doãn Thần trước đó rất khó tìm được đầu nguồn sức mạnh thần thoại từ trên thân Redlichiida và Sally.

Không có mục tiêu tìm kiếm, như là mò kim đáy biển.

Chương 19: Huyết thần thoại (2)

Nhưng khi hắn nhìn thấy mấu chốt trong đó từ Yasser thì hoàn toàn không giống vậy nữa rồi.

Hiểu rõ sức mạnh thần thoại sinh ra như thế nào, biết được sức mạnh này được giấu ở bên trong huyết mạch, tự nhiên hắn sẽ có biện pháp rút nó ra và chế tạo.

Doãn Thần thu hồi ngón tay của mình, rơi vào trầm tư.

Yasser cũng tỉnh lại từ bên trong sự trống rỗng.

“Phù phù~”

Hắn không ngừng thở phì phò, vừa rồi thời điểm thần linh chạm ngón tay ở cái trán của hắn, trong nháy mắt hắn giống như nhìn thẳng đến được bản thân khái niệm thời gian này.

Hắn nhìn thấy ngôi sao không ngừng tàn phá nổ mạnh, nhìn thấy năm tháng đảo ngược, nhìn thấy sự kinh khủng khi bị năm tháng và thời gian cầm tù.

Đó là cô độc và tuyệt vọng không nói nên lời, loại sợ hãi kia sâu tận xương tủy khiến hắn không dám nhớ lại.

Doãn Thần liếc mắt nhìn Yasser: “Sức mạnh của hắn quá nhỏ yếu, không thể luôn ở lâu trong thần điện.”

Sau khi để Yasser gặp mặt thần linh xong, Redlichiida liền bảo hắn đi ra bên ngoài thần điện đứng chờ mình.

Yasser cũng như trút được gánh nặng.

Sức mạnh thần thoại của hắn không mạnh mẽ giống như cha của hắn, quái vật Dung Hợp Quái ở một bên đã áp bách tới mức hắn không thở nổi.

Bên trong thần điện chỉ còn lại hai người Doãn Thần và Redlichiida.

Doãn Thần nhìn Redlichiida hỏi hắn: “Vì sao lại vội vã tìm người thừa kế cho mình như vậy?”

Redlichiida giơ tay lên, bộ giáp cốt vốn óng ánh bắt đầu trở nên thô ráp.

Như là nham thạch.

Đối với Tam Diệp Nhân mà nói, đây chính là dấu hiệu già đi.

Mặc dù hắn vẫn cường tráng như cũ, thế nhưng dù sao cũng không phải sống mãi được, hắn có thể cảm nhận được bản thân đang ở đỉnh phong sinh mệnh trượt xuống từng chút một, đến một bước ngoặt.

“Thần!”

“Ta sẽ già đi, cuối cùng cũng sẽ tan biến!”

“Có một số việc ta có thể làm được, nhưng có một số việc ta làm không được, chỉ có thể để cho người đời sau đi làm.”

Doãn Thần đột nhiên hiểu rõ, chẳng qua là hắn cảm thấy thời gian trong nháy mắt Tam Diệp Nhân đã trưởng thành mấy đời người rồi, sinh mệnh ở trước mặt thời gian chính là yếu đuối như thế.

“Ta chuẩn bị để vị trí vua trí tuệ cho Yasser kế thừa, để hắn thay thế ta làm chuyện ta không làm được.”

Doãn Thần nhìn Redlichiida rất lâu không nói gì.

Cuối cùng mở miệng.

“Ngươi xem đó mà làm thôi!”

Doãn Thần vốn cũng không để ý vua trí tuệ đời sau do ai làm, nguyên nhân hắn chú ý đến Tam Diệp Nhân chẳng qua là bởi vì bản thân Redlichiida mà thôi, chỉ là bởi Redlichiida là vua Tam Diệp Nhân.

Trên bệ thần, hắn giống như thật sự biến thành một tượng đá rơi vào suy tư.

Ý thức ngừng lại, lim dim ngẩn ngơ.

Mặt trời bên ngoài thần điện mấy lần mọc lên lặn xuống, thời gian và năm tháng với hắn mà nói không có bất kỳ uy lực gì, giống như gió mát lướt qua giữa ngón tay.

Hắn đã từng cho rằng một trăm năm là thời gian dài dằng dặc vô cùng, bây giờ lại cảm thấy chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt trong nháy mắt.

Hắn đã mất đi tính nhạy cảm đối với thời gian, cuối cùng cũng thực sự biết được bản thân không còn là loại sinh mệnh ngắn ngủi, một kẻ tuổi thọ không đủ một trăm năm nữa.

Hắn là một sự tồn tại có khả năng dọc theo ngược dòng chảy thời gian mà lên, siêu việt qua dòng thời gian.

“Hóa ra ta từ lâu đã không phải là người nữa rồi.”

“Ta rốt cuộc là cái gì?”

Không có đáp áp.

Hắn nhìn về phía Dung Hợp Quái Sally ngồi bên cạnh mình, đã trải qua rất lâu rồi mà Sally vẫn giống với lúc trước y như đúc.

Doãn Thần có thể cảm giác được nàng sẽ không già đi, hoặc có thể nói năm tháng khiến nàng có được loại cảm giác già đi cần thiết này đã dài vượt xa với tưởng tượng.

Tay dán vào mặt Sally, nâng cầm của nàng lên.

Doãn Thần hướng về phía con mắt màu xanh lục của nàng.

“Vì sao ngươi lại không già đi?”

Sally không biết trả lời hắn, hắn chỉ có thể tự hỏi tự trả lời.

“Bởi vì quyền năng của ngươi là sinh mệnh sao?”

“Hay là bởi vì huyết thần thoại của ngươi ở vị trí khác biệt, hay là nguồn gốc từ một nguyên nhân khác.”

Nếu huyết thần thoại có thể làm cho hắn nhiều thêm một điểm neo, thì có thể chế tạo ra điểm neo nhiều hơn.

Thậm chí hắn đang suy nghĩ.

Mấy tế bào thần thoại có thể khiến người có được sức mạnh siêu phàm, mấy giọt huyết thần thoại có thể khiến người biến thành sinh mệnh thần thoại.

Nếu như loại vật chất thần thoại này đủ nhiều, có phải hắn có thể chế tạo ra thể xác có thể dung nạp bản thân hay không, để bản thân xuống lại thế giới này một lần nữa.

Có phương hướng, Doãn Thần ở bên trong thần điện dùng sức mạnh Dung Hợp Quái vỏ ốc tiến hành bước thí nghiệm kế tiếp.

Lần này.

Hắn không chế tạo sinh mệnh phổ thông nữa, mà là chế tạo sinh mệnh thần thoại có được sức mạnh siêu mạnh.

Bên trong vỏ ốc thần thoại được nước biển ấm áp tràn ngập, như là một cái tử cung thật to dựng dục sinh mệnh này đến cái khác, sinh vật có hính dạng quái dị mà trước đó Doãn Thần chế tạo ra đều được lấy ra, để bên trong bắt đầu thai nghén một cái mới.

Thất bại là trạng thái bình thường, thành công mới là trong ngàn vạn không được một cái.

Nhưng mà đồng thời khi hắn chế tạo sinh mệnh mới, cũng phát hiện ra phần bí mật huyết thần thoại.

Sức mạnh huyết thần thoại và quyền năng của Redlichiida và Isa hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng có chỗ tương thông.

Huyết thần thoại không có cách nào hủy diệt, bọn chúng là một loại vật chất gần như tồn tại vĩnh hằng, như là Doãn Thần.

Ngoại trừ lúc di truyền cho đời sau, cho dù sau khi chết vẫn sẽ còn sót lại ở trong thi thể như cũ, cuối cùng theo sự phân giải của thi thể hư thối rải rác đến đại địa, trong không khí và biển cả.

Sức mạnh và quyền năng của Redlichiida và Isa có thể thông qua huyết mạch di truyền truyền thừa cho người khác, huyết thần thoại sẽ theo sinh mệnh sinh ra tiến hành phân liệt khuếch trương thành công, nhưng mà loại phân liệt này chia ra ở một phần chỉ có ở sinh mệnh ban đầu mới có thể có chút đỉnh, một khi thai nghén sinh mệnh ra thì sẽ chấm dứt cố định hình thức.

Nhưng đến nay, hắn vẫn không có chế tạo thành công ra một sinh mệnh kế thừa sức mạnh thần thoại, độ khó của thai nghén tự nhiên chắc sẽ càng cao.

Cuối cùng có một ngày.

Doãn Thần hoàn thành thí nghiệm của hắn.

Chương 20: Chủng tộc của Dung hợp quái

Vỏ ốc phát sáng xuyên thấu trong suốt, có thể nhìn thấy mấy cái trứng bên trong như những tảng đá nâu chìm nổi ở trong nước.

Isa đứng bên cạnh hắn, cúi người nhìn chằm chằm bên trong vỏ ốc.

“Ùng ục!”

Nàng dường như có thể nhìn thấy được nguồn gốc sức mạnh màu nâu khi còn trong trứng nước của nàng, nàng chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể khống chế bọn chúng.

Nàng là Thủy Tổ của bọn chúng.

Cũng chính là vua Dung Hợp Quái.

Doãn Thần đứng ở phía trước, nhìn kỹ những sinh mệnh thần thoại muốn thai nghén mà ra.

“Thành công?”

Hắn lại lắc đầu: “Chỉ thành công một nửa.”

Hắn chế tạo Dung Hợp Quái mới, nhưng hắn cũng không có cách nào khiến Dung Hợp Quái mới kế thừa toàn bộ sức mạnh của Sally – đầu nguồn sức mạnh của bọn chúng, bọn chúng chỉ thu được một ít quyền năng nhỏ yếu của Sally tên là dung hợp, nhưng không có tạo thành quyền năng sinh mệnh.

Dung Hợp Quái mới bọn chúng có thể dung hợp cướp đi cơ quan và thiên phú của những sinh mệnh khác, có được sức mạnh gần như bất diệt, rất khó giết chết bọn chúng.

Nhưng bọn chúng dường như không thể xưng là bất tử.

Bởi vì mỗi khi qua mấy trăm năm, bọn hắn sẽ trải qua một lần luân hồi.

Xóa đi tất cả tế bào bình thường, chỉ để lại tế bào thần thoại một lần nữa lột xác biến trở lại trạng thái phôi thai, sau đó lại tiến hành trưởng thành một lần nữa.

Trước tiên chết đi, sau đó trùng sinh.

Nhưng khi trưởng thành một lần nữa hoàn toàn chính là một Dung Hợp Quái khác, hầu như so với trước không có quan hệ gì.

Chỉ có vua Dung Hợp Quái bên cạnh hắn thật sự có được sức mạnh và quyền năng bất tử bất diệt, giống như quyền năng vua trí tuệ của Redlichiida, loại sức mạnh này ở bên trong huyết thần thoại và quyền năng, chỉ có thể là tồn tại duy nhất.

Doãn Thần giơ tay lên, những phôi thai này tách rời khỏi vỏ ốc bay ra thần điện.

“Vù~”

Vật thể ma sát qua không khí, phát ra âm thanh chói tai.

Tảng đá xé rách gió, rơi vào trong biển.

Ấp trứng, sinh ra, trưởng thành.

Tất cả chẳng qua là trong nháy mắt.

Từng cái đầu cự thú khủng bố có vẻ ngoài như những con giun thò lên khỏi mặt biển, hướng về mặt trời trên bầu trời gầm thét.

Tiếp theo việc Tam Diệp Nhân có chủng tộc của riêng mình, Dung Hợp Quái cũng trở thành một chủng tộc.

Cạnh biển.

Nữ Tam Diệp Nhân màu trắng như một con cá ở trong nước nhảy lên, quay đầu lại nhìn về phía trên bờ: “Yasser! Nhanh nhảy xuống!”

“Tỷ tỷ!”

“Ta xuống liền!”

Yasser đứng ở trên tảng đá to lớn, hoan hô nhảy vào bên trong đầm lầy.

Tỷ đưa hắn theo, cùng nhau chui vào chỗ sâu, đuổi theo bầy cá.

Lúc nổi lên mặt nước, hai người mỗi người bắt được một cá Thủy Tổ.

“Mau nhìn này!”

“Một con thật lớn!”

Yasser bắt được con cá lớn như vậy vô cùng vui vẻ, nhưng tỷ đưa hắn theo cùng bắt cá hắn lại càng vui vẻ hơn.

Tỷ nói cho hắn: “Trong biển còn lớn hơn, cha từng ở trong biển bắt được thứ so với tảng đá kia còn phải to hơn, so với bông tai của ngươi còn dài hơn.”

“Thần thuyết!”

“Gọi là Anomalocaris.”

Ánh mắt Yasser lộ ra sự say mê, hắn hướng về phía chỗ sâu trong biển cả, những nơi chưa từng đến và thăm dò.

Biển cả thần bí và nguy hiểm như thế, nhưng lại khiến người hết sức ngóng trông.

Hắn muốn mau mau đến xem nơi xa đó, chinh phục biển sâu mà tất cả Tam Diệp Nhân sợ hãi.

Biển rộng mênh mông vô bờ, có phải là lục địa tồn tại so với chỗ thần ban cho còn lớn hơn cả nghìn lần vạn lần hay không.

Mặt trời giữa trưa vô cùng lóa mắt.

Khóe mắt liếc qua bên trong mấy cái bóng màu đen mơ hồ không rõ xẹt qua dưới mặt trời, rơi vào trong biển.

Lập tức khiến cho không ít Tam Diệp Nhân chú ý bờ biển, trong khi cũng có Yasser và tỷ tỷ của hắn.

“Đó là cái gì?”

“Ầm!” Vật to lớn phá vỡ mặt biển mà tới, nước biển trực tiếp nổ tung lên.

Quái vật kinh khủng gào thét ở mặt biển, sức mạnh to lớn và dáng vẻ dọa người đập vào tầm mắt của Yasser.

Lúc những Tam Diệp Nhân khác đang hô to thấp thỏm lo âu thoát khỏi bờ biển, Yasser lại nhìn quái vật kia không chuyển mắt.

Hắn nghĩ.

Nếu như có được sức mạnh to lớn như vậy, hắn nhất định có thể chinh phục biển cả.

Có thể tiến về biển lớn, đi tìm lục địa trong truyền thuyết!

Bên ngoài thành Thần Tứ, ngày càng có nhiều Tam Diệp Nhân tụ tập lại.

Tất cả mọi người đều run rẩy nhìn con quái vật khổng lồ trong lòng đại dương, con quái vật kia há cái miệng lớn như đang muốn nuốt chửng cả mặt trời trên bầu trời.

Thậm chí có người còn bị dọa đến mức ngã xuống đất với đôi chân mềm nhũn, lê lết trên bãi cát sau đó bò ra sau đám đông.

“Đây là cái gì?”

“Tại sao lại có một con quái vật lớn như vậy!”

“Những con quái vật này đang làm gì vậy? Chúng có thể bơi lên bờ không vậy!”

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tập 53 theo yêu cầu nhé :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
☣Bộ Truyện Con Đường Bá Chủ cập 24h mỗi ngày nhé các đạo hữu ...!☣ f5 hoặc tải lại trang để nhật chính xác nhé..:)☣Còn các thành viên thì không cần :) mặc định cập nhật bất kỳ truyện nào mới nhất nhé
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Tớ mới eidt lại được 500 chương mới nhất nhé ... đã gửi cho hà thu nhé bạn..^^!Chậm nhất giờ này ngay mai hoàn tất nhé bạn
https://audiosite.net
hạ vũ 2 tuần trước
truyện ta đánh cắp dòng thời gian không ra nữa ak 😂
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!