1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. Số 13 Phố Mink [Dịch]
  4. Tập 5: Mây Đen (c41-c50)

Số 13 Phố Mink [Dịch]

Tập 5: Mây Đen (c41-c50)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 41: Mây Đen (2)

Khi nói đến việc phát hiện thi thể bị giấu dưới sân khấu,

Thím Mary vừa bưng trà đặt lên bàn cũng không khỏi che miệng, phòng ngừa phát ra tiếng kinh hô.

Đây cũng không phải là thím Mary cố ý muốn ở trước mặt cha chồng biểu hiện ra vẻ thục nữ nhu nhược của mình,

Đúng vậy,

Cô là một nhà hóa trang ưu tú, nhưng điều đó không có nghĩa là lá gan của cô có thể trở lập tức biến lớn.

Cô không sợ những xác chết đó, bởi vì cô đã coi họ là một loại “khách hàng”, sau khi quen thuộc, cô không có cảm giác sợ hãi đối với xác chết; giống như những người nuôi rắn sẽ không sợ rắn.

Nhưng loại sát thủ liên hoàn biến thái này, ai có thể chắc chắn đối phương sẽ không ra tay với mình, không chừng một ngày nào đó mình cũng có thể trở thành “khách hàng” trong nhà.

Karen mô tả chi tiết thi thể, sau đó lại đem nội dung mà hắn và cảnh sát trưởng Duke đã “trao đổi và phân tích” nói thẳng ra.

Nguyên bản, hắn định giữ lại đoạn nội dung phân tích này, dù sao hắn muốn âm thầm phát triển một ít quan hệ cùng nhân mạch, nhưng sau khi gặp được đôi nam nữ trên taxi kia, Karen thay đổi suy nghĩ.

Ông nội,

Ngài thấy đấy,

Cháu trai của ngài không chỉ biết nấu ăn, tư vấn tâm lý, mà còn có thể giúp cảnh sát phá án.

“Chúa ơi, Karen, tất cả những thứ này đều là ngươi suy luận ra sao?” Thím Mary ở bên cạnh phát ra tiếng kinh hô, trên mặt mang theo biểu tình tuy không hiểu gì cả nhưng có vẻ rất là lợi hại, “Ngươi làm thế nào mà nghĩ được như vậy?”

“Đơn giản mà nói, chính là thay thế đi.” Karen cố gắng đơn giản hóa những điều phức tạp càng nhiều càng tốt, không chỉ để giải thích cho thím, mà còn giải thích với ông nội;

Dù sao thì,

Dis cũng không có khả năng hỏi thẳng như thím: Chúa ơi, cháu nội của ta sao ngươi có thể làm được như thế?

“Tự đem mình đặt vào góc độ của hung thủ, căn cứ vào manh mối và chi tiết hung thủ để lại, lý giải tại sao hung thủ làm ra nhưng thứ này. . . Nguyên nhân tâm lý.”

Dis uống một ngụm trà đen,

Thản nhiên nói:

“Cháu có thể dễ dàng thay thế vai trò của kẻ sát nhân sao?”

“. . .” Karen.

Lời này rất dễ dàng liên tưởng đến câu nói “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”.

Karen lập tức giải thích:

“Ông nội, thím, kỳ thật là như vậy, bình thường mà nói, loại hung thủ càng cảm thấy mình là nghệ thuật gia, tâm tư của hắn, ngược lại càng dễ đoán, cũng càng dễ dàng đặt mình vào để liên tưởng.

Một số người sẽ cảm thấy mình rất đặc biệt:

Chẳng hạn như cô độc, không thích giao tiếp.

Những người này hơn chín phần, đều không thích giao tiếp, còn lại một phần lại giao tiếp rất lợi hại, nhưng một phần còn lại này nếu được lựa chọn, hơn phân nữa cũng đều sẽ thích một mình yên tĩnh.

Tỉ như loại người đa sầu đa cảm, nội tâm tràn ngập phiền muộn, sẽ càng dễ đối với con người và sự vật sinh ra sự đồng cảm, trong lòng luôn có một loại dục vọng tâm sự, muốn ghi chép và lưu lại.

Nhưng hầu hết những người khoảng 30 tuổi không làm nên trò trống gì, bất kể là nam hay nữ, đều sẽ lầm tưởng bản thân là một tác gia trời sinh.

Người càng theo đuổi cao điệu, càng theo đuổi đặc thù, càng cho rằng mình là một người đặc biệt ở trên cao, bọn họ ngược lại càng tầm thường.

Cho nên, tư duy của bọn họ ngược lại cũng càng dễ đoán.

Đên một lúc nào đó họ phá vỡ ranh giới của con người, bắt đầu giết người để có được niềm vui, họ chuyển từ con người sang một con thú hoang dã, có bao nhiêu con thú thực sự có trí khôn?”

Karen một hơi giải thích rất nhiều, sau khi nói xong, uống một ngụm trà lớn.

Dis nghe vậy, đăm chiêu, nói: “Lý luận rất mới lạ.”

“Cho nên, trước kia ta xem phim và tiểu thuyết, người xấu bên trong đều rất lợi hại, mấy thứ này đều là lừa gạt sao?” Thím Mary hỏi.

“Bất cứ chuyện gì cũng có trường hợp đặc biệt, thím, những tác phẩm văn học nghệ thuật đa phần đều sẽ làm nổi bật sự kịch tính và xung đột, nói chung sẽ đem người xấu tiến hành miêu tả như vậy.” Karen cầm lấy ấm trà, nửa đứng dậy, trước rót thêm trà cho ông nội, tiếp tục nói:

“Một người thông mình, sẽ biết khắc chế được ham muốn giết chóc.”

Thím Mary vỗ vỗ ngực, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nhất định là bên trong những người thông ming sẽ càng tồn tại nhiều người tốt.”

Điện thoại trong nhà vang lên, thím Mary đi tới nhận điện thoại:

“Được, được, biết rồi, biết rồi, ừm.”

Cúp máy,

Trên khuôn mặt của thím Mary tràn đầy ý cười,

Nhưng thấy cha chồng mình còn ngồi ở chỗ đó, cô bắt đầu kiệt lực khống chế ý cười của mình, nhưng niềm vui phát ra từ nội tâm này rất khó hoàn toàn khống chế được, dẫn đến biểu tình của thím Mary có chút cứng ngắc.

“Cha, Mason vừa mới gọi điện thoại từ bệnh viện, người bị thương được đưa đi cấp cứu đã tử vong, người nhà của ông ấy đã đồng ý để chúng ta tổ chức tang lễ.

Mason sẽ kéo hài cốt trở lại vào buổi tối.”

“Trễ thế sao?” Dis hỏi.

“Bởi vì còn đang chờ người nhà của một nạn nhân khác tới, là một người bị bổ đôi phần đầu, khi bên bệnh viện liên lạc với vợ của hắn, vợ của hắn vẫn kiên định cho rằng lúc này chồng mình đang công tác ở Wien.”

Mason muốn đợi cô ấy đến bệnh viện, nhân tiện cũng chốt luôn đơn này.”

Khi người vừa mới qua đời, kỳ thực, thân nhân của họ thường sẽ có chút “chết lặng”, phảng phất lập tức trở thành “con rối” mất đi năng lực suy nghĩ;

Hơn nữa còn có một loại tư duy quán tính muốn để cho người chết sớm hoàn thành một tang sự đàng hoàng, nhập thổ vi an, cho nên trên cơ bản vào lúc này phòng tang lễ nào có thể tiếp xúc trước một bước, rất có thể sẽ nhận được đơn này.

Dis gật gật đầu, nói, “Được, ngươi chuẩn bị đi.”

“Vâng thưa cha.”

Chương 42: Mây Đen (3)

Thím Mary đã đi xuống tầng hầm để bắt đầu chuẩn bị cho khách.

Karen thấy Dis còn ngồi trên ghế sa lon, do dự một chút, không dám rời đi.

“Cháu không sợ sao?” Dis mở miệng hỏi, “Nhìn thấy cảnh tượng này.”

“Không phải rất sợ hãi.” Karen trả lời, “Thời gian này, đã có chút quen thuộc.”

“Cháu hình như, còn có chuyện muốn nói?”

“Không có, ông nôi, cháu và ông còn có chuyện gì không thể nói.”

“À.”

Dis đứng dậy,

“Ta trở về thư phòng.”

“Vâng thưa ông.”

Karen đứng lên, nhìn bóng dáng Dis biến mất trên cầu thang, mới một lần nữa ngồi trở lại sô pha.

Kỳ thật, lúc trước hắn thật muốn hỏi Dis về chuyện dị ma, thuận tiện đem chuyện một cặp nam nữ trên chiếc taxi kia cũng hỏi.

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy chưa phải lúc;

Cái vách ngăn giấy này, ngay cả mỏng đến gần như trong suốt, nhưng nó vẫn có một vai trò cực kỳ quan trọng.

Karen lo lắng bản thân mình sau khi đi thẳng vào vấn đề,

Ông nội rất kiên nhẫn giải thích cho mình khái niệm “dị ma”,

Giới thiệu cẩn thận với mình một khía cạnh khác mà người bình thường của thế giới này không thể biết được,

Lại giúp mình phân tích đôi nam nữ kia trực thuộc tổ chức nào, gánh vác trách nhiệm gì, có quyền lợi gì;

Và chờ cho đến khi bài giảng kết thúc,

Ông nôi vừa thở dài vừa đứng lên:

“Nếu lời đã nói ra, ta sẽ không tự lừa mình dối người nữa, dị ma, chịu chết đi.”

Ở phương diện lòng người, Karen khá chuyên nghiệp, hắn không muốn chỉ vì lòng hiếu kỳ của mình mà tự tay tháo dỡ vách ngăn Dis muốn giết mình, so với lần trước mình đi xuống tầng hầm tìm Mosan tiên sinh “tâm sự”, việc này còn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Sự khác biệt giữa tìm đường chết và muốn chết, Karen vẫn còn phân biệt được rõ ràng.

“Meo meo. . .”

Karen cúi đầu, phát hiện không biết từ khi nào thì Pall đã phủ phục bên cạnh sô pha.

Mấy ngày nay, thoạt nhìn Pall hữu khí vô lực, giống như là bị bệnh.

Karen đưa tay, ôm Pall lên.

Pall không phản kháng, cũng không còn có cái loại tư thái ngạo kiều trước kia, ngược lại có loại cảm giác suy yếu thuận theo.

Trong ấn tượng của Karen, thần sắc của con mèo này vẫn rất phong phú.

“Ô ô. . .”

Vị trí trong góc trước cửa phòng khách, lông vàng dán cằm lên gạch, lộ ra thần sắc hâm mộ.

Ông Hoffen vẫn chưa được xuất viện, nó vẫn sống trong nhà Inmerais, nhưng người lớn và trẻ em trong gia đình dường như không có nhiều yêu thích đối với vật nuôi, không phải là khó chịu, nhưng cũng lười quan tâm đến nó.

Chir riêng Karen, mỗi ngày sẽ dành chút thời gian dẫn nó đi dạo quanh khu phố.

Karen vẫy vẫy tay với lông vàng, lông vàng lập tức đứng lên, duỗi đầu lưỡi rất vui vẻ tiến lại gần, chủ động đem đầu đặt ở dưới bàn tay Karen.

Con mèo đặt trên đầu gối, con chó thì dựa vào bên cạnh, dư hương thơm ngát của trà trên bàn trà trước mặt, vị trí, lại là biệt thự đơn lớn.

Karen đột nhiên cảm thấy những ngày như vậy dường như không tệ.

Mặc dù mình không có năng lực thay đổi sự tồn tại khách quan trong hiện thực, nhưng thực tế nhân từ, ít nhất cho phép mình có thể chọn một tư thế ngủ thoải mái.

Năng lực. . .

Karen đột nhiên ngồi dậy,

Pall vốn đang nằm trên đầu gối của Karen có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên:

Lông vàng mất đi đãi ngộ sờ đầu chó cũng tiến đến trước mặt, một lần nữa đem đầu tiến đến dưới lòng bàn tay, cọ cọ.

Giấc mơ về Jeff,

Tiếng khóc của ông Mosan,

Mình có phải cũng có năng lực, khiến cho người bị hại phía dưới sân khấu kia, cũng có chút phản ứng?

Nếu hắn có thể nói gì đó, như vậy hung thủ, có thể trực tiếp xác định được hay không?

Xã hội vẫn lưu truyền một loại tin đồn về ngành pháp y, đó là họ có thể cho phép nạn nhân “nói chuyện”.

Và nếu nạn nhân thực sự có thể nói chuyện nghĩa đen,

Đó chắc chắn chính là cơn ác mộng của tất cả những kẻ sát nhân trên thế giới này!

Nhưng. . .

Karen lần nữa nhìn về phía bàn tay trái của mình, hắn đã quên mất đây là lần thứ mấy trong hôm nay mình cố ý nhìn về vết sẹo này.

Trước tiên không đề cập đến việc mình còn chưa hiểu rõ về “năng lực” này, cho dù mình thật sự có và nắm giữ năng lực này, có thể dùng năng lực này giúp cảnh sát phá án rồi bắt hung thủ sao?

“Cục cảnh sát, báo cáo, ngoài ý muốn, không phải dị ma. . .”

Điên rồi, ha ha.

“Karen.”

“Thím?”

Thím Mary từ trong tầng hầm lại đi lên, trong tay cầm một cái hộp, đưa cho Karen, ánh mắt vẫn nhìn cầu thang.

“Đây là?”

Karen nhận lấy cái hộp, mở ra, phát hiện là một chiếc đồng hồ, thương hiệu là “Monroe”, đây không tính là hàng xa xỉ, nhưng giá trị cũng không tính là thấp, thứ này có giá khoảng hai ngàn Rupee.

Mấy tên nhân viên văn phòng vẫn thường hay thích đeo loại đồng hồ này.

“Cám ơn thím.”

Karen cho rằng thím mua đồng hồ đưa cho mình, ai ngờ thím lại trực tiếp lắc đầu nói: “Không phải ta tặng ngươi, là Hughes phu nhân nhờ người đến chỉ danh đưa cho ngươi.”

Phu nhân Hughes?

Bà chủ của phòng hỏa táng.

Thím Mary lần thứ hai hạ thấp thanh âm, nói: “Tuy rằng ta cùng Hughes phu nhân có quan hệ rất tốt. . .”

Karen ngày hôm đó đã nhìn ra, Hughes phu nhân ở trước mặt trêu chọc chú Mason là trèo cửa số nhà người phụ nữ khác bị té ngã, đây kỳ thật coi như là giúp bạn thân của mình cảnh cáo chồng của cô.

“Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, Hughes phu nhân người này, cô ấy có chút. . . Có chút bác ái, ngươi vẫn không nên qua lại với cô ấy quá nhiều, biết không?”

Thím Mary cũng giống như chú Mason, rất lo lắng Karen trẻ tuổi khí thịnh sẽ bị Hughes phu nhân ngoắc ngoắc ngón tay câu đi.

Có lẽ đối với Hughes phu nhân mà nói, đây chỉ là thú vui xua tan sự nhàm chán và giải tỏa cô tịch, nhưng đối với một thanh niên mới lớn mà nói, lại là cái giá phải trả cho sự ngây thơ bị đùa bỡn.

Dù sao Karen mười lăm tuổi, là tuổi có thể xuyên qua tấm sắt.

Có bao nhiêu chàng trai ở độ tuổi này có thể chống lại sự cám dỗ của phụ nữ trẻ?

Thím Mary đây là vì cháu trai của mình, không tiếc nói xấu bạn thân của mình.

Lúc trước bởi vì Karen cùng Dis trở về, cho nên thím Mary cũng không dám ở trước mặt Dis lấy đồng hồ ra.

“Cháu đã biết.”

Vị Hughes phu nhân kia, là coi mình như đứa ngốc bị câu.

“Vậy thím sẽ nhờ người trả đồng hồ này lại giúp ta sao?”

“Cũng không cần trả, ngươi cứ nhận đi, trong lòng hiểu rõ là tốt rồi, chuyện trả lễ ta sẽ phụ trách, coi như là giữa hai chị em chúng ta tặng quà là được; có điều hiện tại ngươi vẫn nên gọi điện thoại qua, nói một tiếng cảm ơn, lễ phép một chút.”

“Vâng thưa thím.”

“Trên danh bạn có số.”

“Vâng.”

Karen nhấc điện thoại lên, đồng thời mở danh bạ bên cạnh điện thoại;

Bởi vì có nguyên nhân làm ăn, cho nên số của phu nhan Hughes phòng hỏa táng xếp hàng đầu, rất dễ dàng tìm được.

Gọi điện thoại,

Đợi một hồi lâu, bên kia cũng không có ai nghe máy.

Có lẽ là đang bận?

Karen cúp máy, lại quay số một lần nữa;

“Cạch. . .”

Lúc này đây, rất nhanh đã có người nghe máy.

Karen hỏi: “Xin chào, cho hỏi đây có phải số máy của phòng hỏa táng không?”

Có âm thanh ở đầu dây bên kia, nhưng không ai nói chuyện.

Karen hỏi thêm một câu: “Này, xin chào?”

“Ngươi quấy rầy đến nghệ thuật sáng tạo của ta. . .”

Chương 43: Lại Một Tác Phẩm Khác (1)

Trong lòng Karen, bỗng nhiên “lộp bộp” một chút.

Sau đó,

Là một sự im lặng ngắn ngủi,

Kỳ lạ thay,

Đối phương cư nhiên cũng không cúp điện thoại.

“Ngươi quấy rầy đến nghệ thuật sáng tạo của ta. . .”

Những lời này, trong đầu Karen không ngừng nhanh chóng lặp lại, bao gồm âm sắc, giọng điệu.

Karen không nghĩ rằng hắn đã gọi nhầm số,

Và cũng không nghĩ rằng là ai đó đang đùa dai,

Càng không thể ngây thơ cảm thấy đối phương chính là một nghệ sĩ, trong phòng hỏa táng thì làm cái gì có nghệ thuật truyền thống.

Đôi khi trực giác chính là thứ rất quan trọng, vì nó có thể giúp ngươi tiết kiệm được rất nhiều công đoạn nhỏ, cho phép ngươi đi thẳng vào cốt lõi của vấn đề.

Mặc dù lý trí nói với mình, chuyện này quá kỳ lạ, cũng thực sự vô lý,

Nhưng Karen vẫn im lặng một thời gian ngắn,

Sử dụng ngón tay phải của mình, bóp cổ họng,

Mở miệng nói:

“Vậy ngươi có cần một số ít khuyên nghệ thuật có giá trị hay không?”

“A?”

Đối phương phát ra một tiếng nghi hoặc, tựa hồ không ngờ người ở đầu dây bên kia, lại có thể đưa ra hồi âm như vậy, ngay sau đó, hắn nở nụ cười.

Karen nghe được tiếng cười trong điện thoại, đây là tiếng cười nam tính, có chút âm trầm cùng bén nhọn, Karen tiếp tục nói:

“Hay là, ngươi đối với tác phẩm nghệ thuật của mình, kỳ thật cũng không có tin tưởng gì.”

“Ngươi rất thú vị, đáng tiếc, nếu như ngươi gọi điện thoại tới sớm hơn một chút, ta đã nguyện ý lắng nghe ý kiến của ngươi, nhưng rất đáng tiếc, lần này không được.”

“Tại sao?”

Khi đặt câu hỏi này, Karen nhắm mắt lại, đây là một câu hỏi không cần phải trả lời.

Mà đầu dây bên kia, cũng đưa ra đáp án nhất trí với suy nghĩ trong lòng Karen:

“Bởi vì tác phẩm lần này của ta đã hoàn thành, chỉ còn lại có một chút bước kết thúc, chuyện này làm cho ta có chút khổ não, ngươi có thể hiểu được loại khổ não này không?”

Karen trả lời: “Khi còn nhỏ ta học vẽ, giáo viên sẽ chỉ vào một góc quá trống trãi trong bức tranh của ta, cần phải bổ sung thêm vào không gian còn trống đó, cho dù thứ đó có không liên quan gì đến bức tranh của ta, chỉ là vì lấp lại khoảng trống, nhưng hết lần này đến lần khác, đây đều là điều khiến người ta rối rắm nhất.”

“Đúng, đúng vậy, chính là loại khổ não này, ta hiện tại chính là như vậy.”

“Đây thật ra chính là biểu hiện của việc không đủ trình độ.” Karen nói, “Vậy nên, khi ta lớn lên đã không thể trở thành một họa sĩ, một người trước khi vẽ tranh mà ngay cả bổ cục cũng không thể chuẩn bị tốt, cuối cùng phải rối rắm vì việc lấp đầy khoảng trống, đây mà là họa sĩ gì chứ, đây còn có thể gọi là nghệ thuật gia sao, nghệ thuật ở điểm nào chứ?”

Sau khi Karen nói xong những lời này, hô hấp ở đầu dây bên kia lập tức trở nên dồn dập.

Các chuyên gia tâm lý học luôn biết cách làm thế nào để làm dịu tâm trạng của người khác, tránh kích thích bệnh nhân, mà tương ứng, tất nhiên cũng sẽ biết rõ và thuần thục trong việc phát hiện điểm yếu của đối phương.

Karen tiếp tục nói:

“Ngươi nghĩ rằng ngươi là một nghệ sĩ sao? Không, kỳ thực, ngươi không phải, ngươi chỉ là một kẻ ngốc kiêu ngạo, xin vui lòng không xúc phạm hai từ ‘nghệ thuật’.”

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh nghiến răng,

Rõ ràng,

Lời nói của Karen làm hắn ta đau đớn.

Mà Karen cầm ống nghe, cũng có chút bất đắc dĩ, bởi vì hiện tại hắn không có biện pháp làm bất cứ chuyện gì, ngay cả báo cảnh sát cũng không làm được, bởi vì muốn báo cảnh sát ngươi phải cúp điện thoại trước rồi mới gọi.

Đồng thời, hắn cũng không có biện pháp đi xuống tầng hầm tìm thím Mary, cũng không có biện pháp lên lầu tìm ông nội, bởi vì đường dây điện thoại không dài như vậy.

Nếu hét lên gọi người. . . Chắc chắn có thể truyền qua bên kia điện thoại.

Đầu dây bên kia mở miệng nói: “Ta rất thất vọng với ngươi, lúc mới nói chuyện, ta thậm chí đã từng nghĩ rằng, ngươi sẽ là một người có thẩm mỹ giống ta mà Thượng Đế mang đến, đáng tiếc, ngươi thì không.

Có lẽ đó là vì ngươi còn quá trẻ.

Nhận thức của ngươi về nghệ thuật là quá hời hợt, bởi vì nghệ thuật không phân biệt cấp độ.”

Karen bình tĩnh đáp lại:

“Nhưng nghệ thuật, phân trình độ.”

“Ba!”

Đầu kia, dùng lực đạo cực mạnh để cúp điện thoại.

Karen cũng đặt điện thoại xuống,

Nhíu mày nghi hoặc nói:

“Hắn như thế nào. . .”

Karen buông ngón tay phải ra, bởi vì bóp cổ họng khá lâu, có chút đau đớn, không thể không nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời ho khan vài tiếng:

“Biết ta còn trẻ sao?”

Câu cuối cùng, từ âm điệu khàn khàn trầm thấp lúc trước, khôi phục lại âm sắc vốn có của Karen.

. . . . . .

“Cộc. . .cộc. . .”

“Vào đi.”

Cửa thư phòng bị mở ra, Dis ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu, nhìn Karen đang đứng ở cửa.

“Ông nội.”

“Chuyện gì?”

“Phòng hỏa táng, hình như xảy ra chuyện.”

“Làm sao cháu biết?”

“Bởi vì ta vừa mới gọi điện thoại tới, người nhận điện thoại, hình như là hung thủ, tên sát nhân biến thái ở vũ trường Crown kia.”

Ông nội đặt cây bút xuống,

Hỏi:

“Báo cảnh sát sao?”

Karen lắc đầu.

“Báo cảnh sát đi.” Ông nội đề nghị.

Kỳ thật Karen không muốn báo cảnh sát, bởi vì đối phương ở đầu dây bên kia đã nói rõ, tác phẩm này của hắn, đã hoàn thành.

Điều đó có nghĩa là, nếu có nạn nhân, hắn ta cũng đã chết.

Gọi cảnh sát đi thu thập xác chết sao?

Karen cảm thấy không có ý nghĩa gì, trừ phi hung thủ đang trong lúc cước bộ rời khỏi hiện trường gây án thì bị gãy chân, vừa lúc xe cảnh sát chạy tới trước mặt hắn.

“Cháu lo lắng đây là một trò đùa sao?” Ông nội hỏi, “Không cần lo lắng, cho dù là giả báo án, cũng chỉ là phạt chút tiền mà thôi.”

Karen lắc đầu lần nữa.

“Vậy, cháu muốn làm cái gì?”

“Cháu muốn hiện tại đi tới phòng hỏa táng của bà Hughes xem một chút.”

Để xem tác phẩm mới của hắn;

Dis bưng chén trà lên, uống một ngụm, hơi gất đầu:

“Cháu có thể đi, ta đồng ý.”

Karen vẫn đứng ở cửa, không nhúc nhích.

“Hửm?” Dis đặt tách trà xuống, “Có chuyện gì sao?”

Karen liếm môi,

Rất thẳng thắn nói:

“Cháu một mình, không dám đi.”

“Ha ha ha.” Dis bỗng nhiên nở nụ cười, “Khi còn bé, cháu cũng không dám tự vào phòng tắm vào ban đêm, cũng nói với ta như vậy.”

Đột nhiên,

Dis im lặng,

Trên mặt, cũng toát ra một chút trầm mặc.

. . . . . .

“Làm sao vậy, Karen nhỏ bé của ta?”

“Ông nội, trời tối, phòng tắm, đi tiểu, một mình cháu, không dám đi.”

“Vậy ông nội đứng ở hành lang chờ cháu đi xong được không?”

“Ông nội cùng cháu, cùng đi nha.”

Chương 44: Lại Một Tác Phẩm Khác (2)

Taxi chạy từ đường Mink đến phòng hỏa táng của bà Hughes ở ngoại ô, khoảng cách hơi xa, thời gian gấp đôi khi Karen bắt taxi từ vũ trường Crown về nhà.

Đến cổng phòng hỏa táng Hughes,

Tài xế taxi quay đầu lại, nhìn về phía Dis ngồi ở ghế sau, cười nói:

“Thưa ngài, 45 lucoin.”

Dis đưa qua một tờ tiền mệnh giá 50, tài xế tìm về 5 lucoin thối lại, Dis nhận lấy.

Sau đó,

Hai ông cháu xuống xe.

Nhìn phương hướng taxi rời đi, Karen ở trong lòng yên lặng niệm một tiếng:

“Đ#t.”

Cổng phòng hỏa táng đóng chặt, ngoài cửa đậu một chiếc xe máy cũ nát, trên ghế xe máy có một chiếc chăn bị trói lại, bên cạnh có một nam một nữ đang đứng, có vẻ rất lo lắng.

Trong chăn, hẳn là thi thể được đưa tới để hỏa táng.

Nhưng trước cửa phòng hỏa táng lại treo biển “nghỉ việc”;

“Xin hỏi, các ngươi là người của phòng hỏa táng sao?” Người phụ nữ tiến lên hỏi.

Karen lắc đầu và trả lời, “Không phải.”

Người đàn ông nghe được câu trả lời này, tức giận đem một tảng đá trước cửa trực tiếp đá bay, mắng:

“Ngày hôm qua rõ ràng đã hẹn trước, vì sao hôm nay lại đóng cửa, quả thực vô sỉ, vô sỉ!”

“Nếu không, chúng ta đổi một nhà khác đi.” Người phụ nữ đề nghị.

“Không kịp rồi, trời sắp tối rồi, hiện tại lại chạy tới phòng hỏa táng khác khẳng định cũng đóng cửa.”

“Hôm nay nơi này không mở cửa sao?” Karen hỏi.

“Chúng ta đã chờ từ lúc một giờ cho đến bây giờ.” Người đàn ông tức giận nói.

Karen để ý đến chăn trên xe máy của đối phương, một góc chăn mơ hồ lộ ra một ít tóc trắng, hẳn là người già trong nhà đã mất.

Có thể xử lý tang sự ở nhà Inmerais, kỳ thật cũng không tính là người bình thường, lấy trung sản chiếm đa số; cho dù con cái của Mosan tiên sinh bị thím Mary chửi bới rất nhiều lần, cho dù bọn họ chém hết rất nhiều dịch vụ, nhưng cuối cùng bỏ ra số tiền, cũng có mấy ngàn lucoin.

Mấy ngàn lucoin, đối với gia đình tầng dưới cùng mà nói, đã không tính là số tiền nhỏ.

Mà đối tượng trong danh sách phúc lợi yêu cầu là người tứ cố vô thân, cho dù trong nhà ngươi rất nghèo không gánh nổi phí tang lễ, chỉ cần còn có người thân ở bên cạnh, ngươi cũng không cách nào hưởng thụ ưu đãi “phúc lợi” như Jeff, bởi vì ngươi còn chưa đủ đáng thương.

Cho nên, khi người chân chính ở tầng dưới cùng của thành phố Luo Jia qua đời, người trong nhà đều sẽ trực tiếp đưa hắn đến phòng hỏa táng để hỏa táng.

Chú Mason đã từng nói, khách hàng mà gia đình Inmerais cảm thấy “nghèo nàn”, trong mắt phòng hỏa táng, đã thuộc về khách hàng chất lượng cao.

Lúc này, một chiếc xe màu đỏ lái tới, dừng lại ở cửa.

Khi cánh cửa mở ra,

Làm cho Karen có chút kinh ngạc chính là, người đi xuống, dĩ nhiên là Hughes phu nhân, trên thân mặc một bộ áo lông màu cà phê và chiếc váy dài màu lam.

Hughes phu nhân “còn sống” thấy Karen, trên mặt lúc này hiện ra ý cười, nhưng sau khi nhìn thấy Dis đứng ở bên người Karen, cô lập tức lại khôi phục dáng vẻ đoan trang.

“A, sao cửa lại đóng như thế này?”

Hughes phu nhân đi lên phía trước, một bên nghi hoặc một bên từ trong túi lấy ra một cái chìa khóa dự phòng, mở khóa.

“Các ngươi như thế nào hiện tại mới tới!” Người đàn ông ở một bên nhịn không được tiến lên chất vấn.

Hughes phu nhân nhìn hắn một cái, lại quét về phía chiếc xe máy kia, trả lời:

“Ta cũng không biết, hôm nay tuy rằng danh sách đặt trước chỉ có hai đơn, một cái buổi sáng một cái buổi chiều, ừm, buổi chiều hẳn là các ngươi, cho nên ta cho phép mình và một nhân viên khác được nghỉ, chỉ để lại một nhân viên cũ trực canh gác.

Nếu không phải ông chủ nhà máy xi măng phía trước lái xe qua rồi thấy có khách đang chờ gọi cho ta ở trước cửa nhà, ta cũng sẽ không đến.

Ai, thật kỳ quái, lão Darcy hôm nay vắng mặt sao?”

“Ta không biết phòng hỏa táng các ngươi là vì nguyên nhân gì, nhưng hôm nay ta mang theo mẹ của ta ở chỗ này đã chờ. . .”

“Ngươi có thể đi tới văn phòng chính quyền khiếu nại ta, hoặc là dứt khoát đến đồn cảnh sát báo án, ta đã giải thích cho ngươi một lần, quyền khiếu nại giao cho ngươi, nhưng hiện tại xin ngươi giữ khoảng cách với ta, nơi này của ta là nơi hỏa táng, có tin ta ném ngươi vào lò thiêu hay không!”

Đối mặt Hughes phu nhân bỗng nhiên cường thế, người đàn ông bị dọa sợ, không dám nói nữa.

Một người phụ nữ một mình kinh doanh phòng hỏa táng nhiều năm như vậy, khẳng định có một mặt mạnh mẽ, nếu không thật đúng là không có biện pháp chống đỡ đến bây giờ.

“Đúng rồi, ngài Dis, hôm nay ngài. . .”

“Cháu trai ta muốn đến thăm ngươi.” Dis trả lời.

Hughes phu nhân nháy mắt mấy cái, cô rất muốn nói ra một ít lời thô tục để trêu chọc tiểu tử anh tuấn nhà Inmerais, nhưng không có biện pháp, khí thế của Dis thật sự là quá mạnh, cũng khó trách Mary luôn ở các buổi tụ tập bạn thân tiết lộ ra sự kính sợ đối với cha chồng nhà cô.

Sau khi cửa được mở ra, Hughes phu nhân đi vào, người đàn ông cũng ôm lấy chăn quấn lại, vợ của hắn ở bên cạnh hỗ trợ nâng, hai người đi theo Hughes phu nhân đi vào.

“Có muốn đi vào không?” Dis hỏi.

“Muốn.” Karen trả lời, “Nếu tác phẩm nghệ thuật không phải là Hughes phu nhân, thì hắn là người khác.”

Karen vẫn như cũ tin tưởng vào phán đoán của mình, mà cửa phòng hỏa táng lúc trước khóa chặt, bản thân nó chính là một trong những chứng cứ bất thường.

Ba nhóm người,

Hughes phu nhân một bên đi vào bên trong vừa hô tên “lão Darcy”,

Cặp vợ chồng ôm thi thể lão thái thái đi theo phía sau,

Đằng sau đó là kKaren và Dis.

Cuối cùng,

Mọi người cùng nhau đến trước bức tường thủy tinh trong phòng đốt.

Cánh cửa phòng đốt được mở ra, không có ai trong đó.

“Xin hỏa táng cho mẹ của ta trước.” Người đàn ông nói.

“Ta phải tìm công nhân của ta!” Hughes phu nhân quát lớn, cô rất tức giận, bởi vì cô phát hiện lò sưởi đang nóng, cái này mang ý nghĩa việc hao phí nguyên liệu, “lão Darcy, lão Darcy!”

Karen chú ý tới mặt bàn phía trước, chính xác mà nói, là hộp tro cốt phía trên.

Lần trước mình tới đây, hộp tro cốt cùng với bảng giá được sắp xếp trưng bày ra, mà trước mắt, hộp tro cốt giống như là những khối gỗ được xếp chồng lên nhau một cách ngay ngắn, không phải chất chồng thành hình tháp, mà là hình chữ nhật xếp dựng lên.

Ngoài ra, những hộp tro cốt này đều được đặt ở một bên, tức là phần nắp hộp tro cốt thì lại hướng ra ngoài thay vì hướng lên trên.

Karen bước lên,

Ánh mắt dừng ở vị trí mép ngoài bên trái phía dưới, đưa tay, nắm lấy nắp hộp tro cốt, mở ra.

“A a a a !!!!”

Người phụ nữ hét lên.

“A!”

Chăn trong tay người đàn ông cũng rơi xuống, mẹ hắn cũng lăn ra khỏi chăn.

“Trời ơi!” Hughes phu nhân bịt miệng lại.

Dis thì yên lặng tới gần một chút.

Trong hộp tro cốt mà Karen vừa mở ra, rõ ràng đặt. . . Một bàn chân đẫm máu.

Hơn nữa, giữa các ngón chân còn có một bảng giá, giá niêm yết trên đó là 1.500 lucoin.

Karen lại mở ra một cái hộp tro cốt ở trên, bên trong lộ ra đầu gối.

Karen đưa tay ra, đủ để nắp hộp tro cốt đặt ở trên cùng, kéo ra.

Trong hộp tro ở trên cùng,

Đó là một cái đầu,

Đầu của lão Darcy,

Mà trong miệng lão Darcy ngậm một cái bảng giá, là 10.000 lu tệ.

Lão Darcy bị tách ra,

Sau khi tách hắn ra, các bộ phận bị bỏ vào hộp tro cốt, sau đó, lại giống như là xếp gạch, đem lão Darcy lại “lắp ráp” lên.

Tại thời điểm này,

Ánh mắt Karen dừng lại trên bàn làm việc phía trước, trên đó có điện thoại.

Đi đến chỗ điện thoại,

Karen nhấc ống nghe lên,

Khi quay mặt về phía bàn hộp tro cốt,

Phát hiện vị trí này của mình, vừa vặn nằm ở phía trước nơi mà lão Darcy được “lắp ráp”!

Ở đây,

Là vị trí thưởng thức tốt nhất.

Trong tầm nhìn của Karen,

Phảng phất xuất hiện một đạo thân ảnh màu đen,

Hắn vốn là hai tay khoanh lại trước ngực, thưởng thức khối xây dựng mà mình vừa mới xây xong.

Lúc này, điện thoại bên cạnh reo lên.

Hắn khẽ nhíu mày, không nghe máy.

Chẳng bao lâu, điện thoại reo lần thứ hai, lần này, hắn nhấc ống nghe lên:

“Ngươi quấy rầy đến nghệ thuật sáng tạo của ta. . .”

Chương 45: Người Vợ Đã Chết (1)

Dis đứng đằng sau Karen, nhìn cháu trai của mình.

Khi những người còn lại đều bị một màn trước mắt này làm cho sợ hãi đến xụi lơ trên mặt đất,

Ở đây,

Chỉ có hai ông cháu bọn họ biểu hiện ra, sự bình tĩnh.

“Nhìn ra cái gì không?”

Karen quay đầu lại, nhìn thoáng qua Dis, lắc đầu.

“Cái gì cũng không nhìn ra sao?”

Karen lại lắc đầu, nói:

“Là thất vọng.”

“Thất vọng?”

“Đúng vậy.”

Lúc trước tuy rằng trong điện thoại cố ý kích thích đối phương, nhưng trong lòng Karen vẫn mang theo một chút chờ mong.

Dùng “chờ mong” cùng “thất vọng” để hình dung cảnh tượng trước mắt quả thật là không thích hợp, kỳ thật khi Karen buông điện thoại rồi mang theo ông nội chạy tới, cũng là lo lắng Hughes phu nhân gặp chuyện không may.

Bất quá, phương diện tinh thần của con người vốn rất phức tạp, ngươi có thể lo lắng, có thể vì lão Darcy chết mà cảm thấy bi phẫn, nhưng đồng thời ở một mặt khác, lại lấy một góc nhìn khác để cân nhắc cùng quan sát “tác phẩm” trước mắt, cũng không mâu thuẫn.

Mà ở trước mặt ông nội, Karen cũng không cần quá mức che dấu.

“Thất vọng ở đâu?”

“Đơn điệu, rặp khuôn, không có gì mới mẻ.”

“Dạng vậy, cũng coi được sao?

Dis lần thứ hai nhìn về phía “lão Darcy được chồng chất” trước mắt.

Karen nhún nhún vai, “Nói cho cùng, bố trí trong phòng khiêu vũ Crown, càng giống như hoàn cảnh thành tựu tác phẩm của hung thủ, lúc này đây, ngược lại mới là trình độ chân chính của hắn.”

“Ngươi thật sự tới đây để thưởng thức?” Dis hỏi.

“Không, hẳn là còn có thứ thú vị khác.” Ánh mắt của Karen bắt đầu đi vòng quanh, “Cháu nhớ khi nói chuyện điện thoại với hung thủ, hắn ta đang khổ não vì mảnh vá cuối cùng.”

“Cho nên?”

“Nếu đứng ở góc độ điều tra vụ án, sau khi hung thủ cúp điện thoại, hẳn là sẽ cưỡng ép hoàn thành vòng cuối cùng.”

“Cho nên, ngươi đang tìm thứ cuối cùng đó sao?”

“Đúng vậy.”

“Ta giúp ngươi cùng tìm.”

“Cám ơn ông nội.”

Karen đi tới trước mặt Hughes phu nhân, đưa tay đỡ cô dậy.

Hughes phu nhân rất trắng, lần đầu tiên nhìn thấy liền cảm thấy cô rất trắng, mà khi tiếp xúc gần, có thể phát hiện cô thật sự rất trắng.

Có một ít màu trắng, chỉ là vẻ bề ngoài, là trạng thái, là nhàm chán, cũng là tẻ nhạt;

Mà cí một số màu trắng, có ý nghĩa, là năng động, là cảm xúc, cũng có thể yêu thích.

Chú Mason cùng thím Mary đều từng khuyên nhủ mình phải “cẩn thận” Hughes phu nhân, làm người từng trải, hai người bọn họ rõ ràng Hughes phu nhân có ý nghĩ gì.

“Lão Darcy. . .”

Hughes phu nhân khóc đến mức hoa lê đái mưa.

“Phu nhân, hiện tại ngài nên gọi điện thoại báo cảnh sát.”

“A. . . Được rồi, được rồi.” Hughes phu nhân rốt cuộc là nữ cường nhân, lau một phen nước mắt sau đó liền đi về phía điện thoại.

Về phần ba người còn nằm trên mặt đất kia, Karen không có đi đỡ bọn họ, mà tự mình bắt đầu tìm kiếm trong phòng hỏa thiêu, Dis cũng đang đi xem một chút.

Diện tích phòng thiêu hóa học cũng không tính là rất lớn, nhưng dù sao để có thể chứa được ba cái lò hỏa thiêu thì tất nhiên sẽ không thật sự quá nhỏ.

Karen trước tiên chú ý tới cái lò hỏa thiêu còn nóng kia, tiến lại gần nhìn một chút, không phát hiện cái gì dị thường.

Ngay sau đó, Karen đi đến một lò hỏa thiêu bên cạnh.

“A?”

Karen hơi có chút nghi hoặc, đưa tay kéo cờ lê bên cạnh lên, mở nó ra, lại phát lực, kéo nó ra ngoài.

Trên đài, một người nằm mặt hướng xuống.

Người này mặc đồng phục làm việc của phòng hỏa táng Hughes.

“A!”

Hughes phu nhân ở phía sau Karen kêu một tiếng, khiến Karen cũng kinh hãi run rẩy.

“Nơi này, còn có. . . một người nữa!” Hughes phu nhân rất là khủng hoảng.

“Không phải, vẫn là người kia.” Karen khom lưng, cầm cái kìm lên, sau đó kéo tay thi thể trên kệ.

Tay, bị kéo ra khỏi tay áo;

Ngay sau đó, Karen lại kéo đầu thi thể một chút, đầu, cũng bị kéo ra khỏi cổ quần áo.

Đầu kéo ra, chỉ còn lại có nửa đoạn, chỉ có gáy, không có bộ phận phía trước.

Bàn tay kia cũng giống như vậy, cũng chỉ có một nửa, nhưng không có xương cốt, chỉ còn lại lớp vỏ ngoài, thoạt nhìn có chút giống như “chân gà không xương ngâm tiêu” sau khi được xử lý xong.

Karen xoay người, đi tới trước mặt bàn đặt hộp tro cốt, dùng kìm lật mặt cái chân bên trong hộp tro cốt.

“Bàn chân” trước đó, ở tư thế “đứng”;

Đợi đến khi trở mặt lại đây, mới phát hiện chân này bị cắt thành hai nửa, nơi này chỉ còn lại một nửa.

Lại hơi khẽ nhấc chân, dùng kìm kéo đầu lão Darcy trong hộp tro cốt phía trên cùng một chút, đầu xoay qua, chỉ có nửa cái đầu, phía sau gáy trống rỗng, giống như là dưa hấu bị cắt ngang.

Vậy nên,

Trên giá lò đốt, có nửa cái lão Darcy nằm ở đó, mà lão Darcy được chồng chất xắp xếp lên mặt bàn, cũng chỉ có một nửa.

Hung thủ, đem lão Darcy chia làm “hai nửa”.

Chương 46: Người Vợ Đã Chết (2)

“Nơi này cũng có thứ gì đó.” Dis đẩy một chiếc xe hai bánh tới, vốn thứ này để đựng tro cốt cùng các vật dụng linh tinh khác, nhưng lúc này bên trong lại là búa sắt, đinh, dây bóng, dây thừng cùng với mấy chai lọ.

“Trong cái bình này là. . .” Karen có chút tò mò dùng kìm kéo, có điều trên bình cũng không dán nhãn gì.

“Là keo nước cường lực.” Dis nói.

“Nhựa cao su sao. . .”

Karen lùi lại vài bước, lặng lẽ lui về bên cạnh điện thoại.

Dis đi tới, đứng bên cạnh Karen, hỏi: “Trên giá lò đốt là nửa mặt thân thể, hộp tro cốt nơi này cũng vậy, cho nên, hung thủ rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Karen mím môi, nói với Dis:

“Lão Darcy đang hỏa táng lão Darcy.”

“Ý nghĩa có nó là?”

“Hung thủ thích dùng thủ pháp châm biếm để biểu hiện cảm xúc nghệ thuật của hắn, một nửa lão Darcy nằm trên giá mặt hướng xuống dưới, nửa lão Darcy còn lại cầm búa nhỏ đeo găng tay đứng ở bên cạnh chuẩn bị đem hắn đẩy vào lò đốt rác.

Hoặc là, nửa lão Darcy kia bị đốt cháy hết, sau đó nửa lão Darcy còn lại chuẩn bị đập nát xương cốt của mình đựng trong hộp tro cốt.

Chọn một góc độ, lúc nhìn qua, một chia thành hai, có thể được coi là hai người hoàn chỉnh.”

“Giống như tượng sáp vậy.” Dis nói.

Tượng sáp trong bảo tàng sáp sẽ được thiết kế ra tư thế như đang làm cái gì đó, chẳng hạn như nông dân đang cày đất, quân nhân đang công kích.

“Đúng vậy, ông nội, ẩn dụ này của ông rất chính xác, cháu tin rằng đây chính là loại cảm giác mà hung thủ muốn thể hiện ra.”

“Nhưng, nếu như nói loại cảm giác đó chính là thứ mà hung thủ muốn bày ra, vì sao hiện tại lại biến thành bộ dáng này, là bởi vì cuộc điện thoại kia của ngươi, dẫn đến hắn không kịp chuẩn bị sao?”

“Cháu càng cảm thấy đúng, hắn ta phát hiện ra trình độ của mình, không có cách nào hoàn thành công việc tinh tế như vậy, tách xác chết ra, sau đó khâu lại cố định, không chỉ có khối lượng công việc lớn, mà còn cần trình độ ‘thợ may’ rất cao.

Cho nên, chỉ có thể lui lại mà cầu việc khác, biến thành bộ dáng hiện tại.”

Trách không được khi mình nói chuyện với hung thủ, cảm xúc của hung thủ chỉ cần trêu chọc vài câu liền “nổ tung”, bởi vì lúc đó hung thủ đang ở trong trạng thái suy sụp không theo kịp trình độ tư duy.

“Nhưng mà, ông nội, có một chuyện ta rất nghi hoặc, trong vũ trường Crown, hung thủ dùng “Linh Hồn Chi Ca” để trào phúng giáo hội Berry, theo lý thuyết, lần này hẳn cũng sẽ làm ra tác phẩm liên quan tới tôn giáo.

Phê phán uy quyền, chế giễu tôn giáo, mọi người đều say mỗi ta tỉnh, là nhân tố phổ biến mà những nghệ thuật gia hay dùng để tô điểm cho tinh thần của họ.”

“Trường hợp trước mắt này kỳ thật chính là thế.” Dis nói, “Trong giáo lý của giáo hội Thâm Uyên Chi Thần, có ghi chép về Thâm Uyên Chi Thần, tương truyền, hắn đem bản thân chia làm hai nửa.

Một nửa, vĩnh viễn sa ngã bên trong địa ngục;

Nửa còn lại, hóa thành bột trong suốt, lên thiên đường.

Sau đó,

Hắn trong địa ngục cùng hắn ở trên thiên đường, thông qua bản thân làm trung gian, mạnh mẽ đả thông một đạo không gian, nó thuộc về thiên đường và địa ngục, nhưng cũng sự tồn tại độc lập, được xưng là. . . Vực sâu.

Các tín đồ của hắn, cũng thích gọi hắn là chủ nhân của Thâm Uyên.”

“Thâm Uyên Chi Chủ sao?” Karen nhìn Dis, “Tại sao cháu chưa từng nghe nói về cái này?”

“Nguồn gốc của giáo hội này rất xa xôi, cộng với sự hy sinh và giáo lý của giáo hội này quá cực đoan, đã bị nhiều chính phủ tuyên bố phong sát và cấm truyền giáo ở nước họ.

Không chỉ là ở thành phó Luo Jia này, cho dù toàn bộ Ruilan quốc, cũng không có tổ chức Thâm Uyên Thần Giáo, ít nhất, bên ngoài là không có.”

. . . . . .

Cảnh sát đến.

Dẫn đội tới, lại là cảnh sát trưởng Duke.

Bởi vì khi nhận được báo án, giác quan thứ sáu của một người làm cảnh sát lâu năm mách bảo cho hắn, đây tựa hồ là tác phẩm mới của hung thủ kia.

Cả buổi chiều,

“Tác phẩm nghệ thuật mới” gần như không ngừng quẩn quanh đầu cảnh sát trưởng Duke,

Ngoài ra còn có biểu cảm bình tĩnh của người thanh niên họ Inmerais khi nói lời này.

Nếu như không phải trước mắt có rất nhiều chuyện, nếu như không phải là nhà Inmerais, đặc biệt là vị lão gia tử kia có quan hệ ở thành phố Luo Jia, cảnh sát trưởng Duke thật sự muốn tìm một lý do để giam giữ người thanh niên kia lại, sau đó lại “quan tâm thật kỹ”.

Sau đó,

Khi cảnh sát trưởng Duke mang theo người tiến vào phòng hỏa táng Hughes, nhìn thấy Karen đã đứng ở nơi đó, lúc này hai tay hắn nắm chặt không dám tin hô lên:

“Đáng chết, các ngươi cùng tử thần ký hiệp ước hợp tác sao, mỗi lần đều có thể đến nhanh như vậy!”

“Cin chào, cảnh sát trưởng Duke.” Dis mở miệng nói.

“Ừm, hả?” Cảnh sát trưởng Duke chủ động bắt tay Dis, “Xin chào, cha Dis.”

Cảnh sát bắt đầu làm việc,

Mà Karen, bởi vì đã trực tiếp có cuộc trò chuyện với kẻ giết người, nên đãđược yêu cầu làm một bản tường trình chi tiết.

Cảnh sát trưởng Duke đã có mặt trong suốt quá trình;

“. . . . . . Thứ ta biết, có nhiêu đây.”

“Cho nên lần này, lại từ giáo hội Berry đổi thành Thâm Uyên Thần Giáo sao?” Cảnh sát trưởng Duke ngậm tẩu thuốc, vỗ vỗ trán mình, “Điều mà ta lo lắng bây giờ là liệu tiếp theo hắn ta có thể tiếp tục giết người hay không.”

Karen trả lời một cách bình tĩnh: “Đó là điều không thể tránh khỏi và sẽ xảy ra sớm.”

“Rất nhanh sao?”

“Bởi vì tác phẩm này của hắn đã thất bại.

Hung thủ là người tự cao tự đại, nhưng kì thực trình độ của hắn lại rất bình thường, loại người này, sẽ không dừng lại để kiểm điểm mình, mà sẽ lần lượt không thể kiên nhẫn muốn chứng minh bản thân.”

Trong lời khai trước đó, Karen đã bỏ đi nội dung “chế giễu” kẻ giết người qua điện thoại.

“Đúng rồi, cảnh sát trưởng, thân phận nạn nhân đầu tiên đã tra ra chưa?”

Cảnh sát trưởng Duke đầu, nói:

“Có một chút manh mối, nhưng đang chờ cục cảnh sát thành phố bên cạnh hỗ trợ xác nhận, nạn nhân hẳn không phải là người thành phố chúng ta.

Ngoài ra, còn có một chuyện, ngươi từng nói, hung thủ cùng nạn nhân hẳn là có quan hệ rất thân thiết, như vậy mới có cảm giác nhập vai.”

“Đúng vậy, cho nên ta đề nghị ngài có thể điều tra từ mối quan hệ xã hội của Darcy trước.”

Cảnh sát trưởng Duke híp mắt lại, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn Karen, hỏi:

“Như vậy mà nói, chờ thân phận người chết đầu tiên tra ra, đem mối quan hệ xã hội của hai người cùng đối xứng, tìm điểm trùng hợp là có thể khoanh vùng phạm vi hung thủ?”

“Trên lý thuyết mà nói, hẳn là vậy.”

“Hung thủ sẽ ngu xuẩn như vậy sao?” Cảnh sát trưởng Duke có chút không dám tin.

Karen nhún vai,

Nói:

“Hắn thật sự ngu xuẩn.”

Chương 47: Người Vợ Đã Chết (3)

“Cám ơn ngài, Hughes phu nhân.”

Karen cảm ơn bà Hughes.

Bởi vì cô ấy tự mình lái xe, đưa mình và ông nội trở lại đường Mink.

“Thật xin lỗi, gây thêm phiền toái cho các ngươi.”

“Khách khí rồi.” Dis trả lời.

Hughes phu nhân hít sâu một hơi, nói: “Lão Darcy là lão nhân viên của ta, không nghĩ tới hắn sẽ gặp phải loại chuyện này, cha Dis, tang lễ của lão Darcy, liền nhờ vào ngài, ta sẽ phụ trách toàn bộ.”

“Được.”

Hughes phu nhân miễn cưỡng cười cười, nói: “Đã khiến cho Mary vất vả rồi, ta chỉ có một cái thỉnh cầu, hy vọng ở ngày tang lễ, lão Darcy có thể hoàn chỉnh. . . Trông hoàn chỉnh là được.”

“Được.”

“Cảm ơn cha. Còn một chuyện, ta hy vọng ngài có thể suy nghĩ về nó.”

“Nói đi.”

“Phòng hỏa táng, ta muốn bán ra ngoài, kỳ thật ta vốn đã rất mệt mỏi, mấy năm nay, may mà các nhân viên cũ ở bên cạnh giúp ta chống đỡ, nhất là lão Darcy, hiện tại hắn đã không còn, một mình ta, đã không cách nào tiếp tục kinh doanh nữa.

Ta hy vọng ngài có thể xem xét việc mua lại phòng hỏa táng, giá cả, tất cả mọi thứ đều có thể thương lượng, miễn là ngài đưa ra giá, ta sẽ không từ chối.”

Đây là tuyệt đối tin tưởng vào nhân phẩm của ông nội.

Mặt khác, tuy nói lão Darcy chết ở trong phòng hỏa táng, nhưng phòng hỏa táng là địa phương nào. . . Một nơi mỗi ngày đều thiêu người chết còn quan tâm đến việc sẽ có ma sao?

“Ta sẽ nói chuyện với Mason.”

“Được rồi, lần nữa cảm ơn ngài, cùng với. . . Cháu trai của ngài.”

Hughes phu nhân cúi đầu trước với Dis,

Sau đó vươn tay ra và ôm lấy Karen.

Lúc này, Karen cảm nhận được một cảm giác phong phú, phảng phất mình đang lâm vào trong một đống bơ, nhưng một chút cũng không cảm thấy dính.

Giống như lão nông dân , nằm phía trên vựa lúa, tinh thần thỏa mãn rất nhiều.

Hughes phu nhân ngồi trở lại xe, khởi động chiếc xe và rời đi.

Karen đi theo Dis vào phòng khách tầng một của nhà, dì Winnie lúc này đang ngồi trên sô pha đối diện với sổ sách.

“Cha, người đã trở lại.”

“Ừm.”

“Chú đâu, chú còn chưa trở về sao?” Karen hỏi.

Lúc trước ở cửa, hắn không nhìn thấy xe tang trong nhà.

“Chạng vạng tối, lúc Mason trở lại có mang về hai vị ‘khách’ cùng một người thân.”

“Khách” ở nhà Inmerais chuyên chỉ thi thể, mà người trả tiền cho ‘khách;, thì gọi là người thân.

Nói cách khác,

Chú đã thành công nắm trong tay hai đơn đặt hàng.

Một người bị gọt một nửa đầu ngồi trên ghế, một người bị thương nặng cuối cùng không trị được.

“Vậy hiện tại chú đâu rồi?”

“Đi dạo phố, mang theo vợ của vị khách kia.” Khi nói những lời này, dì Winnie chỉ vào đầu mình, ý muốn bảo là vợ của người bị gọt nửa đầu.

Karen nhớ buổi chiều khi thím Mary nói rằng người vợ nhận được thông báo đã khẳng định rằng chồng cô đang đi công tác ở Wien và không thể chết trong phòng khiêu vũ trên đường Hill!

Có vẻ như người vợ đã chấp nhận sự thật.

Không,

Cô không chỉ chấp nhận sự thật, mà còn bị kích thích tinh thần nghiêm trọng.

Ban ngày người chồng chết,

Ban đêm ngồi xe tang đi mua sắm điên cuồng.

Nghe có vẻ điên rồ. . . Nhưng Karen có thể hiểu được.

Tuy nhiên, Karen vẫn tò mò hỏi:

“Thím Mary làm sao có thể đồng ý?”

Để chú đi mua sắm với một người phụ nữ vừa mất chồng vào ban đêm?

“Bởi vì bà Simor đã đặt gói B!”

Thanh âm của thím Mary từ đầu cầu thang truyền đến, bản thân cô cũng từ tầng hầm đi ra, ừm, thoạt nhìn thần thái sáng láng.

Karen đã xem qua “thực đơn” trong nhà, gói A là dành cho phú hào chân chính, một năm nói không chừng cũng không chạm tới một đơn, quan tài được dùng cho gói kia, chính là “quan tài hoàng kim” và “quan tài gió nhẹ” mà Karen nhìn trước đó.

Mà gói B, lại là nhóm kinh doanh chính trong nhà, giá cao nhất.

Thuộc về khách hàng bình thường, bỏ ra được vốn góc để tổ chức tang lễ;

Điều này cũng có nghĩa sẽ mang lại lợi nhuận rất lớn.

“Gói B a karen, đừng nói để chú ngươi đi dạo phố với cô ấy, cho dù cho cô ấy mượn hai đêm ta cũng sẽ không để ý.”

Karen hướng về phía thím Mary làm động tác hất đầu,

Thím Mary nhìn sang, mới phát hiện cha chồng đang ngồi trên sô pha, lúc này sợ tới mức che miệng lại.

Dis chỉ là khẽ lắc đầu, nói: “Lão Darcy đã chết.”

“Lão Darcy là ai?” Thím Mary có chút nghi hoặc, lập tức nói, “A, lão công nhân làm trong phòng thiêu của phòng hỏa táng Hughes, lão Darcy đáng thương, nguyện cho Thượng Đế tiếp nhận linh hồn của hắn.”

Nói xong, thím Mary còn làm động tác cầu nguyện, hiển nhiên là vì đền bù lại lời nói hoang đường lúc trước của cô.

Dis đi thẳng lên lầu.

Karen mở miệng nói: “Hughes phu nhân muốn đem tang lễ của lão Darcy giao cho chúng ta làm.”

Thím Mary nghe nói như vậy, lại không có sự hưng phấn khi nhận được đơn, ngược lại trợn trắng mắt: “Ta không thích làm việc với người quen, hoàn toàn không có không gian lợi nhuận không nói, có đôi khi còn phải làm lỗ vốn.”

Karen không thể không cười trong lòng: Đây là bạn thân thật.

Do dự một chút, thấy ông nội cũng không có trực tiếp cùng thím Mary nói về chuyện phu nhân Hughes muốn bán phòng hỏa táng, Karen cũng không có nói cho thím Mary biết lão Darcy hiện tại đã biến thành rất nhiều khối.

“À, đúng rồi, Karen, buổi chiều khi ngươi và ông nội đi ra ngoài, có một vị tiên sinh tới thăm hỏi ngươi, sau khi biết ngươi không có ở nhà thì ông ấy liền rời đi, bất quá để lại cho ngươi một phong thư, nói ngày nào đó ngươi có thời gian có thể đến nhà ông ấy uống cà phê.”

Karen nhận được bức thư này, có tựa đề “Piaget”, nhà tâm lý học đã đưa vợ đến phòng hỏa táng lần trước.

Nội dung bức thư rất đơn giản, chủ yếu chính là hôm nay đến thăm nhưng không may không gặp được, đồng thời mời Karen đến nhà hắn làm khách, để lại số điện thoại, đồng thời còn có địa chỉ:

Số 45 phố Rhine.

Nếu nói phố Mink ở đây thuộc về vành đai 2, thì phố rRhine thuộc về vành đai 1 trung tâm thành phố, tòa nhà chính quyền thành phố cũng nằm trên con phố đó.

“Vâng, thím, cháu biết rồi, cháu muốn đi lên lầu tắm trước.”

“Ừm, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe cộ, là chú Mason mang theo phu nhân Simor trở về.

Phu nhân Simor khoảng 30 tuổi, ăn mặc rất mộc mạc.

Mà chú Mason đi theo phía sau cô, thì túi lớn túi nhỏ mang theo một đống lớn, mua không ít giày dép quần áo cùng túi xách.

“Mason, sao ngươi không đưa phu nhân Simor về nhà?” Thím Mary hỏi.

Mua sắm này xong, không nên đưa người về trước sao, trễ như vậy, sao còn đưa người về nhà mình?

Việc xử lý thi thể và xử lý tang sự, là vài ngày sau, cũng không phải bắt đầu từ ngày mai, dù sao, số người giống như con cái của Mosan tiên sinh, sốt ruột đem phụ thân xử lý, đều rất ít.

Đại bộ phận tang sự đều sẽ dành đủ thời gian để thông báo cho người thân và bạn bè chuẩn bị tới đây tham gia, đồng thời, thi thể cũng cần phải làm tốt công tác chống phân hủy.

Phu nhân Simor trả lời trước: “Ta nghe Mason nói, gia đình hắn cũng có dịch vụ tư vấn tâm lý, ta cần dịch vụ này ngay bây giờ.”

Chú Mason đứng sau lưng bà Simor nhíu mày với Karen, đồng thời lại làm một cái khẩu hình với thím Mary.

Thím Mary tâm lĩnh hội, lập tức nói:

“Đúng vậy, đúng vậy, có, chúng ta lập tức an bài cho ngài.”

Chương 48: Người Vợ Đã Chết (4)

Để làm tư vấn tâm lý, cần một không gian khép kín và thoải mái.

Nhưng Karen cũng không có phòng làm việc của mình, hiện tại thím Mary cũng không dám đi lên yêu cầu Dis đem văn phòng cho mượn, càng không có khả năng để cho Simor phu nhân đi xuống tầng hầm.

Cuối cùng,

Thím Mary nhường phòng ngủ của cô và chú Mason, yêu cầu Karen tư vấn tâm lý cho phu nhân Simor.

“Mời.”

“Được.”

Phu nhân Simore đi vào, bắt đầu quan sát đồ nội thất phòng ngủ, phòng ngủ rất ấm áp, ngay lập tức ngồi xuống bên giường.

Karen kéo ghế lại, đối mặt với phu nhân Simore đang ngồi bên giường.

Hắn biết rằng người vợ này đang trong giai đoạn “táo bạo”, không chỉ vì cái chết của chồng, mà còn vì sự phản bội của chồng.

“Simor phu nhân, có thể nói trước chuyện của ngươi và Simor tiên sinh không?”

Karen rất nhanh tiến vào trạng thái làm việc, trong lúc nhất thời, hắn có chút hoảng hốt.

Phảng phất, mình lại trở về kiếp trước của bản thân.

Cũng chính là khoảnh khắc hoảng hốt này qua đi,

Khi Karen lại tập trung vào phu nhân Simor, phát hiện ra phu nhân Simor đã cởi áo khoác ra và đang cởi quần áo bên trong.

“Simor phu nhân, ngài đây là. . .”

“Tiểu tử, ngươi rất anh tuấn.”

“Cám ơn, nhưng ngài. . .”

“Cùng ta làm một lần đi, hiện tại, lập tức.”

“Phu nhân Simore, chúng ta làm dịch vụ tư vấn tâm lý.”

“Ta biết, sau khi ngươi và ta làm xong, ta sẽ đưa phí tư vấn cho ngươi.”

“Thực xin lỗi.”

“Ta sẽ cho ngươi phí tư vấn gấp đôi!”

Phu nhân Simor cởi chỉ còn lại đồ lót, bắt đầu kéo Karen, muốn cởi quần áo của Karen.

“Hiện tại, lập tức, ngay trên cái giường này, cùng ta làm, ta sẽ thỏa mãn ngươi, ngươi thích tư thế gì, đều có thể, nếu như ngươi chưa từng làm qua, ta cũng có thể dạy ngươi.”

Karen đã không phản kháng dữ dội,

Thay vào đó, hắn trải rộng bàn tay của mình ra,

Mặc cho bà Simor cởi áo khoác của mình,

Ngay sau đó,

Karen rất bình tĩnh mở miệng hỏi:

“Làm thế nào cũng được sao?”

“Đương nhiên, đúng vậy.”

“Vậy chúng ta đi xuống tầng hầm, ta muốn ở trước mặt Simor tiên sinh.”

Ngay sau đó,

Dường như là bị dội một chậu nước lạnh, động tác của phu nhân Simor dừng lại.

Karen thay đổi một giọng điệu nhẹ nhàng,

Hỏi:

“Đáng giá không?”

Simor phu nhân chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy mình, bắt đầu khóc:

“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, vì hắn, ta buông tha sự nghiệp của ta, buông tha cho gia đình ta, vẫn là vì hắn mà ở nhà làm hiền thê lương mẫu, hắn dựa vào cái gì đối xử với ta như vậy, dựa vào cái gì đối với ta như vậy, hắn làm sao có thể đối xử với ta như vậy!”

Karen nhặt quần áo của phu nhân Simor lên, khoác lên người cô, sau đó ngồi xuống đất, không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cô khóc.

Khóc ra được, cũng tốt.

Phu nhân Simor đưa tay, ôm lấy cánh tay Karen, dán mặt lên vai Karen, không ngừng nghẹn ngào hỏi “Tại sao, tại sao.”

Karen biết rằng kỳ thật cô không cần câu trả lời.

. . . . . .

“Anh đã ra bao nhiêu giá?” Bên cạnh bàn ăn ngoài phòng, thím Mary nhỏ giọng hỏi.

“Hai ngàn lucoin.” Chú Mason trả lời.

“Điên rồi đi, đắt như vậy sao?”

“Người trước còn cho hai vạn lucoin kìa.” Chú Mason sửa lại, “Ta đã hỏi thăm, cái này vẫn đều đắt tiền.”

“Ngươi nói xem, Karen có thể hoàn thành công việc này sao?”

Chú Mason trầm ngâm một chút, trả lời:

“Hẳn là. . . Có thể đi, dù sao cháu trai này của ta từ lần trước bệnh nặng tỉnh lại, thật sự có loại cảm giác thay đổi thành một người khác. ”

“Cảm giác thế nào?”

“Có loại cảm giác ta đều muốn gọi hắn là chú.”

“Cạch.”

Cánh cửa mở ra,

Karen đứng ở cửa, và bà Simor bước ra.

“Cám ơn ngài.”

“Không khách khí, đây là việc ta nên làm.”

Simor phu nhân lập tức lại hướng về phía thím Mary cùng chú Mason cúi đầu nói:

“Hậu sự của chồng ta, nhờ các ngươi.”

“Là công việc của chúng ta.”

“Ngài khách khí rồi.”

“Hôm nay thật sự là quấy rầy các ngươi, ta hiện tại trở về.”

“Hiện tại đã quá muộn, rất khó gọi taxi, hay là ta đưa ngươi đi.” Chú Mason nói.

“Vậy, phiền ngài, nhà ta ở số 46 phố Rhine.”

“Được, không thành vấn đề, cũng không phải rất xa.” Chú Mason nói.

Khi nghe được địa chỉ này, Karen vốn đang lịch sự mỉm cười tiễn biệt khách hàng liền mở miệng hỏi:

“Phu nhân Simor, xin hỏi cô có biết ông Piaget không?”

Piaget để lại cho mình địa chỉ số 45 phố Rhine, nếu không có gì bất ngờ, hẳn chính là hàng xóm của phu nhân Simor.

“Ông Piaget, biết, tất nhiên, ông ấy là hàng xóm của ta, ông ấy và chồng ta có mối quan hệ rất tốt, ông Piaget thường hẹn chồng ta để đi câu cá.”

Vợ ông, Lynda, cũng rất tốt, cô ấy nấu ăn rất tuyệt, vẫn hay thường mời chúng ta đến nhà cô ấy để ăn tối.”

“A, được.” Karen lưu ý khi nói đến vợ của Piaget, phu nhân Simor có mang theo một nụ cười nơi khóe miệng.

Nụ cười này có một chút kỳ lạ, theo lý thuyết, sau đó nên thêm một câu: Đáng tiếc là vợ ông đã qua đời tuần trước;

Tiếp theo,

Simor phu nhân lại nói:

“Sáng nay, Lynda cũng đã gửi cho ta một chiếc bánh táo, hương vị thực sự rất tuyệt. Ta cũng để lại một nửa phần cho chồng ta trong tủ lạnh, thật không may, hắn ta cũng không thể ăn nó.”

Chương 49: Tự Mình Đến Thăm (1)

“Run. . . Run. . . Run. . .”

“Vào đi.”

Karen đẩy cửa thư phòng của Dis ra, đi vào.

Dis đóng lại văn kiện vốn đang đặt ở trước mặt, nhìn Karen đi tới trước mặt mình, ngồi xuống.

“Chuyện gì?”

“Cháu vừa làm dịch vụ tư vấn tâm lý cho phu nhân Simor.”

“Hiệu quả như thế nào?”

“Khá tốt, cảm xúc của cô ấy đã được phát tiết ra, kế tiếp, chính là dùng thời gian làm dịu lại nỗi đau và thích ứng với cuộc sống mới.”

“Ừm.”

“Bất quá, ta ở chỗ Simor phu nhân biết được một chuyện.”

“Nói đi.”

“Nhà bà Simor ở số 46 phố Rhine.”

“Vị trí tốt.”

“Người mà lần trước ở phòng hỏa táng Hughes cháu quen biết, hơn nữa đã cho cháu khoản tư vấn tâm lý đầu tiên là 20.000 lucoin, là hàng xóm của phu nhân Simor, hắn ở số 45.”

“Ừm.”

“Ông nội, cháu cảm thấy chuyện này không khỏi quá trùng hợp. Simor tiên sinh chết trong phòng khiêu vũ, và Simor tiên sinh được cho là có mối quan hệ tốt với Piaget khi còn sống, hai người thường xuyên hẹn nhau đi câu cá.

Mà lão Darcy, cách đây không lâu tự tay đốt di thể của Lynda – vợ của Piaget.”

“Ừm, là có chút trùng hợp.”

“Quan trọng hơn, tro cốt của vợ Piaget, Lynda phu nhân, là do cháu đã tự tay cầm và bàn giao cho Piaget tiên sinh, nhưng phu nhân Simor lại nói rằng Lynda đã gửi cho cô ấy một chiếc bánh táo rất ngon vào sáng nay.”

Người vợ đã trở thành tro cốt, nhưng đột nhiên “sống lại”, lại còn còn nấu ăn.

“Ý của cháu là, ông Piaget kia, là hung thủ?”

“Cháu không biết.”

“Cháu không biết sao? Ta thấy cháu và cảnh sát trưởng Duke đã nói chuyện cực kỳ ăn ý.”

“Ông nội, cái này giống như một số tôn giáo kinh điển, chúng ta có thể ngồi đối mặt trò chuyện cả ngày về những lý luận, từ chân lý đến cách vũ trụ vận hành, đến hoạt động của xã hội loài người và chân thiện mỹ của nhân loại.

Nhưng sau khi trò chuyện xong, chúng ta thậm chí còn không thể bắt được taxi về nhà.”

Nghiên cứu tâm lý tội phạm nhìn có vẻ như là một sự tồn tại rất cao, nhưng kỳ thực nó cũng không phải là thuốc vạn năng, có đôi khi chậm rãi nói chuyện, lại phát hiện môi trâu không đúng miệng ngựa, cho dù là người vô cùng ưu tú có khả năng phân tích chính xác đến đâu, cũng chỉ có thể đưa ra một phương hướng đại khái.

Chứ không phải như người nào đó, ngón áp út đẩy gọng kính: Sự thật chỉ có một, đó là . . .

Trong việc điều tra vụ án, Karen tin rằng cảnh sát trưởng Duke sẽ tinh thông hơn mình, dù sao thì, không ai có thể lấy sở thích của mình để so sánh với bát cơm của người khác.

Có lẽ, cảnh sát trưởng Duke có thể thu hoạch được nhiều linh cảm ở đây, nhưng những gì mà hắn có thể cung cấp cũng chỉ giới hạn ở mức độ linh cảm

Kiếp trước coa một người bạn từng đem video của một vụ án cho mình xem, hy vọng mình phân tích, là một vụ án chồng giết vợ giấu xác.

Sau khi Karen xem xong trực tiếp nói, căn bản cũng không cần phân tích.

Khi lão cảnh sát tới cửa hỏi thăm người chồng kia, phỏng chừng trong lòng đã sớm chắc chắn người chồng chính là hung thủ giết người, kế tiếp chính là quá trình tìm thi thể xác nhận chứng cứ vô cùng tẻ nhạt.

Mà biểu hiện của người chồng hung thủ nhìn như rất “bình tĩnh” rất “trầm ổn” trong mắt người bình thường kia, tất cả ngụy trang, ở trước mặt lão cảnh sát căn bản không đáng nhắc tới.

“Ta đại khái hiểu được ý của cháu.” Dis gật đầu.

Karen mỉm cười.

“Ý của cháu là, bình thường ta vẫn luôn làm chuyện rất vô nghĩa.”

“. . . . . .” Karen.

Dis cầm tách trà lên,

Karen chủ động tiến lên cầm bình nước nóng,

Dis nói:

“Đầy.”

Karen ngượng ngùng đặt bình nước nóng xuống.

“Cho nên, cháu tới là muốn làm cái gì?”

“Là như vậy, ông nội, buổi chiều sau khi chúng ta rời khỏi nhà, ngài Piaget đã đến nhà muốn thăm hỏi ta, để lại cho ta một thiếp mời, mời ta đến nhà ông ấy làm khách.”

“Cháu muốn đi sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì đi đi.”

“Nhưng cháu. . . Không dám.”

Karen ngồi đó và nói một hợp lý.

“Mấy ngày tới ta tương đối bận rộn, có một số việc phải xử lý.” Dis đặt tách trà xuống, “Không có thời gian để đi ra ngoài với cháu như chiều nay.”

“Vậy thì cháu. . . Sẽ không đi.”

“Ừm.” Dis gật đầu.

“Ông nội, ngài nghỉ ngơi sớm một chút, con cũng đi ngủ.”

“Được.”

Karen đứng lên, đi tới cửa thư phòng, phía sau lại truyền đến thanh âm của Dis:

“Nếu như cháu thật sự muốn đi làm khách. . .”

Karen quay lại, mỉm cười: “Ông nội có sẵn sàng dành thời gian cho cháu không?”

Dis lắc đầu, “Cháu có thể đi chung với nó.”

“Ai?”

“Meo meo. . .”

Pall từ giá sách không biết góc nào nhảy xuống, đi tới trước mặt Karen, trên mặt con mèo đen này, rõ ràng mang theo sự không tình nguyện.

Karen đã sớm phát hiện, con mèo đen trong nhà này, rất có thiên phú trong việc biểu đạt cảm xúc, những sủng vật khác, nhiều lúc chỉ có thể thông qua nhe răng trợn mắt để biểu đạt cảm xúc đơn nhất, nhưng Pall, lại phi thường tinh tế, hoặc có thể gọi là nhân tính hóa.

“Ông nội, người xác định sao?”

Karen hỏi.

“Xác định.”

Karen nhận được câu trả lời khẳng định rất nghiêm túc nói:

“Cháu biết rồi, ông nội.”

Nói xong, Karen đi ra khỏi thư phòng, lại giúp ông nội đóng cửa thư phòng lại.

Đứng ở cửa,

Karen chớp mắt,

Hắn tin rằng Dis có thể mang lại cho mình cảm giác an toàn đầy đủ;

Cho dù loại trừ những chuyện quỷ dị mà trước đó đã trải qua,

Chỉ riêng việc lúc ở trên xe tang, Dis để cho mình lột da cánh tay cho hắn, lông mày hắn cũng không nhíu một chút, hơn nữa khi đó lúc ở trước cửa, rõ ràng ông nội đã biểu đạt ra xúc động muốn giết mình.

Ngươi cho dù xem Dis như là một người trong giang hồ, thì cũng là một người mạnh mẽ có năng lực bảo hộ.

Tàn nhẫn với chính mình,

Dám giết người,

Cho dù có chút lớn tuổi. . . Được rồi, tuổi này cũng không phải là vấn đề gì, Karen tin tưởng nếu so với tố chất thân thể mà nói, mình tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của Dis.

Cho nên, sự tồn tại của ông nội đã vượt qua tay đấm xã hội đen bên ngoài.

Nhưng,

Con mèo đó. . .

“Có lẽ, đây là một con mèo có chuyện xưa.”

Karen nhìn xuống chân, phát hiện Pall không đi theo.

“Đi tắm đi, trước tiên hãy đi ngủ trước.”

Chương 50: Tự Mình Đến Thăm (2)

“Ngài điên rồi, điên rồi! Ngài lại để cho ta chơi trò thám tử với một tên nhóc, Dis, rốt cuộc ngài nghĩ như thế nào, nghĩ như thế nào!”

Pall uyển chuyển bước đi, lần này không xuất hiện trên bàn làm việc nữa, mà dán vào vách tường, bảo trì khoảng cách tương đối lớn.

“Ta là cho ngươi đi quan sát hắn, chính như lời ngươi nói, hắn là một đầu dị ma.”

Pall nghe câu này,

Một bên của khuôn mặt mèo,

Hỏi ngược lại:

“Vậy vì sao không dứt khoát giết hắn?”

Ánh mắt Dis nhìn về phía Pall ở góc tường.

“Tê. . .”

Cái đuôi của Pall lúc này vểnh lên, tứ chi căng thẳng, lập tức nói:

“Ta biết rồi, ta sẽ theo hắn đi, ta sẽ coi trọng đầu dị ma này.”

. . . . . .

Trời đã sáng rồi.

Một giấc ngủ này, Karen ngủ đến mười giờ sáng, hẳn là chuyện ngày hôm qua xảy ra quá nhiều, làm cho bản thân quá mệt mỏi.

Ngoài ra, chất lượng giấc ngủ đêm qua không phải là rất tốt, giấc mơ kia;

Trong giấc mơ:

Lúc thì hắn ở trong vũ trường ôm một vũ nữ khiêu vũ, lúc lại xúc tro bên lò hỏa táng;

Lúc thì nằm trong quan tài linh đường ở tầng một nhà mình, nghe tiếng cầu nguyện,

Lúc lại nằm ở trong ngực Hughes phu nhân, thiếu chút nữa hít thở không thông.

Sau khi rửa mặt,

Karen cảm thấy mình đã lấy lại tinh thần.

Đi lên tầng hai, dì Winnie thấy Karen đi xuống, cười nói: “Bữa trưa ta đã chuẩn bị xong rồi.”

“Cảm ơn dì.”

Bữa trưa là món mì sợi;

Từ sau khi nhìn thấy Karen làm súp, dì Winnie và thím Mary đều đối với món này làm không biết mệt mỏi.

Súp mì rất ngon, phía trên cũng rắc hành lá.

Ngoài ra, còn có một hũ dầu mà Karen làm lúc trước, giờ phút này cũng được đặt lên bàn.

Điều đáng tiếc duy nhất là sợi mì làm không được chuẩn, nhưng hương vị xem như là ổn.

Hắn thật sự là không muốn buổi sáng thức dậy nhìn thấy bánh mì, trứng tráng kết hợp với xúc xích nhỏ, nhàm chán.

Thím Mary ở tầng hầm sửa sang dung mạo của hai “vị khách”;

Một bệnh nhân đã chết trong một bệnh viện gần đó, chú Mason đã rời đi cùng với Paul và Ron;

Việc làm ăn chính là như vậy, hoặc là liên tục nhàn mnhax rất nhiều ngày, hoặc là trong một lần liền có rất nhiều đơn dồn tới.

Đương nhiên, phần lớn mọi người từ khuynh hướng tình cảm mà nói, đều sẽ không hy vọng việc kinh doanh của nhà Inmerais trở nên thịnh vượng.

Karen ăn trưa xong rồi đi lên tầng 1.

Ông nội ngồi trên ghế sofa và lật báo.

Trên báo có đưa tin ngày hôm qua xảy ra tai nạn ở vũ trường Crown khiến hai người chết và nhiều người bị thương, tuy nhiên cũng không có tin tức về vụ án giết người, thông tin lão Darcy đã chết ở phòng hỏa táng Hughes cũng không báo cáo.

Mà vị trí trang bìa tờ báo chính là thông báo tranh cử của lão thị trưởng thành phố Luo Jia, dễ dàng đoán được vụ án giết người liên hoàn này chính là bị đè xuống, dù sao, cuộc bầu cử thị trưởng đang tiến hành như lửa đốt.

Nếu án giết người liên hoàn ác tính nổ ra, rất dễ khiến lòng người hoảng sợ, mọi người cũng sẽ nghi ngờ năng lực của lão thị trưởng, phải biết rằng, hắn vẫn luôn coi “trị an” là chiến tích mà hắn tự hào nhất và luôn tuyên truyền về nó.

“Có cần cà phê không?” Dì Winnie bưng một ấm cà phê đi xuống, ấm cà phê này là chuẩn bị cho thím Mary đang làm việc trong tầng hầm, đương nhiên, Karen cũng có thể được chia một ly.

“Không cần đâu dì, lát nữa cháu phải ra ngoài một chuyến, đến nhà người ta uống cà phê, trong nhà mình, có thể tiết kiệm một chút.”

“Này. . .”

Dì Winnie nghe vậy cười ra tiếng, nói:

“Lời vừa rồi của ngươi càng ngày càng giống thím Mary của ngươi.”

Lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên.

Karen đứng dậy và nhận cà phê từ dì của mình: “Ta sẽ đưa nó cho thím.”

“Được rồi.”

Dì Winnie đã đi nghe điện thoại.

Đi xuống tầng hầm, đi tới cửa phòng làm việc của thím Mary, Karen nhẹ nhàng gõ cửa vốn đã mở.

Trong phòng làm việc đang phát “Tinh Linh Luo Jia”, giai điệu nhẹ nhàng, thím Mary cũng đang ngâm nga theo nhịp điệu, cô đưa lưng về phía vị trí cửa, dáng người hơi đẫy đà ở dưới váy dài bao trùm càng thêm tinh tế.

Cái này không khỏi làm cho Karen nghĩ đến phu nhân Simor, người đã cởi quần áo trước mặt mình tối hôm qua, cô ấy quá gầy.

Tuy nói nhận xét dáng người của trưởng bối, là một hành vi thiếu đạo đức, nhưng dù sao cũng chỉ là ở trong lòng, cho dù là thân thích, cũng có thể nhìn ra được đẹp mắt hay không dễ nhìn, mấu chốt chính là, bảo trì linh đài thanh minh.

Dùng một loại, ánh mắt thưởng thức tác phẩm nghệ thuật để xem là được rồi.

Chậc. . . Thưởng thức, tác phẩm nghệ thuật.

Karen bỗng nhiên phát hiện, bởi vì kẻ sát nhân liên hoàn biến thái kia, mấy từ này gần đây ở chỗ hắn có chút biến vị.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tháng trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)