[Dịch] Siêu Cấp Thiên Phú
Tập 1: Một trăm năm sau (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Một trăm năm sau
Trong phòng ngủ lộn xộn, trên một cái giường gỗ.
“Đau đầu quá! ! !”
“Ta…còn sống?”
Tư duy hỗn loạn của Diệp Thiên chậm rãi thanh tỉnh, từng đoạn ký ức liên quan đến chuyện trước đó hiện lên. Cùng lúc đó, có một cỗ ký ức hoàn toàn mới dung hợp cùng với linh hồn của hắn.
“Nguyên lai ta đã xuyên việt!” Hắn cười khổ một tiếng, cỗ thân thể này không phải là của hắn, mà là của một thiếu niên trùng tên trùng họ với hắn.
Hắn, đến từ năm 2220, mà bây giờ lại là năm 2320, nói một cách khác, hắn đã đi tới thời đại một trăm năm sau. Cái thời đại này được gọi là thời đại nguyên khí, hoặc là thời đại thiên phú.
Những tin tức liên quan tới cái thời đại thiên phú này ở trong đầu được Diệp Thiên tiêu hoá từng phần một.
Vào đầu năm 2220, có rất nhiều vết nứt không gian xuất hiện trên trái đất, có vô số hung thú từ bên trong vết nứt không gian tuôn ra, nhân loại đột nhiên rớt khỏi đỉnh của chuỗi thức ăn, kéo dài hơi tàn ở dưới sự hung tàn của hung thú.
Đối mặt với hung thú, nhân loại có ý đồ dùng vũ khí nóng để tiêu diệt bọn chúng, nhưng ở giữa thiên địa lại xuất hiện một loại vật chất thần bí, sau này được mọi người gọi là nguyên khí, loại nguyên khí này có thể phá hủy kết cấu của vũ khí nóng, khiến cho vũ khí nóng không có cách nào phát huy ra hiệu quả vốn có, thậm chí ngay cả vũ khí hạt nhân mạnh mẽ nhất cũng trở thành sắt vụn.
Nhân loại đột nhiên bước vào kỷ nguyên vũ khí lạnh, nhân loại suy nhược dựa vào vũ khí lạnh làm sao có thể là đối thủ của hung thú. May mắn là hung thú mới vừa tiến vào trái đất đều là hung thú cấp thấp, chuyện này đã khiến cho nhân loại có được cơ hội sinh tồn.
Trải qua sự nghiên cứu của rất nhiều nhà khoa học, nhân loại đã phát hiện ra vật chất thần bí mới xuất hiện trên trái đất có thể lợi dụng được, thế là có một loại nghề nghiệp mới tinh xuất hiện ——Võ Giả!
Rèn luyện thể chất, hấp thu nguyên khí, đánh vỡ cực hạn nhân thể, trở thành Võ Giả.
Cùng lúc đó, thiên phú của nhân loại cũng được mở ra. Nhưng chỉ có một phần nhỏ nhân loại có thể nắm giữ thiên phú, mà thường thấy nhất chính là thiên phú tu luyện, thiên phú tu luyện sẽ quyết định một người cuối cùng có thể đạt được thành tựu như thế nào, mà ngoại trừ thiên phú tu luyện, còn có những loại thiên phú khác, ví dụ như các loại thiên phú hỏa diễm, thiên phú Hàn Băng, thiên phú chiến đấu, vân vân.
Dựa vào Võ Giả và thiên phú, nhân loại dần dần có thể chống lại cùng với hung thú, nhưng một phần lớn lãnh thổ trên trái đất đều bị hung thú chiếm lĩnh, loài người chỉ có thể chiếm một phần lãnh thổ rất nhỏ, thiết lập một số căn cứ sinh tồn.
Đáng nhắc tới là, trái đất bây giờ lại to lớn hơn trái đất trước đó gấp nhiều lần, dường như ở dưới sự ảnh hưởng của nguyên khí, trái đất đã mở rộng ra hàng trăm lần.
“Nguyên khí, thiên phú, hung thú, một cái thế giới thật là đặc sắc!” Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, chợt cười cười.
Có lẽ, có thể được đi tới cái thời đại này đối với hắn mà nói cũng không tệ, nhưng rất nhanh, sắc mặt của hắn liền trở nên nặng nề.
“Vết nứt không gian xuất hiện, nguyên khí giáng lâm, vào đêm hôm đó trên trái đất chỉ có một số ít người thức tỉnh thiên phú, thiên phú tu luyện là bẩm sinh, không cần thức tỉnh, nhưng những thiên phú khác lại có thể thức tỉnh, nhưng chuyện này đối với nhân loại ở thời điểm đó mà nói, thức tỉnh thiên phú không phải là chuyện tốt, mà là tai nạn, bởi vì không có nhục thân cường đại tương ứng, thức tỉnh thiên phú chính là tự sát, căn cứ theo ghi chép, lúc ấy có rất nhiều người vì thức tỉnh thiên phú cường đại khiến cho nhục thân bị phá huỷ, hoặc là chết, hoặc là tàn phế.”
“Dường như, mình vào lúc ấy cũng bởi vì thức tỉnh một loại thiên phú nào đó, cho nên cả người mới…nổ tung!”
Diệp Thiên có thể khẳng định, bản thân lúc ấy đã hấp thu vô số nguyên khí, cả người nổ tung, cho nên mới tử vong.
“Ta vào lúc đó không biết đã thức tỉnh loại thiên phú nào, dĩ nhiên lại làm cho thân thể nổ tung, tuy nói nhân loại ở một trăm năm trước bởi vì thân thể không thích ứng được với nguyên khí, nếu đột nhiên thức tỉnh thiên phú sẽ không chịu được, nhưng những người khác coi như không thể thừa nhận lực lượng do thức tỉnh thiên phú mang đến, nhiều lắm thì chỉ đứt mạch máu mà chết hoặc là tàn phế, có thể tưởng tượng được lúc đó thiên phú mà mình thức tỉnh tất nhiên là vô cùng nghịch thiên, đáng tiếc là đã xuyên việt rồi, không cách nào biết được đó là loại thiên phú gì!” Diệp Thiên có một chút tiếc nuối.
Sau khi sửa sang lại tin tức của kiếp trước cùng với cái thời đại này, Diệp Thiên mới chậm rãi dò xét thân thể bây giờ của mình. Cỗ thân thể này mới 15 tuổi, đặt ở thời đại nguyên khí, là thời kỳ vừa vặn để tiến hành tu luyện.
Thân thể trước 15 tuổi còn chưa phát dục hoàn chỉnh, không quá thích hợp để tu luyện, ngoại trừ một số Đại gia tộc lợi dụng một số bảo vật trân quý thúc đẩy thân thể trưởng thành sớm, mới có thể tu luyện.
Có thể nói, 15 tuổi là thời kỳ hoàng kim để tu luyện, một khi vượt quá 20 tuổi mới tiến hành tu luyện, cho dù có thiên phú cao cỡ nào, thành tựu trong tương lai cũng hết sức có hạn.
“May mắn đây không phải là thân thể của một ông già, nếu không mình liền thảm rồi.”
“Không tốt…”
Sắc mặt của Diệp Thiên đột nhiên đại biến, hắn từ bên trong ký ức rốt cục cũng nhớ tới nguyên nhân vì sao nguyên chủ nhân lại chết, là bởi vì thiên phú. Thiên phú của cỗ thân thể này vô cùng thấp!
Thiên phú Yếu Kém!
Ở cái thời đại này, thiên phú trọng yếu nhất chính là thiên phú tu luyện, mà thiên phú tu luyện theo thứ tự từ thấp đến cao là thiên phú Yếu Kém, thiên phú Thấp, thiên phú Sơ đẳng, thiên phú Trung đẳng cùng với thiên phú Cao đẳng, nghe nói ở phía trên thiên phú Cao đẳng còn có thiên phú càng cao hơn, nhưng đây không phải là bí mật mà Diệp Thiên có thể biết được.
Bất luận một kẻ nào chỉ cần tròn 15 tuổi, liền có thể mua sắm được một viên đá thiên phú để kiểm tra thiên phú của bản thân, nhưng chỉ giới hạn kiểm tra thiên phú tu luyện, những loại thiên phú khác cần phải có đá thiên phú mang theo thuộc tính đặc biệt của những loại thiên phú đó mới có thể kiểm tra được.
Nguyên chủ nhân chính là sau khi vừa tròn 15 tuổi, liền hưng phấn đi mua một viên đá thiên phú đi về kiểm tra thiên phú trong gian phòng của mình, kết quả là sau khi phát hiện ra mình chỉ có thiên phú Yếu Kém, ở dưới sự tuyệt vọng đột tử mà chết, lúc này mới tiện nghi cho Diệp Thiên xuyên việt đến.
“Moá, thiên phú Yếu Kém, đây là thiên phú tu luyện rác rưởi nhất, ngay cả việc trở thành Võ Giả đều không có bất kỳ một sự hy vọng nào a!” Diệp Thiên cũng tuyệt vọng.
Võ đồ cùng với Võ Giả là hai cái cảnh giới tu luyện thấp nhất, mà võ đồ kỳ thật cũng không được tính là cảnh giới chân chính, Võ Giả mới được xem là cảnh giới chân chính thứ nhất, nắm giữ lực lượng 1000 cân liền có thể trở thành Võ Giả.
Nhưng muốn trở thành Võ Giả, thì điều kiện thấp nhất là bản thân phải nắm giữ thiên phú Thấp.
Chương 2: Thiên phú ẩn tàng
Thiên phú Thấp so với thiên phú Yếu Kém cao hơn một cấp bậc, nhưng cả một đời bất quá cũng chỉ có thể miễn cưỡng trở thành Võ Giả sơ kỳ mà thôi, nhưng nói chung, thiên phú Thấp tối thiểu còn có một tia hy vọng, một khi trở thành Võ Giả, coi như là Võ Giả sơ kỳ, cũng được coi như là một đại nhân vật, có thể áp đảo ở phía trên người bình thường.
Nhưng nếu nắm giữ thiên phú Yếu Kém thì lại khác, coi như tu luyện cả một đời cũng chỉ là võ đồ, đây là do thiên phú hạn chế.
“Nếu có thể cải biến thiên phú thì tốt biết mấy!” Diệp Thiên an ủi bản thân.
“Cốc cốc cốc! ! !” Từng đợt thanh âm gõ cửa vang lên.
“Anh ơi, anh có ở bên trong hay không?” Giọng nói của một thiếu nữ trẻ tuổi truyền tới ở bên ngoài cửa phòng.
Diệp Thiên biết rõ, đây là em gái Diệp Vũ ở kiếp này của hắn, năm nay mới 13 tuổi. Diệp Thiên mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy một thiếu nữ khả ái như là búp bê.
“Anh ơi, thiên phú của anh là như thế nào?” Diệp Vũ hiếu kỳ hỏi.
Thiên phú của mỗi người là bí mật, trừ phi là người thân nhất, những người khác nếu như hỏi thăm thì chính là khiêu khích, dù sao thì người nào cũng không muốn thiên phú của bản thân bị người khác biết rõ, ví dụ như một số người có thiên phú cao, một khi bị người khác biết thiên phú cụ thể, nói không chừng sẽ dẫn đến chuyện ám sát.
Ở cái thế giới này, sự tình dạng này không phải là chưa từng phát sinh qua. Cho nên, bất luận kẻ nào cũng đều không được hỏi thăm thiên phú của người khác.
Bất quá, Diệp Thiên tự nhiên sẽ không trách tội em gái của mình.
“Tiểu Vũ à, thiên phú của anh rất không tệ, trong tương lai tuyệt đối có thể trở thành Võ Giả vĩ đại!” Diệp Thiên chăm chú nhìn tiểu Vũ, mỉm cười, nhưng bên trong tiếng cười lại tràn đầy sự đắng chát.
Nhưng sau một khắc, con ngươi của hắn liền co rụt lại, bị chấn kinh! Chỉ thấy có một cái màn ảnh giả lập hiện bên trên võng mạc của hắn.
Nhân loại: Diệp Vũ
Thiên phú tu luyện: Thấp
Thiên phú Hàn Băng: Sơ đẳng (chưa thức tỉnh)
“Cái tình huống này là như thế nào?” Diệp Thiên có chút không hiểu ra sao, nhìn qua còn tưởng rằng là ảo giác, nhưng cuối cùng hắn lại có thể khẳng định, tất cả những thứ trước mắt cũng không phải là ảo giác.
Số liệu biểu hiện bên trên võng mạc là tồn tại chân thật, không phải là ảo giác.
“Ồ, cái này có lẽ là thiên phú ẩn tàng của mình!” Diệp Thiên trầm tư một chút, liền nghĩ ra nguyên nhân.
Diệp Vũ bây giờ chỉ mới có 13 tuổi, còn chưa đến tuổi tác tu luyện, nhưng thiên phú tu luyện từ một khắc ra đời liền xuất hiện, cho dù Diệp Vũ nắm giữ thiên phú tu luyện rất là bình thường, về phần thiên phú Hàn Băng, đây là một loại thiên phú nằm ngoài thiên phú tu luyện, mười phần hiếm thấy, vạn người không có được một, sau này nếu như có thể thức tỉnh tuyệt đối sẽ có thể nghiền ép đối thủ đồng giai, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến.
“Sau khi trở thành Võ Giả, là có thể hấp thu nguyên khí, những thiên phú ẩn tàng khác mới có thể chậm rãi thức tỉnh, nhưng số người có thiên phú khác lại quá ít, không nghĩ đến em gái của mình dĩ nhiên lại nắm giữ thiên phú Hàn Băng hiếm thấy.”
“Bất quá, thiên phú của mình chính là có thể nhìn thấy thiên phú của những người khác hay sao?” Diệp Thiên cảm giác được thiên phú của bản thân tuyệt đối sẽ không đơn giản như thế.
Rất nhanh, hắn tiến hành thí nghiệm một vài thứ, vào thời điểm hắn đụng vào người của em gái mình, liền phát hiện ra bên trong màn ảnh giả lập liền xuất một chữ ‘sao chép’ ở phía sau thiên phú tu luyện của tiểu Vũ.
Nói một cách khác, hắn có thể sao chép thiên phú của em gái mình. Bất quá bởi vì thiên phú Hàn Băng chưa thức tỉnh, cho nên Diệp Thiên sẽ không có cách nào sao chép.
“Có muốn sao chép hay không?” Đối mặt với cái lựa chọn này, Diệp Thiên tự nhiên không muốn.
Thiên phú Thấp mặc dù mạnh hơn rất nhiều so với thiên phú Yếu Kém, nhưng cũng là rác rưởi a, coi như sao chép cũng không có tác dụng gì. Đuổi em gái ra khỏi phòng, Diệp Thiên ngồi ngây ngốc ở trong phòng kiểm tra loại thiên phú này của mình.
“Ta có thể nhìn thấy thiên phú của em gái, hẳn là cũng có thể nhìn thấy thiên phú của bản thân a?” Diệp Thiên suy tư.
Thế là, Diệp Thiên đem lực chú ý đặt lên trên người của mình. Rất nhanh, bên trên võng mạc đã xuất hiện số liệu liên quan tới tình huống bản thân.
Nhân loại: Diệp Thiên
Thiên phú tu luyện: Yếu Kém
Chỉ có một dòng Thiên phú tu luyện: Yếu đơn giản, điều này nói rõ Diệp Thiên ngoại trừ thiên phú tu luyện Yếu Kém, thì không có thiên phú ẩn tàng nào khác, dùng lời nói của cái thời đại này, chính là tiêu chuẩn của phế vật, vẻn vẹn chỉ có thiên phú tốt hơn so với người bình thường một tia mà thôi.
“Hiện tại mình đã biết rõ ràng tình huống cơ bản, đây có thể là loại năng lực thần kỳ đã khiến cho mình bạo thể mà chết ở kiếp trước, đã xuyên việt cùng một chỗ với mình đến đây. Loại thiên phú này hẳn được gọi là thiên phú Sao Chép, có thể sao chép thiên phú của những người khác, về phần sao chép thiên phú của người khác xong, có thể dung hợp được với thiên phú của bản thân hay không, chuyện này cần phải thí nghiệm một chút. Mặt khác, muốn sao chép thiên phú của đối phương thì lại cần phải đụng vào người, chuyện này có hơi phiền toái, nhưng có lẽ về sau sẽ xuất hiện biến hóa cũng không nhất định!”
Sau khi làm rõ những điểm này, Diệp Thiên liền có một cái kế hoạch, đó chính là sao chép thiên phú tu luyện của vị thiên tài nào đó, nếu không dựa vào thiên phú Yếu Kém của bản thân hắn, dùng cả một đời cũng đừng hòng tu luyện tới cấp độ Võ Giả.
Mà nếu không trở thành Võ Giả, cuộc sống sau này cũng sẽ không quá tốt.
Một năm trước cha mẹ của Diệp Thiên đã chết ở trong miệng của hung thú, bây giờ cái gia đình này chỉ có hắn cùng với em gái của mình, đây cũng là hiện trạng của rất nhiều gia đình, dù sao thì nhân loại muốn sinh tồn ở cái thời đại này vẫn như cũ rất gian nan, mỗi thời mỗi khắc đều có người tử vong, không biết có bao nhiêu gia đình cửa nát nhà tan.
Căn nhà hiện tại mà Diệp Thiên đang sống ở trong một cái căn cứ cỡ nhỏ, có tên là căn cứ Lâm Hải, toàn bộ căn cứ có hết thảy 30 vạn người, trong đó đại khái chỉ có hơn một ngàn Võ Giả, mà Võ Giả lại nắm giữ quyền hạn mà người bình thường không có.
Cha mẹ của Diệp Thiên chính là Võ Giả, chỉ tiếc là đã chết trong một lần thực hiện nhiệm vụ ở nơi dã ngoại, nhưng cho dù đã chết đi, căn cứ cũng sẽ cung cấp cho gia đình Diệp Thiên một khoản đãi ngộ nhất định, ví dụ như trước khi 15 tuổi có thể được nhận trợ cấp của căn cứ, có thể bảo đảm được cuộc sống của mình.
Nhưng nếu như vượt qua 15 tuổi mà nói, vậy sẽ mất đi khoản trợ cấp. Diệp Thiên đã đạt đến 15 tuổi, bởi vì vậy mà đã mất đi khoản trợ cấp, chỉ có em gái Diệp Vũ là còn được căn cứ trợ cấp, nhưng cũng chỉ đủ để nuôi sống một người.
Hai người còn nhỏ tuổi, căn bản là không có cách nào kiếm tiền, thậm chí là vì tiết kiệm tiền, hắn và em gái Diệp Vũ cũng đã bỏ học từ sớm.
Chương 3: Luyện Thể Quyết
Tại căn cứ Lâm Hải, chỉ cần đạt tới 9 tuổi liền có thể đi học, có thể một mực học tập cho đến khi mười lăm tuổi, về phần trường tiểu học, trung học, đại học ở 100 năm trước, ở cái thời đại này lại không có.
Những thứ mà trường học ở đây dạy chính là toán học và ngôn ngữ, mà hai người Diệp Thiên và Diệp Vũ đã học không sai biệt lắm, ảnh hưởng của việc bỏ học cũng không lớn.
“Cha mẹ đã từng lưu lại một chút di sản, mặc dù không nhiều, nhưng cũng đầy đủ cho mình sinh hoạt mấy năm, nhưng sau này thì sao, nếu như không có cấp độ Võ Giả, muốn kiếm tiền cũng chỉ có thể làm công cho những người khác.”
Làm công? Đây là một chuyện không có khả năng, cũng không thể làm công cả đời. Trở thành Võ Giả mới là đường ra duy nhất của cái thời đại này!
“Ra đường đi dạo một vòng xem!” Diệp Thiên sau khi hạ quyết tâm, liền căn dặn em gái của mình một chút, để cho nàng yên tâm ở trong nhà, còn bản thân thì đi ra bên ngoài.
Trên đường cái, người đến người đi, mười phần náo nhiệt, đại bộ phận đều là người bình thường, có một phần là võ đồ, chỉ có một số ít là Võ Giả.
Trên người của những Võ Giả này phát ra khí thế cường đại, nếu tới gần mà nói, ngay cả hô hấp cũng có một chút gấp rút.
Thiên phú Thấp!
Thiên phú Thấp!
Thiên phú Yếu Kém!
Thiên phú Thấp!
~~~~~
Diệp Thiên đi dạo một vòng, phát hiện ra phần lớn mọi người đều chỉ có thiên phú Yếu Kém cùng với thiên phú Thấp, ngay cả thiên phú Sơ đẳng cũng không thấy được mấy người, chỉ có thể thấy được ở trên người của Võ Giả.
“Xem ra ở căn cứ Lâm Hải, nắm giữ thiên phú Sơ đẳng đã là hết sức tốt rồi!” Diệp Thiên nhíu mày.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, căn cứ Lâm Hải chỉ là một cái căn cứ nhỏ, người mạnh nhất nghe nói cũng chỉ bất quá là Đại Võ Giả mà thôi, người có thiên phú Thấp chỉ có thể tu luyện tới cực hạn là Võ Giả sơ kỳ, mà người có thiên phú Sơ đẳng chắn chắn sẽ trở thành Võ Giả, có một tia hi vọng trở thành Tinh Anh Võ Giả, mà người có thiên phú Trung đẳng chắn chắn sẽ trở thành Tinh Anh Võ Giả, có một tia hi vọng trở thành Đại Võ Giả.
Đại Võ Giả của Căn cứ Lâm Hải đã rất già rồi, đoán chừng ông ta chỉ nắm giữ thiên phú Trung đẳng mà thôi.
“Thiên phú Trung đẳng, tối thiểu nhất phải tìm một người nắm giữ thiên phú Trung đẳng để sao chép, mình không có cách nào tới gần những Võ Giả kia, chứ đừng nói là đụng chạm vào bọn hắn, nói không chừng còn bị bọn hắn giết chết, Võ Giả giết người bình thường cũng chỉ là vi phạm quy định của căn cứ, nhiều lắm chỉ bị xử phạt một ít tiền mà thôi, căn bản là không có sự tình gì, đặc biệt là loại người không có bối cảnh như mình, càng không có người làm chủ, cho nên không thể mạo hiểm sao chép thiên phú của Võ Giả!”
“Căn cứ có 30 vạn người, thiên phú Sao Chép của mình chỉ có thể xem xét thiên phú của người khác ở trong phạm vi 3 mét, cái phạm vi này quá nhỏ, nếu như đi lòng vòng kiểm tra thiên phú của người khác, tốc độ quá chậm, phương pháp tốt nhất chính là tìm người cố định, hỏi thăm một chút xem vị võ đồ nào có tốc độ tu luyện nhanh, sau đó đi kiểm tra xem hắn có thiên phú như thế nào, chỉ cần có thiên phú Trung đẳng, liền sao chép, mình cũng không tin là cả một cái căn cứ Lâm Hải lại không có một người nắm giữ thiên phú Trung đẳng?”
Cơ hồ các võ đồ đều tập trung tại các đại học viện, căn cứ Lâm Hải có 5 đại học viện, chỉ cần đạt tới 15 tuổi liền có thể đi đến những học viện này để học tập, ngoại trừ học viện đệ nhất Lâm Hải cần có thiên phú Sơ đẳng hoặc là quan hệ nhất định ở bên ngoài, những học viện khác đều không có yêu cầu gì, chỉ cần nộp tiền học phí là có thể vào học.
“Nguyên chủ nhân lúc đầu hy vọng có thiên phú Sơ đẳng, sau đó sẽ vào học viện đệ nhất học tập, nhưng bây giờ cho dù có thiên phú Sơ đẳng, mình cũng không dám đi đến học viện đệ nhất, học viện đệ nhất yêu cầu kiểm tra thiên phú, mình nếu để cho những người khác biết thiên phú, về sau thiên phú thay đổi mà nói, tuyệt đối sẽ bị người ta cắt thành từng mảnh để nghiên cứu.” Diệp Thiên bất đắc dĩ nghĩ thầm.
Bây giờ, hắn chỉ có thể đi đến học viện thứ hai để học tập. Kỳ thật, hắn nhất định phải đi đến học viện để học tập, nếu không thì sẽ không có cách nào học tập Luyện Thể Quyết, trở thành võ đồ cũng không có cách nào hấp thu nguyên khí, chỉ có tu luyện Luyện Thể Quyết, từ đó có được lực lượng 1000 cân, trở thành một Võ Giả.
Học viện thứ năm, tại sân luyện võ số 3.
“Nếu muốn trở thành Võ Giả, nhất định phải có thiên phú, bên trong phần lớn các ngươi đều không có cách nào trở thành Võ Giả, thế nhưng chỉ cần có thể trở thành võ đồ, cũng đã có tiền đồ hơn xa so với người bình thường, tỷ lệ tìm được việc làm cũng hơn xa so với người bình thường, mà muốn trở thành võ đồ thì nhất định phải tu luyện Luyện Thể Quyết.” Một người trung niên đang giải bài cho một nhóm học viên.
Các học viên ở phía dưới nghe giảng mười phần nghiêm túc, bọn họ đều là bình dân, cách học tập Luyện Thể Quyết duy nhất chính là tới học viện, nếu như không nghiêm túc nghe giảng, một khi luyện sai, nói không chừng sẽ không có cách nào tăng thực lực lên, thậm chí sẽ khiến cho thân thể bị tổn hại.
Diệp Thiên cũng ở trong đó, hắn đã đăng ký học ở học viên thứ năm và đã học tập ở đây được 10 ngày. Trong 10 ngày này, mỗi ngày huấn luyện viên trung niên đều sẽ truyền thụ Luyện Thể Quyết, đồng thời tự mình biểu diễn 18 cái động tác Luyện Thể Quyết.
Có lẽ là vì duyên cớ xuyên việt, linh hồn của Diệp Thiên đã trở nên cường đại hơn so với người bình thường, trí nhớ cũng rất tốt, cho nên chỉ ngắn ngủi trong thời gian mười ngày liền nắm giữ 18 cái động tác Luyện Thể Quyết, cam đoan sẽ không phạm phải sai lầm.
Về phần những học viên khác, không có thời gian một, hai tháng, sẽ rất khó triệt để nắm giữ Luyện Thể Quyết. Đương nhiên, những người có thể âm thầm mời huấn luyện viên về nhà dạy học lại là một chuyện khác, nhưng giá tiền mới huấn luyện viên về nhà dạy học bình dân làm sao có thể thừa nhận được.
“Nhất định phải hoàn toàn nắm giữ Luyện Thể Quyết mới có thể chính thức tu luyện, đây là động tác thứ nhất…” Huấn luyện viên trung niên biễu diễn từng động tác Luyện Thể Quyết.
Trải qua một giờ, buổi truyền thụ kết thúc, nguyên một đám học viên rời đi.
“Diệp Thiên, ngươi học tập thế nào rồi? Ta đã nắm giữ được 13 cái động tác, rất nhanh liền có thể tu luyện Luyện Thể Quyết!” Một tên mập ngăn cản Diệp Thiên, hưng phấn nói.
Tên mập tên là Trương Bảo, là một người bạn học mà Diệp Thiên quen biết trong mười ngày đi học này, coi như là cũng có một chút thân quen.
“Ta mới nắm giữ được 8 cái động tác!” Diệp Thiên cố ý nói ra.
Hắn cũng không muốn nói ra mình đã nắm giữ 18 cái động tác, nếu không nhất định sẽ gây ra những chuyện phiền phức không nên có, hắn vừa mới đến cái thời đại này, tốt nhất nên điệu thấp một chút.
“Cố lên, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ có thể tu luyện Luyện Thể Quyết, trong tương lai chúng ta nhất định có thể trở thành Võ Giả cường đại!” Trương Bảo cổ vũ.
Chương 4: Dung hợp
“Có lẽ vậy!” Diệp Thiên cười cười.
Hắn thông qua thiên phú Sao Chép quan sát thiên phú của Trương Bảo, mặc dù mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng cũng chỉ là thiên phú Thấp mà thôi, bằng vào loại thiên phú này muốn trở thành Võ Giả là có hi vọng, nhưng không biết được sẽ tốn bao nhiêu thời gian và tài nguyên, mà Trương Bảo lại không phải là đệ tử đại gia tộc, chỉ là con cái của một gia đình phổ thông, căn bản không có năng lực cung cấp đầy đủ thời gian và tài nguyên cho Trương Bảo tu luyện.
Kết cục của Trương Bảo nhiều lắm chỉ là võ đồ, sau đó tìm một công việc ổn định để làm rồi chờ chết, hoặc là chết ở bên trong một trận thú triều nào đó trong tương lai.
“Trương Bảo, người có thiên phú nhất ở học viện của chúng ta là ai vậy?” Diệp Thiên nhỏ giọng hỏi.
Hắn chỉ mới gia nhập vào học viện mười ngày thời gian, mà Trương Bảo đã gia nhập hơn một tháng, hơn nữa Trương Bảo cũng rất nhiệt tình, có quan hệ tốt với rất nhiều người, cho nên khẳng định sẽ biết được nhiều tin tức hơn.
“Có thiên phú nhất?” Trương Bảo không biết Diệp Thiên muốn biết chuyện này để làm cái gì, thế nhưng vẫn nói ra: “Thiên phú đều là chuyện bí ẩn, sẽ không có ai tiết lộ, thế nhưng từ tiến độ tu luyện là có thể nhìn ra, học viện thứ năm của chúng ta ở căn cứ Lâm Hải cũng không phải là học viện gì lớn, những người có thiên phú cao đều đi đến học viện đệ nhất, bất quá học viện của chúng ta đúng là có một thiên tài.”
“Người nào?” Diệp Thiên hiếu kỳ hỏi.
“Trần Đông!” Trương Bảo thần thần bí bí nói: “Trần Đông cũng được sinh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ là người bình thường, vào một tháng trước hắn đã gia nhập vào học viện thứ năm, chỉ trong vẻn vẹn nửa tháng thời gian, hắn liền trở thành võ đồ, sau đó được viện trưởng thu làm đồ đệ, Trần Đông bây giờ cũng không cần phải tu luyện cùng một chỗ với chúng ta nữa, mà được viện trưởng tự mình dạy bảo.”
Xoẹt! Bên trong ánh mắt của Diệp Thiên đột nhiên lấp lóe quang mang kích động, hắn có thể khẳng định, thiên phú của Trần Đông tuyệt đối sẽ không tệ, nếu không sẽ không được viện trưởng của học viện thứ năm thu làm đồ đệ.
Phải biết rằng, viện trưởng của học viện thứ năm thế nhưng chính là Tinh Anh Võ Giả đỉnh phong, có thực lực vượt xa Võ Giả đỉnh phong bình thường, mà Võ Giả phổ thông ở trong mắt của viện trưởng cũng chỉ là giun dế.
Tại căn cứ Lâm Hải, viện trưởng của học viện thứ năm tất nhiên là đại nhân vật đỉnh tiêm, nếu chỉ là thiên phú Sơ đẳng khẳng định sẽ không được viện trưởng coi trọng, có thể được viện trưởng coi trọng tối thiểu nhất phải là thiên phú Trung đẳng.
Bởi vì chỉ có thiên phú Trung đẳng mới chắc chắn trở thành Tinh Anh Võ Giả, mới có hi vọng trở thành Đại Võ Giả.
“Làm như thế nào mới có thể tiếp xúc với Trần Đông đây?” Diệp Thiên tự hỏi.
Vào đúng lúc này, một trận tiếng ồn ào truyền đến.
“Trần Đông đã đến!”
“Trời ạ, Trần Đông được viện trưởng đại nhân thu làm đệ tử dĩ nhiên lại xuất hiện ở sân luyện võ số 3 của chúng ta.”
“Hắn không phải là được viện trưởng tự mình dạy bảo hay sao? Tại sao lại đến sân luyện võ của chúng ta?”
Ánh mắt của những học viên nhìn về phía Trần Đông đều là hâm mộ hoặc là ghen ghét, dù sao thì đây cũng là một cái thời đại coi trọng thiên phú, mà Trần Đông lại là một nhân vật mà dùng cả đời bọn hắn cũng không có cách nào với tới.
Diệp Thiên lúc này tự nhiên cũng chú ý tới Trần Đông, chậm rãi đi tới gần. Ở trong tình huống người khác không chú ý, hắn đã tiếp cận đến vị trí 3 mét gần Trần Đông, sau đó trong nháy mắt mở ra thiên phú Sao Chép.
Nhân loại: Trần Đông
Thiên phú tu luyện: Trung đẳng
“Quả nhiên là thiên phú Trung đẳng!” Diệp Thiên ngăn chặn sự hưng phấn trong lòng, ánh mắt lấp lóe, âm thầm chuẩn bị kế hoạch.
“Trần Đông, nghe nói ngươi được viện trưởng thu làm đồ đệ, thực lực của ngươi bây giờ đã đạt đến tầng thứ gì?” Một học viên sùng bái nhìn Trần Đông, hỏi.
“Ta đã nắm giữ lực lượng 200 cân!” Trần Đông ngẩng đầu dương dương đắc ý.
Hít hà! ! ! ! Bốn phía hít một ngụm khí lạnh!
Trở thành võ đồ chỉ cần nắm giữ lực lượng 100 cân là có thể, mà Trần Đông vừa mới trở thành võ đồ không bao lâu a, dĩ nhiên đã nắm giữ lực lượng 200 cân, dựa theo dạng tốc độ này, Trần Đông chẳng phải là rất nhanh liền có thể trở thành Võ Giả hay sao?
“Khoe khoang.” Diệp Thiên rốt cục cũng biết rõ Trần Đông tại sao lại tới nơi này, hiển nhiên Trần Đông sau khi tu luyện được một chút thành tích liền không nhịn nổi muốn ra ngoài khoe khoang, cùng một dạng với nhà giàu mới nổi!
“Trần Đông, có thể kí tên cho ta một cái hay không?”
Từng học viên lấy ra giấy và bút, hi vọng Trần Đông có thể kí tên cho một cái, được Võ Giả tương lai kí tên, cũng là một loại vinh quang, nếu sau này Trần Đông có thể trở thành Tinh Anh Võ Giả giống như viện trưởng, nói không chừng một chữ ký như vậy bán đi cũng đủ tiền sinh hoạt trong vài tháng.
“Tốt tốt tốt, ta sẽ kí tên cho các ngươi!” Trần Đông có chút lâng lâng, kí tên cho từng học viên một.
Diệp Thiên cũng chen vào, nhưng hắn không phải muốn ký tên, mà là muốn sao chép thiên phú.
“Chạm được rồi!” Diệp Thiên trong nháy mắt chạm vào tay trái của Trần Đông, liền sao chép thiên phú tu luyện của Trần Đông, sau đó nhanh chóng thu cánh tay về.
Toàn bộ quá trình hoàn toàn không gây nên sự chú ý của những người khác, dù sao thì ở dưới loại tình huống này, đụng phải thân thể của Trần Đông là một chuyện quá bình thường.
“Thiên phú tu luyện Trung đẳng đã sao chép thành công, có muốn dung hợp hay không?”
Diệp Thiên vào cái thời điểm này cũng không dám dung hợp, bởi vì hắn không biết sau khi dung hợp sẽ có phản ứng gì, tốt nhất là nên tiến hành dung hợp ở một địa phương không có ai.
Học viện có chế độ quản lý rất lỏng lẻo, hoàn toàn không thèm để ý đến việc học viên có đi học hay không, coi như không đến học viện cũng không bị phạt.
Trên thực tế, một khi học xong Luyện Thể Quyết, các học viên trên cơ bản đều sẽ tự động tu luyện, dù sao thì những huấn luyện viên ở học viện cũng không có nhiều thời gian rỗi như vậy để đi dạy học viên tu luyện.
Đây chính là hiện trạng của học viện thứ năm, nếu như ở học viện đệ nhất thì sẽ có sự khác nhau rất lớn. Nói đúng ra, học viện đệ nhất mới là học viện chân chính, những học viện khác bất quá chỉ là một cái võ quán to lớn hơn mà thôi.
Về đến nhà, em gái Diệp Vũ đang đọc sách học tập kiến thức võ đạo, những quyển sách này là do cha mẹ lưu lại, Diệp Vũ vào thời điểm không có việc gì sẽ đọc qua một chút, làm tốt chuẩn bị luyện võ vào 2 năm sau.
Diệp Thiên đi vào phòng ngủ, khóa kỹ cửa phòng.
“Dung hợp!”
Oanh! ! ! ! Một cỗ lực lượng không hiểu tác động lên trên người của Diệp Thiên, lan toả ra toàn bộ cơ thể.
Đau nhức! Thống khổ vô biên tràn vào tâm trí, toàn bộ thân thể phảng phất như là muốn nổ tung.
“Trời ạ, không ngờ được dung hợp thiên phú lại đau đớn như vậy!” Diệp Thiên âm thầm rên rỉ.
Bất quá cho dù biết rõ là thống khổ như vậy, hắn cũng sẽ không có một chút do dự tiến hành dung hợp, đây chính là quá trình nghịch thiên cải biến thiên phú a, giống như đầu thai hoán cốt a, đau nhức một chút thì tính là cái gì!
Chương 5: Thiên phú Trung đẳng
“Anh có chuyện gì vậy?” Diệp Vũ dường như phát giác ra thanh âm không đúng, đứng ở bên ngoài cửa nhẹ giọng hỏi.
“Không có việc gì!” Diệp Thiên cắn răng trả lời.
Hắn không dám phát ra tiếng la hét, nếu không sẽ không có cách nào giải thích.
Cũng may là cơn đau đớn tới nhanh, đi cũng nhanh, 10 phút sau đó, sự đau đớn trên người của Diệp Thiên dần dần tiêu tán, thay vào đó là một cảm giác thư sướng, thoải mái như là mới làm chuyện nam nữ xong.
Đương nhiên, Diệp Thiên cũng không quên sự tình trọng yếu nhất, hắn lập tức kiểm tra thiên phú của mình.
Nhân loại: Diệp Thiên
Thiên phú tu luyện: Trung đẳng
Nhìn thấy số liệu bên trên màn ảnh giả lập, Diệp Thiên không nhịn được trở nên kích động.
Rốt cục không còn là thiên phú Yếu Kém nữa, điều này đại biểu cho việc thiên phú của hắn thật sự đã cải biến, đại biểu cho tương lai vô hạn của hắn.
Võ Giả, Tinh Anh Võ Giả, Đại Võ Giả đều không còn là cực hạn của hắn nữa, hắn chỉ cần không ngừng dung hợp với thiên phú mới, trong tương lai hắn tuyệt đối sẽ trở thành tồn tại phía trên Đại Võ Giả.
“Một tháng, còn cần một tháng nữa mới có thể tiếp tục sao chép thiên phú!”
Đây là tin tức mà Diệp Thiên nhận được từ bên trong thiên phú Sao Chép. Nói một cách khác, một tháng sau, hắn có thể sao chép thêm một loại thiên phú khác.
“Trước tiên thử nghiệm xem tốc độ tu luyện do thiên phú Trung đẳng mang tới là như thế nào!” Diệp Thiên không kịp chờ đợi việc thử nghiệm.
Kỳ thật sau khi nắm giữ sơ bộ 18 cái động tác Luyện Thể Quyết, hắn đã không nhịn được thử một lần, đáng tiếc là lại có hiệu quả quá yếu ớt, chỉ cảm thấy toàn thân được tăng lên một chút, nếu không phải linh hồn của hắn cường đại, thì thật sự là không cảm thấy.
Chính là bởi vì cảm thấy không tăng lên được bao nhiêu, hôm nay hắn mới đi tới học viện tiếp tục nghe giảng, hắn cứ tưởng rằng bản thân đã luyện sai rồi.
Nhưng tiếc nuối chính là, hắn căn bản là không có luyện sai, điều này nói rõ rằng là do thiên phú của hắn quá kém, không có thời gian dài tu luyện căn bản sẽ không có hiệu quả gì, nếu như không có thiên phú Sao Chép mà nói, lấy thiên phú của hắn tu luyện 1 năm cũng không có hi vọng trở thành võ đồ.
“Động tác thứ nhất!”
“Động tác thứ hai!”
~~~~~
Diệp Thiên ở trong phòng triển khai từng động tác trong Luyện Thể Quyết, những động tác này thoạt nhìn mười phần quái dị, lại là những động tác luyện thể cơ sở tốt nhất mà nhân loại tổng kết ra.
18 cái động tác, muốn rèn luyện hoàn tất toàn bộ cần nửa giờ đồng hồ, cũng chỉ có sau khi thi triển hoàn chỉnh một lần 18 cái động tác mới có hiệu quả luyện thể.
Rất nhanh, nửa giờ trôi qua, Diệp Thiên đã thi triển 18 cái động tác một cách hoàn mỹ.
Vào thời điểm thi triển động tác cuối cùng, trên người của Diệp Thiên đột nhiên toát ra một dòng nước ấm, dòng nước ấm này chậm rãi chảy vào các vị trí trong cơ thể, rèn luyện thân thể của hắn.
Dòng nước ấm này là tiềm năng thuộc về nhân thể, mà Luyện Thể Quyết chính là biện pháp khai phá tiềm năng nhân thể hữu hiệu nhất.
Nhưng khai phá tiềm năng nhân thể quá độ sẽ làm cho thân thể thương tổn, cho nên một ngày tối đa chỉ có thể thi triển Luyện Thể Quyết mười lần, mà một lúc chỉ có thể thi triển Luyện Thể Quyết liên tục ba lần, đây là kinh nghiệm do vô số người tổng kết.
“Không hổ là thiên phú Trung đẳng, hiệu quả tu luyện mang lại phải gấp 100 lần thiên phú Yếu Kém a, không trách được vì sao Trần Đông trong nửa tháng ngắn ngủi liền trở thành võ đồ, trong một tháng thời gian liền có thể nắm giữ lực lượng 200 cân!”
Diệp Thiên đối với thiên phú Trung đẳng rất là hài lòng, nhưng hắn cũng biết rõ ở phía trên thiên phú Trung đẳng còn có thiên phú càng cao hơn, tốc độ tiến bộ của những thiên tài kia là chuyện mà tạm thời hắn không có cách nào tưởng tượng.
Cho nên, hắn cần phải cố gắng hơn nữa, đợi đến thời điểm dòng nước ấm do lần thứ nhất Luyện Thể Quyết mang đến tiêu hao không sai biệt lắm, Diệp Thiên liền tiếp tục bắt đầu thi triển Luyện Thể Quyết lần thứ hai.
Sau khi thi triển hoàn tất ba lần Luyện Thể Quyết liên tiếp, trên người của Diệp Thiên toàn là mồ hôi, còn có tạp chất màu đen nhàn nhạt.
Diệp Thiên đi tắm rửa một cái, sau đó ăn mười mấy cái bánh bao. Tu luyện Luyện Thể Quyết sẽ phi thường hao phí năng lượng nhân thể, cho nên nhất định phải ăn nhiều để bổ sung năng lượng nhân thể.
Một tháng sau, ở bên trong một rừng cây nhỏ gần Học viện thứ năm, lúc này đã gần chạng vạng tối, là một nơi yên tĩnh và không có người ở.
Diệp Thiên đang tu luyện ở bên trong nơi này, đây cũng là địa phương mà hắn thường xuyên tới tu luyện.
“Hô, hôm nay đã tu luyện hoàn tất mười lần Luyện Thể Quyết!” Diệp Thiên thu hồi động tác, đi về phía sân luyện võ số 3.
Trong sân luyện võ có rất nhiều tảng đá, những tảng đá này có cái nặng 100 cân, có cái nặng 200 cân, thậm chí là có cái nặng 300 cân.
Chỉ cần nâng tảng đá 100 cân lên đỉnh đầu kiên trì trong ba giây đồng hồ liền đại biểu cho việc nắm giữ lực lượng 100 cân, nếu như tảng đá nâng lên là 200 cân, đại biểu cho lực lượng 200 cân, đây là một phương pháp kiểm tra rất đơn giản.
Vào ngày thứ tám tu luyện Luyện Thể Quyết, Diệp Thiên đã nắm giữ lực lượng 100 cân, bước vào cấp độ võ đồ.
“Hôm nay hẳn là sẽ có thể nâng được tảng đá 200 cân a, Trần Đông có viện trưởng dạy bảo, cho nên có tốc độ tu luyện rất nhanh. Nhưng ta cũng không kém, thiên phú của ta là thiên phú Yếu Kém dung hợp cùng với thiên phú Trung đẳng mà thành thiên phú Trung đẳng, trên lý luận mà nói so với Trần Đông còn mạnh hơn một chút, lại tăng thêm một tháng thời gian này của ta, hoàn toàn không lãng phí một chút thời gian nào, mỗi ngày đều luyện xong toàn bộ mười lần Luyện Thể Quyết. Luyện Thể Quyết càng luyện càng thống khổ, người bình thường thật sự là không nhất định có thể luyện qua một ngày mười lần, lấy loại tính tình kia của Trần Đông, xem chừng một ngày nhiều lắm chỉ có thể luyện bảy, tám lần là căng hết cỡ, cho nên tiến bộ của ta không nhất định sẽ chậm hơn so với Trần Đông, nói không chừng còn nhanh hơn Trần Đông.” Diệp Thiên nghĩ thầm.
Nghỉ ngơi một hồi, thể lực được khôi phục không sai biệt lắm, hắn liền đi tới phía trước tảng đá 200 cân.
“Lên!” Hai tay dùng sức, Diệp Thiên ôm lấy tảng đá dưới chân, sau đó dụng lực nâng lên.
Vào thời điểm sau khi nâng tảng đá 200 cân vượt qua đỉnh đầu, kiên trì ba giây, Diệp Thiên liền ném tảng đá xuống, hao hết khí lực nằm trên mặt đất. Hắn biết rõ mình đã nắm giữ lực lượng 200 cân.
“Đây là một sự khởi đầu tốt, lấy tư chất thiên phú Trung đẳng của ta, có lẽ trong vòng một năm thời gian sẽ có hy vọng trở thành Võ Giả!”
Diệp Thiên xiết chặt nắm đấm, rất là mong đợi.
Nghỉ ngơi mười mấy phút, sắc trời dần dần trở nên tối đen, Diệp Thiên liền rời khỏi học viện, trở về nhà. Ở trên đường phố, từng cửa hàng vẫn đang buôn bán như cũ, toàn bộ căn cứ thắp đèn đuốc sáng ngời.
Cái thời đại này cũng không còn điện, chỉ có một ít căn cứ cỡ lớn mới có thể lợi dụng nguyên lực để thay thế điện lực, chế tạo ra rất nhiều thiết bị thần kỳ, phát huy sự huy hoàng của thời đại trước tận thế.
Chương 6: Hung thú
Nhưng đó đều là những căn cứ cỡ lớn, mà những căn cứ cỡ nhỏ như căn cứ Lâm Hải thì lại không có cái năng lực này. Tất cả mọi người đều sử dụng đèn dầu hoặc là nến, bước đi ở trong hoàn cảnh như thế này, Diệp Thiên có cảm giác phảng phất như là đã trở về thời cổ đại.
Đột nhiên.
“A a a, có hung thú! !”
“Mau chạy trốn đi, có hung thú đến!”
Sự hoảng sợ, bối rối tràn ngập toàn bộ đường phố.
“Hung thú! ! !” Diệp Thiên cũng cảm thấy choáng váng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua hung thú, nhưng theo tin đồn thì hung thú mười phần đáng sợ, bọn chúng có thể tuỳ tiện đồ sát người bình thường, có thể đối phó với hung thú chỉ có Võ Giả.
Bên ngoài căn cứ Lâm Hải là một vòng tường thành, nhưng có một vài thời điểm ngay cả tường thành cũng không ngăn được hung thú, ngẫu nhiên sẽ có hung thú xông vào căn cứ. Người bình thường nếu gặp được hung thú thì chỉ có một cái kết cục, đó chính là chết.
“Nhanh về nhà!” Diệp Thiên nghĩ tới em gái Diệp Vũ của mình, nơi này cách nhà không xa, mà vách tường yếu ớt sẽ hoàn toàn không có cách nào ngăn cản hung thú, hắn vô cùng lo lắng cho em gái của mình.
Trong quá trình chạy về nhà, Diệp Thiên mơ hồ nhìn thấy được ở cuối con đường có một đạo thân ảnh màu trắng đang không ngừng chạy tới, người bình ở dưới một đòn công kích của đạo thân ảnh này liền tử vong.
“Tốc độ thật là nhanh!” Diệp Thiên chấn kinh.
Loại tốc độ này đã siêu việt tốc độ phản ứng của con mắt, đây là do hắn quan sát ở phía xa xa, nếu là ở khoảng cách gần mà nói, chỉ sợ là ngay cả cái gì cũng không nhìn thấy đã bị hung thú giết chết.
“Nếu như gặp phải con hung thú này, ta chắc hẳn sẽ phải chết!” Diệp Thiên nghĩ thầm.
Hắn cũng sẽ không đần độn cho rằng mình là nhân vật chính, gặp được tình huống như thế nào cũng sẽ không chết, tự nhiên cũng sẽ không đần độn lao lên chém giết cùng với hung thú.
Gặp được tình huống không thể địch lại, vậy thì phải nhanh chóng chạy trốn! Diệp Thiên không ngu, cho nên hắn đã chạy trốn.
Đáng tiếc, tốc độ của hắn cùng với con hung thú kia lại quá chậm, mà con hung thú kia dường như lại xông về phía Diệp Thiên. Diệp Thiên biết rõ con hung thú này không phải là nhằm vào hắn, nhưng nếu như gặp hắn, con hung thú này sẽ không ngại dùng một vuốt đập chết hắn.
“Nghiệt chướng, dám giết người ở căn cứ!” Mấy vị Võ Giả ở dưới sự dẫn đầu của một người trung niên đã chạy tới, rất nhanh liên bao vây hung thú.
“Quá tốt rồi, là tiểu đội Phong Lang Liệp Sát!” Có người hô to.
Tiểu đội Phong Lang Liệp Sát? Diệp Thiên biết rõ cái tiểu đội này, đây chính là một tiểu đội săn thú nổi danh ở cái khu vực này, đội trưởng của cái tiểu đội này có tên là Phong Lang, là một vị cao thủ Võ Giả hậu kỳ, mà đội viên của gã còn có hơn mười vị Võ Giả sơ kỳ hoặc là Võ Giả trung kỳ.
Nhìn thấy tiểu đội Phong Lang Liệp Sát đã đến, có không ít người liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, thậm chí còn đứng lại xem náo nhiệt.
“Mau tránh ra, con hung thú này cũng không đơn giản!” Đội trưởng Phong Lang rống to đối với người xem náo nhiệt bốn phía.
Được đội trưởng Phong Lang nhắc nhở như thế, có rất nhiều người vào lúc này mới kịp phản ứng, trận chém giết giữa Võ Giả cùng với hung thú cũng không dễ quan sát như vậy, không cẩn thận sẽ chết ở trên tay của hung thú, thậm chí ngay cả Võ Giả cũng không kịp cứu viện.
Lui! Lui! Lui! Tất cả mọi người đều lui lại, mà Diệp Thiên thì cũng lui ra xa xa, nhưng cũng không có ly khai.
Hắn cũng rất muốn biết sức chiến đấu của Võ Giả có bộ dáng như thế nào.
Rất nhanh, chiến đấu liền bắt đầu!
Chỉ thấy đội trưởng Phong Lang dùng một đao bổ về phía cái đầu của con hung thú kia, đao quang toả ra mười phần chói mắt, uy lực hiển nhiên sẽ mười phần bất phàm. Lớp đá lát trên mặt đường ở dưới một đao của đội trưởng Phong Lang xuất hiện một dấu đao dài 3 mét.
Đáng tiếc là, con hung thú kia có tốc độ quá nhanh, đã tránh thoát được một kích này.
“Đòn công kích thật là mạnh, coi như là đá lát cứng rắn trên mặt đường cũng bị chém ra, nếu như chém lên trên người, chỉ sợ trong nháy mắt liền sẽ chém một người thành hai khúc, đây chính là lực lượng của Võ Giả hay sao?” Diệp Thiên có một chút ước ao.
Đám Võ Giả của tiểu đội Phong Lang Liệp Sát đều lấy vũ khí ra, chiến đấu cùng với hung thú, nhưng từng người đều lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Đột nhiên, có một vị Võ Giả bị hung thú vỗ bay ra bên ngoài, trên lồng ngực lưu lại một vết thương sâu hoắm.
“Tiểu Bạch!” Đội trưởng Phong Lang lo lắng nhìn thoáng qua, cũng không đi tới xem xét thương thế của Tiểu Bạch, mà công kích về phía hung thú.
Hung thú mặc dù đã đánh trọng thương một vị Võ Giả, nhưng Võ Giả đang vây công nó cũng không ít, rất nhanh liền bị thương.
“Tiểu Tâm, con súc sinh này muốn chạy trốn!” Đội trưởng Phong Lang hô to.
Quả nhiên, hung thú cảm thấy không ổn, liền hóa thành một đạo ngân quang chạy ra khỏi vòng vây, muốn chạy trốn về phía nơi xa.
Đúng lúc này, có một mũi tên từ đằng xa phóng tới, bắn trúng vào con hung thú. Tiếp đó liền nghe oanh một tiếng, hung thú ngã xuống trên mặt đường, thân hình triệt để bị bại lộ ra.
“Là một con chồn bạc!” Diệp Thiên nhìn thấy rõ ràng.
Con chồn bạc này dài 1 mét, có móng vuốt sắc bén, hai con ngươi đỏ bừng.
“Con chồn bạc này đã bị tiểu Nguyệt bắn bị thương nặng, mọi người thêm một chút sức, cố gắng giết nó, chúng ta trong vòng một tháng nữa cũng không cần ra ngoài săn giết hung thú!” Đội trưởng Phong Lang hưng phấn nói.
Hiển nhiên, con chồn bạc này có giá trị không nhỏ, con chồn bạc trọng thương hiển nhiên không phải là đối thủ của tiểu đội Phong Lang Liệp Sát, nhưng con chồn bạc dường như vẫn còn chưa từ bỏ hi vọng.
Đột nhiên, trên người của nó bộc phát ra một đạo ánh sáng màu bạc, khí thế trên toàn bộ thân thể bỗng nhiên gia tăng lên rất nhiều.
“Tiểu Tâm, nó đã kích phát huyết mạch, chuẩn bị bạo phát!” Đội trưởng Phong Lang rống to, nhắc nhở một đội viên.
Bịch Bịch! ! ! Từng vị Võ Giả nhanh chóng lui lại bảo trì cự ly, miễn cho bị con chồn bạc này đồng quy vu tận.
Phốc một tiếng, con chồn bạc đã phóng về phía đám người bình thường.
Thần sắc của hết thảy Võ Giả kịch biến, bọn họ đã minh bạch quyết định của con chồn bạc!
“Mọi người mau giải tán toàn bộ!” Đội trưởng Phong Lang hét lên với đám người đứng chung quanh.
Chỉ tiếc là tốc độ của con chồn bạc quá nhanh, sau khi bộc phát huyết mạch, tốc độ đã được tăng lên rất nhiều, bằng vào đám người bình thường này làm sao có thể tránh thoát.
Chỉ trong thời gian một cái hô hấp, con chồn bạc đã vọt vào bên trong đám người. Không có bất kỳ một cái chiêu thức nào, vẻn vẹn chỉ va chạm một lần, một người bình thường liền bị đụng bay, không biết còn sống hay đã chết.
Đột nhiên, lại có một mũi tên phóng tới, đó là do đội viên tiểu Nguyệt của tiểu đội Phong Lang Liệp Sát ẩn tàng âm thầm bắn ra.
Phốc phốc! ! ! Mũi tên đâm vào trong cơ thể của con chồn bạc, xuyên qua miệng của nó.
Con chồn bạc đã bị trọng thương liền triệt để ngã gục trên mặt đất, sinh cơ dần dần tiêu tán.
Chương 7: Thiên phú tốc độ
Lúc này, có rất nhiều người đều rối rít đào tẩu, không dám tới gần con chồn bạc. Nhưng lại có một người trẻ tuổi đi về phía con chồn bạc, nhẹ nhàng sờ sờ bộ lông của nó.
“Người trẻ tuổi, lá gan của ngươi rất lớn a, cũng dám động vào hung thú?”
Đội trưởng Phong Lang đi tới, cười ha ha nói.
“Đây là lần thứ nhất ta nhìn thấy hung thú, không nhịn được hiếu kỳ muốn sờ một chút!” Người trẻ tuổi xấu hổ nói.
Đội trưởng Phong Lang hài lòng gật đầu nói: “Tiểu tử không tệ, ngươi hẳn là võ đồ rồi đi, ở cái tuổi này đã là võ đồ, nói không chừng sẽ có hi vọng trở thành Võ Giả, chờ đến lúc ngươi trở thành Võ Giả, ta sẽ cho phép ngươi trở thành một thành viên của tiểu đội chúng ta!”
“Đa tạ đội trưởng Phong Lang!” Người trẻ tuổi kích động nói.
Tiểu đội Phong Lang Liệp Sát cũng không lưu lại quá lâu, mà nhanh chóng khiêng thi thể con chồn bạc đi, không còn lại một ai.
Mà người trẻ tuổi vừa mới nói chuyện phiếm cùng với đội trưởng Phong Lang thì đang đứng ở trên đường cái cười khúc khích, những người khác thấy một màn như vậy, đều tưởng rằng người trẻ tuổi này bị choáng váng.
Võ Giả làm sao có thể dễ dàng đột phá như vậy, đội trưởng Phong Lang chẳng qua chỉ nói lời khách sáo mà thôi.
Nhưng mà, người trẻ tuổi sở dĩ cười khúc khích cũng không phải là bởi vì lời nói của đội trưởng Phong Lang. Người trẻ tuổi này chính là Diệp Thiên.
“Ha ha, không nghĩ đến loại thiên phú thứ hai ta sao chép được lại là ở trên người của hung thú!” Diệp Thiên kích động nói.
Vào thời điểm con chồn bạc chết đi chỉ cách Diệp Thiên không đến 3 mét, lúc ấy Diệp Thiên mười phần bối rối, may mắn là con chồn bạc đã chết rồi, bằng không thì hắn rất có thể sẽ bị con chồn bạc giết chết.
Tóm lại là hắn có vận khí không tệ, thấy con chồn bạc chết rồi, hắn bỗng nhiên nảy ra ý tưởng muốn kiểm tra thiên phú của con chồn bạc.
————-
Hung thú: Chồn bạc
Thiên phú huyết mạch: Thấp
Thiên phú tốc độ: Sơ đẳng
————
Vào thời điểm nhìn thấy cái thiên phú này, Diệp Thiên quả thực đã có một chút khiếp sợ.
Hung thú chủ yếu dựa vào huyết mạch để tiến hóa, giống như là thiên phú tu luyện của nhân loại vậy, nếu không có huyết mạch cường đại, bọn nó sẽ không có cách nào trở thành hung thú cường đại.
Con chồn bạc chỉ có thiên phú huyết mạch Thấp, dựa theo cảnh giới mà nói, con chồn bạc nhiều lắm chỉ tương đương với Võ Giả sơ kỳ mà thôi, nhưng nó lại có thể nhẹ nhõm đánh trọng thương một vị Võ Giả, thậm chí còn làm cho Võ Giả hậu kỳ như đội trưởng Phong Lang cũng khó mà giải quyết, đó là vì nó dựa vào một loại thiên phú khác —— thiên phú tốc độ.
Con chồn bạc nắm giữ thiên phú tốc độ đã biến thành một con hung thú vô cùng đáng sợ, nếu không thì một con hung thú phổ thông tương đương cùng với Võ Giả cấp thấp, làm sao có thể ngăn cản được nhiều Võ Giả vây công như vậy.
Lúc này, Diệp Thiên sau khi sao chép thiên phú tốc độ, một khi dung hợp với thiên phú tốc độ, tốc độ của hắn sau này sẽ viễn siêu đồng giai, vượt cấp khiêu chiến đã không còn là mộng tưởng.
“Về nhà thôi!” Diệp Thiên chạy bộ về nhà.
Về đến nhà, Diệp Thiên ăn tối cùng với em gái, sau đó liền trở về phòng của mình, chuẩn bị thử dung hợp thiên phú.
“Ở dưới tình huống bình thường, ngoại trừ thiên phú tu luyện, thì những loại thiên phú khác sau khi đạt tới cấp độ Võ Giả mới có thể chậm rãi thức tỉnh, thế nhưng thiên phú Sao Chép của mình lại có thể đánh vỡ cái quy tắc này, hẳn là sẽ có thể an toàn dung hợp thiên phú tốc độ.” Diệp Thiên thầm nghĩ.
“Nghĩ nhiều làm gì, dung hợp!” Diệp Thiên cắn răng nói, bắt đầu dung hợp.
Oanh! ! ! ! Sự đau đớn giống như khi dung hợp thiên phú tu luyện Trung đẳng tràn vào bên trong tâm trí, Diệp Thiên đã sớm chuẩn bị tâm lý có thể hoàn toàn chịu đựng được.
10 phút trôi đi, đau đớn biến mất, có một loại cảm giác thoải mái tràn ra toàn thân. Diệp Thiên biết rõ mình đã dung hợp thiên phú tốc độ thành công.
Tâm niệm vừa động, hắn liền tra xét tình huống thiên phú của bản thân.
——
Nhân loại: Diệp Thiên
Thiên phú tu luyện: Trung đẳng
Thiên phú tốc độ: Sơ đẳng
—-
Bởi vì quá mệt mỏi, tăng thêm sự tình hung thú tập kích trước đó, ở dưới sự hao tổn tâm lực quá độ, Diệp Thiên dần dần rơi vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên liền không kịp chờ đợi đi tới khu rừng nhỏ gần học viện, vào cái thời điểm này, nơi này vẫn chưa có người nào.
“Thiên phú tốc độ!” Diệp Thiên bật người phát động thiên phú tốc độ, thân hình của hắn khẽ động, giống như một đạo tàn ảnh xông về phía nơi xa.
“Tốc độ thật là nhanh!” Diệp Thiên chấn kinh.
Trải qua từng lần kiểm tra, hắn rốt cục có thể khẳng định tốc độ của bản thân đã tăng lên gấp 3 lần, chỉ vẻn vẹn là thiên phú Sơ đẳng đã khiến cho hắn nắm giữ dạng tốc độ này, cơ hồ có thể sánh ngang cùng với tốc độ của Võ Giả bình thường, mà theo tu vi gia tăng, tốc độ của hắn tự nhiên sẽ càng ngày càng nhanh.
“Trong truyền thuyết người nào có thể nắm giữ nhiều loại thiên phú thì chính là con cưng của thiên địa, quả nhiên là thế, ta chỉ mới vẻn vẹn nắm giữ thiên phú tốc độ Sơ đẳng là đã có thể đánh bại phần lớn võ đồ, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ không bao lâu nữa liền có thể tranh phong cùng với Võ Giả!” Diệp Thiên cảm thấy kích động không thôi.
Nhưng hắn cũng mười phần rõ ràng, điểm căn bản vẫn là tu vi, nếu như không có tu vi cường đại chèo chống, có nhiều thiên phú hơn bất quá cũng chỉ là phí công, khó có thể so sánh cùng với cường giả chân chính.
“Ta phải đợi thời gian 1 tháng nữa mới có thể sao chép một loại thiên phú mới, mục tiêu của một tháng này chính là rèn luyện thân thể, trùng kích lực lượng 300 cân!” Diệp Thiên tuyển cho mình một mục tiêu nhỏ.
Đã có mục tiêu, Diệp Thiên tu luyện càng thêm cố gắng. Hơn nữa hắn cũng đã tiết lộ cho các học viên khác biết rằng hắn đã có thể tu luyện Luyện Thể Quyết, dù sao thì cũng có không ít học viên cùng thời kỳ với hắn cũng đã có thể tu luyện Luyện Thể Quyết, hắn cũng không gây nên sự chú ý quá lớn.
Trong lúc tu luyện, Diệp Thiên cũng tra xét thiên phú của toàn bộ học viên ở học viện thứ năm, nhưng cơ bản là không loại thiên phú nào tốt, ngoại trừ Trần Đông, người có thiên phú tốt nhất cũng chỉ là Sơ đẳng mà thôi.
Thoáng một cái đã trôi qua 1 tháng, Diệp Thiên đã thành công đạt được mục tiêu nhỏ của mình, nắm giữ lực lượng 300 cân.
“Tốc độ như thế này vẫn quá chậm, nếu như có thể tăng tốc độ tu luyện nhanh hơn nữa thì tốt biết mấy!” Diệp Thiên cảm thán.
Trên đường rời khỏi học viện, có một giọng nói truyền đến: “Diệp Thiên, chờ ta!”
Diệp Thiên quay đầu nhìn lại, phát hiện ra đó là Trương Bảo, liền ngừng bước chân.
“Diệp Thiên, ngươi đã trở thành võ đồ rồi à?” Trương Bảo nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy!” Diệp Thiên gật đầu, trở thành võ đồ cũng không khó, chuyện này cũng không cần phải giấu giếm, chỉ cần không lộ ra bản thân đã nắm giữ lực lượng 300 cân là được.
“Diệp Thiên, ngươi có muốn tăng cao tu vi với tốc độ nhanh hơn hay không?” Trương Bảo vội hỏi.
“Ngươi có biện pháp hay sao?” Diệp Thiên khiếp sợ.
Chương 8: Máu hung thú
“Ngươi đã nghe qua Máu hung thú hay chưa?” Trương Bảo hỏi.
“Đương nhiên đã nghe qua!” Diệp Thiên gật đầu, cha mẹ của hắn cũng là Võ Giả, hắn tự nhiên từ trong miệng của cha mẹ biết được không ít tình huống mà người bình thường không biết.
Máu hung thú ẩn chứa năng lượng cường đại, nếu như vào thời điểm tu luyện Luyện Thể Quyết phục dụng Máu hung thú mà nói, có thể gia tốc quá trình rèn luyện thân thể. Đáng tiếc, cha mẹ của hắn không còn nữa, cho nên không có cách nào thu được Máu hung thú.
“Diệp Thiên, thiên phú của chúng ta cũng không quá tốt, nếu như cứ dần dần tu luyện từng bước mà nói, tu luyện tới già mới có hi vọng tấn thăng đến cấp độ Võ Giả, nhưng nếu có Máu hung thú thì lại không giống, nói không chừng vào thời điểm 20 tuổi, chúng ta liền có hi vọng bước vào cấp độ Võ Giả, đến thời điểm đó cho dù bị thiên phú giới hạn không có cách nào tăng cường tu vi, nhưng dựa vào thực lực Võ Giả cũng có thể có được một cuộc sống thoải mái.” Trương Bảo nói ra.
“Cũng đúng, nhưng chúng ta cũng không có cách nào lấy được Máu hung thú a!” Diệp Thiên bất đắc dĩ nói, hắn cũng muốn lấy được Máu hung thú, nhưng khổ một cái là hắn không có nhiều tiền a.
“Diệp Thiên, chúng ta có quan hệ tương đối tốt, ta mới nói cho ngươi biết, ngũ đại học viện của căn cứ Lâm Hải chuẩn bị mở ra một trận thí luyện, các cao tầng của căn cứ Lâm Hải đã mở ra một khu thí luyện ở nơi hoang dã, hung thú ở bên trong đã bị giết sạch, chỉ còn lại một ít mãnh thú, mãnh thú là hậu duệ của hung thú, nhưng tu vi lại không đạt được đến cấp độ như hung thú, chỉ cần cảnh giới võ đồ, thậm chí là ngay cả người bình thường cầm vũ khí cũng đều có thể đối phó. Một khi giết chết mãnh thú, lấy đi đồ vật đáng tiền trên người của mãnh thú liền có thể đổi lấy Máu hung thú, nghe nói hạng nhất còn được ban thưởng Máu hung thú trung cấp đấy.” Trương Bảo nói xong, liền cảm thấy hâm mộ.
Máu hung thú trung cấp! Diệp Thiên cũng động lòng, hung thú trung cấp chính là tồn tại cường đại mà chỉ có Tinh Anh Võ Giả mới có thể giết chết, một khi hắn có Máu hung thú trung cấp, trong thời gian nửa năm sẽ có hi vọng trở thành Võ Giả.
“Ngươi vì sao lại biết chuyện này?” Diệp Thiên nhíu mày, hắn cũng không thu được bất kỳ tin tức nào a!
Trương Bảo dương dương đắc ý nói: “Ta quen biết một cựu học viên, nắm giữ lực lượng 500 cân, nghe hắn nói về chuyện này, chỉ bất quá là lần thí luyện này có một chút nguy hiểm, cho nên học viện mới không thông báo cho học viên mới trở thành võ đồ.”
“Diệp Thiên, chỗ tốt của Máu hung thú, ta so với ngươi còn rõ ràng hơn, thiên phú của ta không tốt, nhưng trong đoạn thời gian trước, cha mẹ của ta tiêu hao rất nhiều tiền mua một phần Máu hung thú, ta dựa vào một phần Máu hung thú cấp thấp này liền có thể trở thành võ đồ, thiên phú của ngươi còn tốt hơn so với ta, một khi có Máu hung thú, hiệu quả hấp thu sẽ càng tốt hơn, tốc độ tăng tu vi lên sẽ càng nhanh hơn. Chúng ta hãy báo danh cùng một chỗ, thành lập đoàn đội thí luyện, tuyệt đối sẽ có hi vọng thu hoạch được một phần Máu hung thú!” Trương Bảo dụ hoặc.
“Trương Bảo, không phải là ngươi chỉ mời một mình ta thôi đó chứ?” Diệp Thiên thử hỏi.
“Đương nhiên là không chỉ có một mình ngươi, chúng ta mới vừa vặn bước vào cảnh giới võ đồ, nếu như không thành lập đoàn đội thì làm sao có thể cạnh tranh cùng với những võ đồ cường đại kia? Ta đã mời 8 tên võ đồ, bọn hắn đều đồng ý, chỉ còn lại một mình ngươi!” Trương Bảo lộ ra thần sắc tự tin nói.
“Không có ý tứ, ta cũng không muốn tham gia đoàn đội!” Diệp Thiên cự tuyệt.
“Vậy được rồi!” Trương Bảo lộ ra vẻ tiếc nuối, quay người rời đi, hắn bất quá chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, Diệp Thiên cự tuyệt thì cũng không sao, dù sao thì Diệp Thiên cũng mới vừa vặn trở thành võ đồ, có tác dụng không lớn.
Nhưng mà Trương Bảo không ngờ tới là, Diệp Thiên không phải là cự tuyệt tham gia thí luyện, mà chỉ đơn thuần không muốn tham gia đoàn đội mà thôi.
“Lần thí luyện này có lẽ là cơ hội của ta!” Diệp Thiên thì thào.
“Học viên Diệp Thiên, ngươi thật sự muốn báo danh tham gia thí luyện hay sao? Mặc dù nói chỉ cần đạt đến cấp bậc võ đồ liền có thể tham gia thí luyện, nhưng võ đồ không có lực lượng 500 cân thì tốt nhất không nên tham gia, nếu không sẽ rất dễ dàng chết ở bên trong thí luyện.”
Lão sư Nhạc Thành của Học viện thứ năm nhìn Diệp Thiên trước mắt, nói lời khuyên can. Những học viên giống như Diệp Thiên, hắn đã gặp qua mấy người, những người này luôn nghĩ rằng nếu có vận khí tốt, sẽ lấy được Máu hung thú, nhưng lại không thử nghĩ một chút, coi như ở nơi thí luyện kia không có hung thú, thế nhưng lại có mãnh thú cường đại có thể đánh giết đại bộ phận võ đồ, mà học viên vừa mới trở thành võ đồ ở trước mặt mãnh thú cường đại cũng chỉ giống như là giun dế, trừ phi dựa vào nhân số hoặc là vũ khí cường đại.
“Lão sư, ta đã có đoàn đội, dựa vào nhân số cũng sẽ có hi vọng thu hoạch được Máu hung thú!” Diệp Thiên cố ý nói như thế.
“Vậy thì được rồi, dù sao cũng là chuyện của ngươi, nhưng báo danh cần phải ký kết hợp đồng sinh tử, một khi ký hợp đồng, coi như ngươi chết ở trong khu thí luyện, học viện thứ năm chúng ta cũng sẽ không bồi thường bất cứ một thứ gì!” Lão sư Nhạc Thành nhắc nhở.
“Ta biết rõ!” Diệp Thiên thong dong ký kết hợp đồng.
“Vào 8 giờ sáng mười ngày sau tại sân luyện võ số 5, sẽ có lão sư mang các ngươi đi đến nơi thí luyện!” Lão sư Nhạc Thành căn dặn.
“Vâng, lão sư!” Diệp Thiên đáp lời, báo danh Thành công, Diệp Thiên thở một hơi nhẹ nhõm.
Trong vòng 10 ngày này, hắn cũng không muốn lãng phí, mặc dù hắn rất tự tin vào thực lực bản thân, nhưng lực lượng của hắn dù sao vẫn còn yếu, còn cần phải làm một chút chuẩn bị.
Ví dụ như mua sắm vũ khí cùng với trang bị.
Ở cái thời đại này, cũng không có quản chế đối với vũ khí, bất luận người nào cũng đều có thể tuỳ thời đeo vũ khí, mà vũ khí cũng được chia thành mấy loại cấp bậc, ví dụ như binh khí được chế tạo từ sắt thép thì được gọi là binh khí bình thường, mà nếu lợi dụng một số vật liệu nguyên lực chế tạo ra binh khí thích hợp cho Võ Giả lưu chuyển nguyên lực, thì loại binh khí này sẽ được gọi là Nguyên binh.
Diệp Thiên cũng không mua nổi Nguyên binh, mà cũng không cần thiết phải mua Nguyên binh, chất lượng của Nguyên binh cùng với vũ khí bình thường cũng không sai biệt lắm, chỉ là có thêm đặc tính nguyên lực mà thôi.
Đi một chuyến đến tiệm vũ khí, Diệp Thiên mua một thanh đao bằng sắt, còn mua một cây cung và một số mũi tên. Diệp Thiên phải bỏ ra trọn vẹn 5000 đồng tiền để mua những thứ này, đây là số tiền đủ để cho hắn sống trong một năm.
Nguyên bản, Diệp Thiên cũng chỉ có 20.000 đồng tiền mà thôi, hiện tại chỉ còn lại 15.000 đồng, nhưng mua sắm những vũ khí này là chuyện cần thiết.
Thoáng một cái đã trôi qua 10 ngày.
Diệp Thiên cũng không nói cho em gái của mình biết về sự tình thí luyện, chỉ nói là ở học viện có tổ chức một lần hoạt động, cần ba ngày thời gian, ba ngày sau hắn sẽ trở về.
Chương 9: Xe buýt kiểu mới
Diệp Vũ tự nhiên sẽ không suy nghĩ quá nhiều, nếu không mà nói nàng tuyệt đối sẽ không cho phép Diệp Thiên đi đến khu thí luyện.
Học viện thứ năm, tại sân luyện võ số 5.
Vào thời điểm Diệp Thiên đến, đã thấy có gần 100 học viên đang đứng ở trong sân thí luyện, hiển nhiên đây cũng không phải là toàn bộ học viên.
Xem chừng học viên tham gia thí luyện phải có ít nhất là 150 người, thậm chí còn nhiều hơn.
“Xem ra lực hấp dẫn của Máu hung thú là quá lớn, đối với những học viên có thiên phú không cao mà nói chính là hi vọng!” Diệp Thiên âm thầm nghĩ trong lòng.
“Diệp Thiên, ngươi không phải là không muốn tham gia thí luyện hay sao?” Giọng nói của Trương Bảo truyền đến.
Diệp Thiên nhìn về phía Trương Bảo, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ là không muốn tham gia vào đoàn đội mà thôi!”
“Chẳng lẽ ngươi đã tìm được cao thủ mang ngươi theo?” Trương Bảo khiếp sợ hỏi.
Diệp Thiên cũng không trả lời, giữ vững im lặng, mà trong ánh mắt của Trương Bảo lại toát ra vẻ hâm mộ, hiển nhiên hắn đã cho rằng Diệp Thiên đã tìm được một vị cao thủ nào đó, lúc này mới không nguyện ý tham gia đoàn đội cùng với bọn hắn.
Đối với suy đoán của Trương Bảo, Diệp Thiên cũng không có giải thích, hiểu lầm thì càng tốt.
Đợi ước chừng nửa giờ, các học viên cơ bản đều đã tới đông đủ, toàn bộ học viên đại khái có 160 người. Thiên phú của 160 học viên này cơ bản đều là thiên phú Thấp, hơn nữa tuổi tác cơ bản đều rất lớn, thậm chí còn có học viên hơn 20 tuổi. Học viên tuổi trẻ giống như Diệp Thiên rất ít, dù sao thì tuổi trẻ cũng đại biểu cho thực lực thấp.
Nhiều học viên như vậy có lẽ sẽ có rất nhiều người không về được, nhưng ở cái thời đại này, không có thực lực, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ tử vong, ví dụ như sự kiện con chồn bạc ở đoạn thời gian trước, đã có không ít người bình thường bị liên lụy, có thể nói là họa đến tận nhà.
Chỉ có thực lực mới là tất cả!
“Mọi người mau lên xe thôi!” Một vị lão sư hướng về phía đám học viên hô to.
Rất nhanh, có mấy chiếc xe cùng loại với xe buýt ở kiếp trước xuất hiện trước mặt các học viên. Đây cũng là lần thứ nhất mà bọn hắn nhìn thấy những chiếc xe này, trước kia bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy những chiếc xe này ở trên sách vở.
“Lão sư, hiện tại quy tắc thiên địa đã bị thay đổi, không phải là không có biện pháp sử dụng xe cộ của 100 năm trước hay sao?” Có học viên hiếu kỳ hỏi.
“Đây là mẫu xe buýt mới được nghiên cứu ra, lấy nguyên lực làm động lực, là do các cao tầng của căn cứ Lâm Hải đổi lấy kỹ thuật từ một tòa căn cứ lớn, vừa mới được đưa vào sử dụng, loại xe này chỉ có Võ Giả mới có tư cách mua sắm, ta tin rằng rất nhanh các ngươi liền có thể nhìn thấy đủ loại xe trên đường cái!” Lão sư giảng giải.
“Xe dùng nguyên lực để làm động lực sao?!” Đám học viên bừng tỉnh đại ngộ, một số người ở bên trong bọn hắn cũng đã nghe qua dạng thiết bị nguyên lực này, nhưng không nghĩ đến căn cứ Lâm Hải cũng có.
Đám học viên lên xe buýt, xe buýt bon bon chạy về hướng cổng chính căn cứ.
Sau một tiếng, xe buýt vượt qua cổng chính căn cứ, đi ra bên ngoài khu hoang dã.
Tiến vào khu hoang dã, có không ít học viên có một chút bối rối.
Nơi hoang dã thế nhưng cũng có không ít hung thú tồn tại, những võ đồ như bọn hắn đối mặt với hung thú căn bản là không có một chút sức phản kháng nào.
“Yên tâm đi, trước đây không lâu, các đại nhân vật của căn cứ Lâm Hải đã tiến hành thanh lý phiến khu vực hoang dã này, trong chu vi ba dặm sẽ không gặp phải một con hung thú nào, mà nơi chúng ta cần đến chỉ cách căn cứ một dặm.” Lão sư dẫn đội cười nói. (ghi chú: 1 dặm xấp xỉ 1.609 mét)
Nghe lão sư nói như thế, các học viên mới thở một hơi dài nhẹ nhõm. Huống hồ, ở trên mỗi chiếc xe đều có 2 vị lão sư tiến hành bảo hộ, mỗi một vị lão sư đều có tu vi Võ Giả, có thể bảo đảm an toàn cho bọn hắn.
Không qua bao lâu, có một cái sơn cốc hiện lên ở trước mặt mọi người.
“Tòa sơn cốc này chính là điểm đến của chúng ta.” Lão sư giới thiệu.
Tại cửa vào sơn cốc đã có không ít xe buýt đang đỗ, là xe buýt của những Học viện khác.
“Là học viên của Học viện thứ năm, ha ha, cái Học viện rác rưởi này cũng phái người đến, bọn hắn không sợ toàn quân bị diệt hay sao?”
“Các học viên ở Học viện thứ năm đoán chừng cũng chưa bao giờ nhìn thấy máu tươi a? Làm sao có thể giống với Học viện đệ nhất chúng ta, các lão sư tiến hành săn bắt mãnh thú thậm chí là hung thú suy yếu để cho chúng ta luyện tập, sức chiến đấu của các học viên Học viện thứ năm làm sao có thể so sánh với chúng ta, ta đoán không chừng bọn hắn vừa nhìn thấy mãnh thú liền sợ phát khóc!”
“Các học viên của Học viện thứ năm cho dù không ra sao, nhưng viện trưởng của Học viện thứ năm tại căn cứ Lâm Hải chính là đại nhân vật, chúng ta vẫn nên ít trào phúng a, đắc tội viện trưởng của Học viện thứ năm, chúng ta cũng không có quả ngon để ăn!”
Những học viên đang trào phúng này tự nhiên đều là học viên của Học viện đệ nhất, còn những học viên của Học viện khác so với Học viện thứ năm cũng không khá hơn bao nhiêu, làm gì có tư cách trào phúng.
“Đáng chết, những học viên của Học viện đệ nhất này cũng không khỏi quá kiêu ngạo đi!” Có không ít học viên của Học viện thứ năm phẫn nộ nói.
Nhưng bọn hắn cũng chỉ dám nói ra ngoài miệng một chút, chứ không dám đi tìm các học viên của Học viện đệ nhất để lý luận, bọn hắn cũng biết rõ sự chênh lệch giữa mình cùng với đối phương.
Sau khi xuống xe, Diệp Thiên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào các học viên của Học viện đệ nhất, thầm nghĩ: “Thiên phú của học viên Học viện đệ nhất tối thiểu nhất đều là Sơ đẳng, nói không chừng còn gặp được học viên có thiên phú Trung đẳng, thiên phú Sao Chép của ta đã có thể sao chép một lần nữa, lần này nói không chừng có thể sao chép được một loại thiên phú không tệ!”
Các học viên của Ngũ đại Học viện đều đã đến đủ, nhao nhao hội tụ ở cửa vào sơn cốc, chờ đợi thí luyện bắt đầu.
Diệp Thiên đi lăng xăng bốn phía, nhìn giống như là đi dạo, kỳ thật lại đang âm thầm dùng thiên phú Sao Chép xem xét thiên phú của những người khác, mục tiêu chủ yếu của hắn là các học viên của Học viện đệ nhất.
“Thiên phú tu luyện Sơ đẳng!”
“Thiên phú tu luyện Sơ đẳng!”
“Thiên phú tu luyện Sơ đẳng!”
Diệp Thiên đi dạo một vòng, phát hiện ra đại bộ phận học viên của Học viện đệ nhất đều là thiên phú Sơ đẳng. Số lượng học viên của Học viện đệ nhất cũng không nhiều, cũng chỉ có hơn 30 người mà thôi.
“Chỉ còn lại 5 người cuối cùng kia!” Diệp Thiên hướng ánh mắt nhìn về phía năm người ở phía xa, chậm rãi đi tới.
Đợi Diệp Thiên tới gần vị trí 3 mét, liền tiến hành kiểm tra thiên phú của 5 người này một hồi.
“Khá lắm, dĩ nhiên toàn bộ đều là thiên phú tu luyện Trung đẳng!” Diệp Thiên kinh ngạc.
Năm người này hiển nhiên chính là học viên mầm móng của Học viện đệ nhất, tu vi có lẽ đã đạt đến cảnh giới võ đồ đỉnh phong, khoảng cách so với cảnh giới Võ Giả chỉ thiếu một chút nữa.
Chương 10: Thiên phú đao pháp
“Sao chép một cái thiên phú tu luyện Trung đẳng đối với thực lực bây giờ của mình không có sự trợ giúp gì, nhiều lắm chỉ khiến cho thiên phú Trung đẳng của mình trở nên ưu tú thêm một chút, ở bên trong lần thí luyện này cũng không giúp ích được bao nhiêu, nếu như có thể sao chép một loại thiên phú có thể phụ trợ chiến đấu, vậy thì mới có tác dụng lớn.” Diệp Thiên thầm nghĩ.
Đáng tiếc là sau khi đi dạo một vòng, hắn chỉ phát hiện ra mấy loại thiên phú thuộc tính Yếu Kém hoặc là Thấp, nhưng toàn bộ đều ở vào trạng thái chưa thức tỉnh, căn bản là không có cách nào sao chép.
Đột nhiên, có một thiếu niên cầm đao đi tới trước mặt năm học viên có thiên phú tu luyện Trung đẳng của Học viện đệ nhất.
“Mạc Thiếu Bắc, ta muốn khiêu chiến ngươi!” Thiếu niên cầm đao, nâng đao chỉ về phía học viên có tên là Mạc Thiếu Bắc.
“Thiếu niên này…” Diệp Thiên hơi kinh ngạc nhìn gã thiếu niên này.
Thiếu niên này là học viên của Học viện thứ hai, cũng dám khiêu chiến thiên tài có thiên phú tu luyện Trung đẳng của học viện đệ nhất, lá gan rất là lớn a!
“Không biết thiên phú của hắn là cái gì?” Diệp Thiên có chút hiếu kỳ.
Lúc nãy hắn cũng không kiểm tra thiên phú của học viên Học viện thứ hai, bởi vì hắn cảm thấy không cần thiết, thế nhưng nếu như thiếu niên này dám khiêu chiến với thiên tài có thiên phú tu luyện Trung đẳng, chắc chắn là có một chút thủ đoạn.
Thế là, Diệp Thiên đi tới, thiếu niên kia đối với hành động của Diệp Thiên rất là thờ ơ, chỉ nhìn chằm chằm vào Mạc Thiếu Bắc.
“Lý Vân Tinh, nghe nói ngươi được gọi là thiên tài đao pháp đệ nhất của Học viện thứ hai, tuy nhiên đao pháp có cường đại hơn cũng không có cách nào bù đắp được chênh lệch thực lực, ta bây giờ đã nắm giữ lực lượng 990 cân, mà ngươi bất quá chỉ mới đạt được lực lượng 200 cân, lần nào ngươi khiêu chiến ta cũng thua, còn muốn thua thêm một lần nữa hay sao?” Mạc Thiếu Bắc trào phúng.
“Hừ, ta hiện tại đã có lực lượng 300 cân!” Lý Vân Tinh vội vàng nói.
“Ha ha, lực lượng 200 cân cùng với 300 cân ở trước mặt lực lượng 990 cân có cái gì khác biệt hay sao?” Mạc Thiếu Bắc khinh bỉ nói.
Bốn thiên tài khác có thiên phú tu luyện Trung đẳng cũng mang theo ánh mắt xem thường nhìn Lý Vân Tinh, bọn hắn cũng biết rõ tình huống của Lý Vân Tinh, coi như tu luyện cả một đời thì nhiều lắm cũng chỉ là một Võ Giả sơ kỳ mà thôi, căn bản không tư cách so sánh cùng với bọn hắn, dạng phế vật này làm gì có tư cách được bọn hắn coi trọng.
“Ngươi…” Lý Vân Tinh có chút không phục, đang muốn mạnh mẽ xuất thủ.
“Nơi này không cho phép động thủ, người vi phạm sẽ bị tước đi tư cách thí luyện!” Giọng nói từ trong miệng của một vị lão sư truyền ra.
Lý Vân Tinh kiêng kị nhìn về phía vị lão sư kia, thu hồi đao lại, không còn dám khiêu khích. Lần thí luyện này đối với hắn mà nói là một cơ hội tốt, hắn cũng không muốn bởi vì xúc động mà mất đi cơ hội lần này, liền quay người rời đi.
“Vị bằng hữu này, ta mười phần kính nể đao pháp của ngươi, chúng ta có thể kết giao bằng hữu hay không?” Diệp Thiên mang theo vẻ mặt chân thành đi tới, vươn tay phải bày ra tư thế muốn bắt tay.
“Ngươi là…” Lý Vân Tinh có chút ngây người, nhưng vẫn vô ý thức bắt tay cùng với Diệp Thiên.
“Ta tên là Diệp Thiên!” Diệp Thiên nói ra.
Sau khi nói lảm nhảm một lúc, Diệp Thiên liền quay người rời đi, chỉ lưu lại Lý Vân Tinh đang lộ ra vẻ mặt phát mộng.
Diệp Thiên vừa đi vừa nhìn số liệu hiện ra ở trên mắt.
Nhân loại: Lý Vân Tinh
Thiên phú tu luyện: Thấp
Thiên phú đao pháp: Trung đẳng
Điểm mấu chốt đó là thiên phú đao pháp cùng với thiên phú tu luyện của Lý Vân Tinh đều là bẩm sinh, cho nên có thể sao chép. Thế là, Diệp Thiên liền nhân cơ hội bắt tay với Lý Vân Tinh sao chép thiên phú đao pháp, nếu như không sao chép, vạn nhất Lý Vân Tinh chết ở bên trong lần thí luyện này, hắn liền không có cơ hội sao chép.
Cho nên, hắn không có một chút do dự lựa chọn sao chép thiên phú đao pháp trung đẳng.
Đi đến đằng sau một tảng đá, sau khi quan sát thấy không có ai chú ý tới chỗ này, Diệp Thiên liền bắt đầu tiến hành dung hợp thiên phú đao pháp trung đẳng.
Oanh! ! ! ! Đau đớn kịch liệt truyền đến, toàn thân đều bị một cỗ lực lượng cải tạo.
10 phút sau đó, đau đớn biến mất, tâm niệm vừa động, Diệp Thiên kiểm tra một chút tình huống thiên phú của mình.
Nhân loại: Diệp Thiên
Thiên phú tu luyện: Trung đẳng
Thiên phú tốc độ: Sơ đẳng
Thiên phú đao pháp: Trung đẳng
“Đao pháp!” Diệp Thiên rút thanh đao của mình ra, lập tức cảm giác được sự không giống nhau.
Trong dĩ vãng, thanh đao trên tay hắn phảng phất như là vật chết, nhưng bây giờ lại có thể cảm thấy nó là vật sống. Hắn nhẹ nhàng vung đao, từng tia cảm ngộ tuôn ra ở trong lòng, hắn dường như đã biết rõ làm như thế nào để khiến cho một đao này phát huy ra sát thương to lớn nhất.
“Cái này chính là sự đáng sợ của thiên phú đao pháp trung đẳng, coi như không có thiên phú tốc độ, lấy sự tăng cường của thiên phú đao pháp trung đẳng, mình cũng đã đủ thực lực để đánh một trận cùng với võ đồ có lực lượng 400, 500 cân, đáng tiếc là không có thời gian học tập bí tịch đao pháp chân chính!”
Diệp Thiên có cảm giác là nếu như học tập bí tịch đao pháp xong, chiến lực của hắn tuyệt đối có thể được gia tăng thêm không ít.
Bất quá, đối với thiên phú đao pháp trung đẳng, hắn đã cảm thấy mười phần hài lòng, cảm thấy lần sao chép này mười phần có lời.
Lau mồ hôi, Diệp Thiên đi vào bên trong đám người.
Qua không bao lâu, thí luyện liền bắt đầu.
Đối với lần thí luyện này, tất cả mọi người đều mười phần nghiêm túc, Diệp Thiên cũng như vậy.
Ban thưởng của hạng nhất là ba phần Máu hung thú trung cấp cùng với 10 vạn đồng tiền, hạng thứ hai là một phần Máu hung thú trung cấp cùng với 10 vạn đồng tiền, hạng thứ ba là ba phần Máu hung thú cấp thấp cùng với 5 vạn đồng tiền.
Ban thưởng từ hạng thứ tư đến hạng thứ mười thì đều là một phần Máu hung thú cấp thấp.
Mà thứ tự sắp xếp chính là căn cứ vào điểm tích luỹ, mỗi một loại mãnh thú chỉ cần cắt lấy các bộ phận được chỉ định liền có thể mang trở về đổi thành điểm tích luỹ, thời gian thí luyện là ba ngày, ba ngày này đều phải ở trong khu thí luyện.
Đối với các võ đồ mà nói, lần thí luyện này không thể nghi ngờ chính là một lần khiêu chiến.
“Tất cả các võ đồ theo thứ tự tiến vào khu thí luyện!” Một vị lão sư nói ra.
Bịch bịch! ! ! Các học viên của Học viện đệ nhất dẫn đầu tiến vào bên trong sơn cốc, dần dần biến mất ở bên trong khu thí luyện, sau đó chính là học viên Học viện thứ hai, tiếp theo là học viên Học viện thứ ba, cuối cùng mới là các học viên của Học viện thứ năm.
“Không nhìn thấy người nào cả!” Diệp Thiên vừa mới tiến vào khu thí luyện, theo địa hình không bằng phẳng và bị các tán cây che khuất rất nhanh liền không nhìn thấy được các học viên khác.
Khu thí luyện mặc dù chỉ là một khu vực nhỏ, thế nhưng diện tích cũng rất là rộng lớn, cũng không nhỏ hơn so với căn cứ Lâm Hải bao nhiêu.