- Home
- Truyện Huyền Huyễn
- [Dịch] Phản Phái Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ
- Tập 5: Trương quản gia bị tập kích (c41-c50)
[Dịch] Phản Phái Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ
Tập 5: Trương quản gia bị tập kích (c41-c50)
❮ prev❯Chương 41. Trương quản gia bị tập kích
“Sư huynh ~”
Vốn dĩ thiên phú của Lâm sư đệ kém, nếu không có những linh dược kia cải thiện thiên phú, khơi thông kinh mạch, thì ngay cả cảnh giới Linh Hải cũng chưa chắc có thể đột phá được, nhưng đây là chuyện của Bạch Vân Phong, liên quan gì đến Ngô Thần hắn.
Giọng nói mềm mại ôn nhu cũng không khiến cho Giang Triệt nhìn nhiều hơn.
Có việc đáng thương khắp nơi, không có chuyện thì đạp sang một bên, đời trước không có thiếu.
“Lão Ngô, sư đệ chưa hề lười biếng tu luyện, những lời nói ảnh hưởng đến đoàn kết trong tông môn đừng tùy tiện nói nữa.”
Tuy nói không muốn quan tâm đến Nhược Tư Vi, nhưng tính tình ghi thù này của Lâm Vũ không nói giúp hắn ta mấy câu, nói không chừng đợi đến khi mình rơi khỏi tông môn, sẽ còn tính sổ.
Hơn nữa, không phải hắn đã đạt được mục đích rồi sao.
Nhược Tư Vi mừng rỡ, quả nhiên, sư huynh vẫn là hướng về nàng, tuy nói không giống được như lúc trước, nhưng đây cũng là khởi đầu tốt.
Ngô Thần cũng không ngờ được lão Giang còn nói giúp cho hai người này, tuy có tức giận, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh bữa sáng đã kết thúc, không thể không nói, đồ ăn của Yến Vương Phủ rất ngon, mỗi một đệ tử Tử Tiêu Kiếm Tông được ít nhất bốn bát cháo hoa, còn có không ít đồ ăn.
Một đám người đi dạo quanh hậu viện của Yến Vương Phủ để tiêu thực, rồi quay về chỗ lúc nãy ăn sáng.
“Ai, nếu như đồ ăn của tông môn được một phần mười hương vị ở đây, chúng ta cũng không cần mặt dày đến Yên Vương Phủ, thế này khiến cho chúng ta giống như là chưa từng thấy việc đời vậy.” Trương sư đệ nâng cái bụng no căng chậm rãi nói.
“Hương vị đúng là không tệ, có điều vẫn là thiếu chút hương vị riêng như lão Giang làm.” Lúc trước Ngô Thần từng cùng đi chấp hành nhiệm vụ với Giang Triệt, nhiều làn rơi vào hoàn cảnh khó khăn, thời điểm bụng đói kêu vang, Giang Triệt kiểu gì cũng sẽ làm một ít đồ ăn, để dỗ dàng các sư đệ.
“Khoa trương.”
“Tuy nói tài nấu nương của ta không tệ, nhưng so với ngự trù vẫn là không chỉ kém hơn một chút.”
Người vẫn là phải tự biết mình, tuy nói tài nấu nướng của Giang Triệt ở trong tông môn được cho là đứng đầu, nhưng vừa rồi mấy chén cháo kia, cũng không phải là chuyện mà hắn có thể sánh được.
“Nhưng ta cảm thấy tài nấu nướng của sư huynh không tệ.”Một vài đệ tử từng được ăn đồ ăn do Giang Triệt làm cười nói.
“Đó là do mấy đệ ăn vào lúc đã hai ba ngày không có thứ gì bỏ vào bụng, lại thêm chiến đấu tiêu hao, dưới tình huống đó, đương nhiên sẽ cảm thấy tài nấu nướng của ta không tệ.”
“Ha ha ha, cũng đúng.” Các đệ tử cười to.
Lần này phần lớn đệ tử đến đây đều là người từng chấp hành nhiệm vụ với Giang Triệt, cho dù không có, cũng nghiêng về phía Giang Triệt, bắt đầu một cuộc trò chuyện, là bắt đầu nói đến chuyện lúc trước, bầu không khí rất không hòa hợp.
Ban đầu Nhược Tư Vi đi ở bên người Giang Triệt muốn chen vào nói, nhưng mỗi khi lúc nàng chuẩn bị lên tiếng, Giang Triệt sẽ sớm phát giác, thuận thế tiếp lời nói của một người sư đệ nào đó, dần dần, Nhược Tư Vi cũng bị đám người gạt ra, đứng ở bên ngoài.
“Tam ca, không phải nói Giang Triệt thương nhất người sư muội này của hắn sao?” Ở đình các phía xa, Cố Hi nhìn thấy Nhược Tư Vi bị xa lánh, lập tức có chút nghi hoặc, dáng vẻ xa lánh này không giống chỉ đơn giản là thất vọng.
Cố Thừa Húc khẽ nhấp một ngụm trà, “Mấy tháng trước Tử Tiêu Kiếm Tông xảy ra chuyện lớn, danh dự của Giang Triệt thiếu chút nữa chịu nhục, thậm chí còn có thể sẽ bị trục xuất khỏi tông môn.”
Lúc này, Cố Thừa Húc nói tin tức hắn ta thăm dò được ra, những điều Cố Thừa Húc biết so với tin tức mà Cố Hi nghe được ở Vạn Hoa Lâu kỹ lưỡng, cụ thể hơn nhiều.
Nghe đến vai trò nhân vật của Nhược Tư Vi ở trong đó, ánh mắt Cố Hi nhiều thêm mấy phần xem thường, “Giang Triệt cưng chiều sư muội, chuyện này có tiếng ở giới Tu Tiên của bọn họ, đến ngay cả muội vẫn luôn ở trong hoàng cung cũng nghe thấy được.”
“Nếu đúng thật như tam ca nói, Nhược Tư Vi này đúng là kẻ vong ân bội nghĩa.”
Vậy mà tất cả chứng cứ lại là do Nhược Tư Vi cung cấp.
“Chuyện giữa sư huynh muội bọn họ chúng ta không cần tham dự, đúng rồi, muội cảm thấy mấy người sư đệ kia của Giang huynh đệ thế nào, huynh vẫn luôn cảm thấy hôm nay chuyện trên bàn cơm của hắn có chút kỳ quái, với lại sau khi ăn cơm thì vô cùng lo lắng rời đi, có phải là Tử Tiêu Kiếm Tông ngoại trừ nhiệm vụ đến thư viện Vô Nhai của Đại Chu ra, còn có mục đích khác không?”
Nghĩ đến một tờ thơ bị xét mất kia, Cố Hi cười lạnh, “Thế nhân đều nói Thanh Nguyệt sư tôn nhận đồ đệ không quan tâm tư chất, coi trọng nhất là phẩm tính, nhưng Lâm Vũ này lại không thể hiện ra được chút thanh nhã nào.”
“Huynh hãy chờ mà xem, Trương quản gia hoặc là bị tập kích, hoặc là không mua được những quyển sách mà Giang Triệt nói đến.”
Chương 42. Trương quản gia bị tập kích (2)
Cố Thừa Húc sững sờ, vài ngày trước tiểu tử ở Vạn Hoa Lâu kia là Lâm Vũ?
Đối với một tu sĩ Linh Hải Cảnh, Cố Thừa Húc không quan tâm chút nào, nhất là còn lâm vào phong ba đạo văn, cho nên cũng không điều tra, nhưng làm sao Cố Thừa Húc có thể ngờ được, người kia lại là Lâm Vũ.
Có điều nói đến Trương quản gia, ông ấy cũng đã đi ra ngoài một canh giờ rồi, cho dù phố Nam rất xa, thì ông ấy cũng nên trở về rồi chứ.
Lẽ nào đúng như Lục muội nói, xảy ra chuyện rồi?
“Vương gia, Trương quản sự về rồi, có điều hình như ông ấy bị thương.” Lúc này, một gã sai vặt vội vã đi đến bẩm báo.
Cố Hi chậm rãi ung dung uống trà, một bộ dáng đã sớm biết, Yến Vương có chút tức giận, Trương quản gia tốt xấu gì cũng đã ở bên cạnh Cố Thừa Húc hơn mười năm, cho dù là đại thần bình thường cũng phải kính nể Trương quản gia ba phần, nghĩ đến lời nói của lục muội, Cố Thừa Húc lập tức hỏi.
“Nếu như bị thương không nặng, để Trương quản sự đến đây, ta muốn xem xem, là ai dám hành hung giữa đường như vậy.”
Gã sai vặt lui xuống, rất nhanh, Trương quản sự được đỡ đến đình các, cánh tay, bên hông, có mấy vết thương, nhưng bị thương không nghiêm trọng lắm, từ đó có thể thấy được đây là tránh đi bộ phận quan trọng.
“Nói rõ tình huống một chút.”
Trương quản gia cúi đầu hành lễ, “Nô tài đi xe đến cửa hàng bán sách, trong thư trai hoàn toàn đúng là có những quyển sách mà Giang công tử đã nói, đại khái khoảng gần trăm bản, hơn nữa tất cả ba bộ, theo lời nói của chưởng quỹ cửa hàng, những quyển sách kia là do bạch y hiệp khách tay cầm bội kiếm, hông treo một bầu rượu đưa đến, về sau không có nữa, Giang công tử mua một bộ, vẫn còn lại hai bộ, nô tài đã mua hết rồi.”
“Lúc đầu mọi chuyện còn rất tốt, nhưng vấn đề là ở chỗ khi nô tài đến phố Nam, có một kẻ che mặt mặc áo đen phá cửa sổ xông vào xe ngựa, muốn cướp những quyển sách này đi.”
Khi nói đến đây, rõ ràng Trương quản gia còn có chút chưa tỉnh hồn, “Tuy nô tài là võ giả ngũ phẩm, nhưng kiếm pháp của đối phương lăng lệ, còn sử dụng thủ đoạn của tu sĩ, dưới tình huống không địch lại được, vẫn là để cho hắn ta cướp mất một bộ, mà trong lúc chiến đấu nô tài cũng bị kiếm của kẻ địch làm bị thương.”
“Vương gia, là lão nô thất trách, xin vương gia trách phạt.”
Chuyện Trương quản sư mua sách không có ai biết, với lại trong mắt của người ngoài cũng chỉ là mấy quyển sách bình thường, người biết nội tình không nhiều.
Gần trăm bản, nếu như không phải nhẫn đựng vật thì làm sao có thể lấy đi, mà ngoại trừ Lâm Vũ ra, những đệ tử khác vẫn luôn nằm trong tầm mắt của bọn họ.
Ngoại trừ Lâm Vũ, Cố Thừa Húc thật sự chưa nghĩ được ra ai.
Ầm một tiếng, Cố Thừa Húc hung hăng đập lên bàn đá, sát ý bừng bừng, nói.
“Thật to gan, cho dù là hắn ta là đệ tử của Tử Tiêu Kiếm Tông thì làm sao, hành hung giữa đường, theo luật pháp Đại Chu sẽ bị dùng cực hình tại chỗ.”
“Tam ca, đừng kích động, không phải chúng ta còn có một bộ thơ cổ sao, nhiệm vụ quan trọng của huynh là thu được sợi tài hoa đầu tiên ở trong đó, bây giờ tức giận, được không bù mất.”
“Muội đến chỗ Giang công tử, tìm hắn ta chất vấn, như thế cũng tranh thủ được một chút thời gian cho huynh.”
Cố Thừa Húc hoàn hồn, hiểu rõ lời của Lục muội rất đúng, lập tức rời đi dưới sự dẫn đầu của Trương quản sự.
Đợi đến khi tam ca rời đi, Cố Hi chỉnh sửa lại tà váy dài, đi về hướng đám người Giang Triệt.
Mà bên phía Giang Triệt, tuy nói phong cảnh của Yến Vương Phủ không tệ, nhưng đi mãi cũng có chút mệt mỏi, hắn tìm một cái đình ngồi xuống, nhìn thấy mấy người Cố Hi đi đến, nhao nhao chêu chọc nhìn về phía Giang Triệt.
“Giang sư huynh, hình như công chúa điện hạ có việc tìm huynh.”
“Bỏ cái chữ giống kia đi, vừa rồi lúc ăn cơm hình như công chúa đã cảm thấy có hứng thú với sư huynh, liên tưởng đến lời mời của Yến Vương điện hạ, hì hì ~”
Nhìn Cố Hi đi đến, Nhược Tư Vi lau khô đôi mắt đỏ của mình, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, bước lên phía trước nói.
“Công chúa điện hạ, người đến đây làm gì?”
Cho dù hiện tại sư huynh có chán ghét Nhược Tư Vi, nhưng người sư huynh thích là đại sư tỷ, hơn nữa hai người đều yêu thương nhau, cô tuyệt đối phải bảo vệ nhị sư huynh, tuyệt đối không để cho kẻ thứ ba có cơ hội chen chân vào.
Cố Hi cười lạnh, “Đây là nhà của tam ca tam, ta đi chỗ nào mắc mớ gì đến ngươi, có tin ta lệnh cho người đuổi ngươi ra khỏi đây không.”
Vốn dĩ tâm tình của Nhược Tư Vi đã không tốt, bị mắng như thế, lập tức cũng lên tính tình.
“Ta đến đây là nể mặt ngươi…”
“Nhược Tư Vi, ta dạy muội như thế nào, lời hay một câu mùa đông ấm, câu nói xấu đả thương người tháng sáu lạnh, vạn sự dĩ hòa vi quý, không nói được câu nào nữa thì im miệng đi.”
Giang Triệt lạnh lùng lên tiếng, bọn họ là khách, từ lúc nào mà khách còn dám uy hiếp gia chủ.
Chương 43. Sư huynh, đúng thật là người tốt
Các đệ tử khác kinh ngạc nhìn sư huynh nói không nể mặt mũi chút nào, ánh mắt nhìn về phía Nhược Tư Vi cũng là đồng tình, lúc trước Nhược sư muội thích lấy thế đè người, ở trong tông môn, ỷ vào Thanh Nguyệt trưởng lão và Giang sư huynh, không phạm vào lỗi lớn, nhưng lỗi nhỏ thì không ngừng, ở bên ngoài, cũng thường xuyên dùng danh xưng thân truyền của Tử Tiêu Kiếm Tông, nếu không phải có Giang sư huynh vẫn luôn giải quyết tốt hậu quả, ai muốn nể mặt nàng ta chứ.
Nhược Tư Vi không thể tin được nhìn về phía sư huynh, thấy thần sắc của sư huynh lạnh lùng, giống như đang nhìn một người xa lạ, nhất là khi nhìn thấy Cố Hi cao ngạo giống như con khổng tước, nước mắt không kìm được nữa rơi xuống tí tách, rồi chạy ra ngoài.
“Lão Giang…”
Tuy nói Lâm Vũ không thích Nhược Tư Vi, nhưng dù sao cũng là đồ đệ của Thanh Nguyệt trưởng lão.
Giang Triệt trầm tư, “Ngươi đi xem một chút, không cần phải quan tâm đến nàng, đừng để cho nàng phạm sai lầm là được.”
“Công chúa điện hạ, không biết người cần tìm ta có chuyện gì?”
Sau khi mời Cố Hi ngồi, tuy nói đã đoán được nguyên nhân, có điều Giang Triệt vẫn là ra vẻ không hiểu hỏi.
Nói đến chính sự, Cố Hi bắt đầu nghiêm túc.
“Trương quản gia trên đường đi mua sách về bị tập kích, hơn nữa mục đích của kẻ xấu đều chỉ là vì những xuốn sách mà Giang công tử nói đến.”
“Thơ ca trong sách đều có thể nói là vật cô chủ, ai dùng tài hoa thôi động trước thì chính là chủ nhân của bài thơ đó.”
“Mà chuyện liên quan đến mấy quyển sách kia, hình như chỉ có mấy người chúng ta biết.”
Giang Triệt cười khẽ, “Cho nên, công chúa là đang hoài nghi ta, hay là những sư đệ này của ta ra tay?”
Cố Hi vội vàng khoát tay, “Đương nhiên không phải bản công đang hoài nghi công tử, công tử lòng dạ rộng rãi, nếu như công tử cảm thấy có hứng thú với mấy quyển sách này, thì sẽ không tặng cho ta, nhưng sư đệ của ngài…”
Nói xong, Cố Hi còn liếc mắt về phía hơn mười đệ tử của Tử Tiêu Kiếm Tông.
“Công chúa không ngại nói thẳng, công chúa làm như thế có vẻ ta cũng có chút chột dạ.” Giang Triệt ngang nhiên lẫm liệt nói.
Thấy Giang Triệt như thế, Cố Hi cũng chỉ đành lấy quyển sách mà sáng nay mình đọc, lật ra nói, “Công tử xé một trang này đi là muốn bảo toàn thanh danh của sư đệ này, ta đoán trong thư trai Văn Hoa quyển sách nào có được bài thơ kia, cũng đã bị công tử xé mất.”
“Nhưng Lâm Vũ cũng không biết tình trạng này, sau khi ăn sáng xong thì vội vã rời khỏi Yến Vương Phủ.”
Giang Triệt sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Trương sư đệ, “Đi gọi Lâm sư đệ về đây.”
Dặn dò xong, lúc này Giang Triệt mới nhìn về phía Cố Hi cười nói.
“Công chúa điện hạ, đệ tử Tử Tiêu Kiếm Tông không làm được chuyện bẩn thỉu như thế này, nếu như công chúa đoán sai, thì hãy xin lỗi với sư đệ của ta.”
“Đây là chuyện đương nhiên.”
Cố Hi đồng ý rất thoải mái, nàng có một trăm phần trăm tự tin người ra tay với Trương quản gia là Lâm Vũ, tên kia đã âm thầm tự tu luyện nho đầu, không thể nào không rõ tầm quan trọng của những quyển sách kia.
Khi Giang Triệt và Cố Hi nói đủ mọi chuyện, Trương sư đệ đi ra khỏi đình các, dùng lệnh bài liên hệ với Lâm Vũ, nhưng tin tức phát ra là lệnh bài chìm xuống đáy biển, điều này khiến cho Trương sư đệ có chút nóng nảy, sau khi nháy mắt ra dấu với Giang sư huynh, thì nhanh chóng rời khỏi chỗ này, tìm được Ngô sư huynh.
“Ngô sư huynh, Nhược sư muội, hai người mau chóng thử một chút xem có liên hệ được với Lâm Vũ sư đệ không, vừa rồi người của Yến Vương Phủ bị tập kích, bọn họ hoài nghi là Lâm Vũ sư đệ làm.”
Chuyện này liên quan đến thể diện của tông môn và Thanh Nguyệt trưởng lão.
“Không thể nào, tiểu sư đệ làm sao có thể ra tay với người của Yến Vương Phủ.” Nhược Tư Vi hoàn toàn không tin, trong mắt của Nhược Tư Vi, tiểu sư đệ vẫn luôn rất hiền lành, thậm chí là có chút nhát gan, ra tay với người của Yến Vương Phủ, tuyệt đối không có lá gan này.
“Đừng nói chuyện này nữa, gọi Lâm Vũ trở về mới là chuyện khẩn thiết nhất, nếu không một khi Yến Vương báo cáo chuyện này, bất kể có phải thật hay không, những tông môn khác đều sẽ làm khó với tông môn chúng ta.”
Ra tay với người phàm, đây chính là chuyện tối kỵ, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị nhốt vào đỉnh Ma Tu.
Ngô Thần nói xong bắt đầu liên hệ với Lâm Vũ, nhưng hiện tại tin tức lệnh bài của Lâm Vũ cũng là dưới đáy biển, bị hai người nhìn chằm chằm như thế, Nhược Tư Vi cũng lấy lệnh bài ra, một phút, hai phút, thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng Nhược Tư Vi cũng trở nên gấp rồi.
Trước kia liên hệ với sư đệ, ngoại trừ một vài thời điểm, phần lớn đều là dùng giây trở về, bây giờ…
Lâm Vũ thật sự đi ám sát người của Yến Vương Phủ?
Chương 44. Sư huynh, đúng thật là người tốt (2)
Mới nghĩ như thế, lập tức Nhược Tư Vi đã chặt đứt khả năng này, sư đệ tuyệt đối không phải là người như thế.
Thấy Nhược Tư Vi cũng không liên lạc được, Ngô Thần lấy ở bên hông ra một tấm phù triện, truyền âm phù, cho dù cách xa vạn dăm, cũng có thể chớp mắt là đến, hơn nữa đối phương tuyệt đối có thể nhận được, tuy nói vật quan trọng dùng vào việc nhỏ, nhưng bây giờ cũng không quan tâm được nhiều thư thế.
Thuận theo tấm phù triện bốc cháy, giọng nói lạnh lùng của Ngô Thần vang lên.
“Thời gian một phút, nếu như trong vòng một phút Lâm Vũ không thể trở về đến đây thì hắn sẽ chọc ra họa lớn.”
Tuy nói Đại Chu là nước của người phàm, nhưng cũng có võ giả, có nho tu, còn có long khí trấn áp, nếu như Lâm Vũ không thể chứng minh bản thân trong sạch, chuyện này tương đương với khiêu khích.
Giữa các tu sĩ nhìn có vẻ gió êm sóng lặng, người nào cũng muốn trở thành tông môn đứng đầu, chuyện này rất có thể sẽ trở thành dây dẫn nổ.
Hơn nữa Đại Chu cũng không yếu, căn bản không sợ Tử Tiêu Kiếm Tông.
Nhược Tư Vi ngây ngẩn cả người.
Họa lớn?
Không có nghiêm trọng như vậy chứ.
Sư tôn là cường giả Sinh Tử Cảnh, cho dù là tiểu sư đệ ra tay, nhưng Trương quản gia không phải chưa chết sao.
Một góc nào đó của Hoàng Thành, Lâm Vũ đang nhanh chóng dùng tài hoa đọc tất cả các bài thơ, nên không để ý lệnh bài ở bên hông vẫn luôn sáng lên, nhưng khi đọc xong một bài thơ, sắc mặt của Lâm Vũ càng khó coi hơn.
Lâm Vũ phát hiện phàm là những bài thơ ai cũng thích, người Trung Quốc nghe nhiều nên đã nhanh chân thuộc được mấy câu thơ trước, cũng giống như Hoành Cừ Tứ Cú, Tiêu dao du, Tỳ bà hành, cũng không nhạn được tài hoa, tuy nói cũng có một chút không sai, nhưng so sánh với những bài thơ kia thì kém rất nhiều.
Thơ ca, càng được nhiều người công nhận, tài hoa hồi báo cho tác giả càng phong phú, lúc này, Lâm Vũ chỉ hận tại sao mình không lĩnh ngộ tài hoa sớm một chút, vì sao ngay từ đầu đã đọc những bài thơ mà mình quen thuộc.
Lâm Vũ bực bội ném sách sang một bên, đột nhiên, bên tai vang lên âm thanh vội vàng của Ngô Thần.
“Mau trở về.”
Truyền âm phù?
Lâm Vũ liếc mắt nhìn vết thương trên vai, cảm nhận được trong cơ thể có chút tài hoa, sau khi uống hai viên thuốc, thì nhanh chóng chạy về hướng Yến Vương Phủ.
Không đến một phút Lâm Vũ đã trở lại Yến Vương Phủ, nhìn thấy Lâm Vũ trở về, Nhược Tư Vi vội vàng đi lên phía trước.
“Sư đệ, đệ đi đâu vậy, đi thôi, chúng ta đi tìm Cố Hi, nàng dám vu oan cho đệ, ta nhất định phải đòi lại công đạo cho đệ.”
Ngô Thần liếc mắt nhìn Lâm Vũ, thấy hắn ta thay bộ quần áo khác, thì bắt đầu trầm xuống.
“Lâm sư đệ, đệ có cần phải nghỉ ngơi một chút không.”
Cùng là sức chiến đấu võ giả ngũ phẩm, linh lực trong cơ thể tuyệt đối sẽ có chỗ tiêu hao, thậm chí còn có khả năng bị thương, tuy nói không thích gia hỏa này, nhưng dù sao liên quan đến thể diện của tông môn, nên che giấu vẫn là phải che giấu.
Lâm Vũ từ chối ý tốt, “Không cần, hai người nói cho đệ nghe một chút xem có chuyện gì xảy ra.”
Trương sư đệ nghe vậy, vừa đi về phía đình các đồng thời vừa nói ra hoài nghi của Cố Hi, theo lời nói, Lâm Vũ cũng biết vì sao mình lại bị hoài nghi như vậy, có điều đối với điểm ấy, hắn cũng không quan tâm chút nào, dù sao cũng không có chứng cứ.
Rất nhanh, mấy người đã đi đến đình các, giờ phút này trong đình các, Giang Triệt và Cố Hi nói chuyện rất vui vẻ, đến ngay cả đệ tử đứng bên cạnh cũng bật cười, rõ ràng là bị chọc cười.
Thấy cảnh này, đột nhiên tay Nhược Tư Vi đang kéo sư đệ nắm chặt lại.
Mà bên phía đình các, Giang Triệt thấy sư đệ trở về, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, “Bọn họ trở về rồi, công chúa điện hạ có thể đi hỏi sư đệ của ta một chút.”
Cố Hi không ngờ được tốc độ trở mặt của Giang Triệt lại nhanh như thế, mới vừa rồi còn chọc cho nàng vui vẻ cười.
“Sư huynh, nghe nói công chúa điện hạ đến tìm đệ.” Lâm Vũ hành lễ nói.
“Lâm công tử, không biết quần áo buổi sáng ngài mặc đang ở đâu?” Cố Hi nói thẳng.
Lâm Vũ ra vẻ nghi hoặc, “Hôm nay thời điểm đi ra ngoài bị người khác hất cho chậu nước bẩn nên đã đổi rồi, nếu như công chúa cần, có thể theo ta đi một chuyến đến nhà Ngô sư huynh.”
Cố Hi cười cười, “Chuyện này thì không cần, ta muốn xem vai của công tử một chút, sáng nay thời điểm Trương quản gia bị tập kích, đã đâm bị thương kẻ địch, không biết có được không?”
“Không có gì không thể, có điều công chúa là một nữ tử, chuyện này chỉ sợ…”
“Không sai, ta cũng là người luyện võ.”
Thấy Cố Hi nói như thế này, Lâm Vũ lộ ra bả vai, làm da trắng nõn không có bất kỳ vết thương gì, Cố Hi đi lên phía trước vỗ vỗ một cái, mắt nhìn áo trong, liếc nhìn về phía Giang Triệt, lập tức lui ra phía sau một bước, hai tay ôm quyền nói.
Chương 45. Sư huynh, đúng thật là người tốt (3)
“Là ta đã hiểu lầm công tử, xin thứ lỗi.”
Nói xong, lập tức rời đi.
Thấy sư đệ quả thật là bị vu oan, Nhược Tư Vi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, giống như con gà trống đấu thắng, nhìn bóng lưng Cố Hi đang muốn trào phúng, đột nhiên Giang Triệt kéo ống tay áo của Nhược Tư Vi, thiếu chút nữa khiến nàng ngã sấp xuống, quay đầu nhìn về phía Ngô Thần nói.
“Ngô sư đệ, mấy người rời đi trước, ta có một số việc muốn nói với Lâm sư đệ.”
Ngô Thần gật đầu, lập tức dẫn chúng đệ tử rời đi.
Thấy Nhược Tư Vi choáng váng đứng tại chỗ, Giang Triệt lại nói.
“Sư muội, muội cũng rời đi.”
“Muội không, có chuyện gì mà còn muốn giấu diếm ta sao.”
“Sư huynh, để sư muội ở lại đi.” Lâm Vũ không nhận, sư huynh cũng sẽ đoán ra được là hắn làm, nhưng không có chứng cưs.
Thấy một bộ dáng không quan tâm của Lâm Vũ, Giang Triệt âm thầm cười, quả nhiên vẫn là tuổi trẻ, không có tương lai thì có mưu lược, có điều nghĩ đến kỹ thuật diễn xuất của bản thân tăng lên, cường hóa tâm trí, lại có chút đau răng.
“Được rồi, vậy ta cũng nói thẳng.
“Trên vai của ngươi vì sao lại trắng như thế, vì sao áo trong lại có mùi máu tươi, còn có, không phải ngươi nói ngươi về Ngô gia sao, vì sao con đường từ Yến Vương Phủ đến Ngô gia, không có ai nhìn thấy thân ảnh của ngươi.”
“Tổ chức ám vệ của Đại Chu, ở trong hoàng thành này cho dù là tu sĩ Hóa Hư cảnh cũng chưa chắc có thể thoát khỏi trinh sát của bọn họ, tốt nhất ngươi đừng có giấu diếm cái gì?”
Trong nháy mắt ba câu hỏi này đã khiến cho Lâm Vũ hiểu được, vừa rồi Cố Hi đã nhìn ra hắn ta là hung thủ.
Làn da khác với những chỗ khác, rõ ràng đã dùng đan dược chữa thương, mặc dù nói bản thân mới đổi quần áo, nhưng mùi máu tươi dễ giấu được người phàm, nhưng muốn giấu được tu sĩ võ giả cũng rất khó khăn.
Về phần câu hỏi cuối cùng, làm sao Lâm Vũ cũng không ngờ được, nhưng đoán được khi Lâm Vũ quay trở về, Yến Vương đã phái người đi điều tra.
Nghĩ đến việc bọn họ đã đoán được là mình, Lâm Vũ áy náy hành lễ.
“Sư huynh, ta sai rồi.”
“Sư huynh cũng biết, mấy ngày trước đệ ở Vạn Hoa Lâu viết một câu thơ, gã sai vặt kia đã điền đủ tất cả, mặc dù một câu trong đó là do đệ viết, nhưng không khác chút nào với phong cách viết thơ của Lý Thanh Chiếu mà chúng ta đọc được vào lúc ăn sáng, nếu như bài thơ này xuất hiện trên tập thơ, chỉ sợ sẽ hại đến danh dự của tông môn, đệ đây là đều suy nghĩ cho tông môn.”
Giờ phút này trong lòng Lâm Vũ vô cùng hối hận.
Lâm Vũ nghĩ đến thương thế, nghĩ đến tài hoa trong cơ thể tăng lên, nhưng duy chỉ có không nghĩ được đây là hoàng thành, có vô số con mắt nhìn chằm chằm, càng không nghờ được Cố Hi là võ giả.
Nếu như bản thân suy nghĩ được nhiều hơn, hiện tại cục diện này cũng sẽ không xảy ra.
Giang Triệt lười nghe, không nhịn được, nói, “Chuyện này bỏ qua, bài thơ kia cũng là bị ta xé đi, không có bằng chứng, không ai sẽ nói đến ngươi, nhiều nhất chỉ có tranh luận, ngươi tốt nhất đừng làm chuyện ngu ngốc gì, nơi này là Đại Chu, không phải tông môn.”
Giải thích cái gì đó, hoàn toàn không có tác dụng.
Tập thơ cho ngươi xem, ngươi đã biết được phong cách làm thơ.
Lâm Vũ sững sờ, lập tức cười lạnh trong lòng, quả nhiên là kẻ ba phải.
Khi ta cướp được tập thơ, Lâm Vũ đã phát hiện trong tập thơ của Lý Thanh Chiếu bị xé mất một tờ, không cần đoán cũng biết được là ai làm, bây giờ gia hỏa này lại đi xin Cố Hi bỏ qua việc này.
Đây đúng thật là sư huynh tốt của hắn, khiến cho hắn không biết làm thế nào rồi.
Nhược Tư Vi không ngờ được thật sự là Lâm Vũ ra tay, ấn tượng những năm nay mà Lâm Vũ mang đến cho Nhược Tư Vi hoàn toàn sụp đổ.
“Sư đệ…”
Giang Triệt không hứng thú nghe chất vấn của Nhược Tư Vi, càng không hứng thú nghe Lâm Vũ giảo biện, sau khi giả vờ làm kẻ ba phải, thì trực tiếp rời khỏi.
Đi ra khỏi tường viện, phát hiện Cố Hi đang đứng dựa vào tường.
“Đợi ta?”
“Ánh mắt của Thanh Nguyệt Tiên Tôn chẳng ra sao cả, một đồ đệ tâm thuật bất chính, một đồ đệ ngu ngốc.” Cố Hi cười nói.
“Nếu không có người sư huynh như ngươi chống đỡ bên ngoài, mặt mũi của Thanh Nguyệt tiên tôn đều bị hai người bọn họ làm mất hết rồi.”
Chuyện đã được giải quyết, Giang Triệt cũng không có hứng thú nói thêm chuyện phiếm với Cố Hi, “Yến hội đêm nay ta không tham gia nữa, nếu như muốn giải trừ hôn sự của công chúa, không bằng đi tìm Diệu Âm Môn Nam Cung Tử Vân, những năm nay phụ hoàng của công chúa cũng không dễ chịu.”
Nói xong, hắn mặc kệ thần sắc biến hóa của Cố Hi, trực tiếp rời khỏi Yến Vương Phủ.
Thời điểm nhìn thấy Cố Hi, hắn đã đoán được mục đích của yến hội, Cố Hi không muốn ở trong thâm cung, mà thích đất trời rộng mở, kiếp trước Cố Hi vì để không gả cho Tề Vương, chính là sau khi Lâm Vũ đi ra từ thư viện có chút khúc mắc với hắn, mặc dù nước Tề có hứng thú với Đại Chu, nhưng đối với Tử Tiêu Kiếm Tông không dám có bất kỳ phản kháng gì, sau khi sứ giả thuận lợi rời đi, về sau truyền đến tin tức nước Tề lui binh ba trăm dặm.
Chương 46. Tránh xa, nhất định phải tránh xa nàng
“Là ta đã hiểu lầm công tử, xin thứ lỗi.”
Nói xong, lập tức rời đi.
Thấy sư đệ quả thật là bị vu oan, Nhược Tư Vi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, giống như con gà trống đấu thắng, nhìn bóng lưng Cố Hi đang muốn trào phúng, đột nhiên Giang Triệt kéo ống tay áo của Nhược Tư Vi, thiếu chút nữa khiến nàng ngã sấp xuống, quay đầu nhìn về phía Ngô Thần nói.
“Ngô sư đệ, mấy người rời đi trước, ta có một số việc muốn nói với Lâm sư đệ.”
Ngô Thần gật đầu, lập tức dẫn chúng đệ tử rời đi.
Thấy Nhược Tư Vi choáng váng đứng tại chỗ, Giang Triệt lại nói.
“Sư muội, muội cũng rời đi.”
“Muội không, có chuyện gì mà còn muốn giấu diếm ta sao.”
“Sư huynh, để sư muội ở lại đi.” Lâm Vũ không nhận, sư huynh cũng sẽ đoán ra được là hắn làm, nhưng không có chứng cưs.
Thấy một bộ dáng không quan tâm của Lâm Vũ, Giang Triệt âm thầm cười, quả nhiên vẫn là tuổi trẻ, không có tương lai thì có mưu lược, có điều nghĩ đến kỹ thuật diễn xuất của bản thân tăng lên, cường hóa tâm trí, lại có chút đau răng.
“Được rồi, vậy ta cũng nói thẳng.
“Trên vai của ngươi vì sao lại trắng như thế, vì sao áo trong lại có mùi máu tươi, còn có, không phải ngươi nói ngươi về Ngô gia sao, vì sao con đường từ Yến Vương Phủ đến Ngô gia, không có ai nhìn thấy thân ảnh của ngươi.”
“Tổ chức ám vệ của Đại Chu, ở trong hoàng thành này cho dù là tu sĩ Hóa Hư cảnh cũng chưa chắc có thể thoát khỏi trinh sát của bọn họ, tốt nhất ngươi đừng có giấu diếm cái gì?”
Trong nháy mắt ba câu hỏi này đã khiến cho Lâm Vũ hiểu được, vừa rồi Cố Hi đã nhìn ra hắn ta là hung thủ.
Làn da khác với những chỗ khác, rõ ràng đã dùng đan dược chữa thương, mặc dù nói bản thân mới đổi quần áo, nhưng mùi máu tươi dễ giấu được người phàm, nhưng muốn giấu được tu sĩ võ giả cũng rất khó khăn.
Về phần câu hỏi cuối cùng, làm sao Lâm Vũ cũng không ngờ được, nhưng đoán được khi Lâm Vũ quay trở về, Yến Vương đã phái người đi điều tra.
Nghĩ đến việc bọn họ đã đoán được là mình, Lâm Vũ áy náy hành lễ.
“Sư huynh, ta sai rồi.”
“Sư huynh cũng biết, mấy ngày trước đệ ở Vạn Hoa Lâu viết một câu thơ, gã sai vặt kia đã điền đủ tất cả, mặc dù một câu trong đó là do đệ viết, nhưng không khác chút nào với phong cách viết thơ của Lý Thanh Chiếu mà chúng ta đọc được vào lúc ăn sáng, nếu như bài thơ này xuất hiện trên tập thơ, chỉ sợ sẽ hại đến danh dự của tông môn, đệ đây là đều suy nghĩ cho tông môn.”
Giờ phút này trong lòng Lâm Vũ vô cùng hối hận.
Lâm Vũ nghĩ đến thương thế, nghĩ đến tài hoa trong cơ thể tăng lên, nhưng duy chỉ có không nghĩ được đây là hoàng thành, có vô số con mắt nhìn chằm chằm, càng không nghờ được Cố Hi là võ giả.
Nếu như bản thân suy nghĩ được nhiều hơn, hiện tại cục diện này cũng sẽ không xảy ra.
Giang Triệt lười nghe, không nhịn được, nói, “Chuyện này bỏ qua, bài thơ kia cũng là bị ta xé đi, không có bằng chứng, không ai sẽ nói đến ngươi, nhiều nhất chỉ có tranh luận, ngươi tốt nhất đừng làm chuyện ngu ngốc gì, nơi này là Đại Chu, không phải tông môn.”
Giải thích cái gì đó, hoàn toàn không có tác dụng.
Tập thơ cho ngươi xem, ngươi đã biết được phong cách làm thơ.
Lâm Vũ sững sờ, lập tức cười lạnh trong lòng, quả nhiên là kẻ ba phải.
Khi ta cướp được tập thơ, Lâm Vũ đã phát hiện trong tập thơ của Lý Thanh Chiếu bị xé mất một tờ, không cần đoán cũng biết được là ai làm, bây giờ gia hỏa này lại đi xin Cố Hi bỏ qua việc này.
Đây đúng thật là sư huynh tốt của hắn, khiến cho hắn không biết làm thế nào rồi.
Nhược Tư Vi không ngờ được thật sự là Lâm Vũ ra tay, ấn tượng những năm nay mà Lâm Vũ mang đến cho Nhược Tư Vi hoàn toàn sụp đổ.
“Sư đệ…”
Giang Triệt không hứng thú nghe chất vấn của Nhược Tư Vi, càng không hứng thú nghe Lâm Vũ giảo biện, sau khi giả vờ làm kẻ ba phải, thì trực tiếp rời khỏi.
Đi ra khỏi tường viện, phát hiện Cố Hi đang đứng dựa vào tường.
“Đợi ta?”
“Ánh mắt của Thanh Nguyệt Tiên Tôn chẳng ra sao cả, một đồ đệ tâm thuật bất chính, một đồ đệ ngu ngốc.” Cố Hi cười nói.
“Nếu không có người sư huynh như ngươi chống đỡ bên ngoài, mặt mũi của Thanh Nguyệt tiên tôn đều bị hai người bọn họ làm mất hết rồi.”
Chuyện đã được giải quyết, Giang Triệt cũng không có hứng thú nói thêm chuyện phiếm với Cố Hi, “Yến hội đêm nay ta không tham gia nữa, nếu như muốn giải trừ hôn sự của công chúa, không bằng đi tìm Diệu Âm Môn Nam Cung Tử Vân, những năm nay phụ hoàng của công chúa cũng không dễ chịu.”
Nói xong, hắn mặc kệ thần sắc biến hóa của Cố Hi, trực tiếp rời khỏi Yến Vương Phủ.
Thời điểm nhìn thấy Cố Hi, hắn đã đoán được mục đích của yến hội, Cố Hi không muốn ở trong thâm cung, mà thích đất trời rộng mở, kiếp trước Cố Hi vì để không gả cho Tề Vương, chính là sau khi Lâm Vũ đi ra từ thư viện có chút khúc mắc với hắn, mặc dù nước Tề có hứng thú với Đại Chu, nhưng đối với Tử Tiêu Kiếm Tông không dám có bất kỳ phản kháng gì, sau khi sứ giả thuận lợi rời đi, về sau truyền đến tin tức nước Tề lui binh ba trăm dặm.
Chương 47. Tránh xa, nhất định phải tránh xa nàng (2)
Bỏ qua đề tài này, Giang Triệt tò mò nói, “Tại sao cô lại đến Đại Chu?”
Tuy đoán được Nam Cung Tử Vân sẽ đến, nhưng Diêu Xu Xu rất ít khi lộ mặt, hơn nữa đồ vật trong thư viện Vô Nhai gần như cũng vô dụng với nàng.
“Muốn đến thì đến thôi.”
“Hiện tại sức khỏe của ta cũng không biết còn có thể sống được bao lâu, đương nhiên muốn thừa dịp thời điểm cơ thể còn tốt đi ra ngoài dạo chơi nhiều một chút.” Lúc nói lời này, Diêu Xu Xu không có một chút bi thương nào.
Giang Triệt ngẩn người, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
“Yên tâm đi, về sau cô sẽ tốt lên thôi.”
Kiếp trước sau khi rời khỏi tông môn, tuy nói số lần gặp Diêu Xu Xu có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, nhưng nàng đúng thật vẫn luôn còn sống, thậm chí còn có thể tu luyện, thời điểm ở sau lưng giấu mặt chỉ điểm giang sơn, mưu đồ thay Lâm Vũ, thay Diệu Âm môn.
“Lần này ta mang theo sư mệnh đến, nhất định phải lấy được một chương kinh văn Đại Nho, trước hết không tán gẫu nữa.”
“Vậy thì tốt, qua một thời gian ngắn nữa ta đi Bạch Vân Phong bái phỏng.” Diêu Xu Xu cười khẽ.
“Nói sau đi.”
Sau chuyện thư viện Vô Nhai, có thể hắn sẽ không còn xuất hiện trước mắt người đời nữa, cho dù đi bái phỏng chẳng qua cũng chỉ là bái phỏng mộc ngẫu mà thôi.
Sau khi vẫy tay từ biệt, Giang Triệt rời đi.
Nhìn bóng lưng Giang Triệt rời đi, nụ cười trên mặt Diêu Xu Xu dần dần biến mất, “Khoảng thời gian này nhìn chằm chằm hắn một chút, thuận tiện đi thăm dò tình hình của Tử Tiêu Kiếm Tông.”
“Vâng.”
Thị nữ bên cạnh Diêu Xu Xu cũng không hỏi nguyên nhân, sau khi liên tiếp thì trầm mặc.
“Xu Xu, tại sao muội lại chạy đến đây?” Lúc này, giọng nói lo lắng của Nam Cung Tử Vân ở đằng xa truyền đến, trọng giọng nói còn mang theo chút phẫn nộ.
“Muội có biết không, một khi nàng mất tích, ta thiếu chút nữa đã lật khắp hoàng thành.”
Diêu Xu Xu không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Tử Vân vô cùng đáng thương, vốn dĩ Nam Cung Tử Vân đang kìm nén lửa giận thấy ánh mắt này lập tức lời nói muốn mắng cũng không nói nên lời, chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn nàng.
“Đi thôi, tiểu tổ tông của ta, thời tiết lạnh như thế này, bị cảm sẽ không tốt.”
“Hì hì, vẫn là Tử Vân tỷ tốt.” Lập tức Diêu Xu Xu kéo lấy cánh tay Nam Cung Tử Vân, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
“Đúng rồi, Tử Vân tỷ, vừa rồi nhìn thấy Giang sư huynh, hắn thay đổi rất lớn, thế mà lại lấy chuyện hôn sự ra nói đùa.”
“Không thể nào, tên vô cùng thích lạnh tâm thiền, đừng nói là nói giỡn với nữ tu, ngay cả nữ tu đến gần trong vòng ba thước cũng rất ít thương cảm.”
“Đúng thật, hơn nữa vừa rồi thế mà hắn còn giống như tên háo sắc dò xét muội, nếu không phải biết cách làm người của hắn, hừ, bản công chúa nhất định sẽ móc tròng mắt của hắn ra.”
Giờ phút này, Diêu Xu Xu giống như một cô bé, nói không ngừng, hồn nhiên ngây thơ.
Hai người bọn họ cũng không chú ý đến, thời điểm bọn họ đang đùa giỡn, chẳng biết Giang Triệt xuất hiện ở một góc từ lúc nào, cả mặt khó chịu.
“Diêu Xu Xu này đúng thật là quái vật, mình chỉ là đùa một chút mà thôi, vậy mà cũng muốn điều tra?”
“Khó trách chỉ có một người bạn là Nam Cung Tử Vân, còn có kế hoạch về sau…”
Tránh xa, nhất định phải tráng xa nàng.
Những ngày tiếp theo, Giang Triệt khó được nghỉ ngơi mấy ngày, mà liên quan đến việc vì sao khi hắn mất tích sau khi yến hội kết thúc mà Yến Vương không cho người đi tìm, Ngô Nhàn cũng trả lời Giang Triệt.
Không phải Lâm Vũ làm, mà trong khoảng thời gian này nhiều người phức tạp xuất hiện ở hoàng thành, xuất hiện nhiều bản án dùng võ phạm cấm, nếu như không có cấm quân, sợ rằng sẽ xuất hiện nhiễu loạn.
Thời điểm biết được tin tức này, mặc dù Giang Triệt có chút bất ngờ, có điều ngẫm lại cũng cảm thất hợp lý, tu sĩ ở trước mặt người phàm tự bản thân đã có cảm giác ưu việt, tuy nói không giết được, nhưng thỉnh thoảng lên mặt với người phàm, cũng rất phổ biến.
“Lão Giang, chúng ta nên xuất phát rồi.” Tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, Ngô Thần la lớn.
“Biết rồi.”
Giang Triệt ngồi suy nghĩ trong phòng đứng dậy, sau khi sửa soạn một lát thì mở cửa phòng ra, giờ phút này, các đệ tử đều đã chuẩn bị xong, mặc vào trang phục của đệ tử nội môn Tử Tiêu Kiếm Tông.
“Chúng ta chẳng qua là đi cho có quá trình, không đến mức gấp gáp như vậy chứ?”
Nhiệm vụ tông môn giao cho bọn họ là đến chúc mừng thư viện Vô Nhai mở cửa, thuận tiện đưa một chút lễ vật, về phần nói vượt quan thư viện Vô Nhai, tông môn cũng không yêu cầu.
“Hôm nay hoàng đế Đại Chu xếp đại tiệc, chào hỏi những tu sĩ như chúng ta, cho nên vẫn là phải nể chút mặt mũi.”
“Đừng giày vò nhau quá, đi nhanh một chút thôi.” Ngô Thần đẩy túi nói.
Tuy nói Tử Tiêu Kiếm Tông dựa vào thực lực cho dù không đi, thế nhân cũng không dám nói gì, nhưng coi trời bằng vung, xem thường đế vương nhân tộc, vẫn là sẽ dễ dàng bị gài bẫy, hơn nữa Ngô gia còn đang ở Đại Chu nữa, Ngô Thần cũng không muốn về sau gia tộc bị làm khó dễ.
Chương 48. Giang Triệt tính tình quái dị
Giang Triệt cười cười, cũng đoán được vì sao Ngô Thần đến sớm như vậy, tu sĩ bế quan gắn thì ba năm năm, dài thì mấy chục năm đến trăm năm, gia hỏa này là sợ về sau khó quay về nhà, Ngô gia bị nhằm vào.
Hôm nay, toàn bộ Hoàng thành đều trở nên vô cùng náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, bách tính vui mừng, đều đang đến chúc mừng thư viện Vô Nhai mở cửa.
Thư viện Vô Nhai mười năm mở cửa một lần, ba năm sau đó Đại Chu sẽ mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, đối với những người bình dân như bọn họ chính là chuyện vui lớn bằng trời.
Trên đường đi, Giang Triệt cũng bị niềm vui này lây nhiễm, “Ngươi nói xem bách tính vẫn luôn được vui vẻ như thế này thì tốt biết mấy.”
“Chuyện này không thể nào.” Ngô Thần nhàn nhạt lắc đầu.
Hắn không phải chưa từng đi chấp hành nhiệm vụ, Yêu tộc tàn phá bừa bãi, biên cương chiến sự không ngừng, còn có ma tu quấy phá, nếu không có hoàng thành này, làm sao có thể thấy được quốc thái dân an.
“Điều này cũng đúng.” Giang Triệt lấy lại tinh thần, trong lòng ngầm cười khổ, kiếp trước vẫn luôn ngăn cản Lâm Vũ, vẫn luôn bảo hộ Nhân tộc, cho dù bị vu oan, bị vô số người mắng chửi cũng chưa từng thay đổi tấm lòng ban đầu của mình, nhưng kết quả là, văn nhân muốn giết hắn, phàm nhân muốn giết hắn, yêu ma cũng muốn giết hắn cho sảng khoái, không ngờ được sống lại một đời những vẫn bị những người phàm này làm ảnh hưởng.
Làm sao lại không biết hối cải chứ.
Nghĩ lại về bản thân mình, đột nhiên Giang Triệt cảm giác bả vai bị vỗ một cái, quay đầu đã thấy Diêu Xu Xu chắp tay sau lưng, hoạt bát nhìn về phía hắn.
“Giang sư huynh, huynh đến thật sớm.”
Giang Triệt liếc mắt nhìn thị nữ sau lưng Diêu Xu Xu, thoáng lui về phía sau mấy bước, “Nam Cung cô nương, cô đỡ cô ấy đi, đợi lát nữa ngã sấp xuống ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Nam Cung Tử Vân đi lên phía trước, trợn mắt nhìn tên ngốc này một chút, kéo Diêu Xu Xu, nói, “Ta đã nói hắn là một tên đầu gỗ rồi mà muội còn không tin.”
Diêu Xu Xu hoạt bát lè lưỡi, “Giang sư huynh, huynh làm gì mà tránh ra như tránh rắn độc vậy, dung mạo của ta không đẹp sao?”
Rắn độc cũng không độc bằng cô.
Giang Triệt nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng lại phủ nhận, “Nam nữ khác biệt, dựa vào dung mạo của cô nương nhất định có không ít người theo đuổi, ta sợ bị người khác kéo vào hẻm nhỏ.”
“Hì hì ha ha, Giang sư huynh thật thích nói đùa.” Diêu Xu Xu bụm mắt ra vẻ xấu hổ, phát ra tiếng cười thanh thúy như chuông bạc.
“Lãnh sư tỷ được vô số người thích, không phải là cho đến nay huynh vẫn chưa từng lùi bước sao, chăm chỉ không ngừng theo đuổi, sao thế, một con ma bệnh như thế lại có thể khiến cho huynh lo lắng như thế?”
Đột nhiên ánh mắt Giang Triệt lạnh xuống, không có bất kỳ dấu hiệu nào, giống như là băng đao đâm về phía Diêu Xu Xu, âm thanh vui vẻ của bách tính giống như là tách rời hai thế giới với bọn họ, hàn ý lạnh lẽo khiến cho những tu sĩ có mặt ở đây không khỏi rụt cổ lại.
Thị nữ sau lưng Diêu Xu Xu nắm chặt linh kiếm ở bên hông, căng thẳng tiến lên một bước ngăn ở trước người Diêu Xu Xu, ánh mắt nhìn về phía Giang Triệt tràn đầy vẻ chấn kinh, nếu không phải là người trải qua núi thây biển máu tuyệt đối không thể nào có loại sát ý này.
Đột nhiên biến cố khiến cho không khí xung quanh ngưng trệ, có cảm giác như là giương cung bạt kiếm.
Quả nhiên trên người Giang sư huynh xảy ra tất cả mọi tình huống, nhìn thị nữ nắm chặt kiếm trên tay, Diêu Xu Xu tự mình suy đoán, thị nữ này là mẫu thân đặc biệt chuẩn bị cho mình, đỉnh phong Độ Ách, đặt vào trong tông môn tầm thường đủ để khai sơn lập phái, cho dù ở trong Diêu Âm Môn cũng được xưng là cường giả.
Nhưng bây giờ, thế mà lại bị ánh mắt này dọa sợ.
“Mấy người đứng ở đây làm cái gì?” Giọng nói của Lôi Mặc đánh gãy bầu không khí cứng ngắc này, Giang Triệt thu hồi ánh mắt, tự mình đi về phía hoàng cung.
“Sao thế, hắn đây là không chào đón ta sao?” Lôi Mặc ra vẻ cười giỡn nói.
Nam Cung Tử Vân không muốn phản ứng lại Lôi Mặc, nhưng Diêu Xu Xu lại nói với Lôi Mặc, “Cái này thì ai biết được, ta chỉ thuận mồm nhắc đến Lãnh sư tỷ, Giang sư huynh giống như muốn giết ta vậy.”
“Nàng nói xấu sư tỷ hắn?”
Diêu Xu Xu rất vô tội, “Ta nói hắn kiên nhẫn theo đuổi Lãnh Tâm Thiền, đây không tính là nói xấu chứ?”
Giang Triệt thích Lãnh Tâm Thiền cũng không tính là bí mật, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nhưng chuyện này hoàn toàn chính xác không phải nói xấu, dù sao Lạnh Tâm Thiền đối với người nào cũng băng băng lạnh lùng, nhưng đối với Giang Triệt có chút khác biệt.
Mặc dù đó không phải là thích, nhưng lại truyền ra Lãnh Tâm Thiền thật sự thích Giang Triệt, chỉ là không biết thể hiện ra mà thôi.
Nhìn dáng vẻ thương tâm vô tội của Diêu Xu Xu, Lôi Mặc an ủi, “Đợi lát nữa ta sẽ trút giận cho muội, hắn dám hù dọa muội, ta sẽ hung hắn đánh hắn ta một trận.”
Chương 49. Giang Triệt tính tình quái dị (2)
“Như thế có thích hợp không?”
Lôi Mặc vỗ ngực trịnh trọng gật đầu, “Yên tâm đi, ta cũng đã sớm nhìn hắn khó chịu rồi, cả ngày giống như con chó dính người đi theo đằng sau Lãnh Tâm Thiền.”
Làm đệ tử đứng đầu của tông chủ Phần Viêm Cóc, từ trước đến giờ Lôi Mặc đều cho rằng mình không kém hơn Giang Triệt, rõ ràng trên thực lực cũng mạnh hơn Giang Triệt rất nhiều, nhưng ngàn năm qua Giang Triệt lại có vinh dự được coi là thiên kiêu có khả năng trở thành Tiên nhất, dựa vào cái gì chứ?
Trước kia vẫn luôn không có cơ hội đọ sức, hiện tại vừa đúng lúc có thể thừa dịp giúp Diêu Xu Xu trút giận nhân cơ hội đưa ra khiêu chiến với Giang Triệt, để chứng minh bản thân mình không kém bất luận kẻ nào.
Giang Triệt căn bản vốn không như hắn.
Diêu Xu Xu hé miệng, trong mắt Lôi Mặc bắn ra ánh sáng sùng bái, Nam Cung Tử Vân ở một bên nhìn chỉ muốn đỡ trán, có người phải xui xẻo rồi.
Đến ánh mắt vừa rồi của Giang Triệt, ngay cả Vũ tỷ tỷ cũng e ngại ba phần, Vũ tỷ tỷ là nhân vật đỉnh phong Độ Ách, một tên tu sĩ Đạo Cung tam cảnh như ngươi làm sao có thể thắng được Giang Triệt.
Còn có tiểu ma quỷ này cũng thế, cũng không biết yên tĩnh một chút, tuy Lôi Mặc lắm tật, nhưng ít nhất còn chưa nghe qua Lôi Mặc từng làm chuyện gì xấu, làm thành như vậy, sợ rằng quan hệ giữa Tử Tiêu Kiếm Tông và Phần Viêm Cốc sẽ càng căng thẳng hơn.
“Xu Xu, chúng ta vẫn là đến yến hội trước đi, đừng để trễ giờ.”
Cảm nhận được Tử Vân đang trừng nàng, Diêu Xu Xu sợ run cả người, cười hì hì nói.
“Lôi Mặc sư huynh, chúng ta đi thôi.”
Bởi vì thân thể của Diêu Xu Xu yếu ớt, trong tông môn bất kể là ai cũng sẽ không mắng nàng đánh nàng, đến ngay cả mẫu thân cũng không nỡ động thủ, nhưng Tử Vân thật sự có can đảm đánh nàng, hơn nữa còn bởi vì hiểu rõ tình trạng cơ thể của nàng, có thể đánh nàng lớn tiếng kêu to, nhưng không hề tổn thương đến căn cốt.
Hai đệ tử đi theo sau lưng Diêu Xu Xu và Lôi Mặc, trầm lặng, mà hai người ở phía trước lại nói chuyện rất vui vẻ.
Diêu Xu Xu rất ít khi đi ra bên ngoài, bây giờ có xưng hô bệnh mỹ nhân, thậm chí còn lên lên mười vị trí đứng đầu trong danh sách tiên tử, vốn dĩ Lôi Mặc tiếp xúc với mỹ nhân tuyệt mỹ như Diêu Xu Xu đã ít, được lên tiếng gọi một tiếng sư huynh hắn ta cũng có chút lâng lâng, trên đường đi tự huyễn hoặc sự cường đại của bản thân, nhất định có thể đánh cho Giang Triệt không rõ đông tây nam bắc.
Ngay cả chính bản thân Lôi Mặc cũng không phát hiện, thời khắc này hắn ta giống như là con khổng tước xòe đuôi, điên cuồng huyễn hoặc lông vũ của bản thân mình đẹp mắt cỡ nào.
Nam Cung Tử Vân vẫn yên lặng đỡ lấy Diêu Xu Xu, cúi đầu phối hợp đi về phía trước.
Đơn giản không có mắt nhìn, tính tình không trầm ổn này, không cần đến mấy lần sẽ bị Diêu Xu Xu lắc lư đến què, rốt cuộc làm sao lại có thể trở thành đệ tử đứng đầu của cốc chủ Phần Viêm Cốc chứ.
Từ sau khi gặp được Diêu Xu Xu, cả người Giang Triệt đều tản ra khí tức người sống chớ đến gần, ai cũng không dám lên tiếng, cho dù đến hoàng cung, hắn cũng chỉ tự mình buồn bã uống rượu.
“Giang sư huynh đây là sao vậy?” Trương sư đệ ngồi ở bên cạnh Ngô Thần, cản thận hỏi.
Ngô Thần lắc đầu, nhớ lại đoạn đối thoại lúc trước, Ngô Thần cũng không phát hiện ra chỗ nào không ổn, lúc trước không ai lấy Lãnh sư tỷ và lão Giang ra nói đùa, nhưng lão Giang cũng không tức giận, chỉ là cười trừ.
Bầu không khí bên phía Tử Tiêu Kiếm Tông không bình thường, đương nhiên khiến cho không ít người chú ý, có chút muốn đến giao lưu với tu sĩ văn nhân một chút, nhưng khi nhìn thấy tâm tình Giang Triệt khó chịu, nên cũng không dám lên trước.
Không bao lâu sau, đệ tử của Diêu Câm Môn và Phần Viêm Cốc đi vào đại điện, Lôi Mặc dưới từng tiếng sư huynh của Diêu Xu Xu, vốn định trực tiếp gây phiền phức cho Giang Triệt, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng củaGiang Triệt như thế, lập tức hiểu rõ mấy phần.
Rốt cuộc Diêu sư muội đã nói cái gì, mà bộ dáng hiện tại của Giang Triệt giống như đến chó đi qua trước người
ình tăng lên không ít, sao thế, là cảm thấy bản thân mình rất mạnh, nên không để ta ở trong mắt rồi.”
Đương nhiên hắn là nói đến chuyện trên đường đi bản thân bị ngó lơ.
Chương 50. Say rượi rời tiệc
Tuy đám người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có kịch hay xem thì không thể bỏ lỡ.
Rượu bị cướp đi, trong lúc nhất thời Giang Triệt có chút mơ hồ, ngước mắt đã nhìn thấy Lôi Mặc cầm chén rượu, cả mặt cao ngạo nhìn về phía hắn, liếc mắt đã ngồi xuống cách đó không xa, Diêu Xu Xu ở bên này hứng thú nhìn bọn họ, Giang Triệt khẽ cười một tiếng.
Quả nhiên, kẻ ngốc này dưới sự kích động của Diêu Xu Xu sẽ ra tay.
Ngay vừa rồi, lúc gặp mặt Diêu Xu Xu, hắn đã nghe được âm thanh của hệ thống, thương thế của dế vương Nhân tộc đã khỏi, nhận được ba ngàn điểm giá trị Thiên Mệnh, giá trị Thiên Mệnh đã đủ để mua con rối, đương nhiên hắn đang nghĩ đến chuyện làm sao để thoát thân.
Mặc dù tức giận rất đột ngột, nhưng chỉ cần có thể làm cho Lôi Mặc khiêu khích, hắn có thể không thèm quan tâm người khác nghĩ như thế nào.
Nghĩ như vậy, lập tức lại lần nữa rót chén rượu đứng lên nói.
“Lúc trước tâm trạnh của sư đệ không tốt nên không quan tâm đến Lôi sư huynh, bây giờ sẽ ở đây bồi tội với sư huynh, nào, uống với sư đệ vài chén.”
Trước khi thoát thân, hắn đã không có ý định ra tay, đối với sự khiêu khích của Lôi Mặc, đánhmột trận còn không bằng biến chiến tranh thành tơ lụa, với lại rượu trong chén này là thứ tốt.
Nhìn Giang Triệt hạ thấp tư thái như thế, Lôi Mặc sửng sốt một chút, còn chưa phản ứng kịp, thấy Giang Triệt lại rót một chén rượu nữa, không chạm vào nhau, một hơi uống sạch.
Bất đắc dĩ, Lôi Mặc chỉ có thể uống rượu ở trong tay, rượu vào trong bụng, Lôi Mặc có chút sửng sốt, Giang Triệt thuận thế đưa tay khoác lên vai của Lôi Mặc, lôi kéo Lôi Mặc ngồi xuống, giống như là lão bằng hữu nhiều năm không gặp, bắt đầu uống rượu ngon, nói chuyện với nhau.
Chuyển biến bất ngờ này khiến cho những tu sĩ ở xung quanh có chút sửng sốt.
“Xu Xu, sợ rằng lần này muội gặp phải đối thủ rồi.” Nam Cung Tử Vân cười nói giống như là đang xem kịch vui, có thể ở trong trạng thái say rượu giữ được tỉnh táo, trong nháy mắt làm tan khả năng xuất hiện khiêu chiến, hiếm có.
Diêu Xu Xu cũng không nói lời nào, mà chậm rãi thưởng thức đồ uống trong tay, “Tỷ không cảm thấy như thế không giống Giang Triệt sao?”
“Từ khi nào mà kiếm điên lai có tâm tính như thế.”
Nam Cung Tử Vân nhíu mày, “Không thể nào, hắn là người được bảo vệ trọng điểm.”
Ai dám đoạt xá với đệ tử của Tử Tiêu Kiếm Tông, hơn nữa còn là đồ đệ của Thanh Nguyệt trưởng lão.
“Chuyện này ai mà biết được.” Diêu Xu Xu nhún vai, theo kết quả điều tra của nàng, nàng cũng không cảm thấy là đoạt xá, nhưng nàng vẫn luôn cảm giác Giang Triệt hiện tại thâm sâu khó lường, giống như là đổi người khác vậy.
Trong thời khắc hai người bọn họ thảo luận, Lôi Mặc cũng đã bị rót đến say mèm, túm lấy Giang Triệt tố khổ, nói.
“Lão Giang à, ta nói cho ngươi biết, lão tử tốt xấu gì cũng là đệ tử đứng đầu của Phần Viêm Cốc, dáng vẻ cũng không tính là kém đi, tại sao lại không có ai thích ta chứ.”
“Lãnh Tâm Thiền, là sư tỷ của ngươi, lần đầu tiên lão tử gặp nàng đã thích nàng, nhưng theo đuổi nửa tháng, nàng ấy ngay cả ánh mắt cũng không cho lão tử.”
“Mẹ nó, lão tử thật sự rất hâm mộ ngươi, mỹ nữ của Tử Tiêu Kiếm Tông nhiều như thế, nhìn cũng nhìn không hết, ta đây, Phần Viêm Cốc chúng ta nữ tu ít đến thương cảm.”
“Theo đuổi mười người, nhưng không có một ai cho lão tử sắc mặt tốt.”
Giờ phút naỳ Giang Triệt cũng có mấy phần men say, “Ta hâm mộ ngươi còn tạm được, trong Tử Tiêu Kiếm Tông mỹ nữ nhiều, ta cũng phải có thời gian nhìn chứ, một ngày mười hai cah giờ đều đang bận rộn, nấu cơm giặt giũ, còn có chỉ đạo Nhược Tư Vi tu luyện, một ngày rốt cuộc đến cả thời gian tu luyện cũng không có.”
Lập tức, Giang Triệt một mạch nói ra tình hình những năm nay Giang Triệt ở Bạch Vân Phong.
“Mệt mỏi thành chó tạm thời không nói đến, đặc biệt còn bị người khác vu oan, liều sống liều chết cứu bọn họ ra, ngược lại bị đưa vào Chấp Pháp Đường, ngươi có biết đoạn thời gian trước lão tử có tâm tình gì mà.”
Hai người nói ra khổ sở ở đáy lòng với nhau, hoàn toàn không quan tâm tròng mắt của những người ở xung quanh sắp rớt ra ngoài rồi, thấy bọn họ còn muốn nói gì tiếp, Ngô Thần tay mắt lạnh lẽ, đi lên che miệng lão Giang.
Chuyện vu oan đã qua, lão Giang đây là điên rồi phải không, lại còn dám nhắc đến, Ngô Thần đã tưởng tượng ra thần tình của tông chủ sau khi trở về.
Đệ tử của Phần Viêm Cốc thấy thế cũng đứng dậy lôi kéo Lôi Mặc.
Một vở kịch hay như thế.
Tu sĩ, văn nhân ở xung quanh nói thẳng là đặc sắc.
Bọn họ cũng không ngờ được Lôi Mặc lại muốn tìm đạo lữ, thậm chí còn không ai quan tâm đến Lôi mặc, càng không ngờ được Giang Triệt chịu mệt nhọc như thế mà đối với tông môn lại có nhiều bất mãn như vậy.
Giang Triệt say rất nghiêm trọng, không ai tán gẫu với hắn, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, Lôi Mặc cũng không kém hơn là bao, đùa nghịch uống rượu với tên kia, nói một vài lời điên cuồng, khiến cho đệ tử Phân Viêm Cốc rơi vào đường cùng chỉ có thể đánh cho Lôi Mặc bất tỉnh.