- Home
- Truyện Huyền Huyễn
- [Dịch] Phản Phái Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ
- Tập 4: Trở về Hoàng thành (c31-c40)
[Dịch] Phản Phái Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ
Tập 4: Trở về Hoàng thành (c31-c40)
❮ prevnext ❯Chương 31. Trở về Hoàng thành
“Vậy được, nếu đã như vậy, Lâm Vũ nếu có thể lần lượt thề với Văn Thánh và Thiên Đạo rằng kiếm khí của hắn thật sự đã dùng hết trước đó rồi, thì Giang Triệt ta sẽ quỳ xuống tạ tội với hắn.”
Lúc này Giang Triệt chỉ muốn xé nát lớp mặt nạ của tên này.
Tại sao, tại sao sư tôn lại đứng về phía Lâm Vũ?
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Giang Triệt, Thanh Nguyệt không biết nên nói gì, chỉ có thể chuyển ánh mắt sang Tiểu Vũ.
“Tiểu Vũ, hay là…”
“Sư tôn, ta đã lập lời thề với Thiên Đạo rồi, tuyệt đối không được.” Lúc này Lâm Vũ cũng tỏ ra vô cùng tức giận: “Sư huynh, rốt cuộc ta đã đắc tội gì với huynh, tại sao phải nhắm với ta chứ?”
“Chẳng lẽ huynh cho rằng ta hại ngươi thành ra như vậy sao?”
Hắn ta tuyệt đối không thể lập lời thề, hiện tại điểm của hắn ta đã không đủ để mua thêm bùa Tị Ngôn nữa, nhất định phải chĩa mũi nhọn về phía Giang Triệt.
Lúc này, nghe thấy giọng nói gần như gào thét của Lâm Vũ, trong mắt Thanh Nguyệt thoáng hiện lên vẻ áy náy.
“Giang Triệt, ngươi đi bế quan đi.”
Giang Triệt?
Nghe thấy hai chữ lạnh lùng này, Giang Triệt chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, không biết vì sao, hắn đột nhiên muốn cười, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Ha ha ha, được, được, đã như vậy, các ngươi đều không tin ta, vậy thì Giang Triệt ta đi là được.”
Đi ư?
Lúc này, bất kể là Thanh Nguyệt trên không trung hay Thanh Nguyệt đang che chở Lâm Vũ, trong lòng đều có một sự hoảng hốt khó ta, rất nhanh, Giang Triệt đã đưa ra đáp án.
Nàng thấy Giang Triệt đột nhiên rút kiếm đâm một nhát vào ngực Lâm Vũ, Giang Triệt như bị dọa sợ, thậm chí còn không né tránh.
“Không được.”
Thanh Nguyệt phản ứng kịp thời, nhanh chóng xông lên vỗ một chưởng vào ngực Tiểu Triệt, cắt ngang đòn tấn công của hắn.
Nhìn Tiểu Triệt hôn mê, Thanh Nguyệt trên không trung thở phào nhẹ nhõm, đều là đồ đệ của nàng, rốt cuộc tại sao phải đến mức này.
Nàng phải làm gì đây?
Quay đầu nhìn về phía Tiểu Vũ đang thất thần, cảm xúc bi thương lan tỏa trong lòng nàng.
Bên nào cũng quan trọng cả.
Trên không trung, Thanh Nguyệt đang định xem tiếp thì thấy mọi thứ xung quanh như dừng lại, cơ thể truyền đến một lực hút, hình ảnh xung quanh cũng chuyển động nhanh.
Lúc này, nàng biết mình đã đến giới hạn của mình.
Nhưng lúc này, nàng không muốn rời đi, bởi vì hình ảnh chuyển động nhanh đang đâm sâu vào nỗi đau của nàng, trong hình ảnh ấy, cuối cùng không bao lâu sau khi Tiểu Triệt rời khỏi tông môn, hắn tu luyện Ma đạo, trở thành…
Phản đồ.
Mà giọt nước tràn ly giết chết hắn chính là nàng, cũng chính là tông môn.
Tại sao?
Rõ ràng Tiểu Triệt đã lập lời thề với Thiên Đạo, tại sao tông môn vẫn cho rằng hắn là thủ phạm của chuyện lần này, còn có, Thanh Nguyệt…
Tại sao ngươi không ngăn cản, còn tự tay đánh Tiểu Triệt trọng thương?
Nàng không hiểu được tất cả những điều này, toàn thân phát ra ánh sáng chói lọi rồi biến mất.
“Hự hự~”
Thanh Nguyệt thở hổn hển, đảo nhìn xung quanh, cuối cùng dừng mắt ở cây đào trước mặt, cây đào này là minh chứng cho mối quan hệ giữa sư đồ bọn họ, nghĩ đến kết cục cuối cùng của cây đào này, rồi lại liên tưởng đến những gì nhìn thấy, một giọt nước mắt lạnh lùng chảy xuống trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng.
Rốt cuộc tương lai đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng Tiểu Triệt đang chiến đấu rất vất vả nhưng không có ai chấp nhận hắn, thậm chí còn bị ép phản bội tông môn.
Hại chết đồng môn, tàn sát thôn làng, cấu kết với Yêu tộc, chẳng lẽ là vì điều này mà hắn mới bị thế nhân hiểu lầm sao?
Thanh Nguyệt không tin Tiểu Triệt làm những chuyện này.
Hắn nhất định không phải là người như vậy.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Thanh Nguyệt sững sờ giống như một tiểu cô nương bất lực, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt.
Nàng đã tin rồi.
Chỉ vì vài lời chứng thực của Tư Vi mà nàng đã tin Tiểu Triệt là người như vậy.
Hiện thực.
Thoáng cái bốn ngày trôi qua, cuối cùng Giang Triệt cũng xử lý xong oán khí trong cơ thể, hắn thoải mái vươn vai.
“Hệ thống, có tin tức gì từ Hoàng thành không?”
Hệ thống: [Không rõ]
Hai ngày nay, nó vẫn đang cố gắng đánh thức ký ức kiếp trước của Thanh Nguyệt, thế nhưng Thanh Nguyệt là chiếc ô bảo vệ khá quan trọng trong quá trình trưởng thành của Lâm Vũ, không những không thành công mà còn bận tối mày tối mặt, làm sao có thời gian quản những chuyện này.
Giang Triệt bất lực: “Không phải ngươi đến giúp ta sao, không sợ ta bị Mị Tiên Nhan giết sao?”
“…”
Chết tiệt, thật sự quên mất Mị Tiên Nhan ở Hoàng thành.
Thấy tên này im lặng, Giang Triệt rời khỏi hang động, tùy tiện tìm một người qua đường, một lát sau, trên mặt hắn hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
“Không sao rồi.”
Thực ra Mị Tiên Nhan không giết bừa, Nam Thanh Thanh không giết hắn, hơn nữa trong ba ngày qua nàng ta cũng không có động tĩnh gì, điều này chứng tỏ lệnh giết hắn chỉ là đưa ra một cách tuỳ tiện.
Hắn cũng hiểu rõ Mị Tiên Nhan, điều này cũng tức là chỉ cần sau này không chọc vào nàng ta nữa thì chuyện này coi như bỏ qua.
Chương 32. Trở về Hoàng thành (2)
Đã không còn nguy hiểm nữa, vậy thì phải nhanh chóng trở về thôi, tên lỗ mãng Ngô Thần kia chắc chắn cho rằng hắn xảy ra chuyện rồi.
Chỉ với một canh giờ, Giang Triệt đã trở lại Hoàng thành, cảnh vật xung quanh không có gì thay đổi, hắn đi dọc theo đường Nam phố về phía Ngô gia, trên đường đi, hắn không nghe thấy tin đồn gì về việc hắn mất tích.
Đối với hắn mà nói thì đây là chuyện tốt nhưng lại khá kỳ lạ.
Đệ tử của Tử Tiêu Kiếm tông mất tích, đây là chuyện lớn, nếu Đại Chu không đưa ra lời giải thích thì Đại Chu sẽ phải đón nhận cơn thịnh nộ của các tông môn tu tiên, lẽ ra không thể không có một chút tiếng gió nào.
Xem ra có người đã che giấu tin tức hắn mất tích.
Khóe miệng Giang Triệt nở nụ cười, lập tức nghĩ đến một người.
Ngoài sư đệ tốt của hắn ra thì hắn thật sự không nghĩ ra còn ai nữa.
Nhưng mà, hình như hắn ta mới đến Hoàng thành không lâu, rốt cuộc làm sao có được năng lực lớn như vậy.
Thật sự có chút tò mò.
“Trương sư đệ, tìm thấy sư huynh chưa?”
Tại hậu viện của Ngô gia, mấy chục đệ tử Tử Tiêu Kiếm tông vây quanh, ai nấy đều mang vẻ mặt u sầu, Ngô Thần đi đi lại lại, lo lắng hỏi.
Ba ngày trước, lão Giang đánh ngất hắn ta, đến giờ vẫn bặt vô âm tín, hơn nữa ở bãi tha ma ngoài Nam thành trăm dặm cũng xuất hiện dấu vết đánh nhau, hắn ta nghi ngờ có thể lão Giang đã gặp phải chuyện gì đó không giải quyết được rồi.
Ban đầu hắn ta định điều động quân đội Đại Chu giúp tìm kiếm, nhưng tên Yên Vương kia lại nắm trong tay một bộ phận cấm quân của Hoàng thành, cộng thêm thân phận hoàng tử, cho nên ngoài mấy người bọn họ ra thì căn bản không có ai giúp.
Trương sư đệ lắc đầu: “Sư huynh, hay là chúng ta liên lạc với tông môn đi.”
Dạo này tính cách của sư huynh rất kỳ lạ, không những không muốn tu luyện mà còn muốn trở thành phàm nhân, hắn sợ sư huynh bỏ trốn mất.
Còn nói đến chuyện gặp nguy hiểm thì căn bản không thể nào, từ sau vụ vu oan lần trước, trên người mỗi đệ tử chân truyền đều có thêm vài món bảo vật, cho dù đánh không lại thì liên lạc với tông môn vẫn không thành vấn đề.
Ngô Thần trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Bây giờ chỉ có thể làm như vậy thôi.”
Nghe thấy liên lạc với tông môn, mấy người có chút thả lỏng, ba ngày nay bọn họ mệt muốn chết, có sư môn đến giúp đỡ thì có lẽ tốc độ tìm sư huynh sẽ nhanh hơn nhiều.
“Cũng không biết Nhược sư muội bị làm sao, sư huynh mất tích mà nàng ta lại chẳng lo lắng gì cả, còn đi dạo phố đêm, ngắm đèn hoa nữa.” Một đệ tử bất lực nói.
Đó chính là sư huynh của nàng đấy.
Mọi người im lặng không trả lời, Nhược sư muội chính là đồ đệ của Thanh Nguyệt trưởng lão, hơn nữa còn là đệ tử được Giang Triệt sư huynh yêu thích nhất, mặc dù bây giờ sư huynh có thể hơi ghét bỏ nhưng theo như trước đây thì sư huynh nhất định sẽ tha thứ cho nàng.
Núp sau lưng nói xấu Nhược Tư Vi, không khéo một ngày nào đó bị Giang sư huynh đánh cho một gậy.
“Thôi, liên lạc với tông môn trước quan trọng hơn.” Ngô Thần lấy lệnh bài liên lạc ra, gửi tin lão Giang mất tích đi, nhưng vừa gửi xong thì bên ngoài viện đã xuất hiện mấy bóng người.
“Sao thế, thế mà lại có tâm trí nhàn nhã đến đây à?” Ngô Thần thậm chí còn không ngẩng đầu lên, chế nhạo nói.
Lúc đầu, hắn ta vẫn không đối xử quá tệ với Nhược Tư Vi, dù sao thì theo hắn thấy vụ vu oan lần đó đúng là ngoài ý muốn, chỉ cần xin lỗi thì khả năng lão Giang tha thứ cho nàng rất cao, nhưng mà bây giờ…
Quả thực không dám khen nhân phẩm.
“Ngô sư huynh, huynh không cần liên lạc với tông môn đâu, bây giờ mới chỉ ba ngày thôi, thực lực của sư huynh mạnh như vậy, sao có thể xảy ra chuyện được.”
Lâm Vũ dường như không nhận ra vẻ không thiện cảm trong giọng điệu của Ngô Thần, hắn ta xách một đống đồ lớn đi vào, còn Nhược Tư Vi đi sau hắn ta, trên mặt nở nụ cười, dường như rất hài lòng với việc đi mua sắm, nghe vậy, nàng cười khúc khích phụ họa.
“Đây chính là Hoàng thành Đại Chu, có long khí che chở, không thể có yêu vật làm loạn được, hơn nữa sư huynh đối xử tốt với mọi người, các đệ tử tông môn khác cũng không thể ra tay với sư huynh đâu, Ngô sư huynh, ngươi hơi căng thẳng quá rồi.”
“Lần này ta đã mua rất nhiều thứ, mọi người mau lại xem đi, ở đây còn có quà cho mọi người nữa.”
Nhìn thấy sư muội vui vẻ cầm một đống đồ chia cho họ, mọi người cười gượng gạo nhận lấy, trong lòng lại thấy không xứng đáng với sự nỗ lực của sư huynh.
Mười mấy năm rồi, sư huynh đã chăm sóc nàng ta đủ mười mấy năm, dù thế nào cũng chiều chuộng nàng nhưng giờ sư huynh mất tích, nàng ta lại đi chơi vui vẻ như vậy.
Ngay khi mọi người chuẩn bị nói gì đó thì một bóng người xuất hiện ở cửa, thấy người đó, Ngô Thần và những người khác vô cùng kinh ngạc, vứt quà xuống rồi chạy ra cửa.
Chương 33. Nhược Tư Vi đi dạo phố
Nhược Tư Vi quay đầu lại, thấy sư huynh đã trở về nên cười nói: “Muội đã nói rồi mà, sư huynh chắc chắn không sao, ngươi xem, không phải đã trở về rồi sao?
Nói xong, còn chạy đến bên cạnh sư huynh kéo tay hắn: “Sư huynh, mấy ngày nay Hoàng thành náo nhiệt lắm, muội còn chuẩn bị quà cho huynh nữa.”
“Tiếc là huynh không có ở đây, nếu không thì huynh nhất định sẽ bị đèn hoa tối qua làm cho kinh ngạc luôn, đẹp lắm.”
Nhược Tư Vi nói không ngừng, Giang Triệt không có hứng thú nghe tiếp, quay đầu nhìn Ngô Thần nói: “Dạo này đừng để bá mẫu ra ngoài, có mấy tên Ma tộc trà trộn vào Hoàng thành, có lẽ cũng là vì thư viện Vô Nhai.”
Ma tộc ư?
Ngô Thần hiểu ra, bảo sao tên này lại đánh ngất hắn ta.
“Vậy mấy ngày nay ngươi không sao chứ?”
Giang Triệt rút tay về rồi đi về phía trong viện: “Ma tộc Phá Vọng kỳ, nếu không phải ta may mắn thì ngươi thật sự không gặp được ta nữa rồi.”
Lời này có vẻ như là giải thích, lại có vẻ như là chế giễu.
Mọi người sửng sốt một chút, sau đó đủ loại tiếng kinh hô vang lên, thế mà sư huynh có thể thoát khỏi tay Ma tộc Phá Vọng kỳ, quả thực quá lợi hại.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này thì có vẻ như còn chưa bị thương.
Giang Triệt được mọi người vây quanh đi vào trong viện, các sư đệ muốn nghe hắn kể chi tiết về quá trình chiến đấu với Ma tộc, còn Nhược Tư Vi thì có chút ngây người.
Sư huynh thực sự gặp nguy hiểm rồi sao?
Lâm Vũ thấy vậy bèn đi tới an ủi: “Muội cũng không biết sư huynh gặp nguy hiểm mà, yên tâm đi, đợi sư huynh khôi phục đạo tâm rồi, nhất định sẽ tha thứ cho muội.”
“Bây giờ muội cũng đã ở Linh Hải cảnh, cho dù có biết thì sư huynh cũng không nỡ để muội làm chuyện nguy hiểm như vậy đâu.”
Sau một hồi được Lâm Vũ an ủi, Nhược Tư Vi nghiêm túc gật đầu.
“Muội không biết sư huynh gặp nguy hiểm, hơn nữa cho dù có biết thì muội cũng không làm được gì.”
Dư quang thấy sư muội vẫn lý sự như vậy, Giang Triệt thầm lắc đầu, ôi, kiếp trước đúng là đồ đần.
“Lão Giang, ta hỏi ngươi, đối phương đã là tu sĩ Phá Vọng đấy, ngươi chạy thoát thế nào?” Ngô Thần sốt ruột hỏi.
Hắn vất vả lắm mới lên Linh Đài đỉnh phong, sắp đuổi kịp tên này rồi, tên khốn này chẳng lẽ đang lén tu luyện, muốn làm mọi người kinh ngac sao, là Ma tộc Phá Vọng đấy!
Rốt cuộc tu vi tên khốn này là gì vậy.
Giang Triệt nhấp một ngụm trà: “Đã nói là ăn may rồi, không phải phía nam có một bãi tha ma sao, lúc ta chạy đến đó thì phát hiện có Ma tu đang hấp thụ oán khí, ta không đánh lại Ma tộc nên dùng một chút thủ đoạn nhỏ, để bọn chúng cắn xé lẫn nhau.”
Dù Ma tu cũng mang chữ ma nhưng cũng là Nhân tộc, có điều phương pháp tu luyện tương đối tàn nhẫn thôi.
Ngô Thần sửng sốt: “Là ngươi làm ra sao?”
Bãi tha ma cách Hoàng thành chỉ hơn trăm dặm, trận chiến ba ngày trước khiến không ít tu sĩ lo lắng, suýt nữa tưởng Ma tộc muốn khai chiến với Đại Chu.
“Vớ vẩn, không gây ra chút động tĩnh nào thì ta chạy thoát được sao?”
Giang Triệt bất lực, sau đó hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày ta mất tích có ai đến tìm ta không, đặc biệt là người của Vạn Hoa Lâu?”
“…”
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên kỳ lạ, vừa mới thoát chết đã nghĩ đến chuyện đó, sư huynh này cũng quá, quá phóng khoáng rồi.
Nhìn sắc mặt kỳ lạ của các sư đệ, Giang Triệt biết bọn họ hiểu lầm rồi nhưng hắn cũng lười giải thích.
“Chỉ hỏi có hay không thôi?”
Mặc dù Mị Tiên Nhan không để ý đến tên tiểu tốt như hắn, nhưng Nam Thanh Thanh bị ăn quả đắng chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, nàng ta nhất định sẽ tìm cách trả thù.
Ngô Thần nhịn cười.
“Ba ngày nay đúng là có không ít người đến thăm, ngoài những đệ tử tông môn đó ra thì Lục công chúa Đại Chu, Yên Vương cũng đến một lần, nhưng chỉ tặng quà rồi rời đi, còn nói đến Vạn Hoa Lâu…”
Ngô Thần dừng lại một chút, tiếp tục nói.
“Dù sao Ngô gia cũng được coi là thế gia, nếu người của chốn khói hoa đến thì có lẽ còn chưa đến cửa đã bị đuổi đi bằng chổi rồi.”
Nói xong, Ngô Thần cười hì hì đến gần Giang Triệt: “Cho dù uống rượu ở Vạn Hoa Lâu có hương vị khác biệt thì ngươi cũng không thể nói thẳng ra như vậy được.”
“Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt.”
Mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng những người có mặt ở đây đều không phải là phàm nhân, bọn họ lần lượt cúi đầu, muốn cười mà không dám cười, chỉ có thể cắn chặt môi.
Sư huynh bình thường nghiêm túc, thế mà lại ngã ngựa ở Vạn Hoa Lâu…
Ha ha ha.
Nói ra thì các nữ đệ tử trong tông môn chắc sẽ phát điên mất.
Phải biết rằng các nữ đệ tử trong tông môn, người nào người nấy đều xinh đẹp như hoa, thế nhưng Giang sư huynh lại chẳng thèm nhìn thẳng bọn họ, chẳng lẽ là vì các cô nương ở Vạn Hoa Lâu biết nhiều tư thế hơn chăng???
Giang Triệt rất muốn đánh chết Ngô Thần, đi khắp nơi làm hỏng danh tiếng của hắn, như vậy mà coi được sao?
Chương 34. Nhược Tư Vi đi dạo phố (2)
“Nhanh câm miệng lại đi, dù có chết ta cũng không đến Vạn Hoa Lâu nữa, nếu không có ai đến thì ta đi ngủ đây.”
Vạn Hoa Lâu chắc chắn có Ma tộc, hắn không dám đến đó nhíu mày nữa đâu.
Tại Yên Vương phủ, nghe xong tin tức do thám tử mang về, Cố Thừa Húc quay đầu nhìn về phía mưu sĩ bên cạnh.
“Giang Triệt đã trở về rồi, chúng ta cần đi thăm hỏi không?”
Mưu sĩ tên là Diêu Hâm, đã theo hầu Yên Vương nhiều năm, nghe vậy thì cười nhẹ: “Phải xem Yên Vương điện hạ có thành tâm muốn liên minh với hắn hay không.”
“Hôm kia Lục muội cũng đi tìm Giang Triệt, có lẽ là không hài lòng với hôn sự do phụ hoàng định ra, nếu có thể dùng Lục muội trói buộc hắn vào một chiến thuyền, có lẽ sẽ là một lựa chọn không tồi.”
Nếu đặt dung mạo của Lục muội trong toàn bộ Đại Chu thì có thể gọi là tuyệt sắc, gả cho Tề Vương, nếu không phải đại ca hết sức thúc đẩy, hắn cũng muốn chất vấn phụ hoàng tại sao.
Sao tên già nua xấu xí hơn năm mươi tuổi đó xứng với Lục muội được?
Diêu Hâm im lặng, tốt nhất hắn không nên nói đến mấy chuyện hoàng gia này.
Tuy Yên Vương điện hạ rất muốn có được ngôi vị hoàng đế nhưng cũng coi trọng tình thân, Lục công chúa đã tập võ từ nhỏ, cũng thân thiết nhất với Yên Vương điện hạ, nếu có thể giúp nàng tìm được một mối hôn sự tốt thì lại có thể tăng thêm quân bài tẩy cho Yên Vương, quả thực là một công đôi việc.
Tiền đề là Lục công chúa không hứng thú với ngôi vị hoàng đế.
“Bên Lục muội có tình hình gì không?”
Diêu Hâm suy nghĩ: “Sau khi chuyện ở thư viện Vô Nhai kết thúc, bệ hạ sẽ hạ chiếu, gả công chúa cho Tề Vương, thời gian này trong Hoàng thành có không ít thế lực tông môn qua lại, để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Đại hoàng tử đã giam công chúa ở Vân Khê các rồi.”
Thế lực của Tề quốc hiện nay không hề kém cạnh so với Đại Chu, nếu Đại hoàng tử có thể kéo được hắn về phe mình thì về cơ bản, có thể định được ngôi Thái tử.
Yên Vương cười nhẹ: “Đại ca trước sau vẫn vô tình như vậy, xem ra ta phải vào cung một chuyến rồi.”
Mặc dù hắn cũng lợi dụng Lục muội nhưng hắn tự cho rằng xuất phát điểm của mình là tốt, nếu gả cho Tề Vương, không biết Lục muội sẽ phải chịu bao nhiêu khổ nạn.
Trong hoàng cung, ở phía Tây Nam truyền đến tiếng gầm giận dữ.
“Để ta ra ngoài, các ngươi dựa vào đâu mà nhốt ta lại?”
“Ta muốn gặp Đại hoàng huynh, người đâu, mau cho người đến gặp ta.”
Cố Hi đứng trước cửa Vân Khê các, dùng sức đá vào cánh cửa, vừa tức giận vừa bất lực, Tiểu Vân ở bên cạnh lo lắng nhìn.
“Công chúa, chúng ta vẫn đi về trước đi, những người canh giữ bên ngoài chỉ tuân theo mệnh lệnh của đại hoàng tử thôi.”
“Bọn họ sẽ không đi báo đâu.”
Chân Cố Hi đá cửa khựng lại, từng giọt nước mắt từ đôi mắt đẹp đầy linh tính rơi xuống: “Tại sao, tại sao ta nhất định phải gả cho Tề Vương, chẳng phải trước kia đại hoàng huynh rất cưng chiều ta sao?”
“Ta không muốn gả cho Tề Vương đâu.”
Mấy tháng nay nàng không khóc, bởi vì mẫu hậu đã nói, nước mắt là biểu hiện của kẻ yếu đuối nhưng thư viện Vô Nhai sắp mở, nàng vẫn chưa tìm ra cách phá giải, giờ còn bị nhốt lại.
Nàng thật sự không còn cách nào nữa.
Tiểu Vân từ nhỏ đã ở cùng công chúa, thấy công chúa như vậy, nàng ấy cũng đau lòng nhưng có thể làm gì được đây?
“Công chúa, hay là chúng ta bỏ trốn đi, đợi đến ngày thành hôn, chúng ta sẽ có cơ hội ra ngoài, đến lúc đó…”
Cố Hi lắc đầu: “Bất kể là cách nào, chỉ có đào hôn là khó nhất.”
Nàng là công chúa của Đại Chu, đã hưởng thụ đãi ngộ của hoàng thất Đại Chu thì không thể không quan tâm đến bách tính.
Nếu nàng bỏ trốn, hoặc là tìm người thế thân thì Tề quốc nhất định sẽ xuất binh đánh Đại Chu, mấy trăm năm nay, Đại Chu ngày càng suy yếu, các nước chư hầu ngày càng lớn mạnh, một khi Tề quốc xuất binh thì các nước chư hầu khác cũng sẽ không thể ngồi yên.
Mặc dù sau những năm phát triển, Đại Chu đã cường thịnh hơn khá nhiều, nhưng nàng không thể đem hôn sự của mình ra đánh cược tương lai của Đại Chu được.
Các nước hỗn chiến, người xui xẻo nhất là bách tính, nàng không thể để tình trạng này xảy ra.
Tiểu Vân im lặng, chẳng lẽ thật sự phải gả cho Tề Vương sao?
Nàng là thị nữ thân cận của công chúa, tương lai cũng phải gả đi cùng, nàng đã từng thấy chân dung của Tề Vương, dáng vẻ vừa xấu vừa già, nàng tuyệt đối không muốn đâu.
Hơn nữa theo lời đồn, Tề Vương háo sắc, những nữ nhân bên cạnh ông ta chưa từng sống quá ba năm.
“Lục muội, ta đã nói với muội rồi, đừng có hiểu chuyện như vậy.” Đúng lúc hai người đang im lặng, cánh cửa Vân Khê đột nhiên bị người đá văng ra, Cố Thừa Húc khoanh tay trước ngực, bất lực nhìn Cố Hi.
“Chỉ là Tề quốc thôi mà, tam ca của ngươi sợ hồi nào chứ?”
“Tam ca~”
Chương 35. Cố Hi bị giam cầm
Mặc dù chỉ bị giam cầm vài ngày nhưng sự giày vò về mặt tinh thần là không thể tưởng tượng được, gặp được tam ca, Cố Hi đã nhào tới, ôm chặt lấy hắn, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi lã chã.
“Tam ca, muội không muốn gả cho Tề Vương, huynh mau nói với phụ hoàng đi, huynh nắm trong tay ba mươi vạn quân lính của Đại Chu, huynh đi nói, phụ hoàng nhất định sẽ đồng ý mà.”
Cố Thừa Húc đổ mồ hôi, lôi Lục muội ra khỏi người mình, sau đó che chắn mọi người lại rồi mới nhìn Lục muội đáng thương nói.
“Mấy lời này muội đừng nói lung tung, không biết còn tưởng ta muốn ép cung đó,”
Tuy hắn nắm trong tay không ít quân lính của Đại Chu nhưng có một số lời không thể nói lung tung, hiện giờ phụ hoàng không hùng tài đại lược giống như lúc còn trẻ, lại còn giao hết quyền lực cho đại ca, những lời này mà bị người có lòng nghe được thì binh quyền của hắn rất có thể bị tước mất.
“Vậy muội thật sự phải gả cho Tề Vương sao?” Cố Hi cũng biết mình nói sai, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cố Thừa Húc cười nhẹ: “Không phải muội muốn tìm Giang Triệt sao, hắn đã về rồi.”
“Ta có một cách, có thể khiến muội không cần gả cho Tề Vương nhưng có thể sẽ tổn hại đến danh tiếng của muội.”
Cố Hi sửng sốt: “Không phải huynh muốn chuốc say hắn chứ?”
Cố Thừa Húc búng tay, nụ cười trên mặt càng tươi: “Không hổ là huynh muội ruột, đoán trúng ngay tâm tư của ta.”
“Tính tình của Giang Triệt này, dù không cần điều tra muội cũng biết, nhất định hắn là lựa chọn tốt nhất cho phu quân, hơn nữa thiên tư bối cảnh cũng không hề sợ Tề quốc, càng không sợ đại hoàng huynh.”
“Đưa muội lên giường của hắn, dù thế nào muội cũng có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân liên minh với Tề quốc.”
“Tất nhiên, đưa lên giường không cần phải thực sự xảy ra chuyện gì hết, chỉ cần thế gian biết, nam nữ ở riêng một phòng, củi khô lửa bùng là được.”
“Quốc lực của Tề quốc cường thịnh nhưng cũng không dám ra tay với Tiên gia, mà Đại Chu và Tử Tiêu Kiếm tông có mối quan hệ này cũng có thể khiến đối phương nể mặt.”
Cố Hi liếc nhìn Tiểu Vân, thấy nàng ta chạy xa xa mới đỏ mặt nói: “Có được không vậy?”
Thật ra nàng có hơi động lòng, cũng kinh ngạc trước suy nghĩ táo bạo của tam ca.
Ban đầu nàng muốn tìm nho sinh, muốn thông qua thư viện Vô Nhai để chứng minh giá trị của nàng ở Đại Chu còn hơn nhiều so với việc gả cho Tề quốc, nhưng biết được Giang Triệt cũng đến Đại Chu, nàng lại lập tức thay đổi suy nghĩ.
Thích hắn, làm ầm lên cho mọi người đều biết, khiến đại hoàng huynh hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ.
Tuy Giang Triệt không giỏi Nho đạo, cũng không chắc có thể đạt được thành tích tốt ở thư viện Vô Nhai nhưng bối cảnh mạnh, thiên tư xuất chúng, hơn nữa còn là đệ tử của Thanh Nguyệt tiên tôn, đến lúc đó cho dù Giang Triệt không muốn cưới nàng, nàng cũng có thể nói cả đời này chỉ gả cho một mình hắn.
Dù sao chí hướng của nàng không phải ở chốn khuê phòng mà là giang hồ.
Ban đầu nàng nghĩ như vậy, nhưng so với suy nghĩ này của tam ca thì lại có vẻ rất ngốc.
Cố Thừa Húc sửng sốt, cười nhẹ.
“Yên tâm đi, muội đã không quan tâm đến danh tiếng thì chắc chắn có thể được, chẳng phải Giang Triệt còn đến Vạn Hoa Lâu uống rượu sao, muội làm thế nào thì đừng quan tâm, cứ giao cho ta là được.”
“Đi theo ta ra khỏi cung trước đã.”
Cố Hi vui vẻ đi theo sau tam ca, Tiểu Vân thấy vậy vội vàng đi theo, còn đại hoàng tử, khi biết được là Yên Vương đưa Cố Hi đi thì hắn ta đã không định ngăn cản nữa.
Dù sao hai người này đều là con của phi tần được phụ hoàng sủng ái nhất, nếu không phải là đích trưởng tử thì hắn ta căn bản không thể tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.
Cho dù có ngăn cản thì thế nào chứ, biết đâu còn bị dạy dỗ một trận.
Dù sao hắn cũng là người trực tiếp qua mặt phụ hoàng giam giữ Cố Hi.
“Công tử, đây là thiệp mời mà Yên Vương gửi cho ngài, hy vọng ngài có thể đến Vạn Hoa Lâu để chuyện trò.”
Người hầu cúi lưng, hai tay dâng thiệp mời lên nói.
Nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời màu vàng kim này, Giang Triệt nghi ngờ, vị Yên Vương này đang làm trò gì vậy, mấy ngày hắn mất tích không chỉ phái người mang quà đến, mà còn từ chối yêu cầu của Ngô Thần, hắn vừa mới trở về thì lại gửi thiệp mời?
Nhận lấy thiệp mời, xem qua nội dung bên trong, trong lòng hắn càng thêm tò mò.
“Nói với Yên Vương một tiếng, không cần đến Vạn Hoa Lâu, tại Yên Vương phủ, ngày mai ta sẽ đến dự tiệc đúng giờ.”
Vì hắn đã không định tu luyện thì không nên dây dưa quá nhiều với Nam Thanh Thanh, đến Vạn Hoa Lâu ư? Với tính cách hẹp hòi của Nam Thanh Thanh thì chắc chắn nàng ta sẽ gây khó dễ cho hắn.
Còn về phần Yên Vương, sau này hắn sẽ sinh sống ở Đại Chu, vị tướng quân trấn quốc tương lai này, vẫn phải nể mặt một chút.
Người hầu sửng sốt, sau đó gật đầu lui xuống.
Chương 36. Cố Hi bị giam cầm (2)
Sau khi người đưa tin của Yên Vương phủ rời đi, Ngô Thần nghiêng người nhìn tấm thiệp: “Chậc chậc, Yên Vương này đúng là hào phóng, mời ngươi đến tầng cao nhất của Vạn Hoa Lâu, chi phí ít nhất phải mấy vạn lượng bạc đó.”
“Thế lực đứng sau Vạn Hoa Lâu này chính là Yên Vương, tiêu bao nhiêu mà chả được.” Giang Triệt ném thiệp mời lên bàn, tùy ý nói.
“Ngày mai ngươi đi với ta đi.”
“Hả?”
“Tấm thiệp mời này chỉ mời ngươi, ta đi không thích hợp lắm.” Ngô Thần do dự nói.
“Ta không muốn tham gia vào cuộc tranh giành ngôi thái tử, có ngươi đi cùng ta, cũng có thể đề phòng một số lời đồn đại, đúng rồi, còn những đệ tử kia nữa, bảo bọn họ cũng đi theo luôn đi.”
“Ta nghe nói trong Yên Vương phủ có không ít ngự trù đó.”
Giang Triệt nói xong thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhìn tấm thiệp mời bị ném tùy ý trên bàn, lại nhìn về hướng Giang Triệt rời đi, tâm tư Ngô Thần bắt đầu trở nên hoạt bát.
Bí mật nhiều quán.
Hắn ta chỉ biết Vạn Hoa Lâu có hậu thuẫn là hoàng gia, nhưng Lão Giang lại có thể nói chính xác là Yên Vương, còn có cả ngự trù, hắn ta chưa từng nghe các quan viên trong phủ nói bệ hạ đã ban thưởng ngự trù cho Yên Vương.
Tuy nhiên, tay nghề của ngự trù ~
Thật sự rất tuyệt.
Sáng sớm hôm sau, khi Giang Triệt tỉnh dậy, hắn phát hiện tất cả các đệ tử đều đứng trước cửa, người nào cũng nở nụ cười trên khuôn mặt.
“Sư huynh, chúng ta lên đường thôi.”
“Ta chưa từng nếm thử tay nghề của ngự trù, không biết có gì khác biệt so với đại thực đường của tông môn không.”
Mặc dù đều là đệ tử của Tử Tiêu Kiếm tông nhưng không phải ai cũng giàu có, đặc biệt là đồ ăn hoàng gia, ngay cả một số đệ tử chân truyền của tông môn cũng khó có thể thưởng thức.
Giang Triệt đỡ trán: “Người ta đãi khách tiệc tối mà, sáng sớm đi làm gì.”
“Ăn ké một bữa là ăn ké, ăn ké hai bữa cũng là ăn ké, không có gì khác nhau.” Ngô Thần nhe hàm răng trắng lớn cười nói, hắn ta vì ngày hôm nay mà tối qua còn chưa ăn cơm.
Giang Triệt sửng sốt một chút, hình như cũng không sai.
“Được rồi, đợi ta một chút, chúng ta đi ăn ké.”
Mặc dù chuyện này không hợp lễ nghi nhưng không có trưởng bối, Yên Vương và bọn họ cũng không chênh lệch tuổi tác lắm, hẳn là sẽ không để ý đâu.
Nghe vậy, mọi người reo hò, lần lượt đi về về phía Yên Vương phủ.
Nhưng mới đến cửa bọn họ đã gặp Lâm Vũ Nhược Tư Vi, ánh mắt hai người rất phức tạp, giống như sự tức giận bị cô lập, hoàn toàn quên mất sự hối hận ngày hôm qua.
“Sư huynh, các huynh định đi đâu vậy?”
“Đi làm khách, lão Ngô không nói với các ngươi sao?” Giang Triệt không để ý đến đôi mắt to long lanh kia, quay đầu nhìn Ngô Thần đầy nghi ngờ.
Ngô Thần đã sớm lường trước được tình huống này, cũng nghi ngờ quay đầu nhìn về phía đệ tử bên cạnh.
“Ngươi không nói với Nhược sư muội sao?”
“Nhược sư muội không thích những quy tắc rườm rà, ta tưởng nàng không hứng thú với Yên Vương phủ nên…” Trương sư đệ thầm cười khổ, sao Ngô sư huynh cũng thoái thác vậy.
Nhìn thấy mấy người đẩy đưa lẫn nhau, ánh mắt Lâm Vũ tối sầm lại.
Quả nhiên, Giang Triệt không thể ở lại thì hắn ta không làm gì cả, đệ tử trong tông môn đã bắt đầu cô lập bọn họ, nếu hắn còn ở trong tông môn thì sao mình có thể gây dựng uy vọng được?
Đình thần lại, Lâm Vũ tiến lên một bước cười nói: “Sư huynh, không ngại đưa theo ta và sư tỷ chứ.”
“Tùy ngươi.”
Giang Triệt lạnh nhạt nói một câu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, những đệ tử khác theo sát phía sau.
Nhìn theo bóng lưng của Giang Triệt và những người khác, Lâm Vũ vô thức siết chặt tay lại.
“Sư muội, chúng ta cũng đi thôi.”
Hốc mắt Nhược Tư Vi đỏ hoe giống như một đóa sen trắng, khiến người ta không khỏi thương tiếc, nàng tủi thân nói: “Sư đệ, đến bao giờ thì sư huynh mới có thể trở lại như trước đây.”
Nàng cảm thấy đây không giống như đạo tâm bị tổn thương, mà là thực sự rất ghét nàng.
Lâm Vũ nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Nhược Tư Vi, tiến lên một bước dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt nàng: “Sư huynh nhất định sẽ trở lại như trước thôi, không phải muội nói sư huynh cần Đại Nho kinh văn sao, muội yên tâm, cho dù sư huynh không thành công, ta nhất định sẽ đoạt được.”
Trước đây tính tình đại sư huynh ôn hòa, đối xử với ai cũng khách sáo, hơn nữa còn không biết từ chối người khác, một người tốt bụng như vậy mới là người dễ khống chế nhất.
Còn sư huynh bây giờ, hắn ta lại không nhìn thấu được.
Mười mấy người của Tử Tiêu Kiếm tông cùng xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của không ít thế lực, đặc biệt là khi nhìn thấy hướng họ đi là Yên Vương phủ, trong lòng càng thêm kinh hãi.
“Sơ Sơ, ngươi nói xem Tử Tiêu Kiếm tông đang làm gì vậy, chẳng lẽ là định tham gia vào sự thay đổi của triều đại thế tục sao?”
Một tửu lâu nào đó, một nhóm nữ tu dựa vào bên cửa sổ đoán già đoán non.
Chương 37. Dự tiệc (2)
Trước bàn, một đôi tay trắng nõn nâng ấm nước trong tay lên, khuôn mặt tinh xảo có chút tái nhợt, tăng thêm vẻ đẹp yếu đuối của liễu rũ trước gió.
“Tính cách Giang Triệt ôn hòa, không thích thế tục, hơn nữa còn rất tuân thủ lễ pháp, tu sĩ không được tham gia vào sự hoán ngôi thoái vị, đã là quy tắc thì hắn tuyệt đối sẽ không tham gia nửa phần.”
“Huống hồ, ngươi thấy một kẻ cuồng kiếm thì còn có đầu óc nghĩ đến những điều này sao?” Thiếu nữ nâng ấm nước, vẻ mặt bất lực nói.
Nam Cung Tử Vân sửng sốt, dường như nghĩ đến điều gì đó nên mỉm cười nói: “Cũng đúng, tên ngốc này đúng là không có đầu óc đó.”
“Vậy thì bọn họ đang làm gì?”
Thiếu nữ trầm ngâm: “Có lẽ là Yên Vương biết được tin Giang Triệt đến Đại Chu nên muốn mời hắn nói chuyện, còn về việc có nhiều người như vậy…”
“Có lẽ là đi ăn ké, dù sao thì đồ ăn của Tử Tiêu Kiếm tông đúng là khó nuốt.”
Các nữ tu im lặng.
Có lý thật.
Mặc dù đồ ăn của Tử Tiêu Kiếm tông có dinh dưỡng cân bằng, có thể bổ sung khí huyết rất tốt nhưng hương vị đó, nhìn khắp toàn bộ giới tu chân, đều xếp vào hàng cuối.
Các nữ tu đều thích nói về đồ ăn của Tử Tiêu Kiếm tông, bắt đầu thi nhau phàn nàn, Diêu Sơ Sơ nhìn các tỷ muội trò chuyện, vốn định tham gia nhưng thân thể yếu ớt, chưa nói được mấy câu đã ho không ngừng.
“Các ngươi nói chuyện trước đi, ta về phòng nghỉ ngơi một chút.” Diêu Sơ Sơ bất lực đứng dậy.
“Để ta đưa ngươi đi.” Nam Cung Tử Vân không yên tâm nói.
“Không cần, ta còn chưa đến mức cần người dìu đỡ.” Diêu Sơ Sơ cười từ chối, nói xong, liền đi ra khỏi phòng.
Theo sự rời đi của Diêu sư tỷ, mọi người rơi vào im lặng.
“Bao giờ thì thân thể của sư tỷ mới có thể khỏe lại?”
“Cũng không biết Vô Nhai thư viện có cách giải quyết hay không, chỉ hy vọng lần này chúng ta đừng về tay không.”
Nam Cung Tử Vân không nói gì nhưng vẻ mặt lại trở nên vô cùng kiên định.
“Sẽ có thôi, nàng nhất định sẽ khỏe lại.”
Yến Vương phủ tọa lạc tại đường phố phồn hoa nhất Hoàng thành, chiếm diện tích mấy trăm mẫu, lớn chừng một phần ba hoàng cung, trong phủ có vô số bảo vật rực rỡ muôn màu, đủ để thể hiện địa vị Yến Vương không hề tầm thường.
“Lục muội, tối nay sau khi Giang Triệt say rượu sẽ ở gian phòng khách bên cạnh phòng ngủ của ta, muội đã có ý này thì những thứ khác ta có thể mặc kệ.”
Trong đại sảnh, hai huynh muội ăn sáng, Cố Thừa Húc chọc ghẹo.
Cố Hi cúi đầu, mái tóc che khuất trên mặt.
“Ta biết rồi.”
Thấy Lục muội không thẳng thắn như ngày thường, Cố Thừa Húc khẽ cười lắc đầu.
Giang Triệt là kiếm tu nổi tiếng, tuy nói là thế hệ trẻ tuổi, nhưng bất luận là tài ăn nói, hay là tướng mạo thực lực đều đủ để khiến vô số thiếu nữ điên cuồng.
Tuy nói ngày thường Lục muội hấp tấp, nhưng chung quy vẫn là thiếu nữ, sao lại không có chút tình ý nào với thiên chi kiêu tử bậc này được?
Hơn nữa hôm qua hai huynh muội trò chuyện suốt cả ngày, Yến Vương cũng biết thật ra Lục muội cũng có ý với Giang Triệt, ngay lập tức Yến Vương bớt áy náy đi rất nhiều.
Hắn ta cũng không định diễn trò, muốn kéo Giang Triệt đến chỗ hắn ta thì Lục muội nhất định phải hy sinh một chút.
Cho đến giờ đồ ăn sáng tương đối thanh đạm, tuy nói bàn rất lớn, nhưng cũng chỉ là nấu chút cháo, Yến Vương phủ to như vậy cũng có vẻ hơi quạnh quẽ.
“Vương gia, ngoài phủ có mấy vị công tử tìm ngài.” Lúc này, Trần quản gia vội vã đi vào bẩm báo.
Công tử?
Thuở nhỏ Yến Vương tập võ, là võ giả Thất Phẩm cảnh, lại thêm chưởng quản mấy chục vạn binh mã, đừng nói công tử, ngoại trừ quan viên triều đình thiên hướng hắn ta, người tới chơi có thể nói ít càng thêm ít.
Hai huynh muội liếc nhau lập tức hiểu ngay, hẳn là đệ tử tông môn tu tiên nào đó rồi.
“Ngươi thấy rõ là ai chưa?”
Đối với tông môn tu tiên, Đại Chu đã không muốn đắc tội, lại không muốn kết giao. Hắn ta cần biết là ai mới có thể quyết định gặp hay là không gặp. Nếu là tông môn tới có thanh danh không tốt, chỗ đại ca nói không chừng sẽ buộc tội hắn ta mất.
Trần quản gia lắc đầu: “Lão nô vẫn luôn ở trong phủ, trên người bọn họ cũng không mặc quần áo có thể phân biệt thân phận, có điều người dẫn đầu nói hắn tên Giang Triệt.”
Cố Thừa Húc sững sờ, thời gian trên thiệp mời của hắn ta là buổi tối, tuy nói đã sửa lại địa điểm, nhưng không hề sửa thời gian, bây giờ cũng mới giờ Thìn, tới sớm như vậy làm cái gì?
Tuy có nghi ngờ, nhưng hắn ta vẫn mời bọn họ vào.
“Tam ca, ta có nên tránh đi một chút không.”
Đến sớm như vậy, chắc có chuyện cần thương lượng rồi.
Cố Thừa Húc cười khẽ: “Không cần, không phải huynh cũng muốn nhìn xem Giang Triệt có phải mặt như ngọc quan, dịu dàng nho nhã như trong lời đồn không à?”
Lời này lập tức khiến Cố Hi đỏ mặt.
Chương 38. Yến Vương có tin vui
Rất nhanh, đoàn người Tử Tiêu Kiếm Tông đã được dẫn vào trong phủ. Giang Triệt đi ở phía trước, hắn mặc áo gấm, trong tay cầm quạt xếp, đợi khi thấy ngoại trừ Yến Vương thì còn có nữ đế Đại Chu tương lai cũng ở chỗ này, hắn hơi sửng sốt một chút rồi lập tức cười ha ha nói.
“Yến Vương điện hạ, ta tới sớm như vậy ngươi không ngại chứ?”
“Giang công tử nói đùa, ngài nhận lời của ta thì rồng đến nhà tôm mới phải chứ.” Cố Thừa Húc đứng dậy cười tủm tỉm rồi đón Giang Triệt ngồi xuống.
Nhưng khi chú ý tới đệ tử sau lưng Giang Triệt, hắn ta lại khẽ giật mình, mấy người này, đừng nói là đệ tử Tử Tiêu Kiếm tông đều đến đây hết chứ?
Dường như nhận ra sự nghi ngờ của Yến Vương, Giang Triệt giải thích: “Bọn họ nghe thấy ta muốn tới làm khách nên nhao nhao muốn nếm thử tay nghề của ngự trù hoàng gia, Yến Vương đừng trách.”
Trách ư?
Hắn ta vui mừng còn chưa kịp.
Toàn bộ đệ tử Tử Tiêu Kiếm Tông đều tới đây, cho dù cái gì cũng không cần nói, nhưng đối với hắn, tin đồn bên ngoài phô thiên cái địa cũng rất có ích lợi.
Quả thật, Đại Chu không muốn kết giao với tiên môn, nhưng ngoại trừ thế lực đứng đầu.
“Ha ha ha, sao lại thế, chư vị huynh đệ mau mời ngồi.”
Võ đạo không giống với tiên đạo, con đường võ đạo cho dù tu luyện tới cửu phẩm, tối đa cũng chỉ khí huyết như rồng, mà tu sĩ cho dù là tu sĩ Tụ Linh cảnh cấp thấp nhất cũng có được lực lượng khó có thể tưởng tượng, huống chi những cường giả Linh Hải cảnh này.
Chúng đệ tử cũng không khách khí, nhao nhao ngồi xuống, gia hỏa Ngô Thần này còn xoa xoa bụng cười nói: “Yến Vương điện hạ, ta vì đầu bếp vương phủ một ngày chưa ăn cơm, đồ ăn sáng này không ngại thêm đôi bát đũa đi.”
Ngô gia cũng không tham dự vào tranh đoạt hoàng trữ, mà hắn cũng đến từ tông môn, cũng không cần cung kính với Yến Vương, chỉ cần lấy thái độ bình thường đối đãi là được.
Thật ra không cần Ngô Thần nói, Cố Thừa Húc cũng định để Trương quản gia chuẩn bị thêm chút đồ ăn.
Sau khi khách khí một lúc, Cố Thừa Húc đi tới trước mặt Lục muội, cười giới thiệu: “Cho ta giới thiệu một chút, đây là Lục muội của ta, Cố Hi, từ nhỏ tính tình của nàng đã nhảy nhót, thích múa đao lộng thương, cho tới nay vẫn luôn ngưỡng mộ Giang công tử.”
“Giang công tử ~ ”
Lúc này, Cố Hi cũng bày ra một bộ thẹn thùng tiểu nữ nhi gia, nhẹ giọng gật đầu với Giang Lục.
Thấy cảnh này, đám người Ngô Thần cũng không phải người ngu, lập tức hiểu rõ nguyên nhân Yến Vương mời khách, liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy dị sắc trong mắt đối phương.
Có trò hay để xem rồi.
Cố Hi quanh năm tập võ, hơn nữa cũng không trang điểm, mặt cũng không tính là rất trắng, nhưng cũng không kém, chỉ là so với nữ tử tiên môn ít đi vài phần trắng nõn, hơn nữa khuôn mặt tinh xảo, đoan trang dáng vẻ, còn hơn tuyệt đại đa số nữ tử thế gian, ngay cả đám người Ngô Thần cũng có chút kinh diễm.
Cô nương này mặc áo giáp chính là tướng quân tư thế oai hùng hiên ngang, nhìn dáng vẻ của nàng cũng tương xứng với nữ tu Diệu Âm môn, không hổ là công chúa Đại Chu.
Nhược Tư Vị hơi nắm váy, trong ánh mắt nhìn về phía Cố Hi có thêm vài phần địch ý và khinh thường, sư huynh thích chính là đại sư tỷ, ngay cả nàng cũng chỉ coi như sư muội, sao có thể thích vương triều công chúa.
Giang Diệt cười cười: “Lục công chúa không hổ là thiên chi kiêu nữ, tuy là nữ tử nhưng khí huyết bành trướng, đã đạt tới võ giả ngũ phẩm, không chỉ có thế, dường như còn tu tập Nho đạo, thật đúng là khiến người ta kính đáng ngưỡng.”
Được khen như thế, khuôn mặt vốn đỏ hồng của Cố Hi càng lộ ra kiều diễm ướt át: “Công tử khen nhầm, chỉ tiếc Nho đạo không thích nữ tử, mặc dù có tài hoa, nhưng lại không thể tiến vào Vô Nhai thư viện.”
Nếu không phải không thể tiến vào Vô Nhai thư viện, nàng cũng sẽ không đi Vạn Hoa Lâu tìm người có thể dùng, nếu không phải không thể tiến vào Vô Nhai thư viện, nàng sao có thể tính toán…
Dùng chút thủ đoạn xấu xa để thoát khỏi đám hỏi.
Giang Triệt lắc đầu: “Tuy ta không hiểu Nho đạo, nhưng ngươi đã có được tài hoa, đó là môn sinh Nho gia, vì sao không thể tiến vào thư viện, thế tục khuôn sáo, không khóa được hạng người kinh diễm.”
Đôi mắt đẹp của Cố Hi sáng rực, sững sờ nhìn Giang Triệt, trái tim đập thình thịch không ngừng, đây là tán thưởng tài hoa của nàng sao?
Mọi người kinh ngạc, lời này đại nghịch bất đạo.
Thư viện chỉ có thể để nam tử đi vào, đây là quy củ, cũng là định luật. Từ cổ chí kim chưa từng có người dám đi quá giới hạn, lời này một khi truyền ra, sư huynh không biết sẽ bị bao nhiêu văn nhân phun chết.
Nhưng không đợi bọn họ khuyên bảo, đã thấy trong tay cầm ra mấy quyển sách: “Đây là mấy bộ sách hôm qua ta trở về ngõ nhỏ Nam Nhai mua.”
“Quyển sách này là một nữ tử Lý Thanh Chiếu viết tập từ, ta đã đọc thơ bên trong, nàng cũng là đại tài nữ kinh diễm thế tục, nói không chừng có trợ giúp đối với tu luyện tài hoa của ngươi.”
Chương 39. Nhân tài đứng đầu
“Coi như ngươi tặng quà gặp mặt cho ngươi.”
Lý Thanh Chiếu??
Ánh mắt mọi người nhao nhao chuyển hướng nhìn về phía Lâm Vũ, đây không phải tên của tên sai vặt trong Vạn Hoa Lâu vừa nói lúc trước sao, nghĩ đến bài thơ của Lâm Vũ.
Ánh mắt lại đồng loạt rơi xuống mấy quyển sách này.
Cũng không biết bài thơ kia có ở trên từ tập này không, nếu ở chỗ, Lâm Vũ sẽ mất hết mặt mũi, tông môn cũng sẽ hổ thẹn.
Tuy hắn chỉ nói một câu, những thứ khác đều do tên sai vặt kia giảng giải, nhưng chỉ cần xem phong cách diễn từ là có thể phán đoán.
Làm sao có thể, tên kia không phải là bị ta giết rồi sao?
Tại sao thơ ca Trung Quốc vẫn còn xuất hiện?
Lâm Vũ nhìn chằm chằm vào bộ sách ở trên mặt bàn, trong lòng cuộn trào sóng lật trời lật biển.
Cố Hi cầm lấy quyển thơ ca Lý Thanh Chiếu toàn tập, ánh mắt liếc nhìn Lâm Vũ, thấy thần sắc của hắn vẫn như thường, cũng yên lòng ở ra, từng bài thơ xuất hiện trong đầu, ánh mắt cũng bắt đầu từ hoài nghi biến thành sợ hãi thán phục.
Trong đại sảnh lâm vào bầu không khí trầm mặc ngắn ngủi, mỗi người đều căng thẳng nhìn Cố Hi, thậm chí là đưa cổ muốn nhìn thử một chút xem rốt cuộc bên trong viết cái gì, Lâm Vũ tay đặt dưới gầm bàn cũng nắm chặt thành nắm đấm, hắn không hề phát giác ra được, bản thân đã chảy ra một tầng mồ hôi.
“Lục muội, rốt cuộc trong cuốn sách này viết cái gì, mà nhìn lại nhập thần như thế?” Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, cuối cùng Cố Thừa Húc cũng không kìm được lên tiếng, nói.
“Sống đáng người hào kiệt, chết làm ma anh hùng.”
“Nhớ Hạng Vũ thà chết, không chịu về Giang Đông.”
Cố Hi sững sờ đọc thành tiếng, bị câu thơ phóng khoáng này làm cho chấn kinh, không kìm được điều động tài hoa trong cơ thể.
Mà nàng vừa đọc xong bài thơ này, một sợi tài hoa ở giữa đất trời xuyên vào trong cơ thể, cả người thoải mái, dường như có thứ gì đó phá vỡ ra ngoài.
“Lục muội, muội đột phá đến Cử Nhân rồi?” Cố Thừa Húc chấn kinh lên tiếng.
Tam ca, trong nháy mắt khiến cho Cố Hi hoàn hồn, cảm nhận được biến hóa trong cơ thể.
Đúng thật, thế mà nàng lại đột phá đến cử nhân rồi.
Hưng phấn, kích động, các loại cảm xúc lan tràn trong đáy lòng, Cử Nhân, nàng là một nữ tử, còn chưa đến hai mươi tuổi đã đạt được rồi.
Trải qua kích động, nàng vội vàng khép sách lại, đẩy trả lại cho Giang Triệt.
“Giang công tử, cái này quá quý giá.”
Bình thường đọc thơ cũng sẽ không khiến cho tài hoa nhập thể, đây cũng chính là bài thơ kia ngoại trừ nàng, trong thế gian những người khác từng đọc cũng chỉ lác đác mấy người, càng không có nho sinh nào dùng tài hoa thúc động.
Không nói khoa trương chút nào, vừa rồi bài thơ kia đã thuộc về Cố Hi.
Giang Triệt lắc đầu, “Đồ đã đưa ra ngoài sao lại có đạo lý lấy lại, hơn nữa, bài thơ này ở cửa hàng Văn Hoa phố nam có bán, không được coi là trân quý bao nhiêu.”
Có bán?
Cố Hi chấn kinh, “Làm sao có thể?”
Dường như là phát giác được phản ứng của mình hơi quá, Cố Hi thu liễm một chút, sau khi xin lỗi, thì giải thích, “Văn nhân trong quá trình làm thơ tài hoa trong cơ thể sẽ thuận theo bút viết tự động thôi diễn, câu thơ sẽ phản hồi lại bản thân, mà vừa rồi bài thơ kia ta đã có được sợi tài hoa đầu tiên.”
Đám người sững sờ, bọn họ còn chưa phản ứng được, Cố Thừa Húc lập tức kinh hô, nói: “Ý của muội là, Lý Thanh Chiếu này cũng không phải tu sĩ nho đạo, thơ của Lý Thanh Thiếu là dùng tài hoa của mình đọc ra…”
Cô Ho mạnh mẽ gật đầu, “Không sai, vừa rồi bài thơ kia coi như là của muội rồi.”
Thấy lục muội thừa nhận, lập tức ánh mắt Cố Thừa Húc nhìn về phía cuốn sách kia bắt đầu nóng bóng, quyển sách dày như thế, đủ để tích tụ ra một Đại Học Sĩ.
???
Ngô Thần có chút mơ hồ, “Không phải, làm sao có thể là của ngươi được?”
Không chỉ là hắn, các đệ tử của Tử Tiêu Kiếm Tông cũng không hiểu, rõ ràng tác giả là Lý Thanh Chiếu, vì sao Cố Hi đọc ra thì lại thành thơ của nàng rồi?
“Viết thay.”
Tử Tiêu Kiếm Tông không biết chỗ đặc biệt của nho đạo, Cố Hi giải thích nói.
“Bị phạt chép sách, sau đó mời người viết thay cho ngươi, những chuyện này các ngươi đã từng làm chưa?”
Đám người Ngô Thần hai mặt nhìn nhau, Nhược Tư Vi cũng cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn Hướng sư huynh.
Nói vớ vẩn, chuyện này làm sao có thể chưa từng làm.
Giang Triệt ra vẻ giật mình, “Ý của cô là, văn nhân cũng có thể viết thay, chính là để cho người có tài văn chương nổi bật, vào lúc làm thơ không truyền tài hoa vào trong đó, sau đó giao cho người cần thiết, khi người đó dùng tài hoa đọc lên bài thơ kia, thì bài thơ được Văn Thánh thừa nhận, tác giả sẽ trở thành người đọc thơ?”
“Không sai, chính là ý này.”
Cố Hi không ngờ được Giang Triệt cũng hiểu nho đạo, nàng chỉ nói mấy câu mà người này đã hiểu rõ ràng vế đằng sau.
Chương 40. Nhân tài đứng đầu (2)
“Nếu đã như thế, vậy thì không phải nói là vẫn luôn tìm người khác làm thơ, không phải là bản thân có thể nâng cao tu vi nho đạo rất nhanh sao?” Ngô Thần không hiểu.
“Nào có đơn giản như vậy, văn nhân đều có sự ngông nghênh của mình, dù sao cái này cũng chỉ là tiểu đạo, với lại ai có thể liên tục viết ra được tác phẩm xuất sắc truyền thế ai cũng thích chứ.” Cố Hi lắc đầu, vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Giang Triệt.
“Hiện tại có lẽ ngươi đã hiểu tầm quan trọng của mấy quyển sách này.”
“Sách này ta không thể nhận.”
Giang Triệt gãi gãi đầu, làm sao cô nàng này lại ngốc như thế chứ, hắn vừa mới nói là mua mà.
Đúng lúc này, một đám thị nữ đi theo phía sau Trương quản gia cùng đi đến, đặt đồ ăn sáng lên bàn, Cố Thừa Húc thừa cơ mua hết những quyển sách này.
“Nếu đây là quà của Giang công tử, lục muội nên nhận mới đúng.”
Cố Thừa Húc không muốn trả những quyển sách này lại, dù sao cũng trở thành muội phu của hắn, coi như là nhận sính lễ sớm đi.
“Tam ca ~”
Cố Hi có chút tức giận, lúc đầu bọn họ có ý định làm tổn hại danh dự của Giang Triệt, nhận lấy quyển sách này, về sau nàng có còn mặt mũi làm người nữa không.
“Không sao, ta sẽ để cho Trương quản gia đi đến cửa hàng Văn Hoa ở phố nam mua mấy quyển là được, không phải Giang huynh đệ nói quyển sách này là mua ở đó sao.”
Cố Thừa Húc không quan tâm, nói.
Nghe thấy lời nói của điện hạ, Trương quản gia cười vâng dạ vài câu rồi khom người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng của Trương quản gia, sắc mặt Lâm Vũ âm trầm, trong nháy mắt đã hiểu rõ, Trương quản gia là đi đến cửa hàng Văn Hoa, nhất thời trong lòng nhiều thêm mấy phần lo lắng, từ sau khi Cố Hi đọc xong bài thơ kia, Lâm Vũ đã hiểu, thơ ca Trung Quốc thật sự được in ấn ra rồi.
Mặc dù nói là từ bỏ nho đạo, nhưng nếu là thật lòng từ bỏ, tại sao Lâm Vũ còn ra tay giết gã sai vặt kia, hơn nữa, hệ thống đã nói cho hắn biết, trên người gã sai vặt kia cũng không có khí tức của hệ thống khác, nói cách khác ngoại trừ Lâm Vũ thì không có người xuyên không nào còn sống.
“Sư huynh, hay là chúng ta cũng đi cửa hàng Văn Hoa xem thử một chút đi?”
Giang Triệt khoát tay, “Hôm nay mới đi thì có gì tốt, sư đệ, vốn dĩ thiên phú luyện kiếm của đệ đã kiếm, tu luyện kiếm đạo thật tốt mới là nhiệm vụ chủ yếu, đừng mơ tưởng xa vời, nho đạo cũng không dễ dàng như thế.”
Lâm Vũ khẽ giật mình, đột nhiên trong lòng dấy lên một ngọn lửa giận.
Gia hỏa này vẫn luôn giáo huấn hắn, không phải chỉ là thiên phú tốt hơn một chút thôi sao, không phải chỉ là nhập môn sớm hơn một chút thôi à, có tư cách gì mà đi giáo huấn hắn.
Lâm Vũ kìm nén phẫn nộ trong lòng, cười nói.
“Sư huynh nói đùa rồi, không phải đại sư tỷ thích đọc sách sao, đệ muốn mua mấy quyển sách cho sư tỷ đọc, đệ ngay cả luyện kiếm cũng không tốt, làm sao lại đi tu nho đạo chứ.”
Cố Hi nghi hoặc, “Nhưng trong cơ thể ngươi có tài hoa, mặc dù không bằng đứa trẻ, nhưng cũng hẳn là hao phí không ít thời gian.”
Hiện tại nàng vẫn còn nhớ rõ chuyện của Vạn Hoa Lâu, với lai vừa rồi trong sách có một tờ bị xé đi.
Giang Triệt muốn khuyên nhủ sư đệ của hắn, đương nhiên nàng muốn giúp một tay.
Nho đạo nhập môn cần đọc đủ thứ thi thư, tuy nói là đồng sinh, nhưng thời gian mấy năm vẫn là làm được, luyện kiếm thì luyện kiếm, học văn thì học văn, chỉ có một lòng, mới có thể thành được.
“Chậc chậc chậc, khó trách kiếm thuật kém như thế.” Ngô Nhàn lên tiếng châm chọc.
“Ngô sư huynh, huynh có ý gì?” Nhược Tư Vi hung hăng giống như đang bao che cho con của mình.
“Tiểu sư đệ vừa mới nhập môn chưa đến một năm, mà đã đột phá đến cảnh giới Linh Hải, đệ ấy như từng lười biếng, so với ta còn lợi hại hơn.”
Ngày bình thường sư huynh đối với tu luyện rất nghiêm ngặt, cho dù thương Nhược Tư Vi, cũng không cho phép có chỗ lười biếng ở mặt tu luyện, sư huynh nói sư đệ nàng không có ý kiến gì, nhưng Ngô Thần là thứ gì chứ.
“A đúng đúng đúng, vô số tài nguyên đập vào, nhị cảnh Linh Hải, Lâm sư đệ quả nhiên thiên tư trác tuyệt.”
Ngô Thần châm chọc nói.
Những tài nguyên kia của Lâm Vũ, Ngô Thần còn không rõ sao?
Đặt vào trong tay của Giang Triệt, không nói đến căn cơ, chưa đến nửa năm, một tháng đã có thể đột phá đến Đạo Cung, cho dù chậm rãi tiến chắc, tốc độ tu luyện cũng gấp mấy chục lần Lâm Vũ.
Còn có Nhược Tư Vi ngươi là thứ gì chứ, bảy phần tài nguyên tu luyện của Giang Triệt đều đưa cho cô, mới đạt đến được đỉnh phong Linh Hải, đến chó nhìn thấy cũng lắc đầu.
Nghĩ đến chuyện lão Giang mất tích mấy ngày trước, Nhược Tư Vi còn vui vẻ cùng dạo phố với Lâm Vũ, lúc này Ngô Nhàn không có một chút hảo cảm nào với Nhược Tư Vi.
“Ngươi….”
Nhược Tư Vi bị nói lại đến không nói được câu nào, chỉ có thể vô cùng đáng thương nhìn sư huynh.