- Home
- Truyện Huyền Huyễn
- [Dịch] Phản Phái Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ
- Tập 2: Thương nghị của tông môn (c11-c20)
[Dịch] Phản Phái Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ
Tập 2: Thương nghị của tông môn (c11-c20)
❮ prevnext ❯Chương 11. Thương nghị của tông môn (2)
“Hay là phái thêm một số đệ tử chân truyền lịch luyện cùng bọn họ đi?” Một vị trưởng lão đề nghị.
Huyền Hư lắc đầu: “Những đệ tử gây chuyện không phải vì chuyện lịch luyện đâu, từ sau khi Giang Triệt bị vu khống thì không tu luyện nữa, việc làm của hắn ở Bạch Vân Phong không hề che giấu, ai cũng rõ.”
“Những đệ tử kia cho rằng chúng ta đã kiểm soát hắn, không cho phép hắn tu luyện, muốn để chuyện vu khống dần dần lắng xuống.”
“Thỏ khôn chết thì giết chó săn.”
“Bọn họ sợ có một ngày mình bị vu khống sẽ lại rơi vào kết cục giống Giang Triệt.”
Từ sau khi chuyện đó kết thúc, Giang Triệt không ra mặt đáp lại, cũng chưa từng rời khỏi Bạch Vân Phong, giống như bị giam cầm vậy.
Hơn nữa tông môn cũng không có động thái gì, hình như đã quên mất Giang Triệt là ai, ngay cả tiền bồi thường cũng không đưa tới, mà Lâm Vũ là chủ mưu vụ vu khống, mặc dù hắn ta không cố ý nhưng tông môn cũng không trừng phạt hắn mà để Thanh Nguyệt tự mình giải quyết, một số đệ tử không hiểu lầm mới là lạ.
Thương Hạc nghi ngờ.
“Có phải nghĩ nhiều rồi không thế, gây chuyện dữ dội nhất chỉ là những người đi theo Giang Triệt trước kia mà thôi.”
“Bất kể có phải nghĩ nhiều hay không, Giang Triệt nhất định phải đi lịch luyện, nếu không sau này chuyện này nhất định sẽ bị lôi ra, hơn nữa nửa năm sau chính là đại hội Võ Đạo, nếu Giang Triệt vẫn không tu luyện, thậm chí không rời khỏi Bạch Vân Phong thì các tông môn khác sẽ nhìn bằng con mắt như thế nào đây.”
Lúc này, Tử Dương chân nhân đột nhiên mở miệng nói.
Đúng vậy, Giang Triệt chính là một miếng mồi ngon, nếu không phải Tiểu Thiền có ân cứu mạng với hắn thì hắn chưa chắc đã bái nhập Tử Tiêu Kiếm tông, nếu các tông môn khác đào góc tường…
Nghĩ đến đây, Huyền Hư trưởng lão đề nghị.
“Thư viện Vô Nhai của Đại Chu không lâu nữa sẽ mở, hay là lần này để Giang sư điệt đi một chuyến đi.”
Tuy thư viện Vô Nhai là thư viện Nho gia nhưng trong đó cũng có không ít tác phẩm kinh điển của Đạo gia, hơn nữa tu sĩ trải qua lễ rửa tội của kinh văn Nho gia cũng có thể ngộ ra bản thân.
Nếu có thể mang hào mang rực rỡ bên trong thì cũng có thể khiến cho tất cả đệ tử biết tông môn không nhắm vào Giang Triệt.
Tử Dương chân nhân trầm tư một lát, sau đó gật đầu.
“Thanh Nguyệt, chuyện này làm phiền ngươi nói với Giang sư điệt đi.”
Mặc dù những chuyện thảo luận đều là về đồ đệ của nàng nhưng từ đầu đến cuối nàng đều không nói lời nào, nhưng mọi người cũng biết tính tình của nàng là lạnh lùng không giỏi ăn nói, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Có điều truyền lời thì cũng có thể chứ.
Hai tháng nay, Thanh Nguyệt có thể khẳng định đạo tâm của đồ đệ đã bị tổn thương, mà đạo tâm là chuyện người khác không giúp được, chỉ có thể dựa vào chính mình ngộ ra, trong thư viện Vô Nhai có dấu vết của Đại Nho, nếu có thể có được một thiên kinh văn Nho gia, nói không chừng có thể khiến hắn ngộ ra đạo tâm lại.
Nghĩ đến khoảng thời gian này đồ đệ đối xử với các nàng như thế nào, sau khi nhẹ nhàng gật đầu nàng lập tức rời khỏi đại điện.
Phía sau Bạch Vân Phong, Giang Triệt khoan thai nhàn nhã nằm trên ghế xích đu, dòng suối chảy từ đỉnh núi theo khe rãnh chảy vào ruộng, nuôi dưỡng lúa nước.
“Thiếu vô thích tục vận, Tính bản ái khâu sơn. Ngộ lạc trần võng trung, Nhất khứ tam thập niên mà.”
(Dịch thơ: Trẻ không hùa thế đua đòi, Tánh yêu phong cảnh núi đồi ngao du. Từ sa lưới bụi mịt mù, Một đi ba chục năm dư nhuốm trần. (Nguyễn Quê))
Nhớ lại kiếp trước đủ điều rồi so sánh với hiện tại, cuộc sống như thế này có vẻ mới là điều mình mong muốn.
“Sư huynh, ta mang đồ ăn đến rồi.”
Bỗng nhiên, giọng nói của Nhược Tư Vi truyền đến khiến tâm trạng đang vui vẻ của Giang Triệt có chút khó chịu.
“Đừng đến nữa, đồ ngươi làm đến chó còn không dám ăn, ta còn muốn sống lắm.”
Hai tháng nay, Nhược Tư Vi như bị bệnh, ngày nào cũng chạy đến đây, để tránh mặt nàng, hắn đã chuyển ra khỏi căn nhà cũ, dựng một căn nhà đơn sơ bên cạnh suối nhưng vẫn không trốn được.
Sắc mặt Nhược Tư Vi đanh lại rồi lại giãn ra ngay.
Mặc dù lúc đầu nghe những lời này nàng rất tức giận, thậm chí không muốn đến nữa nhưng nghĩ đến sư tôn nói đạo tâm của sư huynh rất có thể bị tổn thương rồi nàng cũng chỉ coi là sư huynh nói bậy bạ, đến giờ đã quen với lời lẽ cay nghiệt của sư huynh.
Dù sao sư huynh cũng vì nàng nên đạo tâm mới bị tổn thương.
“Huynh muốn sống, huynh muốn sống nhưng không ăn một bữa thì đói chết mất, vẫn nên nhét đầy bao tử đã.”
Nhược Tư Vi vừa nói vừa lấy gà nướng và cơm hấp trong giỏ ra.
“Sư huynh, sau hai tháng, ta đã có thể nấu cơm chín rồi, còn gà nướng này đã ngon hơn nhiều so với lúc đầu rồi, huynh nếm thử xem.”
Những món ăn này đều do nàng tự tay làm, trước đây nàng chưa từng nấu ăn nên lúc đầu, cơm bị cháy có mùi khét lẹt, gà nướng cũng vậy, nhìn thì có vẻ chín rồi, thậm chí còn cháy đen nhưng bên trong vẫn còn chảy máu.
Chương 12. Thư viên vô nhai
Nhưng sau khi nàng học lỏm, giờ cũng có thể coi là cho vào miệng được.
“Sư huynh, trước đây huynh đều tự nấu ăn, ta tưởng chuyện đơn giản như vậy mà lại phiền phức đến thế, như nấu cơm thì phải dùng lửa nhỏ nấu từ từ, lửa to một chút là cháy, nước nhiều thành cháo, nước ít thì khó nuốt, còn xào rau đơn giản, cho bao nhiêu dầu, khi nào cho gia vị cũng rất cầu kỳ.”
“Trước đây huynh vất vả lắm phải không?”
Từ khi bắt đầu học nấu ăn nàng mới biết trước đây sư huynh vất vả thế nào, không chỉ phải lo ba bữa một ngày cho bọn họ, mà còn phải dành thời gian tu luyện, có thể đạt đến cảnh giới như bây giờ, nhất định không dễ dàng.
Giang Triệt giữ im lặng.
Hắn cũng thấy bản thân trước đây khổ quá đi mất.
Bạch Vân Phong không thiếu tiền, không thiếu linh thạch nhưng lại bắt hắn làm những chuyện lặt vặt, rõ ràng chỉ cần gọi mấy đệ tử tới là giải quyết được nhưng sư tôn không thích người ngoài, sư muội quấn lấy hắn để làm đồ ăn cả ngày, không biết từ lúc nào, hắn lại lãnh hết mọi chuyện vặt vãnh của Bạch Vân Phong vào người.
Thời gian tu luyện mỗi ngày bị rút ngắn hẳn một hai canh giờ.
Làm bảo mẫu trên núi cũng đành, mỗi lần lịch luyện cũng phải làm bảo mẫu.
Bây giờ nghĩ lại…
Mình đúng là thằng ngốc.
Quả nhiên, con người phải ích kỷ một chút, giống như bây giờ vậy, không cần quan tâm đến bất cứ điều gì, sống rất vui vẻ.
Xé một cái đùi gà xuống, Nhược Tư Vi như dâng bảo vật đưa đến bên miệng sư huynh, muốn sư huynh đánh giá.
“Lại đưa đồ chó còn không ăn đến cho ta, tin ta dìm chết ngươi không.” Giang Triệt nghiêng người, lời lẽ không mấy hay ho.
Hắn tự biết nấu ăn, tay nghề cũng không tệ, thứ này đưa đến bên miệng hắn chẳng khác gì phân chó, nếu như trước đây, có lẽ hắn sẽ ăn một chút rồi miễn cưỡng khen ngợi.
Nghe sư huynh hạ thấp, dù đã quen rồi nhưng trong lòng Nhược Tư Vi vẫn không khỏi chua xót.
Sư huynh, trước đây huynh không như vậy.
Cất đồ ăn vào giỏ, Nhược Tư Vi đi đến bóng cây không xa, rút Thiên Thủy kiếm ra rồi nói.
“Sư huynh, huynh đã lâu không chỉ bảo kiếm pháp cho ta rồi, hay là huynh chỉ bảo ta một chút đi.”
“Tử Tiêu Kiếm Quyết ta còn nhiều chỗ không hiểu, thức thứ hai Du Long Xuất Hải, rõ ràng ta luyện rất tốt nhưng mỗi khi thực chiến lại cảm thấy linh lực trì trệ, khí huyết không thông.”
“Còn nữa…”
Nhược Tư Vi như một con chim sẻ, vừa luyện kiếm vừa líu lo nói không ngừng, Giang Triệt phong bế lục thức, lười nghe tiếp.
Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía trên ghế xích đu, Nhược Tư Vi thấy vậy thì vẻ mặt nàng lập tức có chút ủ rũ.
Hai tháng nay, bất kể nàng làm gì, sư huynh đều lựa chọn phớt lờ, có lúc thậm chí còn khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Đến bao giờ sư huynh mới trở lại như trước đây.
Khi Thanh Nguyệt đến phía sau núi, nàng ta đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Giang Triệt nghiêng người ngủ say, còn Tiểu Tư Vi thì vung kiếm loạn xạ với ánh mắt trống rỗng.
Cảnh tượng này khiến lòng nàng hơi đau nhói.
Trước đây, Tiểu Tư Vi cười cả ngày, dù luyện kiếm có khổ có mệt nhưng Tiểu Triệt cũng đều tận tâm chỉ bảo, chọc cho nàng vui vẻ.
Bạch Vân Phong trước đây, trên khuôn mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười, khiến người khác phải ghen tị.
Nhưng bây giờ…
Im ắng.
Gió thổi lá rụng, sắp mục nát.
Không có nụ cười ngây thơ của Tư Vi, không có tiếng cười vui vẻ đó, không có bóng dáng luyện kiếm vào sáng sớm, càng không có tiếng gọi các nàng khi đến giờ ăn.
Mọi thứ đều thay đổi.
Mà sự thay đổi này dường như bắt đầu từ hai tháng trước.
“Tư Vi.”
Nhược Tư Vi ngẩng đầu, thấy người đến là sư tôn, nàng không kìm nén được hết thảy tủi thân, nước mắt rơi vào lòng sư tôn như vỡ đê, thấm ướt vạt áo sư tôn.
“Con thích sư huynh trước đây, xin người hãy để huynh ấy trở lại được không.”
“Sau này con sẽ không nghịch ngợm nữa.”
“Con nhất định sẽ tu luyện chăm chỉ, nghe lời sư huynh, con nhất định sẽ không kén ăn, không khiến sư huynh tức giận.”
“Con nhất định…”
Nhìn Tư Vi đau lòng không thôi, trong lòng Thanh Nguyệt cũng chua xót, chuyện này trách nàng, nếu không phải nàng không điều tra rõ ràng, chỉ nghe lời nói một phía của hai đồ đệ mà đưa Tiểu Triệt đến chấp pháp đường thì mọi chuyện đã không xảy ra.
Rõ ràng có rất nhiều cách giải quyết.
Rõ ràng nàng có thể nghe Tiểu Triệt giải thích, rõ ràng nàng có thể điều tra rõ mọi chuyện, rõ ràng không cần đưa đến chấp pháp đường.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ khiến Tiểu Triệt trở lại, hắn không chỉ là sư huynh của ngươi, còn là đồ đệ của ta.”
Nhược Tư Vi đang nằm trong lòng sư tôn nghe vậy thì ngẩng đầu lên như một chú thỏ nhỏ “Vậy là sư tôn có cách rồi sao?”
“Thư viện Vô Nhai sắp mở rồi, bên trong có rất nhiều kinh điển do tiền bối Nho gia để lại, chỉ cần có thể đạt được một hai thiên kinh văn thì nhất định có thể khiến Tiểu Triệt khôi phục đạo tâm, đến lúc đó sư huynh của ngươi sẽ trở lại.”
Chương 13. Sự hoảng hốt của Thanh Nguyệt
“Thật sao?” Nhược Tư Vi vui mừng nói.
Nếu như sư huynh trước đây trở lại, nàng nhất định sẽ không để ý đến hắn, sau đó để hắn đến dỗ dành, hai tháng tủi thân này còn nhiều hơn cả trước đây cộng lại.
Thanh Nguyệt khẽ gật đầu.
“Vậy thì con cũng phải đi.”
[Ký chủ, ngươi nghe thấy chưa, thư viện Vô Nhai sắp mở rồi.] Hệ thống vội vàng nói.
Thư viện Vô Nhai là cơ duyên lớn đầu tiên của Lâm Vũ, cũng là trạm đầu tiên hắn bước vào tầm mắt của cường giả, nếu đoạt được cơ duyên ở đây để áp chế Lâm Vũ.
Nhất định có thể cướp đoạt không ít khí vận, cũng có thể mở cửa hàng hệ thống ra.
Chỉ cần mở cửa hàng hệ thống, lấy ra một số bảo vật thì chắc chắn có thể tránh được chuyện xảy ra trong tương lai.
“Câm miệng, liên quan cái rắm gì đến ta.”
Nghe hệ thống lải nhải, Giang Triệt mắng.
Giờ hắn chỉ muốn trồng trọt nhổ cỏ, chỉ cần tên Lâm Vũ kia không nhảy nhót trước mặt hắn, bất kể hắn ta làm ra chuyện gì cũng không liên quan đến mình.
Còn nói đến thư viện Vô Nhai, kiếp trước hắn đã bị những lão già chết tiệt kia làm phiền đến chết, mặc dù cuối cùng bọn họ biết được một số sự thật nhưng nếu như gặp lại bọn họ.
Nói thật, hắn có thể sẽ không nhịn được mà tiến lên tặng cho bọn họ mấy cái tát tai.
“Tiểu Triệt, lần này thư viện Vô Nhai mở rồi, ta lệnh cho ngươi dẫn đệ tử tông môn đi thể hiện uy nghiêm cho tông môn.”
Nhìn Tiểu Triệt đang ngủ say trên ghế xích đu, Thanh Nguyệt nói.
“Không đi.”
Giang Triệt thậm chí còn không thèm nhìn sư tôn, hắn đứng dậy đi về phía ao sâu không xa, ngồi xổm xuống, cầm cần câu thả xuống.
Nhược Tư Vi không ngờ hiện tại ngay cả mặt mũi sư tôn sư huynh cũng không nể, nàng tiến lên trách móc.
“Sư huynh, hiện tại huynh chỉ bị tổn thương đạo tâm, không tôn trọng sư tôn như vậy, đợi khi huynh tỉnh táo lại…”
Lời còn chưa dứt, Thanh Nguyệt đã ngắt lời.
“Nếu lần này ngươi có thể mang về một thiên kinh văn của Đại nho, ta sẽ đồng ý yêu cầu rời tông của ngươi.”
Hiện giờ Tiểu Triệt căn bản không tôn trọng nàng là sư tôn, muốn hắn đi Đại Chu, nhất định phải trả giá, mà cái giá này chính là việc rời tông mà hắn vẫn luôn mong mỏi trong thời gian qua.
Lời này dứt, cả hai đều kinh ngạc.
“Sư tôn…”
Nhược Tư Vi có chút sốt ruột, không phải nói lần này là để sư huynh lợi dụng kinh văn của Đại nho để tẩy tịnh linh hồn, chấn hưng đạo tâm sao?
“Được.”
Giang Triệt nhanh chóng xông lên đồng ý.
Thanh Nguyệt không vội giải thích với tiểu đồ đệ, thấy Tiểu Triệt đồng ý, trong lòng cũng vui mừng, chỉ cần trải qua sự tẩy tịnh của kinh văn Đại nho, nàng không tin Tiểu Triệt còn có thể nói ra lời vô lễ như vậy.
“Nếu đã như vậy, vậy ta sẽ báo tên ngươi lên, thư viện Vô Nhai sẽ mở sau nửa tháng nữa, cho nên ngươi hãy nhanh chóng chuẩn bị, ngày mai lên đường đến Đại Chu.”
Giang Triệt gật đầu.
“Được nhưng mà, ta cần người nói lại lời vừa nãy.”
Nói xong, chỉ thấy một viên lưu ảnh thạch xuất hiện trong tay hắn.
Giá của lưu ảnh thạch đắt đỏ, chế tạo cũng vô cùng phức tạp nhưng đối với Giang Triệt mà nói, đây không phải là vật hiếm lạ, dù sao hắn cũng chiếm thân phận đồ đệ của Thanh Nguyệt rồi.
Nhìn viên lưu ảnh thạch trong tay hắn, Thanh Nguyệt sửng sốt, có chút đau nhói nhìn Giang Triệt.
“Ngươi nhất định phải rời khỏi tông môn sao?”
“Từ nhỏ đến lớn, ta đã từng bạc đãi ngươi khi nào chưa, ta thừa nhận trước đây không điều tra rõ ràng nên đã hiểu lầm ngươi nhưng sự việc đã sáng tỏ rồi, ngươi còn muốn ta phải làm thế nào nữa?”
Giang Triệt lắc đầu.
“Người đối xử với ta rất tốt, thậm chí ngay cả việc tu luyện của sư muội cũng giao phó cho ta đã đủ thấy người coi trọng ta, đối với chuyện trước đây, ta chưa từng để trong lòng nhưng có câu nói rất hay, chí hướng mỗi người khác nhau, đừng nên cưỡng cầu.”
Mọi chuyện trong tương lai đều chưa xảy ra, thậm chí cả vụ vu oan lần này cũng đã có kết quả, hắn đúng là không có lý do gì để rời khỏi tông môn nhưng hắn thực sự rất mệt mỏi.
Nếu như vẫn ở bên cạnh bọn họ, với tính cách cẩn thận của Lâm Vũ, hắn ta nhất định sẽ trừ khử hắn cho bằng được, hơn nữa, hắn không muốn nhìn thấy cảnh ba nữ hầu hạ một phu quân.
Điều đó sẽ khiến hắn buồn nôn.
Thanh Nguyệt ngẩn người, trong đầu hiện lên một hình ảnh.
“Sư tôn, con nhất định phải tu luyện thật tốt, sau này lớn lên sẽ bảo vệ người, bảo vệ đại sư tỷ.”
“Bọn họ đều nói con có thiên phú rất mạnh, phải chí hướng cao xa nhưng bảo vệ sư tôn chính là chí hướng của con.”
Đứa trẻ bảy tuổi đứng dưới ánh nắng, vung vẩy thanh kiếm gỗ trong tay, kiên định nói với nàng.
Từ trước đến nay, hình như Tiểu Triệt vẫn luôn làm như vậy.
Chí hướng mỗi người khác nhau, không thể cưỡng cầu???
Thanh Nguyệt không biết mình đã rời đi như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng rất đau, rất đau.
Chương 14. Sự hoảng hốt của Thanh Nguyệt (2)
Đêm đó, nàng không ngủ được, lặng lẽ hồi tưởng lại chuyện cũ, nửa mơ nửa tỉnh, dường như có tiếng nói vang vọng bên tai, giọng điệu đầy bi thương.
Nàng không nghe rõ giọng nói đó nói gì, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào hầm băng.
“Đừng~~ không~”
“Sư tôn sai rồi.”
Thanh Nguyệt đột ngột tỉnh dậy, tóc mai dính chặt vào làn da trắng như tuyết.
Nhìn thấy cảnh vật quen thuộc xung quanh, Thanh Nguyệt không kịp thả lỏng mà vội chạy ra khỏi phòng, khi nhìn thấy cây đào trên vách đá vẫn còn đó, không hiểu sao trong lòng nàng lại thấy vô cùng an ổn.
Cây đào này là do tam đồ đệ Tiểu Thiền và Tiểu Triệt tự tay trồng xuống khi nhập môn, mặc dù Bạch Vân Phong có không ít bảo vật nhưng Tiểu Triệt lại quan tâm cây đào này nhất.
Hàng năm vào mùa hoa nở, hắn sẽ hái hoa đào để làm rượu hoa đào rồi chôn dưới gốc cây, đến mùa hoa nở năm sau thì đào lên, cùng nhau uống với sư đồ.
Cơn hồi hộp trước đó dường như có liên quan đến cây đào này.
Nàng là cường giả Sinh Tử cảnh, thọ nguyên hàng ngàn năm, dự đoán họa phúc đối với nàng không khó nhưng điều gì có thể khiến nàng hồi hộp đây??
Không nghĩ ra nguyên do, Thanh Nguyệt lập tức nhắm mắt bắt đầu suy diễn.
Trăng sao lấp lánh, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người nàng nhưng nàng lại không hề cảm thấy chút lạnh lẽo nào, cánh hoa đào đong đưa theo gió, thoát khỏi sự trói buộc, bay về phương xa.
Ánh nắng đầu tiên của buổi sớm chiếu xuống, sương mù bao phủ khe núi, nhìn từ Bạch Vân phong xuống, nơi này như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhược Tư Vi bước ra khỏi phòng, lúc nhìn thấy sư tôn ngồi xếp bằng dưới gốc cây thì không khỏi sửng sốt, nàng tiến lên phía trước, phát hiện sư tôn có vẻ như đang tu luyện nên không quấy rầy.
Hôm nay nàng phải cùng sư huynh lên đường đến Đại Chu, nhất định phải nhanh chóng tập hợp.
Khi Nhược Tư Vi đến Tử Tiêu Phong, nhìn thấy quảng trường không một bóng người thì nàng hơi ngẩn người, sau đó mới nhớ ra, thời gian tập hợp là giờ Thìn, mình đến hơi sớm rồi.
Bây giờ còn cách thời gian tập hợp một canh giờ, Nhược Tư Vi trầm ngâm một lát, sau đó tìm một chỗ luyện kiếm, kiên nhẫn chờ đợi.
Thực ra nàng hơi muốn đi ăn điểm tâm nhưng với thái độ của sư huynh, nếu mọi người đã đông đủ mà nàng không xuất hiện thì chắc chắn sẽ không đợi nàng.
Một canh giờ không dài, cũng chỉ là thời gian nàng luyện xong mấy bộ kiếm quyết, mà trong một canh giờ này đã có không ít đệ tử xuất hiện trên Tử Tiêu Phong, trong đó có người đến bẩm báo với tông môn, cũng có người chuẩn bị đi Đại Chu.
Vừa đặt chân lên Tử Tiêu Phong, đang chuẩn bị chào hỏi mấy người bạn, Ngô Thần nhìn thấy Nhược Tư Vi thì lập tức quay sang chào hỏi.
“Sư muội Nhược, sao muội lại một mình luyện kiếm thế.”
“Lão Giang đâu?”
Tông môn khuyến khích cạnh tranh nên cũng có không ít người khiêu chiến Giang Triệt, mặc dù những người khiêu chiến đều thảm bại nhưng Giang Triệt làm người khiêm tốn, dù thắng cũng không bao giờ kiêu ngạo, ngược lại còn bí mật thảo luận với người khiêu chiến để chứng thực bản thân.
Cũng không có nhiều đệ tử vì oán hận hắn thì thắng thua, ngược lại còn rất vui lòng tiếp tục khiêu chiến.
Mà Ngô Thần chính là người khiêu chiến cuồng nhiệt, mỗi tháng đều khiêu chiến nhưng hai tháng nay Giang Triệt không xuất hiện cũng khiến hắn có chút nóng lòng, cho nên khi biết hắn sẽ đến thư viện Vô Nhai thì hắn ta lập tức xin phép tông môn.
Vì vậy, lần xuất hành này, hắn ta cũng có mặt.
Nhược Tư Vi thu kiếm vào vỏ rồi nói: “Sư huynh, sư huynh một lát nữa sẽ đến.”
Sư huynh rất coi trọng uy tín, mặc dù hôm qua sư tôn không nói lại những lời đó nhưng sư huynh nhất định sẽ đến.
Nghe vậy, Ngô Thần hơi nghi ngờ.
“Lạ thật, sao muội không đến đây với sư huynh?”
Trước kia Nhược Tư Vi giống như con sâu bám đuôi theo lão Giang, chỉ cần không phải nhiệm vụ nguy hiểm, lão Giang cũng sẵn lòng dẫn nàng đi làm.
Nhược Tư Vi chìm vào im lặng trong chốc lát.
Là nàng không muốn đi chung sao?
Đại sư huynh vốn không muốn nhìn thấy nàng.
Mà Ngô Thần cũng nhớ đến chuyện hai tháng trước, vỗ vai nàng cười nói.
“Lão Giang đối xử với muội như em gái ruột, dỗ dành hắn nhiều một chút là được rồi, đừng kiêu ngạo quá, nếu không đến lúc hối hận thì muộn đó.”
Mặc dù chuyện vu khống này đúng là gây ra hậu quả rất lớn nhưng dù sao cũng là sư muội trúng phải ảo thuật, có thể thông cảm được, hắn vẫn hiểu tính lão Giang, chỉ cần chịu thừa nhận sai lầm, dám xin lỗi thì mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Hơn nữa với việc lão Giang cưng chiều sư muội thì càng không thể tức giận.
Nhược Tư Vi cười khổ.
Nàng đã dỗ dành hai tháng rồi mà thái độ của sư huynh đối với nàng vẫn không mềm mỏng hơn.
“Giang sư huynh đến rồi.”
Bỗng nhiên, một đệ tử nhìn thấy bóng người xuất hiện ở đằng xa thì kinh ngạc lên tiếng.
Trong miệng Giang Triệt ngậm một cọng cỏ dại, vẻ mặt lười biếng, không hề có chút dáng vẻ của đệ tử Tiên gia nào, trạng thái này khiến mọi người khá kinh ngạc, trước kia mặc dù sư huynh không coi trọng việc ăn mặc nhưng cũng rất lễ phép, cử chỉ có chừng mực.
Chương 15. Lên đường thôi
Bây giờ thay đổi nhiều như vậy nhưng dáng vẻ tùy ý của sư huynh lại có chút khí chất tự tại tiêu dao.
“Ngươi đến rồi.” Ngô Thần tiến lên vỗ vai hắn cười nói.
Giang Triệt kinh ngạc: “Sao ngươi lại đến đây?”
Kiếp trước, mặc dù hắn không tham gia nhiệm vụ này vì Tử Tiêu Thần Lôi nhưng vẫn có chút hiểu biết về tình hình bên ngoài, tên này không đi mà.
“Còn không phải vì ngươi vẫn ở Bạch Vân Phong suốt nên không thể tìm ngươi đánh nhau sao, nghe nói lần lịch luyện này ngươi cũng tham gia nên ta đến thôi.”
“Thế nào, cơ thể đã khỏe hơn chưa?”
Giang Triệt nở nụ cười chân thành: “Chỉ có chút cương phong đó thì tạm gãi ngứa cho ta thôi, còn lâu mới làm ta bị thương.”
Dù ở kiếp trước Ngô Thần cũng là bạn thân của hắn, mặc dù sau này hai người dần xa cách vì những lời đồn đại nhưng ngay cả khi sau này hắn trở thành kẻ mà thế gian khinh bỉ, Ngô Thần cũng chưa từng ra tay với hắn.
Nhưng cũng chính vì vậy mà kết cục của hắn ta không được tốt lắm, trong một lần thực hiện nhiệm vụ hắn ta đã ngã xuống dưới tay Yêu tộc, mà trong số những Yêu giết hắn, có cả yêu thân của Lâm Vũ.
“Vậy thì tốt, đợi nhiệm vụ lần này kết thúc, ta sẽ đấu với ngươi một trận.” Hắn ta tưởng tên này thực sự đã thất vọng với tông môn, còn có cả những lời đồn đại về đạo tâm bị tổn thương, bây giờ xem ra toàn là chuyện nhảm nhí thôi.
Nhược Tư Vi đứng sau Ngô Thần, trong lòng có chút chua xót, lâu như vậy rồi nàng mới thấy sư huynh nở nụ cười thật lòng như vậy, nhưng nụ cười này không phải dành cho nàng.
“Sư huynh…”
Nghe thấy giọng nói mềm mại này, Giang Triệt chọn cách phớt lờ, tiếp tục trò chuyện với Ngô Thần.
“Đúng rồi, mọi người đã đến đông đủ chưa, nghe nói Đại Chu bên kia có rất nhiều thứ thú vị, trừ việc lịch luyện ra, ta cũng chưa từng đến Đại Chu đó.”
Hắn biết mọi người chưa đến đông đủ, dù sao nhân vật chính còn chưa đến mà, hắn nói vậy chỉ là không muốn để ý đến một người nào đó mà thôi.
Ngô Thần nhìn xung quanh, sau khi điểm danh xong thì cười nói.
“Không ngờ ngươi lại là người đến cuối cùng, trước kia ngươi còn tích cực hơn bất kỳ ai, ta nói này, đừng có nghĩa khí quá, ngươi giúp họ, đến lúc ngươi gặp chuyện thì chưa chắc đã có người giúp ngươi đâu.”
“Chuyện lần này chính là ví dụ điển hình, ngươi xem ngoài ta ra, còn ai đứng ra bênh vực ngươi không?”
“Không đúng, con ả Cổ U U chết tiệt kia hình như cũng nói.”
“Yên tâm, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Dù Lạc Hành Vân nghi ngờ Lâm Vũ không có trong nhiệm vụ lần này nhưng cũng không để ý, ngược lại còn kinh ngạc vì những người nói giúp hắn kia.
Con hồ ly tinh Cổ U U đó lại đứng ra nói đỡ cho hắn sao?
Lạ thật, kiếp trước sao hắn lại không biết nhỉ.
Còn nói đến chuyện giúp đỡ~~
Đã định rời khỏi tông môn rồi, sao còn có thể giúp bọn họ được.
Cuộc trò chuyện không coi ai ra gì của hai người khiến những tu sĩ xung quanh xấu hổ cúi đầu, trước đây bọn họ đều được sư huynh chỉ bảo nhưng lần này, bọn họ thực sự không giúp được gì, thậm chí còn nghi ngờ sư huynh.
Nhưng mà…
Bằng chứng, lời khai, còn có lời buộc tội của những tu sĩ sống sót, Thanh Nguyệt trưởng lão, Nhược Tư Vi, hai người thân thiết nhất của Giang sư huynh lại vì đại nghĩa mà diệt thân thích, dù là ai cũng sẽ cho rằng chuyện này không thể giả được.
Nhưng may mắn là bọn họ chỉ nghi ngờ, chứ chưa từng mở miệng nói xấu sư huynh.
Lúc này, Nhược Tư Vi chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, dường như các đệ tử xung quanh đang khinh thường nhìn nàng, nàng đã bao giờ chịu nhục nhã như thế này đâu, nhưng nghĩ đến thái độ của sư huynh, nàng chỉ có thể chuyển chủ đề nói chuyện.
“Sư huynh, chúng ta mau đi thôi, chỉ còn nửa tháng nữa là thư viện Nho Đạo sẽ mở rồi.”
Nàng không dám nắm tay sư huynh, nàng sợ sư huynh sẽ hất thẳng tay nàng ra giống như lúc ở chấp pháp đường.
Ngô Thần liếc nhìn đôi sư huynh muội này, cười nói.
“Được rồi, chúng ta lên đường thôi.”
Nói xong, hắn bèn đạp lên phi kiếm, tao nhã xoay một vòng rồi dừng lại giữa không trung, những đệ tử khác thấy vậy cũng lần lượt đạp lên phi kiếm.
Sau khi ném Hắc Long đi, Giang Triệt không còn linh kiếm, hắn đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại trên cây không xa, vung tay một cái, hai chiếc lá cây xuất hiện trước mắt, sau đó hắn nhẹ nhàng nhảy lên, trông giống như đang đứng giữa không trung.
Cảnh tượng này khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Kiểm soát linh lực này mạnh quá rồi, chỉ bằng lá cây cũng có thể bay được sao?
“Ngươi…”
Giang Triệt cười nhẹ: “Ở Đạo Cung cảnh, bay giữa không trung là chuyện bình thường mà.”
“Vớ vẩn, lão tử tò mò ngươi làm sao để giảm bớt lực cơ.” Ngô Thần kinh ngạc nói.
Bay giữa không trung không xem là quả lợi hại nhưng hắn ta có thể cảm nhận được tên này không có linh lực trên người, tất cả sức mạnh đều đến từ hai chiếc lá cây kia.
Chương 16. Lên đường thôi (2)
Nếu là ngày thường đùa giỡn thì hắn có thể hiểu được, nhưng nơi này cách Đại Chu tận nghìn dặm, Giang Triệt dám làm như vậy tức là hắn có sự tự tin tuyệt đối, có thể chịu được đến Đại Chu.
Giang Triệt cười cười, sau đó vỗ vai hắn ta.
“Cố gắng luyện tập, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ thành công.”
Sau đó, hắn bay vút đi, trong nháy mắt đã bay xa hàng dặm, tiện thể còn làm ra vẻ ngầu, thực hiện một vài động tác thót tim.
“Chết tiệt, đợi ta với.”
Ngô Thần vội vàng điều khiển phi kiếm đuổi theo.
Nhược Tư Vi bị bỏ rơi hoàn toàn, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, trước đây nàng là người được mọi người săn đón, chỉ cần sư huynh ở đó, tất cả các đệ tử đều sẽ vây quanh nàng, ngày thường, bất kể là ai cũng đều đối xử với nàng rất khách sáo.
Nàng thà để sư huynh mắng nàng vài câu, chứ không muốn bị bỏ rơi như thế này.
Lúc này, nàng đã củng cố ý định trong lòng.
Nhất định phải có được kinh văn Đại Nho, chỉ cần sư huynh khôi phục thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ.
Lau nước mắt, nàng điều khiển phi kiếm đuổi theo mọi người.
Hồng Trần đại lục chỉ có một vương triều Nhân tộc, đó chính là Đại Chu nhưng sau vài trăm năm, Đại Chu ngày nay có thể nói là tan rã, các chư hầu khắp nơi tự trọng binh, vận khí của Đại Chu đã xuống đến mức thấp nhất, cộng thêm quốc chủ hiện tại đắm chìm trong hậu cung, không màng triều chính, e rằng chỉ sau trăm năm nữa, vương triều nghìn năm này sẽ diệt vong.
Nhưng đối với điểm này, Giang Triệt có rất nhiều điều muốn nói, Đại Chu sẽ không diệt vong, nó chỉ sẽ ngày càng cường thịnh, mặc dù quốc chủ đương đại ngu ngốc nhưng lại sinh được một người con gái tốt.
Dưới sự cai trị của nàng ta và Lâm Vũ, Đại Chu thu hồi đất đai đã mất, nước giàu binh mạnh, trở thành quốc gia mạnh nhất trong muôn vàn năm qua.
Chỉ tiếc là…
Ha ha ha, hắn thực sự muốn nhìn thấy cảnh tượng tất cả thần dân Đại Chu trở thành vật dẫn máu, chỉ tiếc là chết quá sớm nên chỉ nhìn thấy một nửa.
Giang Triệt đi trên đường phố Đại Chu, nhìn những người qua lại rồi cười nhạt một tiếng.
[Ting, xin ký chủ đến Vạn Hoa Lâu, ngăn cản khí vận chi tử và nữ đế tương lai của Đại Chu gặp nhau, thưởng ba trăm điểm Thiên Mệnh.]
Tiếng hệ thống vang lên trong đầu, khiến tâm trạng vốn đang tốt của Giang Triệt lập tức không vui.
“Nói nhiều nữa, ta sẽ tháo dỡ ngươi ra đấy.”
Mặc dù không muốn đi theo con đường kiếp trước nhưng nếu bắt hắn tiếp cận Lâm Vũ, hắn không ngại chơi, dù sao thì hắn biết thế giới đó không yếu, các tộc cũng sống hòa thuận, tốt hơn nhiều so với giới Hồng Trần.
Ít nhất là bề ngoài là như vậy.
Hệ thống: “…”
Có chút muốn khóc.
“Lão Giang, ngươi làm gì vậy?” Ngô Thần thấy hắn có vẻ không vui nên bèn hỏi.
“Chỉ là có chút kinh ngạc khi Đại Chu loạn trong giặc ngoài, mà Hoàng thành này vẫn ca múa mừng cảnh thái bình thôi.”
“Nghĩ nhiều làm gì, chuyện của vương triều liên quan gì đến chúng ta.” Ngô Thần bất lực.
Tên này vẫn từ bi như vậy, thực sự nên để hắn đi tu Phật đạo, biết đâu lại đi xa hơn kiếm đạo.
Bọn họ đã đến Đại Chu hai ba ngày rồi, trên đường đi, bọn họ thấy khắp nơi đều là người chết đói, ăn thịt lẫn nhau nhưng dù sao thì đây là chuyện của vương triều, không phải chuyện mà bọn họ có thể thay đổi được, mặc dù thương xót những phàm nhân này nhưng Ngô Thần không giống Giang Triệt, không có nhiều lòng thương cảm như vậy.
“Chắc đây là lần đầu tiên ngươi đến Đại Chu nhỉ, ta dẫn ngươi đến một nơi, phải thay đổi tính nhạt nhẽo của ngươi mới được.”
Bị kéo đi, dù Giang Triệt bất đắc dĩ nhưng cũng tò mò không biết sẽ đến nơi nào.
“Ngươi dẫn ta đến đây ư?”
Giang Triệt há hốc mồm nhìn cảnh tượng xa hoa nhộn nhịp trước mắt, biểu cảm đầy kỳ lạ.
Ngô Thần nháy mắt ra hiệu, trong mắt mang theo vẻ trêu chọc: “Chưa từng đến chứ gì, ta nói cho ngươi biết ở đây có nhiều thứ thú vị lắm.”
Từ nhỏ Giang Triệt đã được đưa về tông môn, ngoài lúc thực hiện nhiệm vụ thì đều chăm sóc Nhược Tư Vi ở Bạch Vân Phong, chứ chưa từng ra khỏi núi, hơn nữa tính tình hắn lạnh nhạt, càng không đến những nơi như chốn phồn hoa này.
Giang Triệt bất lực: “Tên tiểu tử ngươi định để ta mất mặt đấy à.”
“Thế nào, dám vào không?” Ngô Thần nhướng mày, tên này ngày thường ôn nhuận như ngọc, hắn chỉ muốn nhìn thấy vẻ tức giận của hắn mà thôi.
“Chậc, cái này có gì mà không dám.”
Giang Triệt cười khẽ, thong dong bước vào như thể là khách quen khiến Ngô Thần vô cùng kinh ngạc.
Nếu như chưa được trọng sinh, với tính cách của hắn mà biết được Ngô Thần dẫn hắn đến đây thì nhất định sẽ xấu hổ vô cùng, thậm chí còn cãi nhau một trận với Ngô Thần nhưng mà giờ hắn đã khác xưa rồi.
Trước cửa Vạn Hoa Lâu, một phụ nhân nào đó thấy Giang Triệt và Ngô Thần bước vào Vạn Hoa Lâu thì nghi ngờ dụi dụi mắt, sau đó hoảng hốt chạy đi.
Chương 17. Ngươi dẫn ta đến đây ư?
Bước vào Vạn Hoa Lâu, Giang Triệt đảo mắt nhìn xung quanh, thấy những vương tôn quý tộc, văn nhân mặc khách đang uống rượu, ôm mỹ nhân, sau đó hắn gọi một thị nữ dẫn bọn họ lên tầng hai, Vạn Hoa Lâu có tổng cộng sáu tầng, ba tầng trên là phòng riêng, dù có tiền cũng khó mà vào được, mặc dù với bối cảnh của Giang Triệt thì vào đó không thành vấn đề nhưng đã đến Vạn Hoa Lâu thì hắn đương nhiên phải xem một màn kịch hay.
Tìm một chỗ ngồi xuống, Giang Triệt gọi mấy mỹ nữ, gọi vài đĩa thức ăn, sau đó mới cười ha hả nhìn Ngô Thần.
“Sao ngươi lại…?” Ngô Thần há hốc mồm, mãi mới thốt ra được mấy chữ.
Điều này khác với những gì hắn ta dự đoán, không nói đến việc xấu hổ nhưng ít nhất cũng phải có chút ngượng ngùng chứ nhưng tên này cứ về nhà vậy.
Giang Triệt cười nhạt, khẽ nhấp một ngụm rượu: “Tu đạo cũng tu tâm, dù hoàn cảnh có vạn biến, ta vẫn bất động thôi, đến đây thì có là gì, cho dù Ma tôn Mị Tiên Nhan có lột sạch đồ, ta cũng sẽ không hề dao động.”
Mị Tiên Nhan là Ma tôn có thiên phú mạnh nhất của Ma tộc trong muôn năm, ba trăm năm trước, chỉ bằng ba chiêu đã đánh bại Ma tôn cũ, lên ngôi Ma tôn khiến nàng nổi tiếng khắp bốn biển không chỉ vì thực lực, mà còn vì dung nhan tuyệt thế như tên của nàng.
Nghe thấy huynh đệ mình chế giễu Ma tôn, Ngô Thần giật mình vội vàng tiến lên bắt hắn ngậm miệng.
“Tên tiểu tử ngươi muốn chết thì đừng kéo ta theo, Ma tôn là người mà ngay cả Tử Tiêu Kiếm tông cũng không dám tuỳ tiện đắc tội, nếu lời này mà bị vị kia biết được thì dù có mười cái mạng cũng không đủ để giết đâu.”
“Ha ha, có gì mà phải sợ, ta nói thật mà.” Giang Triệt cười lớn.
Yêu ma hai tộc vốn không ưa nhau, kiếp trước yêu thân của Lâm Vũ được Yêu hoàng Yêu tộc để mắt tới, cộng thêm chiến lực khó lường của hắn, Ma tộc có thể nói là sống trong dầu sôi lửa bỏng, mà hắn biết chuyện yêu thân của Lâm Vũ nên cũng không ưa Yêu tộc, Ma tôn cứ muốn kéo hắn về Ma tộc.
Cách lôi kéo còn chẳng phải là mỹ nhân kế nữa là gì?
Chỉ tiếc, kiếp trước hắn toàn tâm toàn ý với sư tôn, sư tỷ, sư muội, muốn vạch trần âm mưu của Lâm Vũ, chưa từng nhìn thẳng vào Mị Tiên Nhan, bây giờ nghĩ lại có hơi hối hận.
Ngô Thần không dám tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa vội vàng quay đầu nhìn về phía ca kỹ đang múa hát ở tầng một.
“Ngươi có biết hôm nay ta dẫn ngươi đến đây để làm gì không?”
Tuy Giang Triệt hiểu chuyện gì sắp xảy ra ở đây nhưng vẫn lắc đầu giả vờ không biết.
“Nơi này sắp tổ chức một cuộc thi thơ từ, không ít văn nhân mặc khách sẽ đến đây, tuy chúng ta không thông Nho đạo nhưng văn nhân làm thơ như ra đao, ta muốn đến xem nơi này có đệ tử nào đáng để chiêu mộ không.”
“Hờ hờ, đầu óc ngươi có vấn đề à, Nho gia và Kiếm tông có cách tu luyện khác nhau, giỏi Nho đạo không nhất định có thiên phú về Kiếm đạo.” Giang Triệt nhìn tên này như nhìn đồ ngốc.
“Không phải, ta không nói là chiêu mộ cho Kiếm tông, ta nói là xem cho Ngô gia, xem có nhân tài nào có thể bồi dưỡng không.” Ngô Thần biết mình nói sai nên vội vàng giải thích.
Tuy dòng chính Ngô gia không ở triều đình nhưng vẫn có một số đệ tử làm quan, Nho gia lấy việc tu thân trị quốc làm nhiệm vụ, nếu có thể chiêu mộ được một vài văn nhân giỏi thì đối với Ngô gia mà nói vẫn có lợi.
Nghe vậy, Giang Triệt cũng hiểu ra, Ngô gia không tính là mạnh, nếu ở Đại Chu không có văn nhân phò tá thì rất khó phát triển, mặc dù có một vị tiền bối nào đó của Ngô gia đang làm việc ở Tử Hà Kiếm tông nhưng tông môn tu tiên không được phép can thiệp vào sự hưng suy của thế gia và sự thay đổi của triều đại, cho dù có thể giúp đỡ thì tác dụng cũng không lớn.
Nhưng nghĩ đến tính cách trước đây của tên này, Giang Triệt lại có chút nghi ngờ.
“Hờ hờ, đừng nói ngươi mượn lý do này nên bá mẫu mới đồng ý cho ngươi đến đây chứ?”
Tên này chính là một kẻ cuồng chiến đấu, lài còn suy nghĩ cho gia tộc ư?
Hắn không tin.
Dù sao người tu luyện, một người có thể chống đỡ cả gia tộc ngàn năm.
Ngô Thần cười trừ: “Lúc nhỏ nghịch ngợm, nếu không nói lý do này, đợi về nhất định sẽ bị mẫu thân đánh, nhớ nhé, lát nữa về thì cứ nói lý do này.”
“Chậc chậc, sao trước đây ta không phát hiện ra ngươi còn sợ bá mẫu nhỉ?” Giang Triệt trêu chọc nói.
Kiếp trước, từ sau khi bị vu oan, hắn vẫn luôn muốn chứng minh cho bản thân, còn phải đấu tranh với Lâm Vũ, không ngờ tên này ngoài thích chiến đấu thì còn là người hiếu thảo.
Trong lúc hai người nói chuyện thì ở phòng riêng tầng bốn, thị nữ đang bẩm báo với người phụ nữ yêu kiều nằm trên giường.
“Tu đạo cũng tu tâm, không ngờ hậu bối của Tử Tiêu Kiếm tông lại có người thú vị như vậy.” Mị Tiên Nhan đứng dậy khỏi giường để lộ đôi chân ngọc trắng nõn thon dài, rõ ràng là đi lại rất tự nhiên nhưng lại có một vẻ đẹp mê hồn, thị nữ bên cạnh không nhịn được mà cúi đầu.
Chương 18. Ngươi dẫn ta đến đây ư? (2)
“Tôn chủ, có cần nô tỳ đi dạy cho người này một bài học không?”
Nghĩ đến lời Giang Triệt nói, thị nữ không nhịn được mà tức giận, trong mắt nàng, tôn chủ chính là sự tồn tại tối cao, không thể xúc phạm nhưng một tu sĩ đạo cung nhỏ bé như Giang Triệt lại dám sỉ nhục tôn chủ như vậy.
Mị Tiên Nhan đi đến trước bàn ngồi xuống, môi đỏ khẽ hé, nước trà chảy xuống theo cổ họng, thân hình kiêu sa nghiêng về phía trước, đôi gò bồng đảo căng tràn khiến người ta không thể rời mắt.
“Dù sao cũng là đệ tử cưng của Tử Tiêu Kiếm tông, sao có thể đi dạy cho hắn một bài học được.”
Nụ cười yêu kiều cộng thêm giọng nói bình tĩnh, thị nữ tưởng tôn chủ định bỏ qua cho Giang Triệt nhưng lời nói tiếp theo lại khiến nàng run rẩy trong lòng.
“Giết hắn rồi quăng cho chó ăn đi.”
“Hả?”
Thị nữ kinh ngạc, nhận ra mình thất lễ nên sợ hãi gật đầu rồi lui xuống.
“Ách xì~”
Giang Triệt đang xem mỹ nhân nhảy múa thì bỗng hắt hơi một cái, bản năng khiến hắn cảnh giác.
“Bà mẹ nó, lại là lão già nào đang nhòm ngó cái mạng của lão tử vậy?”
“Lão Giang, ngươi nói bậy bạ gì vậy, ngươi là đồ đệ của Thanh Nguyệt trưởng lão, lại không đắc tội với ai, ai lại không có mắt mà nhớ thương cái đầu của ngươi chứ?”
Thấy Giang Triệt cẩn thận như vậy, Ngô Thần đang uống rượu do mỹ nhân rót bên cạnh khinh thường nói.
“Có lẽ là không quen với mùi son phấn ở đây.”
Giang Triệt sửng sốt, lúc này mới nhớ ra đây không phải kiếp trước, kiếp trước thực lực hắn cường đại, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không thể ảnh hưởng đến hắn, tuyệt đối không thể hắt hơi, nghe nói như vậy hắn cũng thấy mùi ở Vạn Hoa Lâu có hơi nồng, không nhịn được lại hắt hơi mấy cái.
“Đi, tìm một phòng riêng đi, đúng là không chịu nổi mùi này.”
“Thôi, đại hội thi từ sắp bắt đầu rồi, ngươi cố chịu thêm chút nữa đi.”
Giang Triệt không nghe, hắn lập tức hỏi người hầu còn phòng trống nào không, rất tiếc hôm nay Vạn Hoa Lâu đã kín phòng, chỉ còn một phòng trống ở tầng sáu nhưng giá phải là một nghìn lượng bạc, Giang Triệt chỉ đành cười trừ ngồi về chỗ cũ.
Ngày thường ngoài tu luyện thì hắn chỉ chăm sóc ba tên kia, vốn dĩ không có tiền.
Thấy Giang Triệt rỗng túi, Ngô Thần cười nhạo thỏa thích.
Lâm Vũ đi vào đại sảnh đảo mắt nhìn những văn nhân mặc khách xung quanh, trong lòng hắn ta thầm cười lạnh, sao những người này có thể hơn được nền tảng văn học ngàn năm của Hoa Hạ chứ, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết thế nào gọi là Văn Thánh.
Tại một nơi hẻo lánh có một vị công tử mặt mày sáng như ngọc thấy Lâm Vũ xuất hiện thì lập tức tiến lên muốn bắt chuyện.
Nàng tên là Cố Hi, là Lục công chúa của Đại Chu, vốn là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, từ nhỏ đã đọc nhiều sách, học được tứ thư ngũ kinh, nhưng từ khi phụ hoàng ham mê cung tần mỹ nữ, theo đuổi con đường trường sinh thì địa vị của nàng tụt dốc không phanh, những huynh trưởng từng thân thiết vì tranh giành ngôi vị mà muốn gả nàng cho Bắc Tề.
Nàng không có ý định gì với ngôi vị, thật ra cũng không phản đối việc gả chồng nhưng dù sao nàng cũng là công chúa Đại Chu, vậy mà lại muốn gả nàng cho hoàng đế Bắc Tề đã già yếu.
Sao nàng có thể cam tâm nhưng phụ hoàng lại hồ đồ, thánh chỉ đã soạn xong, chỉ còn chờ hạ chiếu, nàng nhất định phải nghĩ mọi cách tự cứu mình.
Mà cách duy nhất để tự cứu mình chính là vào ngày mở cửa của thư viện Vô Nhai, được các bậc đại năng Nho đạo công nhận nhưng nàng là nữ tử, cho dù tự nhận là văn võ song toàn, thơ từ ca phú không thua kém bất kỳ ai nhưng thư viện Nho đạo chỉ cho phép nam tử vào.
Muốn tự cứu mình thì phải tìm đồng minh trong số những văn nhân này, mà Lâm Vũ vừa xuất hiện là người mà nàng ngồi đây ba canh giờ thấy có triển vọng nhất.
Trong ánh mắt hắn có sự khinh thường, có sự ngạo mạn không coi bất kỳ văn nhân nào ra gì, loại người này hoặc là tự cao tự đại, hoặc là có sự tự tin tuyệt đối.
Giang Triệt đã sớm đoán được Lâm Vũ sẽ đến Hoàng thành, thư viện Vô Nhai mở ra, cho dù trong danh sách nhiệm vụ không có hắn ta thì cơ hội để nổi danh như thế này, sao hắn ta có thể bỏ qua.
Nhưng đối phương là tu sĩ, hơn nữa còn là tu sĩ Linh Hải cảnh, là tu sĩ thì càng hiểu được đạo lý người kiêu ngạo dễ chết, đã tự tin như vậy thì tức là thơ từ là lĩnh vực của hắn.
Cố Hi tiến lên cười nói: “Vị công tử này, mời ngài đến đây trò chuyện.”
Tuy Cố Hi cải trang thành nam nhưng dáng đi vẫn mang theo sự nhẹ nhàng của nữ nhi, chỉ là trên mặt có chút râu ria, Lâm Vũ tạm thời chưa nhận ra là nữ tử, chỉ cho rằng người này tu luyện công pháp có lẽ có chút đặc biệt.
“Đó là Lâm Vũ đấy à?” Ngô Thần ở lầu hai nhận ra nam tử đi theo sau Cố Hi, hắn tò mò nhìn về phía lão Giang.
“Sao hắn lại tới Hoàng thành, lại còn làm thơ nữa?”
Chương 19. Hội thơ
Tuy nói tu sĩ biết vài chữ lớn nhưng chủ yếu vẫn thiên về mặt tu luyện, so với những văn nhân mặc khách thì kém xa về mặt học thúc.
Giang Triệt cười nhẹ: “Hắn đúng là sẽ làm thế đấy, mà trình độ còn không thấp.”
Hắn biết thật sao?
Ha ha, nếu không có cái gọi là nền tảng văn học Hoa Hạ nữa thì hắn có thể viết ra được những bài thơ từ chí hướng cao xa như “đại bàng một ngày tung cánh theo gió, thẳng tiến chín vạn dặm như diều gặp gió” không?
Chỉ dựa vào hắn, có thể viết ra những bài thơ từ hào hùng nhiệt huyết như “Sống phải làm người kiệt xuất, chết cũng làm quỷ hùng” không?
Nghĩ đến những bài thơ từ đó, Giang Triệt có chút hoang mang, mặc dù hận Lâm Vũ nhưng những bài thơ đó không bài nào không phải là tác phẩm của Đại Nho, nếu được hắn rất muốn bái kiến những bậc tiền bối này.
[Ký chủ, ta có toàn bộ thơ từ Hoa Hạ ở đây, chỉ cần 100 điểm Thiên Mệnh thôi.]
Nhận ra suy nghĩ của ký chủ, hệ thống vội vàng lên tiếng.
Giang Triệt có chút động lòng: “Ta có bao nhiêu điểm Thiên Mệnh?”
[100 điểm Thiên Mệnh.]
[Dùng 100 điểm để mua tuyệt đối không lỗ, ngươi nghĩ đến những bài thơ từ đã từng nghe ở kiếp trước, lấy bất kỳ một bài cũng đủ để đánh bại hắn ta rồi.]
[100 điểm Thiên Mệnh đủ để khiến bố cục của Lâm Vũ ở Đại Chu bị tê liệt, thế nào, có phải rất hời không?]
“Đổi.”
Giang Triệt không quan tâm đến Lâm Vũ, hắn quan tâm đến những bài thơ đó, hắn muốn xem cái nền tảng văn học Hoa Hạ được gọi là kia mạnh đến mức nào, ở kiếp trước, Lâm Vũ chỉ làm hơn một nghìn bài thơ đã được ca ngợi là Văn Thánh Vạn Cổ rồi.
Nói thật, ngay cả hắn cũng không thấy quá lời, những bài thơ đó bài nào cũng đủ để lưu danh muôn đời.
Nghe thấy câu này, hệ thống vô cùng phấn khích, nó lập tức ném toàn bộ các tác phẩm thơ từ của các triều đại Hoa Hạ đổi ra cho hắn.
Thực ra giá trị của những bài thơ từ này còn vượt xa một trăm điểm Thiên Mệnh, không, phải nói là một bài thơ còn không chỉ một trăm điểm Thiên Mệnh nhưng nếu không hạ giá thì với tính cách của ký chủ, e là hắn tuyệt đối sẽ không đổi.
Sắp xếp lại những bài thơ trong đầu, Giang Triệt chỉ cảm thấy tâm trạng rất phức tạp.
“Vẻ đẹp của trang phục gọi là hoa, lễ nghi chi đại gọi là hạ.”
“Đây chính là Hoa Hạ sao?”
Giang Triệt cúi đầu nhìn Lâm Vũ ở dưới lầu đầy vẻ hâm mộ, lúc này hắn có chút muốn giết chết tên sư đệ này, đã đến từ Hoa Hạ rồi mà hành động lại khiến người ta khó mà khen ngợi.
“Lão Giang, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Thấy Giang Triệt cứ ngẩn người nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ nên Ngô Thần cười nhẹ.
“Không phải là ghen tị đấy chứ.”
“Có gì đâu mà ghen tị, ngươi chính là người được ca ngợi là có khả năng thành tiên nhất, còn tên tiểu tử này thì thiên phú tu luyện chẳng ra gì, nếu không may mắn thì căn bản không thể bái nhập dưới trướng Thanh Nguyệt trưởng lão, nếu lại tu Nho đạo thì tương lai sợ là còn chẳng bằng ngay cả tu sĩ bình thường.”
Nói đến đây, Ngô Thần lại không nhịn được khuyên nhủ: “Ngươi vẫn nên khuyên bảo tên tiểu tử kia đi, Nho đạo coi trọng việc nuôi dưỡng khí phách, điều này cần rất nhiều thời gian.”
“Không thể chiếm cả chì lẫn chài được.”
Giang Triệt cười nhẹ: “Hắn không cần nuôi dưỡng khí phách.”
Mặc dù con người không ra gì nhưng những bài thơ đó lại rất lợi hại, chỉ dựa vào phúc lợi Nho đạo và đủ loại cơ duyên thôi đã kiên quyết đưa hắn lên đến cảnh giới nửa bước Văn Thánh.
“Hả?”
Ngô Thần có chút ngây người, không cần nuôi dưỡng khí phách, đây còn là tu Nho đạo sao?
Lạc Hành Vân không nói tiếp nữa mà lấy giấy bút mực nghiên, yên tĩnh chờ yến tiệc bắt đầu, hắn khá tò mò nếu Lâm Vũ biết được đã nhìn thấy tên tác giả của những bài thơ đó thì hắn ta sẽ nghĩ như thế nào.
“Lâm huynh xem ra rất tự tin vào yến tiệc lần này nhỉ?” Giọng nói của Cố Hi lạnh lùng, mang theo chút dịu dàng khiến Lâm Vũ có chút ngẩn người.
Chết tiệt, trên người tên này sao lại có hương thơm của nữ tử nhưng nhìn thế nào thì người này cũng là nam tử, chẳng lẽ mình còn có thuộc tính ẩn, thích nam sắc à?
Gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, Lâm Vũ uống một ngụm trà rồi dời mắt đi.
“Khụ khụ, thắng bọn họ không thành vấn đề.”
Thấy Lâm Vũ lặng lẽ dịch chuyển sang bên trái, Cố Hi nhướng mày, xem ra công tử này đã hiểu lầm điều gì rồi: “Hội thơ lần này do Yên Vương tổ chức, trong số mưu sĩ của ông ta có tới mấy vị đại học sĩ đấy.”
“Ngoài mưu sĩ của Yên Vương ra thì thư viện Tri Sơn cũng có rất nhiều văn nhân đến, công tử tự tin như vậy sao?”
Hừ, một đám rác rưởi mà cũng xứng để so sánh với nền tảng văn học Hoa Hạ ngàn năm, Lâm Vũ cười lạnh trong lòng, trong lời nói cũng không hề khiêm tốn chút nào.
“Không cần cạn bích màu đỏ sẫm, tất nhiên là hoa bên trong hạng nhất.”
Cố Hi cảm thấy tim mình run lên, không kiềm được mà khen ngợi, ánh mắt nàng lấp lánh: “Không ngờ công tử lại có thể ứng khẩu thành thơ.”
Chương 20. Hội thơ (2)
“Không biết công tử có thể bổ sung toàn bộ bài thơ không.” Nàng muốn biết bài thơ này có phải do Lâm Vũ làm không.
Những văn nhân ngồi bên cạnh cũng đồng loạt hưởng ứng, đồng thời không kiềm được mà bàn tán.
“Câu này hẳn là câu điểm vàng, tuy có hơi giống phong cách của nữ nhi nhưng chỉ dựa vào câu này cũng đủ để lưu danh muôn đời, công tử không ngại thì hãy bổ sung toàn bộ bài thơ đi.”
Lâm Vũ có chút do dự, bài từ này người sáng mắt cũng có thể nhìn ra là phong cách của nữ nhi, nếu làm ra toàn bộ bài thơ thì e là dễ bị vạch trần.
Không đúng, bài từ này đến từ Hoa Hạ nên không ai biết, cho dù bọn họ đoán là do người khác làm thì chỉ cần hạ phúc lợi Nho đạo xuống thì sẽ không ai nghi ngờ nữa.
Người có tâm nhất cũng chỉ nghĩ rằng hắn là người có tâm tư tinh tế, nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Vũ mang theo ý cười.
Nhưng chưa kịp mở miệng thì từ trên lầu hai đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng xa cách.
“Ảm đạm nhẹ hoàng thể tính nhu, tình sơ dấu vết xa chỉ hương lưu. Không cần cạn bích màu đỏ sẫm, tất nhiên là hoa bên trong hạng nhất. Mai định ghen, cúc ứng xấu hổ, họa ngăn cản mở ra quan Trung thu. Tao nhân có thể sát vô tình nghĩ, chuyện gì năm đó không thấy thu.”
Mặc dù văn chương không có hạng nhất nhưng bài từ này khiến bọn họ sáng mắt, tiếc rằng người đọc thơ không có tài khí, nếu không còn có thể nhìn thấy dị tượng Hạo Nhiên.
“Không đúng, chẳng phải một câu trong bài thơ này là do vị công tử kia làm ra trước đó sao.” Một người trong số họ phản ứng đầu tiên rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ.
“Chẳng lẽ là vị công tử kia đã bổ sung nửa bài thơ trước đó ư?”
Lúc này, tâm tư của nhiều nhà thơ khác nhau.
Lâm Vũ không để ý đến ánh mắt xung quanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vị trí tầng hai.
Người xuyên không?
Hay lại là trùng hợp?
“Không biết là vị công tử nào làm bài từ, vậy, hay là ra đây gặp mặt một chút?”
Lúc này, tài khí trong người hắn chỉ ngang với đồng sinh, không thể thừa nhận ngay bài từ này là do hắn làm, tu sĩ đọc sách cũng là tu luyện, tài khí cấp đồng sinh của hắn chỉ có thể xác định trước người trên lầu có phải là người xuyên không hay không rồi mới có thể đưa ra quyết định.
Thơ từ có thể phản bổ cho bản thân, càng có nhiều người công nhận thì phản bổ cho bản thân càng mạnh, hắn ta không định từ bỏ như vậy.
Trên lầu hai, Giang Triệt và Ngô Thần đều kinh ngạc trước tên tiểu tư, tất nhiên Giang Triệt chỉ là giả vờ, lúc này hắn đang khống chế tên tiểu tư bước lên phía trước, phô bày trước mặt mọi người.
Tên tiểu tử này trông cũng không tệ, chỉ là ăn mặc hơi kém nhưng dù vậy, các văn nhân đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Một tên tiểu tư?”
“Trong người không có chút tài khí nào, sao hắn có thể viết ra những câu thơ như thế này?”
Tiểu tư không quan tâm đến thái độ của mọi người, dựa vào lan can, vẻ mặt lười biếng nhìn về phía Lâm Vũ: “Lời của nữ sĩ Lý Thanh Chiếu mà dùng ở chốn lầu xanh này, công tử không thấy xấu hổ sao?”
Mọi người có chút ngơ ngác.
“Lý Thanh Chiếu?”
“Có thể viết ra lời từ tinh tế như vậy, cảnh giới Nho đạo ít nhất cũng phải là Đại học sĩ, nghe tên này có vẻ như là một nữ tử.”
Sắc mặt Lâm Vũ thay đổi liên tục, trong lòng dâng lên sát ý nồng đậm, không cần nói cũng biết người trước mặt chính là người xuyên không, mặc dù vậy, hắn ta vẫn cười đáp lại.
“Lý Thanh Chiếu là ai vậy, sao ta chưa từng nghe đến, công tử đừng vu khống bừa bãi.”
Dù sao Lý Thanh Chiếu cũng không phải người ở thế giới này nên không có bằng chứng.
Đôi mắt của văn nhân sáng như tuyết, tin một tiểu tư hay tin đệ tử Tử Tiêu Kiếm tông, nhìn là hiểu ngay.
“Ha ha, tạm coi như là công tử làm, không biết có thể cho tiểu tử biết, trong bài từ này, từ “tao nhân” có nghĩa là gì không?”
Lâm Vũ cười khẽ: “Chuyện này nên hỏi công tử mới đúng chứ?”
Thằng ngốc.
Đúng là không ngờ hắn ta lại nói hết cả bài thơ, rõ ràng chỉ cần trích một đoạn là đủ rồi mà.
Giang Triệt nghẹn lời, tên này đúng là tự rước họa vào thân, thôi vậy, mục đích ban đầu của hắn gây phiền phức, đạt được mục đích là được, thế giới này đúng là không có Lý Thanh Chiếu, còn có Ly Tao nữa, quá khó để giải thích.
Tiểu tư cười nhạt.
“Đúng rồi, thơ từ của họ đã bắt đầu in ấn rồi, trước khi sách in ra, ngươi đừng mạo danh họ, cũng đừng tùy tiện sao chép bốn câu của Trình Di nhé.”
“Ha ha ha.”
Tiểu tư cười lớn, sau đó biến mất trước mặt mọi người, sắc mặt Lâm Vũ cũng trở nên rất khó coi, thi tiên, thi thánh, hàng nghìn bài thơ từ, tên này lại tự tin như vậy, vậy trừ khi hắn cũng giống như hắn ta.
Có được hệ thống.
Hệ thống của hắn ta là thông qua việc nuốt chửng để có được điểm tiến hóa nhưng chỉ có thể tác động lên yêu thân, còn người trước mắt này, hệ thống có được có lẽ liên quan đến Nho đạo, nếu không hắn không thể biết hết nhiều thơ từ của Hoa Hạ như vậy.