1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Phản Phái Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ
  4. Tập 1: Xin trưởng lão công bằng chấp pháp (c1-c10)

[Dịch] Phản Phái Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ

Tập 1: Xin trưởng lão công bằng chấp pháp (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1. Xin trưởng lão công bằng chấp pháp

Tử Tiêu kiếm tông, chấp pháp đường.

Một thanh niên đang quỳ trước đại sảnh, hàng trăm đệ tử bên ngoài chấp pháp đường đang tranh nhau xem bên trong xảy ra chuyện gì, Thương Hạc đạo nhân phía trên nhìn thiếu niên đang quỳ gối với vẻ tiếc nuối, giọng điệu ôn hòa nói.

“Giang Triệt, ngươi đã biết sai chưa?”

Một bên, trước khi thanh niên quỳ gối chưa kịp mở miệng, nữ tu tiểu gia Bích Linh liền căng thẳng nói, nàng là tiêu sư muội của Giang Triệt, cũng là người làm chứng.”

“Sư huynh, huynh cứ nhận lỗi đi. Lần này huynh phạm sai lầm, đủ để bị trục xuất ra khỏi sư môn, huynh yên tâm, chỉ cần huynh nhận lỗi, Sư tôn nhất định sẽ tha thứ cho huynh.”

“ Đúng vậy, Giang sư huynh, chúng ta đều biết huynh cũng không phải là cố ý.”

Các huynh đệ đứng hai bên nghe thấy cũng ra sức thuyết phục hắn.

Nghe những âm thanh tạp âm xung quanh, Giang Triệt hơi lấy lại tinh thần, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, ngước mắt nhìn xung quanh, chỉ là ánh mắt này khiến mọi người đều cảm thấy tóc mình run lên, da đầu tê dại.

Ánh mắt này….

Là đại sư huynh mà bọn họ kính ngưỡng sao?

Thật là khủng bố.

Ha ha, thật không ngờ còn có thể quay lại ngày này. Sau khi sắp xếp lại những ký ức trong đầu, Giang Triệt cười khổ, nhìn Thương Hạc trưởng lão ở phía trên quay người nói.

“Ta nhận sai.”

Cho dù ở kiếp trước hắn bằng mọi giá không chịu thừa nhận, cuối cùng hắn vẫn phải nhận sự trừng phạt, sống lại kiếp này, hắn không còn muốn tranh cãi xem đâu là đúng đâu là sai nữa.

Thương Hạc là tu sĩ Hóa Hư Cảnh đỉnh phong, nhưng ánh mắt vừa rồi của Giang Triệt khiến hắn có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, nghe hắn nhận sai, không hiểu sao hắn ta lại cảm thấy nhẹ nhõm.

“Được rồi, nếu ngươi đã nhận lỗi, niệm tình đến công lao trước đây, lần này cũng không phải cố ý làm như vậy, ta sẽ phạt ngươi đi Vô Gian Hạp Cốc bảy ngày.

Vô Gian Hạp Cốc là nơi Tử Tiêu kiếm tông dùng để trừng phạt những đệ tử phạm tội. Xung quanh là gió mạnh và xen lẫn sấm sét, đó vừa là nơi trừng phạt vừa là nơi rèn luyện thể chất.

Tuy nhiên, sẽ phải chịu đựng thống khổ nếu muốn luyện hóa cơ thể của mình, cho nên, không có kẻ ngốc nào sẵn sàng dùng tia sét để rèn luyện thân thể.

Giang Triệt trong tông môn từ khi còn nhỏ đến lớn, thiên chất thông minh. không chỉ vượt xa các bạn cùng lứa về thành tích pháp thuật mà còn về thể lực, ít người có thể sánh được với anh ta.

Hình phạt này đối với hắn mà nói, có cũng như không.

Khi nghe nói mình chỉ ở trong Vô Gian Hạp Cốc có bảy ngày, Giang Triệt sửng sốt một chút, kiếp trước hắn bị Tử Tiêu Thần Lôi trừng phạt, hắn thậm chí phải mất nửa năm mới có thể khôi phục, tu vi còn bị thụt lùi.

“Sư huynh, tốt quá rồi.”

Nhìn thấy hình phạt nhỏ như vậy, nàng gái ở một bên hưng phấn nhảy lên, đẩy đệ tử chấp pháp đã ngăn cản mình ra, ôm lấy cánh tay sư huynh.

Cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay, Giang Triệt quay đầu lại, sau đó đột nhiên rút tay ra, đẩy nàng gái sang một bên.

“Sư huynh, huynh…”

Nhược Tư Vi ngã xuống đất, trong lúc nhất thời quên đứng dậy, khó có thể tin nhìn sư huynh của mình.

Từ nhỏ đến lớn, sư huynh đã vô cùng yêu thích nàng, mặc kệ nàng muốn làm gì hắn đều đáp ứng, thậm chí bị sư tôn trừng phạt, hắn cũng sẽ rất vui vẻ.

Sư huynh vậy mà lại đẩy nàng ra?

Trước đây cho dù nàng bị thương một chút, sư huynh cũng sẽ rất lo lắng.

Giang Triệt không chú ý đến Nhược Tư Vi, anh cũng không để ý đến đôi mắt đỏ của nàng,cho dù chú ý tới, thì nàng cũng sẽ không chạm vào, dù sao….

Huynh ấy đã bị thương rồi.

“Thương Hạc trưởng lão, con làm hại đồng môn và coi thường đệ tử tông môn, dựa theo môn quy phải phế đi tu vi và trục xuất khỏi tông môn. Trưởng lão bảo vệ con như vậy, sẽ đưa quy tắc tông môn về đâu?”

Giang Triệt ngữ khí bình thản nói.

Nhưng những lời này, như sấm sét vang lên trong tai mọi người, ngay cả con ngươi của Nhược Tư Vi cũng tràn ngập kinh ngạc.

Sư huynh, như này là có ý gì?

Chẳng phải phạt nhẹ là tốt sao?

Chưa đợi nàng kịp hiểu ra, nàng đã nhìn thấy Giang Triệt đang quỳ một chân xuống, dùng cả hai tay ôm con Xích Long quanh eo.

“Đệ tử mệt mỏi vì đánh đánh giết giết giữa các tu sĩ, lần này là lỗi của đệ tử, vẫn là mong trưởng lão phế đi tu vi của đệ tử.” Vừa rồi muốn xưng mình là Bổn quân, nếu không phải nhớ tới đây là một ngàn năm trước thì suýt chút nữa đã nói ra rồi.

“Hồ đồ.”

Thương Hạc trưởng lão từ trong chấn kinh hồi thần lại, đột nhiên vỗ bàn, trong chốc lát, mọi người chỉ cảm thấy uy áp của Hóa Thần Cảnh tỏa ra, sắc mặt đột nhiên tái nhợt mấy phần.

Chỉ là một chút uy áp này, dưới mắt của Giang Triệt là rất bình thường, nếu chút uy áp này tạo thành thương tổn cho hắn, thì hắn cũng không xứng với cái danh bị mọi người gọi là Ngụy Tổ.

Chương 2. Xin trưởng lão công bằng chấp pháp (2)

Trên đỉnh Tử Tiêu, tất cả trưởng lão trong tông môn đều tập trung lại.

“Thanh Nguyệt, ngươi xem, đệ tử ngươi dạy dỗ muốn rời khỏi tông môn, đây là lời hắn có thể nói ra sao?” Huyền Hư trưởng lão tức giận nói.

Giang Triệt đã được thế hệ mới của tông môn lấy làm chuẩn mực. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, đệ tử của tông môn sẽ nhìn tông môn như thế nào, qua cầu rút ván (gốc: tá ma sát lư), không phân trắng đen?

Hắn không thể tưởng tượng được nếu chuyện một khi được truyền ra ngoài, có hại lớn như thế nào đối với tông môn.

Nữ tử xinh đẹp lạnh lùng ngồi ở ghế thứ hai nghe thấy lời này, vẻ mặt vẫn như cũ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia mờ mịt.

Thực sự hiểu lầm Tiểu Triệt rồi sao?

“Ta sẽ điều tra và cho nó một câu trả lời rõ ràng.”

“Đây là vấn đề điều tra sao? Nếu không phải ngươi đích thân đưa hắn đến Chấp Pháp Đường, nếu hắn không thất vọng về ngươi- sư tôn  kính yêu của hắn, hắn sẽ nói những lời như vậy sao?” Huyền Hư chế nhạo.

“Tử Tiêu Kiếm Môn ai không biết Giang Triệt tôn trọng ngươi như vậy. trước mặt hắn, ngay cả mệnh lệnh của tông chủ cũng không có hiệu quả bằng ngươi.”

“Hắn là người như thế nào, ngươi còn không rõ à?”

Thanh nguyệt trầm mặc, đúng vậy, nàng biết rõ nhất Tiểu Triệt là người như thế nào, hắn tuyệt đối không thể làm được việc như vậy, nhưng bằng chứng lúc đó đã có tính thuyết phục, có cả Tư Vi làm chứng.

Điều này còn có thể là giả sao?

Trong điện không ngừng cãi vã, mọi người đều chỉ trích Thanh Nguyệt và bàn bạc cách xoa dịu Giang Triệt, vào lúc này, bọn họ đều cho rằng mình thật sự hiểu lầm hắn.

Nhiều trưởng lão cũng đồng thời đưa ra ý kiến  phản đối.

Giang Triệt từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú phi phàm, những trưởng lão có địa vị đều âm thầm quan sát tiểu tử này, bọn họ không nghĩ tới Giang Triệt sẽ làm ra chuyện như vậy.

Nhưng chứng cứ, còn có Giang Triệt đều là Thanh Nguyệt mang đến Chấp Pháp đường, cho nên bọn họ không thể không tin vào sự thật này.

Rốt cuộc, đồ đệ của mình, sao nàng ấy có thể gài bẫy chứ.

Tử Dương chân nhân thấy bọn họ chửi bới, liền cau mày, ho nhẹ.

Trong phút chốc, trong điện trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía tông chủ.

Thấy bọn họ đã bình tĩnh lại, Tử Dương nói: “Huyền Hư trưởng lão, các ngươi có trách nhiệm điều tra chứng cứ, nhất định phải khôi phục danh tiếng cho Giang Triệt.”

Theo lý mà nói, chuyện này đáng lẽ nên do Thanh Nguyệt làm, nhưng bây giờ…

Hắn có chút không tin.

Hóa Hư trưởng lão gật đầu, “Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được chứng cứ mới, trả lại trong sạch cho tiểu tử đó.”

“Thương Hạc trưởng lão, mặc dù ngươi đã yêu cầu những đệ tử biết chuyện này giữ im lặng, nhưng để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất ngươi nên đi tìm bọn họ một lần nữa và nếu có thể lập lời thề thì là tốt nhất.”

Chuyện này đối với  danh tiếng của tông môn không tốt, nếu lọt vào tai những lão già đó, không biết bọn họ sẽ bị cười nhạo bao lâu.

Sau khi tất cả đều được phân phó, Tử Dương nhìn Thanh Nguyệt, do dự một lúc rồi nói.

“Ngươi tạm thời bế quan đi, có lẽ tạm thời hắn không muốn gặp ngươi.”

Trong tông môn, Giang Triệt có tình cảm nhất với Thanh Nguyệt và các sư tỷ muội của hắn ta, nhưng giờ hắn muốn phế bỏ tu vi và trở thành phàm nhân, đủ thấy sự thất vọng của hắn đối với bọn họ.

Thanh Nguyệt mở miệng, nhưng cuối cùng nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Vô Gian Hạp Cốc, Giang Triệt nhìn đồ vật trong thức hải, cau mày.

Vì vậy, là ngươi đã đưa ta tới hiện tại.

Hệ thông hóa thành Tiểu tinh linh gật đầu.

【Kiếp trước, ngươi có thể kiên trì mấy ngàn năm một mình đối mặt với khí vận chi tử, bây giờ chỉ cần tước đi vận khí vận của hắn là ngươi có thể thay đổi càn khôn, ngăn cản thiên địa đại kiếp.】

Thiên địa đại kiếp??

Giang Triệt mỉm cười, sau đó vẻ mặt âm trầm nói.

“Cút!”

Hắn làm sao có thể không biết, trong đại kiếp thiên địa này, không phải là Lâm Vũ tế luyện trọn cái thiên địa này để phi thăng sao?

Kiếp trước hắn muốn ngăn cản, nhưng kết quả thì thế nào?

Sư tôn , sư tỷ…..

Những người hắn từng yêu quý nhất lại cùng nhau ra tay với hắn.

Hệ thống hiển nhiên bị Giang Triệt dọa sợ, nó từ ngàn năm đến nên tự nhiên biết Giang Triệt ở thời kì đỉnh phong mạnh cỡ nào, ngay cả thiên đạo cũng không sợ, huống chi chỉ là một sợi thiên đạo bỏ trốn như nó.

Nhưng nghĩ đến ngàn năm sau, thiên địa bị hủy diệt, ngay cả thiên đạo cũng bị luyện hóa, hệ thống vẫn muốn cứu.

“Ngươi không muốn nghĩ đến sư tôn và sư tỷ mình sao?”

“Cuối cùng họ đã chết một cách bi thảm.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn chuyện như thế này xảy ra lần nữa?”

Lần trước hắn vì để cứu những người này, mới không ngừng chiến đấu với Lâm Vũ. Giờ đây, có sự giúp đỡ của nó, mọi chuyện đều có thể thay đổi.

Chương 3. Thiên tai đại nạn có liên quan gì tới ta?

Trên đỉnh Tử Tiêu, tất cả trưởng lão trong tông môn đều tập trung lại.

“Thanh Nguyệt, ngươi xem, đệ tử ngươi dạy dỗ muốn rời khỏi tông môn, đây là lời hắn có thể nói ra sao?” Huyền Hư trưởng lão tức giận nói.

Giang Triệt đã được thế hệ mới của tông môn lấy làm chuẩn mực. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, đệ tử của tông môn sẽ nhìn tông môn như thế nào, qua cầu rút ván (gốc: tá ma sát lư), không phân trắng đen?

Hắn không thể tưởng tượng được nếu chuyện một khi được truyền ra ngoài, có hại lớn như thế nào đối với tông môn.

Nữ tử xinh đẹp lạnh lùng ngồi ở ghế thứ hai nghe thấy lời này, vẻ mặt vẫn như cũ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia mờ mịt.

Thực sự hiểu lầm Tiểu Triệt rồi sao?

“Ta sẽ điều tra và cho nó một câu trả lời rõ ràng.”

“Đây là vấn đề điều tra sao? Nếu không phải ngươi đích thân đưa hắn đến Chấp Pháp Đường, nếu hắn không thất vọng về ngươi- sư tôn  kính yêu của hắn, hắn sẽ nói những lời như vậy sao?” Huyền Hư chế nhạo.

“Tử Tiêu Kiếm Môn ai không biết Giang Triệt tôn trọng ngươi như vậy. trước mặt hắn, ngay cả mệnh lệnh của tông chủ cũng không có hiệu quả bằng ngươi.”

“Hắn là người như thế nào, ngươi còn không rõ à?”

Thanh nguyệt trầm mặc, đúng vậy, nàng biết rõ nhất Tiểu Triệt là người như thế nào, hắn tuyệt đối không thể làm được việc như vậy, nhưng bằng chứng lúc đó đã có tính thuyết phục, có cả Tư Vi làm chứng.

Điều này còn có thể là giả sao?

Trong điện không ngừng cãi vã, mọi người đều chỉ trích Thanh Nguyệt và bàn bạc cách xoa dịu Giang Triệt, vào lúc này, bọn họ đều cho rằng mình thật sự hiểu lầm hắn.

Nhiều trưởng lão cũng đồng thời đưa ra ý kiến  phản đối.

Giang Triệt từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú phi phàm, những trưởng lão có địa vị đều âm thầm quan sát tiểu tử này, bọn họ không nghĩ tới Giang Triệt sẽ làm ra chuyện như vậy.

Nhưng chứng cứ, còn có Giang Triệt đều là Thanh Nguyệt mang đến Chấp Pháp đường, cho nên bọn họ không thể không tin vào sự thật này.

Rốt cuộc, đồ đệ của mình, sao nàng ấy có thể gài bẫy chứ.

Tử Dương chân nhân thấy bọn họ chửi bới, liền cau mày, ho nhẹ.

Trong phút chốc, trong điện trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía tông chủ.

Thấy bọn họ đã bình tĩnh lại, Tử Dương nói: “Huyền Hư trưởng lão, các ngươi có trách nhiệm điều tra chứng cứ, nhất định phải khôi phục danh tiếng cho Giang Triệt.”

Theo lý mà nói, chuyện này đáng lẽ nên do Thanh Nguyệt làm, nhưng bây giờ…

Hắn có chút không tin.

Hóa Hư trưởng lão gật đầu, “Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được chứng cứ mới, trả lại trong sạch cho tiểu tử đó.”

“Thương Hạc trưởng lão, mặc dù ngươi đã yêu cầu những đệ tử biết chuyện này giữ im lặng, nhưng để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất ngươi nên đi tìm bọn họ một lần nữa và nếu có thể lập lời thề thì là tốt nhất.”

Chuyện này đối với  danh tiếng của tông môn không tốt, nếu lọt vào tai những lão già đó, không biết bọn họ sẽ bị cười nhạo bao lâu.

Sau khi tất cả đều được phân phó, Tử Dương nhìn Thanh Nguyệt, do dự một lúc rồi nói.

“Ngươi tạm thời bế quan đi, có lẽ tạm thời hắn không muốn gặp ngươi.”

Trong tông môn, Giang Triệt có tình cảm nhất với Thanh Nguyệt và các sư tỷ muội của hắn ta, nhưng giờ hắn muốn phế bỏ tu vi và trở thành phàm nhân, đủ thấy sự thất vọng của hắn đối với bọn họ.

Thanh Nguyệt mở miệng, nhưng cuối cùng nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Vô Gian Hạp Cốc, Giang Triệt nhìn đồ vật trong thức hải, cau mày.

Vì vậy, là ngươi đã đưa ta tới hiện tại.

Hệ thông hóa thành Tiểu tinh linh gật đầu.

【Kiếp trước, ngươi có thể kiên trì mấy ngàn năm một mình đối mặt với khí vận chi tử, bây giờ chỉ cần tước đi vận khí vận của hắn là ngươi có thể thay đổi càn khôn, ngăn cản thiên địa đại kiếp.】

Thiên địa đại kiếp??

Giang Triệt mỉm cười, sau đó vẻ mặt âm trầm nói.

“Cút!”

Hắn làm sao có thể không biết, trong đại kiếp thiên địa này, không phải là Lâm Vũ tế luyện trọn cái thiên địa này để phi thăng sao?

Kiếp trước hắn muốn ngăn cản, nhưng kết quả thì thế nào?

Sư tôn , sư tỷ…..

Những người hắn từng yêu quý nhất lại cùng nhau ra tay với hắn.

Hệ thống hiển nhiên bị Giang Triệt dọa sợ, nó từ ngàn năm đến nên tự nhiên biết Giang Triệt ở thời kì đỉnh phong mạnh cỡ nào, ngay cả thiên đạo cũng không sợ, huống chi chỉ là một sợi thiên đạo bỏ trốn như nó.

Nhưng nghĩ đến ngàn năm sau, thiên địa bị hủy diệt, ngay cả thiên đạo cũng bị luyện hóa, hệ thống vẫn muốn cứu.

“Ngươi không muốn nghĩ đến sư tôn và sư tỷ mình sao?”

“Cuối cùng họ đã chết một cách bi thảm.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn chuyện như thế này xảy ra lần nữa?”

Lần trước hắn vì để cứu những người này, mới không ngừng chiến đấu với Lâm Vũ. Giờ đây, có sự giúp đỡ của nó, mọi chuyện đều có thể thay đổi.

Chương 4. Thiên tai đại nạn có liên quan gì tới ta? (2)

Việc Giang Triệt phạm tội có rất nhiều người đều rõ, tin tức này cũng không thể che đậy, các trưởng lão chỉ là ngăn chặn lời nói của Giang Triệt trong Chấp Pháp đường lan ra.

Khi các đệ tử nghe thấy điều này, tất cả đều nhìn Nhược Tư Vi với vẻ khinh thường.

“Giang sư huynh cưng chiều ngươi như vậy, thật sự là nuôi một con sói mắt trắng.”

“Nhược sư muội không nên là người như vậy chứ, ai mà không biết Nhược sư muôi thích dính lấy Giang sư huynh.”

“Biết người biết mặt không biết lòng, nói không chừng người ta còn ẩn chứa một số suy nghĩ xấu xa đó.”

Người xem chia làm mấy nhóm, có người cảm thấy trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm, Nhược sư muội sẽ không vu oan hãm hại Giang sư huynh, còn một bộ phận khác vẫn giữ thái độ hoài nghi, chỉ có một bộ phận rất nhỏ vì đố kị Nhược Tư Vi, nói ra một số lời ác độc xấu xa.

Đối với những lời của mấy đệ tử Chấp pháp đường, Nhược Tư Vi tự nhiên cũng nghe theo, sắc mặt có chút tái nhợt.

Những người này cảm thấy rằng sư huynh sẽ không phạm sai lầm, nhưng thân là sư muội, nàng lại khẳng định những chuyện đó là do sư huynh làm, nếu nàng thật sự là vu oan hãm hại sư huynh…

Lúc này, trong lòng nàng rất phức tạp, nàng hy vọng có thể trả lại sự thanh bạch cho sư huynh, tránh được sự bất công, nhưng tận đáy lòng, không biết vì sao, dường như lại mong đợi rằng sẽ không có phát hiện mới.

Như vậy, nàng ấy vẫn là sư muội được sư huynh yêu thương nhất, và nàng ấy chỉ đang bảo vệ các quy tắc của tông môn.

Khi đến Chấp Pháp đường, chỉ thấy một số trưởng lão của tông môn xung quanh, và ở trung tâm của Chấp Pháp đường, bỗng  một chiếc gương đồng xuất hiện trên không trung.

Thiên Cơ?

Đúng như tên gọi, nó có thể nhìn thấy thiên cơ, cảnh giới sống chết của cường giả nếu muốn độ kiếp, đều sẽ thông qua từ chiếc gương này nhìn thấy những thiếu sót của mình, để đối phó thiên kiếp.

Nhìn trộm tương lai và giữ cho quá khứ tồn tại, đây dều là thiên cơ.

Nhược Tư Vi không ngờ rằng Thương Hạc trưởng lão thật sự có thể lấy được Gương Thiên Cơ ra..

Trong lòng nàng đột nhiên có một loại bất an.

“Trưởng lão…”

Đè nén sự hồi hộp trong lòng, Nhược Tư Vi cúi đầu thật sâu trước Thương Hạc và các trưởng lão.

Thương Hạc vào lúc này chỉ muốn tìm ra chứng cứ, trực tiếp nói thẳng: “Nhược sư chất, ngươi đứng dưới Thiên Cơ Kính đi.”

Nhược Tư Vi hơi hoảng hốt, rồi tức giận, “Người cũng nghi ngờ ta khai man??”

“Tu vi của ngươi nông cạn, nhưng ở Linh Hải giới, lần đó địch nhân bọn ngươi đối mặt chính là Đạo Cung Cảnh trung kì, ta nghĩ ngươi có thể đã rơi vào huyễn thuật của đối phương.” Thương Hạc nói thẳng.

Tu luyện càng yếu thì càng dễ rơi vào huyễn cảnh, lần đó lịch luyện chỉ có Giang Triệt là Đạo Cung tầng một, bọn họ đều có thể rơi vào huyễn thuật.

Nhược Tư Vi giật mình, huyễn thuật?

Nàng đã trúng huyễn thuật?

Nội tâm nàng phức tạp, nhưng vẫn đi đến trước Thiên Cơ Kính.

Các trưởng lão thấy vậy cũng cũng tập trung truyền linh lực vào trong đó, một lúc sau, trong Chấp  pháp đường xuất hiện một hình chiếu, trong hình chiếu đó, chỉ nhìn thấy mấy chục thân ảnh, đứng trên không trung, thần sắc lo lắng  chạy đi.

Mà Giang Triệtg ở phía sau cùng, liều chết chống lại đám đại yêu Đạo Cung Cảnh ở trên không trung.

“Vào rừng.”

Giang Triệt vừa chống cự, vừa hét lớn.

Con ma thú này là một con chim, chỉ có nhanh chóng trốn trong rừng rậm bọn họ mới có thể thoát thân, mặc dù những đệ tử này yếu đuối, nhưng bọn họ tuyệt đối tin tưởng mệnh lệnh của sư huynh, bọn họ rơi xuống rừng rậm ở độ cao 100 mét.

Hình chiếu là góc nhìn của Nhược Tư Vi, cho nên từ đây bọn họ có thể nhìn thấy bóng dáng của Giang Triệt, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy dao động linh lực mạnh mẽ ở trên trời.

Đó là sự dao động của trận chiến.

Đột nhiên, Thương Hạc chú ý thấy trong bóng tối của rừng rậm một con rắn độc mảnh khảnh không quá ba mét, bên cạnh con rắn độc còn có một bông hoa tuyệt đẹp.

“Mạn Đà La, rắn Mạn Đà La.”

Thương Hạc hoảng hốt kêu lên.

Các trưởng lão lúc này cũng chú ý tới con rắn Mạn Đà La này, mặc dù con rắn này chỉ có Linh Đài Cảnh, nhưng vào lúc này, bọn họ đã đoán được tại sao Nhược Tư Vi lại nhìn thấy Giang Triệt ra tay với đồng môn rồi.

Rắn Mạn Đà La thân mang thiên phú chính là huyễn thuật, mà với sự trợ giúp của hoa Mạn Đà La, cho dù Linh Đài đỉnh phong cũng chưa hẳn sẽ không bị trúng chiêu.

Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, Mạn Đà La giống như người thu hoạch trong đêm tối, tiến thẳng đến nhóm đệ tử này.

Các đệ tử dường như không nhìn thấy con rắn Mạn Đà La, vẻ mặt của họ lúc đầu rất vui mừng, sau đó không thể tin nổi mà ngã xuống dưới độc xà.

“Sư muội!”

Đột nhiên, trong hình chiếu truyền đến một tiếng kinh hô, trên không trung một thân ảnh đột nhiên rơi xuống, Giang Triệt lúc đầu sững sờ, sau đó trên mặt hiện lên một cơn tức giận dữ dội, nhưng vào lúc này, Mạn Đà La sớm đã biến mất không thấy đâu, cộng thêm hắn bị thương nặng, trên bầu trời còn có cường địch ở trên trời đang chờ thời cơ hành động.

Chương 5. Trả lại sự trong sạch cho Giang Triệt

Hắn lập tức đưa ra quyết định, ôm lấy Nhược Tư Vi, nhanh chóng cùng những đệ tử khác còn có thể đi nhanh chóng rời đi, nửa canh giờ sau, người của tông môn vội vàng chạy tới.

Hình chiếu kết thúc ở đây, mọi người trầm mặc một lúc lâu.

“Bằng chứng đã được tìm thấy, bây giờ chúng ta nên trả lại sự thanh bạch cho Giang sư chất rồi.” Thương Hạc nặng nề nói.

Nếu không có con rắn Mạn Đà La này, những đệ tử này đều sẽ trở về, những đệ tử này chính là tương lai của Tử Tiêu kiếm tông.

“Đối mặt với đại yêu Đạo Cung lục cảnh thề chết cũng sẽ không rút lui, có đệ tử này, tông môn rất may mắn.” Các trưởng lão khác nói gần như cùng một lúc.

Giang Triệt chỉ vừa mới đột phá Đạo Cung, nền tảng vẫn chưa vững chắc, nhưng đối mặt với Đại yêu Đạo Cung lục cảnh, hắn không hề sợ hãi chút nào, thậm chí còn dám trực tiếp đối mặt với đại yêu này, chỉ để bảo vệ những đệ tử chỉ ở Linh Hải Cảnh này.

Mặc dù có rất nhiều đệ tử đã ngã xuống, nhưng Giang Triệt chưa từng phạm sai lầm gì, thậm chí còn có công lao to lớn, nếu là đệ tử khác, ai có thể cứu được nhiều đệ tử như vậy trong tay Đại yêu Đạo Cung lục cảnh???

Thương Hạc gật đầu: “ Nếu chuyện đã hiểu rõ, vậy ta sẽ lập tức báo cáo với tông chủ, trả lại thanh bạch cho sư chất, ngươi cũng nên dùng Lưu Ảnh thạch để ghi chép nội dung của Thiên Cơ kính đi.”

Một vị trưởng lão trong đó gật đầu.

“Được rồi, nếu đã như vậy, ngươi mau chóng công bố nội dung đi, tuy nói tông môn tin tưởng sư chất, nhưng dù sao cũng không có chứng cứ.”

“Không cần ngươi nói, ta sẽ đích thân làm, Giang Tiểu Tử là tương lai của tông môn.”

Vị trưởng lão nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Với sự rời đi của các trưởng lão, trong toàn bộ Chấp pháp đường chỉ còn hai người là Thương Hạc và Nhược Tư Vi, Thương Hạc nhớ lại thái độ ghê tởm của Giang sư chất đối với Nhược Tư Vi trong chấp pháp đường ngày hôm qua.

Lại nhìn Nhược Tư Vi đang đỏ mắt trước mặt, mềm nhũn ngồi trên mặt đất, nhưng cuối cùng hắn vẫn không lên tiếng, cất Thiên Cơ kính rồi rời đi.

Hắn ta đã biết chi tiết của vấn đề, hiện tại chỉ có thể nói.

Đáng đời.

Nếu không phải vì chứng cứ của ngươi, Giang sư chất làm sao có thể chịu nhục nhã như vậy.

Nội dung hình chiếu có thể thấy rõ, trên người Giang Triệt có rất nhiều vết thương chí mạng, nếu thật sự muốn sống thì có thể tự mình chạy trốn, đệ tử Linh Hải, Linh Đài Cảnh các ngươi làm sao có thể trốn thoát trong miệng Đại yêu Đạo Cung lục cảnh.

Chết không đối chứng, dễ như trở bàn tay.

Nhưng hắn đã không làm điều đó, vẫn luôn liều chết bảo vệ, nhưng còn ngươi thì sao.

Sát hại đồng môn??

Ngay cả khi rơi vào huyễn thuật, cũng không động não của mình, sự tương phản trước sau quá lớn, mọi người đều hiểu rằng có vấn đề.

Bây giờ hắn còn cần phải tìm những đệ tử còn sống sót khác để hỏi, tại sao ơn cứu mạng lại đổi lấy lấy oán trả ơn, bọn họ lại không có đầu óc sao?

Chứng cứ xác thực lại là từ đâu đến?

“Ta đã nói rồi mà, sư huynh sẽ không bao giờ làm hại đồng môn của mình.”

“Giang sư huynh thật sự lợi hại, chỉ mới đột phá Đạo Cung Cảnh mà dám chống lại đại yêu Đạo Cung lục cảnh, nếu không phải rắn Mạn Đà La đánh lén, những đệ tử này nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Nhìn vào nội dung ở trên Lưu ảnh thạch, tất cả các đệ tử đều tỏ ra ngưỡng mộ Giang Triệt, đồng thời cảm thấy ghê tởm những đệ tử được cứu.

“Nếu không phải có sư huynh, bọn họ đã bị chôn vùi trong miệng đại yêu từ lâu rồi, vậy mà bọn họ vẫn dám gài bẫy huynh ấy, đi, đi tìm bọn họ tính sổ.”

“Được, nhất quyết phải tính sổ, những kẻ súc sinh này phải quỳ gối trước mặt của sư huynh của họ để thú tội.”

Một số đệ tử biết những gì sư huynh nói trong chấp pháp đường chỉ cảm thấy tức giận, đã đi tìm những đệ tử đó trong hình chiếu.

Trong đám người, Lâm Vũ nhìn hình ảnh trong lưu ảnh thạch, cũng có chút chấn kinh.

Chỉ là một ít đệ tử Linh Hải Cảnh đã chết mà thôi, bọn họ thật sự sử dụng Thiên Cơ Kính.

Từ sau khi bước vào tông môn, hắn vẫn chưa biết tới Thiên Cơ Kính, phải biết rằng năng lượng mà Thiên Cơ Kính cần là vô cùng khổng lồ, bình thường mà nói, chỉ khi cường giả của Sinh Tử Giới chuẩn bị độ kiếp thì Thiên Cơ Kính này mới được sử dụng.

Không được, cần phải nhanh để yêu thân ẩn nấp.

Bây giờ chân tướng đã được điều tra rõ ràng, trong khoảng thời gian tiếp theo, Tử Tiêu Kiếm Phái nhất định sẽ hận rắn Mạn Đà La đến tận xương tủy và muốn loại bỏ nó càng sớm càng tốt.

Yêu thân là lá bài cuối cùng mạnh nhất của hắn, nếu yêu thân bị tiêu diệt, không biết tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn bao nhiêu.

Còn về phía Nhược Tư Vi, hắn nhất định phải tìm một lý do để thoái thác, nếu không thanh danh của hắn trong tông môn nhất định sẽ bị tổn hại rất lớn.

Chương 6. Trả lại sự trong sạch cho Giang Triệt (2)

Hắn lập tức đưa ra quyết định, ôm lấy Nhược Tư Vi, nhanh chóng cùng những đệ tử khác còn có thể đi nhanh chóng rời đi, nửa canh giờ sau, người của tông môn vội vàng chạy tới.

Hình chiếu kết thúc ở đây, mọi người trầm mặc một lúc lâu.

“Bằng chứng đã được tìm thấy, bây giờ chúng ta nên trả lại sự thanh bạch cho Giang sư chất rồi.” Thương Hạc nặng nề nói.

Nếu không có con rắn Mạn Đà La này, những đệ tử này đều sẽ trở về, những đệ tử này chính là tương lai của Tử Tiêu kiếm tông.

“Đối mặt với đại yêu Đạo Cung lục cảnh thề chết cũng sẽ không rút lui, có đệ tử này, tông môn rất may mắn.” Các trưởng lão khác nói gần như cùng một lúc.

Giang Triệt chỉ vừa mới đột phá Đạo Cung, nền tảng vẫn chưa vững chắc, nhưng đối mặt với Đại yêu Đạo Cung lục cảnh, hắn không hề sợ hãi chút nào, thậm chí còn dám trực tiếp đối mặt với đại yêu này, chỉ để bảo vệ những đệ tử chỉ ở Linh Hải Cảnh này.

Mặc dù có rất nhiều đệ tử đã ngã xuống, nhưng Giang Triệt chưa từng phạm sai lầm gì, thậm chí còn có công lao to lớn, nếu là đệ tử khác, ai có thể cứu được nhiều đệ tử như vậy trong tay Đại yêu Đạo Cung lục cảnh???

Thương Hạc gật đầu: “ Nếu chuyện đã hiểu rõ, vậy ta sẽ lập tức báo cáo với tông chủ, trả lại thanh bạch cho sư chất, ngươi cũng nên dùng Lưu Ảnh thạch để ghi chép nội dung của Thiên Cơ kính đi.”

Một vị trưởng lão trong đó gật đầu.

“Được rồi, nếu đã như vậy, ngươi mau chóng công bố nội dung đi, tuy nói tông môn tin tưởng sư chất, nhưng dù sao cũng không có chứng cứ.”

“Không cần ngươi nói, ta sẽ đích thân làm, Giang Tiểu Tử là tương lai của tông môn.”

Vị trưởng lão nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Với sự rời đi của các trưởng lão, trong toàn bộ Chấp pháp đường chỉ còn hai người là Thương Hạc và Nhược Tư Vi, Thương Hạc nhớ lại thái độ ghê tởm của Giang sư chất đối với Nhược Tư Vi trong chấp pháp đường ngày hôm qua.

Lại nhìn Nhược Tư Vi đang đỏ mắt trước mặt, mềm nhũn ngồi trên mặt đất, nhưng cuối cùng hắn vẫn không lên tiếng, cất Thiên Cơ kính rồi rời đi.

Hắn ta đã biết chi tiết của vấn đề, hiện tại chỉ có thể nói.

Đáng đời.

Nếu không phải vì chứng cứ của ngươi, Giang sư chất làm sao có thể chịu nhục nhã như vậy.

Nội dung hình chiếu có thể thấy rõ, trên người Giang Triệt có rất nhiều vết thương chí mạng, nếu thật sự muốn sống thì có thể tự mình chạy trốn, đệ tử Linh Hải, Linh Đài Cảnh các ngươi làm sao có thể trốn thoát trong miệng Đại yêu Đạo Cung lục cảnh.

Chết không đối chứng, dễ như trở bàn tay.

Nhưng hắn đã không làm điều đó, vẫn luôn liều chết bảo vệ, nhưng còn ngươi thì sao.

Sát hại đồng môn??

Ngay cả khi rơi vào huyễn thuật, cũng không động não của mình, sự tương phản trước sau quá lớn, mọi người đều hiểu rằng có vấn đề.

Bây giờ hắn còn cần phải tìm những đệ tử còn sống sót khác để hỏi, tại sao ơn cứu mạng lại đổi lấy lấy oán trả ơn, bọn họ lại không có đầu óc sao?

Chứng cứ xác thực lại là từ đâu đến?

“Ta đã nói rồi mà, sư huynh sẽ không bao giờ làm hại đồng môn của mình.”

“Giang sư huynh thật sự lợi hại, chỉ mới đột phá Đạo Cung Cảnh mà dám chống lại đại yêu Đạo Cung lục cảnh, nếu không phải rắn Mạn Đà La đánh lén, những đệ tử này nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Nhìn vào nội dung ở trên Lưu ảnh thạch, tất cả các đệ tử đều tỏ ra ngưỡng mộ Giang Triệt, đồng thời cảm thấy ghê tởm những đệ tử được cứu.

“Nếu không phải có sư huynh, bọn họ đã bị chôn vùi trong miệng đại yêu từ lâu rồi, vậy mà bọn họ vẫn dám gài bẫy huynh ấy, đi, đi tìm bọn họ tính sổ.”

“Được, nhất quyết phải tính sổ, những kẻ súc sinh này phải quỳ gối trước mặt của sư huynh của họ để thú tội.”

Một số đệ tử biết những gì sư huynh nói trong chấp pháp đường chỉ cảm thấy tức giận, đã đi tìm những đệ tử đó trong hình chiếu.

Trong đám người, Lâm Vũ nhìn hình ảnh trong lưu ảnh thạch, cũng có chút chấn kinh.

Chỉ là một ít đệ tử Linh Hải Cảnh đã chết mà thôi, bọn họ thật sự sử dụng Thiên Cơ Kính.

Từ sau khi bước vào tông môn, hắn vẫn chưa biết tới Thiên Cơ Kính, phải biết rằng năng lượng mà Thiên Cơ Kính cần là vô cùng khổng lồ, bình thường mà nói, chỉ khi cường giả của Sinh Tử Giới chuẩn bị độ kiếp thì Thiên Cơ Kính này mới được sử dụng.

Không được, cần phải nhanh để yêu thân ẩn nấp.

Bây giờ chân tướng đã được điều tra rõ ràng, trong khoảng thời gian tiếp theo, Tử Tiêu Kiếm Phái nhất định sẽ hận rắn Mạn Đà La đến tận xương tủy và muốn loại bỏ nó càng sớm càng tốt.

Yêu thân là lá bài cuối cùng mạnh nhất của hắn, nếu yêu thân bị tiêu diệt, không biết tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn bao nhiêu.

Còn về phía Nhược Tư Vi, hắn nhất định phải tìm một lý do để thoái thác, nếu không thanh danh của hắn trong tông môn nhất định sẽ bị tổn hại rất lớn.

Chương 7. Suy nghĩ về con đường phía trước

Đối với tình hình ở thế giới bên ngoài, Giang Triệt không hề biết đến, cho dù biết thì hắn cũng không quan tâm.

“Sau khi rời khỏi tông môn phải đi đâu đây, phía bắc hẻo lánh, không được, đường đi xa lắc, cho dù hắn ở cảnh giới hiện tại cũng phải mất vài tháng, sau khi phế đi tu vi, mười năm nữa hắn cũng không thể tới được.”

“Phía Tây, cũng không được, đám lừa hói đó, suốt ngày chỉ biết Phật A Di Đà, đã bị kiếp trước đuổi tới sợ rồi, nhìn thấy bọn họ là thấy phiền.”

Giang Triệt ngồi khoanh chân, nghiêng đầu, để gió cắt ngang làn da, suy nghĩ sau khi phế đi tu vi, nên đi chỗ nào sống hết quãng đời còn lại.

Đại Chu…

Ánh mắt Giang Triệt chợt sáng lên, đây có thể là một lựa chọn không tồi, Đại Chu cách Tử Tiêu Kiếm Phái không xa, cưỡi ngựa chỉ mất một năm là có thể tới, mà Đại Chu được Chân Long khí vận phù hộ, ba trăm năm không có thảm họa, đủ để hắn sống đến chết.

Mà tên Lâm Vũ kia, còn rất lâu mới lên kế hoạch với Đại Chu, trải qua phần đời còn lại ở đó chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Tìm được một nơi để ở, Giang Triệt bắt đầu suy nghĩ xem, sau khi định cư xong thì nên làm gì.

Kiếp trước, cả đời hắn đều tham gia chinh phạt, có đôi khi hắn rất ngưỡng mộ với những phàm nhân sống bên núi dưới sông, nghĩ đến đây, Giang Triệt vỗ một phát vào đùi.

Thợ săn, thợ săn thích hợp với hắn nhất.

Ngay cả khi bị phế đi tu vi, hai kiếp làm người, giết chết một vài con thú hoang không có linh trí đúng là dễ như trở bàn tay, đến lúc đó, thỉnh thoảng đi săn, làm việc lúc bình minh, nghỉ ngơi vào lúc hoàng hôn, và câu cá trong thời gian rảnh rỗi.

Nghĩ thôi đã thấy đời thật đẹp.

Sâu trong thức hải, hệ thống lúc này rất đau đầu, nó có thể cảm nhận được suy nghĩ của Giang Triệt, để hắn trở về làm suy yếu vận may của khí vận chi tử, cái này… tính chuyện gì vậy.

Muốn tính toán Giang Triệt, nhưng khi nghĩ đến thực lực của người này ở kiếp trước, nó đột nhiên rùng mình.

Đột nhiên, hệ thống dừng lại.

Vận may của Lâm Vũ bị giảm xuống rồi???

Dù chỉ là một trăm điểm, nhưng bọn họ cái gì cũng không làm mà.

Không quản nữa, vận khí giảm xuống là một chuyện tốt.

Hệ thống ở bên này đang cười vui vẻ, nhưng ở thế giới bên ngoài, Giang Triệt lại có chút không vui, nhìn đệ tử trước mặt mười hắn đi ra nói.

“Cho nên, bọn họ đã tìm thấy bằng chứng mới rồi.”

Đệ tử của Chấp Pháp Đường cung kính nói: “Chưởng môn đã thỉnh được Thiên Cơ Kính, đã nhìn thấy tất cả những chuyện xảy ra.”

Thiên Cơ Kính?

Giang Triệt không ngờ như vậy mà có thể thỉnh được Thiên Cơ Kính, nếu là kiếp trước…

Bỏ đi, tất cả đều qua rồi, cần gì phải nghĩ lắm.

“Các ngươi đi trước đi, ta phải ở đây luyện thể.”

“Nhưng mà, chưởng môn và còn có chư vị trưởng lão đều ở Tử Tiêu Đỉnh……”

Trước khi các đệ tử của Chấp Pháp Đường kịp nói xong, Giang Triệt xua tay nói: “Nói cho bọn họ biết, quá khứ đã qua, bây giờ ta chỉ muốn tập trung tu luyện.”

Sao hắn lại không biết những trưởng lão này đang nghĩ gì, không phải chỉ xin lỗi, rồi sau đó để hắn nói vài lời tốt đẹp về tông môn sao.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn biết rất rõ thân phận của mình, hắn là chuẩn mực của rất nhiều đệ tử, còn có rất nhiều huynh đệ tỷ muội hâm mộ hắn.

Tuy nhiên, đỉnh cao của hắn chỉ giới hạn ở đây, ở kiếp trước không ai lật lại bản án cho hắn, mặc dù nhiều đệ tử không tin điều đó, nhưng trong lòng bọn họ vẫn gieo xuống hạt giống nghi ngờ.

Mà bởi vì sự trừng phạt của Tử Tiêu Thần Lôi, hắn biến mất nửa năm, dần dần rơi khỏi thần đàn.

Mặc dù sau này vẫn có người tin tưởng hắn, nhưng việc giết hại đồng môn thường được nhắc đến, dần dần, cũng không còn ai tin hắn, các đệ tử của tông môn nhìn hắn với ánh mắt cảnh giá, chán ghét.

Muốn giúp bọn họ nói chuyện? Người si nói mộng.

Sắc mặt đệ tử của Chấp Pháp Đuòng đột nhiên trở nên có chút khó coi, nói: “Sư huynh, nếu huynh không đi, chúng ta sẽ không thể báo cáo kết quả được.”

Bên trên đã đưa ra tử lệnh.

“Cút!”

Giang Triệt lạnh giọng nói.

Áp đặt đạo đức?

Hắn không phải là Giang Triệt của kiếp trước, kiếp trước nếu nghe thấy lời này, hắn nhất định sẽ đứng dậy rời đi cùng bọn họ, thế nhưng, hiện tại…

Hắn chỉ muốn sống một cuộc sống thoải mái.

Các đệ tử của Chấp Pháp Điện chưa bao giờ thấy sư huynh hàn ý bức người như vậy, một tiếng lạnh lẽo kia phát ra dường như khiến cả linh hồn bọn họ cũng đang run rẩy, không dám ở lại thêm.

Nhìn thấy bọn họ rời đi, Giang Triệt hoạt động gân cốt một chút, sau đó rời khỏi Vô Gian Hạp Cốc.

Bây giờ bọn họ nhất định không muốn mình rời khỏi tông môn, cho nên chỉ có thể lén lút rời đi.

Trên đỉnh Tử Tiêu, Tử Dương Chân Nhân nghe đệ tử bẩm báo, sắc mặt vẫn như thường, nhưng bầu không khí trong đại điện quả thực có chút lạnh lẽo.

”Tông chủ, ta sẽ mang thằng nhóc này đến đây, bây giờ danh dự của nó đã được khôi phục, nó còn muốn làm gì nữa.” Thương Hạc đứng dậy nói.

Chương 8. Vứt đi, sau này ta sẽ không luyện kiếm nữa

Chúng ta đã lấy ra Thiên Cơ Kính rồi, ngươi cho rằng hắn vì hành động của Chấp Pháp đường mà không bằng lòng tới sao?” Tử Dương nhìn Thanh Nguyệt nói.

Mặc dù hôm trước nói để Thanh Nguyệt bế quan, nhưng sự việc điều tra ra quá nhanh, cho nên cũng không có bế quan.

Tất cả trưởng lão đều sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Thanh Nguyệt.

Đúng vậy, tất cả những gì tông môn có thể làm đều đã làm rồi, tại sao hắn lại không bằng lòng đến, trong lòng mọi người đều biết, sư tôn tôn kính từ nhỏ của hắn không tin hắn, đây đối với Giang Triệt mà nói là một đòn đả kích mạnh cỡ nào.

Mà Lâm Vũ và Nhược Tư Vi hai người đó đều được hắn cứu giúp, nhưng Lâm Vũ vẫn có thể nói, dù sao hắn chỉ mới nhập môn được nửa năm, quan hệ của hắn với Giang Triệt cũng không sâu đậm, nhưng Nhược Tư Vi thì…

Nếu không phải có sự chứng thực của Nhược Tư Vi, những điều này căn bản sẽ không xảy ra chút nào.

Hai người thân thiết nhất suýt chút nữa đã hủy hoại hắn, đổi lại là ai khác cũng sẽ tâm ý nguội lạnh thôi.

Giờ phút này, Thanh Nguyệt đã biết mình không điều tra rõ ràng, khi nghĩ đến hành vi lúc trước của Tiểu Triệt, trong lòng đột nhiên ảo não không thôi.

“Về vấn đề này, ta sẽ cho Tiểu Triệt một lời giải thích.” Thanh Nguyệt quay người nói.

Nói xong, nàng rời khỏi Tử Tiêu Phong.

Phía ngoài Tử Tiêu Kiếm Phái một trăm dặm, Giang Triệt vốn đang vội vã đột nhiên dừng lại, vẻ mặt nhàn nhã ban đầu biến mất, hắn có chút trầm mặc.

Hắn không lên tiếng, trực tiếp đi vòng qua thân ảnh kia.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, như thể để lại một chút ánh sáng trên nhân gian, Thanh Nguyệt vốn dĩ kiêu ngạo thanh lãnh, lúc này lại giống như một đóa sen trắng trên núi phủ tuyết, nhưng khi thấy Giang Triệt coi thường mình, vẻ mặt cuối cùng vẫn là buồn bã, nàng không nhịn được mà nói.

“Tiểu Triệt~”

Giang Triệt dừng một chút, thấp giọng nói: “Sư tôn, đây là lần cuối cùng ta gọi người là sư tôn, sau đó ta và người sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt.”

“Tu vi của ta lúc nào người cũng có thể thu hồi lại, có điều cái mạng này của ta, người để cho đại sư tỷ tới lấy.”

Bây giờ tu vi của hắn đã bị phong ấn, cho dù hắn có kinh nghiệm của kiếp trước, nhưng dù sao Thanh Nguyệt cũng đã Sinh Tử Cảnh, muốn phá vỡ phong ấn phế đi tu vi thì nhất định phải đi theo con đường của kiếp trước.

Hắn mệt rồi, nhưng lại muốn tu luyện.

Thanh Nguyệt hoài nghi nhìn Tiểu Triệt nói: “Chứng cứ là do Tư Vi đưa cho ta, mà bây giờ ngươi chẳng phải đã rửa sạch oan ức rồi sao, vậy mà lại vì chuyện này muốn cắt đứt quan hệ sư đồ sao

“Tiểu Triệt của trước kia không như vậy.”

Giang Triệt ngước mắt lên nhìn ánh trăng lạnh lẽo.

“Đúng vậy, Giang Triệt của lúc trước, giống như một một con chó của người, nói gì nghe nấy, sẽ không giống như sư muội sà vào lòng người làm nũng, cũng sẽ không giống đại sư tỷ suốt ngày ở bên người xin chỉ giáo.”

“Cho nên trong suốt những năm qua những gì ta đã làm người đều không thấy sao, đều không hỏi mà cứ như vậy tin sư muội?”

“Không phải.”

Nghe được lời này của Tiểu Triệt, Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy mình như bị kim đâm, vội vàng giải thích.

“Tàn sát đệ tử của tông môn là tội lớn,mà chứng cứ vô cùng xác thực, nếu không phải do ta đích thân giao cho Chấp Pháp đường, với việc bộ dạng đến chết cũng không nhận đó của ngươi, tông môn có thể tăng hình phạt cho ngươi.”

Giang Triệt cười.

“Chứng cứ này là do tiểu sư đệ và sư muội trình lên phải không, mà chỉ đều là khẩu cung, cũng không có chứng cứ gì cả, đây chính là chứng cứ xác thực mà người đang nói đến?”

“Cho dù những đệ tử đã chết đó bị yêu thú ăn một phần, nhưng hình như một số bộ phận xác chết cũng được đưa trở về, kiếm thuật của ta đều do người dạy dỗ.”

“Nếu người ngước mắt lên nhìn, sẽ không nhận ra sao?”

Vài câu hỏi lập tức khiến Thanh Nguyệt trầm mặc, Tiểu Triệt đối với Tư Vi tốt hơn bất cứ ai, mà Tư Vi cũng dính chặt vào Tiểu Triệt, nàng nghĩ sẽ không có giả.

Cho nên…

Nàng mới nghĩ đến nhanh chóng giải quyết việc này.

Thấy Thanh Nguyệt trầm mặc, Giang Triệt giễu cợt: “Ngọc điệp của tông môn ta đã vứt rồi, sau này đừng tới quấy rầy ta, kiếp này để ta làm phàm nhân đi.”

Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía Đại Chu.

Nhìn Tiêu Triệt sắp đi vào trong rừng, trong lòng Thanh Nguyệt dâng lên một tia hoảng sợ, như thể nàng sắp mất đi thứ gì đó quan trọng, như thể nếu nàng thật sự để cho hắn rời đi, tình nghĩa sư đồ sẽ triệt để biến mất hoàn toàn.

“Mặc dù lần này ta không điều tra kỹ, nhưng ngươi vẫn là đệ tử của ta, ngươi muốn rời đi, ta cũng không đồng ý.”

Chưa đợi Giang Triệt kịp phản ứng, hắn đã thấy bước chân nhẹ bẫng, toàn thân cứng đờ, không thể động đậy.

“Người muốn làm gì?”

Giang Triệt lúc này cũng có chút tức giận.

“Đưa ngươi về tông môn.”

Thanh Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, nói xong, nàng đứng trên không trung bay thẳng về phía tông môn, Giang Triệt bị linh lực phong ấn, cho dù hắn có giãy giụa bằng mọi cách, nhưng cuối cùng cũng vô ích.

Chương 9. Vứt đi, sau này ta sẽ không luyện kiếm nữa (2)

Trên đỉnh Bạch Vân, Nhược Tư Vi và Lâm Vũ đứng trước vách đá, lo lắng đi tới đi lui.

“Tiểu sư đệ, ngươi nói sư huynh sẽ tha thứ cho ta không?”

“Yên tâm đi, sư huynh vẫn luôn thương yêu tỷ, lần này là bởi vì chúng ta rơi vào huyễn thuật, khó phân biệt thật giả, không thể trách tỷ được.”

Lâm Vũ an ủi nói.

“Không sai, sư huynh nhất định sẽ tha thứ cho ta.”

Không phải trước đây nàng không làm sư huynh tức giận, nhưng mỗi lần huynh ấy đều sẽ cười cho qua, chỉ cần nàng làm nũng, sư huynh nhất định sẽ tha thứ cho nàng.

Nhược Tư Vi ngữ khí kiên định, nhưng nghĩ tới ánh mắt của sư huynh khi ở Chấp Pháp đường, nàng lại có một cảm giác bất an.

Đúng lúc này, chỉ thấy trên không trung xuất hiện hai điểm sáng tiến thẳng về phía đỉnh Bạch Vân, sau khi nhìn rõ người, Nhược Tư Vi đột nhiên vui mừng khôn xiết.

“Sư huynh.”

Giang Triệt vừa mới ổn định bước chân, giả vờ như không nghe thấy âm thanh này, quay đầu nhìn Thanh Nguyệt nói.

“Ta có thể đi về rồi chứ.”

Nếu đã không thể rời đi, vậy hắn nên tránh xa những người này, cái này có thể được.

“Bọn họ đã đợi ở đây cả đêm, chắc hẳn đến để xin lỗi.” Thanh Nguyệt gỡ bỏ cấm chế nói.

“Giữa các sư huynh muội nếu có bất kỳ sự hiểu lầm nào, nói rõ ràng ra là được.”

Nếu cấm chế đã được gỡ bỏ, Giang Triệt quá lười biếng ở lại, càng không muốn nghe những lời vô nghĩa của bọn họ.

Nhìn thấy sư huynh phớt lờ mình, Nhược Tư Vi có chút suy sụp, nhưng nàng vẫn cảm thấy sư huynh chỉ là nhất thời tức giận, nhất định sẽ tha thứ cho nàng, vì vậy nàng ngăn cản sư huynh, lấy ra thanh linh kiếm màu đỏ như máu, mỉm cười nói.

“Sư huynh, đây là Xích Long của huynh.”

Xích Long là thanh bội kiếm đầu tiên của sư huynh, cũng là thanh kiếm duy nhất, là lúc còn nhỏ cầm kiếm, sư tôn tặng cho hắn. Xưa nay hắn luôn giữ gìn cẩn thận.

Lúc ấy vứt nó xuống, chắc chắn là do hành động trong khi nhất thời tức giận, xúc động mất lý trí.

Nhìn Xích Long sáng loáng, Giang Triệt có chút thất thần, kiếp trước Xích Long luôn đi theo hắn, cho dù tất cả mọi người đều không tin hắn, nhưng Xích Long giống như huynh đệ đáng tin cậy nhất của hắn, vĩnh viễn đi theo.

Hắn cũng thường nhìn vào Xích Long hồi tưởng về quá khứ.

Nhưng mà…

Xích Long cuối cùng cũng bị chặt gãy, chính là người lúc đầu tặng cho hắn, chính là sư tôn hắn tôn kính nhất tự tay chặt gãy, hủy diệt.

Nghĩ đến quá khứ, Giang Triệt đột nhiên bạo phát một cỗ lệ khí, nhưng rất nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Vứt nó đi, sau này ta sẽ không luyện kiếm nữa.”

Sau khi bình thản nói xong câu này, Giang Triệt lập tức rời đi.

“Sư huynh…”

Nhược Tư Vi vẫn lên tiếng, nhưng Thanh Nguyệt đã ngăn nàng lại.

“Đừng đi qua, rất dễ bị thương.”

“Bị thương?”

Nhược Tư Vi rất muốn phản bác, nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của sư tôn, giọng nói đột nhiên hạ xuống.

“Sư huynh làm sao có thể làm con bị thương.”

Thanh Nguyệt không lên tiếng, lúc này nàng cũng chấn kinh, vừa rồi cỗ lệ khí kia mà Tiểu Triệt bộc phát ra khiến nàng suýt chút phóng thích linh lực, đây là khái niệm gì chứ.

Cũng chính là nói, nàng cảm nhận được nguy hiểm.

Vừa rồi nếu là Tư Vi tiếp cận, nàng không hề nghi ngờ Tiểu Triệt sẽ ra tay, mà còn là sát chiêu.

Nàng thật không hiểu, Tiểu Triệt tại sao lại có oán niệm, lệ khí lớn như vậy.

Lần này là nàng sai rồi, cũng làm cho Tiểu Triệt chịu sự bất công, nhưng xét về tính tình lúc trước của Tiểu Triệt mà nói, nhiều nhất cũng chỉ hờn dỗi, bây giờ lại xảy ra chuyện gì đây.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt Thanh Nguyệt đột nhiên trở nên có chút khó coi.

Tiểu Triệt~

Không phải là đạo tâm bị tổn thương đấy chứ…

Đây không hẳn là đoán bừa.

Trước đây Tiểu Triệt rất cung kính với nàng, nuông chiều sư muội, thiện ý bao dung với mọi người, nhưng hiện tại…

Tự nguyện phế đi tu vi, muốn rời khỏi tông môn, thậm chí có một loại thù địch với bọn họ

Sự việc này khiến nàng không thể không nghi ngờ.

Nhìn Xích Long trong lòng của Tư Vi, nghĩ về những gì bản thân đã làm.

Thanh Nguyệt đột nhiện trầm mặc, người thân cận nhất, người hắn liều chết muốn bảo vệ lại không tin hắn, thay vào đó lại đổ những lỗi lầm không tồn tại lên đầu hắn.

Lâm Vũ trầm mặc ở bên cạnh không lên tiếng, nhìn hai người đang thất thần, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.

Giang Triệt thật là không dễ đối phó.

Cái gì cũng không làm, chỉ là thay đổi thái độ đối với bọn họ mà đã có ảnh hưởng lớn như vậy.

Đệ tử Bạch Vân Phong không nhiều, kiến trúc tất nhiên cũng không nhiều, vì để kết nối tình cảm giữa các sư huynh muội nên nơi ở của tất cả các đệ tử chỉ cách nhau vài trăm bước.

Mà phòng của Giang Triệt và Lâm Vũ lại càng sát nhau, cho nên bí mật của bản thân rất dễ bại lộ trước mắt đối phương, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Vũ nhất định phải ra tay với Giang Triệt.

Chương 10. Thương nghị của tông môn

Tất nhiên là giai đoạn này Lâm Vũ vẫn chưa bại lộ bí mật, sở dĩ ra tay với Giang Triệt hoàn toàn là do đố kỵ.

Đố kỵ danh vọng của hắn, đố kỵ sự tín nhiệm của sư tôn xinh đẹp và sư muội đáng yêu dành cho hắn.

Muốn ly gián tình cảm giữa bọn họ phải thừa cơ mà vào, không thể không nói, kiếp trước hắn đã thành công.

“Ta đối xử với nó thành thật, nó lại đối xử với ta hoành đao tương hướng, thật sự không hiểu nổi tại sao Thiên Đạo lại để nó trở thành khí vận chi tử nữa.” Giang Triệt nằm trên giường, suy nghĩ lung tung.

【Thiên Đạo không có ý thức hoàn chỉnh, hắn chỉ muốn để thế giới tấn thăng theo bản năng mà thôi, trong mắt Thiên Đạo, cho dù tu sĩ chết chín phần mười, chỉ cần thế giới tấn thăng thành công thì đều là đáng giá, nhưng ai mà ngờ được Lâm Vũ lại đi hủy diệt thế giới này.】 Hệ thống giải thích.

“Thế thì quả thật là tự chuốc lấy quả báo.” Giang Triệt cười lớn.

【Ký chủ, ta nhìn ra ngươi vẫn còn tình cảm với bọn họ, tuy rằng là hận nhưng ngươi thật sự không muốn thay đổi tương lai chút nào sao?】

【Trở thành phàm nhân, với tư chất trước kia của ngươi thì bị chỉ trích chế giễu là chắc chắn không thể thiếu, thậm chí còn phải chờ đón truy sát.】

【Ngươi chính là Quỷ Tổ, là loại tồn tại mà ngay cả Thiên Đạo cũng không sợ, sao lại cam tâm chịu nhục nhã như vậy?】

Hệ thống không ngừng thổi gió bên tai, Giang Triệt cũng vui vẻ lắng nghe, coi như là giải khuây.

Không biết nói bao lâu, cảm thấy hệ thống đã cạn lời, hắn mới chậm rãi mở miệng nói.

“Tuy rằng đúng là hận bọn họ nhưng ta không muốn lại bị Lâm Vũ nhắm vào, yêu thân và nhân thân của tên chó kia ít nhất ta đã chém mấy chục lần, rõ ràng là tình thế chết chắc, nhưng đến giờ ta vẫn không hiểu nổi hắn ta chạy thế nào.”

“Kiếp trước quá mệt nên hiện tại ta tất nhiên phải nghỉ ngơi cho thật tốt chứ.”

“Còn về những thứ khác, hệ thống, ngươi có quên không, ta là Quỷ Tổ đấy.”

Nói đến đây, trong mắt Giang Triệt lóe lên hàn quang nhàn nhạt.

Hệ thống sửng sốt, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Đúng vậy, hắn chính là Quỷ Tổ.

Quỷ trong quỷ dị.

Giữa đất trời, oán lực, yêu lực, linh lực phàm là sức mạnh tồn tại trên thế gian đều có thể hóa thành của mình.

Khuất nhục, không hề tồn tại.

“Nhưng mà ngươi nói cũng không sai, phàm nhân đúng là chả làm được gì, vẫn phải có một chút tu vi, những sức mạnh kiếp trước kia không dùng thì tốt nhất đừng dùng, nếu không cho dù ta không muốn thì thế nhân cũng ép ta lại đi con đường trước.” Giang Triệt lẩm bẩm.

【Cho nên, ngươi bằng lòng giúp ta đối phó với Lâm Vũ rồi sao?】 Hệ thống kích động nói.

Chỉ cần có linh lực thì thọ nguyên sẽ tăng lên, cho dù muốn yên ổn sống qua ngày cũng không thể không đối mặt với chuyện kiếp trước.

“Xéo đi.”

Hắn lại không biết cách rời khỏi thế giới này, cùng lắm thì đổi một nơi khác thôi.

Nhìn Giang Triệt đã ngủ say, hệ thống không dám quấy rầy nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ đối sách.

Nhất định phải giải quyết Lâm Vũ, nếu không Thiên Đạo không còn, nó cũng sẽ không còn tồn tại.

Hiện tại Giang Triệt không ra tay, không còn sự cản trở của hắn, với thủ đoạn của Lâm Vũ, tất cả mọi chuyện kiếp trước tất nhiên sẽ phát sinh sớm, đột nhiên hệ thống như nghĩ đến cái gì đó, nhưng nhìn điểm khí vận gần như không có lại lập tức xẹp xuống.

Không có cách nào cả.

Tiếp theo một khoảng thời gian này, Giang Triệt diễn giải cái gì gọi là nằm thẳng, không tu luyện, không lịch luyện, ngay cả việc hấp thụ đơn giản nhất cũng không muốn làm.

Ngay tại hậu sơn Bạch Vân Phong hắn khai khẩn vườn rau xanh, cuốc đất, gieo hạt, nhổ cỏ, chưa từng rời khỏi Bạch Vân Phong nửa bước, mỗi ngày canh giữ vườn rau, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.

Thật là sung sướng.

Hắn thì thoải mái rồi nhưng tông môn lại không thoải mái, trước kia Giang Triệt chỉ cần đệ tử cầu xin thì chắc chắn sẽ giúp đỡ, giờ không còn sự giúp đỡ của hắn, không ít đệ tử lịch luyện trở về đều sẽ bị thương, thậm chí là tử vong.

Mặc dù Lâm Vũ triển lộ thực lực trong một hai tháng này cũng làm ra chút cống hiến nhưng tu vi dù sao cũng chỉ là Linh Hải cảnh, đối với tu sĩ Linh Đài cảnh mà nói thì không đáng nhắc tới.

Cho nên không ít đệ tử liên hệ sự khác thường của Giang Triệt trong khoảng thời gian này và sự vu khống hai tháng trước lại với nhau, cho rằng là tông môn đã làm tổn thương trái tim của sư huynh rồi.

Bên trên Tử Tiêu Phong, Tử Dương chân nhân và tất cả trưởng lão tụ họp tại đây là để thương thảo chuyện này.

“Hiện tại có không ít đệ tử bất mãn với tông môn, nếu không kìm chế, đệ tử tông môn ly tâm là chuyện sớm muộn.” Huyền Hư đạo nhân nghiêm túc nói.

“Phản ứng mãnh liệt nhất là đám đệ tử Giang Triệt từng dẫn dắt, toàn là Linh Đài cảnh, thậm chí là Đạo Cung cảnh, đây đều là tương lai của tông môn, nếu không thể an ủi được tâm trạng của bọn họ thì tương lai tông môn thật đáng lo.”

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay