1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch
  4. Tập 2: Đột nhập – Chủng Hồn ấn (c11-c20)

[Dịch] Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch

Tập 2: Đột nhập – Chủng Hồn ấn (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Đột nhập !

Đồng thời hiện tại lãnh địa trong tộc cũng đã tăng cường cảnh giới và phòng bị.

Dựa theo tình báo đáng tin cậy, Tà giáo Tần quốc đã thu được một môn bí thuật ẩn núp từ bên trong một di tích cổ, cho nên nhất định phải đề phòng cẩn thận.

Gian tế Tà giáo ở bên trong Sở gia chính là dựa vào môn bí thuật ẩn núp này mà che giấu được khí tức Tà công của bản thân, cho nên mới lẩn trốn trong Sở gia một cách thuận lợi.

Mặt khác hai đại thế gia còn lại là Triệu gia và Hà gia, bao gồm cả Tần thị Hoàng tộc, sau khi nhận được tình báo của Sở gia thì đã thanh tra nội bộ, bắt được không ít gian tế.

Có thể nói, bởi vì hành động lần này của Sở gia khiến cho Tà giáo trong cảnh nội của Tần quốc phải chịu tổn thất nặng nề, nhất là thuật ẩn núp đã bại lộ, nếu như muốn phái gian tế trà trộn vào mấy đại thế gia lần nữa thì độ khó phải tăng lên gấp bội.

Mà bởi vì Tần quốc liên minh cùng với các nước láng giềng là Đại Chu, Tử Nguyệt tới đối phó với Tà Vương đình, cho nên cái tình báo này, Tần quốc cũng truyền lại cho hai nước Đại Chu và Tử Nguyệt.

Bởi vậy có thể thấy được, bởi vì lần sai lầm này của Tà giáo mà gặp phải tổn thất thảm trọng, bố cục nhiều năm lại thất bại trong gang tấc.

Đương nhiên Sở gia cũng trở thành cái đinh trong mắt Tà giáo, bị Tà giáo để ý và quan tâm đặc biệt tới.

Cho nên, tộc địa của Sở gia đã tăng cường đề phòng.

Đồng thời đội hộ vệ của Sở gia đã hành động, càn quét thế lực Tà giáo bên trong Sở Quận.

Không nói tiêu diệt toàn bộ, tối thiểu cũng khiến cho Tà Giáo nguyên khí đại thương.

Triệu gia, Hà gia cũng triển khai hành động.

Hoàng tộc Tần thị hạ lệnh tất cả các thế lực trong cảnh nội, phối hợp hành động tiêu diệt toàn bộ Tà giáo.

Sau khi Sở Huyền biết được những tin tức này thì cũng phải líu lưỡi, không nghĩ tới nguyên nhân bởi vì mình, mà dẫn tới kết quả Tà giáo lại bị tổn thất nặng nề tới như vậy.

Cũng không biết, cao tầng của Tà giáo sau khi biết được tin này, có căm giận mình tới tận xương tủy hay không?

Nhất định phải khiêm tốn, và nhanh chóng tăng thực lực lên.

Trong tộc địa của Sở gia vẫn tương đối an toàn, nay đã có thêm đề phòng, thành viên Tà giáo muốn trà trộn vào bên trong cũng không dễ dàng.

Không ngờ tất cả mọi chuyện phát triển nằm ngoài dự kiến của Sở Huyền.

Vào buổi đêm của ngày thứ hai mươi ba.

Bên ngoài tộc địa của Sở gia, có hai bóng người giống như đang ẩn mình vào bóng đêm, lặng yên tới gần không phát ra một tiếng động nào.

Trên người cũng không phát ra bất kỳ khí tức gì.

Một thân bao phủ bởi áo đen kết hợp với bóng đêm càng thêm hoàn mỹ, đừng nói là mắt thường còn không nhìn thấy, dù cho sử dụng ý chí cảm giác, dưới trạng thái không cẩn thận cũng khó phát giác được.

Hai bóng người này chậm rãi tiến vào tộc địa của Sở gia, đồng thời phương hướng tiến tới lại chính là tiểu viện của Sở Huyền.

“Cẩn thận một chút, hiện tại Sở gia canh phòng rất nghiêm mật.”

“Yên tâm đi, có Tiềm Hành Linh y, chỉ cần không tiến vào giữa Sở gia thì sẽ không bị phát hiện.”

Trang phục mà hai tên Tà Giáo này mặc, chính là Tiềm Hành Linh y được chế tạo từ một loại vật liệu đặc thù kết hợp với phương pháp đặc biệt, có thể ẩn núp dưới ý chí cảm giác ở một mức độ nào đó.

Chỗ yếu điểm của loại Tiềm Hành Linh y này, là chỉ có tác dụng vào buổi tối, có thể dung nhập người vào trong bóng đêm, tránh đi ý chí cảm giác.

Đương nhiên, phẩm cấp bị giới hạn, chỉ có thể né tránh được cảm giác của võ giả Huyền cảnh.

Có điều, chỉ cần không tiến vào khu vực trung tâm của Sở gia cũng đủ xài rồi.

Hai tên Tà Giáo đồ này tới đây, cũng không phải ám sát người nào đó của Sở gia, mà là tới để phá hoại.

“Phương hướng mà bọn hắn tới, là chỗ mà Sở gia ít phòng bị nhất.”

Hai tên Tà Giáo đồ, lặng yên không một tiếng động tiến về chỗ ở của Sở Huyền.

Tiểu viện của Sở Huyền là tộc địa của Sở gia, thoạt nhìn là nơi dễ đột nhập nhất.

Xung quanh toà tiểu viện này, cây cối tương đối rậm rạp, lại càng dễ ẩn giấu thân hình.

Thả khói độc hay hỏa độc cũng có thể lan càng nhanh hơn và càng khó dập tắt hơn.

Đêm hôm khuya khoắt, Sở Huyền nuốt một viên Dưỡng Thần đan, đang nằm ở trên giường tu luyện.

Từ lúc ý chí tinh thần được tăng cường, còn có Dưỡng Thần đan bồi bổ, Sở Huyền cũng không còn phải đi ngủ, tinh thần vẫn có thể duy trì trạng thái tỉnh táo sung mãn.

Tuy nhiên trong cuộc sống, cũng nên có một ít sở thích, cho nên Sở Huyền vẫn thường hay đánh một giấc.

Lúc này, hai tên Tà Giáo đồ ở bên ngoài viện, đã dừng bước chân.

Không hẹn mà cùng nhìn về phía viện tử, bốn mắt nhìn nhau, dường như bọn họ đều hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Sau đó, lặng yên áp sát tiểu viện.

Dừng lại ở trước tiểu viện, hai người bắt đầu truyền âm trao đổi.

“Dựa theo tình báo, ở nơi này chính là đứa con phế vật của Sở Thu Lạc đã bị trục xuất ra khỏi tổ trạch.”

“Ý của ngươi là?”

“Ta cảm thấy, cơ hội tới rồi, chỉ cần có thể khống chế hắn, hành động đêm nay của chúng ta sẽ thuận lợi hơn, thành quả sẽ càng lớn hơn, thậm chí có cơ hội phóng thích khói độc và độc hỏa vào bên trong tổ trạch của Sở gia, hơn nữa chúng ta còn có thể rút lui mà không ai hay biết.”

“Cứ làm như vậy, đúng lúc trên người của ta có một viên Hoặc Tâm đan, có thể khống chế hắn làm việc theo sự phân phó của chúng ta.”

Chương 12: Hai vị, đã thương lượng xong chưa?

Hai tên Tà Giáo đồ thương lượng xong, quyết định khống chế Sở Huyền.

“Tuy rằng ta nghe nói con trai của Sở Thu Lạc là một gã phế vật, nhưng chúng ta cũng không thể khinh thường, phải sử dụng Phong Linh võng!”

“Được!”

Người bên cạnh liền lấy ra một cái lưới, vì cố gắng áp chế động tĩnh nhỏ nhất, hai người kéo lưới và giăng lưới xung quanh tiểu viện.

Phong Linh võng, một loại Linh khí đặc thù, dùng để mà phong ấn lực lượng lan ra ngoài.

Trong phạm vi bao phủ của Phong Linh võng, tất cả chấn động linh lực đều sẽ bị phong cấm, không thể nào truyền ra ngoài.

Chỉ cần không phá hỏng Phong Linh võng, thì người ở bên trong không thể nào la hét cầu cứu đối với người bên ngoài.

Không thể nói Hai tên Tà Giáo đồ này không cẩn thận.

Sau khi giăng lưới xong xuôi, đồng thời trong nháy mắt kích hoạt, một cái lưới lớn bao trùm lên tiểu viện mà Sở Huyền đang ở.

Trong nháy mắt khi Phong Linh võng được kích phát, Sở Huyền đã nhận ra.

Lúc này khuôn mặt hắn đã đen như đít nồi.

Trong lòng hắn mắng to, Sở gia đúng là phế vật, có người ẩn núp tiến vào trong lãnh địa gia tộc mà cũng không biết.

Hơi cảm nhận hai gã Tà Giáo đồ này, trong lòng hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

Hai tên này đều là võ giả Huyền cảnh tầng ba.

Hiện tại hắn đã là Huyền cảnh tầng bảy, lại có bảo khí thượng phẩm Trảm Linh đao, chỉ là hai con chuột Tà Giáo đồ, căn bản không lọt vào trong mắt hắn.

Về phần Phong Linh võng, hắn càng không thèm để tâm.

Giết Tà Giáo đồ, Phong Linh võng tự phá.

Hơn nữa, giết hai tên Tà Giáo đồ cắt ngang việc hắn đang trạch, không biết có thể thu hoạch được ban thưởng ngẫu nhiên của hệ thống hay không?

Khi bố trí Phong Linh võng xong, hai tên Tà Giáo đồ thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện cũng chẳng thèm truyền âm nữa.

“Làm sao mà Sở Thu Lạc lại sinh ra đứa con phế vật như vậy, vậy mà một chút động tĩnh cũng không có.”

“Nghe nói tu vi của hắn còn chưa tới Huyền cảnh, làm sao có thể phát giác ra?”

“Hành động nhanh lên, cho hắn ăn Hoặc Tâm đan rồi đưa khói độc và độc hỏa cho hắn, phái hắn ném độc vào Tổ trạch của Sở gia.”

“Đột nhiên ta nảy ra một ý tưởng, hay là chúng ta khống chế hắn, coi hắn là một gian tế mai phục ở Sở gia, dù sao cũng tốt hơn chuyện chỉ sử dụng một lần rồi bỏ.”

Đột nhiên một tên Tà Giáo đồ mở miệng nói.

“Hắn là dòng chính của Sở gia, lại là con trai của Sở Thu Lạc, tuy rằng Sở Thu Lạc mất tích, nhưng có ai biết hắn chết hay chưa, khống chế con của hắn, ta cảm thấy sau này sẽ có tác dụng rất lớn, hơn nữa sẽ giúp hắn đột phá tới Huyền cảnh, quay lại vị trí hạch tâm dòng chính của Sở gia, như vậy thì tác dụng sẽ càng lớn hơn.”

Hai tên Tà Giáo đồ đang nhỏ giọng thương lượng với nhau, nên khống chế Sở Huyền như thế nào, nên lợi dụng tên phế vật Sở Huyền ra sao để đạt được mục đích lớn nhất.

Sở Huyền càng nghe thì càng tức nổ phổi, khốn kiếp, làm sao mà mấy tên tà giáo này tối ngày đều nghĩ khống chế mình?

Ta dễ khống chế như vậy?

Ta dễ ăn lắm sao?

“Hai vị, đã thương lượng xong chưa?”

Sở Huyền bước lên mở cửa ra ngoài.

Phong Linh võng phong cấm viện tử, rất phù hợp với tâm ý của hắn, giết người không truyền ra chút động tĩnh nào.

Hắn cũng không muốn giết hai tên Tà Giáo đồ này để bại lộ tu vi, gây ra sự chú ý của mọi người, chuyện càng náo động thì hắn càng không muốn làm.

Trước mắt, hắn chỉ muốn yên ổn trạch ở đây để mạnh dần.

Hai tên Tà Giáo đồ liền kinh hãi, cảnh giác nhìn về Sở Huyền, cho tới khi phát giác thực lực của hắn chẳng qua chỉ là Phàm cảnh, thì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu tử, Sở Thu Lạc cha ngươi, đã áp chế tất cả mọi người cùng thế hệ, làm sao mà ngươi lại bị mọi người cùng thế hệ đè bẹp vậy, quá phế vật.”

Một tên Tà Giáo đồ cười gằn nói.

“Đen đây nào, chỉ cần trở thành người của Tà giáo chúng ta, bảo đảm ngươi sẽ mạnh lên, thậm chí trong tương lai làm gia chủ của Sở gia cũng không phải là chuyện gì to tát, thức thời thì nên biết làm như thế nào ?”

Hai tên Tà Giáo đồ, một trái một phải đi tới.

“Đừng nghĩ tới việc cầu cứu, ở dưới Phong Linh võng, ngươi có hét rách cổ họng thì cũng sẽ không có người nào tới.”

“Khà khà khà, trông ngươi da trắng thịt mềm, chắc chắn không chịu được khổ sở, ngoan ngoãn nghe lời đi, hưởng thụ sự ưu đãi của Tà giáo chúng ta, bảo đảm ngươi sẽ hài lòng, tương lai nắm quyền Sở gia cũng không còn là mơ mộng, thậm chí đổi tân Tần quốc thành Sở quốc cũng không phải là không thể.”

Tên Tà Giáo đồ nói với giọng điệu đầy tà ác, sau đó bắt đầu móc đan dược ra.

Sở Huyền nhìn thấy hai gã Tà Giáo đồ đang áp sát, thì lại suy nghĩ, bản thân nên dùng Long Mãng Linh quyền hay là dùng Bôn Lôi chỉ ?

Lại hay là, là dùng Trảm Linh đao?

Nếu lấy Trảm Linh đao thì có phải là dùng dao mổ trâu đi giết gà hay không?

Hay là thử Bôn Lôi chỉ một chút?

Cuối cùng hắn đã có quyết định, lấy hai tên Tà Giáo đồ này để thử Bôn Lôi chỉ một chút.

Long Mãng Linh quyền sẽ đánh bọn chúng thành một đống máu thịt, không dễ dọn dẹp.

Lực lượng lôi đình của Bôn Lôi chỉ sẽ xuyên thủng người thành vết thương cháy đen, xử lý thi thể đơn giản hơn nhiều.

“Nói xong chưa, nếu xong rồi thì có thể đi chết được rồi.”

Sở Huyền giơ tay phải lên, hờ hững liếc nhìn hai tên Tà Giáo đồ.

Chương 13: Phệ Linh hoa !

Hai tên Tà Giáo đồ khẽ giật mình, trong lòng có loại dự cảm không tốt, đối phương quá bình tĩnh, không có một chút biểu hiện nào của võ giả Phàm cảnh nên có.

Càng không giống biểu hiện của một tên phế vật như trong lời đồn.

Vào lúc muốn xuất thủ thì đã thấy ngón tay của Sở Huyền giật hai cái, hai đạo sấm chớp đã bay tới ầm ầm.

Hai gã muốn tránh né, muốn ngăn cản cũng không kịp.

Chỉ miễn cưỡng vận chuyển linh lực, tạo ra một cái vòng bảo hộ linh lực ở quanh người, ý đồ ngăn cản lôi đình oanh kích.

Hai người tu luyện đều là Tà công, chính là bị lôi đình khắc chế, huống hồ thực lực của Sở Huyền lại vượt xa bọn họ, chỉ là vòng bảo hộ linh lực thì làm sao có thể ngăn cản được?

Lôi điện hiện lên, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không phát ra kịp, trên trán của hai người đã xuất hiện một vết thương cháy đen, lớn chừng ngón tay cái đang bốc khói nghi nghút.

Bôn Lôi chỉ kích phát lôi đình, trực tiếp xuyên thủng đầu hai tên Tà Giáo đồ, để lại hai cái lỗ đen nhỏ trên trán.

Tạch tạch !

Hai cỗ thi thể ngã trên mặt đất.

Trên mặt vẫn còn lưu giữ lại thần sắc không thể nào tin nổi.

Sở Huyền liếc nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, thỏa mãn gật đầu, uy lực của Bôn Lôi chỉ không kém.

Bản thân mình tu luyện khá tốt, lực lượng lôi đình cũng không có lan tràn, không có bắn loạn xạ làm cho cả người cháy đen, chỉ có một vết thương nhỏ xuyên qua.

Lực lượng lôi đình cũng không lan tràn ra, khả năng xuyên thấu sẽ mạnh hơn, càng khó ngăn cản được.

Tuy nhiên nhìn thấy hai cỗ thi thể trên mặt đất, Sở Huyền lại sầu muộn, nên xử lý hai thi thể này thế nào đây?

Hắn cũng không thể rời khỏi tiểu viện này, một khi rời khỏi tiểu viện này, thì sẽ mất sạch thời gian tích lũy lâu trạch của hắn.

Cũng không thể chôn thi thể ở trong sân ?

Có hai cỗ thi thể được chôn ở bên trong tiểu viện của mình, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn.

“Ký chủ giết Tà Giáo đồ có ý đồ quấy rầy cuộc sống của ngài, ban thưởng một gốc Phệ Linh hoa.”

Đúng như dự đoán, giết Tà Giáo đồ ý đồ quấy rối, sẽ kích hoạt phần thưởng ngẫu nhiên của hệ thống.

Chỉ là lần này cũng không phải là công pháp bí thuật hay là đan dược, bảo khí mà là một gốc cây.

Phệ Linh hoa!

Sở Huyền liền kiểm tra thông tin của Phệ Linh hoa.

“Phệ Linh hoa, một giống lạ của thiên địa, có thể thôn phệ mọi thứ, đặc biệt là thích thôn phệ độc, những thứ u ám, cũng rất thích thôn phệ thi thể, ở giai đoạn còn nhỏ thì đã có linh trí đơn giản, có thể đi lại, có vẻ ngoài rất đẹp, có khả năng hoặc…”

Khi nhìn thấy giới thiệu của Phệ Linh hoa, Sở Huyền mừng rỡ không thôi, thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Đã có Phệ Linh hoa, xử lý thi thể liền trở nên vô cùng đơn giản.

Phệ Linh hoa ngoại trừ có khả năng thôn phệ ra, bông hoa cũng có công hiệu trị liệu thương tích thần hồn, mà kết quả, có thể gột rửa nhục thân và thần hồn, tăng cường thiên phú, tăng cường khả năng cảm ngộ.

Có hiệu quả rất lớn đối với việc đột phá bình cảnh.

Không những thế, lực công kích của Phệ Linh hoa cũng là rất cường đại.

Cũng có một loại năng lực thần kỳ, nó có thể thôn phệ ý chí tinh thần và thần hồn, đồng thời có thể sao chép lại tất cả ký ức thần hồn hoặc là ý chí tinh thần mà nó thôn phệ.

Sở Huyền vội lấy Phệ Linh hoa ra ngoài, tức thì xuất hiện một gốc cây nhỏ cao chừng một thước, bông hoa có màu sắc diễm lệ kích thước cỡ nắm tay.

Những cành cây nhỏ mềm mại như dây leo, không nhìn thấy một chiếc lá, cả cây đều nở đầy hoa, hương thơm quyến rũ mê người, những bông hoa có hình dáng khác nhau, màu sắc tươi tắn, đẹp mắt.

Ngay khi nhận được Phệ Linh hoa, Sở Huyền đã có sự liên kết thần hồn với nó, lập tức nhận chủ.

“Thôn phệ đi!”

Sở Huyền muốn xem năng lực thôn phệ của Phệ Linh hoa ra sao, nên hắn ra lệnh rồi chỉ vào thi thể trên mặt đất.

Rễ của Phệ Linh hoa lít nha lít nhít, sau khi hạ xuống đất, các sợi rễ lại có thể di chuyển, rất giống với một gốc cây nhỏ thành tinh.

Trong nháy mắt đã bò tới trước hai bộ thi thể, trong nháy mắt rễ cây tua tủa, như là một tấm lưới lít nha lít nhít, bao trùm lên hai cỗ thi thể.

Mắt thường cũng có thể thấy được, hai cỗ thi thể ở dưới rễ cây của Phệ Linh hoa, có sự phân giải cực nhanh, trước sau không tới nửa phút, thi thể đã biến mất tăm hơi.

Chớ nói là đồ vật trên thi thể, ngay cả quần áo trên thi thể cũng bị biến mất toàn bộ.

Sau khi thôn phệ thi thể, đáo hóa trên Phệ Linh hoa lung lay, trở nên càng diễm lệ mê người hơn.

Sở Huyền nuốt nước miếng ực một cái, lực lượng thôn phệ của Phệ Linh hoa còn lợi hại hơn so với dự đoán của hắn, mà gốc cây này mới chỉ ở giai đoạn ấu sinh kỳ.

Nhìn về phía gốc cây đang lung lay, Phệ Linh hoa rất mỹ lệ mê người, Sở Huyền quyết định thử năng lực thần kỳ khác của nó một lần.

Sao chép lại ý chí tinh thần và ký ức thần hồn của hai gã vừa nãy.

Hai tên Tà Giáo đồ này đều là võ giả Huyền cảnh, vừa mới chết mà thôi, ý chí tinh thần vẫn chưa tiêu tán trong thiên địa, Phệ Linh hoa chắc chắn đã thôn phệ ý chí tinh thần của bọn hắn.

Có thể xem xét một chút, trong hai tên Tà Giáo đồ phải chăng có quan hệ một số hành động cơ mật mà Tà giáo nhằm vào Sở gia hay không.

Chương 14: Ngươi cũng ăn?

Hắn cũng không hy vọng, Sở gia phải hứng chịu sự trả thù của Tà giáo, một khi Sở gia xảy ra chuyện gì, nhỡ đâu ảnh hưởng đến tộc địa của Sở gia, thì làm sao hắn có thể trạch một cách thoải mái như cũ?

Dùng tâm thần phân phó Phệ Linh hoa.

Đóa hoa của Phệ Linh hoa vang lên tiếng rì rào, cánh hoa toả ra ánh sáng, trong hư không tạo thành một bức tranh.

Trong tranh là ký ức của hai tên Tà Giáo đồ, Sở Huyền phân phó Phệ Linh hoa, chọn quan sát ký ức quan trọng, nhất là ký ức trong một tháng gần đây.

Cùng một số ký ức sâu sắc, nhưng phải liên quan đến Tà giáo hoặc Sở gia.

Thông qua việc quan sát ký ức của hai tên Tà Giáo đồ, Sở Huyền đã biết được đại khái âm mưu chuyến này của hai gã Tà Giáo đồ.

Sở gia đột nhiên triển khai hành động, đánh úp thế lực Tà giáo trong Sở quận tới mức không kịp trở tay, trong nháy mắt gặp phải thảm trọng.

Vì làm suy yếu hành động của Sở gia mà bọn chúng đã bỏ ra cái giá thật lớn, lấy hai kiện Tiềm Hành Linh y ra ngoài, chọn hai tên Tà Giáo đồ am hiểu ẩn nấp và lẩn trốn, cho mặc Tiềm Hành Linh y rồi chui vào trong tộc địa của Sở gia để tiến hành quấy rối.

Tà Giáo đồ mang theo khói độc và Độc hỏa, không cần lẻn vào Tổ trạch của Sở gia, mà có lẻn cũng không vào được, chỉ cần phóng thích khói độc và Độc hỏa ở trong tộc địa của Sở gia là được rồi.

Đây cũng không phải là khói độc và Độc hỏa bình thường, nó có lực tổn thưởng và ảnh hưởng to lớn đối với võ giả Huyền cảnh.

Càng đáng sợ hơn chính là, khói độc bám vào trên cỏ cây, lâu ngày cũng không tiêu tán, nếu không có thuốc giải đặc trị thì khó mà tiêu trừ.

Ít nhất cũng mất thời gian hơn trăm năm thì độc tính mới có thể tự tiêu trừ, thời gian dài như vậy, tộc địa của Sở gia tương đương với việc bị bỏ hoang.

Cho dù Sở gia có năng lực tiêu trừ độc tính mà khói độc lưu lại, thì cũng cần phải bỏ ra cái giá không nhỏ, đủ để mang tới tổn thất không nhỏ cho Sở gia.

Độc hỏa cũng không đơn giản.

Đây là một loại độc kỳ lạ, sau khi phóng thích thì thiêu đốt như hỏa diễm, có đặc tính hấp thu linh khí, thiêu đốt linh khí.

Cũng khó mà dập tắt, muốn dập tắt hoàn toàn thì chỉ có thể ngăn cách hoàn toàn với linh khí, không cho tiếp xúc với linh khí.

Hơn nữa sau khi ngăn cách với linh khí, Độc hỏa vẫn có thể thiêu đốt tới hơn nửa ngày mới có thể dập tắt hoàn toàn, trong lúc nó bốc cháy, khi hấp thu được linh khí sẽ kéo dài quá trình thiêu đốt.

Nếu như Độc hỏa được ném vào trong tộc địa của Sở gia, thì Sở gia cần phải xuất động không ít võ giả Linh cảnh trở lên cùng không ít Linh khí, mới có thể ngăn cách được một chỗ rộng lớn như vậy.

Đồng thời cần phải ngăn cách hơn nửa ngày mới được, đối với võ giả mà nói thì tiêu hao sẽ cực kỳ lớn, một đoạn thời gian này, không thể nghi ngờ sẽ là thời điểm phòng ngự của Sở gia trở nên suy yếu nhất, sẽ tồn tại tính nguy hiểm nhất định.

Vì thi hành kế hoạch này, có thể nói là Tà giáo đã bỏ ra một cái giá lớn.

Sau khi Sở Huyền xem hết ký ức của Tà Giáo đồ, không thể không cảm thán, nếu không phải đối phương muốn khống chế chính mình, mở rộng chiến công thì tộc địa của Sở gia vào lúc này chỉ sợ đã rơi vào trong trạng thái hỗn loạn.

Tử thương tuyệt đối không ít.

Đương nhiên, người tử thương phần lớn là nô bộc, dù sao thành viên quan trọng của Sở gia đều là ở lại bên trong Tổ trạch.

Việc này cũng làm cho Sở Huyền có cảnh giác, tộc địa của Sở gia cũng không phải là không có sơ hở nào, Tổ trạch có lẽ không có vấn đền, nhưng bên trong tộc địa, nguy hiểm cũng không nhỏ.

Tà Giáo đồ mặc Tiềm Hành y ẩn núp tiến vào, có thể che giấu cảm giác với tuần vệ, hơn nữa tới tiểu viện mới bị chính mình phát giác.

Tính ra sự cảnh giác vẫn chưa đủ .

Hiện tại có Phệ Linh hoa, ngược lại là có thể yên tâm một chút, không cần lo lắng sẽ bị người lặng yên không tiếng động ẩn núp tiến vào.

Nhìn thoáng qua Phong Linh võng đang bao phủ tiểu viện, tức thì một cành Phệ Linh hoa vươn ra, bao phủ khắp nơi, đóa hoa xinh đẹp trên cành.

Giống như một cái miệng, bám vào trên Phong Linh võng rồi hút, chỉ thấy cả tấm Phong Linh võng đã bị thôn phệ hết.

Sở Huyền chép miệng một cái, Phệ Linh hoa có chút mạnh mẽ, ngay cả bảo vật phẩm cấp linh khí cũng bị nuốt chửng.

Đây vẫn chỉ là giai đoạn ấu sinh kỳ mà thôi.

Sau khi thôn phệ Phong Linh võng xong, rễ cây của Phệ Linh hoa nhúc nhích, lao nhanh tới một góc trong tiểu viện, rễ cây đâm vào trong bùn đất, phần lớn bông hoa trên cây đã khép lại, chỉ để lại hai đóa hoa nở rộ trên cành.

Nhìn qua thì chỉ là một gốc hoa nhỏ, ngoại trừ đóa hoa có chút xinh đẹp ra thì hoàn toàn không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt.

Phệ Linh hoa là một gốc cây âm hiểm, nhìn dáng vẻ kia của nó trông bình thường chẳng có gì lạ, giống như đang chờ người vào tròng.

Giải quyết Tà Giáo đồ không phát ra một tiếng động, lại có Phệ Linh hoa trông nhà, rốt cuộc Sở Huyền cũng có thể tiếp tục ngủ ngon.

Móc một viên Dưỡng Thần đan ném vào trong miệng, hắn chuẩn bị trở về phòng tiếp tu luyện ý chí tinh thần, thì thấy một cành cây duỗi tới, đóa hoa trên cành nở rộ, cánh hoa chìa ra, bộ dáng đang muốn gì đó.

“Ngươi cũng ăn?”

Sở Huyền liền ném hai viên Dưỡng Thần đan qua, hai viên đan dược rơi vào trong đóa hoa.

Phệ Linh hoa mới hài lòng rút cành trở về.

Chương 15: Dị Thú Thiên Linh Miêu !

Sở Huyền đã trạch trong tiểu viện được hai mươi chín ngày, ngày mai là tròn một tháng.

Từ sau khi giết Tà Giáo đồ trà trộn vào nơi này, Tộc địa Sở gia cũng không còn tên Tà Giáo đồ nào ẩn núp nữa.

Hai ngày này, Sở Huyền từ trong miệng nô bộc biết được thế lực Tà giáo ở Sở Quận đất phong của Sở gia đã bị đánh trọng thương, một tên trưởng lão Hư cảnh đã vẫn lạc.

Toàn bộ Tần quốc đều rúng động, tất cả thế lực, đều bị thực lực của Sở gia làm cho rung động.

Ngay cả nô bộc cũng biết được kết quả chiến đấu, có thể thấy được trong lần hành động này Sở gia đã giành được thắng lợi không nhỏ.

Chỉ cần tộc địa của Sở gia không bị đánh hạ, thì Sở Huyền có thể an tâm trạch rồi.

Thời gian một tháng đã tới.

Sở Huyền rất chờ mong, trạch tới một tháng, không biết hệ thống sẽ ban thưởng cho cái gì.

“Ký chủ trạch được một tháng, ban thưởng công pháp Bất Động Như Sơn.”

Phần thưởng một tháng, là Bất Động Như Sơn công.

Sở Huyền liền nhận lấy phần thưởng.

Bất Động Như Sơn công, là một môn công pháp phòng ngự rất cường đại, vừa là pháp môn phòng ngự nhục thân vừa là pháp môn phòng ngự Thần hồn.

Một khi luyện thành thì nhục thân như ngọn núi lớn, khó mà rung chuyển.

Đặc biệt nhất là khả năng phòng ngự Thần hồn, giống như từng tầng núi lớn phòng ngự ở bên trong Thần hồn, chỉ cần không phá được phòng ngự từ công pháp này thì không thể nào làm tổn thương Thần hồn.

Đây là pháp môn phòng ngự rất mạnh, cho dù luyện tới Đế cảnh thì cũng vẫn rất cường đại.

Sở Huyền liền bắt đầu tu luyện Bất Động Như Sơn công, nhục thân rung động, linh lực ngưng tụ, sau mấy tiếng đã tu luyện tới cảnh giới nhập môn.

Trên ý chí tinh thần của hắn được bao quanh bởi vô số ngọn núi, bày ra từng tầng phòng ngự.

Cùng lúc đó, Sở Huyền đột phá tới Huyền cảnh tầng chín.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới kỳ hạn hai tháng hắn núp lùm ở tiểu viện.

Sở Huyền chỉ còn nửa bước là chạm vào cánh cửa Linh cảnh.

Tốc độ Tu hành của hắn vô cùng nhanh, nếu như mọi người biết được thì chỉ có nước chắt lưỡi hít hà.

Trong một tháng này, Sở Huyền thu được rất nhiều phần thưởng của hệ thống, có công pháp, bí thuật, cũng có đan dược, ngoài ra còn có linh vật và bảo khí.

Mặc dù là hắn trạch ở trong tiểu viện, cửa cũng không bước ra, nhưng Sở Huyền lại biết tình hình của Sở Quận hiện tại rất căng thẳng.

Sau khi Tà giáo bị trọng thương thì đã phát động một lần tập kích, Sở gia vẫn lạc một tên quản sự Linh cảnh cùng hơn mười hậu bối Huyền cảnh.

Lúc này, Tần quốc, gần như là vận dụng lực lượng cả một quốc, đang thanh tẩy toàn bộ thế lực Tà giáo.

Dưới mệnh lệnh của Hoàng tộc Tần thị cùng với uy áp của Tam đại thế gia, vô số thế lực và võ giả trong cảnh nội Tần quốc đều tham dự vào vòng vây quét này.

Ngoại trừ Tần quốc ra, các nước láng giềng như Đại Chu và Tử Nguyệt cũng đang triển khai hành động.

Tộc địa của Sở gia cũng tăng thêm phòng ngự, thỉnh thoảng có vài hộ vệ Linh cảnh đi tuần tra tộc địa.

Ba ngày trước, trong tộc địa của Sở gia phát sinh một trận chiến nhỏ ở gần khu vực của Sở Huyền.

Chiến đấu kết thúc rất nhanh, nhưng dù như vậy cũng đã khiến cho Sở Huyền cảm thấy lo lắng.

Nhỡ đâu, có cường giả Linh cảnh, thậm chí Hư cảnh của Tà giáo đột kích vào, chính mình thì lại ở ngoài rìa của tộc địa, vậy chẳng phải là rất nguy hiểm sao?

Nhất định phải nhanh chóng đột phá tới Linh cảnh mới được.

Hiện tại thế lực vây quét Tà giáo đã không còn mỗi một mình Sở gia, mà còn có ba cái quốc gia Tần quốc, Đại Chu, Tử Nguyệt hợp lực vây quét.

Phải biết rằng, đằng sau Tà giáo thế nhưng là Tà Vương đình.

Tà Vương đình sẽ ngồi nhìn Tà giáo bị diệt hay sao?

Hành động vây quét Tà giáo lần này có thể nói dẫn đầu là Sở gia, cũng chính là Sở gia phá hoại âm mưu của Tà giáo.

Nếu như Tà Vương đình muốn xuất thủ, thì chắc chắn mục tiêu đầu tiên sẽ là Sở gia.

Nhất định phải mau chóng tăng thực lực lên, trước khi Tà Vương đình xuất thủ mới được!

“Ngươi trạch hai tháng, ban thưởng một rương Đại Linh đan.”

Đại Linh đan, là đan dược dùng đế đột phá Linh cảnh, cũng là đan dược tu luyện cho võ giả Linh cảnh.

Sở Huyền liền ăn Đại Linh đan tranh thủ đột phá.

Sau khi đột phá tới Linh cảnh, Sở Huyền mới có thể thở phào nhẹ nhõm, Linh cảnh ở Tần quốc không tính là kẻ yếu, thế lực Tà giáo có lớn hơn nữa thì cường giả Linh cảnh cũng không có bao nhiêu.

Đến giờ phút này, Sở Huyền rất tự tin, chỉ cần không phải là Hư cảnh tập kích, bản thân cũng có thể đối phó được.

Chớp mắt một cái, chẳng mấy mốc mà hắn đã sắp trạch được ba tháng.

Sở Huyền đã ngây ngốc ở trong tiểu viện này đã sắp được ba tháng rồi, ngay cả cửa tiểu viện cũng không dám đi ra.

Mỗi ngày đều là nô bộc tới đưa cơm và quét dọn, nói cũng chẳng nói được mấy câu.

Trong tiểu viện, ngoại trừ Phệ Linh hoa ra thì ngay cả một con động vật nhỏ cũng không có.

Tâm thái của Sở Huyền rất ổn định, dù sao thì nếu không có thực lực mạnh mẽ thì ra ngoài quá nguy hiểm.

Dù có nhàm chán hơn nữa, Sở Huyền cũng có thể ổn định!

“Phát hiện ký chủ trạch một mình quá nhàm chán, ban thưởng sủng vật Thiên Linh miêu.”

Ban thưởng sủng vật hả?

Sở Huyền ngạc nhiên mừng rỡ, vội nhận lấy phần thưởng.

Bỗng nhiên xuất hiện một con mèo toàn thân trắng như tuyết, trông rất đáng yêu.

“Thiên Linh miêu, dị thú của thiên địa, có thể xuống cửu u địa ngục, cũng có thể lên chín tầng trời, rất giỏi ẩn nấp, tốc độ cực nhanh … vẻ ngoài ngây ngô đáng yêu, nhưng một khi nổi giận sẽ phóng xuất ra uy áp của Thần thú Bạch Hổ …”

Sở Huyền nhìn thấy thông tin của Thiên Linh miêu, cảm thán không thôi, con mèo ngây ngô này lại là dị thú của thiên địa, hơn nữa thực lực lại cực kỳ khủng bố.

Đương nhiên, trước mắt con mèo này đang trong giai đoạn nhỏ tuổi.

Thực lực cũng chỉ khoảng Linh cảnh tầng ba.

Có điều, lấy tốc độ nhanh và phản ứng nhanh của Thiên Linh miêu, cho dù là võ giả Hư cảnh tầng một thì cũng không thể nào gây tổn thương cho nó.

Chương 16: Luyện Thần đồ và Bách Đoán Luyện Thần thuật !

Hiện tại cuộc sống núp lùm của Sở Huyền không còn nhàm chán nữa, ngoại trừ việc đọc sách ra, thì bây giờ đã có thêm một con mèo để mà vuốt ve xoa nắn!

Mỗi ngày Thiên Linh miêu đều nuốt một viên Đại Linh đan, Sở Huyền xuýt xoa không thôi, toàn bộ Nam châu, không có ai xa xỉ như mình, lại lấy Đại Linh đan cho một con mèo ăn chơi.

“Ký chủ trạch đủ ba tháng, ban thưởng Luyện Thần đồ và Bách Đoán Luyện Thần thuật ( quyển thượng).”

Sở Huyền trở nên hưng phấn, cuối cùng thì phương pháp tu luyện tinh thần mà hắn luôn nghĩ tới đã xuất hiện.

Luyện Thần đồ là một bức họa rất huyền diệu, có những đường nét xoay tròn, méo mó được vẽ bên trên, tạo thành một bức tranh vừa giống như sông núi, lại rất giống dòng sông.

Nhìn một cái, cả người không nhịn được được mà chìm vào bên trong, hơn nữa còn cảm thấy đường nét trong bức họa đang xoay tròn vặn vẹo không ngừng.

Chỉ mấy phút, Sở Huyền đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Ngay khi hắn nhìn sang chỗ khác, cảm giác chóng mặt lại biến mất, thế mà ý chí tinh thần lại mơ hồ tăng lên một chút.

Sở Huyền rất hưng phấn, chỉ cần quan sát Luyện Thần đồ là có thể tăng trưởng ý chí tinh thần, rất tốt cho việc tu luyện ý chí tinh thần.

Bách Đoán Luyện Thần thuật càng là một môn đại thuật mạnh hơn cả Đế kinh, dù chỉ là bản thượng nhưng cũng đã đủ cường đại.

Phối hợp với Luyện Thần đồ, ý chí tinh thần của Sở Huyền liền tăng vọt.

Thậm chí đã bắt kịp võ giả Hư cảnh.

Sở Huyền bắt đầu khổ tu Bách Đoán Luyện Thần thuật, ý chí tinh thần của hắn càng mạnh, phạm vi cảm giác càng rộng, đương nhiên là lực công kích của Mê Hồn thuật càng mạnh.

Tương lai ngưng tụ Thần hồn sẽ càng ngưng thực và cường đại.

Phòng ngự của Bất Động Như Sơn cũng theo đó mà tăng cường.

Cho tới bây giờ, Sở Huyền đã bố trí trăm ngọn núi lớn để xây nên hàng rào phòng ngự cho tinh thần của hắn.

Mục tiêu kế tiếp của hắn là bố trí thêm ngàn ngọn núi lớn, một mực phòng ngự ý chí tinh thần ở bên trong.

Muốn bố trí nhiều toà núi lớn để bảo vệ ý chí tinh thần, thì tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, không phải là chuyện có thể hoàn thành trong một ngày hai ngày.

Mà mỗi lần tinh thần lực tiêu hao rồi lại khôi phục, đều là một lần rèn luyện, ý chí tinh thần càng trở nên cứng cỏi hơn.

Bách Đoán Luyện Thần thuật chính là công pháp liên tục rèn luyện ý chí tinh thần, chất và lượng đều được tăng lên, vừa đúng có thể bổ sung tinh thần lực của hắn để bố trí thêm nhiều toà núi lớn nhằm bảo hộ tinh thần.

Trạch trong tiểu viện gần được bốn tháng, thực lực của Sở Huyền đã đột phá tới Linh cảnh tầng năm, tinh thần lực cũng không yếu hơn võ giả Hư cảnh tầng ba.

Mà đúng vào đêm nay, có một bóng người tiến vào tộc địa của Sở gia không một tiếng động.

Ngay cả hộ vệ Linh cảnh tuần tra cũng không phát hiện ra có người tới.

Lục Cường là Phó Đà chủ phân đà Sở quận của Tà giáo thuộc Tần quốc, tu vi Linh cảnh tầng ba.

Đúng ra là thực lực của hắn không đủ tư cách đảm nhiệm chức vị Phó Đà chủ, chẳng qua hắn rất giỏi trong việc ẩn núp.

Từng lén lút ẩn núp bên cạnh cường giả Hư cảnh tầng năm tới nửa tháng mà không bị phát hiện.

Chính bởi vì khả năng tiềm ẩn của hắn rất cao minh, cho nên hắn mới được đặc cách làm Phó Đà chủ ở Sở quận.

Sở gia tiêu diệt toàn bộ thế lực của Tà giáo ở Sở quận, đối mặt với Sở gia một trong tam đại thế gia của Tần quốc, tự nhiên là Tà giáo không chống đỡ nổi.

Từng bỏ ra cái giá không nhỏ để đệ tử trong giáo trà trộn vào trong tộc địa của Sở gia nhằm quấy rối, bức bách Sở gia thu hồi phần lớn nhân thủ, hóa giải tình thế hiểm trở mà Tà giáo gặp phải.

Kết quả, hai tên đệ tử Tà giáo vừa đi vào thì mất tích, tộc địa Sở gia thì không có xảy ra chuyện gì.

Đối mặt với việc Sở gia áp sát từng bước, Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ ra một cái giá lớn để mua thêm Tiềm Hành y, lần này do đích thân Lục Cường tới.

Lấy năng lực tiềm ẩn của Lục Cường, cộng thêm sự hỗ trợ tới từ Tiềm Hành y, ẩn núp tiến vào tộc địa của Sở gia là chuyện không khó.

Tuy nhiên, nếu muốn ẩn núp tiến vào tổ trạch của Sở gia thì là chuyện không có khả năng.

Trong tổ trạch của Sở gia có rất nhiều cường giả, nhất là Sở Thiên Minh chính là cường giả Hư cảnh đỉnh phong, thậm chí là nửa bước Hợp cảnh, dù cho năng lực ẩn núp của hắn có mạnh hơn nữa, một khi tới gần thì khả năng lớn sẽ bị phát hiện.

Năng lực đặc biệt của Hư cảnh chính là ý niệm và lực lượng hoà nhập hư không, có thể khống chế động tĩnh dù chỉ nhỏ nhất, năng lực tiềm hành của hắn có mạnh hơn nữa, thì một khi bị phát hiện cũng trốn không thoát.

Có điều, mục đích của Lục Cường chỉ là tới đây quấy rối, chỉ cần thả khói độc vào tộc địa của Sở gia, tạo ra sự hỗn loạn cho Sở gia, khiến cho Sở gia phải thu hồi cường giả trở về thủ tại tộc địa, giảm đi áp lực mà Tà giáo đang phải đối mặt ở Sở quận thì đã đủ rồi.

Lần này khói độc mà hắn mang theo còn mạnh hơn so với lần trước, càng khó loại bỏ hơn.

Một khi phóng ra khói độc trong tộc địa của Sở gia, chắc chắn sẽ khiến Sở gia tổn thất nặng nề.

Hắn lẫn tránh hộ vệ tuần tra của Sở gia dễ như trở bàn tay, dù là hộ vệ Linh cảnh cũng không thể nào phát hiện tung tích của hắn.

Sau khi Lục Cường tiến vào tộc địa của Sở gia, khóe miệng hơi nhếch lên, Sở gia hãy chờ đợi khói độc ngập tràn đi.

Nơi này là ở ngoài rìa tộc địa Sở gia, vì tạo ra sức ảnh hưởng lớn hơn, Lục Cường quyết định tiếp tục đi vào sâu hơn, tối thiểu phải đi sâu vào trong tộc địa Sở gia.

Toàn bộ tộc địa của Sở gia, nơi này có phòng ngự yếu nhất, ẩn núp cũng dễ dàng nhất, cũng là nơi thoát ra nhanh nhất.

Lục Cường tiếp tục tiềm hành, đi không được bao lâu thì thấy một tòa tiểu viện cách hắn không xa.

Chương 17: Phó Đà chủ của Tà giáo, Chết !

“Theo như tình báo, con trai của Sở Thu Lạc bị đuổi khỏi Tổ trạch, hình như là ở bên trong cái tiểu viện kia?”

Trong đầu Lục Cường lại nảy ra một ý tưởng, có chút to gan lớn mật!

Sở Thu Lạc, tuyệt thế thiên kiêu của Sở gia đã từng nghiền ép một đời ở Tần quốc.

Dù cho tên này là một phế vật, nhưng vẫn là con trai của Sở Thu Lạc, nếu như hắn chết, chắc chắn là lão quỷ Sở Thiên Minh kia sẽ không được thoải mái?

Nhỡ đâu Sở Thu Lạc không chết, khi về tới Sở gia lại biết được con trai mình bị lão quỷ Sở Thiên Minh đuổi ra khỏi Tổ trạch, bởi vậy mà bị Tà giáo làm hại, thì hắn có ôm hận với Sở gia hay không?

Nói không chừng sẽ trở mặt với lão quỷ Sở Thiên Minh thì sao.

Tuy rằng con trai Sở Thu Lạc bị đuổi ra khỏi Tổ trạch, nhưng nếu như hắn muốn về Tổ trạch, nô bộc nào dám ngăn cản chứ?

Cho dù không cách nào trở về Tổ trạch, thả khói độc ở bên ngoài Tổ trạch cũng có thể sẽ tác động tới Tổ trạch Sở gia.

“Cơ hội tốt !”

Hai mắt Lục Cường sáng lên, đây là cơ hội trời cho!

Càng nghĩ Lục Cường lại càng kích động, đây là cơ hội mà lão quỷ Sở Thiên Minh tạo cho mình!

Lặng yên không một tiếng động, Lục Cường lẻn vào trong tiểu viện.

Chỉ là hắn không biết, ngay khi hắn tới gần tiểu viện, một con mèo con đáng yêu đã âm thầm đi theo sau lưng hắn.

Lục Cường phất tay xuất ra một luồng linh lực, hóa thành một con cự mãng phóng thẳng về phía căn phòng của Sở Huyền.

Linh lực hóa hình, có thể thông linh!

Chính là năng lực của Linh cảnh!

Sở Huyền cũng không còn gì để nói, những tên Tà Giáo này có phải là bọn đầu heo hay không?

Làm sao mà mỗi tên ẩn núp vào đây, lúc nào cũng suy nghĩ khống chế mình?

Hơn nữa, Sở gia cũng quá phế vật đi, mẹ kiếp, liên tục bị địch nhân lẻn vào.

Ngay khi Lục Cường tới gần tiểu viện, Sở Huyền đã phát hiện ra.

Hắn giả tạo một thân thể linh lực ở trong phòng, bản thân hắn đã ẩn nấp vào một góc tối trong viện.

Thân thể linh lực mà Sở Huyền để lại sinh động như thật, chẳng khác gì thân thể thật của hắn, đồng thời hắn để cho một tia ý chí tinh thần bám vào.

Nếu như nhìn bằng mắt thường thì sẽ không thể phát hiện ra thật giả.

Mãng xà của Lục Cường biến thành chẳng mấy chốc đã trói chặt thân thể linh lực của Sở Huyền.

“Con trai của Sở Thu Lạc đúng là phế vật!”

Lục Cường cảm thán không thôi.

Hắn sợ đó là mồi nhử, bởi vậy dùng linh lực hóa hình để do thám.

Linh lực mãng xà đã trở về.

Đột nhiên Lục Cường cảm thấy có gì sai sai.

Dường như thân thể Sở Huyền có chút khác thường.

Tuy rằng vẫn có ý chí tinh thần ba động, nhưng thân thể kia lại không giống như thân thể bình thường?

Không tốt!

Trong lòng Lục Cường đã giật thót, đây không phải thân thể thật mà là thân thể do linh lực biến ra!

Lại là mồi nhử!

Quả nhiên Lão quỷ Sở Thiên Minh kia rất gian trá!

Là mình quá chủ quan!

Nói thế nào thì cũng là con trai của Sở Thu Lạc, dù có phế vật thế nào đi nữa, làm sao mà lão quỷ Sở Thiên Minh kia có thể không phòng bị ?

Thân hình Lục Cường lui nhanh về, khi sắp rời khỏi tiểu viện, hắn đang định phóng thích khói độc.

Ba!

Đột nhiên, bờ vai của hắn trầm xuống!

Một con vật gì có lông mềm như nhung, đột nhiên nhảy lên bả vai, không có dấu hiệu báo trước nào, không có một chút âm thanh nào, ngay cả cơ hội tránh né hắn cũng không có.

Da đầu Lục Cường tê cứng, trên thân chảy mồ hôi ướt cả áo.

Thời khắc nguy cấp, linh lực toàn thân hắn căng phồng, đang muốn đánh chết con vật ngồi trên vai hắn.

Ba ba ba!

Linh lực liền tan vỡ.

Chỉ trong nháy mắt trên mặt, trên đầu của hắn chi chít vết đập.

Chỉ cảm thấy một bàn tay nhỏ núc ních thịt, dùng tốc độ cực nhanh đập liên tục trên gương mặt của hắn.

Thoáng chốc mà mặt hắn đã sưng vù, cái đầu giống như nở ra thêm một vòng nhỏ.

Liền có cảm giác choáng váng, tinh thần run rẩy, ánh mắt cũng một mảnh mơ hồ!

Lục Cường muốn liều chết phản kháng, nhưng lại không thể làm gì được, ngay khi ngã xuống hắn đã biết mình không xong rồi.

Sở Huyền bước ra, nhìn thấy Lục Cường đã ngã trên mặt đất, chỉ là một con chuột Linh cảnh tầng ba mà cũng dám tới đối phó mình, đây không phải là đang tìm đường chết hay sao ?.

Thiên Linh miêu hạ hắn đo ván dễ như cháo.

Nhìn về phía Thiên Linh miêu đang bày ra bộ mặt đáng yêu, Sở Huyền không thể không cảm thán, mèo, loài vật này có móng vuốt nhỏ, nhưng mười phần linh hoạt.

Dưới vô số tàn ảnh chân mèo, Lục Cường ngay cả một chút chống cự cũng không có.

Đây cũng là lý do giải thích cho Thiên Linh miêu đã lưu tình.

Thiên Linh miêu ngồi trên vai của ngươi, không cắm đầu mới là chuyện lạ.

Lại nhìn Lúc Cường nằm trên đất, Sở Huyền hơi nhíu mày, xử lý tên này thế nào đây?

Giao cho Sở gia?

Có khả năng bại lộ thực lực.

Như vậy thì, vẫn là giết đi.

Phệ Linh hoa lén lút như một kẻ trộm, giơ cành cây lên, chỉ chỉ vào Lục Cường trên mặt đất, biểu thị muốn thịt hắn.

“Thịt đi thôi.”

Sở Huyền khẽ gật đầu.

Phệ Linh hoa liền vui vẻ, rễ cây xoè ra, chỉ chốc lát, đã nuốt chửng Lục Cường tới mức một cộng lông cũng không còn.

Lục Cường, Phó Đà chủ của Tà giáo ở Sở quận, xem như đã lên đường.

“Xem ký ức của hắn.”

Sở Huyền ra lệnh cho Phệ Linh hoa, rút ký ức của Lục Cường ra rồi truyền ra.

Lục Cường lại là Phó Đà chủ của Tà giáo ở Sở quận?

Thân phận cũng không thấp .

Cái chính là thực lực hơi yếu một chút.

về phần năng lực tiềm hành kia, quả thật ở chỗ này của Sở Huyền không có chút tác dụng.

Lại còn mang theo khói độc tới phá hoại, bọn Tà giáo chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?

Chương 18: Chủng Hồn ấn !

“Ký chủ giết chết Tà Giáo đồ có ý đồ phá hoại cuộc sống núp lùm của ngài, ban thưởng Chủng Hồn ấn!”

Lời nhắc nhở của hệ thống lại vang lên, Sở Huyền nhận lấy Chủng Hồn ấn.

Chủng Hồn ấn, có thể gieo vào một cái hồn ấn lên Thần hồn hoặc là ý chí tinh thần của kẻ địch, một khi Hồn ấn được gieo vào thì sinh tử của đối phương đều nằm trong sự khống chế của người thi triển, đồng thời có thể cưỡng ép người bị khống chế làm việc dựa theo ý muốn của mình mà không thể nào phản kháng.

Chỗ kinh khủng nhất là, người bị khống chế có ý thức hoàn toàn tỉnh táo, tư duy rõ ràng, nhưng lại không cách nào phản kháng lại ý chí của người thi triển.

Nếu như phái người bị khống chế đi giết người mà hắn yêu nhất, thì hắn cũng không thể nào chống lại, mà thần trí lại rất rõ ràng, đối với người bị khống chế mà nói, thì chắc chắn đây là sự tra tấn kinh khủng nhất.

Chủng Hồn ấn xem như là một loại bí thuật cực kỳ khủng bố, cái con dấu nhỏ này là căn cơ của Chủng Hồn ấn, cũng không phải là loại hình Bảo khí hay là Thần binh gì cả.

Mà là một loại diễn hóa của bí thuật.

Hệ thống trực tiếp ban thưởng, cũng không cần Sở Huyền phải vất vả tu luyện.

Sở Huyền mừng rỡ không thôi, có Chủng Hồn ấn, hắn có thể khống chế Tà Giáo đồ có âm mưu với hắn, đồng thời khống chế Tà Giáo đồ quay về giết ngược lại.

Một khi bị gieo hồn ấn vào đầu, ý thức của người bị khống chế rất tỉnh táo, tư duy rõ ràng nhưng lại không cách nào phản bội lại, còn phải nhất định tuân theo mệnh lệnh của người khống chế.

Tà Giáo đồ rõ ràng là có ý thức tỉnh táo, tư duy lại rõ ràng, Sở Huyền cưỡng ép điều khiển ý chí của người bị khống chế đi giết ngược lại Tà giáo, đối với Tà giáo mà nói thì đây là một chuyện rất nguy hiểm.

Tà Giáo đồ liên tục mò tới đây, trong lòng Sở Huyền cũng có áp lực.

Thực lực của Lục Cường thì không đáng nhắc tới, nhỡ đâu lần tiếp theo Tà Giáo đồ lại phái cường giả Hư cảnh tới thì sao đây?

Chắc chắn bản thân sẽ chiến đấu ác liệt một phen, như vậy sẽ kinh động tới cường giả của Sở gia, mà như vậy mình sẽ bại lộ, vậy thì làm sao có thể tiếp tục trạch được nữa?

Nghĩ theo chiều hướng xấu hơn nữa, nhỡ đâu cường giả Tà Vương đình tới thì sao?

Cho nên, nhất định phải tranh thủ đề cao thực lực lên.

Không vào Đế cảnh thì không có cảm giác an toàn.

Cho dù là Đế cảnh, đặt ở thế giới này thì vẫn chưa thực sự an toàn.

Đương nhiên, nếu như đạt tới Đế cảnh, ở Nam châu thì vẫn rất an toàn.

Tục truyền, Nam Châu không Đế!

Lặng yên không một tiếng động, kế hoạch phá hoại của Tà giáo nhằm vào tộc địa của Sở gia đã bị phá sản.

Sở gia hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Sau khi phá hoại âm mưu của Tà giáo, Sở Huyền vẫn khiêm tốn núp ở tiểu viện, gia chủ Sở gia muốn dồn hết tinh lực vào việc tiêu diệt toàn bộ Tà giáo.

Người trong dòng chính của Sở gia, dường như cũng quên sự tồn tại của hắn.

Chiến đấu với Tà giáo càng ngày càng kịch liệt, cho dù là nô bộc tới đưa cơm cũng có thể nghe được không ít tin tức.

Trước mắt Sở Huyền chỉ có thể hy vọng, không có cường giả Tà Vương đình tới đây tập kích.

Chỉ là lực lượng bản thân Tà giáo thì không đủ để rung chuyển con quái vật khổng lồ Sở gia.

Phóng tầm mắt toàn bộ Nam châu, Sở gia quả thực không tính là mạnh, nhưng ở trong Tần quốc thì lại là một trong tam đại thế gia, thực lực cũng không tệ.

Sở Huyền trạch được bốn tháng rồi.

“Ký chủ trạch được bốn tháng, ban thưởng Ngự Kiếm thuật.”

Phần thưởng bốn tháng là một môn Ngự Kiếm thuật, phẩm cấp là Đế kinh.

Thực lực của Sở Huyền đã tăng lên tới Linh cảnh tầng bảy, tốc độ rất nhanh, có thể khiến cho vô số võ giả phải ôm đầu khóc rống lên.

Thực lực của Thiên Linh miêu cũng tăng trưởng một chút, bây giờ đã có thực lực Linh cảnh tầng năm.

Còn về phần Phệ Linh hoa, sau khi thôn phệ Lục Cường cùng với ngày nào cũng ăn Đại Linh đan, thì tốc độ sinh trưởng cũng không chậm.

Tuy rằng liếc qua vẫn chỉ là một gốc cây có dáng vẻ nhỏ, nhưng một khi lộ ra toàn bộ bản thể thì có thể cao tới 200 ~ 300 m.

Sở quận, ở bên trong một hang động.

Một vài người toả ra khí tức tà ác đang tập trung ở đây, một người cầm đầu đang đeo mặt nạ màu đen, dáng người gầy còm, tóc xám trắng, ngồi yên lặng ở một bên.

‘Lục Cường đã xảy ra chuyện gì, làm sao không có một chút động tĩnh gì?”

Một tên nam tử mặt xẹo mở miệng nói.

“Có phải đã bị Sở gia phát hiện, sau đó bị đánh chết?”

Trong đám người, một nữ tử có dáng vẻ xinh đẹp, khẽ nhíu mày.

“Không có khả năng, trong lãnh địa Sở gia lại không xảy ra bất kỳ chiến đấu nào.”

Có người phủ nhận.

“Vậy chuyện này là sao? Lục Cường vẫn chưa ra tay, chẳng lẽ hắn đã phản bội chúng ta rồi?”

“Không có khả năng, người của Tà giáo sẽ không ai dám thu nhận, phản bội cũng không có kết cục tốt.”

“Ta cảm thấy, có khả năng Lục Cường đang chờ đợi một cơ hội, thả khói độc vào trong khu vực trung tâm tộc địa Sở gia?”

Cao tầng phân đà Tà Giáo ở Sở quận đã thảo luận rất nhiều.

“Giáo chủ, Sở gia khinh người quá đáng, nên bẩm báo với Vương đình để điều động cường giả tới.”

“Chỉ là Sở gia mà cũng phải làm phiền tới Vương đình, chẳng nhẽ chúng ta đều là phế vật hay sao? Vương đình còn coi trọng chúng ta nữa ư?”

Nam tử đeo mặt nạ ngồi ở chủ vị, đập tay xuống tảng đá, lớn tiếng nói: ” quả thực là Sở gia khinh người quá đáng, báo tin cho Lục Cường, không cần phải chờ đợi nữa, lập tức hành động.”

“Thiên kiêu trong thế hệ này của Sở gia là Sở Thanh, phụ trách hành động nhằm vào Tà giáo chúng ta, lão quỷ Sở Thiên Minh kia muốn mượn Tà giáo chúng ta để làm đá mài cho con cháu của hắn, thế nhưng lại không lường trước được, nếu như Sở Thanh chết rồi thì lão quỷ kia sẽ có cảm giác thế nào?”

“Thông tri cho mọi người, tìm kiếm vị trí của Sở Thanh, bản tọa tự mình xuất thủ lấy mạng chó của hắn!”

“Vâng, Giáo chủ! “

Chương 19: Cầu Phúc Cho Hà Gia !

Những cường giả của Tà giáo, lần lượt rời khỏi hang động.

Một người trong đó bắt đầu nghĩ cách liên hệ với Lục Cường.

Hắn lấy ra một hạt châu sau đó bóp nát.

Đây là một tín hiệu, hạt châu này vừa vỡ, một hạt châu được Lục Cường mang trên người cũng sẽ vỡ vụn theo, có ý nghĩa nhất định phải hành động ngay lập tức.

Hạt châu này chỉ truyền tin một hướng, Tử châu trong tay Lục Cường vỡ nát nhưng Mẫu châu lại không bị gì.

Cho nên, hắn cũng không biết Lục Cường đã đi về chầu ông bà ông vải rồi.

Ba ngày sau.

Trong hang động, cường giả Tà giáo lại tập trung lại đây thêm lần nữa.

Đầu tiên là yên lặng một lúc.

“Có khả năng Lục Cường đã chết.”

Tộc địa Sở gia thì trời yên biển lặng, không có một chút động tĩnh nào.

Mà trong ba ngày qua, không hiểu làm sao mà Sở gia biết được tình báo, tập sát một cứ điểm bí mật của Tà giáo.

Lại thêm một tên trưởng lão Hư cảnh nữa vẫn lạc.

Tà giáo tổn thất rất nặng nề.

Toàn bộ phân đà Tà giáo ở Sở quận có bao nhiêu tên cường giả Hư cảnh, chẳng mấy chốc đã có hai tên chết đi rồi.

Đối với Tà giáo trong Sở quận mà nói, thì gần như đã trọng thương nặng nề.

Ngoại trừ Sở quận ra, Hoàng thất Tần quốc cũng ra tay rất bá đạo, lại chém chết một tên trưởng lão Hư cảnh của Tà giáo.

Triệu gia, Hà gia cũng không chịu yếu thế, cũng chém giết một tên trưởng lão Hư cảnh.

Thu hoạch được tình báo của Tần quốc, Đại Chu và Tử Nguyệt hai quốc gia này đều đang triển khai hàng động tiêu diệt toàn bộ Tà giáo, đều tìm ra gian tế ẩn núp của Tà giáo.

Tổn thất ba tên trưởng lão Hư cảnh.

Mà kíp dẫn nổ của tất cả những chuyện này, nguyên nhân đều là bởi vì Sở gia.

Thuật tiềm ẩn của Tà giáo bị Sở gia phát hiện rồi tiết lộ ra ngoài, khiến cho bố cục nhiều năm qua của Tà giáo bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Đáng hận!

“Sở gia đã phát hiện thuật tiềm ẩn của giáo chúng ta, đương nhiên là Lục Cường muốn ẩn núp đi vào cũng không đơn giản, tạm thời cứ bỏ qua Sở gia, trước tiên phải bức bách Hà gia thu cường giả trở về thủ.”

Cuối cùng Tà giáo lại ra một quyết định, tiến hành phá hoại nhằm vào Hà gia, bức bách Hà gia phải thu cường giả trở về thủ, đưa cường giả của Tà giáo ở Hà quận tới trợ giúp Sở quận.

“Chờ Vương đình rảnh tay, nhất định phải tiêu diệt Sở gia, thật đáng hận!”

Cường giả Tà giáo ai nấy đều vô cùng tức giận.

Sau khi nô bộc đưa cơm tới, Sở Huyền hỏi thăm một chút chuyện thường ngày, xem Tà giáo có tin tức gì… thế mà Sở Huyền lại nghe được một tin tức làm chấn động Tần quốc.

Lại biết được, vào một ngày trước.

Lãnh địa gia tộc của Hà gia bị cường giả Tà giáo ẩn núp tiến vào ném ra khỏi độc và Độc hỏa.

Một phần ba lãnh địa bị phá hoại, đặc biệt là dược liệu trong linh điền, gần như bị phá hủy hoàn toàn, có thể nói là tổn thất nặng nề.

Nô bộc tử thương hơn trăm, hộ vệ Linh cảnh cũng đã chết mấy người.

Hà gia đã thu cường giả trở về thủ tại tộc địa, đang dốc sức loại trừ khói độc và Độc hỏa, tuy là loại trừ khói độc và Độc hỏa thì một phần tộc địa cũng sẽ chịu ảnh hưởng nhất định.

Việc này vừa truyền ra, Triệu gia cũng thu cường giả trở về thủ.

Dù là Hoàng thất Tần quốc thì cũng triệu hồi không ít cường giả trở về thủ những nơi quan trọng.

Sở gia cũng thu một phần cường giả trở về, việc phòng vệ tộc địa cũng được đề cao thêm lần nữa.

Là người đề xuất tiêu diệt toàn bộ Tà giáo lần này, cũng phá hủy bố cục nhiều năm qua của Tà giáo, Sở Thiên Minh hiểu rất rõ, Sở gia chắc chắn đã là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Tà giáo.

Hắn rất thắc mắc là tại sao đối tượng đầu tiên được Tà giáo lựa chọn lại là Hà gia?

Sau khi Hà gia gặp nạn, nếu muốn tập kích Sở gia thì độ khó tăng lên rất nhiều.

Đầu óc của đám Tà giáo kia bị nước vào hết rồi hay sao?

Sở Huyền không thể không cầu phúc cho Hà gia, Tà giáo tiến hành tập kích Sở gia nhiều lần, nhưng lại bị mình phá hủy, thay vào đó lại chuyển mục tiêu sang Hà gia.

Hành động tiêu diệt toàn bộ Tà giáo vẫn được tiếp tục, Hà gia ăn phải một cái thiệt thòi lớn như vậy thì đương nhiên sẽ không từ bỏ ỷ đồ.

Tuy rằng thu một phần cường giả trở về thủ tộc địa.

Nhưng lại phái một tên cường giả Hư cảnh tầng bảy ra, triển khai truy sát cường giả Tà giáo.

Hư cảnh tầng bảy ở Tần quốc đã là cường giả đứng đầu.

Một đoạn thời gian về sau, không còn Tà giáo ẩn núp nào nữa.

Mỗi ngày, Sở Huyền đều từ trong miệng nô bộc mà nghe được tin tức liên quan tới Tà giáo.

Thế lực Tà giáo ở Sở quận tổn thất ít nhất là sáu thành.

Gặp phải đả kích nặng nề trước nay chưa từng có.

Sở Thiên Minh đối với Sở Thanh càng ngày càng hài lòng, gần như có thể khẳng định, hắn sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo của Sở gia.

Nửa năm!

Sở Huyền trạch trong tiểu viện này đã được nửa năm rồi.

Nửa năm qua hắn cũng không bước chân ra khỏi cửa một bước, mỗi ngày không phải đọc sách thì chính là vuốt mèo hoặc là nằm ngáy khò khò, thời gian trôi qua rất thoải mái.

Nhàm chán?

Hắn không có cảm giác này.

Chỉ cần nghĩ một chút tới những nguy hiểm ở bên ngoài, bản thân núp lùm ở đây vừa an toàn vừa mạnh lên, chuyện tốt như thế này thì làm sao có thể chán?

Thực lực đột phá tới Hư cảnh.

Linh lực và ý chí tinh thần của Sở Huyền tràn ra ngoài, trải rộng khắp tiểu viện trong phạm vi trăm mét.

Ở trong phạm vi này, không có một động tĩnh nào có thể qua mặt được hắn.

Đồng thời, hắn có thể yên lặng, phát động công kích đối với những người bước vào trong phạm vi này.

Năng lực của cường giả Hư cảnh, chính là tinh thần và linh lực hoà vào hư không, giống như cả người đều dung nhập vào hư không vậy.

Mà Hợp cảnh thì là hòa quyện tinh thần và linh lực vào hư không, thật sự giao hoà, hợp lại thành một, hoàn thành một lần thăng hoa, chính thức bước vào Hợp cảnh.

Chương 20: Chơi Trò Kích Thích !

Thời gian nửa năm, từ Phàm cảnh tu luyện tới Hư cảnh, tốc độ tu luyện như thế này có thể nói là trước nay chưa từng có.

Đến Hư cảnh, rốt cuộc Sở Huyền cũng cảm thấy có một chút sức lực tự vệ ở trong Tần quốc.

Dựa vào việc hắn trạch và nhận lấy các loại phần thưởng, đối mặt với Hư cảnh đỉnh phong, hắn cũng không sợ chút nào.

Công pháp hắn tu luyện là Đế kinh!

“Ký chủ trạch nửa năm, ban thưởng Thiên Cực Đao kinh, hãy cố gắng không ngừng, tiếp tục khai thác niềm vui của việc trạch đi.”

Phần thưởng trạch nửa năm đã tới.

Thiên Cực Đao kinh, một môn Cực Đạo chi thuật.

Nói về phẩm cấp, vượt qua Đế kinh.

Có điều, bởi vì là Cực Đạo chi pháp, phẩm cấp tương đối mơ hồ.

Cực Đạo, chính là chuyên tu một đạo, tu luyện đạo này tới cực hạn, thậm chí tu một loại pháp môn tới cực hạn.

Cực Đạo giả, nằm ở chữ “Cực”!

Thật ra điều kiện tu luyện cực đạo rất hà khắc, không phải ai có thiên phú cao là có thể tu luyện được.

Sở Huyền không phải là người tu luyện Cực Đạo, sau khi hắn nhận lấy Thiên Cực Đao kinh, dĩ nhiên là được hệ thống trợ giúp quán thâu lĩnh ngộ.

Hắn lại không được coi là một Cực Đạo giả.

Mà Thiên Cực Đao kinh, là công pháp Cực Đạo!

Cực Đạo vô cùng vô tận, duy chỉ do người!

Đây là một câu trong Thiên Cực Đao kinh, cho nên bản Đao kinh này không có phẩm cấp cụ thể.

Nói theo một cách khác…

Người có tiềm lực Đế cảnh thì chỉ có thể tu tới Đế cảnh, phẩm cấp của Đao kinh này sẽ là Đế kinh!

Mà người có tiềm lực tu luyện tới Thiên cảnh, thì Đao kinh này chính là Thiên kinh!

Phẩm cấp của Thiên Cực Đao kinh được quyết định bởi tiềm lực của người luyện nó!

Muốn tu luyện Thiên Cực Đao kinh, thiên phú chỉ là một phần trong đó.

Ở trên còn có lưu lại một câu đối với người tu luyện: Cực vu tình mới có thể cực vu đạo!

Chữ “tình” này cũng không phải nói tình yêu nam nữ, cũng không phải thân tình, mà là tình đối với đao.

Chỉ có người thực sự chung tình với đao thì mới có thể tu luyện Thiên Cực Đao kinh, mới có thể lĩnh ngộ được huyền bí trong đó.

Sở Huyền không chung tình với đao, cho nên hắn không thích hợp tu luyện Thiên Cực Đao kinh.

Nhưng, ở dưới sự hỗ trợ của hệ thống, hắn lại không cần phải chung tình với đao, vẫn có thể lĩnh ngộ và tu luyện công pháp này.

Sau khi tu luyện Thiên Cực Đao kinh, Sở Huyền hết sức rung động đối với môn công pháp Cực Đạo này.

Hắn cảm thấy, trước mắt dùng thực lực Hư cảnh tầng một của mình, cố sức bổ ra một đao có khả năng giết được võ giả Hợp cảnh tầng một.

Trực tiếp giết địch vượt qua một đại cảnh giới, quá kinh khủng!

Đương nhiên, hắn cũng chỉ có thể chém ra một đao như vậy!

Nhưng dựa vào một đao này, Sở Huyền đã có thể tự tin, bây giờ mình có thể là cường giả đệ nhất Sở gia.

Tà giáo ở Tần quốc gặp phải áp chế nghiêm trọng, gần đây đều không có động tác gì lớn.

Trừ khi Tà Vương đình xuất thủ, bằng không Tà giáo cũng không làm nổi trò trống gì.

Sở Huyền vẫn tiếp tục núp trong tiểu viện, dùng thời gian nửa năm từ Phàm cảnh đột phá tới Hư cảnh, hắn rất mong chờ phần thưởng tròn một năm.

Còn thời gian nửa năm là vừa đủ, Từ Phàm cảnh đột phá tới Chân cảnh, Sở Huyền cảm thấy có khả năng.

Hôm nay, Sở Huyền đang nằm trên ghế, Thiên Linh miêu thì ngồi xổm ở trên đùi của hắn, đưa một tay xoa đầu Thiên Linh miêu, tay kia thì cầm sách để đọc.

Đột nhiên, có một giọng nói của nữ tử truyền tới.

“Sở lão thất, ngươi đúng là một tên bại hoại, mau thu tay của ngươi lại !”

“Á, chúng ta còn chưa thành thân, không được đâu.”

Trên mặt Sở Huyền lộ ra vẻ quái dị, tự hỏi ai ở đây la lối om sòm?

Không biết mình đang ở trong tiểu viện này sao?

Dùng tinh thần lực rà soát xung quanh, ở trong khu rừng nhỏ cách tiểu viện không xa, có một tên nam tử đè một nữ tử lên thân cây.

Đôi tay kia sờ loạn bát nháo.

Đó là Sở lão thất?

Lão thất của Sở gia cùng lứa với Sở Huyền, nghe nói đã thông gia với Hà Vi Vi của Hà gia.

Cho nên, nữ tử xinh đẹp kia, chính là Hà Vi Vi của Hà gia sao?

“Vi Vi a, chẳng qua thành thân chỉ là một quá trình, có một số việc không nhất thiết cứ phải thành thân mới có thể làm.”

Giọng nói của Sở lão thất rất ấm áp, giống như là một tên sở khanh đang lừa gạt thiếu nữ vậy.

“Nàng còn chưa hiểu rõ ta sao, ta sẽ không phụ lòng nàng đâu, xem như ta muốn phụ lòng nàng, Sở gia và Hà gia cũng không tha, ta cũng không muốn bị đánh què chân.”

“Thế nhưng, nhưng mà, ở trong lùm cây này không thích hợp!”

“Nàng không cảm thấy ở trong lùm cây mới kích thích sao!”

Sở Huyền nghe thấy lời này thì mặt đen như đáy nồi, Sở lão thất có tiềm năng trở thành một tên cặn bã.

Chẳng lẽ hắn không biết, mình đang ở trong tiểu viện này sao?

Vậy mà dám chạy tới đây để tìm cảm giác kích thích!

Sở lão thất ở bên trong thế hệ đồng lứa, tính tình tương đối sốc nổi, có quan hệ với Sở Huyền không thể nói là tốt, nhưng cũng không kém, thuộc về quan hệ huynh đệ bình thường.

“Thế nhưng lỡ bị người nào đó nhìn thấy thì làm sao ?”

Khuôn mặt Hà Vi Vi đỏ bừng, xấu hổ thốt ra.

Đây là dáng vẻ muốn cự tuyệt lại mời chào, nghe thấy vậy Sở Huyền cũng muốn cạn lời.

Cô nương, ngươi đây là đang rất mong chờ !

“Yên tâm đi, sẽ không có ai nhìn thấy, ta đã sớm có sự chuẩn bị.”

Sở lão thất lấy ra một tấm lụa đỏ, “Ngươi xem, chúng ta dùng lụa đỏ quấn quanh, giống như cái kén vậy, như vậy sẽ không bị ai nhìn thấy, hơn nữa ta cũng đã dặn dò, không cho ai tới gần đây.”

“vẫn là không được, người ta, người ta còn chưa có kinh nghiệm, rất sợ.”

Sở Huyền sắp nhịn không nổi, cô nương, ánh mắt tràn đầy mong đợi kia của ngươi có chỗ nào là sợ sệt hay không?

Hắn gần như có thể khẳng định, đây không phải là lần đầu tiên hai người này chơi trò kích thích thế này.!

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo