- Home
- Truyện Hệ Thống
- [Dịch] Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch
- Tập 1: Trạch một ngày đã được tặng thần công (c1-c10)
[Dịch] Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch
Tập 1: Trạch một ngày đã được tặng thần công (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Trạch một ngày đã được tặng thần công !
(Trạch: có nghĩa là ru rú trong nhà suốt ngày không ra ngoài)
“Sở Huyền có hành động không đúng mực, làm tổn hại tới gia phong, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, khi chưa có sự đồng ý của gia tộc thì không được bước vào Tổ trạch dù, chỉ nửa bước!”
Sở Huyền quay đầu nhìn về phía Tổ trạch rộng lớn hoa lệ, bất đắc dĩ mà lắc đầu, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, giống như là bị trục xuất ra khỏi mạch dòng chính vậy.
Khi một người bị ghét bỏ, dù chỉ hắt hơi một cái thôi cũng là điều sai quấy và không thể tha thứ.
Hắn vừa xuyên không tới đây, Sở gia đang mở tiệc chiêu đãi khách quý từ Hoàng đô tới, bản thân Sở Huyền là một trong những con cháu dòng chính của Sở gia, tự nhiên cũng được tham gia bữa tiệc này.
Cũng chỉ bởi vì hắn hơi ngứa mũi nên hắt xì một cái liền bị trục xuất ra khỏi Tổ trạch, mặc dù không nói rõ trục xuất hắn ra khỏi dòng chính, thế nhưng chuyện này cũng chẳng khác nhau là mấy.
Quản gia dẫn hắn tới trước một tòa tiểu viện hoang sơ cách xa Tổ trạch.
“Thập Tam thiếu gia, sau này ngài cứ sống ở nơi này đi, ta sẽ sắp xếp người cung cấp đủ thực phẩm hàng ngày.”
Quản gia vừa nói xong thì cũng rời khỏi đây.
Sở Huyền, là con cháu dòng chính của Sở gia, một trong tam đại thế gia của Tần quốc, xếp ở thứ mười ba, hiện tại là thế hệ trẻ tuổi trong dòng chính của Sở gia, là người bị gia chủ ghét bỏ nhất.
Đẩy cửa tiểu viện ra, trong sân cỏ dại đã mọc um tùm, hiển nhiên nơi này đã lâu lắm rồi không có ai ở.
Tiểu viện này, cách xa Tổ trạch, nằm ở biên giới lãnh địa của Sở gia, bình thường sẽ không có người tới đây chứ đừng nói là ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Sở Huyền thở dài một hơi, bị ảnh hưởng bởi chuyện của cha mẹ, cho nên hắn vẫn không nhận được sự chào đón của gia chủ Sở Thiên Minh, mà Sở Thiên Minh chính là gia gia của hắn.
Cha hắn là con trai thứ ba của Sở Thiên Minh, vốn được cưng chiều hết mực, đồng thời thiên phú cũng nổi trội nhất trong các thế hệ bậc cha chú, chỉ vì cãi lời Sở Thiên Minh huỷ hôn ước được sắp đặt trước, để cưới mẹ của Sở Huyền, một nữ tử không có tí bối cảnh gì.
Suýt chút nữa thì làm cho Sở Thiên Minh tức hộc máu.
Vào ba năm trước, cha mẹ Sở Huyền đã rời khỏi nhà không thấy quay lại, không còn tung tích gì, từ đó tình cảnh của Sở Huyền càng trở nên không dễ chịu, cứ mỗi lần gia gia Sở Thiên Minh nhìn thấy hắn thì trong lòng trở nên buồn bực.
Cuối cùng, hôm nay không nhịn được nữa, ôm tâm lý không muốn nhìn thấy hắn nữa, cho nên trục xuất Sở Huyền ra khỏi Tổ trạch.
Tình cảnh của hắn chả khác gì một bộ phim máu chó trong gia tộc !
Sở Huyền cũng không nói gì, dù hắn có lên tiếng cũng không thay đổi được cái gì, có một nơi để ngã lưng cũng là đã không tệ rồi.
Tối thiểu thì cơm áo không cần lo.
Nhìn thấy trước sân cỏ dại mọc chi chít, Sở Huyền liền khổ não, dù sao bản thân ta cũng là thiếu gia hào môn, chẳng lẽ phải tự mình đi nhổ cỏ sao?
Cũng may chẳng bao lâu thì đã có hai tên nô bộc của Sở gia được quản gia sắp xếp tới dọn dẹp tiểu viện, nhổ cỏ sạch sẽ, phòng ốc cũng được quét dọn gọn gàng ngăn nắp.
Đổi tất cả đồ dùng cũ trong nhà và thay đổi đồ dùng hàng ngày.
Tới lúc này cuối cùng Sở Huyền cũng cảm nhận được một chút xíu cảm giác ưu việt khi bản thân là thiếu gia của một đại gia tộc.
Phân phó nô bộc, chuyển một cái ghế nằm cùng với một số thư tịch tới cho mình.
Về sau ta sẽ ẩn mình ở chỗ này.
Sau khi nô bộc rời khỏi, Sở Huyền nằm ở trên ghế, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn những đám mây bay trên bầu trời trong xanh, trong mắt lộ ra tia mất mát.
Xuyên không rồi, hoàn cảnh không thể nói là tốt nhưng cũng không thể gọi là kém, ít nhất hiện tại có áo để mặc, có cơm để ăn.
Nhưng, đây là một thế giới võ giả có thể dời núi lấp biển, tu luyện có thể thông thần, bản thân là một tên phế vật có thực lực yếu ớt, thực sự khó mà nói được có cảm giác an toàn.
Ngày hôm sau, Sở Huyền nằm ở trên ghế nằm, trong tay cầm một quyển sách, ở nơi này ngoại trừ hắn ra thì không có người nào khác, nô bộc chỉ tới đưa đồ ăn, sau khi dọn dẹp cũng rời đi, toàn bộ quá trình đều không nói tới hai câu.
Ngay cả một người thị nữ cũng không có!
Sở Huyền thở dài một hơi, quả nhiên là không được chào đón, bản thân là một thiếu gia chính hiệu, thế mà chẳng có nỗi một người hầu hạ.
“Hệ thống càng trạch càng mạnh đã được kích hoạt, trước mắt phạm vi trói buộc là trạch ở nơi này, ngươi trạch một ngày, sẽ nhận được Kim Cương Bất Hoại Thần Công!”
Đột nhiên, trong đầu hắn vang lên giọng nói khác thường.
Trong lòng Sở Huyền liền giật thót, rồi sau đó lại vui mừng hớn hở, tức thì hắn ngồi bật dậy,
Hệ thống?
Trong đầu xuất hiện một mảnh không gian mờ ảo, thông tin từ hệ thống bắt đầu truyền vào não hắn.
Hệ thống càng trạch càng mạnh, chỉ cần trạch là có thể mạnh lên, cứ trạch một ngày là sẽ có ban thưởng, mỗi phương thức trạch khác nhau đều được ban thưởng ngẫu nhiên.
Chỉ cần không bước chân ra khỏi tiểu viện này, chỉ trạch ở trong cái tiểu viện này, thời gian trạch càng dài thì phần thưởng sẽ càng phong phú cũng càng ngày càng mạnh.
Nhưng một khi rời khỏi tiểu viện này, thì thành tích trạch sẽ xoá sạch, phải bắt đầu lại.
Tâm trạng của Sở Huyền liền trở nên vui vẻ hớn hở, thị nữ gì đó ta cóc cần nữa, ta thích trạch, chỉ cần trạch là được, trạch là phương thức an toàn không gây nguy hiểm!
Mà lại có thể nhận được phần thưởng.
Vô số thông tin truyền vào đầu hắn, một luồng lực lượng đang chảy khắp cơ thể, làn da trên người hắn mơ hồ loé lên ánh sáng màu vàng kim.
Sở Huyền chỉ cảm thấy lực lượng của mình đang tăng lên từng chút một, đồng thời hắn âm thầm vận chuyển công pháp Kim Cương Bất Hoại.
Nắm chặt nắm đấm, thực lực đã tăng vọt, nhất là lực phòng ngự, đã đạt tới Phàm cảnh đỉnh phong.
Kim Cương Bất Hoại Thần công, là một công pháp đỉnh tiêm phòng ngự của Phàm cảnh, nhưng ở thế giới này cũng không tính là cường đại.
Ở trên Phàm cảnh còn có các loại Huyền cảnh, Linh cảnh, Hư cảnh, Hợp cảnh, Chân cảnh, Đế cảnh.
Phàm cảnh chỉ là một cái cảnh giới cơ bản nhất, được chia ra làm ba cái giai đoạn tu luyện là Luyện Thể, Khai Mạch, Tụ Khí.
Chỉ có khám phá Huyền quan, bước vào Huyền cảnh thì mới có thể thực sự bước lên con đường tu luyện, từ Huyền tới các cảnh giới sau đó, mỗi một cảnh giới đều được phân chia thành chín tầng nhỏ.
Chương 2: Sư Muội Sở Vân !
Cho dù Phàm cảnh có mạnh hơn nữa mà không phá được Huyền quan thì cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử.
Có điều, Sở Huyền cũng không buồn chán, nên biết rằng, đây chỉ là phần thưởng cho việc hắn trạch một ngày.
Trước khi thu hoạch được ban thưởng, thực lực của hắn, chẳng qua chỉ ở giai đoạn Khai Mạch trong Phàm cảnh, thuộc về tầng lớp những tên phế vật.
Bây giờ đã tăng vọt tới Phàm cảnh đỉnh phong, đặc biệt là bên trong Phàm cảnh, gần như khó có ai có thể làm hắn bị thương.
Sở Huyền rất thỏa mãn, càng thêm kiên định với phương thức chỉ trạch không ra khỏi cửa!
Sau khi duỗi eo vươn vai thả lỏng thân thể, Sở Huyền lại thả duỗi người trên ghế, nâng quyển sách lên đọc tiếp.
Thở ra một hơi, hắn chỉ cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
Thật dễ chịu!
Sau khi có hệ thống, cả người tràn đầy năng lượng, không còn chút buồn phiền gì.
“Ký chủ thay đổi một tư thế, cảm thấy trạch rất dễ chịu, ban thưởng một rương Tụ Khí đan!”
Ối trời ! thế này cũng được ban thưởng?
Sở Huyền cảm thấy muốn điên rồi, bèn nhận lấy Tụ Khí đan từ Hệ thống, lấy ra cả một rương lớn.
Cái rương này được làm bằng gỗ, bên trong có hơn trăm bình đan dược, trong mỗi một bình lại có mười hai viên.
Lấy một bình đan dược ra ngoài, còn lại đều ném vào không gian của Hệ thống.
Hắn đổ một viên đan dược ra, viên đan dược này có màu nâu rất sáng bóng, dược hương thoang thoảng, cùng lúc có thể mơ hồ cảm nhận được đan dược ẩn chứa linh vận.
Tuyệt đối là đan dược cực phẩm, không hổ danh là sản phẩm mà Hệ thống ban thưởng.
Sở Huyền ném viên đan dược vào mồm, đan dược liền tan rã, hóa thành một luồng linh khí ấm áp chảy khắp cơ thể, từ kinh mạch chảy xuống đan điền.
Giai đoạn cuối tu luyện của Phàm cảnh, chính là Tụ Khí.
Tụ đầy đủ khí, bao quanh thân thể, thì có nghĩa là Phàm cảnh đã tới đỉnh phong.
Muốn tiến thêm một bước, chỉ có khám phá cửa ải Huyền quan, lột xác nhập Huyền, mới có thể bước vào Huyền cảnh.
Huyền quan rất khó phá, rất nhiều người chỉ dừng lại ở một bước này, không cách nào đột phá Huyền quan, cả đời chỉ là phàm trần cho tới khi tắt thở.
Sở Huyền nuốt một viên Tụ Khí đan vào trong bụng, chỉ cảm thấy đan điền tràn đầy linh khí, chảy khắp kinh mạch toàn thân, trên người mơ hồ toả ra ánh sáng màu vàng kim.
Sau khi hắn nhận được Kim Cương Bất Hoại Thần công, một lần thăng cấp từ Khai Mạch đột phá tới Tụ Khí.
Ăn vào một viên Tụ Khí đan, lại đạt tới Tụ Khí viên mãn, Phàm cảnh đỉnh phong đã hoàn toàn vững chắc.
Có điều, muốn tiến thêm một bước nữa cũng không thể nhờ vào Tụ Khí đan là có thể giải quyết vấn đề, chỉ có khám phá Huyền quan, mở ra Huyền Diệu chi môn, thăng hoa cực điểm, mới có thể lột xác phàm nhập huyền.
Sở Huyền cũng không vội, trạch thêm vài ngày nữa, không chừng có thể đột phá Huyền quan.
Hơn nửa ngày sau Sở Huyền đều nằm ở trên ghế đọc sách, thay đổi vài tư thế cũng không thu hoạch được gì từ Hệ thống.
Muốn kích hoạt phần thưởng ngẫu nhiên từ Hệ thống, xem ra cũng không phải là chuyện đơn giản, chỉ cần đổi vài tư thế là xong.
Vào lúc tờ mờ tối, người đưa cơm tới không phải là nô bộc.
Mà là một nữ tử có dung mạo thanh tú xinh đẹp, trên người mặc một bộ y phục màu xanh lục.
Chính là đường muội Sở Vân của hắn.
Là một thiên chi kiều nữ trong dòng chính của Sở Huyền, thiên phú xuất chúng, tuổi còn trẻ mà đã tu luyện tới cảnh giới Tụ Khí viên mãn, chính là Phàm cảnh đỉnh phong, đồng thời đã chạm tới bình cảnh Huyền quan, sắp đột phá Huyền quan bước vào Huyền cảnh.
“Sao muội lại tới đây?”
Sở Huyền hơi ngạc nhiên nên hỏi.
Sở Vân để cặp lồng cơm xuống, sau khi bưng đồ ăn bày ra trên bàn, rồi mới ngẩng đầu nhìn Sở Huyền, dường như cảm thấy hắn có chút thay đổi.
Bởi vì nàng ta còn chưa bước vào Huyền cảnh, Sở Huyền cũng không lộ ra thực lực, cho nên nàng còn chưa nhìn ra cảnh giới cụ thể của Sở Huyền.
“Thập Tam ca, huynh tạm chịu đựng một thời gian, chờ gia gia nguôi giận, muội sẽ cầu gia gia để cho huynh quay về Tổ trạch.”
Trong những người hắn quen biết, thì Sở Vân là người có quan hệ tốt với hắn nhất.
“Không cần đâu, huynh ở chỗ này rất tốt, nếu như quay lại sẽ làm gia gia phiền lòng, không cần thiết phải làm thế.”
Sở Huyền phất tay cự tuyệt.
Còn lâu hắn mới có ý định trở về Tổ trạch, ngay cả cửa viện này hắn cũng không có ý định bước ra dù chỉ một bước.
Chỉ thích núp lùm ở chỗ này!
“Thập Tam ca, muội sẽ đi cầu xin gia gia, chắc chắn là người sẽ đáp ứng muội, sẽ không giận muội đâu, huynh cứ yên tâm.”
Sở Vân còn cho rằng Sở Huyền sợ nàng vì cầu tình cho hắn, mà chịu liên lụy nên mới chối từ.
“Thật không cần.”
Sở Huyền thấy ánh mắt kiên định của Sở Vân, trong lòng liền cảm động, ở thế giới này ngoại trừ cha mẹ ra thì vẫn còn có người quan tâm tới mình.
Đương nhiên là hắn biết, qua chút thời gian nữa, gia gia Sở Thiên Minh sẽ hết giận, Sở Vân đi cầu tình thì có khả năng cao là mình sẽ được quay về.
Dù sao, Sở Vân cũng là thiên kiêu bên trong đời cháu, Sở Thiên Minh rất yêu thích nàng, sẽ không vì những chuyện nhỏ mà tức giận với nàng.
Nhưng hắn lại không muốn rời khỏi đây.
Nơi này vắng vẻ mà yên tĩnh, núp lùm ở đây rất dễ chịu.
Trở lại Tổ trạch, người khác nhìn thấy mình sẽ sinh ra khó chịu, chắc chắn sẽ mang phiền phức tới cho mình, nhỡ đâu bản thân lại vô tình hắt hơi hay là đánh rắm một cái, thì lại đuổi mình đi.
Thế là hệ thống lại xoá bỏ thời gian tích luỹ của mình, lại phải trạch lại từ đầu.
Sở Vân ngồi xuống ăn cơm cùng Sở Huyền, sau khi nói một chút chuyện thường ngày thì lập tức trở về.
Trước khi rời khỏi viện, Sở Vân cam đoan vài lần, nhất định sẽ cầu tình với Sở Thiên Minh để giúp hắn quay về Tổ trạch.
Ta cũng không thể quay về, cứ núp lùm ở chỗ này, ở đây mới có thể an ổn trạch, ngay cả cửa cũng không bước ra.
Sở Huyền lại nằm ở trên ghế, dáng vẻ rất là nhàn nhã.
Chương 3: Một Năm Tu Vi !
“Ký chủ trạch được hai ngày, ban thưởng Long Mãng Linh quyền!”
Tiếng nhắc nhở của Hệ thống lại vang lên, Sở Huyền liền nhận lấy phần thưởng, một dãy thông tin tràn vào trong não hắn.
Trong đầu, Long Mãng hiện ra, khí thế như cầu vồng, xuất quyền như pháo nổ.
Chỉ trong thời gian ngắn hắn đã nắm giữ được Long Mãng Linh quyền, đây là một loại công pháp tấn công đứng đầu trong Linh cảnh.
Bởi vì Sở Huyền bị hạn chế tu vi cho nên không thể nào phát huy ra uy lực chân chính của nó.
Long Mãng Linh quyền được chia ra làm Mãng hình và Long hình, một khi tu luyện tới Mãng hóa thành Long thì xem như đã nắm giữ được tinh túy.
Sở Huyền thi triển Long Mãng Linh quyền ở trong sân một lần, xuất quyền như cự mãng, linh hoạt mà cuồng mãnh.
Vào lúc này, Sở Huyền cảm thấy bản thân dựa vào Kim Cương Bất Hoại để phòng ngự, phối hợp với Long Mãng Linh quyền có tính công kích rất mạnh, một mình đánh ngã mười tên võ giả Phàm cảnh đỉnh phong thì cũng không tính là gì.
Công pháp mà Hệ thống ban thưởng, Sở Huyền đã tu luyện đại thành, nếu như cảnh giới phù hợp, hắn có thể thi triển ra Long hình.
Có điều, nếu muốn thi triển ra Long hình thì tối thiểu cũng phải tu luyện tới Huyền cảnh tầng bảy.
Mà muốn phát huy ra uy lực chân chính của Long Mãng Linh quyền thì nhất định phải tu luyện tới Linh cảnh.
Long Mãng Linh quyền ở bên trong tàng kinh các của Sở gia cũng được xếp vào công pháp cao tầng.
Sở Huyền cảm thấy, nếu bản thân cứ trạch thêm hai ba ngày, thì rất có thể sẽ đột phá tới Huyền cảnh.
Trạch ở tiểu viện tới ngày thứ ba, hệ thống lại ban thưởng cho một thanh đoản kiếm.
“Huyễn Ảnh chủy!”
Đoản kiếm có năng lực mê hoặc tâm thần đối thủ, khi nhìn vào đoản kiếm giống như nhìn thấy ảo cảnh vô số đoản kiếm, làm cho địch nhân mất đi năng lực phân biệt đoản kiếm nào là thật.
Nếu như công kích thì sẽ huyễn hóa ra vô số đoản kiếm mê hoặc kẻ địch.
Cũng coi như là một vũ khí không tệ.
Vào ngày thứ tư, Sở Huyền vẫn cứ nằm trên ghế đọc sách, hắn cảm thấy nếu như bản thân đã quyết định trạch ở trong tiểu viện không ra khỏi cửa, thì phải điều chỉnh tâm trạng cho tốt, không thể nóng nảy.
Mà đọc sách, lại là một phương thức rất tốt để tập trung ý chí, không chịu ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài.
Hắn đang đọc quyển sách có tên là Kỳ Văn Dị Chí.
Trên thư tịch ghi là, Nam Châu Kỳ Văn Dị Sự, bao gồm một số sự kiện trong lịch sử.
Ví dụ như những thay đổi của Cửu quốc trong Nam châu, trong những năm qua, vương triều nào biến mất, còn có vương triều nào quật khởi.
Tần quốc là một trong Cửu quốc của Nam châu, Tần quốc đã từng là của một vương triều rất mạnh, cuối cùng dưới sự liên thủ của bốn gia tộc Tần, Sở, Hà, Triệu mà tiêu vong, nên mới có Tần quốc hiện nay.
Tần thị Tần gia là thế lực mạnh nhất, chính là Hoàng tộc của Tần quốc hiện tại, mà ba gia tộc Sở, Hà, Triệu chính là tam đại thế gia của Tần quốc.
Ở bên trong Cửu quốc của Nam châu, chỉ có Tần quốc là vương triều thuộc về bốn gia tộc cùng thống trị, Tần thị cũng không đủ thực lực để hoàn toàn áp chế tam đại thế gia, lại thêm ngọn nguồn tổ tiên đã thông gia với nhau qua nhiều đời cho tới nay, rất khó cắt đứt.
Huống hồ, tất cả đều có chung một kẻ địch, nội loạn chỉ dẫn tới tiêu vong, cho nên dù Hoàng tộc Tần thị có hùng tâm tráng chí tới đâu đi nữa thì cũng chỉ có thể chấp nhận chuyện bốn nhà cùng thống trị, mà Tần gia chính là lão đại.
“Ngươi trạch bốn ngày, ban thưởng một năm tu vi.”
Phần thưởng ngày thứ tư đã có, Sở Huyền liền mừng quýnh lên, một năm tu vi?
Nhận được một năm tu vi, có phải bản thân sẽ đột phá tới Huyền cảnh hay không!
Hắn liền nhận lấy phần thưởng.
Chỉ cảm thấy một luồng lực lượng cương mãnh, thực lực của hắn trong nháy mắt tăng vọt, giống như đang phá vỡ một tầng xiềng xích nào đó.
Nhưng cũng không có đột phá tới Huyền cảnh.
Chỉ có cảm giác mơ hồ, tinh khí thần của bản thân có một loại cảm giác thăng hoa.
Giống như bước kế tiếp, bản thân sẽ trải qua một lần lột xác, nhất là ý chí tinh thần, có thể hóa thành thực chất.
Sở Huyền cảm nhận thay đổi của bản thân một cách cẩn thận, ban thưởng một năm tu vi cũng không giúp hắn đột phá tới Huyền cảnh.
Nhưng lại đề thăng cảnh giới của hắn lên tới Phàm cảnh cực hạn.
Hắn có một loại cảm giác, nếu như hắn đột phá Huyền cảnh, bất luận là thực lực hay căn cơ đều vượt xa võ giả Huyền cảnh bình thường.
Là bởi vì hắn đã là đỉnh phong, không cách nào ở Phàm cảnh tiến thêm được một bước nữa, thế nhưng là lại tiến hành đột phá nho nhỏ, đúng nghĩa đi tới Phàm cảnh cực hạn.
Nửa bước Huyền cảnh?
Sở Huyền cũng không rõ, cảnh giới hiện tại của mình có phải gọi là nửa bước Huyền cảnh hay không.
Chỉ có thể biết, hiện tại thực lực của hắn đã vượt qua Phàm cảnh đỉnh phong.
Theo như bình thường, đạt tới Phàm cảnh đỉnh phong thì không cách nào tiến thêm một bước nữa, chỉ có thể cảm ngộ Huyền quan, chạm tới bình phong của Huyền quan, sau cùng phá vỡ Huyền quan và bước vào Huyền cảnh, như vậy mới có thể tiếp tục mạnh mẽ hơn.
Mà khi đang ở Phàm cảnh đỉnh phong, lại có thể tiến thêm một bước nữa, đạt tới trạng thái cực hạn như thế này, Sở Huyền cũng chưa từng nghe ai nói qua.
Hắn xuất thân từ Sở gia, lấy nội tình của Sở gia thì cũng không có ghi chép nào liên quan tới tình trạng hiện tại của hắn.
Sở Huyền cảm thấy, loại cảnh giới cực hạn này cực kỳ hiếm có, bởi vì Sở gia cũng không có ghi chép về phương diện này.
Đương nhiên cũng có một loại khả năng, những điển tịch mà hắn đọc ở Sở gia, vẫn còn quá ít, còn chưa đọc tới ghi chép liên quan tới phương diện này.
Lúc này, Huyền cảnh đã ngay trước mắt.
Chương 4: Đột Phá Huyền Cảnh !
“Ký chủ trạch được năm ngày, ban thưởng một rương Đại Huyền đan.”
Đến rồi!
Đại Huyền đan, vừa là đan dược đột phá Huyền cảnh cũng vừa là đan dược cần thiết để tu luyện ở Huyền cảnh.
Hệ thống khỉ gió này thật hào phóng, trực tiếp tặng cho mình cả một rương, mà không phải là loại bủn xỉn chỉ tặng cho một bình hay một viên
Sở Huyền lấy một bình đan dược ra, đổ một viên đan ra ngoài, bước vào trong phòng khoanh chân ngồi xuống, ném viên đan vào trong miệng chuẩn bị đột phá Huyền cảnh.
Đan dược vừa vào trong miệng liền tan ra như nước, chỉ cảm thấy cơ thể vang lên lách cách, Sở Huyền cảm nhận được thân thể của mình đang trải qua một loại lột xác nào đó, cả người đều có cảm giác lâng lâng khó tả.
Linh khí trong cơ thể cũng áp súc không ngừng, linh khí trong thiên địa điên cuồng chảy vào cơ thể, dần dần linh khí cũng hóa thành thực chất, lộ ra ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt.
Linh khí cũng được lột xác, đang được luyện hóa thành linh lực.
Trăm phần linh khí mới có thể luyện hóa thành một phần linh lực, lực lượng nắm giữ liền tăng lên gấp trăm lần.
Khả năng lột xác nhiều hay ít đều dựa vào ý chí tinh thần
Rào cản lớn nhất của Huyền quan, không phải là nhục thân lột xác, cũng không phải linh khí lột xác, mà là ý chí tinh thần lột xác.
Một bước lột xác này mới là chỗ quan trọng nhất.
Cũng là rào cản lớn nhất để đột phá Huyền cảnh.
Sở Huyền chỉ cảm thấy, bên trong ý chí tinh thần dường như có một gông xiềng, bẻ gãy gông xiềng, lại xuất hiện một cánh cửa.
Cánh cửa vẫn một mực đóng chặt, thì ngay lúc này lại có dấu hiệu nới lỏng.
Chỉ cần đẩy cánh cửa này ra sẽ bước vào một thế giới mới.
Rào cản thực sự khi bước vào Huyền cảnh!
Sở Huyền biết, chỉ cần đẩy cánh cửa này ra, ý chí tinh thần có thể hoàn thành thăng hoa, có thể cảm giác được ly thể, mới có thể cảm ngộ được sự huyền diệu của thế giới này.
Cánh cửa này là Huyền Diệu chi môn.
Đẩy Huyền Diệu chi môn ra, tiến vào thế giới mới.
Cái cửa này, chính là con lạch trời ngăn giữa Phàm và Huyền, cũng là một khảo nghiệm.
Không phá Huyền quan, cũng chỉ là phàm phu tục tử, tới sau cùng chỉ là một nắm cát vàng.
Phàm cảnh đỉnh phong có tuổi thọ không quá 150 năm.
Mà khi bước vào Huyền cảnh, tuổi thọ tăng lên 500 năm, nếu tu luyện công pháp đặc thù, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ tới 800 năm.
Sở Huyền đang phá tan cánh cửa này, mỗi một lần oanh kích, ý chí tinh thần sẽ đề thăng lên một lần, khe hở của cánh cửa sẽ càng lớn hơn một chút.
Sau khi oanh kích chín lần liên tục, một tiếng ầm ầm vang lên, cánh cửa kia đã triệt để sụp đổ.
Trong nháy mắt, Sở Huyền cảm thấy bản thân dường như tiến vào một thế giới mới.
Ý chí tinh thần được thăng hoa, đang trải qua một quá trình lột xác nào đó.
Ngay lúc này, hắn thấy bản thân đang ngồi xếp bằng, nhìn thấy mọi thứ bên trong tiểu viện, nhìn thấy con kiến đang bò dưới mặt đất trong tiểu viện.
Vào lúc này thế giới trở nên rõ ràng hơn.
Thậm chí có thể cảm nhận được linh khí chuyển động trong thiên địa.
Huyền cảnh đã xong!
Nhắm mắt lại, cũng có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, thậm chí còn càng rõ ràng hơn so với nhìn bằng mắt thường.
Cảm nhận ý chí!
Năng lực có được sau khi đột phá Huyền cảnh.
Ý chí tinh thần có thể cảm nhận được mọi thứ bên ngoài cơ thể, thực lực càng mạnh thì cảm giác Ý chí càng tăng.
Sở Huyền một lần nữa lấy ra viên Huyền đan rồi nuốt xuống, dùng để củng cố tu vi sau khi đột phá.
“Ký chủ trong lúc trạch đã đột phá, ban thưởng Mê Hồn thuật!”
Tiếng nhắc nhở của Hệ thống lại vang lên, Sở Huyền mừng rỡ không thôi, đột phá cũng được ban thưởng, rất tốt.
Cũng không biết, có phải là mỗi lần đột phá đều sẽ ban thưởng hay không.
Hắn lấy ra Mê Hồn thuật, trước mặt liền xuất hiện một cuốn sách nhỏ màu xám, Sở Huyền lật sách ra, vô số ký tự huyền ảo nhảy ra khỏi cuốn sách này rồi chui vào trong đầu của hắn.
Từng đợt cảm ngộ huyền ảo xuất hiện trong đầu, nửa giờ sau, Sở Huyền đã học xong Mê Hồn thuật.
Đây là một loại bí thuật, bí thuật có thể mê hoặc ý chí tinh thần, làm nhiễu loạn tinh thần đối thủ, thậm chí bí thuật này còn có thể nhiễu loạn thần hồn.
Đồng thời, tu luyện Mê Hồn thuật cũng có tác dụng đề thăng ý chí tinh thần và hiệu quả của thần hồn.
Sở Huyền còn lâu mới có thể tu luyện tới Thần hồn, muốn ngưng tụ ra Thần hồn, cũng không phải là chuyện dễ dàng, đó là một quá trình mà tinh thần ý chí phải trải qua lột xác thêm lần nữa, như vậy mới có thể ngưng tụ ra Thần hồn.
Sở Huyền vừa củng cố cảnh giới, vừa tu luyện Mê Hồn thuật, bởi vì trực tiếp lĩnh ngộ Mê Hồn thuật cho nên hắn tu luyện như nước chảy mây trôi, bỏ ra hơn một giờ đã tu luyện tới cảnh giới nhập môn.
Kết thúc tu luyện, Sở Huyền đi ra ngoài sân, thi triển Long Mãng Linh quyền một lần nữa.
Sau khi đột phá Huyền cảnh, uy lực của Long Mãng Linh quyền rất mạnh mẽ.
Đấm ra một quyền, linh lực phun trào, hóa thành một con cự mãng màu xám, tấn công ra một cách mạnh mẽ.
Sở Huyền đánh ra một quyền rồi lại một quyền, cự mãng màu xám, hoặc cắn, hoặc nhào, hoặc quất, tuy mạnh mẽ nhưng không thiếu phần linh hoạt.
Luyện xong Long Mãng Linh quyền, Sở Huyền lại thử nghiệm Mê Hồn thuật một chút, một gợn sóng vô hình tuôn trào ra ngoài.
Mê Hồn thuật trực tiếp công kích vào tinh thần của đối thủ, có thể khiến cho người đó rơi vào trạng thái mê hoặc, thậm chí có thể điều khiển được người bị mê hoặc, làm việc theo ý của mình.
Thi triển Mê Hồn thuật, lại tiêu hao ý chí tinh thần, mặc dù không so sánh cùng võ giả Huyền cảnh khác, nhưng Sở Huyền lại cảm thấy ý chí tinh thần của mình mạnh hơn rất nhiều so với võ giả Huyền cảnh khác.
Chương 5: Mời ngài ăn cơm !
Hắn có một suy nghĩ, liệu hệ thống có ban thưởng đan dược hoặc là linh vật gì đó để tăng ý chí tinh thần hay không.
Nếu như có công pháp tu luyện ý chí tinh thần, thì không còn gì tốt hơn.
Công pháp tu luyện ý chí tinh thần là loại công pháp rất trân quý và hiếm thấy.
Cho dù là toàn bộ Sở gia cũng chỉ có một loại môn công pháp tu luyện ý chí tinh thần có phẩm cấp Huyền kinh hạ phẩm.
Cho dù là vậy, thì Sở gia đứng sừng sững ở Tần quốc, chính là dựa vào môn công pháp bổ trợ này.
Môn công pháp này thuộc về công pháp hạch tâm của Sở gia, chẳng qua trước đây Sở Huyền chỉ có tu vi Khai Mạch, tuy là dòng chính nhưng cũng chưa nhìn thấy công pháp này.
Sau khi đột phá tới Huyền cảnh, Sở Huyền cũng cần một loại công pháp để tu luyện, sau khi Kim Cương Bất Hoại tới Huyền cảnh thì đã không còn giá trị để tu luyện.
Mà công pháp của hắn tu luyện trong Sở gia, chỉ có công pháp tu luyện từ Phàm cảnh tới Huyền cảnh tầng một, mỗi một hậu bối của Sở gia, chỉ khi nào đột phá tới Huyền cảnh thì mới có thể nhận được công pháp tiếp theo.
Sở Huyền không có ý định tiếp tục tu luyện công pháp của Sở gia, hắn đang chờ hệ thống tặng công pháp cho hắn.
Mặc dù Sở gia là một trong tam đại thế gia của Tần quốc, nhìn thì vô cùng cường đại, nhưng đặt ở Nam châu thì cũng là loại thường mà thôi.
Chẳng qua công pháp tu luyện của dòng chính Sở gia, chỉ là Huyền kinh thượng phẩm.
Công pháp tu luyện dưới Hư cảnh, gọi là Huyền kinh, chia ra làm ba cái đẳng cấp từ trên xuống dưới là thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm.
Mà ở đằng sau Hư cảnh còn có các loại cảnh giới như Hợp cảnh, Chân cảnh, Đế cảnh.
Công pháp tu luyện từ Chân cảnh trở xuống được gọi là Chân kinh, tuy có phân chia mạnh yếu nhưng không có đẳng cấp và phẩm giai cụ thể.
Trên Chân kinh thì là Đế kinh.
Sở Huyền cảm thấy, yêu cầu thấp nhất cũng phải là Đế kinh.
Mới trạch được vài ngày, công pháp cao cấp hơn, tạm thời Sở Huyền cũng không ôm hy vọng xa vời.
Bên trong dòng chính của Sở gia từng nghe đồn, Sở gia có nửa bộ Chân kinh nằm trong tay Sở Thiên Minh, mục tiêu cuối cùng của tất cả dòng chính là có thể tu luyện nửa bộ Chân kinh này.
Toàn bộ Sở gia, số người tu luyện được nửa bộ Chân kinh này, chỉ có thể đếm được ở trên đầu ngón tay, tất cả đều là trụ cột chính thức của Sở gia.
Hiện tại Sở Huyền chướng mắt nửa bộ Chân kinh này, chỉ có nửa bộ, chắc là phải cố hết sức mới có thể tu luyện tới Hợp cảnh.
Nằm ở trên ghế, Sở Huyền tiếp tục xem sách, tuy là vừa đột phá, nhưng cảnh giới đã tương đối vững chắc.
Muốn trạch được lâu dài thì tâm tính phải ổn định.
Cho nên, Sở Huyền đã hạ quyết tâm, bản thân phải đọc sách nhiều hơn, thứ nhất chính là để giết thời gian, thứ hai chính là mở rộng hiểu biết.
Tốt xấu gì Sở gia cũng là một thế gia có tiếng, có rất nhiều sách, nếu đọc hết tất cả sách thì chắc chắn có thể tăng thêm kiến thức ở thế giới này.
Trước mắt, Sở Huyền chỉ hiểu rõ tương đối về Tần quốc, ngay cả Nam châu cũng chưa hiểu được nhiều, nói gì tới những khu vực nằm ngoài Nam châu.
Sở gia tích trữ rất nhiều sách, nô bộc là không thể nào mang tới đây, cho nên lần sau khi Sở Vân tới đây, nhất định phải nhờ nàng giúp một tay, sao chép nhiều sách mà Sở gia cất giữ ra một phần mang theo.
Đang đọc sách, đột nhiên hắn có cảm giác, bên ngoài tiểu viện có một tên nô bộc mang theo tráp cơm tới.
Bây giờ còn chưa tới thời gian dùng cơm, thời gian nô bộc đưa cơm tới mỗi ngày đều cố định, hơn nữa mỗi lần mang tới đều là hai tên nô bộc cùng đi.
Quản gia sắp xếp nô bộc, dưới tình huống không có gì đặc biệt thì sẽ không đổi người.
Trong cảm giác thì gã nô bộc tới đưa cơm hôm nay, lại là một người mới.
Sở Huyền cảm giác được, gã nô bộc này dường như có điều gì bất thường.
Chân mày Sở Huyền hơi nhíu lại, chẳng lẽ có người nào trong Sở gia muốn nhằm vào mình?
Không có lý do gì cả.
Bản thân ở bên trong dòng chính của Sở gia, chỉ có gia gia Sở Thiên Minh là không thích mình, còn thế hệ thúc bá cũng chưa từng nhằm vào mình lần nào.
Còn về phần trong cùng thế hệ, bản thân cũng đã bị trục xuất khỏi Tổ trạch, bị gạt ra ngoài rồi.
Thì càng không có động cơ để nhằm vào mình.
Tuy Sở gia là một đại thế gia, nhưng tranh đấu giữa dòng chính với nhau cũng không quá kịch liệt.
Sở Huyền nhìn vào gã nô bộc đang bước vào, bắt đầu bày đồ ăn ra mặt bàn.
Khi hắn cảm giác những thức ăn ở trên bàn, phát hiện ở bên trong có trộn lẫn vài trứng côn trùng nho nhỏ.
Nếu như hắn không đột phá tới Huyền cảnh, thì tuyệt đối không thể nào phát hiện trong cơm có trộn lẫn một số trứng trùng.
Trứng độc cổ?
Hắn có thể cảm giác được, chỉ là loại độc cổ rất bình thường, đối với hắn cũng không có uy hiếp, vì hắn đã đột phá đến huyền cảnh.
Đối phương không có ý định giết hắn mà là muốn khống chế hắn!
“Thập Tam thiếu gia, mời ngài ăn cơm.”
Sau khi gã bô bộc bày thức ăn ra bàn xong thì lui sang một bên.
Sở Huyền vẫn nằm ở trên ghế như cũ, hắn nhìn về phía gã nô bộc rồi mở miệng hỏi: ” Ngược lại Bản thiếu cảm thấy rất hiếu kỳ, là ai phái ngươi tới đây?”
“Hả?”
Gã nô bộc ngây người, đưa mắt nhìn về Sở Huyền, “Là đại quản gia sai bảo.”
Đại quản gia chính là người đưa Sở Huyền tới đây, là tâm phúc của Sở Thiên Minh, đại quản gia của Tổ trạch Sở gia.
Sở Huyền quyết định dùng thử Mê Hồn thuật lên người gã nô bộc này, một gã nô bộc vừa mới tu luyện tới giai đoạn Tụ Khí trong Phàm cảnh, tuyệt đối không thể nào kháng cự lại sự khống chế của Mê Hồn thuật.
Sau đó hắn dùng ý chí tinh thần ngưng tụ, thi triển Mê Hồn thuật, một tầng gợn sóng vô hình xâm nhập vào trong đầu của gã nô bộc.
Chương 6: Gian Tế Tà Giáo !
Chỉ trong giây lát, gã nô bộc liền không còn phản kháng, ánh mắt đã trở nên ngốc trệ.
“Nói đi, ngươi là ai, là ai phái ngươi tới?”
Trong mắt Sở Huyền lộ ra một tia sắc bén, không cần biết kẻ chủ mưu là ai, dám can đảm mưu hại mình thì tuyệt đối không thể tha thứ.
Thực lực bản thân chưa đủ cường đại, tạm thời cần phải ẩn nhẫn một chút, chờ tới khi thực lực cường đại, chuyện đầu tiên sẽ giết chết hắn!
“Ta là giáo đồ của Tà giáo, cũng không có ai phái ta tới, ta nhìn thấy có cơ hội khống chế ngươi, cho nên đã bẩm báo trưởng lão Tà giáo, sau đó ta liền tới đây…”
Tà giáo, là nhân tố không ổn định nhất trong nội bộ của Tần quốc, thế lực đứng sau là Tà Vương đình!
Tà Vương đình là một quốc gia rất đặc thù ở Nam châu, người ở trong đó đều tu luyện Tà công, không có quá nhiều quy tắc ràng buộc.
Những người tu luyện Tà công đều tranh đấu mỗi ngày, nào là chém giết, thôn phệ lẫn nhau chỉ vì giúp bản cường đại hơn.
Số người trong cảnh nội của Tà Vương đình là ít nhất, nhưng thực lực lại cực kỳ cường đại, cũng hay âm mưu với các nước xung quanh.
Nhất là Tà Vương nhất mạch một mực quản lý Tà Vương đình, thực lực mạnh quá sức tưởng tượng, bằng không thì làm sao có thể thống trị tà tu bên trong?
Trong tám nước còn lại của Nam châu đều tồn tại Tà giáo, Tà tu hoặc là Tà giáo được thành lập từ Tà Vương đình, hoặc là Tà tu do Tà Vương đình bồi dưỡng ở bên trong.
Hành tung của Tà giáo rất thần bí, bọn chúng am hiểu việc ẩn núp, giết mãi không hết, là nhân tố không ổn định lớn nhất trong cảnh nội của các quốc gia.
Người bên trong Tà giáo cũng không giống với một số giáo phái khác, tự xưng là cái gì mà Thánh giáo, bọn họ chỉ tự nhận mình là giáo đồ của Tà giáo.
Bởi vì Tà giáo chính là một đám người tu luyện Tà công, bọn họ biết mình đều là những người tà ác, bởi vậy cũng không thể tự xưng là Thánh giáo.
Sở Huyền nghe thấy gã nô bộc này chính là giáo đồ của Tà giáo, thì trong lòng liền giật thót, tại sao mình lại bị Tà giáo để mắt tới?
Không đúng, chắc là chỉ có tên giáo đồ này để mắt mình.
Không ngờ Sở gia lại có gian tế của Tà giáo lẻn vào!
Chẳng lẽ Tà giáo muốn phát động tập kích đối với Sở gia?
Nếu như chỉ là Tà giáo, dùng thực lực của Sở gia thì cũng đủ để ứng phó.
Sở Huyền lo lắng chính là, Tà Vương đình để mắt tới Sở gia, hoặc là để mắt tới Tần quốc, chuẩn bị phát động tập kích.
Đến giai đoạn này, Sở gia cũng không thể xảy ra chuyện gì, một khi Sở gia xảy ra chuyện gì, thì hắn làm sao có thể an ổn trạch ở đây tới khi mạnh lên?
Cũng không biết, đến tột cùng có bao nhiêu gian tế của Tà giáo ẩn núp bên trong Sở gia, nhất định phải nhắc nhở gia gia Sở Thiên Minh một chút, phải rà soát lại Sở gia một cách triệt để, bắt được toàn bộ gian tế đang ẩn núp!
Trải qua quá trình suy luận, Sở Huyền bèn thở dài một hơi, lần hành động này là do tên Tà Giáo đồ này tự hành động.
Hắn thấy được cơ hội khống chế bản thân, là một người thuộc dòng chính của Sở gia, cho nên chuẩn bị âm thầm khống chế mình nhằm ghi điểm với trưởng lão Tà giáo.
Sở Huyền đang nghĩ, tên Tà Giáo đồ này cảm thấy hiện tại là một cơ hội tốt, một cơ hội có thể khống chế dòng chính của Sở gia, như vậy chắc chắn những tên Tà Giáo đồ khác cũng có suy nghĩ này.
Nếu như Sở gia có Tà Giáo đồ Huyền cảnh ẩn núp, lỡ như để mắt tới chính mình thì chính là phiền toái lớn rồi.
Cho nên, vì để cho bản thân có thể trạch một cách an toàn, trạch tới thoải mái thì nhất định phải giúp Sở gia quét sạch lũ gian tế bên trong.
Nhất định phải nhắc nhở gia gia Sở Thiên Minh của mình một chút.
Nhưng mà làm sao nhắc nhở đây?
Sở Huyền cũng không muốn lộ ra thực lực của mình, hắn cũng không có ý định rời khỏi viện tử này nửa bước, hơn nữa chỉ có ẩn giấu thực lực thì kẻ địch mới có thể giảm xuống sự chú ý đối với mình.
Trước khi chưa đủ mạnh mẽ, nhất định phải cẩn thận từng chút một, không được cẩu tả!
Trong lúc Sở Huyền đang suy nghĩ, đã phân tâm không chế, nên Mê Hồn thuật bị chấn động, dù sao cũng là lần đầu tiên thi triển Mê Hồn thuật, bởi vì không thể khống chế hoàn mỹ, cho nên đã huỷ đi một nửa ý chí của tên nô bộc này.
Kể từ đó, Sở Huyền không có khả năng giao gian tế sống cho Sở Thiên Minh, bằng không dưới sự điều tra của hắn, chắc chắn sẽ biết ý chí tinh thần của tên gian tế này bị hủy một nửa.
Tới lúc đó thực lực của mình sẽ bị nghi ngờ, gây chú ý, thậm chí đoán ra bản thân mình đang ẩn giấu thực lực, có phải là có mục đích gì khác hay không.
Gần một nửa ý chí tinh thần bị phá hủy, đối tên gian tế này chỉ tu luyện tới giai đoạn Tụ Khí, là tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí sẽ biến thành kẻ ngu ngốc.
Cho dù không trở thành ngu ngốc đi nữa thì cũng sẽ xuất hiện tình huống tư duy hỗn loạn, không khống chế được cảm xúc.
Để phòng ngừa người khác phát hiện thương tích của kẻ này, chỉ có thể đánh chết hắn.
Đương nhiên là người chết thì sẽ không có ai phát hiện ra hắn từng bị tổn thương ý chí tinh thần.
Dù sao, chỉ là một gã Phàm cảnh mà thôi, sau khi chết thì ý chí tinh thần sẽ không để lại chút ba động nào.
Sau khi Sở Huyền mất khống chế phá hủy một nửa ý chí tinh thần của gã gian tế, mặt mũi của đối phương trở nên vặn vẹo, giống như rơi vào một loại trạng thái hỗn loạn.
Cũng không lâu lắm, hai tên nô bộc vốn được sắp xếp đã đưa cơm tới.
Sở Huyền lập tức thả tên gian tế của Tà giáo ra, bắt đầu giả bộ đại chiến với đối phương.
Chẳng qua gian tế của Tà giáo chỉ là vừa mới vào Tụ Khí, Sở Huyền cũng biểu hiện ra thực lực vừa mới vào Tụ Khí, mấy ngày trước hắn là Khai Mạch cảnh, hiện tại đột phá tới Tụ Khí cũng sẽ không để cho người khác nghi ngờ.
Hơn nữa, hắn biểu hiện vừa đột phá không lâu, thực lực còn không bằng gian tế Tà giáo, đang lộ ra dáng vẻ ngăn cản một cách chật vật, như thế mới có thể phù hợp với tính cách của hắn.
Là một tên cặn bã trong hàng ngũ dòng chính của Sở gia!
“Làm càn, dám can đảm tập kích Thập Tam thiếu!”
Hai gã nô bộc đưa cơm tới vừa nghe được tiếng chiến đấu thì nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy Sở Huyền trốn tránh chật vật, ngàn cân treo sợi tóc thì lập tức kinh hãi.
Cho dù Sở Huyền có bị xa lánh như thế nào đi nữa thì cũng là huyết mạch dòng chính của Sở gia, không phải là những người nô bộc như bọn họ có thể đắc tội.
Nô bộc tập kích dòng chính của Sở gia, đây chính là tội lớn!
“Tà Giáo đồ?”
Khi nhìn thấy tên nô bộc kia, thi triển ra Tà công, bọn họ rất sợ hãi.
Chương 7: Vị thiếu gia này rất phế vật !
Hai tên nô bộc đều có tu vi tụ khí Phàm cảnh, vừa thả tráp cơm xuống là nhảy vào cứu người.
Bọn họ đều ý thức được, tên nô bộc này là gian tế của Tà giáo, chỉ cần bắt được tên gian tế này thì bọn họ cũng xem như là lập công.
Lập được công lớn như thế thì chắc chắn sẽ có phần thưởng rất khủng, bọn họ sẽ có cơ hội thu được tài nguyên đột phá tới Huyền cảnh.
Nô bộc của Sở gia, phần lớn đều có thực lực Phàm cảnh, một khi đột phá tới Huyền cảnh sẽ trở thành quản sự của Sở gia, không cần biết là được cử đi tới đâu trong Sở quận, hay là ở lại trong Sở gia tộc, thân phận địa vị đều vô cùng cao quý.
“Giết chết hắn, nhanh giết chết hắn cho ta!”
Sở Huyền lộ ra dáng vẻ tức nổ phổi.
“Một tên nô bộc mà cũng dám tập kích bản thiếu, giết chết hắn cho ta!”
Hai tên nô bộc liên thủ với nhau, chẳng mấy chốc đã khống chế được Tà Giáo đồ, mà Sở Huyền nhân cơ hội xuất thủ, hét lớn: “Dám tập kích bản thiếu, chết đi cho ta!”
“Thập Tam thiếu, không thể giết !”
Hai tên nô bộc nhức cả trứng, đây chính là gian tế, giữ lại khi còn sống thì mới có tác dụng lớn, sao có thể giết được?
Quả nhiên là vị thiếu gia này rất phế vật trong dòng chính !
Tuy nhiên, một quyền của Sở Huyền đã đánh vào trên cổ họng của tên gian tế, một tiếng răng rắc, hai mắt tên gian tế liền trợn tròn, trong miệng phun ra một búng máu tươi, chỉ trong chốc lát đã tắt thở nghẹo cổ sang một bên.
Hai tên nô bộc cũng không biết phải làm gì!
Mà sau khi Sở Huyền giết chết gian tế, sắc mặt hắn trắng nhợt, sau đó xoay người sang chỗ khác làm ra vẻ buồn nôn!
“Thập Tam thiếu, đây là gian tế Tà giáo, chúng ta phải bẩm báo cho đại quản gia.”
Hai tên nô bộc cũng không biết nên nói gì, Thập Tam thiếu quả nhiên là phế vật.
Mới giết một tên gian tế thôi mà đã không chịu được mùi máu tươi, phải nôn nửa một trận!
Sở Huyền liền khoát tay, bảo hai tên nô bộc xéo đi.
Nô bộc khênh thi thể tên gian tế kia lên rồi rời khỏi, Sở Huyền quay trở lại trên ghế nằm, bắt đầu nhớ lại biểu hiện của mình vừa rồi, chắc là đóng kịch đạt rồi chứ?
Chỉ có làm như vậy, gia gia Sở Thiên Minh mới càng chán ghét mình, hoàn toàn gạt ra ngoài lề, không có khả năng trở về dòng chính, cũng sẽ không còn giá trị để gia tộc bồi dưỡng.
Mà sau khi điều tra kỹ trong Sở gia một lần, nếu có gian tế rình rập thì cũng sẽ không dám liều lĩnh ra tay đối với mình, phế vật dòng chính không có bao nhiêu giá trị để lợi dụng thì cần gì phải mạo hiểm ra tay?
Chắc là đoạn thời gian sau này có thể núp lùm ở đây một cách yên ổn.
“Ký chủ giết Tà Giáo đồ định phá hoại quá trình trạch, ban thưởng một rương Dưỡng Thần đan.”
Hệ thống lại vang lên nhắc nhở.
Không ngờ lại kích hoạt ban thưởng ngẫu nhiên một lần nữa.
Sở Huyền vội nhận lấy Dưỡng Thần đan, đây là một loại đan dược rất bổ ích đối ý chí tinh thần, không chỉ có tác dụng ở Huyền cảnh, cho dù đột phá tới Linh cảnh thì vẫn có công hiệu đề cao ý chí tinh thần.
Đan dược lấy từ hệ thống đều không phải loại đan dược bình thường.
Chính là loại có hiệu quả tốt nhất.
Sau đó hắn lấy một bình ra, đổ một viên Dưỡng Thần đan ra rồi bỏ vào mồm
Đan dược tan ra trong nháy mắt, một cỗ dược lực ấm áp chảy thẳng lên não của hắn, chỉ trong nháy mắt, Sở Huyền đã cảm thấy tinh thần rất thoải mái, ý chí đối với việc cảm nhận thiên địa đã trở nên rõ ràng hơn một chút.
Nằm ở trên ghế, yên lặng luyện hóa đan dược, cảm nhận được phạm vi rà soát của mình không ngừng tăng lên, ý chí tinh thần được tăng cường liên tục.
Tổ trạch của Sở gia, trong đại sảnh nghị sự, gần như Sở Thiên Minh bị chọc giận tới điên lên rồi.
“Phế vật, quả là phế vật, làm sao mà đứa con mà Lạc nhi sinh ra lại phế vật đến như vậy, ném hết thể diện của Sở gia ta rồi !”
Trong đại sảnh nghị sự, những người khác của Sở gia đều câm nín, chờ đợi sau khi Sở Thiên Minh phát tiết xong rồi lại tiếp tục nghị sự.
“Lạc nhi thiên tư xuất chúng, sinh ra đứa con phế vật như vậy đều do nữ nhân kia, bằng không Lạc nhi của ta làm sao lại sinh ra một đứa con phế vật như vậy?”
Những người khác tiếp tục câm nín.
Đứa con thứ ba của mình có thiên tư xuất chúng như vậy, lại sinh ra một đứa con phế vật, tất cả đều là do mẹ của Sở Huyền!
Sở Thiên Minh đã bị chọc giận tới mức điên cuồng, trong nô bộc của Sở gia có gian tế của Tà giáo, lúc đầu đã bắt sống nhưng lại bị Sở Huyền giết đi!
Giết gian tế, chắc chắn hắn sẽ rất tức giận, nhưng thực sự làm cho hắn tức giận tới mức nổi điên chính là sau khi Sở Huyền giết chết tên gian tế kia, thế mà không chịu được cảnh máu tanh đã nôn mửa liên tục.
Quả thực là phế vật !
Phế vật như vậy thì làm sao có thể làm nên chuyện lớn?
Đây mới là nguyên nhân chính làm cho hắn bị chọc giận tới mức xì khói.
Vào lúc này, Sở Thiên Minh đang suy nghĩ có nên để cho Sở Vân, cháu gái bảo bối của mình cách xa Sở Huyền một chút hay không.
Nhỡ đâu thuộc tính phế vật của Sở Huyền kia lại truyền cho Sở Vân thì làm sao bây giờ?
Nếu như cháu gái của mình bị hắn lây bệnh, lại biến thành phế vật thì xem như là tổn thất to lớn!
Sở Thiên Minh mắng một hồi, mới thở phì phò ngồi xuống ở chủ vị, quan sát mọi người trong phòng, lúc nhìn thấy thanh niên ngồi ở cuối cùng thì vẻ mặt mới hòa hoãn bình tĩnh trở lại.
Trong lòng thầm kêu may mắn, trong đời thứ ba của hắn không phải ai cũng phế như Sở Huyền vậy, cuối cùng cũng xuất hiện hậu bối có thiên tư xuất chúng.
Ví dụ như, Sở Thanh cháu đích tôn, người có thể tham gia vào nghị sự, tuổi còn trẻ mà đã là Huyền cảnh tầng bốn, sắp đột phá tới Huyền cảnh tầng năm.
Chẳng những thiên phú tu luyện xuất chúng, phương thức làm việc cũng rất lão luyện, thậm chí đã vượt qua không ít người thế hệ trước.
Lần này, cho Sở Thanh tham gia vào việc điều tra gian tế cũng chính là để cho hắn có thêm nhiều kinh nghiệm hơn.
Sở Thiên Minh đã xem hắn như là người thừa kế tương lai của Sở gia để bồi dưỡng.
Chương 8: Đồng Trần Thuật !
Trong số những người con của hắn thì hắn coi trọng nhất là đứa con trai thứ ba, nhưng lại làm trái lời hắn hủy đi hôn ước, suýt chút nữa đã làm hắn tức chết, đồng thời lại còn mất tích, tìm mãi mà không thấy tung tích.
Bởi vậy, Sở Thiên Minh đặt hết hy vọng vào đời cháu, từ trong đời cháu chọn ra người xuất sắc nhất để bồi dưỡng.
Sở Huyền rất phiền muộn.
Phần thưởng Đế kinh mà hắn mong đợi cũng không xuất hiện.
Nguyên nhân có lẽ là do thời gian trạch chưa đủ dài.
Có điều hắn cũng không có sốt ruột, nuốt Dưỡng Thần đan để tăng cường ý chí tinh thần, đồng thời cũng ăn Đại Huyền đan để tăng cường linh lực.
Thực lực của hắn được tăng cường liên tục, đã đạt tới Huyền cảnh tầng một đỉnh phong.
Mười ngày sau.
Tới thời gian trạch được mười ngày trong tiểu viện, rốt cuộc công pháp Đế kinh mà hắn mong đợi đã xuất hiện.
“Ký chủ trạch mười ngày, ban thưởng Đại La Đế kinh.”
Một cuốn sách có phong cách cổ xưa xuất hiện, mơ hồ lộ ra uy áp bá đạo.
Sở Huyền kích động tới mức run rẩy, Đế kinh, công pháp tu luyện tới Đế cảnh.
Nửa bộ Chân kinh đã có thể giúp Sở gia đứng vững trong tam đại thế gia của Tần quốc tới mấy ngàn năm.
Từ đó có thể thấy được sự quý giá và cường đại của Đế kinh.
Mà đây chỉ là phần thưởng khi hắn trạch đúng mười ngày, có thể tưởng tượng ra, trạch càng lâu tại một chỗ thì sẽ được ban thưởng càng cao cấp.
Nếu như bản thân trạch một tháng hoặc là trạch một năm, vậy thì hệ thống sẽ ban thưởng cho công pháp có đẳng cấp gì?
Sở Huyền lật Đế kinh ra, vô số ký tự bay ra ngoài rồi chui vào trong đầu của hắn.
Trong đầu, những thứ liên quan tới cảm ngộ tu luyện Đế kinh đều được hiện ra trước mắt.
Một tiếng sau, Sở Huyền mở to hai mắt ra, cất Đế kinh vào bên trong không gian của Hệ thống.
Không hổ danh là Đế kinh, cho dù là chân kinh cũng không bì nổi chứ đừng nói là Huyền kinh thượng phẩm của Sở gia.
Sở Huyền lại ném một viên Đại Huyền đan vào mồm, bắt đầu tu luyện công pháp huyền cảnh của Đại La Đế kinh.
Hắn đã đạt tới cảnh giới Huyền cảnh tầng một, từ khi tu luyện Đại La Đế kinh, căn cơ ngày càng hùng hậu, nhưng cảnh giới lại bị hạ xuống một chút.
Mặc dù cảnh giới có hạ xuống một chút, thế nhưng thực lực lại tăng lên gấp đôi.
Lúc này mà thi triển Long Mãng Linh quyền sẽ có uy lực mạnh hơn trước, công kích càng mau chóng mãnh liệt hơn.
Chẳng mấy chốc một viên Đại Huyền đan đã luyện hoá xong, tốc độ luyện hóa đan dược nhanh hơn gấp ba lần so với trước khi tu luyện Đế kinh.
Thời gian một ngày trôi qua, Sở Huyền đã khôi phục lại cảnh giới Huyền cảnh tầng một đỉnh phong, đồng thời có dấu hiệu sắp đột phá tới Huyền cảnh tầng hai.
Đại Huyền đan là đan dược cực phẩm trong giai đoạn Huyền cảnh, không có chút tác dụng phụ nào, tu vi của hắn tăng lên rất nhanh.
Đồng thời, Sở Huyền còn có hệ thống hỗ trợ, sẽ không xuất hiện tình huống cảnh giới không vững chắc.
Hắn chỉ cần nhanh chóng đột phá là được rồi, không cần lo lắng sẽ xuất hiện tình huống cảnh giới không vững chắc.
Sở Huyền đang nghĩ tới một vấn đề, nô bộc đưa cơm tới bởi vì không phải là võ giả Huyền cảnh cho nên không thể cảm nhận được cảnh giới của hắn.
Nếu như đại quản gia, hoặc là võ giả Huyền cảnh khác tới, thực lực của hắn sẽ bị bại lộ.
Mà một khi thực lực bại lộ, chắc chắn Sở Thiên Minh sẽ để ý tới hắn một lần nữa, thậm chí còn cảm thấy hắn là một thiên tài, nếu như vậy thì hắn sẽ bị nhiều người chú ý hơn.
Đây không phải là kết quả mà Sở Huyền mong muốn.
Cho nên, bây giờ hắn cần là công pháp hoặc là bảo vật nào đó giúp hắn ẩn dấu tu vi.
Mà chuyện này thì chỉ có thể dựa vào hệ thống.
Vào ngày thứ mười một, nguyện vọng của Sở Huyền đã được thực hiện.
“Ký chủ đã trạch mười một ngày, lĩnh ngộ chân lý khiêm tốn của trạch, ban thưởng Đồng Trần thuật.”
Đồng Trần thuật là một loại bí thuật.
Cũng không phải chỉ đơn thuần là một bí thuật thu liễm khí tức ẩn dấu tu vi, mà bí thuật này có thể hòa vào với hoàn cảnh với môi trường cùng vạn vật.
Ví dụ như đứng ở trước một gốc cây, trong cảm nhận của người xung quanh thì hắn chính là gốc cây đó.
Đứng cạnh hòn non bộ, thì hắn sẽ trở thành hòn non bộ đó.
Càng đáng sợ hơn, nếu hắn đứng chung một chỗ cùng với những người khác thì mọi người sẽ không nhìn thấy hắn, mà sẽ chỉ nhìn thấy được những người đứng ở bên cạnh hắn, hoặc có thể nói hắn sẽ giả trang thành những người bên cạnh.
Chẳng qua thu liễm khí tức, che dấu tu vi chỉ là một thủ đoạn nhỏ trong đó mà thôi.
Sở Huyền mừng rỡ không thôi, Đồng Trần thuật tuyệt đối là bí thuật cấp độ Đế kinh.
Không do dự chút nào, hắn liền tu luyện Đồng Trần thuật.
Bởi vì thông qua hệ thống trực tiếp lĩnh ngộ, cho nên độ khó khi tu luyện đối với hắn đã không còn.
Chỉ hao phí thời gian gần nửa ngày, hắn đã tu luyện Đồng Trần thuật tới cảnh giới nhập môn.
Sau khi nhập môn, Đồng Trần thuật sẽ vận chuyển liên tục, cảnh giới tu vi của hắn sẽ trở thành Tụ Khí của Phàm cảnh.
Hiện tại Sở Huyền đang nằm ở trên ghế, nếu như dùng tinh thần cảm giác thì sẽ chỉ nhìn thấy cái ghế trống, mà không thể nhìn thấy Sở Huyền.
Đây chính là sự đáng sợ của Đồng Trần thuật.
Sau khi tu luyện Đồng Trần thuật, Sở Huyền trạch càng thêm thoải mái, về phần chuyện Sở gia đang điều tra gian tế, hắn cũng không để ý.
Từ trong miệng của gã nô bộc đưa cơm tới, hắn biết Sở gia cử hành đại hội giao đấu, chọn lựa nô bộc có tư chất tốt để tiến hành bồi dưỡng trọng điểm.
Gã nô bộc đưa cơm tới may mắn giành được một danh ngạch bồi dưỡng, hắn có thể cảm nhận, gã nô bộc này vô cùng hưng phấn.
Lần đại hội này là do đường huynh Sở Thanh phụ trách.
Chương 9: Trảm Linh đao !
Sở Huyền biết ngay, đây là Sở gia muốn mượn lần đại hội tuyển chọn nô bộc này, để bắt được gian tế ẩn núp, thậm chí còn lên kế hoạch lợi dụng gian tế diệt đi thế lực ẩn núp của Tà giáo ở Sở Quận.
Đồng thời Sở Thiên Minh muốn Sở Thanh rèn luyện có thêm kinh nghiệm.
Sở gia đối phó với Tà giáo như thế nào, Sở Huyền không xen vào và cũng không muốn quản, hắn chỉ muốn trạch một cách thoải mái, dần trở nên cường đại.
Chỉ cần cường đại hơn, đừng nói là Tà giáo, thậm chí là Tà Vương đột kích, hắn cũng không cần lo lắng.
Nếu như chọc tức mình, dùng một bàn tay đập chết như đập con muỗi là được.
Điều kiện đầu tiên của tất cả những suy nghĩ này là thực lực của mình phải đủ cường đại.
Cho nên, Sở Huyền vừa đọc sách, vừa tu luyện, không lãng phí một giây một phút nào.
Đại Huyền đan và Dưỡng Thần đan, mỗi ngày hắn đều ăn vào mấy viên.
Rốt cuộc thực lực của hắn cũng đột phá tới Huyền cảnh tầng hai, tốc độ tu luyện bực này nếu như được truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ dọa chết cả một đám thiên kiêu!
Sau khi được Dưỡng Thần đan thẩm thấu vào, ý chí tinh thần của hắn tăng trưởng một cách nhanh chóng, cảnh giới Huyền cảnh tầng hai, ý chí tinh thần cũng không yếu hơn võ giả Huyền cảnh tầng bốn.
Mỗi lần Sở Vân tới đều sao chép cho Sở Huyền không ít sách bên trong tàng Kinh các, sau đó nàng lại trở về Tổ trạch bế quan mau chóng đột phá Huyền cảnh.
Sở Huyền đưa cho nàng ba viên Đại Huyền đan và Dưỡng Thần đan, lấy cớ là do cha mình để lại, Sở Vân không từ chối được nên chỉ có thể nhận lấy.
Trong suốt thời gian qua, hệ thống ban thưởng một rương Đại Huyền đan và Dưỡng Thần đan, nhưng lại không ban thưởng công pháp hay bảo vật gì để tu luyện ý chí tinh thần.
Thay vào đó phần thường lại là một môn Đao pháp, đẳng cấp Huyền kinh thượng phẩm.
Cùng với một môn tiểu bí thuật.
Ngoại trừ mỗi ngày được ban thưởng cố định ra, Sở Huyền cũng không có kích hoạt ban thưởng ngẫu nhiên, từ đầu tới cuối không tìm thấy quy luật ban thưởng ngẫu nhiên của hệ thống.
Nói theo một cách khác, căn bản là ban thưởng ngẫu nhiên cũng không có quy luật.
Sở Vân bế quan ba ngày, đã thuận lợi đột phá tới Huyền cảnh, tốc độ nhanh chóng tới mức chóng mặt, Sở Huyền biết đây là do công hiệu của Đại Huyền đan và Dưỡng Thần đan.
Những người khác của Sở gia lại không biết tình huống cụ thể, nên ai nấy đều sợ hãi thán phục, nói thiên phú của Sở Vân kinh người.
Sở Thiên Minh thì lại vui sướng tới phát điên phát dại.
Sau khi đột phá tới Huyền cảnh, Sở Vân lại tới từ biệt Sở Huyền, nàng ta muốn rời khỏi lãnh địa của gia tộc, đi ra ngoài lịch luyện nâng cao kinh nghiệm cho bản thân.
Dòng chính của Sở gia, chỉ có sau khi đột phá tới Huyền cảnh thì mới được phép rời khỏi lãnh địa gia tộc, đi ra ngoài lịch luyện, Sở Huyền cũng rất thèm muốn, hắn còn chưa rời khỏi lãnh địa gia tộc bao giờ.
Đừng nói tới Tần quốc, ngay cả vùng đất Sở Quận do Sở gia kiểm soát, hắn cũng chưa từng được nhìn thấy.
Bây giờ hắn phải trạch tới khi nào mạnh mẽ hơn, nên chỉ có thể thèm tới nhỏ cả dãi, ngay cả cổng viện cũng không dám bước ra.
Sau khi Sở Vân rời khỏi thì không có ai tới thăm hắn.
Muốn trạch một cách thoải mái thì nhất định tâm trạng phải ổn định, về phần bế quan tu luyện thì lại không có.
Tu vi không ngừng tăng lên, cũng không cần phải bế quan, có lẽ đây chính là điều hệ thống muốn.
Một lần bế quan chính là mấy tháng mấy năm, vậy thì trạch cũng không còn ý nghĩa.
Trước khi Sở Vân rời khỏi, đã muốn cầu tình với Sở Thiên Minh, để Sở Huyền được trở lại Tổ trạch.
Tuy nhiên Sở Huyền liền cự tuyệt, nói rằng gia gia sẽ rất tức giận, về Tổ trạch thì chắc chắn không thoải mái, nhỡ đâu sau khi nàng rời đi thì mình sẽ bị phạt nặng, tới lúc đó sẽ không có ai đứng ra cầu tình giúp mình.
Nghe thấy Sở Huyền nói như vậy, thì Sở Vân mới bỏ cái ý nghĩ cầu xin này, tuy nhiên lại cam đoan đợi sau khi nàng lịch luyện trở về, thì sẽ cầu tình giúp hắn lần nữa.
Đồng thời động viên Sở Huyền nhanh chóng đột phá tới Huyền cảnh, như thế cũng không bị trói buộc ở bên trong lãnh địa gia tộc.
Ở dưới sự nhờ vả của Sở Huyền, Sở Vân đã sao chép rất nhiều sách.
Thời gian trôi qua như con nước, hôm nay Sở Huyền đã trạch ở trong tiểu viện này tới ngày thứ hai mươi.
Lại chờ thêm mười ngày nữa, Sở Huyền rất mong chờ phần thưởng tiếp theo.
Hiện tại tu vi của hắn đã là Huyền cảnh tầng sáu, Đại Huyền đan và Dưỡng Thần đan vẫn còn đầy hai rương, ngoại trừ hệ thống ban thưởng cố định mỗi ngày, trong đó có một rương là kích hoạt ban thưởng ngẫu nhiên.
Cuộc thi đấu nô bộc của Sở gia đã kết thúc, người phụ trách đưa cơm và quét dọn tiểu viện cho hắn đã được đổi thành người khác.
Bắt được bao nhiêu gian tế của Tà giáo thì Sở Huyền không biết.
Chỉ có điều, Sở gia muốn triển khai hành động đối với thế lực của Tà giáo ẩn núp bên trong Sở Quận.
Người phụ trách tiêu diệt toàn bộ thế lực Tà giáo ở trong Sở Quận chính là Sở Thanh.
Hôm qua, trước khi Sở Thanh rời đi có đi tới tiểu viện của hắn một lần, hỏi xem Sở Huyền có muốn theo hắn đi ra ngoài lịch luyện một phen để mở mang tầm mắt hay không, hắn sẽ cầu tình với gia gia để cho Sở Huyền đi cùng.
Nhưng Sở Huyền lại trực tiếp cự tuyệt.
Nói đùa gì vậy, bản thân mới chỉ Huyền cảnh mà thôi, bây giờ nếu như rời khỏi chỗ này, thứ nhất khoảng thời gian tích luỹ trạch ở đây bị xoá sạch, lại bắt đầu lại từ con số không.
Thứ hai Huyền cảnh đi ra bên ngoài cũng không an toàn, tuy rằng có cường giả của Sở gia âm thầm bảo vệ, nhưng lỡ như xuất hiện tình huống ngoài ý muốn thì sao, chẳng phải là cái mạng nhỏ này sẽ khó giữ sao?
vẫn nên trạch ở bên trong lãnh địa gia tộc mới an toàn, vừa không sợ nguy hiểm lại có thể mạnh lên từng ngày.
Khi Sở Thiên Minh biết Sở Huyền không muốn rời đi, lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm ở bên ngoài, dáng vẻ nhát chết kia khiến cho hắn mất bình tĩnh mà sôi máu gà một lần nữa.
Trước kia đứa con trai thứ ba của mình xuất chúng bao nhiêu, thì đứa cháu này lại phế vật đến bấy nhiêu.
Đều là do mẹ của Sở Huyền!
Sở Thiên Minh tức giận nói: “Cứ để cho hắn ở đó, ta không thấy thì đỡ phải tức giận!”
Trong lòng Sở Huyền âm thầm vui mừng.
Hai mươi ngày, phần thưởng của hệ thống đã tới.
“Ký chủ trạch được hai mươi ngày, ban thưởng Trảm Linh đao, Bảo khí thượng phẩm!”
Bảo khí thượng phẩm!
Sở Huyền vui mừng không thôi, phải biết là binh khí trấn tộc của Sở gia chỉ là Bảo khí trung phẩm mà thôi.
Vũ khí mà võ giả sử dụng chia ra làm Phàm binh, Linh khí, Bảo khí, Đế binh; chia ra làm ba cái đẳng cấp nhỏ là hạ trung thượng.
Phàm binh, tên như ý nghĩa chỉ là vũ khí bình thường, cho dù có sắc bén cỡ nào đi nữa cũng không thể đạt tới tình trạng thổi tóc vào là đứt, chỉ có thể thích hợp với võ giả Phàm cảnh mà thôi.
Cho dù Phàm binh mạnh hơn nữa cũng không cách nào chịu được linh lực của võ giả từ Huyền cảnh trở lên, không thể nào phát huy ra uy lực chân chính của võ giả Huyền cảnh.
Linh khí thì nhất định phải dùng vật liệu đặc thù cùng với phương pháp đặc thù mới có thể chế tạo ra.
Chẳng những có thể gánh chịu linh lực của võ giả Huyền cảnh trở lên, mà còn tăng phúc cho lực công kích của võ giả.
Phẩm cấp càng cao, uy lực tăng theo càng lớn, cũng phải cần đủ tu vi mà linh khí yêu cầu mới có thể phát huy ra uy lực chân chính.
Chương 10: Bôn Lôi Chỉ !
Linh khí rất phù hợp với Huyền cảnh, Linh cảnh, Hư cảnh, võ giả ở vào khoảng ba cảnh giới này đều có thể phát uy ra uy lực của Linh khí.
Nhưng Linh khí đối với võ giả Hợp cảnh trở lên thì không còn tác dụng tăng cường, thậm chí linh khí còn không thể nào tiếp nhận nổi linh lực của võ giả Hợp cảnh, từ đó xuất hiện tình huống hư hại.
Thông thường Bảo khí thích hợp cho võ giả Hợp cảnh, Chân cảnh hoặc là mới vào Đế cảnh sử dụng.
Võ giả dưới Hợp cảnh cũng có thể sử dụng Bảo khí nhưng lại không cách nào phát huy ra toàn bộ uy năng của Bảo khí, đồng thời còn phải tiêu hao rất nhiều linh lực.
Bởi thế suy cho cùng thì uy lực Bảo khí vẫn mạnh hơn Linh khí, dưới tình huống hai bên chiến đấu với nhau có thực lực ngang nhau, một người cầm Linh khí, một người cầm Bảo khí, dù là không cách nào phát huy ra uy năng Bảo khí, khả năng rất lớn người cầm Bảo khí sẽ chiến thắng.
Mà Đế binh thì là loại vũ khí thuộc tầng lớp cao hơn nữa, không phải là loại mà Linh khí và Bảo khí có thể so bì.
Sở Huyền trạch hai mươi ngày đã đạt được một thanh Bảo khí thượng phẩm, còn cường đại hơn so với vũ khí trấn tộc của Sở gia, cho nên làm sao mà hắn không cao hứng cho được?
Nếu như có thể trạch đủ một năm, thì Đế binh cũng không còn là ảo tưởng.
Toàn thân Trảm Linh đao trắng như tuyết, thân đao mơ hồ có linh khí lưu chuyển, chỉ bằng mắt thường là có thể nhận ra thanh đao này không tầm thường.
Sở Huyền kiểm tra tin tức liên quan tới Trảm Linh đao, thì lại phát hiện đây là một thanh bảo khí chuyên công kích ý chí tinh thần.
Đối với võ giả mà nói, nếu như ý chí tinh thần bị tổn thương, thì khó chữa trị hơn so với nhục thân, linh vật, đan dược có thể trị liệu ý chí tinh thần đều rất khan hiếm, mà đã khan hiếm thì sẽ rất đắt.
Một khi ý chí tinh thần bị tổn thương tới mức nghiêm trọng không cách nào khôi phục thì con đường tu luyện gần như là tương đương với chấm dứt.
Trảm Linh đao có thể gây tổn thương nhục thân đối thủ, đồng thời còn công kích ý chí tinh thần, cũng có thể tập trung tấn công duy nhất vào ý chí tinh thần.
Từ xưa đến nay rất khó phòng chống công kích đến từ tinh thần, trừ khi có bảo vật bảo vệ ý chí tinh thần, hoặc là bí thuật bảo vệ ý chí tinh thần, bằng không thì chỉ có thể dựa vào ý chí tinh thần tự chống đỡ.
Sở Huyền thu Trảm Linh đao vào, trước mắt lấy thực lực Huyền cảnh tầng sáu của hắn, chỉ cần không gặp phải võ giả Linh cảnh, dùng Trảm Linh đao tập kích bất ngờ, cho dù Huyền cảnh tầng chín cũng có thể bị ngã ngựa.
Huống hồ, hắn còn tu luyện Đế kinh, võ giả cùng cảnh giới, thực lực của hắn chiếm ưu thế.
Còn có mười ngày nữa là đủ một tháng.
Sở Huyền mong chờ phần thưởng tròn một tháng, không biết sẽ ra đồ tốt gì.
Chắc chắn sẽ không thể kém hơn Trảm Linh đao.
Nuốt một viên Đại Huyền đan và một viên Dưỡng Thần đan vào mồm, Sở Huyền lại nằm trên ghế, rất thong thả vừa đọc sách, vừa luyện hóa dược lực.
Dựa theo tốc độ tu luyện trước mắt, hẳn là ngày mai có thể đột phá tới Huyền cảnh tầng bảy.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Sở Huyền cảm thấy sau khi mình đột phá Huyền cảnh thì giống như tư chất của mình được tăng lên rất nhiều.
Tuyệt đối thuộc về thiên kiêu cấp một.
Sở Huyền suy đoán có lẽ là từ Phàm nhập Huyền, vượt qua con lạch trời Huyền quan kia, cả người đều thăng hoa, cho nên tư chất cũng được thăng hoa theo.
Ngày thứ hai mươi mốt, Sở Huyền đột phá Huyền cảnh tầng bảy một cách thuận lợi.
Tầng bảy là thuộc về cảnh giới hậu kỳ, đây là một bước nhỏ, nhưng thực lực lại tăng lên rất nhiều.
Ngày hôm nay, hệ thống ban thưởng cho hắn một môn võ kỹ.
Chính là Bôn Lôi chỉ!
Có thể ngưng tụ linh lực trong cơ thể hóa thành lôi đình, uy lực kinh người, nhất là có năng lực khắc chế loại Tà công và yêu vật.
Uy lực của Bôn Lôi chỉ có thể tăng lên theo cảnh giới võ giả, uy lực liên tục đề thăng, sẽ không bởi vì cảnh giới của võ giả tăng lên mà mất hết tác dụng, cho dù tu luyện tới cảnh giới Đế cảnh, Bôi Lôi chỉ vẫn còn là một môn võ kỹ tấn công rất mạnh.
Sở Huyền bỏ ra thời gian một giờ đã lĩnh ngộ được Bôn Lôi chỉ, có thể sử dụng một cách tự nhiên theo ý mình, ngưng tụ linh lực hóa thành lôi đình tụ trên đầu ngón tay.
Có thể bắn ra vô số đạo lôi đình.
Từ trong miệng nô bộc đưa cơm, Sở Huyền biết được Sở gia đang triển khai hành động tiêu diệt toàn bộ thế lực Tà giáo ở Sở Quận, một lần hành động này đã tiêu diệt mấy phân bộ Tà giáo ẩn giấu ở trong Sở Quận.
Lần này đã giết chết ba tên đường chủ Linh cảnh của Tà giáo, hơn mười thành viên nòng cốt Huyền cảnh.
Trong lần thanh trừ Tà giáo này, Sở Thanh lộ ra thủ đoạn ngoài ý muốn, làm cho Sở Thiên Minh rất cao hứng.
Khen rằng Sở gia có người kế tục.
Sở Vân vừa rời khỏi lãnh địa gia tộc cũng tham gia hành động, đã chém chết một tên thành viên Huyền cảnh tầng một của Tà giáo.
Lần hành động tiêu diệt toàn bộ Tà giáo này ở Sở Quận, tuy rằng nhậ được thắng lợi lớn, nhưng lại để cho một tên trưởng lão Hư cảnh của Tà giáo chạy trốn.
Đồng thời đã tuyên bố, sẽ tiến hành trả thù đối với Sở gia.
Trước mắt, một tên tộc lão Hư cảnh của Sở gia và hai tên đại quản sự của Sở gia đang truy sát tên trưởng lão Tà giáo này.