1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn
  4. Tập 3: Nhóc con (c21-c30)

[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn

Tập 3: Nhóc con (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21: Nhóc con, vươn ra nước ngoài luôn nhé (1).

Theo như Lâm Phàm nghĩ, bọn họ hứng thú với tay nghề làm bánh kếp của hắn hơn.

Giảng giải được một lúc xong, một giá trị bách khoa cũng không có, chuyện này đối với Lâm Phàm mà nói thì là một sự đả kích khỏi bàn cãi.

Quả nhiên trên thế gian này đồ tham ăn rất nhiều, cũng thật lòng muốn bọn họ học tập nhưng thật sự không thực tế chút nào.

Cùng một loại gia vị, cùng một loại bột mì, sao cái mình làm lại ngon như vậy, Lâm Phàm nghĩ chắc chắn là do niềm đam mê làm nên rồi.

Không bao lâu sau, mùi hương nồng nàn tràn ngập trong không khí.

Ánh vàng rực rỡ ngoài da, dưới ánh sáng mặt trời hơi gắt, chúng tản ra ánh sáng lóng lánh, loá mắt vô cùng.

“Tay nghề này thật tuyệt vời.” Đội trưởng Lưu nhìn không chớp mắt, không khỏi kinh ngạc khen nức nở.

Ngàn lớp trăm điệp, nhè nhẹ như sợi chỉ, mỏng như tờ giấy, không giống bình thường. So với các tay bánh kếp khác, chỉ dựa vào cách tạo hình này thôi đã quăng đối phương xa mười bảy mười tám con phố rồi.

Khịt khịt!

Đặc biệt là mùi hương này càng không thể tả được, đội quản lý trật tự đô thị đứng vây lại xem bên cạnh, cảm giác nước miếng mình muốn chảy xuống tới nơi.

“Cái thứ nhất xong rồi đây.”

Lâm Phàm đóng gói đơn giản một chút, sau đó đưa qua.

Ngay lập tức, mọi người nhìn không chớp mắt.

Lúc này đây ai cũng muốn ăn cái thứ nhất cả.

“Đội trưởng, hay là anh ăn trước đi.”

“Ừm, vậy tôi ăn trước, sáng nay vội quá, hơi đói bụng tí.” Lưu Hiểu Thiên cũng không khách khí, lúc này chắc chắn là nếm thử cái thứ nhất rồi.

Lưu Hiểu Thiên cẩn thận đánh giá: “Tạo hình hoàn hảo, mùi hương hoàn mỹ, kết cấu hoàn hảo, khiến cho ngời ta lập tức muốn xem thử vị như thế nào.”

Lưu Hiểu Thiên hé miệng, cắn một miếng. Một miếng này lại làm Lưu Hiểu Thiên mở to tròng mắt, như là gặp phải cảnh tượng gì không thể tin được vậy.

Ừng ực!

“Đội trưởng, sao rồi?”

“Đội trưởng, biểu cảm của anh hơi khoa trương rồi đó nha.”

Giờ phút này Lưu Hiểu Thiên không nói một câu nào, hắn cảm giác như mình đang bay lên trời vậy. Cả người mở ra hai cánh, bay lượn vèo vèo, rất thoải mái, rất vui sướng, thật sự rất thoải mái…

“Ngon, ngon, ngon…”

Ba cái ngon liên tiếp này làm màng tai các đồng nghiệp khác muốn thủng tới nơi.

Giờ khắc này Lưu Hiểu Thiên đã hiểu ra rốt cuộc cảnh tượng buổi sáng hôm nay là vì sao.

Bánh kếp ngon như thế, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ giữ chặt quầy hàng này.

Nếu mà không được ăn thì thật sự là đòi muốn mạng hắn rồi.

“Bọn họ đang làm cái gì vậy?” Một vài nhân viên công tác trong cục tò mò quan sát.

“Không biết nữa, nết ăn của đội trưởng Lưu này có hơi xấu xí, giống như là đã ba ngày rồi không ăn cơm ấy nhỉ.”

“Nhìn mà tôi cũng cảm thấy đói bụng theo luôn, mà mùi hương này cũng thơm quá đi chứ!.”

“Hay là chúng ta cũng đi qua đó xem một chút đi.”

“Cũng được.”

Một đám nhân viên trong cục ngửi thấy mùi hương thì đi qua.

“Ăn ngon thật, con mẹ nó!”

“Tôi có cảm giác sắp bay lên luôn rồi ấy, không biết nên dùng ngôn ngữ gì để miêu tả hương vị này nữa.”

“Bánh kếp này đúng như lời đội trưởng vậy, tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời.”

Đội quản lý trật tự đô thị cầm bánh kếp trong tay, vẻ mặt thỏa mãn giống như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian vậy.

Cắn một miếng, toàn bộ đầu lưỡi đều là hương vị của bánh kếp này.

Cho dù người khác có cho vạn tệ cũng không đổi được.

Ăn bánh kếp này có cảm giác rất là kỳ diệu, trong lòng rất thỏa mãn, hết thảy phiền não đều tan thành mây khói. Thậm chí hít thở cũng có cảm giác không khí biến thành hương thơm luôn vậy.

Lưu Hiểu Thiên ăn bánh kếp trong tay, nhắm chặt hai mắt lại thưởng thức một hồi, sau đó mở mắt ra trong miệng bật ra một câu.

“Bánh kếp này quả thực là mỹ vị nhân gian.”

Lâm Phàm nghe thấy lời khen thì trong lòng rất thỏa mãn, mở miệng hỏi: “Hương vị ổn áp chứ?”

“Không chỉ ổn mà quả thực là nghịch thiên luôn đó.”

“Ăn xong bánh kếp này, trên thế gian này làm gì có món ngon nào có thể sánh vai với nó được nữa.”

“Đội trưởng Lưu! các người đang làm gì vậy?”

Lúc này nghe thấy tiếng các đồng sự đang tiến lại đây cười hỏi, mới tới đứng bên cạnh đội trưởng Lưu thôi mà bọn họ đã ngửi thấy một hương thơm mê người xông vào mũi, câu động nhân tâm của bọn họ.

“Còn vài cái bánh kếp này, hay là các anh cũng thử một lần luôn đi.” Lâm Phàm tiếp tục con đường chiêu binh bằng bánh kếp.

“Bánh kếp hả? Tôi không thích ăn lắm.”

“Anh không thích thì để tôi! Cái này cho tôi, các người đừng hòng cướp đấy.”

“Nhìn các người ăn ngon như vậy, tôi cũng muốn thử một lần.”

Sau đó trong tay mỗi người đều cầm một cái bánh kếp, những người chưa từng thước thức qua hương vị này, lúc đầu cũng không để tâm đến bánh kếp này.

Nhưng sau khi cắn thử một miếng, đầu tiên thì đúng là bùng nổ, bọn họ thấy vị ngon này tràn ngập trong não của mình, không thể bình ổn trong một lúc lâu.

“Hương vị này…”

“Không tồi nha, đây….”

Lần đầu tiên nếm thử đã không nói nên lời, một lòng chỉ muốn nếm thử bánh kếp này. Đối với bọn họ bánh kếp này rất khác biệt, hoàn toàn khác biệt.

Mùi hương này, hương vị này, cảm giác này quả thực là nghịch thiên.

Chương 22: Nhóc con, vươn ra nước ngoài luôn nhé (2).

Lưu Hiểu Thiên thưởng thức xong thì hài lòng gật đầu. Ăn xong rồi, sau này chắc chắn là ngày nào cũng muốn ăn, không thể dứt khỏi hương vị này được.

“Tính tiền đi, xem bao nhiêu tiền.” Lưu Hiểu Thiên nói.

“Khỏi nha, cái này miễn phí.” Lâm Phàm xua tay nói.

Lưu Hiểu Thiên vừa nghe thấy câu này thì làm sao mà đồng ý được? Miễn phí ư? Tuyệt đối không được, bọn họ không phải thổ phỉ, ăn cái gì thì trả tiền cái đó.

Việc nào ra việc đó, không có tùy tiện được.

Phạt tiền thì vẫn phạt, ăn cái gì thì đưa tiền, đó là đạo lý hiển nhiên, Không thể vì đặc quyền mà ăn không trả tiền, nếu như bị người khác biết chuyện này thì bọn họ chầu trời mất.

“Không được đâu! Tuy bọn tôi là đội quản lý trật tự đô thị, nhưng cũng là những người có quy tắc. Cậu tính xem bao nhiêu tiền, để tôi trả. Tuy nhiên cậu vẫn vi phạm quy định bày quán, tùy vào độ nghiêm trọng thì trường hợp này của cậu cũng coi như là dạy mãi không sửa, phạt tiền 500 đi.” Lưu Hiểu Thiên nói.

“Đội trưởng Lưu anh hiểu lầm rồi, quan trọng là lúc nãy tôi có nghe các người nói chuyện. Tôi cũng cảm thấy mình còn trẻ, chắc chắn không thể làm bánh kếp này cả đời được nên tôi cũng chuẩn bị đi tìm việc, sau này không bài quán nửa, còn cái sạp này cũng bỏ nốt.”

Lúc này vẻ mặt Lâm Phàm như kiểu đã được dạy bảo và não đã được thông rồi.

Con đường đằng sau cũng tỏa sáng hẳn lên.

“Vậy không được đâu.” Lưu Hiểu Thiên vừa nghe thấy lời này thì nói lại ngay, không cần suy xét.

“Đội trưởng Lưu, sao không được?” Lâm Phàm sửng sốt, không bày sạp nữa còn không chịu sao?

“Khụ khụ!”

Lưu Hiểu Thiên ho nhẹ một tiếng: “Không phải, cậu nghe tôi nói này. Cậu bán cái này rất có tiền đồ đó nha, cậu nhìn xem có bao nhiêu người thành công đều dựa vào công việc bán hàng rong để kiếm xô vàng đầu tiên đó nha. Tôi đánh giá cao việc làm bánh kếp của cậu. Quan trọng là cậu chưa làm giấy tờ hợp pháp, nếu có đầy đủ giấy tờ hợp pháp thì thiên hạ bao la này, tùy cậu bày bán nha.”

“Đội trưởng Lưu, vậy không đúng rồi. Chẳng phải có giấy tờ hay không có giấy tờ đều như nhau sao? Cũng là vi phạm kinh doanh mà.” Lâm Phàm nghi ngờ nói.

Tính cách Lưu Hiểu Thiên khá nhẫn nại rồi mà tên nhóc này vẫn không hiểu. Ăn xong bánh kếp này rồi, sau này không được ăn nữa khó chịu muốn chết.

Bất luận như nào cũng phải bắt tên nhóc này tiếp tục bày quán bán mới được.

“Không thể nói như vậy được, có giấy phép rồi thì khác biệt rất lớn. Cậu đừng hỏi nữa, chuyện này để tôi kêu người giúp cậu đi xử lý.” Lưu Hiểu Thiên nói.

Lâm Phàm vừa nghe thấy vậy thì lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, mấy giấy tờ này quá phức tạp, còn tốn tiền nữa, tôi làm gì có thời gian. Đội trưởng Lưu, tôi thấy hay là thôi đi, các người cứ xử lý cái sạp này cho tôi đi, tôi đi tìm việc khác để làm.”

Lúc này, những đồng nghiệp trong đội quản lý trật tự đô thị nghe thấy vậy thì trong lòng bắt đầu nóng nảy.

Bọn họ và đội trưởng Lưu đều cùng một suy nghĩ. Trước khi ăn bánh kếp này, tên này có mở quán hay không cũng không dính dáng một xu đến bọn họ, nhưng sau khi ăn bánh kếp này xong thì không còn giống vậy nữa.

Bọn họ bị bắt thóp rồi, sau này không có bánh ăn thì không xù lông mới lạ.

“Đội trưởng Lưu, anh cũng thấy cậu nhóc này gây dựng sự nghiệp cũng không dễ dàng gì, chúng ta phục vụ vì nhân dân thì giúp một tay. Hay là chúng ta hỗ trợ làm giúp cậu ta chuyện này đi?”

“Không sai, quá trình này cần khoảng mấy ngày, nhưng chúng ta có thể làm giấy chứng nhận tạm thời trước mà.”

“Giấy chứng nhận tạm thời này là do tôi phụ trách, giờ tôi đi lấy một tờ ra trước.” Một tên nãy giờ chẳng nói gì, quay đầu đi vào trong cục.

“Giấy tờ này là bên chúng tôi phụ trách, mọi người phối hợp với nhau một chút, đẩy tiến độ nhanh hơn một chút, không thể để người ta chờ sốt ruột được đâu đấy.”

“Vậy mọi người nhanh chân đi, lát nữa tôi cũng mở cuộc họp, báo cáo xuống cấp dưới là từ nay quầy hàng này có giấy phép hợp pháp rồi.” Lưu Hiểu Thiên vội vàng nói.

Một lão già bị bánh kếp chinh phục xong thì đúng là đáng sợ, nếu từ nay về sau không ăn được thì đúng là rất khó chịu nha.

“Tới đây, tới đây, giấy tạm thời xong rồi nhé.”

Người vội vã rời đi lúc nãy bây giờ đã quay lại, trong tay cầm mấy văn kiện, sau đó nhét thẳng vào tay Lâm Phàm.

“Quầy hàng này không tiếp tục bán là không được đâu nha.”

Lưu Hiểu Thiên móc từ trong bóp ra ba tờ màu đỏ rồi bỏ vào tay Lâm Phàm.

“Yên tâm mà bán, bọn tôi xem trọng cậu. Chờ có văn bản chính quy rồi bọn tôi sẽ đích thân mang qua cho cậu.”

Lâm Phàm chớp chớp mắt, cảm thấy tình hình này vượt ngoài dự kiến.

“Đội trưởng Lưu, vậy tiền phạt….”

“Tiền phạt gì chứ, không phạt! Cậu là hộ kinh doanh ba tốt, vệ sinh sạch sẽ, ngon miệng, phục vụ tốt. Không thể so sánh với mấy gánh hàng rong nhỏ kia được.” Lưu Hiểu Thiên nói.

Chương 23: Nhóc con, vươn ra nước ngoài luôn nhé (3).

“Đội trưởng Lưu, vậy là không đúng quy tắc đó?” Lâm Phàm vui mừng, quản lý trật tự đô thị này thật sự quá tốt bụng luôn.

Ăn xong không chỉ đưa tiền mà còn tự mình chủ động làm giấy chứng nhận giúp. Tốt, quá là tốt bụng rồi.

“Quy tắc đó là người ta định, tuy bọn tôi là quản lý trật tự đô thị, nhưng hiện giờ chủ trương của quốc gia là hỗ trợ những người trẻ gây dựng sự nghiệp. Tuy đội quản lý trật tự đô thị bọn tôi phụ trách bộ mặt của thành phố, nhưng đối với những tên nhóc ưu tú như cậu, bọn tôi cần phải hết sức duy trì và hỗ trợ nha.”

“Làm cho tốt, tranh thủ phát triển bánh kếp này ra ngoài nước ngoài luôn đi.”

Lưu Hiểu Thiên vì muốn Lâm Phàm tiếp tục bày quán mà phải phí một phen miệng lưỡi.

Giờ phút này Lâm Phàm như sắp bay lên trời luôn rồi, bây giờ mình là hộ kinh doanh ba tốt, còn là công dân ưu tú. Nếu nói cái này cho người khác thì người ta không phun nước miếng chết mình mới lạ.

“Các cậu nhấc quầy hàng lên xe, đưa về chỗ cũ đi.” Lưu Hiểu Thiên nói.

“Dạ rõ, đội trưởng.”

Lúc Lâm Phàm chuẩn bị lên xe Lưu Hiểu Thiên vỗ vai Lâm Phàm.

“Bình thường mấy giờ thì bày quán?” Lưu Hiểu Thiên hỏi.

“Buổi sáng bảy tám giờ, buổi chiều bốn giờ.” Lâm Phàm nói.

“Ở trường tiểu học Hồng Tinh bên kia hả?” Lưu Hiểu Thiên hỏi lại lần nữa.

“Vâng, ở đó.”

Sau khi Lâm Phàm trả lời chuẩn xác, Lưu Hiểu Thiên phất tay, ý bảo có thể rời đi.

Lâm Phàm bình thản lên xe, sau đó nhìn lên trời, vẻ mặt bình tĩnh.

Hỏi thử xem, đây là trâu bò hay không trâu bò…

Còn có thể là ai được nữa đây.

“Nhóc con cố lên, tiếp tục bày quán nha.” Giọng nói Lưu Hiểu Thiên truyền đến từ phía sau.

“Yên tâm đi, vươn ra cả nước ngoài luôn.” Lâm Phàm cười trả lời.

“Được đó nhóc con, có khả quan lắm.”

Mà đối với Lâm Phàm mà nói, vươn ra nước ngoài là mở ra trang tri thức thứ hai, chắc chắn phải thoát khỏi ngành bán hàng rong này.

Có chút danh tiếng rồi.

Nhiệm vụ này cơ bản xem như đã xong.

…..

Bây giờ là thời đại của internet, bất kỳ thông tin nóng hổi nào cũng phải chạy một vòng trên internet.

Mà bây giờ Weibo, WeChat còn nóng hơn, bất kỳ tin tức nào, đều phải tản ra từ trên đó.

Sáng nay có một video từ từ lan truyền trên mạng.

Nó không có sức lan truyền lắm, nhưng giờ phút này lại giống như châu chấu, chậm rãi càn quét trên mạng.

Các tiêu đề khác nhau thu hút sự chú ý của mọi người.

“Đầu đường Thượng Hải, phát hiện ra một cảnh thần kỳ.”

“Một cậu trai bán bánh kếp bị dân chúng vây kín, hô to chúng ta phải ăn bánh kếp.”

“Đội quản lý trật tự đô thị thông tình đạt lý, để cho người bán hàng rong làm xong việc làm ăn.”

Mà bộ thông tin UC luôn cùng tiến bộ với thời đại, cũng giật tít gây sốc. Đoạn video này giống như châu chấu lan đi rất mạnh, bọn họ cũng nhanh chóng theo kịp thời đại, lưu truyền video, đặt tiêu đề.

Tên tiêu đề này càng hấp dẫn nhiều dân chúng hơn

“Sốc! Người bán hàng rong, đội quản lý trật tự đô thị, quần chúng, bí mật giữa ba bên.”

“Sốc! Người bán hàng rong thần bí, vì sao đội quản lý trật tự đô thị có thể nhượng bộ, để cho quần chúng yêu thích, tiếp đó….”

Tiêu đề gây sốc này đã thu hút hàng ngàn công chúng.

“Mẹ kiếp, bộ giật tít gây sốc UC, các người ngoại trừ giật tít gây sốc ra còn có thể có gì nữa?”

“Đội quản lý trật tự đô thị này cũng thông tình đạt lý như vậy à? Mặt trời mọc ở phía tây.”

“Bánh kếp này trâu bò quá thể.”

“Quá không khoa học, những quần chúng này đều con mẹ nó chưa từng ăn qua bánh kếp hay sao?”

“Biểu cảm trên gương mặt làm cho người ta mê say thế kia cũng giả tạo quá đi mất.”

“Năm tệ một cái, không nói nữa.”

“Biên tập à, cả nhà em đều sốc rồi, suốt ngày sốc, sốc nó có biết không?”

“Đây không phải là cổng trường tiểu học Hồng Tinh sao? Việc kinh doanh bánh kếp này tốt như vậy ư? Chẳng lẽ ngon đến thế thật à?”

“Lầu trên, ngày mai tự mình thử một phen rồi cho chúng tôi một tin chính xác nhé.”

…..

Trước cửa trường tiểu học Hồng Tinh, khi đội quản lý trật tự đô thị đến thì bọn họ lập tức đẩy xe chạy trốn, sau khi thấy đội quản lý trật tự đô thị đi rồi thì bọn họ lại lục tục trở về chỗ cũ để tiếp tục bày hàng.

Đối với những người bán hàng rong, điều này được gọi là chiến tranh du kích, bạn đến thì tôi đi, bạn đi thì tôi đến.

Mà Lâm Phàm bị đội quản lý trật tự đô thị mang đi, đối với một số người bán hàng rong mà nói thì đó là chuyện khiến người ta vui mừng.

“Hừ, đáng đời tên nhóc con, dám đoạt vị trí với bà đây, lần này gặp báo ứng rồi nhé.” Giọng nói của bà lão to như còi, trò chuyện với mấy chủ sạp hàng ở xung quanh.

Mấy chủ quầy hàng xung quanh cũng cười cười, mấy bà ấy cũng không nói thêm gì. Thiếu một sạp hàng, vậy thì thiếu một đối thủ cạnh tranh rồi.

Nhất là hai ngày nay, tên nhóc này làm ăn tốt đến mức khiến cho người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Chồng của người phụ nữ lớn tuổi vẫn bày quầy đậu hũ thối ở đó như trước, “Sau này tên nhóc này lại dám đoạt vị trí với tôi, ông đây nhất định phải làm cho cậu ta đẹp mặt.”

“Hừ, lúc quầy hàng vừa rồi được khiêng đi, dũng khí của ông ở đâu rồi?” Người phụ nữ mắng.

“Cái này thì không phải….”

“Đội quản lý trật tự đô thị đến, đội quản lý trật tự đô thị lại đến rồi.”

Chương 24: Khí thế quá mạnh mẽ..

Lúc này, xe của đội quản lý trật tự đô thị rất dễ thấy đang chậm rãi từ phía xa chạy đến, đám người bán hàng rong khi nhìn thấy chiếc xe này bị dọa cho cả người run rẩy, cả đám bắt đầu vắt chân lên cổ chạy.

“Lũ trời đánh này, không phải vừa mới đến hay sao? Sao lại đến nữa rồi?”

“Còn để cho người ta làm ăn hay không đây.”

“Đúng vậy, hôm nay nếu không mở cửa, thật sự không có cách nào sống mất.”

“Ông đừng cản đường tôi.”

“Ai cản đường của ông, con đường này lớn như vậy, ông không thể đi vòng một chút sao?”

Những quầy hàng này bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, lúc nhìn thấy đội quản lý trật tự đô thị giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Trong nháy mắt.

Cửa trường tiểu học Hồng Tinh lại sạch sẽ, ngay cả một quầy hàng cũng không có, ngược lại làm cho cửa trường tiểu học Hồng Tinh hiện ra vẻ lạnh lẽo và cô đơn.

…..

Lúc này, Lâm Phàm xuống xe thì nhìn tình huống trước mắt, trong lòng nhất thời nở nụ cười. Những người bán hàng rong này đã đi đâu rồi? Nhưng mà nghĩ đến mình ngồi xe của đội quản lý trật tự đô thị đến thì tâm tình cũng bình thường trở lại.

Xem ra sau này Lâm Phàm tôi cũng bá con mẹ nó đạo rồi nha.

Nhìn xem cái gì đây? Giấy phép bày sạp tạm thời đó, vậy nếu là giấy phép vĩnh viễn thì làm thế nào đây?

Tuy nhiên Lâm Phàm chính là người có chí hướng lớn. Bày sạp này đương nhiên chỉ là bàn đạp bước đầu. Sau này ấy mà, khẳng định còn phải làm chuyện lớn.

Lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy đội quản lý trật tự đô thị đang giúp mình đưa quầy hàng xuống thì vội vàng nói: “Để tôi tự làm, để tôi tự làm.”

“Ông chủ nhỏ, một mình cậu cũng không chuyển được đâu. Không sao, để chúng tôi giúp cậu là được rồi.”

Những người của đội quản lý trật tự đô thị này sau khi ăn xong bánh kếp của Lâm Phàm đã hoàn toàn bị bắt làm tù binh. Bọn họ còn muốn sau này mỗi ngày đều được ăn bánh nên tất nhiên không có khả năng để Lâm Phàm không bày sạp để bán.

Bây giờ ngẫm lại, lại muốn ăn bánh kếp kia, nhưng cân nhắc đến tình huống hiện tại thì đúng là có chút không thích hợp.

“Vậy thì làm phiền các anh rồi.” Lâm Phàm ngược lại thoải mái đứng ở một bên, có người hỗ trợ, ngược lại cũng rất thoải mái.

Quần chúng đi ngang qua nhìn thấy cảnh trước mắt này cũng cảm thấy tò mò, đây quả thực là việc lạ trên đời.

Đội quản lý trật tự đô thị vậy mà nâng xe giúp người bán hàng rong, đây thật sự là một việc rất kỳ lạ đó nha.

…..

Tạp chí Văn nghệ tuổi trẻ.

Một nhóm người đẹp hữu khí vô lực nằm trên bàn làm việc, ai nấy đều giống như mấy năm rồi không ăn cơm.

“Đói quá, khi nào thì anh chàng đẹp trai mới trở về vậy.” Một người đẹp để lộ đùi, lẩm bẩm như không còn gì luyến tiếc.

“Tôi thấy chắc là không về được rồi, sạp hàng cũng bị đội quản lý trật tự đô thị thu mất thì sao còn có thể bày sạp được nữa đây.”

“Những người của đội quản lý trật tự đô thị này sớm không đến muộn không đến, hết lần này tới lần khác đến lúc đó, đây không phải là cùng chúng ta đối nghịch sao?”

“Tôi đã sớm nói đi xếp hàng trước, ai bảo các cô không nghe. Bây giờ sạp hàng cũng không còn, cái gì cũng không có.”

Trên gương mặt đáng yêu của Hoắc Hàm cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng: “Bảo Bảo nếu như không ăn được bánh kếp, rất có thể sẽ chết đói tại chỗ.”

“Hàm Hàm, cậu đừng kêu nữa.” Trọng Thanh Dật bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó bất giác nhìn về phía trường tiểu học Hồng Tinh, đột nhiên đứng lên nói: “Ra rồi, ra rồi.”

“Thanh Dật, ra rồi cái gì?”

“Anh đẹp trai ra rồi….” Trọng Thanh Dật Ngọc chỉ vào phía trước hưng phấn nói.

“Cái gì.”

Đột nhiên cả văn phòng chấn động, một nhóm người đẹp phảng phất như sống lại tại chỗ, vô cùng tràn ngập tinh lực. Sau đó nhìn về phía cửa trường tiểu học Hồng Tinh.

“A, thật sự là ra rồi, nhanh… Nhanh lên.”

“Cái gì nhanh?” Lúc này, cửa phòng làm việc của tổng biên tập mở ra, một người đẹp dáng người cao gầy, hơi thở của người phụ nữ quen thuộc đập vào mắt mọi người. Cô ta nhìn nhân viên phía dưới, lông mày nhíu lại lộ ra có chút không vui.

Mọi người nhìn thấy người tới, đầu rụt lại, lộ ra vẻ sợ hãi.

Hoắc Hàm nhìn về phía Trọng Thanh Dật, ở thời khắc mấu chốt này, e là chỉ có Thanh Dật mới ra tay được.

“Chị à….” Trọng Thanh Dật do dự một lát, đối với cái bánh kếp ngon tuyệt kia không có nửa điểm phòng bị. Nếu như là trước kia có là đánh chết cô, cô cũng sẽ không mở miệng.

“Xin hãy gọi tôi là trưởng phòng hoặc tổng biên tập. Lúc làm việc, tôi không phải là chị của cô, cô cũng không phải em gái tôi, mà là quan hệ giữa cấp trên và nhân viên.” Trọng Thanh Uyển thần sắc nghiêm túc, một cỗ khí tức của nữ tổng tài bá đạo tản ra.

Mọi người vừa nghe, chút tâm tư nhỏ nhảy lên bình bịch, đây chính là trùm cuối của văn phòng tạp chí này, vô cùng bá đạo, người bình thường không chịu nổi khí tức vương giả kia đâu.

Thanh Dật là em gái của cô ấy, nhưng lúc này cũng là bị giám sát chặt chẽ.

“Tổng biên tập, mọi người có hơi đói bụng, muốn đi đến cổng trường đối diện mua bánh kếp.” Trọng Thanh Dật nói.

Có chị gái bá đạo lại xinh đẹp thế này, Thanh Dật cảm giác áp lực của mình rất lớn. Ở bên ngoài, khắp nơi đều bị người ta so sánh mình với chị gái, có đôi khi Thanh Dật cảm giác rằng mình đang sống dưới cái bóng của chị gái.

Trọng Thanh Uyển nhìn mọi người, sau đó lại nhìn trường tiểu học Hồng Tinh bên kia rồi nói: “Đi đi.”

“Ồ!!!”

Hoắc Hàm vừa nghe, nhất thời hô to lên, nhưng trong nháy mắt, nghĩ đến trùm cuối đang đứng ở trước mặt, cũng bị dọa đến mức lập tức câm miệng. Sau đó cúi đầu, trốn trên mặt bàn.

“Thanh Dật! Em đi đi, còn những người khác làm việc thật tốt cho tôi, tạp chí này nếu vẫn ở hạng chót, tất cả mọi người đều chuẩn bị cuốn gói về nhà đi.”

“Rầm!”

Cửa văn phòng tổng biên tập đóng lại.

Mọi người nhìn thấy trùm cuối trở về phòng thì cũng thở phào nhẹ nhõm, khí thế này thật mạnh mẽ, suýt chút nữa khiến người ta tè ra luôn rồi.

Chương 25: Đời này ông đây là trùm cuối..

Cách quầy hàng Lâm Phàm khoảng ba trăm mét có một khúc cua, là nơi đậu xe của đội quản lý trật tự đô thị, một đội viên đội quản lý trật tự đô thị đang cởi áo quần ra, thay bằng một bộ đồ hàng ngày.

“Haizz, có khi cái bộ đồng phục này phiền thật đấy, mua cái gì cũng phải thay đồ ra.”

“Ông dám không đổi không? Chúng ta là đội quản lý trật tự đô thị, nếu đi mấy quầy hàng rong mua hàng bị bắt gặp thì đúng là tình ngay lý gian đấy.”

“Cũng đúng.”

Lúc này Lâm Phàm đứng đơn độc ở đó, cảm giác cô đơn này thật sự quá tịch mịch.

Chung quanh không có một quầy hàng rong nào, thậm chí một đối thủ bên cạnh cũng không, cô đơn biết bao nhiêu, buồn bã biết bao nhiêu.

Bây giờ Lâm Phàm tung hoành ngang ngược ở trường Tiểu học Hồng Tinh không có đối thủ, chỉ mong thất bại được một lần.

Rầm rầm!

Âm thanh xe đẩy truyền đến, một vài người bán rong lén lút nhìn qua thấy Lâm Phàm bày sạp ngay đó, tỏ vẻ kinh ngạc nhưng sau đó phản ứng ngay.

“Không sao rồi, đội quản lý trật tự đô thị đi rồi.”

Câu vừa dứt, vô vàn quầy hàng rong xuất hiện.

Bà lão bán bánh kếp nhìn xe đẩy của Lâm Phàm, cười khẩy: “Ôi, về nhanh thế à, chắc bị phạt không ít tiền nhỉ? Mọi người xem cậu này ngốc đến cỡ nào này. Chúng ta không ở đây mà vẫn không biết chọn chỗ tốt.”

Chồng của bà ta bán đậu hũ thúi cũng phá lên cười, sau đó đẩy xe để bên cạnh Lâm Phàm: “Cậu nhóc, bị phạt bao nhiêu vậy?”

“Mắc mớ gì tới ông?”

Lâm Phàm liếc qua, trả lời xong thì cũng lười nói tiếp.

“Úi chà, cậu nhóc này ra vẻ thế, không định bán hàng nữa hả? Có phải là có bao nhiêu tiền đều đổ vào màn kịch trước đây rồi không?”

“Tôi thấy cậu nên thành thật làm việc đi, những thứ này có hay không đều được. Nhìn xem, diễn viên không còn mà lại không bán được hàng nữa.”

Lâm Phàm không muốn nói nhiều, những quầy hàng rong cạnh tranh rất cao, hai ông bà già này thấy hắn còn trẻ nên tưởng hắn dễ bắt nạt à?

Tuy nhiên hắn cũng chẳng thèm chấp nhất với họ, hắn có giấy phép kinh doanh thì so với họ, hắn cao cấp hơn nhiều rồi.

Lộp cộp!

Đúng lúc này vang lên tiếng giày cao gót gõ mạnh xuống đường, tận đến ngay trước gian hàng của Lâm Phàm mới dừng lại.

Trong chớp mắt, một mùi hương thơm phức xông vào mũi.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn. Úi chà, hóa ra là mỹ nữ chiều hôm qua đây mà.

Cô em xinh đẹp này thật là khác biệt, ngày càng xinh đẹp, hôm qua ăn mặc đã đẹp lắm rồi, hôm nay mặc lại càng đẹp hơn nữa.

Tuy nhiên Lâm Phàm không phải kẻ hám gái, cho nên không có nhìn chằm chằm vào cô gái đẹp này. Dù vóc dáng cô em này rất nóng bỏng, nhất là bộ ngực to như hai trái bóng rổ căng tròn kia nằm ẩn bên dưới lớp vải, chỉ chực chờ cơ hội được nhảy nhót ra bên ngoài.

Rất tiếc, hắn là một thanh niên nghiêm túc.

“Cô em xinh đẹp, ăn bánh không?” Lâm Phàm cười hỏi.

Lúc này Trọng Thanh Dật đang nhìn quầy bánh kếp, bỗng thấy mình thật hạnh phúc khi đồ ăn ngon đang ở trước mặt.

“Ăn.” Trọng Thanh Dật không hề do dự, chắc chắn đáp: “Hai mươi cái nhé.”

“Không thành vấn đề.”

Lâm Phàm nghe xong sướng rơn người, mối lớn đến rồi. Sau đó liếc nhìn ông lão bán đậu hũ thúi bên cạnh.

Mở to hai mắt mà nhìn đây nè, khách đến rồi.

Người đàn ông bán đậu hũ thúi nhìn cô gái xinh đẹp trước quầy hàng Lâm Phàm, nhất là bộ ngực đầy đặn vun lên, nhìn đến muốn rớt nước miếng.

Nhớ đến bà vợ già nhăn nheo của mình, ông lão thấy cuộc đời thật bất công, đời này chưa được chơi hàng thơm ngon như vậy.

“Cô gái, bánh kếp này quan trọng nhất là…”

Vì kiếm điểm Bách Khoa nên Lâm Phàm bắt đầu thuyết minh, thế nhưng sau khi nói xong không thấy mình nhận được bất kỳ điểm Bách Khoa nào. Hắn ngẩng đầu lên phát hiện cô em này đang cắm mặt vào điện thoại, không hề nghe hắn nói.

Chuyện này là một đả kích cực lớn với Lâm Phàm.

Lúc này một đội viên đội quản lý trật tự đô thị đã đổi sang quần áo hàng ngày tiến đến, thấy Lâm Phàm đang bận rộn nên biết mình phải xếp hàng.

Hơn nữa nhìn phiếu đỏ trong gian hàng Lâm Phàm biết phải chờ một lúc lâu nên sang quầy đậu hũ thúi xem thử.

“Ồ…”

Lâm Phàm nhìn lên bỗng phát hiện anh chàng này hơi quen quen, nghĩ kỹ lại nhớ ra, đây không phải cậu bạn giúp mình khi nãy chứ còn ai.

Thấy đối phương đã đổi sang mặc thường phục, Lâm Phàm hiểu rõ, chắc hẳn đến mua bánh kếp đây mà.

Lâm Phàm hiểu nhưng không nói.

Những anh em trong đội quản lý trật tự đô thị thật thân thiện với hắn.

“Ông chủ, tới mua đậu hũ thúi hả?” Ông lão thấy có khách lập tức nhiệt tình mời mọc.

“Dầu của ông sao lạ vậy? Lâu rồi không thay có đúng không?” Anh chàng đội quản lý trật tự đô thị mặc thường phục chỉ trỏ hỏi.

Đối với người trong ngành quản lý trật tự đô thị, chỉ cần liếc mắt cũng biết được dầu này mới hay cũ ngay.

“Làm gì có, dầu này còn trong veo thế này mà, tôi mới xài có hai ngày thôi đấy.” Vẻ mặt ông lão bình tĩnh nhưng ánh mắt hơi lo lắng, dầu này là dầu cống ngầm, chả lẽ người khách này có thể nhìn ra được sao?

“Hả? Thật không?” Anh chàng đội viên quản lý trật tự đô thị mặc thường phục gật đầu, không rõ tin hay không tin.

“Ông chủ, ông không biết rồi. Chúng tôi làm ăn ở đây luôn đặt vấn đề vệ sinh lên hàng đầu. Ông nhìn cái quầy bánh kếp bên cạnh tôi đi, dầu không biết đã xài mấy tháng rồi đấy, không ăn được đâu.” Ông lão nói khẽ, dù đã nhỏ giọng nhưng Lâm Phàm vẫn nghe thấy.

Ý của ông lão là muốn cô em kia cũng nghe được.

Nhưng khiến cho ông lão ngạc nhiên là cô gái này hoàn toàn thờ ơ, không thèm liếc lấy một lần.

Tất nhiên Trọng Thanh Dật nghe được câu nói của ông ta nhưng không thèm quan tâm.

Bánh kếp ngon vậy sao có thể xài loại dầu bẩn được chứ?

Mà dù có đúng đi nữa vẫn phải ăn.

Tuy vậy anh chàng đội viên quản lý trật tự đô thị mặc thường phục thì không nhịn được.

Bây giờ trong tâm trí họ chỉ toàn là bánh kếp của Lâm Phàm.

Sao có thể để người khác nói xấu được.

Không thể nhịn, không nhịn được nữa.

Lạch cạch!

Anh chàng đội viên quản lý trật tự đô thị mặc thường phục đặt tay lên quầy hàng, dưới ánh mắt kinh ngạc của ông lão, anh ta lấy ra một máy bộ đàm: “Tới ngay trường Tiểu học Hồng Tinh.”

Đối với anh chàng đội viên quản lý trật tự đô thị mặc thường phục, quả thật chuyện này không thể nhịn. Dám nói xấu anh trai bánh kếp trong lòng chúng tôi thì phải chịu hậu quả.

“Ông chủ, ý ông là gì?” Ông lão bán đậu hũ thúi có chút hoang mang hỏi.

Chỉ chưa đến một phút, một chiếc xe của đội quản lý trật tự đô thị nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người.

“Quản lý trật tự đô thị tới, quản lý trật tự đô thị tới.”

“Thật ngại quá ông chủ, đội quản lý trật tự đô thị tới rồi, tôi phải đi thôi.” Ông lão muốn đẩy xe đi nhưng phát hiện tay của anh ta nắm chặt quầy hàng của ông.

“Không được nhúc nhích, tôi là đội viên quản lý trật tự đô thị. Ông đang bày sạp buôn bán trái phép.” Anh chàng đội viên quản lý trật tự đô thị mặc thường phục nói.

Ông lão nghe câu này bỗng cảm thấy choáng váng, chẳng khác nào khi nghe được câu ‘Xin lỗi, tôi là cảnh sát’.

Sau đó một đội viên đội quản lý trật tự đô thị mặc đồng phục bước xuống.

Ông lão thấy tình huống này lập tức thấy mông lung ‘trời ơi cái quần què dĩ đây’ ông ta nhìn quanh thấy những quầy hàng xung quanh đã biến mất, kể cả bà vợ của ông ta cũng đã chạy mất dép rồi.

Nhưng khi thấy Lâm Phàm vẫn từ tốn làm bánh kếp, ông ta gào lên: “Bắt thằng nhóc đó luôn đi, nó cũng bán hàng rong mà.”

Lâm Phàm ngẩng đầu, chớp mắt. Sau đó móc ra một tờ giấy, trét vào ít bột mì nhão dán vào mặt bên quầy hàng.

“Ngại quá, quầy hàng của tôi có giấy chứng nhận hợp pháp nhé.”

“Cô em đừng gấp, bánh kếp này có thể ăn được, gian hàng của tôi hoàn toàn hợp pháp đó nha.” Lâm Phàm cười nói.

Đột nhiên Trọng Thanh Dật thở phào, cô còn tưởng sẽ bị đội quản lý trật tự đô thị bắt giữ nữa chứ.

Ông lão nhìn tờ giấy kia, triệt để suy sụp, mẹ nó chơi vầy được luôn à?

Đối với Lâm Phàm, cầm giấy chứng nhận trong tay thì có thể tung hoành giang hồ.

Đời này, ông đây làm trùm cuối.

Chương 26: Trang thứ 2 của bách khoa toàn thư (1).

Trọng Thanh Dật hài lòng rời đi, ông lão bán đậu phụ thối kia cũng bị mang đi không thương tiếc. Trước khi rời đi, ông chú đậu phụ thối rầu rĩ nhìn tờ giấy chứng nhận tạm thời của Lâm Phàm, cả người đều ngây ra.

Giữa trưa.

Lâm Phàm vui vẻ ăn một bữa, đó là một bữa ăn rất xa hoa, hắn đi vào một quán nhỏ ven đường, ăn hai mặn một canh.

Theo quan điểm của Lâm Phàm, cuộc sống chính là như vậy, trước đây đã trải qua như thế nào?

Đơn giản chính là không phải con người.

Uống một hớp bia, cả người Lâm Phàm đều thoải mái muốn bay cả lên. Vừa ăn cơm, vừa lấy điện thoại ra, chuẩn bị xem tin tức bên lề.

“Hôm nay chưa kịp xem bộ tin tức UC, phải xem thử xem hôm nay có tin gì đáng sợ không.”

(Bộ tin tức uc: Bộ phận chuyên ghi tít giật gân của trình duyệt UC Browser của TQ, cái trình duyệt này toàn ghi tiêu đề giật gân để thu hút độc giả, nhưng nội dung thì trớt quớt.)

Lâm Phàm loay hoay với chiếc iphone 4 cũ nát, sau đó bỗng sửng sốt như thế đã thấy tin tức kỳ lạ nào đó.

“Chết tiệt, lên bảng tin rồi sao?”

Lâm Phàm dụi dụi mắt như không dám tin, sau khi cẩn thận nhìn kỹ, mẹ nó cái này không phải là hắn hay sao?

“Một cảnh tượng đáng kinh ngạc xuất hiện ở cổng trường tiểu học Hồng Tinh, một chàng trai tự tay làm bánh kếp khiến người dân vô cùng kinh ngạc…”

Lâm Phàm đọc không sót một chữ trong nội dung, sau đó lại nhấn vào một đoạn video rồi nhấn mở, một giọng nói khiến người nghe bật cười xuất hiện.

“Ôi, ngon quá!”

“Ăn ngon thật!”

“Món bánh kếp này thật sự quá ngon…”

Từng tiếng khen ngợi thán phục khiến Lâm Phàm có chút lúng túng xấu hổ, nhất là biểu cảm của những người dân kia, vô cùng khoa trương.

Dù vậy, Lâm Phàm rất có lòng tin đối với tay nghề làm bánh kếp của bản thân, bánh thực sự rất ngon, không hề nói giỡn.

Nhưng khi đọc bình luận, Lâm Phàm lại vừa tức vừa bất đắc dĩ.

“Những diễn viên quần chúng này, diễn cũng hơi quá rồi đấy!”

“51 người, không hơn.”

“Thời đại bây giờ đều thay đổi rồi, nghề nào cũng có thể quảng cáo được.”

…..

Quảng cáo em gái mấy cậu! Bánh kếp của anh trai này thực sự rất ngon đấy!

Loại tình huống này, Lâm Phàm nhịn không nổi, vội vàng đáp trả lại, chiến đấu với đám đại quân trên mạng này.

Lâm Phàm không sợ bọn người này trả thù, cùng lắm thì lấy bánh kếp chặn miệng bọn họ lại, để bọn họ từ đó mê mệt món bánh kếp này.

Sau nửa giờ làm lớn chuyện ở phần bình luận của bộ tin tức UC, Lâm Phàm nhàn nhã đẩy xe trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị tốt cho buổi chiều làm việc.

Nhưng điều khiến Lâm Phàm kích động chính là, bản thân được đưa tin như vậy thì có lẽ nhiệm vụ cũng sẽ nhanh chóng được hoàn thành nhỉ? Suy nghĩ một chút Lâm Phàm bỗng có chút kích động.

Buổi chiều.

Tổng bộ tin tức internet nào đó của Thượng Hải.

“Tiểu Vương, buổi chiều cậu đi phỏng vấn chàng trai làm bánh kếp ở cổng trường tiểu học Hồng Tinh một chút đi, kiếm chút tin tức để đăng.” Chủ biên nói.

“Vâng, chủ biên.” Tiểu Vương là phóng viên vừa được chuyển lên làm chính thức, cũng chưa từng được phỏng vấn đại nhân vật nào, chỉ có thể kiếm chút tin tức nhỏ bé xung quanh để đăng lên mạng để thu hút người xem.

Những tin mà các đồng nghiệp phỏng vấn đều là những tin lớn, điều này khiến Tiểu Vương vô cùng hâm mộ.

“Chàng trai làm bánh kếp? Một người bán rong khá nổi tiếng trong tin tức hôm nay, nhưng nhìn có hơi gian xảo, xem ra có lẽ người này đã tìm diễn viên đến hỗ trợ.”

Trong lòng Tiểu Vương đã sớm suy nghĩ kỹ càng, ngay cả bản thảo của tin tức này cũng đã chuẩn bị xong.

…..

Đúng 4 giờ.

Lâm Phàm đẩy quầy hàng đến cổng trường tiểu học Hồng Tinh, điều khiến Lâm Phàm kinh ngạc chính là, ánh mắt của những bạn hàng xung quanh nhìn hắn không đúng lắm.

“Nhóc con cậu thật lợi hại nha.”

Khi Lâm Phàm bày xong quầy hàng, Điền Thần Côn tiến lại gần, nói một câu khiến Lâm Phàm không hiểu đầu đuôi mô tê gì cả.

“Lợi hại cái gì? Có bay được lên trời không?”

“Không phải, nhóc con cậu mau thành thật nói cho tôi, giấy phép tạm thời làm sao mà có hả? Lúc cậu chưa đến, mọi người vẫn đang thảo luận đấy.” Điền Thần Côn nhìn tờ giấy tạm thời trên xe hàng của Lâm Phàm có chút tò mò hỏi.

Đối với Điền Thần Côn, nếu việc này dễ dàng, hắn cũng đã đi xử lý rồi, còn không thoải mái hơn sao?

“Ha ha ha, ông muốn biết sao? Đơn giản thôi, đưa tôi 100 tệ đi.” Lâm Phàm đưa tay ra nói.

“Cậu nói tiền bạc làm gì, dễ tổn thương tình cảm nha. Thôi bỏ đi, tôi không hỏi nữa.” Điền Thần Côn khoát tay nói.

Lâm Phàm liếc nhìn những gian hàng khác, sau đó cố ý vỗ vỗ quầy hàng nói: “Haizz! Giấy phép tạm thời, chính là sắp có giấy chứng nhận chính thức, sau này sẽ không có ban quản lý nào đến bắt tôi, có thể yên tâm mà bán hàng rồi.”

“Cậu chủ nhỏ tới rồi kìa.”

Đúng lúc này, khi gian hàng của Lâm Phàm đã dựng lên xong, mọi người ở xung quanh lần lượt kéo đến, họ đều là những người đã từng ăn bánh kếp Lâm Phàm làm.

“Cậu chủ nhỏ rất đúng giờ đó nha.”

“Tôi đợi không kịp nữa rồi, mau bán cho tôi 3 cái đi.”

“Tôi mua 6 cái.”

“Một ngày không ăn bánh kếp của cậu chủ nhỏ làm, cả người đều khó chịu.”

Trong nháy mắt, gian hàng của Lâm Phàm đã chật kín người, những người bán hàng xung quanh đều ghen tị đỏ mắt.

Mẹ kiếp, điều này thật không khoa học chút nào, ngay khi gian hàng vừa mở đã có rất nhiều người kéo tới mua hàng.

“Mẹ nó…”

Lúc này, Điền Thần Côn cũng trợn trong mắt nhìn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tên nhóc này quá lợi hại rồi.

Thế nhưng có câu nói như này ‘gần quan được ban lộc’. Điền Thần Côn cũng đã chuẩn bị xong, sau đó bắt đầu hét lên.

“Xem bói cực kỳ chính xác, 50 tệ 1 quẻ. Trên biết quá khứ, dưới biết tương lai, mau mau đến đây xem đi, đừng bỏ lỡ cơ hội này.”

Chương 27: Trang thứ 2 của bách khoa toàn thư (2).

Điền Thần Côn bày vẽ một lúc, quả thật đã lừa được không ít người, chủ yếu là những người đợi mua bánh kếp, cũng có một số người thực sự bị thu hút mà đến.

Điền Thần Côn thấy người tới vội cười tươi như hoa cúc nở rộ.

Ngay lúc Lâm Phàm đang bận rộn, một người trẻ tuổi tay cầm microphone, phía sau còn có một người đang vác máy quay phim, cùng nhau xuất hiện.

“Xin chào, tôi là ký giả của tòa soạn Tinh Không Thượng Hải, xin hỏi anh có phải là chàng trai làm bánh kếp không?” Tiểu Vương nở nụ cười thân thiện hỏi.

“Chàng trai làm bánh kếp? Vậy đúng là tôi rồi.” Lâm Phàm khá hài lòng với danh xưng này.

“Xin chào, chàng trai làm bánh kếp, tôi là ký giả Vương của tòa báo Tinh Không Thượng Hải, trên mạng có lan truyền sự việc ở đây. Nghe nói rằng mỗi người sau khi ăn xong bánh kếp của anh làm đều có biểu tình vô cùng khoa trương, xin hỏi bánh kếp của anh làm có ma lực gì vậy?” Tiểu Vương dò hỏi.

Nhưng trong lòng đã sớm chửi ầm lên, ma lực cái quái gì, nhìn đám đông này mà xem, vừa nhìn đã biết là đám diễn viên quần chúng rồi.

Một phần bánh kếp đã khiến người ta phát cuồng, ngay cả những đầu bếp hàng đầu thế giới cũng không làm nổi món ăn khiến người ta điên rồ như vậy, chứ đừng nói đến một chiếc bánh kếp này.

“Tôi nói này vị phóng viên kia, anh không thấy phiền à? Có thấy cậu chủ nhỏ vẫn đang bận hay không? Không thể đợi đến khi xong xuôi rồi phỏng vấn được sao?”

“Đúng vậy, anh muốn hỏi ma lực gì? Để chúng ta nói cho anh biết, đó chính là hương vị, là hương vị nhân gian hiếm có.”

Những người vây xem đều mồm năm miệng mười đáp, trong nháy mắt khiến phóng viên Vương hoàn toàn mơ hồ luôn rồi, hình như có gì đó sai sai ở đây.

Hắn là phóng viên, khi đến phỏng vấn thì chủ quầy hàng đáng lẽ phải vây quanh hắn, tiếp đó đối đãi với hắn thật tốt.

Vậy mà xem tình huống hiện tại, người này hình như không thèm để ý tới hắn.

Không có khoa học, thật sự không khoa học một chút nào.

“Phóng viên Vương, thật ngại quá, vừa nãy hơi bận một chút.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

Trên thực tế, vì nhiệm vụ, Lâm Phàm thực sự định để phóng viên Vương phỏng vấn thật tốt. Nhưng đúng lúc này, một sự việc chấn động lòng người đã xảy ra.

Sau khi lan truyền trên mạng cả một buổi sáng, nhiệm vụ nhỏ của hắn vậy mà đã được hoàn thành.

Bách khoa toàn thư đã mở đến trang hai.

Nhưng khi Lâm Phàm xem trang thứ hai của bách khoa toàn thư, cả người chợt ngây ngẩn.

Mẹ nó, cái này là đang đùa với tôi đấy à…

Tạp chí văn nghệ tuổi trẻ

“Mọi người nhìn kìa ông chủ nhỏ bên đấy có phóng viên.” Hoắc Hàm kinh ngạc nhìn.

“Loại tình huống này chắc chắn phát sinh rồi, bánh kếp của ông chủ nhỏ làm quả thật rất ngon nên nổi tiếng cũng phải”.

“Có phóng viên tới cửa, anh chàng đẹp trai của Hoắc Hàm chắc chắn là rất vui rồi”. Trọng Thanh Dật cũng bị chiếc bánh kếp này thu phục, quan trọng là cái bánh kếp này đã giúp cô thắng lại được một lần.

Sáng nay, thời điểm đưa bánh kếp cho chị gái của mình ăn, nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của chị ấy thì cô cũng phải bật cười một tiếng.

Hiện tại Thanh Dật càng nghĩ càng thấy vui, hận lúc đó không chụp lại hình ảnh vui vẻ lúc đó.

“Gì mà anh chàng đẹp trai của tôi, đó đều là của mọi người nha, nhưng mà ông chủ nhỏ chắc chắn bây giờ đang rất vui”. Hoắc Hàm cười nói.

Nhưng mà hiện tại mọi người đều đang đoán sai rồi.

Tâm trạng hiện tại của Lâm Phàm có chút chán nản cũng như bất lực, nếu như có một điếu thuốc thì Lâm Phàm nhất định sẽ âm thầm hút một điếu để bày tỏ nỗi sầu não trong lòng.

Trang thứ hai của bách khoa toàn thư này đúng là quá trêu người rồi.

“Trang thứ hai của bách khoa toàn thư được mở ra. Bởi vì là trang thứ hai nên sẽ lựa chọn nghề nghiệp liên quan đến những người xung quanh ký chủ.”

“Điền Hán Danh có mối quan hệ tốt với ký chủ do đó mở ra danh mục bói toán”.

“Thông báo nhiệm vụ: Trở thành Lâm đại sư có danh tiếng.”

“Phần thưởng nhiệm vụ: Điểm bách khoa 20 điểm, có thể tự lựa chọn mở danh mục nhỏ trong trang thứ 3”.

“Lưu ý: Trang mới mở ra, ký chủ cần phải nhanh chóng tiếp thu và tập trung vào kiến thức mới càng nhanh càng tốt bằng không bách khoa toàn thư sẽ bị thu hồi”.

Hiện tại Điền Thần Côn đang toàn lực lừa gạt khách hàng thì phát hiện có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, bỗng dưng sống lưng chợt lạnh, lông tơ dựng đứng, có một cảm giác nguy hiểm đang rình rập hắn.

“Nhìn nhìn cái gì?” Điền Thần nhìn Lâm Phàm một cách khó hiểu, không biết tiểu tử này có ý gì.

Nếu bây giờ có một con dao Lâm Phàm nhất định sẽ lấy nó băm Điền Thần Côn thành từng mảnh nhỏ.

Tên này đối với hắn có mức độ thân thiện cao như vậy là sao chứ.

Hôm nay là ngày quỷ gì vậy.

Danh mục bói toán? Nhìn thấy Điền Thần Côn ngồi trên băng ghế nhỏ và xem bói cho khách hàng, Lâm Phàm thậm chí còn có cảm giác muốn tự tử.

Đối với Lâm Phàm mà nói đáng lẽ thì phải lấy ra thứ gì đó có thể sử dụng được hơn chứ.

Chương 28: Ký chủ đang coi thường bói toán! (1).

Hiện tại đối với tình hình hiện tại Lâm Phàm không còn gì để nói, nếu như không cống hiến hết mình cho bói toán thì bách khoa toàn thư sẽ bị thu hồi. Tình hình hiện tại đối với Lâm Phàm mà nói thì giống như một giấc mơ không cam tâm để từ bỏ.

Haiz!

Lâm Phàm thở dài rồi quay đầu lại, xem ra về sau con đường phải đi chính là con đường lừa đảo rồi.

Nhưng vào lúc này Lâm Phàm nhìn vào một khách hàng trước mặt, rất nhiều điều xuất hiện trong đầu anh một cách vô thức.

“Dương Vĩnh Khang, bốn mươi tuổi, giáo viên tiếng trung tại trường trung học Quang Minh. Đã ly hôn, đang nuôi một trai một gái… làm việc thiện tích đức, không làm điều ác, chết một cách tốt đẹp”.

Trong mắt Lâm Phàm, những đường nét trên khuôn mặt của thầy giáo Dương đột nhiên lần lượt biến thành số hiệu, mỗi số hiệu đều bao hàm những ý nghĩa khác nhau.

Cả một cuộc đời đột nhiên đều bị hắn nhìn thấu rồi.

Điều này cũng quá kinh khủng rồi đấy.

Lâm Phàm chớp mắt cảm thấy có chút không hợp lý.

“Chết tiệt!”

Đột nhiên Lâm Phàm chửi thề, trong suy nghĩ của Lâm Phàm thì thầy bói chắc chắn là lừa dối rất nhiều nhưng mà theo tình hình hiện tại có gì đó không đúng lắm.

“Ông chủ nhỏ cậu không sao đấy chứ?” Dương Vĩnh Khang sửng sốt một chút sau đó hỏi, ông cũng không biết ông chủ nhỏ bị gì, vì sao đột nhiên trong ánh mắt hắn giống như bị ma nhập thế này.

Điền Thần Côn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phàm, chẳng lẽ có chuyện gì không đúng xảy ra rồi sao?

“Không sao, không sao.” Lâm Phàm phất phất tay, tiếp tục làm bánh kếp nhưng lại xem kỹ tướng mạo của Dương Vĩnh Khang.

Trong đầu của Lâm Phàm hiện lên càng nhiều hình ảnh.

“Vận may rất lớn, đơn giản chính là Thần Tài giáng xuống trên đỉnh đầu người này, chỉ là có chút lệch một tý, là may mắn nhiều hơn mà thôi.”

Lâm Phàm cảm thấy rằng hắn đã nhìn thấy nhiều chuyện một cách rõ ràng nên tiếp tục đọc.

“Điểm bán vé số trước cổng trường, trúng giải nhất…”

“Nhưng mà thần tài tùy thời điểm có thể rời đi như vậy sẽ có biến hoá, xem ra đến lúc đó Dương Vĩnh Khang có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này rồi”.

Lâm Phàm lúc này không chút kiêng kỵ đánh giá Dương Vĩnh Khang, Dương Vĩnh Khang toàn thân cảm thấy sởn gai ốc, giống như bản thân bị người khác nhớ nhưng vậy.

Ông chủ nhỏ này chắc sẽ không có hứng thú với mình đâu nhỉ.

Dương Vĩnh Khang bắt đầu suy nghĩ lung tung, cảm thấy ánh mắt của ông chủ nhỏ này thật tà ác.

“Thầy giáo Dương ông bình thường có thích mua vé số không?” Lâm Phàm hỏi.

“Vé số à? Từ trước đến nay tôi đều không mua, toàn là lừa người cả thôi.” Dương Vĩnh Khang cười nói, sau đó ánh mắt có chút sửng sốt kinh ngạc nhìn Lâm Phàm hỏi: “Làm sao anh biết tôi họ Dương?”

“Bấm ngón tay tính toán, ông có tin hay không.” Lâm Phàm nói.

Hiện tại Điền Thần Côn đang lừa một người khác, nghe thấy vậy thì đột nhiên ho một cách dữ dội rồi nhìn Lâm Phàm với vẻ mặt kỳ quái, thằng nhóc bán bánh kếp này cũng bắt đầu học cách lừa người rồi sao.

Đây chẳng lẽ là bị thần bói toán nhập rồi à?

“Ha ha ha”. Dương Vĩnh Khang mỉm cười, ông cảm thấy cậu chủ nhỏ này thật là buồn cười, cho nên cũng không nghĩ gì nhiều nữa.

Lâm Phàm hiện tại đã hiểu được, yếu tố không ổn định mà hắn đã thấy là gì. Thầy Dương này định sẵn là có số phú quý giàu sang, nếu ông ấy có thể nắm bắt được thì một đời vinh hoa phú quý, còn bỏ lỡ không nắm lấy thì xem như sẽ không có gì nữa rồi.

Cũng giống như câu nói, cơ hội là do chính bản thân nắm lấy bỏ lỡ rồi thì sẽ không còn gì nữa.

Lúc lấy cái bánh kếp đưa cho thầy giáo Dương, đột nhiên hắn nắm lấy tay của thầy giáo Dương.

Thầy giáo Dương sửng sốt toàn thân run lên, không nhẽ ông chủ này có sở thích như vậy.

“Thầy giáo Dương tôi xem sắc mặt của ông hôm nay vận may sẽ tới. Nhớ lấy, lúc đến cổng trường nhất định phải ghé điểm bán vé số bên cạnh mua một tờ vé số đấy.” Lâm Phàm nói rất nghiêm túc, nếu thật sự trúng thưởng thì chứng minh kỹ năng bói toán này của bách khoa toàn thư đưa cho đúng là nghịch thiên rồi.

Nếu như không trúng thưởng thì xem như bản thân hắn chưa nói gì.

Phóng viên Vương đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng đột nhiên muốn cười. Chuyện này thật là nực cười, bên cạnh là một thần côn còn chưa đủ, ngay cả bản thân cũng muốn làm thần côn luôn rồi sao.

Đối với phóng viên Vương mà nói, bản thân ông chỉ đứng xem chứ không nói cái gì, mặc cho Lâm Phàm tùy ý biểu diễn.

Điền Thần Côn nhìn về phía Lâm Phàm, không ngần ngại mà đưa ngón cái lên khen ngợi. Thật đỉnh, người này lừa người còn bá đạo hơn cả mình nữa.

Trực tiếp kêu người ta mua vé số, cũng không sợ người ta không trúng thì sẽ quay lại chém hắn.

“Ấy!”

Dương Vĩnh Khang sửng sốt cảm thấy biểu cảm của ông chủ nhỏ này có chút nghiêm túc.

Cái này….

Đùng!

Đột nhiên một tia chớp từ trên trời giáng xuống trực tiếp giáng vào quán nhỏ bên cạnh.

Chương 29: Ký chủ đang coi thường bói toán! (2).

“Chết tiệt!”

Cảnh tượng đột ngột này khiến cho Lâm Phàm sợ hãi nhảy lên, suýt chút nữa làm cho hắn tiểu ra ngoài rồi.

Với những người xung quanh thì lúc này cũng khiến cho họ bị dọa sợ đến mức gần như ngã quỵ xuống đất.

“Sét đánh, đây là sét đánh đó nha”.

Lâm Phàm đột nhiên nuốt nước miếng, lúc này hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

“Cảnh cáo: Ký chủ đang xem thường thuật bói toán, nếu như nhìn thấu mà nói sự thật, ký chủ sẽ tự ý thay đổi vận mệnh của người khác. Như vậy là vi phạm quy củ, cảnh cáo lần một, nếu lần sau còn tái phạm sẽ biến ký chủ thành người thực vật.”

Lâm Phàm lúc đầu còn cho rằng đó chỉ là cú đánh rắm của ông trời, nhưng không ngờ đó chính là lời cảnh cáo của bách khoa toàn thư.

Mọi người xung quanh cũng sợ hãi tránh ra, sắc mặt tái nhợt nếu vừa rồi bị đánh trúng thì tuyệt đối không còn mạng nữa rồi.

Thầy giáo Dương lúc này cũng đã trốn xa rồi.

“Thầy giáo Dương ông đừng quên, tôi không thể nói thêm lần nữa, nếu còn tiếp tục nói nữa thì sẽ bị đánh thành đồ ngốc mất”. Lâm Phàm hét lớn.

“Đùng!”

Lại một tiếng sét nữa giáng xuống.

Lâm Phàm bị dọa sợ bắp chân run lên bần bật, lập tức vung tay lên lắc: “Không nói nữa, không nói nữa, đừng đánh tôi nữa.”

Phóng viên Vương kia vốn là còn nghĩ đến sẽ vạch trần Lâm Phàm, tìm chút tin tức nhưng mà thấy nơi này nguy hiểm quá nên cũng chuồn lẹ.

Ông đây là tới để tìm tin tức, không phải là tới để nạp mạng nha.

Những người muốn mua bánh kếp cũng vì thế mà bị dọa cho sợ rồi, so với món ăn ngon thì tính mạng vẫn quan trọng hơn.

“Tên nhóc con cậu cuối cùng đã làm cái quỷ gì thế, nhanh chóng đưa cho tôi hai trăm tệ, tôi sẽ giúp cậu coi một quẻ.” Đại Thần Côn trực tiếp ôm cái ghế đẩu, trốn xa ra khỏi Lâm Phàm, tên nhóc này chắc đã ăn hiếp con heo nái già nhà kế bên rồi nên mới khiến trời xanh phẫn nộ.

Tai bay vạ gió như thế.

“Trời ạ ….”

Lâm Phàm hô to, bày tỏ sự không phục, cái này mẹ nó chẳng phải chỉ nói một câu thôi mà, có nhất thiết là phải đánh một lần không.

Không nói thì không nói thôi, thật là…

Lúc này cổng trường tiểu học Hồng Tinh không có một ai, mọi người đều tìm cách trốn ra xa, sức mạnh của sấm sét thật khủng bố.

Đối với người bình thường mà nói, đây là một năng lượng thần bí khó lường, đánh đâu trúng đấy, trực tiếp chết luôn chứ không làm lãng phí giường của bệnh viện đâu.

Còn đối với những người không chết thì đếm trên đầu ngón tay, những người đó là cao nhân đắc đạo, có thể là đang tại độ kiếp phi thăng chăng?

“Nhóc con qua đây, cậu nhất định là làm chuyện gì chọc đến trời cao rồi, nhưng mà cũng đừng làm liên lụy đến mọi người chứ.” Điền Thần Côn nhìn thấy Lâm Phàm đi về phía mình thì cũng bị dọa cho sợ.

Tà môn, thật sự là quá tà môn rồi.

Bị liên tiếp hai tia sét đánh như vậy mà vẫn còn rất là bá đạo như thế.

“Chết tiệt…” Lâm Phàm nhìn mọi người sợ hãi như vậy, nhất thời có chút bất đắc dĩ, tất cả chỉ là hiểu lầm đâu cần thiết phải sợ như vậy không.

“Mọi người có còn muốn ăn bánh kếp không?” Lâm Phàm nhìn về hướng khách hàng.

“Ông chủ hôm nay không ăn nữa, ngày mai rồi đến mua.”

“Đúng, đúng.”

“Ông chủ! Cậu phải cẩn thận đó nha, chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi đây, cẩn thận không thì sét lại đánh xuống nữa.”

Lâm Phàm nhìn trái nhìn phải, mắt chớp chớp. Thôi quên đi, không bằng quay về cho rồi.

Danh mục bói toán vừa được mở cần phải nghiên cứu một cách cẩn thận mới được.

Nhiệm vụ này hoàn thành sau, hiện tại cũng có 12 điểm bách khoa rồi.

Lâm Phàm kiểm tra bách khoa toàn thư, 12 điểm bách khoa này thật sự không thể làm được gì.

Để có thể tự mình lựa chọn tri thức cần thấp nhất cũng phải 1000 điểm bách khoa, so với 12 điểm bách khoa của bản thân thì thật sự không có ích gì, chỉ có thể từ từ tích lũy mà thôi.

Sáu giờ!

Thầy giáo Dương đi xuống từ xe buýt rồi đi về phía trường học.

Ông là một thầy giáo dạy tiếng Trung, giáo viên chủ nhiệm của một lớp trọng điểm năm 3 của trường, cả đời tích đức làm việc thiện luôn giúp đỡ những học sinh gặp khó khăn, Lúc mới vào nghề ông đã nhận đỡ đầu cho 32 học sinh nghèo, đối với thầy giáo Dương thì đây chính là điều tuyệt vời nhất.

Nhưng mà cuộc đời nhiều khi không phải là mơ, bỗng một ngày Dương Vĩnh Khang phát hiện vợ của mình ngoại tình với một đồng nghiệp trong trường. Lúc đấy Dương Vĩnh Khang giận tím người, sau đó hai người ly hôn và ông giành được quyền nuôi hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ cũng được xem là nỗ lực cố gắng, năm ngoái đã thành công trúng tuyển vào một trường đại học nổi tiếng trong nước.

Đối với Dương Vĩnh Khang mà nói thành công lớn nhất trong cuộc đời chính là nuôi dạy hai đứa con thành tài.

Lúc này, Dương Vĩnh Khang dừng bước tại quầy bán vé số bên cạnh trường sờ sờ túi quả nhiên còn có hai tệ.

“Thầy giáo Dương, ông quay lại trường rồi nhất định phải mua một tờ vé số đấy”.

Âm thanh của ông chủ bán bánh kếp cứ vang vọng trong đầu của Dương Vĩnh Khang.

“Ông chủ này thật là hài hước, vé số đều đã bị khống chế hết rồi đâu có dễ dàng mà trúng thưởng đến vậy”

Chương 30: Này không ổn rồi.

Dương Vĩnh Khang chuẩn bị trực tiếp đi đến trường cuối cùng cũng không có mua.

Lúc Dương Vĩnh Khang chuẩn bị rời đi thì truyền đến âm thanh từ giữa đám đông xem tin tức xổ số.

“Số tiền thưởng của đợt này là 15 triệu, cũng không biết là ai may mắn sẽ trúng thưởng nữa.” Những người chơi xổ số đang bàn tán một cách sôi nổi.

Dương Vĩnh Khang do dự một lúc cuối cùng bất đắc dĩ cười nói: “Thôi kệ đi, trong túi cũng chỉ còn có 2 tệ, để trong người cũng không có ích gì. Vậy thì mua đi, một vé không thắng thì sẽ đi tìm ông chủ nhỏ để tính sổ”.

Đương nhiên đây chỉ là câu nói đùa của Dương Vĩnh Khang.

“Ông chủ, tôi muốn mua một tờ vé số”. Dương Vĩnh Khang chưa từng đến đây bao giờ nên cũng không rõ xổ số sẽ chơi như thế nào.

“Ông muốn mua số nào?” Ông chủ xổ số cười hỏi

“Một nhóm số ngẫu nhiên là được rồi”.

“Được, nhóm số ngẫu nhiên này tỷ suất trúng rất là lớn đó.”

Một tờ vé số nhanh chóng được in ra, Dương Vĩnh Khang mỉm cười nhận lấy sau đó tùy tiện cho vào trong ví tiền rồi nhanh chóng đi về phía cổng trường.

…..

Bởi vì hôm nay bị sét đánh nên khách hàng đều bị dọa cho bỏ chạy rồi, nên Lâm Phàm đã đóng cửa hàng sớm.

Chỉ trong hai ngày với việc bán bánh kếp mà đã kiếm được bốn nghìn tệ. Lâm Phàm cho rằng điều này đúng là không thể tin được.

“Việc bán bánh kếp như vậy sẽ có một tương lai xán lạn. Chỉ cần tiếp tục làm như vậy thì việc trở thành người có tiền không còn là giấc mơ nữa rồi, chỉ là quy định của bách khoa toàn thư này có lúc cũng khiến bản thân thấy bất lực”.

“Không làm nghề xem bói cũng không được, thật sự là làm khó người ta mà”.

Sau khi Lâm Phàm đặt xe hàng trong sân, hắn ngồi bên cạnh cửa ra vào, tò mò nhìn người đi đường.

“Vương Tiểu Muội, hai mươi tám tuổi, một cô gái nổi tiếng của tiệm tóc ở Cầu Thành Tây. Có một người bạn trai là lưu manh, một đời hắn ta là một đại ác nhân chỉ có một chút lương thiện nên cuối đời hắn ta sẽ bị bệnh tật hành hạ….”.

Một người phụ nữ xinh đẹp, đi giày cao gót đi về hướng của Lâm Phàm. Mùi nước hoa nồng nàn khiến cho Lâm Phàm hắt hơi liên tục.

“Thẻ trên cùng là cái gì?” Lâm Phàm nhất thời không kịp phản ứng, sau đó nghi hoặc mà cười một cái, hắn cuối cùng cũng đã hiểu.

Đối với ngành này, Lâm Phàm trước giờ chưa phân biệt đối xử, kiếm tiền dựa trên năng lực của bản thân không trộm không cướp thì so ra tốt hơn rất là nhiều.

Sau khi lần lượt xem qua không ít người, Lâm Phàm cũng đã đưa ra một quy tắc.

Trong ngành này có mọi tầng lớp xã hội, một số người thì chết bất đắc kỳ tử, số khác thì những năm cuối đời muốn ngóc lên cũng không lên nổi.

Mà nguyên nhân đều có liên quan đến sự việc đã làm trong đời.

Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, ác giả ác báo, câu nói này quả thật không có sai.

Nhưng mà người sống trong đời không có khả năng mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, chỉ cần không phải làm chuyện thất đức thì đến cuối đời cũng sẽ có kết cục tốt đẹp.

Có một số người cuộc đời vinh quang vô hạn, xảo trá xấu xa nhưng tất cả chỉ là nhất thời, ác báo cuối cùng rồi sẽ quay lại.

Đương nhiên những điều này không phải Lâm Phàm hiểu rõ mà chính là những ghi nhớ trong bách khoa toàn thư.

“Tiểu Phàm, hôm nay sao về sớm thế hả?” Lúc này có một bác gái dắt tay một cô bé đi đến bên cạnh Lâm Phàm hỏi.

“Dạ, thím Chương hôm nay con cảm thấy hơi mệt nên về sớm một chút”. Lâm Phàm cười nói, sau đó dùng ánh mắt của một người làm nghề mà nhìn cháu gái của thím Chương.

Nhìn một hồi thì sắc mặt của Lâm Phàm đột nhiên thay đổi.

Mao Châu Châu là cháu gái của thím Chương, đỉnh đầu của cô bé này đầy năng lượng vô hồn, quả cầu năng lượng vô hồn này gần như ngưng tụ thành biểu tượng thần chết.

“Chết tiệt, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy, tiểu nha đầu này sao lại mang một cỗ cảm giác chết chóc nhiều như vậy”. Lâm Phàm cảm thấy mơ hồ.

“Tiểu Phàm sao thế?” Thím Chương cười hỏi.

“Thím Chương cháu biết xem bói, vừa nãy cháu vừa xem cho Châu Châu một quẻ”. Lâm Phàm nói.

“Ấy? Tiểu Phàm cháu còn biết cái này sao?” Thím Chương luôn tin vào việc này, lúc này cũng không cần biết Tiểu Phàm là biết hay không biết, thật sự là muốn nghe một chút.

“Vậy để cháu xem cho con bé xem như thế nào”. Thím Chương cũng thích cùng với người trẻ tuổi nói chuyện, đặc biệt Lâm Phàm có vẻ ngoài ưa nhìn, trắng trẻo dịu dàng.

“Mọi thứ đều là nghiệp rồi”.

Tất cả đều là do cha của Châu Châu, lúc còn trẻ đã từng có rất nhiều bạn gái, về cơ bản thì mỗi bạn gái đều mang thai nhưng mà cuối cùng đều bị ép phải phá thai.

Nghiệp chướng này đều bị đẩy lên người của Châu Châu.

“Thím Chương có một số chuyện không được tốt”. Lâm Phàm nói một cách nghiêm túc.

Thím Chương còn đang chờ Tiểu Phàm khen cháu gái của mình nhưng mà không ngờ rằng hắn bắt đầu lại nói mệnh của đứa nhỏ này không tốt, Thím Chương đột nhiên nổi giận.

Nhưng mà vẫn kiên nhẫn hỏi lại: “Sao vậy”.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay