[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn
Tập 14: Bánh kếp lên tạp chí (c131-c140)
❮ sautiếp ❯Chương 131: Bánh kếp lên tạp chí.
Hôm sau.
Lâm Phàm đang ở trong tiệm nhàm chán nghe tin tức, tin đầu đề khiến cho hắn chú ý.
Hôm qua có một nam cư dân mạng bị người ta dọa sợ đến mức phải nhập viện.
Bên cạnh dòng tiêu đề còn có một bức ảnh, người trên ảnh là một tên mập mạp nặng chừng 300 cân (150kg).
Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, thống lĩnh thủy quân, chiến thần mắng chửi à. Hy vọng rằng sau vụ này thì anh biết đường hối cải, bỏ tà theo chính mà quay đầu mà làm người.
Đúng lúc này, có một nhóm thiếu niên trẻ tuổi đứng bên ngoài, bọn họ ăn mặc thời thượng, tay cầm một quyển tạp chí ẩm thực, đứng chần chừ soi xét một lúc lâu, sau đó giống như quyết định chắc chắn.
“Đây chính là cửa hàng mà Khang lão sư đã đề cử.” Một thiếu nữ hưng phấn nói.
“Thu Nguyệt, nội dung trên tạp chí này có phải là giả không vậy, cửa hàng như này, hình như hơi không giống nha.”
“Đúng đó, ngay cả cửa tiệm cũng chỉ có một cái xe bán dạo, có thật sự ngon như trong tạp chí đã nói không vậy?”
Mấy người bạn xung quanh cũng xôn xao bàn tán, vẻ mặt không tin.
“Thử một lần thì sẽ biết thôi.” Hoàng Thu Nguyệt mỉm cười, sau đó nhìn vào trong tiệm gọi: “Ông chủ, cho một phần bánh kếp.”
Lâm Phàm đang nằm ở trên ghế, không buồn nhúc nhích mà nhắm mắt dưỡng thần.
Điền Thần Côn ngẩng đầu: “Định mức hôm nay đã bán xong, nếu muốn ăn thì đọc hiểu tờ giấy trên tường đi rồi tính tiếp nha.”
“Thật sự giống quy định mà Khang lão sư đã nói.” Hoàng Thu Nguyệt có chút chờ mong.
Cô là một con nhóc tham ăn, vẫn luôn theo dõi tạp chí đề cử mỹ thực của Khang Duy Phàm, bây giờ nhìn thấy đề cử quan trọng trong tạp chí mỹ thực lại là một cái bánh kếp, thật sự là khiến cho cô chú ý tò mò.
Hơn nữa, cửa hàng này vừa hay ở Thượng Hải, vừa hay cô còn đang được nghỉ, vì thế bèn rủ bạn bè tới đây thử xem.
Hoàng Thu Nguyệt nhìn tờ giấy trên tường, đọc nhanh như gió rồi đáp: “Tôi đọc xong rồi.”
Điền Thần Côn nhìn thoáng qua Lâm Phàm, sau đó lắc đầu: “Cô không hiểu trên đó viết cái gì.”
Đối với quy định này của Lâm Phàm, Điền Thần Côn nhiều khi cũng không hiểu lắm, người khác đọc tờ giấy có hiểu hay không thì làm sao Lâm Phàm biết được nhỉ?
Hoàng Thu Nguyệt sửng sốt: “Sao mà không hiểu được.”
Vương Đạt hơi nhíu mày nói: “Ông chủ, ông đang cố ý làm khó đúng không.”
Mấy người bạn xung quanh cũng gật đồng đồng ý, cũng cho rằng ông chủ đang làm khó Hoàng Thu Nguyệt.
Nội dung của tờ giấy này, cô ta đọc có hiểu hay không, làm sao ông ta biết được.
“Đây là quy định rồi, các người đọc có hiểu hay không thì tôi đều biết.” Lâm Phàm nói.
“Quy định này thật là kỳ quái.”
“Đừng mua nữa Thu Nguyệt, cũng chỉ là cái bánh kếp thôi mà có gì ngon đâu chứ.”
“Đọc hiểu thôi mà? Để tôi xem nội dung như thế nào.”
Đám bạn của Hoàng Thu Nguyệt cũng bước tới vây quanh tờ giấy đọc thử.
“Đinh, điểm Bách Khoa +1.”
Điểm Bách Khoa tăng lên, Lâm Phàm mở mắt rồi sau đó đứng dậy, đi tới trước quầy hàng và chỉ tay vào một gã thiếu niên nói: “Cậu đã hiểu.”
Vương Đạt tự chỉ vào mặt mình: “Tôi sao?”
Lâm Phàm không nói gì nữa, đôi tay bắt đầu làm việc.
Lập tức, mùi thơm lan tỏa ra khắp nơi.
Những người thiếu niên trẻ tuổi này nhìn chăm chú vào quá trình làm bánh kếp thì cũng hơi ngơ ngác, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà đã làm xong rồi.
“Xong.” Lâm Phàm đưa bánh kếp cho Vương Đạt, sau đó lại đi vào tiệm, cầm tiền hay thối tiền gì đó là nhiệm vụ của Điền Thần Côn.
Vương Đạt đưa bánh kếp cho Hoàng Thu Nguyệt, hắn ta cũng không thích ăn bánh kếp này lắm.
Mấy người bạn đứng cạnh cũng ồn ào lên, một cái bánh kếp thôi mà, có thể ngon tới mức nào chứ.
“Có thể cho tôi xem cuốn tạp chí đó không?” Lâm Phàm mở miệng hỏi.
Chỉ là đề nghị nho nhỏ, mấy tên thiếu niên này cũng chẳng mất mát gì nên đưa tạp chí cho hắn.
Lâm Phàm lật mấy trang tạp chí xem thử, phát hiện cái tên Khang Duy Phàm này thật sự đã tâng bốc mình lên tận trời cao rồi.
Trọng điểm đề cử: Bánh kếp của Lâm đại sư.
Hương vị: Mỹ vị nhân gian, không thể tưởng tượng ( ghi chú: Cực lực đề cử, mãnh liệt đề cử ).
Cách làm: Cách làm bình thường, nhưng cũng không bình thường.
Giá cả: 50 tệ.
Địa điểm: Số 8861 phố Vân Lí, Thượng Hải, cửa hàng Lâm đại sư.
Chú ý: Muốn mua được bánh kếp phải tuân thủ quy định, còn phải xem vận khí của bản thân.
Trong lòng Lâm Phàm hơi vui vẻ, hắn không ngờ được sẽ có ngày tên mình được lên cả tạp chí đó nha, cảm giác này thật là nói không nên lời.
Đúng là vô cùng thoải mái.
Ngay lúc Lâm Phàm còn đang đắc ý, một âm thanh dâm đãng đột nhiên vọng tới.
Chỉ thấy Hoàng Thu Nguyệt “Ư ư.” to một tiếng, rồi kẹp chặt hai chân, sắc mặt ửng hồng, giống như sắp lên tới cao trào vậy.
Đám bạn xung quanh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Thật sự ăn rất ngon.” Vẻ mặt Hoàng Thu Nguyệt vẫn còn chút ửng đỏ, sau đó mở mắt, cô cũng không thấy biểu cảm của mình hồi nãy có vấn đề gì.
Mà bà chủ của cửa hàng bên cạnh, nhìn cảnh này mãi cũng quen rồi nên chẳng thèm để ý.
Lại thêm một khách hàng bị bánh kếp của Lâm đại sư thu phục.
Chương 132: Xui xẻo đến thế.
Vương Đạt vẻ mặt lập tức kinh ngạc, ngây người hỏi: “Thu nguyệt, cậu làm quá rồi đấy.”
Hoàng Thu Nguyệt lắc đầu, đáp lại: “Thật sự là rất ngon! Khang lão sư nói không sai chút nào, nếu không tự nếm thử thì vĩnh viễn không cảm nhận được hương vị tuyệt vời của món này.”
“Cho tôi một miếng.” Một thiếu nữ khác cũng hiếu kỳ muốn thử.
Sau khi cắn một miếng, biểu cảm còn khoa trương hơn cả Hoàng Thu Nguyệt.
Điền Thần Côn thở dài một hơi, từ sau khi đi theo Lâm Phàm thì cái loại biểu cảm khoa trương như này, mỗi ngày phải xem mấy chục lần nên cũng quen rồi.
“Thần cấp bánh kếp cái con khỉ khô.”
Trong lòng Lâm Phàm chửi mắng, cuốn bách khoa toàn thư này cũng biến thái quá đi, khẳng định là tăng thêm ma lực cho tay của mình.
Nếu không, sao có thể làm ra bánh kếp ngon như vậy được.
Cho dù là đầu bếp bậc thầy, cũng không bao giờ làm ra được tay nghề như vậy nha.
Ở sân bay.
Vương Minh Dương tự mình tới sân bay đón người.
Một người đàn ông trung niên, cả người tiều tụy ra khỏi sân bay. Bước lên một chiếc xe thương vụ.
Trên xe.
“Anh Ngô, việc thế nào rồi?” Vương Minh Dương nhìn Ngô Vân Cương vừa xuống máy bay, thật không nghĩ tới hắn ta lại tiều tụy như vậy.
Ngô Vân Cương hối hận không thôi, liên tục lắc đầu: “Haiz, tổn thất nghiêm trọng, Vương lão đệ à! Cậu rất may mắn nha, kịp thời thoát thân, chỉ có ông anh tôi đây là thê thảm nhất.”
Vương Minh Dương vỗ bả vai Ngô Vân: “Lần trước nói cho anh mà anh không tin, nếu chịu tin tôi thì đã không có chuyện gì.”
“Bây giờ nói thì có ích lợi gì chứ, lần này tôi tới là để gặp vị Lâm đại sư đó.” Ngô Vân mới vừa nói: “Lão đệ! Lần này chú em nhất định phải giúp anh đó.”
Vương Minh Dương gật đầu đáp: “Yên tâm đi.”
Tuy Ngô Vân là phú hào của thủ đô, nhưng bây giờ đã bị thương gân động cốt (ý là bị ảnh hưởng nghiêm trọng), nếu không chịu nổi nữa thì rất phiền phức.
Nhóm lừa đảo xuyên quốc gia kia đã trốn mất dạng, giờ muốn tìm lại còn khó hơn lên trời.
Phố Vân Lý.
Xe thương vụ màu đen dừng cách đó không xa.
Vương Minh Dương chỉ tay nói: “Cửa hàng trên mặt tiền kia là của Lâm đại sư. Ông anh à! Tôi nhắc nhở anh một câu. Khiêm tốn, phải khiêm tốn đó.”
Ngô Vân cười ảm đạm: “Tôi còn dám kiêu ngạo chắc.”
Điền Thần Côn thở một hơi nhẹ nhõm, vất vả tiễn đám thanh thiếu niên kia đi, vừa mới liếc mắt đã nhìn thấy hình bóng người quen thuộc.
“Vương Trăm Vạn tới.” Điền Thần Côn nghểnh cổ lên gào với vào trong tiệm.
Lâm Phàm mở mắt, hơi nghi hoặc, tự dưng tên này tới tìm mình làm gì nhỉ?
Hay là lại có chuyện gì xảy ra rồi.
Nhưng khi Lâm Phàm nhìn thấy người đi cùng Vương Minh Dương thì trong lòng cũng đã có đáp án.
Đầu đội mây đen, đã sắp dày đặc thành cái bánh than rồi.
Đã xui xẻo như vậy rồi mà còn quen biết với Vương Minh Dương.
Ngoại trừ hắn ta thì còn ai nữa.
“Người anh em, tôi tới rồi đây.” Vương Minh Dương không cần phải giữ ý giữ tứ gì với Lâm Phàm cả, vừa vào tiệm đã kéo ghế ngồi xuống, tự nhiên như ở nhà.
Lâm Phàm cười cười: “Khách quý nha, vô sự bất đăng tam bảo điện.” (Ý chỉ có chuyện thì mới tới chùa cầu khẩn)
Thế là Điền thần côn lại có việc để làm, đổ nước nóng pha chén trà, đặt lên bàn mời khách.
Ngô Vân Cương vừa mới vào tiệm đã nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy cửa tiệm này có gì đặc biệt. Mà cái vị Lâm đại sư trong miệng chú em họ Vương này cũng chỉ là một tên nhóc trẻ tuổi thôi.
Nếu như trước đây, hắn ta tuyệt đối không tin thằng nhóc này là đại sư cái khỉ gì.
Nhưng bây giờ, hắn ta đã tin rồi.
“Xin chào, Lâm đại sư.” Vừa mới nãy Ngô Vân Cương còn khá ngạo nghễ, mà hiện tại đã khách khí giả lả mỉm cười, gọi một tiếng đại sư.
Người này không trực tiếp giúp đỡ mình, nhưng đã từng nhắc nhở, đáng tiếc chỉ có thể trách bản thân mình ngu muội không tin mà thôi.
Lâm Phàm gật đầu chào hỏi với Ngô Vân Cương: “Mời ngồi.”
Lần này Vương Minh Dương dẫn Ngô Vân Cương tới đây, muốn nhờ Lâm Phàm xem thử có còn cứu nổi nữa hay không, nếu không cũng không mặt dày mày dặn tới đây làm gì.
Ngô Vân Cương ngồi xuống bên cạnh Vương Minh Dương.
Ai mà nghĩ tới được bên trong một tiệm bánh kếp nhỏ bé này lại có hai vị lão làng, giá trị bản thân lên đến chục tỷ.
Nếu bọn cướp mà biết điều này thì có lẽ đã tới đây bắt cóc bọn họ, đảm bảo một bước phát tài.
Vương Minh Dương nói: “Lần này tôi dẫn ông anh Ngô tới đây là muốn nhờ chú em xem thử, còn có biện pháp nào cứu vãn hay không.”
Tên Vương Minh Dương này, tính cách nhiệt tình hào sảng, đã coi ai là bằng hữu thì sẽ giúp đỡ tới cùng. Hắn có thể giúp thì sẽ giúp, không thể giúp… cũng cố thử một chút coi sao.
Lâm Phàm cười nhạt một cái: “Chẳng nhẽ anh không biết quy định của tôi.”
Vương Minh Dương hơi ngượng ngùng, mỉm cười: “Tôi đương nhiên biết quy định của nơi này, cũng không phải là làm khó gì cậu. Ông anh của tôi cũng đã tự mình tới đây thương lượng với cậu, không phải sao.”
Hắn ta biết quy định của Lâm Phàm, cũng biết tính cách người anh em này của mình, nói một là một, nói hai là hai. Nhưng có đôi khi, quy định là do người định, còn phải là xem người ta có đồng ý thay đổi quy định hay không nha.
Chương 133: Gỡ rối.
“Đại sư, quy định gì vậy? Nếu không thì để tôi làm theo quy định.” Ngô Vân Cương từ trước tới giờ đều không tin bói toán, đoán mệnh hay thần phật gì.
Cuộc đời của hắn đi được đến bước này đều dựa vào nỗ lực và can đảm của chính mình, cũng cảm thấy khinh thường những người chỉ biết cầu bái thần phật mong một ngày đổi đời. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, hắn ta biết, người mà Vương Minh Dương quen biết không phải là một người tầm thường.
Theo cách nói của dân kinh doanh bọn họ thì Lâm Phàm chính là quý nhân.
Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương có chút dở khóc dở cười, thân là ông chủ lớn mà khi cần mặt dày thì đúng là khiến người ta “rửa mắt mà nhìn”.
“Anh nha, không phải là người xấu mà là quá kiêu ngạo, mấy cái quy định mà tôi đặt ra thì hôm nay coi như để qua một bên đi. Nhưng mà không được nói cho người khác biết đâu đó.” Lâm Phàm nói.
Vương Minh Dương cười, giơ ngón cái lên: “Người anh em, thật là nể mặt.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Không có lần sau.”
“Yên tâm! Chỉ lần này, nếu lần sau tới thì tôi nhất định sẽ tuân thủ quy định.” Vương Minh Dương nói.
Bấy giờ Ngô Vân Cương mới để ý thấy đại sư cẩn thận nhìn vào mặt, sau đó lại nhìn vào tay của hắn ta.
“Mệnh cách của ông, tài vận thịnh vượng.” Thần sắc của Lâm Phàm bình thản chú tâm, đây là do hắn hơi diễn một tí để người ta thấy mình đang nghiêm túc làm việc, chứ không phải là kiểu qua loa đại khái.
Ngô Vân Cương cười khổ một tiếng: “Đại sư, tài vận của tôi có chỗ nào thịnh vượng đâu chứ, chỉ toàn mấy thứ xúi quẩy.”
Tổn thất tới mấy chục tỷ, hắn ta muốn khóc cũng khóc không nổi, chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng.
Lâm Phàm ngẩng đầu: “Ông đừng vội không tin, đời người làm gì có cảnh luôn luôn thuận buồm xuôi gió, ông hiện tại coi như là gặp phải đại kiếp nạn, nó cũng là kiếp nạn duy nhất của cuộc đời ông đó.”
Vương Minh Dương vẫn luôn ngồi bên cạnh lắng nghe cẩn thận, chen vào một câu: “Ý của cậu là nếu ông ta có thể vượt qua kiếp nạn này, sau này có thể hô mưa gọi gió, giăng buồm lướt sóng rồi đúng không.”
Lâm Phàm chỉ cười mà không nói thêm gì, vấn đề này mà nói thêm thì sẽ biến thành khẳng định chắc chắn, bách khoa toàn thư lại có thêm bug (lỗ hổng) mất.
“Ông có một cô tình nhân hai mươi tám tuổi đúng không?” Lâm Phàm hỏi.
Ngô Vân Cương sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Phàm còn có thể đoán ra chuyện này, hắn ta cũng không nói chuyện này cho ai biết.
Vương Minh Dương thấy vẻ mặt của Ngô Vân Cương, lập tức sợ ngây người: “Anh trai, nếu việc này mà để bị chị dâu biết là không xong đâu nha.”
“Ai da, đàn ông mà, đôi khi cũng không kiềm chế được, đại sư quả nhiên là đại sư, ngay cả việc này cũng tính ra được.” Ngô Vân Cương vừa cười khổ vừa nói.
Lâm Phàm chớp mắt: “Tôi nói cái này, không phải là muốn bêu xấu gì ông đâu.”
Ngô Vân Cương hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại: “Đại sư? Ý của cậu là…?”
“Mục đích ông tới đây là muốn tôi chỉ ra một con đường sống, mà những điều tôi nói ra, đều có quan hệ với chuyện này.”
“Tình nhân của ông, là chủ động theo đuổi ông đúng không?” Lâm Phàm nói.
Ngô Vân Cương gật đầu: “Đúng, quen biết trong một buổi tiệc rượu, từ đó tới giờ cũng được hai năm rồi, hạng mục đầu tư lần này, cũng là do cô ấy…….”
Nói tới đây, Ngô Vân Cương đột nhiên ngẩng người, sắc mặt thay đổi, biểu hiện dường như nhận ra điều gì đó không thể tin được.
“Đại sư, chuyện này sao có thể, hạng mục lần này cô ấy cũng bị lừa mất toàn bộ tài sản mà.” Ngô Vân Cương vừa khiếp sợ vừa nói.
Vương Minh Dương ở một bên, nghe thấy vậy thì cũng lấy làm lạ: “Anh trai à, cô tình nhân kia của anh tên gì vậy?”
“Vương Mỹ Hồng.” Ngô Vân Cương trả lời.
“Ông trời của tôi ơi, quả nhiên là cô ta, người lừa tôi đầu tư hạng mục này cũng là Vương Mỹ Hồng đó.”
Vương Minh Dương tức muốn hộc máu, sau đó vỗ đùi: “Ai nha, tôi nói này anh trai, anh có tình nhân cũng không nói với tôi, nếu anh nói thì chuyện này cũng có thể tránh được rồi mà.”
“Bảo sao tôi cứ thắc mắc mãi, hạng mục lớn của Thủ đô thì làm gì đến lượt tôi đầu tư chứ.” Vương Minh Dương tự mình cảm thán.
Vai Lâm Phàm khẽ run, tiếp đó nhấp một ngụm trà. Những việc còn lại, không cần hắn nói tiếp, Ngô Vân Cương đã hiểu rõ ràng, nói nữa cũng chỉ là thừa thãi.
Lâm Phàm lấy di động ra, mở APP rồi nói: “Hai giờ nữa, có một chuyến bay về thủ đô, hay là về trước rồi tính tiếp đi?”
Ngô Vân Cương vốn đang trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt ngốc nghếch, so với tên ngốc còn ngốc hơn. Lâm Phàm vừa nhắc nhở, hắn ta cũng đã tỉnh ngộ: “Đúng vậy, tôi phải nhanh chóng về thủ đô, bảo sao gần đây hành tung của cô ta rất đáng ngờ, chạy vay tứ phía mượn không ít tiền. Còn nói phải bán một số bất động sản đi để trả nợ, xem ra là cô ta muốn chạy trốn thì đúng hơn.”
Ngô Vân Cương nắm lấy tay Lâm Phàm, vẻ mặt chân thành cảm kích: “Đại sư, cảm ơn cậu! Thật sự cám ơn cậu, ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ, chờ sự tình xong xuôi, tôi sẽ tự mình tới Thượng Hải cảm tạ.”
Ngô Vân Cương móc trong túi ra một tấm thẻ: “Đại sư, đây là chút thành kính, chúng ta sau này thường xuyên tán gẫu nhé. Bây giờ tôi phải nhanh chóng về thủ đô đây.”
Chương 134: Đừng đụng đến mạng người.
Nhìn tấm thẻ này, Lâm Phàm cũng không ngại ngùng gì mà nhận lấy, giúp người ta việc lớn như vậy thì nhận cái này là đương nhiên thôi.
Vương Minh Dương cũng đứng lên, vỗ bả vai Lâm Phàm nói: ” Người anh em, tôi phục cậu rồi đó. Bây giờ tôi phải đưa ông anh này ra sân bay, sau khi trở về sẽ tìm cậu tán gẫu nhé.”
“Khiến người ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt là được rồi, đừng đụng đến mạng người.” Lâm Phàm nhắc nhở.
Ngô Vân Cương gật đầu, đã hiểu.
Sau khi Vương Minh Dương và Ngô Vân Cương đã đi xa.
Lâm Phàm bình tĩnh nhìn tấm thẻ ngân hàng trên tay.
Điền Thần Côn bu lại, vẻ mặt chờ mong: “Trong này có bao nhiêu tiền thế.”
“Muốn biết sao?” Lâm Phàm cười hỏi.
“Muốn!” Điền Thần Côn lập tức gật đầu.
Lâm Phàm mở App ngân hàng ra, nhập mật khẩu thẻ vào, sau đó kiểm tra số dư.
Khi Điền thần côn nhìn thấy một hàng dài mấy con số ở trong tài khoản thì bị dọa sợ tới ngây người.
“Ha ha ha.” Lâm Phàm phá lên cười.
…
Trong một nhà hàng.
“Chị Hoàng, chị nhìn xem người này thế nào? 24 tuổi, là giáo viên tiểu học.” Nhân viên của một công ty hôn nhân nào đó đang đặt một loạt tài liệu trên bàn.
“Người này cũng tạm được, xem thêm mấy người sau nữa đi.” Phụ nữ trung niên có vẻ giàu có đang nhìn kỹ.
Bà chính là Hoàng Hồng Dung lần trước được Lâm đại sư tính toán cho một quẻ, từ đó mà một nhà bà tránh được nguy cơ tai nạn khi du lịch.
Sự kiện đó trôi qua, bà cảm thấy cuộc sống của con trai mình là một vấn đề lớn, vẫn cần phải tự mình làm chủ nên, cần tìm một người biết rõ, vì vậy bà liên lạc với một công ty hôn nhân có chất lượng dịch vụ rất tốt để nhờ giúp đỡ.
“Tôi thấy người này không tệ, chắc là con trai mình sẽ thích.” Ông xã Hoàng Hồng Dung, Lý Trung Tường cầm một bức ảnh rồi nói.
Nhân viên công ty hôn nhân tên Tiểu Tống đáp: “Đây là người làm việc trong ngân hàng, có biên chế chính thức. Năm nay hai mươi tám tuổi, cũng được coi là một cô gái chất lượng.”
Hoàng Hồng Dung nhìn một chút, gật đầu: “Người này không tệ, tuy rằng tuổi hơi lớn một chút nhưng lớn một chút sẽ hiểu chuyện hơn, tôi cũng bớt lo lắng.”
Tiểu Tống lại lấy ra mấy tờ tư liệu: “Chị Hoàng, anh Lý, hai người xem những người này đi, nếu hài lòng với ai có thể nói lại với em.”
Cô ấy biết khách hàng trước mắt này được có thể nói là khách hàng chất lượng cao. Ở Thượng Hải mà có xe có nhà thì điều kiện phải thuộc loại tương đối tốt.
Bây giờ đến công ty hôn nhân đăng ký, cơ bản là muốn tìm một gia đình an ổn, môn đăng hộ đối.
Hoàng Hồng Dung nhìn trúng mấy người, đem những tư liệu ảnh chụp này sắp xếp thành một tập rồi nói: “Những thứ này trước hết cứ đưa cho tôi, tôi đi tìm Lâm đại sư tính toán một chút, Lâm đại sư nói ai tốt thì chọn người đó.”
Tiểu Tống sửng sốt, có chút ngạc nhiên đáp: “Chị Hoàng, tìm vợ thế này không phải là nhìn trúng nhau sao, vì sao lại còn phải tìm đại sư xem xét nữa ạ?”
“Đương nhiên, những thứ này không thể không chú ý. Lâm đại sư kia tính rất chuẩn, chỉ cần Lâm đại sư cho rằng không sai thì tôi mới có thể yên tâm được.” Hoàng Hồng Dung nói.
Tiểu Tống xấu hổ mỉm cười, loại tình huống này thật đúng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Lý Trung Tường giải thích: “Trước kia nhà tôi cũng không tin những thứ này. Khoảng thời gian trước, chị Hoàng của cô tìm đại sư tính toán một quẻ, cuối cùng nghe theo lời đại sư nên mới tránh cho gia đình tôi tan cửa nát nhà.”
Tiểu Tống kinh hãi đáp: “Có nói quá không ạ??”
“Không có nha!.” Hoàng Hồng Dung hiện tại không còn tin ai, bà bây giờ chỉ tin tưởng Lâm đại sư.
“Xin hỏi đại sư mà ông nói có phải Lâm đại sư có cửa hiệu ở phố Vân Lý hay không?” Một giọng nói thoáng có chút già nua truyền đến.
Hoàng Hồng Dung lộ ra một tia tươi cười đáp: “Ông cũng từng được Lâm đại sư chỉ điểm à?”
Ngô Thiên Hà từ Liên Châu đi tới Thượng Hải. Lúc này đang cùng con gái ăn cơm nghe được phía sau có người đang thảo luận chuyện này, vừa nghe lại là Lâm đại sư kia, ngược lại có chút tò mò.
“Vẫn chưa, hôm nay chúng tôi mới chuẩn bị đi qua xem một chút.” Ngô Thiên Hà cười yếu nói.
Ánh mắt Hoàng Hồng Dung nhìn người vẫn tốt, người trước mắt này tuyệt đối là người không phú thì quý, khí chất này đúng là không tầm thường.
“Vậy thì ông tìm đúng người rồi đấy. Lâm đại sư bói toán như thần, nói cái gì cũng rất chuẩn.” Hoàng Hồng Dung bây giờ cứ thấy người là lại tâng bốc Lâm đại sư.
Bà ấy chính là một fan hâm mộ lớn.
Tuy nhiên bọn họ không biết người trước mắt này là ai, nếu như là ở Liên Châu mà nói thì cũng sẽ có nhiều người biết hơn.
Liên Châu thần toán, Ngô Thiên Hà.
Chỉ cần nói ra cái tên này, toàn bộ thế hệ cũ của Liên Châu không ai là không biết, nhưng mà ở Thượng Hải lại ít có người biết.
Ở Liên Châu, cái tên Ngô Thiên Hà này có tiếng là rất thần, có rất nhiều người muốn tìm ông bói toán nhưng đều không có năng lực này.
Ngô Thiên Hà tuy rằng còn chưa gặp Lâm đại sư, nhưng trong lòng cũng rất tò mò. Sau đó ông kéo ghế ngồi xuống, cẩn thận nhìn khuôn mặt Hoàng Hồng Dung.
Chương 135: Choáng váng.
“Lão tiên sinh à, ông làm sao vậy?” Hoàng Hồng Dung nghi hoặc hỏi.
Sắc mặt Ngô Thiên Hà có chút ngưng trọng, trong miệng nói lời kỳ lạ: “Kỳ lạ thật.”
Hoàng Hồng Dung kinh ngạc một chút: “Lão tiên sinh, có gì kỳ lạ sao?”
Ngô Thiên Hà trong lòng nghĩ không ra: “Bà nói đoạn thời gian trước, bởi vì Lâm đại sư tính toán mà tránh thoát một kiếp, vậy bà còn nhớ rõ cậu ấy nói như thế nào không?”
Hoàng Hồng Dung đối với chuyện này vẫn nhớ kỹ cả đời. Có đôi khi cùng người thân tụ tập với nhau cũng sẽ nói cho mọi người nghe. Giờ phút này lại càng vui vẻ không biết mệt mỏi mà thao thao bất tuyệt, đem tình huống ngày đó được tính quẻ nói ra.
Bà nói một cách vui vẻ nhưng lại làm cho Ngô Thiên Hà run sợ. Đây là làm việc nghịch thiên. Thay đổi thiên mệnh chẳng phải là phải chịu trời phạt hay sao?
Hắn gặp phải loại người có tướng mạo này thì tuyệt đối sẽ không tính. Bởi vì tướng mạo người này hiện lên rằng số nhất định chết, nhưng hiện tại lại sống rất tốt. Trừ khi Lâm đại sư kia không muốn sống, nguyện ý lấy mạng của mình đến trao đổi, nếu không làm sao có thể phá giải.
“Lão tiên sinh, ngài làm sao vậy?” Hoàng Hồng Dung hỏi.
Ngô Thiên Hà phẩy tay áo: “Không có việc gì, không có việc gì, không quấy rầy nữa.”
Khi Ngô Thiên Hà trở lại bàn bên kia, Hoàng Hồng Dung và chồng liếc nhau một cái. Họ cũng không rõ lão tiên sinh này muốn làm gì, không phát sinh chuyện gì lớn, sao sắc mặt lại kỳ quái như vậy.
Sau đó, Hoàng Hồng Dung vì đại sự nhân sinh của con trai mà nói chuyện với Tiểu Tống.
Người vợ tốt nhất này nhất định phải nhanh chóng quyết định.
Một bàn khác.
Ngô Thiên Hà ngồi xuống, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán. Khiếp sợ trong mắt vẫn chưa lùi đi.
Trình độ huyền học của ông rất cao, nhưng chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này.
“Cha, sắc mặt cha sao lại khó coi như vậy?” Ngô U Lan vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại di động.
Ngô Thiên Hà lại phẩy phẩy tay áo nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Nhưng trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn ngập trời. Lâm đại sư này, nhất định ông phải tận mắt nhìn một cái.
Vừa rồi ông nhìn khuôn mặt Hoàng Hồng Dung, đường vân trên mặt vốn đã chấm dứt ở một điểm.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một lần nữa, biểu thị là kiếp nạn này đã qua, mở ra một cuộc sống mới.
Đó là một điều không thể tin được.
Ngô U Lan buông điện thoại xuống nói: “Cha, nếu không hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút, sắc mặt cha trắng bệch rất đáng sợ đó.”
“Không có việc gì, là cha vừa mới nhớ tới một chuyện thôi.” Ngô Thiên Hà nói.
Lần này ông tới đây chính là đến chạm mặt vị Lâm đại sư này. Dù thế nào chăng nữa ông cũng không có khả năng để cho con gái của mình nửa đời sau sống trong đau khổ.
Nếu như ông trời còn có thể cho ông một cơ hội khác, nhất định ông sẽ lựa chọn bình an, cũng không cần cả đời phú quý.
Có rất nhiều điều khoa học không thể giải thích trên thế giới này.
Nhất là môn học thuyết huyền học này, truyền thừa đã lâu, từ xưa đến nay đã xuất hiện rất nhiều vị đại sư kinh thiên bất phàm.
Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong, Lý Cơ, vân vân đều là những vị đại sư khi đó.
Nhưng mà cho dù có trình độ huyền học cấp đại sư có cao hơn nữa cũng không dám mạnh mẽ vi phạm thiên mệnh.
Cuối đời Đường Thái Tông, ngoài cung đột nhiên truyền lời tiên tri về vị “nữ đế Võ Vương”, Đường Thái Tông cho Lý Thuần Phong vào cũng chỉ ra rõ lời đồn đại về Võ Vương này. Lý Thuần Phong không dám làm trái ý chỉ của Đường Thái Tông, nhưng lại càng không dám vi phạm thiên mệnh.
Lý Thuần Phong nói hậu cung của điện hạ quá nhiều, nên sợ nhìn không chính xác.
Bởi vậy Đường Thái Tông trực tiếp chia người trong cung thành nhiều nhóm với mỗi nhóm có một trăm người.
Lý Thuần Phong chỉ một nhóm, nhưng nhân số vẫn còn rất nhiều nên cuối cùng lại chia nhóm đó thành năm mươi người một đội.
Sau khi xác định năm mươi người, Đường Thái Tông bảo Lý Thuần Phong nói chính xác hơn một chút.
Lúc này, Lý Thuần Phong không dám chỉ, nói là thiên cơ không thể tiết lộ. Vậy là Đường Thái Tông đành chuẩn bị chém giết toàn bộ năm mươi người để loại trừ hậu hoạn, nhưng cuối cùng lại bị Lý Thuần Phong ngăn cản.
Cuối cùng xuất hiện một kẻ chết thay, tên là Lý Quân Tự, nhũ danh “Ngũ Nương Tử”.
Từ đó Võ Tắc Thiên thoát khỏi một kiếp nạn.
Từ chuyện này nhìn ra, cho dù có là đại sư trâu bò thế nào ông cũng không dám làm bậy.
Nhưng Lâm Phàm đã làm bậy.
Ai bảo hắn có bách khoa toàn thư, miễn là không vi phạm các quy tắc ngu ngốc của bách khoa toàn thư là được.
Nhân sinh chính là hung hãn như vậy đấy.
…
Lâm đại sư.
Bên trong cửa hàng.
Lâm Phàm nằm ở đó, cuối cùng thì hắn cũng tiễn được khách hàng đi.
Buổi sáng làm bánh kếp, buổi chiều tính quẻ.
Cuộc sống này quá đầy đủ.
Điền Thần Côn duỗi thắt lưng, bàn tay đả động vài cái: “Hình như nơi này của chúng ta có Hoàng Ngưu nha.”
(Hoàng Ngưu: Giống nghề cò mồi của Việt Nam)
Chương 136: Rửa tai xin nghe.
Mí mắt Lâm Phàm cũng không nhúc nhích: “Hoàng Ngưu là như thế nào vậy?”
“Thì rõ ràng là do chúng ta quá hot, bọn Hoàng Ngưu này nắm được cơ hội. Bọn họ bắt đầu thuê người xếp hàng mua vé, làm cho người dân rất bực mình.” Điền Thần Côn xem như phục đối với Lâm Phàm xem như phục rồi. Việc làm ăn này càng làm càng lớn, càng làm càng trâu bò, khách hàng ở nơi khác cũng đã bắt đầu đến xếp hàng.
Những khách hàng này mặc dù bên ngoài phàn nàn nhưng vẫn trung thực xếp hàng.
Điền Thần Côn rất hâm mộ nói: “Vé do bọn Hoàng Ngưu xếp hàng đều bán ra với giá cao, có giá năm trăm tệ cũng có thể bán được tận một ngàn tệ.”
Lâm Phàm hà hơi một cái nói: “Vấn đề này xem ra có chút nghiêm trọng.”
Điền Thần Côn gật đầu: “Thật sự có chút nghiêm trọng, nhất định phải điều chỉnh một lượt.”
Lúc này Lâm Phàm mở mắt ra, cả người đều ngồi thẳng, sau đó bấm ngón tay tính toán, mặt lộ vẻ quái dị.
Điền Thần Côn có chút kinh ngạc: “Làm gì đấy, sao tự dưng lại dọa người thế?”
Lâm Phàm Thần thần bí bí: “Có một luồng khí xui xẻo ngập trời đang tiến về phía chúng ta. Ghê gớm thật, có chút nghiêm trọng rồi đấy.”
Điền Thần Côn sửng sốt cũng, bị dọa cho sợ: “Nếu không chúng ta đóng cửa lại, né tránh nó đi?”
Lâm Phàm lắc đầu: “Không kịp nữa, nó đã đến nơi rồi.”
Lúc này, Điền Thần Côn nhìn theo ánh mắt của Lâm Phàm về phía cửa.
Ở cửa có hai người đang đứng.
Điền Thần Côn không có hứng thú với người già nên trực tiếp không để ý, ngược lại cô em trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh lại trộm hấp dẫn ánh mắt của Điền Thần Côn.
Thật mẹ nó xinh đẹp, đôi chân dài này thật sự quá dài.
Từ sau khi lăn lộn cùng một chỗ với Lâm Phàm, Điền Thần Côn phát hiện ra cuộc sống này thật hạnh phúc. May mắn là ôÔng may mắn được nhìn thấy quá nhiều, những người đẹp ông chưa từng nhìn thấy cũng đã được xem qua.
Tuy rằng chưa được sờ, nhưng có thể xem qua cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Lâm Phàm vẻ mặt khoa trương đáp: “Thật là một sự xui xẻo rất lớn.”
Cha con Ngô Thiên Hà đứng ở cửa, nhìn tấm biển hiệu “Lâm đại sư.”
Không sai, chính là chỗ này. nó ở đây.
Ngô U Lan cảm giác nơi này có chút quen thuộc, khi còn chưa nhớ tới vì sao lại quen thuộc thì đã nghe được giọng nói từ bên trong truyền ra.
Xui xẻo? Nói ai xui xẻo vậy hả?
Ngô Thiên Hà nhìn thoáng qua Điền Thần Côn, xác định ông ta không phải là đại sư. Sau đó nhìn về phía Lâm Phàm, sắc mặt vốn đang bình tĩnh lại dần dần căng thẳng ngưng trọng lên.
Lâm Phàm cũng nhìn thấy Ngô Thiên Hà, trong mắt lóe ra vẻ khác thường.
Hai người nhìn nhau, giống như đã nhiều năm không gặp, lại cũng giống như là cao thủ võ lâm đang dùng ánh mắt mà tỷ thí.
Ngô U Lan vừa định mở miệng, lại phát hiện thần sắc cha mìnhphụ thân căng thẳngngưng trọng, không nhúc nhích mà nhìn đối phương, bởi vậy ngậm miệng lại không nói nữa.
Tuy rằng cô không học huyền học, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nét mặt vô cùng căng thẳng của cha mình. thần sắc cha mình ngưng trọng như thế.
Điền Thần Côn nhìn trái nhìn phải, có chút nghi hoặc. Bọn họ làm gì vậy chứ, liếc mắt đưa tình à?
Nhưng lúc này, Điền Thần Côn cảm giác ông già này có chút quen mắt, lập tức hô to: “Ông chính là đại sư của Liên Châu, Ngô Thiên Hà.”
Khi ông còn làm thần côn ở trên cầu vượtThiên Kiều, vẫn luôn để ý đến Ngô Thiên Hà. Đó không phải là kiểu để ý sùng bái mà là để ý vì hâm mộ.
Người so với người có đôi khi tức chết người.
Sau một hồi lâu.
Ngô Thiên Hà lắc đầu, hoảng sợ không thôi: “Không nhìn ra được.”
Lâm Phàm lạnh nhạt mở miệng: “Ngô A Bỉnh.”
Điền Thần Côn vẻ mặt choáng váng, hai câu này rốt cuộc là có ý gì? Có chút khó hiểu.
Nhưng ông ta làm sao biết được chứ. biết làm sao được chứ.
Ánh mắt vừa rồi kia chính là một lần giao chiến, một lần giao chiến không thấy máu.
Ngô Thiên Hà bước vào trong cửa hàng chào hỏi: “Lâm đại sư.”
Lâm Phàm lạnh nhạt cười, nhàn nhã tự đắc. Nhưng khi nhìn thấy Ngô U Lan muốn bước vào, lập tức ngăn cản nói: “Cô đứng ở cửa đi, đừng vào.”
Ngô U Lan sửng sốt, một chân vẫn còn treo lơ lửng trên không trung.
“U Lan, con đợi ở bên ngoài một lúc, cha và Lâm đại sư nói chút chuyện đã.” Ngô Thiên Hà nói.
Ngô U Lan nhớ tới Lâm đại sư này chính là cái tên được mọi người tung hô trên Weibo, sau đó tức giận dậm chân.
“Ai muốn đi vào chứ, hừ.” Ngô U Lan hừ một tiếng.
Điền Thần Côn ân cần cầm một cái ghế nhỏ ra, mời Ngô U Lan ngồi.
Đây chính là người đẹp đó, cái tên nhóc này cũng quá tệ rồi.
Ngô U Lan tức giận ngồi ngoài cửa, cô muốn nghe một chút xem đây là muốn làm gì. Nhưng có thể làm cho cha mình coi trọng như thế, xem ra thật sự có bản lĩnh lớn.
“Lâm đại sư….” Ngô Thiên Hà mở miệng, nhưng vừa định nói chuyện đã bị Lâm Phàm cắt đứt.
Lâm Phàm khoát tay áo: “Trước tiên nghe tôita giảng một chút về huyền học.”
Ngô Thiên Hà sửng sốt, sau đó gật gật đầu: “Rửa tai xin nghe.”
Chương 137: Ông nên biết, chuyện này không dễ dàng.
Sau đó, Lâm Phàm tán gẫu ầm ầm với ông ta. Sau khi mở ra nghề bói toán này, cũng chỉ có là Điền Thần Côn mang đến cho mình một chút điểm bách khoa.
Khi Lâm Phàm kết thúc.
“Điểm bách khoa +1.”
Thoải mái!
Mà Ngô Thiên Hà lại kinh ngạc không thôi, sau đó nói: “Lâm đại sư đối với quan điểm huyền học có chút kỳ lạ, thu được lợi ích không nhỏ nhỉ. nhỉ.”
Lâm Phàm có biết gì về huyền học đâu, hắntôi chỉ đọc theo bách khoa toàn thư, không phải để trao đổi với ông ta đâu mà là vì kiếm được điểm bách khoa thôi.
Hiện tại điểm bách khoa cũng đã đến tay, hắn cảm thấy hài lòng rồi.
“Ông đến đây có chuyện gì?” Lâm Phàm mở miệng hỏi, sau đó nhấp một ngụm trà cho thông giọngnhuận hầu.
Bây giờ Ngô Thiên Hà xem như hiểu được thế nào là anh hùng xuất thiếu niên, Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Mệnh cách của Lâm đại sư trước mắt ông nhìn không rõ, không nhìn thấy một chút nào.
Nhưng Lâm đại sư này lại nói ra được tên của tổ tông đời thứ nhất nhà ông.
Đây chính là thể hiện một điều, rằng Lâm đại sư đã nhìn thấu tổ tông mười tám đời nhà mình.
Năng lực cỡ này đủ để xưng là thế giới huyền học đệ nhất nhân. (Người đứng đầu giới huyền học thế giới)
Ngô Thiên Hà mở miệng nói: “Tôi đây chỉ muốn cầu Lâm đại sư giúp đỡ con gái tôi một chút.”
Lâm Phàm xua tay nói: “Tạo nghiệt quá nhiều, cô con gái này của ông cơ bản không cứu nổi, trời định rồi.”
Ngô Thiên Hà không cam lòng nói: “Lâm đại sư, kính xin ngài đừng trách, trên đường tôi nghe nói đại sư giúp người ta giải tử kiếp, nhưng cậu lại không có bất cứ chuyện gì, xin hỏi có phải có biện pháp tránh khỏi hay không?”
Lâm Phàm chỉ vào đầu cửa: “Ông xem đó là cái gì vậy?”
“Lâm đại sư.” Ngô Thiên Hà mở miệng nói.
“Vậy thì đúng rồi, tôia là Lâm đại sư, không phải đại sư bình thường.” Lâm Phàm nói.
Ngô Thiên Hà không nói gì, sau đó đứng lên.
Lâm Phàm sửng sốt, lập tức xua tay: “Ông ngồi xuống đi, chúng ta có thể nói chuyện thì nói chuyện, đừng dùng đến thân thể để hành động. Bây giờ là thời đại 4.0 rồi, tôi sẽ bị chửi chết mất.”
Cô gái bên ngoài cửa kia khí xui xẻo ngút trời, chỉ cần Ngô Thiên Hà chết đi thì, cô gái này tuyệt đối sẽ bắt đầu bi thảm. H, hơn nữa bi thảm còn không phải là là bi thảm bình thường.
Mọi người Ngươi có thể nghĩ đến bi thảm bao nhiêu, vậy thì bi thảm bấy nhiêu.
Tuyệt đối cực kỳ bi thảm.
Ngô Thiên Hà khẩn cầu nói: “Lâm đại sư, cầu xin cậu giúp đỡ, bất kỳ giá nào tôi cũng nguyện ý. Tôi chỉ có một cô con gái này, trước kia tạo nghiệt cũng nên là do tôi gánh vác, không nên chuyển sang đời sau chứ.”
Nếu như hiện tại để cho những phú hào quyền quý ở Liên Châu biết, tuyệt đối sẽ bị nghẹn họng.
Liên Châu thần toán Ngô Thiên Hà, vậy mà đang cầu xin một người trẻ tuổi hỗ trợ ở trong một cửa hàng nho nhỏ hỗ trợ.
Điều này nói ra sẽ có ai sẽ tin?
Ngô U Lan ở bên ngoài nghe những lời này, nội tâm đã bị dọa sợ.
Cô sinh ra trong một thế gia huyền học, tuy rằng không có kế thừa nghề nghiệp của cha, nhưng cô tin tưởng huyền học hơn hết so với bất luận kẻ nào.
Vận mệnh sau này của mình sẽ rất bi thảm. Cô biết điều đó cho nên hiện tại mỗi ngày hiện tại cô đều vui vẻ mà sống.
Lâm Phàm không mở miệng, quay đầu nhìn Ngô U Lan ngoài cửa.
Mông to, có thể sinh con.
Ngực nảy nở, nhiều dinh dưỡng.
Ui da, mình đang nghĩ gì vậy nè?
Bây giờ phải dùng một đôi mắt chân thành, thương hại để nhìn thiếu nữ sắp bước vào bi ai mới đúngchứ.
Ngô Thiên Hà chưa bao giờ khẩn trương, nhưng giờ phút này lại khẩn trương nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm trong lòng thở dài, ông trời có đức hiếu sinh. Đối mặt với thiếu nữ sắp trượt chân này, mình thân là một đại sư thì, làm sao có thể không dùng đôi tay thần thánh này cứu vớt một chút đây.
Ngô Thiên Hà này cũng không xấu, chỉ là lúc còn trẻ, tự nhận trình độ huyền học cao, quá đắc ý. Được bọn quyền quý tâng bốc một cái đã lên trời, b. Bây giờ già rồi, hối hận cũng không kịp.
Người có năng lực còn rất khiêm tốn như mình, thế giới này hiếm có lắm nha.
Ngô Thiên Hà nhìn Lâm đại sư một cách đầy hy vọng, hy vọng có thể cứu được con gái của mình.
Ông biết rằng hiện giờ Lâm đại sư đang suy nghĩ.
Loại tình huống này không bình thường, không phải là giúp người ta cải mệnh như bình thường, mà là cần dùng chính vận mệnh của mình để trấn áp, thay đổi vận mệnh.
Nếu mệnh cách không mạnh mẽ thì có thể rước họa vào thân, hoàn toàn nhiễm phải vận rủi.
Cuối cùng, Lâm Phàm lên tiếng.
“Ông nên biết rằng chuyện này không dễ dàng.” Lâm Phàm nói.
Ngô Thiên Hà gật đầu: “Lâm đại sư, tôi biết không dễ dàng.”
Lâm Phàm tiếp tục nói: “Con gái của ông số mệnh rất xấu, chuyện này còn khó hơn thay đổi vận mệnh.”
“Cái này tôi đều biết, rất khó, khó còn hơn lên trời.” Ngô Thiên Hà gật đầu, hy vọng lại trở nên mỏng manh hơn một chút.
“Còn nữa, ông phải biết tôi và ông không có quan hệ gì?” Lâm Phàm lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng hiện giờ hắn đang giở trò gài bẫy, từng bước dụ dỗ Ngô Thiên Hà.
Ngô Thiên Hà thở dài, gật đầu và không nói gì.
Chương 138: Mọi chuyện đều nghe theo lời đại sư.
Ngô Thiên Hà biết đây là yêu cầu quá đáng. Người không có quan hệ gì với anh, thì làm sao có thể giúp anh được. Cho dù là chính anh, nếu gặp phải tình huống này, cũng không dám dễ dàng đồng ý.
Ngoài cửa, Ngô U Lan lộ vẻ phiền muộn. Cô đã biết tại sao cha cô lại đưa cô đến đây.
Số phận của cô trong phần đời còn lại sẽ rất thê thảm. Thậm chí cô đã nghĩ đến việc tự tử trong nửa đời sau để giữ lấy khoảng thời gian đẹp nhất của bản thân.
Nhưng trong lòng cô cũng sợ chết, không nỡ chia tay thế giới này.
Điền thần côn giờ đã hiểu nguyên nhân của sự việc, lại nhìn thiếu nữ trước mặt với vẻ thương hại. Cô ấy xinh đẹp như vậy, nhưng cuộc đời của cô ấy thật bi ai.
Trước đây, Ngô U Lan chưa từng gặp Lâm Phàm nên cô ấy đã mắng Lâm Phàm một lần trên Weibo, cho rằng anh chàng này toàn dối trá và kiêu căng hống hách.
Nhưng bây giờ cô mới hiểu được, người thanh niên này thực sự có tài. Nếu không thì cha cô đã không thể lịch sự với hắn như vậy, đồng thời cầu cứu hắn ta.
“Cha, đây là số phận của con. Người hãy quên đi, đừng làm khó xử Lâm đại sư.” Ngay lúc này, Ngô U Lan mở miệng nói.
Lâm Phàm vừa định tiếp tục diễn xuất, nhưng bị cắt ngang, sau đó nhìn về phía Ngô U Lan: “Tôi bảo cô đứng yên ngoài cửa, đừng nói chuyện.”
Ngô Thiên Hà nhìn con gái mình nói: “Nghe đại sư.”
Cảm xúc ủ rũ của Ngô U Lan biến mất. Sau đó, cô bĩu môi ngồi lại chỗ của mình.
“Đại sư, tôi nguyện ý đem toàn bộ tài sản đổi lấy cả đời sau hạnh phúc của con gái.” Ngô Thiên Hà nghiêm túc nói.
Lâm Phàm khoát tay: “Tôi muốn tài sản của ông làm gì? Ông nên hiểu chuyện này không thể dùng tiền để đo lường.”
Ngô Thiên Hà cảm thấy hơi xấu hổ đáp: “Tôi hiểu.”
Lúc này, trong lòng Ngô Thiên Hà không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.
Lâm đại sư đã nói đến mức như vậy, còn có cái gì không hiểu. Hắn cả đời nghiên cứu huyền học và đạt được thành tựu khá cao, nhưng đối mặt với số phận của con gái mình, cũng là bó tay bất lực.
Cuối cùng, tất cả đều uổng công học hành.
Bi ai!
Thê lương!
Nhưng vào lúc này, những lời của Lâm đại sư đã khiến Ngô Thiên Hà bừng bừng hy vọng.
Lâm Phàm nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Nhưng ông trời có đức hiếu sinh. Một cô gái trẻ như vậy vẫn còn nhiều thời gian tươi đẹp. Làm sao cô ấy có thể chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra của thế hệ trước chứ? Ông nói có đúng không?”
Ngô Thiên Hà lập tức ngẩng đầu và gật đầu mạnh mẽ: “Đúng, Đúng, không nên chịu trách nhiệm về những điều mà thế hệ trước đã làm.”
Lâm Phàm tiếp tục nói: “Sống ở Thượng Hải có vấn đề gì không?”
“Không.”
“Đến chỗ tôi làm việc đúng giờ, có vấn đề gì không?” Lâm Phàm hỏi.
Ngô Thiên Hà lắc đầu: “Không thành vấn đề.”
Lâm Phàm rất hài lòng, tiếp tục hỏi: “9 giờ sáng tới 5 giờ chiều về, không nghỉ lễ, không thành vấn đề chứ.”
“Không có vấn đề, mặc kệ anh nói cái gì. Lâm đại sư, tất cả đều không thành có vấn đề.” Ngô Thiên Hà lúc này lập tức muốn đứng lên hướng Lâm Phàm dập đầu.
“Không có lương, không có bảo hiểm, không có phúc lợi, không có những gì mà bất kỳ nhân viên công ty nào phải có, thực sự không có vấn đề chứ? ” Lâm Phàm lại hỏi.
Cuộc mua bán này chắc chắn có lãi chứ không lỗ.
Ngô Thiên Hà có bản lĩnh thực sự. Vì vậy nếu ông ta có thể thay thế hắn làm việc đúng giờ, điều đó chắc chắn không có vấn đề gì.
Sau này hắn cũng có thể nghỉ ngơi, trừ phi gặp phải chuyện thật sự khó khăn, còn không thì có thể gối cao không lo.
Ngô Thiên Hà cực kỳ hưng phấn: “Lâm đại sư, thật sự không có vấn đề gì, rất cảm tạ.”
Những gì Lâm đại sư nói bây giờ đã mang lại hy vọng cho Ngô Thiên Hà. Chỉ cần hắn có thể thay đổi số phận của con gái mình, ông ta sẽ đồng ý với bất kỳ điều kiện nào.
Lâm Phàm nhìn Ngô U Lan ở bên ngoài: “Bây giờ, cô có thể nói chuyện. Giống như cha của cô, cô sẽ làm việc trong cửa hàng giúp bưng trà đưa nước và dọn dẹp cửa hàng, hẳn là không có vấn đề gì chứ?”
Ngô Thiên Hà không đợi con gái trả lời, trực tiếp trả lời trước: “Lâm đại sư, không có vấn đề gì, những chuyện này đều không có vấn đề gì.”
“Chuyện này cần con gái ông trả lời.” Lâm Phàm nói.
Ngô U Lan đứng ở cửa, không biết nên nói gì. Cô nhìn thấy ánh mắt của cha mình, cũng nhìn thấy hy vong trong mắt của ông ấy. Đồng thời, cô vô cùng muốn thay đổi vận mệnh của mình, trải qua một cuộc sống tốt đẹp.
“Tôi không có vấn đề gì.” Ngô U Lan nói.
Điền Thần Côn cảm thấy lúc này mình thật hạnh phúc. Sau này cửa hàng sẽ không còn vắng vẻ nữa, nói ra câu này cũng khiến người ta phải ghen tị.
Có đồng nghiệp nữ xinh đẹp.
Hơn nữa, Ngô Thiên Hà còn là thầy bói số 1 của Liên Châu, là đồng nghiệp của mình. Địa vị của ông ta cũng sẽ được tăng lên nhanh chóng.
Tên nhóc này thật sự không lừa dối mình, đi theo cậu ấy, cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt đẹp.
Hiện giờ Lâm Phàm đang có tâm trạng tốt. Về sau, thời gian hạnh phúc của hắn sẽ đến càng nhiều, vì vậy hắn không cần phải bận rộn như vậy.
Chương 139: Mở ra trang thứ ba.
“Chuyện này cứ giải quyết như vậy. Bây giờ, ông có thể trở về Liên Châu thu dọn, ba ngày sau đến đây báo cáo.” Lâm Phàm nói.
Ngô Thiên Hà đứng dậy, cung kính cúi đầu trước Lâm Phàm: “Lâm đại sư, cảm ơn anh rất nhiều, Ngô Thiên Hà tôi nói được làm được. Tôi sẽ không bao giờ bội ước.”
Lâm Phàm bình tĩnh gật đầu. Mà đúng lúc này, một chuyện khiến hắn bất ngờ đã xảy ra.
“Nhiệm vụ kiến thức ở trang thứ hai đã hoàn thành.”
“Điểm bách khoa +20.”
Sảng khoái!
Nhiệm vụ kiến thức ở trang thứ hai đã hoàn thành. Vậy thì có thể mở ra trang thứ ba.
“Trở thành Lâm đại sư có chút danh tiếng.”
Hóa ra nhiệm vụ này lại đơn giản như vậy.
Để Ngô Thiên Hà bái phục hắn chính là cửa ải cuối cùng.
Ngô Thiên Hà là đại sư của Liên Châu, người đứng đầu về huyền học ở Trung Quốc. Nếu hắn được ông ta công nhận, danh tiếng của hắn sẽ tăng lên, đó là một điều đặc biệt.
Ngay lúc này, Ngô Thiên Hà nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của Lâm Phàm.
Lâm Phàm cố nén sự hưng phấn trong lòng, trực tiếp hướng về Ngô Thiên Hà cùng con gái phất phất tay: “Các người trở về Liên Châu đi, đi sớm về sớm.”
Ngô Thiên Hà cũng vui mừng không kém hơn Lâm Phàm, gật đầu.
Sau khi Ngô Thiên Hà và con gái rời đi, Lâm Phàm nằm trên ghế, trong lòng luôn mong ngóng chờ đợi.
“Quá tuyệt rồi nhóc con. Đúng là quá tuyệt vời! Sau này khi ra ngoài, Điền mỗ tôi cũng có thể khoe khoang một phen.” Điền Thần Côn hào hứng nói.
Lâm Phàm mỉm cười. Sau đó vẻ mặt hắn đông cứng lại, thầm hét lên không ổn. Cuốn bách khoa toàn thư này có chút thiểu năng trí tuệ, ưa thích tìm kiếm kiến thức mới từ sở trường chuyên môn của những người xung quanh.
Bây giờ hắn ở đây với Điền Thần Côn. Nếu chuyện này còn liên quan đến Điền Thần Côn, hắn nên làm gì bây giờ?
“Thần côn, ông…”
Khi Lâm Phàm chuẩn bị nói, để cho thần côn ra ngoài đi dạo một vòng thì lúc này bách khoa toàn thư đã mở đến trang thứ ba.
Trang thứ hai dường như đã là quá khứ, bị một sức mạnh vô hình lật giở.
“Mở ra trang kiến thức thứ ba, bởi vì…”
Lâm Phàm sững sờ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc từ bách khoa toàn thư.
“Bởi vì” là “bởi vì” còn có cách diễn đạt khác.
“Mở ra trang kiến thức thứ ba! Vì đã mở ra trang kiến thức mới, cho nên lựa chọn ngẫu nhiên sở trường của người bên cạnh của ký chủ.”
“Điền Hán Danh rất sùng bái ký chủ, vì vậy bách khoa toàn thư mở ra kiến thức về phân nhánh phụ của võ thuật Trung Quốc – Bát Quái Chưởng.”
“Thông báo nhiệm vụ: Trở thành Lâm đại sư tiếng tăm lừng lẫy.”
“Nhiệm vụ khen thưởng: Điểm bách khoa +20, có thể mở ra trang kiến thức thứ tư.”
“Chú thích: Vì mở ra kiến thức phân loại nhỏ nên không cần tập trung vào kiến thức nghề nghiệp này.”
Lâm Phàm: “…”
Điền Thần Côn đột nhiên phát hiện đôi mắt của người này dường như một lần nữa như muốn giết ông ta, cảm giác có chút căng thẳng.
“Cậu muốn làm gì?” Điền Thần Côn yếu ớt hỏi, trong lòng có dự cảm không tốt.
Lâm Phàm cúi đầu bất lực. Đây thực sự là một bi kịch, làm sao hắn lại quen biết thần côn này chứ?
Mở ra hai trang kiến thức đều có liên quan đến người này. Có còn để cho người ta sống nữa hay không?
“Ông thành thật nói cho tôi biết, ngoại trừ Bát Quái Chưởng ông còn biết cái gì nữa hả?” Lâm Phàm nghiêm túc hỏi.
Điều này có liên quan đến tương lai của hắn.
Điền Thần Côn chớp chớp mắt, ngay lập tức cười đáp: “Dọa tôi nhảy dựng, không biết ánh mắt cậu nhìn tôi là ý gì? Thì ra là cậu muốn hỏi điều này sao? Điền mỗ tôi đây ngoại trừ võ thuật, còn có một tay nấu ăn ngon đó nha.”
“Dừng, ông chỉ cần nói cho tôi biết là đã làm qua cái nghề nào là được?” Lâm Phàm muốn biết. Nếu không hắn sẽ cảm thấy khó chịu.
“Ồ, nhiều lắm! Tôi đã làm thợ khóa nửa năm, làm công việc quét dọn vệ đường một năm, làm đầu bếp hai tháng, làm nhân viên bán hàng, và làm công việc lau chùi…” Điền Thần Côn nói mười mấy loại nghề nghiệp khác nhau.
Lâm Phàm gần như bất tỉnh khi nghe những nghề này.
Này còn để cho người ta sống hay không?
Về sau nếu như hoàn thành trang nhiệm vụ kiến thức thứ ba, trang kiến thức thứ tư lại có chút quan hệ với Điền Thần Côn. Vậy còn không phải là xong đời.
Lâm Phàm rất muốn đánh bay Điền Thần Côn lên không trung, nhưng hắn phải suy nghĩ tính toán lại.
Bát quái chưởng, một nhánh phụ của võ thuật Trung Quốc, hệ thống muốn hắn phải làm gì đây?
Còn muốn hắn trở thành Lâm đại sư danh tiếng lẫy lừng. Đây chính là muốn hắn đi lên võ đài, hoặc là thành lập môn phái sao.
Nhưng mà, kiến thức về Bát quái chưởng, một nhánh phụ của võ thuật Trung Quốc cũng khá tốt, không quá tệ.
Nhưng trong thời đại ngày nay, đánh nhau thì ích lợi gì chứ?.
Lâm Phàm nhìn điểm bách khoa toàn thư đã tích lũy đến 67 điểm, không quá tệ nhưng hắn vẫn phải cố gắng nhiều hơn.
Mà thôi, Bát quái chưởng này quyền cước cũng không tệ, khiến hắn có thể nhanh chóng trở thành cao thủ. Sau này gặp phải côn đồ cũng không còn phải sợ.
Nếu lại gặp sự cố lần như lần trước, hắn có thể tung ra vài chiêu, lấy được danh tiếng.
Chương 140: Tình cờ quá lợi hại..
Ban đêm.
Đóng cửa hàng và đi về nhà.
Trên diễn đàn ẩm thực lớn nhất Thượng Hải.
Một video đã được quản trị viên của diễn đàn ẩm thực thêm vào.
Tiêu đề là: “Bánh kếp ngon nhất thế giới, bạn không bao giờ biết chiếc bánh kếp này sẽ ngon như thế nào”.
Đào trứng chim dưới gốc cây: “Hú hồn chim én! Tôi bấm vừa vào xem, còn tưởng là một một video kỳ bí nào nữa chứ.”
Sát thủ tối cao: “Sao mà ra vẻ dữ vậy? Ăn có một cái bánh kếp mà ố dề thế này, xin quản lý nói cho tui biết chủ tiệm trả cho ông nhiêu tiền quảng cáo đó?”
Nam thần lạnh lùng: “Đây là trái đất, không phải phim Tiểu đầu bếp Cung Đình, không có đồ ăn biết tỏa sáng, nhưng nể tình biểu cảm phê pha của chú, anh cho chú mười điểm.”
Hài hước đến mức buồn ngủ: “Không ngờ chủ blog lại đích thân nếm thử. Bánh kếp tự làm ở cửa hàng này ngon thật, ngon không thể tả được, ăn xong sẽ không bao giờ quên hương vị này. Tôi chỉ mới ăn được một lần, sau này không được chọn trúng nữa.”
Sát thủ tối cao trả lời Hài hước đến mức buồn ngủ: “Nói đi, mấy đồng một bài, tôi cho một đồng rồi im mõm lại”.
Hài hước đến mức buồn ngủ: “Sát thủ tối cao, chưa ăn thì đừng nghĩ trên đời không có bánh kếp tự làm ăn ngon như vậy, chính mình xem ảnh chụp đi. Đây là cảnh tượng thường ngày Lâm đại sư tự tay làm bánh kếp.”
Một bức ảnh được gửi đi, góc chụp là ở trên lầu.
Có một hàng dài người xếp hàng rồng rắn đứng trước cửa hàng, điều này làm cho người ta không dám tin.
“Thấy rõ chưa? Lâm đại sư mỗi ngày chỉ bán mười cái bánh tự tay làm, số được chọn ngẫu nhiên nhưng có rất nhiều người muốn ăn.” Hài hước đến mức buồn ngủ trả lời.
Thiên cơ Tinh Hồn: “Có thật không? Món bánh kếp ngon đến thế à? Nơi này cách tui không xa, để mai thánh ăn vào tìm vận may xem sao.”
Hài hước đến mức buồn ngủ đã trả lời Thiên cơ Tinh hồn: “Tất nhiên là thật, nhưng hi vọng cậu may mắn. Tôi đã xếp hàng bảy ngày liên tiếp mà chưa được ăn đây. Gần đây tôi đã tiết kiệm được một ít tiền để chuẩn bị mua vé từ bọn đầu cơ.”
“Đỉnh… ”
“Ha ha, không nghĩ tới chủ blog lại giới thiệu bánh kếp của Lâm đại sư. Bánh kếp của Lâm lão sư nhận được lời khen như bão lũ, đúng là món ngon khó cưỡng.”
…..
Lâm Phàm không biết rằng những chiếc bánh kếp của hắn đã thu hút một lượng lớn bình luận trên diễn đàn ẩm thực ở Thượng Hải. Danh tiếng của hắn lại một lần nữa lan rộng.
Nếu Lâm Phàm biết, hắn thực sự không biết nên khóc hay nên cười.
Bánh kếp chỉ là một công việc phụ.
Trong một gara ở tầng hầm.
Lâm Phàm đỗ xe xong, ngâm nga một bài hát nhỏ rồi ung dung đi về phía thang máy trong gara dưới tầng hầm để đi lên.
Lúc này, một tiếng còi xe chói tai vang lên.
Trong lòng Lâm Phàm cứng đờ, thân thể tựa hồ rất linh hoạt rồi lui về phía sau một bước, theo sau là một chiếc xe ô tô màu đen vọt tới, có thể nói là lướt qua sát mặt hắn.
“Chạy để kịp giờ đi đầu thai hả?” Lâm Phàm mở miệng mắng, đây là ga ra tầng hầm, vậy mà lái xe nhanh như vậy.
Chiếc xe không dừng lại ngay mà rẽ vào một khúc cua rồi dừng lại ở một chỗ đậu xe nào đó.
Lâm Phàm rất bất mãn. Cái tên này thực sự quá phách lối kênh kiệu, sau đó hắn đi đến và vỗ vào đuôi xe.
“Làm gì vậy?” Cửa xe mở ra, ba người đàn ông to lớn đi ra.
Mấy gã đàn ông này ít nhất cũng cao 1 mét 8 mấy, mặc áo ngắn tay màu đen, cơ bắp cuồn cuộn, thật làm cho người ta sợ.
“Ở tầng hầm mà mấy người làm cái gì chạy nhanh như vậy? Có biết suýt chút nữa đụng phải tôi hay không?” Lâm Phàm nói.
Gã đàn ông đầu trọc vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Vậy mày có bị đụng không? Nếu không có thì phắn đi!”
Lâm Phàm nhíu mày, khó chịu: “Mày giở thói lưu manh à?”
“Thằng chó chết, mày muốn ăn đòn hay gì?” Gã đầu trọc giơ tay, muốn tát Lâm Phàm một cái.
Lúc này, Lâm Phàm cảm thấy cơ thể mình như có phản xạ có điều kiện. Hắn giơ lòng bàn tay lên, một chưởng giống như lưỡi bò, nhanh như tia chớp, đập thẳng vào mặt người đàn ông to lớn.
Bụp!
Người đàn ông to lớn bị Lâm Phàm tát một cái ngã lăn ra đất. Mặt bên trái của gã lập tức sưng lên.
Lâm Phàm sửng sốt một chút. Hắn không thể tin được, hắn làm sao có thể lợi hại như vậy.
Hai gã đàn ông to lớn bên cạnh gã cũng bước tới, nhưng Lâm Phàm cảm thấy rằng hắn có một chút lợi hại nên cũng tự tin lên.
Lại thêm hai tát, hai gã đàn ông to lớn còn lại ngay lập tức bị đánh gục xuống đất.
Trong mắt Lâm Phàm có chút sững sờ. Trước kia hắn trói gà không chặt, nhưng bây giờ hình như kỹ năng đánh lộn đã trở nên thần sầu.
Giờ khắc này, Lâm Phàm tràn đầy can đảm. Hiện tại hắn cũng là cao thủ, việc quái gì phải sợ ai?
Bát quái chưởng, một nhánh phụ của võ thuật Trung Quốc, có vẻ hơi lợi hại đó nha.
Chỉ là không biết so với Điền Thần côn là như thế nào.
Trong mắt ba người đàn ông kinh hãi, lập tức ấp úng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Lâm Phàm chỉ chỉ ba người bọn họ: “Lái xe cho cẩn thận. Hôm nay là gặp phải tôi, nếu là người khác, mấy người nhất định sẽ bị nhừ đòn.”
“Dạ dạ, về sau nhất định sẽ lái xe cẩn thận.”
Lâm Phàm không so đo với ba gã đàn ông này nữa. Hắn bắt đầu có chút hứng thú với kiến thức nhánh phụ của loại võ thuật này.
Vô tình hắn đã trở thành một người lợi hại rồi đấy.