1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn
  4. Tập 1: Sau này mang anh bay (c1-c10)

[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn

Tập 1: Sau này mang anh bay (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Sau này mang anh bay.

“Đại ca, lần này chúng ta từ biệt không biết khi nào mới gặp lại. Tục ngữ có câu, hận vì chúng ta gặp nhau quá muộn. Tôi và anh làm cùng nhau đã ba tháng nhưng tình nghĩa giữa hai chúng ta là loại… loại đó đó.”

“Này, nói tiếng người đi. Những lời khác tôi nghe không hiểu.”

Lâm Phàm nhìn người anh em trước mặt thở dài đầy bất lực. Đây là người thứ ba nói lời từ biệt với hắn, mỗi một người khi mới đến đây đều tràn đầy kiêu hãnh và đầy tham vọng. Thế nhưng chỉ sau mấy lần chịu đả kích thì họ đã hoàn toàn chán nản. Ngay cả một chút ý chí chiến đấu cũng không còn.

“Đại ca! Tôi đi đây. Tôi thật sự chịu không nổi mỗi ngày đều bị đội quản lý trật tự đô thị rượt đuổi như vậy. Đây là toàn bộ gia sản của tôi, cũng coi như một phần tâm ý của tiểu đệ với anh.”

Tên thanh niên nhét một cái bọc vào trong tay Lâm Phàm, sau đó chắp tay nói: “Đại ca! Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Đệ đệ đi đây.”

Rầm!

Sau khi nói xong lời này người thanh niên mở cửa nghênh ngang rời đi, mang theo vẻ quyết tâm.

“Tiểu Phong, cậu muốn đi đâu?” Lâm Phàm đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng kia.

“Đông Hoàn.”

“Chú mày đi nơi đó làm cái gì? Chỗ đó kinh tế đang đình trệ mà.” Nơi đó vì bị quốc gia nghiêm trị cho nên nhân sự tổn thất nghiêm trọng, nhiều ngành sản xuất sa sút, so với Thượng Hải còn không tốt bằng.

“Bán thân.” Tiểu Phong không quay đầu lại, dường như đã hạ quyết tâm.

“Chú mày là đàn ông mà.” Lâm Phàm hét lớn. Cái tên Tiểu Phong này nhất định là bị bệnh tâm thần, một người đàn ông thì bán thân cái con khỉ gì.

“Bởi vì em là đàn ông, nơi đó lại tiêu điều như thế thì mới có cơ hội buôn bán. Đại ca, chúng ta nói lời từ biệt ở đây, chờ sau này thằng em này phát tài rồi thì sẽ trở về mang anh bay.”

Dần dần… hình bóng đó biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Phàm.

“Haizz, con mẹ nó, lại phải cô đơn một mình rồi. Nhưng mà không đúng, Tiểu Phong! Chú mày ngay cả số điện thoại cũng không lưu lại. Vậy lúc giàu có rồi làm sao có thể quay về mang anh bay đây hả.” Lâm Phàm vội vàng đuổi theo ra ngoài nhưng đã không thấy bóng dáng của Tiểu Phong đâu nữa, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu quay về gian phòng thuê có giá 400 tệ một tháng của mình.

Nhìn gian phòng chỉ vẻn vẹn có vài mét vuông, Lâm Phàm cảm thấy có chút khó chịu. Hắn biết mình không nên vào cái Trường đại học vô danh kia làm gì, sau khi tốt nghiệp trung học có thể học một trường kỹ thuật nào đó cũng sẽ có tiền đồ hơn so với bán bánh kếp như bây giờ.

“Quên đi, nhưng Tiểu Phong vẫn còn có chút lương tâm, tên này còn biết lưu lại một chút đồ lưu niệm, nhìn xem có cái gì tốt không nào.”

…..

“Con mẹ nó! Thằng nhóc khốn nạn.”

Đột nhiên, từ gian phòng thuê nhỏ truyền đến những tiếng mắng chửi kinh thiên.

Mười mấy quyển tạp chí được đặt trước mặt Lâm Phàm, còn có cả vài tờ giấy ghi nợ. ở bên cạnh tờ giấy ghi nợ còn có một phong thư. Nhìn phong thư có thể thấy, bức thư này dường như đã qua tay nhiều người rồi.

Anh Lâm thân mến.

“Anh Lâm, khi anh nhìn thấy phong thư này chỉ sợ tiểu đệ vừa mới rời đi. Tuy nhiên anh không cần khuyên tôi trở lại, tôi đã quyết định đi Đông Hoàn. Thượng Hải đã hành hạ tôi suốt ba tháng. Đối với Thượng Hải tôi đã không còn gì lưu luyến. Tôi sẽ lặng lẽ đi cũng như lúc tôi lặng lẽ tới. Tôi vung lên ống tay áo không mang đi một áng mây, những tờ giấy nợ này đành để lại cho anh. Nhưng mà anh yên tâm, Tiểu Phong tôi không phải quỵt nợ không trả lại anh. Chờ đến khi tôi trở thành ông trùm Đông Hoàn, tôi sẽ làm nghìn lần, vạn lần hoàn trả lại cho anh.”

“Những tạp chí này đều là thứ tôi thích nhất. Hôm nay sẽ đưa chúng lại cho anh. Không nói nữa. Hẹn gặp lại sau.”

…..

Lâm Phàm sững sờ một lúc khi nhìn vào đống tạp chí này.

“Thằng nhóc này, mày ăn của tao, mượn của tao, cuối cùng chỉ để lại một đống tạp chí. Tên khốn Tiểu Phong này, sau này đừng để bị tao tóm được. Haizzz! Thôi quên đi, dù sao có thứ để xem cũng tốt hơn là không có. Đúng lúc xem có gì thú vị không?”

Ồ!

Lâm Phàm Lật từng trang, từng trang.

“Không tệ, đôi chân này trông rất đẹp nha.”

“Ôi chao, cô gái này quá đẹp. Những cô gái xinh đẹp như vậy mà đi chụp hình cho những loại tạp chí thế này, cũng không biết giữ mình trong sạch rồi nha.”

Thời gian trôi qua, hết cuốn này đến cuốn khác được Lâm Phàm xem xong và ném sang một bên, cho đến quyển cuối cùng.

“Tình huống gì thế này? Bìa hấp dẫn như vậy, bên trong ngay cả một quỷ ảnh cũng không có, in ấn thì lại dày cộp như vậy, đúng là lừa đảo mà.” Đối với mười mấy quyển tạp chí trước đó hắn đều cho lời khen, thế nhưng quyển tạp chí cuối cùng này lại khiến cho Lâm Phàm khó chịu.

Tại sao trang bìa lại tuyển chọn người đẹp hấp dẫn như thế làm cái gì?

Đây rõ ràng là đào hố để cho người khác nhảy vào mà. Cuối cùng lại khiến cho người ta phát điên lên!

Khốn kiếp!

Lâm Phàm nằm ở trên giường, cầm tạp chí trong tay và nhìn cô gái trên trang bìa. Không cần phải nói thì cô gái này thật sự rất xinh đẹp.

Dần dần, mí mắt Lâm Phàm nặng trĩu, rũ xuống rồi chìm vào giấc ngủ.

Đinh linh linh!

Chương 2: Kích hoạt bách khoa toàn thư.

Đột nhiên, chiếc iPhone 4 cũ kỹ đổ chuông, Lâm Phàm giật mình mở mắt ra.

“Đã đến giờ mở cửa hàng rồi sao. Bây giờ đã 4 giờ 30 phút, học sinh tiểu học cũng chuẩn bị tan học, nếu mà đi ra muộn sẽ không giành được chỗ tốt mất.”

Sau khi tốt nghiệp Đại học vô danh kia, Lâm Phàm đến Thượng Hải. Ban đầu hắn có nhiều tham vọng và muốn vươn ra ngoài thế giới, nhưng thực tế phũ phàng đã đả kích Lâm Phàm đến mừc không tưởng nổi.

Trong hai năm qua kể từ khi tốt nghiệp, Lâm Phàm cũng đã đến nhiều công ty và làm nhiều công việc khác nhau. Thế nhưng hắn giống như luôn gặp xui xẻo, mỗi công việc đều không duy trì được bao lâu.

Ở công ty đầu tiên, ông chủ bỏ trốn cùng tình nhân. Bà chủ trong cơn tức giận đã bán công ty, hai tháng lương còn nợ cũng mất trắng.

Ở công ty thứ hai, Lâm Phàm rất vui vẻ. Ông chủ và vợ có quan hệ rất tốt. Nhưng vào một ngày nọ, ông chủ và vợ gọi Lâm Phàm vào văn phòng, bí mật nói với Lâm Phàm về một việc làm ăn lớn.

Chỉ cần hắn đầu tư 3.000 thì mỗi tháng sẽ trả lại 500. Đầu tư càng nhiều sẽ càng nhận được nhiều tiền hơn.

Lâm Phàm lần đầu tiên nghe thấy điều đó, lập tức vui mừng. Còn có chuyện tốt như vậy sao? Thấy ông chủ và vợ của ông ấy đều đầu tư nên Lâm Phàm tất nhiên vui vẻ bỏ tiền đầu tư theo, ngồi chờ tiền tự động đến.

Nhưng sau hai tháng, Lâm Phàm nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, cho nên hắn đã thẳng thắn lên tiếng.

Khi Lâm Phàm muốn xin ông chủ nghỉ việc và trả lại tiền, hắn phát hiện ra ông chủ đã đầu tư tất cả tài sản của mình vào đó, bây giờ không còn một đồng nào.

Vào lúc đó, Lâm Phàm đã hiểu ra chân lý đầu tiên của cuộc sống.

Học vấn cao không có nghĩa là chỉ số thông minh cao, hai tháng tiền lương này coi như đã hết, hắn cũng không muốn tiếp tục bị lừa nữa.

Sau đó, với số tiền dành dụm được, Lâm Phàm bắt đầu kinh doanh một gian hàng nhỏ để bán bánh kếp.

Nhưng đừng nói là lãi, không lỗ thì đã là may mắn rồi. Một cái bánh kếp có giá 6 tệ, có thể kiếm lời chỉ vài tệ và thỉnh thoảng có vài khách hàng xa xỉ mới có thể kiếm thêm một chút.

Điều phiền phức duy nhất là hắn luôn bị đội quản lý trật tự đô thị của thành phố truy đuổi. Có lúc quầy hàng của hắn bị tịch thu, phải bỏ ra mấy trăm tệ mới chuộc lại được, điều này đúng thật là làm cho lòng Lâm Phàm đau như cắt.

Bây giờ Tiểu Phong đã đi, từ nay tất cả đều phải dựa vào chính mình.

“A! Quyển tạp chí này tại sao còn dính ở trên tay của mình?” Lúc Lâm Phàm đứng dậy mang giày thì phát hiện quyển tạp chí vẫn dính ở trên tay của hắn như thế, giũ mạnh cũng không ra được.

“Tiểu Phong chết tiệt! Không phải là bôi keo lên nó đấy chứ?”

Ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị xé nát tạp chí, một âm thanh kim loại lạnh lẽo vang lên bên tai Lâm Phàm. Quyển tạp chí trong tay hắn lúc này đột nhiên biến mất.

“Đinh! Hoàn thành yêu cầu ràng buộc, sáu giờ không được rời tay khỏi quyển tạp chí!”

“Kích hoạt bách khoa toàn thư mạnh nhất trong lịch sử.”

“Vì ký chủ là người dùng đầu tiên, đặc biệt mở ra nội dung có liên quan đến nghề nghiệp hiện tại của ký chủ.”

“Trang thứ nhất: Thần cấp bánh kếp.”

“Thần cấp bánh kếp.”

“Cấp bậc: Thần cấp.”

“Đánh giá độ ngon miệng: món ngon nhân gian, lưu luyến đến quên đường về.”

“Nhiệm vụ kích hoạt: Trở nên nổi tiếng, không có giới hạn thời gian.”

“Nhiệm vụ hoàn thành: Ngẫu nhiên mở ra trang thứ hai bách khoa toàn thư. Phần thưởng: 10 điểm bách khoa.”

Giờ khắc này, Lâm Phàm như ngẩn người ra, hắn đứng ở đó bất động mười mấy phút mà vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra.

Lâm Phàm nhéo gương mặt mình, sau đó nhéo đùi mình, cảm thấy tất cả những điều này đều rất thật.

“Bách khoa toàn thư sao?”

Lâm Phàm nhớ lại trong đầu, đột nhiên Lâm Phàm sửng sốt, phát hiện trong đầu mình lại có một bản tạp chí dày như núi.

Trang bìa không còn là cô gái xinh đẹp đó nữa mà là mấy chữ lớn “Bách khoa toàn thư” màu vàng óng ánh.

Ồ!

Mở ra trang bìa, trang đầu tiên không còn trống trơn mà là một chiếc bánh kếp có hình dạng sống động như thật, hình ảnh và chữ viết phong phú ở bên trên, được viết dày đặc những chữ màu vàng.

“Đang nằm mơ hay gì thế này? Quên đi, dù có nằm mơ cũng phải đi bán bánh kếp thôi.”

Lâm Phàm bối rối đẩy xe bánh ra khỏi khu nhà.

“Tiểu Phàm, hôm nay đi muộn vậy.”

Khi rời khỏi khu nhà, một nhóm các bác gái đang chuẩn bị ra ngoài đón cháu của họ.

“Vâng.”

Lâm Phàm mờ mịt gật đầu, tiếp tục đẩy xe hàng nhỏ đi về phía xa.

“Này, hôm nay Tiểu Phàm trông như mất hồn, không lẽ bị thất tình hay sao?”

“Thất tình cũng không sao. Không phải con gái của bà đã ba mươi rồi sao? Đều lớn tuổi thế rồi, bây giờ chẳng phải là đúng dịp à.”

“Bà nói bậy bạ cái gì đó? Con gái tôi mặc dù đã ba mươi, nhưng cũng không thích tên nhóc này. Mau đi đón cháu trai của bà đi, con gái của tôi đã có rất nhiều người theo đuổi rồi.”

“Ha ha…….”

Các bác gái bên cạnh nghe vậy cũng đều cười rất vui vẻ.

Chương 3: Tên lừa gạt.

Hàng ngày vào khoảng 4:30 chiều, nhiều phụ huynh đã tập trung bên ngoài cổng trường tiểu học Hồng Tinh. Trong nhóm phụ huynh này cũng có nhiều người bán hàng rong đang bắt đầu bận rộn công việc.

Có người bán thịt nướng, người bán trái cây, đương nhiên có cả Lâm Phàm bán bánh kếp. Hơn nữa ở đây không chỉ có mỗi một người bán bánh kếp, vì vậy áp lực cạnh tranh là rất cao.

Đối với một người trẻ tuổi như Lâm Phàm, tất nhiên hắn không có da mặt dày như những người phụ nữ lớn tuổi ở đây. Vì vậy mỗi lần hắn đều không thể giành được vị trí tốt nhất mà luôn bị chen xuống phía cuối cùng.

“Tôi nói này chàng trai, cậu hôm nay bị làm sao vậy? Nhất định là mắt của cậu có vấn đề rồi, tôi nhìn cậu suốt mười phút mà mắt của cậu đã chớp không dưới trăm lần.”

Bên cạnh chiếc xe bán hàng rong cũ nát của Lâm Phàm, một người đàn ông trung niên ăn mặc trông nổi bật khác thường. Trên người thì mặc trường bào, hai tay giữ ở trong ống tay áo kèm theo một chòm râu hình chữ bát (八) nhìn chăm chú Lâm Phàm hỏi.

“Ngài thật không hổ danh là Điền Thần Côn, mí mắt tôi nháy bao nhiêu lần mà ngài cũng nhìn ra được.”

(Thần côn: Ý chỉ những người lừa gạt, giả thần giả thánh, tự cho mình là người có phép thuật, có kỹ năng siêu nhiên… ý trong truyện này là thầy bói lừa người.)

Lâm Phàm đầu óc rối bời, hắn cảm giác mình như bị quỷ nhập. Trong đầu làm sao có thể có thứ gì đó được chứ, hơn nữa lại là một quyển sách dày cộp như vậy, việc này không phải quá buồn cười rồi sao?

“Hư danh, chỉ là hư danh thôi. Nếu không thì bây giờ nhân lúc còn chưa tan học, cậu bỏ ra năm tệ coi một quẻ đi. Điền mỗ tôi trên có thể tính trời, dưới có thể tính đất. Mặc kệ là bò dưới đất hay bơi trong nước, hoặc bay trên trời, chỉ trong nháy mắt tôi cũng có thể nhìn ra kiếp trước đó là thừ gì.”

Điền Thần Côn đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, nghiêng đầu qua nói lời lừa gạt Lâm Phàm. Đối với công việc này thì phải lừa gạt người xung quanh, nếu không làm sao có thể kiếm ăn đây.

“Thôi đi. Nếu ngài lợi hại như vậy thì đã sớm bay lên trời rồi, sao còn ngồi xổm trước trường tiểu học này như tôi làm cái gì. Nhưng mà tôi nói này Điền Hán Danh, tấm lòng của ông lớn đến mừc nào mà đoán mệnh lại đoán đến tận cửa trường tiểu học vậy. Cũng không sợ dạy trẻ con mê tín à.”

“Xin hãy gọi tôi là Điền Thần Côn, về sau không cần gọi cái tên này của tôi. Hơn nữa Thiên cơ bất khả lộ, Bản Thần đã tính toán vị trí này chính là một khối bảo địa, một ngày thu cả đấu vàng cũng không thành vấn đề. Nếu cậu có hừng thú hãy mang bánh kếp đến đây, bảo vật này sẽ để cho cậu.” Điền Hán Danh giơ tay vuốt lên chòm râu của mình. Hiển thị rõ một bộ dáng phong phạm cao nhân.

Lâm Phàm nghe vậy cũng không nói gì thêm. Lúc trước, lần đầu tiên hắn đến đây mở quầy hàng, nhiều lần làm việc không suôn sẻ nên đã bị tên Điền Hán Danh này lừa gạt như thế.

Kể từ đó, Lâm Phàm luôn chống đối cùng tên Điền Hán Danh này. Ngay cả người xui xẻo như mình mà cũng muốn lừa gạt, vậy có còn là người không?

“Bà chị ơi, xin dừng bước! Chị nên xem cái này một chút.”

Lúc này, một bác gái tầm 50 – 60 tuổi đi ngang qua đây. Điền Thần Côn đột nhiên lên tiếng ngăn đối phương lại. Không biết từ lúc nào, ngón tay Điền Thần Côn giơ lên trước mặt rồi khẽ bấm đốt ngón tay. Ông ta càng bấm tay tính toán càng lộ vẻ kinh ngạc, giống như phát hiện ra chuyện gì đó không ổn.

Nhìn cảnh này, Lâm Phàm không khỏi cười thầm trong lòng. Con mẹ nó! Lại bắt đầu lừa gạt nữa rồi, nhưng mỗi lần Lâm Phàm đừng xem thì đều rất ghen tị với gã.

Chỉ cần khua môi múa mép là có thể lừa gạt được tiền, kiếm tiền cũng quá dễ rồi.

Bác gái này dường như rất tin vào bói toán. Sau khi dừng lại thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Đại sư, sao vậy? Có chuyện gì sao?”

“Từ trong mắt chị, tôi có thể thấy sắp tới chị có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.” Giọng điệu của Điền Thần Côn bỗng tăng lên, dường như mọi lời nói của ông ta đều là sự thật.

Lúc này, trường tiểu học vẫn chưa tan học. Lâm Phàm đứng đó, lắng nghe Điền Hán Danh lừa gạt đối phương như thế nào. Nhưng Lâm Phàm cũng rất ngưỡng mộ Điền Hán Danh, mỗi lần ông ta lừa gạt đều có thể nói các loại lý do khác nhau. Hơn nữa khi nghe vào tai còn cảm thấy dường như có chút đạo lý.

Năm phút sau.

Trong lòng bác gái vẫn còn sợ hãi gật đầu, sau đó moc ra mười tệ. Lúc rời đi còn cảm ơn một tiếng, như thế Điền Hán Danh đã cứu mạng bà ấy vậy.

“Thấy chưa, trên đời này vẫn có người rất sáng suốt.” Điền Thần Côn lắc lắc mười tệ trong tay, sau đó vui vẻ bỏ vào túi bên hông.

“Đúng, ông quá trâu bò rồi.”

Mặc dù Lâm Phàm nói như vậy, nhưng trong lòng thật sự rất hâm mộ.

Kể từ khi bắt đầu nghề làm bánh kếp này, thời gian trải qua cũng có chút không tốt lắm. Nhất là bên cạnh còn có mấy người cũng bán bánh kếp. Tay nghề của hắn không địch nổi đối phương, kiếm được một ngày trăm tệ đã là may mắn lắm rồi.

Hơn nữa có đôi khi đội quản lý trật tự đô thị còn thỉnh thoảng đến càn quét, thu nhập cả ngày lại bằng không.

Chương 4: Buôn bán thê thảm.

Reng reng reng!!!

Khi chuông tan học vang lên, Lâm Phàm hít một hơi thật sâu. Đem tất cả nguyên liệu đều chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ những phụ huynh đón con tan học kia đến.

Nhưng điều khiến Lâm Phàm tức giận chính là những quầy hàng phía trước kia đều nắm bắt cơ hội. Cuối cùng, không còn nhiều phụ huynh đi đến chiếu cố cho quầy hàng đáng thương của hắn.

Ở những nơi như Thượng Hải, một số bậc phụ huynh không thích những thừ đồ ăn cho trẻ con ở các quán ăn ven đường này, bởi vì chúng không sạch sẽ. Cho nên bán được bánh cũng có giới hạn nha.

Tiếng nói ồn ào truyền đến, cổng trường học đông nghịt người.

Những người bán hàng rong ven đường cũng bắt đầu bận rộn, ngay cả Điền Thần Côn cũng bắt đầu bận rộn.

Nhưng bên phía Lâm Phàm vẫn vắng tanh, không có ai để ý đến hắn. Có phụ huynh đi ngang qua đây nhưng trong tay đều đã cầm bánh kếp cho con ăn rồi.

Lâm Phàm kiễng chân nhìn một chút, quầy bánh kếp trước mặt đã đông nghịt người, bận rộn vô cùng.

“Không thể cứ ngồi chờ chết được. Nếu không hôm nay sẽ làm công cốc mất.” Lâm Phàm vội vàng, lấy hết sức hét lên, mặc kệ xảy ra chuyện gì.

“Bánh kếp vừa to vừa thơm, thêm giăm bông giá chỉ sáu tệ, thêm thịt xông khói bảy tệ, mau đến xem đi.”

Nhưng la hét hồi lâu, cũng không có khách hàng nào tới. Điều này làm cho Lâm Phàm có chút suy sụp. Hắn có dung mạo tuyệt thế như vậy, lại không có người để ý đến như vậy có còn thiên lý hay không đây?

Bác gái ở quầy hàng phía trước nghe thấy giọng nói của Lâm Phàm thì cười khinh thường. Vừa làm bánh kếp vừa nói với khách hàng: “Bánh kếp của tên đó thật sự rất tệ, cũng không có nhiều người tới mua đâu. Có người không biết, ăn một lần sẽ không có lần sau.”

Phụ huynh xung quanh cũng gật đầu, hiển nhiên cũng có phụ huynh nếm qua, mùi vị thật sự không ngon.

Điền Thần Côn đã xem bói cho một số phụ huynh, thấy chỗ của Lâm Phàm trống rỗng, vì vậy ông ta không thể nhịn cười nói: “Tôi nói này tiểu tử, hay là cậu đến làm trợ thủ cho tôi đi. Bao ăn bao ở, cam đoan so với bán bánh kếp này có tiền đồ hơn nhiều. Chờ sau này cậu xuất sư, tôi sẽ đem nơi bảo địa này nhường lại cho cậu. Để cậu có cơ hội phát tài.”

“Ngài vẫn nên giữ lại cho mình đi. Tôi cảm thấy mình vẫn rất tốt. Đợi lát nữa sẽ có người tới.” Lâm Phàm sẽ không thèm cùng Điền Thần Côn đi đoán mệnh đấy. Như vậy về sau còn không phải sẽ bị người khác cười chết sao.

Mà vào lúc này, một cỗ hương thơm tươi mát bay tới, Lâm Phàm ngửi ngửi, mùi rất thơm. Sau đó quay đầu lại vừa thấy, tim đã đập thình thịch, thật sự là một phong cảnh xinh đẹp.

“Một bánh kếp, thêm giăm bông và thịt xông khói, không có gì khác.” Giọng nói của người đẹp trong trẻo dễ nghe, cô ấy đeo kính râm, mặc âu phục đen một mảnh, dáng vẻ khá tao nhã.

“Cô gái, cô thật là có mắt nhìn, tay nghề của ông chủ nhỏ này không tệ. Bánh kếp cũng rất ngon. Không bằng trong lúc chờ coi bói trước, tính toán xong thì bánh kếp cũng sẽ ra lò rồi.” Điền Thần Côn vừa cười vừa nói, để lộ một hàng răng vàng.

Người đẹp khẽ cười một tiếng: “Cái này tôi cũng từng ăn rồi. Bây giờ đang vội, tiện thể lấy một cái mang cho đồng nghiệp, còn chuyện xem bói thì quên đi, tôi không tin.”

Lời nói của người đẹp rất có ý tứ, Lâm Phàm đang bận rộn khuôn mặt cũng đỏ lên. Cầm bánh kếp trong tay tự hỏi, hắn biết mình căn bản không có khách quen.

Mà Điền Thần Côn lại cúi đầu, không nhịn được cười ra tiếng. Ông ta là người lão luyện sao có thể không hiểu ý tứ của những lời này.

Lâm Phàm cũng có chút xấu hổ, nhưng đang bận rộn thì anh vẫn phải bận rộn. Đúng vào lúc Lâm Phàm chuẩn bị bắt đầu, hắn lại phát hiện có gì đó không ổn, phương pháp làm bánh kếp hình như có gì đó khác lạ.

Lúc này khi Lâm Phàm đang suy nghĩ, tạp chí trong đầu hắn đột nhiên được mở ra, những đoạn văn tự kia lại trôi nổi trong đầu Lâm Phàm.

Lâm Phàm lắc đầu, cảm thấy rằng mình nên hành động theo cảm giác kia.

Lâm Phàm chưa bao giờ làm loại chuyện này trước đây, cũng không có kinh nghiệm liên quan. Nhưng vào lúc này, mọi chuyện cừ tự nhiên mà thành giống như vốn dĩ đã thế.

“A, cách làm này có chút mới lạ đó nha.” Người đẹp nhìn Lâm Phàm bận rộn tò mò hỏi.

Lâm Phàm tất nhiên không biết nên trả lời như thế nào chỉ có thể khẽ mỉm cười.

Nửa đường, cô gái vì gọi điện thoại mà rời đi một lúc nhưng Lâm Phàm cảm thấy càng làm càng mượt mà. Chỉ trong vài phút, một chiếc bánh kếp xuất hiện khiến ngay cả bản thân Lâm Phàm cũng phải kinh ngạc.

“Đây là do tự mình làm sao?”

Trong lòng Lâm Phàm khiếp sợ, lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Lớp bên ngoài vàng giòn, lớp bên trong mềm mềm, mùi thơm của hành lá xắt nhỏ và tinh bột mì xộc vào mũi. Vị giác mở rộng khiến bản thân Lâm Phàm cũng muốn cắn vào một miếng nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

“Chuẩn bị xong chưa?” Người đẹp tiếng gọi thúc giục Lâm Phàm.

“Được, được.” Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp cầm lấy một cái túi nhựa, gói lại, thắt nút.

Chương 5: Bánh kếp cải tiến?.

Lúc này, người đẹp đi tới, đưa ra bảy tệ, dùng chóp mũi trong suốt ngửi ngửi: “Mùi thơm quá, mùi này từ đâu tới vậy?”

Nhưng người đẹp không liên tưởng mùi hương này với Lâm Phàm. Dù sao thì cô ấy cũng đã ăn bánh kếp do Lâm Phàm tự tay làm, hương vị kia đúng thật là không dám gật bừa. Nghĩ mãi không ra nên người đẹp mang theo cái túi rời đi.

“A, thật kỳ quái! Vừa rồi làm sao có thể có mùi thơm như vậy?” Điền Thần Côn nghi hoặc nhìn xung quanh, thấy Lâm Phàm bèn trực tiếp xua tay.

“Đừng nhìn, tôi không phải nói mùi thơm này là do cậu tạo ra.”

Nhưng Lâm Phàm hiện tại có chút sững sờ, bởi vì vừa rồi hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

Tuy nhiên, lúc này quầy hàng của Lâm Phàm vẫn không có ai như cũ. Ngoại trừ người đẹp vừa rồi, không còn ai đến đây nữa.

Văn phòng Tạp chí Văn nghệ Tuổi trẻ.

Trọng Thanh Dật tay cầm chiếc bánh kếp, nụ cười nở trên môi. Đồng nghiệp của cô cũng chính là khuê mật. Vì thế khi ra cửa đều sẽ nhờ cô mua gì đó để ăn.

Đối với Trọng Thanh Dật thì cô không hề coi đây là một việc khổ sai gì cả. Đây vẫn có thể coi là một việc lao động miễn phí.

“Ôi chao, sao Thanh Dật còn chưa tới nữa? Bảo Bảo sắp chết đói rồi.” Trước chiếc bàn làm việc tràn ngập sắc hồng, một cô gái đáng yêu đang vô lực nằm trên chiếc ghế mềm. Hai mắt nhìn thẳng vào món ngon trên màn hình máy tính, còn không khỏi liếm mỗi một cái.

Biểu thị cho việc Bảo Bảo lúc này đang rất đói.

Động tác liếm môi này hấp dẫn như vậy, nếu có đàn ông ở đây e rằng sẽ không nhịn được mà trực tiếp cưỡng hôn cô một cái, nếm thử thật tốt một lần xem sao.

Khuôn mặt thanh tú kia đang tràn đầy ưu sầu, như thế chỉ đến muộn vài phút thì rất có thể sẽ bị đói chết.

Nơi đây là một tạp chí dành cho phụ nữ. Chủ đạo chính là dòng quần áo cao cấp của phụ nữ. Nhân viên trong đó đều là những cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp.

“Hàm Hàm, em ăn nhiều như vậy không sợ sau này béo lên thì phải làm sao đây?” Một người phụ nữ xinh đẹp ghé vào vách ngăn giữa bàn làm việc, cặp mông gợi cảm hơi nhếch lên.

“Hừ, Bảo Bảo tình nguyện chết vì béo cũng không muốn chết đói. Sao Thanh Dật lại chậm thế chứ, chẳng lẽ thật sự phải đợi Bảo Bảo chết đói mới chịu quay về sao?” Gương mặt Hoắc Hàm u ám. Nói chuyện cũng đầy vẻ bất lực. Mặc dù 10 phúc trước mới ăn một chiếc bánh gato, nhưng bây giờ lại đói nữa rồi.

“Ừm. Cọng rơm cứu mạng của em cuối cùng đã về.” Người đẹp đứng ghé ở đây cười nói, sau đó bĩu môi: “Thanh Dật, nếu cô còn không về, có thể con heo này sẽ chết đói thật đấy.”

“Phì phì, Bảo Bảo không phải là heo đâu nha. Oa, Thanh Dật đại tiểu thư! Ngài đã trở lại rồi sao. Nếu không trở về nữa thì Bảo Bảo sẽ thật sự chết mất. Oa, bánh kếp! Bảo bảo thích thứ này, yêu cô chết mất.” Hoắc Hàm nóng lòng không kịp chờ đợi, một tay chộp lấy cái túi.

Ngay khi Hoắc Hàm vừa định mở túi ra, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc hỏi: “Cái này mua ở đâu thế?”

Trọng Thanh Dật chỉ bên kia đường: “Cổng trường học. Chính là anh chàng mà cậu nói có ngoại hình đẹp nhưng vẫn phải bán hàng rong đấy.”

“A!”

Hoắc Hàm nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm xuống, cô chua xót nói: “Tôi nói này nữ thần, cậu tới đó mua làm cái gì? Tuy rằng Bảo Bảo tán thưởng tướng mạo của anh chàng đẹp trai kia nhưng lại không tán thưởng tay nghề này của hắn. Tay này làm bánh kếp không ngon nha.”

“Tôi cảm thấy hắn ở đó không buôn bán được gì. Cậu lại quan tâm anh chàng đẹp trai ấy như vậy. Cho nên tôi chỉ muốn mượn tay của tôi để làm chuyện tốt cho cậu thôi mà.”

Trọng Thanh Dật mỉm cười, hất mái tóc dài nói: “Nếu như cậu ghét bỏ thì cứ việc vứt đi.”

Hoắc Hàm bĩu môi, bất đắc dĩ thở dài nói: “Quên đi quên đi, đã đói bụng đến vậy rồi. Cho dù khó ăn thế nào cũng phải ăn, không thì thật sự sẽ chết đói mất.”

“Tôi nói này Bảo Bảo, cậu thật sự không phải là quỷ chết đói đầu thai đấy chứ.” Trọng Thanh Dật đi đến trước bàn làm việc, quay đầu cười hỏi.

“Phì phì, Bảo Bảo là tiên nữ hạ phàm, đến đây để nếm mỹ vị nhân gian nhé. Chờ ăn đủ rồi sẽ phi thăng trở về.” Hoắc Hàm lè cái lưỡi phấn hồng ra nói.

Các đồng nghiệp trong văn phòng lúc này cũng phát ra tiếng cười giòn giã.

Trong công việc nhàm chán này, cãi nhau là điều hạnh phúc nhất.

Hoắc Hàm nhìn bánh kếp trong túi trước mặt, cô vui vẻ lầm bầm.

“Bánh này ăn không giống với bánh kếp bình thường. Chẳng lẽ đã cải tiến rồi sao? Bảo Bảo có chút không kiên nhẫn rồi đấy.”

Hoắc Hàm dùng những ngón tay thon dài trắng nõn mở cái túi ra. Khi mở ra một cái lỗ nhỏ trên túi nilon thì đột nhiên một mùi thơm nồng nàn tràn ngập khắp toàn bộ văn phòng.

Hương thơm này không thể diễn tả hết bằng lời, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm này khiến vị giác của người ta được mở rộng, như thế họ đã khám phá ra một món ngon mới có trên đời vậy.

Bịch!

Từng tiếng ghế di chuyển vang lên.

Những người đẹp trong văn phòng đều đứng hết dậy, từng cái mũi nhỏ nhắn đang không ngừng hít hà trong không khí.

Chương 6: Đây là mỹ vị nhân gian.

“Hương thơm này đến từ đâu vậy?”

“Đúng vậy, thơm quá đi mất. Tôi chưa ngửi thấy mùi này bao giờ cả.”

“Đột nhiên tôi thấy đói bụng, rất muốn được ăn nha. Rõ ràng vừa nãy mới ăn xong mà.”

Ngay khi đám đông người đẹp đang tìm kiếm nguồn gốc của hương thơm, Hoắc Hàm đã nắm lấy chiếc bánh kếp trong tay, nuốt một ngụm nước bọt. Đôi mắt to và sáng của cô ấy tràn đầy vẻ khao khát.

Bánh như có hàng ngàn lớp, giống như những tờ giấy mỏng vậy, lớp bên ngoài màu vàng giòn xốp, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi khiến người ta thèm ăn. Như thể trong mắt họ ngoại trừ chiếc bánh kếp này ra thì chẳng còn gì khác cả.

“Hàm Hàm, chờ đã…”

Trọng Thanh Dật lập tức kêu dừng lại.

“Mùi hương này tỏa ra từ cái bánh kếp à.” Trọng Thanh Dật lại ngửi thấy mùi hương này rồi. Lúc trước khi ngửi thấy nó ở quầy hàng cô còn không biết nó đến từ đâu, nhưng bây giờ nó lại xuất hiện. Vậy thì chỉ có một khả năng đó là tỏa ra từ bánh kếp.

Hoắc Hàm không thể chờ đợi được mà cắn một miếng bánh kếp trên tay.

Khi cắn miếng bánh kếp, khuôn mặt thanh tú của Hoắc Hàm lộ ra vẻ kinh ngạc. Sau đó đột ngột đứng dậy, cả người như bị mê muội.

Đối với Hoắc Hàm mà nói, toàn bộ tâm trí của cô giống như đang ở trong cơn sóng lắc lư.

Ngon, thật sự quá ngon.

Giờ phút này, Hoắc Hàm đã định thần lại từ trong cảm giác tuyệt vời kia, toàn bộ vị giác của cô đều tràn ngập cảm giác tuyệt vời này.

Đây là món bánh kếp ngon nhất mà cô từng ăn trong đời. Bất kể là cao lương mỹ vị gì cũng không thể so sánh được với món bánh kếp tự tay làm này.

“Các người muốn làm gì?” Thấy đồng nghiệp vây quanh, Hoắc Hàm không khỏi bảo vệ bánh kếp trong tay.

“Hàm Hàm, cho chúng tôi ăn thử cái bánh kếp này đi.”

“Đúng vậy, mùi vị kia thật sự khiến người ta khó nhịn được lắm.”

“Đúng, đúng. Hàm Hàm tốt của tôi! Chỉ cắn một miếng thôi mà.”

“Không, đây là của tôi. Các người muốn làm gì. Thanh Dật cứu mạng. Bọn họ muốn cướp đồ ăn ngon của bảo bảo.”

Sao Hoắc Hàm có thể nguyện ý từ bỏ chiếc bánh kếp đặc biệt thơm ngon này được chứ. Đương nhiên phải cố gắng hết sức bảo vệ nó. Nhưng mà điều Hoắc Hàm không ngờ tới chính là, ngay cả Thanh Dật cũng gia nhập vào hàng ngũ cướp đoạt cái bánh kếp này.

“Hàm Hàm, cái này là mình mua cho cậu nên để mình nếm thử một miếng đi.”

Lúc này, vị giác của Trọng Thanh Dật cũng bị mùi thơm này làm cho mở rộng. Đặc biệt khi nhìn thấy Hoắc Hàm coi chiếc bánh kếp này như bảo bối thì lại càng muốn nếm thử nó một lần.

“Không được, các người đừng tới đây, đừng tới đây, a… Cứu với.”

Trong nháy mắt, Hoắc Hàm đã bị đại quân áp đảo.

“A, mùi vị này thật sự rất ngon. Tôi cảm thấy đây là món ăn ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời.”

“Cho tôi thêm một chút, thêm một chút nữa thôi.”

“Hết rồi, đều đã chia xong.”

“Đám bà tám đáng giận các người. Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám cưỡng đoạt bánh kếp trên tay của bảo bảo, các người có còn lương tâm không, oa oa oa…”

Giờ phút này Hoắc Hàm sắp khóc rồi, cô mới chỉ kịp cắn một miếng bánh kếp này, còn chưa kịp tận hưởng dư vị tốt đẹp thì đã bị đám bà tám này cướp đi.

“Thanh Dật, không phải cô nói là bánh kếp tự tay làm này được bán ở phía đối diện chúng ta sao?”

“Đi thôi, còn chờ gì nữa chứ. Sao chỉ mua mỗi một phần bánh kếp ngon như thế được?”

“Bản cô nương đã quyết định rằng trong 365 ngày tới của năm. Bữa nào cũng phải ăn bánh kếp này.”

“Xông lên thôi, mục tiêu chính là anh chàng đẹp trai bán bánh kếp.”

Đội quân hùng hậu cũng không an ủi thật tốt Hoắc Hàm đang đau khổ mà đi thẳng xuống thang máy, xông về phía trường học bên kia.

“Các người chờ tôi với.” Hoắc Hàm khó hiểu nhìn văn phòng trống rỗng, sau đó cũng lập tức đuổi theo.

…..

“Đây rốt cuộc là thứ quái gì?”

Ngồi ở nơi đó, Lâm Phàm cảm thấy choáng váng. Mỗi khi nhắm mắt lại, đều có thể cảm nhận được núi tạp chí trong đầu.

“Bách khoa toàn thư sao?”

Chẳng lẽ là đại thần ngoài hành tinh nhìn thấy hắn hiện tại khổ cực như vậy, cho nên ban thưởng bàn tay vàng cho hắn sao?

Hắn đã đọc quá nhiều tiểu thuyết nên loại tình huống này không dọa được người.

Lâm Phàm thừa nhận rằng cách làm bánh kếp của hắn đã thay đổi. Mùi cũng rất thơm, nhưng thực sự không biết hương vị của nó như thế nào.

Mấu chốt là còn có một nhiệm vụ nữa.

“Trở nên nổi tiếng sao? Nhưng mấu chốt là trở nên nổi tiếng này là muốn danh khí lớn đến mức nào chứ.”

Trong lúc nhất thời, Lâm Phàm choáng váng.

Bộ não của hắn phải lang thang một lúc, nếu không thì thực sự không kịp phản ứng.

“Tôi nói tiểu tử cậu sao lại ngẩn người như vậy hả? Lưu lượng khách lớn nhất cũng chỉ trong vỏn vẹn 30 phút này. Tiểu tử cậu không phải chỉ muốn mỗi ngày bán chỉ một phần bánh thôi đấy chứ?” Điền Thần Côn phát hiện tiểu tử này hôm nay rất kỳ quái, giống như mất hồn.

“A!”

Lâm Phàm sửng sốt một chút, sau đó không thèm để ý nhìn Điền Thần Côn nói: “Không sao, đây không phải là lần đầu tiên. Tôi đang nghiên cứu một số thứ, nếu nghiên cứu tốt thì sẽ rất khó lường.”

Chương 7: Mỹ nữ đột kích.

Đúng vậy, Lâm Phàm hiện tại đang nghiên cứu bách khoa toàn thư trong đầu. Thứ này có chút tà môn, cũng có chút quá xảo quyệt. Nếu như hắn có thể làm rõ về sau có lẽ sẽ bay lên trời.

“Ba!”

Lúc này, một bác gái từ quầy hàng bên cạnh đi tới, vỗ mạnh vào quầy hàng của Lâm Phàm, có chút coi thường Lâm Phàm, giọng điệu khinh thường nói: “Ngày mai cậu đổi chỗ khác đi.”

“Làm sao? Tôi đứng ở đâu còn do bà quản hay sao.” Lâm Phàm nhìn ánh mắt đối phương có chút không thoải mái. Đây là ánh mắt kiểu gì. Xem thường người khác có phải không?

“Cậu chiếm chỗ lại không có một khách hàng quen nào. Ngày mai chồng tôi sẽ bán đậu phụ thối ở đây, vì vậy sẽ thế chỗ của cậu.” Bác gái vốn tưởng rằng Lâm Phàm là thanh niên, hơn nữa ngày thường cũng không nói lời nào thì sẽ dễ dàng bắt nạt. Đối với khối bảo địa thế này, bao nhiêu người đều đang suy tính. Nếu đoạt của tiểu tử này đi thật đúng là vừa vặn phù hợp.

“Chồng bà bán đậu hũ thối ở đâu thì liên quan gì đến tôi. Đến thì cứ xếp hàng sau tôi thôi. Vì cái gì bà muốn tôi đi là tôi phải đi chứ?” Lâm Phàm nói.

“Tiểu tử nhà cậu sao lại bướng bỉnh như vậy? Tuổi trẻ như vậy làm cái gì chả được. Sao nhất định phải làm cái này? Hơn nữa còn không có tay nghề. Con trai tôi nhỏ hơn cậu, bây giờ đang đi làm ở nhà máy. Mỗi tháng đều kiếm hơn bốn, năm ngàn rồi.” Vẻ mặt bác gái đắc ý nói. Đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm tràn đầy vẻ khinh bỉ.

“Bà già kia, bà đang bắt nạt chúng tôi đấy à?” Lúc này, Điền Thần Côn đứng dậy và hét lớn.

Những người xung quanh cũng bị tiếng hét to này thu hút, muốn xem chuyện gì đã xảy ra.

Bác gái thấy thần côn bên cạnh đứng ra, đồng thời xung quanh cũng dần dần có người vây quanh, cũng không chút rụt rè nói: “Lão nương đang nói chuyện với hắn, liên quan gì đến thần côn ông hả?”

“Bà nói ai là thần côn đấy? Điền mỗ tôi là người có chân tài thực học. Tôi cho bà biết, đừng ở đây nói nhảm, cẩn thận họa từ miệng mà ra, họa từ trời giáng xuống.” Điền Thần Côn cũng mở miệng không tha người, há mồm chính là họa… họa.

“Thần côn nhà ông đang nguyền rủa ai đấy hả?”

“Tôi nguyền rủa bà đó thì sao nào. Không phục thì luyện một chút. Cam đoan luyện bà lão như bà thành một người phụ nữ eo mập một vòng lớn.” Điền Thần Côn khoa tay múa chân, giống như tùy thời đều có thể đại chiến một trận.

“Người đâu rồi? Bánh kếp đâu.”

Lúc bác gái vừa định tiếp tục ồn ào, thì nhìn thấy có khách đến quầy hàng của mình đành hung ác liếc nhìn Lâm Phàm cùng Điền Thần Côn rồi vội vàng quay lại hô to: “Đến đây, đến đây.”

“Tôi nói tiểu tử cậu có thể cứng rắn lên một chút hay không. Những lão bà này thấy cậu còn nhỏ cho nên mới bắt nạt. Cậu phải như tôi cứng rắn một chút.” Điền Thần Côn giáo huấn nói.

“Tôi nói cho cậu biết, nếu như vừa rồi bà già này thật sự dám động vào tôi, tôi nhất định phải dùng tuyệt kỹ gia truyền, đánh cho bà ta ngực bay ra ngoài. Cậu có tin hay không.”

“Tin, tin tin.” Lâm Phàm gật đầu cười. Mặc dù hắn thường xuyên cãi nhau với Điền Thần Côn này, nhưng mối quan hệ vẫn khá tốt.

“Ôi chao, gì thế này! Ôi, những tiên nữ từ nơi nào tới vậy?” Lúc này, Điền Thần Côn nhìn thẳng phía trước, ánh mắt thẳng tắp.

“Tiên nữ sao?” Lâm Phàm sửng sốt trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn lại. Nhưng khi nhìn thấy thì lại sửng sốt, quả thực rất giống với những gì Điền Thần Côn đã nói. Họ thực sự là một nhóm mỹ nữ trùng điệp kéo đến, ít nhất có mười người. Dáng người lồi lõm thấy rõ, khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp, thu hút không ít người qua đường liên tiếp ngắm nhìn.

Lúc này, một người đẹp giơ ngón tay chỉ hướng Lâm Phàm.

“Chính là hắn.”

“Chính là quầy hàng kia.”

Những người đẹp xung quanh nghe xong nhịn không được tức tốc chạy đến.

“Tôi là người đầu tiên.”

“Không được, tôi mới là người đầu tiên. Các ngươi đừng tranh.”

“Khách hàng thứ nhất của anh chàng đẹp trai phải là tôi.”

Những người xem xung quanh đều sững sờ, họ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, những người đẹp này đang làm gì vậy?

Theo hướng người đẹp chỉ, người xem chỉ nhìn thấy một gian hàng bình thường. Chủ quầy hàng đó cũng khá đẹp trai, nhưng so với mỹ nam thì còn kém một chút.

Chẳng lẽ bây giờ ngay cả những người bán bánh kếp cũng nổi tiếng như vậy sao?

Lúc này, Điền Thần Côn hung hăng nắm lấy tay Lâm Phàm nói: “Tiểu tử, cậu rốt cuộc đã làm cái gì vậy? Những mỹ nữ này tựa hồ là đang hướng về phía cậu đó.”

“Tôi…” Lâm Phàm nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Nếu một người phụ nữ xinh đẹp đi về phía hắn, Lâm Phàm sẽ vẫn có chút phấn khích. Nhưng bây giờ mười mấy người này đang tiến về phía hắn, điều đó có chút đáng sợ.

Dáng người mình nhỏ bé như vậy còn không bị nghiền nát à.

“Ai ôi, mẹ nó! Không ngờ tiểu tử cậu có số đào hoa mãnh liệt như vậy. Xem ra Bản Thần tính toán chọn chỗ quả thật là phúc địa. Đợi lát nữa hãy nói. Nếu như cậu bận rộn không kịp thì phải nhớ đến tôi đấy nhé.”

“Đã già đến như vậy rồi, tôi chưa từng trải qua tình huống như vậy.”

Chương 8: Lâm Phàm nghi hoặc.

Điền Thần Côn nhìn chăm chú vào những người đẹp trên đường, nuốt nước bọt, toàn thân như thế đang bay lên.

“Tôi là người đầu tiên, tôi là người đầu tiên.”

Lúc này, một đám mỹ nữ vây quanh quầy hàng của Lâm Phàm. Đặc biệt là người đẹp đoạt được vị trí thứ nhất, hưng phấn nhảy nhót nhảy nhót, người không biết tình huống đều cho rằng mỹ nhân này điên rồi.

“Các cô làm gì thế?” Lâm Phàm có chút khẩn trương, bao nhiêu người đẹp vây quanh như vậy, đặc biệt là mùi nước hoa còn càng làm cho người ta run sợ.

Lâm Phàm coi như là một xử nam ngàn năm, vào lúc này trái tim nhỏ bé của hắn cũng bắt đầu đập thình thịch.

“Mau, mười cái bánh kếp.” Người đẹp thứ nhất hưng phấn nói.

“Cái gì mười cái? Chỉ có thể lấy một cái. Chúng tôi còn ở phía sau đây.”

“Đúng vậy, Tử Vận, cô chỉ có thể lấy một cái.”

“Được rồi, anh đẹp trai, mau làm một cái bánh kếp đi, anh muốn cái gì cũng được.” Cô gái nói.

Lâm Phàm lúc này sửng sốt, nhất thời không có phản ứng lại, hắn còn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi nhìn thấy một trong số những người đẹp này, Lâm Phàm đột nhiên phản ứng.

Có thể là do bánh kếp vừa rồi ư?

“Anh chàng đẹp trai, làm cho tôi một cái trước, sau này tôi sẽ từ từ cho anh xem.” Người đẹp ở vị trí đầu tiên, nhìn thấy Lâm Phàm sửng sốt, cũng thúc giục.

“Được rồi, được rồi! Xin lỗi, đến ngay đây.” Đầu óc Lâm Phàm hiện tại đều là chuyện toàn bộ bách khoa toàn thư cùng Thần cấp bánh kếp.

Chẳng lẽ là tốt như mình tưởng tượng hay sao?

Thấy cảnh này, Điền Thần Côn cũng bắt đầu kêu lên: “Người đẹp, các cô còn phải đợi một lúc nữa, sao không đến chỗ tôi xem chỉ tay một chút. Miễn phí, không cần trả tiền.”

Nhưng điều làm Điền Thần Côn thất vọng là những người đẹp này thậm chí không liếc nhìn ông ta một cái.

Điều này khiến trái tim Điền Thần Côn có chút tan vỡ. Bây giờ ông ta đã già, có lẽ sẽ không còn nổi tiếng nữa.

Lúc này, rất nhiều người đẹp tụ tập trước một quầy hàng, thu hút sự chú ý của vô số người.

Vô hình chung, đây là một hiệu ứng quảng cáo tự nhiên.

Những bác gái ở quầy bánh kếp bên cạnh nhìn thấy rất nhiều người vây quanh Lâm Phàm, cũng bối rối trong chốc lát, sau đó vội vàng mở miệng nói.

“Các cô gái nhỏ, nơi đó rất nhiều người, nơi này chúng tôi không có ai, các cô có thể tới đây.”

“Món của chúng tôi ngon và có đủ nguyên liệu, không phải tay nghề của hắn có thể so sánh được.”

Các bác gái của một số quầy hàng khác lên tiếng, hy vọng sẽ lấy được một vài khách hàng. Thế nhưng đối với những người đẹp này, ngoại trừ quầy hàng này, họ không quan tâm ai cả.

“Bánh của các người tôi đều ăn rồi, còn không ngon bằng cái này.”

Một cô gái quay đầu lại nói, câu này làm cho mấy bác gái á khẩu. Còn nói không ngon bằng tiểu tử kia làm. Đây không phải là sỉ nhục thì còn có thể là cái gì?

“Oa, anh chàng đẹp trai làm bánh kếp đúng là nghệ thuật. Nhìn kỹ một chút, tôi không thể đợi được nữa.”

Lúc này, tay nghề của Lâm Phàm đã thành thạo, dùng một con dao nhỏ rạch vào bề mặt của cái bánh mỏng như tờ giấy thành những đường dài, được xếp dày đặc nhưng gọn gàng ngăn nắp, vô cùng đẹp mắt.

“Bánh kếp này kỳ thực rất đặc biệt, bề mặt cần phải mềm chút, bột mì phải cho thêm chút muối, còn phải dùng nước sôi nhẹ nhàng rót vào mới có thể tạo thành hình bông tuyết…”

Những kiến thức này ngay từ đầu Lâm Phàm làm sao biết được. Chỉ là hắn đọc và làm theo văn bản trên trang đầu tiên làm bánh kếp kia thôi.

“Ồ, hóa ra làm bánh kếp phải đặc biệt chú ý như vậy. Sau khi tôi trở về nhất định phải thử một lần, nhưng tôi nghĩ cả đời này cũng chỉ có thể ăn bánh kếp của cậu mà thôi.”

Lâm Phàm cúi đầu, người đẹp vừa nói cả đời này khiến Lâm Phàm có chút xấu hổ.

“Đinh, giải thích tri thức về bánh kếp, điểm bách khoa toàn thư +1.”

Đột nhiên, một âm thanh điện tử kim loại vang lên trong đầu Lâm Phàm.

Điểm bách khoa toàn thư +1, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Quên đi, trước tiên làm bánh kếp đã, trở về nghiên cứu kỹ càng sau.

Phần bánh kếp đầu tiên rất nhanh đã làm xong, mùi hương kia làm cho người ta thèm ăn, người đẹp ở phía trước càng thúc giục gấp.

“Nóng hổi, cẩn thận nóng.”

Lâm Phàm chưa từng ăn bánh kếp mình làm, trong lòng cũng có chút tò mò, chẳng lẽ thật sự ngon như vậy sao? Nhìn dáng vẻ của người đẹp trước mắt giống như mấy ngày chưa ăn cơm vậy.

Suýt!

Người đẹp cắn xuống một ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đến đỏ bừng đến le lưỡi, nhưng đối với đồ ăn ngon trước mắt này thì không thể chống cự lại được.

“Oa, ăn ngon quá, ngon muốn khóc luôn.”

Cô gái cắn một cái rồi nhắm mắt lại, phảng phất như sắp bay lên trời, lộ ra vẻ mặt đầy hưởng thụ.

Đồng nghiệp xung quanh nhìn biểu tình hạnh phúc của cô thì không khỏi nuốt nước miếng, sau đó bắt đầu thúc giục Lâm Phàm vẫn còn đang trợn tròn mắt.

“Nhanh làm phần tiếp theo đi, không đợi được nữa rồi.”

“Tử Vận, cô muốn ăn thì qua chỗ khác ăn đi, ăn ở trước mặt chúng tôi có phải muốn trêu chọc chúng tôi hay không.”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Mùi hương này làm tôi nhịn không được.”

Chương 9: Xin lỗi, hết bột rồi!.

Em gái xếp thứ nhất này tên là Tử Vận, vóc dáng không cao, giá trị nhan sắc không tệ, cũng xem như là một tiểu mỹ nữ. Giờ phút này rốt cục ăn được bánh kếp này, trong lòng đều tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

“Quá ngon! Sau này nếu không được ăn nữa thì biết làm sao bây giờ. Không được, bổn cô nương nhất định phải chậm rãi nhấm nháp.”

Quần chúng chung quanh đang vây xem giờ phút này đã trợn tròn mắt, biểu tình này cũng quá khoa trương rồi, không phải chỉ là một cái bánh kếp thôi sao? Cần thiết phải làm đến thế này không?

“Cô gái à! Bánh kếp này thật sự ngon như vậy sao? Các người không phải là được thuê đến đấy chứ?” Một thanh niên vây xem rồi hỏi.

“Tất nhiên không phải là chúng tôi được thuê rồi, chúng tôi đều là nhân viên của tạp chí văn nghệ tuổi trẻ. Bánh này thật sự là quá ngon, không ăn cả đời sẽ phải hối hận đó nha.” Tử Vận nói, sau đó chậm rãi nhấm nháp đồ ăn ngon trong tay.

Mọi người đương nhiên biết tạp chí văn nghệ tuổi trẻ này, chính là công ty trong tòa nhà văn phòng đối diện, bên trong đó toàn là gái xinh như hoa.

Lúc này, từng đợt hương thơm tràn ngập trong không khí, mùi hương kia trong nháy mắt câu dẫn sự thèm ăn của mọi người. Giờ phút ấy, trong lòng mọi người đều có một ý nghĩ, đó chính là bánh kếp này thật sự có ngon như vậy không?

Trước quầy hàng của người phụ nữ lớn tuổi, một tên nhóc khịt mũi ngửi thấy một mùi thơm, đó là hương thơm của thức ăn ngon.

“Được rồi, là đóng gói mang về hay là ăn ngay?”

“Không cần, tôi phải đi nếm thử hương vị bên kia.” Tên nhóc trực tiếp trả tiền, ngay cả bánh cũng không cầm, cậu nhóc thật sự bị hương vị này hấp dẫn.

Hương vị này thực sự quá tuyệt vời.

“Này, cậu nhóc, cậu nhóc….” Người phụ nữ lớn tuổi nhìn thấy cảnh này thì triệt để trợn tròn mắt. Thật sự là chưa nhìn thấy qua loại tình huống này.

Khi nhìn thấy nhiều người vây quanh Lâm Phàm như vậy, người phụ nữ lớn tuổi không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Điền Thần Côn lúc này ngồi trên băng ghế nhỏ ngây ngốc nhìn Lâm Phàm, rốt cuộc tên nhóc này gặp vận may gì, việc làm ăn này cũng quá tốt, hơn nữa hương vị làm ra cũng rất khác biệt so với trước kia.

“Oa, ngon, thật sự là quá ngon.”

“Thật thỏa mãn, bánh kếp này chính là mỹ vị nhân gian.”

Những người đẹp của tạp chí văn nghệ tuổi trẻ, ai nấy đều cảm thấy hạnh phúc tăng nhanh chóng, cảm giác như được thưởng thức món ăn tuyệt vời nhất trên đời.

Mà đám quần chúng vây xem, giờ phút này trong lòng vô cùng tò mò, nhìn những người đẹp ăn đều bị quyến rũ đến thèm ăn, càng không cần nói đến mùi hương phiêu tán trong không khí. Càng ngày càng nhiều bánh kếp ra khỏi nồi, mùi hương này càng nồng đậm.

“Cho tôi một phần, ngược lại tôi muốn xem nó ngon đến bao nhiêu.”

“Đứng gì mà sát thế, mùi vị này thật sự là làm cho người ta chịu không nổi.”

“Phiền các người xếp hàng có được không, một đám người lớn rồi, cũng phải có chút tố chất đi chứ.”

Cô gái mở miệng lên tiếng, những người lớn này đương nhiên là phải ở trước mặt mỹ nữ biểu hiện tốt một phen, bởi vậy bọn họ đều thành thành thật thật xếp hàng.

Còn Lâm Phàm đang bận rộn lại nở nụ cười trong lòng, cái này mẹ nó không phải là phát tài rồi sao?

Lâm Phàm ngửi mùi bánh kếp này cũng có chút chịu không nổi. Nhưng hiện tại bận rộn đến như vậy, làm sao có thời gian tự mình thử một lần được chứ.

Thời gian trôi qua từng phút một.

Quầy hàng này của Lâm Phàm đã sớm xếp thành hàng dài, đối với người qua đường, tuy rằng còn chưa nhấm nháp được bánh kếp siêu ngon này, nhưng ngửi thấy mùi thơm lại làm cho người ta có chút chịu không nổi.

Những người mua được bánh kếp, khi ăn đến miếng đầu tiên, ai nấy đều ngây ngẩn cả người.

Trong mắt bọn họ, đây mới là mỹ vị chân chính của nhân gian nha.

“Cái bánh kếp này rốt cuộc làm như thế nào, thật sự là quá ngon đi.”

“Đúng vậy! Trước kia sao lại không phát hiện ra. Ôi chu cha mẹ ơi! Mỗi ngày đi qua đây mà chưa từng tới nơi này mua đồ, nếu như trước kia có thể ăn được, vậy thì đã hạnh phúc biết bao.”

“Tôi nói này huynh đệ, cái này thật sự ngon như vậy sao? Không phải là một chiếc bánh kếp thôi sao, có cần khoa trương như vậy không.” Người qua đường hiếu kỳ vô cùng, nhìn một người lớn mà ăn một cái bánh kếp lại có thể lộ ra biểu tình như thế thì cũng đến là phục.

Người lớn tuổi đang ăn bánh nhìn đối phương một cái, sau đó rất là luyến tiếc xé xuống một chút.

“Nếm thử đi…”

Người qua đường kia sau khi nếm xong, cả người nhắm mắt đứng tại chỗ một phút đồng hồ, cuối cùng cái gì cũng không nói, trực tiếp bắt đầu chạy đi xếp hàng.

“Cho tôi mười phần.”

…..

Không lâu sau đó.

“Xin lỗi mọi người, hết bột rồi.” Lâm Phàm cũng không biết mình bán được bao nhiêu cái, đồng thời cũng không nghĩ tới việc làm ăn hôm nay này lại biến thành như vậy.

“Cái gì? Không phải chứ, tôi đã xếp hàng 40 phút rồi đó.”

“Hu hu… Vừa rồi tôi nếm thử một ngụm của người khác. Mùi vị này, ôi mẹ nó, tôi cũng không biết nói như thế nào. Bây giờ cậu nói với chúng tôi không còn, đây không phải là muốn mạng người ta sao?”

Chương 10: Những điều này đều quá không thực tế.

“Đúng vậy, ông chủ nhỏ cậu không thể làm như vậy được đâu. Hay là cậu trở về lấy thêm chút bột đến, chúng tôi ở đây tiếp tục chờ, nếu không đêm nay sẽ không ngủ được mất.”

Lâm Phàm chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời, thật đúng là không biết nói như thế nào.

Bây giờ Lâm Phàm cần nhanh chóng trở về, nghiên cứu kỹ một chút những thứ trong đầu. Đương nhiên không muốn chậm trễ thêm nữa.

“Thật ngại quá, sáng mai mọi người lại đến đây đi, tôi cũng không có chuẩn bị bột thừa, cần phải trở về chuẩn bị mua thêm.” Lâm Phàm áy náy nói.

“Ôi, xem ra chỉ có thể ngày mai lại tới.”

“Ông chủ! Ngày mai mang đến nhiều hơn một chút, sau này cả nhà tôi ăn điểm tâm đều sẽ ăn cái này.”

“Tôi cũng vậy.”

Lâm Phàm phải cam đoan với mọi người rằng ngày mai nhất định chuẩn bị đầy đủ, thì mọi người mới chậm rãi rời đi.

Đối với những người đã ăn và tiếp tục xếp hàng, dù sao cũng muốn ăn thêm một cái, nhưng tiếc là không có cơ hội này nữa.

Lâm Phàm vốn tưởng rằng Điền thần côn vẫn còn ở lại, nhưng vừa quay đầu lại thì đã phát hiện người đã sớm thu dọn rồi.

Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, bây giờ Thần Côn này nhất định là đi Thiên Kiều để tiếp tục lừa gạt. Những người đẹp của tạp chí văn nghệ tuổi trẻ kia cũng không còn, hiển nhiên là đã trở về công ty.

Sau khi thu dọn xong, Lâm Phàm đẩy xe rời khỏi đây.

Sau khi về đến nhà.

Lâm Phàm sững sờ ngồi ở bên giường, chậm rãi sửa sang lại tất cả những gì đã xảy ra chiều nay.

Đối với Lâm Phàm mà nói, tất cả những chuyện hôm nay thật sự là quá hư ảo, hình như không quá chân thật.

“Bách khoa toàn thư sao? Xem ra đây chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết rồi, thế thì hãy để ta gặp một lần đi nào.”

“Bách khoa toàn thư, mau xuất hiện đi.”

Lâm Phàm mở rộng cánh tay rồi hô to một tiếng, nhưng sau khi đợi được một lúc lâu, hắn phát hiện căn bản không hề xảy ra bất cứ gì cả. Lâm Phàm khẽ ho nhẹ một tiếng, sau đó thì nhắm nghiền hai mắt lại.

Lúc này, có một quyển bách khoa vừa dày vừa nặng đang lặng lẽ trôi nổi bên trong đầu Lâm Phàm.

“Ra là thế, hình như không ổn cho lắm, mình phải nghiên cứu kỹ càng lại mới được.”

Lúc này trong lòng Lâm Phàm có chút kích động, ở cái thời không được phép thành tinh này, nếu như tình huống của mình mà bị phát hiện thì sẽ bị băm ra thành trăm mảnh mất.

Vì sự an toàn của bản thân, Lâm Phàm thề với trời rằng cho dù có bị ai đó giết, hắn nhất quyết sẽ không khai ra nửa lời.

“Rốt cuộc bách khoa toàn thư này có tác dụng gì đây chứ?” Lâm Phàm lật trang thứ nhất ra, sau đó không khỏi nhíu mày lại. Ngay cả mục lục còn không có, đây là đang giỡn mặt với hắn sao?

Trang thứ nhất: Thần cấp bánh kếp

Một bức tranh giả thoạt nhìn trông giống hệt như bánh kếp thật, nhưng bên dưới lại có những hàng chữ. Lâm Phàm biết những dòng chữ này, đây chính là phương pháp làm bánh, và những kiến thức khác về bánh kếp.

Trang thứ hai, trống.

Trang thứ ba, trống.

Lâm Phàm trực tiếp lật đến tờ cuối cùng của quyển bách khoa toàn thư này, vốn dĩ hắn cho rằng trang cuối cùng cũng sẽ trống như mấy trang khác, nhưng không ngờ rằng trang cuối lại có chữ.

“Mẹ kiếp! Cái thứ này do ai phát minh ra vậy, mục lục không để ở đầu trang mà vứt đến tận trang cuối cùng, cũng tài tình thật sự.” Lâm Phàm buông lời mắng mỏ, đây không phải là đang chơi người ta sao. Nếu thứ này rơi trúng tay của người nào mắt bị đuôi một chút thì bảo đảm sẽ không thể nhìn ra nổi đâu nha.

Lâm Phàm tỉ mỉ quan sát, hắn phát hiện phân loại trong quyển bách khoa này có chút phức tạp, về mặt ẩm thực thì nó được chia ra làm hai loại là ẩm thực Trung Quốc và ẩm thực Phương Tây. Mà trong hai loại ẩm thực Trung Quốc và ẩm thực phương Tây này còn được chia ra thành vô số các phân loại nhỏ khác nữa.

Có tám vị ẩm thực vùng miền, cùng với các món ăn vặt từ khắp nơi trên thế giới.

Đối với món bánh kếp này, nó là một trong những món ăn vặt Trung Hoa đặc sắc nhất.

Nhưng món ăn này cũng chỉ là một phần rất nhỏ trong hàng trăm, hàng ngàn món trên mục lục. Vẫn còn rất nhiều loại khác, điều này trực tiếp khiến cho Lâm Phàm cảm thấy cuộc sống này trở nên có chút kỳ lạ.

Phân loại võ thuật truyền thống Trung Hoa, phân loại âm nhạc, phân loại ngôn ngữ, phân loại khoa học kỹ thuật, phân loại nghệ thuật, phân loại toán học, phân loại y học, phân loại công nghệ, phân loại giám định, phân loại tài chính, phân loại diễn xuất, còn có phân loại giọng hát…

Những mục phân loại dày đặc đó khiến Lâm Phàm bị hoa mắt, ngay khi đang chuẩn bị thư giãn nghỉ ngơi một chút thì đột nhiên hắn liếc mắt thấy một phân loại, Lâm Phàm hoàn toàn trợn tròn mắt.

“Con mẹ nó đây không phải là muốn lên trời làm tiên hay sao.”

Phân loại võ hiệp, phân loại tiên hiệp, phân loại luyện đan, phân loại luyện khí…

Đột nhiên, Lâm Phàm cảm thấy ngực mình như đang bị một tảng đá nặng trịch đè lên, hắn không thể nào thở nổi.

Nếu mở ra hết tất cả những phân loại đó thì hắn có còn được xem là con người không?

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay