- Home
- Truyện Đô Thị
- [Dịch] Nhân Danh Bóng Đêm Đệ Nhất Danh Sách p2
- Tập 2: Nhất – Phải Dùng Lửa (c11-c20)
[Dịch] Nhân Danh Bóng Đêm Đệ Nhất Danh Sách p2
Tập 2: Nhất – Phải Dùng Lửa (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Nhất
“Đúng rồi, bên trong có cài đặt giọng nói trí tuệ nhân tạo, ngươi kêu tên, nó có thể giúp ngươi tìm ra nội dung ngươi muốn. Ví dụ vầy… ”
Lâm Tiểu Tiếu rút ra một thiết bị đọc ra:
“Nhất.”
“Đã biết… ”
Giọng nữ dễ nghe vang lên trong thiết bị đọc, Khánh Trần nhớ kỹ thanh âm này, giống y đúc thanh âm thông báo ăn cơm.
Ngữ khí công thức hoá, không khiến người nghe cảm thấy cứng ngắc.
Lâm Tiểu Tiếu nói với thiết bị đọc:
“Giúp ta tìm tới quyển sách Brown.”
“Được rồi, đã giúp ngươi tìm được Brown…..”
Trí tuệ nhân tạo Nhất đáp lại.
“Nhìn đi… ”
Lâm Tiểu Tiếu đưa thiết bị đọc trong tay mình đưa cho Khánh Trần, phía trên là giao diện của cuốn sách Brown.
Khánh Trần nhìn thoáng qua áo tù trên người mình, số hiệu 010101.
Đợi đăng ký xong, Khánh Trần nhìn về phía Lâm Tiểu Tiếu:
“Đọc tin tức ở đâu, giống trong tay vị đó đó.”
Lâm Tiểu Tiếu quay đầu nhìn thoáng qua thiết bị đọc trong tay lão bản nhà mình, sau đó nở nụ cười:
“Đừng nghĩ tới chuyện này nữa, ngươi không có quyền hạn liên kết internet, ngay cả ta cũng không có.”
Khánh Trần thầm hiểu rõ, xem ra địa vị Lý Thúc Đồng trong ngục giam này xác thực siêu nhiên thoát tục.
Tựa như đối phương có thể nuôi mèo trong tù vậy.
Hắn không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói cảm tạ rồi cúi đầu nhìn xuống thiết bị đọc trong tay mình.
Lâm Tiểu Tiếu trở lại bên người Lý Thúc Đồng, như có như không đánh giá Khánh Trần.
Thế nhưng hắn chợt phát hiện, Khánh Trần trên thiết bị đọc lật giấy cực nhanh!
Dưới tình huống bình thường, một tờ giấy trên thiết bị đọc là 800 chữ, người bình thường đọc xuống tới tối thiểu nhất cũng phải cần một phút đồng hồ a? Nhưng là, Khánh Trần lật giấy tần suất lại là hai giây!
Lâm Tiểu Tiếu thấp giọng nói với Lý Thúc Đồng:
“Lão bản, hắn căn bản là không nghiêm túc đọc. chắc chỉ muốn tới gần chúng ta, tìm cơ hội chung đυ.ng với ngài thôi.”
“Không cần nhiều chuyện…”
Lý Thúc Đồng cũng không ngẩng đầu, nói:
“Không nên xem thường du͙© vọиɠ cầu sinh của người khác, nếu ngươi là hắn, chỉ sợ ngươi còn vội hơn hắn. Tiểu Tiếu, phải học được cách suy nghĩ hoán vị.”
Lâm Tiểu Tiếu cười đùa, tí tửng nói:
“Ta biết, ta biết.”
Khánh Trần tìm một chỗ ngồi xuống, hắn không ngừng đọc thiết bị đọc, sau đó nhanh chóng lật giấy. Cứ thế hơn ba giờ, ngay cả thay đổi tư thế cũng không.
Đối với người khác mà nói, đọc sách chỉ là chuyện tiêu khiển trà dư tửu hậu, nhưng là đối với hắn mà nói, đây là đường tắt để hiểu rõ và tồn tại tại thế giới này.
Nội dung trên thiết bị đọc đã được chọn lựa tỉ mỉ, tin tức trọng yếu cơ hồ không có, 95% nội dung chỉ là triết học và tâm linh…
Nhưng là không sao, hiện tại bất kỳ tin tức gì đều quan trọng với hắn.
Cho tới bây giờ, Khánh Trần là người trân quý cơ hội.
Thời gian dùng cơm trưa nhanh tới, Lý Thúc Đồng rốt cục cũng bỏ thiết bị đọc ở trong tay xuống, logout tài khoản của mình ra.
Diệp Vãn hiểu ý nhận lấy thiết bị đọc, bỏ nó vào trong giá sách.
Diệp Vãn cùng Lâm Tiểu Tiếu tựa như người tùy tùng thân cận nhất bên cạnh Lý Thúc Đồng.
Lý Thúc Đồng đứng dậy nhìn Khánh Trần một chút, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, thiếu niên kia đọc sách chuyên tâm, tựa hồ cũng chẳng phát giác chuyện hắn đứng dậy, không giống đang diễn trò.
Hắn đột nhiên hỏi:
“Hàng thứ ba trang trước có nội dung gì?”
Thanh âm này ôn nhuận như ngọc, lúc nói chuyện tựa như khiến người nghe ngửi được mùi hương của trá, lắng nghe ông nội dạy bảo.
“Thời điểm trật tự thành hỗn loạn, không thể không dùng hỗn loạn để duy trì trật tự, cứu vớt pháp luật… ”
Khánh Trần ngẩng đầu nói.
Diệp Vãn cầm thiết bị đọc sách từ tay, lật trang trước:
“Lão bản, không sai.”
Giờ khắc này, Khánh Trần đột nhiên nhìn thấy mèo to trên bàn mở to mắt, hắn cảm giác rõ ràng ánh mắt đối phương nhìn mình tràn đầy kinh ngạc.
Thật giống như. . . Đối phương vẫn luôn nghe hiểu lời của họ, càng thêm kinh ngạc với trí nhớ của Khánh Trần k.
Lý Thúc Đồng nghe Diệp Vãn xác nhận xong thì có chút sửng sốt, tiếp đó tới sờ sờ mèo to, cười rời đi:
“Rất thú vị, nên đi ăn cơm thôi.”
Không biết vì sao, Khánh Trần luôn cảm thấy khi Lý Thúc Đồng có loại khí chất đặc biệt, quần áo luyện công màu trắng nhẹ nhàng lắc lư trong không trung như đạp trên mây.
Chương 12: Ảnh Tử
Làm sao sinh tồn được ở đây?
Khánh Trần không thể trông cậy vào Lộ Quảng Nghĩa lai lịch không rõ, vì hắn sợ bại lộ chuyện chính mình thay thế thân phận nguyên chủ.
Hắn không thể trông cậy vào đồng hương cùng đến từ một thời không, vì đối phương còn thảm hơn nhiều so với hắn.
Thế là, Khánh Trần thản nhiên để lộ năng lực của mình cho Lý Thúc Đồng, để chứng minh bản thân là một người hữu dụng.
Không hề nghi ngờ, địa vị Lý Thúc Đồng cao nhất trong ngục giam này, mặc dù làm như vậy là mạo hiểm nhưng lại là cách tốt nhất hiện tại.
Lý Thúc Đồng chắp tay sau lưng thản nhiên rời đi, Diệp Vãn cùng mèo to đi theo bên cạnh hắn, mà Lâm Tiểu Tiếu thì cười đùa tí tửng không biết đi đâu.
Giữa trưa dù chưa tới thời gian ăn cơm nhưng cửa sổ bán cơm vẫn bán cho Lý Thúc Đồng.
Diệp Vãn lấy một phần đồ ăn cho Lý Thúc Đồng cùng mèo to mỗi người một phần, mèo to đang ăn.
Lúc này Lâm Tiểu Tiếu không biết từ chỗ nào chui ra, hắn đạp giày rơi xuống đất, chân trần ngồi xổm trên ghế đối diện bàn ăn Lý Thúc Đồng.
Mèo to liếc mắt nhìn hắn, Diệp Vãn nhíu mày nói:
“Trước mặt lão bản tôn trọng chút.”
Lâm Tiểu Tiếu liếc mắt:
“Lão bản không nói gì, Diệp mụ ngươi quản quá nhiều rồi.”
Lý Thúc Đồng cười nói:
“Xem ra đã có chút thu hoạch?”
“Đúng… ”
Lâm Tiểu Tiếu hưng phấn nói:
“Quá có thu hoạch, ngài biết không, ở bên ngoài Khánh Trần rất sạch sẽ, một chút dị thường cũng không có, ngược lại càng dậy lên hứng thú cho ta.”
“Bởi vì quá sạch sẽ?”
Lý Thúc Đồng hỏi.
“Đúng, chính vì quá sạch sẽ. Tư liệu của hắn cho thấy hắn là học sinh cấp ba ở thành thị số 18, phụ mẫu bỏ mình vì tai nạn xe cộ, kế thừa gia sản, không có tiền án, không có án cũ, không có thân nhân… ”
Lâm Tiểu Tiếu nói.
“Tội danh của hắn là gì?”
Lý Thúc Đồng hỏi.
“Trộm cướp, trên hồ sơ ghi hắn trộm một điện thoại màn hình tinh thể lỏng… ”
Lâm Tiểu Tiếu nói:
“Ngài cũng biết trong ngục giam số 18 này có hơn một nửa là tội phạm trọng hình. Tội chồng tội, bị cơ quan thuế bắt mới bị tống tới đây. Hắn chỉ là trộm cướp, căn bản không nên xuất hiện ở loại địa phương này.”
Chỉ trong một lúc, tất cả hồ sơ của Khánh Trần đều bị Lâm Tiểu Tiếu xem qua. Trong mắt người khác, hẳn tên này phải là nhân vật dạng thông thiên.
Lâm Tiểu Tiếu tiếp tục nói:
“Hơn nữa, ta tìm người bên ngoài hỏi một chút, vụ án của hắn có rất nhiều mâu thuẫn. Trường hợp của anh ta gây tranh cãi. Theo lời khai của hắn, hắn mua cái điện thoại đó, đã trả tiền nhưng người bán không nhập vào. Mà máy giám sát đột nhiên bị hỏng, vì thế hắn không thể chứng minh bản thân vô tội. Khi đó chỉ cần người bán hàng đổi khẩu cùng hoặc camera hoạt động có ghi lại hình ảnh hắn trả tiền, hắn có thể ra ngoài ngay lập tức. Ngài nhìn đi, đây là thủ đoạn quen thuộc của những người phải vào tù ‘làm việc vặt’.”
Lý Thúc Đồng như có điều suy nghĩ:
“Phán quyết của hắn bao lâu?”
“Phán quyết sáu tháng…. ”
Lâm Tiểu Tiếu đáp:
“Chỉ sợ là thời hạn thi hành án ngắn nhất trong lịch sử ngục giam số 18. Lão bản, ngài không cảm thấy rất có vấn đề à. . . Hắn còn mang họ Khánh!”
Họ Khánh trong thời đại này rất đặc thù. Trong năm đại công ty lũng đoạn mạch máu kinh tế, một nhà là họ Khánh.
Mà họ Khánh còn là họ hiếm. Nếu trên đường gặp được ai họ Khánh, người ta sẽ tự hỏi liệu đối phương có phải người Khánh thị không.
“Tiếp tục… ”
Lý Thúc Đồng vừa cười vừa nói.
“Ngài cũng biết trước đó tập đoàn Khánh thị đã an bài một Lộ Quảng Nghĩa tiến vào… ”
Lâm Tiểu Tiếu nói:
“Chuyện này thì dễ kiểm tra rồi. Chỉ là ta không biết đối phương an bài một nhân vật nhỏ như thế tiến vào là muốn làm gì?”
“Ta nhớ Lộ Quảng Nghĩa kia…. ”
Diệp Vãn ở bên cạnh nói:
“Hắn vẫn luôn thu nạp nhân thủ.”
“Đúng a…. ”
Lâm Tiểu Tiếu cười híp mắt:
“Sau khi vào đây, Lộ Quảng Nghĩa ỷ vào chi giả máy móc tốt của mình mà chèn ép một ít thế lực nhỏ tại đây. Chỉ một tháng đã tạo thành thế chân vạc với hai phe khác. Khi ấy ta còn buồn bực, chẳng lẽ Khánh thị phái hắn tới để thống nhất ngục giam số 18 sao.”
“Khánh thị biết lão bản ở chỗ này… ”
Diệp Vãn nói như có thâm ý, có Lý Thúc Đồng ở đây, ai cũng không thể thống nhất nơi này.
Lâm Tiểu Tiếu nheo mắt lại, hưng phấn đến mức nhấc cả chân lên:
“Cho nên a, ta còn cảm thấy có phải Khánh thị điên rồi không. Vậy mà lại phái một con tôm nhỏ đến ngục giam số 18 gây sự. Cho tới hôm nay ta mới hiểu được, thì ra Lộ Quảng Nghĩa là tới dò đường cho tiểu tử Khánh Trần này. Mặc kệ Khánh thị muốn làm gì, Khánh Trần mới là chính chủ, Lộ Quảng Nghĩa chỉ là chân chạy vặt mà thôi.”
Lúc này Lâm Tiểu Tiếu lại buồn bực:
“Nhưng bọn họ tới ngục giam số 18 với mưu đồ gì, nếu tiểu tử Khánh Trần này là dòng chính cao quý của Khánh thị, sao lại chịu tới đây?”
Lý Thúc Đồng bỗng nói:
“Có lẽ Khánh thị đang muốn lựa chọn người thừa kế.”
Diệp Vãn cùng Lâm Tiểu Tiếu đồng thời ngây ngẩn cả người:
“Người thừa kế? Khánh Trần là một trong những nhân tuyển để làm người thừa kế? Cho nên hắn tới đây là có nhiệm vụ.”
Lớn tập đoàn như Khánh thị cần một lớp vải lót cho bộ mặt bên ngoài của mình.
Gia chủ Khánh thị là mặt mũi, ảnh tử thì là lớp vải lót.
Ảnh tử chuyên làm công việc bẩn thỉu, quyền hành trong tay khá lớn, là chúa tể trong thế giới ngầm của Khánh tị. Trừ gia chủ ra không ai có thể khống chế.
Bất quá, ảnh tử mỗi thời đều phải trải qua quá trình tuyển chọn cực kỳ tàn khốc, tựa như dưỡng cổ vậy.
“Xem ra Khánh thị lại sắp quấy mọi người rồi… ”
Lý Thúc Đồng cảm khái nói.
Trong lúc nói chuyện, trong lúc vô tình có phạm nhân đi tới cách xa hơn năm mét, Diệp Vãn bỗng quay đầu nhìn về phía đối phương.
Phạm nhân kia bị ánh mắt chấn nhϊếp này nhìn chằm chằm thì không tự chủ được mà quay người đi hướng khác.
Ba người Lý Thúc Đồng cũng không thảo luận tiếp đề tài này. Lâm Tiểu Tiếu hỏi:
“Lão bản, coi như hắn là nhân tuyển cho ảnh tử cũng không cần làm sạch sẽ bối cảnh, chẳng có tí quan hệ gì với Khánh thị chứ.”
Lúc này tất cả mọi người đã chắc chắn, Khánh Trần chính là người Khánh thị.
Với loại tầng lớp như bọn họ sẽ không tin tất cả chỉ là trùng hợp.
“Trừ phi, thân thế Khánh Trần có bí mật càng lớn hơn… ”
Lý Thúc Đồng nói.
“Lão bản, ngài đoán gì rồi?”
Lâm Tiểu Tiếu hiếu kỳ nói.
Lý Thúc Đồng lắc đầu:
“Thông qua cách nói của ngươi, đột nhiên ta cảm thấy dáng dấp hắn có điểm giống một người.”
“Kẻ dịch? Hay bằng hữu? Ta và Diệp mụ từng gặp qua sao…. ”
Lâm Tiểu Tiếu hiếu kỳ.
Lý Thúc Đồng nói:
“Các ngươi chưa từng thấy hắn, nhưng về sau sớm muộn gì cũng sẽ thấy. Tiểu Tiếu a, nếu mối quan hệ trên đời này được phân chia đơn giản như kẻ địch và bạn bè thì quá tốt rồi.”
Nói xong, Lý Thúc Đồng ôm mèo to màu xám đang nằm trên bàn vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa cằm mèo to.
Mèo to thoải mái nhắm mắt, uể oải nằm nhoài trên đùi Lý Thúc Đồng.
Hắn nói với Lâm Tiểu Tiếu:
“Ta Trần càng cảm thấy hứng thú hơn với tên họ Khánh này, ngươi thử thăm dò tính cách của hắn xem.”
Lâm Tiểu Tiếu kinh ngạc:
“Lão bản ngài xem trọng hắn? Nhưng hắn là người Khánh thị!”
“Ta chỉ kêu ngươi thăm dò hắn thôi, không kêu ngươi làm gì khác… ”
Lý Thúc Đồng cười:
“Hơn nữa, cướp người từ trong tay Khánh thị không phải rất thú vị à?”
“Nhưng ta cảm thấy hắn và chúng ta không phải người cùng một đường a… ”
Lâm Tiểu Tiếu nhìn mình chằm chằm chân mình, thấp giọng nói thầm.
Lý Thúc Đồng cười:
“Trong một tổ chức có đủ loại người. Hổ trấn sơn, ưng thấy xa, sói thiện chiến, báo nhanh nhẹn, chó trung thành, mỗi loại đều có chức trách của riêng mình.”
Hai mắt Lâm Tiểu Tiếu sáng lên:
“Lão bản, vậy ta là gì trong tổ chức?”
Lý Thúc Đồng nghĩ nghĩ:
“Cá vẩy nước.”
Diệp Vãn ở một bên bình tĩnh nói:
“Que khuấy shit.”
Lâm Tiểu Tiếu:
“? ? ?”
Chương 13: Cơn Buồn Ngủ
“Cá vẩy nước ta nhận, nhưng gậy quấy shit là sao?”
Lâm Tiểu Tiếu trừng mắt nhìn về phía Diệp Vãn:
“Lão bản chướng mắt ta coi như xong, ngươi thì tính là cái gì?”
“Ăn ngay nói thật mà thôi… ”
Diệp Vãn bình tĩnh trả lời:
“Nói chính sự, ngươi tính làm sao thăm dò tiểu tử kia?”
Lâm Tiểu Tiếu nghĩ nghĩ, sau đó ý vị thâm trường cười nói:
“Trước hết cứ để gặp ác mộng cái đã.”
Diệp Vãn nhíu mày:
“Nhớ có chừng có mực.”
“Yên tâm.”
Lúc này, đội ngũ đám tù nhân mua cơm phía sau bị rối loạn, Lâm Tiểu Tiếu nhìn sang.
Ngục giam số 18 tựa như là một hộp sắt cực lớn lại rộng rãi. Lúc ăn cơm có 21 cảnh vệ robots phân bố ở bốn phía, mỗi robot đều được trang bị súng ống.
Bọn chúng không có tình cảm của con người, xử lý hết thảy tình huống đột phát trong ngục giam này.
21 robot cảnh vệ so với hơn ba ngàn phạm nhân có vẻ hơi ít, nhưng mỗi một phạm nhân nơi này đều biết, súng máy sáu nòng được trang bị trong mái vòm cao cao trên đỉnh đầu bọn họ mới là thứ uy hϊếp nhất.
Băng lãnh, lại cường đại.
Giờ ăn cơm, tất cả phạm nhân đúng giờ đi vào, xếp hàng mua cơm.
Không chỉ như vậy, từng phạm nhân đều phải đứng đúng vị trí.
Có người mới không nhớ vị trí của mình, lập tức sẽ bị robot cảnh vệ vây quanh cảnh cáo. Sau khi cảnh cáo vẫn không về đúng chỗ, tù nhân sẽ bị giật điện trừng phạt, sau đó bị áp giải đến chỗ của họ.
Buổi sáng đầu tiên đám tù nhân mới chịu trận nghi thức hoan nghênh, lúc này hoa mắt váng đầu sao có thể nhớ kỹ chỗ của mình? Vì thế lần lượt đều bị robot cảnh vệ điện giật xử phạt.
Mà đám tù phạm cũ thì sao, mỗi người đứng xem, chế giễu chờ đám người mới xấu mặt. Đây là hạng mục giả trí mỗi lần có tù nhân mới tới.
Lúc này đám tù phạm cũ đột nhiên có cảm giác là lạ, thiếu niên đánh cờ cùng Lý Thúc Đồng sao không bị xử phạt?
Ánh mắt mọi người bắt đầu tìm kiếm, thình lình phát hiện Khánh Trần đang đứng đúng vị trí của mình. Thần sắc bình tĩnh quan sát hết thảy.
Kỳ quái, mỗi đội có ít nhất chừng 500 người, giữa vô số khuôn mặt xa lạ, thiếu niên này dựa vào cái gì có thể tìm được đúng vị trí của mình?
Mà Khánh Trần chỉ đứng quan sát đám người mới tiến vào nhà giam cùng mình.
Trên mặt đám người mới này không bị thương nhưng tư thái đi đường lại phi thường cổ quái, cứ như phải cố nhịn đau.
Xem ra đám tù nhân ra tay là có chừng mực, không đánh mặt, ra tay cũng không trí mạng.
Hắn bưng đĩa đi về phía trước, đột nhiên có một bàn tay lôi hắn ra khỏi đội ngũ mua cơm.
Khánh Trần ngây ngẩn cả người, hắn quay đầu nhìn thì thấy Lâm Tiểu Tiếu kéo hắn vừa đi vừa nói:
“Về sau ngươi không cần xếp hàng cùng bọn họ, người có thể đánh cờ cùng lão bản thì xếp hàng làm gì.”
Khánh Trần vô thức nhìn về phía những robot cảnh vệ kia, sợ mình rời khỏi đội hình sẽ bị điện giật.
Kết quả, hắn phát hiện đám robot cảnh vệ như hoàn toàn không thấy chính mình, tiếp tục thúc giục tù phạm khác bổ sung vào vị trí của hắn!
Khánh Trần nghĩ mãi không rõ, dù thân phận đám Lý Thúc Đồng đặc thù cũng đặc thù tới mức này chứ?!
Lâm Tiểu Tiếu lôi hắn qua đội ngũ thật dài, mua cơm rồi ngồi đối diện Lý Thúc Đồng ăn cơm, một loại hành động cứ thế đã hoàn thành.
Đám tù nhân xung quanh yên lặng nhìn một màn này, ánh mắt mọi người đều dính trên thân Khánh Trần.
Hoàn cảnh vốn ồn ào trong nháy mắt an tĩnh lại, phảng phất hô hấp mọi người đều ngừng.
Giờ khắc này, bọn họ mới nhận ra, Khánh Trần không cùng đẳng cấp với họ nữa.
Lâm Tiểu Tiếu ngồi xổm trên cái ghế bên cạnh Khánh Trần, cười tủm tỉm nói:
“Không cần ngạc nhiên, người có thể đánh cờ cùng lão bản tất nhiên phải có chút đãi ngộ đặc biệt. Mau ăn đi, dù đồ ăn trong ngục giam số 18 không ngon nghẻ gì.”
Khánh Trần ngẩng đầu nhìn Lý Thúc Đồng phía đối diện, đối phương đang chậm rãi ăn cơm, không có ý tứ nói chuyện cùng hắn.
Hắn lại nhìn về phía đám người, Lộ Quảng Nghĩa lặng lẽ giơ ngón tay lên. . .
Khánh Trần không rõ, buổi sáng Lý Thúc Đồng chỉ nguyện ý đánh cờ cùng mình. Vì sao sau một sáng, thái độ chuyển biến lớn như thế.
Là thân phận của hắn ở thế giới này sao?
. . .
8:40 tối, Khánh Trần theo thời gian quy định quay về phòng giam của mình.
Trong khi những người khác theo đội ngũ về phòng, hắn thử khỏi đội ngũ, tự do hành động, quả nhiên, những robot cảnh vệ kia không thèm quan tâm hắn.
Chỉ cần hắn đi về hướng phòng giam, robot cảnh vệ đều sẽ mặc kệ.
Đám tù nhân nhao nhao nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ, Khánh Trần đi lại trong hành lang dài gấp khúc, cứ như một con sói độc hành.
Tới phòng giam, đợi miệng cống hợp kim đóng lại, hắn đến bồn rửa tay đánh răng rửa mặt.
Chỉ là hắn đi chưa được hai bước thì cơn buồn ngũ mãnh liệt bỗng xuất hiện.
Chương 14: Ác Mộng
Cơn buồn ngủ này rất bất thường, dù ban ngày hắn suy nghĩ quá độ cũng không đến mức thế này.
Có dị thường!
Không kịp nghĩ nhiều, Khánh Trần đã té xuống, nằm trên mặt đất.
Trong mộng, Khánh Trần tỉnh táo đứng trong phòng khách tối mờ của biệt thự.
Ban đầu hắn biết đây chỉ là mơ, thân thể của hắn vẫn ở trong nhà tù.
Nhưng sau hai giây hắn đã quên đi hết thảy, phảng phất như hắn vốn phải ở chỗ này, cũng không nhớ đây là mộng.
Trong phòng khách có lò sưởi đang được đốt cùng hương vị ẩm ướt đặc biệt, hơi nước do thủy phân từ lò sưởi bốc hơi, ngưng tụ trên nóc phòng.
Trên nóc phòng cao cao có một xâu đèn thủy tinh, Khánh Trần nhìn chung quanh một vòng vẫn không tìm được công tác.
Trong phòng này tràn đầy cảm giác quỷ dị.
Con ngươi Khánh Trần bỗng nhiên thu hẹp.
Trên thang lầu có vết máu
Trên ghế salon trưng bày trong phòng khách có vết tích vuốt mèo, da thuộc bị móng vuốt sắc bén cắt ngang, để lại một cái khe.
Phía trên lò sưởi trưng bày khung ảnh pha lê nhưng đã bị người đánh nát, ảnh chụp không cánh mà bay.
Trên vách tường có dấu đao màu nâu xanh, ngọn lửa trong lò nhấp nháy, khiến vết nứt trên salon cùng dấu vết trên vách càng thêm quỷ dị bà vặn vẹo.
Trên mặt thảm có một thanh chủy thủ dính máu.
Có người dùng máu vẽ lên sàn nhà bên cạnh thảm hai chữ lớn: Có quỷ.
Đông đông đông, cửa ra vào vang lên tiếng đập cửa.
Khánh Trần hít sâu một hơi, hắn không đυ.ng vào bất kỳ thứ gì, đi tới bên cạnh cửa:
“Ai?”
Bên ngoài truyền đến thanh âm nhẹ nhàng:
“Cảnh sát, số hiệu 27149, là ngươi báo cảnh sát à? Mời cửa mở.”
Khánh Trần nhíu mày, tiếng nói đối phương rõ ràng rất quen thuộc nhưng hắn không nhớ bản thân đã nghe được ở đâu.
Kỳ quái, trí nhớ của hắn xảy ra vấn đề à.
Hắn chần chờ một lúc rồi mở cửa, bên ngoài là một vị cảnh sát trẻ tuổi, tay phải cầm bản ghi chép vụ án.
Cảnh sát kia vừa mở cửa liền thấy vết máu chảy xuống từ bậc thang lên lầu. Hắn bước nhanh đến thang lầu , vừa đi vừa nói:
“Người báo án, xin ngươi đứng tại chỗ đừng động đậy, khóa cửa kỹ càng!”
Khánh Trần có chút nghi hoặc một chút, hành động của vị cảnh sát này không phù hợp với quá trình, thậm chí còn không hỏi hắn thông tin gì.
Nhưng không biết vì sao, hắn vẫn ngheo theo lời của đối phương.
Cảnh sát trẻ tuổi lên lầu, từ đầu đến cuối Khánh Trần đều đứng ở cửa ra vào.
Còn không tới nửa phút, ngoài cửa lần nữa truyền đến tiếng đập cửa.
Khánh Trần hỏi:
“Ai?”
“Cảnh sát, số hiệu 27149, là ngươi báo cảnh sao? Mời mở cửa.”
Khánh Trần sửng sốt, không phải cảnh sát danh hiệu 27149 đã lên lầu rồi à, ngoài cửa là ai?
Giờ khắc này, trong tiềm thức Khánh Trần bỗng có thanh âm âm u hỏi hắn: Lúc này, ngươi sẽ làm gì? Ngươi đoán xem, đến cùng người ngoài cửa hay bên trong mới là thật? Hoặc cả hai đều không phải.
Cảnh sát ngoài cửa lập tức thúc giục:
“Xin chào, mời mở cửa ra.”
Khánh Trần lần nữa hít sâu một hơi rồi đi vào nhà, hắn muốn đi nhặt thanh chủy thủ dính máy nằm trên mặt đất kia. Thế nhưng giữa hắn và chủy thủ như cách một tầng trong suốt vậy.
Dù chỉ cách có một bước lại vĩnh viễn không cách nào đυ.ng vào.
Có người không muốn để hắn cầm đao.
Có người muốn vây hắn ở chỗ này.
Nhưng đếm ngược trở về vẫn còn trên cánh tay hắn, máu chảy qua tim, trái tim hắn vẫn còn đập.
Hắn lẻ loi một mình không chút ràng buộc tiến vào cái thế giới máy móc băng lãnh này, không còn đường rút lui nữa.
“Cút ngay… ”
Khánh Trần lạnh giọng nói, con ngươi trong mắt lần nữa thu hẹp, phảng phất dùng tất cả dũng khí hóa thành một lưỡi dao, cắt đứt một thứ gì đó.
Phòng khách trong biệt thự vắng vẻ vang lên âm thanh pha lê vỡ một cách khó hiểu, trở ngại giữa hắn và chủy thủ đã biến mất.
Có người nhẹ nhàng ồ lên một tiếng.
Khánh Trần nhặt đao, quay người đi tới chỗ thang lầu.
Đột nhiên, không biết từ nơi nào có thanh âm hỏi hắn: Cầm dao làm gì, ngươi không mở cửa cho cảnh sát tiên sinh sao?
Khánh Trần lạnh giọng trả lời:
“Chờ ta gϊếŧ xong người bên trong này rồi đi mỏ cũng không muộn.”
Lâm Tiểu Tiếu:
“? ? ?”
Lúc này rốt cục Khánh Trần nhớ ra rồi, việc phá vỡ chướng ngại giữa hắn và con dao đã phá đi bức màn che đậy ký ức của hắn trong cơn ác mộng này.
Hắn nhận ra đây là thanh âm của Lâm Tiểu Tiếu, cảnh sát trẻ tuổi kia cũng là bộ dáng của Lâm Tiểu Tiếu.
Cơn ác mộng này là Lâm Tiểu Tiếu đem tới cho hắn.
Thế giới này, càng thêm thú vị.
Chương 15: Phải Dùng Lửa
Lâm Tiểu Tiếu là người tạo ra ác mộng cho Khánh Trần.
Thế giới này cho tới bây giờ không chỉ đơn giản chỉ có văn minh máy móc, nó kéo dài đến tận nay còn kèm với nền văn minh thần bí.
Mà đêm nay, cơn ác mộng do Lâm Tiểu Tiếu tạo ra là do nghe theo Lý Thúc Đồng chỉ, muốn thử một chút xem đến cùng Khánh Trần là hạng người gì.
Cơn ác mộng Khốn cảnh song quỷ này là do Lâm Tiểu Tiếu muốn thử can đảm và năng lực đối mặt với áp lực của Khánh Trần một chút. Kết quả hắn không ngờ phản ứng Khánh Trần hoàn toàn không dùng từ bình thường hình dung được.
Hắn bỗng nhiên nhận ra, khi thiếu niên này đối mặt với nguy cơ, đối phương sẽ dùng thái độ hung ác và tỉnh táo nhất.
Giờ này khắc này, Khánh Trần không hề run, cũng không có cảm giác hứng khởi như người bình thường, toàn thân hắn toát lên hai chữ, tỉnh táo.
Thế nhưng Lâm Tiểu Tiếu nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng hắn đã cản đối phương lấy con dao, vì sao đối phương bỗng thoát được sự trói buộc của ác mộng.
Phải biết, nơi này chính là sân nhà của Lâm Tiểu Tiếu hắn a.
Lúc này, Khánh Trần đã biết mình không cần đi lên lầu gϊếŧ người, hắn đứng trong phòng khách trống trải, nói:
“Lâm Tiểu Tiếu?”
Ác mộng chưa tan, Lâm Tiểu Tiếu mặc đồng phục cảnh sát cười híp mắt đi từ trên lầu xuống:
“Kỳ quái, trong ác mộng này ngươi còn có thể bảo trì thanh tỉnh, ánh mắt nhìn người của lão bản không sai, ngươi xác thực có nhiều chỗ hơn người.”
“Vì sao? Ta đâu làm gì mạo phạm đến ngươi… ”
Khánh Trần không hiểu.
“Vì lão bản coi trọng ngươi nên ta phải biết đến cùng ngươi là hạng người gì. Bất quá xem ra ác mộng không có tác dụng gì với ngươi… ”
Lâm Tiểu Tiếu ngồi trên bậc thang, giải thích.
“Đây là năng lực đặc thù của ngươi?”
Khánh Trần hỏi.
“Đúng vậy… ”
Lâm Tiểu Tiếu nhún vai:
“Dường như ngươi có năng lực gặp qua là không quên, ta cũng có năng lực của ta, cũng không cần giấu diếm gì.”
Trong lúc nhất thời, Khánh Trần cảm thấy thế giới này càng thêm thần bí.
Cơ giới học và thần bí học cùng tồn tại song song khiến hắn có chút sợ sệt, ngược lại khiến hắn càng ngày càng hứng thú.
Mọi thứ xảy ra hẳn chính là lý do đám Lý Thúc Đồng bị giữ trong ngục giam này.
Khánh Trần muốn khám phá hết thảy, hơn nữa càng muốn có được hơn.
Lâm Tiểu Tiếu thấy Khánh Trần suy tư không nói gì liền chủ động hỏi:
“Ngươi là người của tập đoàn Khánh thị sao?”
Khánh Trần không trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại:
“Là vì suy đoán này nên các ngươi mới đối xử đặc biệt với ta? Vì sao robot cảnh vệ mặc kệ các ngươi?”
“Tất nhiên là vì lão bản đủ đặc thù, robot cảnh vệ mới mặc kệ chúng ta… ”
Lâm Tiểu Tiếu nói:
“Ngươi không cần nói lảng sang chuyện khác, nói về thân phận của ngươi đi. Ban đêm ta đã tìm video ngươi và Lộ Quảng Nghĩa nói chuyện với nhau. Hắn là người do Khánh thị an bài vào đây, hắn lại nóng lòng bắt chuyện cùng ngươi. Vì thế ta xác định ngươi chính là người của Khánh thị.”
Tập đoàn Khánh thị. . . Khánh Trần nhớ kỹ bốn chữ này.
Lúc này hắn dần buông lỏng xuống.
Trong ngục giam này đối phương như có khả năng thông thiên, so sánh với nhau, trước mặt tên này hắn chỉ như một tiểu hài tử.
Đã vậy, hắn cũng không cần quá khẩn trương.
Vì đối phương đã thăm dò xong thân thể của hắn mà vẫn tiếp tục tiếp xúc, chứng tỏ đối phương cũng có lý do.
Khánh Trần ngồi trên ghế sa lon rách rưới, nghiêm giọng hỏi:
“Các ngươi đã chắc chắn ta là người của Khánh thị, vì sao còn muốn duỗi cành ô liu* ra với ta?”
*ý chỉ muốn hợp tác
“Tổ chức chúng ta không kể xuất thân, chỉ cần cùng chung chí hướng thì ai cũng có thể gia nhập… ”
Lâm Tiểu Tiếu cười híp mắt nói:
“Đương nhiên, vẫn phải đủ quy trình.”
Khánh Trần ngơ ngác một chút, đối phương làm hết thảy là để khảo nghiệm hắn có đủ tư cách không.
Hắn còn tưởng đối phương muốn hợp tác với thế lực sau lưng mình.
“Các ngươi muốn mời chào ta?”
Khánh Trần nghi ngờ nói.
“Ta không nói bây giờ ngươi đủ tư cách. Nói thật ta cảm thấy ngươi và chúng ta không phải người cùng một đường… ”
Lâm Tiểu Tiếu nói:
“Nhưng lão bản nói, trong một tổ chức, hạng người gì cũng có, ưng thấy xa, hổ trấn sơn, sói thiện chiến, mỗi người đều có tác dụng riêng.”
“Vậy trong tổ chức các ngươi, ngươi là dạng gì?”
Khánh Trần hỏi.
Lâm Tiểu Tiếu không muốn trả lời, cười thần bí, ra vẻ nói:
“Ngươi đoán xem?”
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:
“Con lừa?”
Lâm Tiểu Tiếu:
“? ? ?”
Cái quỷ gì vậy?
Còn không bằng cá vẩy nước!
Giờ phút này, Lâm Tiểu Tiếu bỗng phát hiện, dù đối phương đối mặt với cơn ác mộng này nhưng vẫn trầm tĩnh và vô cùng thành thạo điêu luyện.
Trong khi thiếu niên này chỉ mới 17 tuổi.
Lâm Tiểu Tiếu hiếu kỳ nói:
“Khánh thị an bài Lộ Quảng Nghĩa đến làm ra ngần ấy chuyện rồi an bài ngươi vào. Đến cùng các ngươi muốn làm gì? Hoặc là nói, muốn tìm gì?”
Khánh Trần thầm nghĩ, hắn thật muốn nói chính hắn cũng không biết a. Cơ mà đối phương chắc chắn không tin rồi. . .
Việc này. . . Ngươi phải hỏi Lộ Quảng Nghĩa thôi. . .
Nói thật, lúc này Khánh Trần thầm nghĩ, có phải bản thân nên tìm Lộ Quảng Nghĩa hỏi rõ tiền căn hậu quả chăng?
Bất quá nghĩ đến bộ dáng thiểm cẩu của Lộ Quảng Nghĩa, hắn lại có chút đau đầu.
“Không muốn nói cũng không sao, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm ra được… ”
Lâm Tiểu Tiếu nói:
“Được rồi, sớm nghỉ ngơi một chút. Sáng mai ngươi còn phải đánh cờ cùng lão bản.”
Vừa dứt lời, hai mắt Khánh Trần tối sầm, hắn rời khỏi ác mộng, chậm rãi đứng lên, nằm trên giường lạnh băng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn nhìn miệng cống hợp kim nặng nề, bên ngoài cửa là thế giới vừa thần bí lại lạnh lùng.
. . .
Trở về đếm ngược 20:59:21.
Trở về đếm ngược 20:59:20.
Sáng sớm, Lý Thúc Đồng như thường ngày ngồi bên cạnh bàn ăn, lẳng lặng nhìn tàn cuộc.
Lúc này vẫn chưa tới thời gian đám tù nhân ra phòng giam, toàn bộ ngục giam đều yên tĩnh.
Lâm Tiểu Tiếu ngồi xổm trên ghế nói:
“Lão bản, đêm qua ta dùng Khốn cảnh song quỷ thăm dò hắn. Ngài đoán xem, hắn trực tiếp muốn cầm dao gϊếŧ trước một tên… sát tính tên này cũng quá nặng rồi.”
Diệp Vãn nhíu mày:
“Đã kêu ngươi có chừng mực, người bình thường tiến vào đó rất dễ bị sụp đổ.”
“Yên tâm… ”
Lâm Tiểu Tiếu tức giận nói:
“Ta căn bản không làm sâu. Do ngươi không biết thôi, tiểu tử kia vậy mà có thể thoát khỏi sự khống chế trong ác mộng của ta.”
“Ồ?”
Lý Thúc Đồng ngẩng đầu lên:
“Ta xác nhận hắn chỉ là người bình thường. Một người bình thường có thể thoát khỏi sự khống chế của ngươi trong ác mộng thì chứng tỏ có chỗ đặc biệt.”
Lần này, ngay cả mèo to nhắm mắt dưỡng thần trên bàn cũng kỳ quái nhìn Lâm Tiểu Tiếu một chút.
Diệp Vãn hỏi:
“Hắn là thế nào mà làm được?”
“Không biết… ”
Lâm Tiểu Tiếu lắc đầu.
“Có lẽ do ý chí của hắn đủ cường đại… ”
Lý Thúc Đồng không hỏi đến cùng, người có thể thoát khỏi sự trói buộc của ác mộng không chỉ có mình Khánh Trần.
Lâm Tiểu Tiếu ngồi xổm xuống:
“Lão bản, ta khuyên ngươi nên thận trọng suy tính một chút. Sát tính của tiểu tử Khánh Trần này rất nặng, không phải người cùng một đường với chúng ta.”
Lý Thúc Đồng bỗng nhiên cười:
“Chúng ta vì phần này mà chết nhiều đồng liêu như vậy. Ngay cả ba chúng ta cũng bị giam ở đây. Vì thế ngươi phải hiểu a Tiểu Tiếu, chúng ta không thể dùng ôn nhu đối kháng với hắc ám, phải dùng lửa.”
Nói xong, thần sắc Lý Thúc Đồng có chút ảm đạm:
“Diệp Vãn, đem kèn Harmonica tới cho ta.”
Vào lúc sắp ăn cơm, ngục giam dần dần ồn ào, tiếng tù nhân đập cửa phòng giam chẳng khác nào tiếng dầu dần sôi trào.
Thế nhưng trên quảng trường ngục giam bỗng vang lên kèn Harmonica du dương, thấm vào ruột gan.
Thanh âm ồn ào dần im ắng, tất cả mọi người lẳng lặng lắng nghe, cứ như có người đang dùng nước suối trong lành tưới mát hoang nguyên khô cạn.
Chương 16: Tiễn Biệt
Điệu kèn Harmonica rất dễ nghe.
Trong tiếng kèn Harmonica như có vận luật khó hiểu, một loại âm nhạc siêu việt không giống bình thường.
Cũng giống cảm giác mà cơn ác mộng đêm qua mang tới cho Khánh Trần.
Khi tất cả tù phạm đắm chìm trong loại âm nhạc mỹ diệu này. Khánh Trần căn bản không cách nào áp chế sự kinh ngạc cùng rung động trong lòng mình.
Bởi vì hắn từng nghe qua thủ khúc này. . . Tiễn Biệt
.
Bên ngoài trường đình, trên con đường cổ xưa, cỏ thơm không ngát trời.
Đôi con ngươi của Khánh Trần dần co rút, hắn đã xuyên qua đây rồi, vì sao vẫn nghe được khúc ca Tiễn Biệt này.
Một khắc khi thấy nền văn mih cơ giới này, hắn cảm thấy nơi này hẳn chẳng liên quan gì tới Đại Cầu.
Nhưng bây giờ xem ra hắn đã sai, chẳng lẽ nơi này là tương lai của Địa Cầu?
Khánh Trần bắt đầu tìm kiếm ký ức trong đầu, muốn tìm ra manh mối trong những gì hắn đã đọc hôm qua.
Thế nhưng kết quả đã khiến hắn phải thất vọng, đống triết học gì gì đó không có gì giúp được hắn cả.
Tiếng kèn Harmonica đã ngừng, âm thanh ồn ào lần nữa vang lên trong ngục giam số 18.
Một khắc này, Khánh Trần đột nhiên cảm giác được ngục giam này như một đấu trường của những con thú.
Phía sau từng tầng miệng cống hợp kim đang đóng là từng con quái vật sắt thép đại biểu cho các loại du͙© vọиɠ.
Đợi miệng cống mở ra, hắn không còn cảm giác bỡ ngỡ như ngày đầu tiên mà trực tiếp đi qua đám tù nhân đang xếp hàng, đi xuống dưới quảng trường.
Hành động tự tiện này của Khánh Thận không bị số súng máy trên trần nhà nhắm tới, đám robot cảnh vệ cũng chỉ nhìn hắn thêm một chút mà thôi.
Vừa tới bên ngoài phòng ăn, Lâm Tiểu Tiếu đã cười híp mắt chào hỏi:
“Buổi sáng tốt lành nha. . . Ngủ không ngon hả?”
Lúc này, tròng mắt Khánh Trần thâm quần. Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Tiểu Tiếu, trong lòng tự nhủ ta có thể ngủ ngon hay không ngươi tự rõ.
Có người nói một giấc mộng dài nhất chỉ có tám phút, một cuộc đời ngắn ngủi.
Nhưng hôm qua sau khi ác một kết thúc, hắn nhìn thời gian đếm ngược trên tay thì phát hiện giấc mộng kia kéo dài hơn hai giờ. Trong cơn ác mộng, hắn hoàn toàn không có cảm giác thời gian trôi qua.
Hơn nữa, sau khi tỉnh lại, hắn nằm trên giường suy tư thật lâu, mãi đến nửa đêm mới ngủ.
Dù Khánh Trần có năng lực rồi không quên nhưng trên bản chất hắn vẫn chỉ là người bình thường, không giống với loại người đặc biệt như Lâm Tiểu Tiếu, không thể thức tới nửa đêm mà hôm sau thức dậy vẫn có thể sinh long hoạt hổ.
Lý Thúc Đồng nhìn thoáng qua sắc mặt Khánh Trần rồi nói:
“Người bình thường rời khỏi ác mộng đều sẽ đại thương nguyên khí, uể oải suy sụp hơn nửa ngày. Bất quá ngươi tương đối đặc biệt, tránh thoát được sự khống chế của Tiểu Tiếu trong ác mộng, còn cầm được con dao. Hôm nay còn có thể đứng đây đã rất đáng gờm rồi.”
Khánh Trần ngồi xuống đối diện hắn, đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
“Làm sao để trở thành người giống như hắn?”
Lý Thúc Đồng cười:
“Ngươi dứt khoát đấy, bất quá ngươi không thể đi con đường của hắn, ngược lại càng thích hợp đi con đường của ta hơn.”
Lời này vừa ra, Khánh Trần cảm giác được rõ ràng biểu lộ của Diệp Vãn cùng Lâm Tiểu Tiếu có thay đổi.
Không biết vì sao, hắn bỗng cảm thấy bầu không khí trở nên nghiêm túc hơn, ngay cả mèo to thích ngủ gật cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn rất muốn hỏi con đường Lý Thúc Đồng nói đến cùng là đường gì.
Nhưng từ thái độ của Lộ Quảng Nghĩa với Lý Thúc Đồng mà xem, bên người vị này hẳn là nhân vật phi thường nổi danh, có rất nhiều người biết con đường Lý Thúc Đồng nói là gì.
Còn hắn là người xuyên việt, nói mấy chuyện loạn thất bát tao rồi nghĩ linh tinh thì không sao nhưng nói tới mấy chuyện thường thức hằng ngày thì rất dễ bị lộ.
Khánh Trần nghi ngờ, hỏi lại lần nữa:
“Làm soa mới có thể đi con đường của ngươi?”
“Ngươi chớ hiểu lầm… ”
Lý Thúc Đồng cười.
Khi Lý Thúc Đồng cười lên lúc, vết nhăn nơi khóe mắt khiến Khánh Trần nhận ra, tuổi đối phương hẳn là lớn hơn hắn nghĩ nhiều.
Lý Thúc Đồng nói tiếp:
“Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu là vì gặp ta hơi trễ nên không cách nào đi con đường của ta. Mà hiện tại dù ta thưởng thức ngươi nhưng còn chưa đủ.”
“Đã rõ… ”
Khánh Trần gật đầu.
Lúc này mới hợp lý.
Hắn cảm thấy, nếu có người vừa quen đã dốc hết lòng cho hắn thì đối phương nhất định có vấn đề.
Khi đó thứ hắn phải đối mặt không phải là kỳ ngộ mà là nguy hiểm.
Bất quá, với Khánh Trần mà nói, có thể tiếp xúc với biên giới của thế giới thần bí kia thôi cũng đã đủ rồi.
Đó là thứ hắn mơ ước đã lâu, chỉ là trên Địa Cầu không có mà thôi.
Hiện tại khoảng cách của hắn với những thứ đó thật sự đã rất gần.
“Thế nào, hôm nay còn đánh cờ không?”
Lý Thúc Đồng nhìn về phía Khánh Trần:
“Ta nhìn trạng thái tinh thần của ngươi không tốt chút nào, nếu không hãy nghỉ ngơi một ngày đi. Đánh cờ quan trọng nhất là kỳ phùng địch thủ, nếu là thừa dịp trạng thái ngươi không tốt để thắng thì không có ý nghĩa.”
Đám tù nhân xếp hàng mua cơm, ăn cơm, tù phạm tự do hành tẩu trong nhà ăn ngày càng nhiều.
Hôm nay có chút khác biệt, rất nhiều tù phạm vừa ăn vừa chú ý động tĩnh bên phía Khánh Trần.
Thậm chí có ít người bưng đồ ăn đứng lên ăn chỉ để quan sát hai người họ đánh cờ.
Kỳ thật tù phạm có thể xem hiểu cờ tướng ở đây cũng không nhiều, đây vốn hoạt động giải trí không phổ biến trong thời đại này.
Bất quá Lý Thúc Đồng lại rất thích, cho nên mọi người cũng vì thế mà chú ý tới.
Vạn nhất họ cũng có thiên phú đánh cờ, được Lý Thúc Đồng coi trọng thì sao?
Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng, đa số người chú ý ván cờ này đều do rảnh rỗi.
Trước kia Lý Thúc Đồng tự mình nhìn tàn cuộc, không ai dám nhìn chằm chằm theo. Hiện tại có Khánh Trần đánh cờ, bầu không khí tựa hồ trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, Diệp Vãn cũng không dùng ánh mắt chấn nhϊếp người nữa.
Ở gần đó, ngay cả Lộ Quảng Nghĩa cũng tràn đầy phấn khởi nhìn theo, một đám người ở phía sau vây quanh hắn như chúng tinh củng nguyệt.
Lộ Quảng Nghĩa phi thường hưởng thụ cảm giác này.
Hai bên bàn cờ, Lý Thúc Đồng chờ Khánh Trần hồi phục, mà Khánh Trần thì đứng dậy bình tĩnh nói:
“Không cần nghỉ ngơi, tàn cuộc Đầu Khu Đế Đình, xe hai bình năm, xe năm tiến bảy, pháo hai bình tám, xe năm bình sáu, tốt bốn tiến một.”
Cờ tướng vốn là ngươi tới ta đi để đánh cờ, nhưng lần này Khánh Trần thẳng thắn mà nói hết ra từng bước cờ của mình. Cứ như như đã dự liệu được Lý Thúc Đồng phối hợp với mình, trực tiếp đẩy ván cờ tới bước cuối.
Khánh Trần bỏ xe đỏ để hấp dẫn tướng đen, cuối cùng dùng tốt bốn tiến một, cấu thành đội hình tuyệt sát.
Đây là sự tinh diệu mà thường nhân khó nghĩ tới.
Những người khác có lẽ không biết Khánh Trần nói gì nhưng Lý Thúc Đồng lại khác.
Muốn phá ván Đầu Khu Đế Đình này cũng chỉ có con đường này là đi được!
Lý Thúc Đồng ngẩng đầu nhìn Khánh Trần một chút, cầm cờ đen lên:
“Ta còn tưởng trạng thái tinh thần của ngươi không tốt lắm. Ta thắng sẽ bị xem là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không ngờ là ta lo xa rồi.”
Trong đám người, Lộ Quảng Nghĩa nghe tiểu đệ Lộ Quảng Nghĩa của mình lẩm bẩm:
“Lại thắng, quá đẹp trai rồi. Không cần biết thắng thế nào. Chỉ cần thắng được nhân vật như Lý Thúc Đồng một lần trong đời đã đáng giá lắm rồi. Ta cũng muốn học đánh cờ tướng a!”
Đám tiểu đệ vừa mới được thu nạp có chút khó hiểu, vì sao Lộ Quảng Nghĩa lại cảm thấy hứng thú với cờ tướng chứ.
Phải biết, dù chỉ số võ lực của Lộ Quảng Nghĩa tại ngục giam số 18 siêu quần bạt tụy, nhưng trình độ văn hóa tuyệt đối nằm trong nhóm hạng chót.
Lúc này, Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng:
“Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
Chương 17: Bài Hát
Diệp Vãn đứng bên cạnh nghe vậy thì đi ra chỗ khác để hai người an tâm nói chuyện.
“Xem như phần thưởng cho phần thắng vừa rồi? Được… ”
Lý Thúc Đồng đáp.
“Vừa rồi tiếng kèn Harmonica là ngươi thổi sao?”
Khánh Trần hỏi.
Diệp Vãn cùng Lâm Tiểu Tiếu có chút sửng sốt, bọn họ còn tưởng Khánh Trần muốn mượn cơ hội thắng cờ hỏi chuyện gì, ai dè lại hỏi về khúc ca này?
Khúc ca rất êm tai nhưng không thịnh hành ở bên ngoài. Cơ mà cũng đâu đủ để Khánh Trần lãng phí cơ hội trọng yếu như vậy.
Lý Thúc Đồng cười nhẹ, ngẩng đầu nói:
“Là ta, sao vậy, lần đầu nghe được giai điệu này sao?”
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:
“Rất êm tai.”
“Ừm…. ”
Lý Thúc Đồng thấy đám người kia tán đi mới gật đầu trả lời:
“Đây là ca khúc do người sáng lập tổ chức của chúng ta sáng tác, lời cũng là hắn viết.”
Khánh Trần ngơ ngác nửa ngày, nói không nên lời. Hắn rất muốn nói: Ta đoán người sáng lập của tổ chức các ngươi có thể là người Địa Cầu a!
Người sáng lập này lại không biết xấu hổ a, còn đi đạo nhạc.
Chờ chút, chẳng lẽ đám người Lý Thúc Đồng không biết người sáng lập kia là xuyên qua?
Khánh Trần hỏi lại:
“Ngài có thể hát một khúc hoàn chỉnh cho ta nghe không? Ta muốn nghe.”
Lý Thúc Đồng nói:
“Có thể, bất quá lời bài hát này không quá hoàn chỉnh. Theo thời gian dài dằng dặc, có vài chỗ đã bị thất truyền.”
“Không sao, ta chỉ nghe một chút thôi… ”
Khánh Trần nói, hắn muốn xác nhận một chút, bài hát này có phải đến từ Địa Cầu không.
Lý Thúc Đồng ôm mèo to trên bàn vào trong ngực, sau đó nhẹ giọng hát nói:
“Trường đình bên ngoài, cổ đạo một bên, cỏ thơm bích không ngớt, gió đêm phật liễu tiếng địch tàn, trời chiều sơn ngoại sơn. Thiên chi nhai, địa chi giác, ly biệt có khi nhiều. . .”
Lý Thúc Đồng hát xong thì cười nói:
“Có không biết ca từ do hậu nhân tự thêm vào. Nghe ban đầu không phải như vậy, đã bớt đi mấy phần ý nghĩa rồi.”
Khánh Trần đứng lặng một lúc lâu, sau đột nhiên nói ra:
“Đổi thành tri giao nửa điêu tàn thì thế nào?”
“Tri giao nửa điêu tàn?”
Lý Thúc Đồng sửng sốt một chút.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy chỉ có năm chữ này mới xứng với bài hát.
Tiễn biệt tiễn biệt, người như ánh chiều tà, tri kỷ ở phía xa thiên nhai.
Thuở thiếu thời thoải mái cùng nhau uống, sinh mệnh nồng đậm như giữa hè.
Cũng không biết lần tiễn biệt nào sẽ là lần cuối, từ đây không còn gặp lại.
Lý Thúc Đồng phảng phất như thấy được mặt trời màu đỏ cam ở đường chân trời dù đang ngồi trong ngục giam, mà hảo hữu thì đứng từ xa vẫy tay với hắn.
Vẫy tay xong đã quay người rời đi.
“Cám ơn… ”
Lý Thúc Đồng nói:
“Câu này bổ sung vào thật tốt, tựa như lời ca nguyên bản của bài hát này nay đã tìm lại được.”
“Không cần khách khí… ”
Khánh Trần mặt dạn mày dày nhận lời cảm tạ này.
Lý Thúc Đồng nhìn ra ngoài:
“Có đôi khi ta thật rất thán phục, người sáng lập kia đúng là kinh tài tuyệt diễm. Nghe nói bài hát năm đó hắn sáng tác ra nhiều vô số. Mỗi một bài đều là kinh điển truyền thế. Bất quá vào lúc kỷ nguyên trước kết thúc đã bị thất lại, chỉ còn một ca khúc không đầy đủ như vậy mà thôi.”
“Chỉ còn một bài? Vậy đúng là đáng tiếc… ”
Khánh Trần tự nhủ trong lòng, Lý Thúc Đồng trực tiếp đề cập tới kỷ nguyên trước, chỉ sợ vị tiền người xuyên việt kia đã là sự tồn tại từ rất lâu rồi.
Kỷ nguyên không phải một đơn vị thời gian mà dùng để nói về một văn minh.
Xem ra, nhân loại nơi này từng trải thay đổi của một kỷ nguyên, chỉ là không biết xảy ra chuyện gì thôi.
“Còn một bài nữa chỉ biết tên nhưng không biết giai điệu. Các tiền bối đã tìm kiếm qua rất nhiều di chỉ vẫn chẳng có manh mối gì… ”
Lý Thúc Đồng lắc đầu nói.
Khánh Trần chần chờ hai giây, sau đó hỏi dò:
“Bài đó tên là gì?”
Lý Thúc Đồng nhìn hắn một:
“Canon.”
Nếu nói trước đó Khánh Trần vô cùng hoài nghi thân phận của người sáng lập thì bây giờ hắn đã có thể hoàn toàn khẳng định.
Bất quá Canon chỉ là một trong rất nhiều tác phẩm giao hưởng thôi. Tỷ như Bản giao hưởng định mệnh của Beethoven hay Goldberg Variations của Bach.
Nếu đối phương thật sự tới từ Địa Cầu mà nói, giai điệu kia hẳn là Canon cung Rê trưởng của Pachelbel.
Khánh Trần suy nghĩ, lấy thái độ của Lý Thúc Đồng với người sáng lập kia, nếu hắn có thể giao bản Canon cho đối phương, có khi nào đổi được con đường đi tới cảnh giới siêu phàm thoát tục kia chăng?
Hắn không xác định, thậm chí không có cách nào giải thích bản thân lấy đâu ra giai điệu đó.
Chờ chút đã, hiện tại Khánh Trần cũng không nhớ rõ điệu nhạc Canon kia, cứ chờ về rồi cân nhắc lại sau.
Nói chuyện xong, Khánh Trần trực tiếp xuyên qua đám người đi tới khu đọc sách. Hiện tại hắn rất cần ngủ bù, không cần ăn cơm, chỉ muốn ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Chương 18: Quay Về
Chỉ có bảo trì trạng thái tinh thần sung mãn mới có thể tùy thời phân tích tình huống.
Thế nhưng, hắn vừa mới nằm nhoài người lên mặt bàn không lâu thì Lộ Quảng Nghĩa cẩn thận từng li từng tí đi tới.
Lộ Quảng Nghĩa muốn nói chuyện với Khánh Trần nhưng sợ bị người khác nhìn thấy, vì thế mãi đứng bên ngoài khu đọc sách vò đầu bứt tai.
Mặt Khánh Trần không đổi ngẩng đầu nhìn về phía đối phương:
“Không cần cẩn thận như vậy, Lý Thúc Đồng đã biết quan hệ của ta và ngươi. Bất quá đừng lo lắng, hắn không để ý. Còn có, trước ngươi cứ làm việc của ngươi đi, đừng đến quấy rầy ta.”
Khắp nơi trong ngục giam số 18 đều là camera, đám tù nhân mới sau khi đóng nhận nghi thức hoan nghênh đều trốn về phòng mình, cho nên tới khu đọc sách đi ngủ là an toàn nhất.
Kỳ thật Khánh Trần rất muốn hỏi Lộ Quảng Nghĩa, rốt cục Khánh thị có kế hoạch gì.
Nhưng hắn sắp về, không muốn mọi chuyện phức tạp thêm.
Cho nên trước tiên cứ đuổi Lộ Quảng Nghĩa đi trước. Đợi hắn suy nghĩ kỹ rồi kiếm cách nói sau.
Nhưng Lộ Quảng Nghĩa cũng không chịu rời đi, ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
“Lão bản, ta suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết nên gọi ngài là gì cho tốt, vẫn nên gọi lão bản là thuận miệng nhất.”
“Đoán chừng ngài cũng từng nghe Khánh Ngôn nhắc qua ta. Ta số khổ từ nhỏ, thận bị cha ta bán cho kẻ có tiền. Đổi cho ta một bộ phận giả. Ngay cả cha mẹ còn vậy thì ai thương ta nữa? Về sau ta nghe Khánh Ngôn nói, lần này ngài chỉ đích danh để ta dò đường, nói là nhìn trúng năng lực của ta, cho nên ta sướиɠ đến phát rồ! Ngài yên tâm, lần này Lộ Quảng Nghĩa ta dù xông pha khói lửa vì ngài cũng không chối từ, coi như vì ngài chết cũng được!”
“Bất quá trước khi chết ta còn có điều tiếc nuối, ngài cũng biết ta không được đi học, vì vậy rất hâm mộ mấy người có văn hóa kia…”
Rốt cục Khánh Trần nhịn không được mà nói:
“Đến cùng ngươi muốn nói gì a?”
Lộ Quảng Nghĩa:
“Ngài có thể dạy ta chơi cờ tướng không?”
“Vì sao muốn học đánh cờ?”
Khánh Trần có chút sửng sốt.
“Bởi vì trông quá đẹp trai a!”
Lộ Quảng Nghĩa nói:
“Lão bản, ngay cả nhân vật như Lý Thúc Đồng cũng trở thành thủ hại bại tướng dưới tay của ngài. Quá ngầu luôn!”
“Đánh cờ thắng một hai trận là rất ngầu à?”
Khánh Trần lắc đầu.
“Đương nhiên, đánh nhau thì đánh không lại hắn, có thể đánh cờ thắng hắn cũng rất có mặt mũi a!”
Lộ Quảng Nghĩa nói như lẽ đương nhiên.
Điều này khiến Khánh Trần động tâm, nghe lời Lộ Quảng Nghĩa nói, hẳn sức chiến đấu của Lý Thúc Đồng rất mạnh?
Chỉ nghe Lộ Quảng Nghĩa nói tiếp:
“Ta thật không ngờ lão bản vào đây rồi lại kết bạn được với Lý Thúc Đồng, còn có thể chung đυ.ng hòa hợp. Với địa vị của hắn tại đây, có lẽ sẽ biết Đồng XC chúng ta muốn tìm ở nơi nào. Hơn nữa, vạn nhất ngài có thể nhận được truyền thừa của hắn, trong cuộc tranh đấu kế thừa cũng tốt hơn.”
Đây là một lượng tin tức to lớn, giúp Khánh Trần hiểu rõ bản thân tới đây làm gì… Là để tìm một món đồ.
Mà hắn lại bị cuốn vào một cuộc tranh đấu.
Bất quá Khánh Trần vẫn không biết truyền thừa của Lý Thúc Đồng cái gì, chỉ biết nó rất quan trọng.
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:
“Tốt, ta dạy ngươi chơi cờ tướng, bây giờ ngươi cách ta xa một chút được không.”
“Được được… ”
Lộ Quảng Nghĩa nhanh như chớp chạy tới khu giải trí.
. . .
Ban đêm, đếm ngược 00:05: 00.
Khánh Trần ngồi trên giường băng lãnh, lẳng lặng nhìn đếm ngược màu trắng trên cánh tay mình.
Bánh răng trong đếm ngược chậm rãi chuyển động, khoảng cách trở về chỉ còn lại năm phút đồng hồ cuối cùng.
Hắn cũng không xác định bản thân còn có thể quay lại đây không. Hai ngày nay với hắn mà nói chẳng khác nào một giấc mộng, quen biết mấy người, cũng nhìn thấy được một thế giới khác.
Sự đặc thù của Lâm Tiểu Tiếu cùng Lý Thúc Đồng khiến hắn có thêm nhiều mong chờ với thế giới này.
Giống như một thế giới mới đã mở ra vì hắn.
Khánh Trần suy nghĩ, sau đó dùng phần đuôi bàn chải đánh răng khắc lên đầu giường hai chữ Đã tới.
Sau đó hắn lại nhéo một cái, khiến cánh tay bị bầm tím. Hắn muốn xem thử nếu mình về Địa Cầu rồi sẽ có biến hóa gì.
Đếm ngược.
10.
9.
8.
7.
6.
5.
4.
3.
2.
1.
Thế giới lần nữa phá toái, hắc ám quen thuộc lần nữa tiến đến.
Trở về.
Chương 19: Có Người
So với lần xuyên qua trước thì lần này Khánh Trần bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn chờ đợi thế giới vỡ vụn đi rồi hồi phục lại tựa như đang đợi tỉnh một giấc mộng trưa.
Trong phòng ngủ nhỏ hẹp chật chội, Khánh Trần vẫn đang ngồi trên giường với tư thế cũ. Ngoài phòng là ban đêm, tay hắn vẫn cầm dao róc xương như cũ.
Hết thảy phảng phất như chưa từng xảy ra.
Khánh Trần nhíu mày, hắn móc điện thoại trong túi ra, nhìn thoáng qua thời gian.
Năm 2022, ngày 28 tháng 9, 12:00:01.
0,01 giây.
Hắn nhớ rõ, bản thân xuyên qua vào luc 12:00:00, ngày 28 tháng 9, năm 2022.
Nói cách khác, hắn ở thế giới kia hai ngày, nhưng ở Địa Cầu chỉ có một giây thôi.
Điều này cũng có nghĩa, đợi khi hắn xuyên lại, bên kia cũng chỉ mới qua có một giây?
Đây cũng là quy luật của tất cả người xuyên việt.
Không biết vì sao, Khánh Trần nghĩ tới đây thì thở phào nhẹ nhõm. Như vậy hắn không nghĩ cách biện pháp giải thích với người khác vì sao cứ cách một đoạn thời gian hắn lại mất tích.
Đây là một loại cảm giác phi thường quỷ dị xa cách, phảng phất như thế giới hắn ở bây giờ hề chân thực.
Khánh Trần cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay, dấu xanh tím vẫn còn ở đó.
Đường vân màu trắng đã thay đổi, đếm ngược 47: 59:45.
Đếm ngược 47:59:44.
Đếm ngược lần này là 48 giờ, hai ngày.
Chỉ có thế này mới chứng minh cho hắn thấy mọi thứ hắn trải qua đều vô cùng chân thật.
Hắn thật sự đã từng đi tới một nền văn minh cơ giới. từng gặp một người tên Lý Thúc Đồng, bị một người tên Lâm Tiểu Tiếu thử thách bằng ác mộng, cũng gặp một tên Lộ Quảng Nghĩa thiểm cẩu.
Nơi đó có một Diệp Vãn trầm ổn, còn có một con mèo to kỳ quái.
Trong lúc Khánh Trần đang suy nghĩ, di động hắn vang lên tiếng chuông, phía trên là số điện thoại xa lạ.
“Alo, xin chào… ”
Khánh Trần nói.
“Chào, ta gọi từ đồn công an đường Vương Thành. Là thế này, phụ thân ngươi tụ tập đánh bạc bị bắt, phiền ngươi tới một chuyến… ”
Đầu dây bên kia là thanh âm một cô gái.
Khánh Trần sửng sốt, tính toán thời gian thì cách lúc hắn vừa tố cáo chẳng lâu, không ngờ đồng cảnh sát lại gọi tới nhanh như thế.
“À, ta tới đó làm gì?”
Khánh Trần hỏi.
“Căn cứ quản lý trị an, hắn bị bắt cần nộp tiền phạt. Mời ngươi tới làm thủ tục một chút ”
Tiểu tỷ tỷ trực ban ở đồn công an nói.
“Không được, ta không đi, xin các ngươi hãy nghiêm trị hắn đi. Căn cứ quản lý trị an, tình tiết nghiêm trọng sẽ bị giam trên mười ngày, dưới mười lăm. Phạt từ 500 đến 3000 đồng. Mong ngài cứ xử phạt hắn, cám ơn… ”
Khánh Trần lắc đầu nói.
Đối phương sửng sốt hỏi:
“Không phải ngươi là con của hắn sao?”
Khánh Trần đáp:
“Ta là người báo án, ta không phải con của hắn, ta chỉ là Khánh tiên sinh, một người dân tâm huyết với xã hội.”
Tiểu tỷ tỷ:
“? ? ?”
Khánh Trần không do dự nữa, trực tiếp cúp điện thoại. Phụ thân hắn bị gia, ít nhất 10 ngày, trước lần xuyên tiếp theo hắn không cần thấy đối phương.
Không biết vì sao, nghĩ tới đây Khánh Trần lại cảm thấy có chút vui vẻ và nhẹ nhõm.
Đối với một thiếu niên mà nói, phụ thân bị tạm giam sẽ khiến hắn vô cùng sụp đổ.
Đa số thiếu niên đều xem phụ thân mình như tấm gương. Một khi phát hiện cha mình làm việc xấu, không còn tôn nghiêm thì trong lòng không cách nào còn được như trước.
Khánh Trần hít sâu một hơi sâu, từ từ nằm trên giường. Hắn mở điện thoại ra, nhìn lịch sử trò chuyện trên Wechat của mình cũng không nhận được tin nhắn của mẫu thân.
Không biết vì sao, có lúc hắn thật sự muốn quay lại ngục giam kia.
Dù đó là một thế giới có vô số nguy hiểm ẩn tàng.
Trời đã rạng sáng, Khánh Trần không chút buồn ngủ.
Ánh sáng trong phòng mờ mờ, chỉ có màn hình điện thoại di động chiếu lên gương mặt của hắn.
Di động phát điệu nhạc Canon, được hắn nhớ hết vào trong đầu.
Thứ này đối với Lý Thúc Đồng mà nói là tiếc nuối cả đời, nhưng đối với Khánh Trần mà nói lại là cửa sau.
Có lẽ vì sự khác biệt mà bên kia có thứ Khánh Trần vô cùng mong muốn.
Nhưng hắn làm sao để đưa đoạn nhạc này cho Lý Thúc Đồng đây?
Rồi nên giải thích về lai lịch của đoạn nhạc này thế nào.
Chuyện này chắc chắn có nguy hiểm, dù Khánh Trần không sợ nguy hiểm nhưng hắn sợ nguy hiểm không đáng có.
Cho nên, trước khi đưa điệu nhạc này cho Lý Thúc Đồng, hắn cần xác định giá trị của điệu nhạc này với đối phương!
Cuối cùng, hắn vẫn không đợi được điện thoại từ mẹ hắn.
. . .
Ngày đầu tiên sau đếm ngược, 7 giờ rưỡi sáng.
Khánh Trần thay xong đồng phục trắng xanh đan xen, vừa đi ra cửa vừa ăn mì ăn liền.
Trường học của hắn năm nay chia thành ba cơ sở, chỉ cách nhà hắn năm phút đi xe, băng qua một con đường nhỏ là đến nơi.
Trên đường đến đến trường, mùi thơm của các quầy ăn sáng bay ra thoang thoảng, khách bộ hành sẽ ngồi xuống bàn ăn một tô súp cay hoặc sữa đậu nành..
Bánh quẩy vừa chiên xong màu vàng giòn xốp, trứng luộc nước trà sau khi bóc vỏ bóng lưỡng sáng long lanh.
Nhưng Khánh Trần không có tiền, hắn đã dùng số tiền tiết kiệm có hạn mua sắm vật tư cả rồi.
Cho đến bây giờ việc này vẫn khiến hắn vô cùng ê răng, cơ mà hắn không hối hận, dù sao khi đó hắn đâu biết bản thân sắp phải đối mặt với cái gì.
Lớp 3 năm 2 (Lớp 11 số 3), học sinh trực nhật đang quét dọn, mùi nước lau sàn vẫn còn.
Khánh Trần ngồi ở hàng cuối, lúc này Nam Canh Thần ngồi cùng bàn với hắn thần sắc vội vã đi vào phòng học, mặt mày khẩn trương.
“Hôm qua Đỗ lão sư thấy ta trốn học, sau đó có nói gì không?”
Khánh Trần thấp giọng hỏi.
Kết quả Nam Canh Thần vốn không yên lòng, như không nghe rõ mà hỏi lại:
“A? Cái gì?”
“Không có gì… ”
Khánh Trần lắc đầu:
“Sao trông ngươi bối rối vậy?”
“Bối rối?”
Nam Canh Thần có chút kinh ngạc:
“Không có a.”
Khánh Trần không hỏi thêm, đối phương không muốn nói thì thôi.
Sau một lúc im lặng, đột nhiên Nam Canh Thần hạ thấp giọng hỏi:
“Khánh Trần, nếu ngươi gặp chuyện đặc biệt quỷ dị, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Quỷ dị?”
Khánh Trần có chút sửng sốt, sau đó quan sát tỉ mỉ Nam Canh Thần, hắn chần chờ một lát rồi hỏi:
“Cụ thể là chuyện gì?”
“Ta cũng không biết là chuyện gì, dù sao cũg rất quỷ dị… ”
Nam Canh Thần nói ra.
“Vậy thì báo cảnh sát đi?”
Khánh Trần nghiêm túc nhìn Nam Canh Thần.
Chỉ thấy hai mắt Nam Canh Thần sáng lên:
“Đúng rồi, báo cảnh sát! Khánh Trần, nhà ngươi có ai quen biết người trong đồn công an không?”
“Có a… ”
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:
“Đêm qua cha ta đánh bạc bị bắt vào đó.”
Nam Canh Thần:
“? ? ?”
Chương 20: Cẩu Phú Quý, Chớ Quên
Nam Canh Thần nhìn Khánh Trần, ngơ ngác nửa ngày:
“Đại ca, ta muốn tìm người hỗ trợ. Thúc thúc bị giam thì giúp kiểu gì.”
“Vậy không được rồi… ”
Khánh Trần lắc đầu, hắn tiến tới một bước, hỏi:
“Ngươi gặp chuyện gì rất quỷ dị sao? Đến cùng là chuyện gì?”
“Không có việc gì, không có việc gì… ”
Nam Canh Thần đối với việc này ngậm miệng không nói.
Khánh Trần không hỏi thêm gì nữa.
Loại chuyện này đối phương không muốn nói, hắn cũng chỉ có thể xem như không biết gì.
Bất quá trong lòng hắn đã có mơ hồ suy đoán, cái quỷ dị trong lời nói của Nam Canh Thần. . . Có khi nào là đếm ngược trên cánh tay không?
Nhưng người khác không nhìn thấy được đếm ngược, cho nên Khánh Trần chỉ có thể tự suy đoán.
Lần đầu tiên hắn đếm ngược trên cánh tay là 6 giờ đêm qua. Khi ấy hắn đã không lên lớp, tới 12 giờ là lần xuyên qua đầu tiên.
Nếu trên cánh tay Nam Canh Thần cũng xuất hiện đếm ngược, vậy nó đã xuất hiện từ lúc nào?
Khánh Trần nghĩ thầm, Nam Canh Thần gầy gò ốm yếu, trông rất yếu đuối. Nếu thật sự xuyên qua tới thế giới kia thật sự không biết có thể sống sót không nữa.
Quan hệ hai người bọn họ không tệ lắm, không phải vì tính cách hai người họ hợp nhau cỡ nào, mà vì phụ thân cả hai đều đánh bài, khiến điều kiện gia đình đều chẳng ra sao.
Trong một lần trò chuyện tình cờ chuyện này đã lòi ra, vì thế quan hệ hai thiếu niên càng thêm gần gũi.
Nhưng vào lúc này, trong lớp bỗng nhiên có tiếng một đồng học kinh hô:
“CMN!”
Bây giờ vẫn chưa tới thời gian lên lớp, toàn bộ lớp 11 số 3 chỉ có mười mấy học sinh ngồi trong phòng học, mọi người nhìn về phía học sinh vừa la lên đó:
“Thế nào?”
“Các ngươi mau nhìn hot search, Jacob vừa mở họp báo, nói hắn xuyên qua một thế giới cơ giới, trên hot search video hoàn chỉnh buổi họp báo đó.”
Vị đồng học sợ hãi kêu lên.
Jacob, quốc tịch Mỹ, ngôi sao bóng rổ nổi danh nhất thế giới, có rất nhiều fan hâm mộ.
Bạn học trong lớp nghe vậy lập tức mở điện thoại xem hot search, không ai hiểu gì cả.
Chỉ có mỗi Khánh Trần ngơ ra. Vì hắn biết đó là chuyện gì!
Lúc trước hắn không ngờ, nguyên lai nước ngoài cũng có người xuyên qua như hắn.
Nam Canh Thần đã mở video ra, Khánh Trần nhìn sang.
Trong video, Jacob ngồi sau bàn, đối mặt với hắn là tất cả giới truyền thông, đèn flash dày đặc lóe lên tại hiện trường, khiến người ta có chút hoa mắt.
Tất cả mọi người chỉ cần vừa xem video đều có thể thấy được cánh tay nay đã đổi hoàn toàn thành máy móc của Jacob.
Trong video, Jacob đứng dậy dẫn mọi người tới sân bóng rổ. Sau đó cách cả sân bóng, dùng tay trái nhẹ nhõm ném bóng vào rổ, liên tiếp mười lần đều như thế.
“Đây là hiệu ứng đặc hiệu sao?”
Nam Canh Thần lẩm bẩm:
“Có phải đang làm quảng cáo nên chèn hiệu ứng vào không?”
Khánh Trần không nói gì.
Video là từ nước ngoài truyền về, hơn nữa còn có phụ đề tiếng Trung.
Trong video, Jacob nói với truyền thông:
“Đêm qua ta ngoài ý muốn phát hiện trên cánh tay xuất hiện đếm ngược. Khi đếm ngược kết thúc, ta xuyên thẳng đến một thế giới cơ giới kỳ quái. Nơi đó cũng giống Địa Cầu, có mặt trời có mặt trăng, nhưng tựa hồ là thế giới song song, phát triển nền văn minh khác hoàn toàn với chúng ta.”
Jacob giơ cánh tay trái của mình lên:
“Ta xuyên qua rồi quay lại liền có được cánh tay này. Cứ như khi đó ta đã thay thế một người nào đó vậy. Ta cũng không rõ nguyên lý của nó là gì, nhưng khí lực của cánh tay này vượt xa sự tưởng tượng của ta. Hơn nữa còn phi thường linh hoạt và tinh chuẩn.”
“Ta tổ chức buổi họp báo không phải khoe khoang, thế giới kia cũng không tốt đẹp như tưởng tượng, ngược lại dị thường nguy hiểm. Ta tổ chức buổi họp báo lần này là vì không muốn bị mang đi nghiên cứu. Ta ở chỗ này tuyên bố, bản nhân cự tuyệt trở thành đối tượng nghiên cứu. Nếu có một ngày ta mất tích, mong các vị. . .”
Khánh Trần xem tới đây thì giật mình, Jacob là nhân vật công chúng, cho nên sự thay đổi trên người không giấu được.
Đối phương hiểu rõ bản chất thế giới khoa học kỹ thuật đương đại, sợ bản thân bắt đi nghiên cứu, trở thành chuột bạch, vì thế lựa chọn phương pháp cấp tiến hơn.
Việc này chưa chắc là biện pháp tốt nhưng vẫn có thể khiến đối phương khá bối rối, cho nên mới vội vàng ra quyết định như thế.
Khánh Trần nhìn về phía Nam Canh Thần, con hành này cũng ngây ra như phỗng.
Khánh Trần đang nghĩ, hắn không mang dao róc xương theo, cũng không thể đem bàn chải đánh răng về. Xem ra phương pháp duy nhất để mang đồ vật qua hai nơi là tự cải tạo bản thân, hoặc giấu trong thân thể?
Cũng không biết Jacob xuyên qua chỗ nào, bên kia bờ đại dương sao?
Lúc này, tất cả học sinh trong lớp đều lâm vào trạng thái chấn kinh và nửa tin nửa ngờ, mọi người thậm chí rất khó phán đoán hot search này đến cùng là thật hay chỉ do hiệu ứng đặc biệt dựng thành.
Nhưng không đợi mọi người kịp lấy lại tinh thần, xếp hạng trên hot search bỗng nhiên có thêm vào sự kiện quỷ dị, độ nóng tăng tới chóng mặt.
“Một giám đốc điều hành Internet nào đó được phát hiện đã chết tại nhà, thân thể có lắp đặt máy móc tinh vi, rất giống với Jacob.”
“Một sinh viên đại học nào đó tuyên bố rằng bản thấn cũng đã xuyên đến một thế giới khác. Nơi đó không chỉ có văn minh máy móc mà còn có có sức mạnh phi thường.”
“Một học sinh trung học tuyên bố bản thân không chỉ xuyên đến một thế giới khác mà còn thức tỉnh dị năng.”
Khánh Trần nhíu mày, một loạt các tin tức tới còn nhanh hơn so với hắn tưởng tượng, cũng không phải ai cũng có thể cẩn thận như hắn.
Ngày càng nhiều tin tức được đăng lên, chứng tỏ đây không phải hiệu ứng đặc biệt, cũng không phải quảng cáo, mà là sự thật.
Thật sự đã có người xuyên đến thế giới bí ẩn tràn ngập huyễn tưởng kia.
Hơn nữa, số người xuyên việt cũng không ít.
Nam Canh Thần bên cạnh hắn lẩm bẩm nói:
“Siêu phàm giả, văn minh máy móc. . . Vậy không phải chỉ cần xuyên qua là có cơ hội trở thành siêu phàm giả à?”
Có đồng học hỏi:
“Ta thấy xác suất xuyên qua không nhỏ a, trong trường học chúng ta có khi nào cũng có đồng học xuyên qua chăng?”
“Có lẽ sẽ có người mang theo thân thể máy móc đi học. . .”
“Ta cũng muốn xuyên qua. . .”
Trong lớp, đồng học ngày càng nhiều, mỗi khi có người đến gần phòng học, tất cả mọi người sẽ nhìn sang, xem thử thân thể đối phương có gì bất thường chăng.
Phải biết, bọn họ mới chỉ là những thiếu niên 17~18 tuổi. Trong lòng tràn đầy lòng hiếu kỳ và tò mò, hơn nữa còn có lòng ham hư ving cao. Có lẽ người trưởng thành sẽ cân nhắc nguy hiểm và kỳ ngộ như nhau. Thế nhưng trong mắt đám thiếu niên này càng nhiều hơn là sự chờ mong.
Khi ngươi đọc Harry Potter, ngươi cũng muốn đi tới Ngã tư phép thuật. Khi ngươi đọc truyện thần thoại, ngươi sẽ muốn gặp các nàng tiên.
Nhưng trong thế giới hiện thực, dưới tình huống bình thường, chờ ngươi không phải thân tiên mà là ác quỷ đội lốt thần tiên a.
Cho nên khi mọi người phát hiện việc xuyên qua có thể có được năng lực dị thường. Họ lập tức bỏ qua những tin tức nguy hiểm, chỉ mong chờ bản thân có thể xuyên qua.
Trở thành nhân vật chính của một thế giới, sức hấp dẫn với đám thiếu niên như họ thật sự rất lớn.
Khánh Trần cũng không ngoại lệ.
Chỉ có chút khác biệt là Khánh Trần thật sự đã xuyên qua. Hơn nữa còn từng gặp đám siêu phàm giả thoát tục như Lâm Tiểu Tiếu, Lý Thúc Đồng.
Diệp Vãn hẳn cũng vậy.
Từ từ, Khánh Trần dần phát hiện thần sắc bối rối của Nam Canh Thần đã dần vơi bớt, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Khánh Trần hững hờ hỏi:
“Chuyện quỷ dị ngươi vừa nói là đây à?”
Nam Canh Thần thấp giọng:
“Hiện tại vẫn chưa thể nói với ngươi, nhưng ngươi yên tâm, nếu như ta có thể đạt được kỳ ngộ, ta nhất định không quên người huynh đệ là ngươi.”
Khánh Trần gật đầu:
“Ờ, cẩu phú quý chớ quên.”