- Home
- Truyện Đô Thị
- [Dịch] Nhân Danh Bóng Đêm Đệ Nhất Danh Sách p2
- Tập 1: Người Muốn Đợi – Dạ Khúc (c1-c10)
[Dịch] Nhân Danh Bóng Đêm Đệ Nhất Danh Sách p2
Tập 1: Người Muốn Đợi – Dạ Khúc (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Người Muốn Đợi
Quyển thứ nhất, Dạ Khúc.
. . .
Những cơn mưa nhẹ rơi từ bầu trời xám xịt, trôi nhẹ trên những con đường thành phố.
Bây giờ đang vào thu, thỉnh thoảng có thể thấy được người đi bộ không có ô che nên vội vã che tay trên đầu chạy qua.
Trong ngõ hẻm quân dân chật hẹp có một thiếu niên 17 18 tuổi cùng một lão gia tử ngồi dưới tán cây kế bên siêu thị để tránh mưa.
Dưới tán cây u ám, mặt đất bị thấm nước mưa chuyển sang màu đen nhạt, chỉ mặt đất dưới tán cây là khô ráo, tự hồ trên đời này chỉ còn một khối tịnh thổ này.
Trước mặt họ là một bàn cờ cũ nát, trên đầu là biển hiệu màu đỏ có chữ Siêu Thị Phúc Lai.
“Chiếu tướng … ”
Khánh Trần nói xong thì đứng dậy, để lại lão đầu ngồi yên.
Khánh Trần nhìn đối phương một chút rồi bình tĩnh nói:
“Không cần cố gắng.”
“Ta còn có thể. . .”
Lão đầu không cam lòng nói:
“Lúc này mới đi tới thứ mười ba a. . .”
Theo cách nói này, lão đầu có chút bối rối với tình huống hiện tại.
Khánh Trần cũng không giải thích gì, sát cơ trên bàn cờ đã lộ ra, đây là thời khắc cuối cùng để phơi bày chân tướng.
Gương mặt thiếu niên sạch sẽ, ánh mắt trong suốt, chỉ mặc đồng phục mộc mạc ngồi ở đó khiến mọi người trên thế giới như không tồn tại.
Lão đầu ném quân cờ trên tay xuống bàn cờ, cờ rơi, nhận thua.
Khánh Trần không coi ai ra gì, đi tới trong quầy trong siêu thị, lấy tờ tiền lẻ mệnh giá 20 nhét vào túi.
Lão đầu hùng hùng hổ hổ nhìn Khánh Trần:
“Mỗi ngày đều thua ngươi 20 tiền! Đó là tiền buổi sáng ta vừa thắng lão Lý và lão Trương đó, bây giờ thua sạch cho ngươi rồi!”
Khánh Trần lấy tiền xong quay lại ngồi xuống chơi tiếp:
“Nếu không phải họ không chịu đánh cờ cùng ta, ta cũng không tới đây thắng tiền của ngươi. Ngươi cần mặt mũi, ta cần tiền, rất hợp lý.”
“Ngươi cảm thấy ngươi ăn chắc ta rồi đúng không?”
Lão đầu lầm bầm:
“Ta coi bói, ta có thể sống đến 78 tuổi. Hiện tại ta mới năm mươi, nếu mỗi ngày thua ngươi 20 tiền, ta phải thua bao nhiêu tiền chứ?”
“Nhưng ta có thể dạy ngươi thắng cờ tướng, có thêm mặt mũi mà… ”
Khánh Trần bình tĩnh đáp:
“Như thế ngươi cũng không thua thiệt gì.”
Lão đầu lầm bầm:
“Nhưng hai ngày này ngươi dạy đều là vô dụng.”
Khánh Trần nhìn hắn một cái:
“Không nên nói chính mình như vậy.”
Lão đầu:
“? ? ?”
Lão đầu tức giận lần nữa dọn bàn cờ, vội vàng nói:
“Được rồi được rồi, chơi tiếp đi.”
Giờ khắc này, Khánh Trần bỗng cúi đầu.
Mọi thứ như được vẽ lại trong đầu thiếu niên nhưng từng phát súng khai chiến, quanh quẩn nào là mã, tướng, pháo…
Không chỉ có vậy, trong lúc họ đánh cờ có một vị đại thúc đi ngang qua, trong tay cần bốn cái bánh nướng. Bánh nướng mới ra lò tỏa ra hơi nước làm mờ bao đựng.
Bé gái mặc đồ trắng bung dù đi ngang, trên giày của nàng là hai con bướm xinh đẹp.
Trên trời cao, nước mưa phiêu diêu rơi vào ngõ hẻm, sáng óng ánh long lanh.
Cuối phố nhỏ, xe buýt 103 vụt qua con hẻm, một cô gái mặc áo khoác vàng nhạt cầm dù chạy về phía trạm xe buýt.
Tiếng bước chân và tiếng nước mưa chảy xuống cống thoát nước khiến thế giới vốn an tĩnh bỗng trở nên huyên náo.
Khánh Trần chưa từng quên những điều này, dù nhớ lại có hơi khó nhưng không có nghĩa là không thể.
Trí nhớ cổ quái này là thiên phú bẩm sinh của Khánh Trần. Giống như hắn tiện tay rút một USB từ trong dòng thời gian ra và xem những hình ảnh trong đó.
Khánh Trần nhịn xuống cảm giác chóng mặt, cầm quân cờ trên bàn cờ lên.
Lão đầu không nói gì, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm bàn cờ, việc nhớ lại sau mỗi ván cờ là một điều trong khóa học.
Khánh Trần phụ trách dạy cờ, lão đầu thua tiền sẽ được học cờ.
Một màn này trông có chút quỷ dị, Khánh Trần đối mặt trưởng giả không có khiêm tốn cùng ngại ngùng vốn có của thiếu niên, ngược lại càng giống lão sư hơn.
Đối phương cũng không cảm thấy có gì bất thường.
“Pháo vuông màu đỏ hai bằng năm, xe đen bằng năm, ngựa đỏ hai bằng ba, hắc mã tám nhập bảy, xe vuông màu đỏ một bằng một, xe vuông đen chín bằng tám …”
Khánh Trần từng bước một di chuyển quân cờ.
Hai mắt lão đầu đều không nháy một chút. Những nước trước còn rất bình thường, chỉ là hắn không hiểu sau từ bước thứ sáu, rõ ràng hắn đã ăn ngựa của đối phương nhưng đột nhiên lâm vào xu hướng suy tàn.
“Bản chất của mười ba bước này là bỏ ngựa ở bước thứ sáu. Đòn sát thủ dùng để xé nát phòng thủ của đối thủ… ”
Khánh Trần lẳng lặng nói:
“Ta đã xem ngươi chơi cờ với Vương Thành trong công viên hôm trước. Chỉ cần ngươi học được 13 bước này, ngươi có thể đánh bại hắn.”
Lão gia tử đối diện im lặng một hồi rồi nhỏ giọng hỏi:
“Thật là có thể thắng hắn?”
“Trong một tuần học bỏ ngựa trong 13 chiêu này, ngươi sẽ có thể tìm lại mặt mũi… ”
Khánh Trần nói:
“Dù sao. . . Hắn cũng không có gì đặc biệt.”
Sắc mặt lão đầu trở nên vui vẻ.
Nhưng hắn đột nhiên hỏi:
“Học một tuần có thể thắng hắn, vậy ta học cờ bao lâu có thể thắng ngươi?”
Dưới tán cây, Khánh Trần nghiêm túc suy nghĩ:
“Coi bói nói ngươi có thể sống 78 tuổi à. . . Vậy thì không kịp dâu.”
Sắc mặt lão đầu trì trệ:
“Ngươi bớt tranh cãi với ta, nói không chừng ta có thể sống đến 79. . . A, lúc này ngươi hẳn đang tự học buổi tối a. Sao hôm nay tan học sớm vậy?”
Hắn biết Khánh Trần là học sinh lớp 11. Hôm nay thứ ba, Thập Tam Trung cách nơi này hai con đường đang là giờ tự học buổi tối.
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi đáp:
“Ta đang chờ người.”
“Chờ người?”
Lão đầu sửng sốt một chút.
Khánh Trần đứng dậy nhìn ra làn mưa phùn bên ngoài. ánh mắt phiêu diêu trong màn mưa.
Lão đầu nói:
“Khánh Trần, tiểu tử ngươi đánh cờ lợi hại như vậy, sao không đi tham gia thi đấu cờ tướng? Không phải ngươi nói ngươi thiếu tiền sao, được quán quân sẽ có tiền đó a.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Ta chỉ nhớ lại rất nhiều kỳ phổ thôi, cũng không quá lợi hại. Trí nhớ tốt không đại biểu cho năng lực phân tích tốt. Chơi với các ngươi thì được, gặp cao thủ thì chẳng là gì. Con đường của ta không nằm ở đây, đánh cờ chỉ là tạm thời thôi.”
“Nhớ hết tất cả. . .”
Lão đầu có chút cảm khái:
“Trước kia ta cảm thấy việc gặp qua không quên chỉ là người khác nói bừa thôi.”
Mưa chậm rãi ngừng.
Vào lúc này, lão đầu chợt phát hiện Khánh Trần có chút sửng sốt. Theo tầm mắt của thiếu niên, hắn thấy cuối phố nhỏ có một đôi vợ chồng nắm một tay đứa bé trai đi tới.
Nữ tử trung niên mặc áo khoác xinh đẹp, trong tay cầm một hộp bánh ngọt, trên hộp buộc nơ màu tím đẹp mắt.
Trong thế giới tối tăm mờ mịt, thần sắc vui sướиɠ của ba người này vẫn tỏa sáng vô cùng. Khánh Trần xoay người rời đi, để lại lão đầu ngồi dưới tán cây nhẹ giọng thở dài.
Nữ tử trung niên thấy bóng lưng Khánh Trần thì mở miệng gọi thiếu niên. Có điều Khánh Trần không quay đầu lại mà biến mất ở một con đường khác.
Bức tường hai bên rất cũ, sơn màu trắng đã dần tróc ra, lộ gạch đỏ bên trong.
Người Khánh Trần muốn chờ đã tới nhưng hắn không muốn chờ nữa.
Chương 2: Đếm Ngược
Nữ tử trung niên bước nhanh đến cửa ra vào siêu thị Phúc Lai, nàng nhìn về phía lão đầu:
“Trương đại gia, tại sao Khánh Trần lại tới tìm ngươi đánh cờ.”
Trong lời nói chứng tỏ hai bên có quen biết.
Ngữ khí Trương đại gia không quá khách khí:
“Nhi tử của ngươi, ngươi hỏi ta làm gì? Hắn không có tiền sinh hoạt, chỉ có thể dựa vào đánh cờ để kiếm chút tiền ăn cơm.”
Nữ tử trung niên tên Trương Uyển Phương sửng sốt một chút:
“Nhưng mỗi tháng ta đều đưa tiền cho cha của hắn mà.”
Lời này khiến Trương đại gia có chút sửng sốt:
“Ta cũng không biết nữa.”
Trương đại gia suy nghĩ, Trương Uyển Phương cũng không phải người nghèo gì. Xem ra cũng cho Khánh Trần không ít tiền sinh hoạt, nhưng vì sao thiếu niên vẫn thiếu tiền chứ?
Khánh Trần cũng không giống bại gia chi tử a. Mỗi ngày đều tính toán tiền sinh hoạt tỉ mỉ, ngay cả đồ uống cũng không uống uống ngụm.
“Nhưng không phải lúc này hắn phải học buổi tối à?”
Trương Uyển Phương hỏi.
Lúc này Trương đại gia mới nhớ ra:
“Hình như hắn nói hắn đang chờ người.”
“Không được, ta phải về nhà nhìn một chút… ”
Trương Uyển Phương nói.
Nói xong, nàng lấy bánh ngọt rồi bước nhanh rời đi, nam nhân bên cạnh bỗng nói:
“Uyển Phương, hôm nay sinh nhật Hạo Hạo, chúng ta đã đặt xong chỗ rồi, ăn xong dẫn hắn đi xem phim đi!”
Trương Uyển Phương quay đầu nhìn về phía nam nhân:
“Khánh Trần có thể đã trốn học, ta không thể mặc kệ hắn được.”
“Hắn đã mười bảy tuổi rồi, có thể tự lo thân. Còn nữa, hắn còn có cha hắn mà… ”
Nam nhân nói xong câu thì nói chậm lại:
“Kỳ thật chờ cuối tuần tới nhìn hắn cũng được, hôm nay chúng ta chăm Hạo Hạo trước đi?”
Trương Uyển Phương nghe vậy thì nhíu mày, nhưng chỉ sau mấy giây đã thở dài:
“Được, hôm nay cứ làm sinh nhật cho Hạo Hạo trước.”
. . .
Trong đường nhỏ của Thị Phủ Tây gia, Khánh Trần yên lặng đi lại bên dưới cây nhãn thơm.
Kiến trúc ở đây khác với nhà lầu cao tầng của đô thị, trong sân nhỏ đều là nhà lầu bốn tầng thấp nhỏ từ trước năm 1970, không có thang máy, không có gas, thỉnh thoảng cống thoát nước sẽ bị nghẹt.
Trong nhà là không thể sử dụng đồ điện công suất lớn, vì sẽ sập nguồn.
Khánh Trần đi vào cổng tối, không để ý tới những mẫu quảng cáo được dán trên tường nay tróc thành từng mảng, hắn móc chìa khoá ra mở cửa chính lầu một.
Phòng ở chừng 76 mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, ánh sáng ở lầu một không quá tốt.
Hắn lấy điện thoại ra, gọi một cuộc:
“Alo, cha. . .”
Đầu dây bên kia cắt ngang:
“Muốn phí sinh hoạt thì tìm mẹ ngươi đi. Ta không có tiền, hiện tại nàng rất có tiền.”
Trong lúc nói chuyện, đầu dây bên kia còn truyền đến thanh âm chà mạt chược.
“Ta không cần tiền… ”
Khánh Trần thấp giọng nói ra:
“Đã lâu ta không còn tìm các ngươi xin tiền nữa.”
“Cái gì?”
Nam nhân không nhịn được nói:
“Trường học họp phụ huynh? Tìm ngươi mẹ đi, loại chuyện này. . .”
Không đợi đối phương nói xong, lần này Khánh Trần đã chủ động cúp điện thoại.
Hắn nhẹ nhàng đóng chặt cửa chính, sau đó xóc ống tay áo khoác lên.
Hắn kinh ngạc nhìn trên cánh tay mình, trên đó có chữ số màu trắng cùng ký hiệu: Đếm ngược 5:58:13.
Chữ số màu trắng như khảm lên da thịt hắn, tỏa ra ánh sáng như đèn led. Dù hắn xoa nắn thế nào cũng không thể khiến nó biến mất.
Nhìn kỹ, Khánh Trần còn thấy được đường vân mịn lại đặc biệt trên đó. Cứ linh kiện điện tử được cấy dưới da, trông rất kiện đại, đầy mỹ cảm khoa học kỹ thuật của tương lai.
Số giây đang dần thay đổi.
Đếm ngược 5:58:12.
Đếm ngược 5:58:11.
Phía trên là 5 giờ 58 phút 11 giây, hết thảy tựa hồ đang nhắc nhở Khánh Trần, sau 5 giờ 5 sau 8 phút sẽ có chuyện gì đó khó lòng tưởng tượng xảy ra.
Rõ ràng không có âm thanh, Khánh Trần lại nghe được tiếng kim giây nảy lên trong đầu.
Khánh Trần nhìn thoáng qua điện thoại đã cúp máy rồi liếc mắt nhìn gian phòng không có một ai.
Hắn không biết sau 5 giờ 58 phút này sẽ có chuyện gì. Hắn chỉ biết, người hắn có thể dựa vào chỉ là chính hắn.
. . .
Thời gian là một đơn vị đo lường rất nặng nề, tuổi thọ và bề rộng của nền văn minh đều được đánh dấu bằng thời gian.
Khái niệm thời gian tồn tại trong cuộc sống của mỗi người.
Cho nên khi trong đời ngươi xuất hiện bất kỳ một loại thời gian đếm ngược nào, mặc kệ nó đếm ngược cái gì đều khiến ngươi sinh ra một chút cảm giác cấp bách.
Còn 5 giờ, không ai biết đến cùng đây là đếm ngược của cái gì.
Có thể là nguy hiểm?
Cũng có thể là là một cuộc sống khác?
Khánh Trần không cách nào xác định, hắn chỉ có thể chuẩn bị trước cho trường hợp xấu nhất.
Cho nên hắn nhất định phải chuẩn bị một ít chuyện trước khi đếm ngược kết thúc.
Nếu quả thật gặp nguy hiểm, hắn cần phải làm hết khả năng để giảm thiểu nguy hiểm tới mức thấp nhất.
Khánh Trần đổi một cái áo khoác sạch sẽ màu xám, dùng nón của áo che đầu, thừa dịp bóng đêm hắn đi tới chỗ chợ nông dân, tháng mười trong Lạc thành, trời tối rất sớm.
Trong nhà dân truyền ra thanh âm xào rau, sau khi rau quả và dầu trộn với nhau vang lên tiếng xèo xèo mãnh liệt cùng mùi thơm mê người.
Hương vị trứng gà, thịt heo, thịt dê không ngừng lặp lại trong đầu Khánh Trần. Một ngày nào đó khi hắn cần sẽ có thể rút những thông tin đã được lưu trữ trong đầu này ra.
Hắn đến cửa hàng kim khí mua một cái kìm và xẻng, tới tiệm tạp hóa mua một túi gạo và bột mì, muối ăn.
Hắn còn tới tiệm thuốc mua vài hộp kháng sinh, đi siêu thị mua pin cùng đèn pin, lương khô.
Hắn không biết bản thân sắp phải đối mặt những gì nên chỉ có thể cố gắng chuẩn bị đầy đủ một chút.
Những vật này khiến Khánh Trần gần như tiêu hết tiền để dành.
Khánh Trần mua xong đồ thì về nhà, đi vào phòng bếp, hắn dao đặt ở nơi tiện tay nhất trong phòng ngủ.
Dao phay đặt ở phía dưới gối, dao róc xương đặt trên tủ đầu giường.
Đếm ngược 2 giờ 43 phút 11 giây.
Hắn xác nhận một lần nữa cửa sổ đều đóng chặt thì ngồi trên giường bắt đầu trầm tư: Hắn có nên tìm giúp đỡ?
Nhưng tìm ai a?
Mẹ đã có gia đình mới, cha hắn là dân cờ bạc.
Kỳ thật cách đây mấy tiếng, khi Khánh Trần phát hiện cánh tay mình xuất hiện đồng hồ đếm ngược. Thiếu niên mới 17 tuổi như hắn vô thức muốn tìm cha mẹ nhờ cậy.
Nhưng hắn đã phủ định ý nghĩ này.
Khánh Trần lấy điện thoại di động ra chụp lại đồng hồ đếm ngược. Kết quả hắn phát hiện chỉ có thể nhìn được bằng mắt thường chứ không chụp lại được.
Trong căn phòng mờ tối không mở đèn, cửa sổ cũng không cách âm. Vì là lầu một nên hắn có thể nghe được tiếng người đi lại phía dưới.
Tiếng bước chân phía ngoài, tiếng hít thở trong phòng, ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại di động, hết thảy đều là trở nên vừa yên tĩnh vừa quỷ dị.
Loại cảm giác quỷ dị này thật sự rất bất thường. Tìm người bình thường hỗ trợ chỉ sợ chỉ vô dụng, mà trong trường học hắn cũng không có bạn bè gì đặc biệt tốt.
Cho dù có cũng không nên kém người bình thường vào loại chuyện bất thường này, đúng không?
Cho nên, muốn tìm giúp đỡ mà nói chỉ có thể tự nghĩ biện pháp khác.
Chờ chút, Khánh Trần như nghĩ tới điều gì, hắn đứng dậy đi ra phòng khách lục lọi.
Sau hai phút đồng hồ, hắn yên lặng nhìn mặt dây chuyền Quan Âm Bồ Tát trong tay.
Sau đó chăm chú đặt ở trước mặt, bái chín lần.
Công tác chuẩn bị cuối cùng cũng đã làm xong.
Chương 3: Thế Giới Tan Vỡ
Khi nguy cơ cùng biến cố sắp tới lại đi bái Bồ Tát, đây là hành vi chỉ dùng khi đã tuyệt vọng.
Nhưng Khánh Trần cảm thấy, với hiện tượng siêu nhiên trên cánh tay này, hắn nên giao cho siêu nhiên tự quản.
Đối với Khánh Trần mà nói, bái mấy cái cũng chẳng mất mát gì.
Hắn muốn chuẩn bị cho thật tốt, không muốn để bản thân có gì tiếc nuối.
Bây giờ đã là 9 giờ tối .
Khánh Trần ngồi trên giường cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng yếu ớt này, trong Wechat cũng chỉ có bạn nam ngồi cùng bàn phát Canh Thần rải rác, không còn ai nhắn tin cho hắn nữa.
Ảnh chân dung yên lặng trên wechat của Trương Uyển Phương khiến Khánh Trần có chút thất lạc.
Đương nhiên cũng chỉ có một chút mà thôi.
Hắn cũng không biết bản thân đang mong đợi cái gì.
Kỳ thật hắn không oán trách mẫu thân.
Phụ thân đánh bạc khiến trong nhà chẳng còn gì, hắn còn bạo lực gia đình, vượt quá giới hạn, Khánh Trần không hề thấy mẫu thân chủ động ly hôn có lỗi gì.
Ngược lại, hắn từng tận mắt thấy phụ thân động thủ đánh mẫu thân, thậm chí hắn còn vui vẻ vì sự lựa chọn của mẫu thân.
Bởi vì đây là lựa chọn chính xác.
Trước khi cha phụ mẫu ly hôn, có người từng khuyên mẫu thân không nên ly hôn: Ngươi là nữ nhân, dẫn theo con trai mười mấy tuổi vướng víu, về sau làm sao tái hôn? Ai sẽ lấy ngươi nữa?
Nghe được điều này, khi phụ mẫu ly hôn, Khánh Trần đã chọn theo phụ thân.
Hắn nhớ kỹ thần sắc ngạc nhiên lúc ấy của phụ mẫu, nhưng Khánh Trần biết đây là sự lựa chọn chính xác.
Bây giờ mẫu thân đã có cuộc sống mới, có gia đình mới hạnh phúc, có lẽ Khánh Trần cũng cô đơn đó, thế nhưng hắn vẫn cố gắng không đi làm phiền mẫu thân.
Đếm ngược 2:31:12.
Khánh Trần bỗng nghĩ đến một vấn đề, nếu đây là hai tiếng rưỡi cuối cùng trong cuộc đời hắn, hắn phải làm gì?
Vấn đề này kỳ thật vừa nghiêm túc lại vừa lãng mạn.
Vì nó khiến ngươi tự hỏi bản thân, trên đời này ngươi muốn làm nhất nhưng chưa kịp làm, hoặc không dám làm.
Người chưa bày tỏ tình thương, ngươi muốn gặp lại không dám gặp, nơi muốn nhưng chưa được đi, lời muốn nói lại không nói được đều là câu trả lời.
Vấn đề này, chỉ có bản tâm mới có đáp án.
Khánh Trần đứng dậy mặc áo khoác, hắn thấy thời gian không còn nhiều nhưng vẫn lựa chọn lần nữa đi ra ngoài.
Hắn đẩy xe đạp mục nát ra khỏi cửa chính, đi tới nơi hắn muốn đi.
Đêm thu có chút lạnh, người đi trên đường mà người đã dần thưa thớt.
Ngồi trên xe đạp, sắc mặt Khánh Trần bình tĩnh, tay áo khoác bị trên gió thổi bay về sau.
Đời này hắn xác thực có rất nhiều tiếc nuối, cũng có rất nhiều chuyện không dám làm.
Nhưng đêm nay hắn không cần nhát gan hay e ngại, chỉ cần có đủ dũng khí.
Có lúc Khánh Trần nghĩ, nếu hắn thật sự phải chết đêm nay thì nên làm xong chuyện quan trọng nhất mới đúng, hắn không còn nhiều thời gian nữa.
Hắn đi đến trước khách sạn Mẫu Đơn, lại tới khách sạn Lạc thành, đi đến chúc viện Lạc Ấn gia nhưng đều không gặp được người hắn muốn tìm.
Khánh Trần cưỡi xe đạp đi qua hẻm nhỏ, chạy qua cầu dài, tới dưới một khu dân cư.
Hắn thấy chiếc xe máy second-hand cũ nát dưới lầu cùng tiếng chà mạt chược trên lầu ai…
Sau đó cầm điện thoại di động lên gọi 110:
“Chào đồng chí cảnh sát, ta muốn báo cáo khu JX cư xá Long Đằng, lầu 17 nhà số 2 phòng 201 có người tụ tập đánh bạc.”
Nhân viên công tác ở đầu dây bên kia sửng sốt hai giây, sau đó mới phản ứng:
“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ an bài người tới.”
Cho đến lúc này, Khánh Trần mới yên lòng, quay người lái xe đạp về nhà.
Đã làm xong.
Khi về đến nhà, Khánh Trần nhìn thoáng qua đếm ngược trên cánh tay, đếm ngược 1:02:21 giây.
Hắn lần nữa bắt đầu kiểm tra công tác chuẩn bị.
Chờ chút, hắn có nên ở nhà chờ đợi thời khắc này tới.
Trước kia Khánh Trần từng xem một bộ phim kinh dị, nhân vật chính thường gặp mấy chuyện bẩn thỉu, 12 giờ đêm sẽ có quỷ tới tìm hắn.
Sau đó nhân vật chính tránh đông tránh tây, thậm chí còn trốn đến rừng sâu núi thẳm nhưng vẫn chẳng thể thoát được.
Khi đó Khánh Trần từng suy nghĩ, nhân vật chính này sao không đi tìm nơi có nhiều người chứ?
Mặc dù quỷ rất lợi hại nhưng lúc bình thường tới nơi có nhiều người sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Ví dụ như nhân vật chính có thể tới hợp đêm, 12 giờ khuya hộp đêm đầy người, trong tiếng nhạc oanh minh chắc quỷ phải sợ hơn người chứ…
Cho nên nghĩ tới đây, Khánh Trần bắt đầu suy tư, hắn có nên làm vậy?
Hoặc là, hắn có thể trực tiếp đi chùa Bạch Mã ở Lạc thành a. . . Dù sao nơi đó cũng có Bồ Tát.
Không chỉ có Quan Âm Bồ Tát mà còn có Văn Thù Bồ Tát, Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Cũng rất có cảm giác an toàn.
Nhưng cuối cùng Khánh Trần vẫn lựa chọn ở nhà, hắn cảm thấy so sánh với yêu ma quỷ quái mà nói, lúc đếm ngược kết thúc, khả năng Zombie xuất hiện càng cao hơn.
Nếu thứ này thật sự xuất hiện, hắn có tới nơi nhiều người thì vẫn vậy. Mặt khác, Bồ Tát cũng không thể xử lý chuyện này.
Khánh Trần đã chuẩn bị vật tư trong nhà, nếu thật có Zombie đột kích, hắn còn có thể tránh trong nhà một thời gian.
Đếm ngược 00:31:49.
Trong nửa tiếng cuối cùng, Khánh Trần mở đèn bàn lên, an tĩnh viết một phong di thư để lại trên bàn.
Nếu hắn chết vào hôm nay, có lẽ tương lai một ngày nào đó người nhà và bạn bè vẫn có thể đọc được lời hắn muốn nói.
Nếu hắn không chết, có lẽ cuộc sống của hắn sẽ có sự thay đổi kinh thiên động địa.
Đếm ngược 00:00:12.
Viết xong di thư, Khánh Trần ngồi ngay ngắn lại, tay phải hắn nắm thật chặt dao róc xương, bên trong con mắt thanh tịnh, con ngươi lập tức thu hẹp.
Càng là một khắc cuối cùng, tâm tình của hắn càng bình tĩnh.
Tựa như trước một giây biển động sắp nuốt chửng đảo hoang, phía dưới mặt biển không có sóng ngầm cuồn cuộn, chỉ còn lại có suy nghĩ thâm trầm cùng dũng khí hừng hực!
10 ……
9 ……
8……
7 ……
6 ……
5 ……
4……
3 ……
2 ……
1
Không có quỷ quái, không có Zombie, không có tai nạn.
Khánh Trần lẳng lặng nhìn không gian im ắng xung quan. Đồng hồ hiện thoại vĩnh viễn dừng lại ở 12 giờ 0 phút 0 giây.
Đồng hồ kim giây được treo trên vách tường đột nhiên không nhảy lên, ánh sáng ngoài cửa sổ cũng không còn chập chờn.
Hắn đứng dậy, thời gian bị đóng băng như bị động tác hắn đứng dậy đánh nát, thế giới trong mắt vỡ vụn như tấm gương.
Khánh Trần cầm dao róc xương trong tay, nhìn khắp bốn phía, bàn đọc sách không có, phòng cũng không có, chỉ còn lại có một vùng tăm tối.
Ngay sau đó, hắn cũng lâm vào bóng tối.
. . .
Không biết thời gian đi qua bao lâu nhưng cứ như chỉ mới có một giây, trong chớp nhoáng này Khánh Trần bỗng nhiên đã mất đi khái niệm thời gian.
Trong bóng tối, thế giới bị vỡ vụn lần nữa lành lại, trong chốc lát tạo thành một thế giới rực rỡ.
Khánh Trần nằm trên tấm phản cứng, nơi này hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, từ trước tới giờ hắn chưa từng tới.
Đầu tiên hắn nhìn bàn tay của mình, nơi đó không có gì cả, dao róc xương cũng không còn.
Hắn lại nhìn về phía cánh tay, thình lình phát hiện đường vân màu trắng trên cánh tay đã cải biến.
“Trở về đếm ngược 48:00:00.”
48 giờ, cũng chính là 2 ngày, Khánh Trần nghĩ ngợi.
Sau một khắc, đếm ngược nhảy lên một giây: Trở về đếm ngược 47:59:59.
Chương 4: Không Chỉ Một
Trở về đếm ngược 47:59:58.
Trở về đếm ngược 47:59:57.
Xuyên qua sao?
Cho nên đếm ngược chính là xuyên đến một thời không khác, mà trở về đếm ngược là trở về với thời gian thực tại.
Nghĩ tới đây, Khánh Trần thở phào nhẹ nhõm, có thể trở về là chuyện tốt.
Dù ở đó chưa chắc có người nhớ thương hắn, mẫu thân có cuộc sống mới, không rảnh để nhớ tới hắn, phụ thân. . .hẳn đang trong trại tạm giam rồi.
Cho nên chắc cũng không rảnh nhớ tới hắn.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn trở về.
Mà chuyện hắn cần phải làm bây giờ là sống thật tốt trong 48 giờ này.
Như vậy. . . Hiện tại là ngày đếm ngược đầu tiên.
Khánh Trần lần nữa nhìn kỹ quang cảnh trước mắt.
Trong một khắc này, Khánh Trần thấy trên người mình là áo tù, trong nháy mắt liền hiểu rõ minh tình cảnh của mình.
Hắn ở trong một gian phòng màu xám ảm đạm, trừ việc trong nó tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật cùng miệng cống hợp kim bên ngoài ra, những địa phương khác đều là tường hoàn toàn phong bế.
Trên cửa rộng 90 cm có một cánh cửa sổ nhỏ, nhưng bây giờ cửa sổ đang đóng.
Phòng giam là phòng đơn, bên trong chỉ có một cái giường, phía trên phủ lên một tầng ga giường thật mỏng.
Bên cạnh còn có giá đỡ được đặt sẵn, trên kệ trừ chăn mền, bàn chải đánh răng, khăn mặt ra thì không còn gì cả.
Vách tường phòng giam là màu xám, khiến Khánh Trần khó hiểu là, vách tường màu xám phản xạ phát ra ánh sáng kim loại.
Tường kim loại?
Khánh Trần ngồi dậy, kinh ngạc vuốt ve vách tường, nơi nào sẽ sử dụng loại vật liệu mắc tiền này?
Rõ ràng, nơi này không phải thế giới hắn từng biết.
Hắn nhanh chóng cúi đầu bàn tay của mình, vân tay trên bàn tay này y chang của hắn, ngay cả vị trí của từng lỗ chân lông cũng vậy.
Đây chính là thân thể của Khánh Trần.
Sau khi xuyên tới đây, dao róc xương trong tay Khánh Trần không còn nữa, quần áo cũng bị thay đổi nhưng thân thể vẫn là của hắn.
Vị trí vân tay cùng lỗ chân lông không làm được giả.
Khánh Trần ngồi bó gối trên giường, hắn nhìn qua cửa hợp kim nặng nề, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Từ từ, ngoài cửa dần ồn ào hơn, thậm chí còn có thanh âm người dùng lực đập vào cửa hợp kim của nhà lao.
Khánh Trần từ từ đi tới một bên cửa, muốn thông qua khe cửa nhìn tình cảnh bên ngoài. Kết quả không đợi hắn nghe rõ, cửa hợp kim vang lên âm thanh khởi động, cửa mở.
Hắn nhìn ra ngoài cửa, ngoài cửa là một đầu hành lang hình vuông.
Pháo đài ngục giam hình vuông này có tầng bảy, mỗi một tầng đều có lít nha lít nhít phòng giam chỉnh tề.
Bên ngoài không có gì mà bên trong là pháo đài ngục giam to lớn, chỉ có ánh đèn lẻ tẻ lóe lên, tầng tầng cửa hợp kim sắp xếp liên tiếp, bên trong là phòng giam mờ tối, giống như từng con thú bị đóng hộp vào đó.
Khánh Trần đứng ở trong phòng, tựa hồ hắn chỉ cần bước ra một bước thì cuộc sống sẽ rẽ sang hướng khác.
Trong ngục giam rộng lớn, không biết nơi nào phát đột nhiên vang lên âm thanh, bên trong là một giọng nữ dễ nghe:
“Bảy giờ sáng, tới giờ ăn sáng, xin tất cả tù nhân theo thứ tự của đội ngũ tiến về phòng ăn.”
Thanh âm quanh quẩn trong pháo đài ngục giam, Khánh Trần vẫn như cũ đứng nhìn bậc cửa trước mắt.
Tựa hồ chỉ cần hắn bước ra đi, hết thảy sẽ không quay về được.
Kỳ thật hắn đã cảm thấy từ lúc bắt đầu, mọi thứ đã dần thay đổi.
Nhưng bắt đầu từ lúc nào đây?
Đại khái là. . . Khi hắn cảm thấy sinh mệnh của mình chỉ còn lại hai giờ rưỡi cuối cùng, thực hiện hành động hắn muốn nhưng không dám làm nhất.
Hắn ngay cả cha ruột cũng đã báo cáo thì còn gì không dám đối mặt nữa.
Hắn bước ra ngoài phòng giam.
Sau một khắc, hắn lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy bên ngoài cũng không phải hành lang trống không, trước cửa mỗi phòng giam đều có một tên tù phạm đứng đấy.
Con ngươi Khánh Trần bỗng nhiên co lại.
Một vị lão đầu còng lưng nhìn về phía hắn, chỉ thấy trong hốc mắt đối phương lóe lên ánh sáng màu đỏ nhạt máy móc, toàn bộ vành mắt phải đều là máy móc cấu tạo, linh kiện kim loại này kéo dài tới vị trí huyệt thái dương phía bên phải.
Mắt máy móc nhìn không đẹp đẽ, thậm chí còn có chút thô ráp, nhưng không biết vì sao Khánh Trần lại cảm nhận được cảm giác áp bách khi bị nhìn tới.
Dường như, đối phương đang phân tích gì đó trên người hắn chi tiết.
Tựa như hắn dùng trí nhớ phân tích người khác vật.
Một vị tù phạm trung niên khôi ngô có cánh tay phải được tạo thành do máy móc. Khi đối phương hoạt động ngón tay, Khánh Trần có thể nghe được âm thanh khép mở do tiếng kim loại chuyển động.
Cánh tay kim loại tráng kiện kia cường ngạnh mà táo bạo.
Người bên trong ngục giam toàn bộ đều có nửa người nửa máy móc.
Văn minh cơ khí.
Trong não Khánh Trần bỗng xuất hiện bốn chữ này.
Không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ đã thấy tù phạm khôi ngô ở sát vách phòng giam cười với hắn một cái:
“Này, mới tới hả, đừng ăn quá nhiều, nếu không khi ói ra sẽ rất khó coi đó.”
Vừa mới nói xong, trên hành lang truyền tới không ít tiếng cười vang:
“Nghe nói đêm qua có mười hai người mới tới, hôm nay có thể có thứ giải trí rồi.”
“Trên thân tiểu tử này không có chút máy móc gì. Xem ra ở bên ngoài cũng vậy.”
Nghe được hai chữ “Mới tới”, Khánh Trần sững sờ, hắn còn tưởng đối phương biết mình vừa mới tới từ Địa Cầu chứ.
Nhưng rất nhanh, hắn liền kịp phản ứng, “Mới tới” này hẳn là chỉ hắn vừa mới vào ngục giam, đối phương chắc không biết hắn là người Địa Cầu đâu.
Khánh Trần nhíu mày suy tư, cái gọi là giải trí trong miệng đối phương có lẽ sẽ là chuyện xấu với mình.
Nhưng vấn đề là, hắn nên làm sao để sống sót trong thế giới đầu dã thú cơ khí này đây?
Hắn khắc chế nội tâm xao động cùng sợ hãi, một học sinh lớp 11 bình thường đột nhiên phải đối mặt với hung ác biến cố, điều duy nhất Khánh Trần có thể làm chính là ép buộc chính mình không biểu lộ bất kỳ cảm xúc khác thường gì.
Bởi vì hắn không biết, nếu chuyện hắn đến từ một thế giới khác bại lộ sẽ đưa tới hậu quả như thế nào.
Đột nhiên, trên hành lang lầu bốn đối diện có một tên thiếu niên phát điên đứng lên:
“Đây là nơi nào! Ta muốn về nhà! Ta không muốn ở tại nơi quỷ quái này, các ngươi là ai! ? Ta là Hoàng Tể Tiên, cha ta là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Lợi ở Lạc thành, các ngươi cách ta xa một chút!”
Nói xong, thiếu niên kia bắt đầu điên cuồng chạy dọc theo hành lang.
Những người khác không làm gì, tựa như đang xem náo nhiệt đứng yên tại chỗ quan sát, vẫn duy trì như cũ, chuẩn bị tiến về phía nhà ăn.
Có người hơi nghi hoặc:
“Lạc thành là nơi nào?”
Đột nhiên, Khánh Trần nghe được trên có tiếng gió truyền đến, hắn ngẩng đầu nhìn lại thì thình lình phát hiện trên trần nhà cao có bốn chiếc hộp sắt bắt đầu chạy ra.
Ánh mắt Khánh Trần dừng lại trên trần nhà, trên vách tường hợp kim có mười tám hộp vuông chạy ra, trên đó là súng máy được treo ngược.
Theo sự di chuyển của thiếu niên, họng súng chín đài súng máy trong đó cũng tại chuyển động!
“Xin dừng lại… ”
Giọng nữ máy móc vang lên:
“Lần nữa cảnh cáo, xin dừng lại.”
Ngay sau đó, bên trong pháo đài ngục giam vang lên giọng nữ từ loa phóng thanh:
“Xin tất cả tù nhân ở nguyên tại chỗ chờ lệnh.”
Chỉ vẻn vẹn hơn mười giây, bốn chiếc hộp bay ngăn thiếu niên lại, họng súng trên đó chỉ thẳng vào hắn.
Cùng lúc đó, miệng cống phía dưới pháo đài ngục giam cũng mở ra, 9 người máy giơ cao súng ống dùng tốc độ cao nhất tiến vào.
Thiếu niên sợ hãi ngã ngồi xuống đất. Mà Khánh Trần thì lạnh lùng quan sát hết thảy.
Hành vi đối phương có chút quá kích nhưng lại giúp Khánh Trần có thêm rất nhiều tin tức.
Súng máy, robot không người lái, người máy, thân thể máy móc, vô số tin tức trong lúc nhất thời tụ hợp vào trong đầu hắn.
Nhưng điều Khánh Trần kinh ngạc nhất thật ra là thiếu niên kia giúp hắn nhận ra: Có lẽ không chỉ có mỗi mình hắn là người tới từ Địa Cầu.
Không phải người đầu tiên thì hẳn cũng không phải người cuối cùng.
Chương 5: Nam Nhân Trung Niên
Khánh Trần cũng từng nghĩ, có ai xuất hiện đếm ngược trên tay như hắn không?
Vì có suy đoán này mà hắn mới cẩn thận đi tàu điện ngầm như vậy tới chỗ thật xa nghiệm chứng một ít chuyện, tránh ngày sau bị người khác tìm ra manh mối.
Nhưng về sau, một loạt biến cố ập tới khiến Khánh Trần cơ hồ quên lãng suy đoán này.
Hiện tại xem ra, suy đoán của hắn cuối cùng đã thành hiện thực.
Người từ Địa Cầu xuyên đến thế giới này nhất định không ít, riêng trong ngục giam này đã có hai tên thì càng không cần phải nói bên ngoài thế giới ngục giam sẽ thế nào.
Người xuyên việt có bao nhiêu? Mấy trăm? Mấy ngàn?
Bọn hắn vì sao lại xuyên qua?
Khánh Trần không cách nào xác định.
“Lần này người mới tới khá thú vị đây, hẳn không phải kẻ ngu… ”
Có người nhìn thiếu niên kia cười đùa:
“Ta nghe nói vì hắn trốn thuế nên bị phán quyết 7 năm? Hôm qua lúc bị đưa vào không khóc, đến bây giờ mới khóc.”
“Đầu năm nay dám đυ.ng tới thuế, không phải người ngu thì là gì. . .”
Khánh Trần nhìn về phía phát ra thanh âm, chính là một nam tử có hai chân cơ khí. Đối phương thấy nhìn mình thì nhìn lại, khóe miệng nâng lên, cười nói:
“Này, mới tới à, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Đám người chung quanh lập tức cười vang lên, dường như đang chờ xem kịch vui.
Nơi này lộ ra mỹ cảm khoa huyễn và phát triển tiên tiến, thế nhưng mặt ác của nhân loại vẫn vậy.
Khánh Trần nhíu mày, không có để ý tới đối phương. Lần nữa nhìn về phía thiếu niên đang bị bao vây kia.
Sợ chỉ có hắn biết, hôm qua đối phương không khóc, hôm nay mới khóc là vì thiếu niên cũng như hắn, vừa từ “nhà ấm” Địa Cầu xuyên tới, khó lòng tiếp thụ hiện thực này.
Đây không phải suy đoán, mà hắn từng gặp qua đối phương.
Năm nay Khánh Trần 17 tuổi, học lớp 11 của trường ngoại ngữ Los Angeles tại Lạc thành.
Mà thiếu niên này là học sinh lớp 12.
Hai người chưa từng gặp nhau, chỉ là Khánh Trần có trí nhớ hơn người, chỉ cần nhìn thấy qua sẽ rất khó quên.
Điều này cũng khiến Khánh Trần hơi kinh ngạc, chẳng lẽ trước khi xuyên qua ở gần nhau thì sau khi xuyên qua cũng vậy?
Hắn không cách nào xác định được.
Bất quá Khánh Trần phát hiện một việc: Tất cả người nơi này đều đang nói tiếng phổ thông, không ai nói tiếng địa phương cả.
Giờ này khắc này, robot cảnh vệ dọc theo thang lầu xông lên, mỗi lần dậm chân đều là đi qua năm bậc thang, tiếng va chạm áp lực không ngừng vang lên.
Mà thiếu niên kia nay đã khóc tiếng chóa.
Bên trong pháo đài ngục giam này có một nửa người với thân thể phối hợp cơ khí. Ở nơi xa lạ gặp được người Địa Cầu thật sự rất có cảm giác tha hương ngộ cố tri nha.
Người bình thường tại địa phương xa lạ gặp được đồng hương hẳn sẽ có cảm giác an toàn khó hiểu.
Thế nhưng Khánh Trần không có loại cảm giác này, hắn nhìn thiếu niên gần như sụp đổ liền nhận ra. Đồng hương chưa chắc có thể giúp ngươi, ngược lại còn trở thành một loại liên lụy.
Không phải tất cả mọi người đều có thể tỉnh táo sau khi xuyên qua.
Hiện tại điều hắn muốn làm nhất là chống đỡ qua hai ngày, sau đó trở lại Địa Cầu thì tìm hiểu xem đây đến cùng là chuyện gì.
Khánh Trần yên lặng quan sát, không biết vì cái gì, giờ này khắc này tâm tình hắn càng thêm trấn định một chút.
Cho đến lúc này, tất cả tù phạm vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hắn nhìn quanh pháo đài ngục giam, chín robot vừa tới có 3 người đứng canh quảng trường dưới lầu, còn lại thì lên lầu dẫn thiếu niên khủng hoảng kia đi.
Quảng trường dưới lầu rất rộng rãi, rộng chừng một sân bóng đá tiêu chuẩn.
Quảng trường được phân thành mấy khu vực: Phòng ăn, khu vực giải trí tập thể hình, khu đọc sách, khu treo ảnh vân vân. . .
Ở giữa những khu vực này không có gì ngăn cách cả, cứ như một khi hoạt động tự do cỡ lớn, mà biên giới quảng trường có 8 miệng cống cỡ lớn.
Những miệng cống to lớn kia đủ để xe bọc thép trực tiếp tiến vào.
Đột nhiên Khánh Trần ngây người, hắn nhìn thấy có ba người chẳng biết lúc nào xuất hiện dưới quảng trường, bên cạnh bàn ăn.
Một nam nhân trung niên hơn 40 tuổi đang ngồi, hai gã trẻ tuổi khác cười híp mắt canh giữ bên cạnh, sau đó có chút hăng hái ngẩng đầu đánh giá đám tù nhân trên lầu.
Trước mặt nam nhân trung niên có một bộ cờ tướng, trên bàn cờ đã là tàn cuộc.
Điều khiến người ta kinh dị nhất chính là, trên bàn ăn cạnh bàn cờ có một con mèo gật đang ngủ. Nó màu xám, trên lỗ tai có hai khóm lông nhọn, nhìn có điểm giống báo xa-li, nhưng lại không phải.
Mèo Maine.
Trong ngục giam còn có thể nuôi mèo? !
Khánh Trần có chút kinh ngạc, vừa rồi hắn bị đồng hương hấp dẫn nên không để ý ba người một mèo này vào quảng trường lúc nào.
Lúc này, trung niên nam nhân vô cùng nghiêm túc nhìn bàn cờ, phảng phất như mọi chuyện xảy ra trên lầu không khiến hắn quan tâm chút nào.
Mà điều khiến Khánh Trần kinh ngạc nhất là robot dường như không thấy sự tồn tại của ba người một mèo này.
Chương 6: Bàn Cờ
Trên lầu nghiêm túc khẩn trương, dưới lầu nhẹ nhàng thong dong, cứ như hai thế giới khác biệt đối lập nhau.
Trong ba người này, hai người trẻ tuổi mặc áo tù trắng xanh đan xen bình thường, mà nam nhân trung niên lại mặc vào một thân quần áo luyện công màu trắng.
Trong không gian u ám kiềm chế này, bộ đồ màu trắng kia trông cực kỳ bắt mắt.
Khánh Trần âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ đây là trưởng ngục giam?
Không đúng, dù đối phương mặc đồ khác hẳn với các tù phạm khác nhưng trên đó có số hiệu nho nhỏ màu đen.
Nam nhân trung niên cũng là phạm nhân, chỉ là đặc biệt hơn thôi.
Nam nhân trẻ tuổi bên cạnh phảng phất như cảm nhận được ánh mắt của Khánh Trần nên đột nhiên quay đầu lại, nhìn hắn cười nhẹ một chút.
Khánh Trần lập tức thu hồi ánh mắt.
Đợi thiếu niên Địa Cầu bị mang đi, pháo đài ngục giam lần nữa vang lên thông báo:
“Theo theo thứ tự đội ngũ tiến về phòng ăn đi ăn cơm.”
Vừa dứt lời, Khánh Trần liền thấy tất cả tù phạm di chuyển về phía bên phải, sau đó đội hình thật dài dọc theo thang lầu đi xuống quảng trường.
Cho đến lúc này, Khánh Trần mới có cơ hội thống kê nhân số tất cả tù phạm: Bao gồm cả hắn, 3102 tên.
Pháo đài ngục giam này có tổng cộng bảy tầng, tù phạm mỗi tầng là một đội ngũ, do quản giáo dẫn đội ngay ngắn trật tiến về phòng ăn.
Lúc này không ai chen ngang, cũng không ai rời khỏi đội ngũ, Khánh Trần cảm giác tất cả mọi người nơi này giống như đã được lập trình, hết thảy đều được ước thúc thật tốt.
Loại trật tự này kéo dài tới khi mỗi người tới trước cửa sổ gọi món mới kết thúc.
Dường như sau khi gọi món xong là có thể hoạt động tự do.
Khánh Trần ở tầng thứ năm, đến phiên bọn họ mua cơm thì tù nhân tầng thứ nhất đã ăn cơm xong. Hai tù phạm khôi ngô lôi kéo một người trẻ tuổi trực tiếp đi tới phòng giam lầu một gần phòng ăn nhất, không ít người ồn ào theo sau.
Còn có người giao phó:
“Mau kéo hắn vào phòng giam, đừng làm hắn bị thương trên quảng trường, cẩn thận giám ngục robot nhúng tay.”
Tù phạm kéo người tuổi trẻ hững hờ đáp lại:
“Yên tâm, ta không phải loại ngu xuẩn như Dương Kiệt kia.”
Cùng lúc đó, người tuổi trẻ ra sức giãy dụa, gào thét:
“Thả ta ra!”
Thời điểm khi hắn sắp bị kéo vào phòng giam, thanh âm của người tuổi trẻ đã chuyển thành cầu khẩn:
“Van cầu các ngươi tha cho ta đi!”
Nhưng mà mặc kệ hắn nói thế nào cũng không ai để ý, ngược lại tiếng cười nhạo ồn ào càng vang hơn.
Trong lúc bất chợt, lão đầu có con mắt máy móc phía trước hắn quay người cười nói:
“Đừng hết nhìn đông tới nhìn tây, chờ một lúc nữa sẽ đến lượt ngươi.”
Khánh Trần bình tĩnh nhìn đối phương, lão đầu bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt của thiếu niên đối diện dường như có chút khác biệt, cũng không biết vì sao, hắn bỗng cảm thấy trong lòng thắt lại.
Sau khi lấy cơm xong, đội hình tan vỡ.
Khánh Trần phát hiện ba người bên cạnh như có như không tới gần mình, có vẻ đang muốn bắt lấy hắn!
Hắn lập tức tăng nhanh bước chân, mà đối phương cũng vậy, chặt chẽ vây hắn lại!
Sau một khắc, sơ đồ của pháo đài ngục giam lần nữa hiện lên trong đầu Khánh Trần.
Trên mái vòm, 18 khẩu súng máy như dã thú bằng thép im lìm như một con hổ đang ngủ.
72 máy bay không người lái được lắp đặt trên trần nhà bằng hợp kim màu xám, như những con ong bắp cày nghỉ ngơi.
210 màn hình và 3 con robot đứng cầm súng trên quảng trường.
Các tù nhân lần lượt nhận thức ăn từ cửa sổ, một số người phàn nàn thịt không còn ngon như trước.
Có người đang rửa chén dĩa, cũng có người đang lau sạch bàn ăn.
Trên quảng trường ngày càng nhiều người đã ăn cơm xong, không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn. Mọi người lui tới xuyên qua, có người tớ khu tập thể hình, có thì người vây xem nghi thức người mới.
Nhưng tất cả mọi người đều vô thức tránh nam nhân trung niên đang quan sát bàn cờ kia.
Nam nhân vẫn như cũ chăm chú nhìn bàn cờ, năm mét chung quanh không có người tới gần, tựa như đá ngầm cứng rắn, trấn tĩnh dưới mặt biển, dù là nước biển mãnh liệt hay thuyền bè gì cũng đều phải nhượng bộ.
Khánh Trần đột nhiên bưng mâm đồ ăn lên, tăng tốc từ xuyên qua vòng vây ba người, đi về phía nam nhân trung niên.
Thấy hướng đi của hắn, rất nhiều người đều nhận ra người mới này muốn làm gì.
Thời gian dần trôi qua, ngày càng nhiều người nhìn về phía Khánh Trần xì xào bàn tán, biểu lộ trên mặt từng tù phạm đều phảng phất như đang chờ xem trò cười.
Người mới phát hiện sự dị thường của nam nhân trung niên rất nhiều, người mới muốn dựa vào đối phương để thoát khỏi khốn cảnh trong ngục giam cũng rất nhiều, cho tới bây giờ Khánh Trần không phải người đầu tiên hay duy nhất.
Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người trước Khánh Trần đều thất bại.
Chỉ là, Khánh Trần đối mặt những âm thanh trêu tức kia đều làm như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục không coi ai ra gì đi về phía trước, xuyên qua đám người.
Không đợi hắn tới gần, người trẻ tuổi bên cạnh nam nhân trung niên đã cản lại, đối phương vừa cười vừa nói:
“Mới tới à, ta biết ngươi tính toán cái gì, nhưng chúng ta sẽ không giúp ngươi.”
Đối phương đoán trúng ý nghĩ của Khánh Trần, mà Khánh Trần thì đưa ánh mắt nhìn về sau lưng người trẻ tuổi.
Nam nhân trung niên vẫn mắt điếc tai ngơ như cũ.
Hắn nghiêm túc nhìn nam nhân trung niên:
“Tiền binh tiến một, tàn cuộc này ta có thể giải.”
Cho đến lúc này nam nhân trung niên mới ngẩng đầu lên, quảng trường đột nhiên an tĩnh, mèo cũng mở mắt.
Chương 7: Ngày Mai Tiếp Tục
Trước khi nam nhân trung niên ngẩng đầu lên, Khánh Trần còn tưởng đối phương bị điếc, động tĩnh bên người lớn như vậy cũng không có ảnh hưởng đến hắn.
Khi nam nhân trung niên ngẩng đầu, Khánh Trần cơ hồ tưởng mình điếc, bởi vì quảng trường vốn ồn ào trong nháy mắt đã an tĩnh lại, không có chút tiếng vang dư thừa nào.
Thần sắc trong mắt đám người chung quanh đều tràn ngập kinh ngạc, còn có một số cảm xúc khó hiểu, tựa như phụ trợ thêm cho sự nguy hiểm của nam nhân trung niên.
Bởi vì trước giờ nam nhân trung niên chưa từng để ý tới việc có người khác cầu xin giúp đỡ.
Đột nhiên Khánh Trần thở phào nhẹ nhõm, vì đây hết thảy đã chứng minh, hắn thành công.
Nam nhân trung niên cũng không nói gì với hắn, chỉ đánh con tốt ở bên phe đỏ lên một bước.
Nam nhân trung niên lại cầm con đen, cho tương lui lại gϊếŧ con tốt vừa rồi.
Khánh Trần ở phía xa lẳng lặng nhìn bàn cờ, tàn cuộc Tứ Khấu Cầm Vương trên Địa Cầu cũng coi như nổi danh. Có hai loại bố cục, trước mặt hắn là bố cục vô cùng hung hiểm.
Cái gọi là tàn cuộc , bình thường là chỉ phe đen tất thắng, phe đỏ ngay cả cờ hoà cũng chẳng làm được. Nếu cờ hoà, xem như tàn cuộc này được giải.
Nhưng là, Khánh Trần vẫn chưa thỏa mãn khi cờ hoà.
Tàn cuộc Tứ Khấu Cầm Vương có chút kỳ lạ, bốn quân đỏ đã vượt sông tới đường cùng, cả hai bên đều ở đó.
Thế cục nhìn như ngang nhau, nhưng thực tế tàn cuộc từng bước sát cơ, khắp nơi đều là bẫy rập, cờ đen chỉ cần tiến một bước là có thể thắng, phe đỏ chỉ có thể mệt mỏi, lơ là một chút, tường mình nắm chắc thắng lợi trong tay, kết quả lại bị phản sát.
Nhìn như tràn ngập hi vọng lại khiến người ta lâm vào tuyệt vọng.
“Tiếp tục… ”
Nam nhân trung niên bình thản nói.
Khánh Trần nói ra:
“Hai binh ba bằng.”
Hai mắt nam nhân trung niên sáng lên, lúc này trông hắn rất tựa hứng thú, không di chuyển quân cờ nữa, trực tiếp nhắm mắt cùng Khánh Trần thôi diễn bàn cờ:
“Sáu tiến một.”
Khánh Trần cũng nhắm mắt lại:
“Hậu xa tiến bốn.”
“Tượng bảy lui chín.”
Đến vòng thứ 6, Khánh Trần đột nhiên nói:
“Xe tiến bảy!”
Nam nhân trung niên nhắm hai mắt lại, lần nữa mở ra thì kinh ngạc nhìn Khánh Trần:
“Tượng năm lui bảy.”
Năm bước đầu hai bên bình thản không có gì lạ, thế nhưng từ bước thứ sáu, song phương lại bắt đầu từng bước sát cơ!
Ngươi gϊếŧ ta! Ta gϊếŧ ngươi! Máu chảy thành sông, ai binh khắp nơi!
Hai bên trên bàn cờ quả cảm cùng quyết đoán, đều cực kỳ tàn khốc.
Hai người tựa như tướng lĩnh tỉnh táo nhất trên chiến trường, vì để trở thành kẻ thắng lợi cuối cùng mà không tiếc hi sinh hết thảy.
Thế cục Tứ Khấu Cầm Vương buộc cả hai phải thể hiện sự dũng mãnh, tuy nhiên đằng sau sự dũng cảm này là những toan tính sâu xa của cả hai.
Ban đầu, phe đỏ của Khánh Trần rõ ràng là Quá Hà Tứ Tốt, càng thêm hung hãn, nhưng hắn lại đem bốn con tốt bỏ đi đổi lấy từng bước của kế hoạch, cuối cùng chỉ còn lại một con!
Xe một bình bốn.
Tướng bốn bình năm.
Pháo bốn bình năm.
Xe ba bình năm.
Bước thứ 15, đến lúc này rốt cục Khánh Trần mới thở dài một hơi:
“Binh năm tiến một!”
Chân tướng phơi bày!
Chiếu tướng!
Cũng cho đến giờ phút này, tàn cuộc Tứ Khấu Cầm Vương mang tới mỹ cảm khó lý giải. Thế cục này khiến nam nhân trung niên cảm giác như vừa đánh một trận thật sự với mưu sĩ trên chiến trường.
Cờ này, mỗi một bước đều hung hiểm tới cực điểm.
Điều khiến nam nhân trung niên ngạc nhiên nhất, tuổi của thiếu niên trước mắt cũng không lớn, nhưng lúc đánh cờ lại không chút do dự.
Điều quan trọng là đối phương không ngại hi sinh, đây là chiến tranh, chiến tranh làm sao không có hy sinh?
Hắn lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mặt, đối phương cũng nhìn thẳng hắn, sắc mặt nghiêm túc lại quật cường.
Dường như muốn chém gϊếŧ ra một con đường sống trong tuyệt cảnh này, mở một đoạn nhân sinh mới.
Nam nhân trung niên hiểu được, cách đánh cờ của đối phương như muốn cầu sinh vậy. Vì thế thái độ hắn liền có phần khác biệt.
Vào lúc không ai chú ý tới, chính là giờ khắc này, 210 camera trong pháo đài có 81 cái là chĩa về phía Khánh Trần.
Con mắt màu đen của camera co rút lại, tựa hồ là muốn nhìn cho rõ mặt của Khánh Trần.
Không biết ai biết phía sau camera này là ai.
Nam nhân trung niên cười cười cầm con tướng phe đen lên:
“Thú vị, đầu năm nay, người biết đánh cờ tướng không nhiều lắm, ngày mai tiếp tục.”
Nói xong, hắn chắp tay sau lưng đi tới khu sách báo, chỉ để lại bàn cờ trên bàn cơm mà không ai dám động vào.
Con mèo màu xám trên bàn đứng dậy, yên tĩnh đi theo sau lưng nam nhân trung niên.
Lúc con mèo nằm trông như cục lông, nhìn cũng không lớn.
Nhưng khi nó đứng dậy, Khánh Trần mới phát hiện hình thể con mèo này cực lớn, dài hơn một mét, cực kỳ mạnh mẽ.
Chương 8: Một Cuộc Đời Khác
Bình thường mèo đi đường đều nhẹ nhàng, thường được người gọi là bước chân mèo, nhưng con mèo này lại đi như con hổ.
Tất cả mọi người trên quảng trường thấy vậy đều ngây ngẩn cả người, tàn cuộc này bị thiếu niên đánh thắng?
Nói thật bọn hắn không hiểu cờ tướng, khi thấy hai bên đánh cờ mồm thì càng nghe không hiểu.
Trong thời đại này, hoạt động giải trí nhiều lắm, loại nào cũng kí©h thí©ɧ hơn so với cờ tướng.
Bọn họ có thể dùng chip để trực tiếp đạt được kɧoáı ©ảʍ, còn có thể đăng nhập ý thức lên Internet Giả Lập. Trong thời đại này, những hoạt động vừa qua có chi phí rất thấp. Còn ai chơi cờ vua khi có trí tuệ nhân tạo hỗ trợ chứ?
Nhưng mà bọn hắn kinh ngạc ở chỗ, nam nhân trung niên trong mắt bọn hắn sao lại thua được?
Mặc kệ đánh cờ hay là chiến đấu, làm sao đối phương có thể thua?
Nói thật Khánh Trần cũng có chút kỳ quái, rõ ràng thân thể nam nhân trung niên này chẳng có máy móc gì, ngay cả tùy tùng đi theo hắn cũng vậy. Vì sao trong ngục giam này, hắn lại có uy vọng cao như thế?
Người trẻ tuổi từng cảnh Khánh Trần nháy mắt với hắn mấy cái:
“Lợi hại a, ta là Lâm Tiểu Tiếu, hắn là Diệp Vãn, ngày mai chúng ta gặp.”
Nói xong, liền rời đi cùng Diệp Vãn, người trẻ tuổi còn lại đi theo nam nhân trung niên rời đi.
Lúc này Khánh Trần thậm chí còn không biết nam nhân trung niên tên gì, chỉ biết tên hai tùy tùng mà thôi, nhưng bây giờ đã là bắt đầu tốt hơn rồi.
Bầu không khí ngưng kết trên quảng trường mãi tới khi nhóm 3 người rời đi mới dần trở lại bình thường.
Người vừa chiêu đãi hàng mới tiếp tục kéo người vào. Trong số 12 người mới đã có 9 người bị hắn xử lý.
Lúc này, Khánh Trần nhìn về phía những tù phạm kia, không còn ai có ý đồ với hắn nữa.
Bỗng nhiên, một thanh niên có chân cơ giới chạy đến trước mặt Khánh Trần, hoảng hốt nói:
“Chúng ta đều là người mới, ngươi giúp ta một chút, về sau tất cả ta nghe theo ngươi.”
Tù phạm chung quanh lạnh lùng quan sát, bây giờ bọn họ còn rõ tình huống, Khánh Trần khẳng định là không thể động, nhưng nếu thiếu niên này muốn ra mặt giúp người mới thì bọn họ chưa chắc chịu.
Nhưng mà, Khánh Trần làm như mắt điếc tai ngơ với thanh niên này, sắc mặt bình tĩnh như không nghe gì cả.
Đám tù nhân nở nụ cười, mạnh mẽ lôi con hàng này đi.
Chỉ nghe thanh niên rống to:
“Cậu của ta là giám đốc công ty Trường Minh ở thành thị số 17, các ngươi. . .”
Không đợi hắn nói hết, các tù phạm khác cười vang, đứng lên:
“Trừ năm công ty lớn, những công ty khác không đáng nhắc tới. Đừng nói ngươi, coi như cậu của ngươi vào đây cũng sẽ được dạy cho thành thành thật thật.”
Khánh Trần yên lặng lắng nghe hết thảy, thu thập tin tức hữu dụng. Hắn cần sàng lọc thông tin về người mới, xem thử còn người Địa Cầu nào khác không.
Hắn xuyên tới đây, hoàn toàn không có ký ức gì về thế giới này. Đến bây giờ, ngay cả việc hắn bị phán án bao nhiêu năm hắn cũng không biết.
Khánh Trần tin những người khác cũng như vậy. Vì thế khi thanh niên nói ra thân phận của mình, hắn xác định được đối phương không phải đồng hương.
Trong số 12 tù nhân mới, người Địa Cầu hẳn chỉ có hắn và thiếu niên kia.
Không biết vì sao, Khánh Trần không thế uể oải chút nào, ngược lại còn có chút chờ mong mình sự thay đổi này.
Một cuộc đời khác.
Câu này nghe rất hấp dẫn đó.
Khi cuộc sống của ngươi rối loạn, lúc này có người đưa cho ngươi một cái nút rồi nói: Nhấn cái nút này, ngươi sẽ có một cuộc đời khác.
Nhưng sau khi nhấn sẽ có hai loại khả năng.
Hoặc càng tốt hơn.
Cũng có thể là tệ hơn.
Ngươi có theo không?
Khánh Trần cảm thấy hắn sẽ theo.
Trên Địa Cầu, hắn chỉ như người dư thừa, phụ thân chê hắn vướng víu, mẫu thân có gia đình mới, các thân thích khác cũng rất ít lui tới với hắn.
Khánh Trần đã một mình trải qua hai năm.
Cho nên, nếu người từng có một cuộc đời u ám thì dù thế giới mới nguy hiểm đến cỡ nào, có bao nhiêu thứ không biết, khủng bố ra sao vẫn khiến người có chút chờ mong.
Thế giới này khác biệt, việc xuyên qua với Khánh Trần mà nói như một trò chơi mạo hiểm hay một cơ hội giải thoát.
Nếu không có biến cố này, hẳn hắn sẽ cố gắng học rồi tốt nghiệp, kiếm sống, dựa vào trí nhớ siêu tốt học một đại học thật xa, vĩnh viễn không quay về.
Thế nhưng, cuộc sống như vậy vẫn như cũ không có ý nghĩa.
Hắn tin tưởng người trên Địa Cầu xuyên qua như hắn cũng không nhiều. Cho dù có mấy ngàn, mấy vạn thì so với tổng thế vẫn là một tỷ lệ rất nhỏ.
Điều này khiến hắn cảm giác bản thân rất đặc biệt.
Đếm ngược 39:31:29.
Khánh Trần yên lặng đánh giá hết thảy chung quanh, hắn muốn thu thập thêm nhiều chi tiết, chờ khi về phòng giam sẽ từ từ phân tích.
Bên cạnh quảng trường, trên miệng hợp kim có một đồng hồ 3D, hiển thị 8:29 AM.
Chương 9: Thiểm Cẩu Lộ Quảng Nghĩa
Đồng hồ cho hắn biết, hiện tại là 8 giờ 29 phút buổi sáng.
Vào lúc này, một thanh niên thừa dịp những người khác không chú ý đột nhiên đi đến bên người Khánh Trần, thấp giọng nói:
“Rốt cục ngài đã đến, quả nhiên đẹp mắt như trong truyền thuyết. Ta chính là Lộ Quảng Nghĩa, Khánh Ngôn an bài ta tới từ ba tháng trước tiến đến. Ngài gọi ta là Tiểu Lộ được rồi.”
Khánh Trần:
“? ? ?”
Hắn sửng sốt nhìn đối phương một chút.
Thanh niên Lộ Quảng Nghĩa này đại khái 24, 25 tuổi. Tóc dài màu đen, cánh tay phải cùng chân trái đều được lắp máy móc, mắt cũng vậy. Khánh Trần có thể thấy được sự thay đổi từ xoắn ốc do tiêu cự của đối phương.
Máy móc trên thân thể người này không khác đại bộ phận các tù nhân còn lại. Cơ mà dù từ chất liệu hay tạo hình đều trông tinh tế hơn.
Khánh Trần nhớ lại, tìm quỹ tích hành vi của đối phương.
Lúc này Khánh Trần mới phát hiện trong hơn một giờ Lộ Quảng Nghĩa đã nhìn mình 21 lần, đây chỉ là số lần đối phương tại nằm trong tầm mắt hắn.
Khánh Trần không biết người này là ai, nhưng dựa vào giọng nói của đối phương, rõ ràng người này biết mình, hơn nữa còn dùng kính ngữ.
Nghe ý tứ của Lộ Quảng Nghĩa, hắn vào pháo đài ngục giam này hình như có mưu đồ khác.
Nhưng Khánh Trần sợ lộ chuyện hắn xuyên qua nên tạm thời không muốn thân cận với Lộ Quảng Nghĩa:
“Tạm thời ta không cần ngươi hỗ trợ, có một số việc tự ta có thể làm.”
Lộ Quảng Nghĩa đầu lắc như trống lắc:
“Không nên không nên, ta nhất định phải hầu hạ ngài cho tốt.”
Khánh Trần cũng lắc đầu:
“Không ai cao quý hơn ai, ngươi không cần dùng kính ngữ như hầu hạ gì đó với ta.”
Lúc này, Lộ Quảng Nghĩa nịnh nọt:
“Đừng a, về sau ngài cứ việc sai sử ta, coi như ta là thiểm cẩu của ngài, cái loại chỉ biết liếʍ chân kia!”
Khánh Trần bó tay, đến cùng là hạng người nào mới có thể nói ra mấy câu không có chút sĩ diện thế này:
“Nếu ta có bệnh phù chân thì sao?”
Lộ Quảng Nghĩa không chút e lệ nói:
“Vậy ta liếʍ cho ngài càng tốt!”
Khánh Trần im lặng nửa ngày:
“. . .Trâu bò.”
Dù hắn đã cố gắng khắc chế bản thân không nên nói lung tung nhưng vẫn nhịn chẳng được mà cảm khái.
Hiện tại Khánh Trần có chút khó hiểu. Hắn rõ ràng là xuyên thân thể và ý thức chung một chỗ, vì sao lại còn liên quan quá khứ lằng nhằng thế này?
Nói cách khác, ở thế giới này, trong mắt đám người này, hắn vốn là người sống ở đây?
Lộ Quảng Nghĩa thấy Khánh Trần không nói gì thì thấp giọng nói:
“Sáng nay ta còn suy nghĩ vì sao ngài không tới tìm ta trước, thì ra ngài dự định lấy người mới thân phận để tiếp cận Lý Thúc Đồng, thật cao minh. Tại pháo đài ngục giam số 18 này, nếu như có thể đạt được sự trợ giúp Lý Thúc Đồng, kế hoạch của chúng ta sẽ càng thêm thuận lợi.”
Khánh Trần:
“. . .”
Kế hoạch gì.
Ngươi đang nói cái gì vạiiiiii!!!
Có thể nói rõ hơn một chút không?!?!
Lộ Quảng Nghĩa như đang nói một mình, tiếp tục nói:
“Ta đã tới đây được hơn ba tháng, đã thu thập một nhóm người vì ngài. Ngài yên tâm, bọn họ sẽ không như xe bị tuột xích.”
Thiếu niên nói chuyện líu ríu.
Khánh Trần cảm thấy Lộ Quảng Nghĩa có chút lắm lời. Hắn chỉ yên lặng lắng nghe, không biết nên đáp lại thế nào.
Cái này giống đang chơi “Ai là nội ứng”, lúc ngươi cầm một tấm bài trống không, phải đợi mọi người nói xong ngươi mới có thể nói. Ngược lại, nếu ngươi nói trước sẽ rất dễ lộ.
Hắn tìm tòi một chút trí nhớ trong đầu, phát hiện lúc ăn điểm tâm, bên cạnh Lộ Quảng Nghĩa có hơn trăm người, trong đó thân thể mỗi người đều được trang bị máy móc.
Xem ra, những người này chính là thủ họ trong lời nói của Lộ Quảng Nghĩa.
Lộ Quảng Nghĩa thấy Khánh Trần như cũ vẫn không nói lời nào, thế là lần nữa thấp giọng hỏi:
“Bất quá, ngài phải cẩn thận Lý Thúc Đồng, ở chung với loại người này như lột da bảo hổ. Làm không tốt sẽ khiến chúng ta lâm vào tình thế bị động. . . Thật có lỗi, là ta lắm mồm.”
Lúc này Khánh Trần nhận, Lý Thúc Đồng đối phương nói có lẽ là nam nhân trung niên kia.
Lộ Quảng Nghĩa thấy hắn đánh cờ với Lý Thúc Đồng và tưởng lầm hắn vì nhiệm vụ mới làm vậy.
Bất quá hắn tiếp cận Lý Thúc Đồng cũng không phải vì kế hoạch gì đó mà là vì mạng sống.
“Lần này ngài mang theo chỉ thị gì mà đến?”
Lộ Quảng Nghĩa đột nhiên hỏi.
Khánh Trần chậm rãi quay đầu nhìn thanh niên:
“Lạt ma tới từ phía nam.”
Thanh niên:
“? ? ?”
Khánh Trần không để ý tới đối phương nữa mà xoay người rời đi, để lại Lộ Quảng Nghĩa ngốc ngơ tại chỗ, nói:
“Lạt ma tới từ phía nam? Lạt ma gì?”
Chương 10: Phân Tích
Hiện tại, 3102 tù nhân hoặc đùa bỡn với người mới, hoặc đang ở lại trong khu giải trí, số ít người thì tới phòng tập tạ. Dường như mọi người không quá hứng thú với phòng đọc sách.
Lúc này Lý Thúc Đồng, Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn khác biệt với những người còn lại.
Lâm Tiểu Tiếu cười đùa tí tửng ngồi xổm trên một cái ghế, hai chân để trần, giày của hắn tản ở bên cạnh.
Diệp Vãn thì đoan đoan chính chính đứng sau lưng Lý Thúc Đồng, ánh mắt thỉnh thoảng đánh giá chung quanh.
Lâm Tiểu Tiếu mi thanh mục tú trông rất linh động. Diệp Vãn thì cường tráng hơn, trên mặt cũng nhiều hơn một phần cương nghị.
Một người giống thư đồng, người còn lại càng giống bảo tiêu hơn.
Lâm Tiểu Tiếu thấy Lý Thúc Đồng đang đọc tin tức thì nói:
“Lão bản, thiếu niên kia không giúp người mới khác.”
Lý Thúc Đồng nhẹ gật đầu:
“Không giúp mới bình thường, lúc đánh cờ hắn sát phạt quyết đoán. Đối với bản thân còn có thể tự chặt tay cầu sinh thì đừng nói tới những người khác.”
“Đánh cờ là đánh cờ, trên bàn cờ kêu ta có con rơi ta cũng dám a. . . Vậy ngày mai lão bản ngài còn muốn tiếp tục đánh cờ cùng hắn không?”
Lâm Tiểu Tiếu nghĩ nghĩ rồi hỏi.
“Đánh a… ”
Lý Thúc Đồng cười một:
“Không đánh cùng hắn, chẳng lẽ đang với hai tên dở cờ như các ngươi?”
Trong khu đọc sách, Lý Thúc Đồng ngồi bên bàn gỗ thật dài, cầm thiết bị đọc sách tinh xảo trên tay, chăm chú xem tin tức.
Lúc này con mèo to lớn kia lần nữa gục xuống bàn ngủ, phảng phất như việc ý nghĩa nhất trong cuộc đời nó chỉ có ngủ mà thôi.
Khu đọc sách này như một thư viện cỡ nhỏ, chỉ là trên giá sách không có sách mà là thiết bị đọc sách thôi.
Phía bên trong nữa là mấy chục cái bàn dài, đủ để chưa gần ngàn người, nhưng lúc này lại trống rỗng.
Diệp Vãn ở bên cạnh nặng nề thanh âm nói:
“Ta mạnh hơn một chút so với Lâm Tiểu Tiếu.”
“Nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu… ”
Lý Thúc Đồng nhìn về phía Diệp Vãn, sử dụng ngón tay chỉ lên thiết bị đọc:
“Tập đoàn Trần thị đã bắt được Quách Hổ Thiền, đang trong quá trình thẩm phán. Mấy ngày nay hẳn hắn sẽ được chuyển tới đây. Đến lúc đó ngươi tiếp xúc một chút với hắn.”
Diệp Vãn gật gật đầu:
“Trước kia từng có chút quan hệ với hắn, mặc dù người này khó ở chung nhưng ít nhất vẫn nói chuyện được.”
“Ừm… ”
Lý Thúc Đồng gật gật đầu, đảo mắt nhìn về phía Lâm Tiểu Tiếu:
“Sáng nay chuyện thiếu niên sụp đổ tinh thần kia, ngươi thấy thế nào?”
“Ta quan sát thật lâu, luôn cảm thấy gì đó không đúng… ”
Lâm Tiểu Tiếu phân tích:
“Nhìn thiếu niên kia cứ như bị khùng mà hồ ngôn loạn ngữ, nhưng khi nhắc tới Lạc thành cùng tập đoàn Vĩnh Lợi ngữ khí của hắn rất chắc chắn, cứ như có thật vậy.”
“Thân phận của hắn là gì?”
Lý Thúc Đồng hỏi.
“Đã điều tra, bên ngoài cũng chỉ là một thằng nhóc trung học bỏ học lêu lỏng. Hắn đi theo tổ chức Hắc Hổ ở thành thị số 18 Hắc để buôn bán tay chân giả, dính líu tới chuyện cướp đoạt tay chân giả phi pháp nhưng không có chứng cứ. Cuối cùng dùng tội danh trốn thuế bị đưa vào. Quá khứ của hắn đều rất rõ ràng, chỉ Lạc thành cùng tập đoàn Vĩnh Lợi trong miệng hắn thì không biết ở đâu.”
Không ai thấy Lâm Tiểu Tiếu đi thăm dò qua, nhưng chỉ cần một tiếng hắn đã tra đủ thông tin của thiếu niên suy sụp kia.
Đây mới là điều thần kỳ nhất.
Lý Thúc Đồng nói:
“Tiếp tục chú ý, thiếu niên này nhất định có vấn đề khác. Mặt khác, thiếu niên đánh cờ cùng ta thì thế nào?”
Lâm Tiểu Tiếu nói:
“Cờ vừa đánh xong nên ta chưa kịp tra, trước khi nghỉ trưa sẽ cho ngài câu trả lời chắc chắn.”
“Tốt… ”
Lý Thúc Đồng ở bên cạnh gật đầu, tiếp tục đọc tin tức.
Lâm Tiểu Tiếu lặng lẽ đánh giá Lý Thúc Đồng, hắn bỗng nhận ra, có lẽ lão bản đã để ý tới thiếu niên kia.
Vào lúc hắn chuẩn bị nói tiếp thì thấy Lâm Tiểu Tiếu quay đầu nhìn ra bên ngoài. Lúc này Khánh Trần đang chậm rãi đi tới, tỉ mỉ nghiêm túc đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Khánh Trần trước tiên dò xét phía bên Thúc Đồng một chút, sau đó lấy một thiết bị đọc sách như ipad, mở lên.
Khánh Trần nhìn chằm chằm màn hình.
Nếu nói có phương pháp gì có thể nhanh chóng hiểu rõ thế giới này, như vậy nhất định là đọc sách ở thế giới này.
Hắn không ngờ, thế giới này thậm chí đã chẳng còn sách giấy mà đều chuyển thành sản phẩm điện tử.
Bất quá, sau khi thiết bị đọc được mở ra không phải giao diện đọc mà là giao diện đăng nhập.
Lâm Tiểu Tiếu đi tới, khẽ cười nói:
“Lần đầu tiên tới ngục giam hả, muốn dùng thiết bị đọc cần phải dùng số hiệu tù nhân của ngươi đăng ký một tài khoản . Chờ ngươi đăng ký xong, trên đó sẽ lưu lại lịch sử đọc của ngươi, cũng có tên của thiết bị đọc cùng các thiết lập dành cho việc đọc tài liệu.”
Khánh Trần thầm tự nhủ thứ đồ chơi này vẫn rất nhân tính hóa.