[Dịch] Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ
Tập 2: Nghiêm Túc (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Nghiêm Túc
Hứa Thu cũng không thích động vật máu lạnh cho lắm nhưng cô xin thề con rắn xanh nhỏ chỉ thô cỡ ngón cái trên hình ảnh lớn lên cực kỳ đẹp, hai đôi mắt như hạt đậu đó đáng yêu muốn xỉu.
Khi cô nhìn vào thấy rắn xanh nhỏ dựa lên một khúc gỗ với vẻ lười biếng, cái đuôi nhỏ vểnh lên. Nó cũng không ẩn thân trước mặt cô, đại khái là vì quá mức đói nên không có năng lượng.
Số tám: Nguyên Cửu
Giới tính: Nam.
Tuổi: Một tuổi.
Chủng tộc: Họ Vẹt.
Nơi sinh: Rừng Hắc Ám.
Thuộc tính: Kim.
Tình trạng sức khỏe: Đói khát/ Bị thương nhẹ.
Năng lực đặc biệt: Kim loại hóa.
Khi Hứa Thu dừng trước mặt Bạch Táp, vị trí của Nguyên Cửu vừa vặn ở phía sau cô.
Ảnh chân dung của Nguyên Cửu cũng siêu cấp đáng yêu. Tuy rằng lũ trẻ rất đông nhưng tính đến hiện nay Nguyên Cửu là bé lông xù thứ ba mà Hứa Thu nhìn thấy!
Nguyên Cửu vừa nhìn hình ảnh đã biết là một chú chim nhỏ, chủng loài của nó chắc hẳn là vẹt Rosella. Lông vũ toàn thân là màu vàng nhạt nhưng trên đôi cánh lại mang chút đốm xanh, hai mắt vừa to vừa tròn lại ngấn nước, thoạt nhìn đáng yêu muốn chết.
Số chín: Đinh Đinh.
Giới tính: Chưa xác định được.
Tuổi: Mười hai tuổi.
Chủng tộc: Huyết tộc.
Nơi sinh: Pháo đài U Minh.
Thuộc tính: Âm.
Tình trạng sức khỏe: Đói khát.
Năng lực đặc biệt: Đọc tâm.
Số mười: Đông Đông
Giới tính: Chưa xác định.
Tuổi: Mười hai tuổi.
Chủng tộc: Huyết tộc.
Nơi sinh: Pháo đài U Minh.
Thuộc tính: Âm.
Tình trạng sức khỏe: Đói khát.
Năng lực đặc biệt: Ký sinh.
Đinh Đinh và Đông Đông chính là hai con dơi nhỏ, bối cảnh trên chân dung là màu đen dày đặc quỷ khí, hai con mắt có thể hấp thụ màu đen thuần của vạn vật, thoạt nhìn không có một chút ánh sáng nào, nhưng Hứa Thu cảm thấy bọn trẻ chắc chắn là hai u linh đáng yêu nhất.
Hai đứa trẻ này lớn lên y chang nhau vừa nhìn đã biết là một đôi song sinh.
Mười đứa trẻ trên sách tranh đều có khung ảnh chân dung nhưng Hứa Thu để ý thấy màu sắc của những cái khung này lại có hơi khác nhau. Bạch Táp số ba, Hoa Lan số bốn và đôi song sinh này đều là khung màu vàng lấp lánh tỏa sáng, còn những người khác đều là màu bạc.
Sau khi cô xém lướt qua tài liệu về toàn bộ đám trẻ, hệ thống cũng phát ra một tiếng ting.
[Nhiệm vụ chính số một: Cho đám trẻ ăn, trẻ của bạn đang chịu đói chịu khát, xin hãy chuẩn bị thức ăn phù hợp với bọn trẻ, để bọn trẻ được lấp đầy bụng (2/10).
Phần thưởng nhiệm vụ:
Kinh nghiệm nhân vật: Mười.
Một chiếc cuốc khai hoang.
Cấp bậc của nhân vật trước mắt: Cấp một (0/10).]
Bé mèo con đã ăn no rồi và thực vật có tác dụng quang hợp cho nên tiến độ là 2/10.
Cho dù những người đợi chờ cô cho ăn đều là trẻ con nhưng những đứa trẻ này đều đang ở tình trạng cực kỳ đói khát, thức ăn chắc chắn cần không ít.
“Nhà trẻ có nơi nào cất trữ lương thực cho lũ trẻ không” Hứa Thu thuận tiện kiểm tra toàn bộ kho hàng trong trò chơi của cô.
Vì năng lượng hao phí khi xuyên qua thời không khiến hai bãi cỏ nông trường của cô trống không hết, không gian lại biến về bộ dáng đất đai trống trải ban đầu.
Các loại sản phẩm nông sản và sản phẩm phụ chất đầy ắp trong kho hàng cũng chỉ còn lại một chút ít khi cô kích hoạt hệ thống lúc đầu.
Cộng thêm lúc cô vừa mới tới thế giới này đã ăn sạch, nên những thứ còn lại:
Sữa dê: Mười sáu bình.
Sữa bò: Ba bình.
Hạt giống lúa mạch: Một bao (Mười hạt).
Hạt giống cải thảo: Một bao (Hai mươi hạt).
Khoai tây: Mười hai củ.
Cà chua: Ba quả.
Hạt giống gạo: Một trăm hạt.
Không chỉ như thế, tiền vàng trong thương thành hệ thống cũng không còn một xu.
Một phần khoai tây có thể gây trồng thành bốn phần mầm khoai tây, Hứa Thu vốn dự định lấy ra làm giống. Nhưng tốc độ sinh trưởng của thực vật trong bãi cỏ nông trường rất chậm, chỉ chút đồ như vậy hoàn toàn không chống đỡ được bao lâu.
Nghĩ đến tình hình thiếu lương thực trong tương lai, tâm trạng vốn rất tốt vì sờ lông xù trước đó của cô bị quét sạch.
[Không có đâu.] Hệ thống đưa ra một đáp án chắc như đinh đóng cột thật khiến người đau lòng.
Vẻ mặt của Hứa Thu trong nháy mắt nghiêm túc hẳn lên. Nhưng nụ cười của cô vừa sụp đổ thì giọng nói của hệ thống lại vui vẻ hẳn lên.
Chương 12: Cô Ta Đáng Sợ Quá
[Nhưng thể năng lượng ẩn chứa trong hành tinh hoang vô cùng phong phú, chỉ cần ký chủ tích cực làm nhiệm vụ và thành công xây dựng hành tinh hoang, vậy hệ thống có thể sử dụng năng lượng này làm tăng tốc độ sinh trưởng của thực vật!]
008 cũng rất cố gắng trong phạm vi mà mình có thể làm được nhưng dù sao nó cũng là hệ thống được tạo ra và hệ thống thì phải đi theo tình tự.
Sao không nói sớm đi?
Nếu phải hệ thống ở bên cô rất lâu thì Hứa Thu chắc chắn sẽ đánh nó một trận rồi.
“Thuộc tính của tụi nhỏ đều rất đặc biệt, mấy bạn nhỏ này có thể ăn được thực vật trong không gian hệ thống không?”
Chó mèo đều có thứ không thể ăn, hồ ly, nhân ngư nhỏ và ngao tình còn được, chắc hẳn đều là động vật ăn tạp. Nếu là vẹt, không có sâu thì cô có thể đút cho nó một chút hạt giống thực vật. Nhưng dơi và rắn xanh có thể uống sữa dê sao?
[Thức ăn mà hệ thống sản xuất an toàn vô hại đối với toàn bộ trẻ em trong nhà.]
Hứa Thu tìm được một cái chậu sắt rất to trong nhà bếp, dùng nước sạch rửa sạch sẽ, lại mở nắp bình đổ mười sáu bình sữa dê vào trong chậu. Đến khi đó cô sẽ đổ số sữa này vào trong máng nước của đám trẻ, mỗi người uống một ít.
Xác nhận không còn một giọt nào nữa cô lại lấy mấy củ khoai tây ra, hai củ còn lại để làm nguyên liệu trồng khoai, dùng đao thái vụn rồi nghìn chúng thành bã, thêm chút muối vị sẽ ngon hơn nhưng đáng tiếc cô không có gia vị.
Nghĩ đến những đứa trẻ bụng còn đang đói kêu rột rột đó, Hứa Thu tăng tốc độ làm trên tay, chồng hai chậu lên nhau sau đó bưng ra ký túc xá phía sau.
Cô vốn muốn chia sữa bò thành tám phần rót vào trong chậu của đám trẻ này, nhưng khi nhìn thấy máng nước lại nhíu mày.
Bỏ đi, vẫn cho từng đứa sẽ tốt hơn, cô sẽ khống chế tốt số lượng.
Đại khái cho rằng Hứa Thu không nghe được nên đám trẻ thì thầm.
“Sao chỉ có một mình cô ta ra ngoài? Bạch Táp thì sao?”
“Tớ thấy cô ta vào nhà bếp, có phải cô ta đã thái Bạch Táp ra ăn rồi không, cô ta đáng sợ quá.”
Rõ ràng mình cũng không thiếu phần ra tay tàn nhẫn với nhân viên trông trẻ nhỏ bé này, nhưng những người trông trẻ này là một chuyện còn Bạch Táp là một chuyện khác.
Bạch Táp là đồng bọn của tụi nhỏ, còn người trông trẻ là kẻ địch.
Những người trông trẻ trước kia cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ dễ dàng bị đánh bại, kể cả là đám người máy da sắt lạnh lùng đó đều sẽ bị đánh tan trong thời gian ngắn, lộ ra con chip chập mạch phát nóng bên trong.
Bạch Táp là một người mạnh nhất trong đám trẻ lại bị người trông trẻ mới tới đánh bại, nghĩ đến tiếp theo sẽ đến lượt mình, đám trẻ không khỏi sợ hãi.
Hứa Thu co rút khóe miệng, coi như mình không nghe thấy đi.
Cô đặt khoai tây nghiền qua một bên trước, cẩn thận bưng chậu rửa mặt đựng sữa đi đến vị trí của hồ ly nhỏ số một.
Hứa Thu thân là người trông trẻ trên người không đeo bất cứ một vòng tròn hạn chế nào hết, dòng điện được thiết lập đương nhiên cũng không phát huy bất cứ tác dụng gì với cô.
Hồ ly nhìn thấy Hứa Thu bước tới chỗ mình, lập tức lùi về sau với gương mặt cảnh giác.
Hứa Thu đặt chậu sữa xuống, vẫy tay với đối phương: “Lị Lị, qua đây, cô chỉ muốn đút cho em ăn một chút thôi.”
Hồ ly nhỏ xù lông, cong người, cái đuôi to vểnh lên thật cao khiến mình thoạt nhìn trông có vẻ rất mạnh mẽ.
“Đi ra, cô đi ra ngay, tôi không cần đồ ăn của cô!”
Giọng nói của cô gái nhỏ rất non nớt, còn mang theo vài phần nức nở, bộ dáng phô trương thanh thế thoạt nhìn cũng rất đáng yêu trẻ con.
Đối diện với bé lông xù như thế, cho dù đối phương có thể hiện ra thái độ không chào đón nhưng Hứa Thu cũng hoàn toàn không tức giận.
Cô ngồi xổm xuống, rất kiên nhẫn nói: “Đây là sữa dê, tình trạng sức khỏe của em đã cực kỳ đói khát rồi, nếu như vẫn không chịu ăn sớm muộn gì cũng sẽ hôn mê. Cô là người trông trẻ, cung cấp thức ăn cho các em là công việc của cô.”
Chương 13: Bị Kẹt Lại
Để chứng tỏ sự vô hại của mình, cô còn lấy một cái thìa đã rửa sạch ra múc một muỗng trong chậu rửa mặt uống ngay trước mặt hồ ly. Khi uống còn chép miệng hai cái, dùng giọng điệu vô cùng khoa trương nói: “Thật thơm quá.”
Đôi mắt xinh đẹp của hồ ly nhỏ vẫn nhìn cô với vẻ cánh giác như cũ.
Hứa Thu quay người: “Được rồi, cô không nhìn em, nhưng thức ăn ở bên trong đều chuẩn bị cho tất cả mọi người, em tự mình uống đi, nhớ phải để lại một phần cho mọi người đấy.”
Cô đặt chậu sữa vào trong máng nước để tránh cho nó bị hồ ly nhỏ hất đổ.
Sữa dê tươi ngon tản ra mùi thơm ngọt ngào, dụ con sâu tham trong bụng kêu rột rột.
Người trông trẻ mới đã tới quay người đi, sau lưng không mọc mắt, cho dù cô bé muốn bắt cô, ngay khi đối phương quay người, cô bé chắc chắn vẫn có thể chạy trốn trong nháy mắt!
Lị Lị cũng không muốn đâu, nhưng bụng cô bé đã đói rất lâu rồi, người gầy đến mức không còn thịt, khiến bộ lông da mà mình vốn luôn kiêu ngạo cũng không đủ sáng bóng nữa.
Dù sao nếu cứ tiếp tục như vậy, cô bé cũng sẽ đói chết thôi.
Hồ ly nhỏ xông tới bám hai móng vuốt lên chậu rửa mặt. Cô bé vùi đầu vào uống ừng ực ừng ực.
Đôi mắt của hồ ly sáng đến kinh người.
Đây là thức ăn mà Lị Lị chưa bao giờ từng thử qua nhưng vị của nó siêu ngon.
Chẳng hiểu sao cô bé lại nghĩ đến khi mình còn rất nhỏ nằm trong lòng mẹ, mẹ cũng đút sữa cho cô bé. Những giọt nước mắt từ trong đôi mắt vừa xinh đẹp vừa sáng ngời của hồ ly nhỏ rơi xuống, rớt vào trong chậu sữa dê.
Các phòng đều thông nhau, Hứa Thu đưa lưng nên không nhìn thấy, nhưng đứa trẻ khác đối diện với hồ ly nhỏ lại nhìn thấy.
Con dơi nhỏ bay giữa không trung từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ: “Ê hồ ly thối, cậu uống thì uống còn rơi nước mắt làm gì?”
Đối với Huyết tộc mà nói bọn họ thích uống nhất chính là máu. Nhưng nó hoàn toàn không uống được máu của những đứa trẻ khác, không có máu vậy sữa ngửi có vẻ rất thơm cũng được đi.
Dơi cũng là động vật có vυ”, thân là trẻ con bọn trẻ vẫn rất thích uống sữa.
Nước mắt của hồ ly rơi vào trong chậu rửa mặt quả thực chính là ô nhiễm!
Hứa Thu nghe thấy động tĩnh mới quay người lại, quả nhiên nhìn thấy nước mắt rơi như mưa của hồ ly. Tuy rằng Lị Lị đã gầy đến hơi biến hình nhưng nhìn ngũ quan cũng biết đây là một tiểu mỹ nhân. Những giọt nước mắt này rơi ướt lông trên mũi, thoạt nhìn vừa thê thảm lại vừa đáng thương, khiến người thật đau lòng.
Hứa Thu vô thức muốn sờ nó một cái thuận theo lông của hồ ly nhỏ, nhưng Lị Lị lại lập tức cảnh giác nhảy đi mất.
Hệ thống phán định đã hoàn thành nhiệm vụ: 3/10.
Một chút sữa dê mà thôi, hồ ly nhỏ đã no rồi sao?
Đám trẻ đều đang rất đói, lúc này cũng không phải thời điểm tốt để kiên nhẫn an ủi. Cô lấy chậu sữa dê ra ôm qua cho từng đứa trẻ một.
Cô còn chia mấy phần khoai tây nghiền, cầm nắp bình sữa dê đã rửa sạch trước đó múc cho mỗi người một thìa to rồi đặt bên cạnh mấy đứa trẻ này.
Lá gan của đám trẻ thật sự rất lớn, thấy hai người bọn họ đều không sao, nghĩ đến dù sao cũng bị giam ở trong nhà trẻ này rồi, tất cả đều cúi cái đầu cao quý của mình xuống nếm thử sữa bò mà xưa nay bọn trẻ chưa từng nhìn thấy, còn có cả khoai tây nghiền thoạt nhìn có hơi quái dị đó nữa.
Phần lớn trẻ đều thích sữa dê, còn Do Vũ và Châu Nương lại tỏ vẻ thích khoai tây nghiền hơn.
Để thể hiện sự công bằng, sợ cây nhỏ thương tâm nên cho dù Hoa Lan không cần ăn uống, Hứa Thu vẫn làm một phần sữa bò và khoai tay cho cô bé.
Tiến độ nhiệm vụ từ từ biến thành 4/10,5/10… 9/10, rồi kẹt lại trên người một đưa trẻ cuối cùng.
Chương 14: Thèm Thuồng
Lông xù số tám chính là Nguyên Cửu trước đó bị điện giật làm cho hôn mê đập cánh bay lên, ưỡn ngực, hung dữ nói: “Cô mau từ bỏ đi! Nguyên Cửu tôi có chết đói, lông rụng sạch biến thành một con vẹt hói đầu cũng tuyệt đối không uống một hớp sữa của cô!”
“Được rồi, em muốn uống khi nào cũng được.”
Hứa Thu là một nhân viên trông trẻ dịu dàng, chưa bao giờ ép buộc đám trẻ làm những điều chúng không thích, đặc biệt là kiểu trẻ con dễ thương với đôi mắt ngấn nước và cả người đầy lông tơ.
Trong chậu không còn nhiều sữa dê, Hứa Thu cân nó và quyết định giữ nó trong tổ của Nguyên Cửu.
Khả năng của đám trẻ con này rất khác so với những sinh vật của hành tinh xanh, nhưng chúng vẫn giữ những thói quen của một chủng tộc nhất định.
Ví dụ, con rắn lục to bằng bàn tay không hề bị cảm lạnh đối với khoai tây nghiền, sau khi đánh hơi, nó không ăn một miếng nào.
Kích thước không gian của các ô vuông là như nhau, nhưng các phụ kiện môi trường và kích thước bồn rửa của mọi người là khác nhau. Chẳng hạn như con vẹt, một con vật nhỏ như vậy, bồn rửa của nó cũng chỉ có kích thước bằng nắm tay người lớn.
Hứa Thu đứng dậy, bật công tắc lấy nước phía trên bể chứa nước với tư cách là một nhân viên chăm sóc trẻ nhỏ, lấy ra một bó len, dùng nước lau cẩn thận mép bồn rửa mặt của Nguyên Cửu, và đợi cho đến khi cặn bẩn biến cuộn len trắng tinh thành màu tối đen như mực, bồn rửa làm bằng đá xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời, thì cô mới đổ phần sữa dê còn lại vào đó.
Sau khi xác định trong chậu không có một giọt sữa dê nào nữa, Hứa Thu đem bó len đã bị ướt cất đi, sau đó lấy một ít gạo và mười mấy hạt giống rau quý từ trong kho hệ thống, đem chúng ném rải rác trên mặt đất dưới Nguyên Cửu.
Con vẹt nhỏ sợ hãi ưỡn đôi cánh và vỗ hai lần, di chuyển vị trí của mình.
Cô không có cưỡng cầu, quay đầu ôm cái chậu đi mất.
Lông của Nguyên Cửu sắp nổ rồi!
“Đáng ghét đáng ghét! Đáng ghét quá đi, đổ thứ này vào trong chậu, cô ta muốn làm mình chết khát!”
Trong nhà trẻ có rất nhiều cơ quan, chỉ có nhân viên trông trẻ có quyền hạn sử dụng, chúng mà đυ.ng vào thì sẽ bị điện giật.
Giống như công tắc bể chứa nước này, ngoại trừ Bạch Táp dám đối kháng với sự tồn tại của điện giật thì đám trẻ yếu ớt như chúng hoàn toàn không dám đi điều chỉnh.
Đợi bóng lưng của Hứa Thu biến mất ở phía bên kia cánh cửa, Nguyên Cửu ra sức vẫy mạnh đôi cánh của mình, và khuôn mặt vốn dĩ gầy đi vì đói, bây giờ cũng tức đến phồng hết cả lên.
Nhưng bởi vì ăn đồ của người khác, những đứa trẻ khác được ăn no đều không để ý đến cậu bé.
Bay trong trạng thái đói là một công việc của sức mạnh, Nguyên Cửu bay xuống, và hai móng vuốt của cậu bé nắm chắc thành bể nước làm bằng đá xanh.
Làn sữa dê trắng tinh khẽ run rẩy dưới uy nghiêm tạo thành những vòng tròn gợn sóng đẹp mắt.
Ngửi rất thơm nha, có chút muốn uống.
Nhưng mà Nguyên Cửu nhẫn nhịn, vừa nãy cậu bé ở trước mặt nhiều đứa trẻ nói bốc nói phét như vậy.
Nếu như ăn thức ăn của đối phương, thế chẳng phải cho thấy cậu bé rất không có khí phách sao.
Cậu bé có thể nhịn được! Nguyên Cửu tự động viên mình.
Mùi thơm tiếp tục xộc vào mũi cậu bé, và bụng cậu bé lại bắt đầu kêu lên.
Chỉ cần nhẫn nhịn, đói thêm vài tiếng nữa, đến lúc đó nó sẽ không kêu nữa.
Lúc trước những lúc như thế này, bụng của mọi người đều kêu cùng với cậu bé.
Ọc ọc ọc, như một bản giao hưởng, nhưng bây giờ chỉ có một mình cậu bé, đột nhiên Nguyên Cửu, một chú chim non hiểu ra như thế nào là cô độc.
Vì để phân tán sự chú ý của mình, Nguyên Cửu ép mình di chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.
Hàng xóm đối diện của Nguyên Cửu là cây leo xấu xí.
Vì để ngụy trang tốt hơn, màu của cây leo giống với màu gỗ, giống như nó với khúc gỗ khô đó là một sinh vật nhất thể vậy.
Chương 15: Sống Vĩ Đại, Chết Vinh Quang
Là một thực vật, Hoa Lan vốn dĩ không cần ăn thứ đó, nhưng nhìn những đứa trẻ khác đều đang ăn uống vui vẻ, nó cũng không kìm được mà nếm thử.
Đầu tiên là khoai tây nghiền, thành vật của thực vật đều như nhau.
Nó cắm hai sợi dây leo mỏng của nó vào khoai tây nghiền, cục khoai tây này nhanh chóng bị nó hút lấy và biến thành một loại bột không có dinh dưỡng gì.
Hoa Lan đã rất thành thục nhặt những viên bột khoai tây màu nâu nhạt đem chôn dưới những chiếc cọc gỗ làm chất dinh dưỡng cho đất đai màu mỡ.
Vốn dĩ Hoa Lan là một cây leo quấn quanh gỗ, nó lấy một phần thân của nó ra và cắm xuống đất để uống nước ngầm, bốp một tiếng, đầu của cây leo dính đầy bùn đất được đặt lên sữa dê.
Ọc ọc ọc ọc, sữa dê xâm nhập vào cơ thể Hoa Lan dọc theo rễ cây như ống hút.
Mùi vị của sữa dê ngon hơn những gì Hoa Lan nghĩ, nó uống rất nhanh, sữa dê có màu trắng, sữa làm cho những sợi dây leo mỏng phồng lên, lộ ra một màu gần như trong suốt.
Sữa dê được vận chuyển vào các tế bào trong cơ thể Hoa Lan, một lúc sau, Nguyên Cửu trơ mắt nhìn “dây buộc tóc” màu trắng sữa xuất hiện trên mảnh gỗ tối đen.
“Ợ”
Những sợi dây leo mềm mại quấn quanh thân gỗ, tạo ra một tiếng ợ ngọt ngào.
Uống quá nhiều, bây giờ nó như say rượu rồi.
Bây giờ ngay cả Hoa Lan cũng uống cái thứ mà nhân viên chăm sóc đưa rồi! Đứa trẻ không uống, chỉ còn lại một mình cậu bé!
Đôi mắt đậu của Nguyên Cửu phản chiếu những làn sóng sữa dê, cậu bé chỉ uống loại sữa này vì để hòa nhập với nhóm và không bị bắt nạt! Nhất định không phải là vì cậu bé từ bỏ khí phách của mình, đầu hàng cô nhân viên chăm sóc trẻ em đại diện cho thế lực tà ác kia!
Con chim vô cùng có khí phách cúi thấp cái đầu cao quý của nó, chiếc mỏ nhọn của con chim màu tím nhạt trộn lẫn màu hồng nhạt nhẹ nhàng mổ vào sữa dê, rồi lại mổ một cách không thể kiểm soát.
Mổ mổ mổ! Nguyên Cửu từ một con vẹt trở thành một con chim gõ kiến chăm chỉ.
Ôi chao ơi, thơm thật!
Sau khi uống hết chút sữa còn lại, Nguyên Cửu nhảy xuống từ thành bể nước với cái bụng căng phồng.
Trên vùng đất khô cằn, những hạt giống cây có vỏ trắng như tuyết lấp lánh dưới ánh mặt trời.
So với sữa dê, hạt giống mới là món yêu thích nhất của một con vẹt như Nguyên Cửu.
Nó ăn một quả, đôi mắt của Nguyên Cửu ngay lập tức trở nên rực rỡ còn sáng hơn cả mặt trời.
Trong những hạt giống này có năng lượng đặc biệt, mấy hạt là đã có thể làm no bụng!
Chép chép chép, cho dù đã được sữa dê lấp đầy bụng căng tròn rồi, chú vẹt màu vàng vẫn cần mẫn nhét hạt giống vào trong miệng.
Hai má phồng lên vì những hạt giống, lỡ như nhân viên chăm sóc kia chạy thì những thứ này là lương thực dự trữ của nó.
Dù sao thì không có hạt nào có thể mọc ở nơi đã cũ nát này, chỉ khi chúng được đưa vào dạ dày của Nguyên Cửu thì những hạt này mới có thể phát huy hết ý nghĩa của chúng như với vai trò là hạt giống.
Sống vĩ đại, chết vinh quang!
Hứa Thu, người đang lau nhà bếp bằng nước sạch, nhận được lời nhắc từ hệ thống: [Nhiệm vụ chính 1 (10/10) √, phần thưởng đã được ký chủ tự động nhận.]
Trạng thái của đám trẻ chuyển từ đói khát sang khỏe mạnh.
Tuy nhiên, thuộc tính trầm cảm của hai đứa trẻ vẫn chưa được loại bỏ, trạng thái của Bạch Táp thêm giấc ngủ và Hoa Lan có thêm trạng thái say sữa.
Xem ra lần sau không thể cho Hoa Lan uống sữa nữa.
Cùng với âm thanh của việc hoàn thành nhiệm vụ, một chiếc cuốc nhỏ nằm dưới chân Hứa Thu.
[Cuốc nhỏ khai hoang: dụng cụ khai hoang, hiệu quả thiết thực, năm sao]
[Kinh nghiệm ký chủ +10, đương nhiên, nhân vật là phần thưởng nâng cấp cấp 2 (0/100), một túi phân bón, có thể đẩy nhanh sự phát triển của cây trồng, 10 đồng vàng]
[Nhiệm vụ chính 2: Sớm muộn gì thì của đầy kho, không lo cũng hết, vui lòng khai hoang đất ruộng trồng cải thảo, thưởng cho nhân vật 20 kinh nghiệm và 100 bắp cải trưởng thành.]
Cho dù là trò chơi gì, phần thưởng ban đầu đều rất hào phóng.
Những thứ này ban đầu là lập trình đi kèm với bản thân hệ thống, chỉ là trò chơi đã được thiết lập lại, và Hứa Thu cần phải trải qua nó một lần nữa với tư cách là một người mới.
Không giống như thế giới ban đầu, trước đây Hứa Thu không hề có cuốc đất nhỏ này.
Sức lực của cô không hề trở nên mạnh hơn, độ thông thạo công việc đồng áng cũng không tăng bao nhiêu, nhưng dùng cuốc nhỏ thì dễ hơn gấp mấy chục lần.
Chương 16: Quét Dọn
Sau khoảng vài giờ làm nhiệm vụ của hệ thống và sau khi mở khóa được rất nhiều phần thưởng, cuối cùng Hứa Thu vẫn bị mắc kẹt trong nhiệm vụ chính và phụ.
Hứa Thu đã làm việc chăm chỉ trong không gian trong một thời gian dài, thể chất và tinh thần kiệt quệ, sức lực của cô cũng đã đạt đến cực hạn.
Thậm chí cô còn không sợ bẩn, cô lau mồ hôi, uống chai sữa dê giải khát, sau đó nằm nửa người trên chiếc chiếu len và xoa bóp.
Giao diện hệ thống của cô bây giờ biến thành:
Ký chủ: Hứa Thu
Giới tính: Nữ
Tuổi: 22 tuổi
Cấp bậc nhân vật: Cấp 3 (555/1000)
Đồng vàng: 1020
Kho hệ thống:
Một cột công cụ đặc biệt
Phân bón (2 bao phân tím, 5 bao xanh lam, 12 bao xanh lục, 20 bao trắng)
Một chiếc cuốc nhỏ khai hoang
Một bình tưới nước
Không có côn trùng trong đồng cỏ của không gian, vì vậy không có sản xuất ra những vật như thuốc trừ sâu.
Cột hạt giống:
Hạt giống cải thảo: 1000 hạt
Khoai tây nảy mầm: 88 củ
Hạt giống cà tím: 50
Hạt giống lúa nước: 1000 hạt
Hạt giống hoa tươi chưa biết tên: 5 hạt
Hạt giống cỏ nuôi súc vật: 100 viên
Cột cây nông nghiệp:
Cà tím: 100 cây
Khoai tây: 440 củ
Cải thảo tươi ngon: 100
Cỏ nuôi súc vật tươi non: 55 bó
Sản phẩm phụ có:
Lông cừu: 5 bó
Sữa bò: 5 chai
Một số là quà nâng cấp và nhiệm vụ do hệ thống đưa ra và với cấp độ hiện tại của mình, cô vẫn chưa thể sử dụng được.
Trước khi trang trại chưa hoạt động, Hứa Thu không muốn ăn thịt.
Số tiền vàng trông có vẻ đã phá 1000, nhưng hoàn toàn không mua được thứ gì có giá trị, chưa kể sau khi lên cấp ở giai đoạn sau, nếu muốn mở các chức năng khác nhau của hệ thống, cô đều cần chuẩn bị một lượng lớn tiền vàng.
Cấp bậc của nhiệm vụ tăng lên, có thể tăng cường thể chất của Hứa Thu, xóa tan mệt mỏi của cô, đồng thời tăng thể lực và giới hạn sinh mệnh của cô. Mỗi cấp độ đều tăng thêm năm điểm.
Suy cho cùng, một sức lao động tốt cần phải có một vóc dáng cường tráng.
Và mỗi khi cô tăng một cấp, yêu cầu về kinh nghiệm sẽ tăng theo cấp số nhân, hiện tại Hứa Thu chỉ đang ở cấp 3. Đợi đến khi cô đạt đến cấp 5, hệ thống sẽ mở lại trang trại.
Bởi vì thêm vào việc thiết lập xây dựng một hành tinh hoang, sự tồn tại của đám nhỏ cũng đã được hệ thống quy hoạch vào trong nhiệm vụ.
Chỉ có thể làm xong một nhiệm vụ chính mới có thể kích hoạt nhiệm vụ tiếp theo, và chỉ có cấp bậc của nhân vật đạt đến một vị trí nhất định, Hứa Thu mới có thể mua được nhiều cây trồng để tăng kinh nghiệm và nhiều công cụ hơn trong trung tâm mua sắm của hệ thống.
Vũ khí là thứ không thể có, trung tâm mua sắm chỉ bán các loại hạt giống và cây trồng, phân bón tăng trưởng cùng với một số vật tư xây dựng.
Nhiệm vụ chính dừng lại nhiệm vụ thứ 13, bởi vì đây là nhiệm vụ có liên quan đến nhà trẻ.
[Nhiệm vụ chính 13: Nhà trẻ hành tinh hoang đang trong tình trạng hư hỏng, đám nhỏ cần một môi trường thoải mái để sống, hãy cải tạo nhà trẻ! Đoàn kết là sức mạnh, nhiệm vụ này là nhiệm vụ đồng đội, cần ít nhất 5 thành viên cùng nhau hoàn thành]
Hứa Thu im lặng nhìn về phía con mèo có cái bụng phập phồng đang nằm dưới đất.
Cải tạo nhà trẻ là một công trình lớn, mặc dù rất muốn mang lại cho đám trẻ một môi trường sống thoải mái ngay lập tức nhưng sau vài giờ làm việc, Hứa Thu cảm thấy mình sắp kiệt sức và tê liệt.
Hứa Thu nghỉ ngơi một lúc, ôm chú mèo con vào chỗ ở của nhân viên trông trẻ trước, sau đó cô mở cửa sổ ra, trải một cuốn sổ trên bàn sạch sẽ, rồi dùng bút viết vài chữ lên tờ giấy trắng như tuyết: Kế hoạch tu sửa nhà trẻ.
Nhà trẻ nhìn trông rất tồi tàn cũ nát, nhưng những nơi cần tu sửa thì cũng không quá nhiều, chỉ là trông quá bẩn mà thôi.
Phần chủ yếu là cổng lớn và tường xung quanh.
Tất cả các dụng cụ còn có thể sử dụng ở nhà trẻ là: một cái chảo để nấu ăn, một cái bếp, một con dao làm bếp nhỏ.
Máy hút khói bị hỏng, không có cách nào dùng được, không biết có phải bằng sắt hay không, có năm cái chậu rửa lớn nhỏ bằng kim loại.
Ngoài ra thì còn có 5 cái thùng cao đến đầu gối, một số chiếc cờ lê hoen gỉ, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể dùng được.
Trong phòng của nhân viên trông trẻ có một cái đèn pin, giấy bút và mười bộ bàn ghế rách nát được cố định dưới đất trong lớp học.
Không có công cụ quét dọn, và Hứa Thu đã dùng cành cây buộc với một bó len để làm thành cây chổi.
Chương 17: Chụp Lại Được Chưa
Gần “ký túc xá sinh viên” có một đống sắt vụn hình quả đồi, trông có vẻ là người máy do liên bang chế tạo.
Năng lượng có thể dùng được đều bị 008 hút sạch rồi.
Phải nghĩ cách khóa cổng lại, những nơi rách nát thì phải lấy đá chặn lại. Nếu như không có đá thích hợp thì lấy những người máy rách nát này.
Cô ở đây hai ngày, không hề nhìn thấy những sinh vật hành tinh hoang khác, nhưng điều này không có nghĩa trên tinh cầu xa lạ này không có nguy hiểm.
Trong trường hợp khẩn cấp, lá chắn năng lượng của hệ thống có thể bảo vệ sự an toàn cho cô, nhưng không có cách nào để bảo vệ tất cả đám trẻ.
Ngoài điều này ra, cô còn phải đánh sạch vết rỉ sét trên cổng và thay thế những tấm biển đã bị phai màu.
Nhà trẻ hành tinh hoang, cái tên này không hay, không có tinh thần phấn chấn.
Nhà trẻ cỏ non hiện tại còn tồi tệ hơn, cứ dứt khoát gọi là nhà trẻ hoa hướng dương.
Hi vọng những đứa trẻ này đều có thể thuận lợi lớn lên, giống như hoa hướng dương vậy, mãi mãi hướng về phía mặt trời, tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống.
Hứa Thu thêm vài chữ sau hai chữ kế hoạch.
1. Sửa chữa cổng, tên mới, nhà trẻ hoa hướng dương.
2. Rửa sạch ký túc xá của đám trẻ, tất cả các vết bẩn này phải dọn sạch sẽ.
3. Lập ra bảng kế hoạch khai giảng.
4……
Dự tính, sau này bổ sung thêm.
Phần kỹ thuật cao thuộc về quản lý hệ thống, hiện tại Hứa Thu có thể làm được gì, bảo trì chẳng qua là sửa chữa khai thác cơ bản nhất, khâu khâu vá vá, cũng không yêu cầu quá nhiều nội dung kỹ thuật.
Nhiệm vụ này chủ yếu nằm ở đoàn đội, còn cần ít nhất 5 đứa trẻ tham gia.
Khi cho ăn, cô phát hiện ra rằng những đứa trẻ này có thể đã bị bạo hành bởi các nhân viên trông trẻ trước đó, và chúng có một sự căm ghét mơ hồ đối với cô.
Hứa Thu vô cùng thương tiếc với những đứa trẻ này, cô có thể hiểu được tâm thái bài xích của chúng, cô có thời gian với sự kiên nhẫn để chờ đợi, có thể dần dần để đám trẻ này thay đổi suy nghĩ đối với cô.
Bụng đói thì biết đi ăn, nhưng mà không làm việc thì cũng không ra làm sao cả.
Chủ yếu là đối với những đứa trẻ lông xù này, thật khó để cô tàn nhẫn và bắt chúng phải làm việc.
Đúng rồi.
Có thể để các bạn nhỏ làm một vài việc quét dọn cơ bản.
Hôm qua, cô quét ra một ít giẻ bẩn từ gầm giường của nhà trẻ, sau khi giặt xong, có thể dùng chúng làm giẻ lau.
Đến lúc đó chia cho chúng làm là được rồi.
Nhưng mà đến lúc đó cũng có thể vì đám trẻ không phối hợp, chẳng hạn như làm lông với lông vũ bay tứ tung khắp nơi, không giúp đỡ được, ngược lại còn gây thêm phiền phức.
Trong tình huống như thế này, có lẽ hệ thống sẽ không tính vào tiến độ nhiệm vụ.
Ít nhất công việc của đám trẻ có tác dụng tích cực trong việc sửa chữa.
Nếu như quả thực không được……
Hứa Thu liếc nhìn chú mèo nào đó đang nằm trên bàn, trong trạng thái buồn ngủ, miếng đệm màu hồng của con mèo bị lộ ra một cách trắng trợn.
Có một nụ cười bí ẩn trên khuôn mặt của cô gái: Cô đã tìm ra cách làm gì để đảm bảo đám trẻ có thể tham gia vào trong đó rồi.
Đợi lúc Bạch Táp tỉnh lại sau giấc mộng là đã hoàng hôn ở hành tinh hoang rồi.
Trong một năm bị nhốt ở hành tinh hoang này, cậu bé đều trong trạng thái căng thẳng, rất lâu rồi cậu bé mới được ngủ ngon như vậy.
Trong giấc mơ ngọt ngào, cậu bé mơ thấy một người mẹ với khuôn mặt mờ ảo, một vòng tay âu yếm, giống như vẫn còn trong bụng mẹ vậy.
Những tia nắng màu cam hắt vào từ cửa sổ, nhuộm bộ lông trắng như tuyết của Bạch Táp thành màu vàng cam tuyệt đẹp.
Màu sắc của hoàng hôn tươi sáng, nhưng không chói lóa.
Bạch Táp nằm trên đám mây mềm mại, cậu bé ngồi dậy, thẫn thờ nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Nếu như có thể, cậu bé rất muốn ở mãi mãi trong giấc mộng đẹp ấm áp và thoải mái này, không tỉnh lại nữa.
Chú mèo ngồi trên chiếc tổ len, lặng lẽ nhìn hoàng hôn trên chiếc bàn gỗ bên giường. Hoàng hôn ngoài cửa sổ thật đẹp, nhưng bức tranh mà do nó với cảnh hoàng hôn tạo nên, lại là một khung cảnh tuyệt đẹp trong mắt người phía sau.
Hứa Thu có chút ngứa tay, nhưng tiếc là bên cạnh cô không hề có điện thoại để chụp hình lại.
“Hệ thống có chụp lại được chưa?”
Chương 18: Chẳng Lẽ Hỏng
[Khung cảnh hiện tại đã được chụp lại cho bạn và được đặt làm trình bảo vệ màn hình khởi động hệ thống.]
Hệ thống tạo cho Hứa Thu một trang trò chơi về việc xây dựng hành tinh hoang, và bối cảnh là vùng đất hoang vô tận bên ngoài hành tinh hoang.
Đá, hoàng thổ với tro nổi lên, nhìn trông vắng vẻ và hoang tàn.
Bây giờ bối cảnh của trang được chuyển sang hình một chú mèo con xinh đẹp thịnh vượng đang ngồi trước cửa sổ ngắm hoàng hôn, tăng thêm sự say mê cho Hứa Thu khi mở “trò chơi”.
“Lúc sáng em chỉ uống ít sữa bò, bây giờ đói rồi nhỉ, thử cái này xem thử, là cải thảo với cà chua, mọi người đều ăn rồi đấy.”
Bây giờ nguyên liệu có hạn, vốn dĩ Hứa Thu muốn làm cho mỗi đứa trẻ một cái bát, nhưng cô vẫn chưa có công cụ vừa tay.
Bắp cải thảo và cà chua tươi được cô cắt nhỏ và gửi đến mỗi đứa trẻ một phần.
Chúng không nói, Hứa Thu cũng không biết đám trẻ thích ăn đồ sống hay đồ chín.
Ngoài đồ sống, cô cũng chuẩn bị một phần nhỏ bắp cải xào và canh cà chua, những phần đó cũng rất ít, nhưng dù sao thì thực phẩm cũng rất quý giá.
Phải rèn đức tính tiết kiệm cho đám trẻ.
Bạch Táp bên này cũng được một phần giống y như vậy.
Phần của cậu bé được xào riêng, thêm một ít dầu và muối.
Muối và dầu ăn để nấu ăn được mua trong trung tâm mua sắm của hệ thống bằng tiền vàng, và một lọ nhỏ 100g muối có giá 100 đồng vàng, và một hũ dầu thực vật nhỏ có giá 500 đồng vàng.
Trong khi nấu ăn, Hứa Thu còn cẩn thận chọc một vài lỗ trên chai thủy tinh, một ít dầu cũng không nỡ bỏ nhiều.
Các bồn rửa của đám trẻ đã được cô làm sạch từng cái một, và trong khi cô đang làm việc, đám trẻ vẫn cảnh giác lùi lại cách đó ba bước chân.
Nhưng theo hình ảnh được hệ thống giám sát, chúng thực sự thích bể nước sạch, vì có kinh nghiệm uống sữa dê và ăn khoai tây nghiền lần trước, lần này sau khi cô rời đi, đám trẻ đã tự ăn.
Đương nhiên, động tác ăn uống rất khó coi.
Nghĩ đến những người ngoài hành tinh trên phi thuyền, ngoại trừ ngoại hình của họ ra thì hành vi không khác nhiều so với hành vi của con người, Hứa Thu quyết định đợi một thời gian nữa, khi đám trẻ mất cảnh giác, cô sẽ bắt đầu dạy các phép xã giao cho chúng.
Còn về vấn đề ăn uống, Hứa Thu có cái gì thì đám trẻ ăn cái đấy.
Đám trẻ đói khủng khϊếp, Hứa Thu dự định ban đầu sẽ cho ăn ít hơn chút, đợi sau này kho lương thực nhiều rồi, dạ dày của chúng có thể thích ứng rồi, cô sẽ tăng lượng thức ăn lên, để nuôi đám trẻ gầy gò đáng thương này béo lên một chút.
Lông xù mũm mĩm mới đáng yêu!
Nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Thu, Bạch Táp với nhận thức được, ở đây không phải là cảnh như mơ mình nghĩ, dưới mông cậu bé là lông cừu do nhân viên trông trẻ này làm ra, và ở đây là căn phòng nhỏ của nhân viên trông trẻ.
Cái vòng như ác mộng đó vẫn còn đang đeo trên cổ cậu bé.
Lạ thật, không lẽ thứ này hỏng mất rồi.
Bạch Táp đưa móng vuốt về phía Hứa Thu, hành động này đã đánh thức cái vòng được coi là “hỏng mất”, trên cổ cậu bé lại truyền đến cảm giác ngứa ran quen thuộc.
Bạch Táp không để ý đến cô, và mạnh mẽ nhảy xuống bàn.
Bởi vì đã được ăn no, Bạch Táp đã khôi phục lại một ít tốc độ trước đây.
Bóng dáng màu trắng lập tức biến mất ở trước mắt Hứa Thu, giống như sao băng vụt qua.
Mỗi phút mỗi giây hệ thống đều đang giám sát số liệu của đám trẻ.
[Tốc độ vừa nãy của cậu bé đạt đến 100km/h]
Trên thế giới này, loài mèo nhanh nhất là mèo rừng, trong trường hợp bắt được con mồi, chúng cực kỳ bùng nổ và có thể đạt tốc độ cao 60km/h.
Và Bạch Táp là một đứa trẻ hàng thật đúng giá trong Bạch tộc.
Rất có thể người hành tinh mèo trong tinh tế đã trải qua một đột biến đặc biệt, và những đứa trẻ này không thể được đánh giá hoàn toàn theo dữ liệu thông thường.
Trước khi ngủ, Hứa Thu cuối cùng cũng mày mò xong với các đạo cụ của mình.
Chương 19: Cô sắp gϊếŧ đám trẻ rồi
Sau khi ăn no, hệ thống kiểm tra phát hiện ra rằng đám trẻ hoạt bát hơn trước nhiều.
Lị Lị nói: “Sữa dê ngon.”
Tiểu nhân ngư không thích uống sữa lắm, nói với giọng dịu dàng: “Tớ cảm thấy canh cà chua ngon.”
“Canh cà chua còn đẹp hơn!”
“Khoai tây nghiền ngon hơn!”
“Bắp cải thảo ngon hơn!”
Sau một ngày tiếp xúc ngắn ngủi, đám trẻ nhận thấy Hứa Thu không hề làm điều gì xấu mà ngược lại còn mang đến những món ăn ngon mà chúng chưa bao giờ được ăn trước đây.
Nhưng mà sau khi kết thúc cuộc tranh luận món ăn nào ngon hơn, Hoa Lan lớn nhất bầy nói, cái này gọi là mật ngọt chết ruồi.
Cô chính là muốn lấy được lòng tin của chúng, lừa chúng nói ra bí mật của chúng.
Mấy đứa nhóc lẩm bẩm, âm thầm thảo luận một hồi.
Cho dù có phải là làm chuyện xấu hay không, nhưng chúng không có ngốc như thế.
Cảm giác đói không dễ chịu chút nào, hãy lừa để cô ta đem đồ ăn ra trước rồi tính, chỉ cần chúng cảnh giác và đoàn kết thì sẽ không phải chịu thiệt.
“Suỵt, cô ta đến rồi!”
Cánh cửa đóng kín được người ta mở ra, Nguyên Cửu đang đứng trên cao, lập tức lên tiếng cảnh báo.
Đám trẻ lập tức ngậm miệng lại.
Kết quả nhìn thấy người đến không phải Hứa Thu mà là Bạch Táp.
“Bạch Táp trở lại rồi!”
“Thì ra Bạch Táp chưa chết!”
“Bạch Táp, có phải nhân viên trông trẻ chăm sóc đặc biệt cho cậu không?”
“Bạch Táp, hay là cậu khoan hãy ra tay với nhân viên trông trẻ đó, bọn tớ bàn bạc rồi, muốn cùng nhau lừa cô ta đem đồ ăn ra.”
Cái này được gọi là gì trong thế giới người lớn quên rồi, hình như được gọi là phát triển bền vững gì đấy.
“Ngớ ngẩn.”
Sau khi Bạch Táp trở về nơi ở của mình, cậu bé nằm trong tổ của riêng mình, mặc kệ đám trẻ ồn ào này, cậu bé muốn bản thân làm quen với nền đất cứng, thay vì bị một cái tổ mềm như mây ăn mòn con tim vô cùng cứng rắn này.
“Cô ta đến rồi!”
Lần này là Hứa Thu đến thật rồi.
Quần áo trên người cô loang lổ những mảng màu lớn, đi ngược ánh sáng, cô cầm vài tấm ván và một chậu chất lỏng màu đỏ tươi, lạ lùng như máu.
Lúc Bạch Táp trở về trông rất ủ rũ, trên vị trí móng vuốt có vết đỏ, nhìn rất giống với thứ đồ mỏng mỏng trong chậu rửa mặt, chẳng lẽ là máu từ trên người nó tiết ra.
Nguyên Cửu vỗ cánh: [Toàn thể phòng bị!]
Nhân viên trông trẻ mới đến, sau khi đút chúng ăn xong thì cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của mình, đến tối, cô sắp gϊếŧ đám trẻ rồi!
Hứa Thu cất tấm ván và chậu rửa mặt đi, quay đầu gập người lại, di chuyển chiếc ghế đã đặt ở cửa lại đây.
Năm tấm ván đã được rửa sạch sẽ và được khắc chữ lại, bây giờ đang được dựa vào chân ghế.
Cô ngồi trên ghế, mỉm cười vẫy tay với đám trẻ đang cảnh giác.
“Mọi người qua đây đi, xếp hàng ngay ngắn vào.”
Gió đêm thổi qua, đám trẻ không hề nhúc nhích.
Ai mà không biết đi qua đó sẽ bị điện giật, bị điện giật sẽ mất đi sức chiến đấu, chúng không có ngốc như vậy đâu.
Sau hai phút cầm cự, trước mặt Hứa Thu vẫn không có gì cả.
Cũng không biết đến lúc nào, một nhân viên trông trẻ như cô vừa mở miệng là các bạn nhỏ liền ngoan ngoãn đi lại.
Rõ ràng lúc trước cô đi học rất nghe lời của giáo viên, Hứa Thu thở dài một hơi.
Cô đứng dậy, trước sự chứng kiến
của mọi người, cô cầm lấy năm tấm kim loại được đánh bóng và chiếc bồn rửa mặt nhỏ nhất chứa đầy chất lỏng màu đỏ tươi, rồi bước vào căn phòng đầu tiên thuộc về Lị Lị.
Hứa Thu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng lén mở mí mắt đang rũ xuống, chăm chú theo dõi động tác của Hứa Thu.
Lị Lị nhích nhích lùi ra sau hai bước.
Nguyên Cửu vẫn luôn căng thẳng quan sát, lập tức phát ra tiếng khinh bỉ: “Con tiểu hồ ly này vô dụng quá đi!”
Hai quân giao chiến, thứ chúng cần là gì, là khí thế!
Chương 20: Nhà trẻ hoa hướng dương
Hứa Thu vừa đi đến, cô bé liền chạy ra đằng sau, trong chốc lát đã làm hạ mất khí thế của đám trẻ bọn chúng.
Nghe thấy Nguyên Cửu nói như vậy, tiểu nhân ngư ngẩng mặt lên, vô cùng không đồng tình, liếc nhìn cậu bé một cái.
“Tớ cảm thấy có lẽ cô ấy không……”
Có lẽ không phải muốn đến gϊếŧ chúng, nửa câu sau, cậu bé sợ Hứa Thu nghe thấy nên không có nói ra.
Chỗ ở của Do Vũ ở sát bên Lị Lị, cậu bé rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, cảm thấy trên người Hứa Thu không hề có chút ác ý nào.
Hứa Thu đặt tấm biển ngay ngắn, mặt có chữ đối diện với Lị Lị.
“Lị Lị, cậu xem thử, cái này là gì?”
Chất liệu kim loại này rất quen thuộc, Lị Lị thấy Hứa Thu không có đi lại, cô bé nhìn lên tường một hồi.
Cô bé đã ăn đồ ăn của Hứa Thu, lúc này lấy hết dũng khí, nhỏ tiếng nói: “Là, là người máy bị hỏng đó?”
Lúc tiểu hồ ly nói, hai tai run lên, nhìn trông khiến người ta rất muốn sờ mó.
Tiểu hồ ly rất nhát gan, cần sự khẳng định và khích lệ, Hứa Thu phối hợp với cô bé, ra sức gật đầu nói: “Lị Lị thông minh thật, đây chính là những phế phẩm chất đống ở góc tường.”
“Em có biết trước đây nhà trẻ của chúng ta có tên là gì không?”
Đúng như dự đoán, lần này Lị Lị không có bất cứ hồi đáp nào.
Hứa Thu cũng không cảm thấy khó xử, cô tự trả lời, nói: “Tên là nhà trẻ hành tinh hoang.”
Cô nói tiếp: “Nhưng mà cái tên này đơn giản quá, cô cảm thấy nó không xứng với đám trẻ đáng yêu như các em, cho nên hôm nay cô dự định đổi một cái tên mới cho nhà trẻ.”
Hứa Thu sắp xếp năm tấm ván trên mặt đất và dựng lên từng tấm một để đám trẻ xem.
“Chính là cái này, nhà trẻ hoa hướng dương.”
Cô thảo luận với đám trẻ bằng một giọng nhẹ nhàng: “Nhà trẻ này không chỉ thuộc về một mình cô, mà là của cô với mọi người. Tên của nhà trẻ, cô cảm thấy mọi người cùng nhau nghĩ thì tốt hơn, các em có suy nghĩ gì không?”
Đặt tên cho nhà trẻ, một chuyện nhàm chán biết bao nhiêu.
Đám trẻ cảm thấy mình nhìn không thấu nhân viên trông trẻ trước mặt này rồi.
Chú dơi nhỏ to gan hơn chút lên tiếng hỏi: “Hoa hướng dương là thứ gì?”
Hứa Thu giơ tấm bảng cuối cùng lên.
Trên mặt tấm kim loại ngoài chữ dương ra, còn khắc một đóa hoa nhỏ tròn trịa.
Một tấm mặt tròn với những ô vuông nhỏ ở giữa, những đường nét mảnh mai và hai chiếc lá ở dưới.
Mặc dù vô cùng sơ sài, nhưng cư dân của thế kỷ 21 vừa nhìn là có thể nhận ra nó: “Đây chính là hoa hướng dương, là một loài hoa hướng về phía mặt trời.”
Hứa Thu nói: “Ở quê của cô, đám trẻ như mấy đứa đều là mặt trời lúc bảy, tám giờ, tràn đầy sức sống. Hoa hướng dương chính là loài hoa tươi hướng theo mặt trời, màu sắc của chúng có màu vàng óng. Các ô vuông trong đó chính là hạt giống của hoa hướng dương, sau khi chín, hạt của nó còn có thể ăn được.”
Hạt hướng dương sau khi rang chín thì rất thơm.
So với những món ăn vặt khác mà bạn không thể ăn trong vài miếng thì một cân hạt hướng dương có thể nói là một món ăn vặt vừa rẻ lại vừa ăn mãi không ngán.
Mấu chốt là còn có rất nhiều hương vị, vị kem, trà xanh, trái cây, sau đó là vị caramen đã nức tiếng ngay khi mới ra đời.
Nhớ đến mình từng có thể ăn đồ ăn vặt bất cứ lúc nào, Hứa Thu nuốt ngụm nước miếng.
Được rồi, ở trước mặt bọn trẻ, không được thèm ăn.
Cô nghiêm túc nói: “ Hoa hướng dương là một loại cây cảnh, có giá trị cao, luôn hướng về mặt trời, cây có sức sống mãnh liệt, cô mong các em cũng có thể giống như nó.”
“Tiếp theo chúng ta có thời gian nửa tiếng đồng hồ, mỗi người chúng ta đều có thể nêu ra cái tên mà mình muốn, sau đó tiến hành bỏ phiếu. Cái tên có được số phiếu nhiều nhất thì sau này chính là tên mới của nhà trẻ. Nếu như mọi người đều không có suy nghĩ gì, không có ý kiến gì khác thì tên mới của nhà trẻ chính là nhà trẻ hoa hướng dương.”