[Dịch] Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ
Tập 1: Trở Ngại Đầu Tiên (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Trở Ngại Đầu Tiên
[Hành khách số 1888 đã đến nơi, xin hãy nhanh chóng xuống khỏi tàu.]
Thiếu nữ trẻ tuổi bọc trong chiếc áo khoác kẻ caro xen kẽ hai màu đỏ đen vội vàng xách hành lý của mình lên, một đường chạy về phía cửa khoang tàu đã mở.
Một chiếc xúc tua màu đen sì lặng lẽ duỗi ra từ dưới ghế dựa, bất cẩn một cái chắc chắn sẽ bị vướng ngã.
Nếu vượt quá thời gian mà vẫn chưa rời khỏi đây, đứa trẻ đáng thương này sẽ bị coi thành chống lại quân lệnh và bị người máy chấp pháp xử lý ngay tại chỗ.
Trong tinh tế tài nguyên thiếu thốn, dân nhập cư trái phép không có chứng minh thư sẽ không có nhân quyền lên tiếng như vậy.
Bước chân của cô gái nhỏ rất nhanh, trực tiếp giẫm lên trên xúc tua mềm như bún đó, còn giẫm lên cảm biến bên trên một cách cực chuẩn xác.
Mỗi một cái xúc tu của người hành tinh Crewe đều rất chắc chắn, duy chỉ có cảm biến là vô cùng yếu ớt và mẫn cảm. Chủ nhân của cái xúc tu đó phát ra tiếng kêu chói tai thảm thiết, trong nháy mắt đã bị mấy chục ống kim loại dài mỏng màu bạc nhắm tới.
Đây là súng photon của người máy chấp pháp, chỉ mất một giây đã có thể khiến con bạch tuộc to lớn này tan thành tro bụi ngay.
Cô gái nhỏ không hề sáp tới góp vui, cũng chẳng quay đầu lại mà xông thẳng về phía cửa.
Trên gương mặt đỏ tưng bừng của bạch tuộc nặn ra một nụ cười lấy lòng, nó giơ cái xúc tu đáng thương đó của mình lên một cách dè dặt, sau đó phát hiện ra xúc tu có mức độ rắn chắc có thể so được với nham thạch đó của nó lại dẹp lép một khúc nhỏ ở giữa.
Cho dù trên xúc tu có phần yếu ớt nhưng dựa vào sức mạnh của con người nhỏ bé làm sao có thể đả thương nó thành thế này được.
Bạch tuộc thân là sinh vật máu lạnh dường như trong nháy mắt này đã ngưng kết thành băng, đứa trẻ vừa rồi thoạt nhìn giống người của hành tinh xanh cổ đó rốt cuộc là quái vật gì vậy?
Nó vừa định tố giác nhưng bóng dáng của đối phương đã hoàn toàn biến mất ở cửa, khoang thuyền lại khép lại. Chiếc phi thuyền đặc biệt được tạo ra cho dân nhập cư trái phép này sẽ đưa nó đến một nơi cần đến, một ngục giam thành lập trên sao Hắc Thủy, toàn bộ hành tinh đó đều được nước bao quanh, rất thích hợp cho người hành tinh Crewe luôn sống trong biển cả.
Sau khi được phi thuyền thả xuống, cô gái nhỏ đứng ngây người trong gió lạnh, nơi mà cô đứng là một vùng đất hoang trống trải, liếc mắt nhìn quanh cho dù là một cây thực vật màu xanh cũng chẳng có.
Cho dù trước đó đã được thông báo cô sẽ sống tại một hành tinh hoang, nhưng mức độ hoang vu này còn thảm hơn cả so với cô tưởng.
[Kiểm tra được ký chủ đã đến hành tinh nhỏ số 1648, trợ lý gia đình đang tải bản đồ, tải mười lăm phần trăm… hai bảy phần trăm… năm tám phần trăm… trước mắt bản đồ đã được tải hoàn tất, hệ thống đang vạch lại tuyến đường cho bạn, hệ thống 008 dẫn đường cho bạn.]
Hệ thống đã nhắc nhở Hứa Thu thành công tránh được chướng ngại vật trên mặt đất (xúc tu bạch tuộc) rất thân thiết tự động nhập địa điểm mới cho ký chủ của mình.
Vòng cổ cỏ bốn lá đeo trên cổ cô bay trong không trung, một cánh trong số đó bung ra hướng mũi nhọn chỉ về phía trước, dẫn hướng cho tiến lên.
Sau khoảng bốn tiếng, Hứa Thu kéo đôi chân bủn rủn giống như mì sợi đã đến được nơi cần đến.
Nhà trẻ hành tinh hoang.
Tuy rằng là dân nhập cư trái phép nhưng Hứa Thu được kiểm tra là công dân vô hại, cô không có bất cứ ghi chép phạm tội và vi phạm pháp luật nào, bị Thiên Não phân đến một hành tinh hoang trở thành nhân viên trông trẻ vinh quang, chỉ cần làm đủ một năm lao động công ích cô có thể trở thành một công dân tinh tế với thân phận hợp pháp.
Ngoại trừ trên phi thuyền bị hạn chế tự do của bản thân, sau khi cô xuống khỏi phi thuyền cũng không chịu bất cứ sự trói buộc nào hết.
Chỉ là cô cho rằng chí ít cũng sẽ có đồng nghiệp tới đón cô, khi lên phi thuyền trong đầu còn nghĩ không dưới một trăm loại cảnh tượng hỏi đáp, nhưng đồng nghiệp tương lai lại không thân thiện hơn cô nghĩ, một bóng người cũng không có, làm phí hoài mấy tiếng đồng hồ nghĩ sẵn trong đầu.
Không chỉ như thế, môi trường trên hành tinh hoang còn tồi tệ hơn Hứa Thu nghĩ rất nhiều.
Cô đi đủ bốn tiếng nhưng không thấy nổi một con đường, một hồ nước, một ngôi nhà, cho dù là một mái nhà cỏ tranh cũng không có luôn.
Nhà trẻ hành tinh hoang đứng sừng sững trên mảnh đất hoang thoạt nhìn giống như kiến trúc duy nhất trên hành tinh nhỏ.
Nó đột ngột là thế nhưng lại vô cùng tương xứng với một phương diện nào đó của hành tinh hoang.
Vì nhà trẻ này thật sự quá tồi tàn.
Hứa Thu đi quanh bên ngoài nhà trẻ một vòng, trong đầu đã quy hoạch diện tích chiếm giữ của nó.
Nhà trẻ dài hai mươi, rộng hai mươi mét, đại khái chừng bốn trăm mét vuông, độ cao của tường vây khoảng hai mét, Hứa Thu kê một tảng đá hơi cao cũng có thể dễ dàng leo lên trên, thật sự là vừa nhỏ vừa tồi tàn.
Chương 2: Nhà Trẻ Tồi Tàn
Tấm biển của nhà trẻ hành tinh hoang cũng không biết đã làm được bao nhiêu năm rồi, trải qua gió thổi dầm mưa dãi nắng khiến tấm biển treo xiêu xiêu vẹo vẹo trên cánh cửa sắt nhỏ tàn tạ, màu sắc tươi đẹp của thể chữ đã sớm phai đi, miễn cưỡng có thể nhận ra vài chữ bên trên “… Nhật Ấu Hòa Viên.”
“Xin chào, tôi là Hứa Thu, nhân viên trông trẻ mới tới báo cáo.”
Cô gõ cửa sắt nhưng không có người đáp lại, dùng sức gõ một cái cánh cửa đã kẽo kẹt một tiếng mở ra, cánh cửa như đồ bỏ đi này còn không khóa.
Hứa Thu xách hành lý bước lên một bước, vừa đi vào bên trong vừa giơ tay làm loa hô: “Có ai không, chào mọi người, tôi là Hứa Thu, nhân viên trông trẻ mới tới, xin hỏi tôi có thể giúp gì được không?”
Đi đường chừng bốn tiếng khi tiến vào hành tinh hoang cũng đã là lúc hoàng hôn, vị trí của hành tinh nhỏ này cách mặt trời có vẻ rất gần, một mặt trời vàng rực treo ở phía chân trời thoạt nhìn giống như một cái bánh trung thu to bự.
Hứa Thu nuốt nước miếng, cảm thấy mình hơi đói rồi.
Cô đã đi bốn tiếng đồng hồ, không chỉ mệt và còn vừa đói vừa khát nữa.
Trong nhà trẻ, cuối cùng Hứa Thu cũng nhìn thấy vài cái cây nhưng cô không nhận ra được một cây nào hết.
Trong toàn bộ nhà trẻ đều vô cùng yên tĩnh, cũng không có bất cứ người nào đáp lại cô.
Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm trên hành tinh nhỏ rất lớn, đến chạng vạng nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, cho dù đã mặc áo khoác dày nhưng khi một cơn gió lạnh thổi tới Hứa Thu vẫn lạnh đến run cầm cập.
Bất luận trong nhà trẻ có phải chỉ có một mình cô hay không, cô cũng phải tìm một nơi thích hợp để ở nhanh nhất có thể mới được.
Nhà trẻ chừng bốn trăm mét vuông liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy điểm kết, đi qua nhà bếp và phòng học trống, Hứa Thu lại băng qua hành lang đi đến trước một căn phòng duy nhất có khóa.
Khác với cửa sắt ở bên ngoài, cửa của căn phòng này dùng là loại khóa mống mắt khá tiên tiến.
Tòa án liên bang đã sớm nhập thông tin của cô vào, Hứa Thu lặng lẽ đứng trước cửa, sau khi quét hình bằng tia hồng ngoại xong cánh cửa tự động mở ra.
Đây là một căn phòng nhỏ khoảng hai mươi mét vuông, bên trong có một chiếc giường đơn, một cái bàn, một cái ghế, còn được trang bị một phòng tắm vòi sen nhỏ với giá treo khăn mặt, bồn cầu, phòng rửa mặt đều ở chung trong nhà tắm chưa đến ba mét vuông, có hơi giống với phòng khách sạn ở thế kỷ hai mươi mốt, còn là loại phổ biến nhất đó nữa.
Nhưng dấu vết ố vàng trong nhà vệ sinh rất rõ ràng, hơn nữa trên tường còn có một mảng cáu bẩn sậm màu đã thành trạng thái kí©h thí©ɧ, giống như bị người hắt lên, bụi bặm trên bàn ước chừng phải dày nửa phân, thoạt nhìn đã rất lâu rồi không có người ở.
Cũng may mở vòi nước còn có nước sạch cuồn cuộn không dứt chảy ra, hơn nữa đèn năng lượng mới trong căn phòng nhỏ vẫn có thể sử dụng, ít nhất cô cũng không lo mình sẽ bị khát chết.
Trước đó Hứa Thu có tiến vào phòng bếp và phòng học nhưng một bóng người cũng không có, thoạt nhìn nhà trẻ này thật sự chỉ có một tên cu li là cô.
Không biết còn tưởng các học sinh trong nhà trẻ hành tinh hoang đã bị chuyển đi hết rồi.
Vì có thể có chỗ ở thoải mái, Hứa Thu chịu đựng cơn đói và mệt mỏi đi quét bụi trong phòng, đặt hành lý lên ga trải giường.
Giấc ngủ có thể khiến người quên đi cơn đói và mệt mỏi, Hứa Thu đã dọn dẹp sạch sẽ lấy bánh quy nhỏ giấu trong áo ra, sau khi ăn một cái nhỏ lại cưỡng chế mình nhắm mắt đi ngủ.
Lao động vất vả khiến cô ngủ rất sâu, vào đêm, trong nhà trẻ yên tĩnh truyền tới tiếng sột soạt.
Một giọng nói đầu tiên rất chói tai: “Có người mới tới hả?”
Giọng nói sau đó hơi khàn khàn: “Không phải người mới, đèn phòng đó sáng rồi, là người trông trẻ mới tới.”
Tiếng nói chuyện ồn ào hẳn lên: “Là tay sai của liên bang, đợi nó tới đây thì ăn sạch nó đi! Tớ phải dùng móng vuốt cào nát nó!”
“Tớ cũng muốn ăn, tớ cũng muốn ăn, bụng tớ đói lắm, người trông trẻ trước đã đi rất lâu, tớ cũng sắp đói xỉu luôn rồi.”
Gió ở hành tinh hoang thổi rất mạnh nhưng Hứa Thu lại ngủ rất ngon.
Sau khi phát hiện ra mình tỉnh lại đã là ba nghìn năm sau, còn thành dân nhập cư bất hợp pháp, cô vẫn luôn có một loại cảm giác mơ hồ không chân thật, có hơi sợ bị sở nghiên cứu phát hiện bắt đi giải phẫu.
Nhưng ở hành tinh hoang không có bóng người này cô lại có được sự yên tĩnh lâu lắm không gặp.
Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, vẫn không có đồng nghiệp nào nhảy ra chào hỏi Hứa Thu như cũ, sau khi đi một lượt trong nhà trẻ này, cô kiểm tra phòng bếp một chút, thấy bếp ga khí tự nhiên vẫn có thể sử dụng được.
Chương 3: Hệ Thống Xuất Hiện
Đại khái là vì những người trông trẻ từng tới đều là lao động công ích, không nhận được bất cứ thù lao gì nên nhà trẻ ngay cả máy đo điện, đồng hồ đo gas, đồng hồ đo nước đều không có, chỉ cần ống dẫn không bị hỏng thì cô có thể luôn sử dụng miễn phí.
[Quét cảnh vật trước mắt cho ký chủ, trong phòng bếp không có thiết bị theo dõi.]
“Cảm ơn.” Hứa Thu đóng cửa nhà bếp, lấy một bình sữa bò và hai củ khoai tây từ trong kho hàng hệ thống.
Một giấc ngủ trôi qua ba nghìn năm, đống đồ mà cô tích trong kho hàng hệ thống lúc trước đều đã tiêu hao gần hết.
Hứa Thu rất thích nghề làm vườn, vào lần sinh nhật tám tuổi của cô, cha cô đã tặng một quyển sách tranh trăm loài sinh vật rất dày cho cô.
Ở thời điểm còn nhỏ đó, cô ngoài ý muốn kích hoạt hệ thống sách tranh. Tuy rằng là hệ thống nhưng nó cũng không thể cho Hứa Thu được gì, ngược lại còn giục cô đi khắp các núi cao biển rộng của tổ quốc, thắp sáng từng hình minh họa sinh vật mà hệ thống muốn.
Hệ thống có không gian rất nhỏ, bình thường đều dùng để gửi hàng hóa.
Trong không gian có đất và bãi cỏ nhưng phải có sự trồng trọt siêng năng của mình mới có thể thu hoạch được quả. Điểm mấu chốt hơn là thời gian trong không gian hệ thống giống như bên ngoài, thời gian thực vật chín cũng không khác biệt.
Nhưng Hứa Thu cũng không gặp ngày tận thế, gia cảnh của cô cũng đủ khá giả nên không cần vất vả trồng ruộng để thu hoạch thức ăn hoặc là đổi lấy tiền tài.
Hệ thống có thể dẫn đường, nhưng ứng dụng bản đồ trên di động cũng có thể.
Hệ thống không thể mang tới bất cứ tác dụng gì nên Hứa Thu dùng nó để tích một ít hàng hóa, khi còn nhỏ cô dùng nó để giấu đồ ăn vặt mà cha mẹ không cho ăn, sau này lớn lên cũng tiện cho cá nhân cô chuyển nhà.
Không ngờ hệ thống sẽ bám vào vòng cổ của cô cùng cô tới tương lai, hơn nữa nó còn tiêu hao rất nhiều năng lượng để giúp cô sống sót.
Cho dù nơi này không có lấy một bóng người nhưng dựa vào thức ăn trồng được trong không gian hệ thống cô vẫn có thể kiên trì đến một năm sau.
Nhưng nếu liên bang không cung cấp bất cứ thức ăn gì cho người trông trẻ, cô vẫn phải nghĩ cách tìm được nguồn lương thực, tránh cho một năm sau bị người bắt đi giải phẫu nghiên cứu.
Sau khi lấp đầy cái bụng, Hứa Thu ném bình thủy tinh đã uống cạn về hệ thống, nó có công năng tái chế đặc biệt.
Đợi khi Hứa Thu mở cửa nhà bếp, cái loa to trên nhà trẻ đột nhiên vang lên.
Đó là một giọng nam trầm thấp nghe qua vô cùng trưởng thành: [Xin mời người giữ trẻ ra ký túc xá trẻ em ở phía sau cho đám trẻ ăn.]
Nếu như hôm qua Hứa Thu tỉnh lại có lẽ sẽ phát hiện giọng nam trầm thấp này và giọng nói muốn ăn sạch người trông trẻ mới tới giống nhau như đúc.
Lẽ nào là cô nhầm lẫn, các đồng nghiệp và đám trẻ mà cô cần chăm sóc đều đang ở khu vực ký túc xá trẻ em?
Hứa Thu vội vàng dùng nước sạch súc miệng và rửa mặt, phủi bụi dính trên áo khoác sau đó dựng cổ áo lệch của mình thẳng lên.
Cô tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm được một tấm biển rớt trên mặt đất, trên đó mơ hồ có hai chữ trẻ em.
Phía trên cái biển này là một chỗ duy nhất trên tường thoạt nhìn có hơi giống cửa, trên tường có một ổ khóa nhỏ, chỉ là trước đó bụi dày quá có khả năng bị che lấp mất.
Nhưng cô lại nhíu mày vì mình cũng không có chìa khóa.
Như thể đọc được suy nghĩ của cô, một chùm chìa khóa quẳng ra từ một đầu khác của bức tường.
Chùm chìa khóa này màu đỏ nâu nắm trong tay còn có hơi dính dính.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ linh tinh này, cô muốn tạo ấn tượng tốt cho đồng nghiệp và đám trẻ.
Hứa Thu tra chìa khóa vào trong lỗ khóa vặn sang phải hai cái, rất dễ dàng mở được cánh cửa bí mật đó, cô nở nụ cười rạng rỡ, sau đó đối diện với mấy chục cặp mắt xanh biếc đầy đói khát.
…
Hứa Thu bước lên một bước rồi lại từ từ lùi lại một bước dài, cô rầm một cái đóng cửa lại, khóa cửa, rút chìa khóa, động tác lưu loát liền mạch cũng không hề dài dòng một chút nào.
Tuy rằng thế giới bên này cánh cửa tồi tàn nhưng ít nhất vẫn giống một kiến trúc bình thường, mà sau khi mở cánh cửa này ra cô lại giống như bước vào một thế giới kỳ quái xa rời ánh sáng.
Ký túc xá trẻ em và ký túc xá nhân viên của cô khác nhau, bố cục sau cánh cửa giống như một sở thú, mỗi một “ký túc xá” đều rất thấp bé.
Nói một cách chính xác hơn thì càng giống như bãi chăn nuôi được thiết kế trong trò chơi, một khu đất nhỏ được chia thành mười ô ngăn cách bởi những bức tường gạch thấp chất lên bởi gạch màu đen.
Không có tấm chắn cũng không có l*иg sắt.
Chương 4: Học Sinh Nhà Trẻ
Con đường hẹp dài ngay chính giữa, bên trái năm ô, bên phải năm ô, những ô nhỏ này liền kề nhau, kết nối mật thiết với nhau, phía cuối chính là tường ngoài, không chừa ra một khe hở nào hết, trái phải đối xứng thành hàng chữ nhất chỉnh tề, khá là thân thiện với người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Mười đứa trẻ trông khá ngoan ngoãn ở trong ô thuộc về chúng, ngay khi Hứa Thu lộ mặt đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Không gian sau cánh cửa đại khái chỉ có chưa đến hai mươi mét vuông, một con đường liếc mắt đã có thể nhìn thấy tận cùng.
Cho dù chỉ nhìn trong một khoảng thời gian rất ngắn nhưng dựa vào thị lực vô cùng tốt cũng đủ để Hứa Thu nhìn thấy toàn bộ hình hài phía sau cánh cửa.
Từ cửa đến vị trí tường ngoài, ngoại trừ một cái thùng kim loại và một chậu rửa mặt ra cũng chẳng có lấy một ai hết.
Cô nghĩ cũng không sai, nhà trẻ rộng lớn thật sự chỉ có một người trông trẻ như cô!
Muốn nhận được thân phận công dân liên bang quả nhiên không dễ dàng đến vậy, một mình phải chăm sóc tận mười đứa trẻ, nghe qua chính là một việc khổ sai với lượng công việc khá khó lường.
Ánh mắt của Hứa Thu nhìn về phía lỗ khóa nho nhỏ đang cắm chìa đó, trong vô thức buông lỏng suy nghĩ, ý thức tư duy dần dần tan rã.
Nghĩ đến sau khi tỉnh dậy nhìn thấy mấy người ngoài hành tinh đó và sinh vật trí tuệ trên mỗi một hành tinh chưa chắc đều là hình thái hình người, chỉ lấy phi thuyền đã chở cô để nói, trong năm mươi chín hành khách chỉ có chưa đến chín người có bộ dáng lớn lên giống con người, còn những người khác đều là hình thù kỳ quái, lạ lùng quái gở.
Trước đó người trên phi thuyền muốn quàng chân cô cũng là bạch tuộc cỡ lớn. Dưới loại tình huống này, những đứa trẻ mà tòa án tinh tế phái cô đến chăm sóc không phải là bạn nhỏ nhân loại cũng không lạ chút nào.
Nhưng mà, nhưng mà…!
Nhưng mà trong những đứa trẻ nhìn cô ở phía sau cánh cửa lại có một lông xù siêu cấp đáng yêu, có lẽ không chỉ có một!
Chỉ là vừa rồi cái liếc mắt đầu tiên của cô đã bị đứa trẻ giống như con mèo nhỏ đó thu hút, hoàn toàn không có sức chú ý đến những người khác.
Nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu nào đó nhìn về phía cô trước đó, Hứa Thu rối rắm đến mức có thể dùng đầu ngón chân đào ra một nhà trẻ sang trọng!
Nếu như bộ dáng của đám trẻ là thế hệ sau của bạch tuộc nhỏ đó cũng được thôi, mỗi một đứa trẻ đều giống nhau, cô nhất định có thể đối xử với trái tim bình thường, cố gắng làm một người trông trẻ bình thường không có gì kỳ lạ, nghiêm túc làm việc.
Nhưng một cái liếc mắt vừa rồi đó khiến trái tim bình thường của cô trong nháy mắt đã nát tươm như xơ mướp.
Thật ra cô đã sớm biết chăm sóc trẻ con sẽ rất vất vả, nhưng cô thật sự rất muốn làm công việc của mình một cách đủ tiêu chuẩn.
Mẹ cô vẫn luôn hy vọng cô có thể làm trong ngành giáo dục nhưng Hứa Thu luôn từ chối, chỉ là vì chăm sóc trẻ con cần quá nhiều tâm tư. Cô cảm thấy mình có khả năng không đủ lòng trách nhiệm để đối xử với mỗi một đứa trẻ đều bình đẳng.
Hứa Thu không phải con gái một mà còn có một em gái nữa, đại khái là vì em gái hoạt bát hơn cô, luôn có thể giành được nhiều sự quan tâm của cha mẹ hơn.
Đương nhiên cha mẹ cũng thương cô, nhưng trong giai đoạn còn nhỏ Hứa Thu vẫn không có cách nào khống chế được cảm giác khó chịu vì cha mẹ thiên vị.
Vì mình có cảm xúc như thế nên cô quyết định nếu như cô có con sẽ chỉ có một. Nếu như phải nuôi thú cưng cũng chỉ nuôi một, cô sợ có hai người thì mình sẽ không thể công bằng được.
Trên con đường tới đây Hứa Thu đã nghĩ qua, cho dù viện trưởng và các đồng nghiệp khác không làm khó cô thì cô vẫn sẽ chủ động gánh vác một vài công việc vất vả như hót phân, còn việc giao lưu với đám trẻ nhiều hơn sẽ giao cho đồng nghiệp.
Bây giờ, cô cần phải lo lắng mình bị viện trưởng hoặc đồng nghiệp khác làm khó, nhưng cô cảm thấy tình huống bây giờ còn tồi tệ hơn trước đó!
Vì nhà trẻ chỉ có một mình cô nên bây giờ toàn bộ công việc đều ném cho cô làm hết. Cô phải nấu cơm, mặc quần áo, tắm rửa cho bọn trẻ, còn phải gánh trọng trách giáo dục nữa!
Đứa trẻ lớn lên đáng yêu như vậy đó, cô phải làm thế nào mới có thể thể hiện ra mình không thiên vị?
Khi vừa mới gặp mặt, có phải phải đám trẻ đều cảm thấy cô giống như đồ thần kinh không? Không đúng, bọn trẻ thoạt nhìn còn nhỏ như vậy, chắc hẳn vẫn chưa biết cái gì gọi là đồ thần kinh đâu.
Vừa rồi biểu hiện hỏng bét như vậy thật sự không đúng.
Hứa Thu túm mạnh tóc mình một cái, nghĩ đến tóc mình có khả năng hơi rối loạn, trên người còn có mùi khói dầu bám vào khi nướng khoai tây trong bếp, cô quay đầu chạy như bay tới phòng nhỏ của người trông trẻ.
Chương 5: Bỏ Qua
Trước tiên phải chỉnh sửa lại hình tượng của bản thân cho tốt, ít nhất cũng phải để lại ấn tượng đầu tiên hoàn mỹ cho những đứa trẻ này.
Nhìn cánh cửa đã đóng đó “đám trẻ” đưa mắt nhìn nhau.
Một “gà con vàng” lông xù chất vấn đứa trẻ trong nhà giam đối diện với nó bằng giọng sắc bén: “Mộc Chức, có phải năng lực của cậu mất hiệu lực rồi không, sao cô ta chạy rồi?”
Con dơi nhỏ treo ngược mình trên giá gỗ khô héo vỗ cánh của mình, một đôi mắt sáng ngời giống như hai viên hồng ngọc hoàn mỹ không tỳ vết: “Tớ cảm thấy nó nhìn thấy người trông trẻ này đáng yêu nên đặc biệt thả cho cô ta chạy đó.”
Bọn họ không thể ra ngoài nhưng có thể nghe thấy toàn bộ động tĩnh trong nhà trẻ.
Hôm nay là lần đầu tiên Hứa Thu gặp những đứa trẻ này và cũng là lần đầu tiên đám trẻ nhìn thấy bộ dáng của cô.
So với những người trông trẻ tới trước đó Hứa Thu trông có vẻ thật sự quá nhỏ bé và vô hại, cô chỉ thấp ngang một cánh cửa như vậy, bộ dáng chỉ hẹp bằng một phần tư cánh cửa như thế, thoạt nhìn giống như con người trong truyền thuyết, không có một đứa trẻ nào sẽ đặt một con mồi nhỏ bé này trong mắt.
“Cái giường” trong nhà giam thứ tư là một khúc gỗ phân nhánh, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra trên khúc gõ còn kết một mạng nhện, một con nhện lông xù trượt trên tơ nhện xuống, đôi mắt của nó trừng thật to vì tức giận: “Mấy cậu bớt nói vớ vẩn đi, tớ mới không thả cho cô ta chạy nhé, hơn nữa cô ta nhỏ như vậy, thoạt nhìn toàn là xương, thịt cũng không đủ chia cho mọi người.”
Khi Hứa Thu nhìn qua, cho rằng giữa giữa túc xá và ký túc xá chỉ có một bức tường thấp, nhưng trên thực tế không phải, mỗi một phòng “ký túc xá” đều là nhà giam hình thức nửa khép kín, chỉ là nguyên liệu xây nhà giam là loại nguyên liệu đặc biệt trong suốt mà thôi.
Mà trên chân, tay hoặc là gáy của mỗi đứa trẻ đều có một vòng tròn đặc thù. Nếu như tụi trẻ cố chấp xông ra khỏi nhà giam, những vòng tròn này sẽ lập tức phát ra tia điện cao thế khiến bọn trẻ lập tức mất đi khả năng hành động.
Nhà trẻ hành tinh hoang chắc hẳn nên gọi là nhà giam hành tinh hoang mới đúng.
Ở cái nơi tồi tàn này, đám trẻ chắc chắn phải nghe theo lời chỉ huy của người trông trẻ nhưng không có một đứa trẻ nào sẽ đi nghe lời mấy tên tay sai này hết.
Nhiều năm như vậy, chưa từng có một người trông trẻ nào có thể sống sót rời khỏi nơi này.
Mộc Chức ở nhà giam số bốn sở hữu khả năng mê hoặc lòng người, người nhìn thấy nó sẽ coi nó thành sinh vật đáng yêu nhất trên đời này, từ đó giảm lòng cảnh giác xuống.
Mấy người trông trẻ trước đó đều là mở cánh cửa nhà giam dưới sức cám dỗ của Mộc Chức, sau đó chết trong tay của những đứa trẻ khác.
Vì nước miếng của Mộc Chức có độc lại có tính ăn mòn rất mạnh, nếu như nó phun nước miếng những khách trọ khác đều không có cách nào ăn được.
Liên bang còn gửi tới một vài người máy trí tuệ cao, bọn chúng sẽ không bị năng lực của đám trẻ mê hoặc. Đáng tiếc cho dù trí tuệ của người máy đó có cao bao nhiêu thì lần nào cũng bị số bảy đánh bét nhè, báo hỏng còn nhanh hơn người trông trẻ.
Càng quan trọng hơn là đối với những người đã giam bọn trẻ ở đây mà nói, dùng những người máy không có bất cứ tình cảm và suy nghĩ gì tới chăm sóc bọn trẻ hoàn toàn không có khả năng đạt đến mục đích của bọn họ.
Mười căn phòng với mười đứa trẻ, so ra đứa trẻ hoạt bát cũng chỉ có mấy đứa như vậy, còn mấy đứa trẻ khác đều vô cùng yên tĩnh ở nơi đó, liếʍ tay thì liếʍ tay, ngủ thì ngủ, như thể người trông trẻ mới tới không có một chút xíu liên quan gì đến bọn trẻ hết.
Nhưng là hàng xóm lâu như vậy rồi, mọi người vẫn khá ăn ý ngầm. Ít nhất là về phương diện ra tay với người trông trẻ này, sẽ không có bất cứ một hộ cư trú trường kỳ nào ra tay ngăn cản hết.
Sau khi dùng tốc độ nhanh nhất tắm đối phó xong, Hứa Thu thay một bộ quần áo còn sót lại của mình, búi tóc thành ụ tròn, còn đeo một đôi găng tay trong suốt, sau khi chuẩn bị tâm lý xong xuôi, kẽo kẹt một tiếng lại đẩy cánh cửa đang khóa đó ra.
Cô giống như một chiến sĩ ra trận ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang hùng dũng, lấy ra uy nghiêm mà một người trông trẻ nên có, nghiêm mặt đi trên con đường nhỏ hẹp dài.
Nhưng vì sinh ra có gương mặt quá mức trẻ trung và đáng yêu nên cho dù Hứa Thu bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhất trong hai mươi năm, cũng không thể tạo thành uy hϊếp gì đối với đứa trẻ yếu nhất có mặt ở đây dù chỉ một chút ít.
Cô đi qua đi lại một lượt trên con đường nhỏ dài mười mét, bước chân không tự chủ được dừng lại trước mặt lông xù đáng yêu nhất đó của cô, sau đó hắng giọng: “Chào các em, cô là người trông trẻ mới tới, Hứa Thu, bắt đầu từ hôm nay, trong vòng một năm đều sẽ do cô tới chăm sóc các em.”
Chương 6: Nụ Cười Mẹ Hiền
Trong mỗi một phòng ký túc xá trẻ em đều có một cái chậu, thoạt nhìn là bát cơm của đám trẻ. Nhưng trong những cái bát này đều trống trơn, chẳng có gì hết.
Cô vốn muốn dựa vào một mặt nghiêm túc của mình để uy hϊếp những đứa trẻ này, nhưng một giây sau vẻ mặt của Hứa Thu đã không căng nổi. Trước đó ở bên ngoài không cảm thấy gì, đi vào trong nhìn một cái mới thấy mỗi một đứa trẻ thoạt nhìn đều gầy như que củi.
Có vài đứa lông trên người đã bết lại, thoạt nhìn dính từng nhúm từng nhúm vô cùng bẩn.
Nhà trẻ của tinh tế vẫn rất tiên tiến, trong mỗi một phòng đều có một màn hình hiển thị cao nửa người, trên đó viết tên, chủng tộc, sở thích còn có cả trạng thái đói khát của đứa trẻ.
Cho dù là bảng tín hiệu trước mặt đứa trẻ nào cũng đều đang lóe lên đèn đỏ chói mắt: Đói khát, đói khát, trạng thái cực kỳ đói khát!
Người trông trẻ tiền nhiệm của nhà trẻ hành tinh hoang đã đi hơn một tháng, điều này cũng dẫn đến việc thiết bị của nhà trẻ đã nhiều năm không được sửa, xuất hiện một vài vấn đề nhỏ. Vài BUG này bị đám trẻ khống chế nhưng không một ai trong đám trẻ có khả năng báo cho liên bang biết.
Sau lưng nơi mà Hứa Thu không nhìn thấy có một đứa trẻ lông xù nhắm chuẩn cơ hội, duỗi đôi cánh của mình từ trong khe hở nhà giam ra lén lút hướng về phía con mồi của nó… người trông trẻ này thoạt nhìn không có bao nhiêu thịt nhưng vẫn có thể lấp đầy bụng.
Sau khi Hứa Thu nói xong cũng không có được bất cứ lời hồi đáp nào của đám trẻ.
Được rồi, bây giờ bọn họ chỉ là người xa lạ, nếu như đám trẻ quá nhiệt tình ngược lại sẽ trông có vẻ rất kỳ quái.
Hứa Thu tự an ủi mình trong một giây, rất nhanh đã bước ra khỏi bầu không khí lúng túng. Dù sao nơi này cũng không có người nào khác chỉ, cần cô không cảm thấy lúng túng thì không có ai có thể khiến cô lúng túng hết!
Bây giờ phải giải quyết vấn đề lương thực cho đám trẻ đã! Dù sao những trạng thái đói khát đỏ tươi này nhìn vào cũng khiến người cảm thấy lo lắng.
Đúng rồi, nếu cái loa trước đó còn hoạt động vậy nhà trẻ này chắc hẳn có lương thực dự trữ cho đám trẻ mới đúng. Có lẽ là vì đám trẻ quá nhỏ bé, không biết lấy ở đâu nên mới đói thành bộ dáng này.
Một đôi mắt đỗ xanh nhỏ bé nhắm chuẩn hướng, chính lúc này, ánh sáng xanh từ trên bộ ngực của nó kéo dài lan về phía đôi cánh, màu vàng nhạt của đôi cánh lông được phủ lên một tầng màu xám nhạt. Mỗi một chiếc lông vũ đều hóa thành vũ khí sắc bén, lấy một cọng lông bất kỳ có thể đâm xuyên trái tim của con người nhỏ bé.
Bảy tám cặp mắt đều đang nhìn về phía lưng Hứa Thu, số tám thật sự quá gian trá, nhanh như vậy đã ra tay rồi.
Trong nháy mắt khi đôi cánh hừng hực khí thế đó sắp chạm vào lưng Hứa Thu thì người trông trẻ mới tới này lại cúi người xuống, vừa vặn tránh được đôi cánh ở hình dạng sắt thép đó.
Hỏng bét, không ngờ đối phương có thể tránh được, kết quả vì dùng lực quá mạnh mà nó đυ.ng vào kết giới của nhà ngục!
Thời gian BUG đã trôi qua, kiểm tra phát hiện ra hành vi “quá giới hạn” của đám trẻ, ngay lập tức dòng điện đan thành một tấm lưới màu lam giữa không trung.
“Rẹt rẹt rẹt!
Trạng thái sắt thép của con chim nhỏ bị điện đánh về nguyên hình, nó trợn trắng mắt, chíp một tiếng, ngã lên đống cỏ khô mềm mại trong phòng số tám.
“Khì khì khì” “Há há há” “Hi hi hi.”
Nhìn thấy tên xui xẻo cả người co quắp dưới đất đám trẻ trong nhà trẻ hành tinh hoang lộ ra nụ cười vui khi thấy người gặp họa.
Đợi khi Hứa Thu đứng thẳng người dậy đã nhìn thấy khóe miệng của con mèo nhỏ trước mặt giương lên, lộ ra đầu lưỡi nhỏ màu hồng bên trong, còn có hai cái răng nanh nhọn hoắt trong đó nữa, đây là một cười mỉm vô cùng rõ ràng rồi còn gì.
Ôi chao!
Bộ lông trắng như tuyết này với các sợi lông tơ nhẵn nhụi run nhẹ trong không trung, cái mũi nhỏ thanh tú, cái đuôi nhỏ chôn trong đống lông xù, mỗi một đường cong đều giống như kiệt tác của tạo hóa vậy.
Đôi mắt của nó vừa tròn vừa to, đôi đồng tử dị sắc lại giống như bầu trời dày đặc sao, lúc cười lên vừa mở vừa khép giống như các vì sao đang chảy trong ngân hà vậy.
Trên đời này lại có một bé mèo con xinh đẹp tuyệt trần như vậy.
Hứa Thu bị nụ cười này kí©h thí©ɧ lộ ra nụ cười mẹ hiền không thể kiềm chế được. Tuy rằng bộ dáng trông vô cùng kỳ lạ, lớn lên cũng không giống nhau, nhưng trên mặt mỗi người đều nở nụ cười (vui khi thấy người gặp họa) phát ra từ tận đáy lòng.
Trước đây Hứa Thu rất nhận được sự yêu mến của các bạn nhỏ trong nhà, nhưng không ngờ loại thể chất này cũng có tác dụng đối với trẻ con phi nhân loại.
Cô cưỡng chế đè nén cơn kích động trong lòng, nhìn về phía những đứa trẻ khác.
Chương 7: Càng Ngày Càng Gần
Cô nhìn những nụ cười đáng yêu này không khỏi có vài phần được thương mà sợ, đột nhiên lại tràn đầy niềm tin vào cuộc sống người trông trẻ tương lai!
Cô nhìn kỹ các gian ngăn cách của đám trẻ và mặt đất nhưng cũng không nhìn thấy bất cứ ống dẫn ẩn nào vận chuyển thức ăn. Máng nước thì có, nhưng chỉ có uống nước cũng không thể lấp đầy bụng được.
Nhà trẻ hành tinh hoang giống như sự tồn tại bị vứt bỏ, ngoại trừ mấy đứa trẻ không biết nói tiếng người ra thì chẳng có gì hết.
Lương thực trong kho hàng không quá nhiều, để lại một ít làm giống, còn lại đều lấy ra chia cho mấy đứa trẻ này.
Nhưng Hứa Thu sẽ không tiết lộ bí mật của hệ thống trước mặt những đứa trẻ này. Cho dù đám trẻ thoạt nhìn giống như động vật nhỏ không biết nói chuyện nhưng cô biết rất rõ ràng, bọn trẻ chỉ là trông có vẻ giống mà thôi, mỗi một đứa trẻ ở đây đều là thế hệ sau của sinh vật trí tuệ tới từ các hành tinh khác nhau. Cô không thể đột nhiên biến ra đồ ăn trước mặt đám trẻ này được, vẫn nên đi vào nhà bếp một chút vậy.
“Mọi người ở đây đợi nhé, đừng chạy lung tung, cô vào bếp tìm chút đồ ăn cho các em.”
Nụ cười mang lại từ màn biểu diễn hài hước của số tám trên gương mặt đám trẻ đều biến mất. Một câu nói phía sau bị toàn bộ đám trẻ bỏ qua, tụi nhỏ chỉ nghe lọt tai mỗi câu đằng trước.
Chạy, bọn trẻ có thể chạy đi đâu được?
Lời của người trông trẻ này nghe qua quả thật là đang chế nhạo bọn trẻ đều là thú cưng bị giam ở nơi này.
Số ba vẫn luôn không quá vui lòng quản việc vớ vẩn cũng đứng dậy.
Ánh mắt vừa rồi của người trông trẻ mới tới khi nhìn nó thật sự khiến nó cảm thấy đáng ghét. Loại ánh mắt cuồng nhiệt và yêu thích đó thật sự giả dối đến cực điểm!
Số ba chính là con mèo nhỏ được Hứa Thu thích nhất đó, trên bảng của nó viết là Bạch Táp, giai đoạn sơ sinh, người hành tinh Kusadaguchi, chủng tộc: Bạch tộc.
Kusadaguchi là một trong những hành tinh có chiến lực mạnh nhất trong liên bang, xinh đẹp, mạnh mẽ, lực sát thương dồi dào.
Trong nhà trẻ hành tinh hoang khóa này, nó cũng được tính là một tốp có lực sát hương đứng đầu trong nhà trẻ. Giống như con vẹt số tám và con dơi treo ngược mình ở nơi đó, có vài đứa trẻ trong này đều là thực đơn của Bạch tộc. Nhưng tính cách của Bạch Táp kiêu ngạo bình thường cũng không quản nhiều chuyện, không ngờ lần này nó cũng nhìn trúng người trông trẻ lần này.
Mộc Chức vốn dĩ muốn được chia một chén canh trượt lêи đỉиɦ từ trung tâm mạng nhện, hai chân trước chụm lại một chỗ nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn trước mặt với vẻ khẩn trương.
Người vốn định ra tay cũng dừng động tác.
Người trông trẻ mới tới này bị Bạch Táp nhìn trúng rồi, chắc chắn sẽ chết rất nhanh, bọn nó cũng không giành được với thợ săn mạnh mẽ.
Một giọng nói trẻ con, non nớt mềm mại vang lên.
Hứa Thu vừa định đi đã bị giọng nói này gọi lại.
Người ở hành tinh khác nhau đương nhiên giọng nói cũng sẽ khác nhau, nhưng hệ thống của Hứa Thu đã nuốt chửng máy tính photon mà liên bảng gửi cho cô, đồng thời phiên dịch ý tứ của giọng nói này cho cô.
“Đợi chút đã.”
Vốn dĩ đám trẻ đều biết nói chuyện, trong đầu Hứa Thu lóe lên suy nghĩ này.
Cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy con mèo nhỏ đáng yêu trước đó đã đứng dậy.
Người hành tinh Kusadaguchi vô cùng thích liếʍ lông, cho dù là trong hoàn cảnh khắc liệt bọn họ vẫn luôn chỉnh trang cho bản thân sạch sẽ. Trừ vì quá mức đói khát mà thon thả ra thì mỗi một tấc trên người đứa trẻ số ba đều trắng tinh như tuyết. Tứ chi ngắn nhỏ của nó cũng toàn là lông thoạt nhìn rất mạnh mẽ.
Vốn dĩ trạng thái của đôi tai là rũ xuống bây giờ cũng dựng lên nhọn hoắt, được bao phủ bởi một tầng lông hơi mỏng thoạt nhìn rất mềm nha.
Hứa Thu kiềm chế bàn tay ngứa ngáy muốn động của mình, hỏi với vẻ mặt ôn hòa: “Sao thế, em có chuyện gì sao?”
Bạch Táp bước ra từ trong căn phòng nhỏ giam giữ mình, có thể nhìn thấy vòng tròn đeo trên cổ nó trong nháy mắt phun ra dòng điện màu xanh.
Nếu không được cho phép, càng rời khỏi căn phòng của mình quá xa lực độ của dòng điện sẽ càng tăng lớn không ngừng.
Mới đầu chỉ là một tia nhỏ mảnh nhưng khi đến bên cạnh Hứa Thu, dòng điện đã biến thành thô cỡ ngón tay cái, gần như đạt đến độ rộng bằng hai phần ba cái vòng.
Lông tơ xung quanh phần gáy của Bạch Táp đều dựng lên dưới tác dụng của dòng điện, thậm chí bắt đầu thấp thoáng tản ra mùi khét.
Không hổ là Bạch Táp, chỉ riêng nhìn dòng điện này thôi những đứa trẻ khác đã muốn cả người ngã xuống đất co quắp rồi, để chứng minh mình không chịu bất cứ sát thương nào nó lại có thể kiên trì đi đường xa như vậy!
Một bước, hai bước…
Bạch Táp cách Hứa Thu càng ngày càng gần.
Chương 8: Yếu Ớt Vô Hại
Nhìn “mèo con” nhấc bước chân mèo cực kỳ tao nhã đang đi về phía mình, Hứa Thu nuốt nước miếng, trái tim của cô nhảy thình thịch cực nhanh, vốn muốn mau chóng đi qua nhưng đôi chân lại như mọc rễ, muốn nhìn đối phương bước từng bước về phía mình.
Cuối cùng, khoảng cách chưa đến ba mét đã rút ngắn còn hai mươi phân.
Để thuận tiện cho cuộc trao đổi của hai người, Hứa Thu cũng không ra giá chút nào mà ngồi xổm xuống.
Bạch Táp đứng bằng chi trước, tốc độ ra tay của nó cũng là một người người đứng đầu ở nhà trẻ này, là gấp tận mười lần con chim ngớ ngẩn số tám đó.
Trong mắt đám trẻ, vũ khí của Bạch Táp là móng vuốt vô cùng bén nhọn, từ trong đệm thịt hồng phấn vụt một cái duỗi ra.
Vừa rồi Bạch Táp đã dùng móng vuốt này cưỡng chế xé lá chắn lưới điện trên nhà giam, rõ ràng vì đói khát nên thực lực của Bạch Táp đã bị suy giảm lớn, nhưng bản lĩnh của nó vẫn khủng khϊếp như thế.
Mắt thấy một giây nữa là Bạch Hổ móc tim, một hiện trường hung án vô cùng đáng sợ sẽ xuất hiện!
Có đứa trẻ giơ móng vuốt giả bộ che mặt, đặc biệt lộ ra một khe hở để nhìn trộm.
Một giây sau đó, móng vuốt của Bạch Táp đã đặt lên tay của người trông trẻ mới, bị bàn tay trông có vẻ vô cùng yếu ớt này nắm được, nắm được, nắm…
Hai con dơi giống y chang nhau cả kinh rớt xuống khỏi tổ của mình, đôi song sinh này rớt cũng vô cùng nhất trí.
Một con rắn xanh khác ực một tiếng, nuốt chửng quả trứng gà lén giấu mà mình đã ngậm rất lâu, vẫn luôn không nỡ ăn xuống.
Xảy ra chuyện gì thế? Sao Bạch Táp lại bắt tay với người trông trẻ mới tới.
Hứa Thu không thể nhịn nổi nữa, còn đang nắn phía trên móng vuốt màu hồng mềm yếu.
Ôi, mềm ghê chưa, xúc cảm lông tơ siêu mượt mà như trong tưởng tượng! Giống như tơ lụa trơn mịn, móng thịt này mềm như kẹo bông gòn khiến cô cũng không dám dùng sức, chỉ sợ nắn một cái nó sẽ móp mất.
Đối xử với trẻ con cần phải tôn trọng như với người đồng trang lứa với mình.
Hứa Thu không nỡ buông móng vuốt nhỏ trong tay mình ra: “Bạn học Bạch, xin hỏi em gọi cô có chuyện gì sao?”
Hệ thống vô cùng thân thiết phiên dịch đồng bộ ý tứ trong lời nói của cô.
Tại sao khi móng vuốt của cậu bé thò ra lại hoàn toàn không chịu khống chế rụt vào trong đệm thịt.
Bạch Táp nhìn móng vuốt bị nắn của mình với vẻ khó tin, lại ngẩng đầu nhìn nhân loại “yếu ớt vô hại” này.
Cậu bé thử vài lần, phát hiện ra mình không có cách nào đả thương được nhân loại trước mặt, cơ thể hoàn toàn không nghe theo sự sai khiến của cậu bé.
Rốt cuộc người trông trẻ mới tới đã làm gì với cơ thể của cậu bé?
Sát tâm của Bạch Táp càng lớn thì dòng điện càng lớn, cuối cùng sau khi đến cực điểm, đôi mắt của cậu bé nhắm liền, đầu nghiêng sang một bên hôn mê mất.
Hứa Thu lập tức hoảng hốt.
“Đợi đã, đợi đã, 008, em ấy sao thế? Bạn học Bạch hôn mê rồi!”
Bác sĩ đang ở đâu?
“Trên hành tinh hoang không có bác sĩ sao? Chúng ta có thể liên lạc với liên bang được không? 008, trước đó mi ra ngoài dò xét bản đồ có tìm được bệnh viện không?”
[Hành tinh hoang không có bác sĩ mà chỉ có đúng một nhà trẻ như vậy, đừng khẩn trương, chắc là nó đói hôn mê thôi.]
Mà một cánh của cỏ bốn lá nhắm thẳng vào “mèo con” đang hôn mê quét tình trạng cơ thể của nó một chút.
[Xin ký chủ không cần lo lắng, cô đút cho nó uống chút sữa dê, qua một khoảng thời gian nó sẽ tỉnh lại thôi.]
Tối hôm qua khi Hứa Thu nghỉ ngơi, 008 vẫn làm việc rất cần mẫn.
Âm thanh máy móc nghe qua vô cùng hào hứng.
[Nói cho ký chủ một tin tốt, trung tâm năng lượng của nhà trẻ này đã bị tôi chính thức dung hợp hoàn tất, sách tranh bách khoa mới đã được kích hoạt, nếu thắp sáng toàn bộ sách tranh tôi sẽ có đủ năng lượng.]
Trái tim của Hứa Thu nhảy chậm nửa nhịp vì thông tin ẩn chứa trong câu nói này.
“Ý của mi là?”
[Mẫu nhà trẻ hành tinh hoang đã mở, xin hãy cố gắng trở thành viện trưởng ưu tú của nhà trẻ, mời chào càng nhiều học sinh hơn! Bồi dưỡng ra những học viên xuất sắc, xây dựng hành tinh hoang trở nên phồn hoa! Để chúng ta xé mở khe hở thời gian trở về thời không thuộc về cô, thiếu nữ!]
[Hệ thống đang quy hoạch lại đường cho ký chủ, bây giờ đang tải bản mở rộng “Khám phá hành tinh hoang” cho ký chủ, bản đồ: Một. Nhà trẻ hành tinh hoang đã mở khóa.]
Chương 9: Tư Liệu Chi Tiết
Mệnh lệnh đơn thuần sẽ khiến người ta sinh ta cảm giác phản nghịch, một hệ thống trí tuệ như 008 đương nhiên sẽ không làm như vậy, cho nên nó đã biến toàn bộ kế hoạch thành hình thức trò chơi. Một mặt là để tương tác với Hứa Thu giúp cô có thể cảm giác được sự quen thuộc và hơi ấm ở thời không xa lạ này, một mặt khác là loại hình thức này thú vị và có cảm giác thành tựu hơn so với nhồi nhét vào não.
Trước mặt Hứa Thu xuất hiện một màn hiển thị ảo chỉ cô mới có thể nhìn thấy.
008 đã giúp cô làm tư liệu về nhà trẻ thành sách tranh mới.
Sách tranh trẻ em trước mắt cho thấy Hứa Thu tổng cộng thu thập được mười đứa trẻ, mỗi một đứa trẻ đều dựa theo số phòng mà tụi đang nhỏ ở hiện tại và mỗi một đứa trẻ đều có tư liệu chi tiết tương ứng.
Phần lớn nội dung tư liệu đều là 008 tìm được trong nhà trẻ, nhưng lúc này cô cũng không có lòng nào đi xem, dù sao mèo con đói đến hôn mê còn đang nằm trong khuỷu tay cô, ai còn lòng dạ nào đi nghĩ mấy cái này nữa.
Hứa Thu lấy một bình sữa dê ra từ kho hàng hệ thống, đỡ mèo con dậy sau đó dùng ngón tay tách mở cái cằm nhỏ đang đóng chặt của đối phương ra một khe hở, cẩn thận rót sữa vào.
Không biết có phải vì đói quá không mà mèo con đã hôn mê mấp máy môi, còn có thể uống sữa ừng ực, chưa qua một lúc đã uống hơn nửa bình.
Chỉ riêng động tác uống sữa này đã khiến tình thương của mẹ của cô bùng nổ, dù sao hình ảnh mèo con uống sữa cũng quá đáng yêu, hơn nữa còn ợ một cái thơm mùi sữa, quả thật là phun sữa cũng đáng yêu.
Trong kho hàng thật sự có vài bình sữa dê nữa nhưng Hứa Thu cũng không dám cho ăn hết trong một lần, cái bình trong tay đã thấy đáy cô nhẹ nhàng vỗ bụng nhỏ của nó, cất bình sữa đi. Nhưng móng vuốt của mèo con lại ôm chặt cái bình thủy tinh trống rỗng, hoàn toàn không chịu buông.
Cho dù đang nhắm mắt cũng không kêu meo meo với cô, nhưng Hứa Thu vẫn không có cách nào nhẫn tâm cướp bình sữa từ trong lòng nó.
Cô cẩn thận đặt nó lên tấm đệm làm bằng lông cừu. Đây là sản phẩm phụ từ cừu nuôi trong nông trường của hệ thống.
Hứa Thu vừa vỗ nhẹ lên cái bụng nhỏ lúc nhô lên lúc hạ xuống của mèo con để giúp đối phương tiêu thực (thật ra chỉ để thỏa mãn nguyện vọng muốn sờ lông mềm của mình mà thôi), lúc này cô mới bắt đầu xem tư liệu về đám trẻ.
Dù sao mỗi một đứa trẻ đều là sự tồn tại độc nhất vô nhị trên thế giới, nếu cô đã gánh vác trọng trách làm viện trưởng vậy chắc chắn phải hiểu tính cách và sở thích của mỗi một đứa trẻ.
Tư liệu mà hệ thống cung cấp rất chi tiết.
Số một: Lị Lị.
Giới tính: Nữ.
Tuổi: Ba tuổi.
Chủng tộc: Hồ tộc.
Nơi sinh: Núi băng đồng tuyết.
Thuộc tính: Hỏa.
Tình trạng sức khỏe: Đói khát.
Năng lực đặc biệt: Phun lửa.
Ảnh chân dung của Lị Lị là một con hồ ly nhỏ vô cùng xinh đẹp với bộ lông màu đỏ giống như một ngọn lửa cực đẹp mắt.
Số hai: Do Vũ.
Giới tính: Chưa phân hóa.
Tuổi: Sáu tuổi.
Chủng tộc: Yêu tộc.
Nơi sinh: Biển Lãng Quên.
Thuộc tính: Thủy.
Tình trạng sức khỏe: Đói khát/ Có xu hướng trầm cảm.
Năng lực đặc biệt: Tấn công bằng sóng âm.
Ảnh chân dung của Do Vũ là một nhân ngư nhỏ, mái tóc màu lam nhạt, đuôi cá cũng cùng màu, rõ ràng vẫn là một đứa trẻ sáu tuổi nhưng đôi mắt lại buồn bã không hề phù hợp với một đứa trẻ chút nào.
Chỉ nhìn ảnh chân dung trên sách tranh hệ thống Hứa Thu đã chẳng hiểu tại sao lại nhớ đến một câu hát: Mưa rơi trên đôi mắt em lại thấm ướt trái tim anh.
Số ba: Bạch Táp.
Giới tính: Nam.
Tuổi: Ba tuổi.
Chủng tộc: Yêu tộc.
Nơi sinh: Thành Mê Thất.
Thuộc tính: Không gian.
Tình trạng sức khỏe: Đói khát.
Năng lực đặc biệt: Lĩnh vực.
Đừng thấy con mèo nhỏ này hung dữ, thật ra chỉ là một bé cưng ba tuổi.
Hứa Thu cúi đầu liếc mắt nhìn con mèo nhỏ với cái bụng nhỏ phập phồng trước mắt, hóa ra là một bé trai đáng yêu, tên Bạch Táp cũng rất dễ nghe, anh hùng hiên ngang, rất hợp với cậu bé.
Số bốn: Hoa Lan
Giới tính: ?
Tuổi: Một trăm tuổi.
Chủng tộc: Đằng tộc.
Nơi sinh: Rừng Sương Mù.
Thuộc tính: Âm.
Tình trạng sức khỏe: Khỏe mạnh.
Năng lực đặc biệt: Ăn mòn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Thu nhìn thấy một đứa trẻ ở trạng thái khỏe mạnh. Đúng rồi, vị trí kế bên số ba quả thật không có nhìn thấy sự tồn tại của đứa trẻ nào cô chỉ nhìn thấy một cây thực vật, một đầu cọc gỗ cắm xuống đất trên đầu còn có một nụ hoa vẫn chưa nở.
Chương 10: Cần Quan Tâm Nhiều
Đám trẻ đói khát sẽ lóe lên đèn đỏ, nhưng nếu khỏe mạnh màn hiển thị sẽ không nhắc nhở.
Nơi ở của đám trẻ có vài đứa là dạng thực vật tương tự với đầu gỗ hoặc là cây trúc, khi đó cô không nghĩ nhiều còn tưởng mười vị trí thật ra chỉ có chín đứa trẻ, bây giờ xem ra nụ hoa còn chưa nở treo trên đầu gỗ đó chắc hẳn chính là đứa trẻ tên Hoa Lan này.
Trẻ em thực vật chỉ cần quang hợp là có thể sống, đây đại khái cũng là nguyên nhân đối phương có thể duy trì sự khỏe mạnh trong một đám trẻ đang rơi vào tình trạng đói khát.
Hơn nữa, một trăm tuổi… có lẽ tuổi của đứa trẻ này còn lớn hơn cả bà nội của Hứa Thu ấy chứ.
Đại khái là vì tuổi thọ của thực vật rất dài và có thực vật tốc độ sinh trưởng vô cùng chậm, nên có khả năng chủng tộc của Hoa Lan một trăm tuổi vẫn còn là một đứa bé.
Hứa Thu nhìn sách tranh nửa ngày, quả thật không tìm thấy mắt mũi của đứa trẻ này trên đầu gỗ này đâu, đại khái là do quá đen đi.
Cô nhấn tiếp vào đối tượng số năm.
Số năm: Châu Nương
Giới tính: Nam.
Tuổi: Mười sáu tuổi.
Chủng tộc: Tinh Linh.
Nơi sinh: Hồ Thiên Điểu.
Thuộc tính: Thủy.
Tình trạng sức khỏe: Đói khát/ Có xu hướng trầm cảm.
Năng lực đặc biệt: Tấn công bằng âm.
Không sai, tuy rằng tên là Châu Nương nhưng đây là một bé trai hàng thật giá thật. Đồng thời cũng là sinh vật sống trong nước, có khả năng Châu Nương là một ngao thành tinh.
Trong ô nhỏ đó của Do Vũ được nước biển màu xanh lấp đấy, rõ ràng chính là sinh vật hải dương chính cống, còn nước trong ao nhỏ của Châu Nương hoàn toàn trong veo, hơi nổi lên màu xanh lục, rõ ràng là sinh vật nước ngọt.
Trong ao của Châu Nương còn có một cái vỏ ngao to, giống như một căn phòng xinh đẹp.
Khi Hứa Thu liếc mắt nhìn cái vỏ ngao đó đóng chặt, nhưng trên sách tranh mà hệ thống cung cấp vỏ ngao lại đang ở trạng thái để mở.
Trên bức tranh này, đứa trẻ tên Châu Nương ngồi ở chính giữa vỏ ngao, đôi mắt trẻ con đang nhìn về phía Hứa Thu.
Nhân ngư nhỏ là trạng thái nửa người nửa cá, còn Châu Nương lại là người duy nhất có hình người mà Hứa Thu nhìn thấy cho đến hiện tại.
Bé trai có ngũ quan đẹp đẽ vô song mặc áo màu xanh nhạt, bên dưới mặc quần màu trắng thoạt nhìn có hơi giống váy dài, đôi chân nhỏ mềm mại gác bên rìa vỏ ngao.
Đường nét gương mặt của cậu bé rất tinh xảo, nhưng vì còn là trẻ con nên nét trẻ con mũm mĩm vẫn rất rõ ràng, trên đầu Châu Nương còn dùng dây màu lục nhạt quấn thành hai bọc nhỏ tròn trĩnh.
Do Vũ vì thiên phú chủng tộc nên hiển nhiên dung mạo vô cùng xuất chúng, nhưng lỗ tai của cậu bé nhọn hoắt cũng có đặc điểm không phải con người rất rõ ràng.
Nhưng Châu Nương quả thật là đứa trẻ hình người ưa nhìn nhất mà Hứa Thu nhìn thấy từ lúc sinh ra cho đến nay, dùng từ siêu đáng yêu để hình dung cũng không hề khoa trương chút nào.
Nhưng tình trạng sức khỏe trầm cảm trên sách tranh của Châu Nương lại rõ ràng có hơi chói mặt. Năm đứa trẻ mà hai đứa trẻ sống dưới nước đều có khuynh hướng trầm cảm, điều này khiến Hứa Thu cũng đau nát tim về sức khỏe tâm lý của lũ trẻ mất.
Số sáu: Mộc Chức.
Giới tính: Nữ.
Tuổi: Mười một tháng.
Chủng tộc: Nhện cái.
Nơi sinh: Miếu thần.
Thuộc tính: Độc.
Tình trạng sức khỏe: Đói khát.
Năng lực đặc biệt: Ngụy trang.
Mộc Chức chính là đứa trẻ xấu nhất trong đám trẻ, không đúng, trẻ con không có xấu chỉ là đối với cá nhân Hứa Thu mà nói cô không thích nhện cho lắm.
Nói đến thuộc tính của Mộc Chức, Hứa Thu cảm thấy danh từ nhện cái này thật sự hợp với cô bé hơn, vì nhìn từ mắt thường Mộc Chức chính là một con nhện nhỏ đầy lông.
Cô bé lớn hơn nhện thường rất nhiều, thể tích đại khái bằng một phần hai mươi Bạch Táp, đại khái cũng chỉ lớn bằng móng vuốt mèo của Bạch Táp mà thôi.
Có lẽ vì sinh ra trong Miếu Thần nên đôi mắt của nhện nhỏ rất trong veo, thậm chí còn khiến người có một loại ảo giác thánh thiện, nhìn rồi lại nhìn như thể đắm chìm trong Phật quang vậy, nhưng thuộc tính độc của cô bé lại khiến người để ý.
Đây chỉ là một bé cưng mười một tháng tuổi được Hứa Thu đánh một vòng trên quyển sách nhỏ, biểu thị cần quan tâm nhiều một chút.
Số bảy: Thanh Sa
Giới tính: Nam.
Tuổi: Sáu tuổi.
Chủng tộc: Rắn.
Nơi sinh: Hoang mạc Tử Vong.
Thuộc tính: Thổ.
Tình trạng sức khỏe: Đói khát.
Năng lực đặc biệt: Ẩn thân.