1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
  4. Tập 10: Cá Empurau (c91-c100)

[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Tập 10: Cá Empurau (c91-c100)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 91: Cá Empurau(1)..

(1) Là một loại cá Mahseer trong họ cá Chép, là một loài cá bản địa ở vùng Đông Nam Á, chúng là đặc sản của Malaysia, nguyên liệu để chế biến thành những món ăn đắt tiền.

Nếu là cá nheo bình thường, có lẽ Triệu Khách không nhìn lấy một cái, nhưng hiển nhiên con cá này không phải, đầu nhọn, lưng lồi mang theo một vài bướu lạc đà, còn có bụng cá phình to, càng hiếm có hơn đây là một con cá sống.

Triệu Khách đưa tay lấy một mảnh vảy trên thân cá xuống, đặt dưới chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, sau khi xác định mùi hương không sai, không nhịn được khen ngợi: “Đồ tốt!”

Triệu Khách nhìn con cá trước mặt, trong mắt cũng hiện ra tia sáng khác biệt, sau khi quan sát cẩn thận một lúc, Triệu Khách hỏi người trung niên: “Ngươi bỏ ra bao nhiêu tiền?”

“Không có tiền, trả bằng một căn nhà nhỏ trong thành phố.”

Lúc người trung niên nói đến giá cả còn hơi bất đắc dĩ, giá cả của con cá này tuyệt đối có thể gọi là giá trên trời, nó quá đắt, nếu không phải hắn ta có mối quan hệ, sợ rằng con cá này sẽ không rơi vào tay hắn ta.

Một căn nhà nhỏ đổi lấy một con cá, đổi lại là người khác, e rằng sẽ nói hắn ta là kẻ điên, nhưng hắn ta biết cái giá này rất đáng giá.

“Kiếm lời rồi! Nếu để doanh nhân giàu có nhìn thấy, con cá này sẽ không đến lượt ngươi.”

Triệu Khách gật đầu, cũng không cảm thấy ngạc nhiên với việc người trung niên dùng căn nhà thế chấp để đổi lấy một con cá.

Trong mắt hắn, con cá hiếm có này đáng giá một căn nhà nhỏ, dù sao cá hoang dã đã thuần túy còn quá khan hiếm, cho dù sau này có được cũng không còn hương vị như vậy.

Triệu Khách dựa theo trọng lượng cá để chuyển đổi, mặc dù con cá cỡ lớn, nhưng ít ra mười năm chỉ được khoảng 7kg, Triệu Khách đoán con cá này khoảng mười ba tuổi, là lúc có chất thịt đỉnh cao.

“Sao nào, con cá này thật sự là cá Empurau, ta không bị lừa chứ.”

Đối với Triệu Khách mà nói, một căn nhà nhỏ không tính là gì, nhưng lại đã móc sạch vốn liếng của vị thực khách này, tất nhiên sẽ rất chú ý.

“Không sai, ngươi rất may mắn, con cá này đúng là cá Empurau, hơn nữa thuộc về nhóm cuối cùng, năm ngoài ta nghe nói bên Malaysia trắng trợn phát triển rộng rãi quả cọ dầu, đã chặt phá rất nhiều cây cối xay gió, e rằng sau này không có cá Empurau nữa.”

Triệu Khách nói đến đây trong lòng cũng không nhịn được tiếc nuối, nhớ lúc trước thấy tin tức này, hắn cũng không nhịn được thầm mắng thật sự phí của trời.

Thật ra, cá Empurau cũng không hiếm thấy ở Malaysida, tên gọi ban đầu của nó là cá Mahseer vàng, không phải là thứ hiếm có gì, mỗi một dòng sông ở Đông Nam Á đều có loại cá này.

Loại cá được gọi là cá Empurau này, cũng chỉ có cá Mahseer vàng sống trong hai vùng nước thượng du và hạ du dòng sông ở Malaysia mới được gọi là cá Empurau.

Loại cá này sẽ ăn quả cối xay gió ở hai bên bờ để lớn lên, trong chất thịt mang theo mùi trái cây đậm đà, chứ không phải mùi tanh của cá sông, đây mới là giá trị lớn nhất của con cá này.

Về phần những con cá nuôi và được đánh bắt ở những chỗ khác, căn bản không được gọi là cá Empurau.

Vì vậy, Triệu Khách mới nói một căn nhà nhỏ đổi một con cá là đáng giá, e rằng trong tương lai sẽ không được ăn loại cá này nữa.

“Quá tốt rồi, ngươi có thể làm không, phụ thân ta muốn ăn cá nhưng hắn ăn cá bình thường sẽ nôn ra, đây là con cá tốt nhất mà ta tìm được, ta muốn trước khi phụ thân ta đi xa có thể ăn một miếng thịt cá thật vui vẻ.”

Khuôn mặt người trung niên rất vui vẻ nhưng nói xong câu cuối cùng đôi mắt lại ẩm ướt, hắn ta biết có lẽ phụ thân không sống được mấy ngày nữa, bác sĩ đã nói cho hắn ta biết dự tính xấu nhất, hiện tại hắn ta cũng không làm được gì, chỉ có thể dốc hết sức hoàn thành chút tâm nguyện cuối cùng của phụ thân.

“Được.”

Triệu Khách gật đầu cũng không bị ảnh hưởng bởi lời nói của người trung niên, ôm cá vào trong bếp, Triệu Khách cẩn thận quan sát con cá này.

Chỉ thấy ánh mắt Triệu Khách dần trở nên nghiêm túc, lấy ra một con dao mới tinh từ trong tủ bếp nhẹ nhàng cắt vào bụng cá, lưỡi dao nhẹ nhàng lướt qua bụng cá một cái đã lấy nội tạng ở bên trong ra.

Lưỡi dao màu bạc khúc xạ ra tia sáng lạnh lẽo ở dưới ánh đèn, nhưng nằm trên tay Triệu Khách lại như tỏa ra sinh mệnh mới, nhanh chóng, trôi chảy, dường như mỗi một dao đều hoàn mỹ như trải qua hơn ngàn lần luyện tập.

“Xì xì xì!”

Vảy cá bị cạo ra nhanh chóng tản ra vô số bọt khí trong dầu, một lớp bột bánh mỳ được bao bọc bên trên nhanh chóng phình lên, nhưng không đợi nó đổi màu đã bị Triệu Khách vét ra, chờ sau khi nguội lại chiên đi chiên lại.

Chờ đến khi vảy cá vàng rực mới được Triệu Khách bày lên đĩa, vảy cá màu vàng kim đặt trên đĩa màu xanh lá cây trông có vẻ phong phú đầy đủ, cẩn thận ngửi còn ngửi được một mùi sữa thơm nhàn nhạt.

“Cạch!”

Một miếng vào miệng xốp giòn thơm ngọt, trong mùi sữa này còn mang theo mùi trái cây êm dịu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy món ăn này được làm từ vảy cá, e rằng không ai tin thứ đang ăn trong miệng chỉ là vảy cá.

Sau khi cho lão gia tử ăn mấy miếng, người trung niên vui vẻ nói: “Ăn, ăn.”

Chương 92: Cá Empurau (2)..

Tuy nhìn lão gia tử có vẻ hơi ngây ngốc nhưng hắn ta có thể cảm nhận được sau khi phụ thân ăn xong vẻ mặt cũng hơi thay đổi, không nhịn được trong lòng càng mong chờ món ăn tiếp theo.

Nhưng hình như Triệu Khách không định tiếp tục làm món ăn tiếp theo, mà lấy ra nguyên liệu nấu ăn khác bắt đầu nhanh chóng cắt ra, kể cả nấm núi và măng mua về trước đó đều bị lưỡi dao của Triệu Khách nhanh chóng cắt thành miếng, nhét thẳng vào trong bụng cá, cho đến khi nhét đầy bụng cá mới đóng kín vết cắt.

Bắt đầu dùng từng lớp muối ăn phủ lên toàn bộ con cá, sau khi gõ thấy chắc chắn rồi, trực tiếp bỏ vào lò nướng sau lưng.

Hành động này khiến người trung niên cảm thấy đau lòng, đây là cả một con cá đó, đủ để làm một bữa tiệc toàn cá rồi, nhưng Triệu Khách dứt khoát trực tiếp ném hết vào lò nướng, vậy có phần quá lãng phí.

Hơn nữa, phủ lên một lớp muối dày như vậy, còn có thể ăn con cá này được sao? Đừng để đến khi ăn lại biến thành cá muối?

Tuy trong lòng còn có nghi ngờ nhưng người trung niên cố nhịn xuống không hỏi, không phải không dám, mà là tin tưởng tài nấu nướng của Triệu Khách.

Đến bây giờ hắn ta còn nhớ rõ hương vị được nếm ở đây vào năm ngoài, còn có thể cảm nhận được vị ngon lưu lại nơi đầu lưỡi, chưa chắc đã tìm được một vị đầu bếp khác có tài nghệ giống thế này trong toàn bộ tỉnh H.

“Còn chưa xong à?”

Thấy thời gian đã qua nửa tiếng mà Triệu Khách vẫn chưa có ý lấy ra khỏi lò nướng, người trung niên không nhịn được hơi lo lắng.

“Chờ chút.”

Triệu Khách không để ý đến hắn ta, lấy ra một ấm Hạnh Hoa tửu ngâm trong nồi nước nóng, bình rượu này do Triệu Khách tự ủ, đã niêm phong được khoảng ba đến năm năm, vốn giữ lại cho mình uống.

Nhưng món ăn hôm nay quá đặc biệt, Triệu Khách nghĩ tới nghĩ lui chỉ có vò rượu này mới xứng với món ăn hôm nay, lúc mở vò rượu ra, một mùi thơm nhàn nhạt lập tức tỏa ra khiến người ngửi muốn say, ngay cả lão gia tử ngây ngốc cũng không nhịn được nhìn sang.

“Đinh!”

Lúc này nghe thấy tiếng nhắc nhở của lò nướng, hắn lấy con cá ra khỏi lò nướng, chỉ thấy phần muối ăn trắng như tuyết bên ngoài đã bị nướng đến hơi vàng.

Thấy thế, trái tim người trung niên lập tức treo lên cao.

Chỉ thấy Triệu Khách cầm dao gõ nhẹ vào con cá, đập ra vỏ muối ở bên trên, vỏ muối đã vào trạng thái cổ định có thể nhẹ nhàng lấy xuống.

Sau khi gỡ vỏ muối xuống, chỉ thấy toàn bộ con cá Empurau nằm ở bên trong tỏa ra mùi trái cây nồng nàn.

Cắt da cá ra, thớ thịt trắng mịn tinh tế với vân hồng còn có sức hấp dẫn hơn cả những thứ được gọi là thịt bò Kobe.

Đặt thịt cá vào trong đĩa, không cần bất kỳ thứ gia vị nào thêm vào, chỉ dùng chổi nhúng vào trong rượu đã được làm ấm, nhẹ nhàng phết một lớp ở trên thịt, sau đó mùi rượu và mùi trái cây hòa quyện vào nhau, mùi hương này khiến người trung niên không nhịn được nuốt nước bọt.

Sau khi mang đĩa lên, người trung niên đưa thịt cá đến bên môi phụ thân trước, nhẹ nhàng đút cho phụ thân ăn.

Sau khi lão gia tử ăn miếng cá này, trong đôi mắt vốn đục ngầu cũng hiện ra ánh sáng, cảm giác trơn mịn như đậu hũ, mùi trái cây và mùi rượu cũng không che giấu sự tươi ngon của con cá này, ngược lại còn làm nổi bật đến cực hạn.

Chỉ thấy lão ra gia tử run lẩy bẩy nâng hai bàn tay đang rũ xuống lên, tự mình cầm đũa gắp thịt cá trong đĩa vào trong miệng.

Cẩn thận thưởng thức hương vị tươi thuần mềm mại này, có lẽ trong khoảnh khắc đó hương vị này vĩnh viễn in dấu vào trái tim lão nhân.

Người trung niên thấy thế cũng vui mừng, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Khách, mừng như điên nói: “Ăn, ăn rồi.”

Thấy trong ánh mắt ngu dại của lão gia tử dần hiện ra tia sáng, ánh mắt chuyên tâm của Triệu Khách dần bình tĩnh lại, sự hài lòng của mỗi một vị thực khách là một loại thành tựu dành cho hắn.

Nếu trên thế giới có một loại thuốc có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ, Triệu Khách tin tưởng loại thuốc này tên là món ăn ngon.

Đối với hắn mà nói, phát huy mỗi một món ăn đến cực điểm là thành tựu lớn nhất với hắn.

Lúc này, chỉ thấy lão gia tử cố gắng gắp thịt cá trong đĩa rồi đặt vào trong bát của người trung niên, trong tích tắc đó thời gian như quay ngược lại, người trung niên như thấy lúc mình còn nhỏ ngồi trên bàn ăn với phụ thân, phụ thân đã gắp miếng thịt kia đặt vào trong bát của hắn ta.

“Ăn, ăn, ăn cá.”

Ánh mắt lão gia tử nhìn chằm chằm vào người trung niên, cố hết sức nói.

Nghe được câu nói này, người trung niên đã gần năm mươi tuổi nhìn thịt cá trong bát, vẻ mặt tươi cười, “Phụ thân, con ăn, con ăn.”

Chỉ thấy người trung niên cúi đầu, nghẹn ngào gắp miếng cá vào trong miệng mình, có lẽ hắn ta không thể nếm được vị ngon của con cá, nhưng tình thương của phụ thân vẫn khiến trong lòng hắn ta cảm thấy đây là món cá ngon nhất.

Nhìn đứa con đã hói đầu của mình, trong mắt lão nhân hiện ra vẻ yêu chiều, sau khi nhẹ nhàng đặt đũa xuống thì không nâng lên nữa…

Chương 93: Đỉnh cao trù đạo..

Lưỡi dao nhẹ nhàng cắt dọc theo mép cá, trong mùi thơm thịt cá còn mang theo mùi hương quả cối xay gió rất nồng nàn, hàm răng nhẹ nhàng nhai thịt cá trong miệng, sau khi cẩn thận cảm nhận hương vị biến hóa trên đầu lưỡi, Triệu Khách yên lặng đặt bộ đồ ăn trong tay xuống.

Lão nhân đã qua đời, đến cuối cùng trên mặt còn mang theo nụ cười, ra đi rất thanh thản.

Vào ba mươi phút trước, người trong nhà tang lễ đã đưa hắn ta lên xe, người trung niên kia liên tục nói xin lỗi nhưng Triệu Khách cũng không trách hắn ta, mà đưa hũ tro cốt ở trên lầu cho hắn ta, coi như tái chế đồ rác rưởi.

Nhớ lại nụ cười cuối cùng trên mặt lão nhân, nụ cười đó rất bình thản, rất thỏa mãn.

Không biết vì sao Triệu Khách đột nhiên cảm thấy thịt cá trong miệng như mất đi hương vị, Triệu Khách nhớ kỹ lần trước đã cảm nhận loại cảm giác này một lần, đó là khi hắn mới bắt đầu học nấu ăn.

Đó là một tác phẩm rất tồi tệ vậy mà hắn còn rất đắc ý, cho đến khi nếm thử đồ ăn do lão sư làm, lại ăn đồ tự mình làm, ngược lại hắn đã mất đi vị giác với đồ ăn.

“Đỉnh cao trù đạo, vạn vật làm đồ ăn.”

Nghĩ đến đây, đôi mắt Triệu Khách mở ra, sâu trong mắt không phải vẻ mất mát, ngược lại còn có sự hưng phấn khó mà diễn tả.

Lấy ra Vạn thực sách từ trong sách tem, nhìn quyển sách cổ đã ố vàng, nhớ kỹ bên trong có một loại phương pháp rất đặc biệt, có thể rút ra vạn vật làm nguyên liệu nấu ăn.

Lúc ở âm phủ, vì thời gian quá gấp rút nên hắn chỉ vội vàng nhìn lướt qua, chứ không thật sự tìm hiểu.

Cách đây không lâu, lúc hắn tận mắt thấy lão nhân qua đời, nụ cười trên mặt đó bao hàm quá nhiều thứ, không chỉ sự vui vẻ với đồ ăn ngon, càng nhiều hơn là một loại tình cảm vượt xa đồ ăn ngon.

Cảm giác đánh sâu vào tâm hồn kia khiến Triệu Khách lập tức nhận được sự dẫn dắt rất lớn, cẩn thận lật xem bản Vạn thực sách trên tay.

“Ngay ở đây!”

Lúc này, ánh mắt Triệu Khách sáng lên nhìn chằm chằm hai chương cuối cùng trong Vạn thực sách, bên trong ghi chép hai loại năng lực rất đặc thù.

Một loại là Nhiếp nguyên thủ, một loại là Thông thiên nhãn.

Muốn học được Vạn thực sách thì phải có hai loại năng lực này, Nhiếp nguyên thủ dùng để thu lấy linh tính trong vạn vật, còn Thông thiên nhãn là nhãn thuật nhất định phải có, nếu không hắn sẽ không nhìn ra được linh tính, càng đừng nhắc đến việc thu lấy như thế nào.

Trong Vạn thực sách có phương pháp và khẩu quyết luyện tập hai loại phương pháp này, nhưng tài liệu cần đến đều rất kỳ quái, trận pháp Tứ Tượng chi địa được khắc họa trong Vạn thực sách có thể tu tập Nhiếp nguyên thủ.

Nhưng muốn tìm ra nơi này, đầu tiên phải có nhãn thuật Đạo gia như Thông thiên nhãn, Triệu Khách vô cùng sốt ruột xem tiếp, đợi sau khi thấy cách tu luyện Thông thiên nhãn, sắc mặt lại cứng đờ, trong chốc lát như có một chậu nước lạnh đổ xuống từ đỉnh đầu, khiến hắn lạnh thấu tim.

Thấy cái gọi là cách tu luyện này, khóe miệng Triệu Khách không nhịn được giật giật, đây là muốn hắn nhập đạo xuất gia, tìm nơi non xanh nước biếc vùi đầu khổ tu, điểm chết người nhất là trong đó nhắc đến yêu cầu phải nhắm mắt ba năm dùng tiên vụ rửa mắt.

“Thật sự không đáng tin!”

Triệu Khách cười khổ lắc đầu, nghĩ đến Trù Tam Điên đã nói người viết bản Vạn thực sách này là một đạo sĩ vô danh, hiển nhiên thuở nhỏ vị đạo sĩ này khổ tu, có thể tu ra Thông thiên nhãn, chắc chắn không phải nói chơi.

Hắn nào có sức lực đó, càng không có thời gian như thế, quan trọng là nhắm mắt ba năm, lúc hắn tiến vào không gian khủng bố cũng nhắm mắt lại, e rằng có chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Hiển nhiên con đường này không được, nhưng đường này không được không có nghĩa không có cách khác thay thế, nghĩ đến đây Triệu Khách lại gọi sách tem của mình ra.

Lật đến danh sách đổi ở một trang cuối cùng, cẩn thận nhìn xem bên trên có loại tem nào giống với Thông thiên nhãn không.

“Leng keng…”

Ngay lúc Triệu Khách đang tập trung lật xem, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng chuông cửa, Triệu Khách cau mày nhanh chóng đóng sách tem lại.

“Ca, ta đưa rau đến rồi.”

Chỉ thấy Trương Lỗi đứng ở ngoài cửa cũng không đi vào ngay, mà trước tiên sắp xếp tốt số rau xanh mang đến cho Triệu Khách vào trong giỏ.

“Vào đi.”

Triệu Khách gật đầu, ra hiệu Trương Lỗi đi vào, chỉ thấy sau khi Trương Lỗi nhanh chóng sắp xếp gọn gàng, thỉnh thoảng ánh nhìn nhìn thoáng qua Triệu Khách, luôn có vẻ muốn nói lại thôi.

Tuy Triệu Khách híp mắt nhưng trong lòng như gương sáng, Triệu Khách đã nhìn rõ ràng vẻ mặt của Trương Lỗi.

“Ca, đã sắp xếp rau xong rồi, nếu không có chuyện gì thì ta đi đưa cho nhà tiếp theo.” Trương Lỗi nói xong muốn đi.

“Đợi chút!”

Lúc này, Triệu Khách gọi Trương Lỗi lại, chỉ thấy Triệu Khách đi ra sau bếp: “Trời lạnh như vậy, ăn mì trước rồi lại đi.”

“Ồ! Được được…”

Trương Lỗi nghe vậy vẻ mặt trở nên kỳ quái, nhưng vẫn kiên trì ngồi xuống trước mặt Triệu Khách, đây là một bát mì đơn giản như lần trước, dưới đáy có rắc hành lá rau thơm, một thìa giấm trắng, một thìa xì dầu, một chút nguyên liệu, hai quả trứng chần.

Chương 94: Đỉnh cao trù đạo (2)..

Nhìn bát mì trước mặt, Trương Lỗi không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi cầm đũa bắt đầu ăn, nhưng sau khi ăn được một nửa, Trương Lỗi chậm rãi ngẩng đầu cẩn thận nhìn Triệu Khách, dường như do dự một lúc lâu mới nói: “Ca, hôm qua ngươi… Ngươi không sao chứ.”

“Hôm qua?”

Đầu tiên Triệu Khách ngẩn ra nhưng nhanh chóng hiểu rõ, Trương Lỗi nói đến hôm qua là thời gian trong hiện thực, cũng là đêm hôm trước hắn tiến vào không gian khủng bố.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Khách khẽ thay đổi, biết vì sao Trương Lỗi lại tỏ ra kỳ quái như vậy, Triệu Khách nghĩ vậy cố gắng làm giọng mình chậm lại: “Sao thế, không phải hôm qua rất bình thường à??”

“Không phải… Là… Ta… Được rồi, ta đi đây.”

Trương Lỗi nói xong đứng lên muốn đi ra ngoài, bước chân hốt hoảng hình như nhanh hơn rất nhiều, một phát mở cửa phòng ra, ngay lúc định đi ra ngoài lại có một bàn tay đặt lên trên vai Trương Lỗi.

Thấy thế, trái tim Trương Lỗi đột nhiên căng thẳng như có một bàn tay đang bóp chặt cổ họng hắn ta, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Chậm rãi quay đầu lại chỉ thấy Triệu Khách đứng ở sau lưng hắn ta, ánh mắt lạnh lùng khiến Trương Lỗi cảm thấy da đầu mình tê dại, đột nhiên thấy rất hối hận vì sao hôm nay hắn ta còn muốn đi đưa rau.

“Ngươi đã quên cầm chìa khóa ba lần.”

Triệu Khách mỉm cười với Trương Lỗi, một tay đưa chìa khóa mà Trương Lỗi để quên trên bàn cho hắn ta.

Thấy Triệu Khách đưa chìa khóa cho hắn ta, Trương Lỗi ngơ ngác cố gắng nở một nụ cười, chỉ có điều Trương Lỗi không biết da mặt hắn ta đang cứng ngắc, lúc này cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Cảm ơn ca, ta… Ta đi đưa rau.”

Sau khi nhận lấy chìa khóa, Trương Lỗi sải bước đi về phía xe xích lô của mình, sau khi chậm rãi lái xe rời khỏi nhà Triệu Khách, vẻ mặt Trương Lỗi mới chậm rãi thả lỏng, quay lại thấy Triệu Khách còn đứng ngoài cửa tiệm nhìn mình. Trương Lỗi thấy thế, khóe môi giật giật, vội vàng lái xe nhanh chóng rời đi.

“Ừm, rốt cuộc hắn thấy cái gì?”

Tuy Triệu Khách không nghĩ ra nhưng trong lòng cũng có chút suy đoán, hai ngày trước khi tiến vào không gian khủng bố, nhân cách của hắn hoàn toàn ở trạng thái ngủ say, Triệu Khách cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo tính cách của mấy người kia, tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.

Sau khi quay về cửa tiệm, Triệu Khách bỏ tất cả nguyên liệu nấu ăn vào trong sách tem, bao gồm cả con cá Empurau mới ăn chưa được một phần mười kia.

Hắn lấy tấm danh thiếp của Vương Na từ trong ngăn kéo, nhìn kỹ tấm danh thiếp này, nói thầm: “Xem ra, trước khi tiến vào không gian khủng bố tiếp theo, mình phải đi làm kiểm tra rồi.”

Giữa trưa ngày hôm sau, Triệu Khách tỉnh lại từ trong quan tài, mở tủ quần áo của mình ra, đổi sang một bộ đồ lịch sự nhưng khá thoải mái.

Áo sơ mi màu nâu ôm sát vào làn da Triệu Khách, khiến dáng người thon dài của Triệu Khách càng gọn gàng hơn, hai cúc áo ở ngực mở ra, mơ hồ thấy được đường cong cường tráng mạnh mẽ, lấy ra kính râm đeo lên mặt.

Đôi giày da bóng loáng phát ra từng tiếng bước chân cộp cộp, nhấc chân ngồi lên xe gắn máy.

“Ong ong…”

Tiếng động cơ trầm thấp vù vù khiến rất nhiều người đi đường xung quanh liên tục liếc nhìn, chỉ thấy mũi chân Triệu Khách nhẹ nhàng giẫm lên hộp số.

“Tít tít tít tít tít…”

Chỉ thấy chiếc xe gắn máy đã sắp báo hỏng kia phun ra một luồng khói đen rồi chậm rãi khởi động, nhưng thân xe run rẩy thật sự khiến người ta nghi ngờ liệu chiếc xe gắn máy này có đột nhiên tan ra thành từng mảnh hay không.

“Phì, nếu không biết, lão tử còn tưởng hắn đang lái Harley chứ?”

Nhìn theo bóng lưng Triệu Khách đi ra, một người dân không nhịn được nhổ nước bọt, khinh bỉ nói.

“Tút tút tút…”

Tiếng động giống với máy kéo vang lên cũng không quá chói tai trong khu thành phố phồn hoa, nhưng thỉnh thoảng nhả ra một làn khói đen vẫn hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Lúc hắn mua căn nhà ở ngoại ô đã được chủ nhà tặng kèm chiếc xe gần máy gần như sắp báo hỏng này.

Dựa theo lời giải thích rất khiêm tốn của chủ xe, chiếc xe gắn máy này đã có tuổi đời khoảng tám năm, nhưng Triệu Khách nhìn thế nào cũng cảm thấy trên cơ bản chiếc xe này có thể báo hỏng luôn rồi.

Dừng xe xong, Triệu Khách nhìn tòa nhà trắng tinh trước mặt, Triệu Khách không nhịn được thở sâu, nếu có thể hắn thật sự không muốn đến gần nơi khiến hắn cảm thấy chán ghét.

Nhưng không thể trì hoãn bệnh tình của mình thêm nữa, Triệu Khách biết những tên kia tuyệt đối không tổn thương hắn, nhưng vừa nghĩ đến hắn có thể rơi vào trạng thái mất trí nhớ bất cứ lúc nào, chờ sau khi hắn tỉnh lại hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đã làm cái gì?

Tình huống không biết làm sao, hoàn toàn không chịu sự khống chế này khiến Triệu Khách cảm thấy đau đầu.

Bởi vì từng có hẹn với Vương Na, lúc Triệu Khách tìm nàng khám bệnh không cần xếp hàng đăng ký, cứ đến thẳng phòng khám bệnh ở trên tầng ba.

Vương Na là chuyên gia về bệnh tâm thần ở bệnh viện này, nhưng trừ khi có những bệnh lý thuộc loại rất khó giải quyết, Vương Na sẽ không can thiệp vào những bệnh tâm lý bình thường.

Vì vậy lúc trước Triệu Khách đến đây, phòng của Vương Na thường không có những bệnh nhân khác.

Chương 95: Ngươi từng giết người!..

Nhưng hình như hôm nay là một ngoại lệ, sau khi Triệu Khách đi lên lầu phát hiện có một nam nhân trung niên ngồi chờ ở bên ngoài, trong tay còn cầm phiếu đăng ký, hình như đã đợi được một lúc.

Thấy thế, Triệu Khách không đi thẳng vào mà lựa chọn ngồi bên cạnh chờ đợi.

“Xin chào!”

Sau khi Triệu Khách ngồi xuống, đầu tiên nam nhân kia đánh giá Triệu Khách một chút, nở nụ cười thân thiện chào hỏi Triệu Khách, tiện tay đưa tờ báo mà mình đã mở ra mấy trang cho Triệu Khách.

“Phía trước có một người, có lẽ cũng sắp ra rồi, ngươi phải đợi thêm chút nữa.”

Cách nói chuyện của người trung niên này cho người ta cảm giác rất thân thiết, cách ăn mặc cũng lộ rõ phong cách của một doanh nhân, thoạt nhìn đúng chuẩn phong cách của một người thành công.

Nhưng Triệu Khách không nhận tờ báo trên tay hắn ta, lắc đầu tỏ vẻ mình không cần.

Người trung niên thấy Triệu Khách không nhận lấy, dứt khoát đặt tờ báo trên tay xuống, sau khi đánh giá Triệu Khách một lúc, cười nói: “Hình như ngươi là đầu bếp!”

Triệu Khách nghe vậy hơi ngạc nhiên, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi quần áo một chút, hắn là một người thích sạch sẽ, dù là quần áo trên người hay lông tóc đều không dính quá nhiều mùi khói dầu.

“Ha ha, cũng không phải ngửi được mùi hành lá mới có thể kết luận được nghề nghiệp của ngươi.” Hình như đối phương đoán được suy nghĩ của Triệu Khách, đưa tay về phía Triệu Khách nói: “Xin chào, ta tên là Trương Tử Dương, là Giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng trong công ty tín dụng Thành Tín, công ty chúng ta có rất nhiều dự án quản lý tài chính, bảo hiểm, đầu tư và dự án cho vay khá tốt, nếu cần có thể đến tìm ta.”

Triệu Khách cau mày, mặc dù biết trong cách nói chuyện của đối phương ẩn chứa rất nhiều tiểu xảo, nhưng phải nói rằng cách nói chuyện này khiến người khác thấy rất dễ chịu, vẻ mặt Triệu Khách ôn hòa, đưa tay ra nói: “Có thể nói xem vì sao ngươi phát hiện ta là đầu bếp không?”

Trên khuôn mặt gầy gò của Trương Tử Dương nở nụ cười thần bí, chỉ vào ngón tay Triệu Khách, nói: “Rất đơn giản, mặc dù trên người ngươi không nặng mùi khói dầu như đầu bếp, nhưng tay ngươi đã bán đứng ngươi.”

Triệu Khách cong môi mỉm cười, lập tức hiểu rõ vì sao đối phương biết được nghề nghiệp của hắn.

Hắn nhìn ngón tay, tuy ngón tay dài mảnh nhưng cũng không có cảm giác khô gầy, ngược lại mỗi ngón tay đều đầy đặn.

Nếu nhìn kỹ không khó phát hiện trên ngón tay giữa và ngón tay vô danh có một vài vết sẹo không đáng chú ý.

Những vết sẹo này là vết thương mà hắn để lại khi luyện tập cách dùng dao, trên cơ bản đã không thấy được nữa, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện những vết sẹo rất nhỏ bé kia.

Nhưng rất ít người có thể quan sát được vết sẹo này, cho dù quan sát được, bình thường cũng không ai liên tưởng hắn với nghề đầu bếp.

Đối phương chỉ đánh giá hắn một chút đã có thể nhanh chóng quan sát được vết sẹo không đáng chú ý, từ đó nhận ra nghề nghiệp của hắn, sức quan sát này thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên.

“Sức quan sát của ngươi rất nhạy bén, tin tưởng năng lực làm việc của ngươi cũng rất giỏi.” Ánh mắt Triệu Khách lại đánh giá Trương Tử Dương một lần nữa, đồng thời khen ngợi.

“Ha ha ha, bình thường thôi.”

Trương Tử Dương nhếch môi cười, đột nhiên đưa tay một phát bắt được cánh tay Triệu Khách, giọng nói trở nên trầm thấp, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, khẽ nói: “Ngươi từng giết người!”

Câu nói đột ngột khiến đồng tử của Triệu Khách co rụt lại nhưng nhanh chóng thả lỏng, nhẹ nhàng đẩy tay Trương Tử Dương ra nói: “Ta không thích mấy trò đùa thế này.”

Sau khi nghe Triệu Khách nói vậy, vẻ mặt Trương Tử Dương càng nghiêm nghị hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách nói: “Không! Ngươi từng giết người, ánh mắt vừa rồi của ngươi đã bán đứng ngươi, ngươi không chỉ từng giết người, còn không phải một người!”

Không đợi Triệu Khách mở miệng, ánh mắt Trương Tử Dương rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Khách, khẽ nói: “Ta cũng từng giết người, còn không phải một người, tối hôm qua ta vừa giết mấy chục triệu người.”

Chỉ thấy Trương Tử Dương nói xong, vẻ mặt nghiêm túc lại nở một nụ cười như tên trộm, bàn tay siết lại thành nắm đấm, làm thành dấu hiệu mà mấy nam nhân đều hiểu.

“Ha ha ha ha, bị dọa rồi à.” Trương Tử Dương nhếch môi cười ha hả, hắn ta cười rất to, trong cả hành lang đều nghe được tiếng cười của Trương Tử Dương.

“Ha ha ha ha, giết nhiều hơn ngươi, nhiều hơn ngươi!!”

Trương Tử Dương ngồi dưới đất chỉ vào Triệu Khách, trên mặt đang cười, nhưng giọng nói như đang tuyệt vọng gào thét.

Lúc này cửa phòng khám bệnh mở ra, chỉ thấy Vương Na và một nữ nhân khác bước nhanh ra.

Thấy Trương Tử Dương đã nằm rạp trên mặt đất cười như điên, nữ nhân đi theo bên cạnh Vương Na bước nhanh về phía trước, một tay ôm lấy Trương Tử Dương.

“Đừng cười, đừng cười, ngươi còn chưa điên đủ à!”

“Suỵt!”

Trương Tử Dương đưa tay che miệng nữ nhân, đồng thời làm ra động tác im lặng, ánh mắt cẩn thận đánh giá xung quanh, khẽ nói: “Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện, nơi này rất nguy hiểm, đừng nói!”

“Ngươi có thể suy nghĩ về phương án mà ta đã nói, những loại thuốc kia có thể tạm thời kiếm chế bệnh tình của hắn, nhưng cũng khiến bệnh tình của hắn nặng hơn, nếu có thể vẫn nên nằm viện điều trị.”

Chương 96: Ngươi từng giết người! (2)..

Sau khi Vương Na nói xong, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách lập tức sáng ngời, đi lên trước nói: “Ngươi đã tới rồi, đi vào với ta, vừa hay chỗ ta có một vài thứ có thể giúp ngươi.”

Triệu Khách nghe vậy chậm rãi đứng lên, khóe môi giật giật, bình tĩnh thu hồi con dao găm trên tay vào trong sách tem, ánh mắt nhìn Trương Tử Dương ngồi dưới đất.

Trong tích tắc ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Trương Tử Dương, sự sợ hãi sâu trong mắt Trương Tử Dương khiến Triệu Khách cau mày, sải bước đi qua bên cạnh hắn ta.

“Ngồi đi!”

Đóng cửa lại, Vương Na mời Triệu Khách ngồi xuống, đồng thời rót một cốc nước cho Triệu Khách.

“Người kia là…” Triệu Khách chỉ ra bên ngoài.

Vương Na hơi bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Tinh thần hắn chịu sự kích thích nghiêm trọng, lúc bình thường còn tốt, nhưng cứ chịu kích thích là biến thành dáng vẻ kia, thật ra bệnh này khá dễ trị, có điều người thân không đồng ý cho nhập viện trị liệu, mà áp dụng cách trị liệu bảo thủ, thời gian lâu dài sẽ rất nguy hiểm.”

Vương Na cũng không giấu giếm điều gì với Triệu Khách, mặc dù vị Trương Tử Dương ở bên ngoài kia là một Giám đốc chăm sóc khách hàng, nhưng dựa vào sức quan sát hơn người và tài ăn nói để nâng cao thành tích, thật sự là cây rụng tiền của công ty bọn họ.

Nghe nói, chỉ phần trăm thu nhập mỗi tháng đã đạt đến mấy trăm vạn, cũng được coi là một tinh anh trong công việc.

Nhưng có một vài lúc năng lực đặc biệt cường đại thường là con dao hai lưỡi, người vừa rồi là lão bà của hắn ta, bởi vì Trương Tử Dương thường xuyên bận công việc, nàng ăn chơi trong quán bar nhiều, tất nhiên sẽ xuất hiện tình huống vượt quá giới hạn.

Dù nàng cố hết sức che giấu nhưng Trương Tử Dương chỉ cần đối mặt đã nhận ra vấn đề, không chỉ biết nàng vượt quá giới hạn, còn biết nàng giấu hắn ta đi phá thai.

Kết quả… Đã biến thành dáng vẻ hiên tại.

“Ôi, cũng là một người số khổ.”

Vương Na nói xong lời cuối cùng không nhịn được thấy bất đắc dĩ, đương nhiên vẫn không quên nhắc nhở Triệu Khách: “Đúng rồi, ngươi biết chuyện này là được rồi, không được nói ra ngoài đấy.”

“Ngươi cảm thấy ta là người thích đi buôn chuyện với người khác sao?”

“Dĩ nhiên không phải! Vì vậy ta mới nói cho ngươi biết, nếu không một mình ta luôn giữ nhiều chuyện như vậy, sớm muộn gì cũng biến thành bệnh nhân tâm thần.”

Khuông mặt Triệu Khách đen xì, trên thực tế đây không phải lần đầu tiên hắn bị Vương Na coi là thùng rác để tâm tình hết mọi chuyện.

Tuy Vương Na rất chắc chắn nhưng Triệu Khách vẫn không nhịn được dò hỏi: “Ngươi xác định hắn thật sự bị điên rồi?”

Nghĩ đến hành động vừa rồi của Trương Tử Dương, cùng ánh mắt khác lạ của hắn ta vào lúc cuối cùng, không biết hắn quá đa nghi hay không, luôn cảm thấy tên này không hề điên.

“Không thể nói là điên nhưng cũng không khác là bao, hắn phải chịu kích thích tinh thần cực lớn, cộng thêm nhà hắn cứ khăng khăng với cách trị liệu bảo thủ, ta đoán chẳng khác là bao.”

Chỉ thấy Vương Na vừa nói vừa lấy tài liệu từ trong túi hồ sơ đưa cho Triệu Khách, đồng thời đặt một lọ thuốc ở trước mặt Triệu Khách nói: “Đây là thuốc mới được nghiên cứu chế tạo ở trong nước, đã trải qua thí nghiệm công dụng, có hiệu quả rất tốt.”

Vương Na lấy ra một viên từ trong lọ thuốc, đưa cho Triệu Khách: “Uống đi, vị hoa quả có hiệu quả an thần rất tốt, ngươi…”

Vương Na còn chưa nói hết câu đã thấy Triệu Khách đột nhiên túm lấy cổ tay nàng, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt quyến rũ âm nhu nhìn chằm chằm vào mắt Vương Na: “Tiểu muội muội, bắt được ngươi rồi!”

Nói xong chỉ thấy Triệu Khách thè lưỡi liếm khóe mỗi một cái, tay còn lại nhanh chóng túm lấy.

Dưới bức tường cao đổ nát, ánh nắng xuyên qua hành lang chiếu xuống mặt đất tạo ra màu sắc rực rỡ như lưu ly, cẩn thận lắng nghe có thể nghe được tiếng hát tốt lành truyền ra từ trong giáo đường.

Thỉnh thoảng có chim chóc hót vang trên tán cây cao lớn yên bình, ôn hòa.

“Cộc cộc cộc…”

Dưới ánh mặt trời vang lên từng tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng động càng ngày càng gần như ở ngay bên tai, nhưng cẩn thận lắng nghe lại như rất xa xôi.

“Triệu tiên sinh, ngươi thấy cái gì?”

Một giọng nói rất nhẹ nhàng vang lên bên tai, dường như là câu hỏi phát ra từ sâu trong đầu hắn, khiến Triệu Khách vô thức nghe theo sự dẫn dắt của giọng nói này, bắt đầu quan sát xung quanh.

“Không nhìn thấy cái gì hết!”

“Vậy ngươi nghe được cái gì?”

“Tiếng bước chân!”

Tiếng ca hát vang lên bên tai càng lúc càng lớn, nhưng điều kỳ quái là tiếng bước chân của hắn cũng trở nên rõ ràng hơn.

Cộc cộc cộc…

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đột nhiên Triệu Khách mơ hồ thấy một cái bóng mờ ở trước mặt, bóng người này bao trùm trong tia sáng u ám khiến Triệu Khách không thể nhìn rõ bóng dáng của nàng, nhưng điều khiến Triệu Khách có một ấn tượng sâu sắc đó là nàng đi một đôi giày đỏ tươi.

“Đừng đi!!”

Thấy thế, Triệu Khách sải bước đuổi theo, căn phòng rách nát xung quanh không ngừng thay đổi, Triệu Khách dốc hết sức đuổi theo, nhưng cứ đuổi rồi lại đuổi, bóng dáng tiểu nữ hài kia đã biến mất không thấy gì nữa.

Xung quanh là một rừng cây u ám, tình cảnh trước mắt như đã từng quen biết khiến Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, xoay người quay về, nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn.

“Nơi này là!!”

Chương 97: Ta tên Lôi Mẫu..

Trước mắt là một cánh cửa sắt gì sét, một tòa giáo đường đã rách nát, chữ viết trên bảng số bên cạnh cánh cửa đã mơ hồ không thấy rõ lắm, nhưng Triệu Khách vẫn có thể nhận ra trên đó viết mấy chữ “viện phúc lợi Bellis”.

“Ầm ầm!!”

Lúc này trên bầu trời vang lên một tiếng sấm nặng nề, một tia sét chiếu sáng bầu trời như ban ngày, khiến mọi thứ trước mắt được chiếu sáng trong tích tắc.

Đồng tử Triệu Khách co rụt lại, bảy bóng người đứng trước cổng chính giáo đường, bóng người rất mơ hồ, đang đứng ở phía đối diện vẫy tay với hắn như đang tạm biệt hắn.

“Là các ngươi!”

Triệu Khách bước tới, hai tay nắm chặt lấy song sắt muốn nhìn thật kỹ, nhưng chỉ thấy bảy bóng người này dần lùi từng bước vào bóng tối, biến mất trong giáo đường rách nát kia.

“Không! Không không không! Đừng quay về, đáng chết! Đừng quay về nữa.”

Không biết vì sao thấy bọn họ đi vào giáo đường, trong lòng Triệu Khách lại thấy lo lắng, tuy hắn rất chán ghét đám người này nhưng không biết vì sao hắn có một dự cảm cực kỳ mạnh mẽ. Sau khi đám người này quay lại giáo đường, dường như thứ chờ đợi bọn họ là cái chết!

“Rầm rầm rầm!”

Triệu Khách đánh thật mạnh vào cửa sắt, thậm chí muốn trèo qua nhưng lúc này hắn mới phát hiện cánh cửa sắt càng ngày càng cao, dù hắn lắc lư như thế nào cũng không có tác dụng gì.

“Đáng chết!”’

Đấm mạnh một cái lên song sắt, tòa giáo đường rách nát trước mặt dần trở nên mơ hồ, dường như có một loại lực lượng vô hình đang chiếm đoạt giáo đường.

Đúng vào lúc này, Triệu Khách đột nhiên cảm giác trong lòng bàn tay trái nóng lên như có người nào đó đang cầm tay hắn, Triệu Khách chậm rãi cúi đầu nhìn.

Không biết từ lúc nào, một tiểu nữ hài mặc quần áo đỏ đang kéo cánh tay hắn.

Tiểu nữ hài cúi đầu nên không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng Triệu Khách chú ý đến, trên chân nàng đi đôi giày đỏ giống hệt với lúc nãy hắn đã thấy.

“Ca ca! Ta tên Lôi Mẫu.”

Chỉ thấy tiểu nữ hài ngẩng đầu để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, trên mặt nở nụ cười ngây thơ, thật sự giống một con búp bê sứ tinh xảo.

“Lôi Mẫu!”

Triệu Khách cau chặt hàng lông mày, vung tay hất tay nàng ra, xoay người đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng Triệu Khách đi xa, tiểu nữ hài nhẹ cắn ngón tay, hơi uất ức nói: “Ừm, xem ra ca ca không thích Lôi Mẫu, là Lôi Mẫu không tốt sao? Chị gái.”

Tiểu nữ hài nói xong đưa tay đẩy mái tóc dài sau gáy mình ra, sau khi đẩy lại để lộ ra một khuôn mặt vặn vẹo, cả khuôn mặt dữ tợn nhăn nhúm như bị lửa đốt qua.

Đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm vào giáo đường đã biến mất trước mặt, thè ra đầu lưỡi đỏ tươi liếm đôi môi khô khốc của mình, cười gằn nói: “Không, hắn sẽ thích ngươi, chắc chắn sẽ!”

“Đinh đinh đinh…”

Vương Na tắt chuông báo thức đã được cài trước, vẻ mặt lo lắng nhìn Triệu Khách nhắm mắt nằm trên ghế, nàng thiết lập bốn cái chuông báo thức lại như hoàn toàn không phát huy tác dụng, Triệu Khách đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say.

Vương Na đưa tay kiểm tra mạch đập của Triệu Khách, cảm nhận dường như nhịp tim của Triệu Khách đang yếu dần, Vương Na nghiến răng, xoay người lấy một loại thuốc trong tủ.

“Đánh cược một lần đi!”

Loại thuốc màu xanh này chưa được phát triển hoàn thiện, Vương Na cũng không chắc chắn có để lại di chứng gì không, chỉ có thể đánh cược một lần, phải đánh thức Triệu Khách từ trong giấc ngủ say rồi tính.

Ngay lúc Vương Na khom lưng, một bàn tay lớn như một cái kìm sắt túm chặt cổ họng nàng, khiến Vương Na không thể thở nổi, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.

“Là ngươi giở trò!”

Triệu Khách đưa tay túm lấy ống tiêm trên tay Vương Na, chĩa thẳng ống tiêm vào huyệt thái dương của Vương Na, ngón tay nhẹ nhàng thả lỏng ra để Vương Na có đủ không khí, có thể mở miệng nói chuyện.

“Khụ khụ khụ…”

Vương Na tham lam hít thở thật sâu, sau đó ho khan dữ dội, có lẽ một trận ho khan này quá khó chịu khiến sắc mặt Vương Na trắng bệnh, đôi mắt sống động đong đầy nước mắt, sau khi nuốt mấy ngụm nước bọt mới giải thích: “Ta đang giúp ngươi, các nàng nói các nàng sắp chết rồi, hy vọng ngươi bảo vệ một tiểu nữ hài.”

Thì ra lúc trước Vương Na bị sự thay đổi đột ngột của Triệu Khách dọa giật mình, nhưng một nhân cách khác không định làm hại nàng, mà rất bình tĩnh trò chuyện với nàng một lúc lâu.

Hai người ngồi cùng nhau vừa nói vừa cười, thậm chí còn khiến Vương Na nghi ngờ, không phải nàng đang trò chuyện với bệnh nhân, mà đang nói chuyện gia đình với một người bạn thân, cảm giác rất nhẹ nhàng vui sướng.

Cuối cùng “nàng” nói cho Vương Na biết bảy người bọn họ sắp phải đi chết rồi, nguyện vọng duy nhất trước khi chết là để Triệu Khách bảo vệ một tầng nhân cách càng sâu hơn, người này là đối tượng mà bọn họ vẫn dốc hết sức bảo vệ, hy vọng sau khi bọn họ chết, có thể để Triệu Khách chấp nhận nàng.

“Cho nên!” Trên mặt Triệu Khách không tỏ vẻ gì, chậm rãi buông cổ họng Vương Na ra.

“Cho nên, ta đã đồng ý, không! Ta cũng rất tò mò vì sao ta lại đồng ý, chỉ biết hình như lúc đó ta cũng không tỉnh táo, chờ đến khi ta tỉnh táo lại đã tiến hành thôi miên sâu với ngươi, ta chỉ có thể dựa trên điều kiện tiên quyết là đảm bảo sự an toàn của ngươi, để ngươi tỉnh táo lại từ thôi miên sâu.”

Chương 98: Quỷ thị..

Vương Na nói xong như nghĩ đến điều gì đó, lấy ra một cái camera bí mật ở trong giá sách, sau khi kết nối với máy tính lại nói: “Ta thật sự không chối bỏ trách nhiệm, hình như lúc đó ta thật sự rất bất thường?”

“Ngươi xem, chính là chỗ này!”

Vương Na nhanh chóng mở đoạn video, ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm vào màn hình, Triệu Khách và nàng ngồi xuống vừa nói vừa cười, nhưng sau khi nói chuyện một lúc, ánh mắt của nàng trở nên mất tự nhiên.

Xem đến chỗ này, Vương Na chỉ cảm thấy sau lưng nàng rét run, ở trong video, thoạt nhìn vẻ mặt nàng vô cùng ngây ngốc như hoàn toàn biến thành một người khác, tiêm thuốc dùng để thôi miên sâu vào cánh tay Triệu Khách.

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Vương Na ở trong video, trong lòng Triệu Khách khẽ dao động, là năng lực Quỷ hoặc của hắn.

Hiển nhiên hành động của Vương Na cũng không xuất phát từ sự tự nguyện, mà là bị năng lực của con tem “Quỷ tân nương” mê hoặc thần trí.

“Ngươi sao thế, rốt cuộc nhân cách bị đổi lấy kia là cái gì?? Có thể nói cho ta biết không, ta sẽ chỉnh sửa lại hồ sơ một lần nữa, dù sao chỉ có một nhân cách, có lẽ đó chưa chắc đã là chuyện tốt với ngươi.”

Vương Na cẩn thận nhìn Triệu Khách, thật ra trong lòng vẫn cảm thấy vụ mua bán bảy đổi một này rất đáng giá.

Đối với bệnh chứng bệnh tâm thần phân liệt, độ khó chia ra bảy người và chia ra một người có sự chênh lệch gấp bội, biết đâu đây là một cơ hội để chữa trị bệnh của Triệu Khách.

“Ừm, ngươi rất tò mò à!”

Triệu Khách chậm rãi quay đầu lại, trong con ngươi lạnh lùng lóe ra một tia sáng u ám lạnh lẽo.

Ánh sáng u ám lạnh lẽo chiếu rọi vào trong mắt Vương Na, khiến ánh mắt Vương Na lập tức dại ra, chết lặng gật đầu.

“Loại thuốc này có tác dụng gì.

Triệu Khách cẩm ống thuốc màu xanh vừa giành được ở trên tay, đưa đến trước mặt Vương Na dò hỏi.

“Là loại thuốc mới được phát triển, B123, đây là loại thuốc đang được thí nghiệm, sau khi tiêm vào sẽ khiến cảm giác của ngươi bị phóng đại gấp bốn lần, nhưng xúc giác bị phóng đại cũng sẽ kèm theo hậu di chứng rất mạnh.”

Sau khi nghe Vương Na nói vậy, cảm giác bị coi là chuột bạch khiến ánh mắt Triệu Khách dần trở nên hung ác nham hiểm, đưa tay nắm cằm Vương Na, chưa bao giờ hắn cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo này đáng ghét như ngày hôm nay.

Trong một quán cà phê khiêm tốn ở trung tâm thành phố.

Triệu Khách chọn một cốc latte như thường lệ, vị trí quán cà phê này khá hẻo lánh, việc kinh doanh chỉ tạm được, thỉnh thoảng có một vài cặp tình nhân hẹn hò, hoặc một vài học sinh vào xem.

Nhưng Triệu Khách lại rất thích latte ở quán cà phê này, thỉnh thoảng vào nội thành sẽ đến đây uống một cốc.

Lấy ra một điếu thuốc lá từ trong hộp thuốc lá bằng bạc, hắn đặt dưới chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.

Nhân viên phục vụ ở bên cạnh thấy thế cũng không bước tới nhắc nhở Triệu Khách không được hút thuốc ở đây, dường như đã tập thành thói quen với hành động quái dị này của Triệu Khách.

Nhìn tư liệu hồ sơ của hắn, Vương Na không chỉ thu thập đủ bảy nhân cách của hắn, còn ghi chú ở dưới mỗi một nhân cách.

Nhưng những tài liệu kỹ càng này đã hoàn toàn không còn giá trị nữa, nhân cách mới xuất hiện khiến Triệu Khách vừa vui vẻ vừa buồn bã.

Khác với bảy người trước đó, nàng không khống chế được hắn nhưng lại luôn quấn lấy hắn.

“Ca ca, ta muốn ăn kẹo!”

“Ca ca, cái đó… Ta muốn cái đó?”

Bên tai Triệu Khách có thể nghe được giọng nói của nàng, thậm chí có thể cảm nhận được tâm trạng, cảm giác của nàng. Loại cảm giác này như hắn đã bị chia thành hai nửa, tuy quyền khống chế cơ thể nằm trong tay hắn, nhưng vừa nghĩ đến việc hắn đi vệ sinh cũng bị nàng giám sát, Triệu Khách lại cảm thấy đau đầu.

“Kỳ quái!”

Triệu Khách nhìn từ đầu tới cuối triệu chứng bệnh của hắn, điều khiến Triệu Khách cảm thấy kỳ quái là bảy nhân cách trước đó của hắn thường có tư duy và tính cách độc lập, thậm chí là giới tính.

Nhưng bọn họ chưa từng nhắc đến chủ đề nhân cách mới, hơn nữa hắn còn không thể hiểu được nhân cách mới này.

Nếu nói sự xuất hiện của bảy người bọn họ là vì hắn chịu kích thích quá lớn, dẫn đến chia ra nhân cách khác, vậy hiện tại toàn hoàn toàn không có chút liên quan nào đến hắn, là đang áp đặt cho hắn.

Vấn đề là, vì sao bọn họ phải làm vậy?

Nếu dựa theo lời của Vương Na, Triệu Khách không tin lý do bọn họ sắp chết này.

Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Khách cầm cốc cà phê lên muốn uống, kết quả nhìn xuống lại thấy cà phê đã hết sạch?

“Ca ca, ta còn muốn uống nữa!”

Lúc này bên tai Triệu Khách lại vang lên tiếng nói nũng nịu của Lôi Mẫu, thì ra trong lúc Triệu Khách suy nghĩ, Lôi Mẫu đã âm thầm khống chế hắn uống sạch cốc cà phê.

Triệu Khách xoa trán, lại gọi một cốc latte nữa, nhưng lần này Triệu Khách không cho Lôi Mẫu cơ hội uống trộm, chỉ đặt tay vào cốc cà phê.

“Lôi Mẫu, đám ca ca tỷ tỷ của ngươi đi đâu rồi? Ngươi biết không?”

“Không biết!”

Lôi Mẫu nói xong lại muốn khống chế Triệu Khách uống cà phê, nhưng lần này Triệu Khách lại không giơ tay lên, hiển nhiên không hài lòng với đáp án này.

“Ừm… Bọn họ nói, bọn họ muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nhưng ta thật sự không biết là vì sao.”

Chương 99: Quỷ thị (2)..

Triệu Khách gật đầu, cho phép Lôi Mẫu uống một ngụm latte, tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi xuất hiện từ lúc nào?”

“Các tỷ tỷ nói, bắt đầu từ khi ca ca ngủ trong quan tài.”

Ngủ quan tài! Triệu Khách suy nghĩ kỹ càng, thói quen ngủ quan tài này của hắn đã được hơn ba năm, nói cách khác nhiều nhất nhân cách này mới ra đời được ba năm, chỉ có điều từ đầu đến cuối hắn không hề phát hiện.

Nhưng cụ thể được sinh ra như thế nào? Triệu Khách lại không rõ lắm.

Nhưng bây giờ suy nghĩ những thứ này đã không có tác dụng gì nữa, Triệu Khách hỏi thăm Lôi Mẫu có cần nghỉ ngơi hay không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cuối cùng tâm trạng của Triệu Khách đã vui vẻ hơn một chút xíu.

Mỗi ngày Lôi Mẫu chỉ có thể tồn tại sáu tiếng, sau sáu tiếng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, đây cũng là may mắn trong xui xẻo.

“Ca ca, vì sao ngươi không giết tỷ tỷ kia, ta ghét nàng!” Lúc này câu hỏi của Lôi Mẫu vang lên trong đầu Triệu Khách.

“Nàng? Vương Na!”

“Ừm!”

Nhắc đến Vương Na, trong mắt Triệu Khách lại thoáng qua vẻ tàn nhẫn, hắn không giết Vương Na, dù nàng làm hắn cảm thấy rất chán ghét.

Rời khỏi quán cafe, Triệu Khách tiện tay ném túi hồ sơ vào thùng rác, về phần camera ẩn kia đã bị Triệu Khách một chân giẫm nát.

Chứng bệnh của hắn đã được giải quyết ở một trình độ nhất định, Triệu Khách cảm thấy chuyện quan trọng tiếp theo là đến Quỷ thị trong sách tem một lần.

Dựa theo lời giải thích của sách tem, Quỷ thị là nơi giao dịch của đám người đưa thư, bây giờ hắn cần rất nhiều điểm bưu điện và một con tem có năng lực giống với Thông thiên nhãn.

Cách tiến vào Quỷ thị là thông qua sách tem trên tay, chỉ có điều phải nộp 5 điểm bưu điện làm tiền vé vào cửa, với một điểm hố cha này, tin tưởng nếu không phải thời điểm cần giao dịch, có lẽ không ai ăn no rửng mỡ đi dạo ở trong Quỷ thị.

Sau khi lái xe gắn máy về quán cơm, Triệu Khách gọi sách tem ra, lựa chọn tiến vào Quỷ thị. Sau khi bị trừ 5 điểm bưu điện, chỉ thấy trên sách tem đột nhiên sinh ra một luồng lực hút cường đại, không đợi Triệu Khách chống cự, trong chớp mắt đã nuốt Triệu Khách vào trong sách tem.

Chờ sau khi Triệu Khách tỉnh táo lại, mới phát hiện thế giới trước mắt hắn như sách tem phóng đại, hắn như một hạt tro bụi nhỏ bé ở trong sách tem.

Trên đỉnh đầu có đủ loại con tem mơ hồ kỳ quái lóe ra từng tia sáng quỷ dị, chiếu sáng không gian trước mặt.

Đồng thời Triệu Khách cũng chú ý đến, từ đầu đến cuối hắn vẫn bị một luồng sương đen bao phủ, cũng không ảnh hưởng đến hành động và hô hấp của hắn, nhưng ngoại trừ đôi mắt lộ ra ngoài thì những chỗ khác hoàn toàn rơi vào trạng thái sương đen.

Nằm trong trạng thái này, đừng nói dáng vẻ gì đó, e rằng ngươi đừng mong biết được đối phương là nam hay nữ.

Nhìn từng đoàn sương đen lướt qua trước mặt mình, Triệu Khách nói thầm: “Chẳng trách lại được gọi là Quỷ thị, ai ai cũng như quỷ.”

Nhưng điều này cũng có mấy chỗ tốt, ngoại trừ che giấu tung tích, Triệu Khách phát hiện mình thật sự giống quỷ, chỉ cần điểm mũi chân là có thể bay lên.

Thế giới trước mắt hoàn toàn không thể dùng hiện thực để cân nhắc, mặc kệ là bầu trời hay mặt đất, chỉ cần trong nháy mắt ngươi hạ mũi chân xuống, vĩnh viễn có cảm giác như chân đạp đất bằng, dường như bên trong căn bản không có cái gọi là trên dưới trái phải.

Sau khi Triệu Khách lắc lư ở chỗ này một lúc, cuối cùng đã hiểu rõ cách giao dịch ở chỗ này.

Chỉ cần hắn lựa chọn buôn bán ở trong sách tem, những con tem to lớn ở trên đỉnh đầu sẽ hiện ra tin tức rõ ràng của con tem, bao gồm cả giá cả bán ra, sau khi cạnh tranh mua bán với những người còn lại, sẽ hoàn thành giao dịch.

Nếu không có ai mua, nửa tiếng sau sẽ quay lại trong sách tem của ngươi.

Ví dụ như con tem đặc thù tên Hắc thi trùng mẫu ở trên đỉnh đầu, bây giờ đang kêu giá khá sôi nổi, Triệu Khách nhìn năng lực của con tem này một chút, đã được gọi là trùng mẫu, vậy cứ cách năm phút sẽ sinh ra một tử trùng.

Nhưng tương tự cũng có rất nhiều điều hạn chế, ngoại trừ mỗi tiếng tiêu hao 1 điểm bưu điện, còn cần thi thể tươi mới làm đồ ăn cho tử trùng.

Nhưng dù là như vậy, việc kêu giá vẫn rất sôi nổi, hiện tại giá cả đã tăng đến mức 34 điểm bưu điện.

“Ừm, nếu vậy!”

Triệu Khách gọi sách tem của mình ra.

Bây giờ trong sách tem của hắn, ngoại trừ sáu con tem Phi đao thuật, Hơi thở tự nhiên, Quỷ tân nương, Khôi lỗi sư, Dạ giáp, Hư không nhãn, Triệu Khách muốn bán đi những con tem khác.

Trải qua lần giao thủ với đám người cũ Phi Mã ở trong không gian khủng bố lần trước, Triệu Khách nhận ra không có nguyên bộ tem sẽ rất khó hành động ở trong không gian khủng bố.

Sau khi suy nghĩ, Triệu Khách lựa chọn bán đi ba con tem Thái Sơn thạch, Lôi bạo và Cường quang thuẫn.

Tin tức ba con tem đặc thù này nhanh chóng hiện ra trước mặt mọi người.

“Thái Sơn thạch!”

Thấy tin tức của ba con tem đặc thù này, hiển nhiên ánh mắt rất nhiều người đã trở nên sáng ngời, đặc biệt là tấm Thái Sơn thạch lấy từ chỗ Phi Mã, đây là một tấm có thể đặt làm con tem nòng cốt, đối với những cao thủ đánh cận chiến mà nói, hiển nhiên có sức hấp dẫn không nhỏ.

Chương 100: Hồng Yên quán..

Triệu Khách ném con tem này ra cũng vì muốn nhanh chóng thu hoạch được nhiều điểm bưu điện, đổi lấy con tem mà hắn cần.

“Ồ!”

Nhưng điều khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ là, thứ được kêu giá sôi nổi nhất trong ba con tem lại không phải Thái Sơn thạch, mà là tấm Lôi bạo lấy được từ trên tay người lùn, bây giờ đã kêu giá đến 37 điểm bưu điện.

Ngược lại, bên kêu giá Thái Sơn thạch lại không nóng không lạnh, chỉ lên được 24 điểm bưu điện, mỗi lần đều chờ đến khi vòng kêu giá chỉ còn vài phút cuối cùng mới có người kêu giá một lần nữa, nhưng thường chỉ tăng lên 1 điểm bưu điện.

Chờ đến khi hai con tem Lôi bạo và Cường quang thuẫn đã hoàn thành giao dịch, Triệu Khách thấy bên kêu giá Thái Sơn thạch vẫn chỉ đạt đến 30 điểm.

“Các ngươi đang chờ cái gì?”

Triệu Khách hơi híp mắt, thấy thế không những không cảm thấy lo lắng, ngược lại kìm nén tính tình chờ đợi, hắn có dự cảm chẳng mấy chốc giá cả của tấm Thái Sơn thạch này sẽ tăng lên như bão tố.

“Ra giá!”

Triệu Khách không chờ đợi bao lâu, chẳng mấy chốc một làn sóng kêu giá đã được đổi mới, giá cả từ 30 điểm bưu điện ban đầu, trực tiếp nhảy đến 45 điểm.

“Bắt đầu rồi!”

Triệu Khách híp mắt lại, biết chắc chắn sẽ có một trận chém giết, trên đỉnh đầu có từng hình ảnh con tem bắt đầu phóng đại, hiển nhiên có người đang nhanh chóng bán tháo con tem trên tay để đổi đủ điểm bưu điện.

“50!”

“64!”

Chỉ thấy giá cả không ngừng tăng vọt, mỗi một lần kêu giá ít nhất phải tăng 10 điểm bưu điện.

“Móa nó, đám người kia thật sự liều mạng, các ngươi xem, ngay cả tài liệu quý giá cũng bị bán tháo!”

“Hắc hắc, con tem Thái Sơn thạch này rất hiếm thấy, nghe nói có thể hợp thành con tem hoàng kim ‘Phong thiện thai’ trong truyền thuyết.”

“Cút đi, bớt nói mò thiểu năng đi, đã bao nhiêu năm rồi không ai từng nghe thấy thứ đồ chơi kia, huống hồ không có danh sách hợp thành, có lấy vào tay cũng toi công.”

“Hoàng kim khó nhưng bạch ngân không có vấn đề, danh sách hợp thành Thái Sơn thạch có mấy cái, dựa vào sự bạo tay của những đoàn đội lớn này, muốn hoàn thành một con tem bạch ngân hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.”

Thấy giá cả không ngừng tăng vọt, cuối cùng có người không nhịn được hoảng sợ nói: “Đã qua 70 rồi! Bọn họ vẫn đang tăng lên.”

Điểm bưu điện cũng là mạng của người đưa thư, không có điểm bưu điện, dù trên tay ngươi nắm giữ tem hoàng kim, cũng chỉ là một tờ giấy vụn.

Giá cả tăng lên đến 70 điểm bưu điện, trong một khoảng thời gian có thể được gọi là giá cao rồi.

“Không biết con tem này sẽ rơi vào trong tay ai, chắc là mấy đoàn đội lớn trong top ba đi.”

Tuy Quỷ thị có che đậy khuôn mặt, ẩn giấu tướng mạo nhưng chỉ nhằm vào những người nhỏ lẻ như Triệu Khách mà thôi, đội ngũ thật sự có thực lực thường sẽ công khai, để thể hiện rõ thực lực của đoàn đội bọn họ.

Khác với đội liên minh tạm thời của Phi Mã, Vương Chung và Lý Lão Hán vào trước đó, những đoàn đội này là đoàn đội chân chính, phân công chính xác, đồng thời có thể liên hệ trong hiện thực.

Cũng chỉ có loại tổ chức đoàn đội này mới có thể lấy ra được nhiều điểm bưu điện như vậy, nếu là người nhỏ lẻ bình thường, số điểm bưu điện trên tay có thể duy trì tiêu hao đã cảm thấy hơi cố hết sức, chứ đừng nói đám người mới như Triệu Khách.

“Hừ, muốn biết cái này còn không đơn giản à, đêm nay đến Hồng Yên quán một chuyến, đến lúc đó có tin tức gì mà không biết.”

Nhắc đến Hồng Yên quán, trong mắt mấy người xung quanh đều lộ ra vẻ sâu xa, khẽ cười một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Triệu Khách ngồi trên bệ đá, lấy ra hộp thuốc lá bằng bạc, rút ra một điếu thuốc từ bên trong, hơi híp mắt đặt thuốc lá ở dưới chóp mũi ngửi, hắn không chú ý đến màn kêu giá kịch liệt ở bên trên.

Mà chỉ yên lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của đám người xung quanh, từ đó hiểu được càng nhiều tin tức hơn.

Hiển nhiên, trên tem đặc thù còn có con tem ở hai loại đẳng cấp khác là bạch ngân, hoàng kim, nghe giọng điệu của những người đang xem trò hay ở xung quanh, loại tem này cần thông qua việc hợp thành mới có thể lấy được.

Những người này chỉ tám chuyện chứ không nói đến càng nhiều tin tức hơn, nhưng bọn họ lại nhắc đến một nơi khiến Triệu Khách thấy rất hứng thú, Hồng Yên quán.

Phần đấu giá vẫn đang tiếp tục, giá cả đã đạt tới 80 điểm bưu điện, đến giá này rồi, nếu còn nâng giá nữa, thường chỉ nâng thêm 1 điểm bưu điện từ giá ban đầu.

Mỗi một điểm bưu điện đều đang thử thách ranh giới cuối cùng của đoàn đội bọn họ, giống với lầu cao vạn trượng, tầng lầu càng cao, mỗi khi muốn chồng thêm một tầng nữa sẽ có sự mạo hiểm và độ khó tăng lên gấp bội.

Ánh mắt Triệu Khách nhìn lướt qua mấy con tem đang giao dịch ở xung quanh, sau khi thấy những con tem bị bán tháo kia bắt đầu bị người ta nhanh chóng thu mua, Triệu Khách biết, e rằng đã bắt đầu có người từ bỏ đấu giá.

Chỉ thấy việc kêu giá vẫn đang tăng thêm.

Những mỗi lần tăng thêm 1 điểm bưu điện có nghĩa là một cọng cỏ sau cùng đè chết lạc đà, tần suất kêu giá đã rút ngắn từ 50 giây cuối cùng thành 20 giây cuối cùng.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 1 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 2 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 2 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^
https://audiosite.net
Khụ khụ bạn minh tý ? khó mình quá không nói tên truyện không có tác giả chỉ ? chương thì mình đi về đâu tìm cho bạn ^^!Nhưng...99.9% là bộ truyện này bạn nhé ^^!Cảm ơn bạn đã nghé thăm website ^^!Chúc bạn hôm này gặp nhiều may mắn nhé!Thân Ái :)
https://audiosite.net
CTV : Hóng Hớt 2 ngày trước
Đại ca thật biết...về thể loại truyện đêm khuya tâm lý xã hội thì giọng đọc thu huệ là nhất đó anh