[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân Audio Podcast
Tập 11 [ chương 51 đến 55 ]
❮ sautiếp ❯Chương 51 : Địa Long Chi Tâm
Trong lòng Lăng Tiêu quả thật rung động một chút, cũng quên không che dấu tâm tình. Tuy nhiên vẫn may mắn là thế giới này trừ hắn không có người thứ hai hiểu được giá trị chân chính của Địa Long Chi Tâm và Thạch Trúc Thảo, trừ khi có người thứ hai từ Tu Chân Giới tới, đương nhiên, cái này không có khả năng.
Lăng Tiêu cười nhẹ nói:
– Gia tộc Hoàng Phủ quả nhiên thực lực phi phàm, có tin tức quá nhanh như vậy!
Hoàng Phủ Thương Tùng mỉm cười, nhưng lập tức có chút khó xử nói:
– Tin tức quả thật là có, loại dược liệu mà các hạ xưng là Địa Long Chi Tâm có một chút thông tin. Có điều đối phương, đối phương ra giá hơi cao một chút!
– Ồ?
Lăng Tiêu sửng sốt, trong lòng nghĩ, không phải là lão nhân này có chút gian trá muốn kiếm chút nhân tình của ta? Lăng Tiêu rất đơn thuần, nhưng không phải ngốc, nhiều ít cũng có chút hoài nghi lời nói của Hoàng Phủ Thương Tùng. Địa Long Chi Tâm quả thật có công hiệu giống như Tử Lam Chu Quả, thậm chí còn tốt hơn so với Tử Lam Chu Quả. Nhưng khác một chút, Tử Lam Chu Quả có thể trực tiếp dùng, còn Địa Long Chi Tâm mà trực tiếp dùng, chỉ có một kết quả….trúng độc mà chết!
Chỉ cần ăn một miếng, kết cục cũng như vậy! Bởi vậy, tuyệt đại đa số người đều coi Địa Long Chi Tâm là kịch độc. Kiếp trước Lăng Tiêu gặp thú tu cường đại, khi ăn Địa Long Chi Tâm cũng cực kỳ cẩn thận, trang bị cả loại giải dược khác mới dám ăn. Độc vật như vậy mà vẫn có người muốn đầu cơ kiếm lợi với hắn?
– Ra giá cao?
Lăng Tiêu khẽ cau mày hỏi, hắn có chút lo lắng, không biết kim tệ trong nhẫn không gian có đủ trả đối phương hay không, “ra giá hơi cao một chút” là bao nhiêu?
Hoàng Phủ Thương Tùng là lão già thành tinh, nhưng cũng hiểu lầm, tưởng Lăng Tiêu hoài nghi mình làm khó dễ, lập tức cười khổ giải thích:
– Đối phương là một mạo hiểm đoàn nhỏ, chỉ có tám người, thực lực cao nhất chỉ là Đại Kiếm Sư bậc bốn, không cẩn thận gặp phải một ma thú bậc ba, thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, cuối cùng chỉ còn lại hai người. Ma thú bị thương chạy trốn, bọn họ phát hiện ma thú thủy chung bảo hộ một ồ vật gì đó, vì thế nghĩ là thứ tốt và mang về. Mấy ngày hôm trước, họ đem đến phòng đấu giá ở một thành thị khác, sắp thành thảo dược không rõ nguồn gốc để đấu giá. Do huynh đệ tử vong nhiều, nên, thảo được này họ muốn bán giá năm vạn kim tệ!
Hoàng Phủ Thương Tùng nói xong, mặt có chút ngượng ngịu nhìn Lăng Tiêu, dù sao, cái này cũng là do chủ ủy thác, họ cũng không thể tùy ý sửa đổi.
– Năm vạn? Sao không giết người đi!
Diệp Vi Ny trừng mắt nhìn lão. Lăng Tiêu dùng ba vạn đi treo giải, nàng đã thấy tiếc, đừng nói năm vạn.
– Bọn họ điên rồi sao? Mạo hiểm vốn đã là những người muốn chết! Sao có thể áp đặt tổn thất của chính mình lên người đi mua? Bỏ đi, chúng ta sẽ tuyệt đối không chấp nhận mua kiểu xảo trá này!
Lăng Tiêu vừa nghe thấy, trong lòng lập tức vui vẻ, nguyên tưởng rằng đối phương chặt chém, sợ rằng cao hơn mười vạn kim tệ. Nếu như vậy, toàn bộ kim tệ trong nhẫn không gian sẽ dùng hết, mà còn Thạch Trúc Thảo chưa kiếm được, Lăng Tiêu chỉ sợ rằng không đủ tiền để dùng mà thôi.
Vừa muốn nói chuyện, Diệp Vi Ny bên cạnh đã cau mày, vẻ mặt phẫn nộ nói với Hoàng Phủ Thương Tùng:
– Chẳng phải phòng đấu giá các ngươi sẽ đánh giá xem xét đồ vật sao? Chẳng lẽ bọn họ nói nhiều là nhiều, nói ít là ít?
Hoàng Phủ Thương Tùng mỉm cười, cũng không vì lời nói sắc bén của cô gái này tác động, khẽ cười nói:
– Đương nhiên, mua bán là tự nguyện, huống chi bọn họ đặt giá càng cao, tiền thuê phòng đấu giá được càng nhiều. Nếu không phải vị tiểu lão đệ này có ý tốt, thái độ cũng khiến người ta thoải mái, cho dù thứ này cũng không nhiều người biết giá trị, ta cũng có thể lợi dụng đấu giá nâng giá nó lên rất nhiều, không biết tiểu thư tin hay không?
Diệp Vi Ny lập tức nghẹn lời, bĩu môi liếc mắt nhìn lão nhân, cũng biết Hoàng Phủ Thương Tùng nói là thật. Kỳ thật phòng đấu giá tự mình mua cũng không phải không có, đẩy giá lên ào ào, điều tiết giá cả, mặc dù chiêu này không thường dùng vì dù sao, phòng đấu giá cũng có danh dự của chính mình. Hơn nữa, đây là phòng đấu giá của gia tộc Hoàng Phủ.
– Được, năm vạn thì năm vạn, ta mua.
Lăng Tiêu thản nhiên nói.
– A…. Anh, anh là đồ ngu ngốc, ta khẳng định nó rẻ hơn!
Diệp Vi Ny tức giận đến không kiềm chế nổi, trong tâm nghĩ mình thực sự lo lắng dư thừa.
Hoàng Phủ Thương Tùng cũng sửng sốt, mặc dù sống đến từng này tuổi, nhưng chưa thấy qua người hào phóng như vậy! Năm vạn kim tệ!!! Quả thật là giá mà mạo hiểm đoàn kia đòi, tuy nhiên tâm tư của Hoàng Phủ Thương Tùng cùng Diệp Vi Ny cũng có chút…giống nhau, bọn họ đều điên rồi!
Hai người sống sót kia đại khái cũng không thể tưởng tượng được, lúc ấy vì đồng bọn chết, thương tâm cực độ, thuận miệng nói ra một cái giá trên trời, không ngờ thật sự có thể bán được…
– Có thể lấy ra cho ta xem không?
Nghĩ tới Địa Long Chi Tâm trước mắt, Lăng Tiêu trong lòng có cảm giác khẩn trương, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng.
– Như ngài mong muốn!
Hoàng Phủ Thương Tùng lấy ra, sau đó nhìn Lăng Tiêu nói:
– Tiểu hữu, về hàng hóa ngài ủy thác ở phòng đấu giá, thổ hệ tinh hạch bậc hai, loại này ít gặp, nhưng thổ hệ tinh hạch bình thường dùng để chiếu sáng, do năng lượng ổn định, không phát sinh gì ngoài ý muốn, nên giá cả hơi cao một chút, chúng ta trực tiếp thu mua giá là một vạn kim tệ. Lôi hệ tinh hạch bậc bốn cũng rất hiếm thấy, nếu có thể khảm thành công trên thân phụ ma kiếm, lực sát thương rất lớn, chúng ta trực tiếp thu mua giá năm vạn năm nghìn kim tệ, không biết giá này, ngài vừa lòng không?
Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny mấy ngày nay cũng dò xét giá cả tinh hạch một chút, biết Hoàng Phủ Thương Tùng trả giá khá tốt, tuy rằng nếu tiến hành bán đấu giá có thể lời hơn một chút, nhưng ngược lại, Lăng Tiêu cũng cố ý muốn giao hảo tốt cùng gia tộc Hoàng Phủ, cũng như ở Tu Chân Giới, nhiều bằng hữu vẫn tốt hơn so với nhiều địch nhân.
Lăng Tiêu gật đầu, nói:
– Được
Hoàng Phủ Thương Tùng tươi cười, hiển nhiên hảo cảm đối với người mạo hiểm trẻ tuổi, xấu xí này ngày càng nhiều hơn, không tham lam như kẻ mạo hiểm khác, hận không thể lấy giá gấp đôi.
Lão nói tiếp:
– Hai thi thể ma thú dùng để bán đấu giá, không dối gạt nhị vị, lần đấu giá này có thể tăng danh tiếng phòng đấu giá, Bạch Ngọc Xích Mục Mãng giá khởi điểm năm vạn kim tệ! Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng giá khởi điểm ba vạn kim tệ, không biết nhị vị có vừa lòng không?
Diệp Vi Ny cảm giác một luồng nhiệt huyết xông lên đầu, trời, thi thể ma thú bậc năm đã đáng giá như vậy!! Phải biết rằng, tinh hạch bậc năm thường giao giá ít nhất là mười vạn kim tệ, nhưng không thể tưởng được xác mãng xà khổng lồ kia có thể đạt tới năm vạn. Như vậy, nếu thật sự có tranh giành, thậm chí thực sự có thể đạt đến giá của tinh hạch bậc năm? Diệp Vi Ny trong lòng rung động thật lớn, lần đầu tiên cảm thấy chức nghiệp mạo hiểm quả thực hấp dẫn, khó trách vô số người đâm đầu vào, thì ra có thể thực sự một đêm đổi đời!
Lăng Tiêu thì không nghĩ nhiều như vậy, xem ra chỉ cần có kim tệ đủ dùng là được, về phần khác biệt một ngàn với một vạn, đối với hắn chỉ là con số thôi.
Lúc này nhân viên phòng đấu giá đang ì ạch ôm một cái hộp gỗ lớn tiến vào, hộp gỗ chừng một thước, chiều cao nửa thước. Đặt hộp gỗ trên bàn phát ra âm thanh nặng nề.
Ba người đều bị hộp gỗ tinh xảo, hoàn mỹ này hấp dẫn, Hoàng Phủ Thương Tùng vừa lòng gật gật đầu, cho nhân viên phục vụ ra ngoài, mỉm cười nói:
– Hộp gỗ này là gỗ của tử kim ti nam mộc, rất quý hiếm ở phía nam của Lam Nguyệt Đế Quốc, dùng để cất giữ đồ tốt nhất, để đồ vật bên trong có thể đảm bảo thật lâu không bị hư hỏng!
Nói xong đứng lên, mở hộp gỗ ra trước mặt Lăng Tiêu.
Một gốc cây thật lớn, gốc hình rắn hiện ra trước mắt ba người.
Lăng Tiêu chỉ nhìn lướt qua, trong lòng lúc này đã nổi lên cơn sóng gió, ….Địa Long Chi Tâm này, đã quá năm trăm năm!
Chương 52 : Đại sư
Hoàng Phủ Thương Tùng có chút căng thẳng nhìn Lăng Tiêu.Nói thẳng ra, lão thật tình không biết loại “Dược liệu” này, cũng không nghĩ rằng cái rễ cây xấu xí này có giá trị tới năm vạn kim tệ. Nhưng đã có tiền lệ: nếu khoản mua bán này thành rồi, dựa theo ước định trước đây, phòng đấu giá có thể lấy được hoa hồng cao tới 10%, cũng chính là năm nghìn kim tệ! Đối với gia tộc Hoàng Phủ, tuy rằng không tính là số tiền to tát gì, nhưng việc buôn bán chính là chú trọng tới tích lũy và danh dự uy tín. Đến lúc đó hai kẻ mạo hiểm kia nhất định sẽ đồn đãi khắp nơi rằng: bọn họ phát tài rồi, là do ở gia tộc Hoàng Phủ!
Cái gọi là danh vọng, đúng là tích lũy từng chút một lên như thế này.
– Thế nào, bạn nhỏ, đây đúng là thứ ngài cần?
Hoàng Phủ Thương Tùng trông thấy vẻ mặt của Lăng Tiêu bình thản như thường, trong lòng hơi hồi hộp. Bởi vì chàng thanh niên này trong ấn tượng của lão là một người tương đối đơn thuần, mừng giận dễ dàng hiện ra trên nét mặt, đây thật ra chính là mẫu người trẻ tuổi không có kinh nghiệm gì, còn không bằng nữ nhân bên cạnh hắn là một người thông minh lanh lợi, cho nên lúc này thấy mặt của Lăng Tiêu không chút thay đổi, trong lòng Hoàng Phủ Thương Tùng ngược lại còn hơi hồi hộp.
Tâm tình của Lăng Tiêu lúc này đang bị niềm vui sướng thật lớn làm chấn động, nhộn nhạo sục sôi trong lòng. Trên mặt sở dĩ không lộ vẻ gì là không muốn để cho Hoàng Phủ Thương Tùng biết mình chiếm được tiện nghi lớn!
Con người đúng là như thế. Hắn không biết, có thể chuyện không thích đáng, nhưng nếu phát hiện thật sự có giá trị, tâm tính lại có thể chuyển biến thành một hình dạng khác. Giống như Hoàng Phủ Thương Tùng, lão cảm thấy loại dược liệu không rõ nguồn gốc này chắc chắn không đáng giá năm vạn kim tệ. Đổi lại là lão, đối mặt với thứ không rõ lai lịch không biết tác dụng gì đó, một trăm kim tệ cũng không đưa ra!
Tiền tệ thông dụng trên đại lục Thương Lan là: một kim tệ tương đương một trăm ngân tệ, tương đương một ngàn đồng tệ. Những gia đình dân nghèo bình thường thấy được loại tiền giá trị lớn nhất chính là ngân tệ, thường thường sử dụng chỉ là đồng tệ. Còn kim tệ, chỉ người thật sự giàu có mới có thể sử dụng.
Năm vạn kim tệ, đổi thành đồng tệ thì phải là năm ngàn vạn lần, số tiền này đối với người bình dân quả thực chính là một khoản nhiều không kể xiết! Là số tiền mà mấy đời con cháu của bọn họ cũng kiếm không nổi.
Thế mà cái rễ cây trông hơi xấu xí này, giá trị thật sự tới như thế ư? Mặc dù Hoàng Phủ Thương Tùng thêm thắt cho nó bằng cách bỏ vào một cái hộp đắt tiền xinh đẹp, trong lòng cũng không biết là có thể tăng cho nó được bao nhiêu giá trị.
Hoàng Phủ Thương Tùng cũng có nghiên cứu đối với thảo dược, hơn nữa còn rất uyên bác, tất nhiên có thể cảm giác từ trên rễ cây này có ẩn chứa dược lực, nhưng cũng không cho rằng thứ này tốt được bao nhiêu. Còn như lời nói kẻ mạo hiểm kia: nó được Ma thú bậc ba canh giữ, lão có chết cũng không tin. Kẻ mạo hiểm xưa nay có thể nói là kẻ hay bịa chuyện nhất, tin lời của bọn họ có mà đi đời nhà ma.
– Ôi…
Lăng Tiêu khẽ thở dài một tiếng, sau đó nói:
– Nếu trước đó nhìn thấy, ta khẳng định sẽ không đáp ứng năm vạn kim tệ…
Nói còn chưa xong, Hoàng Phủ Thương Tùng vội vàng cướp lời:
– Tiểu huynh đệ, việc đối xử này cần phải chú trọng tới chữ tín, cậu xem, cậu cũng đã đồng ý rồi, cũng không thể nuốt lời được!
Ở một bên Diệp Vi Ny liếc con mắt trắng dã nhìn Lăng Tiêu, trong lòng thầm nói: “Đã biết tiểu tử ngươi không có kinh nghiệm thế nào cũng chịu thiệt, thế nào? Bây giờ tiến thối lưỡng nan rồi chứ?”
Thật ra Lăng Tiêu rất muốn đùa giỡn với lão nhân tham lam này: “Nếu như trước đó nhìn thấy, mười vạn ta cũng chi ra!” Phỏng chừng đối phương nghe được ý nghĩ của hắn cũng phải tức hộc máu đây?
Ra vẻ hờ hững, hắn gật gật đầu:
– Nếu ưng thuận rồi, dĩ nhiên sẽ không đổi ý…
Không đợi hắn nói xong Hoàng Phủ Thương Tùng đã đẩy cái hộp tới trước mặt. Lão không sợ Lăng Tiêu không trả tiền, còn có tinh hạch và xác ma thú để ở phòng bên cạnh.
Diệp Vi Ny đảo cặp mắt trắng dã, nhìn hành động của lão nhân Hoàng Phủ này tỏ vẻ kháng nghị không nói tiếng nào.
Lăng Tiêu lập tức lấy hộp gỗ thu vào trong nhẫn không gian, sau đó nhìn Hoàng Phủ Thương Tùng nói:
– Tiền đợi sau khi bán đấu giá sẽ tính?
– Không thành vấn đề, không thành vấn đề!
Hoàng Phủ Thương Tùng cười tủm tỉm, trong lòng càng thêm ưa thích Lăng Tiêu, người chân thật thế này đúng là càng ngày càng ít.
Trong một lô ghế của phòng đấu giá, Diệp Vi Ny còn đang giận dỗi cằn nhằn Lăng Tiêu, cho rằng Lăng Tiêu quá ngốc nghếch, thứ này thật ra nếu trả ép giá, cũng không cần tới năm nghìn kim tệ là có thể thu được. Tên ngốc này, không ngờ tin thật vào lời nói của lão nhân Hoàng Phủ, không ngờ đã đồng ý trả cho người ta năm vạn kim tệ.
Còn trong lòng Lăng Tiêu thì đang nghĩ: “Loại Địa Long Chi Tâm đã ngoài năm trăm năm này, nếu ở Tu Chân Giới thậm chí có thể đổi lấy một kiện pháp bảo trung cấp! Trước kia Lăng Tiêu dự định lượm đồ trên người của tiền bối sư môn, chẳng qua cũng chỉ có vài món pháp bảo trung cấp, bởi vậy có thể thấy được giá trị của thứ này.
Địa Long Chi Tâm đã ngoài năm trăm năm luyện chế ra Trúc Cơ đan có thể có được hiệu lực của đan dược cực phẩm, hơn nữa còn có thể làm tài liệu chính để bào chế thành rất nhiều loại đan dược. Bản thân Địa Long Chi Tâm chính là một vị dược liệu không thể thiếu để bào chế rất nhiều đan dược!
Địa Long Chi Tâm đã ngoài năm trăm năm ở Tu Chân Giới cực kỳ hiếm thấy, một khi hiện thế tất nhiên sẽ bị truy tìm tranh cướp điên cuồng!
Cho nên, Lăng Tiêu cũng không thấy năm vạn kim tệ là bị lừa gạt hay bị thiệt thòi chút nào. Đợi đến khi mình luyện chế ra Trúc Cơ đan, có thời gian còn có thể bào chế được rất nhiều loại đan dược, đến lúc đó giá trị của nó đừng nói là năm vạn, cho dù là năm mươi vạn kim tệ cũng không chừng!
Nhìn Lăng Tiêu ngồi ở đó mà thần trí để ở đâu đâu, Diệp Vi Ny tức giận cũng không thèm đả động tới nữa. Đúng lúc này, hội đấu giá cũng chính thức bắt đầu!
Không thể không nói, thế lực của gia tộc Hoàng Phủ thật lớn, thời gian chuẩn bị vẻn vẹn chỉ có ba ngày, dưới tình huống gấp gáp như vậy, không ngờ làm cho cả phòng đấu giá bao gồm cái đại sảnh thật lớn kia đều ngồi chật ních người!
Trong đại sảnh truyền đến những tiếng bàn bạc xôn xao, rõ ràng dễ nhận thấy tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với hội đấu giá đột xuất lần này của gia tộc Hoàng Phủ.
Lúc này một nữ nhân có gương mặt xinh đẹp đi lên trước đài, nói giọng nhu mì:
– Xin các vị im lặng một chút, hội đấu giá hôm nay sẽ do Chưởng quầy Hoàng Phủ tự mình chủ trì!
“Ồ!” Nghe cô bé xinh đẹp này nói xong, toàn bộ trong đại sảnh đều ồ lên, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ không thể tin được.
– Trời ạ, lão chưởng quầy Hoàng Phủ tự mình chủ trì? Không có khả năng đâu! Lão chưởng quầy cũng không biết bao nhiêu năm rồi không có ra mặt!
Một người áo đen đội nón tre trong góc sáng sủa của Đại sảnh lẩm bẩm.
– Xem ra bảo vật bán đấu giá lần này nhất định là rất phi phàm đây! Bằng không lão tiên sinh Hoàng Phủ đúng là sẽ không rời núi!
Ở trong một lô ghế xa hoa, một người trung niên mặc quần áo đắt tiền nói với mấy người bên cạnh.
Khắp nơi trong đại sảnh đều sôi nổi bàn bạc, rõ ràng đều cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu, càng thêm… chờ mong đối với chuyện lão chưởng quầy Hoàng Phủ có thể tự mình chủ trì hội đấu giá!
– Lão nhân tham lam kia thực nổi danh?
Dễ nhận thấy Diệp Vi Ny cũng chưa từng nghe qua uy danh của Hoàng Phủ Thương Tùng trong giới bán đấu giá, vẻ mặt tò mò hỏi Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lắc đầu nhún nhún vai nói:
– Chưa từng nghe qua!
Những câu nói của hai người nếu như để những người trong đại sảnh đó nghe được, sợ là phải bị chết đuối trong nước bọt!
Là một trưởng lão của gia tộc Hoàng Phủ, thân phận của Hoàng Phủ Thương Tùng đâu chỉ đơn giản là chưởng quầy của gian phòng đấu giá này như vậy! Chỉ cần thân phận đại sư giám định này đã đủ để cho vô số người phải bái phục rồi, hơn nữa Hoàng Phủ Thương Tùng còn là một đại sư chế tạo vũ khí phụ ma! Hễ là những vũ khí phụ ma bậc cao sản xuất tại gia tộc Hoàng Phủ, gần như đều được làm ra từ bàn tay lão nhân này!
Tỷ suất thất bại của vũ khí phụ ma bậc cao rất cao, những người khác có thể đạt tới 10% thì đã có thể tự hào rồi, thế mà Hoàng Phủ Thương Tùng xác xuất thành công có thể đạt tới 30%!
Đây là một con số rất giỏi!
Thậm chí có người còn đem đánh đồng lão với những Đại Ma Pháp Sư Không gian hệ chế tác ra nhẫn không gian đó, họ cho rằng Hoàng Phủ Thương Tùng có thể xưng là đại sư!
Vậy mà Lăng Tiêu và Diệp Vi Ny hai tên không biết gì cũng không để lão nhân kia vào mắt, thật đúng là con nghé mới sinh, không kinh gì hổ
Chương 53 : Hội đấu giá điên cuồng (thượng)
Lúc này, Hoàng Phủ Thương Tùng từ phía sau đi lên trước bệ. Đôi mắt già nua không còn giống loại con buôn và khôn khéo khi cò kè mặc cả cùng với Lăng Tiêu nữa, ngược lại lóng lánh trong sáng thanh tịnh như nước mùa thu, nhìn lướt qua một vòng phía dưới, tiếng bàn luận xì xào khắp nơi trong đại sảnh chợt đình trệ, lập tức yên tĩnh lại.
Diệp Vi Ny khẽ há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới giật mình kinh ngạc nói:
– Quả nhiên rất nổi danh!
– Các vị quý khách tôn kính, chúc một buổi tối tốt đẹp. Tin rằng mọi người đều cảm thấy rất hiếu kỳ đối với hội đấu giá đêm nay. Hội đấu giá của gia tộc Hoàng Phủ luôn luôn trong sáng, rất ít khi cố tình làm ra vẻ thần bí, có lẽ tất cả mọi người đều nghĩ: bảo vật cực phẩm là cái gì đây? Chẳng lẽ là đầu lĩnh ta lại luyện chế ra phụ ma kiếm bậc cao?
Hoàng Phủ Thương Tùng nói đến đây cố ý ngưng lại, nhìn mọi ánh mắt chứa đầy mong đợi ở phía dưới kia đang nhìn mình, lão nhân cố ý nhìn lướt qua Lăng Tiêu và Diệp Vi Ny ở lô ghế trên lầu, sau đó nói tiếp:
– Thật ra, hôm nay đưa ra bán đấu giá là thi thể hai ma thú, hơn nữa, vừa mới chết.
Nói xong liền mỉm cười nhìn phản ứng của mọi người phía dưới.
– A? Thi thể ma thú? Thứ đó có ích lợi gì hả!
Phía dưới bắt đầu ồn ào như có điều thất vọng.
– Đúng vậy, cho dù là thi thể của Ma thú bậc ba cũng không có tác dụng gì lớn, nếu như trứng ma thú còn có lý hơn!
Có người mơ mộng hão.
– Thôi đi, nếu trứng ma thú, gia tộc Hoàng Phủ khẳng định sẽ tự mình cất giữ, ngươi nghĩ là họ sẽ đem bán đấu giá sao?
Có người đánh tan ảo tưởng của người kia!
Trong lô ghế đối diện với đài bán đấu giá, người trung niên quần áo hoa mỹ đó khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra dáng suy nghĩ. Một người trẻ tuổi anh tuấn ở bên cạnh nhẹ giọng nói:
– Phụ thân đại nhân, có thể là… ma thú bậc cao hay không?
Trung niên nhân nhè nhẹ gật đầu:
– Nhà Hoàng Phủ cũng chưa từng làm chuyện tự đập bể chiêu bài của mình. Nếu đã nói là bảo vật thì nhất định là bảo vật! Không cần nóng vội chúng ta cứ chờ xem!
Trong lô ghế bên cạnh, Isa đang ngồi cùng với ông nội và thêm một quý tộc trẻ tuổi trông rất cao ráo anh tuấn. Hắn thỉnh thoảng lại nhìn về phía Isa, trong ánh mắt sâu sắc ẩn chứa tình cảm nồng nàn.
Ông nội của Isa hỏi đố:
– Isa, và cả Tần Khang nữa, hai người các cháu nói thử xem, lão già Hoàng Phủ bán cái quái gì đây?
Thanh niên anh tuấn Tần Khang mỉm cười, khóe miệng cong lên thành vòng cung thật khó ưa, sau đó nói:
– Cháu nghĩ nhất định là ma thú rất quý báu nổi tiếng, hơn nữa, rất có thể là vượt qua bậc bốn! Là một đại gia tộc nổi danh, gia tộc Hoàng Phủ không ngu dại gì đem một thứ vô dụng làm trò cười cho người ta!
Lão nhân nhướng hàng mi trắng lên, khẽ gật gật đầu, trên mặt lộ ra một tia tán thưởng: Đứa nhỏ Tần gia này quả thật không tệ, chỉ có điều Isa… Trong lòng lão nhân thầm cười khổ, tiểu tử kia từ ngày vào Phạm Đế Á Tuyết Sơn cũng không thấy xuất hiện nữa, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Lão nhân thầm thở dài, sau đó quay nhìn Isa.
– Tiểu Isa, con nghĩ thế nào?
Isa dường như có điều suy nghĩ không tập trung tư tưởng, nghe ông nội hỏi, đột nhiên ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn ông nội:
– A, ông nội, ông đang nói cái gì?
Lão nhân cười xòa lắc đầu:
– Không có việc gì, tiếp tục xem đi.
Cùng lúc đó, còn có rất nhiều người trong lô bao và trong đại sảnh đều đang nghi hoặc, rốt cuộc là ma thú gì lại có thể khiến gia tộc Hoàng Phủ gióng trống khua chiêng mở đột xuất thêm buổi đấu giá riêng biệt như vậy, mà ngay đến đại sư Hoàng Phủ Thương Tùng đã lâu không xuất hiện cũng tự mình đứng ra chủ trì.
Thấy lòng hiếu kỳ và cảm xúc của mọi người đều bị kích động cả lên, Hoàng Phủ Thương Tùng mới gật gật đầu vừa lòng, sau đó nói:
– Đầu tiên, chính là bán đấu giá một con Ma thú bậc bốn, Thiểm Điện Cuồng Báo!
Trong lô ghế ở lầu hai gồm bốn người, vừa nghe Hoàng Phủ Thương Tùng nói xong, có hai nam nhân “Ồ” một tiếng đứng lên, đúng là hai tên Phó đoàn trưởng Cuồng Chiến và Diệp Kinh Tâm của Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn.
Phó đoàn trưởng Cuồng Chiến sắc mặt kích động nhìn đoàn trưởng Diệp Hàn Tâm vẫn ngồi ở chỗ đó như cũ, sắc mặt lại trở nên xanh mét, căng thẳng nói:
– Đoàn trưởng Hàn Tâm.
– Ngồi xuống hết đi!
Diệp Hàn Tâm thanh âm trầm thấp nói tiếp:
– Đây là địa bàn của gia tộc Hoàng Phủ!
Câu nói của Diệp Hàn Tâm như là một chậu nước lạnh đổ ụp lên đầu của mấy người máu nóng đang sôi trào, hai người đều oán hận ngồi xuống. Hắc Quả Phụ Vân Na quét đôi mắt xinh đẹp xuống dưới bệ bán đấu giá, nhìn chưởng quầy Hoàng Phủ bán đấu giá sư đang tán dương đủ loại ích lợi của con Ma thú bậc bốn Thiểm Điện Cuồng Báo nhưng không có lớp da ngoài, sau đó nói:
– Bản thân Thiểm Điện Cuồng Báo đã rất hiếm, lại còn vô cùng giảo hoạt, không dễ dàng để cho người vây bắt. Ta nghi ngờ chủ nhân của con Thiểm Điện Cuồng Báo này nhất định có liên quan với người giết chết Nham Thạch Thân Khắc!
Thanh niên Diệp Kinh Tâm ngồi bên cạnh Vân Na kia chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt tối tăm, chính là đệ đệ của đoàn trưởng Diệp Hàn Tâm, có quan hệ rất tốt với Thân Khắc. Nghe tin Thân Khắc đã chết khiến mấy ngày nay hắn rất thương tâm, lúc này nghiến răng nghiến lợi nói:
– Đại ca, đệ nhất định phải bắt được tên đứng ra bán món kia, chắc chắn là hắn đã giết Thân Khắc!
Phó đoàn trưởng Cuồng Chiến vừa mới đứng lên chỉ là theo bản năng, Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn gần đây vì chuyện này đã đắc tội với rất nhiều người trong đồng đạo, Phó đoàn trưởng là người phụ trách chuyện này nên chịu áp lực rất lớn.
Lúc này hắn cũng tỉnh táo lại, nhìn Diệp Kinh Tâm nói:
– Phó đoàn trưởng Kinh Tâm, cừu tự nhiên là phải báo, nhưng trước mắt thì…
– Cuồng Chiến, ngươi bớt lời thừa đi!
Diệp Kinh Tâm lạnh lùng nhìn Cuồng Chiến, hừ một tiếng:
– Ta biết các ngươi đều không thích Thân Khắc, ngại hắn luôn sinh sự gây chuyện, nhưng các ngươi đừng quên mấy năm nay công lao lớn nhất chính là hắn! Nếu không bị các ngươi áp chế có thể Thân Khắc sớm đã lên làm Phó đoàn trưởng!
– Ngươi…
Bởi vì Diệp Kinh Tâm là thân đệ đệ của Đoàn trưởng, Cuồng Chiến dù sao vuốt mặt cũng phải nể mũi, nhưng đối phương lại không chừa mặt mũi cho hắn chút nào, những lời nói cay nghiệt như thế khiến Cuồng Chiến tức giận đến nỗi nói không ra lời.
– Đủ rồi!
Diệp Hàn Tâm trừng mắt nhìn đệ đệ, biết hắn ôm trong lòng mối bất bình vì Thân Khắc, có điều Phó đoàn trưởng Cuồng Chiến cũng một lòng vì đoàn lính đánh thuê. Hai người trước nay vẫn bằng mặt không bằng lòng, nhất là gần đây từ khi Thân Khắc chết đi, Diệp Kinh Tâm càng khăng khăng cho rằng Cuồng Chiến không công hưởng lợi, không chịu dốc sức báo thù cho Thân Khắc, vì thế hố ngăn cách giữa hai người càng ngày càng sâu thêm.
– Nỗ lực của Phó đoàn trưởng Cuồng Chiến, ta đều nhìn thấy. Kinh Tâm, sau này đệ bỏ hết những ý nghĩ gút mắt này đi để cho đoàn đội phát triển đi lên chứ.
Diệp Hàn Tâm thở một hơi dài, tên đệ đệ này từ nhỏ đã như thế không chịu nghe theo lời dạy dỗ, tuổi càng lớn xu hướng này lại càng nổi bật.
Vân Na từ đầu không nói gì lúc này lên tiếng giảng hòa:
– Được rồi, mọi người đều là vì đoàn đội, chỉ có điều ý niệm có chút bất đồng. Mỗi người nhịn một chút, chúng ta trước xem thử tình hình rồi tính sau, được không?
Cuồng Chiến và Diệp Kinh Tâm hai người cùng hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa.
Lúc này phía dưới đã có người bắt đầu đặt giá, Ma thú bậc bốn tuy rằng không thể đánh đồng với Tinh hạch bậc bốn, nhưng dù sao cũng rất có giá trị, từ giá khởi điểm năm trăm kim tệ hiện tại đã thẳng một đường tăng lên tới ba nghìn kim tệ, phía dưới còn đang không ngừng tăng giá. Trên cơ bản người ra giá đều là một số thế gia y dược. Phàm là ma thú đều có thể làm thuốc, giống loại Ma thú bậc bốn này, đã là vật hiếm, nhất là loại ma thú Thiểm Điện Cuồng Báo rất ít gặp này, càng có giá trị cao xa xỉ, thịt, máu, xương, tủy, đuôi, đều rất đáng giá!
Giá cả ở thời điểm sáu ngàn năm trăm kim tệ thì ngừng lại, rõ ràng trong tâm ý của nhiều người cái giá này đã đạt tới mức giới hạn.
Hoàng Phủ Thương Tùng thật rất vừa lòng với cái giá này. Nghĩ tới lớp da quý báu đã bị lột mất, Hoàng Phủ Thương Tùng liền có chút tiếc nuối, da của Thiểm Điện Cuồng Báo kia nếu làm thành một bộ quần áo thì thật quý báu không kể xiết? Sợ là mọi người trong vương thất cũng phải rơi vào cảnh đảo điên! Đáng tiếc hai tên tiểu tử kia khăng khăng một mực không bán, thật là phiền lòng!
– Sáu ngàn năm trăm kim tệ một lần! Sáu ngàn năm trăm kim tệ hai lần, còn có ai tăng giá không? Không có? Vậy Ma thú bậc bốn Thiểm Điện Cuồng Báo hi hữu chính là sáu ngàn năm…
Ngay đúng lúc Hoàng Phủ Thương Tùng chuẩn bị gõ búa trong tay quyết định phiên đấu giá.
Từ lầu hai truyền đến một tiếng lạnh như băng:
– Một vạn!
Chương 54 : Hội đấu giá điên cuồng (trung)
Ồ!
Toàn bộ đại sảnh hội đấu giá chợt im lặng như tờ, vô số ánh mắt đều bắn về phía lô ghế trên lầu hai nơi truyền đến tiếng nói.
Vân Na nhìn Diệp Kinh Tâm vừa ra giá đang há miệng muốn nói cái gì lại ngậm lại, khẽ lắc đầu dáng không cam lòng ngồi lặng người tại chỗ.
Cuồng Chiến lại phẫn nộ nói:
– Phó đoàn trưởng Kinh Tâm, ngươi, ngươi làm như vậy sẽ khiến kẻ địch phát hiện. Một khi để cho đối phương cảnh giác, muốn bắt được chúng đúng là còn khó hơn lên trời!
“Hừ!” Diệp Kinh Tâm lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn thoáng qua Cuồng Chiến đầy vẻ khinh thường cười lạnh nói:
– Lá gan ta không có nhỏ như vậy! Ta chỉ biết đây là thứ dùng để đổi lấy tính mệnh của huynh đệ ta!
Cuồng Chiến bị tức đến nghẹn thở ngồi phệt xuống.
Lúc này Hoàng Phủ Thương Tùng ở phía dưới đúng là cực kỳ cao hứng trong lòng, thầm nghĩ: “Mình đã nhiều năm không tự tay chủ trì bán đấu giá, xem ra bảo đao cũng chưa cùn đấy!”. Lão hắng giọng, nói:
– Một vạn kim tệ, một lần! Một vạn kim tệ hai lần, Một vạn kim tệ. Ba lần!
“Cheng” một tiếng, tiếng búa gõ lên bàn, phát ra tiếng vang trong trẻo truyền khắp phòng đấu giá:
– Định giá!
Phía dưới rất nhiều người đều thì thào khe khẽ, nhiều người biết giá trị của ma thú, đều cho rằng bỏ ra một vạn kim tệ để mua con ma thú này có hơi cao, thật ra giá hơn năm nghìn nhiều kim tệ là vừa, trả cao hơn thì có phần không đáng. Nếu bọn họ biết có người muốn mua con ma thú này là để đem chôn cùng với huynh đệ của mình, sợ là phải mắng to cho hành vi phá gia bại sản đó.
Diệp Vi Ny khẽ nhíu đôi mày thanh tú nhìn Lăng Tiêu, có vẻ lo lắng nói:
– Con Ma thú bậc bốn này thật ra không nên lấy ra bán đấu giá, ta không yên tâm. Trong đám người có mặt hôm nay, có thể có Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, như vậy chúng ta phải bị phiền toái rồi!
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
– Đừng lo lắng, chúng không nhận ra chúng ta đâu, cẩn thận một chút là được. Đế đô cũng không giống các chỗ khác, chỉ cần không bị nhìn thẳng mặt, ta tin rằng sẽ tránh được bọn chúng.
Trận mở màn giành được thắng lợi, tinh thần Hoàng Phủ Thương Tùng càng phấn khởi hơn lên, mỉm cười nhìn bên dưới, sau đó nói:
– Kế tiếp, con ma thú này… nó… đến từ một trong những cấm địa của đại lục, dãy Thánh Sơn Phạm Đế Á Tuyết Sơn!
Lời vừa nói ra, rất nhiều người phía dưới không kìm nổi đều cả kinh hô lên. Thánh Sơn! Tuy rằng cái tên thoạt nghe rất thần thánh cao quý, nhưng trên thực tế ở trong lòng vô số người, Thánh Sơn không khác gì với địa ngục! Nơi đó ma thú hoành hành, khí hậu ác liệt, địa hình phức tạp, nếu nói khu rừng rậm của Phạm Đế Á Tuyết Sơn kia là chỗ dã thú chọn người để ăn, như vậy dãy núi Thánh Sơn đúng là một chỗ khủng khiếp, ác ma ăn tươi nuốt sống con người không bỏ thừa một mảnh xương!
Không ngờ có người, có thể từ dãy núi Thánh Sơn lấy ra được Ma thú bậc năm. Trời ạ, là Ma Kiếm Sư sao? Chỉ sợ cho dù là Ma Kiếm Sư cũng chưa chắc có thể thoải mái mang Ma thú bậc năm từ bên trong Thánh Sơn ra ấy chứ? Ở nơi đó đúng là có Ma thú bậc chín thường lui tới!
Isa vốn đang vô cùng buồn chán dường như sắp ngủ gật. Hôm nay ông nội dẫn nàng từ học viện tới đây, nói là muốn để cho nàng tiếp xúc mở mang kiến thức, thật ra trong lòng Isa hiểu rõ, ông nội chính là muốn nàng gần gũi với Tần Khang nhiều hơn.
Nàng và Tần Khang biết nhau từ thuở nhỏ, nhưng Isa vốn tính hay e thẹn, rất ít trò chuyện với Tần Khang, càng không nói là có giao tình sâu đậm, vì thế đối với sự an bài của ông nội hơi có chút bất đắc dĩ.
Cũng may nàng là người tốt bụng, con nhà gia giáo, trong lòng tuy bất mãn cũng không lộ ra ngoài mặt. Con Thiểm Điện Cuồng Báo bậc bốn mới đấu giá kia cũng không khiến nàng kích động bao nhiêu. Ma thú bậc bốn tuy rằng rất khó săn bắt nhưng gia tộc của Isa cũng không thiếu thứ này.
Tuy nhiên Hoàng Phủ Thương Tùng đại sư vừa nói tới con ma thú này đến từ Thánh Sơn Phạm Đế Á Tuyết Sơn, lập tức tinh thần của Isa bừng tỉnh, hô hấp thậm chí đều có hơi dồn dập lên, trong lòng phập phồng không ổn định, hình như sắp tẩu hỏa nhập ma: “Lăng Tiêu ca ca, là huynh giết nó đúng không? Nhất định là huynh! Isa tin rằng huynh nhất định có thể sống quay về!”
Trong lô ghế kia, người trung niên mặc cẩm y nghe nói tới Thánh Sơn, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hình như nhớ lại điều gì, quay sang người trẻ tuổi bên cạnh cười nói:
– Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người tài ba trong thiên hạ không ít, lúc này ngươi mở mang kiến thức rồi chứ? Cũng không phải chỉ có ta mới có thể từ trong đó đem ra Ma thú bậc năm!
Người trẻ tuổi nhướng hàng mi dài, trên mặt hơi lộ ra vài phần khinh thường:
– Không chừng đã chết không biết bao nhiêu người rồi.
Người trung niên liền than nhẹ một tiếng, lắc đầu:
– Ngươi đó, tính tình giống hệt như ta năm xưa, lúc nào cũng xem thường anh hùng thiên hạ. Có một ngày ngươi sẽ phát hiện: thực ra mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhìn thấy bầu trời chỉ lớn bằng bàn tay!
Người trẻ tuổi khẽ cúi đầu không nói tiếp nữa, chỉ có điều vẻ không phục trong ánh mắt lại rất rõ ràng.
Trong góc sáng của đại sảnh bán đấu giá, người áo đen đội nón tre thì thào tự nói:
– Thánh Sơn? Có hứng thú rồi!
Hoàng Phủ Thương Tùng không hổ là cấp đại sư bán đấu giá, nói ba điều bảy chuyện thế là làm cho bầu không khí ở hiện trường liền trở thành vô cùng sôi động, phía dưới không ít người kêu lên:
– Đại sư, ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu, nói mau là con ma thú gì đi!
Còn có người gào lên:
– Ngài đừng nói là Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng nha!
Phía dưới truyền đến một tràng tiếng cười ồ. Ma thú bậc năm đã đủ làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, nhất là xuất ra từ Thánh Sơn, càng không nói tới Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng thuộc vào loại ma thú hệ phi hành. Cho dù là Ma Kiếm Sư có thể phi hành cũng không muốn đối mặt với nó. Số lượng Ma Kiếm Sư trên toàn Đế quốc Lam Nguyệt cũng có hạn, có thể săn bắt được Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng gần như cũng không cần đưa nó đến đây để bán đấu giá.
Còn trong lô ghế của Diệp Hàn Tâm kia, bầu không khí nơi đây ngưng trọng làm cho người ta hít thở không thông.
Lúc này ngay cả Cuồng Chiến đều gần như rơi vào tuyệt vọng câm như hến, người bán đấu giá những con ma thú hôm nay, nhất định có quan hệ rất lớn với hai người Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn đang tìm kia!
Thế nhưng có một điều khiến cho ngay cả Diệp Kinh Tâm cũng trầm mặc xuống.
Đối phương không ngờ có thể săn giết được Ma thú bậc năm! Cái này có ý nghĩa gì? Có nghĩa là kẻ giết chết Thân Khắc và các đội viên đó rất có thể là một Ma Kiếm Sư! Hơn nữa không chừng còn là Ma Kiếm Sư bậc cao!
Người như vậy… làm sao đoàn Cuồng Đồ cấp bảy nho nhỏ này có thể trêu chọc tới? Báo thù ư? Chọc giận tới người ta, một người một kiếm có thể san bằng hết thảy đoàn lính đánh thuê rồi!
Tính kế ư? Lại nói đùa à, đừng nói đối phương như Thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho dù là đứng trước mặt ngươi, đối mặt với nhân vật thực lực mạnh mẽ như thế, âm mưu quỷ kế của ngươi lại có tác dụng gì?
Diệp Kinh Tâm nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi vồng lên cắn răng nói:
– Cho dù có chết, ta cũng nhất định phải báo thù!
Trả lời hắn là sự im lặng của ba người như chết rồi kia.
Ở trên đài, Hoàng Phủ Thương Tùng đầy vẻ tươi cười, dùng giọng thật thu hút nói:
– Con ma thú thứ hai bán đấu giá hôm nay, đúng là đến từ chủ sơn của dãy núi Phạm Đế Á Tuyết Sơn, Thánh Sơn.
Phía dưới mọi người đều như ngừng nhịp thở, mọi ánh mắt đều đứng tròng nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Thương Tùng trên đài.
– Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng!
Hoàng Phủ Thương Tùng như là kích động đến phát cuồng, mặt đỏ tai hồng dùng giọng hưng phấn nhất tuyên bố.
Toàn đại sảnh kể cả trong các lô ghế, tất cả mọi người đều “ồ” lên, đến ngay cả người trung niên mặc hoa phục khí độ ung dung trầm ổn kia cũng đều nhảy dựng lên, cả kinh nói:
– Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, bậc năm? Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!
Isa nắm chặt nắm tay, vẻ mặt đầy hưng phấn: “Nhất định là ca ca Lăng Tiêu, nhất định là huynh ấy!”
Diệp Hàn Tâm thở một hơi dài, ngồi phệt xuống ghế, hai mắt như mất thần, vừa rồi còn đang suy nghĩ làm sao có thể bắt được tên cừu gia kia, thế mà bây giờ ý tưởng duy nhất chính là làm thế nào để Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn tránh thoát được độc thủ của đối phương. Còn như cái đám đang truy nã kia nếu không lập tức gọi trở về, lỡ như gặp phải đối phương nhất định là tai ương ngập đầu!
Hoàng Phủ Thương Tùng không dông dài nữa, tuyên bố thẳng ra:
– Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, giá khởi điểm: Bốn vạn kim tệ!
Chương 55 : Hội đấu giá điên cuồng (hạ)
Diệp Vi Ny lẩm bẩm nói:
– Không phải nói ba vạn sao?
Lăng Tiêu khẽ cười nói:
– Bầu không khí bị thúc đẩy sôi động như vậy, giá cả tạm thời tăng cao cũng không phải là chuyện lạ lùng gì.
– Bốn vạn một ngàn kim tệ!
Trong đại sảnh có người trực tiếp hô lớn.
– Năm vạn!
Thanh niên tuổi trẻ anh tuấn trong lô ghế kia được phụ thân ra dấu, rốt cục ra tay!
– Sáu vạn!
Tần Khang được ông nội của Isa cho phép, hăng hái ra giá.
Tiếng ồn ào trong đại sảnh dần dần nhỏ xuống. Điều đó cho biết rằng: những người thật sự có thực lực cạnh tranh đấu giá đều là người trong mười mấy lô ghế trên lầu hai kia, trong đó thậm chí có người trong hoàng thất. Những người này há mồm một cái tức thì tăng thêm giá cả vạn kim tệ. Người trong đại sảnh đều như ngưng nhịp thở, căng thẳng nhìn lên lầu hai.
– Tám vạn.
Dường như thấy chán ghét giá cả tăng từng vạn một, khóe miệng thanh niên anh tuấn mặc hoa phục đầy vẻ khinh thường, thẳng một lèo tăng giá lên tới tám vạn kim tệ trong tiếng hò hét kinh ngạc của mọi người dưới đại sảnh.
Trong lô ghế bên này, Diệp Vi Ny ngồi bên cạnh Lăng Tiêu vẻ mặt càng căng thẳng, vô cùng kinh hãi, không thể tưởng được người tại đế đô lại có quá nhiều tiền như vậy. Dường như bọn họ kêu giá đơn giản không phải là kim tệ mà chỉ là đồng tệ bình thường.
Tần Khang hơi chần chờ nhìn ông nội của Isa, hiện giờ hắn dù sao cũng không phải là người của gia tộc Isa, còn không đủ tư cách để đại biểu cho gia tộc Isa.
Ông nội của Isa nhè nhẹ lắc đầu, Ma thú bậc năm tuy rằng quý báu nhưng giá cả này lại có phần không đáng, vì thế lựa chọn quyết định buông bỏ.
Tần Khang hơi tiếc nuối ngồi xuống, có ý muốn ở trước mặt Isa biểu hiện chút phong độ hào phóng của mình. Đáng tiếc, hắn không thể đại biểu cho gia tộc Isa, trong lòng hơi phiền muộn thầm nghĩ: “Rồi sẽ có một ngày nào đó!”
Giọng nói réo rắt của Hoàng Phủ Thương Tùng vang lên:
– Đã có người ra giá tám vạn kim tệ! Còn có ai tăng giá không? Có thể có người còn chưa biết rõ lắm về loại ma thú Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng này, ta giới thiệu đơn giản một chút: lông của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng có thể chế thành áo khoác đắt tiền, thịt, máu, xương, tủy có thể làm thuốc, cực kỳ quý báu! Điểm trọng yếu nhất là trên người nó có bốn khối xương cốt làm nguyên liệu chế tạo phụ ma kiếm bậc ba tuyệt hảo, có thể tăng xác xuất thành công lên năm phần trăm! Giá trị của nó không cần ta nói tiếp chứ?
Nói xong nhìn thoáng qua những lô ghế trên lầu, rồi nói tiếp:
– Tám vạn kim tệ một lần!
– Mười vạn!
Trong lô ghế phía đông, bỗng nhiên truyền tới một giọng nói dịu dàng lọt tai, rất nhiều người đều không nhịn được quay sang nhìn, tuy rằng nhìn không thấy người, nhưng trong lòng đều nghĩ: nữ nhân này nhất định là mỹ nữ tuyệt thế.
Còn Lăng Tiêu nghe giọng nói này, biểu tình trên mặt rất ngạc nhiên sửng sốt, cực kỳ phấn khích: Thượng… Thượng Quan giáo sư?
Đúng vậy, giọng nói này Lăng Tiêu rất quen thuộc, đúng là giọng nói của mỹ nữ rất quan tâm chăm sóc mình: giáo sư Thượng Quan Vũ Đồng, trong lòng không kìm nổi suy nghĩ: “Nàng đến tột cùng là ai? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa không ngờ còn không một chút do dự kêu giá mười vạn kim tệ!”
– Cô ta thật là giàu có nha!
Diệp Vi Ny không chú ý tới vẻ khác thường của Lăng Tiêu, tán thưởng một câu. Lăng Tiêu và nàng tuy rằng cũng có được số lượng lớn kim tệ, nhưng trên thực tế, nếu không phải thu hoạch được nhiều tiền từ Nham Thạch Thân Khắc của Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, bọn họ bây giờ thật cũng chỉ có thể trông cậy vào tiền bán ma thú. Mà Lăng Tiêu lại dự tính thu mua dược liệu, món tiền đó có thể còn lại không bao nhiêu.
Lăng Tiêu lại chợt nhớ, Thượng Quan giáo sư đưa cho mình Tế Liễu kiếm, dường như chính là được luyện chế từ xương cốt của ma thú nào đó, không phải vàng bạc cũng không phải sắt thép, thật mềm mại dẻo dai khó bẻ gẫy. Hay là… mục đích của nàng thu mua con Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng bậc năm này, cũng không ngoài việc muốn chế tác vũ khí phụ ma chăng?
Nhưng trả cái giá này hình như có hơi quá cao đây!
Thanh niên anh tuấn mặc hoa phục nhíu mày, dường như đang suy đoán nữ nhân nhìn không rõ mặt trong lô ghế kia rốt cuộc là ai. Hắn không giống như con cháu quý tộc bình thường, hễ nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp thì nhường bước: Thấy đối phương kêu giá dường như cố ý khiêu khích, nhướng mày tựa như cười chế giễu, khóe miệng nhếch lên vừa muốn lên tiếng, người trung niên phía sau thản nhiên nói:
– Quên đi, đừng tranh chấp nữa.
– Vì sao?
Thanh niên mặc hoa phục rõ ràng không muốn buông tha con Ma thú bậc năm này:
– Phụ thân đại nhân, con Ma thú bậc năm này đối với chúng ta cũng rất trọng yếu đấy, nhất là ông nội…
– Câm miệng!
Người trung niên vẫn đang hờ hững lãnh đạm bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm khắc trừng mắt nhìn người trẻ tuổi:
– Đạo lý tai vách mạch rừng ngươi cũng không hiểu, về sau không được nói tới chuyện này ở bên ngoài!
Trong mắt người trẻ tuổi hiện lên một tia phản kháng, tuy nhiên vẫn khom người nói:
– Con biết rồi, phụ thân.
Người trung niên dường như hơi mệt mỏi khoát tay, thản nhiên nói:
– Đối với ông nội ngươi, chút thủ đoạn nhỏ của ngươi cũng không ích lợi gì. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.
Người trẻ tuổi cả người thoáng rùng mình, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt không có một tia huyết sắc, sau đó cung kính dạ một tiếng, ngồi xuống.
Hoàng Phủ Thương Tùng hôm nay quả thật rất cao hứng, không nghĩ tới một con Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng bậc năm không ngờ có thể bán với cái trên trời lên đến mười vạn kim tệ, thật ra năm sáu vạn đã là giá trị cực hạn của nó, ít nhất là theo đánh giá của hắn như thế.
Mặt đỏ bừng cao giọng nói:
– Mười vạn kim tệ một lần! Vị nữ sĩ thần bí trên lô ghế kia ra giá hào phóng, còn có ai tăng giá nữa không?
Khắp trường đấu giá đều tĩnh lặng, mọi người đều ngừng thở, không có một chút tiếng động nào.
– Mười vạn kim tệ lần hai!
Giọng của Hoàng Phủ Thương Tùng hơi run rẩy, như là dùng hết khí lực toàn thân, tiếng búa trong trẻo gõ lên bàn:
– Cheng! Mười vạn kim tệ ba lần! Định giá!
Khắp phòng đấu giá, tiếng vỗ tay hoan hô vang lên như sấm. Đúng vậy, mọi người vẫn luôn đầy ngưỡng mộ đối với người mua có tính quyết đoán như thế.
Cái này giống như là một thông lệ từ xưa, dựa theo tình hình giá trị thực tế mà nói, chúng cũng không đáng một đồng, nhưng thường thường có thể đánh ra giá trên trời đến mấy mươi vạn thậm chí trăm vạn. Giá trị của rất nhiều đồ vật này nọ chưa chắc đã đúng với nó, tác dụng của nó bị cường điệu hóa lên cũng là rất bình thường.
Giống như con Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng bậc năm này, nếu theo giá trị thân thể của nó: mấy khối xương cốt kia có thể toàn bộ thành công chế tác phụ ma kiếm, đương nhiên là không thể nói gì khác, chỉ có điều ngay cả đại sư luyện chế vũ khí phụ ma chân chính như Hoàng Phủ Thương Tùng cũng không dám nói chắc, thế thì toàn bộ Đế quốc Lam Nguyệt còn có ai có thể nắm chắc thành công lớn như vậy?
Diệp Vi Ny đưa tay vuốt cái trán bóng mượt, sau đó lẩm bẩm nói:
– Trời ạ, thực có kẻ lắm tiền! Trong mắt bọn họ kim tệ cũng không phải là tiền!
Tuy rằng Lăng Tiêu không có hứng thú nhiều lắm đối với tiền, nhưng cũng biết là có thể xuất ra mười vạn kim tệ để mua một con ma thú, tuyệt đối không phải là gia tộc tầm thường. Ít nhất, Lăng gia không có tài lực này! Cho dù có, cũng đều bị cha gây sức ép đem đi trang bị cho quân đội. Cho nên Lăng Tiêu càng tăng thêm lòng hiếu kỳ đối với việc giáo sư Thượng Quan có thể một lúc xuất ra mười vạn kim tệ.
Đúng lúc này, trên mặt lão Hoàng Phủ Thương Tùng lại hiện ra một vẻ cười giảo hoạt, nhận cốc nước mát rượi từ nhân viên phục vụ đưa tới uống một ngụm, sau đó nói:
– Tiếp theo, một kiện… bảo bối bán đấu giá cuối cùng hôm nay!
– A. Không phải nói chỉ hai ma thú sao? Sao lại tới con thứ ba?
Có người nghi ngờ lên tiếng hỏi.
– Đại sư nói có thì là có, ngươi còn nói nhảm cái gì?
Có người phản bác.
– Chú ý, đại sư nói chính là bảo bối, chưa nói là ma thú!
Một bên còn có người nói.Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Toàn bộ phòng đấu giá huyên náo ầm ĩ, hôm nay rõ ràng hội đấu giá khiến cho những người này có cảm giác không uổng công đến dự lần này. Cũng từ lần đấu giá quá cao của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, nhiệt huyết của nhiều người đã tăng rất cao rồi. Vì thế lúc này đều rất kỳ quái, chẳng lẽ thứ cuối cùng này cũng thế, còn có lực hấp dẫn hơn cả hai ma thú trước sao?
Người áo đen thần bí đội nón tre trong góc sáng kia cười hắc hắc vài tiếng, thấp giọng lẩm bẩm:
– Lúc này mới đúng đây! Một con Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, hiển nhiên là không thú vị lắm! Lão nhân Hoàng Phủ giảo hoạt có lẽ không có lừa gạt ta, ha ha!
Trong lô ghế, người trẻ tuổi mặc hoa phục vốn có chút uể oải lúc này mắt sáng lên, nhìn phụ thân, người trung niên gật đầu nói:
– Cái này nhất định phải giành lấy!
Diệp Vi Ny than thở:
– Ai nói phòng đấu giá của gia tộc Hoàng Phủ không giảo hoạt?