1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân Audio Podcast
  4. Tập 10 [ chương 46 đến 50 ]

[Dịch] Ngạo Kiếm Lăng Vân Audio Podcast

Tập 10 [ chương 46 đến 50 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 46 : Cuộc Chiến Trong Rừng Rậm (Hạ)

Mấy nhánh cây ngăn trở ánh mắt bị kiếm khí chém rớt rơi xuống mặt đất, thân thể của Đại Kiếm Sư lao tới phía Lăng Tiêu rất nhanh, quần áo bay phất phới.

Diệp Vi Ny vẫn do dự như cũ, Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn trường kiếm đang lao tới, khóe môi nhếch lên một tia khinh thường. Nếu không tới Đại Tuyết Sơn, loại trình độ công kích này có lẽ sẽ khiến hắn hoang mang. Nhưng trải qua sinh tử ma luyện ở Đại Tuyết Sơn, thực lực của Lăng Tiêu đã không còn là Kiếm Thị, mà đã tiến cấp trở thành Kiếm Sư. Hiện tại, bất kể là phản ứng hay lực lượng của Lăng Tiêu đều tương đương với Kiếm Sư bậc ba đến bậc bốn. Dựa vào Độc Cô Cửu Kiếm, công kích của Đại Kiếm Sư căn bản không thể sinh ra uy hiếp với hắn.

Nhưng thân mình Lăng Tiêu lại không hề động, mà chờ Diệp Vi Ny bên cạnh động thủ.

Đúng vậy, hắn chính là muốn rèn luyện!!!

Lăng Tiêu đương nhiên rõ ràng cái mà Diệp Vi Ny gọi là kinh qua rất nhiều trường huyết chiến là hoàn toàn nói dối, lá gan của nàng vẫn chỉ là lá gan một tiểu nữ tặc, không hơn.

Diệp Vi Ny đang kịch liệt đấu tranh trong lòng. Đến giờ nàng mới nhìn ra, Ngọc Nữ kiếm pháp Lăng Tiêu dạy cho mình dù không hơn được mức Thiên cấp kiếm kỹ, nhưng cũng tuyệt đối không kém!

Bởi nàng liếc một cái đã nhìn thấy đối phương là một Đại Kiếm Sư bậc ba, chiêu thức có hơn mười chỗ sơ hở! Nếu là một người lòng dạ ác độc, chỉ cần một kiếm, ngay lập tức có thể lấy được tính mạng!

Thấy mũi kiếm đối phương sắp đâm trúng mặt Lăng Tiêu, người ở ngoài nhìn vào, chỉ cảm giác hắc tiểu tử này hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, thậm chí ngơ ngác không hành động, những người khác không kìm nổi cũng cười ha hả. Cũng không phải tất cả kẻ mạo hiểm đều có thiện tâm, nhóm này tuyệt đối là một nhóm thô lỗ, độc ác, hoàn toàn không vì giết một vài người mà để tâm.

Tên Đại Kiếm Sư này khóe môi nhếch lên khinh thường cười lạnh, hắn đã giết nhiều người, nhưng chết oan ức như tên hắc tiểu tử này cũng là rất ít.

– Chết!!!Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Tên Đại Kiếm Sư hét to một tiếng, kiếm khí trên thân kiếm nháy mắt tăng vọt

Những người phía sau trầm trồ khen ngợi, khóe miệng Ô Lan Giang nhếch lên cười khẩy, xem ra, cô bé kia dáng người rất tốt, có thể thỏa mãn chính mình.

Diệp Vi Ny rốt cục cũng rút đoản kiếm bên hông, đinh một tiếng giòn vang, kiếm khí trường kiếm lập tức bị ngăn chặn ngay trước thời điểm chạm vào mi tâm của Lăng Tiêu, sau đó kéo Lăng Tiêu về phía sau, sắc mặt trắng bệch:

– Anh, anh điên rồi sao? Tại sao không né?

Lăng Tiêu lãnh đạm cười nhìn Diệp Vi Ny, tay khẽ sờ qua mi tâm, thiếu chút nữa hắn đã không kìm nổi mà ra tay. Hắn đã bắt đầu thất vọng đối với Diệp Vi Ny, không nghĩ tới cô nàng này rốt cục cũng xua tan được nỗi sợ hãi, chẳng qua vẫn chưa đạt tới mong muốn của Lăng Tiêu.

Không giết người sẽ vĩnh viễn không trưởng thành!

Kiếm kỹ lợi hại, kiếm thuật cao cường! Cũng chẳng qua là một người nhát gan thôi, người như thế ở Thương Lan đại lục cũng không hiếm thấy!

Tên Đại Kiếm Sư của đối phương cả kinh, hồ nghi nhìn Diệp Vi Ny. Hắn phát hiện chính mình nhìn không thấu thực lực của nữ nhân trước mắt, một kiếm vừa rồi của nàng khiến những người này nhìn ra, nữ nhân này có tu vi tuyệt đối không thấp hơn Đại Kiếm Sư, nhưng họ vẫn như cũ, tin tưởng có thể bắt nàng.

Một nữ nhân mà thôi, nơi này lại có vài Đại Kiếm Sư.

Ô Lan Giang ở phía sau kêu gào nói:

– Triệu Hưng, giết chết tên tiểu tử, bổn thiếu gia cho ngươi một cái tinh hạch bậc một, thêm một tinh hạch Tuyết Sơn Tông Hùng ma thú bậc hai, tặng cho Mạo Hiểm Đoàn các ngươi.

– Lời này thật sao!!!

Đại Kiếm Sư tên Triệu Hưng trong mắt bộc phát một tia sáng kỳ dị, lạnh lẽo nhìn Lăng Tiêu, cười khặc khặc nói:

– Tiểu tử, thực xin lỗi, vì phú quý, ngươi chết đi!

Nói xong hướng về phía sau quát:

– Các ngươi còn đứng xem náo nhiệt, chút nữa lão tử không chia phần!

Mấy người phía sau vừa nghe thấy, tròng mắt đều đỏ lên! Bọn họ đều là kẻ mạo hiểm tây bộ, cũng không phải đoàn đội lâm thời, mà là một tiểu đoàn lính đánh thuê, đương nhiên, hàng năm làm thuê cho Ô Lan gia tộc, bảo hộ thiếu gia Ô Lan Giang, cho nên trừ việc được tự do, mặt khác so với Ô Lan gia tướng cũng không sai biệt lắm.

Bọn họ đều đi săn bắt ma thú, cũng có thưởng, nhưng tinh hạch toàn bộ thuộc về Ô Lan gia tộc, cho nên nghe Ô Lan Giang nói cho một quả tinh hạch, lại cho cả toàn bộ ma thú cấp hai này, lập tức hưng phấn hẳn lên. Đem đầu ma thú cấp hai này bán đi, thậm chí có thể bằng thu nhập của họ trong mười năm.

– Giết tiểu tử đó trước!

Triệu Hưng bình thản ung dung bắt tay vào chỉ huy thuộc hạ. Thoạt nhìn những người này không phải lần đầu tiên làm chuyện này, rất thuần thục.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Diệp Vi Ny. Diệp Vi Ny nhíu mày, bộ dáng thực sự tức giận, nàng cũng không phải là một gà mờ trong giang hồ, đương nhiên cảm nhận được sát khí trên người những người này, còn có loại ánh mắt nhìn đến mình như nhìn “Dê béo”.

– Đáng chết!

Diệp Vi Ny thấp giọng mắng một câu, sau đó nghe Lăng Tiêu bên cạnh nói:

– Chút nữa cô đối phó tên Đại Kiếm Sư đó, những người khác, giao cho ta

Diệp Vi Ny gật gật đầu, quyết định dạy cho tên Đại Kiếm Sư Triệu Hưng một bài học.

Vài người đối phương rút vũ khí ra, thật cẩn thận tiếp cận hai người. Tất cả đều là người mạo hiểm, bọn họ sẽ không phạm sai lầm nhỏ nào, tuy rằng hai người kia thực lực không cao, nhưng cẩn tắc vô áy náy, luôn đúng như vậy.

– Lên!

Lăng Tiêu cười ngạo nghễ, Tế Liễu kiếm rút ra, nhấn một cái vào tinh hạch, một đạo kiếm khí tinh tế theo Tế Liễu kiếm phát xuất, hướng tới một tên Đại Kiếm Sư.

– A, hắn là Đại Kiếm Sư!

Tên Đại Kiếm Sư kia kinh hô một tiếng, động tác không đình chỉ, lợi kiếm trong tay cũng phát xuất kiếm khí, hung hắng chém về phía Tế Liễu kiếm trong tay Lăng Tiêu.

Kiếm kia nhìn có vẻ mỏng manh, hơi rung, chỉ cần dùng sức một chút có thể chặt đứt.

Ý tưởng là tốt, nhưng sự thật lại khác xa! Tế Liễu kiếm trong tay Lăng Tiêu giống như linh xà, lách qua lợi kiếm của đối phương, thân mình Lăng Tiêu cũng không hề theo quy tắc nào, đột ngột rạp xuống tránh thoát một kiếm của đối phương. Tế Liễu kiếm phát xuất, vang lên một tiếng nhỏ, đâm vào bụng đối phương, xuyên thẳng qua người!

Chỉ một kiếm! Tất cả mọi người sợ ngây người!

Nhìn qua tựa như tên Đại Kiếm Sư kia chủ động tự đưa mình tới, khuôn mặt Lăng Tiêu ác nghiệt, rút Tế Liễu kiếm ra, không chút do dự chém về phía người thứ hai.

– Trong tay hắn là phụ ma kiếm!

Lại một gã Đại Kiếm Sư điên cuồng hô, còn chưa dứt lời, đã bị Tế Liễu kiếm trong tay Lăng Tiêu xuyên qua yết hầu.

– A….

Tên đội trưởng Triệu Hưng bi phẫn gầm lên một tiếng:

– Tiểu tử, ta liều mạng với ngươi!

Huynh đệ sinh tử nhiều năm như vậy, trong nháy mắt bị giết mất hai người, cừu hận ngập trong mắt, thậm chí hắn không còn lo lắng hay suy nghĩ vì cái gì mà hai huynh đệ của mình, hai Đại Kiếm Sư vì sao không chịu nổi một kích, kiếm khí trong tay tăng vọt, hung hăng chém về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu dựa vào thể lực mạnh mẽ giết hai gã Đại Kiếm Sư, đã xử lý hai người tinh nhuệ nhất của đối phương, mồ hôi trên trán chảy xuống, khuôn mặt ngăm đen như vừa dội qua nước, đầy mệt mỏi.

Đó là cái giá phải trả của giết người vượt cấp, Độc Cô Cửu Kiếm tuy rằng mạnh mẽ, nhưng đối mặt những người mạnh hơn hắn quá nhiều thì cũng không phải là vô địch.

Diệp Vi Ny nhìn Lăng Tiêu, biết thể lực hắn không theo kịp, không hề do dự, nàng tuy rằng nhát gan không dám giết người, nhưng không có nghĩa rằng nàng là người không quyết đoán!

Trường kiếm trong tay vũ động, xuất ra Ngọc Nữ kiếm, thân hình uyển chuyển như cửu thiên tiên nữ, thân mình trong không trung giống như cánh bướm, đâm tới hướng Triệu Hưng. Thấy kiếm khí sắp đâm trúng hậu tâm của Triệu Hưng, Diệp Vi Ny không kìm nổi hướng đâm lệch sang một chút.

Nhưng tốc độ của Đại Kiếm Sư bậc sáu, kiếm khí sắc bén, Triệu Hưng chỉ là Đại Kiếm Sư bậc ba, nào có khả năng ngăn cản, định lách tránh nhưng cảm thấy trước ngực đột nhiên đau đớn, cúi đầu xuống thấy ngực đã đầy máu, cánh tay bị kiếm khí hoàn toàn đâm thủng.

– A

Triệu Hưng gục xuống trên mặt đất, thân mình rung lên vài cái rồi không nhúc nhích.

– Oa!

Diệp Vi Ny hai chân mềm nhũn, trường kiếm trong tay ném xuống đất, ngồi xuống không đứng dậy nổi, hai con mắt mờ ảo, nôn thốc nôn tháo.

Hết thảy mọi việc diễn ra trong chớp mắt, Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn những kẻ mạo hiểm đang bị dọa đến choáng váng, khẽ quát:

– Còn không mau cút đi!

Những người đó lúc này mới phản ứng lại, lập tức nhìn Ô Lan Giang, sớm đã không còn thấy bóng dáng của hắn. Những người còn lại chửi ầm lên, chia ra nhiều hướng chạy trốn, hiển nhiên sợ đôi nam nữ thực lực mạnh mẽ này truy sát.

Tất cả mọi người đã trốn hết, trong rừng lại khôi phục tĩnh lặng, chim chóc vừa rồi hoảng sợ bay đi giờ cũng trở về, đậu ở trên cao líu ríu.

Lăng Tiêu ngồi xuống đất, gạt mồ hôi trên mặt. Nếu không phải làn da đã cải trang, sắc mặt hắn hiện tại nhất định đã tái nhợt, trong lòng thầm cười khổ, quả thực là rất mệt mỏi, giết hai tiểu nhân vật như vậy mà cũng thành bộ dáng này.

Nếu người khác nghe được, thế nào cũng chửi Lăng Tiêu: ngươi là một Kiếm Sư cấp thấp, phất tay chém chết hai Đại Kiếm Sư, không ngờ vẫn cảm thấy không đủ? Làm người không thể quá vô sỉ!!!

Vừa rồi nếu không phải mấy người bị cảnh tượng chiến đấu dọa, liều mạng mà báo thù thì thật sự phiền toái, nhìn Diệp Vi Ny như vậy, kiếm cũng ném đi, ngồi bệt xuống khóc lóc nôn mửa, chính mình cũng thoát lực, vậy chẳng phải làm bia ngắm cho người ta sao?

Cũng may tất cả đều chạy! Lăng Tiêu thở phào một cái, sau đó nói với Diệp Vi Ny:

– Được rồi, cô làm rất tốt!

Diệp Vi Ny ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Lăng Tiêu:

– Ta giết người, ta giết người!!!

– Đúng vậy, cô không giết bọn chúng, bọn chúng sẽ giết cô, tại rừng rậm, chúng ta và dã thú không có gì khác.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng an ủi.

– Nhưng ta không muốn giết người

Diệp Vi Ny thều thào nói, nhìn thoáng qua Triệu Hưng vẫn không nhúc nhích, yết hầu lại ngứa ngáy, trong bụng có gì đều sớm nôn ra, giờ lại tiếp tục….

Lăng Tiêu không để ý đến nàng nữa, đứng lên thở sâu vài cái, sau đó đi đến bên Tuyết Sơn Tông Hùng vừa rơi vào bẫy, thấy một cái hố lớn thật sâu, phía dưới đầy chông sắc bén, Tuyết Sơn Tông Hùng còn chưa chết, nhưng cũng hấp hối.

Phía sau có tiếng động, Diệp Vi Ny mặt tái nhợt cũng tiến lại gần, nàng cũng không dám ….nhìn người chết nữa, cảm giác đối phương như là chưa chết, ngay sau đó sẽ đứng lên liều mạng với nàng ….

– A, quá tàn nhẫn!

Tuy đã nhìn thấy thi thể của hai ma thú cấp năm, nhưng là rơi từ trên vách núi xuống, khác với trước mắt cảnh tượng máu huyết, tàn khốc, lại khiến Diệp Vi Ny bắt đầu chân chính hiểu được sâu sắc ý nghĩa của sinh tồn.

Đó là….cá lớn nuốt cá bé!

Chương 47 : Hội Đấu Giá

Hai ngày sau, hai người đã ra khỏi rừng rậm nguyên thủy, chấm dứt hành trình tới Phạm Đế Á Tuyết Sơn lần này. Đứng dưới thiên nhiên rộng mở, ánh sáng thiên địa, ánh mặt trời ấm áp, tâm tình lo lắng của Diệp Vi Ny cuối cùng cũng tốt lên rất nhiều, cảm giác lần đầu tiên giết người, quả thật không phải chuyện vui vẻ.

Nhìn thị trấn Phạm Đế Á xa xa, Diệp Vi Ny nhẹ giọng hỏi:

– Lăng Tiêu, Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn có thể còn chờ chúng ta, tuy rằng đã cải trang, nhưng hai người chúng ta rất dễ bị nghi ngờ. Ta thấy không bằng chúng ta đi qua đó luôn?

Lăng Tiêu ở phía sau gật đầu, hắn cũng không muốn tự nhiên bị chặn đường, thương thế tuy rằng đã tốt, nhưng vẫn không nên động thủ. Diệp Vi Ny tuy có tu vi Đại Kiếm Sư bậc sáu, nhưng tâm cảnh lại chưa cao đến Đại Kiếm Sư, hơn nữa sau lần đầu giết người, cũng cần có thời gian ngắn không đối mặt địch nhân.

Hai người bỏ qua tiểu trấn Phạm Đế Á, nhưng thật sự gặp không ít phiền toái. Bởi Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn đã phái không ít người vây chỗ này, phàm phát hiện tung tích nam nữ khả nghi, đều bị bọn họ gây khó dễ. Vì vậy hơn một tháng này, ngay cả người của Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn cũng không được yên tĩnh. Người mạo hiểm bình thường thật ra giận nhưng không dám nói gì, tất cả đều là lính đánh thuê, hơn nữa có lính đánh thuê còn thuộc đoàn cao cấp hơn cả đoàn Cuồng Đồ, có mấy lần thiếu chút nữa xảy ra xung đột.

Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn lần này hành động đắc tội rất nhiều người, cũng đã huy động toàn bộ lính đánh thuê của đoàn, hận thấu xương đối với nữ tặc hắc y và nam nhân kia, chỉ hận không thể rút gân phân cốt.

Qua thị trấn Phạm Đế A, trên đường gặp rất ít lính đánh thuê Cuồng Đồ, hai người tới một trấn lớn hơn, nơi này đã khôi phục sự yên lặng ngày xưa. Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny trở về chốn cũ, chưa kịp cảm khái đã mướn một xe ngựa, bộ dáng bình thường đi tới Vu Thản Trấn.

Ở nơi này, đổi xe ngựa một lần, tuy hai người không bại lộ hành tích, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.

Sau khi dịch dung, hai người hiện tại trong như một đôi tình lữ mạo hiểm bình thường, nam nữ mạo hiểm như họ cũng không ít, sau khi tới Vu Thản Trấn, gần như chẳng có gì đáng để ý.

Sau khi trở lại đế đô, đã là cuối ngày, trong chiếc nhẫn có hơn mười vạn kim tệ tiền mặt, Lăng Tiêu tìm một tửu lâu tương đối lớn, cùng Diệp Vi Ny ăn uống một chút, món ăn rất phong phú, tiêu phí hơn mười kim tệ.

Cơm rượu ăn đã đủ, Lăng Tiêu phất tay kêu bồi bàn, thưởng cho hắn một kim tệ, sau đó hỏi thăm vài vấn đề.

Bồi bàn mặt mày hớn hở nói:

– Thưa quý ngài, ngài tìm đúng người rồi, nói về các địa phương ở đế đô, không ai có thể rõ ràng hơn ta!

Diệp Vi Ny bĩu môi, khắp thiên hạ bồi bàn nào cũng nói như vậy, đế đô cũng chẳng khác gì.

Lăng Tiêu lơ đễnh, khinh thường nói:

– Tốt, ngươi có biết phòng đấu giá lớn nhất của đế đô không?

Bồi bàn ngay lập tức tỉnh táo, vừa thấy hai người này ăn mặc trang phục là hai người mạo hiểm, những người này không thể đắc tội, ai biết trên tay họ có bảo bối gì, có thể tới đây ăn cơm, đều là đại gia, phải hầu hạ rất cẩn thận. Bồi bàn tủm tỉm cười nói:

– Nhị vị từ bên ngoài vừa tới phải không? Trong đế đô, phòng đấu giá lớn nhất đương nhiên là phòng đấu giá của gia tộc Hoàng Phủ!

– Nói cho ta biết địa điểm là được!

Lăng Tiêu như ảo thuật, trong tay lại xuất hiện một kim tệ, khiến bồi bàn hoảng hồn, bình thường tuy rằng cũng được tiền boa của khách nhân, nhưng trực tiếp boa kim tệ thì rất ít. Nếu tướng quân Lăng Thiên Khiếu phát hiện đứa con tiêu xài như vậy, chắc sẽ nổi điên…

Tuy nhiên, bồi bàn lại vui như không thể vui vẻ hơn, ghé miệng đến bên tai nói:

– Tiên sinh, tại đường Chu Tước, nhà số 35, đó chính là phòng đấu giá lớn nhất của đế đô.

Lăng Tiêu búng kim tệ trực tiếp bay vào túi tiền của bồi bàn, sau đó đứng dậy, cùng Diệp Vi Ny nghênh ngang đi ra.

Sauk hi hai người đi rồi, bồi bàn vẻ mặt tươi cười, nghĩ chính mình thật sự rất ưu tú, chỉ một chút kiếm được hai kim tệ, lại giữ được mối làm ăn cho gia tộc, thì ra tửu lâu nổi tiếng này không ngờ cũng là sản nghiệp của gia tộc Hoàng Phủ.

Vừa ra khỏi cửa, Diệp Vi Ny có chút giận nói:

– Lăng Tiêu, anh tiêu xài hoang phí quá, hai kim tệ, anh vứt ra ngoài, về sau muốn thưởng thì chỉ cần dùng bạc là tốt rồi!

Trong lòng lại suy nghĩ, hai kim tệ đủ cho đệ đệ muội muội cải thiện bữa ăn, người này đúng là tên phá gia chi tử mà.

Trong lòng Lăng Tiêu căn bản không nhiều khái niệm đối với tiền bạc. Dù sao trong chiếc nhẫn, kim tệ chất đống lớn như vậy, không sử dụng để làm gì? Tuy nhiên hắn vẫn gật gật đầu, lời tốt thì phải nghe.

Trong trí nhớ của Lăng Tiêu, đế đô vẫn có một chút ấn tượng, nên dễ dàng tìm được đường Chu Tước, đi tới số nhà 35, quả nhiên, từ xa cũng có thể thấy một kiến trúc to lớn, ở giữa có một cửa hàng lớn, bảng hiệu viết: “Phòng Đấu Giá”, bên cạnh có một con dấu: Hoàng Phủ!

Diệp Vi Ny cẩn thận đánh giá hai tòa nhà bên phải và bên trái, trong lòng thầm cảm thán đế đô phồn hoa, nghĩ chính mình trước kia sống uổng phí nhiều năm, loại địa phương này mới là thiên đường của đạo tặc! Tuy nhiên trong đầu cũng giữ kín ý niệm này, hiện tại nàng là người mạo hiểm!

Phàm là phòng đấu giá đều có chuyên môn bán đấu giá hàng ngày, thỉnh thoảng lại mở một hội đấu giá lâm thời, hai người tới rất đúng thời điểm, buổi tối hôm nay, có một hội đấu giá!

Hai người thoạt nhìn cũng không phải người mạo hiểm cao cấp, vì vậy đón tiếp bọn họ chỉ là một nhân viên tiếp tân, dung mạo bình thường, nói chuyện giọng điệu thập phần dịu dàng.

Lăng Tiêu cũng biết, không xuất ra một chút đồ vật thì không thể khiến đối đối phương coi trọng. Vào trong phòng khách đơn sơ, hắn lấy từ nhẫn không gian ra một tinh hạch Tuyết Sơn Tông Hùng bậc hai, thổ hệ năng lượng mênh mông lan tỏa trong phòng.

Nữ nhân viên tiếp tân hoảng sợ, tinh hạch bậc hai nàng không phải chưa thấy qua, nhưng hai người này chẳng hề giống người mạo hiểm cao cấp, tuy nhiên thái độ vẫn kính cẩn hẳn lên, khom người, có chút áy náy nói:

– Nhị vị khách quý, chúng ta tiếp đãi không tốt, thật sự xin lỗi.

Nói xong mở cửa gọi người lấy đồ uống, ánh mắt cũng dừng lại trước ngực của Lăng Tiêu, nhìn vào nhẫn không gian Lăng Tiêu đeo trên cổ.

Lăng Tiêu lại nhấc tay, lấy ra thêm một tinh hạch Thiểm Điện Cuồng Báo bậc bốn

Nữ nhân viên tiếp tân kinh hô một tiếng, mắt trợn trừng, tay che miệng, cố gắng nuốt âm thanh kinh ngạc trở lại, đồng thời sắc mặt ửng đỏ nói:

– Thực xin lỗi, ta đã thất thố, xin hỏi, đây là…tinh hạch bậc ba?

Trong tay Lăng Tiêu là tinh hạch bậc bốn, bất kể ánh sáng, màu sắc hay độ lớn nhỏ đều khác biệt rất lớn so với tinh hạch bậc hai, căn bản không cùng cấp bậc.

Nữ nhân viên tiếp tân lúc này biết phản ứng quá thất thố, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cười nói:

– Nhị vị khách quý, xin mời đến phòng khách quý nói chuyện, chuyên viên cao cấp của chúng ta muốn tiếp đãi các ngài!!

Khóe miệng của Diệp Vi Ny hơi co giật, trong lòng hơi xem thường, thầm nghĩ, phòng đấu giá, cũng quả là có thế lực! Lấy thứ không tốt thì tiếp đãi bình thường, đối với khách quý, chênh lệch rất rõ ràng!

Lăng Tiêu thì cảm thấy bình thường, thực lực là vua, những lời này từ trước tới nay không phải là nói suông.

Chương 48 : Hoàng Phủ Nguyệt

Hai người được đưa vào một gian phòng khách rất xa hoa, trang trí chỉnh thể không chỗ nào không thiết kế tỉ mỉ, toàn bộ dùng tài liệu quý báu chế tác, ngay cả chiếc bàn để chén cùng tấm khăn trải bàn cũng có thể nhìn ra giá trị bất phàm, thể hiện đầy đủ sự xa hoa và tôn quý. Lăng Tiêu đã gặp loại đồ vật này rất nhiều, cũng không để ý.

Nhưng thật ra, trong mắt Diệp Vi Ny có chút không kiềm chế được kinh ngạc, lần đầu tiên nàng được tới địa phương xa hoa như vậy

Nữ nhân viên nhìn biểu tình bình thản, ung dung của Lăng Tiêu, phi thường kinh ngạc, bởi dù nhóm mạo hiểm này có thể xuất ra nhiều đồ tốt, nhưng lẽ ra vẫn khó có thể che dấu sự kinh ngạc với những gì bọn họ chưa gặp mặt qua.

Người mạo hiểm bình thường khi được mời vào nơi này, phản ứng đầu tiên là rung động, vì vậy khi đàm phán, cũng vô tình bị rơi vào tiết tấu của phòng đấu giá. Đây cũng là một loại điều khiển tâm lý. Nghe nói đây là chủ ý của tiểu thư thiên tài của Hoàng Phủ gia tộc, Hoàng Phủ Nguyệt, từ trước tới giờ chưa bao giờ mất đi hiệu quả !

Hoàng Phủ tiểu thư là hi vọng của mọi người, tuyệt đối không phải là do tính nết hỉ nộ vô thường trong truyền thuyết, mà là từ những phát minh của nàng, có rất nhiều, thậm chí có thể nói đã góp phần nhỏ vào tốc độ phát triển văn minh của đế quốc! nàng được xưng là thiên tài tuyệt đối không phải chỉ là hư danh.

Nữ nhân viên tiếp tân thông báo xong, liền lặng lẽ đi ra ngoài, hiển nhiên phải tìm quản sự cao cấp. Một quả tinh hạch bậc hai nàng miễn cưỡng có thể tiếp đãi, nhưng vượt qua tinh hạch bậc hai, đã vượt quá quyền hạn phạm vi của nàng. Hơn nữa, xem bộ dáng lơ đễnh đối với tinh hạch cấp cao như của hai người kia, khẳng định trong nhẫn không gian còn có nhiều đồ tốt !

Đã làm ở phòng đấu giá của Hoàng Phủ gia, không có nhãn lực làm sao có thể làm? Vì vậy nữ nhân viên tiếp tân quyết định trực tiếp tìm chấp sự để tiếp đãi hai người. Đây là phòng đấu giá quy mô lớn nhất đế đô nhưng tổng cộng chỉ có sáu gã chấp sự.

Trùng hợp chính là buổi tối hôm nay có hội đấu giá, mà hiện tại cách thời gian bắt đầu cũng không lâu, chưa đến một canh giờ! Sáu chấp sự gần như ở phòng đấu giá để tiếp khách, căn bản không thể tới tiếp đãi Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny. Nữ nhân viên tiếp tân đi ra ngoài một hồi, vừa ra thì một giọng ngọt ngào cất lên:

– A Tử, ngươi ở đây làm gì ?

– A, Tiểu thư!

Nữ tiếp tân là trẻ mồ côi được Hoàng Phủ gia nuôi dưỡng từ nhỏ, tên là Hoàng Phủ Tử, nhưng cũng không nghĩ rằng đại tiểu thư thân phận cao quý lại biết tên nàng, trong nhất thời kích động, nói năng có chút lộn xộn:

– Thưa, đại tiểu thư, ta đang tìm kiếm chấp sự !

– Ha ha, đừng khẩn trương, nói từ từ !

Trong mắt rất nhiều người mạo hiểm thì Hoàng Phủ tiểu thư chẳng khác gì yêu ma, nhưng giờ phút này sắc mặt nàng tươi cười như mùa xuân, thái độ thập phần hòa ái, tuy đeo khăn che mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận sự ôn hòa của nàng

– Vâng, là thế này…

Hoàng Phủ Tử trình bày sự tình, Hoàng Phủ Nguyệt có chút suy nghĩ, một nam một nữ, a, gần đây một nam một nữ thật ra có rất nhiều người chú ý, tiểu binh đoàn Cuồng Đồ kia ra giá ba vạn kim tệ để truy nã một tên hắc y và một nữ tặc, cũng không biết bọn họ thế nào.

Tuy nhiên biết trong tay đối phương có tinh hạch bậc ba, thậm chí còn hơn, Hoàng Phủ Nguyệt có chút động dung, săn bắt ma thủ không phải dễ dàng, nếu dễ như nói, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ điên cuồng mạo hiểm vào rừng.

– Để ta đi!

Hoàng Phủ Nguyệt có chút tò mò đối với nam nữ kia, thản nhiên nói.

– Tiểu thư, ngài đi ?

Hoảng Phủ Tử có chút chần chờ. Thật không phải nàng không tín nhiệm Đại tiểu thư, mà là thân phận của Hoàng Phủ Nguyệt quá mức tôn quý, không chỉ vì thế lực khổng lồ của gia tộc Hoàng Phủ, mà còn thân phận vị công tước, hôn phu của Hoàng Phủ tiểu thư. Thân phận đó tuyệt đối có thể khiến vô số người ngưỡng mộ. Tuy nhiên nghe nói vị hôn phu của tiểu thư khá đào hoa, đương nhiên, đều là nghe được ngoài đường ngoài chợ.

– Không có việc gì, nói cho ta biết họ ở đâu. Nhóm chấp sự đang bận nhiều việc, nơi đó có thứ tốt không nên chần chừ, không chừng còn kịp tham gia hội đấu giá đêm nay, ngươi nói đúng không ?

Hoàng Phủ Nguyệt cười nhẹ nói:

– Nếu đối phương dựa vào thực lực của mình kiếm được tinh hạch, ta cũng muốn kiến thức, dù sao, lợi ích của gia tộc cao hơn hết thảy

Nói xong vươn bàn tay trắng như ngọc lôi Hoảng Phủ Tử đi.

Hoảng Phủ Tử tâm tình rung động thật sâu, Đại tiểu thư là bảo bối của gia tộc, lời nói này một chút cũng không giả, có thể nói ra lời này, cũng chỉ có Đại tiểu thư ! Một lòng vì gia tộc xuất lực, thật đáng tiếc, không ngờ lại phải gả cho người thừa kế gia tộc Ô Lan, nghe nói người đó thập phần…xấu xa ! Hoàng Phủ Tử thầm bất bình trong lòng vì tiểu thư.

Hoàng Phủ Nguyệt chầm chậm đi vào phòng khách quý, quay lại nhìn Hoàng Phủ Tử nói:

– Được rồi, ngươi đi đi, nơi này giao cho ta.

Nói xong nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đẩy cửa tiến vào.

Lăng Tiêu thấy Hoàng Phủ Nguyệt, ánh mắt chợt rung động, giật mình:

– Không nghĩ ở đây cũng có thể gặp Hoàng Phủ tiểu thư, nàng không phải đang ở quán rượu của Kẻ mạo hiểm tại Vu Thản Trấn sao?

Diệp Vi Ny thần sắc không thay đổi, một chút gợn sóng trong mắt cũng không có. Đối với nàng, ngụy trang chính thật là rất đơn giản. Huống chi, bây giờ cả dung mạo lẫn khí chất đều thay đổi lớn, nàng không tin Hoàng Phủ Nguyệt có bổn sự lớn như vậy, có thể nhận ra nàng.

Thời điểm Hoàng Phủ Nguyệt thấy Lăng Tiêu cũng sửng sốt, thân hình người này, khiến nàng có cảm giác rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu, tuy nhiên tướng mạo cũng bình thường. Vốn cũng không muốn nghĩ nhiều, nàng mỉm cười tiến vào:

– Thật có lỗi, để hai vị đợi lâu, hai vị có gì cần ủy thác bán đấu giá, cứ trực tiếp nói với ta, ta có thể làm chủ.

Khẩu khí không nhỏ !

Diệp Vi Ny trong lòng âm thầm bĩu môi, tuy nhiên cũng biết người ta nói là sự thật. Không biết vì sao, sau khi tới gian phòng khách xa hoa này, trong lòng Diệp Vi Ny bỗng nhiên có một cảm giác tự ti, cảm khái chính mình mới là ếch ngồi đáy giếng, kiến thức rất nông cạn. Cho nên khi cảm nhận được sự tự tin tuyệt đối toát ra từ Hoàng Phủ Nguyệt, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác mâu thuẫn.

Lăng Tiêu cũng không nói, lạnh nhạt cười cười, trực tiếp đặt hai quả tinh hạch trên bàn đàm phán. Ánh mắt của Hoàng Phủ Nguyệt ngay lập tức bị tinh hạch của Thiểm Điện Cuồng Báo hấp dẫn !

Ánh sáng màu lam dịu dàng phát ra trong phòng khách khiến người ta có một cảm giác cao quý, quý phái. Hoàng Phủ Nguyệt hô hấp có chút dồn dập, nói:

– Ta có thể cầm lên xem không ?

Lăng Tiêu gật đầu, Hoàng Phủ Nguyệt đưa tay cầm lấy tinh hạch bậc bốn này, vẻ mặt kích động, tán thưởng nói:

– Trời, cái này tuyệt đối không phải tinh hạch bậc ba, đây là bậc bốn, đúng không?

Nhìn bộ dáng Hoàng Phủ Nguyệt có chút thất thố, trong lòng Diệp Vi Ny cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, khóe miệng hơi nhếch lên, gật đầu nói:

– Đương nhiên, đây là tinh hạch ma thú bậc bốn, Thiểm Điện Cuồng Báo !

Hoàng Phủ Nguyệt ca ngợi nói:

– Thật sự là thiên nhiên ban thưởng, thứ này đẹp hơn nhiều so với kim cương, rất đẹp !

Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny đều ngạc nhiên, cảm tình, nữ nhân này kích động như vậy, không ngờ la do cái tinh hạch bậc bốn xinh đẹp này. Trong lòng Lăng Tiêu thầm nghĩ “Nữ nhân, qua nhiên là một sinh vật không thể nói lý”

Diệp Vi Ny nghĩ: “Không kiến thức, nếu cho ngươi xem hai quả tinh hạch bậc năm, xem ngươi có ngất hay không ?”

Hoàng Phủ Nguyệt kích động một hồi, buông tinh hạch bậc bốn kia xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn Lăng Tiêu:

– Còn có thứ gì tốt, lấy hết ra, ta mua !

Chương 49 : Chấn Động

Lăng Tiêu cười lắc đầu nói:

– Không có

Diệp Vi Ny ở bên cạnh thần sắc cũng không thay đổi nhưng trong lòng cũng phải rung động, người này đôi khi nhìn có vẻ ngây ngốc, kỳ thật rất cẩn thận, hai người có thể xuất ra hai quả tinh hạch, đã khiến người ta quá kinh ngạc, nếu lấy thi thể ma thú trong chiếc nhẫn này ra nữa, quả có điểm đáng nghi.

Hoàng Phủ Nguyệt cũng không dễ dàng bị lừa gạt, sau cái khăn che mặt mỏng manh, gương mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói:

– Như thế nào, các hạ không tin phòng đấu giá Hoàng Phủ?

Lăng Tiêu lạnh nhạt nói:

– Ta đương nhiên tin tưởng gia tộc Hoàng Phủ, tuy nhiên,… quả thật không có.

Hoàng Phủ Nguyệt nhẹ nhàng cười, sau đó nói:

– Thật có lỗi, tiểu nữ vẫn chưa nói ra thân phận, ta là nữ nhân của Hoàng Phủ gia tộc, từ nhỏ đã lớn lên ở đây. Thế nào, các ngươi có thể tin tưởng ta chứ?

Trên mặt Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny đều lộ vẻ quái lạ, Diệp Vi Ny thất thanh nói:

– A, cô là Hoàng Phủ tiểu thư?

Hoàng Phủ Nguyệt gật đầu, tuy rằng loại kinh hô này nàng nghe đã nhiều, nhưng trong lòng cũng có chút đắc ý, cũng không trách tại sao lại có nhiều người liều mạng đuổi theo danh lợi, quả là danh lợi có thể khiến người ta trở nên điên cuồng.

Lăng Tiêu lúc này gật đầu, sau đó nói:

– Nếu các hạ là tiểu thư Hoàng Phủ gia tộc, như vậy có thể cam đoan giữ kín thân phận chúng ta?

Hoàng Phủ Nguyệt nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, cười nói:

– Ta thậm chí còn không biết tính danh các hạ, hơn nữa, gia tộc Hoàng Phủ có thể đứng ở đế quốc nhiều năm như vậy, danh dự đương nhiên có thể bảo đảm, nếu không nhị vị cũng không tìm đến nơi này, đúng không?

Lời nói tuy rất bình thản, nhưng cũng có chút hương vị cao cao tại thượng.

Lăng Tiêu nhướng mày, nói:

– Có phải tửu lâu ngoài kia cũng là sản nghiệp của gia tộc Hoàng Phủ?

– Ha ha..

Hoàng Phủ Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, sau đó nói:

– Ngươi quả là hài hước, tốt lắm, hiện tại còn có đồ gì, có thể lấy ra để tiểu nữ được khai nhãn giới?

Lăng Tiêu hỏi:

– Ngay tại đây?

Hoàng Phủ Nguyệt mỉm cười gật đầu:

– Đương nhiên, á…

Nói còn chưa dứt, ngay trên bàn đấu giá xa hoa xuất hiện một con ma thú báo máu chảy đầm đìa, mùi máu xộc lên mũi. Diệp Vi Ny và Hoàng Phủ Nguyệt đều hoa dung thất sắc.

Tay Lăng Tiêu lại vung lên, một cái xác chim thật lớn lại hiện ra trong phòng, đè lên không ít vật trang trí lộng lẫy trên mặt đất, tuy rằng có thảm dày, nhưng vẫn nát một khoảng. Hoàng Phủ Nguyệt dường như thất thần, ánh mắt gắt gao nhìn con chim to này, thất thanh nói:

– Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng? Trời. Ngươi, các ngươi là người của đoàn đội lính đánh thuê cấp cao?

– Gia tộc Hoàng Phủ bán đấu giá còn hỏi cả nguồn gốc hàng hóa sao?

Lăng Tiêu lạnh nhạt hỏi.

– A, không phải, đương nhiên không phải.

Hoàng Phủ Nguyệt thề thốt phủ nhận, cũng không che dấu giọng nói kinh hãi:

– Ta thừa nhận đã bị ngươi làm cho sợ hãi, còn có nữa không?

Lăng Tiêu nhún nhún vai, hai tay phất phất nói:

– Nơi này không bỏ xuống được.

Hoàng Phủ Nguyệt hít một hơi lạnh, nhìn vào mắt Lăng Tiêu rồi đứng lên, thầm nghĩ xem người này rốt cuộc là thuộc đoàn lính đánh thuê nào, hay là người đại gia tộc, thoạt nhìn như người đại gia tộc, xuất thân rất cao quý, ít nhất là quý tộc, bằng không không có khả năng khinh thường trang trí xa hoa trong phòng này, thậm chí còn làm hỏng vài món, hiển nhiên đã nhìn ra mấy thứ kia đều là….đồ dỏm.

Cũng may Hoàng Phủ Nguyệt kiến thức cũng rất rộng rãi, nhẹ nhàng cắn môi dưới, sau đó nói:

– Trước hết mời ngài thu hết những thứ kia, chúng ta đổi phòng.

Nàng nhìn ánh mắt có chút trêu chọc của Lăng Tiêu, giải thích:

– Cái này không phải là chúng ta điệu bộ, thật sự là vì…

– Được rồi, chúng ta đổi phòng!

Lăng Tiêu vung tay, hai thi thể ma thú rất lớn liền biến mất, chỉ lưu lại mùi máu tươi, căn phòng có chút bừa bãi.

Ba người vừa ra khỏi cửa, bất cứ ai khi gặp Hoàng Phủ Nguyệt đều cúi đầu thi lễ, ánh mắt đều có chút cuồng nhiệt, nhìn Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny hâm mộ không thôi, dường như có thể cùng đi với Hoàng Phủ tiểu thư, là đại vinh hạnh.

Đi vào phòng đấu giá ở hậu viện, một cái sân rất lớn, Lăng Tiêu xuất ra xác của Bạch Ngọc Xích Mục Mãng, Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng và Thiểm Điện Cuồng Báo.

Dù Hoàng Phủ Nguyệt đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng nhìn thấy con rắn trắng lớn như vậy, cũng hoảng sợ kinh hô một tiếng:

– Cái, cái con ma thú mãng xà này, là cấp mấy?

Lăng Tiêu chưa kịp nói chuyện, một âm thanh già nua đã phát ra:

– Trời ơi! Bạch Ngọc Xích Mục Mãng! mãng xà lớn nhất của Thánh Sơn, hình thể này, ít nhất cũng là cấp bốn đến cấp năm!

Nói xong liền thấy một lão già vẻ mặt kích động đi về hướng Bạch Ngọc Xích Mục Mãng, vươn tay vuốt ve lớp vảy trơn bóng như ngọc của Bạch Ngọc Xích Mục Mãng như vuốt ve tình nhân, vẻ mặt si mê, tán thưởng nói

– Thật đẹp! thật sự là đẹp! quả nhiên là Bạch Ngọc Xích Mục Mãng!

Nhìn bên cạnh còn có một Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, trên mặt biểu tình cực kỳ phấn khích, lão già thở dài một hơi rồi quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Lăng Tiêu:

– Tiểu huynh đệ, có thể nói cho ta làm thế nào bắt được?

– Cái này không thể phụng cáo!

Lăng Tiêu lắc đầu cười, cự tuyệt trả lời vấn đề này.

Hoàng Phủ Nguyệt mỉm cười với Lăng Tiêu, sau đó nói:

– Vị này chính là chưởng quầy của phòng đấu giá chúng ta, Hoàng Phủ Thương Tùng, đại giám định sư! Có rất nhiều năm kinh nghiệm, dù ma thú, hay tinh hạch, lão nhân gia đều có thể giám định

– Tiểu thư quá khen!

Hoàng Phủ Thương hướng về phía Hoàng Phủ Nguyệt hơi cúi người hành lễ, đối với việc Lăng Tiêu cự tuyệt trả lời, dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không quá mức để ý, người mạo hiểm phân nửa đều tính tình như vậy. Lão nhẹ giọng thở dài nói:

– Thật đúng là lợi hại, loại ma thú này ta chỉ nhìn thấy một lần năm mươi năm trước, mà chi thấy một con nhỏ, khi đó, ta còn là một học đồ. Thoáng chốc đã qua nhiều năm như vậy, ta đã già rồi!!!

Hoàng Phủ Nguyệt cười nói:

– Thương Tùng bá bá vẫn chưa già chút nào cả!

Hoàng Phủ Thương Tùng từ ái nhìn cô gái thiên tài của gia tộc Hoàng Phủ, sau đó nhìn Lăng Tiêu, trên mặt rất kích động. Là đại sư giám định, ông có hiểu biết tương đối tốt đối với ma thú, tinh hạch, dược liệu, biết rõ loại ma thú ở Phạm Đế Á Tuyết Sơn đều là trời sinh giảo hoạt, rất ít xuất hiện trước mặt nhân loại, cho nên cho dù chỉ bậc một, bậc hai, cũng không dễ dàng săn bắt được.

Hơn nữa, căn cứ sách thuốc ghi lại, Bạch Ngọc Xích Mục Mãng, da, thịt, cốt, huyết đều có thể làm thuốc, giá trị rất quý!, là loại dược liệu luôn được các đại thế gia săn lùng.

Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, tuy rằng kém một chút, nhưng lại là ma thú phi hành, hơn nữa cấp cao như vậy, mấy khối xương cốt trong thân thể là nguyên liệu tốt nhất để làm phụ ma kiếm.

Săn ma thú phi hành rất khó, tất cả đều công nhận, vì vậy, xương của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng chế tạo Phong hệ phụ ma kiếm, giá trị cao gần gấp đôi so với phụ ma kiếm tầm thường!

Hoàng Phủ Thương Tùng nhìn Lăng Tiêu nói:

– Tiểu huynh đệ, mấy thứ này của ngài khi đấu giá ở phòng đấu giá của Hoàng Phủ gia tộc chắc chắn sẽ tạo ra một kỳ tích! Ngài nguyện ý chính mắt chứng kiến kỳ tích này chứ?

Lăng Tiêu gật đầu:

– Đương nhiên, đó cũng là mục đích ta tới đây.

Tuy biết người mạo hiểm tuổi trẻ này không có khả năng tìm phòng đấu giá khác, nhưng Hoàng Phủ Thương Tùng vẫn rất kích động:

– Nguyệt nhi, phát thông tin cho các đại thế gia của đế quốc, hoàng thất, đại quý tộc, ba ngày sau, phòng đấu giá Hoàng Phủ cử hành buổi đấu giá lâm thời đặc biệt! Phải làm cho bọn họ điên cuồng…. Bảo bối cực phẩm, ha ha!

Lão nhân đến cuối cùng, vẫn không kìm nổi đắc ý cười rộ lên, đối với một đại sư bán đấu giá mà nói, không có gì làm họ động tâm bằng bảo vật cực phẩm.

Hoàng Phủ Nguyệt nhìn Lăng Tiêu

– Dường như, hai ma thú này, còn hai khối tinh hạch phải không?

Chương 50 : Tin Tức Dược Liệu

Khóe miệng Lăng Tiêu hơi co giật một chút, trong lòng thầm nghĩ, Hoàng Phủ tiểu thư này có vẻ không coi mình là ngoại nhân, nói chuyện không kiêng nể gì, lắc đầu nói:

– Không có tinh hạch!

Nói xong nhìn vẻ mặt thất vọng của Hoàng Phủ Nguyệt, sau đó quay sang Hoàng Phủ Thương Tùng nói:

– Ta có một yêu cầu!

– Tiểu hữu cứ nói!

Hoàng Phủ Thương Tùng là một lão già thành tinh, đối mặt với đại khách hàng như Lăng Tiêu, mặc dù hắn ăn mặc bình thường cũng sẽ hầu hạ tốt, nhân tiện kết giao, ai biết tiếp theo hắn còn mang đến ngạc nhiên gì nữa?

– Ta muốn tìm hai loại thảo dược.

Lăng Tiêu nói, từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy, mặt trên viết hình thái của Thạch Trúc Thảo cùng Địa Long Chi Tâm, hoàn cảnh sinh trưởng cũng như đặc tính. Lăng Tiêu biết rõ, thế giới này, trừ hắn, tuyệt không có người thứ hai có thể làm ra Trúc Cơ đan, nếu như vậy, thông qua phòng đấu giá cực lớn này, biết đâu có thể tìm được, so với tự mình tìm kiếm thì tốt hơn rất nhiều. Trong khi chờ lão quay lại, mình cũng cần phải tới Mạo Hiểm Công Hội tuyên bố một nhiệm vụ.

Thạch Trúc Thảo cùng Địa Long Chi Tâm quả thật đều là dược liệu đắt tiền, nhưng người trên thế giới này vẫn chưa biết công hiệu của chúng, vì vậy dù ai đó ngẫu nhiên có được, phỏng chừng cũng sẽ trở thành loại phế phẩm bỏ đi. Chỉ có chính mình mới biết được chân chính giá trị của chúng, vì vậy chỉ cần có loại thảo dược này, Lăng Tiêu cũng không lo lắng mình không thể thu được.

Lúc trước không phải là hắn không nghĩ tới, mà bởi vì khi đó hắn không có tiền, sao có thể xin tiền cha mẹ để mua một loại đan dược mà thế giới này không biết. Đồng thời, Lăng Tiêu cũng không có thói quen đó.

Hoàng Phủ Thương Tùng hiểu biết đối với dược liệu tuy không bằng gia tộc Isa, nhưng cũng không thua kém nhiều, tràn đầy tự tin nhận tờ giấy của Lăng Tiêu, vừa đọc qua, miệng mấp máy, muốn nói cái gì, cuối cùng lộ ra nụ cười khổ:

– Tiểu hữu, hai loại thảo dược này ta chưa hề gặp qua, nguyên bản còn nghĩ rằng chính mình hiểu biết rất nhiều đối với dược liệu. Đại lục to lớn, cái không biết còn quá nhiều, ta cũng quá tự tin rồi.

Hoàng Phủ Nguyệt luôn luôn tin tưởng Hoàng Phủ Thương Tùng, lại không ngờ rằng có thứ dược liệu ngay cả Tùng bá cũng không biết, lập tức kinh ngạc lấy mảnh giấy trên tay Hoàng Phủ Thương Tùng, sau khi nhìn qua, mày liễu nhíu lại, kinh hô:

– Thạch Trúc Thảo?

Lăng Tiêu giật mình, chẳng lẽ còn có người biết loại thảo dược này, vội hỏi:

– Hoàng Phủ tiểu thư biết loại thảo dược này?

Hoàng Phủ Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp lộ ra hào quang phức tạp, tuy nhiên nhớ tới vẻ thần bí của Lăng Tiêu, khóe miệng nhếch lên cười nói:

– Ta không biết, chỉ cảm thấy cái tên này rất có ý thơ

Nói xong còn khẽ cười với Lăng Tiêu.

Tuy cách cái khăn che mặt, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác vô cùng hấp dẫn!

Diệp Vi Ny ở bên cạnh khinh thường hừ một tiếng “Thật là một hồ ly tinh”

Lăng Tiêu lơ đễnh lắc đầu, chuyển sự chú ý sang Hoàng Phủ Thương Tùng. Hoàng Phủ Thương Tùng sau khi bị đả kích liên tục cũng tỉnh ngộ lại, biết không thể coi khinh người trong thiên hạ, khom người về phía Lăng Tiêu:

– Kiến thức của tiểu hữu khiến lão hủ tâm phục. Tiểu hữu cứ yên tâm, lão hủ sẽ công bố hai loại thảo dược này ra ngoài, tận lực giúp đỡ tìm kiếm!

Lăng Tiêu chân thành tạ ơn, rồi cùng phòng đấu giá ký kết một phần hiệp ước ủy thác bán đấu giá, sau đó cùng Diệp Vi Ny rời đi.

Hoàng Phủ Thương Tùng cho người lấy ra một thẻ khách quý của phòng đấu giá, chuẩn bị đưa cho Lăng Tiêu, bởi Lăng Tiêu đã nói địa chỉ nhà trọ cho Hoàng Phủ Thương Tùng

Hoàng Phủ Nguyệt lại lặng lẽ lấy ra một tấm thẻ hoàng kim từ túi tiền, hình thức cực kỳ tinh tế, hoa mỹ, đưa cho Hoàng Phủ Thương Tùng, nhẹ giọng nói:

– Đem cái này cho hắn!

Hoàng Phủ Thương Tùng lộ ra thần sắc kinh hãi, chần chờ nói:

– Tiểu thư….cái này thích hợp sao?

Là lão nhân của gia tộc Hoàng Phủ, làm sao mà lão lại không nhận biết loại thẻ này, toàn bộ gia tộc Hoàng Phủ bao gồm cả mấy quốc gia xung quanh cũng chỉ có không quá hai mươi cái!

Loại thẻ này nếu sử dụng trong phạm vi gia tộc Hoàng Phủ, có thể hưởng thụ ưu đãi giảm giá 20%! Giống như phòng đấu giá này, có thể trực tiếp hưởng thụ đãi ngộ cao nhất! Tuy nhiên, dù là hoàng thất cũng chỉ có một số người có thể được họ đối đãi như vậy, cái này tượng trưng cho thân phận, thậm chí rất nhiều thân vương muốn cũng không có được.

Mà đối với người mạo hiểm thần bí, niên kỉ còn trẻ này, mặc dù mang đến hai thi thể ma thú bậc năm cùng hai khối tinh hạch ma thú, nhưng dường như chưa đủ để họ phải dùng lễ đãi ngộ như vậy?

– Nghe lời ta, Thương Tùng bá bá, người đó tuyệt đối không đơn giản!

Hoàng Phủ Nguyệt nhẹ nhàng nói, giọng nói cương quyết không cho phản bác.

Đối mặt với vị tiểu thư mà tương lai rất có thể sẽ tiếp quản gia tộc Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Thương Tùng chỉ có thể vâng theo, bởi loại thẻ này chính là phát minh của tiểu thư Hoàng Phủ Nguyệt.

Rất nhiều người thậm chí không thể hiểu, vì sao tiểu thư Hoàng Phủ Nguyệt có thể mang đến nhiều quan điểm kỳ quái ngạc nhiên như vậy, lại có thể nắm bắt lòng người giỏi như vậy. Tựa như loại thẻ hoàng kim này, một khi đưa ra, sẽ khiến hoàng thất của các quốc gia và giới đại thế gia điên cuồng truy lùng. Dường như nếu không có một thẻhoàng kim của gia tộc Hoàng Phủ sẽ không tính là một thế gia nhất lưu.

Vừa bước chân tới nhà trọ, gia nhân của gia tộc Hoàng Phủ đã đưa thẻ hoàng kim tới, Diệp Vi Ny cầm chơi một hồi sau đó nói:

– Hoàng Phủ tiểu thư đối xử với anh quả là không bình thường! nghe nói thẻ hoàng kim của gia tộc Hoàng Phủ chỉ có hoàng thất các quốc gia mới có, không ngờ lại cho anh một tấm!

Lăng Tiêu nhìn một cách vô tội, hai tay khoát khoát nói:

– Có thể coi trọng vẻ đẹp trai của ta.

Diệp Vi Ny ngược lại cười phá lên, chỉ vào Lăng Tiêu nói:

– Anh xem, hì hì, nhìn xem bộ dáng của anh đi, vừa đen vừa xấu, ai thèm coi trọng anh?

Lăng Tiêu không để ý tới Diệp Vi Ny cười nhạo, nói với nàng:

– Ta muốn tới Công Hội Mạo Hiểm xem một chút, cô muốn đi hay không?

– Sao lại không?

Diệp Vi Ny hếch mặt đắc ý, cảm thấy mình thắng lợi, nên tâm tình rất tốt.

Hai người tới nơi phát nhiệm vụ của Công Hội Mạo hiểm, hai loại dược liệu, mỗi loại ba vạn kim tệ, Lăng Tiêu để lại năm ngàn kim tệ ở Công Hội Mạo Hiểm làm tiền thế chấp.

Ra ngoài, Diệp Vi Ny nén giận nói:MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..

– Vì sao lại dùng nhiều kim tệ như vậy phát nhiệm vụ? Anh là đồ phá gia chi tử!

Đối với tiểu nữ tham tiền này, Lăng Tiêu chẳng hề có chút ý niệm giải thích nào trong đầu, lại nghe Diệp Vi Ny ở bên cạnh than thở:

– May mắn là da của Thiểm Điện Cuồng Báo là của ta.

Ba ngày sau, Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny vừa tới phòng đấu giá, Hoàng Phủ Thương Tùng được tin đã ra đón. Không thấy tiểu thư xinh đẹp Hoàng Phủ Nguyệt, nhưng Diệp Vi Ny không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Phủ Thương Tùng vừa nhìn thấy Lăng Tiêu, lập tức cười nói:

– Tiểu huynh đệ, cậu tới đúng lúc, lão hủ không phụ sự nhờ vả của cậu. Cậu muốn tim hai loại dược liệu, ta đã có tin tức một loại!

– A!! Thật vậy?

Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra sự ngạc nhiên, vui mừng, đối với hắn mà nói, tuyệt đối là tin tức cực tốt. Gia tộc Hoàng Phủ quả nhiên thực lực cường đại, khó tìm như vậy, không ngờ chỉ ba ngày đã có tin tức.

Nhìn biểu tình trên mặt Lăng Tiêu, Hoàng Phủ Thương Tùng thở dài nhẹ nhõm, mặc kệ thế nào, lần này xem như đã hoàn toàn kết giao tốt với người trẻ tuổi này. Không những vậy, lão còn muốn kết giao với người đứng phía sau Lăng Tiêu!

Có thể mang tới thi thể Ma thú bậc năm, cho dù là dùng đầu gối suy nghĩ, cũng biết không thể là người bình thường!

Về phần thực lực của Lăng Tiêu, bất kể là Hoàng Phủ Thương Tùng hay Hoàng Phủ Nguyệt đều căn bản không để trong lòng, bên cạnh Hoàng Phủ Nguyệt có bốn hộ vệ cấp bậc Ma Kiếm Sĩ, đã sớm nhìn thấu thực lực của Diệp Vi Ny và Lăng Tiêu. Tất cả đều cho rằng, người trẻ tuổi này có một thế lực cường đại, thần bí, đẩy ra làm người phát ngôn. Nếu có thể giao hảo với bọn họ, gia tộc Hoàng Phủ về sau lại thêm một mối hàng lớn,

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !