[Dịch] Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa
Tập 1: Công Dân Số Hiệu D78-5430 (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1. Công Dân Số Hiệu D78-5430
Cảm giác nóng rực, đau nhức kịch liệt. . .
Đây là cảm giác duy nhất sau khi Lâm Dạ khôi phục ý thức.
– Ta đã tới Địa Ngục rồi sao?
Lâm Dạ hoảng hốt mở to mắt ra, một vệt sáng màu đỏ chướng mắt giống như sao băng xẹt qua chân trời, nhanh chóng tản ra trong mắt hắn, làm hắn có chút cảm giác đau nhói.
Đúng vậy.
Loại người như hắn.
Sau khi chết chắc chắn sẽ xuống Địa ngục, dù sao thì trên tay của hắn cũng đã nhiễm quá nhiều máu tươi.
Hắn nhớ lại trước khi chết mình đã bị một viên đạn bắn xuyên qua ngực, còn có ánh mắt không thể tin của cừu nhân, Lâm Dạ cười nhạt một tiếng, mặc cho cảm giác nóng rực xung quanh đang chậm rãi thôn phệ mình.
【 Cảnh báo! Khung máy bị hư hại nghiêm trọng, mời lập tức sửa chữa! 】
【 Cảnh báo! Nguồn năng lượng hạch tâm không đủ, mời tiến hành bổ sung kịp thời! 】
Khung máy bị hư hại? Nguồn năng lượng không đủ?
Chuyện gì vậy?
Âm thanh máy móc đột nhiên xuất hiện làm cho Lâm Dạ bỗng nhiên bừng tỉnh, chuyện này không giống Địa Ngục như trong tưởng tượng của hắn cho lắm.
Lâm Dạ mở mắt ra, đập vào ánh mắt hắn không phải là núi đao biển lửa, cũng không phải là dung nham luyện ngục, mà là bên trong một buồng lái tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, xung quanh hắn là hàng loạt các màn hình hiển thị các loại số liệu kỹ thuật.
Ở chính giữa màn hình lớn nhất có một tiêu chí cảnh báo màu đỏ điên cuồng chớp đỏ, giống như là một quả bom sắp nổ.
– Đây là. . .
Nhìn tất cả những thứ xa lạ trước mắt, Lâm Dạ trở nên ngơ ngác.
Chẳng lẽ mình đã xuất hiện ảo giác hay sao?
Nhưng căn bản không cho hắn nhiều cơ hội suy nghĩ thì nơi xa đã vang lên một âm thanh tràn đầy nghiền ngẫm.
– Tìm được ngươi rồi.
Một con Robot màu trắng cao bảy đến tám mét, trên hai cánh tay còn máy lắp đặt hai họng pháo năng lượng xuất hiện, họng pháo to lớn trực tiếp nhắm thẳng về phía hắn, sau đó đột nhiên bắn ra hai quả tên lửa đạn đạo.
Không sai!
Chính là tên lửa đạn đạo!
Hơn nữa mẹ nó còn là một người máy mà hắn chỉ từng nhìn thấy trong phim ảnh!
Vẻ mặt Lâm Dạ lập tức thay đổi, vô ý thức né qua bên cạnh.
Nhưng hắn lại cảm giác cơ thể của mình giống như rót chì, trở nên vô cùng nặng nề, căn bản không có cách nào di chuyển.
Mãi cho đến lúc này, hắn mới phát hiện mình cũng đang ở trong một người máy!
Dưới tình thế cấp bách, hắn đành phải nâng tay trái lên cản ở trước mặt, ngay cả cánh tay máy của người máy cũng được nâng lên theo cánh tay của hắn.
【 Lôi Đình Phong Bạo Thuẫn đang bổ sung năng lượng. . . 10%. . . 50%. . . 100%. . . Khởi động! 】
Nương theo một âm thanh máy móc, một lá chắn phòng ngự hóa rắn bỗng nhiên hiện ra ở trước mặt hắn, giống như một tấm gương do vô số hình lăng trụ tạo thành.
– Đùng!
Hai quả tên lửa đạn đạo nổ tung trên lá chắn phòng ngự, làm cho lá chắn lập tức mờ đi rất nhiều.
Sau đó hắn chỉ nghe thấy một tiếng “Răng rắc”, lá chắn hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Dạ tái mét, lá chắn điện năng nhìn qua phong cách như thế mà cũng chỉ có thể ngăn cản một lần công kích sao?
Mẹ nó đây là chuyện gì vậy?
Không biết sao lại tới đây, lại không biết tại sao lại bị cuốn vào trong trận chiến đấu này, hắn căn bản còn không kịp suy nghĩ nữa.
Chỉ có thể cắn chặt răng, dưới ý chí cường đại chống đỡ, hắn rốt cục điều khiển bộ giáp nặng nề nhanh chóng lui ra sau, đồng thời nhanh chóng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Lúc này, hắn, chính bản thân hắn đang ở trong một nhà máy bị bỏ hoang, xung quanh khắp nơi đều là công trình kiến trúc và thiết bị máy móc mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Mà người máy hắn đang điều khiển, thân thể và tứ chi đều đã bị bảo đỏ nghiêm trong, đó là nhắc nhở bị hư hỏng quá nặng.
Nhất định phải suy nghĩ biện pháp thoát khỏi nguy hiểm trước mắt mới được!
Nhưng đối phương cũng không định cho hắn toại nguyện.
Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, phía sau Robot đó hiện ra hai động cơ phản lực bay nhanh đến sau lưng hắn, ánh sáng màu trắng lóe lên, một thanh kiếm laser cắm vào thân máy, thanh kiếm nhẹ nhàng đâm xuyên qua cơ thể hắn giống như đâm qua một tờ giấy.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra quá nhanh, gần như tất cả mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong chớp mắt, làm cho hắn căn bản không kịp phản kháng.
– Được rồi, lại phải chết thêm một lần nữa.
– Tạm biệt, thế giới hố cha này. . .
Tử vong giáng xuống, Lâm Dạ cũng không còn tâm tư nghiên cứu hoàn cảnh của mình bây giờ và những chuyện ly kỳ liên tiếp xảy ra này nữa, hắn nhắm mắt lại giống như đã nhận lấy vận mệnh.
Nhưng đúng vào lúc này, trong đầu hắn lại liên tiếp vang lên những tiếng nhắc nhở.
【 Công dân số hiệu D78-5430, điều khiển người máy: Kỵ Sĩ Hắc Phong】
【 Thời gian chiến đấu tổng cộng 38 giây, kết quả: Chiến bại 】
【 Đang rời khỏi không gian chiến đấu thực tế ảo. 】
? ? ?
Lại là chuyện gì nữa đây?
Hắn ngạc nhiên mở to mắt ra, phát hiện mình lại chưa chết, ngược lại cảnh tượng xung quanh đang nhanh chóng biến mất.
Chương 2. Người Máy Kỵ Sĩ Hắc Phong
Ngay cả người máy hắn điều khiển cũng đều hóa thành từng dãy số 1 và 0 biến mất trong không gian, tiếp đó bên tai của hắn truyền đến rất nhiều tiếng chế giễu.
– Ha ha, chỉ là người máy cũ kỹ này mà cũng dám tới đây chiến đấu?
– Còn không kiên trì nổi một phút đồng hồ, sức phòng ngự của người máy này thật sự là kém chết đi được.
– Công dân tầng dưới thì ngoan ngoãn ở đó đi, đây không phải là chỗ mà ngươi có thể tới.
– Ha ha ha. . .
Những tiếng cười không chút kiêng kỵ vang lên, nhưng chuyện này cũng không làm cho Lâm Dạ tức giận, ngược lại làm hắn vừa ngạc nhiên lại ngoài ý muốn.
Bởi vì hắn rõ ràng có thể cảm thấy, trên người mình vẫn như cũ còn lưu lại dấu hiện của sinh mệnh, trên ngực cũng không có vết thương nào cả.
Kết hợp với tất cả những chuyện vừa mới xảy ra, rốt cục đạt được một kết luận làm hắn vô cùng phấn chấn.
Hắn còn sống!
Mà còn xuyên qua đến một thế giới khác!
Giống như là vì đáp lại phỏng đoán của hắn.
Hình tượng trước mắt hắn bắt đầu dần dần tiêu tán, biến thành một căn phòng nhìn có chút cũ nát, bức tường dùng thùng đựng hàng dựng lên.
Mà hắn thì đang ngồi trong một buồng lái đơn sơ, nhìn qua thì có chút tương tự với không gian chiến đấu thực tế ảo vừa rồi.
– Cho nên, đây chính là người máy mà ta vừa điều khiển à?
Lâm Dạ nhìn xem người máy đã cực kỳ tàn tạ bên cạnh mình, cùng với những đồ vật xung quanh, tất cả đối với hắn đều cực kỳ mới lạ.
Tuy việc này xảy ra cực kỳ đột ngột, nhưng hắn lại có thể suy đoán ra được rằng đây đã không phải là thế giới cũ của hắn, hoặc là không thuộc cùng một thời đại.
Bởi vì trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này đã viễn siêu hắn nhận biết.
Càng nghiêm trọng hơn chính là, hình như hắn cũng không kế thừa trí nhớ của đời trước, chỉ lưu lại vẻn vẹn bộ phận cơ bắp ký ức thần kinh mà thôi, phải nghĩ biện pháp tìm hiểu một chút tin tức, hiểu rõ tình cảnh của mình mới được.
Khó khăn lắm mới sống lại một đời, hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này.
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Dạ vội vàng nhìn xung quanh.
Vừa rồi trong lúc chiến đấu nên hắn không kịp phản ứng, bây giờ rốt cục có thời gian chậm rãi nhìn thấy kỹ, làm cho hắn vừa khẩn trương lại chờ mong.
Mười mấy năm qua, một mực sống trong bóng tối, hắn đã rất lâu rồi không có loại cảm giác này, trong lòng khó tránh khỏi có chút kích động.
Sau khi tìm kiếm một phen, ánh mắt của hắn rất nhanh đã bị bên cạnh một giao diện người máy hấp dẫn.
Đó là một bộ giáp toàn thân đen nhánh nặng nề, cầm kiếm thuẫn trong tay, giống như là từ loại sinh vật giáp xác to lớn nào đó chế tạo thành, có chút cũ nát, thân máy còn có nhiều chỗ bị hư hỏng.
【 Thông Tin Người Máy 】
【 Tên 】: Kỵ Sĩ Hắc Phong
【 Loại hình 】: Loại hình phòng ngự
【 Hạch tâm 】: Lò năng lượng (10%)
【 Vũ khí 】: Lưỡi Cưa Hợp Kim (Cấp thấp)
【 Đầu 】: Mũ Giáp Chiến Đấu Màu Đen (Cấp thấp)
【 Thân thể 】: Áo Giáp Chiến Đấu Màu Đen (Cấp thấp)
【 Cánh tay 】: Giáp Tay Chiến Đấu Màu Đen (Cấp thấp)
【 Chân 】: Giáp Chân Chiến Đấu Màu Đen (Cấp thấp)
【 Trang thiết bị bên ngoài số 1】: Lá Chắn Bão Sấm Sét (Có thể chọn)
【 Giới thiệu 】: Người máy loại hình phòng ngự sơ cấp, được chế tạo từ da của thú Hắc Giáp, sức mạnh trung bình và tương đối dễ điều khiển, có thể lắp ghép các bộ phận sinh vật với mức độ hỏng hóc dưới 10%.
. . .
【 Thông số năng lực người máy 】
【 Độ bền 】: 27/45
【 Giá trị năng lượng 】: 10/40
【 Lực phá hoại 】: 4
【 Lực phòng ngự 】: 6
【 Tính cơ động 】: 3
【 Kỹ năng chiến đấu】: Không
. . .
Cực kỳ hiển nhiên, đây chính là số liệu về người máy này, thông qua phương thức kỹ thuật số hóa để mô phỏng ra.
Ngay cả các tính năng cũng dùng một bảng hình tròn để thể hiện, mở rộng theo năm hướng, theo thứ tự là độ bền, năng lượng, tấn công, phòng thủ và sức mạnh, mỗi hướng đều đại biểu cho mức độ của một loại năng lực.
Nhưng người máy của hắn lại tương đối thảm hại, nó chỉ chiếm một diện tích nhỏ ở chính giữa bảng thông tin hình tròn, đơn giản chính là bằng một nửa tốc độ cấp A. Khó trách vừa rồi lại thua thảm như vậy.
Ngoại trừ cái đó, mỗi một bộ lại còn có cấp độ, và kỹ năng chiến đấu chuyên môn của người máy.
Vậy chẳng phải là nói sau này còn có thể cải tạo để thăng cấp à?
Đáng tiếc không đợi Lâm Dạ suy nghĩ nhiều thì một âm thanh nhắc nhở máy móc lại đột nhiên vang lên trong buồng lái này.
【 Kiểm tra thấy tinh thần không ổn định, đang tiến hành quét hình toàn diện. . . 】
【 Quét hình thành công, cường độ tinh thần khác với người thường, xin hỏi có liên hệ với trí năng của Hệ Vành Đai Hành Tinh Liên Bang để kiểm tra hay không? 】
Chương 3. Người Máy Sinh Học
Tinh thần không bình thường?
Chẳng lẽ bàn tay vàng sắp đến với ta à?
Ngay khi vừa nghe được thấy tiếng nhắc nhở, trong lòng Lâm Dạ vừa mừng vừa sợ.
Hắn hơi lo lắng chuyện mình xuyên người của qua thế giới này biết.
Lại còn muốn hắn phải liên hệ với trí năng gì đó nữa, như vậy căn bản chính là hắn tự chui đầu vào lưới, đến lúc đó sợ ngay cả thận cũng bị người ta cắt ra nghiên cứu.
– Không cần liên hệ!
Hắn vội vàng la lên, từ chối tiếng nhắc nhở này.
【 Xác nhận thành công. Nếu bạn cần hỗ trợ gì thì vui lòng liên hệ bất cứ lúc nào. Trí năng Liên Bang sẵn sàng phục vụ bạn. 】
Khá lắm, quả nhiên trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này không phải là để trưng cho đẹp, ngay cả loại trí năng cấp cao này cũng đã khai phát ra rồi.
Xem ra sau này ta phải chú ý một chút mới được.
Về phần tinh thần không bình thường, tạm thời hắn vẫn chưa nhìn ra có gì kỳ lạ, chỉ có thể chờ sau khi quen thuộc hoàn cảnh nơi này rồi mới chậm rãi nghiên cứu.
Thoáng bình tĩnh lại một chút, Lâm Dạ lại tiếp tục xem xét giao diện trước mắt, thu thập tin tức hữu dụng.
Đừng nói, thật đúng là bị hắn tìm được thông tin có liên quan đến người máy này.
【 Người Máy Sinh Học】: Vào năm đầu tiên của kỷ nguyên Hệ Vành Đai Hành Tinh, cả thế giới bị một thế lực không rõ xâm lấn, lượng lớn sinh vật biến dị tràn vào, trái đất bị xâm chiếm, cũng từ đó mà thế giới cũng bị số liệu hóa, dung hợp với khoa học kỹ thuật đỉnh cao, Người Máy Sinh Học cũng theo thời thế mà sinh.
【 Điều kiện thu hoạch 】: Chỉ cần có thể thức tỉnh gen đạt tới 10% trở lên thì đều sẽ nhận được một người máy cho riêng mình, đặc tính tùy từng người mà khác nhau, dùng để chống sinh vật biến dị vật xâm lấn, chính là một trong những chiến lực cao cấp nhất của Liên Bang Tinh Hoa…
Thì ra chuyện này cũng không đơn giản là trình độ khoa học kỹ thuật của tương lai phát triển giống như hắn tưởng tượng.
Mà là thê giới bị một đám quái vật xâm lấn, dẫn đến cả trái đất đều bị chiếm hết.
Hồi tưởng lại những lời chế giễu mà hắn nghe được lúc vừa kết thúc chiến đấu, hình như bây giờ hắn đang ở trên mặt đất.
– Vậy chẳng phải bây giờ ta đang rất nguy hiểm à?
Vẻ mặt Lâm Dạ trầm xuống, lập tức nhìn xung quanh, tìm kiếm giao diện điều khiển người máy.
May mắn là chức năng trên đó cũng không phức tạp.
Chỉ mới một hồi, cửa khoang điều khiển đã từ từ mở ra, rốt cục hắn cũng đã thấy rõ toàn cảnh bên ngoài, cũng bỗng chốc bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Lúc này, bản thân hắn đang ở trên một mảnh đất vàng mênh mông vô bờ.
Xung quanh cát vàng đầy trời, từng đống linh kiện máy móc bị vứt bỏ thành đứng cao như ngọn núi nhỏ.
Xuyên qua núi rác thải nhìn về phía cuối cùng còn có thể mơ hồ nhìn thấy vô số tòa nhà cao tầng chọc trời bằng thép, cùng có nhiều bóng đen lớn nhỏ không ngừng bay qua bay lại trên không trung.
Nhưng đây còn không phải là chuyện làm cho Lâm Dạ khiếp sợ nhất.
Cái làm cho hắn rung động nhất là tòa thành thị trung tâm kia, ở đó có một cái trụ thép thật lớn đứng vững ở giữa thiên địa, từ mặt đất cắm thẳng vào trong mây xanh.
Bên trong mây mù còn có bóng dáng một cái gì đó đen nhánh khổng lồ như ẩn như hiện, bay vòng quanh hành tinh dọc theo đường xích đạo.
Một cái bóng khổng lồ chiếu xuống mặt đất dưới ánh mặt trời, giống như một con Cự Long đang ngủ say.
Quả cầu Dyson*!
(*Quả cầu Dyson: Quả cầu Dyson là một siêu cấu trúc giả định bao quanh hoàn toàn một ngôi sao và hấp thu lấy một lượng lớn năng lượng thoát ra từ ngôi sao đó.)
Đây là một từ duy nhất xuất hiện trong đầu Lâm Dạ khi hắn vừa nhìn thấy vật thể khổng lồ trên bầu trời kia, cho dù đó không phải là Quả cầu Dyson thật sự, nhưng ngoại hình lại cực kỳ tương tự.
Cũng cho đến giờ phút này, hắn mới rốt cuộc hiểu rõ tại sao thế giới này lại có tên là “Liên Bang Hệ Vành Đai Hành Tinh” .
Bởi vì mọi người đã sớm di chuyển đến trên vành đai đó sinh sống rồi!
Mà vị trí của hắn hiện tại chính là trên mặt đất, xung quanh có đầy quái vật biến dị!
– Mẹ nó!
Trong lòng Lâm Dạ tức muốn hộc máu.
Hắn vốn cho rằng đi đến một thời đại khoa học kỹ thuật phát triển thì có thể không cần phải lo cơm ăn, áo mặc, sống an nhàn, kết quả mộng đẹp triệt để vỡ nát, chỉ trong một giây đã từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục.
Mà trong nháy mắt khoang thuyền điều khiển mở ra, bên tai hắn cũng bắt đầu vang lên hàng loạt âm thanh cảnh báo.
– Liên Bang Hệ Vành Đai Hành Tinh năm 147, hoàn cảnh mặt đất lại lần nữa chuyển biến xấu…
– Khu vực biến dị đang mở rộng, tiền tuyến căng thẳng…
– Ở ngoài sáu trăm dặm về phía đông nam của khu vực D07, phát hiện khu vực biến dị cấp B, nghi là xuất hiện sinh vật cấp Vương, đã điều động đôi quân Người Máy tinh nhuệ đến đó điều tra…
– Bốn đại học viên Người Máy chiêu mộ học sinh có khả năng lái máy bay chiến đấu, gen thức tỉnh đạt đến 15%…
Chương 4. Nghèo Rớt Mùng Tơi
Âm thanh là từ phương hướng thành thị truyền đến.
Nơi hắn đang đứng nhiều lắm là chỉ có thể coi là bên ngoài thành thị, thậm chí còn không được tính là bên ngoài, cho nên hắn không nghe rõ cho lắm.
Xem ra kiếp trước của mình lẫn vào cũng không hề tốt đẹp gì, bằng không thì cũng sẽ không ở một nơi như thế này.
Ngay cả vách tường trong phòng ở cũng từ một đống thùng đựng hàng sắp rỉ sét dựng lên mà thành, nằm ở ngay bên cạnh núi rác thải, nhìn thảm hết chỗ nói.
Lâm Dạ rời khỏi khoang điều khiển đi vào ra ngoài, nhìn thấy mình đang đứng trên một cái thùng đựng hàng cao hai ba mét, hắn theo thói quen nhẹ nhàng nhảy lên.
Nhưng mà vừa mới rơi xuống thì một cơn đói bụng cồn cào đã xông lên đầu, làm chân hắn lảo đảo một cái, suýt nữa ngã nhào trên đất.
– Thân thể rất yếu!
Lâm Dạ một tay vịn lấy lan can bên cạnh, trên trán toát ra một tia mồ hôi rịn.
Hắn đã rốt cuộc hiểu rõ, vì sao kiếp trước của cơ thể này lại chết rồi.
Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ hắn cũng phải đói chết ở đây, tình huống bây giờ còn bết bát hơn trong tưởng tượng của hắn nữa!
– Phải tìm chút gì ăn trước đã.
Lâm Dạ quyết định thật nhanh, vịn lan can đi xuống thùng đựng hàng, đi vào tầng hai mở ra một cửa sắt giống như là phòng ngủ đi vào.
Đập vào mắt hắn chính là một cái giường làm từ khung sắt và tấm ván gỗ, chăn đệm rách nát được gấp lại gọn gàng ngay ngắn, bên cạnh cửa sổ còn một cái bàn trưng bày và một đống linh kiện máy móc nhặt về.
Đây cũng là toàn bộ mọi thứ trong phòng.
Sau đó, Lâm Dạ lại đến chỗ khác tìm kiếm, cuối cùng mới tìm được nửa miếng bánh mì đã biến thành màu đen bị một cái chén bể úp lên, trong nằm ở trong phòng tầng dưới chót nhất.
– …
Nhìn cái bánh mì trong tay, Lâm Dạ trầm mặc.
Tình trạng còn bết bát hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều lắm, thậm chí ngay cả một giọt nước cũng không có, hoàn toàn không tương xứng với trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này.
Hay là… Chỉ có hắn là như thế này?
Không có cách, vì sinh tồn, Lâm Dạ cũng chỉ có thể đưa miếng bánh mì đó lên miệng, sau đó dùng toàn bộ sức bú sữa mẹ gặm.
Nửa miếng bánh mì vào trong bụng, cuối cùng hắn mới miễn cưỡng khôi phục một chút sức lực.
Ngồi trên khối sắt không biết làm từ thứ gì một hồi, lúc này hắn mới đi tới trước một tấm gương bị vỡ, nhìn tình trạng thân thể của chính mình.
Gầy, thân thể này thật sự là quá gầy yếu rồi.
Mặc dù vẫn có thể nhìn ra hình dạng có chút tương tự với hắn, cùng với khuôn mặt non nớt kiên nghị.
Nhưng gương mặt hốc hác cùng với cơ thể gần như da bọc xương, nhưng vẫn cho người ta một loại cảm giác gió thổi cũng ngã, hoàn toàn không giống như là bộ dáng mà một thiếu niên nên có.
– Đây là cái gì?
Đột nhiên, Lâm Dạ khẽ ồ một tiếng, nghi hoặc nhìn kỹ con mắt của mình trong gương, hình như trong đó có một vòng ánh sáng cơ giới đang lưu chuyển.
Mà khi ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu hắn, một tinh bảng thông tin màu xanh lam cũng theo đó xuất hiện ở trước mắt hắn.
【 Công dân 】: Lâm Dạ
【 Giới tính 】: Nam
【 Tuổi tác 】: 18
【 Số hiệu 】: D78-5430
【 Gen 】: 10%
【 Quyền hạn 】: Công dân tầng dưới
【 Tài sản 】: 15 đồng Liên Bang
【 Lý lịch 】: Không cha không mẹ, chưa lập gia đình, không có đại sự gì.
…
Đây là, thông tin cá nhân của hắn à?
Thoạt nhìn giống như là hình chiếu thông qua võng mạc, trực tiếp chiếu thông tin đến trước mặt hắn, không ngờ ngay cả kỹ thuật như vậy cũng có.
Cái này giống như là một cái máy tính mang theo trên người, nó còn có thể tiếp vào mạng lưới Liên Bang Tinh Hoa tìm kiếm tin tức, tuyên bố tin tức,…
Nhưng Lâm Dạ nhìn một chút, muốn sử dụng chức năng mạng lưới cần tốn hao đồng Liên Bang, mà hắn cũng chỉ có 15 đồng Liên Bang mà thôi…
Mẹ nó, cái tên này cũng quá nghèo rồi!
Mặc dù hắn không biết 15 đồng Liên Bang có giá trị như thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không đáng giá bao nhiêu, nếu không thì cũng không đến mức không có tiền mua đồ ăn.
【 Cảnh báo! Khu vực D78 xuất hiện sinh vật biến dị cấp độ F. 】
【 Mời công dân trong khu vực này mau chóng rút lui, chờ đợi đội ngũ Liên Bang chi viện. 】
【 Lập lại lần nữa, khu vực D78 xuất hiện sinh vật biến dị… 】
Ngay khi Lâm Dạ đang nghiên cứu giao diện thì trên đỉnh đầu hắn đột nhiên vang lên tiếng còi báo động.
Cùng lúc đó, toàn bộ mặt đất xung quanh cũng bắt đầu chấn động kịch liệt, truyền đến một loạt tiếng vang ầm ầm.
Lâm Dạ sửng sốt một chút. Khu vực D78 không phải là khu vực hắn đang ở à?
– Rống! !
Tiêng rống giận rung trời vang lên từ trong một phế tích ở bên ngoài Khu vực D78 không đến 5 cây số.
Phía trên mặt đất đổ nát thê lương bỗng nhiên vỡ ra một khe nứt to lớn.
Từng con quái vật kinh khủng cao ba thuớc dài năm mét, cả người mọc đầy răng nanh nhọn hoắc, đồng thời còn kèm theo một luồng khí tức mục nát nồng đậm, nhanh chóng chạy loạn ra bốn phía.
Chương 5. Sinh Vật Biến Dị Xâm Lấn
– Đó là cái gì?
– Thật nhiều quái vật!
– Là Địa Huyệt Thú! Chạy mau! Cứu ta với!
Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho cả Khu vực D78 đều lâm vào trong hỗn loạn.
Nhất là những công dân tầng dưới sinh hoạt ở gần bãi rác bên ngoài thành, bọn hắn càng nhao nhao chạy ra khỏi ngôi nhà cũ kỹ của mình, liều mạng trốn về phương hướng nội thành, một số người có người máy thì càng trực tiếp điều khiển người máy nhanh chóng chạy trốn.
Hiển nhiên, đây không phải lần đầu tiên bọn hắn gặp loại tình huống này. Lâm Dạ đứng trên đỉnh cao nhất của thùng đựng hàng, nhìn những người máy và bóng người liên tục từ trong núi rác thải hiện ra, trong lòng hắn càng không dám khinh thường.
Ném chuyện đang làm trong tay xuống, hắn vội vàng nhảy vào trong khoang điều khiển của “Kỵ Sĩ Hắc Phong”.
【 Người điều khiển vào chỗ, khởi động động cơ, bắt đầu tiến hành kết nối thần kinh. . . 】
【 Kết nối thần kinh đồng bộ hoàn thành, đang tiến hành cung cấp năng lượng. . . 】
【1%. . . 10%. . . 50%. . . 100%. . . Cơ giáp khởi động! 】
Đại khái là để cho tiện chiến đấu nên thao tác điều khiển Người Máy Sinh Học cũng không phức tạp, đa số là thông qua thần kinh để trực tiếp điều khiển. Trải qua một vài thao tác đơn giản, Lâm Dạ đã đại khái mò ra được cách điều khiển người máy này, nó còn dễ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Hơn nữa, có người máy này hắn sẽ được an toàn hơn, chí ít nó cũng mạnh hơn cơ thể yếu đuối này của hắn nhiều lắm.
Bây giờ nguy cơ đột nhiên giáng xuống, Lâm Dạ cũng không cho rằng mình một người mới học như mình có thể đối phó được với những con quái vật này. Hắn cũng không lo được nhiều như vậy, lập tức đóng cửa khoang lại, khởi động người máy, sau đó hắn dựa theo phương pháp chiến đấu trong không gian trước đó mà bắt đầu điều khiển.
Một giây sau, “Kỵ Sĩ Hắc Phong” với vẻ bề ngoài đã cực kỳ tàn tạ bắt đầu chuyển động, giữa một loạt tiếng răng rắc do máy móc ma sát với động cơ vang lên, hắn nhanh chóng điều khiển Hắc Phong đuổi theo đội ngũ đang chạy phía xa.
【 Cảnh báo! Khung máy bị hư hại nghiêm trọng, có thể sẽ ảnh hưởng đến vận hành bình thường. 】
【 Năng lượng sắp hết, mời nhanh chóng tiến hành bổ sung năng lượng! 】
Nhà dột còn gặp mưa, không biết Liên Bang Tinh Hoa cho công dân tầng dưới người máy đều tàn tạ thế này, hay là nó đã bị kiếm trước của mình làm hư đến loại mức này.
Kỵ Sĩ Hắc Phong vốn đã không còn thừa bao nhiêu lại còn bị hư hỏng nặng, chỉ mới vừa khởi động không bao lâu đã truyền ra từng tiếng cảnh báo, làm cho việc điều khiển của hắn trở nên khó khăn hơn rất nhiều, cũng dần dần bị đội ngũ đào vong bỏ lại đằng sau.
– Đáng chết!
Lâm Dạ thầm mắng một tiếng, quay đầu nhìn thoáng về phía sau lưng. Hắn chỉ thấy ở bên ngoài mấy km là một đám khói bụi màu xám kinh khủng phóng lên tận trời, hơn nữa đám khói bụi đó còn đang nhanh chóng lan về phía bên này, đồng thời còn kèm theo rất nhiều kêu thê lương thảm thiết.
Hắn còn chưa chạy được bao xa thì một thân ảnh dữ tợn đã xuất hiện ở trên đỉnh của một ngọn núi rác thải gần đó, hai mắt đỏ như máu của nó trực tiếp khóa chặt ở trên người hắn.
Tiếp đó, cảnh tượng trước mắt hắn bắt đầu nhanh chóng thay đổi, biến thành một giao diện số hóa kết hợp mô hình 3D của một con quái vật, mô hình 3D đó còn đang tự xoay quanh chính nó, tiếp theo đó, một bảng số liệu cũng xuất hiện ở trước mắt hắn.
【 Mục tiêu tên 】: Địa Huyệt Thú
【 Mục tiêu cấp độ 】: Cấp thấp
【 Mục tiêu loại hình 】: Tổng hợp hình
【 Sinh mệnh lực 】: 50/50
【 Lực phá hoại 】: 5
【 Lực phòng ngự 】: 5
【 Tính cơ động 】: 5
【 Nguy hiểm hệ số 】: Bên trong
【 Tin tức 】: Sinh vật biến dị cấp thấp nhất, thích sinh hoạt ở khu vực âm u ẩm ướt dưới lòng đất, có nhiều năng lực không tầm thường, cần phải đối phó cẩn thận.
Sinh vật biến dị!
Lâm Dạ kinh ngạc nhìn chiếc răng nanh còn lớn hơn cả con voi của quái vật, thì ra đây chính là thứ đã xâm lấn thế giới này mà bọn hắn nói tới à?
Tổng hợp có khoảng 15 điểm năng lực và 50 điểm sinh mệnh, cao hơn Kỵ Sĩ Hắc Phong của hắn ở trạng thái mạnh nhất một đoạn. Ưu thế duy nhất của hắn cũng chỉ có lực phòng ngự đạt tới 6 điểm mà thôi. Đây là ưu thế mà người máy loại phòng ngự tự mang tấm chắn mới có.
Bây giờ mình phải làm sao đây? Lâm Dạ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tính cơ động của con Địa Huyệt Thú này cao hơn Kỵ Sĩ Hắc Phong của hắn nhiều, mà điểm yếu của người máy loại phòng ngự không cần nghĩ cũng biết, chính là tính cơ động. Nếu đối kháng chính diện thì hắn căn bản không có bất kỳ ưu thế nào, trốn cũng trốn không được xa. Huống chi hắn vẫn chỉ là một người mới gà mờ mà thôi, ngay cả quy tắc vận chuyển của thế giới này hắn còn chưa quen thuộc chớ nói chi là chiến đấu với quái vật.
Chương 6. Hỏng Bét
– Rống!
Nhưng con Địa Huyệt Thú kia căn bản không cho hắn cơ hội suy nghĩ. Sau khi phát hiện ra hắn, nó đã lập tức rống giận lao xuống khỏi núi rác thải, lao nhanh về phía hắn, những nơi nó đi qua linh kiện máy móc đều bị phá tan ngang ngược.
– Xem ra ta chỉ có thể cố gắng cầm cự thôi!
Động tĩnh lớn như thế, chi viện trong thành chắc sẽ đến nhanh thôi, chỉ cần kiên trì cho đến lúc đó thì hắn có thể sẽ được cứu.
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Dạ lập tức cắn răng, điều khiển người máy giơ lá chắn tàn tạ trong tay lên, bày ra tư thái nghênh chiến. Cánh cánh tay bên phải thì cầm lưỡi cưa bằng hợp kim giơ ra sau, nhanh chóng tụ lực.
Giờ khắc này, tinh thần của hắn tập trung trước nay chưa từng có, tất cả lực chú ý đều tập trung ở trên người Địa Huyệt Thú đang nhanh chóng lao tới, tất cả mọi thứ xung quanh cũng bắt đầu trở nên chậm chạp.
Không, phải nói là cảm giác của hắn trở nên nhạy cảm. Nhạy cảm đến mức có thể bắt được bất kỳ một tia biến hóa dù là nhỏ nhất xung quanh.
– Đây là!
Lâm Dạ kinh ngạc một chút, hắn cũng không nhớ rằng mình có năng lực như vậy. Hiển nhiên năng lực này là do “Tinh thần dị thường” mà trước đó hắn được nhắc nhỏ mang đến.
Cường hóa cảm giác, thì ra đây chính là ngón tay vàng của hắn khi xuyên qua tới đây à? Mặc dù không phải rất mạnh, nhưng trong thời khắc sống còn này lại đủ để cứu mạng hắn.
Sau khi kinh hỉ thì hắn càng tập trung tinh thần, chăm chú nhìn tất cả động tác của Địa Huyệt Thú. Chỉ trong thời gian nháy mắt, thân thể cao lớn đó đã vọt tới trước mặt hắn, nó hung hăng vung ra móng vuốt sắc bén ở chân trước ra, móng vuốt kéo theo một tiếng xé gió chói tai lao đến.
– Ầm!
Tiếng va chạm mãnh liệt vang lên. Trong chớp mắt, lá chắn của Lâm Dạ hơi nghiên qua bên cạnh, chuẩn xác ngăn cản được lợi trảo của hung thú, sau đó hắn lợi dụng ưu thế của hình cung của lá chắn đẩy lệch công kích của Địa Huyệt Thú ra ngoài.
-2
Một con số màu đỏ xuất hiện ở trên giao diện thông tin người máy của hắn.
Độ bền của Kỵ Sĩ Hắc Phong bị hạ xuống 2 điểm, chỉ còn lại 25 điểm, trên tấm chắn cũng xuất hiện một vết nứt rất rõ ràng.
Cũng không tệ lắm, có lẽ 6 điểm phòng ngự và lá chắn đã phát huy không ít tác dụng, làm cho tổn thương hạ xuống thấp nhất. Lực trùng kích to lớn đẩy hắn lui ra sau hai bước mới khó khăn ổn định lại được.
Ngay sau đó, Lâm Dạ thừa dịp thân thể Địa Huyệt Thú bị lệch qua, răng cưa bằng hợp kim đã súc thế từ nãy đến giờ đột nhiên đâm ra, đâm chuẩn xác vào sau gáy của nó.
– Phốc!
– Ngao!
Địa Huyệt Thú bị đau kêu thảm, trên giao diện của người máy lần nữa hiện ra một con số -3, nhưng mà lại là màu trắng, hơi khác lúc độ bền của cơ giáp giảm bớt.
Xem ra chắc là kỹ thuật dùng để phân biệt với năng lượng sinh mệnh, dùng số lượng để mô phỏng lượng sát thương của hắn tạo thành đối với quái vật, giúp hắn cảm nhận được trực quan uy lực do một kích này của mình đánh ra.
Lâm Dạ nhìn thấy Địa Huyệt Thú bị đau ngã xuống đất thì lập tức nắm lấy cơ hội, hắn nhanh chóng điều khiển cơ giáp đạp nâng bước chân nặng nề xông lên phía trước. Lưỡi Cưa Hợp Kim va chạm với nhau phát ra tiếng răng rắc, không lưu tình chút nào cắm vào vừa mới tạo thành vết thương ở giữa.
Một kích mạnh mẽ này lập tức làm cho Địa Huyệt Thú phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, máu tươi lại lần nữa bắn ra tung tóe.
-6
Một con số lại bay lên trên giao diện, đằng sau còn đi theo một loạt con số -1.
– Nhược điểm đổ máu tổn thương à?
Nhìn thấy điểm sinh mệnh của Địa Huyệt Thú không ngừng giảm xuống, Lâm Dạ kinh ngạc không thôi.
Kỹ thuật kiểm tra sinh mệnh của thế giới này đã cường hãn đến loại trình độ này rồi à, có thể kiểm tra ra trạng thái của đối phương theo thời gian thực, sau đó thông qua phương thức mô phỏng để hiện ra số liệu cụ thể. Chuyện này làm cho hắn cảm giác như mình đang chơi một trò chơi thế giới ảo nhưng lại cực kỳ chân thực, cũng làm cho hắn lại càng dễ làm quen hơn rất nhiều.
Nhưng lực phá hoại của Kỵ Sĩ Hắc Phong vẫn quá yếu. Không đủ sát thương để giết Địa Huyệt Thú. Đợi sau khi Địa Huyệt Thú lấy lại được tinh thần thì nó gầm lên một tiếng, cái đuôi vung mạnh một cái đẩy hắn lui ra sau, làm cho người máy của Lâm Dạ lảo đảo mất thăng bằng.
– Hỏng bét!
Vẻ mặt Lâm Dạ đột nhiên thay đổi.
Còn không đợi hắn ổn định thân hình lại thì một cái miệng to như chậu máu đã xuất hiện cắn về phía cánh tay phải đang cầm lưỡi cưa của hắn!
Sau khi đứng vững lại, Lâm Dạ chỉ cảm thấy tay mình như bị một cái gì đó nặng giữ chặt. Cánh tay cơ khí của Kỵ sĩ Hắc Phong đã bị Địa Huyệt Thú nắm chặt và đẩy hắn ngã xuống đất.
Địa Huyệt Thú liên tục lắc động cơ thể và sử dụng móng vuốt sấm sét của mình để tấn công người máy, tạo ra âm thanh lớn và vang vọng.
Chương 7. Không Còn Một Giọt
– Cảnh báo! Thân máy bị hư hỏng nghiêm trọng, hãy thực hiện bảo trì ngay lập tức!
– Cảnh báo! Thân máy đang bị tấn công mạnh, độ bền đã giảm xuống mức giới hạn!
Các cảnh báo màu đỏ cứ liên tục phát ra trong buồng lái.
Mỗi lần bị đánh thì độ bền sẽ giảm đi một lượng và chỉ còn một ít nữa là nó sẽ vỡ tan.
Lâm Dạ nhìn vào độ bền của người máy: 18/45.
Chỉ trong vài giây, nó đã giảm 7 điểm và mỗi lần tấn công đều sẽ giảm một chút, hắn cũng đã cố gắng để thoát ra khỏi nó nhưng vẫn gần như không có tác dụng gì.
Nếu để nó tiếp tục như vậy thì hắn không chỉ không thể thoát ra, mà còn có nguy cơ trở thành thức ăn của Địa Huyệt Thú!
Dù Lâm Dạ đã cố gắng đánh trả bằng cách dùng khiên đập vào Địa Huyệt Thú, nhưng nó vẫn cứ cắn chặt lấy cánh tay phải của Kỵ sĩ Hắc Phong và không cho hắn có cơ hội phản kháng.
Ngay cả vách ngoài ở vị trí khoang điều khiển cũng đã bị đánh lõm vào trong, toàn bộ người máy đều đang hiện lên cảnh báo đỏ.
– Chỉ có thể đánh cược một lần thôi!
Lâm Dạ không sợ chết, hắn chỉ sợ rằng mình không có quyết tâm và kỹ năng để giết chết kẻ thù.
– Giải phóng cánh tay phải!
Trong lòng hung ác một trân, Lâm Dạ trực tiếp hạ đạt chỉ lệnh với trung tâm điều khiển của người máy, đây là chức năng hắn vừa phát hiện trong lúc nghiên cứu người máy trước đó, không ngờ nhanh như vậy đã phát huy ra tác dụng.
【 Nhận được chỉ lệnh, đang tiến hành tách rời cơ thể… 】
Răng rắc!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Cánh tay phải người máy đang bị Địa Huyệt Thú cắn bỗng nhiên rời khỏi cơ thể, trên mặt đất cái bịch, tính cả răng cưa hợp kim trong cánh tay cũng rơi xuống theo.
Lâm Dạ nhắm chuẩn thời cơ, điều khiển khung máy xoay người đánh bay Địa Huyệt Thú ra, làm cho nó đụng vào ngọn núi rác thải kim loại thật cao sau lưng, ném ra một hố sâu to lớn.
– Đi chết đi!
Lâm Dạ gầm thét lên, Lôi Đình Phong Bạo thuẫn trong tay hắn bắn ra một mảnh điện quang loá mắt, hắn ngưng tụ tất cả năng lượng còn sót lại của người máy đánh một phát thật mạnh về phía đầu của Địa Huyệt Thú.
– Đùng!
– Ngao!
Toàn bộ núi rác thải và mặt đất đều rung lên dữ dội. Bị trọng lượng cơ thể cộng thêm uy thế của lá chắn xung kích, sắt thép bên trong núi rác thải trực tiếp xuyên qua đầu của Địa Huyệt Thú.
-3
-3
-6
-3
…
Một dãy con số màu trắng liên tục hiện lên trên giao diện, trước đó Địa Huyệt Thú đã bị Lâm Dạ đánh giảm không ít sinh mệnh lực rốt cục triệt để không còn.
Địa Huyệt Thú liều mạng vùng vẫy một hồi, cuối cùng nó vẫn vô lực ngã oặt xuống dưới, biến thành một thi thể lạnh lẽo.
【 Xác định điểm sinh mệnh của mục tiêu đã biến mất, kết quả kiểm tra: Tử vong 】
– Phù ——
Nghe thấy bên trong buồng lái vang lên tiếng nhắc nhở này, cuối cùng Lâm Dạ cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Kỵ Sĩ Hắc Phong cũng bởi vì hao hết một tia năng lượng cuối cùng nên động cơ cũng ngừng hoạt động, thân máy cũng theo đó mà ngừng vận chuyển.
Hắn đã… Một giọt đều không thừa.
Đối với một phi công như Lâm Dạ thì hắn cảm thấy vừa rồi mình vẫn phạm phải rất nhiều sai lầm, chỉ cần hắn đi nhầm một bước thôi thì kết quả cuối cùng chết sẽ là hắn.
Thế giới này quả nhiên còn nguy hiểm hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều. May mà tình huống xấu nhất vẫn chưa xuất hiện, nếu không thì hắn đã phải trở thành người xuyên việt có thời gian sống sót ngắn nhất trong lịch sử rồi.
Mà lúc này, một đội ngũ người máy với khí thế cực mạnh cũng từ phương hướng thành trì nhanh chóng chạy đến.
– Quân đội người máy thứ bảy nghe lệnh, chuẩn bị nghênh địch! Những người khác tiến hành cứu viện!
Nương theo một mệnh lệnh cực kỳ có uy lực vang lên, đội ngũ lập tức tản ra, từng người máy chiến đấu vô cùng bá khí lướt qua bầu trời, xông thẳng về phía trước nghênh đón Địa Huyệt Thú.
Những người ở sau thì bắt đầu dựng pháo đài, chuẩn bị tiến hành ngắm bắn từ xa.
– Là quân đoàn người máy thứ bảy – đoàn kỵ sĩ Thiên Không của Liên Bang!
– Quá tốt rồi! Chúng ta được cứu rồi!
Nhìn thấy quân đoàn này xuất hiện, công dân tầng dưới đang chạy trốn cũng lập tức reo hò, bọn hắn nhao nhao dừng bước lại ngước đầu nhìn lên.
Chỉ thấy ở chính giữa nhất của đội ngũ có một người máy có ngoại hình là một con mãnh hổ màu ám kim đang lơ lửng trên bầu trời, người máy đó vác trên lưng một thanh trọng kiếm kinh khủng dài gần mười mét.
Dù ở cách thật xa thì mọi người cũng có thể cảm nhận được một luồng cảm giác áp bách mãnh liệt.
Người này chính là đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Thiên Không của quân đoàn người máy thứ bảy, Đinh Nghiêm!
Hắn điều khiển người máy “Mãnh Hổ A-1”, dù là trong toàn bộ Liên Bang cũng là một người có chiến công hiển hách, thanh danh vang xa.
– Hả?
Đinh Nghiêm vừa liếc nhìn xuống khu vực bãi rác một vòng thì ánh mắt đột nhiên tập trung về vị trí của Lâm Dạ.
Chương 8. Đội Dự Bị
Hai ngọn tên lửa dưới chân bắn ra, hắn trực tiếp lái người máy hạ xuống trước mặt Lâm Dạ, kinh ngạc đánh giá thi thể của con Địa Huyệt Thú kia.
– Đây là ngươi giết chết à?
Đinh Nghiêm quay đầu nhìn về phía Lâm Dạ, âm thanh của hắn cực kỳ nặng nề, tản ra một luồng uy nghiêm.
– Đúng, là ta giết.
Lâm Dạ không biết thân phận của đối phương, nhưng từ phản ứng của những người xung quanh và biểu hiện vừa rồi của đối phương xem ra người này tuyệt đối không phải là một nhân vật bình thường.
Lâm Dạ có chút lo lắng quái vật mà mình vất vả chém giết sẽ bị đối phương cướp đi. Hắn còn đang muốn dùng thi thể này để đổi tiền cải thiện sinh hoạt, cho dù không được thì hắn cũng muốn đổi một chút đồ ăn để nhét đầy cái dạ dày trước đã, cho nên thi thể của con Địa Huyệt Thú này là hi vọng duy nhất của hắn bây giờ.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã phát hiện mình sai.
Nghe được câu trả lời của hắn, Đinh Nghiêm chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
– Cảm ơn đóng góp của ngươi dành cho Liên Bang, nếu không có ngươi chặn nó lại thì con Địa Huyệt Thú này đã có thể đã xâm nhập sâu vào đám đông, gây ra rất nhiều tổn thất.
– Ừm, không có gì, đó là chuyện ta nên làm.
Lâm Dạ ngượng nghịu gãi gãi đầu, địa vị của đối phương không thấp, một số lời nịnh nọt hắn vẫn phải nói. Đồng thời, trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, dường như đối phương không xấu như hắn tưởng.
Nghĩ lại cũng đúng. Sức mạnh của đối phương rõ ràng không yếu, làm sao lại có thể khao khát xác của một sinh vật biến dị cấp thấp này chứ?
Đinh Nghiêm không phải là người bình thường, chỉ cần một cái nhìn hắn đã thấy được sự ngượng nghịu của Lâm Dạ lúc này. Hắn quét mắt qua thì người máy Kỵ Sĩ Hắc Phong của Lâm Dạ đã bị hỏng một cánh, bề ngoài thì tan tác không còn gì, nói:
– Xác Địa Huyệt Thú có giá trị nghiên cứu cao, ta sẽ mang nó về cho Liên bang trước, tất nhiên, khi đó ngươi cũng sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.
Nói xong, không chờ Lâm Dạ phản ứng, hắn đã bay lên không trung cùng với xác Địa Huyệt Thú, hội họp với đội ngũ.
Sẽ nhận được phần thưởng!
Lâm Dạ không có tâm trạng để quan tâm đến thái độ của đối phương. Nghe thấy có phần thưởng thì hắn đã hớn hở ra mặt, đồng thời tò mò thử quét thông tin về người máy của Đinh Nghiêm.
[Quét không thành công, không có quyền truy cập thông tin.]
Không thể xem thông tin người máy của đối phương!
Có vẻ như quyền lực của dân cư tầng dưới trong Liên Bang thật sự rất thấp, hoặc là đối phương có địa vị cao hơn mình quá nhiều nên mình không có tư cách để xem thông tin của đối phương. Điều này cũng có thể được nhìn thấy được từ thái độ lạnh lùng của đối phương.
Lâm Dạ cũng không nghĩ nhiều. Khi đám quái vật Địa Huyệt Thú đang tiến tới một cách ác liệt bị quân đoàn người máy chặn đứng thì hắn cũng đã yên tâm và bắt đầu kiểm tra mức độ hư hỏng của Hiệp sĩ Hắc Phong.
– Đinh Nghiêm, đứa trẻ đó có gì đặc biệt mà phải để ngươi đích thân xuống gặp mặt vậy?
Ở trên bầu trời, khi Đinh Nghiêm vừa quay trở lại đội ngũ thì một người máy khác đã bay đến gặp hắn.
– Không có gì.
Đinh Nghiêm nhìn người đó một cái, nói:
– Chỉ là ta hiếm khi thấy được ai đó trong số dân thường có thể tự mình giết được con Địa Huyệt Thú mà thôi. Gần đây, đám sinh vật biến dị đó ngày càng trở nên khó chịu hơn, nếu có thể tìm được thêm một số tài năng thì càng tốt.
– Vậy là ngươi có ý định chọn hắn vào đội dự bị à?
Người kia ngạc nhiên hỏi.
Đinh Nghiêm lắc đầu, thở dài:
– Mặc dù hắn cũng khá giỏi nhưng chỉ mới kích hoạt được 10% gen, so với những đứa nhóc ở trên trời kia thì hắn vẫn còn kém một chút.
Không phải ai cũng có thể vào đội dự bị của đoàn kỵ sĩ Thiên Không được. Lí do hắn liên hệ với Lâm Dạ chỉ đơn giản là vì thích cách của Lâm Dạ, dám đối mặt trực diện với các sinh vật biến dị mà thôi.
Giết được một con Địa Huyệt Thú cấp thấp một mình thì có rất nhiều người trẻ trong Hệ Vành Đai Hành Tinh có thể làm được, vì thế Lâm Dạ chưa đủ để khiến Đinh Nghiêm quan tâm.
Tuy nhiên, hắn lại không biết khi Lâm Dạ giết chết con Địa Huyệt Thú đó thì bộ giáp của hắn đã bị hư hại hơn một nửa, nguồn năng lượng còn lại cũng rất ít.
Nếu đổi lại là một người mới học sử dụng người máy khác mà không phải là Lâm Dạ thì chẳng những không thể giết được, mà có lẽ còn không thể chạy thoát được.
Cuộc xâm lược của những sinh vật biến dị kéo dài cho đến tận lúc trời tối.
Lâm Dạ không biết cuộc chiến bên đó đang diễn ra như thế nào.
Nhưng từ sự hỗn loạn, những tiếng nổ liên tục vang lên, và các đội quân người máy liên tục đến tiếp viện thì hắn biết cuộc chiến này chắc chắn đang rất căng thẳng.
Đặc biệt là trong lúc đó còn vang lên tiếng thú rống kinh người, giống như trời sắp sập đến nơi vậy. Đó chắc chắn là một sự tồn tại đáng sợ hơn cả Địa Huyệt Thú!
May mắn thay, trận chiến đã không tiếp tục lan sang bên này.
Chương 9. Trao Thưởng
Đến khi mặt trời lặn ở hướng Tây, đội quân người máy mang theo một lượng lớn thi thể rút đi, những công dân thuộc tầng lớp thấp nhất ở khu vực D78 ngoại thành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu lần lượt từ khắp nơi đổ về.
Dù sao thì đây cũng là nơi bọn họ dựa vào để sinh tồn, cho dù là Lâm Dạ cũng vậy.
Chỉ là bây giờ hắn đang gặp phải một vấn đề. Kỵ sĩ Hắc Phong của hắn đã cạn kiệt năng lượng, không có cách nào khởi động.
Với thân hình gầy gò của mình, hắn không thể nào khiên cục sắt khổng lồ cao gần chục mét này trở về được.
– Yo, đây không phải là Lâm Dạ sao? Thì ra ngươi vẫn còn sống à.
Đột nhiên, một giọng nói từ xa truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của Lâm Dạ.
Trong đám công dân cấp thấp đang vội vã quay trở lại, một người máy màu nâu sẫm đang đi về phía này với những bước chân nặng nề.
Đó là một cỗ máy với cưa máy bằng hợp kim và kìm thép, kiểu thợ đốn gỗ có tên là “Tê Liệt Giả”.
– Ngươi là ai?
Lâm Dạ nghi ngờ nhìn người đó.
– Cái gì, mới không gặp một hồi mà đã không nhận ra ta à? Ta là Chu Hiền đây.
Buồng lái của Tê Liệt Giả mở ra và một người đàn ông trông khoảng ba mươi tuổi thò đầu ra từ bên trong.
Lâm Dạ sững sờ, suy nghĩ trong đầu xẹt qua, sau đó hắn lộ ra một nụ cười.
– Thì ra là ngươi, ngươi có chuyện gì không?
Cho dù ngươi có nhận ra người đó hay không thì hãy cứ giả vờ biết trước đã.
Thông thường khi gặp lại người thân và bạn học cũ mà mình không nhớ ra, để tránh xấu hổ, người ta sẽ luôn giả vờ quen biết nói vài câu xã giao.
Trên thực tế, họ không biết người đó là ai, hoặc thậm chí còn không biết người đó tên là gì.
Thủ đoạn này Lâm Dạ rất quen thuộc, trong nháy mắt trực tiếp nhập vai, để che giấu chuyện hắn không có kế thừa ký ức của kiếp trước.
Chu Hiền hiển nhiên không chú ý tới điểm này, cười nói:
– Ta nhìn thấy người máy của ngươi đã hỏng nặng như thế này, bị hỏng trong lúc chạy trốn đúng không? Có cần ta giúp đỡ không?
Có lẽ người này quen biết với kiếp trước của hắn, mà hình như quan hệ còn rất tốt.
Hắn vốn đang lo lắng không biết làm sao để mang người máy này về, không ngờ nhanh như vậy đã có người tới giúp đỡ, hắn lập tức gật đầu nói:
– Vậy thì làm phiền ngươi rồi, ngày nào đó sẽ đãi ngươi một bữa ngon.
– Ngươi nói rồi đấy nhé.
Hai mắt Chu Hiền sáng lên, hắn không chần chừ nữa, đóng buồng lái lại, điều khiển người máy của mình đi đến phía trước, dùng kìm thép nhẹ nhàng gắp Kỵ sĩ Hắc Phong của Lâm Dạ lên.
– Mẹ nó, nó khá nặng đấy.
Nhìn trên giao diện trước mặt hiện đầy cảnh báo màu vàng, Chu Hiền không khỏi hít vào một hơi.
Người máy phòng ngự thường dày và nặng hơn nhiều so với các loại người máy khác, hắn đương nhiên có chút vất vả khi nhấc loại người máy ì ạch này lên.
Tuy nhiên, sau một vài thao tác, hắn đã nhấc nó lên và đi về phía nơi ở của Lâm Dạ.
Những nơi hắn đi qua, mặt đất rung chuyển, để lại dấu chân sâu.
Hai người làm việc hồi lâu, cuối cùng cũng đưa kỵ sĩ Hắc Phong của Lâm Dạ đến bên cạnh container.
Những công dân thuộc tầng lớp thấp hơn như họ không đủ khả năng để thuê một thợ sửa chữa giúp họ sửa chữa người máy, bọn hắn cũng không đủ khả năng mua các bộ phận máy móc đắt tiền.
Vì vậy, về cơ bản, bọn hắn đều chỉ tự cung tự cấp, bằng cách thu thập các bộ phận bị loại bỏ từ bãi phế liệu để sửa chữa đơn giản rồi sử dụng.
Chỉ cần hạch tâm năng lượng mấu chốt nhất không bị hỏng thì có thể cứu vớt, sửa chữa để tiếp tục sử dụng được, chỉ cần không chiến đấu với cường độ cao là được.
– Thôi, để đây cho ngươi, ta phải đi trước đây.
Đặt Kỵ sĩ Hắc Phong xuống, Chu Tiên nhìn xung quanh một vòng, sau đó trực tiếp từ biệt Lâm Dạ rời đi, giống như hắn có việc gấp gì đó phải làm.
– Được, lúc khác t sẽa đãi ngươi.
Lâm Dạ nhìn hắn rời đi, cho đến khi người máy Tê Liệt Giả cao lớn biến mất trong núi rác thì hắn mới kéo cơ thể mệt mỏi của mình trở về phòng ngủ trên lầu hai để nằm xuống.
Chỉ là vào lúc này, một lời nhắc nhở vang lên bên tai hắn.
[ Công dân D78-5430, vì ngài có thành tích tốt trong cuộc xâm lược của những sinh vật biến dị nên Liên Bang Hệ Vành Đai Hành Tinh sẽ trao thưởng cho ngài, hãy chú ý kiểm tra và nhận. ]
Phần thưởng!
Trong lòng Lâm Dạ chấn động, lập tức kích động từ trên giường ngồi dậy.
Người đàn ông to lớn mà hắn gặp hôm nay thực sự không lừa dối hắn, đã thật sự thưởng cho hắn.
Hắn không biết bao nhiêu tài nguyên có thể đổi lấy xác của con Địa Huyệt Chu đó, mà hắn cũng không cầu cái gì khác, chỉ cần có thể tạm thời giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc là được rồi.
Rốt cuộc, dù sao thì hắn cũng nghe nói rằng hầu hết thịt của những sinh vật biến dị đó đều không ăn được.
Cho nên giá trị của nó sẽ giảm đi đáng kể, rất khó để đổi được thứ giá trị.
Chương 10. Số Tiền Đầu Tiên
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi thì một âm thanh thông báo lại vang lên.
[Dựa trên thành tích của ngài, ngài sẽ nhận được những phần thưởng sau:]
[1000 xu liên bang, một lần sửa chữa người máy miễn phí]
[Xin chúc mừng, tài sản cá nhân của ngài vượt quá 1000, chức năng trung tâm mua sắm đã được mở.]
1000 xu Liên Bang!
Còn đi kèm với một lần sửa chữa người máy miễn phí!
Khi nhìn thấy hai phần thưởng này, Lâm Dạ vui mừng khôn xiết.
Số tiền tuy không nhiều, nhưng cũng lập tức giải tỏa được nhu cầu cấp bách của hắn, ít nhất trong lúc này, hắn không còn phải lo chết đói nữa.
Điều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa là sau khi nhận được xu Liên Bang, một chức năng gọi là “Trung Tâm Mua Sắm” đã được mở.
Ngoài các chức năng cơ bản như thông tin cá nhân và mạng Liên Bang ra thì thực sự đã có một chức năng mới.
[ Trung Tâm Mua Sắm]: ngươi có thể mua các vật phẩm được chỉ định thông qua giao diện kỹ thuật số, chẳng hạn như bộ phận cơ khí, vật tư cơ bản, máy móc vận hành, dịch vụ sửa chữa, v.v… hoặc giao dịch với các công dân khác.
Nó trông giống như một nền tảng giao dịch.
Đúng là sự phát triển của công nghệ sẽ mang lại sự tiện lợi tuyệt vời cho cuộc sống.
Ngón tay Lâm Dạ điểm một cái, điểm trên giao diện phía trước mặt, lập tức có rất nhiều bộ phận vớihình thái khác nhau lọt vào trong mắt, từ đầu đến chân, còn có bộ phận cơ thể của đủ loại sinh vật biến dị.
Thậm chí còn có cả một người máy siêu cấp khiến hắn lóa mắt.
Tuy nhiên, quyền hạn hiện tại của hắn chỉ có thể mua được cột cấp thấp nhất, còn lại đều là màu xám, không thể xem thông tin.
Và ngay cả những bộ phận rẻ nhất cũng được bán với giá ít nhất 1000 xu Liên Bang, hắn không thể nào mua được với nguồn tài chính hiện tại của mình.
– Quên đi, nó không dành cho người nghèo như ta nhìn.
Thoát khỏi giao diện người máy, Lâm Dạ lại nhìn xung quanh một lần nữa, cuối cùng tiến vào giao diện [Nguyên liệu cơ bản] và cẩn thận tìm kiếm.
Cuối cùng, khi hắn kéo xuống phía dưới thì tìm thấy hai món đồ rẻ nhất.
[Tên mặt hàng]: Thực phẩm khô nén Nano
[Giá vật phẩm]: 10 xu Liên Bang/phần
[Quyền mua hàng]:Không giới hạn
[Tên sản phẩm]:Nước uống ion hóa
[Giá vật phẩm]:15 xu Liên Bang/chai
[Quyền mua hàng]:Không giới hạn
So với đồ ăn thì giá nước uống rõ ràng cao hơn rất nhiều, nhưng nó vẫn nằm trong mức chấp nhận được.
Lâm Dạ suy nghĩ một chút, bỏ ra 250 xu Liên Bang để mua 10 phần lương khô nén và 10 bình nước uống, những thứ này hẳn là đủ cho hắn dùng ba ngày.
[Mua hàng thành công, vật tư sẽ được giao trong vòng một giờ, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.]
Một giờ.
Nhanh thật!
Tốc độ này thật sự là ngoài dự kiến của hắn.
Quả nhiên không lâu lắm, một chiếc máy giao hàng đã bay đến từ hướng thành phố và thả xuống một chiếc hộp nhỏ đựng đồ tiếp tế lên trên vị trí được hắn chỉ định từ trước, trong đó có những thứ mà hắn vừa mua.
Đêm này, Lâm Dạ hắn cuối cùng cũng được ăn một bữa no bụng.
Tuy rằng chỉ là lương khô thô nhất nhưng lại để cho hắn tạm thời thoát khỏi cảnh đói khát.
Ăn uống xong, trời cũng đã tối hẳn, hắn không làm chuyện gì khác, trực tiếp trở lại lầu hai nghỉ ngơi.
Đây cũng là đêm đầu tiên hắn ở thế giới này.
Chỉ có điều, đêm nay hình như không bình yên.
Chỉ không lâu sau khi Lâm Dạ nằm xuống. Xa xa, bên cạnh núi rác đột nhiên xuất hiện ba bóng người chuyển động, đang chậm rãi tiến về phía chỗ ở của hắn.
Sáng sớm.
Ánh mặt trời có chút mờ ảo quét qua hệ vành đai hành tinh, chiếu xuống mặt đất.
Lâm Dạ vừa mới ngủ dậy, xung quanh là một loạt âm thanh va chạm máy móc, thiết bị lớn im lặng suốt đêm dài cuối cùng đã bắt đầu hoạt động trở lại.
Một lượng lớn rác thải được vận chuyển qua bộ máy đến vùng hoang dã bên ngoài, và được đổ ngẫu nhiên lên đỉnh núi rác, khiến người dân ở bãi rác vui mừng.
– Nhanh, nhanh, hàng mới tới.
– Mau đi xem thử có thể lấy được thứ tốt gì không.
– Đợi ta với! Ta qua đó với ngươi!
Hôm qua, Khu D78 vừa dọn sạch một khu vực, nhờ đó thu được một số lượng lớn xác sinh vật biến dị và vật tư để quay lại chế tạo cơ giáp.
Bây giờ đã qua một đêm, chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ tốt bị bỏ sót mà ném ra đây cùng với rác thải, giờ chính là lúc tốt nhất để họ nhặt chỗ tốt.
Phương tiện vận tải vừa rời khỏi thì một lượng lớn bóng người đã từ bên ngoài hiện ra, hội tụ về hướng mấy ngọn núi rác thải, lập tức để cho vùng hoang vu này trở nên náo nhiệt.
Nó đơn giản giống như là đón năm mới.
– Tránh ra!
– Tranh ra!
– Nơi này bây giờ thuộc về lão đại của chúng ta, bất cứ ai cũng không được động vào!
Đột nhiên cười mấy người máy chiến đấu từ xa bay tới, thái độ cực kỳ kiêu ngạo, ngăn cản tất cả những kẻ bên ngoài muốn tiếp cận núi rác.