1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Mặt Trăng Đỏ
  4. Tập 1: Hồng Nguyệt Xuất Hiện (c1-c10)

[Dịch] Mặt Trăng Đỏ

Tập 1: Hồng Nguyệt Xuất Hiện (c1-c10)

Chương 1: Hồng Nguyệt Xuất Hiện

Năm thứ 3 trước công nguyên, thời kỳ Hán Ai Đế, thiên hạ đại hạn.

Phía đông Hàm Cốc xuất hiện sự kiện thần bí, bách tính khủng hoảng, vứt bỏ ruộng đất ném cuốc cày, cầm cán lúa trong tay, tự xưng là thần dân của Tây Vương Mẫu.

Quan viên địa viên bắt giam, đánh đập nhưng vẫn chẳng tra được gì.

Cuối cùng lan tràn khắp hai mươi sáu quận, tới kinh thành dưới trướng Hán Ai Đế. Sau đó bách tính cứ thể điên điên khùng khùng, thờ phụng Tây Vương Mẫu mãi đến mùa thu mới tỉnh lại.Được ghi lại trong quyển 34 của Tư Trị Thông Giám. Năm 1518 sau công nguyên, Strasbourg ở Pháp bùng nổ ôn dịch khiêu vũ.

Ban đầu chỉ có một nữ điên cuồng nhảy múa trên đường cái khiến mọi người bất ngờ, nhưng lập tức có người cùng tham gia, cứ thế điên cuồng qua đêm, qua tới hôm sau thì người khiêu vũ đã lên tới 34 người.

Ba ngày sau, người khiêu vũ đã hơn bốn trăm người.

Quan viên nơi đó nhanh chóng mời bác sĩ tới nhưng chẳng làm gì được.

Thậm chí không ít bác sĩ cũng tham gia vào đoàn khiêu vũ.

Sau mấy ngày vì quá mệt mới dừng lại.

Một tháng sau, người của một thành chết gần nửa do điên cuồng khiêu vũ. Năm 1960, Massachusetts ở Mỹ xảy ra sự kiện bù nhìn.

Trên ruộng lúa mạch bỗng xuất hiện một con bù nhìn, bất kỳ ai nhìn vào mắt bù nhìn đều đơ ra, đứng hình tại chỗ, thân thể cứng ngắc.

Người chịu ảnh hưởng ngày càng nhiều, không ngừng lan ra xung quanh, qua một han đã lan tới toàn thành, tới quân đội, ra ngoại cảnh, sau đó không rõ.Năm 2005, Đông Kinh Shibuya, một học sinh trung học mơ thấy một con nhệ mắt đỏ trong lúc nghỉ trưa rồi bị khủng hoảng.

Dần dà, thân thể các học sinh khác bắt đầu vặn vẹo, mặt mày nghiêng lệch, tay chân co giật.

Bác sĩ gọi đây là hện tượng co giật tập thể.

Hôm sau, trường học xuất hiện vụ nổ khí ga, phá hủy nhiều tòa nhà trong khuôn viên, thương vong và người sống sót không rõ!Năm 2030, mặt trăng đỏ xuất hiện!…Mặt trăng màu đỏ sậm buông xuống tựa hồ chiếm cứ nửa bầu trời, phía dưới là nhà cao tầng nối liền san sát.Đoàn tàu màu đen, toàn thân rỉ sét xuyên qua các tòa nhà cao chọc trời kia.

Trong đoàn tàu, hành khách mặc đủ loại quần áo, có người đang đọc báo, có người đang lờ mờ ngủ gật dưới ánh đèn.”Keng, mặt trăng đã lên!”Lục Tân đang ngủ gật bừng tỉnh, hắn cầm túi lên, theo dòng người rời khỏi thùng xe.Hắn đeo túi lên lưng, đi qua bậc thang dơ bẩn mà cũ nát, báo chí được xả đầy đất.

Xuống đất rồi, hắn ngoảnh đầu nhìn lại, thấy được đèn nê ông chung quanh đã sáng lên với đủ loại màu sắc, khiến người và đường phố thêm phần quái dị.

Nhưng dù màu sắc có rực rỡ thế nào đi nữa vẫn chẳng che khuất được ánh sáng đỏ từ mặt trăng.Từ ba mươi năm trước, sự kiện Hồng Nguyệt xuất hiện khiến toàn bộ thế giới trở thành cái dạng này.Đương nhiên, từ sau khi sự kiện Hồng Nguyệt xảy ra, thế giới đã thay đổi, mà Lục Tân cũng không khác là mấy.Hắn đeo túi đi vào hẻm nhỏ, tới một một tòa nhà cũ nát, thang máy đã hỏng, hắn chỉ có thể đi cầu thang, từ từ đi tới phòng 4017 ở lầu bốn, lấy chìa khoá ra, mở cửa.Trong hành lang yên tĩnh, lạnh băng, căn phòng này vừa ấm áp lại nhu hòa.Trong phòng bếp, ba ba đang hầm thịt, hơi nóng ùng ục bốc lên từ nồi áp suất, tỏa ra mùi thịt mê người.Muội muội nằm trên ghế salon, ôm đồ ăn vặt, xem một bộ phim hoạt hình cũ, Bọt Biển.Mụ mụ ưu nhã khéo léo, mặc áo khoác lông dê màu trắng, đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại.”Cửu ca ca, ngươi về rồi!”Thấy Lục Tân đã về, muội muội nhảy khỏi ghế, ngọt ngào cười chào hỏi.”Tiểu Thập Thất hôm nay ở nhà có ngoan không, ta mua Tiểu Hùng ngươi thích về cho ngươi rồi nè!”Lục Tân sờ đầu muội muội rồi đưa Tiểu Hùng màu nâu cho nàng.”A, cảm ơn ca ca, ta rất thích!”Muội muội vui vẻ nhảy dựng lên, ôm Tiểu Hùng vào trong lòng.”Về rồi à?”Mụ mụ ngẩng đầu nhìn Lục Tân một cái, cười gật đầu:”Ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi đi, chẳng mấy chốc nữa sẽ có cơm ăn!”Lục Tân nhẹ gật đầu, ngồi vào bàn ăn.Trên bàn đã bày bát đũa, còn có mấy đĩa dưa cải màu xanh, cơm đã đầy trong chén, đã có chút nguội.Thế nhưng, người một nhà đều không có muốn tọa hạ tới ăn cơm ý tứ.Mụ mụ tiếp tục ôn nhu nói chuyện điện thoại:”Trương tỷ, kỳ thật chuyện hôm nay là ta không đúng, ngài không nên tức giận.

Dĩ nhiên, ác khoác lông cừu của ta có hơi lỗi thời, cơ mà cũng đâu thể nói nó khó coi chứ?.

Đúng vậy, ta là vì việc này mới gọi cho ngài.

Dĩ nhiên ngài không nói ra miệng nhưng ta biết trong lòng ngài nghĩ như vậy.

.””Không có không có, ngài không sai.

Ta chỉ là muốn xin ngài nói lời xin lỗi.

Ngài cũng không nên nói lời khó nghe chứ, quá không văn minh.

Thanh âm ba ba chặt xương cốt càng lúc càng lớn, thanh âm hùng hùng hổ hổ của hắn mơ hồ truyền đến:”Cặn bã, phế vật, tùy tiện xông vào nhà người khác, đáng chết, đều đáng chết.

Mẹ nó ăn nhiều như vậy, làm sao chặt mãi không hết, sao rửa mãi không sạch!”Muội muội lúc này đang vui vẻ ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, không ngừng xé rách Tiểu Hùng, xé không được thì dủng răng cách, kéo đứt mắt, xé lỗ tai.

Sau đó nhìn cánh ta bị rách của gấu bông mà lộ ra biểu tình thỏa mãn.”Đợi chút nữa rồi ăn cơm!”Mụ mụ đã tắt điện thoại, ôn nhu nói:”Ta cùng Trương tỷ hàng xóm có chút hiểu lầm, ta phải xin lỗi nàng!”Nói xong, thuận tay lấy cây kéo trong ngăn tỷ, ưu nhã đi ra ngoài, gài cửa lại.Lục Tân lẳng lặng ngồi trên bàn ăn chờ.Hắn cảm giác mình thật may.

Sau sự kiện Hồng Nguyệt, thế giới từng có một thời gian dài hỗn loạn.

Trong thời gian đó, rất nhiều người chết, cũng xuất hiện rất nhiều cô nhi như Lục Tân.

Trong số họ, một phần biến mất sau khi trưởng thành.

Mà Lục Tân được ba ba mụ mụ thu dưỡng, có một mái nhà ấm áp, được không ít người hâm mộ.Đương nhiên, cái gia đình này, có thể gọi là gia đình, thỉnh thoảng sẽ có chút kỳ quái.Nhưng so với thành Vệ Tinh nho nhỏ, vừa bẩn thỉu lại rách nát vẫn tốt hơn nhiều.Mụ mụ rất nhanh đã trở về, trên mặt mang theo nụ cười vui mừng, nói:”Trương tỷ đã hòa hảo cùng ta rồi!”Lục Tân phát hiện phía dưới cổ áo khoác của nàng có thêm một vết máu nhỏ.Người một nhà bắt đầu ăn cơm.Muội muội vẫn ôm Tiểu Hùng, Tiểu Hùng bị nàng xé nát đã được may lại.Chẳng qua thân thể chắp vá cong vẹo, vô cùng kỳ dị, nhưng muội muội vẫn rất thích.Ba ba ngồi ở trên bàn ăn, mở một bình rượu với nhãn hiệu đã sờn, gắp một miếng rau xanh, uống một ngụm rượu.

Trên bàn không có thịt, ba ba ưa thích hầm xương và thịt, nhưng xưa nay không cho ai ăn, cũng không cho ai tới gần cái nồi sắt của hắn.

Trên người hắn là áo mưa cùng vết máu tung tóe, ruồi bâu mũi đậu không ngừng.Bên ngoài có tiếng còi cảnh sát tiếp cận, tiếng người huyên náo không ngừng truyền đến, không biết đang nói gì.”Ba!”Ba ba bỗng nhiên dùng sức đặt ly rượu xuống, trợn đôi mắt đỏ ngầu nhìn ra ngoài cửa sổ:”Ồn ào, thật CMN phiền, không cho người ta an ổn ăn cơm.

Một lũ phế vật, tra có chút chuyện cũng không xong.

Láng giềng thì phế vật, cả ngày chỉ biết soi mói người khác!””Ngươi đừng dọa đến sấp nhỏ!”Mụ mụ gắp một cọng rau xanh lên, cẩn thận ăn, đối lập với bờ môi đỏ tươi dưới ánh đèn lờ mờ.Lục Tân nhớ kỹ nàng không bôi son.”CMN chứ đứa nhỏ, đáng chết, đều đáng chết!”Ba ba càng thêm phẫn nộ, năm ngón tay nắm thật chặt bình rượu, lộ ra gân xanh, mắng:”Kỹ nữ, ngươi cũng nên chết đi!””Đúng vậy, trong mắt ngươi, tất cả mọi người đều đáng chết, chỉ có ngươi không đáng chết!”Mụ mụ cười ưu nhã thong dong:”Vì ngươi phải ở lại nhặt xác đúng không, ngươi thích nhặt xác cho người ta mà!”Nói xong, nàng buông đũa, ôn nhu cười cười, nhìn về phía ba ba:”Bởi những người kia khi còn sống đều sống tốt hơn ngươi, bản lĩnh hơn ngươi.

Nên ngươi không thích họ, ngươi thích nhìn lúc họ không còn có thể nói chuyện hơn!””Im miệng, im miệng, ngươi thì biết gì?”Quả nhiên mụ mụ đã chọc giận ba ba, hắn chợt ném bể bình rượu, xông lên bóp lấy cổ mụ mụ.”Khanh khách.

.”Mụ mụ cười vô cùng vui vẻ, dù bị bóp tới mặt mày tím tái, nụ cười vẫn hết sức ưu nhã:”Phế.

Phế vật.

.””Ba!”Cuối cùng ba ba cũng nhịn không được, bắt đầu đấm đá.”Oa.

Ba ba không nên đánh mụ mụ.

.”Muội muội bị dọa đến khóc lớn, chặt chẽ ôm chặt Tiểu Hùng, bỗng nhiên lại biến sắc, khanh khách cười lớn:”Thú vị, thú vị, chơi thật vui.

.”Trong lúc cười lớn, nàng bỗng vươn mình nhảy lên, giống một con nhện linh hoạt, bò lên trần nhà, hai cái chân ôm lấy đèn treo, cũng không biết làm thế nào lại có thể cố định thân thể, vặn vẹo xoay đầu lại, nhìn hai người đánh nhau phía dưới, miệng cắn chặt gấu bông, hai cánh tay dùng sức vỗ, trong miệng không ngừng ô a, như là cười, như là đang khóc:”Chơi thật vui á.

.”Ba ba ngày càng phẫn nộ, thân thể không ngừng mở rộng, cơ bắp nở to nứt vỡ áo sơmi, làn da màu xanh, ngũ quan trở nên vặn vẹo khổng lồ, quơ nắm đấm, dùng hết sức đánh mụ mụ, một quyền lại một quyền, mà mụ mụ bị hắn đánh đến da tróc thịt bong, thế nhưng thanh âm vẫn vô cùng ưu nhã:”Hay quá, còn biết tức giận nữa.

.”Lục Tân bưng cơm, ngồi bên cạnh từ từ dùng.Từ sau sự kiện Hồng Nguyệt, rất khó có được một gia đình bình thường.

.Mặc dù ở trong nhà nhưng gia đình nào cũng sẽ có chút bệnh vặt, có đôi khi sẽ cãi nhau, đánh nhau, nhưng nhà vẫn là nhà nha.

Chương 3: Nhân Viên Văn Phòng

Ngoài cửa sổ, đối diện cửa sổ phòng khách nhà Lục Tân là một phòng làm việc đơn giản.Một nữ nhân tóc ngắn mặc tây trang thông qua kính viễn vọng quan sát nhà Lục Tân.Thông qua kính viễn vọng, nàng có thể thấy trong gian phòng trống, Lục Tân đang một mình ngồi trên ghế ăn cơm, rõ ràng chỉ có một mình hắn ngồi ở nơi đó, nhưng gian phòng như có địa chấn, bàn ghế bị ném đi, đèn treo không ngừng lay động, trên kính cửa sổ lóe lên hình ảnh gì đó khó hiểu, cứ như trong đó đang có người đánh nhau.”Dị biến tinh thần số 13 đã xuất hiện!”Hai nam tử trẻ tuổi mặc quần áo xinh đẹp nhanh chóng ghi chép.”Hắn có đủ tiềm chất để được chiêu mộ không?””Uy hiếp tiềm ẩn lớn bao nhiêu?””Năng lực cụ thể là gì?”Nữ nhân tóc ngắn lắc đầu, nói:”Hiện tại không rõ lắm, hắn không giống những dị biến giả tinh thần khác.

Thời kỳ đầu đã lộ ra dị biến rất mạnh, ví dụ có thể tiến vào mộng cảnh của người khác, hoặc trong lúc vô tình phóng thích tinh thần ôn dịch các loại, hắn thoạt nhìn rất bình thường, mỗi ngày đều có thể bình thường đi làm tan tầm, thậm chí làm việc còn rất tốt, nhưng thỉnh thoảng tinh thần sẽ bị hỗn loạn!””Nghe quá cũng rất có tiềm lực, rất tốt để phát triển!”Sau lưng bọn họ, nam tử với khuôn mặt có chút uy nghiêm nói:”Từng thử để Tạo Mộng sư tiến vào mộng cảnh của hắn xác định và đánh giá chưa?””Rồi!”Cô gái tóc ngắn mặc tây trang đỏ nhẹ gật đầu, nói:”Nhưng tạo mộng sư tiến vào mộng cảnh của hắn xong thì không ra nữa!”….Dù là ban ngày, văn phòng vẫn được thắp sáng bằng những ánh đèn ảm đạm.Hết vách ngăn này đến vách ngăn khác đã chia phần lớn diện tích văn phòng thành các ô nhỏ, ở giữa mỗi ô có một máy tính để bàn chưa được kết nối và một cái điện thoại bàn.

Mọi người đều đang bận rộn, đi qua đi lại.

Một số người đang đánh máy, một số người gọi điện thoại, một số người khác thì đang trao đổi tài liệu.

Chỗ làm việc của Lục Tân nằm ở ngay chính giữa, có một lá cờ hiệu dành cho nhân viên xuất sắc nhất được treo trên vách ngăn.Công việc bận rộn buổi sáng đã được xử lý xong, Lục Tân đứng lên rồi xoa xoa huyệt thái dương.Ở lâu trong môi trường này, hắn luôn cảm thấy ức chế và ngột ngạt, chưa kể lúc nào cũng có rất nhiều việc rườm rà cần phải giải quyết.“Anh Tiểu Lục có đang bận không?”Một giọng nói vang lên ở bên cạnh Lục Tân, Lục Tân ngẩng đầu và nhận ra đó là Lữ Thành – một nhân viên trẻ tuổi vừa mới được nhận vào làm.

Hắn ăn mặc chỉnh tề, để tóc ngắn năng động, trông vô cùng sáng sủa.

Lúc này, hắn nói với vẻ mặt nhăn nhó: “Trưởng phòng bảo tôi chỉnh lý số tài liệu này, nhưng tôi làm tới làm lui mãi mà vẫn chưa đâu vào đâu cả.

Sắp tới giờ phải nộp rồi, anh Tiểu Lục có thể….Có thể dạy ta được không?”“Được!”Lục Tân mỉm cười đồng ý: “Vừa khéo bây giờ ta cũng không bận việc gì!”“Cảm ơn anh Tiểu Lục, ngươi thật tốt bụng!”Với vẻ mặt đầy cảm kích, cậu trai sáng sủa này vội vàng đến bên bàn máy tính của Lục Tân, một người thì dạy còn một người thì học.Trong các vách ngăn xung quanh, không ít ánh mắt bất mãn đổ dồn vào hai người, còn có cả những tiếng xì xào rất nhỏ.“Chỉ riêng công việc của mình thôi cũng đủ mệt rồi, lại còn muốn dạy người khác!”“Công việc của mọi người đều như nhau, hắn không sợ dạy cho người khác biết rồi, bản thân hắn sẽ bị đá đít hay sao!”“…”Trong ánh mắt bất mãn của rất nhiều người, Lục Tân đã giúp Lữ Thành chỉnh lý xong tài liệu.

Hắn xua tay trước lời cảm ơn của cậu ta.Dù trong không khí văn phòng ức chế, mọi người đều rất căng thẳng, nhưng Lục Tân luôn có những nguyên tắc riêng trong công việc.

Chỉ cần có thể giúp được người khác thì hắn luôn sẵn sàng giúp.

Sự kiện Trăng Máu đã khiến cho thế giới có sự thay đổi, nhưng phẩm cách làm người thì không thể không có.“Lục Tân, ngươi lại đây, trưởng phòng gọi ngươi!”Có ai đó đang gọi hắn từ xa.“Ta đến ngay!”Lục Tân đặt ly cà phê xuống rồi đứng dậy đi tới văn phòng của trưởng phòng.

Tại đây hắn liền nhìn thấy vị trưởng phòng béo đến mức hai má rũ xuống.

Trên chiếc ghế sô pha phía đối diện, là một người phụ nữ tóc ngắn đeo kính râm, trên người cô ta mặc một bộ tây trang trông khá gọn gàng tươm tất.“Tiểu Lục, ở đây có một tài liệu.

Bây giờ ngươi hãy giúp ta gửi đến quán cà phê ở góc đường Thanh Giang!” Trưởng phòng không nói nhiều lời vô nghĩa, hắn chỉ vào túi tài liệu trên bàn.Việc đi đưa tài liệu vốn dĩ là việc do tổ hành chính hoặc tổ tạp vụ phụ trách.

Dù sao cũng không đến lượt hắn làm. Nhưng Lục Tân vẫn không từ chối, hắn gật đầu nói: “Được!”Sau đó hắn cầm tập tài liệu lên, gật đầu chào trưởng phòng và người phụ nữ tóc ngắn trên sô pha rồi bước ra ngoài. Hắn vừa ra khỏi phòng, trưởng phòng lập tức nở nụ cười, ân cần nói với người phụ nữ tóc ngắn: “Tổ trưởng Trần, những việc ngươi nói đều đã làm xong cả rồi.

Ngươi yên tâm, ta sẽ không hỏi thêm, cũng không nghĩ nhiều.

Có điều dự án mà vừa rồi ngươi nói với ta…”“Cứ yên tâm, dự án này sẽ không giao cho ngươi đâu!”Người phụ nữ tóc ngắn đứng dậy, nhẹ nhàng kéo kính râm xuống, rồi nói với giọng rất nhẹ nhàng. Trưởng phòng sững sờ, cho rằng mình nghe lầm, lúc này hắn mới nhìn thấy được con ngươi của người phụ nữ.Con ngươi của cô ta dường như đang xoay tròn, mơ hồ đỏ lên, giống như biến thành hai mặt trăng màu đỏ.“ Đừng nhớ gì về việc ta đã từng đến đây, cũng đừng nhớ gì về việc mà ngươi đã bảo hắn làm!”Người phụ nữ tóc ngắn nói nhỏ với giọng rất dịu dàng, sau đó cô ta đeo lại kính râm rồi xoay người bước ra ngoài.Trưởng phòng rơi vào trạng thái mơ hồ một lúc, mấy giây sau hắn mới tỉnh táo lại, rồi hắn lại tiếp tục bận rộn công việc của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra..

Chương 4: 4: Mục Tiêu

Lục Tân ở trong khoang tàu cao tốc vòng quanh thành phố, tay vịn vào lan can, hắn cảm thấy chóng mặt buồn ngủ.

vẫn còn chỗ ngồi, nhưng vì nhìn thấy một người phụ nữ có thai lên tàu nên hắn đã nhường ghế cho cô ta, còn bản thân thì đứng trên tàu đã nửa tiếng. Đèn trong khoang tàu hơi nhấp nháy, em gái hắn đang ôm con gấu bông trên tay, leo dọc xuống từ trên đỉnh khoang tàu. Con bé treo ngược người ở trước mặt Lục Tân, đung đưa qua lại như cái xích đu.Lục Tân giả vờ nghiêm túc nhìn vào đôi chân xinh đẹp trong chiếc quần bò siêu ngắn của một cô gái quyến rũ đứng gần đó.Con bé chơi vui vẻ một mình, nó đu đưa người càng lúc càng mạnh hơn, khiến o trong khoang tàu bắt đầu xuất hiện những âm thanh cót két. Cũng may là đoàn tàu đang di chuyển rất nhanh, không ngừng lắc lư nên âm thanh cũng bị át đi.“Anh trai, anh trai, ngươi mau nhìn xem, tên mập kia trông thật ngốc…”Con bé đang chơi say sưa thì bỗng nhiên chỉ vào một tên mập đang ngủ đứng ở cách đó không xa, lại còn nhểu nước bọt, nó nhìn Lục Tân rồi cười híp mắt.“Đừng nói chuyện với ta…”Lục Tân vẫn ép bản thân nhìn chăm chú vào đôi chân của cô gái xinh đẹp kia, hắn nói rít qua kẽ răng bằng một giọng rất nhỏ.“Ở ngoài ta không thể nhìn ngươi, càng không thể nói chuyện với ngươi, như vậy người ta sẽ tưởng là ta bị điên…”“Hứ, thật vô vị!”Con bé cố tình trêu chọc Lục Tân, nhưng thấy hắn không bị mắc lừa, nó dần thấy chán.“Vậy tự ngươi phải thật cẩn thận, chỗ ngươi sắp đến lần này có vấn đề!”Con bé nói xong câu này, trước khi Lục Tân kịp hỏi lại, nó cười khúc khích rồi chạy dọc khoang tàu về phía trước.

Khi đi ngang qua tên mập đang ngủ đứng, nó bất ngờ đưa tay lên véo mặt tên mập, sau đó trèo về phía xa rồi mất hút. Tên mập đột ngột tỉnh dậy rồi hét lớn: “Ai đang chạm vào ta?”Những người xung quanh nhìn thấy xung quanh tên mập trong vòng một mét không có bất kỳ ai, ánh mắt họ nhìn hắn đều trở nên kỳ quái.Lục Tân cũng hòa vào đám đông người xem và nhìn tên mập với ánh mắt như đang nhìn một kẻ mắc bệnh tâm thần.…Khi xuống tàu, Lục Tân nhận ra nơi này đã gần đến bức tường bên ngoài.Cơ sở kiến trúc ở nơi này đã trở nên có chút đổ nát.

Có thể thấy bức tường thành cao hơn chục mét đổ bóng xuống tòa nhà.

Dù đã ba mươi năm trôi qua, những kẻ điên lang thang bên ngoài thành phố hầu hết đều đã được quét sạch, nhưng người dân sống trong thành phố vẫn không dám chủ quan.

Trọng tâm công việc hàng năm của thành phố đều là tiếp tục gia cố, sửa chữa những bức tường cao này.Khi đến quán cà phê ở góc đường, hắn nhận thấy môi trường ở đây rất âm u và tối tăm.Những tòa nhà cổ và nhà gỗ xung quanh dường như đều không một bóng người.Trước cửa có rất nhiều rác, giống như bị gió thổi đến, cũng không biết nơi này đã bao nhiêu ngày rồi không có người quét dọn.Đến gần nơi này, không hiểu sao hắn lại có cảm giác ức chế.Lục Tân vô thức cảm thấy không thích nơi này, nhưng hắn đã đồng ý với trưởng phòng, vì vậy hắn vẫn quyết định bước vào với túi tài liệu trên tay.…“Người bị quan sát số mười ba đã vào khu vực mục tiêu!”Trên một tòa nhà cao cách chỗ này không xa, có hơn chục nhân viên quan sát, và nhiều dụng cụ khác nhau đã được đặt sẵn.

Xung quanh tòa nhà cao còn có một đám lính được vũ trang với đầy đủ súng ống đang ẩn nấp trong bóng tối.

Bọn chúng đang trong trạng thái cảnh giác cao độ với mọi thứ xung quanh.Người phụ nữ tóc ngắn cũng ở trong đám nhân viên đó.

Cô ta đang cầm trên tay một tập tài liệu với dòng chữ đen trên đó:“Mã mục tiêu: Quán cà phê ở góc đường!”“Mục đích hành động: Kiểm tra tiềm năng và năng lực cụ thể của người bị quan sát số mười ba để trở thành tinh thần sư!”“Nguy cơ tiềm ẩn: Quán cà phê được xác định là khu vực ô nhiễm tinh thần cấp độ một.”Biểu hiện cụ thể là:Những người ở gần quán cà phê sẽ bị thu hút đi vào trong một cách vô thức.Những người đã vào quán cà phê sẽ tử vong trong vòng ba đến năm ngày, nguyên nhân tử vong hầu hết là tự sát.Theo phân tích, họ đã bị ảnh hưởng bởi sự ô nhiễm trong quán cà phê, dẫn đến bị trầm cảm nghiêm trọng!”“…”Cô ta đặt tập tài liệu trên tay xuống và hỏi những người bên cạnh: “Đội chi viện sẵn sàng chưa?”Nhân viên gật đầu và chỉ sang phòng bên cạnh.Qua vách kính ngăn giữa hai phòng, có thể nhìn thấy một cô gái mặc đầm Âu giống như một con rối đang ngồi ở đó.…Khi Lục Tân bước vào quán cà phê, hắn cảm nhận được một cảm giác ấm áp và náo nhiệt.Đường phố và nhà cửa bên ngoài thì vắng tanh không một bóng người.Nhưng quán cà phê thì chật cứng người, thậm chí còn có cảm giác quá đông.Trên gương mặt ai cũng là nụ cười rạng rỡ, người thì cúi đầu trò chuyện thân mật, người thì ngồi một mình bên cửa sổ vừa uống cà phê vừa đọc sách, người thì nheo mắt chăm chú thưởng thức chiếc bánh mì sandwich thơm ngon.

Trong quán đang mở một bản nhạc nhẹ nhàng và cổ xưa.

Ánh nắng từ cửa sổ tràn vào khiến người ta cảm thấy mơ hồ như trở về thế giới trước khi xảy ra thảm họa trăng máu…Lục Tân đi lướt qua đám đông đến trước quầy bar.

Anh gật đầu với nhân viên phục vụ trong chiếc tạp dề tinh xảo phía sau quầy bar..

Chương 5: Quỷ Dị

Có người bảo tôi gửi tài liệu này đến đây!”Trưởng phòng không nói cụ thể là đưa cho ai, nên có lẽ cứ gửi cho quầy bar là được.“Cảm ơn!”Nhân viên phục vụ không hề để tâm đến điều gì mà chỉ mỉm cười cảm ơn, sau đó hắn rót một ly cà phê rồi đẩy tới trước mặt Lục Tân.“Cái này…”Lục Tân muốn nói rằng hắn không định ở lại uống cà phê.Tuy nhiên, ly cà phê này có vẻ rất thơm, khác hoàn toàn với loại cà phê rẻ tiền mà hắn thường uống trong công ty.“Ngươi chạy một chuyến như vậy cũng vất vả rồi, đây là ta mời ngươi!”Nhân viên phục vụ mỉm cười với khuôn mặt đầy thiện ý khiến cho người ta cảm thấy thật sự rất thoải mái.Lục Tân hơi chần chừ, nhất thời không nói được lời từ chối.Ngay lúc này, ánh mắt hắn hơi đanh lại.Phía sau chiếc tạp dề tinh xảo của nhân viên phục vụ, một cái xúc tu vừa to vừa xấu đột nhiên thò ra, nó từ từ thò đến trước mặt Lục Tân.

Da thịt trên đầu cái xúc tu đó chậm rãi nứt ra, đột nhiên có một cục mềm mềm màu đen cỡ bằng đồng xu trượt vào bên trong ly cà phê.

Lục Tân cúi đầu nhìn, cục mềm mềm đó trông giống như một cái trứng, lại vừa giống như một con mắt.

Con ngươi màu đen ở trong cốc đang nhìn hắn chằm chằm.Cà phê lập tức trở nên càng thơm hơn, từng luồng hương đều hấp dẫn đến kinh người.Nhân viên phục vụ cũng nở nụ cười thân thiện hơn, nhẹ nhàng đẩy ly cà phê đến trước mặt Lục Tân, ra hiệu cho hắn hãy thưởng thức.“Không cần đâu, cám ơn!”Lục Tân lịch sự từ chối, hắn xoay người bước ra ngoài như không hề phát hiện ra bất kỳ điều gì.Khi bước ra đến cửa, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy mọi người trong quán đều dừng động tác, đồng loạt nhìn hắn một cách đờ đẫn.Hắn vội xoay người, thân thể bỗng chốc cứng đờ, hắn bước đi mỗi lúc một nhanh.…“Đi…Đi rồi?”Trong tòa nhà ở phía xa, tất cả nhân viên quan sát đều ngây ngốc nhìn màn hình.Xung đột kịch liệt trong buổi tổng duyệt không xuất hiện, ba phương án họ chuẩn bị cũng không cần dùng đến.Đó rõ ràng là một khu vực ô nhiễm tinh thần tiêu chuẩn cấp độ một, là một người biến dị tinh thần vô cùng có tiềm năng.

Họ gặp nhau, vốn là một cơ hội rất tốt để kích phát lẫn nhau, cũng là cơ hội kiểm tra đo lường tốt.

Nhờ cơ hội này, họ có thể tìm được quán cà phê ô nhiễm kia, loại bỏ nó một cách chính xác.

Cũng có thể đoán được tiềm năng của người quan sát thứ mười ba này, sau đó quyết định chiêu mộ hay là loại bỏ.Nhưng kết quả, họ chỉ thấy người quan sát thứ mười ba tiến vào khu ô nhiễm rồi đi ra.Không có bất kỳ trạng thái bất thường nào…Nhân viên trong phòng vô thức nhìn về phía cô gái tóc ngắn cầm đầu.Cô cũng lộ ra sự nghi hoặc một lúc, quay qua kiên định hạ lệnh: “Tiếp tục kiểm tra đo lường, lập tức làm ra phương án đối phó thứ tư!”….Lục Tân chạy một mạch rời xa quán cà phê, bước nhanh đi đến trạm tàu điện ngầm, muốn chạy về thật nhanh.Hắn cũng không biết, thứ mình thấy ở quán cà phê là gì.Nhưng hắn có thể xác định, em gái cố ý chạy đến là để nhắc nhở hắn cái gì đó.Có quái vật!Tuy rằng sau sự kiện mặt trăng đỏ, thế giới thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Bên ngoài xuất hiện vô số kẻ điên, suốt ngày lang thang ở ngoài đường, nhưng những kẻ điên đó vẫn là người.

Mà thứ hắn vừa thấy, tuyệt đối không phải là “người”!Hắn không muốn trêu chọc thứ đó.

Hắn chỉ muốn chạy.Trạm tàu điện ngầm trống không, chỉ có một người bảo vệ già ngủ gật trong phòng trực ban.Lục Tân ngồi trên ghế dài, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy em gái không đi theo nữa, vì thế không thể dò hỏi cô đó rốt cuộc là thứ gì.Chỉ có thể đợi tối về nhà rồi hỏi.Lục Tân luôn luôn biết, “người nhà” của hắn biết chút gì đó.“Lộp cộp…”Bỗng nhiên xung quanh truyền đến tiếng đế giày ma sát với mặt đất.

Lục Tân ngẩng đầu, lập tức thấy người đến trạm tàu điện ngầm.Trạm tàu điện ngầm khi nãy còn vắng tanh nhưng bây giờ tấp nập kẻ đến người đi.

Họ bước nhanh đến trạm tàu điện ngầm, nhưng không có ý định đi về phía sân ga chờ tàu mà nhanh chóng phân bố xung quanh.

Lục Tân cảm thấy không ổn, chợt ngẩng đầu.

Hắn nhận ra họ nhờ cụ già mặc áo lông cũ bên cạnh.Họ đều là người trong quán cà phê vừa nãy.Lục Tân chợt kích động, đứng lên, sau đó hắn lập tức thấy một bóng hình lộ ra đằng sau những người này.Là người phục vụ trong quán cà phê kia, trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười hiền lành, nhưng ở dưới ánh sáng có vẻ hơi quỷ dị.Nhưng người xung quanh theo động tác của hắn, cũng di chuyển về phía trước, chắn trước người hắn.Đám người này khi nãy còn ở quán cà phê vui vẻ hạnh phúc, vậy mà bây giờ bỗng nhiên trở nên quỷ dị bất thường, như mộng du, không có động tác dư thừa nào.

Thậm chí con ngươi của họ không còn hình ảnh của Lục Tân, họ chỉ thật thà đi về phía trước.

Không gian càng ngày càng hẹp, Lục Tân bị bao vây, như cái lồng giam được tạo thành từ người khiến hắn khó bước đi.Nụ cười trên mặt người phục vụ quán cà phê càng đậm hơn, hơi giơ cà phê lên, ra hiệu với Lục Tân.Lục Tân hơi xấu hổ, có chút hoảng loạn:“Ta không có tiền, không uống nổi…”Người phục vụ quán cà phê cười càng quỷ dị hơn.

Hắn đột nhiên hất cái ly ra, con mắt hoặc là quả trứng được ngâm mình trong cà phê lúc trước chợt nhảy ra ngoài theo cái ly, vẽ ra một đường màu đen, bay về phía miệng Lục Tân.Lục Tân giật nảy mình, dùng sức đánh ra phía ngoài.Với sức lực trai tráng khỏe mạnh, hắn lập tức đẩy ngã hai ba người, muốn chạy bán sống bán chết.Nhưng khách hàng xung quanh tiệm cà phê cũng di chuyển theo hắn, vươn cánh tay cứng còng, muốn bắt lấy hắn..

Chương  6: Em Gái Tới Rồi

Nhiều cánh tay như vậy, còn có người như là từng cây ngáng chân, hoàn toàn không thể tránh thoát.Biên độ vùng vẫy của Lục Tân càng ngày càng nhỏ.

Hắn đã bị đám người họ ấn ở trong đó, thậm chí còn có người đến đây tách miệng hắn ra…..“Chuyện gì vậy?”Trong văn phòng quan sát, người phụ nữ tóc ngắn cau mày lại: “Hắn không khác gì người bình thường!”“Có lẽ hắn chưa nắm giữ được năng lực của bản thân!”Một nhân viên nói: “Cần nhờ chi viện không? Kết thúc kiểm tra đo lường lần này!”Thấy Lục Tân sắp bị xúc tua bao phủ, người phụ nữ tóc ngắn chậm rãi gật đầu, nhìn về phía búp bê cách vách.Cô gái kia yên lặng cầm chiếc ô bên cạnh.“Đợi đã…”Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên một nhân viên hét to một tiếng.Tất cả nhìn về phía dụng cụ đo lường kiểm tra tinh thần trước mặt hắn, phát hiện số liệu trên đó kịch liệt thay đổi…..Mà lúc này Lục Tân đã bị người ta mạnh mẽ đè lại, thậm chí bị tách miệng ra, bên tai nghe được một tiếng cười khẽ.“Hì hì!”Ngước mắt lên, Lục Tân lập tức thấy em gái đang treo ngược trên bảng hướng dẫn, ôm Tiểu Hùng lắc qua lắc lại.“Đánh người…”Lục Tân bị bóp miệng, phát ra tiếng cầu cứu mơ hồ.“Anh trai ghét bỏ ta, ở bên ngoài luôn làm bộ như không thấy ta, không nói chuyện với ta…”Em gái đang lơ lửng ở trong không trung, nói vòng vo.“Đánh nó đi…”Lục Tân nhìn “con mắt” đang nhảy trên đỉnh đầu mỗi người, đến gần miệng hắn, hắn tuyệt vọng kêu lên.“Haizzz, vậy ngươi phải đồng ý với ta, mua cho ta món đồ chơi tốt nhất…”Em gái cười hì hì, lúc này đôi mắt như không có tròng trắng lộ ra vẻ bỡn cợt.“Khốn nạn!”Lục Tân nổi giận, cơ thể ưỡn lên, lớn tiếng chửi.Ngay lúc này, con mắt kia đã bò đến bên miệng Lục Tân.

Con ngươi lăn quanh trên gương mặt Lục Tân, hơi co rụt lại, lộ ra nụ cười.

Bỗng nhiên nó nhảy một cái rồi bay đến đây.

Cùng lúc đó, tay người xung quanh càng dùng sức hơn, kéo miệng Lục Tân mở rộng ra.

Hắn giống như một tù nhân bất lực, nhìn thứ kia chui vào trong miệng mình từng chút một.Tuyệt vọng rơi xuống!Nhưng đúng lúc này, một bàn tay nhỏ lạnh lẽo bỗng nhiên cầm lấy bàn tay Lục Tân.Em gái đã nhảy xuống rồi!….“Phần phật” một tiếng, trong mắt người khác, cơ thể Lục Tân giống như biến thành cá chạch.Hắn vừa mới bị đè xuống, cánh tay bị giữ chặt, miệng bị kéo ra, nay bỗng nhiên trở nên quỷ dị bất thường.

Cánh tay hắn mạnh mẽ chuyển động, lập tức dùng một cách không thể tưởng tượng được xoay người lại đây.

Eo hắn vừa chuyển động, lập tức vùng thoát khỏi mấy cánh tay ôm lấy hắn.

Nhân cơ hội này, miệng hắn cũng thoát khỏi những bàn tay đang kéo hắn.

Đầu hắn co rụt lại, con mắt kia bay qua khỏi đỉnh đầu.Vào lúc này, hắn trông như chất lỏng, nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế, phóng ra khỏi đám người.Xung quanh tràn đầy người chen lấn, đều lao về phía hắn, trông như hắn không thể nào chạy thoát được.Nhưng lúc này sự thay đổi trong cơ thể Lục Tân dường như khiến người khác nhìn không rõ.

Hắn quỷ dị đến cực điểm, xen kẽ trái phải từ trong đám người…..“Kiểm tra chính xác năng lực khống chế cơ thể…Hệ con nhện!”Mà ngay lúc này, cách tòa nhà đó không xa, nhân viên đã từ máy giám sát nhìn được cảnh chạy thoát của Lục Tân, kinh ngạc há hốc miệng.

Từ trên màn hình phức tạp, họ thấy Lục Tân đã bị trói lại, hơn nữa sắp bị quái vật cưỡng ép bị ô nhiễm.

Nhưng ngay lúc đó, cơ thể hắn lập tức trở nên linh hoạt và mạnh mẽ, tránh thoát sự trói buộc.Đối mặt với số quái vật không đếm nổi trong trạm tàu điện ngầm, hắn như ra vào chỗ không người, cơ thể cực kỳ nhanh nhạy.

Thậm chí hắn có thể sinh ra ít góc độ thay đổi mà người thường khó có thể tưởng tượng được.

Rõ ràng hắn bị “người” ở quán cà phê bao vây bên trong, nhưng có thể dùng tư thế vượt qua lẽ thường để tránh né, di chuyển.

Thậm chí trong tình huống không cần bất kỳ công cụ nào, hắn có thể sử dụng tay và chân để leo lên vách tường thẳng đứng.“Tỉ lệ phần trăm là bao nhiêu?”“Bây giờ chưa thể đưa ra kết luận.

Xem tốc độ này, chắc khoảng trên năm mươi phần trăm!”“Tiềm năng ban đầu kia chẳng phải đã nhanh chóng đuổi kịp “thằn lằn” rồi sao?”Nhân viên ở tòa nhà này vừa mừng vừa sợ, kích động nhìn máy theo dõi, nhanh chóng nhìn người phía cửa.“Không ổn rồi!”Bỗng nhiên có người chú ý đến sự thay đổi, giật mình kêu to…..Ở trạm tàu điện ngầm, Lục Tân kéo lấy tay em gái.

Dĩ nhiên hắn muốn chạy ra khỏi sự bao vây này, muốn cướp đường mà chạy.Nhưng cơ thể người phục vụ quán cà phê đứng ở bên ngoài đám người trở nên quỷ dị mà linh hoạt.

Nụ cười quỷ quái trên mặt hắn càng ngày càng đậm và quỷ dị hơn, cứng đờ và cô đọng lại.

Cả người hắn biến thành một thân xác trống rỗng.Cùng lúc đó, phía sau hắn bỗng nhiên bay ra bảy tám cái xúc tua rất lớn.Mỗi một cái xúc tua, đều to cỡ thùng nước, trên đó mọc đầy gai xương cùng với con mắt quỷ dị.“Vụt vụt vụt!”Những xúc tua đó nhanh chóng đâm về phía Lục Tân.Lục Tân đang chạy trốn trên vách tường, bỗng nhiên từng đám hoa bùn nổ tung bên cạnh, vô số mảnh bùn rơi xuống.Dưới sự kịch liệt oanh kích này, toàn bộ trạm tàu điện ngầm đều rung chuyển như muốn sụp đổ.Nhưng cho dù tốc độ xúc tua mọc ra từ trong cơ thể hắn rất nhanh và đáng sợ thì cơ thể Lục Tân có vẻ vô cùng quái đản, còn hơi quỷ dị tự nhiên.

Khi thì hắn nghiêng người, khi thì hắn lấy ra tư thế phản với vật lý, vặn vẹo thân mình, lập tức trốn thoát từng cái xúc tua.

Vậy mà dưới sự công kích của những xúc tua này, hắn trông như đang khiêu vũ trên vách tường và nóc hầm.Dường như chỉ giữa mấy giây ngắn ngủi, hắn đã bò xa mấy chục mét, đến gần vị trí lối ra..

Chương  7: Khiêu Khích

Thấy cảnh này, người phụ nữ tóc ngắn quan sát hít sâu một hơi, quay đầu về phía cô gái khác trong phòng.“Chuẩn bị kết thúc công việc!”Cô gái kia không biểu cảm đứng dậy, cầm ô trong tay lên, chậm rãi bung ra.“Chờ chút…”Nhưng ngay lúc này, một nhân viên trước màn hình giật mình kêu lên:“Mọi người mau xem này…”Mọi người trong văn phòng đều giật mình quay đầu, lập tức thấy trạm tàu điện ngầm kia.

Vốn dĩ Lục Tân nhờ tốc độ giống như quỷ mị trốn thoát khỏi đuổi bắt của xúc tua, cách lối ra khoảng mấy mét, trông như lập tức chạy khỏi trạm tàu điện ngầm nay bỗng dừng lại.

Hắn không có trực tiếp chạy đi mà treo ngược ở trên đỉnh trạm, chậm rãi chuyển đầu qua, ngoắc ngoắc tay về phía trước.Người phụ nữ tóc ngắn sợ hãi lắp bắp: “Hắn đang làm gì vậy?”“Giống như là…Đang khiêu khích?”“…”“Sao hắn làm như thế?”Không khí phòng kiểm tra có vẻ hơi khẩn trương, nhân viên đều hai mặt nhìn nhau.Từ khi Lục Tâm triển lộ ra năng lực hệ con nhện, họ đã bắt đầu chuẩn bị công việc quyết dọn cuối cùng.

Vì họ hiểu rõ, tốc độ năng lực hệ con nhện đáng sợ đến thế nào.

Nguồn ô nhiễm trong tiệm cà phê kia chắc chắn không có cách nào giữ hắn lại.

Hoặc nói, trong thế giới này, người có năng lực vây khốn người hệ nhệ không nhiều lắm.Nhưng họ không ngờ người hệ nhện vậy mà không trốn.Ngược lại hắn còn xoay người khiêu khích!Phải là hạng người lại xoay người khiêu khích thay vì chạy trốn khi đối mặt với đám quái vật đó chứ?….“Em gái, ngươi muốn làm gì?”Ngay lúc này, Lục Tân cũng giật mình kêu to.Rõ ràng lối ra ngay phía sau hắn, quay người lại có thể chạy đi nhưng em gái hắn còn kéo hắn lại.Em gái bĩu môi: “Vậy ngươi muốn làm gì?”Lục Tân vừa tức vừa vội vàng: “Chạy trốn chứ gì nữa, ngươi không thấy quái vật à?”“Anh trai, sao ngươi sợ hãi như thế chứ?”Em gái cười nhỏ, ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích nhân viên tiệm cà phê kia.Dưới mái tóc rối bù, đôi mắt cô có vẻ sáng ngời bất thường:“Rõ ràng người sợ phải là hắn mới đúng…”…“Xì xì…”Thấy Lục Tân vẫn chưa bỏ trốn mà còn xoay người lại khiêu khích như vậy, nhân viên quán cà phê cũng bật cười.Khi nụ cười trên khuôn mặt hắn bị bóp méo đến một mức độ nhất định, da thịt đột nhiên bị xé toạc ra, để lộ ra một thân thể màu đen.

Thân thể này lăn lộn và thò ra phía ngoài, biến thành nhiều cái xúc tu xoắn và to.

Một số xúc tu có miệng khổng lồ ở bên trên, những chiếc răng nanh sắc nhọn và nhỏ ngắn nhô ra.

Một số xúc tu khác thì cuộn lên cuộn xuống, để lộ ra một con ngươi khổng lồ.Sau đó, tất cả những cái miệng đều mở to hết cỡ, phun ra từng sợi chất lỏng nhớt nhợt.Cả người Lục Tân run lẩy bẩy: “Mau chạy thôi…”Em gái hắn nhìn con quái vật đó với vẻ phấn khích: “Ta sẽ không chạy đâu, ngươi nhìn xem thật đáng yêu…”Chưa nói hết câu, con quái vật đó đã gầm lên, vô số xúc tu lớn vùng vẫy dữ dội rồi bắt đầu tấn công hắn.Lục Tân khiếp sợ, không khỏi kêu lớn: “Ta…”Nhưng trong lúc hắn kêu lớn, em gái hắn đã bất ngờ kéo hắn nhanh chóng lao về phía con quái vật….“Sức mạnh tinh thần đã dao động đến giá trị cực hạn…”Trong tầm quan sát, một nhân viên nhanh chóng gõ bàn phím, trầm giọng quát: “Quái vật tinh thần cấp một đã xuất hiện!”Trên màn hình, toàn bộ ga tàu điện ngầm trống rỗng lúc này như đang xảy ra động đất, mặt đất không ngừng chấn động.

Lấy nhân viên quán cà phê làm trung tâm, xung quanh không ngừng xuất hiện những vết nứt khổng lồ, hoặc giống như những cái hố sâu được tạo ra bởi một sức mạnh to lớn.

Những người xung quanh, thậm chí bao gồm cả những ‘khách hàng’ trong quán cà phê, không biết có bao nhiều người trong số đó đã bị xé xác.Giống như có một trường lực vô hình đang bóp méo, phá hoại và hủy diệt tất cả.“Ba phút sau sẽ có một chuyến tàu điện ngầm vào ga, trên tàu có ít nhất ba mươi hành khách!”Một nhân viên khác cũng lo lắng hét lên rồi quay đầu nhìn về phía người phụ nữ tóc ngắn: “Phải làm sao bây giờ?”Người phụ nữ tóc ngắn hít một hơi thật sâu, nhất thời không thể đưa ra quyết định.“Theo lẽ thường, dị nhân hệ nhện không thể đối phó với loại quái vật tinh thần này nếu không có vũ khí tiêu chuẩn…”“Nhưng mà…”“…”Trên màn hình hiển thị, nơi cô nhìn thấy khung cảnh không ngừng rung chuyển, người quan sát lúc này mới bay thẳng tới chỗ nhân viên quán cà phê đã vặn vẹo vô số trường lực xung quanh.

Bóng dáng của hắn lóe lên, xung quanh liền xuất hiện một hố sâu được tạo ra bởi sức mạnh suy nghĩ vô hình.

Hắn đột nhiên co người lại, phía sau chừng bảy tám mét, trên cơ thể của một người đột nhiên xuất hiện một cái lỗ.Mà trong tình huống cực kỳ nguy cấp này, hắn đột ngột lao đến bên cạnh nhân viên quán cà phê.Sau đó, hắn đưa tay ra và nắm lấy một cánh tay của nhân viên quán cà phê.“Xùy…”Lúc này, hình ảnh trên màn hình hiển thị đột nhiên biến mất hoàn toàn.Vì những chiếc camera trong ga tàu điện ngầm đã bị phá hủy bởi sức mạnh tinh thần vô hình. Người phụ nữ tóc ngắn hít một hơi rồi đột ngột hét lên: “Mau!”Mọi người đều hồi hộp di chuyển, kể cả bé gái ở phòng bên cạnh….“Hi hi…”Nhưng vào lúc này, Lục Tân trong lòng kêu khổ, nhưng miệng hắn lại nở nụ cười đắc ý vui vẻ, ánh mắt hắn cuồng nhiệt và hưng phấn.

Trước mặt hắn là vô số xúc tu trông kinh dị và đáng sợ.

Trực quan mách bảo hắn, dường như việc bị bất kỳ một cái xúc tu nào trong số đó chạm vào hoặc quét qua sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn và kinh khủng đáng sợ cho bản thân..

Chương  8: Đủ Rồi

Nhưng trong vô vàn những nguy hiểm này, hắn chỉ cảm thấy hưng phấn. Thân người hắn lao về phía trước, tạo ra vô số tư thế vặn vẹo và quái dị, tránh khỏi những xúc tu, đến bên cạnh con quái vật.“Xoẹt…”Hắn đưa tay ra và chộp lấy một phần da thịt trên cơ thể con quái vật, sau đó thì thuận thế xoay một vòng, khiến chất lỏng bắn ra. Một trong những xúc tu của con quái vật, hắn đang xé xác con quái vật này…Xúc tu trên người con quái vật càng ngày càng ít đi, trông nó có vẻ vô cùng tức giận, cũng vô cùng sợ hãi, nhưng dù có phản ứng dữ dội đến thế nào thì cũng chỉ khiến Lục Tân càng thêm hưng phấn, thân hình hắn chập chờn như những bóng ma xung quanh nó, xé nát từng mảnh da thịt của nó…Tiếng gầm thét của con quái vật ngày càng yếu, bên cạnh nó khắp nơi đều là những vết máu và những khối thân thể bị xé rời. Tuy nhiên, dù là những khối thân thể bị xé rời hay vết máu thì sau khi rơi xuống đất đều sẽ từ từ biến mất. Cuối cùng, con quái vật đã không còn sức để chống lại, đành phải bò về phía lối ra trong nỗi sợ hãi cùng cực.Tuy nhiên, Lục Tân đã nhảy lên bức tường bên cạnh để đuổi theo.

Hắn thuận thế kéo một cái ống sắt dài từ trên đầu tường rồi hắn cười lớn, nhảy xuống khỏi bức tường, nhìn về phía con quái vật đó, đâm mạnh cái ống xuống từ sau người hắn.“Phập!”Con quái vật bị đâm xuyên qua đầu và bị găm cố định ở dưới đất. Nó liều mạng giãy giụa, vô thức đập mạnh mấy cái xúc tu còn sót lại trên cơ thể nó. Lục Tân thì ngồi xổm ở gần đó, hắn vừa cảnh giác vừa thỏa mãn lạ thường khi thấy con quái vật đang gào thét giãy giụa.Vô số con mắt trên xúc tu của con quái vật đồng loạt lộ ra vẻ sợ hãi.

Đột nhiên, tất cả các xúc tu đều cùng lúc duỗi thẳng ra.Sau đó thì “bốp” một tiếng, tất cả đều biến thành từng khối từng khối huyết tương.Vào khoảnh khắc mớ huyết tương này bùng nổ, nó trào ra khắp bốn phía như một đám sương máu.May mắn thay, lúc này Lục Tân vô cùng cảnh giác, trong chốc lát hắn đã xoay người sang một bên, nhờ vậy mà thoát khỏi một đám máu thịt đang ngọ nguậy.Nhưng những ‘khách hàng’ đuổi đến từ những quán cà phê xung quanh bị bao bọc bởi đám máu thịt khiến họ trong chốc lát tỉnh cả người.Trong trận chiến vừa rồi, “nhân viên quán cà phê” dưới sự tấn công gần như bừa bãi đã chịu thương vong nặng nề, nhưng họ vẫn nhúc nhích, tựa như chẳng cảm thấy đau đớn hay sợ hãi.

Lúc này đám người đột nhiên như tỉnh lại khỏi giấc mơ, họ chạy dồn dập ra bốn phía xung quanh.Một số thì lao đến các lối ra vào ở hai bên, còn một số thì thậm chí còn nhảy xuống hành lang tàu điện ngầm.Mỗi người đều giống như phát điên, họ hoàn toàn không sợ sẽ bị những con tàu điện ngầm sắp vào ga nghiền nát thành thịt vụn…“Muốn chạy?”Trong mắt Lục Tân tràn đầy cuồng nhiệt và hưng phấn, con ngươi hắn chuyển động, thân người lao như bay đến bên cạnh người ở gần hắn nhất.Đó là một người phụ nữ mập mạp với dáng đi khập khiễng.Người phụ nữ này vừa rồi bị xúc tu của nhân viên quán cà phê quét trúng.

Dù chân trái đã bị gập lại thành một góc quái dị nhưng cô ta vẫn cố gắng chạy ra ngoài, chỉ có điều cô ta chạy rất chậm.

Thấy Lục Tân đang đến gần từ phía sau, cô ta đột nhiên xoay người há miệng to đến nỗi ngoác tận mang tai.

Hàm răng vàng dính đầy mỡ của cô ta lúc này trông sắc bén hơn rất nhiều so với thường ngày.Lúc này, trông cô ta không giống con người, càng giống dã thú không có lý trí.“Soạt!”Lục Tân lánh người sang một bên, tránh khỏi cái miệng đang cắn tới của cô ta, sau đó cánh tay hắn duỗi ra rồi vặn gãy cổ cô ta.Hắn nhảy như bay về phía những bóng người khác đang chạy trốn.Trong mắt hắn mang theo một sự cuồng nhiệt kỳ lạ, với tốc độ nhanh chóng mà kỳ dị khó tả, chỉ trong chốc lát hắn đã giết bốn năm “khách hàng”.

Chỉ có điều có quá nhiều khách hàng, khi hắn đang đuổi giết bốn năm “khách hàng” kia, những người còn lại đều đã liều mạng chạy trốn đến nhiều nơi khác nhau.

Lúc này, sân ga tàu điện ngầm đã vắng tanh không còn một bóng.“Sột soạt…”Đột nhiên có một động tĩnh nhỏ trong ga tàu điện ngầm.Lục Tân đột ngột quay đầu lại thì nhìn thấy người bảo vệ già đang đứng ở trong phòng bảo vệ, ông ta đang nhìn hắn với vẻ mặt kinh hãi.Người bảo vệ già này rất may mắn.Rõ ràng, toàn bộ ga tàu điện ngầm đã bị cuộc chiến vừa rồi làm cho thiệt hại rất nghiêm trọng, nhưng căn phòng bảo vệ này vẫn còn nguyên vẹn.

Ông ta thì cũng không hề bị thương.

Tuy nhiên, vào lúc này, ông ta lại tạo ra một động tĩnh nhỏ, thu hút sự chú ý của Lục Tân.Lục Tân nhìn ông ta bằng ánh mắt thâm thúy, sau đó trên mặt hắn lộ ra vẻ mặt méo mó mà hưng phấn. Ngay sau đó, thân hình hắn đột ngột lao đến trước phòng bảo vệ, ngón tay hắn duỗi ra, nắm lấy đầu của người bảo vệ già. Người bảo vệ già kinh hãi lấy hai tay ôm đầu.Nhưng cuộc tấn công đã không xảy ra như dự đoán….“Đủ rồi…”Lục Tân giận dữ hét lớn, bất ngờ túm lấy em gái mình. Những ngón tay mảnh khảnh của em gái hắn sắp bắt được mặt của người bảo vệ già, chỉ còn cách vài cm nữa thôi thì dừng lại.Em gái hắn đang phát điên, nhưng Lục Tân có thể ngăn con bé lại khi hắn muốn..

Chương 9: Đồ Chơi Mới

Trong trận chiến trước đó, chỉ cần sơ suất một chút thôi là sẽ bị con quái vật đó tóm gọn nên Lục Tân đã không dám ngăn cản em gái mình, thậm chí khi Lục Tân bỏ trốn, con bé muốn quay lại, Lục Tân cũng không dám ép buộc.

Vì nếu ý kiến không đồng nhất, bất luận là động tác hay phản ứng cũng đều chậm lại, có thể rơi vào tình thế nguy hiểm.

Mà những “khách hàng” đó cũng không bình thường nên phải dứt khoát giết đi.Nhưng người bảo vệ già này thật sự là một người bình thường không vấn đề gì, Lục Tân đương nhiên sẽ không để em gái hắn làm hại đến ông ta.“Được rồi…Được rồi…”Em gái bị Lục Tân dùng sức kéo lại, dường như nhóc vô cùng tức giận, nhưng khi quay đầu lại thấy khuôn mặt méo mó vì tức giận của Lục Tân lúc này, nhóc đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, đưa cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ hắn, rồi cười nói: “Anh trai, ngươi đừng tức giận mà, dù sao thì ta cũng chỉ vì muốn bảo vệ ngươi, đúng không? Ngươi nhìn đám quái vật kia xem, chúng đều rất hung dữ và đáng sợ…”“Nếu thấy đáng sợ, ngươi có thể trốn…”Lông mày Lục Tân nổi đầy gân xanh, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng sắc mặt em gái hắn đột nhiên thay đổi.“Ây da, những người đó sắp đến rồi, chúng ta mau đi thôi…”Lục Tân kinh hãi, hắn vội nhào người, đáp trên tường rồi nhanh chóng leo ra khỏi ga tàu.Trong toàn bộ ga tàu điện ngầm trống rỗng chỉ còn lại vết máu loang lổ trên mặt đất và người nhân viên bảo vệ già đang run rẩy.“Bùm…”Tàu điện ngầm đột ngột vào ga, chấn động đến mức khiến cho bụi và những mảnh vụn vỡ tung tóe khắp nhà ga.Cùng lúc đó, một cái bóng trắng lóe lên ở ga tàu điện ngầm, một bé gái giống như búp bê bỗng xuất hiện ở đây.Cô bé đang cầm một chiếc ô trong tay, cả người đang lơ lửng trên không trung.Theo sau cô bé là một chiếc xe máy đang rú ga, người phụ nữ tóc ngắn đang điều khiển xe máy lao thẳng vào.Bọn họ quay đầu lại nhìn thì không hề thấy sự tồn tại của quái vật tinh thần, thậm chí không cảm nhận được tàn tích của sức mạnh tinh thần, bọn họ cũng không nhìn thấy người được quan sát trước đó.

Toàn bộ ga tàu điện ngầm, chỉ có những xác chết đã nát vụn và những vết máu loang lổ khắp mặt đất, vết máu và nhân viên quán cà phê chỉ còn lại một vũng cặn bị găm cố định dưới mặt đất với vẻ ngoài bất ngờ và có phần kinh hoàng, bò lên mặt người phụ nữ tóc ngắn.“Sao hắn có thể làm được?”Cô ngạc nhiên lẩm bẩm.Một dị nhân tinh thần hệ nhện, không có vũ khí tiêu chuẩn và không có sự hợp tác của một đội vũ trang.Làm thế nào có thể loại bỏ được cơ quan nguồn ô nhiễm?Trong lòng cô tràn đầy nghi hoặc, cô chậm rãi quay đầu lại thì thấy người bảo vệ già đang ở trong phòng.Người bảo vệ già lúc này đã sợ đến choáng váng, nỗi hoảng sợ trong mắt dường như sắp tràn cả ra ngoài.Trên bàn tay run run của ông ta còn đang cầm một chiếc máy ảnh kỹ thuật số đời cũ.….”Rầm rầm rầm.

.

.”Khi Lục Tân trốn ra khỏi ga tàu điện ngầm, xung quanh đã loạn hết cả lên.Rõ ràng hồi nãy quảng trường gần như không có một bóng người, ấy vậy mà bây giờ có vô số xe jeep màu đen xuất hiện cùng với rất nhiều người mặc quân phục, cứ như đột ngột mọc từ dưới đất lên.

Họ mang súng đạn đầy đủ, đi giày lính nặng nề bước rầm rầm tới gần quảng trường, nhanh chóng bố trí chướng ngại vật.

Họ nâng súng, cấp tốc phong tỏa từng nẻo đường.Thậm chí có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng đuổi bắt và tiếng súng nổ.

Lục Tân hơi giật mình, không dám lơ là, vội nhảy vào góc tường rồi leo qua từng bức tường trong khu nhà có cửa sổ tồi tàn để tránh ra thật xa.May mà không ai ngờ rằng sẽ có người trèo tường chạy trốn, hơn nữa hắn chạy rất nhanh, không thu hút sự chú ý của người bên ngoài.Lục Tân dùng cả tay lẫn chân, cơ thể như một con nhện linh hoạt.

Hắn trèo một mạch hơn mấy trăm mét lên tòa nhà cao mười mấy tầng rồi mới nhảy vọt lên cao, ngồi xổm trên mép cao ốc, quay đầu nhìn về phía ga tàu điện ngầm.

Tức thì hắn trông thấy bóng người đông nghìn nghịt trên mỗi con đường, chỗ nào cũng bị bao vây kín mít.

Quán cà phê kia và ga tàu điện ngầm cũng nằm trong số đó.Điều này khiến hắn không kìm được sợ hãi.”Anh trai, ngươi định cảm ơn ta thế nào?”Giọng nói của em gái vang lên cách chỗ Lục Tân không xa.

Con bé ôm chú gấu bông nhỏ, ngồi ở gần đó.Mái tóc lõa xõa, đôi mắt sáng ngời là dấu hiệu chứng tỏ nó vô cùng thỏa mãn.”Cảm ơn ngươi ư?”Lục Tân vẫn còn sợ hãi, giận run người: “Ta phải đánh người mới đúng…”Nhưng nói đến đây, hắn lại nghĩ tới sự nguy hiểm lúc nãy, vì vậy khí thế bất giác mềm mỏng hơn.

Hắn nói: “Cảm ơn ngươi.””Ngươi là anh trai của ta, ta là em gái của ngươi, cảm ơn gì chứ?”Em gái cười hì hì, mái tóc rủ xuống che quá nửa gương mặt, trông đáng yêu lạ thường.Lục Tân đang định khen cô vài câu thì thấy đối phương bỗng ngẩng đầu, nét mặt đượm nỗi chờ mong: “Ngươi tặng đồ chơi cho ta nhé!””Ngươi lại vòi đồ chơi hả?”Lục Tân nhìn chú gấu nhỏ trong lòng nhóc, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ngươi có rồi mà?””Con gấu này rất đáng yêu!”Em gái ôm chặt con gấu: “Nhưng bé gấu không biết nói chuyện!”Con bé miêu tả kỹ càng, giọng nói lộ rõ sự hào hứng: “Ta muốn đồ chơi biết nói chuyện cơ…”Lục Tân đáp lấy lệ: “Lát nữa ta sẽ mua đồ chơi được lắp đặt giọng nói điện tử cho ngươi.””Giọng nói điện tử chán phèo…”Cô nàng nở nụ cười quái dị: “Ta muốn cái loại chẳng những biết gọi mà còn biết kêu gào, kêu gào càng thảm thiết càng tốt…”Lục Tân hỏi: “Ngươi từng nghe đến gà la hét chưa?”Em gái bị đả kích, im lặng một hồi rồi chợt cất lời: “Chán quá, ta không chơi với ngươi nữa!””Ơ kìa, ngươi…”.

Chương10: Chuyện Đặc Biệt

Lục Tân đang định lên tiếng thì thấy em gái bỗng nhảy lên, thân hình nhỏ nhắn chẳng khác nào bé mèo linh hoạt, nhảy thẳng từ trên tòa nhà xuống.

Hắn vội vàng rướn đầu thì thấy đối phương đã rơi xuống dây điện vắt ngang ngoài tòa nhà.

Gió quanh đó thổi qua làm cô nàng khẽ đung đưa theo dây điện.

Cô lắc đầu với Lục Tân và nhoẻn miệng cười: “Anh trai à, ngươi phải cẩn thận đó, có người theo dõi ngươi…”Lục Tân cảnh giác: “Kẻ nào thế?””Ta không nói cho ngươi đâu…”Em gái cười hả hả, sau đó leo dây điện sang phía đối diện, chẳng mấy chốc đã biến mất sau ô cửa sổ vỡ nát.”Con nhóc này…”Lục Tân đứng trên cao ốc nhìn xuống dưới, đầu hơi choáng váng: “Ngươi đi rồi thì ta xuống kiểu gì?”…Lục Tân giữ cảnh giác, nhảy từ tòa nhà này bên này sang tòa nhà bên cạnh, sau đó đi xuống từng tầng dọc theo hành lang cũ nát.

Khi sắp xuống dưới, hắn lại cố ý lượn thêm mấy vòng, còn men theo những cây cột điện nghiêng ngả và căn phòng sụp nát chỉ còn bức tường, sau đó đi tới một con phố khác cách đó hơn mấy trăm mét rồi khẽ khàng đi ra ngoài.Hắn cố ý chỉnh lại quần áo, đút hai tay vào túi quần, toan trà trộn vào đám đông.”Lên xe đi, ta mời ngươi uống cà phê!”Ai dè hắn vừa mới bước ra ngoài đã nghe thấy tiếng gọi.Lục Tân giật mình, quay phắt lại thì thấy một cô gái đang dựa vào xe jeep.Cô gái này để tóc ngắn, mặc bộ vest thoải mái, đeo cặp kính màu trà to đùng.

Vóc dáng gầy gò nhưng khỏe mạnh, khí chất hoang dã.

Dường như khí chất ấy và đôi giày cao gót làm tôn lên vẻ sắc bén.

Ngay cả chiếc xe jeep đen bóng đằng sau cô nàng cũng hung hãn và dữ dằn chẳng khác nào một con thú kỳ dị bằng sắt.Uống cà phê ư?Lục Tân kinh hãi, lập tức liên tưởng đến lời nhắc nhở của em gái mình.

Mình đã hai mươi ba tuổi, từ trước đến giờ chưa có cô gái nào hẹn mình.

Nhất là cô gái trước mặt chắc chắn không thích tuýp người như mình.

Vậy thì đối phương là một trong những người bao vây ga tàu điện ngầm lúc nãy chăng? Hay là cô ta đã theo dõi mình từ lâu? Cô ta mời mình uống cà phê, không có vẻ thù địch.Dù đột nhiên được một cô gái mời uống cà phê có vẻ bất thường, song Lục Tân không dám từ chối.Vì thế, hắn hỏi nhỏ: “Đổi cái khác được không? Bây giờ ta không muốn uống cà phê!”Hình như cô gái tóc ngắn hơi bất ngờ trước thái độ bình tĩnh của Lục Tân, nhưng hiển nhiên là cô đã gặp nhiều người như vậy.Cô nàng nghĩ tới những gì Lục Tân vừa trải qua, bèn mỉm cười đáp: “Ok, chúng ta đi bar nhé!”Nói rồi cô nàng mở cửa xe cho Lục Tân một cách rất tự nhiên.Lục Tân ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.

Hắn lớn chừng này, tuy chỉ mới bắt xe mấy lần nhưng không hề ngó nghiêng lung tung trên xe mà chỉ ngồi ngay ngắn trên ghế phụ, thậm chí không nhìn trộm cô gái đang lái xe.Cô gái kia cũng không vội nói chuyện, chỉ tập trung lái xe.Xe chạy khoảng hai mươi phút thì đi vào đường phố vắng người.

Cô gái dừng xe rồi dẫn Lục Tân băng qua đường hầm tối đen, đi tới trước cửa một quán bar có hàng rào sắt.Quán bar vẫn chưa mở cửa, vừa tối vừa tĩnh mịch.Bồi bàn tỉnh ngủ, mở cửa cho họ.

Sau đó, hắn chẳng hỏi gì đã đặt một chai rượu và hai ly thủy tinh lên bàn rồi quay về ngủ bù.

Trong quán bar rộng lớn chỉ còn lại Lục Tân và cô gái nọ, vắng vẻ vô cùng.”Ta là Trần Tinh, không có ác ý với ngươi.

Nhưng ta thừa nhận chuyện ngươi gặp phải ngày hôm nay là do ta sắp xếp!”Cô gái tóc ngắn thẳng thắn thừa nhận, đồng thời đặt một tấm giấy chứng nhận bìa xanh trước mặt Lục Tân.

Hắn xem xong thì biết đối phương đến từ thành phố Thanh – thành phố trung tâm, là cán bộ cấp cao nhất của phòng điều tra thành phố Thanh.

Hắn bất giác ngẩng đầu nhìn đối phương.

Người ở thành phố trung tâm nằm ngoài sức tưởng tượng của người thuộc đô thị vệ tinh, đặc biệt là cô nàng có địa vị cao đến mời mình uống rượu thì càng kỳ lạ.Lục Tân nghĩ tới tập tài liệu mà chủ nhiệm bỗng dưng sai mình đi giao cho người ta, và cả con quái vật mà mình gặp phải trong quán cà phê, hắn thừa biết là mọi chuyện đều bất thường.

Tự dưng bị người ta gài bẫy rồi gặp phải chuyện kinh khủng như vậy dường như là một việc khiến người ta tức giận.

Nhưng Lục Tân nhìn thấy chỗ gồ lên ở eo cô gái kia và hắn biết đó là súng, vì vậy hắn vẫn phải cúi đầu: “Tại sao?””Để ta giải thích theo thông lệ trước đã.”Trần Tinh không nói thêm về vấn đề này.

Cô vặn nắp chai, rót hai ly rượu.”Ta thuộc bộ phận giải quyết các công việc đặc biệt, chuyên xử lý vấn đề ô nhiễm trong thành phố tường cao vách lớn.”Lục Tân chớp mắt, dễ nhận thấy hắn không hiểu đối phương nói gì.Trần Tinh đẩy một ly rượu tới trước mặt hắn: “Ngươi có thể hiểu là chúng ta làm việc cho: nhà nước.””Sau sự kiện trăng máu, người của chúng ta xử lý những việc như xây dựng lại thành phố trung tâm và đô thị vệ tinh, xử lý và trừ khử đám người điên ở bên ngoài thành phố, chống lại băng đảng Wilderness Knight và giáo phái Tinh Thần, xây dựng tường cao, tu sửa bình thường.””Hiện tại, chủ yếu là chúng ta xử lý vấn đề ô nhiễm ở thành phố trung tâm và năm đô thị vệ tinh lớn!””Chuyện đặc biệt ư?”Lục Tân ngẩng đầu nhìn đối phương.”Đúng vậy, đó là những chuyện kỳ lạ vượt quá tầm hiểu biết của con người, chẳng hạn như chuyện ngươi gặp phải trong quán cà phê.”Trần Tinh gật đầu, lấy một tập tài liệu ra rồi đẩy tới trước mặt Lục Tân: “Ngươi có thể đọc thử!”Lục Tân nhìn bìa tài liệu, trên đó in hai chữ “cơ mật”.Hắn chậm rãi mở ra, lập tức trông thấy từng dòng chữ in và rất nhiều số liệu ở ngay trang đầu..

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !