[Dịch] Hồng Hoang Quan Hệ Hộ
Tập 3: Vấn đáp trên đại điện (c21-c30)
❮ sautiếp ❯Chương 21. Vấn đáp trên đại điện
Sau khi Tam Thanh rời khỏi, chúng đệ tử lập tức bắt đầu nghị luận. “Bạch Cẩm sư huynh trong truyền thuyết đúng là lợi hại! Vừa ra tay đã đánh cho mấy vị sư huynh của phía Tây kia tan tác.”
“Ngươi tự hào khi sư phụ tặng bảo vật, ta đây lại biếu sư phụ lễ vật, vẻ mặt của đám người Đại Thế Chí thật là khó coi! Ha ha…”
“Các ngươi có phát hiện ra rằng mặc dù đều là đệ tử ngoại môn nhưng rõ ràng thái độ của sư phụ và hai vị sư bá đối với Bạch Cẩm sư huynh rất khác biệt không.”
“Đệ tử ngoại môn như sư huynh cũng không kém đệ tử thân truyền nhỉ?”
“Vốn dĩ không kém mà, sư huynh chính là đệ tử ngoại môn đứng đầu, địa vị ngang với thân truyền.”
——
Đa Bảo đạo nhân cau mày không vui nói: “Ồn ào như vậy còn ra thể thống gì, đều trở về đi!”
Đám đệ tử ngoại môn đang ầm ĩ lập tức trở nên yên lặng, từng người một lặng lẽ rời khỏi.
Kim Linh thánh mẫu cười nói: “Sư tỷ, ta vẫn chưa quen thuộc với Côn Luân Sơn, ngươi dẫn ta đi dạo một chút được không?”
“Được!” Vô Đương thánh mẫu cười đáp, sau đó kéo cánh tay Kim Linh thánh mẫu rời đi.
Đa Bảo nghiêng đầu nhìn về phía Thượng Thanh Điện, chần chờ một lúc rồi cũng rời khỏi.
——
Trong Thượng Thanh Điện, Thông Thiên ngồi ở chủ vị trên cao, Bạch Cẩm không có chút hình tượng nào mà nửa nằm nửa ngồi ở bậc thang bên dưới.
Thông Thiên hừ một tiếng: “Có phải vừa rồi người rất đắc ý đúng không?”
Bạch Cẩm cợt nhã nói: “Đều do sư phụ dạy bảo tốt!”
“Tại sao ta không nhớ đã từng dạy ngươi thiền là gì?”
“Ba ngàn đại đạo như trăm sông đổ về một biển, thật ra thì đều giống nhau.” Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Thông Thiên, cười nói: “Sư phụ, hôm nay ta giúp ngài tăng thể diện như vậy thì có được thưởng gì không?”
“Không phải ngươi nói rằng đệ tử mà tìm sư phụ đòi lễ vật thì đều đáng trách sao?” Thông Thiên cúi đầu nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm vội vàng nói: “Sư phụ, ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, dù sao thì ngươi cũng đừng coi là thật nhé!”
Thông Thiên không nhịn được mà cười châm biếm, sau đó sắc mặt liền khôi phục vẻ nghiêm túc và nói: “Ngươi có biết tại sao cuối cùng Đại Thế Chí và Địa Tàng lại làm bán sư chi lễ với ngươi không?”
Lý Bình An nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ không phải là bởi vì ta chỉ điểm cho bọn hắn sao?”
“Những thứ đạt được trong luận đạo cũng không được coi là chỉ điểm gì, bán sư chi lễ đó là do Chuẩn Đề âm thầm sai khiến.”
“Tại sao?” Bạch Cẩm lập tức trợn to hai mắt, tim phù phù đập loạn. Chuẩn Đề! Một câu ‘ngươi có duyên với phía Tây’ của hắn dọa sợ cả chư thiên thần thánh.
“Biểu hiện trước đó của ngươi quá hợp với đại đạo của bọn hắn cho nên Chuẩn Đề mới bảo Đại Thế Chí và Địa Tàng làm bán sư chi lễ, từ đây kết nhân quả thầy trò với ngươi, bọn hắn muốn mượn việc này để kéo ngươi đến phía Tây.”
“Cái gì?” Đột nhiên Bạch Cẩm trợn to hai mắt rồi kêu lên một tiếng.
Thông Thiên hoài nghi nhìn Bạch Cẩm, sao lại phản ứng lớn như vậy?
Bạch Cẩm chớp mắt, sau đó nhanh chóng nói với vẻ mặt đầy hối tiếc: “Đều do ta, đều do ta biểu hiện quá mức xuất sắc làm ảnh hưởng đến tình cảm của sư phụ và sư thúc. Sư phụ, ta có tội, đều là lỗi của ta, ngài hãy trừng phạt ta, hãy bỏ thân phận đệ tử ngoại môn đứng đầu của ta đi!”
Thông Thiên liếc Bạch Cẩm rồi khinh bỉ nói: “Đừng giả bộ, cũng đừng hòng lười biếng, thân phận đệ tử ngoại môn đứng đầu này chính là của ngươi.”
Bạch Cẩm bày ra dáng vẻ không có gì để lưu luyến.
Thông Thiên tức giận nói: “Đi ra ngoài đi! Đến chỗ hai vị sư bá của ngươi một chuyến, ở đó có thứ có lợi cho ngươi.”
Bạch Cẩm uể oải gật đầu trả lời: “Vâng!” Sau đó hắn xoay người đứng dậy và đi ra ngoài.
Lúc đi đến trước cửa đại điện, đột nhiên Bạch Cẩm nghiêng đầu và nhìn về phía Thông Thiên: “Sư phụ, đệ tử của ngài ưu tú như vậy, có những thủ đoạn mà người khác thèm muốn nhưng không đạt được, ngài có tự hào không?”
“Cút…”
“Được ạ!” Bạch Cẩm lập tức xoay người rồi hấp tấp chạy khỏi đại điện.
Trong Thượng Thanh Đại Điện, Thông Thiên giáo chủ cười ‘ha ha’, sau đó im lặng nói: “Vào đi!”
Đa Bảo đạo nhân từ bên ngoài đi vào, đi tới trước một cái bồ đoàn thì quỳ xuống lạy ba cái và cung kính nói: “Bái kiến sư phụ!”
Thông Thiên gật đầu: “Đứng lên đi!”
“Vâng” Đa Bảo đạo nhân đứng dậy rồi đứng ở bên cạnh.
Mặt Thông Thiên vô cảm nói: “Hôm nay ta rất không hài lòng với ngươi.”
Đa Bảo đạo nhân cung kính đáp: “Đệ tử khiến sư tôn thất vọng rồi.”
“Tại sao hôm nay ngươi không làm gì cả?”
Đa Bảo đạo nhân lại cung kính nói: “Thứ nhất, người tới là khách, đệ tử sợ tạo thành thế chủ áp khách, ảnh hưởng đến quan hệ giữa sư phụ và sư thúc, cũng sợ khiến nhị sư bá không vừa lòng. Thứ hai đệ tử chưa từng được nghe về đạo của phía Tây nên trong lúc nhất thời khó mà hiểu được. Thứ ba chính là đệ tử muốn hiểu rõ đạo của phía Tây một chút rồi mới kiểm chứng bản thân.”
“Cho nên ngươi cứ mặc cho mấy đệ tử của Tây Phương kia áp chế sư huynh sư đệ của mình?”
Đa Bảo cung kính đáp: “Trong lòng đệ tử chỉ có đại đạo, không có những thứ khác. Đệ tử không coi trọng mấy cái phù phiếm nhất thời, thời gian sau này còn rất dài, đại đạo chi đồ chỉ bàn về kết cục.”
Chương 22. Luyện Thái Cực Quyền
Thông Thiên nói: “Đa Bảo, vi sư rất vui khi ngươi có vấn đạo chi tâm này nhưng đạo của ngươi cũng không cần ngộ mà là cần thực hành.”
Đa Bảo như có điều suy nghĩ mà lẩm bẩm nói: “Thực hành!”
“Đi đi! Tìm hiểu quá khứ và hiện tại thì ngươi sẽ rõ.”
Đa Bảo đạo nhân phục hồi lại tinh thần, sau đó đứng tại chỗ và chắp tay thi lễ: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm, đệ tử còn có lời muốn nói.”
“Nói đi!”
“Vì sao ngài lại để Bạch Cẩm làm đệ tử ngoại môn đứng đầu? Rõ ràng ngài biết tư chất của hắn bình thường, sau này làm sao có thể phục chúng?”
Thông Thiên cười nói: “Tư chất không đủ thì vi sư có thể cho hắn tài nguyên, chỉ cần vi sư muốn thì cho dù là một con heo, vi sư cũng có thể bồi dưỡng thành Đại La Kim Tiên.”
Khóe miệng Đa Bảo đạo nhân co quắp: sư phụ, Đại đệ tử của ngài còn chưa tới cảnh giới Đại La Kim Tiên.
Thông Thiên tiếp tục nói: “Đệ tử ngoại môn vàng thau lẫn lộn nên rất dễ hỗn loạn, cần một người khéo léo để quản lý, Bạch Cẩm hắn rất thích hợp.”
Đa Bảo đạo nhân cung kính nói: “Sư phụ, đệ tử đã hiểu rồi.”
“Vậy thì đi đi!”
“Vâng!” Đa Bảo đạo nhân xoay người đi ra ngoài.
Ở Ngọc Thanh Phong bên kia, Bạch Cẩm sửa sang lại y bào rồi đi vào Ngọc Thanh Cung, sau đó quỳ xuống một cái bồ đoàn, hai tay nâng Bàn Cổ Thiên lên và cung kính nói: “Đệ tử Bạch Cẩm bái kiến sư bá! Đa tạ sư bá ban tặng bảo vật.”
Nguyên Thủy ngồi trên chủ vị liền mở mắt, tay vung lên, Bàn Cổ Thiên lập tức bay ra, treo trên bức tường bên cạnh, hắn cười nói: “Mặc dù vừa rồi ngươi hơi càn rỡ nhưng biểu hiện rất tốt.”
Bạch Cẩm nghiêm nghị nói: “Đều nhờ sư phụ và sư bá dạy bảo tốt.”
Nguyên Thủy cười ‘ha ha’: “Ta cũng không dạy ngươi đánh người nhưng không thể không nói rằng ngươi đánh hai chưởng kia rất đẹp.”
Bạch Cẩm ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Nguyên Thủy, nếu như lời này là do sư phụ nói ra thì hắn cũng không cảm thấy kỳ quái nhưng đây lại là do sư bá nói, không phải nhị sư bá để ý nhất là tôn ti lễ nghi sao?
Sau đó Nguyên Thủy ngừng cười, không vui nói: “Nhưng những đệ tử khác mà sư phụ ngươi thu lại có chút vô năng, cả đám đều bị phía Tây đè xuống, mất hết cả thể diện của Tam Thanh.”
Bạch Cẩm vội vàng nói: “Sư bá ngài đừng nóng giận, thời gian bọn hắn bái sư ngắn ngủi, hơn nữa phía Tây có chuẩn bị mà đến nên thật sự không trách được bọn hắn.”
“Thời gian ngắn ngủi? Đa Bảo còn bái sư trước ngươi. Có chuẩn bị mà đến? Không phải ngươi lấy đạo của bọn hắn để đánh bại bọn hắn sao?”
Bạch Cẩm ngẩng đầu cười: “Sư bá, ta cảm thấy… ở hồng hoang, chắc người ưu tú như ta cũng không nhiều.”
Nguyên Thủy sững sốt một chút rồi cười ‘ha ha’: “Ta mới phát hiện, hóa ra da mặt ngươi lại dày như vậy.”
Bạch Cẩm ngượng ngùng cười không nói.
Nguyên Thủy lại ngừng cười: “Ba ngày sau ngươi hãy tới nơi này của ta nghe đạo.”
Bạch Cẩm vội vàng chắp tay thi lễ rồi cảm kích nói: “Đa tạ sư bá!”
Nguyên Thủy gật đầu mỉm cười: “Đi đi!”
Bạch Cẩm đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi Ngọc Thanh Điện, hắn lại lập tức ngựa không ngừng vó mà chạy về phía Thái Thanh Điện, làm một đệ tử ưu tú thật sự quá cực khổ.
Bạch Cẩm đứng trước Thái Thanh Cung, vừa gõ cửa đại điện rầm rầm rầm vừa gọi to: “Đại sư bá!”
Kẽo kẹt! Cửa điện mở ra, Bạch Cẩm ló đầu nhìn vào, sau đó nhếch miệng cười và bước vào trong.
Trong đại điện, Thái Thượng đang ngồi trước một chiếc bàn, trên bàn có hai tách trà đang bốc tiên vụ nghi ngút.
Bạch Cẩm khom người bái chào.
Thái Thượng giơ tay, mỉm cười nói: “Không cần đa lễ, đến đây ngồi đi!”
Bạch Cẩm lập tức dừng bái lễ, đành đi tới ngồi phía đối diện Thái Thượng.
Thái Thượng bảo: “Nếm thử trà ta pha đi!”
Bạch Cẩm bưng tách trà lên uống một ngụm, sau đó cất lời khen ngợi: “Trà ngon! Sư bá pha trà ngon thật đấy, còn ngon hơn ta pha.”
Thái Thượng cũng bật cười: “Đúng là trà ngon, ta rất thích cây trà ngươi tặng.”
Bạch Cẩm vội đáp: “Được đại sư bá thích là niềm vinh hạnh của nó.”
Thái Thượng lại hỏi: “Cây trà này có tên không?”
Bạch Cẩm lắc đầu: “Không ạ!”
“Hôm nay ta thấy ngươi đánh bộ quyền kia rất có ý thái cực vô cực, vậy gọi trà này là trà Thái Cực nhé!”
“Trà Thái Cực, đại sư bá đặt tên rất hay, rất hợp!” Bạch Cẩm lập tức nịnh nọt.
“Ha ha…” Thái Thượng bật cười, bưng tách trà lên nhấm nháp thật kỹ rồi đặt xuống. Hắn lên tiếng: “Ngươi đánh lại bộ quyền lúc nãy một lần nữa đi!”
“Vâng!” Bạch Cẩm vội vàng đứng dậy, đi tới trung tâm đại điện rồi chậm rãi đánh Thái Cực Quyền.
Hai chân tách ra, hai tay chầm chậm giơ cao bắt đầu thực hiện động tác.
“Không đúng!” Thái Thượng búng ngón tay, một tiếng “bộp” vang lên. Bạch Cẩm lập tức cảm thấy vai đau đớn, bất giác bật ra tiếng kêu đau, động tác cũng chợt thay đổi. Hắn nghiêng đầu nhìn Thái Thượng bằng ánh mắt nghi hoặc.
Thái Thượng mỉm cười bảo: “Tiếp tục!”
“Vâng!” Bạch Cẩm ngờ vực đáp lời, tiếp tục đánh quyền.
“Không đúng! Thái Cực Quyền vừa nhu vừa cương, ngươi vẫn chưa lĩnh ngộ được.”
Thái Thượng búng ngón tay không ngừng, trên người Bạch Cẩm liên tục phát ra tiếng va đập “bộp bộp bộp”.
Quyền cước của Bạch Cẩm không ngừng biến hóa theo những đòn va đập ấy, lúc thì vừa nhanh vừa mạnh, lúc thì vừa chậm vừa mềm mại. Không gian xung quanh nổi lên từng gợn sóng theo sự chi phối của đôi bàn tay.
Sau khi đánh xong một lượt Thái Cực Đồ, Bạch Cẩm chống hai tay lên đầu gối, cúi người há hốc miệng thở hồng hộc, mồ hôi tuôn đầm đìa, toàn thân đau nhức.
Chương 23. Bạch Hạc đồng tử
Thái Thượng hỏi: “Ngươi còn muốn tiếp tục không?”
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Thái Thượng, cạn lời luôn: “Đại sư bá, ta đánh Thái Cực Quyền tệ đến vậy sao? Sai hết ạ?”
Thái Thượng thong thả cất lời: “Trong quyền pháp có một tia Thái Cực ý, ngươi có thể lĩnh ngộ được tia Thái Cực ý này trên người ta cũng xem như hiếm có nhưng nếu nói ngươi đã bước chân vào con đường Thái Cực thì vẫn còn kém xa.”
Bạch Cẩm đứng thẳng lưng, hít sâu một hơi rồi nói: “Xin nhờ đại sư bá, tiếp tục đi ạ!”
Thái Thượng gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. Hắn khen: “Tốt lắm!”
Hắn búng ngón tay. Bộp! Y phục trên người Bạch Cẩm lập tức bị lõm một chỗ.
“Á!” Bạch Cẩm kêu đau theo phản xạ tự nhiên. Hắn lập tức vung tay, nơi tay hắn lướt qua kích phát một làn sóng không gian.
Tiếng va đập “bộp bộp bộp” ngày càng ít đi, động tác của Bạch Cẩm ngày càng trôi chảy, động tĩnh kết hợp, có nhu có cương, không gian xung quanh đều méo mó.
Một tháng sau, ầm… một mặt Thái Cực Đồ mở ra tại Thái Thanh Điện, Bạch Cẩm ở trung tâm Thái Cực Đồ nhắm mắt đứng im, không buồn không vui, thân hợp thiên địa, tĩnh lặng tự nhiên.
Thái Thượng nở nụ cười hài lòng, vẫy tay lật một trang sách trên người Bạch Cẩm bay ra ngoài, rơi xuống mặt bàn.
Bạch Cẩm chợt mở mắt ra, Thái Cực Đồ bao quanh hắn đột nhiên thu nhỏ lại, dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Bạch Cẩm thoáng ngẩn ngơ, sau đó chắp tay thi lễ với Thái Thượng. Hắn kích động nói: “Cảm ơn đại sư bá đã truyền đạo.”
Thái Thượng mỉm cười lên tiếng: “Bộ quyền pháp này đã hóa thành một món thần thông, sau này ngươi lĩnh ngộ giỏi thì nó có thể bảo vệ ngươi chu toàn.”
“Vâng ạ!” Bạch Cẩm cung kính đáp.
Thái Thượng xua tay: “Ngươi đi đi!”
“Đệ tử cáo từ.” Bạch Cẩm cung kính thi lễ rồi xoay người đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa đại điện, hắn nhìn dãy Thương Mang Sơn đằng xa rồi thở dài một hơi. Rốt cuộc cũng ra ngoài! Hễ động vào người là Bạch Cẩm lại thấy đau, hắn nhe răng há hốc miệng, thầm oán đại sư bá ra tay thật ác.
Hắn bấm ngón tay tính thời gian, toàn thân lập tức cứng đờ. Đã qua một tháng rồi hả? Chết tiệt, hắn cho Nhị sư bá leo cây mất rồi! Hắn và Nhị sư bá hẹn gặp vào ba ngày sau để giảng đạo nhưng tất cả đã trễ mất rồi.
Bạch Cẩm vội vàng bay tới Ngọc Thanh Phong rồi đáp xuống đó. Hắn bước nhanh tới trước đại điện, gõ cửa rầm rầm rầm.
Kẽo kẹt! Cửa đại điện mở ra một khe hở, tên tiểu đồng tử phấn điêu ngọc trác ở bên trong ló đầu ra nhìn Bạch Cẩm với vẻ nghi hoặc: “Ngươi tìm ai?”
Bạch Cẩm hỏi: “Ngươi là ai vậy?”
Tên tiểu đồng tử vênh váo đáp: “Ta là Bạch Hạc, là đồng tử cho lão gia ngồi.”
Bạch Cẩm chợt cảm thấy ớn lạnh. Thôi xong, Nhị sư bá đã tìm được đồ thay thế rồi!
Bạch Hạc đồng tử nhíu mày hỏi: “Này, ngươi tìm ai?”
Bạch Cẩm lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Ta tìm Nhị sư bá, Nhị sư bá có nhà không?”
“Lão gia nhà ta hả?”
Bạch Cẩm gật đầu.
Bạch Hạc đồng tử ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm rồi nói tiếp: “Lão gia bế quan ngộ đạo rồi, không tiếp khách!” Hắn tiện tay định đóng cửa luôn.
Bạch Cẩm nhấc tay, một thanh kiếm nhỏ xíu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn đưa kiếm cho Bạch Hạc đồng tử, tươi cười bảo: “Nhị sư bá bế quan rồi à? Lần đầu tiên gặp mặt ta không có thứ gì tốt, thôi thì tặng thanh Tiên Kiếm này cho sư đệ vậy.”
Hai mắt Bạch Hạc đồng tử chợt sáng ngời, sau đó hắn lại hơi do dự: “Như vậy không hay đâu!”
“Có gì mà không hay? Giữa sư huynh đệ phải hòa thuận yêu thương, sư đệ mau nhận đi!”
“Cảm ơn sư huynh!” Bạch Hạc đồng tử nhận tiên kiếm, vui mừng ra mặt.
Bạch Cẩm mỉm cười nhờ vả: “Sư đệ à, khi nào nhị sư bá của ta xuất quan thì phiền đệ báo cho ta một tiếng nhé! Ta ở Thượng Thanh Phong bên cạnh.”
Bạch Hạc đồng tử gật đầu lia lịa: “Được!”
Bạch Cẩm chắp tay thi lễ: “Vậy thì xin nhờ sư đệ.”
Bạch Hạc đồng tử cuống quít đáp lễ: “Sư huynh khách sáo rồi.”
Bạch Cẩm đứng thẳng dậy, nở nụ cười mời đối phương: “Sư đệ, nếu ngươi rảnh thì có thể đến Thượng Thanh Phong chơi. Thượng Thanh Phong có khá nhiều đệ tử, náo nhiệt lắm!”
Mắt Bạch Hạc đồng tử sáng long lanh: “Ta có thể đến đó ư?”
Từ lúc Bạch Hạc đồng tử được lão gia thu nhận làm đồng tử rồi tới Côn Luân Sơn, hắn phát hiện cả Ngọc Thanh Phong chỉ có hai người là hắn và sư phụ. Sau khi sư phụ đột nhiên bế quan, nơi này chỉ còn lại một mình hắn, ngày nào cũng buồn chán.
Bạch Cẩm tỏ ra thân thiết: “Chắc là ngươi từng nghe câu hoa hồng, thân trắng, lá xanh, Tam Thanh vốn là một nhà.”
Bạch Hạc đồng tử lắc đầu: “Chưa từng.”
Bạch Cẩm bật cười: “Bây giờ ngươi nghe rồi đó! Đã là người một nhà thì ngươi đừng khách sáo, sau này có thời gian rảnh rỗi thì ngươi hãy thường xuyên đến Thượng Thanh Phong đi dạo, sư huynh sẽ dẫn ngươi đi làm quen với các sư huynh sư tỷ trên Thượng Thanh Phong.”
Bạch Hạc đồng tử gật đầu lia lịa, vui vẻ nói: “Vâng, cảm ơn sư huynh! Sư huynh đúng là người tốt!”
“Ngoan lắm! Sư huynh đi trước nhé, có rảnh thì tới chơi.
Khi nào sư bá xuất quan ngươi nhớ phải báo cho ta nhé!”
“Vâng!” Bạch Hạc đồng tử đáp lời.
Bạch Cẩm xoay người rời đi, chân giẫm lên mây bay về phía Thượng Thanh Phong.
Bạch Hạc đồng tử cầm tiên kiếm, hớn hở đi vào trong cung điện. Kẽo kẹt! Cửa Ngọc Thanh Cung đóng sầm.
Chương 24. Môn quy ngoại môn
Trong Ngọc Thanh Cung, Nguyên Thủy từ từ mở mắt ra, thì thầm đọc: “Hoa hồng, thân trắng, lá xanh, Tam Thanh vốn là một nhà.” Hắn nghiêng đầu nhìn Tam Bảo Ngọc Như Ý bên cạnh, đây là hoa hồng.
Trong Thái Thanh Cung, Thái Thượng nhìn thiên đảm treo bên cạnh, ánh mắt ngậm ý cười: “Hoa hồng, thân trắng, lá xanh, Tam Thanh vốn là một nhà. Tên tiểu tử này còn muốn có thêm hai vị sư phụ nữa phải không?”
Trong Thượng Thanh Cung, Thông Thiên cầm Thanh Bình Kiếm, tay sờ vỏ kiếm, trong mắt đong đầy ý cười. Hắn nghiêng đầu về phía Thái Thanh Phong và Ngọc Thanh Phong, thầm nghĩ hai vị đại huynh à, đệ tử này của ta thế nào?
Vậy là trong lúc nói chuyện phiếm, Bạch Cẩm lại lấy được hảo cảm của Tam Thanh, hơn nữa hắn làm rất tự nhiên, không để lộ dấu vết.
Bạch Cẩm bay đến Thượng Thanh Phong, đáp xuống con đường đá trên núi rồi đi lên trên.
Dọc đường hắn gặp vài đệ tử của Thượng Thanh Phong, ai nấy đều cười ha hả, thân thiết chào hỏi: “Bái kiến sư huynh!”
“Bái kiến sư huynh!”
——
Bạch Cẩm đáp lễ từng người. Trên đường đi hắn cũng quan sát tỉ mỉ, đệ tử trên núi kẻ thì cười đùa, người thì thi đấu, đứa thì nướng thịt. Thượng Thanh Phong vắng lặng thuở trước đã trở nên náo nhiệt ồn ào.
Bạch Cẩm đi thẳng về cung điện của mình rồi không ra ngoài nữa. Không lâu sau, thiên địa chìm vào bóng tối, ban đêm ở hồng hoang dài dằng dặc, ước chừng hai nghìn một trăm chín mươi canh giờ.
Rạng sáng hôm sau, cửa đại môn kẽo kẹt mở ra, Bạch Cẩm bước ra khỏi cung điện. Bên ngoài vẫn mờ tối, sao trời điểm xuyết.
“Sư huynh…” Một giọng nói trong trẻo cất lên.
Bạch Cẩm nghiêng đầu nhìn thì thấy một nữ tử mặc hắc tiên phục đang đứng dưới gốc cây bên cạnh, cười ha ha nhìn mình.
Hắn mỉm cười chào hỏi: “Thạch Cơ sư muội, chào buổi sáng!”
Thạch Cơ cũng chào đáp lại ngay lập tức: “Muội cũng chúc sư huynh buổi sáng tốt lành!”
Bạch Cẩm nói: “Phiền sư muội triệu tập tất cả các đệ tử ngoại môn tới bên dưới Minh Kính Hồ.”
Thạch Cơ sửng sốt, lòng thầm kính nể. Sư huynh muốn lập uy sao? Nàng cuống quít trả lời: “Vâng ạ!”
Bạch Cẩm bay xuống chân núi.
Nếu sư phụ không loại bỏ danh hiệu ngoại môn thủ đồ của mình thì hắn đành phải tự lên kế hoạch. Cây to đón gió không phải là nói chơi, đợi sau này vạn tiên triều bái thì chắc chắn mình đã bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió, rất dễ bị cường giả các nơi tính kế, không chừng chưa đến Phong Thần Chiến thì quả hồng mềm là mình đây đã bị mưa dập gió dìu rồi. Không được! Tuyệt đối không được! Thật sự là quá nguy hiểm!
Ở giữa sườn núi Thượng Thanh Phong có một hồ nước, hoa sen trong đó nở quanh năm không tàn. Thông Thiên đặt tên cho nó là Minh Kính Hồ, cũng là hồ nước nơi Bạch Cẩm rơi vào sau khi bị Thông Thiên vung tay đánh bay.
Bạch Cẩm đứng ở ven hồ, sương mù mờ mịt trong hồ bốc lên, toát ra vẻ thanh u lạ thường.
Một lát sau, từng thân ảnh bay từ trên ngọn núi mù sương xuống rồi đứng ở ven hồ, vừa chắp tay thi lễ vừa cung kính chào: “Bái kiến sư huynh!”
Bạch Cẩm xoay người nhìn bọn hắn, mỉm cười đáp: “Chư vị sư đệ sư muội, chào buổi sáng!”
Các đệ tử ngoại môn của Thượng Thanh Phong sửng sốt, vội vàng học theo: “Sư huynh, chào buổi sáng!”
Bạch Cẩm nghiêm nghị cất lời: “Sư phụ lệnh cho ta làm đệ tử ngoại môn thủ đồ, ta sẽ gánh vác trách nhiệm của thủ đồ, không phụ sự kỳ vọng của sư phụ.”
Mọi người cùng nhìn Bạch Cẩm, tự hỏi sư huynh muốn làm gì thế nhỉ? Lập uy sao?
Bạch Cẩm nói tiếp: “Hôm nay ta sẽ ra quy định điều thứ nhất trong môn quy ngoại môn.”
Mọi người thầm sợ hãi. Môn quy ngoại môn, xem ra Bạch Cẩm sư huynh không dễ chung sống, khá là bá đạo. Cũng phải thôi, nếu không bá đạo thì hắn nào dám ngang nhiên vả mặt đệ tử phương Tây trước mặt chư vị sư bá, sư thúc?
Tất cả đều cung kính đáp: “Xin nghe theo sự chỉ dạy của sư huynh.”
“Tục ngữ nói một năm mở đầu bằng mùa xuân, một ngày mở đầu bằng buổi sớm, mặt trời ban mai mới mọc tính từ lúc mây tía đến từ phía đông, đó là thời cơ tu hành tốt nhất. Vì vậy bần đạo định ra môn quy: bắt đầu từ hôm nay, ngoại trừ đệ tử đang bế quan ra, đệ tử ngoại môn nào cũng phải đến đây tụng kinh khóa sáng.”
Chỉ tụng kinh thôi hả? Tạm được, tạm được! Các đệ tử thả lỏng, cung kính đáp lời: “Vâng!”
Bạch Cẩm xoay người, ngồi xếp bằng quay mặt về phía hồ.
Các đệ tử ngoại môn khác cũng ngồi xếp bằng phía sau hắn.
“Nơi gặp gỡ không phải tiên thì là đạo, tĩnh tọa giảng hoàng đình. Khóa sáng hôm nay là Hoàng Đình Kinh.”
“Trên có Hoàng Đình, dưới có Quan Nguyên, trước có U Khuyết, sau có Mệnh Môn, hô hấp trong ngoài, xuất nhập đan điền. Vận khí theo có thể trường tồn… Hoàng Đình trung nhân y chu y, Quan Môn tráng dược cái lưỡng phi, U Khuyết hiệp chi cao ngụy ngụy, đan điền chi trung tinh khí vi…” Tiếng tụng kinh lanh lảnh vang lên, văng vẳng khắp dãy Thượng Thanh Sơn, mơ hồ như tiên.
Trong Thượng Thanh Cung, Thông Thiên mỉm cười gật đầu.
Trong Ngọc Thanh Cung, Nguyên Thủy mở mắt ra, hừ mũi nói: “Thế này mới giống dáng vẻ tu đạo.”
Trong Thái Thanh Cung, Thái Thượng cười gật đầu thốt ra một chữ: “Thiện…”
——
Ba thân ảnh xuất hiện ở sườn núi nhìn bóng dáng đám người ngồi xếp bằng bên hồ nước.
Kim Linh thánh mẫu cười tủm tỉm: “Sư huynh tập trung bọn hắn lại cùng tụng kinh à… Trông có vẻ náo nhiệt đấy, hay là chúng ta cũng đi?”
Chương 25. Kéo bè kết phái
Đa Bảo đạo nhân lạnh nhạt cất lời: “Lòe thiên hạ thôi, chẳng có tác dụng gì trong việc ngộ đạo cả.”
Vô Đương thánh mẫu mỉm cười: “Đọc kinh có thể tĩnh tâm khai sáng, có thể xoa dịu cảm xúc nóng nảy trong lòng đám đệ tử ngoại môn, tránh gây tai họa.”
Đa Bảo nhìn Vô Đương thánh mẫu, nhíu mày nói: “Sư muội, ngươi đối xử với tên Bạch Cẩm kia quá tốt rồi đó!”
“Đều là đồng môn cả mà!”
“Hắn là ngoại môn!”
“Hắn có địa vị tương đương đệ tử thân truyền, đây là lời sư phụ nói.”
Đa Bảo Đạo Nhân hít sâu, trong lòng cảm thấy bực bội. Hắn cúi đầu nhìn thân ảnh dưới kia, thầm mắng cái đồ nịnh nọt chết tiệt, bây giờ đến cả sư muội cũng bị hắn lôi kéo.
Đa Bảo xoay người bỏ đi, thân ảnh lóe lên rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Kim Linh thánh mẫu thấp giọng hỏi khẽ: “Sư tỷ, phải chăng giữa Đa Bảo sư huynh và Bạch Cẩm sư huynh có mâu thuẫn?”
Vô Đương thánh mẫu mỉm cười trả lời: “Không hề, bọn hắn rất thân thiết.”
Kim Linh thánh mẫu cạn lời nhìn Vô Đương thánh mẫu. Thân thiết á? Sư tỷ, ngươi coi ta là đồ ngu đấy à? Người ta rất thông minh đấy nhé!
Mặt trời mọc đằng đông, tiếng tụng kinh dừng lại, chúng đệ tử quay về phía mặt trời, hít thở đông lai tử khí.
Một lúc sau, chúng đệ tử mở mắt ra, ai nấy đều cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Bạch Cẩm đứng dậy, mỉm cười dặn dò: “Sau này sáng sớm mỗi ngày chúng ta đều tới đây tụng kinh hít thở, tĩnh tâm tu đạo.”
Tất cả các đệ tử đứng dậy, vừa chắp tay thi lễ vừa cung kính đáp: “Vâng!”
Bạch Cẩm đảo mắt nhìn mọi người rồi nói tiếp: “Ta không biết lai lịch của các ngươi, cũng không quan tâm. Nếu đã bái nhập môn hạ của sư phụ thì tất cả đều là sư huynh đệ đồng môn, phải nhớ là không thể sát hại đồng môn, lại càng không được làm trái lời sư trưởng.” Hắn chăm chú nhìn Trường Nhĩ Định Quang Tiên.
Mọi người vội vàng đồng thanh hô: “Không dám!”
Bạch Cẩm dời mắt không nhìn Trường Nhĩ Định Quang Tiên nữa. Trường Nhĩ Định Quang Tiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bập bùng lửa giận. Ngươi nhìn ta là có ý gì? Lẽ nào ta là đồ khi sư diệt tổ?
Bạch Cẩm nói tiếp: “Từ trước đến giờ sư phụ rất cưng chiều đệ tử, vô cùng khoan dung. Nhưng bây giờ ta cảnh cáo trước, các ngươi tuyệt đối đừng coi sự cưng chiều của sư phụ thành vốn liếng để bản thân phóng túng. Nếu không, cho dù sư phụ không trách phạt các ngươi thì kẻ làm sư huynh này cũng tuyệt đối không tha cho các ngươi. Trước khi bái nhập sư phụ, các ngươi phóng túng, ngang ngược, thích tự do cả đời cũng không ai quản các ngươi. Nhưng sau khi bái nhập sư môn, các ngươi phải bỏ những thói quen ăn lông ở lỗ, ăn nói thô tục, giết chóc quen tay và không biết tôn ti đi. Nếu bị ta phát hiện thì ta sẽ báo ngay cho sư tôn, trục xuất khỏi sư môn.”
Tất cả đệ tử của Thượng Thanh Phong đều kinh hoảng, cung kính đáp: “Tạ ơn sư huynh đã dạy bảo, chúng ta không dám trái lời.”
Bạch Cẩm mỉm cười hài lòng, đồng thời chắp tay thi lễ: “Vậy thì tốt. Giải tán đi!”
Các đệ tử ngoại môn chắp tay đáp lễ, sau đó kết thành từng nhóm rời đi.
Bạch Cẩm nhếch môi nở nụ cười như có như không. Chẳng phải đám đệ tử ngoại môn này phóng túng, ngang ngược, thích tự do sao? Bây giờ mình đặt thêm nhiều quy tắc cho bọn hắn, tất nhiên bọn hắn sẽ sinh lòng bất mãn. Khi ấy sẽ xuất hiện một hai kẻ khó chơi, mình lại nghiêm trị mấy kẻ này khiến người người oán hận. Đến lúc đó, sư phụ nhất định sẽ hủy bỏ danh hiệu ngoại môn thủ đồ. Ha ha, hắn thật thông minh! Giờ đi thỉnh an sư phụ và sư bá thôi! Bạch Cẩm xoay người bay về phía Thái Thanh Phong.
…
Tiếng nước chảy ầm ầm vọng ra từ U Tuyền thác phía sau núi. Đa Bảo đạo nhân đang ngồi xếp bằng dưới thác nước, một tay dựng trước ngực, quanh người tỏa ra thượng thanh tiên quang.
Một đạo thanh quang đáp từ trên trời xuống tảng đá nằm cạnh thác nước rồi biến thành một thiếu niên có đôi tai to.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên cung kính chắp tay thi lễ: “Bái kiến Đại sư huynh!”
Đa Bảo đạo nhân chợt mở choàng mắt, khí thế uy nghiêm bá đạo tỏa ra xung quanh.
Đồng tử của Trường Nhĩ Định Quang Tiên co rụt lại, cõi lòng chấn động. Xem ra vị Đại sư huynh này còn đáng sợ hơn Bạch Cẩm, hắn lập tức cúi người sâu hơn.
Đa Bảo đạo nhân hạ tay xuống, cất giọng không vui: “Trường Nhĩ Định Quang Tiên, ngươi đến đây làm gì?”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên vội đáp: “Sư huynh, sư đệ đến để nương nhờ ngài.”
Đa Bảo đạo nhân nhìn đối phương và hỏi lại: “Nương nhờ ta ư?”
Hắn lắc đầu nói: “Ta không cần, Bạch Cẩm mới là ngoại môn thủ đồ.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên kính cẩn thưa: “Ngài mới là đại sư huynh của chúng ta, ngoại môn thủ đồ cũng chỉ là ngoại môn thủ đồ mà thôi. Bạch Cẩm vừa mới trở về đã đặt ra một loạt quy tắc cho chúng ta, tâm tính bị trói buộc thì còn nói gì tới tu tiên vấn đạo nữa. Sư huynh, chúng ta cần ngài đòi lại lẽ phải thay chúng ta.”
Tiếp đó lại có mấy đạo thanh quang bay xuống, quỳ một chân trên đất, cung kính hô: “Mong sư huynh đòi lại lẽ phải cho chúng ta.”
Đa Bảo nhìn mấy người quỳ một chân ở ven hồ mà cõi lòng rung động, đạo tâm đã lâu không thấy bỗng trở nên kích động khiến hắn hơi kinh ngạc. Hắn trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng: “Sáng sớm ngày mai sẽ luận đạo ở đây.”
Đám người Trường Nhĩ Định Quang Tiên mừng rỡ: “Cảm ơn đại sư huynh!”
Chương 26. Đa Bảo và Bạch Cẩm giao đấu
Ngay từ đầu Trường Nhĩ Định Quang Tiên đã ghét Bạch Cẩm. Chẳng qua là đối phương may mắn hơn, bái sư sớm hơn vài ngày mà thôi. Mình là hồng hoang dị chủng, tự thấy bản thân không kém đệ tử thân truyền, đâu cam lòng thần phục một con Bạch Hạc có tư chất bình thường?
Còn vị đại sư huynh này thì khác, tư chất siêu việt và có dáng dấp vấn đỉnh đại đạo. Chỉ có nhân vật tầm cỡ này mới đáng để mình đi theo.
——
Rạng sáng hôm sau, Bạch Cẩm đợi trước Minh Kính hồ từ sớm, một lát sau đệ tử ngoại môn của Thượng Thanh Phong sôi nổi đến tập trung.
Bạch Cẩm liếc nhìn mọi người một vòng, lòng mừng thầm vì thiếu hơn nửa số người. Hắn thẳng thừng hỏi ngay: “Tại sao đám Trường Nhĩ Định Quang Tiên không tới?”
Thạch Cơ cung kính trả lời: “Đám Trường Nhĩ sư huynh tới hậu sơn tìm Đa Bảo sư huynh luận đạo rồi ạ.”
“Đại sư huynh? Ta biết rồi.” Bạch Cẩm mỉm cười gật đầu, sau đó dẫn theo một đám sư đệ ngồi xếp bằng trước Minh Kính Hồ tụng kinh. Tiếng tụng kinh vang lên văng vẳng.
Không lâu sau mặt trời mọc ở chân trời đằng đông.
Sau khi tụng kinh và hít thở xong, Bạch Cẩm đứng dậy, chắp tay thi lễ với mấy vị sư đệ. Hắn nói: “Chư vị sư đệ, khóa sáng đã kết thúc, các ngươi cứ hoạt động tự nhiên.”
Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng bay về phía hậu sơn.
Các đệ tử còn lại nhỏ giọng thì thầm.
“Đại sư huynh đến hậu sơn hả?”
“Không phải chứ? Đám Trường Nhĩ đang ở cùng Đa Bảo sư huynh đó.”
“Ta cảm thấy có lẽ sắp xảy ra chuyện gì đó. Đại sư huynh là người tàn nhẫn, dám vả mặt sư huynh phương Tây trước mặt sư thúc.”
“Đi thôi! Đi xem nào…”
“Đi xem đi!”
——
Đám người lén lút đi theo sau.
Tại U Tuyền thác ở hậu sơn, Đa Bảo đang ngồi trên một tảng đá xanh. Có một chiếc bàn đặt ở ven bờ, trên bàn có cơm canh còn thừa. Đống lửa bên cạnh đã tắt ngúm, khói bếp bốc lên nghi ngút.
Cả đám người Trường Nhĩ nằm lăn lóc trên mặt đất, say rượu híp cả mắt.
Trường Nhĩ ợ hơi rồi nói: “Đại sư huynh, ngươi nói xem chúng ta tu đạo là vì cái gì?”
Đa Bảo bình thản đáp: “Tu đạo minh tâm trí tính, vấn đỉnh điên phong.”
Trường Nhĩ bật cười ha hả: “Đại sư huynh, chúng ta không thể sánh bằng ngài. Ngài là côn bằng trên cửu thiên, chúng ta là chim sẻ trong rừng rậm, không dám mơ tưởng vấn đỉnh điên phong. Nguyện vọng của chúng ta là tùy tâm sở trí, tự do tự tại.”
Các sư đệ khác cũng tươi cười hùa theo: “Đúng vậy!”
“Không sai! Đại sư huynh, chắc chắn ngài sẽ trở thành đại nhân vật lừng lẫy khắp hồng hoang, sau này chúng ta làm chân chạy vặt cho ngài là được.”
“Phải đó! Chỉ cần đại sư huynh hỗ trợ chúng ta đôi phần là chúng ta có thể tùy ý tiêu sái khắp hồng hoang.”
“Khi nào đại sư huynh vấn đạo thiên khung, chúng ta sẽ hò reo cổ vũ cho ngài.”
——
Bọn hắn nịnh bợ hết câu này đến câu khác.
Đa Bảo đạo nhân khẽ cười, dường như hắn có thể cảm nhận được niềm vui của sư phụ. Mặc dù hạng người a dua nịnh hót như Bạch Cẩm không có tác dụng gì nhưng có một người như vậy ở bên cạnh rất thoải mái.
Cộp…
Cộp…
Cộp…
Một loạt tiếng bước chân vang lên.
Mọi người lập tức im lặng, ai nấy đều quay đầu nhìn sang, tức thì trông thấy Bạch Cẩm khoác sương trắng, giẫm lên ánh nắng ban mai đi tới.
Hắn đến cạnh thác nước, chắp tay thi lễ: “Bái kiến Đại sư huynh!”
Bạch Đa Bảo mỉm cười hỏi: “Bạch Cẩm sư đệ, ngươi đến đây làm gì thế?”
Bạch Cẩm đứng thẳng dậy rồi trả lời: “Hôm qua sư đệ đã lập môn quy ngoại môn, yêu cầu tất cả các đệ tử ngoại môn trừ đệ tử đang bế quan phải đến Minh Kính hồ tụng kinh vào sáng sớm. Hôm nay nghe nói đám Trường Nhĩ tới chỗ sư huynh nghe đạo nên ta đến xem thử.”
Hắn nhìn cơm canh còn thừa, cất lời châm chọc: “Sư huynh, không biết ngươi đã giảng đạo gì cho bọn hắn?”
Không sai, Bạch Cẩm đến để gây sự đó! Sự việc càng ầm ĩ càng tốt, mình có thể nhân cơ hội này thoát khỏi thân phận ngoại môn thủ đồ.
Đa Bảo lặng thinh không nói gì.
Bạch Cẩm nhìn Trường Nhĩ Định Quang Tiên và hỏi: “Trường Nhĩ sư đệ, ngươi nói xem sư huynh đã giảng đạo gì cho các ngươi?”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên đứng dậy, chắp tay thi lễ thi lễ rồi trả lời: “Bẩm sư huynh, đại sư huynh đã giảng Chiến đạo cho chúng ta.”
Bạch Cẩm không chịu bỏ qua, gặng hỏi đến cùng: “Chiến đạo gì cơ?”
Đột nhiên Đa Bảo đạo nhân mở choàng mắt ra, nhẹ nhàng đứng dậy, bực bội cất lời: “Sư đệ, ngươi đang chất vấn sư huynh đấy à?”
Bạch Cẩm bình tĩnh đáp lời: “Không dám! Chẳng qua là ta vừa mới lập ra quy tắc đã có người phá vỡ, thế thì sau này ta quản lý ngoại môn kiểu gì? Nếu các ngươi không trả lời được thì ta đành phải đi tìm sư phụ phân xử.”
Mười mấy đệ tử ngoại môn vùng dậy, ánh mắt đong đầy sợ hãi. Nếu đi gặp sư phụ, chắc chắn hai vị sư huynh sẽ bình an vô sự, còn nhóm người bọn hắn thì khó nói.
Đa Bảo đạo nhân lên tiếng: “Quả thật lúc nãy ta đang giảng đạo cho bọn hắn.”
“Đạo gì?”
Đa Bảo đạo nhân mỉm cười bảo: “Sư đệ không ngại thì hãy tự cảm nhận xem!”
Vẻ mặt Đa Bảo đạo nhân rất nghiêm túc, bàn tay dựng trước ngực từ từ đẩy ra: “Đây là một chiêu chưởng pháp mà ta mới lĩnh ngộ được, mong sư đệ chỉ giáo!”
Chương 27. Kế hoạch từ chức thất bại
Ầm! Một bàn tay khổng lồ màu xanh ngọc bích được tạo thành, trông như một vách núi ập về phía Bạch Cẩm.
Mặt Bạch Cẩm chợt biến sắc, chiêu chưởng pháp này trông quen thế nhỉ? Phiên bản Đạo giáo của Đại Nhật Như Lai Chưởng hả? Bạch Cẩm không nghĩ linh tinh nữa, hai tay chuyển động phía trước. Ầm! Một tấm Thái Cực Đồ cực lớn được hình thành, Thái Cực xoay tròn, còn to hơn chưởng ấn khổng lồ nhưng to chưa chắc đã mạnh.
Rầm! Chưởng ấn đánh lên Thái Cực Đồ gây ra tiếng nổ mạnh như đánh trống. Thái Cực Đồ lập tức bị đình trệ, bàn tay khổng lồ màu xanh quét ngang Thái Cực Đồ.
Bạch Cẩm dùng hai tay đẩy Thái Cực Đồ không ngừng lùi lại, sắc mặt cực kỳ khó coi. Sự chênh lệch cảnh giới không phải một món thần thông có thể sánh bằng, hoàn toàn không chống đỡ được.
Bạch Cẩm chợt nảy ra một ý. Không chống đỡ được ư? Nhưng tại sao phải đỡ? Mục đích của mình chẳng phải là thoát khỏi thân phận ngoại môn thủ đồ sao? Đúng lúc ghê! Thái Cực Đồ lóe lên rồi đột nhiên biến mất.
Chưởng ấn màu xanh ập tới, đập “bốp” lên người Bạch Cẩm, đánh bay hắn ra đằng sau.
Mặt Đa Bảo chợt biến sắc, chưởng ấn khổng lồ lập tức chuyển hướng lên bầu trời, phóng thẳng vào mây. Đoàng! Một chưởng ấn khổng lồ lưu lại trên mây trắng giữa trời.
Bạch Cẩm bị đánh bay ra xa hàng nghìn mét, ngã “bộp” xuống một cái cây to, trông vô cùng nhếch nhác.
Hắn bật người đứng dậy, quần áo tả tơi, dựng ngón tay khen ngợi: “Đại sư huynh có thần thông tuyệt vời, sư đệ lĩnh giáo.”
Sắc mặt Đa Bảo đạo nhân rất khó coi, hắn giận dữ quát to: “Bạch Cẩm, ngươi lại giở âm mưu quỷ kế gì thế hả? Tại sao ngươi lại đột nhiên thu tay?”
Bạch Cẩm sửa sang y phục, lắc đầu nói: “Ta có thu tay đâu, chỉ là bản lĩnh thua kém hơn mà thôi.”
Đa Bảo sầm mặt: “Lẽ nào ngươi cho rằng ta không nhìn ra? Rốt cuộc ngươi đang ấp ủ âm mưu quỷ kế gì?”
Bạch Cẩm xoay người đi ra ngoài, giọng nói xa xăm: “Nếu sư huynh muốn đích thân dạy bọn hắn thì ta không can thiệp nữa, mong rằng sư huynh đừng để bọn hắn lầm đường lạc lối.”
Bạch Cẩm vừa ra khỏi sơn cốc đã thấy một đám sư đệ, sư muội đang đứng bên ngoài. Hắn mỉm cười gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài, không hề có dáng vẻ suy sụp vì chiến bại.
Đám đệ tử ngoại môn ngơ ngác nhìn nhau, có mấy người tư duy lanh lợi thầm đoán hình như vị đại sư huynh này rất yếu, chẳng đỡ nổi một chiêu của Đa Bảo sư huynh.
Khi đi tới chỗ không có ai, Bạch Cẩm vội vàng vẫy hai tay, nhe răng nhếch miệng. Chưởng pháp này của đại sư huynh quá mạnh! Cho dù mình đã có Thái Cực Quyền giảm lực nhưng cánh tay vẫn tê rần vì chấn động.
Sau đó, Bạch Cẩm lần lượt đi thỉnh an Đại sư bá và Nhị sư bá. Hắn tùy tiện trò chuyện với Đại sư bá Thái Thượng vài câu. Nhị sư bá Nguyên Thủy vẫn chưa xuất quan, Bạch Cẩm lại nhét cho Bạch Hạc đồng tử vài món lễ vật, thế là hắn luôn miệng gọi sư huynh ngọt xớt.
Cuối cùng Bạch Cẩm đi vào Thượng Thanh Cung, quỳ trên bồ đoàn rồi dập đầu nói: “Đệ tử bái kiến sư phụ, xin thỉnh an sư phụ, chúc đạo thống của sư phụ được truyền bá rộng rãi, vạn tiên lai triều, đồ đệ thân thiết hòa thuận.”
Thông Thiên bật cười ha hả: “Đâu phải ngươi đến thỉnh an, rõ ràng là cáo trạng.”
Bạch Cẩm đứng dậy, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Hắn trưng ra bản mặt chán nản và ấm ức: “Sư phụ, người nhìn xem ta bị sư huynh đánh thảm cỡ nào? Hay là người mau hủy bỏ chức vị ngoại môn thủ đồ của ta đi! Mới một ngày mà ta đã bị Đại sư huynh đánh gần chết, nếu còn tiếp tục thì đoán chừng ta sẽ mất mạng đó!”
Thông Thiên nhìn Bạch Cẩm với nụ cười như có như không: “Thật sự là Đa Bảo đánh ư?”
Bạch Cẩm gật đầu lia lịa: “Đúng vậy! Sư phụ, người không thấy chứ bàn tay kia to như ngọn núi ấy! Nó đập thẳng vào mặt ta, nếu ta không phúc lớn mạng lớn thì e là ta không được gặp người nữa rồi.”
Thông Thiên hỏi: “Sao ngươi không dùng Ngũ Hành Đại Độn mà ta đã dạy ngươi? Sao không dùng Khai Thiên Nhất Kiếm? Tại sao Thái Cực Đồ lại đột nhiên tiêu tán?”
Cơ thể Bạch Cẩm cứng đờ, mắt đảo lia lịa. Hắn vội vàng giải thích: “Ta vẫn chưa luyện Ngũ Hành Đại Độn, sợ kẹt trong lòng đất không ra được. Vả lại lúc đó chuyện xảy ra đột ngột, ta quên béng Khai Thiên Nhất Kiếm. Thái Cực Đồ vỡ là do sư huynh ra tay quá độc ác! Sư phụ à, người nhất định phải đòi lại công bằng cho ta! Thật sự là ta không thể đảm đương vị trí ngoại môn thủ đồ nữa!”
“Im miệng!” Thông Thiên quát to.
“Dạ!” Bạch Cẩm lập tức im lặng, tủi thân nhìn Thông Thiên.
Thông Thiên giận quá hóa cười: “Ta cho ngươi làm ngoại môn thủ đồ khiến ngươi ấm ức hả?”
Bạch Cẩm gật đầu theo bản năng rồi lại cuống quít lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, người hiểu ta mà, tuy ta có chút khôn vặt song tư chất kém cỏi, không gánh nổi trọng trách, không có chí hướng cao xa như là uy chấn thế giới, nổi tiếng khắp hồng hoang gì đó. Ta chỉ muốn hầu hạ sư phụ mãi mãi thôi.”
Ánh mắt Thông Thiên chợt trở nên dịu dàng, hắn hậm hực nói: “Coi chút tiền đồ của ngươi kìa! Cái chức ngoại môn thủ đồ này, ngươi muốn cũng phải làm mà không muốn làm cũng phải làm.”
Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, cúi đầu ủ rũ. Kế hoạch từ chức mà mình dày công lên kế hoạch đã thất bại, quả nhiên mình quá ưu tú!
Chương 28. Thái Nhất đến
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Thông Thiên: “Được, ta sẽ làm ngoại môn thủ đồ nhưng chuyện đại sư huynh thì tính sao đây?”
Thông Thiên thản nhiên nói: “Ngươi không cần quan tâm.”
Bạch Cẩm cạn lời: “Sư phụ, người bắt ta làm ngoại môn thủ đồ nhưng lại không cho ta can thiệp nhiều, người thiên vị quá đấy!”
“Ngươi hãy làm tốt chuyện của mình, chăm chỉ tu luyện, không cần quan tâm tới những chuyện khác. Mỗi người có duyên pháp của riêng mình.”
Bạch Cẩm cúi đầu, trả lời bằng giọng điệu bất đắc dĩ: “Vâng, đệ tử biết rồi.” Sau đó hắn đứng dậy đi ra ngoài. Hết cách rồi, hắn đành phải tạm thời tiếp nhận thân phận này. Nhưng hắn sẽ không từ bỏ, sẽ có một ngày bản thân từ chức! Ồ, hình như Đại sư huynh rất thích hợp đấy!
Trong Thượng Thanh Cung, Thông Thiên thong thả cất lời: “Duy Ngã Độc Tôn đạo, Đa Bảo à, để vi sư xem ngươi có thể đi tới một bước kia hay không.” Ánh mắt ẩn chứa sự kỳ vọng mơ hồ.
Xưa nay những người theo Duy Ngã Độc Tôn đạo đều là chủ một phe thế lực nổi tiếng khắp hồng hoang, chẳng hạn như Thú Vương, Tổ Long hay Yêu Hoàng.
So với bọn hắn thì hiện tại Đa Bảo vẫn còn non nớt chẳng khác nào trẻ con, không chỉ chênh lệch về thực lực mà còn chênh lệch về tu hành lĩnh ngộ.
Duy Ngã Độc Tôn của Tổ Long và Yêu Hoàng có thể khống chế thần tiên, thống ngự chúng sinh. Mà hiện giờ Đa Bảo vẫn dừng ở Cô Ngạo Bất Quần cơ bản nhất, chưa hề bước vào cánh cửa đại đạo. Có lẽ khi tiếp xúc và thống ngự các đệ tử ngoại môn, Đa Bảo sẽ lột xác!
Mấy ngày tiếp theo, đệ tử ngoại môn nghiễm nhiên chia thành hai phe: một phe là Thanh Tu phái đi theo Bạch Cẩm, phe còn lại là Tự Do phái đi theo Đa Bảo. Sau một thời gian, Thanh Tu phái đi theo Bạch Cẩm chỉ còn lác đác dăm ba người nhóm Thạch Cơ.
——
Sắc trời mờ tối, Bạch Cẩm nằm bên vách núi nghe tiếng tụng kinh văng vẳng theo gió vọng tới. Hắn bắt chéo chân, lẩm bẩm hát ngâm nga:
“Tay trái ta ra một chiêu Thái Cực Quyền
Tay phải cầm một thanh kiếm đâm về phía trước
Chiêu quét chân gọi là Thanh Tuyết
Phá khinh công phi yến
Ta có gân mạch kỳ lạ và sức mạnh xé trời
Một thân chính khí rong ruổi khắp nhân gian
Trừ bạo an dân là tâm nguyện của ta
Tạm biệt lão sư phụ
Tạm biệt lão sư phụ
Tạm biệt lão sư phụ
——”
“Hát hay lắm nhưng nếu sư phụ nghe thấy thì phỏng chừng người sẽ muốn đánh ngươi.” Tiếng cười khẽ vang lên, một thân ảnh thong thả đi từ bên cạnh tới.
Bạch Cẩm lập tức ngậm miệng, vội vàng ngồi dậy. Hắn thốt lên đầy kinh ngạc: “Sư tỷ…”
Vô Đương thánh mẫu đi tới cạnh Bạch Cẩm rồi ngồi xuống hỏi: “Sư đệ, vừa rồi ngươi hát bài gì thế?”
Bạch Cẩm ngại ngùng nói: “Ta tùy tiện ngâm nga vài câu thôi. Sư tỷ, sao ngươi lại tới đây?”
“Ta tới thăm ngươi!” Vô Đương thánh mẫu hỏi han: “Thương thế sao rồi?”
Bạch Cẩm cười ngây ngô: “Ổn rồi ạ, sư huynh hạ thủ lưu tình.”
Vô Đương thánh mẫu nhìn mấy thân ảnh đang niệm kinh cạnh hồ nước bên dưới, nở nụ cười nhẹ: “Ngươi làm tốt lắm.”
“Cảm ơn sư tỷ đã khích lệ, đây là việc ta phải làm.”
Hai người im lặng ngồi một lúc, Bạch Cẩm ngập ngừng lên tiếng: “Sư tỷ, tại sao Đại sư huynh lại nhằm vào ta? Bình thường ta không có mâu thuẫn với hắn mà!”
Vô Đương thánh mẫu do dự giây lát mới nói: “Ta cũng không chắc, hẳn là có liên quan đến đạo của Đại sư huynh hoặc lý do khác.”
Bạch Cẩm tò mò hỏi: “Lý do gì?”
Vô Đương thánh mẫu uyển chuyển trả lời: “Trước khi ngươi tới, Đại sư huynh mới là đệ tử được sư phụ yêu thích nhất.”
“Ý ngươi là ta cướp mất hào quang của Đại sư huynh phải không? Đại sư huynh không hẹp hòi như vậy đâu!” Bạch Cẩm cạn lời.
Vô Đương thánh mẫu bật cười: “Không biết nữa.”
Bạch Cẩm ngửa mặt nằm xuống núi đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời mù sương. Haizz, làm người đã khó, làm tiên nhân càng khó hơn. Lẽ nào sau này hắn phải mở ra tình tiết cung đấu tu tiên, tranh giành tình yêu thương của sư phụ?
Chốc lát sau mặt trời mọc, một tia nắng ban mai chiếu vào người Bạch Cẩm và Vô Đương thánh mẫu, dát lên hai người một lớp vàng.
Bạch Cẩm ngồi dậy ngắm mặt trời mọc, kiên định nói: “Sư tỷ, ta không muốn tranh giành với Đại sư huynh bất cứ thứ gì nhưng nếu như hắn cứ cố tình nhằm vào ta thì ta sẽ không nhượng bộ.”
Vô Đương thánh mẫu mỉm cười bảo: “Sư đệ, con đường đại đạo vốn lấy dũng làm đầu, ắt phải phân tranh.”
Sau đó nàng lại bổ sung: “Nhưng không được hành động lỗ mãng, ngươi không phải đối thủ của Đại sư huynh.”
Bạch Cẩm gật đầu: Ta biết, cho nên lần sau Đại sư huynh bắt nạt ta, ta sẽ dũng cảm đi mách sư phụ.”
Vô Đương thánh mẫu lập tức trợn tròn mắt. Mách… mách sư phụ ư? Đây là ý “không nhượng bộ” mà ngươi nói hả? Nàng cảm thấy thật hoang đường, tựa như có một bầy thần thú giẫm đạp dưới đáy lòng.
Phụt! Vô Đương thánh mẫu lập tức cười thành tiếng, vừa vươn tay khoác vai Bạch Cẩm vừa cười khanh khách: “Sư đệ, ngươi thật thú vị!”
Bạch Cẩm cạn lời: “Sư tỷ, buồn cười lắm à? Ta nghiêm túc đó! Biết rõ là không thể đánh lại mà vẫn cứng đầu, đó là hành vi lỗ mãng, bậc trí giả sẽ không làm vậy.”
Vô Đương thánh mẫu tươi cười hớn hở: “Trí giả sẽ mách sư phụ hả?”
“Cái này gọi là mượn sức đánh sư huynh.”
Vô Đương thánh mẫu tưởng tượng tới cảnh Đa Bảo vừa bắt nạt Bạch Cẩm xong, Bạch Cẩm lập tức đi tìm sư phụ khóc lóc kể lể làm Đa Bảo ngỡ ngàng luống cuống. Nàng cảm thấy buồn cười, có vẻ như cuộc sống sau này sẽ rất thú vị.
Bạch Cẩm vỗ lên cánh tay Vô Đương thánh mẫu, sốt sắng nói: “Sư tỷ đừng cười nữa, ngươi nhìn mặt trời xem có phải nó càng lúc càng to không?”
Mặt trời? Vô Đương thánh mẫu ngẩng đầu nhìn về phía đông, chỉ thấy mặt trời đỏ như lửa đang to lên một cách nhanh chóng, khí tức nóng rực phả tới.
Nàng đứng bật dậy, nhíu mày hô to: “Xin hỏi khách nhân phương nào tới Côn Luân Sơn vậy?”
Chương 29. Đánh cược
Đông đảo đệ tử của Thượng Thanh Phong bay hết lên trời, chăm chú nhìn phía Đông.
Mặt trời đỏ như lửa càng lúc càng đến gần, từ từ hóa thành một chiếc loan giá hoa lệ lao tới. Giao Long chín đầu kéo loan giá, cả loan giá cháy hừng hực, ngọn lửa đỏ rực, vàng ngọc tô điểm cực kỳ lộng lẫy. Xung quanh có tùy tùng và hai nhóm cường giả Yêu tộc làm hộ vệ.
Loan giá dừng lại trên khoảng trời phía Đông Côn Luân Sơn, rèm che được vén ra, một thiếu niên đang ngồi bên trong. Hắn mặc trường bào màu vàng thẫm, vóc dáng cao lớn, mặt mũi tuấn tú kiên nghị, trên trán có một thần văn hình mặt trời. Hắn khí độ siêu phàm như Thần Vương phán xét chúng sinh trên cửu thiên.
Thiếu niên đứng dậy, bước ra khỏi loan giá rồi chắp tay thi lễ: “Đông Hoàng Thái Nhất cầu kiến ba vị sư huynh.” Giọng nói rất lớn vang vọng khắp không trung Côn Luân Sơn.
“Là Đông Hoàng Thái Nhất!”
“Sao Yêu Hoàng lại tới đây?”
——
Chúng đệ tử lập tức xôn xao.
Trên vách núi, Bạch Cẩm lặng lẽ lùi về sau, thầm lẩm bẩm trong lòng: lẽ nào Yêu Hoàng đến tính sổ? Nhị sư bá từng bảo hắn sẽ tiếp nhận phần nhân quả này, không biết bây giờ còn tính không? Nhưng hình như Nhị sư bá đang bế quan, vẫn chưa xuất quan!
Cửa chính của Thái Thanh Cung, Ngọc Thanh Cung và Thượng Thanh Cung đồng loạt mở ra, ba thân ảnh bước ra ngoài.
Thông Thiên lên tiếng: “Đông Hoàng Thái Nhất, ngươi gióng trống khua chiêng đến Côn Luân Sơn như thế là vì chuyện gì?”
Đông Hoàng Thái Nhất đứng thẳng người, nở nụ cười nhã nhặn: “Mấy hôm trước có một thiếu niên cầm Thái Cực Đồ trong tay đã đả thương Tất Phương Yêu Thần, cướp mất loan giá Cửu Long Trầm Hương Liễn. Chẳng hay ba vị sư huynh có biết chuyện này không?”
Sắc mặt các đệ tử thuộc Thượng Thanh Phong trở nên kỳ lạ. Cửu Long Trầm Hương Liễn chẳng phải là lễ vật mà Đại sư huynh tặng Nhị sư bá sao?
Trên vách núi, Vô Đương thánh mẫu cất lời: “Người hắn nói là ngươi phải không?”
Bạch Cẩm gật đầu.
Vô Đương thánh mẫu an ủi: “Yên tâm đi! Nơi này là Côn Luân Sơn, có sư phụ và sư bá ở đây, không tới lượt hắn làm càn đâu!”
Bạch Cẩm nói: “Ta biết nhưng hình như ta lại gây rắc rối cho sư phụ và sư bá rồi.”
Trên đỉnh Ngọc Thanh Phong, Nguyên Thủy chắp một tay sau lưng, nhìn thẳng vào Đông Hoàng Thái Nhất, nghiêm nghị nói: “Ngươi đến hỏi tội đấy à?”
Đông Hoàng Thái Nhất đáp: “Không dám! Sư đệ chỉ muốn đòi lại Cửu Long Trầm Hương Liễn thôi.”
Nguyên Thủy chất vấn: “Theo ta được biết, Cửu Long Trầm Hương Liễn không phải đồ của Yêu Đình các ngươi thì phải? Đó là đồ Long tộc đưa cho sư điệt ta, liên quan gì đến Yêu Đình các ngươi? Vậy mà các ngươi lại đến đây đòi, thật là vô lý!”
Đông Hoàng Thái Nhất mỉm cười nói: “Cửu Long Trầm Hương Liễn chỉ là một chiếc tọa giá mà thôi, không có tác dụng gì hết. Ta dùng hai món Tiên Thiên Linh Bảo đổi với các ngươi được không? Mong sư huynh tạo điều kiện.”
Nguyên Thủy lắc đầu: “Bản tọa không thiếu Tiên Thiên Linh Bảo. Cửu Long Trầm Hương Liễn là tâm ý của sư điệt, ta không dùng nó để trao đổi đâu.”
Đông Hoàng Thái Nhất trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Nếu sư huynh thích Cửu Long Trầm Hương Liễn thì sư đệ sẽ không cướp đồ của sư huynh nhưng nói thật là Cửu Long Trầm Hương Liễn có tác dụng lớn đối với Yêu Đình chúng ta. Thế này nhé, tạm thời sư huynh cho sư đệ mượn Cửu Long Trầm Hương Liễn được không? Ta nhất định sẽ trả lại trong vòng một nghìn năm.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu: “Thái Nhất, ngươi về đi! Ta không cho ngươi mượn Cửu Long Trầm Hương Liễn đâu! Thanh Long trấn thủ Thiên Chi Đông Cực, nhận được công đức đủ để phù hộ Long tộc, ngươi đừng gây chuyện nữa.”
Đông Hoàng Thái Nhất nghiêm nghị nói: “Sư huynh không nể mặt thật ư?”
Nguyên Thủy gật đầu.
Đông Hoàng Thái Nhất híp mắt: “Ở Đông Hải có người cướp mất đồ mà ta muốn, còn đả thương Yêu Thần của Yêu Đình. Phần nhân quả này tính sao?”
Nguyên Thủy phất tay, một chiếc trường phiên tử sắc bay từ trong Ngọc Thanh Cung ra, rơi vào trong tay hắn. Hắn nói: “Ta tiếp nhận phần nhân quả này, đánh một trận trong hỗn độn là được.”
Đông Hoàng Thái Nhất cười sang sảng: “Không đến mức động binh đao như vậy đâu. Sư huynh, ta và huynh đánh cược nhé?”
“Cược gì?”
“Đệ tử của sư huynh đánh bại Yêu Thần trên Đông Hải, phong thái trác tuyệt khiến người ta ngưỡng mộ. Hôm nay ta và sư huynh đánh cược, chọn ra người cùng cảnh giới so đấu. Nếu môn hạ đệ tử của sư huynh có thể thắng thiên kiêu của Yêu Đình ta thì phần nhân quả này chấm dứt tại đây. Nếu thiên kiêu của Yêu đình thắng đệ tử của sư huynh thì sư huynh hãy cho sư đệ mượn Cửu Long Trầm Hương Liễn một nghìn năm, nhân quả này cũng kết thúc.”
Nguyên Thủy trầm ngâm, sau đó lên tiếng: “Xem ra sư đệ đã chuẩn bị kỹ trước khi đến đây!”
Trong Ngọc Thanh Cung, tim Bạch Hạc đồng tử đập thình thịch loạn nhịp, thầm hét to trong lòng: “Đừng đồng ý, sư phụ tuyệt đối đừng đồng ý, chúng ta không đánh lại đâu!”
Trên Thượng Thanh Phong, Thông Thiên cười ha hả: “Thú vị đấy! Ta nhận vụ cá cược này.”
Đông Hoàng Thái Nhất cũng cười ha ha: “Vẫn là Thông Thiên sư huynh hào sảng! Ý Nguyên Thủy sư huynh thế nào?”
Nguyên Thủy liếc nhìn Thông Thiên rồi trả lời: “Ta cũng đồng ý.”
“Ha ha… Hay lắm! Mời ba vị sư huynh phái đệ tử xuất chiến trước!” Đông Hoàng Thái Nhất bay lùi về phía sau, ngồi vào loan giá.
“Để ta!”
Chương 30. Đa Bảo ứng chiến
Đa Bảo đạo nhân bước từng bước ra ngoài, đứng lơ lửng trên cao. Hắn ngạo nghễ giới thiệu: “Ta là Đa Bảo, tu vi Thái Ất Kim Tiên. Xin chỉ giáo!”
Một thanh niên mặc áo bào trắng bay ra, đứng cách Đa Bảo ba nghìn mét, chắp tay thi lễ: “Ta là Bạch Vũ, tu vi Thái Ất Kim Tiên. Xin chỉ giáo!”
Trên sườn núi, Bạch Cẩm tò mò hỏi: “Sư tỷ, liệu Đại sư huynh có thắng không?”
Vô Đương thánh mẫu mỉm cười đáp: Yên tâm đi! Đại sư huynh tu Chí Tôn đạo, trong cùng cảnh giới không có ai địch lại.”
Bạch Cẩm thầm tặc lưỡi. Chí Tôn đạo, không có ai địch lại cơ à, sư huynh đỉnh ghê!
Thân ảnh Đa Bảo chợt di chuyển, kéo ra một huyễn ảnh dài trong không trung. Rầm! Một quyền đánh ra, quyền thế ập xuống như thiên hà, đất rung tuyết lở.
Bạch Vũ vội vàng chắp hai tay lại. Ầm! Quyền rơi vào hai tay, một vệt sóng lan rộng ra ngoài. Ngay sau đó, Bạch Vũ như đạn pháo bị đánh bay, hắn bèn kéo ra một thông đạo dài màu trắng giữa không trung. Hắn giậm chân liên tục, trông rất chật vật.
Đa Bảo đạo nhân nhíu mày chê: “Quá yếu!” Sau đó hắn sải bước đi về phía Bạch Vũ.
Đám người Trường Nhĩ Định Quang Tiên phía dưới rối rít hô lên đầy hưng phấn: “Vô địch! Sư huynh vô địch!”
“Sư huynh, đánh một quyền nữa đi!”
“Sư huynh, chém hắn đi!”
——
Lời khen ngợi vang lên không ngừng.
Thanh niên ổn định cơ thể, một chiếc hộp ngọc bỗng xuất hiện trong tay hắn. Hộp ngọc mở ra, bên trong phóng ra bảy cây phi đao. Phi đao dài ba tấc, lóe lên hàn quang sắc bén.
Bạch Vũ cười gằn, cất giọng nói: “Bảo bối, xin hãy trở mình!”
Một cây phi đao chợt nhảy lên, cán phi đao mở mắt, trong mắt bắn ra hai đạo bạch quang rọi về phía Đa Bảo.
Nhất thời Đa Bảo không tránh được, bạch quang phóng tới gần. Đột nhiên nguyên thần ngây ngốc, hắn đứng sững ra đó.
Phi đao dài ba tấc biến thành một đạo bạch quang phóng ra ngoài.
Đa Bảo chỉ cảm thấy nguyên thần đau đớn, bất giác di chuyển theo bản năng. Phập! Bạch quang sượt qua để lại một vệt máu trên cánh tay Đa Bảo, nỗi đau đớn giúp hắn thoát khỏi sự trói buộc của bạch quang.
Trên vách núi đằng xa, Bạch Cẩm bỗng trợn tròn mắt. Mẹ nó, Trảm Tiên Phi Đao?
Phi đao xoay một vòng trên không trung rồi đột ngột đổi hướng, đâm về phía Đa Bảo.
Hắn cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm. Lưỡi kiếm lướt qua, chấn động “keng” lên một tiếng, phi đao lập tức bị đánh bay.
Đa Bảo cười gằn: “Ám khí, trò vặt mà thôi!” Hắn cầm kiếm đứng giữa không trung, trường kiếm đâm ra từng điểm hàn tinh. Keng keng keng! Từng đốm lửa nở rộ, dù phi đao tấn công thế nào cũng không thể đột phá trường kiếm của Đa Bảo.
Keng! Đa Bảo ra một kiếm đánh bay phi đao. Hắn tung ra một chưởng, Thượng Thanh tiên quang ngưng kết thành một cự chưởng cỡ trăm mét đập về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ hoảng sợ, bất giác lùi về sau vài bước. Hắn vội vàng hét lên: “Bảo bối, tất cả hãy trở mình đi!”
Sáu cây phi đao còn lại đều bay ra khỏi bảo hạp. Trên sáu cây phi đao có mày có mắt, hóa thành sáu đạo bạch quan bắn về phía Đa Bảo.
Vèo! Sáu cây Trảm Tiên phi đao đâm thủng bàn tay khổng lồ thanh sắc kia gần như cùng lúc, để lại sáu cái lỗ lớn trong suốt trên bàn tay. Một khắc sau, bàn tay khổng lồ tiêu tán.
Bảy cây phi đao bay quanh Đa Bảo, nhanh như lưu quang. Đa Bảo cầm tiên kiếm bay ngang bay dọc. Keng keng keng! Tiếng va chạm liên tục vang lên trên trời cao, tựa như có mấy thân ảnh Đa Bảo lóe lên không ngừng, từng đốm lửa bắn tung tóe giữa không trung.
Bên dưới, tất cả các đệ tử của Thượng Thanh Phong đều căng thẳng quan sát. Nếu phòng thủ lâu thì thua là cái chắc.
Thông Thiên giáo chủ lạnh lùng nhìn Đông Hoàng Thái Nhất: “Sư đệ, ban thưởng pháp bảo hòng giành thắng lợi không khỏi quá hèn hạ nhỉ?”
Đông Hoàng Thái Nhất mỉm cười đáp: “Sư huynh, Bạch Vũ là đệ tử của Yêu Thánh Bạch Trạch, Trảm Tiên phi đao này là Bạch Trạch lấy tinh phách của bảy vị đại vu, dùng Ly Hỏa Tinh luyện chế thành. Đao thành cướp đoạt ánh sáng của nhật nguyệt, đảo lộn lực ngũ hành. Ta tặng nó cho Bạch Vũ để phòng thân, cho nên bảy cây Trảm Tiên Phi Đao này vốn là vật sở hữu của Bạch Vũ.”
Thông Thiên cười khẩy: “Sư đệ, mấy lời bịa đặt thế này mà ngươi cũng nói ra được ư?”
Đông Hoàng Thái Nhất mỉm cười không đáp. Hắn tự nhủ cho dù Tam Thanh biết đây là lời bịa đặt thì bọn hắn cũng không nhúng tay vào trận đấu, đây là sự kiêu ngạo của Tam Thanh.
Tách, tách! Hai vệt máu bắn tung tóe trên bầu trời, trên người Đa Bảo lại có thêm hai vết thương. Hắn thầm lo lắng, mình cũng có tiên khí, thậm chí có mấy món Tiên Thiên Linh Bảo nhưng tốc độ của Trảm Tiên Phi Đao này quá nhanh, hắn phải tập trung toàn bộ tinh thần để đối phó với chúng mà vẫn không bắt được, không thể phân tâm điều khiển pháp bảo. Vả lại pháp bảo của mình không theo kịp tốc độ của Trảm Tiên Phi Đao.
Trên sườn núi, Vô Đương thánh mẫu thầm sốt ruột, trán rịn mồ hôi. Nàng lo lắng nhìn Đa Bảo đạo nhân bị phi đao bao vây trên đấu trường.
Bạch Cẩm chợt hỏi: “Đại sư huynh không có pháp bảo phòng ngự bảo mệnh sao?”
Vô Đương thánh mẫu trả lời: “Đại sư huynh nghe theo lời dạy của sư phụ, vẫn luôn cho rằng cách tốt nhất để phòng thủ là tấn công.”
Bạch Cẩm câm nín luôn, hai vị đại lão thật khí phách! Nhưng bây giờ Đa Bảo sắp toi mạng đúng không? Hắn lập tức lên tiếng: “Sư tỷ, ta có một món pháp bảo có thể chế ngự phi đao này.”
Vô Đương thánh mẫu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nghiêng đầu hỏi: “Thật ư?”
Bạch Cẩm gật đầu, sau đó bất đắc dĩ nói: “Nhưng bây giờ đột nhiên ta xen vào thì không được hay lắm nhỉ?”