1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Hồng Hoang Quan Hệ Hộ
  4. Tập 2: Thanh Vân Kiếm (c11-c20)

[Dịch] Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Tập 2: Thanh Vân Kiếm (c11-c20)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11. Thanh Vân Kiếm

Lão Long Vương đắc ý cười ha hả nói: “Truyền tin tức này ra ngoài đi, sau đó hắn sẽ ứng đối với Yêu tộc, Long tộc chúng ta có thể dứt ra rồi.”

Ngao Quảng sốt ruột nói: “Nhỡ đâu Cửu Long Liễn thực sự rơi vào tay Yêu tộc thì sao?”

Lão Long Vương vỗ vai Ngao Quảng nói: “Thứ đã bị trộm đi thì sao Long tộc chúng ta phải nhận chứ? Cũng không phải lấy từ trong tay Long tộc chúng ta. Đến lúc đó chắc chắn Cửu Long Liễn kia là giả là được, hơn nữa tiểu hữu này cũng không đơn giản, Yêu tộc không dễ đắc thủ như vậy.”

Là… là giả sao? Khóe miệng Ngao Quảng run rẩy nói: “Lão nhân, người vô sỉ như vậy phụ mẫu người có biết không?”

“Gia gia nãi nãi của ngươi đã vẫn lạc trong lượng kiếp từ sớm rồi.”

Lão Long Vương đắc ý nói: “Hơn nữa như vậy cũng không gọi là vô sỉ, đây gọi là thông minh. Tiểu tử, muốn làm Long Vương thì ngươi còn kém xa lắm! Học hỏi đi.”

Bạch Cẩm cưỡi Quỳ Ngưu đi dưới đáy biển, thúc giục nói: “Đi mau! Đi mau!”

Quỳ Ngưu vui mừng nói: “Sư huynh, ngươi vậy mà lại đoạt được Cửu Long Liễn tới tay, thật lợi hại!”

Bạch Cẩm cười lạnh nói: “Lão Đông Hải Long Vương cáo già kia đang tính dẫn họa lên người ta, hắn chủ động cho ta Cửu Long Liễn chắc hẳn không có ý tốt.”

Quỳ Ngưu nói: “Ta cảm thấy hắn rất tốt mà!”

“Ngươi có tin là bây giờ hắn đã truyền tin tức Cửu Long Liễn ở trong tay ta cho Yêu tộc biết không?”

“Không thể nào! Ta cảm thấy hắn không phải loại người này, không phải các ngươi là thân nhân hay sao?”

“Trước kia Ngao Quảng nói rất đúng, lão Long Vương là quỷ keo kiệt.”

Ầm!

Một thanh Hỏa Diễm Thần Kiếm giống như thiên phạt bổ xuống, trong chốc lát giữa Đông Hải nhấc lên một cơn sóng gió động trời. Xèo xèo! Hơi nước bốc lên biến thành một biển sương mù dày đặc bao phủ trên mặt biển.

Bạch Cẩm cưỡi Quỳ Ngưu bị đánh bay ở dưới đáy biển lao ra mặt biển như đạn pháo rồi ổn định thân hình ở giữa không trung.

Trên bầu trời yêu vân quay cuồng, Tất Phương Yêu Thần mặc khôi giáp đứng thẳng trước mấy ngàn cường giả của Yêu tộc.

Tất Phương duỗi tay ra, một thanh Hỏa Diễm Thần Kiếm lao ra từ đáy biển xa rách lớp hơi nước đang bao phủ lấy mặt biển rồi rơi vào trong tay Tất Phương.

Tất Phương Yêu Thần thấy Bạch Cẩm cưỡi Quỳ Ngưu thì trong mắt ánh lên vẻ vui sướng. Vậy mà lại là hồng hoang dị thú Quỳ Ngưu, đem về bồi dưỡng thì không bao lâu sau sẽ có thêm một pho tượng Yêu Thần. Về phần Bạch Cẩm thì hắn hoàn toàn không để trong mắt, chỉ là một con Bạch Hạc Yêu cấp Kim Tiên mà thôi, tư chất bình thường thành tựu hữu hạn.

Tất Phương Yêu Thần lạnh lùng quát: “Tiểu tặc phương nào? Thứ mà Yêu Đình muốn cũng dám giành sao?”

Bạch Cẩm nhỏ giọng nói: “Ngươi thấy ta nói đúng chứ?” Quỳ Ngưu liên tục gật đầu, sư huynh thật thông minh.

Tất Phương Yêu Thần lại quát: “Ta hỏi ngươi đó, không nghe thấy sao?”

Bạch Cẩm ngẩng đầu cười ngây ngô nói: “Chúng ta là tu sĩ ẩn cư ở Đông Hải, dự định đến hồng hoang đại lục thăm người thân.”

“Nói hươu nói vượn, giao Cửu Long Liễn ra đây, thần phục Yêu Đình thì ta sẽ miễn tội chết cho ngươi.” Tất Phương răn dạy.

Bạch Cẩm tỏ vẻ vô tội: “Ta thực sự không biết Cửu Long Liễn là gì, chúng ta chỉ là hai tiểu tu sĩ bình thường.”

Quỳ Ngưu cũng gật đầu liên tục, đánh không lại nên chỉ có thể cúi đầu.

“Đông Hải Long Vương đã nói hết rồi, ngươi còn dám nói dối?”

Tất Phương cười lạnh nói: “Khúc Dương, bắt bọn hắn tới đây.”

“Vâng!” Một Lang yêu mặc khôi giáp quát to: “Lên cho ta!” Hơn mười Yêu tộc đi theo Lang yêu hưng phấn gào thét đánh về phía Bạch Cẩm.

Tất Phương thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng mơ hồ dâng lên chút chờ mong, chờ mong biểu hiện của Quỳ Ngưu.

Quỳ Ngưu có chút kích động nói: “Sư huynh, bây giờ phải làm sao đây?”

Vẻ tươi cười trên mặt Bạch Cẩm đã biến mất, bất đắc dĩ nói: “Ta thực sự không muốn đánh nhau mà!”

Trong tay lóe lên hàn quang, một thanh Tiên Kiếm xuất hiện, trên chuôi kiếm có hai phù tự, Thanh Vân.

Bạch Cẩm cầm Thanh Vân Kiếm, hắn bình thản nhìn chăm chú vào hơn mười Yêu tộc đang bay tới, nhớ lại một đạo quỹ tích kiếm đạo trong đầu, trường kiếm trong tay xẹt qua không trung, một kiếm khai thiên.

Một đạo quang mang chói lóa đảo quan. Phốc! Máu tươi bắn ra, hơn mười yêu ma bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt, ngoại trừ Lang yêu Khúc Dương thì không còn ai sống sót, huyết nhục bắn khắp nơi.

Tất cả bầy yêu đang cưỡi mây đều hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau. Phải biết rằng Khúc Dương chính là Đại Yêu cảnh giới Kim Tiên hậu kỳ, vậy mà một chiêu cũng không đỡ được.

Thân thể Bạch Cẩm khẽ lay động một chút, pháp lực toàn thân cạn kiệt trong nháy mắt, cả người nhẹ bẫng ngồi trên người Quỳ Ngưu.

Sắc mặt Quỳ Ngưu cũng rung động, trong lòng rống to: “Sư huynh thật trâu bò!”

Bạch Cẩm nắm chặt Tiên Kiếm trong tay, trong lòng hơi tiếc nuối. Một chiêu này lại chỉ có thể dùng một lần, nếu có thể dùng liên tục thì ngay cả Thái Ất Kim Liên cũng không phải hắn không đấu lại.

Đồng tử Tất Phương co rụt, trong mắt ánh lên sự kinh hãi. Chiêu kiếm pháp này lại khiến hắn cảm nhận được một tia nguy cơ.

Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Tất Phương Yêu Thần, vuốt tóc rối một chút rồi nói: “Thôi, nếu Đông Hải Long Vương đã nói thì bần đạo cũng không cần giấu diếm gì nữa. Cửu Long Liễn thực sự nằm trong tay bần đạo, nhưng bần đạo cũng không thể đưa cho ngươi. Bần đạo muốn đưa Cửu Long Liễn này cho sư bá, mong Yêu Thần hiểu cho. À đúng rồi, bần đạo đến từ Côn Luân Sơn.”

Chương 12. Luận bảo

Trong mắt Tất Phương Yêu Thần hiện lên một tia kinh sợ, người tu hành trên Côn Luân Sơn? Sau đó trong mắt ngập tràn vẻ tham lam, Cửu Long Liễn, Kiếm Tiên thuộc Tiên Thiên Linh Bảo, còn có chiêu kiếm pháp kia, chỉ cần giải quyết sạch sẽ một chút thì những thứ này đều là của hắn, tu hành thì sao chứ? Có thể vì một đệ tử mà đuổi cùng giết tận sao?

Tất Phương trầm giọng nói: “Nếu đã là đệ tử tu hành thì ta sẽ cho ngươi chút mặt mũi.”

Bạch Cẩm cười thi lễ nói: “Đa tạ Yêu Thần.”

Bạch Cẩm cúi đầu xoay người đi, trong mắt Tất Phương hiện lên một đạo hàn quang, đột nhiên đánh một trảo về phía Bạch Cẩm. Thần hỏa ngập trời phát ra từ Tất Phương hội tụ thành một Hỏa Điểu Trảo chộp tới Bạch Cẩm. Điểu trảo còn chưa chộp tới thì cũng đã tập trung vào một phương thiên địa, không thể trốn thoát.

Ở trên đầu Bạch Cẩm thuận thế chuyển một cái, một Thái Cực Đồ hiện lên không trung, Hỏa Điêu Trảo bị Thái Cực Đồ ngăn lại. Trong nháy mắt nó liền biến thành một ngọn lửa mãnh liệt dung nhập vào Dương Nhãn của Thái Cực Đồ.

Bạch Cẩm ngẩng đầu nói: “Đánh lén thực mất thân phận Yêu Thần của ngươi. Ta cũng không thể phi lễ, ngươi cũng tiếp một chiêu của bần đạo đi.”

Thủ thế nghịch chuyển, Âm Nhãn bên trong Thái Cực Đồ phóng ra một thanh Hỏa Thần Kiếm bay về phía Tất Phương, tốc độ nhanh như tia chớp.

Ầm! Biển lửa ngập trời nổ tung trên không trung.

“Chiếp!” Một con Tất Phương Thần Điểu lao ra từ trong biển lửa, cả người đẫm máu hoảng loạn chạy trối chết.

Bạch Cẩm buông tay xuống, Thái Cực Đồ cũng mờ dần rồi biến mất.

Quỳ Ngưu kích động nói: “Sư huynh, đây là đạo pháp gì vậy? Thật lợi hại, có thể dạy cho ta không?”

Bạch Cẩm nói: “Đây gọi là Càn Khôn Đại Na Di, sau này ngươi có thể thỉnh giáo sư phụ, ta dạy không nổi.”

Quỳ Ngưu gật đầu liên tục, lặng lẽ khắc ghi cái tên này trong lòng, Càn Khôn Đại Na Di.

Trong lòng Bạch Cẩm thở phào nhẹ nhõm, may mắn đã chuẩn bị Thái Cực Đồ của Đại sư bá. Hồng hoang quả nhiên lòng người hiểm ác, một đám đại tiền bối Đại La Kim Tiên đối phó với một Kim Tiên nhỏ bé lại dùng toàn lực. Quả nhiên là dạng tiểu bạch thỏ thuần khiết núp dưới cánh chim của đại lão cười xem diễn biến.

Bạch Cẩm vỗ vỗ Quỳ Ngưu, nói: “Đi thôi! Chúng ta quay về Côn Luân Sơn.”

Quỳ Ngưu xuyên qua sương mù bay về phía hồng hoang đại lục.

Bên trong mặt biển mãnh liệt có hai thân ảnh lặng lẽ ngoi lên, đó chính là Đông Hải lão Long Vương và Ngao Quảng.

Đông Hải lão Long Vương cảm thán: “Ngươi xem ta nói có đúng không? Hắn không phải dạng người dễ đối phó, ta đoán hắn có lai lịch rất kinh khủng!”

Ngao Quảng phụ họa: “Đúng! Đúng!” Hai mắt hắn tỏa sáng bay về phía trước. Rất nhiều Yêu tộc đã chết, còn có mấy đại yêu cấp Kim Tiên. Đây đều là tài nguyên nha! Phải nhặt về.

Bên cạnh thác nước sau Côn Luân Sơn, không khí vô cùng ngưng trọng, đám người Dược Sư đang nghị luận, hình thức ban đầu của Phật Môn đã hiện ra, hoàn toàn khác với lý luận đại đạo. Đệ tử của Thượng Thanh Phong cũng chưa từng nghe nói nên càng không thể cãi lại, sắc mặt từng người trở nên xanh mét.

Đa Bảo ngồi xếp bằng trên một tảng đá nghe đám người Dược Sư nói về phía Tây. Từng luồng suy nghĩ liên tiếp hiện lên trong đầu, so sánh với đạo của bản thân thì thậm chí còn dâng lên cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Đột nhiên Vô Đương thánh mẫu cười nói: “Cao kiến của đạo hữu phía Tây chúng ta xin thụ giáo nhưng hăng quá hóa dở, tạm thời kết thúc luận đạo để tự ngẫm một chút, được chứ?”

Địa Tạng cười nói: “Sư tỷ nói có lý.”

Đột nhiên cảm ngộ bị đánh gãy, Đa Bảo đạo nhân khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn Vô Đương thánh mẫu mang theo một tia bất mãn.

Vô Đương thánh mẫu cười nói: “Đạo là căn bản nhưng vệ đạo cũng cần sát phạt, nhân dịp nhàn hạ không có việc gì làm thì chúng ta luận bảo một chút được không?”

Đám người Dược Sư và Địa Tạng liếc nhau, trong mắt mang theo ý cười, trước khi đến bọn hắn đã đoán được.

Địa Tạng gật đầu vừa cười vừa nói: “Được! Nghe theo sư tỷ.”

Đột nhiên Thạch Kỷ đứng lên, âm trầm nhìn Địa Tạng nói: “Ta trước!”

Hắn vung tay lên, trước mặt hiện ra một tấm khăn trắng, giới thiệu nói: “Bát Quái Vân Quang Mạt, bên trên có bảo vật Khảm Ly Chấn Đoài, phong phú toàn diện mà trân quý. Nó có thể triệu hoán thần linh khắp bát phương tới bảo hộ, đứng thứ ba trong Tiên Thiên Linh Bảo.”

Địa Tạng chậm rãi đứng dậy lấy ra một hạt minh châu, cười nói: “Ta có một viên minh châu có thể chiếu rọi nội tâm nhưng nó chỉ là phàm phẩm, không vào được Tiên Thiên, ván này sư muội thắng.”

Thạch Kỷ thu hồi Bát Quái Vân Quang Mạt, ngạo nghễ ngồi xuống.

Thiếu niên tai to đứng lên nhìn Dược Sư rồi cười lạnh nói: “Bần đạo Trường Nhĩ Định Quang Tiên, xin chỉ giáo.”

Dược Sư đứng lên thi lễ nói: “Bái kiến Trường Nhĩ Định Quang Tiên sư đệ.”

Trường Nhĩ Định Quang Tiên vung tay lên, trước mặt hiện ra một thanh Tiên Kiếm, nói: “Phân Quang Định Ảnh Kiếm, hạ phẩm Tiên Thiên Linh Bảo.”

Dược Sư lấy ra một cái dược cổ, cười nói: “Lưu Ly Dược Cổ, Hậu Thiên phàm vật, sư đệ thắng rồi.”

Trường Nhĩ Định Quang Tiên thu hồi Phân Quang Định Ảnh Kiếm rồi ngồi xuống.

Liên tiếp có hai vị đệ tử xuất ra bảo vật, Nhật Quang và Nguyệt Quang lần lượt lấy ra một cái bình bát và một chuỗi minh châu. Không cần nói cũng biết, cả Nhật Quang và Nguyệt Quang đều bại trận.

Chương 13. Bạch Cẩm trở về

Tất cả đệ tử của Thượng Thanh Phong đều lộ ra nụ cười, thần sắc buông lỏng tiếp tục xem mấy vị sư huynh đệ phía Tây.

Kim Linh thánh mẫu nhỏ giọng nghi hoặc: “Sư tỷ, phía Tây nghèo như vậy sao? Một kiện Tiên Thiên Linh Bảo cũng không có?”

Vô Đương thánh mẫu bình thản đáp: “Bọn hắn cố ý.”

Kim Linh thánh mẫu kinh ngạc nói: “Cố ý? Vì sao chứ?”

Vô Đương thánh mẫu lắc đầu nói: “Không biết! Nhưng chắc chắn là có chuẩn bị mà đến.”

“Ta đi thăm dò bọn hắn một chút.” Kim Linh thánh mẫu đứng lên nhìn Đại Thế Chí: “Sư huynh, mời!”

Đại Thế Chí đứng lên, ôn hòa cười nói: “Phía Tây chúng ta khó khăn khiến sư muội chê cười rồi.”

Kim Linh thánh mẫu híp mắt nói: “Khó khăn hay không thì ta không biết, ta chưa từng đi qua nhưng tâm tư của các sư huynh lại rất phồn hoa, nghĩ nhiều quá cũng không có lợi cho tu hành đâu.”

Đại Thế Chí gật đầu nói: “Sư muội nói đúng!”

Hắn cười nói: “Con người vẫn nên đơn thuần một chút thì tốt hơn, đơn thuần mới có thể bình tĩnh, bình tĩnh mới có thể đạt tới cực lạc.”

Trong tay Kim Linh thánh mẫu xuất hiện một thanh phù trần, nàng nói: “Chuôi này là Thanh Tâm Phù Trần, ta luyện chế nó từ mười một sợi Thanh Phong. Một sợi Thanh Phong có thể quét hết bụi bặm trên thế gian, miễn cưỡng coi như Hậu Thiên Linh Bảo.”

Đại Thế Chí lấy ra một cây mộc trượng cười nói: “Chỉ là một cây mộc trượng bình thường, không có công dụng đặc biệt gì, vẫn là sư muội thắng rồi.”

“Vậy thế này thì sao?” Kim Linh thánh mẫu trong tay Phù Trần bộp một phát vỡ nát, hóa thành bột mịn bay trong gió.

Đại Thế Chí sững sờ, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ thì ta nhỉnh hơn một chút.”

Kim Linh thánh mẫu cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi cũng phá hủy mộc trượng.”

Đại Thế Chí yêu quý sờ mộc trượng, nói: “Cây mộc trượng này là ân sư đích thân chiết từ cây bồ đề đưa cho ta làm vật hỏi thăm, không thể khiến nó bị hư tổn gì.”

Đa Bảo đạo nhân liếc nhìn đám người Địa Tạng, trong đầu dâng lên một ý niệm, muốn phản kích lại.

Vô Đương thánh mẫu cũng khẽ nhíu mày, trong lòng có cảm giác không ổn.

Địa Tạng cầm minh châu đứng lên, cười hỏi: “Thạch Kỷ sư muội, xin hỏi Bát Quái Vân Quang Mạt của sư muội từ đâu mà có?”

Thạch Kỷ đứng lên nói: “Tất nhiên là sư phụ ban cho ta.”

Địa Tạng tiếp tục cười hỏi: “Sư bá lại lấy nó từ đâu?”

“Đoạt ở Phân Bảo Nhai.”

Địa Tạng giơ viên minh châu trong tay lên nói: “Phía Tây của ta khó khăn nên không có Tiên Thiên Linh Bảo. Viên minh châu này là sư phụ tìm thấy ở sâu trong Tây Hải rồi tự tay luyện chế ra. Tuy chất liệu phổ thông không trân quý như Tiên Linh Bảo nhưng đối với bần đạo mà nói, vạn kiện Tiên Thiên Linh Bảo cũng khó mà so sánh với tình nghĩa ân sư.”

Dược Sư chậm rãi đứng dậy, nâng dược cổ trong tay cười nói: “Sư phụ vì luyện chế dược cổ này mà đã hao phí vô số tâm huyết, dùng ba mươi ba ngày lấy bản nguyên tịnh thủy từ sâu trong U Thâm Hải Nhãn, cuối cùng dùng ba mươi ba năm mới luyện chế thành công. Tuy không vào được Tiên Thiên nhưng lại có tình cảm sâu nặng của sư phụ, đệ tử không dám cô phụ.

Trường Nhĩ Định Quang Tiên ngồi xếp bằng trên mặt đất trầm mặc không nói, đột nhiên Phân Quang Định Ảnh Kiếm không được yêu thích nữa.

Nhật Quang ôm lấy một cái bình bát, nghiêm mặt nói: “Bình bát này có một cái tên rất một mạc là Kim Bát, sự phụ tự mình luyện chế ra, tự tay khắc xuống đại đạo kinh văn bên trong Kim Bát.”

Nhật Quang đứng dậy, cầm lấy chuỗi tràng hạt trong tay nói: “Mỗi một hạt trên chuỗi tràng hạt này đều do chính tay sư phụ tạo nên, mỗi một hạt đều được sư phụ hao tâm tổn trí khắc lên một môn thần công để ta hộ thân.”

Đại Thế Chí nhìn đông đảo đệ tử của Thượng Thanh Phong nói: “Tuy bảo vật của chúng ta không trân quý như của sư đệ sư muội nhưng tất cả đều được sư phụ chúng ta đích thân chế tác ra. Bên trong ẩn chứa tình cảm sâu nặng không thể nào cân nhắc được giá trị.”

Đám người Địa Tạng nhìn xung quanh, tất cả đệ tử của Thượng Thanh Phong đều mang vẻ mặt ngưng trọng, Tiên Thiên Linh Bảo ắt trân quý nhưng nhìn về mặt tình nghĩa thì lại kém xa.

Tất cả đệ tử của Thượng Thanh Phong đều vô thức nhìn về phía Đa Bảo đạo nhân. Nếu như nói xem ai có khả năng được sư phụ đích thân chế tác bảo vật thì đó nhất định là Đại sư huynh.

Thần sắc Đa Bảo tự nhiên, nói: “Một cái là bảo vật trân quý, một cái là tình nghĩa sâu nặng. Quả thực khó mà cân nhắc, vậy thì cho qua đi!”

Đại Thế Chí xoay người thi lễ, cười nói: “Sư huynh nói rất đúng.”

Đột nhiên Kim Linh thánh mẫu ngồi xuống, tức giận nói thầm: “Đám đệ tử phía Tây thật đáng ghét!”

Những đệ tử còn lại của Thượng Thanh Phong đều mang vẻ mặt khó coi. Mặc dù xem như là đánh ngang tay nhưng tất cả mọi người đều biết bản thân vẫn bị vượt mặt. Đầu tiên là luận đạo, sau đó đến luận bảo, tất cả đều bị ngoại nhân đến từ phía Tây trấn áp. Trong lòng rất nhiều đệ tử của Thượng Thanh Phong đều đè nén một cỗ lửa giận.

Dưới đại thụ um tùm, Thông Thiên cười lạnh nói: “Hai vị đệ tử được sư đệ dạy thật sự là có tài ăn nói!”

Sắc mặt Chuẩn Đề đỏ lên, vừa cười vừa nói: “Sư huynh quá khen, bọn hắn còn nhỏ, trong lời nói chỗ đắc tội, ba vị sư huynh hãy thông cảm nhiều hơn.”

Nguyên Thủy cũng híp mắt, lên tiếng châm chọc khiêu khích: “Nhỏ? Ta thấy lá gan rất lớn mà!”

Thái Thượng ung dung mở miệng: “Thôi được rồi, chuyện giữa tiểu bối thì để chính bọn hắn tự xử lý, chúng ta chiến đấu và quan sát là được rồi.”

Đột nhiên Thông Thiên quay đầu nhìn ra bên ngoài.

A, hắn đã trở về.

Chương 14. Gặp gỡ đệ tử đến từ phía Tây

Nguyên Thủy và Thái Thượng cũng quay đầu nhìn về phía Đông, ánh mắt lóe lên ý cười, khoảng thời gian này tiểu gia hỏa kia không có đến thỉnh an, thật sự là có chút không quen lắm!

Nữ Oa cũng nhìn sang phía Đông một chút, ánh mắt nhìn xuyên qua không gian trùng điệp, nhìn thấy một thanh niên chất phác nắm một đầu Quỳ Ngưu đằng vân giá vũ mà đến, nàng có chút thất thần nhìn thoáng qua Tam Thanh một lát. Có thể được Tam Thanh chú ý, thoạt nhìn tên đệ tử này có vẻ như là bình thường không có gì lạ nhưng hẳn là không đơn giản như vậy. Khóe miệng bọn hắn lộ ra nụ cười, hắn đến thì lại mang tới chuyện gì lý thú đây nhỉ!

Thông Thiên mở miệng nói: “Bạch Cẩm, đi U Tuyền thác.”

Bạch Cẩm bên trên đám mây sững sờ, U Tuyền thác? Đó không phải là địa bàn của Đại sư huynh sao? Đến đó làm cái gì? Hắn chắp tay thi lễ đáp: “Vâng!”

Bạch Cẩm đứng lên vỗ vỗ Quỳ Ngưu nói: “Trước tiên ngươi hãy chịu thiệt một chút.”

Quỳ Ngưu gật đầu, nhất thời thân ảnh co lại hóa thành một đạo quang mang màu trắng xám tiến vào ống tay áo của Bạch Cẩm.

Chuẩn Đề liếc mắt nhìn Thông Thiên một chút, sau đó nhìn về phía Bạch Cẩm với vẻ vô cùng hứng thú. Tiểu gia hỏa này có thể được Tam Thanh coi trọng, hẳn là có chỗ hơn người, nhưng đối với đệ tử của chính mình hắn cũng có lòng tin tuyệt đối, vì lần luận đạo này bọn hắn đã chuẩn bị cả trăm năm!

Trong thác nước, trên mặt của những đệ tử phía Tây ở U Tuyền thác tràn đầy ý cười, sắc mặt của toàn bộ đệ tử Thượng Thanh Phong đều khó coi, không khí trầm mặc ngưng trọng bao phủ phiến thiên địa này.

“Ha ha, sư huynh sư tỷ, từ biệt nhiều ngày, sao lại trở nên náo nhiệt như vậy?” Trong lúc cười vang, Bạch Cẩm chân đạp mây trắng chậm rãi hạ xuống.

Đột nhiên Vô Đương thánh mẫu đứng lên, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, hoá ra là sư đệ trở về.

Các đệ tử Thượng Thanh Phong còn lại cùng với mấy người Đại Thế Chí Địa Tạng cũng đều nhìn về phía Bạch Cẩm đang chậm rãi bay xuống.

Trong đám đệ tử Thượng Thanh Phong cũng có một vài đệ tử sinh lòng hiếu kỳ, vị này là đệ tử thứ ba của sư đệ sư phụ trong truyền thuyết sao? Nhìn bình thường không có gì lạ cả!

Còn có một số đệ tử khác thì trong lòng giữ thái độ thờ ơ, tỉ như Trường Nhĩ Định Quang Tiên, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Cẩm mang theo sự khinh thường, mới nhập môn có mấy ngày mà thôi, chỉ là Thương Thiên Bạch Hạc thì có thể có thành tựu gì được chứ?

Vô Đương thánh mẫu vừa cười vừa nói: “Sư đệ, trên đường đi có thuận lợi không?”

Bạch Cẩm gật đầu, vừa cười vừa nói: “Còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của ta.” Hắn ngắm nhìn bốn phía rồi nghi hoặc nói: “Những người này là?”

Vô Đương thánh mẫu trả lời: “Ta giới thiệu cho sư đệ một chút.” Nàng giới thiệu Kim Linh thánh mẫu ở bên cạnh: “Vị này là đệ tử thân truyền mà sư phụ mới vừa thu nhận, tên là Kim Linh.”

Trong lòng Bạch Cẩm hơi động, Kim Linh thánh mẫu? Hắn lập tức chắp tay thi lễ thi lễ nói: “Bái kiến Kim Linh sư muội.”

Kim Linh đáp lễ: “Bái kiến sư huynh.”

Đột nhiên Đa Bảo đạo nhân mở miệng: “Bạch Cẩm, Kim Linh sư muội là đệ tử thân truyền, ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn, cho dù là xét về thứ tự thời gian nhập môn thì ngươi đều phải gọi một tiếng sư tỷ.”

Thân thể Bạch Cẩm khựng lại, hắn quay đầu liếc nhìn Đa Bảo một chút, vừa cười vừa nói: “Chuyện này ngược lại là ta không đúng.” Hắn lại thi lễ một lần nữa: “Bái kiến sư tỷ.”

Trong lúc nhất thời Kim Linh thánh mẫu có chút luống cuống, nàng cũng mơ hồ cảm giác được bầu không khí giữa Đa Bảo đạo nhân và Bạch Cẩm có chút lạ thường.

Vô Đương thánh mẫu lập tức lôi kéo Bạch Cẩm đi đến bên cạnh, đứng trước mặt một nữ nhân, nàng giới thiệu: “Vị này là Thạch Kỷ sư muội.”

“Bái kiến Thạch Kỷ sư muội.”

Thạch Kỷ vội vàng nhún người, nàng chắp tay thi lễ nói: “Bái kiến sư huynh.”

“Vị này là Cô Lương sư muội ”

“Vị này là Trường Nhĩ Định Quang Tiên sư đệ.”

“Vị này là Thanh Ngọc sư muội.”

——

Bạch Cẩm chào hỏi từng người, vào lúc chào hỏi Trường Nhĩ Định Quang Tiên thì hắn có thể cảm nhận được một sự khinh thị rõ ràng, hắn cũng nhìn Trường Nhĩ Định Quang Tiên thêm vài lần.

Sau cùng Vô Đương thánh mẫu dẫn mấy người đi đến U Tuyền thác, giới thiệu: “Mấy vị này là Đại Thế Chí, Địa Tạng, Dược Sư, Nhật Quang, Nguyệt Quang, là đệ tử của hai vị sư thúc đến từ phía Tây.”

Bạch Cẩm dò xét nhìn bọn hắn một lát, kiếp trước tên mấy người này đều như sét đánh bên tai! Đại Thế Chí Bồ Tát, Địa Tạng Vương Bồ Tát, Dược Sư Lưu Ly Phật, Nhật Quang Bồ Tát, Nguyệt Quang Bồ Tát.

Đại Thế Chí vừa cười vừa nói: “Sư huynh, có gì không ổn sao?”

Bạch Cẩm chắp tay thi lễ thi lễ, vừa cười vừa nói: “Bần đạo Bạch Cẩm bái kiến các vị đạo hữu!”

Mấy người Đại Thế Chí, Địa Tạng cũng chắp tay thi lễ thi lễ nói: “Bái kiến sư huynh!”

Sau khi thi lễ, mọi người ngồi xuống một lần nữa, bầu không khí vẫn ngưng trọng như trước đó.

Bạch Cẩm truyền âm hỏi: “Sư tỷ, xảy ra chuyện gì vậy? Không khí này nhìn không đúng lắm!”

Vô Đương thánh mẫu truyền âm trả lời: “Đám người từ phía Tây này đến để quậy phá.”

Tâm niệm vừa động, nàng liền truyền âm kể lại sự tình phát sinh trước đó cho Bạch Cẩm biết, tất cả mọi chuyện đều hiển hiện ở trong đầu Bạch Cẩm.

Trong lòng Bạch Cẩm hiểu rõ, hắn âm thầm liếc nhìn bọn người đại thế đến đây, quả nhiên đệ tử Phật môn ăn nói thật khéo léo! Nhìn cái cách bọn họ luận đạo mà xem, Phật môn đã xuất hiện hình thức ban đầu.

Chương 15. Tặng lễ vật

Bọn người Đại Thế Chí và Địa Tạng mỉm cười với Bạch Cẩm, trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác, không biết hắn sẽ ra chiêu như thế nào.

Đột nhiên Bạch Cẩm đứng dậy, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời cung kính nói: “Sư bá sư phụ còn có mấy vị sư thúc đều là đại năng tuyệt đỉnh hồng hoang, về sau nhất định sẽ trở thành Thánh. Thánh nhân luận đạo thịnh thế cỡ nào, có thể để đệ tử chúng ta vây xem một phen hay không?”

Đám đệ tử còn lại trong lòng cũng khẽ động, nếu như có thể nghe được đôi câu vài lời trong lúc đại năng luận đạo thì đều là vinh hạnh nhưng người dám mở miệng mời cũng chỉ có Bạch Cẩm mà thôi.

Ngay cả bọn người Đa Bảo và Đại Thế Chí cũng sinh lòng chờ mong.

Ở nơi xa trong núi, Tam Thanh vô thức nhìn về phía Chuẩn Đề, thân ở hậu trường quan sát còn có thể coi như không biết nhưng là nếu như đi tới, đệ tử của ai rơi vào hạ phong thì tất nhiên cũng sẽ mất hết mặt mũi.

Chuẩn Đề vừa cười vừa nói: “Sư huynh, đệ tử của huynh mời, huynh thấy nên quyết định thế nào?”

Thông Thiên nói: “Vậy thì đi thôi!”

Trong chốc lát thời không chuyển đổi, bên trên lục ấm ở cạnh thác nước đột nhiên xuất hiện một cây đại thụ. Dưới cây có một cái bàn, Tam Thanh chỉ dẫn Nữ Oa lại quanh bàn mà ngồi.

Tất cả mọi người lập tức đứng dậy, cung kính chắp tay thi lễ cất lời: “Bái kiến sư phụ sư bá sư thúc”

Thái Thượng bình thản mở miệng: “Không cần quan tâm tới chúng ta, các ngươi cứ tiếp tục.” Ánh mắt dừng lại một chút ở trên người Bạch Cẩm.

“Vâng!” Chư vị đệ tử đứng dậy, tiếp tục ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Bạch Cẩm vội vàng tiến lên, vừa cười vừa nói: “Luận đạo sao có thể không có trà ngon được chứ?”

Đi đến phía trước bàn, hắn chắp tay thi lễ nói: “Đại sư bá, lần này ra ngoài, ta mang về cho ngài một phần lễ vật trở về, xin mời Đại sư bá giám thưởng.”

Lễ vật? Trong lòng Thái Thượng khẽ động, nhìn rõ dự định của Bạch Cẩm, hắn gật đầu vừa cười vừa nói: “Lễ vật gì vậy?”

Bạch Cẩm chỉ tay sang bên cạnh, tức thì một cái cây to xuất hiện trên khoảng đất trống bên cạnh, bộ rễ cắm sâu xuống lòng đất như thể nó vốn mọc ở đó. Lá trà bay la đà vẫn còn đọng sương, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Đó là được Đại Hồng Bào mẫu thụ mà hắn lấy ở Vũ Di Sơn dạo trước.

Bạch Cẩm bay quanh cây trà một vòng, chồi non liên tục rơi từ trên cây xuống bay vờn theo hắn.

Bạch Cẩm nhẹ nhàng đáp xuống đất, quanh người tỏa ra nhiệt độ cao. Hắn từ từ giơ hai tay lên, sau đó giơ chân rồi nâng vai đánh Thái Cực Quyền. Chồi non lá trà luyện thành một chuỗi trông giống như một con thần long bay lượn quanh người. Hai tay chậm rãi điều khiển, thần long tạo thành từ lá trà giao thoa giữa hai tay và dần hình thành nên một tấm Thái Cực Đồ. Thái Cực Đồ màu xanh dần trở nên khô vàng dưới tác động của nhiệt độ.

Hai mắt Thái Thượng sáng ngời. Tạm thời hắn không biết lá cây này có gì huyền ảo nhưng bộ quyền pháp này rất hoàn hảo, âm dương hòa hợp, vô cùng phù hợp với đạo của bản thân. Xem ra tên tiểu tử này đã học hỏi được một vài thứ từ mình. Hắn không kìm được bèn vuốt râu, tỏ vẻ hài lòng. Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!

Một lát sau, Bạch Cẩm thở ra rồi thu thế. Hắn nâng một tay lên, một tấm Thái Cực Đồ màu nâu lơ lửng trên lòng bàn tay hắn, vẫn đang xoay tròn.

Trong bàn tay còn lại xuất hiện một chiếc bình ngọc, lá trà Thái Cực lập tức tràn vào trong bình ngọc như một dòng nước, toàn bộ đều chui hết vào bên trong.

Bạch Cẩm cầm bình ngọc đi tới cạnh bàn, tiếp đó hắn khom người, cung kính dâng bình ngọc lên: “Đại sư bá, đây là lễ vật đệ tử tặng người.”

Thông Thiên tò mò hỏi: “Trà này có tác dụng gì?”

“Là một loại đồ uống!”

Thông Thiên hậm hực bảo: “Là đồ uống mà ngươi còn không đi nấu.”

Bạch Cẩm cười gượng: “Pha trà cần nước ngon và lửa tốt nhưng đệ tử không có hai thứ này.”

Một cái bình xuất hiện trong tay Nguyên Thủy, hắn thẳng tay ném cho Bạch Cẩm: “Đây là Tam Quang Thần Thủy, ngươi lấy mà dùng.”

Nhị sư bá thật hào phóng! Bạch Cẩm vội vàng đón lấy cái bình rồi chắp tay thi lễ, giọng nói ngạc nhiên pha lẫn vui mừng: “Cảm ơn Nhị sư bá ban thưởng nước.”

Nguyên Thủy nhướng mày, ban thưởng nước? Ta bảo ban thưởng nước bao giờ? Ý ta là dùng xong phải trả lại nhưng nếu ngẫm kỹ câu nói của mình thì cũng có thể lý giải thành ban thưởng nước.

Làm gì có chuyện Nguyên Thủy ưa sĩ diện rút lại lời nói trước mặt mọi người, hắn đành kiêu ngạo “ừ” một tiếng nhưng thật ra trong lòng tiếc đứt ruột đứt gan. Ôi Tam Quang Thần Thủy của ta!

Thái Thượng vươn tay, một ngọn lửa xuất hiện giữa kẽ tay hắn: “Ta tặng ngọn Tam Muội Chân Hỏa này cho ngươi đó!”

Bạch Cẩm vội chắp tay thi lễ, hớn hở nói: “Cảm ơn đại sư bá.”

Thông Thiên gắt lên: “Còn không mau đi pha trà đi!”

“Vâng! Đệ tử đi ngay đây ạ!” Bạch Cẩm cất Tam Quang Thần Thủy và Tam Muội Chân Hỏa đi rồi chạy sang bên cạnh. Hỏa long bay lượn trên đỉnh núi, hơi giăng Vân Mộng.

Một lát sau, Bạch Cẩm bưng một chiếc khay đi tới. Trên khay có sáu chén ngọc và một ấm ngọc.

Bạch Cẩm đi tới cạnh bàn, hai tay bưng từng chiếc chén ngọc đặt trước mặt sáu vị Thánh Nhân tương lai. Tiếp theo, hắn nhấc ấm ngọc lên rồi rót nước vào trong bình ngọc. Lá trà màu nâu bên trong ấm ngọc gặp nước nóng lập tức nở ra, bốc khói nghi ngút.

Chương 16. Tặng Quỳ Ngưu

Trong chiếc chén nhỏ xíu tinh quang lấp lánh, lá trà xanh biếc chìm nổi trong tinh quang tựa như một cây đại thụ sừng sững giữa trời sao.

Bạch Cẩm giới thiệu: “Hồi còn ở nơi sơn dã ta từng nghe nói Vũ Di Sơn có một cây trà là trân phẩm trên thế gian, được thiên địa tạo hóa nuôi dưỡng. Vì vậy lần này xuống núi, đệ tử đi đến Vũ Di Sơn đầu tiên, trải qua trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng tới Vũ Di Sơn tìm được Đại Hồng Bào mang về tặng sư bá.”

Thái Thượng bưng chén trà lên nhấp một ngụm, hương thơm tinh khiết nở rộ trong khoang miệng, thông qua đầu lưỡi có thể cảm nhận được trời sao mênh mông, sông núi tươi đẹp, hương thơm lan xa càng tinh khiết, tâm thái bình lặng.

Hai mắt Thái Thượng chợt sáng ngời, hắn khen ngợi: “Trà ngon! Ngươi thật có lòng.”

Nguyên Thủy cũng không kìm được mà gật đầu: “Đúng là trà ngon.”

Tiếp Dẫn mở mắt ra, cất lời cảm thán: “Thiên địa sơn hà một chén trà, cuộc đời như một giấc mộng, trà đạo không hề thua kém rượu.”

Thái Thượng gật đầu, tiếp tục nhấp một ngụm.

Đệ tử được khen thưởng, Thông Thiên không giấu được ánh mắt đắc ý nhưng vẫn quở trách: “Cả ngày không tập trung tu luyện ngộ đạo mà cứ nghiên cứu mấy thứ hưởng thụ này, thế thì mai sau ngươi có thể đạt thành tựu gì được?”

Bạch Cẩm cuống quýt cúi đầu: “Sư phụ dạy phải! Sau này đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu luyện.”

Bên cạnh thác nước đằng xa, Đa Bảo đạo nhân nhìn Bạch Cẩm xun xoe trước mặt Tam Thanh, đáy mắt mơ hồ bộc lộ thái độ không ưa. Tư chất kém cỏi, không có đạo tâm, Bạch Cẩm chỉ là một kẻ tiểu nhân chỉ biết xun xoe nịnh nọt mà thôi.

Các đệ tử khác của Thượng Thanh Phong cũng nhìn Bạch Cẩm, địa vị của Bạch Cẩm trong lòng bọn hắn bỗng tăng cao. Xem ra vị sư huynh này không phải đệ tử ngoại môn bình thường!

Địa Tàng truyền âm: “Dược Sư, hắn đang làm gì thế?”

Dược Sư bình tĩnh truyền âm trả lời: “Cứ chờ đi!”

Bạch Cẩm nhìn Nguyên Thủy, môi nở nụ cười: “Nhị sư bá, lần này đệ tử đi lịch luyện đã tiện đường đến Đông Hải, giao hảo với Đông Hải Long tộc. Ta lấy được một bảo vật từ tay Long tộc, xin tặng Nhị sư bá.”

Ánh mắt Nguyên Thủy lộ rõ sự hài lòng, thầm nghĩ mình cũng có lễ vật, tức thì cảm xúc buồn bực vì bị lừa mất Tam Quang Thần Thủy cũng biến mất. Cho dù lễ vật ra sao, Bạch Cẩm có tấm lòng này cũng xem như đáng quý. Hắn lên tiếng hỏi, giọng điệu mơ hồ pha lẫn chút chờ mong: “Bảo vật gì?”

Bạch Cẩm điểm tay sang bên cạnh. Ầm! Cửu Long Trầm Hương Liễn xuất hiện, nằm bên cạnh cây trà. Hàng nghìn hàng vạn tia thụy khí sáng ngời, đường hoàng tráng lệ, đại khí uy nghiêm.

Ánh mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn đong đầy mừng rỡ, chiếc liễn giá này đánh thẳng vào tim hắn, hắn vô cùng hài lòng. Không hài lòng mà được à? Đây vốn là tọa giá bản mệnh của hắn, hay nói chính xác hơn là tọa giá hữu duyên.

Bạch Cẩm cung kính nói: “Sư bá, đây là Cửu Long Trầm Hương Liễn, vốn là tọa giá do ân giáp vạn tộc chế tạo cho Tổ Long. Tuy nhiên tọa giá này vừa được luyện chế thành thì Long Hán đại kiếp bùng nổ, Tổ Long cũng chết trận. Cho nên mặc dù trên danh nghĩa thì nó là tọa giá của Tổ Long nhưng thật ra chưa có ai ngồi. Lần đầu tiên đệ tử nhìn thấy Cửu Long Trầm Hương Liễn thì trong lòng bỗng trào dâng một ý nghĩ mãnh liệt: trong thiên địa chỉ có Nhị sư bá mới xứng với chiếc liễn giá này. Vì vậy con mới mạo hiểm cướp nó.”

Nguyên Thủy nhíu mày hỏi: “Mạo hiểm?”

Bạch Cẩm cung kính thưa: “Lúc đó Yêu tộc cũng đang ép Long tộc giao nộp chiếc liễn giá này nhưng Long Vương lại đưa Cửu Long Trầm Hương Liễn cho đệ tử. Sau đó đệ tử mang theo liễn giá rời đi, còn bị Yêu Thần đuổi giết. Nếu không có pháp bảo hộ thân mà hai vị sư bá ban thưởng thì e là đệ tử không thể trở về, cũng vì vậy mà ta và Yêu tộc kết thù với nhau.”

Sắc mặt Nguyên Thủy trở nên khó coi, hắn cười gằn: “Yêu tộc!” Hắn thẳng thừng nói: “Ta nhận lễ vật này cũng tiếp nhận mối thù này luôn.”

Bạch Cẩm cảm kích: “Cảm ơn Nhị sư bá.”

Nguyên Thủy nhìn Cửu Long Trầm Hương Liễn, càng xem càng hài lòng, hảo cảm dành cho Bạch Cẩm tăng vùn vụt. Sau này mình nhất định phải thu nhận một đệ tử Bạch Hạc! Tuy Bạch Hạc có tư chất kém nhưng rất hiếu thuận, cho dù không thể làm đệ tử thì cũng có thể làm đạo đồng.

Bạch Cẩm nhìn Thông Thiên, mỉm cười nói: “Sư phụ, ta cũng chuẩn bị một món lễ vật cho người.”

“Ồ, lễ vật gì?” Thông Thiên hỏi.

Thái Thượng và Nguyên Thủy cùng nhìn Bạch Cẩm. Hắn rất hài lòng với lễ vật Bạch Cẩm tặng, không biết hắn chuẩn bị lễ vật gì cho sư phụ hắn nhỉ?

Bạch Cẩm vung tay áo và ra lệnh: “Ra đi!”

Một chùm ánh sáng trắng bắn từ trong ống tay áo ra, rơi xuống mặt đất rồi hóa thành Quỳ Ngưu. Trên người hắn sáng chói lọi, từng đạo sấm sét sượt qua người hắn, cực kỳ oai phong bất phàm.

Mắt Thông Thiên sáng lấp lánh, một ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn: đây là tọa kỵ.

Bạch Cẩm lập tức lên tiếng: “Ta thấy sư phụ toàn đi lại bằng cách cưỡi mây đạp gió, quá ư vất vả, đệ tử không đành lòng. Đệ tử từng nghe nói Đông Hải có một loại hồng hoang dị thú là Quỳ Ngưu có thể cưỡi mây đạp gió cho nên ta cố ý tìm nó làm tọa kỵ cho sư phụ.”

Quỳ Ngưu quỳ một chân trên đất, cung kính hô: “Bái kiến lão gia!”

Chương 17. Cái đồ nịnh nọt đáng ghét!

Thông Thiên quan sát Quỳ Ngưu, ánh mắt lộ vẻ hài lòng. Hắn tươi cười bảo: “Xem như ngươi có chút hiếu tâm, vi sư nhận lễ vật này.”

Thái Thượng vừa vuốt râu vừa mỉm cười: “Quỳ Ngưu có sức nặng của trâu, cũng có sự dũng mãnh của sấm sét, có nhu có cương, rất thích hợp làm tọa kỵ của ngươi. Xem ra Bạch Cẩm thật sự hao tâm tổn trí.”

Nguyên Thủy cũng gật đầu: “Thân phận của hồng hoang dị thú khá trân quý, làm tọa kỵ cho ngươi cũng đủ rồi, còn tốt hơn ngươi tự chọn.”

Sắc mặt Bạch Cẩm là lạ, lẽ nào nhị sư bá chỉ mình?

Nữ Oa nương nương ở bên cạnh nở nụ cười: “Chúc mừng ba vị sư huynh, ta nhìn mà muốn nhận tên đệ tử đấy.”

Thông Thiên cười sang sảng, sau đó cất tiếng hỏi: “Sao tự dưng ngươi lại nghĩ đến chuyện tặng lễ vật cho chúng ta?”

Bạch Cẩm lập tức quỳ xuống, dập đầu lạy ba lần rồi xúc động nói: “Từ khi đệ tử bái sư tới giờ, sư phụ và hai vị sư bá rất yêu thương đến đệ tử. Sư phụ ban tặng pháp bảo, chỉ dẫn con đường đại đạo cho ta. Hai vị sư bá cũng chỉ dẫn đệ tử tu hành nhiều lần.n đức ấy chẳng khác nào phụ mẫu tái sinh. Đệ tử không phải loại đệ tử tồi chỉ biết vòi vĩnh, lại còn dương dương tự đắc. Đệ tử tốt phải biết báo đáp. Ơn truyền đạo của sư phụ nặng như Bất Chu Thần Sơn, nếu ta còn đòi sư phụ lên trời xuống biển tìm thiên tài địa bảo để luyện chế pháp bảo cho mình thì còn gọi gì là đệ tử? Lang sói cũng chỉ đến thế mà thôi! Vì thế đệ tử xuất sơn, trải qua trăm cay nghìn đắng đi tìm ba món lễ vật này cho sư phụ và sư bá. Tuy lễ vật không đáng giá nhưng chứa đựng lòng biết ơn chân thành của đệ tử, mong sư phụ và hai vị sư bá không chê.”

Nét mặt đám người Đại Thế Chí, Địa Tàng và Dược Sư ở đằng xa chợt cứng đờ, pháp bảo trong tay mà bình thường bọn hắn lấy làm kiêu ngạo bỗng thành củ khoai nóng bỏng tay. Một bên là pháp bảo do sư phụ luyện chế ban tặng, một bên là bảo vật tặng sư phụ và sư bá. Ván bài tình cảm này còn đánh kiểu gì? Ai thắng ai thua đã rõ ràng!

Thông Thiên giáo chủ bật cười ha hả: “Tốt, tốt lắm! Ngươi có lòng như vậy, vi sư rất vui!”

Hắn ngồi thẳng lưng, liếc nhìn Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề: “Hai vị sư đệ, đứa đệ tử này của ta thế nào?”

Chuẩn Đề hâm mộ: “Đệ tử thế này thật khiến người ta hâm mộ!”

Thông Thiên lại cười to, tiếng cười xen lẫn đắc ý.

Nguyên Thủy mỉm cười bảo: “Các ngươi đứng lên đi!”

“Cảm ơn sư bá!” Bạch Cẩm và Quỳ Ngưu đứng dậy.

Nguyên Thủy càng nhìn Bạch Cẩm càng cảm thấy hài lòng, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối. Tại sao đệ tử tốt thế này không phải của mình chứ? Đáng tiếc, thật đáng tiếc!

Dưới một gốc cây phía xa, Kim Linh thánh mẫu cảm động nói: “Sư huynh nói hay quá, sau này sư huynh sẽ là tấm gương của ta.”

Vô Đương thánh mẫu cũng mỉm cười, ta biết ngay là hắn làm được mà!

Các đệ tử Thượng Thanh Phong còn lại cũng phấn chấn tinh thần, nhìn đám người Đại Thế Chí và Địa Tàng với nụ cười châm chọc như có như không. Đệ tử tồi chỉ biết vòi vĩnh hả?

Đại Thế Chí bị bọn hắn nhìn đến mất tự nhiên, bèn vội vàng đứng dậy, cung kính chắp tay chào Bạch Cẩm: “Cảm ơn sư huynh đã chỉ dẫn, sư đệ thụ giáo.”

Địa Tàng, Dược Sư, Nhật Quang và Nhật Nguyệt cũng đứng dậy chắp tay thi lễ, cung kính nói: “Thụ giáo.”

Bạch Cẩm ngạc nhiên nhìn bọn hắn. Nhịn được hả? Không hổ là nhân vật mai này có thể thành Phật làm Tổ, ai ai cũng có tâm tư thâm trầm!

Đại Thế Chí cung kính nói: “Gần đây ta gặp một vài chỗ khó hiểu trong tu hành, muốn luận đạo với sư huynh một phen, mong sư huynh vui lòng chỉ giáo!”

Nguyên Thủy bất giác nhíu mày, trong lòng nâng cao ý thức cảnh giác. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà từ khi đạo tổ giảng đạo đến nay, đạo phương Tây đã thay đổi hoàn toàn. Người biết mình mà mình không biết người, có thể nói luận đạo trong tình huống này thì tỉ lệ thắng xa vời, tương tự như đám Đa Bảo lúc trước hoàn toàn bị đối phương khống chế toàn cục.

Nguyên Thủy lên tiếng: “Hôm nay luận đạo đến đây thôi! Các ngươi cũng nếm thử trà Bạch Cẩm mang về rồi, trà này rất có hương vị riêng.”

Chuẩn Đề mỉm cười: “Sư huynh, nếu Đại Thế Chí muốn thỉnh giáo thì cớ gì phải cố ngăn cản, làm tổn thương lòng hứng đạo của các tiểu bối? Lẽ nào sư huynh lo lắng đạo pháp của Tam Thanh truyền ra ngoài sao?”

Sắc mặt Nguyên Thủy hết sức khó coi: “Sư đệ, luận đạo trong tình huống này không khỏi quá bất công đấy?”

Chuẩn Đề còn chưa trả lời, Bạch Cẩm đã chắp tay thi lễ: “Sư bá, đệ tử bằng lòng luận đạo.”

Thông Thiên bực bội nói: “Ngươi phải biết là đại đạo phương Tây khác chúng ta một trời một vực.”

Bạch Cẩm gật đầu: “Sư phụ, người từng nói với đệ tử rằng đại đạo ba nghìn, bàng môn tám trăm, vạn sự vạn vật trên thế gian đều nằm trong đạo. Đã ở trong đạo thì đệ tử có gì nói nấy.”

Nguyên Thủy quát: “Bạch Cẩm, ngươi đừng khoe mẽ! Làm gì đơn giản như ngươi nói? Lẽ nào ngươi cho rằng ngộ tính của ngươi còn tốt hơn đám Đa Bảo và Vô Đương?”

Đa Bảo đạo nhân câm nín. Ta chỉ ngồi im một chỗ, sao lại kéo ta vào?

Thái Thượng nở nụ cười: “Để hắn đi!”

Nguyên Thủy vội lên tiếng: “Nhưng mà sư huynh…”

Thái Thượng hòa nhã cất lời: “Đừng tự tạo áp lực, cố hết sức là được.”

Bạch Cẩm chắp tay cảm ơn: “Cảm ơn sư bá!”

Thông Thiên cũng nói: “Đại huynh đã lên tiếng thì ngươi cứ đi đi! Cố gắng hết mình nhé!”

Nguyên Thủy hít sâu một hơi: “Ngươi đi đi! Bẽ mặt thì đừng khóc nhè!”

Bạch Cẩm cảm động: “Cảm ơn sư phụ, sư bá. Đệ tử tuyệt đối sẽ không để mọi người mất mặt.”

Bên cạnh thác nước đằng xa, Đa Bảo đạo nhân nhìn mà lòng ê ẩm. Sư phụ, sư thúc và sư bá đã hòa nhã với mình như thế bao giờ đâu chứ? Mình mới là Đại đệ tử thân truyền cơ mà! Cái đồ nịnh nọt đáng ghét!

Chương 18. Đạo hai cát tát

Bạch Cẩm đi về phía đám người Đại Thế Chí, chắp tay thi lễ: “Vị sư đệ nào bước ra chỉ giáo trước?”

Nguyệt Quang bước lên trước một bước, chắp tay đáp lễ: “Tâm, thân và chúng sinh, tam giả giai không. Bản tính của hiện tượng là không. Vô ngộ, vô mê, vô thánh, vô phàm, vô thí, vô thụ. Đây là cảm ngộ của sư đệ, mong sư huynh chỉ giáo.”

Tất cả các đệ tử của Thượng Thanh Phong đều nhíu chặt mày.

Đa Bảo nghĩ tới nghĩ lui cũng lắc đầu bất lực. Tư tưởng này rất hoàn thiện, đúng là không dễ phản bác.

Dưới gốc đại thụ, Thông Thiên lạnh lùng hừ mũi: “Đây là lĩnh ngộ của hắn thật ư?”

Chuẩn Đề mỉm cười đáp: “Ta chỉ dẫn chút ít, sư huynh đừng nghĩ sư đệ gian lận chứ!”

Thấy Bạch Cẩm im lặng, Nguyên Thủy bỗng cảm thấy bực bội. Khoe mẽ cái gì? Một con đường hoàn toàn xa lạ lại dễ bàn luận chắc?

Ánh mắt Nguyệt Quang không giấu được vẻ đắc ý, hắn hét to: “Mời sư huynh chỉ giáo!”

Bạch Cẩm giơ tay phải lên, thổi vào tay phải mấy hơi rồi đột nhiên vung tay. Bốp! Một âm thanh lanh lảnh vang lên.

“Á!” Nguyệt Quang kêu gào thảm thiết, lập tức bay ra ngoài, rơi tõm vào trong thác nước.

Vô Đương thánh mẫu bỗng trợn tròn mắt nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt khó tin. Sao sư đệ lại ra tay đánh người?

Đa Bảo sửng sốt, đáy mắt xuất hiện vẻ trào phúng. Quả nhiên là tên tiểu nhân chỉ biết nịnh hót, chỉ luận đạo thôi mà cũng ra tay đánh người? Thật xấu mặt!

Các đệ tử khác của Thượng Thanh Phong đều xôn xao. Sao sư huynh lại dám ra tay ở đây? Đã luận đạo thua còn muốn mất mặt ư?

Đại Thế Chí bực bội chất vấn: “Sư huynh, ngươi có ý gì?”

Rào! Nguyệt Quang phóng ra khỏi thác nước, mặt đỏ bừng vì tức giận. Hắn giận dữ gào lên: “Luận đạo thua lại muốn ra tay đánh người! Được, được lắm! Hôm nay ta được mở mang tầm mắt, nhất định phải phân rõ phải trái với ngươi!”

“Hết thảy đều là hư không?” Bạch Cẩm mỉa mai: “Ngươi lấy đâu ra tính khí lớn thế? Làm gì mà ngươi cáu kỉnh thế?”

Nguyệt Quang lập tức ngu người luôn, cũng chẳng quan tâm tới gương mặt đang sưng húp.

Thông Thiên bật cười ha hả: “Vị đồ đệ này của ngươi tu đạo không đến nơi đến chốn!”

Nguyên Thủy lắc đầu, ánh mắt thấp thoáng ý cười nhưng bề ngoài lại tỏ ra không vui: “Tam đệ, người tới là khách, Bạch Cẩm ra tay là thất lễ, ngươi phải dạy dỗ hắn đàng hoàng đấy!”

Thông Thiên gật đầu lia lịa, đồng thời mỉm cười đáp: “Sư huynh nói phải, khi về ta nhất định sẽ dạy dỗ hắn nên thân.”

Tiếp Dẫn phía đối diện cau có mặt mày, Chuẩn Đề cũng nhăn mặt, không ngờ Bạch Cẩm lại phá giải cục diện bằng cách này. Cái tát kia chẳng khác nào giáng vào mặt bọn hắn.

Nữ Oa hào hứng nhìn Bạch Cẩm, càng thêm hứng thú với tên tiểu tử này.

Trên bãi cỏ cạnh thác nước, tất cả các đệ tử của Thượng Thanh Phong đều cười ầm lên, không khí buồn bã cũng bay biến.

Bạch Cẩm nhìn bốn người còn lại: “Tiếp theo là ai?”

Nhật Quang bước ra, cung kính chắp tay thi lễ: “Sư đệ muốn bàn luận với sư huynh về tịnh thổ và bà sa.”

Bạch Cẩm hỏi: “Tịnh thổ là gì?”

“Tịnh thổ là thánh địa phương Tây, chỉ có đại công, đại thiện, đại đức, đại tĩnh giả mới có thể vào trong đó.”

“Bà sa thì sao?”

“Bà sa tức tiếc nuối, thế giới bên ngoài chính là bà sa, tràn ngập yêu hận tình thù, giết chóc oán hận.”

——

Thông Thiên cất giọng bất thiện: “Sư đệ, chúng ta đều đang sống trong thế giới bà sa ư?”

Tiếp Dẫn chậm rãi đáp lời: “Tất nhiên là sư huynh không phải nhưng chúng sinh khác thì phải.”

——

Bạch Cẩm bật cười: “Theo thuyết pháp này thì chúng ta đều đang sống trong thế giới bà sa.”

Nhật Quang cung kính nói: “Nếu sư huynh muốn thì có thể đến thế giới tịnh thổ.”

Bạch Cẩm vội vàng lên tiếng: “Thôi khỏi, ta không có cái phúc ấy.” Hắn chìa tay mời: “Ngươi nói trước đi.”

“Cảm ơn sư huynh.” Nhật Quang nhìn mọi người, đắc ý nói: “Yêu biệt ly, oán ghét sẽ… ai mà chẳng có thiện có ác, thiện ác tại lòng. Tất cả pháp môn, minh tâm vì cần; tất cả hành môn, tịnh tâm vì cần. Không làm những việc ác, chỉ làm những việc thiện, giữ lòng thanh tịnh, giữ tâm trong sạch.”

——

Con người thiện hay ác là ở tấm lòng, người tốt được hưởng cực lạc, kẻ ác rơi vào bà sa.”

Nhật Quang nói tràng giang đại hải nửa canh giờ, sau đó nhìn Bạch Cẩm và nói: “Mời sư huynh chỉ giáo.”

Bạch Cẩm sực tỉnh, ngáp xong thì mơ màng hỏi: “Ngươi nói gì cơ?”

Vẻ mặt Nhật Quang cứng đờ, trong mắt bùng lên lửa giận. Ta đang giảng đại đạo phương Tây, vậy mà ngươi lại ngủ gật?

Đột nhiên Bạch Cẩm phất tay, lại thêm một tiếng “rầm” vang lên, Nhật Quang chợt bay ra ngoài, va bộp vào vách núi.

Mọi người bỗng trợn tròn mắt.

Đệ tử của Thượng Thanh Phong không kìm được đành hò reo trong lòng: “Sư huynh đỉnh lắm!” Tuy bọn hắn không hô thành tiếng nhưng mặt mày hớn hở, cực kỳ hưng phấn.

Chuẩn Đề nhăn mặt, lại nữa hả?

Mấy người Đại Thế Chí cũng chớp mắt lia lịa, cảm thấy mặt đau rát.

Nhật Quang bay từ trên vách núi xuống, giận dữ xông tới chỗ Bạch Cẩm, đồng thời gào lên: “Bắt nạt người quá đáng!” Hắn tung một quyền về phía Bạch Cẩm, kim quang lấp lánh.

Đại Thế Chí bước ra chắn trước mặt Bạch Cẩm, bình tĩnh cất lời: “Dừng tay!”

Nhật Quang dừng lại giữa không trung, vẻ mặt vặn vẹo, phẫn nộ nói: “Sư huynh!”

Bạch Cẩm chỉ vào Nhật Quang cười ha ha, mọi người đều nhìn hắn.

Bạch Cẩm cười to: “Ta không hiểu những lời cao siêu mà hắn vừa nói nhưng mọi người xem kìa, chẳng phải hắn đang rơi vào thế giới bà sa sao?”

Chương 19. Thiền

Câu nói của Bạch Cẩm như tiếng sấm nổ trong đầu Nhật Quang. Bà sa… rơi vào… Ánh mắt hắn hơi đờ đẫn.

Một lát sau, biểu cảm vặn vẹo điên cuồng trên gương mặt Bạch Cẩm dần biến mất, ánh mắt cũng minh mẫn trở lại. Hắn chắp tay thi lễ, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn sư huynh đã chỉ dẫn, quả thật ta vẫn đang quanh quẩn trong thế giới bà sa.”

Bạch Cẩm gật đầu hài lòng: “Bây giờ ngươi đã đến tịnh thổ.”

Nhật Quang nở nụ cười dịu dàng, ngồi xếp bằng trên bãi cỏ. Dường như trong khoảnh khắc ấy, tinh khí thần đã phát sinh biến đổi, càng tốt đẹp và tự nhiên hơn nhưng không ai biết trong lòng hắn ra sao.

Dưới gốc đại thụ đằng xa, Nguyên Thủy hắng giọng nói: “Lại ra tay đánh người, thói quen này không tốt.”

Thông Thiên hớn hở ra mặt: “Thế mà gọi là đánh người sao? Đó là chỉ dẫn đấy! Chỉ dẫn con đường đại đạo của hắn. Ngươi không thấy tiểu sư điệt kia có biến hóa rất lớn sao?”

Thái Thượng cũng mỉm cười: “Ngộ tính của Bạch Cẩm rất tốt! Chỉ một cái tát đã chỉ ra đại đạo mà Nhật Quang nhắc đến, hơn nữa còn nêu rõ tên, đúng là hiếm thấy. Tiếp Dẫn sư đệ, ngươi thấy thế nào?”

Tiếp Dẫn càng nhăn nhó hơn, hắn gật đầu đáp: “Sư huynh nói rất đúng.”

Trên bãi cỏ, Bạch Cẩm nhìn ba người nhìn Đại Thế Chí, Địa Tàng và Dược Sư với nụ cười khó nắm bắt: “Đến lượt ai trong các ngươi?” Hắn nâng tay phải đặt bên mép, thổi tới thổi lui.

Ba người lập tức cảm thấy má đau rát, da mặt bất giác run rẩy.

Dược Sư khom người thi lễ, cung kính nói: “Sư huynh, có đi có lại mới là luận đạo, bây giờ đến lượt ngươi rồi.”

“Muốn ta nói trước hả?”

Dược Sư gật đầu: “Mời sư huynh chỉ giáo.”

Bạch Cẩm vươn tay, một cái chén rỗng xuất hiện, bay tới trước mặt Dược Sư.

Dược Sư cảnh giác nhìn Bạch Cẩm, rất sợ Bạch Cẩm lại tát tiếp.

Trong bàn tay còn lại của Bạch Cẩm xuất hiện một cái ấm nước. Hắn rót nước trong ấm vào chén, thoáng cái chén đã đầy, nước không ngừng tràn ra ngoài.

Dược Sư nhíu mày nhắc nhở: “Sư huynh, đầy rồi.”

Bạch Cẩm đặt ấm nước xuống rồi mỉm cười lên tiếng: “Sư đệ, bây giờ ngươi giống như chén nước này, trong đầu tràn đầy suy nghĩ của bản thân. Nếu không đổ nước trong chén đi, ngươi bảo ta nói chuyện với ngươi kiểu gì?”

“Ơ…” Dược Sư trợn to mắt nhìn Bạch Cẩm với vẻ khó tin. Đây là đạo của phương Tây mà? Hắn nhìn thấy bóng dáng của đạo phương Tây trong chuyện này.

Ở phía xa, ánh mắt của Kim Linh thánh mẫu sáng lên, nàng nhỏ giọng nói: “Sư tỷ, vừa nãy mấy sư huynh của phía Tây cũng đấu với chúng ta như vậy sao?”

Vô Đương Thánh Mẫu gật đầu, khuôn mặt mang theo ý cười, nàng nhìn Bạch Cẩm nói: “Bây giờ, cái này gọi là lấy đạo của người trả lại cho người, lấy cách của người trị lại người.”

Dưới gốc cây lớn, ánh mắt Chuẩn Đề sáng lên, hắn không nhịn được mà nói: “Ngộ tính quá tốt! Sư huynh, ngươi có bán đệ tử này không? Ta trả ba kiện Tiên Thiên Linh Bảo.”

Tam Thanh nhìn Chuẩn Đề với ánh mắt khó chịu.

Tiếp Dẫn vội vàng nói: “Sư đệ thích nói đùa nhất, mong ba vị sư huynh đừng trách mắng.”

Chuẩn Đề cũng lập tức cười nói: “Đúng vậy, ta nói đùa thôi, nói đùa thôi.”

Trên thảo nguyên, Dược Sư chắp tay thi lễ nói: “Sư huynh nói đúng, tuy hiện tại tâm ta chứa rất nhiều thứ nhưng lại không thể tiếp nhận được đạo của sư huynh.” Sau đó hắn ngồi xếp bằng dưới đất.

Nếu là ở nơi khác thì Dược Sư sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy, cùng lắm hắn sẽ dùng miệng lưỡi sắc bén để cưỡng từ đoạt lý, đây cũng là thứ mà phía Tây am hiểu nhất.

Nhưng bây giờ ở trước mặt các vị sư bá và sư phụ thì không một ai dám khôn vặt như thế, bọn hắn chỉ có thể giống như đệ tử của Thượng Thanh Phong trước đây, bại chính là bại, không người nào dám càn quấy.

Bạch Cẩm nhìn về phía Đại Thế Chí và Địa Tạng nói: “Trong các ngươi, ai tới?”

Hai người liếc nhau rồi đồng thời chắp tay: “Đạo pháp của sư huynh cao thâm, chúng ta cam nguyện nhận thua.”

Bạch Cẩm kinh ngạc: “Nhận thua?”

Đại Thế Chí đứng dậy: “Giống như sư huynh vừa nói, nếu nội tâm chúng ta đã không thể tiếp nhận được đại đạo của sư huynh thì chúng ta đành phải chịu thua thôi.”

Bạch Cẩm nhếch miệng, cái cớ này rất hay, còn không phải là các ngươi sợ bị đánh sao?

“Ha ha…” Một tràng cười vang lên trong đám đệ tử của Thượng Thanh Phong.

Đại Thế Chí và Địa Tạng đang ngồi xếp bằng dưới đất cũng làm như không nghe thấy gì.

Bạch Cẩm nhìn quanh mọi người rồi nói: “Sư huynh đệ đã lĩnh hội được gì trong buổi luận đạo ngày hôm nay?”

Tiếng cười lập tức biến mất, không gian trở nên yên lặng, hắn kỳ vọng quá rồi, có thể lĩnh hội được gì chứ?

Bạch Cẩm có chút lúng túng, vậy mà lại không có ai tiếp lời, cũng không có ai phụ họa theo, quá không nể mặt hắn rồi đó! Lúc này đột nhiên Bạch Cẩm nghĩ đến điểm tốt của Ngao Quảng, nếu như hắn ở đây thì hay biết mấy.

Vô Đương thánh mẫu vừa cười vừa nói: “Đạo của phía Tây hoàn toàn khác với chúng ta, mặc dù khác đường nhưng nó cũng ẩn chứa đại trí tuệ.”

Trong lòng Bạch Cẩm thở phào nhẹ nhõm, hắn lập tức nói: “Hai vị sư thúc của Tây Phương đã dùng đại tuệ vô thượng của mình để sáng lập ra một đạo hoàn toàn khác biệt. Không đúng! Có lẽ không thể gọi là đạo, ta đặt cho nó một cái tên là thiền.”

Chương 20. Đệ tử ngoại môn đứng đầu

Dưới đại thụ, thần sắc của Chuẩn Đề khẽ động, hắn nỉ non nói: “Thiền…”

Địa Tạng không nhịn được mà hỏi: “Xin hỏi thiền là gì?”

“Thiền tức là tĩnh định tuệ, dùng nội tâm tĩnh lặng để quan sát thế giới vô biên, từ đó thức tỉnh lực lượng vĩ đại.”

Bọn người Đại Thế Chí và Địa Tạng đều tỏ vẻ như có điều suy nghĩ, trong mắt tỏ ra vẻ mừng rỡ, đúng là thiền rồi.

Bạch Cẩm cúi đầu, sau đó nhìn về phía Địa Tạng nói: “Nếu ngươi đã chịu thua, vậy sư huynh sẽ tặng ngươi một bài thơ, hãy nghe cho kỹ.”

Địa Tạng ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm thì thầm: “Thân là cây bồ đề, tâm như Minh Kính đài, thường chăm chỉ lau chùi, chớ để nhiễm bụi bặm.”

Địa Tạng sững sờ tại chỗ, trong đầu quanh quẩn một câu ‘thường chăm chỉ lau chùi, chớ để nhiễm bụi bặm’.

Bạch Cẩm lại nhìn về phía Đại Thế Chí: “Ta cũng tặng ngươi một bài thơ.”

Đại Thế Chí vội vàng nói: “Đa tạ sư huynh.”

Bạch Cẩm suy nghĩ một chút sau đó thì thầm: “Bồ đề vốn không cây, Minh Kính cũng không đài, vốn là không có vật, vậy bụi trần từ đâu?”

Dưới đại thụ, ánh mắt Chuẩn Đề sáng lên, hắn không nhịn được kêu lên: “Hay!” Sau đó ánh mắt nhìn Bạch Cẩm càng thêm nóng rực.

Tiếp Dẫn cũng nhìn chằm chằm Bạch Cẩm, trong mắt mang theo tiếc nuối, nếu hắn có thể thu Bạch Cẩm làm đệ tử thì tốt rồi. Đáng tiếc! Đáng tiếc!

Đại Thế Chí nỉ non nói: “Vốn là không có vật, vậy bụi trần từ đâu?”

Sau đó hắn lập tức đứng dậy rồi chắp tay lạy một cái thật sâu: “Đa tạ sư huynh.”

Địa Tạng cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng dậy hỏi: “Sư huynh, tại sao thơ ngươi tặng chúng ta lại hoàn toàn khác nhau vậy?”

Bạch Cẩm ra vẻ cao thâm nói: “Bởi vì cảnh giới thiền ngộ của các ngươi khác biệt.”

Địa Tạng bừng tỉnh, lúc này hắn mới quỳ một chân trên đất, cúi đầu lạy và nói: “Đa tạ lão sư tặng thơ.”

Đại Thế Chí cũng quỳ một chân trên đất rồi cúi đầu lạy: “Đa tạ lão sư tặng thơ.”

Tất cả mọi người lập tức náo động, khó có thể tin nhìn Đại Thế Chí và Địa Tạng đang quỳ một chân trên đất, đây là một nửa lễ bái sư rồi đúng không?

Đa Bảo đạo nhân cũng trừng to mắt, tại sao lại như vậy?

Dược Sư, Nhật Quang và Minh Quang đều lập tức đứng dậy, có chút tay chân luống cuống nhìn Đại Thế Chí và Địa Tạng, sau đó lại nhìn về phía Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề.

Bạch Cẩm vội vàng khom lưng dìu hai người đứng lên, đột nhiên trong lòng hơi bất an, hắn cười lớn: “Hai vị sư đệ làm gì vậy?”

Đại Thế Chí và Địa Tạng thuận theo mà đứng dậy.

Đại Thế Chí cung kính nói: “Bài thơ này của sư huynh giúp chúng ta cảm ngộ được rất nhiều, có thể coi là một nửa ân sư.”

Địa Tạng cũng gật đầu liên tục: “Đúng vậy! Cảm tạ bán sư.”

Bạch Cẩm vội vàng khiêm tốn nói: “Không đến mức đó! Không đến mức đó!”

Thông Thiên nhìn Chuẩn Đề với ánh mắt không tốt nói: “Sư đệ, ngươi muốn làm gì đó?”

Chuẩn Đề vừa cười vừa nói: “Bạch Cẩm có chỉ điểm đại đạo chi ân đối với bọn hắn.”

Sắc mặt Thông Thiên vô cùng khó coi, đột nhiên hắn nói: “Nếu hai vị sư đệ đã phải rời đi thì chúng ta cũng không tiễn nữa.”

Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lập tức sững sờ rồi nhớ ra gì đó.

Chuẩn Đề không hề để ý mà vừa cười vừa nói: “Sư huynh dừng bước, lần sau chúng ta lại tụ họp.” Sau đó đột nhiên thân ảnh hắn xuất hiện trước mặt Bạch Cẩm, Chuẩn Đề vỗ bả vai Bạch Cẩm rồi mừng rỡ nói: “Ngươi rất giỏi! Sau này gặp phải việc gì khó thì cứ đến phía Tây tìm hai vị sư thúc, sư thúc sẽ giải quyết giúp ngươi.”

Dưới tàng cây, sắc mặt của Thông Thiên càng trở nên khó coi hơn.

Một đóa kim sắc tường vân nâng lên đưa Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cùng với năm vị đệ tử đi về phía Tây.

Bạch Cẩm nhìn tường vân đang bay, trong lòng có chút hoảng hốt, không phải Chuẩn Đề muốn kết duyên với ta chứ? Chẳng lẽ hắn thèm khát thân thể ta? Đột nhiên Bạch Cẩm cảm thấy lạnh cả người.

Nữ Oa nương nương đứng dậy, khẽ cười nói: “Ba vị sư huynh, tiểu muội cũng cáo từ.”

Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên cũng rối rít đứng dậy: “Sư muội đi thong thả!”

Nữ Oa quay đầu liếc nhìn Bạch Cẩm, sau đó khẽ cười rồi điều khiển tường vân bay lên trời.

——

Rất nhiều đệ tử của Thượng Thanh Phong đều đứng dậy, cung kính nói: “Bái kiến sư phụ, sư bá.”

Thông Thiên nhìn quanh đám người phía dưới: “Bắt đầu từ hôm nay, địa vị của đệ tử ngoại môn đứng đầu Bạch Cẩm sẽ ngang hàng với đệ tử thân truyền.”

Hai mắt Bạch Cẩm lập tức trợn trừng. Ta? Đệ tử ngoại môn đứng đầu! Vậy có nghĩa là ta sẽ phải đứng mũi chịu sào khi đại kiếp đến sao? Không được! Không được! Ta phải nghĩ cách để thoát khỏi thân phận này.

Rất nhiều đệ tử ngoại môn đều quay về phía Bạch Cẩm và chắp tay thi lễ nói: “Bái kiến đại sư huynh!”

Bạch Cẩm cũng lấy lại tinh thần, hắn vội vàng chắp tay thi lễ rồi ngượng ngùng nói: “Ra mắt chư vị sư đệ.”

Đa Bảo đạo nhân muốn mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.

Thông Thiên nói: “Bạch Cẩm, ngươi dắt theo Quỳ Ngưu rồi đi với ta.”

“Vâng!” Bạch Cẩm trả lời rồi hấp tấp dắt Quỳ Ngưu đuổi theo.

Nguyên Thủy thu hồi Cửu Long trầm hương liễn rồi cũng xoay người rời khỏi.

Thái Thượng vung tay lên, Đại Hồng Bào mẫu thụ lập tức biến mất, hắn rất thích gốc trà này.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Mình đã test và kiểm tra sv1 và sv2 + sv3 ( 3 sever đều hoạt động tốt nhé bạn )có lẽ lúc bạn nghe lúc đó lagg hoặc do nghẹn svever 1 chút thôi nhé bạn :^^!Tránh trường hợp lỗi bạn nên khi đang nghe hãy thỉnh thoảng làm theo hướng dẫn --> thông báo ở khung play nhé bạn..( Như vậy Hệ Thống sẽ tự load sever gần bạn nhất tránh trường hợp lỗi nhé bạn )
https://audiosite.net
Nam 1 ngày trước
Tập 77 và Tập 141 không play admin ơi.
https://audiosite.net
Ngại quá giờ mới fix lại toàn bộ nhé ^^!( p/s: lý do cập nhật lại bộ chương tiết thiếu sót hơn lâu 1 chút - Mong bạn thông cảm )
https://audiosite.net
Bạn đợi mình 1 chút phục hồi upload sang sever khác khoảng 3h nữa nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Hoàng 4 ngày trước
Sever 1 không nghe được
https://audiosite.net
Haizz mình cũng muốn lém bạn à ... :(Bản thân mình cũng rất thích truyện này đã tìm hiểu rất kỹ bạn à ( lý do : Tác giả bị mắc căn bệnh kỳ quái đây là thông tin khá chính xác bạn à . - . Ừm thật ra mình cũng cực kỳ cổ quái những bộ truyện ... tác giả gặp vấn đề về sức khỏe hay vướng vào lao lý )Haizz có thể nói bên đó cạnh tranh quá nhiều, đôi khi không đơn giản chỉ là truyện...:)
https://audiosite.net
Ffff 4 ngày trước
Khi nào có tập mới vậy ad
https://audiosite.net
Cản ơn bạn ketmet99 và 1 số bạn khác đề cử bộ truyện này trong chuyên mục đao tu ...Ừm .... mình chả biết nói gì ngoài 2 chữ ( Cảm ơn )Nhưng mình vẫn không thay đổi quyết định của mình vì đơn giản main chính không xứng thành 1 Đao Tu chân chính...!Bất kỳ truyện thuộc thể loại nào main nghịch thiên đến mức nào đi nữa nhưng 1 lòng không hướng đến Đao Đạo thì không xứng danh từ hiệu Đao Tu..!Main chính Diệp Thiên là 1 người truy cầu lực lượng giống bộ truyện Đế Tôn ( main chính Giang Nam -- Bộ truyện này Giang Tuyết đã từng nói 1 câu kinh điển " Dã Tâm người lớn Bao Nhiều thì Thiên Đạo nhỏ bấy nhiêu"Haizz tất cả bộ truyện liên quan đến Thuần Tu ( Kiếm - Đao - Đan - Thương..) đều phải có nói hướng đến mục tiêu của mình nhé bạn ^^!...
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện đã được fix rồi nhé bạn ^^!Có 2 sever nhé ( Đổi Giọng đọc tương đương đổi sever khác nhé bạn )Chúc bạn nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Tandeptry 7 ngày trước
Không nghe được ad ơi
https://audiosite.net
Cập nhật Sever Singapore Hoàn Tất nhé chư vị mong các chư vị f5 hoặc tải lại bô truyện để cập nhật đường truyền link mới nhất nhé ^^!Rất xin lỗi bị sự bất tiện này ^^!
https://audiosite.net
Sever US đang bảo trì Khẩn Cấp ( chưa biết lý do)Mình đang khắc phục upload lại Sever SingaporeTruyện đang khắc phục nhé bạn