1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma
  4. Tập 2: Gen võ giả thần quyến giả (c11-c20)

[Dịch] Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma

Tập 2: Gen võ giả thần quyến giả (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Gen võ giả thần quyến giả

Thế nhưng với Lâm Hoài Nhân hay Điền Vũ, mục tiêu dốc sức chuyển chính của họ đúng là vì thuốc biến đổi gen. Tuy đã qua độ tuổi thức tỉnh tốt nhất nhưng được tiêm lại thì vẫn có khả năng thức tỉnh, dù khả năng này rất nhỏ…bọn họ vẫn muốn liều một phen.

Suy cho cùng, ai lại cam tâm làm người bình thường chứ?

Đây cũng là lý do tại sao việc trở thành nhân viên Sở Ti Diệu rất nguy hiểm nhưng vẫn có cả đống người chen nhau vỡ đầu để được vào.

Nhậm Kiệt nhếch miệng cười: “Xem như gặp may đi. Chị Nặc Nhan, giờ tôi cũng được coi là gen võ giả rồi, cụ thể thì phải tu luyện thế nào?”

Cậu học ở trường cấp 3 bình thường nên kiến thức chuyên môn về gen võ giả chỉ giới hạn ở những thứ tra được trên mạng…

Nặc Nhan bật chế độ buôn dưa lê:

“Muốn tu luyện, việc đầu tiên cậu phải biết về nguồn gốc và nguyên lý cơ bản của gen võ giả!

200 năm trước, linh khí trên Lam Tinh khôi phục, 12 linh tuyền xuất hiện rải rác trên khắp thế giới. Thế nhưng nhân loại chưa từng được hưởng lợi ích nó mang đến bởi chuỗi gen của con người cực kỳ phức tạp, lại còn có khóa gen nữa chứ!

Dù muốn mượn linh khí tu luyện nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được phương pháp chính xác…

Mà các loại động-thực vật lại đi trước một bước, nhờ vào linh khí để tu luyện, tiến hóa gen, có được những năng lực siêu phàm thoát tục. Tình thế bắt đầu mất kiểm soát. Khi nhân loại rớt khỏi ngai vàng trên đỉnh cao trong hệ sinh thái của Lam Tinh, đại tai biến (tai họa lớn khiến mọi thứ thay đổi) bắt đầu bùng nổ.

(tai họa lớn khiến mọi thứ thay đổi)

Trận đại tai biến này đã hủy diệt gần hết nền văn minh nhân loại.”

Nặc Nhan vừa nói vừa giải phẫu, không hề ảnh hưởng đến việc xem Quang Bí Điển của mình.

“Tình thế bắt đầu chuyển biến từ một cuộc thí nghiệm. Nhà sinh vật học phân tử hàng đầu Đại Hạ – giáo sư Hồng Tụ đã giải được mật mã gen của nhân loại. Ngài ấy còn nghiên cứu được thuốc Khải Linh Cơ, mở ra cánh cổng tiến hóa gen cho nhân loại. Thế là gen võ giả ra đời, đại thời đại của gen tiến hóa chính thức mở cửa!

Nhưng khi đó các loại động thực vật đã dẫn trước nhân loại quá lâu. Bọn chúng còn thức tỉnh linh trí, bắt đầu tộc đàn hóa, xã hội hóa, dần hợp thành hai đại chủng tộc là yêu tộc và linh tộc, chiếm cứ linh tuyền, thống trị Lam Tinh.”

Nhậm Kiệt im lặng một lát rồi nói:

“Những điều này tôi đều biết, lịch sử khôi phục linh khí kéo dài tận 200 năm cơ mà. Về sau còn bùng nổ chiến tranh chủng tộc, nhân loại bắt đầu chiến đấu để tranh giành không gian sống cho mình.

Tiếp sau đó thì Ma Vực Thời Không xuất hiện, chủng tộc ác ma xuất hiện trên Lam Tinh. Cuộc chiến giữa 3 tộc nhân-yêu-linh đã biến thành trận chiến với ác ma, tiếc là cuối cùng vẫn liên tục bại lui.

Về sau, phải đến khi Thiên Môn Thần Thánh xuất hiện thì thế cục này mới được hóa giải. Đến giờ đã hình thành cục diện nhân tộc, yêu tộc, linh tộc và ác ma cùng tồn tại.”

Chỉ có điều 3 tộc nhân-yêu-linh đã không còn đánh nhau túi bụi mà tạm thời bắt tay nhau. Thế nhưng đến tận bây giờ ác ma vẫn là mối đe dọa lớn nhất của bọn họ, ma tai vẫn liên tục xuất hiện.

Nặc Nhan nghiến răng, chọc chọc vào vết thương trên người Nhậm Kiệt: “Biết rồi mà cậu còn hỏi hả?”

Nhậm Kiệt đau đến ngoác mồm: “Tôi cũng đâu kêu chị kể cái này?”

Nặc Nhan lườm cậu chàng muốn rách mặt:

“Nguyên lý của gen võ giả rất đơn giản. Nhân loại có 23 cặp nhiễm sắc thể, 46 nhiễm sắc thể đơn. Trong đó có 1 cặp bị bỏ đi, không tính nên người bình thường sẽ có 22 cặp nhiễm sắc thể.

Tổ hợp gen tồn tại trong nhiễm sắc thể. 22 cặp nhiễm sắc thể này, cứ 2 cái là một cấp nên gen võ giả có tất cả 11 cấp. Bởi vì nhiễm sắc thể có kết cấu “XX”, “XX” nên mỗi cấp sẽ chia thành 8 giai đoạn.

Tăng một cấp, gen sẽ tiến hóa một lần. Trong một cấp, cứ đến giai đoạn 1 và giai đoạn 5 thì sẽ nhận được hai kỹ năng.

Về phần là tự chủ động thức tỉnh kỹ năng hay cần phải hấp thụ đoạn gen vỡ mới có được thì phải xem tổ hợp gen của cậu có mạnh hay không.”

Nhậm Kiệt nuốt nước bọt. Ghê nhỉ, té ra còn có chuyện như này à?

“Thật thế ạ? Gen võ giả có tổng cộng 11 cấp? Nhưng khẩu quyết lưu truyền trên mạng là: Giác – Tích – Lực – Tàng – Thể – Khải – Mệnh – Phệ – Thiên – Uy cơ mà!!! Cấp 1 là Giác cảnh, cấp 2 là Tích cảnh…theo thứ tự này thì mới chỉ có 10 chữ thôi mà. Thế cấp 11 kia là gì?”

Nặc Nhan dang tay nhún vai: “Trên lý luận là 11 cấp nhưng đến hiện tại, trên Lam Tinh chưa có bất kỳ vật thể sống nào có thể chạm đến cảnh giới này.

Với lại mỗi người là một cá thể độc lập, khác hẳn nhau nên gen di truyền không thể nào giống nhau được. Thức tỉnh chỉ là quá trình những gen ẩn trong cơ thể hiện hóa ra ngoài mà thôi.

Thế nên năng lực của gen võ giả có rất nhiều loại, muôn màu muôn vẻ. Cho đến hiện tại, ghi chép trong tài liệu đã có hơn 30 nghìn loại. Năng lực Hỏa Diễm của cậu được xếp có lẽ là được xếp vào hệ cổ huyết, tiềm lực cũng khá lắm đấy.

Chương 12: Gen võ giả, thần quyến giả (2)

Cậu vừa thức tỉnh, lại còn là hệ cổ huyết, tế bào vẫn đang tiến hóa. Đợi thêm mấy ngày nữa chắc sẽ tiến vào cấp 1 – Giác cảnh.”

Hiện giờ, năng lực cậu có được đều là thông qua cây ác ma. Hình như đâu có giống mấy điều Nặc Nhan nói?

“Tôi có một câu hỏi: gen võ giả sử dụng năng lực có cần trả giá gì không?”

Nặc Nhan sững ra một lát rồi lập tức mỉm cười, nói:

“Gen võ giả đương nhiên không cần phải trả giá. Kiểu cậu vừa nói là thần quyến giả chứ nhỉ? Có điều thần quyến giả cũng được coi là một nhánh của gen võ giả.

Cậu biết Thiên Môn Thần Thánh chứ? Theo truyền thuyết, khi tín ngưỡng của một người đủ mạnh thì thần minh sẽ nhìn thấy, để người đó trở thành thần quyến giả.

Gen trong cơ thể sẽ biến thành gen thần giả và trở thành thần minh dạo bước ở nhân gian. Mỗi thần quyến giả đều có sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, có lực sát thương chí mạng với ác ma.

Tiểu Lê chính là một thần quyến giả đấy!”

Nhậm Kiệt nhíu mày: “Tiểu Lê mà chị đang nói là gái đầu chó à?”

Nặc Nhan: ???

Gái đầu chó là cái khỉ gì?

“Thần quyến giả sử dụng năng lực không cần trả giá nhưng mỗi ngày đều phải giữ nguyên tín ngưỡng tràn trề với thần linh. Nếu không sẽ bị thần hỏa thiêu đốt.

Thần quyến giác khác gen võ giả ở chỗ: bọn họ có năng lực thần hóa. Thông qua việc tạm thời hóa thần để nhận được sức mạnh to lớn hơn. Thế nhưng mỗi lần sử dụng thần hóa, bọn họ sẽ phải trả một cái giá rất lớn.

“Thời gian sử dụng thần hóa càng dài thì cái giá cần phải trả sẽ càng lớn.”

Nhậm Kiệt nuốt một ngụm nước bọt: “Cái giá phải trả là gì thế?”

Nặc Nhan làm ra vẻ thần thần bí bí:

“Cái giá phải trả chính là mất đi một bộ phận trên cơ thể.”

Nhậm Kiệt trợn tròn mắt. Đệt mợ!

Thảm dữ vậy trời?

Người ta là thần hóa, còn mình thì ma hóa!

Hơn nữa, cái giá phải trả lại rất chi là kỳ quái: khiến người khác rơi lệ!!!

Chắc chẳng ông thần nào có sở thích oái ăm thế đâu nhỉ?

“Ý của chị là Thiên Môn Thần Thánh sẽ ngẫu nhiên ban phước, biến người ta thành thần quyến giả ?

Thế Ma Vực Thời Không đối lập với Thiên Môn Thần Thánh thì sao? Không biết nó có năng lực này không nhỉ?”

Sắc mặt của Nặc Nhan thoáng cái cứng đờ nhưng rất nhanh đã trở lại như thường, ánh mắt mang theo sự chế nhạo nhìn về phía Nhậm Kiệt.

Trong phút chốc, Nhậm Kiệt có cảm giác bí mật nhỏ của mình đã bị nhìn thấu.

“Đương nhiên là có! Chỉ có điều số lượng những người này còn ít hơn cả thần quyến giả.

Bọn họ được gọi là…ma khế giả!”

Ghi chú:

Gen võ giả chia thành 11 cấp, mỗi cấp có 8 giai đoạn.

Cấp 1 tương đương với Giác cảnh.

Cấp 2 tương đương với Tích cảnh.

Cấp 3 tương đương với Lực cảnh.

Cấp 4 tương đương với Tàng cảnh.

Cấp 5 tương đương với Thể cảnh.

Cấp 6 tương đương với Khải cảnh.

Cấp 7 tương đương với Mệnh cảnh.

Cấp 8 tương đương với Phệ cảnh.

Cấp 9 tương đương với Thiên cảnh.

Cấp 10 tương đương với Uy cảnh.

Chỉ cần là người sống trên Lam Tinh thì đều biết đến Ma Vực Thời Không.

Bởi vì đám ác ma mà tất cả mọi người căm hận đều có nguồn gốc từ đây. Trong lịch sử khôi phục linh khí, Ma Vực Thời Không còn xuất hiện sớm hơn cả Thiên Môn Thần Thánh.

Chỉ có điều nó nằm trong Ma Vực Đãng Thiên khét tiếng, lại luôn bị một lớp ma khí đen nhánh nặng nề che khuất nên mới không bị người đời nhìn thấy.

Đầu óc Nhậm Kiệt tỉnh táo hẳn: “Ma khế giả? Sao tôi chưa từng nghe thấy nhỉ?”

Nặc Nhan cười, nói:

“Đương nhiên là cậu chưa từng nghe rồi, Ma khế giả không phải tin tức mà loại nít ranh như cậu có thể tiếp xúc được.

Cứ theo như cậu nói, Ma Vực Thời Không giống như Thiên Môn Thần Thánh, thi thoảng cũng chọn trúng một vài người rồi ma hóa, biến bọn họ thành ma khế giả.

Người bị chọn trúng sẽ lập khế ước với ác ma, có được gen ác ma.

Thực lực của bọn họ cũng rất mạnh mẽ, lại có được năng lực ma hóa. Thế nhưng đáng tiếc là phần khế ước này sẽ trở thành ác mộng lớn nhất của ma khế giả, đeo bám suốt cả cuộc đời…

Cho nên… ma khế giả đều là những tên điên có chút đáng thương!”

Nhậm Kiệt ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”

Kẻ điên?

Cậu có muốn biến thành thằng điên đâu?

Theo miêu tả của Nặc Nhan thì con mẹ nó, cậu 100% là ma khế giả rồi.

Vì cây ác ma nên cậu mơ mơ màng màng ký khế ước với Viêm Ác Ma, có được năng lực ma hóa.

Cái này… chắc sẽ không có di chứng gì đâu nhỉ?

Nặc Nhan nói tiếp:

“Theo một góc độ nào đó mà nói, ma khế giả và thần quyến giả là hai sự tồn tại hoàn toàn trái ngược nhau. Có điều, so với thần quyến giả thì ma khế giả không được thoải mái, dễ chịu như anh bạn hàng xóm.

Lúc nãy tôi có nói, thần quyến giả cần phải thường xuyên duy trì độ thành kính ngưỡng mộ với thần minh thì mới không bị thần hỏa thiêu đốt, dùng sức mạnh tín ngưỡng để cung phụng thần minh.”

Chương 13: Ma khế giả, cái giá phải trả!

Còn ma khế giả thì phải dùng sức mạnh cảm xúc của mình để nuôi nấng ma linh. Một khi nguồn cung thiếu hụt thì ý chí sẽ bị ma linh cắn nuốt, trở thành đọa ma giả, hóa thành ác ma chân chính.”

Nhậm Kiệt giật mình.

Vãi nồi!

Độ nguy hiểm cao thế cơ à?

“Thần quyến giả và ma khế giả đều khó làm quá nhỉ?”

Nặc Nhan thản nhiên nói:

“Muốn có được sức mạnh… thì cần phải trả giá.

Mà sức mạnh cảm xúc của ma khế giả lại xuất phát từ ác ma nguyên tội (tội lỗi khiến con người trở thành ác ma)! Một khi ma khế được thành lập, cả đời ma khế giả sẽ bị một loại ác ma nguyên tội ảnh hưởng, từ đó tiếp tục sản sinh ra sức mạnh cảm xúc để cung cấp cho ma linh cắn nuốt.

Cậu đã bao giờ nghe nói về ác ma nguyên tội chưa? Háu ăn, tham lam, lười biếng, ghen ghét, kiêu ngạo, ham muốn, phẫn nộ, sợ hãi, buồn bã, tự ti, v.v.”

Thế nên tính cách của ma khế giả sẽ dần trở nên cổ quái, điên cuồng. Trong lúc ma hóa, ảnh hưởng của ác ma nguyên tội cũng sẽ đạt đến đỉnh điểm.

Nhậm Kiệt trừng mắt. Mẹ ơi, đáng sợ quá vậy?

Nếu như thế, chẳng phải ý chí của ma khế giả sẽ thành thịt heo thịt dê để nuôi dưỡng ma linh à? Cứ như gà mái già, lúc nào cũng phải sản xuất sức mạnh cảm xúc để nuôi nấng ma linh. Không rặn ra trứng thì bị ăn luôn hả?

Có điều trong lòng Nhậm Kiệt cũng dấy lên chút nghi ngờ: hình như cậu không bị ác ma nguyên tội ảnh hưởng. Lúc ma hóa cũng đâu có cảm giác điên cuồng hay gì ta?

Chuyện này là thế nào nhỉ?

Nhậm Kiệt bỗng giật mình, nhìn thấy một đống Thánh Quang Bí Điển chất đầy phòng thí nghiệm!

“Chị Nặc Nhan ới~ chắc chị sẽ không phạm tội ham muốn quá độ đâu ha?”

Nặc Nhan lắc đầu, bày ra vẻ mặt đương nhiên:

“Xí! Nói bậy nói bạ gì đấy? Đây chỉ đơn thuần là sở thích cá nhân của bản cô nương thôi nhé ~”

Nhậm Kiệt: …

Quỷ mới tin lời bà nói!

“Nói thế có nghĩa là: ma khế giả muốn sử dụng năng lực ma hóa thì cũng cần phải một cái giá siêu đắt, đúng không?”

Nặc Nhan nhún vai: “Đương nhiên rồi. Chỉ có điều, so với cái giá cố định là mất đi một bộ phận cơ thể của thần quyến giả thì những thứ ma khế giá cần thanh toán lại vô cùng kỳ quái.

Có thể là xếp 1000 con hạc giấy, trộm 100 món đồ nội y của chị em phụ nữ, hút 200 điếu thuốc hoặc mấy điều kỳ quái hơn nữa như rút móng tay của mình…Túm cái quần là mỗi người mỗi khác. Theo điều tra, cái giá ma khế giả phải trả hình như có liên quan đến những gì người đó đã trải qua…

Thế nhưng tất cả ma khế giả đều che giấu việc này rất kỹ, ngoài bản thân thì sẽ không cho bất kỳ người nào biết.

Bởi vì một khi để người khác biết, từ đó lại bị kẻ địch ngăn cản, không cho ma khế giả có cơ hội thanh toán thì…:

Nhậm Kiệt nuốt một ngụm nước bọt: “Thì sẽ thế nào?”

Ánh mắt của Nặc Nhan có thêm chút trêu chọc:

“Nhóc con~ Hình như cậu rất hứng thú với chuyện của ma khế giả thì phải~

Đừng nói cậu là ma khế giả đó nha? Khai mau! Cậu ký khế ước với ác ma nào? Cái giá phải trả để ma hóa là gì? Sáng sớm ngủ dậy thì kích cỡ là bao nhiêu?

Nhậm Kiệt: ???

Hình như chỗ này bị xen lẫn vào một vấn đề rất chi là kỳ quái rồi thì phải?

“Chị nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể là ma khế giả được chứ? Chị trông tôi có giống kẻ bị ác ma nguyên tội ảnh hưởng không nào?”

Nặc Nhan cười tủm tỉm đầy ẩn ý, nhìn Nhậm Kiệt rồi tặc lưỡi…

“Nếu không thanh toán đại giới để ma hóa thành công thì…Cậu biết bệnh Ma Ấn không?”

Nhậm Kiệt chau mày, đương nhiên là biết, còn biết rất rõ nữa kìa.

Bởi vì Đào Yêu Yêu đang mắc phải căn bệnh Ma Ấn này.

Nặc Nhan thản nhiên nói:

“Xem ra cậu cũng biết rồi nhỉ? Nếu như sau khi ma hóa mà không thanh toán sòng phẳng, cơ thể thể ma khế giả sẽ mọc lên ma ấn. Loại bệnh này sẽ mang đến đau đớn cực kỳ khủng khiếp.

Lúc phát bệnh, chỗ mọc ra ma ấn sẽ truyền đến cơn đau giống như bị xẻo thịt cắt xương. Đến khi ma ấn lan rộng khắp người thì chính là lúc khổ chủ bỏ mạng…”

Nhậm Kiệt ngửa đầu nhìn ngọn đèn giải phẫu trên bàn mổ, ánh mắt mê mang…

“Chị Nặc Nhan… chị là chuyên gia, hiểu biết rất nhiều thứ. Căn bệnh Ma Ấn đó, thật sự là không có cách nào chữa trị được ư?”

Nặc Nhan lắc đầu: “Ít nhất thì với trình độ chữa bệnh hiện nay ở Đại Hạ, đúng là không có phương pháp trị tận gốc, chỉ có thể ức chế đến mức độ nhất định. Một khi mắc phải, nó chính là chứng bệnh nan y đòi mạng…

Có điều cậu cũng đừng lo lắng, chỉ cần ngoan ngoãn thanh toán thì bệnh Ma Ấn sẽ không…”

“Thật sự là không có cách nào ạ?”

Lúc này tự nhiên Nhậm Kiệt lại trở nên khá bướng bỉnh, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Nặc Nhan.

Nặc Nhan nhíu mày: “Trong nhà cậu có người mắc bệnh này à?”

“Em gái tôi… đã sang giai đoạn 3 rồi…”

Hiếm khi Nặc Nhan rơi vào trạng thái trầm ngâm suy nghĩ.

Chương 14:  Ma khế giả, cái giá phải trả! (2)

“Có lẽ sẽ có … chỉ là vẫn chưa tìm được mà thôi. Nếu có biện pháp trị tận gốc, chắc chắn nó sẽ nằm trong Ma Vực Đãng Thiên.”

Nhậm Kiệt lặng lẽ siết chặt nắm đấm.

Biện pháp…mình nhất định sẽ tìm được.

Vì để Yêu Yêu không phải tiếp tục chịu tội, khó đến mấy cậu cũng sẽ tìm được.

Nặc Nhan nhìn sang Nhậm Kiệt, ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm…

Việc này khiến Nặc Nhan nhớ lại bản thân trong quá khứ. Đã có lúc cô cũng giống chàng trai trẻ này, tin tưởng chắc nịch rằng mình sẽ tìm được phương pháp chữa bệnh…

Nhưng thứ đổi về lại là vô số lần hy vọng bị phá vỡ.

Thậm chí nó còn hủy diệt cuộc sống của cô, từng thứ từng thứ một…

Có điều trao hy vọng cho người khác cũng không phải chuyện xấu

“Ui da~” Nhậm Kiệt trợn ngược mắt rồi hét lên thảm thiết, đau đến mức mặt mũi trắng bệch.

Nặc Nhan cười xấu xa:

“Kết nối thần kinh (nervous plexus) sẽ rất đau, cậu cố chịu tí đi!

(nervous plexus)

Đứng dậy, hoạt động thử xem nào. Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ không còn là Thần Điêu Đại Hiệp (ý là cụt một tay) nữa. Đã tiến hóa thành một người lành lặn, có đủ hai tay rồi.”

(ý là cụt một tay)

Nhậm Kiệt đau đến toát mồ hôi hột. Sao cứ cảm thấy chị ta đang chửi xéo mình thế nhỉ?

Bây giờ Nhậm Kiệt mới cúi đầu nhìn cánh tay máy của mình.

Chỗ bả vai, máy móc và cơ thể đã hoàn toàn kết hợp với nhau. Phần kim loại mở rộng đến nửa ngực, hóa thành các khe lắp đặt, gánh chịu sức nặng chỗ cánh tay máy kết nối với cơ thể.

Cả cánh tay máy đều có màu hắc kim (màu đen có ánh kim loại), bên trên còn có những hoa văn vàng kim, tràn đầy vẻ đẹp cơ giáp không gì sánh bằng!

Nhậm Kiệt chỉ cần nhẹ nhàng khống chế, những bó cơ sinh vật sẽ co lại. Bàn tay trái từ từ nắm chặt, phát ra những âm thanh kèn kẹt. Cậu vung nhẹ nắm đấm, còn nghe được cả tiếng không khí xung quanh nổ lốp bốp.

Điều thần kỳ hơn nữa là vì được kết nối với các neuron thần kinh nên cánh tay máy còn có thể phản hồi lại xúc giác, khống chế tùy theo ý nghĩ y như tay thật của mình.

Có điều cảm giác bên trái sẽ hơi nặng hơn.

“Nhiệm vụ mà tiểu Lê giao, tôi đã hoàn thành rồi nhé. Cánh tay mới có rất nhiều công năng, tôi đã thiết lập xong cả rồi. Cậu về nhà, từ từ nghiên cứu đi hén.

Đừng sớ rớ ở đây, cản trở quá trình học hỏi của tôi. Kết bạn đi, lỡ có làm hỏng thì liên lạc, tôi sửa lại cho cậu.

Đừng quên 10 bộ đã hứa!”

Kết bạn xong, Nặc Nhan đã bắt đầu đuổi người..

Nhậm Kiệt gần như là bị cô đẩy ra khỏi phòng thí nghiệm.

“Ấy ấy ấy~ Thứ đồ chơi này không có chức năng ngụy trang này kia à? Tôi cứ vác nguyên đai nguyên kiện thế này về hả?”

Dù cánh tay máy này trông ngầu như trái bầu nhưng nếu cứ để thế về nhà, bị dì An Bình nhìn thấy…chắc dì sẽ giận bay màu luôn nhỉ?

Dì ấy vốn đã không đồng ý cho mình đến Sở Ti Diệu rồi.

“Xoay cổ tay sang trái 3 lần!”

“Rầm!”

Cánh cửa phòng thí nghiệm đóng sầm lại.

Nhậm Kiệt thử làm theo lời Nặc Nhan nói. Quả nhiên, bó sợi cơ trên cánh tay máy bắt đầu biến hóa, đổi màu y như vảy cá bị lật!

Chỉ trong chớp mắt nó đã biến thành hình dạng giống hệt cánh tay thật của con người. Thế nhưng bên trong vẫn là kết cấu máy móc.

Nhậm Kiệt: thiết thủ vô tình (tay thép vô tình) +1.

Cánh tay quá trâu bò!

Bước ra khỏi phòng thí nghiệm sinh vật Hoa Thiên, Nhậm Kiệt đi theo đường số 11 về khu 69, nhà cậu ở đó.

Dọc đường đi có thể nhìn thấy những tòa tháp trắng cao vút tận mây, mọc lên khắp nơi, đứng sừng sững ở Cẩm thành. Thân tháp mảnh khảnh, độ cao hơn 1000m.

Trên mỗi đỉnh tháp còn có một quả cầu khổng lồ, tỏa ra ánh sáng đỏ rực.

Nếu từ trên cao nhìn xuống Cẩm thành, những tòa tháp trắng này sẽ giống như vô số ngọn giáo của thần mInh cắm trên mặt đất.

Những tòa tháp trắng này là kiến trúc phòng thủ, chống ma tai cỡ lớn do chính phủ xây dựng. Một khi ma tai cấp cao bùng phát, không thể kịp thời trấn áp thì sẽ kích hoạt tháp trắng ở khu vực tương ứng.

Tạo thành bức tường chắn kết giới, kiểm soát ma tai trong một khu vực nhất định, đề phòng nó mở rộng, gây ra thiệt hại lớn hơn cho thành phố và người dân.

Sở Ti Diệu gọi mấy tòa tháp trắng này là “que diêm”. Cũng có thể coi chúng như những đốm lửa, một phong cảnh tuyệt đẹp trong thành phố

Chỉ là chẳng có ai muốn nhìn thấy cảnh những que diêm này bị đốt cháy.

Trong tình hình liên tục bị ma tai quấy nhiễu, 33 ‘đốm lửa’ ở chủ thành Đại Hạ đã sớm hoàn thiện các phương pháp đối phó với ma tai, bảo vệ an toàn cho dân chúng.

Nhậm Kiệt vừa đi vừa kiểm tra không gian hồ kính. Giờ chỉ cần chớm nghĩ đến, ý thức của cậu sẽ xuất hiện ở trong đó.

Đến tận bây giờ cậu mới có thời gian quan sát kỹ không gian này.

Trên cây ác ma, nhánh cây Viêm Ma vẫn đang cháy hừng hực, quả ma linh nóng rực.

Chương 15: Văn minh tôi-anh-hắn, bảo vệ môi trường phải nhờ vào mọi người

Nhậm Kiệt nhanh chóng phát hiện ra một việc: không phải toàn bộ nhánh cây Viêm Ma đều được thắp sáng. Chỉ có nhánh chính đang bốc cháy, trên mỗi nhánh chính lại đâm ra hàng trăm cành phụ đang ở trạng thái bình thường, chưa sáng lên. Giống như chưa được mở khóa…

** Cây ác ma chia thành các nhánh chính, mỗi nhánh đại diện cho 1 ác ma ký khế ước với nam 9 (vd như nhánh cây Viêm Ma đại diện cho việc đã ký khế ước với Viêm Ác Ma). Trên mỗi nhánh chính lại phân thành các cành phụ, mỗi cành phụ đại diện cho một kỹ năng.

** Cây ác ma chia thành các nhánh chính, mỗi nhánh đại diện cho 1 ác ma ký khế ước với nam 9 (vd như nhánh cây Viêm Ma đại diện cho việc đã ký khế ước với Viêm Ác Ma). Trên mỗi nhánh chính lại phân thành các cành phụ, mỗi cành phụ đại diện cho một kỹ năng.

Nếu Nhậm Kiệt phân tích không sai, nhánh chính đang cháy đại diện cho Viêm Ma. Vậy có khi nào những cành phụ đâm ra tua tủa kia sẽ đại diện cho kỹ năng này nọ không?

Dù sao thì khi gen võ giả bước vào giai đoạn 1 và 5 đều sẽ nhận được một kỹ năng. Ma khế giả cũng coi như một nhánh của gen võ giả mà.

Hơn nữa, trên cây ác ma không chỉ có một nhánh Viêm Ma, nó còn hàng nghìn hàng vạn nhánh chính chưa biết tên nữa kìa!!!

Hiện giờ Nhậm Kiệt mới mở được một phần rất rất nhỏ trên cây ác ma…

Cậu chạm vào cây Ác Ma thêm lần nữa, chẳng thấy phản ứng gì.

Nhậm Kiệt cảm thấy chắc là do mình vẫn ở hệ cổ huyết, còn chưa chính thức thức tỉnh, tiến vào cấp 1 – Giác cảnh.

Có lẽ là phải chờ đến lúc đấy thì mới có thay đổi, đúng không?

Nhậm Kiệt lại nhìn vào mặt hồ kính.

Đám sương trắng lơ lửng trên mặt hồ đã bị cây ác ma hút sạch lúc trước giờ lại có thêm mấy sợi.

Mà lúc này, quả Viêm Ma lại đang hấp thụ sương trắng trên mặt hồ.

Nhậm Kiệt nhớ lại những gì Nặc Nhan đã nói, lộ ra biểu cảm rất chi là cổ quái. Xét lại thì bản thân cậu chẳng có chỗ nào đặc biệt, chẳng có lẽ mấy sợi sương trắng này lại là…

Đúng lúc này, Nhậm Kiệt ngạc nhiên phát hiện ra: bên trên hồ kính đột nhiên nhiều thêm mấy sợi sương trắng, giống như xuất hiện từ hư không.

Còn không đợi cậu chàng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, ý thức đã bị tiếng ồn ào bên ngoài kéo về hiện thực.

“Nhảy! Tôi sắp nhảy xuống thật đấy!”

Bây giờ Nhậm Kiệt mới phát hiện, không biết từ lúc nào mình đã lang thang đến cầu Cẩm giang.

Trên cầu có không ít người hiếu kỳ tụ tập hóng chuyện nhưng đều bị chặn ở ngoài dây cảnh giới.

Có một chàng trai trẻ, tinh thần sa sút đang đứng trên lan can cầu. Một tay cậu ta cầm điện thoại, sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi, chân run như đang đạp máy khâu.

Nhậm Kiệt trợn mắt nhìn sương trắng toát ra từ huyệt thiên linh của đối phương, chỉ một giây sau đã biến mất.

Ngay sau đó, bên trong không gian hồ kính lại có thêm một sợi sương trắng.

Nhậm Kiệt bỗng nhớ đến chuyện lúc mới bò ra khỏi lò đốt xác, hình như cũng nhìn thấy sướng trắng toát ra từ đỉnh đầu của mọi người.

Lúc đó cậu còn tưởng mình bị hoa mắt, xuất hiện ảo giác cơ. Giờ xem ra là không phải rồi.

Mấy nhân viên trị an đang đứng bên cạnh, tận tình khuyên nhủ nhưng thanh niên kia vẫn nhất quyết không chịu đi xuống.

Quần chúng ăn dưa lập tức móc mỉa:”Nhảy chưa? Đã hai tiếng đồng hồ rồi đấy, cậu có nhảy không nào? Đừng có hèn như thế chứ? Haha~”

“Nghe nói có người nhảy cầu, tôi còn cố tình bắt taxi đến xem náo nhiệt. Cậu đâu thể để tôi phí công phí tiền như thế, phải không?”

“Em zai, đừng nhảy vội. Mai táng trọn gói đây, có cần không?Ưu tiên chọn mộ, quay lưng về phía bắc, nhìn về phương nam đấy, chịu không?”

Bọn họ không chỉ nói suông mà còn dùng điện thoại chụp ảnh, quay video.

Mấy nhân viên trị an tức giận:

“Nếu cậu ta nhảy xuống thật thì các người có chịu trách nhiệm về một mạng người không? Mấy người không có con cái hả?

Cậu ta sụp đổ đến nơi rồi, đừng ở đây ồn ào nữa. Không muốn bị mời về sở uống trà thì ngậm hết mồm vào!”

Nhậm Kiệt trơ mắt nhìn những sợi sương trắng bốc lên từ đỉnh đầu mấy nhân viên trị an xuất hiện trong không gian hồ kính.

Còn có cả một ít sương trắng mỏng manh toát ra từ quần chúng ăn dưa. Có điều cộng hết lại cũng không đủ một sợi.

Ánh mắt Nhậm Kiệt sáng lên, xem ra phải kiểm chứng suy đoán của mình mới được~

Cậu chen qua đám đông, nhanh chân bước về phía trước rồi chui thẳng vào bên trong dây cảnh giới.

Nhân viên trị an trừng mắt: “Này này này? Làm gì đấy?”

“Nhân viên đại đội số 7, Sở Ti Diệu. Tôi là chuyên gia, để tôi xử lý.”

Dân thực tập chắc cũng được tính, đúng không?

Nhân viên trị an vừa nghe vậy thì mắt sáng rực, gặp được cứu tinh rồi à?

Dù sao thì công việc của Sở Ti Diệu cũng là hỗ trợ thiên tai, cứu giúp đồng bào mà.

Vương Bằng lập tức sốt ruột: “Đừng lại đây, hôm nay dù Ngọc Hoàng đại đế đến cũng vô dụng. Lại gần nữa là tôi nhảy xuống đấy!”

Hắn vừa hét lên vừa cúi đầu nhìn xuống phía dưới cầu, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Nhậm Kiệt hai tay đút túi quần, thản nhiên nói:

“Anh chắc chứ? Nghĩ kỹ chưa?

Lan can cầu cách mặt sông ít nhất cũng phải 50, 60 mét, nhảy xuống thì chẳng khác gì đập xuống nền xi măng. Xương cốt toàn thân gãy nát, đồ lòng chảy máu, gáo dừa nát bấy…đừng mong sẽ có người cứu được anh.

Chương 16: Anh chính là thanh niên kiệt xuất, rất ưu tú

Chết luôn thì còn đỡ, chẳng may mà còn ngáp ngáp…anh cứ chuẩn bị tinh thần cả đời nằm trên giường bệnh đi.”

Ánh mắt Vương Bằng đầy sợ hãi, đỉnh đầu toát ra cực nhiều sương trắng. Hắn nuốt nước bọt cái ực, run rẩy nói: “Càng tốt! Ông đây đang muốn tìm một kiểu chết thật sảng khoái. Chết là xong hết!

Cậu đừng hòng dọa tôi! Chết tôi còn đếch sợ, chả lẽ lại ngán mấy chuyện cỏn con này?”

Nhậm Kiệt cười khẩy:

“Thế à? Chết anh còn không sợ, thế mà lại sợ phải sống…

Được rồi, anh nhảy đi, tôi không cản đâu. À đúng rồi! Đừng tưởng chết là xong chuyện nhé. Sau khi anh chết, điện thoại sẽ bị bẻ khóa. Mấy đoạn chat, album ảnh, lịch sử duyệt web, bookmark…rồi cả dữ liệu trong ổ cứng máy tính của anh nữa, tất cả sẽ bị in ra, công khai cho phụ huynh xem…Để chứng minh anh tự sát theo ý nguyện của mình chứ không phải vì lý do nào khác.”

Vương Bằng trợn mắt: “Hả? Thật… thật à?”

Mấy nhân viên trị an gật đầu như giã tỏi.

Không hổ là chuyên gia, chiêu này đủ ác!

Vương Bằng: !!!

Hai mắt Vương Bằng trợn trừng, không quan tâm đến chuyện gì nữa. Giờ hắn chỉ muốn nhào xuống, liều mạng với Nhậm Kiệt.

Chưa từng thấy ai bêu xấu người khác như này. Nhảy sông không khác gì xả xác bậy bạ… cái quái gì chứ!

Con sông này vốn đã bẩn thấy bà rồi nhé!

Nhậm Kiệt thì ngược lại, rất chi là vui vẻ. Bởi vì chỉ trong một lát, cậu chàng đã thu được kha khá sương trắng từ Vương Bằng.

Nhưng xui xẻo thay, một cơn gió thổi ngang qua mặt cầu. Vương Bằng vốn đã run như cầy sấy, bị gió thổi thì trượt chân ngã ngửa ra đằng sau rồi rơi thẳng xuống sông.

“A!!! Cứu…”

Tình huống bất ngờ khiến mọi người bị dọa đến run rẩy.

“Chậc~”

Nhậm Kiệt trợn mắt, lao nhanh về phía trước. Gần như là theo bản năng, dưới lòng bàn chân cậu có vài tia lửa nở rộ.

“Bùm!”, đôi giày nổ tung tại chỗ. Đến mặt đường nhựa cũng bị nứt ra những vết đen.

Nhờ lực đẩy này, Nhậm Kiệt lao lên phía trước như một như chớp, vươn tay tóm lấy Vương Bằng.

Không phụ sự mong đợi của mọi người, cậu đã giữ được đối phương!

… Cánh tay máy!

“A a a! Bạo kích, tôi bị miểu sát mẹ nó rồi! Đừng xem lịch sử duyệt web của tôi!”

Thế nhưng Nhậm Kiệt vẫn chưa tha cho con hàng này. Cậu bám vào lan can, ngón tay cong thành chảo, chộp về hướng Vương Bằng đang lơ lửng, sắp rơi xuống sông.

Ngay sau đó bàn tay trái của Nhậm Kiệt đứt lìa, bật khỏi cổ tay. Tiếp theo là toàn bộ cánh tay trái đều bắn ra ngoài.

Cực kỳ chính xác, tóm chặt lấy “cần tăng dân số” của Vương Bằng, dồn sức nắm thật chặt.

“Áu áu!” Tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết lập tức vang lên, vang vọng khắp nơi.

Chỉ thấy cả người Vương Bằng bị cánh tay máy treo lủng lẳng giữa không trung. Hai mắt hắn trợn ngược như muốn lòi cả ra ngoài, nước mắt nước mũi giàn giụa, vùng vẫy dữ dội!

“Buông ra! Mẹ kiếp, mau buông ra! Mày đang tóm vào đâu thế hả?”

Lúc này toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn đều tập trung vào một điểm nhỏ xíu kia.

Nhân viên trị an và đám đông hiếu kỳ ùa đến, vừa cúi đầu nhìn xuống dưới cầu thì trên mặt đã đầy vẻ kinh hãi, đồng loạt rùng mình.

Quá tàn nhẫn!

Thế này thì còn dùng được nữa hay không?

Nhậm Kiệt cũng sững người, cánh tay máy của mình còn có chức năng này à?

“Đừng lo, tôi sẽ kéo anh lên ngay.”

Cậu vừa nói vừa thu hồi cánh tay máy

Vương Bằng: ???

Giờ hắn hét còn thảm thiết hơn.

Kéo lên? Thế chẳng phải sẽ đứt tận gốc luôn à?

“A a a! Buông ra! Tôi cầu xin cậu, thả tôi xuống đi, tôi thà ngã chết còn hơn!”

Nhậm Kiệt nghiêm mặt: “Nói vớ va vớ vẩn! Một sinh mạng sống sờ sờ ngay trước mắt, với tư cách là nhân viên Sở Ti Diệu, trách nhiệm trên vai không cho phép tôi buông tay!”

Mắt Vương Bằng sắp trợn trắng luôn rồi: “Thế cậu kéo nhẹ tí được không?”

Nhậm Kiệt cười gượng: “Xin lỗi, tôi là lính mới, động tác còn chưa thành thạo. Tôi làm nhanh lắm, anh cố nhịn một chút đi.”

Lúc này Vương Bằng đã thật sự cảm nhận được thế nào gọi là sống không bằng chết…

Đến nhân viên trị an cũng đưa tay che mặt.

Con mẹ nó, lính mới cái gì chứ!

Nhân viên Sở Ti Diệu cứu người, lúc nào cũng thô bạo như này à?

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người cùng tiếng kêu thảm thiết của khổ chủ, cuối cùng Nhậm Kiệt vẫn kéo được Vương Bằng lên.

Trong suốt quá trình này, sương trắng liên tục toát ra. Tất cả đều chạy hết vào không gian hồ kính.

Vương Bằng nằm co quắp trên mặt đất y như một con tôm cỡ bự. Hắn nhìn Nhậm Kiệt đầy phẫn hận nhưng rất nhanh đã bị nhân viên trị an khiêng đi.

“Đừng để tôi biết tên cậu!”

Nhậm Kiệt tươi cười, nói: “Tôi tên Nhậm Kiệt! Không cần cảm ơn đâu. Huynh đệ này, là người được đích thân tôi cứu, nói thế nào thì cậu cũng được coi là một thanh niên kiệt xuất đấy nhé. Sống cho tốt vào, quên hết quá khứ, hướng về tương lai!”

Nói xong, Nhậm Kiệt xoay người, phóng khoáng rời đi.

Đúng như câu nói “Việc xong phủi áo đi, ẩn dấu mọi công đức”.

Chương 17: Anh chính là thanh niên kiệt xuất, rất ưu tú (2)

Nếu không phải là một chiếc giày bị nổ tung, cộng thêm lòng bàn chân đen thui, đi lại khập khiễng thì cũng có tí phong độ đấy.

Vương Bằng tức điên lên!

Thanh niên kiệt xuất cái quỷ gì?

Thanh niên kiệt xuất được tính như này hả?

Sau này đừng để tôi gặp lại cậu!

“Đi! Theo chúng tôi về sở một chuyến, viết biên bản!”

Thanh niên kiệt xuất Vương Bằng tức đến hổn hển: “Đi bệnh viện trước!”

Còn không đến bệnh viện, mình sẽ thành Vương ‘Bằng’ mất!

Trên đường về, Nhậm Kiệt cảm thấy hơi vui vui. Cuối cùng cậu cũng đã biết mấy sợi sương trắng đó là gì.

Đó hẳn là sức mạnh cảm xúc.

Thế nên quả ma linh mới liên tục cắn nuốt chúng!

Lý do cậu không bị ác ma nguyên tội ảnh hưởng…có lẽ là nhờ đám sương mù cảm xúc này.

Chỉ cần cậu tiếp tục cung cấp, duy trì tổng lượng sương mù cảm xúc trên mặt hồ, không để ma linh nuốt hết thì sẽ không bị bất kỳ loại ác ma nguyên tội nào ảnh hưởng.

Mà việc thu thập sương mù cảm xúc cũng rất đơn giản.

Chỉ cần những người xung quanh có dao động cảm xúc mạnh là được. Mặc kệ là đau buồn, khổ sở, tức giận… thậm chí là vui vẻ cũng được tuốt.

Chỉ cần có dao động cảm xúc mạnh vượt quá bình thường, cậu đều có thể thu thập được.

Cho dù là việc lúc trước cậu chui ra khỏi lò đốt xác, hoàn toàn sống lại hay bây giờ dũng cảm cứu thanh niên nhảy cầu…tất cả đều đã chứng thực cho điều này.

Có điều vẫn chưa rõ, rốt cuộc thì phạm vi thu thập này lớn đến mức nào.

Chẳng biết mấy ma khế giả khác có năng lực này không, thế nhưng theo những gì chị Nặc Nhan nói thì hình như ma khế giả phải lấy sức mạnh cảm xúc của chính mình để cung cấp cho ma linh cắn nuốt.

Đã bao giờ nói về việc thu thập cảm xúc của người khác đâu ta?

Hiểu rõ nguyên lý, Nhậm Kiệt cũng phần nào thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cậu tiếp tục thu thập sương mù cảm xúc thì sẽ không bị ác ma nguyên tội ảnh hưởng.

Đánh chết cậu cũng không muốn trở thành kẻ biến thái như Nặc Nhan!

Với lại hình như việc thu thập sương mù cảm xúc cũng không quá khó khăn.

Nghĩ đến đấy, ánh mắt Nhậm Kiệt hừng hực ý chí chiến đấu. Đợi đến khi cậu thật sự thức tỉnh, có được sức mạnh lớn hơn thì chắc chắn là có thể làm nhiều việc một lúc hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, đúng không?

Khu 69, phía ngoài đường Nam Sơn. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống con phố bừa bộn tạp nham. Những tòa nhà cũ kỹ lâu đời của dân cư chen nhau chật cứng, chẳng còn kẽ hở nào.

Trên ban công phơi đầy quần áo đủ màu sắc, bầu không khí đậm chất sinh hoạt phả vào mặt!

Đây là nơi Nhậm Kiệt đã sống 10 năm, một khu dân cư lâu đời, ọp ẹp…

Nhậm Kiệt đi đến bên dưới một tòa chung cư cũ kỹ, tường ngoài đã bong tróc.

Tầng một có không ít cửa hàng bán lẻ như siêu thị Song Mãn Ý, quà sáng Cương Tử… nhưng lúc này đều đã đóng chặt cửa cuốn.

Chỉ còn mỗi một cửa hàng vẫn sáng đèn, cửa cũng chưa đóng…

Bên trên viết một hàng chữ lớn:

『Tiệm giặt ủi Anh Bình』

Nhậm Kiệt bước vào trong. Cửa hàng rộng khoảng hơn 20 mét vuông, trông rất chật chội. Hai bên là một hàng dài máy giặt cũ kỹ, đang lạch cạch chạy hết công suất…

Trên giá phơi đầy quần áo và chăn bông đã được giặt giũ sạch sẽ…

“Dì An Bình vẫn chưa nghỉ ngơi ạ?”

Nhậm Kiệt thở dài rồi quay lại, thành thạo kéo cửa cuốn xuống, còn tiện tay tắt đèn bảng hiệu.

Mở cửa…là để chờ cậu.

Nhậm Kiệt đi vào bên trong, leo cầu thang lên tầng hai, ánh mắt xuyên qua hành lang chật hẹp.

Cậu nhìn thấy một người phụ nữ có dáng vẻ gầy gò, đeo tạp dề đang đứng trước bồn giặt, dùng tay vò quần áo.

Bàn tay vì thường xuyên tiếp xúc với nước nên da dẻ nứt toác. Đầu ngón tay cô quấn đầy băng dính, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Trong giỏ còn khá nhiều quần áo chưa giặt.

Tuy người phụ nữ này đã ba-bốn mươi tuổi nhưng ngoại hình vẫn rất xinh đẹp, chỉ là trên mặt đã tràn đầy dấu vết thời gian và sương gió cuộc đời.

Giống như nghe được tiếng động nên Anh Bình quay đầu lại, nhìn thấy Nhậm Kiệt thì lập tức mỉm cười dịu dàng.

“Tiểu Kiệt về rồi à? Dì để dành cơm tối cho con trong tủ lạnh, lát nữa tự lấy ăn nhé~”

Lòng Nhậm Kiệt thắt lại, sống mũi cay cay…

“Đã muộn thế này rồi, sao dì còn chưa nghỉ ngơi? Yêu Yêu đâu ạ?”

An Bình cười nói: “Con bé ngủ rồi, hôm nay ngủ rất sớm.”

Nhậm Kiệt vừa nói, vừa đi qua hành lang, lấy quần áo trong giỏ ra giặt!

Trong mắt An Bình đầy vẻ bất lực nói: “Con đừng làm việc nữa, đi ngủ sớm chút đi. Huấn luyện ở Sở Ti Diệu mệt mỏi lắm đúng không? Lão Vệ có quan tâm, chăm sóc con không?”

Nhậm Kiệt cười nói: “Giặt xong sớm thì nghỉ ngơi sớm. Chú Vệ rất quan tâm con, trở thành chính thức chỉ là chuyện sớm muộn thôi ạ~”

Nhắc đến chuyện này, ánh mắt An Bình tối sầm lại, sau mới giả vờ vô tình nhắc đến: “Tiểu Kiệt à~ Hôm nay dì lại nhận được giấy báo trúng tuyển của ba trường đại học danh tiếng. Cả Thanh Hoa lẫn Bắc Đại đều gọi điện đến, còn nói có thể miễn hết học phí…

Chương 18: Đào Yêu Yêu

Kỳ nghỉ hè vẫn chưa kết thúc, thời gian nhập học cũng chưa đến, con không suy nghĩ lại thật à? Hay là đi học đi…”

Nhậm Kiệt lắc đầu cười: “Dì An Bình, dì đừng khuyên con nữa. Con đã 18 tuổi rồi, có quyền quyết định cuộc sống của mình. Không lên đại học cũng có thể học hỏi được rất nhiều mà.

Hơn nữa, làm nhân viên Sở Ti Diệu cũng đâu phải là không có tương lai, lương cũng khá cao mà~”

Viền mắt An Bình hơi đỏ lên: “Nhưng làm nhân viên Sở Ti Diệu quá nguy hiểm! Gia đình này đã liên lụy con nhiều lắm rồi, dì không thể để cuộc đời của con vì chúng ta mà…”

Cô còn chưa nói hết, Nhậm Kiệt đã ngắt lời: “Nếu nói đến chuyện kéo chân thì phải là con liên lụy dì và Yêu Yêu mới đúng…”

“Tiểu Kiệt…”

“Thôi mà dì An Bình, mình đừng nói về chuyện này nữa. Nghe nói ông Vương hàng xóm định sinh đứa thứ hai rồi ạ?”

Đêm khuya, hai người tán ngẫu về những chuyện thường ngày. Tiếng nói chuyện vụn vặt, nhàn nhã xuyên qua cửa sổ, bay xa… rất xa…

Sau khi giúp An Bình làm việc xong, Nhậm Kiệt rón ra rón rén trở về phòng.

Tầng 1 của căn nhà là cửa hàng, tầng 2 mới là nơi để ở. Trong nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách. An Bình ở một phòng, Nhậm Kiệt và Đào Yêu Yêu ở phòng còn lại.

Phòng ngủ rộng chừng mười mấy mét vuông, được ngăn ra làm hai bằng một tấm rèm ở giữa, Nhậm Kiệt ngủ bên trái, bên phải gần cửa sổ là địa bàn của Đào Yêu Yêu. Lúc này, cô bé đang ngủ đến là say sưa.

Nhậm Kiệt mệt nhọc cả ngày, vừa quẳng mình lên giường định nghỉ ngơi thì điện thoại lại rung lên tằng tằng, y như súng liên thanh.

Cậu chàng vội vơ lấy điện thoại rồi chui vào trong chăn. Mở ra thì thấy là Nặc Nhan gửi tin nhắn, toàn spam là spam.

Nickname của cô là Nữ Xế Già, ảnh đại diện là một chiếc xe moto phân khối lớn siêu ngầu.

Nữ Xế Già: (meme tinh tinh tóc đỏ đưa tay vòi tiền).gif × 10

Con tinh tinh lông đỏ kia trưng ra bản mặt ‘cây ngay không sợ chết đứng’ thì thôi đi, lại còn photoshop cả chữ trên tay nữa chứ. Viết cực kỳ trắng trợn: 10 bộ!!!

“Nhanh cái tay giao hàng đi bạn êy! Đêm dài lê thê, chẳng muốn đi ngủ, online chờ, gấp!”

Nhậm Kiệt che mặt, mệt cho chị còn nhớ rõ.

Ảnh đại diện của cậu là một người đàn ông mặc áo đen tay ngắn, tóc húi cua, đeo kính…trông rất thô bỉ, nickname là Kiệt Ca.

Kiệt Ca:

[Dã ngoại… .mp4]

[Gia sư tại nhà… .mp4]

[Văn phòng… .mp4]

[Mười năm tròn…]

Nhậm Kiệt quyết không chơi liều, chia sẻ một loạt cho Nặc Nhan. Dù sao thì trước đó cũng đã hứa hẹn với người ta rồi. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn là bé ngoan nói là làm.

Nữ Xế Già: “Ồ hố! Ố là la ~ Nhãi con nhà cậu có nhiều hàng tồn nhỉ ~ Sau này món ăn tinh thần của tôi đều trông cậy hết vào cậu á!”

Kiệt Ca: “Người trẻ tuổi phải chú ý điều độ~” (meme Kiệt Ca đẩy mắt kính cười tà).gif

Nữ Xế Già: “Cậu quản được tôi chắc? Có điều nể phần ‘tình nghĩa’ này, chị đây sẽ phổ cập cho cậu tí khoa học.

Thường thì ma khế giả sẽ ẩn giấu thân phận của mình, giả vờ làm gen võ giả. Nếu không muốn bị người của giáo hội Thiên Môn kéo đi treo cổ, thiêu sống tế thánh thì tốt nhất là phải kín đáo, biết điều một tí.

Thôi, chị cậu bật chế độ học tập đây, đừng có làm phiền.”

Nhậm Kiệt cười khổ, cô nàng đoán được rồi…

Cũng phải thôi, có N yếu tố khiến thân phận của ma khế giả trở nên siêu mẫn cảm mà.

Nếu không muốn gặp rắc rối, tốt nhất là đừng để lộ thân phận.

Mảnh vỡ màu đen đến từ ma tai cấp A ở Tấn thành…có lẽ chuyện 10 năm trước không chỉ đơn giản như vậy. Lúc đấy Nhậm Kiệt còn nhỏ, không nhớ rõ rất nhiều chuyện. Nếu có cơ hội, cậu sẽ điều tra thêm…

Trong điện thoại di động còn có không ít tin nhắn, là đám người Vệ Bình Sinh và Điền Vũ quan tâm hỏi han. Trong nhóm 206 việc làm thêm cũng hiển thị 99+*, là chị Trương hỏi cậu tại sao đêm qua không đến xoa bóp cho mình…

** tin nhắn vượt quá 100 thì bên ngoài sẽ hiển thị là 99+

** tin nhắn vượt quá 100 thì bên ngoài sẽ hiển thị là 99+

Nhậm Kiệt kiên nhẫn, trả lời từng tin một.

Khu sinh hoạt, phòng thí nghiệm Hoa Thiên.

Nặc Nhan vừa tắm rửa xong, cả người trần trùi trụi, khẽ ngân nga: “Trong vườn hoa nho nhỏ xinh xinh, đào a, đào a, đào a ~ hê hê ~”

Cô cứ tơ hơ như vậy mà lau mái tóc còn ướt sũng rồi nằm ngửa trên giường.

Cái bịt mắt đã được tháo xuống. Mắt trái của cô không mù, cũng không thay bằng máy móc nhưng tròng mắt lại ánh lên màu tím hoàng gia, trông cực kỳ quỷ dị…

Cô nàng hứng thú bừng bừng chui vào trong chăn, liếm môi rồi mở điện thoại.

“Hế hế~ Xem dã ngoại trước đi ~”

Vừa ấn mở video, âm thanh sống động như thật đã truyền ra: “Maka baka~ Aka waka ~ mika maka ~ mu ~”

Nhìn mấy con Teletubbies vỗ tay, vui vẻ nhảy múa ngoài vườn hoa…nét mặt Nặc Nhan nháy mắt đã cứng đờ.

(o 口 o*)…

Cái này là dã ngoại ấy hả? Phiên bản tiêu chuẩn luôn?

Nặc Nhan nghiến răng ken két. Cô nàng không tin tà, lần lượt mở hết các video còn lại. Bà không tin tất cả đều giống vầy!

Chương 19: Đào Yêu Yêu (2)

“Là cậu ấy ~ chính là cậu ấy ~ cậu bạn của chúng ta, Na Tra bé nhỏ ~”

“Đây hành lý anh mang, tay cầm cương dắt ngựa ~”

“Chàng trai trẻ ~ cậu có tin vào ánh sáng không?”

“Gió táp mưa sa, đều không sợ ~ lá la là la ~”

“Tằng tăng tắng tăng, tằng tăng ~ Chào mừng đến với phòng tin tức trực tiếp. Giàu mạnh! Dân chủ! Hữu nghị! Đoàn kết…”

Nặc Nhan: !!!

Nhậm! Kiệt! Ông nội cậu ~ Lại còn Maka baka nữa chứ? Tôi đệt cả nhà cậu thì có! Cứ chờ đấy cho bà!

Đáng thương tôi còn tắm rửa thay quần áo, tràn đầy mong đợi.

Nặc Nhan giận tím người, cầm điện thoại di động gửi tin như núi lửa phun trào.

Trong phòng, Nhậm Kiệt nhìn khung chat rồi lặng lẽ chuyển điện thoại sang chế độ không làm phiền.

[ Nữ Xế Già: ?

@&%&*

@#$%^&*

AAAA! ]

Rõ ràng 60 giây chỉ là giới hạn của tin nhắn thoại chứ không phải là cực hạn của Nặc Nhan.

Nhậm Kiệt không nhịn được, khóe miệng nhếch thành một đường cong vui vẻ. Không biết mấy đoạn video của mình có chữa lành được tâm hồn sa đọa của Nặc Nhan hay không.

Có điều cậu không cảm thấy sương mù cảm xúc tăng thêm. Thứ đồ chơi này quả nhiên là bị giới hạn phạm vi thu thập.

Nhưng đúng lúc này, Nhậm Kiệt kinh ngạc phát hiện ra số lượng sương mù trên hồ kính bắt đầu tăng dần

Nơi phát ra không phải từ Nặc Nhan mà ở ngay bên cạnh cậu.

Phía sau rèm truyền đến âm thanh bị đè nén cực thấp, Đào Yêu Yêu đang quấn chặt chăn, ngọ quậy bất an.

Quá rõ ràng, đám sương mù cảm xúc mới xuất hiện đều đến từ Đào Yêu Yêu. Lúc này cô bé đang cắn răng chịu đựng cơn đau đến cực hạn.

Nhậm Kiệt vội vàng đi sang. Vén chăn lên thì thấy Đào Yêu Yêu mặc đồ ngủ hoạt hình thỏ hồng đang cuộn người thành một cục, ga trải giường đã bị mồ hôi thấm ướt.

Hai chân và một cánh tay của Đào Yêu Yêu quấn đầy băng vải, có thể lờ mờ nhìn thấy ma ấn giống như một con trăn đen đang trườn trên vai cô bé.

Làn da chỗ có ma ấn cứ như đã bị axit đậm đặc ăn mòn, chuyển sang màu đen sì, cứng ngắc. Còn có những chỗ bị nứt toác, tạo thành thứ gì đó na ná những miếng vảy đen tuyền…

Đây chính là bệnh Ma Ấn, một căn bệnh không có cách điều trị. Từ khi Ma Vực Thời Không xuất hiện, bệnh Ma Ấn cũng nối gót đến theo.

Đến tận bây giờ nhân loại vẫn chưa tìm được nguyên nhân gây ra căn bệnh này, cứ như nó ngẫu nhiên ập đến, ai xui người đó dính chấu. Với trình độ y học hiện nay, thế mà vẫn không thể chiến thắng con bệnh này.

Nhân loại chỉ có thể ức chế, giảm bớt nỗi đau khi phát bệnh.

Trước mắt chưa có ca nào được chữa trị thành công. Bệnh Ma Ấn hệt như cơn ác mộng không thể xua tan, như giòi trong xương, giày vò bệnh nhân đến tận lúc tử vong.

Đào Yêu Yêu được xác nhận mắc bệnh Ma Ấn khi mới có 5 tuổi, cũng chính là năm cha ruột của cô bé – Đào Nhiên đã hi sinh vì cứu Nhậm Kiệt.

Nhà dột còn gặp mưa rào, đã nghèo còn mắc cái eo…

15 vốn nên là độ tuổi hoa nở chim bay, thế nhưng Đào Yêu Yêu lại toàn bị ốm đau bệnh tật hành hạ.

Cả hai chân và một cánh tay của cô bé đã bị ma ấn bao trùm, muốn di chuyển cũng rất khó khăn nên chỉ có thể ngồi xe lăn.

Đào Yêu Yêu hệt như chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, căn phòng chật hẹp này chính là cả thế giới của cô bé.

“Em lại phát bệnh hả? Sao không nói? Đã uống thuốc giảm đau chưa?”

Nhậm Kiệt tiến lên, cẩn thận đỡ Đào Yêu Yêu dậy, chuyển cô bé sang tư thế thoải mái dễ chịu hơn rồi mới quay người đi lấy thuốc.

Đào Yêu Yêu có ngoại hình rất xinh đẹp. Khuôn mặt tròn tròn vẫn còn nét bụ bẫm của trẻ con, pha lẫn vẻ ngây thơ chỉ thuộc về thiếu nữ. Đôi mắt to tròn tràn đầy linh khí, cái miệng nhỏ nhắn chúm chím như anh đào, cộng thêm chiếc mũi tinh xảo như ngọc khiến người ta có cảm giác đây là em gái nhỏ đáng yêu, vô hại.

Thế nhưng lúc này, trong đôi mắt tròn xoe của Đào Yêu Yêu lại đong đầy nước mắt, mái tóc đen mượt ướt đẫm mồ hôi. Cô bé siết chặt ga giường, nhìn theo bóng lưng Nhậm Kiệt.

“Anh ơi ~ không uống đâu, em chịu được mà. Chai thuốc giảm đau kia đắt lắm, chỉ còn mỗi mấy viên. Anh phải làm bao nhiêu công việc bán thời gian? Mẹ phải giặt bao nhiêu bộ quần áo mới mua…”

Nhậm Kiệt phớt lờ lời em gái. Cậu nhanh tay đổ thuốc giảm đau ra, nhét ngay vào miệng cô bé.

“Thuốc giảm đau thôi mà, anh mua nổi. Em cứ yên tâm uống là được…còn thuốc ức chế thì chịu khó chờ thêm một thời gian nữa, anh sắp gom đủ tiền rồi.”

Bệnh Ma Ấn của Đào Yêu Yêu đã bước sang giai đoạn 3. Nếu không tiêm thuốc ức chế, ma ấn sẽ lan ra rất nhanh, không thể kéo dài thêm nữa.

Chỉ là giá cả thuốc ức chế còn đắt hơn cả thuốc biến đổi gen.

Đào Yêu Yêu lắc đầu, hai mắt đỏ hoe nói:

“Anh ơi ~ hay là… thôi đi. Bệnh Ma Ấn có chữa khỏi được đâu, mua thuốc ức chế chỉ tổ lãng phí tiền bạc, sớm muộn gì cũng phải chết thôi.

Chương 20: Dân a ma tơ đúng là không đáng tin.

Em chết rồi, anh có thể đi học đại học, mẹ cũng không cần cực nhọc vậy nữa, em…”

Đào Yêu Yêu càng nói, giọng lại càng nhỏ…

Là vì cô bé thấy Nhậm Kiệt đứng cạnh giường, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt rất nghiêm túc.

Đào Yêu Yêu biết Nhậm Kiệt giận thật rồi, thế nên đành yếu ớt đáng thương nói: “Anh, anh đừng giận mà, em… em không nói nữa là được chứ gì?”

Lúc này Nhậm Kiệt mới ngồi xuống mép giường, vươn một tay ôm Đào Yêu Yêu rồi vỗ nhẹ lên lưng cô bé.

“Anh biết là rất đau đớn nhưng em phải kiên cường lên. Anh sẽ chữa khỏi cho em, bất kể là dùng phương pháp nào!

Chờ đến khi khỏe hẳn, em lại chăm sóc anh và dì Anh Bình, ngoan nào ~!”

Chuyện thuốc ức chế thì em không cần lo lắng đâu. Đợi anh thực tập xong, vào được biên chế thì sẽ có đãi ngộ của nhân viên chính thức. Một khi người nhà của nhân viên bị bệnh nặng, Sở Ti Diệu sẽ phát phụ cấp y tế…

“Sẽ ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn, anh đảm bảo.”

Nhậm Kiệt không ngừng an ủi Đào Yêu Yêu, cũng là tự an ủi bản thân.

Đây chính là lý do cậu từ bỏ cơ hội lên đại học, nhất quyết tiến vào Sở Ti Diệu.

Thuốc biến đổi gen chỉ là thứ yếu, nhận được trợ cấp y tế mới là mục đích thật sự.

“Anh ơi ~ ôm em ngủ đi ~”

“Em lớn tồng ngồng rồi còn đòi ôm cái rắm gì! Anh em thụ thụ bất thân ~”

“Ứ ừ ~ Có phải là hôn đâu mà?

(trong tiếng Trung, hôn và thân cận đồng âm 亲 – qīn)

(trong tiếng Trung, hôn và thân cận đồng âm 亲 – qīn)

“Không ôm, lăn vào góc kia ngủ đi!”

“Thế nắm tay có được không ạ? Không nắm em sẽ mách mẹ anh giấu Thánh Quang Bí Điển ở dưới tủ đầu giường! Ba quyển Lĩnh Vực Tuyệt Đối, hai quyển…”

“Úi ~ em gái yêu quý của anh, xin hỏi em muốn nắm tay trái hay tay phải nào?”

Sáng sớm hôm sau, nắng ấm xuyên qua cửa sổ hắt xuống căn phòng nhỏ, mang đến chút ấm áp.

Tấm rèm giữa phòng bị kéo ra một nửa, tay lớn nắm tay nhỏ. Cuối cùng Nhậm Kiệt vẫn phải khuất phục dưới dâm uy của Đào Yêu Yêu.

“Anh ~ dậy đi ~ anh ơi?”

Nhậm Kiệt cố hé đôi mắt nhập nhèm vì ngái ngủ, tỉnh lại từ mộng đẹp. Vừa mở mắt đã thấy Đào Yêu Yêu đội cái quần sì hồng lên mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt to tròn, chớp lia chớp lịa nhìn mình.

** Chỗ này raw để là quần soóc nhưng miêu tả thì giống như siêu nhân quần sịp của Nhật

** Chỗ này raw để là quần soóc nhưng miêu tả thì giống như siêu nhân quần sịp của Nhật

Nhậm Kiệt: ???

Tạo hình kiểu gì vậy trời? Độc đáo vãi chưởng luôn!

“Em còn ngủ mơ đúng không?”

Sao cái quần què gì cũng dám đội lên đầu thế hả?

Đào Yêu Yêu bày ra vẻ mặt thành thật, nghiêm túc nhìn Nhậm Kiệt.

“Anh ~ Anh hăng hái thật đấy! Lúc trước anh nói mình là một chàng trai đầy nhiệt huyết, em còn không thèm tin cơ!

Giờ thì em tin rồi á, khụ khụ khụ ~”

Nhậm Kiệt càng ngơ ngác: “Chuyện đấy thì liên quan gì tới cái quần sì trên đầu em?”

Đào Yêu Yêu ho khan mấy tiếng rồi nói: “Anh ‘nhiệt huyết’ đến bốc khói luôn rồi kìa. Khụ khụ khụ ~ buông tay em ra coi, sắp bỏng luôn rồi á!”

Nhậm Kiệt trợn tròn mắt, cúi xuống xem thử thì thấy dưới chăn mình đang bốc khói cuồn cuộn, làm cả căn phòng nhìn như đang bị cháy. Đến cả làn da cũng trở nên nóng hổi.

Cậu chàng bị dọa cho chết khiếp, vùng khỏi chăn như cá chép lật mình.

“Đù! Chuyện quái gì thế này?”

Cái đệm của cậu bị đốt ra một vết đen hình người, lòi cả bông.

Nhậm Kiệt vừa nhảy ra, cơ thể lập tức bùng lên ngọn lửa ngút trời, biến thành ngọn đuốc hình người. Cái quần đùi duy nhất trên người cũng bị đốt rụi.

Đào Yêu Yêu nhìn Nhậm Kiệt, vẻ mặt rất chi là sùng bái: “Ồ quao ~ anh ơi! Anh cháy to ghê, ma cà rồng mà hút một ngụm máu của anh chắc cũng bỏng hết cả miệng luôn á!”

Sắc mặt Nhậm Kiệt đen thui, không nói không rằng lao thẳng đến phòng tắm ở bên ngoài. Nếu không đi, lát sẽ bị đốt đến cọng lông cũng không còn luôn quá.

“Con bé ngứa đòn này, sao không gọi anh dậy sớm hơn hả? Anh trai em cháy bừng bừng rồi này!”

Đào Yêu Yêu cười há há, xấu xa nói:

“Anh trông cậy vào một cô bé 15 tuổi xinh xắn, mất năng lực di chuyển, mắc bệnh nan y như em gọi anh rời giường ạ!”

Trong hành lang, An Bình đang bưng bữa sáng thì nghe thấy tiếng lạch cạch leng keng vang lên từ trong phòng, không khỏi nhíu mày: “Tiểu Kiệt, Yêu Yêu dậy chưa? Ra ăn sáng này!

Hửm ~ mùi gì vậy ta? Khét thế…”

An Bình chưa kịp bước đến đã thấy cửa phòng bị đánh bay. Một ngọn đuốc hình người vọt ra, lao thẳng đến phòng tắm với tốc độ cả trăm mét trên giây.

An Bình ngơ ngác: ( ° △ °|||) “Tiểu Kiệt? Có chuyện gì thế?”

Yêu Yêu nghịch ngợm, bày trò gì với anh trai à?

Cô lo lắng, chạy vội vào phòng xem thử thì thấy Đào Yêu Yêu đội quần sì trên đầu, còn có cả vết đen hình người trên đệm của Nhậm Kiệt…

An Bình:…

Tiếng nước chảy xen lẫn âm thanh xèo xèo, khói trắng nghi ngút bốc ra từ phòng tắm.

Giọng Nhậm Kiệt từ xa vọng lại: “Dì đừng lo. Tối qua con cảm lạnh, chắc là sốt rồi. Hai người cứ ăn trước đi, lát nữa con ra ăn sau.”

An Bình: ???

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 7 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 7 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 1 tuần trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 3 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 3 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi