1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma
  4. Tập 1: Sống làm người kiệt xuất (c1-c10)

[Dịch] Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma

Tập 1: Sống làm người kiệt xuất (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Sống làm người kiệt xuất

Cẩm thành, nước Đại Hạ. Cẩm thành từ trên cao nhìn xuống.

Động cơ của chiếc xe bọc thép của Sở Ti Diệu, mở hết tốc lực lao về chỗ xảy ra ma tai (tai nạn do ma quái gây ra) .

Bên trong buồng xe, Nhậm Kiệt mặc đồng phục phòng cháy màu da cam, vác theo trang bị nặng đến 20kg ngồi ở phía đuôi.

Khuôn mặt non nớt của anh chàng đội viên thực tập hiện rõ vẻ khẩn trương và nghiêm trọng!

“Bảo bối đang làm gì ~ Moa ~ Sao còn chưa ngủ nà ~ Bảo bối đang làm gì ~ Sao còn chưa trả lời~”

Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí nặng nề trong buồng xe.

Ánh mắt Nhậm Kiệt bừng sáng, vội vàng móc chiếc di động màn hình đã nứt toác thành hình mạng nhện của mình ra.

“À lố? Có chuyện tìm Nhậm Kiệt, gi gỉ gì gi chuyện gì cũng giải quyết. Có chuyện gì thế ạ?”

Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn lại đây, tập trung hết lên người Nhậm Kiệt, khóe mắt giật giật…

Nhạc chuông quỷ quái gì vậy trời?

“Dạy kèm trẻ tại nhà ạ? Được chứ, sao lại không được. Thành tích thi tốt nghiệp cấp 3 của tôi mới có nè. Max điểm 750 thì tôi 745 đấy. Năm nay, thủ khoa của Cẩm thành chính là tôi, không tin ngài có thể tra thử!”

Lần này đám người trong xe không bình tĩnh được nữa.

Có nhầm không đấy?

Thi đại học được 745 điểm, cậu không đi Thanh Hoa hay Bắc Đại mà chạy đến đội huấn luyện của Sở Ti Diệu, đánh cược mạng sống làm chó gì?

Điên rồi hả?

Lâm Hoài Nhân bĩu môi: “Chém gió khinh thế?”

Khóe miệng Điền Vũ thì giật giật, môi run run như mấy em gái anime: “Đúng là anh Kiệt…híz ~”

Lâm Hoài Nhân ra vẻ khó chịu: “Khu 69 có ai mà không biết tên tuổi nổi bần bật của Nhậm Kiệt? Tiểu vương tử làm công mạnh nhất, chỉ cần trả tiền, ngoài mấy chuyện phạm pháp ra thì cái quái gì cũng làm!

Lúc cao điểm còn làm tận 27 việc một lúc. Hôm tôi đến cái KTV có hơi trụy lạc, thấy cậu ta ở trong đám nam vũ công, còn là nhảy dẫn đầu kìa!”

Mọi người nghe xong đều trợn mắt há mồm. Quá siêu, một ngày làm thêm đến 27 việc?

Cậu ta đào đâu ra lắm thời gian như thế?

Đại thần quản lý thời gian à?

Thế nhưng Nhậm Kiệt bơ đẹp ánh mắt của mọi người, vừa cúp cuộc gọi này đã có cuộc khác gọi đến.

Nhậm Kiệt càng thêm hớn hở, vội vàng nghe máy!

“Chị Trương ạ? Sao cơ? Bé hai nhà ở nhà lại không có sữa uống ạ? Được được, tối nay xong việc em nhất định sẽ chạy qua!”

Lần này, tất cả nghe xong đều ngơ người.

Trên mặt Điền Vũ đầy vẻ hoang mang khó hiểu: “Trẻ con không có sữa bú, cậu chạy qua thì làm được cái quái gì?”

Nhậm Kiệt nhún vai: “Tôi là chuyên gia thúc sữa, đã thi lấy giấy phép hành nghề rồi á. Thông qua cách xoa bóp đặc biệt, trẻ con không sợ thiếu sữa bú.”

Lời vừa nói xong, chỉ thấy Điền Vũ quỳ sụp xuống, cho Nhậm Kiệt một cái chắp tay to tổ bố, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trang: “Đại thần, cầu mang theo! Tôi không có hứng thú với tiền, chủ yếu là muốn học ngón nghề xoa bóp này thôi!”

“Ai đói cũng được, chỉ trẻ con là không được!”

Cộp, cộp, cộp…

Chỉ chớp mắt, người quỳ đầy xe.

Vệ Bình Sinh ngồi ở ghế chủ vị trong xe, không nhìn nổi nữa nên đành ho nhẹ mấy tiếng, đám đội viên mới vội vàng ngồi thẳng lại.

Mà lúc nhìn về phía Nhậm Kiệt, trong mắt Vệ Bình Sinh cũng toàn là bất đắc dĩ.

Tình hình trong nhà cậu, ít nhiều gì hắn cũng biết được một chút. Đứa trẻ này…cũng là người số khổ.

“Sắp đến hiện trường ma tai rồi! Cả đội, kiểm tra lại trang bị đi!”

Mắt trái cơ giới (con mắt làm bằng máy móc) của Vệ Bình Sinh lóe lên ánh sáng đỏ, đảo một vòng quanh toàn trường!

(con mắt làm bằng máy móc)

“Lặp lại mục tiêu nhiệm vụ đã học!”

“Phong tỏa hiện trường, sơ tán quần chúng, cứu viện và di dời dân chúng bị mắc kẹt. Phối hợp với Sở Trấn Ma * trấn áp ác ma, giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất!” Cả đám đồng thanh hô vang!

Sở Trấn Ma: cơ quan trấn áp ma quỷ của nhà nước.

Sở Trấn Ma: cơ quan trấn áp ma quỷ của nhà nước.

Vệ Bình Sinh híp mắt: “Tốt lắm! Mọi người đều là đội viên thực tập, tôi biết các cậu phần lớn đều vì muốn sau này chuyển thành chính thức, có thể nhận được cơ hội tiêm dược tề Khải Linh Cơ nên mới đến báo danh, tham gia huấn luyện.

Bên ngoài cần nhiệm vụ, bên trong cần biểu hiện. Thành tích kiểm tra đều sẽ được ghi chép lại, cứu được càng nhiều người thì cơ hội chuyển lên chính thức lại càng lớn!

Nhưng tất cả phải nhớ kỹ cho tôi! Tiền đề của cứu người chính là bảo vệ bản thân thật tốt. Không thể bảo vệ được bản thân thì chẳng bảo vệ được gì hết!

Còn nữa! Đừng nhìn thẳng vào ác ma, trừ khi các cậu không muốn sống nữa. Săn giết ác ma là việc của Sở Trấn Ma, đừng không trâu bắt chó đi cày, xen vào việc của người ta!

Nhớ kỹ những lời tôi đã dạy mọi người!”

Tiếng hô to vang vọng, quanh quẩn khắp buồng xe: “Vâng! Huấn luyện viên.”

Xe bọc thép phanh gấp lại, các đội viên như cá nhảy gặp nước, nhao nhao nhảy xuống.

Nhưng vừa mới xuống xe, bọn họ đã bị tình cảnh trước mắt dọa cho choáng váng!

Chương 2: Sống làm người kiệt xuất (2)

Cả tòa cư xá Hãn Hải Long bốc cháy hừng hực, vô số đội viên mặc đồng phục màu cam của Sở Ti Diệu đang bận trước bận sau, kéo dây cảnh giới phong tỏa hiện trường, cứu trợ dân chúng.

Trong hiện trường ma tai, liên tục có người được khiêng ra. Bị bỏng nặng, đứt tay gãy chân, cả người máu me…đủ cả.

Thậm chí còn loáng thoáng nghe được cả tiếng ma rống, tiếng binh khí va chạm đinh tai nhức óc!

Bầu trời đêm bị ánh lửa chiếu sáng. Trăng tròn treo cao nhưng chẳng thấy ánh trăng đâu.

Linh khí trên Lam Tinh khôi phục đã được 200 trăm, trải qua vô số tai biến lớn nhỏ, chiến tranh chủng tộc…văn minh nhân loại đã từng bị đánh tan, cũng đã từng vực dậy từ phế tích!

Thế nhưng nhân loại đã đánh mất đại dương, bầu trời…thậm chí là cả mặt trăng!

Cho đến tận ngày nay, ma tai vẫn là mối đe dọa hàng đầu đối với an toàn của dân chúng.

Vệ Bình Sinh nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được, trợn trừng mắt.

“Sở Trấn Ma làm ăn kiểu gì thế? Một con Dung Nham Cự Ma cấp 3 mà cũng không thua thập nổi à?”

Hắn dẫn đám đội viên đến đây là vốn là để kết thúc công việc. Ai ngờ ma tai lại phát triển đến mức độ khó giải quyết thế này chứ.

Lúc này lại có người chạy đến báo cáo: “Đội trưởng Vệ, bên Sở Trấn Ma không đủ người, phần lớn đã bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ truy bắt ma quỷ lang thang. Còn phải đợi một lúc nữa thì chi viện mới đến được.”

“Hầy ~ Sao cố tình lại là vào lúc này chứ? Ai đang đối chiến với ác ma thế?”

“Hình như là một cô bé, học sinh của học viện Liệp Ma. Cô ấy là thần quyến giả!”

Vệ Bình Sinh cắn răng, hi vọng cô gái kia có thể chịu đựng được. Hắn lập tức quay đầu, nhìn về phía đội viên thực tập của mình: “Đứng như bụt mọc làm gì? Mau cùng ông lao vào đám cháy cứu người!”

Nhưng lúc này chân cẳng đám đội viên đều bị dọa cho mềm nhũng. Tất cả đều là thanh niên mười mấy hai mươi tuổi, đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng khủng bố thế này đâu?

Chỉ mới đứng ngoài dây cảnh giới mà hơi nóng đã phả vào mặt bóng rát!

Phải xông vào thật à?

Nếu chết luôn trong đấy thì sao?

Lúc này bỗng có nhân viên Sở Ti Diệu cõng một cô gái, từ trong tòa nhà lao ra!

Cô gái kia cả người toàn là máu tươi nhưng lại không để ý đến vết thương trên người mình, liên tục giãy dụa: “Van xin anh, mau cứu con tôi. Nó còn ở trong tòa nhà, chưa ra được. Nó còn nhỏ mà!”

Thế nhưng khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của nhân viên Sở Ti Diệu lại lộ rõ vẻ khó khăn: “Thật xin lỗi. Chị này, tôi rất hiểu tâm trạng của chị nhưng thế lửa ở tòa nhà 27 đã mất kiểm soát, kết cấu cực kỳ bất ổn, không đủ điều kiện cứu viện nữa.”

Người mẹ tuyệt vọng gào thét, nhìn chòng chọc vào tòa nhà đang bốc cháy, liều mạng muốn xông vào: “Thả tôi ra! Cầu xin anh, thả tôi ra đi nà. Tôi muốn về cứu thằng bé, nó là con trai tôi!”

Nhân viên Sở Ti Diệu cũng hết cách, chỉ đành giữ chặt lấy người mẹ kia…

Ở trong hiện trường ma tai, cảnh tượng thế này…đâu đâu cũng có.

Nhậm Kiệt thu hồi ánh mắt, không nhìn bà mẹ tội nghiệp kia nữa. Cậu lặng lẽ đeo mặt nạ hô hấp, rút rìu chữa cháy và xà beng ra, nắm chặt trong tay.

Cậu guồng chân, bước nhanh về phía tòa nhà số 27 đang cháy hừng hực.

Điền Vũ trợn to mắt: “Kiệt ca? Cậu làm gì đấy? Không sợ chết à? Chúng ta chỉ là đội viên thực tập thôi mà!”

Nhậm Kiệt không quay đầu lại, nâng rìu chữa cháy trong tay lên, cảm xúc dâng trào: “Tôi biết sẽ nguy hiểm. Thế nhưng có một số việc chung quy vẫn phải có người đi làm. Chúng là là nhân viên Sở Ti Diệu, trên người có trách nhiệm và nghĩa vụ.

Sống là nhân kiệt*, có chết cũng là anh dũng hi sinh!

Thế giới này…cần anh hùng!”

Nhìn theo bóng lưng lao vào biển lửa của Nhậm Kiệt, chóp mũi đám người Điền Vũ bỗng cay xè, có chút cảm động.

Đến Lâm Hoài Nhân cũng thấy không còn mặt mũi nào.

Có điều vừa đi được mấy bước, Nhậm Kiệt đã phanh két lại, quay đầu nhìn Vệ Bình Sinh:

“Chú Vệ, để đề phòng vạn nhất, tôi cần hỏi lại cho kỹ. Căn cứ vào gạch đầu dòng thứ 13, chương 2 của điều lệ và chế độ của Sở Ti Diệu: cứu được một người từ hiện trường ma tai sẽ được thưởng 200 tệ. Tiền thưởng còn có thể chồng lên nhau, không giới hạn số lượng. Điều luật này có áp dụng cho đội viên thực tập không ạ?”

Vệ Bình Sinh có hơi sửng sốt, mất một lát mới trả lời: “Đúng là như thế…”

Ánh mắt Nhậm Kiệt ngưng lại, sau đó quay đầu phóng thẳng đến tòa nhà số 27, còn giận dữ hét lên…

“Tao đến đây ~ Chức anh hùng này bố đây làm chắc rồi!”

Cậu chàng một đường cắm đầu vào biển lửa.

Lúc này mặt mũi đám người Điền Vũ đều đen sì.

Anh hùng cái rắm gì. Cậu đơn giản là vì 200 tệ kia chứ gì? Có cần lộ liễu như thế không?

Cứu một người chỉ được có 200 tệ? Cậu đua mạng cái chó gì chứ?

Chương 3: Em cám ơn tám đời tổ tông anh nhé

Vệ Bình Sinh vỗ mạnh vào đầu mình mấy cái, tức đến mức thở hồng hộc.

“Thằng nhãi ranh này!!! Vừa nãy ở trên xe, ông đây nói gì mày quên hết sạch rồi đúng không?

Còn đứng đực mặt ra đấy làm gì? Không mau dùng súng cao áp, bắn nước vào tòa nhà để hạ nhiệt đi!”

Các đội viên thực tập lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian làm việc. Từng cột nước cao áp bắn thẳng vào đám cháy.

Vệ Bình Sinh bất chấp những thứ khác, con mắt cơ giới bên trái nhấp nháy mấy cái, tản ra ánh sáng đỏ càng sậm, trực tiếp quét hình toàn bộ tòa nhà.

Sau đó dùng tai nghe liên hệ, nói lại cho Nhậm Kiệt tình huống bên trong: “Còn 4 người sống. Đứa bé kia đang ở giữa tầng 6. Cậu mau đi cứu người, việc còn lại thì giao cho tôi.”

“Đã nhận được!”

Bên trong tòa nhà, lửa cháy hừng hực.

Chỉ nghe thấy một tiếng “RẦM!”, Nhậm Kiệt một cước đá văng cửa an toàn đã cháy đến biến dạng. Sóng nhiệt bùng nổ, ập thẳng vào mặt cậu.

Dù có quần áo bảo hộ phòng cháy thì cả người vẫn cảm thấy nóng rát, bị đốt cho đau đớn. Khuôn mặt cậu đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Những nơi mắt có thể nhìn thấy, lửa đều đang điên cuồng thiêu đốt. Thi thể đã cháy khét nằm ngổn ngang khắp nơi.

Cho dù Nhậm Kiệt đã trải qua rất nhiều chuyện, tâm trí trưởng thành vượt xa những người đồng trang lứa thì cũng chưa bao giờ hình thấy tình cảnh khủng khiếp thế này. Cả người sợ đến phát run.

“200 này…khó kiếm ghê nhỉ?”

Sau khi móc mỉa một câu, Nhậm Kiệt phóng thẳng đến cửa giữa.

Đúng lúc này, một tiếng ma rống xen lẫn nổ vang truyền đến. Tòa nhà sụp đổ, âm thanh đinh tai nhức óc còn tạo thành sóng âm, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

“UỲNH!”

Toàn bộ cửa thủy tinh của tòa nhà đều bị chấn cho vỡ nát. Cơ thể Nhậm Kiệt bị sóng xung kích đánh bay, đập mạnh vào cánh cửa.

Không màng đến đau đớn, cậu vội vàng bò lên rồi nhìn chằm chằm về hướng sóng âm đã truyền đến.

Nhậm Kiệt nhìn thấy một con quái có hình dáng giống như loài cóc, cao hơn 3m. Là Dung Nham Cự Ma! Nó đang nằm nhoài trên tòa nhà đổ nát, làn da không ngừng tiết ra dung nham nóng bỏng, tản ra nhiệt độ nóng đến kinh người.

Quanh người nó quấn đầy khói đen, nhìn giống như ma vụ (sương mù ma quái).

(sương mù ma quái).

Ngoại trừ năm 8 tuổi, tận mắt chứng kiến ma tai bên ngoài Tấn thành thì đây là lần đâu tiên Nhậm Kiệt nhìn thấy ác ma ở khoảng cách gần như vậy.

Bên dưới Dung Nham Cự Ma lại có một bóng người. Nếu so với thể hình khổng lồ của ác ma, người này có vẻ nhỏ bé hơn rất nhiều.

Bởi vì ánh sáng bao phủ trên người nọ quá lóa mắt nên không thể nhìn rõ mặt mũi.

Đây chính là cô gái vẫn luôn dây dưa, đối kháng với ác ma.

“Gen võ giả khủng khiếp đến thế cơ à? Có thể chiến đấu với quái vật như này…”

Đời này cậu coi như đừng mơ mà chơi được như này.

“Oa oa ~ mẹ ơi! Hu hu…khụ khụ!”

Nhậm Kiệt quay đầu, lấy thảm phòng cháy rồi chạy thẳng đến nơi phát ra tiếng khóc.

Ở bên ngoài, đám người Điền Vũ có hơi căng thẳng. Huấn luyện viên Vệ đã cõng được 3 người ra ngoài, sao còn chưa thấy Nhậm Kiệt có động tĩnh gì?

Thế lửa lớn quá, căn bản là không thể dập tắt được.

Vệ Bình Sinh thấy Nhậm Kiệt vẫn chưa ra, đang định quay đầu lao vào đám cháy thì bỗng thấy đối phương một tay bế đứa trẻ khoảng 8 – 9 tuổi, một tay xách theo cái túi đen đen vọt ra khỏi tòa nhà.

Ánh mắt đám người Điền Vũ sáng bừng lên: “Hahaha! Kiệt ca quá ư là trâu bò!”

Đến cả Vệ Bình Sinh cũng không nhịn được, trên mặt lộ rõ ý cười vui mừng.

Nhưng đúng lúc này, Dung Nham Cự Ma đã cuốn lấy bóng người tỏa sáng kia, nhảy vọt lên rồi đâm sầm vào tòa nhà số 27, phát ra những tiếng rầm rầm cực kì chói tai.

Mấy tòa nhà không thể chịu nổi sức nặng, kéo nhau sụp đổ như những quân cờ domino.

Nhậm Kiệt ngẩng phắt lên, chỉ thấy sàn gác vỡ vụn, xà ngang cốt thép, đồ đạc bị đốt cháy đang rơi ào ào xuống đầu mình!

Chết chắc rồi!

Gần như là phản xạ theo bản năng, cậu dùng hết sức bình sinh ném đứa bé về phía Vệ Bình Sinh.

“Nhậm Kiệt!”

Rầm! Uỳnh! Uỳnh!

Một loạt tiếng vang truyền đến. Vệ Bình Sinh nhanh tay đỡ được đứa nhỏ nhưng lại trơ mắt nhìn Nhậm Kiệt bị kẹt trong đống đổ nát, chỉ chớp mắt đã bị nuốt chửng.

Bụi đất cuồn cuộn.

Bên trong phế tích, Nhậm Kiệt nằm ngửa trên mặt đất. Cánh tay trái của cậu bị xà thép đè lên, trên người cũng có rất nhiều chỗ bị thanh thép đâm xuyên qua. Lồng ngực cậu lõm vào, hơi thở thoi thóp…

Máu tươi tuôn xối xả như không cần tiền, phun hết lên mặt nạ dưỡng khí.

Cậu cảm thấy ngực mình nóng rát, giống như đã bị đốt thủng…mà cũng giống như bản thân đang dung hợp với thứ gì đó.

Nhậm Kiệt hé mắt, cười khổ.

Đúng là anh dũng hi sinh thật này…

200 này có mạng kiếm mà đếch có mạng tiêu rồi hể?

Người đã cứu ra, tòa nhà bị đâm sập rồi nhỉ?

Đúng là đời người vô thường, ruột già bọc lấy ruột non.

Chương 4: Em cám ơn tám đời tổ tông anh nhé (2)

Nhưng ngay lúc này, Nhậm Kiệt lại mở bừng mắt.

Chỉ vì trong lúc hấp hối, cậu đã nhìn thấy một cảnh tượng khác hẳn.

Lúc này, có một cô gái trẻ mặc áo thể thao trắng, váy xếp ly xám, tất đen đang đứng trên xà thép.

Mái tóc đen nhảy múa theo ánh lửa, cả người như được ánh sao sáng bao bọc. Tay cô cầm trường kiếm tỏa ra hàn quang sắc lạnh, đẹp tuyệt, thần thánh như Cửu Thiên Huyền Nữ.

Thiếu nữ cúi đầu nhìn Nhậm Kiệt đang bị xà thép đè lên, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.

“Thật xin lỗi…là do tôi vô dụng…”

Mà ngay khoảnh khắc này, Nhậm Kiệt nằm dưới xà thép, không nghe rõ thiếu nữ kia nói gì, càng chẳng thấy rõ dáng dấp đối phương ra sao.

Ánh mắt đã mơ hồ lẫn lộn của cậu chỉ thấy được bên dưới lớp váy xếp ly là một cái quần bảo hộ viền ren bản rộng, làm bằng chất liệu sợi da tổng hợp mát lạnh. Bên trên còn in hình một con chó hai đầu…

Đù mé, cái quỷ gì vậy trời!

Sao lại có người mặc thứ này bên dưới váy xếp ly?

Tin tưởng cơ bản nhất giữa người và người ở đâu hả?

“Họa tiết chó hai đâu cũng được đấy. Nhưng lần sau đừng mặc nữa…”

Nói xong câu này, Nhậm Kiệt nhắm mắt, hôn mê thẳng cẳng.

Khương Cửu Lê: ???

Khương Cửu Lê đang định nói gì đó nhưng Dung Nham Cự Ma đã nhào đến, cô đành rút kiếm đánh lên. Trường kiếm trong tay tỏa ra tinh quang hừng hực!

Lúc này Vệ Bình Sinh đã bất chấp nguy hiểm, lao đến.

Lúc nhìn thấy thương thế của Nhậm Kiệt, hai mắt hắn đỏ bừng.

“Đừng ngủ! Đậu má, cậu đừng có ngủ! Vẫn còn cứu được! Tôi sẽ đưa cậu đi ngay.”

Bên ngoài phòng cấp cứu.

Vệ Bình Sinh, đám người Điền Vũ và cả đôi mẹ con kia cũng đang lo lắng, chờ đợi.

Chưa được bao lâu, Nhậm Kiệt đã được hộ sĩ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Vệ Bình Sinh vội vàng hô lên: “Sao lại đẩy ra rồi? Tiếp tục cứu chữa đi chứ?”

Bác sĩ lắc đầu: “Không cứu nổi. Cánh tay trái đã đứt lìa, xương sống vỡ vụn, nội tạng nát bét, xuất huyết nội ồ ạt. Xương cốt trên người gần như đã gãy hết…thương tích thế này thì dù có gen võ giả cũng không cứu nổi, huống chi cậu ta còn không phải.”

Trừ khi có nguyên dịch của gen sinh mệnh hoặc gen võ giả khôi phục cấp cao ra tay thì may ra mới sống được. Nhưng mấy loại tài nguyên thế này, không phải cứ muốn là có thể điều động được đâu.

Tôi đã từng cân nhắc việc cấy ghép máy móc… nhưng phải thay thế nhiều cơ quan như vậy, tố chất cơ thể cậu ta cũng không gánh nổi.”

Vệ Bình Sinh cắn răng, đấm mạnh vào tường: “Tại sao lại thế này!”

Bác sĩ thở dài: “Tôi đã tiêm cho cậu ta một liều adrenalin kha khá. Chờ đến lúc tỉnh táo lại, tranh thủ dặn dò hậu sự đi…

À, trong lúc cấp cứu, cậu ta cứ nắm chặt một cái túi màu đen, gỡ thế nào cũng không được. Có khi nào bên trong là thứ gì đó rất quan trọng không?”

Lúc này mọi người đang vây quanh giường cấp cứu, nhìn thương tích vô cùng thê thảm của Nhậm Kiệt mà đỏ cả vành mắt.

Một lúc sau, Nhậm Kiệt từ từ mở mắt, mê mang nhìn mọi người.

Hốc mắt Vệ Bình Sinh ửng đỏ, cay xè: “Còn ít thời gian cuối cùng, còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, cậu cứ nói đi.”

Chỉ thấy Nhậm Kiệt liếm liếm đôi môi khô khốc, nhìn đứa nhỏ mình đã tự tay cứu ra.

Trong mắt người mẹ trẻ tràn đầy áy náy: “Tiểu Minh. Mau đến nói vài câu với anh trai đi…”

Tiểu Minh nức nở, kéo lấy cánh tay Nhậm Kiệt: “Anh ơi…anh cũng giống như ba em, sẽ biến thành ngôi sao trên trời ạ? Thật xin lỗi…nếu không vì cứu em…”

Nhậm Kiệt mỉm cười, yếu ớt nói: “Đừng tự trách mình như thế. Không phải vì cứu em đâu, anh chỉ muốn kiếm 200 tệ kia thôi…

Đừng mang theo áy náy với anh mà sống, biết chưa?”

Vệ Bình Sinh nghe thấy thế, không hiểu sao trái tim như thắt lại. Hắn siết chặt nắm tay, đám người Điền Vũ cũng đỏ cả vành mắt.

Đến cả bác sĩ cũng thấy chóp mũi chua chua.

Thật dịu dàng, cậu nhóc này thật là…mình khóc chết mất thôi.

Tiểu Minh hít hít mũi, gật đầu thật mạnh: “Dạ! Anh trai, em hứa với anh ạ!”

Đúng lúc này, sắc mặt Nhậm Kiệt bỗng hồng hào một cách rất quỷ dị. Rõ ràng là đang hồi quang phản chiếu.

Cậu nhét cái túi đen vẫn luôn nắm chặt vào lòng tiểu Minh, gắng gượng nói: “Còn có cái này. Đây là cặp sách của em, bên trong đều là bài tập hè. Anh xem rồi, chưa làm được một chữ nào đâu! Lúc cứu em, anh tiện tay lấy đi luôn.

Đừng tưởng cháy nhà là có thể bỏ qua, không làm bài tập nhé. Học hành cho tử tế, ngày ngày hướng về phía trước. Đừng cô phụ ý tốt của anh.”

Tiểu Minh ngơ ngác ôm cặp sách, nhìn một đống bài tập hè bên trong rồi ngửa đầu khóc òa lên.

Nước mắt có thể so với súng phun nước luôn.

Biểu cảm trên mặt đám người Vệ Bình Sinh cũng cứng đờ.

Cứ tưởng thứ gì quan trọng lắm, sao hồi quang phản chiếu lại là mấy thứ này?

Mọi người không nhịn được cười nhưng nước mắt lại lăn dài.

Vừa cười vừa khóc…

Trong trường hợp này mà bật cười thì công đức hẳn là sẽ -1-1 nhỉ…

Người mẹ trẻ vội vàng chọc chọc tiểu Minh: “Mau, còn không mau cảm ơn anh trai à?”

Nhất thời cu cậu còn khóc thảm hơn: “Anh trai, em cảm ơn tám đời tổ tông nhà anh!”

Chương 5: Cây Ác Ma

Trên mặt người mẹ lộ rõ vẻ xấu hổ, mắng con: “Thằng ranh nghịch ngợm này, sao lại ăn nói như thế hả? Đây chính là tấm lòng của anh trai.”

Nét mặt Nhậm Kiệt lộ ra ý cười vui vẻ.

Chắc chắn là nhóc ranh này đã bị một mảnh chân thành của mình làm cho cảm động rồi nhỉ?

Nhậm Kiệt mình đúng là không thẹn với cái danh anh hùng nha~

Tròng mắt khẽ đảo, hai chân đạp đạp rồi im thin thít, không còn động tĩnh gì nữa…

Lúc này Nhậm Kiệt chỉ thấy trời đất một màu đen kịt. Cơ thể càng ngày càng lạnh, giống như có một đôi tay vô hình đang kéo mình chìm vào sâu bóng tối…

Bên tai vang lên tiếng thì thầm tựa như lời nói của ác ma.

Phải chết rồi à?

Chết…thì ra là có cảm giác như thế này à? Nhậm Kiệt thầm nghĩ…

Rốt cuộc cũng được ngủ một giấc ngon lành rồi…Quanh năm suốt tháng cày thuê cho tư bản, nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền. Mỗi ngày có khi chỉ ngủ được 2 – 3 tiếng.

Mình thật sự mệt mỏi…cuối cùng cũng được đánh một giấc cho đẫy rồi.

Có điều giấc ngủ này, sợ là chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa.

Dì An Bình phải làm thế nào bây giờ? Một mình dì chăm sóc Yêu Yêu mắc bệnh Ma Ấn, liệu có thể chống đỡ được bao lâu nữa đây?

Nếu dì ấy biết mình xảy ra chuyện, chắc sẽ khóc hết nước mắt nhỉ?

A aa…thật sự là không muốn đi đoàn tụ với ông bà đâu…

Hối hận quá đi mất…

Ý thức của Nhậm Kiệt ra sức giãy dụa nhưng cậu đã hoàn toàn đánh mất quyền kiểm soát cơ thể, không thể cứu vãn được nữa.

Bác sĩ bi ai nói: “ 1: 1: 44 sáng, bệnh nhân đã ngưng tim, xác nhận chết não, kiểm tra xác nhận đã không còn dấu hiệu sống…

Người nhà đâu? Nhà xác hết chỗ rồi, đưa thẳng đến phòng hỏa táng đi. Đừng dây dưa kéo dài nữa.”

Vệ Bình Sinh lau nước mắt: “Thiêu đi. Mọi người đến đưa tiễn thằng bé đoạn đường cuối đi…”

Đừng để An Bình chạy đến, nhìn thấy thi thể thảm thiết của Nhậm Kiệt. Chuyện này chỉ khiến vết thương trong lòng cô sâu hơn mà thôi.

Mai mới báo cho cô cũng được…

Có điều Vệ Bình Sinh vẫn chưa biết phải mở miệng báo tin thế nào nữa.

Lúc này Nhậm Kiệt đang ngớ người. Rõ ràng là cậu có thể nghe được những lời bác sĩ và Vệ Bình Sinh nói với nhau mà!!!

Đưa thẳng đến phòng hỏa táng? Thiêu luôn?

Má nó! Qua loa lấy lệ thế cơ à?

A lô, tôi còn chưa chết đâu, vẫn còn ý thức này! Định thiêu sống luôn hả?

Không phải là sẽ đau chết luôn à?

Mấy người không thể đối xử với anh hùng như thế đâu!

Thế nhưng Nhậm Kiệt chẳng làm gì được, chỉ đành ‘nhìn’ mọi người vừa khóc lóc um sùm vừa đẩy mình đến phòng hỏa táng. Cậu cảm thấy ý thức của mình đang chìm xuống nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng tiêu tan, không biết tình huống này là như nào.

Chết rồi nhưng vẫn chưa chết hẳn?

Nhậm Kiệt sắp điên rồi, thử cứu chữa thêm tí được không?

Tôi cảm thấy mình còn cứu được đấy.

Thế nhưng cậu lại im lặng, yên giấc như… phì, một cái xác.

Trong phòng hỏa táng, cửa lò đã được mở sẵn.

Lúc này Nhậm Kiệt đã được thay một bộ quần áo sạch sẽ, khuôn mặt và vẻ ngoài cũng được sửa sang lại.

Tiểu Minh vẫn còn đang khóc, mẹ nhóc cũng ôm con sụt sùi. Dù sao thì Nhậm Kiệt cũng vì cứu con trai cô nên mới anh dũng hy sinh.

Đám người Điền Vũ cũng đua nhau lau nước mắt. Tuy ngày thường bọn họ chẳng quý mến gì Nhậm Kiệt nhưng ở cùng một đội, huấn luyện chung với nhau gần một tháng nên ít nhiều gì cũng có tí tình cảm.

Ai ngờ lần đầu ra ngoài làm nhiệm vụ, người cứ như vậy mà đi.

Vệ Bình Sinh ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Trên mặt tràn đầy vẻ cô đơn…

Nhân viên công tác nghiêng đầu nói: “Tôi thiêu nhé…”

Không ai lên tiếng. Trong bầu không khí vừa bi thương vừa nặng nề, Vệ Bình Sinh im lặng, khẽ gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, trên hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Tầm mắt mọi người đều bị chuỗi âm thanh này hấp dẫn.

Quay sang nhìn thì thấy một cô gái trẻ lưng đeo trường kiếm, vội vàng xông vào phòng hỏa táng.

Đó chính là Khương Cửu Lê, cô gái vẫn luôn đánh đấm với ác ma ở hiện trường.

Không còn tinh quang che lấp, cuối cùng thì mọi người cũng thấy rõ được khuôn mặt của đối phương.

Mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống hông.

Đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng bóng.

Làn da nõn nà như tuyết, ngũ quan hoàn mỹ như nhân vật trong tranh.

Giống như tiên nữ lạc lối đến nhân gian.

Cô vừa đến, cả phòng hóa táng như bừng sáng lên.

Thế nhưng lúc này nhìn Khương Cửu Lê có hơi chật vật. Chiếc áo thể thao vốn sạch sẽ lại lấm lem vết bẩn, bàn tay trắng nõn cũng quấn đầy băng vải.

Ánh mắt của tất cả những người có mặt trong phòng đều đổ dồn vào thiếu nữ có khí chất xuất trần thoát tục này…

Khương Cửu Lê chăm chú nhìn Nhậm Kiệt, đôi mắt to tròn trở nên ảm đạm. Cô nhìn sang Vệ Bình Sinh, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi…

Chương 6: Cây Ác Ma (2)

Cô chỉ im lặng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu siết chặt nắm đấm.

Tuy không quen biết nhưng người này đã bị cô đập chết. Suy cho cũng thì vẫn là do năng lực bản thân không đủ…

Khương Cửu Lê rất khó chịu nên chuyện bên kia vừa kết thúc, cô đã lập tức chạy đến đây.

Ít nhất thì cũng phải tiễn người ta một đoạn đường.

Nhân viên công tác nhìn Khương Cửu Lê, thấy cô không có ý gì nên nhanh tay đẩy xác Nhậm Kiệt vào lò.

Cửa lò đóng chặt, quá trình hỏa táng bắt đầu.

Trong lòng Nhậm Kiệt chửi ầm lên.

Thiêu thiêu cái lông gì, ông đây còn chưa chết hẳn đâu! Thèm thiêu lắm à? Lão lang băm này!

Đốt cho ông đây một con rồng còn có lý!

Ý thức vẫn đang không ngừng chìm xuống. Có điều, hình như lần này nó đã rớt thẳng xuống đáy vực.

Nhậm Kiệt kinh ngạc phát hiện ra: bản thân đã bay đến phía trên một cái hồ kính* siêu lớn. Cậu cứ thế mà đứng ở trung tầm hồ kính, cúi đầu nhìn xuống còn có thể nhìn rõ hóng hình mình phản chiếu trên mặt hồ.

Hồ kính: ý là trong vắt, phản chiếu lại toàn bộ hình ảnh y như một cái gương.

Mặt hồ gợn sóng, bóng cậu cũng vặn vẹo theo.

Xung quanh hồ kính là không gian tối đen vô biên vô tận. Trên mặt hồ lại có vài sợi sương trắng mỏng manh đang lượn lờ…

Nhậm Kiệt ngớ người, mắt chữ 0 mồm chữ A!

“Đây là đâu? Thế giới sau khi chết à?”

Sau đó, rất nhanh cậu lại phát hiện ra: mình không phải là ‘vật chất’ duy nhất trong thế giới hồ kính này!!!

Trong không gian tối tăm, còn có một mảnh vỡ đen nhánh đang lơ lửng.

Thứ này đen thùi lùi giống y như cục than đá, bên trên lại chằng chịt những hoa văn hình xoắn ốc.

Nhậm Kiệt trợn tròn con mắt.

“Cái này không phải là mặt dây chuyền của mình à?”

10 năm trước Tấn thành xảy ra ma tai cấp A, cha mẹ và em trai cậu đã chết trận đại họa này. Nhậm Kiệt thì được một nhân viên Sở Ti Diệu, tên Đào Nhiên liều mạng cứu thoát.

Đào Nhiên vì cứu cậu mà hi sinh, để lại người vợ tên An Bình và đứa con gái mới 5 tuổi tên Đào Yêu Yêu.

Nhậm Kiệt cũng được An Bình nhận nuôi, sau đó dẫn đến Cẩm thành sinh sống.

Về phần Vệ Bình Sinh…hắn là bạn cùng chiến đấu với Đào Nhiên, cũng từng tham gia cứu viện trong trận tai họa kia. Thế nên hắn mới để ý đến Nhậm Kiệt như vậy…

Nhậm Kiệt nhớ rất rõ, mảnh vỡ này là thứ mà năm đó mình đã tìm được trong phế tích. Lúc đấy cậu muốn đào em trai ra nhưng lại vô tình đào được nó.

Nhiều năm qua đi, Nhậm Kiệt vẫn luôn đeo nó trên người, xem như bùa hộ thân, cũng coi như một thứ để tưởng nhớ người nhà.

Chả có lẽ thứ đồ chơi này lại là một món bảo bối?

Nhậm Kiệt không nhịn được mà nhớ lại lúc bị xà thép đập trúng, chỗ ngực đã truyền đến cảm giác nóng rực. Hóa ra là vì mảnh vỡ này à?

Người bình thường mà bị thương tích nghiêm trọng như này, có khi đã chết tươi tại chỗ luôn rồi. Nhưng cậu thì còn giữ được ý thức, đến giờ vẫn chưa tiêu tan.

Trong lúc Nhậm Kiệt suy tư, tự hỏi tình hình hiện tại thì mảnh vỡ đen sì kia đã rơi thẳng vào hồ kính.

Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ không gian hồ kính cũng bắt đầu chấn động.

Một gốc đại thụ đâm phá mặt hồ, mạnh mẽ sinh trưởng. Nó giống như một cái sừng rồng uốn lượn, xoắn thẳng lên trời. Chỉ trong nháy mắt, từ cây con đã biến thành đại thụ che trời.

Vô số nhánh cây thô to giống như những bàn tay ma quỷ duỗi dài, gần như đã che kín cả không gian hồ kính.

Nhánh cây mọc thành bụi nhưng trọc lóc, không hề có cái lá nào. Nhìn y chang một gốc cây đã cháy khô.

So với thánh thụ (cây thần) thì nhìn nó giống một gốc cây Ác Ma hơn.

Trong mắt Nhậm Kiệt tràn đầy cảm xúc chấn động. Tất cả những việc trước mắt đã vượt xa tầm hiểu biết của cậu.

Thần xui quỷ khiến thế nào, Nhậm Kiệt lại đưa tay chạm vào thân cây. Từ nơi sâu xa nào đó, khí tức hai bên đã tương tác, quấn chặt vào nhau.

Ngay sau đó, nhánh chính lớn nhất trên cây Ác Ma bỗng sáng lên, chuyển sang màu đỏ thẫm rồi lập tức bốc cháy.

Một quả Hỏa Diễm đỏ rực, chói lóa như mặt trời nhỏ đã hình thành trên nhánh cây, tản ra nhiệt độ nóng đến kính người.

Bên trong quả Hỏa Diễm, có thể lờ mờ nhìn thấy cả ma ảnh.

Đúng lúc này, tiếng thì thầm của ác ma lại xuất hiện, quanh quẩn bên tai Nhậm Kiệt:

[ Đã hoàn thành ma khế! Khế ước ác ma: Viêm Ác Ma (ác ma đại diện cho nóng, cháy)!

Đại giới (cái giá phải trả) để ma hóa: khiến người khác rơi nước mắt.

Đã thanh toán chi phí.

Rót gen Viêm Ác Ma vào cơ thể.

Sinh ra Viêm Ma linh (linh tính của Viêm Ma). Bắt đầu khế ước ma hóa lần đầu. ]

Nhậm Kiệt???

Gần như chỉ trong chớp mắt, sương trắng đang tản mát trên mặt hồ đã bị cây Ác Ma hấp thu sạch sẽ.

Bên trên nhánh cây Viêm Ma, vô số ngọn lửa thuận theo thân cây, hung hãn xông thẳng vào hồ kính.

Biến nó thành một biển lửa vô tận, nháy mắt đã cắn nuốt hết ý thức của Nhậm Kiệt.

Cùng lúc đó, lò đốt xác cũng bắt đầu nổi lửa!

Chương 7: Tôi cảm thấy mình còn cứu thêm được một tí.

Trong lòa hỏa táng, mấy chục vòi phun đồng loạt phun ra những ngọn lửa xanh thẳm, nhiệt độ kinh người lên cơ thể Nhâm Kiệt.

Chỉ cần vài giây, quần áo của cậu đã biến thành tro bụi.

Thế nhưng điều quỷ dị nhất chính là: ngọn lửa cả nghìn độ này không hề thương tổn đến cơ thể của Nhậm Kiệt! Đến lông tóc trên người cũng còn y nguyên.

Tề Thiên Đại Thánh chui vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân cũng không nhởn nhơ thế này đâu nhỉ?

Ma văn đỏ tươi như máu chui ra từ lồng ngực, bắt đầu lan khắp toàn thân Nhậm Kiệt.

Ma văn có hình dạng như những ngọn lửa đang thiêu đốt, vừa rực rỡ vừa nóng cháy!

Những hoa văn hỏa diễm (hoa văn hình ngọn lửa đang cháy) này hấp thụ nhiệt độ trong lò đốt xác, dùng nó để chữa trị vết thương trên người Nhậm Kiệt, làm chúng nhanh chóng khép miệng. Xương cốt sinh mới, từ từ sắp xếp lại.

Trái tim cũng bắt đầu nảy lên.. Thình thịch…thình thịch…thình thịch.

Nửa tiếng trôi qua, bầu không khí trong phòng hỏa táng vẫn rất nặng nề. Thi thoảng lại vang lên tiếng khóc nấc nghẹn ngào.

Hai mắt Vệ Bình Sinh mở lớn, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Điếu thuốc trên tay nghi ngút khói vàng, đã sắp đốt đến ngón tay nhưng hắn cũng chẳng hề để ý…

Nhưng lúc này, nhân viên phụ trách hỏa táng bỗng trợn mắt, ngây người nhìn màn hình quan sát phía trong lò đốt: “Gì thế này? Sao còn chưa đốt xong nữa trời?”

Bị ngọn lửa hơn nghìn độ đốt suốt nửa tiếng đồng hồ, gân sắt hay xương thép cũng phải tan thành nước rồi chứ? Thi thể bình thường đã bị sấy khô từ lâu rồi mới đúng!

Thế sao máy cảm ứng lại thể hiện là vẫn còn???

Lúc này, có đội viên bất mãn nói: “Còn chưa thiêu xong nữa hả? Mấy người có được hay không thế?”

Nhân viên công tác trợn mắt: “Hừ, số xác tôi đã đốt còn nhiều hơn cơm cậu ăn đấy. Cậu có thể nghi ngờ bản thân tôi nhưng không thể nghi ngờ độ chuyên nghiệp của Trịnh Anh này đâu nhé!”

Điền Vũ dụi mắt: “Haiz ~ Anh Kiệt vì cứu người nên mới hy sinh anh dũng, cũng coi như là tích được một mớ công đức siêu lớn rồi đi?

Cứu một mạng người còn hơn xây 7 tháp thù đồ. Truyền thuyết nói là người có công đức lớn, sau khi chết sẽ biến thành cơ thể bất diệt, nghìn năm không hư thối.

Mấy người nói xem, anh Kiệt bị thiêu thế này…có khi nào luyện ra xá lợi tử không ha?”

Vệ Bình Sinh trợn trắng mắt, vớ được cái túi liền đập mạnh vào gáy Điền Vũ.

“Xá lợi tử cái rắm gì? Mà ra thì sao? Cậu còn định xỏ dây vào đeo hay gì?

Trịnh Anh cũng thấy rất căng thẳng. Tiền thì đã thu rồi, có thiêu nguyên con cả con rồng thì cũng không nên ‘tuột xích’ như này chứ?

Hay là thử tăng thêm hỏa lực, mở lò hết công xuất xem sao.

Nhưng đúng lúc này, mọi người lại nghe thấy tiếng đập cửa khe khẽ, yếu ớt truyền ra…

Cạch~ cạch ~ binh~

Phòng hỏa táng lập tức lặng ngắt như tờ, người nào người nấy đều trợn tròn mắt nhìn, sắc mắt trắng bệch.

Tiếng đập cửa từ đâu ra? Không một ai nhúc nhích, chẳng lẽ lúc nãy có người nghe nhầm?

Hay là…

Mọi người trong phòng không nhịn được, ánh mắt đều đổ dồn vào lò đốt xác.

Thùng!

Tiếng đập vang dội hơn truyền đến, cửa lò đốt xác giống như cũng rung rinh theo.

Sắc mặt cả đám lại càng trắng hơn. Chuẩn rồi, đậu má, âm thanh từ trong lò đốt xác truyền ra đấy!!!

Lúc này, đến Khương Cửu Lê cũng phải mở to mắt ra nhìn.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải chuyện quỷ dị như thế này.

Trên trán Trịnh Anh đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Làm công việc này bao nhiêu năm, ít nhiều gì cũng gặp phải mấy chuyện bất thường. Thế nhưng tà môn đến mức này thì vẫn là lần đầu, đúng không?

Lò đốt xác nóng đến cả nghìn độ, bên trong chỉ có mỗi cái xác đã bị thiêu hơn nửa tiếng đồng hồ… Thế tiếng đập cửa từ đâu ra?

Sắc mặt Điền Vũ trắng bệch, giọng nói run run: “Mọi…mọi người nói xem có phải là do anh Kiệt chết oan. Mà chết oan thì linh hồn không tiêu tán nên mới…”

Lúc này Vệ Bình Sinh cũng tê hết cả da đầu: “Có cái rắm! Chúng ta phải tin vào khoa học!”

Khương Cửu Lê càng khổ sở hơn, không nhịn được mà cắn chặt môi dưới.

Trịnh Anh nuốt nước bọt, lẩm bẩm: “Tin vào khoa học! Phải tin vào khoa học!”

Nói xong, anh ta thò tay vào trong cái thùng đặt ở bên cạnh, móc ra một chiếc đạo bào màu vàng rồi khoác lên người. Một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay bấm ấn trấn hồn linh!

Bên hông người này còn đeo kính bát quái, rồi cả móng lừa đen nữa.

Trịnh Anh điên cuồng vung vẩy kiếm gỗ đào về phía những dao động mãnh liệt trước cửa lò đốt xác, miệng lẩm bẩm:

“Oan có đầu nợ có chủ, vong hồn sau khi chết thuộc về địa phủ. Ta họ Trịnh, lúc này điều khiển quỷ thần ở thủ đô, cắn quỷ nuốt ma, bốn phương thái bình. Nam mô a di đà, án ma mi bồ tát hiển linh chúc phúc!

Thái Thượng Lão Quân cấp cấp nghe lệnh. Luyện cho ta!”

Mọi người thấy thế thì khóe miệng giật giật.

Anh trai này chuyên nghiệp ghê. Cơ mà học hành có hơi tạp nhỉ?

Chương 8: Tôi cảm thấy mình còn cứu thêm được một tí. (2)

Đến Khương Cửu Lê cũng phải nhíu mày.

Ngay sau đó, mọi người chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn như sét đánh sấm rền vang lên. Chỉ chớp mắt mà cánh cửa lò đốt xác đã biến dạng.

Nguyên cả cánh cửa thép nặng nề bị lực xung kích đánh văng ra ngoài.

Hỏa diễm đỏ thắm như dung nham núi lửa tuôn trào bắn thẳng ra ngoài, cuốn theo cả cánh cửa thép vừa bị đánh bay.

Cạnh! CHOANG!!!

Cánh cửa méo mó đập thẳng vào vách tường phòng hỏa táng.

Trịnh Anh sợ đến mức ôm đầu nằm bò trên mặt đất, luôn miệng kêu thảm.

“Á á á..! Đừng lấy mạng chó của tôi, đừng lấy mạng chó của tôi!”

Vì ngọn lửa phun ra, nhiệt độ trong phòng bỗng tăng lên như điên.

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Nhậm Kiệt toàn thân trần trụi, bước ra khỏi lò đốt xác.

Khắp người cậu đều là hỏa diễm đang cháy hừng hực, hoa văn hỏa diễm đỏ rực lan khắp cơ thể. Trên đỉnh đầu còn có hai cái sừng Viêm Ma do ngọn lửa tạo thành!!!

Lúc này, trông Nhậm Kiệt giống như một vị quân vương bất diệt, bước ra từ ngọn lửa.

Đôi mắt đỏ quạch, khóe miệng mang theo nụ cười phóng khoáng, không bị bất kỳ điều gì trói buộc.

“Ở đây có bác sĩ không? Tôi cảm thấy mình có thể cứu chữa thêm một tí đấy!”

Lúc này, những người có mặt trong phòng hỏa táng đều bị dọa cho choáng váng. Mắt trợn trừng nhìn Nhậm Kiệt bò ra từ lò đốt xác, trên mặt người nào cũng hiện rõ mấy chữ: Méo thể tin được!!!

“Quỷ… má ơi có qủy ~”

Trịnh Anh sợ đến tè ra quần. Kiếm gỗ đào, trấn hồn linh…này kia đều bị anh ta quăng sạch, chỉ biết ôm đầu chạy thẳng.

Hai mắt Vệ Bình Sinh trừng như muốn rớt cả tròng. Hắn vừa rít một hơi thuốc nên bị sặc, giờ đang ôm ngực ho sù sụ, nét mặt đầy vẻ kinh hãi.

Tiếng khóc của tiểu Minh càng lúc càng to, mẹ cậu nhóc cũng bị dọa khóc luôn.

Mặt Điền Vũ trắng bệch như tờ giấy.

Đù má!

Gặp quỷ thật rồi này. Mẹ ơi, một tên sống sờ sờ chui ra từ lò đốt xác!

Hơn một nghìn độ, đốt nửa tiếng đồng hồ mà không hẹo?

Có phải là người hay không vậy trời?

Tình huống này là như nào?

Vừa rồi, không phải là anh Kiệt đã đi chân lạnh toát rồi à? Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy cơ mà?

Vậy, vậy, vậy…

Cuối cùng, miệng nhỏ của Khương Cửu Lê cũng hé ra một chút. Cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến cô quên cả hô hấp.

Tình huống này là như nào?

Là thời khắc sinh tử tồn vong, bất ngờ thức tỉnh gen võ giả à?

Khương Cửu Lê không tự chủ được, ánh mắt di chuyển đến chỗ Nhậm Kiệt.

Sau đó đồng tử chợt mở lớn, mặt mũi đỏ bừng.

Cô nàng chửi nhỏ một câu rồi quay đầu đi thẳng.

A a a!!! Mình vừa nhìn thấy cái gì vậy trời?

Anh ta, anh ta, anh ta…

Hízzz

Khương Cửu Lê vừa đi vừa lấy di động của mình ra.

“Alo…chị Nặc Nhan ạ? Bên em có chút chuyện muốn nhờ chị. Tình huống cụ thể thì phải…”

Khương Cửu Lê vừa đi vừa nói, giống y như con thỏ nhỏ bị giật mình, nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường.

Nhậm Kiệt chỉ thấy được mỗi bóng lưng đang vội vàng rời đi của đối phương, cảm thấy cực kỳ quen thuộc.

Á! Gái gầu chó!

Mình bị đối phương đập chết mà!

Sao ẻm lại mò đến đây?

Cuối cùng đám người Vệ Bình Sinh cũng thoát khỏi khiếp sợ, lấy lại tinh thần, vội vàng xông lên đỡ Nhậm Kiệt.

Lúc này, hoa văn hỏa diễm và sừng Viêm Ma trên người cậu đã biến mất, mọi thứ đều trở lại trạng thái bình thường.

Chỉ là cánh tay trái vẫn trống trơn, chỗ bị cắt cụt còn đang nhỏ máu tong tỏng.

Sau khi ma hóa, hoa văn hỏa diễm có thể mượn sức mạnh của ngọn lửa để chữa trị những vết thương trên người Nhậm Kiệt. Thế nhưng cánh tay đã bị cắt bỏ, căn cơ mất sạch thì còn chữa trị cái rắm gì?

Mọc lại tay cụt?

Giờ Nhậm Kiệt còn chưa có năng lực này.

“Rốt cuộc là thế nào? Cậu…” Vệ Bình Sinh vội vàng hỏi.

Nhậm Kiệt sờ sờ mũi: “Có thể là do đã mở khóa gen, trở thành gen võ giả rồi nhỉ?”

Chuyện về cây Ác Ma…cậu không muốn nói cho người khác biết. Dù sao thì nó cũng quá là rùng rợn, nghe thôi cũng thấy khiếp hết cả người.

Giờ trên người Nhậm Kiệt có quá nhiều chuyện khiến người ta phải ngây ngẩn, cứ tùy tiện tìm một lý do rồi lừa gạt cho qua là được.

Nhiệt huyết nổ tung trong đầu Vệ Bình Sinh, mặt mũi cũng đỏ bừng:

“Tốt, tốt quá rồi! Thằng nhóc này may thật chứ, năng lực Hỏa Diễm à? Chắc là thuộc về hệ cổ huyết rồi!

Xem ra lúc chuyển lên chính thức, mũi thuốc biến đổi gen kia cậu cũng chẳng cần dùng nữa đâu.

Nhưng cánh tay này…”

Khóe miệng Nhậm Kiệt giật giật. Chả có nhẽ lại bảo thôi cứ sống tạm cho qua ngày à?

Cậu chàng đang định nói gì đó, lại nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Nhìn lại thì thấy viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân Cẩm Thành dẫn theo một đoàn bác sĩ, y tá đang vội vàng chạy đến.

Mấy ý tá trẻ vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt đã mặt đỏ tai hồng, hét toáng lên.

Tuy mấy cô đã thấy không ít việc đời nhưng chưa từng thấy ‘việc’ nào to như này!

Đây là năng khiếu trường sinh gì à?

“Mau, mau đưa anh bạn trẻ này đi cầm máu!”

Chương 9: Nặc Nhan tôi đây chính là cao thủ cấy ghép tay máy!

Một nhóm bác sĩ xông lên, xử lý máu me trên cánh tay cụt của Nhậm Kiệt rồi đè cậu lên xe đẩy, còn chu đáo đắp cho cả chăn lông.

Viện trưởng vô cùng nhiệt tình, nắm chặt bàn tay còn lại của cậu: “Để anh bạn trẻ chịu thiệt rồi. Cậu có quen biết với cao tầng của tập đoàn Thiên Hoa à? Sao không chịu nói sớm chứ?

Mau, mau lên xe cấp cứu. Đừng bỏ qua thời gian phẫu thuật tốt nhất.”

Nhậm Kiệt cau mày: “Cao tầng của tập đoàn Thiên Hoa? Chuyển đi? Chuyển đi đâu?”

Viện trưởng vẫn rất chi là nhiệt tình, đáp: “Tất nhiên là đi lắp một cánh tay mới chứ đi đâu?”

Nhậm Kiệt: ???

“Gắn tay? Không phải là mới cắt đi rồi à?”

Viện trưởng: …???

“Phải đến phòng thí nghiệm sinh vật Thiên Hoa ở Cẩm thành chứ. Bên kia mới gọi điện đến, muốn lắm cho cậu một cánh tay máy.”

Nhậm Kiệt: free à?

Cổng phòng thí nghiệm sinh vật Thiên Hoa, Cẩm thành.

Nhậm Kiệt bị nhân viên công tác đẩy như bay vào lối đi nội bộ.

Cậu ngước nhìn bầu trời đêm. Đau đớn truyền đến từ cánh tay cụt khiến ý thức của cậu vô cùng tỉnh táo.

Lúc này đêm đã về khuya, ánh trăng ảm đạm chiếu xuống nhưng chẳng tia nào rơi vào lãnh thổ Đại Hạ.

Ánh trăng hội tụ rồi hóa thành ngân hà, chảy về phía chân trời…

Từ cái đêm của hơn trăm năm trước, ánh trăng đã không thuộc về nhân loại nữa rồi.

Bên ngoài vùng ánh trăng ảm đạm có một cánh cửa màu vàng óng vô cùng to lớn uy nghi, đứng sừng sững trên bầu trời Lam Tinh.

Cánh cửa đóng chặt, bên trên có vô số thần văn đang di chuyển, tràn đầy hơi thở thần thánh. Nó tản ra ánh sáng thần thánh, hắt xuống đại địa, chiếu sáng cả trời đêm.

Vừa hư ảo lại vừa chân thực, giống như không hề tồn tại ở chiều không gian này.

Mọi người gọi cánh cửa này là Thiên Môn Thần Thánh.

180 năm trước, nó xuất hiện trên bầu trời Lam Tinh và chưa từng mở ra.

Thần kỳ nhất chính là: bất kể ban ngày hay đêm đen, nhìn từ góc độ nào cũng chỉ thấy cửa chính của Thiên Môn Thần Thánh.

Không biết phía sau cánh cửa kia sẽ là những gì?

Trong suốt 180 năm nay, Thiên Môn Thần Thánh vẫn luôn chiếu rọi cho nhân loại. Có điều cảnh tượng này đã sớm trở thành quen thuộc, không có gì đáng để bàn tán nữa.

Mọi người đã quen với sự tồn tại của Thiên Môn Thần Thánh. Nhà nhà người người đều biết, nếu như không có sự xuất hiện của Thiên Môn Thần Thánh, có lẽ mồi lửa của văn minh nhân loại đã bị trận đại tai họa kia dập tắt.

Trong đầu Nhậm Kiệt có nghìn vạn suy nghĩ. Hình như gái đầu chó kia cũng là thần quyến giả, đúng không nhỉ?

Cậu chẳng quen biết ai làm việc ở tập đoàn Hoa Thiên, lần cấy ghép tay máy này… là do em gái kia sắp xếp à?

Chỉ một lát sau, Nhậm Kiệt đã bị đẩy vào phòng thí nghiệm nằm ở chỗ sâu nhất.

Khác xa với phòng thí nghiệm gọn gàng sạch, đầy thiết bị khoa học kỹ thuật mà cậu đã tưởng tượng.

Căn phòng này bừa bãi, lộn xộn không chịu được. Ngoài những thiết bị thí nghiệm thì sách vở, giấy nháp quăng bừa khắp nơi.

Lúc này Nặc Nhan đang ngồi khoanh chân trên ghế làm việc, miệng ngậm thuốc lá, cốc giữ nhiệt trên bàn đã biến thành gạt tàn. Cô đang tập trung nhìn vào điện thoại di động, nét mặt rất nghiêm túc.

Nặc Nhan búi tóc hai bên, mặc áo cộc tay trắng pha đen, bên dưới là quần đùi đi biển. Thân hình tuy mảnh mai nhưng lại nước nôi đầy đủ, nóng bỏng đến mức không hợp với dáng người.

Ngũ quan tuyệt mỹ nhưng mắt trái lại có thiết bị y tế che mắt chuyên dụng, vành tai phải cũng đeo một cái khuyên hình hoa tuyết.

Trên ngực Nặc Nhan có thẻ công tác, ghi rõ thân phận phụ trách phòng thí nghiệm của cô.

Di động của Nặc Nhan vẫn truyền ra tiếng ưm ưm a a, làm người ta nghe thấy mà mặt đỏ tai hồng…

Biểu cảm của Nhậm Kiệt cứng đờ, mặt mo của nhân công tác cũng đỏ bừng, rất biết điều mà chuồn mất.

Giờ trong phòng thí nghiệm chỉ còn mỗi Nặc Nhan, Nhậm Kiệt và âm thanh khó nói vẫn không ngừng quanh quẩn.

Nhậm Kiệt sờ sờ mũi: “Cái đấy ~ loa ngoài…”

“Ừ, cái này có gì mà phải dấu dấu diếm diếm.”

“Nhưng…bọn họ nói cô sẽ cấy ghép cánh tay cho tôi…”

“Không phải vội, không phải vội. Đàn ông đàn ang to xác thế này, chảy tí máu cũng không chết được đâu ha? Đợi tôi xem xong đã ~ đang đến lúc cao trào!”

Nhậm Kiệt: !!!

Ông nhổ vào!

Ông đây chỉ nghe tiến độ thôi cũng biết: vừa mới vừa dạo đầu thôi, còn lâu mới vào vấn đề chính nhé?

Với lại, cô nàng tên Nặc Nhan này chắc chắn là một kẻ siêu hung hãn.

Nhìn cái tốc độ học tập tài liệu này đi. Đợi cô xem xong, 1 tiếng 20 phút sau thì ông đây đã chảy máu đến chết mẹ nó rồi!

Em gái xấu xa, không có lương tâm này là người phụ trách phòng thí nghiệm thật đấy à?

“Cà ri bê à?” Hai mắt Nặc Nhan tỏa sáng. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Nhậm Kiệt, trên mặt lộ rõ vẻ: hóa ra là đồng đạo chung đường.

“Ù ôi ~ nhóc con, cậu rành ghê nhỉ ~”

Chương 10: Nặc Nhan tôi đây chính là cao thủ cấy ghép tay máy! (2)

Khóe mắt Nhậm Kiệt giật đùng đùng, điềm nhiên hỏi: “Chị gái ơi ~ tôi vội lắm, thật đấy. Nếu không chị lắp tay cho tôi trước đi, rồi tôi cho chị mượn một bộ phim khác, được không?”

Nét mặt Nặc Nhan cứng đờ: “10 bộ!”

“Okay!”

Lúc này cô nàng mới cười tươi như hoa, hớn hở đi đến trước mặt Nhậm Kiệt, chuẩn bị bàn giải phẫu.

“Chàng trai trẻ, xem như cậu đã nhặt được một món hời lớn. Tam tiểu thư của tập đoàn đích thân gọi điện đến, dặn dò tôi cấy ghép free cho cậu một cánh tay. Còn tặng cả gói bảo dưỡng miễn phí trọn đời nữa chứ.

Chậc chậc chậc ~ lòng dạ tiểu Lê nhà chúng ta tốt thật chứ ~”

Sắc mặt Nhậm Kiệt đen thui. Lòng mề tốt? Thế cô có biết cánh tay tôi đứt như nào không? Người cũng bị nhét vào lò hỏa thiêu luôn rồi á!

Quả nhiên là gái đầu chó kia sắp xếp. Hừ, cũng coi như còn có tí lương tâm.

Cơ mà cô nàng là tam tiểu thư của tập đoàn Hoa Thiên à?

Cả cái nước Đại Hạ này, có ai mà không biết đến sinh vật Hoa Thiên chứ?

Nặc Nhan dùng một tay, xốc bay cái chăn lông trên người Nhậm Kiệt!

“Ấy ấy ấy ~”

“Úi trời, còn ngượng ngùng hả? Chị đây có chuyện to chuyện lớn gì chưa từng nhìn thấy chứ? Phẫu thuật cấy ghép máy móc vào cơ thể ấy mà ~ phải dùng kỹ thuật vô khuẩn thì mới được. Tất nhiên là phải ‘thẳng thắn thành thật’ với nhau rồi, đúng không?”

Khóe miệng Nhậm Kiệt giật giật. Vô khuẩn? Cô dập điếu thuốc trên mồm trước rồi hãy nói, được không hả? Tàn thuốc rơi hết lên người tôi rồi này!

Có điều chăn vừa được xốc lên, Nặc Nhan đã trợn mắt sửng sốt, lập tức hít sâu một hơi.

“Hízz ~ ‘việc đời’ lớn chừng này, tôi chưa gặp qua thật. Cậu trai trẻ, đây là thiên phú dị bẩm hả? Cậu mà đi quay phim, kiểu gì tôi cũng xem!”

Nhậm Kiệt: ???

Tôi chụp cái rắm ấy!!!

“Đấy không phải là trọng điểm!!! Chị gái ơi, rốt cuộc thì chị có cọng lông uy tín nào không hả? Tin được không đấy???

Nặc Nhan bĩu môi: “Ra ngoài hỏi thăm tí đi. Giới cấy ghép tay máy ở cái Cẩm thành, có ai mà không biết Nặc Nhan này chứ?

Nặc Nhan tôi chính là cao thủ cấy ghép tay máy! Được bổn cô nương đây đích thân cấy ghép, ba đời nhà cậu mới tích được phúc đấy!

Nói đi, muốn ghép tay kiểu nào? Tôi làm cho cậu.”

Cô nàng vừa nói vừa đẩy tủ trưng bày sản phẩm đến.

Bên trong chứa rất nhiều cánh tay, đủ hình đủ dáng, kiểu gì cũng có. Có điều tạo hình của chúng đều rất khoa trương. Nào là cơ bắp cuồn cuộn, nào là tích hợp cưa sắt, kìm sắt, cưa điện…

Cánh tay của Terminator (nhân vật chính trong Kẻ Hủy Diệt) cũng không phô trương như thế đâu.

Dưới tác dụng của thuốc tê, nửa người Nhậm Kiệt đã mất đi cảm giác. Phẫu thuật cấy ghép máy móc vào cơ thể bắt đầu.

Nặc Nhan ngậm điếu thuốc, nheo mắt, một tay cầm đao, một tay cầm Thánh Quang Bí Điển*. Cho dù là đang phẫu thuật cũng không thể làm chậm trễ việc học tập của cô.

** Thánh Quang Bí Điển: phim/ truyện sếch

** Thánh Quang Bí Điển: phim/ truyện sếch

Lúc này, trong mắt Nhậm Kiệt tràn ngập hình ảnh Ahegao* áo sát nách đang lắc lư, cậu không dám nhìn nhiều. Trong tình huống này, nếu ‘vũ khí’ nổi dậy thì sẽ ngại chết mất.

Ahegao: một thuật ngữ trong khiêu dâm tại Nhật Bản, biểu cảm khuôn mặt được phóng đại của các nhân vật trong quá trình quan hệ tình dục. Dấu hiệu đặc trưng là trợn mắt, lưỡi nhô ra, khuôn mặt hơi ửng đỏ, thể hiện sự thích thú hoặc ngây ngất.

Ahegao: một thuật ngữ trong khiêu dâm tại Nhật Bản, biểu cảm khuôn mặt được phóng đại của các nhân vật trong quá trình quan hệ tình dục. Dấu hiệu đặc trưng là trợn mắt, lưỡi nhô ra, khuôn mặt hơi ửng đỏ, thể hiện sự thích thú hoặc ngây ngất.

Cậu nghe Nặc Nhan tùy tiện nói: “Tôi đã nghe tiểu Lê kể về chuyện của cậu. Đã bị đẩy vào lò đốt xác rồi mà vẫn có thể bò ra, mở khóa gen, thức tỉnh năng lực Hỏa Diễm hả? Trâu bò đấy~ Tổ hợp gen cũng khá à nha. Về sau nhớ đến mộ tổ tiên nhà mình cúi đầu cúng bái đi nhé, coi như là mộ tổ bốc lên khói xanh~”

Nhậm Kiệt lườm cô: “Trong dòng họ xuất hiện một người kiệt xuất như tôi, hẳn là mấy lão tổ tông phải đến cúng bái tôi mới đúng nhỉ?”

Nặc Nhan cười tủm tỉm, nói: “Lòng hiếu thảo của cậu đẹp thật đấy, giống như hoa mùa xuân vậy…Có điều đã tiêm thuốc Khải Linh 3 năm, thế mà còn thức tỉnh được à? Tình huống như này cực kỳ hiếm thấy.”

Trên thực tế, lúc Nhậm Kiệt 15 tuổi đã từng tiêm một mũi Khải Linh Cơ.

Đại Hạ có 9 năm giáo dục bắt buộc, đến năm 15 tuổi, trẻ em sẽ được tiêm Khải Linh Cơ miễn phí.

Đứa trẻ thức tỉnh năng lực sẽ được vào trường cấp 3 Thần Võ học tập, những đứa không thức tỉnh thì chỉ có thể đi học ở trường cấp 3 bình thường…

Nhậm Kiệt thuộc nhóm không thức tỉnh năng lực kia. Cậu đã sớm chấp nhận số phận, từ bỏ giấc mơ viển vông là trở thành gen võ giả.

Ai ngờ, sự cố ngoài ý muốn lần này lại khiến Nhậm Kiệt có được năng lực Hỏa Diễm. Nhưng việc này có được tính là thức tỉnh hay không thì cậu chịu thua, không thể xác định được.

Lúc trước, cậu gia nhập Sở Ti Diệu và cố chấp với chuyện chuyển chính không phải là bởi mũi thuốc biến đổi gen sẽ được nhận. Lý do thật sự chính là phúc lợi sau khi trở thành nhân viên Sở Ti Diệu.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)