1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ
  4. Tập 2: Huyết Độn (c11-c20)

[Dịch] Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Tập 2: Huyết Độn (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Huyết Độn

Khiến nàng không thể xác định người đến là người mình hay người của đối phương.

Nếu là người của đối phương, vậy thì sẽ cực bất lợi với nàng.

Sau đó các nàng thấy một đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ, là Hắc Thử.

“Cũng là người của Thập Nhị Tịnh Đường?”

Trong lòng Thu Thiển cảnh giác, đang nghĩ có nên trực tiếp ra tay hay không.

Bạch Cẩm cũng có chút kinh ngạc, những người khác của Thử Đường tới?

Không đúng, đó là Hắc Thử của nàng.

Két!

Cánh cửa vốn không mấy nguyên vẹn bị đẩy ra, có người tiến vào.

Vì tường cũng đã đổ vỡ lỗ chỗ, cho nên bọn họ sớm đã mơ hồ thấy được vóc dáng người kia.

Thân cao chừng một mét tám, hẳn là nam nhân.

Có điều không phải tu chân giả, còn phải quan sát xem sao.

Xem có bị trận pháp áp chế linh khí hay không.

Rất nhanh, người đó đã đi đến, là một nam tử cầm một con Hắc Thử, cụ thể thế nào thì không rõ, chỉ thấy được hình dáng lờ mờ.

Nhưng có một điều có thể rõ ràng, đó chính là đối phương không bị áp chế linh khí.

Là người bình thường.

Như vậy, Bạch Cẩm thở phảo nhẹ nhõm, giật cả mình, hóa ra chỉ là người bình thường.

Xem ra chỉ đi ngang qua, cũng không phải đến hỗ trợ đối phương.

Thu Thiển cũng phát hiện đối phương là người bình thường, như vậy thì không cần quá lo lắng, nhưng mà…

Sao người bình thường lại có lá gan lớn như vậy được?

Túm Hắc Thử, đi vào trong cái trận pháp tối om giơ tay không nhìn rõ năm ngón này?

Có vấn đề.

Nàng vô thức thủ thế phòng bị, đề phòng bị tập kích.

Chu Tự tìm được nơi phát ra ánh sáng đỏ, đẩy cửa đi vào.

Bước vào, hắn thấy có hai bóng người mơ hồ.

Một người mang mạng che mặt, một người thì…không mang.

Hẳn đều là nữ, mà vây quanh hai người này đều là mắt chuột đỏ lòm.

Nhìn cũng không giống là bị chuột tấn công, ngược lại giống người nuôi chuột hơn.

“Nơi này đúng là tối, cảm giác tối hơn bên ngoài nhiều, thật không bình thường.”

Không nên ở đây lâu, nhanh xử lý cho xong đám chuột kia thôi.

Sau đó hắn giơ cao con chuột nhìn hai bóng người mơ hồ, cất giọng hỏi:

“Con chuột này là của ai?”

Giọng nói đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn hơi khàn khàn.

Lần sau không nên cho ma chủng ăn quá nhiều khiến hắn đủ đen đủi.

“Là sủng vật của người ta.”

Giọng Bạch Cẩm cười cợt:

“Ca ca thấy có vấn đề gì sao?”

Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng Bạch Cẩm thấy đối phương đúng là người bình thường.

Cùng lắm cũng chỉ là to gan chút mà thôi.

Nghe có người trả lời, Chu Tự liền quay sang phía người không che mặt, chân thành nói:

“Nếu không trông sủng vật cho kỹ, để chạy loạn dễ chết lắm.”

“Dễ chết?”

Bạch Cẩm vẫn duy trì nụ cười như cũ:

“Ở chỗ ca ca, chẳng phải nó vẫn sống tốt hay sao?”

Rắc!

Chu Tự đưa tay vặn gãy chuột cổ, sau đó vứt sang một bên, nói với Bạch Cẩm:

“Ngươi nhìn đi, chết rồi đấy thôi?”

Nét mặt tươi cười của Bạch Cẩm nháy mắt đông cứng lại.

Nhất thời cảm thấy người trước mắt có chút…tàn bạo.

Nhưng ngay lập tức nàng đã nổi giận.

Nàng dịch chuyển thân thể, định giáo huấn cái tên đột nhiên xuất hiện này một chút.

Rất nhanh, chỉ một cái xẹt qua thôi, nàng có thể làm cho đối phương không thể động đậy.

Dám động vào Hắc Thử của nàng sẽ luôn phải trả giá đắt, không phải sao?

Ngay khi nàng định ra tay thì trong nháy mắt, bên tai lướt qua một làn gió nhẹ, mái tóc dài rủ xuống bay bay trong gió.

Cảm nhận được điều đó, con ngươi Bạch Cẩm co rút, bởi vì nàng thấy bên người nàng đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Là người bình thường kia.

Hắn, hắn tới lúc nào?

Tiếp theo, bên tai của nàng vang lên một giọng nói khàn khàn:

“Một quyền này của ta có 30 năm công lực, ngươi chống đỡ nổi sao?”

Lời vừa dứt thì ầm một tiếng, tựa như có tiếng nổ vang lên bên tai.

Bạch Cẩm cảm giác bụng mình bị vật gì đó thật đáng sợ đánh tới.

Răng rắc.

Tiếng xương cốt của nàng gãy rời.

Máu huyết bắt đầu quay cuồng, cơn đau nhức kịch liệt tràn tới.

Phụt!

Nàng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hai chân nàng dời khỏi mặt đất.

Sức mạnh đánh tới khiến nàng không thể đứng vững.

Rầm!

Thân thể nàng đụng vào tường, bức tường cũng theo đó sụp xuống

Uỳnh uỳnh!

Bạch Cẩm lăn hai vòng trên mặt đất, khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tự.

Nam tử đó đứng trong bóng tối, không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng giờ phút này lại như một cơn ác mộng từ trong bóng tối.

“Ngươi…”

Ọc!

Máu tươi cứ thế ộc ra.

Nàng muốn chạy trốn, nàng biết chắc chắn mình đã đắc tội vị tiền bối này ở đâu đó rồi.

Có liên quan đến Thánh Tử?

Nàng không biết, nhưng bây giờ nhất định phải trốn, nhưng mà ở trong trận pháp, nàng không cách nào sử dụng pháp lực.

Muốn hại chết chính mình hay sao.

“Ồ, thế mà đỡ được thật kìa.”

Nhìn đối phương nhảy nhót tưng bừng, Chu Tự hơi kinh ngạc.

Nghe vậy, lòng Bạch Cẩm rối loạn, không dám ở lại thêm giây phút nào nữa.

Nàng phun ra một ngụm máu.

Sau đó máu tươi bao vây lấy nàng cùng biến mất tại chỗ.

Chương 12: Chưa Từng Giết Ai

Nhìn đối phương rời đi, Chu Tự rõ ràng một điều.

Quả thực có tu chân giả.

Nghĩ vậy, hắn quay đầu nhìn về phía người còn lại.

Đối phương có hành động.

“Muốn đánh lén à?”

Trong lòng Chu Tự cảnh giác, trực tiếp ra tay.

“Không ổn, không trốn được rồi.”

Thu Thiển kinh hãi, chỉ có thể đọ sức với.

Nhưng mà…

Một quyền đánh Bạch Cẩm trọng thương, rốt cục là cấp bậc gì?

Động tác của Chu Tự rất nhanh, hít vào chưa kịp thở ra, hắn đã xuất hiện trước mặt Thu Thiển.

Đấm ra một quyền thẳng vào mặt đối phương.

Rầm!

Khi đường quyền sắp chạm đến đối phương, hắn cảm giác có một lực cản vô cùng mạnh mẽ.

Hắn vô thức tăng thêm sức mạnh.

Răng rắc.

Tiếng đồ vật bị đánh vụ vang lên.

Sau đó một quyền tiếp tục hạ xuống.

Xoẹt!

Có mảnh vỡ bay ra, xẹt qua cánh tay của hắn, tiếp đó Chu Tự cảm giác được mình đánh vào người đối phương.

Rầm!

Đối phương bị hắn một quyền đánh bay ra ngoài.

Khi hắn định tiếp tục công kích thì phát hiện người đã không còn ở đó.

“Người này mạnh hơn người ban nãy không ít.”

Chu Tự kinh ngạc.

Keng!

Keng!

Sau khi người thứ hai biến mất, Chu Tự nghe thấy dường như có một thứ gì đó đang đâm vào tường, như một con dao bướm.

Nó phát ra ánh sáng mờ.

“Là thứ vừa mới bị ta đánh nát à?”

Nhìn con dao nhỏ đâm vào tường, hắn có chút kinh ngạc.

Dường như thứ này lướt qua cánh tay hắn.

Hắn thuận tiện sờ sờ cánh tay.

“Híc!”

“Bị thương rồi?”

Lúc trước còn không có cảm giác gì, chứng tỏ thứ này rất sắc bén.

Pháp bảo trong truyền thuyết?

Chít chít…

Lúc này dường như chuột xung quanh mới lấy lại tinh thần, bắt đầu chạy trối chết.

Cũng hơi nhiều, nếu đánh từng này thì khá vất vả đấy.

Sau đó, hắn rút ra tất cả các con dao đâm trên tường rồi vung ra ngoài.

Tiểu Lý phi đao, hắn cũng biết.

Suy cho cùng thì…cực ngầu.

Nhất khi xem phim thời còn học sơ trung, khổ luyện hồi lâu, hắn nói với đám bạn học là hắn biết làm, ấy mà bọn họ còn không tin.

Nếu không phải sợ bị gọi phụ huynh, hắn đã thể hiện cho bọn họ thấy rồi.

Phải mất một khoảng thời gian, Chu Tự mới ra khỏi căn phòng kia.

Mới đi không bao xa, hắn cảm giác bầu trời đã sáng lên rất nhiều.

“Quả nhiên là căn phòng này có vấn đề.”

Chu Tự nhìn bốn phía, hiện tại nhìn vô cùng rõ ràng.

Nhưng vừa rồi ở trong căn phòng đó, tối đến độ không thấy rõ bàn tay, trông người cũng chỉ thấy bóng dáng mơ mơ hồ hồ.

Bật đèn trong điện thoại cũng vô dụng.

Lúc này hắn mới có thể nhìn qua cánh tay.

Ban nãy ra quyền bằng tay phải, cũng không cảm thấy đau đớn.

Chỉ có chút vệt máu như vết xước thôi.

“Cảm giác như hoa văn vậy, rất lưu loát.”

Giơ tay lên nhìn cho kỹ, hắn phát hiện hình như có chút giống với đường vân trên con dao phát sáng ban nãy.

Thế nhưng vừa rồi quá tối, cho dù những con dao kia có thể phát sáng, hắn cũng không thể thấy quá rõ ràng.

Cũng chẳng quan trọng.

Chỉ còn vài ngày nữa thôi.

Thân thể của hắn tốt hơn người bình thường rất nhiều, gần như sẽ không bị thương, cho dù bị thương cũng có thể hồi phục nhanh chóng.

Thể chất rất mạnh mẽ.

Nhưng vẫn sẽ bị thường, nếu không hắn cũng phải bắt đầu nghi ngờ liệu mình có phải là người hay không.

Ngoại trừ có công lực ngàn năm, những thứ khác không có gì đặc biệt.

Ồ, bây giờ có rồi đấy.

Đó là có cha mẹ làm nhân vật phản diện.

Thân là một nhân vật phản diện nho nhỏ, hắn lo lắng có một ngày nhân sĩ chính đạo sẽ tìm hắn để trừ ma vệ đạo.

Nhớ tới điều này, hắn liếc nhìn căn phòng vừa rồi.

“Vẫn không quen lắm.”

Chu Tự lắc đầu thở dài.

Hai kẻ ban nãy là con người, tuy rằng hắn xử lý không ít dã thú, nhưng…

Chưa từng giết ai cả.

“Chẳng lẽ phải chờ bọn họ đến trả thù ta một lần, mới có thể thuận lý thành chương cảm thụ sự tàn khốc của Giới Tu Chân sao?”

“Ài…”

Nghĩ đến điều này, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện.

Những người vừa rồi đều là tu chân giả, mà đối phương bị hắn đánh trọng thương phải chạy trốn.

Nhỡ như người chạy người tìm đến gây phiền phức cho hắn, liệu hắn có thể ứng phó được không?

Tu chân giả cũng không giống dã thú.

“Quên đi, hỏi lão cha một chút.”

Sáng sớm.

Chu Tự vừa từ vùng ngoại ô trở về con đường có lác đác mấy người.

Phải mua một bộ quần áo mới, vết thương ở cánh tay có chút lộ liễu, vẫn nên che lại một chút thì tốt hơn.

“Alo, cha à, hỏi người một chuyện.”

Chu Tự nói với điện thoại mới được thông qua, định nói nghi vấn đêm qua.

“Con trai ta à, có thắc mắc gì muốn người làm cha đây giải thích hả?”

Giọng nói trầm thấp của Chu Nhiên truyền tới.

“Cha à, cha có thể bình thường một chút được không?”

“Nói mau đi, ta còn phải chuẩn bị bữa sáng cho mẹ ngươi.”

“Tối qua, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.”

Thấy cha mình đã bình thường trở lại, hắn bèn nói nghi vấn trong lòng:

“Tu chân giả mạnh như vậy, nếu có một ngày một đám tu chân giả muốn động thủ với ta, có phải ta sẽ gặp nguy hiểm không?”

Chương 13: Quản Sự

“Không phải lo đâu, cha đã thêm một lớp bảo hộ lên người ngươi rồi, chỉ cần ngươi không làm bậy, cha đều có thể bảo vệ ngươi. Đến lúc đó cha sẽ tự mình đến, cho ngươi mở mang tầm mắt phân lượng của chuyên gia Ma tu một chút. Thế nhưng lúc đấy ngươi đến giúp trong tiệm đi, đừng chạy loạn. Mẹ ngươi cũng nói rồi, nếu thấy sợ ở một mình thì cứ trực tiếp đến giúp trong tiệm. Đến lúc đó việc làm ăn trong cửa hàng cũng có thể giao cho ngươi.”

Chu Nhiên nói.

Còn về chuyện một đám tu chân giả định ra tay với Chu Tự, hắn không để ý.

Loại chuyện này cơ bản là không thể xảy ra.

“Ồi, cha làm việc đi, ta cúp máy đây. Rảnh rỗi thì ta sẽ đến tiệm để giúp, để mẹ không phải lo lắng. ”

“…”

Thừa dịp cha còn chưa nói gì, Chu Tự lập tức cúp điện thoại.

Hắn không muốn tiếp quản quán cơm chút nào.

Rõ ràng quê hương hẳn là ở bên này, hiện tại ba mẹ định cư ở thị trấn, quê hương cũng biến thành bên kia luôn.

“Không biết cha nói thật hay giả.”

Hắn tìm trên người một vòng cũng không có phát hiện lớp phòng hộ nào.

Thế nhưng mánh khoé của Giới Tu Chân, quả thật hắn không hiểu.

Không tìm được cũng coi như bình thường.

Mong là đúng, cũng an toàn hơn nhiều.

Còn bây giờ…

Hắn nhìn vào cửa hàng quần áo cách đó không xa, định mua một chiếc áo khoác rồi sau đó ăn sáng.

Đi ứng tuyển.

Ngày tháng Tám rực rỡ.

Chu Tự khoác chiếc áo khoác giản dị màu đen vẫn luôn cảm thấy có người đang nhìn hắn.

Có lẽ tò mò hắn có nóng hay không.

Thực ra rất nóng, nếu không phải vết thương ở cánh tay có hơi lộ liễu thì hắn cũng không đến mức như thế.

Đương nhiên, bây giờ vết thương đã khỏi hẳn rồi, chờ hai ngày nữa bong vẩy là ổn luôn.

Thế nhưng nếu để lộ vết thương sẽ tạo cho người ta cảm giác mới đi tẩn nhau về, ảnh hưởng không tốt.

Rất dễ gây hiểu lầm.

Được rồi, là hắn đi đánh nhau về.

Hướng bắc của thành phố.

“Đường Đông Nhất Bắc.”

Chu Tự nhìn vào biển báo rồi lại nhìn xung quanh, đây là con đường ít người hơn.

Đường phố khá rộng, cửa hàng không phải là quá lâu đời.

Không phải phố cũ.

Là một con đường không thể thu hút nhiều người lui tới.

“Nên là nơi này.”

Hắn không đến bất kỳ công ty nào để ứng tuyển, chủ yếu là những công ty đó không cần hắn.

Chỉ muốn hắn đi làm sale.

Nhưng hắn không giỏi việc này, sau đó lại đi ứng tuyển nhân sự…

Đáng tiếc là vẫn muốn hắn đi làm sale.

Hắn thấy mình như bị lừa vậy.

Hơn nữa, hình như nghề này đều thích nhận nữ giới, nhất là những nữ nhân có vẻ bề ngoài không tồi.

Cổ hủ.

Thô tục.

Hắn làm thứ chuyện tục tĩu như vậy có ổn không?

Lần này, hắn đặc biệt chọn một công việc khá phù hợp với hắn …

Thủ thư.

Tốt nhất là một nơi làm ăn bình thường và có một thư viện với số lượng lớn sách.

Còn không đóng cửa nữa.

Tuyệt vời.

Vừa có thể nhận lương lại có thể trở nên mạnh hơn.

Lại còn nhàn rỗi.

Nhưng…Có thực sự có loại công việc như này sao?

Ít khi lắm, Chu Tự đứng trước một thư viện xem như khá lớn, phía trên viết rõ ràng bốn chữ lớn “Thư Viện Đông Lâm”.

“Bảng hiệu khá bụi bặm, nhưng nền đất coi như sạch sẽ. Độ sáng trong thư viện cũng vừa phải, tương đối vắng vẻ. Hình như đã mở từ lâu rồi, nếu vẫn còn vắng vẻ như vậy, thật sự sẽ không đóng cửa chứ? ”

Cũng xem như là một thư viện lớn, liệu còn hoạt động không?

Đương nhiên, đây không phải là điều mà hắn cần để ý, có thể làm hai tháng thì làm hai tháng.

Tiết kiệm phí sinh hoạt trước đã.

Chuyện Giới Tu Chân vẫn còn quanh quẩn hắn, qua vài ngày nữa, phỏng chừng tu chân giả tối hôm qua sẽ sai người tìm tới hắn.

Cũng chẳng dễ dàng để an tâm công tác mà.

Hơn nữa mình còn là con trai của đại phản diện.

Tóm lại hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý cuộc sống sau này bất an là được.

Không có vấn đề gì lớn.

Không chọn được cha mẹ cho nên cái gì cũng phải tập thích nghi.

Làm đấng nam nhi thì phải có giác ngộ của đấng nam nhi.

Tại quầy.

Là một thiếu nữ đeo cặp kính vuông.

Nàng đang đọc sách.

“Xin hỏi, muốn ứng tuyển phải tìm ai ạ?”

Chu Tự nhẹ giọng mở miệng.

Hàn Tô ngẩng đầu nhìn Chu Tự, nâng kính lên nói:

“Tìm ta là được rồi.”

Chu Tự:

“…”

Thì ra là một quản sự.

Buổi trưa.

Chu Tự rời khỏi Thư Viện Đông Lâm.

Vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn trúng tuyển rồi.

Nhưng được tuyển quá tuỳ ý khiến hắn cảm thấy có phần không thật.

Bình thường đi tuyển ít nhất cũng phải để người ta viết một bản sơ yếu lý lịch chứ, nhưng vị thủ thư tên Hàn Tô kia chỉ hỏi hắn có mấy câu.

Sau đó báo rằng hắn được nhận rồi.

Mặc dù chung quy cũng chỉ là một công việc tạm thời nhưng nó lại rất thích hợp với hắn.

Một ngàn một tuần.

Lương cao.

“Chỉ hỏi họ tên, rồi hỏi có phải người địa phương hay không, có thích nghi với việc thỉnh thoảng phải làm thêm hai tiếng hay không. Cũng không biết các thư viện khác có phải cũng tùy ý như vậy hay không?”

Lắc đầu, hắn liền rời khỏi đường Đông Nhất Bắc, định trở về.

Chương 14: Thúc Thúc

Hôm nay là thứ bảy, ngày kia đi làm.

Kết toán lương vào thứ bảy.

Sáu ngày một tuần.

Làm việc từ 8:30 sáng đến 5:30 chiều.

Nếu có làm thêm giờ, đúng 8 giờ là tan làm.

Nếu một tuần làm thêm nhiều giờ sẽ có lương làm thêm giờ.

Mặc dù không quá chân thực nhưng Chu Tự rất thích công việc này.

Hy vọng không phải là một trò lừa bịp.

Cũng hy vọng thư viện có thể thêm mấy tháng.

Theo như lời Thu Thiển nói, tình cảnh hiện tại của hắn cũng không tốt.

Sau này có thể đến cả thời gian đi làm cũng không có, nhỡ như lực lượng của mình không bằng, vậy thì chỉ có thể trở về tiếp quản tiệm cơm của cha thôi.

“Lại nói tiếp, cha nói ta là Thánh tử, Thánh Tử kế thừa tiệm cơm có phải không phù hợp hay không?”

Hắn suy nghĩ cẩn thận một lúc, cha và mẹ là chuyên gia trong Ma Đạo, bọn họ là ông chủ và bà chủ của tiệm cơm, thánh tử của mình tiếp quản tiệm cơm cũng là chuyện dĩ nhiên mà.

Còn về Ma Môn…

Vẫn không nên kế thừa, làm gì có kẻ nào kế thừa làm kẻ phản diện chứ.

Cha hắn không bao giờ có thể nói với hắn một câu rằng: con trai, vị trí phản diện này giao cho con, cha đây nghỉ hưu thôi.

Phía tây thành phố.

Đường Xuân Cảnh.

Chu Tự mặc áo khoác, đi về phía tiểu khu nhà mình.

Sắc trời không còn sớm nữa, hắn định sẽ ăn chút gì đó rồi mới về xem ma chủng thế nào.

Lại đọc hai quyển sách Thu Thiển đưa cho hắn một chút.

Hiện tại hẳn là đã nhập môn Phá Thiên Ma Thể rồi chứ?

Tóm lại, cứ đọc tiếp đi.

Không được thì lại thử tu luyện Chu Thiên Kinh.

Tối hôm qua tận mắt thấy tu chân giả, thấy được thuật pháp lộ ra.

Hiện tại hắn cũng nên thăng cấp từ võ hiệp lên tiên hiệp.

Thiên phú của hắn kém, không mong cầu quá nhiều, có thể phóng hỏa cầu, thêm chút đặc hiệu là tốt rồi.

Nếu có thể ngự kiếm phi hành thì càng hoàn mỹ.

Trên đường đi, hắn thấy một cô bé cũng mặc áo khoác vượt lên từ sau hắn.

Trên đầu có hai búi tóc nhỏ, áo khoác thể thao màu xanh nhạt, lần này không phải là ba lô, mà là túi xách nhỏ.

Nàng mặc một chiếc váy trắng.

“Cô bé xem bản đồ ngày hôm qua?”

Kiểu tóc tương đối độc đáo, hắn nhớ là chuyện đương nhiên.

Trông thấy đối phương vừa xem bản đồ vừa đi vào một con hẻm nhỏ, Chu Tự có chút kinh ngạc, hắn nhớ rõ là bên trong không có đường?

Trước đây, xây một căn nhà đã chặn đường luôn rồi.

Vốn là một con đường gần trường học, cứ như vậy mà không còn nữa.

Hắn đã giận rất lâu đấy.

Cuối cùng vẫn thu nắm đấm lại.

Làm đại hiệp, vì nước vì dân.

Lúc ấy, chính mấy lời này đã tẩy não hắn.

“Nhường đường chút.”

Còn đang bận suy nghĩ, Chu Tự đã bị người nhẹ nhàng đẩy sang một bên.

Bốn người đàn ông mặc đồ đen đi ngang qua hắn.

Bộ dáng có phần gấp gáp.

Sau đó, Hắn thấy bốn người đàn ông đi theo vào con hẻm nhỏ.

“Hử?”

Một cô bé đi vào con hẻm, bốn người đàn ông mặc đồ đen đi theo, điều này trông có vẻ không ổn.

Nhưng đang ban ngày ban mặt, thật sự có người dám làm điều xấu sao?

Hắn tò mò đến gần con hẻm nhỏ, rất nhanh đã nghe được tiếng cầu xin của cô bé:

“Đừng qua đây, các ngươi đừng tới đây.”

Mày nhíu lại, không chút do dự, Chu Tự sải bước, muốn vào ngõ thể hiện đạo nghĩa hiệp sĩ.

Chỉ là…

Khi vừa mới đi đến đầu hẻm, hắn nghe thấy một tiếng bùm chát.

Bịch bịch!

Bụp!

Âm thanh rất đỗi nặng nề.

Tiếp theo là giọng nói của một tiểu cô nương, không còn giọng điệu cầu xin ban nãy nữa:

“Đã bảo các ngươi đừng tới đây mà, lại còn không nghe. Đã nói đồ không phải do ta lấy mà.” ”

Lúc này Chu Tự mới thấy rõ tình hình.

Ba người đàn ông bị đập dí vào tường, một tên thì bị đạp xuống đất.

Chu Tự:

“…”

Xấu hổ ghê.

Nhân lúc còn chưa bị phát hiện thì chạy ngay đi.

Chỉ là còn chưa bước được hai bước hắn đã bị tiểu cô nương kia gọi lại:

“Thúc thúc, chờ một chút.”

Chu Tự ngây ngẩn cả người, thúc…thúc?

Mình mới 22 tuổi, cũng xem như vẫn còn trẻ trung chứ nhỉ?

Điều này khiến hắn nhớ lại thời gian đọc sách, khi đó đại khái hắn mới 19 tuổi.

Cuối tuần đó, hắn đến công viên ngắm mặt hồ, thể hiện sự u sầu mà những người trẻ tuổi nên có, như đang cảm thán ấm lạnh thế gian.

Khí chất phi thường thu hút một thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi.

Lúc đó hắn cũng kêu mình là thúc thúc.

Hắn nhớ nguyên văn như thế này: Thúc thúc ơi, có bật lửa không?

Nhất thời, hắn cảm giác mình đang ở trong chốn giang hồ.

“Thúc thúc?”

Giọng nói trong trẻo và dễ nghe của cô bé kéo Chu Tự trở lại từ những kỷ niệm.

“Có chuyện gì không?”

Chu Tự mở miệng hỏi.

Còn về mấy người nằm ở phía sau, hắn không để ý lắm.

“Có thể chỉ cho ta biết làm sao để đến hoa viên Phú Quý được không?”

Cô bé ngẩng đầu nhìn Chu Tự, hỏi.

Không hề đề cập tới bốn người ở phía sau.

Chương 15: Cô Bé

“Đi về phía trước, đến ngã tư đường thì rẽ phải.”

Chu Tự vươn tay ra chỉ rồi nói.

“Cảm ơn thúc thúc.”

Cô bé mỉm cười cảm ơn.

Sau đó liền vui vẻ đi về phía trước.

Như một đứa trẻ ngây thơ.

Nếu…

Chu Tự đưa mắt nhìn vào trong ngõ nhỏ, nhìn thảm trạng của bốn người kia.

Nếu không có chuyện này, hắn sẽ nghĩ cô bé này chỉ là con cái của một gia đinh bình thường, một mình ra ngoài đều cần phải lo lắng.

Bây giờ, hắn còn lo lắng cho mấy kẻ đang theo dõi cô bé hơn.

Sau đó hắn cất bước rời khỏi hẻm nhỏ, muốn đi xung quanh đánh một bữa, sau đó trở về nghỉ ngơi thuận tiện tu luyện.

Hắn rất nghiêm túc với chuyện tu luyện, trước kia xem phim truyền hình, thấy võ nghệ mới, hắn đều sẽ chăm chỉ tập luyện.

Ví dụ như lướt trên mặt nước, vượt nóc băng tường.

Mấy thứ đó hắn đều phải học rất lâu.

Nhưng dù học thế nào, cũng không thể đạt được sự ung dung thong thả như trong phim truyền hình.

Cuối cùng lớn lên hắn mới hiểu được.

Có một số loại võ nghệ cần công pháp. …

Sau khi ăn cơm xong trở về, hắn phát hiện ở góc phía trước có một đứa nhỏ quen thuộc, đi về phía bên phải.

“Nàng vẫn chưa tìm được hoa viên phú quý?”

Chu Tự liếc mắt một cái liền nhận ra là người vừa mới hỏi đường hắn.

“Chẳng có lẽ nàng xem bản đồ đi hoa viên Phú Quý từ hôm qua đến hôm nay đấy à?”

Nhất thời, hắn cảm thấy đứa nhỏ này nhất định có thể bị mù đường.

Ít nhất là không biết xem bản đồ.

Thế nhưng cũng không có gì phải lo lắng, công phu chân tay của đối phương mạnh mẽ thái quá.

Chỉ nháy mắt bốn người kia đã quỳ xuống.

Chẳng lẽ chính là Triêm Y Thập Bát Điệt trong truyền thuyết?

Cái này hắn cũng biết đấy.

Trở về nhà, Chu Tự nằm vật lên giường, quyết định ngủ một lúc.

Đợi ngủ dậy rồi lại tu luyện.

Cả đêm không ngủ, chốt lại vẫn phải nghỉ ngơi.

Người hắn cũng không phải làm từ sắt thép.

Đánh dã thú lại đi ứng tuyển, hôm nay bận rộn không ít việc.

8 giờ tối.

Chu Tự bị tiếng chuông báo thức đánh thức.

“Ha~”

Ngáp một cái.

“Có hơi khát.”

Nói xong liền đứng lên đi vào phòng bếp, chỉ là vừa mới từ tủ lạnh lấy ra mấy quả táo, hắn liền cảm thấy sau lưng có người đang nhìn hắn đầy chăm chú.

Hơi quay lại, hắn trông thấy một đôi chân trần tái nhợt.

Ngẩng đầu nhìn lại, là một thân ảnh khá thấp.

Một đứa trẻ?

Một cô gái?

“Ta đói bụng.”

Giọng nói thanh thúy phát ra từ miệng đối phương.

Quả thực là một đứa trẻ nhưng cũng đúng là một thiếu nữ.

Hơn nữa, bóng của kiểu tóc kia, như thể đã thấy nó ở đâu đó, hai cái búi tóc nhỏ.

Cộc!

Chu Tự bật đèn.

Thấy người đứng ngay sau hắn là một cô bé mặc váy liền màu trắng, trên đầu có hai búi tóc bánh bao, đeo một ba lô nhỏ màu hồng trên lưng.

Chính là cô bé hắn gặp trên đường lúc chiều.

Cô bé khoảng tầm tám chín tuổi, trông vô cùng đáng yêu.

“Ngươi vào bằng cách nào?”

Chu Tự tò mò hỏi.

Hắn ở tận lầu ba, muốn đột nhập cũng không dễ đâu.

Muốn nhảy từ cửa sổ vào, quá gây sự chú ý.

“Ngươi không hỏi xem ta là ai sao?”

Cô bé nhìn trái táo trong tay Chu Tự hỏi.

Hắ cúi đầu nhìn trái táo trong tay một chút rồi đưa cho cô bé.

Cô bé nhận lấy quả táo, hắn mới nói:

“Có nói, ta cũng không biết ngươi là ai. Cho nên, sao ngươi vào được đây?”

“Không biết ta là ai, vậy cũng phải hỏi xem ta vào đây làm gì chứ? Với lại, táo này của ngươi để lâu rồi.”

Cô bé cắn một miếng táo, chê ỏng chê eo.

Chu Tự:

“…”

Con nhóc này nghe không hiểu tiếng người chắc?

“Ngươi đi những nhà khác đi, khả năng có hoa quả tươi hơn.”

Chu Tự đi đến mở cửa, có ý đuổi khách.

Cô bé cũng đi đến cạnh cửa, đóng cửa lại, nói:

“Ta tới tìm ngươi, tạm thời không thể rời đi, có một số chuyện cần nói rõ với ngươi. Trừ khi ngươi nói ngươi không phải người sống ở đây.”

“Tu chân giả?”

Chu Tự nhìn cô bé hỏi.

Hắn vẫn còn nhớ chuyện ban ngày, hắn chưa từng gặp cô bé này bao giờ, giờ đột nhiên tới tìm hắn, hẳn là thân phận của hắn đã bị giới tu chân biết được.

Nếu vậy thì rõ rằng cô bé này có thể là tu chân giả, thực lực cũng khá cao.

“Đấu Giả thất phẩm.”

Cô bé kiêu ngạo nói với Chu Tự.

Cao nhất trong hạ tam phẩm, mạnh hơn Thu Thiển một bậc, nhưng trông nhỏ tuổi hơn Thu Thiển.

Vậy là do thiên phú?

Cái này Chu Tự không hiểu, có điều Đấu Giả thất phẩm có thể phá nát nhà hắn.

Trong nhà có tu chân giả thật phiền phức.

Cô bé đến trước tủ nhìn bức ảnh trên đó, hỏi:

“Đây là ngươi và cha mẹ ngươi?”

Chu Tự nhìn sang, đó là ảnh hắn chụp cùng cha mẹ khi còn bé, khoảng bảy, tám tuổi gì đó, chụp trước một gốc cây trong công viên.

Cái cây đó là trồng cho hắn.

Trong ảnh hắn đứng trước cha mẹ, cười toe, nhìn có chút ngốc ngếch.

Phía sau hắn là một nam nhân khỏe khoắn cùng một nữ tử ăn mặc giản dị.

Hai người đều không có gì xuất chúng cả.

Nhìn thế nào cũng chỉ là một gia đình bình thường, chỗ nào giống chuyên gia Chuyên gia về Ma Đạo?

“Là cha mẹ ta.”

Chu Tự gật đầu.

Chương 16: Chị Em (1)

Đến giờ hắn vẫn chưa biết người này vào bằng cách nào, cô nhóc hoàn toàn không đếm xỉa gì đến vấn đề của hắn.

Nhìn xung quanh, cửa sổ không hỏng, tường cũng không sứt mẻ.

Cô bé cúi đầu lục lọi trong ba lô nhỏ của nàng, sau đó lấy ra một tấm ảnh kích cỡ tương tự tấm ảnh của Chu Tự trên tủ, đặt lên.

Sao lại lấy ra được? Chu Tự nghi hoặc nhìn cái ba lô.

Có điều người ta là tu chân giả, cũng không có gì quá ngạc nhiên.

Hắn nhìn ảnh chụp, trên đó cũng là ba người.

Ở chính giữa là cô bé nở nụ cười ngây thơ.

Mà đứng phía sau nàng là một nam một nữ, người nam mặc áo bào đen, uy vũ bất phàm.

Nữ mặc bộ áo trắng, dáng người trác tuyệt, dung nhan tuyệt thế, trong mắt ánh lên nét cười sờ đầu cô bé đứng phía trước.

Sau lưng họ là một cây đại thụ.

“Đây là cha mẹ ta.”

Cô bé chỉ đôi nam nữ trong bức ảnh của mình.

Chu Tự:

“…Ngươi đang chèn ép cha mẹ ta sao?”

Hắn định tìm một cơ hội ném ảnh chụp của người này vào thùng rác xả giận cho cha mẹ.

Cô bé nhìn Chu Tự, sau đó chỉ cậu bé trên bức ảnh của Chu Tự:

“Ngươi, Chu Tự.”

“Đúng vậy, đó là ta.”

Chu Tự gật đầu.

Người này biết tên hắn, không lấy gì làm lạ.

Thu Thiển cũng biết.

Tiếp đó cô bé lại chỉ vào chính mình trên bức ảnh bên cạnh, nói:

“Ta, Chu Ngưng Nguyệt.”

Thấy Chu Tự vẫn ngơ ngác, nàng chỉ người nam trên tấm ảnh của mình, nói:

“Cha ta, cha ngươi.”

“Mẹ ngươi, mẹ ta.”

Nàng vừa nói vừa chỉ hình người phụ nữ trên tấm ảnh của Chu Tự.

Chu Tự sửng sốt.

Sau đó khó tin nhìn hai tấm ảnh chụp:

“Ý của ngươi là, cha ta là cha ngươi, mẹ ngươi là mẹ ta?”

Chu Ngưng Nguyệt gật đầu.

Chu Tự cầm hai tấm ảnh chụp so đi so lại, hắn chẳng thấy giống chỗ nào cả.

Cha mẹ đi chỉnh dung rồi sao?

Mà họ có thêm một cô con gái từ lúc nào vậy?

“Vậy ngươi là muội muội của ta?”

Chu Tự quét mắt nhìn Chu Ngưng Nguyệt một lượt từ trên xống dưới.

Có thêm một muội muội, hình như cũng rất tốt.

Dù lúc còn nhỏ hắn từng nói với cha mẹ muốn có một anh trai có thể giúp hắn làm bài tập, không biết sao cha mẹ lại không đồng ý.

“Không phải muội muội.”

Chu Ngưng Nguyệt ăn táo nghiêm nghị nói:

“Ta là tỷ tỷ của ngươi, ta lớn hơn ngươi mấy tuổi.”

Chu Tự:

“…”

Hắn nhìn ảnh chụp, phát hiện hóa ra không phải cha mẹ chỉnh dung, mà là do sức mạnh của thời gian.

Thời gian xuống tay có vẻ hơi ác.

Trả lại ảnh chụp cho Chu Ngưng Nguyệt, Chu Tự nhìn nàng chằm chằm:

“Ngươi không gạt ta chứ? Lớn hơn ta mấy tuổi, sao trông lại chỉ có tám chín tuổi thế kia? Đúng rồi, ngươi vào bằng cách nào?”

“Mẹ cho ta chìa khoá.”

Chu Ngưng Nguyệt lấy ra một chùm chìa khóa, tiện thể lấy ra cả một tấm bản đồ:

“Bản đồ cũng là mẹ đưa cho ta.”

Tò mò, Chu Tự cầm bản đồ, mở ra xem.

Vẽ rất tỉ mỉ, Đông Tây Nam Bắc đều chú thích rõ ràng, quả nhiên dành cho dân mù đường.

Sau đó hắn bấm điện thoại gọi cho mẹ.

Hỏi Chu Ngưng Nguyệt này có ích gì?

Đương nhiên là trực tiếp hỏi mẹ sẽ ra vấn đề ngay.

“Nhanh thế đã hết tiền sinh hoạt rồi?”

Liễu Nam Tư vừa nhận điện thoại đã hỏi ngay.

“Ta tìm được việc rồi, ta gọi hỏi chút chuyện thôi.”

Chu Tự nhìn Chu Ngưng Nguyệt đang lục lọi đồ ăn trong tủ lạnh, nhỏ giọng hỏi người ở đầu bên kia điện thoại:

“Mẹ, có phải ta có muội muội gì đó không?”

“Không có.”

Liễu Nam Tư lập tức phủ nhận, ngay sau đó đã nói ra một sự thật phũ phàng:

“Ngươi có một tỷ tỷ đấy, chắc là đang trên đường đến tìm ngươi rồi. Bây giờ người biết đến ngươi ngày càng nhiều, tỷ tỷ ở cùng ngươi an toàn hơn. Nếu muốn tu luyện cứ hỏi tỷ tỷ ngươi. Còn chuyện gì không? Nếu không còn chuyện gì thì ta dọn dẹp đóng cửa đây. Đúng rồi, ngươi với Thu Thiển sao rồi? Hôm nay có gọi điện thoại cho nàng không?”

“Mẹ, vậy người làm đi, ta cúp đây.”

Nói xong Chu Tự cúp điện thoại cái rụp.

Thu Thiển…

Có muốn liên lạc cũng chẳng được, lúc nào tìm cơ hội nói với mẹ sau vậy.

“Bây giờ tin ta là tỷ tỷ ngươi rồi chứ?”

Chu Ngưng Nguyệt đứng cạnh tủ lạnh nhồm nhoàm ăn táo, nhìn Chu Tự.

“Vẫn không thể tin được.”

Chu Tự lắc đầu.

Ai mà lại tin một cô bé tám chín tuổi lại là tỷ tỷ ruột của mình được chứ?

“Nguyệt tỷ thấp như này là vì chưa trưởng thành sao?”

Chu Tự tò mò hỏi.

“Không phải ngươi không tin ta là tỷ tỷ của ngươi sao?”

“Tin hay không và gọi thế nào là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

“Do công pháp đấy.”

Chu Ngưng Nguyệt ngồi vào cái ghế cạnh bàn ăn nói:

“Thứ công pháp ta tu luyện khá kỳ lạ, mỗi một phẩm lại là một lần luân hồi. Cứ tuần tự luân hồi từ tám đến mười tám tuổi. Lúc ở bát phẩm ta bắt đầu lùi dần từ mười tám tuổi, bây giờ thất phẩm, vừa đúng tám tuổi. Chờ ta lên đến trung tam phẩm lục phẩm, sẽ lại là mười tám tuổi.”

“Công pháp Thiên Sơn Đồng Mỗ, Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn?”

Chu Tự hơi chấn kinh.

Chương 17: Chị Em (2)

Hắn đã từng học nhưng không học được.

Khi đó hắn cảm thấy chỉ cần học được là có thể trường sinh bất lão.

“Là Cửu Chuyển Minh Thần Công, đúng rồi.”

Chu Ngưng Nguyệt trợn tròn mắt nhìn Chu Tự, vẻ mặt nghiêm túc:

“Nghe Thu Thiển nói, ngươi thường xuyên tìm đám nữ nhân nói chuyện thâu đêm? Loại năm trăm tệ một đêm ấy.”

Chu Tự:

“…”

Năm trăm tệ cùng người ta trắng đêm tâm sự chuyện nhân sinh?

Lại còn thường xuyên?

Thu Thiển kia chẳng nhớ cái gì, chỉ ghi nhớ mỗi cái này thôi sao?

“Đó là hiểu lầm thôi.”

Chu Tự phân trần.

Chuyện này vẫn phải giải thích một chút, thanh danh của gia đình rất quan trọng.

Lại còn là lần đầu tiên gặp mặt tỷ tỷ, đương nhiên, cho dù là muội muội thì cũng vậy.

Bên ngoài thì chẳng sao cả, nhất là những người chẳng mấy qua lại.

“Ta hiểu mà, về sau cẩn thận một chút, đừng để bị bắt được.”

Chu Ngưng Nguyệt ăn táo gật đầu.

Ngươi hiểu cái gì?

“Mỗi tháng mẹ cho ta có chút sinh hoạt phí vậy, làm sao đủ để ta làm loại chuyện đó?”

Chu Tự nói.

“Vậy tích lại để hai tháng một lần?”

Chu Ngưng Nguyệt ngập ngừng hỏi.

“…”

Chu Tự ngán ngẩm chán muốn giải thích:

“Dù sao đó chỉ là hiểu lầm, lúc đó người ta nhận lầm người, mới xảy ra hiểu lầm vậy. Thu Thiển kia lại dặm thêm mắm dặm muối. Ta đi tu luyện đây, ngươi cứ tự nhiên đi.”

Nếu là tỷ tỷ của hắn, nhà này cũng là của nàng, thích làm gì thì làm, không ảnh hưởng tới hắn là được.

“Ta đói bụng.”

Chu Ngưng Nguyệt cũng không nhiều lời, bây giờ nàng muốn có gì đó bỏ bụng.

Chu Tự:

“…”

Cuối cùng hắn vẫn phải lấy từ trong tủ lạnh ra một gói sủi cảo và một gói màn thầu, hỏi Chu Ngưng Nguyệt:

“Ăn cái này nhé?”

“Ăn được là được.”

Chu Ngưng Nguyệt tò mò nhìn cánh tay cầm màn thầu của Chu Tự:

“Ngươi đi xăm hình à? Cổ tay đầy vết kìa.”

Nàng thấy hoa văn trên mu bàn tay của Chu Tự chỉ còn vết mờ mờ, có lẽ chỉ nay mai là hết.

“Không cẩn thận bị tu chân giả làm đấy.”

Chu Tự cầm sủi cảo và màn thầu đi vào phòng bếp hâm nóng:

“Tối qua ra ngoài đụng phải hai tu chân giả, dạy dỗ các nàng một chút, không ngờ các nàng lại phản kháng nên đánh các nàng một trận. Lần đầu tiên gặp những thứ này, hơi coi thường nên bị thương.”

Chu Ngưng Nguyệt nháy mắt với Chu Tự vẻ thán phục:

“Chưa tập bao giờ à? Vừa tới là thực chiến luôn, không hổ là Ma Đạo Thánh Tử. Thần Nữ Thu Thiển rất xứng đôi với ngươi.”

Nàng không để ý Chu Tự nói gì mà đi thẳng ra phòng khách.

Chuyện bếp núc, nàng không hiểu lắm, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ phải xuống bếp cả.

Chu Tự hâm xong sủi cảo, lại cho màn thầu vào hấp, chờ lúc nữa là được.

Còn chuyện Nguyệt tỷ hỏi hắn, hắn chưa từng để ý.

Chỉ có chút tò mò.

“Vì sao Thu Thiển lại là Ma Đạo Thần Nữ, còn ta là Ma Đạo Thánh Tử?”

“Ngươi muốn làm Thần Nam?”

Chu Ngưng Nguyệt ngồi trên ghế sofa hơi khó hiểu nhìn sang Chu Tự.

Chu Tự:

“???”

Không phải Thần Tử sao?

“Ta là Thánh Tử, sao nàng không phải là Thánh Nữ?”

Hắn hỏi.

“Ta mới là Ma Đạo Thánh Nữ, cha ngươi là cha ta, mẹ ta là mẹ ngươi, ngươi là Thánh Tử, ta là tỷ tỷ ngươi, theo lý thường đương nhiên phải là Thánh Nữ, không phải sao?”

Chu Ngưng Nguyệt nói.

“Vậy Thần Nữ ở đâu ra?”

Chu Tự không hiểu.

Nhà bọn hắn ôm đồm Thánh Nữ Thánh Tử rồi, vậy Thần Nữ ở đâu ra?

“Cái này rất phức tạp, sau này ngươi tự hỏi nàng đi.”

Chu Ngưng Nguyệt ngồi trên ghế sofa nhìn hai quyển bí tịch trên mặt bàn, hỏi hắn:

“Ngươi bắt đầu tu luyện rồi? Trước đừng xem “Phá Thiên Ma Thể” vội, xem “Chu Thiên Kinh” đi, lát nữa ta sẽ giới thiệu kỹ càng bộ môn công pháp này cho ngươi, có lẽ vài ngày là có thể nhập môn.”

Dừng một chút, Chu Ngưng Nguyệt nói tiếp:

“Dạo gần đây tiếng tăm của của ngươi truyền đi tương đối nhanh, còn tiếng tăm gì hẳn là Thu Thiển cũng nói cho ngươi biết rồi. Thanh Thành không phải ai cũng có thể tùy tiện tìm tới ngươi gây phiền phức. Tạm thời người Ma tu coi như an phận, không có hành động gì quá khích. Chỉ có chuyện Thần Khuyển Đại Địa thì khá là phiền toái, cơ duyên mở ra, rất nhiều người đều có thể quang minh chính đại lại gần nơi này. Có điều cũng phải cần một chút thời gian. Ngược lại đạo tu thì rất khó chịu, nghe nói bọn chúng trà trộn vào người bình thường, mở tiệm trong thành. Trước kia có lẽ sẽ không tới, nhưng gần đây thì khác. Ngươi cẩn thận một chút, đừng có đến những loại cửa hàng này.”

Chính phái tiêu diệt phản phái, Chu Tự tỏ vẻ đã hiểu.

“Loại cửa hàng nào thì do người tu đạo mở?”

Chuyện này thì Chu Tự muốn biết rõ ràng để tránh vướng phiền phức.

Nếu như ai cũng muốn đến đánh chết hắn, đương nhiên hắn sẽ không lưu tình, chỉ sợ không xong.

“Ừm~”

Chu Ngưng Nguyệt nghĩ ngợi rồi nói:

“Đại khái là loại cửa tiệm hoặc công ty tương đối hẻo lánh nhưng lại không hẻo lánh lắm, làm ăn khá được nhưng cũng không được lắm. Nhưng có cái điểm rất đặc thù. Đó chính là nhân viên trong đó tám chín phần, không đẹp trai thì là mỹ mạo. Người tu chân giới, phần lớn là vậy.”

Chương 18: Làm Đồ Ăn

Chu Tự:

“…”

Hoá ra lại còn có thể nói vậy, nhưng hắn làm việc trong thư viện, hẳn là…

Cẩn thận nghĩ nghĩ, Chu Tự phát hiện thư viện Đông Lâm hình như rất phù hợp với lời Nguyệt tỷ nói.

Hơi hẻo lánh, lại không hẻo lánh lắm.

Rất ít khách, hắn còn lo sẽ phải đóng cửa.

Nhân viên quản lý quầy dù đeo kính, nhưng…

Hình như là rất đẹp.

Vì Thu Thiển quả thật rất xinh đẹp, nên gần đây hắn hơi thiếu con mắt đánh giá cái đẹp.

Dù rất phù hợp, nhưng không đến mức trùng hợp đến vậy chứ, hắn lại một bước đi thẳng vào hang ổ của đạo tu?

Sau hắn không thèm để ý nữa, cứ làm việc kiếm chút tiền sinh hoạt đã.

Chuyện khác để sau tính, tiền sinh hoạt phải kiếm, xin cha mẹ mãi quá mất mặt.

Dù sao cũng đã tốt nghiệp rồi.

Một lúc sau, Chu Tự bưng sủi cảo và màn thầu đến bàn cơm:

“Ăn được rồi đây.”

Chu Ngưng Nguyệt đã ngồi sẵn từ lâu, đồ ăn vừa đến đã nếm ngay.

“Ừm.”

Nàng vui vẻ ăn sủi cảo:

“Cũng không tệ lắm.”

“Thực ra rất bình thường.”

Chu Tự ngồi bên cạnh Chu Ngưng Nguyệt xem “Chu Thiên Kinh” lơ đãng nói:

“Cha làm đồ ăn mới ngon, các loại đồ ăn bao gồm cả sủi cảo, đều vô cùng mỹ vị. Ta cảm thấy đầu bếp khách sạn năm sao cũng không nấu ngon bằng hắn.”

“Nhưng…”

Chu Ngưng Nguyệt cúi đầu đầy tủi thân:

“Từ nhỏ ta đã lớn lên trong ma môn, cha mẹ chỉ chăm lo ngươi, không quan tâm đến ta. Hai mươi mấy năm nay, số lần họ trở về có thể đếm trên đầu ngón tay. Cha có về cũng không bao giờ xuống bếp nấu cơm cho ta, không giống ngươi từ nhỏ đến lớn đều được họ che chở. Giám sát ngươi học tập, một ngày chăm ngươi ba bữa. Ngươi có tất cả còn ta chẳng có gì cả.”

Chu Tự nghe vậy thì sững sờ, hắn thấy hình như đúng là vậy.

Vậy nên thật ra chính mình đã tước đoạt tất cả tình thương của cha mẹ với tỷ tỷ?

“Cho nên, ngươi làm em trai, có phải nên cảm thông với người tỷ tỷ cô độc này? Từ nay về sau, một ngày ba bữa ngươi làm, việc nhà ngươi dọn, để ta được cảm nhận một chút cảm giác được người chăm sóc.”

Chu Ngưng Nguyệt đáng thương nhìn Chu Tự.

Chu Tự:

“…”

Đúng là hắn có biết nấu cơm, thường xuyên hỗ trợ trong tiệm, có đôi khi lão cha bận việc, việc nấu đồ ăn đều là một tay hắn làm.

Dù không ngon bằng ba làm, nhưng nhà ăn thì cũng không vẫn đề gì.

Nhưng sao…hắn lại có cảm giác bị Nguyệt tỷ lừa vậy nhỉ.

“Coi như ngươi đồng ý đấy nhé, nhưng ta không thích ăn bánh nhân rau hẹ, lần sau ta muốn ăn nhân thịt.”

Thấy Chu Tự không phản đối, nàng hưng phấn ăn sủi cảo màn thầu.

Chu Tự:

“…”

Quả nhiên là giả vờ.

Nhưng ăn sủi cảo với màn thầu, không thấy là lạ sao?

“Phải tìm lúc nào đó hỏi cha mẹ chuyện Nguyệt tỷ lớn lên như thế nào mới được.”

Chu Tự thầm nghĩ.

Đề phòng sau này nàng lại dùng cớ này lừa gạt hắn.

Dù cha mẹ đều ở đây, thế nhưng hắn toàn học với học, vẫn có thời gian về với Nguyệt tỷ.

Không suy diễn nữa, hắn bắt đầu chăm chú xem “Chu Thiên Kinh”.

Vừa vặn khôi phục lại ngàn năm công lực.

Mười giờ tối.

“Được rồi, đại để đã giảng giải hết cho ngươi rồi, rất đơn giản đúng không? Chỉ là tĩnh tâm ngưng thần, tập dần rồi sẽ quen rồi. Ngươi luyện mấy ngày, lâu thì ba ngày, ít thì một ngày là có thể cảm nhận được linh khí, rồi hấp thụ nó vào. Hội tụ luồng linh khí đầu tiên, sau đó thì dễ hơn nhiều, an tâm tu luyện, chờ có căn bản là có thể chuyển sang bước tiếp theo. Theo như trong “Chu Thiên Kinh”, vận khí một vòng là có thể nhập môn, bắt đầu tính phẩm cấp. “Chu Thiên Kinh” có thể nói là công pháp dễ nhất để nhập phẩm.”

Chu Ngưng Nguyệt đặt “Chu Thiên Kinh” lên bàn, đứng dậy đi dọn phòng ở cho mình.

Chu Tự nghe rất rõ ràng, vận công pháp đúng một vòng là có thể nhập cửu phẩm.

Hắn đã xem qua, cũng đã hiểu rõ một vòng “Chu Thiên Kinh” phải làm như thế nào, thấy dễ dàng hơn so với “Phá Thiên Ma Thể” rất nhiều.

“Nguyệt tỷ, có phải bất kể công pháp gì, chỉ cần vận công một vòng là tính nhập môn rồi không?”

Chu Tự hỏi.

“Cũng gần vậy.”

Chu Ngưng Nguyệt dừng bước, gật gật đầu:

“Nhưng không có công pháp, hấp thu linh khí rất chậm, vận khí thành công mới có thể tăng tốc. Vạn sự khởi đầu nan. Với lại, mỗi một loại công pháp, độ khó nhập phẩm khác nhau, hiệu quả cũng không giống. Ví dụ “Phá Thiên Ma Thể”, muốn dùng nó để nhập môn là vô cùng khó. Nhưng một khi đã nhập môn thì sẽ mạnh hơn tuyệt đại bộ phận người sử dụng công pháp khác rất nhiều. Tiếp sau đó thì còn phải xem xem, mạnh yếu không nói trước được nhưng ưu thế hơn rất nhiều. Tác dụng phụ ngươi cũng biết đấy, không dễ khống chế, huyết khí quay cuồng khiến người trở nên nóng nảy, dần dà tính cách thay đổi. Còn gì nữa không? Nếu không ta đi xem phòng của ta đây.”

“Tạm thời hết rồi.”

Chu Tự lắc đầu.

Vậy là thực ra hắn đã nhập môn rồi?

Chương 19: Nhập Môn

Chỉ là không có linh khí mà thôi.

Nhưng cũng không có cảm giác gì, chẳng lẽ không đúng phiên bản?

Lắc đầu, Chu Tự không nghĩ ngợi lung tung nữa.

Chốc nữa xem lại, nuôi ma chủng kia cũng khá thú vị.

Về phần nhập cửu phẩm có gì thay đổi…

Nguyệt tỷ nói phần lớn đều là thể chất mạnh lên, khí lực lớn hơn, giác quan nhạy bén hơn.

Có cảm giác đó sao?

Chẳng thấy gì cả.

Vì bản thân hắn vẫn luôn trong trạng thái vậy.

“Đó là phòng của cha mẹ ta, ngươi làm gì đó?”

Đột nhiên nhìn thấy Nguyệt tỷ đi thẳng vào phòng ngủ chính, Chu Tự lập tức mở miệng.

“Sau này sẽ là phòng của ta.”

Tiếng Chu Ngưng Nguyệt truyền ra từ trong phòng ngủ chính.

“Bên kia còn có một phòng, ngươi không ở đó sao?”

Chu Tự đứng dậy định đến nói chuyện trái phải.

Nhà hắn ba phòng ngủ một phòng khách.

Phòng ngủ chính là phòng cha mẹ hắn, còn lại hai phòng, một phòng của hắn một phòng bỏ không.

“Không muốn, ta chịu cực khổ nhiều năm vậy, không muốn ở một gian phòng bỏ trống hơn mười năm lẻ loi hiu quạnh, không có cha mẹ làm bạn.”

Thấy Chu Tự tới trước cửa, Chu Ngưng Nguyệt đáng thương nói.

Chu Tự:

“…”

Phòng ngủ chính cũng đâu có cha mẹ ở cùng.

Cuối cùng hắn vẫn phải thỏa hiệp, dù sao cha mẹ cũng rất hiếm khi trở về, quần áo cũng chẳng có bao nhiêu.

Bao giờ họ về thì ở phòng kia cũng được.

Nếu thực sự không được thì để Nguyệt tỷ chuyển đến phòng đó mấy ngày.

Không phải vấn đề gì to tát.

Sau đó hắn trở về phòng mình, muốn nhìn xem ma chủng ra sao rồi.

Khoanh chân ngồi xuống, hắn lại nhìn thấy ma chủng màu đen nằm trong đan điền.

Phù văn bên trên vô cùng an tĩnh, hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển động.

Hắn thử chạm vào, ma chủng co vào một góc, như vừa bị kinh động đến.

Nó tựa như muốn nói: Không ăn được đâu, không ăn được đâu, thật sự không ăn được.

Chu Tự:

“…”

Ma chủng này thật không có tiền đồ.

Đúng lúc này hắn nhìn thấy trên phù văn trên ma chủng bắt đầu biến đổi.

Nó muốn nôn?

Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Chu Tự, tối hôm qua cũng vậy, làm hắn cũng bị sặc, bây giờ cổ họng đã bắt đầu rờn rợn rồi.

Nhưng ngay sau đó hắn lại phát hiện không phải.

Lần này biến chuyển rất chậm chạp, từ trong ma chủng còn có khí tức màu đỏ sậm tràn ra.

Khí tức này trong nháy mắt đã bị thân thể hắn hấp thu, từ từ biến mất.

Chu Tự bèn cảm thấy thân thể mình mạnh thêm, chỉ một chút thôi.

“Phụng dưỡng lại?”

Trên công pháp có ghi, lấy huyết khí sục sôi nuôi nấng ma chủng, ma chủng cũng sẽ tẩm bổ thân thể.

Xem ra là nuôi dưỡng nó, tiêu hóa xong nó lại cung phụng mình.

“Vậy có nghĩa là mình đã nhập môn, nhưng…”

“Linh khí đâu?”

Hắn có thể cảm nhận được, khí tức đỏ sậm hẳn chỉ là huyết khí, không phải là linh khí.

Hắn không quan sát, bắt đầu giữ vững đạo tâm, yên tĩnh nạp khí tu “Chu Thiên Kinh”.

Ngày hôm sau.

Chu Tự bị tiếng đập cửa đánh thức.

Tối hôm qua tu luyện ngủ thiếp đi, có vẻ như hắn thật sự khuyết thiếu thiên phú.

Bình thường tu luyện, hoàn toàn không có cảm giác.

Két!

Cánh cửa hé ra, Chu Ngưng Nguyệt thò đầu vào.

“Có phải ngươi quên trong nhà còn có một người tỷ tỷ cần ăn cơm không?”

Tám rưỡi sáng, Chu Tự chuẩn bị bữa sáng cho Nguyệt tỷ và mình, là màn thầu còn thừa từ tối hôm qua.

Dù hắn biết nấu ăn, nhưng bữa sáng, ngoài bánh bao hoặc cháo hoa, nhiều lắm thì hắn chiêm thêm quả trứng thôi.

“Ngày mai ta phải đi làm, đến bữa ngươi tự lo nhé.”

Chu Tự nhai bánh bao.

Đều là lớn cả rồi, hắn không lo Nguyệt tỷ sẽ chết đói.

“Vậy chẳng phải ta sẽ biến thành trẻ em không có vòng tay chăm sóc của cha mẹ sao?”

Chu Ngưng Nguyệt cau mày.

Chẳng phải ngươi vân luôn vậy sao?

Chu Tự cảm thấy Nguyệt tỷ hẳn là phải quen rồi chứ.

“Vậy ta tìm người đến ở cùng với ta nhé.”

Chu Ngưng Nguyệt nói.

“Nam à?”

Chu Tự hỏi.

“Nam không được sao?”

“Không được.”

“Vậy nữ.”

“Nữ cũng không được.”

“Ta cứ gọi thì sao?”

“Vậy ngươi nói với bố mẹ ấy.”

Chớ nhìn hắn bị cha mẹ mặc kệ, thực ra quản nghiêm lắm đấy.

Lúc đi học, không được yêu đương, không được hút thuốc, uống rượu, không bài bạc, chơi game, thậm chí về muộn một chút cũng không được.

Có điều lúc đi học, để có thể thêm công lực, hắn cũng chỉ vùi đầu vào học và học.

Những thứ thói hư tật xấu đều không động vào.

Đến kỳ nghỉ còn miệt mài sách vở.

Mẹ hắn nhìn mà sót con, bảo hắn phải nghỉ ngơi, kết hợp học tập và nghỉ ngơi hợp lý.

Hai ông bà sợ hết hồn, không biết con trai bị cái gì kích thích?

Đến Tiểu Bá Vương cũng mua cho hắn, để hắn chơi một lúc.

Game trên mạng thì thôi không cho hắn chơi.

Nhưng trò chơi thú vị bằng đọc sách sao?

Hoàn toàn không.

Mấy thứ trò chơi rác rưởi chỉ có hủy thanh xuân của hắn mà thôi, cho nên hắn lựa chọn đọc sách.

Tri thức chính là sức mạnh.

Chu Tự thấy mình là con trai rất hợp tiêu chuẩn.

Ngoài việc hắn lên đại học bảo hắn yêu đương hắn không nghe ra.

Chương 20: Như Mọt Sách

Mọi mặt đều rất phù hợp với thiết lập của một đứa con trai ngoan.

Đương nhiên, trong lúc đó hắn có vụng trộm đánh một lượng lớn dã thú, cái này tính là chút phản nghịch tuổi trẻ đi.

Nhưng đây là vì dân trừ hại, là hành động nghĩa hiệp lớn lao.

Cha mẹ mà biết, nhất định sẽ cảm động, tự hào vì hắn, sẽ không động tay động chân đánh hắn.

Nhất định sẽ không.

“Đúng rồi, sáng nay ta bố trí cho ngươi cái Tụ Linh Trận, ngươi chịu khó một chút, ngưng tụ luồng linh khí đầu tiên trước, sau đó ta cho ngươi chút quà gặp mặt. Là một pháp bảo vô cùng lợi hại.”

Chu Ngưng Nguyệt cầm đũa nói với Chu Tự.

“Pháp bảo? Ta dùng được không?”

Chu Tự hỏi.

“Hiện tại chưa dùng được, nhưng ngưng tụ được luồng linh khí đầu tiên là có thể dùng.”

Chu Ngưng Nguyệt nói.

“Pháp bảo gì vậy?”

Cái này khiến Chu Tự rất tò mò.

Dù hắn có ngàn năm công lực, nhưng vẫn rất muốn thử vào tu chân giới.

Pháp bảo có thể đưa hắn lên trời không nhỉ?

“Chờ ngươi ngưng tụ được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Chu Ngưng Nguyệt úp úp mở mở nói.

Nguyệt tỷ đã muốn úp mở, Chu Tự cũng chẳng có cách nào.

Có điều…

“Nguyệt tỷ, ta làm bữa sáng, ngươi không rửa chén được sao?”

Chu Tự nhìn Nguyệt tỷ bỏ cái chén không lên giữa bàn, định đứng dậy bỏ đi, không nhịn được hỏi.

“Ta vừa mới chuyển đến, nói thẳng ra ta vẫn là khách, nào có lý để khách rửa chén chứ?”

Chu Ngưng Nguyệt đến mở tủ lạnh, cầm nốt số táo còn lại nhắc nhở Chu Tự:

“Hết hoa quả rồi, nhớ mua thêm đấy.”

Chu Tự:

“…”

Lúc này sao ngươi không nghĩ ngươi là khách?

Cuối cùng hắn vẫn cầm bát đũa đi rửa, vì sửa sang quá sớm, trong nhà không có máy rửa bát.

Với lại phần lớn chỉ có một mình hắn, dùng máy rửa bát thì quá lãng phí, vẫn nên rửa bằng tay.

Còn có phiền phức hay không…

Thực ra cũng không có gì phiền phức, việc này hắn vẫn làm thường xuyên.

Chỉ có khi mẹ về, hắn mới không phải làm.

Đương nhiên, không làm gì hết sẽ bị mẹ nói.

Muốn giúp đỡ, thì bị chê làm không tốt, không cho làm, mà không làm lại cũng bị chê.

Cứ lòng vòng vậy, không cách nào khác, tránh hay không, đều thừa thãi.

A, trước kia vốn có cách giải quyết, đó chính là học bài.

Lúc đọc sách làm bài, mẹ dọn dẹp vệ sinh nhẹ nhàng hơn, cũng ít mắng ba hơn.

Quả nhiên, học cho giỏi mới dễ làm cho cả nhà hòa thuận.

Khi hắn cất xong chén bát, thấy Nguyệt tỷ đang ngồi xổm trong phòng khách ăn táo vẽ thứ gì đó.

Là mô phỏng ký hiệu.

Trận pháp?

Ma pháp trận?

Tóm lại chính là thứ kiểu vậy.

“Nguyệt tỷ đang làm gì vậy?”

Chu Tự tiện tay cầm quyển thơ Đường trên tủ định khôi phục công lực.

“Được rồi.”

Chu Ngưng Nguyệt cắn táo đứng lên, nàng chỉ trận pháp nói với Chu Tự:

“Ngồi lên tu luyện đi, cả ngày hôm nay nêu không có chuyện gì cấp cấp thiết, thì cứ giữ lòng bình ổn, hẳn là có thể ngưng tụ luồng linh khí đầu tiên. Ta chuẩn bị cả buổi sáng đấy. Đi vào nhanh đi.”

Lúc này trận pháp xuất hiện ánh sáng nhạt, Chu Tự ngồi xuống, muốn lau thử nhưng không lau được.

“Linh khí đấy, không dễ dàng lau đi được đâu, hôm nay ngươi không phải làm gì hết, cứ an tâm tụ khí đi. Dùng cách hít thở của “Chu Thiên Kinh”.”

Chu Ngưng Nguyệt lấy đi cuốn sách trên tay Chu Tự, ngồi xuống nói:

“Nam tử hán đại trượng phu, mạnh mẽ hơn mới là lãng mạn. Mỗi ngày đều đọc sách có khác gì con mọt sách, không tốt.”

Chu Tự:

“…”

Đọc sách học tập mới thật sự mạnh lên, cái kiểu ngưng tụ linh khí này, sao so sánh được với công lực ngàn năm của hắn.

Có điều, ngưng tụ linh khí mới có thể thực sự chạm đến Giới Tu Chân, nhịn một chút vậy.

Sau đó hắn khoanh chân trên mặt đất, bắt đầu hít thở.

Giữ vững đạo tâm, tĩnh tâm ngưng thần.

Cứ vậy, hắn quên đi thời gian trôi qua đến tận sáng sớm ngày hôm sau.

Chu Ngưng Nguyệt khiếp sợ nhìn Chu Tự.

“Cha mẹ nói là khả năng tập trung của đệ đệ ta tương đối tốt, làm bài tập có thể từ nhá nhem đến hừng sáng, nhưng tu luyện cũng thông đêm, quả là lợi hại. Chân hắn không tê sao?”

Ngay lúc đó, linh khí xung quanh bắt đầu xâm nhập vào người Chu Tự.

Nhưng chỉ một chút ngưng khí vào được người hắn lại tản mát ra, đây là do thiên phú hấp thu linh khí quá yếu.

Có điều linh khí tràn ra cũng không biến mất, mà bị trận pháp vây lại, có thể tiếp tục hấp thu.

Hồi lâu sau, một luồng linh khí yếu ớt bắt đầu xuất hiện trên người Chu Tự, từ Nhâm mạch xuống, chảy vào đan điền.

Thấy vậy Chu Ngưng Nguyệt mới nhẹ nhàng thở phào.

“Thành công rồi. Dù quá là yếu ớt.”

Chu Tự cũng cảm nhận được một luồng linh khí tiến vào đan điền.

Cảm giác hoàn toàn khác với công lực ngàn năm, cũng không tùy tiện theo ý hắn.

Lúc này linh khí tụ lại xung quanh ma chủng, như màn sương mù.

Xác định luồng linh khí đầu tiên không có vấn đề gì hắn mới ngừng hô hấp, sau đó mở mắt ra.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 4 ngày trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 4 ngày trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 7 ngày trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi