1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ
  4. Tập 1: Chó Ba Đầu (c1-c10)

[Dịch] Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Tập 1: Chó Ba Đầu (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Chó Ba Đầu

Đêm…Thanh Thành. Trăng sáng chiếu trên cao, sao điểm khắp trời. “GRÀO!!”

Một tiếng rống giận dữ vang lên ở vùng ngoại ô, giống như dã thú đang phẫn nộ.

“Chạy cái gì chạy, ngươi chạy cũng không lại ta.”

Trong rừng rậm, Chu Tự đạp lên một con chó to như con trâu, mở miệng nói.

Con chó này có ba đầu, đang bị giẫm đạp chồng chéo dưới chân.

Chu Tự, năm nay 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học không lâu.

Trong đêm mùng hai, hắn luôn cảm thấy có một số loài động vật kỳ lạ đang lang thang.

Thỉnh thoảng còn có thể làm tấn công con người.

Hoặc là do xem quá nhiều tiểu thuyết với hoạt hình, hắn cảm thấy duy trì hòa bình của thành phố vẫn tốt hơn.

Tật xấu thứ hai.

Điều này vẫn luôn ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp đại học.

Chính vì như thế mới có chuyện đêm nay, thế nhưng đây quả thực là lần đầu tiên hắn thấy con chó ba đầu này.

Thật kỳ lạ.

Không cần nghĩ nhiều, giết chết trước đã.

“Reng reng reng! Điện thoại của ngươi lại đổ chuông rồi.”

Là tiếng chuông điện thoại.

Hắn lấy điện thoại ra nhìn, là điện thoại của lão cha.

“Alo, cha à?”

“Ngô nhi, ngươi đã trưởng thành rồi, vậy có một số việc làm cha cũng nên nói cho ngươi biết.”

Giọng nói của Chu Nhiên truyền tới, chỉ là Chu Tự nghe xong thì cảm thấy không đúng lắm.

“Cha, sao cha lại nói chuyện trưởng thành quá vậy? Giả vờ giả vịt, ngươi xem phim truyền hình nào?”

“Khụ khụ, con trai à, cha đây chưa từng nói đùa, ngươi nghe cha nói.”

“A, ngươi nói đi.”

Chu Tự giẫm chân lên con chó ba đầu bên dước, ngăn cho nó kêu loạn.

Còn có hai cái đầu không biết có phải để trang trí hay không.

“Cha có việc cần phải thẳng thắn với ngươi, cha là chuyên gia của Giới Tu Chân.”

Chu Nhiên nói.

Chu Tự có hơi sửng sốt, thử hỏi:

“Cha, Giới Tu Chân là cái gì?”

Là cái dạng trong tiểu thuyết sao?

“Chính là cái kiểu tu tiên ấy.”

Chu Nhiên trả lời.

Chu Tự vừa kinh hãi lại có chút vui mừng, thật đúng là:

“Nói như vậy, ta là hậu thế của Tiên môn hả?”

Trong lúc nói chuyện, hắn còn nắm chặt nắm tay, cho nên thân thể hắn khác thường, hoá ra không phải là ngẫu nhiên, mà là tự nhiên?

Sở dĩ hắn có thể dễ dàng đánh bại chó ba đầu hoá ra là có nguyên nhân đặc biệt.

Đại khái vào khoảng năm thứ hai, khi ấy bình thường điểm toán ở trường của hắn đều trên 90 điểm.

Chỉ là có lần xảy ra thất thường, thi được hơn bảy mươi điểm.

Về nhà cũng không dám nói, bèn nói dối là thi hơn tám mươi.

Mẹ tốt tính lắm, chưa từng trách cứ, kêu hắn hắn tiếp tục cố gắng.

Nhưng có lẽ là lần đầu tiên nên rất nhanh đã lộ, bị đánh một trận thật nặng.

Hắn cũng có chút hối hận, sau đó bền chí chuyên tâm học hành.

Bắt đầu từ khi đó, cảm giác khi đọc sách của hắn liền thay đổi, cứ như vừa đọc sách sẽ có thêm thứ gì đó, như bị bệnh vậy.

Hắn rất hoảng sợ, nhưng nghĩ đến mẹ sẽ đánh hắn nên hắn cũng không nói với họ về chuyện này.

Chờ khi mình sinh bệnh rồi, để cho họ hối hận vì đã đánh mình.

Đúng là một suy nghĩ ngây thơ.

Đáng tiếc nhất là, kể từ ngày đó, hắn đã không bao giờ mắc bệnh nữa.

Đến năm sơ trung, hắn phát hiện dường như trong cơ thể mình đang tràn ngập một loại sức mạnh, thậm chí hắn còn có thể vận dụng loại sức mạnh này.

Toàn lực đánh ra, có thể dời sông lấp bể.

Dùng xong thì sức mạnh cũng hết luôn, nhưng đọc sách lại có thể tiếp tục bổ sung.

Tri thức là sức mạnh.

Thế nhưng cũng có hạn mức tối đa, khi thân thể đã tràn ngập loại lực lượng này, cũng không thể tăng lên nữa.

Hắn gọi thứ này là công lực ngàn năm.

Trăm năm không đủ để hắn đánh.

Chỉ có ngàn năm mới xứng đôi.

Thế nhưng nghe cha nói như vậy, hắn cảm thấy đó có thể chính là tiên lực của mình.

“Khụ khụ khụ.”

Lần này Chu Nhiên ho khan kịch liệt, sau đó truyền đến giọng nói nặng nề:

“Con trai a, cha đây ngả bài, cha thân là chuyên gia của ma đạo.”

Chu Tự trầm mặc một lát:

“Cha, ta cúp máy đây, đang bận đây này.”

Nói xong, hắn lập tức cúp điện thoại.

“Giới Tu Chân. Làm như có thật vậy.”

Chu Tự lắc đầu rồi cất điện thoại, tí thì hắn tin rồi đấy.

“Nhỡ như thực sự có chuyện đó thì sao?”

Đột nhiên một cái đầu chó mở miệng phun tiếng người.

“Thế mà còn có thể nói chuyện?”

Chu Tự ngồi xổm xuống nhìn cái đầu chó, có chút bất ngờ.

Đương nhiên, hắn cũng không có ý định nói chuyện phiếm cùng đối phương, chỉ nhẹ nhàng động thủ nói:

“Đề nghị ngươi không được nói chuyện, lần đầu tiên gặp phải một con dã thú biết nói, dễ khiến ta mang gánh nặng tâm lý lắm đấy. Im lặng rồi để ta chôn ngươi.”

“Loài người, ngươi chớ có khinh người quá…”

Bịch!

Cái đầu chó đang căm phẫn bên cạnh còn chưa nói xong đã lập tức hứng trọn một quyền.

Ăn cú đấm, đầu chó vỡ nát, rơi xuống tại chỗ.

“Ngao!”

Hai cái đầu còn lại trên mặt đất kêu thảm thiết.

Một quyền này doạ chó ba đầu đến choáng váng, đầu chó ở bên kia lập tức nói:

“Đại nhân, ta chỉ đi ngang qua nơi này, không có ý tấn công ngài.”

Chương 2: Chó Ba Đầu (2)

Bịch!

Hắn đứng dậy, đá chân qua.

Cái đầu chó đang nói chuyện lập tức bị đá vỡ.

Động vật xuất hiện trong thành, hắn đã đánh được vài năm rồi, có thể nói chuyện hay không, cũng không khác biệt quá lớn.

Xử lý xong thì trở về ngủ, hai ngày nay còn phải tìm việc làm.

Lại một cái đầu vỡ vụn tại chỗ, chó ba đầu bị dọa cả người phát run:

“Gia, thực sự tiểu nhân không biết nơi này là đạo trường của ngài, tiểu nhân chỉ là tới tìm người. Không có ý gây rắc rối.”

Chu Tự chưa từng nghe lọt, nắm tay, vùng vẫy.

“Hít sâu vào, có thể có chút không quen, nhưng một chút là xong rồi, ta rất có kinh nghiệm.”

Đấm xuống.

Tốc độ cực nhanh, giúp chó ba đầu mới thôi sợ hãi.

“Reng reng reng, điện thoại của ngươi lại đổ chuông rồi.”

Trong túi lại vang lên tiếng chuông điện thoại.

Chu Tự dừng động tác.

Lúc này nắm đấm đang ở trước mắt Chó ba đầu, thiếu chút nữa, nó đã thể vĩnh viễn ở lại nơi này.

Chu Tự thu tay lại rồi lấy điện thoại ra.

Vẫn là cha hắn.

“Cha, ta đang bận thật mà.”

Lần này chân hắn càng đạp chắc, đối phương có thể nói tiếng người, càng dễ gây hiểu lầm.

“Con trai à, đừng gác vội, cha nói là thật, ngươi nghe cha giải thích.”

Chu Nhiên lo lắng nhi tử cảm thấy hồ đồ.

Sau đó hắn giải thích rất nhiều, vợ chồng họ là cường giả siêu cấp giới tu chân, vì con trai nhà mình không có thiên phú tu luyện nên không thể không đến phàm trần để cho con trai có một cuộc sống tốt đẹp.

Cuối cùng Chu Tự miễn cưỡng tin:

“Nếu ta đã không có thiên phú tu luyện, sao phải nói mấy chuyện này với ta?”

Hại hắn còn tưởng rằng điểm đặc biệt trên cơ thể mình chính là tiên lực, bỗng nhìn lại có thể là ma lực.

“Là thế này, ta và mẹ ngươi quên mất một chuyện, ngươi sinh ra ở Ma môn, cho nên thực ra ngươi là Thánh Tử Ma Đạo.”

Chu Nhiên nói khiến hắn trực tiếp trở thành nhân vật phản diện.

Chu Tự lại trầm mặc một lát:

“Cúp nha cha, còn bận đây này.”

“…”

Chu Nhiên lập tức nói:

“Chờ một chút, còn một chuyện cuối cùng.”

“Chuyện gì?”

Chu Tự cúi đầu nhìn chó ba đầu, đang suy nghĩ đối phương đang ở đâu.

“Chẳng phải ngươi cũng không còn nhỏ nữa sao? Mẹ ngươi sắp xếp cho ngươi một đối tượng xem mắt, ngươi đi gặp chút đi.”

Chu Nhiên nói.

“Nàng là ai vậy?”

Chu Tự có chút kinh ngạc.

Chu Nhiên nói:

“Giống như ngươi.”

Chu Tự thở phào nhẹ nhõm, người bình thường là tốt rồi.

Cảm thấy Ma đạo không an toàn lắm, hắn cũng không phải là người xấu, không thích hợp lắm.

Chỉ là vừa mới thở phào nhẹ nhõm, hắn đã phải hít lại, cha hắn nói như vậy:

“Ngươi là Thánh Tử Ma Đạo, nàng là thần nữ ma đạo nhà đối diện, môn đăng hộ đối.”

Chu Tự:

“…”

Cuối cùng cũng cúp điện thoại.

Trầm mặc một lát, hắn cất điện thoại đi, cúi đầu nhìn Chó ba đầu nói:

“Biết Giới Tu Chân không?”

“Gia, ngài muốn biết gì? Ngài cứ việc hỏi, chuyện lớn chuyện nhỏ trong Giới Tu Chân ta cũng biết được chút ít.”

Chó ba đầu trả lời ngay lập tức.

“Ngươi là ma đạo hay là chính đạo?”

Chu Tự mở miệng hỏi.

“Chính, chính đạo.”

Chó ba đầu lắp bắp mở miệng đáp.

“Chó săn của chính đạo à.”

Chu Tự nắm quyền:

“Xem ra là đúng rồi.”

Dứt lời, lại vung quyền.

“Gia.”

Chó ba đầu lập tức hét lên:

“Gia, ta là chó săn ma đạo, ta thực sự là chó săn ma đạo. Tiểu nhân thấy ngài quang minh lỗi lạc, hàng yêu trừ ma, cho rằng ngài là ánh sáng chính đạo. Không ngờ ngài lại là ngọn hải đăng của Ma Đạo.”

“Vậy, ngươi đã từng ăn thịt người chưa?”

Chu Tự lại đặt câu hỏi lần nữa.

Đối mặt với vấn đề này, chó ba đầu lập tức do dự.

Cuối cùng nó cúi đầu nói:

“Khiến gia thất vọng rồi, cha mẹ không cho phép tiểu nhân động thủ với người thường.”

“Ngươi đi đi.”

Chu Tự buông chân ra, nói tiếp:

“Không có việc gì thì đừng vào tòa thành này.”

Chó ba đầu cảm động đến rơi nước mắt, biến mất trong bóng tối.

Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời chói chang.

Những ngày tháng tám, nóng đến kỳ lạ.

Chu Tự nhìn quán cà phê ở phía xa mà khẽ thở dài, cuối cùng chỉnh trang lại quần áo….

Thôi nào, thôi nào.

Hắn lắc đầu, bước vào quán cà phê.

Hôm nay đi xem mắt, địa chỉ là cha để lại.

Chẳng cho hắn nghỉ xả hơi chút nào, ngày hôm sau đã để cho hắn gặp mặt Thần Nữ Ma Đạo.

Tại quán cà phê, vừa vào cửa đã có thể thấy rõ tình hình bên trong.

Cửa hàng không lớn, được trang trí khá đẹp, chỉ có hai khách hàng nữ.

Một cô gái tên là Văn Tĩnh mặc váy trắng dài đến đầu gối, cổ áo khá bảo thủ, rất đẹp, chắc chắn không phải là người của ma đạo.

Người thứ hai trang điểm đậm, mặc áo giáp da màu đen, có chút lộ liễu.

Tương đối phù hợp với tạo hình ma đạo, là nàng rồi.

Không hề do dự, Chu Tự đi tới trước mặt cô gái trang điểm đậm này.

Lúc hắn tới, cô gái này ngẩng đầu lên nhìn Chu Tự một cái, tùy ý nói:

“Ngươi tới rồi?”

“Ừm.”

Chu Tự gật đầu, ngồi xuống phía đối diện.

Có chút câu nệ.

Nhất thời không biết nên nói chuyện gì.

“Cái này, cũng là lần đầu tiên ta gặp chuyện này, cho nên không có kinh nghiệm gì.”

Chương 3: Xem Mắt

Hắn chưa từng tiếp xúc với con gái, chứ đừng nói đến việc xem mắt, cho nên hắn cảm thấy thẳng thắn thì vẫn tốt hơn.

Nhiều khi ra vẻ hiểu biết sẽ vô cùng xấu hổ.

Cô gái kia nhìn Chu Tự rồi vươn tay ra, ra thế tay, cười nói:

“Tám trăm, tự ta chỉ bảo.”

“Hở?”

Chu Tự không quá hiểu, xem mắt cũng phải trả phí?

Trông thấy Chu Tự không hề tình nguyện, cô gái kia lại nói:

“Vậy ngươi nói xem bao nhiêu? Thấy ngươi là người mới nên ta mới ra giá thấp như vậy, ngươi đừng có quá đáng. Mặc dù ngươi cũng không xấu, nhưng ta đã gặp nhiều người điển trai hơn ngươi rồi.”

Do dự một lát, Chu Tự xoè năm ngón tay nói:

“Năm trăm, gần đây ta có chút thiếu thốn.”

Hắn vừa mới tốt nghiệp, còn đang tìm việc làm, trong nhà lại có đủ loại lý do không cho hắn tiền sinh hoạt phí, thật sự không có tiền.

Cô gái kia nhíu mày, không vui nói:

“Ngươi đây không coi ta là người đấy à?”

Dừng lại một chút, nàng lại nói tiếp:

“Được rồi năm trăm thì năm trăm, tốt xấu gì cũng tán gẫu ra tình cảm, đêm nay hời cho ngươi rồi.”

Chu Tự càng nghe càng cảm thấy không đúng, sau đó nói:

“Tối nay? Xem mắt đều tiến triển nhanh như vậy sao?”

Cô gái kia cũng sửng sốt:

“Xem mắt? Ngươi đang muốn kết hôn à? Thế thì năm trăm không được, thế nào cũng phải hai mươi vạn chứ? Sau đó, ngươi còn phải có nhà, không có xe thì còn dễ nói chuyện, phải rồi, nhà phải thêm tên ta, con chắc chắn sẽ theo họ ngươi, ta cũng khá truyền thống.”

Chu Tự đầy vẻ kinh ngạc, ma đạo thành thân cũng như vậy sao?

Thế nhưng hắn không có phòng ốc, vậy có phải xem mắt cũng sụp đổ rồi phải không?

Chỉ là khi hắn đương muốn mở miệng, đột nhiên trông thấy có nước hắt về phía cô gái mặc áo giáp da.

Đó là cà phê.

Ha~

Cà phê ướt đẫm cả người cô nàng kia.

Biến hóa quá đột ngột khiến cô gái mặc giáp da kia nghệt ra.

Nàng quay đầu nhìn về phía cô gái mặc váy trắng bên cạnh, trong lòng dấy lên nỗi tức giận.

Bộp!

Nàng đập tay lên bàn.

“Mẹ nó…mẹ kiếp, sao trông ngươi lại có chút quen mắt? ”

Cô gái mặc giáp da vốn còn phẫn nộ, sau khi thấy rõ diện mạo của đối phương, nhất thời kiêu ngạo lập tức biến mất.

Nàng cẩn thận nhìn cô gái váy trắng, dường như nhớ tới cái gì đó, sau đó bị dọa liên tục lui về phía sau.

“Ha ha, hiểu lầm, ta đi rửa mặt.”

Nói xong liền trực tiếp chạy ra ngoài.

Chu Tự:

“???”

Lúc này cô gái váy trắng nhìn Chu Tự nhẹ giọng mở miệng:

“Chu Tự?”

“Là ta.”

Chu Tự lập tức gật đầu.

Hắn hiểu ra, có thể người này mới là tới để xem mắt, vị vừa rồi có thể là tới…đàm đạo nhân sinh.

Thế nhưng Thần Nữ Ma Đạo, xinh đẹp như vậy sao?

“Ta là Thu Thiển, không ngờ rằng ngươi còn có loại sở thích này, năm trăm là giá thông thường sao?”

Thu Thiển nhìn vị trí trống đối diện Chu Tự, như đang nhớ lại cô gái vừa ngồi ở vị trí kia.

Sau đó cất bước đi về chỗ ngồi trước đó của mình.

Trên đường đi, cô nhìn vào cốc cà phê trong tay, thở phào nhẹ nhõm: cuối cùng cũng không cần phải uống cái thứ khó nuốt như này.

Chu Tự:

“….”

Có phải vị thần nữ này đang hiểu lầm cái gì không?

Nhưng chỗ ngồi này đã bị ướt đẫm cà phê nên không thể ngồi được nữa.

Chốc lát sau, hắn ngồi đối diện Thu Thiển, thuận tiện mở miệng giải thích một chút:

“Vừa rồi có thể là nhận nhầm người rồi.”

“Ta hiểu mà.”

Thu Thiển gật đầu.

Chu Tự:

“….”

Có thể ngươi hiểu sai rồi.

“Cái này cho ngươi.”

Thu Thiển không nhắc lại chuyện vừa rồi, mà đưa cho Chu Tự một quyển sách.

Trên đó viết là bí tịch hung ác nhất của ma đạo.

“Mẫu thân ngươi bảo ta mang cho ngươi, nói ngươi phải tu luyện.”

Thu Thiển giải thích một câu.

Sau đó, nàng gọi một món tráng miệng.

Ta phải tu luyện?

Chu Tự kinh ngạc, không phải hắn không có thiên phú sao?

Đúng lúc này, điện thoại rung lên.

Là tin nhắn.

Vừa nhìn đã thấy do mẹ gửi tới: Con trai à, quên nói cho ngươi biết, ma tu đạo tu đã biết đến sự tồn tại của ngươi, hiện tại họ chưa biết ngươi tu cái gì, dù sao họ cũng không biết nên ta truyền ra ngoài ngươi luyện một loại công pháp lợi hại nhất, bạo lực nhất, hung mãnh nhất, tàn nhẫn nhất, dù sao cũng phải khiến họ kiêng dè. Cố gắng thật tốt, ta sai người giáo công pháp cho ngươi, đừng có nhát gan. Nhớ kỹ, phải xem mắt thành công, nếu không đừng hỏi chúng ta phí sinh hoạt.

Chu Tự:

“…”

Luôn cảm thấy bản thân đã đắm vào một loại phiền toái cực độ.

Có vẻ như có khá nhiều người quan tâm đến hắn.

Chẳng suy nghĩ nhiều, hắn tò mò mở quyển bí tịch hung mãnh nhất ra.

“Phá Thiên Ma Thể?”

Đây chính là tên của bí tịch.

Hắn lại mở trang tiếp theo, chỉ có một câu: Lấy ma quyền của ta, Trấn Cửu Châu Sơn Hà.

Bị bệnh, đó là cảm giác đầu tiên của Chu Tự.

Nếu như hắn còn học cấp hai, nhất định sẽ vô cùng hưng phấn, không chừng còn muốn xách kiếm phiêu lưu khắp thiên nhai.

Lấy ma kiếm của ta trấn sơn hà đại địa.

Khi còn bé cũng từng mơ mộng, chỉ là kỳ nghỉ hè năm đó có hơi nhiều bài tập., nên bị trì hoãn.

“Đây là công pháp ta chọn cho ngươi, ngươi có thể xem thử.”

Sau khi món tráng miệng đến, Thu Thiển lại đưa cho Chu Tự một quyển sách:

“Gần đây tốt nhất ngươi không nên tự ý ra ngoài. Giới Tu Chân nghe đồn đại về ngươi như này, ma đạo thánh tử, ma môn đệ nhất, tu phá thiên ma thể, ham máu như cuồng, giết người như ngoé, quyền áp đồng lứa, bất khả chiến bại, không thể địch nổi. Nếu để họ biết thực ra ngươi chỉ là một người bình thường thì quá nguy hiểm cho ngươi. Cho nên cứ cố gắng thử tu luyện đi.”

Chu Tự tiếp nhận quyển sách thứ hai, trên đó viết: Chu Thiên Kinh.

Một cái tên rất nghiêm túc.

Thế nhưng vì sao Giới Tu Chân lại có hiểu lầm như vậy với hắn?

Hắn hỏi, câu trả lời nhận được là:

“Không biết, có thể là do cha mẹ ngươi muốn để người khác nể nang chăng.”

Chu Tự:

“…”

Thu Thiển ăn món tráng miệng rồi nói tiếp:

“Với tình huống bình thường, vì cha mẹ ngươi nên họ sẽ không tùy tiện tới gần Thanh Thành. Thế nhưng gần đây nghe nói Đại Địa Thần Khuyến đã ra khỏi cấm địa, đi tới phụ cận Thanh Thành. Có thể là để mở cơ duyên. Như vậy sẽ có rất nhiều người danh chính ngôn thuận đi tới Thanh thành, ngươi rất nguy hiểm. Hơn nữa, gần đây đối xử với chó tốt một chút, rất có thể sẽ gặp được Đại Địa Thần Khuyến, thực lực của nó vô cùng mạnh mẽ. Thân phận địa vị cũng vô cùng cao. Một khi chọc vào là nguy hiểm vạn phần.”

Chu Tự:

“….”

Đây có phải là đến để xem mắt không thế?

Sao ta cứ thấy như thể đến để chuẩn bị hậu sự cho mình vậy?

Chuyện sau còn kinh khủng hơn chuyện trước.

Người của Giới Tu Chân mạnh như vậy, hắn còn không thể tu luyện, hình như rất bị động.

Chó đều nguy hiểm.

Vậy chó ba đầu thì sao?

Hình như ba cái đầu vẫn không đủ uy hiếp với hắn.

Nhưng ba mươi thì khác à nha.

Chương 4: Đấu Giả Thất Phẩm

“Thân phận địa vị của cha mẹ ta cao lắm sao?”

Chu Tự rất tò mò.

Hắn thấy cha mẹ mình mở cái quán cơm nhỏ xíu thì có thân phận địa vị gì chứ.

Một người lúc nào cũng nhễ nhại mồ hôi xào nấu trong bếp, một người thì dọn dẹp phòng ăn cũng phải cằn nhằn vài câu trừng mắt vài cái.

Ma Đạo chuyên gia đều như vậy sao?

“Rất cao, nếu không ma tu cùng đạo tu để ý ngươi như vậy quá mức.”

Thu Thiển nhìn Chu Tự nói.

“Vậy sao chuyện liên quan tới ta lại truyền ra vậy?”

Chu Tự hỏi.

Thu Thiển lắc đầu:

“Ta không biết, ta cũng mới biết được chuyện liên quan tới ngươi thôi.”

Chu Tự không hỏi tiếp, để lúc nào hỏi cha mẹ vậy.

Hắn lật quyển Chu Thiên Kinh, nhìn qua đã thấy những thứ viết trong này vô cùng phức tạp.

“Chỉ cần ta học được cái này, là có thể bảo đảm an toàn của bản thân?”

Chu Tự hỏi.

Tu chân, cũng khá hấp dẫn.

Dù lão cha bảo hắn không có thiên phú, nhưng mà thử một chút thôi mà, được thì được, không được cũng chẳng sao.

“Không thể.”

Thu Thiển đặt cái muỗng xuống, ôn tồn nói:

“Phá Thiên Ma Thể được công nhận là công pháp hung tàn nhất, đáng sợ nhất Ma Đạo, khủng bố với địch nhân, cũng tàn nhẫn với chính mình. Cương mãnh, ngang ngược, đừng nói người bình thường, cho dù là thiên tài tu luyện cũng khó mà khống chế được. Gượng ép tu luyện, phần lớn tính cách sẽ thay đổi. Tu luyện đến mức độ nhất định đều sẽ chuyển tu. Tiếp sau đó căn bản là không thể nào chịu đựng nổi. Cả tinh thần, hồn phách, thân thể đều như vậy. Nhưng một khi đã chống trụ được, thực lực sẽ vô cùng cường đại khiến tất cả mọi người đều phải kiêng dè. Cho nên cha mẹ ngươi nói ngươi tu luyện cái này, quả thật có thể uy hiếp rất nhiều người. Cái này ngươi khó mà học được, cho dù có học được, cũng không khuyến khích ngươi học. Mà Chu Thiên Kinh chính là phần nhập môn dễ nhất mà ta lọc ra, cũng là một công pháp khá nhu hòa. Rất thích hợp để đặt nền móng. Cái này không phải để ngươi dùng nó đối địch với người ta, mà là nếu không may bị người khác thấy, họ sẽ biết ngươi không phải người bình thường, chỉ đang giả vờ bình thường thôi.”

Chu Tự:

“…”

Cảm giác giống như cuộc sống bình thường sắp kết thúc vậy, không biết có tác động đến đám dã thú kỳ quái nào không.

Nghĩ tới đây, hắn thấy vẫn nên tìm hiểu rõ khả năng của những người tu chân thì hơn.

“Những kẻ tu chân đều rất mạnh sao?”

“Cũng không hẳn.”

Thu Thiển hơi hối hận nhìn món điểm tâm, quá ngọt nuốt không trôi, lần này oán ai đây?

Nàng ngẩng đầu nhìn Chu Tự, tiếp tục giải thích:

“Tu chân phân chia cảnh giới, từ cửu phẩm đến nhất phẩm. Phân thượng trung hạ. Cửu phẩm đến thất phẩm là hạ tam phẩm, lục đến tứ là trung tam phẩm, tam đến nhất là thượng tam phẩm. Trung thượng không cần nói tới, nói một chút về hạ tam phẩm. Tam phẩm này lần lượt là, Lâm Giả cửu phẩm, Binh Giả bát phẩm và Đấu Giả thất phẩm. Cả ba không có khác biệt quá lớn, thực lực cũng gần tương đương nhau. Cửu phẩm hấp thu linh khí, mọi tố chất thân thể đều tăng lên, bát phẩm xem tâm thần thiên đạo, có thể dùng bảo vật giết địch, thất phẩm tinh thông thuật pháp, có thêm pháp bảo, thiện chiến. Ta hiện tại là Binh Giả bát phẩm, sắp lên thất phẩm rồi.”

“Mỗi một phẩm lại phân rạch ròi thượng trung hạ à?”

Chu Tự hỏi tiếp.

“Không.”

Thu Thiển lắc đầu, nhẹ giọng nói:

“Mỗi một phẩm đều có những cấp độ, không phân chia cụ thể, nhưng có đỉnh cấp.

Những thứ khác thực ra có thể xem năng lực của ngươi.”

Lấy thực chiến là chính, Chu Tự hiểu rõ, sau đó hắn chỉ một tòa cao ốc ở bên ngoài rồi hỏi:

“Lâm Giả cửu phẩm có thể một quyền đánh đổ tòa nhà kia không?”

Thu Thiển nhìn sang, đó là một tòa cao bảy tầng lầu, lại là hai toà liền nhau:

“Không thể, dù Lâm Giả cửu phẩm mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng cũng không khoa trương đến vậy.”

“Vậy Binh Giả bát phẩm thì sao?”

Chu Tự lại hỏi.

Lần này Thu Thiển im lặng một chút như đang ngẫm nghĩ, cuối cùng nàng vẫn lắc đầu:

“Không có khả năng lắm.”

“Đấu Giả thất phẩm thì được chứ?”

Chu Tự cho rằng hẳn là có thể.

“Quả thực là có thể, nhưng mà một quyền phá nát thì không dễ gì.”

Thu Thiển nói.

Chu Tự khẽ gật đầu, nghĩ thầm hình như cũng không mạnh lắm.

Công lực ngàn năm của hắn, có thể đánh nát mấy tòa.

Nhưng mà tu chân giả quá đặc biệt, vẫn nên cẩn thận một chút.

“Nếu ngươi tu luyện, nhớ không được nóng vội, dễ xảy ra vấn đề.”

Thu Thiển nói với hắn mấy thứ cần chú ý khi tu luyện.

Lúc này, điện thoại di động của nàng đột nhiên vang lên.

Nhận điện thoại, nàng hơi cau mày.

Sau đó đứng dậy chào Chu Tự:

“Ta có việc phải đi ngay, nếu tu luyện có vấn đề gì thì cứ hỏi ta.”

Chu Tự gật đầu, Thu Thiển cất bước rời đi, nàng liếc nhìn món điểm tâm ngọt một cái, nghĩ thầm: Cuối cùng cũng không phải ăn nữa.

Đi được nửa đường, nàng đột nhiên quay lại nói với Chu Tự:

“Đúng rồi, loại nữ nhân đó, sau này đừng có hẹn nữa. 500 tệ, cha ngươi mẹ vất vả rất lâu mới kiếm được.”

Khoảng thời gian đầu khởi động mình sẽ lên 2 chương/ ngày. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! <3

Chương 5: Thích Hợp

Chu Tự:

“…”

Đã nói rồi, đó là hiểu lầm.

Có điều không chờ hắn giải thích, Thu Thiển đã đi mất.

Nhìn đối phương rời đi, Chu Tự khẽ thở dài.

“Phù~ Ra mắt thất bại.”

Nhìn bóng dáng Thu Thiển rời đi, hắn phát hiện đối phương quả thực rất xinh đẹp.

Ngũ quan xinh đẹp, nước da trắng nõn hơi ửng hồng, mái tóc cột cao, hai bên để tóc dài, rất trẻ trung.

“Mắt nhìn người của mẹ quả thực rất tốt, có điều hình như không phải nàng đến xem mắt, chỉ đến nói với ta về một số chuyện rất bình thường. Về phần tu luyện có gì cứ tìm nàng…”

Vốn chẳng để lại phương thức liên lạc thì tìm kiểu gì.

Lại còn cách rời đi vừa nãy, không phải chính là bạn của ta có chuyện, phải đi trước hay sao?

Dù sao cũng đều là thất bại, hắn cũng không định giải thích chuyện 500 tệ.

Có điều chuyện tu luyện có thể về thử một chút xem sao.

Biết đâu thành công thì sao?

Hắn sẽ có thể cầm kiếm đi khắp thiên hạ, ngự kiếm tung hoành nhân gian.

Lắc đầu, Chu Tự cũng đứng dậy rời đi, ngày mai còn phải kiếm việc làm, nuôi sống bản thân mình trước.

Chỉ là hắn vừa mới định đi thì bị một phục vụ ngăn lại.

“Có chuyện gì sao?”

Chu Tự hỏi.

“Cậu định đi sao?”

Nữ phục vụ rất lễ phép hỏi.

“Đúng vậy.”

Chu Tự gật đầu.

Không hiểu vì sao nhân viên phục vụ này lại lưu luyến mình như vậy.

“Vậy, ngài vui lòng thanh toán chứ ạ?”

Cô nhân viên mỉm cười, khách khí hỏi.

“A?”

Chu Tự hơi sửng sốt một chút, mới lúng túng nói xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi quên mất, bao nhiêu?”

Xem mắt mà, đối phương đi gấp không tính tiền, mình trả tiền là chuyện bình thường.

Thanh toán xong phần của Thu Thiển, nữ phục vụ chỉ chỗ mà cô gái mang bì giáp ngồi lúc trước hỏi:

“Cậu à, vị khách đã rời đi bên kia cũng là bạn của ngài sao?”

Chu Tự:

“…”

Thời khắc này, hắn thấy mình quá đỗi thua thiệt.

Dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng vẫn là thua lỗ.

Xem mắt thất bại, thanh toán hết thì thôi đi, lại còn bắt hắn phải thanh toán cho cả cái người khiến hắn bị hiểu lầm.

Hắn còn chẳng biết nữ tử đó là ai nữa kia.

Nghĩ kỹ lại, Chu Tự thấy hình như cô ta rất sợ Thu Thiển.

“Quen sao?”

Cảm giác chỉ có mình đơn phương quen người ta.

Rời khỏi quán cà phê, Chu Tự cầm hai quyển bí tịch đi thẳng về nhà.

Chỉ là trên đường về, hắn nhìn thấy một cô bé mặc váy dài qua đầu gối, khoác ba lô nhỏ trên lưng, trên đầu là hai búi tóc kiểu bánh bao hấp.

Cô bé đứng ở ngã tư, ngó trái ngó phải một hồi, thỉnh thoảng lại nhìn bản đồ trong tay.

Cuối cùng cô nhóc gật gù tỏ vẻ thì ra là thế, rồi đi tiếp về bên trái.

Chu Tự đi về bên phải, hắn cảm giác cô bé này kỳ quái thế nào ấy.

Xem bản đồ?

Đang chơi trò tìm kho báu sao?

Đường Xuân Cảnh.

Vườn hoa Phú Quý.

Trong một tiểu khu tự xây dựng đã rất nhiều năm rồi.

Chu Tự sống ở nơi này.

Nhà là của cha mẹ hắn.

Lúc trước nghe cha mẹ nói, họ mua chỗ này lúc kết hôn, bây giờ xem ra…

Đó có thể chỉ là lời nói dối thiện ý.

Hắn sinh ra ở ma môn, khi đó cha mẹ hắn đã kết hôn lâu rồi.

Cha mẹ hắn thì mở quán cơm nhỏ trên thị trấn cách nơi này hơn một tiếng đi xe buýt.

Lúc hắn học tiểu học, cha mẹ ở trong thành phố mở quán làm ăn, về sau tiền thuê nhà ngày càng cao nên phải về thị trấn.

Khi hắn lên cấp 2, bảo là mình có khả năng tự lập rồi, không cần cha mẹ lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh chăm sóc nữa.

Cho nên vào kỳ nghỉ hắn đều sẽ đến thị trấn tìm cha mẹ, thuận tiện phụ giúp họ chút việc vặt.

Cha mẹ rất ít khi về.

Nếu không, năm hai trung học, hắn có muốn đi dọn đám dã thú kỳ quái thì cũng không có cách ra ngoài.

Trong nhà quản rất nghiêm.

Lên đến tầng ba.

Chu Tự lấy chìa khoá mở cửa.

Đồ dùng trong nhà dù khá cũ kĩ, nhưng được lau chùi rất sạch sẽ.

Đóng cửa lại, để chìa khóa lên bàn, Chu Tự rót cho mình chén nước.

“Lúc trước cảm thấy cha mẹ đến chỗ khác mở tiệm rất bình thường, bây giờ nghĩ lại, lại thấy không bình thường cho lắm.”

Ai biết có phải họ chỉ mở tiệm lúc hắn được nghỉ hay không?

Nhưng mà đồ ăn lão cha nấu ngon bá cháy, lúc đến hỗ trợ, thấy buôn bán tốt lắm.

Chu Tự vừa đặt mông ngồi xuống ghế sofa thì chuông điện thoại vang lên.

Là mẹ hắn gọi đến.

“Mẹ?”

“Con trai, đã gặp Thu Thiển chưa?”

Giọng nói háo hức của Liễu Nam Tư truyền tới từ đầu dây bên kia.

“Gặp thì gặp rồi.”

Chu Tự gật đầu đáp.

“Xinh lắm đúng không? Mẹ chọn trong ngàn vạn người mới được đấy.”

“Cũng tạm.”

Đương nhiên là Chu Tự thấy Thu Thiển rất đẹp, nhưng mà…

Khó mà mở miệng.

“Mẹ đã điều tra rồi, nàng rất thích hợp ngươi, tuổi tác cũng không chênh lệch lắm, diện mạo thanh tú, con nhà quyền quý gia đình trong sạch, tính cách thì ôn hòa, thiên phú cũng không tệ, toàn bộ giới ma tu không có ai thích hợp với ngươi hơn nàng.”

Chương 6: Ma Chủng

Liễu Nam Tư hào hứng nói một tràng, có vẻ như bà rất hài lòng với cô con dâu tương lai này.

“Mẹ, thật ra không cần gấp gáp như vậy, con vừa mới tốt nghiệp xong.”

Chu Tự đang nghĩ không biết nên nói chyện xem mắt thất bại với mẹ thế nào cho uyển chuyển nhất.

“Chẳng phải lúc ngươi tốt nghiệp mẹ sẽ tìm cho ngươi sao?”

Liễu Nam Tư tức giận nói:

“Lúc đi học không chịu tìm bạn gái, đi làm rồi ngươi còn có cơ hội tìm sao?

Với lại nào có nhiều nữ sinh như vậy cho ngươi chọn?

Bảo ngươi lúc đại học thì tìm người thích hợp đi, tốt nghiệp rồi không đường ai nấy đi biết tìm đâu được, ngươi không nghe.

Nếu không làm sao ta với cha ngươi đến nỗi phải chạy vào ma môn tìm tư liệu, điều tra, chọn lọc từng người một?”

Chu Tự:

“…”

Để cho các ngươi phải nhọc công rồi.

Sau đó hắn mới kịp phản ứng lại:

“Ta nhớ được lúc đi học, ngươi không cho ta tìm.”

“Cấp 2 cấp 3 đương nhiên là phải lấy việc học làm trọng, khi đó không thể tìm, đại học thì không giống lúc trước, tìm thoải mái.”

Lúc đầu Liễu Nam Tư còn nhẫn lại được khuyên răn vài câu, về sau thì không nhịn được tiếc hận:

“Lúc ngươi còn đi học, chúng ta không bị gọi lên gặp giáo viên bởi vì ngươi yêu sớm đúng là có chút đáng tiếc, không được trải nghiệm thực tế.

Nếu không có lẽ bây giờ chúng ta đã được ẵm cháu rồi.”

“Mẹ, ta cúp đây, ta phải đọc sách rồi.”

Chu Tự hết kiên nhẫn nghe mẹ mình lải nhải rồi.

“Nhớ phải gọi điện cho Thu Thiển mỗi ngày đấy, bồi dưỡng tình cảm.

Chúng ta cũng phải mở cửa hàng rồi, không có thời gian chú ý đến ngươi.”

Liễu Nam Tư nói.

Nghe thấy mở tiệm, Chu Tự vô cùng tò mò:

“Mẹ, hai người thực sự vẫn luôn mở tiệm cơm sao?”

“Chả thế thì sao?”

Ngữ khí của Liễu Nam Tư hơi gắt:

“Không mở tiệm cơm lấy đâu tiền nuôi ngươi ăn học? Lấy đâu ra tiền mua nhà cho ngươi? Làm sao gửi tiền sinh hoạt hàng tháng cho ngươi? Còn muốn cưới vợ nữa hay không? Được rồi, cúp đây, nhớ kỹ lời mẹ nói.”

Bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

“Cảm thấy quả thực rất bình thường.”

Chu Tự để điện thoại di động xuống, thế nào cũng không cảm thấy cha mẹ là chuyên gia trong Ma Đạo.

Lại còn là chuyên gia khiến toàn bộ Giới Tu Chân chú ý.

Để cho cả kẻ làm con trai như hắn cũng bị chú ý theo.

“Nhưng nếu như cha mẹ không phải người bình thường, vậy thì thân thể ta không bình thường cũng không có gì lạ.”

Hắn không nghĩ nữa.

Bây giờ vẫn nên xem một chút công pháp tu luyện trước đã, những cái khác chờ lúc nào bớt chút thời gian đến tiệm cơm một chuyến rồi hỏi cho rõ ràng.

Trên bàn bày hai quyển sách.

Chính là Phá Thiên Ma Thể và Chu Thiên Kinh hắn vừa mang về.

Hắn cầm quyển Phá Thiên Ma Thể lên, quyển này có tiếng tăm.

Xem trước một chút.

Nghe Thu Thiển nói ma công có thể khiến tính cách người ta thay đổi, hắn không định tu luyện.

Nhưng vẫn tò mò nội dung bên trong.

Chủ yếu là hình như ma công kia rất mạnh.

Có thứ mạnh hơn, lý nào lại xem thứ yếu trước?

Vừa nãy mẹ cũng không nhắc nhở hắn không được xem, vậy chắc là xem cũng không sao.

“Phá Thiên Ma Thể, lấy thân là gốc, nạp vào trăm loại thiên địa chi khí, khí huyết cuồn cuộn như sóng cuồng bão giật chạy khắp toàn thân, hết đợt này đến đợt khác.”

Nhìn lời dẫn phía trên, Chu Tự rất đỗi ngạc nhiên, cứ cuồn cuộn như vậy, sau đó xông lên não?

Hình như không giống lắm.

Hắn tiếp tục xem.

“Ma chủng ngưng tụ, nhờ huyết khí cuồn cuộn nuôi dưỡng, đưa trở lại thân thể, ngày phá kén, chính là thời điểm Ma Thể đại thành.

Đến lúc đó, chân đạp một vùng sơn hà, quyền trấn bốn phương cửu châu.”

Chu Tự xem giới thiệu tổng thế, cảm thấy Ma thể này thật lợi hại.

Còn về ma chủng, hắn tiện thể xem tiếp phần giới thiệu đằng sau.

Ma chủng lấy linh khí trong kinh mạch toàn thân sinh ra hạt giống năng lượng.

Hạt giống năng lượng này lớn mạnh cũng chính là làm cho thân thể mình càng thêm cường tráng.

“Chậc chậc, lợi hại, chỉ xem một ít giới thiệu vắn tắt mà cảm giác công lực ngàn năm đã khôi phục không ít.”

Cảm nhận được biến hóa của thân thể, Chu Tự bất ngờ thốt lên.

Từ khi hắn phát hiện bản thân mình đặc biệt cũng đã thử khiến cho sức mạnh của mình càng lớn.

Sau hắn phát hiện đọc sách làm bài, sức mạnh đều sẽ tăng thêm.

Vì vậy, từ tiểu học thành tích của hắn đã vô cùng xuất sắc, ngày ngày chìm vào bài tập.

Cả nhà đều rất vui.

Đúng là học tập vui vẻ, học tập muôn năm.

Học giỏi, mẹ sẽ vui, mẹ vui cha sẽ không bị mắng, một khi cha vui vẻ thì đồ ăn ông nấu cũng cực ngon.

Thật sự là một tuổi thơ vui vẻ.

Vốn dĩ niềm vui này sẽ luôn kéo dài như thế nếu như cấp 2 bạn học không dúi một cuốn tiểu thuyết tình cảm vào trong ngăn bàn của hắn.

Đọc xong cuốn tiểu thuyết ấy, cánh cửa thế giới mới cứ thế mở ra với hắn.

Lời văn lê thê, hấp dẫn, lại còn có thể tăng thêm sức mạnh.

Chương 7: Huyết Khí

Ví dụ như “Có lẽ nhà ta có vị boss”, “Đạo lữ hung mãnh cũng trùng sinh”, sau khi xem xong hắn trực tiếp tăng thêm bốn năm trăm năm công lực.

Từ đó hắn bắt đầu trầm mê trong tiểu thuyết, thành tích rớt xuống thê thảm.

Ham chơi lêu lổng.

Mẹ nhìn thành tích của hắn chỉ im lặng.

Không tức giận, không động tay động chân đánh hắn.

Chỉ thủ thỉ với hắn một câu thấm thía: Con trai, ngươi còn nhỏ, sau này chắc chắn sẽ có vợ rất đẹp, yêu sớm đều sẽ thành vợ của người khác hết, nên tập trung vào học tập đã. Cho dù sau này nàng có thật sự trở thành vợ của ngươi, ngươi học không giỏi không kiếm ra tiền, nàng cũng sẽ li hôn với ngươi thôi.

Bị mẹ nói như vậy, hắn cũng không biết có nên phản bác hay không.

Nếu nói mình vì đọc tiểu thuyết mà tụt thành tích, có phải sẽ bị đánh chết hay không?

Để không bị phát hiện, hắn lại cắm đầu học tập cho thật giỏi.

Có điều đó cũng là lúc hắn mới ra ngoài tiêu diệt dã thú.

Dù sao đầy rồi cũng không thể thêm được nữa.

Hắn cảm giác không tiêu hao bớt một chút, đọc sách làm bài rất lỗ.

Hệt như làm phí công vậy.

Chu Tự phục hồi tinh thần rồi tiếp tục nghiên cứu Phá Thiên Ma Thể.

Đại khái là sau khi xem xong giới thiệu, hắn đang xem làm thế nào để nhập môn.

Nhìn phần mở đầu, Chu Tự cảm thấy bản thân mình khó mà học được.

“Ổn định đạo tâm, lấy tĩnh nạp khí, ngưng tụ luồng linh khí đầu tiên mới xem như bắt đầu, lại lấy Huyết Khí Đan như thế hỗ trợ thâm nhập vào bách mạch, Phá Thiên Ma Thể như thế mới coi như có khởi đầu.”

Chu Tự có chút kinh ngạc:

“Đây mới chỉ là khởi đầu, còn chưa tính là nhập môn?”

Còn chưa nhập môn thì chưa tính là nhập phẩm.

Xem ra hắn không có hy vọng gì, đừng nói là ổn định đạo tâm lấy tĩnh nạp khí hắn còn làm không được, cho dù làm được cũng phải có huyết khí đan hỗ trợ.

Ài, muốn xin cha mẹ có khi cũng không được.

“Quên đi, xem như thế nào mới tính là nhập môn.”

Nghĩ như vậy, Chu Tự liền tiếp tục đọc.

Lúc này hắn nhìn thấy một tấm bản đồ, trên bản đồ cho thấy bách mạch của cơ thể con người, có một đường màu đỏ rõ ràng xuyên qua bách mạch, theo một loại trình tự kỳ quái hội tụ tại khí hải.

“Lấy luồng linh khí đầu tiên kết hợp với huyết khí đan, mới mở bách mạch, tiếp theo vận chuyển một vòng, hội tụ tại đan điền, ngưng tụ ma chủng mới xem như nhập môn.”

Đọc nội dung của cuốn sách, Chu Tự thấy cũng không quá khó khăn.

Nếu không phải không có linh khí cùng Huyết Khí Đan, hắn cũng muốn thử xem.

Tác dụng của Huyết Khí Đan có thể khiến linh khí cuồn cuộn.

Nghĩ tới đây, Chu Tự có chút ngạc nhiên.

Đúng là hắn không có linh khí, thế nhưng trên người hắn có công lực ngàn năm.

Hắn cũng có thể kiểm soát rất tốt.

Nếu dùng để thay cho linh khí…

“Có khi lại được.”

Suy nghĩ một chút, hắn quyết định thử xem, công lực ngàn năm là do hắn đọc sách mà có được, nắm giữ mười mấy năm, nói nắm chắc trong tay thì cũng không quá.

Có thể kiểm soát được nguy hiểm.

Nói là làm.

Sau khi nhớ kỹ trình tự vận chuyển lại nghiên cứu vị trí của bách mạch.

Đại khái không thành vấn đề, hắn ngồi trên mặt đất, bắt đầu mượn công lực ngàn năm để tu luyện.

Tư thế tu luyện rất quan trọng, ít nhất trên đó cũng viết như vậy.

Ngũ tâm hướng lên trời, lưỡi đẩy lên đỉnh ngạc, thở vững thả lỏng.

Bình tĩnh một lát, từ khắp nơi trên thân thể, Chu Tự rút ra một chút công lực ngàn năm, từ đan điền mà ra, chìm xuống đáy chậu, thuận theo đốc mạch mà chạy đến bách mạch.

Bách mạch sơ khai bị hắn vọt qua.

Công lực ngàn năm này chạy theo chỉ dẫn của Chu Tự, nhẹ nhàng chạy đến bách mạch, là công pháp Phá Thiên Ma Thể.

Bởi vì là lần đầu tiên làm điều này, toàn bộ quá trình đều rất cẩn thận.

Cho đến nay vẫn không xảy ra điều gì bất thường.

Hồi lâu sau, lực lượng tụ tập ở bách hội, đi được một nửa, bắt đầu thuận theo nhâm mạch mà trở về đan điền.

Lực lượng như dòng suối, chảy thật lặng lẽ, thuận theo bách mạch mà tản ra, nhẹ nhàng mà ổn định.

Cạch!

Không biết đã qua bao lâu.

Công lực ngàn năm tụ tại đan điền, tích tiểu thành đại.

Lúc này, Chu Tự cảm thấy ở đan điền xuất hiện một luồng lực lượng mà trước nay chưa từng có.

Giống như đang hấp thu huyết khí của hắn.

Đang ngưng tụ một cái gì đó.

Chưa từng cảm thấy nguy hiểm, cũng không có đau đớn rõ rệt.

Hồi lâu sau, loại cảm giác này bắt đầu biến mất, cùng lúc đó trong đan điền Chu Tự xuất hiện một hạt giống màu đen, trên mặt phủ đầy phù văn.

Mà lúc này, phù văn đang không ngừng xoay chuyển, tựa như động sâu không đáy.

“Ma chủng?”

Chu Tự có chút kinh ngạc, vậy mà lại thành công?

Chỉ không biết là có khác với nguyên bản hay không.

Thế nhưng hắn cảm giác như ma chủng muốn cắn nuốt thứ gì đó.

“Huyết khí sao?”

Hắn nhớ tới phần giới thiệu của Phá Thiên Ma Thể, cần dùng huyết khí sôi trào nuôi nấng.

Hắn có thứ này đâu.

Cuối cùng mất một ít công lực ngàn năm vào đó.

Sau đó lập tức bị hấp thụ.

Chương 8: Không Có Hiệu Quả Đặc Biệt

“Xem ra có thể nuôi.”

Nghĩ như vậy hắn lại cho thêm một ít.

Bởi vì lượng rất nhỏ, không bao lâu ma chủng đã hấp thu hoàn thành, trông thấy vậy hắn lại cho thêm một chút.

Lần này hấp thụ khá chậm.

Đợi một chút, cuối cùng ma chủng cũng hấp thu xong.

Sau đó hắn lại cho thêm một miếng lớn nữa vào.

“Giống như cho thú cưng ăn, khá thú vị đấy chứ.”

Trong lòng nghĩ vậy, Chu Tự liền tiếp tục cho ăn, muốn nhìn xem khả năng ăn uống ma chủng này thế nào.

Không biết từ khi nào, phù văn chuyển động trên ma chủng như carton, không được nữa rồi?

Có phải ăn no rồi không?

Trong lòng Chu Tự đầy nghi hoặc.

Nhưng mà không đợi hắn xác định, phù văn phía trên ma chủng đột nhiên bắt đầu chuyển động ngược, sau đó, công lực ngàn năm bắt đầu phun ra từ đó.

Bịch!

“Khụ khụ!”

Trong phòng khách, Chu Tự che cổ họng, cảm giác như có thứ gì đó tấn công cổ họng hắn.

“Đây là ăn no quá, nôn à?”

Chu Tự nhẹ giọng nói, chỉ là vừa mới nói được một câu, hắn liền cảm thấy cổ họng có chút đau đớn, giọng nói có phần khàn khàn.

“Khụ khụ!”

Kiểm tra cẩn thận, xác định cổ họng và cơ thể không có vấn đề gì, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng cũng không cảm thấy ma chủng mang lại biến chuyển gì cho hắn.

“Xem ra đúng là không thể tu luyện lung tung.”

Cổ họng bị khản đặc.

Nghĩ như vậy, Chu Tự vừa định đứng lên thì phát hiện trong phòng tối đen.

Chỉ có đèn tín hiệu của bộ định tuyến đang nhấp nháy.

Lấy điện thoại ra xem, hai giờ đêm.

Chu Tự:

“…”

Thời gian tu luyện trôi qua nhanh như vậy?

Nếu cứ tu luyện như vậy, thanh xuân cũng hết luôn.

Bật đèn uống một ly nước, Chu Tự bèn lấy mấy quả táo trong tủ lạnh để lót dạ.

Hắn đứng ở ban công nhìn vào bầu trời còn chút ánh sao rồi bắt đầu suy nghĩ.

“Tu chân là chuyện có thật, Phá Thiên Ma Thể ban nãy cũng miễn cưỡng xem như nhập môn, tuy rằng không có cảm giác gì, còn khiến cổ họng ta bị thương. Nhưng đúng là có sức mạnh khác xuất hiện. Như vậy cha mẹ, có thể thật sự là chuyên gia của Ma Đạo.”

Sau khi khẳng định, trong lòng Chu Tự có chút bất đắc dĩ, thật sự muốn làm nhân vật phản diện sao?

Sau này nếu có người tới hàng yêu trừ ma, hắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Ăn miếng trái cây rồi nhìn tiểu khu yên tĩnh, hắn cảm thấy cuộc sống bình tĩnh của mình bắt đầu xuất hiện gợn sóng rồi.

Oẹ!

Đột nhiên có một tiếng nôn mửa bên dưới.

Nhìn xuống, có người say rượu ôm thùng rác nôn mửa.

Có lẽ là vừa mới nhậu nhẹt trở về.

“Lại nói công lực ngàn năm còn có thể dùng làm linh khí, cũng không biết liệu có còn có tác dụng gì khác hay không.”

Trước kia hắn chỉ biết công lực ngàn năm có thể cường thân kiện thể.

Cũng không thấy công dụng gì khác.

Chỉ là đánh người đau một chút, chạy nhanh một chút, nhảy cao một chút.

Không có gì khác.

Không thể bắn cầu lửa cũng không thể tạo ra hiệu ứng đặc biệt.

Trước kia là không biết phương pháp, hiện tại hình như có phương pháp, không biết có được hay không.

Lần sau có cơ hội thì thử chút, nhưng chắc cũng không ổn lắm.

Dù sao cũng chưa từng ngưng tụ công lực ngàn năm bên ngoài cơ thể mà.

“Chít!”

Tiếng động đột ngột thu hút sự chú ý của Chu Tự.

Rất chói tai, không giống như âm thanh của động vật bình thường.

Tìm kiếm một chút, hắn phát hiện gần thùng rác xuất hiện một con chuột đen, lớn hơn mèo, mắt lóe lên ánh sáng đỏ.

Lúc này nó đang nhìn nam tử say rượu kia.

Dường như đang xác định xem đối phương có nguy hiểm hay không.

Sau khi kêu lên vài tiếng, nó phát hiện đối phương không đáp lại, hẳn là không có vấn đề gì.

Nói xong bèn trực tiếp nhào tới.

Bịch!

Trong khoảnh khắc cơ thể của nó hơi nghiêng, một thứ nho nhỏ gì đó trực tiếp bắn vào người nó đánh nó ngã xuống đất.

Lúc này nam tử nôn xong ngẩng đầu nhìn chung quanh, vẫn không thấy gì, lau miệng đi về phía nhà.

“Lại sống rồi.”

Chu Tự ăn táo, tắt đèn rời khỏi phòng.

Vừa rồi chỉ phun hạt táo ra, tấn công con chuột dị thường kia.

Chắc chắn không chết, nhưng sẽ bị thương không đi được.

Chơi nhiều rồi nên có kinh nghiệm ấy mà.

Thế nhưng bình thường loại dã thú như chuột đều có một tổ, hắn định xuống xem có thể tìm được đồng bọn của nó hay không, một lưới bắt hết.

Còn về công phun hạt táo…

Học qua TV đấy.

Đáng tiếc duy nhất chính là kiếm pháp đao pháp gì đó thì không học được.

Chủ yếu là có thể thêm công lực ngàn năm vào thứ này.

Còn có cái gì mà Đạn Chỉ Thần Công, Thiên Tàn Thối, Như Lai thần chưởng.

Hắn đều biết cả.

Chỉ là không có hiệu quả đặc biệt.

Chương 9: Thu Thiển Và Bạch Cẩm

Chu Tự vừa nhai táo vừa đi tới bãi cỏ.

Con chuột vừa nãy có lẽ là ở đây.

Có trốn cũng không trốn được mấy bước.

Hắn tìm, quả thực có một con chuột to bằng con mèo đang giãy giụa muốn đứng lên, chỉ là vừa đứng được đã bị Chu Tự tóm cổ.

“Chậc chậc, nặng thật đấy. Ngươi biết nói chuyện sao?”

Một tay hắn tóm lấy chuột, mở miệng hỏi nó.

Lần trước gặp chó biết nói, nếu như chuột mà biết nói thì cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Tiếc là, đối phương không hề mở miệng.

Vậy thì giống với dã thú lần trước thôi, phải xem xem nó có đồng bọn hay không.

Con chuột bị tóm lúc này quơ chân loạn xạ với Chu Tự như đang kêu gào gì đó.

Thấy vậy, Chu Tự cũng không nói gì, mà đi ra khỏi tiểu khu, tiện thể ăn nốt quả táo trên tay.

Ra ngoài rồi, hắn vẫn thấy con chuột này còn đang nhe nanh múa vuốt với mình.

Rắc!

Hơi dùng lực một chút, Chu Tự đã nhẹ nhàng bẻ gãy hai cái chân của nó.

Chít~

Con chuột kêu lên thảm thiết.

Cảm giác được nguy hiểm, chuột không gầm gừ với Chu Tự nữa, nó tìm mọi cách để thoát thân.

Nó nghiêng đầu sang một bên, muốn giãy khỏi cái tay của Chu Tự, trốn đến một nơi an toàn.

“Lại là hướng vùng ngoại ô sao?”

Chu Tự nhìn theo hướng con chuột muốn chạy trốn.

Bọn dã thú này bình thường đều có đồng bọn, bị đánh một trận bọn chúng sẽ tìm cách chạy về.

Có thể tóm gọn một mẻ.

Chuyện này hắn đã có kinh nghiệm.

Còn việc tha cho những dã thú này…

Lúc còn trẻ quả thật có chút không nỡ.

Khi đó nhờ phim hoạt hình dạy, hắn vẫn còn khát khao cứu vớt hết thảy.

Hắn thấy một dã thú khá là đáng thương, dường như đang cúi đầu nhận lỗi cầu xin tha thứ, tình cảnh như vậy, lúc đó sao hắn có thể không động lòng cho được?

Thế là hắn mềm lòng thả nó đi.

Kết quả không quá hai ngày sau, hắn bị một đám dã thú bao vây.

Dẫn đầu chính là dã thú được thả đi kia, khi đó nó đã sớm không còn bộ dạng đáng thương, chỉ còn hung ác ương ngạnh và tùy tiện tấn công người.

Cũng bởi vì chuyện này hắn hiểu được một đạo lý, dã thú nướng lên ăn không thơm, vẫn nên chôn làm phân bón thích hợp hơn.

Trên đường không một bóng người, dưới ánh đèn đường, Chu Tự túm con chuột mắt phát ánh sáng đỏ đi thẳng hướng vùng ngoại thành.

Theo hướng chuột chỉ dẫn, một đường quá mức thuận lợi, vậy là khả năng có mai phục rất cao, cũng không thể quá coi thường dã thú, sẽ dễ chịu thiệt.

Hậu quả của việc chủ quan, lúc còn trẻ hắn đã nếm thử một lần.

“Nếu như những ổ chuột bình thường, ổ chuột lần này hẳn là có không ít chuột, tiếc là chuột thì lít nha lít nhít, dọn dẹp khá phiền phức.”

Lớn cỡ mèo, hoặc là lớn bằng trâu càng tốt.

“Lúc trở trời cũng đã sáng mất, buổi chiều còn phải đi phỏng vấn.”

…….

Vùng ngoại ô, hai luồng sáng giao tranh, không phân cao thấp.

Uỳnh!

Các nàng nhảy lên, dưới lực công kích, rơi xuống một căn phòng cũ nát.

Có vậy hai người mới tạm dừng giao chiến.

“Thần Nữ đại nhân, đuổi cả ngày rồi, không mệt sao?”

Giọng nói mềm mại truyền đến.

Là một vị nữ tử yêu kiều mặc quần đen áo đen.

Lúc này trong tay nàng cầm thanh kiếm gãy, trên mặt đầy vết rạn, trông có vẻ sẽ vỡ nát ngay lập tức.

Ở đối diện cách nàng không xa là một nữ tử đeo mạng che mặt màu đen, mặc quần áo màu đen, cũng đứng trong bóng tối.

“Thử Đường của Thập Nhị Tịnh Đường sao lại đến thành phố này?”

Giọng nói của Thu Thiển vang lên vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt.

Trên cổ tay nàng là dải lụa đỏ phất phơ, đó là pháp bảo của nàng.

Kiếm của đối phương bị gãy, là do lụa đỏ của nàng đánh nát.

“Thập Nhị Tịnh Đường cũng là ma tu, sao lại không thể tới nơi này? Thần Nữ đại nhân vừa gặp ta đã trực tiếp động thủ, có phải không hợp quy củ lắm hay không? Hay là Thử Đường chúng ta đã đắc tội gì Thần Nữ đại nhân? Hay là…”

Bạch Cẩm nhìn Thu Thiển, giọng nói mang theo ý cười:

“Hay là Thần Nữ đại nhân lo lắng chúng ta phát hiện ra cái gì ở đây? Nghe nói vị được tôn là Ma Đạo Thánh Tử kia cũng ở đây.”

“Nghe nói?”

Thu Thiển nhìn Bạch Cẩm nhẹ nhàng nói:

“Còn chưa xác định được sao? Ngươi tới để tìm hắn?”

“Nào dám.”

Bạch Cẩm phất tay cười tủm tỉm nói:

“Đó là người của Thần Nữ đại nhân, đám tiểu tốt chúng ta đây nào dám tới gần Thánh Tử đại nhân? Có điều nhân vật lớn mà, ít nhiều cũng có chút hiếu kì, nhất là sau khi nghe một số tin đồn. Có người nói Thánh Tử tu luyện Ma Thể có lẽ xuất hiện chút vấn đề, không biết là thật hay giả?”

“Giả.”

Thu Thiển lạnh lùng trả lời.

Đúng thật là giả, chưa từng bắt đầu thì lấy đâu ra thất bại?

“Vậy ta có thể đứng từ xa nhìn thử được không? Cảm nhận một chút uy nghiêm của Thánh Tử.”

Bạch Cẩm cũng không thèm để ý Thu Thiển lạnh nhạt.

Thu Thiển không mở miệng, trực tiếp vung lụa đỏ.

Chương 10: Người Của Thần Nữ

Chỉ là dải lụa vừa mới bay lên, đã xìu xuống thu lại cỡ vòng tay, trở về cổ tay nàng.

“Hả?”

Không thể sử dụng pháp bảo?

“Bây giờ mới phát hiện?”

Bạch Cẩm nhìn Thu Thiển cười nói:

“Biết tính tình Thần Nữ đại nhân không tốt lắm, đương nhiên ta phải có chút chuẩn bị. Khó khăn lắm mới thuận lợi dụ được tới đây. Bây giờ toàn bộ nơi này đã bị trận pháp bao vây, không thể sử dụng linh khí, cảm quan cũng mất đi tác dụng. Giơ tay còn khó thấy năm ngón. Dù có thể mơ hồ thấy ta, cũng chỉ có thể động tay chân. Như vậy, Thần Nữ đại nhân còn có biện pháp giáo huấn ta sao?”

“Ngươi muốn cùng ta so công phu tay chân sao?”

Thu Thiển phát hiện bóng dáng Bạch Cẩm đã bắt đầu mơ hồ, quả thực thể nào thấy rõ:

“Ngươi cảm thấy mình có phần thắng hay sao?”

“Một đấu một đương nhiên không thể, nhưng mà…”

Bạch Cẩm vừa nói, chung quanh bắt đầu xao động, rất nhiều tiếng chít chít vang lên.

Thu Thiển bèn thấy vô số những ánh mắt đỏ thẫm.

“Nhưng mà ta là người Thử Đường của Thập Nhị Tịnh Đường. Bên cạnh ta có không ít Hắc Thử. Đành để Thần Nữ đại nhân chịu chút thiệt thòi vậy?”

Giọng Bạch Cẩm mang theo ý cười.

Dường như tất thảy đều trong sự khống chế của nàng.

“Ngây thơ.”

Thu Thiển hừ lạnh.

Lời còn chưa dứt đã vèo một cái đi thẳng tới trước mặt Bạch Cẩm động thủ trước.

Bạch Cẩm kinh hãi, lập tức đề phòng.

Chỉ cần nàng kiên trì đủ lâu, đối phương nhất định không dễ chịu.

Quyền cước gia tăng, hai bên không ai nhường ai, ra thủ động quyền, né người quét chân.

Ngươi qua ta lại, không chừa đường lui.

Hai người động thủ, Hắc Thử xung quanh cũng không biết ra tay từ đâu….

Chu Tự mở đèn điện thoại đi tới vùng ngoại ô hoang vắng.

Nơi này ngay cả đèn đường cũng không có.

“Đêm nay thời tiết không tốt.”

Ngẩng đầu nhìn lên trời, hắn phát hiện không có trăng sáng, sao cũng ít ỏi đến đáng thương.

“Chít chít.”

Tiếng kêu của con chuột ngày càng lớn, dường như nó thấy được hi vọng.

“Xem ra là tới rồi.”

Để không dọa tới một ổ chuột, Chu Tự tắt đèn.

Khi đôi mắt quen dần với bóng tối mới lờ mờ thấy đường.

Nói đến hắn cũng lạ, người tu chân có thể thấy rõ đường vào ban đêm sao?

Nếu như có, tu chân kia quả thực mạnh hơn hắn.

Công lực ngàn năm không có năng lực nhìn trong đêm.

Hắn cũng ngưng tụ công lực vào mắt, đáng tiếc không có bất kỳ tác dụng gì.

Cũng không bắn ra được luồng sáng.

Bỗng nhiên hắn thấy một căn phòng cũ nát không biết ở đâu ra.

Chỗ này hình như lại càng đen hơn, có điều quả thực nghe thấy vài tiếng chuột kêu líu ríu.

“Chít!”

Lúc này con chuột trong tay Chu Tự vô cùng kích động, nó kích động vì thấy đồng bọn.

Lần trước dọn cả ổ cũng thế này.

“Xem ra chính là chỗ này rồi, bên trong lại còn có ánh sáng đỏ, hẳn là mắt chuột. Nhưng mà…Sao lại cảm thấy có người?”

“Là người điều khiến đám chuột? Hay là có người bị hại rồi?”

Không chút do dự, Chu Tự xông thẳng vào.

Ầm!

Trong phòng, Thu Thiển đá Bạch Cẩm một cước.

Có điều nàng cũng bị Hắc Thử đánh lui một chút.

Lúc này trên người các nàng ít nhiều cũng có chút thương thế, không ai có ưu thế tuyệt đối.

Ở bên cạnh, một đám Hắc Thử bị thương cũng lui vào trong bóng tối.

Còn lại, một bộ phận vây quanh công kích Thu Thiển, một phần thì vây quanh bảo vệ Bạch Cẩm.

“Không hổ là Thần Nữ đại nhân, đã đến nước này rồi vẫn chiếm được ưu thế, đánh ta thành cái dạng này.”

Bạch Cẩm chống gương mặt đã bị vài vết thương, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thu Thiển:

“Chỉ có điều, Thần Nữ đại nhân còn có thể kiên trì bao lâu nữa đây? Số lượng Hắc Thử cũng không phải chỉ có từng này. Có muốn đoán xem có bao nhiêu không?”

“Nhiều Hắc Thử như vậy vào Thanh Thành, động tĩnh không thể nhỏ, ngươi không sợ bị hỏi tội hay sao?”

Thu Thiển nhìn Bạch Cẩm.

Nếu như quá nhiều Hắc Thử, quả thật có chút phiền phức.

“Ta đâu có vào thành, là Thần Nữ đại nhân cứ một mực đuổi theo ta, ta chỉ đang tự vệ.”

Bạch Cẩm cười nói:

“Vả lại, nơi này là ngoại ô, đừng nói là người bình thường, ngay cả tu chân cũng chẳng mong gặp một mống. Hỏi tội cũng phải có người, có chứng cứ bắt tận tay day tận trán.”

Thu Thiển lạnh lẽo nhìn Bạch Cẩm, nắn nắn cánh tay hơi nhói, thầm mắng không phải người.

Có điều Hắc Thử quá nhiều sẽ phiền phức đây.

Cộc!

Cộc!

Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.

Thu Thiển lập tức nhìn ra, người nào lại tới đây vào lúc này?

Tu chân giả?

Bạch Cẩm cũng nghe tiếng bước chân, nàng còn kinh ngạc hơn cả Thu Thiển.

Nơi này nàng đã cho người lựa chọn kỹ càng, tuyệt đối sẽ không có ai lai vãng.

Kẻ nào lại nghe tin mà tới đây đối phó nàng?

Lẽ nào là người của Thần Nữ?

Nàng lập tức nhìn về phía Thu Thiển, nhưng mà…

Trời quá tối, căn bản không thể thấy vẻ mặt đối phương, vậy thì không cách nào suy đoán có phải người viện trợ cho đối phương hay không.

Thu Thiển cũng lo lắng giống Bạch Cẩm vậy, trận pháp nơi này hạn chế mọi cảm quan, cản trở tầm mắt.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 4 ngày trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 5 ngày trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 7 ngày trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi