1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Dị Giới Dược Tề Sư
  4. Tập 3: Tuyệt Đối Là Dao Lướt Đến Đâu (c21-c30)

[Dịch] Dị Giới Dược Tề Sư

Tập 3: Tuyệt Đối Là Dao Lướt Đến Đâu (c21-c30)

❮ sau

Chương 21: Tuyệt Đối Là Dao Lướt Đến Đâu, Lông Theo Đến Đấy!!!

“Đừng thử nữa!” Thợ Săn Ma nghiến răng một cái, tay kia dùng sức nắm chặt bầu rượu, nói: “Cứ dùng hai con dao này đi, lập tức cắt bỏ cho tôi! Nếu cậu còn dám lằng nhằng kéo dài thêm nữa, tôi lập tức bắn chết cậu!”

Nói đến đây, gã lập tức để lộ ra khẩu súng lục lấp lánh sáng như bạc trắng được cài trên thắt lưng của mình.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì hết! Lập tức tiến hành bước tiếp theo cho tôi!” Thợ Săn Ma vỗ cái bàn, vẻ mặt đầy hung ác.

“Được rồi.” Lâm Ân bất đắc dĩ lại nâng lên chiếc kính một mắt của mình.

Sau đó, ngay dưới cái nhìn chăm chú của Thợ Săn Ma, Lâm Ân nhanh chóng xốc lên tấm mành vải đi tới hậu viện, mà cũng ngay tại thời điểm Thợ Săn Ma do dự, không biết hắn lại muốn làm chuyện ngu ngốc, điên rồ gì nữa đây, thì Lâm Ân chuyển một cái bếp lò đi ra.

Phừng phừng——

Hắn cầm con dao trên tay, không ngừng đảo qua đảo lại bên trong than lửa, sau đó cắm các loại công cụ khác nhau trên quầy vào.

【 Giá trị tinh thần của Thợ Săn Ma -1】

“Cậu lại làm cái gì vậy?” Khóe mắt Thợ Săn Ma không nhịn được, lập tức trở nên run rẩy.

Lâm Ân trấn định cầm lấy một con dao đã được đốt đến đỏ bừng, nói: “Tiêu độc, Hắc Hồ Điệp là một loại kịch độc mang tính hủ thực cực kỳ mãnh liệt, vì phòng ngừa trong quá trình cắt bỏ không cẩn thận mà để độc dịch thẩm thấu tiến vào những bộ phận khác trên cơ thể anh, biện pháp tốt nhất chính là dùng nhiệt độ cực nóng diệt sát nó, tuy quá trình này sẽ hơi đau một chút, nhưng hiệu quả đặc biệt xuất sắc.”

Xoẹt xoẹt——

Lâm Ân gõ gõ con dao giải phẫu đã được đốt đến đỏ ửng kia, làm nó phụt ra một vài tia lửa nhỏ.

Thợ Săn Ma lập tức có cảm giác yết hầu khô rang, không biết vì sao đột nhiên toàn thân gã lại khẽ rùng mình một cái.

Tuy… có vẻ những lời bác sĩ này nói không hề sai, trước kia khi gã bị thương, cũng thường xuyên dùng nhiệt độ cực nóng làm cho miệng vết thường nhanh chóng dính liền lại, phòng ngừa bị lây nhiễm…

Nhưng mà…

Vì sao gã cứ có cảm giác bác sĩ này không hề đáng tin như vậy?

“Trước kia cậu đã từng thực hành chuyện này chưa?” Thợ Săn Ma do dự hỏi.

Lâm Ân chân thành nói: “Tuy tôi chưa từng thực hành, nhưng lại đi theo bên người thầy tôi hai năm rồi, đã xem thầy thực hành!”

Thợ Săn Ma thoáng buông lỏng một hơi.

Lâm Ân: “Đặc biệt là ở thời điểm giết heo nhổ lông, dùng con dao đã được đốt đỏ như vậy cạo một cái, tuyệt đối là dao lướt đến đâu, lông theo đến đấy.”

Thợ Săn Ma: “? ! ! !”

Vài phút sau, Lâm Ân rút hai con dao đã được đốt đến đỏ bừng từ trong bếp lò ra, lại mang theo vẻ mặt bình tĩnh mà đi đến phía sau Thợ Săn Ma, kiên định nói: “Tôi muốn bắt đầu rồi đây! Kế tiếp có thể sẽ hơi đau một chút, anh cố gắng chịu đựng nhé.”

Thợ Săn Ma dùng sức nắm chặt tay, nhắm mắt nghiến răng nói: “Khẳng định là tôi có thể chịu đựng được, nhưng tôi cũng muốn hỏi một chút, cậu… con mẹ nó bày ra một đống chén đĩa trên quầy để làm gì?”

“Muốn nấu ăn hả? !”

Gã rít gào một tiếng rồi dùng ngón tay chỉ vào những bộ chén đĩa được đặt trên quầy ngay trước mặt mình, còn cả chiếc khăn ăn mà Lâm Ân đưa cho gã tự mang lên cổ mình nữa.

Người biết sẽ nghĩ rằng gã đến phẫu thuật, người không biết, chắc chắn sẽ cho rằng gã đến đây ăn cơm!

Lâm Ân nghiêm túc nói: “Quý khách, anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Đống chén đĩa này được dùng để đựng thịt thối đã bị cắt bỏ, bởi vì tôi nhất định phải căn cứ vào lượng thịt bị cắt bỏ trên cơ thể anh, để từ đó đưa cho anh lượng dược tề tăng sinh huyết nhục tương ứng.”

“Bởi vì nếu liều lượng không được khống chế tốt, sẽ dễ dàng làm cho bả vai của anh mọc thêm một vài bộ phận không cần thiết. Tôi làm như vậy cũng vì muốn tốt cho anh thôi.”

Thợ Săn Ma nghiến răng phát ra âm thanh “Ca ca” dọa người: “Mau làm đi! !”

Nếu không phải trong phạm vi mấy trăm km quanh đây, chỉ có duy nhất một tiệm dược tề này là đủ khả năng chữa bệnh, gã thề gã tuyệt đối sẽ không bước vào nơi quỷ quái này một bước.

Bởi vì từ lúc ban đầu đến giờ, gã vẫn có cảm giác nơi này chính là hắc điếm!

[Giải thích một chút, hắc điếm chính là quán trọ giết người cướp của]

“Được! Tôi bắt đầu ngay đây!”

Lâm Ân lộ ta vẻ mặt nghiêm túc, rồi chỉ trong nháy mắt.

Phì —— phì ——

Âm thanh hai con dao cắm vào thịt truyền đến, sau đó là từng chuỗi những âm thanh cắt thịt xoẹt xoẹt cùng với tiếng xòe xèo khi thịt bị nướng chín vang lên, dồn dập, không ngừng.

Ngao ——

Thợ Săn Ma (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——

Đau!

Con mẹ nó đau như muốn chết lão tử rồi!

Hơn nữa, cơn đau này không chỉ là đau do bị cắt thịt, còn mang nỗi thống khổ do bị đốt cháy, thậm chí còn mơ hồ trộn lẫn với một chút nhức trứng nữa.

Chó chết!

Loại đau đớn này còn mang theo nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau nữa cơ!

Chương 22: Cậu Sợ Tôi Đi Không Đủ Nhanh Sao???

【 kinh nghiệm đao công +1】

【 kinh nghiệm đao công +1】

【 kinh nghiệm đao công +1】

“Nếu đau, hiện tại tiêm thuốc tê còn kịp!” Lâm Ân lại chân thành nhắc nhở một câu.

Đồng thời trong lòng hắn cũng đang nghi hoặc, vì sao lần này thuộc tính tăng thêm lại không phải là năng lực giải phẫu ngoại khoa, mà là đao công chứ?

“Cút!” Thợ Săn Ma rít gào.

“Cậu nhìn thấy tôi đau hả? Tôi móa nó một chút cũng không đau, có hiểu hay không?” Thợ Săn Ma yếu ớt ôm lấy quầy hàng, sắc mặt tái nhợt, không ngừng run rẩy nhưng ngoài miệng vẫn nhất quyết không chịu thua.

Lâm Ân dùng một tay nâng chiếc kính một mắt lên, còn một tay khác cầm dao tiếp tục xoát xoát cắt bỏ thịt thối trên bả vai Thợ Săn Ma, khụ khụ nói: “Vậy mong anh hãy buông lỏng bàn tay đang bám lên mặt quầy tiệm tôi một chút. Cũng mong anh di chuyển vị trí móng tay đang cắm xuống bàn, đây là loại cổ mộc tốt nhất, rất đắt tiền.”

Thợ Săn Ma rít gào nói: “Tôi sẽ bồi thường gấp đôi cho cậu! Thế là được chứ gì? Hơn nữa, chẳng lẽ cậu còn không cho phép tôi bám vào quầy một cái sao? ! Cắt! Mau dùng sức cắt cho tôi! Cậu còn dây dưa lằng nhằng cẩn thận tôi băm tay cậu!”

Lâm Ân nghiêm túc cầm hai con dao trong tay, nói: “Đang chờ những lời này của anh đó. Rốt cuộc tôi cũng có thể buông tay mà thoải mái cắt rồi!”

Thợ Săn Ma run lên, vội vàng nói: “Chờ một chút!”

Xoát xoát xoát xoát ——

Thợ Săn Ma (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——

“God! God! My God!”

Gã lập tức được trông thấy một màn kinh dị… (ΩДΩ), khi mà từng mảnh từng mảnh thịt thối đã biến thành màu đen còn mang theo mùi thịt, bị người ta xoát xoát xoát, lóc từ trên người của gã xuống dưới, rồi chỉnh tề đáp xuống đống chén đĩa được bày sẵn trên quầy.

Lại nói, chỉ cần đao công lưu loát, linh hoạt, thì không cần biết thứ đang được cắt kia là mì hay là thịt, quá trình cắt này vẫn điệu nghệ như nhau.

Và bất cứ người nào được quan sát quá trình cắt thịt này đều không nhịn được phải giơ ngón tay cái lên, cho “nghệ nhân” Lâm Ân một like.

Nhưng mà…

“Cậu con mẹ nó đang giải phẫu cho tôi hay là tự mình lăng trì tôi hả! !”

Thợ Săn Ma “ba ba ba” không ngừng vỗ mặt bàn rít gào, tròng trắng mắt cũng muốn lật ngược ra ngoài, trên người toát mồ hôi như mưa.

“Cậu không đi làm đao phủ đúng là nhân tài không được trọng dụng nha! Lóc thịt người ta còn đảm bảo độ dày đều đặn nữa!”

“Dừng tay! Mau dừng tay cho tôi!”

Thấy vậy, Lâm Ân cũng trở nên nóng nảy.

Hắn cũng hung hăng vỗ cái bàn, bực bội nói: “Sao mà anh nhiều lời vô nghĩa đến vậy? Tôi cắt chậm anh không hài lòng, tôi cắt nhanh anh cũng không vừa lòng, tôi bảo anh dùng thuốc tê đi, anh lại không chịu. Sao mà anh lắm yêu cầu thế hả?”

Thợ Săn Ma dùng sức ôm lấy cái quầy, rít gào nói: “Cậu cắt một phát ăn ngay không được hả? Vì sao hết lần này tới lần khác cậu lại muốn cắt từng mảnh từng mảnh? Cậu sợ tôi đi không đủ nhanh sao?”

Lâm Ân chỉ trích: “Nếu cho một dao mà xong được, chẳng phải sẽ thành chém một đao vĩnh viễn không quay lại nữa [1] hả? !”

[1] : chỉ bán giá đắt cắt cổ, lần sau khách hàng không bao giờ quay lại nữa.

“…”

“…”

Thợ Săn Ma ngây người hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Lâm Ân trừng mắt nói: “Tôi muốn nói là làm chuyện gì cũng phải chú ý đến độ tinh tế, chính xác, chém một dao xuống đương nhiên là mau hơn, nhưng nếu làm ảnh hưởng tới động mạch chủ, tôi cam đoan là anh còn đi nhanh hơn bây giờ đó!”

“Tôi là bác sĩ, là hộ lý, anh phải tin tưởng tôi. Từ trước đến nay, tôi đối xử với người bệnh cũng như đối xử với con mình vậy, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép con của mình mất mạng chỉ vì không được chữa trị đàng hoàng!”

Thợ Săn Ma run rẩy há miệng ra, nhưng rốt cục vẫn không nhịn được rít gào nói: “Cắt! Cắt cho tôi! Về sau tôi không bao giờ bước vào cái hắc điếm chết tiệt này nữa!”

“Yên tâm, sau khi tôi giải phẫu cho anh, khẳng định là anh sẽ thích dao của tôi thôi!”

Xoát xoát xoát xoát ——

Xoát xoát xoát xoát ——

【 kinh nghiệm đao công +1】

【 kinh nghiệm đao công +1】

Hơn mười phút sau.

Thợ Săn Ma giống như một con lợn chết ôm chặt lấy cái quầy, thậm chí còn nằm hẳn lên đó, khóe miệng càng không ngừng ùng ục ùng ục sùi bọt mép, tròng trắng mắt lật ngược, gần như không nhìn thấy một chút màu đen nào nữa, thân thể không ngừng co giật, hiển nhiên đã ngất đi rồi.

Ùng ục ùng ục ——

Gã có cảm giác mình vừa nằm mơ một giấc.

Trong giấc mơ kia có một con ác ma cầm hai thanh khoái đao ở phía sau gã, trên mặt nó mang theo một nụ cười gằn độc ác, sau đó bắt đầu xoát xoát xoát, trực tiếp cắt gã thành từng miếng mỏng.

Thậm chí nó còn bày đống thịt của gã ra trước mặt gã, để gã tự đánh giá chất lượng đao công.

“Được rồi!”

“Bước đầu cắt bỏ đã hoàn thành.”

Lâm Ân cầm lấy bầu rượu mạnh được Thợ Săn Ma đặt trên bàn, trộn lẫn cùng một ngụm rượu cồn dùng cho y học, sau đó ùng ục ùng ục lấy loại hỗn hợp này để súc miệng.

Tiếp theo, hắn “Phù” một tiếng trực tiếp phun lên mặt ngoài của vết thương trên vai Thợ Săn Ma.

“Ngao —— ”

Một tiếng rít gào đầy hoảng sợ, ẩn chứa vô cùng chua xót vang lên.

Chương 23: Cạo Xương!!!

Thợ Săn Ma (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)—— vốn đang nằm xụi lơ dưới quầy lập tức bị một ngụm rượu mạnh + cồn đậm đặc mang tính bạo tạc kinh người trùng kích tới, trực tiếp bị nổ cho giật mình tỉnh lại từ trong hôn mê.

Gã run run rẩy rẩy mà vươn tay, không ngừng quơ quơ về phía trước, trong miệng lảm nhảm như đang mê sảng: “Đủ rồi! Đủ rồi! Để cho tôi đi! Bây giờ lập tức để cho tôi đi!”

Lâm Ân đang nghiêm túc mài dao bên cạnh, nghe vậy lập tức cười ha hả nói: “Đi? Quý khách à, anh nói đùa gì vậy, hiện tại tôi vừa mới hoàn thành quá trình cắt bỏ và tiêu độc, chúng tôi còn không làm một bước quan trọng nhất đâu. Quý khách, anh mau nhìn xem!”

“Trong khoảng thời gian anh ngất đi kia, để làm cho tâm tình của quý khách thả lỏng hơn một chút, tôi còn đặc biệt khoét tạo hình cho anh một cái. Anh xem có phải nó vô cùng nice (đẹp) hay không?”

Thợ Săn Ma ôm theo cõi lòng đầy hoảng sợ mà run rẩy nghiêng đầu qua, nhìn về phía vết thương trên vai mình.

(ΩДΩ)! !

【 Giá trị tinh thần của Thợ Săn Ma -20】

Trong nháy mắt, cả người Thợ Săn Ma đều lung lay bất ổn.

Chỉ thấy trên bờ vai gã, phía trên một đống xương cốt tối đen kia, đột nhiên xuất hiện một vết lõm có tạo hình khác biệt, là hình … “♥” .

Nhìn qua, thực sự phải nói rằng… con mẹ nó có một tia đáng yêu!

“Anh có cảm thấy tâm trạng mình lập tức buông lỏng, nhẹ nhõm hơn hay không?” Lâm Ân chân thành hỏi han.

Thợ Săn Ma (ΩДΩ) nói: “Tao cho mày (beep) cái (beep)! Tao xx mày (beep) cái (beep) nha! Tao con mẹ nó giết mày!”

Thợ Săn Ma run rẩy, vươn tay ra mò được một khẩu súng lục đang gài tại thắt lưng, rồi không nói không rằng trực tiếp ngắm bắn Lâm Ân.

Quét ——

Một con phi đao từ trên tay Lâm Ân dứt khoát đâm vào họng súng trên tay Thợ Săn Ma, hắn thấp giọng nói: “Quý khách, giải phẫu còn chưa chấm dứt, nếu ngay bây giờ anh giết tôi cũng chính là vô trách nhiệm với chính bản thân mình đó. Hơn nữa, tôi đang cứu anh, anh lại muốn giết tôi. Quý khách chẳng lẽ anh không cảm thấy mình làm như vậy là quá mức vô liêm sỉ sao?”

“Tôi nói cho anh biết, tôi là bác sĩ có y đức, dù anh muốn giết tôi, cũng phải chờ cho đến khi tôi làm xong ca phẫu thuật này đã!”

“Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép người bệnh trong tay mình bỏ dở nửa chừng!”

Hắn dùng mu bàn tay đẩy đẩy chiếc kính một mắt của mình, rồi dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Thợ Săn Ma, phía trên thấu kính còn “Đinh” một tiếng lóe sáng.

Thợ Săn Ma run rẩy.

Phanh phanh phanh ——

Gã liên tiếp bắn ra mười mấy phát lên trần nhà.

“Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có tiếp tục tạo hình cho tôi nữa, cũng đừng câu thêm thời gian của tôi. Bây giờ, nhanh nói cho tôi biết cậu còn muốn làm cái gì nữa hả?”

Lâm Ân cũng không nói thừa, lập tức dựng con dao nhỏ trong tay lên, nghiêm túc nói: “Cạo xương!”

Vài phút sau, Thợ Săn Ma run rẩy nhìn chuỗi xiềng xích không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, sau đó trói chặt gã lại, từ trên xuống dưới, nhìn giống hệt một đòn bánh tét.

“Cậu cạo thì cứ việc cạo đi, còn trói tôi lại làm gì? ! Cậu cho rằng thứ xiềng xích bình thường này thật sự có thể trói được một Thợ Săn Ma sao? ! Cậu quá ngây thơ rồi!”

Lâm Ân mang theo vẻ mặt nghiêm túc, đẩy đẩy kính mắt, nói: “Quý khách.”

“Không phải tôi muốn trói anh lại đâu. Trên thực tế, làm như vậy bởi vì tôi sợ trong quá trình phẫu thuật, anh không nhịn được đau đớn rồi nâng tay lên mà bắn cho tôi một phát.”

“Tôi chết cũng không sao, nhưng nếu ca phẫu thuật này thất bại, chẳng khác nào đó chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất của cuộc đời tôi, cũng là anh cực kỳ vô trách nhiệm với bản thân mình, cho nên bất đắc dĩ, tôi cũng chỉ có thể đưa ra hạ sách này mà thôi.”

Lâm Ân đi đến phía sau gã, dựng thẳng con dao nhỏ lên, cực kỳ nghiêm túc mà chăm chú nói: “Quý khách, tôi chuẩn bị cạo cho anh đây! Anh nhất định phải cố gắng chịu đựng! Lần này mới đúng là đau đớn thấu xương theo ý nghĩa chân chính của nó đấy.”

“Chờ một chút, để tôi chuẩn bị cái đã…”

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt ——

“Ngao —— ”

Thợ Săn Ma hoảng sợ mà há to miệng, nhưng chưa kịp nói hết câu, gã lập tức phát ra một tiếng thét dài làm cho người khác hoảng sợ, không rét mà run.

Nếu nói quá trình cắt bỏ từng mảnh thịt trước kia là đau đớn, thì lần này, hành vi dùng dao cạo xương lập tức thăng hạng trở thành nỗi đau như có người đang hung hăng “Phanh phanh phanh phanh” giáng liên tục hơn trăm quyền vào thẳng mệnh căn của gã!

“fuck! You! ! Fuck you! !” Trong khi Thợ Săn Ma không ngừng rít gào, gã còn kịch liệt giãy giụa khiến cho chuỗi xiềng xích đang quấn chặt trên người gã cũng muốn nứt ra.

【 Độ sợ hãi của Thợ Săn Ma đối với ngươi +10】

【 Độ sợ hãi của Thợ Săn Ma đối với ngươi +10】

“Dừng tay! Dừng tay! Đau! Đau quá!”

Thợ Săn Ma hoảng sợ mà rít gào, rốt cục gã cũng hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa.

Lâm Ân cũng đang cắn răng, cố gắng ngăn chặn gã giãy giụa, một tay cầm dao vẫn đang xoát xoát nhanh chóng cạo bỏ những phần xương cốt tối đen kia, hổn hển nói: “Cố gắng chịu đựng một chút! Đàn ông chân chính chưa bao giờ sợ hãi đau đớn! Cái này gọi là đau dài không bằng đau ngắn, chỉ cần anh khẽ cắn môi một cái là mọi chuyện đều trôi qua thôi!”

Chương 24: Hoa Lửa Văng Khắp Nơi, Mảnh Xương Bay Tán Loạn!!!

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt ——

【 đao công +2】

【 đao công +2】

Thợ Săn Ma ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, rồi run rẩy há miệng cắn lấy chuỗi xiềng xích trên thân, cắn đến mức hoa lửa văng tung tóe khắp nơi.

“Thuốc tê… Thuốc tê! ! Lập tức tiêm cho tôi thuốc tê! ! Tôi không chịu nổi! Tôi không chịu nổi nữa rồi!”

Lâm Ân (╬ ̄ 皿  ̄) vẫn tiếp tục cạo, hung hăng mở miệng nói: “Hiện giờ có tiêm thuốc tê cũng vô dụng. Nói gì thì nói, tôi cũng không thể tiêm thuốc tê vào trong xương của anh được! Anh lại kiên trì thêm một chút nữa đi, sắp xong rồi!”

【 đao công +2】

“Tao tin mày đúng là có quỷ mà! !” Thợ Săn Ma rít gào một tiếng.

Chỉ trong nháy mắt, xiềng xích đang trói chặt trên người gã cũng đứt đoạn. Thợ Săn Ma vươn tay chộp lấy khẩu súng lục của mình đang được đặt trên quầy.

Muốn bắn một phát giết chết tên bác sĩ khốn khiếp Lâm Ân kia!

Mà mắt thấy động tác của gã, Lâm Ân cũng trở nên tức giận.

Mẹ nó!

Ta chịu khổ chịu nhọc cạo xương chữa thương cho ngươi, mà ngươi lại năm lần bảy lượt muốn bắn chết ta!

Đúng là khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng mà!

(╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻

Xoát——

Lâm Ân cướp lấy khẩu súng lục nọ trước khi bàn tay của Thợ Săn Ma chạm đến nó, rồi lập tức cắm thẳng vào trong miệng đối phương, bực bội nói: “Anh lại cử động một chút tôi xem nào! !”

“Nếu anh còn không ngoan ngoãn phối hợp với công tác của tôi, tôi trực tiếp bắn chết anh luôn!”

“Tôi nói cho anh biết! Tôi là một bác sĩ! Anh có thể sỉ nhục nhân cách của tôi, nhưng anh không thể sỉ nhục tình yêu thương của tôi dành cho người bệnh được! Hôm nay tôi con mẹ nó liều mạng, cũng nhất định phải chữa khỏi cho anh!”

Lâm Ân rít gào.

Thợ Săn Ma hoảng sợ nhìn nòng súng đang cắm thẳng vài miệng mình. Gã ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, hai hàng lệ lã chã tuôn rơi.

Tôi không làm! Tôi thật sự không muốn làm mà!

Nghĩ mà đắng, gã lang thang trong thế giới hắc ám này thật nhiều năm rồi, đã bị thương vô số, nhưng đây là lần đầu tiên gã gặp được một tên bác sĩ mang đến cho gã thứ cảm giác gọi là sống mà không tự chủ được, gọi là sống mà không bằng chết!

Đau nha!

Con hàng này lại thích cường ngạnh đè ra mà cạo ư?

“Bà nó (╬ ̄ 皿  ̄), anh không thích làm từ tốn chứ gì? Được, tôi trực tiếp lấy cho anh thứ lớn hơn!”

Lâm Ân nhanh chóng lao thẳng về phía hậu viện, sau đó trực tiếp mang theo một cái cưa điện, hùng hùng hổ hổ, nghiến răng nghiến lợi chạy ra ngoài.

Thợ Săn Ma (ΩДΩ)! !

【 giá trị tinh thần -10】

【 giá trị tinh thần -10】

“Cậu muốn làm gì? ! Cậu con mẹ nó muốn làm gì? ! Đừng có đi đến đây!” Thợ Săn Ma hoảng sợ lui về phía sau.

Lâm Ân (╬ ̄ 皿  ̄) hung hăng kéo dây khởi động cưa điện. Ngay lập tức, cái cưa điện trong tay hắn đã phát ra âm thanh xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt.

“Hừ, xương cốt trên người anh rất cứng, nếu cạo từ từ, nhất định phải mất đến mấy giờ mới hoàn thành. Quá lâu, quá lãng phí thời gian, còn không bằng trực tiếp một phát ăn ngay, dùng thứ to tướng này cạo cho anh, tuyệt đối là đau dài không bằng đau ngắn!”

“Tôi tới đây!”

“Chờ một chút (ΩДΩ)! !”

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt——

Chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết thê lương đầy hoảng sợ vang vọng khắp không trung.

【 Giá trị tinh thần của Thợ Săn Ma -20】

【 Giá trị tinh thần của Thợ Săn Ma -20】

“Ông chủ, tôi đến mua mấy bình dược tề khôi phục. Nơi này có hàng mới hay không?” Chỉ thấy ở ngoài cửa, có một con nữ quỷ tóc dài ( ̄︶ ̄) vừa nhẹ nhàng bay đến, thân thể bồng bềnh bồng bềnh, vừa nhìn đã biết không phải loại khách hàng ác liệt, nhưng ngay khi nữ quỷ này vừa đứng ở cửa.

Ba ——

Một bàn tay lại lập tức bắt lấy mắt cá chân cô ta.

Vẻ mặt nữ quỷ cứng đờ.

Tiếp theo, ngay phía sau tấm rèm cửa tiệm, cô ta lập tức nhìn thấy Thợ Săn Ma với gương mặt tái nhợt, đôi môi điên cuồng run rẩy, hấp hối, một tay gã dùng sức bám lấy bậc cửa, còn tay kia tóm chặt mắt cá chân của cô, run rẩy nói: “Cứu tôi… Cứu tôi! !”

Đúng vào khoảnh khắc này, nữ quỷ chợt nghe thấy âm thanh xoẹt xoẹt xoẹt của cưa điện truyền đến từ phía sau tấm rèm vải nọ.

Gương mặt nữ quỷ dại ra, cô ta run rẩy vươn cánh tay tái nhợt, nhẹ nhàng vén lên một góc rèm.

Chỉ trong nháy mắt.

(ΩДΩ)! !

Mái tóc dài từ trên đầu, kéo tới mắt cá chân của nữ quỷ trực tiếp xõa tung ra, dựng đứng lên.

Chỉ thấy ở phía sau tấm rèm vải nọ là một thiếu niên cầm theo cái cưa điện.

Toàn thân thiếu niên này đều là máu, hắn đang hung hăng cưỡi lên người Thợ Săn Ma, không ngừng dùng cưa điện xoẹt xoẹt xoẹt, ma sát trên bờ vai của gã.

Hoa lửa văng khắp nơi, mảnh xương bay tán loạn.

Chương 25: Kẻ Mang Đến Nỗi Đau!!!

Mà có vẻ như Lâm Ân đã phát hiện ra vị khách mới xuất hiện bên ngoài tấm rèm của cửa tiệm, hắn lập tức ngẩng đầu lên, vẻ hung hăng trên mặt hắn nhanh chóng chuyển biến, trở thành nụ cười nghề nghiệp, cả quá trình cực kỳ liền mạch, tự nhiên, lại lộ ra hàm răng trắng nõn (lành lạnh), nói: “Hoan nghênh, bên trong có sẵn rất nhiều dược tề, mời cô bước vào chờ tôi một chút. Sau khi tôi xử lý xong quý khách này, sẽ đi lấy cho cô. Rất nhanh thôi, ha hả ha hả —— ”

Lâm Ân phát ra tiếng cười thân mật.

【 Độ sợ hãi của Quỷ Tóc Dài đối với ngươi +30】

【 Độ sợ hãi của Quỷ Tóc Dài đối với ngươi +40】

“Nha —— nha —— ”

Nữ quỷ tóc dài lập tức ôm lấy đầu mình, phát ra một tiếng thét dài đầy hoảng sợ (ΩДΩ).

Dưới cái nhìn chăm chú đầy vẻ ngơ ngác, khó hiểu của Lâm Ân, nữ quỷ tóc dài kia vẫn không ngừng thét chói tai. Cuối cùng, cô ta không còn chịu đựng nổi nữa, cứ vậy mà vừa khập khiễng ôm đầu vừa gào thét inh ỏi, nhanh chóng dung nhập vào trong sương mù màu đen.

【 đinh! Ngươi đạt được độ nổi tiếng ở hẻm Du Hồn +1】

【 đinh! Ngươi đạt được độ nổi tiếng ở hẻm Du Hồn +1】

【 đinh! Ngươi thành công dọa cho một vị khách sinh ra bệnh tâm lý, tính cách của Quỷ Tóc Dài từ【 hoạt bát 】 đã thành công chuyển biến thành 【 khiếp đảm 】, ngươi đạt được thành tựu: Kẻ Hù Dọa Khách Hàng! 】

【 Kẻ Hù Dọa Khách Hàng 】: Bởi vì quá mức biến thái mà thường xuyên làm cho khách hàng xuất hiện tình huống hoảng sợ quá độ, tên học đồ của Tiệm Dược Tề Cưa Máu đang đi lên một con đường không thể quay về… Ngươi đạt được tăng phúc vĩnh cửu: độ sợ hãi của khách hàng đối với ngươi vĩnh cửu +1, ngươi tạo thành cảm giác đau đớn +1

Lâm Ân sửng sốt.

Vô số những dấu “? ? ?” đang lơ lửng bay trên đầu hắn.

Ơ hay nhỉ? Sao tự dưng hắn lại trở thành Kẻ Hù Dọa Khách Hàng rồi? !

Hắn vẫn một mực tuân theo tôn chỉ khách hàng là số một, dùng thái độ chân thành để đối đãi với người, luôn mỉm cười phục vụ nha!

Cái hệ thống chó má này ngươi không thể gán cho người ta mấy cái thành tựu kỳ kỳ quái quái như vậy được!

“Muốn chạy? !”

Lâm Ân (╬ ̄ 皿  ̄) lại hung hăng ấn Thợ Săn Ma đang có ý định lao về phía trước kia xuống, tay cầm cưa điện lập tức lao lên.

“Mặc kệ, cứ chữa khỏi bệnh cho người này đã lại nói sau!”

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt ——

“God! My God!”

Cuối cùng, khoảng hơn mười phút sau, Lâm Ân vô cùng vừa lòng vứt bỏ cái cưa điện trên tay đi, mỉm cười nhìn khung xương đã bị mài đến trắng nõn bóng loáng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, khoe khoang nói:

“Quý khách, đã hoàn thành rồi! Độc tố xâm thực vào tầng ngoài của xương cốt đã bị tôi cạo sạch hết, hiện tại chỉ cần làm cho huyết nhục tiến thêm một bước tái sinh là cánh tay của anh sẽ hoàn hảo lại như lúc ban đầu!”

Lâm Ân lau mồ hôi trên đầu mình, gương mặt lộ ra nụ cười tươi chân thành tha thiết, đầy vẻ tự hào sau khi trải qua một hồi lao động là vinh quang.

Loại cảm giác cứu một mạng người hơn xây bảy tầng phù đồ này thật sự làm cho con người ta xúc động muốn thăng hoa mà.

“Quý khách, anh xem đi, có thấy vừa lòng không?”

“Quý khách?”

Lâm Ân nghi hoặc quay đầu nhìn lại, rồi lập tức phát hiện toàn thân Thợ Săn Ma không ngừng co rúm lại, (꒪Д꒪), có vô số bọt trắng phun ra từ khóe miệng, tròng trắng mắt lật ngược lại gần như đã không còn nhìn thấy tròng đen.

“Quý khách! Quý khách ơi! !”

Lâm Ân vô cùng sợ hãi lao đến.

Hơn nửa giờ sau.

【 đinh! Ngươi dùng thủ đoạn đặc thù, vượt cấp khiến cho Thợ Săn Ma truyền kỳ đánh mất năng lực chiến đấu, ngươi đạt được khen thưởng thành tựu: Kẻ Mang Đến Nỗi Đau! 】

【 Kẻ Mang Đến Nỗi Đau 】: danh hiệu thành tựu, vĩnh cửu gia tăng +5% giá trị đau đớn do ký chủ sử dụng các dạng công cụ tạo thành.

Lâm Ân kinh ngạc nghe nội dung nhắc nhở không hợp lẽ thường của hệ thống vang lên trong đầu.

Mà tới lúc này, cuối cùng Thợ Săn Ma đang nằm trên bàn giải phẫu trước mặt hắn, cũng chậm rãi khôi phục lại ý thức từ trong hôn mê.

“Anh tỉnh rồi sao?”

Gã vừa mở to mắt, trong mắt lập tức phản chiếu nụ cười nghề nghiệp của Lâm Ân kia.

Xoẹt xoẹt ——

Gần như là phản xạ có điều kiện, Thợ Săn Ma nọ lập tức trở nên hoảng sợ, vội vàng nhảy dựng lên khỏi bàn giải phẫu, rồi nhắm thẳng về phía Lâm Ân, “Phanh phanh phanh” bắn liền mười mấy phát súng.

“Cậu đừng đi tới! Đừng tới đây!”

【 Giá trị tinh thần của Thợ Săn Ma -10】

【 Giá trị tinh thần của Thợ Săn Ma -5】

【 Giá trị tinh thần của Thợ Săn Ma -1】

Gã vô cùng hoảng sợ, cứ một mực cầm chắc khẩu súng lục trong tay, kinh hồn mãi không bình tĩnh lại được.

Mà ở phía đối diện, Lâm Ân trừng mắt nhìn qua, hắn đang dùng tư thế hình chữ “Đại” (大) dựa sát vào tường. Còn mười mấy viên đạn vừa rồi lại găm thẳng vào bức tường phía sau, cùng nhau tạo thành một đường nét miêu tả chính xác thân thể của hắn.

Chương 26:Cậu Cảm Thấy Tôi Đang Khen Cậu Sao?

“Bình tĩnh! Xin quý khách bình tĩnh! Quên những ký ức không thoải mái kia đi, yên tâm, tôi đã chữa trị xong vết thương trên người quý khách rồi!” Lâm Ân duỗi hai tay, nghiêm túc mà quyền uy nói.

Đồng thời, hắn cũng dùng chân mà không chút dấu vết mà đẩy cái cưa điện bên chân sang chỗ khác, phòng ngừa vị khách này lại liên tưởng đến một vài ký ức không mấy tốt đẹp vừa rồi.

Thợ Săn Ma thở hào hển, cố gắng giữ cho hơi thở cũng như tâm trạng của mình bình tĩnh lại, sau đó quay đầu, nhìn về phía bả vai.

Chỉ thấy ở nơi đó đang được quấn quanh bởi một tầng băng gạc thật dày, ngoại trừ lúc hoạt động bả vai vẫn còn lại một chút cứng ngắc, không mấy tự nhiên, thì trên đó đã không còn cảm giác trống rỗng như lúc bị cạo hết thịt, càng không còn cảm giác đau đớn như bị xé toạc ra như lúc độc tố Hắc Hồ Điệp vẫn còn xâm thực nữa rồi.

Như thế hết thảy những khung cảnh khủng bố mà gã từng trải qua trước kia, đều là một giấc mộng.

Thợ Săn Ma ngạc nhiên hỏi: “Nhanh như vậy sao?”

Lâm Ân nghiêm túc nói: “Đã khôi phục gần như hoàn hảo rồi. Sau khi tôi loại trừ toàn bộ độc tố lây nhiễm gây ảnh hưởng tới tổ chức cơ bắp và ở tầng nông trong xương cốt trên vai anh, công đoạn còn lại chỉ là nên làm như thế nào để làm cho huyết nhục của anh một lần nữa mọc lại nhanh chóng hơn thôi.”

Lâm Ân cầm trong tay một bình dược tề trống rỗng, nói tiếp: “Tôi đã cho anh dùng loại dược tề tái sinh huyết nhục tốt nhất trong tiệm, hơn nữa thể chất của anh vốn đã khác hẳn với người bình thường, sinh mệnh lực vô cùng dũng mãnh, cho nên phần lớn huyết nhục đã mất đi kia cũng sinh trưởng ra rồi.”

“Chỉ có một bộ phận nhỏ ở khu vực trung ương nhất, bởi vì nó cách phần huyết nhục chung quanh quá xa, tôi mới bổ sung cho anh một chút thịt thích hợp khác. Nhưng anh cứ yên tâm, tính bài xích đã bị tôi xử lý xong rồi!”

Thợ Săn Ma ngẩn ra, gã lập tức kéo mảnh băng gạc trên vai mình xuống.

Chỉ thấy đúng là hiện giờ trên vai gã đã thật sự khôi phục lại như lúc ban đầu rồi, còn có màu hồng hồng, mềm mại, mà tại vị trí trung tâm nhất của miệng vết thương lúc trước, lại mơ hồ có thể nhìn thấy một bộ phận cơ bắp mang màu khác biệt với làn xa xung quanh.

Nó trắng nõn nà, mềm mại, bên trên còn có một sợi lông cứng dựng thẳng lên.

【 thịt heo! 】

Chỉ trong nháy mắt Thợ Săn Ma đã tức muốn xù lông. Gã quơ tay một cái, lập tức tóm lấy cổ áo Lâm Ân, xách hắn lên, trừng lớn con mắt, nghiến răng kèn kẹt.

Lâm Ân nhanh chóng giơ hai tay lên, tỏ vẻ vô tội: “Quý khách, tuy trong quá trình chữa bệnh có khả năng phát sinh một chút không thoải mái, nhưng chẳng phải kết quả vô cùng hoàn mỹ đó sao?”

Lâm Ân không ngừng nháy mắt, dục vọng cầu sinh lập tức kéo đầy.

“Hơn nữa tôi có thể cam đoan với anh, nếu ngày sau, vết thương trên vai anh còn tái phát, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến nơi này, tôi miễn phí cho anh. Hơn nữa, ở lần thứ hai phục vụ, tuyệt đối sẽ làm cho anh vừa lòng!”

Thợ Săn Ma run rẩy nói: “Phục vụ lần thứ hai? ! Mày còn muốn phục vụ lần thứ hai cho tao ư?”

【 Cảm xúc của Thợ Săn Ma cực kỳ không ổn định. 】

【 độ nguy cơ +30%】

【 độ nguy cơ +50%】

【 độ nguy cơ +99%】

“Quý khách!” Lâm Ân nghiêm túc nói: “Tôi là một bác sĩ, tuy trong quá trình vừa nãy, đã xảy ra một chút thăng trầm nho nhỏ, nhưng anh suy nghĩ lại một chút đi!”

“So với mặc kệ cho Hắc Hồ Điệp lan tràn khắp toàn thân, cuối cùng hư thối mà chết, thì quá trình cạo xương chữa thương mang đến một chút đau đớn nho nhỏ kia, có đáng là gì đâu?”

“Còn sống mới quan trọng hơn hết thảy!”

【 kinh nghiệm trấn an +1】

【 kinh nghiệm trấn an +1】

【 đinh! Độ nguy hiểm của mục tiêu đang giảm xuống… 】

Cuối cùng, sau khi được Lâm Ân rưới cho một bát súp gà có độc [1], Thợ Săn Ma vẫn nghiến răng kèn kẹt nhưng đã chịu hạ cánh tay đang nắm cổ áo của Lâm Ân xuống dưới.

[1] : Thoạt nghe cứ tưởng là súp gà cho tâm hồn, kỳ thực bên trong ngầm chứa những nội dung lừa gạt và giả dối, thật giả trộn lẫn vào nhau, dễ làm người ta nhầm lẫn.

Thợ Săn Ma hít sâu một hơi, từ từ buông Lâm Ân ra rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả không hổ là đồng tộc của ta. Cậu có thể sống sót bên trong thế giới hắc ám đến tận bây giờ, đúng là có bản lĩnh lợi hại! Ít nhất là thủ đoạn tra tấn người đã đạt tới hàng nhất lưu rồi!”

Lâm Ân sờ sờ đầu, cười ha hả nói: “Quá khen! Quá khen!”

“Cậu cảm thấy tôi đang khen cậu sao? !” Thợ Săn Ma lập tức túm lấy cổ áo Lâm Ân, lần thứ hai xách nó lên, đôi mắt trừng to như muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải từ trước đến nay cậu chưa từng làm giải phẫu cho người ta hay không? Nói!”

Lâm Ân nhanh chóng lắc đầu, lại kiên định dựng ba ngón tay lên, nghiêm túc nói: “Tôi thề là tôi đã làm rồi, tôi hoàn tất một lần sinh mổ cho người ta! Hơn nữa cả cha lẫn con đều bình an vô sự! Người ta còn like cho tôi một cái cơ mà!”

Thợ Săn Ma cứng người.

Ngươi mới giải phẫu sinh mổ cho người ra có một lần, lại dám cạo xương chữa thương cho ta?

Ngay lúc này, Thợ Săn Ma chỉ hận không thể trực tiếp ăn sống nuốt tươi thằng nhóc con trước mắt.

Nhưng tới cuối cùng, gã vẫn nhịn xuống.

Bởi vì… nói đi cũng phải nói lại, tuy cả quá trình vừa rồi không quá mức êm đềm, thoải mái, nhưng đúng là con hàng này đã chữa khỏi thương tích trên người gã.

Chương 27: Thành Tội Nghiệt!!!

Tới cuối cùng, Thợ Săn Ma lại hít một hơi thật sâu, cố nén cảm xúc táo bạo như muốn phát điên trong lòng, để buông Lâm Ân xuống.

Gã nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, rồi nặng nề mà nghiến răng nhắm mắt, nói: “Cậu nhớ kỹ cho tôi, nếu khi hành tẩu bên ngoài mà tôi nghe được bất cứ lời đồn đại nào có liên quan tới chuyện tôi ngất xỉu ở trong này, hẳn là cậu đã biết hậu quả của nó rồi! Cậu có hiểu hay không?”

【 độ nguy cơ 99%】

Lâm Ân trố mắt nhìn đối phương, rồi vươn cái cổ tới, gật đầu như trống bỏi: “Xin quý khách cứ yên tâm. Sự riêng tư của khách hàng là sinh mệnh của chúng tôi!”

【 độ nguy cơ 10%】

Thợ Săn Ma hít sâu một hơi, đeo cái mũ lên đầu, sau đó, lấy một cái túi tiền từ trong ngực ra, nghiến răng nói: “Phí giải phẫu là bao nhiêu? Cậu ra giá đi.”

Chung quy lại, về sau gã tuyệt đối sẽ không đến cái hắc điếm này nữa!

Quá hại người! [1]

[1] : nguyên văn : 太消耗人 – rất tiêu hao người, có thể hiểu là ở nơi này chẳng được ích lợi gì, còn ngày càng sa sút đi.

Lâm Ân lập tức lắc đầu, rồi chân thành tha thiết mà mỉm cười vô cùng đáng yêu, lại chắp hai tay trước ngực nói: “Không cần thanh toán, coi như lần giải phẫu này là tôi làm miễn phí cho đồng tộc, chỉ cần về sau anh thường xuyên ghé thăm ủng hộ cửa tiệm là được.”

【 đinh! Ngươi hoàn thành nhiệm vụ, đạt được tiền khô lâu x500】

Thăm cái em gái nhà ngươi á!

Thợ Săn Ma hít sâu một hơi, cầm khẩu súng lên rồi nhắm mắt nói: “Cậu đừng tưởng cứ nịnh bợ là tôi sẽ quên những chuyện vừa rồi. Kể cả khi cậu là đồng tộc cũng vậy thôi!”

Đương nhiên, gã chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra Lâm Ân đang có tính toán bò lên cây đại thụ là gã đây.

Nhưng từ trước đến nay, gã vốn độc lai độc vãng.

Hơn nữa, gã cũng tuyệt đối không muốn mang theo một tên tiểu quỷ thời thời khắc khắc đều làm mình phải nhớ tới đoạn ký ức đau đớn này.

Thợ Săn Ma liếc mắt nhìn Lâm Ân một cái, sau đó dứt khoát mặc áo vào, chỉnh lại cái mũ trên đầu, cuối cùng trầm thấp nói: “Hơn nữa, tôi cũng khuyên cậu, tốt nhất là đừng có sống lâu tại nơi này. Nếu những sinh vật như nhân loại chúng ta mà không có cho mình một chút bản lĩnh cầu sống, thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ trở thành cơm trong miệng quái vật!”

Thấy vậy, Lâm Ân lập tức biết cơ hội của mình tới rồi.

Tuy Thợ Săn Ma này hơi một tí là muốn bắn chết hắn, nhưng vẫn có thể nhìn ra, trên phương diện đối đãi với đồng tộc này, đối phương rất tốt.

Ít nhất cũng không thật sự bắn chết hắn.

“Vậy tôi nên làm như thế nào mới có thể rời khỏi thế giới này?” Lâm Ân lập tức thỉnh giáo: “Thực không dám giấu giếm, vì một chuyện ngoài ý muốn mà tôi lọt vào thế giới này. Hơn nữa, ngoại trừ cửa tiệm, tôi hoàn toàn không hay biết gì về thế giới bên ngoài!”

Thợ Săn Ma sửa sang lại mái tóc đen nhánh, óng mượt của mình, khẽ cười lạnh một tiếng, nói: “A, vậy xem như cậu rất may mắn đó. Trên thực tế, có rất nhiều những nhân loại giống như cậu, từ mỗi một thế giới khác nhau, rơi vào thế giới này, nhưng đại đa số bọn họ đều trở thành cơm trong miệng đám quái vật kia rồi.”

“Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết một điều. Nơi này là tầng dưới chót của Thành Tội Nghiệt, nếu cậu muốn rời khỏi thế giới này, ngoại trừ chết, biện pháp duy nhất chính là làm cho bản thân mình đủ mạnh.”

“Chỉ có cường giả, mới nắm được một tia khả năng thoát khỏi nơi này.”

Gã nói xong, chợt xoay chuyển khẩu súng lục trong tay một cái, rồi lạnh nhạt dùng họng súng nâng vành mũ lên.

Lâm Ân: “…”

Được rồi.

Nói cũng tương đương với chẳng nói gì.

Nhưng rốt cuộc hắn cũng nhận được một manh mối mang tính mấu chốt. Đơn giản là hẻm Du Hồn – nơi hắn đang sống, là khu vực thuộc tầng dưới chót của một tòa thành tên là 【 Thành Tội Nghiệt 】.

Lâm Ân nỉ non nói: “Nói vậy, không phải cả đời này tôi đều không có cách nào để rời khỏi nơi quỷ quái này sao? Mỗi lần đều nhìn thấy những con quái vật kia, tôi sắp sợ muốn chết rồi…”

Không đúng! Tuyệt đối không đúng!

Thợ Săn Ma vừa nghe xong câu này đã nghiến răng, khóe mắt điên cuồng co rúm lại.

Dựa vào thủ đoạn trị liệu vừa rồi của ngươi, nói kiểu gì cũng phải là đám quái vật ở nơi này sợ ngươi muốn chết mới đúng!

Móa nó.

Gã nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Ân một cái, nói: “Mấy lời vô nghĩa không nói nhiều, con người của tôi rất coi trọng giao dịch công bằng. Hiện giờ cậu đã giúp tôi trị liệu xong thương thế, đương nhiên tôi không thể bạc đãi cậu được. Nếu cậu đã không cần tiền, vậy cứ xem trên người tôi có thứ gì đáng giá, sau đó tùy tiện lấy đi.”

Nói xong, gã lập tức dang hai tay, biểu hiện ra đầy đủ cái gọi là Thợ Săn Ma hào phóng.

Lâm Ân ngập ngừng một chút, sau đó ánh mắt trực tiếp dừng lại trên hai khẩu súng lục mang tới cảm giác lạnh lẽo như được làm bằng kim loại, đang được gài trên thắt lưng của gã.

【 Súng Lục Săn Ma (nguyền rủa): Thương Bạch Thú Ma Giả 】

【 phẩm chất 】: Truyền thuyết

【 dung lượng 】: Sáu phát Đạn Săn Ma (tự động bổ sung)

【 giới thiệu 】: một trong hai thanh Súng Săn Ma được Thợ Săn Ma Ocarlos mang đến từ thế giới trên mặt đất, có thể tạo thành thương tổn cực cao cho ác linh, quỷ hút máu, ác ma, quái nhân, quỷ bí.

Ba ——

Lâm Ân trực tiếp quơ lấy một khẩu súng trong đó.

Ba ——

Thợ Săn Ma nhanh nhẹn tóm được cổ tay hắn.

Bầu không khí chung quanh lại rơi vào yên tĩnh quỷ dị.

Chương 28: Khẩu Súng Bị Nguyền Rủa!!!

Khóe mắt Thợ Săn Ma khẽ nhếch lên, gã cười lạnh nói: “Móa nó, ánh mắt tinh tường đấy, vừa liếc nhìn một cái đã chọn trúng thứ quý giá nhất trên người tôi rồi!”

Lâm Ân nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy hai khẩu súng này rất ngầu.”

Thợ Săn Ma cười lạnh nói: “Ngầu, đương nhiên là ngầu rồi, cậu cũng không nhìn xem nó là súng của ai hả? Sao có thể xấu được?”

“…”

“Anh có thường xuyên dùng hai khẩu súng này để săn giết những con quái vật kia không?”

“Không, tôi chưa từng dùng chúng nó để giết một con quái vật nào.” Thợ Săn Ma thản nhiên nói.

“Vì sao?”

Xoát xoát xoát——

Ngón tay của Thợ Săn Ma nhẹ nhàng gẩy một cái, hai khẩu súng lục trực tiếp quay tròn ngay trên tay gã, rồi chỉ trong nháy mắt, hai cái họng súng tối om trực tiếp ngắm thẳng vào đầu của Lâm Ân.

Lâm Ân: “? ! ! !”

Vẻ mặt Thợ Săn Ma vô cùng lạnh nhạt, sau đó, gã kéo cò súng.

Phanh phanh phanh bang bang ——

Tiếng súng liên tiếp vang lên mười hai phát

Mười hai viên đạn xé gió bay ra ngoài.

Lâm Ân (꒪Д꒪) ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ. Cùng lúc ấy, trên vách tường phía sau hắn xuất hiện hình dáng một cái đầu bị những viên đạn kia khắc họa nên.

“Phù…” Thợ Săn Ma nhẹ nhàng thổi làn khói đen vừa bốc lên từ họng súng, thản nhiên nói: “Tuy nhìn hai khẩu súng này ngầu thật, nhưng chúng nó lại tồn tại một chỗ thiếu hụt trí mạng. Theo tôi nghĩ, hẳn là vừa rồi cậu cũng thấy được.”

Lâm Ân (꒪Д꒪) nói: “Người… vẽ lại đường nét trên cơ thể con người?”

Thợ Săn Ma cười lạnh nói: “Vẽ lại đường nét trên cơ thể con người? Miêu tả rất hình tượng đó. Nói đúng ra, hai khẩu súng này từng bị nguyền rủa. Cậu có thể hiểu loại nguyền rủa nọ như sau, bất kể cậu nổ súng ở góc độ nào, viên đạn của đều không thể bắn trúng mục tiêu, cho nên…”

Gã nhàn nhạt thu hai khẩu súng lại, nói: “Dưới tình huống bình thường ngoại trừ có thể sử dụng chúng nó để làm màu, cũng chỉ có thể sử dụng chúng nó để khoe mẽ mà thôi.”

“…”

“…”

Không khí chợt rơi vào yên tĩnh.

Lâm Ân đờ dẫn nói: “Được rồi, tôi từ bỏ…”

Nói xong, hắn xoay người muốn đi.

Phanh phanh phanh phanh ——

Viên đạn lại “Ba ba ba ba” bắn xuống dưới chân hắn, khiến cho Lâm Ân (ΩДΩ) sợ tới nhảy dựng lên, nhanh chóng mà dán sát tới vách tường.

Thợ Săn Ma cầm theo khẩu súng còn đang bốc hơi nghi ngút, thản nhiên nói: “Cậu đã lựa chọn xong rồi thì phải nhận lấy chúng, không thể từ bỏ được. Con người của tôi coi trọng nhất là công bằng thủ tín. Nếu cậu không cần, đó chính là khinh thường tôi, cho nên hiện giờ, tôi cho cậu thêm một lần cơ hội nữa. Nói xem, cậu có cần hay không?”

Lâm Ân trừng mắt nói: “Muốn!”

Khóe miệng đầy râu của Thợ Săn Ma khẽ nhếch lên, hai khẩu súng lại “Hoa lạp lạp” mà quay thêm vài vòng trên tay gã, sau đó được gã đặt xuống bàn giải phẫu.

“Quả nhiên không hổ là đồng tộc của tôi, rất sảng khoái, dứt khoát. Cho cậu biết một bí mật, nếu không phải nguyền rủa làm cho tôi không thể chủ động vứt bỏ hai khẩu súng này, tôi đã sớm ném chúng nó đi từ lâu rồi. Hiện giờ cậu có thể thay tôi đồng ý tiếp nhận chúng nó, lòng tôi thật vui sướng.”

Lâm Ân quá sợ hãi, hỏi: “Anh có ý gì?”

Thợ Săn Ma cười nhạt nói: “Bởi vì nguyền rủa, cho nên tôi không vứt bỏ hai khẩu súng ấy đi được, cần phải chờ đến khi một vị đồng tộc nào đó biểu hiện ra xúc động mãnh liệt muốn có được chúng, lại thông qua thủ đoạn giao dịch công bằng, tôi mới có thể giao dịch chúng ra ngoài.”

“Nhưng cậu cũng biết đó, Nhân tộc ở khu vực quỷ quái này quá là ít, muốn tìm được một người đồng ý tiếp nhận chúng nó, chẳng quá dễ dàng đâu.”

【 Độ hảo cảm của Thợ Săn Ma +20】

Mẹ nó, độ hảo cảm còn tăng thêm nữa chứ?

Lâm Ân (〝 ▼ 皿 ▼).

Thợ Săn Ma ấn chặt cái mũ trên đầu mình, lần này gã xoay người đi về phía đại sảnh, vừa đi vừa từ tốn nói: “Lần này cậu đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi cũng thuận miệng nói cho cậu nghe một chút tin tức. Vào buổi tối hôm nay, không cần biết cậu nghe được âm thanh gì ở bên ngoài, nhất định phải làm như không nghe thấy, cũng không được có ý đồ bước ra, càng đừng đi mở cửa.”

“Có một con quái vật rất ghê gớm đã đến vùng đất này của các cậu rồi…”

Lời này vừa nói ra, Lâm Ân lập tức ngẩn người.

Bởi vì thầy cũng cảnh cáo hắn như vậy.

Lâm Ân lập tức hỏi: “Là quái vật gì?”

Thợ Săn Ma cười lạnh nói: “Theo tôi nghĩ, tốt nhất là cậu đừng biết đến nó sẽ thỏa đáng hơn, còn nữa… Nếu cậu còn có thể sống đến ngày mai, tôi nghĩ là chúng ta còn có thể gặp lại đó. Ha hả.”

Ngay sau đó, thân thể Thợ Săn Ma kia đã hóa thành một luồng khói nhẹ, chậm rãi biến mất ngay trước mặt Lâm Ân.

Đại sảnh.

Lâm Ân thưởng thức khẩu súng lục đã lấy được trên tay, trong đầu lại không ngừng suy tư về những lời Thợ Săn Ma nọ từng nói.

Hắn nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài cửa chính.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, chỉ thấy sau khi màn đêm buông xuống, dường như vùng hắc ám bên ngoài đã trở nên đậm đặc hơn bình thường một chút

Chương 29: Nhiệm Vụ Sống Sót!

Hắn nhìn thời gian, còn khoảng nửa giờ nữa là hồn đăng sẽ tắt, mà khi ấy cũng báo hiệu rằng màn đêm của thế giới hắc ám này đã chính thức buông xuống.

“Hẳn là tiếp theo sẽ không còn một vị khách nào đến đây nữa đâu.”

Lâm Ân thưởng thức khẩu súng lục trên tay, ánh mắt thoáng nhìn mọi thứ trong cửa tiệm, cuối cùng dừng lại trên người Quỷ Anh tại quầy.

【 Ác Linh Huyết Anh 】

【 cấp bậc 】: 7

【 thuộc tính 】: Hỗn loạn tà ác

【 giới thiệu 】: là quỷ linh do oán khí và quỷ khí kết hợp, lại hấp thu lượng lớn khí huyết của sinh linh, sau đó ngưng tụ thành Ác Linh Huyết Anh, một khi thành hình, sẽ cắn nuốt linh hồn và huyết nhục của ký chủ, cũng từng bước lớn mạnh, cuối cùng trở thành hóa thân của tai họa.

Chỉ một khoảng thời gian không xem, vậy mà Quỷ Anh đã trưởng thành tới cấp 7 rồi.

Với loại tốc độ trưởng thành đáng sợ này, phỏng chừng không được bao lâu nữa, nó sẽ trở thành một tồn tại vô cùng khó giải quyết.

“Chẳng lẽ khẩu súng này đúng như những lời hắn nói, không cần biết bắn như thế nào cũng không trúng mục tiêu?” Lâm Ân do dự vô cùng, cuối cùng hắn quyết định đứng lên, đặt Quỷ Anh ngồi lên chiếc ghế trước quầy, sau đó nhắm một con mắt lại, ngắm chuẩn vào đầu nó.

Phanh ——

Chỉ trong nháy mắt, từng viên đạn nối đuôi nhau bắn đến, lướt sát bên tai Quỷ Anh bay về phía sau.

【 Độ sợ hãi của Ác Linh Huyết Anh +10】

Ác Linh Huyết Anh: “(ΩДΩ)!”

Lâm Ân nhướng mày, nhẹ nhàng thổi họng luồng khói đen vừa chui ra khỏi họng súng, nói: “Thực sự bắn không trúng? !”

Hắn có chút không tin tà.

“Dù sao vẫn còn nửa giờ, vừa lúc dùng khoảng thời gian này để tập bắn súng đi.”

Vẻ mặt Lâm Ân rất bình tĩnh.

Phanh ——

【 Độ sợ hãi của Ác Linh Huyết Anh +10】

Phanh ——

【 Độ sợ hãi của Ác Linh Huyết Anh +10】

Phanh ——

Rất nhanh, nửa giờ đã trôi qua như giây lát.

Chỉ nghe “Hô” một tiếng, đột nhiên chén hồn đăng vốn được gắng trên cây cột chống cửa kia, lại không một dấu hiệu mà tắt ngấm.

Lâm Ân không nói hai lời, lập tức ngẩng đầu, dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nhanh chóng mà vọt đến phía trước cánh cửa chính, cầm chén hồn đăng kia lại.

Mảnh hắc ám ngoài cửa càng trở nên dày đặc, không gian yên tĩnh đến mức không nghe được bất cứ âm thanh nào.

Lâm Ân biết, màn đêm đã buông xuống rồi!

Ken két——

Hắn lập tức đóng cửa chính, dùng một sợi xích sắt hoen rỉ khóa chặt nó lại. Đồng thời, toàn bộ cửa sổ ở hai bên cửa chính cũng được dùng tấm ván gỗ cẩn thận niêm phong, không chừa ra dù chỉ một khe hở nhỏ.

Kinh nghiệm trong suốt hai năm vừa qua đã nói cho hắn biết, chỉ cần hồn đăng tắt, màn đêm buông xuống, thì đó nhất định là một lần khảo nghiệm cực kỳ nặng nề.

Bởi vì dưới loại tình huống này, không cần biết là ai, cũng không thể vượt qua sự cho phép của ngươi mà tùy ý xâm nhập vào nơi ẩn núp của ngươi được.

Lại nói, đống huyết nhục mà buổi sáng hôm nay thầy của hắn băm nát kia, chính là con quái vật đã lẻn vào hồi đêm qua.

Nhưng hôm nay trong cửa tiệm không có thầy của hắn tọa trấn, và thật hiển nhiên, khi chỉ có một mình ở lại nơi này, hôm nay tuyệt đối là một đêm không ngủ với hắn.

【 đinh! Ngươi phát động nhiệm vụ, đêm không ngủ, nhiệm vụ yêu cầu: Sống đến sáng sớm ngày hôm sau, khen thưởng nhiệm vụ: 500 tiền khô lâu, cấp bậc +1, khen thưởng đặc thù x1】

Trong lòng Lâm Ân thoáng run rẩy một cái, nhưng vẻ mặt lại nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh ban đầu.

Thứ này không phải là dấu hiệu tốt.

Có thể phát động nhiệm vụ, nghĩa là buổi tối hôm nay hắn sẽ có xác suất cực kỳ lớn gặp phải nguy cơ kinh người.

Bởi vì khen thưởng lần này lại nhiều tới 500 tiền khô lâu!

Theo lẽ thường, khen thưởng càng cao, nguy cơ càng lớn!

“Đi thôi.” Lâm Ân dùng một tay mang theo Quỷ Anh đã sớm toát mồ hôi đến ngất đi (((;꒪ ꈊ ꒪;))), lại cầm lấy dao lóc xương, nắm chặt súng lục, nhanh chóng đi về phía tòa lầu nhỏ của mình.

Chăn trùm kín đầu, nắm chặt dao lóc xương trong tay, vẻ mặt đầy bình tĩnh, hắn nhắm mắt lại nói: “Hi vọng ta có thể an toàn vượt qua buổi tối này.”

Đông —— Giữa đêm khuya, chợt truyền đến một tiếng chuông ngân thật lớn.

Lâm Ân lập tức ngưng thần, mở to mắt, tiếng chuông đồng hồ reo vang báo hiệu hiện tại đã tới 12 giờ đêm rồi.

Mà đúng vào thời khắc này, đột nhiên bên ngoài cánh cửa dưới lầu truyền đến từng tràng tiếng đập cửa dồn dập.

“Lâm Ân! Mở cửa nhanh! Thầy đây! Có ác linh đang đuổi giết ta! Mau! Mau để cho ta đi vào…” Kèm theo đó là một giọng nói đầy áp lực mà thống khổ.

“Thầy? !”

Lâm Ân trực tiếp ngồi dậy từ trên giường, rồi đột ngột cầm lấy con dao lóc xương, nhanh chóng vọt tới đại sảnh.

Sau đó. hắn lập tức nhìn thấy phía trên cửa chính không ngừng chấn động, vang lên những tiếng “Đông đông đông” liên hồi, hắn cũng lập tức nghe được tiếng thở dốc kịch liệt cùng với âm thanh rên rỉ đầy áp lực và thống khổ truyền tới từ bên ngoài cửa lớn kia.

Đó là giọng nói của thầy hắn.

Chương 30: Một Trong Những Bí Quyết Để Sống Sót!!!

“Lâm Ân! Mau! Mau… Mở cửa… Thầy sắp không được rồi…”

Lâm Ân gật đầu.

Hắn cầm theo con dao lóc xương, nhanh chóng vọt đến phía trước cửa lớn, sau đó cầm lấy dao lóc xương, “Phì” một tiếng đâm thẳng ra ngoài thông qua khe hở phía trên cánh cửa lớn nọ.

Phì ——

Chỉ trong nháy mắt, dòng máu tươi màu đỏ đã từ kẽ hở bên ngoài cửa, phun vào bên trong.

Lâm Ân quát to: “Thầy, nếu đã không được rồi, vậy cứ chết bên ngoài đi.”

“…”

“…”

Không khí tạm thời chìm vào yên tĩnh, sau đó từ ngoài cửa truyền đến âm thanh mơ hồ: “Mày không xác định xem tao có không phải là thầy của mày không, đã trực tiếp đâm tao một dao rồi?”

Phì ——

(ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——

Lâm Ân rút đao ra, lại thay đổi một góc độ, hung hăng đâm vào.

“Bởi vì nếu tao ở bên ngoài, thầy của tao cũng sẽ đâm!” Lâm Ân nghiêm túc nói.

Tất cả lại rơi vào yên tĩnh.

Mà cũng chính tại một khắc này, từ ngoài cửa lập tức truyền đến từng tiếng rít gào chói tai, âm thanh gõ cửa kia càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng vang, giống như có một thứ gì đó đang dán sát lên ván cửa rồi điên cuồng mà muốn chen vào trong.

“Ca sát” một tiếng nổ truyền ra.

Đột nhiên một bàn tay máu chảy đầm đìa, gần như đã hư thối, trực tiếp đâm xuyên qua cánh cửa, lập tức tiến vào bên trong.

【 giá trị tinh thần của Lâm Ân -10】

Soàn soạt —— Soàn soạt ——

Bàn này vừa xuyên vào kia không ngừng cào lên ván cửa, phát ra âm điệu chói tai đến dọa người.

“Tao sẽ ăn mày! Ta muốn xé mày thành từng mảnh nhỏ, rồi từng chút, từng chút một bỏ vào trong miệng, nhấm nháp!” Một âm thanh vô cùng dữ tợn từ ngoài cửa truyền vào.

Lâm Ân không hề hoảng sợ, hắn cầm lấy dao lóc xương, trực tiếp cho một dao ghim bàn tay kia lên ván cửa.

Ngay lập tức, từ ngoài cửa lại truyền đến từng tiếng thét dài bén nhọn mà vặn vẹo, rồi cùng lúc đó, không ngừng có máu tươi đỏ thẫm chảy dọc theo tấm ván gỗ tiến vào bên trong.

Ngay tức khắc, cả đại sảnh tràn ngập mùi máu tươi làm cho người khác buồn nôn.

Lâm Ân biết, sợ là lần này hắn gặp được một con ác linh khó chơi rồi.

Nhưng hắn cũng không sợ hãi, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, càng là thời khắc nguy hiểm, bản thân càng lạnh lùng, bình tĩnh, tỷ lệ sống sót càng cao.

Lâm Ân không nói hai lời, alij nhanh chóng kéo xuống một lọn tóc màu màu đỏ tươi đang quấn trên cổ tay.

【 Mái Tóc Ác Linh 】

Đây đúng là một trong những phần thưởng hắn từng nhận được từ hệ thống vào ban ngày, hiện tại vừa vặn phát huy tác dụng.

Xoạt xoạt——

Ngay sau khi lọn tóc nọ chạm vào bàn tay đầm đìa máu tươi, lở loét hư thối kia, nó đã nhanh chóng lan tràn ra ngoài cửa, không ngừng quấn chặt lấy bàn tay kia, chỉ vẻn vẹn là vài giây ngắn ngủi, tiếng cười bén nhọn ngoài cửa lại đột nhiên ngưng bặt, thay vào đó là từng chuỗi những âm thanh khò khè tựa như hít thở không thông.

Giống như con quái vật bên ngoài đang bị một thứ gì đó bóp nghẹt ở cổ, đang điên cuồng giãy giụa muốn thoát ra.

“Xem ra chỉ là một con tiểu quỷ, cường độ sức mạnh không cao lắm.” Lâm Ân nghiến răng nói.

Hắn không chút do dự, lại túm chặt lấy mái tóc vừa sinh trường thật dài kia, rồi nhanh chóng vắt nó lên xà nhà, rồi dụng lực hung hăng kéo xuống.

Tư tư tư ——

Ngoài cửa không ngừng truyền đến âm thanh huyết nhục bị xé rách.

Mà cùng với tiếng xé rách kia, tần suất giãy giụa của bàn tay bị đóng đinh lên ván cửa cũng càng ngày càng kịch liệt.

Rốt cuộc, cường độ giãy giụa kia cũng dần dần chậm lại, sau đó, bên ngoài không còn bất cứ tiếng động nào nữa.

Nhưng Lâm Ân vẫn không thả lỏng, hắn trực tiếp rút dao lóc xương ra, rồi men theo khe hở ở cửa, điên cuồng đâm hơn trăm đao nữa.

Sau khi một chuỗi âm thanh “Phì phì phì” vang lên, hắn mới bình tĩnh trở lại.

Một trong những bí quyết để sống sót tại thế giới này, chính là

【 Không cần biết đối phương đã chết hay chưa, cứ chém nhiều hơn mấy đao, kiểu gì cũng đúng! 】

Mà cũng gần như ngay thời khắc đó, bên tai Lâm Ân truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【 đinh! Ngươi đã giết chết Kẻ Lừa Gạt Huyết Nhục x1, đạt được 100 điểm kinh nghiệm. 】

Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Lâm Ân mới cảm thấy yên tâm.

Nói cách khác, đúng là vừa rồi con quái vật này còn chưa thực sự chết đi, mà sau khi hắn đâm cho nó thêm hơn trăm nhát nữa, rốt cuộc nó mới ợ ra rắm.

Lâm Ân lau chùi vết máu còn đọng trên con dao nhỏ, trong lòng không cảm thấy quá mức tội lỗi. Bởi vì hắn biết, thầy của mình tuyệt không có khả năng trở về vào lúc này, hơn nữa dù kẻ kia thực sự là thầy của hắn đi chăng nữa, nên đâm vẫn phải đâm, bởi vì nếu kẻ bên ngoài kia là hắn, thầy cũng sẽ đâm thôi.

Nhưng xem ra, buổi tối hôm nay đúng là đêm không ngủ thật.

Vừa tới lúc nửa đêm, đã có quái vật tìm tới tận cửa rồi, ai mà biết được sau nửa đêm còn có thể phát sinh chuyện gì nữa đây?

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo