1. Home
  2. Truyện Kiếm Hiệp
  3. [Dịch] Đế Quốc Đại Phản Tặc
  4. Tập 2: Ích lợi (c11-c20)

[Dịch] Đế Quốc Đại Phản Tặc

Tập 2: Ích lợi (c11-c20)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11. Ích lợi (1)

“Cái này, ta cũng không phải quá rõ, chỉ là nghe được một ít lời đồn không biết thật giả.”

“Đừng có dông dài!” Huyện lệnh mất kiên nhẫn nói.

“Nghe nói Triệu lão tứ Di Hồng lâu mở tiệc chiêu đãi huyện úy đại nhân ăn cơm, còn cố ý chuẩn bị một tiểu cô nương chuẩn bị hầu hạ huyện úy đại nhân.”

“Tiểu cô nương này là bọn hắn từ trên đường bắt cóc được, Trương Vân Xuyên giết người kia là anh trai nàng ấy.”

Huyện lệnh cuối cùng cũng đã làm rõ chân tướng sự việc.

Khó trách Trương Vân Xuyên sẽ giận dữ giết huyện úy.

“Mất mặt xấu hổ!” Huyện lệnh có chút tức giận thầm mắng một tiếng.

Đường đường huyện úy một huyện bởi vì đùa bỡn dân nữ bị bắt đến mà bị người ta giết, cái này nếu truyền ra, nha môn bọn họ sẽ bị nước bọt của dân chúng nhấn chìm.

“Việc này không nên lộ ra.” Huyện lệnh nói với Lưu bộ đầu: “Không thể bởi vì chuyện của hắn, mà phá hỏng danh tiếng nha môn.”

“Vâng, vâng.” Lưu bộ đầu liền nói ngay: “Ta đã dặn dò bọn Triệu lão tứ, bảo bọn họ kín mồm kín miệng, nếu ai dám có gan nói huyên thuyên, tự gánh lấy hậu quả.”

“Ừm.”

Huyện lệnh gật gật đầu.

“Hung thủ tên là gì?” Huyện lệnh hỏi.

“Trương Vân Xuyên cùng Chu Hùng, cửu vạn bến tàu.”

“Ta đã phái người đi bắt bọn hắn, tin tưởng rất nhanh có thể bắt được.”

Huyện lệnh suy nghĩ, nói: “Bọn hắn dám có gan giết huyện úy, bản quan cảm thấy không phải cửu vạn bình thường, bọn hắn cũng không to gan như vậy, sau lưng bọn hắn nhất định là có người sai sử.”

Lưu Trường Thanh: “…”

“Sau khi bắt được bọn hắn, thẩm vấn cho cẩn thận, đào ra kẻ làm chủ phía sau màn.” Huyện lệnh lạnh lùng thốt: “Tuyệt không dễ dàng buông tha!”

Lưu Trường Thanh trong lúc nhất thời cũng mù tịt chẳng hiểu gì cả, không biết huyện lệnh muốn làm cái gì.

“Vương gia cùng Phùng gia vẫn luôn không nghe lời.”

Huyện lệnh sau khi nhìn Lưu Trường Thanh một cái, cũng tốt bụng nhắc nhở hắn một câu.

“Huyện tôn đại nhân yên tâm, ta biết làm thế nào.”

Lưu Trường Thanh cũng tỉnh ngộ lại, huyện lệnh đây là muốn mượn cơ hội diệt trừ dị kỷ.

Túy Tiên lâu, cây đuốc thiêu đốt ‘lách tách’ chiếu đường phố trước cửa chính sáng trưng.

Tổng bộ đầu Lưu Trường Thanh ở dưới hơn hai mươi bộ đầu bộ khoái vây quanh, sải bước đi vào đại sảnh Túy Tiên lâu.

Trong đại sảnh Túy Tiên lâu, đại lão gia tộc, bang phái, tiêu cục cùng võ quán cũng đều ùn ùn đứng dậy.

Huyện Tam Hà là trọng địa vận tải đường thủy, buôn bán mậu dịch cũng đặc biệt phồn vinh, cũng bởi vậy sinh ra rất nhiều bang phái.

“Ra mắt tổng bộ đầu!”

“Lưu tổng bộ đầu!”

“Tổng bộ đầu!”

“…”

Các đại lão bang phái ngày thường đều là nhân vật oai phong một cõi, nhưng đối mặt tổng bộ đầu Lưu Trường Thanh nha môn huyện Tam Hà, bọn họ vẫn rất cung kính.

Dù sao Lưu Trường Thanh đại biểu là nha môn, đại biểu là quan phủ, không phải là bọn họ các thế lực địa phương này có khả năng bằng được.

Chỉ cần một câu của Lưu Trường Thanh vị tổng bộ đầu này, cửa hàng, sản nghiệp của bọn họ sẽ có chuyện phiền toái đếm mãi không hết.

“Ừm.”

Lưu Trường Thanh đối với mọi người cũng khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

“Mọi người đến đông đủ rồi sao?”

Lưu Trường Thanh sau khi nhìn lướt qua người trong đại sảnh, mở miệng hỏi.

“Bẩm tổng bộ đầu, người đều đến rồi.”

Lưu Trường Thanh gật gật đầu.

Hắn ho khan hai tiếng, trong đại sảnh nhất thời im lặng xuống.

“Hơn nửa đêm gọi hết các ngươi đến nơi đây, nghĩ hẳn các ngươi cũng biết đã xảy ra chuyện gì.” Lưu Trường Thanh nhìn mọi người, sắc mặt nghiêm túc mở miệng.

“Ngay tại một canh giờ trước, Lưu huyện úy huyện Tam Hà ta bị người ta giết chết.”

Tuy các đại lão địa phương này đã biết tiền căn hậu quả sự việc, nhưng nghe tổng bộ đầu Lưu Trường Thanh nói ra, bọn họ vẫn cảm thấy hung thủ này quá lớn mật rồi.

Lưu Trường Thanh dừng một chút sau đó tiếp tục nói: “Huyện tôn đại nhân tức giận, đã lên tiếng, đối với hung thủ giết hại Lưu huyện úy, muốn ta trong hai ngày truy bắt quy án, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

“Các ngươi cũng đều là đại nhân vật có uy tín danh dự trên địa bàn huyện Tam Hà, tộc nhân đệ tử đông đúc, một lần này bắt hung thủ, còn phải dựa vào các vị giúp đỡ.” Lưu Trường Thanh chắp tay nói với bọn họ.

“Được được.”

“Lưu tổng bộ đầu khách khí rồi.”

“Giúp đỡ nha môn, đó là vinh hạnh của chúng ta.”

“Chúng ta nhất định sẽ không chối từ.”

“…”

Bọn họ thấy Lưu Trường Thanh vị tổng bộ đầu này cũng có việc cầu tới bọn họ, cho nên cũng cảm thấy có mặt mũi gấp bội.

“Bây giờ huyện tôn đại nhân hoài nghi hung thủ Trương Vân Xuyên kia có cấu kết với sơn tặc Cửu Phong sơn, bằng không, bọn họ cũng không to gan như vậy ở trong thành giết người.”

“Bọn hắn một lần này giết huyện úy đại nhân huyện Tam Hà ta, chỉ sợ cũng là bị sơn tặc âm thầm sai sử.”

Các đại lão ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng đều nhìn nhau.

Theo bọn họ biết, huyện úy muốn chà đạp muội muội người ta, người ta giết người mang tính trả thù mà thôi.

Sao lại kéo đến trên người sơn tặc rồi?

Bọn họ trong lúc nhất thời cũng không rõ ý tứ lời này Lưu Trường Thanh nói, cho nên không dám nói tiếp.

“Ta lời xấu nói ở phía trước.” Lưu Trường Thanh sắc mặt nghiêm túc.

“Các ngươi nếu ai dám bao che hung thủ, vậy chính là thông đồng với giặc, một khi bị ta biết được, ta nhận ra các ngươi, đao trong tay ta nhận không ra đâu!”

Lời này vừa nói ra, một mảng xôn xao.

Các đại lão cũng đều là nhân vật tinh nhanh, tự nhiên cũng nghe ra ý ở ngoài lời.

Rất hiển nhiên, có người muốn lấy việc này để làm văn.

Chương 12. Ích lợi (2)

“Tổng bộ đầu, chúng ta cùng sơn tặc Cửu Phong sơn không đội trời chung, đó là tuyệt đối sẽ không cấu kết với bọn họ.” Có đại lão lập tức mở miệng, phủi sạch quan hệ với bản thân.

“Đúng vậy, sơn tặc tiếng thối rõ ràng, chúng ta tránh còn không kịp, lại nào sẽ cấu kết bọn hắn giết hại huyện úy đại nhân chứ?”

“Tổng bộ đầu, ngươi lên tiếng đi, huynh đệ Mã bang chúng ta lập tức xuất động, giúp đỡ nha môn truy bắt hung thủ!”

“Đệ tử Tam Hà bang chúng ta cũng bằng lòng giúp tổng bộ đầu ngài một tay!”

“Chúng ta bằng lòng xuất động nhân thủ, giúp đỡ đuổi bắt hung thủ!”

Các đại lão cũng đều mồm năm miệng mười tỏ thái độ bằng lòng giúp đỡ nha môn, sợ Lưu Trường Thanh chụp cho bọn họ một cái tội danh thông đồng với giặc.

Bọn họ ở trên địa phương có một chút thực lực, một ít bang phái thậm chí có quan hệ thượng tầng.

Nhưng bọn họ cũng rõ một đạo lý, nha môn là không đắc tội nổi.

Tổng bộ đầu Lưu Trường Thanh chuyên môn quản chính là truy bắt đạo phỉ, duy trì trị an địa phương các công việc.

Bọn họ lại đều là một ít bang phái hoành hành địa phương, ngày thường không thiếu làm một ít hoạt động giết người cướp của.

Nếu là tổng bộ đầu Lưu Trường Thanh thật sự muốn nhằm vào bọn họ, vậy bọn họ liền phiền toái rồi.

Cho nên bọn họ không đắc tội Lưu Trường Thanh vị tổng bộ đầu này.

Lưu Trường Thanh thấy bọn họ biết điều như thế, cũng khẽ gật đầu.

Nuôi quân ngàn ngày, dụng binh nhất thời.

Hắn ngày thường không thiếu chiếu cố những bang phái này, đối với rất nhiều chuyện bọn họ làm cũng đều mở một mắt nhắm một mắt.

Bây giờ huyện lệnh hạ tử lệnh cho hắn, dựa vào mấy chục bộ đầu kia trong nha môn, bộ khoái muốn bắt hung thủ đào tẩu, có thể nói là khó như lên trời.

Hắn bây giờ triệu tập đại lão các bang phái này, mục đích cũng chỉ có một, đó chính là bảo bọn họ phái người giúp đỡ mình bắt hung thủ.

Các bang phái này môn nhân đệ tử đông đúc, trên địa phương cũng rất có năng lượng.

Bọn họ có thể sử dụng hết, vậy chuyện bắt Trương Vân Xuyên liền dễ dàng hơn nhiều.

Lưu Trường Thanh nhìn đại biểu Vương gia cùng Phùng gia phái tới trong đại sảnh một lần, trên mặt cũng lộ ra nụ cười lạnh.

Chỉ phải bắt được bọn Trương Vân Xuyên, vậy hắn liền có biện pháp khiến bọn họ đi cắn Vương gia cùng Phùng gia, chụp mũ cho hai gia tộc này một cái tội danh thông đồng với giặc, nhổ bọn họ tận gốc.

Hai gia tộc này đều là dựa lưng vào Giang Châu Lưu gia.

Bọn họ làm ăn cũng là làm ăn buôn muối tư không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Lưu huyện úy là người chủ sự Giang Châu Lưu gia phái đến huyện Tam Hà.

Hắn toàn quyền phụ trách làm ăn buôn muối tư cảnh nội huyện Tam Hà, phụ trách nhắc nhở bảo vệ ở phương diện quan phủ, Vương gia và Phùng gia là phụ trách âm thầm bán.

Đám quan văn thượng tầng như huyện lệnh đã sớm bất mãn đối với huyện Tam Hà lan tràn việc làm ăn buôn muối tư.

Dù sao muội lậu giá rẻ bán dễ, muối quan phủ giá đắt đỏ lại càng khó có thể bán ra.

Muối quan phủ không bán được, vậy thu nhập của quan phủ liền không có cách nào cam đoan, thu nhập của các quan văn cũng không cách nào cam đoan.

Huống hồ Giang Châu Lưu gia dựa vào làm ăn muối tư cướp lấy lượng lớn tài phú, bọn họ chiêu binh mãi mã, mở rộng thực lực, đã uy hiếp đến quyền thế địa vị của đám quan văn.

Nếu có thể chặt đứt thu nhập muối tư của Giang Châu Lưu gia, vậy Giang Châu Lưu gia cũng liền không có bạc nuôi quân, cũng có thể ngăn chặn thực lực của bọn họ bành trướng.

Huyện lệnh sau khi nhận chức cũng trung thực chấp hành mệnh lệnh của tập đoàn quan văn thượng tầng, tiến hành mấy lần đả kích đối với việc làm ăn muối tư của huyện Tam Hà.

Nhưng huyện Tam Hà từ trên xuống dưới đều bị huyện úy xuất thân Giang Châu Lưu gia kinh doanh tựa như cái thùng sắt.

Rất nhiều người thậm chí dựa vào làm ăn muối tư làm giàu phát tài rồi, cho nên bọn họ cũng gắt gao đoàn kết lại ở chung quanh Giang Châu Lưu gia, đối kháng với huyện lệnh.

Bọn họ đối với mệnh lệnh chèn ép muối tư của huyện lệnh bằng mặt không bằng lòng, điều này làm hành động đả kích muối tư nhân mỗi một lần đều là không bệnh mà chết.

Kết quả như vậy, huyện lệnh rất tức giận, khiến thượng tầng của hắn cũng rất không hài lòng, lại không làm gì được.

Nhưng hắn lại không dám dễ dàng xuống tay đối với các thế lực kinh doanh làm ăn muối tư kia.

Dù sao đánh rắn không chết, có khả năng bị rắn cắn ngược.

Những người này có ngàn vạn mối liên hệ với Giang Châu Lưu gia.

Nếu không thể trong một lần đánh ngã bọn họ, Giang Châu Lưu gia ra mặt, mình một tên huyện lệnh không chịu nổi áp lực lớn như vậy.

Một lần này huyện úy đã chết, huyện lệnh cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt hảo.

Chụp cho bọn họ một cái mũ thông đồng với giặc, nhổ tận gốc bọn họ, cũng có thể chặt đứt làm ăn muối tư của Giang Châu Lưu gia ở huyện Tam Hà.

Dù sao Giang Châu Lưu gia trong quân tuy rất có thế lực, còn chưa tới trình độ một tay che trời, cũng không gánh vác nổi tội danh thông đồng với giặc này.

Mình nếu có thể chặt đứt làm ăn muối tư của Giang Châu Lưu gia ở huyện Tam Hà, vậy thượng tầng cũng nhất định hài lòng.

Đối mặt áp lực của Giang Châu Lưu gia, thượng tầng cũng nhất định sẽ toàn lực ủng hộ mình, bảo hộ mình.

Mình không chỉ sẽ không bởi vì huyện úy chết mà bị liên lụy, ngược lại sẽ bởi vậy càng thêm được thượng tầng trọng dụng, thăng chức rất nhanh cũng là điều sắp tới.

Chương 13. Danh tiếng lan rộng (1)

Tháng sáu, ánh mặt trời như lửa, trong không khí sóng nhiệt cuồn cuộn.

Phía đông huyện Tam Hà, ba người Trương Vân Xuyên, Đại Hùng cùng Trương Vân Nhi đội ánh nắng chói chang chạy đi.

Trương Vân Xuyên sau khi giận giết huyện úy, cũng biết mình chọc vào tổ ong rồi.

Hắn dẫn theo anh em tốt Đại Hùng cùng em gái Trương Vân Nhi ngay trong đêm chạy khỏi huyện Tam Hà, chuẩn bị đi nhà Tam thúc ở nông thôn tránh đầu sóng ngọn gió.

“Cái thời tiết quỷ này.” Đại Hùng thở hồng hộc nói với Trương Vân Xuyên: “Đại Lang, nếu không chúng ta qua chỗ râm mát bên kia nghỉ ngơi một chút đi.”

Trương Vân Xuyên cũng lau mồ hôi trên trán, đi đường xa như vậy, cũng cảm giác được miệng khô lưỡi khô.

Hắn nhìn quét con đường tới đây vài lần, không có lấy một bóng người, lúc này mới gật gật đầu.

Bọn họ cách huyện Tam Hà đã được một khoảng cách rồi.

Huống hồ bọn họ chuyên môn đi là một con đường nhỏ, người của nha môn hẳn là không đuổi kịp nhanh như vậy.

“Vậy nghỉ ngơi một chút đi.”

Bọn họ đi tới dưới bóng cây bên đường, ngồi xuống.

Trương Vân Xuyên từ trong bọc lấy ra một phần bánh Quế Hoa được bọc lại kia, chia nó cho Trương Vân Nhi cùng Đại Hùng mỗi người một miếng.

“Ăn một chút, lót dạ.”

“Đại Lang, ngươi từ đâu kiếm được bánh Quế Hoa?”

Đại Hùng tiếp nhận bánh Quế Hoa, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Ngày hôm qua lúc tan làm mua cho nha đầu.”

“Không rảnh để ăn, lúc đi ta thuận tay cầm theo.”

Đại Hùng sau khi nghe xong lời này, cũng nhét một miếng lớn bỏ vào miệng bắt đầu nhai nuốt.

“Mùi vị này thật không tệ.”

Đại Hùng khen, đồng thời cũng nhịn không được bắt đầu thở dài.

“Ài, nếu không phải cẩu quan kia bắt Vân Nhi muội tử, chúng ta cũng không cần chạy trốn chịu tội.” Đại Hùng mắng nói: “Cái thế đạo chết tiệt này.”

“Đại Hùng, xin lỗi.” Trương Vân Xuyên có chút áy náy nói: “Một lần này là huynh muội chúng ta liên lụy ngươi rồi.”

“Đại Lang, xem ngươi nói lời này kìa.”

“Ta cũng không có ý tứ trách ngươi.”

Đại Hùng nói: “Cha mẹ ta chết sớm, ta ngày thường ăn lại nhiều, nếu không phải cha mẹ ngươi cho ta cơm ăn, ta đã sớm chết đói.”

“Vân Nhi không chỉ là em gái ngươi, cũng là em gái ta.”

“Cẩu quan thế mà dám ức hiếp nó, cho dù ngươi không giết cẩu quan kia, ta cũng sẽ giết hắn!” Đại Hùng hung tợn nói.

Trương Vân Xuyên nhìn thấy Đại Hùng nói như vậy, trong lòng cũng có chút cảm động.

Đại Hùng này ngày thường tuy ăn nhiều, tính tình cũng tương đối nóng nảy.

Nhưng hắn tốt với huynh muội mình, là sự thực.

“Muội tử, khát không?”

Đại Hùng sau khi như hùm như sói ăn hết một phần bánh Quế Hoa đó của hắn, cười hỏi Trương Vân Nhi.

Trương Vân Nhi gật gật đầu.

Từ ngày hôm qua sau khi được cứu ra, Trương Vân Nhi cũng không còn sự vui vẻ hoạt bát ngày xưa, trở nên có chút nặng nề.

Bọn Trương Vân Xuyên đào vong suốt đêm, cũng không thể bận tâm mở đường dẫn lối cho nàng.

“Được, chờ đó.” Đại Hùng phủi bùn đất trên mông, đứng dậy: “Ta đi múc nước cho muội uống.”

Đại Hùng nói xong, bước đi về phía một lạch nước nhỏ nơi xa.

“Nha đầu, ăn nhiều một chút.”

Trương Vân Xuyên bẻ một miếng lớn ở bánh Quế Hoa của mình cho Trương Vân Nhi im lặng ăn bánh Quế Hoa.

Trương Vân Nhi lắc đầu, từ chối ý tốt của hắn.

“Trong lòng muội có phải còn đang trách cứ ca không bảo vệ tốt muội hay không.”

Nhìn Trương Vân Nhi nặng nề không nói lời nào, thật lâu sau, Trương Vân Xuyên lúc này mới thở dài một hơi, hỏi.

Trương Vân Nhi lắc lắc đầu.

Nàng có chút tự trách dùng bàn tay nhỏ nắm góc áo, nói: “Ca, muội cảm thấy đều là lỗi của muội.”

“Nếu muội không bị bắt đi, cá cũng sẽ không tức giận đi giết người, chúng ta cũng không cần rời nhà đào vong, còn liên lụy Đại Hùng ca.”

Trương Vân Xuyên cũng không ngờ tiểu nha đầu lại là nghĩ như vậy.

Hắn còn cho rằng nàng là đột nhiên chịu biến cố, bị kích thích cho nên mới trở nên rầu rĩ không vui.

Hắn xoa đầu muội muội, nói: “Nha đầu, ca cũng không trách muội.”

“Muốn trách thì trách thế đạo này, trách cẩu quan kia.”

“Chúng ta không trêu chọc vào ai, bọn họ lại ép chúng ta không có chỗ nào có thể đi.”

Trương Vân Xuyên trấn an nàng nói: “Cẩu quan đó không chỉ ức hiếp muội, còn tuyên bố muốn tra tấn chết huynh muội chúng ta.”

“Cho nên ca chỉ có thể giết hắn, bằng không, chúng ta sẽ chết.”

“Muội nhớ kỹ, thế đạo này chính là như thế, nếu muốn sống, có đôi khi cũng chỉ có thể nhẫn tâm một chút.”

“Vâng.”

Trương Vân Nhi cũng cái hiểu cái không gật gật đầu.

“Má ơi!”

“Đi mau, đi mau.”

Khi Trương Vân Xuyên trấn an muội muội mình, Đại Hùng đi múc nước vội vội vàng vàng chạy trở về.

Trương Vân Xuyên cũng đứng bật dậy.

“Làm sao vậy, hớt ha hớt hải?” Trương Vân Xuyên hỏi.

“Người chết, rất nhiều người chết.” Đại Hùng có chút chưa hết kinh hồn chỉ vào lạch nước nhỏ bên kia nói: “Trong lạch nước tất cả đều là người chết.”

Trương Vân Xuyên sau khi hỏi rõ nguyên do, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn mới vừa rồi còn tưởng rằng bộ khoái trong nha môn đuổi tới rồi.

Hắn nghe nói trong lạch nước có người chết, cũng tò mò đi qua thăm dò một phen.

Nhìn thấy chỗ lạch nước thật sự rất nhiều người chết trôi nổi, da thịt đã bị nước ngâm trắng bệch phình lên.

Những người này quần áo tả tơi, thoạt nhìn như là dân chạy nạn.

Cũng không biết bọn họ là chết đói hay bị người ta giết chết.

Thế đạo này loạn rồi.

Khắp nơi đều đang đánh trận, khắp nơi đều dân chạy nạn.

Bọn Trương Vân Xuyên cảm giác mình cũng như là bèo nước trôi nổi, tiền đồ một mảng u ám.

Chương 14. Danh tiếng lan rộng (2)

Nơi này có nhiều người chết như vậy, Trương Vân Xuyên cũng lo lắng lây dính bệnh gì, cho nên bọn họ không ở lâu, mau chóng rời khỏi.

Bọn họ một đường hướng về ở nông thôn nơi Tam thúc ở mà đi, ven đường lại nhìn thấy không ít dân chạy nạn.

Đám dân chạy nạn này di chuyển thành đàn, ai cũng gầy trơ xương, tựa như cái xác không hồn.

Bên đường cũng có không ít thi thể, đang bị chó hoang gặm ăn.

Nhìn thấy cảnh tượng mạng người như cỏ rác này, tâm tình bọn Trương Vân Xuyên cũng càng thêm trầm trọng.

Khi bọn Trương Vân Xuyên ở trên đường nhỏ hoang vắng đào vong, các nơi của huyện Tam Hà cũng đã đang lùng bắt bọn họ quy mô lớn.

“Tróc nã đồng bọn nghi phạm Trương Vân Xuyên!”

“Thưởng ba trăm lượng bạc!”

“Phàm là ai che giấu không báo, dựa theo thông đồng với giặc luận xử!”

“…”

Trong phố lớn ngõ nhỏ huyện Tam Hà, bộ khoái cưỡi ngựa đang lớn tiếng hò hét.

Cùng lúc đó, từng đội bộ khoái, nha dịch cùng đệ tử bang phái mặc trang phục gọn gàng cũng đều đồng loạt xuất động.

Các nơi bến tàu, đầu đường dưới trướng huyện Tam Hà bọn họ đều bắt đầu lập trạm kiểm tra.

Trong lúc nhất thời, tên của Trương Vân Xuyên nhanh chóng truyền bá ra.

Trong Đường Dương trấn, vài tên lưu dân ăn mặc lôi thôi, cả người tản ra mùi hôi thối dựa vào dưới mái hiên râm mát, tỏ ra uể oải.

Một lưu dân dáng người tương đối cường tráng từ đầu đường đi tới, sau khi nhìn vài tên lưu dân này một cái, cũng dựa vào mái hiên ngồi xuống.

“Ngũ gia, tình huống hỏi thăm rõ ràng rồi.” Lưu dân cường tráng nhìn sau khi nhìn chung quanh, lúc này mới mở miệng với một gã râu xồm dựa vào mái hiên.

“Trong nha môn có quan sai đến Đường Dương trấn.”

“Bây giờ các đại gia tộc xuất động, vì là muốn lùng bắt một người tên là Trương Vân Xuyên.” Lưu dân cường tráng kia bổ sung một câu: “Còn có đồng phạm Chu Hùng, Trương Vân Nhi.”

“Hả?”

Gã râu xồm cũng nhíu mày.

“Mấy đại gia tộc của Đường Dương trấn thế mà đều xuất động rồi.” Gã râu xồm hỏi: “Trương Vân Xuyên trêu vào bọn hắn như thế nào?”

“Nghe nói hắn giết cẩu huyện úy huyện Tam Hà.”

“Gì?”

“Hắn giết cẩu huyện úy?”

Gã râu xồm cũng là vẻ mặt đầy hồ nghi.

“Thật hay giả?”

“Tiểu tử ngươi nếu dám gạt ta, ta cắt lưỡi ngươi——” Gã râu xồm có chút không tin.

Lưu dân cường tráng cũng cuống lên, ôm đầu nói: “Ngũ gia, ngươi thấy bộ dáng ta giống người nói dối sao?”

“Chuyện này hoàn toàn chính xác nha, nghe nói cẩu huyện úy bị đâm rất nhiều đao, lúc ấy đã không còn thở nữa.”

“Không lừa lão tử?”

“Ta thề, ta nếu là lừa Ngũ gia ngài, sẽ bị sét đánh!”

Gã râu xồm nhìn chằm chằm hán tử kia vài lần, trong lòng cũng nói thầm.

Trương Vân Xuyên này là ai thế?

“Ta thấy, Trương Vân Xuyên này thật đúng là một hán tử, coi như là trút một cục tức thay chúng ta.”

“Mấy huynh đệ chúng ta đều chết ở trong tay cẩu huyện úy kia, cẩu huyện úy bây giờ cuối cùng đã chịu báo ứng.”

Gã râu xồm ở sau khi kinh ngạc, cũng truy hỏi: “Trương Vân Xuyên này là người của núi nào, ta trước kia sao chưa từng nghe nói một nhân vật này?”

“Không phải người của núi nào, chỉ là một gã cửu vạn bến tàu huyện Tam Hà.”

“Một gã cửu vạn?”

“Vâng.”

“Thật không ngờ trong cửu vạn nơi đây cũng có hảo hán tâm huyết như thế.” Hắn có chút khâm phục nói: “Dám đi giết cẩu huyện úy, lá gan không nhỏ!”

“Ngũ gia, còn có một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Trong nha môn vì che giấu chân tướng cẩu quan bị giết, phát ngôn khắp nơi Trương Vân Xuyên là người Cửu Phong sơn chúng ta, muốn vu oan giá họa chuyện giết quan cho chúng ta, úp chậu phân cho chúng ta.”

“…”

Sông Thanh Thủy, đầu cầu.

Hai bộ khoái cùng hơn hai mươi đệ tử Mã bang đang trấn giữ ở chỗ này.

Bọn họ nghiêm khắc kiểm tra xe ngựa người đi đường lui tới.

Trương Vân Xuyên trốn trong chỗ kín quan sát một lúc lâu, lúc này mới lén lút lui về nơi bọn họ ẩn thân.

“Đại Lang, tình huống như thế nào?”

Đại Hùng đang gặm ăn quả dại, nhìn thấy Trương Vân Xuyên trở về, lập tức đứng dậy đón.

Trương Vân Xuyên ngồi xuống ở chỗ râm mát, sắc mặt có chút nghiêm túc.

“Đầu cầu qua sông đều có người của nha môn cùng bang phái thủ, có hơn mười người, kiểm tra rất nghiêm, rất khó lừa dối qua được.”

Bọn họ chuẩn bị đi chỗ thân thích ở nông thôn tránh đầu sóng ngọn gió một chút.

Nhưng bây giờ các nơi đường cái đường nhỏ đều đã bị người của gia tộc cùng bang phái địa phương phái người gác.

Bọn Trương Vân Xuyên hai ngày nay vẫn luôn đi đường vòng tránh né đuổi bắt, nhưng không ngờ, nơi xa như vậy vẫn có người nha môn gác.

“Con mẹ nó, nếu không chúng ta trực tiếp mạnh mẽ xông qua cho xong!”

Đại Hùng từ trong bọc lấy ra dao làm bếp, nói: “Ai dám ngăn cản ta, ta chém chết hắn!”

Trương Vân Xuyên lắc lắc đầu: “Thực lực chúng ta chênh lệch quá mức cách xa.”

“Bọn hắn hơn mười người, chúng ta chỉ có hai người, huống hồ còn phải để lại người chiếu cố nha đầu, nếu mạnh mẽ xông qua là quá mạo hiểm.”

Đại Hùng có chút chán nản nói: “Bây giờ khắp nơi đều là người lùng bắt chúng ta, chúng ta vòng qua vòng lại, sớm hay muộn sẽ bị bọn hắn phát hiện.”

Hai ngày nay bọn họ màn trời chiếu đất, Đại Hùng cảm thấy rất vất vả.

Hắn bây giờ chỉ có thể ăn một ít quả dại lấp đầy bụng.

Càng thêm quan trọng là, bây giờ nha môn đã đưa ra treo thưởng hậu hĩnh.

Dân chúng rất nhiều thôn trấn cũng đều ở dưới treo thưởng hậu hĩnh dụ hoặc, đầu nhập đến trong hành động lùng bắt đối với bọn họ.

Bọn họ ngày hôm qua khi tránh né ở trong rừng đã bị một thợ săn dắt chó phát hiện.

Chương 15. Cạm bẫy

Nếu không phải Trương Vân Xuyên phản ứng mau, dùng kế xử lý chó săn của đối phương, bọn họ chỉ sợ còn khó có thể thoát thân.

“Ta lúc trở về nhìn thấy bên kia có làng chài nhỏ, bờ sông cũng đậu một ít thuyền đánh cá, chỉ có hai người gác.” Trương Vân Xuyên trầm giọng nói: “Chúng ta chờ sau khi trời tối, xem có thể kiếm một con thuyền qua sông hay không.”

“Bây giờ cũng chỉ có thể như thế.”

Đại Hùng bây giờ cũng không có cách khác, tuy trong lòng nôn nóng bất an, cũng chỉ có thể nghe Trương Vân Xuyên phân phó.

Bọn Trương Vân Xuyên tránh ở trong rừng cách bờ sông không xa, vẫn mãi tới lúc sau nửa đêm.

Đợi tới sau khi chung quanh đều yên tĩnh, bọn họ lúc này mới thật cẩn thận rời khỏi nơi ẩn thân, lẻn về phía thuyền nhỏ đánh cá.

Bọn họ không dám tới gần làng chài nhỏ, mà là trực tiếp dọc theo bờ sông đi thẳng đến chỗ đậu thuyền đánh cá.

Ở dưới ánh trăng sáng tỏ, thuyền đánh cá đen sì bập bềnh bỏ neo ở trên mặt nước dập dờn ánh sóng, chung quanh tràn ngập yên tĩnh.

Trong một căn phòng nhỏ bên cạnh, đèn sáng, đó là chỗ ở của hai người trông thuyền.

“Đi.”

Trương Vân Xuyên sau khi tránh né ở trong đám bèo quan sát một lúc không có gì khác thường, lúc này mới khom lưng dẫn bọn Đại Hùng tới gần thuyền đánh cá.

Bọn họ muốn ở dưới mí mắt hai người trông thuyền lặng lẽ kiếm một con thuyền đánh cá qua sông.

Cho dù là bị người trông thuyền phát hiện, hắn cũng không sợ.

Dù sao đối phương chỉ có hai người.

Chỉ cần tốc độ bọn họ đủ nhanh, đối phương liền không ngăn được bọn họ.

“Gâu gâu gâu!”

Nhưng lúc bọn họ sắp mò đến chỗ thuyền đánh cá, đột nhiên vang lên tiếng chó sủa.

“Đệch!”

Trương Vân Xuyên sau khi nghe được tiếng chó sủa, cũng nhịn không được buột mồm chửi.

Ngư dân này thế mà ở bên cạnh thuyền đánh cá còn buộc con chó trông giữ thuyền đánh cá.

“Mau, lên thuyền!”

Trương Vân Xuyên kéo Trương Vân Nhi bước nhanh lao về phía thuyền đánh cá.

Đại Hùng thì nhặt lên một cục đá, hung tợn ném về phía con chó to đang hướng bọn họ điên cuồng sủa.

“Đánh chết mày con súc sinh này!”

Khi chó sủa, ở phía sau tường đất cách đó không xa, cũng đột nhiên toát ra hơn ba mươi bóng người.

“Công tử, bọn hắn quả thực đến rồi!”

Có người hưng phấn mở miệng.

“Mau, vây lên, đừng để bọn hắn chạy!”

Thiếu gia Vương gia Vương Lăng Vân cũng mượn dùng ánh trăng sáng tỏ, thấy rõ bọn Trương Vân Xuyên chạy về phía thuyền đánh cá.

Hắn ra lệnh một tiếng, hơn ba mươi gia đinh Vương gia hô to gọi nhỏ từ phía sau tường đất xông ra ngoài, lao thẳng về phía bọn Trương Vân Xuyên.

Ngày hôm qua, một thợ săn phát hiện tung tích bọn Trương Vân Xuyên.

Thiếu gia Vương Lăng Vân cũng phán đoán ra, bọn Trương Vân Xuyên muốn chạy về hướng Đông.

Vì thế, hắn không giống bang phái cùng gia tộc khác phái người đi trong núi rừng khe rãnh lùng bắt kiểu trải thảm.

Hắn cảm thấy bọn Trương Vân Xuyên nếu trốn hướng đông, vượt qua sông Thanh Thủy là đường bọn họ phải qua.

Bây giờ đầu cầu đã có bộ khoái nha môn cùng người Mã bang gác.

Vậy bọn họ hoặc thay đổi tuyến đường, hoặc chỉ có thể dùng phương thức khác qua sông.

Vì một lưới bắt hết bọn Trương Vân Xuyên, hắn cố ý ban ngày chỉ phái ra hai người trông thuyền đánh cá, cho bọn Trương Vân Xuyên một loại ảo giác, đó là bọn họ có cơ hội đoạt thuyền qua sông.

Hắn thì dẫn người mai phục ở chung quanh.

Chỉ cần bọn Trương Vân Xuyên xuất hiện, liền tuyệt đối trốn không thoát.

Nhưng đợi mãi tới sau nửa đêm cũng chưa có chút động tĩnh nào.

Đang lúc hắn cho rằng mình dự phán sai lầm, bọn Trương Vân Xuyên xuất hiện, điều này làm Vương Lăng Vân vị thiếu gia này cũng đặc biệt kích động.

Trong nha môn đã đưa ra treo thưởng hậu hĩnh, nếu ai bắt được ba người tội phạm bỏ trốn bọn Trương Vân Xuyên, vậy có thể đạt được treo thưởng.

Với Vương gia bọn họ mà nói, bạc ngược lại là thứ yếu, bọn họ cũng không thiếu bạc.

Bọn họ thiếu là cơ hội tăng lên sức ảnh hưởng cùng thực lực của gia tộc.

Nếu thật sự có thể bắt được bọn Trương Vân Xuyên, Vương gia bọn họ cũng có thể nở mày nở mặt ở trong huyện, thuận tiện ở Giang Châu Lưu gia bên kia tạo ra một cái ấn tượng tốt.

Vương gia bọn họ dù sao cũng là dựa vào làm ăn muối tư của Giang Châu Lưu gia ăn cơm.

Huyện úy xuất thân Giang Châu Lưu gia đã chết, bọn họ nếu bắt được hung thủ, vậy Giang Châu Lưu gia cũng sẽ cảm kích bọn họ.

Bọn họ nói không chừng đến lúc đó có thể mạnh mẽ áp đảo đối thủ cạnh tranh Phùng gia một bậc, một mình lũng đoạn làm ăn muối tư của huyện Tam Hà.

Vương gia làm là làm ăn muối tư, dù sao cũng là ngành sản xuất món lãi kếch sù không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng sẽ bị các phương diện để ý.

Bọn họ không chỉ phải đối mặt một ít sơn phỉ giặc cỏ, còn phải đối mặt một ít nha môn kiểm tra bao vây tiễu trừ.

Vì thế, bọn họ cũng thả lưới một lượng lớn lưu manh côn đồ làm gia đinh, phụ trách bảo vệ làm ăn muối tư.

Vương Lăng Vân một lần này mang ra hơn ba mươi gia đinh, mỗi người đều là nhân vật rất lợi hại.

Bọn họ cầm binh khí, tựa như sói đói, tốc độ rất nhanh trực tiếp lao về phía bọn Trương Vân Xuyên.

Đại Hùng sau khi bế Trương Vân Nhi lên thuyền đánh cá, đột nhiên ánh mắt liếc thấy hơn ba mươi gia đinh Vương gia đang lao tới.

“Đại Lang, có người vây tới đây, nơi này có mai phục!”

Đại Hùng vội vàng hướng về Trương Vân Xuyên đang dùng dao làm bếp chặt dây thừng buộc thuyền đánh cá hô to.

Chương 16. Lùng bắt (1)

Trương Vân Xuyên quay đầu nhìn, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, hơn ba mươi người đang nhanh chóng tới gần.

“Lên thuyền, đi!”

Trương Vân Xuyên dùng dao làm bếp chém đứt dây thừng thuyền đánh cá, ra sức đẩy thuyền đánh cá ra ngoài, bản thân cũng xoay người nhảy lên.

“Đại Lang, Đại Lang, trong thuyền không có mái chèo!”

Đại Hùng ở trong thuyền chưa phát hiện mái chèo, cũng gấp đến độ trên trán toát mồ hôi lạnh.

Thuyền đánh cá này không có mái chèo, cũng liền tương đương với không có động lực, chỉ có thể trôi theo dòng nước.

“Cái lũ thiếu đạo đức này!”

Rất hiển nhiên, đây là một cái bẫy.

Bọn họ quá sơ ý rồi, trực tiếp đâm đầu vào.

“Lấy tay chèo!”

Trương Vân Xuyên nhìn thấy hơn ba mươi người đã đuổi tới bên bờ, biết bọn họ đã không còn đường lui.

Hắn cùng Đại Hùng hai người nằm úp sấp ở trên thuyền đánh cá, lấy tay ra sức chèo nước, ý đồ cho thuyền đánh cá một chút động lực hướng về phía trước.

Bọn họ miễn cưỡng khiến thuyền đánh cá rời khỏi bên bờ, sau đó ở dưới nước sông cuồn cuộn đẩy, trực tiếp hướng về hạ du mà đi.

“Bắt lấy bọn hắn!”

“Đừng để bọn hắn chạy!”

“…”

Gia đinh Vương gia ở cùng lúc hô to gọi nhỏ, cũng từ trong phòng bên cạnh lấy ra mái chèo đã giấu đi, từng người nhảy lên thuyền đuổi theo.

Trên mặt sông mênh mông cuồn cuộn, mấy chiếc thuyền đánh cá đang truy đuổi.

Thuyền đánh cá bọn Trương Vân Xuyên ngồi ở dưới dòng nước đẩy, hướng về hạ du mà đi.

Ở phía sau bọn họ, hơn ba mươi người Vương gia giơ đuốc, cũng nhanh chóng truy kích.

Gia đinh Vương gia tuy bố trí cạm bẫy.

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa.

Ai biết bọn Trương Vân Xuyên thế mà ở dưới tình huống không có mái chèo, trực tiếp hướng về hạ du trôi đi.

“Mau, chèo nhanh chút!”

Vương gia thiếu gia Vương Lăng Vân nhìn thấy thuyền đánh cá mơ hồ trên mặt sông nơi xa, lớn tiếng thúc giục gia đinh dưới trướng.

Các gia đinh ra sức khua mái chèo.

Thuyền đánh cá rất nhanh đến gần bọn Trương Vân Xuyên.

“Đứng lại!”

“Các ngươi không chạy thoát được đâu!”

“Còn không dừng lại nữa, chúng ta liền bắn tên!”

“…”

Gia đinh Vương gia lớn tiếng hô, bọn Trương Vân Xuyên lại mắt điếc tai ngơ.

Vương Lăng Vân ngồi ở làng chài nhỏ lâu như vậy, bây giờ thật không dễ gì truy tung được bọn Trương Vân Xuyên, tự nhiên cũng không muốn vịt nấu chín bay mất.

“Bắn tên!”

“Không thể bắt sống, chết cũng được!”

Vương Lăng Vân vẻ mặt tàn nhẫn hạ đạt mệnh lệnh bắn với gia đinh.

Vài tên gia đinh lưng đeo đoản cung lập tức từ đầu vai tháo xuống đoản cung.

Giương cung cài tên, liền mạch lưu loát.

“Vù!”

“Vù!”

Mấy mũi tên gào thét bắn chụm ra ngoài.

“Nằm úp xuống, nằm úp xuống!”

Trương Vân Xuyên nhìn thấy gia đinh Vương gia phía sau bắn tên, cũng lập tức nằm úp sấp xuống, bảo vệ Trương Vân Nhi.

Ở trên mặt sông xóc nảy bập bềnh, mấy mũi tên của gia đinh Vương gia đều trượt.

Nhưng gia đinh Vương gia lại không chịu buông tha.

Mắt thấy mấy mũi tên trượt, bọn họ lại giương cung cài tên bắn tiếp.

Lại một loạt tên xé rách trời đêm, bay vút về phía bọn Trương Vân Xuyên.

Đại Hùng không kịp trốn tránh, một mũi tên lập tức xuyên vào cánh tay hắn, hắn đau tới mức rên một tiếng.

“Đại Hùng, không sao chứ?”

Trương Vân Xuyên quay đầu nhìn thấy Đại Hùng trúng tên, trong lòng cũng căng thẳng.

“Không có việc gì, tay bị cắn một phát.”

Đại Hùng nắm đuôi tên, trực tiếp bạo lực cứng rắn rút ra mũi tên đâm vào cánh tay.

“A!”

Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, đồng thời hung hăng ném mũi tên xuống sông.

“Đừng nhúc nhích, ta băng bó cho ngươi một phen, cầm máu.”

Trương Vân Xuyên dùng sức xé xuống một mảnh vải, băng bó đơn giản một lần cho cánh tay Đại Hùng.

Gia đinh Vương gia truy kích còn đang không ngừng bắn tên.

Chỉ là bây giờ trời tối, lại ở trên mặt sông bập bềnh, độ chính xác của bọn họ cũng chịu ảnh hưởng.

Bọn Trương Vân Xuyên ghé vào trên thuyền đánh cá nhỏ, giờ phút này cũng lòng như lửa đốt.

Người truy kích bọn họ càng lúc càng gần.

Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sớm hay muộn sẽ bị đuổi kịp.

“Chuẩn bị nhảy thuyền.” Trương Vân Xuyên nhìn bên bờ đen sì nói: “Chỉ có thể vào cánh rừng mới có thể thoát khỏi bọn hắn.”

“Ừm.”

Đại Hùng cũng không chút dị nghị.

Dù sao thuyền bọn họ không có mái chèo, chỉ có thể dựa vào tốc độ dòng nước chạy.

Nhưng truy binh phía sau lại có mái chèo, không cần bao lâu, đối phương có thể đuổi kịp bọn họ.

Bọn Trương Vân Xuyên cùng Đại Hùng làm việc ở bến tàu, kỹ năng bơi thật ra cũng ổn.

Bọn họ rất nhanh đã ‘Phốc phốc’ nhảy thuyền.

Hai người bọn họ cõng Trương Vân Nhi, nhanh chóng hướng tới bên bờ bơi đi.

“Cập bờ, cập bờ!”

“Đừng để bọn hắn chạy!”

Vương Lăng Vân cũng không ngờ bọn Trương Vân Xuyên thế mà nhảy thuyền, cũng lớn tiếng hò hét bọn gia đinh tới gần.

Bọn Trương Vân Xuyên cả người ướt sũng, sau khi lên bờ, không rảnh mà thở, liền hướng tới cánh rừng cách đó không xa chạy như điên.

Gia đinh Vương gia cũng nhao nhao giơ đuốc lên bờ, đuổi theo không tha đối với bọn họ.

Bọn Trương Vân Xuyên ở trong rừng xa lạ chạy như điên, bụi gai cắt qua quần áo bọn họ.

Chỉ một lát sau, trên tay, trên mặt Trương Vân Xuyên đã bị rạch ra vài vết máu.

Trương Vân Nhi càng nghiêng ngả lảo đảo, vấp ngã vài lần.

“Tiếp tục như vậy không phải biện pháp.”

Trương Vân Xuyên thở hồng hộc nói: “Chúng ta phải tách ra đi.”

“Đại Hùng, ngươi dẫn muội muội ta trốn đi trước.”

“Ta đi dẫn dắt bọn hắn rời đi.”

Chương 17. Lùng bắt (2)

Đối phương đều là gia đinh thân thể khoẻ mạnh.

Nhưng bọn họ mấy ngày qua ăn gió uống sương, bản thân đã rất mỏi mệt.

Huống hồ còn mang theo Trương Vân Nhi tiểu nha đầu này, không chạy nhanh được.

“Ta đi dẫn dắt bọn hắn rời đi.”

Đại Hùng phản bác: “Ngươi dẫn muội tử Vân Nhi trốn đi, ta đi dẫn dắt bọn hắn rời đi.”

“Ngươi bị thương rồi, ngươi đi trước.” Trương Vân Xuyên lấy giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói: “Ta có biện pháp dẫn dắt bọn hắn rời đi, sau này chúng ta ở nhà Tam thúc ta gặp lại.”

“Mau trốn đi!”

Tình huống khẩn cấp, ở dưới Trương Vân Xuyên thúc giục, Đại Hùng cũng không cãi lại nữa, lập tức kéo Trương Vân Nhi trốn phía sau một cái cây to.

“Ca, muội ở nhà Tam thúc chờ ca trở về.” Trương Vân Nhi lo lắng hướng về Trương Vân Xuyên hô lên.

“Yên tâm đi, dẫn dắt bọn hắn rời đi xong ta sẽ đi tìm hai người.”

Trương Vân Xuyên sau khi nhìn thấy bọn Đại Hùng trốn đi, liền bước nhanh hướng về chỗ sâu trong cánh rừng chạy như điên.

“Mau, mau!”

“Đuổi theo!”

Vương gia thiếu gia Vương Lăng Vân giờ phút này ở dưới hai gã gia đinh đỡ, cũng đuổi theo vào cánh rừng.

Đám gia đinh giơ đuốc, dọc theo dấu vết bọn Trương Vân Xuyên lưu lại, nhanh chóng truy kích.

Trong rừng tối tăm đen sì, che chắn tầm mắt bọn họ, nhưng bọn họ cảm thấy bọn Trương Vân Xuyên không chạy được bao xa.

Bọn Đại Hùng tránh né ở phía sau cây to, đợi một đám người Vương gia đuổi theo Trương Vân Xuyên đi rồi, bọn họ lúc này mới đứng dậy, hướng về một phương hướng khác chạy đi.

Các gia đinh đuổi rồi đuổi, mất dấu bọn Trương Vân Xuyên, chưa hề chú ý tới, Trương Vân Xuyên ẩn thân ở trong lùm cây cách bọn họ hơn mười bước.

“Tách ra lục soát, bọn hắn khẳng định nấp ở chung quanh.”

Vương Lăng Vân nhìn cánh rừng đen sì chung quanh, cũng sắc mặt nghiêm túc.

Khi sức chú ý của mọi người đều đặt ở phía trước, Trương Vân Xuyên trốn ở trong chỗ tối đột nhiên ra tay.

Một tên gia đinh chỉ cảm giác được một bóng đen lao về phía mình.

Hắn còn không có làm ra phản ứng, toàn bộ thân thể đã không chịu khống chế bị húc ngã xuống đất.

“A!”

Hắn phát ra một tiếng thét kinh hãi, thân thể ngã lăn đến trong một mảng bụi gai, cây đuốc trong tay cũng ném bay ra ngoài.

Dao làm bếp trong tay Trương Vân Xuyên hạ xuống, cổ tên gia đinh này nhất thời xuất hiện một vết thương, máu tươi phun trào ra.

Người không phạm ta, ta không phạm người.

Những người này vì đuổi bắt bọn họ, thậm chí bắn tên, điều này đã chạm tới điểm mấu chốt của Trương Vân Xuyên.

Cho nên hắn không ra tay thì thôi, vừa ra tay là đánh tới chết.

Đại Hùng cùng Trương Vân Nhi chạy không nhanh, cho nên hắn bây giờ phải bám trụ những người này.

Hắn đột nhiên tập kích gia đinh Vương gia tụt lại phía sau này, sau khi giết chết y, nhặt lên một cây trường đao của y, nhanh chóng xoay người chạy.

Người Vương gia ở chung quanh nghe được tiếng kêu thảm phía sau, cũng đồng loạt dừng bước chân, nhìn về phía thanh âm vang lên.

Bọn họ nhìn thấy là đồng bạn nhà mình nằm ở trên mặt đất không rõ sống hay chết, cây đuốc ném ở một bên, một bóng đen đang nhanh chóng hướng về nơi xa chạy.

Sau khi thấy một màn như vậy, vài tên gia đinh tay cầm đoản cung lập tức nâng tay bắn.

Mũi tên ‘Vù vù’ từ bên cạnh Trương Vân Xuyên lướt qua, hắn xê dịch né tránh, mũi tên ùn ùn bắn trượt.

“Đuổi!”

Vương Lăng Vân tức giận mắng một tiếng, một đám gia đinh lại chen chúc đuổi theo.

Ở trong rừng tối đen như vậy, gia đinh Vương gia giơ đuốc giống như là bia ngắm sống, đặc biệt bắt mắt.

Trương Vân Xuyên tuy nghiêng ngả lảo đảo vấp ngã vài lần, nhưng hắn tránh né trong bóng tối, người Vương gia lại trước sau không có bất cứ biện pháp nào hết.

Nếu không phải vì để bọn Đại Hùng chạy trốn xa hơn một chút, hắn đã sớm thoát khỏi bọn họ chuồn đi rồi.

“Họ Trương, các ngươi không chạy thoát được đâu!”

“Đi ra!”

“Lăn ra đây!”

“…”

Trong rừng đen sì, đám gia đinh Vương gia giơ đuốc, dùng trường đao phạt những bụi cây bụi cỏ kia.

“A!”

Có tiếng kêu thảm vang lên, mọi người đồng loạt hướng tới phương hướng thanh âm bao vây lên.

Khi bọn họ chạy tới bên cạnh gia đinh kia, gia đinh kia đã nằm ở trên mặt đất.

“Phì phì…”

Gia đinh ôm cổ mình, máu tươi theo kẽ ngón tay trào ra, vẻ mặt hắn đầy thống khổ.

Chỉ một lát sau, gia đinh này liền ngoẹo cổ, tắt thở.

Vương gia thiếu gia Vương Lăng Vân nhìn gia đinh chết đi, sắc mặt cũng âm trầm như nước.

Tên họ Trương này quá giảo hoạt rồi.

Gã trốn ở trong rừng tối tăm, trong thời gian ngắn đã giết chết ba tên gia đinh của hắn.

“Thiếu gia, chúng ta sẽ không tùy tiện xâm nhập nơi này, chọc giận sơn thần lão gia.”

“Sơn thần lão gia ra tay rồi…”

Có người nhìn núi rừng đen sì chung quanh, trong lòng cũng có chút sợ sệt.

Thợ săn lâu năm bình thường vào núi đều cần cúng bái sơn thần một phen, để khẩn cầu sơn thần lão gia phù hộ.

Bọn họ vì truy kích đám người Trương Vân Xuyên một phen, tùy tiện xâm nhập một mảng núi rừng này.

Trong thời gian ngắn đã chết ba người, điều này làm bọn họ cũng cảm thấy có chút điềm xấu.

Đoán có phải chọc giận sơn thần mà gặp phải sơn thần trả thù hay không.

“Đừng có nói hươu nói vượn!”

Thiếu gia Vương Lăng Vân nói: “Sơn thần lão gia thần thông quảng đại, hắn nếu muốn giết chúng ta, hắt xì một cái chúng ta liền toàn bộ phải đi gặp diêm vương gia!”

“Đây rõ ràng chính là họ Trương kia nấp trong bóng tối giả thần giả quỷ!”

Thiếu gia Vương Lăng Vân chỉ vào gia đinh chết đi, nói: “Cổ hắn là bị trường đao cắt đứt, nhất định là họ Trương kia làm!”

Chương 18. Tập kích

Đám gia đinh nghi thần nghi quỷ sau khi nghe lời này, nhất thời sắc mặt căng thẳng cũng dịu đi không ít.

“Bây giờ các ngươi đừng hành động một mình nữa.”

Vương Lăng Vân mặt đen sì nói: “Ba người một đội, có thể chiếu cố cho nhau.”

“Tiếp tục lùng bắt, bọn hắn khẳng định nấp ở phụ cận, chưa chạy xa.”

“Vâng!”

Ở dưới sự phân phó của Vương Lăng Vân, hơn ba mươi tên gia đinh lập tức chia làm mấy đội, phân công nhau bắt đầu tìm kiếm.

Trương Vân Xuyên một hơi xử lý ba tên gia đinh Vương gia, vốn cho rằng sẽ dọa lui bọn hắn.

Nhưng đám người này lại là quyết tâm phải bắt được hắn, không có chút nào ý tứ rút đi.

Hắn chỉ có thể ở trong rừng đấu với đám người này, ý đồ cầm chân bọn họ ở nơi này.

Hắn hôm nay ở trong tối, người Vương gia ở chỗ sáng.

Hắn thỉnh thoảng chui ra đi tập kích bọn họ một phen, khiến người Vương gia cũng tương đối bị động.

Sau nửa đêm, Trương Vân Xuyên đánh giá Đại Hùng dẫn theo muội muội mình đã đi xa rồi.

Hắn ở sau khi phân biệt rõ phương hướng, cũng chuẩn bị rời khỏi một vạt rừng này, không đấu với đám người này nữa.

Nhưng khi hắn khom lưng chuẩn bị xuyên qua một mảng bụi cây, đột nhiên bên trái có gió mạnh ập tới.

Hắn thuận thế hướng bên phải lăn một cái, tránh thoát một đao bổ tới.

“Hắn ở nơi này!”

“Bắt lấy hắn!”

Lại có hai người từ trong bụi cây ẩn thân lao ra, một trái một phải hướng về Trương Vân Xuyên giáp công.

Trong lòng Trương Vân Xuyên cũng kinh hãi, rút đao đón đỡ.

Thì ra Vương gia thiếu gia Vương Lăng Vân mắt thấy không bắt được Trương Vân Xuyên trốn trong bóng tối, cũng phát hiện chỗ thiếu sót của bọn họ.

Bọn họ giơ đuốc ở trong rừng gióng trống khua chiêng lùng bắt, Trương Vân Xuyên trốn trong bóng tối, có thể dễ dàng tránh đi bọn họ.

Cho nên hắn cũng âm thầm bày mưu đặt kế vài đội gia đinh dập tắt đuốc.

Sau khi mấy đội gia đinh này tắt đuốc, cũng ẩn thân ở chỗ tối, quan sát tung tích của Trương Vân Xuyên.

Trương Vân Xuyên vẫn luôn chú ý gia đinh giơ đuốc kia, cũng liền xem nhẹ ác gia đinh Vương gia cũng tránh né ở trong bóng tối kia, lúc này mới bị tập kích.

“Keng!”

Trường đao va chạm, bính ra một chuỗi đốm lửa.

Trương Vân Xuyên cảm nhận được trên trường đao truyền đến lực lượng to lớn, hổ khẩu phát tê, thiếu chút nữa không cầm được đao.

Những gia đinh này đều là bọn liều mạng Vương gia từ trên giang hồ thu về, ai cũng tâm địa độc ác.

Bọn họ đều biết người bị Trương Vân Xuyên tập kích chết rồi, trong lòng cũng nghẹn một luồng tà hỏa.

Lần này bao vây Trương Vân Xuyên, cũng là trường đao chặt chém, muốn dồn hắn vào chỗ chết.

“Bao vây hắn!”

“Con mẹ nó, hôm nay ta muốn lột da hắn!”

Thiếu gia Vương Lăng Vân nhìn Trương Vân Xuyên quả thực bị gia đinh hắn giấu đi tìm được tung tích, cũng vội vàng hô hào các lộ gia đinh vây tới.

Vì bắt bọn Trương Vân Xuyên, hắn đã tổn thất mấy hảo thủ.

Trương Vân Xuyên đối mặt ba gia đinh vây công, chung quanh lại có nhiều gia đinh hơn vây đến, trong lòng hắn cũng nóng như lửa đốt.

Hắn muốn bức lui bọn họ, sau đó chạy.

Nhưng mấy tên gia đinh này cũng đều là giang hồ lão thủ.

Bọn họ tựa như nhìn thấu ý tưởng của Trương Vân Xuyên, chỉ dây dưa kéo dài thời gian.

“Đệch!”

Trương Vân Xuyên nhìn thấy gia đinh chung quanh đã nhanh chóng xúm lại, cũng nổi hung, quyết định liều một phen.

“Muốn chết thì cùng chết!”

Đối mặt trường đao chém tới, hắn không tránh không né, trực tiếp vung đao đối công.

Đối mặt đấu pháp lấy mạng đổi mạng của Trương Vân Xuyên, điều này làm hắn bất ngờ.

Hắn nếu không thu đao, xác định vững chắc có thể chém bị thương Trương Vân Xuyên.

Nhưng hậu quả là bản thân cũng chịu một đao.

Cho nên hắn ở trong tích tắc làm ra lựa chọn, đó chính là thu đao phòng ngự.

Dù sao mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.

Trương Vân Xuyên thấy đối phương không dám liều mạng với hắn, cũng được thế không tha người, mỗi đao một nhanh hơn, triển khai khoái công.

“A!”

Gia đinh này bất ngờ không kịp phòng bị, trên cánh tay đã trúng một đao, lảo đảo lui về phía sau.

Trương Vân Xuyên lại dựa vào loại đấu pháp hung hãn không sợ chết này, trả giá cánh tay mình trúng một đao, một đao đâm vào ngực một tên gia đinh.

Một gia đinh khác tay cầm chùy sắt thấy Trương Vân Xuyên dũng mãnh như thế, cũng không dám xông lên phía trước chém giết với Trương Vân Xuyên nữa.

Trương Vân Xuyên ôm cánh tay bị thương của mình, xoay người chạy về phía trong rừng.

Thiếu gia Vương Lăng Vân cũng không ngờ ba người cũng không lưu được Trương Vân Xuyên, cũng tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.

“Phế vật!”

“Các ngươi mấy tên phế vật!”

“Sau này lại thu thập các ngươi!”

Vương Lăng Vân tức giận mắng mấy tên gia đinh bị thương này, đồng thời kêu gọi người còn lại nhanh chóng đuổi theo.

Đám người Vương gia tựa như chó điên bị chọc giận, gắt gao cắn Trương Vân Xuyên không nhả miệng.

Trương Vân Xuyên cũng biết ít khó địch lại nhiều.

Một khi rơi vào trong tay những người này, nhất định là sống không bằng chết.

Hắn chỉ có thể vận hết sức ở trong núi rừng chạy qua chạy lại.

Lúc trời tờ mờ sáng, Trương Vân Xuyên đã không biết mình chạy tới nơi nào rồi.

Hắn há mồm thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt.

Hắn cảm thấy hai chân mình nặng nề tựa như rót chì, sắp không nâng lên nổi.

Ở phía sau hắn, một đám gia đinh Vương gia cũng thở hồng hộc.

Bụi gai trong núi rừng đã cắt qua quần áo bọn họ, bọn họ cũng chật vật không chịu nổi.

Chương 19. Tuần bộ doanh (1)

“Vù vù!”

“Vù vù!”

Khi hai bên truy đuổi cạn kiệt tinh lực, đột nhiên trong núi rừng vang lên tiếng mũi tên xé gió.

Trương Vân Xuyên thuận thế lăn đến phía sau một tảng đá lớn, tránh thoát mấy mũi tên bắn về phía mình.

“A!”

“A!”

Gia đinh Vương gia kia truy kích Trương Vân Xuyên lại không may mắn như vậy.

Mấy tên xui xẻo thì bị tên bắn chết ngay tại chỗ, không cam lòng ngã xuống trong vũng máu.

Tập kích đột ngột, dọa gia đinh Vương gia còn lại cũng đều vội vàng hướng về phía sau tảng đá, cây to tránh né.

“Con bà nó, chuyện gì vậy!”

Thiếu gia Vương Lăng Vân tránh ở phía sau một tảng đá lớn, cũng là vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Bọn họ mắt thấy sắp bắt được Trương Vân Xuyên, nhưng thế mà lại có người tập kích bọn họ.

Một gia đinh thò đầu ra, muốn nhìn xem rốt cuộc là tình huống như thế nào.

“Vù vù!”

Nhưng đầu hắn vừa thò ra, mấy mũi tên liền rít gào bắn đến, dọa hắn vội vàng rụt cổ.

“Có phải đồng lõa của họ Trương đến rồi hay không?” Vương Lăng Vân hỏi.

“Không giống, bọn họ mới vừa rồi cũng bắn tên đối với họ Trương.”

Gia đinh nói: “Hơn nữa Trương Vân Xuyên này chỉ là một tên cửu vạn bến tàu, hắn lấy đâu ra đồng lõa?”

Một đám người Vương gia cũng bị tập kích đột ngột đánh cho ngây dại, trong lúc nhất thời không rõ thân phận người tập kích bọn họ.

“Hỏi một chút, bọn họ là một lộ nào.” Vương Lăng Vân nháy mắt ra dấu đối với đầu mục gia đinh.

Đầu mục gia đinh cũng xê dịch thân thể, mở cổ họng hô lên.

“Bên ngoài là huynh đệ lộ nào!”

“Chúng ta người Vương gia huyện Tam Hà Đường Dương trấn!”

“Đang giúp đỡ nha môn tróc nã nghi phạm “

Ở trong núi rừng, tổng bộ đầu huyện Tam Hà Lưu Trường Thanh cũng lộ ra nụ cười lạnh.

“Vương thiếu gia, ta là Lưu Trường Thanh đây.” Hắn đi lên một bước, trả lời.

Lưu Trường Thanh?

Nghe được tiếng của Lưu Trường Thanh truyền đến, thiếu gia Vương Lăng Vân nhất thời nổi trận lôi đình.

“Họ Lưu, ngươi mù à!”

“Ta đang dẫn người bắt Trương Vân Xuyên đó, ngươi thế mà bắn tên bắn chết gia đinh của ta!”

Vương Lăng Vân nổi giận mắng: “Ngươi bắn chết người của lão tử, việc này ta không để yên cho ngươi đâu!”

“Vương thiếu gia, mắt ta chưa mù.”

Lưu Trường Thanh lạnh lùng nói: “Các ngươi cấu kết sơn tặc, mưu đồ gây rối, ta khuyên các ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, bằng không, ta sẽ không khách khí!”

Cấu kết sơn tặc, mưu đồ gây rối? ?

Vương Lăng Vân cũng ngẩn ra.

Mình chỗ nào cấu kết sơn tặc mưu đồ gây rối?

“Lưu Trường Thanh, ngươi nói hươu nói vượn cái gì!”

“Vương gia ta cấu kết sơn tặc mưu đồ gây rối chỗ nào? !” Vương Lăng Vân cũng lớn tiếng chất vấn.

Lưu Trường Thanh lại trả lời: “Các ngươi bây giờ ở cùng một chỗ với sơn tặc Trương Vân Xuyên, các ngươi còn cầm binh khí vi phạm lệnh cấm của triều đình, bay giờ nhân chứng vật chứng đều có, các ngươi đừng cãi láo nữa.”

“Bây giờ Ninh Dương phủ Tuần bộ doanh đã vây chết nơi này.”

“Các ngươi hôm nay chắp cánh khó thoát.”

“Các ngươi bây giờ nếu muốn sống, chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là buông binh khí, ngoan ngoãn bó tay chịu trói!”

“Nếu dám phản kháng, giết không cần hỏi!”

Lời của Lưu Trường Thanh cũng khiến một đám gia đinh Vương gia đã xảy ra xao động, một ít người lộ ra vẻ mặt bối rối.

Vương Lăng Vân cũng là người thông minh, sau khi nghe xong Lưu Trường Thanh nói một phen, lập tức ý thức được, bọn họ gặp phiền toái lớn rồi.

Hắn vụng trộm hướng về nơi xa đánh giá, ở trong núi rừng, quả nhiên có không ít binh sĩ Ninh Dương phủ Tuần bộ doanh mặc quân phục màu xám.

Rất hiển nhiên, Lưu Trường Thanh tổng bộ đầu huyện Tam Hà này không có lá gan lớn như vậy dám nhằm vào bọn họ.

Hắn cũng chưa có quyền hạn điều Ninh Dương phủ Tuần bộ doanh tới đây.

Bây giờ Lưu Trường Thanh chắc như đinh đóng cột nói bọn họ cấu kết sơn tặc, mưu đồ gây rối, còn điều động binh sĩ Ninh Dương phủ Tuần bộ doanh bao vây bọn họ.

Rất hiển nhiên, đây là một âm mưu được tính toán đã lâu.

Âm mưu nhằm vào Vương gia bọn họ.

Sắc mặt Vương Lăng Vân trở nên cực kỳ khó coi.

Vương gia bọn họ dựa lưng vào Giang Châu Lưu gia, chiếm cứ một nửa làm ăn muối tư của huyện Tam Hà, tự nhiên cũng nuôi dưỡng một ít gia đinh, lén giấu một ít binh khí cung nỏ triều đình cấm.

Ngày thường bên trên có huyện úy huyện Tam Hà bảo vệ, lại có Giang Châu Lưu gia làm hậu thuẫn.

Cho dù bọn họ có những binh khí cung nỏ này, người khác cũng không dám nói ra nói vào.

Huống hồ thế đạo này hỗn loạn, phàm là gia tộc lớn có uy tín danh dự, nhà ai không giấu riêng một chút binh khí vi phạm lệnh cấm phòng thân?

Nhưng chuyện này nha môn nơi đó đều là mở một mắt nhắm một mắt, ngầm đồng ý bọn họ lén giấu binh khí.

Lần này Vương gia bọn họ vì giúp đỡ đuổi bắt đám người Trương Vân Xuyên, cũng là cố ý điều gần trăm gia đinh hảo thủ, còn trang bị binh khí.

Nhưng ai biết lại trở thành một điểm yếu để nha môn nhằm vào bọn họ.

Bây giờ một cái mũ tư thông sơn tặc, mưu đồ gây rối chụp xuống, Vương gia bọn họ một lần này gặp phiền toái lớn rồi.

“Vương thiếu gia, đừng trốn nữa!”

“Ra đi!”

Lưu Trường Thanh nhìn thấy đám người Vương Lăng Vân tránh ở trong rừng, đã có chút mất kiên nhẫn.

Một lần này huyện lệnh đại nhân viết một phong thư cho Ninh Dương phủ, kể ra chi tiết mình muốn mượn dùng sự kiện Trương Vân Xuyên ám sát huyện úy, thuận thế diệt trừ những người Giang Châu Lưu gia nuôi trồng ở huyện Tam Hà.

Chương 20. Tuần bộ doanh (2)

Thượng tầng của huyện lệnh ở sau khi cân nhắc lợi hại, cũng ủng hộ hành động của hắn.

Thượng tầng lo lắng trong tay huyện lệnh không có người để dùng, còn cố ý điều mấy trăm người của Ninh Dương phủ Tuần bộ doanh trợ chiến.

Chính là vì một hơi diệt trừ Vương gia, Phùng gia các thế lực đi lại gần gũi với Giang Châu Lưu gia, đuổi thế lực Giang Châu Lưu gia ra khỏi huyện Tam Hà.

Bọn họ cần ở trước khi Giang Châu Lưu gia phản ứng lại, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chụp cho bọn hắn một cái tội danh mưu đồ gây rối, sau đó lấy thủ đoạn thiết huyết nhổ tận gốc nó.

Bọn họ chỉ cần nhanh chóng diệt Vương gia cùng Lưu gia.

Vậy Giang Châu bên kia cho dù tức giận, ván đã đóng thuyền, bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể thừa nhận sự thực chịu thiệt ở huyện Tam Hà bên này.

Dù sao Giang Châu Lưu gia tuy ở Đông Nam tiết độ phủ thế lớn, cũng còn chưa tới mức độ một tay che trời.

Đầu óc Vương Lăng Vân đang nhanh chóng vận chuyển.

Hắn nhìn thấy Lưu Trường Thanh chụp cho bọn họ tội danh như thế, còn điều động Tuần bộ doanh, cũng ý thức được, đây là hành động cố ý nhằm vào bọn họ của huyện Tam Hà hoặc Ninh Dương phủ.

Ai bảo bọn họ là thế lực phụ thuộc Giang Châu Lưu gia chứ.

Đại biểu Lưu gia ở huyện Tam Hà vừa chết, bọn họ cũng trở thành đối tượng bị chèn ép quét sạch.

“Các ngươi đây là muốn gán tội cho người khác, ta không phục!”

Vương Lăng Vân lớn tiếng hô: “Vương gia chúng ta trung thành và tận tâm đối với triều đình, tuyệt đối sẽ không cấu kết sơn tặc, cũng sẽ không mưu đồ gây rối!”

“Vương thiếu gia, ngươi nếu không phục, đi chỗ huyện tôn đại nhân nói, ngươi nói với ta vô dụng nha.”

“Ta muốn gặp huyện tôn đại nhân!”

“Huyện tôn đại nhân ở trong thành đó.”

“Ngươi ngoan ngoãn đi ra, ta dẫn ngươi đi gặp.”

Vương Lăng Vân ở cùng lúc kéo dài thời gian, cũng triệu tập vài tên đầu mục gia đinh đến trước mặt mình.

“Trong tay chúng ta có binh khí, ngày thường bọn họ mở một mắt nhắm một mắt, trái lại cũng không sao.”

“Nhưng nếu là thật sự nghiêm túc, chúng ta lén giấu binh khí, đó là tội chết.”

Vương Lăng Vân nói với vài tên đầu mục gia đinh: “Bọn họ Tuần bộ doanh cũng điều đến rồi, đây là âm mưu tính toán đã lâu nhằm vào Vương gia chúng ta.”

“Cho nên chúng ta không thể ra đầu hàng, một khi đầu hàng, vậy mạng nhỏ liền nắm giữ ở trong tay bọn họ.”

“Đến lúc đó bọn họ tùy tiện nhét cho chúng ta một cái tội danh, vậy chúng ta chỉ còn đường chết.”

Vài tên đầu mục gia đinh cũng là Vương gia nuôi dưỡng, đối với Vương gia cũng trung thành và tận tâm.

“Thiếu gia, ngươi nói làm thế nào, chúng ta đều nghe ngài.”

Vương Lăng Vân nói: “Bảo đám gia đinh chuẩn bị sẵn sàng, nghe hiệu lệnh ta, mạnh mẽ xông ra!”

“Sau lưng chúng ta có Giang Châu Lưu gia.”

“Chỉ cần chúng ta còn sống, vậy Giang Châu Lưu gia sẽ không thấy chết mà không cứu, bọn họ sẽ chống lưng làm chủ cho chúng ta.”

“Nhưng nếu là bây giờ bị bọn họ bắt được chém đầu, khẳng định tội danh thông đồng với giặc, vậy Giang Châu Lưu gia cho dù là muốn giúp chúng ta, cũng không dám tùy tiện đưa tay.”

Khi bọn Vương Lăng Vân lâm vào khốn cảnh, suy nghĩ kế sách thoát thân.

Trương Vân Xuyên cũng tránh phía sau một tảng đá lớn, há mồm thở hổn hển.

Hắn quan sát thấy đám binh sĩ Tuần bộ doanh võ trang hạng nặng kia chung quanh, trong lòng cũng tương đối bực bội.

Mình ù ù cạc cạc thế mà cuốn vào trong đấu tranh thượng tầng huyện Tam Hà.

Thiếu gia Vương Lăng Vân sau khi bàn bạc với vài tên đầu mục gia đinh, cũng đã làm sẵn chuẩn bị mạnh mẽ phá vây ra ngoài.

“Xông lên!”

Vương Lăng Vân hô to một tiếng, vài tên gia đinh dẫn đầu đứng dậy chạy về phía trong núi rừng.

Đám người Vương Lăng Vân thì theo sát sau đó, cắm đầu hướng về một phương hướng chạy như điên.

“Họ Vương, các ngươi chạy không thoát đâu!”

Tổng bộ đầu Lưu Trường Thanh nhìn thấy đám người Vương Lăng Vân muốn mạnh mẽ phá vây, trên mặt cũng lộ ra nụ cười lạnh.

“Lên!”

“Giết không cần hỏi!”

Cái gọi là muốn gán tội sợ gì không có lý do.

Vương gia, Phùng gia vốn quan hệ mật thiết với huyện úy kia.

Bây giờ huyện lệnh vì diệt trừ thế lực bọn họ một phe này, cũng thuận thế cho một cái vu oan giá họa.

Bọn họ vu hãm Vương gia, Phùng gia cấu kết sơn tặc, giúp đỡ sơn tặc Trương Vân Xuyên ám sát huyện úy.

Bây giờ bọn họ từ Ninh Dương phủ triệu tập Tuần bộ doanh muốn tiến hành truy bắt đối với Vương gia, Phùng gia, lấy thẩm vấn bọn họ án cấu kết sơn tặc, ám sát huyện úy.

Nếu hai nhà này phản kháng, vậy toàn bộ giết chết ngay tại chỗ, đến lúc đó hoàn toàn khẳng định tội danh của bọn họ.

Như vậy, có thể hoàn toàn diệt trừ thế lực một phe này.

“Vù vù!”

“Vù vù!”

Cung thủ Tuần bộ doanh không ngừng bắn tên.

“Phốc!”

“A!”

Mũi tên rít lên mang theo khí tức tử vong, xuyên thấu thân thể của từng vị gia đinh Vương gia.

Ở trong tiếng kêu gào thê thảm thống khổ, gia đinh Vương gia không ngừng có người trúng tên ngã lăn xuống đất.

Đối mặt mũi tên không ngừng từ bên tai xẹt qua, Vương Lăng Vân vị thiếu gia này cũng nghiêng ngả lảo đảo, hai chân có chút như nhũn ra.

Nếu không phải hai gia đinh trung thành và tận tâm nâng đỡ bảo vệ, hắn thậm chí không đi nổi nữa.

Hắn ở Vương gia là đại thiếu gia, luôn luôn giỏi về tính kế, nhưng lại không giỏi chiến trận chém giết.

Hôm nay thời khắc liên quan tính mạng, trên mặt hắn cũng có chút bối rối.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay