1. Home
  2. Truyện Kiếm Hiệp
  3. [Dịch] Đế Quốc Đại Phản Tặc
  4. Tập 1: Huyện Tam Hà (c1-c10)

[Dịch] Đế Quốc Đại Phản Tặc

Tập 1: Huyện Tam Hà (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1. Huyện Tam Hà (1)

Giang Châu, bến tàu huyện Tam Hà.

Trương Vân Xuyên cùng mấy chục tay bốc vác mặc áo ngắn rộng thùng thình đang tựa như con kiến chăm chỉ, đi qua đi lại, vận chuyển thóc lúa lên trên tàu.

Vận chuyển xong, Trương Vân Xuyên nằm ngã chỏng vó ở trên đất trống ẩm ướt của bến tàu, há to miệng thở hổn hển.

Nhìn lên ráng mây đỏ đầy trời, trong lòng hắn cũng nhịn không được chửi má nó.

Thật sự là quá xui xẻo!

Người khác xuyên việt thời không đều là làm vương hầu quân tướng, tệ nhất cũng là kẻ phá gia chi tử gia tài bạc triệu, mình lại trở thành một tay bốc vác bến tàu huyện Tam Hà vương triều Đại Chu, ngày ngày vác bao tải.

Cuộc sống làm bốc vác nửa năm qua, thiếu chút nữa làm mình mệt chết.

Cũng không biết bạn gái da trắng mặt xinh kia ở một cái thời không khác, trong lòng Trương Vân Xuyên liền tràn đầy buồn bã.

Nếu không phải ù ù cạc cạc xuyên việt đến vương triều Đại Chu này mà nói, mình nhắm chừng đã kết hôn rồi đi.

Đang lúc Trương Vân Xuyên ngẩn ngơ xuất thần.

“Phát tiền công rồi!”

Nơi xa có người lớn tiếng rống lên, đám bốc vác xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở trên mặt đất nghỉ ngơi sau khi nghe được tiếng hò hét, tựa như gà chọi, ùn ùn bò dậy, tràn qua.

“Trương Vân Xuyên!”

“Trương Vân Xuyên đến chưa? !”

“Nơi này, nơi này nè.”

Trương Vân Xuyên nghe được đọc tên mình, cũng vội vàng chen đến phía trước.

“Hai mươi đồng tiền lớn!”

Quản sự con tàu sau khi nhìn Trương Vân Xuyên vài lần, cẩn thận đếm hai mươi đồng tiền, vươn tay cho Trương Vân Xuyên.

“Đa tạ, đa tạ.”

Trên mặt Trương Vân Xuyên tràn đầy nụ cười nhận lấy hai mươi đồng tiền.

Vuốt ve hai mươi đồng tiền nặng trịch, trong lòng Trương Vân Xuyên rất vui vẻ.

Tính cả bạc nửa năm qua mình ăn dùng tiết kiệm tích góp, gom góp một chút nữa, liền đủ đi mua một cái thân phận bộ khoái nha môn trong huyện, đến lúc đó không cần đến bến tàu đi nhận việc vác bao tải nữa.

“Bốp!”

Ngay lúc này, một đôi tay to khoác lên trên vai Trương Vân Xuyên.

“Ai u, hôm nay thu hoạch không tồi nha.”

Trương Vân Xuyên quay đầu nhìn, nhìn thấy là một hán tử khôi ngô vẻ mặt dữ tợn, giờ phút này hắn đang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm mình.

Người này là một tiểu đầu mục Mã bang huyện Tam Hà, Mã bang một khu vực này đều tính là địa bàn của bọn họ.

“Hề hề, đều là nhờ hồng phúc của Trương gia ngài.”

Đáy mắt Trương Vân Xuyên nhanh chóng hiện lên một phần chán ghét không dễ phát hiện, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.

“Chỉ tiểu tử ngươi biết nói chuyện.” Tiểu đầu mục sau khi cười mắng một tiếng, vươn ba ngón tay: “Quy củ cũ, ba đồng tiền hiếu kính.”

Huyện Tam Hà nằm ở chỗ giao giới ba con sông, thủy vận bận rộn, lượng lớn dân chúng đều dựa vào bến tàu sống qua ngày.

Mã bang là một bá chủ ở bến tàu huyện Tam Hà.

Phàm là người nhận việc ở bến tàu Tam Hà, mỗi ngày phải nộp lên cho bọn họ ba đồng tiền hiếu kính.

Nếu ai không đưa, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.

Trương Vân Xuyên nghe nói có người bị người của Mã bang đánh chết, ném xuống sông.

Về phần thật hay giả, hắn không thể khảo chứng.

Nhưng Mã bang ở huyện Tam Hà thật sự rất có thế lực cùng bối cảnh, là tồn tại đủ để đi ngang.

“Hề hề, quy củ ta hiểu mà.”

Trong lòng Trương Vân Xuyên tuy đặc biệt khó chịu đối với Mã bang cái bang phái ức hiếp bóc lột cửu vạn bực này, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Mã bang nửa năm qua áp bức mình không ít tiền đồng đâu, quay đầu đợi sau khi mình thành công ứng mộ bộ khoái, phải làm Mã bang các ngươi nôn hết ra không thiếu một đồng!

“Về sau làm phiền Trương gia ngài quan tâm nhiều hơn.”

Trong lòng Trương Vân Xuyên ở cùng lúc thầm mắng Mã bang đám người này là một lũ rác rưởi ăn tươi nuốt sống, tay chân lanh lẹ chia ra vài đồng tiền đưa tới trong tay tiểu đầu mục Mã bang.

Tiểu đầu mục nhìn trong tay dư thêm một đồng tiền, cũng nhếch miệng cười cười đối với Trương Vân Xuyên.

Tiểu tử này so với đám cửu vạn coi tiền như mạng kia mà nói thì rất biết điều, rất hợp khẩu vị của hắn.

Tiểu đầu mục không biểu lộ gì cả nhét tiền đồng dư ra vào túi áo của mình.

Hắn nâng tầm mắt lên, nói với Trương Vân Xuyên: “Ngày mai lúc trời sáng còn có một lô muối cần lên thuyền chuyển đi Tần Châu, lúc bốc lên thuyền tính ngươi một suất, tới đây sớm một chút.”

Trương Vân Xuyên cũng ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra sự vui mừng.

“Đa tạ Trương gia.”

Trương Vân Xuyên lập tức ôm quyền nói lời cảm tạ.

“Ừm.”

Tiểu đầu mục gật gật đầu, cũng không nói nhiều, sau đó sải bước chân chữ Bát, lại đi thu tiền hiếu kính của đám cửu vạn khác.

Tuy trả giá thêm một đồng tiền, nhưng Trương Vân Xuyên cũng cảm thấy đáng giá.

Muối ăn này giá bán cao, chủ hàng trả tiền công cũng nhiều.

Nếu bốc đầy một thuyền muối ăn, ít nhất có ba bốn mươi đồng tiền lớn có thể nhận.

Nhưng loại chuyện tốt này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Huống hồ ai có thể đi kiếm một phần tiền công này, đó đều là người của Mã bang định đoạt.

Trương Vân Xuyên nhét vào trong lòng mười sáu đồng tiền mình vất vả vác bao tải kiếm được đi về nhà, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cha mẹ hắn ở thế giới này đã sớm qua đời, lưu lại hắn cùng muội muội năm nay mười tuổi sống nương tựa lẫn nhau.

Trong nhà cũng chỉ có vài mẫu đất cằn tổ truyền cùng một căn nhà lâu năm thiếu tu sửa, ba gian phòng cỏ tranh.

Chương 2. Huyện Tam Hà (2)

Chỉ là tiền thân của thân thể này không học vấn không nghề nghiệp, nửa năm trước ở trong sòng bạc đã thua không còn một mảnh nào vài mẫu đất cằn tổ truyền.

Nếu không phải mình đến, nói không chừng mấy gian phòng cỏ tranh rách nát kia cũng không giữ được.

Trương Vân Xuyên mắng thầm, mình cũng thật xui xẻo, xuyên việt đến một gia đình nghèo kiết hủ lậu lụi bại như vậy.

Chỉ là nghĩ đến muội muội Trương Vân Nhi nhu thuận có hiểu biết kia, trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười hiểu ý.

Mỗi ngày lúc mình tan tầm về nhà, Trương Vân Nhi đều sẽ nấu xong đồ ăn nóng hôi hổi, điều này làm hắn ở trong thời không xa lạ này cũng có thể cảm giác được sự ấm áp của ‘nhà’.

Hắn dừng bước ở trước một cửa hàng bánh.

“Thím Vương.”

Trương Vân Xuyên đối với một gã ngồi ở đằng ghế ngủ gà ngủ gật trung niên con gái chào hỏi.

“Trương gia Đại Lang, lại tới mua bánh Quế Hoa cho muội tử nhà cháu à.” Thím Vương từ ghế mây đứng dậy.

“Vâng, nó chỉ thích ăn bánh Quế Hoa nhà thím.”

“Gói cho cháu một miếng đi.”

“Em gái cháu gặp được cháu một đại ca tốt như vậy, quả nhiên là phúc của nó.”

Người phụ nữ trung niên của cửa hàng bánh ở cùng lúc nói chuyện, tay chân lanh lẹ gói lại một cái bánh Quế Hoa đưa cho Trương Vân Xuyên, cười nói: “Ba đồng.”

“Cháu đi đây.”

“Đi đi.”

Trương Vân Xuyên khi xách bánh Quế Hoa đi về nhà, phát hiện lưu dân trong thành tựa như lại nhiều lên.

Ở dưới mái hiên sát đường, lưu dân thành đàn tụ tập cùng một chỗ, bọn họ quần áo tả tơi, gầy như que củi, một ít người nằm ở nơi đó, cũng không biết sống hay chết.

Nơi hắn ở bây giờ trên danh nghĩa là Đại Chu vương triều, nhưng trên thực tế triều đình đã chỉ còn trên danh nghĩa, hoàng đế có khả năng khống chế chỉ có bộ phận nhỏ địa khu xung quanh đế kinh.

Bây giờ quan to biên giới cát cứ địa phương, phiên vương cầm quyền, Đông Nam tiết độ phủ chỗ mình ở địa khu phía nam tương đối giàu có và đông đúc, có được địa bàn năm phủ mười tám huyện, do đông nam tiết độ sứ thực tế nắm giữ.

Nghe nói gần đây phía bắc Tần Châu tiết độ phủ cùng Quang Châu tiết độ phủ vì tranh đoạt địa bàn lại bắt đầu đánh rồi, đám lưu dân này cảnh nội huyện Tam Hà đều là phía bắc tràn tới.

Theo lượng lớn lưu dân ùa vào Giang Châu huyện Tam Hà, hôm nay sự kiện trộm cắp trong thành cũng trở nên thường xuyên.

Huyện nha tháng trước đã dán ra bố cáo, sắp sửa chiêu mộ mới ba mươi vị bộ khoái, để tăng mạnh duy trì trị an địa bàn.

Cái này đối với Trương Vân Xuyên mà nói, vốn là một chuyện tốt.

Dù sao hắn cũng là tổng hợp lại phân tích thế cục hôm nay, cảm thấy đi nha môn kiếm một cái bát sắt* là ổn định nhất.

* công việc biên chế, công việc

Hắn đã gom không ít bạc, chính là vì chuẩn bị quan hệ, muốn làm một bộ khoái nha môn có thể diện.

Chỉ cần có thân phận nha môn, về sau vô luận là kinh thương hay làm việc khác, dễ dàng hơn gấp trăm lần.

Chỉ là muốn làm bộ khoái cũng không dễ dàng như vậy, trước kia một khi có vị trí bộ khoái khuyết chức, cần ít nhất năm lượng bạc lo lót trên dưới, mới có khả năng bù vào chỗ trống.

Nhưng một lần này, vị trí khuyết chức nhiều rồi, ngược lại ù ù cạc cạc chẳng hiểu sao tăng giá rồi, ít nhất cần mười lượng bạc mới được.

Trương Vân Xuyên thậm chí âm thầm cảm thấy, huyện lệnh huyện Tam Hà này cũng có thể tham dự bán quan bán tước, đáng tiếc hắn không có chứng cớ.

Mình nửa năm qua đã tích lũy hơn tám lượng bạc, vốn hắn đã bắt đầu vận hành thao tác chuẩn bị quan hệ, chỉ chờ khuyết chức liền có thể nhận chức, nhưng hôm nay có chỗ trống rồi, giá lại tăng, bạc của hắn lại không đủ.

Nghĩ đến đây, hắn liền nhịn không được muốn mắng con mẹ nó.

Một lũ khốn kiếp ăn thịt người không nhả xương!

Xem ra phải mau chóng nghĩ cách gom đủ mười lượng bạc, bằng không một khi danh ngạch đầy rồi, muốn xoay người, lại không biết phải chờ tới năm nào tháng nào.

Bộ khoái ở trong huyện tuy bổng lộc mỗi tháng chỉ có năm trăm đồng tiền, nhưng tốt xấu gì cũng là một viên chức.

Bọn họ phụ trách duy trì trị an địa bàn, đồng thời lại có được quyền lớn tra xét muối tư nhân, những bang hội, gia tộc kia mỗi tháng cho hiếu kính cũng đếm không xuể.

Trương Vân Xuyên càng thêm coi trọng hơn là bộ khoái cái thân phận quan phương này.

Có thân phận quan phương này, mình làm rất nhiều chuyện liền thuận tiện hơn rất nhiều.

Hắn đầy cõi lòng tâm sự về tới ngõ Cây Liễu thành nam.

“Nha đầu, muội xem đại ca mua đồ ăn ngon gì về cho muội này.”

Ở trong tiếng kẽo kẹt, Trương Vân Xuyên đẩy ra cửa sân gió thổi thấm nước mưa sắp mục nát kia, gọi tiểu muội Trương Vân Nhi của mình.

Hả?

Nha đầu đâu?

Trương Vân Xuyên nhìn thấy trong sân im ắng, tiểu muội Vân Nhi tựa như chưa về.

“Nha đầu?”

“Nha đầu?”

Trương Vân Xuyên đặt bánh Quế Hoa ở trên bàn bát tiên, nhìn ngó ở mấy căn phòng, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Vân Nhi.

Trời cũng sắp tối rồi, nha đầu này chạy đi đâu rồi?

Hiện ở trong thành khắp nơi đều là lưu dân tràn vào, tình trạng trị an cũng là ngày càng kém, một tiểu cô nương, chẳng lẽ đã gặp bất trắc?

Trong lòng Trương Vân Xuyên sốt ruột, bước nhanh rời nhà.

Sắc trời đã trở tối, trên con phố dài tỏ ra có chút lạnh lùng.

Trương Vân Xuyên ở sau khi hỏi hàng xóm một phen không có tung tích em gái mình Trương Vân Nhi, liền đến thẳng chợ phía đông phồn hoa nhất huyện Tam Hà.

Chương 3. Mất tích (1)

Ở hai bên đường chợ phía đông, quán trà, tiệm tạp hóa, sòng bạc, tiệm vải, tiền trang cùng hiệu cầm đồ chờ các loại cửa hàng đầy đủ mọi thứ.

Muội muội mình Trương Vân Nhi cũng sẽ thỉnh thoảng làm một ít việc thêu thùa may vá, như là lót giày, đồ thêu các thứ ở đầu cầu chợ phía đông bán, bổ sung cho gia đình.

Nhưng khi Trương Vân Xuyên đến chợ phía đông, phóng mắt nhìn, trừ người đi đường lác đác, không có bóng dáng muội muội Trương Vân Nhi của mình.

Nhìn quanh, các cửa hàng đều đang lục tục đóng cửa.

Không thấy bóng dáng muội muội mình, điều này làm trong lòng hắn cũng lo lắng vạn phần.

Trời đã tối rồi, nha đầu này có thể chạy đi đâu đây?

Hắn nhìn thấy cửa hàng vải bên đường đang đóng cửa, cũng chạy bước nhỏ qua đó.

“Vị đại ca này, ngươi nhìn thấy muội tử của ta không?” Trương Vân Xuyên thở hồng hộc mở miệng nói: “Nó tên Trương Vân Nhi, nhà ở ngõ Cây Liễu thành nam, thường xuyên ở đầu cầu bày sạp bán đồ thêu thùa may vá.”

Tiểu nhị tiệm vải cũng ngẩn ra, sau đó nói: “Ngươi nói con bé à, ta biết.”

“Con bé buổi trưa đều sẽ sau khi bán đồ xong thì về nhà mà.” Tiểu nhị tiệm vải nói: “Trước khi đi, còn ở chỗ ta mua hai thước vải trắng.”

“Về rồi?”

“Về rồi.”

Tiểu nhị tiệm vải gật gật đầu.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu nhị hỏi.

Trương Vân Xuyên khoát tay nói: “Không có việc gì, ta về nhà không nhìn thấy nó, còn tưởng nó ở bên này.”

Trương Vân Xuyên cũng không nhiều lời với tiểu nhị tiệm vải, sau khi nói lời cảm tạ, lại dọc theo phố dài tìm về nhà.

Nhưng sau khi về trong nhà, phát hiện trong nhà vẫn lạnh lẽo vắng vẻ như cũ, Vân Nhi vẫn như cũ không thấy bóng dáng.

Trong lòng hắn cũng lẩm bẩm.

Nha đầu này có thể chạy đi đâu đây?

Đại Hùng ở cách vách hắn nghe nói Trương Vân Nhi không thấy đâu nữa, cũng ra ngoài tìm kiếm giúp.

“Đại Lang, Vân nha đầu này hẳn sẽ không là xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

“Bây giờ rất nhiều lưu dân ùa vào trong thành, trong thành này không yên ổn nha.”

“Đêm hôm qua, nghe nói thành tây còn xảy ra án mạng “

Đại Hùng càng nói, trong lòng Trương Vân Xuyên càng cuống lên.

Em gái mình dịu dàng yếu đuối, nếu rơi vào trong tay đám lưu dân kia, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.

“Nếu không đi nha môn báo quan đi.” Đại Hùng đề nghị.

Trương Vân Xuyên cũng gật gật đầu, hai người bọn họ chạy thẳng tới huyện nha nghiêm túc trang nghiêm.

“Hai người các ngươi làm gì thế?”

Ở cửa huyện nha, hai nha dịch đang cười cười nói nói nhìn thấy bọn Trương Vân Xuyên thở hổn hển muốn xông vào trong nha môn, cũng đưa tay ngăn cản bọn họ.

“Không nói tiếng nào đã xông vào trong, các ngươi cho rằng huyện nha này là của nhà các ngươi à?” Một nha dịch không khách khí liếc xéo, giọng điệu không tốt.

“Hai vị sai gia, muội muội ta mất tích rồi, ta hoài nghi là bị lưu dân bắt đi.” Trương Vân Xuyên tốc độ nói rất nhanh giới thiệu tình huống, “Cho nên ta tới báo quan, hy vọng các ngài có thể hỗ trợ tìm kiếm chút.”

“Muội muội mất tích à?” Nha dịch đánh giá cao thấp Trương Vân Xuyên một phen, chậm rãi hỏi.

“Vâng, đúng rồi.”

“Được, ta biết rồi, các ngươi trở về đi.”

Hai nha dịch sau khi nghe xong, bộ dáng không có chút nào sốt ruột, sau khi khoát tay áo đối với Trương Vân Xuyên, tiếp tục đứng ở tại chỗ nói chuyện phiếm.

“Hai vị sai gia, làm phiền các ngươi đi vào thông bẩm một phen.”

“Ngươi là nghe không hiểu tiếng người hay là làm sao?”

“Bảo ngươi trở về chờ tin thì chờ tin, sao cứ lải nhải mãi thế?”

“Ta chỉ là muốn bảo các ngươi đi vào thông bẩm một phen.” Trương Vân Xuyên cường điệu nói: “Chuyện này rất cấp bách.”

“Gấp cũng vô dụng.” Một sai dịch không kiên nhẫn nói: “Bây giờ các lão gia trong nha môn đều về nhà rồi, ta đi đâu thông bẩm cho ngươi đây?”

“Sáng mai các lão gia tới đây, ta sẽ bẩm báo cho bọn họ.” Nha dịch hạ đạt lệnh đuổi khách: “Các ngươi trở về chờ tin đi.”

“Nhưng muội muội ta không thấy đâu nữa, nếu bây giờ không tìm, rơi vào trong tay đám lưu dân kia thì nguy hiểm.”

“Có nguy hiểm ngươi đi tìm đi, chuyện liên quan gì chúng ta chứ.” Sai dịch kia cũng trừng mắt lên nhìn Trương Vân Xuyên, nói: “Chẳng lẽ còn muốn chúng ta đi giúp ngươi tìm sao, thật sự là trò cười!”

“Các ngươi nói chuyện thế nào vậy!”

Đại Hùng nhìn thấy hai nha dịch thái độ như thế, cũng hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ một cái.

Một nha dịch lập tức nhướng mày: “Ngươi dám trừng mắt nhìn chúng ta, ngươi là ai hả?”

“Ta là ông của ngươi!”

Đại Hùng vẻ mặt tràn đầy giận dữ cũng lập tức túm áo nha dịch kia, tạo thế muốn đánh người.

“Đại Hùng, đừng xúc động.” Trương Vân Xuyên cũng biết người hàng xóm này của hắn trước nay tính tình nóng nảy, cho nên một tay kéo gã trở về.

“Đắc tội rồi.”

Trương Vân Xuyên đau đáu trong lòng an nguy của muội muội mình, đè xuống cơn tức trong lòng mình, bồi tội một tiếng đối với hai vị nha dịch, kéo Đại Hùng đang nóng nảy rời đi.

“Đại Lang, ngươi nếu không kéo ta, ta hôm nay nhất định đánh bọn hắn!”

“Cái thá gì chứ, không phải là hai tên nha dịch sao, còn dám diễu võ dương oai.”

Đi ra thật xa, Đại Hùng vẫn không phục, hùng hùng hổ hổ.

“Bây giờ tìm nha đầu quan trọng hơn, ngươi tức giận với bọn hắn làm gì.” Trương Vân Xuyên nói.

Đám nha dịch này trong nha môn đều là một ít thanh niên trai tráng phục lao dịch mà thôi, so với các bộ đầu bộ khoái kia mà nói, bọn họ nhiều lắm xem như nhân viên ngoài biên chế, cho nên Đại Hùng căn bản không sợ bọn họ.

Chương 4. Mất tích (2)

Nhưng Trương Vân Xuyên cũng biết diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.

Không cần thiết chấp nhặt với những nha dịch kia.

Hắn cùng Đại Hùng chưa được nha môn giúp, chỉ có thể trở lại ngõ Cây Liễu, sau đó phát động một ít hàng xóm láng giềng tốt bụng, hỗ trợ ở các nơi hỏi thăm tin tức muội muội mình.

Mắt thấy trời sắp tối, tâm tình Trương Vân Xuyên cũng chìm đến đáy vực.

Qua nửa canh giờ nữa sẽ thực hành lệnh cấm ban đêm, nếu ai dám đi lại ở trên đường, một khi bị bộ khoái tuần tra ban đêm bắt được, thì phải bị nghiêm trị.

“Các ngươi nếu ai biết tung tích muội tử ta, ta tất có thâm tạ!”

Dưới tình thế cấp bách, Trương Vân Xuyên cũng không thể không từ trong lòng lấy ra tiền đồng ban ngày vác bao tải kiếm được, giơ cao lên.

Đám lưu dân uể oải dưới mái hiên kia nhìn thấy tiền đồng trong tay Trương Vân Xuyên, cũng đều giống như được rót lực lượng vào trong thân thể, đôi mắt sáng lên.

Đám lưu dân tuy như hổ rình mồi thèm thuồng nhìn tiền đồng, nhưng nhìn thấy thân hình khôi ngô đó của Trương Vân Xuyên cùng Đại Hùng, bọn họ vẫn đánh mất ý nghĩ cướp đoạt.

“Các ngươi có ai nhìn thấy muội tử ta, chỗ tiền đồng này liền cho người đó!”

Đám lưu dân kia lần lượt đều lắc đầu, điều này làm Trương Vân Xuyên nhìn ngõ phố âm u, cũng tựa như bóng da xì hơi, sinh ra một cảm giác vô lực thật sâu.

Nha đầu này rốt cuộc đi đâu rồi?

Đang lúc hắn có chút tuyệt vọng, đột nhiên một lưu dân thật cẩn thận đi đến bên cạnh Trương Vân Xuyên.

“Ta nếu là nói tung tích của tiểu cô nương kia, những đồng tiền lớn này thật sự sẽ cho ta sao?”

Lưu dân đầu bù tóc rối này nhìn chằm chằm tiền đồng trong tay Trương Vân Xuyên, hỏi.

“Ngươi biết tung tích của muội muội ta?”

Trương Vân Xuyên kích động đi về phía lưu dân kia, lưu dân kia lại cảnh giác lui lại mấy bước.

“Ngươi nói thật một câu, lời nói ra có tính hay không?” Lưu dân nhìn Trương Vân Xuyên hỏi.

“Ngươi nếu biết chính xác tung tích của muội tử ta, những đồng tiền lớn này cho ngươi hết!” Trương Vân Xuyên xòe ra tiền đồng trong tay, thề: “Ta nếu là nuốt lời, trời giáng ngũ lôi đánh ta!”

“Đưa tiền cho ta trước.” Lưu dân kia hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm tiền đồng trong tay Trương Vân Xuyên, nói.

“Ngươi nếu dám lừa ta, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”

Trương Vân Xuyên nói, đồng thời cũng đưa tiền đồng trong tay qua.

Lưu dân kia kích động cầm lấy tiền đồng trong tay Trương Vân Xuyên, tỏ ra rất hưng phấn, chỉ là sau đó hắn lại vội vàng nhét nó vào trong lòng, cảnh giác nhìn vài lần đám lưu dân chung quanh, như sợ bị cướp đi.

“Tiền cho ngươi rồi, ngươi bây giờ nên đi rồi chứ?” Trương Vân Xuyên nhìn chằm chằm lưu dân lôi thôi này, nói.

“Ta lúc buổi trưa nhìn thấy một tiểu cô nương ở trong ngõ nhỏ bị vài người đánh ngất, khiêng đến trong ngôi lầu bên kia.” Lưu dân nói chuyện, đồng thời chỉ chỉ cách đó không xa.

Bọn Trương Vân Xuyên theo hướng lưu dân ngón tay nhìn lại, đó là một ngôi lầu nhỏ ba tầng treo đèn lồng lớn màu đỏ.

“Di Hồng lâu? ?” Trương Vân Xuyên cũng ngẩn ra.

“Đúng, dù sao chính là bị khiêng vào trong ngôi lầu đó.”

Trương Vân Xuyên sau khi nghe xong lưu dân miêu tả, cũng ngẩn ra, sau đó tràn ngập lửa giận.

Di Hồng viện này trên thực tế chính là nơi đốt tiền của huyện Tam Hà, nuôi mấy chục nữ nhân tô son điểm phấn, chuyên cho đám quan to hiển quý cùng khách thương kia chơi bời.

Muội tử mình thế mà bị người Di Hồng lâu bắt đi, đám chó chết đáng bị trời đánh kia!

Nếu muội tử mình bị rác rưởi Di Hồng lâu làm hại, mình giết cả nhà hắn!

Nửa năm nay mình đã quen thuộc thời không này, nhà chỉ có bốn bức tường, muội muội Trương Vân Nhi cũng là một người vất vả.

Nàng bây giờ thế mà lại rơi vào trong tay đám người táng tận thiên lương kia của Di Hồng lâu, hắn cũng siết chặt nắm tay, sải bước đi về phía Di Hồng lâu.

Đại Hùng nhìn thấy Trương Vân Xuyên sải bước đến thẳng Di Hồng lâu, trong lòng cũng có chút rụt rè.

Hắn tuy vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc.

Người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, hắn vẫn là biết.

Di Hồng lâu này ở trong huyện thế lực cực lớn, người bình thường không thể trêu vào bọn họ.

Bọn họ nếu lỗ mãng xông vào, đừng đến lúc đó người chưa cứu ra được, ngược lại đặt cả bản thân vào.

Nhưng Trương Vân Xuyên là anh em tốt của hắn, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn anh em tốt của mình một mình đi mạo hiểm cứu người.

Đại Hùng sau khi nghĩ một chút, từ bên đường trực tiếp nhặt lên một viên gạch, sải bước đi theo.

“Lão tử hôm nay liều mạng với lũ chó Di Hồng lâu!”

Đại Hùng cầm gạch, làm ra chuẩn bị liều mạng.

“Ngươi cầm gạch làm gì?”

Trương Vân Xuyên nhìn thấy Đại Hùng cầm gạch khí thế hùng hổ, cũng là vừa cảm động vừa buồn cười.

Gã này tuy tính tình nóng nảy chút, nhưng vẫn có nghĩa khí.

“Đi Di Hồng lâu cứu Vân Nhi muội tử.” Đại Hùng sửng sốt.

Trương Vân Xuyên nói: “Chúng ta không phải đi đập quán, là đi cứu người, hiểu không?”

“Ném gạch đi, đợi lát nữa chúng ta từ tường sau trèo vào.”

Đại sảnh lầu một cùng lầu các nhã gian Di Hồng lâu náo nhiệt phi phàm, trong không khí tràn ngập mùi son phấn cùng rượu.

Thanh âm ầm ĩ của các nữ tử quyến rũ mặc lụa mỏng kia cùng những vị khách trêu đùa quanh quẩn, làm người nghe xương cốt mềm nhũn ra.

Mấy tiểu viện độc lập của Di Hồng lâu thì tỏ ra đặc biệt yên tĩnh, so với sảnh trước náo nhiệt hình thành sự đối lập rõ ràng, tựa như là một thế giới khác.

Chương 5. Mặt người dạ thú (1)

Ở trong phòng khách một gian tiểu viện, vài quý nhân quần áo bất phàm đang nâng chén ăn uống, không khí tương đối hòa hợp.

Ngồi ở vị trí đứng đầu là một người trung niên khuôn mặt lộ ra sự uy nghiêm, hắn chính là huyện úy huyện Tam Hà Lưu Năng.

Huyện úy ở Đại Chu vương triều là cửu phẩm mệnh quan cấp thấp nhất, phụ trách truy bắt đạo tặc, duy trì trị an địa phương.

Huyện úy chỉ là một chức quan cửu phẩm nhỏ bé nhất, ở kinh đô không coi là cái gì.

Nhưng ở khu vực một huyện núi cao hoàng đế xa, hắn lại là là nhân vật số ba chỉ đứng dưới huyện lệnh, huyện thừa.

Triệu lão tứ người cầm quyền phía sau màn Di Hồng lâu uống tới mức mặt đỏ bừng hướng con trai mình phân phó: “Hổ Tử, còn không kính huyện úy đại nhân một chén?”

“Huyện úy đại nhân, ta kính ngài một chén.”

Hổ Tử hiểu ý, lập tức bưng lên chén rượu, cung kính hướng về phía huyện úy Lưu Năng kính rượu.

“Ừm.”

Huyện úy bưng chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Huyện úy đại nhân, nghe nói đội tuần bổ trong huyện một lần này có không ít khuyết chức, khuyển tử cùng vài đứa hậu bối con cháu trong tộc bất tài, cũng muốn thay trong huyện góp một phần sức.”

Triệu lão tứ đứng lên tự mình rót cho huyện úy Lưu Năng một chén rượu nữa, cười mỉm mở miệng.

“Đã nói rồi nha.”

Huyện úy cầm đũa lên gắp một miếng thức ăn, bắt đầu chậm rãi nhai nuốt, lại không nhiều lời nữa.

Triệu lão tứ cũng hiểu chuyện, từ trong lòng lấy ra hai tờ ngân phiếu, đẩy tới trước mặt huyện úy.

“Huyện úy đại nhân, khuyển tử bọn nó không hiểu quy củ, về sau vào đội tuần bổ, có chỗ nào làm không đúng, còn xin ngài tha thứ nhiều hơn.”

Huyện úy buông đũa, cầm lên hai tờ ngân phiếu, nhìn thấy vậy mà là hai trăm lượng bạc trắng, nét mặt cũng đã có ý cười.

“Lão Triệu, chúng ta đều là người quen cũ, ngươi như vậy tỏ ra xa cách quá.” Huyện úy giả ý khách khí nói.

Triệu lão tứ cười nói: “Huyện úy đại nhân, giao tình thì giao tình, nhưng những lễ tiết này không thể bỏ nha.”

Huyện úy cười nâng tay gõ gõ Triệu lão tứ, sau đó không biểu lộ gì cả nhận lấy ngân phiếu.

“Lão Triệu à, ta quay về tìm huyện lệnh đại nhân nói một chút, bọn Hổ Nhi vào đội tuần bổ, hẳn là không thành vấn đề.” Huyện úy làm bộ làm tịch nói.

“Các ngươi còn không mau đa tạ huyện úy đại nhân?”

Triệu lão tứ cũng lập tức nháy mắt ra hiệu cho con mình cùng mấy đứa hậu bối con cháu trong gia tộc.

“Đa tạ huyện úy đại nhân.”

Mọi người đồng loạt đứng dậy, tiến hành một phen khen tặng nói lời cảm tạ đối với huyện úy.

“Uống rượu, uống rượu.”

Huyện úy thu hai trăm lượng bạc, cho nên bữa rượu này cũng uống rất vui vẻ.

Rượu qua ba tuần, đồ ăn qua năm vị, mấy người thanh niên đều bị Triệu lão tứ đuổi đi.

Trong nhã gian, Triệu lão tứ ghé đến trước mặt huyện úy nói: “Huyện úy đại nhân, ngài nếu không hôm nay cứ nghỉ tạm ở Di Hồng lâu chúng ta?”

“Thế này không tốt đâu nhỉ.” Huyện úy có chút do dự.

“Di Hồng lâu chúng ta hôm nay có một tiểu cô nương tới, tính tình có chút hoang dã, muốn mời huyện úy đại nhân hỗ trợ dạy dỗ một chút.”

Huyện úy nhìn Triệu lão tứ khuôn mặt đầy nụ cười một cái, trong lòng cũng vui vẻ.

Mình trừ yêu bạc, đối với tiểu cô nương mềm mại cũng rất để tâm.

Triệu lão tứ này lúc trước tặng mấy tiểu cô nương hầu hạ, bây giờ dư vị vẫn còn chưa hết đây.

Hôm nay lại kiếm được người mới hiếu kính mình, biết làm người như thế, khó trách Di Hồng lâu này hắn có thể làm ăn náo nhiệt như thế.

Trong lòng hắn kích động, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, duy trì khắc chế.

“Lão Triệu, ta đây không có công không nhận lộc nha.” Huyện úy bưng chén rượu, nhấp một ngụm nhỏ.

“Còn có chuyện gì cần ta hỗ trợ? Nói đi!”

“Huyện úy đại nhân, ngài xem ngài nói kia, ta có thể có chuyện gì, ngài là quan phụ mẫu huyện Tam Hà chúng ta, đến Di Hồng lâu ta, dù sao cũng phải để ta tận tình địa chủ chứ.”

“Lão Triệu, ngươi nếu là nói như vậy, vậy ta đi đây.”

“Hề hề, cũng không có chuyện khác.” Triệu lão tứ khó xử nói: “Khuyển tử cứ ồn ào muốn làm bộ đầu đội tuần bổ, ta cũng thật sự là không có cách nào cả.”

Địa vị của bộ khoái cũng chỉ cao hơn một chút so với sai dịch tầm thường mà thôi, nhưng bộ đầu lại là thủ lãnh của bộ khoái, địa vị cao hơn một mảng lớn.

“Chuyện này có chút khó xử lý nha.”

Huyện úy buông chén rượu xuống, vẻ mặt chần chờ nói: “Ngươi cũng biết, một lần này huyện lệnh đại nhân nhìn chằm chằm việc này đó.”

“Huyện úy đại nhân, còn làm phiền ngài ở huyện lệnh đại nhân bên kia nói tốt vài câu.”

Triệu lão tứ nói chuyện, đồng thời lại lấy ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng đẩy tới trước mặt huyện úy.

“Ài, lão Triệu.” Huyện úy nhìn thấy hai tờ ngân phiếu trăm lượng kia, cũng vỗ vỗ bả vai Triệu lão tứ: “Nếu là người khác, ta nhất định mặc kệ chuyện này.”

“Mấy ngày nay rất nhiều người vì vào đội tuần bổ, kéo quan hệ cầu tinh làm bậc cửa phủ đệ của ta cũng sắp bị đạp hỏng rồi, ta đều không nhả ra.”

Hắn đổi giọng nói: “Nhưng ngươi đã nhắc tới chuyện này, ta tự nhiên sẽ không mặc kệ, cho dù là bỏ qua cái mặt già này của mình đi cầu huyện lệnh đại nhân, cũng phải kiếm một cái chức quan bộ đầu cho hiền chất Hổ Tử.”

“Huyện úy đại nhân, Lưu gia ta cảm kích đại ân đại đức của ngài, ta kính ngài một chén nữa.”

Triệu lão tứ cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, lập tức kích động lại muốn kính rượu.

Chương 6. Mặt người dạ thú (2)

“Rượu thì không uống nữa, hôm khác lại uống đi. Hôm nay phải nghỉ ngơi sớm chút, sáng sớm ngày mai còn phải bàn bạc với huyện lệnh đại nhân chuyện chiêu mộ bộ khoái mới đây.” Huyện úy một tay che chén rượu, khoát tay áo nói.

Nghỉ ngơi sớm một chút?

Sợ là nhớ thương hạt giống tiểu mỹ nhân trong phòng ngủ đi.

Triệu lão tứ sớm đã nắm rõ tính tình huyện úy, cũng không nói toạc ra.

“Huyện úy đại nhân chăm chỉ như thế, quả thật chính là chuyện may mắn của lê dân huyện Tam Hà ta.”

Triệu lão tứ đứng lên nói: “Vậy huyện úy đại nhân cứ nghỉ ngơi cho khỏe ở nơi này của ta, có cái gì cần phân phó một tiếng là được, ta cáo từ trước.”

“Ừm.”

Triệu lão tứ rất nhanh đã cáo từ rời khỏi phòng, nhân tiện đóng cửa lại.

Huyện úy đợi Triệu lão tứ đi rồi, lúc này mới quen thuộc cất bước đi về phía phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, ở dưới ánh nến chiếu rọi, chỉ thấy một tiểu cô nương mặt đầy nước mắt đang bị trói chặt, miệng nhét mảnh vải, phát ra tiếng ô ô.

Huyện úy đánh giá cao thấp một phen tiểu cô nương này, xem nàng tuổi tác không lớn, lại như vầng trăng non mắt ngọc mày ngài, dung mạo thanh tú, bộ dáng yếu ớt đáng yêu kia, càng làm người ta thương.

“Quả nhiên là một tiểu mỹ nhân.”

Huyện úy không còn ra vẻ đạo mạo như mới vừa rồi trên bàn rượu, giờ phút này một đôi mắt nhìn chằm chằm Trương Vân Nhi, trong lòng cũng là một mảng nóng rực.

Hắn cười mỉm đi tới trước mặt Trương Vân Nhi, lấy xuống miếng vải trong miệng.

“Đừng sợ, đừng sợ.”

Trương Vân Nhi thấy huyện úy bộ dáng hiền lành, cũng lập tức mở miệng cầu xin tha thứ.

“Lão gia, xin ngài tha cho ta đi.”

“Ca ta còn ở nhà chờ ta trở về.”

“…”

Trương Vân Nhi đau khổ cầu xin, thanh âm mang theo tiếng nức nở.

Huyện úy nhìn Trương Vân Nhi yếu ớt đáng yêu, trong lòng ngược lại có một loại vui vẻ.

Hắn thích loại cảm giác đùa bỡn con mồi trong lòng bàn tay.

Hắn cũng không vội, hắn xoay người ngồi xuống ở trước bàn bát tiên.

Hắn ung dung rót cho bản thân một chén trà, nhấp một ngụm, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

“Thả ngươi cũng không phải là không thể được.”

“Ngươi phải nghe trước đã.”

“Bằng không, muốn trở về, cũng không dễ dàng.”

“Vâng, ta nghe lời, ta nghe lời.”

Đầu Trương Vân Nhi cũng như gà con mổ thóc, liên tục gật đầu.

“Bao nhiêu tuổi rồi?” Huyện úy cười mỉm hỏi.

“Mười tuổi.”

Huyện úy nghe được Trương Vân Nhi mười tuổi, trong lòng cũng càng thêm vui vẻ, hắn thích chính là tiểu cô nương trong veo như nước như thế này.

“Người ở nơi nào?”

“Thành nam ngõ Cây Liễu.”

“Trong nhà còn có ai không?” Huyện úy cười thân thiết.

“Trong nhà còn có một đại ca.” Trương Vân Nhi nhìn huyện úy, khẩn cầu: “Lão gia, ngài là người tốt, ngài bảo bọn họ thả ta đi.”

“Ta bây giờ cũng chưa về nhà, đại ca của ta bây giờ khẳng định sốt ruột rồi.”

“Không vội, không vội.”

Huyện úy cười tủm tỉm nhìn Trương Vân Nhi nức nở, càng nhìn càng thích.

Ở trong lòng Trương Vân Nhi nhỏ tuổi, cảm thấy người trung niên khuôn mặt hiền lành này hẳn là người tốt, hiền lành hơn nhiều so với các hán tử hung thần ác sát kia đánh mình.

Vì thế, nàng cũng gửi gắm kỳ vọng trốn khỏi nơi này ở trên người huyện úy.

“Trở về, trở về làm gì?” Huyện úy cười tủm tỉm với Trương Vân Nhi, nói: “Chỉ cần theo lão gia ta, về sau ăn ngon mặc đẹp, không bạc đãi ngươi.”

“Đến, để lão gia nhìn kỹ một cái.”

Huyện úy cũng không đè nén nổi lửa nóng trong lòng nữa, đi về phía Trương Vân Nhi, đưa tay sờ về phía cằm của nàng.

Trương Vân Nhi cũng bị dọa hướng về phía sau trốn tránh, thân thể bị trói chặt nàng cũng không đứng thẳng được, ‘Bịch’ một tiếng ngã trên mặt đất.

“Tiểu nha đầu còn rất bướng ——”

Huyện úy nhìn thân thể nhỏ nhắn kia của Trương Vân Nhi giãy dụa trên mặt đất, cũng nhịn không được trực tiếp nuốt nước bọt.

Hắn có chút sốt ruột không chờ được đứng dậy đi về phía Trương Vân Nhi, đưa tay kéo nàng vào trong lòng mình.

“A!”

Trương Vân Nhi đột nhiên bị huyện úy kéo vào trong lòng, cũng hét lên một tiếng chói tai, hoảng sợ bắt đầu hô to giãy giụa.

“Ha ha ha, lão Triệu nói không sai, quả nhiên một nha đầu rất hoang dã!”

Huyện úy lộ ra nụ cười dữ tợn trói buộc Trương Vân Nhi, nói: “Ta thích!”

Trương Vân Nhi giãy dụa bổ nhào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng như hoa lê dưới mưa, điều này càng thêm gợi lên thú tính trong xương cốt huyện úy.

Đối mặt Trương Vân Nhi giãy dụa, hắn trực tiếp nâng tay vung hai cái tát, đánh cho Trương Vân Nhi nổ đom đóm mắt, nhất thời mất đi năng lực phản kháng.

Huyện úy mang Trương Vân Nhi ngây người bạo lực kéo về phía giường.

Trương Vân Nhi cũng là bị hai cái tát đánh cho ngây dại, thẳng đến lúc huyện úy bổ nhào lên, nàng lúc này mới hoảng sợ la to.

“Ngươi kêu đi, ngươi kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu ngươi!”

Huyện úy kéo dây thừng trói chặt trên người Trương Vân Nhi một cái, vừa cười dữ tợn nói: “Ngươi nếu hầu hạ lão gia ta thoải mái, không chừng còn có thể thả ngươi.”

“Ầm!”

Ngay lúc này, cửa phòng khách bị bạo lực đá văng.

Trương Vân Xuyên nghe được tiếng la khóc của muội muội mình bên trong, cũng xông vào.

Di Hồng viện nuôi không ít đả thủ.

Hắn vì tránh xung đột với những người này, cố ý từ tường sau lẻn vào.

Hắn liên tục tìm mấy nơi đều chưa thấy muội muội mình, bây giờ nghe được tiếng kêu khóc của muội muội, cũng bất chấp điều khác, trực tiếp xông vào phòng.

Hắn sau khi lao vào phòng ngủ, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một nam nhân trung niên quần áo không chỉnh tề đang đè muội muội mình Trương Vân Nhi ở trên giường.

Chương 7. Vật lộn

Trương Vân Xuyên sau khi thấy một màn như vậy, cũng lập tức nổi trận lôi đình, nhấc lên băng ghế xông qua.

“Ngươi là ai, ai cho ngươi xông vào! ?”

Huyện úy sau khi nghe được động tĩnh, cũng quay đầu nhìn thấy Trương Vân Xuyên.

Hắn đang muốn làm việc tốt, lại bị người ta quấy rầy, cũng là chấn động giận dữ đan xen.

“Ngươi là ai, ai cho ngươi xông vào! ?”

“Cút ra ngoài!”

Hắn còn cho rằng Trương Vân Xuyên là người Di Hồng lâu, cũng là lớn tiếng giận dữ chửi mắng.

Trương Vân Xuyên sau khi nhìn thấy muội muội mình bị ức hiếp một màn này, cũng nổi trận lôi đình, nhấc băng ghế lên lao về phía huyện úy chất vấn hắn.

“Ầm!”

Tiếng mắng giận dữ của huyện úy vừa dứt, băng ghế trong tay Trương Vân Xuyên đã đập xuống thẳng mặt.

Huyện úy trúng một phát đập ghế nặng nề.

“A!”

Băng ghế gãy làm hai đoạn, huyện úy lập tức trán đổ máu.

Huyện úy vẫn luôn cao cao tại thượng, căn bản không ngờ Trương Vân Xuyên đột nhiên xông vào thế mà dám đánh hắn, hắn cũng bị cái ghế đập cho ngây dại.

Hắn cũng ôm cái trán trào máu, ở trên mặt đất quay cuồng kêu rên lên.

“Người đâu, người đâu!”

“Cứu mạng nha!”

Trương Vân Xuyên nửa năm qua ở bến tàu nhận việc vác bao tải, lại mỗi ngày luyện tập công phu chiến đấu ngày xưa tham gia quân ngũ, cả người cũng tràn ngập lực lượng.

Giờ phút này hắn lửa giận ngập trời.

“Đồ chó không bằng cầm thú!”

Thấy tên chó này không chỉ ức hiếp em gái của mình, hắn nhấc chân lại đạp mạnh mấy cước, lúc này mới dừng tay đi thăm dò tình huống muội muội mình Trương Vân Nhi.

Trương Vân Nhi giờ phút này cả người bị trói gô, trên khuôn mặt sưng đỏ tràn đầy nước mắt.

“Không sao rồi, không sao rồi.”

Trương Vân Xuyên nhìn thấy muội muội quần áo còn lành lặn, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn trấn an Trương Vân Nhi, đồng thời nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trói nàng.

Trương Vân Nhi giờ phút này nhìn thấy ca ca tới cứu mình, cũng tựa như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, gào khóc lên.

Trương Vân Xuyên nhìn thấy Trương Vân Nhi khóc đau lòng, trong lòng cũng tự trách không thôi.

Bản thân hắn làm đại ca chưa làm tốt, thiếu chút nữa khiến nàng bị chà đạp.

Hắn sau khi trấn an Trương Vân Nhi một phen, xoay người hướng về huyện úy muốn chạy trốn lại quyền đấm cước đá một phen, để phát tiết lửa giận trong lòng.

“Hảo hán gia, hảo hán gia.”

“Đừng đánh nữa, ta là huyện úy huyện Tam Hà.”

“Ta có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội hảo hán gia, hảo hán gia giơ cao đánh khẽ, ta tất có thâm tạ…”

Huyện úy giờ phút này cũng bị đánh mặt đầy máu, đối mặt Trương Vân Xuyên thô bạo, hắn cũng bất chấp thân phận của mình, lớn tiếng xin tha.

“Ngươi con mẹ nó là huyện úy?”

“Lão tử còn là huyện thái gia đây!”

“Đồ chó!”

Trương Vân Xuyên lại đạp hắn vài cú thật nặng, lúc này mới thở phì phì đi kéo Trương Vân Nhi khóc lóc chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Dù sao nơi này là Di Hồng lâu, bên trong bên ngoài nuôi không ít đả thủ.

Nơi này xảy ra động tĩnh lớn như vậy, phải mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Trương Vân Xuyên vừa đi tới cửa, vài tên đả thủ Di Hồng viện nghe được động tĩnh đánh nhau đã xông vào phòng.

Bọn họ sau khi nhìn thấy huyện úy bị đánh cho nằm trên mặt đất, cũng cả kinh biến sắc.

“Huyện úy đại nhân?”

“Ngài không có việc gì chứ?”

Vài tên đả thủ cũng vội vàng chạy tới bên cạnh huyện úy, bắt đầu thân thiết hỏi.

Huyện úy ở trong mắt bọn họ, đó là đại nhân vật cao cao tại thượng, cũng là một trong những vị khách tôn quý nhất của Di Hồng lâu bọn họ.

Bây giờ huyện úy thế mà bị người ta đánh cho mặt đầy máu, bọn họ không gánh vác nổi hậu quả này.

Huyện úy được mấy tên đả thủ Di Hồng lâu luống cuống tay chân đỡ dậy.

Huyện úy nhìn thấy người Di Hồng lâu đến, cũng đã tự tin.

“Bắt người, bắt người, hắn từ cửa sổ bên kia chạy rồi.” Huyện úy chỉ vào cửa sổ phòng bên hô to.

Mấy tên đả thủ cũng nhanh chóng đuổi theo.

Trương Vân Xuyên dẫn theo Trương Vân Nhi từ phòng bên trèo cửa sổ chạy ra, vừa nhảy đến trong sân chạy ra mấy chục bước, đã bị vài tên đả thủ khác lao được chặn lại.

Trong tay bọn đả thủ cầm thủy hỏa côn, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Trương Vân Xuyên.

Huyện úy cũng được hai đả thủ dìu xuất hiện ở cửa phòng khách.

“Bắt lấy hắn, ta muốn tùng xẻo hắn!”

Hắn nhìn Trương Vân Xuyên bị chặn ở trong sân, trong ánh mắt tràn đầy nét oán độc. Vài tên đả thủ Di Hồng lâu sau khi nghe được lời của huyện úy, cũng đều không có chút chần chờ.

“Bắt hắn lại, chờ đợi huyện úy đại nhân xử lý!”

Đám đả thủ cũng đều siết chặt gậy gộc trong tay, diện mạo dữ tợn lao về phía Trương Vân Xuyên.

Trương Vân Xuyên cũng sắc mặt nghiêm túc, hắn bảo vệ Trương Vân Nhi ở phía sau mình, tự mình đón đầu đả thủ lao tới.

“Ầm!”

Trương Vân Xuyên không lùi mà tiến, hơi nghiêng người, tránh thoát trường côn vụt tới.

Sau đó bắt lấy trường côn, dùng sức kéo, đả thủ kia đã bị hắn kéo đến trước mặt mình.

“Ầm!”

Nắm tay nện ở trên mắt trái đả thủ.

“A!”

Mắt trái đả thủ kia nhất thời lõm xuống, ôm mắt ngã ngửa xuống đất.

Trương Vân Xuyên nắm trường côn cướp được, vung lên vang vù vù, vừa quật vừa đâm, đánh cho vài tên đả thủ không thể tới gần người.

Một tên đả thủ không để ý trường côn quật ở trên mặt hắn, trực tiếp từ phía sau lao lên, bổ nhào Trương Vân Xuyên ngã xuống đất.

“Bịch!”

Trương Vân Xuyên cũng đứng không vững, ngã xuống đất.

Chương 8. Huyện úy (1)

Hắn trực tiếp giật cùi trỏ một phát, lực lượng cường hãn trực tiếp khiến tên đả thủ bổ nhào ngã hắn đánh cho trật khớp cằm.

Hắn vừa đứng dậy, hai cây gậy đã hung hăng quật ở trên người hắn.

Trương Vân Xuyên cũng phát ra một tiếng kêu đau đớn, trực tiếp lao tới trước mặt một gã đả thủ cách mình gần nhất.

Hắn túm tóc đả thủ, đập gã nặng nề lên vại nước bên cạnh.

“Ầm!”

“A!”

Đả thủ kia bị đập ngất đi ngay lập tức.

Huyện úy đứng ở trên bậc thang, nhìn thấy đả thủ Di Hồng lâu thế mà không làm gì được Trương Vân Xuyên, trong lòng cũng kinh hãi không thôi.

Đám đả thủ Di Hồng lâu kia đều biết một ít công phu quyền cước, người bình thường không thể tới gần được.

Nhưng bây giờ thế mà bị Trương Vân Xuyên đè ra đánh.

Huyện úy thừa dịp Trương Vân Xuyên cùng vài tên đả thủ đánh nhau phân thần, hắn phân phó một tên đả thủ đang đỡ hắn đi bắt cóc Trương Vân Nhi bị dọa tránh né ở một bên.

“Dừng tay!”

Đả thủ đặt một cây đoản đao ở trên cổ Trương Vân Nhi, hướng về Trương Vân Xuyên rống lên một tiếng.

“Ca, cứu muội…”

Trương Vân Nhi giờ phút này tóc bị đả thủ túm, trên cổ gác lưỡi đao lạnh lẽo, cũng khóc hu hu, dòng nước mắt trong veo giàn giụa.

Trương Vân Xuyên quay đầu thấy một màn như vậy, cũng ngây ra tại chỗ.

Hắn vừa rồi chăm chú đánh nhau với vài tên đả thủ, nhất thời không lưu ý, thế mà để muội muội mình bị bắt một lần nữa.

“Ngươi thả nó ra!”

Trương Vân Xuyên rống lên giận dữ.

“Ngươi còn dám động đậy một chút, ta giết nó!”

Đả thủ kia hung tợn hô to.

Trương Vân Xuyên giờ phút này ném chuột sợ vỡ đồ, cũng không dám vọng động.

“Trói hắn lại!”

Huyện úy nhìn thấy Trương Vân Xuyên ném xuống trường côn trong tay không dám động đậy, hắn thét ra lệnh vài tên đả thủ đè gã ngã xuống đất.

Vài tên đả thủ vừa rồi bị Trương Vân Xuyên đè ra đánh, bây giờ nhìn thấy Trương Vân Xuyên không dám đánh trả, bọn họ cũng hùng hùng hổ hổ đứng dậy trả thù.

“Ầm!”

Một tên đả thủ hung hăng quật một gậy lên trên người Trương Vân Xuyên, nổi giận mắng: “Đồ chó, ta giết chết ngươi!”

Một tên đả thủ khác thì giơ chân, nhắm tới bụng Trương Vân Xuyên đang bị đè chặt đạp mạnh mấy phát.

Trương Vân Xuyên chịu đựng bọn họ đánh.

Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Trương Vân Nhi bị một tên đả thủ bắt lấy, đại não cũng đang nhanh chóng chuyển động, suy tư kế sách thoát vây.

Trương Vân Xuyên bị thô bạo đè trên mặt đất ẩu đả, mặt đầy máu.

“Chạy, ca, ca chạy mau đi.”

Trương Vân Nhi nhìn thấy đại ca Trương Vân Xuyên bị ẩu đả mặt đầy máu, cũng giọng khàn khàn khóc lóc hô lên.

Nhưng Trương Vân Xuyên giống như là khúc gỗ, không rên một tiếng thừa nhận ẩu đả mang tính trả thù của đám đả thủ.

Huyện úy từ trong túi áo lấy ra khăn tay lau lau máu tươi trên trán, trong ánh mắt nhìn Trương Vân Xuyên tràn đầy hung quang.

“Đừng đánh chết.”

Hắn khoát tay, đám đả thủ lúc này mới dừng tay.

Vẻ mặt hắn đầy châm chọc đi về phía Trương Vân Xuyên.

Hắn ngồi xổm xuống ở trước mặt Trương Vân Xuyên, đưa tay túm tóc Trương Vân Xuyên, khiến hắn ngẩng đầu lên.

“Tiểu tạp chủng!”

“Ngươi không phải quyền cước công phu rất lợi hại sao? !”

“Ngươi có bản lãnh dậy tiếp tục đánh đi!”

Huyện úy tức giận mắng, đồng thời nâng tay cho Trương Vân Xuyên vài cái tát mang tính trả thù.

Huyện úy Lưu Năng không chỉ là huyện úy huyện Tam Hà, hắn còn xuất thân Giang Châu Lưu gia.

Giang Châu Lưu gia Đó là một quái vật lớn, ở Đông Nam tiết độ phủ cũng có số có má.

Hắn tuy không phải con cháu dòng chính, nhưng vô luận là đi đến nơi nào, người khác đối với hắn đều rất cung kính, không dám có chút nào chậm trễ.

Hắn lớn như vậy, còn chưa từng chịu đau khổ như thế.

Chuyện tốt bị người ta phá hủy không nói, thế mà bị Trương Vân Xuyên đánh vỡ đầu.

Hắn bây giờ hận không thể mang Trương Vân Xuyên lột da rút gân, phát tiết mối hận trong lòng!

“Thả muội muội ta, muốn giết muốn chém, ta tùy ý ngươi xử trí.” Trương Vân Xuyên mở miệng nói.

“Cái gì, thả muội muội ngươi?”

“Ha ha ha ha!”

Huyện úy nhìn Trương Vân Xuyên, cũng tức quá mà cười.

“Tiểu tạp chủng, ngươi có tiền vốn gì đàm phán điều kiện với ta?” Huyện úy túm tóc Trương Vân Xuyên nói: “Ta nói cho ngươi, hôm nay ngươi cùng muội muội ngươi ai cũng không đi ra khỏi căn phòng này được.”

“Ta muốn trước mặt của ngươi, cho ngươi xem xem, ta là đùa bỡn muội muội ngươi như thế nào!”

Trên mặt huyện úy lộ ra nét điên cuồng như bệnh trạng.

“Ta muốn khiến ngươi cùng muội muội ngươi sống không bằng chết! Ta muốn tra tấn chết tươi các ngươi!”

Thanh âm huyện úy chưa dứt, cửa sân liền vang lên một tiếng quát to.

“Đại Lang, ta tới cứu các ngươi rồi!”

Thân thể như tháp sắt kia của Đại Hùng xuất hiện ở cửa sân, trong tay của hắn còn cầm một viên gạch.

Trương Vân Xuyên để lại hắn canh gác bên ngoài.

Nhưng hắn chậm chạp không thấy Trương Vân Xuyên đi ra, lại nghe được tiếng đánh nhau bên trong, cho nên cầm lên một viên gạch xông vào hậu viện Di Hồng lâu.

Ánh mắt mọi người trong sân nhất thời bị Đại Hùng đột nhiên xâm nhập hấp dẫn.

Bọn họ nhìn hán tử cầm viên gạch trong tay, cũng có chút sững sờ.

Huyện úy nhìn Đại Hùng khôi ngô hùng tráng kia, vẻ mặt càng đầy sự kinh ngạc.

Đại Lang là ai?

“Hây!”

Khoảnh khắc khi sức chú ý của bọn họ bị Đại Hùng đột nhiên xuất hiện hấp dẫn, Trương Vân Xuyên bị hai đả thủ đè chặt đột nhiên giãy thoát bọn họ.

Hắn dùng thân thể húc mạnh về phía một đả thủ bên trái.

Chương 9. Huyện úy (2)

Đả thủ đó bất ngờ không kịp phòng bị, trực tiếp bị húc văng ra ngoài.

Trương Vân Xuyên cùng lúc giãy thoát, trực tiếp xoay người, vung một nắm đấm lên tròng mắt tên đả thủ kia bên phải.

Tất cả cái này xảy ra ở trong tích tắc.

Đả thủ bên phải chỉ cảm giác được một đợt đầu váng mắt hoa, thân thể lập tức ầm ầm ngã ngửa về phía sau.

Trương Vân Xuyên mới vừa rồi luôn tỏ ra yếu thế, đang tìm cơ hội ra tay.

Không ra tay thì thôi, ra tay chính là thế sấm sét.

Huyện úy cũng không ngờ Trương Vân Xuyên thế mà đột nhiên vùng lên.

Đối mặt Trương Vân Xuyên mắt đỏ rực, hắn thét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Hắn thân là huyện úy huyện Tam Hà, lại xuất thân Giang Châu Lưu gia, phản ứng này cũng cực nhanh.

Trương Vân Xuyên tung một cước ở trên lưng huyện úy, huyện úy trực tiếp bị đá bổ nhào bay về phía trước, nặng nề ngã lăn quay xuống đất.

“A, đau quá!”

Huyện úy chỉ cảm giác xương cốt toàn thân mình như rã rời, đau tới mức lớn tiếng kêu rên lên.

Trương Vân Xuyên ép sát lên, trực tiếp cưỡi ở trên người huyện úy.

Hắn túm lấy tóc tóc huyện úy, nắm tay trực tiếp vung về phía mặt gã.

Mũi huyện úy ‘Rắc’ một tiếng, trực tiếp bị một quyền đánh gãy.

“A!”

Mũi gãy, huyện úy phát ra tiếng rú thảm thê lương.

Đại Hùng nhìn thấy Trương Vân Xuyên ra tay, cũng nổi giận gầm lên một tiếng, vung viên gạch xông vào trong sân.

Một đả thủ vung trường côn hướng tới trên người Đại Hùng.

Trường côn rơi trên thân Đại Hùng, trường côn theo tiếng vang lên mà gãy.

Đả thủ kia cũng ngẩn ra.

“Ầm!”

Viên gạch nện ở trên đầu đả thủ.

Biểu cảm trên mặt đả thủ đọng lại, ngã thẳng tắp xuống đất.

Lại một đả thủ lao về phía Đại Hùng.

Đại Hùng túm nổi lên cánh tay hắn, dùng sức vặn, cánh tay đả thủ kia đã bị vặn thành hình dạng cái quẩy ngay lập tức.

Đại Hùng tuy ngày thường luôn bị người ta âm thầm cười trêu là thùng cơm.

Nhưng hắn mỗi bữa mấy bát cơm, cũng khiến hắn có được thể phách mạnh mẽ người thường khó có thể có được.

Hắn bây giờ giống như một chiếc xe tăng hình người, lực lượng khủng bố kia khiến các đả thủ hầu như không có sức chống trả.

Tên đả thủ khống chế Trương Vân Nhi kia đối mặt biến cố đột ngột, cũng là vẻ mặt đầy sự bối rối.

Hắn nhìn thấy huyện úy bị Trương Vân Xuyên ấn xuống đất hung hăng đánh, đôi chân có chút phát run.

“Dừng tay, mau dừng tay!”

“Muội muội ngươi ở trên tay ta…”

Nhưng hắn còn chưa nói xong, viên gạch của Đại Hùng đã vỗ thật mạnh lên trên đầu hắn.

Đầu của đả thủ trào máu tươi, bị Đại Hùng túm lấy ném ra ngoài.

Các đả thủ ngày thường dựa vào bối cảnh Di Hồng lâu diễu võ dương oai, nhưng gặp phải Đại Hùng kẻ xuống tay không biết nặng nhẹ như vậy, trong lòng cũng sợ hãi.

Đại Hùng chấn nhiếp được đám đả thủ, bảo vệ Trương Vân Nhi.

Trương Vân Xuyên túm tóc huyện úy, đã đánh cho huyện úy mặt đầy máu.

“Hảo hán gia hảo hán gia…”

“Ta có mắt không biết Thái Sơn đắc tội hảo hán gia, còn xin hảo hán gia giơ cao đánh khẽ…”

“A, đau, đau!”

Huyện úy cũng không còn sự kiêu ngạo ương ngạnh mới vừa rồi.

Hắn giờ phút này đã bị đánh cho không còn tính tình, chỉ còn sót lại cầu xin tha thứ.

“Ta cũng đã nói, thả muội muội ta, ta tùy ý ngươi xử trí!”

“Ngươi vì sao cứ phải dồn chúng ta vào chỗ chết hả?”

Trương Vân Xuyên tròng mắt đỏ rực trừng lên nhìn huyện úy, lớn tiếng quát hỏi.

“Sai rồi, ta sai rồi…”

“Hảo hảo hán gia, các ngươi đi đi, các ngươi bây giờ có thể đi rồi.”

Đối mặt Trương Vân Xuyên phát điên, huyện úy toàn thân đau đớn, cảm giác mình giống như sắp chết.

Hắn không muốn chết.

Hắn là người Giang Châu Lưu gia.

Hắn là huyện úy huyện Tam Hà.

Hắn còn có hơn mười thê thiếp, hắn còn có vô số tài phú, hắn không muốn cứ như vậy chết đi.

“Ngươi là huyện úy cao cao tại thượng, ngươi an ổn làm huyện úy của ngươi không được sao? !” Trương Vân Xuyên tức giận mắng.

“Vì sao cứ phải chà đạp muội muội ta?”

“A!”

“Chúng ta chỉ là muốn sống yên ổn, nhưng các ngươi cứ không muốn chúng ta sống!”

“Ngươi nếu không cho chúng ta sống, ngươi cũng đừng sống nữa!”

Trương Vân Xuyên phẫn nộ nhặt lên thanh đoản đao kia đả thủ đánh rơi, trực tiếp đâm vào cổ huyện úy.

Hắn liên tục đâm hơn mười đao, lúc này mới bỏ qua.

“Phì phò…”

Khuôn mặt huyện úy bởi vì thống khổ mà vặn vẹo, trong con ngươi của hắn tràn đầy hoảng sợ, hắn muốn nói, nhưng trong miệng trào ra đều là máu tươi.

Hắn không muốn chết.

Trương Vân Xuyên thả huyện úy ra, huyện úy xụi lơ xuống đất, máu tươi trong cổ ồ ồ trào ra bên ngoài.

“Giết người rồi!”

“Giết người rồi!”

Các đả thủ trong sân nhìn thấy huyện úy thế mà bị Trương Vân Xuyên một đao giết chết.

Bọn hắn cũng hoảng sợ vạn phần, gào thét chói tai chạy ra khỏi sân.

Bọn hắn ngày thường dựa vào bối cảnh Di Hồng lâu kiêu ngạo ương ngạnh không giả.

Nhưng bọn hắn hôm nay gặp được lại là người không cần mạng, bọn hắn sợ rồi.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ai đang kêu bừa bãi?”

“…”

Trong Di Hồng lâu, có quan to hiển quý sau khi nghe được động tĩnh, cũng từ cửa sổ nhã gian thò đầu ra nhìn xung quanh.

Bọn họ nghe được bên ngoài có người la lên giết người, cũng tò mò không thôi.

“Chạy mau đi, giết người rồi!”

Vài tên đả thủ vừa lăn vừa bò từ nơi xa chạy tới, giống như phía sau có mãnh thú nguy hiểm gì đang truy kích bọn họ.

Trên mặt bọn họ mang theo nét hoảng sợ khó có thể ức chế.

Chương 10. Đấu tranh

Nhìn thấy đám đả thủ bỏ chạy, những vị khách kia cũng đều châu đầu ghé tai, nhao nhao nghị luận, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Quản sự Di Hồng lâu liền bước nhanh lên đón, hỏi tình huống.

Không bao lâu, quản sự liền vội vã chạy về phía phòng lầu ba Triệu lão tứ ông chủ phía sau màn Di Hồng lâu ở.

“Rầm rầm rầm!”

Cửa phòng Triệu lão tứ dồn dập vang lên.

“Lão gia, lão gia!” Ngoài cửa vang lên tiếng la của quản sự: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Triệu lão tứ đang đè lên người một nữ nhân vui vẻ, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa kịch liệt ngoài cửa, cũng bị dọa run rẩy.

Hắn thở phì phì xách quần lên ra mở cửa.

“Xảy ra việc lớn rồi!”

Triệu lão tứ giơ chân đạp một cước ở trên thân quản sự, nổi giận mắng: “Ngươi là cha chết hay là mẹ chết hả!”

“Không biết lão gia ta đang vui vẻ sao? !”

Quản sự cũng là đầy bụng tủi thân và uất ức từ trên sàn bò dậy.

“Lão gia, hậu viện thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Huyện úy đại nhân bị người ta giết rồi.”

Triệu lão tứ cũng ngẩn ra.

“Ngươi nói gì?”

Hắn trừng mắt nhìn quản sự, cảm thấy lỗ tai mình có phải nghe lầm hay không.

Đây chính là huyện thành huyện Tam Hà.

Ai ăn gan hùm mật báo dám có gan giết huyện úy? ?

“Có hai người xâm nhập hậu viện, giết huyện úy đại nhân rồi.” Quản sự bổ sung: “Người của chúng ta đánh không lại bọn hắn.”

Đang lúc bọn họ nói chuyện, khách trong Di Hồng lâu cũng làm rõ đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ biết được có người bị giết.

Các vị khách mua vui kia nhất thời nổ tung.

Ở trong tiếng thét chói tai của các nữ nhân, các vị khách cũng kinh hoảng chạy ra ngoài cửa, húc bàn ghế đổ ra đầy đất.

Di Hồng lâu vừa rồi còn oanh ca yến vũ chỉ trong chớp mắt đã tràn đầy hỗn loạn.

Triệu lão tứ ở sau khi ngẩn người, cũng phản ứng lại.

Thế mà có bọn côn đồ xâm nhập Di Hồng lâu bọn họ giết huyện úy, cái này đã không phải hắn có thể xử lý.

Hắn có chút sợ hãi nhìn về phía hậu viện một cái, vội vàng phân phó: “Mau, mau đi báo quan.”

Thành bắc, phủ đệ huyện lệnh.

Một bộ đầu cùng vài tên bộ khoái bước nhanh đi lên bậc thang.

Bộ đầu gõ vang cửa chính nhà huyện lệnh.

“Ai nha?”

Bên trong vang lên tiếng người hầu trông cửa.

“Ta là tổng bộ đầu huyện Tam Hà Lưu Trường Thanh.” bộ đầu cất cao giọng nói: “Ta có chuyện quan trọng muốn gặp Huyện tôn đại nhân, làm phiền ngài thông bẩm một tiếng.”

‘Két’ một tiếng, cửa chính mở ra một khe hở.

Lão người hầu xuyên thấu qua khe hở thấy rõ đám người bộ đầu huyện Tam Hà Lưu Trường Thanh xách đèn lồng bên ngoài.

“Lưu bộ đầu, đêm hôm thế này xảy ra chuyện gì?” Lão người hầu nghi hoặc hỏi.

“Trong huyện xảy ra án mạng rồi.” Tổng bộ đầu Lưu Trường Thanh không chút giấu diếm, “Huyện úy đại nhân bị giết rồi.”

“A?”

Lão người hầu cũng ngẩn ra, sau đó vẻ mặt đầy kinh ngạc ngơ ngẩn.

“Ta nói Lưu bộ đầu, đùa như vậy không được đâu.” Lão người hầu có chút không tin: “Ngươi cũng đừng trêu đùa ta lão nhân này.”

“Nói thật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Trường Thanh bước lên một bước, chắp tay đối với lão người hầu trong cửa.

Hắn nghiêm mặt nói: “Ta nói là thật, huyện úy đại nhân thật sự bị người ta giết rồi, bằng không ta cũng không dám đêm hôm đến quấy nhiễu huyện lệnh đại nhân nha?”

Lão người hầu thấy Lưu bộ đầu không giống nói láo, sắc mặt lão cũng trở nên ngưng trọng.

“Các ngươi chờ chút, ta bây giờ đi gọi huyện tôn đại nhân dậy.”

Rất nhanh, huyện lệnh tóc có chút xõa tung lộn xộn liền đen mặt xuất hiện ở cửa chính.

“Lưu bộ đầu, huyện úy rốt cuộc làm sao vậy?”

Không đợi Lưu Trường Thanh hành lễ, huyện lệnh đã sốt ruột không chờ được đặt câu hỏi.

Lưu Trường Thanh chắp tay nói: “Bẩm huyện tôn mà nói, vừa rồi Triệu lão tứ của Di Hồng lâu phái người đến nha môn báo quan, nói huyện úy đại nhân bị người ta giết chết ở Di Hồng lâu.”

“Ta vừa lúc đang trực, cho nên ta ngay lập tức chạy tới Di Hồng lâu, phát hiện huyện úy đại nhân thật sự bị người ta giết chết ở hậu viện Di Hồng lâu, cổ cũng bị đâm nát.”

“Trừ huyện úy đại nhân, hộ viện Di Hồng lâu còn hai người bị thương nặng.”

Nghe được Lưu huyện úy thật sự bị giết chết ở Di Hồng lâu, trong lòng huyện lệnh cũng lộp bộp một cái.

Lưu huyện úy này thân phận không tầm thường, hắn trừ việc là huyện úy huyện Tam Hà, còn là người của Giang Châu Lưu gia.

Hôm nay, nội bộ Đông Nam tiết độ phủ đấu đá lợi hại.

Một phe phái này mình thuộc về cùng Giang Châu Lưu gia đã thế như nước với lửa.

Ở lúc mấu chốt này Lưu huyện úy đã chết, nói không chừng Giang Châu Lưu gia sẽ nhân cơ hội phát tác, nói không chừng mình cũng sẽ bị liên lụy vào.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cũng bực bội một phen.

“Hung thủ là ai, bắt được chưa?” Huyện lệnh trầm giọng hỏi.

“Theo người Di Hồng lâu nói, hung thủ có hai người, một người tên Trương Vân Xuyên, một người tên Chu Hùng, bọn họ đều là cửu vạn bến tàu.”

“Cửu vạn bến tàu?”

Huyện lệnh cũng ngẩn ra.

“Bọn họ ăn no rửng mỡ à, đi giết huyện úy làm gì?” Huyện lệnh cũng là nghĩ mãi không hiểu.

Theo lý thuyết, huyện úy cùng cửu vạn là người thân phận khác nhau, hai bên căn bản không có gì liên quan, cũng sẽ không sinh ra mâu thuẫn gì mới đúng.

Cho dù sinh ra mâu thuẫn gì, cũng không đến mức ầm ĩ ngươi chết ta sống nha.

“Không đúng nha, Lưu huyện úy đêm hôm chạy tới Di Hồng lâu chỗ phong nguyệt bực này làm cái gì?” Huyện lệnh trừng mắt hỏi tổng bộ đầu Lưu Trường Thanh.

Huyện úy có mười ba tiểu thiếp, theo lý thuyết không thiếu nữ nhân nha.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay