1. Home
  2. Khoa Huyễn
  3. [Dịch] Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm
  4. Tập 4: Săn thằn lằn lửa (c31-c40)

[Dịch] Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm

Tập 4: Săn thằn lằn lửa (c31-c40)

❮ sau

Chương 31: Săn thằn lằn lửa

Lưng Lục Viễn bắt đầu đổ mồ hôi, mồ hôi chảy dọc theo sống lưng.

Anh cảm thấy toàn thân mình, những tế bào đang ngủ đông đang từ từ thức tỉnh, anh cảm nhận được sự tồn tại của “Khí”, đó là một luồng khí lạnh lẽo, là biểu tượng của sinh mệnh mạnh mẽ.

Thần chết lạnh lẽo đang xua đuổi lũ chấy rận mang tên “cô đơn.”

“Mình sợ chết.”

Lục Viễn nghĩ trong lòng: “Nếu thắng thì đừng chết nữa.”

Trong gió thoảng có mùi tanh nồng, đây là mùi cơ thể nồng nặc của thằn lằn lửa.

Lục Viễn không dám tiến lên nữa, anh để xe đẩy ở nguyên chỗ đó.

“Đây là hướng gió, nó chắc chắn có thể ngửi thấy mùi tanh của cá.” Cơ thể anh hơi run rẩy.

“Đến đi, tao biết mày sẽ không dễ dàng bị độc chết, chúng ta hãy cùng nhau đấu một trận long tranh hổ đấu thực sự!”

Lục Viễn trốn sau một tảng đá lớn ở đằng xa, lặng lẽ chờ đợi.

Thần kinh của anh hơi căng thẳng nhưng không quá căng thẳng, chỉ cảm thấy tim đập và sự phấn khích đã mất từ lâu, giống như cây khô gặp mùa xuân, từng chút một hồi phục.

Sự gia tăng của adrenaline này khiến anh có một cảm giác kỳ lạ là “Mình thực sự còn sống”.

Có chút kỳ lạ.

Không đáng ghét.

Thực ra từ rất lâu trước đây, cũng không tính là lâu lắm, một trăm ngày trước, Lục Viễn hoàn toàn không hiểu những người thích “thể thao mạo hiểm” đó cuối cùng có mạch não như thế nào.

Anh luôn cảm thấy những kẻ nhảy lên nhảy xuống trên tầng cao của tòa nhà kia, có phải não có vấn đề gì không?

Bây giờ có vẻ như hơi hiểu rồi…

Khi chúng ta tiếp tục cố gắng tiến về phía trước nhưng liên tục lùi lại, cho đến khi chạm đến bóng đêm vĩnh hằng, mới biết được ý nghĩa của “sống”.

“Này, anh bạn, đồ ăn miễn phí không ăn à?”

Lục Viễn lớn tiếng gọi: “Miễn phí! Đến đi, ăn đi!”

Con thằn lằn lửa kia có vẻ như đã ngủ rồi.

Chờ mãi hơn một tiếng đồng hồ, thân hình khổng lồ của nó mới từ từ chui ra khỏi hang.

Tâm trạng của Lục Viễn đột nhiên trở nên căng thẳng!

Làn da đỏ rực, vảy dày, giống như một chiếc xe tăng hạng nặng, chỉ cần cào nhẹ một cái là có thể nghiền nát mình thành thịt vụn.

Anh thực sự phải chiến đấu với một sinh vật như vậy!

Còn là đấu một mình nữa!

“Một trăm ngày trước, tôi nằm trên giường, chắc chắn không thể tưởng tượng được bản thân mình ngày hôm nay.”

“Đến đi, đến đi.”

Cuối cùng thì thằn lằn lửa cũng không có trí tuệ, một ngụm đã nuốt chửng con cá đen, lắc lư trở về hang.

Anh đã từng thử hiệu quả của nọc độc nhện, có thể dễ dàng làm chết những con cá lớn nặng hàng chục cân.

Nhưng đối với sinh mệnh siêu phàm thì có hiệu quả hay không, vẫn là một ẩn số.

Axit dạ dày và nhiệt độ cao trong cơ thể thằn lằn lửa rất có thể sẽ phá hủy độc tính của nọc độc nhện, nếu kế hoạch dùng độc không thành, anh chỉ có thể dùng bẫy để giải quyết trận chiến.

“Mày đã ngủ chưa… hay là mày đã chết rồi?”

“Mày sẽ không chết dễ dàng như vậy chứ?”

Trong lúc chờ đợi, Lục Viễn cau mày, lo lắng về một khả năng khác.

Theo tài liệu của nền văn minh Meda, những sinh vật sở hữu “năng lực” hạt giống siêu phàm, sau khi chết, trên bề mặt thi thể sẽ hình thành một hiện tượng siêu nhiên giống như lửa ma trơi.

Hạt giống siêu phàm càng mạnh thì thời gian tiêu tan càng lâu.

Nhưng về cơ bản sẽ không quá một giờ.

Nếu thằn lằn lửa chết đột ngột, Lục Viễn phải đến vị trí thi thể ngay lập tức, mượn uy năng còn sót lại của hạt giống siêu phàm để đốt cháy hạt giống siêu phàm của mình.

Tất nhiên, tiền đề là con thằn lằn lửa này thực sự sở hữu “năng lực” hạt giống siêu phàm, nếu không thì mọi thứ đều vô ích.

“Nó mạnh mẽ như vậy, chắc chắn có thứ mình muốn.” Lục Viễn tự nhủ, kiên định quyết tâm: “Mình sẽ không phán đoán sai.”

Bàn tay phải thô ráp của anh nắm lấy một ngọn giáo dài bằng kim loại, ba tháng lao động, lòng bàn tay anh đã toàn là vết chai.

Có thể là do ngồi xổm quá lâu, khiến chân hơi tê.

Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng gầm kinh thiên động địa!

Toàn bộ mặt đất rung chuyển nhẹ, đá núi lăn xuống, xảy ra một trận động đất nhỏ.

Con quái vật nặng hàng chục tấn kia đang vùng vẫy điên cuồng trong hang!

Khoảnh khắc phấn khích nhất đã đến, nọc độc nhện có thực sự có thể giết chết thằn lằn lửa không?!

Tim Lục Viễn đập nhanh, nheo mắt nhìn về phía xa, anh mơ hồ nhìn thấy thân hình cường tráng trong hang.

Vảy đỏ như lửa dưới ánh hoàng hôn trông vô cùng dữ tợn.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, đồng tử của Lục Viễn co lại!

Đôi mắt của người khai phá đưa ra một dòng thông tin: [Một loài thằn lằn siêu phàm mạnh mẽ, dường như đã trúng một loại độc tố mạnh nào đó.]

[Nhưng rất rõ ràng, loại độc tố này không giết chết được nó.]

[Bạn thực sự muốn khiêu chiến với nó chứ? Có lẽ ngày mai bạn sẽ biến mất khỏi thế gian.]

“Tôi chỉ có thể khiêu chiến với nó… bởi vì tôi sắp mất đi thuộc tính “nhân loại” rồi.”

Chương 32: Săn thằn lằn lửa (2)

“Niềm đam mê của tôi đang mất dần từng ngày, còn những khó khăn mà tôi phải đối mặt trong tương lai thì rộng lớn như vũ trụ.”

“Đây chỉ là một chút khó khăn nhỏ thôi!”

“Bây giờ tôi phải tìm lại lòng dũng cảm của “nhân loại”!” Lục Viễn lớn tiếng tự nhủ.

Anh nhảy ra khỏi tảng đá, gầm lên: “Đến đi, đến ăn thịt ông nội mày này!!!”

Tiện tay đá một cú, đá chiếc xe đẩy xuống.

Có thể là do ma sát lâu ngày, đoạn đường đá cuội cuối cùng ở cửa hang khá trơn trượt, chiếc xe theo đường dốc lăn vào trong hang, “bịch” một tiếng dường như đập vào thứ gì đó.

Thằn lằn lửa vốn đang đau bụng dữ dội, đang trong trạng thái đau đớn tột độ, bị xe đẩy đâm một cái, tức giận vô cùng, chuyển sự căm thù.

Cái đầu thò ra khỏi hang, đôi mắt đỏ ngầu và những mảnh vảy dựng đứng tỏa ra sát khí nồng nặc, cách xa cũng có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ ngút trời của nó.

“Đến ăn thịt ông nội mày này! Đồ ngu!”

Lục Viễn quay người, bắt đầu cuộc chạy nhanh nhất trong đời!

Anh phải dẫn con thằn lằn này vào bẫy!

Dù không ngoảnh đầu nhìn lại, anh cũng có thể nghe thấy tiếng gầm như mưa gió bão bùng.

Trong cuộc chạy trốn nóng bỏng đó, Lục Viễn cảm thấy một nỗi sợ hãi khó tả.

Khi một con kiến đối mặt với cơn thịnh nộ của Thần, toàn thân anh run rẩy, ngay cả những sợi lông tơ cũng dựng đứng.

Một chút sợ hãi này đã kéo anh ra khỏi thế giới tê liệt và lạnh lẽo, đưa anh trở lại thế giới tươi đẹp của con người.

“Hóa ra mình vẫn sợ chết… ha ha, đến ăn thịt tao đi!”

Ánh hoàng hôn chiếu rọi muôn vật, lá cây trên cây đua nhau đâm chồi, giống như trong phim dùng kỹ thuật quay tốc độ cao để thể hiện cảnh muôn vật thức giấc, sinh trưởng nhanh chóng, cảnh tượng trước mắt, trong thung lũng bình thường tràn ngập thời khắc sinh tử đẫm máu.

Mỗi bước của thằn lằn lửa có thể đi được hơn chục mét, sát khí tỏa ra, tràn đầy bạo ngược và hung dữ.

Trong khi đó, trong lòng Lục Viễn đột nhiên xuất hiện một niềm tin đã quá quen thuộc: Sinh mệnh của anh sẽ bắt đầu lại sau cuộc săn bắt này.

Tốc độ của anh căn bản không phải là đối thủ của thằn lằn lửa, anh gắng sức chạy theo con đường có nhiều đá.

“Ầm ầm ầm!”

Những tảng đá này như những khối bọt biển, bị con quái vật khổng lồ phía sau đâm vỡ.

“Mẹ kiếp, con này khỏe thế.”

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Lục Viễn đã đổ mồ hôi đầm đìa, không phải vì ánh nắng chói chang trên trời, mà là do vận động mạnh khiến toàn bộ cơ bắp trên người anh tích tụ nhiều axit lactic, tạo ra cảm giác mệt mỏi khủng khiếp.

Phổi anh cũng đau nhói vì hít thở mạnh.

“À húuuuuuuuu!!” Tiếng sói già hú vang ở đằng xa, nó thấy chủ bị truy đuổi thì vô cùng lo lắng nhưng lại không dám tiến vào.

Con thằn lằn lửa đó quá mạnh, chỉ một cái tát là có thể đánh nát thịt sói.

Lục Viễn tập trung toàn bộ tinh thần, lấy hết can đảm của nhân loại, chạy đua tốc độ với con thằn lằn lửa trúng độc.

Tốc độ của con quái vật vượt quá dự đoán của anh, nó đã đến sau lưng anh, chuẩn bị lao tới.

Nhưng vẫn chưa đến đích.

Còn nguyên bốn trăm mét, ngay cả vận động viên đẳng cấp thế giới cũng cần 40 giây.

Còn anh đã kiệt sức, ít nhất cũng cần một phút rưỡi.

Ánh hoàng hôn ảm đạm kéo dài bóng của cả hai vô cùng xiên xẹo.

Lục Viễn nhìn thấy bóng của con quái vật, cái bóng này đã bao trùm lên người anh, giống như một bàn tay ma quỷ từ địa ngục vươn ra, tấn công vào thể xác anh.

Tiếng gió, tiếng mưa và ánh hoàng hôn còn sót lại hòa quyện vào nhau, tạo thành một lớp sương lạnh lẽo tàn khốc.

“Chết rồi ư?”

Lục Viễn cảm thấy hơi buồn, anh đã cố gắng hết sức, hai chân như đeo chì, chạy không còn nhanh như lúc đầu.

Anh không oán hận, chỉ cảm thấy không cam lòng với thực lực của mình.

Nhưng anh lại không muốn kích hoạt “Không Gian Khác.”

Bởi vì một khi kích hoạt Không Gian Khác, rất có thể con quái vật sẽ quay trở lại hang ổ của mình để dưỡng thương vì chất độc quá mạnh.

Đợi đến khi thằn lằn lửa thoát khỏi tình trạng khó khăn do chất độc gây ra, lấy lại tinh thần, Lục Viễn sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Cuối cùng, anh chỉ có một tuyến độc nhện.

Không có thuốc độc, anh thực sự không có một chút cơ hội nào.

“Đến đi, đến ăn thịt ông nội mày này!”

“Gào!”

Sát khí đang ập đến!

Thằn lằn lửa đột nhiên lao về phía trước.

Lục Viễn nghiến chặt răng, những ngón tay thô ráp cầm lấy ngọn giáo thép, chống mạnh xuống đất, mượn lực phản đẩy này nhảy sang bên cạnh mấy mét.

Gió mạnh thổi qua bên cạnh.

Sau một cú lao, thằn lằn lửa rơi xuống vị trí anh vừa đứng.

Do quán tính lớn, thân hình khổng lồ của nó lăn về phía trước hơn chục mét, đập bay mấy tảng đá lớn.

Lục Viễn bị một số mảnh đá đập vào đầu, máu chảy ra từ hốc mắt.

Anh như bay vọt lên khỏi mặt đất, tiếp tục chạy về đích.

Nhưng chỉ có thể như vậy thôi.

Chương 33: Sự tiếp sức của sói già

Thằn lằn lửa cũng một lần nữa đứng dậy.

Bốn trăm mét vẫn là một vực thẳm không thể vượt qua, anh có thể né tránh được một lần đã là may mắn, trong tình huống tốc độ của hai bên chênh lệch quá lớn, không thể hy vọng né tránh được lần thứ hai.

Nỗ lực của nhân loại là có giới hạn.

“Đến đây là hết rồi à?”

Mặt trời từ từ lặn xuống, gió và mưa bắt đầu lớn hơn, ông trời đen tối hài hước đang dõi mắt nhìn nhân gian, giống như nó dõi mắt nhìn vô số anh hùng hảo hán chết đi, nó luôn trung lập.

Ngay lúc này, Lục Viễn nghe thấy tiếng sói hú.

Tiếng sói hú vô cùng vang dội, vừa như khiêu khích vừa như một lời nguyền rủa.

Anh nhìn thấy con sói già!!

“À húuuuu!!”

Cuối cùng thì con sói già cũng vượt qua ranh giới đó, đối mặt với con thằn lằn lửa gầm lên dữ dội.

Những con sói cái cũng núp ở phía sau, gầm lên điên cuồng: “À húuuuuu!!”

Tiếng gào này cộng lại, thực sự là một sự khiêu khích.

Con sói già là một con sói rất thông minh.

Nó biết đâu là bẫy, cũng biết tốc độ của Lục Viễn không thể dẫn dụ con thằn lằn lửa vào bẫy.

Vì vậy, nó cố gắng tiếp sức chặng đường cuối cùng.

Bộ xương già nua của nó cần phải chạy!

“Đừng chết nhé!! Tao sẽ trốn trước.” Lục Viễn thấy mũi mình cay cay, nhận lời tốt của con sói già, kích hoạt Không Gian Khác.

Một lớp gợn sóng mỏng trên mặt nước bảo vệ anh.

Con thằn lằn lửa phát hiện ra tên đáng ghét trước mặt đã biến mất, lại nghe thấy tiếng sói hú đáng ghét hơn ở gần đó.

Con kiến hôi chết tiệt này, dám khiêu khích mình.

Nó tức giận lao tới, muốn đập chết những thứ yếu đuối và đáng chết này.

Con sói già quay đầu bỏ chạy.

Thực ra nó rất sợ hãi, vừa chạy vừa tè ra quần, thậm chí còn ỉa ra, may là nó không cách bẫy bao xa, chạy một đoạn là đến mép bẫy.

Nó hơi do dự, không biết bộ xương già này của mình có nhảy qua bẫy được không.

Con thằn lằn lửa gầm lên lao tới, giống như một chiếc xe đầu kéo lao về phía con sói già!

Toàn bộ trái tim của Lục Viễn như thắt lại, anh hoa mắt, nghe thấy tiếng sói hú thảm thiết.

Anh nhìn thấy con sói già bị hất bay hơn chục mét, trực tiếp bay vào bụi rậm.

Còn con thằn lằn lửa thì “ầm” một tiếng rơi vào bẫy.

Vài tảng đá lớn treo trên cọc gỗ rơi vào bẫy, đập vỡ đầu nó.

“Trúng rồi?!”

Lục Viễn lập tức giải trừ Không Gian Khác, cầm giáo lao tới.

Con quái vật khổng lồ vẫn đang vùng vẫy trong bẫy vài ngọn giáo nhọn đâm vào bụng nó, máu đỏ tươi phun ra.

“Gào!!”

[Một con thằn lằn siêu phàm bị thương và trúng độc, vết thương ở bụng của nó có vẻ khá nghiêm trọng.]

[Nhưng cần lưu ý rằng sức sống của nó vẫn rất mạnh mẽ, vết thương đang dần đông lại.]

[Bạn vẫn không giết được nó.]

Lục Viễn lại nhìn con sói già bị hất bay, nằm bất động trong bụi rậm.

“Sói già!!!”

Lúc này anh đã vô cùng tức giận, toàn thân run rẩy, lửa giận không ngừng bùng lên từ lồng ngực.

“Mình vẫn chưa thắng, vẫn chưa…”

Nhưng anh đã cạn kiệt mọi thủ đoạn, anh bất lực.

Một lúc nữa, con thằn lằn lửa sẽ thoát khỏi lưới dây leo, trèo ra khỏi bẫy, bất kể nó trèo đến đâu, anh cũng không phải là đối thủ.

Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy Lục Viễn, như thể cả thế giới đè nặng lên xương sống của anh.

Anh cố gắng suy nghĩ nhưng không thể nghĩ ra bất kỳ cách nào.

Giây tiếp theo, anh nhìn thấy ngọn giáo đang nắm chặt trong tay.

Đó là ngọn giáo được mài từ thép.

Những giọt mưa trên bầu trời lớn dần, mọi thứ xung quanh phủ một lớp sương mù trắng xóa.

Cuối cùng, vẫn phải dựa vào chính mình.

Con người, chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Cuộc đời chưa đến ba mươi năm.” Lục Viễn khẽ nói: “Như mơ như ảo, đã được sinh ra thì sao có thể không chết?”

Trên bầu trời có tiếng sấm sét, chiếu sáng thế gian.

Anh nắm chặt ngọn giáo, nhảy vào trong bẫy.

“Mượn lửa của mày dùng một chút!!”

Nhảy một cái, trực tiếp nhảy lên người con thằn lằn lửa khổng lồ.

Lục Viễn gào lên như một con thú hoang, ngọn giáo sắc bén biến thành một bóng mờ, đâm thẳng vào mắt con thằn lằn lửa!

Một chất lỏng nóng bỏng bắn tung tóe lên người Lục Viễn.

Con thằn lằn lửa mất lý trí vùng vẫy: “Gràooo!!”

Toàn bộ hố bẫy sụp đổ, cát đá bắn vào mặt Lục Viễn như đạn.

Ngay sau đó, một quả cầu lửa như bom mây nổ tung lên trời!

Nhiệt độ cao bốc hơi một lượng lớn hơi nước, mọi thứ xung quanh trở nên mù mịt.

Đây là kỹ năng của con thằn lằn lửa, phun lửa!

Nhiệt độ cao thiêu đốt mọi thứ trong cái bẫy, ngọn lửa hừng hực biến những tảng đá thành dung nham đỏ rực, từng mảng rơi xuống.

Trên bề mặt lớp vảy của con thằn lằn lửa xuất hiện một lớp màn sáng mỏng.

Lớp màn sáng này có thể giúp nó tránh bị nhiệt độ cao làm bỏng.

Phun lửa – một chiêu thức chỉ được sử dụng khi đối đầu với kẻ thù mạnh.

Không ngờ lại dùng ở đây.

Chương 34: Lục Viễn và thế giới

Kỹ năng này cần rất nhiều năng lượng, đồng thời cần nhiên liệu bên trong cơ thể để hỗ trợ, số lần sử dụng có hạn.

Cơ thể khổng lồ của nó run rẩy nhẹ.

Sau khi biến con kiến trước mặt thành tro bụi, con thằn lằn lửa cảm thấy cơ thể mình suy yếu, nó phải trốn về hang của mình, chữa trị vết thương.

“May mà không bị phun trúng trực diện…”

Lục Viễn vừa lo lắng vừa sợ hãi, tuyến thượng thận tiết ra nhiều khiến anh ở trong trạng thái phấn khích cực độ, máu trong mạch máu gần như sôi lên.

Sau khi sử dụng tuyệt kỹ chọc mắt, anh lập tức trốn vào Không Gian Khác, không bị thương gì.

Nhìn lại cánh tay trái của mình, bị phun một tay nhiên liệu nóng bỏng, đau rát.

Chỉ cần chậm hơn 0,1 giây nữa, anh sẽ bị đốt cháy, thiêu chết.

[Một loại nhiên liệu đặc biệt, khi đốt cháy có nhiệt độ khoảng ba nghìn độ C.]

“Nguy hiểm quá…”

Lục Viễn lập tức cởi áo, lau sạch những nhiên liệu này.

Trong đầu anh suy nghĩ nhanh chóng.

“Một mắt của nó đã bị mình chọc mù!”

“Trên ngọn giáo có bôi chất độc… Mà mắt gần não hơn, tốc độ lan truyền của chất độc sẽ nhanh hơn.”

“Hay là mình nghĩ cách chọc mù nốt mắt còn lại của nó nhỉ!”

Con thằn lằn lửa giận dữ, phun hết nhiên liệu dự trữ, dần dần kiệt sức.

Khi nó sắp bò ra khỏi hố đất, Lục Viễn một lần nữa giải trừ Không Gian Khác, nắm lấy một mảnh vảy trên cơ thể nó, giữ vững thân hình.

“Ông nội mày ở đây!”

Bước này rất nguy hiểm.

Nhưng không thể không làm, nếu không trèo lên người con thằn lằn lửa, Lục Viễn không thể làm hại được con quái vật khổng lồ này, cũng không đuổi kịp con quái thú đang chạy kia.

Con thằn lằn lửa phát hiện ra có vật lạ xuất hiện trên người mình, một lần nữa giãy giụa điên cuồng, nhảy cao lên, muốn hất Lục Viễn xuống.”Ầm” một tiếng, thân hình khổng lồ của nó đập vào tảng đá bên cạnh.

Lục Viễn cố gắng chống đỡ, dưới sự xóc nảy dữ dội, ngũ tạng lục phủ như muốn bị chấn động ra ngoài.

“À húuu~~” Tiếng sói già lại vang lên cao vút.

Lục Viễn mở to mắt, đột nhiên phát hiện ra rằng cả thế giới như đảo ngược, cơ thể con thằn lằn lửa đang đè lên anh.

Anh hiểu ra trong lòng, đây là “lăn chết” – con thằn lằn lửa muốn dùng sức nặng của cơ thể để đè chết anh.

“Không Gian Khác!”

Rầm!

Lưng con thằn lằn lửa đè lên mặt đất, bắn tung tóe nước.

Không gian của hai bên trực tiếp chồng lên nhau, Lục Viễn mơ hồ nhìn thấy, máu thịt và nội tạng giun giun của con quái thú này, giống như một cục thịt đỏ chằng chịt bị ép bên ngoài bong bóng xà phòng.

Nếu như phải mô tả hiện tượng này, chỉ có thể giải thích rằng: Lục Viễn và con thằn lằn lửa thuộc về hai mặt của một tờ giấy, con thằn lằn lửa có phá hoại thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến mặt bên kia của “tờ giấy”.

Nhưng không thể không thừa nhận rằng, năng lực Không Gian Khác của Lục Viễn cũng có giới hạn.

Kích hoạt nhiều lần trong thời gian ngắn, phải tiêu hao nhiều tinh thần hơn.

Mà Không Gian Khác cũng không phải có thể kích hoạt ngay lập tức, cần khoảng thời gian kích hoạt là 0,1 – 0,2 giây.

Trạng thái tinh thần càng kém, thời gian cần kích hoạt càng dài.

Ngoài ra, ngoại trừ thân thể anh có thể tự do ra vào, các vật phẩm khác ra vào sẽ phá hỏng tính toàn vẹn của Không Gian Khác.

Ở bên trong Không Gian Khác, anh không thể phóng giáo ra ngoài.

Phải giải trừ trước, sau đó mới phóng được.

Nếu không, một khi ngọn giáo chạm vào ranh giới của Không Gian Khác, toàn bộ Không Gian Khác sẽ vỡ tan, bản thân anh cũng sẽ phải chịu một cú sốc tinh thần rất nghiêm trọng.

Vì vậy, mỗi lần “Lão Lục” phát động tấn công lén, đều phải giải trừ Không Gian Khác trước, sau đó mới phát động tấn công.

“Nó dừng lại rồi… Nó mệt rồi… mình…”

Đã đi đến bước này rồi, Lục Viễn không muốn từ bỏ, sau khi giải trừ Không Gian Khác, lập tức nắm lấy vảy muốn trèo lên lưng con thằn lằn lửa.

Toàn thân anh đỏ bừng, mạch máu trên cánh tay nổi lên, giống như một con thú hoang điên cuồng, vảy của con thằn lằn lửa khá thô ráp.

Trời mưa càng lúc càng lớn.

Con thằn lằn lửa vốn đã thở hổn hển, phát hiện đối thủ như kẹo cao su dính chặt lấy mình, gầm lên một tiếng, giận dữ bật nhảy từ trên mặt đất, muốn hất Lục Viễn ra.

“Đến đi, xem mày còn chống được bao lâu nữa!” Lục Viễn dùng ngọn giáo trong tay, chống vào giữa hai mảnh vảy, chống đỡ một cách khó khăn.

Anh gào lớn, tuy anh cũng gần như kiệt sức, không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu.

Mỗi khi con thằn lằn lửa này phát động lăn chết, muốn dùng thân hình khổng lồ để nghiền nát anh, Lục Viễn lập tức kích hoạt “Không Gian Khác” để né tránh.

Còn khi con thằn lằn lửa bình tĩnh lại, anh phải giải trừ “Không Gian Khác”, điên cuồng khiêu khích đối phương, khiến đối phương vận động mạnh.

“Chắc chắn phải nắm chặt lấy!!!”

Lục Viễn tự nhủ với mình, chỉ cần bị hất ra ngoài, hoặc bị đối phương đè trúng thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Chương 35: Lục Viễn và thế giới (2)

Trận chiến dần dần biến thành một cuộc chiến tiêu hao kéo dài, mưa lớn như trút nước, giống như nước mắt của bầu trời, tưới mát cho mặt đất.

Ánh trăng ẩn trong những đám mây đen, mông lung, con thằn lằn lửa khổng lồ gặp phải một đối thủ dai như kẹo cao su, lắc lư trái phải, lăn chết, gần như đã sử dụng hết mọi thủ đoạn.

Nó không ngờ lại gặp phải một đối thủ không thể giết chết, y như một con gián vậy.

Có vài lần, con thằn lằn lửa dường như đã kiệt sức, nằm im bất động.

Lục Viễn muốn trèo lên cổ nó, dùng ngọn giáo đâm mạnh vào mắt còn lại nhưng phát hiện đối phương một lần nữa lấy lại sức, lại điên cuồng vùng vẫy.

Vì vậy, anh chỉ có thể kích hoạt lại Không Gian Khác, bảo vệ bản thân.

Mà theo thời gian vận động mạnh trong thời gian dài, độc tố của nhện từ từ xâm nhập vào hệ thần kinh của con thằn lằn lửa, lượng máu lớn mất đi liên tục lấy đi sức sống của con quái thú này.

Tốc độ hành động của nó thực sự chậm lại.

Khi tuyến thượng thận của cả hai bên dần cạn kiệt, cuộc chiến sẽ là cuộc chiến ý chí.

Mưa lớn dần dần tạnh, toàn thân Lục Viễn nóng rát, anh không biết mình bị thương ở đâu.

Mà việc sử dụng Không Gian Khác thường xuyên cũng gần như đạt đến giới hạn, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ.

Không có khả năng né tránh của Không Gian Khác, con thằn lằn lửa giết anh không cần đến một giây.

Sống hay chết, đây là một vấn đề.

Cho dù là cánh tay hay chân, đều như bị đổ chì, không muốn cử động chút nào.

Thế giới thực sự rất tàn khốc.

Tại sao sinh mệnh siêu phàm lại mạnh mẽ như vậy?

Còn cần tiếp tục kiên trì không? Thực sự có thể chiến thắng đối thủ không?

Trí tuệ của anh thực sự mơ hồ, trong cơn mơ màng, anh nhìn thấy bóng dáng của gia đình, những khuôn mặt quen thuộc đang cười với anh.

Vì vậy Lục Viễn không khỏi nghĩ: Nếu mình chết, có lẽ cơn ác mộng chết tiệt này sẽ kết thúc chăng?

Sau đó lại quay đầu nhìn thấy con sói già.

Con sói già dùng hai chân trước bám vào mặt đất, chậm rãi bò trong bụi rậm, chỉ có một cái đầu sói để lộ ra ngoài.

Hai con mắt dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng xanh lục.

Đây là một con sói tràn đầy ham muốn sống, giống như Lục Viễn lần đầu nhìn thấy nó, dù bị thương nhưng vẫn muốn sống.

“Người anh em, mày còn chưa chết, tao cũng không thể chết được!”

“Sau khi trở về… chắc chắn phải mời mày một bữa thịnh soạn.”

Lục Viễn lấy một miếng thịt nhện khô từ trong túi ra, nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.

Thịt nhện khô chứa rất nhiều năng lượng nhưng số lượng dự trữ không nhiều, chỉ có trong những thời điểm quan trọng như thế này, anh mới nỡ lòng lấy ra sử dụng.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, mệt mỏi muốn chết, cả bộ não như muốn nổ tung, phổi như bị kim thép đâm vào, nhịp tim đã lên đến 200 lần một phút.

Làn da đỏ ửng khiến anh trông giống như một con khỉ bị nấu chín.

Bổ sung một ít năng lượng, Lục Viễn thoát khỏi Không Gian Khác, cầm ngọn giáo một lần nữa đâm vào nhãn cầu của con thằn lằn lửa.

“Giết!!”

Con thằn lằn lửa đã thở hổn hển, thấy kẻ thù đột nhiên xuất hiện, nó giận dữ giơ móng vuốt trước ra, định tát con kiến trên đầu xuống.

“Bốp!”

Lục Viễn lảo đảo bị đánh trúng, cảm giác như bị xe cán qua, xương cốt cũng kêu răng rắc.

Nhưng khi bay giữa không trung, anh lại cưỡng ép sử dụng Không Gian Khác, một lần nữa bảo vệ bản thân.

Giây tiếp theo, Không Gian Khác tự động giải trừ, Lục Viễn ngã xuống đất, bùn đất thấm ướt quần áo anh.

Khuôn mặt xuất hiện một màu đỏ ửng bất thường, trước mắt xuất hiện những chấm đen, mồ hôi làm ướt mắt anh.

Đây là lần đầu tiên anh ép bản thân đến giới hạn như vậy, trong cơ thể xuất hiện một nỗi đau khó tả, một trăm ngày trước, anh tuyệt đối không thể tưởng tượng được rằng mình lại có thể đơn đấu với một con quái vật siêu phàm như vậy.

Có vô số lý do để trốn thoát, lý do để không trốn thoát chỉ có một – đối thủ cũng sắp không xong rồi!

Đúng vậy, con thằn lằn lửa này thực sự sắp không xong rồi.

Nếu không, anh bị nó tát một cái, sớm đã bị tát thành tương.

Bây giờ, anh chỉ bị thương nhẹ.

Cuối cùng bị thương ở đâu, không quan trọng nữa, bây giờ là thời khắc quyết đấu thực sự!

Vì vậy, Lục Viễn ngoan cường bò dậy.

Con thằn lằn lửa cũng bò dậy, toàn thân run rẩy, con mắt duy nhất nhìn chằm chằm vào Lục Viễn, gần như không đứng vững.

Nó muốn phun lửa!

Nhưng nhiên liệu đã cạn kiệt, không phun ra được chút nào.

“Vút!”

Cách đó hơn chục mét, Lục Viễn ném ngọn giáo từ xa, muốn đâm trúng mắt đối phương.

Ngọn giáo này được buộc một sợi dây, sau khi ném ra có thể thu hồi ngay lập tức.

Một khi con thằn lằn lửa đuổi theo, anh sẽ chạy trối chết.

Khoảng cách hơn chục mét, đối với một con thằn lằn lửa đã trúng độc, mất nhiều máu, lại vận động không biết bao lâu, cũng là một vực thẳm.

Lục Viễn đã cực kỳ mệt mỏi, chỉ dựa vào một hơi thở để cố gắng chống đỡ.

Chương 36: Kẻ săn mồi vượt cảnh giới!

Đôi mắt anh đỏ ngầu, cả thể chất và tinh thần đều sắp sụp đổ.

Con thằn lằn lửa lùi lại, quay người, muốn chạy trốn.

Nó run rẩy, bắt đầu sợ hãi kẻ thù nhỏ bé này.

“Mày có chạy thoát được không hả?!?!”

Lục Viễn đuổi theo, nhớ lại một câu chuyện đã xem từ rất lâu trước đây: nhân loại thời xa xưa thường dựa vào thể lực và ý chí mạnh mẽ để kiên trì săn đuổi con mồi.

Nhờ vào việc chạy, nhân loại có thể chạy chết con mồi. Nhờ vào việc mấy ngày mấy đêm không ngủ, có thể thuần phục đại bàng.

Lục Viễn chỉ chạy và ném không biết mệt mỏi.

Chạy, ném…

Hai động tác này, kéo dài đến tận bình minh…

Con quái thú khổng lồ toàn thân là máu khô, nằm bò trên mặt đất, không nhúc nhích.

Khi tia nắng đầu tiên của bình minh chiếu vào đôi môi nứt nẻ của Lục Viễn, anh mới cảm thấy hai cánh tay nặng trĩu hoàn toàn không phải của mình, còn hai chân thì gần như mất hết sức lực.

Trong đêm đen này, anh đã chiến thắng rất nhiều thứ.

Chiến thắng kẻ thù, chiến thắng chính mình, chiến thắng những con chấy chết tiệt mang tên “cô đơn”.

Giành được một sinh mệnh hoàn toàn mới.

Giành được tất cả!

“Ha ha ha! Ha ha!” Lục Viễn cười lớn, cắm mạnh ngọn giáo vào đống đá vụn.

Tuy không còn chút sức lực nào, anh vẫn làm động tác hai tay đón ánh nắng mặt trời.

Thật sảng khoái!

Sảng khoái đến không thể diễn tả thành lời!!

Vạn vật trong vũ trụ, không có gì là không thể chinh phục!

Bên tai là giọng nói lạnh lùng đã lâu không nghe thấy: [Chúc mừng bạn đã đạt được cột mốc duy nhất: Kẻ săn mồi vượt cảnh giới.]

[Bạn là sinh mệnh có trí tuệ đầu tiên trong kỷ nguyên thứ chín, vượt qua năm cấp độ siêu phàm, đơn độc săn giết sinh mệnh siêu phàm.]

Cột mốc, có chút bất ngờ nhưng cũng là điều hiển nhiên.

Thần, chỉ là cẩm thượng thiêm hoa, chứ không phải tuyết trung tống thán.

“Vượt qua năm cấp độ có cột mốc à… Vượt qua mười cấp độ thì có không nhỉ?”

“Một trăm cấp độ, cũng có luôn à? Xem ra sau này có nhiều việc phải làm rồi, ông đây muốn khiêu chiến với Đại La Kim Tiên.” Lục Viễn nghĩ lung tung trong đầu.

Sau khi cười xong, anh đã cực kỳ mệt mỏi, thực sự là thần chí không rõ, cả bộ não trống rỗng, ngay cả phần thưởng mà Thần ban cho mình là gì, anh cũng không nghe rõ.

[Phần thưởng: Thân thể vĩnh hằng…]

Anh chậm rãi chỉ bò về phía những đốm sáng màu đỏ đó.

Những ngọn lửa nhỏ đó chính là mồi lửa siêu phàm tỏa ra từ xác con thằn lằn!

Thằn lằn lửa, thực sự có mồi lửa siêu phàm!

Không có gì lạ!

Ngược lại, anh cảm thấy đây là thứ mình nên có được.

Anh phải tận dụng ý chí cuối cùng, mượn ngọn lửa này để bước lên con đường siêu phàm thực sự!!

Khu an toàn lục địa Bàn Cổ.

Một trăm ngày gian nan vất vả của Lục Viễn, đối với 17 thành phố nhân loại trong khu an toàn chỉ là một ngày ngắn ngủi.

Một ngày có thể xảy ra chuyện gì?

Đủ để xã hội đại loạn!

Đầu tiên, mọi người đều trải nghiệm một “chuyến du lịch thành phố lưu lạc” thực sự!

Địa cầu đột ngột biến mất, chỉ còn 17 thành phố cô đơn nằm trong không gian vũ trụ.

Trong khoảnh khắc đó, trọng lực thực sự đã biến mất!

Dưới ảnh hưởng của một sức mạnh thần bí, những thành phố này đã bay một vòng lớn trong không gian, sau đó hạ cánh ở một góc nào đó của lục địa Bàn Cổ.

Hiện tượng siêu tự nhiên kỳ lạ như vậy, tất nhiên đã gây ra sự hoảng loạn lớn cho quần chúng.

Mạng lưới bị gián đoạn, điện bị cắt, thậm chí nguồn nước cũng bị gián đoạn!

Một số người dân chọn cách trốn trong nhà, không làm gì cả.

Cũng có người bắt đầu cướp bóc siêu thị.

Gạo, trái cây, rau củ đều bị cướp bóc!

Còn có người cho rằng nhân loại sắp diệt vong, muốn hưởng thụ trước khi chết, thế là lén cạy cửa phòng của bà chủ nhà…

Đối mặt với thảm họa, lựa chọn của mỗi người đều khác nhau.

Thậm chí, còn có những đôi nam nữ trẻ đang tỏ tình nồng nhiệt, đột nhiên có một hàng dài người xếp hàng đăng ký kết hôn ở cục dân chính…

Ngay cả công chức trực ban của cục dân chính cũng ngơ ngác.

Những nhân viên này vừa định bỏ chạy, sao lại có một đám thanh niên muốn đăng ký kết hôn?

Quốc gia còn tồn tại không?

Đăng ký còn có ý nghĩa gì không?

Không có điện, máy tính không khởi động được, cơ sở dữ liệu cũng không kết nối được.

Nhưng không hiểu sao, có thể là vì trách nhiệm, cũng có thể là hơi ngốc, vị nhân viên này vẫn ngồi trên ghế, phát giấy chứng nhận kết hôn cho các bạn trẻ, sau đó dùng giấy bút ghi lại thông tin của người đăng ký.

“Chúc mừng các bạn, tặng các bạn một viên kẹo! Mời các bạn về nhà, chờ thông báo của chính phủ!.”

“Chính quyền thành phố Vân Hải, bảo vệ toàn diện quyền lợi hợp pháp của người dân ở mọi phương diện!”

“Bộ Công an ra đòn mạnh, nghiêm khắc trấn áp các loại tội phạm vi phạm pháp luật!”

“Dưới đây phát một thông báo khẩn cấp: Triệu tập tất cả quân nhân đã giải ngũ, tập trung tại các văn phòng hành chính các phường.”

“Sau đây phát một thông báo…”

Chương 37: Sự thay đổi của nền văn minh nhân loại

Từng chiếc loa lớn vang lên ở khắp các ngóc ngách của thành phố.

Đây là một cuộc chiến tranh vĩ đại, là cuộc chiến tranh giữa ánh sáng và bóng tối của nhân tính, cũng là một cuộc thử nghiệm lớn đối với nền văn minh.

Có rất nhiều nền văn minh đột nhiên sụp đổ, rơi vào trạng thái hỗn loạn tận thế, sản xuất tê liệt chỉ sau một đêm, không bao giờ có thể khôi phục lại được.

Đợi đến khi những người còn sống sót lập lại trật tự, có lẽ đã mấy chục năm trôi qua…

Nhưng cũng có rất nhiều nền văn minh chỉ hỗn loạn trong một thời gian ngắn, thậm chí chỉ là một chút náo loạn nhỏ.

Bây giờ dường như là đêm trên lục địa Bàn Cổ, mặt trời lại mọc, một ngày cứ thế trôi qua.

Nhiệt độ là 25 độ C, khá dễ chịu.

Thành phố Vân Hải, là thủ phủ của một tỉnh nào đó ở nước Đại Đông, diện tích đất đai trong khu vực an toàn khoảng mười hai nghìn km vuông, tổng dân số khoảng một triệu người.

Gặp phải biến cố lớn như vậy, các bộ phận của chính quyền thành phố Vân Hải đầu tiên là tê liệt trong vài giờ, sau đó nhanh chóng hành động.

“Tất cả các mạng lưới vệ tinh đều bị mất liên lạc! Thực sự không thể liên lạc với địa cầu.”

“Công tác cứu hộ động đất đang được tiến hành, số người thương vong không nhiều… Hiện tại số người chết là 7, còn hơn một trăm người bị vùi lấp.”

“Bộ phận an ninh báo cáo, đã trấn áp hơn năm trăm tên tội phạm…”

“Có thể xác nhận rằng chúng ta thực sự đã mất liên lạc với địa cầu. Toàn bộ thành phố Vân Hải nằm ở một góc của lục địa Bàn Cổ, dựa vào một hồ nước lớn có diện tích bằng hồ Bà Dương.”

“Công tác khôi phục lưới điện vẫn đang tiếp tục, việc khôi phục điện ở khu vực nội thành cần khoảng 3 giờ nữa, việc khôi phục điện ở các vùng xa xôi cần khoảng 1-2 ngày.”

“Nhưng trữ lượng than của các nhà máy điện của chúng ta không nhiều, có lẽ chỉ đủ dùng trong 10 ngày.”

“Tiết kiệm một chút, sau khi các nhà máy ngừng hoạt động, cũng không cần dùng nhiều điện như vậy.”

“Một số kho lương thực, trung tâm hậu cần lớn đã được kiểm soát thành công… Nếu theo chế độ phân phối thời chiến, tiết kiệm một chút, lương thực cung cấp cho một triệu người có thể duy trì trong khoảng một năm.”

“Bao giờ thì thông tin liên lạc trong thành phố mới có thể khôi phục?”

“Thông tin liên lạc mạng ở mức thấp nhất đã được khôi phục. Nếu muốn thông tin liên lạc nhanh hơn, cần nhiều điện hơn.”

Từng tin tức một được tập hợp về văn phòng chính quyền.

Áp lực nặng nề đè lên tâm trí của từng người tham dự.

Cuộc họp khẩn cấp lần này được gọi là “Hội nghị sinh tồn thành phố Vân Hải”.

Ngoài các quan chức chính quyền thành phố ra còn có đại diện quân khu, giáo sư đại học, những người xuất sắc trong các ngành nghề khác nhau đều tham dự cuộc họp này.

Là một thành phố tuyến đầu, năng lực công nghiệp của Vân Hải khá tốt, nhiều chuỗi ngành công nghiệp, bao gồm cả nhà máy xe điện, nhà máy sản xuất chip, đều có một phần.

Nhưng những nhà máy này đều tê liệt chỉ sau một đêm.

Khuôn mặt của mọi người đều lộ vẻ bối rối, khi nghĩ đến lục địa Bàn Cổ bên ngoài kia, còn có những từ khóa như “Sàng lọc nền văn minh”, “khu an toàn”, khiến người ta không khỏi bối rối – dù sao thì không phải ai cũng đọc tiểu thuyết mạng, có thể nhanh chóng chấp nhận được điều này.

Thật là khó hiểu.

Người đàn ông trung niên ngồi trên bục chủ tịch tên là Lý Xuân Hồng, là người đứng đầu thành phố Vân Hải.

Ông gõ nhẹ lên bàn, giọng nghiêm túc nói: “Các đồng chí, bất kể có chấp nhận được hay không, chúng ta đã đến thế giới mới… Địa cầu thực sự đã biến mất.”

“Chúng ta phải nhanh chóng chấp nhận thực tế tàn khốc này.”

“Điều quan trọng nhất hiện nay là đảm bảo đời sống dân sinh, xoa dịu tâm lý hoảng loạn của người dân, để xã hội khôi phục trật tự.”

Nhìn những người im lặng, Lý Xuân Hồng dừng lại một lúc rồi lại nói: “Chúng ta không thể cung cấp nhiều điện nhưng phải cấp điện đúng giờ mỗi ngày.”

“Chế độ phân phối lương thực cũng phải được thực hiện đầy đủ. Chỉ có như vậy, trật tự mới có thể nhanh chóng được khôi phục.”

“Khôi phục thông tin liên lạc mạng là việc quan trọng nhất hiện nay, để mọi người ít nhất có thể lên mạng, nhắn tin, xem tin tức mới nhất. Chỉ khi thông tin được thông suốt, sự hoảng loạn của người dân mới giảm bớt.”

“Nghiêm cấm tích trữ hàng hóa, đập phá, cướp bóc và các hành vi phạm tội khác!”

“Còn lục địa Bàn Cổ…”

“Chúng ta cũng phải nghĩ cách, điều tra xem chuyện gì đã xảy ra…”

“Trước khi xác nhận sự thật, kêu gọi người dân, tuyệt đối không được bỏ phiếu bừa bãi để hủy bỏ khu vực an toàn!”

Khi thành phố Vân Hải tiến vào lục địa Bàn Cổ, trong đầu mỗi người dân đều xuất hiện một nút “Xác nhận hủy bỏ khu vực an toàn” bí ẩn.

Chỉ cần số phiếu vượt quá 50%, khu vực an toàn sẽ bị hủy bỏ vĩnh viễn, thành phố đó sẽ chính thức tiến vào lục địa Bàn Cổ!

Chương 38: Sự thay đổi của nền văn minh nhân loại (2)

Sự xuất hiện của quyền bỏ phiếu khiến cư dân mạng vô cùng vui mừng.

Đây có phải là nền dân chủ thực sự không?

Không quan trọng, quan trọng là… vui vẻ?!

Rất nhanh đã có một số người vui tính nhấn vào nút “Xác nhận rời khỏi khu vực an toàn” trong đầu.

Những kẻ tự phát chỉ sợ thiên hạ không loạn, bắt đầu bịa đặt câu chuyện. Tuy WeChat, Douyin… đã biến mất, những kẻ này vẫn đăng bài viết do mình viết bằng điện thoại trên diễn đàn mạng vừa mới mở.

<B;ằng chứng về sự tồn tại của Thần đã xuất hiện, những kẻ vô thần, cuối cùng cũng bị đào thải.>

Những sự việc xảy ra lần này, thực sự chỉ có thể dùng “Thần tích” để mô tả!

Vì vậy, một số kẻ xấu xa đã phấn khích tột độ, cho rằng mình đã cải đạo theo Chúa, sẽ được Chúa che chở.

“Chó má, vậy thì mày đi đến thành phố khác đi, ở lại thành phố Vân Hải của chúng tao làm gì? Chúng tao đại diện cho nền văn minh Đại Hạ! Mày mau đi đến thành phố khác, cải đạo theo Chúa đi!”

“Thằng não tàn!”

Cư dân mạng không nương tay, đặc biệt là bây giờ không có việc gì làm, ngay cả video ngắn cũng không còn, chỉ có thể làm kẻ phun nọc độc.

Vì vậy, hai bên đã phun nọc độc vào nhau một cách say sưa.

[404 không tìm thấy! Xin lỗi, nội dung bạn đang đọc đã bị quản trị viên xóa.]

<N;ước Mỹ tự ý liên lạc với người ngoài hành tinh, tự chuốc họa vào thân! Nước Mỹ phải chịu toàn quyền trách nhiệm về việc này!>

[Do vi phạm quy định của cộng đồng, tài khoản này đã bị quản trị viên cấm phát ngôn.]

<Ch;ắc chắn là âm mưu của người ngoài hành tinh!!>

<Tuy;ệt đối không được bỏ phiếu rời khỏi khu vực an toàn, nếu không thì có nghĩa là nhân loại sẽ tham gia vào trò chơi đào thải nền văn minh, sắp thu hẹp vòng bo rồi!>

<Th;ật ra chúng ta là nhân vật chính trong tiểu thuyết! Mau hủy bỏ khu vực an toàn đi!>

<Bao; giờ thì xuất quân đánh Nhật Bản? Tôi muốn nhập ngũ đánh Nhật Bản.>

Những lời lẽ kỳ quái tràn ngập diễn đàn mới mở của chính phủ, một lần nữa chứng minh rằng “báo chí” thực sự là một ngành nghề nổi tiếng tệ hại…

Còn nhân viên bộ phận truyền thông của chính phủ cũng ngơ ngác, kể từ khi diễn đàn mở ra, cứ mỗi giây lại có hàng trăm bài đăng mới liên tục xuất hiện, xóa cũng không xóa xuể.

Hơn nữa, sao lại cảm thấy… phản ứng của dân chúng có chút kỳ lạ?

Có vẻ như không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc?

Bài đăng muốn đánh Nhật Bản đã có tới mấy nghìn lượt trả lời.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, khiến anh không dám xóa nữa!

Khác với phản ứng của dân chúng, giới chức cấp cao của 17 thành phố nhân loại đã liên lạc và chia sẻ thông tin với nhau với tốc độ chưa từng có.

Càng biết nhiều, càng không biết nhiều.

Nhân loại thực sự có khả năng tuyệt chủng!

“Ông Lý, đây chính là thiên thạch rơi xuống từ trên trời… Đã được đặt trong trung tâm nghiên cứu của tôi chỉnh chỉnh 10 năm rồi.”

Kể từ mười năm trước, thiên thạch rơi xuống, mở ra kỷ nguyên siêu tự nhiên.

Kể từ ngày đó, mới sinh ra một lượng lớn người có năng lực siêu tự nhiên.

Nhưng trên thực tế, những thiên thạch này không phải là thiên thạch bình thường, mà là sản phẩm của công nghệ!

Các chính phủ các nước đã không hẹn mà cùng chọn cách che giấu sự thật.

Hiện nay, các chuyên gia trong viện nghiên cứu có đủ lý do để nghi ngờ rằng những thiên thạch này có liên quan đến lục địa Bàn Cổ.

Người đứng đầu thành phố Vân Hải, Lý Xuân Hồng bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn dành chút thời gian đến Viện nghiên cứu siêu tự nhiên.

Người phụ trách chính của Viện nghiên cứu siêu tự nhiên tên là Trương Huy, năm nay 42 tuổi, từ 10 năm trước, khi địa cầu xuất hiện những người có năng lực siêu tự nhiên, ông đã bắt tay vào nghiên cứu hiện tượng siêu tự nhiên.

“Thành phần của quả cầu kim loại này thật ra rất bình thường, chỉ là sắt, nhôm, đồng, rheni và một phần nguyên tố titan.”

“Nhưng quy trình chế tạo khá đặc biệt, có thể là sử dụng hiện tượng siêu tự nhiên mà chúng ta hiện không hiểu được.”

Quả thiên thạch này trông giống như một quả cầu sắt lớn hình tròn, đường kính khoảng 1 mét, khối lượng khoảng 2 tấn.

Bề mặt của nó còn được khảm những cấu trúc giống như pha lê, trông giống như từng màn hình.

Trên quả cầu kim loại có 20 màn hình.

Bên cạnh màn hình pha lê còn có một số thứ giống như nút bấm.

Lý Xuân Hồng nói một cách đầy ẩn ý: “Ý anh là, chính thiên thạch này đã đưa thành phố của chúng ta đến lục địa Bàn Cổ?”

“Hiện tại vẫn chưa biết.”

Giáo sư Trương giải thích: “Có tổng cộng hơn 300 thiên thạch rơi xuống từ trên trời, phân bố khắp thế giới nhưng chỉ có 17 thành phố xuyên không.”

“Vì vậy, không có đủ bằng chứng để cho rằng những sản phẩm ngoài hành tinh này là điều kiện đủ để chúng ta xuyên không.”

“Tuy nhiên, nó có vẻ như là một thiết bị liên lạc của nền văn minh, có thể giúp chúng ta liên lạc với các nhánh văn minh nhân loại khác.”

Chương 39: So sánh cái xấu quả nhiên là chuyện thường tình trên đời

Trương Huy nhấn vào một số nút trên quả cầu sắt lớn.

Màn hình pha lê đột nhiên xuất hiện hình ảnh cuộc gọi video!

Các chữ viết trên đó cũng rất kỳ lạ, không phải tiếng Hán nhưng mọi người đều có thể hiểu được, điều đó có nghĩa là đây có thể là một loại hiệu ứng siêu tự nhiên mà nhân loại không hiểu được.

[Đang kiểm tra nền văn minh của bạn… nhánh văn minh đầu tiên của nhân loại…]

[Nền văn minh mà bạn yêu cầu kết nối… nhánh văn minh thứ sáu của nhân loại…]

[Tít, kết nối thành công!]

“Ôi trời ơi… giáo sư Trương, trời ơi! Mọi người cũng bị truyền đến đây sao!” Người xuất hiện trên màn hình là giáo sư siêu tự nhiên nổi tiếng của Mỹ, ông Edward.

Ông lão tóc vàng nở một nụ cười: “Theo câu tục ngữ của nước Đại Đông mấy người, chúng ta đúng là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu nhỉ. Thành phố bên mấy người có xảy ra hỗn loạn không?”

Lông mày của Trương Huy giật giật, ông mơ hồ nghe thấy tiếng súng trong video của đối phương.

“Loạn rồi, loạn hết cả rồi! May mà chúng tôi có quân đội bảo vệ, nếu không thì bọn cướp đã xông vào nhà chúng tôi rồi!” giáo sư Trương vội vàng nói.

“Thôi chết, xem ra mọi người đều như nhau… nhưng bên mấy người không kiểm soát súng à?” Ông lão tóc vàng thở dài.

“Có kiểm soát súng nhưng chúng tôi không kiểm soát rìu…”

Lý Xuân Hồng đứng bên cạnh, suýt nữa thì không nhịn được cười, không hiểu sao lại thấy vui vui.

Lo lắng cả ngày, tin tức tốt nhất mà ông nghe được lại là đồng bào nhân loại còn hỗn loạn hơn mình!

Thần kỳ hơn nữa là ông còn có chút hả hê…

Thế giới quả nhiên là so cái xấu với nhau.

“Khụ khụ! Liên lạc với các thành phố khác đi.”

Lý Xuân Hồng hắng giọng, uống một ngụm nước, cố gắng giữ cho khuôn mặt mình nghiêm nghị.

Vì thời gian gấp, hầu hết các nhà lãnh đạo thành phố đều tham gia cuộc họp này dưới hình thức hội nghị từ xa.

Có hai thành phố thậm chí còn không liên lạc được! Có lẽ là vì họ thậm chí còn không biết cách sử dụng sản phẩm ngoài hành tinh này.

Sau một hồi chào hỏi xã giao, cuộc họp chính thức bắt đầu.

“Thưa các quý ông, quý bà, hãy bình tĩnh chớ nóng.”

“Trước tiên, chúng ta hãy tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với thế giới của chúng ta.”

Giáo sư Edward của Mỹ đã công bố những thành quả nghiên cứu mới nhất trước màn hình… Thật ra cũng không hẳn là thành quả nghiên cứu, mà chỉ là một chút chia sẻ nhỏ.

“Kể từ mười năm trước, địa cầu đã xuất hiện những người có năng lực siêu tự nhiên, chúng tôi vẫn chưa biết được nguồn gốc của năng lực siêu tự nhiên, tiến độ nghiên cứu rất chậm.”

“Cho đến tận hôm nay, khi lục địa Bàn Cổ thực sự xuất hiện, chúng ta mới có thể hiểu được một góc nhỏ.”

“Thần… tất nhiên cũng có thể đổi một cái tên khác, Ngài.”

“Ngài đã mất mười năm để lên kế hoạch cho sự kiện siêu tự nhiên lần này, đưa tất cả các nền văn minh trong vũ trụ vào lục địa Bàn Cổ.”

Tiếp theo, một đoạn phim được phát trên màn hình lớn.

Đó là đoạn phim được quay từ không gian trong thời gian “thành phố lưu lạc”.

“Các thành phố của chúng ta, độ dày của lớp vỏ trái đất thường là 20 – 40 km. Những lớp vỏ trái đất này đều được mang đến từ địa cầu.”

“Nói cách khác, sự tồn tại mạnh mẽ chưa biết này đã đào các thành phố của chúng ta cùng với lớp vỏ trái đất ra khỏi bề mặt địa cầu một cách thô bạo và khéo léo gắn chúng vào lục địa Bàn Cổ.”

“Về diện tích của lục địa Bàn Cổ, tạm thời không thể thống kê được. Phần được chụp từ không gian đã vượt quá 1 tỷ km vuông…”

Đoạn phim du hành vũ trụ này thực sự khiến người ta vô cùng chấn động, sức mạnh vĩ đại nào có thể bóc tách lớp vỏ trái đất?

Quan trọng nhất là nhân loại sống trong thành phố chỉ cảm thấy chấn động nhẹ, thương vong không nhiều… chỉ có một số ngôi nhà nguy cấp đổ nát, còn lại hầu như không bị hư hại, ngay cả mặt đường cũng nguyên vẹn.

Nếu nói những danh từ như vũ trụ, chiều không gian… thì quá xa vời với cuộc sống thường ngày, mọi người không thể hình dung ra được khái niệm cụ thể.

Sự thật khủng khiếp là lớp vỏ trái đất đã bị đào ra, toàn bộ được gắn vào lục địa Bàn Cổ, khiến phòng họp rơi vào trạng thái chấn động.

“Giáo sư Edward, địa cầu đâu rồi?”

“Rất tiếc là tôi cũng không biết. Địa cầu có thể ở một chiều Không Gian Khác, cũng có thể… biến mất trực tiếp… mọi người hẳn là hiểu ý tôi chứ? Chúng ta là bất hạnh, hoặc là may mắn.”

“Tuy có rất nhiều người thân ở lại địa cầu nhưng chúng ta phải chấp nhận thực tế, hãy nghĩ theo hướng tốt đẹp, biết đâu địa cầu vẫn còn tồn tại?”

Mọi người im lặng.

Vị giáo sư nổi tiếng thế giới này trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Sau đó tôi sẽ nói về sự phân bố của 17 thành phố chúng ta. Theo đoạn phim không gian trước đó, khoảng cách phân bố giữa các thành phố là hơn mười nghìn km.”

Chương 40: So sánh cái xấu quả nhiên là chuyện thường tình trên đời (2)

“Các bạn, hãy tự bảo trọng đi, chúng ta không giúp được gì cho nhau, nhiều nhất chỉ có thể chia sẻ một chút thông tin.”

“Nhưng công tác quản lý thành phố chỉ có thể do chính mình hoàn thành…”

Vị giáo sư này còn rất có chủ nghĩa quốc tế…

Nghe đến đây, Lý Xuân Hồng thở dài.

Bên thành phố Vân Hải, nói thế nào nhỉ…

Tuy lúc đầu có hơi hỗn loạn nhưng ít nhất trật tự xã hội đang dần ổn định trở lại.

Trong cơn hoảng loạn khó hiểu, yêu cầu của người dân rất đơn giản.

Thứ nhất là có đồ ăn, không đến nỗi chết đói.

Thứ hai là biết được sự thật đại khái.

Điều đáng sợ nhất trên thế giới là điều chưa biết, chỉ cần biến điều chưa biết thành điều đã biết thì sẽ không còn đáng sợ nữa.

Chỉ cần làm được hai điều này, về cơ bản quần chúng nhân dân vẫn hợp tác.

Nhưng những thành phố khác thì sao?

Bên giáo sư Edward, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng súng.

Thành phố New York nơi ông ở đang xảy ra rất nhiều vụ nổ súng.

Còn một số thành phố có không khí tôn giáo khá nồng đậm cũng đang xảy ra tình trạng đập phá, cướp bóc như lễ hội tận thế.

Một số thành phố khác đang “lật đổ”, những uất ức thường ngày, hôm nay trả gấp đôi!

Đây thực sự là thời khắc thử thách bản sắc dân tộc và nền văn minh.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, thành phố Vân Hải chỉ có thể tự quản lý mình!

Giáo sư Edward tiếp tục: “Cái gọi là khu vực an toàn, nằm ở rìa thành phố và cách thành phố khoảng 50 km, chúng ta có thể thấy một màn ánh sáng mỏng, bảo vệ chúng ta. Màn ánh sáng này giống như một lớp lá chắn bảo vệ vậy.”

“Ngoài sóng điện từ ra, không có vật chất nào có thể xuyên qua màn ánh sáng này.”

Giáo sư Trương Huy của thành phố Vân Hải nhấn một nút nào đó, xen vào: “Tôi bổ sung thêm, thật ra hầu hết các vật chất đều có thể xuyên qua khu vực an toàn dưới dạng phân tử. Ví dụ như nước, oxy, cacbon dioxit, v.v.”

“Nước trong hồ cũng có thể vào khu vực an toàn.”

Edward sửng sốt một chút: “Đúng là như vậy… nhưng cuối cùng phân tử lớn đến mức nào mới có thể xuyên qua khu vực an toàn, vẫn phải thử nghiệm thêm.”

“Còn tốc độ thời gian trôi qua của lục địa Bàn Cổ nhanh gấp một trăm lần so với bên trong khu vực an toàn.”

“Chỉ khi toàn dân bỏ phiếu, hủy bỏ khu vực an toàn thì màn ánh sáng này mới biến mất, đồng thời, tỷ lệ thời gian trôi qua cũng sẽ trở lại bình thường.”

Tỷ lệ thời gian trôi nhanh gấp một trăm lần khiến cho việc quan sát thế giới bên ngoài từ khu vực an toàn giống như xem một bộ phim tua nhanh: thực vật phát triển điên cuồng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường; tốc độ bay của chim vượt quá tốc độ âm thanh, còn nhanh hơn cả tên lửa đạn đạo liên lục địa; từng đàn côn trùng giống như tên lửa vậy.

“Chúng tôi đã quan sát thấy lục địa Bàn Cổ có rất nhiều loài thực vật và động vật bình thường.”

“Nhưng cũng quan sát thấy một số ít loài siêu phàm…”

Nghe đến đây, giáo sư Lý Xuân Hồng và giáo sư Trương Huy nhìn nhau.

Trong phòng, một đại tá quân đội hỏi: “Giáo sư Trương, vậy tốc độ thời gian trôi qua này được kiểm soát như thế nào?”

Giáo sư Trương cười khổ: “Vấn đề này thực sự vượt quá sự hiểu biết của khoa học hiện tại năng lực…”

“Tôi chỉ có thể giải thích theo góc độ khoa học viễn tưởng, tôi đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết tên là “Tam Thể”, trong đó có một khái niệm gọi là tuyên bố an toàn, tức là hố đen tốc độ ánh sáng thấp.”

“Nền văn minh trong hố đen tốc độ ánh sáng thấp, tốc độ ánh sáng giảm xuống, tỷ lệ thời gian trôi qua khác với thế giới bên ngoài. Họ bảo vệ mình khỏi các mối đe dọa bằng cách từ bỏ phát triển, mọi thứ đều tùy theo số phận.”

“Nhưng tuyên bố an toàn có thực sự an toàn không? Có lẽ cũng không hẳn… đến khi vũ trụ diệt vong, nền văn minh trong tuyên bố an toàn cũng sẽ diệt vong.”

“Chúng ta có lẽ cũng đang ở trong tình huống tương tự.”

Lý Xuân Hồng hiểu rồi, nhẹ gật đầu, lên tiếng: “Lục địa Bàn Cổ có những rủi ro gì? Các vị có thể chia sẻ không?”

Lần này, các nền văn minh tham dự đều đưa ra quan điểm riêng, lần lượt tham gia thảo luận.

Chia sẻ thông tin là cách duy nhất họ có thể hợp tác.

Trên màn hình xuất hiện một vài bức ảnh.

Một trong những bức ảnh chụp một đám “mây đen” che phủ bầu trời, giống như một cái đầu người màu đen mục nát, đôi mắt trũng sâu nhìn chằm chằm vào khu vực an toàn.

Đây không phải là mây đen thực sự, cũng không phải đầu người, mà là một hiện tượng siêu tự nhiên chưa xác định.

“Nó xuất hiện ở nhánh văn minh thứ 15, gần Buenos Aires… Dường như có khả năng lây lan, nhuộm đen không khí xung quanh, tổng diện tích hơn 120 km vuông.”

“Do tỷ lệ thời gian bên ngoài khu vực an toàn gấp một trăm lần so với địa cầu nên nó đã quan sát lục địa Bàn Cổ trong khoảng 12 ngày, sau đó rời đi.”

12 ngày, tính ra là 2,88 giờ.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 22 giờ trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 1 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 2 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^