[Dịch] Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm
Tập 3: Hợp tác vui vẻ anh bạn (c21-c30)
❮ sautiếp ❯Chương 21: Hợp tác vui vẻ anh bạn! (2)
Khi Lục Viễn điều tra nó, anh chỉ dò xét ra một loạt các dấu chấm hỏi “???”
Chênh lệch sức mạnh giữa hai bên quá lớn, khiến “Đôi mắt của người khai phá” không thể tra ra bảng thuộc tính.
“Giá mà có thể ăn được một miếng trái cây thì tốt biết mấy.”
Ngoài hoa ăn thịt là con boss mạnh nhất ra, trong phạm vi hàng chục cây số còn có rắn chúa, bọ cạp, quái vật đầu lừa, thằn lằn lửa, ong chúa độc là năm sinh mệnh siêu phàm cấp tiểu boss.
Những cái tên này là do Lục Viễn đặt bừa cả đấy, như rắn chúa, chỉ riêng đường kính đã là 1 mét, to bằng một cái chum nước!
Cơ thể dài 20 30 mét, trọng lượng có thể còn nặng hơn cả vài con voi.
Ong chúa độc là một con ong khổng lồ dài hơn 1 mét, khi bay nó phát ra tiếng “vù vù vù” như máy bay không người lái, chỉ huy hàng chục vạn con ong.
Hình như đàn ong này có mối quan hệ cộng sinh với boss hoa ăn thịt.
Còn quái vật đầu lừa là một con quái vật thối rữa không rõ nguồn gốc, một số nơi đã lộ cả xương, nằm lì một chỗ, không nhúc nhích.
Xung quanh con lừa này tỏa ra một luồng khí độc màu xám xịt.
[Sinh vật sa đọa thối rữa, cho dù giết chết nó cũng không có bất kỳ chiến lợi phẩm nào đâu, đừng để nó nhận ra sự tồn tại của bạn.]
[Thuộc tính: ???]
Còn bọ cạp, nó là một con bọ cạp lớn, trên lưng dày đặc những con bọ cạp nhỏ.
Còn thằn lằn lửa, nó là một con thằn lằn biết phun lửa, to như con voi.
Dù sao Lục Viễn chắc chắn sẽ không tùy tiện trêu chọc những thứ kỳ lạ không giải thích được đó đâu.
“Hầy, rõ ràng mình đã giết chết con Ma Chu Địa Ngục có tiềm năng nhất trong vùng đất này rồi, nhưng lại bị đám lâu la bắt nạt.”
“Cuộc sống ở tầng chót của giang hồ thật không dễ chịu…”
…
ĐIều tra xung quanh là một chuyện rất cực khổ, có điều đã hơn một tuần rồi nhưng Lục Viễn cũng không quên công tác của mình, vẫn cẩn trọng nhặt không ít rác rưởi.
Thứ rác rưởi trọng đại thứ nhất và đầu tiên: Lục Viễn tìm được một nhóm lớn cây nông nghiệp hư hư thực thực là khoai tây, bí đỏ!
Những thực vật này có thân củ, quả mọc giữa, chứa đựng lượng lớn tinh bột, là một loại món chính vô cùng ưu tú.
Còn có một loại thực vật trông giống như cây bánh mỳ, quả của nó cũng có lượng lớn tinh bột, quả thực là bột mì có sẵn!
Cứ như vậy, vấn đề lương thực trong thời gian dài của anh cơ bản đã được giải quyết, ngay cả mục tiêu cao nhất là cân đối thức ăn cũng hoàn thành luôn.
Lục Viễn nghiêm trọng hoài nghi, anh tìm được một siêu thị trong quá khứ.
Sau khi phòng sập xuống, các loại thực vật tiếp xúc ánh mặt trời, tùy ý sinh trưởng, nên mới tạo thành một mảnh vườn cây này.
“Sức sống của thực vật thật là khiến cho người ta hâm mộ, cho ít ánh sáng mặt trời là sinh trưởng được ngay.”
“Mà nhân loại lại cần nhiều đồ như vậy, nhưng vẫn không thể sống tốt hơn được…”
Có đôi khi, Lục Viễn sẽ đứng trên phế tích thật cao, ảo tưởng về nền văn minh huy hoàng đã từng tồn tại.
Có phải đường phố của nền văn minh khác cũng náo nhiệt như trong thành phố của nhân loại không? Có đèn nê ông không?
Công dân của nền văn minh khác có tràn đầy mâu thuẫn tranh cãi giống như nhân loại không?
Thế giới khác có các loại sản phẩm giải trí như tiểu thuyết, hoạt hình không?
Phồn hoa chỉ là điểm xuyết cho sự suy bại. Khi phồn hoa mất đi, chỉ có suy bại tồn tại vĩnh hằng, từng chút từng chút một che đi sự huy hoàng đã từng.
Một trăm năm sau, tôi sẽ ở đâu?
Một ngàn năm sau, cả nhân loại sẽ ở đâu?
Theo thời gian trôi qua, cho dù có con sói già làm bạn, Lục Viễn vẫn càng ngày càng cô độc, điều này trở thành phiền toái lớn nhất của cậu hiện tại.
“Khi cô đơn.”
“Ca hát.”
“Chắc chắn là điều tuyệt vời nhất trên đời.”
Lục Viễn hứng khởi ngâm nga một bài hát: “Lang thang quanh quẩn, trên con đường dài…”
“Bạn muốn đi không?”
“Mong manh đó, ngạo mạn đó.”
“Tôi cũng đã từng mang dáng vẻ như vậy.”
“Sôi sục dâng tràn, ngập ngừng bất an.”
“Bạn muốn đi đâu vậy?”
“Tựa như một câu đố, sự trầm mặc bao trùm.”
“Bạn có thực sự đang nghe câu chuyện tôi kể không?”
Lục Viễn đột nhiên cảm thấy hơi khó thở, con sói già nhìn anh chằm chằm và “Gừ gừ” hai tiếng, sao anh không hát nữa thế?
“Quên lời đằng sau rồi!” Anh cười lớn, giọng rất to.
Siêu thị này thực sự có rất nhiều rác, ngoài vườn cây bên ngoài ra Lục Viễn còn tìm thấy rất nhiều chai lọ, thậm chí còn phát hiện ra thứ gia vị mà anh luôn mong ngóng – muối, nhiều chừng cả một thùng luôn!
Dù muối có bị ẩm cũng chỉ vón cục, không ảnh hưởng đến việc sử dụng thực tế, đương nhiên anh rất vui vẻ nhận lấy kho báu mà nền văn minh khác để lại.
Ngoài ra cuối cùng Lục Viễn cũng tìm thấy ảnh của người bản địa!
Chiều cao trung bình của họ khoảng 1 mét 5, đi đứng thẳng, bộ lông khá là ngắn, mặc quần áo, trông phần đầu hơi giống chó corgi, hai mắt sáng sửa, lỗ tai dựng cao, không đến nỗi xấu xí.
Chương 22: Đã giải mã hệ thống chữ viết của nền văn minh Meda
Một bức ảnh chụp cả gia đình của hơn chục người dị tộc, nở nụ cười rạng rỡ với Lục Viễn.
Cũng chỉ có một bức ảnh này mà thôi…
Sinh mệnh đã biến mất tan biến như mây khói, họ tên là gì, đã từng có câu chuyện thế nào, đều trở thành cát bụi của lịch sử.
…
Lục Viễn như bị kích thích, bắt đầu tập luyện điên cuồng!
Mỗi ngày thực hiện 100 lần chống đẩy, 100 lần gập bụng, 100 lần squat và chạy dài 10 km!
Anh quá cô đơn. Kể từ khi tìm thấy nguồn thức ăn ổn định, suy nghĩ của anh lại trở nên phức tạp hơn.
Anh chứng kiến cái chết và sự tàn lụi, trở thành người canh mộ cho nền văn minh khác. Một con sói không thể xoa dịu tâm hồn cô đơn được.
Chỉ có tập luyện!
Tu luyện!
Trở thành siêu nhân!
Kết quả là một tuần sau, kế hoạch siêu nhân đã kết thúc vì đầu gối bắt đầu đau đau.
[Một nhân loại không có gì thú vị tập luyện quá độ, dẫn đến đầu gối bị thương nhẹ.]
[Hình: 5.5]
[Khí: 4.6]
[Thần: 5.2]
[Cấp độ siêu phàm: Cấp 1.]
[Đánh giá: Vẫn tầm thường như vậy, đừng học theo thầy Saitama nữa, bạn thực sự không có năng khiếu đó đâu, hãy tìm cách khác đi!]
Lục Viễn cạn lời.
Đã thế này rồi mà không thể nói vài lời động viên được à?
Nhưng sự thật cũng đúng là như vậy, không có phương pháp huấn luyện siêu phàm, chỉ dùng các phương tiện rèn luyện thể lực thông thường thì có thể nâng cao một chút cũng coi như không tệ rồi.
“Con đường siêu phàm, thật khó.”
Ngay lúc này, Lục Viễn đột nhiên nghe thấy một tiếng hú “À húuuuu” sắc nhọn. Anh vội vàng bước ra khỏi cửa, ngây người ra khi phát hiện một chuyện đặc biệt thú vị.
Con sói già kia thế mà lại tìm được một con sói cái, bắt đầu giao phối rồi.
“Mẹ nó đây là ai vậy? Đối tượng của mày à?” Lục Viễn ngồi xổm xuống, liếc mắt nhìn vào chỗ hạ bộ của con sói mới đến.
Không có tinh hoàn, đúng là sói cái thật!
Con sói mới đến trông có vẻ hơi thanh tú, cả đầu sói vuông vắn, màu lông cũng khá đẹp.
Là một con sói trẻ đẹp!
“Mày lại đây cho tao vuốt mấy cái nào!” Lục Viễn kêu lên kỳ quái.
Sói cái từ chối lời kêu gọi của anh, trông có vẻ hơi cảnh giác.
Sói-già-lão-luyện tiến lên, thè cái lưỡi đỏ lòm ra, xin Lục Viễn cho ăn cá.
“Mày đúng là trâu già gặm cỏ non, không thấy xấu hổ à.” Lục Viễn cười khà khà, tiện tay ném cho nó một củ khoai tây đã luộc chín.
Sói cái ngửi ngửi, ngẩng đầu sói kiêu hãnh lên, đôi mắt lộ vẻ khinh thường.
Lại nhìn con sói già.
Lão già kia, ngươi nói chỗ có đồ ăn miễn phí là ở đây á?
Sói già bi thảm tru lên một tiếng, trách Lục Viễn không nể mặt, còn lén lút ăn mất củ khoai tây.
Nó thích ăn khoai tây, ăn rất sướng, có vị thịt.
Lại vây quanh sói cái, liếm mông nó.
Lục Viễn nhìn hành động liếm mông của sói già, trong lòng không khỏi có chút bất lực, mày không làm gì thì thôi, sao lại đi làm chó liếm… Muốn giao phối đến thế luôn á?
Chỉ còn cách ném cho nó một con cá nhỏ vừa mới đánh bắt được.
Sói cái kinh ngạc nhìn Lục Viễn một cái, lại quay đầu liếc nhìn con sói già, ăn một cách thỏa mãn.
À hú ~ Chỉ có thế thôi à?
Không đủ nhét kẽ răng!
Lục Viễn lại móc ra một con cá nhỏ.
Lại móc ra hai con cá nhỏ!
Lại móc ra một con cá siêu to!!
“Khuất phục gia cái coi!”
Sói cái ngây người ra đó, miệng há hốc, đôi mắt kia như muốn nổ tung!
Cái đuôi lông xù rung lên “phành phạch”.
Nó cố gắng phát ra một tiếng “grừ grừ” nhẹ nhàng nhất có thể.
Lục Viễn nổi hết cả da gà, lũ sói ở đây thành tinh rồi à? Hay là, thật ra đây là hồ ly?
Nhân cơ hội này, sói già “mượn gió bẻ măng” xông lên, đè mông sói cái xuống.
Cái lưỡi tà mị phóng đãng thè ra thật dài, vẻ mặt đắc ý.
Rất nhanh, mông của hai con vật dính vào nhau, bắt đầu sự hòa hợp sinh mệnh.
“Tụi mày… tụi mày đang làm gì vậy?!?!”
Lục Viễn quát lớn, cảm thấy hai mắt mình cay cay, nước mắt đáng ghét và chua xót sắp chảy ra.
Tâm hồn càng bị tổn thương một vạn điểm.
Tại sao ở cái nơi quỷ quái này lại có thể xuất hiện giao dịch tiền bạc trần trụi như vậy chứ?!
Là sự méo mó của bản tính sói hay là sự suy đồi của đạo đức?
Quan trọng nhất là, nó còn dùng tiền của mình nữa!
Cảnh sát đâu, bắt hai con tiện tỳ này đi!
…
Lục Viễn lặng lẽ trở về phòng, lau nước mắt nơi khóe mắt, buồn từ tận đáy lòng, không nói nên lời.
Đã từng có lúc, anh cũng là một chàng trai đẹp trai.
Không chỉ nhận được thư tình của bạn học nữ mà còn nhận được thư tình của phụ huynh học sinh.
Đáng tiếc, lúc đó anh lại đắm chìm trong trò chơi điện tử.
Không hứng thú với chuyện yêu đương (lý do chính là vì xem mắt gặp phải rất nhiều người kỳ quái).
Nếu ông trời cho tôi thêm một cơ hội… Tôi chắc chắn sẽ… Hoặc là bây giờ đến một phát thủ dâm?
“Á ư ư!!”
Chương 23: Đã giải mã hệ thống chữ viết của nền văn minh Meda (2)
Con sói cái như không chịu nổi, rên rỉ thảm thiết ở bên ngoài.
Tiếng rên đó vô cùng chói tai, xuyên thủng màng nhĩ, chạm đến tận não.
Lục Viễn không nhịn được thò đầu ra, nhìn thấy tư thế hùng dũng oai vệ của con sói già, liền mắng to: “Bắt đầu từ hôm nay, mày chỉ được ăn khoai tây thôi!!”
“Á ư!”
[Xin lưu ý, Đôi mắt của người khai phá vĩ đại đã giải mã được hệ thống chữ viết của nền văn minh Meda.]
[Bây giờ bạn có thể đọc tài liệu của nền văn minh này rồi!]
Trong đầu đột nhiên truyền đến một tin nhắn, đây là sóng tinh thần do Đôi mắt của người khai phá truyền đến.
Tim Lục Viễn đập thình thịch, không còn để ý đến hai con sói đang hòa hợp sinh mệnh, chạy một mạch vào trung tâm dữ liệu, đọc từng tập tài liệu văn bản được làm bằng giấy không axit.
Một ngày trước, Đôi mắt của người khai phá chỉ hiển thị: [Tài liệu văn bản được làm bằng giấy không chứa acid, cần một thời gian giải mã nhất định mới có thể giải mã được chữ viết.]
Nhưng bây giờ, nội dung chữ viết đã thực sự hiển thị!
[Kho lưu trữ trung tâm C, danh sách hiệu suất]
[Kha Đại Cẩu, tháng này đi muộn một lần, về sớm một lần… Hiệu suất B.]
[Khoa Nhĩ Cú, không muốn làm thêm giờ, hiệu suất giảm một bậc… Hiệu suất B.]
[Tân Kỳ Cẩu, mỗi ngày đi vệ sinh 3 tiếng, hiệu suất C.]
Lục Viễn nhướng mày, chế giễu: “Hóa ra người ở thế giới khác cũng thích cà nhây khi làm nhỉ.”
“Thi công chức cũng là điểm tận cùng của vũ trụ thế giới khác.”
Tại sao ư?
Cái người tên “Tân Kỳ Cẩu” này, mỗi ngày ngồi xổm trong nhà vệ sinh ba tiếng đồng hồ mà vẫn chưa bị đuổi việc, chẳng phải đây chính là điểm tận cùng của vũ trụ à?
Được rồi, thật ra hầu hết các hồ sơ vẫn có một chút ý nghĩa…
Giống như các luận văn về sinh học, vật lý, hóa học, kinh tế, v.v., chiếm phần lớn trong kho lưu trữ.
Báu vật quý giá thực sự của một nền văn minh đang ở ngay trước mắt, Lục Viễn tỏ ra rất ngưỡng mộ nhưng lại hoàn toàn không hiểu, cảm thấy mình như một kẻ mù chữ.
Đúng rồi, còn chính trị nữa!
Có thể miễn cưỡng hiểu được.
[Nền văn minh Meda, nhánh thứ sáu, trưởng thành phố Cẩu Nhĩ, Mai Can Đáp, chủ trì triệu tập cuộc họp thường kỳ của chính phủ và có bài phát biểu quan trọng.]
[Nội dung chính của cuộc họp bao gồm bảo trì và bảo dưỡng thiết bị công nghiệp, đổi mới tiêu dùng và tái sử dụng các sản phẩm có thể tái chế.]
[Nghiên cứu thúc đẩy đổi mới thiết bị quy mô lớn và đổi mới tiêu dùng, tái chế, xây dựng chính phủ pháp quyền…]
[…Tập trung vào chủ đề chính hiện tại, nhiệm vụ mục tiêu minh xác, lĩnh hội quy luật, làm rõ phương hướng, học phương pháp, tăng trí tuệ… Đặc biệt là tập trung giải quyết các vấn đề ổn định xã hội, những vấn đề cấp bách và khó khăn của quần chúng mới có thể đạt được mục tiêu như mong đợi, đạt được hiệu quả rõ rệt!]
Cảm giác quen thuộc ập đến, những bản báo cáo chính trị như thế này, đọc dòng đầu tiên là không muốn đọc nữa.
Lục Viễn luôn cho rằng, những người viết tài liệu mới thực sự là nhân tài!
Nội dung một vạn chữ, có vẻ như chỉ có một trăm chữ là có hiệu lực nhưng lại có thể viết được nhiều chữ như vậy, sao không đi viết truyện trên mạng đi?
Anh kiên nhẫn đọc kỹ bài báo.
“Ý của báo cáo công tác chính phủ này là, nhánh thứ sáu của nền văn minh Meda, thành phố Cẩu Nhĩ, lúc mới đến lục địa Bàn Cổ, nguồn tài nguyên rất eo hẹp, rất nhiều vật tư khó có thể bổ sung.”
“Vì vậy, phải kiểm soát bắt buộc và tìm cách tái chế một số vật phẩm quan trọng. Giống như cao su, kim loại, than đá, dầu mỏ, dùng một ít là ít đi một ít.”
Lục Viễn không khỏi lo lắng, liệu nhân loại có gặp phải vấn đề tương tự không?
Rõ ràng là sẽ gặp!
Nhân loại chỉ truyền tống được 17 thành phố lớn đến lục địa Bàn Cổ.
Một thành phố có thể có bao nhiêu nguồn dự trữ?
Có thể tự cung tự cấp lương thực là tốt lắm rồi!
Than đá các thứ, dùng hết là hết!
Từ góc độ này, “Thần” thực ra là khuyến khích các nền văn minh rời khỏi khu vực an toàn sớm hơn.
“Liệu nhân loại có đưa ra lựa chọn tương tự không?”
“Nhân loại sẽ trốn trong khu vực an toàn bao lâu?”
Luận văn tiếp theo: [Thần có tồn tại không? Thành phố của chúng ta khi nào mới có thể hủy bỏ khu vực an toàn – Luận về những mối nguy tiềm ẩn khi trốn lâu dài trong khu vực an toàn.]
[Tác giả: Khắc Nhiệt Cẩu.]
[…]
[Rốt cuộc nó là ai? Nó đã triệu hồi 13 thành phố của nền văn minh ta đến lục địa Bàn Cổ, mỗi thành phố có khoảng một triệu dân. Chúng ta được gọi là nhánh thứ sáu của nền văn minh Meda.]
[Văn hóa của mỗi thành phố hơi khác nhau, một quốc gia chỉ có một thành phố.]
Lục Viễn hơi sửng sốt, hình như địa cầu có 17 thành phố, còn nền văn minh Meda có 13 thành phố.
[Giọng nói của nó xuất hiện từ 50 trước, sau đó không bao giờ xuất hiện nữa.]
Chương 24: Thông báo nền văn minh đang trong tình trạng nguy kịch
[Nó giống như một người ngoài cuộc, ngoài việc thiết lập ban đầu, nó chỉ lặng lẽ quan sát những thay đổi của lục địa Bàn Cổ.]
[Chúng ta, nền văn minh Meda, đã ở trong khu vực an toàn suốt cả 50 năm, bên ngoài đã là 5000 rồi…]
[Chúng ta đã từng nhiều lần muốn hủy bỏ khu vực an toàn nhưng cuối cùng vẫn bị bác bỏ.]
[Nó sẽ cho chúng ta thêm thời gian nữa không? Kết cục cuối cùng của chúng tôi là gì?]
Tác giả của bài luận này “Khắc Nhiệt Cẩu” đã viết bài luận này với thái độ lo lắng và kêu gọi quần chúng nhân dân không nên ham an dật, hãy nhanh chóng tiến về lục địa Bàn Cổ.
“Lời kêu gọi rất bình thường nhưng không chắc có tác dụng.”
Bài viết tiếp theo.
[Khi nào nền văn minh Meda mới có thể hủy bỏ khu vực an toàn – Luận về chi phí cơ hội khi trốn lâu dài trong khu vực an toàn.]
“?” Lục Viễn thấy trong đầu hiện lên một dấu hỏi.
Anh xem lại, đúng là hai bài viết khác nhau, chỉ là thời gian đăng khác nhau.
Các người lấy cùng một bài viết để câu chữ à? Lãnh đạo các người biết không?
Xem qua một lượt, nội dung không có gì thay đổi lớn, đổi từ “50 năm” thành “60 năm”.
Được rồi, mười năm trôi qua, nền văn minh Meda vẫn chưa rời khỏi khu vực an toàn.
Bình thường.
Bài viết tiếp theo.
[Khi nào nền văn minh Meda mới có thể hủy bỏ khu vực an toàn?]
[Chúng ta, nền văn minh Meda, đã ở trong khu vực an toàn suốt cả 70 năm, bên ngoài đã thay đổi rất nhiều…]
Chuyên gia này kêu gọi hủy bỏ khu vực an toàn càng sớm càng tốt, tiến về lục địa Bàn Cổ!
Chỉ có ở lục địa Bàn Cổ mới có nhiều tài nguyên hơn!
Núp trong khu vực an toàn, không có tài nguyên, làm sao phát triển được?
“Cái bát sắt của các chuyên gia các người có phải dễ ăn quá không? Lần này đến cả tiêu đề phụ cũng không có.” Lục Viễn cười khẩy.
Bài viết tiếp theo.
[Khi nào nhánh thứ sáu của nền văn minh Meda mới có thể tiến về lục địa Bàn Cổ?]
???
Bài viết tiếp theo.
[Nghiên cứu về tầm quan trọng của lục địa Bàn Cổ đối với nền văn minh Meda.]
Dần dần, nụ cười chế giễu trên khuôn mặt Lục Viễn biến mất, thay vào đó là cảm giác kinh hoàng.
Những bài viết này giống như những bản án tử hình, tuyên bố cái chết của một nền văn minh.
Cái chết không phải của cá nhân.
Cái chết của nền văn minh.
Có ai quan tâm không? Có người quan tâm.
Nhưng chúng sinh không quan tâm.
Chúng sinh đã chọn sự an dật.
300 năm!!
50 năm trước đã có chuyên gia kêu gọi “hủy bỏ khu vực an toàn” rồi!
Nhưng đến năm thứ 300, nền văn minh Meda vẫn chưa tiến về lục địa Bàn Cổ!
300 năm trong khu vực an toàn.
Ở lục địa Bàn Cổ, đã là 3 vạn năm rồi!
Nền văn minh rời khỏi khu vực an toàn sớm nhất và nền văn minh chưa rời khỏi khu vực an toàn đã cách nhau gần 3 vạn năm…
Đây là một khoảng cách thời gian không thể vượt qua.
Dù bạn có thông minh đến đâu, có tài giỏi đến đâu thì khoảng cách phát triển 3 vạn năm, làm sao có thể bù đắp được?
Điều khiến nền văn minh Meda cảm thấy kinh hoàng hơn là, theo thời gian trôi nhanh, môi trường của lục địa Bàn Cổ đang dần trở nên tồi tệ.
[Những thảm họa khủng khiếp không thể hiểu nổi đang xảy ra với tần suất ngày càng nhanh chóng!]
[Từ tần suất quan sát mười năm một lần trong quá khứ, đã tăng lên một năm một lần.]
[Chúng ta còn thời gian không?]
Lục Viễn nín thở, tiếp tục đọc.
“Thảm họa không thể hiểu nổi” là gì?
Chỉ một số hiện tượng siêu nhiên ác tính trên diện rộng.
Ví dụ như một khu vực nào đó bị sương mù đen bao phủ, tất cả các sinh vật bên trong đều đột biến khủng khiếp; mưa đỏ rơi xuống, biến tất cả các sinh vật thành nước mủ; một số lượng lớn xác chết sống lại, tấn công bừa bãi vào các sinh vật sống…
Những thảm họa vô cớ này càng về sau thì xảy ra càng thường xuyên.
Cuối cùng, lục địa Bàn Cổ trở thành những vùng đất hoang vu không có người ở.
[Chúng ta thậm chí còn quan sát thấy sự sụp đổ của thành phố trên bầu trời.]
[Để tránh những thảm họa như vậy, các nền văn minh hùng mạnh bên ngoài thường xây dựng thành phố trên bầu trời có thể di chuyển.]
[Nhưng ngay cả những nền văn minh siêu cấp như vậy cũng có một ngày sụp đổ.]
[Chúng ta còn kịp xây dựng thành phố trên bầu trời không?]
[Kỷ nguyên thứ tám còn bao nhiêu thời gian nữa?]
[Những nền văn minh trốn trong khu vực an toàn thực sự sẽ không bị ảnh hưởng bởi những thảm họa siêu cấp này.]
[Nhưng trốn mãi trong khu vực an toàn có thực sự là chuyện lâu dài không?]
[Kết cục đang chờ đợi chúng ta là gì?]
Lục Viễn hít một hơi thật sâu.
Nếu “Thần” đã tạo ra lục địa Bàn Cổ thực sự tồn tại, liệu nó có cho phép những nền văn minh thối nát này tồn tại mãi mãi không?
Tác giả bài luận đã bày tỏ sự lo lắng của mình nhưng lại không đưa ra bất kỳ lời khuyên hữu ích nào.
Giải quyết vấn đề khó hơn nhiều so với nêu vấn đề.
Chương 25: Phải nhanh chóng bước vào con đường siêu phàm
[Nếu chúng ta có thể rời khỏi khu vực an toàn, có lẽ chúng ta có thể nhận được di sản của thành phố trên bầu trời đó. Thành phố đó chỉ cách khu vực an toàn của chúng ta 17000 km.]
Ông chỉ có thể lo lắng.
Có hủy bỏ khu vực an toàn hay không là một vấn đề chính trị phức tạp và khó khăn, là bài toán chung mà toàn thể công dân phải đối mặt, là quyết định nội hàm sâu sắc của một nền văn minh.
Khi nền văn minh lựa chọn sự an dật thì bạn cũng chỉ có thể an dật.
…
Lục Viễn đọc đến đây, tâm trạng khá nặng nề.
Cuối cùng, nhìn vào những “Bảng đánh giá hiệu suất”, “Bảng nhân sự” trước đó, bản chất con người là giống nhau.
17 nhánh văn minh của nhân loại có đủ dũng khí để hủy bỏ khu vực an toàn, tiến vào lục địa Bàn Cổ không?
Về vấn đề này, Lục Viễn tỏ ra nghi ngờ.
Nói trắng ra thì mọi người đều như nhau.
Anh nhớ có một câu nói nổi tiếng – “Tin vào trí tuệ của hậu thế”.
Vì vậy, hậu thế lại tin vào trí tuệ của hậu hậu thế, kết quả là qua từng thế hệ, cái bẫy cần phải tránh vẫn cứ giẫm phải một cách trọn vẹn, thật nực cười.
…
Tuy nhiên, sau một hồi lo lắng, anh cũng chỉ biết cười nhạt.
Anh đã ở lục địa Bàn Cổ gần 15 ngày, tốc độ thời gian trôi nhanh gấp một trăm lần, nếu ở khu vực an toàn thì chỉ mới trôi qua 3,6 giờ ngắn ngủi.
Niềm vui nỗi buồn của mỗi người không giống nhau, biết đâu ngày mai anh đã chết thì lấy tư cách gì để quan tâm đến những chuyện lớn lao của nền văn minh này?
“Sống tốt cuộc sống của chính mình thôi!”
“Mình là nền văn minh nhân loại thứ 18, đã là một nền văn minh vĩ đại rời khỏi khu vực an toàn rồi.”
Tiếp theo, anh lại tìm thấy một bài viết rất hữu ích.
[Ba thuộc tính Hình, Khí, Thần đại diện cho điều gì?]
[Tác giả: Mã Cáp Cú.]
Lục Viễn tập trung tinh thần, đọc kỹ.
[…]
[Trong thời đại dữ liệu vũ trụ được số hóa như hiện nay, hầu hết các sinh mệnh đều có ba thuộc tính là Hình, Khí, Thần.]
[Hiểu được nội hàm thực sự của ba thuộc tính này có thể giúp chúng ta khai phá con đường siêu phàm trong tương lai.]
[Sau khi thống kê, chúng tôi cho rằng, trong nền văn minh Meda, tỷ lệ những người bẩm sinh có năng lực siêu phàm là khoảng một phần mười.]
[Còn tỷ lệ những người có “năng lực quan sát” là khoảng một phần mười vạn.]
[Với sự giúp đỡ của những người có năng lực quan sát này, chúng tôi đã có được thông tin cơ bản về ba thuộc tính Hình, Khí, Thần này…]
“Xác suất có năng lực quan sát là một phần mười vạn?” Lục Viễn hơi ngạc nhiên.
“Đôi mắt của người khai phá” của anh có thể là một loại năng lực quan sát cấp cao.
Bởi vì nó không chỉ có thể quan sát bảng thuộc tính mà còn có thể đọc thông tin của vật phẩm, thậm chí còn có thể giải mã chữ viết của các nền văn minh khác!
Năng lực này thực sự rất mạnh, không hổ danh là “năng lực vĩ đại”.
“Phần thưởng cột mốc duy nhất, nghĩ kỹ lại thì vẫn rất tuyệt.”
Quay trở lại vấn đề chính, bài luận này cho rằng:
[“Hình” là tổng hợp những thứ hữu hình trong cơ thể, như máu, cơ, nội tạng, da, v.v., đều là một phần của “Hình”]
“Hình” thường đại diện cho sức mạnh và thể chất.
Còn “Khí” chỉ tổng hợp những thứ vô hình.
Một người trong 0,0001 giây trước khi chết và 0,0001 giây sau khi chết, các chất như máu, cơ, nội tạng gần như giống nhau.
Vậy tại sao con người lại chết? Sự thay đổi nào đã dẫn đến cái chết của con người.
Các chuyên gia của nền văn minh Meda cho rằng, đó là do “Khí” đã biến mất.
Mất đi “Khí” thì mất đi các chức năng đào thải, sưởi ấm tạng phủ, phòng ngừa tà khí, chuyển hóa chất dinh dưỡng, v.v.
Khí cũng là yếu tố quan trọng để cảm nhận thế giới bên ngoài, hầu hết các sinh vật trên thế giới đều có Khí, rất nhiều năng lực cảm nhận đều thông qua tác dụng của “Khí” để tiến hành thấu thị.
Còn thuộc tính “Thần” là phức tạp nhất, Hình và Khí là nền tảng của Thần, Thần là chủ của Hình và Khí.
Nói một cách dễ hiểu nhất thì “Thần” chính là “tôi”, là linh hồn.
Nếu không có “tôi” thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Lục Viễn so sánh thuộc tính của mình với thuộc tính của con sói già, ba thuộc tính của nó cơ bản đều ở mức 5 điểm, có thể coi là loại tương đối cân bằng.
Còn thuộc tính “Khí” của con sói già thì cao hơn, [6.8 – 9.2], thuộc tính “Thần” thì thấp hơn, còn chưa đến 2 điểm.
“Xem ra cũng khá có lý… Năng lực cảm nhận nguy hiểm của con sói già thực sự cao hơn mình rất nhiều, có phải vì Khí của nó cao hơn không…”
“À hú hú, à hú!” Con sói già làm chuyện xấu xong thì chạy đến quấn lấy anh.
Sau khi giao phối xong, nó vô cùng sung sướng.
[Một con sói đã hoàn thành một việc thần thánh nào đó và kiệt sức. Tuy nó đã già nhưng vẫn đang tận hưởng thể xác trẻ trung.]
[Nó đã tìm lại được lòng tự trọng của loài sói, đang khoe khoang với bạn về năng lực sinh sản mạnh mẽ của nó.]
Chương 26: Phải nhanh chóng bước vào con đường siêu phàm (2)
Thật là khó xử!
“Đi đi đi, đang bận việc chính…”
Lục Viễn đang xem rất hăng say, làm gì có thời gian để ý đến con chó chết này.
Anh sắp xếp lại những tài liệu này, đi đến tủ tiếp theo, xem từng cái một.
Hầu hết đều là luận văn khoa học, còn có một số bài viết về địa lý, dữ liệu quân đội,…
“Sau 300 năm phát triển trong khu vực an toàn, sức mạnh siêu nhiên đã phổ biến trong dân gian nhánh thứ sáu của nền văn minh Meda, 90% dân số đều có năng lực.”
“Người mạnh nhất trong quân đội có cấp độ siêu phàm là cấp 3, các thuộc tính đều ở mức 18 điểm…”
Lục Viễn không biết cấp độ siêu phàm, cấp 3 thì mạnh đến mức nào.
Anh cũng không biết 18 điểm thuộc tính có giá trị như thế nào, vì dữ liệu trên luận văn đều là những thứ như hoạt động của tế bào cơ, anh căn bản không hiểu.
Biết đâu có thể chống lại những con boss nhỏ?
Thậm chí có thể chống lại boss lớn trong khu vực là hoa ăn thịt người?
“Nếu mình có thực lực cấp 3, ầy… Đã sớm đi ngang trong lục địa Bàn Cổ rồi.”
Lục Viễn hiểu sâu sắc rằng, bây giờ là thời kỳ khai hoang quý giá nhất, bất kể là “ ột mốc duy nhất” hay sinh mệnh siêu phàm chưa trưởng thành, còn có đủ loại thiên tài địa bảo, đều có thể nhặt được ở khắp mọi nơi.
Nhưng chỉ cần mười năm nữa, những sinh mệnh siêu phàm có tiềm lực siêu mạnh đó trưởng thành, Lục Viễn sẽ không còn là đối thủ nữa.
Trăm năm nữa, có nền văn minh rời khỏi khu vực an toàn, tiến vào lục địa Bàn Cổ, sẽ xuất hiện mối quan hệ cạnh tranh trực tiếp.
Có khi cũng không có được “cột mốc duy nhất”.
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy có chút khủng hoảng, tranh thủ thời gian tìm kiếm thông tin hữu ích trong vô số tài liệu.
Anh phải nhanh chóng bước lên con đường siêu phàm, mới có dũng khí để xông pha lục địa Bàn Cổ.
Bây giờ chỉ là cơ thể người phàm, dũng cảm xông pha thiên hạ chính là đi tìm cái chết.
Cuộc tìm kiếm này lại kéo dài một tuần nữa…
Lục Viễn lo lắng và bận rộn, hóa thân thành một học sinh tốt, nghiêm túc học các luận văn ở đây.
Kể cả thi đại học cũng không nghiêm túc như vậy!
Khác với học sinh tốt Lục Viễn, học sinh dở sói già ngày nào cũng thay bạn gái.
Dù sao cũng từng là sói đầu đàn, trình độ tán gái vẫn không giảm sút như xưa.
Cái lưỡi hồng đó rất linh hoạt, kỹ năng liếm láp rất điêu luyện, lại khoe khoang một chút về tiềm lực tài chính hùng hậu của mình, ắt sẽ có sói ham tiền cắn câu.
Nhìn từ góc độ này, niềm vui của học sinh dở thực sự cao hơn nhiều so với học sinh tốt?
Những con sói cái thanh tú đó, sau khi ăn bữa trưa miễn phí cũng bắt đầu lười biếng ở đây không chịu đi.
Thỉnh thoảng còn có một vài con sói cái thông minh, dường như biết Lục Viễn mới là lão đại, cố tình nằm bên chân anh, nhẹ nhàng cắn giày anh, ra vẻ muốn được sủng ái.
Học sinh tốt Lục Viễn vô cùng khó chịu, đương nhiên không khách sáo vuốt ve cơ thể chúng!
“Bụng vừa mềm lại êm, sống lưng sáng mà sạch. Gối cổ chân hơi tròn, kim liên ba tấc hẹp. Một đoạn tình ở giữa, để lộ cái gì kia… Quên mất đoạn trước, cũng quên mất đoạn sau rồi.”
Những con sói chưa sinh con quả nhiên có vóc dáng đẹp, tính tình hiền lành, lông mềm mại, lại đếm số lượng, vậy mà có tới 7 đến 11 con, quả là thiên phú dị bẩm!
Đôi khi bầy sói cũng mang đến những món ăn hoang dã, như thỏ rừng, chồn vàng, chồn hôi các loại, giúp anh cải thiện bữa ăn.
Hôm nay con sói già còn tha về một con gà rừng.
“Cục tác cục tác!”
Con gà rừng nhìn chằm chằm vào Lục Viễn, lộ ra vẻ mặt chết không nhắm mắt.
“Tiếc là chỉ là một con gà trống, nếu là gà mái, mình sẽ nuôi để đẻ trứng rồi.”
Lục Viễn nhanh chóng cắt tiết gà rừng, nhổ lông, dùng lá cây bọc lại, chôn xuống đất, làm một món gà om đất.
Trong lúc chờ đợi, ngửi thấy mùi thơm của thịt, anh không khỏi thèm thuồng.
Chết tiệt, đã bao lâu rồi không ăn KFC!
Nửa giờ sau, Lục Viễn đào con gà om đất ra khỏi đất, lớp da gà giòn tan và thịt gà mềm mại hòa quyện hoàn hảo, cắn một miếng, hương thơm tỏa ra khắp nơi.
Đồng thời, cũng khiến anh rơi nước mắt chua xót.
Thơm quá!
“À hú!”
Bầy sói không đợi được nữa, từng con vẫy đuôi, nước miếng không ngừng chảy xuống.
Lục Viễn muốn độc chiếm con gà rừng này, vì vậy đã ném một ít “bánh trứng” cho chúng – được rồi, đây là món ăn mới mà anh nghiên cứu từ trứng chim, tinh bột và thịt băm.
Ban đầu là muốn làm bánh mì.
Nhưng tiếc là không có men nở, biến thành một cục cứng ngắc, chỉ có thể dùng để cho sói ăn.
Tuy nhiên, mấy con này lại rất thích ăn bánh trứng?
Thậm chí còn tranh giành với nhau nữa!
Lục Viễn thích thú ngắm nhìn cảnh chúng tranh giành thức ăn, trong lòng nghi ngờ việc bầy sói này… thực ra là chó.
Tổ tiên của chúng, có lẽ thực sự là do “Nền văn minh Meda” để lại…
Chương 27: Năng lực đặc biệt: Mồi lửa siêu phàm
Sau khi nền văn minh Meda diệt vong, tổ tiên của chúng lang thang trên lục địa Bàn Cổ, lâu dần biến thành sói.
Bây giờ gặp được con người, sói lại biến thành chó.
“Đợi đến khi mình chết, chó sẽ một lần nữa biến thành sói.”
“Cái gọi là luân hồi chính là như vậy…”
Ăn gà rừng xong, Lục Viễn ném xương gà đi, lập tức nghe thấy tiếng “ào ào”, tất cả xương đều bị cướp mất.
Sau đó chúng nằm ngổn ngang trên mặt đất, lười biếng tắm nắng.
“Hạnh phúc đơn giản…”
Lục Viễn lớn lên ở thành phố, chưa từng nuôi chó, anh chỉ ghét những bãi phân chó khắp nơi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, thú cưng thực sự có thể sưởi ấm tâm hồn con người, chúng rất dễ cảm thấy hạnh phúc.
Cũng chẳng trách nhiều bà cô ông chú coi chó của mình như con, mặc quần áo cho chúng, nói chuyện với chúng.
Bởi vì con người thực sự không dễ cảm thấy hạnh phúc.
…
Cũng chính vào ngày này, trong một phòng lưu trữ bình thường, Lục Viễn cuối cùng đã tìm thấy thứ mình muốn.
Một bài luận có tên là “Nguồn gốc siêu phàm”!
[Tác giả: Tắc Ân Câu.]
[…]
[Chúng tôi muốn biết, nguồn gốc của năng lực siêu phàm là gì? Nguyên lý cụ thể của nó là gì?]
[Hiện tại, số lượng người có năng lực siêu phàm tự nhiên thức tỉnh ở thành phố của chúng ta là khoảng 105 vạn, phổ biến là không thể tu luyện.]
[Chỉ có một số ít năng lực có thể tu luyện, tức là có thể nâng cao thuộc tính.]
[Còn có một loại năng lực, không chỉ có thể tu luyện mà còn có thể truyền thụ cho nhau, chúng tôi gọi loại năng lực hiếm này là – ‘Mồi lửa siêu phàm’.]
[Khi ‘Thần’ tạo ra lục địa Bàn Cổ, đã từng xuất hiện lời nhắc ‘Truyền bá mồi lửa siêu phàm’.
Vì vậy, chúng tôi có lý do để tin rằng, mỗi nhánh văn minh ít nhất sẽ có một mồi lửa siêu phàm tồn tại.]
[Làm thế nào để truyền bá mồi lửa siêu phàm cho nhiều tộc nhân hơn, để mọi người đều học được phương pháp tu luyện là trọng tâm phát triển ban đầu của mỗi nền văn minh!]
[Chỉ có nâng cao thực lực của tất cả mọi người, chúng ta mới có thể bồi dưỡng đủ nhân tài, xóa bỏ khu vực an toàn, chính thức tiến vào lục địa Bàn Cổ.]
[Đáng tiếc, chúng ta đã quá muộn để hiểu được điều này… Chúng ta đã mất trọn 100 năm mới hoàn thành bước này, lục địa Bàn Cổ đã trôi qua 1 vạn năm.]
[Những nền văn minh khác đã mất bao nhiêu năm?]
“mồi lửa siêu phàm!”
Hình như Thần thực sự đã nói câu “Truyền bá mồi lửa siêu phàm”.
Lục Viễn cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, mỗi nền văn minh ít nhất phải có một người có năng lực “mồi lửa siêu phàm”. Nhưng còn mình thì sao, mình phải làm sao?
Tuy mình có bốn năng lực nhưng lại không có “mồi lửa siêu phàm”!
“Thần à, tôi cũng là một nền văn minh, tại sao nền văn minh nhân loại thứ 18 lại không có mồi lửa siêu phàm chứ.”
Anh cảm thấy mình thực sự quá khó khăn, vốn dĩ chỉ có một mình, tâm trạng u uất, cố kiên nhẫn ở đây đọc sách, chỉ muốn bước lên con đường siêu phàm.
Kết quả phát hiện ra rằng, những điều mà đồng bào có thể dễ dàng làm được, đối với mình lại là một vực thẳm!
Kết quả này chẳng khác gì một chậu nước lạnh tạt vào người mình.
…
Tiếp theo, báo cáo này lại giới thiệu sơ lược về nguyên lý của năng lực “mồi lửa siêu phàm.”
Các nhà khoa học của nền văn minh Meda đã chia năng lượng của thế giới thành hai phần.
Thứ nhất là năng lượng của thế giới vật lý, như động năng, thế năng, nội năng,… đều thuộc về năng lượng vật lý.
Thứ hai là năng lượng của thế giới tâm linh, cũng là nguồn gốc của các năng lực siêu phàm.
Thế giới vật lý, sự tụ hợp của khối lượng có thể hình thành nên các ngôi sao, liên tục tỏa sáng.
Thế giới tâm linh, sự tụ hợp của tư duy có thể hình thành mồi lửa siêu phàm.
[Chỉ cần một người còn sống, người đó sẽ liên tục tạo ra năng lượng tâm linh, từ đó nuôi dưỡng ngọn lửa của chính mình.]
[Ngọn lửa càng mạnh, thể chất của cá nhân cũng càng mạnh.]
Đây chính là nguồn gốc của việc tu luyện.
Tất nhiên, năng lượng tâm linh do một người tự tạo ra là có hạn, thường cần bổ sung tài nguyên bên ngoài mới có thể tăng tốc độ tu luyện.
Một nền văn minh không rời khỏi khu vực an toàn, sở hữu tài nguyên rất nghèo nàn, khó có thể bồi dưỡng ra cao thủ thực sự mạnh mẽ.
Ngoài ra, mỗi người đều có sự khác biệt về tư chất tu luyện, có người tư chất rất kém, dù bổ sung thêm nhiều năng lượng bên ngoài cũng chỉ có thể hấp thu một chút; có người thiên tư hơn người, dù không bổ sung năng lượng bên ngoài, ngọn lửa vẫn có thể phát triển nhanh chóng.
Năng lực “mồi lửa siêu phàm” này thỉnh thoảng cũng xuất hiện trên người quái vật hoang dã, những con quái vật này thường có thể vượt trội, tiến hóa đến mức cực kỳ mạnh mẽ.
Lục Viễn mở to mắt, ngẩn người một lúc, cuối cùng cũng hiểu được tại sao sau khi mình giết chết “Ma Chu Địa Ngục”, Đôi mắt của người khai phá lại nói rằng đây là hành vi “Phá hoại của cải trời cho”.
Chương 28: Đối tượng thảo phạt – Thằn lằn lửa!
Bởi vì con nhện đó còn chưa bồi dưỡng ra mồi lửa siêu phàm đã bị mình đánh chết rồi!
“Nếu ông trời cho mình một cơ hội nữa…”
“Mình… vẫn phải đánh chết nó thôi!”
Lục Viễn ngửa mặt lên trời gào dài, cả người run rẩy như điện giật.
Anh cảm thán sâu sắc về sự vô thường của số phận… Anh thậm chí còn nhớ đến một cô gái mà mình từng thầm thương trộm nhớ hồi cấp 3, vì thiếu can đảm nên không dám theo đuổi.
Đến khi tốt nghiệp đại học, tình cờ liên lạc lại, cô gái mới nói: “Thật ra… thật ra lúc đó mình cũng thích cậu.”
Bỏ lỡ là bỏ lỡ rồi.
Tất nhiên, những điều trên hoàn toàn là tưởng tượng của Lục Viễn – cô gái thầm thương trộm nhớ thì có thật nhưng việc tình cờ liên lạc lại thì không hề có, câu “mình cũng thích cậu” càng là do chính bản thân bệnh nhân tâm thần tưởng tượng ra.
Một mình sống ở nơi quỷ quái này, tưởng tượng một chút, bù đắp tiếc nuối trong cuộc đời cũng không phạm pháp!
Tuy nhiên, sau khi xem phần sau của luận văn, anh lại nhìn thấy hy vọng thực sự để bước lên con đường siêu phàm.
Bởi vì luận văn có viết, chỉ cần săn bắt một con quái vật sở hữu năng lực “mồi lửa siêu phàm”, mượn ngọn lửa của nó là có thể thắp sáng lại con đường siêu phàm của mình!
Anh không phải không có hy vọng!
“Chắc chắn không thể chọn con boss lớn hoa ăn thịt người, nó quá mạnh, dây leo trải dài mấy cây số, chưa kịp đến gần đã bị nó kéo đi mất, không có cách nào cả.”
Chỉ có thể chọn một trong số những con boss nhỏ.
Lục Viễn lấy ra một bản đồ đơn giản vẽ tay, trên đó vẽ địa hình mà anh đã thăm dò được trong thời gian này.
“Vậy thì, sinh vật siêu phàm nào dễ giết nhất…”
“Con quái vật nào có khả năng sở hữu mồi lửa siêu phàm nhất?”
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Lục Viễn tập trung ánh mắt vào “thằn lằn lửa”!
Một con quái vật bốn chân màu đỏ như lửa, trông giống như thằn lằn.
Chiều cao khoảng 3 mét, chiều dài 8 mét, nặng hơn chục tấn, trông vô cùng to lớn.
Các số liệu thăm dò đều là “???”
Lý do đầu tiên chọn thằn lằn lửa, con quái vật này sống đơn độc, sống một mình trong một hẻm núi khô cằn.
Những sinh vật siêu phàm khác hầu hết đều sống theo bầy đàn, dưới trướng có rất nhiều đàn em.
Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó dây.
Lục Viễn thực sự không muốn dây dưa với một đám quái vật hoang dã.
Còn sinh vật sống đơn độc, sẽ dễ đối phó hơn một chút.
Thứ hai, môi trường trong hẻm núi tương đối phức tạp, đá tảng lởm chởm, cho dù đánh không lại, cũng dễ dàng chạy trốn.
Hẻm núi đó cách vị trí hiện tại của anh gần nhất, giao thông cũng thuận tiện hơn một chút.
Thứ ba, con này có thể phun lửa!
Đã có thể phun lửa, vậy thì xác suất sở hữu “mồi lửa siêu phàm” có phải cao hơn một chút không?
Lục Viễn nghĩ đến đây, không khỏi phấn chấn tinh thần, vỗ mạnh vào bàn: “Vậy thì quyết định là mày rồi! Kế hoạch thảo phạt thằn lằn lửa, từ hôm nay chính thức bắt đầu!”
“À hú!!!” Vài con sói bên cạnh anh không biết tại sao chủ nhân lại phấn khích nhưng chúng cùng nhau gào lên, giống hệt như đám chân chó nịnh bợ.
…
Lục Viễn rất muốn nhanh chóng săn bắt “Thằn lằn lửa”, để mình có thể bước lên con đường siêu phàm.
Nhưng với thân thể phàm nhân, đối đầu với một con quái vật siêu phàm, độ khó thực sự không nhỏ.
Anh chỉ có một mình, cho dù dưới chân có một di tích văn minh nhưng anh căn bản không thể nhặt được súng đạn hay các loại vũ khí nóng khác.
Cho dù có thể nhặt được xe tăng đại bác thì sau ngần ấy năm, chúng cũng sớm không dùng được nữa rồi.
Sinh mệnh chỉ có một lần, chắc chắn phải chuẩn bị thật đầy đủ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất, tự nhiên là đào một cái bẫy.
Cái bẫy này ít nhất phải nhét vừa một con voi, độ sâu ít nhất phải 3-4 mét.
Chỉ riêng khối lượng công trình của cái hố đất này cũng không nhỏ.
Còn phải bố trí giáo mác, lưới vây và đủ thứ đồ linh tinh ở dưới đáy bẫy.
Những thứ này có thể tìm thấy trong đống đổ nát của thành phố nhưng muốn mài nhọn thép thì vẫn phải tốn không ít công sức.
Thậm chí, một cái bẫy vẫn không bảo đảm, đối thủ chính là sinh mệnh siêu phàm chính hiệu.
Vì vậy, anh lại lấy ra “tuyến độc nhện” mà mình đã cất giữ từ lâu.
Đây chính là chất độc thần kinh do “Người bảo vệ di tích cấp cao – Ma Chu Địa Ngục” để lại!
Tuy tuổi sinh lý của con nhện đó chỉ có một ngày ngắn ngủi nhưng hàm lượng vàng của cụm từ “Người bảo vệ di tích cấp cao” không phải là dạng vừa đâu.
“Hy vọng có thể trực tiếp độc chết…” Lục Viễn lẩm bẩm.
Còn một điểm phiền phức nhất – nếu con thằn lằn lửa đó không có năng lực “mồi lửa siêu phàm” thì phải làm sao?
Nếu không có “mồi lửa siêu phàm”, cho dù giết chết thằn lằn lửa, cũng chẳng khác gì đánh không.
Mạo hiểm lớn như vậy, để làm một việc có khả năng không có lợi nhuận, thực sự khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Chương 29: Đối tượng thảo phạt – Thằn lằn lửa! (2)
Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác!
Công việc vất vả và buồn tẻ làm hao mòn ý chí của anh, hủy hoại thần kinh, trong lúc không có ai để giao lưu, không có ai để tham khảo ý kiến thì sự buồn chán trong đó tự nhiên không ai biết đến.
Đôi khi Lục Viễn chỉ muốn nằm, nằm đến tận cùng trời đất.
Nhưng nghĩ đến mình còn một tia hy vọng trở về quê hương, chỉ có thể vỗ mông, ép mình đứng dậy, lao vào công việc.
Cứ như vậy…
Hai tháng chuẩn bị trôi qua trong lặng lẽ, ngay hôm nay, chính là ngày thứ một trăm anh ở đây.
Sự cô đơn giống như những con chấy trên người sói, không biết từ lúc nào đã bò đầy đầu, bắt được một con, lại bò ra một con khác.
Muốn trốn thoát nhưng phát hiện ra khắp thế giới đều là chấy rận, không có nơi nào để trốn.
May mắn thay vẫn còn bầy sói bầu bạn, vẫn có thể cười tươi giả vờ mình là người bình thường.
Ngay ngày hôm đó, Lục Viễn rất may mắn đã dùng lưới đánh bắt được một con cá trê đen hoang dã nặng 50 cân!
Có nghĩa là mồi nhử cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong.
Còn một trăm ngày của anh, quy đổi thành thời gian của khu vực an toàn, thực ra chỉ có một ngày ngắn ngủi.
“Một trăm ngày rồi ư… Hình như mình đã dần thích nghi với cuộc sống ở đây rồi, lại thấy đây như một giấc mơ.”
“Trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, chỉ cần mình chết rồi, mình sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mơ.”
“Nhân loại ơi, một ngày của mọi người đã xảy ra chuyện gì?”
“Mọi người đã chấp nhận được sự thật tàn khốc này chưa…”
Lục Viễn nằm dài trên mặt đất, lười biếng nằm trong bầy sói, hoài niệm về thời gian trước đây.
Đã lâu rồi anh không cạo râu, cũng không cắt tóc, dáng vẻ luộm thuộm chẳng khác gì người rừng.
“Chú ơi, hôm nay nếu thua thì sẽ biến thành phân của thằn lằn.”
“Không chỉ phải giành chiến thắng, mà còn phải cầu nguyện con thằn lằn lửa đó thực sự có ‘Mồi lửa siêu phàm’.”
“Chỉ có như vậy, mình mới có thể bước lên con đường siêu phàm, tiến về phía xa…”
“Đôi khi mình tự hỏi, ý nghĩa của việc tiến về phía xa là gì? Mình có thực sự có thể tìm thấy đồng bào nhân loại không? MÌnh thậm chí còn không biết họ ở hướng nào, làm sao mình tìm được?”
Bầy sói hoàn toàn không hiểu anh đang lẩm bẩm điều gì, chúng nô đùa với nhau.
Con sói già đang nằm trên mặt đất gặm một loại cỏ dại nào đó.
Còn có vài con sói cái đang mang thai, bụng đã to rõ, chúng sẽ sớm sinh ra những chú sói con.
Đây là một bầy đàn tràn đầy hy vọng.
Lục Viễn dụi mắt, cảm thấy mình không thể tiếp tục chán nản như vậy được nữa.
Anh chuyển con cá lớn nặng 25kg vừa mới bắt được lên một chiếc xe đẩy nhỏ đã được cải tiến, sau đó đeo ba lô đựng đầy vũ khí lên lưng, chậm rãi đi về phía xa.
Còn con sói già dẫn theo mấy con sói cái đi theo sau, từng bước một.
Thỉnh thoảng còn dùng móng vuốt cào con cá trê đen đó.
Ông bạn già ơi, con cá lớn như vậy, sao không cho chúng tôi thưởng thức một chút?
Vợ tôi đang mang thai, rất cần bổ sung dinh dưỡng đấy.
“Tụi mày không được đụng vào, đó là thứ tao dùng để dâng lên Diêm Vương đấy.”
Cứ như vậy đi được hơn hai giờ, hẻm núi khô cằn nơi con thằn lằn lửa ở đã đến.
Ở rìa hẻm núi, anh đào một cái hố sâu rất lớn, trong hố cắm những ngọn giáo dài bằng thép sắc nhọn, còn có một chiếc lưới đâu đan bằng dây leo.
Trên cột buồm bằng gỗ ở rìa hố đất, thậm chí còn treo hai tảng đá khổng lồ nặng ba trăm cân!
Những tảng đá khổng lồ này đều là Lục Viễn đã dùng hết sức lực, cộng thêm sức mạnh của mấy con sói, từ xa chuyển đến.
Điểm mạnh nhất của nhân loại không phải là thể chất, mà là trí tuệ.
Chỉ dựa vào sức mạnh của anh, không đời nào có thể treo một tảng đá nặng ba trăm cân lên độ cao 10 mét nhưng chỉ cần sử dụng công cụ ròng rọc này, anh có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Một ròng rọc động có thể tiết kiệm một nửa sức lực.
Nếu sử dụng hai ròng rọc động thì có thể tiết kiệm 3/4 sức lực; sử dụng ba ròng rọc động, có thể tiết kiệm 7/8 sức lực.
Nhưng cũng chỉ giới hạn như vậy.
Do hạn chế về quy trình sản xuất và trình độ vật liệu, anh không thể treo những tảng đá lớn hơn nữa.
“Gần như là ở đây rồi, đối thủ mà mình muốn thách đấu…” Lục Viễn lẩm bẩm, nhìn về phía xa.
“Grào!” Con sói già đột nhiên cắn vào ống quần của Lục Viễn, ánh mắt sắc bén, ra hiệu anh không được tiến lên nữa.
Lục Viễn giật mạnh vài cái, muốn giãy ra.
“Grào ~”
Con sói già cắn rất chặt, hung dữ gầm gừ với Lục Viễn, thể hiện mối nguy hiểm to lớn ở phía trước.
Con thằn lằn lửa, khí thế to lớn như vực sâu, kích thích thần kinh của từng con sói, khiến chúng căng thẳng và bất an.
Ngay cả những con sói cái cũng liên tục đi đi lại lại, lông dựng đứng.
Đó là sự đàn áp tuyệt đối của kẻ bề trên đối với kẻ bề dưới.
Chương 30: Đối thoại giữa người và sói
Chỉ cần là sinh vật hơi thông minh một chút, cũng không dám bước qua lằn ranh.
“Ông bạn già ơi, mày không hiểu đâu. Mày có thể ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ngày nào cũng ở nhà sinh con nhưng tao thì không được.” Lục Viễn chỉ vào thái dương của mình: “Tao phải tìm cho mình một chút hy vọng.”
“Tìm kiếm sức mạnh siêu phàm, là mục tiêu duy nhất của tao.”
“Nếu không tìm được, tao sẽ không thể về nhà, cứ ở mãi ở đây, tao sẽ phát điên mất.” Anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng để mô tả tâm trạng của mình lúc này.
Con sói già ngẩng đầu nhìn chủ nhân.
Nó phát hiện ra chủ nhân không giống như lần đầu gặp mặt.
Lần đầu tiên gặp mặt, thực ra Lục Viễn không có sát khí gì, nhìn qua là biết kiểu vô hại với người và vật, giống như con cừu ăn cỏ.
Vì vậy, nó mới dám đi theo từ xa.
Con sói già lúc đó thực sự đã cùng đường rồi, không đi ăn xin thì còn có thể làm gì?
Còn Lục Viễn lúc này mặt mày gầy gò, trông có vẻ tiều tụy.
Ánh mắt tỏa ra sự lạnh lùng.
Đó là sự thờ ơ với sinh mệnh, ngay cả sinh mệnh của chính mình cũng không trân trọng như vậy.
Toàn thân anh đều bị nắng làm đen, tay nổi đầy vết chai, mu bàn tay có nhiều vết sẹo, giống như vết xước do dao nhỏ gây ra.
Đây là kết quả của việc lao động lâu dài.
Nếu gặp Lục Viễn của hiện tại, nó tuyệt đối không dám đi theo ăn xin.
“Thực ra mỗi ngày tao đều muốn nằm dài, không làm gì cả giống như tụi mày nằm dài…”
“Suy nghĩ này ngày càng nhiều lên, từ lúc thức dậy mỗi ngày nghĩ một lát, biến thành mỗi giờ, cách vài phút lại nghĩ một lần.”
“Tao cảm thấy sinh mệnh không còn thú vị nữa.”
“Nếu có thể đâm dao vào tim một cách dứt khoát, cũng coi như kết thúc cuộc đời phi lý của mình.”
Lục Viễn dừng lại một chút, đôi mắt lạnh lùng phản chiếu ánh nắng yếu ớt: “Vì vậy, dù thế nào đi nữa, tao cũng phải thử thách một lần. Vì chính tao!”
Người và sói nhìn nhau.
Con sói già vẫn hung dữ, nếp nhăn trên mũi nhăn nhó, vẻ mặt như thể “Anh có muốn tìm cái chết không”.
Còn Lục Viễn thì mặt không biểu cảm.
Không đến một phút, con sói già cảm nhận được ý chí kiên cường của chủ nhân, ngoan ngoãn há miệng ra.
Lục Viễn xoa đầu con sói, thở dài.
Anh không nhớ từ khi nào mình bắt đầu thích tự nói một mình; cũng không biết từ khi nào, nhận ra sức sống của mình đang dần mất đi.
Sự mất mát sức sống này không phải ở phương diện vật lý, mà là ở phương diện tinh thần.
Anh bắt đầu không quan tâm đến ngoại hình của mình, lười đánh răng rửa mặt, không quan tâm hôm nay ăn gì – lúc đầu còn muốn ăn một bữa ngon, bây giờ cũng không còn quan tâm nữa.
Ngay cả sinh mệnh của mình cũng không còn quan tâm, dường như không có thứ gì có thể khơi dậy được nhiệt huyết của anh.
Chỉ có sự bầu bạn của con sói già và mấy con sói cái mới mang lại cho anh một chút an ủi nhỏ nhoi.
Nếu không có chúng, có lẽ anh đã phát điên từ lâu rồi.
“Một trăm ngày rồi, cũng nên chỉnh trang lại dung mạo, cho dù có xuống địa ngục thật thì cũng không đến nỗi xấu xí như vậy.”
Lục Viễn lấy ra một chiếc kéo, cắt ngắn tóc, sau đó “soạt soạt” cạo sạch râu.
Anh cạo rất cẩn thận, giống như một nghi lễ tiễn biệt.
Trong mắt anh, thế gian này tràn ngập những con chấy mang tên “cô đơn”, không thể trốn tránh, cũng không thể thoát khỏi.
Toàn thân anh đã sớm là chấy, chỉ có hai con mắt vẫn miễn cưỡng sáng.
Ban đầu còn muốn ngâm thơ một bài, tăng thêm chút không khí nhưng cuối cùng vẫn mất hứng.
Lục Viễn lại lấy ra một lọ dầu động vật từ Không gian lưu trữ, bên trong đựng tuyến độc nhện quý giá.
Anh dùng một con dao nhọn khiêu lên tuyến độc nhện, cùng với cả con dao, dọc theo miệng cá, nhét vào bụng cá.
Sau đó dùng lọ dầu này lau sạch từng mũi giáo.
Làm xong những việc này, không còn việc gì khác nữa.
…
“Đi thôi.”
Lục Viễn hít một hơi thật sâu, đẩy xe, từ từ bước vào lãnh địa của thằn lằn lửa.
Con sói già đi đi lại lại lo lắng bên ngoài hẻm núi.
Nó chỉ nhìn từ xa, không dám vào, thậm chí còn không dám hú.
Chiếc xe này do chính Lục Viễn cải tạo, lốp rất lớn, làm bằng cao su phế liệu, có thể đi qua những đoạn đường hơi gồ ghề.
Nhưng nhiều chỗ đã bị gỉ, ổ trục còn hơi biến dạng, không thể chạy nhanh được.
Con đường nhỏ này cũng đã được dò xét nhiều lần, không có chênh lệch đá đặc biệt cao.
Lục Viễn nhìn thấy những đám mây trên bầu trời, đó là những đám mây vảy cá trên cao, có nghĩa là hôm nay có thể mưa? Ông trời vẫn hài hước đen tối như vậy, nếu anh chết, ông ta còn giả vờ khóc lóc thảm thiết vài tiếng.
Bên trong hẻm núi yên tĩnh, ánh nắng chiếu vào những tảng đá màu vàng nhạt, phản chiếu những đốm khô héo.
Còn con cá lớn kia, nằm im trên xe nhỏ.
Con ngươi vẫn chưa lõm vào, khá tươi.
Lốp xe lăn qua đá, phát ra tiếng “lạch cạch.”