1. Home
  2. Khoa Huyễn
  3. [Dịch] Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm
  4. Tập 1: Một người chính là một nền văn minh (c1-c10)

[Dịch] Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm

Tập 1: Một người chính là một nền văn minh (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Một người chính là một nền văn minh

Gió xuân thổi tan mây mù, bầu trời quang đãng trải dài vạn dặm.

Một thời tiết hoàn hảo để ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc.

Ánh nắng ấm áp tràn vào phòng, gọi người ta dậy nhưng ngủ là một nghệ thuật, ánh nắng chan hòa không thể ngăn cản người ta theo đuổi nghệ thuật.

“Cốc cốc cốc!” Có người gõ cửa.

“Ai đấy?” Lục Viễn khó chịu hỏi.

Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ ngọt ngào, trong trẻo: “Em bấm đốt ngón tay tính ra, chắc chắn anh đang ngủ nướng, thời tiết đẹp như thế này, không nên đến công ty tăng ca hoặc đi xem mắt đi?”

Lục Viễn dụi mắt, cáu kỉnh nói: “Vừa mới mơ thấy tiên nữ, xem mắt cái gì chứ.”

“Tiên nữ nào thế, mau cho em xem ảnh nào!”

Lục Viễn hắng giọng: “Nhìn thấy trong mơ là được rồi, nếu thực sự theo đuổi được, phát hiện ra đối phương cũng phải đi vệ sinh, lập tức mất hứng.”

“Chậc, nói như thể anh sắp tu tiên vậy, ngay cả đi vệ sinh cũng ghét bỏ.”

Dường như mỗi nữ sinh trung học đứng đắn đều để tóc đen ngắn ngang tai, đeo kính gọng đen, mặc áo sơ mi không tôn dáng, đi tất trắng và dép bông màu hồng.

Ngoài tuổi trẻ ra thì không có gì cả, nhưng cũng khá dễ thương.

“Mười giờ sáng rồi, em tốt bụng mua cho anh bữa sáng, tranh thủ ăn ngay khi còn nóng đi!”

Một phần tiểu long bao nóng hổi, kèm theo hai quả trứng trà, thêm một bát sữa đậu nành.

Mùi thơm nức mũi khiến bụng Lục Viễn sôi lên.

Người ta nói rằng một cô gái bình thường rất dữ dằn, đột nhiên trở nên dịu dàng hiền lành, chắc chắn là có ý đồ.

Không phải hại người thì cũng là mưu tài!

Lục Viễn cảnh giác nói: “Đừng coi thường trí thông minh của dân văn phòng, nói ra mục đích xấu của em đi!”

“Cái đó… Em muốn mua một chiếc váy màu hồng trà, trong trường học có một hoạt động dẫn chương trình…”

“Em tìm mẹ đi, tìm anh làm gì!”

“Nếu nói với mẹ, chắc chắn bà ấy sẽ bắt em học hành chăm chỉ, nói ra mấy câu kinh điển của phụ huynh… Ba trăm tệ, chỉ cần ba trăm tệ thôi.”

Con nhóc này giỏi lắm, một bữa sáng có thể kiếm được ba trăm kim tệ của ông đây!

Buôn bán thế này, chắc chắn lời to!

Nhưng ăn của người ta thì miệng mềm, yêu cầu này cũng hợp lý.

Lục Viễn thậm chí còn thấy, chiếc váy ba trăm tệ có vẻ hơi rẻ.

Hơn nữa con bé đã bắt đầu làm nũng, có nên mềm lòng không?

“Ting, đã thanh toán ba trăm tệ.”

“Học sinh trung học đừng có yêu đương sớm đấy.”

Lục Viễn tỏ vẻ phấn khích: “Một khi yêu đương, anh sẽ mách ngay! Để bố mẹ treo em lên đánh đòn, cảnh tượng đó nghĩ đến cũng khá kích thích.”

“Sao có thể chứ, ở lớp không có ai đẹp trai cả!!”

Cô bé nắm chặt tay định tấn công Lục Viễn nhưng vì ba trăm kim tệ nên đành phải nhịn: “Đúng rồi… Gần đây anh đã báo cáo với chính phủ về việc mình thức tỉnh siêu năng lực chưa?”

“Chưa, chính phủ lại không trả lương cho anh… Anh vội báo cáo mình làm gì?” Lục Viễn lười biếng vươn vai.

Mười năm trước, thiên thạch rơi xuống.

Động đất, sóng thần liên tiếp xảy ra, trật tự thế giới hỗn loạn.

Một số người khác tiến hóa ra siêu năng lực.

Không ai biết thế giới này đã xảy ra những thay đổi gì.

Linh khí phục hồi? Ngày tận thế sắp đến? Người ngoài hành tinh diệt thế? Thần linh mở ra thế giới mới?

May mắn thay, là một siêu cường quốc, trật tự xã hội của nước Đại Đông vẫn tương đối ổn định, cuộc sống của người dân vẫn gần giống như trước đây, không có nhiều thay đổi.

“Vậy em đi mua quần áo đây! Anh ngủ thêm một giấc nữa đi.”

Kế tiếp, Lục Viễn thỏa mãn thưởng thức bữa sáng, bắt đầu chơi đùa với siêu năng lực vừa thức tỉnh của mình.

“Không Gian Khác!”

Một lớp ánh sáng méo mó kỳ diệu bao bọc lấy cơ thể anh.

Toàn bộ cơ thể anh biến mất khỏi thế giới thực.

Lục Viễn gọi siêu năng lực mà mình thức tỉnh là – “Không Gian Khác”!

Giải thích một cách đơn giản, đó là tạo ra một không gian nhỏ chỉ có thể tồn tại chính mình.

Khi ở trong không gian này, có thể quan sát được môi trường bên ngoài.

Nhưng bên ngoài lại không thể quan sát được mình, cũng không thể tiếp xúc được với mình.

Việc duy trì Không Gian Khác phải tiêu hao năng lượng tinh thần, nhiều nhất chỉ có thể duy trì được hai đến ba giờ, nếu thời gian quá lâu sẽ dẫn đến hôn mê vì tinh thần cạn kiệt.

Được rồi, nói về năng lực này thì đây hẳn là năng lực không gian, khá cao siêu…

Trên thực tế… không biết có tác dụng gì?

Chẳng lẽ là dùng để tránh bom hạt nhân do chiến tranh thế giới gây ra?

Nếu có bom hạt nhân bất ngờ phát nổ ở gần đây, Lục Viễn có thể lập tức trốn vào Không Gian Khác.

Nhưng thời gian duy trì ba giờ là không đủ, một khi ra ngoài, anh vẫn sẽ bị nhiễm phóng xạ mà chết.

Hay là… dùng để làm kẻ trộm cắp?

Nhưng Không Gian Khác không thể di chuyển tùy ý, làm kẻ trộm có vẻ hơi khó.

Lục Viễn chỉ coi năng lực đặc biệt này là một trò giải trí, thỉnh thoảng trêu đùa trước mặt người thân, chỉ vậy thôi.

Chương 2: Một người chính là một nền văn minh (2)

“Hay là tìm cơ hội báo cáo với chính phủ, biết đâu còn có thể xin được một biên chế gì đó.”

“Thi công chức chính là tận cùng của vũ trụ.”

Nhưng ngay lúc này, từ tận cùng thực sự của vũ trụ, điểm khởi đầu của thời gian và không gian vô tận, truyền đến một câu nói cực kỳ phức tạp.

Câu nói này không phải tiếng Hán, giống như tiếng chuông lớn, truyền đến từ khắp mọi hướng, khiến đầu óc anh “ầm ầm” rung chuyển.

Lục Viễn không hiểu sao mình lại hiểu được ý nghĩa của nó.

[Mạng lưới năng lượng linh hồn đã được xây dựng thành công, dữ liệu vũ trụ GS91102 đã được số hóa thành công.]

[Tổng cộng đã sàng lọc được 781237896 nền văn minh trí tuệ.]

Ai, ai đang nói vậy?

Lục Viễn chớp chớp mắt, nhìn xung quanh, còn tưởng rằng mình bị ảo giác.

Nhưng tiếng động đất ầm ầm vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Chim chóc bay thành đàn, bay về phía trời cao.

Bên ngoài còn truyền đến tiếng còi báo động phòng không và một loạt tiếng thắng xe, báo hiệu rằng có rất nhiều người đang đi đến nơi trú ẩn gần nhất để tị nạn.

Giọng nói bí ẩn kia tiếp tục:

[Kỷ nguyên thứ chín, lục địa Bàn Cổ đang trong quá trình hình thành.]

[Địa cầu, chủng tộc nhân loại, tổng cộng có 17 thành phố tham gia, đại diện cho 17 nhánh văn minh nhân loại.]

[Đang đưa tất cả các nền văn minh tham gia đến khu vực an toàn của lục địa Bàn Cổ…]

“Cái gì thế này?”

Sau đó, ngay khi Lục Viễn đang trốn trong Không Gian Khác, vẻ mặt ngơ ngác thì một chuyện khiến anh kinh ngạc hơn nữa đã xảy ra!

Địa cầu…

Địa cầu…

Biến mất rồi!!

Trong chớp mắt, mặt đất dưới chân không biết đã chạy đi đâu mất.

Cảnh tượng khoa trương này đã làm chấn động tâm trí Lục Viễn, gần như khiến tim anh ngừng đập, biến anh thành người thực vật.

Sức mạnh nào có thể khiến địa cầu biến mất khỏi hư không?

Điều này thực sự vượt quá sức tưởng tượng của Lục Viễn.

Nếu chắc chắn phải dùng lời của nhân loại để mô tả thì đó chỉ có thể là sức mạnh của “Thần”!

Cho dù là “Chúa”, “Ngọc Hoàng Đại Đế” hay “nền văn minh cấp thần”, “nền văn minh siêu thần”, tóm lại là những thứ mà nhân loại không hiểu, đều được giải thích là thần, đây là một kiểu làm biếng nhưng lại rất hiệu quả.

Đợi đến khi Lục Viễn từ trạng thái người thực vật dần hồi phục, phát hiện ra địa cầu không hiểu sao lại biến mất, còn bản thân anh thì vẫn ở trong không gian vũ trụ.

Trong đầu anh vô thức hiện lên một câu nói nổi tiếng: “Đây là một bước nhỏ của tôi nhưng là một bước tiến lớn của nhân loại.”

“Tôi là người đầu tiên bay vào vũ trụ, câu trả lời là địa cầu tự biến mất, còn tôi thì vẫn ở lại đây.”

“Cái quái gì vậy!”

Trong khoảnh khắc đó, Lục Viễn hoàn toàn suy sụp.

Toàn thế giới rời đi theo địa cầu, chỉ có một mình anh bị bỏ lại.

Cảnh tượng này không chỉ không bi thảm, ngược lại còn có một cảm giác hài hước đến mức kỳ cục.

Địa cầu bị nổ tung hay sao?

Mình sẽ ăn uống, đi vệ sinh như thế nào?

Làm sao mình có thể sống sót đây!

Lục Viễn nhớ lại một nhân vật hoạt hình tên là “Kars”, sau khi bị đánh vào không gian, vì quá nhàm chán, “Kars” đã chọn cách ngừng suy nghĩ.

Bây giờ, dường như anh cũng đang ở trong tình huống tương tự.

Nhưng anh không phải là sinh vật tối thượng, cũng không phải là người bất tử, anh chỉ là một người bình thường, làm sao anh có thể tồn tại trong vũ trụ?

Lục Viễn cảm thấy đầu mình bị trúng gió rồi, toàn bộ vỏ não đều hóa thành bùn nhão.

“Chờ đã… Đó là cái gì?”

Lục Viễn nheo mắt lại, nhìn thấy 17 thành phố được bao bọc bởi “bong bóng xà phòng”!

Dường như những thành phố này được “Thần” đặc biệt lựa chọn, không biến mất theo địa cầu.

Chúng tỏa ra hào quang màu vàng, đang bay về một hướng nào đó với tốc độ cực nhanh, giống như những ngôi sao chổi lướt qua bầu trời.

“Khu vực an toàn… Những thành phố này đang đi đến khu vực an toàn?”

“Đưa tôi đi, tôi cũng là một thành viên của nhân loại!!!” Lục Viễn hét lớn.

Nhưng rất rõ ràng “Thần” không để ý đến anh.

Chỉ có giọng nói lạnh lùng đó, cứ khoảng 10 phút lại xuất hiện một lần.

[Đang điều hòa hệ vi sinh vật…]

[Đang xây dựng lại hệ thống thời tiết của lục địa Bàn Cổ…]

[Đang thống kê số lượng sinh vật siêu phàm còn lại… Đang làm xáo trộn sự phân bố…]

[Đang điều hòa dữ liệu trọng lực…]

[Đang truyền bá ngọn lửa siêu phàm…]

Chỉ có Gia Cát Lượng mới phát hiện ra rằng chính năng lực “Không Gian Khác” này đã hại anh.

Nếu Lục Viễn không trốn trong Không Gian Khác thì rõ ràng anh sẽ “biến mất” cùng địa cầu, hoặc là bay đi theo 17 thành phố kia.

Dù thế nào đi nữa, khi xảy ra chuyện lớn như vậy, trốn trong thành phố, vẫn có thể ôm ấp đồng bào nhân loại để sưởi ấm.

Nhưng bây giờ, anh trốn trong Không Gian Khác, “Thần” không coi anh là một phần tử của nền văn minh nhân loại.

Vì vậy, “Thần” đã bỏ anh lại ở đó.

Chương 3: Một người chính là một nền văn minh (3)

Sau khi Lục Viễn phát hiện ra chuyện này, anh muốn giải trừ Không Gian Khác.

Nhưng anh lại lo lắng rằng trong vũ trụ không có không khí.

Ít nhất trong Không Gian Khác vẫn còn một ít oxy, không đến nỗi chết ngay lập tức.

Hơn nữa “Thần” sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của một con kiến hôi.

Không biết đã bao lâu trôi qua, giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên: [Các nhánh văn minh đã đến vị trí chỉ định, mở khu vực an toàn.]

[Xin lưu ý, tốc độ trôi của thời gian trong khu vực an toàn chỉ bằng một phần trăm so với lục địa Bàn Cổ.]

[Trong khu vực an toàn, tài nguyên khan hiếm, phát triển chậm.]

[Các nền văn minh có thể tự hủy bỏ khu vực an toàn, chủ động khám phá lục địa Bàn Cổ.]

[Sau khi hủy bỏ, khu vực an toàn không thể khôi phục, sẽ phải đối mặt trực tiếp với rủi ro bên ngoài.]

[Xin các nền văn minh nhanh chóng thích nghi với những thay đổi của môi trường.]

[Kỷ nguyên thứ chín, sàng lọc nền văn minh, chính thức bắt đầu!]

Trong lúc tuyệt vọng, Lục Viễn đã phân tích đơn giản đoạn văn này.

Mục đích của “Thần” có thể là muốn sàng lọc ra cái gọi là “kỷ nguyên thứ chín”, nền văn minh mạnh nhất?

Mỗi thành phố đều đại diện cho một nền văn minh…

Bao gồm cả thành phố Vân Hải mà Lục Viễn vừa ở, có thể đại diện cho nền văn minh Đại Hạ?

Nhưng dù là chủng tộc mạnh đến đâu, khi gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn cũng sẽ trở nên hỗn loạn.

Vì vậy “Thần” đã “tốt bụng” thiết lập khái niệm “khu vực an toàn”.

Nếu một nền văn minh nào đó đã hoàn thành quá trình hợp nhất nội bộ thì có thể chủ động hủy bỏ “khu vực an toàn”, chính thức tiến về lục địa Bàn Cổ.

Tất nhiên, cũng có thể không hủy bỏ, cứ trốn mãi trong khu vực an toàn.

Nhưng cái giá phải trả là tốc độ thời gian trôi qua chỉ bằng một phần trăm so với lục địa Bàn Cổ.

Các nền văn minh khác phát triển trên lục địa Bàn Cổ một trăm năm thì bạn chỉ phát triển trong khu vực an toàn một năm, làm như vậy rõ ràng là không thể vượt qua sự sàng lọc của “Thần”, tương đương với việc tự diệt vong.

“Nhưng có liên quan đếch gì đến tôi? Con mẹ nó… Một mình tôi một nền văn minh sao?!” Lục Viễn cảm thấy cả người không ổn.

Tiếp theo, anh nhìn thấy cái gọi là “lục địa Bàn Cổ”, từ từ xuất hiện trong vũ trụ.

Nó giống như một bức tranh sơn dầu mênh mông đến mức không thể tưởng tượng nổi, trải dài vô tận trong không gian vũ trụ, từ biển xanh đến bờ cát vàng, từ ốc đảo xanh tươi đến sa mạc khô cằn, từ những ngọn núi tuyết phủ trắng xóa đến những thảo nguyên bằng phẳng, từ những hồ nước xanh nhạt đến những cao nguyên hùng vĩ…

Lục địa này thực sự quá rộng lớn, hoàn toàn là phiên bản mở rộng vô hạn của các lục địa trên địa cầu.

Lục Viễn bị chấn động trước cảnh tượng kỳ diệu tráng lệ này.

Trong không gian xuất hiện những gợn sóng nhàn nhạt, chỉ trong chốc lát, lục địa Bàn Cổ đã nhảy đến không gian hiện tại, thay thế địa cầu trước đây.

Lục Viễn đột nhiên phát hiện ra rằng, khi lục địa Bàn Cổ xuất hiện, anh chỉ cách mặt đất vài chục nghìn mét.

Trong lòng anh dâng lên một sự phấn khích: “Chẳng lẽ mình còn có thể được cứu?”

Anh duỗi một ngón tay, đưa đầu ngón tay ra khỏi Không Gian Khác.

Do chịu tác động của trọng lực, đầu ngón tay duỗi ra này bắt đầu rơi tự do.

Vì Không Gian Khác và cơ thể anh được nối với nhau nên khi ngón tay rơi tự do, nó cũng kéo theo “bong bóng xà phòng”, nơi Không Gian Khác tọa lạc xuống.

Khoảng ba phút sau, một tiếng “bbốp” nhẹ vang lên, Lục Viễn đã hạ cánh thành công xuống một bãi cỏ.

Anh hít một vài hơi thật sâu, bình ổn lại tâm trạng căng thẳng.

Ngẩng đầu lên, quan sát kỹ, lục địa Bàn Cổ lại có vẻ hơi khác.

Dãy núi cổ kính hùng vĩ, giữa biển mây mênh mông, khu rừng màu xanh xám như một con trường long, kéo dài đến tận cùng địa cầu.

Trên vách đá phía trước, có một thác nước đổ xuống, tạo nên một màn sương nước.

Trong màn sương mù mờ ảo, có thể nhìn thấy hơi nước trắng xóa xen lẫn giữa những ngọn núi và rêu xanh, bên tai là tiếng nước chảy róc rách.

Nhiều cây cối trên dãy núi cao tới ba bốn trăm mét, tỏa ra bầu không khí tĩnh lặng không cho người lạ đến gần.

Tiếng gầm của dã thú mơ hồ truyền đến.

“Những cái cây này quá cao quá lớn.”

Lục Viễn đầy mồ hôi, cảm thấy mình giống như một con kiến không thể cứu vãn, vô tình lạc vào khu vườn của Thần, bất kỳ con côn trùng nào cũng có thể nghiền nát mình đến chết.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn lục địa Bàn Cổ rất nguy hiểm, nếu không thì cũng không cần thiết lập cái gọi là “khu vực an toàn”.

Giọng nói lạnh lùng đó vẫn văng vẳng bên tai:

[Đang phân tích những di tích văn minh có thể tồn tại.]

[Đang tìm kiếm địa điểm thích hợp để gieo rắc hạt giống siêu phàm.]

Giọng nói này cứ vài phút lại vang lên một lần.

Chương 4: Một người chính là một nền văn minh (4)

Nhưng đối với Lục Viễn mà nói thì chuyện này đã không còn quan trọng nữa.

Anh thực sự bối rối không biết phải làm sao.

Ngay cả khi anh đã hạ cánh xuống mặt đất thành công thì cũng chỉ là từ độ khó địa ngục thập tử vô sinh, giảm xuống thành ác mộng cửu tử nhất sinh…

Năng lực của “Không Gian Khác” thực sự có thể tránh được nhiều rủi ro nhưng là một người bình thường, anh phải ngủ, phải ăn, phải dưỡng sức, phải giải trí nghỉ ngơi, “Không Gian Khác” không phải là vạn năng.

Từ giờ phút này trở đi, anh phải tự cung tự cấp, tự săn bắt, tự hái lượm, tự làm mọi việc.

Còn không được phép ốm, một khi ốm thì rất dễ chết.

Làm sao để sống sót đây?

Đầu óc anh một mảnh trống rỗng.

“Thậm chí mình còn không mang theo một con dao nhỏ, cũng không có bật lửa, trên người chỉ có một chiếc điện thoại, lượng pin… 66%?”

[Đang tạo hệ thống cột mốc văn minh.]

[Cảnh báo, phát hiện nhánh văn minh bị bỏ sót… chủng tộc, nhân loại…]

Hả?

Thần phát hiện ra mình rồi sao?

Đây là đang nói chuyện với mình sao?

“Nhanh đưa tôi về địa cầu đi!”

[Đang thêm nhánh văn minh thứ 18 của nhân loại, tổng dân số hiện tại: 1 người.]

[Đã thêm thành công.]

[Mã số văn minh: 7812HSKKJ-18, xin hãy ghi nhớ mã số văn minh của mình.]

“???”

Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng đó lại nói:

[Chúc mừng nền văn minh của bạn đã đạt được cột mốc duy nhất, người tiên phong khai phá đầu tiên của kỷ nguyên thứ chín.]

[Điều kiện đạt được: Trong tất cả các nền văn minh, là nền văn minh đầu tiên rời khỏi khu vực an toàn.]

[Lịch sử chung quy do sinh mệnh sáng tạo ra, thế giới không có sinh mệnh chỉ là một mảnh hoang vu.]

[Hôm nay, bạn sẽ là người đầu tiên đặt chân lên lục địa Bàn Cổ, một bước nhỏ của bạn, chính là một bước tiến lớn của kỷ nguyên thứ chín.]

[Mang theo sự lo lắng và bối rối, bạn bước tới nơi vô định mịt mù, có lẽ ngày mai bạn sẽ chết nhưng cũng đại diện cho sự dũng cảm khai phá kỷ nguyên thứ chín.]

Lục Viễn ngơ ngác nhìn bầu trời xanh trong, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, “Thần” thực sự coi một mình anh là một nền văn minh.

Anh không phải là người khai phá đầu tiên trong lịch sử sao?

Lục địa Bàn Cổ vừa mới hình thành một phút, anh đã chạy vào!

Những nền văn minh bình thường đều trốn trong khu vực an toàn!

Lục Viễn cười khổ, mẹ nó đúng là trò đùa đen tối.

Với hiểu biết của anh về nhân loại, nếu không có cuộc chiến kéo dài mười năm, nhân loại không thể đạt được sự đồng thuận, xóa bỏ khu vực an toàn.

Ước tính táo bạo hơn, trong vòng hai mươi năm, việc xóa bỏ khu vực an toàn đã là một kỳ tích của nhân loại.

Tính theo tốc độ thời gian trôi nhanh gấp một trăm lần, một năm của nền văn minh nhân loại, lục địa Bàn Cổ đã trôi qua một trăm năm.

Mười năm của nền văn minh nhân loại, lục địa Bàn Cổ đã trôi qua một nghìn năm.

Lục Viễn không khỏi nhớ lại câu chuyện “Người tiều phu ở Lũng Cốt”. Một người đời nhà Tấn là Vương Chất lên núi chặt củi, tình cờ gặp hai ông lão đang chơi cờ, bèn dừng lại xem, xem xong ván cờ, Vương Chất phát hiện cán rìu của mình đã mục nát, khi về nhà thì thấy thế gian đã trôi qua hàng trăm năm, hàng xóm không còn ai.

“Tức là, thời gian ở khu vực an toàn chỉ trôi qua một năm, còn ở đây mình đã trải qua một trăm năm, chết mất.”

Một trăm năm ngắn ngủi, đối với một nền văn minh mà nói, chỉ là thoáng chốc. Sự phát triển của nền văn minh, thời gian càng nhiều càng tốt.

Nhưng đối với cá nhân mà nói, đó lại là gánh nặng không thể chịu đựng nổi.

Đừng nói đến những thứ như quái vật, chỉ riêng áp lực tinh thần to lớn này đã đủ khiến Lục Viễn sụp đổ.

Nhưng ngay lúc ấy, giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên: [Nền văn minh của bạn đã đạt được phần thưởng cột mốc duy nhất: Đôi mắt của người khai phá, năng lực này sẽ cho phép bạn đọc được thông tin của hầu hết các vật phẩm (một người ngẫu nhiên trong nền văn minh sẽ nhận được).]

[Nền văn minh của bạn đã đạt được phần thưởng cột mốc duy nhất: 5000 điểm. (Chức năng này chưa được mở)]

Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên: [Đang ngẫu nhiên chọn một người trong nhánh văn minh thứ 18 của nhân loại, ban tặng Đôi mắt của người khai phá…]

Được rồi, nhánh thứ 18 chỉ có một người, thực ra cũng không có gì để lựa chọn.

Ngay lập tức, một luồng hào quang không biết từ đâu xuất hiện, chiếu vào mắt phải của Lục Viễn!

Cảm giác nóng rát khó tả ập đến, cơn đau dữ dội như từng mũi kim thép lật tung trong đầu, bên tai toàn là tiếng thì thầm rì rầm.

Bộ não như ngừng hoạt động, mọi suy nghĩ và ý tưởng đều trở nên hỗn loạn, chỉ có một tia sáng trong trẻo treo lơ lửng trên cao, duy trì ý thức cá nhân của Lục Viễn.

Một lúc sau, Lục Viễn đầy mồ hôi tỉnh dậy từ bãi cỏ, kiểm tra cơ thể, không bị thương.

Chương 5: Phần thưởng cột mốc

Anh lại phát hiện ra mình có thêm một năng lực, tên là [Đôi mắt của người khai phá].

Cảm giác này rất kỳ diệu.

Tim anh đập nhanh hơn, toàn bộ quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi, vô thức nhìn xuống đất.

[Một ngọn cỏ dại không có gì thú vị, không độc, đã kết hạt, với khả năng tiêu hóa của bạn, không thể tiêu hóa được, nếu bạn muốn trải nghiệm nỗi khổ khi bị táo bón thì có thể ăn một ít.]

[Một ngọn cỏ dại không có gì thú vị, rễ chứa nhiều đường, có lẽ có thể dùng để pha nước uống, cung cấp một lượng năng lượng nhỏ.]

[Một ngọn cỏ dại không có gì thú vị, chứa saponin cam thảo, có tác dụng giải độc, chống viêm, giảm ho, chống ung thư, chống loét, kháng khuẩn, v.v…]

Anh bị choáng ngợp bởi lượng thông tin khổng lồ mà mắt phải phản hồi lại.

Anh lại dùng “Đôi mắt của người khai phá” nhìn vào bàn tay phải của mình.

[Một bàn tay phải của một người không có gì thú vị, vì làm nghề thủ công truyền thống lâu năm, có vẻ như đã bị viêm gân.]

“…… ”

Lục Viễn có chút ngượng ngùng, lại quan sát bàn tay trái của mình: [Người không có gì thú vị này lại quan sát bàn tay trái của mình, lần này không bị viêm gân.]

Phải thừa nhận rằng, năng lực này rất mạnh, xứng đáng là phần thưởng của “cột mốc duy nhất” mang lại.

“Thần” đã đánh anh xuống địa ngục nhưng lại như hơi nâng đỡ, khiến Lục Viễn không biết nên khóc hay nên cười.

“Có được năng lực này, liệu mình có thể sống sót không?!”

“Ít nhất, tìm thức ăn không thành vấn đề!”

[Người không có gì thú vị kia mạch đập nhanh hơn, có vẻ rất phấn khích.]

Nhưng giọng điệu chế giễu vô cớ này là sao?

Lục Viễn hít một vài hơi thật sâu, để mình bình tĩnh lại một chút.

Còn cái gọi là “cột mốc văn minh”, có thể là một sự cố, một cái bug.

Có lẽ “Thần” cũng không ngờ rằng, lại có người có thể vượt qua cơ chế khu vực an toàn, trực tiếp đến lục địa Bàn Cổ…

Một nền văn minh bình thường, chắc chắn đang quan sát môi trường xung quanh, trốn trong khu vực an toàn!

Nếu không hủy bỏ khu vực an toàn, sẽ không ai có thể ra ngoài!

Cũng có thể coi như là, Thần… không quan tâm!

Thần chỉ rải một ít vụn bánh quy trong khu vườn của mình, không quan tâm con kiến nào sẽ tha vụn bánh này đi.

Anh có năng lực để vào vườn sớm hơn, đó là bản lĩnh của anh!

Nhưng dù thế nào đi nữa, phần thưởng nhỏ này thực sự là hy vọng sống sót của Lục Viễn.

Lục Viễn lộ vẻ kiên cường, trong mắt tỏa ra hào quang kiên định.

“Chỉ cần tôi tìm đủ cột mốc, tôi có thể tích lũy thành một siêu nhân! Nhảy một cái là mười vạn tám nghìn dặm.”

“Sau đó tôi đi bộ hàng tỷ dặm, biết đâu còn có thể tìm thấy khu vực an toàn của người địa cầu, trở về làm hoàng đế!”

Nhưng ngay giây tiếp theo, sắc mặt anh tái mét, sợ hãi bật cao khỏi mặt đất.

Bởi vì có một con rắn lớn màu nâu, to bằng thùng nước, lao ra từ con sông lớn cách đó không xa!

Chiều dài hơn chục mét, mùi tanh hôi xộc vào mặt khiến Lục Viễn tê cả da đầu.

Thấy thức ăn tươi ngon, con rắn há to miệng, giống như một chiếc xe bùn, hung hăng tấn công!

[Một con rắn có chút sức mạnh, dường như muốn biến chuyển hóa bạn thành phân và nước tiểu, hiện tại bạn tuyệt đối không phải là đối thủ của nó.]

Khoảng cách đến cái chết chỉ trong chớp mắt.

Lục Viễn mở to mắt, nhìn thấy hai chiếc răng nanh to lớn, vội vàng toát mồ hôi lạnh.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh sử dụng năng lực của mình: “Không Gian Khác!”

Rầm rầm!

Rất nhiều cỏ dại bị đè bẹp.

Con rắn lao vào khoảng không.

Trí thông minh đáng thương của nó không hiểu tại sao thức ăn béo tốt lại đột nhiên biến mất?

Cái lưỡi đỏ chẻ đôi thè lè trong không khí hơn một giờ, rồi mới ung dung rời khỏi nơi này.

Toàn bộ quần áo của Lục Viễn đều ướt đẫm mồ hôi: “May mà nó không kiên trì chờ đợi… Nếu không thì tôi chết chắc.”

Xác nhận con rắn đã rời đi, anh mới giải trừ Không Gian Khác.

Trên mặt đất nhặt được một chiếc vảy rắn màu nâu, to bằng bàn tay, cứng như thép.

[Một chiếc vảy rơi ra từ trên người con rắn, phần rìa khá sắc.]

“Có vẻ như là một vũ khí không tệ…”

Lục Viễn suy nghĩ về chiếc vảy này vài giây, nhặt một cành cây thô trên mặt đất, cầm một hòn đá: “cộc cộc cộc” đóng chiếc vảy rắn này vào cành cây.

Lại dùng dây leo có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi, quấn thêm vài vòng.

Làm ra một chiếc rìu đơn giản.

[Một công cụ giống như là rìu, có nghĩa là người sử dụng đã bước vào thời kỳ đồ đá.]

Lục Viễn cảm nhận được sự an toàn mà chiếc rìu mang lại, hít một vài hơi thật sâu, bình ổn lại tâm trạng căng thẳng.

Cho đến bây giờ anh vẫn chưa hoàn hồn lại.

Địa cầu đột nhiên biến mất, chỉ còn lại 17 thành phố, phân bố trên lục địa Bàn Cổ rộng lớn vô biên.

Muốn tìm ra những thành phố của loài người này chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Chương 6: Phần thưởng cột mốc (2)

Một mình tôi phải làm sao đây?

Một năng lực Không Gian Khác, cộng thêm một con mắt nói nhảm, có thể xoay chuyển tình thế không?

Tình huống khó hiểu này, ngay cả những quân nhân tinh nhuệ nhất gặp phải, chắc chắn cũng sẽ choáng váng, rồi triệt để rơi vào tuyệt vọng.

Con người vốn là loài sống theo bầy đàn, thoát khỏi môi trường lớn, chưa nói đến vấn đề thức ăn, bệnh tật, chỉ riêng sự cô đơn cũng có thể hành hạ con người đến chết.

Tất nhiên, Lục Viễn hiện tại vẫn chưa cảm thấy cô đơn, anh chỉ thấy đầu óc hơi cứng đờ, như bánh răng bị rỉ, chưa kịp cảm nhận sự cô đơn.

Anh cẩn thận đi đến bên bờ sông, quan sát một lúc.

[Nước sông rất bình thường, uống trực tiếp khả năng bị bệnh là tương đối nhỏ nhưng tốt nhất vẫn nên đun sôi rồi uống.]

Nước sông trong vắt thấy đáy.

Anh dùng hai tay phủng lên, uống một ngụm, lạnh ngắt, có vị ngọt thanh tự nhiên.

Lục Viễn cảnh giác sợ động vật hoang dã xuất hiện, trong lòng thầm kêu: “Cột mốc! Thần ơi, mau ban thưởng cho tôi cột mốc đi!”

“Tôi là người đầu tiên uống nước sông lục địa Bàn Cổ!”

Đáng tiếc, chờ mãi nửa ngày, giọng nói của Thần vẫn không xuất hiện.

Cái gọi là “cột mốc”, không phải nói rằng uống một ngụm nước, ăn một miếng thịt trên lục địa Bàn Cổ là có thể đạt được.

Nó phải là một thời khắc trọng đại nào đó có ý nghĩa kỷ niệm, là một sự tiến bộ về mặt lịch sử.

Kế hoạch của Lục Viễn thất bại, anh có chút bực bội.

Bên bờ sông, anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình: [Một người chán nản, tỏa ra hơi thở hoang mang.]

Sau đó lại nhìn thấy con mắt phải của mình: [Đây là Đôi mắt của người khai phá, một tạo vật vô cùng vĩ đại, đáng tiếc, lại được lắp trên một người chán nản.]

Lục Viễn không khỏi bật cười trước lời bình phẩm kỳ quái này, nó đánh giá những thứ khác đều là “nhàm chán”, “bình thường”, “chán nản”, riêng mình thì lại nói là vô cùng vĩ đại.

Sao mày lại tự luyến thế!

“Nếu tao biến thành phân của một sinh vật nào đó, chẳng phải mày là một cục phân vô cùng vĩ đại sao?”

[Người này không còn chán nản như vừa rồi nữa.]

Lục Viễn không còn để ý đến “Đôi mắt của người khai phá”, tự an ủi mình trong lòng.

Ít nhất còn có 17 thành phố của loài người tồn tại trên lục địa Bàn Cổ, thành phố Vân Hải mà anh định cư cũng ở đây.

Anh chỉ cần tìm mọi cách để tìm ra những thành phố này, là có thể gặp được đồng bào, gặp được cha mẹ.

Đúng vậy, không phải là anh không có hy vọng!

Mặc dù hy vọng này có vẻ mong manh nhưng cũng là hy vọng mà!

Lục Viễn lấy lại một chút tự tin, rồi bắt đầu suy nghĩ về vấn đề tiếp theo: “Bây giờ phải làm sao?”

“Lửa, tìm thức ăn, nơi trú ẩn…”

Lục Viễn cố gắng vắt kiệt kiến thức trong đầu.

Tiếc là Bear Grylls đã rửa tay gác kiếm giang hồ nhiều năm.

Ed Stafford cũng đã quy ẩn giang hồ, không hỏi thế sự.

Không có hai người thực lực này, anh đã nhiều năm không xem chương trình sinh tồn ngoài tự nhiên rồi…

Huống hồ vừa mới gặp một con rắn lớn, đó căn bản không phải là thứ anh có thể đánh bại.

Phải tránh rất nhiều nguy hiểm thì mới có thể vượt qua đêm đầu tiên.

Lục Viễn nhặt một ít cành cây khô, lại nhổ một ít rau dại có thể ăn được.

“Từ đói bụng đến hái rau dại, đây là bước đầu tiên tiến tới thế giới văn minh.”

“Chúc mừng anh đã kích hoạt cột mốc siêu cấp, hái rau dại… Phần thưởng, trở thành Đại La Kim Tiên!”

Được rồi, lời nhắc nhở của Thần không vang lên, những điều trên hoàn toàn là do anh tự suy nghĩ lung tung.

Bởi vì anh vẫn rất căng thẳng, thử nghĩ mà xem, toàn bộ địa cầu đều rời xa mình, một mình đối mặt với thế giới xa lạ mịt mù, mà côn trùng bay trong bụi cỏ lại rất nhiều, đủ loại muỗi, châu chấu bay loạn xạ, còn có rất nhiều loại sâu bọ đủ màu sắc đậu trên lá, con sâu lớn một chút thì to bằng ngón tay.

Con sâu nhỏ một chút thì nhiều vô kể.

[Có thể ăn được, hàm lượng protein rất cao nhưng có nguy cơ nhiễm khuẩn Salmonella, nướng chín thì có vị như thịt gà.]

[Con rết dài có độc, tổng cộng có 90 cái chân dài. Bị cắn một cái thì không đến nỗi chết nhưng sẽ sưng to bằng một cái bát.]

“Thật sự có rất nhiều chân…”

Nhìn con rết này, Lục Viễn cảm thấy tinh thần của mình đang tụt dốc không phanh, chỉ có thể tự lẩm bẩm, dùng quần áo quấn chặt cơ thể, đi về phía đống đá khô ráo hơn.

Bỗng nhiên!

Khoé mắt Lục Viễn chú ý đến một tia sáng từ xa.

“Cái gì thế?”

Anh nín thở, cầm rìu vảy rắn của mình, cẩn thận thăm dò khoảng năm mươi mét.

Trên một đống đá, phát hiện ra một chiếc… xe bánh mì mục nát không ra hình thù?

Lốp xe dưới gầm xe đã biến mất không thấy đâu.

Bề mặt xe mọc đầy dây leo, thân xe có vẻ như đã bị một lực nào đó va chạm, méo mó.

Chỉ có hai đèn pha lớn là còn nguyên vẹn, tia sáng vừa rồi là sản phẩm của đèn pha phản chiếu ánh sáng mặt trời.

Chương 7: Một lần nữa kích hoạt cột mốc

“Sao lại có một chiếc xe ở đây?!”

[Nghi là di vật của một nền văn minh nào đó ở kỷ nguyên thứ tám. Nền văn minh của bạn phát triển rồi, nhanh như vậy đã gặp được di tích văn minh!]

Con mắt phải của anh có chút nóng rực.

Lục Viễn “ồ” một tiếng, tỏ ý “Nền văn minh của tôi chỉ có một người, phát triển cái nỗi gì hả!”

Chặt đứt vài dây leo, nhìn vào trong xe, phát hiện bên trong có một bộ xương vỡ nát, hốc mắt trống rỗng đang nhìn thẳng vào mình.

Có lẽ thời gian đã trôi qua quá lâu, hầu như tất cả thịt và máu đều đã bị vi khuẩn phân hủy hết, không có mùi hôi thối quá nồng, chỉ có một số con sâu bọ bò quanh trong xe.

Đây là lần đầu tiên Lục Viễn tiếp xúc với người chết, không khỏi luống cuống tay chân.

Hơn nữa, di hài này thực sự là của người ngoài hành tinh, cằm hơi nhô ra, hơi giống mõm chó, thân hình hơi thấp và mập, có lẽ chỉ cao khoảng một mét bốn?

Dù sao thì chắc chắn không phải là loài người nhưng lại là một nền văn minh sở hữu công nghệ.

“Thật sự là một bước tiến lớn của nhân loại.”

Trong lòng anh cảm thấy rợn tóc gáy, vô thức muốn tránh xa bộ xương.

Nhưng lý trí còn sót lại mách bảo anh rằng người ngoài hành tinh hay gì đó không quan trọng, anh cần chiếc xe hỏng này.

Không xa là khu rừng nguyên sinh tĩnh lặng, không biết có những yêu ma quỷ quái nào khủng khiếp hơn đang sinh sống.

Còn bên bờ sông lại có rắn xuất hiện, chỉ cần một cái ngoạm là có thể nuốt chửng anh; bụi cỏ cũng không an toàn, sâu bọ quá nhiều, không bị đốt chết thì cũng bị độc chết.

Vì vậy, anh cần chiếc xe này để vượt qua đêm đầu tiên.

Chỉ cần bố trí một lớp phòng thủ đơn giản, anh có thể kịp thời tỉnh dậy khỏi giấc mơ, kích hoạt Không Gian Khác để bảo vệ mình.

Nghĩ đến đây, Lục Viễn đành cắn răng, dọn bộ xương ra khỏi xe.

Tìm một cái hố lõm nhỏ, dùng đá chôn cất qua loa, lại khấn vái vài câu: “Đất về với cát, tro về với bụi, tôi là người chôn cất cho anh, anh không được oán hận tôi.”

Thực ra Lục Viễn là một người vô thần nhưng những cảnh tượng xảy ra hôm nay…

Nói thế nào nhỉ, có phần dao động tam quan của anh.

Nếu thần bằng lòng đưa anh về nhà, anh sẽ lập tức, ngay lập tức, không chút do dự trở thành tín đồ của thần, thậm chí còn sẵn sàng dùng lưỡi liếm gãy xương đùi của thần!

Nhưng nếu thần phớt lờ anh, vậy thì chỉ còn cách ngại ngùng rồi——

“Thần, đừng để tôi cầu xin ngài!”

Ngay sau đó, một lời nhắc nhở lạnh lùng vang lên bên tai.

[Nhánh văn minh thứ 18 của loài người mà bạn đang ở đã phát hiện ra di tích văn minh của kỷ nguyên thứ tám.]

[Chúc mừng bạn đã đạt được cột mốc duy nhất, người khám phá đầu tiên của kỷ nguyên thứ chín.]

[Điều kiện mở khóa: Là người đầu tiên phát hiện ra di tích văn minh.]

[Di tích là giấc mơ từng ca ngợi sự phồn vinh của sự sống, là dấu ấn cuối cùng mà nền văn minh để lại trong dòng chảy lịch sử. Hôm nay, bạn sẽ là người đầu tiên bước ra khám phá di tích, tương lai của kỷ nguyên thứ chín, có lẽ nằm ngay dưới chân bạn.]

[Nền văn minh của bạn đã đạt được phần thưởng cột mốc: Mắt của người khám phá, cho phép bạn nhìn thấu di tích văn minh và kho báu có thể tồn tại (một người ngẫu nhiên sẽ nhận được).]

[Nền văn minh của bạn đã đạt được phần thưởng điểm cột mốc duy nhất: 5000 điểm. (Chức năng này chưa được mở)]

Lục Viễn ngây người.

Thần thật sự là hài hước đen tối.

Một luồng ánh sáng trắng không biết từ đâu đến đã chiếu chính xác vào mắt trái của Lục Viễn, một luồng nhiệt không thể tưởng tượng nổi tràn vào linh hồn, mang theo một lượng thông tin khổng lồ.

Vì hôm nay đã phải chịu quá nhiều đau khổ, anh cũng lười giãy giụa, dứt khoát ngất xỉu.

Khi Lục Viễn tỉnh dậy sau cơn hôn mê, mặt trời đã lặn, lúc này đã là chạng vạng.

Vài con côn trùng giống như muỗi đang đậu trên tay anh, thưởng thức bữa tiệc buffet ngon lành.

Anh xua đuổi những con côn trùng này, vừa mừng vừa lo: “Cột mốc duy nhất hiện tại thực sự rất dễ kích hoạt.”

“Nhưng sẽ khiến người ta hôn mê, cũng quá phiền phức.”

“May mà tôi ngồi trong xe, nếu không sợ rằng đã bị một con vật hoang dã nào đó tha xác đi mất…”

Nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, các nền văn minh bình thường đều sẽ cử một đội khai hoang đến lục địa Bàn Cổ để thám thính thông tin, cho dù có người hôn mê thì cũng có đội chăm sóc.

Không giống như anh, chỉ có một mình…

Bây giờ cả hai mắt của anh đều đã biến thành mắt chó hợp kim titan.

Lục Viễn sử dụng “Đôi mắt của nhà thám hiểm” vừa mới có được.

Ngay lập tức, một lớp hào quang ngũ sắc xuất hiện trong tầm mắt.

“Đôi mắt của nhà thám hiểm” có một số năng lực nhìn xuyên thấu, mỗi loại hào quang đều đại diện cho các thuộc tính khác nhau.

Màu đỏ, đại diện cho rủi ro.

Màu xanh lá cây đại diện cho di tích văn minh.

Chương 8: Hành trình nhặt rác kỳ diệu

Còn màu vàng kim đại diện cho kho báu!

“Đôi mắt của nhà thám hiểm” tiêu hao năng lượng tinh thần cao hơn nhiều so với “Đôi mắt của người khai phá”, Lục Viễn đang ở trạng thái vốn không được tốt lắm nhanh chóng trở nên hoa mắt chóng mặt, xuất hiện cảm giác choáng váng.

Điều khiến anh kinh ngạc là toàn bộ mặt đất đều phát ra hào quang màu xanh lá cây!

Có nghĩa là… ít nhất có một di tích văn minh cấp thành phố bị chôn vùi trong lòng đất.

Lục Viễn nhìn xuống lòng đất, một mảng màu xanh lá cây khoa trương…

Thực sự quá khoa trương, khắp nơi đều xanh um tùm, thỉnh thoảng còn có màu vàng kim và đỏ!

Chiếc ô tô nhỏ mà anh đang ngồi chỉ là một phần nhỏ trong di tích.

Ban đầu Lục Viễn rất phấn khích nhưng ngay sau đó lại buồn bã nghĩ:

“Nhưng có liên quan gì đến tôi chứ? Chẳng lẽ bắt tôi dùng hai tay đào cả một thành phố sao?”

Nếu trước mặt anh cùng lúc xuất hiện một bát mì bò thơm phức và một di tích văn minh vĩ đại, bắt anh chọn một trong hai.

Vậy thì anh chắc chắn sẽ chọn mì bò!

Bởi vì… anh thực sự có một di tích văn minh!

Lục Viễn nhớ đến quán mì bò dưới nhà, 16 tệ một bát, nước dùng đậm đà, sợi mì dai và có độ đàn hồi, thêm thịt bò mềm và rau tươi, chỉ nghĩ đến thôi là đã chảy nước miếng.

Không! Không thể nghĩ nữa!

Trời đã tối, có thể tìm thấy chiếc xe này đã là may mắn lắm rồi, không thể đi lung tung được.

Lục Viễn chỉ ăn bữa sáng, bụng đói cồn cào.

Anh lại không có tài năng nhịn đói ba ngày chín bữa, chỉ có thể dùng đôi mắt đó quét khắp nơi như súng máy, quét thấy một đám cỏ dại có thể ăn được.

Và… côn trùng?!

“Thần linh ơi, vì ngài đã ban cho con hai năng lực, hôm nay con sẽ là tín đồ của ngài.”

“Hôm nay con sẽ không mắng ngài nữa, chỉ giới hạn trong hôm nay thôi.”

“Ngày mai ngài cho con thêm một trăm năng lực, rồi cho con chút đồ ăn nữa, được không?”

Lục Viễn tự lẩm bẩm, kéo lê thân thể mệt mỏi, bắt đầu nhóm lửa.

Nước, lửa, nơi trú ẩn, thức ăn, bốn yếu tố sinh tồn, không thể thiếu một thứ nào.

Nơi trú ẩn, miễn cưỡng tìm được một chiếc xe cũ, tạm dùng vậy.

Còn việc đánh lửa gì đó thì thực sự rất phiền phức.

Đối với một người hoàn toàn không có năng lực thao tác bằng tay như anh thì khó như lên trời.

Vì vậy, Lục Viễn đành phải hy sinh chiếc điện thoại của mình.

Anh liếm đôi môi khô khốc, dùng sức cánh tay đập “bốp bốp” hai tiếng, dùng rìu vảy rắn đập vỡ màn hình điện thoại.

Chiếc điện thoại Huawei 888 mới mua, tèo rồi!

Lấy pin tích hợp ra.

Anh đã từng đọc trên một tờ báo nào đó rằng, hiện nay pin điện thoại chủ yếu sử dụng pin lithium.

Còn pin lithium sau khi bị hỏng, một số thành phần sẽ phản ứng hóa học với không khí, tạo ra nhiệt độ và ngọn lửa.

Vì vậy, trong trường hợp khẩn cấp, có thể tháo pin điện thoại ra, đập vỡ, như một cách nhóm lửa khẩn cấp.

“Những người làm báo vô đạo đức các người, đến thời khắc quan trọng tuyệt đối không được lừa tôi đâu đấy!!!”

“Vù” một tiếng khe kẽ, ngọn lửa tượng trưng cho ánh sáng và nhiệt lượng xuất hiện trong thế giới tàn khốc u ám này.

Nhìn ngọn lửa sáng rực, Lục Viễn cảm xúc phức tạp, xoa xoa hai tay, không biết là đang tiếc cho chiếc điện thoại hay đang thương xót cho cuộc đời tương lai của mình.

Tìm thấy một miếng sắt hoen rỉ trong xe, dùng rìu mài một lúc, mài sạch lớp rỉ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ra bờ sông lấy một ít nước.

Lại cho rễ cỏ và rau dại vào miếng sắt nấu chín.

Đây chính là bữa tối hôm nay.

Không ngon lắm, có vị đắng không thể tả.

Lục Viễn cũng không dám ăn nhiều, tùy tiện luộc rồi nhai nuốt…

Anh nhớ trong một cuốn tiểu thuyết nào đó, nhân vật chính ăn quá nhiều cỏ, bị táo bón nghiêm trọng, sau đó bị phân chặn chết.

Mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm dần buông xuống.

Lục Viễn ngồi xổm một mình trong rừng, suy nghĩ như thủy triều dâng cao.

Khi nội tâm dần bình tĩnh, cảm giác cô đơn từ từ dâng lên.

Điều may mắn nhất là sáng nay anh đã chuyển cho em gái ba trăm tệ, thỏa mãn được ước nguyện nhỏ nhoi của em gái.

Điều hối hận nhất là không đưa thêm một chút…

Váy ba, bốn trăm tệ thực sự quá rẻ, đưa một, hai nghìn còn xem được.

Thực ra đây chỉ là chuyện nhỏ, trong dòng chảy lịch sử mênh mông, thậm chí còn không bằng một phân tử nước.

Lục địa Bàn Cổ đã chôn vùi bao nhiêu nền văn minh, bao nhiêu câu chuyện chua xót?

Nhưng đối với Lục Viễn đang ăn rễ cỏ thì đó lại là chuyện lớn nhất.

Rõ ràng anh nên nghĩ đến những điều đáng suy ngẫm hơn.

Anh phải lập kế hoạch cho tương lai, tìm kiếm nhiều “phần thưởng cột mốc” hơn để có thể tồn tại, tìm kiếm kho báu mà “Thần” để lại, tìm kiếm thuốc men, vũ khí trong di tích văn minh để nâng cao khả năng sống sót của mình một cách tối đa.

Chương 9: Hành trình nhặt rác kỳ diệu (2)

Nhưng bây giờ anh chỉ suy nghĩ lung tung, hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Nếu như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, có lẽ anh vẫn đang ở nhà chơi game? Hoặc có thể chạy ra ngoài xem mắt?

Trước đây đã có một cô gái xinh đẹp được giới thiệu xem mắt, đặt trước mặt tôi.

Đến khi mất đi rồi mới hối hận không kịp.

Nếu như ông trời có thể cho tôi một cơ hội làm lại, tôi sẽ nói với cô gái đó rằng: Lần sau… khi xem mắt, có thể đừng ăn nhiều tỏi như vậy không!

“Thôi, chấp nhận thực tế đi.”

Tốc độ mặt trời lặn nhanh hơn so với tưởng tượng, là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố, đây là lần đầu tiên Lục Viễn cảm nhận được đêm đen “thò tay không thấy năm ngón”.

Sau khi thoát khỏi phạm vi ánh sáng của lửa trại, bóng tối giống như thủy ngân đặc quánh, không nhìn thấy gì cả.

Còn trên đỉnh đầu là một bầu trời đầy sao trong vắt, những ngôi sao giống như những viên ngọc trai sáng lấp lánh, điểm xuyết trên bầu trời.

Một vầng trăng xanh nhạt từ từ mọc lên từ phía đông.

Đêm nay đặc biệt yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng không nhiều.

Lục Viễn ngồi trong xe, dùng cỏ dại và cành cây che cửa sổ, mơ màng ngủ thiếp đi.

“Chúc ngủ ngon, bản thân của ngày hôm nay.”

Đợi đến khi Lục Viễn tỉnh dậy từ cơn ngủ mê, mặt trời đã mọc từ phía đông.

Anh theo thói quen muốn ngủ nướng: “Ngủ thêm một lát nữa, đừng làm phiền.”

“Đã bảo đừng làm phiền rồi mà!!”

Vỗ một cái vào mặt, một bàn tay đầy máu.

Lúc này anh mới phát hiện mình đang ngủ trong chiếc xe rách nát, còn cơn ngứa ngáy vừa rồi là do muỗi đốt.

“Chết tiệt, chuyện xảy ra hôm qua không phải là mơ!”

Lý trí mách bảo anh rằng phải nhân lúc còn chút sức lực, nhanh chóng hành động.

Nhưng cảm tình thì không muốn động đậy.

Lục Viễn chửi rủa một hồi, thậm chí còn hung hăng đấm mình hai cái.

Chỉ có như vậy, anh mới tìm lại được một chút dũng khí của loài người, để lý trí chiếm thế thượng phong một lần nữa.

“Tôi phải đi tìm kho báu.”

“Thần, nếu như ra hàng. Hôm nay tôi sẽ không mắng ngài, đừng có không biết điều!”

Sau khi hạ quyết tâm, Lục Viễn mới cầm rìu vảy rắn của mình, vùi đống lửa trại xuống, chậm rãi đi dọc theo thung lũng.

Vì anh đang ở trên một di tích văn minh, cộng thêm “Thần” đã ban cho anh một đôi mắt lợi hại nên anh có thể tìm thấy khá nhiều rác.

Không lâu sau, anh nhặt được một lon kim loại.

Hình ảnh trên bề mặt đã bị đá mài mòn nhưng may là không bị rò rỉ, có thể dùng làm cốc.

Lại nhặt được… một chiếc ô tô?

Một chiếc ô tô bị lật, bên trong có một cuốn sổ tay rách nát.

Rất tiếc, cuốn sổ tay này đã bị gió mưa làm cho tất cả các trang giấy đều mọc đầy nấm mốc, không thể đọc được nội dung bên trong, ngay cả “Đôi mắt của người khai phá” của anh cũng không đọc được thông tin.

Anh nhặt được một thứ giống như bàn chải đánh răng, có lẽ… vẫn có thể dùng được?

Lục Viễn nhếch mép.

“Tôi nhớ than củi có thể dùng làm kem đánh răng…”

Nhặt được… một thùng rác!

Một thùng rác màu nâu rất lớn và dày, cao gần một mét, trên đó đầy nấm mốc và côn trùng.

Lục Viễn phát hiện ra đáy thùng rác bị rách một vết nứt rất lớn, anh chỉ đành tiếc nuối để nó lại đó.

“Hỏng rồi, đáng tiếc quá.”

Phát hiện ra một sinh vật nguy hiểm!

Trông giống như một con báo, toàn thân có họa tiết đồng tiền, móng vuốt sắc nhọn.

Nhưng không giống báo ở chỗ, trên đầu nó mọc một chiếc sừng nhọn.

Con vật này nhìn thấy Lục Viễn, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.

Lục Viễn dang rộng hai tay, giả vờ mình rất hung dữ, ném lon nước ngọt vừa nhặt được về phía nó.

“Bốp” một tiếng, lon nước ngọt rơi xuống đất.

Con báo giật mình, có lẽ thấy kẻ địch không dễ bắt nạt nên đã chạy mất.

“Nếu mày dám lại đây, hôm nay tao sẽ ăn thịt báo!” Thực ra Lục Viễn đang sợ muốn chết.

Miệng thì lớn tiếng đe dọa.

Nhưng anh lại cảm thấy, gen người vượn đáng sợ của mình đang hồi sinh.

Anh còn đang nghĩ đến việc đợi đối phương lao tới, lợi dụng “Không Gian Khác” để làm một hồi lão Lục, không ngờ đối phương lại trực tiếp bỏ chạy.

Lục Viễn mơ hồ nhận ra, tâm trạng của mình không giống như trước nữa, đây có thể là một loại tâm lý buông xuôi, chết thì chết.

Cũng có thể là sự thích nghi với môi trường, anh phải săn bắt!

Nếu không vượt qua được khó khăn này, anh chỉ còn cách lựa chọn cái chết!

Phát hiện ra tổ côn trùng và côn trùng chưa xác định *1000!

Trông giống như một đàn ong, chỉ là to hơn ong rất nhiều, mỗi con to bằng quả bóng bàn, bay “vù vù”.

Con côn trùng lớn nhất, thực sự cao tới một mét!

Đối mặt với sinh vật sống theo bầy đàn, Lục Viễn thực sự không dám trêu chọc, chỉ có thể tránh xa.

Nền văn minh chưa xác định này, cách thời điểm diệt vong ít nhất cũng đã hàng trăm năm, thậm chí hàng nghìn năm, ngay cả một thi thể nguyên vẹn cũng không tìm thấy.

Chương 10: Phát hiện ra một thành phố đổ nát!

Thiên nhiên đã chiếm lại thành phố đã mất, thực vật mọc um tùm, mặt đường bê tông nhô lên từng mảng, nhà cửa gần như đều sụp đổ.

Chỉ có một số đồ nhân tạo vẫn kiên cố cho đến tận bây giờ.

Đặc biệt là nhựa, tốc độ phân hủy chậm, có thể bảo quản ở mức độ lớn nhất.

Còn có thủy tinh, gốm sứ các loại, chỉ cần không bị phong hóa, gần như có thể bảo quản vĩnh viễn.

“Nếu nhân loại diệt vong, hàng trăm năm sau cũng sẽ là cảnh tượng như vậy.”

“17 thành phố của nhân loại, cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu thành phố?”

Tìm thấy… một cây hoa ăn thịt người khổng lồ!

Những cành lá có gai trải dài khắp nơi, kéo dài một km, còn thân chính màu tím cao tới 100 mét như một tòa nhà cao tầng, từng bông hoa rực rỡ như hoa anh túc nở rộ.

[Hoa ăn thịt người có sức mạnh siêu phàm, quả màu đỏ của nó chứa đầy chất dinh dưỡng cần thiết cho sự phát triển của cơ thể con người.]

[Đáng tiếc, với thân thủ tầm thường của anh, anh không phải là đối thủ của nó, một khi đến gần, anh sẽ trở thành xác chết dưới chân nó trong vòng hai giờ.]

Lục Viễn lẩm bẩm: “Thảo nào nơi này lại có một vùng hào quang màu vàng và đỏ… hóa ra là một cây hoa ăn thịt người.”

Mỗi quả đều to bằng quả bóng đá!

Mùi hương đó… thơm quá!

Hơi giống mùi thơm của nho và xoài hòa quyện, khiến Lục Viễn không ngừng nuốt nước bọt.

Anh dám thề rằng mình chưa từng ngửi thấy mùi hương nào ngọt ngào đến vậy, đến nỗi từng tế bào trong cơ thể đều run rẩy, khao khát chất dinh dưỡng trong đó!

Vừa lúc có một con chim bay ngang qua, bị thứ quả này dụ dỗ.

Vút!

Một dây leo màu tím đỏ lao tới như tia chớp, bắt lấy con chim, kéo nó xuống!

Bông hoa hình túi nhanh chóng khép lại, bao lấy con chim.

Con chim chỉ kêu lên một tiếng rồi im bặt.

Lục Viễn rùng mình, bắt đầu cầu nguyện: “Thần ơi, chỉ cần Người cho nó rớt xuống một quả, hôm nay con sẽ là tín đồ cuồng nhiệt của Người!”

“Con cầu xin Người, Thần ơi!”

Đợi mãi mà không thấy quả nào rớt xuống.

Lý trí còn sót lại khiến Lục Viễn bước đi nặng nề rời đi…

“Mẹ kiếp, đến cả thứ này mà Người cũng không cho con.”

Nhặt được 42 quả dại màu đỏ, mỗi quả chỉ to bằng hạt đậu phộng.

[Loại trái cây không có gì thú vị với một chút dinh dưỡng, không có độc nhưng mùi vị thì đến chó cũng không thèm ăn.]

“Chó cũng không thèm ăn, tôi ăn…”

Lục Viễn thực sự lau sạch chúng và cẩn thận ăn hết.

Nói về mùi vị thì… rất tanh, hơi giống rau diếp cá, Lục Viễn ăn một quả, suýt trào hết cả acid dạ dày ra ngoài.

Thực ra khi đói thì mùi vị không còn quan trọng nữa.

“Hơn nữa, không nhai là xong chứ? Tôi nuốt luôn.”

Anh ta chỉ nghĩ đến việc tìm thứ gì đó để lấp đầy bụng.

Tại sao những người dân chịu đói thời xưa lại ăn đất sét trắng để tự chết?

Bởi vì đói đến cực điểm, thực sự sẽ khiến trí thông minh giảm sút.

Mặt trời lên cao, Lục Viễn ước tính mình đã 24 giờ không ăn uống tử tế.

Nếu không tìm thấy thứ gì đó để ăn, anh sẽ phải quay lại ăn rễ cỏ và côn trùng.

Nhưng rễ cỏ không chứa nhiều năng lượng, lượng calo trong côn trùng thực ra không nhiều, thể trạng của anh ta sẽ ngày càng tệ hơn, còn không bằng nhân lúc bây giờ còn chút sức lực đi tìm thứ gì đó tốt hơn.

Với quyết tâm đó, Lục Viễn một lần nữa lấy hết can đảm, đi thêm vài km về phía trước.

Ở nơi sâu nhất của khe núi, anh ta nhìn thấy những ngôi nhà đổ nát, ở đây có hào quang màu xanh lá cây và màu vàng nhấp nháy, có nghĩa là nơi đây chôn giấu rất nhiều kho báu.

“Phát hiện ra thành phố đổ nát rồi!”

Lục Viễn cảm thấy phấn khích, bước chân cũng nhanh hơn.

Anh tiện tay đào xuống đất, đào được ngay một sợi dây chuyền vàng.

Ngay cả nền văn minh khác cũng coi vàng là đồ xa xỉ.

Sợi dây chuyền này khá tinh xảo, được chạm khắc hoa văn giống như hoa hồng, nặng ít nhất năm trăm gam.

“Thứ này… sau này quay lại lấy vậy.”

Lục Viễn tiện tay ném sợi dây chuyền vàng xuống đất, anh không thể mang thêm một cân lượng nào thêm lên người.

Trong đống đổ nát này, muốn tìm được thức ăn tử tế quả thực khó như lên trời, ngay cả đồ hộp đóng gói chân không, sau vài trăm năm, thức ăn bên trong cũng đã thối rữa.

Hơn nữa, thỉnh thoảng khu vực này cũng có ánh sáng đỏ nhấp nháy, không phải là không có nguy hiểm.

Vì vậy, anh đi lang thang nửa ngày, dứt khoát chọn một ngôi nhà lớn nhất, nguyên vẹn nhất.

Lớp bê tông cốt thép dày khiến nó thoát khỏi thảm họa lớn và hình dạng của nó là hình tròn.

Lục Viễn luôn cảm thấy đây là một nơi trú ẩn, biết đâu bên trong thực sự có đồ ăn, thậm chí còn có sinh vật thông minh còn sống?

Đến lúc đó, mọi người sẽ giao lưu tình cảm, kể lể nỗi khổ?

Còn thổ dân ở đây có ăn thịt anh không?

Thôi bỏ đi, mặc kệ, ăn một bữa ngon đã rồi tính.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)