1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
  4. Tập 4: Đồ tai họa Tô Cẩm ai mà không tránh xa (c31-c40)

[Dịch] Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Tập 4: Đồ tai họa Tô Cẩm ai mà không tránh xa (c31-c40)

❮ sau

Chương 31: Đồ tai họa Tô Cẩm ai mà không tránh xa

Sở Lâm suy nghĩ, sở dĩ đêm qua Nguyên Tam gia nguyện ý nhúng tay vào chuyện này, đại khái cũng là nể mặt vị anh họ kia của anh ta.

Quan hệ của anh họ anh ta với Nguyên Tam gia nghe nói cũng coi như không tệ.

Nguyên Cảnh giơ tay lên, không định tiếp tục nói chuyện với Sở Lâm nữa.

Đối với việc này, Sở Lâm rất thức thời.

Anh ta ra khỏi biệt thự, vội vàng gọi điện thoại cho anh họ mình, biểu đạt một chút lòng kính trọng và cảm kích của mình với Nguyên Tam gia.

Anh họ Sở Lâm: “…?”

Người mà cậu đang nói thật đúng là Nguyên Tam gia sao?

Loại chuyện nhàn rỗi này, chẳng lẽ Tam gia thật đúng là nhúng tay vào?

Còn nữa, Sở Lâm nói là gặp tà vật, cái đó nói thế nào cũng chỉ thấy huyền huyễn. Anh họ chỉ cảm thấy đầu óc Sở Lâm có vấn đề, trực tiếp cúp điện thoại, lười nghe Sở Lâm tiếp tục lải nhải.

Sở Lâm bị cúp điện thoại cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Dù sao chỗ lợi hại của Tô đại sư, không phải ông anh họ kia của anh ta có thể hiểu được!

Sở Lâm ở bên ngoài nhà họ Tô đi vòng lui vòng tới một lúc, lại ngại bước thẳng vào, thẳng cho đến khi có người mời anh ta đi vào.

Sở Lâm lúc này mới vui vẻ đi vào nhà.

Đúng lúc này Tô Cẩm đang ăn sáng, người giúp việc nhìn thấy Sở Lâm, liền chuẩn bị một phần cho Sở Lâm.

Sở Lâm cảm nhận được sự quan tâm, hai con mắt như phát ra ánh sáng.

“Đại sư, ngài đối với tôi thật tốt.”

Tô Cẩm: “…”

Sau khi ăn sáng xong, Sở Lâm hỏi thêm một câu: “Đại sư, ngài còn chưa nói cho tôi biết ngài là ở đạo quán nào? Đến lúc đó tôi cũng có thể thấp cho tổ sư gia một nén nhang.”

Nghe vậy, Tô Cẩm trịnh trọng nói: “Huyền Thanh quán.”

Sở Lâm: “Vậy Huyền Thanh quán ở đâu?”

Tô Cẩm: “Nếu anh muốn thấp nhang thì đi theo tôi.”

Tô Cẩm dẫn Sở Lâm, đi đến gian phòng ở lầu hai, trong đầu Sở Lâm chứa dấu chấm hỏi thật lớn.

Huyền Thanh quán giấu trong biệt thự nhà họ Tô???

Có phải chuyện này không đúng lắm không?

Tô Cẩm mở cửa phòng, đập vào mắt là một mảng toàn màu hồng rực, trực tiếp lóe mù hai con mắt của Sở Lâm.

Khóe miệng Sở Lâm giật giật, thì ra Tô đại sư thích loại màu sắc này.

Anh ta hiểu rồi!

Nhất định sau này anh ta sẽ hợp ý!

Tô Cẩm chỉ vào bài vị trên bàn nói: “Đây là tổ sư gia của Huyền Thanh quán.”

Nàng vừa nói vừa cầm ba nén nhang đưa cho Sở Lâm.

Sở Lâm thành kính thấp nhang, ba nén nhang hạ xuống, hương cháy sáng rực.

Tô Cẩm ừ một tiếng: “Xem ra tổ sư gia đã thấy được tấm lòng thành của anh. Yên tâm đi, sau này tổ sư gia sẽ che chở cho anh.” Dù sao tên quỷ xui xẻo này đã đưa cho cô mười hai triệu, nhất định tổ sư gia sẽ thích loại quỷ xui xẻo người ngốc lắm tiền này.

Trên mặt Sở Lâm mang theo ý cười, anh ta lặng lẽ hỏi Tô Cẩm một câu: “Đúng rồi, đại sư, tổ sư gia vẫn ở chỗ này có phải không quá thích hợp hay không? Tổ sư gia lợi hại như vậy, hẳn phải có một nơi thuộc về ngài ấy mới đúng.”

Thần sắc Tô Cẩm nặng nề thở dài một hơi.

“Vốn dĩ tôi cùng tổ sư gia ở trong Huyền Thanh quán ở thôn Hoa Thanh, nhưng Huyền Thanh quán chúng tôi nhân khẩu thưa thớt, sau khi tôi tới Thanh Thành, sợ tổ sư gia ở đó tịch mịch nên mới đem tổ sư gia cùng đến đây.

Mà ở Thanh Thành này giá cả lại quá cao, tạm thời tôi còn chưa có năng lực xây dựng một tòa đạo quán cho tổ sư gia được.”

Sau khi nghe rõ tình huống, Sở Lâm thở dài theo: “Muốn xây một tòa đạo quán ở Thanh Thành quả thật có chút khó khăn. Nhưng mà, nếu như về sau khách dâng hương của Huyền Thanh quán càng ngày càng nhiều, cũng không thể để cho những người đó đều đến nơi này dâng hương chứ?”

Tô Cẩm gật gật đầu: “Đúng là một chuyện phiền toái.”

Cô phải suy nghĩ kỹ vấn đề này mới được.

Nếu như có một lượng lớn hương khách đến dâng hương, trước không nói cái chỗ này quá nhỏ, truyền ra ngoài cũng quả thực làm tổn hại mặt mũi tổ sư gia.

Cô cũng không thể vẫn cứ luôn ở cùng tổ sư gia trong một căn phòng nhỏ hẹp như vậy chứ?

Đầu óc Tô Cẩm nhanh chóng chuyển động.

Trước tiên phải tìm một nơi rộng rãi đã!!

Chương 32: Đồ tai họa Tô Cẩm, ai mà không tránh xa 2

Trong lúc đang suy tư, Diêu Nguyệt đi tới. Bà ấy nghe nói Tô Cẩm có bạn tới đây nên tới xem một chút.

Dù sao Tô Cẩm vừa mới tới Thanh Thành, hẳn là không có bạn bè nào, sau đó Diêu Nguyệt liền nhìn thấy Sở Lâm.

Nghĩ đến việc làm ăn mà Tô Cẩm nói lúc trước, Diêu Nguyệt lập tức hiểu ra.

“A Cẩm đang nghĩ cái gì vậy? Nghiêm túc thế à?” Bà ấy đi qua thấy thần sắc Tô Cẩm nghiêm túc, nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.

Sở Lâm giải thích mọi chuyện một lượt, Diêu Nguyệt cũng nghiêm túc suy tư theo.

Đúng vậy, A Cẩm lợi hại như vậy, sau này nhất định còn có thể có nhiều hương khách hơn.

Gian phòng này, chắc chắn là không được.

Một lát sau.

Hai mắt Tô Cẩm sáng ngời: “Tôi nghĩ ra rồi!”

Diêu Nguyệt: “!”

Tô Cẩm kéo tay Diêu Nguyệt nhanh chóng xuống lầu, Sở Lâm không nghĩ ra được gì đi theo phía sau.

Tô Cẩm chỉ vào vườn hoa nhà họ Tô: “Nơi này!”

Diêu Nguyệt lập tức hiểu ra: “Vậy để dì tìm người chuyển số hoa trong này ra, rồi lại tìm một kiến trúc sư thiết kế một chút.”

Không thể không nói, chỗ này quả thật rộng rãi, Tô Cẩm càng nhìn càng hài lòng.

Thậm chí trong đầu cô đã có bố cục: “Nơi này có thể xây dựng một căn phòng nhỏ đơn giản, coi như là một đạo quán nhỏ của tổ sư gia, ngoài ra, tôi còn có thể bày một sạp đoán mệnh xem tướng ở đây nữa.”

Tô Cẩm nói rất nghiêm túc.

Diêu Nguyệt gật đầu phụ họa, quả thật là ý kiến hay.

Diêu Nguyệt: “Đã như vậy, vậy dì sẽ sắp xếp người đến làm ngay.”

Tô Cẩm rất hài lòng với thái độ của Diêu Nguyệt: “Diêu Diêu đối với tổ sư gia thành tâm như thế, tổ sư gia cũng sẽ phù hộ dì.”

Diêu Nguyệt có chút mừng rỡ: “Thật sao?” Bà ấy có chút ngượng ngùng: “Kỳ thật đối với mấy loại bùa của con, dì cảm thấy rất hứng thú. Từ sau khi sử dụng bùa không gian, dì cảm giác giống như được mở ra một thế giới mới vậy.”

Tô Cẩm quan sát mặt Diêu Nguyệt một chút, ừm, cùng Đạo gia xem như là người có duyên.

Người như vậy, phúc trạch thâm hậu.

“Diêu Diêu yên tâm, sau này còn có thể cho dì kiến thức thêm càng nhiều loại bùa hơn nữa.”

Tổng hợp lại, Tô Cẩm liền đem chuyện xây nhà giao cho Diêu Nguyệt.

Về phần Tô Cẩm, cô còn muốn cùng Sở Lâm trở về nhà họ Sở một chuyến.

Mục đích Tô Cẩm đi tới nhà họ Sở rất đơn giản, đã thu của Sở Lâm nhiều tiền như vậy, đương nhiên phải giải quyết tận gốc chuyện này. Mà hung thủ phía sau màn mưu hại Sở Lâm còn chưa tìm ra, vậy nên cô muốn đi tới nhà họ Sở xem có thể tìm được manh mối hay không.

Hai người vừa mới đến nhà họ Sở, còn chưa vào cửa, đã thấy Thư Vân định ra ngoài.

Chỉ liếc mắt một cái, Tô Cẩm liền nở nụ cười, đại khái cái này gọi là không tốn công phu.

Sở Lâm ở bên cạnh còn không biết tình huống, tâm tinh không tồi chào hỏi Thư Vân.

Thư Vân nhìn thấy anh ta, lại nhìn cô gái trẻ bên cạnh Sở Lâm, trong lòng có chút kinh ngạc. Sở Lâm bình thường ăn chơi trác táng nhưng chưa từng mang cô gái nào về nhà.

Sở Lâm há mồm muốn giới thiệu.

Tô Cẩm lại giành trước một bước: “Sở phu nhân, tôi tên là Tô Cẩm.”

Ý cười trên mặt Thư Vân lập tức biến mất: “Tô Cẩm? Con gái nhà họ Tô vừa tìm về?”

Sở Lâm: “Đúng vậy, tiểu thư của nhà họ Tô, cô ấy không chỉ…”

Lời còn chưa dứt đã bị Thư Vân cắt ngang, Thư Vân kéo tay Sở Lâm, bất đắc dĩ thì thầm: “Sở Lâm con có biết vị Tô tiểu thư này ở trong giới có thanh danh gì không?”

Sở Lâm: “?” Chẳng lẽ Tô đại sư ở trong giới đã nổi danh như vậy sao?

Thư Vân bất đắc dĩ nói: “Cô ta chính là đồ tai họa. Cô ta chỉ nói một câu thôi mà nhà họ Từ đã ly tán, phá sản ngồi tù. Bây giờ mọi người trong giới ai mà không tránh xa, sao con lại còn đi chung với cô ta chứ?

Nhà họ Từ tính ra cũng là một nhà giàu, thế mà đột nhiên cả hai cha con cùng nhau ngồi tù. Một công ty lớn như vậy cũng bởi vậy mà sụp đổ!”

Ai nghe được mà không thổn thức một tiếng chứ?

Truy cứu nguyên nhân, chính câu nói kia của Tô Cẩm chính là khởi đầu của hết thảy bất hạnh.

Cho nên hiện tại phu nhân, thiên kim tiểu thư trong giới đều coi Tô Cẩm là đồ tai họa!

Chương 33: Độc nhất là lòng dạ đàn bà

Thư Vân sợ dính vào xui xẻo, thậm chí còn kéo dài một khoảng cách với Tô Cẩm.

Cô ta cũng không muốn cùng kẻ tai họa này có quan hệ gì hết!

Sắc mặt Sở Lâm thay đổi, lạnh lùng quát lớn Thư Vân một câu: “Dì câm miệng ngay! Cô ấy không phải là đồ tai họa, cô ấy là tiên nữ!”

Thư Vân: “…?” Đồ tai họa này quả thật xinh đẹp, gọi một tiếng tiên nữ cũng không quá đáng, nhưng…Sở Lâm thế mà lại vì một Tô Cẩm mà quát mắng cô ta sao?

Mấy năm nay cô ta ở Sở gia, chưa từng cãi lộn như thế này với Sở Lâm bao giờ hết.

Thư Vân nhịn không được nói thầm: “Quả nhiên là đồ tai họa mà.” Lần đầu tiên gặp mặt, đã hại cô ta cùng Sở Lâm quan hệ bất hòa rồi.

Ngay sau đó, Thư Vân nhìn thấy Sở Lâm thận trọng nhìn về phía Tô Cẩm.

Sở Lâm: “Ngài nhìn xem, nhà tôi có nguy cơ phá sản và đi tù không?”

Thư Vân: “…” Tôi thấy đầu óc cậu có hố rồi đấy! Thư Vân nhịn không được trợn trắng mắt.

Sở Lâm không nghĩ tới, trước anh ta, Tô Cẩm ở trong giới còn có chiến tích như vậy! Nếu sớm biết Tô Cẩm lợi hại như vậy, anh ta cũng không cần phải đi phố cổ tìm đại sư, hẳn là sớm đi thẳng đến nhà họ Tô là được rồi!

Lúc này, Sở Lâm run rẩy, sợ nhà mình cũng phá sản.

Tô Cẩm nghiêm túc nói: “Nhà họ Từ xảy ra chuyện phá sản ngồi tù, đó là bởi vì bọn họ gây nghiệt phạm pháp, đây là nhân quả, cũng là báo ứng mà người ta thường nói.”

Về phần nhà họ Sở, trước mắt xem ra không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, nhưng mà, ai có thể nói chính xác được đây?

Nếu sau này người nhà họ Sở đột nhiên tự mình tìm đường chết, ai có thể ngăn cản được?

Chẳng qua, Tô Cẩm vẫn cho Sở Lâm một viên thuốc an thần: “Từ tướng mạo anh mà xem, ấn đường của anh rõ ràng, rộng rãi mượt mà, là người đại phú đại quý. Nhưng số mệnh loại vật này, cũng không phải vĩnh hằng bất biến, còn cần anh làm nhiều việc thiện, chớ làm ác.”

Sở Lâm nghe xong, vô cùng cao hứng.

Thư Vân lúc này lại dội một chậu nước lạnh.

“Tô tiểu thư, cô cứ lải nhải như vậy sợ là đầu óc không tốt lắm nhỉ? Nghe nói Tô tiên sinh còn dẫn cô đến bệnh viện khám đầu, chẳng lẽ không phát hiện ra được cái gì sao?”

Sở Lâm nhíu mày, anh ta đối với Thư Vân tuy rằng không thể nói là kính trọng, nhưng cũng chưa từng cãi nhau bao giờ.

Lúc trước anh ta vẫn cảm thấy con người Thư Vân cũng được.

Lại không nghĩ Thư Vân hôm nay, lời nói ra câu sau còn quá đáng hơn câu trước.

“Nếu dì lại bất kính với Tô đại sư nữa, đừng có trách tôi không khách khí đâu đấy!”

Tô đại sư là người mà cô ta có thể tùy tiện nghị luận sao? Thực sự quá đáng quá rồi.

Thư Vân nhìn sắc mặt Sở Lâm không vui cho lắm, có chút kỳ quái không biết mình bị làm sao? Rõ ràng tính tình của mình không nên nóng nảy như thế này…

“Sở Lâm, dì cũng không phải có ý tứ kia, chỉ là dì lo con bị người ta lừa gạt thôi.” Thư Vân sắc mặt xấu hổ giải thích.

Tô Cẩm chậc một tiếng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra một nụ cười không rõ ý tư: “Sở phu nhân, là cô lo Sở Lâm bị lừa, hay là nhìn thấy Sở Lâm bình yên vô sự về nhà nên trong lòng khó chịu đây?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thư Vân lập tức thay đổi.

“Cô nói lời này là có ý gì?”

Sở Lâm đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, rất nhanh liền phản ứng lại.

Anh ta lập tức lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với Thư Vân. Anh ta đứng ở bên cạnh Tô Cẩm, đáy mắt toát ra một tia sợ hãi: “Người hại tôi chính là cô ta sao?”

Tô Cẩm gật đầu.

Trong phút chốc, Sở Lâm chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Anh ta không hề hoài nghi phán đoán của Tô Cẩm, Tô Cẩm lợi hại như vậy, nếu cô đã nói như vậy, tất nhiên là đã nhìn ra cái gì đó.

Chỉ là, anh ta thế nào cũng không nghĩ tới, kẻ thù ở sau lưng muốn lấy tính mạng của mình thế mà lại Thư Vân!

Thư Vân nhìn Tô Cẩm, lại nhìn Sở Lâm, đáy lòng phát ra một tia phẫn nộ.

Đồ tai hoạ chết tiệt này!

“Tô Cẩm cô nói bậy bạ cái gì thế hả? Tôi chính là mẹ kế của Sở Lâm, làm sao tôi có thể mưu hại cậu ta cho được? Cô còn dám nói bậy, cẩn thận tôi kiện cô tội vu khống đấy!”

Chương 34: Độc nhất là lòng dạ đàn bà

Tô Cẩm: “Cô đang chột dạ đấy à?”

Thư Vân tức giận đến sắc mặt tái mét: “Chột dạ! Tôi có gì để chột dạ hả?! Tôi gả vào nhà họ Sở mấy năm nay, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao, nhưng tôi trước sau vẫn luôn an phận, không hề làm gì quá mức, mọi người trong nhà họ Sở này cũng đều chứng kiến hết thảy!

Nếu bởi vì tôi nói cô là đồ tai hoạ mà cô trả thù tôi, cô như vậy thật sự không nên đâu!”

Thư Vân oán hận trừng mắt nhìn Tô Cẩm một cái, sau đó lại dùng thái độ ôn hòa đi giải thích với Sở Lâm.

Đáng tiếc, trong đầu Sở Lâm đều là câu nói kia của Tô Cẩm, anh ta đã nhận định việc này có quan hệ với Thư Vân, mặc cho Thư Vân nói như thế nào anh ta cũng không tin.

Thậm chí, Sở Lâm còn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cha mình.

“Vợ ông sắp giết tôi rồi đây này, tốt nhất là ông mau về nhà đi!”

Nghe nói như vậy, Thư Vân thiếu chút nữa bị tức chết!

Cô ta đã cực khổ ở trước mặt Sở Lâm ngụy trang nhiều năm như vậy, quan tâm tỉ mỉ chu đáo hết sức, kết quả bây giờ chỉ bởi vì cái đồ tai hoạ Tô Cẩm này châm ngòi một câu mà Sở Lâm liền tin tưởng rồi???

Thư Vân chỉ cảm thấy mình nuôi một con sói mắt trắng (*kẻ ăn cháo đá bát.)

Vẻ mặt cô ta đau lòng nhìn Sở Lâm.

Diễn xuất của Thư Vân có thể nói là hạng nhất, nhưng mà, những biểu tình này rơi vào trong mắt Sở Lâm, Sở Lâm không hề xem xét lại sai lầm của mình, ngược lại nóng lòng muốn từ trong biểu tình của cô ta để tìm ra sơ hở.

Thư Vân: “…”

Thư Vân phẫn nộ, nhịn không được nâng tay che trái tim nhỏ bé của mình, trong lòng đau đớn, rất đau rất đau.

Đúng ngay vào lúc này, Tô Cẩm lại không nhanh không chậm bỏ lại một câu.

“Sở phu nhân định ra ngoài là muốn đi tìm vị đại sư làm phép kia sao?”

Nét mặt Thư Vân đột nhiên cứng đờ, cũng chính là giờ khắc này, Sở Lâm từ trong biểu tình của Thư Vân tìm được sơ hở.

Thần sắc Thư Vân không đúng nhìn Tô Cẩm: “Rốt cuộc thì cô đang nói lung tung cái gì đấy hả? Tôi có hẹn với mấy chị em của tôi đi làm đẹp mà, tôi đang định tới tiệm spa.”

Nhưng mà, cô ta vừa dứt lời, Sở Lâm đã trở tay tặng cho cô ta một cái tát.

“Cô muốn hại chết tôi à?” Sau khi xác định Thư Vân có vấn đề, Sở Lâm động thủ không hề nương tay chút nào.

Thư Vân bị tát một cái, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia ác độc, trong chớp mắt, lại khôi phục như lúc ban đầu, một bộ dáng ủy khuất đáng thương nhìn Sở Lâm.

“Chúng ta sống với nhau nhiều năm như vậy, dì là loại người gì con còn không rõ ràng sao? Bây giờ chỉ bởi đồ tai hoạ này khiêu khích một câu, cô ta thậm chí còn chẳng lấy ra được một chứng cớ nào mà con đã nhận định dì muốn hại con à? Sở Lâm, sao con có thể như vậy được chứ?”

Thư Vân nói một thôi một hồi, đem hai chữ oan ức diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhưng mặc cho Thư Vân tỏ ra oan ức như thế nào, Sở Lâm vẫn tin tưởng vững chắc phán đoán của mình không dao động.

Thậm chí, Thư Vân càng tỏ ra oan ức, Sở Lâm càng cảm thấy ghê tởm.

Mỗi ngày ở trước mặt anh ta hỏi han ân cần chu đáo, sau lưng lại muốn giết chết anh ta?

Trách không được đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà!

Sở Lâm không để ý tới Thư Vân, nhỏ giọng thì thầm với Tô Cẩm: “Tô đại sư, chúng ta không có chứng cớ, làm sao để chứng minh là Thư Vân muốn hại chết tôi đây?”

Hơn nữa chuyện huyền huyễn như vậy, cha của anh ta phỏng chừng cũng không nhất định tin tưởng…

Chuyện này, hình như có chút khó khăn.

Lúc này Thư Vân mơ hồ ý thức được Tô Cẩm hình như có chút không đơn giản… Chuyện cô ta muốn đi tìm Chu đại sư cũng bị Tô Cẩm nói chính xác.

Chẳng lẽ đồ tai họa này thật đúng là có thể bấm tay tính toán được sao?

Nhưng Thư Vân nhìn tuổi của Tô Cẩm, cảm giác lại không có khả năng!

Đại khái là cố ý nói bậy, vừa lúc mèo mù đụng phải chuột chết!

Còn nữa, lùi một bước mà nói, cho dù Tô Cẩm thật sự biết chuyện này có quan hệ với cô ta, nhưng lúc cô ta làm việc đều hết sức cẩn thận, căn bản không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào! Vì vậy, cô ta hoàn toàn không sợ!

Chương 35: Mặc dù tôi không có chứng cứ, nhưng tôi có bùa chân ngôn

Tô Cẩm trả lại cho Sở Lâm một ánh mắt ý bảo cứ yên tâm.

Sở Lâm lập tức không còn gấp gáp nữa!

Nói không chừng Tô đại sư đã lặng lẽ nắm được chứng cứ gì đó quan trọng rồi!

Mà Thư Vân đã khẳng định chuyện này không còn liên quan gì với cô ta nữa. Mặc dù Sở Lâm còn muốn động thủ nhưng anh ta cũng không phải là loại người ấn phụ nữ xuống đất dùng sức đánh, vậy nên chuyện này chỉ cần chờ cha Sở về giải quyết là được!

Sở Lâm mời Tô Cẩm bước vào trong nhà họ Sở, tất cả các loại hoa quả điểm tâm đều bưng hết lên.

Tâm tình của Tô Cẩm càng lúc càng tốt hơn.

Bỏ qua Thư Vân không nói, lần này đến nhà họ Sở, cô vẫn rất vui vẻ.

Sở Lâm thật sự quá biết điều.

Thư Vân che một bên mặt bị đánh, ánh mắt phẫn nộ nhìn Sở Lâm nịnh nọt ở bên cạnh Tô Cẩm đi tới đi lui.

Chờ cha Sở về nhà, cô ta nhất định phải dạy bảo con nhóc tai hoạ này một trận ra trò mới được.

Một thiên kim lưu lạc ở bên ngoài bao nhiêu năm mà cũng dám bày sắc mặt trước mặt cô ta sao? Quả thực không biết trời cao đất dày!

Đối với cuộc điện thoại của Sở Lâm, cha Sở cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Tuy rằng ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Sở Lâm gọi điện thoại như vậy, nhất định là trong nhà đã xảy ra chuyện.

Ông ta thả xuống hết công việc trong tay, vội vã chạy về nhà họ Sở.

Vừa trở lại nhà họ Sở, Thư Vân đã khóc sướt mướt nhào về phía cha Sở.

Không đợi cha Sở hỏi điều gì, cô ta đã bắt đầu lên tiếng tố cáo.

Đương nhiên, chuyện tố cáo khóc lóc kể lể này cũng cần phải có kỹ xảo.

“Ngày hôm nay không biết vì sao mà vị Tô tiểu thư này vừa đến nhà họ Sở chúng ta liền bắt đầu ăn nói linh tinh, mà không biết có phải Sở Lâm bị mê hoặc không mà một lòng nhận định em muốn hại nó, nhưng mà em làm sao làm chuyện này được cơ chứ?”

Thư Vân cũng không đề cập đến chuyện Sở Lâm cho cô ta một bạt tai, ngược lại giống như có như không đem tất cả mọi chuyện chỉ về phía Tô Cẩm.

Nói bóng nói gió, chính là Tô Cẩm cố ý châm ngòi mối quan hệ giữa Thư Vân và Sở Lâm.

Là con trai độc nhất của cha Sở, Sở Lâm sao có thể sai được? Trong lòng Thư Vân hết sức rõ ràng vị trí của Sở Lâm trong lòng cha Sở, bởi vậy cô ta sẽ không ngay tại lúc này phạm ngu xuẩn mà bôi đen Sở Lâm.

Chẳng qua, Thư Vân vẫn cố ý lộ ra một bên khuôn mặt chịu một cái tát của mình, dung cái này để thể hiện rõ mình đã phải chịu oan ức đến cỡ nào.

Cha Sở lập tức không vui.

Ông ta xụ mặt nhìn Sở Lâm: “Không được làm ẩu như thế! Dì Vân của con mấy năm nay đối xử với con như thế nào trong lòng con không rõ ràng sao? Tại sao có thể bởi người ngoài nói một câu mà làm ra hành vi vô lễ thế hả?”

Sở Lâm lẽ thẳng khí hung: “Chính là cô ta hại con.”

Anh ta ỷ có Tô Cẩm ở bên người, cho dù trong tay không có chứng cứ, cũng cực kỳ lẽ thẳng khí hùng như thế.

“Con nói dì hại con, chứng cứ đâu hả? Hơn nữa dì đã hại con cái gì rồi? Không phải con vẫn đang yên đang lành đứng ở đây sao?” Thư Vân ra vẻ đáng thương mở miệng.

Sở Lâm quay đầu nhìn Tô Cẩm: “Lấy chứng cứ ra ném thẳng vào mặt cô ta đi.” Hai mắt anh ta sáng lấp lánh nhìn Tô Cẩm.

Tô Cẩm ăn một quả nho, lời nói ra so với Sở Lâm còn hợp tình hợp lý hơn: “Tôi không có chứng cứ.”

Sở Lâm: “?”

Lời này rơi vào trong tai Thư Vân, cực kỳ muốn ăn đòn.

Thư Vân lúc này liền bắt đầu mở miệng oán trách Tô Cẩm: “Tô tiểu thư, cô mới tới Thanh Thành nên không hiểu được lễ nghi phép tắc trong giới nhà giàu, tôi không so đo với cô, nhưng chuyện này không có chứng cứ mà cô cũng dám ăn nói lung tung vậy à?

Nhà họ Từ bị cô nói nhảm một câu liền thảm như vậy, cô thậm chí còn không biết hối cải, không biết xem xét lại hành vi của mình sao? Còn dám ở đây châm ngòi quan hệ của tôi với Sở Lâm nữa?!

Tô tiểu thư, mặt mũi nhà họ Tô sợ là đã bị cô vứt đi hết rồi!”

Chương 36: Mặc dù tôi không có chứng cứ, nhưng tôi có bùa chân ngôn

Cha Sở cũng có chút nhức đầu.

Vị tiểu thư nhà họ Tô mới vừa tìm về này, ông ta cũng có nghe qua.

Nhà họ Tô rất để ý vị tiểu thư này, nhưng đầu óc vị tiểu thư này có chút vấn đề cũng là thật.

Nghe nói Tô Chính Quang vừa đón người trở về liền vội vội vàng vàng dẫn tới bệnh viện kiểm tra đầu óc xem thử.

Tô Cẩm: Là ai làm hỏng danh tiếng của tôi hả?!

“Nhà họ Từ tự mình gây nghiệt, có liên quan gì với Tô đại sư chứ?” Sở Lâm há miệng cãi lại.

Vừa nghe được xưng hô Tô đại sư này, sắc mặt của cha Sở lập tức thay đổi.

Cô con gái này của nhà họ Tô bị gì vậy?

Tuổi còn trẻ mà còn giả làm đại sư nữa sao?

“Con gọi cô ấy là Tô đại sư, vậy vị Tô đại sư này có sư thừa ở phương nào?” Thư Vân bắt lấy điểm này, bắt đầu công kích: “Con không thể bởi vì người ta nói mấy câu lung tung mà đã coi cô ta thành đại sư rồi, đại sư chân chính có ai mà không hy vọng gia đình người ta được hoà thuận? Đâu giống như cô ta, vừa tới liền châm ngòi quan hệ của dì với con chứ?”

Thư Vân nhận định Tô Cẩm là giả danh lừa bịp.

Sở Lâm đang định mở miệng cãi lại, đã bị Tô Cẩm kéo ống tay áo lại.

Ánh mắt Tô Cẩm bình tĩnh nhìn Thư Vân: “Thực ra con người của tôi từ trước đến nay đều không tuỳ tiện xem tướng đoán mệnh, nhưng Sở phu nhân nói mấy lời này lại vừa vặn làm tôi không được vui cho lắm.”

Thư Vân: “?” Cô còn muốn đoán mệnh cho tôi nữa à?

Cố làm ra vẻ bí ẩn, giả danh lừa bịp, chết không thừa nhận phải không?

Tô Cẩm nhẹ nhàng bấm ngón tay tính toán, khoé môi nở nụ cười mang theo mấy phần xấu xa: “Sở phu nhân, lúc cô còn trẻ, chuyện phong lưu xem ra cũng không ít nhỉ.”

Thư Vân: “?”

Sở Lâm nghe xong lời này, lập tức ý thức được có dưa có thể ăn.

Anh ta ở bên cạnh giật dây nói: “Tô đại sư ngài cứ việc nói đi, để xong việc tôi sẽ kết toán cho ngài toàn bộ tiền xem tướng đoán mệnh.”

Tô Cẩm: “!”

Ôi, Sở Lâm cũng là một đứa trẻ ngoan!

Tô Cẩm lạnh nhạt nói: “Tôi bấm ngón tay tính toán, Sở phu nhân cũng từng có con nối dõi, chỉ có điều, hai đứa nhỏ kia đều không thể bình an xuất thế!”

Sắc mặt cha Sở biến thành màu đen: “Cô có ý gì?”

Tô Cẩm: “Sở phu nhân đã từng phá thai.”

Vừa mới nói xong, Tô Cẩm lại vội vàng bổ sung: “À, Sở tiên sinh có thể yên tâm, Sở phu nhân không đội nón xanh cho ông đâu, phá thai là chuyện lúc cô ta chưa gả vào nhà họ Sở kìa.

Về phần thời gian phá thai thì lần lượt là sáu năm trước và năm năm trước.

Năm năm trước, ba tháng trước khi Sở phu nhân được gả vào nhà họ Sở thì đã bỏ đứa bé trong bụng cô ta rồi.

Nói cách khác, trong quá trình kết giao với ông, Sở phu nhân bắt cá hai tay, còn mang thai con của người khác. Nhưng lại bởi vì muốn được gả vào nhà họ Sở mà lặng lẽ giấu diếm ông phá bỏ cái thai kia đi.”

Tô Cẩm chậc chậc hai tiếng, cái giới này thật loạn.

Sắc mặt cha Sở dần dần biến thành màu đen.

Trong khoảng thời gian này, quả thật Thư Vân có một thời gian rất không thoải mái…

Lúc này, sắc mặt Thư Vân đã sớm trở nên tái nhợt, cô ta không biết tại sao mà Tô Cẩm biết được những chuyện này, nhưng cô ta lại bỗng nhiên cảm thấy bất lực.

Rõ ràng cô ta có thể chạy tới cắt ngang lời Tô Cẩm, nhưng cô ta dường như bị trúng phải thuật định thân, không nhúc nhích được, thậm chí không thể mở miệng phản bác. Thẳng cho đến khi Tô Cẩm nói xong mấy lời này, Thư Vân mới cảm giác được sức lực trói buộc mình biến mất.

Trong nháy mắt như vậy, Thư Vân cảm thấy hoảng hốt.

Chẳng lẽ đại sư mà Sở Lâm tìm được thật sự chính là Tô Cẩm? Tô Cẩm thật sự biết thuật Huyền Môn?

Nhưng chuyện này rõ ràng không quả thực tế, Tô Cẩm còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể được chứ?

Thư Vân run rẩy kéo tay cha Sở: “Anh đừng nghe cô ta nói lung tung.”

Cha Sở nhìn khuôn mặt mảnh mai của Thư Vân, khẽ thở dài một hơi, những chuyện không hề có chứng cứ như thế này sao ông ta có thể tin tưởng được chứ?

Cô gái trẻ nói năng lung tung, suýt chút nữa ông ta đã bị dao động rồi.

Tô Cẩm từ đầu đến cuối đều vô cùng thong dong.

Cô nhìn hình tượng “ân ái” của Thư Vân và cha Sở, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

“Ôi, thế nhân ngu muội.”

Ngay sau đó, Tô Cẩm lấy ra một tấm bùa, chậm rãi nói: “Mặc dù tôi không có chứng cứ nhưng tôi có bùa chân ngôn!”

Chương 37: Uy lực của bùa chân ngôn không cách nào kháng cự

Sở Lâm nháy mắt, khuôn mặt tràn đầy tò mò nhìn bùa chân ngôn trong tay Tô Cẩm.

“Chẳng lẽ đây chính là loại bùa có thể khiến cho người ta phải nói thật sao?” Sở Lâm đầy mong đợi hỏi thăm, lúc trước anh ta đã từng thấy cái này trong mấy bộ phim truyền hình rồi!

Tô Cẩm khẽ gật đầu.

Sở Lâm: “Vậy cái bùa này dùng như thế nào?” Có phải cần phải đốt thành tro rồi hoà vào trong nước, sau đó lại để cho Thư Vân uống hết không? Vậy nếu Thư Vân không chịu phối hợp thì phải làm sao bây giờ?

Lời nói chuyện của hai người rơi vào trong tai của Thư Vân và cha Sở.

Cha Sở tức giận.

“Cô giả danh lừa bịp như thế, thật cho rằng tôi không dám động vào cô sao?”

Thư Vân hừ lạnh, lá bùa này, cô ta sẽ không phối hợp đâu!

Một giây sau, liền thấy Tô Cẩm nhẹ nhàng vung tay lên, tấm bùa chân ngôn kia bay lơ lửng hướng về phía Thư Vân, rơi chính xác vào trên người Thư Vân, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa. Cho dù Thư Vân muốn gỡ lá bùa ra cũng không nhìn thấy lá bùa ở đâu.

Trong đầu Thư Vân đầy những dấu chấm hỏi: “?”

Cha Sở cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Tô Cẩm hững hờ vỗ tay phát ra tiếng.

Chợt, Thư Vân không cách nào khống chế bắt đầu lải nhải.

“Mày cái đồ tai hoạ này, dám làm hỏng chuyện tốt của tao, để sau tao tìm được đại sư khác nhất định tao sẽ lấy mạng của mày!” Giọng nói bén nhọn cay nghiệt của Thư Vân vang lên.

Vẻ mặt cha Sở không thể tin nổi nhìn Thư Vân: “Em nói cái gì thế hả?”

Thư Vân: “Không phải em… Em không biết chuyện gì đang xảy ra hết… Tôi …Tôi chỉ muốn giết chết con nhóc tai hoạ này! Không chỉ muốn giết chết Tô Cẩm, tôi còn muốn chơi chết Sở Lâm!”

“Nếu không phải Tô Cẩm ngáng chân thì nói không chừng đêm qua Sở Lâm đã chết rồi! Hôm nay tin tức mà anh nghe được vốn phải là Sở Lâm đã chết mới phải!”

“Đương nhiên cũng có thể là Chu đại sư mà tôi tìm được kia đã lừa gạt tôi, tôi phải bỏ ra mấy trăm ngàn để mua mạng Sở Lâm, thế mà Chu đại sư đáng chết kia lại biến mất, từ đêm qua đã không có tin tức gì…”

Những lời Thư Vân nói ra hoàn toàn không phù hợp với biểu cảm trên mặt cô ta.

Trên mặt cô ta vẫn là vẻ điềm đạm đáng yêu, nhưng lời nói ra lại cực kỳ quá phận, thậm chí còn làm cha Sở khiếp sợ không thôi.

Thư Vân ý thức được không thích hợp, cuống quít che miệng của mình lại.

“Nhất định là con khốn Tô Cẩm kia đang giở trò!” Thư Vân vừa cuống vừa sợ.

Dù vậy, sức mạnh của bùa chân ngôn là thứ mà cô ta không thể kháng cự được: “Nếu không phải lão già đáng chết anh cứ khư khư cắn chặt tài sản không thả thì tôi cũng không nảy ra tâm tư chơi chết Sở Lâm đâu! Sở Lâm chết rồi, toàn bộ tài sản của nhà họ Sở sẽ là của tôi!”

Cha Sở có chút đau lòng: “Em thế mà bởi vì tài sản mà lại muốn hại chết con trai anh sao?”

Thư Vân: “Nếu không thì vì sao chứ? Chẳng lẽ anh cho rằng giữa chúng ta chính là tình yêu khắc cốt ghi tâm chết không chia lìa à? Anh già hơn tôi nhiều như vậy, nếu không bởi vì tài sản của anh thì tôi lấy một lão già như anh làm gì? Tôi cầm tiền nuôi mấy gã trai trẻ không phải hay hơn sao?”

“Nếu không phải lão già đáng chết anh không chịu cho tôi thêm chút tài sản thì sao tôi có thể bí quá hoá liều như vậy chứ?”

Thư Vân cố gắng vãn hồi, đáng tiếc, mấy lời trong lòng cô ta giống như nước lũ tràn bờ đê, căn bản không khống chế nổi, cứ như vậy mà nói ra hết.

Sở Lâm ngồi trên ghế salon hóng chuyện: “…” Anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn Thư Vân tự bạo.

Oa, sức mạnh của bùa chân ngôn thật lợi hại a!

Sở Lâm hưng phấn thì hưng phấn nhưng vẫn không quên bưng đĩa đựng trái cây đưa đến tận tay Tô Cẩm.

Anh ta cũng tiện tay bốc mấy quả nho bỏ vào miệng, đồng thời lại hiếu kì hỏi một câu: “Vậy chuyện trước khi cô gả vào nhà họ Sở bị sẩy thai là thế nào nữa?”

Thư Vân phẫn hận cắn chặt môi, nhưng vẫn không cách nào chống cự lại được uy lực của bùa chân ngôn như trước.

Chương 38: Uy lực của bùa chân ngôn không cách nào kháng cự

Thư Vân hùng hùng hổ hổ nói ra chân tướng năm đó.

“Vốn dĩ tôi khó khăn lắm mới câu được một gã phú nhị đại làm bạn trai, nào ngờ vận khí không tệ, lại gặp phải lão già đáng chết là anh, bởi vậy phải nghĩ cách lợi dụng.

Tình cờ tôi biết được tình huống nhà họ Sở, liền nghe ngóng một ít chuyện về mẹ của Sở Lâm, sau đó liền bắt đầu lên kế hoạch!

Chiêu mỹ nhân kế của tôi rất thành công, anh cũng có tình cảm với tôi, nhưng đáng tiếc thay lúc đó tôi lại có thai với gã phú nhị đại đó.

Tôi cũng muốn gã kia cưới tôi, nhưng anh ta ghét bỏ xuất thân của tôi, tình cảm với tôi chẳng qua cũng chỉ là qua đường. Anh ta sớm đã có vị hôn thê, đương nhiên không nguyện ý chịu trách nhiệm, còn cho tôi một khoản tiền bồi thường nữa!

Nhưng một chút tiền kia làm sao mà tôi để ý cho được!

Vừa lúc anh cũng có tình cảm sâu đậm với tôi, mà trở thành phu nhân nhà giàu mới chính là mục tiêu của tôi, để có thể thuận lợi gả vào nhà họ Sở, tôi mới phá bỏ cái thai đó.

Sự thật chứng minh, lựa chọn của tôi là đúng đắn, tôi trở thành phu nhân nhà họ Sở, cũng chen được vào trong giới nhà giàu này!”

Cha Sở: “…” Thì ra hết thảy đều đã được lên kế hoạch từ trước sao?

Ông ta cứ tưởng mình gặp được một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, hiền dịu xinh đẹp như mẹ Sở Lâm.

Nhưng lại chưa từng nghĩ, cô ta đã lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện???

Dù cha Sở đã từng trải qua sóng to gió lớn nhưng lúc này cũng có chút suy sụp.

“Tôi đối xử với cô không tốt sao? Tiền tôi cho cô chưa hề gián đoạn, tại sao cô lại không biết thỏa mãn chứ hả?” Đối mặt với chất vấn của cha Sở, Thư Vân cũng phát tiết nỗi bất bình của mình.

“Tôi gả cho anh năm năm, tròn năm năm! Thế mà trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một đứa con của chúng ta hết, rõ ràng anh muốn đem tất cả tài sản của nhà họ Sở để lại cho Sở Lâm.

Nếu đã không thể để cho con tôi được làm người thừa kế của nhà họ Sở, vậy thì tôi phải lấy hết tất cả tài sản của nhà họ Sở này!

Anh không cho, tôi sẽ tự mình lấy!”

Lòng tham của Thư Vân rất lớn, ngay từ đầu mục tiêu của cô ta chính là toàn bộ nhà họ Sở.

Nhìn thấy không thể sinh con được, không thể làm người thừa kế của nhà họ Sở này, vậy cũng chỉ có thể chính cô ta động thủ trắng trợn cướp đoạt!

Kết quả, chưa từng nghĩ, lần này lại bị lật xe trên tay Tô Cẩm.

Thư Vân khí thế hùng hổ nhìn về phía Tô Cẩm: “Còn mày nữa, mày cũng như thế, sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, nhất định phải xuất hiện ngay tại lúc này! Suýt chút nữa tao đã thành công rồi! Nếu không phải gã Chu đại sư kia không đáng tin cậy thì cả nhà họ Sở này đã thuộc về tao!”

Tô Cẩm đặt đĩa trái cây xuống, vẻ mặt có thêm mấy phần lạnh lùng.

“Cô có biết vì sao vị Chu đại sư kia không có tin tức gì không?”

Thư Vân: “?”

Tô Cẩm: “Tối hôm qua ông ta làm phép muốn hại chết Sở Lâm, đáng tiếc, đạo hạnh ông ta không đủ cao nên dễ dàng bị tôi hóa giải. Sau đó ông ta liền bị phản phệ, đã đi đời nhà ma rồi.”

Thư Vân theo bản năng lùi lại một bước: “Không, không thể nào…”

Rõ ràng cô gái trước mặt rất trẻ tuổi, nhưng trên người lại mang theo lực sát thương không thể giải thích được.

Sở Lâm hừ một tiếng: “Có gì mà không thể chứ? Thiên ngoại hữu thiên, không phải cô đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Tô đại sư rồi đấy thôi?

Chỉ bằng một tấm bùa chân ngôn mà cô đã nói huỵt toẹt ra hết toàn bộ suy nghĩ của mình, đến bây giờ mà cô vẫn không tin Tô đại sư có đạo pháp cao thâm sao? Thật sự ngu chết mất!”

Thư Vân gần như ngã khụy xuống.

Cô ta vẫn không thể chấp nhận được, mình dày công tính toán bao lâu nay nhưng cuối cùng vẫn bị hủy trên tay Tô Cẩm.

Con khốn Tô Cẩm này đúng là đồ tai họa mà!

Thư Vân căm hận nhìn chằm chằm Tô Cẩm, đáy mắt đều là vẻ không cam lòng: “Tao muốn giết mày, tao muốn đưa mày đến thẳng Tây Thiên.”

Tô Cẩm lắc đầu thở dài: “Sở phu nhân không cần khách khí thế đâu, với đạo hạnh hiện tại của ta vẫn chưa thể đi Tây Thiên được.”

Thư Vân: “…” Dưới cơn tức giận, cô ta nhịn không được phun ra một ngụm máu già…

Chương 39: Tiểu tổ đặc biệt

Thư Vân giờ này khắc này vô cùng chật vật, nhưng cho dù như thế, cha Sở cũng chẳng tỏ ra thương hại cô ta chút nào.

Ánh mắt cha Sở lạnh như băng nhìn cô ta, thậm chí đối với chuyện Thư Vân hộc máu vẫn thờ ơ như cũ.

Sở Lâm lại càng tham gia náo nhiệt không ngại chuyện lớn, bất mãn quăng ra một câu: “Tô đại sư, chẳng lẽ trước đó cô ta đã giấu máu gà trong miệng rồi à?”

Tô Cẩm: “…”

Thư Vân: “…”

Vừa mới bình tĩnh lại được một lúc, Thư Vân lại bị tức giận đến mức phun ra thêm một ngụm máu nữa.

“…” Rốt cuộc thì tại sao cô ta lại gặp phải con nhóc tai họa Tô Cẩm này chứ!!!

Cha Sở có chút xấu hổ nhìn về phía Tô Cẩm: “Tô tiểu thư thật sự không có chứng cứ nào khác nữa sao? Chỉ bằng mấy lời nói này của cô ta thì cũng rất khó định tội.”

Ý trong lời nói này của cha Sở, rõ ràng muốn tống cô ta vào tù.

Ngay tức khắc Thư Vân cũng không đoái hoài đến chuyện hộc máu nữa, cô ta thất tha thất thểu chạy đến trước mặt cha Sở nhận lỗi.

“Em sai rồi, là lỗi của em, em không nên nảy sinh mấy ý nghĩ như thế này, nhưng mà…”

Lời còn chưa nói hết, bùa chân ngôn lại một lần nữa phát huy uy lực.

“Ông cái đồ lão già chết tiệt này, sao có thể nhẫn tâm như vậy hả? Lại muốn tống cổ tôi vào tù à? Sớm biết thế này thì trước đó tôi đã chơi chết ông luôn rồi, đơn giản bớt việc…”

“Tôi không sai, tôi chỉ giả vờ thôi! Tôi có chết cũng không hối cải!”

Thư Vân hoảng sợ che miệng lại.

Không nghĩ tới, uy lực của bùa chân ngôn vẫn còn đó…

Mà lại vội vàng không kịp chuẩn bị, lại bị giáng một đòn.

Cuối cùng Sở Lâm không nhịn được nữa cười phá lên, giọng nói còn có chút châm chọc.

Anh ta vừa cười vừa thở dài nhìn cha Sở: “Nhìn xem, đây chính là phu nhân ôn lương hiền thục mà cha luôn khen ngợi đấy!”

Nhưng kết quả thế nào chứ?

Người bên gối ôn lương hiền thục, vẫn luôn nghĩ cách muốn chơi chết hai cha con bọn họ.

Cha Sở đã hoàn toàn thương tâm.

Vừa tức vừa hận, vừa đau lòng, tại sao mình lại mắt mù đi coi trọng Thư Vân cơ chứ?

Vừa nãy ông ta nói câu đó với Tô Cẩm cũng chỉ là để hỏi vậy thôi chứ chưa thực sự nghĩ đến chuyện tống cô ta vào tù, ông ta chỉ muốn cho cô ta một bài học.

Lại không ngờ, Thư Vân lại nói ra hết toàn bộ những lời trong lòng, lúc này cha Sở mới cảm thấy mình chính là một thằng ngu!

Ông ta thất vọng nhìn Thư Vân: “Đến tận giờ phút này rồi mà cô vẫn không hề hối hận! Cho dù không có chứng cứ, tôi cũng sẽ khiến cô phải trả giá đắt.”

Tô Cẩm đúng lúc lên tiếng, tốt bụng nhắc nhở: “Tuy rằng hiện tại không có đầy đủ chứng cứ, chuyện này nói ra cũng không có quá nhiều người tin tưởng, nhưng mà chuyện này của Sở phu nhân, Sở tiên sinh có thể tìm đến Tiểu tổ đặc biệt của Thanh Thành cũng được.”

Cha Sở khẽ kinh ngạc: “Tiểu tổ đặc biệt?”

“Chính là một cách gọi đối với những người chuyên xử lý những vụ án giống kiểu thế này, cụ thể là thế nào tôi cũng không rõ lắm.” Tô Cẩm giải thích.

Cô chưa từng tiếp xúc với Tiểu tổ đặc biệt này.

Chỉ biết là quả thực có một Tiểu tổ như thế này tồn tại.

Về phần phương thức liên lạc thì cô cũng không có.

Tô Cẩm: “Nói không chừng qua mấy ngày nữa sẽ có người chuyên môn tới tìm mọi người để điều tra chuyện này đấy.”

Thái độ của cha Sở đối với Tô Cẩm khá hơn một chút.

Bởi vì một chiêu dùng bùa chân ngôn của Tô Cẩm quả thực đã làm cho ông ta phải rung động.

Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là thái độ tốt hơn một chút mà thôi.

Về phần một số khía cạnh sâu xa hơn thì cha Sở vẫn giữ nguyên quan điểm của mình.

Đối với cái này, Tô Cẩm cũng không nói thêm điều gì nữa.

Dù sao cô cũng đã bấm ngón tay tính toán, trong tương lai cha Sở cũng sẽ là khách hàng của cô.

Tô Cẩm quay đầu lại nhìn Sở Lâm.

Sở Lâm lập tức nói ra chuyện mình còn thiếu nợ Tô Cẩm mười triệu.

Cha Sở thoáng do dự.

Mặc dù mấy chuyện mà Sở Lâm nói kia vẫn còn khá mơ hồ, ông ta vẫn cảm thấy nghi ngờ như cũ, nhưng chuyện Tô Cẩm cứu Sở Lâm, cũng giúp nhà họ Sở vạch trần bộ mặt thật của Thư Vân cũng là thật, vậy nên mười triệu này ông ta nguyện ý thanh toán.

Cũng nên tính toán chuyện này cho rõ ràng, để tránh sau này phải trả nhân tình lại cho Tô Cẩm.

Chuyện mà có thể dùng tiền để giải quyết được thì đều không phải là chuyện lớn.

Chương 40: Tiểu tổ đặc biệt

Cha Sở cực kỳ sảng khoái đưa một tấm chi phiếu cho Tô Cẩm:

“Tô tiểu thư, chuyện ngày hôm nay…”

Tô Cẩm cầm lấy tấm chi phiếu, mắt nhìn vẻ mặt cha Sở rồi nói: “Sở tiên sinh cứ yên tâm, khoản này đã thanh toán xong rồi. Về phần chuyện nhà họ Sở tôi sẽ không tiết lộ ra bên ngoài nửa lời, nhưng chuyện này nếu bị người nào đó khác truyền đi thì cũng không liên quan gì đến tôi hết.”

“Được.” Đối với sự thức thời của Tô Cẩm, cha Sở hết sức hài lòng, đây vẫn là một cô bé rất thông minh.

Sở Lâm vui vẻ tiễn Tô Cẩm ra khỏi nhà họ Sở.

Vốn muốn đích thân đưa cô về nhà nhưng nghĩ đến nhà họ Sở còn lại một đống chuyện cần phải xử lý, liền phân phó lái xe đưa cô về nhà.

Lúc Tô Cẩm đi ra còn vẫy tay với Sở Lâm.

Sở Lâm mặt mày hớn hở bước tới: “Tô đại sư, có chuyện gì à?”

Tô Cẩm: “Sau này nếu Sở tiên sinh cha anh có vấn đề gì thì có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào.”

Sở Lâm: “?”

Lời này xem ra cũng không phải dấu hiệu tốt!

Chẳng lẽ sau này cha anh ta sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn à?

Thấy Sở Lâm bắt đầu suy nghĩ lung tung, Tô Cẩm nhắc nhở: “Cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì đâu, đừng suy nghĩ nhiều.”

“Vậy là tốt rồi!” Không phải chuyện nghiêm trọng là được.

Đáng tiếc, Sở Lâm cũng không ý thức được kiếp nạn sinh tử mà anh ta trải qua ở trong mắt Tô Cẩm cũng không phải chuyện to tát gì.

Sau khi Tô Cẩm rời đi, cha Sở liếc mắt nhìn Sở Lâm rồi lên tiếng thương lượng: “Sau này con cũng đừng qua lại quá thường xuyên với Tô tiểu thư nữa.”

Nghe vậy, Sở Lâm trực tiếp quăng lại một câu: “Ôi chao, Tô đại sư là người lợi hại như vậy, cho dù con muốn tìm cô ấy cũng chưa chắc cô ấy có thời gian rảnh mà nói chuyện với con đâu.”

Còn qua lại thường xuyên nữa, cha anh ta cũng quá coi trọng anh ta rồi!

Cha Sở bị chặn họng, cũng không nói gì thêm nữa.

Chỉ là trong lòng ông ta vẫn cảm thấy con người Tô Cẩm có chút tà tính.

Nhà họ Từ bởi vì một câu nói của Tô Cẩm mà rơi vào kết cục thê thảm, hiện tại lại đến lượt nhà họ Sở. Đương nhiên chuyện của Thư Vân không có cách nào vãn hồi được rồi, nếu như sau này Tô Cẩm lại ở nhà họ Sở tùy tiện nói vài câu, ông ta cũng nghi ngờ rằng nhà họ Sở cũng sẽ rơi vào kết cục thê thảm…

Một màn này, nhà họ Sở đã là chó gà không yên.

Sau khi Tô Cẩm trở về nhà họ Tô, liền tập trung thảo luận với Diêu Nguyệt về ý tưởng đặt tạm Huyền Thanh quán ở chỗ này.

….

Chỉ trong vòng hai ngày, tin tức nhà họ Sở xảy ra chuyện liền truyền ra.

Lúc này tin tức rất linh thông, mà trong giới nhà giàu cũng rất khó giấu diếm, chỉ cần có gió thổi cỏ lay liền sẽ có vô số phu nhân tiểu thư nhà giàu cùng theo dõi bàn tán hóng chuyện.

Thư Vân là phu nhân nhà họ Sở, trẻ tuổi lại giỏi ăn nói, bình thường cũng có quan hệ không tệ với Sở tiên sinh. Đứa con riêng Sở Lâm của cô ta cũng không gây chuyện với Thư Vân, mà con người Sở tiên sinh ở bên ngoài cũng giữ mình trong sạch.

Nhưng trong tình huống như vậy, Sở tiên sinh và Thư Vân lại đột nhiên ly hôn.

Không chỉ như thế, Thư Vân còn tay trắng rời nhà.

Tin tức này vừa truyền ra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Nhìn Sở tiên sinh cũng không phải người vô tình vô nghĩa, tại sao hai người ly hôn mà không hề có dấu hiệu báo trước nào? Hơn nữa còn chẳng phân một chút tài sản nào cho Thư Vân? Chuyện này thật sự quá không bình thường.

Một đống phu nhân nhà giàu đối với chuyện này cực kỳ tò mò!

Muốn tìm hiểu xem thử đến cùng là có chuyện gì xảy ra! Thậm chí còn có người to gan đi liên hệ Thư Vân nữa.

Đáng tiếc, Thư Vân giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, không thể nào liên lạc được, chuyện này khiến cho không ít người vắt óc suy đoán…

Ở nhà họ Sở.

Cha Sở nhìn hai người ngồi đối diện, cố giấu vẻ kinh ngạc, không ngờ Tô Cẩm lại nói đúng rồi.

Thật sự có người của Tiểu tổ đặc biệt tìm đến cửa.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Bạn thông cảm tụn mình đang fix audio cùng mở thêm 2 Server HK +SGD nhé nên nhiều lúc quên đó bạn :)Số lượng audio khá lớn tụn mình phải chuyển từ từ và fix lại ( mình cũng có thông báo trên fb đó bạn )Website mình không cần điều kiện gì nhé bạn mọi thứ đều FREE ( Miễn Phí )
https://audiosite.net
ủa ủa bạn ?? ở phần thông tin ghi rõ mà bạn ??Cập nhật 24h mỗi ngày ( c3081)không phải 450 chương mà 450 tập nhé bạn :Dhiện đang ở audio đang phát đến Chương 3081 nhé
https://audiosite.net
Hữu ngọc 3 ngày trước
Đến chương 450 sao k ra thêm chương nữa vậy ad ơi
https://audiosite.net
Dương Tư Duy 4 ngày trước
Hay cần điều kiện j để đc nghe fulll
https://audiosite.net
Dương Tư Duy 4 ngày trước
Sao bộ cuồng đế bách mỹ chưa ra hết z bác
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi nhé bạn :)☣ Bạn vui lòng f5 hoặc load lại bộ truyện để cập nhật link audio mới nhất nhé :)☣ Mình vừa fix 50 bộ truyện do quá tải dẫn đến nghẽn tắc...!☣ Các bạn yên tâm sẽ khắc phục nhanh thôi :)☣ Mọi người f5 load lại trang nhé :)☣ À mình check cdbc t169 vs nghịch thiên tà thần vẫn nghe audio nhé ( bạn f5 lại nhé hoặc tải lại trang nhé )☣ Rất Mong mọi người thông cảm ^^
https://audiosite.net
Rất Mong mọi người thông cảm...!☣Mình Đã fix lại nhé, mình sẽ mở thêm sv bên HK để tránh trường hợp lỗi không mong muốn.☣SV US audio đang quá tải hiện tại đang bảo trì nâng cấp nhé..!☣Hội của mình sẽ cố gắng trong 3 ngày tới up lên 3 sever US + SGD + Hk☣Rất Mong mọi người đăng ký thành viên để cải thiện chất lượng audo, và lựa chọn sever nào cảm thấy nhanh nhé ^^!☣Các bạn đổi sever ở cuối danh sách phát audio ( nếu cả 3 sv đều lỗi vui long báo lỗi ở cuối bài viết tụn mình khắc phục nhanh nhất nhé )☣Ngoài ra các đạo hữu không đăng ký thành viên thỉnh thoảng lỗi audio ( đạo hữu vui lòng tải lại bộ truyện mình đang nghe, tốt nhất nghe 1 đến 2 tập load lại bộ truyện rồi click nghe tiếp là audio luôn hoạt đông tốt nhất nhé )☣ Thân ái
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 4 tuần trước
Mình thích suy nghĩ của bạn ^^!Thật ra cái này không có gì lạ cả ( Đây motyc thui bạn...)Còn bạn thích thể loại Tiên Hiệp "Sắc" mình để cử bộ truyện nóng " Hot " Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( bao hay , bao hấp dẫn) ☣ Tuy nhiên xin cân nhắc khi đọc lẫn nghe ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 4 tuần trước
Cảm ơn bạn thông báo mình đã check lại :)Cái này mình eitd dịch thiếu gửi cho bạn Hà Thu làm audio thiếu nhé ...^^Mình vừa eidt lại đã gửi cho bạn trang bổ sung nhé :)Chậm nhất ngày mai hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Kevin 4 tuần trước
Sao truyện tiên hiệp nào chơi gái cũng vì Xuân dược,xong rồi im lặng ra đi,còn để hơn đi …..
https://audiosite.net
Chào bạn giang ^^!☣Vấn đề này web mình vẫn còn chút khuyết điểm mình đã bàn bạc bên thiết kế web, họ sẽ cân chỉnh trong thời gian tới nhé bạn.☣Ừm hiện tại "Nghe Tiếp" Nó hoạt động tốt khi bạn đang nghe 1 bộ truyện nào đó mà bị gián đoạn hoặc tạm dừng... ☣vd: bạn đang nghe tập 6 khoảng 15' bộ truyện "Tà Thiếu Dược Vương" audio lg hoặc gián đoạn bạn có thể f5 ( hoặc load lại trang ) mặc định sẽ hiện thị tập 6 bạn chỉ click vào là nghe tiếp đúng đoạn bạn đang nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo đã fix cập nhật tập nhật nhé^^